Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời Chung

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
412,363
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPvRX_737B7InhF2YvBaQd0eP3vTVboJ1rL45QGf6EH_6fFYTDYZ4iCqvJdwUGeRGXWCaixGuZNX2P3O_erGSo0FO1z8s28BxVzYED1ItAyJJEmEcxSUf1g-nalOmifRvXBPeL8VFloQilWO9dlZUom=w215-h322-s-no-gm

Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời Chung
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Cuộc sống của tôi bị chia làm hai nửa hoàn toàn đối lập.

Nửa thuộc về hiện thực lạnh giá, nơi kẻ thù không đội trời chung của tôi, Lâm Hành Chi, luôn dành cho tôi ánh mắt sắc như băng cùng lời cảnh cáo: "Tránh xa tôi ra."

Nửa còn lại thuộc về giấc mộng cuồng si, nơi cũng chính cậu ấy lại ghì chặt lấy tôi trong vòng tay bỏng rát và trao đi những nụ hôn chiếm đoạt, thì thầm: "Anh yêu em đến phát điên rồi."​
 
Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời Chung
Chương 1



Tôi lại mơ.

Lần này, tôi mơ thấy mình bị vây hãm trong một cơn ác mộng không lối thoát.

Trong không gian mờ mịt ấy, lưng tôi bị ép chặt vào một bức tường lạnh lẽo. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ rệt của ai đó giữ lấy cằm tôi, ép buộc tôi phải ngẩng đầu.

Và rồi, một nụ hôn phủ xuống.

Nụ hôn ấy không phải sự dịu dàng, mà là một cơn bão tố ập đến, cuồng nhiệt và nóng bỏng, mang theo khí thế hung hăng muốn cuốn tôi vào vòng xoáy của nó.

Người đó cao hơn tôi non nửa cái đầu, nên chỉ có thể cúi xuống, bóng hình cao lớn dễ dàng bao trọn lấy thân thể tôi.

Dung mạo của đối phương chìm trong sương mờ, nhưng tôi có thể cảm nhận được đó là một người tuấn tú lạ thường. Bộ đồng phục học sinh vốn phẳng phiu nay đã trở nên xộc xệch trong cơn giằng co.

Nhưng dường như cậu ta chẳng hề bận tâm. Ánh mắt cậu ta sâu thẳm, thấm đẫm một sự si mê gần như điên cuồng.

Hơi thở nóng rực phả vào gò má, khiến hàng mi tôi run lên kịch liệt. Những lời phản kháng chực chờ nơi đầu lưỡi đều bị nụ hôn mãnh liệt kia chặn lại.

Không gian như bị một mồi lửa ném vào, ngày một bỏng rát. Người đó nhìn kẻ trong lòng mình, dường như không thể kiềm chế mà buông một tiếng chửi thề.

"Chết tiệt."

Có lẽ nhận ra đôi mắt tôi đang mở to kinh ngạc, đối phương cuối cùng cũng tạm dừng. Khóe môi cậu ta khẽ cong lên, bật ra một tiếng cười trầm thấp.

"Sao em lại dùng ánh mắt đó để nhìn bạn trai mình thế?"

Cậu ta ngừng một chút, ngón tay cái lướt nhẹ qua bờ môi tôi.

"Được rồi, em chỉ được nhìn tôi thôi, không được phép nhìn người khác."

Tôi: "???"

Khoan đã nào.

Bạn trai nào ở đây?

Tầm nhìn của tôi bỗng chốc trở nên quang đãng, như thể có ai đó vừa lau sạch lớp sương mù dày đặc. Gương mặt của người đối diện hiện ra rõ ràng.

Tôi sững sờ, gần như quên cả cách thở.

Một tiếng sét đánh ngang tai. Lạy Chúa tôi, sao lại là hắn?!

Đây chẳng phải là kẻ thù không đội trời chung của tôi hay sao?!

Lâm Hành Chi – cái tên đồng nghĩa với hai chữ "kẻ thù" trong từ điển của tôi.

Chúng tôi quen biết nhau vào học kỳ đầu tiên của năm lớp mười một.

Cậu ta là học sinh mới chuyển đến. Ngay trong kỳ thi đầu tiên, Lâm Hành Chi đã dễ dàng chiếm đoạt ngôi vị đầu bảng vốn luôn thuộc về tôi. Kể từ đó, vị trí số một kia chưa bao giờ đổi chủ.

Cậu ta đàn áp tôi trên mặt trận học thuật, được thôi, tôi đây bụng dạ rộng rãi không thèm chấp nhặt. Dù sao núi cao ắt có núi cao hơn.

Nhưng Lâm Hành Chi, không hiểu vì lý do quái gì, lại mang sự thù địch đó ra cả ngoài đời thực.

Tôi phát hiện ra điều này trong một dịp hết sức tình cờ.

Hôm đó, tôi bất cẩn trượt chân. Ngay khi tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một màn "hôn đất" vô cùng ngoạn mục, một cánh tay đã kịp thời đỡ lấy tôi.

Sau khi đứng vững, tôi mới nhận ra ân nhân của mình là Lâm Hành Chi.

Phản ứng của Lâm Hành Chi tựa như chạm phải lửa bỏng. Cậu ta lập tức buông tay, lùi sang một bên, tránh tôi như tránh tà. Cậu ta nhìn xuống bả vai nơi tôi vô tình chạm vào, khẽ cau mày rồi phủi mạnh như thể vừa chạm phải thứ gì đó ô uế.

"Cái áo này không mặc được nữa rồi."

Tôi: "..."

