Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạn Cùng Phòng Là Gay - Độ Hải Bất Thị Y Sinh

Bạn Cùng Phòng Là Gay - Độ Hải Bất Thị Y Sinh
Chương 10: 10. Vì tôi là gay



Tối Chủ nhật, tôi và A Việt mời thầy Bùi cùng cậu bạn trai nhỏ của anh ta đi ăn ở một quán cơm gia đình.

Đây cũng là chỗ tôi với A Việt hay lui tới, thậm chí em ấy còn từng học nấu ăn từ đầu bếp ở đây.

Vừa vào phòng riêng, cậu bạn trai nhỏ kia nắm tay thầy Bùi cười vui vẻ. Nhưng vừa nhìn thấy tôi, mặt cậu ta liền xụ xuống, làm tôi có chút ngại ngùng.

Dù vậy, tôi cũng chẳng để tâm lắm, da mặt tôi dày mà, với cả lý do cậu ta không ưa tôi cũng rất chính đáng.

Cậu ta với A Việt rất thân nhau, vừa vào là cậu ta lập tức chạy đến chỗ A Việt, cười nói ríu rít đủ thứ.

Tôi thì tranh thủ trò chuyện với thầy Bùi: "Thầy Bùi này, trước đây giữa chúng ta có chút hiểu lầm, tôi đối xử với anh không được tốt lắm, mong anh bỏ qua nhé. Còn phải cảm ơn anh và Tiểu Tinh nữa, nhờ hai người mà tôi với A Việt mới có thể phá bỏ được lớp màn mỏng đó."

Thầy Bùi cười nhạt: "Không sao, tôi với Tiểu Trạch là lợi dụng lẫn nhau thôi."

Tôi ngạc nhiên: "Anh với Tiểu Tinh á?"

"Trước đây tôi và Tiểu Tinh cãi nhau, em ấy còn định ra nước ngoài để trốn. Tôi với Tiểu Trạch cùng nhau diễn một vở kịch, cuối cùng cũng dụ được em ấy về."

"Dụ gì mà dụ chứ, rõ ràng là lừa về! Anh ấy còn dám lừa tôi rằng sắp ra nước ngoài kết hôn với anh Việt nữa! Tôi nghe xong thì tức xì khói! Tên trời ơi đất hỡi này, lúc đó chúng tôi mới chia tay có hai tháng thôi mà anh ấy đã tìm được người kết hôn rồi. Thế chẳng phải là cắm sừng tôi à, không thì cũng là tôi bị biến thành bé ba thôi! Tôi tức quá liền lao thẳng đến nhà, định tát cho gã đàn ông khốn nạn này hai cái, ai ngờ anh ấy bảo chỉ là nói dối rồi còn lừa tôi lên giường nữa! Anh đúng là đồ lưu manh đại bịp bợm." Tiểu Tinh tức giận nói.

Thầy Bùi vội vàng kéo người lại, ôm cậu ta vào lòng.

Nhìn cảnh này tôi cũng thấy có chút khó chịu, liền xích lại gần A Việt, ghé tai em ấy hỏi nhỏ: "Muốn kết hôn với ai cơ?"

"Anh không có tư cách ghen đâu nhé, lúc đó anh vẫn còn là trai thẳng mà."

"Hừ, sau này chúng ta cưới nhau!"

A Việt nhìn tôi chằm chằm, nhướng mày nói: "Ừm, ít nhất cũng phải có hai căn nhà, hai chiếc xe, sính lễ một triệu tệ, không thì miễn bàn."

"A Việt này, câu này là do em tự nhận mình làm vợ anh đấy nhé! Sau này anh gọi 'vợ ơi', em mà không đáp là không được đâu!"

"Chờ anh gom đủ mấy thứ kia đã rồi nói."

"Mẹ anh chắc chắn thích em, đến lúc đó tất cả đều là của em!"

"Hơ hơ."

"Cho nên em phải học cách lấy lòng mẹ chồng, hiểu không?"

"Xéo!"

"Thôi nào thôi nào, hai người đừng có tình tứ nữa, đồ ăn lên hết rồi, ăn đi, em đói lắm rồi!" Tiểu Tinh không nhịn nổi nữa nên giơ đũa bắt đầu chén.

Tôi cũng gắp vài miếng thức ăn bỏ vào bát A Việt rồi mới ăn phần mình.

Tiểu Tinh nhìn không vừa mắt, phô trương há miệng về phía thầy Bùi: "Chồng ơi, đút em!"

Thầy Bùi cũng phối hợp, đút liền mấy miếng.

Tôi thấy thế sao chịu thua, lập tức gắp một miếng thịt đưa đến trước mặt A Việt:

"A Việt, ăn nè em!"

Nhưng em ấy lại không nể mặt tôi chút nào, né thẳng luôn.

Tiểu Tinh lập tức cười phá lên: "Tôi nói này, anh làm 1 mà không xứng chút nào, ngay cả vợ cũng chê anh kìa!"

"A Việt, ăn đi mà, cho anh chút thể diện đi. Em nhìn thằng nhóc kia kìa, được đà lấn tới luôn kìa." Tôi hơi làm nũng một chút, cuối cùng A Việt cũng chịu nể mặt tôi.

"Thấy chưa em trai, anh Việt của cậu thương tôi lắm đó, gắp đồ ăn nhiều cũng mệt mà. Đúng không, A Việt?"

"Ừ, anh nhanh ăn phần mình đi."

Tiểu Tinh ngồi bên kia cười phá lên.

Ăn uống xong xuôi, Tiểu Tinh bỗng nhìn thầy Bùi nói: "Chồng ơi, em no rồi." Rồi cậu ta ghé sát vào tai anh ta thì thầm, "Mình về ình ịch đi!"

Rõ ràng là hành động thì giống như đang thì thầm, nhưng âm lượng lại hoàn toàn không nhỏ chút nào.

Tôi và A Việt nghe rõ mồn một.

Không khí xung quanh lập tức đóng băng. Cả bốn người chúng tôi đều chưa uống rượu, vậy mà mặt ai cũng đỏ bừng.

Thầy Bùi không trả lời, nhưng có vẻ cũng đang định chuồn cùng cậu ta.

Tôi bèn nói: "Vậy hôm nay đến đây thôi, không làm lỡ chuyện tốt của hai người."

Nói xong, tôi đứng dậy đi vệ sinh, tiện thể tính tiền luôn.

Quán ăn còn tặng kèm chúng tôi hai chiếc bánh ngọt. Tôi xách bánh trên tay, đang định đẩy cửa bước vào thì bỗng nghe thấy giọng của Tiểu Tinh vọng ra từ bên trong.

"...Mặc dù thấy chuyện tình đơn phương trở thành hiện thực rất lãng mạn và hạnh phúc, em cũng mong hai anh mãi hạnh phúc. Nhưng kiểu người thẳng như anh ta thực sự có thể cong sao? Em chỉ lo sau này anh ta chịu không nổi áp lực xã hội rồi lại quay về kết hôn với phụ nữ. Hơn nữa, hai người còn chưa từng làm chuyện đó, biết đâu anh ta vốn dĩ không thể chấp nhận được thì sao..." Câu chưa kịp nói hết đã bị thầy Bùi ngắt lời.

"Em không có ý gì đâu, chỉ muốn nhắc nhở anh Việt thôi mà. Em có một người bạn từng bị thiệt thòi rồi. Ban đầu, gã kia cũng nói yêu đương nghiêm túc, ai ngờ sau này lại quay về với bạn gái, còn bảo trước đó chỉ là tò mò muốn thử cho biết thôi. Nói chung là, anh Việt này, nếu anh ta mà dám đối xử với anh như vậy thì cứ nói với em, em sẽ tìm người xử lý anh ta ngay!"

Vừa nghe đến đây, tôi đẩy cửa bước vào: "Ăn tráng miệng nào. Bánh ở đây ngon lắm, nếu Tiểu Tinh thích thì cứ lấy cả hai hộp về luôn đi."

Tiểu Tinh thoáng lúng túng vì sự trở về đột ngột của tôi, vội vàng lắc đầu: "Không... không cần đâu, một hộp để cho anh Việt đi."

A Việt có vẻ hơi thất thần, chỉ im lặng cầm ly trà lên nhấp một ngụm.

Tôi nhìn em ấy như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.

Trước khi rời đi, thầy Bùi vỗ nhẹ lên vai tôi. Dù anh ta không nói gì, nhưng ý tứ tôi đều hiểu.

A Việt gom mấy món ăn thừa lại, nói là muốn mang về cho mèo.

"Tối nay hai đứa mình nhận nuôi nó luôn nhé."

"Em tưởng anh chỉ nói vậy thôi."

Tôi lập tức phản bác: "Sao có thể? Anh nghiêm túc đấy. Chỉ cần là thứ có thể khiến em vui thì anh đều sẽ nghiêm túc."

A Việt nói: "Em cứ nghĩ anh không thích động vật cơ mà?"

"Anh không quá thích, nhưng cũng không ghét. Ở cùng nhau vài ngày là quen thôi. Với cả, con mèo đó cũng dễ thương mà."

A Việt nhìn tôi, giọng trở nên nghiêm túc: "Nếu anh đã quyết định để hai đứa mình nuôi nó thì không được bỏ dở giữa chừng, phải có trách nhiệm đến cùng đó. Anh làm được không?"

Tôi cũng nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn: "Anh làm được."

A Việt bật cười, tôi cũng cười theo.

Khi về đến bụi cây dưới khu chung cư, A Việt mở hộp thức ăn, khẽ gọi: "Mao~ Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ơi~"

A Việt bắt chước tiếng mèo kêu mà đáng yêu thật sự.

Em ấy gọi tầm một phút thì có tiếng "meo~" vang lên. Chẳng bao lâu sau, một bé mèo xám trắng pha chút đen cùng quả đầu tròn trĩnh ló ra.

Tiểu Hoa quả thật đáng yêu, chỉ có điều hơi dơ một chút. Nhưng nó rất ngoan, tôi còn tưởng phải dỗ dành lâu lắm, có khi còn phải dùng lồ ng hay lưới để bắt, ai ngờ A Việt mới nói vài câu mà nó đã ngoan ngoãn đi theo về nhà.

Lần nữa, tôi lại bị sức hút của A Việt làm cho bất ngờ. Đúng là động vật có linh tính mà.

Tắm cho mèo là một cuộc chiến thực sự, nhất là khi đó là một bé mèo hoang mới chấm dứt chuỗi ngày lang thang.

Cuối cùng, tôi và A Việt đều bị ướt sũng, trên người dính đầy lông mèo, suýt nữa còn được Tiểu Hoa tặng thêm mấy vết cào làm quà ra mắt.

Ban đầu tôi định đổi cho Tiểu Hoa một cái tên nghe hay hơn, nhưng sau một hồi bàn bạc, hai đứa tôi vẫn quyết định gọi "Tiểu Hoa".

Có vẻ nó cũng quen với cái tên này rồi, nghe gọi là sẽ "meo meo" đáp lại ngay.

Buổi tối, bọn tôi dựng một góc làm ổ tạm thời cho Tiểu Hoa, nhốt nó vào phòng cũ của A Việt.

Đúng vậy, từ bây giờ, tôi và A Việt thực sự dọn về ở chung đúng nghĩa đen.

Buổi tối, tôi có thể ôm A Việt ngủ một cách đường hoàng. Cảm giác đó chỉ có thể nói là: Tuyệt cà là vời!

Nằm trằn trọc suy nghĩ một hồi, trước khi ngủ, tôi khẽ nói với A Việt: "A Việt, anh là gay, nên anh yêu em. Em hiểu ý anh không?"

A Việt im lặng rất lâu, sau đó mới nhỏ giọng đáp: "Ừm."

Trước đây, khi còn mơ hồ về xu hướng tính dục của bản thân, tôi hay tự thuyết phục mình rằng tôi là song tính, như thế sẽ có vẻ cao cấp hơn, hoặc ít ra là an toàn hơn.

Tôi cũng từng đọc một câu trên mạng: "Tôi không phải đồng tính, tôi chỉ tình cờ yêu một người cùng giới mà thôi."

Mới nhìn qua, câu này nghe như đúng với lòng tôi, lúc đó tôi còn coi nó như chân lý không thể lay chuyển.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, câu nói đó thật vô trách nhiệm, thậm chí còn có thể khiến người mình yêu không có được cảm giác an toàn.

Tôi là gay, không có gì phải ngại thừa nhận cả. Và tôi yêu A Việt, nên tôi muốn cho em ấy cảm giác an toàn tuyệt đối.

Ừ, vì tôi là gay, nên tôi yêu A Việt.
 
Bạn Cùng Phòng Là Gay - Độ Hải Bất Thị Y Sinh
Chương 11: 11. Lần đầu tiên 👉👌



Hôm sau, A Việt rảnh nên định dẫn Tiểu Hoa đi tiêm vắc-xin và kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện thú y.

