Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạn Trai Hồ Tiên Của Tôi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
416,886
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNxcXBqReKLnrWU-veU-fu4x4_h8qMU7aiqulYtccM_H7wwNNOptVHgYMhy2mg5ZZD9yA-PUSJcxz9qATaqumAvbPdmcYbsWfp8HVBecrdaJ5Bu9SxjlOyQ_hctznVD8Kzh_vy74znnc9vAm4aIslbk=w215-h322-s-no-gm

Bạn Trai Hồ Tiên Của Tôi
Tác giả: Lương Dạ Yêm Yêm
Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Hài Hước, Khác, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

BẠN TRAI HỒ TIÊN CỦA TÔI Tên gốc: 我的狐仙男友 Tác giả: 良夜恹恹 Thể loại: Truyện ngắn, hiện đại, hài hước, huyền huyễn, thần tiên yêu quái, góc nhìn nữ chính, HE Số chương: 10 chương + 2 ngoại truyện ෆ˙ᵕ˙ෆ Khi xuống núi sau khi viếng mộ ông nội, tôi bị một con hồ ly trắng chặn đường. Nó nhìn tôi, rồi cất tiếng người: “Em nhìn xem, anh có giống chồng em không?” Tôi: “???” Không đợi tôi trả lời, ông nội tôi đã cầm quả táo thứ 100 mà tôi vừa thắp hương xong phang thẳng vào mặt con hồ ly: “Này! Con hồ ly xấu xí này cũng dám nhòm ngó đến cháu gái đẹp như thiên tiên hoa nhường nguyệt thẹn của ta! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là bớt mặt dày lại!!” Tôi: “???”​
 
Bạn Trai Hồ Tiên Của Tôi
Chương 1: Chương 1



1.Dưới chân núi hoang, tôi ngồi trên chiếc xe máy điện, nhìn cảnh ông nội tức sùi bọt mép trước mặt và con hồ ly với vẻ mặt “hôm nay cô mà không trả lời thì đừng hòng chạy” đang ngồi nghiêm trang, làm tôi lần đầu cảm nhận được sự vớ vẩn của cuộc sống.Con hồ ly trắng ngồi ngay ngắn, đôi mắt như bị co giật, liên tục nháy mắt đưa tình với tôi. Ông nội tôi không thể chịu nổi, cầm quả táo thứ 100 và phang thẳng vào trán anh.“Mắt ngươi bị động kinh hả?! Đừng có mà dọa cháu gái bảo bối của ta.”Trong vòng năm phút, ông nội đại khái đã đấm hồ ly trắng 17-18 lần.Hồ ly trắng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đứng phắt dậy.“Lão Tống! Ông đừng có quá đáng! Chẳng qua là tôi thấy cháu gái ông ước muốn có bạn trai vừa đẹp trai, vừa chu đáo, lại giàu có, mà tôi thì độc thân bao năm nay, có thể giúp cô ấy thỏa nguyện! Ông còn không hài lòng cái gì?!”Ông nội của tôi hung hăng “Phi” một tiếng.“Thời Đình, ngươi thật là không biết xấu hổ! Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? 800 rồi đúng không? Da dẻ già nua nhăn nheo, còn dám mơ mộng đến cháu gái 25 tuổi của ta à?!"Hồ ly trắng tên Thời Đình tức đến đỏ cả mặt, rướn cổ lên tranh cãi với ông nội tôi."Ông đang nói cái gì vậy! 800 tuổi trong tộc Hồ Ly chúng ta là tuổi thanh xuân đấy nhé! Ông mà còn “ngậm máu phun hồ”, thì coi chừng ta đốt sạch râu của ông!”Một người một hồ ly có vẻ như sắp lao vào đánh nhau đến nơi, tôi đứng bên cạnh há hốc mồm nhìn, quay đầu sang thì thấy một con rắn trắng tuyết với đôi mắt xanh như ngọc bích, và một con nhím ngây thơ chất phác đang ngồi cạnh nhau cười khanh khách.… Cuộc đời bỗng nhiên trở nên kỳ ảo hơn.Không đợi tôi tìm hiểu tình huống gì đang xảy ra, Thời Đình quay phắt đầu sang tôi, lại nháy mắt đưa tình như co giật:“Anh trong hình dáng con người thì cực kỳ hoàn hảo! Cái người em thích trong sách còn không bằng một phần mười của anh! Thật sự không cân nhắc chút nào sao? Thật sự không hả? Chỉ cần gật đầu là thoát kiếp FA rồi!!”Tôi im lặng một lúc, bỗng có một cái móng nhỏ chọt vào cánh tay tôi, ý bảo tôi chìa tay ra. Một giây sau, trong lòng bàn tay xuất hiện một nắm hạt dương ngũ vị hương.Ta cắn một viên hạt dưa, đầu óc tôi giật giật, nhớ đến gã con nhà giàu theo đuổi tôi ba tháng qua, bèn hỏi con hồ ly:“Anh có nhà không? Có xe không? Lương tháng bao nhiêu? Có thể đăng ký kết hôn không? Sinh con có bị dị biệt không? Nửa người nửa yêu liệu có bị bắt nạt không?”2.Ông nội tôi là một trong những ông thầy pháp nổi tiếng nhất trong vùng, được biết đến khắp mười dặm tám hướng. Trong nhà thờ của ông thờ phụng hơn bốn trăm vị thần tiên, dẫn đầu là ba vị đại tiên tu hành lâu năm, có mối quan hệ sâu sắc với gia đình tôi: Hồ Tiên, Liễu Tiên và Bạch Tiên.Hồ Tiên bảo hộ nhân duyên, Liễu Tiên giải quyết các vấn đề, Bạch Tiên chữa bệnh.Tuy nhiên, sau khi ông nội qua đời, không ai có thể kế thừa được sự nghiệp của ông. Các bậc trưởng bối trong gia đình đều nói tôi là người có triển vọng nhất trong thế hệ này để mở đường thờ cúng, nhưng tôi thì không muốn. Tôi chỉ muốn làm một cô gái lười biếng, có một bạn trai tri kỷ soái ca, và sống cuộc đời yên bình.Vậy nên khi ba vị đại tiên hiện ra trước mặt tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là:“Chết tiệt, phải chăng cuộc sống vui vẻ của mình sắp chấm dứt rồi?”Liễu Tiên nhìn thấu suy nghĩ của tôi, lập tức “sột soạt” trườn tới, dùng đầu cọ vào người tôi để an ủi.“Đừng lo, chúng ta đều đã tu thành chánh quả, không làm tiên gia nữa đâu. Nhưng cô thực sự nên cân nhắc về con hồ ly này đấy, hắn là não yêu đương, yêu vào là nghiêm túc, đảm bảo trải nghiệm tình yêu 100% tuyệt đối.”Nghe cứ như đang quảng cáo một sản phẩm tồn kho vậy.Thời Đình ở bên cạnh điên cuồng gật đầu."Đúng đúng đúng! Loài người các người không phải đều thích những chàng trai cuồng yêu à? Không ai có thể so sánh với tộc Hồ Ly chúng tôi về mức độ này. Một vợ một chồng, tuyệt đối không ngoại tình, nghe lời vợ răm rắp luôn.”Tôi cắn hạt dưa, quay lại câu hỏi ban đầu:“Anh có nhà không? Có xe không? Lương tháng bao nhiêu? Có thể đăng ký kết hôn không? Sinh con có bị dị biệt không? Nửa người nửa yêu có bị bắt nạt không?”Thời Đình Đình không ngờ chủ đề này lại quay lại, im lặng hồi lâu, cực kỳ bi thương thốt lên:“loài người nông cạn!!! Nhưng anh có thể đi kiếm tiền! Em thích nhà kiểu gì? Em muốn đốt cho ông nội mình chung cư cao cấp, đúng không? Em thích nó phải không? Chờ đấy! Mai anh sẽ mua cho em!!”Liễu Tiên ở bên cạnh mắt trợn trắng.