Giọng điệu của cậu ta vẫn lạnh lùng như băng.

Nhưng lại thành công đốt lên một ngọn lửa giận trong lòng tôi.

Nắm tay tôi siết chặt lại, lời cảm ơn ban đầu đã biến thành một câu nhắc nhở đầy mỉa mai.
 
Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời Chung
Chương 2



"Nếu cậu không mặc nữa thì cứ vứt vào thùng rác tái chế đi."

Lâm Hành Chi không đáp lời, chỉ quay người bỏ đi.

Sau sự cố đó, tôi bắt đầu để ý đến cậu ta nhiều hơn.

Lâm Hành Chi thường ngày đã luôn trưng ra bộ mặt khó ở, tính tình vừa kiêu ngạo vừa lạnh nhạt. Nói tóm lại là chẳng có điểm nào đáng ưa.

Nhưng tôi phát hiện ra, mỗi lần đối diện với tôi, vẻ mặt cậu ta sẽ càng trở nên khó coi, tính khí vốn đã tệ lại càng thêm tồi tệ.

Ánh mắt Lâm Hành Chi hiếm khi nào dừng lại trên người tôi, dường như chỉ cần nhìn tôi thêm một giây nữa thôi thì cậu ta sẽ phát bệnh đến nơi vậy.

Tôi đem chuyện này kể cho cô bạn thân, và cả hai chúng tôi đều đi đến một kết luận duy nhất: bởi vì tôi là đối thủ tiềm năng có khả năng đoạt lại ngôi vị số một, nên việc cậu ta sinh lòng chán ghét cũng là điều dễ hiểu.

Nghe thì có vẻ như cậu ta đang ngầm công nhận thực lực của tôi, điều này cũng khiến tôi vui lòng một chút.

Nhưng chút điểm cộng ít ỏi đó không đủ để tôi bớt ghét cậu ta.

Vì tôi và Lâm Hành Chi nhiều lần đối đầu sinh tử trên mọi mặt trận, các học sinh khác dần dà cũng nhận ra mối quan hệ "cơm không lành, canh không ngọt" giữa chúng tôi.

Tôi đã nghĩ, ban ngày phải giáp mặt nhau ở trường đã là giới hạn của sự chịu đựng rồi.

Nào ngờ đến cả ban đêm, tôi cũng không thoát khỏi cậu ta.

Ngày nào cũng mơ thấy Lâm Hành Chi!

Trong mơ, tôi thấy lại bối cảnh của buổi sáng. Vì tôi không giải được một câu hỏi nâng cao, giáo viên đã gọi Lâm Hành Chi lên giảng lại cho tôi, đồng thời chuyển tôi đến ngồi cạnh cậu ta.

Ngoài đời thực, vì những khoảnh khắc "hòa hợp" gần như bằng không, tôi và Lâm Hành Chi mỗi người chiếm giữ một đầu của dãy bàn, tự giác giữ khoảng cách an toàn với đối phương.

Lâm Hành Chi lúc nào cũng thể hiện rõ ràng rằng cậu ta muốn tránh xa mọi thứ liên quan đến tôi nửa vòng Trái Đất.

"Tránh xa tôi ra."

Giáo viên vừa dứt lời, Lâm Hành Chi đã mất kiên nhẫn đứng dậy, sải bước rời đi không cho tôi một cơ hội phản bác.

Vậy mà trong mơ, cậu ta lại im lặng, chỉ khẽ nhích người sang một bên để nhường chỗ.

Sau khi Lâm Hành Chi giảng giải xong, tôi định đứng dậy trở về chỗ của mình.

Nhưng cậu ta đột ngột đứng lên, đi vòng qua bàn.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, Lâm Hành Chi kéo tôi khỏi ghế, thực hiện một màn kabedon hoàn hảo, dồn tôi vào góc tường.

"Tôi đã trả lời câu hỏi rồi, em không có phần thưởng nào cho tôi sao?"

Tôi: "Đâu phải tôi chủ động nhờ cậu..."

Tại sao tình tiết lại phát triển theo hướng này?!

Buổi sáng rõ ràng không phải như vậy!

Lời tôi còn chưa dứt, Lâm Hành Chi đã cúi đầu hôn tôi.

Dung tích phổi của Lâm Hành Chi trong mơ dường như là vô tận.

Tôi choáng váng vì nụ hôn dài như vô tận ấy, hơi thở gần như bị rút cạn.

Môi cậu ta sau đó lại di chuyển, chậm rãi nhấm nháp từng tấc da thịt, từ cằm xuống đến cổ.

Trong suốt quá trình đó, Lâm Hành Chi chưa một lần rời mắt khỏi tôi, như thể việc chiêm ngưỡng biểu cảm khốn đốn của tôi là một thú vui không bao giờ nhàm chán.

Tôi cố gắng giãy giụa để thoát khỏi cơn mộng mị, nhưng vô ích. Tôi chỉ có thể bất lực chịu trận cho đến khi tiếng chuông báo thức inh ỏi vang lên.

Tôi tỉnh giấc, cả người mệt mỏi rã rời.

Thôi thì mơ thấy Lâm Hành Chi cũng được đi, nhưng tại sao cậu ta lại bị OOC* nghiêm trọng đến thế!

*OOC = Out Of Character: Hành động không phù hợp với tính cách nhân vật.
 
Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời Chung
Chương 3



Hay là do tôi quá lo lắng về cuộc đua thành tích nên mới sinh ra ảo giác?

