Tâm Linh Bạn Trai Ma

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
163478908-256-k559205.jpg

Bạn Trai Ma
Tác giả: ytuyet92
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đọc rùi biết =))​
 
Bạn Trai Ma
Lược truyện đầu


#Bạn_Trai_MaLược t#Bạn_Trai_MaLượcộ của anh bỏ vào hũ cẩn thận, ánh mắt của Linh Linh tỏ vẻ mãn nguyện, cô nở một nụ cười rồi rời đi.......10 năm làm thanh mai trúc mã, Lâm Thần và Linh Linh lớn lên cùng nhau rồi yêu nhau lúc nào không hay.

Nhưng họ không thể đến được với nhau bởi ba mẹ của Linh Linh ngăn cấm.Linh Linh là học sinh gương mẫu của 1 trường trung học ở quê, là năm cuối cấp, cô có nhiều sự lựa chọn, tương lai đang rộng mở.Lâm Thần lại phải nghỉ học sớm, đã sớm trải đời, không được học hành đến nơi đến chốn.Hai người tình cờ gặp lại nhau khi anh lướt ngang cô, cố ý trêu đùa cô nhưng lại bị cô bắt nạt.

Đã lâu lắm rồi, từ khi anh rời nhà đi làm xa, cô đã không liên lạc với anh.

Để rồi gặp nhau trog đêm tối, hai người đã không nhận ra nhau.Tới lúc nhận ra nhau cũng là lúc...

Trái tim hai người lại lạc nhịp.

Họ yêu nhau đơn giản là thế...Nhưng rồi ba mẹ Linh Linh biết chuyện lại ra sức ngăn cấm thậm chí đánh đập, trách mắng cô.

Cô mệt mỏi khi phải đối mặt với nhiều áp lực trước mắt.

Cô khóc, cô muốn từ bỏ, cô thật không muốn sống...- Đừng Linh nhé!

Em đừng suy nghĩ dại dột.

Nếu như 1 trong 2 phải chết đi.

Thì anh sẽ là người chết trước.

Anh không muốn nhìn thấy em rời xa anh trước đâu.

Lâm Thần nở 1 nụ cười hiền từ, ánh mắt đầy yêu thương nhìn Linh Linh rồi bàn tay khẽ đùa với mái tóc dài của cô.

Linh Linh ngừng khóc, cô ngước nhìn anh rồi tiếp tục nũng nịu.....Chỉ là...

Lời nói của anh quá linh nghiệm...

Tai nạn đã bất ngờ đến với anh...Anh rời đi để lại sự đau đớn, dây dứt cho Linh Linh...
 
Bạn Trai Ma
Chương 1, Phần 1: Tỉnh lại đi anh...Dù chỉ vài giây thôi!!


- Thôi em cúp máy đi rồi kiếm gì ăn.

Anh cũng chuẩn bị đi đón đứa bạn, nó cũng sắp đi xa rồi, tối nay anh tiễn nó đi một đoạn.Lâm Thần ân cần nói chuyện với Linh Linh rồi từ từ cúp máy.

Linh Linh nở một nụ cười nhẹ, buông chiếc điện thoại xuống, cô nhẹ nhàng tiếp tục gấp những con hạt giấy cuối cùng.

Mai là sinh nhật của Lâm Thần rồi, cô muốn cho anh một bất ngờ, cô gấp 1001 con hạt giấy và 999 ngôi sao cũng chỉ muốn ước một điều ước cho anh ấy.

Miệt mài gấp, cô không để ý đến thời gian, mới ngừng nói chuyện với Lâm Thần đó thôi mà cũng 2 tiếng trôi qua.

Điện thoại của cô để chế độ im lặng cũng không để ý đến các cuộc gọi và tin nhắn đến.

Vẫn mỉm cười, trong lòng cô đang háo hức chờ ngày mai, cầm điện thoại tính gọi cho Lâm Thần, Linh Linh lại thấy nhiều cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn đến.

Là Trung, bạn của Lâm Thần nhắn tin đây mà.

