Ngôn Tình Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
304,585
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMp7FQIFfZOnGMb6kNk2MWSVciKysmaccMH7u5apRO6gOqwAm9QYMVtlibXBUx6PIob7O9ZFtfhJN0XXjbpLlyhwomk0WYR8giSXDoRt9p7QvXa-f_FgQYYejekGaoNjn7JGx4xW9JGeFLXyy-rcC9y=w215-h322-s-no-gm

Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Tác giả: Xú Đậu Phụ Gia Lạt
Thể loại: Ngôn Tình, Hài Hước
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Bạn gái tôi mắc bệnh công chúa.



Coca đá không cho đá, sữa nóng không thể quá nóng.



Buổi sáng muốn tôi nói “Chào buổi sáng công chúa”, nửa đêm muốn tôi đi mua bánh nướng kẹp thịt kho cách đó mười cây số.



Nhưng lúc mẹ tôi bị tai nạn xe cộ, cô ấy sống chết không chịu hủy bỏ kế hoạch đi du lịch.



Còn nhất định muốn tôi đưa cô ấy ra sân bay trước, cô ấy nói rằng mình đã đặt khách sạn nổi tiếng rồi, không thể lãng phí.



Tôi nhẫn nại dỗ dành cô ấy không nên nhỏ nhen, đùa giỡn mãi như vậy nữa.





Cô ấy bịt lỗ tai lại, dùng sức hét lên: “Em không nghe em không nghe, anh dám đi thì chúng ta liền chia tay!”



Tôi cắn răng: “Được, để xem hôm nay ai không chia tay là chó đi!”​
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 1


Bạn gái tôi mắc bệnh công chúa.

Coca đá không cho đá, sữa nóng không thể quá nóng.

Buổi sáng muốn tôi nói “Chào buổi sáng công chúa”, nửa đêm muốn tôi đi mua bánh nướng kẹp thịt kho cách đó mười cây số.

Nhưng lúc mẹ tôi bị tai nạn xe cộ, cô ấy sống c.h.ế.t không chịu hủy bỏ kế hoạch đi du lịch.

Còn nhất định muốn tôi đưa cô ấy ra sân bay trước, cô ấy nói rằng mình đã đặt khách sạn nổi tiếng rồi, không thể lãng phí.

Tôi nhẫn nại dỗ dành cô ấy không nên nhỏ nhen, đùa giỡn mãi như vậy nữa.

Cô ấy bịt lỗ tai lại, dùng sức hét lên: “Em không nghe em không nghe, anh dám đi thì chúng ta liền chia tay!”

Tôi cắn răng: “Được, để xem hôm nay ai không chia tay là chó đi!”

1.

Bạn gái tôi và cô bạn thân hẹn nhau đi du lịch, trên đường đưa cô ấy ra sân bay, cô ấy tranh thủ trang điểm lại nhờ chiếc kính chiếu hậu.

Đôi môi đỏ mọng của cô ấy khẽ hé mở: “Dương Vũ Hàm, anh chuẩn bị cưới công chúa xinh đẹp nhất thế giới rồi đó, anh vui không?”

Tôi theo thói quen cười tươi phụ họa: “Dạ dạ dạ, thưa công chúa điện hạ của anh, có thể cưới được em là phúc khí tám đời của anh ạ.”

Cô ấy nghiêng đầu hôn khen thưởng lên hai má của tôi một cái: “Còn không phải sao, trên trời dưới đất, anh chỉ được yêu thương một mình em mà thôi. Bằng không, cả đời này em cũng không buông tha cho anh!”

“Đúng rồi, sáng nay lúc rời giường anh còn chưa hôn em, cũng chưa chúc em buổi sáng tốt lành!”

Tôi không chút nề hà: “Được, lát nữa anh sẽ làm đủ hết, sợ em rồi.”

Từ ngày xác định quan hệ yêu đương, cô ấy đã đề ra ‘Hiệp ước yêu đương’ dài hai trang.

Như là mỗi ngày phải khen cô ấy xinh đẹp, da trắng.

Hôn cô ấy mỗi sáng và mỗi tối, nói chào buổi sáng và chúc ngủ ngon.

Mỗi tháng phải có ngày kỷ niệm yêu đương một lần rồi tặng quà cho cô ấy, hơn nữa mỗi một món quà phải khác nhau, phải sáng tạo.

Trừ cái này ra, ngay cả ngày hôn đầu tiên, ngày hai người du lịch cùng nhau lần đầu tiên hay ngày ăn bún ốc lần đầu tiên, thậm chí lần đầu tiên cô đến ngày đèn đỏ…

Không thể quên dù chỉ một cái.

Ngày thường, cô ấy gọi điện thoại thì tôi phải nghe máy trong vòng một phút.

Lúc tức giận mặc kệ đúng hay sai thì tôi phải dỗ dành cô ấy trước.



Cộng lại không dưới một trăm điều.

Lúc đó chúng tôi đang yêu đương cuồng nhiệt, tôi yêu cô ấy tận xương tủy.

Vì để dỗ cô ấy vui vẻ nên tôi đáp ứng tất cả.

Tận dụng thời gian ngoài giờ học, tôi còn tranh thủ làm mấy công việc bên ngoài để thỏa mãn nhu cầu của cô ấy.

Chỉ cần không đạt được yêu cầu một chút mà thôi, tôi đã phải dỗ dành cô ấy gấp bội, lại phải chuyển khoản chịu sự trừng phạt.

Đến lúc ngẫm lại, tôi đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

Hình như điều khoản quái ác này chỉ nhằm vào tôi, còn cô ấy lại chẳng có yêu cầu gì, cũng không có ràng buộc gì.

Đây căn bản không phải là ‘Hiệp ước yêu đương’ mà nên gọi là ‘Quy tắc l.i.ế.m cẩu’ (*) thì đúng hơn.

(*) l**m cẩu: là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người biết rõ đối phương không thích mình nhưng không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ theo đuổi người ta.

Nhưng đây đều là chuyện sau này.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, mẹ tôi xảy ra tai nạn xe cộ bị thương ở chân, đã gọi 120.

Mẹ vẫn chưa rõ mình bị thương như nào, còn tôi đã lo lắng sốt ruột lắm rồi.

“Bảo bối à, hay là em hủy bỏ chuyến du lịch đi, chúng ta lập tức đi bệnh viện!”
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 2


Trình Lâm lập tức mất hứng: “Không được, vé máy bay và khách sạn đều đã đặt xong hết rồi, lãng phí bao nhiêu tiền cơ chứ? Người ta vất vả lắm mới đặt được khách sạn Huyền Nhai nổi tiếng trên mạng. Bạn thân còn đang chờ em ở sân bay đấy! Em nhất định phải đi!”

Tôi dỗ dành Trình Lâm: “Ngoan nào, hay là em tự gọi xe đến sân bay đi, anh đưa mẹ đi bệnh viện trước nhé.”

Trình Lâm kéo cánh tay tôi, bĩu môi: “Không chịu đâu, rõ ràng anh đã nói sẽ đưa em đi, sao có thể lật lọng? Anh không yêu cục cưng.”

Tôi hít sâu một hơi, nhẫn nại: “Nghe lời nào, đây không phải là lúc đùa giỡn đâu, anh còn không biết mẹ anh như nào nữa, anh phải nhanh chóng qua đó nữa. Em đi đường nhớ chú ý an toàn.”

Sắc mặt Trình Lâm đột biến, bịt lỗ tai kêu to: “Không nghe không nghe.”

Tôi mở cửa xe để cô ấy đi xuống.

Cô ấy chỉ vào mũi tôi: “Dương Vũ Hàm, anh có ý gì đây? Điều 72 của ‘Hiệp ước yêu đương’, trong bất cứ tình huống nào cũng phải đặt nhu cầu của em lên hàng đầu, sao nào, theo đuổi được em rồi lại thay đổi ư? Không được, hôm nay anh phải đưa em ra sân bay.”

Mẹ nó chứ, sao tôi không nhớ có điều khoản này nhỉ!

Hiện tại tôi đã vô cùng nổi giận, chỉ cảm thấy cực kỳ phản cảm với hành vi cố tình gây sự và những hiệp ước kỳ quái kia.

Nơi này cách sân bay một giờ lái xe.

Trong lòng nóng như lửa đốt, tôi tức giận đến nỗi hai mắt đều đỏ.

