Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạn Cùng Phòng Đẹp Trai Mời Tôi Đi Ăn Nhưng Anh Ta Lại Là "Trai Thẳng"

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,125
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczODaKCp4iffL3u8nVUOXKkXpJCQtZCVwhNQePZiof5rRWLK-b5TQsszz3udsGmDD499smKDpRo_WqOMX_IIDP0riS6qfwCr2RWqljAZK5JEZln7qvxAHXn4eJihqUlyJNY3On4hpyWszOVNLbxS446E=w215-h322-s-no-gm

Bạn Cùng Phòng Đẹp Trai Mời Tôi Đi Ăn Nhưng Anh Ta Lại Là "Trai Thẳng"
Tác giả: Vi Giản
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Hài Hước, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ninh Tri – mỹ nam lạnh lùng nổi tiếng ở Học viện H – mắc chứng biếng ăn từng đợt, chỉ khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai mới có thể ăn uống ngon miệng.
Mục tiêu lần này của cậu chính là người bạn cùng phòng mới chuyển đến — Giang Hoành Diễn.

Người kia cao tận 1m88, diện mạo tuấn tú, phong thái sáng sủa, chơi bóng rổ cũng cực giỏi, đúng gu của Ninh Tri.
Tiếc là… anh ta là trai thẳng.

Nhưng cũng chẳng sao, trai thẳng thì trai thẳng, vừa hay có thể làm “bạn ăn chung” một cách thuần túy. Dù sao Ninh Tri cũng là người có nguyên tắc, chưa bao giờ tùy tiện tán tỉnh trai thẳng.

Giang Hoành Diễn bắt đầu nghi ngờ người bạn cùng phòng mới dọn đến… hình như thích mình.

Cậu ta rất đẹp, eo thon chân dài, ánh mắt sống động, môi đỏ răng trắng. Quan trọng hơn, dáng vẻ yếu ớt mảnh mai, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là ngã.

Lần đầu tiên cậu ta rủ Giang Hoành Diễn đi ăn, anh nghĩ không tiện từ chối, liền đồng ý, nhưng cũng tìm cơ hội để cậu ta “biết khó mà lui”:
“Con trai thì có gì hay? Sao phải thích con trai chứ? Con gái đáng yêu hơn nhiều mà.”

Ninh Tri chỉ đáp: “Ồ, ừ.”

Hình như cậu ta chẳng hiểu ẩn ý của anh.

Lần thứ hai cậu ta rủ đi ăn, Giang Hoành Diễn định nói thẳng hơn:
“Tôi có cô gái mình thích rồi.”

Ninh Tri khẽ ngước hàng mi dài, nhìn anh một cái: “Ồ.”

Giang Hoành Diễn cau mày: Sao chẳng có phản ứng gì hết? Chẳng lẽ vẫn chưa chịu bỏ cuộc?

Lần thứ ba…
Lần thứ tư…
Đến lần thứ năm, Ninh Tri không còn rủ Giang Hoành Diễn đi ăn nữa — cậu đã có “đối tượng mới”.

Nhìn cảnh Ninh Tri cùng một chàng trai cao ráo đẹp trai khác vừa đi vừa trò chuyện cười đùa, đôi mắt đào hoa ánh lên từng tia nhìn tinh nghịch hướng về đối phương, Giang Hoành Diễn ngồi không yên nữa.

“Bộp!” — Anh bật dậy, sải bước tiến đến trước mặt hai người, gương mặt trầm hẳn xuống:
“Cậu ta là ai? Sao không rủ tôi đi ăn nữa?!”

Nhìn chú “chó to” Giang Hoành Diễn lúc nào cũng sợ mình bị người khác cướp mất, chỉ muốn bám chặt lấy mình, Ninh Tri khẽ cong khóe môi, ánh mắt như cười như không:
“Trai thẳng? Thích con gái?”

Giang Hoành Diễn bất chấp tất cả, ôm chầm lấy cậu bạn trai mềm mại thơm ngát:
“Anh sai rồi, anh chỉ thích mình em thôi.”

Cặp đôi chính:
Mỹ nam lạnh lùng, giỏi “thả thính” xông xáo – thụ × “Trai thẳng” chó to, ghen tuông – công​
 
Bạn Cùng Phòng Đẹp Trai Mời Tôi Đi Ăn Nhưng Anh Ta Lại Là "Trai Thẳng"
Chương 1


Tiêu đề: Ninh Tri Mắc Chứng Biếng Ăn

Ninh Tri mắc chứng biếng ăn.

Cậu mắc chứng này đã được một thời gian, bệnh tình đến từng đợt, lúc thì ăn ngon miệng, lúc lại chẳng muốn ăn gì.

Khi ngon miệng, cậu muốn ăn thật nhiều, thật no. Nhưng khi không có hứng, cậu chẳng muốn đụng đến thức ăn, thậm chí chỉ nhìn thấy đồ ăn thôi đã thấy chán ghét.

Dạo gần đây, cậu phát hiện ra một cách: ngồi đối diện một anh chàng đẹp trai khi ăn cơm, như vậy sẽ khiến cậu có hứng ăn hơn.

Người ta nói nhan sắc đẹp khiến người ta ngon miệng, quả nhiên cũng có lý.

Chỉ là tìm được một anh chàng đẹp trai phù hợp chẳng dễ chút nào.

Ninh Tri rất kén chọn, những anh chàng bình thường cậu chẳng thèm để mắt, ngay cả trong giới giải trí cũng đầy rẫy những kẻ tầm thường, xấu xí.

Cậu xem đi xem lại đoạn video của một ngôi sao nhỏ mà mình yêu thích đến lần thứ N, cuối cùng chán nản tắt máy tính.

Người này cũng không còn tác dụng nữa.

Ninh Tri cúi đầu nhìn bát cơm còn lại trên bàn.

Cậu chỉ múc nửa bát cơm và một ít thức ăn, để tránh lãng phí, còn đặc biệt nhờ cô ở căng tin cho ít lại, thậm chí bảo cô cứ thoải mái run tay. Vậy mà cuối cùng, cậu vẫn không ăn nổi quá một phần ba.

Cậu ăn quá ít, cứ thế này thì không ổn.

Ninh Tri tiếc nuối gói phần cơm thừa vào một chiếc bát nhựa dùng một lần, định lát nữa mang xuống dưới lầu cho lũ mèo hoang ăn, xem chúng có chịu ăn không, rồi tiện tay bóc một thanh chocolate.

Đây là thứ cậu dùng để bổ sung năng lượng, ngọt đến phát ngấy.

Trong suốt thời gian dài không ăn nổi cơm, Ninh Tri dựa vào thứ này để cầm cự, nếu không cậu đã chẳng còn sức lực.

Cậu đã gầy lắm rồi, không thể tiếp tục gầy thêm nữa.

Thành thật mà nói, Ninh Tri có thể chịu được việc mình đói chết, nhưng tuyệt đối không thể chịu được việc mình xấu đi. Nhưng hiện tại, với cậu, hai chuyện này lại đang bổ trợ lẫn nhau.

Phải tìm cách giải quyết vấn đề này thôi.

Ninh Tri đứng dậy từ bàn học, định xách bát nhựa xuống lầu, thì đột nhiên thấy cửa phòng ký túc bị đẩy ra từ bên ngoài. Một chàng trai kéo theo vali bước vào.

“Cho hỏi… đây có phải phòng 308 không?”

Giọng của chàng trai trầm thấp, dễ nghe.

“Đúng rồi…” Ninh Tri ngẩn ra một chút, rồi hỏi, “Cậu là…?”

“Tôi là bạn cùng phòng mới chuyển đến, tên là Giang Hoành Diễn,” chàng trai nhiệt tình giới thiệu bản thân, nghĩ một lát, rồi đưa tay ra định bắt tay với Ninh Tri.

Ninh Tri vươn tay, khẽ nắm tay cậu ta một cái.

“Tôi là Ninh Tri,” cậu nhàn nhạt rút tay về, “Giường của cậu ở phía bên trái gần cửa sổ. Bàn học có thể hơi bừa bộn, toàn đồ của mấy người trong phòng, cậu cứ quẳng hết xuống đất là được, lát nữa họ về sẽ tự dọn.”

“Cảm ơn cậu,” Giang Hoành Diễn cảm thấy chàng trai trước mặt mình có vẻ không quá nhiệt tình, nên cũng không tự chuốc lấy khó xử. Cậu ta đẩy vali đến bên giường, bắt đầu dọn dẹp bàn học của mình.

Ở Đại học H, giường của tất cả các phòng ký túc đều ở tầng trên, bên dưới là bàn học, mỗi phòng có bốn người.

Bạn cùng phòng mới này ngủ ngay đối diện Ninh Tri.

Trong phòng của Ninh Tri, có một người vì thuê nhà bên ngoài nên học kỳ này xin không ở ký túc. Vì thế, phòng họ nhanh chóng đón một bạn cùng phòng mới.

Nghe nói bạn cùng phòng này trước đây ở một phòng có một người bị suy nhược thần kinh, chỉ cần có chút tiếng động vào ban đêm là không ngủ được, nên đề nghị mọi người trong phòng hạn chế lại. Thế là cậu ta chủ động xin chuyển đến phòng này.

Đúng là một người tốt.

Ninh Tri thầm đánh giá Giang Hoành Diễn, rồi đứng sau lưng quan sát cậu ta từ đầu đến chân.

Cao ít nhất 1m88, rất đẹp trai, ngũ quan sắc nét, thân hình rắn rỏi, đúng kiểu Ninh Tri thích, chỉ không biết cậu ta là “thẳng” hay “cong”.

Ninh Tri khẽ l**m khóe môi, dù thế nào đi nữa, món ăn kèm mới của cậu đã có chỗ dựa rồi.

Buổi chiều, Ninh Tri hẹn Lưu Song Song ở một quán cà phê gần cổng trường.

Quán cà phê này Lưu Song Song thường lui tới, vì có một anh chàng phục vụ rất đẹp trai. Nhưng anh ta không phải kiểu Ninh Tri thích, với lại cậu cũng không thích uống cà phê.

“Trời ơi, Tri Tri, cậu gầy thế này rồi, không thể gầy thêm nữa đâu, gầy nữa là thành cây sậy mất!”

Gần quầy bar của quán cà phê có một cái cân miễn phí. Dù Ninh Tri không hiểu sao một quán cà phê lại có cân, nhưng mỗi lần đến đây cùng Lưu Song Song, cậu đều vô thức bước lên cân thử.

“Nhưng nếu là tôi, tôi sẽ cố kiêng ăn thêm một thời gian nữa,” Lưu Song Song nói với vẻ ngưỡng mộ, “Dù cậu gầy, nhưng mặt cậu vẫn có da có thịt, khung xương nhỏ, nhìn tỷ lệ cơ thể rất cân đối. Nhìn đôi chân dài này xem, ai… giá mà tôi gầy được như cậu thì tốt biết bao!”

Ninh Tri không nói gì.

Lưu Song Song không phải là cậu, không trải qua nỗi khổ của chứng biếng ăn. Không ăn được gì thực sự rất khó chịu.

Hai người ngồi xuống vị trí quen thuộc gần cửa sổ. Chẳng bao lâu, anh chàng phục vụ mà Lưu Song Song thích bưng hai cốc đồ uống họ gọi ra: “Mời hai người dùng chậm.”

“Cảm ơn anh!” Lưu Song Song nở nụ cười ngọt ngào với anh chàng phục vụ.

Lưu Song Song gọi latte, còn Ninh Tri gọi sữa ngọt. Bác sĩ đông y từng khám cho Ninh Tri nói rằng chế độ ăn cần cân bằng dinh dưỡng để cải thiện chứng biếng ăn. Vì thế, mỗi lần đến đây, Ninh Tri chỉ gọi sữa, cảm thấy như vậy lành mạnh hơn.

Ninh Tri nhấp một ngụm sữa, cảm thấy hơi không uống nổi nữa. Cậu thở dài, đặt cốc xuống, nghĩ lát nữa có lẽ phải gói mang về.

“À đúng rồi, cậu hẹn tôi ra đây làm gì?” Lưu Song Song hỏi, “Chắc không phải chỉ muốn gặp mặt tôi chứ?”

Dù Lưu Song Song và Ninh Tri học cùng trường, nhưng tòa nhà giảng đường và ký túc xá của họ lại ở hai khu vực khác nhau. Một người ở phía nam trường, một người ở phía bắc, nên gặp nhau khá bất tiện.

Lưu Song Song lại là kiểu người thích ở nhà, bình thường chẳng có việc gì cũng không muốn ra ngoài, vẻ mặt rõ ràng là “cậu tốt nhất nên có việc gì đó quan trọng”.

Ninh Tri nói: “Thật ra đúng là có việc. Cậu có biết trong khoa bọn tôi có một người tên Giang Hoành Diễn không?”

“Anh ta á? Tôi biết chứ!” Lưu Song Song lập tức đáp, “Một trong những xì cǎo của khoa cậu đấy! Không phải chứ! Người trong khoa mà cậu không biết rõ hơn tôi sao?”

Ninh Tri đúng là không tìm hiểu gì nhiều: “Xì cǎo của khoa? Còn ai là xì cǎo nữa?”

“Cậu chứ ai!” Lưu Song Song lườm cậu, “Cậu không bao giờ lướt diễn đàn à? Trường mình còn có một bảng xếp hạng top 10 trường thảo, tên cậu và Giang Hoành Diễn đứng chễm chệ ở vị trí thứ nhất và thứ hai, bỏ xa những người còn lại. Cậu thật sự không biết hay giả vờ không biết?”

Thú vị đấy.

Ninh Tri chống cằm hỏi: “Cậu thấy Giang Hoành Diễn là cong hay thẳng?”

Đây mới là lý do chính cậu hẹn Lưu Song Song ra hôm nay.

Lưu Song Song nghiêm túc hơn một chút, nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi thấy anh ta là thẳng.”

“Sao lại nói vậy?” Radar phát hiện “gay” của Lưu Song Song luôn rất chuẩn. Nếu cậu ấy bảo là thẳng, thì khả năng cao đến 90% là thẳng.

“Anh ta từng có bạn gái mà!”

Ninh Tri sững người một chút.

“Ai, đúng là cậu nên lướt diễn đàn nhiều hơn,” Lưu Song Song lấy điện thoại ra, mở diễn đàn trường, đưa thẳng đến trước mặt Ninh Tri, “Cậu xem đi, bao nhiêu người đang bàn tán. Người tên Kiều Nguyệt Tịch này chính là bạn gái cũ của anh ta.”

Ninh Tri xem kỹ, trên diễn đàn toàn là những bài thảo luận về việc Kiều Nguyệt Tịch chia tay Giang Hoành Diễn. Họ còn nói một chàng trai đẹp trai như vậy mà Kiều Nguyệt Tịch lại không biết trân trọng, thế là mấy cô gái định nhân cơ hội này gửi thư tình hoặc trực tiếp theo đuổi Giang Hoành Diễn thử xem.

“Hai người họ đã lên giường chưa?” Ninh Tri lại hỏi, “Đã hôn nhau chưa? Giờ bọn học sinh cấp ba yêu nhau đều rất trong sáng, Giang Hoành Diễn cũng như chúng ta, mới năm nhất đại học. Họ chia tay từ học kỳ trước, chắc có khả năng chưa làm gì đâu, đúng không?”

Lưu Song Song lườm đến mức sắp lác mắt: “Làm sao tôi biết được, tôi có phải ngày nào cũng chui dưới gầm giường hai người họ đâu. Muốn biết thì tự đi hỏi đi!”

Ninh Tri im lặng.

Lưu Song Song biết cậu ngại hỏi.

Ninh Tri là vậy, trong chuyện tình cảm đặc biệt giữ kẽ. Nhưng cậu ấy đẹp, thuộc kiểu mỹ nhân quyến rũ rất được ưa chuộng hiện nay. Hễ cậu để ý ai, chỉ cần nói vài câu với người đó, đối phương đã tự động dâng mình đến tận cửa, chẳng cần Ninh Tri phải chủ động theo đuổi.

