Siêu Nhiên Bản Giao Hưởng Của Thời Gian - Vĩnh Hằng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
401090552-256-k36531.jpg

Bản Giao Hưởng Của Thời Gian - Vĩnh Hằng
Tác giả: HeAoNgu
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Người ta sống để viết câu chuyện của mình vào thời gian, còn câu chuyện của ta
Thì được viết sau khi ta lìa đời Tags: siêunhiên​
 
Bản Giao Hưởng Của Thời Gian - Vĩnh Hằng
Bước Vào Cõi Vĩnh Hằng


Cuộc đời...

Với ta, nó là một cơ thể yếu ớt dính chặt với giường bệnh từ lúc sinh ra cho đến khi lìa đời Sống trong một gia đình chả có gì ngoài tiền, nhưng thứ ta nhận được nhiều nhất là thuốc men và hàng trăm mũi kiêm tiêm Chả có gì vui cả, trừ ba mẹ với hi vọng mong ta được sống.

Đó là thứ duy nhất kéo ta khỏi ý định về thế giới bên kia cho xong, về cho hết đau, về cho khỏe đờiNhưng ta rời thế gian trước khi ý định đó hiện lênTa không ra đi như những người khác, mở mắt ra lần nữa Ta thấy mình ở một nơi rất lạ "Thiên Đàng sao?"

Nhìn xuống chỗ mình đang nằm, ta thấy mặt hồ trong suốt, lắng đọng như lớp băng vô hình "Mình không bị chìm xuống nước, còn nói chuyện bình thường mà không ho khan" Chạm ngón tay lên, dòng nước phản chiếu cả vũ trụ in vào mắt ta, hình ảnh thơ mộng đến vô thực, hệt như bức tranh sơn dầu không thuộc về nhân thế"đẹp thật" Đưa tay chạm vào một vì sao trên đóNhững lời nói, ký ức, năng lực vô thường cùng những thứ chưa từng tồn tại bắt đầu tuôn vào tâm trí và hồn ta, nó không hề đau đớn hay khó chịu, nhẹ nhàng như một thước phim tua chậm nhưng rõ rệt hơn quyển bách khoa toàn thư "nhiều thứ hiện ra thế này mà mình không đau nhứt hay khó chịu" Ta nhắm mắt lại, dòng nước phía dưới ngưng thành lớp lụa mỏng cuốn ta vào xoáy ngân hà Thoáng chốc đã tiến vào thế giới của vì sao ta vừa chạm Trước mặt là khu phố nập người qua lại, mùi thịt nướng bên lề đi vào mũi ta"không thể để lương tâm làm việc cho ý muốn mượn tiền không thời hạn trả" Ta bước xa mùi thịt nướng, trong lòng bứt rứt khi không thể... nói thẳng là ta không muốn ăn trộm Ta nhắm mắt đón trọn ngón gió mang theo mùi thơm da diết của đồ ăn, lúc trước thứ duy nhất ta ăn, ta làm gì được ăn, ăn vào là được nằm trong phòng phẫu thuật cả buổi"Không thể mượn tiền vĩnh viễn thì có thể nhờ vả người ta mà không trả tiền công" Lúc này, dòng chảy số phận chảy vào đầu ta, tỷ tương lai, muôn vạn chỗ hiện ra trong mắt "không nhìn được tương lai của bản thân" Ta bước dọc trên lề đường, tới chỗ một người phụ nữ đang đứng thì dừng lại "xin chào" "hả?!

Chào -chào cô!"

Người phụ nữ đó giật mình đáp lại, gương mặt của cổĐôi mắt lé, hai gò má hóp vào trong vì thiếu ăn, cái miệng méo "xấu thật" Ta nhìn gương mặt đó không rời, ánh nhìn xem xét rất bình thường, không hề mở to mắt long lanh như bệnh nhân tâm thần Nhưng cổ quay đầu né ánh mắt của ta, vì bản thân quá xấu nên không muốn bị nhìn trực diện như thế?

"cô muốn làm giao dịch với ta không?"