Nghĩ thầm trong bụng, không biết ông ý tính làm gì mà lại nhắn tin cho cô...- Linh Linh ơi!!

Lâm Thần bị tai nạn xe rồi, đang trên đường lên bệnh viện, em chạy qua bệnh viện ngay đi...Linh Linh thất thần, là cái tin nhắn quái quỷ gì thế này?

Cô tự trấn an mình, chắc là do Trung không biết cô và Lâm Thần đã làm lành với nhau nên cố ý gửi tin nhắn hù cô.

Lòng trấn an nhưng cô cũng không ngừng lo lắng, lập tức bấm số gọi cho Lâm Thần.

Tiếng chuông đầu dây bên kia đổ 1 hồi lâu nhưng không có ai bắt máy, cô vội vàng gọi lại cuộc gọi thứ 2...- Linh Linh à cháu?

- Dạ bác!

Anh Lâm Thần đâu rồi ạ?Đầu dây bên kia, người bắt máy là mẹ của Lâm Thần, điện thoại của anh đang được mẹ anh giữ.

Bất an lại dâng lên cao, Linh Linh lúc này chỉ muốn nhận được câu trả lời từ đầu dây bên kia là "Lâm Thần không sao đâu cháu!"

Cô chỉ muốn nhận câu trả lời đó thôi.

Nhưng...- Thần nó bị tai nạn đang trên đường lên bệnh viện cháu ạ!

Giờ lên gần tới rồi, cháu chạy lên bệnh viện đi...Điện thoại trên tay Linh Linh rơi xuống, mắt Linh Linh trợn tròn nhìn lên khoảng không vô thức, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Phía đầu dây bên kia vẫn đang gọi cô...- A lô!

Linh linh..

Cháu có nghe thấy Bác nói gì không?

A Lô...Linh Linh vội vàng chạy ra ngoài đón xe nhanh chóng đi đến bệnh viện, vừa đến cũng là lúc xe cứu thương chở Lâm Thần tới nơi.

Các y bác sĩ nhanh chóng dùng nghiệp vụ đưa anh vào phòng cấp cứu, ngăn không cho người nhà bệnh nhân vào trong.

Nhưng Linh Linh cũng kịp nhìn thấy, là máu...

Cả người Lâm Thần toàn là máu, đầu của anh cũng chỉ toàn máu, khuôn mặt tím tái, đôi mắt nhắm sâu, cô đã không còn nhận ra được khuôn mặt điển trai thường ngày của anh nữa rồi.

Ngồi đợi ngoài phòng cấp cứu cùng Ba của anh, trong lòng thấp thỏm không yên, dự cảm không lành, mọi cảnh tượng cứ hiện ra trong đầu cô.

Nhưng cô cố gạt đi, cô đang cố giữ bình tĩnh, cô không được hoảng loạn lúc này, nếu cô yếu đuối lúc này thì cô sẽ không tài nào gặp được anh.- Mời người nhà bệnh nhân Lâm Thần vào phòng cấp cứu!Tiếng loa thông báo phát ra từ trong phòng cấp cứu, cô vội vã cùng bác trai vào phòng đến bên cạnh giường của Lâm Thần.

Nằm trên giường bệnh, quần áo của anh đã sớm được cắt ra, khắp người anh chỉ phũ lên mỗi tấm ra trắng dính đầy máu.

Bác sĩ yêu cầu người nhà bệnh nhân đỡ đầu của bệnh nhân lên cho họ chụp khám.

Đôi tay run rẩy của bác trai nhẹ nhàng đỡ đầu Lâm Thần lên, bác ấy đã không thể mạnh mẽ, tay bác ấy dính đầy máu của con trai bác ấy, bác trai không kềm được nước mắt, bác bậc khóc, bàn tay run rẩy không thể giữ cố định đầu anh.

Bác sĩ cũng gắt gỏng...- Bác khóc thế thì làm sao giữ cố định đầu con bác cho tôi làm việc?Linh Linh im lặng bước đến, tay nhẹ nhàng đưa ra, đỡ lấy đầu của Lâm Thần, dần thay thế đôi bàn tay run rẩy của bác trai.