Lần đầu tiên lớn tiếng quát cô ấy: “Cô xuống cho tôi! Ngay lập tức! Ngay lập tức!”

Đồng tử Trình Lâm chấn động, giơ tay tát tôi một cái: “Anh dám rống giận với em? Đồ khốn kiếp!”

“Hôm nay nếu anh dám đi tìm mẹ anh trước thì chúng ta chia tay.”

Tôi ném túi xách của cô ấy xuống xe: “Được, hôm nay ai không chia tay thì người đó là chó!”

Trình Lâm đứng bên ngoài điên cuồng đập cửa xe: “Đừng đi! Vừa rồi anh còn chưa nói ‘Mời công chúa xuống xe’ cơ mà!”

Tôi cười khổ một tiếng, đạp chân ga rời đi.

Để lại cô ấy kinh ngạc không thôi.

2.

Chân mẹ tôi bị gãy xương, trầy da nhẹ, cũng may không có gì đáng ngại nên chỉ dự tính nằm viện hai tuần.

Trình Lâm không ngừng nhắn tin kh*ng b* điện thoại di động của tôi.

Gọi điện không dưới một trăm cuộc, ngoài ra còn có mấy trăm tin nhắn.

Chẳng phân biệt ngày đêm, giống như một kẻ điên vậy.

Tôi không thèm để ý tới.

Có lẽ là do lúc trước tôi đối xử với cô ấy quá tốt khiến cô ấy thật sự coi mình là công chúa.

Mỗi lần ăn cơm, trước khi động đũa, tôi phải gắp cho cô ấy miếng đầu tiên, đút vào miệng cô ấy, nếu không sẽ không được coi là đủ thương cô ấy.

Mỗi lần cãi nhau, mặc kệ đúng hay sai thì tôi đều là người làm hòa trước.

Ỷ vào việc tôi thích cô ấy, cô ấy không chút kiêng nể khống chế tôi trong lòng bàn tay.

Bình thường chuyện củi gạo dầu muối, hẹn hò yêu đương xảy ra chút chuyện nhỏ cũng thôi đi, tôi không cần so đo với cô ấy.

Nhưng lúc mẹ tôi xảy ra tai nạn xe cộ, đó là việc quan trọng liên quan đến tính mạng con người mà cô ấy vẫn như cũ, không hiểu nặng nhẹ, nhất định muốn người khác nhường nhịn cô ấy, đặt nhu cầu của cô ấy lên hàng đầu.

Đây không phải là vấn đề tùy hứng, không hiểu chuyện nữa mà đã liên quan tới nhân phẩm.

Chuyện này đã xé rách ranh giới cuối cùng còn sót lại trong tôi.

Tôi tắt điện thoại, quyết định không nhượng bộ nữa.

Một tuần sau, cô ấy trở về từ chuyến du lịch.
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 3


Vẻ mặt cô ấy phẫn hận, tiếng giày vang lên ‘cộp cộp cộp’ đi tới cửa phòng bệnh mẹ tôi, ‘rầm’ một tiếng đẩy cửa phòng ra.

Tôi đang gọt táo cho mẹ, liếc mắt đã nhìn thấy cô ấy: “Cô tới đây làm gì?”

Tôi còn nghĩ cô ấy đã biết sai rồi, đặc biệt đến xin lỗi mẹ tôi.

Không ngờ cô ấy xông lên chỉ thẳng vào mặt mẹ tôi, nói: “Không phải bà chỉ ngã một chút rồi bị thương chân thôi sao? Có c.h.ế.t đâu cơ chứ! Mới có tí chuyện mà đã làm ầm lên bắt con trai bà đến đây? Nếu con trai bà không trở lại, bà có c.h.ế.t thì cũng có làm sao đâu?”

Tôi cả kinh trừng to hai mắt.

Mỗi một chữ từ miệng cô ấy nói ra giống như một lưỡi d.a.o sắc bén cắm thật sâu vào trái tim tôi.

Cả người tôi run rẩy vì tức giận.

Tôi che chở, cưng chiều bạn gái nhiều năm như thế, không ngờ cô ấy lại nói ra những lời ác độc, không có giáo dưỡng như vậy.

Thế mà vừa rồi tôi còn tưởng rằng cô ấy đã biết hối cải.

Mẹ tôi vốn không thoải mái, sau khi nghe xong lời này càng thêm tức giận, lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, ôm đầu kêu đau.

Trình Lâm còn ở một bên cười lạnh:

“Giả bộ, bà cứ giả vờ giả vịt đi, bà sợ tôi cướp con trai bà đi đúng không? Mấy trò này tôi biết tỏng từ lâu rồi!”

Máy theo dõi huyết áp phát ra âm thanh báo động.

Tôi nhịn không được rít gào với cô ấy: “Cô câm miệng, đi ra ngoài cho tôi!”

Tôi vội vàng gọi y tá đến xử lý.

Mẹ tôi uống thuốc xong, cuối cùng huyết áp cũng hạ xuống, nằm nghiêng đầu không muốn nhìn Trình Lâm nữa.

Trình Lâm ngồi một bên, thờ ơ dũa móng tay mình, giống như trò khôi hài vừa rồi không liên quan gì đến cô ấy.

Tôi cắn chặt răng hàm, móng tay bấm chặt vào da thịt.

Dương Vũ Hàm, tỉnh táo lại đi, người phụ nữ này chỉ yêu chính mình mà thôi!

Cô ấy chỉ đang lợi dụng tình yêu và sự bao dung của mày để giẫm đạp mày mà thôi!

Hôm nay phải giải quyết rõ ràng!

Tôi cố nén tức giận: “Trình Lâm, cô còn biết nói tiếng người hay không vậy? Cô, lập tức xin lỗi mẹ tôi ngay!”

3.

Cô ấy hất cằm, vẻ mặt khinh thường: “Tôi nói không đúng sao? Vốn không có chuyện gì lớn mà còn giả vờ giả vịt. Đòi c.h.ế.t đòi sống gọi con trai mình trở về bằng được, cuối cùng làm chậm trễ việc đưa tôi đến sân bay, tôi không so đo với anh đã là tốt lắm rồi mà anh còn muốn tôi xin lỗi?”

“Anh mau xin lỗi tôi đi, không chừng tôi còn có thể tha thứ cho anh. Như vậy thì hôn lễ của chúng ta vào ngày 11 vẫn có thể tiến hành như thường lệ.”

Chúng tôi định sẽ đăng ký kết hôn vào cuối tháng, đến dịp Quốc khánh tháng 10 sẽ tổ chức hôn lễ.

Tôi đã liên lạc xong với công ty tổ chức lễ cưới.

Chuẩn bị kết thúc đoạn tình yêu bảy năm, đi vào lễ đường hôn nhân.

Ngay khi tới gần vạch đích thì lại giẫm hụt một bước.

Tất cả cảnh tượng tốt đẹp lúc trước mặc sức tưởng tượng, trong nháy mắt đã bị đốt thành tro tàn.

Mà người tự mình phóng mồi lửa chính là Trình Lâm.

Chỉ là cô ấy vĩnh viễn không thể nhận thức được vấn đề xuất phát từ chính cô ấy.

Vẫn vênh váo tự đắc như trước.

Tôi đ.â.m con d.a.o gọt táo vào tủ bên giường bệnh:

“Trình Lâm, có phải cô không hiểu rõ tình hình không? Ngày đó tôi còn chưa nói đủ rõ hay sao? Hai chúng ta đã chia tay rồi! Hôn lễ đã được hủy bỏ!”

Trình Lâm trừng mắt như là bị hành động của tôi làm cho hoảng sợ.
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 4


Trong nháy mắt lại khôi phục vẻ kiêu ngạo của cô công chúa, ôm cánh tay tôi cười duyên: “Dương Vũ Hàm, anh đừng đùa nữa, anh hưởng thụ bảy năm thanh xuân của tôi, bây giờ lại muốn nói không kết hôn nữa ư? Chính miệng anh nói sẽ đối xử tốt với tôi suốt cuộc đời này, anh đừng mơ đến việc bỏ rơi tôi!”

4.

Đúng vậy, tôi từng nói phải bảo vệ cô ấy suốt cả đời.

Bất luận sinh lão bệnh tử, bất luận phú quý hay nghèo khó.

Từ năm nhất đại học, tôi và Trình Lâm đã yêu nhau.