Ta đưa tay sờ mặt cô ấy, làn gió vô hình cuốn trôi lớp da thô ráp, để lại một dáng vẻ mỹ miều như nàng tiên hoaNhưng tại sao ta lại thích nước da nâu sẫm mộc mạc kia hơn làn da trắng trẻo này, có lẽ do gu thẩm mỹ của ta khá khác thường "mở camera điện thoại lên xem đi" Giờ cổ nhìn ta như gã tâm thần rồi thì phải, nhưng vẫn làm theo lời taCamera vừa mở lên, cổ giật mình xém làm rớt điện thoại"ai...

-ai đây?..."

"là cô đấy, dáng vẻ đẹp nhất mà cơ thể cô sở hữu" "làm giao dịch với ta không?

Mỗi tháng đóng số tiền bằng một phần tư số lương cô kiếm được thì cô sẽ mang dáng vẻ này mãi mãi" Đó là lời nói dối, dù cổ không trả thì vẫn giữ gương mặt đẹp đẽ ấy thôi, hành động của ta có tính là sử dụng phép màu được ban cho không đúng cách?

Nếu có, ta vẫn sử dụng thôi"được thôi!!

Một phần tư tiền lương phải không?!"

Cổ lật đật lấy tiền ra đưa cho ta, sau đấy lại tiếp tục nhìn vào camera điện thoại, biểu cảm đầy kinh hãi nhưng niềm vui sướng nuốt trọn Ta cũng chả quan tâm lắm, ai mà không thích cái đẹp tồn tại trên mìnhTa có phải ngoại lệ không thuộc về trần gian khi thứ ta muốn là có một cơ thể khỏe mạnh, ăn một bữa ngon?

Chắc là không, người đời thường khát khao những thứ bản thân chưa cóLúc bệnh tật thì rầu rĩ bao giờ mới hết, khi xấu xí thì ước bản thân đẹp như thần, lúc khó nghèo thì bài bạc, đánh số cầu vận may Làm sao ta có thể là ngoại lệ với đời được, bất khả thi Bước trở lại theo hướng mà mùi thịt nướng vẫy gọi"cho ta 5 xiên thịt" “giới trẻ bây giờ bị nhập phim hết rồi, nói chuyện chẳng ra gì, đến cách xưng hô cũng không bình thường nổi” Người bán thịt nhìn ta rồi lẩm bẩm, ta thấy xưng hô của mình rất bình thường, nếu đặt ở thời cổ đạiTa không thể là chị hay em, cũng không thể là con hay cháu, ta đâu có danh phận ở thế giới này Cũng không xưng tôi, vì “tôi” là một thân thể trắng bệch nằm trên giường bệnh chứ đâu phải cơ thể khỏe mạnh hiện giờ.

Xưng “ta”, vì nó vô định nên hợp với một kẻ không chốn để về, như ta “5 xiên của cháu đây, bác cảm ơn" Ta trả tiền rồi cầm xiên thịt bước qua con hẻm tối, một ánh mắt thèm khát núp trong hẻm nhìn ra "em nhìn xiên thịt của ta lâu quá rồi đấy" "em -em xin lỗi!

Nhìn ngon quá nên em..."

Một cô nhóc ăn mặc rách rưới, nhìn như trẻ mồ côi, nhưng thật chất là bị mẹ bỏ vì không đủ khả năng nuôi nó "chị đợi em một chút!"

Con bé chạy vào hẻm rồi bước ra với một bông hoa cúc trồng trong vỏ chai nhựa "có thể...

đổi xiên thịt cho em được không?

Chậu hoa này chưa chết đâu, chỉ là em quên tưới nước thôi!"

Ta cúi xuống đưa xiên thịt một đời chưa thể ăn cho con bé, rồi cầm chậu hoa bé xíu trên tay "lần sau ta lại đến đổi với em, nếu hoa đẹp ta trả thêm tiền" "thật sao?!"

Con bé nhìn ta bằng ánh mắt phát sáng, nói thật ta thấy đôi mắt đó sáng hơn vì sao được phản chiếu trên mặt hồ "ừm, thật" “hứa với em nha, lỡ mà chị không đến…”

“hứa” Ta thấy ánh nhìn không tồn tại với người lớn của nó mà bất giác cất lời, lần sau lại đến?

“Lần sau”, nó là một thứ rất hiếm trên thế giới nàyTa bước khỏi con hẻm, nó cười tươi chào ta Bọt nước lướt ngang qua, trở về mặt hồ tại cõi Vĩnh Hằng - Thiên Đàng rồiTa nhìn bông hoa héo như thể sắp chết"chết luôn mới đúng" Trên chậu còn có xác của lũ bướm, chúng khô cằn như chiếc lá tàn, con bé hốt đất ở đâu để trồng hoa vậy?