Mà khoan, nghĩ lại thì, tuy đó là một cơn ác mộng, nhưng tôi lại nghe được toàn bộ lời giải cho câu hỏi nâng cao kia!

Chà, tôi chẳng có ưu điểm gì nổi bật, ngoài trừ trí nhớ siêu phàm. Đáp án đó đã được tôi khắc sâu vào tâm trí.

Lần này, tôi nhất định sẽ nghiền nát Lâm Hành Chi dưới chân mình!

Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi lập tức trở nên phấn chấn.

Tạm gác lại cảm giác khó chịu từ cơn ác mộng, tôi đứng dậy chuẩn bị đến trường.

Lúc soi gương rửa mặt, tôi chợt phát hiện vài vệt ửng đỏ khả nghi trên cổ mình, rất nhạt, phải nhìn thật kỹ mới thấy.

Chúng không ngứa, nhưng khi ấn vào lại có cảm giác hơi đau.

Đêm qua tôi bị muỗi đốt à?

Một ý nghĩ điên rồ xẹt qua đầu khiến mặt tôi trắng bệch.

Có... có lẽ nào...

Đây là dấu vết mà Lâm Hành Chi trong mơ để lại?

Tôi bật cười trước suy nghĩ của chính mình.

Làm gì có chuyện đó? Nghe vô cùng phản khoa học.

Chắc chắn chỉ là muỗi đốt. Mình nghĩ nhiều rồi.

Thấy sắp muộn giờ học, tôi không nghĩ ngợi thêm, vội vàng chỉnh trang rồi xách cặp lao đến trường.

May mắn thay, tôi vừa đến lớp thì chuông cũng vừa reo.

Tôi thở phào, đang định bước vào thì một bạn nam lớp bên cạnh chặn lại, vẻ mặt đầy áy náy.

"Chuyện hôm qua... để lại dấu rồi à?"

"Xin lỗi cậu, là do tớ không giữ nó lại được..."

Tôi hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng hiểu ra cậu ấy đang nói về chuyện gì.

Gần trường có một đàn mèo hoang, đám học sinh chúng tôi vẫn thường thay nhau chăm sóc chúng. Nhưng vì quy định của trường, chúng tôi đều ngầm hiểu sẽ không nhắc đến chuyện này trong khuôn viên.

Hôm qua, khi đang cho mèo ăn, tôi và cậu bạn này tình cờ gặp nhau. Con mèo trên tay cậu ấy đột nhiên nhảy xổ về phía tôi, may mắn là móng vuốt của nó không làm tôi bị thương. Tôi nghĩ không có gì đáng ngại nên cũng không để tâm, không ngờ cậu ấy vẫn còn nhớ.

Tôi đang định xua tay nói mình không sao thì một luồng khí lạnh lẽo quen thuộc ập đến từ phía sau.

"Tránh ra."

Giọng nói này...

Tôi và cậu bạn kia đồng loạt quay lại.

Là Lâm Hành Chi.

Cậu ta đứng ngay trước mặt chúng tôi.

Giấc mơ đêm qua vẫn còn ảnh hưởng ít nhiều, khiến tôi đối diện với Lâm Hành Chi có chút không tự nhiên.

Mà vẻ mặt cậu ta hôm nay cũng thật kỳ lạ, âm trầm xám xịt, như thể có ai vừa cướp mất bữa sáng của cậu ta vậy.

Lâm Hành Chi đứng yên tại chỗ, đôi mắt đang dán chặt vào thứ gì đó.

Tôi giật mình, nhận ra cậu ta đang nhìn chằm chằm vào cổ mình.

Ánh mắt của Lâm Hành Chi tựa như hai mũi khoan sắc lạnh, tập trung xoáy sâu vào cổ tôi.

Cảm giác mãnh liệt đó khiến tôi nhớ đến những vết đỏ khả nghi kia. Tôi chột dạ, theo bản năng muốn kéo cao cổ áo lên để che đi.

Nhưng đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào ve áo, cậu bạn bên cạnh đã ghé sát lại, thì thầm vào tai tôi.

"Hình như chúng ta đang chắn đường cậu ấy mất rồi."

Tôi: "..."

À, ra là vậy.

Thảo nào Lâm Hành Chi vừa nói "tránh ra" vừa nhìn tôi chằm chằm.

Cái nhìn của cậu ta lại khiến bản năng "mỏ hỗn" trong tôi trỗi dậy.

Ha, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy bạn bè người ta đứng nói chuyện ngoài hành lang bao giờ à?

Mặc dù trong lòng gào thét như vậy, nhưng lần này tôi quyết định không gây sự. Dù sao thì tôi cũng đang ở thế yếu, là người cản đường trước, có đấu khẩu cũng chẳng thắng nổi.
 
Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời Chung
Chương 4



Nghĩ vậy, tôi kéo cậu bạn kia cùng lùi sang một bên, nhường lối đi cho Lâm Hành Chi.

Ấy thế mà, Lâm Hành Chi vẫn bất động.

Không biết có phải do bộ lọc "kẻ thù" của tôi quá mạnh hay không, mà tôi cảm thấy vẻ mặt của Lâm Hành Chi chẳng hề khá hơn chút nào.

Ngược lại, nó còn u ám hơn gấp bội!

Cậu bạn kia dường như không mấy để tâm đến hành vi kỳ lạ của Lâm Hành Chi. Sau khi chào tôi, cậu ấy quay người về lớp. Tôi cũng xoay người, định bước vào lớp học của mình.

Ngay khi tôi chuẩn bị bước qua cửa, một tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía sau. Một bàn tay nắm chặt lấy vai tôi.

