Ngôn Tình Bạn Trai Tôi Là Lính Cứu Hỏa - Nga Tử

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
503,564
0
36
AP1GczO1UfdflStw3-yZeJcQDsZ8wsERV552MlmhcsB5mqZUrYE1hBsPwVvKcLPFyb-L_JV64cgx5BaLfRJHKfnMVBvuE_csGJRKKdX1Nk6JEE6BpNpWz3pdy7SbVUBT5YiX1P2SzLePouqKlFr9b4JuFg8r=w215-h322-s-no-gm

Bạn Trai Tôi Là Lính Cứu Hỏa - Nga Tử
Tác giả: Nga Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Hài Hước, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Nga Tử

Thể loại: Ngôn Tình, HE, Hiện Đại, Hài Hước

Team dịch: Nhóc Miko

Giới thiệu

Có lần, tôi ngủ quên trên ghế của tàu điện ngầm. Giữa sự rung lắc nhịp nhàng của đoàn tàu, đầu tôi dễ dàng bị đưa vào trong tay ghế. Vậy là sau đấy tôi đã gặp bạn trai mình lần đầu trong tư thế “đầu bị kẹt”.​
 
Bạn Trai Tôi Là Lính Cứu Hỏa - Nga Tử
Chương 1


1.

Bạn thân thất tình, cô ấy đưa tôi đi uống rượu đến 11 giờ tối. Sau khi năn nỉ không ngừng, cô ấy cũng chịu để tôi rời đi trước khi chuyến tàu cuối cùng đến. Do ngà ngà say nên tôi đã ngủ quên trên chuyến tàu đến vùng ngoại ô. Và cũng bởi hàng ghế không có người ngồi nên tôi đã tự nhiên nằm xuống.

MIKO

Sau đó, do sự rung lắc của tàu trong quá trình di chuyển nên đầu tôi dễ dàng bị đưa vào tay ghế và tôi không rút ra được. Tôi đã thử dùng hết sức kéo đầu mình ra nhưng lần nào cũng thất bại.

Bác gái đối diện không đành lòng nhìn tôi giãy dụa như một con giòi nên đã tốt bụng gọi 119 giúp tôi. Nhưng những người chạy đến đầu tiên không phải là nhân viên cứu hộ mà lại là hành khách trên các toa khác và nhân viên tàu điện ngầm. Một số người thấy tôi bị vậy liền ngồi xuống an ủi, số còn lại đứng nhìn tôi từ phía sau. Bỗng trước mặt tôi xuất hiện hơn chục cái điện thoại di động. Chính chúng đã giúp tôi ghi lại khoảnh khắc khó quên của đêm nay.

Khoảng 20 phút sau, cuối cùng mấy chú lính cứu hỏa xách theo hòm dụng cụ cũng xuất hiện như một vị thần.

“Cổ Cổ, anh đỡ đầu và giúp cô ấy ổn định cảm xúc, còn chúng tôi sẽ tiến hành thao tác.”

Cổ Cổ? Tại sao họ lại nói chuyện với cổ của tôi?

Cổ Cổ vẫn đang đỡ lấy đầu tôi!

“Được rồi."

Cổ nói chuyện?

Đột nhiên tôi nhìn thấy có một đôi chân dài đang mặc đồng phục cứu hộ, ngay sau đó chủ nhân của đôi chân ấy ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi.

Mẹ ơi, đẹp trai quá!

Chiếc mũi thẳng tắp và đôi mắt một mí trong trẻo sáng ngời. Tôi chăm chú nhìn đường cằm gọn gàng của người ta với ánh mắt thèm thuồng. Cùng là con người, sao cằm của tôi lại là cằm đôi, chẳng phân biệt được đâu là thịt đâu là xương chứ.

"Tôi sẽ đỡ cô, đừng sợ."

Sau đó “Cổ” mỉm cười với tôi, lúc anh ấy không cười thì tôi còn chịu được, nhưng vừa nở nụ cười để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu thì...

Trời ơi, muốn làm tôi gục chế.t à!

Hóa ra anh tên là Vương Tử Bác, đồng đội thường gọi anh là Bác Bác.

Những suy nghĩ vớ vẩn của tôi còn chưa kéo dài được 3 giây, thì đã bị thứ chất lỏng lành lạnh trên cổ kéo về hiện thực. Thì ra mấy chú lính cứu hỏa đang bôi dầu lên cổ và mặt tôi. Chắc lúc bôi xong, cổ tôi sẽ bóng bẩy như chiếc cánh gà vừa đặt lên vỉ nướng.

"Nào, cô thử xem có tự chui ra được không?"

Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh đẹp trai nói mà không chần chừ một giây. Sau đó tôi bắt đầu giãy dụa lần hai, có điều lần này tôi là một con giòi bóng loáng.
 
Bạn Trai Tôi Là Lính Cứu Hỏa - Nga Tử
Chương 2


2.

Sau bốn, năm lần thử, cái đầu đầy trí tuệ của tôi vẫn không thể rút ra. Ngay khi tôi chuẩn bị dùng hết sức thử lần nữa thì...đã phải hét toáng lên "A..."

Tại sao đột nhiên tay Bác Bác lại chạm vào m.ô.n.g tôi?

Anh ta đã sờ tôi? Trong khi tôi đang mắc kẹt?

Lại còn sờ trước mặt nhiều người như vậy?

Đúng lúc tôi đang định thốt ra những lời th* t*c thì Bác Bác chạy tới nói thầm vào tai tôi: “Váy của cô vừa bị xốc lên…”

...

Chết tiệt!