Lẽ ra tôi phải xin nghỉ để đi cùng, dù sao tay em ấy cũng chưa lành hẳn. Nhưng sáng nay lại có một cuộc họp quan trọng không thể trốn được, nên đành để A Việt vất vả một chút vậy.

Đến 12 giờ trưa, A Việt gọi cho tôi bảo đến đón con trai về nhà.

Tôi vui phát điên, rõ ràng là đón vợ với con trai cùng về mà!

Hai người họ đang ở một cửa hàng bán đồ cho thú cưng. Tôi vừa đến là đã thấy xung quanh chân A Việt là một đống đồ, còn có một cái thùng khá to.

Tôi chỉ vào cái thùng hỏi: "A Việt, cái gì đây em? Con trai chúng ta đâu?"

"Ở trong này nè, thùng vận chuyển cho thú cưng đó, an toàn hơn."

Tôi ngồi xổm xuống xem thử, quả nhiên qua cái ô cửa nhỏ có thể thấy Tiểu Hoa đang lười biếng nằm ườn trong đó. Tôi trêu nó mấy cái mà nó chẳng thèm để ý đến tôi.

"Sao không mua cho con loại giống balo trong suốt ấy? Nhìn đáng yêu hơn mà?"

"Có mua, nhưng cái đó chỉ để mang ra ngoài cho tiện thôi."

"Ừm, vậy mình về nhà thôi." Tôi nhìn quanh một lượt rồi khó khăn vác bốn túi đồ to tướng cho mèo lên, lẩm bẩm: "Con trai à, mẹ con cưng chiều con quá đấy!"

A Việt xách Tiểu Hoa đi đằng trước, chắc chẳng nghe thấy gì.

Ghế sau xe chật kín đồ đạc, đưa vợ với con trai đến cuộc sống mới thôi!

Nuôi mèo đúng là một việc rắc rối. Dọn phân, cho ăn thì đã đành, đó là chuyện hiển nhiên rồi. Nó cào sofa, tè bậy tôi cũng nhịn. Nhưng nửa đêm còn đứng trước cửa phòng gào lên đòi lên giường với chúng tôi, tôi vì nể mặt vợ nên cũng chẳng chấp với con trai.

Nhưng mà, nó lại không cho tôi sờ!

Nó chỉ quấn quýt bên A Việt, chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi. Tôi là ba nó cơ mà! Cảm giác này thực sự làm lung lay địa vị trong gia đình của tôi ghê.

"A Việt, cho anh ôm con trai một chút đi!"

A Việt nhẹ nhàng đặt con trai vào lòng tôi, tôi vừa định vuốt v3 thì nó lăn một vòng xuống đất, còn gầm gừ giận dữ với tôi.

Tôi tủi thân vô cùng nên tranh thủ nhào vào lòng A Việt: "A Việt, con trai chê anh rồi. Em ôm anh đi!"

A Việt rất ngoan ngoãn ôm tôi chặt hơn: "Có lẽ nó không muốn có hai người ba đó."

"Không, em là mẹ, anh mới là ba!"

"Cút đi." A Việt đẩy tôi không thương tiếc.

Sau hai tuần Tiểu Hoa về nhà, tay của A Việt cũng gần như lành hẳn, em ấy cũng tìm được một công việc mới gần đây. (Tôi bảo đến công ty tôi làm mà em ấy không chịu, hừ, kiêu kỳ thật đấy!)

Sinh nhật của A Việt cũng sắp đến rồi. Trước đây, bọn tôi toàn tổ chức đơn giản, hoặc ra ngoài xem phim, ăn uống, hoặc chỉ nấu ăn ở nhà.

Nhưng năm nay là sinh nhật đầu tiên kể từ khi chúng tôi chính thức bên nhau, nhất định phải làm một bữa ra trò.

Tất nhiên, vẫn chỉ có hai chúng tôi, để tiện cho việc... hề hề hề (cười nham hiểm chỗ này).

Tôi đặt mua đèn nháy, bóng bay, nến và mấy thứ trang trí khác trên mạng, sau đó hì hục trang hoàng lại nhà cửa. Cuối cùng, tôi tắt đèn, nhìn quanh một lượt, ôi chao, không khí phải gọi là đỉnh của chóp!

Tối đến, vừa thấy A Việt bước vào cửa, tôi liền nhảy ra từ phía sau làm em ấy giật cả mình.

Thế nên câu đầu tiên A Việt nói với tôi là: "Anh bị dở à?"

Câu thứ hai là: "Trời ơi, anh quê vãi!"

Tôi lôi ra đôi giày mà em ấy thích từ lâu nhưng tiếc tiền không dám mua, đưa tới trước mặt em ấy: "Chúc mừng sinh nhật, A Việt. Cuối cùng anh cũng có danh phận chính thức để tặng em đôi giày này rồi!" Thật ra tôi đã muốn mua tặng cho A Việt từ lâu lắm rồi.

Vậy nên, câu thứ ba của A Việt là: "Cảm ơn anh, em cảm động lắm."

Tôi bĩu môi: "Có vậy thôi á? Anh còn một món quà nữa, em mà xem xong là phải lấy thân báo đáp luôn!"

A Việt nhíu mày đầy hoài nghi.

Tôi làm bộ thần bí bước vào phòng, rồi rất nhanh bước ra lại: "Tèn ten, quà đến đây!"

Tôi nhìn biểu cảm ngày càng mờ mịt của A Việt, suýt chút nữa bật cười: "Không nhận ra à? Chính là anh nè!"

A Việt cũng bật cười: "Thôi đành miễn cưỡng nhận vậy."

"Vậy thì phải lấy thân báo đáp rồi." Tôi chậm rãi tiến lại gần A Việt, trong bầu không khí mà tôi cho là hoàn hảo, tôi đặt lên môi em ấy một nụ hôn.

A Việt hơi do dự một chút, nhưng rất nhanh cũng đáp lại tôi.

Hai người đều không mấy thuần thục, động tác có chút lúng túng, cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó.

Thế là hai đứa tôi dừng lại, nhìn nhau, tự giễu cười một cái, rồi lại im lặng hôn tiếp.

Lần này có vẻ như chúng tôi đã bắt kịp nhịp điệu, cứ thế hôn đến mức mặt đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

"Chúng ta vào phòng thôi." Tôi phấn khích hẳn lên.

"Em còn chưa tắm."

"Vậy anh tắm giúp em."

Tôi đẩy A Việt vào phòng tắm rồi thuận thế dồn em ấy vào tường: "A Việt, lần đầu tiên đã chơi trò tắm táp thế này, có hơi quá không em?"

"Kệ đi." A Việt chủ động hôn môi tôi.

Tôi có chút kinh ngạc, xem ra A Việt còn đói khát hơn tôi.

Hôn nhau một hồi, bọn tôi di chuyển vào buồng tắm. Tôi vặn vòi hoa sen, nước bắt đầu xối lên người hai đứa tôi.

Hai đứa mặc kệ, tiếp tục hôn nhau dưới làn mưa nhân tạo.

A Việt càng hôn càng mãnh liệt, như thể em ấy muốn bù lại tất cả những gì tôi nợ em trong chín năm qua.

Tôi yêu A Việt như thế này quá.

Tôi bắt đầu cởi áo của A Việt, em ấy cũng đồng thời tháo thắt lưng của tôi.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã hoàn toàn tr@n trụi. Tôi lại được chiêm ngưỡng bờ m ông trắng nõn, căng tròn của A Việt, còn có thể trực tiếp đưa tay bóp thử chúng. Cảnh tượng này đúng là quá sức chịu đựng, làm tôi suýt nữa chảy cả máu mũi.

A Việt vòng tay trái ôm eo tôi, dùng tay phải nắm lấy ch.ym tôi vuốt v3 nó.

Tôi hỏi em ấy: "Thích không?"

A Việt ngước lên nhìn tôi, rồi lại cúi xuống nhìn con hàng của tôi, khẽ nói: "Thích."

Tôi vui sướng tột độ, phấn khích vỗ một cái vào mông A Việt khiến em ấy giật mình, suýt nữa là nhào hẳn vào ngực tôi.

Tôi thuận thế ôm chặt A Việt vào lòng, rồi đưa tay sờ rãnh m.ông của em ấy: "A Việt, em có biết anh đã mong chờ ngày này bao lâu rồi không?"

"Em còn tưởng anh không muốn."

Câu nói này khiến tôi cảm thấy chua xót, chắc A Việt đã mong chờ lâu hơn tôi nhiều, nhưng em ấy lại nhẫn nhịn được, còn tôi thì không.

"Sao có thể chứ? Anh toàn nghĩ đến em để th.ẩm du bao nhiêu lần rồi, chỉ mong được ch!ch người thật thôi."

Hậu huyệt dù ướt đẫm nhưng còn khô khốc, tôi bóp chút sữa tắm thoa vào, nên ngón tay đầu tiên dễ dàng thâm nhập. Sau đó, tôi bắt đầu thử cắm ngón thứ hai.

"Mông của A Việt ăn được mấy ngón tay nào?"

"Ưm... a..." A Việt r3n rỉ hưởng thụ "Ba... ba ngón."

"Được, vậy thì ba ngón." Tôi bắt đầu cố gắng đưa ngón thứ ba vào.

Lỗ sau của A Việt rất khít, ướt át, ấm áp rất thoải mái, khiến tôi nóng lòng muốn cắm d.ương vật của mình vào.

Sau khi mở rộng một lúc, tôi cảm thấy chắc là ổn rồi, nên muốn A Việt xoay người để tôi thúc đ.ít em.

"Anh định làm ở đây thật à?"

"Chẳng phải em nói sao?"

"Em không có, hay là vào phòng ngủ đi, em hơi sợ."

Tất nhiên tôi phải nghe lời vợ rồi, nhưng vẫn hỏi: "Em sợ gì?" Tôi kéo khăn tắm lau sơ cho cả hai.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, A Việt nói: "Sợ kỹ thuật của anh kém quá."

Tôi không phục: "Cứ đợi anh đ.ụ em cho đến khi em phục đi, A Việt hư hỏng."

Hai đứa vừa vào phòng, tôi đẩy A Việt ngã xuống giường, đè lên người em ấy, sau đó cúi xuống li3m m út nhũ h0a của A Việt.

Li3m chưa được hai cái thì chúng đã c**ng cứng hết cả lên. Khi tôi dừng lại nhìn, hai cái núm đã ửng đỏ hết rồi, còn có hai vết răng mờ mờ nữa.

Tôi ngắm nhìn kiệt tác của mình, ngẩng đầu lên chờ A Việt khen thưởng.

A Việt mặc kệ tôi: "Anh có vào không đấy?"

"Vợ này, em sốt ruột rồi à? Gọi một tiếng chồng, anh sẽ phục vụ em ngay."

A Việt giả vờ giận: "Muốn đ.ụ thì đ.ụ, không đ.ụ thì thôi."

Đ.ụ chứ! Tất nhiên là phải đ.ụ rồi. Nhu cầu của vợ là quan trọng nhất mà.

Tôi xuống giường lấy bao cao su và gel bôi trơn, bôi thật nhiều vào hậu huyệt của A Việt, phần gel chảy ra tôi bôi lên con c.u đã đeo bao của mình.

"Em chắc chắn không gọi à? Không gọi chồng là không vào được đâu đấy." Tôi cố ý cọ xát b.uồi mình vào trước lỗ hậu của em ấy.

"Chồng ơi! Được chưa? Nhanh lên, anh đừng cọ nữa."

Tôi vui mừng khôn xiết nâng súng lên định lao vào, nhưng sao lại trơn thế này? Mỗi lần tôi nhắm ngay miệng lỗ định đâm vào, thì con ch.ym của tôi lại trượt ra ngoài, mấy lần như vậy làm tôi bắt đầu hoảng.

"Vợ... vợ ơi, sao nó... nó không vào được vậy? Em dạy anh với?"

A Việt cũng tức giận: "Mẹ nó, sao em biế..."

Chữ "biết" còn chưa tròn vành rõ chữ là tôi đã lao vào như định mệnh, làm A Việt hét "a" lên một tiếng.

"Em có sao không?" Tôi chỉ dám đưa "thằng nhỏ" vào một nửa, chứ không dám nhúc nhích.

Sau khi A Việt nói "không sao", tôi mới dám từ từ nhấp nhô: "Thế này có đau không?"

"Đau."

Tôi lại không dám động đậy nữa.

"Em thả lỏng chút có lẽ sẽ đỡ hơn."

"Anh đừng lo cho em, lần đầu tiên đều thế cả mà, với lại của anh to quá."

Sao tôi có thể không lo được chứ? A Việt đau đến mặt nhăn nhó hết cả rồi.