Lấy lũ bướm thả xuống dòng nướcVừa chạm mặt hồ thì những giọt nước bắn tung lên hòa cùng những con bướm đã chết, kết thành một chiếc chuông gió thủy tinh Nó đẹp đến mức ta ngỡ là kim cương đúc thành đàn bướm rồi đính lên dây chuông"Gọi là Bản Giao Hưởng Của Thời Gian đi" Cái tên rất hợp với tác dụng của nó, luân chuyển thời không, nếu ném xuống trần gian sẽ thế nào nhỉ?

"nhưng chưa phải bây giờ" "con bé đó tên gì?

Mẹ nó còn không đặt tên cho nó thì ta phải gọi thế nào?"

Cầm lấy chiếc chuông rồi dìm bản thân vào dòng nước Trong dòng chảy của số phận, ta thấy một đứa trẻ không tên gieo mình xuống sông với hai hàng nước mắt, đứa trẻ ấy thảm thiết hơn rất nhiều so với con bé kia“hai đứa trẻ đó là một, nhưng một đứa là hiện tại, đứa còn lại là tương lai” “tại sao con bé làm thế?”

Ta ngã đầu chìm vào im lặng, tương lai của nó có thể khác với tương lai mà ta thấyNhưng lựa chọn của nó là gì?

Sẽ dẫn đến tương lai khác hay vẫn số phận ban đầu?Ngước mắt lên nhìn bông hoa tự bám rễ vào mặt đất rồi lắc chiếc chuông Âm thanh trong trẻo như lời ru của mẹ hiền đưa ta vào giấc ngủ dài Ta ngủ bao lâu rồi?

Đã được một thiên kỷ chưa?

Có lẽ thế Hồi chuông ấy thật êm dịu, trước đây ta chưa bao giờ ngủ thế nàyKhông phải ngủ quá lâu, nhưng chưa bao giờ ta chìm giấc được, mỗi lần nhắm mắt trên giường - một nỗi đau thể xác cắn rứt cả giấc mơ“con bé đấy giờ sao rồi?

Tim ta... nhói thật” Nghiêng đầu nhìn xuống mặt hồ, con hẻm tối hiện lên“không thấy đứa bé nào cả… giờ có lẽ nó đang chìm giấc dưới đáy sông rồi…”

Ta còn chưa kịp đổi thêm xiên thịt cho nó, lần sau quả thật rất hiếm Đáng lẽ ta không nên hứaMặt hồ lại hiện lên vì sao khác, ta lười biếng chạm vào xem thế giới đó
 
Bản Giao Hưởng Của Thời Gian - Vĩnh Hằng
Danh Phận Trong Ba Ngày


Vừa bước vào đã được tắm mưa trong rừng đêm khuya“mát thật” Ta khá thích việc này, khuây khỏa gấp trăm lần một cơ thể yếu ớt chẳng thể trụng người vào nước ấm Cô gái phía trước chắc cũng giống ta, trên người cổ là con dao cắm trước ngựcCổ mang theo ô nhưng không cheTa thấy hình ảnh của cô ấy giữa dòng chảy số phận, một đứa trẻ lớn lên trong gia đình trọng nam khinh nữKhóc trong mưa với dòng nước đỏ loãng hẳn là cách giải tỏa không thành lời với người sắp lìa đời như cổTa bước lại gần bắt chuyện“nếu được có thể cho ta mượn ô không?”

Cô ấy quay mặt nhìn ta với biểu cảm nhăn nhó vì đau rát“xin lỗi… tôi không thể, anh hai sẽ mắng tôi mất” “thế quần áo vừa ướt vừa bẩn máu thì anh hai cô có mắng không?”

“a…”

Cổ lúng túng không biết nói gì, một phần tư số lương ở thế giới trước ta chưa lấy hết, nhưng lười trở lại thậtCon bé kia cũng chẳng còn…“làm giao dịch này với ta không?”

“cô vừa nói gì…”

Cổ mất máu nhiều quá nên bị lãng tai rồi à?

“ta nói là mình có thể để ta sử dụng danh phận của cô trong ba ngày không?