Chúng tôi học cùng khoa nhưng không cùng lớp.

Khi đó tôi tham gia thi đấu bóng rổ, cô ấy làm đội trưởng đội cổ vũ ngoài sân.

Lúc nghỉ ngơi, cô ấy thẹn thùng đưa chai nước, đưa khăn mặt cho tôi.

Cô ấy là hoa khôi của trường, mắt ngọc mày ngài, hoạt bát xinh đẹp.

Đặc biệt là đôi mắt to tròn kia, lần đầu tiên đã khiến trái tim tôi đập thình thịch.

Khi đó người theo đuổi cô ấy không ít, tôi còn sợ mình không xứng với cô ấy.

Không ngờ cô ấy liên tục lấy lòng tôi, tan học còn chờ tôi ở cửa phòng học, hẹn tôi đi tản bộ trên đại lộ rợp bóng cây.

Thường xuyên qua lại, chúng tôi cũng dần xác định quan hệ yêu đương.

Cô ấy là mối tình đầu của tôi nên tôi đặc biệt trân trọng.

Giống như vô số đôi nam nữ trẻ tuổi khác, chúng tôi thề non hẹn biển, yêu đến c.h.ế.t đi sống lại.

Tướng mạo cô ấy vốn xinh đẹp, không ngừng nhắc nhở tôi rằng cô ấy phải vứt bỏ cả rừng rậm để lựa chọn cái cây vốn chẳng có gì nổi trội như tôi.

Động một chút là nhõng nhẽo, giận dỗi, đòi hỏi cái này cái kia.

Sau đó chúng tôi thuê một căn hộ bên ngoài trường học.

Đến mười hai giờ đêm, cô ấy thường xuyên bảo tôi lái xe đến một quán ăn đêm cách đó mười cây số mua bánh nướng kẹp thịt kho cho cô ấy.

Ăn xong, cô ấy lại trách móc tôi khiến cô ấy nặng thêm hai cân, trách tôi không ngăn cô ấy lại, tức giận đ.ấ.m n.g.ự.c tôi.

Có đợt cô ấy không làm bài tập nhóm bị bạn bè nhắc nhở, cô ấy giận cá c.h.é.m thớt mắng tôi không kịp nhắc nhở cô ấy, tức giận với tôi cả tuần.

Ban đêm gặp ác mộng, cô ấy đột nhiên giật mình đánh thức tôi dậy cùng, nói cô ấy mơ thấy tôi và cô ấy đi dạo phố, thấy tôi cười híp mắt với cô gái xinh đẹp chân dài ven đường, một đêm không ngủ chất vấn tôi thích người khác rồi phải không.



Mấy chuyện lặt vặt như thế, tuy rằng mệt c.h.ế.t đi được nhưng khi đó tôi đang yêu đương nên đành phải nhượng bộ.

Cũng chính bởi vì căn bệnh công chúa của cô ấy thao túng tâm lý nên tôi bị vây trong thế yếu trong đoạn tình cảm này, tôi cẩn thận từng li từng tí, sợ cô ấy chịu ủy khuất gì.

Ngày thường đều lấy cô ấy làm trung tâm, hơn nữa còn lập lời thề son sắt sau khi tốt nghiệp ba năm sẽ cưới cô ấy.

Mấy năm nay tôi tăng ca làm thêm giờ, liều mạng nhận rất nhiều hạng mục, đạt thành tích tốt ở công ty.

Thăng chức lên làm quản lý dự án.

Tuy vẫn cách một khoảng nhất định với kỳ vọng của cô ấy nhưng nhà xe, lễ hỏi kết hôn đều đã chuẩn bị xong hết.

Bình thường mặc kệ cô ấy làm như thế nào, tôi đều tự an ủi rằng bạn gái mình làm nũng, cần dỗ dành cô ấy một chút.

Nhưng lần này mẹ tôi gặp tai nạn xe cộ khiến lòng tôi hoàn toàn rét lạnh, không có chút hơi ấm nào.

Rất giống với câu nói kia, băng dày ba thước cũng không lạnh bằng ngày hôm nay.

Không có đoạn tình cảm nào đột nhiên hóa lạnh lùng như thế.
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 5


Sau khi Trình Lâm rời khỏi bệnh viện, vẫn không ngừng gọi điện thoại gửi tin nhắn cho tôi.

Trong chốc lát lại điên cuồng mắng tôi: “Dương Vũ Hàm, anh là cái đồ bội bạc, ăn tôi sạch sẽ rồi phủi m.ô.n.g rời đi, anh có phải người hay không vậy! Sao anh không c.h.ế.t đi cơ chứ?”

Trong chốc lát lại khóc sướt mướt, lê hoa đái vũ: “Ông xã à, anh đừng nói lời tàn nhẫn như vậy trong tức giận được không, em biết anh chỉ thuận miệng nói một chút, sao anh có thể muốn chia tay với em được?”

“Không phải anh nói em vĩnh viễn là bảo bối của anh sao? Đây là lần đầu tiên em xin lỗi anh đó, em đã hạ mình cầu xin anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”

“Đêm nay bảo bối muốn ăn gà quay kiểu Nhật, anh trở về đây ăn với em đi! Em hôn lão công một cái nè, đêm nay em khao anh một bữa được không?”

“Anh còn nhớ lúc chúng ta thi cuối kỳ năm hai không, lúc mà anh viêm phổi phát sốt ấy? Em ở bệnh viện chăm sóc anh hai ngày hai đêm, còn nấu cháo cho anh đó, sao anh lại ác độc như vậy? Chuyện em đối tốt với anh như nào, chẳng nhẽ anh không nhớ nổi một chuyện sao? Lần này coi như em sai rồi, anh đừng giận nữa, được không?”

“Anh quên anh đã hứa hẹn thế nào với bố mẹ em không? Đồ cặn bã kia, nếu anh dám bỏ em thì cả nhà chúng ta sẽ không buông tha cho anh!”

Cô ấy giống như người phụ nữ tâm thần phân liệt, mỗi ngày đều không ngừng chửi rủa rồi làm hòa rồi quấy rầy tôi.

Tôi chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.

Lần đó tôi phát sốt, cô ấy nói là đến bệnh viện chăm sóc nhưng còn ngủ hơn cả heo, chỉ thiếu điều tôi phải nhường giường bệnh của mình nhường cho cô ấy ngủ.

Buổi tối tôi muốn đi vệ sinh, gọi cô ấy mãi mà không tỉnh nên tôi tự mình cầm bình dịch, từng bước một đi toilet.

Ngày hôm sau cô ấy phủi m.ô.n.g rời đi, trở về tắm rửa xong xuôi, trang điểm tỉ mỉ rồi lại giả vờ giả vịt đến bệnh viện dạo một vòng, còn hỏi tôi xem cô ấy có đẹp hay không.

Ngay cả việc nấu cháo cho tôi cũng là lời nói dối.

Bình thường cô ấy chưa từng xuống bếp, không phải ăn bên ngoài thì đều là chờ tôi tan tầm trở về nấu cơm.

Vị cháo kia rất nồng, chắc là cô ấy mua ở tiệm thức ăn nhanh dưới tầng nhưng cố ý ném hóa đơn đi, không dùng túi nilon có in thương hiệu.

Khi đó tôi cũng không vạch trần cô ấy, chỉ làm một đứa trẻ dỗ dành cô ấy vui vẻ.

Lúc ấy tôi cảm thấy chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi là đã đủ rồi.

Bây giờ ngẫm lại, tôi cũng có trách nhiệm khi tạo thành cục diện hiện tại.

Tôi một mực dung túng, nhượng bộ, thoạt nhìn như là đang cưng chiều cô ấy.

Nhưng thật ra cô ấy càng ngày càng kiêu ngạo, ương ngạnh, không coi ai ra gì.

Đã sớm gieo xuống hạt giống hủy diệt trên con đường đi tới hạnh phúc của chúng tôi.

Trên người cô ấy mọc những cái gai, đ.â.m thẳng vào tôi và gia đình tôi.

Đến khi vết thương chồng chất mới phát giác mình đã không còn đường lui.

Tôi nhắn lại cho cô ấy:

“Cô thu dọn đồ đạc đi, ngày mai dọn ra ngoài. Đây là căn nhà tôi bỏ tiền ra mua.”

6.

Tiền đặt cọc phòng cưới là tôi trả, vì hai chúng tôi không đăng ký kết hôn nên tôi thúc giục Trình Lâm mau chóng dọn đi.