Ch.ym tôi còn một phần ba ở bên ngoài, tôi cúi xuống ôm lấy A Việt, chỉ dùng hai phần ba bên trong, bắt đầu nhấp: "Thế này có đỡ hơn không?"

"Ừm."

Tôi cảm giác mình bắt đầu ngộ ra bí kíp rồi.

Cuối cùng, tôi thử đưa toàn bộ vào. Sau cơn đau ban đầu, A Việt dần thả lỏng nét mặt, rồi phát ra tiếng r3n rỉ đầy hưởng thụ.

"A Việt, em bắt đầu thấy sướng chưa? Em đừng có diễn trước mặt anh đấy."

"Bắt đầu sướng rồi, nhưng vẫn còn đau."

Vậy là tốt rồi.

Tôi tiếp tục nhấp từ từ, rồi hôn A Việt.

Khoảng năm phút sau, tôi thấy A Việt đã thích ứng, nên nói: "Anh bắt đầu nhanh hơn nhé."

Nói rồi, tôi tăng tốc độ dập em, A Việt lại lộ ra vẻ mặt đau đớn làm tôi không khỏi chậm lại: "Sao thế em? Đau lắm à?"

"Không, đừng dừng lại, sướng, sướng lắm. Nhanh lên chồng ơi, nhanh lên."

Tôi được A Việt làm cho vui sướng, liền tiếp tục điên cuồng dập ẻm.

A Việt vừa bị tôi nện, vừa tự vuốt v3 ch.ym mình, vài phút sau đã x.uất tinh.

Tôi cũng sắp l3n đỉnh, sau vài cú thúc chậm rãi nhưng sâu, tôi rút d.ương vật ra, tháo bao cao su xuống, vuốt v3 vài cái rồi phóng t1nh lên bụng A Việt.

Tôi và A Việt ôm nhau nằm xuống: "A Việt, lát nữa chúng ta làm thêm lần nữa nhé? Được không em? Lần này mới làm một tư thế thôi."

"Ừm."

Nhận được câu trả lời của A Việt, tôi sướng gì đâu.

Sau đó tôi nghe thấy A Việt hỏi: "À mà anh cho con trai ăn chưa?"

Ch.ết mẹ rồi, trước đó tôi sợ Tiểu Hoa chạy lung tung làm đổ nến, nên đã nhốt nó ở trong phòng, sau đó A Việt vừa về là tôi quên m.ẹ luôn.

Tôi nở nụ cười ngượng ngùng lấy lòng với A Việt.

A Việt không nể nang gì đá tôi xuống giường: "Cho con trai ăn trước đi."
 
Bạn Cùng Phòng Là Gay - Độ Hải Bất Thị Y Sinh
Chương 12: 12. Mẹ ghé thăm



Từ khi tôi nhận ra mình thích A Việt, tôi đã từ chối tám buổi xem mắt mẹ sắp xếp.

Thế nên sau khi tôi từ chối buổi thứ chín vào sáng nay, mẹ tôi không nhịn được mắng tôi một trận: "Trần Khải Thành, có phải con bị bệnh gì không hả? Ba mươi tuổi đầu rồi không lo lấy vợ thì định làm gì?" Sau đó, bà còn giả vờ hỏi tôi một cách thầm kín: "Có phải con bị yếu khoản đó không?"

Tôi bật cười ngay tại chỗ: "Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng, con trai mẹ thật sự không có vấn đề gì hết. Con sẽ tự tìm bạn đời cho mình, đảm bảo sẽ làm mẹ hài lòng, được chưa?"

"Mày đừng có lừa mẹ nha, có bệnh thì chữa sớm đi, y học bây giờ phát triển lắm..."

Tôi không cho bà cơ hội nói tiếp bèn giả vờ sắp muộn giờ làm rồi cúp máy.

Đùa à, tôi mà có vấn đề khoản đó á?

A Việt giờ còn đi khệnh khạng kia kìa.

Ch.ết rồi, phải đi mua thuốc ngay.

Lỗ hậu của A Việt sưng hơi bị nặng. Mặc dù em ấy không trách tôi, nhưng tôi biết rõ đây đều là lỗi của tôi.

"A Việt, đều tại kỹ thuật của anh kém quá. Đợi em khỏi rồi mình luyện nhiều vào, em nhé."

A Việt đang tr@n truồng nằm sấp trên giường, em lạnh lùng quay đầu lườm tôi. Tôi thu lại nụ cười ngây ngô của mình, cuối cùng sờ em ấy một cái mới mặc quần cho A Việt.

"Đi thôi, anh đưa em đi làm."

9 giờ sáng thứ bảy, mẹ tôi không nói không rằng lại đến.

Bà gõ cửa bấm chuông mãi mà không ai mở cửa, nên cuống cuồng gọi cho tôi ba bốn cuộc điện thoại.

Ai ngờ điện thoại của tôi đang để chế độ im lặng nên tôi không nghe thấy, cuối cùng A Việt nghe điện thoại của mẹ tôi.

A Việt nghe xong thì sốt ruột tát tôi một phát làm tôi tỉnh ngủ. Chưa kịp hoàn hồn được hai giây, thì đã nghe thấy giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn khá lớn của em ấy: "Mẹ anh đến rồi!"

Tôi tiếp tục ngơ ngác thêm hai giây mới phản ứng lại: "Mẹ kiếp."

Nhìn những vết đỏ trên tấm ngực trần của A Việt, cùng với quần áo vứt lung tung trên sàn, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy hai chiếc bao cao su đã qua sử dụng trên đất nữa.

A Việt bắt đầu cúi xuống tìm quần áo, nhưng chúng đã chất đống hết cả lên, đến cả qu@n lót cũng không tìm thấy.

"Bỏ đi, mình mặc đồ mới."

Tôi vội vàng mở tủ quần áo, ném cho A Việt một chiếc qu@n lót, rồi lấy cho mình một chiếc, sau đó tiện tay lấy hai bộ đồ dài mà ít nhất cũng có thể ra ngoài gặp người ta được.

Cuối cùng, tôi nhét hết đống quần áo dưới đất vào tủ.

"Em ra mở cửa, anh mau dọn dẹp đi." A Việt nói rồi đi ra ngoài.

Tôi ném bao cao su trên sàn vào thùng rác để tránh bị mẹ tôi nhìn thấy, còn rút mấy tờ giấy phủ lên trên.

Rồi tôi nghe thấy giọng mẹ mình: "Trần Khải Thành nó đang làm gì vậy con? Đến điện thoại cũng không nghe máy nữa?"

"Anh ấy đang ngủ nên chắc là không nghe thấy ạ."

Sau đó, mẹ tôi bắt đầu gọi tôi, tôi định nằm lên giường giả vờ như mình vừa mới ngủ dậy, thì liếc thấy bao cao su và gel bôi trơn chưa cất kỹ bên cạnh gối.

Tôi vội vàng mở ngăn kéo nhét chúng vào, có lẽ tiếng động hơi lớn nên mẹ tôi nghe thấy.

"Trần Khải Thành, bây giả vờ ngủ đấy à? Đến mẹ mà mày cũng không muốn gặp luôn hả? Mẹ chỉ giục bây lấy vợ thôi, có gì sai chứ?"

Tôi nghe giọng mẹ tôi nói như sắp khóc, cũng không kịp giả vờ ngủ nữa, vội vàng dậy dỗ dành bà: "Mẹ, con không nghe thấy thật mà. Tối qua con ngủ muộn quá, điện thoại chắc là hết pin hay gì đó, chứ không thì sao con không nghe điện thoại của mẹ được?"

"Thôi được rồi, ra ngoài ăn cơm đi, mẹ cũng không nói nhiều với con nữa. Dù con có ghét mẹ thế nào thì chuyện cưới xin mẹ vẫn phải giục."

...

"Con không phải là không muốn kết hôn, chỉ là muốn kết hôn với người mình thích thôi, mẹ hiểu không?"

"Vậy thì con cũng phải đi làm quen người ta đi, chứ con cứ ru rú ở nhà thế này thì làm sao gặp được cô gái tốt nào được?" Mẹ tôi nói chí lý quá, tiếc là bà không biết con dâu bà đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng kia kìa.

"Tiểu Trạch, cô mang đồ ăn sáng cho các con đây. Có sữa đậu nành, bánh rán, bánh bao, với lại bánh khoai môn con thích nhất này." Mẹ tôi lần lượt lấy đồ trong túi ra.

A Việt đi đến bên bàn nhận lấy bánh khoai môn mẹ tôi đưa: "Cảm ơn cô ạ."

"Cảm ơn gì chứ? Cô còn chưa cảm ơn con đã chăm sóc thằng Thành nhà cô đó. Đợi nó cưới vợ rồi, cô bảo nó lì xì cho con một bao thật to."

Tôi cạn lời, mẹ tôi chuyện gì cũng có thể lôi chuyện cưới xin vào hết. Để tránh A Việt nghĩ nhiều, tôi vội vàng cắt ngang: "Haiz, mẹ, con ăn gì đây? Con đói muốn chết rồi."

Mẹ tôi lườm tôi một cái: "Biết đói mà còn ngủ trễ vậy hả? Con có biết thức khuya dễ đột tử lắm không?" Nói xong, bà nhét cho tôi một cái bánh bao với một chiếc bánh rán, "Tự kẹp vào mà ăn."

Bánh bao kẹp bánh rán, đúng món tôi mê hồi bé đây mà.

Mẹ tôi thích A Việt lắm, dù là thích theo kiểu coi em ấy như bạn tôi, nhưng lại hiểu rõ sở thích của em ấy hơn cả tôi nữa, nhiều khi còn bỏ quên tôi luôn.

"Tiểu Trạch à, nói thật với cô xem, thằng Thành có vấn đề gì không? Cô sắp xếp bao nhiêu cuộc xem mắt cho nó, mà hồi trước nó còn chịu đi vài lần, giờ thì một lần cũng không thèm đến. Chẳng lẽ nó có người yêu rồi mà không chịu nói cho cô biết hả?" Mẹ tôi hễ có cơ hội là sẽ nhắc đến chuyện này.

"Mẹ, mẹ đừng hỏi A Việt chuyện đó, sao mà em ấy biết được?"

"Mày đừng có chen vào! Mẹ đang hỏi Tiểu Trạch, tại bây mà mẹ chẳng bao giờ biết được gì cả!"

A Việt nuốt miếng cuối, rồi uống một ngụm sữa đậu nành trong túi, đáp: "Dạ cô, theo những gì con biết thì A Thành không có bạn gái đâu ạ. Nhưng cô đừng lo, với tính anh ấy thì cũng có khối cô gái thích đấy ạ."

Mẹ tôi có vẻ tin: "Thế sao nó vẫn ế hả con?"

"Tại con kén quá chứ sao, con muốn tìm người tốt như A Việt ấy."

"Thế Tiểu Trạch đã có bạn gái chưa con? Chưa thì để cô giới thiệu cho." Bà cố tổ của con ơi, giờ tới phiên A Việt bị kéo vào cuộc rồi.

"Cô ơi, cô đừng bận tâm con làm gì. Gia đình con như này, còn chưa có tiền mua nhà nữa, ai mà chịu lấy con chứ?"

Mẹ tôi thở dài: "Con đừng lo, chắc chắn sẽ có cô gái tinh mắt thôi. Không thì bảo thằng Thành cho con mượn tiền mua nhà đi."

Tôi bật cười, mẹ còn nhớ con trai mẹ cũng chưa có kết hôn không đấy?

Đúng lúc này, một tiếng mèo kêu lên, tôi và A Việt mới nhớ ra Tiểu Hoa vẫn bị nhốt mà chưa cho ăn.

Cả hai nhìn nhau, trong ánh mắt đầy sự bàng hoàng và hối lỗi.

"Ơ, tiếng mèo ở đâu thế? Hai đứa nuôi mèo à?" Mẹ tôi đứng dậy, dáo dác nhìn quanh.

"Mẹ, là con trai của con." Nói rồi tôi mở cửa phòng bế Tiểu Hoa ra, đặt trước mặt mẹ, "Nào, gọi bà nội đi con."

Vâng, chỉ khi đói thì con trai tôi mới chịu để tôi bế thôi.

"Bây đừng có ôm nó nữa! Dơ không vậy? Còn gọi là con trai nữa? Mày định để cái thứ nhỏ nhắn này phụng dưỡng tuổi già cho mình hả?"

A Việt lặng lẽ đi lấy thức ăn cho mèo, vừa nghe tiếng hạt rơi vào chén, Tiểu Hoa lập tức nhảy khỏi tay tôi, chạy ùa tới.

"Mẹ, Tiểu Hoa sạch sẽ lắm, con coi nó như con ruột, nên mẹ cũng phải xem nó là cháu nội chứ. Trẻ con mà không có bà nội thương thì tội nghiệp lắm."