Cứ thế máu trên đầu của anh cứ dần dính vào tay của cô, cói kềm cản xúc, kềm những giọt nước mắt đang muốn tuông chảy ra, cô mạnh mẽ giữ chặt đầu của anh rồi từ từ nâng lên cho bác sĩ làm việc.

Cuối cùng cũng xong, cô bước ra ngoài với đôi bàn tay dính đầy máu của Lâm Thần, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh rửa nó đi, càng rửa từng nào thì nước mắt của Linh Linh tuông chảy ra từng ấy...

Bầu trời đêm nay âm u đến lạ thường, sấm chớp cũng bắt đầu nổi lên, những hath mưa bắt đầu tí tách rơi xuống rồi dần nặng hạt, mưa càng lúc càng to, Linh Linh đứng giữa trời mưa, che giấu đi những giọt nước mắt của cô rơi xuống càng lúc càng nhiều, tiếng mưa đã che đi tiếng khóc nức nở của cô.

Chưa bao giờ cô sợ mất Lâm Thần như bây giờ, lúc trước nhiều lần chia tay anh cũng không có cảm giác sợ mất anh như bây giờ.

Cô la lắng, mọi nỗi sợ hãi cứ thế mà hiện lên, nó càng hiện lên rõ từng nào thì nước mắt của cô lại rơi nhiều từng ấy...

Đêm hôm ấy, mưa rơi thật to, một số con đường cũng bắt đầu ngập úng...

Dường như, ông trời đang đồng cảm với cô gái đang đứng trước mắt......23h đêm, ngồi trước phòng phẫu thuật, Linh Linh vẫn im lặng, vẫn miệt mài ghi những điều ước lên từng ngôi sao, chỉ là những điều ước vô vọng...

"bình an nhé anh!", "Cố lên anh nhé, anh sẽ vượt qua mà thôi!"...Những điều ước cứ thế mà được viết lên những ngôi sao bé nhỏ...

Chỉ còn 1 tiếng nữa là đến sinh thần của anh rồi.0h24p, bác sĩ bước ra, nhìn thấy họ đang cười nói, cảm giác như Lâm Thần đã qua cơn nguy kịch, bản thân Linh Linh và người nhà cũng bớt lo đi phần nào...- Lâm Thần, anh sẽ tỉnh lại và khỏe lại thôi phải không anh?....
 
Bạn Trai Ma
Chương 1 Phần 2: Tỉnh dậy đi anh...Dù chỉ vài giây thôi!!


Ngày mới cũng đã đến, hôm nay là sinh thần của anh, em chỉ muốn anh tỉnh lại một lần thôi, chỉ cần vài giây thôi cũng được.

Chỉ cần vài giây đó em cũng đã đủ chúc mừng sinh nhật anh rồi.

Mạnh mẽ lên anh nhé! em đợi anh tỉnh lại.

Nhưng Linh Linh đợi từ sáng đến chiều tối, Lâm Thần vẫn là hôn mê bất tỉnh, anh không có một chút dấu hiệu gì gọi là tỉnh lại.

Bước vào phòng hồi sức, Linh Linh ngồi cạnh anh, anh nằm ở đó, khuôn mặt của anh vẫn tím tái, miệng và mũi vẫn cắm đầy những cái ống nhìn rất khó chịu.

Nhìn anh thở bằng máy, huyết áp giảm dần dần mà trái tim Linh Linh đau thắt lại, chua xót.

Cô cố kềm lại nước mắt, vẫn ngồi bên cạnh anh thủ thỉ...- Anh à ! hôm nay là sinh nhật của anh rồi đó! anh còn nhớ anh nói gì với em không?-....Lâm Thần vẫn nhắm mắt nằm đó, vẫn vô thức im lặng...- Không sao, anh không nói được thì để em nói giúp anh.

Anh còn nhớ anh đã nói, sinh nhật của anh, anh ước chỉ cần có em bên cạnh, hát cho anh nghe, thế là đủ rồi.

Mà em lại hát cực dở, sao anh lại thích em hát nhỉ ?