Ai, người như Ninh Tri làm sao hiểu được nỗi khổ của những người bình thường như họ.

Lưu Song Song ngoảnh nhìn anh chàng phục vụ đang bận rộn gần quầy bar, thở dài.

“Nếu cậu thật sự muốn biết, cứ tiếp xúc với anh ta một thời gian là được. Cũng chẳng cần làm gì, cứ nói chuyện bình thường thôi. Nếu anh ta thích cậu, tự khắc sẽ theo đuổi cậu,” Lưu Song Song đưa ra một gợi ý rất đáng tin.

Ninh Tri do dự một chút: “Thôi, tôi không hứng thú với việc bẻ cong trai thẳng. Nhưng có thể làm bạn ăn chung thuần túy với anh ta, xem thử ngày mai anh ta có muốn đi ăn cùng tôi không.”

Lưu Song Song: “Được thôi, nhìn ra cậu rất cần trai đẹp để làm món ăn kèm rồi.”

Ninh Tri thế là lên kế hoạch, định ngày mai rủ Giang Hoành Diễn đi ăn thử.

Nhưng cậu không biết rằng, trong lúc cậu và Lưu Song Song bàn về Giang Hoành Diễn, thì người khác cũng đang bàn về cậu.

“Cậu nói Ninh Tri á?”

Trên sân bóng rổ, một người bạn cùng chơi bóng với Giang Hoành Diễn đứng bên cạnh nói: “Tôi biết cậu ta! Mỹ nhân nổi tiếng của khoa Điện tử đấy. Nói thật, trước khi gặp cậu ta, tôi không ngờ dân học kỹ thuật lại có người đẹp đến vậy. Cậu gặp cậu ta rồi à?”

“Ừ,” Giang Hoành Diễn tùy ý ném bóng vào rổ, một cú ba điểm đẹp mắt, “Cậu ta là bạn cùng phòng mới của tôi.”

“Trời ơi, đúng là diễm phúc không nhỏ!” Người bạn chạy đi nhặt bóng, một lúc sau quay lại, thần thần bí bí nói với Giang Hoành Diễn, “Nói thật, tôi có một tin đồn ít ai biết về Ninh Tri, cậu muốn nghe không?”

Giang Hoành Diễn không phải người thích nghe chuyện phiếm. Bình thường nếu bạn bè hỏi thế, anh chắc chắn sẽ từ chối. Nhưng hôm nay, không hiểu sao, như bị ma xui quỷ khiến, anh hỏi: “Chuyện gì?”

“Cậu ta là gay,” người bạn hạ giọng, “Lớp tôi có một người từng hẹn hò với cậu ta. Hôm đó tôi đi ngang cổng bắc trường, thấy người đó đuổi theo Ninh Tri, xin cậu ta quay lại, nhưng Ninh Tri không đồng ý.”

“Đúng là tạo nghiệt, bạn tôi cũng khá vô liêm sỉ. Ai trong lớp cũng biết cậu ta có bạn gái, hai người họ yêu nhau từ học kỳ đầu năm nhất, tình cảm còn rất tốt. Lúc mới quen, họ còn mời bọn tôi đi ăn nữa!”

Giang Hoành Diễn không nói gì, chỉ lặng lẽ vỗ bóng từng nhịp.

“Tôi biết rồi.” Anh nâng bóng lên, ném một cú ba điểm nữa, vẫn chuẩn xác như lần trước.

Lời tác giả:

Thời gian cập nhật sau này sẽ vào khoảng 18:00-21:00 tối, cảm ơn mọi người!
 
Bạn Cùng Phòng Đẹp Trai Mời Tôi Đi Ăn Nhưng Anh Ta Lại Là "Trai Thẳng"
Chương 2


Tiêu đề: Như Một Chú Nai Vàng Ngơ Ngác

Vận may của Ninh Tri thật sự không tốt. Hôm đó, sau khi chia tay Lưu Song Song ở quán cà phê và trở về, cậu không cẩn thận bị trẹo chân trên bậc thang lớn bên ngoài tòa nhà giảng đường chính.

Thật xui xẻo, con đường đó là lối gần nhất về ký túc xá. Cậu chỉ muốn đi đường tắt cho nhanh, không ngờ lại gặp tai bay vạ gió.

Xem ra không ăn được gì thật sự không ổn, đến cả tiểu não cũng bắt đầu teo dần rồi.

Ninh Tri lấy một thanh chocolate từ ngăn kéo, cắn một miếng.

Sáng nay cậu có tiết học, nhưng vì chân đau quá, cậu đã xin nghỉ với lớp trưởng. Bữa trưa cậu định gọi đồ ăn ngoài, lát nữa sẽ có một bạn cùng trường tốt bụng mang lên giúp.

Đi ăn ở căng tin là không thể rồi, kế hoạch rủ Giang Hoành Diễn đi ăn cùng cũng tan tành.

Ninh Tri thở dài.

Xem ra lần này lại phải lôi kho video của ngôi sao nhỏ kia ra xem lại rồi.

Đúng lúc Ninh Tri đặt laptop lên bàn, mở video để chờ đồ ăn ngoài, thì hai người bạn cùng phòng khác trở về.

“Ủa, Ninh Tri, cậu không nhờ ai mang cơm về à? Nói sớm đi, vừa nãy bọn tôi đi căng tin, biết trước đã mang cho cậu một phần!”

Người nói là trưởng phòng Lương Thừa Duy, một anh chàng đeo kính rất nhiệt tình.

“Đúng đấy,” người bạn cùng phòng còn lại nói, “Chỉ là việc nhỏ thôi mà.”

“Không cần đâu,” Ninh Tri mỉm cười, “Tôi gọi đồ ăn ngoài rồi.”

“Vậy cũng được, tối nay có cần gì thì cứ nói, đừng khách sáo. Bạn cùng phòng thì nên giúp đỡ nhau mà!”

Lương Thừa Duy cầm một cuộn giấy vào nhà vệ sinh, chắc là đi vệ sinh.

Nhà vệ sinh của phòng nằm ở hành lang gần cửa ra vào. Lương Thừa Duy vừa vào, cửa phòng lại bị đẩy ra. Ninh Tri thấy Giang Hoành Diễn bước vào từ bên ngoài.

“Ơ? Bạn Giang?” Bạn cùng phòng là Ngụy Trì chào Giang Hoành Diễn, “Cậu cũng vừa ăn ở căng tin về à? Sao tôi với Lương Thừa Duy không thấy cậu ở đó? À mà sáng nay cậu dậy sớm quá nhỉ? Sáng bọn tôi thức dậy định chào cậu, ai ngờ cậu đã đi mất rồi.”

Lương Thừa Duy và Ngụy Trì đều là học bá. Tối đến, một người học ở phòng tự học, một người học online ở thư viện.

Tóm lại chẳng ai rảnh rỗi. Đến khi họ trở về từ bên ngoài, phòng đã tắt đèn từ lâu, nên hôm qua cả hai chưa kịp chào hỏi Giang Hoành Diễn.

“Sáng tôi đi chạy bộ,” giọng Giang Hoành Diễn trầm trầm, đầy từ tính, “Thấy mọi người còn ngủ, tôi không muốn làm phiền.”

“Không sao, không sao, giờ quen biết cũng vậy thôi. Sau này có cơ hội cùng đi ăn căng tin nhé?”

Trong mắt Lương Thừa Duy, cách chào đón cao nhất là rủ người ta đi ăn căng tin cùng.

Trước đây, cậu ta và Ngụy Trì cũng từng rủ Ninh Tri đi ăn, nhưng Ninh Tri ăn quá chậm, sợ bị họ chê nên từ chối vài lần. Sau đó, họ cũng không chủ động rủ nữa.

Nếu mai sau rủ Giang Hoành Diễn đi ăn, cậu sẽ cố ăn nhanh hơn một chút.

Ninh Tri tự nhủ vậy, rồi chợt nghe điện thoại reo. Đồ ăn ngoài đã đến. Cậu nhấc máy: “Cảm ơn, tôi ra mở cửa đây.”

Nói xong, cậu đứng dậy, nhảy lò cò ra mở cửa.

“Cậu lấy gì à? Để tôi lấy giúp,” Giang Hoành Diễn đang đứng ngay cửa, vươn tay ngăn Ninh Tri lại, rồi quay ra mở cửa.

“Chào anh, đồ ăn của anh đây!” Bạn học giao hàng nhét túi đồ vào, “Chúc anh ăn ngon miệng nhé!”

Nói xong, cậu ta vội vàng đi giao đơn tiếp theo.

Giang Hoành Diễn nhận túi đồ từ tay bạn học, cầm lên thấy nhẹ hều: “Cậu ăn gì mà nhẹ thế này, không có món chính à?”

“Salad…” Ninh Tri nhận túi đồ từ tay Giang Hoành Diễn, “Tôi đang giảm cân.”

Khi nói, hàng mi dài của cậu khẽ rũ xuống, ngón trỏ luồn qua quai túi, khẽ móc túi đồ từ tay Giang Hoành Diễn.

Ngón tay ấy mang theo chút hơi lạnh, vô tình lướt qua mu bàn tay Giang Hoành Diễn, khiến da anh nổi lên một cảm giác tê dại.

Kỳ lạ thật.

Giang Hoành Diễn lặng lẽ quan sát Ninh Tri.

Nhận đồ xong, Ninh Tri lại nhảy lò cò về chỗ ngồi, lấy một chiếc nĩa nhỏ tinh tế, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ một bát salad trông như vừa nhặt từ thảm cỏ dưới lầu.

Đôi mắt Ninh Tri rất đẹp, như viên ngọc trai rực rỡ. Mái tóc ngắn đen nhánh, dày dặn, như tảo biển, phần đuôi hơi xoăn nhẹ trên chiếc cổ thon dài.

Người bạn kia nói Ninh Tri là mỹ nhân nổi tiếng của khoa Điện tử, Giang Hoành Diễn thấy lời này chẳng sai chút nào.

Anh nhớ lại lần đầu gặp Ninh Tri hôm qua, khi cậu đứng đó bắt tay anh, đôi mắt đào hoa chỉ khẽ lướt qua người anh.

Giống như một con thiên nga kiêu kỳ.

Còn hôm nay, khi nhận túi đồ từ tay anh, cậu rũ mắt ngoan ngoãn nói cảm ơn.

Giống như một chú mèo mềm mại, kiều diễm.

Một người mà lại có nhiều khí chất khác nhau đến thế, thật sự hiếm thấy.

Ánh mắt Giang Hoành Diễn lướt qua màn hình laptop trên bàn Ninh Tri.

Khi nhìn rõ cậu đang vừa ăn vừa xem gì, cơ thể anh khẽ cứng lại.

Trên màn hình, một chàng trai kẻ mắt, tô son đang uốn éo nhảy múa.

Dù Giang Hoành Diễn không có thành kiến với người có xu hướng tính dục khác mình, nhưng đôi khi sự khác biệt về thẩm mỹ vẫn khiến anh cảm thấy kỳ cục.

Chẳng hạn như người trong video trước mặt Ninh Tri, rõ ràng là một idol nhỏ từ chương trình tuyển chọn, nhưng lớp trang điểm trên mặt dày đến mức ngay cả Giang Hoành Diễn cũng nhận ra. Có thể tưởng tượng được nó đậm đến mức nào.

Mà điệu nhảy đó cũng kỳ lạ, vừa nhảy vừa thở hổn hển, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng “ư a”.

Giang Hoành Diễn nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

Một lúc sau, Lương Thừa Duy từ nhà vệ sinh bước ra, vừa lau tay vừa nói: “Hôm nay bọn tôi không gặp Hoành Diễn ở căng tin, chắc vì cậu ấy không biết căng tin số 2 mới mở một quầy lẩu cay?”

Ngụy Trì phụ họa: “Đúng thế! Quầy lẩu cay đó là chuỗi nổi tiếng toàn quốc, mùi thơm lắm. Hôm nay đông nghịt người, đến cả sinh viên khu nam trường cũng lũ lượt kéo sang ăn.”

“Nghe nói mai căng tin khu nam cũng mở quầy lẩu cay, chắc mai sẽ bớt đông. Hoành Diễn, mai cậu có muốn đi thử không?”

“Muốn chứ,” Giang Hoành Diễn nghĩ ngợi, “Nhưng mai giữa trưa tôi có tiết cuối ở tòa Điện tử Thông tin.”

Tòa Điện tử Thông tin cách căng tin xa, từ đó đi qua ít nhất mất hai mươi phút.

Nhưng lại gần căng tin khu nam hơn. Thường nếu tiết cuối ở tòa Điện tử Thông tin, họ sẽ ăn ở căng tin số 1 khu nam rồi mới về.

“Vậy thì tiếc quá, đành đợi lần sau vậy,” Lương Thừa Duy và Ngụy Trì đúng là khắc sâu niềm đam mê rủ người đi ăn căng tin vào trong xương tủy, trông hai người thật sự rất tiếc nuối.

“Mai tôi cũng có tiết cuối ở tòa Điện tử Thông tin,” Ninh Tri bất ngờ quay lại, “Cũng là tiết cuối buổi sáng, chắc bọn mình học cùng một lớp lớn. Mai trưa cậu đi ăn với tôi được không?”

Ninh Tri nhìn Giang Hoành Diễn, đôi mắt lấp lánh.

Ánh mắt Giang Hoành Diễn lướt từ đôi mắt đào hoa long lanh như thú con của cậu xuống đến cổ chân mảnh mai nhưng sưng đỏ.

Giờ lại giống một chú nai vàng ngơ ngác, yếu ớt.

Yết hầu Giang Hoành Diễn khẽ động.

“Được,” anh nghe chính mình không tự chủ được mà đáp.

Ninh Tri cắn nĩa, khẽ nở một nụ cười khó nhận ra, rồi quay lại nhìn màn hình laptop.

Tuyệt quá, mai có món ăn kèm mới rồi.

Lần đầu tiên Ninh Tri có chút mong chờ chuyện ăn uống.

Lời tác giả:

1 đầy mưu mẹo.
 
Bạn Cùng Phòng Đẹp Trai Mời Tôi Đi Ăn Nhưng Anh Ta Lại Là "Trai Thẳng"
Chương 3


Tiêu đề: Như Một Chú Nai Vàng Ngơ Ngác

Vận may của Ninh Tri thật sự không tốt. Hôm đó, sau khi chia tay Lưu Song Song ở quán cà phê và trở về, cậu không cẩn thận bị trẹo chân trên bậc thang lớn bên ngoài tòa nhà giảng đường chính.

Thật xui xẻo, con đường đó là lối gần nhất về ký túc xá. Cậu chỉ muốn đi đường tắt cho nhanh, không ngờ lại gặp tai bay vạ gió.

Xem ra không ăn được gì thật sự không ổn, đến cả tiểu não cũng bắt đầu teo dần rồi.

Ninh Tri lấy một thanh chocolate từ ngăn kéo, cắn một miếng.

Sáng nay cậu có tiết học, nhưng vì chân đau quá, cậu đã xin nghỉ với lớp trưởng. Bữa trưa cậu định gọi đồ ăn ngoài, lát nữa sẽ có một bạn cùng trường tốt bụng mang lên giúp.

Đi ăn ở căng tin là không thể rồi, kế hoạch rủ Giang Hoành Diễn đi ăn cùng cũng tan tành.

Ninh Tri thở dài.

Xem ra lần này lại phải lôi kho video của ngôi sao nhỏ kia ra xem lại rồi.

Đúng lúc Ninh Tri đặt laptop lên bàn, mở video để chờ đồ ăn ngoài, thì hai người bạn cùng phòng khác trở về.

“Ủa, Ninh Tri, cậu không nhờ ai mang cơm về à? Nói sớm đi, vừa nãy bọn tôi đi căng tin, biết trước đã mang cho cậu một phần!”

Người nói là trưởng phòng Lương Thừa Duy, một anh chàng đeo kính rất nhiệt tình.