Ngày hôm sau, tôi từ bệnh viện trở về.

Trong phòng xuất hiện mấy gương mặt hung thần ác sát.

Là bố mẹ và em trai cô ấy.

Cả nhà bọn họ ngồi ngay ngắn trên sô pha, ánh mắt như muốn hủy hoại tôi ngay lập tức.
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 6


Nhìn khung cảnh trước mắt, xem ra sắp có một trận chiến ác liệt đây.

Ông Trình hút thuốc nhả khói: “Tiểu Dương à, rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì vậy? Từ nhỏ Lâm Lâm đã được chúng ta cưng chiều quen rồi, tính tình có chút tùy hứng, cháu cũng phải nhẫn nhịn một chút, không phải trước kia cháu vẫn luôn nhường nhịn cô ấy sao? Chẳng lẽ bây giờ cháu lại muốn đổi ý?”

Vẻ mặt mẹ Trình cay nghiệt, phụ họa nói: “Đúng vậy, rõ ràng trước đó cậu còn nói cái gì cũng lấy con gái tôi làm đầu, là cậu đồng ý đưa nó ra sân bay trước rồi phải không? Cuối cùng cậu lại lật lọng, còn trách ngược lại Lâm Lâm nhà tôi. Giờ không phải mẹ cậu đã bình an rồi còn gì? Vợ chồng son ầm ĩ thì ầm ĩ, cậu nhường nó nhiều một chút là được, sao lại nói không muốn kết hôn nữa chứ?”

“Trước kia cậu chẳng hành xử như vậy bao giờ, chẳng lẽ cậu có tình nhân bên ngoài sao!”

Tôi bật cười, quả nhiên đúng là người một nhà.

Ngay cả giọng nói cũng giống nhau.

Họ luôn đặt nhu cầu của mình lên hàng đầu, làm tổn thương người khác, lạnh lùng và ích kỷ.

Ngữ khí tôi thản nhiên: “Chú dì, hôm nay hai người tới là muốn khuyên Trình Lâm xin lỗi cháu hay là khuyên giải? Nếu là cái trước thì cháu có thể chấp nhận lời xin lỗi nhưng nếu là vế sau, vậy thì không cần nữa. Mặc kệ thế nào thì cháu đã xác định hủy bỏ hôn lễ này rồi.”

“Cháu đã hủy hôn lễ bên công ty tổ chức sự kiện. Nếu hai người cảm thấy hủy bỏ hôn ước rất thiệt thòi thì cháu sẽ không đòi lại mười vạn mà em trai Trình Lâm mượn cháu để mua nhà.”

“Còn nữa, căn nhà này và xe của cháu đều là tài sản trước hôn nhân của cháu, mong hai người mau chóng dọn ra ngoài.”

Tôi dừng một chút: “Trình Lâm, cô đã thu dọn hành lý xong chưa? Cần tôi hỗ trợ không?”

Trình Lâm thấy tôi quyết tâm muốn chia tay nên có chút luống cuống, trong mắt chứa đầy nước mắt lao vào lồng n.g.ự.c tôi: “Ông xã à, bố mẹ em không có ý gì khác, còn không phải bọn họ hy vọng hai chúng ta sống tốt hay sao, anh đừng nóng giận nữa được không? Em xin lỗi anh mà!”

Tôi đẩy tay cô ấy ra.

Ông Trình kéo cô ấy lại, mắng mỏ: “Đồ vô dụng, con cầu xin hắn làm gì? Cốt khí của con ở đâu? Rõ ràng người ta chơi chán con rồi muốn đạp con đi, con còn ở đây liều mạng muốn quấn lấy người ta làm gì! Mất hết cả mặt mũi!”

Em trai cô ấy cao lớn như trâu bò, túm lấy cổ áo tôi nhìn xuống từ trên cao, uy h.i.ế.p tôi:

“Chỉ có mười vạn đã muốn đuổi chúng tôi đi? Anh đã nói sẽ cho chị tôi ba mươi vạn tiền sính lễ cơ mà, tiền đâu? Mau đưa đây! Tôi còn cần số tiền này để cưới vợ đó, anh muốn quỵt nợ sao? Nằm mơ đi!”

7.

Mẹ Trình nghiến răng nghiến lợi: “Con gái tôi chung chăn gối với cậu nhiều năm như vậy, đâu phải cậu nói không cần là không cần chứ. Muốn chia tay cũng được, cậu phải đền bù năm vạn phí tổn thất thanh xuân! Bằng không chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”

Em trai Trình Lâm cũng không chịu thua kém, tốt nghiệp trung học xong liền bỏ học.

Hiện tại trong nhà đang thu xếp cho hắn đi xem mắt, nhà gái đang đòi tiền sính lễ.

Trình Lâm một mực che chở cho em trai, bảo tôi bỏ tiền ra tài trợ.

Nể tình là em vợ tương lai, tôi hào phóng bỏ ra mười vạn mua nhà cho hắn.

Không ngờ bọn họ quá đỗi tham lam, còn giở trò sư tử ngoạm, nhắm đến cả lễ sính hỏi của tôi.

Người một nhà này phải thêm mấy chữ ‘không biết xấu hổ’ để miêu tả mới đủ.
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 7


Tôi lạnh lùng nói: “Trình Lâm, lẽ nào tuổi thanh xuân mấy năm nay của tôi không phải là tuổi thanh xuân? Theo lời dì nói thì chẳng phải tôi cũng cần được nhận phí tổn thất hay sao?”

Trình Lâm á khẩu không trả lời được.

Ba người kia giống như chó điên, cuồng loạn nhắm vào tôi giống như muốn rút gân lột da tôi ra vậy.

Đặc biệt là em trai cô ấy, hắn ném hết đồ pha trà của tôi xuống đất, nói không trả tiền thì hắn sẽ ở lại chỗ này không chịu rời đi.

Tôi gọi 110, tố cáo có người đột nhập nhà dân.

Mấy người bọn họ bị bảo vệ và cảnh sát đuổi ra ngoài.

Trong tiếng mắng chửi và kêu gào, Trình Lâm quay đầu lại, đỏ mắt hung tợn trừng mắt nhìn tôi.

8.

Dựa theo tính cách nhỏ nhen của cả nhà cô ấy, tôi biết sự tình sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Quả nhiên không tới vài ngày, tôi thấy được một bài post trên Weibo.

Vấn đề là: “Yêu đương cùng bạn trai được 7 năm, bây giờ anh ấy thay lòng đổi dạ, nhất định phải chia tay, tôi nên làm cái gì bây giờ?”

Phía dưới là nội dung tương tác giữa cô ấy và cư dân mạng.

Cô ấy miêu tả cặn kẽ tình tiết mình và bạn trai yêu đương từ trường học ra ngoài xã hội, từng ly từng tí yêu thương nhau nhiều năm, bao gồm việc gặp mặt nhau ở buổi thi đấu bóng rổ, thổ lộ tình yêu ở buổi dạ hội văn nghệ sau đó là chuyến du lịch ngọt ngào ở Tây Tạng sau khi tốt nghiệp.

Tôi càng nhìn càng thấy không đúng.

Sao giống hệt như trải nghiệm của tôi và Trình Lâm vậy.

Sau đó cô ấy cố ý nói ra địa chỉ của tôi, tôi mới xác định người đăng bài post chính là cô ấy.

Chỉ có điều đây là bài đăng bằng acc clone của cô ấy.

Hơn nữa cô ấy còn thêm mắm dặm muối, bóp méo một ít sự thật.

Không hề đề cập đến đủ loại việc xấu xa mấy năm nay khi cô ấy mắc bệnh công chúa, thoải mái xóa sạch sự trả giá và bao dung của tôi đối với cô ấy.

Cư dân mạng đồng tình với cảnh ngộ của cô ấy, nhao nhao nhắn lại:

Cư dân mạng: “Xem ra cô vẫn rất yêu anh ấy, hay là nên nói chuyện với anh ấy một chút đi, tình cảm nhiều năm như vậy, nói chia tay là chia tay thì thật sự rất đáng tiếc.”

Cô ấy: “Tôi cũng không muốn chia, là anh ấy muốn chia tay trước. Lúc anh ấy không có tiền, cũng chỉ có tôi đi theo anh ấy. Ai da, bao nhiêu năm thanh xuân của tôi đều cho chó ăn hết rồi.”