“Ngươi kiếm tiền thế nào, làm người mẫu nam sao?”Thời Đình lời lẽ nghiêm túc.“Chuyện không giữ đạo đức đàn ông như thế sao ta có thể làm chứ?”Ngay sau đó anh nhìn về phía tôi.“Em yêu, không có cách ly sinh sản đâu, con lai nửa người nửa yêu rất đẹp đấy, sẽ không bị bắt nạt ở trường đâu. Nó còn có thể đấm xuyên nửa khu nhà học đấy.”“Không phải em thích furry sao? Tâm động không bằng hành động, lập tức mang anh về nhà kết hôn đi nào!”Cuối cùng, tôi ôm con hồ ly trong tay, nhét con nhím vào túi, quàng con rắn trắng quanh cổ, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc trở về nhà.Đến dưới chung cư, cô chủ nhà hỏi tôi sao giữa mùa hè lại quàng khăn. Tôi cố nặn một nụ cười khó coi, đáp:“Cô ơi, đây là khăn quàng sinh học, mát lắm.”Không biết cô ấy có tin lời nói dối của tôi không, nhưng nói xong, tôi ôm ba cái của nợ này, chạy như điên lên nhà.3.Tôi sống trong một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, sắp xếp chỗ ở cho ba người bạn bất đắc dĩ trong phòng làm việc.Thời Đình ngoan ngoãn ngồi xổm dưới sàn, ngẩng đầu nhìn tôi với đôi mắt đen láy sáng rực, phát ra ánh nhìn như muốn điện giật.“Vợ à, em có thể mua cho anh một bộ quần áo được không? Anh cao 1m88, số đo ba vòng là…”Tôi đờ đẫn nghe xong số đo 3 vòng hoàn hảo đến mức khó tin của anh, lạnh nhạt mở miệng:“Không, tôi cảm thấy anh làm một con hồ ly thì vẫn tốt hơn.”Biểu cảm của Thời Đình như bị tổn thương sâu sắc, nhưng anh vừa ra vẻ trà xanh vừa cố dụ dỗ tôi:“Vợ ơi, sao em có thể như vậy? Hồ ly cũng phải làm đẹp cho người mình yêu mà, anh chỉ muốn cho em thấy vẻ đẹp của anh thôi mà. Hơn nữa, nếu anh hóa thành người, anh có thể giúp em giặt đồ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa.”Nghe đến đoạn giặt đồ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, tôi thừa nhận mình hơi dao động. Dù sao anh ta chỉ xin một bộ quần áo, đâu phải xin cả mặt trăng trên trời. Cho anh ta thì cũng không thiệt gì.Khi Thời Đình biến thành người, quả thực vẻ ngoài của anh vô cùng hoàn mỹ. Đừng nói người sống, ngay cả nhân vật trong truyện tranh cũng không đạt đến mức tinh xảo như thế này. Eo thon, vai rộng, chân dài, tỷ lệ cơ thể cực chuẩn. Mũi cao, mắt hồ ly, đôi môi vừa mỏng vừa đẹp hoàn hảo. Đặc biệt là ánh mắt, vừa trong sáng vừa ngoan ngoãn! Lúc về nhìn về tôi mà bên trong như viết đầy dòng chữ “Thích, thích, thích”.Chết tiệt, ai mà chịu nổi đây?!Nhưng tôi là một người phụ nữ có ý chí kiên định. Tôi lau nước miếng bên khóa miệng, cố giữ vẻ bình tĩnh, ném cho anh ta một chiếc tạp dề hầu gái màu hồng.“Từ nay đây là đồng phục lao động của anh, dọn dẹp không sạch thì khỏi ăn cơm.”Những lời thoại như một nhà tư bản bóc lột này lại khiến Thời Đình vui như một chú nai con ngốc nghếch, tôi thực sự không có không nhìn nổi.Anh cầm chổi, vừa quét nhà vừa trò chuyện với tôi, nói linh tinh cả buổi, bỗng dưng hỏi:“Có phải có một con nhà giàu đang theo đuổi em không?”Tôi sửng sốt một chút, vừa định hỏi anh làm sao mà biết được, nhưng nghĩ lại, trong nhà này trừ tôi thì toàn là tiên gia, không biết mới là lạ. Thế nên tôi gật đầu:“Đúng vậy, làm sao vậy, chẳng lẽ hắn ảnh hưởng tới tài vận của tôi sao?”Thời Đình gãi mặt, “ừ” một tiếng.“Nói ảnh hưởng thì nhất định có, nhưng chủ yếu là gã đó không phải người tốt. Tuy nhiên em cũng đâu có định đồng ý, còn lại cứ để anh lo!”Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, tôi còn không định đồng ý với gã đàn ông kia, Thời Đình lo cái gì chứ??Liễu Tiên “Vèo vèo vèo” chạy tới, gối đầu lên đầu gối tôi.“Hắn sợ dọa cô, nhưng tôi phải nhắc nhở, Mạnh Ngô, hắn đang trên đường đến tìm cô, chắc sắp tới rồi. Có lẽ cô nên khóa cửa chống trộm trước đã.”Bạch Tiên đang cầm dưa hấu, đúng lúc giơ tay:“Ta đã khóa, yên tâm.”Chỉ có tôi vẫn không hiểu gì, cầm lấy di động lên xem, vừa lúc nhận được tin nhắn của Hứa Tống Liên:“Anh ở dưới chung cư em, muốn đi ăn cơm với anh không?”Tôi thấy phiền, trả lời ngắn gọn “Không đi.”Hứa Tống Liên có điều kiện vô cùng tốt, gia đình có tài sản hàng tỷ, là một con nhà giàu, đã theo đuổi tôi ba tháng nay. Ngoại hình của hắn cũng thuộc dạng đẹp trai không thể bàn cãi, vóc dáng cũng rất ổn.Nhưng tôi luôn thấy hắn có gì đó rất kỳ quặc. Gần hắn là tôi đau đầu, buồn nôn, toàn thân khó chịu, nên tôi luôn kiên quyết từ chối. Hắn hẹn gặp thì tôi cũng chưa từng đồng ý.Liễu Tiên thò tới nhìn lướt qua màn hình, thè lưỡi.“Gã đàn ông này có khuynh hướng phản xã hội rất nghiêm trọng, cực độ thù ghét phụ nữ. Nếu hôm qua cô không đi viếng mộ ông nội, chắc chắn hôm nay đã không thấy được ánh mặt trời.”Tôi nghe mà thấy khó tin, cầm điện thoại hỏi lại Liễu Tiên với vẻ nghi hoặc:“Ý của ngài là, vì tôi từ chối sự theo đuổi của hắn mà hắn định giết tôi sao??”Liễu Tiên nghiêng đầu suy nghĩ, vừa muốn nói cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa chính.Thời Đình quăng chổi, lao vút đến cửa, xắn tay áo chửi rủa:“Thằng nhãi, dám định làm tao góa vợ à? Hôm nay cho mày chết ở tuổi hai mươi tám luôn!”Bạch Tiên có chút bất đắc dĩ mà đặt miếng dưa hấu xuống, kéo góc áo anh.“Đừng gây thêm rắc rối cho Tiểu Ngô. Báo cảnh sát là được rồi. Dù sao hắn vào tù cũng không ra được nữa.”Liễu Tiên thấy tôi còn ngơ ngác, bèn tiến lại, chạm nhẹ vào trán tôi:"Ra nhìn qua lỗ mắt mèo đi.”
