Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa

Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 10



Đúng vậy, rõ ràng trước đó cậu còn nói cái gì cũng lấy con gái tôi làm đầu, là cậu đồng ý đưa nó ra sân bay trước rồi phải không? Cuối cùng cậu lại lật lọng, còn trách ngược lại Lâm Lâm nhà tôi. Giờ không phải mẹ cậu đã bình an rồi còn gì? Vợ chồng son ầm ĩ thì ầm ĩ, cậu nhường nó nhiều một chút là được, sao lại nói không muốn kết hôn nữa chứ? Trước kia cậu chẳng hành xử như vậy bao giờ, chẳng lẽ cậu có tình nhân bên ngoài sao!”

“Đồ vô dụng, con cầu xin hắn làm gì? Cốt khí của con ở đâu? Rõ ràng người ta chơi chán con rồi muốn đạp con đi, con còn ở đây liều mạng muốn quấn lấy người ta làm gì! Mất hết cả mặt mũi!”

“Chỉ có mười vạn đã muốn đuổi chúng tôi đi? Anh đã nói sẽ cho chị tôi ba mươi vạn tiền sính lễ cơ mà, tiền đâu? Mau đưa đây! Tôi còn cần số tiền này để cưới vợ đó, anh muốn quỵt nợ sao? Nằm mơ đi!”

“Con gái tôi chung chăn gối với cậu nhiều năm như vậy, đâu phải cậu nói không cần là không cần chứ. Muốn chia tay cũng được, cậu phải đền bù năm vạn phí tổn thất thanh xuân! Bằng không chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”



Lời nói hùng hổ dọa người của cả nhà phối hợp với phụ đề cực kỳ rõ nét đều được tôi thêm vào video.

Đăng lên tài khoản xã hội.

Cộng thêm việc A Linh và bạn trai cô ấy ra mặt làm sáng tỏ, cùng với bằng chứng từ đoạn camera ghi hình trong văn phòng ngày tăng ca, chứng tỏ rằng tôi và A Linh chỉ là đồng nghiệp làm việc bình thường. Tất cả bằng chứng đều có mốc thời gian rất rõ ràng.

Chứng thực một nhà Trình Lâm chỉ vì tiền tài lợi ích nên mới nói xấu rồi phỉ báng tôi, tâm địa độc ác.

Đủ loại chứng cứ, có trật tự thời gian, tường tận cụ thể đã thành công xé nát lớp mặt nạ giả dối của bọn họ, lộ ra bộ mặt đáng ghê tởm kia.

Tôi rèn sắt khi còn nóng, đập thêm tiền quảng cáo đẩy video kia lên top thịnh hành.

Cũng nhờ một người bạn có chút tài năng trong mảng truyền thông giúp tôi chia sẻ đoạn video kia rộng rãi hơn.

Dùng ma pháp đánh bại ma pháp, đúng theo cách bọn họ đã đối xử với tôi lúc trước, vả mặt bọn họ một cái thật mạnh.

12.

Quả nhiên chiêu này rất có hiệu quả, không tới hai ngày, cư dân mạng lập tức nhảy thuyền, hướng gió thay đổi 180 độ.

“Con đàn bà kia còn chẳng biết phân biệt đúng sai nữa sao? Mạng người quan trọng như vậy mà nó còn muốn người ta chăm sóc nó trước, nếu như đó là vợ tôi thì tôi đã đá nó ra khỏi xe luôn rồi!”

“Cả nhà không biết xấu hổ là gì! Về sau mọi người phải nhìn mọi việc từ hai phía, không được để bọn họ lừa gạt!”

“Tôi nói rồi mà, đáng ra mọi người không nên bị một con nhãi ranh dắt mũi mới phải, nói dông nói dài cuối cùng chính là nói dối, bị người xấu che mắt. Về sau mọi người nên giữ trạng thái tỉnh táo thì hơn, mấy người có biết chỉ cần mấy người tùy tiện nói một câu đã ảnh hưởng đến cuộc sống của người ta nhiều như thế nào hay không? Lời đồn đãi là vũ khí đáng sợ nhất, là vũ khí vô hình đó!”

“Tôi xin rút lại lời nói lúc trước, cái gì mà nữ thần chứ, là nữ thần kinh mới đúng!”



Trình Lâm xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp liên tiếp cúi đầu, ăn nói khép nép giải thích, nói rằng tôi đang trả đũa, nói xấu cô ấy.

Nhưng đối mặt với bằng chứng rõ ràng mà tôi cung cấp, cô ấy không thể phản bác được câu nào.
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 11



Tiếng mắng chửi bùng nổ trong phòng phát sóng trực tiếp, còn bị người ta liên tiếp tố cáo, cuối cùng bị phong sát vĩnh viễn.

