Bách Hợp Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ

Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ
Chương 40


Tất cả nghi hoặc, tất cả hoang mang, tất cả những lo được lo mất trước kia, đều đã có đáp án trong khoảnh khắc này.

Cô đã thích người kia, người mà vốn dĩ bản thân không nên thích.

Tô Tư Doanh lại đập đầu lên gối, vô lực nắm lấy một góc mềm mại của nó.

Cho nên hiện tại... cô nên làm thế nào?

Mãi tới khi bố Tô về nhà, Tô Tư Doanh mới chầm chậm bò dậy, cố gắng cong lên một nụ cười, chạy tới nói: "Bố vất vả rồi."

Bố Tô vừa bật công tắc đè bị cô con gái đột nhiên chạy tới dọa giật thót, "Con ở phòng khách sao lại không bật đèn?"

"Để cho bố một bất ngờ mà." Tô Tư Doanh tùy tiện nói dối, nhận lấy túi đồ ăn đầy ắp trong tay bố, đi về phía nhà bếp, "Oa, hôm nay sẽ nấu thịt kho ạ?"

Bố Tô cười nói: "Ừ, hôm nay mừng con được nghỉ, nên làm thịt kho với bắp cải xào cho con. À đúng rồi, bố còn chuẩn bị tôm trong tủ lạnh, sẽ nấu cả tôm rang nữa."

Tô Tư Doanh hoan hô, chạy tới bên cạnh giúp bố cắt bắp cải.

Hai bố con thỏa mãn ăn bữa tối xong, sau khi dọn dẹp bàn ăn, bố Tô bảo con gái về phòng an tâm học bài. Tô Tư Doanh cũng không khách sáo, đấm vai cho bố Tô rồi chạy về phòng. Nhưng khoảnh khắc cánh cửa phòng ngủ đóng lại, nụ cười trên khuôn mặt Tô Tư Doanh cũng biến mất triệt để.

Chầm chậm ngồi xổm xuống đấy, cô cúi đầu che mặt mình.

Đời trước Ninh Sóc nói chuyện gì cô cũng muốn giảng giải đạo lí, nhưng lần này, cô lại không nói ra được bất kì đạo lí nào. Chuyện duy nhất Tô Tư Doanh hiểu rõ chính là – tâm tư không thể để người khác biết của bản thân, tuyệt đối không thể để Bạch Dĩ Dung biết.

Nếu để Bạch Dĩ Dung biết, có lẽ sẽ rất thất vọng với cô.

Rõ ràng là bạn bè thân thiết, rõ ràng là quan hệ bạn cùng bàn thân mật, bản thân lại sản sinh tâm tư này với Bạch Dĩ Dung. Quan trọng nhất là, hai người đều là con gái.

Chỉ riêng chuyện này, đã chắc chắn rằng Bạch Dĩ Dung sẽ không tiếp nhận bản thân đang đơn phương.

Tô Tư Doanh thở dài một tiếng, đột nhiên, điện thoại trong túi quần rung lên hai tiếng.

Ngô Anh Triết: [Sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?]

Ánh mắt tối đi, có một loại cảm giác thất vọng không thể diễn tả trào lên. Trả lời sự quan tâm của bạn thân, cô chống người đứng dậy, chầm chậm đi về phía bàn học.

Nếu tình cảm này đã xác định phải cất sâu trong đáy lòng, vậy thì giả vờ như nó vốn không tồn tại là được.

Tô Tư Doanh nhớ lại thái độ không để tâm của bản thân với Ninh Sóc năm đó, hít sâu một hơi, lại nặng nề thở ra.

May mà còn một kì nghỉ đông dài, cho cô đủ thời gian để giấu giếm tình cảm này sâu hơn.

Nhưng...

Tô Tư Doanh bò ra bàn học, đầu mũi xót xa khó chịu.

Nhưng đây là lần đâu tiên cô thích một người...

Tuổi tác thật của cô đã sớm vượt qua giai đoạn yêu sớm, những cảm giác ngây ngô này dường như chỉ thuộc về độ tuổi học sinh, vô cùng sạch sẽ vô cùng tươi đẹp.

Cô nắm bắt quãng thời gian cuối cùng thời học sinh, yêu thích một người. Có người nói, người bản thân thật sự thích hồi cấp hai cấp ba, cả đời này đều khó mà quên được.

Đúng thế, hai chữ tình cảm đơn thuần nhất khi thích một người... làm sao có thể quên được chứ?

Tô Tư Doanh mạnh mẽ c*n m** d***, từng giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi xuống mặt bàn.

Nhưng tình cảm cô trân trọng nhất, chỉ có thể giấu trong đáy lòng như vậy.

Mãi mãi... không cách nào nói ra.

Đối với học sinh lớp 12 mà nói, cảm xúc nhiều nhất tồn tại trong kì nghỉ này có lẽ là lo lắng. Kì nghỉ vốn dĩ chính là để thư giãn, nhưng ngày thi đại học cận kề, ai có thể thật sự dám thả lỏng? Những tiếng pháo nổ trong ngày Tết, từ mùng Một lại bắt đầu phải tới từng nhà chúc Tết... không ít học sinh lớp 12 phiền phức tới nóng nảy, ước gì có thể nhanh chóng trở lại trường.

Nhưng thật sự quay lại trường, mọi người vẫn rất mâu thuẫn, người nào người nấy lại bắt đầu mắc các triệu chứng khi đi học, sống chết không muốn quay lại trường.

Trước giờ Tô Tư Doanh đều giữ thái độ không để tâm với việc đi học lại, nhưng lần này lại giống mọi người, mắc chứng bệnh "Chỉ là không muốn đi học".

Trong kì nghỉ, ngoài liên lạc với giáo viên, điện thoại của Tô Tư Doanh gần như đều ở trong trạng thái tắt nguồn. Mới đầu, bật điện thoại lên, cô sẽ nhận được rất nhiều tin nhắn tới từ Bạch Dĩ Dung, đại khái cảm nhận được tin nhắn trả lời của cô vừa chậm vừa lạnh nhạt, đối phương cũng không nói nhiều. Sau khi nói với cô, kì nghỉ đông giáo viên Toán không dạy thêm, Bạch Dĩ Dung chỉ nhắn tin vào mùng Một, sau đó cũng không nhắn gì thêm.

Tô Tư Doanh nghĩ, nếu Bạch Dĩ Dung có thể ghét bản thân cũng được, chí ít sau này tình bạn tan vỡ, cũng không lúng túng. Ai ngờ, cô xách cặp vừa đi vào lớp học, liền nhìn thấy một gương mặt viết đầy chữ tủi thân.

"Bạn cùng bàn! Đi học lại rồi mà sao chị tới muộn vậy hả?"

"Tôi..." Tô Tư Doanh nhìn vào mắt Bạch Dĩ Dung, nhịp tim chầm chậm tăng tốc, "Tôi dậy muộn."

Bạch Dĩ Dung nhìn cô, bỗng cười lên, "Không sao, vừa hay cho em một cơ hội bù đắp cho chị."

"Đợt khai giảng sau kì nghỉ hè lần trước chị lau bàn ghế giúp em mà." Hai mắt đóa hoa trắng bỗng sáng lên, "Lần này em lau lại rồi."

Kí ức bị cứng rắn kéo lại ngày đầu tiên bắt đầu đi học lại, Tô Tư Doanh nhớ tới cảnh Bạch Dĩ Dung chào hỏi bản thân khi ấy, nhớ tới bản thân vô cùng cảnh giác với Bạch Dĩ Dung, không nhịn được cười lên.

Thì ra, hai người quen nhau còn chưa được nửa năm.

"Chị cười gì... À, Tuệ Quân tới rồi!" Bạch Dĩ Dung nói được một nửa, quay người chào hỏi bạn thân. Chúc Tuệ Quân nhảy nhót chạy tới, nhìn về phía cuối lớp học theo thói quen, phát hiện Hạ Đông vẫn chưa tới, trên mặt lập tức bày ra vẻ thất vọng.

Bạch Dĩ Dung trêu chọc cô nàng, "Ôi chao, nhìn thấy bọn tớ mà cậu cũng không vui, sao lại làm mặt oan hồn thế?"

"Có người nào đó đạt được ý nguyện, chớp mắt lại bỏ đá xuống giếng với tôi, như thế thật sự có ổn không?" Chúc Tuệ Quân bĩu môi, tức giận đáp lại.

Bạch Dĩ Dung lập tức ngậm miệng, Tô Tư Doanh ở bên cạnh bỗng hiếu kì.

Gần tới 9 giờ, học sinh trong lớp càng ngày càng đông, bạn học một tháng không gặp dường như có những câu chuyện bất tận.

"Mấy ngày đón tết tôi ăn điên cuồng, béo lên hai cân rưỡi."

"Đừng nhắc nữa, bây giờ tôi ợ hơi toàn ngửi thấy mùi gà nướng thôi..."

"Cậu vẫn còn may, nhà tôi gói sủi cảo đón năm mới, không cẩn thận làm nhiều nhân, mồng bốn mới ăn hết sủi cảo từ 30 Tết, kết quả mồng năm lại gói sủi cảo..."

"Ha ha ha ha ha!"

Tô Tư Doanh nghe thấy những người bàn bên nói chuyện, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng nghe mãi nghe mãi, trong lòng lại có cảm giác thất vọng.

Tết năm nay, chỉ có cô và bố ở bên nhau.

May mà lúc này giáo viên chủ nhiệm vào lớp, sắp xếp nhiệm vụ quét dọn, khiến Tô Tư Doanh nhanh chóng quên đi những chuyện không vui.

Công việc điểm danh sau khi đi học lại kết thúc, Tô Tư Doanh không đợi Bạch Dĩ Dung và Chúc Tuệ Quân, một mình tăng nhanh bước chân rời đi. Nhưng khi đi tới cổng trường, bỗng Tô Tư Doanh nghe thấy có người gọi tên mình, liền quay người lại.

Bạch Dĩ Dung kéo Chúc Tuệ Quân, Chúc Tuệ Quân kéo Hạ Đông, ba người chạy tới trước mặt cô, khiến cô không biết làm sao.

"Sao chị lại chạy nhanh thế, cũng không đợi bọn em." Chúc Tuệ Quân bĩu môi, Hạ Đông rút tay áo của bản thân khỏi tay cô nàng, hỏi: "Tâm trạng cậu không tốt à?"

Tô Tư Doanh ngẩn ra tại chỗ, ánh mắt chạm phải người kia, lại vội vàng dịch chuyển xuống đấy, sau đó lắc đầu.

Nụ cười của Bạch Dĩ Dung cứng lại, cô hé môi, hơi thở trong ngày đông hóa thành một làn khói trước mặt.

Tô Tư Doanh không chú ý tới biểu cảm của Bạch Dĩ Dung, trong lòng chỉ quan tâm tới việc trốn tránh, nhưng quên mất bản thân vẫn còn những người bạn thân khác, quên mất sự trốn tránh của bản thân có thể làm tổn thương họ.

Mang theo nỗi hổ thẹn này, Tô Tư Doanh nhìn tuyết tích đầy trên đấy, khẽ nói: "Tôi tưởng mọi người có việc, ngại quá, tôi mời mọi người uống gì đó nhé."

Chúc Tuệ Quân liên tục nói được, Hạ Đông cúi đầu nhìn đồng hồ, cũng gật đầu theo. Ba người cùng nhau nhìn về phía Bạch Dĩ Dung, nhưng nghe thấy Bạch Dĩ Dung nói: "Em không đi đâu, hôm nay có khách tới nhà." Nói xong, Bạch Dĩ Dung cười với Tô Tư Doanh, "Mọi người tiễn em tới bến xe nhé."

Đây là lần đầu tiên Bạch Dĩ Dung từ chối bản thân, Tô Tư Doanh ngẩn ra, gật đầu: "Được."

Những ngày sau đó, không biết rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề, thời gian Tô Tư Doanh và Bạch Dĩ Dung nói chuyện với nhau ngày càng ít. Cho dù là tan tiết hay tan học, kể cả tới phòng tự học vào tiết Toán, thậm chí cuối tuần tới nhà giáo viên Toán học thêm, giữa hai người không có quá nhiều câu chuyện trò, phần lớn chỉ là im lặng.

Tô Tư Doanh nói với bản thân, như thế cũng tốt, vừa có thể trốn tránh vừa có thể chuyên tâm học hành, nhưng sự bí bách trong lồng ngực lại đang nhắc nhở cô – cô chỉ đang lừa mình dối người.

Trong cảm xúc day dứt, vô tri vô giác, đã tới tháng Tư.

Khi mùa xuân tới, con người luôn rất buồn ngủ, vì cơn buồn ngủ ấy, buổi sáng Tô Tư Doanh khó thức giấc hơn bình thường rất nhiều, tới trường vẫn mệt mỏi vô cùng.

Vì để tránh ngủ gật trong lớp, học sinh trong lớp đã nghĩ ra vô vàn chiêu thức, có người bảo bạn cùng bàn chọc mình, có người bảo bạn cùng bàn thổi lên mặt, còn có người mang theo cả dầu gió, khiến lớp học ngập trong mùi dầu gió.