 
Bạn Trai Hồ Tiên Của Tôi
Chương 2: Chương 2



4.Tôi bước tới mở mắt mèo và nhìn ra ngoài. Gương mặt của Hứa Tống Liên rõ ràng hiện lên phía ngoài cửa. Nhưng điều khác biệt là tay hắn, giấu sau lưng, đang nắm một bó hoa hồng khổng lồ.Phía sau bó hoa đó là một con dao vừa mới được, trông vô cùng mài sắc bén.Tôi lập tức kinh hãi, bản năng khiến tôi lùi lại hai bước và ngã vào lồng ngực của Thời Đình.Thời Đình một tay ôm lấy tôi, một tay cầm di động của tôi.“Đừng sợ, giờ hãy gọi cảnh sát đi. Chỉ cần hắn vào đây, anh đảm bảo cả đời này em sẽ không phải thấy hắn nữa.”Giọng nói của Thời Đình rất dễ nghe, khiến tôi bất giác cảm thấy an tâm hơn.Hứa Tống Liên ấn chuông cửa, giọng nói xuất hiện ở video chuông cửa.“Tiểu Ngô, anh đến đón em đi ăn. Anh nhớ lần trước em đăng lên mạng nói rằng em muốn ăn món Quảng Đông đúng không? Anh đã mời đầu bếp chuyên làm tiệc quốc yến, món ngỗng quay của anh ta là ngon nhất, chẳng phải em rất thích ngỗng quay sao?Nghe vậy, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng tôi. Tôi chưa bao giờ nói với Hứa Tống Liên về tài khoản mạng của mình, cũng chẳng có ai biết. Tôi chỉ đăng vài dòng chữ ngẫu nhiên, không kèm hình ảnh nào cả.Làm sao hắn tìm được địa chỉ IP của tôi?!Hứa Tống Liên vẫn tiếp tục nhấn chuông.“Tiểu Ngô, anh biết em ở trong đó. Mở cửa đi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa thôi. Em không cần phải đồng ý gì ngay đâu, anh chỉ muốn ăn một bữa với em, không được sao?”Liễu Tiên không biết từ lúc nào đã bò lên cổ tôi.“Tôi nhớ cô giấu địa chỉ rất kỹ. Hắn có lẽ đã theo dõi cô để biết được nơi này?”Nếu vừa rồi Liễu Tiên nói hắn sẽ g**t ch*t tôi, tôi còn bán tín bán nghi, bây giờ thì hoàn toàn tin rồi.Hứa Tống Liên thấy tôi mãi không trả lời, tần suất nhấn chuông rõ ràng tăng lên, về sau gần như phát cuồng.Hắn cũng mất đi vẻ dịu dàng ban đầu, giọng điệu như ác quỷ đến đòi mạng.“Mạnh Ngô, mở cửa! Anh đã làm bao nhiêu việc vì em, sáng sớm chiều tối đứng đợi em, tặng hoa, tặng quà, mang đồ ăn sáng cho em, vậy mà em không thèm gặp anh lấy một lần sao?”“Mạnh Ngô, anh nói cho em biết, cho em thêm ba phút nữa. Nếu không mở cửa, anh sẽ khiến em cả đời này phải hối hận!”“Tiểu Ngô, mở cửa đi! Một tuần nay anh chưa được gặp em rồi, anh thật sự nhớ em. Tiểu Ngô, để anh nhìn thấy em đi, không đi ăn cơm cùng anh cũng không sao, để anh nhìn em một cái thôi cũng được!”Ngoài cửa, Hứa Tống Liên giống như bị thần kinh, lúc thì chửi bới đe dọa, lúc lại khẩn cầu thổ lộ. Lưng tôi thấm ướt mồ hôi lạnh, tay run rẩy lấy điện thoại báo cảnh sát.Khi tôi run đến mức không bấm nổi số, Thời Đình từ phía sau vươn tay, nắm lấy tay tôi và cùng tôi bấm số báo cảnh sát, còn dịu dàng an ủi bên tai tôi:“Đừng sợ, hắn vào không được, cho dù vào được thì hắn cũng không làm gì được em. Anh mạnh lắm, chỉ cần một cú đấm là hắn có thể chuyển kiếp ngàn lần. Ở dưới anh còn có người quen, để kiếp sau hắn làm một con dòi trong hầm cầu.”Nghe lời Thời Đình, tôi dở khóc dở cười, nhưng đúng là không hề run rẩy sợ hãi, tiếng chuông cửa điên cuồng bên lỗ tai cũng không còn khiến tôi hoảng loạn như trước nữa.Bạch Tiên ở bên cạnh gật đầu:“Đúng thế, ta có độc mà mà. Ta là rắn, cắn xong là chạy, chẳng ai bắt được.”Bạch Tiên phụ họa:“Đúng thế, mà không cần chịu nhân quả gì, còn là việc tốt.”Những vị tiên gia luôn xa lạ và khiến tôi kháng cự lúc này bỗng trở nên sinh động, làm tôi nhớ lại lời ông nội từng nói khi còn sống.“Tiểu Ngô à, tiên gia là bằng hữu của chúng ta, bọn họ sẽ giúp ông, giúp cháu, cũng sẽ thay ông nội bảo vệ cháu.”Cuộc gọi báo cảnh sát được kết nối, tôi đứng xa hơn một chút, chắc chắn rằng Hứa Tống Liên không thể nghe thấy. Sau đó, tôi nhanh chóng thuật lại sự việc.Chẳng qua tôi nói dối rằng mình “thấy dao của hắn trong hình phản chiếu”.Cảnh sát nhanh chóng tới nơi. Khi nghe tiếng còi xe bên dưới, Hứa Tống Liên nổi giận, điên cuồng đạp cửa nhà tôi:“Tiện nhân, dám gọi cảnh sát, tiện nhân! Chờ đấy, khi nào tao ra ngoài nhất định sẽ giết màyi!”Thời Đình đá lại một cái “rầm”, giọng đầy sát khí:“Còn muốn ra à? Mày chờ đầu thai đi, đồ ngu! Dám ra ngoài thì tao khiến mày sống không bằng chết!”Cảnh sát khống chế Hứa Tống Liên, rồi gõ cửa phòng tôi.Người cảnh sát trẻ nhìn thấy Thời Đình thì sững lại, có lẽ bất ngờ vì có sinh viên carbon đẹp trai đến vậy."May mà bạn trai cô ở đây. Gã đó đúng là mang dao, còn mài rất sắc. Nếu cô mở cửa, cả cô và bạn trai cô chắc chắn bất lợi. Ý thức phòng vệ của cô tốt đấy.”Sau đó, tôi đi làm tường trình, Thời Đình luôn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh tôi.Trong lúc làm tường trình, Liễu Tiên nói chuyện.Nó và Bạch Tiên đã tiến hành xử lý một chút nên chỉ có tôi có thể nhìn và nghe được, còn những người khác căn bản không thể nhận ra.