Cư dân mạng: “Đây không phải là loại đàn ông cặn bã điển hình sao? Tôi đã thấy loại người này rất nhiều rồi. Chủ tus à, chia tay sớm càng tốt, gặp người nào đó tốt đẹp hơn đi. Đừng tiếp tục hãm sâu vào loại người đó nữa, trông cô xinh đẹp như vậy, con trai theo đuổi cô cũng có thể xếp hàng hai dặm ấy chứ?”

Cô ấy: “Đúng là có không ít, điều kiện kinh tế của bọn họ cũng tốt hơn rất nhiều nhưng tôi lại có mắt như mù, ôi chao! Tôi hận bản thân mình ghê!”

Cư dân mạng: “Đúng là loại đàn ông chó má. Hình như chủ tus nói nhà hắn ta ở tiểu khu cách nhà tôi không xa, chủ tus có muốn tôi gọi anh em đến dạy hắn một bài học hay không?”



Chỉ dăm ba câu mà cô ấy đã nhào nặn ra hình tượng một cô gái si tâm yêu đương bạn trai mình vô cùng.

Có người trêu chọc nhưng có rất nhiều người tỏ vẻ đồng tình, cùng trách cứ tôi với cô ấy.

Bài đăng này đã tạo ra một cuộc thảo luận sôi nổi, lượng truy cập ngày càng tăng và thậm chí còn được chuyển tiếp đến các nền tảng công cộng khác.
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 8


Tôi liên lạc với Trình Lâm, cưỡng chế cô ấy lập tức xóa bài post, nếu không chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa án.

Không ngờ cô ấy lại không sợ, uy h.i.ế.p lại tôi: “Xóa bài cũng được nhưng anh phải quay lại với em, coi như bỏ qua chuyện cũ. Về sau anh vẫn là ông xã yêu quý của em, em là cục cưng của anh, có được không?”

Nếu như nói lúc trước tôi đã cực kỳ thất vọng thì hiện tại đã có thể gọi là vô cùng chán ghét.

“Trình Lâm, cô thật sự rất ghê tởm!”

Trình Lâm không nhận được kết quả mình mong muốn, tức muốn hộc m.á.u nói một câu:

“Dương Vũ Hàm, anh chờ đó cho tôi!”

9.

Sau đó, tôi thấy một video trên mạng xã hội kèm theo một bài viết dài.

Trình Lâm than thở khóc lóc, lên án tôi bạc tình bạc nghĩa.

Nói năm đó gia cảnh tôi bình thường, cô ấy cùng tôi phấn đấu, hiện giờ sự nghiệp của tôi vừa có khởi sắc đã không nhịn được muốn bỏ rơi cô ấy.

Trong video quay lại cảnh tôi và một nữ đồng nghiệp tên A Linh tiếp xúc thân mật trong văn phòng, cộng thêm một số bức ảnh lập lờ nước đôi.

Văn hay ảnh đẹp cộng thêm đoạn video kia, biến việc giao tiếp bình thường của tôi và cô đồng nghiệp thành tình yêu chốn văn phòng, ép tôi đội cái mũ lãng tử phụ lòng bạn gái.

Khoảng thời gian đó tôi và A Linh đang gấp rút làm việc cho kịp tiến độ dự án, hai người ở lại công ty tăng ca.

Đêm đó tôi và cô ấy đang thảo luận về công việc nên mới ngồi gần nhau hơn.

Không ngờ Trình Lâm lại phá cửa xông vào.

Cô ấy xanh mặt chất vấn sao cô nam quả nữ lại ở văn phòng đến tận giờ này mà không về nhà.

Sau đó tôi giải thích với cô ấy nhiều lần, còn cho rằng việc này đã xong.

Không ngờ cô ấy đứng ở ngoài cửa quay hết tất cả!

Xem ra cô ấy đã sớm có âm mưu, cố ý chụp những bức ảnh này dùng để uy h.i.ế.p tôi sau này, để tôi phải cúi đầu với cô ấy.

Biến khéo thành vụng, cuối cùng lại phát huy tác dụng ngày hôm nay.

Nhưng cô ấy không biết, hiện tại tôi đã không phải là ‘l**m cẩu’ không phân biệt được trắng đen trước kia.

Có bài post châm ngòi thổi gió lúc trước làm nền tảng, video này lập tức thổi bùng lên ngọn sóng lớn.

Cư dân mạng cực kỳ căm phẫn:

“Tôi thấy loại đàn ông này nhiều rồi, gặp được người mới là lập tức đạp người yêu cũ của mình đi. Mất công chủ tus cùng hắn đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy, mọi người tránh ra, để tôi tới xé nát mặt tên cặn bã kia!”

“Đây không phải là hoa khôi trường Trình Lâm sao? Trước kia tôi còn từng thầm mến cô ấy đó. Ai da, cái thằng Dương Vũ Hàm được lợi mà không biết quý trọng, dám chà đạp nữ thần của tôi, đúng là đáng chết!”

“Nghe nói người đàn ông kia là anh XX bên bộ phận sáng tạo khoa học kỹ thuật của một công ty lớn đó, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, hóa ra bên trong lại thối rữa nhường này!”

Lời công kích và lời đồn ùn ùn kéo đến.

Bình luận ác ý được người ta đẩy lên đầu, lượt chia sẻ lên tới mấy chục vạn, số lượng phát lên tới hơn mười vạn.

Trong lúc nhất thời, tên tôi đã xuất hiện trên các trang tin tức xã hội rồi leo lên hot search của thành phố.

Trình Lâm lợi dụng việc này bắt đầu phát sóng trực tiếp, giở trò khóc lóc ở trước ống kính, từng chữ như châu như ngọc kể lể chuyện tôi đối xử tệ với cô ấy như thế nào.

Theo độ nóng của chương trình phát sóng trực tiếp, đề tài này đã chiếm vị trí chủ đạo của dư luận.
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 9


Cô ấy lập tức trở thành người nổi tiếng trên mạng xã hội.

Thậm chí còn ký hợp đồng với công ty quản lý, sau khi tỏ vẻ đáng thương xong, cô ấy lại chuyển sang bán hàng trực tiếp.

“Viên nang dưỡng nhan, rời xa tra nam, đời càng lên hương.”

“Sản phẩm giảm cân, tương lai tươi sáng.”

“Tay xé khô bò tra nam, hương vị cực ngon!”



Từng đoạn quảng cáo đập vào mắt tôi đau nhói.

Trình Lâm dùng đủ loại phương thức kỳ lạ nhất để rao bán sản phẩm, hơn nữa còn bịa đặt, nói xấu tôi để làm điểm nóng marketing!

Không biết xấu hổ nhất chính là cô ấy lại bán hết đồ dùng trước kia đi, phối hợp với văn án:

“Rời khỏi tra nam, bạn cũng có thể vui vẻ.”

10.

Hơn nữa, đám cư dân mạng bị cô ấy kích động bắt đầu giở trò bạo lực mạng với tôi.

Thậm chí còn xuất hiện truyện ngắn lấy cảm hứng từ sự kiện tôi và tiểu tam bị đánh đến nỗi mất hết mặt mũi, rất nhanh đã được người ta like, share khắp nơi.

Một số bên hợp tác muốn chấm dứt dự án đã ký trước đó.

Lãnh đạo tìm đến chỗ tôi, nói tôi ảnh hưởng đến thành tích và danh tiếng của công ty nên bảo tôi mau chóng xử lý tốt việc riêng tư cá nhân.

Lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận được ảnh hưởng to lớn khi cộng đồng mạng cố ý nhắm vào một người.

Lúc này Trình Lâm tìm đến tôi, dương dương tự đắc: “Dương Vũ Hàm, thu nhập một ngày của tôi còn nhiều hơn so với một tháng anh kiếm được đó, anh có hối hận không?”

“Nếu anh muốn quay lại với tôi cũng không phải là không thể. Dù sao tôi đã quen anh nhiều năm như vậy, đổi lại là người khác chắc sẽ không được quen.”

Cảm giác buồn nôn mãnh liệt chợt dâng lên.

Cô ấy đã quen việc được tôi dung túng, nhường nhịn và cảm giác tồn tại tuyệt đối ở chỗ tôi mà thôi.

Tôi không để ý tới cô ấy, lạnh lùng nhìn cô ấy giẫm nát danh dự của tôi dưới chân, kiếm tiền đầy túi.