Vậy mà tôi lại quên mất hôm nay mình đang mặc một chiếc váy JK??? Váy này có tên gọi là “Nhát Dao Dịu Dàng” nhưng bây giờ tôi rất muốn mạnh bạo tự cho mình một nhát dao.

Nếu tiếp tục ngọ nguậy như này thì không biết khuôn mặt của tôi sẽ trông như thế nào? Và bàn tay của Bác Bác vẫn chưa rút lại. Kết quả là Bác Bác cao 1m8 đang dùng bàn tay mạnh mẽ, to lớn của mình kéo váy cho tôi. Để không chạm vào m.ô.n.g tôi, tay anh chỉ có thể treo lơ lửng trên không.

Thật khó cho anh, tôi đoán hành động hiện tại của anh nhìn không nam tính lắm. Tôi cảm thấy rất có lỗi với Bác Bác vì sau một hồi vật lộn, đầu tôi vẫn kẹt trong tay vịn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ sớm hòa làm một với cái tàu mất.

MIKO

Sau một lúc quan sát, đội trưởng của Bác Bác quả quyết nói: "Chắc phải dùng cưa điện rồi."

Lúc thứ “ù ù” đó đưa tới sát mặt tôi, Bác Bác lấy tay che mắt tôi lại. Ông trời ơi! Sau hơn 20 năm sống trên cuộc đời này, cuối cùng con cũng tìm thấy một người đàn ông có thể gi.ết ch.ết con bằng những cử chỉ trìu mến rồi! Nhưng cuộc đời tôi chưa bao giờ là một cuốn tiểu thuyết tình cảm, bởi chính những lời cổ vũ đầy kích động từ đám đông xung quanh đã lập tức đưa tôi và mối tình ngọt ngào trở về hiện thực.

"Cố lên! Cố lên"

"Cái đầu sắp ra rồi!"

"Chúc mừng cô, đã sinh được một bé gái!" Tôi tự nhủ trong lòng như vậy.

Thế nhưng, không có một người chồng nào xuất hiện với vẻ mặt đau lòng bên cạnh tôi, cũng không có đứa con nào đang gào khóc, chỉ có khoảng chục khuôn mặt xa lạ đang phấn khích cùng với tiếng “răng rắc” bên tai.

Cuối cùng tôi cũng rút được đầu ra.

3.

"Phù" cuối cùng tôi cũng có thể ngồi hẳn dậy và tay của Bác Bác đã rời khỏi m.ô.n.g tôi. Anh đưa bàn tay xinh đẹp này ra trước mặt tôi.

"Để tôi đỡ cô dậy."

Tôi đặt tay mình lên cánh tay của Bác Bác để mượn lực đứng lên. Nhưng do giữ nguyên một tư thế quá lâu, chân của tôi đã sớm tê rần nên chưa kịp đứng vững, đột nhiên chân tôi khuỵu xuống. Tốc độ phản ứng của người lính cứu hỏa không phải là giả, anh nhanh tay đỡ lấy tôi theo bản năng.

Toàn bộ cơ thể tôi lập tức được đỡ lấy. Thế nhưng...bộ n.g.ự.c 34C tôi luôn tự hào cũng nhân tiện được Bác Bác đỡ lấy. Hai mắt tôi bỗng tối lại như bị mù, tôi chỉ còn biết im lặng nhìn Bác Bác. Thật ra, tôi đang rất xấu hổ, bây giờ tôi chỉ muốn đào một cái hố trên mặt đất để chui xuống, nhưng lại vô tình thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Bác Bác thay đổi.

...

Mặt của anh ấy cũng đỏ bừng.

Cuối cùng lúc tôi có thể đứng vững, Bác Bác giả vờ ho khan, rồi cất giọng giáo huấn tôi.

"Cô gái, buổi tối đừng uống nhiều như vậy, mau nhìn xem mặt cô vẫn còn đỏ."

Tôi uống rượu nên mặt sẽ đỏ, nhưng sao mặt của anh ấy cũng đỏ?

"A, sao mặt của anh cũng đỏ thế?"

Bác Bác vô thức sờ mặt mình, với vẻ mặt cứng đờ. Sau đó anh nói xe cấp cứu đang chờ bên ngoài, bảo tôi mau lên xe, còn anh ấy phải quay về trạm cứu hỏa. Vừa dứt lời Bác Bác đã đi luôn, để lại cho tôi một bóng lưng dứt khoát. Chắc anh đang cảm thấy bối rối và hơi khó chấp nhận việc khuôn mặt mình đang đỏ lên?

Chờ Bác Bác đi xa tôi chợt nhớ ra mình đã quên mất một chuyện quan trọng là quên hỏi tài khoản WeChat của anh ấy.

Aaaa!
 
Bạn Trai Tôi Là Lính Cứu Hỏa - Nga Tử
Chương 3


4.

Ngày hôm sau, tin tức “Một cô gái bị kẹt đầu vào tay vịn đã được lính cứu hỏa giải cứu thành công sau khi chuyến tàu điện ngầm số 3 ngừng hoạt động trong một giờ”. Không ngoài dự đoán của tôi, tin đấy đã được đẩy lên đầu Douyin, Weibo và các phương tiện truyền thông đại chúng.

Tôi đã quá xem thường đoạn video ghi lại cảnh tôi nằm trong lòng Bác Bác rồi. Dưới phần bình luận rất nhiều người khen Bác Bác đẹp trai và nói tôi cũng không thiệt.

Không thiệt, sao các người không tự mình thử xem nếu rơi vào tình huống đó, trước sự chứng kiến của biết bao người sẽ xấu hổ thế nào? Tôi giả vờ là một người qua đường tốt bụng khuyên bảo từng cư dân mạng không nên chia sẻ video này với người khác dưới phần bình luận.