“Trong nhà Hứa Tống Liên có công cụ phân xác, trong phòng đông lạnh ở một căn nhà phía Bắc thành phố của hắn còn giấu thi thể của hai nạn nhân. Cô nghĩ cách nói cho cảnh sát đi.”Tôi nghe vậy trong lòng căng thẳng, đầu óc bay nhanh xoay tròn, sau đó vội vàng mở miệng:“Chị cảnh sát, trước đó tôi vô tình thấy lịch sử mua sắm của hắn, hình như hắn có mua công cụ để phân xác, chắc để ở chung cư Vân Hải của hắn trong trung tâm thành phố. Mọi người có thể đi kiểm tra một chút không? Em cảm giác hắn rất thành thạo, chắc chắn em không phải nạn nhân đầu tiên.Chị cảnh sát nghe xong lập tức báo đồng nghiệp đi lục soát, rồi hỏi thêm:“Em còn chú ý tới chi tiết nào nữa không? Chúng tôi cũng nghi ngờ hắn liên quan đến hai vụ mất tích gần đây.”Liễu Tiên ở bên cạnh gợi ý cho tôi:“Cô cứ nói hắn từng khoe mấy chỗ đó, khai ba nơi đi.”Tôi làm theo, kể ra ba địa chỉ mà Liễu Tiên nhắc tới cho chị cảnh sát, còn bồi thêm một câu:“Chị ơi, hắn từng nói với tôi rằng những căn nhà này không đứng tên hắn, nếu tôi thích, hắn có thể chuyển cho tôi bất cứ lúc nào.”Nữ cảnh nghe vậy nghiêm mặt, lập tức chuyển thông tin tôi cung cấp ra ngoài, rồi vỗ vai tôi:“Cô gái nhỏ, đại nạn không chết, tất có phúc lớn.”5.Trên đường về nhà, Thời Đình nắm chặt tay tôi, lảm nhảm bên tai:“Anh nghĩ kỹ rồi, anh sẽ livestream kiếm tiền. Livestream bói toán tình duyên. Anh xem tình duyên chuẩn lắm, nói gì đúng nấy, nghề cũ, cực kỳ đáng tin.”Nghe anh nói mà tôi không nhịn được cười. Với khuôn mặt thế kia mà livestream, ai còn nhớ đến việc nhờ hắn xem bói, chắc chỉ toàn vào để ngắm mặt thôi.Thời Đình hoàn toàn không nhận ra điều đó, càng nói càng phấn khích. Bất ngờ, “Phốc”, trên đầu anh hiện ra hai cái tai hồ ly lông xù. Tôi giật mình, vội vươn tay đè xuống.Liễu Tiên cười nhạo anh:“Chỉ nhiêu đó mà không kiềm chế được, tai cũng lộ ra luôn.”Thời Đình “Ha hả” hai tiếng:“Kẻ không có vợ như ngươi thì biết gì?”Liễu Tiên quật một cái đuôi vào mặt anh, tạo tiếng “Bang” rõ to.Tối hôm sau, tôi nhận được điện thoại từ cảnh sát. Họ báo rằng đã tìm thấy một bộ dụng cụ phân xác hoàn chỉnh trong nhà của Hứa Tống Liên. Hơn nữa, ở căn nhà khác của hắn tại khu công nghệ cao phía Bắc thành phố, họ phát hiện thi thể của hai người mất tích trước đó.Trong lòng tôi nghĩ lại phát sợ, đột nhiên nghĩ đến, ngày hôm qua đi viếng mộ ông nội chỉ là nhất thời hứng khởi.Tối hôm đó tôi mơ thấy ông nội. Ông nói rằng nhìn thấy người dương gian sống ở khu chung cư cao cấp, ông cũng muốn có. Còn bảo cháu gái của ông già hàng xóm đã đốt cho ông ấy 100 quả táo, ông cũng muốn có.Sáng hôm sau, tôi đến cửa hàng hương khói mua đồ lễ rồi lái xe đến mộ ông đốt. Cảnh sát còn nói rằng hôm qua Hứa Tống Liên có đến nhà tôi, nhưng tôi không ở nhà nên hắn bỏ đi.Nếu không phải tôi đi viếng mộ ông, có lẽ giờ tôi đã trở thành một trong những người mất tích.Nghĩ đến đây, tôi xoa đầu Liễu Tiên, hỏi:“Có phải các người bảo ông nội báo mộng cho tôi không?”Liễu Tiên rụt rè gật đầu.“Đương nhiên. Chúng tôi thường theo dõi cô, nhưng nếu cô không có mối liên kết trực tiếp với chúng tôi, rất khó để chúng tôi cứu cô một cách thực sự. Cũng may cô hiếu thảo, chứ người không hiếu thảo, dù báo mộng tám trăm lần cũng chẳng cứu nổi.Thời Đình ở bên cạnh có chung vinh dự.“Còn không phải sao, vợ của ta tốt số một thế giới!”Bạch Tiên trong túi tôi đảo mắt, lạnh lùng dội một gáo nước lạnh:“Thôi đi, người ta chưa đồng ý làm vợ ngươi đâu.”Tôi chép miệng cười, thầm nghĩ không trách được vì sao ông nội sống một mình mà chẳng thấy cô đơn. Ba vị tiên gia này quả thật quá đáng yêu.Thời Đình hành động cực kỳ nhanh. Anh lấy chứng minh thư và thẻ ngân hàng của tôi mở tài khoản livestream, tuyên bố sẽ kiếm tiền mua chung cư cao cấp cho tôi.Vào ngày đầu tiên phát sóng, chỉ trong nửa tiếng, lượt xem livestream của anh vượt ngưỡng mười ngàn, sau đó không ngừng tăng lên. Một tiếng sau, con số vượt qua một trăm ngàn, lên thẳng top hot, và bay vọt lên hot search.Tôi ở bên cạnh nhìn số liệu trợn mắt há hốc mồm, đây là cái gì? Phải chăng chính là ngôi sao Tử Vi Tinh trong làng giải trí năm 2023??Thời Đình vô cùng hưng phấn, không ngừng quay đầu nhìn tôi.“Vợ ơi, anh sắp kiếm đủ tiền mua nhà, mua xe cho em rồi!”Người comment tan nát cõi lòng.“Cái gì, soái ca có vợ rồi à?? 】“Cứu mạng, sao chàng trai đẹp thế này lại có chủ rồi? Có vợ rồi sao còn ra livestream chứ!!】