“Đúng đấy,” người bạn cùng phòng còn lại nói, “Chỉ là việc nhỏ thôi mà.”

“Không cần đâu,” Ninh Tri mỉm cười, “Tôi gọi đồ ăn ngoài rồi.”

“Vậy cũng được, tối nay có cần gì thì cứ nói, đừng khách sáo. Bạn cùng phòng thì nên giúp đỡ nhau mà!”

Lương Thừa Duy cầm một cuộn giấy vào nhà vệ sinh, chắc là đi vệ sinh.

Nhà vệ sinh của phòng nằm ở hành lang gần cửa ra vào. Lương Thừa Duy vừa vào, cửa phòng lại bị đẩy ra. Ninh Tri thấy Giang Hoành Diễn bước vào từ bên ngoài.

“Ơ? Bạn Giang?” Bạn cùng phòng là Ngụy Trì chào Giang Hoành Diễn, “Cậu cũng vừa ăn ở căng tin về à? Sao tôi với Lương Thừa Duy không thấy cậu ở đó? À mà sáng nay cậu dậy sớm quá nhỉ? Sáng bọn tôi thức dậy định chào cậu, ai ngờ cậu đã đi mất rồi.”

Lương Thừa Duy và Ngụy Trì đều là học bá. Tối đến, một người học ở phòng tự học, một người học online ở thư viện.

Tóm lại chẳng ai rảnh rỗi. Đến khi họ trở về từ bên ngoài, phòng đã tắt đèn từ lâu, nên hôm qua cả hai chưa kịp chào hỏi Giang Hoành Diễn.

“Sáng tôi đi chạy bộ,” giọng Giang Hoành Diễn trầm trầm, đầy từ tính, “Thấy mọi người còn ngủ, tôi không muốn làm phiền.”

“Không sao, không sao, giờ quen biết cũng vậy thôi. Sau này có cơ hội cùng đi ăn căng tin nhé?”

Trong mắt Lương Thừa Duy, cách chào đón cao nhất là rủ người ta đi ăn căng tin cùng.

Trước đây, cậu ta và Ngụy Trì cũng từng rủ Ninh Tri đi ăn, nhưng Ninh Tri ăn quá chậm, sợ bị họ chê nên từ chối vài lần. Sau đó, họ cũng không chủ động rủ nữa.

Nếu mai sau rủ Giang Hoành Diễn đi ăn, cậu sẽ cố ăn nhanh hơn một chút.

Ninh Tri tự nhủ vậy, rồi chợt nghe điện thoại reo. Đồ ăn ngoài đã đến. Cậu nhấc máy: “Cảm ơn, tôi ra mở cửa đây.”

Nói xong, cậu đứng dậy, nhảy lò cò ra mở cửa.

“Cậu lấy gì à? Để tôi lấy giúp,” Giang Hoành Diễn đang đứng ngay cửa, vươn tay ngăn Ninh Tri lại, rồi quay ra mở cửa.

“Chào anh, đồ ăn của anh đây!” Bạn học giao hàng nhét túi đồ vào, “Chúc anh ăn ngon miệng nhé!”

Nói xong, cậu ta vội vàng đi giao đơn tiếp theo.

Giang Hoành Diễn nhận túi đồ từ tay bạn học, cầm lên thấy nhẹ hều: “Cậu ăn gì mà nhẹ thế này, không có món chính à?”

“Salad…” Ninh Tri nhận túi đồ từ tay Giang Hoành Diễn, “Tôi đang giảm cân.”

Khi nói, hàng mi dài của cậu khẽ rũ xuống, ngón trỏ luồn qua quai túi, khẽ móc túi đồ từ tay Giang Hoành Diễn.

Ngón tay ấy mang theo chút hơi lạnh, vô tình lướt qua mu bàn tay Giang Hoành Diễn, khiến da anh nổi lên một cảm giác tê dại.

Kỳ lạ thật.

Giang Hoành Diễn lặng lẽ quan sát Ninh Tri.

Nhận đồ xong, Ninh Tri lại nhảy lò cò về chỗ ngồi, lấy một chiếc nĩa nhỏ tinh tế, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ một bát salad trông như vừa nhặt từ thảm cỏ dưới lầu.

Đôi mắt Ninh Tri rất đẹp, như viên ngọc trai rực rỡ. Mái tóc ngắn đen nhánh, dày dặn, như tảo biển, phần đuôi hơi xoăn nhẹ trên chiếc cổ thon dài.

Người bạn kia nói Ninh Tri là mỹ nhân nổi tiếng của khoa Điện tử, Giang Hoành Diễn thấy lời này chẳng sai chút nào.

Anh nhớ lại lần đầu gặp Ninh Tri hôm qua, khi cậu đứng đó bắt tay anh, đôi mắt đào hoa chỉ khẽ lướt qua người anh.

Giống như một con thiên nga kiêu kỳ.

Còn hôm nay, khi nhận túi đồ từ tay anh, cậu rũ mắt ngoan ngoãn nói cảm ơn.

Giống như một chú mèo mềm mại, kiều diễm.

Một người mà lại có nhiều khí chất khác nhau đến thế, thật sự hiếm thấy.

Ánh mắt Giang Hoành Diễn lướt qua màn hình laptop trên bàn Ninh Tri.

Khi nhìn rõ cậu đang vừa ăn vừa xem gì, cơ thể anh khẽ cứng lại.

Trên màn hình, một chàng trai kẻ mắt, tô son đang uốn éo nhảy múa.

Dù Giang Hoành Diễn không có thành kiến với người có xu hướng tính dục khác mình, nhưng đôi khi sự khác biệt về thẩm mỹ vẫn khiến anh cảm thấy kỳ cục.

Chẳng hạn như người trong video trước mặt Ninh Tri, rõ ràng là một idol nhỏ từ chương trình tuyển chọn, nhưng lớp trang điểm trên mặt dày đến mức ngay cả Giang Hoành Diễn cũng nhận ra. Có thể tưởng tượng được nó đậm đến mức nào.

Mà điệu nhảy đó cũng kỳ lạ, vừa nhảy vừa thở hổn hển, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng “ư a”.

Giang Hoành Diễn nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

Một lúc sau, Lương Thừa Duy từ nhà vệ sinh bước ra, vừa lau tay vừa nói: “Hôm nay bọn tôi không gặp Hoành Diễn ở căng tin, chắc vì cậu ấy không biết căng tin số 2 mới mở một quầy lẩu cay?”

Ngụy Trì phụ họa: “Đúng thế! Quầy lẩu cay đó là chuỗi nổi tiếng toàn quốc, mùi thơm lắm. Hôm nay đông nghịt người, đến cả sinh viên khu nam trường cũng lũ lượt kéo sang ăn.”

“Nghe nói mai căng tin khu nam cũng mở quầy lẩu cay, chắc mai sẽ bớt đông. Hoành Diễn, mai cậu có muốn đi thử không?”

“Muốn chứ,” Giang Hoành Diễn nghĩ ngợi, “Nhưng mai giữa trưa tôi có tiết cuối ở tòa Điện tử Thông tin.”

Tòa Điện tử Thông tin cách căng tin xa, từ đó đi qua ít nhất mất hai mươi phút.

Nhưng lại gần căng tin khu nam hơn. Thường nếu tiết cuối ở tòa Điện tử Thông tin, họ sẽ ăn ở căng tin số 1 khu nam rồi mới về.

“Vậy thì tiếc quá, đành đợi lần sau vậy,” Lương Thừa Duy và Ngụy Trì đúng là khắc sâu niềm đam mê rủ người đi ăn căng tin vào trong xương tủy, trông hai người thật sự rất tiếc nuối.

“Mai tôi cũng có tiết cuối ở tòa Điện tử Thông tin,” Ninh Tri bất ngờ quay lại, “Cũng là tiết cuối buổi sáng, chắc bọn mình học cùng một lớp lớn. Mai trưa cậu đi ăn với tôi được không?”

Ninh Tri nhìn Giang Hoành Diễn, đôi mắt lấp lánh.

Ánh mắt Giang Hoành Diễn lướt từ đôi mắt đào hoa long lanh như thú con của cậu xuống đến cổ chân mảnh mai nhưng sưng đỏ.

Giờ lại giống một chú nai vàng ngơ ngác, yếu ớt.

Yết hầu Giang Hoành Diễn khẽ động.

“Được,” anh nghe chính mình không tự chủ được mà đáp.

Ninh Tri cắn nĩa, khẽ nở một nụ cười khó nhận ra, rồi quay lại nhìn màn hình laptop.

Tuyệt quá, mai có món ăn kèm mới rồi.

Lần đầu tiên Ninh Tri có chút mong chờ chuyện ăn uống.

Lời tác giả:

1 đầy mưu mẹo.
 
Bạn Cùng Phòng Đẹp Trai Mời Tôi Đi Ăn Nhưng Anh Ta Lại Là "Trai Thẳng"
Chương 4


Tiêu đề: Ninh Tri Sẽ Thích Anh Ấy Chứ?

Hành động Giang Hoành Diễn dìu Ninh Tri vào lớp thu hút không ít sự chú ý.

Đây là một phòng học lớn, có ba lớp cùng học một lúc.

Cả hai đều có ngoại hình nổi bật, lại là những nhân vật nổi tiếng trong khoa Điện tử, muốn không thu hút ánh nhìn cũng khó.

Giang Hoành Diễn đỡ Ninh Tri, giúp cậu tìm một chỗ ngồi trong lớp: “Cậu muốn ngồi đây? Hay ngồi kia?”

Ninh Tri chọn chỗ ngồi quen thuộc, chào tạm biệt Giang Hoành Diễn rồi ngồi xuống một mình.

“Nói cậu diễm phúc không nhỏ, đúng là không sai!” Vừa ngồi xuống, bạn học chiếm chỗ cho Giang Hoành Diễn đã vội vàng ghé sát, “Sao lại thân thiết với hoa khôi của Đại học H thế này?”

“Hoa khôi?” Giang Hoành Diễn chưa nghe qua cách gọi này.

“Trên diễn đàn nói mà!” Bạn học kể, “Ban đầu trường mình có một cuộc bình chọn hoa khôi, nhưng khu bình luận đồng loạt cho rằng chẳng có cô gái nào trong trường đẹp hơn Ninh Tri. Thế là người lập chủ đề thêm tên cậu ấy vào. Đỉnh nhất là khi Ninh Tri dẫn đầu bảng, cô gái xếp thứ hai cũng chủ động bỏ phiếu cho cậu ấy, cười chết, đồng lòng bầu chọn luôn.”

Đẹp hơn con gái thật sao?

Giang Hoành Diễn nhớ lại ánh mắt long lanh như nước của Ninh Tri khi nhìn anh, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng ngần, mái tóc ngắn đen xoăn.

Hình như nói vậy cũng không sai.

Giữa buổi học, một số bạn xung quanh Giang Hoành Diễn không muốn nghe giảng, bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Tiết của vị giáo sư già này đúng là hơi khô khan, toàn lý thuyết, giọng nói lại chậm rãi, nhẹ nhàng, cực kỳ dễ gây buồn ngủ.

Cả phòng học lớn, một nửa đã gục xuống ngủ. Giang Hoành Diễn nghe thấy một bạn ở phía trên bên trái nói: “Cậu nên cứng rắn với anh ta chút, loại con trai giả gái lừa người thì có gì mà phải nể nang, đề nghị báo cảnh sát luôn đi!”

“Nhưng anh ấy nói anh ấy thật sự thích tôi.”

“Cậu thấy thế nào mà bảo thích?”

“Anh ấy nói rủ tôi đi ăn, thậm chí giả vờ trẹo chân để tôi chở bằng xe đạp, đều là để thu hút sự chú ý của tôi.”

Giang Hoành Diễn nghe cuộc đối thoại này, không biết bị chạm vào dây thần kinh nào, ngẩng đầu lên.

“Thế thì anh ta cũng không nên giả gái trên mạng để lừa cậu chứ!”

Hai người trò chuyện là hai chàng trai, một mũm mĩm, một gầy gò.

Người gầy nói: “Anh ấy bảo không lừa tôi, anh ấy chưa bao giờ nói trên mạng rằng mình là con gái, mà trước đây cũng từng nói tên mạng của anh ấy, chỉ là tôi không nhớ.”

“Thật không?” Người mũm mĩm hỏi.

“Ừ,” người gầy gật đầu.

“Với lại tôi cũng có lỗi. Cậu nghĩ xem, tôi biết anh ấy là gay từ lâu, nhưng vẫn qua lại không giữ khoảng cách, xem anh ấy như bạn thân, nên cũng không trách anh ấy hiểu lầm.”

“Sao lại nói thế?”

“Nếu có một cô gái chủ động rủ cậu đi ăn, trẹo chân nhờ cậu chở bằng xe đạp, cậu có nghĩ cô ấy chỉ muốn làm bạn thôi không?”

“Tôi sẽ nghĩ mình gặp vận may rồi.”

“Thế nên, chồng chất bao nhiêu lớp ‘buff’ như vậy, không trách anh ấy hiểu lầm.”

Giang Hoành Diễn rơi vào trầm tư.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh: Ninh Tri sẽ thích mình chứ? Có đang theo đuổi mình không?

Nếu là người bình thường, nghĩ đến đây có lẽ sẽ dừng lại, cười trừ, cho rằng mình đa nghi.

Nhưng Giang Hoành Diễn là ai?

Từ khi đi học, anh đã là trường thảo, lớn lên trong sự săn đón, người theo đuổi anh nhiều vô kể, cả nam lẫn nữ. Anh không thể xem nhẹ chuyện này.

Sau giờ học, Giang Hoành Diễn đứng đợi Ninh Tri ở cửa lớp.

Hành lang đông người, anh muốn qua đón Ninh Tri nhưng không chen nổi, đành ra hiệu cho cậu biết mình đang đợi ngoài này.

Trong lúc Ninh Tri chậm rãi di chuyển ra, Giang Hoành Diễn nhắn WeChat cho trưởng phòng Lương Thừa Duy: “Trước đây Ninh Tri có từng rủ các cậu đi ăn cùng không?”

WeChat này mới thêm hôm qua. Lương Thừa Duy rất nhiệt tình, sau khi thêm Giang Hoành Diễn còn chủ động gửi số WeChat của Ninh Tri và Ngụy Trì cho anh.

Lương Thừa Duy trả lời nhanh chóng:

[Cậu hỏi trúng điểm rồi đấy, không có đâu. Hôm qua tôi với Ngụy Trì còn thấy lạ, Ninh Tri trước giờ chưa bao giờ đi ăn cùng bọn tôi, chắc vì cậu ấy ăn chậm, sợ làm phiền bọn tôi chăng? Nhưng giờ cậu ấy bị thương ở chân, chắc cũng bất đắc dĩ, muốn nhờ người giúp. Hoành Diễn, cậu chăm sóc cậu ấy chút nhé, có gì cần bọn tôi giúp thì cứ nói.]

Lương Thừa Duy đúng là xem Ninh Tri và Giang Hoành Diễn như người nhà.

Cậu ấy đã nói thế, Giang Hoành Diễn cũng không tiện hỏi thêm, chỉ đáp lại một tiếng “Ừ” rồi cất điện thoại vào túi.

Ninh Tri nhanh chóng từ trong lớp lò dò bước ra.

Cậu khẽ cắn môi, dường như không định để Giang Hoành Diễn đỡ nữa, chỉ đứng trước mặt anh: “Đi thôi.”

Giang Hoành Diễn liếc cậu một cái, một tay đút túi, rồi thực sự quay người bước xuống lầu.

Ninh Tri bám tay vịn cầu thang, từng bước lò dò đi xuống.

Cậu không để tâm việc lần này Giang Hoành Diễn không đỡ mình. Cậu nghĩ có lẽ anh ấy thấy đi xuống lầu dễ hơn đi lên, nên không muốn giúp nữa.

Ninh Tri chẳng bận lòng, chỉ nghĩ đến chuyện phải ăn cơm, tâm trạng liền không tốt.

Giang Hoành Diễn vừa đi xuống lầu vừa liếc nhìn Ninh Tri qua khóe mắt.