Mẹ tôi bật cười vì tức: "Chỉ có cái thứ mèo này mà đòi làm cháu nội hả? Mẹ thấy mày bị thần kinh thật rồi."

Tôi cũng chẳng cãi lại, muốn chửi gì thì chửi, dù vậy thì con trai tôi vẫn là đáng yêu nhất.

Tiểu Hoa rất biết cách lấy lòng người, ăn xong là lân la tới dụi vào chân mẹ tôi. Bà vừa di chuyển chỗ khác, nó đã lập tức bám theo.

Thật lòng mà nói, tôi chưa từng thấy con mèo nào nịnh bợ đến vậy.

"Mẹ, mẹ thấy không? Con trai con thích mẹ lắm. Nó còn quấn mẹ hơn cả con nữa. Mẹ thử bế nó xem nào." Tôi khuyến khích mẹ.

"Dơ lắm không đấy?" Mẹ tôi tỏ ra có chút động lòng.

"Không dơ đâu, tắm rửa sạch sẽ, tẩy giun theo định kỳ, còn sạch hơn cả con luôn."

Mẹ tôi hừ một tiếng đầy khinh bỉ: "Thế thì chắc mày bẩn thật."

Tôi bế Tiểu Hoa lên nhét vào lòng bà. Ban đầu bà còn ghét bỏ ra mặt, nhưng sau lại bắt đầu xoa người nó.

Tiểu Hoa hưởng thụ ra mặt, mà có vẻ mẹ tôi cũng vậy: "Cũng ngoan phết nhỉ."

A Việt vào phòng làm việc, còn tôi với Tiểu Hoa thì ở ngoài xem TV với mẹ.

Đột nhiên Tiểu Hoa kêu "meo" hai tiếng, tôi đoán chắc nó muốn đi vệ sinh, liền buột miệng: "Con trai, đi tìm mẹ đi."

Nó nghe xong lập tức nhảy khỏi lòng mẹ tôi, rảo bước về phía phòng.

"Mẹ gì? Mẹ ai? Có hai con mèo lận hả?"

Lúc này tôi mới nhận ra mình lỡ lời: "Không có, con với A Việt hay đùa nhau thôi. Con làm ba, em ấy làm mẹ, hai đứa con cùng nhau nuôi Tiểu Hoa."

Mẹ tôi đột nhiên "ồ" lên một tiếng.

Hy vọng bà không nghĩ nhiều, mà có nghĩ thì cũng chẳng sao cả.

Bà nấu cho bọn tôi một bữa trưa ngon lành, dọn dẹp xong xuôi mới chuẩn bị về. Trước khi đi, bà còn buông một câu: "Hai đứa đi làm bận rộn thế, hay là để mẹ mang Tiểu Hoa về nuôi đi? Mày không chịu đẻ cháu cho mẹ, thì để cháu mèo này bầu bạn với mẹ cũng được."

Tôi trợn mắt, tình yêu của tôi và A Việt sao có thể dễ dàng mang đi cho người khác chứ?

Cơ mà bà nội con tôi đổi thái độ nhanh thật, ban đầu còn ghét bỏ sợ nó bẩn cơ mà.

"Không được đâu mẹ, ban đầu là A Việt nuôi nó mà, không đưa mẹ được đâu. Để con kiếm một bé mèo ngoan ngoãn rồi mang về cho mẹ sau."

Lúc này mẹ tôi mới hài lòng rời đi.
 
Bạn Cùng Phòng Là Gay - Độ Hải Bất Thị Y Sinh
Chương 13: 13. Thành ba đứa con



Gần đây mẹ tôi thực sự rất kỳ lạ, cách vài ngày lại ghé qua nhà tôi một lần, khiến tôi và A Việt lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng như có biến, sợ một ngày nào đó mẹ tôi sẽ thấy thứ không nên thấy.

Lý do của mẹ là đến thăm cháu mèo, nên chúng tôi chẳng thể từ chối.

Vì vậy, tôi và A Việt quyết định sớm đưa mẹ đi tìm một bé mèo khác để bà bớt nhớ nhung con trai chúng tôi.

Ngày chọn mèo được ấn định vào thứ bảy tuần này. Mẹ tôi thì mong ngày đó còn hơn cây héo tàn mong mưa, ngày nào cũng gọi nhắc tôi đừng quên.

Đến sáng thứ bảy, chưa đến tám giờ mẹ tôi đã gõ cửa, kéo tôi và A Việt - hai đứa vừa trải qua một trận cà nhông cà hẩy ác liệt đêm qua - ra khỏi giường, lôi đi luôn.

Ban đầu tôi định dẫn mẹ đến cửa hàng thú cưng để mua một bé mèo, nhưng A Việt lại đề xuất nhận nuôi mèo hoang.

Sau khi nghe về những lợi ích của việc nhận nuôi, mẹ tôi thấy vừa tiết kiệm lại vừa làm việc tốt nên đồng ý ngay.

Trong thành phố có một trại cứu trợ động vật chuyên nhận nuôi chó mèo hoang. Hôm qua bọn tôi đã gọi điện báo trước.

Vừa đến nơi, nhìn thấy hàng chục, hàng trăm con mèo, mắt mẹ tôi sáng rỡ.

Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu mẹ có bị ai nhập rồi không, vì trước đây bà vốn cực kỳ ghét những loài có lông.

Một mình bà đi chọn mèo, còn tôi và A Việt được người phụ trách dẫn đi tham quan trại.

Nghe nói nhiều mèo, chó ở đây đều được giải cứu từ tay những kẻ buôn thịt. Số lượng động vật bị bỏ rơi thì nhiều mà người nhận nuôi lại ít, mà trại cứu trợ lại không có lợi nhuận nên đang gặp khó khăn.

Tôi và A Việt liếc nhìn nhau, rồi quyết định quyên góp một khoản tiền cho nơi đây.

Lúc bọn tôi quay lại thì mẹ tôi đang ôm một bé mèo vàng nhỏ xíu. Ngoài kích thước hơi bé hơn bình thường, thì bé mèo này chẳng có gì đặc biệt với tôi. Nhưng nhìn kỹ thì thấy mắt nó rất to, tròn xoe, long lanh như nước, trông đáng thương hết sức, bảo sao mẹ tôi lại thích nó.

"Mẹ nhận nuôi thêm một con chó nữa."

"Mẹ có chăm nổi không?" Tôi và A Việt đều sốc, tôi nghĩ mẹ tôi chắc chắn bị trúng tà rồi.

"Chỉ hai con thôi mà, sao mẹ không chăm được? Không phải còn có bố mày giúp sao?" Mẹ nói như điều hiển nhiên.

Tôi không tin lắm: "Bố mà giúp mẹ chăm? Ông ấy lười chết đi được."

"Mẹ mặc kệ, hồi con còn nhỏ ông ấy đã chẳng giúp mẹ được bao nhiêu rồi. Bây giờ nuôi cháu, ông ấy không giúp thì giúp ai?"

Thế là xong, giờ tôi có thêm hai đứa con trai là một mèo và một chó rồi.

A Việt cũng vui khi được làm mẹ, nhưng em ấy lại nói: "Chỉ cần cô vui là được ạ."

Tôi nhìn sang con chó mẹ chọn, hóa ra là một bé chó ta.

Mẹ tôi bảo: "Chó ta thì sao? Mẹ thích mấy thứ của nước mình hơn."

Sau khi tôi với A Việt giúp mẹ lo xong thủ tục nhận nuôi cho hai con, dặn dò đủ biện pháp phòng ngừa một, cuối cùng mới đưa người mẹ hạnh phúc của mình và các cháu bà về nhà.

Từ đó, mẹ tôi không ghé thăm thường xuyên nữa, nhưng tần suất gọi điện lại tăng vọt. Ngày nào bà cũng hỏi những câu như, mèo ăn cái này được không? Chó có được đụng vào thứ kia không?

Vấn đề là tôi đâu có rành mấy chuyện này? Cuối cùng vẫn phải nhờ A Việt giúp mẹ.

Vậy cũng tốt, như thế thì tình cảm mẹ chồng con dâu lại càng khắng khít thêm.

Tôi bắt đầu nhờ A Việt dạy mình nấu ăn, lý do tất nhiên là tôi muốn làm một người yêu tốt. Nếu A Việt tan làm lúc sáu giờ mà còn phải vào bếp nấu cơm cho tôi, thế thì chẳng phải tôi quá ăn hại sao?

Nhưng nấu ăn thực sự không dễ chút nào, tôi chỉ có thể nấu được vài món thôi.

Ví dụ như món rau xào, đơn giản chỉ cần đổ dầu vào chảo, cho rau vào xào, thêm tí nước, cuối cùng nêm gia vị là xong.

Quá trình được làm y như đúc, nhưng sao món của tôi với của A Việt lại khác nhau một trời một vực vậy?

Nấu ăn là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, thật cảm ơn A Việt vì đã làm chuột bạch thử nghiệm cho tôi.

"Hay anh đăng ký một khóa học nấu ăn ở trung tâm đi, em thật sự không dạy nổi nữa rồi."

"Đừng mà em, để người ta dạy thì anh không có động lực đâu. Anh cần có một người đẹp trai như em bên cạnh hướng dẫn cơ, như vậy anh mới học được tinh hoa chứ."

"Anh học đến mức ăn vào tủy rồi ấy." A Việt ôm trán.

"Thì anh làm vài lần nữa là sẽ giỏi lên thôi."

"Vậy chờ đến khi Tiểu Hoa chịu ăn đồ anh nấu đi, rồi hẳn cho em ăn thử nhé, đầu bếp đại tài."

Tôi cười hì hì, nhất quyết không buông tha A Việt: "Không được."

Hai người bạn cùng phòng đại học của bọn tôi, một người sắp định cư ở thành phố này, người kia cũng sắp ghé qua thăm.

Vậy nên bọn tôi nhất định phải tranh thủ tụ họp một bữa, tiện thể công khai mối quan hệ giữa tôi và A Việt, đảm bảo họ sẽ sốc đến há hốc mồm.

Ban đầu tôi định trổ tài nấu ăn, nhưng A Việt lập tức bác bỏ.

"Có cần phải thấy xấu mặt thế không em?"

"Em chỉ sợ lần sau hai bọn họ không dám đến nữa thôi."

Quá đáng nhất chính là hai tên phản bạn kia, vừa nghe tôi xuống bếp đã lập tức spam hàng loạt sticker "Thôi, Đừng, Không", "Bỏ đi, Dẹp đi" các kiểu.

Tôi tức muốn xỉu, tối nay nhất định phải chuốc cho bọn họ gục mới được.

Dù bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng thực ra tôi cũng hồi hộp không kém A Việt.

Chúng tôi đều không biết liệu họ có thể chấp nhận mối quan hệ giữa tôi và A Việt hay không. Dù họ không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi, nhưng nếu không được chấp nhận, điều đó vẫn sẽ như một cái gai cắm sâu vào da thịt.

Mỗi lần nghĩ đến lại thấy đau.

Hai người bạn cùng phòng hồi đại học của tôi đều là trai thẳng như sắt thép. Trong đó có anh Trương đã lập gia đình rồi, còn anh Ba chắc cũng sắp bước vào lễ đường.

Hôm tụi tôi gặp nhau, bốn đứa đặt một phòng riêng để ăn cá nướng, vừa gặp mặt ai cũng cười vui vẻ.

Những buổi tụ tập thế này chủ yếu là để hoài niệm quá khứ, sau đó là cập nhật tình hình hiện tại, rồi nếu hứng chí thì bàn chuyện tương lai.

Uống được nửa chừng, vừa bước sang phần cập nhật hiện tại, tôi và A Việt cùng đứng dậy đan mười ngón tay vào nhau, giơ lên trước mặt hai ông bạn: "Anh em này, tôi và A Việt chính thức là một đôi rồi!"

Phòng riêng im lặng đúng ba giây, rồi anh Trương cười ha ha huých anh Ba: "Tôi nói mà! Hai đứa nó có gì đó mờ ám từ lâu rồi!"

Anh Ba cũng đứng dậy, nâng ly chúc mừng: "Hồi đại học hai cậu dính nhau như sam, ông cả bảo hai người không bình thường rồi mà tôi còn không tin. Nhưng giờ thì, chậc, chúc mừng hai cậu nhé!"

Anh Trương cũng cạn ly với bọn tôi: "Thật ra hồi đó bạn gái tôi nói trước đó chứ, ban đầu tôi không tin đâu. Nhưng lần nào cô ấy gặp hai người các cậu cũng lẩm bẩm, riết rồi tôi cũng bắt đầu nghi ngờ."

"Tình cảm của tôi và A Việt trước giờ vẫn tốt, nhưng chính thức yêu nhau thì mới được chưa đầy nửa năm thôi."

"Vậy hai cậu phải sống đến bạc đầu đấy nhé!" Anh Trương nói.