“Không giữ đức hạnh đàn ông!! Nhưng tôi nhìn thôi cũng mãn nguyện rồi ô ô ô ô ô. 】Thời Đình lập tức thấy bình luận, nhìn chằm chằm dòng chữ “không giữ đức hạnh đàn ông”, nghiêm túc nói:“Ta livestream để đoán mệnh, không phải bán nhan sắc! Đừng nói ta không giữ đức hạnh đàn ông!”Bình luận lại bùng nổ:“Cứu mạng, sao anh ấy lại nghiêm túc thế này? Đáng yêu quá đi mất!】“Streamer, bói giúp tôi xem tôi và anh có duyên phận không.】Thời Đình hoàn toàn không nhận ra bình luận đang trêu chọc mình, vô cùng không vui trả lời:“Cô và ta không có duyên. Ta chỉ có duyên với vợ ta thôi.”Anh nói xong quay đầu nhìn tôi, lập tức đổi sang biểu cảm vui vẻ như chú chó con:“Đúng không vợ!”Tôi không thể trả lời anh, vì đã cười đến mức không thở nổi.Án phạt cho Hứa Tống Liên nhanh chóng được tuyên: tử hình, thi hành ngay lập tức.Nhưng nửa tháng sau, lại xảy ra vấn đề.Hứa Tống Liên được chuyển ra khỏi tù đến bệnh viện tâm thần, vì gia đình Hứa đưa ra giấy chẩn đoán bệnh tâm thần phân liệt.Nhận được tin, tôi cảm thấy lạnh toát, sau đó lập tức nhận được thư sa thải từ công ty.nhà họ Hứa vốn là danh môn vọng tộc, giàu nhất thành phố. Nếu họ muốn tôi không sống nổi, chỉ cần một cú điện thoại.Nhưng mất việc không phải điều đáng sợ nhất. Điều khiến tôi kinh hãi hơn cả là Hứa Tống Liên chắc chắn không thể mãi ở trong bệnh viện tâm thần.
 
Bạn Trai Hồ Tiên Của Tôi
Chương 3: Chương 3



6.Sau khi tin tức đó được công bố, tôi mỗi ngày đều cuộn tròn ở nhà, còn yêu cầu Thời Đình cùng tôi ở yên một chỗ.Thời Đình thực sự có thể xử lý được Hứa Tống Liên, nhưng trên đời này có rất nhiều người lợi hại, lỡ như có kẻ làm hại được Thời Đình thì sao? Tôi kiên quyết không để Thời Đình và Liễu Tiên ra ngoài tìm Hứa Tống Liên, sau đó tôi vừa thuyết phục hai người họ vừa chuẩn bị chuyển nhà.Tuy nhiên, tốc độ của Hứa Tống Liên nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều. Ngày hôm sau, khi tôi vừa thu dọn xong đồ đạc, đang định đi ra sân bay, thì thấy xe của Hứa Tống Liên dừng ngay dưới lầu nhà tôi.Chiếc Maybach màu sắc của Hứa Tông Liên đậu dưới khu nhà tồi tàn này, và ngay lúc tôi đứng trên ban công nhìn thấy, ánh nắng mặt trời tháng tám đột nhiên trở nên lạnh buốt như băng.Thời Đình đứng bên cạnh tôi, vỗ nhẹ bả vai tôi.“Đừng sợ, chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra đâu. Nhà họ Hứa làm nhiều điều sai trái, chắc chắn sẽ tự chuốc lấy diệt vong. Bọn họ cũng đến lúc hết thời rồi.”Câu nói này nghe ra có phần như “trời xanh diệt nhà Vương”, nhưng Liễu Tiên và Bạch Tiên bên cạnh lại cùng gật đầu đồng ý.“Đúng vậy, thiên đạo công bằng, cô cứ yên tâm, ngoan ngoãn ở trong nhà. Bạch Tiên ở lại với cô, còn ta và Thời Đình xuống dưới giải quyết.”Nói xong, Thời Đình và Liễu Tiên mở cửa bước ra.Hứa Tống Liên đứng ngay ngoài cửa. Hắn trông hốc hác hơn nhiều so với mấy ngày trước, ánh mắt phủ kín tơ máu màu đỏ.Hắn nhìn tôi trước, sau đó quay sang nhìn Thời Đình.Khi khuôn mặt Thời Đình lạnh lại, vẻ tươi cười thường ngày của “chú cún vui vẻ” biến mất, chỉ còn lại sát khí sắc bén.Nhưng loại sát khí này không làm tôi thấy khó chịu, nhưng hơi thở trên người Hứa Tống Liên lại khiến tôi cảm giác đau đầu và buồn nôn dữ dội.Bạch Tiên đậu trên vai tôi, dùng mỏng vuốt nhỏ chạm vào d** tai tôi.“Cô nhạy cảm với từ trường, từ trường của hắn quá tệ, cô bị ảnh hưởng là chuyện bình thường thôi."Hứa Tống Liên cười lạnh một tiếng.“Tôi cứ tưởng cô thanh cao lắm cơ, cuối cùng chẳng phải vẫn rước về một gã đàn ông không nghề nghiệp ở nhà mình sao? Cô nghĩ cô trốn được à? Để tôi nói cho cô biết, mấy kẻ rác rưởi như các người, tôi chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể b*p ch*t.”Nói xong, hai gã cao lớn từ phía sau hắn bước tới. Hứa Tống Liên chỉ vào tôi:“Đưa cô ta về biệt thự của tôi ở Nam Sơn. Còn thằng kia, đưa lên mạng đấu giá, tôi muốn nó sống không bằng chết!”Lời nói vô pháp vô thiên, kiêu ngạo đến cực điểm.Thời Đình cũng cười lạnh một tiếng, khi hai gã cao to tiến tới, anh trực tiếp giơ tay đẩy một cái.Hai gã đàn ông tổng cộng phải nặng đến bốn trăm cân bị ép thẳng vào tường. Thời Đình nheo mắt cười, nhưng giọng điệu không cười:“Bổn tiên… Bổn đại gia muốn giết các người chỉ cần một tay, đồ không biết sống chết còn dám lên mặt với ta.”Liễu Tiên vô cùng ưu nhã mà sột soạt bước đi trên mặt đất, “Bang”, một cái đuôi quất vào mặt Hứa Tông Liên, một đôi đồng tử xanh lam dọc nhìn thẳng vào hắn, ngữ khí lạnh băng dính nhớp.