Quả nhiên cậu ấy trông rất không vui.

Vì mình không đỡ cậu ấy sao?

Không được, phải tìm cơ hội ám chỉ cậu ấy, để cậu ấy biết khó mà lui.

Giờ Ninh Tri chưa tỏ tình, mọi chuyện vẫn còn kịp.

Như anh chàng gầy ngồi đối diện anh lúc nãy, khiến người thầm thích mình phải đau khổ đến mức đòi báo cảnh sát, như vậy thì không hay lắm.

Giang Hoành Diễn hạ quyết tâm, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

Trước đây anh từng nghĩ chưa chín chắn, cho rằng người khác thích mình thì chẳng liên quan đến mình.

Nhưng sau chuyện với Kiều Nguyệt Tịch, Giang Hoành Diễn cảm thấy chuyện tình cảm thật sự không dễ nói.

Nếu không thích đối phương, nên dứt khoát cắt đứt, không để lại quá nhiều hy vọng.

Giang Hoành Diễn bước đi nhẹ nhàng, cùng Ninh Tri đến căng tin.

Anh cố ý đi rồi dừng, kiên nhẫn chờ Ninh Tri theo kịp. Khi cả hai đến căng tin, quầy lẩu cay đã đông nghịt người.

“Cậu tìm chỗ ngồi đi, tôi đi mua. Cậu ăn cay hay không cay?”

“Tôi ăn không cay,” Ninh Tri nói, “Nước dùng xương, một món mặn hai món chay, gì cũng được, thêm nửa bát canh thôi.”

Ninh Tri giơ tay ra dấu “nửa bát”: “Tôi ăn ít, nhiều quá không hết.”

Giang Hoành Diễn nhớ đến bát “cỏ xanh” hôm qua cậu ăn: “Cậu ăn ít quá…” Anh dừng lại, “Sẽ thiếu dinh dưỡng đấy.”

“Vậy… được thôi, thêm một món nữa,” Ninh Tri do dự, “Nhiều hơn nữa là không được, sẽ lãng phí.”

Ninh Tri nghĩ, hôm nay có món ăn kèm, có lẽ sẽ ăn được nhiều hơn, nhưng cũng không dám chắc, không thể lãng phí đồ ăn.

Giang Hoành Diễn quay đi.

Ninh Tri tìm một chỗ ngồi, chống cằm chờ Giang Hoành Diễn.

Giang Hoành Diễn lấy đồ ở tủ lạnh gần quầy lẩu cay.

Món ở đây tính theo cân, nước dùng có thể chọn cay, nấm hoặc xương. Giang Hoành Diễn chọn một phần bình thường cho mình, còn lấy hai món chay hai món mặn cho Ninh Tri.

Vì đồ ăn tự chọn, mọi người thường lấy nhiều loại, mỗi thứ một ít để thử đa dạng. Bát của Giang Hoành Diễn có đến hơn chục món, nhưng của Ninh Tri chỉ có bốn.

Có ít quá không?

Giang Hoành Diễn nghĩ.

Anh do dự một chút, rồi quay lại lấy thêm vài món cho Ninh Tri.

Nhưng anh cố ý kiểm soát lượng, tránh để cậu ăn không hết, rồi mới mang bát đến quầy cân tính tiền.

Sau khi trả tiền, Giang Hoành Diễn đứng đợi ở chỗ lấy món một lúc, rồi bưng hai bát lẩu cay nóng hổi đến khu ăn uống.

Ninh Tri đã đợi một lúc. May mà lẩu cay ở trường dùng nhiều nồi lớn, nấu nhanh, nên cậu không phải chờ quá lâu.

“Sao nhiều thế?” Ninh Tri nhìn bát, hơi ngạc nhiên, vô thức trách, “Tôi ăn không hết đâu.”

Khi nói, cậu vô tình mang chút giọng mũi, không khiến người ta thấy khó chịu, chỉ cảm giác cậu hơi kiều diễm.

“Cậu ăn không hết thì đưa tôi,” Giang Hoành Diễn nói xong hơi hối hận, nhưng vẫn tiếp, “Sẽ không lãng phí đâu.”

Ninh Tri nhìn bát lẩu cay của anh, rồi nhìn bát canh xương trước mặt mình: “Vậy được.”

Cậu cũng không nói nhiều, dù sao Giang Hoành Diễn đã xếp hàng lâu như vậy cũng không dễ.

Lương Thừa Duy nói không sai, Ninh Tri ăn cơm đúng là hơi chậm.

Không phải hơi chậm, mà chậm đến mức vượt ngoài phạm vi bình thường.

Cậu ăn uống trông thật sự khổ sở.

Cậu dường như không xem việc ăn uống là niềm vui. Dù Giang Hoành Diễn thấy cậu đã cố kiềm chế, nhưng vẫn ăn một chút, dừng một chút.

“Không ngon à?” Giang Hoành Diễn hỏi, “Nếu không ngon, tôi có thể đi mua món khác cho cậu.”

“Không, ngon, rất ngon!” Ninh Tri cố gắng ăn nhanh hơn một chút, còn mỉm cười với anh.

Giang Hoành Diễn sững người, không nhìn cậu nữa, cúi đầu ăn.

Giang Hoành Diễn được ông nội nuôi lớn.

Ông nội là quân nhân, ở nhà dạy dỗ anh theo chuẩn mực quân đội, nên Giang Hoành Diễn luôn ăn uống rất tập trung, không nói chuyện, không nhìn lung tung.

Khi ăn, anh không cố ý quan sát người khác. Khi thực sự ăn, toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn vào bát trước mặt. Đến khi ngẩng đầu lên, bát lẩu cay của anh đã sạch sẽ.

Vì ăn quá tập trung, anh không để ý rằng Ninh Tri vừa ăn vừa ngẩng lên nhìn anh suốt.

“Cậu ăn xong rồi à?” Ninh Tri giật mình, thấy bát của anh đã trống, vô cùng ngạc nhiên.

“Ừ,” Giang Hoành Diễn bỗng thấy hối hận vì đã lấy thêm nhiều món cho Ninh Tri, xem ra cậu thật sự ăn không hết.

Ninh Tri nói: “Hay cậu đi trước đi, tôi ăn xong sẽ về sau. À… dù sao chiều tôi cũng không có tiết, cứ từ từ đi bộ về cũng được, hoặc tôi quen một người bạn ở đây, nhờ cậu ấy mượn xe đạp chở tôi về cũng được.”

Giang Hoành Diễn không nhúc nhích.

Ninh Tri đành cúi đầu cố gắng ăn tiếp.

“Đưa tôi đi,” cuối cùng Giang Hoành Diễn nói.

“Hả?” Ninh Tri ngẩng lên nhìn anh.

“Ăn không nổi thì đừng ăn nữa,” giọng Giang Hoành Diễn mang chút hối lỗi vì làm sai, “Cố nhét vào không tốt. Với lại đồ là tôi mua, tôi không ngại cậu đâu.”

Ninh Tri nhớ lại nhiều bạn nam hay ăn chung đồ trong bát của nhau, cảm thấy với trai thẳng thì chuyện này có lẽ bình thường.

Hơn nữa, vẻ mặt Giang Hoành Diễn rất nghiêm túc, chắc là thật lòng, nên cậu không làm khách sáo nữa, đẩy bát qua: “Vậy được… Trước khi ăn tôi đều gắp rau ra bát nhỏ để nguội, bát lớn này thật ra chưa đụng đũa mấy, cậu cứ ăn từ bát lớn đi. Bát lẩu cay này bao nhiêu tiền, lát tôi chuyển lại cho cậu.”

“Không cần,” Giang Hoành Diễn ăn hết phần của Ninh Tri trong vài miếng, “Coi như tôi mời cậu.”

Hai người ăn xong, rời khỏi căng tin. Ninh Tri hơi ngượng: “Nhìn tôi ăn chắc khó chịu lắm đúng không? Tôi không có khẩu vị… Ai, lần sau tôi ăn một mình vậy.”

“Không sao,” Giang Hoành Diễn thẳng thắn nói, “Tôi không để ý. Sau này cậu có thể đi ăn cùng cả phòng mình nhiều hơn. Trưởng phòng bọn họ rất muốn bốn người tụ tập. Còn cách cậu ăn… đó là thói quen cá nhân. Nếu cậu ăn chậm, bọn tôi chờ là được, tin rằng họ cũng không để ý đâu.”

“Thật không?” Ninh Tri im lặng một chút, mím môi cười, “Vậy tốt quá.”

Giang Hoành Diễn dời mắt sang chỗ khác.

Một lúc sau, anh bất ngờ hỏi: “Cậu thích nữ minh tinh nào?”

Ninh Tri không kịp phản ứng: “Hả?”

“Trung, Nhật, Hàn, Âu Mỹ… đều được,” Giang Hoành Diễn bắt đầu nhớ lại những nữ minh tinh dáng nóng bỏng, tính toán dẫn dắt chủ đề theo ý mình, “Angelina Jolie? Scarlett Johansson? Hay là Yui Hatano?”

Cái tên cuối cùng, Giang Hoành Diễn do dự mãi mới nói ra, rồi bổ sung: “Mấy người này tôi đều thích.”

Ninh Tri: “…”

Lời tác giả:

Cảm ơn “Tùy Ý” đã tặng lựu đạn!

Cảm ơn “.”, “Mệt Muốn Chết” đã tặng dung dịch dinh dưỡng!
 
Bạn Cùng Phòng Đẹp Trai Mời Tôi Đi Ăn Nhưng Anh Ta Lại Là "Trai Thẳng"
Chương 5


Tiêu đề: Đây Là Chàng Trai Đại Học Trong Sáng Sao?

Đây là chàng trai đại học trong sáng của thời đại này sao?

Ninh Tri nghĩ, ‘Nói chuyện với mấy người này đúng là mệt thật.’

Nếu không phải vì muốn giữ cơ hội rủ món ăn kèm này đi ăn sau này, cậu đã chẳng cố gắng tiếp tục chủ đề này đâu.

Dù vậy, Ninh Tri vẫn nói: “Tôi cũng thích, tôi thấy con gái chỉ cần khỏe mạnh, tích cực, đều rất đáng yêu.”

Chẳng có gì sai, chỉ là Ninh Tri không thể yêu đương với họ.

Giang Hoành Diễn đạt được mục đích, gật đầu: “Ngược lại, con trai thì kém con gái nhiều lắm.”

Ninh Tri: “…”

‘Cậu thật sự ác, tự chửi cả chính mình. Dù cậu nói có lý hay không, là con trai, tôi chẳng biết đáp lại thế nào.’

“Thế nên tôi thích con gái, con gái đáng yêu hơn nhiều.”

Nói xong, Giang Hoành Diễn trèo lên xe đạp: “Lên đi.”

“Ồ, ừ.” Ninh Tri ngồi lên ghế sau của Giang Hoành Diễn.

‘Cậu ấy hiểu ám chỉ của mình chưa nhỉ?’

Giang Hoành Diễn nghĩ với chút lo lắng, ‘Hình như chưa, nhưng không sao. Nếu cậu ấy đủ thông minh, một thời gian nữa chắc sẽ hiểu ra thôi.’

‘Nếu cậu ấy không thích mình, chỉ là mình hiểu lầm, cũng chẳng sao. Một lần nói chuyện để dứt điểm, thế là lợi cả đôi đường.’

Giang Hoành Diễn đạp xe, chở Ninh Tri lao như gió về phía đầu kia của khuôn viên trường.

Vài ngày sau, khoa Điện tử và khoa Máy tính tổ chức một trận bóng rổ giao hữu.

Các chàng trai ở các khoa kỹ thuật của Đại học H phần lớn đều chơi bóng rổ khá tốt. Tuy không bằng dân chuyên thể thao, nhưng vẫn vượt trội hơn các khoa văn. Vì thế, trận bóng rổ này thu hút rất nhiều sinh viên từ các khoa khác đến xem.

Lưu Song Song cũng đến.

Kể từ khi Ninh Tri nhắc đến Giang Hoành Diễn, cậu ấy đã rất tò mò về anh chàng này. Nghe nói hôm nay Giang Hoành Diễn cũng tham gia thi đấu, Lưu Song Song vội vàng đến xem.

Hai người chọn một chỗ ngồi không quá nắng trên khán đài.

“Này,” vừa ngồi xuống, Lưu Song Song đã thì thầm hỏi Ninh Tri, “Thế nào rồi, lần trước cậu đi ăn với Giang Hoành Diễn ra sao? Tìm hiểu được anh ta cong hay thẳng chưa?”

“Chắc là không đâu,” Ninh Tri dùng ngón tay thon dài gõ cằm, “Dù sao tôi cũng không bẻ cong trai thẳng, tùy anh ta thôi. Tôi chỉ muốn anh ta đi ăn với tôi thêm lần nữa.”

“Sao, hôm đó không vui à?” Lưu Song Song hỏi.

“Ừ,” Ninh Tri đáp, “Không ngờ đối diện một anh chàng đẹp trai ngoài đời thật lại khiến tôi căng thẳng. Chắc tại xem video ăn cơm lâu quá, hôm đó tôi thể hiện không tốt, có lẽ làm anh ta không thoải mái.”

Lưu Song Song lại chú ý chuyện khác, tiếc nuối nói: “Trai thẳng thì thôi, mấy anh chàng kỹ thuật cũng chẳng có gì hay. Đeo kính, mặc áo sơ mi caro, mở miệng là ‘tôi mong muốn, tôi nghĩ rằng’, cứ như kiểu thích cãi lý, quá tự cao.”

Ninh Tri thì không nghĩ vậy, dù Lưu Song Song nói đúng, đó là định kiến phổ biến về các chàng trai kỹ thuật.

Ninh Tri không còn rủ Giang Hoành Diễn đi ăn nữa.

Cậu không yêu cầu cao với món ăn kèm, miễn là giúp cậu ăn ngon miệng là được.

Lần trước, ngôi sao nhỏ mà Lưu Song Song gửi cho cậu xem đã chán, hơn nữa MV mới nhất của anh ta thật sự quá chói mắt. Trang điểm tệ, trông như ma, nhà tạo mẫu không biết kiểu gì mà làm tóc cho ngôi sao đó như vậy. Fan của anh ta mà xem MV này không xé tay nhà tạo mẫu thì đúng là có lỗi với đôi mắt bị tra tấn của Ninh Tri.

Cậu chán nản tìm mục tiêu mới trên máy tính, nghe thấy Lương Thừa Duy từ ngoài bước vào: “Ninh Tri, cậu chưa tắm à?”

Ninh Tri quay lại: “Giữa trưa tắm gì chứ?”

“Cậu không biết à? Chiều nay ký túc xá cắt nước, đến tận nửa đêm mới có lại. Lúc đó đã tắt đèn, chắc chẳng ai trụ nổi đến lúc đó. Sáng nay nhiều người học xong về là vội đi tắm luôn.”

Ninh Tri sáng nay học kín lịch, không gặp ai trong phòng, nên chẳng hay biết chuyện này: “Vậy tôi tắm bây giờ đây.”

“Bọn tôi để dành nước nóng cho cậu rồi,” Lương Thừa Duy nói, “Biết cậu thích sạch sẽ, Ngụy Trì vừa tắm qua loa thôi. Cậu để dành chút nước cho Giang Hoành Diễn nhé, anh ấy chưa về.”

Ninh Tri đáp một tiếng, đứng dậy lấy đồ tắm chuẩn bị vào nhà vệ sinh.

“Cậu hết pin điện thoại rồi à?” Lương Thừa Duy hỏi, “Vừa nãy tôi thấy màn hình cậu nhấp nháy, rồi tắt hẳn.”

Ninh Tri cầm điện thoại lên xem, đúng là hết pin thật.

“Đấy, tôi nói mà, tin nhắn tôi gửi trong nhóm, sao cậu lại không thấy.”

Ninh Tri cắm sạc điện thoại: “Sau này tôi sẽ chú ý xem tin nhắn nhóm.”