Người khác đau đầu vắt óc nghĩ cách đối phó với cơn buồn ngủ, Tô Tư Doanh lại rất đơn gián, lúc buồn ngủ chỉ cần sờ lên món quà Giáng sinh trên cổ tay. Mỗi lần chạm vào, cô sẽ lập tức tỉnh táo.

Sắp tới kì thi thử số ba, nếu cô không thể ở lại trong top 30 toàn trường, chuyện thi chung trường với Bạch Dĩ Dung chỉ có thể nằm mơ mà thành.

Đúng thế, nếu không thể tỏ lòng, không thể để Bạch Dĩ Dung biết cô thích Bạch Dĩ Dung, thì chỉ cần có thể thi chung một trường đại học với Bạch Dĩ Dung, dường như chính là một loại thỏa mãn cực lớn.

Cho dù đôi bên không còn thân thiết, nhưng nghĩ tới cả hai sẽ vào cùng một giảng đường, đi qua cùng một phong cảnh, Tô Tư Doanh cảm thấy bản thân đáng để phấn đấu.

Nghĩ tới đây, bỗng cô nhớ lại một chuyện. Đời trước Bạch Dĩ Dung là đàn em cấp ba của bản thân, theo lí mà nói thành tích lúc đó của Bạch Dĩ Dung không khác hiện tại, không khó để thi vào trường top đầu trong nước, kết quả lại chọn một trường đại học trung bình giống bản thân.

Lẽo nào Bạch Dĩ Dung thật sự đã quen Ninh Sóc từ trước, sao đó thi vào trường đại học hắn đang theo học sao?

Hít thở sâu một hơi, Tô Tư Doanh tiếp tục vùi đầu làm đề.

Thôi bỏ đi, đời trước thế nào đã không quan trọng nữa, đời này cô nhất định không thể để Bạch Dĩ Dung tiếp tục lún vào hố sâu Ninh Sóc kia. Chỉ cần hai người thi vào một trường đại học khác, tất cả những chuyện đời trước có thể đảo ngược, sau đó cũng không còn cơ hội phục hồi nguyên trạng.

Nhưng, tuy nói như thế, nhưng trong lòng Tô Tư Doanh vẫn có chút không cam thâm, không nhịn được tưởng tượng nếu đời trước gặp được Bạch Dĩ Dung ở đại học, người quen biết Bạch Dĩ Dung là bản thân...
 
Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ
Chương 41


Thế là, kì thi đại học cùng một lượng suy nghĩ vẩn vơ cực lên từng bước tiến gần lại Tô Tư Doanh. Kì thi tháng tháng Tư, lần đầu tiên cô lọt vào top 30 của khóa – đây là thành tích tốt nhất mà Tô Tư Doanh chưa từng đạt được ở đời trước.

Không thể không nói, ở một mức độ nào đó, yêu thầm có thể chuyển hóa thành động lực vô tận.

Ngày có bảng thành tích, Bạch Dĩ Dung cầm nhìn một lúc lâu, mãi tới khi tan học mới nới với Tô Tư Doanh một câu "Chúc mừng nhé".

Tô Tư Doanh biết lần này Bạch Dĩ Dung vẫn duy trì top 10, liền tra lời một câu "Cùng vui", nhưng kết quả nhìn thấy vẻ tối tăm trong mắt đối phương, cùng bóng dáng quay người rời đi.

Cứ cảm thấy sau khi hai người ít giao tiếp, dường như đóa hoa trắng cũng trở nên héo úa, không dồi dào sức sống như ngày trước.

Tô Tư Doanh ngẩn ra nhìn người kia càng ngày càng đi xa, bỗng ý thức được, không biết từ lúc nào, cô lại tan học về nhà một mình.

Thỉnh thoảng Hạ Đông sẽ tới tìm cô đi chung, nhưng cũng nhanh chóng bị Chúc Tuệ Quân kéo đi. Với loại tình huống này, Tô Tư Doanh chỉ đành cười cười với bọn họ, sau đó rời đi một mình.

Khi ngồi trước bàn học một mình, cô nhìn chiếc điện thoại không còn gì để bản thân mong chờ, thật sự cảm thấy bản thân vô cùng tệ hại.

Rõ ràng là lỗi của cô, nhưng người gánh vác hậu quả không chỉ có một mình cô.

Mỗi một giây đi học trở nên khó khăn, vẫn giống như ngày trước, chỉ là Bạch Dĩ Dung tới lớp từ sớm, khi tới tiết Toán hai người im lặng chạy tới phòng tự học.

Nghĩ như thế, thật sự chuyện cũng không quá tệ, ít nhất hai người vẫn có chuyện thuộc về riêng hai người, không phải sao?

Trong loại khó khăn này, vô tri vô giác đã tới tháng Năm.

Cho dù chỉ một tháng nữa là tới kì thi đại học, nhưng ngày nghỉ theo quy định của nhà nước thì vẫn phải nghỉ. Kì nghỉ ngày 1 tháng 5 vẫn không thay đổi, vẫn sẽ là tuần nghỉ lễ vàng bảy ngày. Đối với học sinh chuẩn bị bước vào kì thi đại học mà nói, kì nghỉ này thật sự quá dài. Trường học vẫn cố gắng không dạy thêm học thêm, nhưng lần này cũng không kiên nhẫn được, yêu cầu ngày 3 tháng 5, học sinh phải tới trường.

Đương nhiên có âm thanh phản đối, nhưng không quá nhiều.

Vì... thời gian ôn tập của bọn họ thật sự không còn nhiều nữa.

Ngày cuối cùng của tháng Tư, Tô Tư Doanh thu dọn một chồng đề thi chuẩn bị về nhà, bất cẩn nhìn thấy Chúc Tuệ Quân, Bạch Dĩ Dung và Hạ Đông đứng cùng nhau, bỗng nhớ tới buổi tụ tập vào Quốc khánh năm ngoái.

Lúc đó bản thân nghe Bạch Dĩ Dung hát bài "Sống Ở Mùa Hè", Tô Tư Doanh đã không nhớ rõ giai điệu, chỉ nhớ rõ một câu hát trong bài.

"Một đời của hai người,

Tương đối dịu dàng, em kéo tôi đi,

Đi xuống phía nam, đi lên phía bắc..."

Nếu có thẻ nắm tay Bạch Dĩ Dung đi tiếp như thế...

Tô Tư Doanh không dám nghĩ tiếp.

Thu tầm mắt về, cô quăng balo ra sau lưng, nhanh chân đi ra ngoài. Hạ Đông nhìn về phía bóng lưng Tô Tư Doanh, đợi cô ra khỏi lớp học mới hỏi: "Như thế có ổn không?"

"Em không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng em thấy cảm giác của Tiểu Dung không sai đâu." Chúc Tuệ Quân cúi đầu, trên mặt không còn nụ cười thường thấy mọi ngày, "Không phải là chị ấy không cần chúng ta, mà chỉ là... so với chúng ta, chị ấy có chuyện quan trọng hơn phải làm... cho dù thế nào, chị ấy học lại đã khó khăn lắm rồi, học lại một lần, chắc chắn chị ấy muốn tiến bộ hơn."

Hạ Đông khẽ cười một tiếng, "Tôi bảo lưu ý kiến với suy nghĩ của cô."

Bạch Dĩ Dung bên cạnh mím môi, rất lâu sau mới lên tiếng: "Thật ra cũng không ngốc như Tuệ Quân nói, nhưng em cảm thấy hiện tại không nên làm phiền chị ấy."

Hạ Đông nhìn bạn học ở lại dọn dẹp vệ sinh sau khi tan học, lại chuyển ánh mắt lên người Bạch Dĩ Dung.

Bạch Dĩ Dung hít thở sâu, "Cảm giác chị ấy cho em chính là... chị ấy rất cần một không gian độc lập để chiến đấu với kì thi đại học, những việc em làm đều sẽ làm phiền chị ấy. Hơn nữa không phải tìm cái cớ để biện minh sự xa cách của đôi bên, bọn em chỉ tạm thời cho nhau thời gian, đợi thi xong lại tốt đẹp như cũ."

"Thật ra tới cũng cảm thấy bản thân nên tĩnh tâm học hành." Chúc Tuệ Quân bổ sung, lại nhìn sang Hạ Đông một cái.

Hạ Đông há miệng, nhưng cuối cùng không cất lên được lời nào, im lặng bắt đầu sửa sang đề thi.

Dù sao những suy nghĩ linh tinh của nữ sinh, một nam sinh như cậu không cách nào hiểu nổi.

Chúc Tuệ Quân thấy Hạ Đông muốn về, cũng sửa sang đề thi. Bạch Dĩ Dung quay về vị trí, nhìn vị trí trống bên cạnh, lại mím chặt môi.

Đã từng nghĩ rằng lặng lẽ thích một người như thế là đủ, nhưng khi người đó len lỏi vào từng ngóc ngách của cuộc sống, Bạch Dĩ Dung mới phát hiện – con người càng ngày sẽ càng tham lam.

Cô không còn thỏa mãn với sự yêu thích thầm lặng, mà muốn đứng trước mặt nói với người kia tâm trạng của bản thân.

Có lẽ suy nghĩ này đã ảnh hưởng tới hành vi của bản thân, cuối cùng có một ngày, khi bản thân tiến gần tới người mình thích, đối phương sẽ biểu hiện kháng cự. Bạch Dĩ Dung nói với bản thân không phải cái cớ biện minh cho sự xa cách của đôi bên, trên thực tớ, cô chỉ đang tìm cớ cho bản thân.

Bạch Dĩ Dung nghĩ, đại khái cũng không có cách nào với chuyện này.

Đối với nhiều người mà nói, tình cảm của cô dành cho Tô Tư Doanh là sai lầm, cho dù chuyện này vốn không thể phân chia đúng sai.

Nhưng cho dù thế nào...

Con số 38 ngày được viết bằng phấn màu ở góc trái bảng, Bạch Dĩ Dung nhìn hai chữ số này, lặng lẽ thở dài một tiếng.

Cho dù thế nào, cũng có một ngày, cô sẽ nói ra những lời bản thân muốn nói.

Đối phương tiếp nhận cũng được, không tiếp nhận cũng được... cùng lắm cô sẽ làm theo kế hoạch ngày trước, âm thầm ở bên Tô Tư Doanh, dùng cách của bản thân chăm sóc Tô Tư Doanh.

Ai bảo mẹ nói cô là một người cố chấp chứ.

Bạch Dĩ Dung cười lên, cô thật sự là một người cố chấp, nhưng cũng không có cách nào thay đổi được.

Đợi Bạch Dĩ Dung thu dọn xong, Chúc Tuệ Quân và Hạ Đông đã rời đi. Bạch Dĩ Dung bất lực cười cười, chỉ đành đi tới bến xe một mình.

Nhưng không biết tại sao, vô tri vô giác, cô lại đi tới siêu thị gần nhà Tô Tư Doanh. Đang giờ tan làm tan học, siêu thị đông đúc hơn bình thường rất nhiều, Bạch Dĩ Dung vốn không muốn chen chúc ở nơi ồn ào, nhưng đợi cô phản ứng lại, bản thân đã gói ghém cặp xong xuôi, đi vào trong siêu thị.

Nếu đã tới, cũng không thể ra về tay không. Nghĩ như thế, Bạch Dĩ Dung tiện tay lấy sữa chua cùng hoa quả, chậm chạp đi tới quầy thu ngân, kết quả nhìn thấy một người mặc đồng phục giống bản thân ở gần đó.

Tô Tư Doanh!

Trái tim Bạch Dĩ Dung thắt lại, chớp mắt lại nhìn thấy bên cạnh bạn cùng bàn còn có một người nữa, là Ngô Anh Triết.

Bạch Dĩ Dung hé miệng, vòng qua mấy kệ hàng, đi tới kệ hàng gần nơi hai người nhất, nghe thấy Tô Tư Doanh nói: "... Thật ra cũng không phải tốt lắm, áp lực thi cử hơi lớn, huống hồ tớ là học sinh học lại, chuyện phải lo lắng cũng nhiều hơn."

"Tớ lại cảm thấy cậu không cần nghĩ nhiều thế, với thành tích của cậu đã đủ thi vào trường đại học tốt hơn rồi, không cần phải bắt bản thân làm tới mức tốt nhất. Lùi mười nghìn bước mà nghĩ, cậu có cố gắng hơn nữa cũng không vượt qua được Hạ Đông kia."

Tô Tư Doanh bỗng muốn đánh chết Ngô Anh Triết.

Ngô Anh Triết đọc được ý định giết người từ biểu cảm của Tô Tư Doanh, cười hi hi chuyển chủ đề, "À đúng rồi, gần đây bạn cùng bàn của cậu thế nào?"

Người đứng sau kệ hàng nắm chặt tay, chờ đợi câu trả lời.

"Cũng không tệ, em ấy thi tốt lắm..."

"Hai người cãi nhau à?" Ngô Anh Triết bỗng hỏi.

Tô Tư Doanh ngẩn ra, "Sao lại hỏi thế?"

"Trước kia cậu nhắc tới bạn cùng bàn với tới, mặt mày phấn khởi lắm, nhìn rất vui, nhưng ban nãy lúc nói chuyện hình như cậu có tâm sự gì đó."