Ngược lại ta sẽ an táng cô chu toàn” “đồng ý chứ?”

“đồng ý, à… xin lỗi anh trai giúp tôi…”

Cổ cất lời rồi gục xuống, ta ngân hồi chuông trên tay, những giọt mưa vây kết thành chiếc áo liệm, dòng máu tuôn ra từ ngực cô ấy hóa thành quan tài đục ngầu sắc đỏNhưng có một vấn đề“tìm xẻn cuốc ở đâu được đây” Ta nhìn xuống, mặt đất nhũn ra vì mưa lớnNhưng đào cái huyệt chôn sâu mười tấc bằng tay thì đến sáng mai cũng chưa xong “khu rừng này cách khu phố cũng không quá xa” Bước về hướng khu phố để tìm dụng cụ, phải an táng người ta cho đàng hoàng Cô ấy vẫn chưa cho ta mượn ô, ta mượn dùng danh phận chứ cái ô thì không, cái nào ra cái đấy thôiĐồ của cổ vẫn là của cổ, không đổi Đi một lát thì tới rồi, ta vào siêu thị mua cái xẻng, nhiều loại đồ chơi cho trẻ em thật.

Mắt của chú gấu này long lanh như con bé đó… mua luôn vậy, tiền thừa đủ mua thêm cái xẻng nhỏBước trở lại khu rừng, mưa kiểu này ta không sốt cũng sổ mũi.

Lần đầu cũng là lần cuối ta tắm mưa kiểu này, thật may vì không phải mưa axit Ta cầm cây xẻng trên tay mà không biết nó có làm được tích sự gì“nếu không mua con gấu thì đủ tiền mua cây xẻng lớn không?”

Sau ba tiếng dây dưa thì cũng đào được cái huyệt chôn tầm chín tấc, cây xẻng cũng nát làm hai “giờ xô hay đẩy cái quan tài xuống cái hố?”

“nhưng một mình ta thì làm bằng cách nào?”

Ta còn chẳng đủ sức nhích nó, dù chỉ 1 milimet Nhìn cái hố mình đào, rồi lại nhìn mớ đất bị xới lên tung tóe.

Nếu không thể đẩy nó xuống hố “lấp đất lên quan tài là được” Ta lấy tay bới chỗ đất nhào, mưa lớn cũng tốt… ta không phải đau tay gãy móng, nhưng lạnh quá“cũng gọi là an táng chu toàn” Nhìn ngôi mộ cũng không quá xấu, bởi ta lỗi thời không đủ tiền thuê thêm người.

Mà cũng chẳng saoTa chỉ mượn danh phận của cô ấy ba ngày, rồi sẽ nói cho người nhà của cổ

Họ sẽ đưa tiễn đàng hoàng hơn ta Bước trở lại khu phố, nhà của cô ấy sát hẳn cánh rừng, không xa như siêu thị Chạm tay lên mặt mình, từng đường nét biến đổi thành một người hoàn toàn khác Vừa mở cửa đã được tặng một trào lời quan tâm, với khẩu khí xem thường“mày đi đâu mà giờ mới về?!

Sau không ngủ ở ngoài luôn đi!!”

“rồi làm cái quái gì mà vừa ướt vừa bẩn như con chuột cống thế?!”

“Còn cái ô?

Mày thảy đâu rồi?!”

Là anh trai của cổ sao?

Ta thấy một con dao cắm giữa ngực anh ấy trong một tương lai gần Gương mặt hung hăng này không được lòng người ta là bao, nhưng mà“anh thức đến giờ để đợi em à?

Chưa khuya sao?”

“12 giờ đêm luôn rồi đấy con quỷ cái, nhà này nuôi mày để mày mang cái bộ dạng thảm hại đó về à?!

Mày bị cảm lại tốn tiền mua thuốc!”

Anh nắm áo kéo ta vào trong, đóng sầm cửa lại Kiểu quan tâm mà không biết thể hiện này làm ta chán chường Chắc cô ấy cũng cảm nhận được tình thương từ người anh dữ tợn này “nửa đêm rồi bộ không tính để ông già bọn mày ngủ hả gì?”

Một ông chú trung niên nhìn ta, nói là ngủ nhưng ông ấy bước ra từ phòng khách “con gái con lứa mà cứ chơi bời lêu lổng, ba xem toàn thân nó ướt như chuột cống nè!”