Lương Thừa Duy nhạy cảm và chu đáo, Ninh Tri không có thói quen xem tin nhắn nhóm, khiến cậu ấy bỏ lỡ thông báo, chắc Lương Thừa Duy cũng khá áy náy.

Khi màn hình điện thoại sáng lên, Ninh Tri đặt nhóm chat lên đầu, mở thông báo tin nhắn ngay trước mặt Lương Thừa Duy: “Xong rồi, thế này là không bỏ lỡ thông báo nữa!”

Lương Thừa Duy thở phào, nói: “Đi tắm đi.”

Nói xong, cậu ấy cầm quần áo bẩn xuống phòng giặt dưới lầu, còn Ninh Tri mang đồ tắm vào nhà vệ sinh.

Ai ngờ vận may tệ đến thế, tắm được nửa chừng, máy nước nóng bỗng hỏng.

Ninh Tri không biết có phải do cắt nước không, bị nước lạnh xối vào, cậu giật mình kêu lên, bắt đầu loay hoay với máy nước nóng.

Cửa nhà vệ sinh bị gõ từ bên ngoài: “Sao thế?”

Ninh Tri lập tức nhận ra đó là giọng Giang Hoành Diễn.

Ninh Tri mím môi, nói: “Máy nước nóng hình như hỏng rồi.”

“Hỏng chỗ nào?” Giọng Giang Hoành Diễn trầm ổn, bình tĩnh.

Bị anh hỏi thế, Ninh Tri bỗng không hoảng nữa, cậu ngước mắt lên nhìn: “Không biết, màn hình hiển thị nhiệt độ của máy nước nóng không sáng.”

“Ổ cắm còn cắm không?”

Ninh Tri lại ngẩng đầu nhìn: “Còn cắm.”

“Bị nước làm ướt không?”

“Không.”

Loại máy nước nóng cũ này rất nguy hiểm, ổ cắm ngay cạnh thân máy. Tuy ổ điện được lắp ở vị trí cao, nhưng đây là nhà tắm ẩm ướt, dễ xảy ra vấn đề.

“Cậu mặc quần áo vào đi,” Giang Hoành Diễn nói, “Tôi vào xem.”

Đầu Ninh Tri còn đầy bọt xà phòng: “…”

Không còn cách nào, Ninh Tri không biết sửa đồ điện. Dù là dân kỹ thuật, cậu chỉ cần nhìn số liệu và máy móc là đau đầu.

Cậu lấy khăn tắm từ giá bên ngoài, nói: “Cậu đợi chút.”

Cậu nhanh chóng quấn chặt khăn, đảm bảo không lộ gì, rồi mới mở cửa nhà vệ sinh: “Vào đi.”

Giang Hoành Diễn vừa nhìn đã thấy Ninh Tri đứng trong cửa, khăn tắm quấn ngang ngực, để lộ bờ vai tròn trịa.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh khẽ co lại, môi mím thành đường thẳng, sải bước dài tiến vào: “Có thể là điện áp không ổn hoặc ổ cắm tiếp xúc kém.”

Giang Hoành Diễn lấy một chiếc chậu inox cứng để kê chân, bước lên, dễ dàng chạm tới ổ cắm gần trần nhà.

“Có tua-vít nhỏ không?” Giang Hoành Diễn liếc nhìn cấu trúc ổ cắm, hỏi Ninh Tri.

“Hình như có, trưởng phòng có một hộp dụng cụ dùng chung,” Ninh Tri nói xong, ra ngoài, thấy hộp dụng cụ bên bàn Lương Thừa Duy, xách cả hộp vào đưa cho Giang Hoành Diễn, “Đây.”

“Cậu vào đi,” Giang Hoành Diễn nói với giọng bình thản, “Ngoài kia có gió.”

Anh ấy còn biết trong ngoài nhà tắm có chênh lệch nhiệt độ.

Ninh Tri rất cảm động, bước vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh của họ nhỏ, tuy bồn rửa và chỗ tắm riêng biệt, nhưng không có phân cách khô ướt, chỗ tắm cũng là chỗ xí bệt. Hai chàng trai vào đã chật kín.

Giang Hoành Diễn loay hoay một lúc, cắm lại ổ, màn hình nhiệt độ máy nước nóng sáng lên. Anh nhấn nút quan sát nhiệt độ nước: “Tắm được rồi, cậu…”

Anh bước xuống từ chậu inox, chân trượt, để giữ thăng bằng, anh vô thức vươn tay túm lấy.

“Xoạt” một tiếng, nước nóng từ trên đầu xối xuống.

Giang Hoành Diễn: “…”

Ninh Tri: “…” Cậu cố nhịn cười, “Xin lỗi, xin lỗi, vừa nãy tôi gội đầu, bọt xà phòng chảy xuống sàn chưa rửa sạch, trơn quá…”

“Không sao…” Giang Hoành Diễn tắt nước nóng, đưa tay vuốt tóc ướt ra sau, “Cậu tắm tiếp đi.”

Nói xong, anh bước ra ngoài.

Ninh Tri nhích sang phải.

Giang Hoành Diễn nghiêng người sang phải.

Ninh Tri nhích sang trái.

Giang Hoành Diễn nghiêng người sang trái.

Ninh Tri: “…”

Cậu đành đứng im: “Cậu đi trước đi…”

Giang Hoành Diễn chen qua bên cạnh cậu.

Áo thun trắng của anh ướt nhẹp.

Đúng vậy, hôm nay Giang Hoành Diễn mặc áo thun trắng.

Ngoài trời hơi lạnh, mọi người ra ngoài thường mặc thêm áo khoác. Có lẽ vì định vào nhà vệ sinh, Giang Hoành Diễn cởi áo khoác, chỉ còn chiếc áo thun mỏng.

Vì chất liệu áo, khi ướt, áo thun trở nên trong suốt.

Ninh Tri nhìn thấy hai điểm…

Cậu là một người đồng tính với thẩm mỹ bình thường.

Với vóc dáng và gương mặt của Giang Hoành Diễnnoscript, trong giới đồng tính, anh chính là món ăn thượng hạng. Ninh Tri không tin chưa có chàng trai cong nào theo đuổi anh, điều đó là không thể.

Nhưng Ninh Tri rất có nguyên tắc. Cậu tự nhủ, ‘Đừng động lòng với trai thẳng, nếu không chỉ có đường chết.’

Cậu lẩm nhẩm câu này trong đầu vài lần, quả nhiên nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Giang Hoành Diễn cũng trở thành ánh mắt ngắm trai đẹp bình thường.

Nhưng cậu không biết, Giang Hoành Diễn nhìn cậu ướt sũng lại chẳng bình tĩnh chút nào.

Đôi chân Ninh Tri dài và thẳng, ngón chân tròn trịa, mu bàn chân cong nhẹ, mặt chân chạm sàn ánh lên màu hồng nhạt, màu sắc lan từ bàn chân lên trên.

Giang Hoành Diễn vốn không muốn cúi nhìn chân cậu, nhưng mái tóc ướt với những lọn xoăn nhỏ dính bên tai cậu, anh lại càng không muốn nhìn.

Anh không biết sao mình không muốn nhìn, có lẽ là chẳng dặm nhìn.

Ninh Tri quá trắng, làn da như tuyết gần như hòa làm một với chiếc khăn tắm trắng quấn trên người.

Sao có người tắm thôi mà cũng đầy sắc khí thế.

Giang Hoành Diễn nghĩ thầm, cuối cùng mắt không nhìn nghiêng, lặng lẽ ra khỏi nhà vệ sinh.

Lời tác giả:

Người bạc gặp bạc thì thôi.

Cảm ơn “Tử Đồng Cẩm Y” đã tặng dung dịch dinh dưỡng!
 
Bạn Cùng Phòng Đẹp Trai Mời Tôi Đi Ăn Nhưng Anh Ta Lại Là "Trai Thẳng"
Chương 6


Tiêu đề: Chỉ Là Người Cuồng Nhan Sắc

Trận bóng rổ của các khoa kỹ thuật diễn ra hai trận liên tiếp.

Nếu trận trước đã đông khán giả, thì lần này đúng là người đông như núi như biển.

Không biết vì sao, nghe Lưu Song Song nói, có lẽ vì ai đó đăng ảnh Giang Hoành Diễn trên diễn đàn trường, khiến đám đông kéo đến xem.

Trận đầu, đội khoa Điện tử thắng.

Trận thứ hai, họ đấu với khoa Toán.

Có một chàng trai trong khoa Toán là bạn hay chơi bóng cùng Giang Hoành Diễn, hai người quen nhau từ thời cấp ba, quan khá tốt… và là bạn cùng lớp của bạn trai cũ Ninh Tri, Thẩm Diên.

Ninh Tri rất thoáng trong chuyện tình cảm. Với cậu, bạn trai cũ chẳng khác gì người chết, nên cậu chẳng vì Thẩm Diên mà tránh né.

Cậu đến xem trận đấu của khoa thuần túy vì Giang Hoành Diễn chơi bóng quá đẹp mắt.

Chỉ là người cuồng nhan sắc.

Tính ham sắc, với Ninh Tri, người đẹp trai như Giang Hoành Diễn thì xem bóng rổ cũng chẳng khác gì ăn uống.

Nhưng Ninh Tri chẳng hiểu mấy về luật bóng rổ. Từ nhỏ đến lớn, cậu hiếm khi gặp được người đẹp trai như Giang Hoành Diễn. Thẩm Diên miễn cưỡng tính là một, nhưng giờ Ninh Tri chẳng còn thấy anh ta đẹp nữa – một người chết thì đẹp hay không có gì quan trọng.

Kiểu người ngoài nghề xem náo nhiệt chính là Ninh Tri.

Lần này, trận đấu diễn ra trong nhà thi đấu, khán đài gần sân hơn. Đội khoa Điện tử dường như thiếu người, Ninh Tri thấy một bạn cùng lớp, cũng là thành viên đội bóng, đang ngó nghiêng trên khán đài.

“Này, Ninh Tri!” Bạn học vẫy tay với Ninh Tri, “Cậu ngồi đó à? Có thể ngồi gần hơn chút để trông đồ giúp bọn tôi không?”

Giờ ai cũng dính chặt với điện thoại, ngay cả lúc nghỉ giữa trận cũng muốn cầm điện thoại, chẳng ai muốn để đồ vào tủ khóa.

Ninh Tri thoải mái ngồi gần hơn, vốn đã ngồi khá gần.

“Tuyệt quá!” Bạn học cười nói, “Đội dự bị không biết chạy đâu mất, định nhờ họ trông đồ, nhưng sắp vào trận rồi mà chẳng thấy đâu. Yên tâm, họ sẽ về ngay thôi.”

Ninh Tri gật đầu: “Việc nhỏ thôi, cố lên!”

Bạn học đỏ mặt, chạy ra sân chuẩn bị.

Người bạn khoa Toán của Giang Hoành Diễn tên Trình Túc, thấy Ninh Tri, cậu ta nói với Giang Hoành Diễn: “Người mặc áo số 8, Thẩm Diên, bạn trai cũ của Ninh Tri.”

Giang Hoành Diễn lập tức nhìn theo hướng Trình Túc chỉ.

Một chàng trai đeo kính đang khởi động bên sân.

Đối diện, trên khán đài, một cô gái mặc váy ngắn, tóc dài, mắt to, góc nghiêng có phần giống Ninh Tri.

Cô gái chụm tay làm loa, hét về phía Thẩm Diên: “Diên Diên, cố lên!”

Thẩm Diên đẩy kính, cười với cô, rồi quay lại nhìn Ninh Tri.

Má Giang Hoành Diễn bất giác siết chặt.

“Cũng khá đẹp trai nhỉ?” Trình Túc khách quan nói, “Anh ta đeo kính là đẹp nhất, hôm nay còn đeo kính áp tròng mà vẫn cố đeo kính không độ để ra vẻ.”

Giang Hoành Diễn tỏ vẻ từng trải: “Đẹp gì chứ.”

“Không đẹp bằng cậu, ở đây ai đẹp bằng cậu? Ồ… trừ Ninh Tri.”

Đang nói chuyện, trọng tài vào sân, ra hiệu trận đấu sắp bắt đầu.

Giang Hoành Diễn và Trình Túc tách ra hai bên sân.

Thẩm Diên cũng tháo kính ra sân. Giang Hoành Diễn liếc nhìn, thấy quả nhiên cặp kính là linh hồn của anh ta.

Anh khịt mũi, càng thêm khinh thường.

Từ nhỏ, cha mẹ dạy Giang Hoành Diễn phải chung thủy trong tình cảm, họ cũng làm gương, đến giờ vẫn yêu thương như thuở ban đầu.

Anh không thích kẻ bắt cá hai tay, đặc biệt như Thẩm Diên, đã có bạn gái mà vẫn nhìn chằm chằm người khác.

Ánh mắt anh ta nhìn Ninh Tri lộ liễu đến mức sắp tràn ra ngoài.

Giang Hoành Diễn nhìn sang Ninh Tri.

Cậu dường như chẳng hay biết, ngồi ở hàng ghế thứ hai, trước mặt là đống đồ của đội Giang Hoành Diễn.

Thấy Giang Hoành Diễn nhìn qua, cậu vẫy tay, đôi mắt đào hoa ánh lên.

Giang Hoành Diễn dời sự chú ý về sân bóng.

“Tuýt—” tiếng còi vang lên, đội khoa Điện tử nhanh chóng cướp bóng, một chàng trai chuyền bóng cho Giang Hoành Diễn.

Đội khoa Toán dường như đã chuẩn bị chiến thuật đối phó Giang Hoành Diễn, ba người từ ba hướng lao tới chặn anh.

Anh bị khóa chặt.

“Quá đáng quá, ba người chặn một người? Họ biết chơi bóng không vậy?” Lưu Song Song không biết từ đâu lẻn vào, tay cầm một cốc sữa và một cốc cà phê.

“Đây.” Lưu Song Song nhét cốc sữa nóng vào tay Ninh Tri.

“Tôi uống không nổi.” Ninh Tri nói.

“Uống đi!” Lưu Song Song hung dữ, “Hôm nay quán cà phê có hoạt động, tôi đi trả lời câu hỏi, trò chuyện với anh chàng phục vụ về nguồn gốc cà phê, mệt chết đi được. Một quán cà phê tử tế sao lại tổ chức trả lời câu hỏi chứ, hại tôi tối qua phải học gấp về cà phê. Cả trước kỳ thi đại học tôi cũng chưa học hành thế này! Đúng là làm khó chết tôi mà!”

Ninh Tri nhìn cậu ấy đầy thông cảm, nhận cốc sữa nặng trịch.

Vừa nhấp một ngụm sữa, Lưu Song Song nói: “Cậu thấy ánh mắt Thẩm Diên nhìn cậu chưa? Sến chết đi được, bạn gái anh ta còn đang cổ vũ mà anh ta dám nhìn cậu chằm chằm!”

Ninh Tri không để tâm, đặt cốc sữa xuống, mắt dõi theo quả bóng.

Giang Hoành Diễn đã thoát ra, chuyền bóng cho đồng đội. Đồng đội lao đến dưới rổ, lại bị chặn.

Đồng đội quan sát xung quanh, cuối cùng hét lên: “Hoành Diễn!”

Quả bóng bay qua nửa sân, Giang Hoành Diễn đứng ngoài vạch ba điểm, trước mặt là hai người phòng thủ. Không màng đến họ, anh nhận bóng, nhảy lên ném.

Bóng vào rổ!

“Ôi ôi ôi—”

Khán đài vang lên tiếng hò reo.

Ninh Tri cũng cười vỗ tay.

Giờ nghỉ giữa trận.

Trận này đội khoa Điện tử chơi khá vất vả.

Vì Giang Hoành Diễn bị chặn chặt, Ninh Tri nghe các bạn phía sau nói đội khoa Toán quá đáng, chẳng coi ai trong đội khoa Điện tử ngoài Giang Hoành Diễn ra gì.

Nhưng thực tế phũ phàng, Giang Hoành Diễn chỉ phát huy được nửa sức mạnh, trong khi đội khoa Toán chơi cũng không tệ, khiến tỷ số sát nút.