Nghe nói cô ấy còn bị công ty quản lý cưỡng chế hủy hợp đồng.

Bản hợp đồng với công ty quản lý vốn là một cái bẫy, cần bồi thường 80 vạn phí hủy hợp đồng.

Tiền kiếm được lúc trước đều nộp lại hết cho công ty, sau khi móc sạch của cải, cô ấy còn thiếu đúng 50 vạn mới đủ để trả tiền bồi thường.

Cô ấy chỉ có thể năn nỉ bố mẹ bán tài sản để trả nợ.

Cô ấy còn nói mình đã nổi tiếng rồi, sau này có thể Đông Sơn tái khởi, kiếm lại được.

Bố mẹ bị cô ấy lừa bán nhà.

Lúc trước em trai cô ấy vốn đã gom đủ tiền mua nhà trả góp đầu tiên, cuối cùng lại bị cô ấy lén lút cầm đi đầu tư, giờ đã hết sạch.

Cho nên hiện tại một nhà bọn họ chỉ có thể ở trong một căn phòng nhỏ tối tăm chật chội.

Trình Lâm còn không ngừng thao túng tâm lý bọn họ, với mỹ mạo của mình thì về sau nhất định sẽ gả cho người có tiền, sẽ cho mọi người một cuộc sống tốt hơn.

Trong khi cô ấy đang nghĩ mình may mắn thoát khỏi kiếp nạn lần này thì chợt nhận được thư mời ra hầu tòa.

Tôi kiện cô ấy với tội danh bịa đặt, phỉ báng, bôi nhọ danh dự của người khác và kích động bạo lực trên mạng xã hội.

Cô ấy ngụy biện rằng đó chỉ là hiểu lầm, đến cô ấy cũng là người bị hại.

Đáng tiếc bây giờ hướng gió đã thay đổi, không còn ai đồng tình với cô ấy nữa.

Thẩm phán hỏi xem liệu tôi có thể hòa giải với họ hay không.

Tôi đáp lại: “Kiên quyết không hòa giải, phải làm đến cùng!”

Trình Lâm khóc đến nỗi nước mắt lưng tròng: “Dương Vũ Hàm, anh thật sự tuyệt tình như vậy sao? Hai chúng ta quen biết nhiều năm như vậy mà anh nhất định phải so đo đến vậy sao?”

Tôi lạnh lùng cười nhạo: “Vậy lúc cô phỉ báng tôi, chửi bới tôi, kích động mọi người sỉ nhục tôi ấy, cô có từng suy nghĩ đến đoạn tình cảm đó hay chưa?”

Cô ấy cứng họng đứng tại chỗ, trong mắt chỉ còn vẻ suy sụp.

Nhân chứng vật chứng đều có, chứng cứ vô cùng xác thực.

Kết quả của phiên tòa nhanh chóng được công bố, cô ấy bị kết án hai năm tù giam.

Bố mẹ Trình Lâm vốn tưởng rằng còn có thể dựa vào cô ấy để làm giàu, lúc bọn họ nghe được kết quả xét xử thì vô cùng choáng váng.

Mẹ Trình gào khóc, thiếu chút nữa ngất đi.

Không phải bọn họ đau lòng vì con gái phải vào tù chịu khổ mà là vì cả nhà đã dồn tiền trả nợ thay cho cô ấy, kết quả đã thành công dã tràng.

Bố Trình Lâm xông lên điên cuồng tát cô ấy, mắng cô ấy liên lụy em trai, liên lụy người một nhà, đúng là sao chổi xui xẻo.

May là còn có nhân viên bảo an mạnh mẽ kéo ra mới ngăn lại được.

Khóe miệng Trình Lâm nhuốm máu, mái tóc rối bù, sắc mặt vàng như nến, ánh mắt dại ra, dường như không tin vào kết quả này.

Khi bị cảnh sát mang đi, trong ánh mắt đỏ bừng kia còn tràn ngập sự không cam lòng.

13.

Cuộc sống của tôi đã trở lại đúng hướng.

Sau khi trải qua khoảng thời gian hỗn loạn này, tôi không có tâm tình gì nữa mà chỉ biết vùi đầu vào công việc.

Năm nay, công ty chính thức treo biển hành nghề.

Đến khi tôi có đủ kinh nghiệm và kỹ thuật sau nhiều lần tham gia dự án hợp tác, tôi được thăng chức lên làm giám đốc và giảng viên cao cấp, chủ yếu chịu trách nhiệm nghiên cứu và phát triển các sản phẩm phần mềm nội bộ của công ty, tiền lương cũng tăng gấp đôi.
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 12



Tuy cuộc sống của tôi hơi bận rộn nhưng rất phong phú, chậm rãi bước ra từ trong vũng bùn.

