Cuộc đời...
Với ta, nó là một cơ thể yếu ớt dính chặt với giường bệnh từ lúc sinh ra cho đến khi lìa đời Sống trong một gia đình chả có gì ngoài tiền, nhưng thứ ta nhận được nhiều nhất là thuốc men và hàng trăm mũi kiêm tiêm Chả có gì vui cả, trừ ba mẹ với hi vọng mong ta được sống.
Đó là thứ duy nhất kéo ta khỏi ý định về thế giới bên kia cho xong, về cho hết đau, về cho khỏe đờiNhưng ta rời thế gian trước khi ý định đó hiện lênTa không ra đi như những người khác, mở mắt ra lần nữa Ta thấy mình ở một nơi rất lạ "Thiên Đàng sao?"
Nhìn xuống chỗ mình đang nằm, ta thấy mặt hồ trong suốt, lắng đọng như lớp băng vô hình "Mình không bị chìm xuống nước, còn nói chuyện bình thường mà không ho khan" Chạm ngón tay lên, dòng nước phản chiếu cả vũ trụ in vào mắt ta, hình ảnh thơ mộng đến vô thực, hệt như bức tranh sơn dầu không thuộc về nhân thế"đẹp thật" Đưa tay chạm vào một vì sao trên đóNhững lời nói, ký ức, năng lực vô thường cùng những thứ chưa từng tồn tại bắt đầu tuôn vào tâm trí và hồn ta, nó không hề đau đớn hay khó chịu, nhẹ nhàng như một thước phim tua chậm nhưng rõ rệt hơn quyển bách khoa toàn thư "nhiều thứ hiện ra thế này mà mình không đau nhứt hay khó chịu" Ta nhắm mắt lại, dòng nước phía dưới ngưng thành lớp lụa mỏng cuốn ta vào xoáy ngân hà Thoáng chốc đã tiến vào thế giới của vì sao ta vừa chạm Trước mặt là khu phố nập người qua lại, mùi thịt nướng bên lề đi vào mũi ta"không thể để lương tâm làm việc cho ý muốn mượn tiền không thời hạn trả" Ta bước xa mùi thịt nướng, trong lòng bứt rứt khi không thể... nói thẳng là ta không muốn ăn trộm Ta nhắm mắt đón trọn ngón gió mang theo mùi thơm da diết của đồ ăn, lúc trước thứ duy nhất ta ăn, ta làm gì được ăn, ăn vào là được nằm trong phòng phẫu thuật cả buổi"Không thể mượn tiền vĩnh viễn thì có thể nhờ vả người ta mà không trả tiền công" Lúc này, dòng chảy số phận chảy vào đầu ta, tỷ tương lai, muôn vạn chỗ hiện ra trong mắt "không nhìn được tương lai của bản thân" Ta bước dọc trên lề đường, tới chỗ một người phụ nữ đang đứng thì dừng lại "xin chào" "hả?!
Chào -chào cô!"
Người phụ nữ đó giật mình đáp lại, gương mặt của cổĐôi mắt lé, hai gò má hóp vào trong vì thiếu ăn, cái miệng méo "xấu thật" Ta nhìn gương mặt đó không rời, ánh nhìn xem xét rất bình thường, không hề mở to mắt long lanh như bệnh nhân tâm thần Nhưng cổ quay đầu né ánh mắt của ta, vì bản thân quá xấu nên không muốn bị nhìn trực diện như thế?
"cô muốn làm giao dịch với ta không?"
Ta đưa tay sờ mặt cô ấy, làn gió vô hình cuốn trôi lớp da thô ráp, để lại một dáng vẻ mỹ miều như nàng tiên hoaNhưng tại sao ta lại thích nước da nâu sẫm mộc mạc kia hơn làn da trắng trẻo này, có lẽ do gu thẩm mỹ của ta khá khác thường "mở camera điện thoại lên xem đi" Giờ cổ nhìn ta như gã tâm thần rồi thì phải, nhưng vẫn làm theo lời taCamera vừa mở lên, cổ giật mình xém làm rớt điện thoại"ai...
-ai đây?..."
"là cô đấy, dáng vẻ đẹp nhất mà cơ thể cô sở hữu" "làm giao dịch với ta không?
Mỗi tháng đóng số tiền bằng một phần tư số lương cô kiếm được thì cô sẽ mang dáng vẻ này mãi mãi" Đó là lời nói dối, dù cổ không trả thì vẫn giữ gương mặt đẹp đẽ ấy thôi, hành động của ta có tính là sử dụng phép màu được ban cho không đúng cách?
Nếu có, ta vẫn sử dụng thôi"được thôi!!
Một phần tư tiền lương phải không?!"
Cổ lật đật lấy tiền ra đưa cho ta, sau đấy lại tiếp tục nhìn vào camera điện thoại, biểu cảm đầy kinh hãi nhưng niềm vui sướng nuốt trọn Ta cũng chả quan tâm lắm, ai mà không thích cái đẹp tồn tại trên mìnhTa có phải ngoại lệ không thuộc về trần gian khi thứ ta muốn là có một cơ thể khỏe mạnh, ăn một bữa ngon?