Uống sữa xong, Ninh Tri muốn đi vệ sinh, nhân lúc nghỉ giải lao, nhờ Lưu Song Song trông đồ, cậu đi toilet.

Không ngờ Thẩm Diên cũng đi theo.

Các đồng đội khoa Toán đang bàn chiến thuật hiệp sau, vậy mà Thẩm Diên lại đi theo.

Ninh Tri không muốn đụng anh ta, định tìm toilet khác, vừa ra khỏi cửa, Thẩm Diên đã vươn tay chặn cậu lại.

“Ninh Tri…” Thẩm Diên nói.

Ninh Tri ngước đôi mắt đẹp lên nhìn anh ta.

“Cậu đừng phớt lờ tôi, tôi xin cậu…” Thẩm Diên thấp giọng, “Tôi phải giải thích thế nào cậu mới tin? Tôi và Ôn Dao Dao chẳng có tình cảm gì…”

“Không có tình cảm? Ánh mắt cô ấy nhìn anh đầy yêu thương, anh lại nói không có tình cảm? Thẩm Diên, anh thật lạnh lùng.” Ninh Tri lạnh lùng đáp.

“Đó là cô ấy đơn phương,” Thẩm Diên giải thích, “Tôi không thể để người khác biết xu hướng tính dục của mình, ở bên cô ấy chỉ là tạm thời. Lần trước bọn tôi đi trong trường, bị người ta thấy, diễn đàn bàn tán nhiều, tôi lo…”

“Lo gì?” Ninh Tri nói, “Lo danh tiếng của anh? Lo không tốt nghiệp được? Hay lo bố mẹ anh sẽ từ anh vì chuyện này?”

“Những điều anh lo, tôi hiểu, nên tôi để anh tự do. Đừng bám theo tôi nữa, bạn gái anh đáng thương lắm.”

“Cô ấy có gì đáng thương? Cô ấy theo đuổi tôi trước, Ninh Tri, Ninh…” Thẩm Diên đột ngột dừng lại.

Tiếng bước chân vang lên từ cuối hành lang.

Ninh Tri ngẩng đầu, thấy một bóng người cao lớn bước tới.

Người đó mặc áo bóng rổ số 11, mồ hôi chảy dọc cánh tay và cổ, lăn theo đường nét cơ bắp.

Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng, hàm dưới căng chặt, lặng lẽ liếc Thẩm Diên đứng sau Ninh Tri.

“Tôi đi trước.” Thẩm Diên bước lên, lách qua Ninh Tri và Giang Hoành Diễn, sải bước rời đi.

“Cậu đi vệ sinh xong chưa?” Giang Hoành Diễn hỏi Ninh Tri.

“À? Xong rồi.”

Nhà vệ sinh trong nhà thi đấu chỉ có một dãy bồn tiểu, Ninh Tri không dám tưởng tượng cảnh cậu và Giang Hoành Diễn đứng cạnh nhau trong đó.

Trai đẹp thì cứ nên giữ vẻ thoát tục.

Để bảo toàn hình tượng món ăn kèm trong lòng mình, Ninh Tri đỏ tai, lén lút lách qua Giang Hoành Diễn, định chạy sang toilet khác.

Tai đỏ rồi.

Giang Hoành Diễn để ý vành tai Ninh Tri.

‘Cậu ấy đúng là thích mình thật.’

Giang Hoành Diễn nghĩ.

Rắc rối to rồi.

Lời tác giả:

Tiểu Giang thầm vui: Rắc rối to rồi.

Cảm ơn “.” đã tặng dung dịch dinh dưỡng!
 
Bạn Cùng Phòng Đẹp Trai Mời Tôi Đi Ăn Nhưng Anh Ta Lại Là "Trai Thẳng"
Chương 7


Tiêu đề: Hôm Nay Chắc Ăn Nhầm Thuốc

Trở lại sân bóng, hiệp hai bắt đầu.

Lưu Song Song thì thầm hỏi Ninh Tri: “Cậu vừa đi đâu thế? Lúc cậu đứng dậy, tôi thấy Thẩm Diên cũng đi theo cậu, không có chuyện gì chứ? Anh ta nói gì với cậu à?”

“Không có gì.” Ninh Tri ngồi xuống.

Hiệp hai, đối phương vẫn quyết liệt phòng thủ Giang Hoành Diễn, nhưng đội khoa Điện tử phối hợp ăn ý, cuối cùng thắng với cách biệt 5 điểm.

Trận đấu kết thúc, mọi người đứng dậy vỗ tay.

Hai đội bắt tay lịch sự.

Đến lượt Giang Hoành Diễn và Thẩm Diên bắt tay, Thẩm Diên chân thành nói: “Giang Hoành Diễn, cậu giỏi lắm.”

Giang Hoành Diễn chỉ khẽ nhướng mí mắt, lạnh lùng đáp: “Cảm ơn.”

Thẩm Diên: “…”

Anh ta nghĩ đối phương ít nhất sẽ lịch sự đáp lại: “Cậu cũng vậy.”

Thẩm Diên tự nhận mình chơi bóng không tệ, chiến thuật chặn Giang Hoành Diễn hôm nay cũng do anh ta nghĩ ra.

Dù Giang Hoành Diễn rất xuất sắc, không thể chặn nổi, nhưng Thẩm Diên góp phần lớn vào số điểm của khoa Toán hôm nay. Giang Hoành Diễn không nên xem thường anh ta chứ?

Hay là anh ta vốn bất lịch sự thế?

Nhưng Giang Hoành Diễn rất niềm nở với các đồng đội khác, thậm chí đứng lại trò chuyện với họ về cách phá vây và đột phá.

Chẳng lẽ mình từng đắc tội anh ta?

Hay Ninh Tri nói gì với anh ta?

Nhưng nghe Trình Túc nói, hai người họ là bạn cùng phòng.

Không, không thể nào.

Ninh Tri không phải người nhiều lời.

Dù đã chia tay, nhưng theo hiểu biết của Thẩm Diên, Ninh Tri không phải kiểu người đi kể chuyện của họ.

Vậy thì lạ thật.

Thẩm Diên nghĩ mãi không ra, đang trầm tư thì bạn gái Ôn Dao Dao vẫy tay gọi: “Diên Diên, nghĩ gì thế! Mau thay đồ, đi mua trà sữa với tôi!”

Thẩm Diên đáp một tiếng, lại lưu luyến nhìn Ninh Tri lần nữa, rồi bước về phía Ôn Dao Dao.

Bên kia, các cầu thủ khoa Điện tử tụ tập trước ghế Ninh Tri để uống nước.

Ninh Tri giúp người giúp到底, không chỉ trông đồ mà còn lấy nước từ thùng ra, đưa từng chai cho họ.

“Cảm ơn Ninh Tri, cậu vừa đẹp người vừa tốt bụng, tốt thế này ắt có phúc.” Bạn học nhờ Ninh Tri trông điện thoại nhận chai nước, mở nắp uống một ngụm.

“Không có gì.” Ninh Tri mỉm cười, đưa chai nước cuối cùng cho Giang Hoành Diễn.

“Cảm ơn.” Giang Hoành Diễn lặng lẽ mở nắp uống.

Ninh Tri ngồi tại chỗ, chống cằm nhìn anh: “Vừa nãy có bao nhiêu cô gái chạy xuống đưa nước cho cậu, cậu chẳng nhận chai nào.”

Giang Hoành Diễn ngừng uống.

“Yêu cầu của cậu cao thế sao?” Ninh Tri thấp hơn anh, ngồi trên ghế chênh lệch độ cao, ngước mặt nhìn anh, “Mấy cô gái đó cậu chẳng ưng ai? Thế cậu thích kiểu gì?”

“Ừ,” Giang Hoành Diễn đặt chai nước xuống, nhàn nhạt nói, “Tôi thích người ngực to, trước sau đầy đặn.”

“Phụt—khụ khụ khụ!”

Các cầu thủ khoa Toán vì Thẩm Diên phải đi uống trà sữa với bạn gái nên giải tán tại chỗ. Trình Túc thân với Giang Hoành Diễn, mặt dày chạy sang xin nước, không ngờ nghe được câu nói kinh thiên động địa của Giang Hoành Diễn.

Không ngờ câu nói này lại được các chàng trai khác đồng tình: “Tôi cũng thích ngực to.”

“Ai mà không thích? Tôi còn thích chân dài, da trắng.”

“Mấy người đừng nói nữa, người ta Hoành Diễn có tư cách kén chọn, mấy người cũng đòi kén cá chọn canh, đi soi gương đi đã, có cô gái thích mấy người là may rồi!”

Lời này khiến mọi người tỉnh ngộ, hối hận vì những lời ngông cuồng vừa rồi.

“Hóa ra là thế.” Đôi mắt Ninh Tri sáng lấp lánh.

Cậu nghĩ món ăn kèm của mình đúng là thú vị, một anh chàng thẳng thắn đến mức kỳ cục.

Tư thế uống nước của Giang Hoành Diễn rất gợi cảm.

Một kiểu gợi cảm đầy chất nam tính.

Có lẽ anh thuộc tuýp người dễ ra mồ hôi. Trận đấu kết thúc một lúc rồi, mồ hôi trên người người khác đã khô, nhưng mồ hôi của Giang Hoành Diễn vẫn chảy không ngừng.

Cậu nghĩ, ‘Có lẽ anh ấy cần tắm nước lạnh.’

Những giọt mồ hôi lăn dài trên mặt, cổ, cánh tay của Giang Hoành Diễn, theo làn da màu lúa mạch, một phần rơi xuống đất, một phần chảy vào cổ áo rộng của bộ đồ bóng rổ.

Đột nhiên, nhìn Giang Hoành Diễn uống nước, Ninh Tri cũng thấy hơi khát.

Cậu lấy một chai nước từ thùng.

Thùng nước này là của đội khoa Điện tử, nhiều như vậy họ uống không hết, vừa nãy đã có người bảo Ninh Tri cứ tự nhiên lấy vài chai.

Ninh Tri mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm.

Ninh Tri hay làm đổ nước khi uống chai, nước thường tràn ra khóe miệng. Lần này cũng vậy. Trước khi nước nhỏ xuống cằm, cậu dùng mu bàn tay trắng ngần lau nhẹ khóe miệng và cằm.

“Tri Tri!” Lưu Song Song gọi từ xa.

Cậu ấy vừa đi vệ sinh, bảo Ninh Tri ngồi đợi một lúc, nhân tiện hôm nay gặp nhau, hai người định đi dạo ngoài trường.

“Đến đây!” Ninh Tri vội đứng dậy, nói với mọi người, “Tôi đi đây! Hôm nay mấy cậu chơi bóng đỉnh lắm, lần sau tiếp tục nhé, tôi sẽ đến xem!”

“Hoan nghênh thường xuyên ghé!” Trình Túc nhiệt tình nói.

Các chàng trai khác cũng vẫy tay chào Ninh Tri.

Ninh Tri dọn rác trên ghế, nhảy chân sáo xuống khán đài, chạy về phía Lưu Song Song.

Gió đối lưu trong nhà thi đấu thổi tung lọn tóc xoăn trên đầu cậu, nhún nhảy theo bước chạy.

“Đẹp thật!” Trình Túc cảm thán, “Sao lại có chàng trai vừa đáng yêu vừa xinh đẹp thế này, tính tình lại tốt. Giá mà cậu ấy là con gái.”

“Này,” Trình Túc huých tay Giang Hoành Diễn, “Mọi người chẳng phải bảo thích chân dài, da trắng sao? Trừ ngực to, Ninh Tri hội đủ cả hai.”

“Câm miệng.” Giang Hoành Diễn lạnh lùng nói.

Trình Túc: “…”

Cậu nghĩ Giang Hoành Diễn hôm nay chắc ăn nhầm thuốc.

Hồi cấp ba, hai người là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng. Khi trò chuyện trong phòng, bàn về mẫu con gái lý tưởng, Giang Hoành Diễn chẳng bao giờ tham gia.

Trình Túc từng nghĩ anh là kiểu người thanh tâm quả dục.

Không ngờ hôm nay anh lại công khai trước bao người rằng mình thích con gái ngực to.

Không ăn nhầm thuốc thì là gì?

Chẳng lẽ… anh đang yêu? Hay có cô gái anh thích?

Trình Túc nghĩ mãi không ra.

Cậu không ngờ Giang Hoành Diễn đang nghĩ:

‘Hóa ra Ninh Tri không chỉ tắm đầy sắc khí, đến uống nước cũng thế.’

‘Tiếc là mình không thích con trai.’

Nhớ lời Trình Túc, giá như Ninh Tri là con gái. Giang Hoành Diễn khẽ rũ mắt.

‘Đúng là đáng tiếc.’

‘Nếu một ngày cậu ấy tỏ tình bị từ chối, không biết gương mặt ấy sẽ thất vọng thế nào.’

Giang Hoành Diễn bỗng thấy không nỡ.

Không nỡ thấy đôi mắt đào hoa xinh đẹp ấy ánh lên vẻ thất vọng.

Không hiểu sao.

Phải tìm cách dập tắt nguy cơ này thật an toàn.

“Cậu thật sự không định rủ Giang Hoành Diễn đi ăn nữa à?”

Tại quầy đồ ăn vặt ngoài cổng trường, trước mặt Ninh Tri và Lưu Song Song là một đĩa tôm hùm đất lớn. Lưu Song Song ăn đến đầy miệng, còn Ninh Tri ngồi đếm hạt cơm trong bát cơm trộn.

“Chưa biết, chắc gần đây chưa rủ. Dạo này tôi ăn ngon miệng hơn, ăn nhiều hơn trước. Tôi muốn để dành cơ hội, tránh để anh ấy thấy tôi ăn mà phiền, sau này không chịu đi cùng nữa.”

Lưu Song Song nhìn cậu đếm hạt cơm, đầy đồng cảm: “Cậu khổ thật.”

Ninh Tri ăn một lúc, không ăn nổi nữa, thoát video trên điện thoại, mở diễn đàn trường.

“Lần trước cậu bảo trên diễn đàn có bài thảo luận về Giang Hoành Diễn và bạn gái cũ của anh ta, ở đâu vậy? Tôi muốn xem.”

“Cậu quan tâm chuyện này làm gì? Trước giờ cậu có để ý mấy tin đồn về mình đâu?”

“Tò mò chút không được à?”

“Được, được,” Lưu Song Song lau tay bằng khăn giấy, lấy điện thoại của Ninh Tri, tìm bài viết, “Đây, bài này.”

“Có ảnh Kiều Nguyệt Tịch không?”

“Có thật,” Lưu Song Song nói, “Gần đây có bình chọn hoa khôi, Kiều Nguyệt Tịch cũng trong danh sách. Bài đó có người hỏi cô ấy trông thế nào, thế là có người đăng ảnh cô ấy lên.”

“Nói thật, Kiều Nguyệt Tịch khá xinh, có khí chất tiểu thư khuê các. Nếu không phải tôi nhìn mặt cậu quá lâu đến mức miễn dịch, có khi tôi cũng mê cô ấy.”

Ninh Tri lướt nhanh bài viết, dừng lại khi thấy ảnh Kiều Nguyệt Tịch.

Cậu vuốt ngón cái, phóng to, nhìn mặt cô ấy, rồi nhìn ngực cô ấy.

“Chẳng to lắm…” Ninh Tri khách quan đánh giá, lẩm bẩm.

‘Chẳng lẽ thất tình một lần khiến thẩm mỹ của Giang Hoành Diễn méo mó?’

‘Hay Kiều Nguyệt Tịch là tình yêu đích thực nên anh ấy không để ý ngoại hình?’

“Cái gì?” Lưu Song Song không nghe rõ.

“Không có gì,” Ninh Tri nghĩ ngợi, nói, “Quan tâm chút đến đời sống tình cảm của món ăn kèm, tránh để món ăn bị hỏng.”

Nói xong, Ninh Tri bắt đầu lướt các bài viết về chàng trai đại học trong sáng.