"Đội ơn các anh em!" Tôi và A Việt cùng nâng ly đáp lễ.

Rồi tới màn hỏi đáp khiến tụi gay bọn tôi câm nín.

"Hai người ai trên ai dưới?"

A Việt lườm tôi một cái, ý bảo tôi chừa chút thể diện cho em ấy, nên tôi nhanh trí đổi giọng: "Luân phiên."

"Ohhh, thế hai cậu cũng gọi nhau là 'ông xã', 'bà xã' hả?"

"Ừ, có chứ."

"Có định ra mắt gia đình không?"

"Có, chắc chắn có." Nói đến đây, A Việt liếc nhìn tôi, tôi vỗ nhẹ tay em ấy để ra hiệu mình không hề bốc phét.

"Thế có kết hôn không?"

"Không kết hôn được mà, nếu kết hôn được thì giờ này đã đi đăng ký rồi."

"Vậy còn đám cưới thì sao?"

"Không tổ chức, A Việt không thích những nơi đông người."

"Việt này, cậu thích A Thành ở điểm nào nhất?" Câu hỏi chuyển hướng sang A Việt.

Tôi nhìn em ấy, thấy biểu cảm có chút ngại ngùng: "Thì đẹp trai."

Anh Trương bồi thêm một đòn: "Tôi thấy bọn gay các cậu toàn mê cái mặt thôi!"

Sau khi lo cho hai anh bạn say xỉn về nhà, tôi với A Việt mới bắt xe về tổ ấm của mình.

Lúc lên giường, tôi ghé sát hỏi: "Thật sự thì em thích anh ở điểm nào?"

"Đẹp trai thôi."

"Cho anh ít nhất năm lý do coi."

"Đẹp trai, c.u bự, nhìn ngon, b.uồi to, mặt đẹp."

"Em đúng là chỉ chờ bị anh dập chứ gì, đồ vợ hư!" Tôi nhào tới, đè A Việt xuống giường rồi cù lét em ấy.

Lại là một đêm triền miên hạnh phúc nữa.
 
Bạn Cùng Phòng Là Gay - Độ Hải Bất Thị Y Sinh
Chương 14: 14. Come out



Sau hơn một năm bên nhau, tôi quyết định come out với bố mẹ.

Thực ra tôi chưa từng quá sợ hãi, dù mẹ tôi cứ suốt ngày giục tôi kết hôn. Nhưng tôi biết, bà làm thế cũng chỉ vì yêu thương tôi thôi.

Mà bà chỉ giục chứ đâu có ép.

Vì bà thương tôi, vậy nên tôi cứ yên tâm mà lỳ.

Còn bố tôi thì đúng kiểu người sùng Phật, chỉ khi nào bị mẹ tôi thúc thì ông mới mở miệng nhắc tôi vài câu lấy lệ.

Bây giờ ông còn theo đạo Phật nữa thì càng xa rời thế tục.

Nói thẳng ra là tôi có kết hôn hay không, khi nào kết hôn, kết hôn với ai, đối với ông mà nói cũng chẳng quan trọng gì.

Không phải ông không thương tôi, chỉ là kiểu ông tin rằng "con cháu có phúc của con cháu" hoặc đơn giản là tính ông lạ vậy đó.

Sau khi quyết định come out, tôi cũng không thấy có gì căng thẳng lắm, nhưng A Việt thì lo sốt vó.

Em ấy cứ hỏi mãi: "Có phải hơi sớm không anh?"

Tôi biết em ấy lo điều gì: "Em yên tâm, bố mẹ anh đều thích em mà."

"Nhưng chuyện này không giống vậy."

"Dù thế nào đi nữa thì anh cũng không buông tay em đâu." Tôi ôm lấy A Việt. "Với cả, mẹ anh không phải kiểu dọa chết dọa sống rồi làm ầm ĩ đâu."

A Việt im lặng.

"Đừng lo nữa, tin anh đi, anh giải quyết được mà, được không?"

Em ấy gật đầu như một cái máy.

Tôi biết em ấy vẫn sợ.

Nỗi sợ này chẳng thể nào dập tắt ngay được, nó giống như khi ngày mai bạn có một buổi phỏng vấn quan trọng ấy, dù bạn tự tin mình có cơ hội cao, nhưng cho đến khi phỏng vấn xong, bạn vẫn sẽ thấp thỏm lo âu.

Tôi chỉ hơi hối hận vì lỡ bàn chuyện này với A Việt sớm quá.

Dù sao thì còn hơn một tháng nữa mới đến Tết lận.

Mẹ tôi vẫn hay dẫn đám cháu mèo cháu chó lên thăm hai đứa tôi. Có khi bà nấu ăn cho hai đứa, có khi dọn dẹp nhà cửa, đôi lúc chỉ đến chơi với Tiểu Hoa một lúc.

Dần dà bà không còn giục cưới hay sắp xếp mấy buổi xem mắt vô nghĩa nữa, chỉ thỉnh thoảng nhắc là nhà kia có con gái cũng được lắm, hỏi tôi có muốn gặp cô gái ấy không thôi.

Tôi từ chối, bà cũng chẳng nói gì thêm, chỉ tiếp tục vuốt lông Tiểu Hoa.

Một trong những lý do khiến tôi có can đảm come out là vì tôi đoán mẹ đã ngầm hiểu chuyện giữa tôi và A Việt. Nhưng bà không vạch trần mà còn qua lại với chúng tôi thường xuyên hơn, nên tôi xem như là bà đã sẵn sàng chấp nhận chuyện của hai đứa rồi.

Tôi quyết định chọn đêm Giao thừa để nói chuyện này, thế là tôi dẫn A Việt về nhà ăn Tết.

Sau khi A Việt đến, em ấy cứ phụ bếp suốt. Mẹ tôi thì khen em ấy hết lời, tiện thể dìm tôi xuống luôn.

Chỉ có tôi mới biết em ấy đang căng thẳng đến mức nào. Ngay khi ngồi vào bàn ăn, chân em ấy đã run lẩy bẩy, bàn tay trái giấu dưới bàn cũng bồn chồn không yên.

Nhân lúc mẹ đi lấy thêm đồ ăn, tôi nắm tay em ấy. A Việt nhìn tôi, run run uống một ngụm nước.

Nếu đếm sơ sơ thì hơn một nửa lượng nước trên bàn đã vào cốc của A Việt rồi.

Chờ mẹ ngồi xuống, tôi hít sâu, gọi to: "Bố! Mẹ!" Rồi dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Con có chuyện muốn nói với bố mẹ. Bất kể bố mẹ có chấp nhận hay không, con vẫn mãi là con trai của bố mẹ, và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi."

A Việt cúi đầu, không dám nhìn họ.

"Nói gì cơ? Chuyện gì thì để ăn cơm xong rồi nói." Mẹ tôi như thể đang cố tình chuyển chủ đề.

"Mẹ."

"Đừng nói nữa, ăn đi." Bà gắp cho tôi một cái đùi gà, rồi cũng gắp cho A Việt một cái.

"Em cứ để con nó nói hết đi thì sao?" Hiếm lắm bố tôi mới tỏ thái độ khó chịu.

Mẹ tôi buông đũa, hậm hực quay sang bên cạnh.

Tôi vừa định mở miệng thì A Việt khẽ kéo áo tôi, nhắc tôi đừng nói nữa.

Nhưng đến nước này rồi, không nói thì sao đây?

Tôi nắm tay A Việt giơ lên bàn: "A Việt là người yêu con, chúng con đã bên nhau lâu rồi."

A Việt nhìn mẹ tôi, trong mắt đầy áy náy và lo sợ.

Bà đang khóc, từ lặng lẽ rơi nước mắt, bà dần không thể kiềm chế mà nức nở.

Mẹ tôi xưa nay luôn rất mạnh mẽ, số lần tôi thấy bà khóc chắc chắn không quá ba lần.

Vậy mà lần này bà lại rơi nước mắt, làm tôi hoảng loạn thật sự. Tôi vội ôm bà dỗ dành: "Mẹ, đừng khóc mà. Con vẫn là con trai mẹ, không thay đổi gì cả. Chẳng những thế, con còn mang thêm một đứa con trai về cho mẹ nữa nè!"

Mẹ đẩy tôi ra ngay lập tức: "Biến, biến, biến! Tiểu Trạch vốn đã là con trai mẹ rồi!"

"Thế con thì sao?"

"Bây thích biến đi đâu thì biến đi!"

"Vậy con đi thật đấy nhé?"

Mẹ bật cười trong nước mắt.

Lúc này, bố tôi, người từ nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng: "Thôi nào, em đừng làm quá nữa. Chẳng phải chúng ta đều biết từ lâu rồi sao? Chính em còn nói sẽ ủng hộ hai đứa nó mà?"

Mẹ tôi không hài lòng: "Thế em không được khóc à? Ban đầu nghĩ là có con dâu với con trai, giờ chỉ còn hai đứa con trai, không khóc sao được?"

Bố tôi cạn lời.

"A Hoàng, lại đây con." Mẹ tôi vẫy tay gọi con chó rồi ôm nó vào lòng.

Lúc này A Việt mới mở miệng: "Cô, chú, con xin lỗi..."

"Tiểu Trạch, con nói vậy là không đúng rồi. Chuyện này đâu có gì phải xin lỗi hay không xin lỗi. Yêu ai không liên quan gì đến giới tính cả, cô thấy người ta nói trên mạng thế đó. Cô không thực sự hiểu đâu, nhưng nhìn hai đứa, cô lại thấy cũng có gì đâu mà không hiểu? Bao nhiêu cặp vợ chồng khác giới cũng chưa chắc yêu nhau nhiều, thế thì tại sao con trai không thể yêu con trai? Nữ Oa tạo ra con người, chắc chắn vì thấy sự tồn tại của hai đứa là hợp lý nên mới để hai đứa có mặt trên đời này!"

"Cô..."

Mẹ tôi cắt ngang: "Đừng gọi cô nữa, mẹ và bố thằng Thành đã muốn nhận con làm con nuôi từ lâu rồi. Giờ cũng vừa hay, đổi cách xưng hô luôn đi con."

"Con..." A Việt nghẹn họng, không biết nói gì.

Mẹ huých khuỷu tay vào bố: "Anh cũng nói gì đi chứ?"

"A hèm." Bố tôi cố tỏ ra bình tĩnh: "Bố đồng ý với mẹ con. Cuộc sống là để tận hưởng, cứ tự dưng đặt ra đủ loại giới hạn mới đúng là có vấn đề. Ngay cả Đức Phật cũng chưa từng nói con trai không thể yêu con trai, thế thì ai có quyền cấm cản chứ? Hôm nào bố dẫn hai đứa đi niệm kinh, học cách tĩnh tâm nhé."

"Con cảm ơn bố mẹ!" Tôi vui không để đâu cho hết, vội kéo A Việt theo để đổi cách xưng hô.

A Việt còn hơi ngại ngùng: "Cảm ơn... bố, cảm ơn... mẹ."

"Ừa, ngoan lắm!" Mẹ tôi cười tươi như hoa.

Bố tôi vẫn giữ vẻ điềm đạm, nhưng cũng gật đầu nhẹ.

Mọi chuyện trong nhà ổn thỏa xong, mẹ tôi liền kéo A Việt qua, hai người vừa ôm mèo, vừa ôm chó, vừa trao đổi kinh nghiệm chăm sóc thú cưng. Bố tôi thì ra ban công nghe nhạc kịch. Còn tôi thì ngồi trên sofa phòng khách, chuẩn bị chia sẻ câu chuyện come out của mình lên mạng để động viên những người đồng cảnh ngộ, mong họ có thêm dũng khí yêu thương.

Khung cảnh gia đình yên bình đến mức khiến tôi có cảm giác như chưa từng phải come out, hoặc nói đúng hơn, come out hóa ra cũng chỉ là một chuyện nhỏ xíu mà thôi.

Tóm lại, mọi nỗi lo giờ đã tan biến. Có bố mẹ ủng hộ, những tiếng phản đối từ bên ngoài cũng chẳng khác gì chó sủa mèo kêu, không đáng để bận tâm.

Tối đó, tôi ôm A Việt nằm trên giường: "Giờ thì em hết đường chạy rồi nhé!"

"Phải là anh hết đường chạy mới đúng, còn có cô chú..."

"Là bố mẹ!" Tôi sửa lại.

"Còn có bố mẹ giúp em nữa, nếu anh dám làm gì có lỗi với em, thì cứ chờ bị xé thành từng mảnh đi!"

"Anh nào dám! Yêu em còn chưa hết nữa là."

"Em cũng yêu anh."

"Anh yêu em nhất!"

"Em mới là người yêu anh nhất!"

"Anh yêu em nhất nhất nhất luôn!"

"Thôi được rồi, ghê quá."

"Không ghê, nói một vạn lần cũng không ghê!"