- Anh bảo: anh thích giọng hát của em, chỉ cần là em hát, mặc kệ người khác như thế nào chứ đối với anh, em vẫn là người hát hay nhất.

Linh Linh lại khẽ mỉm cười, nhớ lại lời anh nói...nụ cười của cô lại biến mắt, nước mắt vẫn kềm lại.- Anh à ! anh tỉnh lại đi, một chút thôi, vài giây thôi cũng được, em hát cho anh nghe nhé !

Linh Linh từ từ cất giọng hát, cô vẫn say xưa hát cho Lâm Thần nghe, mặc cho anh vẫn nằm đó bất tỉnh.- Anh à!

Anh tỉnh lại đi, sao em hát xong rồi mà anh vẫn không tỉnh lại? anh làm em cáu rồi đó nha!!Vừa dứt lời cũng là lúc Lâm Thần ho lên từng cơn, máu trong miệng anh cứ thế trào ra.

Dường như...

Anh đang phản ứng rằng anh đang nghe Linh Linh nói........Đôi mắt dần trở nên thất thần của Bác trai sau khi bước ra từ phòng bác sĩ, lúc nãy phòng hồi sức gọi người nhà lên để có việc.

Nhưng khi nhìn thấy Bác trai bước ra, Linh Linh lại có dự cảm không lành.

Cô vội vàng hỏi ông..- Bác !

Lâm Thần sao rồi bác?

Bác sĩ đã nói gì ?Ánh mắt Linh Linh trông đợi câu trả lời hi vọng tốt lành của ông nhưng điều cô mong muốn lại ngược lại.

Bác trai nhìn cô khẽ lắc đầu.

Đôi chân của cô chợt lùi ra sau, ánh mắt cô cũng nhòa dần, nước mắt của cô lại không tự chủ mà đua nhau nhảy ra...- Không...

Không thể nào !!Linh Linh la lên, cô không chấp nhận được sự thạt đó, cô tuông chạy ra ngoài, mặc kệ cho những tiếng gọi từ phía sau rồi cô lại kiệt sức ngất đi ở giữa đường.

Mọi người xung quanh lại xúm lại nhìn cô bằng ánh mắt ái ngại.

Cô nhanh chóng được đưa đến bệnh viện._ Lâm Thần !!

Lâm Thần !!Giật mình tỉnh dậy, cô gọi tên anh trong vô vọng.

Lúc bất tỉnh, cô nằm mơ thấy anh, nhưng anh lúc ẩn lúc hiện, lúc gần lúc xa.

Cô chạy đến anh nhưng chạy mãi, chạy mãi nhưng cô không thể tới gần anh được để rồi anh biến mất trong khoảng hư vô.- Cháu tỉnh rồi à?Là tiếng của bác trai, bác ấy vừa chăm sóc cho Lâm Thần, bây giờ mình lại phiền luôn bác ấy.

Không được, Linh Linh vùng dậy, cô nắm lấy tay bác trai hỏi vội...- Lâm Thần...

Anh ấy sao rồi bác??Vẫn là nhận được cái lắc đầu của bác ấy, Linh Linh lại đứng không vững, cô ngã gục xuống.

Cô lại khóc, mất thật rồi...

Cô mất Lâm Thần thật rồi.......Xe cấp cứu lại đến, lần này nó không chuyển anh lên bệnh viện khác mà nhiệm vụ của nó là đưa anh về đoàn tụ với gia đình.

Linh Linh im lặng, dường như trở nên vô cảm, cô đi theo các y bác sĩ, tự tay đưa chiếc giường bệnh của Lâm Thần lên xe.

Cảnh cửa xe đóng lại rồi rời đi.

Vô thức, Linh Linh lại khóc, khóc cho một mối tình thanh mai trúc mã nay đã không còn....Ngôi nhà của Lâm Thần hôm nay ảm đạm đến lạ kì, đông người nhưng mặc nhiên lại không có tiếng ồn, mọi người đang trong trạng thái trầm mặc.