“Về nói với trưởng bối nhà ngươi, nhân tình mà nhà họ Hứa thiếu ta ba trăm năm trước, đã đến lúc phải trả.”Thời điểm nhìn thấy Liễu Tiên, Hứa Tống Liên ngây ngẩn cả người. Sau khi Liễu Tiên mở miệng, hắn trực tiếp bị dọa đến mức ngồi bệt xuống đất, hét toáng lên:“Yêu quái, có yêu quái, cứu mạng, cứu mạng!!”Người nhà đối diện nghe thấy tiếng động mở cửa ra, giật mình thốt lên:“Ôi trời, tên điên này không phải bị bắt đi rồi sao? Sao lại được thả ra nữa? Tiểu Mạnh, mau báo cảnh sát đi, loại này thả ra chỉ gây hại thôi!”Tôi đột nhiên bừng tỉnh khỏi trạng thái “khí phách ngất trời” của Thời Đình và Liễu Tiên, vội gật đầu gọi điện báo cảnh sát.Hứa Tống Liên lại bị đưa đi lần nữa. Trước khi đi, hắn còn chỉ vào tôi, lặp đi lặp lại rằng có yêu quái muốn giết hắn.Có vết xe đổ, cảnh sát chỉ cảm thấy hắn đang giở lại trò cũ, bực bội kéo hắn đi, còn nhổ nước bọt lên người hắn.Ba ngày sau, Hứa Tống Liên vẫn không được thả ra, nhưng trước cửa nhà tôi lại xuất hiện ba người của nhà họ Hứa.7.Người dẫn đầu là một ông lão tóc bạc trắng, râu bạc trắng, phía sau là một nam một nữ, có vẻ là con trai và con gái của ông ta.Tôi mở cửa, Thời Đình đứng bên cạnh tôi, còn Liễu Tiên đang nằm trên vai tôi.Ông lão rụt người lại, vội vàng cúi người, chắp tay cung kính chào tôi:“Lão già này đến đây thay mặt đứa cháu bất hiếu tạ tội với các vị tiên gia. Nó còn trẻ, không biết suy nghĩ, nên chúng tôi cũng chưa từng kể cho nó về ân tình năm xưa. Ai mà ngờ, nó lại làm ra chuyện không bằng cầm thú thế này.”Liễu Tiên thè lưỡi “sì sì sì”, đôi mắt xanh lam dọc tràn đầy lạnh lùng và chế giễu.Nó cất giọng khàn khàn, lạnh băng:“300 năm trước, tổ tiên nhà họ Hứa các người, Hứa Hội Chiêu, khi gần chết đã đến động phủ của ta cầu xin. Ta thấy ông ta đáng thương, lại mang đại khí, có nhiều công đức, nên giúp ông ta một lần. Điều kiện là, nếu hậu thế các người không tiếp tục hành thiện tích đức, ta sẽ tự mình ra tay, bắt nhà họ Hứa đem những lợi ích có được trong những năm qua nhổ ra toàn bộ.”Ông nội của Hứa Tống Liên càng cúi gập lưng, giọng đầy chua xót:“Tiên gia, Hứa Tống Liên chúng tôi đã đưa vào tù, cả đời này sẽ không để nó bước ra ngoài nữa. Những trừng phạt nó đáng phải chịu, chúng tôi sẽ để nó gánh hết. Có thể xin các vị giơ cao đánh khẽ không…”Thời Đình cười nhạo một tiếng:“nhà họ Hứa các người nói nghe hay lắm. Nếu không phải Hứa Tống Liên gây phiền phức đến vợ ta, các người sẽ xin lỗi sao? Sẽ để hắn đền tội sao?”Ông nội của Hứa Tống Liên vội vàng quay lại xin lỗi tôi, nói vài câu rồi bỗng nhiên phản ứng lại được rằng tôi họ Mạnh:“Cô, cô là cháu gái của Mạnh Sử?”Mạnh Sử là ông nội tôi, nhưng trong trí nhớ của tôi, ông chỉ là một ông già bình thường, chuyên mở đường linh. Chẳng khác gì các ông bà thầy pháp trong làng khác.Nhưng nhìn biểu hiện của ông nội Hứa Tống Liên, thân phận của ông nội tôi hẳn là không tầm thường.Thời Đình không để ông ta hỏi thêm, trực tiếp ngắt lời:“Về đi, nhà họ Hứa các người, không thuốc nào cứu được.”Khi anh nói câu này, trong mắt thoáng hiện ánh vàng sắc nhọn. Ông nội của Hứa Tống Liên nhìn thấy cảnh này, lập tức đứng không vững, dẫn theo hai đứa con bỏ chạy hoảng loạn.Sau khi họ rời đi, Bạch Tiên cầm túi hạt dưa trong tay:“Ông ta chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua đâu, tối nay thế nào cũng lên núi mời người về trừ yêu, làm sao đây?”Thời Đình kéo tôi ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt đầy thờ ơ:“Ngươi đã nói là trừ yêu, nhưng chúng ta đâu phải yêu, có gì phải sợ?”Liễu Tiên gật đầu:“Đúng vậy, chúng ta đâu phải yêu. Thời Đình là thái tử của tộc Hồ Ly, ta đã hóa rồng rồi. Với công đức trên người ngươi, ai dám động thủ với ngươi?”Khoan đã, thái tử gì? Hóa rồng? Các người đang nói gì vậy???Thấy tôi mở to mắt đầy chấn động, Thời Đình lập tức trở nên ngượng ngùng:“Em yên tâm, tộc Hồ Ly bọn anh không có thói quen ba thê bảy thiếp. Đừng nói bây giờ anh là thái tử, sau này làm tộc trưởng cũng chỉ có mình em thôi, anh thề với trời!”Tôi đẩy ba ngón tay của anh xuống, hai mắt sáng rực nhìn về phía Liễu Tiên:“Không không không, đây không phải trọng điểm. Là rồng đấy! Tôi còn chưa từng thấy rồng. Có thể cho tôi xem không?”Liễu Tiên cự tuyệt.“Không được, nhà sẽ sập.”Tôi “ồ” một tiếng, thất vọng nằm bẹp xuống ghế. Thời Đình lại nghiêng người qua.“Chân thân của anh cũng rất đẹp, lông mượt mà, to lớn, đông ấm hè mát, duy trì điều hòa 16 độ. Em thật sự không muốn xem thử sao?”Tôi suy nghĩ nghiêm túc một lát rồi từ chối:“Không, rụng lông.”Thời Đình đau khổ như mất cả thế giới, trong khi Liễu Tiên và Bạch Tiên thì cười thích thú, đầy vẻ hả hê.8.Quả nhiên, ba ngày sau, có hai vị huyền sư tìm tới cửa.