Thấy Ninh Tri chăm chú đọc, Lưu Song Song lo lắng, khuyên nhủ: “Tri Tri, cậu đừng tốn công sức vào Giang Hoành Diễn nữa. Tôi tin cậu không bẻ cong trai thẳng, nhưng nếu cậu thích trai thẳng, đó là điều kinh khủng, cuối cùng người đau khổ là cậu.”

“Tôi sẽ không thế,” Ninh Tri đặt điện thoại xuống, nghĩ ngợi, “Giờ tôi thấy, dù mặt anh ấy đúng gu tôi, nhưng thẩm mỹ của anh ấy kỳ cục quá, tôi theo không nổi.”

Lưu Song Song: “??”

Lời tác giả:

Theo không nổi mạch não của món ăn kèm thì phải làm sao? Online chờ, gấp lắm.

Đọc truyện không quảng cáo và nhiều tính năng hơn với Siêu Mọt
 
Bạn Cùng Phòng Đẹp Trai Mời Tôi Đi Ăn Nhưng Anh Ta Lại Là "Trai Thẳng"
Chương 8


Tiêu đề: Ninh Tri Không Thích Cảm Giác Này

Trước đó, Giang Hoành Diễn từng nói muốn Ninh Tri cùng mọi người trong phòng ăn một bữa chung, không ngờ cơ hội đến nhanh thế.

Sinh nhật Lương Thừa Duy sắp tới.

Hoàn cảnh gia đình của trưởng phòng không khá giả, điều này cả phòng đều biết, trừ Giang Hoành Diễn. Vì thế, tối hôm đó, khi Ngụy Trì nhân lúc Lương Thừa Duy không có mặt, nhắc chuyện này với Giang Hoành Diễn, anh hơi sững người.

“Trưởng phòng bảo muốn tìm một nơi sang trọng chút mời chúng ta ăn,” Ngụy Trì nói, “Nhưng tôi nghĩ sao lại để anh ấy tốn kém. Hay là chúng ta góp tiền mời anh ấy một bữa?”

“Góp tiền?” Giang Hoành Diễn hỏi.

Trong đầu anh, khái niệm “góp tiền” đã lâu không nghe tới. Gia đình anh khá giả, thường là anh mời người khác ăn.

“Anh ấy không biết đâu,” Ninh Tri quay lại từ trước máy tính, “Gia đình trưởng phòng không dư dả, Ngụy Trì không muốn để anh ấy chi tiền mời chúng ta.”

“Đúng thế,” Ngụy Trì gãi đầu, “Thú thật, tiền tiêu vặt của tôi cũng không nhiều… Này, Hoành Diễn, cậu được bao nhiêu tiền sinh hoạt mỗi tháng?”

Ninh Tri thì cả Ngụy Trì và Lương Thừa Duy đều biết, ngoài chuyện ăn uống có vẻ tiết kiệm, đồ dùng sinh hoạt của cậu đều đắt đỏ. Cậu có một chai nước hoa, Ngụy Trì từng thấy ở quầy trong trung tâm thương mại, chỉ một chai nhỏ đã hơn một nghìn tệ.

Có thể thấy gia đình cậu không tệ.

Còn Giang Hoành Diễn, Ngụy Trì thật sự không đoán được.

Đồ dùng sinh hoạt, chăn ga của anh đều toát lên một từ: “giản dị”.

Nói gọn gàng cũng chưa đủ, bàn học của Giang Hoành Diễn gần như không có gì, không như bàn của người khác chất đầy sách chuyên ngành, máy tính và đồ ăn vặt.

Ngay cả chăn của anh cũng được gấp gọn như khối đậu phụ.

Trước đây, Ngụy Trì từng tò mò đồ trên bàn Giang Hoành Diễn đi đâu hết.

Vì theo lẽ thường, tủ của mỗi người đều nhỏ, có khi quần áo còn không chứa nổi, huống chi là đồ khác.

Kết quả, khi Giang Hoành Diễn mở tủ ra cho mọi người xem, cả ba người trong phòng đều nể phục.

Anh quá giỏi sắp xếp, gần như là chuyên gia thu dọn đồ đạc, nhưng thực tế đồ cá nhân của anh cũng không nhiều, lối sống tối giản. Vì thế, Ngụy Trì khó đoán được gia cảnh của anh.

Nhưng Ninh Tri chỉ cần nhìn đôi giày bóng rổ của Giang Hoành Diễn đã biết gia đình anh không tệ.

Giang Hoành Diễn không phải kiểu người hư vinh. Với anh, đôi giày chỉ là giày để đi, không như mấy chàng trai khác, đi đôi giày đắt tiền bị người ta giẫm phải là kêu oai oái, dù đôi giày đó giờ trên mạng đã bị đẩy giá gần năm con số.

Người bình thường khó mà làm được thế.

“Hay là thế này,” Ninh Tri sợ Giang Hoành Diễn vô tư nói gì làm Ngụy Trì tổn thương, dựa trên tính thẳng thắn của anh mà cậu biết, khả năng này rất cao, “Tôi có thẻ giảm giá nhà hàng, tôi và Hoành Diễn sẽ trả tiền bữa ăn, còn cậu và trưởng phòng lo mua bánh sinh nhật. Cậu cứ bảo với anh ấy, bọn tôi mời anh ấy ăn vì không biết mua quà gì, nên không tặng quà, thế anh ấy sẽ đồng ý.”

“Nghe cũng được, tôi sẽ thử nói với trưởng phòng,” Ngụy Trì ngượng ngùng, “Nhưng hai cậu ổn thật chứ? Bánh sinh nhật tốn bao nhiêu? Hay tôi góp thêm tiền ăn?”

“Không sao, nhà hàng đó là của bố tôi.” Ninh Tri một câu dập tắt mọi băn khoăn của Ngụy Trì.

Ngụy Trì: “…”

Giang Hoành Diễn: “…”

“Vậy được…” Ngụy Trì do dự, nói với cả hai, “Tôi sẽ bàn với trưởng phòng, nếu anh ấy không đồng ý, chúng ta nghĩ cách khác.”

Cuối cùng, Lương Thừa Duy cũng đồng ý.

Vì Ninh Tri nói với anh, có qua có lại mới bền lâu. Nếu Lương Thừa Duy khăng khăng mời khách, cậu sẽ mua quà đắt tiền cho anh, và năm sau sinh nhật cậu sẽ không tham gia.

Trong mắt mọi người, Ninh Tri luôn khá kén chọn.

Đồ cậu dùng đều đắt đỏ, bình thường hay đi một mình, lại khá đỏng đảnh, tắm rửa thường rất lâu.

Ăn uống với cậu dường như là việc khó khăn, trông cậu không khỏe mạnh lắm.

Nhưng cậu không làm phiền người khác, ăn chậm thì ăn một mình, dùng nhiều nước khi tắm, mỗi lần đóng tiền điện nước ký túc xá, cậu luôn chủ động đóng thêm.

Cậu dường như không thân thiết với ai, nói chuyện lạnh nhạt, nhưng chẳng ai thực sự ghét cậu.

Cậu như có vốn để tùy hứng và đỏng đảnh, khiến người khác không thể ghét, như thể cậu sinh ra đã thế, điều đó là đương nhiên.

Nhà hàng Ninh Tri nhắc đến nằm ở đoạn đường vàng trung tâm thành phố, cạnh một trung tâm thương mại lớn, thuộc loại nhà hàng cao cấp trong số các nhà hàng cao cấp.

Nhà hàng này rất đẳng cấp, không tra được thông tin trên mạng, muốn dùng bữa phải đặt trước một tháng, giá không ghi trên thực đơn, món ăn thay đổi mỗi ngày, không nhận gọi món, có gì ăn nấy, muốn đặt chỗ còn phải có người quen giới thiệu.

Nói chung, người thường khó mà vào.

Nhưng như vậy lại an toàn.

Lương Thừa Duy và Ngụy Trì sẽ không vì tra được thông tin nhà hàng và giá cả mà cảm thấy áp lực.

Nhưng Giang Hoành Diễn dường như không nghĩ thế, anh có vẻ từng đến nhà hàng này. “Hữu Thư?” Khi Ninh Tri, nhân lúc Ngụy Trì và Lương Thừa Duy không có mặt, lấy danh thiếp nhà hàng ra gọi điện đặt chỗ trước mặt Giang Hoành Diễn, anh đọc tên nhà hàng.

Ninh Tri nhìn danh thiếp trong tay.

Trên danh thiếp không ghi tên đầy đủ, chỉ có một logo được thiết kế, chữ khó đọc, nhưng Giang Hoành Diễn nhận ra ngay, chứng tỏ anh ít nhất từng nghe hoặc đến đó.

“Đúng vậy,” Ninh Tri nhướng mày, “Cậu từng đến nhà hàng này?”

“Từng đến, chỉ không ngờ là do bố cậu mở.”

“Chính xác thì là mẹ kế của tôi mở.”

Ninh Tri dường như không muốn nói nhiều, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Bên kia biết Ninh Tri là khách VIP, lập tức hỏi cậu đi mấy người, định khi nào đến ăn. Ninh Tri báo số người và nói thời gian là ngày mai.

Đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi nói có thể sắp xếp, bảo họ mai cứ đến thẳng, sau đó cúp máy.

“Nhìn ra ngay nhà hàng này là của nhà cậu,” Giang Hoành Diễn cong khóe môi, “Tôi tưởng ít nhất phải đặt trước một tháng.”

“Một số người không cần, như tôi,” Ninh Tri kẹp danh thiếp giữa ngón trỏ và ngón cái, cất lại vào ngăn kéo, “Bạn học Giang, tôi có một yêu cầu quá đáng.”

Giang Hoành Diễn nhướng mắt nhìn cậu: “Cậu nói đi.”

“Lần ăn này tôi trả, với điều kiện lần sau cậu lại đi ăn cùng tôi ở căng tin.”

Ninh Tri nhận ra ăn cùng Giang Hoành Diễn có hiệu quả. Ví dụ, khi xem video ngôi sao, cậu chỉ ăn được nửa bát, nhưng khi ăn với Giang Hoành Diễn, cậu ăn được hai phần ba.

Đừng xem thường hai phần ba này, nó giúp Ninh Tri cải thiện tinh thần và khẩu vị rõ rệt.

Cậu muốn ngày nào cũng ăn với Giang Hoành Diễn, nhưng điều đó rõ ràng không thực tế. Chẳng ai luôn chiều theo người khác, chỉ có thể từ từ xây dựng.

Nhìn đôi mắt đào hoa mỉm cười và vẻ đáng thương của Ninh Tri…

Lại là ánh mắt ấy.

Như thể không đồng ý là một tội lỗi.

Không hiểu sao, Giang Hoành Diễn gần như không do dự mà đồng ý: “Được.”

Tuyệt thật.

Ninh Tri vui vẻ trong lòng.

Lại được ăn với món ăn kèm.

Hơn nữa là hai lần.

Đây là món ăn kèm đỉnh cao, sống động, trăm lần không chán.

Đột nhiên cậu rất mong chờ bữa ăn mai và lần sau.

Thứ Bảy, Ninh Tri cùng ba người trong phòng đến nhà hàng Hữu Thư ăn.

Bốn người vừa vào cửa chính, đã có nhân viên phục vụ dẫn họ lên lầu.

Nhà hàng nằm giữa một dãy nhà dân.

Ở khu đất vàng trung tâm thành phố, không cần đoán cũng biết giá nhà đắt đỏ. Nhà hàng ở vị trí này vừa tĩnh lặng giữa phố xá, cửa ra vào kín đáo.

Ngụy Trì và Lương Thừa Duy vừa đi vừa nhìn quanh, trầm trồ, rõ ràng chưa từng đến nhà hàng như thế này. Ngụy Trì thì thầm hỏi Ninh Tri: “Chỗ này đắt lắm đúng không?”

“Cũng tạm,” Ninh Tri nói, “Tôi và Hoành Diễn góp lại khoảng ba trăm, tiếc là không dám gọi nhiều món, sợ mọi người lát nữa không no.”

Giang Hoành Diễn, người biết rõ ăn một bữa ở đây ít nhất tốn hai nghìn tệ mỗi người: “…”

Nhưng lo món ít không no là thật lòng.

Loại nhà hàng này thường cho ít món, để nếm vị, chẳng quan tâm bạn no hay không.

“Vậy thì tốt,” Ngụy Trì yên tâm, “Tôi và Thừa Duy đặt bánh sinh nhật gần hai trăm, tám tấc, thêm bánh chắc đủ no.”

Cậu nghĩ một lúc, vẫn thấy xót: “Không ngờ cậu có thẻ giảm giá, lại là nhà hàng nhà mình, mà vẫn tốn nhiều thế, bình thường chắc đắt lắm, ăn không nổi.”

Ninh Tri: “Đúng vậy, nên tôi ít đến. Bố tôi khá keo kiệt.”

“Ờ…” Giang Hoành Diễn liếc Ninh Tri, không vạch trần, đi theo họ vào phòng riêng.

Mọi người ăn xong, còn sớm, liền rủ nhau đi dạo trung tâm thương mại gần đó rồi về.

Lương Thừa Duy và Ngụy Trì là kiểu học sinh giỏi điển hình, sau mười một giờ đêm là đi ngủ, nên dù đi chơi cũng không muộn quá.

Đại học H là trường nổi tiếng cả nước, học sinh giỏi như Lương Thừa Duy và Ngụy Trì có rất nhiều, người thích chơi bời lại ít.

Ninh Tri cũng lâu rồi không ra ngoài chơi, đặc biệt sau khi chia tay Thẩm Diên.

Trước đây, Thẩm Diên thường dẫn cậu đi chơi, rồi ở chỗ ít người hoặc khi không ai để ý thì nắm tay cậu.

Anh ta dường như thích cảm giác lén lút, bí mật ấy. Hễ có ánh mắt người khác nhìn qua, anh ta nhanh chóng buông tay Ninh Tri.

Ninh Tri không thích cảm giác bị gạt tay ra.

Dù chính cậu cũng không muốn ai biết chuyện cậu và Thẩm Diên yêu nhau.

Nhưng con người là sinh vật hai mặt: ‘Tôi có thể đối xử với cậu thế này, nhưng cậu không được đối xử với tôi như thế.’

Vì thế, Ninh Tri chia tay Thẩm Diên trước khi phát hiện anh ta không ổn.

Nhưng không ngờ, để xóa bỏ nghi ngờ mình là người đồng tính, Thẩm Diên vừa không chịu chia tay, ngày nào cũng nhắn tin gọi điện quấy rầy, vừa nhanh chóng qua lại với Ôn Dao Dao, còn mời nhiều bạn cùng lớp ăn cơm, công khai quan hệ với cô ấy.

Sau đó, Ninh Tri không chịu nổi, chặn hết số điện thoại và tài khoản mạng xã hội của anh ta.

Bốn người đi đến hiệu sách gần trung tâm thương mại, Lương Thừa Duy và Ngụy Trì nói muốn vào mua sách. Ninh Tri không cần mua gì, đứng đợi ngoài cửa. Giang Hoành Diễn ở lại với cậu, nhưng anh muốn mua nước, nên đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó.

Ninh Tri đang đứng bên đường chơi điện thoại, bỗng nghe có người gọi: “Ninh Tri, sao cậu lại một mình ở đây?”

Ninh Tri ngẩng đầu, thấy là Thẩm Diên.

Bên cạnh anh ta là Ôn Dao Dao, hai người nắm tay chặt.

Ninh Tri nhìn bàn tay đan chặt của họ đầy hứng thú.

Lần này, Thẩm Diên không vì có người ngoài mà buông tay Ôn Dao Dao.

Trước ánh mắt của Ninh Tri, Thẩm Diên có vẻ bất an, muốn buông tay Ôn Dao Dao nhưng không tìm được lý do, cuối cùng đành kìm lại.

“Ninh Tri, có thể nói chuyện riêng một chút không?” Thẩm Diên hỏi.