"..." Tô Tư Doanh nhìn Ngô Anh Triết, "Ngô Anh Triết, cậu học đại học chuyên ngành Tâm lí à?"

"Tớ chọn môn Tâm lí học nữ giới." Ngô Anh Triết có chút ngại ngùng, "Nói ra thì xấu hổ, đàn anh nói nam sinh chọn môn này có thể nhanh chóng tìm được bạn gái, tớ liền không nhịn được..."

Tô Tư Doanh im lặng một lúc, thở dài: "Cũng không phải cãi nhau, là do vấn đề của tớ." Cảm nhận được nghi vấn của Ngô Anh Triết, Tô Tư Doanh lại bổ sung: "Nhưng đợi thi đại học xong có lẽ sẽ tốt lại thôi."

"Hả? Sao lại vậy?"

Tô Tư Doanh cúi đầu nhìn đồ trong giỏ hàng của bản thân, miễn cưỡng cười nói: "Đợi khi thi đại học xong sẽ xa nhau, sau khi xa nhau... thì sẽ tốt hơn thôi."
 
Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ
Chương 42


Ngô Anh Triết nghi hoặc nhìn Tô Tư Doanh, "Tớ thấy có vẻ như em ấy không muốn chia xa với cậu đâu."

"Tớ và em ấy..." Tô Tư Doanh bỗng có chút tủi thân, "Lâu lắm rồi không ăn với nhau một bữa."

"Phì..." Ngô Anh Triết không nhịn được, phì cười thành tiếng, "Lẽ nào là vì chuyện này à?"

"Không phải!" Tô Tư Doanh phồng má phản bác, nhưng sau đó lại không biết nói gì.

Lẽ nào bắt cô phải nói bản thân thích Bạch Dĩ Dung nên mới trốn tránh người ta sao?

Tô Tư Doanh không nói tiếp, Ngô Anh Triết cũng không tiếp tục trêu đùa cô. Hàng ngũ thanh toán hai người đang đứng bắt đầu di chuyển về phía trước, Bạch Dĩ Dung không nghe được họ nói chuyện, đứng từ xa nhìn bóng lưng Tô Tư Doanh một lúc, sau đó quay người rời đi.

Trở lại trường sau ba ngày, tiết cuối cùng buổi sáng kết thúc, Tô Tư Doanh ôm sách chạy về phía thư viện theo thói quen, bỗng bị người ta khẽ kéo lấy ống tay áo.

"Sáng nay em dậy sớm quá không có gì làm, ngứa tay làm cơm hộp, chị muốn ăn chung không?"

Bạch Dĩ Dung ngẩng đầu nhìn Tô Tư Doanh, tóc mái đã lâu không cắt tỉa dài ra rất nhiều, phần tóc không được cố định tùy tiện rủ xuống hai bên mai, cộng thêm mái tóc đuôi ngựa buộc thấp, nhìn có mấy phần đáng thương.

Nhịp tim Tô Tư Doanh bỗng tăng nhanh, cô ôm chặt lấy sách trước ngực, nhỏ tiếng nói: "Hay... hay là em tìm Tuệ Quân đi..."

"Cậu ấy đã kéo Hạ Đông tới nhà ăn từ lâu rồi." Nói xong, Bạch Dĩ Dung còn chu môi chỉ về chỗ ngồi của Chúc Tuệ Quân.

Nơi đó đã không còn bóng người, Tô Tư Doanh nghe thấy nhịp tim thình thịch bên tai, hoảng loạn ngồi về chỗ.

"Cảm ơn..."

Tô Tư Doanh đặt sách xuống, nhận lấy hộp cơm rồi mở ra, nhìn thấy sườn xào chua ngọt được xếp ngay ngắn thẳng hàng bên trong, lập tức ngẩn ra.

Hôm sinh nhật đóa hoa trắng, Bạch Dĩ Dung đã tự tay làm sườn xào chua ngọt. Đây cũng là món Tô Tư Doanh thích ăn nhất, cho nên nhớ rất rõ, cứ như thế, kí ức nhanh chóng ùa về.

Chỉ là những kí ức này còn chưa qua đi bao lâu, nữ chính trong kí ức bỗng vỗ lên người cô, "Bạn cùng bàn?"

Tô Tư Doanh hoàn hồn, vội vàng cầm đũa lên, gắp miếng sườn cho vào miệng. Nếm được mùi vị đã lâu không được nếm, nhất thời trong lòng cô buồn bã tới phát nghẹn.

Bạch Dĩ Dung nhìn biểu cảm của Tô Tư Doanh không ổn, trong lòng đang trống rỗng, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng thút thít trầm ngâm.

"Tư Doanh, chị sao thế?" Bạch Dĩ Dung vội vàng rút giấy đưa cho người bên cạnh, người đó nhận lấy giấy, cắn thêm một miếng sườn rồi mới nói: "Lâu lắm rồi chúng ta không ăn cơm chung."

Bạch Dĩ Dung ngẩn ra, sau đó liền cười lên. Tô Tư Doanh đỏ ửng mắt ngẩng đầu lườm Bạch Dĩ Dung, nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, cô vội vàng thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn xương sườn.

Ban nãy khi cảm xúc kích động, không cẩn thận để nước mắt trào ra rơi xuống áo, Bạch Dĩ Dung thở dài, rút giấy lau mặt cho Tô Tư Doanh. Ngón tay ấm áp cùng tờ giấy mềm mại tiếp xúc với da thịt trên gò má, khiến miếng sườn Tô Tư Doanh đang kẹp trên đũa suýt chút nữa rơi xuống, im lặng giây lát, nhỏ tiếng nói: "Tôi không sao, có lẽ là áp lực kì thi quá lớn, cảm xúc mất khống chế."

Bạch Dĩ Dung dịu dàng cười cười, "Em biết, được rồi, trút hết cảm xúc ra rồi thì nên ăn cơm thôi."

Tô Tư Doanh cúi đầu "ừm" một tiếng, tay trái nắm lấy giấy ăn, lặng lẽ gặm sườn.

Ăn cơm xong, giấy ăn đã bị vo viên. Hai người cùng nhau dọn dẹp hộp cơm, khi quay về lớp học, chỉ cách thời gian lên lớp chưa tới nửa tiếng đồng hồ. Tô Tư Doanh cũng không biết tại sao bữa cơm trưa này lại kéo dài lâu tới thế, nhưng sự chân thực và thỏa mãn trong lòng kiến cô không kịp nghĩ tới những chuyện này.

Cho nên, tại sao đóa hoa nhỏ bỗng mang cơm trưa cho bản thân? Thật sự là lí do giống như em ấy đã nói sao?

Trước khi quay về chỗ ngồi, Tô Tư Doanh nghĩ tới bản thân kích động khóc lên ban nãy, liền muốn vùi đầu vào hai chồng sách trên mặt bàn.

Mất mặt quá đi mất!

Nhưng không thể không nói, Bạch Dĩ Dung bỗng quay lại dáng vẻ lúc trước, thật sự khiến cô vừa mừng vừa sợ.

Cứ như thế, cuối cùng Tô Tư Doanh cũng hiểu ra, có đánh chết bản thân cũng muốn chia xa người này. Nghĩ kĩ lại, sự lạnh nhạt thời gian trước giống như để nói với bản thân Bạch Dĩ Dung quan trọng nhường nào trong khoảnh khắc này – quan trọng tới mức ăn chung một bữa cơm với Bạch Dĩ Dung cũng có thể kiến bản thân vui vẻ tới khóc.

Cho dù thế nào, Tô Tư Doanh quyết định thu lại câu nói với Ngô Anh Triết trước đó.

Có lẽ là vì bữa cơm này, hai người dần dần nói chuyện với nhau nhiều hơn, tất cả sự chuyển biến ấy đều rất tự nhiên. Tuy cả hai không còn như hình với bóng giống như lúc trước, nhưng trong lòng Tô Tư Doanh hiểu rõ, người bản thân có thể đưa tay ra là chạm vào kia, chí ít cũng không thật sự muốn hờ hững với bản thân.

Cho nên... có lẽ khoảnh thời gian này là do bản thân ngang ngược nên tạo thành. Tô Tư Doanh có chút buồn bã rõ ràng trong miệng Ninh Sóc, bản thân là một người phụ nữ lí trí tới đáng sợ, cả ngày chỉ biết nói lí, nhưng tới hiện tại, đừng nói lí trí, ngay cả lí lẽ cô cũng không muốn nói.

Tô Tư Doanh thở dài, nhìn bạn học trực nhật sửa con số đếm ngược trên bảng, lắc đầu, chuyên tâm học hàng.

Hai mươi ngày nữa lại trôi đi, chỉ còn hai mươi ngày...

Theo lí mà nói, tháng Năm sẽ diễn ra một cuộc thi thử quy mô toàn thành phố, nhưng suy nghĩ tới mức độ ảnh hưởng của hai chữ "thành tích" đối với học sinh, nhà trường vẫn tiến hành thi cử theo thông lệ, nhưng không nhận xét bài thi và xếp hạng thành tích. Bài thi chưa được phê và đáp án được phát xuống, Tô Tư Doanh nghiêm túc đối chiếu kết quả một lượt, phát hiện điểm số ước chừng của bản thân đạt 620 điểm, lặng lẽ thở phào một hơi.

Với phong cách tính thử điểm thi của Tô Tư Doanh, thành tích thật sự sẽ cao hơn một chút, cũng có thể nói là cô có thể ổn định trong top 30 của trường.

Vẫn thiếu một chút, chỉ thiếu một chút... tiếp tục cố gắng, là có thể đuổi kịp Bạch Dĩ Dung.

Tô Tư Doanh cắn chặt răng, khi con số đếm ngược biến thành chữ số một đơn vị, vẫn không ngừng học tập.

Thật ra tới lúc này, học sinh lớp 12 đã bắt đầu nóng ruột. Không chỉ học sinh, toàn thể giáo viên khối 12 đều sốt ruột với ngày 7 tháng 6 cận kề, ước gì ngày hôm sau mở mắt ra là bắt đầu tới kì thi.

Hơi thở mùa hè khiến người ta nóng lòng kèm theo áp lực và sốt ruột thuộc về kì thi đại học, lan tràn khắp các phòng học của khối 12. Những người có thể yên lặng học hành trong lớp càng ngày càng ít, rất nhiều giáo viên cũng không muốn lên lớp, cho nên khi giáo viên Toán nhìn thấy Tô Tư Doanh đang chăm chỉ làm đề trong phòng tự học, ông vẫn sửng sốt không thôi.

Đương nhiên ông nhìn ra sự tiến bộ trong thành tích của cô gái này, nhưng dù sao mỗi lần Tô Tư Doanh tiến bộ là một lần vả vào mặt mình, là giáo viên, ông không thể cúi đầu trước mặt học sinh, dứt khoát lựa chọn bỏ qua sự trưởng thành của cô. Chỉ là hiện tại cách kì thi đại học chưa tới mười ngày, Tô Tư Doanh vẫn còn thể bình tĩnh làm đề, cho dù ông không muốn thừa nhận, cũng phải suy nghĩ lại những lời bản thân đã nói lúc trước trong lòng.

Tô Tư Doanh đã tiến bộ tới mức này, không chỉ chứng minh lần thi đó cô thật sự không sao chép, còn có nghĩa là ông đã phán đoán sai lầm về cô học trò này.

Người đàn ông trung niên đứng ở cửa, nhìn người trong phòng tự học, sau đó quay ngươi về lớp, ngồi trên bục giảng giải đáp thắc mắc cho học sinh. Đợi ông rời đi, Tô Tư Doanh mới ngẩng đầu lên, nói: "Có phải thầy cảm thấy bản thân đã sai rồi không?"

"Cho dù biết thầy cũng không thừa nhận." Bạch Dĩ Dung giở sách Ngữ pháp, "Nhưng vả mặt là một chuyện tốt."

Tô Tư Doanh hít vào một hơi, gật đầu. Người bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô, nhìn một lúc mới cười nói: "Được rồi, đừng nhắc tới thầy ấy nữa, tiếp tục làm đề đi."

Người bị nhìn đỏ ửng mặt, loạn xạ đáp lại, ngoan ngoan giải đề.

Còn chín ngày, thời gian thật sự trôi đi trong khổ sở.

Thời gian khổ sở ấy dường như bị kéo dài thêm mấy lần, nhưng cho dù như thế, thời gian vẫn dịch chuyển. Đợi Tô Tư Doanh nhìn thấy "Thời gian đếm ngược 6 ngày" mới phản ứng ra, hiện tại đã là tháng Sáu.

Mà ngày đầu tiên của tháng Sáu, là ngày Quốc tế Thiếu nhi.

Ngay tới ngày Thanh niên cũng không tiện đón, đương nhiên Tô Tư Doanh không có suy nghĩ gì với tết Thiếu nhi, nhưng rõ ràng đó hoa trắng đã là người thành niên lại buộc tóc hai bên tới trường. Thấy Bạch Dĩ Dung vào lớp, người này lại giơ lược lên trước mặt cô, ý đồ rất rõ ràng.

Thế là, Tô Tư Doanh mvới gương mặt phỉ nhổ cùng kháng cự bị đẩy xuống ghế, chải tóc rồi buộc tóc hai bên, xấu hổ tới nỗi cô che mặt không dám ra ngoài. Đợi Chúc Tuệ Quân tới, Bạch Dĩ Dung lại cười cười, giơ lược lên, rất nhanh sau đó, trong lớp xuất hiện người thứ ba buộc tóc hai bên.