Anh yêu em, Lý Việt Trạch.

Sáng hôm sau, A Việt nhận được một xấp tiền lì xì dày cộp vì đổi cách xưng hô, làm tôi ghen tị hết sức!
 
Bạn Cùng Phòng Là Gay - Độ Hải Bất Thị Y Sinh
Chương 15: 15. (Kết) - Góc nhìn của Lý Việt Trạch



Ba tôi mất khi tôi mới hai tuổi, từ đó ông bà nội trở thành người giám hộ của tôi.

Mẹ và họ không hòa thuận, ngay sau tang lễ của ba, bà rời quê đi làm ăn xa. Kể từ đó, tôi chỉ được gặp mẹ vào kỳ nghỉ hè và đông.

Thời gian trôi nhanh đến khó tin.

Vào mùa hè năm tôi học lớp ba, mẹ đột nhiên dẫn tôi đến nhà một người đàn ông lạ rồi bảo tôi gọi ông ấy là "chú".

Tôi cảm nhận được có gì đó không bình thường, nhưng vẫn tự an ủi rằng có lẽ họ chỉ là bạn bè, chưa chắc đã như tôi nghĩ.

Cho đến khi họ ngủ chung giường vào buổi tối, chút hy vọng cuối cùng của tôi hoàn toàn vụt tắt.

Tôi không khóc, chỉ là bắt đầu học cách chấp nhận.

Hè năm sau, mẹ mang thai.

Hè năm sau nữa, tôi gặp em gái mình.

Nhỏ xíu, đáng yêu, và tôi rất thích con bé.

Lên cấp ba, tôi chuyển lên thị trấn để học, cuối cùng có thể gặp mẹ và em gái mỗi cuối tuần.

Tôi vui lắm, nhưng lại chẳng thể hòa nhập với ngôi nhà ấy.

Ba dượng không thích tôi, hầu như ông không bao giờ chủ động nói chuyện, trừ khi cần tôi giúp việc gì đó.

Tính tôi vốn nhút nhát, không dám chủ động tiếp cận, càng không nghĩ đến chuyện lấy lòng ông ấy.

Nhưng tôi cũng không ghét ông, vì ông ấy tốt với mẹ và em gái tôi, chỉ là tôi không thuộc về nơi đó thôi.

Có một khoảng thời gian năm cấp ba tôi cảm thấy vô cùng lạc lõng, thường trùm chăn khóc lặng lẽ trong ký túc xá vì cảm giác mình là kẻ thừa thãi.

Nhưng trời không buông tha tôi. Khi tôi học lớp 12, tôi phát hiện ra có thể mình là gay.

Gia đình, học hành, xu hướng tính dục – ba ngọn núi đè lên tôi đến mức không thở nổi.

Tôi thuê một căn phòng gần trường, mẹ định đến chăm sóc tôi trong năm cuối quan trọng này, nhưng bà lại mang thai.

Từ đó, tôi ít lui tới nhà hơn. Ngày ngày, tôi phải chứng kiến chàng trai tôi thích ân ái với bạn gái, mà nhất là điểm số của tôi mãi chẳng tiến bộ.

Tôi ép mình ngủ muộn, dậy sớm, vùi đầu vào đống sách, nhưng dù cố gắng thế nào, kết quả thi đại học cũng chẳng như mong đợi.

Mẹ tôi nói bà rất hài lòng, nhưng thực ra không phải, vì ba dượng tôi không hài lòng.

Bà bảo rằng con cái trong gia đình ba dượng đều đỗ vào những trường đại học danh giá, nếu tôi cũng làm được như vậy thì sau này ông ấy sẽ giúp đỡ tôi nhiều hơn.

Tôi chỉ cười nhạt chẳng bận tâm, vì vốn dĩ chưa bao giờ có ý định xin tiền của ông ấy cả. Sau này, khi ba dượng tôi làm ăn thua lỗ, cuối cùng vẫn phải dựa vào số tiền tôi gửi về mỗi tháng. Nhưng tôi chưa từng than vãn, vì lo cho mẹ và hai em gái là trách nhiệm của tôi.

Rồi tôi gặp Trần Khải Thành ở đại học. Phải nói là tôi đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngay buổi học lớp đầu tiên, chỉ cần nhìn thấy anh ấy, tim tôi đã lỡ một nhịp.

Một chàng trai cao lớn, rắn rỏi, nụ cười rạng rỡ, tính tình hài hước mà lại có chút ngại ngùng.

Nhưng tôi đã lập tức dập tắt cơn rung động này.

Dù học cùng lớp nhưng tôi và anh ấy ít khi tiếp xúc. Tôi nghĩ anh ấy là trai thẳng, nên chủ động giữ khoảng cách để tránh tự chuốc lấy tổn thương.

Cảm giác "yêu từ cái nhìn đầu tiên" lại trỗi dậy vào khoảnh khắc anh ấy chuyển đến ký túc xá của chúng tôi. Ngay khi anh ấy bước vào mỉm cười với tôi, tôi biết mình tiêu đời rồi.

Anh ấy chuyển đến vì bị một tên gay cùng phòng quấy rối, thế nên tôi luôn giữ khoảng cách với anh ấy, sợ làm anh ấy ghê tởm mình.

Nhưng từ lúc tôi giúp anh ấy xử lý tên đó, anh ấy nhiệt tình với tôi hơn hẳn.

Anh ấy bắt đầu dùng đủ trò của trai thẳng để trêu chọc tôi.

Tôi vừa rung động vừa đau lòng.

Tôi liên tục nhắc nhở mình: Anh ấy là trai thẳng, anh ấy là trai thẳng, anh ấy là trai thẳng.

Cách tự ám thị tâm lý này thật sự hiệu quả, tôi thậm chí có thể chấp nhận việc anh ấy hẹn hò với bạn gái.

Ít nhất khi đau lòng cũng không đến mức suy sụp đến chết.

Tôi luôn nghĩ chỉ cần chịu đựng đến khi tốt nghiệp đại học là được, nhưng đến lúc thực tập tốt nghiệp, anh ấy lại rủ tôi thuê nhà chung, và chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đồng ý.

Anh ấy lúc nào cũng ngốc nghếch như thế, chẳng bao giờ hiểu rằng tôi đối tốt với anh ấy là có lý do. Anh ấy rất thích giở trò trai thẳng với tôi, hay cọ đầu vào cổ tôi nũng nịu. Mỗi lần như vậy, dù có giận đến mấy là tôi cũng nguôi giận ngay.

Thời gian trôi nhanh như gió lướt qua khung cửa, chỉ trong chớp mắt, chúng tôi đã sống chung được năm năm rồi.

Năm năm qua, tôi rất hạnh phúc. Mỗi ngày đều có người tôi yêu ở bên, dù anh ấy không yêu tôi, nhưng ít ra anh ấy cũng chẳng yêu ai khác.

Nhưng tôi vẫn muốn rời đi. Càng ngày tôi càng sợ hãi, càng khao khát một tình yêu có sự hồi đáp.

Ở bên Trần Khải Thành, tôi mãi mãi không thể là chính mình.

Anh ấy bắt đầu đi xem mắt thường xuyên. Có thể là hôm nay, có lẽ là ngày mai, anh ấy sẽ đưa một cô gái về và nói với tôi rằng họ sắp kết hôn.

Tôi sẽ phải nhìn anh ấy rời đi, phải cười giả lả làm phù rể, phải giả vờ chúc phúc cho họ.

Tôi không muốn bị bỏ lại. Tại sao người bị bỏ lại phải là tôi – người đã ở bên anh ấy suốt tám năm?

Vậy nên tôi quyết định rời khỏi anh ấy trước.

Chỉ vài tháng ngắn ngủi cũng có thể đánh bại tám năm, chỉ vì tôi là đàn ông.

Giới tính là tội lỗi, tình yêu cũng trở thành tội lỗi.

Tại sao tôi lại chọn thầy Bùi để diễn màn kịch này ư?

Thật ra ban đầu tôi chỉ định công khai xu hướng tính dục rồi rời đi. Nhưng cách đó có phần gượng gạo, mà trùng hợp là thầy Bùi cũng cần một người giúp anh ta níu kéo người yêu cũ.

Anh ta nói với tôi: "Thử một lần đi, có khi cậu ta cũng yêu cậu đấy."

Tôi không ôm hy vọng gì, chỉ xem đó như một cái cớ hợp lý để ra đi. Nhưng kể từ khi tôi thừa nhận xu hướng của mình, phản ứng của Trần Khải Thành lại rất dữ dội.

Anh ấy không kỳ thị hay xa lánh tôi chỉ vì xu hướng tính dục của tôi – điều này tôi đã biết từ lâu.

Anh ấy cứ cố níu kéo tôi mãi, đến mức mỗi lần tôi định bỏ đi là tôi lại nghĩ "Hay tốt hơn là không đi nữa."

Càng đến gần ngày mình đã quyết định rời đi, lòng tôi càng tràn ngập luyến tiếc, không cam tâm cứ thế nhường anh ấy cho người khác.

Mấy đêm liền tôi trùm chăn khóc thầm, vừa nín được một chút thì Trần Khải Thành lại chui vào chăn tôi.

Anh ấy luôn thích làm như vậy, dù tôi có nói gì thì cũng sẽ không thay đổi.

Nhưng lời anh ấy nói ngày càng mập mờ, càng khiến tôi cảm thấy anh ấy không chỉ đơn thuần là tiếc nuối một người bạn cũ.

Tôi ép bản thân phải tỉnh táo, thậm chí còn nghĩ đến chuyện rời đi sớm hơn.

Rồi tôi bị thương ở tay, thế là tôi dứt khoát nghỉ việc, ở nhà rảnh rỗi, tính ở lại chăm sóc anh ấy thêm vài ngày, đợi tay lành hẳn rồi đi.

Tuyệt đối, nhất định không quay đầu lại.

Nhưng rồi anh ấy biết tôi thích anh ấy, sau đó lại nói anh ấy cũng thích tôi, nói rằng anh ấy không thể kết hôn, còn bảo anh ấy muốn ngủ với tôi.

Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy thật đáng khinh, vì để giữ tôi lại mà ngay cả lời nói dối như vậy cũng dám nói ra. Rõ ràng tôi đã cảnh cáo anh ấy không được giở trò trai thẳng với tôi nữa.

Thế rồi anh ấy hôn tôi, mà tôi không kiềm được đáp lại anh ấy.

Chín năm đau khổ, chỉ vì một nụ hôn mà tan biến hết.

Tôi chọn tin rằng anh ấy cũng yêu tôi, vì tôi tự nhủ rằng, yêu được ngày nào thì hay ngày đó.

Ít nhất, chín năm qua cũng không đến nỗi lỗ.

Trần Khải Thành là một người rất tốt, nếu không tôi đã không thích anh ấy lâu đến vậy.

Anh ấy thực sự nghiêm túc thương tôi, anh thường xuyên nói yêu tôi, bắt đầu học nấu ăn, chăm lo việc nhà, và chia sẻ với tôi về những kế hoạch tương lai cho hai đứa.

Tôi rất hạnh phúc, cảm thấy quyết định của mình hoàn toàn đúng đắn, đúng là yêu được ngày nào hay ngày đó.

Cho đến khi anh ấy nói với tôi: "Vì anh là gay, nên anh yêu em."

Bề ngoài tôi tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng như có sóng dữ trào dâng.

Ngay cả bản thân tôi đôi lúc còn không dám chấp nhận mình là gay, vậy mà anh ấy lại có thể nói ra điều đó một cách hiển nhiên như vậy.

Tôi tin anh ấy yêu tôi. Nếu anh ấy là gay, thì anh ấy nhất định yêu tôi.

Rồi chúng tôi trao lần đầu tiên cho nhau, anh ấy còn thiếu kinh nghiệm, tôi lại càng vụng về hơn.

Nhưng những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là thân xác và tâm hồn chúng tôi đã hòa làm một.

Tôi giống như người thời phong kiến xưa, tin rằng lần đầu tiên chính là một đời một kiếp.

Sau hơn một năm yêu nhau, chính anh ấy chủ động nói muốn công khai với bố mẹ mình.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng cũng lo sợ rằng đây sẽ trở thành lý do khiến chúng tôi chia tay.

Nhưng may mắn thay, bố mẹ anh ấy rất thấu hiểu. Họ dành thời gian tự tiêu hóa chuyện này trước, rồi chúc phúc cho chúng tôi.

Điều này khiến tôi cũng muốn công khai với mẹ mình, nhưng A Thành khuyên tôi đừng làm vậy.

Anh ấy nói, không cần thiết.

Đúng là không cần thiết phải làm thế, vì tôi đã rời xa ngôi nhà đó từ lâu rồi.