Linh Linh bước vào trong, tiến đến giường Lâm Thần đang nằm.

Cô khẽ mở chiếc khăn che mặt của anh ra.

Nhìn anh như đang nằm ngủ.

Một giấc ngủ ngàn thu không bao giờ tỉnh lại...- Nhìn anh nằm ngủ thật là bình yên, hôm nay là lần cuối em nhìn anh, mãi mãi về sau em không còn thấy anh nữa.

Anh à!

Em lại hát cho anh nghe nhé!!Linh Linh vẫn thế, cô ngồi cạnh Lâm Thần, khẽ thủ thỉ bên tai anh ấy, tiếng của cô nhỏ đến nỗi những người xung quanh cũng không nghe thấy cô nói gì.

Cô mặc kệ, cô chỉ cần anh nghe là đủ.

Rồi cô hát, lại hát những bài hát mà trước kia anh rất thích nghe cô hát.

Cô nhìn anh mỉm cười rồi khẽ hôn trộm anh lần cuối....Cũng đến lúc mọi người phải đưa anh vào quan tài, nhìn Lâm Thần dần dần biến mất trước mắt của cô.

Thật sự bây giờ cô không chịu nỗi.

Cô òa khóc lên, quỳ trước ảnh thờ của anh rồi trách móc...- Sao anh lại có thể nói anh đi trước em chứ? sao anh lại nhẫn tâm, độc ác như vậy? sao anh lại có thể để em một mình sống trên thế gian này, sống trong nổi ân hận, nỗi đau giằn xé tim gan? sao anh hứa với em mà anh không giữ lời?

Anh nói anh sẽ mãi chăm sóc em, sẽ mãi chịu đựng em, mãi cưng chiều em, mãi bên cạnh em mà...

Sao anh lại thất hứa chứ ??

Anh là đồ tồi!! anh quay lại đây, quay lại đây cho em... em không cho phép anh rời xa em, anh quay lại đây cho em...Tiếng khóc, tiếng trách móc của cô khiến những người xung quanh không thể nào kềm nỗi nước mắt, mối tình đẹp vậy mà........Hôm nay là cúng tuần của anh, Linh Linh vẫn thế, tuần nào cô cũng về cúng cho anh rồi lại ra ngoài mộ của anh, ngồi một mình tâm sự với anh.

Đến bây giờ cô vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật là cô đã mất anh.

Cô không thể nào chấp nhận được đều đó...Linh Linh khẽ lấy những nắm đất trên mộ anh cẩn thận bỏ vào 1 chiếc hũ nhựa. chiếc nhẫn trên tay cô cũng tháo ra cùng với chiếc nhẫn của anh trên bàn thờ.

Cô đều lấy bỏ vào hũ đất mộ đó.

Cô mỉm cười nhìn hũ đất mộ...- Anh vẫn mãi ở bên cạnh em, không rời xa em phải không anh ??
 
Bạn Trai Ma
chương 2: Hồi Ức của Lâm Thần


Vừa dứt cuộc gọi với Linh Linh, anh liền thay đổi quần áo, lên đường đi về nhà của Trung.

Anh vẫn cẩn thận như ngày nào, chạy xe với tốc độ chậm rãi, anh tưởng tượng đến khuôn mặt bé nhỏ của Linh Linh đang cười hạnh phúc cùng cắt bánh kem sinh nhật với anh.

Nghĩ đến nó, anh lại bật cười.

Bỗng hai chiếc xe phía sau tăng tốc độ vượt mặt nhau mà không lường trước có một chiếc xe khác đang chạy hướng ngược chiều, mất tự chủ, tài xế xe tải dành lách qua lấn đường của người đi bộ, đụng trúng phải Lâm Thần.

Bị đụng xe bất ngờ, xe máy của Lâm Thần văng ra xa, bản thân anh bị đụng mạnh cũng bị hất ra xa một đoạn đường dài, đầu anh đập phải một đống đá lớn.

Anh nằm bất tỉnh không còn biết gì nữa...- Đây là đâu?Đôi mắt của Lâm Thần từ từ mở ra, không gian xung quanh anh là một màu trắng xóa, anh không thể phân biệt được phương hướng.