Còn tôi vẫn... lưu lại video... Đây là mối liên kết mỏng manh cuối cùng của tôi với Bác Bác.

***

Đã mười ngày trôi qua kể từ lần đầu tiên gặp Bác Bác, một người bạn khác của tôi thất tình.

Không biết bệnh này có lây không? Sao nhiều người mắc thế!

Cô ấy vừa khóc vừa gọi điện cho tôi nói không say không về. Dù đã uống rất nhiều nhưng cô ấy vẫn muốn đến quán bar uống tiếp? Vậy là khi bước vào quán bar các bạn sẽ thấy một khung cảnh như này.

Cô ấy uống rượu, tôi ngồi khuyên ngăn.

Cô ấy nhảy disco, tôi ngồi trông cái túi.

Cô ấy bị đàn ông bắt chuyện, tôi đuổi người đi.

Đêm nay, tôi trông cô ấy đến 5 giờ sáng, giống như sinh viên xuất sắc của học viện Nữ Đức xuống cứu vớt các chị em xấu số trên đời.

***

Lúc được thả về nhà, trông tôi rất nhếch nhác, tóc rối bù và phấn mắt trượt xuống thành má hồng. Đột nhiên đằng trước có tiếng người đã thu hút ánh mắt của tôi.

"1, 2...1, 2...1234"

Hóa ra là các chú lính ở trạm cứu hỏa gần đây đang chạy bộ buổi sáng. Tôi không biết mỗi buổi sáng vào tầm này liệu Bác Bác có phải ra ngoài chạy bộ không?

Đang suy nghĩ vớ vẩn, ánh mắt tôi bắt được một dáng người quen thuộc. Không thể...sao trong đội này lại có người giống anh đến vậy.

Không... sao càng đến gần lại càng giống.

Mẹ nó! Chính là anh ấy. Tôi vội giơ tay lên che mặt lại, không thể để anh trông thấy bộ dạng bây giờ của tôi được. Bộ dạng bây giờ của tôi đến tôi nhìn còn sợ huống chi là anh. Tôi vừa che mặt vừa nhanh chân đi dọc theo bờ tường, nhưng chợt nghe thấy cuộc trò chuyện của Bác Bác và đồng đội từ bên kia truyền tới.

“Kia có phải là em gái bị kẹt đầu không?”

MIKO

Không thể nào? Tôi đã che kín mặt, sao có thể bị nhận ra?!

"Không phải cô ấy?" Và giọng nói đầy lôi cuốn ấy là của Bác Bác!

"Chính là cô ấy! Trên ốp điện thoại của cô ấy có viết bốn chữ phú bà thật to, mau nhìn chiếc váy kia xem, giống hệt cô gái hôm ấy!"

Con bà nó, vị đại ca này có phải đã từng ở trong lò luyện kim của Thái Thương lão quân? Tôi lập tức máy móc rút tay lại, vội vàng nhét điện thoại vào túi, kết quả là khuôn mặt tôi đã lộ ra.

Xong đời! Tôi đã bị bọn họ thấy hết rồi!!!

Lúc vị đại ca ấy thấy mặt tôi, chợt ngẩn người.

"Ồ, nhầm rồi, không phải cô ấy."

Thế nhưng, Bác Bác vẫn nhận ra tôi, bởi vì anh ấy vừa gật đầu chào tôi. Hôm nay, Bác Bác vẫn đẹp trai như ngày nào. Còn tôi vẫn như thế… vẫn xuất hiện với bộ dạng đáng xấu hổ như ngày nào.
 
Bạn Trai Tôi Là Lính Cứu Hỏa - Nga Tử
Chương 4


5.

Trải qua một tuần đắp mặt nạ dưỡng da, khuôn mặt của tôi đã trở nên trắng trẻo, mịn màng, căng bóng. Sau đó tôi dặm thêm chút phấn mắt, tô son và mặc một chiếc váy ngắn. Xong xuôi, tôi cầm chiếc cờ cổ vũ do mình tự tay làm, đem đến trạm cứu hộ của Bác Bác. Tôi tin với nhan sắc của mình, tôi có thể để giành thêm cơ hội tiếp xúc với anh ấy!

Trong trạm cứu hỏa, sau khi Bác Bác thấy tôi, vẻ mặt kinh ngạc của anh ấy còn chưa kéo dài được một giây đã vội lắc đầu.

MIKO

???

Là do son của tôi bị chờm? Hay lông mi giả bị rơi? Hay là trên váy của tôi có vết dầu! Thôi kệ đi, tôi sẽ coi như thẳng nam này không biết cách bày tỏ cảm xúc. Sau đó, tôi đưa cho anh ấy chiếc cờ cổ vũ mình đã chuẩn bị. Và đúng như dự đoán, không chỉ Bác Bác mà toàn bộ thành viên của trạm cứu hỏa đều sửng sốt.

Trong biển cờ “Lính cứu hỏa của dân vì dân”, “Hết mình vì dân, ứng cứu kịp thời”, lá cờ này của tôi đặc biệt nổi bật là bởi trên đó chỉ viết mấy chữ "Đã cứu mạng ch.ó của tôi” rất to.

Không biết có cần dựa vào khuôn mặt xinh đẹp này hay không nhưng tôi chắc chắn mình sẽ trở thành một hồi ức khó quên trong cuộc đời của Bác Bác.

Sau khi chụp chung với nhau một bức ảnh, Bác Bác tiễn tôi ra ngoài. Sau đó, tôi đã thành công thêm WeChat của anh ấy.

6.

Tôi là họa sĩ manga trong một công ty quảng cáo, ngày nào tôi cũng phải chiến đấu với đủ loại ý kiến sửa đổi từ mấy cha nội đối tác.