Tôi biết rất rõ, chỉ khi một người bay đủ cao thì ngã xuống mới đủ đau!

11.

Tôi ăn miếng trả miếng, thu thập đủ loại tài liệu rồi nhanh chóng làm ra một video.

Bao gồm cả việc tôi ăn mặc tiết kiệm nhiều năm như vậy để Trình Lâm mua đồ Chanel hay các thương hiệu đại lam huyết (*) xa xỉ, đắt tiền khác.

(*) Thương hiệu thời trang Trung Quốc có tồn tại một số định nghĩa: thương hiệu lam huyết, thương hiệu hồng huyết và thương hiệu tiểu lam huyết. Trong đó thương hiệu đại lam huyết bao gồm: Louis Vuitton, Chanel, Gucci, Prada, Dior, Calvin Klein.

Rồi sau khi tốt nghiệp, cô ấy không chịu đi làm mà chỉ dùng thẻ của tôi để đi mua sắm, thẩm mỹ…

Hơn nữa tôi còn chụp lại đoạn chat với cô ấy, hình ảnh cô ấy khoe khoang mình đi mua sắm nhiều thế nào, ảnh cô ấy thường xuyên dùng phòng tập thể thao, tụ tập với đám bạn thân, thẩm mỹ viện… tương ứng với tổng chi phí trên hóa đơn.

Còn có số tiền mà tôi chuyển cho em trai cô ấy mua nhà, tặng quà cho bố mẹ cô ấy tốn khoảng hơn mười vạn.

Tôi tổng hợp đủ bằng chứng rồi tung lên mạng.

Quan trọng nhất là một đoạn video và một bản ghi âm.

Ngày xảy ra tai nạn xe cộ, Trình Lâm không để ý đến an nguy của mẹ tôi, hình ảnh cô ấy ép tôi đưa cô ấy ra sân bay đều bị camera hành trình trong xe ô tô ghi lại.

Ích kỷ, vô lý, kiêu ngạo, càn quấy, tất cả đều được thu hết.

Một bản ghi âm khác được quay vào ngày cả nhà bọn họ tới nhà tôi náo loạn, tôi đã sớm có chuẩn bị, ấn nút ghi âm điện thoại di động trong túi.
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 10


Đúng vậy, rõ ràng trước đó cậu còn nói cái gì cũng lấy con gái tôi làm đầu, là cậu đồng ý đưa nó ra sân bay trước rồi phải không? Cuối cùng cậu lại lật lọng, còn trách ngược lại Lâm Lâm nhà tôi. Giờ không phải mẹ cậu đã bình an rồi còn gì? Vợ chồng son ầm ĩ thì ầm ĩ, cậu nhường nó nhiều một chút là được, sao lại nói không muốn kết hôn nữa chứ? Trước kia cậu chẳng hành xử như vậy bao giờ, chẳng lẽ cậu có tình nhân bên ngoài sao!”

“Đồ vô dụng, con cầu xin hắn làm gì? Cốt khí của con ở đâu? Rõ ràng người ta chơi chán con rồi muốn đạp con đi, con còn ở đây liều mạng muốn quấn lấy người ta làm gì! Mất hết cả mặt mũi!”

“Chỉ có mười vạn đã muốn đuổi chúng tôi đi? Anh đã nói sẽ cho chị tôi ba mươi vạn tiền sính lễ cơ mà, tiền đâu? Mau đưa đây! Tôi còn cần số tiền này để cưới vợ đó, anh muốn quỵt nợ sao? Nằm mơ đi!”

“Con gái tôi chung chăn gối với cậu nhiều năm như vậy, đâu phải cậu nói không cần là không cần chứ. Muốn chia tay cũng được, cậu phải đền bù năm vạn phí tổn thất thanh xuân! Bằng không chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”



Lời nói hùng hổ dọa người của cả nhà phối hợp với phụ đề cực kỳ rõ nét đều được tôi thêm vào video.

Đăng lên tài khoản xã hội.

Cộng thêm việc A Linh và bạn trai cô ấy ra mặt làm sáng tỏ, cùng với bằng chứng từ đoạn camera ghi hình trong văn phòng ngày tăng ca, chứng tỏ rằng tôi và A Linh chỉ là đồng nghiệp làm việc bình thường. Tất cả bằng chứng đều có mốc thời gian rất rõ ràng.

Chứng thực một nhà Trình Lâm chỉ vì tiền tài lợi ích nên mới nói xấu rồi phỉ báng tôi, tâm địa độc ác.

Đủ loại chứng cứ, có trật tự thời gian, tường tận cụ thể đã thành công xé nát lớp mặt nạ giả dối của bọn họ, lộ ra bộ mặt đáng ghê tởm kia.

Tôi rèn sắt khi còn nóng, đập thêm tiền quảng cáo đẩy video kia lên top thịnh hành.

Cũng nhờ một người bạn có chút tài năng trong mảng truyền thông giúp tôi chia sẻ đoạn video kia rộng rãi hơn.

Dùng ma pháp đánh bại ma pháp, đúng theo cách bọn họ đã đối xử với tôi lúc trước, vả mặt bọn họ một cái thật mạnh.

12.

Quả nhiên chiêu này rất có hiệu quả, không tới hai ngày, cư dân mạng lập tức nhảy thuyền, hướng gió thay đổi 180 độ.

“Con đàn bà kia còn chẳng biết phân biệt đúng sai nữa sao? Mạng người quan trọng như vậy mà nó còn muốn người ta chăm sóc nó trước, nếu như đó là vợ tôi thì tôi đã đá nó ra khỏi xe luôn rồi!”

“Cả nhà không biết xấu hổ là gì! Về sau mọi người phải nhìn mọi việc từ hai phía, không được để bọn họ lừa gạt!”

“Tôi nói rồi mà, đáng ra mọi người không nên bị một con nhãi ranh dắt mũi mới phải, nói dông nói dài cuối cùng chính là nói dối, bị người xấu che mắt. Về sau mọi người nên giữ trạng thái tỉnh táo thì hơn, mấy người có biết chỉ cần mấy người tùy tiện nói một câu đã ảnh hưởng đến cuộc sống của người ta nhiều như thế nào hay không? Lời đồn đãi là vũ khí đáng sợ nhất, là vũ khí vô hình đó!”

“Tôi xin rút lại lời nói lúc trước, cái gì mà nữ thần chứ, là nữ thần kinh mới đúng!”



Trình Lâm xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp liên tiếp cúi đầu, ăn nói khép nép giải thích, nói rằng tôi đang trả đũa, nói xấu cô ấy.

Nhưng đối mặt với bằng chứng rõ ràng mà tôi cung cấp, cô ấy không thể phản bác được câu nào.
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 11


Tiếng mắng chửi bùng nổ trong phòng phát sóng trực tiếp, còn bị người ta liên tiếp tố cáo, cuối cùng bị phong sát vĩnh viễn.

Nghe nói cô ấy còn bị công ty quản lý cưỡng chế hủy hợp đồng.

Bản hợp đồng với công ty quản lý vốn là một cái bẫy, cần bồi thường 80 vạn phí hủy hợp đồng.

Tiền kiếm được lúc trước đều nộp lại hết cho công ty, sau khi móc sạch của cải, cô ấy còn thiếu đúng 50 vạn mới đủ để trả tiền bồi thường.

Cô ấy chỉ có thể năn nỉ bố mẹ bán tài sản để trả nợ.

Cô ấy còn nói mình đã nổi tiếng rồi, sau này có thể Đông Sơn tái khởi, kiếm lại được.

Bố mẹ bị cô ấy lừa bán nhà.

Lúc trước em trai cô ấy vốn đã gom đủ tiền mua nhà trả góp đầu tiên, cuối cùng lại bị cô ấy lén lút cầm đi đầu tư, giờ đã hết sạch.

Cho nên hiện tại một nhà bọn họ chỉ có thể ở trong một căn phòng nhỏ tối tăm chật chội.

Trình Lâm còn không ngừng thao túng tâm lý bọn họ, với mỹ mạo của mình thì về sau nhất định sẽ gả cho người có tiền, sẽ cho mọi người một cuộc sống tốt hơn.

Trong khi cô ấy đang nghĩ mình may mắn thoát khỏi kiếp nạn lần này thì chợt nhận được thư mời ra hầu tòa.