Hạ Đông tới trường nhìn thấy cảnh này, gương mặt đờ đẫn đứng trước cửa rất lâu, cuối cùng phì cười thành tiếng.

Bị bắt cưa sừng làm nghé, Tô Tư Doanh bò ra bàn, không còn thiết sống.

Tan tiết đầu tiên, Bạch Dĩ Dung xé một tờ giấy trên vở đưa cho bạn cùng bàn. Người không còn thiếu sống nhận lấy tờ giấy, nhìn cô gái buộc tóc hai bên đáng yêu trên tờ giấy, bên cạnh có viết một dòng chữ "Tết Thiếu nhi vui vẻ", mới coi như dịu lại.

Suýt chút nữa quên mất chuyện này, đóa hoa trắng còn biết vẽ. Buổi tối về tới nhà, Tô Tư Doanh cẩn thận đặt chung bức vẽ này cùng với vị trí chỗ ngồi, hình chibi lúc mới đi học cùng nhau, lúc này mới yên tâm.

Tết Thiếu nhi qua đi, chỉ còn lại năm ngày nữa.

Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Năm ngày sau, chính là khoảnh khắc cô hoàn thành cố chấp với kì thi đại học, cũng là thời khắc quyết định bản thân có thể tiếp tục làm bạn học với Bạch Dĩ Dung hay không. Nhưng sau khi kì thi kết thúc, sẽ ra sao đây?

Tô Tư Doanh mở mắt, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chầm chậm ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị ăn cơm tối.

Cô không muốn trải nghiệm sự lạnh nhạt lúc trước, nếu đã như thế, vậy cứ để thuận theo tự nhiên đi.
 
Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ
Chương 43


Theo quy định, ba ngày trước kì thi đại học nên dành để nghỉ ngơi, nhưng nhìn toàn tỉnh, không có trường cấp ba nào cho học sinh nghỉ ngơi ba ngày trước kì thi, để học sinh thả lỏng.

Không thể nghỉ ba ngày, nhưng nhất định phải được nghỉ một ngày. Ngày 6 tháng 6, một ngày trước kì thi đại học, toàn bộ học sinh khối 12 được nghỉ, sân trường nhất thời trống vắng đi nhiều.

Tô Tư Doanh ở nhà nghỉ ngơi, bố Tô đặc biệt xin nghỉ ở nhà cùng con gái, ngoài miệng cô nói "Không cần", nhưng có người ở nhà cùng, quả thật cũng được giải tỏa một phần căng thẳng trong tâm lí.

Làm lại một lần, không chỉ dùng một năm học lại, cô không biết kì thi đại học cuối cùng này, bản thân sẽ nộp bài thi như thế nào, cô chỉ biết bản thân sẽ cố gắng hết sức.

Vì đây không phải cuộc chiến của một người, cô còn có Bạch Dĩ Dung.

Tối ngày hôm đó, cô đăng nhập tài khoản mạng xã hội một năm không sử dụng, nhìn thấy mấy chục tin nhắn trên đó. Thời gian tin nhắn tương đối rộng, có người hỏi thành tích tháng Sáu, có người hỏi nguyện vọng tháng Bảy, có người hỏi cô có tới tiệc chúc mừng tháng Tám hay không. Gần đây nhất là một số người chúc thi đại học thật tốt, còn có bạn học quan hệ thân thiết lúc trước liệt kê danh sách cần dùng cho cuộc thi, nhắc nhở cô không được quên.

Tô Tư Doanh không ngờ bản thân lại được mọi người nhớ tới, nếu cô nhớ không nhầm, ở đời trước những người chúc cô thi cử thuận lợi này đã không còn bất kì liên lạc nào sau khi tốt nghiệp.

Vậy nên... nếu ban đầu cô chủ động một chút, có phải cũng có thể duy trì mối quan hệ với bạn cấp ba hay không?

Lúc mới trùng phùng liền cố chấp với suy nghĩ biến mất khỏi nơi này một năm, Tô Tư Doanh thở dài, trong lòng tính toán có cơ hội sẽ tìm những bạn học xa lạ này ra ngoài đi loanh quanh.

Nghĩ như thế, cô lại nghĩ tới lúc trước Bạch Dĩ Dung từng nói – thi đại học xong hai người sẽ đi du lịch.

Sau ngày mai ngày kia, hai người còn có thể đi du lịch không?

Tô Tư Doanh quyết định rút ra bài học trong quá khứ, thầm quyết định, cho dù sau khi tốt nghiệp Bạch Dĩ Dung không còn liên lạc với bản thân, bản thân cũng sẽ liên lạc với Bạch Dĩ Dung.

Hài lòng với quyết định của bản thân, Tô Tư Dung kiểm tra lại lần nữa những thứ cần mang theo ngày mai. Kiểm tra xong, cô nghĩ nghĩ, sau đó sao chép danh sách kia gửi cho Bạch Dĩ Dung, Chúc Tuệ Quân và Hạ Đông.

Bạch Dĩ Dung trả lời rất nhanh: [Cố lên, ngày mai gặp.]

Tô Tư Doanh cảm thấy ngữ điệu của Bạch Dĩ Dung rất kì lạ, theo sự hiểu biết của bản thân với người ngày, phía sau hai chữ "cố lên" lại không có dấu chấm than, điều này không hợp lí. Chỉ là nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng cũng không hỏi tại sao đối phương không thêm dấu chấm thang, chỉ trả lời một câu đơn giản: [Em cũng cố lên.]

Đặt điện thoại xuống, bỗng có tiếng gõ cửa truyền tới, Tô Tư Doanh hô lên "Bố vào đi ạ", sau đó nhìn thấy bố Tô cầm cốc nước trắng đi vào phòng.

Tô Tư Doanh quay đầu nhận lấy cốc nước, nói: "Cảm ơn bố."

"Cảm ơn gì chứ." Bố Tô buồn cười, "Bố sợ con uống sữa hay nước hoa quả sẽ đau bụng, nước đá thì sợ con bị lạnh, chỉ đành mang nước ấm cho con."

"Con biết rồi, bố mang vào đây, có là nước ấm cũng ngon." Tô Tư Doanh cười híp mắt, uống một ngụm, dỗ dành bố Tô cười lên, "Ngày mai cố lên nhé, uống nước xong thì ngủ sớm đi."

Nói xong câu này, chân phải ông lùi về sau một bước, giống như muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn không đi.

Trong lòng Tô Tư Doanh xúc động, đặt cốc nước xuống đứng dậy ôm lấy ông.

"Bố yên tâm đi, con không hứa sau này bản thân có thể đứng trên người khác, nhưng con chắc chắn sẽ không khiến bố thất..." Nói được một nữa, bỗng cô nhớ tới Bạch Dĩ Dung, ngừng lại giây lát mới tiếp tục: "... Thất vọng."

Bố Tô xoa đầu con gái, "Bố mãi mãi sẽ không thất vọng vì con, chỉ cần con cảm thấy quyết định của bản thân là đúng, bố sẽ luôn tôn trọng lựa chọn của con."

Khoảnh khắc ấy, suýt chút nữa Tô Tư Doanh đã nói có lẽ bản thân đã thích một cô gái, nhưng lời tới bên miệng, cuối cùng lại không cất lên.

Đợi bố Tô ra khỏi phòng, Tô Tư Doanh đi tới bên giường, nhìn nhánh cây bị gió thổi lắc lư bên ngoài cửa sổ, nặng nề ngã xuống giường.

Gió mưa đan nhau, một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, Tô Tư Doanh mở mắt từ sáu giờ, nắm lấy điện thoại nhìn thời gian, phát hiện có một tin nhắn tới từ Bạch Dĩ Dung lúc năm rưỡi sáng – [Bạn cùng bàn cố lên!]

Đây mới là đóa hoa trắng cô biết.

Khóe miệng Tô Tư Doanh cong lên, trong lòng an tâm hơn nhiều. Rời giường đánh răng rửa mặt xong, bố Tô đã chuẩn bị xong bữa sáng, hai bố con ăn uống rất thỏa mãn.

Quay về phòng nhìn từ đầu tới cuối năm mươi bài thơ cổ phải học thuộc lòng một lượt, hai bố con xuất phát tới trường. Ngoài cổng trường lúc này đã có rất nhiều phụ huynh cùng học sinh tụ tập, Tô Tư Doanh đứng ở chỗ cao nhìn mấy vòng, cũng nhìn thấy bạn học trong lớp, sau đó kéo bố Tô chạy tới.

Chúc Tuệ Quân nhìn thấy Tô Tư Doanh tới, quay người giơ cao hai tay vẫy vẫy. Người phụ nữ bên cạnh Chúc Tuệ Quân cũng nhìn theo, ngẩn ra một cái, sau đó đánh lên vai con gái, nói: "Ở ngoài thục nữ chút."

Cô gái bị đánh lè lưỡi, thu tay về. Tô Tư Doanh chạy tới cạnh Chúc Tuệ Quân, chào hỏi một câu: "Cháu chào cô."

Sắc mặt người phụ nữ không ổn, nhưng cũng không nói gì. Không lâu sau, Bạch Dĩ Dung với chiếc băng đô hoa màu trắng trên đầu cũng tới trước cổng trường, cô nhìn khắp nơi, sau đó đi thẳng tới mục tiêu đã định, tới bên cạnh Tô Tư Doanh.

Rất nhanh sau đó, Hạ Đông cũng tới. Hôm qua có mưa, trên mặt đất vẫn đọng nước, cậu nhảy qua vũng nước, ngẩng đầu nhìn thấy Chúc Tuệ Quân đang nhìn bản thân, bước chân khựng lại, suýt chút nữa làm rơi túi đựng giấy tờ thi xuống vũng nước.

Học sinh các trường tụ tập bàn tán nói bản thân căng thẳng, giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn mặc đồng phục thống nhất, vỗ về tâm trạng học sinh của mình. Tới thời gian vào trường thi, Tô Tư Doanh hít thở sâu mấy lần, tạm biệt bố Tô rồi bước vào cổng.

Ở trước cổng, giáo viên bộ môn xếp thành hàng, chỉ cần có học sinh lớp mình đi qua, bọn họ lâp tức đưa tay ra đập tay. Ban đầu Tô Tư Doanh có chút bối rối, sau đó cảm thấy mỗi lần đập tay này giúp giảm bớt một ít căng thẳng, mạnh dạn đập tay tới vui vẻ.

Khi đối diện với giáo viên Toán, cô vốn muốn rời đi, nhưng nghĩ lại, cô lại lùi về mấy bước, đi tới trước mắt thầy, cười híp mắt đưa tay ra.

Nhìn thấy biểu cảm cầu vồng sau mưa của giáo viên Toán, Tô Tư Doanh cười lên rồi rời đi. Bạch Dĩ Dung ở sau lưng Tô Tư Doanh, học theo dáng vẻ ấy, cũng đập tay kích lệ với giáo viên Toán.

Đi tới trường thi, Tô Tư Doanh nhớ tới cảnh tượng bản thân ra khỏi phòng thi Ngữ văn năm ngoái, nhất thời vô cùng cảm khái. Điều khác biệt là, một năm trước là bản thân chạy trốn khỏi trường thi, còn lần này là mang theo tự tin tiến vào phòng thi trong sự bầu bạn của những người bạn thân.

Chớp mắt một cái, cô đã trùng sinh được một năm...

Tô Tư Doanh đang ngẫm nghĩ bản thân có nên kỉ niệm ngày trùng sinh hay không, thì có một nhóm người đi tới trước tòa nhà dạy học. Nơi học tập mấy năm sắp trở thành điểm đích thực hiện giấc mộng đại học của bọn họ, không thể nói là không có cảm giác. Hạ Đông nhìn dòng chữ trên bảng thông báo điện tử trước cửa, đọc lên: "Chúc toàn thể học sinh khối 12 thi đại học thuận lợi."

"Thi đại học thuận lợi, nhất định sẽ thuận lợi." Chúc Tuệ Quân ở bên cạnh giơ nắm đấm, khí thế hừng hực.

Bạch Dĩ Dung nhìn Tô Tư Doanh một cái, bỗng hỏi: "Có cần đập tay cổ vũ không?"

Tô Tư Doanh không chút chần chừ giơ tay lên, khẽ đập tay với Bạch Dĩ Dung. Chúc Tuệ Quân thấy vậy, vội kêu, "Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn."

Thế nên cuối cùng, bốn người hai cặp đập tay nhau một lượt, nói "Cố lên", sau đó đi tới phòng thi của bản thân.

Tiếng kèng thi đại học, chính thức vang vọng.

Bài thi kết thúc, học sinh lần lượt rời khỏi phòng thi. Khác với dáng vẻ nộp bài thi sớm năm ngoái, lần này Tô Tư Doanh thi rất trơn tru. Tuy đề lần này hơi khó, nhưng cô làm bài rất xuôi tay, đặc biệt là bài làm văn cuối cùng, nước chảy bèo trôi.