Trong một tháng, có đến hai mươi ngày tôi phải tăng ca đến hai giờ sáng. Và hôm nay cũng vậy, tôi nhìn đôi mắt thâm quầng như đánh phấn mắt hiệu Carslan của mình, thở dài ngao ngán rồi đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè - "L ại gặp nhau lúc bốn giờ sáng rồi"

***

Tại nhà ăn của trạm cứu hỏa.

Bác Bác vừa ăn vừa cầm điện thoại xem dòng thời gian của bạn bè, sắc mặt anh dần trở nên nghiêm túc. Các thành viên trong đội nhao nhao hỏi anh làm sao vậy, nhưng anh không trả lời mà chỉ viết bình luận dưới vòng bạn bè của tôi.

“Cô không thể chuyển sang làm ca sáng được sao?”

Tôi đau lòng nghĩ “Đúng rồi, rõ ràng tôi đăng kí làm ca sáng, nhưng sao giờ lại thành “ca sáng cộng ca đêm”.

Sau đó, Bác Bác cau mày gõ xuống dòng bình luận thứ hai trên vòng bạn bè của tôi. Tôi lập tức trả lời anh: “Khách hàng nhiều chiêu trò lắm, tôi sẽ bị giày vò đến chết.”

Anh tiếp tục hỏi: "Không thể cự tuyệt sao?"

Tôi đáp: “Họ đều là cơm ăn áo mặc của tôi.”

Anh lại bảo: “Cô nên đổi việc càng sớm càng tốt.”

Đến lần thứ ba nhìn điện thoại, sắc mặt của Bác Bác không chỉ dừng lại ở mức nặng nề, thậm chí anh còn hung hãn nắm chặt điện thoại trong tay.

Lần này, dòng trạng thái trên vòng bạn bè của tôi là: "Hôm nay, lại bị làm tỉnh."

*Khô với làm (tình) đều là chữ 干 nên Bác Bác nghĩ nữ chính là gái bán hoa.

Vì dạo này thời tiết quá hanh khô nên sáng ngủ dậy, tôi ho liên tục đến nỗi tỉnh cả ngủ.

Bác Bác lập tức bình luận: "Cô..."

Tôi?

Tôi làm sao cơ?

"Cô làm công việc đó à?"

Đợi đến khi tôi trả lời xong, Bác Bác lại phớt lờ tôi.
 
Bạn Trai Tôi Là Lính Cứu Hỏa - Nga Tử
Chương 5


7.

Tại quán ăn khuya, đồng đội rót cho Bác Bác đang cau mày nhìn điện thoại một cốc coca, rồi bắt đầu an ủi:

"Bác Bác, không phải tôi muốn trách cậu nhưng cậu không nên đánh giá người khác một cách phiến diện."

"Biết đâu cô bé đó bất đắc dĩ phải làm công việc này?"

MIKO

"Hơn nữa làm nghề này cũng không hẳn là xấu. Cậu nhìn Trần Viên Viên, Lý Sư, Tiểu Phượng Tiên xem"

Nghe đồng đội nói xong, Bác Bác vẫn không hiểu, còn tự mình độc thoại:

"Lần trước tôi đã hơi nghi ngờ vì thấy muộn như vậy rồi mà cô ấy vẫn ngồi trên tàu điện ngầm, đã vậy cả người còn nồng nặc mùi rượu. Trời vừa sáng cô ấy đã vội trang điểm chỉ đề trở về nhà. Hành động đó rất đáng ngờ! Nhưng tôi cũng không chắc chắn lắm."

"Có điều, hôm nay tôi đã xem vòng bạn bè của cô ấy, nên mới dám khẳng định cô ấy đang làm nghề này. Làm sao một cô gái có thể sa đọa như vậy?"

"Không được! Tôi thấy đội chúng ta đang thiếu một thư ký. Hôm nào tôi sẽ hỏi cô ấy có nguyện ý chuyển sang công việc này không. Tuy lương hơi ít nhưng dù sao cũng là một công việc đứng đắn. Dù sao cũng là người quen, vẫn nên giúp một chút."

Lúc nói xong câu đó, vẻ mặt Bác Bác đầy chính trực. Đồng đội của anh cũng gật đầu tán thành.

***

Ngày hôm sau, lúc tôi đi ngang qua trạm cứu hỏa, người đội trưởng cầm cưa máy hôm ấy trông thấy tôi, bất ngờ gọi tôi lại. Chú ấy bày ra vẻ mặt nghiêm túc, gọi tôi vào quán trà bên cạnh.

Tôi có chút sợ, không lẽ dòng chữ trên cờ cổ vũ của tôi quá sáng tạo, truyền cảm nên khiến người ta muốn tìm tôi nói chuyện.

Kết quả là tôi đã nghĩ nhiều, đội trưởng của Bác Bác lấy lịch sắp xếp ca trực của đội, đặt trước mặt tôi. Chú ấy còn tốt bụng chỉ cho tôi lịch trực của Bác Bác, đợi tôi xem xong chú ấy bắt đầu nói:

"Bác Bác, cậu ấy là người lớn tuổi nhất trong đội chúng tôi mà vẫn còn độc thân. Bác Bác đã gia nhập trạm cứu hỏa và làm việc dưới quyền của tôi từ lúc mới tốt nghiệp. Mắt thấy cậu ấy gần ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn. Tôi rất lo lắng."

"Tôi thấy Bác Bác rất quan tâm đến cháu. Nếu xung quanh cháu còn cô gái nào đang độc thân, có thể giới thiệu cho Bác Bác. Bác Bác đúng là có hơi khô khan, cũng không biết nói những lời ngọt ngào, nhưng nó rất đẹp trai phải không?”