Đặc biệt là khi tôi được tiếp xúc với nhân tài hàng đầu trong ngành, giao lưu học tập và đàm phán hạng mục, sau khi gặp đủ phụ nữ giỏi giang ưu tú, giờ nghĩ lại mới thấy Trình Lâm chỉ có bề ngoài xinh đẹp, cảm giác cô ấy cũng chỉ có thế mà thôi.

Rốt cuộc tôi cũng hiểu ra được một đạo lý: Dù phụ nữ có xuất sắc đến đâu mà bản chất lại nhỏ nhen, ích kỷ thì đó cũng chỉ là một bình hoa, không hơn không kém.

Trên đời này, thứ không thiếu nhất chính là sắc đẹp.

Thời gian trôi qua, đôi khi tôi còn không thể nhớ được Trình Lâm trông như thế nào nữa.

Xem ra, cuối cùng thì người hay giả vờ giả vịt cũng sẽ mất hút trong đám người mà thôi.

Một lần nữa nhìn thấy Trình Lâm là sau khi cô ấy mãn hạn ra tù.

Bố mẹ đã từ mặt cô ấy, thế nên cô ấy chỉ có thể cố gắng đi tìm việc làm.

Mấy năm yêu đương, tôi không để cô ấy chịu khổ gì bởi vậy kinh nghiệm xin việc của cô ấy bằng 0.

Sau nhiều lần trắc trở, rốt cuộc cô ấy đã quyết định hạ thấp yêu cầu đến trung tâm thương mại làm nhân viên hướng dẫn.

Tôi gặp cô ấy vào lúc cuối tuần khi đi mua sắm.

Lúc đó cô ấy đang sắp xếp hàng hóa trước tủ đông.

Cô ấy đụng phải tầm mắt tôi, đồng tử co rút lại, giả vờ không nhìn thấy.

Hoảng hốt xoay người, vội vã chạy đi.

Trong lòng tôi không có chút gợn sóng, không có hả hê khi người khác gặp họa, cũng không có cảm xúc khác.

Bởi vì chuyện của cô ấy đã sớm không liên quan gì đến tôi nữa.

14.

Có lẽ trời sinh Trình Lâm đã có thể chất cá chép hóa rồng, ba tháng sau, tôi nghe nói cô ấy kết hôn chớp nhoáng với một người nước ngoài.

Người nước ngoài kia khoảng 50 tuổi, là một thương nhân, có một công ty rất lớn, đã ly dị nhiều năm.

Người nước ngoài đến trung tâm thương mại mua đồ thì đụng phải Trình Lâm đang giới thiệu mặt hàng, người kia lập tức bị cô ấy thu hút, bắt đầu theo đuổi rất mãnh liệt.

Người nước ngoài có vẻ cực kỳ bao dung, tỏ vẻ không ngại Trình Lâm từng có tiền án.

Trình Lâm mừng rỡ như điên, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, rất nhanh đã đáp ứng lời cầu hôn của người kia.

Cô ấy đã có cuộc sống của một người phụ nữ giàu có mà cô ấy hằng mơ ước.

Da mặt càng ngày càng dày, không để ý việc người thân và bạn bè trêu chọc, khinh bỉ, cô ấy còn nói mình là người may mắn, trong họa có phúc.

Một năm sau, cô ấy cố ý lái xe siêu sang trọng xuất hiện ở công ty tôi.

Mặc bộ váy cao cấp, tay xách túi hàng hiệu phiên bản giới hạn.

Cô ấy tháo kính râm ra, mặt mày hớn hở: “Thế nào, gần đây có khỏe không? Hả anh lập trình viên nhỏ.”

“Chắc anh không ngờ nhỉ, con kiến từng bị anh giẫm nát dưới lòng bàn chân đã tái sinh rồi! Hơn nữa tôi còn có cuộc sống tốt đẹp hơn trước kia nhiều!”

Cô ấy cố ý nâng cao âm điệu của chữ ‘nhỏ’.

Tôi lạnh lùng đáp lễ: “Cảm giác ở bên ông già 50 tuổi có tốt không? Định làm phú bà hả?”