Tôi quay đầu lại. Người đang giữ lấy vai tôi không ai khác chính là Lâm Hành Chi.

Tôi không có thời gian để kinh ngạc trước hành động đột ngột này, trong đầu tôi lúc này chỉ có một niềm tiếc nuối vô hạn vì đã để quên điện thoại ở nhà. Nếu không, tôi nhất định phải chụp lại khoảnh khắc kỳ thú này.

Vì vậy, tôi chỉ có thể bật chế độ mỏ hỗn.

"Không phải chính cậu bảo tôi tránh xa ra sao?"

"Sao thế? Hay trên vai tôi có gắn nam châm, nên mới hút chặt lấy tay cậu thế?"

Nếu là bình thường, Lâm Hành Chi sẽ liếc tôi một cái lạnh lùng, rồi chán ghét quay đi.

Hoặc cậu ta sẽ nhìn tôi đầy phán xét rồi hừ lạnh một tiếng: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Nhưng hôm nay thì khác.

Lâm Hành Chi cau mày, khuôn mặt trầm xuống đầy khó chịu, nhưng tuyệt nhiên không có ý định buông tay.

Cậu ta mấp máy môi, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị tiếng chuông báo hiệu vào lớp cắt ngang.

Đó là tiếng chuông bắt đầu tiết học đầu tiên.

Tôi lười phải tranh cãi với Lâm Hành Chi, dứt khoát hất tay cậu ta ra rồi quay người vào lớp.

Khi tôi đã yên vị ở chỗ ngồi của mình, tôi mới thấy Lâm Hành Chi bước vào.

Guồng quay của sách vở và những bài giảng bận rộn khiến tôi nhanh chóng quên đi sự việc xảy ra ban sáng.

Trong tiết toán, giáo viên cho chúng tôi làm một bài kiểm tra ngắn.

Trong đề có hai câu hỏi hoàn toàn trùng khớp với phần kiến thức nâng cao mà tôi đã thấy trong giấc mơ, lại thêm phần giải thích cặn kẽ của Lâm Hành Chi, thế nên tôi ung dung viết ra đáp án.

Khi kết quả được công bố, cả Lâm Hành Chi và tôi đều đạt điểm tuyệt đối. Bài kiểm tra này, chúng tôi đồng hạng nhất.

Tôi thầm vui sướng trong lòng. Cuối cùng ngày báo thù này cũng đã tới!

Sau giờ học, cô bạn cùng lớp Tôn Điềm chạy đến chúc mừng tôi. Mặc dù chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đạt được số điểm ngang bằng với Lâm Hành Chi.

Tôn Điềm để ý đến mấy vết đỏ trên cổ tôi, định hỏi han vài câu, nhưng toàn bộ sự chú ý của tôi đã va vào phản ứng của Lâm Hành Chi.

Cậu ta ngồi ở vị trí so le phía sau, cách tôi hai hàng ghế.

Tôi lại càng vênh váo hơn khi nghe Tôn Điềm thì thầm rằng dường như Lâm Hành Chi vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía này, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ.

Ha, cuối cùng cũng có ngày này! Gương mặt cậu ta sa sầm như đưa đám, chắc chắn là đang lo sợ ngai vàng của mình sớm muộn cũng sẽ bị tôi lật đổ!

Nhưng dù cậu ta có nhìn chằm chằm cũng vô dụng. Trong khi cậu ta còn đang say giấc, mơ mộng về mấy kịch bản phim ảnh, thì tôi đây ngay cả trong mơ cũng không ngừng học tập.

Chỉ là, nếu Lâm Hành Chi không xuất hiện, giấc mơ của tôi có lẽ sẽ hoàn hảo hơn.

Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời khẩn cầu của tôi.
 
Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời Chung
Chương 5



Đêm đó, tôi lại mơ.

Trong giấc mơ, tôi không thấy Lâm Hành Chi nữa, mà là một gương mặt quen thuộc khác.

Là cậu bạn lớp bên.

Địa điểm là hành lang trường học.

Tôi còn chưa kịp vui mừng vì đã thoát khỏi bóng ma của Lâm Hành Chi thì bên tai đã vang lên giọng nói áy náy của cậu bạn.

"Xin lỗi, là do tớ không ngăn lại được..."

Ủa?

Sao nghe quen thế?

Khoan đã! Đây không phải là những gì đã xảy ra vào sáng nay sao?

Lẽ nào lại giống như đêm qua...

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nếu giấc mơ của tôi thật sự là sự tái hiện những sự kiện ban ngày...

Thế thì chẳng phải hắn ta sắp xuất hiện rồi sao!

Tôi xoay người, vội vàng muốn bỏ chạy, lại phát hiện cơ thể mình như bị đóng băng tại chỗ, không thể động đậy.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn tiếng bước chân phía sau ngày một gần hơn.

Cổ tay tôi bị một bàn tay khác nắm lấy, ép tôi phải quay lại.

Khi tôi nhìn rõ người đó là ai, tôi chỉ cảm thấy một sự bất lực vô biên.

"Sao lại là cậu?!"

Vẻ mặt của Lâm Hành Chi còn khó coi hơn cả tôi.

Sắc mặt cậu ta u ám, đôi mắt vẫn dán chặt vào tôi y hệt như ban ngày.

Nhưng hành động của Lâm Hành Chi trong mơ lại có chút khác biệt.

Tôi cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu ta đang cọ xát mạnh lên cổ mình.

Tôi cúi xuống, nhận ra thứ mà cậu ta chạm vào chính là những vết đỏ kia!