Chắc là không, người đời thường khát khao những thứ bản thân chưa cóLúc bệnh tật thì rầu rĩ bao giờ mới hết, khi xấu xí thì ước bản thân đẹp như thần, lúc khó nghèo thì bài bạc, đánh số cầu vận may Làm sao ta có thể là ngoại lệ với đời được, bất khả thi Bước trở lại theo hướng mà mùi thịt nướng vẫy gọi"cho ta 5 xiên thịt" “giới trẻ bây giờ bị nhập phim hết rồi, nói chuyện chẳng ra gì, đến cách xưng hô cũng không bình thường nổi” Người bán thịt nhìn ta rồi lẩm bẩm, ta thấy xưng hô của mình rất bình thường, nếu đặt ở thời cổ đạiTa không thể là chị hay em, cũng không thể là con hay cháu, ta đâu có danh phận ở thế giới này Cũng không xưng tôi, vì “tôi” là một thân thể trắng bệch nằm trên giường bệnh chứ đâu phải cơ thể khỏe mạnh hiện giờ.
Xưng “ta”, vì nó vô định nên hợp với một kẻ không chốn để về, như ta “5 xiên của cháu đây, bác cảm ơn" Ta trả tiền rồi cầm xiên thịt bước qua con hẻm tối, một ánh mắt thèm khát núp trong hẻm nhìn ra "em nhìn xiên thịt của ta lâu quá rồi đấy" "em -em xin lỗi!
Nhìn ngon quá nên em..."
Một cô nhóc ăn mặc rách rưới, nhìn như trẻ mồ côi, nhưng thật chất là bị mẹ bỏ vì không đủ khả năng nuôi nó "chị đợi em một chút!"
Con bé chạy vào hẻm rồi bước ra với một bông hoa cúc trồng trong vỏ chai nhựa "có thể...
đổi xiên thịt cho em được không?
Chậu hoa này chưa chết đâu, chỉ là em quên tưới nước thôi!"
Ta cúi xuống đưa xiên thịt một đời chưa thể ăn cho con bé, rồi cầm chậu hoa bé xíu trên tay "lần sau ta lại đến đổi với em, nếu hoa đẹp ta trả thêm tiền" "thật sao?!"
Con bé nhìn ta bằng ánh mắt phát sáng, nói thật ta thấy đôi mắt đó sáng hơn vì sao được phản chiếu trên mặt hồ "ừm, thật" “hứa với em nha, lỡ mà chị không đến…”
“hứa” Ta thấy ánh nhìn không tồn tại với người lớn của nó mà bất giác cất lời, lần sau lại đến?
“Lần sau”, nó là một thứ rất hiếm trên thế giới nàyTa bước khỏi con hẻm, nó cười tươi chào ta Bọt nước lướt ngang qua, trở về mặt hồ tại cõi Vĩnh Hằng - Thiên Đàng rồiTa nhìn bông hoa héo như thể sắp chết"chết luôn mới đúng" Trên chậu còn có xác của lũ bướm, chúng khô cằn như chiếc lá tàn, con bé hốt đất ở đâu để trồng hoa vậy?
Lấy lũ bướm thả xuống dòng nướcVừa chạm mặt hồ thì những giọt nước bắn tung lên hòa cùng những con bướm đã chết, kết thành một chiếc chuông gió thủy tinh Nó đẹp đến mức ta ngỡ là kim cương đúc thành đàn bướm rồi đính lên dây chuông"Gọi là Bản Giao Hưởng Của Thời Gian đi" Cái tên rất hợp với tác dụng của nó, luân chuyển thời không, nếu ném xuống trần gian sẽ thế nào nhỉ?
"nhưng chưa phải bây giờ" "con bé đó tên gì?
Mẹ nó còn không đặt tên cho nó thì ta phải gọi thế nào?"
Cầm lấy chiếc chuông rồi dìm bản thân vào dòng nước Trong dòng chảy của số phận, ta thấy một đứa trẻ không tên gieo mình xuống sông với hai hàng nước mắt, đứa trẻ ấy thảm thiết hơn rất nhiều so với con bé kia“hai đứa trẻ đó là một, nhưng một đứa là hiện tại, đứa còn lại là tương lai” “tại sao con bé làm thế?”
Ta ngã đầu chìm vào im lặng, tương lai của nó có thể khác với tương lai mà ta thấyNhưng lựa chọn của nó là gì?
Sẽ dẫn đến tương lai khác hay vẫn số phận ban đầu?Ngước mắt lên nhìn bông hoa tự bám rễ vào mặt đất rồi lắc chiếc chuông Âm thanh trong trẻo như lời ru của mẹ hiền đưa ta vào giấc ngủ dài Ta ngủ bao lâu rồi?
Đã được một thiên kỷ chưa?
Có lẽ thế Hồi chuông ấy thật êm dịu, trước đây ta chưa bao giờ ngủ thế nàyKhông phải ngủ quá lâu, nhưng chưa bao giờ ta chìm giấc được, mỗi lần nhắm mắt trên giường - một nỗi đau thể xác cắn rứt cả giấc mơ“con bé đấy giờ sao rồi?
Tim ta... nhói thật” Nghiêng đầu nhìn xuống mặt hồ, con hẻm tối hiện lên“không thấy đứa bé nào cả… giờ có lẽ nó đang chìm giấc dưới đáy sông rồi…”
Ta còn chưa kịp đổi thêm xiên thịt cho nó, lần sau quả thật rất hiếm Đáng lẽ ta không nên hứaMặt hồ lại hiện lên vì sao khác, ta lười biếng chạm vào xem thế giới đó