Cô ấy tức giận đến nỗi lớp phấn trên mặt cũng run lên, rất nhanh đã bình tĩnh lại, khôi phục bộ dáng phong tình vạn chủng lúc đầu:

“Hừ, tôi còn phải cảm ơn anh đó. Nếu không nhờ anh chia tay trước thì đời này tôi chẳng được trải nghiệm cuộc sống xa hoa phú quý nhường này. Ha ha, còn tên quỷ nghèo đói nhà anh c.h.ế.t chắc rồi!”
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 13



Thực ra bây giờ tôi đã mở công ty riêng, sáng lập đội ngũ, liên tục nhận dự án liên quan đến viễn thông, điện lực, tàu điện ngầm, trang web hay xây dựng hệ thống quản lý thông tin doanh nghiệp và rất nhiều lĩnh vực khác. Vì công ty của tôi đang trong giai đoạn khởi nghiệp nên có rất nhiều tiềm năng.

Đương nhiên, trong mắt cô ấy thì tất cả vẫn là vô giá trị.

Nhưng tôi không quan tâm lắm.

Tôi hiểu rất rõ cái bệnh công chúa của cô ấy.

Cứ chờ mà xem, chưa chắc cuộc sống của cô ấy đã tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu.

15.

Đúng là miệng quạ đen, tôi mới chỉ nói một câu mà nó đã thành hiện thực.

Nửa năm sau, tôi nghe nói Trình Lâm đã ly hôn.

Nghe bạn bè nói, sau khi cô ấy gả cho người nước ngoài kia, vì đối phương lớn hơn mình hai mươi mấy tuổi nên cậy sủng sinh kiêu, vẫn bảo trì được diễn xuất tinh tế động lòng người kia.

Suốt ngày sai khiến người ta làm này làm kia.

Người ta họp thì cô ấy gọi điện thoại liên tục. Nếu người ta không nhận thì một tuần không cho chồng vào phòng ngủ.

Người nước ngoài đi công tác thì cô ấy nhất định phải đi theo, ảnh hưởng đến hành trình và công việc của người ta.

Người nước ngoài cùng thư ký đi ra ngoài nói chuyện, cô ấy liền chạy đến công ty cãi nhau ầm ĩ, túm tóc cô thư ký mắng người ta là đồ tiện nhân, dám câu dẫn chồng mình.

Đám nhân viên ở công ty bắt đầu bàn luận vì sao ông chủ lại cưới một người đàn bà chanh chua như vậy.

Người nước ngoài đã trở thành đề tài câu chuyện, trở thành trò cười của công ty, mất hết thể diện.

Bởi vì chênh lệch tuổi tác nên ban đầu, người nước ngoài cực kỳ yêu chiều cô ấy, sau dần người kia đã không còn chút nhẫn nại nào, không thể chịu đựng được sự náo loạn của cô ấy.

Có may mắn hơn nữa cũng bị Trình Lâm xóa bỏ sạch sẽ.

Rốt cuộc cũng đến ngày giọt nước tràn ly.

Mẹ của người nước ngoài đã lớn tuổi, cần người chăm sóc, người nước ngoài đón bà về nước ở cùng.

Dường như Trình Lâm ăn phải trái pháo, điên cuồng đập phá đồ đạc:

“Không phải lúc trước anh nói sẽ không đón bà ấy về sao? Thế đây là cái gì! Anh chẳng hề tôn trọng em chút nào cả!”

Người nước ngoài nói chuyện nửa tiếng Trung nửa tiếng Anh, kiên nhẫn giải thích với cô ấy rằng mẹ mình bị bệnh, cần con trai ở bên cạnh chăm sóc.

Trình Lâm nhất quyết không buông tha, làm loạn một hồi, thậm chí còn nói lời th* t*c công kích mẹ người ta.

Khi cậu bạn nói đến đây, tôi chợt cảm thấy tình tiết câu chuyện có chút quen thuộc.

Từng cảnh tượng trước đây lướt qua trước mắt tôi như một bộ phim điện ảnh.

Trước kia cô ấy cũng hành xử y như thế với tôi, với mẹ của tôi.

Đây không phải là những gì tôi đã trải qua sao?

Trình Lâm giống như mụ phù thủy, di dời bóng ma đã từng áp đặt lên người tôi lên người nước ngoài kia.

Trói buộc, giẫm đạp lên tình yêu chân thành của đối phương dành cho cô ấy, dương dương tự đắc rằng mình đang được người yêu tôn sùng, sủng ái.

Thói hư tật xấu của một người đã khắc sâu vào tận xương tủy, cho dù cô ấy có thân phận gì đi nữa thì cũng khó có thể thay đổi.

Bộ dáng vũ nhục điên cuồng công kích mẹ người nước ngoài đã hoàn toàn chọc giận hắn.

Người nước ngoài không nhịn được vung tay với cô ấy.