Có người vui vẻ có người buồn rầu, Tô Tư Doanh và bạn bè của mình thi không tệ, nhưng bên ngoài vẫn có rất nhiều học sinh trưng bộ mặt u ám. Nhìn thấy những học sinh thi tệ, bố Tô ở cổng trường sốt ruột chờ đợi, đợi tới khi nhìn thấy biểu hiện của con gái bình thường mới thở phào một tiếng.

Mọi người theo phụ huynh về nhà, lúc tạm biệt, mẹ Chúc Tuệ Quân nhìn Tô Tư Doanh đôi cái, không ai chú ý, nhưng Bạch Dĩ Dung ở bên cạnh lại thấy rõ ràng.

Buổi chiều thi Toán, Tô Tư Doanh vẫn đập tay với giáo viên Toán như thường lệ, sau khi ra khỏi phòng thi, cô nặng nề thở ra một hơi.

Ngày thi đầu tiên viên mãn kết thúc, chuyện đầu tiên sau khi trùng sinh đã hoàn thành được một nửa.

Sáng ngày thứ hai, vì hôm trước trời không mưa, không khí nóng nực có chút ảnh hưởng tới tâm trạng học sinh. Vốn dĩ bài thi tổng hợp Lý Hóa có lượng câu hỏi, độ khó lớn, trong sự bí bách ấy, Tô Tư Doanh cũng có chút nôn nóng, may mà cô biết làm phần lớn đề bài, cố gắng bình tĩnh lại cũng không phải vấn đề gì lớn.

Đợi thi xong môn Tiếng Anh cuối cùng, cô cầm túi đựng đồ dù đi thi, chầm chậm ra khỏi phòng thi.

Cố chấp sau khi trùng sinh, cuối cùng đã vẽ xong nét cuối cùng.

Bỗng Tô Tư Doanh có cảm giác muốn khóc, nhìn bạn học bên cạnh, phát hiện đã có rất nhiều người đỏ ửng mắt.

Những ngày tháng phấn đấu cho kì thi đại học của bọn họ cuối cùng cũng đã kết thúc, ba tháng sau, bọn họ sẽ chào đón cuộc đời mới của bản thân. Có một loại ẩn số cùng mơ màng về tương lai tràn tới, nhưng rất nhanh sau, vui vẻ cùng phấn khởi sau khi thi xong đã bao trùng, tâm trạng hoang mang ấy nhanh chóng bị ném ra sau đầu.

Gánh nặng đặt trên vai suốt mười hai năm bỗng được đặt xuống, mang tới một loại cảm giác thả lỏng, học sinh nhanh chóng ra khỏi phòng thi. Có người nói về nhà sẽ chơi điện tử ba ngày ba đêm, có người nói muốn đi ăn một bữa ngon, có người muốn ngủ đẫy một giấc... Tô Tư Doanh nhìn bọn họ chạy đi, lại không biết bản thân muốn làm gì.

Đi tới cổng trường, thấy Bạch Dĩ Dung và mọi người đều đang đợi mình, cô nhanh chân đi tới, "Mấy đứa thi thế nào?"

Chúc Tuệ Quân bĩu mỗi, "Cũng thường thường thôi, dù sao thi đỗ đại học ở thủ đô cũng không thành vấn đề."

Bạch Dĩ Dung nhìn cô nàng một cái, "Rõ ràng cậu phát huy khác thường mà."

Chúc Tuệ Quân: "... Tạm biệt."

Hạ Đông nhìn hai người đấu miệng, cười cười nói: "Có lẽ lần này tôi sẽ đỗ trường top đầu, cậu thì sao?"

"Chuyện khác thì không biết, dù sao điểm Toán của tôi sẽ không còn là mười mấy điểm nữa." Tô Tư Doanh nhín vai.

Mọi người cười lên, biết những người khác thi không tệ, liền yên tâm rời đi cùng phụ huynh. Tô Tư Doanh vừa đi về phía bô Tô, vừa hỏi Bạch Dĩ Dung vẫn chưa ra về, "Em không nói bản thân thi thế nào."

"Thi thế nào không quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể học chung một trường đại học." Bạch Dĩ Dung cong mắt, ngừng lại giây lát, hỏi: "À đúng rồi, chuyện lúc trước... chị vẫn chưa quên đúng không?"
 
Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ
Chương 44


Sau khi giải tỏa gánh nặng thi đại học, Tô Tư Doanh chỉ đi cùng với Bạch Dĩ Dung cũng cảm thấy căng thẳng, lúc này nhìn Bạch Dĩ Dung cười với bản thân, bỗng nhiên càng thêm hoang mang, "Chuyện... chuyện gì?"

"Đã nói đi du lịch cùng nhau rồi mà!" Bạch Dĩ Dung phồng má, nhìn có vẻ rất bất mãn.

Tô Tư Doanh lập tức phản ứng lại, nhưng giây tiếp theo lại bắt đầu hoang mang.

Thì ra Bạch Dĩ Dung vẫn nhớ chuyện đi du lịch, nhưng... lúc đó nói thì nói vậy, bản thân không hề suy nghĩ tới chuyện đi đâu chơi.

"Không phải chị thật sự quên rồi chứ?"

Biểu cảm của Bạch Dĩ Dung rất oán thán, Tô Tư Doanh vội xua tay, "Sao có thể quên chứ, chỉ là tôi đang nghĩ nên đi đâu."

"Cái này thì chị không cần nghĩ, em đã viết năm bản kế hoạch du lịch, tuyến đường địa điểm tham quan còn cả đồ ăn ngon, tất cả đều đã lập kế hoạch xong rồi. Nếu chị không thích năm nơi này, chúng ta cũng có thể suy nghĩ tới nơi khác, tuy là em cảm thấy chắc chắn chị sẽ thích mấy thành phố này ~"

Bạch Dĩ Dung cười rất dịu dàng, đi cùng Tô Tư Doanh tới chỗ bố Tô. Bố Tô nhìn thấy hai cô gái đều đang tươi cười, trái tim nhảy tới cổ họng cuối cùng cũng quay về vị trí.

Đợi hai người đi tới trước mặt, ông gọi cả hai: "Vất vả rồi, chú thấy hai đứa thi không tệ, có muốn đi chúc mừng không?"

"Không ạ, cháu đứng đây đợi mẹ cháu rồi về chung, hai người về trước đi ạ." Bạch Dĩ Dung lịch sự cười nói, "Tạm biệt chú!"

Tô Tư Doanh vẫn đang chìm đắm trong những lời Bạch Dĩ Dung nói ban nãy... lẽ nào, sau khi hai người tùy tiện hẹn nhau, người này lại dụng tâm lên kết hoạch lâu như vậy sao?

Vốn nghĩ bản thân luôn nhớ tới chuyện đi du lịch là nghĩ nhiều, hiện tại xem ra bản thân lại là phía bỏ ra ít tâm tư hơn.

Tô Tư Doanh ngẩn ngơ nói "Tạm biệt" Bạch Dĩ Dung, đợi khi bản thân và bố đi tới bên đường mới đột nhiên cười hi hi, gò má cũng ửng lên vệt hồng.

"Sao thế Doanh Doanh?" Bố Tô nhìn thấy con gái cười ngốc, bản thân cũng cười lên.

Tô Tư Doanh phát hiện bản thân bị ngốc, vội thu lại nụ cười, "Không sao ạ, chỉ là thi xong rồi nên vui thôi."

"Thi xong rồi thì đừng nghĩ nữa, hôm nay hai bố con mình đi ăn một bữa thật ngon nào." Bố Tô vỗ lên đầu con gái, "Nghe nói tiệm pizza gần trường con cũng được lắm, đưa con đi ăn pizza nhé, thế nào?"

Tiệm pizza...

Tô Tư Doanh ý thức được cửa hàng bố Tô nhắc tới chính là cửa hàng bản thân và Bạch Dĩ Dung từng tới, sắc mặt lập tức biến đổi.

Kì thi đại học đã kết thúc, hai ngày nay người phụ nữ luôn lấy thành tích thi cử làm mục đích lại chưa từng liên lạc với cô.

Có phải đợi tới khi cô thu dọn hành lí rời khỏi thành phố này, mẹ cũng không hỏi bản thân đã trúng tuyển trường đại học nào hay không?

Trong lòng Tô Tư Doanh có chút buồn bã, dù sao đó cũng là mẹ ruột của bản thân, nói không để ý thái độ của mẹ với bản thân chắc chắn là nói trái, nhưng để ý thì có tác dụng gì?

Sợ bố Tô lo lắng, cho dù trong lòng xót xa, nhưng Tô Tư Doanh vẫn nặn ra nụ cười xán lạn, nói "Vâng". Hai bố con đi tới tiệm pizza ăn uống no nê một bữa, sau đó đi xem bộ phim hôm nay mới công chiếu ngoài rạp, rồi mới thong thả về nhà.

Trên đường về nhà, bố Tô thở dài nói: "Thi đại học xong, con cái nhà người ta đều tìm bạn trai đi xem phim, quang minh chính đại tuyên bố yêu đương. Con gái bố thì lại đi xem phim ăn uống cùng với một ông già, ôi."

Tô Tư Doanh nghẹn lời, nhìn dáng vẻ này của bố, nếu trong bốn năm đại học bản thân không nhanh chóng tìm bạn trai, có phải bố sẽ giục đi xem mắt không?

Trong lòng nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng lại nói: "Ôi chao, bố con đẹp trai thế này mà, không già chút nào, được đi cùng bố tuyệt đối là vinh hạnh của con."

Bố Tô rất hưởng thụ những lời này, cười khà khà đi về nhà.

Hai người về tới nhà đã là chín giờ. Tô Tư Doanh về phòng, lao lên giường, ôm lấy gối lăn hai vòng, cô cầm điện thoại trên bàn lên xem.

Vì kì thi đại học rất nghiêm túc, cô nghĩ mang theo điện thoại rất phiền phức, dứt khoát không mang theo. Kết quả vừa mở ra, có mười mấy tin nhắn hiện lên, thật sự dọa bản thân giật thót.

Người nhắn tin tới có Ngô Anh Triết, Tống Phong, còn có cả một vài người bạn cấp ba đã không liên lạc từ lâu. Trái tim Tô Tư Doanh ấm áp, đang muốn trả lời họ, bỗng điện thoại hiện lên một tin nhắn mới.

Bạch Dĩ Dung: [Rảnh không?]

Ngón tay ngưng trệ trên bàn phím một lúc, cô nhanh chóng trả lời: [Thi xong rồi, chắc chắn rảnh.]

Bạch Dĩ Dung: [Thế xuống nhà đi, em đang ở dưới nhà chị đợi chị.]

Tô Tư Doanh: [Hiện tại?]

Bạch Dĩ Dung: [Đúng.]

Ngữ điệu tin nhắn của đối phương rất giống một người trước kì thi đại học, từ dấu phẩy và dấu chấm quy củ trên màn hình có thể cảm nhận được sự nghiêm túc trong đó. Tô Tư Doanh vô duyên vô cớ trở nên căng thẳng, nghĩ xem có phải bản thân đã chọc giận người ta hay không. Nhưng cô nghĩ hết nước hết cái cũng không ra – rõ ràng hôm nay sau khi ra khỏi phòng thi, hai người vẫn cười nói, lúc này sao Bạch Dĩ Dung lại giận chứ?

Tô Tư Doanh không nghĩ ra đầu mối, dứt khoát không nghĩ nữa, cô ra khỏi phòng ngủ, thấy bố đang cầm máy hút bụi dọn dẹp nhà cửa. Nói với bố Tô một tiếng, sau đó xỏ dép xuống nhà, vừa mở cửa cầu thang ra liền nhìn thấy Bạch Dĩ Dung đứng dưới gốc cầu gần đó.

Đêm tháng Sáu có cơn gió mát, khác với sự lạnh ẩm mùa mưa của phương nam, hơi lạnh nơi này mang tới cho người ta cảm giác thoái mái xâm nhập vào tim gan.

Tô Tư Doanh hít sâu một hơi, chầm chậm đi về phía Bạch Dĩ Dung theo ánh trăng.

"Đợi lâu rồi à?" Đi tới trước mặt, cô có chút chật vật nói.

"Không, vừa vặn." Tóc mái cùng tóc dài của Bạch Dĩ Dung đều xõa ra, cơn gió nhẹ thổi tới, sợi sóc dài nhảy nhót trong gió.

Có một loại cảm giác kì lạ nhào về phía Tô Tư Doanh, cô vốn muốn lùi ra sau, nhưng đối phương lại nhanh hơn cô một bước, giơ tay lên giữ lấy vai cô: "Nửa năm qua quá bận rộn, lâu lắm rồi chúng ta không nghiêm túc ngồi xuống nói chuyện với nhau, tới công viên gần nhà chị trò chuyện một lúc, thế nào?"

Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Bạch Dĩ Dung mang theo một tầng mông lung, giống như hồ yêu bạch tu hành trong núi sâu nhiều năm, đôi môi anh đào với vẻ mê hoặc cất lên từng câu từng chữ khiến Tô Tư Doanh không có cách nào từ chối, chỉ đành đáp ứng.

Hai người dẫn nhau tới bên ghế dài trong công viên, trên quãng đường ấy, mấy lần Tô Tư Doanh muốn cho dù Bạch Dĩ Dung buông tay, bản thân cũng sẽ đi theo, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Sau khi ngồi xuống ghế dài, cuối cùng đối phương cũng buông tay, khiến trái tim Tô Tư Doanh thả lỏng hơn nhiều.