Anh không biết mình đang trôi dạt ở đâu, anh vẫn không biết là bản thân anh đã chết rồi.

Anh vãn đứng nhìn xung quanh rồi bỗng nghe tiếng khóc, tiếng khóc rất quen thuộc...- Là Linh Linh...

Linh Linh!!

Em đang ở đâu??Tiếng khóc cứ dần hiện rõ, anh đang đi theo tiếng khóc đó để thoát ra khỏi khoảng không trống rỗng.

Trước mắt anh là một cơn mưa lớn, Linh Linh đứng đó, mưa ướt hết người cô.

Nhìn thấy Linh Linh khóc.

Trái tim Lâm Thần đau nhói...- Em khóc sao? linh Linh...

Vì sao em lại khóc??Anh tiến đến gần Linh Linh, toan ôm lấy cô.

Nhưng...

Là anh đi xuyên qua cô, anh không thể ôm cô được...

Mưa lớn nhưng anh lại không ướt.

Vì sao lại như vậy?

Anh cảm thấy kì quái, ngờ ngợ nhưng nhất thời anh không thể nhận ra...

Rằng anh đã chết.Âm thầm đi theo Linh Linh, nhìn thấy cô viết từng điều ước một lên những ngôi sao, nước mắt anh bất giác rơi xuống, là anh đang đau lòng?...Theo Linh Linh bước vào phòng hồi sức, cô ngồi đó, cô đang thủ thỉ bên tai của một người nằm trên giường.

Nhìn người đó, đầu Lâm Thần đột nhiên đau nhói.

Cảnh tượng tai nạn đang hiện ra trước mắt anh, anh dần nhớ ra tất cả...- Không!!

Không thể nào!

Sao mình lại có thể chết được chứ?

Không thể nào!! linh Linh!

Em có nghe anh nói gì không?Gọi Linh Linh trong vô vọng, cô không hề nghe thấy anh gọi, cô vẫn đang hát cho cái xác nằm trên giường nghe.

Thật ra Lâm Thần đã chết ngay tại chỗ tai nạn, ở bệnh viện anh thở được cũng là do máy thôi.

Bây giờ người nằm trên giường chỉ là một cái xác vô hồn.Trái tim Lâm Thần đau nhói, nghe Linh Linh trò chuyện từng nào là lòng anh đau nhói từng ấy.

Nhìn thấy Linh Linh tuyệt vọng, bất giác cáu gắt với anh khi không thấy anh phản ứng gì.

Lâm Thần thật cố hết sức nhưng anh không thể làm gì được.

Là anh đang nghe cô nói, nghe cô hát nhưng không cách nào ra dấu hiệu cho cô ấy biết được.

Dùng hết sức lực, anh khẽ lay động.

Một phần nào đó, thân thể của anh vẫn cảm ứng được linh hồn của anh.

Rồi bản thân anh nằm trên giường ho lên và máu tràn ra ngoài Nhìn thấy Linh Linh biết là phản ứng của anh là đang nghe thấy, anh lại nở một nụ cười đau xót....Chính mắt nhìn thấy đám tang của mình, Lâm Thần không thể kềm nén được sự đau khổ, giọt nước mắt của anh cứ thể chảy xuống, nhìn thấy Linh Linh quỳ trước bức ảnh thờ của anh, trách móc anh, tim anh như quặn thắt lại, đau xót.

Là anh đã thất hứa với cô, anh đã từng hứa sẽ chăm sóc cô mãi mãi nhưng bây giờ...

Chỉ được một thời gian ngắn mà anh đã rời bỏ cô đi..

- Không!

Mình tuyệt đối không thể rời đi lúc này!

Cô ấy cần có mình, tính khí cô ấy bướng, chắc chắn sẽ không nghe lời ai mà tự làm khổ bản thân mình.

Mình không thể rời đi ..

Linh Linh à!!

Em cố gắng sống tốt, anh sẽ mãi ở bên cạnh em...
 
Back
Top Bottom