Chú đội trường cười tươi như hoa khen ngợi Bác Bác trước mặt tôi. Đây không phải là muốn nhờ tôi giới thiệu bạn gái cho Bác Bác, mà chắc chắn chú ấy muốn tác hợp cho tôi và Bác Bác.

Đây đúng là người đội trưởng tốt bụng nhất trên đời.

Trong lòng tôi rất mong chờ được tiếp nhận sứ mệnh đặc biệt này. Giải quyết vấn đề nan giải trong cuộc sống của người lính cứu hỏa và bộ đội là sứ mệnh không thể chối từ của thế hệ trẻ chúng tôi.
 
Bạn Trai Tôi Là Lính Cứu Hỏa - Nga Tử
Chương 6


8.

Sau khi vinh dự tiếp nhận nhiệm vụ này, tôi lập tức nhắn WeChat hẹn Bác Bác ra ngoài ăn cơm.

"Anh lính cứu hỏa! Bốn giờ chiều thứ bảy, anh có thời gian ra ngoài ăn một bữa cơm với em không?"

Sau nửa tiếng chờ đợi, cuối cùng Bác Bác cũng trả lời tin nhắn.

“2000 tệ có đủ không?”

Trời ạ!

Vậy mà đội trưởng còn nói Bác Bác khô khan, anh khô khan chỗ nào? Trong buổi hẹn hò đầu tiên, anh còn biết hỏi phụ nữ nên mang theo bao nhiêu tiền, lại còn đề nghị mang theo nhiều tiền như vậy! Vừa tôn trọng ý kiến của phụ nữ lại còn đầy thành ý! Ăn một bữa cơm và xem một bộ phim, sao có thể tốn đến 2000 tệ?

Nghĩ vậy tôi nhanh chóng trả lời Bác Bác: "Đủ rồi, anh không cần mang nhiều như vậy."

***

Trong ký túc xá của Bác Bác.

Vẻ mặt anh tràn đầy nghi ngờ, ngước lên hỏi đồng đội: "Cô ấy nói mang 2000 tệ là quá nhiều."

Đồng đội gãi đầu: “Tôi không hiểu rõ giá thị trường lắm, có lẽ cô ấy thấy lần trước cậu cứu cô ấy nên đã giảm giá.”

***

Lần hẹn hò này chúng tôi ăn lẩu, xem phim và uống trà sữa. Bác Bác không để tôi tốn 1 tệ, ngay cả cơ hội mua một ly trà sữa, anh cũng không cho tôi. Lúc tôi hỏi, Bác Bác đáp lại tôi bằng giọng điệu nghiêm túc.

“Loại chuyện này sao có thể để phụ nữ trả tiền?”

Đây là cách giáo dục gia đình kiểu gì thế? Nhà anh nghiêm khắc đến vậy sao? Không những vậy, sau khi về nhà, Bác Bác còn tặng tôi một bất ngờ.

Tiếng chuông thông báo trong túi vang lên, tôi vừa mở điện thoại ra xem thì...

Là thông báo chuyển khoản 1314 tệ!

Đây có phải là lời tỏ tình của Bác Bác?

Ôi tình yêu đến thật nhanh? Cứ theo đà này, tôi tự hỏi tầm năm sau tôi có phải về nhà lấy sổ hộ khẩu luôn không?

***

Trong ký túc xá của Bác Bác.

"Hôm nay tôi đã tiêu vài trăm tệ, cô ấy cũng không yêu cầu tôi mua cái gì cho cô ấy. Tôi liền chuyển nốt phần còn lại của 2000 tệ cho cô ấy." Bác Bác đang báo cáo lịch trình buổi hẹn hò cho đồng đội.

“Vậy cậu có bảo cô ấy đổi việc không?”

Bác Bác lắc đầu: “Chuyện đó tôi không nhắc tới, tôi thấy hôm nay cô ấy rất vui nên chưa mở lời.”

MIKO

Người bạn cùng phòng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Vậy lần sau cậu phải tốn thêm 2000 tệ nữa.”

9.

Suốt một tháng, số lần Bác Bác đi chơi với tôi nhiều nhất là hai lần, lần nào cũng là anh ấy trả tiền, một tệ tôi cũng không phải bỏ ra.

Nhưng kỳ lạ thay, mối quan hệ của chúng tôi vẫn không hề tiến triển thêm chút nào. Không gọi cục cưng, không chúc ngủ ngon, không hôn, không nói lời yêu, đó vẫn là mối quan hệ khác giới bình thường.

Trời ơi, Bác Bác thích cảm giác đi dạo phố với tôi sao? Không được, tôi không thể để tình yêu của mình chế.c yểu.

Tôi muốn chủ động ra trận!

Tôi muốn để anh ấy lựa chọn!

Tôi muốn anh cho tôi một câu trả lời!

Nghĩ vậy, tôi liền mở WeChat, gõ một câu "Anh có thích em không?" gửi cho Bác Bác. Để tôi xem đồ ngốc này sẽ trả lời thế nào.

"Ừm."

Con bà nó! Anh thừa nhận??? Nhưng sao chỉ “ừm”? Việc thừa nhận thích tôi khó vậy sao?

“Vậy bây giờ mối quan hệ của chúng ta là gì?”

"...Bạn."

"Anh chỉ coi em là bạn? Không phải bạn gái à?"

"Tôi cũng không biết."

"Anh thích em và em cũng thích anh. Đây không phải là người yêu sao?"

Bác Bác bị làm sao vậy? Chẳng lẽ anh bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của tra nam? Cái gì mà anh thích em nhưng anh sẽ cưới cô ấy, hay thích nhưng không có nghĩa là phải ở bên nhau?