Hai nữ sinh vừa kết thúc kì thi đại học ngồi sánh vai dưới ánh trăng, im lặng rất lâu. Tô Tư Doanh ra sức nghĩ ra chủ đề, muống khiến không khí bớt phần gượng gạo, kết quả đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra được bất kì chủ đề nào.

Lại một lúc lâu trôi đi, Bạch Dĩ Dung lên tiếng hỏi trước: "Tốt nghiệp cấp ba rồi, chị muốn tới thành phố nào?"

"Tôi vẫn chưa nghĩ xong..." Cô cũng không thể nói "Muốn tới cùng một thành phố với em" đúng không?

"Em cũng không biết đi đâu, Trung Quốc rộng quá, mỗi một thành phố đều có lí do để người ta đến đi." Bạch Dĩ Dung nghiêng đầu nhìn cô, "Nhưng, chỉ cần ở cùng một thành phố với chị, nơi nào cũng không quan trọng."

!!!

Tô Tư Doanh ngẩn ra nhìn Bạch Dĩ Dung, vừa nói với bản thân đối phương chỉ coi bản thân là bạn thân, nhưng lại không nhịn được nghĩ nhiều.

Nếu những lời này nói với người khác giới, nhất định chính là ý tứ cô đang mong chờ.

Tô Tư Doanh nghĩ lung ta lung tung, lại nghe thấy người trước mặt khẽ cười một tiếng, nói: "Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của em, có lẽ ngày mai chị bắt đầu tránh em còn không kịp."

"Tại sao?" Tô Tư Doanh ngây ra, không đợi cô phản ứng, Bạch Dĩ Dung bỗng đứng dậy, hai tay mạnh lẽ chống lên lưng ghế ở hai bên người cô, từ trên cao nhìn xuống.

Trước giờ chưa từng có ai làm vậy với cô, sớm đã vượt qua khoảng cách phạm vị an toàn khiến cô nhanh chóng lùi về phía sau.

"Bạch..."

"Nghe em nói."

Đóa hoa trắng luôn nở nụ cười dịu dàng lúc này như nở rộ thành đóa sen màu đen, trong khoảnh khắc ấy, dường như Tô Tư Doanh nhìn thấy búp hoa trắng nở rộ, rộ ra cánh hoa màu đen bên trong.

"Lúc chị vẫn là đàn chị của em, em luôn dùng phương pháp của bản thân để tìm hiểu về chị. Ngày về nước, nghe mẹ em nói sẽ có học sinh học lại tới lớp, còn ở nhà em một thời gian. Em tiện miệng hỏi tên họ, phát hiện người đó chính là chị." Ngừng lại giây lát, Bạch Dĩ Dung tiếp tục nói: "Xin lỗi chị, em tự tiện đề nghị làm bạn cùng bàn của chị, nhưng em thật sự không nghĩ ra còn có cách nào mới khiến chị chú ý tới em hơn."

Đầu óc Tô Tư Doanh trống rỗng hơn cả ban nãy, cả người đều hoang mang.

"Sau này dần dần thân thiết, em phát hiện bản thân còn thích chị hơn cả tưởng tượng." Bạch Dĩ Dung khẽ cười lên, "Có lẽ em không nên nói ra những lời này, nhưng sau ngày đi học lại, lúc về nhà em liền quyết tâm, học kì này sẽ không để bản thân trở thành chướng ngại cho việc học của chị, nhưng sau khi kì thi kết thúc, em muốn nói ra lòng mình với chị."

Tô Tư Doanh mở to mắt, "Yêu thích em nói..."

Bạch Dĩ Dung thẳng thắn nhìn vào mắt Tô Tư Doanh, vành tai đỏ ửng, "Không phải là yêu thích giữa bạn bè, mà là một loại yêu thích khác." Người trước mặt muốn nói gì đó, Bạch Dĩ Dung lập tức nói tiếp: "Em biết rất khó tiếp nhận để tiếp nhận tình cảm này, nhưng em đã không còn cách nào mang theo tình cảm này để làm bạn bè bình thường với chị nữa. Tư Doanh, em không muốn lừa dối chị, cũng không muốn ngày sau khiến chị khó xử hơn."

"Không phải..." Đầu óc đoản mạch của Tô Tư Doanh cuối cùng cũng phải ứng lại, "Bạch Dĩ Dung, tôi... thật ra..." Hai má cô nhịn tới ửng đỏ, "Thật ra kì nghỉ đông tôi không dám để ý tới em chính là vì tôi cũng..."

Làn này, tới lượt Bạch Dĩ Dung cũng ngẩn ra.

"... Vì chị cũng thích em."

Tô Tư Doanh nói xong, lập tức muốn cúi đầu che mặt, nhưng bị hai tay Bạch Dĩ Dung vòng trước người, vốn dĩ không giơ nổi tay.

"Thì ra là vậy." Người đang đứng vui vẻ mím môi cười lên, rất lâu sau mới nói: "Đúng rồi, lần đó chị bị ngã trên sân bóng rổ, biết tại sao em không muốn buông tay không?"

Người mơ mơ màng màng tỏ tình đang xấu hổ muốn chết, đỏ mặt hỏi một câu "Tại sao?"

"Vì có một chuyện rất muốn làm, nhưng khi đó không thể làm." Âm thanh vừa dứt, Bạch Dĩ Dung chầm chậm cúi người xuống, khoảnh cách vốn dĩ nguy hiểm càng trở nên nguy hiểm.

"Hiện tại... em muốn làm."

Hơi thở của Bạch Dĩ Dung lan tràn trong hơi lạnh buổi tối, rõ ràng vô cùng nóng bỏng. Tô Tư Doanh chỉ cảm thấy trái tim mình muốn nhảy ra, nhưng bị nụ hôn nơi khóe môi mạnh mẽ dọa về nguyên trạng.

Không khí thoảng thoảng mùi hương cỏ cây, bỗng trào ra vị ngọt thơm. Đôi môi mềm mại ấm áp dính lên khóe môi đối phương, người kia lại khẽ nghiêng đầu, hai đôi môi chạm nhau.

Rõ ràng sống nhiều hơn năm năm, nhưng trong chuyện tình cảm, Tô Tư Doanh vẫn là người mới, đợi Bạch Dĩ Dung đứng dậy, cô xấu hổ tới nỗi muốn tìm lỗ để chui xuống.

Nhưng... chuyện bản thân lo lắng lâu như thế, hóa ra lại là chuyện dư thừa sao?

Thì ra, suốt thời gian qua, người bản thân mến mộ yêu thích, cũng yêu thích bản thân như thế, hơn nữa còn thích bản thân nhiều hơn.

"Hiện tại em vui lắm." Hai mắt Bạch Dĩ Dung như có cả dải ngân hà, đột nhiên nói, "Còn vui hơn tất cả mọi chuyện em đã trải qua."

Tô Tư Doanh dưới ánh trăng nhìn vào mắt Bạch Dĩ Dung, bỗng nhiên rơi nước mắt. Đối phương nhanh chóng hiểu ra, đau lòng ôm lấy cô.

Tô Tư Doanh vẫn đang rơi nước mắt không lên tiếng, nhưng trong lòng nghĩ,

Tất cả may mắn sau khi bản thân trùng sinh, có lẽ đều dùng vào việc gặp gỡ người này.
 
Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ
Chương 45


Về tới nhà, Tô Tư Doanh ngã ra giường, nhất thời không phản ứng kịp chuyện gì đã xảy ra.

Hôm nay là ngày 8 tháng 6, kết thúc kì thi đại học.

Đúng, sau đó tới tối, cô bị Bạch Dĩ Dung gọi ra ngoài tỏ tình.

Sau khi tỏ tình, đóa hoa trắng lại hôn cô.

Hôn... hôn rồi!

Tô Tư Doanh phát ra một tiếng bí bách, nhắm mắt lại lấy chiếc chăn mỏng trùm qua đầu, mãi tới khi thở không ra hơi mới chui ra.

Theo lí lẽ, có phải tiến triển này hơi nhanh rồi không? Có cặp tình nhân nào không phải bắt đầu từ nắm tay ôm ấp?

Nhưng nghĩ kĩ lại, một năm tiếp xúc với nhau, bản thân và Bạch Dĩ Dung sớm đã trải qua hai bước nắm tay ôm ấp, hôm nay cũng không quá đột ngột.

Cho... cho nên... bước tiếp theo có phải là...

Phì! Tô Tư Doanh, đầu óc mày chứa cái gì thế chứ?

Trong một ngày ngắn ngủi trải nghiệm cảm giác kết thúc kì thi đại học cùng được đối phương yêu thầm tỏ tình, Tô Tư Doanh sớm đã không biết lí trí hay tỉnh táo là gì, nằm trên giường lăn qua lăn lại tới rạng sáng trong trạng thái hưng phấn, sống chết không ngủ được.

Nhưng người không ngủ được không chỉ có một mình cô, ba giờ sáng Bạch Dĩ Dung nhắn tin tới, hỏi ngày mai cô có thể ra ngoài thảo luận chuyện đi du lịch hay không.

Người nhắn tin vẫn là Bạch Dĩ Dung, nhưng người này đã không còn là bạn cùng bàn nữa.

Có lẽ hiện tại nên gọi là bạn gái chăng?

Tô Tư Doanh nhìn tin nhắn, vui vẻ rất lâu, một lúc lâu sau mới nhớ ra việc trả lời: [Được, gặp ở đâu?]

Bạch Dĩ Dung: [Ở, chị vẫn chưa ngủ à?]

Tô Tư Doanh: [Khụ... không ngủ được.]

Bạch Dĩ Dung: [Vừa hay em cũng không ngủ được, năm rưỡi chúng ta đi tập thể dục buổi sáng nhé.]

Suy nghĩ tới khoảnh cách nơi sinh sống của em người, Tô Tư Doanh lặng lẽ trả lời: [Em nghiêm túc à...]

Bạch Dĩ Dung nhanh chóng trả lời: [Trước kia cảm thấy có thể nhìn chị thêm một lúc đã tốt lắm rồi, hiện tại muốn ở cùng chị mãi thôi.]

Khụ...

Một tay Tô Tư Doanh cầm điện thoại, một tay sờ má mình, quả nhiên đang nóng bỏng.

Tuy cô cũng muốn ở cạnh Bạch Dĩ Dung, nhưng khoảng cách giữa nhà của cả hai thật sự là vấn đề, suy nghĩ một lúc, cô trả lời: [Được, thế mai chị tới nhà em tìm em.]

Cùng lúc này, đối phương lại gửi tới một tin nhắn: [Được rồi, cứ quyết định vậy đi, ngày mai gặp, ở dưới nhà đợi em =3=]

Biểu tượng cảm xúc chu môi cuối cùng khiến Tô Tư Doanh nhanh chóng nghĩ tới nụ hôn không lâu trước đó.

A a a a a! Tối nay thật sự không ngủ được nữa!

Rõ ràng không hề có ý định tập thể dục buổi sáng, nhưng nghĩ tới chuyện hai người có thể gặp mặt, cảm xúc hưng phấn lại tăng thêm mấy cấp.

Thế là bốn rưỡi sáng, Tô Tư Doanh vẫn không thể thành công trong việc nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Rời khỏi giường đánh răng rửa mặt thay quần áo, đợi tới lúc chải tóc, cô bỗng nhìn thấy nụ cười như thiểu năng của bản thân trong gương.

"..."

Cho nên mới nói, yêu đương thật sự sẽ làm giảm IQ đúng không?

Miễn cưỡng thu lại nụ cười gần như mất khống chế của bản thân, Tô Tư Doanh chải tóc xong, soi gương mấy lần, mang theo cảm giác thấp thỏm ra khỏi nhà.

Lúc này là 5 giờ 10 phút, bố Tô vẫn chưa dậy, cô chỉ có thể nhẹ chân nhẹ tay ra ngoài. Để lại mẩu giấy cho bố Tô xong, Tô Tư Doanh lại chạy về phòng soi gương một lúc, cuối cùng hít sâu một hơi, xỏ giày xuống nhà.

Không khí buổi sáng mang theo hơi ẩm khiến người ta sảng khoái tâm hồn, hít vào thở ra đều cảm thấy trong lòng. Rất lâu không dậy sớm ra khỏi nhà hít thở bầu không khí trong lành, cuộc sống bận rộn trong thời gian dài vừa qua gần như khiến Tô Tư Doanh quên mất rất nhiều điều tươi đẹp trong đời.

Nhưng còn may, hiện tại những thứ tươi đẹp này đều quay lại cùng với một người.

Tô Tư Doanh đứng trước cổng khu nhà, từ phía xa đã nhìn thấy Bạch Dĩ Dung nhìn thấy quần áo thể thao mát mẻ, buộc tóc đuôi ngựa cao, nhịp tim vô thức tăng nhanh.

Bỗng cô nhớ tới có lần Bạch Dĩ Dung buộc tóc đuôi ngựa cao hiếm thấy, khiến bản thân không nhịn được nhìn nhiều mấy lần, còn nói với đối phương buộc tóc kiểu này rất đẹp.