Buổi tối trước khi ngủ, tôi đã soi gương, rõ ràng chúng đã mờ đi rất nhiều.

Tại sao bây giờ lại đỏ lên như vậy?!

Chẳng lẽ là do Lâm Hành Chi vừa mới chà xát nó?

Trước khi tôi kịp ngăn cản, tôi đã bị ánh mắt u ám của cậu ta làm cho đông cứng.

Chính xác hơn thì, cái nhìn lạnh lẽo đó đang hướng về cậu bạn lớp bên!

Lúc này, Lâm Hành Chi đang nghiêng đầu nhìn cậu bạn kia. Giọng nói của cậu ta lạnh lẽo tựa băng giá ngàn năm, dù chỉ là trong mơ cũng đủ khiến tôi rùng mình.

"Cô ấy là của tôi."

"Từng dấu vết mà cậu để lại trên người cô ấy, tôi sẽ xóa sạch!"

Hả?

Cái quái gì vậy??

Tình tiết phát triển kiểu gì thế này??

Chẳng lẽ Lâm Hành Chi cho rằng mấy dấu vết trên cổ tôi là do cậu bạn kia để lại?

Trong đầu tôi vừa lóe lên ý nghĩ đó, liền thấy Lâm Hành Chi quay đầu lại, cúi xuống hôn tôi.

Nụ hôn nặng nề rơi xuống vùng da mẫn cảm, hàm răng cậu ta như có như không lướt qua cổ tôi vô số lần. Động tác của cậu ta vừa chậm rãi vừa tàn nhẫn, tựa như một mãnh thú đang kiên nhẫn đánh dấu lãnh thổ trên con mồi của mình, quyết không để sót lại bất cứ dấu vết nào của kẻ khác.

Răng môi cậu ta linh hoạt, khi thì l**m láp, lúc lại m*t mạnh.

Sức ép từ Lâm Hành Chi quá lớn, tôi có cảm giác chỉ cần mình thở mạnh một chút thôi, cậu ta sẽ thật sự cắn phập vào cổ họng tôi.

Không biết qua bao lâu, nụ hôn của Lâm Hành Chi mới di chuyển lên môi.

Khi cảm nhận được bờ môi cậu ta trên môi mình, tôi mới bất giác thở phào.

So với nụ hôn cuồng nhiệt như bão tố của đêm qua, lần này Lâm Hành Chi lại khá từ tốn, không nhanh không chậm dẫn dắt tôi cuốn theo nhịp điệu của cậu ta.

Tôi buộc phải ngẩng cao đầu để đón nhận nụ hôn.

Trước mắt tôi là khuôn mặt tuấn tú được phóng đại của Lâm Hành Chi, bên tai là âm thanh quấn quýt của môi lưỡi đủ khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt.

Tôi nghi ngờ mớ âm thanh hỗn độn đó là do Lâm Hành Chi cố tình tạo ra.
 
Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời Chung
Chương 6



Chỉ là một nụ hôn thôi mà, sao có thể gây ra tiếng động lớn như vậy được chứ?

May mắn thay, vóc dáng Lâm Hành Chi đủ cao lớn để che chắn cho tôi.

Dù là mơ, tôi cũng không muốn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ mình bị ôm ấp hôn hít như thế này.

Quá xấu hổ!

Nhưng có vẻ như mạch suy nghĩ của tôi và Lâm Hành Chi hoàn toàn khác biệt.

Khi tôi cố gắng nhìn qua vai cậu ta lần thứ ba để xem cậu bạn kia đã đi chưa, dường như Lâm Hành Chi đã cảm nhận được. Cậu ta lập tức ôm lấy tôi, thay đổi tư thế.

Lâm Hành Chi ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, rồi thì thầm vào tai tôi.

"Em lo bị cậu ta nhìn thấy à?"

"Xem ra tôi vẫn chưa hôn đủ, để em không ý thức được mình thuộc về ai!"

Khoan đã! Cái lời thoại sến súa ba xu này là sao?

Người trước mặt tôi đây thật sự là Lâm Hành Chi sao?

Nhưng Lâm Hành Chi nói là làm. Vừa dứt lời, cậu ta đã hung hăng hôn lên khắp người tôi, ngay cả đầu ngón tay cũng không tha.

Tôi bị những nụ hôn làm cho mê man, chỉ nhớ rằng sau đó cậu bạn kia đã biến mất, khung cảnh hành lang tan ra, rồi đột ngột chuyển thành một phòng ngủ xa lạ.

Bên tai tôi, Lâm Hành Chi ám muội thì thầm, hỏi ai hôn tôi nhiều hơn, là cậu bạn kia, hay là cậu ta.

Hóa ra cậu ta thật sự để tâm đến mấy vết đỏ trên cổ tôi!

Thậm chí đến trong mơ cũng vẫn còn ghim!

Tôi vội vàng giải thích, nói rằng những vết đỏ đó là do dị ứng, còn cậu bạn kia chỉ đơn thuần là bạn học.

Lâm Hành Chi dừng lại một chút.

"Vậy lúc đó hai người đã nói chuyện gì..."

Sao cái tên này lại thích ăn giấm chua thế nhỉ?

Tôi lườm hắn, giọng điệu có chút hờn dỗi.

"Chúng tôi cho mèo hoang ăn, cậu ta sơ ý để mèo cào phải tôi nên sáng nay mới sang hỏi thăm, được chưa?!"

Lâm Hành Chi sững sờ một lúc lâu.