Câu này vừa thốt ra, anh ta định bảo Ôn Dao Dao buông tay, thì nghe giọng trầm vang lên sau lưng Ninh Tri: “Không được.”

Ba người cùng nhìn ra sau Ninh Tri, thấy Giang Hoành Diễn cầm hai chai nước.

Bàn tay anh to, một tay ôm được cả hai chai nước khoáng, tay kia đút túi quần, ánh mắt lạnh lùng, biểu cảm nhạt nhẽo: “Có gì thì nói ở đây, tôi vừa mua vé xem phim, phim sắp bắt đầu rồi.”

Ninh Tri phản ứng nhanh, tiếp lời Giang Hoành Diễn: “Ừ, đúng thế, không kịp đâu, có gì thì nói ở đây đi.”

Đương nhiên không thể nói trước mặt nhiều người, Thẩm Diên đành thôi.

Nhìn Thẩm Diên muốn nói lại ngừng, Giang Hoành Diễn tức đến mức chẳng biết để đâu, anh nắm cổ tay Ninh Tri kéo đi: “Không kịp nữa, đừng nói nhảm với anh ta.”

Thẩm Diên: “…”

Ninh Tri nhìn bàn tay Giang Hoành Diễn nắm cổ tay mình, rồi ngước nhìn bóng lưng anh.

‘Hình như Giang Hoành Diễn biết gì đó.’

Lời tác giả:

Tiểu Giang: Ghen!
 
Bạn Cùng Phòng Đẹp Trai Mời Tôi Đi Ăn Nhưng Anh Ta Lại Là "Trai Thẳng"
Chương 9


Tiêu đề: Cảm Thấy Bạn Cùng Phòng Thích Mình Thì Phải Làm Sao?

Giang Hoành Diễn thật sự mua bốn vé xem phim.

Ngay khi Ninh Tri còn đang đôi co với Thẩm Diên.

Anh đã bàn với Lương Thừa Duy và Ngụy Trì trong nhóm chat, gần đây có một bộ phim bom tấn Hollywood rất hot, cả hai cũng muốn xem.

Nhưng nếu đi xem, về trường sẽ quá mười một giờ đêm.

Trừ ngày kết thúc kỳ thi đại học, đây là lần đầu Lương Thừa Duy và Ngụy Trì làm chuyện “kí.ch thích” như thế. Trên đường đến rạp, họ hào hứng nói, đời sinh viên phải thế này, học hành gì, ngủ sớm làm gì!

Ninh Tri: “…”

Cậu thì thầm với Giang Hoành Diễn: “Cậu làm hư họ rồi.”

Giang Hoành Diễn cúi mắt, nhìn đôi môi ướt át của Ninh Tri vừa uống nước xong: “Dù có làm hư, cũng không phải mình tôi, còn có cậu.”

Ninh Tri cong mắt, lén cười.

‘Như có cảm giác bí mật, cùng Giang Hoành Diễn làm chuyện xấu.’

Bộ phim không quá hay, chỉ ở mức trung bình, không như quảng cáo trên mạng, nhưng cũng không làm người ta thất vọng, chỉ là một bộ phim giải trí đúng chuẩn.

Nói đến giải trí, xem phim thì phải có bỏng ngô.

Giang Hoành Diễn mua.

Anh mua chủ yếu để cho Ninh Tri ăn, tiện thể mua cho Lương Thừa Duy và Ngụy Trì mỗi người một phần.

Anh biết Ninh Tri chưa chắc sẽ ăn.

Vừa nãy ở nhà hàng, khẩu vị của Ninh Tri vượt ngoài sức tưởng tượng của Giang Hoành Diễn, cậu gần như ăn hết các món, còn ăn một miếng bánh.

Món ở nhà hàng đúng là ít, nếu không có bánh, cả ba người còn lại đều không no. May mà nhà hàng, nể mặt Ninh Tri, tặng thêm mỗi người một món chính.

Ninh Tri không lấy món chính, nhưng Giang Hoành Diễn tin cậu đã no, lượng cơm này nhiều hơn hẳn lần trước ăn cùng anh ở căng tin phía nam.

Hơn nữa, tốc độ ăn của Ninh Tri lần này cũng nhanh hơn.

Đây là dấu hiệu tốt, Ninh Tri cần ăn nhiều hơn, cậu quá gầy, dễ bị hạ đường huyết và thiếu dinh dưỡng.

Quả nhiên, khi Giang Hoành Diễn đưa bỏng ngô cho Ninh Tri, cậu lắc tay từ chối.

Giang Hoành Diễn không ép, anh ngồi cạnh Ninh Tri, ăn bỏng ngô phát ra tiếng động.

Tiếng “xoạt” nhẹ nhàng.

Xoạt, xoạt.

Ninh Tri: “…”

Trong phim, nam nữ chính đang ở khoảnh khắc sinh tử, Ninh Tri bỗng thấy hơi thèm.

Cậu muốn ăn bỏng ngô trong tay Giang Hoành Diễn.

Ninh Tri khẽ nghiêng người, làm bộ vô tình hỏi Giang Hoành Diễn: “Còn không? Cho tôi một viên.”

Giang Hoành Diễn cười trong bóng tối, tự nhiên nhón một viên bỏng ngô từ xô đưa đến miệng Ninh Tri.

Ý Ninh Tri là tự lấy, nhưng Giang Hoành Diễn ăn bỏng ngô bằng tay trái, vì Ninh Tri ngồi bên trái anh, anh đặt xô bỏng ngô giữa hai người.

Để tiện đưa cho Ninh Tri, Giang Hoành Diễn dùng tay phải nhón một viên đưa qua, tay trái vẫn trong xô bỏng ngô.

Điều này khiến tay phải anh đưa viên bỏng ngô đến miệng Ninh Tri, còn tay trái chạm vào tay Ninh Tri đang thò vào xô.

Giang Hoành Diễn như bị điện giật, nhanh chóng rút tay trái khỏi xô.

Tay phải anh trong bóng tối không rõ hướng, chạm vào môi Ninh Tri.

Môi Ninh Tri mềm mại, ướt át, khiến Giang Hoành Diễn nhớ đến lúc cậu vừa uống nước khoáng.

Anh rút cả tay phải về.

Không hiểu sao, anh cảm thấy không nên đút bỏng ngô cho Ninh Tri bằng tay, không hiểu sao, anh ăn luôn viên bỏng ngô đó.

Viên bỏng ngô đã chạm môi Ninh Tri.

Khi Giang Hoành Diễn nhận ra, viên bỏng ngô đã bị anh nuốt chửng.

Ninh Tri sững sờ, quay lại nhìn anh.

Giang Hoành Diễn giả vờ bình tĩnh, như chẳng có gì xảy ra.

Ninh Tri quay lại, tiếp tục tập trung vào phim.

Giang Hoành Diễn thở phào.

Xem phim xong, bốn người ra khỏi rạp.

“Không hay lắm, bình thường thôi,” Ngụy Trì đánh giá khách quan, “Trên mạng thổi phồng quá.”

Lương Thừa Duy gật đầu đồng tình.

Ninh Tri và Giang Hoành Diễn đi sau, im lặng ăn ý.

Lên thang máy xuống lầu, Lương Thừa Duy quay lại hỏi Ninh Tri và Giang Hoành Diễn: “Chúng ta gọi xe về nhé, muộn rồi, chắc không còn tàu điện.”

“Đúng thế, bốn người một xe vừa đủ,” Ngụy Trì nói.

Ninh Tri không phản đối, Giang Hoành Diễn cũng không, họ gọi một chiếc xe.

Vì Lương Thừa Duy chủ động đòi trả tiền xe, anh ngồi ghế trước, ghế sau ba người chen chúc.

Ngụy Trì ngồi vào trước, Ninh Tri định theo, nhưng Giang Hoành Diễn nhanh hơn, ngồi vào giữa.

Ninh Tri: “…”

Theo lý, Ninh Tri là người gầy nhất trong ba người, ngồi giữa sẽ không ảnh hưởng đến trải nghiệm của cả ba.

Nếu người cao nhất như Giang Hoành Diễn ngồi giữa, anh phải co người lại, đặc biệt là đôi chân dài, sẽ rất khổ sở.

Ngụy Trì khuyên: “Hoành Diễn, để Ninh Tri ngồi giữa, cậu ấy gầy.”

Ninh Tri cũng đứng ngoài xe, cúi đầu nhìn Giang Hoành Diễn, như chờ anh ra.

“Không cần,” Giang Hoành Diễn thoải mái nói, “Không sao.”

Thế là Ninh Tri đành ngồi vào cuối.

Quả nhiên, Giang Hoành Diễn bị ép khổ sở, nhưng anh không nói.

Ninh Tri nhìn đôi chân dài không chỗ đặt của anh, im lặng.

Bốn người về ký túc xá.

Lần này Ninh Tri tắm cuối cùng, vì đã muộn, cậu tắm chậm, không tiện để ba người kia chờ.

Ninh Tri ngồi co ro trên ghế trước bàn học, ôm hai chân, trong bóng tối nhắn WeChat cho Lưu Song Song:

【Mũi Tên Không Muốn Ăn Cơm: Cứu, cảm thấy bạn cùng phòng mới thích mình thì phải làm sao?】

Lưu Song Song trả lời nhanh, kèm một hàng dấu hỏi lớn: “Lại Lại Quá Mũm Mĩm: ?? Cậu nói ai? Giang Hoành Diễn?”

【Mũi Tên Không Muốn Ăn Cơm: Ừ.】

Lưu Song Song gửi một loạt biểu cảm 【Mắt Trừng Chó Ngố】: “Lại Lại Quá Mũm Mĩm: Cậu đùa tôi hả?!”

【Mũi Tên Không Muốn Ăn Cơm: Không, cảm giác thôi.】

Lưu Song Song khuyên: “Cậu đừng sa lầy quá, tự làm mình hoang mang. Có phải vì chuyện chia tay Thẩm tra nam làm cậu tâm trạng không tốt? Hay nghĩ cách, chọn một người trong đám theo đuổi cậu để thử yêu xem.

Dù sao cậu cũng chẳng định yêu lâu dài, chỉ muốn mới mẻ. Đại học H lớn thế, chẳng lẽ không có ai làm món ăn kèm cho cậu?”

Thật sự không có.

Ninh Tri trước giờ thà thiếu còn hơn chọn bừa, nghĩ bạn trai phải chọn kỹ, tránh vớ phải kẻ tệ hại.

Kết quả, mắt nhìn người của Ninh Tri không tốt, không chọn bừa, kỹ càng chọn vẫn dính phải tra nam, xui xẻo.

Hơn nữa, Đại học H thật sự không còn trai đẹp nào khiến Ninh Tri thấy ngon miệng. Người đẹp nhất cậu từng gặp, giờ người bình thường không lọt mắt, ngay cả video ngôi sao cũng ngày càng mất hiệu quả, cậu biết tìm đâu người đẹp hơn Giang Hoành Diễn.

Nhưng Lưu Song Song nói đúng, cậu không thể sa lầy. Giang Hoành Diễn là trai thẳng, không dễ gì cong, cậu phải cảnh giác với những ảo tưởng.

Ninh Tri nhét ngón cái vào miệng.

Cậu hay ăn ngón tay khi suy nghĩ, thói quen từ nhỏ không bỏ được, đôi khi vô thức cắn móng tay.

Nhưng Ninh Tri biết cắn móng nhiều tay sẽ xấu, phần lớn thời gian cậu chỉ ngậm.

Có ánh mắt nhìn về phía cậu.

Ninh Tri quay lại, thấy là Giang Hoành Diễn.

Đã tắt đèn, mọi người đều hoạt động trong bóng tối.

Tắt đèn ký túc xá chỉ tắt đèn lớn, ổ cắm vẫn dùng được, nên đèn bàn của Ninh Tri sáng.

Đèn bàn của Giang Hoành Diễn cũng sáng, cả hai như được bao trong ánh sáng vàng ấm áp.

Ánh mắt Giang Hoành Diễn lướt qua đôi chân trắng đến phát sáng trong bóng tối của Ninh Tri, hỏi: “Lần ăn cùng tiếp theo là khi nào?”

Ninh Tri sững sờ.

Cậu không ngờ Giang Hoành Diễn chủ động nhắc chuyện này.

Nhưng gần đây cậu không muốn ăn cùng Giang Hoành Diễn, một là vì hôm nay đã ăn cùng, hiệu quả tốt, đủ dùng lâu.

Hai là cậu nên giữ khoảng cách với anh, tránh nghĩ ngợi lung tung, thật sự sa lầy.

“Để sau đi,” Ninh Tri nhanh chóng nói, “Gần đây có việc, tôi định ăn với bạn.”

Giang Hoành Diễn vô thức mím môi, rồi nhanh chóng thả lỏng.

Anh gật đầu: “Được.”

Sau đó, Ninh Tri thật sự mấy ngày liền không ngại đường xa, chạy đến phía nam trường ăn cùng Lưu Song Song.

Lưu Song Song thở dài với cậu: “Cậu ăn với tôi thì được gì, cậu không ngon miệng, làm tôi cũng mất ngon, hại tôi gần đây ăn ít đi.”

“Cậu chẳng phải muốn giảm cân sao?” Ninh Tri từng miếng nhét rau xanh vào miệng, “Thế này chẳng phải đúng ý cậu?”

“Cũng đúng,” Lưu Song Song bỗng nghĩ ra gì đó, đảo mắt, nói, “Bên khoa văn dễ có trai đẹp, đặc biệt mấy anh khóa trên. Sân bóng rổ phía nam cũng hay có người chơi.

Đôi khi còn có người ngoài trường đến, chẳng còn cách nào, khoa văn ít con trai, họ hay rủ người ngoài chơi cùng. Hay ăn xong cậu đi với tôi xem, biết đâu gặp được trai đẹp?”

Ninh Tri thấy cách này khả thi, vỗ tay cái rụp với Lưu Song Song: “Cứ thế đi.”

Ăn no, hai người tản bộ đến sân bóng rổ.

Đúng buổi trưa, nắng rực rỡ, mùa xuân, chim hót hoa thơm khắp nơi. Cảnh phía nam trường khác phía bắc, tràn ngập hơi thở nghệ thuật, ngay cả hàng rào sân bóng rổ cũng phủ đầy dây leo xanh mướt.

Trên dây leo nở những bông hoa tím nhỏ, không biết tên, nhưng rất đẹp.

Ninh Tri đứng dưới ánh nắng xuyên qua kẽ dây leo, giơ tay che nắng trước mặt.

“Này, kia là ai vậy?” Một chàng trai trên sân bóng bỗng nói, “Trông cũng đẹp đấy.”

Mấy chàng trai chơi bóng cùng cậu ta lập tức ngoảnh đầu nhìn.

Ai chẳng thích ngắm người đẹp, phải quay lại nhìn một cái.

“Ồ, cậu ấy!” Trình Túc đứng cạnh Giang Hoành Diễn cười, nháy mắt với anh, “Bạn cùng phòng của Hoành Diễn, Ninh Tri, hoa khôi Đại học H, đúng không Hoành Diễn?”

Giang Hoành Diễn hiếm khi bình phẩm về ngoại hình ai, nam hay nữ đều thế, nhưng hôm nay, anh hiếm hoi đáp lời Trình Túc, nhanh đến mức gần như không suy nghĩ: “Ừ.”

Hôm nay Giang Hoành Diễn vốn không định đến sân phía nam chơi bóng, nhưng Trình Túc rủ, nói có bạn ngoài trường muốn chơi cùng anh, anh mới đến.

‘Ninh Tri cố ý đến xem mình sao?’

Giang Hoành Diễn nghĩ.

‘Cậu ấy đúng là thích mình.’

Nghĩ đến đây, yết hầu Giang Hoành Diễn khẽ động.

Khó xử thật.

Giang Hoành Diễn vừa nghĩ, vừa khẽ cong môi.

Lời tác giả:

Tiểu Giang vẫy đuôi.

Cảm ơn “Lê Lê Lê Chanh” đã tặng dung dịch dinh dưỡng!
 
Back
Top Bottom