"Tôi không thể vượt qua khúc mắc trong lòng. Cho dù tôi có chấp nhận thì bố mẹ tôi cũng không đồng ý."

Sao cơ??? Trong đầu tôi xuất hiện đầy dấu chấm hỏi. Đây có phải là những câu nói mới của tra nam??? Tôi không phải tảng đá, sao có thể khiến lòng anh vướng bận được?

"Khúc mắc gì?"

"Chuyện lớn như vậy, cô cho tôi thêm một chút thời gian để suy nghĩ đi."

Bác Bác bỏ lại cho tôi một câu rồi lại giữ im lặng.
 
Bạn Trai Tôi Là Lính Cứu Hỏa - Nga Tử
Chương 7


10.

Sau gần một tuần nhìn nhận lại bản thân, bây giờ tôi dám khẳng định mình chính là cô gái không thể ưu tú hơn. Còn chuyện với tên ngốc Bác Bác, cứ để gió cuốn đi, tôi cũng không nhàn rỗi để nghĩ vật cản anh nói là gì.

Sau đó, Bác Bác cứ như vậy ở trong list bạn WeChat của tôi, thỉnh thoảng tôi cũng thấy vòng bạn bè của anh. Dòng thời gian trên vòng bạn bè của anh rất đa dạng, ngoài việc chuyển tiếp một số bài báo, anh ấy còn chụp hoa, cỏ, chó, mèo trong trạm cứu hỏa.

MIKO

***

Vài ngày sau, không biết vì nguyên nhân gì tổng cục phòng cháy chữa cháy đã tìm đến tôi. Không thể tin được? Chút chuyện nhỏ như tặng cờ cổ vũ của tôi vậy mà đã kinh động đến tổng cục?

Nhưng kết quả là do tôi nghĩ quá nhiều.

Hóa ra họ đã xem những bức vẽ nhân viên y tế của tôi trên weibo, nên họ muốn yêu cầu tôi vẽ mấy bức tranh về cuộc sống của những người lính cứu hỏa.

Những người lính cứu hỏa có lẽ là những đối tác dễ thương nhất của tôi, họ còn hỏi tôi sống ở đâu và cho phép tôi đến tham quan chi đội gần nhà nhất để tiện lấy tư liệu. Suy nghĩ tốt đẹp của tôi bỗng dừng ở đây vì tôi vừa nhận ra...

Chi đội gần nhất!!!

Không lẽ là???

***

Tại phòng tuyên truyền của Cục phòng cháy chữa cháy.

Bác Bác ngạc nhiên nhìn tôi hỏi: "Sao cô lại ở đây?"

Tôi liếc anh một cái, rồi bĩu môi đáp:

"Có gì lạ à? Anh chưa bao giờ thấy họa sĩ manga nào nhận vẽ riêng sao?"

Bác Bác gãi đầu, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: "Họa sĩ manga?"

Trợ lí tuyên truyền – người đã tìm tôi vẽ tranh im lặng nhìn bộ dạng của Bác Bác với vẻ mặt phức tạp.

"Bác Bác à, đây chính là họa sĩ manga nổi tiếng trên weibo, được tổng cục bổ nhiệm, cậu nên phối hợp với người ta một chút!"

Bác Bác đực mặt ra, chưa hết bàng hoàng hỏi lại: "Họa sĩ manga nổi tiếng? Cô mới đổi nghề làm họa sĩ manga à?"

Nghe thấy phát ngôn chấn động của Bác Bác, tôi cạn lời, đây là đâu?

"Tôi làm họa sĩ được mười năm rồi, sao phải đổi nghề! Lên đại học tôi đã học cái này!"

Trợ lý tuyên truyền nhìn Bác Bác không biết nói gì, liền lắc đầu kéo tôi sang một bên.

"Cô đừng để ý, cậu lính cứu hỏa này thường huấn luyện với cường độ cao, có lẽ não cậu ta hơi thiếu oxy."

"Não hơi... thiếu oxy."

Sau đó Bác Bác vẫn tiếp tục đực mặt ra, không biết anh đang nghĩ gì.

"Bỏ đi, cô nhìn cậu ta từ xa là được, cậu ta là đội trưởng đẹp trai nhất chi bộ này, có thể cho cô cảm hứng sáng tác. Để tôi dẫn cô đi tham quan một vòng."

"Vâng ạ."

11.

Lúc tôi chuẩn bị rời đi, Bác Bác nắm lấy cơ hội kéo tôi vào góc.

"Cô là họa sĩ manga?"

“Vừa nãy không phải tôi đã nói rồi sao?”

“Vậy cô còn…nghề tay trái nào không?”

"Tất nhiên là có! Nếu không có nghề tay trái thì họa sĩ manga như tôi sẽ c.h.ế.t đói!"

"Đó là công việc gì?"

“Sao anh hỏi chi tiết thế?”

"Cô nói đi!"

“Tôi thiết kế nhân vật hoạt hình cho một thương hiệu, định chế ảnh chân dung và hàng loạt áp phích.”

Tôi vừa nói xong. Bác Bác đã mở điện thoại, bấm vào giao diện Wechat và đặt nó trước mặt tôi.

“Vậy đây là gì?”

Trên màn hình là khoảnh khắc tháng trước tôi đăng "Lại gặp nhau lúc bốn giờ sáng rồi."

Có ý gì? Ý trên mặt chữ chứ sao!

"Tôi đang tăng ca, nhưng vẽ mãi không xong."

Sau đó anh tiếp tục bấm vào giao diện. Đó là một bài đăng khác trên vòng bạn bè của tôi "Khách hàng nhiều chiêu trò lắm, tôi sẽ bị giày vò đến chết."