Tôi kiện cô ấy với tội danh bịa đặt, phỉ báng, bôi nhọ danh dự của người khác và kích động bạo lực trên mạng xã hội.

Cô ấy ngụy biện rằng đó chỉ là hiểu lầm, đến cô ấy cũng là người bị hại.

Đáng tiếc bây giờ hướng gió đã thay đổi, không còn ai đồng tình với cô ấy nữa.

Thẩm phán hỏi xem liệu tôi có thể hòa giải với họ hay không.

Tôi đáp lại: “Kiên quyết không hòa giải, phải làm đến cùng!”

Trình Lâm khóc đến nỗi nước mắt lưng tròng: “Dương Vũ Hàm, anh thật sự tuyệt tình như vậy sao? Hai chúng ta quen biết nhiều năm như vậy mà anh nhất định phải so đo đến vậy sao?”

Tôi lạnh lùng cười nhạo: “Vậy lúc cô phỉ báng tôi, chửi bới tôi, kích động mọi người sỉ nhục tôi ấy, cô có từng suy nghĩ đến đoạn tình cảm đó hay chưa?”

Cô ấy cứng họng đứng tại chỗ, trong mắt chỉ còn vẻ suy sụp.

Nhân chứng vật chứng đều có, chứng cứ vô cùng xác thực.

Kết quả của phiên tòa nhanh chóng được công bố, cô ấy bị kết án hai năm tù giam.

Bố mẹ Trình Lâm vốn tưởng rằng còn có thể dựa vào cô ấy để làm giàu, lúc bọn họ nghe được kết quả xét xử thì vô cùng choáng váng.

Mẹ Trình gào khóc, thiếu chút nữa ngất đi.

Không phải bọn họ đau lòng vì con gái phải vào tù chịu khổ mà là vì cả nhà đã dồn tiền trả nợ thay cho cô ấy, kết quả đã thành công dã tràng.

Bố Trình Lâm xông lên điên cuồng tát cô ấy, mắng cô ấy liên lụy em trai, liên lụy người một nhà, đúng là sao chổi xui xẻo.

May là còn có nhân viên bảo an mạnh mẽ kéo ra mới ngăn lại được.

Khóe miệng Trình Lâm nhuốm máu, mái tóc rối bù, sắc mặt vàng như nến, ánh mắt dại ra, dường như không tin vào kết quả này.

Khi bị cảnh sát mang đi, trong ánh mắt đỏ bừng kia còn tràn ngập sự không cam lòng.

13.

Cuộc sống của tôi đã trở lại đúng hướng.

Sau khi trải qua khoảng thời gian hỗn loạn này, tôi không có tâm tình gì nữa mà chỉ biết vùi đầu vào công việc.

Năm nay, công ty chính thức treo biển hành nghề.

Đến khi tôi có đủ kinh nghiệm và kỹ thuật sau nhiều lần tham gia dự án hợp tác, tôi được thăng chức lên làm giám đốc và giảng viên cao cấp, chủ yếu chịu trách nhiệm nghiên cứu và phát triển các sản phẩm phần mềm nội bộ của công ty, tiền lương cũng tăng gấp đôi.
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 12


Tuy cuộc sống của tôi hơi bận rộn nhưng rất phong phú, chậm rãi bước ra từ trong vũng bùn.

Đặc biệt là khi tôi được tiếp xúc với nhân tài hàng đầu trong ngành, giao lưu học tập và đàm phán hạng mục, sau khi gặp đủ phụ nữ giỏi giang ưu tú, giờ nghĩ lại mới thấy Trình Lâm chỉ có bề ngoài xinh đẹp, cảm giác cô ấy cũng chỉ có thế mà thôi.

Rốt cuộc tôi cũng hiểu ra được một đạo lý: Dù phụ nữ có xuất sắc đến đâu mà bản chất lại nhỏ nhen, ích kỷ thì đó cũng chỉ là một bình hoa, không hơn không kém.

Trên đời này, thứ không thiếu nhất chính là sắc đẹp.

Thời gian trôi qua, đôi khi tôi còn không thể nhớ được Trình Lâm trông như thế nào nữa.

Xem ra, cuối cùng thì người hay giả vờ giả vịt cũng sẽ mất hút trong đám người mà thôi.

Một lần nữa nhìn thấy Trình Lâm là sau khi cô ấy mãn hạn ra tù.

Bố mẹ đã từ mặt cô ấy, thế nên cô ấy chỉ có thể cố gắng đi tìm việc làm.

Mấy năm yêu đương, tôi không để cô ấy chịu khổ gì bởi vậy kinh nghiệm xin việc của cô ấy bằng 0.

Sau nhiều lần trắc trở, rốt cuộc cô ấy đã quyết định hạ thấp yêu cầu đến trung tâm thương mại làm nhân viên hướng dẫn.

Tôi gặp cô ấy vào lúc cuối tuần khi đi mua sắm.

Lúc đó cô ấy đang sắp xếp hàng hóa trước tủ đông.

Cô ấy đụng phải tầm mắt tôi, đồng tử co rút lại, giả vờ không nhìn thấy.

Hoảng hốt xoay người, vội vã chạy đi.

Trong lòng tôi không có chút gợn sóng, không có hả hê khi người khác gặp họa, cũng không có cảm xúc khác.

Bởi vì chuyện của cô ấy đã sớm không liên quan gì đến tôi nữa.

14.

Có lẽ trời sinh Trình Lâm đã có thể chất cá chép hóa rồng, ba tháng sau, tôi nghe nói cô ấy kết hôn chớp nhoáng với một người nước ngoài.

Người nước ngoài kia khoảng 50 tuổi, là một thương nhân, có một công ty rất lớn, đã ly dị nhiều năm.

Người nước ngoài đến trung tâm thương mại mua đồ thì đụng phải Trình Lâm đang giới thiệu mặt hàng, người kia lập tức bị cô ấy thu hút, bắt đầu theo đuổi rất mãnh liệt.

Người nước ngoài có vẻ cực kỳ bao dung, tỏ vẻ không ngại Trình Lâm từng có tiền án.

Trình Lâm mừng rỡ như điên, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, rất nhanh đã đáp ứng lời cầu hôn của người kia.

Cô ấy đã có cuộc sống của một người phụ nữ giàu có mà cô ấy hằng mơ ước.

Da mặt càng ngày càng dày, không để ý việc người thân và bạn bè trêu chọc, khinh bỉ, cô ấy còn nói mình là người may mắn, trong họa có phúc.

Một năm sau, cô ấy cố ý lái xe siêu sang trọng xuất hiện ở công ty tôi.

Mặc bộ váy cao cấp, tay xách túi hàng hiệu phiên bản giới hạn.

Cô ấy tháo kính râm ra, mặt mày hớn hở: “Thế nào, gần đây có khỏe không? Hả anh lập trình viên nhỏ.”

“Chắc anh không ngờ nhỉ, con kiến từng bị anh giẫm nát dưới lòng bàn chân đã tái sinh rồi! Hơn nữa tôi còn có cuộc sống tốt đẹp hơn trước kia nhiều!”

Cô ấy cố ý nâng cao âm điệu của chữ ‘nhỏ’.

Tôi lạnh lùng đáp lễ: “Cảm giác ở bên ông già 50 tuổi có tốt không? Định làm phú bà hả?”

Cô ấy tức giận đến nỗi lớp phấn trên mặt cũng run lên, rất nhanh đã bình tĩnh lại, khôi phục bộ dáng phong tình vạn chủng lúc đầu:

“Hừ, tôi còn phải cảm ơn anh đó. Nếu không nhờ anh chia tay trước thì đời này tôi chẳng được trải nghiệm cuộc sống xa hoa phú quý nhường này. Ha ha, còn tên quỷ nghèo đói nhà anh c.h.ế.t chắc rồi!”
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 13


Thực ra bây giờ tôi đã mở công ty riêng, sáng lập đội ngũ, liên tục nhận dự án liên quan đến viễn thông, điện lực, tàu điện ngầm, trang web hay xây dựng hệ thống quản lý thông tin doanh nghiệp và rất nhiều lĩnh vực khác. Vì công ty của tôi đang trong giai đoạn khởi nghiệp nên có rất nhiều tiềm năng.

Đương nhiên, trong mắt cô ấy thì tất cả vẫn là vô giá trị.

Nhưng tôi không quan tâm lắm.