Đêm đó mưa to gió lớn, Thời Đình hiện nguyên hình, dẫn hai huyền sư ra vùng ngoại ô.Trên ngọn núi cỏ dại um tùm, một con hồ ly chín đuôi trắng to gấp đôi giống Alaska, một con rồng liễu có bốn chân, mọc sừng, và một con bạch tiên đang cầm túi hạt dưa nhai “kẽo kẹt kẽo kẹt” đứng ở trước mặt hai huyền sư.Nhìn tuổi tác, hai người này có lẽ là bậc trưởng lão đức cao vọng trọng trong giới huyền môn, đạo hạnh rất sâu.Nhưng khi họ thấy Thời Đình và Liễu Tiên, lập tức ném pháp khí xuống đất, cúi gập người, giọng run rẩy:“Không... không biết là nhị vị đại nhân thay trời hành đạo, tiểu nhân l* m*ng, mong đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn tiểu nhân quay về núi. Chúng tôi thề suốt đời sẽ không bước chân vào cõi phàm trần nữa.”Sừng trên đầu Liễu Tiên dưới ánh chớp lóe sáng, đôi mắt rắn dựng đứng lộ ra sự lạnh lùng vô tình:“Hai người các ngươi giúp kẻ ác làm việc xấu, không xứng để tu hành.”Tiếng nói vừa dứt, sấm sét lập tức giáng xuống, phá tan kim đan mà hai huyền sư cực khổ tu luyện, cả đời không còn cơ hội tu hành nữa.Làm xong mọi chuyện, Thời Đình kéo tôi đi, còn Liễu Tiên ra lệnh:“Ta muốn ăn gà nướng đất sét, mau dẫn ta đi mua.”Cuối cùng, cả bọn mua một bao lớn hạt dưa và sáu con gà nướng đất sét, vui vẻ trở về nhà như vừa nhập được một lô hàng.Nhà họ Hứa nghe tin hai huyền sư họ mời đến chỉ trong một chiêu đã bị phế tu vi, ông già Hứa lập tức hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.Ngày hôm sau, nhà họ Hứa liên tiếp bị phanh phui vô số bê bối: ép chết công nhân, nợ tiền thi công, thuê người giết người, ông già bảy mươi tuổi còn có một đứa con gái ngoài giá thú…Những chuyện như thế không ngừng được bóc trần, cổ phiếu nhà họ Hứa sụt giảm thê thảm, khu chung cư mới mở bị người ta đập phá tan hoang.Trưa hôm đó, toàn bộ cán bộ cấp cao của nhà họ Hứa bị đưa đi điều tra, gia tộc này sụp đổ chỉ sau một đêm, không còn cơ hội vực dậy.
 
Bạn Trai Hồ Tiên Của Tôi
Chương 4: Chương 4 (Hoàn)



9.Lúc xem tin tức, tôi đang nằm trong lòng Thời Đình, giơ điện thoại lên hỏi anh:“Sao tự dưng lại phanh phui hết thế này?”Thời Đình vừa đan khăn quàng cổ, vừa trả lời tôi:"Cái này à, anh chỉ góp gió thổi lửa một chút, lại bảo Liễu Tiên rút toàn bộ che chở dành cho nhà họ Hứa. Hơn nữa bao nhiêu năm nay, nhà họ Hứa toàn dùng thủ đoạn ăn mày hôm nay tiêu xài ngày mai, sụp đổ là kết cục tất yếu.”“Với cả, việc Hứa Tống Liên tìm đến em không phải ngẫu nhiên, đây là ông trời chỉ đường cho nhà họ Hứa tự tìm đường chết thôi.”Tôi “ồ” một tiếng, rồi thấy tin tức đăng lịch thi hành án tử hình của Hứa Tống Liên.nhà họ Hứa rơi đài, không ai có thể làm giấy chứng nhận tâm thần bảo vệ hắn nữa.Thời Đình cuối cùng cũng đan xong khăn quàng cổ, vui vẻ quàng lên cổ tôi, rồi lấy điện thoại của tôi, cúi đầu cọ vào tôi như một chú chó nhỏ đầy hứng khởi.Tôi không chịu nổi, chỉ đành liên tục ném ánh mắt cầu cứu sang Bạch Tiên.Nó liếc đôi mắt nhím đen như hạt đậu, ngó quanh một vòng rồi “phịch” một cái, ngã xuống giường giả vờ ngủ.Tôi thực sự cạn lời!Thời Đình cuối cùng cũng hôn đủ, đuôi hiện ra vẫy loạn xạ, ôm lấy tôi cười ngây ngô:“Thêm nửa năm nữa anh sẽ mua được căn nhà mà em thích! Đến lúc đó chúng ta kết hôn, rồi sinh một tiểu hồ ly!”Tôi bị anh ôm trong lòng, bất lực phản đối:“Em không muốn, em sợ đau, sợ cơ thể bị tổn thương.”Bạch Tiên lập tức sống lại:“Không sao đâu! Mọi đau đớn trong quá trình mang thai, Thời Đình đều có thể thay cô gánh chịu. Cô ngoài bụng lớn một chút ra thì sẽ không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, ngay cả cảm giác nặng nề khi mang thai cũng có thể chuyển sang Thời Đình gánh vác!”“Hơn nữa có ta ở đây, thân thể của cô sẽ không chịu bất kỳ tổn thương gì, Thời Đình còn có thể dùng dương khí của mình bồi bổ cô, giúp cô sống lâu hơn, trẻ trung hơn, khỏe mạnh hơn đấy!”Thời Đình ở bên cạnh liên tiếp gật đầu.“Đúng đúng đúng không sai! Anh không phải như đàn ông loài người vô dụng của các em đâu, anh rất mạnh, rất tốt với vợ!”Nghe thế, tôi lập tức xiêu lòng.Vô đau đớn mà có một cô con gái xinh đẹp!! Ai mà không xiêu lòng cơ chứ?Giây tiếp theo, tôi kéo đầu Thời Đình xuống, Bạch Tiên lại “rầm” một tiếng ngã xuống bàn, tiếp tục giả chết.Liễu Tiên ngậm quả táo vừa bước vào, thấy vậy liền đặt táo xuống, ngậm lấy Bạch Tiên, mặt đầy bất lực, lặng lẽ rời đi.10.Về sau, tôi hỏi mãi về thân phận thực sự của ông nội mình, cuối cùng, Liễu Tiên bảo ông nội tự mình giải thích.