Đọc đến đó, Bác Bác hít vào một ngụm khí lạnh. Thấy bài đăng này tôi lại nhớ đến câu chuyện hôm đó, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn không nén được cục tức, nên đành kể cho anh nghe:

“Để tôi kể cho anh nghe, vị khách này rất khó chiều. Anh ta muốn tôi vẽ một nữ sinh rất dễ thương. Tôi đã vẽ được hai ngày, khỏi phải nói là có bao nhiêu dễ thương, nhưng anh ta lại muốn n.g.ự.c to, m.ô.n.g lớn và chân dài. Vẽ như vậy còn gì là dễ thương nữa? Sao không nằm mơ luôn đi..."

Bác Bác lại cúi đầu và mở một giao diện khác.

"Còn cái này thì sao?"

Giao diện này vẫn là vòng bạn bè của tôi: “Hôm nay, lại làm tôi tỉnh."

???

Tôi tự hỏi! Bài đăng này thì sao? Đây là một bài đăng hết sức bình thường!

"Bài đăng này lại có vấn đề gì à?"

"Cô không thấy vấn đề sao?"

"Đúng!"

"Hôm nay, ai làm cô tỉnh?"

"Ai? Trời ạ!"

"Đừng kêu trời, mau cho tôi biết đó là ai!"

"Trời!"

"Vẫn còn kêu trời! Hãy cho tôi biết đó là ai!"

"Tôi đã bảo rồi đó là trời!"

“Cô không nói đúng không?”

"Tôi nói...tôi nói...mà khoan...anh chờ đã...hình như có hiểu lầm gì đó, tôi phải giúp anh sửa lại chỗ này cho đúng. Chữ này phải đọc thanh một là gē ān gān (đủ) chứ không phải thanh bốn gē àn gàn (đụ), anh đọc nghe tục quá."

"Thanh một?"

"Ừ, nào, đọc theo tôi, cái đầu anh trong sáng lên. Hôm nay...lại "làm" tôi tỉnh."

Bác Bác trầm mặc, lặng lẽ cất điện thoại vào túi áo, sau đó giơ cả hai tay lên xoa khuôn mặt đẹp trai của mình, khẽ gằn một tiếng.

"Đù!"

Anh bị sao vậy? Chỉ là chữ "gan" có hai cách đọc thôi mà khiến anh nghĩ nhiều quá.

*
 
Bạn Trai Tôi Là Lính Cứu Hỏa - Nga Tử
Chương 8


12.

Dù đã ăn ba đĩa thịt bò, ba đĩa thịt cừu, anh thấy vẫn không đủ nên đã gọi thêm một đĩa thịt.

Tại sao lại có người muốn sinh con trai? Mau nhìn sức ăn của con trai đi, có thể nuôi nổi sao? Đã vậy anh còn kén ăn, không thích ăn rau, chỉ ăn thịt và còn ăn rất nhiều.

Cuối cùng Bác Bác cũng ăn xong, còn dùng sức hút nốt chút Coca lạnh cho đến khi cái lon phát ra tiếng.

"Tôi ăn xong rồi."

"Anh vất vả rồi."

"Em muốn uống trà sữa không? Tôi mua cho em!"

"Không cần, anh có muốn nói gì thì mau nói đi."

"Chuyện là...tôi muốn giải thích...lần trước không phải tôi cố tình...không trả lời em...mà là bố mẹ tôi bảo họ cũng phải suy nghĩ lại..."

"Suy nghĩ gì?"

"Suy nghĩ xem...họ...có thể chấp nhận...em không?"

"Chấp nhận tôi?"

“Đúng vậy, chấp nhận một cô gái đến bốn giờ sáng mà vẫn đi tiếp khách, còn không có nghề nghiệp đàng hoàng, đêm còn bị người khác làm cho tỉnh!”

...

Cái gì?

Tiếp khách?

Tôi á?

Nụ cười lịch sự của tôi sắp nứt ra. Hoá ra Vương Tử Bác tưởng tôi là một cô gái hư hỏng một đêm có giá cao tới 2000 tệ, rất đắt khách. Chẳng trách khúc mắc trong lòng anh lại lớn như vậy? Rào cản này quá lớn? Sao anh không để trái tim bắc cầu để tìm một con đường khác dễ đi hơn?

13.

Sau khi vượt qua vấn đề nghề nghiệp, chúng tôi tiếp tục đối mặt với một vấn đề mới đó là “làm sao để xác định mối quan hệ?”

Lần nào đi với nhau, tên ngốc này cũng rủ tôi đi dạo phố. Hôm nay cũng vậy, hai chúng tôi đã đi dạo trong khu mua sắm hơn chục lần.

Đang đi, anh bỗng dừng lại và nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình.

Tự nhiên, tim tôi đập nhanh hơn.

Mẹ ơi, không phải anh ấy định tỏ tình ở đây chứ!

Kết quả là khi anh mở miệng, toàn bộ bầu không khí đã thay đổi.

“Em có mang theo giấy không?”

MIKO

"Có!" Tôi hét lên.

Mẹ nó, tâm trạng tốt đẹp của lão nương đã bị ngươi phá hỏng rồi, muốn hỏi giấy chùi đ.í.t có cần dừng lại hỏi nghiêm túc thế không? Nhưng trước khi tôi kịp nhìn anh khinh thường thì Bác Bác đã kéo tay tôi chạy như điê.n.

???

Anh trai??? Anh sắp ra quần à? Sao phải chạy nhanh thế?

Vào lúc tôi sắp đứt hơi, Bác Bác đã dẫn tôi đến một góc cầu thang tối tăm trong khu trung tâm thương mại.