Ngoài tiền ra, tôi cũng hiếm khi về thăm họ, thậm chí đến bây giờ mẹ tôi còn chưa từng gặp A Thành.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn nói ra, rồi bà khóc nức nở qua điện thoại, cứ liên tục nói "Mẹ xin lỗi con". Tôi hiểu ý của bà, vì thế tôi nói: "Không cần đâu."

Bây giờ tôi rất hạnh phúc, tôi hy vọng mẹ cũng có thể hạnh phúc.

Tôi yêu Trần Khải Thành rất nhiều, dù ngoài mặt lúc nào cũng tỏ ra chê bai anh ấy, nhưng càng nhìn lại càng thấy yêu hơn.

Mong rằng mặt trời của tôi sẽ mãi không lặn.
 
Bạn Cùng Phòng Là Gay - Độ Hải Bất Thị Y Sinh
Chương 16: 16. Bác sĩ play 👉👌



"Bác sĩ Lý, ngoan nào, c ởi quần áo ra đi." Bác sĩ Trần dồn bác sĩ Lý vào tủ thay đồ, hai tay nắm lấy quần áo bác sĩ Lý, định làm chuyện đ.ồi bại với cậu.

"Bác sĩ Trần, anh tự lo cho mình đi." Bác sĩ Lý lạnh mặt cảnh cáo.

Bác sĩ Trần lại cười rạng rỡ hơn, tay trái chầm chậm trượt xuống, hướng về nơi tư m@t của bác sĩ Lý: "Tất nhiên rồi, tôi sẽ... tự... lo... cho mình."

Tay hắn vừa chạm vào đũng qu@n bác sĩ Lý, thì đã bị bác sĩ Lý đẩy mạnh khiến hắn loạng choạng, sau đó cậu sải bước về phía cửa.

Bác sĩ Trần đứng vững lại, không hề tức giận mà còn nở một nụ cười đầy đe dọa, cất giọng lớn: "Bác sĩ Lý!"

Đợi bác sĩ Lý dừng bước, hắn mới chậm rãi nói tiếp: "Nếu buổi xét duyệt thăng chức ngày mai không quan trọng với em, thì cứ mở cửa đi ra đi."

Bác sĩ Lý đã nắm chặt tay nắm cửa, chỉ cần xoay nhẹ một cái là có thể thoát khỏi móng vuốt của ác quỷ, nhưng cậu lại do dự. Cậu quay đầu, ném cho bác sĩ Trần một ánh nhìn đầy oán hận, cả người khẽ run lên.

Bác sĩ Trần vẫn giữ nguyên nụ cười giả tạo đầy đạo mạo, trông có vẻ như tối nay hắn quyết tâm không để bác sĩ Lý thoát khỏi mình. Hắn bước thẳng về phía cậu, chỉ cần ba bốn bước chân nữa là có thể mặt đối mặt với cậu rồi.

Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay bác sĩ Lý đang đặt trên tay nắm cửa, chậm rãi kéo vào trong: "Đừng căng thẳng thế mà, bác sĩ Lý. Tôi sẽ khiến em thấy sướng mà."

Bác sĩ Lý hoảng hốt tựa chặt vào cánh cửa, còn bác sĩ Trần thì nhân cơ hội áp sát cậu. Hắn đưa tay phải lên nhẹ nhàng đặt lên gáy cậu, rồi cúi đầu hôn lên cằm bác sĩ Lý, sau đó nhanh chóng kéo lê nụ hôn ấy lên trên. Chẳng mấy chốc, đôi môi mỏng của bác sĩ Lý đã bị hắn ngậm trọn, ra sức mà m út mát.

Sau một thoáng cứng đờ, bác sĩ Lý cũng bắt đầu cố gắng đáp lại người đàn ông trước mặt. Bốn cánh môi giao triền, tiếng nước bọt nhóp nhép vang lên không ngớt.

Bác sĩ Trần nở một nụ cười hài lòng, nghiêng đầu ghé vào tai bác sĩ Lý, hơi thở phả nhẹ đầy khiêu khích: "Tôi thích em thế này, d.âm đ.ãng." Sau đó, hai bàn tay hắn không chịu yên phận trượt xuống, rồi đặt lên cặp m ông tròn trịa của bác sĩ Lý, "Nhưng tôi thích nhất vẫn là bờ m ông cong vút này! Em mặc áo blouse trắng làm gì? Hửm? Thật lãng phí! Cái mông đẹp tuyệt trần này của em phải được bọc trong quần tây bó sát, để người ta chiêm ngưỡng, để người ta sờ mới đúng chứ!" Vừa dứt lời, hắn đã mạnh tay bóp một cái thật lực.

"Ưm a!" Bác sĩ Lý khẽ r3n rỉ,"Muốn làm thì làm nhanh lên, đừng có sỉ nhục tôi!"

"Vội gì chứ? Cảnh đẹp ý vui thế này, tất nhiên là phải từ từ thưởng thức rồi. Tôi muốn nhấm nháp em từng chút một."

Bác sĩ Trần lại tiến sát hơn, hắn dạt vạt áo blouse trắng của bác sĩ Lý sang hai bên, rồi bắt đầu tháo thắt lưng của cậu. Tiếp đó là từng chiếc cúc, đến kéo khóa qu@n. Cuối cùng, hắn dùng chút lực giật mạnh xuống, để lộ toàn bộ cơ thể tr@n trụi d.âm mỹ của bác sĩ Lý trước mắt.

D.ương vật của cậu bị bác sĩ Trần nắm chặt, ngón tay cái thô ráp của hắn lướt nhẹ qua khe đỉnh, kéo theo lớp dịch trong suốt chảy dọc thân ch.ym.

Bác sĩ Lý không chịu nổi, cơ thể khẽ vặn vẹo muốn né tránh.

Bác sĩ Trần vuốt v3 mỗi lúc một nhanh, còn bác sĩ Lý thì càng lúc càng r3n rỉ mê loạn, những tiếng rên d.âm đ.ãng vang vọng khắp phòng khám.

"Tôi c.ứng đến điên rồi, em giúp tôi đi..." Bác sĩ Trần đột ngột dừng lại, hắn không muốn để bác sĩ Lý bắn nhanh như vậy.

Bác sĩ Lý nghe theo hiệu lệnh vươn tay c ởi thắt lưng cho bác sĩ Trần. Chẳng mấy chốc, một bọc đen to lớn hùng dũng hiện ra trước mắt cậu.

Đầu cậu bị người đàn ông trước mặt ép xuống, buộc phải khuỵu gối. Bàn tay kia lại mạnh mẽ ấn cậu sát vào nơi nóng rực giữa hai ch@n hắn. Bác sĩ Lý thè lưỡi, men theo lớp vải mà li3m dọc theo cự vật của bác sĩ Trần. Chỉ vài lần lướt nhẹ, lớp vải đã ướt đẫm, nóng bỏng đến khó tin.

Bác sĩ Lý đưa tay kéo chiếc qu@n lót của người đàn ông xuống, để lộ ra một cây gậy thẳng tắp, to lớn, đen bóng, nổi đầy gân xanh, chĩa thẳng vào khuôn mặt cậu.

Cậu ngước mắt nhìn bác sĩ Trần, li3m nhẹ đôi môi đỏ mọng, không chút do dự cúi xuống hôn lấy con ch.ym to lớn của người đàn ông. Sau đó, cậu m út lấy đầu kh.ấc, không ngừng li3m láp.

Bác sĩ Trần sướng đến mức không ngừng r3n rỉ, nhưng vẫn chưa thấy đủ. Hắn giữ chặt đầu bác sĩ Lý, ép cậu m út sâu hơn.

Bác sĩ Lý bị đỉnh đến mức rơi nước mắt, ho khan không ngừng. Sau đó, cậu được bác sĩ Trần đỡ dậy, đặt lên chiếc giường đơn trong phòng khám, hai chân cậu bị tách ra thật rộng.

Bác sĩ Trần cúi xuống giữa hai ch@n bác sĩ Lý, bắt đầu ngậm m út c@u nhỏ của cậu. Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã di lưỡi mình lướt nhẹ nơi cánh hoa khép kín. Đầu lưỡi hắn linh hoạt, luồn vào rút ra rồi lại nhấn sâu cửa huy3t của bác sĩ Lý.

Bác sĩ Lý chỉ cảm thấy chỗ đó sướng đến tê dại, nhưng cơn xấu hổ lại ập đến: "Anh mau đâm vào đi!"

"Sao đây? Không đợi nổi muốn bị tôi đâm rồi à?" Bác sĩ Trần ngước mắt cười nhìn bác sĩ Lý, hắn cúi xuống li3m m út thêm vài cái, rồi đứng dậy kéo bác sĩ Lý đến mép giường, bôi chút chất bôi trơn rồi muốn trực tiếp tiến vào.

"Con m.ẹ anh! Đeo bao!" Bác sĩ Lý nổi giận.

"Bác sĩ Lý à, nếu em sinh cho tôi một đứa con, tôi mở bệnh viện cho em làm viện trưởng, thế nào?" Bác sĩ Trần vẫn chuẩn bị đeo bao.

"Hơ hơ, ai biết anh có bệnh hay không!"

Bác sĩ Trần nghe câu này cũng giận, hắn ném chiếc bao cao su đã đeo đến đầu kh@c xuống đất, rồi nâng cây hàng của mình lên đâm thẳng vào cửa mình của bác sĩ Lý, hắn đẩy vào mạnh mẽ, ép bác sĩ Lý hét lên một tiếng thảm thiết.

"Sợ tôi có bệnh? Vậy thì để em cảm nhận xem tôi có bệnh hay không."

"Đồ khốn nạn, cái thứ đáng chết. Anh cút đi! Tôi không muốn!" Bác sĩ Lý gào thét với vẻ mặt giận dữ.

Bác sĩ Trần không quan tâm mà cứ thế đóng cọc cậu.

"Giờ thì muộn rồi."

Hắn không ngừng đẩy hông, đồng thời vươn tay cởi bỏ cà vạt và từng chiếc cúc áo của bác sĩ Lý. Sau đó, động tác dần chậm lại, rồi cũng tháo cà vạt và cởi từng chiếc cúc áo của mình.

Từng cú nhấp nhẹ nhàng mang lại kh0ái cảm cho bác sĩ Lý, cậu bắt đầu r3n rỉ đầy hưởng thụ.

Nhưng bác sĩ Trần chẳng mấy chốc đã chán nhịp điệu chậm rãi này. Mười phút sau, hắn kéo cậu dậy, mạnh tay lột s@ch lớp vải cuối cùng còn vướng trên người cả hai.

Rồi hắn nằm xuống giường: "Ngồi lên đây."

Bác sĩ Lý ngồi xổm trên giường với vẻ mặt không mấy kiên nhẫn, cậu cầm lấy cỗ máy to lớn của bác sĩ Trần rồi từ từ ngồi xuống.

Ngồi xuống xong, bác sĩ Trần lại nói: "Tự mình nhún đi."

Bác sĩ Lý mất kiên nhẫn mà di chuyển, hoàn toàn không có chút nhiệt tình nào.

Bác sĩ Trần nhìn không nổi nữa, giữ chặt eo cậu rồi bắt đầu đẩy hông lên: "Sao thế? Không thấy sướng à?"

Bác sĩ Lý bị loạt động tác này làm cho tê dại, vừa đau vừa sướng đến mức r3n rỉ thật d.âm đ.ãng.

"Rên lớn lên."

Bác sĩ Lý rên càng lúc càng lớn như đáp lời, khiến người đàn ông dưới thân vô cùng thỏa mãn.

Bác sĩ Trần ngồi dậy ôm bác sĩ Lý vào lòng, điên cuồng xuyên xỏ, sau đó ra hiệu cho cậu quay lưng lại rồi nằm xuống tiếp tục nện cậu thật mạnh.

Hai tay bác sĩ Lý nắm chặt ga giường, bị đ@m đến không chịu nổi.

"Em yêu, em không được uống thuốc tránh thai đâu đấy."

"Không được! Đừng bắn!..."

Bác sĩ Lý còn chưa kịp nói hết câu, đã cảm nhận được một luồng nhiệt nóng bỏng tràn vào bên trong cơ thể mình.

T1nh dịch chưa kịp giữ lại chậm rãi chảy dọc từ nơi hai người gi@o hợp, rồi rơi vãi xuống bụng bác sĩ Trần.

"Trần Khải Thành, anh cố ý!" Lý Việt Trạch tức giận nói.

"Vợ, là em nói chơi trò cưỡng chế nhẹ mà, anh chỉ tuân lệnh em thôi." Trần Khải Thành tỏ vẻ vô tội.

Lý Việt Trạch xoay người, tát mạnh lên cơ bụng săn chắc của hắn: "Lợi dụng chức quyền để trả thù riêng! Mau đi rửa sạch cho em."