Đêm đó, trong giấc mơ, tôi thấy ông ngồi trên chiếc ghế mây ở sân quê ngày xưa, vẫy tay gọi tôi lại. Tôi đi tới ngồi cạnh ông, lắng nghe ông kể một câu chuyện xưa.Hơn 1000 năm trước, gia tộc tôi từng xuất hiện một huyền sư tài hoa xuất chúng. Trước khi qua đời, người đó để lại một câu nói, cùng mối duyên sâu xa giữa gia tộc chúng tôi và Liễu Tiên.Từ nhiều trăm năm trước nữa, tổ tiên của tôi đã cứu một Liễu Tiên vừa độ kiếp thất bại, thân thể suy tàn, mang về nhà chăm sóc chu đáo. Sau khi hồi phục, Liễu Tiên rời đi, nhưng lần xuất quan tiếp theo, người cứu họ lại chính là vị huyền sư tiên tổ của gia tộc tôi.Nhà của chúng ta hậu bối không có làm huyền sư duyên phận, nhưng để lại ra ngựa tiên này một cái lộ.Hậu duệ gia đình tôi không có duyên làm huyền sư, nhưng lại mở ra con đường “xuất mã tiên”. Gia tộc tôi trở thành gia tộc xuất mã tiên mạnh nhất trong giới huyền môn. Ngay cả những nhân vật đứng đầu huyền môn cũng phải cúi đầu kính trọng khi gặp ông nội tôi.Nhưng ông nội tôi lại là đời cuối cùng, vì Liễu Tiên đã hóa rồng, Bạch Tiên cũng đã công đức viên mãn. Còn Thời Đình, anh vốn không cần dùng con đường tiên gia để tu hành, anh trở thành tiên gia chỉ vì muốn tìm tôi.Bây giờ phải nói đến duyên phận của tôi và Thời Đình.Thời điểm Thời Đình hóa hình lần đầu, bước vào nhân gian, anh đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi đó, tôi là tiểu thư của một gia đình thương gia, chúng tôi quen biết và yêu nhau, nhưng tiếc rằng tôi sức khỏe yếu, đoản mệnh, chưa tới 25 tuổi đã qua đời.tộc Hồ Ly tình sâu nghĩa nặng, từ đó, Thời Đình đã chờ đợi tôi, đợi tôi đầu thai chuyển kiếp để nối lại tiền duyên.Ông nội kể xong, mỉm cười vỗ vai tôi:“Công đức Thời Đình tích lũy khi làm tiên gia đều dành hết cho con, định bụng lo liệu cho con một công việc dưới đó, rồi cậu ấy làm Quỷ Vương, để hai đứa không phải chịu khổ luân hồi nữa.”Khi tỉnh giấc, tôi thấy Thời Đình đang ôm chặt lấy mình, đầu gục trong hõm vai tôi. Tôi cử động, anh cũng tỉnh theo, ngái ngủ mở mắt, khẽ hôn tôi rồi lẩm bẩm:“Buổi tối ăn thịt kho tàu không? Sáng nay anh mua miếng ba chỉ để tỏ lòng biết ơn.”Tôi bật cười, vòng tay ôm lấy anh, nói:“Chúng ta sinh một tiểu hồ ly đi, phải là con gái nhé.”Ngoại truyện 1: Sinh con.Thời gian mang thai, đúng là tôi không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, nhưng Thời Đình thì mỗi ngày nghén ngẩm, hết trầm cảm lại ôm tôi khóc, nói lo lắng tôi có con gái thì sẽ không thích anh nữa.Cho nên nỗi khổ lớn nhất khi mang thai của tôi là phải dỗ dành một ông chồng đầy bất an.Tôi thật sự hòa Q! (*)(*) Là một từ hot trên Internet, nó là một lời phàn nàn đầy mỉa mai, thể hiện “tâm trạng cực kỳ không nói nên lời đối với ai đó hoặc điều gì đó”.Vì không cảm thấy đau đớn, nên khi Thời Đình nhíu mày bế tôi lên xe đến bệnh viện, tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến khi vỡ ối, nằm trên giường, tôi mới biết mình sắp sinh.Thời Đình ở lại phòng sinh với tôi, Bạch Tiên thì nhập vào thân bác sĩ mổ chính, nháy mắt tinh nghịch với tôi.Thời Đình ngồi trên ghế, đau đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa khóc vừa nói:“May mà anh không phải người. Hu hu hu hu hu, nếu là người chắc chắn anh không để vợ mình sinh đâu hu hu hu hu hu!”Tuy rằng các hộ sĩ bác sĩ nhìn anh đầy khó hiểu nhưng vẫn không quên lén dành cho tôi ánh mắt ghen tị.Với sự giúp sức của Bạch Tiên, quá trình sinh nở của tôi diễn ra vô cùng thuận lợi.Chưa đầy một tiếng, đứa trẻ đã chào đời. Là một bé gái loài người, chỉ có điều tóc bé màu trắng.Bác sĩ, y tá kinh ngạc, tưởng là bệnh bạch tạng. Nhưng kiểm tra mãi không thấy vấn đề gì, Thời Đình liền nói anh vốn sinh ra tóc trắng, tóc đen là nhuộm sau này.Câu chuyện kỳ bí của bệnh viện vì thế mà chấm dứt.Thời gian mang thai, tôi ăn sáu bữa mỗi ngày, nhưng không hề tăng cân chút nào. Cho đến khi ở cữ xong, thấy Thời Đình mang về một cái máy chạy bộ, mỗi ngày điên cuồng chạy năm tiếng, tôi mới hiểu ra.Thì ra là toàn bộ lượng mỡ thừa đã đi vào cơ thể anh.Đối với điều này, tôi ôm Thời Đình, cung kính thề nguyện:“Đời này em sẽ không bao giờ yêu một người thứ hai, hồ ly cũng vậy, em chỉ yêu anh, cho nên anh yêu, từ nay về sau có thể chuyển số lượng mỡ thừa của em vào cơ thể anh không?”Thời gian tập thể hình của Thời Đình được kéo dài thêm hai giờ.Ngoại truyện 2: Cầu Nại Hà.Thời Đình không biết dùng cách gì, khi tôi 40 tuổi, tôi phát hiện Thời Đình bắt đầu già đi cùng nhịp với tôi.Tôi có thêm một nếp nhăn, anh cũng có thêm một nếp nhăn.Đến năm tôi 102 tuổi, lúc nằm trên giường chờ hơi tàn, Thời Đình đã thành một ông lão tóc bạc phơ.Tôi nằm trên giường, anh nắm tay tôi, cúi người hôn lên trán tôi.“Đừng sợ, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau.”(Hết.)
 
Back
Top Bottom