Vóc dáng người nước ngoài vốn cao lớn, lúc xuống tay không chút kiêng nể gì nên đã đ.ấ.m vỡ thận của cô ấy.

Cuối cùng vẫn phải nhờ hàng xóm đưa cô ấy đến bệnh viện cấp cứu.
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 14



Cắt bỏ thận bên phải mới coi như bảo toàn được tính mạng.

Vì cần tiền cứu chữa, cuối cùng cô ấy đồng ý hòa giải với người nước ngoài.

Sau khi nhận được một khoản tiền bồi thường, hai bên vội vàng làm thủ tục ly hôn.

Sau khi xuất viện, cô ấy không được người nhà chăm sóc chu toàn.

Em trai cô ấy bán hàng đa cấp đã bị bắt, còn bố mẹ cô ấy mở một quán nhỏ bán chút đồ tạp hóa mới miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai, vốn chẳng thèm quan tâm đứa con gái kia.

Tình trạng của cô ấy ngày càng xấu đi, gây nhiễm trùng đường tiết niệu.

Phần đời còn lại đều phải dựa vào việc lọc m.á.u để kéo dài tính mạng.

Cô ấy nhờ bạn bè xin số điện thoại của tôi.

Lúc điện thoại kết nối, từ ống nghe truyền đến giọng nói yếu ớt vô lực của cô ấy:

“Dương Vũ Hàm, anh có thể… có thể đến thăm tôi không?”

16.

Cô ấy nói thời gian trước mình bị tắc nghẽn mạch máu, thiếu chút nữa đã chết, cô ấy phải cố gắng lắm mới lết được đến bệnh viện chữa trị.

Tôi đi đến bệnh viện nhân dân phía Tây.

Sắc mặt cô ấy tái nhợt, miệng vết thương trông vô cùng đáng sợ, gò má lõm sâu, gầy trơ cả xương.

So sánh với phú bà phong quang vô hạn, khoe khoang trước mặt tôi khoảng một năm trước như thể hai người khác nhau vậy.

Cô ấy cúi mặt xuống, giọng nói trầm thấp mở miệng: “Có phải tôi rất xấu hay không?”

Tôi bình tĩnh nói: “Có đẹp hay không cũng không quan trọng.”

Hiện tại tôi đang giữ tâm thái bình thản, không phải đến đây để chê cười, cũng không mang theo lòng thương hại đến quan tâm cô ấy.

Bây giờ, cô ấy đối với tôi mà nói cũng chỉ là người lạ từng quen.

Cô ấy nở nụ cười tự giễu: “Cũng đúng, năm đó tôi đẹp như vậy mà anh còn không cần tôi mà.”

“Chỉ có thể trách tôi quá coi trọng bản thân. Nghĩ tới nghĩ lui, anh mới là người đối xử tốt nhất với tôi.”

“Là do tôi không biết quý trọng, thật xin lỗi…”

Cô ấy chống cánh tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương lên đầu gối, che mặt, đau đớn nghẹn ngào.

Tôi trầm mặc, lễ phép chỉnh lại góc chăn cho cô ấy.

Trình Lâm ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập bi ai và hối hận:

“Dương Vũ Hàm, cảm ơn anh còn chịu đến thăm tôi, cũng chỉ có anh nguyện ý đến thăm tôi. Bố mẹ tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với tôi, em trai tôi còn thường xuyên đến quấy rầy, ép tôi nghĩ ra biện pháp trả tiền giống như lúc trước bố mẹ phải bán nhà trả nợ cho tôi. Tôi thật sự sắp bị ép c.h.ế.t rồi!”

“Cô tự chăm sóc bản thân cho tốt. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi đến thăm cô.”

Tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Trình Lâm khàn giọng, gian nan nói: “Nếu lần đó tôi bảo anh đưa mẹ đi bệnh viện trước, cũng không cãi nhau với anh thì có phải chúng ta sẽ không chia tay, bây giờ đã sống hạnh phúc vui vẻ rồi phải không?”

Tôi dừng bước, đưa lưng về phía cô ấy: “Không, cô có từng nghĩ tới vấn đề giữa chúng ta chưa, ngoại trừ lần đi bệnh viện đó, còn có chuyện ở công ty, ở khu vui chơi, lúc đi rạp chiếu phim, lúc đi Tây An, lúc đi Singapore, cho dù là lúc đi chợ bình thường cũng có vấn đề ấy?”

“Vấn đề không phải là lần nào, mà là mỗi một lần.”

Trình Lâm kinh ngạc im lặng.

Tôi bước nhanh rời đi.

Hết.
 
Back
Top Bottom