Liệu có phải từ lúc đó, bản thân đã thích em ấy rồi không?

Tô Tư Doanh còn đang nghĩ lung tung, Bạch Dĩ Dung ở bên kia đã đi tới gần, bật cười nói: "Chị nghĩ gì thế?"

"Nghĩ về em." Tô Tư Doanh chưa suy nghĩ đã cất lời, đợi âm thanh lọt vào tai đối phương mới bừng tỉnh, nhưng rõ ràng đã muộn.

Cứ như thế, cô liền cảm thấy xấu hổ tới nỗi không dám ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dĩ Dung, nhưng đối phương lại cười rất vui vẻ, "Tốt lắm, giữ nguyên trạng thái." Nói xong, cô đưa tay ra kéo lấy cô gái nhỏ xấu hổ, trực tiếp nắm tay Tô Tư Doanh đi tới công viên có máy tập thể dục gần đó.

Tô Tư Doanh cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt lấy nhau của cả hai, tuy chỉ có một mình Bạch Dĩ Dung dùng sức, nhưng lại nắm rất khít.

Cô cười cười, lặng lẽ co chặt tay mình, để sự kiên cố này tăng thêm một phần đáng tin cậy.

Hai người giày vò một tiếng ở công viên, không có dấu hiệu mệt mỏi vì thức cả đêm, ngược lại càng có tinh thần. Tới giờ ăn sáng, cả hai tìm một quán ăn sáng gần đó, mặt đối mặt ngồi ăn cùng nhau.

"Sau khi lên đại học, chúng ta chuyển ra ngoài cùng nhau được không?" Bạch Dĩ Dung ngậm lấy ống hút sữa đậu, "Nhưng nếu chị muốn trải nghiệm cuộc sống kí túc xá cũng được, em có thể nghĩ cách vào chung phòng kí túc xá với chị."

Tô Tư Doanh đã trải nghiệm đủ cuộc sống trong kí túc xá ở đời trước, không nghĩ ngợi từ chối, "Chuyển ra ngoài ở đi."

"Quyết định vậy nhé?" Bạch Dĩ Dung cười lên, độ cong trên khóe môi dường như mang theo ý tứ khác.

Tô Tư Doanh không nghĩ nhiều, "Ừm, cuộc sống hai người sẽ tiện hơn nhiều khi sống chung với bốn người hay sáu người."

Sau đó Bạch Dĩ Dung không nói gì thêm, tiếp tục ngậm ống hút uống sữa đậu nành. Một lúc sau, cô bỗng nói: "Chị nói xem chúng ta có tính là sống chung không?"

"..." Tô Tư Doanh suýt chút nữa phun ngụm sữa đậu nành lên mặt Bạch Dĩ Dung.

Sống chung cái gì chứ? Tại sao lời cất lên từ miệng Bạch Dĩ Dung lại không đứng đắn vậy chứ?

Nhưng nghĩ kĩ lại, ngộ nhỡ "sống chung" trong lời đối phương không có ý nghĩ kì quái, há chẳng phải phản ứng của bản thân lại tỏ ra bản thân nghĩ nhiều hay sao? Suy nghĩ tới điều này, Tô Tư Doanh nhẫn nhịn rất lâu, cứng rắn không thốt lên một lời, loạn xạ gật đầu rồi thật thà ăn bánh bao.

Ăn sáng xong, hai người vừa tới công viên tản bộ, vừa bàn bạc kế hoạch du lịch, cuối cùng quyết định đi Thành Đô.

Vốn dĩ Tô Tư Doanh cảm thấy không có vấn đề gì, ai ngờ sau khi Chúc Tuệ Quân biết chuyện này, mặt mày hưng phấn nói: "Hai người đi Hủ Đô* à?"

(Thành Đô, hay còn gọi là Hủ Đô: Thành phố có mức độ tiếp nhận cộng đồng LGBTG+ tương đối cởi mở)

Hủ cái đầu cô! Hai người chúng tôi chỉ muốn bình yên đi du lịch một chuyến mà thôi.

Phụ huynh hai nhà đều không phải người quản con cái nghiêm ngặt, sau khi Bạch Dĩ Dung cam kết về vấn đề an toàn, hai người thành công nhận được phê chuẩn, thu dọn hành lí, xuất phát tới Hủ Đô.

... À không, là Thành Đô.

Ngày tới sân bay, Chúc Tuệ Quân và Hạ Đông tới tiễn hai người. Không biết tại sao, hôm nay cô gái này cười rất gian tà, trước khi đi còn nói với Tô Tư Doanh, "Người trẻ tuổi chú ý tiết chế."

Chú ý tiết chế cái em gái cô!

Trên mặt Tô Tư Doanh viết đầy từ phỉ nhổ, cuối cùng rời đi cùng Hạ Đông với biểu cảm bình tĩnh như trước nay. Sau khi qua cửa an ninh, Bạch Dĩ Dung quay đầu hỏi Tô Tư Doanh: "Bạn nãy Tuệ Quân nói gì với chị thế?"

"..." Im lặng một lúc, Tô Tư Doanh trả lời: "Cô ấy nói, chúc chị đi đường bình an."

Bạch Dĩ Dung cười cười, "Nhưng cậu ấy nói với em, người trẻ tuổi phải chú ý tiết chế cơ."

Tô Tư Doanh: "..."

Cho nên em còn hỏi chị là gì hả?

Bị bạn gái và bạn thân trêu đùa một phen, Tô Tư Doanh cảm thấy mệt mỏi, nghe nói chuyến bay bị trễ giờ, lại ngồi ở khu chờ không muốn động đậy.

May mà trễ giờ không quá lâu, mấy tiếng sau, hai người thành công đáp xuống Hủ Đô nổi danh.

Sau khi gọi điện thoại cho người nhà báo bình an, hai cô gái sốt ruột chào đón kì nghỉ thả lỏng sau khi tốt nghiệp. Bình thường Tô Tư Doanh không phải người ham chơi, nhưng ngày đầu tiên tới đây cô liền chơi điên cuồng. Hai người kéo hành lí vào khách sạn, sau đó đi theo tuyến đường đã lên kết hoạch từ trước, bắt đầu dạo chơi, tìm đồ ăn hứng thú chạy tới quán lẩu, ăn một bữa lẩu cay chính tông.

Tô Tư Doanh không thích ăn cay, cũng không giỏi ăn cay. Nhưng dù sao cô đã tới vùng đất món lẩu, nghĩ ngợi giây lát, vẫn cầm đũa đưa về phía nước lẩu cay.

Một phút sau, Tô Tư Doanh bị cay tới ch** n**c mắt, vừa kêu "Chị không ăn lẩu cay thêm lần nào nữa", vừa không nhịn được ăn thêm một miếng.

Vị lẩu cay này ngon hơn nước không rất nhiều.

Bạch Dĩ Dung ngồi bên cạnh cười lên, cười đủ rồi, liền gọi nhân viên phục vụ mang thêm một phần điểm tâm ngọt, coi như để ngừng lại nước mắt của người bên cạnh.

Khi về tới khách sạn, đôi môi Tô Tư Doanh đã bị cay tới sưng đỏ, nhìn giống như bị người ta lợi dụng. Bạch Dĩ Dung tươi cười nhìn cô, một trước một sau vào phòng, liền thấy người phía trước bỗng dừng lại.

Buổi tối bị cay tới choáng váng, lúc này Tô Tư Doanh mới phản ứng ra, vì để tiết kiệm đi chơi được nhiều nơi hơn, hai người chỉ thuê phòng có một giường.

Dường như nữ sinh ngủ chung một giường không có vấn đề gì to tát, nhưng vấn đề là, nữ sinh này là Bạch Dĩ Dung!

Tô Tư Doanh bị cay tới đỏ ửng mặt, lúc này càng đỏ hơn.

Cho nên mấy ngày tiếp theo đây, cô sẽ phải chung chăn chung gối với Bạch Dĩ Dung sao?

Nghĩ như thế

... Tô Tư Doanh nghiêm túc nghĩ... Khụ, dường như còn có chút kích động.
 
Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ
Chương 46


Dừng trước cửa một lúc, Tô Tư Doanh xách đủ loại đồ ăn vặt mua bên ngoài đi vào trong. Ban ngày tới khách sạn cất hành lí có chút vội, chưa dọn dẹp phòng, hiện tại hai người sắp xếp một lúc, còn cảm nhận được chút ấm áp nơi khách sạn xa lạ này.

Có lẽ là vì người bên cạnh khác biệt, thuê phòng cũng mang theo tâm trạng khác biệt.

Đợi đã, cái gì gọi là thuê phòng?

Tô Tư Doanh xấu hổ với tưởng tượng của bản thân, đỏ mặt chạy tới bếp rửa hoa quả. Bạch Dĩ Dung kéo rèm ra, vừa mở tivi vừa hỏi: "Hai người chơi bài thì không thú vị, tối nay làm gì đây?"

Làm... làm gì?

Tô Tư Doanh run rẩy trả lời: "Bên kia có máy tính, chúng ta xem phim đi."

"Cũng được." Bạch Dĩ Dung tắt ti vi, quay người đi mở máy tính, "Chị muốn xem thể loại nào?"

Âm thanh vòi nước có chút lớn, Tô Tư Doanh không nghe rõ Bạch Dĩ Dung nói gì, vừa định hỏi lại liền nghe thấy đối phương nói: "Xem phim kinh dị nhé, thế nào?"

... Không thế nào cả!

Tô Tư Doanh từ nhỏ đã nhát gan, chân tay loạn xạ tắt vòi nước, "Chị không xem phim kinh dị dâu! Chị nhát gan lắm."

"Có em ở bên cạnh chị còn sợ gì chứ?" Bạch Dĩ Dung ngồi xuống ghế vai trái ôm lấy đầu gối, "Thế lát nữa chị chọn đi, em xem phim gì cũng được. Hôm nay nóng quá, em đi tắm trước đây."

Nói xong, Bạch Dĩ Dung rời khỏi ghế chạy tới mở vali, lấy quần áo tắm rửa rồi vào nhà tắm. Nhà bếp đối diện với nhà vệ sinh, Tô Tư Doanh "ừm" một tiếng, tiếp tục rửa hoa quả, đợi khi rửa hoa quả xong quay đầu lại, suýt chút nữa đã ném chúng đi.

"Bạch Dĩ Dung, sao em tắm rửa lại không đóng cửa nhà vệ sinh hả?"

"Em vẫn chưa lấy sữa rửa mặt, định thay quần áo xong sẽ ra ngoài lấy..."

Tô Tư Doanh không nói lời nào, đóng cửa lại, lấy sữa rửa mặt trong vali ra, nhét vào trong dọc theo khe cửa, "Của em."

Dường như bên trong có tiếng khẽ cười, khiến Tô Tư Doanh đỏ ửng mặt tim đập nhanh, vội vàng rút tay về rồi chạy đi.

Trong hội thao lúc trước cũng từng nhìn cơ thể của đóa hoa trắng, nhưng hiện tại nhìn lại có cảm giác khác biệt.

Lúc đó cô chưa ý thức được bản thân thích người này nhường nào, trong lòng đa phần là cảm giác cảm động cùng hổ thẹn. Nhưng lúc này, người bạn gái đã tỏ tình với bản thân, khi nhìn lại, trong lòng thật sự không cách nào có thể bình thản.

Tô Tư Doanh thở dài, cầm đồ ăn cùng hoa quả bày trên bàn máy tính, sau đó nghiêm túc chọn phim.

Mười phút sau, Bạch Dĩ Dung ra khỏi nhà tắm, da dẻ trắng bóc có chút ửng đỏ, quấn chiếc khăn tắm lỏng lẻo, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

"Chị chọn xong chưa?" Bạch Dĩ Dung hỏi.

"Chọn..." Tô Tư Doanh vừa nói vừa quay đầu, "... Có phải khăn tắm của em lỏng quá không?"

Người trước mặt tùy tiện quấn tóc dài ra sau gáy, những sợi tóc tán loạn đang nhỏ nước, có giọt nước nhỏ lên bờ vai trần, sau đó chảy dọc theo đường cong xuống dưới. Tô Tư Doanh nhìn tới đỏ mặt, mạnh mẽ quay đầu về.

"Em sấy tóc xong sẽ thay quần áo." Bạch Dĩ Dung cười cười, "Chị muốn đi tắm không?"

Đôi mắt Tô Tư Doanh nhìn chằm chằm màn hình, nhưng cơ thể căng cứng. Cứng nhắc một lúc lâu, cô cúi đầu đứng dậy, tới vali tìm đồ.

Bạch Dĩ Dung mím môi, nhưng ý cười vẫn lan tràn trên khóe mắt. Đợi Tô Tư Doanh vội vội vàng vàng chạy vào nhà tắm, Bạch Dĩ Dung lấy máy sấy không nhanh không chậm sấy tóc.

Không lâu sau, cửa nhà tắm chầm chậm mở ra, Tô Tư Doanh mặc váy ngủ màu xanh nhạt đi từ trong ra. Người đang sấy tóc nghe thấy âm thanh, lập tức tắt máy sấy, hỏi: "Chị có sấy tóc không?"

"Có..." Cô gật đầu, Bạch Dĩ Dung giơ máy sấy lên, "Em sấy cho chị."