Ảnh đẩy ta ra trước mặt ông ấy“hay anh cho em cái chăn được không?

Lạnh quá” “thân con gái mà cái nết chẳng ra gì” Ông ấy nheo mắt nhìn, nhưng vẫn cởi áo khoác ném cho ta, còn được thêm ly cacao nóng chưa kịp uống trên tay ông “ba nuôi con lớn để mày vác cái bộ dạng này về?

Chồng thì chưa lấy mà đi chơi đến khuya đến tối!”

Hơi nóng của cacao, mùi ẩm của mồ hôi trên áo khoác“tệ thật, cái tệ không gì ấm hơn"Dù chẳng phải dành cho ta“con nói gì?”

“con nói cacao nóng quá, phổng lưỡi” “hả?!

Cái gì?!”

Anh ấy với tay lấy bình nước trên bàn đưa cho ta“uống lẹ lên!

Lỡ phổng nặng bị câm luôn thì sao?!”

Ta nhận lấy bình nước, nhưng không uốngÔng nhìn ta thì cau mày“tắm lẹ rồi ngủ đi con, ba không rảnh mua thuốc nếu con bị cảm đâu, phiền phức” “vâng” Ta đặt bình nước lên bàn“con trả áo khoác” “tắm nhanh còn tắt đèn đó con nhỏ kia!

Mà hết sữa tắm rồi, ai bảo mày không đi mua” “em biết rồi” “cho mày dùng chai của tao đó, nhưng mày không thích mùi bạc hà mà?

Ráng chịu đi” Ta lướt qua anh ấy rồi bước vào phòng tắm với cái thân lạnh ngắt “Mày lơ tao à?!”

“lấy đồ trên phòng giúp em” “đồ -đồ của mày?!

Nhưng tao là con trai mà!

Anh em thì… thì…”

“anh cầm cái móc đồ luôn là được” “thế thì không đụng vào, ừm… cũng được, nhưng mà…”

Ta đóng cửa không nghe thêm, bật van vòi sen lên, lần này được tắm mưa ấm cỡ nhỏ “Ê!

Tao để đồ ngoài cửa nha!”

“miễn không phải cửa nhà là được, ướt đồ” “Tao có bị khùng đâu con kia!!”

“vâng” Nước ấm thật, nhưng vừa tắt lại thấy lạnhTa lấy bộ đồ ngủ để trước cửa mặc vào, bước lên cầu thang thì một giọng nói hung hãn xuyên qua lỗ tai “tắm xong rồi đó hả?

Lên phòng lẹ lên tao còn tắt đèn!

Nếu không phải sợ mày té gãy tay này nọ thì còn lâu tao mới đứng đây ” “vâng” Mở cửa vào phòng, mùi hoa hồng phớt nhẹ vào mũiGiao dịch là dùng danh phận của cô ấy trong ba ngày, mà cũng không thể lâu hơnAnh trai và ba cổ sẽ nhận ra ta không phải người thân của họ thôi, sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữNhưng chữ gia đình đặt trước nhất màCòn giờ phải làm sao với con dao cắm trên ngực bọn họ đây?

“tương lai chẳng khác gì nhau” Cánh cửa bật mở làm dòng suy nghĩ của ta bị cắt ngang “con gấu này của mày hả nhỏ kia?

Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi gấu bông?

Nhục mặt cái thằng làm anh như tao hết sức!”

Anh ấy ném con gấu bông cho ta “em cảm ơn” “ừa rồi nhảy lên giường ngủ đi, sáng mày nấu món gì ngon ngon biết chưa” “tiền mua nguyên liệu thì sao anh?”

“tao chuyển vào tài khoản của mày rồi mà con kia, tính vòi thêm tiền hả gì?

Nằm mơ!”

Ảnh đóng cửa lại, chỉ còn mình ta suy tư trong phòng, tiền thì anh ấy chuyển vào tài khoản rồiNhưng là tài khoản trong điện thoại của em gái anh taKhông lẽ giờ đi bới cái mộ mới lấp xong để tìm điện thoại của cô ấy?

Nhưng ảnh cũng đâu nói rõ món ngon ngon là món gì“...nấu cháo đi” Nghĩ xong thì lấy máy sấy khô ra, con gấu và cái đầu của ta ướt nhẹp như nhau
 
Back
Top Bottom