“Nhà vệ sinh không…á...”

Đột nhiên, anh kéo tôi vào góc rồi ép tôi vào tường, một tay anh chống lên tường, rũ mắt nhìn tôi. Ánh mắt thâm tình vừa nãy lại xuất hiện.

Nếu vừa rồi tôi còn thở không ra hơi thì bây giờ hô hấp của tôi đã hoàn toàn ngưng lại. Bác Bác bất ngờ cúi đầu tiến lại gần tôi, khoảng cách giữa hai chúng tôi chỉ có 5cm và tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy.

Sau đó từ 5cm, a...a...a, sao lại chỉ còn 3cm?

A...a...a, còn 1cm.

Tôi điê.n mất.

Bác Bác hôn tôi.

Ông trời ơi!

Thì ra cảm giác được hôn lại ngọt ngào đến vậy. Đầu óc tôi vẫn quay cuồng. Một phút sau Bác Bác mới buông tôi ra, vội vàng hỏi:

“Giấy đâu?”

Chính câu này của Bác Bác đã đưa tôi từ trên mây trở về hiện thực, đây là hôn xong rồi chuẩn bị đi ẻ sao? Làm sao anh ấy có thể biến một khung cảnh lãng mạn, bay bổng trở nên thực dụng như vậy???

Tôi tức giận móc trong túi ra một gói khăn giấy ném vào tay anh.

"Cho anh đấy!"

Ném xong, tôi cứ tưởng anh sẽ cầm giấy lao vào nhà vệ sinh. Kết quả là Bác Bác chỉ rút trong gói một tờ giấy để lau miệng. Nhưng sau khi nhìn tờ giấy, anh dừng lại bảo tôi:

"Đừng lãng phí giấy."

Đang lúc tôi chưa hiểu anh muốn làm gì thì đột nhiên Bác Bác cúi đầu hôn tôi lần nữa. Nụ hôn lần này lâu hơn, kéo dài ba phút...

Vậy là tôi hết giận...

Sau khi Bác Bác ngẩng đầu lên, anh cầm tờ giấy trên tay lau miệng cho tôi rồi lại lau miệng cho mình. Vừa lau anh vừa ngượng ngùng giải thích:

"Lúc nãy anh rất muốn hôn em, nhưng ở đó có quá nhiều người."

Hóa ra Bác Bác hỏi tôi có mang giấy không, là để sau khi hôn, chúng tôi có thể lau miệng, để vết son không dính trên miệng cả hai.

Chỉ là bây giờ, khuôn mặt của chúng tôi đều đỏ như màu cà chua chín.
 
Bạn Trai Tôi Là Lính Cứu Hỏa - Nga Tử
Chương 9: Hoàn


14.

Cứ như vậy tôi và Bác Bác đã xác định mối quan hệ.

Anh ấy rất đẹp trai, nhưng cũng rất ngốc.

Tôi vẫn còn nhớ như in, tuần trước, có một tòa nhà chung cư gần đó bốc cháy, anh và cả đội phải đi chữa cháy.

Trước tiên họ ưu tiên cứu người, sau đó mới cứu chó, mèo ra khỏi đám cháy.

Sau khi thành công dập lửa, ngay lúc người dân gần đó tặng cho những người lính cứu hỏa một tràng pháo tay thì một mình Bác Bác lao vào hiện trường vụ cháy.

Gia đình bị cháy vừa biết ơn, vừa nghi ngờ, đây là muốn đem cả những thiết bị điện giá trị trong nhà ra sao?

Vậy thì không cần mạo hiểm như vậy đâu, mấy thứ đó chỉ có vài trăm tệ, không đáng giá lắm.

Mọi người đợi một lúc mới thấy Bác Bác lao ra từ hiện trường vụ hỏa hoạn. Lúc đứng trước mặt gia đình nạn nhân, anh lấy từ trong n.g.ự.c ra thứ quý giá nhất đối với cậu con trai đang học cấp hai của họ - bài tập hè.

Trong bản tin thời sự, hình ảnh Bác Bác cười thật thà đang khoác vai phải cậu học sinh cấp hai, nhưng trái ngược với anh, cậu bé được khoác vai lại cười như khóc khi phải ôm trong tay một xấp bài tập hè.

Một tuần sau, cậu học sinh cấp hai đấy đã gửi cờ cổ vũ cho Bác Bác, cậu bé còn tích chữ như vàng hơn cả tôi. Trên cờ có vỏn vẹn dòng chữ - "Chú thật tốt!"

Bác Bác ngốc hoàn toàn không hiểu hàm ý của ba chữ này, thậm chí anh còn hồn nhiên chụp ảnh khoe trên vòng bạn bè - "Tôi đã được công nhận."

15.

Nhưng người ngốc cũng có cái tốt. Bác Bác luôn vô tình nói ra những lời đường mật làm tim tôi đập loạn.

Có một lần chúng tôi đang nằm trên giường, chỉ nằm đó và không làm gì cả, các bạn đừng hiểu sai ý tôi.

MIKO

Tôi hỏi anh: “Anh có yêu em không?”

Anh âu yếm nhìn tôi và nói: "Yêu!"

Tôi giả vờ giận: “Hừ, lời nói trên giường của đàn ông sao có thể tin được?!”

Đột nhiên Bác Bác đẩy tôi ra, làm tôi suýt ngã lăn khỏi giường. Tôi còn tưởng anh muốn làm gì, hóa ra anh chỉ nhảy xuống giường, đứng chân trần trên sàn nhìn tôi đáp:

"Dù không ở trên giường anh vẫn yêu em!"
 
Back
Top Bottom