Vài giây sau, cậu ta mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Đôi mắt vốn u ám bỗng bừng sáng như chứa đựng cả một dải ngân hà. Lâm Hành Chi lại cúi xuống hôn tôi tới tấp, nhưng lần này, nụ hôn lại mang theo vài phần dỗ dành.

Mặc dù biểu cảm không có sự thay đổi quá rõ ràng, nhưng tôi có thể cảm nhận được toàn thân Lâm Hành Chi đang tỏa ra niềm vui sướng.

Cái tên này, một đứa trẻ lần đầu được cho kẹo cũng không vui đến thế đâu!

Tôi ngã xuống tấm nệm mềm mại, yếu ớt chịu đựng sức nặng của Lâm Hành Chi và những nụ hôn nóng bỏng của cậu ta.

Giữa những nụ hôn triền miên, tôi dường như nghe thấy tiếng thì thầm của Lâm Hành Chi, chất giọng khàn đặc chứa đựng sự chiếm hữu điên cuồng.

"Triệu Chiêu, anh yêu em, yêu đến phát điên mất rồi."

Sau khi tỉnh giấc, việc đầu tiên tôi làm là chộp lấy chiếc điện thoại ở đầu giường.

May thay, tôi dậy sớm hơn hôm qua, vẫn còn đủ thời gian để tìm lời giải cho những giấc mộng kỳ quái này.

Sau khi lướt qua hàng loạt bài viết, tôi tìm thấy một đề cử cho cuốn sách "Giải Mã Giấc Mơ" của Sigmund Freud trong một bài đăng có tiêu đề "Lý giải giấc mộng theo Chu Công".

Tôi nuốt nước bọt, cắn răng tìm đọc phiên bản điện tử của cuốn sách. Tôi phải tìm ra lý do tại sao mình lại liên tục mơ thấy kẻ thù.

Lại còn cùng kẻ đó hôn môi.

Sau khi đọc lướt qua những lý giải bên trong, tôi dường như đã tìm ra được nguyên nhân.

Theo triết học, vật chất quyết định ý thức.
 
Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời Chung
Chương 7



Nói một cách dễ hiểu, chính vì ban ngày cuộc cạnh tranh điểm số của chúng tôi quá khốc liệt (vật chất), đã dẫn đến việc tôi sinh ra ý niệm phải vượt qua Lâm Hành Chi bằng mọi giá. Trong lòng tôi luôn nung nấu ý định đánh bại cậu ta, thế nên ban đêm mới sinh ra những giấc mơ liên quan đến cậu ta (ý thức).

Đọc thêm vài luận điểm nữa, cả cơ thể và tâm trí tôi đều cảm thấy nhẹ nhõm.

À, thì ra không phải tôi mắc bệnh tương tư gì, mà chỉ đơn thuần là ám ảnh cạnh tranh. Do tôi quá háo thắng nên mới liên tục mơ về cậu ta như vậy.

Tôi khoan khoái vươn vai, tắt đồng hồ báo thức, chuẩn bị cho một ngày mới tràn đầy năng lượng.

Khi cởi bỏ bộ đồ ngủ để đi tắm, tôi kinh hoàng khi thấy hình ảnh phản chiếu trong gương: cơ thể tôi chi chít những dấu hôn đỏ thẫm ái muội.

Tôi: "????"

Cái gì thế này?

Tôi vội vàng cởi hết nút áo, phát hiện ra những vết đỏ mờ nhạt của tối hôm trước giờ đây đã hằn lên khắp người như những hình xăm, thậm chí còn lan đến cả xương quai xanh.

Tôi cẩn thận kiểm tra, chúng không giống nốt mề đay do dị ứng. Mấy dấu vết này không ngứa, cũng không đau, chúng giống như... bị thứ gì đó in hằn lên hơn.

Thế này thì chắc chắn không phải dị ứng rồi.

Mà cơ địa của tôi xưa nay vẫn luôn khỏe mạnh, chưa từng dị ứng với bất cứ thứ gì.

Kỳ nghỉ Tết dài ngày sắp tới, tôi đành nén lại lo lắng, quyết định đợi đến hết kỳ nghỉ sẽ đi khám bác sĩ.

Hôm nay đến trường, tôi cố tình chọn một bộ quần áo kín cổ cao tường để che đi những dấu vết đáng ngờ.

May mắn là thời tiết đầu xuân vẫn còn se lạnh, nên cách ăn mặc của tôi không thu hút sự chú ý của người khác.

Bước vào lớp, tôi thấy Lâm Hành Chi đang cúi đầu, dường như đang tập trung vào thứ gì đó.

Lại là Lâm Hành Chi.

Hôm nay còn một bài kiểm tra quan trọng, tôi không muốn lãng phí tâm trí cho cậu ta. Tôi lắc đầu, vội vàng về chỗ ngồi. Nhưng còn chưa kịp ổn định, tôi đã thấy Tôn Điềm phấn khích vẫy tay gọi mình.

Tôn Điềm và Lâm Hành Chi ngồi cùng một dãy, nhưng cô ấy ở phía sau, cách cậu ta vài bàn.

Khi đi ngang qua chỗ Lâm Hành Chi, tôi liếc mắt một cái, phát hiện cậu ta không phải đang chăm chú ôn bài như tôi nghĩ, mà đang bận rộn nhìn vào điện thoại dưới hộc bàn.

Thị lực của tôi vẫn luôn tốt, thế nên tôi thấy rõ màn hình điện thoại không phải là giao diện của một phần mềm học tập, mà là trang chủ Weibo.

Tôi: "Ồ!!!"