"Đừng mà, không mấy mình chơi thêm lần nữa đi em?" Bác sĩ Trần gian xảo lần xuống mông Lý Việt Trạch, còn d.ương v.ật hư hỏng lại c**ng cứng đâm lên đâm xuống.

Chẳng mấy chốc, tiếng r3n rỉ ngập tràn kh0ái cảm lại vang vọng khắp căn phòng.
 
Bạn Cùng Phòng Là Gay - Độ Hải Bất Thị Y Sinh
Chương 17: 17. Ghen cũng phải dọ* 👉👌 (Hoàn)



A Việt giận rồi.

Vừa rồi hai đứa tôi ăn tối xong đi dạo công viên gần nhà, đột nhiên có một cô gái đứng trước mặt xin WeChat của tôi, có mấy người bạn đi cùng cô ấy cũng khá đông.

Tôi hơi lúng túng nhìn A Việt một cái để cô gái khỏi mất mặt, sau đó tôi vẫn lấy điện thoại ra định cho cô ấy quét mã, rồi sẽ giải thích với cô ấy trên WeChat sau.

A Việt thấy tôi lấy điện thoại ra, tôi tưởng em ấy hiểu ý tôi, ai ngờ em ấy dứt khoát bỏ tôi lại đi mất.

Lúc này, cô gái kia chắc cũng quét được mã QR của tôi rồi, nên tôi vội vàng chen qua đám người đuổi theo A Việt.

"A Việt, em giận à?" Tôi cẩn thận dò hỏi.

A Việt không nói gì, vẫn bước thẳng về phía trước.

"Xin lỗi mà, em đừng giận nữa, anh không thêm bạn cô ấy đâu." Tôi muốn nắm tay A Việt, nhưng em ấy lại tránh tôi.

Em ấy rẽ vào một tiệm tráng miệng, chỉ gọi một cây kem ốc quế. Tôi tranh trả tiền, sau đó em ấy vừa li3m kem vừa ngồi xuống ghế dài đối diện tiệm tráng miệng.

Tôi rón rén muốn ngồi cạnh A Việt, ai ngờ em ấy đỡ mông tôi: "Xin lỗi, ở đây có người rồi."

"A Việt, đừng thế mà em."

"Có người thật mà, tôi đang đợi bạn trai tôi."

Tôi bật cười: "Thì là anh nè."

"Anh nhầm rồi, hình như anh đâu có bạn trai."

"Vậy... vậy kem ốc quế của em vẫn là anh mua."

" Là điện thoại bạn trai em mua."

...

Tôi buồn bực ngồi xuống ghế bên cạnh nhìn chằm chằm A Việt, không biết lần này em ấy giận bao lâu đây.

Không bao lâu sau, có một người đàn ông đến bắt chuyện với A Việt: "Chào em, anh thấy em ăn kem dễ thương quá, anh có thể xin em một cây..."

"Không được!" Tôi nghe ra người đàn ông này có ý đồ xấu.

Tôi lập tức đứng dậy chắn giữa hai người: "Em ấy có bạn trai rồi."

Người đàn ông lập tức hoảng hốt: "Xin... xin lỗi." Rồi quay đầu bỏ đi.

"Anh đừng đi mà, tôi không có bạn trai đâu." A Việt lại giơ điện thoại mở mã QR WeChat ra hét về phía người đàn ông kia.

Nhưng người đàn ông kia đương nhiên không dám quay lại rồi.

Tôi giữ tay A Việt lại: "A Việt, anh biết sai rồi, thật mà! Anh thề sau này tuyệt đối không tái phạm nữa."

A Việt nghi ngờ nhìn tôi một cái, tôi vội vàng nắm tay A Việt: "Em có bạn trai rồi! Còn rất đẹp trai nữa!"

Chỉ đến lúc này A Việt mới nở nụ cười.

Tôi cũng vui lây.

Trên đường về nhà, bọn tôi lại gặp nhóm cô gái kia, tôi giơ hai bàn tay đang đan vào nhau lên cao qua đầu, cười với cô gái kia.

Về đến nhà, tôi nhắn lại một câu "xin lỗi", rồi từ chối lời mời kết bạn của cô ấy.

Lý do tôi và A Việt ra ngoài đi dạo là vì hai đứa tôi ăn tối no quá, muốn tiêu cơm rồi về nhà thử loại bao cao su gân xoắn mới mua.

Nhưng bây giờ A Việt nằm trên giường không cho tôi chạm vào em ấy.

Tôi phải làm sao đây? Tất nhiên là... nhịn rồi.

Không, tôi phải thừa lúc A Việt không chú ý mà khơi dậy d*c vọng của em ấy mới được.

Ví dụ như bây giờ tắt đèn, tôi lén lút di chuyển đến bên cạnh A Việt, rồi nhẹ nhàng vòng tay ôm eo em ấy.

Kết quả là bị A Việt hất ra.

"A Việt~ vợ ơi? Xin em mà." Tôi ôm chặt A Việt, dùng con hàng đang c.ương cứng cọ xát vào mông em ấy.

A Việt quay người nhìn tôi, tôi biết mình đã thành công dụ dỗ em ấy rồi bèn lập tức cúi người hôn em ấy. Vừa hôn, tôi vừa vén chăn lật người đè A Việt xuống đặt dưới thân mình.

Bàn tay tôi không an phận luồn vào áo ngủ A Việt, sờ s0ạng cơ bắp mỏng manh cùng eo thon với nhũ h0a của em ấy. Ngón tay cái tôi dừng lại trên núm v.ú em không ngừng xoay tròn.

Chẳng mấy chốc, hai nhũ h0a A Việt đều c.ứng hết cả lên.

Tôi hôn đã đời rồi vén áo ngủ em lên đến cổ, xong cúi đầu ngậm lấy hai cái núm của em.

A Việt ưỡn eo r3n rỉ một tiếng khiến tôi vô cùng hài lòng.

Sau khi m ơn trớn đủ rồi, tôi mới chuẩn bị đeo bao cao su gân xoắn: "A Việt, thử cái em chọn đi."

"Rõ ràng là anh chọn mà."

"Em cầm trước mà, chứng tỏ em muốn thử nó."

"Xì."

"Em không có hứng thú à? Vậy anh tháo ra." Tôi giả vờ không quan tâm.

"Mau vào đi!" A Việt giận rồi.

Tôi vội vàng quỳ lên mấy bước, đặt hai chân A Việt lên vai mình, từ từ đẩy vào lỗ sau của em ấy.

Bao cao su gân nổi vuốt trên tay đã thấy thích, huống chi là trực tràng mềm mại, thế nên tôi không dám quá thô bạo với em.

"A Việt, cảm giác thế nào?"

A Việt mở mắt nhìn tôi: "Sướng."

Tôi yên tâm đẩy toàn bộ vào, bắt đầu từ từ thúc hông mình.

A Việt bắt đầu r3n rỉ d.âm đãng, tôi đ.ê tiện bịt miệng em ấy lại.

Tôi kéo gối lên kê đầu em ấy ở một độ cao vừa phải, vừa vặn để hôn nhau ở tư thế này.

Tiếng r3n rỉ bị lấp đi, chỉ còn tiếng va chạm da thịt và tiếng "ưm a á ư" nỉ non từ miệng A Việt.

Cú đâm thúc của tôi chưa kết thúc, mà tôi vẫn không ngừng đòi hôn A Việt.

A Việt ban đầu còn hưởng thụ, sau đó muốn né những nụ hôn của tôi bằng cách không ngừng lùi về sau, nhưng căn bản không lùi được bao nhiêu. Miệng em cũng muốn thoát khỏi tôi, nhưng luôn bị tôi quấn lấy theo sát.

Lúc môi tôi rời khỏi, cái miệng em như cái công tắt bật lên. A Việt lại bắt đầu nỉ non ngân nga, d.@m đến mức làm tôi hưng phấn, chỉ muốn đâm em ướt đẫm mãi thôi.

"Thích không?"

"Thích."

Tôi tiếp tục hôn A Việt, môi em ấy càng hôn càng mềm mại, làm tôi như muốn đắm chìm vào trong đó.

"Vợ ơi, em nằm sấp xuống được không?"

A Việt quyến luyến ngậm môi dưới của tôi một cái, rồi khẽ "ừm" một tiếng.

Tôi từ từ rút ra, đợi A Việt lật người lại.

"Vợ ơi, gân xoắn xoáy em sướng không?"

"Sướng sướng sướng lắm lắm lắm, anh nói nhiều quá à."

Tôi khẽ cười, dạng ch@n ngồi lên đùi A Việt, rồi từ từ đẩy cây gậy cứng nóng vào nơi chật khít. Sau đó tôi vừa dập, vừa x0a nắn bờ m ông trắng muốt đầy mê hoặc của em ấy.

"Bốp." Tôi không nhịn được vỗ một cái.

A Việt không vui: "Đứng dậy!"

"Làm gì vậy? Anh còn chưa sờ đủ gò đào của vợ anh mà." Tôi cười d.âm đãng, hy vọng có thể xoa dịu cơn giận của A Việt.

Nhưng A Việt chẳng thèm để ý đến tôi. Em ấy thẳng người ngồi dậy, đẩy tôi ngã xuống giường, rồi dạng ch@n ngồi lên đùi tôi. Một tay em giữ lấy thứ đang căng tràn của tôi nuốt trọn lấy nó, sau đó bắt đầu lắc hông.

Tôi giữ chặt eo vợ mình, chẳng cần tự mình động đậy mà vẫn tận hưởng kh0ái cảm trọn vẹn. Sau một hồi cưỡi tôi, A Việt bất ngờ giơ tay tát nhẹ lên mặt tôi.

"Anh nhìn cái gì?"

"Vợ ơi..." Tôi ôm mặt tủi thân "Vợ đẹp của anh, A Việt đẹp."

"Anh ngốc."

"Chỉ ngốc với vợ thôi!"

A Việt cũng bật cười, tôi thừa cơ ngồi thẳng dậy ôm A Việt vào lòng, sau đó ghé qua hôn em ấy, một nụ hôn không dịu dàng mà mang tính công kích, vừa hôn vừa cắn.

A Việt bị tôi hôn đến mức không ngừng lùi lại, đầu ngửa ra sau liên tục. Tôi đắc ý, thuận thế đẩy em ấy nằm xuống giường, trở lại tư thế ban đầu.

Tôi điên cuồng thúc vào trong A Việt, em ấy cũng phối hợp nức nở theo.

Sau khi giã em được mười phút, tôi cảm thấy mình sắp bắn nên tôi giảm tốc, rồi phát hiện ra một hiện tượng thú vị.

"A Việt! Em xem nè, em bị anh đ!t cho lật người luôn rồi kìa!" Tôi khoe công, "Có lợi hại không? Hết giận chưa? Có phải nên thưởng cho anh không?"

"Con m.ẹ anh, chẳng sướng gì cả!"

Tôi giận rồi hỏi ngược lại: "Chẳng sướng gì cả?" Nói rồi, tôi mạnh mẽ đẩy vào sâu bên trong, rồi rút ra, lại thúc vào lần nữa. Sau khi nện ra nện vô như vậy vài lần, A Việt không thể chịu nổi, phải liên tục xin tôi tha cho.

Tôi hài lòng bắn t.inh vào trong người A Việt.

Sau đó, tôi giơ chiếc bao cao su đựng đầy t1nh dịch ra trước mặt A Việt: "Em xem này, nhiều ghê chưa?"

"Trần Khải Thành, sao em thấy anh càng ngày càng trẻ con thế?"

"Tất nhiên là vì có vợ cưng chiều rồi!"

Đúng vậy, chính là như thế.

「 ✦ Lời kết ✦ 」

*Đúng vậy, mọi người không đọc nhầm tiêu đề đâu, tên chương bản gốc là 吃醋也要do á, ròi sao nó là "dọ" thì hiểu ròi he (*๑˘◡˘)

551: Tâm sự mỏng một chút nè ( ̄ ³ ̄) đáng lẽ á, toi đào bộ này chỉ vì thấy cốt truyện nó hề hề khờ khờ thoi. Nào ngờ càng chuyển ngữ, tác giả càng dẫn lối cho toi vô con đường chuyển ngữ cảnh say get đâu |・ω・) Nên thoi, ai mấy nay húp nước lèo, gắp chút vụn thì nhào vô ăn xôi mặn đi nhan φ(︶▽︶)φ Nhưng đừng mong chờ gì ở toi, cứ hễ tới chương H là toi phải mở tab ẩn danh lên tra từ đồng nghĩa, ăn miếng xôi mà rơi rớt lum la á (; ̄▽ ̄)

Và đến đây là chương cuối ròi, rất cám ơn cả nhà đã ghé thăm List truyện ngắn của Cát Kỳ nhan (',,•ω•,,)♡ Hẹn gặp lại mọi người ở truyện ngắn khác của nhà hén ヾ(*'▽'*)
 
Back
Top Bottom