Tôi hiểu rất rõ cái bệnh công chúa của cô ấy.

Cứ chờ mà xem, chưa chắc cuộc sống của cô ấy đã tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu.

15.

Đúng là miệng quạ đen, tôi mới chỉ nói một câu mà nó đã thành hiện thực.

Nửa năm sau, tôi nghe nói Trình Lâm đã ly hôn.

Nghe bạn bè nói, sau khi cô ấy gả cho người nước ngoài kia, vì đối phương lớn hơn mình hai mươi mấy tuổi nên cậy sủng sinh kiêu, vẫn bảo trì được diễn xuất tinh tế động lòng người kia.

Suốt ngày sai khiến người ta làm này làm kia.

Người ta họp thì cô ấy gọi điện thoại liên tục. Nếu người ta không nhận thì một tuần không cho chồng vào phòng ngủ.

Người nước ngoài đi công tác thì cô ấy nhất định phải đi theo, ảnh hưởng đến hành trình và công việc của người ta.

Người nước ngoài cùng thư ký đi ra ngoài nói chuyện, cô ấy liền chạy đến công ty cãi nhau ầm ĩ, túm tóc cô thư ký mắng người ta là đồ tiện nhân, dám câu dẫn chồng mình.

Đám nhân viên ở công ty bắt đầu bàn luận vì sao ông chủ lại cưới một người đàn bà chanh chua như vậy.

Người nước ngoài đã trở thành đề tài câu chuyện, trở thành trò cười của công ty, mất hết thể diện.

Bởi vì chênh lệch tuổi tác nên ban đầu, người nước ngoài cực kỳ yêu chiều cô ấy, sau dần người kia đã không còn chút nhẫn nại nào, không thể chịu đựng được sự náo loạn của cô ấy.

Có may mắn hơn nữa cũng bị Trình Lâm xóa bỏ sạch sẽ.

Rốt cuộc cũng đến ngày giọt nước tràn ly.

Mẹ của người nước ngoài đã lớn tuổi, cần người chăm sóc, người nước ngoài đón bà về nước ở cùng.

Dường như Trình Lâm ăn phải trái pháo, điên cuồng đập phá đồ đạc:

“Không phải lúc trước anh nói sẽ không đón bà ấy về sao? Thế đây là cái gì! Anh chẳng hề tôn trọng em chút nào cả!”

Người nước ngoài nói chuyện nửa tiếng Trung nửa tiếng Anh, kiên nhẫn giải thích với cô ấy rằng mẹ mình bị bệnh, cần con trai ở bên cạnh chăm sóc.

Trình Lâm nhất quyết không buông tha, làm loạn một hồi, thậm chí còn nói lời th* t*c công kích mẹ người ta.

Khi cậu bạn nói đến đây, tôi chợt cảm thấy tình tiết câu chuyện có chút quen thuộc.

Từng cảnh tượng trước đây lướt qua trước mắt tôi như một bộ phim điện ảnh.

Trước kia cô ấy cũng hành xử y như thế với tôi, với mẹ của tôi.

Đây không phải là những gì tôi đã trải qua sao?

Trình Lâm giống như mụ phù thủy, di dời bóng ma đã từng áp đặt lên người tôi lên người nước ngoài kia.

Trói buộc, giẫm đạp lên tình yêu chân thành của đối phương dành cho cô ấy, dương dương tự đắc rằng mình đang được người yêu tôn sùng, sủng ái.

Thói hư tật xấu của một người đã khắc sâu vào tận xương tủy, cho dù cô ấy có thân phận gì đi nữa thì cũng khó có thể thay đổi.

Bộ dáng vũ nhục điên cuồng công kích mẹ người nước ngoài đã hoàn toàn chọc giận hắn.

Người nước ngoài không nhịn được vung tay với cô ấy.

Vóc dáng người nước ngoài vốn cao lớn, lúc xuống tay không chút kiêng nể gì nên đã đ.ấ.m vỡ thận của cô ấy.

Cuối cùng vẫn phải nhờ hàng xóm đưa cô ấy đến bệnh viện cấp cứu.
 
Bạn Gái Mắc Bệnh Công Chúa
Chương 14


Cắt bỏ thận bên phải mới coi như bảo toàn được tính mạng.

Vì cần tiền cứu chữa, cuối cùng cô ấy đồng ý hòa giải với người nước ngoài.

Sau khi nhận được một khoản tiền bồi thường, hai bên vội vàng làm thủ tục ly hôn.

Sau khi xuất viện, cô ấy không được người nhà chăm sóc chu toàn.

Em trai cô ấy bán hàng đa cấp đã bị bắt, còn bố mẹ cô ấy mở một quán nhỏ bán chút đồ tạp hóa mới miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai, vốn chẳng thèm quan tâm đứa con gái kia.

Tình trạng của cô ấy ngày càng xấu đi, gây nhiễm trùng đường tiết niệu.

Phần đời còn lại đều phải dựa vào việc lọc m.á.u để kéo dài tính mạng.

Cô ấy nhờ bạn bè xin số điện thoại của tôi.

Lúc điện thoại kết nối, từ ống nghe truyền đến giọng nói yếu ớt vô lực của cô ấy:

“Dương Vũ Hàm, anh có thể… có thể đến thăm tôi không?”

16.

Cô ấy nói thời gian trước mình bị tắc nghẽn mạch máu, thiếu chút nữa đã chết, cô ấy phải cố gắng lắm mới lết được đến bệnh viện chữa trị.

Tôi đi đến bệnh viện nhân dân phía Tây.

Sắc mặt cô ấy tái nhợt, miệng vết thương trông vô cùng đáng sợ, gò má lõm sâu, gầy trơ cả xương.

So sánh với phú bà phong quang vô hạn, khoe khoang trước mặt tôi khoảng một năm trước như thể hai người khác nhau vậy.

Cô ấy cúi mặt xuống, giọng nói trầm thấp mở miệng: “Có phải tôi rất xấu hay không?”

Tôi bình tĩnh nói: “Có đẹp hay không cũng không quan trọng.”

Hiện tại tôi đang giữ tâm thái bình thản, không phải đến đây để chê cười, cũng không mang theo lòng thương hại đến quan tâm cô ấy.

Bây giờ, cô ấy đối với tôi mà nói cũng chỉ là người lạ từng quen.

Cô ấy nở nụ cười tự giễu: “Cũng đúng, năm đó tôi đẹp như vậy mà anh còn không cần tôi mà.”

“Chỉ có thể trách tôi quá coi trọng bản thân. Nghĩ tới nghĩ lui, anh mới là người đối xử tốt nhất với tôi.”

“Là do tôi không biết quý trọng, thật xin lỗi…”

Cô ấy chống cánh tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương lên đầu gối, che mặt, đau đớn nghẹn ngào.

Tôi trầm mặc, lễ phép chỉnh lại góc chăn cho cô ấy.

Trình Lâm ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập bi ai và hối hận:

“Dương Vũ Hàm, cảm ơn anh còn chịu đến thăm tôi, cũng chỉ có anh nguyện ý đến thăm tôi. Bố mẹ tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với tôi, em trai tôi còn thường xuyên đến quấy rầy, ép tôi nghĩ ra biện pháp trả tiền giống như lúc trước bố mẹ phải bán nhà trả nợ cho tôi. Tôi thật sự sắp bị ép c.h.ế.t rồi!”

“Cô tự chăm sóc bản thân cho tốt. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi đến thăm cô.”

Tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Trình Lâm khàn giọng, gian nan nói: “Nếu lần đó tôi bảo anh đưa mẹ đi bệnh viện trước, cũng không cãi nhau với anh thì có phải chúng ta sẽ không chia tay, bây giờ đã sống hạnh phúc vui vẻ rồi phải không?”

Tôi dừng bước, đưa lưng về phía cô ấy: “Không, cô có từng nghĩ tới vấn đề giữa chúng ta chưa, ngoại trừ lần đi bệnh viện đó, còn có chuyện ở công ty, ở khu vui chơi, lúc đi rạp chiếu phim, lúc đi Tây An, lúc đi Singapore, cho dù là lúc đi chợ bình thường cũng có vấn đề ấy?”

“Vấn đề không phải là lần nào, mà là mỗi một lần.”

Trình Lâm kinh ngạc im lặng.

Tôi bước nhanh rời đi.

Hết.
 
Back
Top Bottom