Hóa ra học bá Lâm Hành Chi cũng biết lén lút dùng điện thoại cơ đấy!

Tôi cẩn thận lục lại trí nhớ, quả thật tôi chưa từng thấy cậu ta nghịch điện thoại trong giờ học bao giờ.

Nhìn dáng vẻ cúi đầu tập trung của Lâm Hành Chi, tôi chợt cảm thấy khí thế chiến đấu trong người dâng lên bừng bừng.

Chỉ cần nghĩ đến việc cậu ta bình thường gặp tôi đều trưng ra cái vẻ mặt như nuốt phải ruồi, tôi nhất định phải chơi lại cậu ta một vố!

Tôi cố ý ho khan một tiếng, sau đó hắng giọng, bắt chước tông giọng của thầy giám thị.

"Đưa điện thoại đây cho tôi!"

Lâm Hành Chi giật bắn mình. Cậu ta gần như ngay lập tức cất điện thoại đi, sau đó quay đầu lại. Ánh mắt cậu ta chạm phải vẻ mặt "tiểu nhân đắc chí" của tôi.

Nhưng cậu ta không có vẻ sợ hãi như tôi tưởng. Ngược lại, bức tường băng giá ngàn năm trên mặt cậu ta bỗng xuất hiện một vết nứt, để lộ ra sự bối rối và lo lắng hiếm thấy.

"Em đang làm gì vậy?"

Hỏi được câu này, tôi dám chắc Lâm Hành Chi đang thật sự rất lo lắng.
 
Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời Chung
Chương 8



Bình thường, câu nói cậu ta dành cho tôi, nếu không phải là "Tránh xa ra!" thì cũng là "Đừng có chạm vào tôi!".

Tôi sao có thể không chuẩn bị sẵn đường lui trước khi tập kích chứ. Thấy đã đạt được mục đích, tôi giả vờ thản nhiên, ra vẻ vô tội.

"Ấy dà, cậu hoảng hốt làm gì? Tôi chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu đừng nghịch điện thoại trong lớp thôi mà."

Dứt lời, tôi xoay người định rời đi, lại nghe tiếng Lâm Hành Chi vang lên từ phía sau.

"Em đã thấy cái gì rồi?"

Tông giọng cậu ta cao hơn bình thường một chút, để lộ sự khẩn trương rõ rệt.

Thật sự lo lắng đến thế cơ à?

Tôi cảm thấy có chút khó hiểu.

"Thấy cái gì cơ?"

Lâm Hành Chi im lặng.

Tôi nghĩ cậu ta lại định phớt lờ tôi.

Nhưng khi nhìn lại, tôi thấy Lâm Hành Chi đang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như muốn khoan thủng người tôi.

Dường như cảm nhận được cái nhìn khó chịu của tôi, Lâm Hành Chi mới có phản ứng. Cậu ta cứng nhắc quay đi, để lại cho tôi một bóng lưng lạnh lùng.

Tôi: "Bị cái gì vậy??"

Nhưng thấy Lâm Hành Chi không còn nghịch điện thoại nữa, có vẻ như cậu ta thật sự đã bị tôi dọa cho một phen hú vía.

Tôi không nhịn được mà nhếch mép cười, hả hê vì đã trả thù thành công.

Ngồi xuống ghế trống bên cạnh Tôn Điềm, tôi mới biết lý do cô ấy gọi tôi gấp gáp như vậy.

Idol mà chúng tôi cùng theo đuổi đã công bố hẹn hò! Tin tức bất ngờ đến mức khiến Weibo gần như tê liệt, trực tiếp leo thẳng lên top tìm kiếm.

Vì buổi sáng tôi bận rộn giải mã giấc mơ nên đã không kiểm tra Weibo như thường lệ.

Sự kiện này khiến tôi quên bẵng đi hành động kỳ lạ của Lâm Hành Chi, thậm chí còn có chút bực bội. Nếu không phải tại giấc mơ quái đản kia, sáng nay tôi đã kịp hít hà quả dưa siêu to khổng lồ này rồi.

Đáng tiếc là cả tôi và Tôn Điềm đều không mang điện thoại, vì vậy chúng tôi chỉ có thể nén lại sự tò mò, đợi đến khi về nhà mới hóng tin được.

Vừa về đến nhà, tôi lập tức mở điện thoại lướt Weibo.

Sau khi lang thang từ trang chính thức đến siêu thoại, đọc qua không ít bình luận của cư dân mạng, tôi mới hài lòng nằm dài trên giường.

Nhìn vào thanh tìm kiếm của Weibo, tôi đột nhiên nhớ lại hành vi kỳ lạ của Lâm Hành Chi sáng nay.

Nghĩ kỹ lại, có vẻ như Lâm Hành Chi rất bận tâm đến việc tôi có thấy gì trên màn hình điện thoại của cậu ta hay không.

Phản ứng cũng rất thú vị.

Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta lộ ra vẻ mặt lo lắng như vậy.

Không lẽ cậu ta cũng đang hóng hớt drama, nhưng lại sợ bị người khác phát hiện, từ đó phá vỡ hình tượng học bá lạnh lùng kiêu ngạo mà cậu ta dày công xây dựng?

Chà chà.

Chuyện này cũng khá thú vị đấy.

Tuy rằng tôi không kịp nhìn rõ cậu ta đang tìm kiếm cái gì, nhưng tôi chỉ cần biết cậu ta dùng Weibo là đủ.

Thoạt nhìn, tên người dùng của cậu ta gần giống như một dãy ký tự được gõ ngẫu nhiên.

Tôi nhập những chữ cái mà tôi thoáng thấy vào thanh tìm kiếm, và quả thật, một tài khoản đã hiện ra.

Tôi hào hứng xoa tay.

Đúng như tôi nghĩ, tài khoản này không có gì nổi bật, trông không khác gì một tài khoản clone. Chủ nhân của nó còn chẳng thèm đăng ảnh đại diện hay ảnh bìa.

Tài khoản này dường như đã được lập từ vài năm trước, không có người theo dõi, chỉ có vài chục bài đăng.

Bài đăng mới nhất là từ sáng nay, trong đó có một bức ảnh chụp bài kiểm tra. Tuy không rõ nét nhưng tôi đoán được đó là của Lâm Hành Chi.
 
Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời Chung
Chương 9



Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Để hiểu rõ đối thủ, tôi đã bỏ công nghiên cứu nét chữ của cậu ta từ lâu, nên chỉ cần liếc qua là tôi đã nhận ra.

Nghĩ đến việc sáng nay Lâm Hành Chi lén lút dùng Weibo, tôi lập tức có câu trả lời.

Đây chắc chắn là tài khoản Weibo của Lâm Hành Chi rồi! Không thể sai được!

Tôi phấn khích xoa hai tay vào nhau.

Được lắm Lâm Hành Chi, để bà đây mở mang tầm mắt xem tài khoản của cậu có gì hay ho!

Biết đâu tôi lại đào được vài khoảnh khắc đáng xấu hổ nào đó của cậu ta thì sao.

Bài đăng trên cùng là một bài viết được chia sẻ lại từ một blog khác.

Chủ đề của bài viết đó là... Bạn đã yêu thầm người đó được bao lâu rồi?

Top bình luận trả lời là một năm.

Ồ, người trong mộng.

Nhịp tim của tôi trong thoáng chốc vọt lên 180.

Trùng hợp thật, idol của tôi vừa công bố hẹn hò, cậu ta cũng cập nhật một bài viết về chủ đề tình yêu.

Lâm Hành Chi cũng có người thương á?

Tôi lập tức khoanh vùng đối tượng, nhưng sau khi liệt kê hàng loạt cái tên, tôi lại thấy chẳng có ai phù hợp.

Lâm Hành Chi nhìn kiểu gì cũng không giống người có thể động lòng... Dù sao thì đứng trước bất kỳ ai, cậu ta cũng đều trưng ra bộ mặt anti cả thế giới.

Mạch suy nghĩ đi vào ngõ cụt khiến tôi vô cùng bối rối. Tôi không cam lòng, quyết định đào sâu hơn.

Đa số các bài viết Lâm Hành Chi đăng đều là ghi chép lại những giấc mơ của cậu ta.

Bài viết gần nhất về giấc mơ là vào đêm hôm qua, nội dung giống hệt với những gì tôi đã trải qua.

Máu trong người tôi như đông lại.

Nhưng sau đó tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Chắc chỉ là trùng hợp thôi, tôi tự an ủi bản thân.

Có điều, lời an ủi này rất nhanh đã mất tác dụng.

Tôi tìm thấy một bức ảnh khác mà Lâm Hành Chi đã đăng lên. Đó là ảnh chụp một căn phòng.

Dù chỉ là một góc phòng, tôi vẫn nhận ra đó chính là căn phòng ngủ đã xuất hiện trong giấc mơ đêm qua của mình!

Nhưng điều kỳ lạ là, tôi chưa từng đến nhà cậu ta, càng không thể biết cách bài trí nội thất bên trong.

Vậy tại sao tôi lại có thể mơ chính xác đến từng chi tiết như vậy...

Nhớ lại cảnh mình bị Lâm Hành Chi giam cầm trong giấc mộng ái muội đó, một phỏng đoán phi thực tế hiện lên trong đầu tôi.

Không phải tôi và Lâm Hành Chi cùng mơ thấy một giấc mơ, mà chính tôi mới là người đã bước vào giấc mơ của cậu ta?!

Ý nghĩ này hoàn toàn vượt xa nhận thức của tôi suốt mười tám năm qua. Toàn thân tôi bất giác đổ mồ hôi lạnh.

Tôi rùng mình, cố gắng suy nghĩ thật cẩn thận.

Trước đây tôi cho rằng Lâm Hành Chi trong mơ là do tôi tưởng tượng ra. Nhưng nếu chủ nhân của giấc mơ là tôi, tại sao tôi lại mơ cậu ta bị OOC nghiêm trọng đến thế.

Nhưng nếu chủ nhân của giấc mơ là cậu ta...

Vậy thì những hành động kỳ quặc, những phản ứng quái lạ của Lâm Hành Chi trong mơ hoàn toàn có thể giải thích được.

Bàn tay cầm điện thoại của tôi run lên, nhất thời không biết phải làm gì.

Chính tôi cũng cảm thấy chuyện này thật khó tin.

Sau một hồi suy nghĩ mà không có kết quả, tôi lại vào Weibo của Lâm Hành Chi, quyết tâm phải làm cho ra lẽ.

Tiếc là không có bỏng ngô và coca trong tay, tôi đành uống một cốc nước lọc để giữ bình tĩnh.

Nhưng sau khi đọc hết các bài đăng, vẻ mặt tôi dần dần cứng lại.

Từ tuyến nhân vật, bối cảnh, cho đến diễn biến tình tiết, tất cả không khác gì một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, và so với những giấc mơ của tôi thì không sai một li.

Bàn tay cầm điện thoại của tôi đã bắt đầu run rẩy.
 
Back
Top Bottom