Tô Tư Doanh chần chừ gật đầu, chậm chạp đi tới. Đối phương cởi búi tóc dài của cô ra, bảo cô ngồi xuống ghế bên cạnh, nghiêm túc sấy tóc cho cô.

Đầu ngón tay ấm áp luồn qua mái tóc dài ướt át, thỉnh thoảng chạm vào vai cùng cổ, khiến Tô Tư Doanh không cầm lòng được run lên.

Đợi khi tóc đã được sấy khô, Bạch Dĩ Dung tắt máy sấy, lấy lược nhẹ nhàng chải tóc cho cô.

Không khí ám muội kì lạ chuyển động trong căn phòng yên tĩnh, Tô Tư Doanh nhẫn nhịn một lúc, đứng dậy hỏi: "Chúng ta có xem phim không?"

Bạch Dĩ Dung đặt lược xuống, "Chị đi bật đi, em thay quần áo rồi ra."

Sau đó, trong sự quan sát của Tô Tư Doanh, Bạch Dĩ Dung cởi khăn tắm ra, đưa tay nắm lấy áo ngủ mặc lên người.

Tô Tư Doanh: "..."

Theo lí mà nói, tại sao người này tắm rửa, thay quần áo đều không chú ý như thế chứ?

Bạch Dĩ Dung nhìn dáng vẻ túng quấn của Tô Tư Doanh, lập tức cười nói: "Cũng không phải chưa từng nhìn, chị đỏ mặt gì chứ?"

"Chị không..." Tô Tư Doanh đang giãy giụa sắp xếp câu từ.

Nhưng còn chưa nói xong, Bạch Dĩ Dung lại nói: "Sau này còn nhiều cơ hội nhìn lắm."

"..."

Mama, hình như người phụ nữ giở trò lưu manh với con!

Tô Tư Doanh muốn khóc nhưng không có nước mắt, không hiểu tại sao bản thân lại nhìn trúng một người mặt dày như thế. Nhưng hình tượng của Bạch Dĩ Dung quá đa dạng, đột nhiên cộng thêm mục "không biết xấu hổ" dường như cũng không có cảm giác mất hài hòa.

May mà đối phương không định làm khó cô, thay đồ ngủ xong liền chạy tới xem phim cùng nhau. Thở phào một hơi, cuối cùng lực chú ý của Tô Tư Doanh cũng di chuyển lên bộ phim.

Cô chọn một bộ phim tình yêu rất nổi tiếng vào năm ngoái, nghe nói kết cục buồn bã khiến vô số người rơi nước mắt, nhưng trong phim có rất nhiều tình tiết gây cười. Hai người ôm chân ngồi trước máy tính, thỉnh thoảng lấy hoa quả cùng đồ ăn vặt bỏ vào miệng, xem tới đoạn thú vị liền cười thật to.

Bộ phim chiếu được một nửa, tình cảm của nam nữ chính xảy ra vấn đề, nữ chính tức giận muốn chia tay, nam chính im lặng một lúc, kéo tay nữ chính dẫn về phía trước, sau đó trực tiếp hôn nhau.

Nữ chính nửa kéo nửa đẩy, cuối cùng vẫn thật thà nằm trọn trong vòng tay nam chính. Trong loa truyền tới tiếng th* d*c, thỉnh thoảng còn có những âm thanh nhỏ bé phát ra khi nữ chính kháng cự, Tô Tư Doanh bỗng lúng túng, muốn bản thân vùi mình vào trong đống đồ ăn vặt.

Cho nên tại sao cô lại chọn phim tình yêu chứ?

Trong lòng vô cùng hối hận, nhưng là phim bản thân tự chọn, có quỳ xuống cũng phải xem xong. Tô Tư Doanh động đậy đổi tư thế, di chuyển ánh mắt, ra sức nhét anh đào vào miệng.

Đợi khi cảnh quay hôn môi nồng nhiệt kết thúc, cô mới ngẩng đầu lên, kết quả lại nhìn thấy Bạch Dĩ Dung đang chăm chú nhìn bản thân.

"Chị căng thẳng gì thế?"

"... Chị chỉ muốn ăn anh đào thôi."

Bạch Dĩ Dung cười lên, "Trùng hợp quá, em cũng muốn ăn."

Tô Tư Doanh nghe xong, đưa tay ra chọn quả anh đào to nhất trong đĩa, nhưng còn chưa đợi cô đút cho người bên cạnh, người đó đã nghiêng người, hôn lên khóe miệng cô.

"Em chỉ muốn nếm thử vị thôi."

Nói xong, trong ánh nhìn bất an chật vật của Tô Tư Doanh, Bạch Dĩ Dung tiến thêm một bước, nhận lấy cánh môi đang hé mở vì sửng sốt kia.

Đôi môi thơm ngọt mang theo hương thơm của anh đào, truyền tới giữa đầu lưỡi của cả hai. Nụ hôn kết thúc, Bạch Dĩ Dung khẽ nâng người, nhìn đôi môi lóng lánh ánh nước, cổ họng động đậy, lại hôn thêm lần nữa.

Đợi khi hai người tách ra, trong đầu óc quay cuồng của Tô Tư Doanh chỉ có một suy nghĩ.

Uổng cho bản thân sống nhiều thêm mấy năm, thận chí đã bước chân ra xã hội, nhưng trong chuyện này lại không bằng một nữ sinh cấp ba!

Thật sự rất mất mặt.

Đôi mắt Tô Tư Doanh mê ly, nhìn vào mắt Bạch Dĩ Dung một lúc, bỗng nghe thấy đối phương nói: "Ban nãy có bỏ qua một đoạn, có muốn tua lại không?"

Lúc này Tô Tư Doanh mới phản ứng lại, đỏ ửng mặt nắm lấy chuột, tua ngược về trước một đoạn.

Bộ phim tiếp tục, hai người im lặng hơn trước đó rất nhiều, tới nỗi tới đoạn phim buồn cười cũng không có ai cười. Khó khăn lắm mới đợi bộ phim kết thúc, Tô Tư Doanh lập tức chạy vào nhà vệ sinh đánh răng, nói là chuẩn bị đi ngủ.

Bạch Dĩ Dung thu dọn bàn máy tính một lúc, kéo tủ đầu giường chặn cửa.

Khi Tô Tư Doanh ra ngoài, trong phòng chỉ có một ngọn đèn tối tăm nhất, giường chiếu đã trải sẵn. Bạch Dĩ Dung thấy cô ra ngoài, cũng đi đánh răng rửa mặt, lúc quay lại, nhìn thấy bạn gái mình đã nằm sẵn trên giường, đang nghịch điện thoại.

"Ngày mai sẽ đi tham quan, ngủ sớm chút đừng nghịch nữa." Bạch Dĩ Dung nhảy lên giường, nhào tới bên Tô Tư Doanh.

Tóc dài tán loạn rủ xuống, sợi tóc mềm mại tiếp xúc với da thịt lành lạnh, Tô Tư Doanh đỏ mặt vén tóc trên người ra, sau đó đặt điện thoại sang một bên.

Ánh mắt của Bạch Dĩ Dung khẽ động đậy, chỉ là tới cuối cùng cũng không nói gì, ngả ra giường cùng Tô Tư Doanh.

"Người yêu ngủ ngon."

"... Ngủ ngon."

Trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ không quá thấp, nhưng vẫn nên đắp một lớp chăn phòng. Hai người đắp chung một chiếc chăn, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ cùng ánh đèn tối tăm.

Sáng ngày hôm sau, Tô Tư Doanh mở mắt, phát hiện một chân mình đang gác lên người Bạch Dĩ Dung, còn ôm lấy một cánh tay của đóa hoa trắng, nhất thời bị dọa tỉnh.

Đáng sợ nhất là, đối phương không ngủ tiếp, mà mở mắt nhìn bản thân.

"..."

Bình thường Tô Tư Doanh có thói quen ôm chăn đi ngủ, lúc này muốn khóc nhưng không có nước mắt.

Tướng ngủ tệ hại của bản thân lại bất ngờ lộ ra trước mặt bạn gái...

Điều này thật sự... mất mặt quá đi!
 
Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ
Chương 47


Tô Tư Doanh mất mặt, chỉ đành lặng lẽ thu tay cùng chân của bản thân về, nhỏ tiếng nói một câu, "Chào buổi sáng."

Nụ cười của người trước mặt còn dịu dàng hơn bình thường, đáp: "Chào buổi sáng."

Cảm xúc ấm áp chầm chậm rót vào tim, trong giây phút ấy, trái tim đã trống rỗng không biết bao lâu nhanh chóng bị lấp đầy.

Rõ ràng chỉ là một câu chào buổi sáng từ hai phía, nhưng khiến cả người Tô Tư Doanh ngập trong cảm giác hạnh phúc. Tô Tư Doanh cảm thấy bản thân thích người này, thích tới mức như bị ma nhập, nhất thời có chút bối rối quay người đi.

Nhưng người sau lưng lại nhanh chóng dính tới, còn ôm lấy eo cô.

n** m*m m** thuộc về thiếu nữ dính lên lưng, Tô Tư Doanh chỉ cảm thấy tâm trạng vừa bình tĩnh trở lại của bản thân lại hóa thành chiếc chuông gió bị gió thổi qua.

"Hiện tại đi ăn sáng hay là ngủ thêm lúc nữa? Vẫn còn sớm."

Hơi thở nóng bỏng phả lên cổ, ngứa ngáy, nhưng lại rất dễ chịu. Mặt mày Tô Tư Doanh đỏ ửng, "Đi ăn sáng đi."

"Được." Đầu mũi Bạch Dĩ Dung cọ lên da dẻ trắng mềm trên cổ Tô Tư Doanh, "Vậy rời giường sửa sang chút đã."

Nơi Bạch Dĩ Dung cọ qua bắt đầu nóng lên, mặt Tô Tư Doanh càng ngày càng đỏ, đợi người phía sau rời đi mới lặng lẽ thở phào một hơi.

Hai người sửa sang qua loa, cầm ví tiền, tìm quán ăn ngon theo kế hoạch du lịch đã tra từ trước như thường lệ. Buổi sáng, cả hai tới công ty du lịch kí hợp đồng tham quan Cửu Trại Câu, sau đó tiếp tục đi dạo phố, buổi chiều bắt xe tới khu bảo tồn gấu trúc ngắm gấu trúc.

Ở Hủ Đô, một thành phố thong dong tự do, đương nhiên cuộc sống của gấu trúc cũng hòa cùng tiết tấu chậm rãi. Đây là lần đầu tiên Tô Tư Doanh nhìn thấy gấu trúc ngoài đời thật, vốn tưởng rằng chỉ là con vật đáng yêu với hai màu đen trắng trên tivi, kết quả khi tận mắt nhìn thấy lại là những con gấu béo với màu vàng đen.

Tuy màu sắc có chút sai lệch, nhưng sự đáng yêu của gấu trúc cũng không giảm đi vì điều này. Hai nữ sinh xuyên qua đám đông, nhìn những con gấu trúc lớn bé, đáng yêu muốn chết.

"A a a, Bạch Dĩ Dung, em nhìn xem, con gấu trúc kia đang lè lưỡi! Màu hồng!"

"Bạch Dĩ Dung! Con gấu trúc kia đang trèo cây... Hả? Nó ngã rồi ha ha!"

Rất lâu rồi Tô Tư Doanh không chơi điên cuồng như thế, nhìn thấy loài động vật đáng yêu như gấu trúc căn bản không khống chế được, đợi khi phản ứng lại, mới phát hiện không biết từ lúc nào bản thân đã nắm tay Bạch Dĩ Dung, chạy lung tung khắp nơi, không có lấy một chút hình tượng.

Hôm nay thời tiết Thành Đô có phần nóng nực, ý thức được bản thân từ đầu tới giờ vẫn nắm lấy tay đóa hoa trắng, lòng bàn tay Tô Tư Doanh bắt đầu đổ mồ hôi, thấy sắc mặt đối phương không có gì khác thường, ho khẽ một tiếng, giả vờ bất cẩn nắm chặt hơn một chút.

Bạch Dĩ Dung nhìn ra, nhưng không nói gì, đi thêm một lúc nữa mới hỏi: "Hay là chúng ta mua chút đồ lưu niệm gấu trúc mang về nhé?"

Nghĩ tới chuyện có lẽ Chúc Tuệ Quân thích động vật đáng yêu, Tô Tư Doanh lập tức gật đầu. Bạch Dĩ Dung cười cười, đi tới nhìn bản đồ bên đường, đi tới một con phố bán đồ dọc theo chỉ dẫn mũi tên.

Lúc đi mua sắm, hai người mua cho Chúc Tuệ Quân một chiếc mũ gấu trúc, còn bản thân mua một chiếc nhẫn gấu trúc.

Lúc Tô Tư Doanh vừa nhìn thấy chiếc nhẫn gấu trúc này cũng không nghĩ gì nhiều, đợi Bạch Dĩ Dung cũng mua một chiếc tương tự, cô mới phản ứng lại, lẽ nào đây là... nhẫn tình nhân trong truyền thuyết?

Rõ ràng Bạch Dĩ Dung cũng nghĩ như thế, vừa cầm nhẫn lên tay, cô liền nắm lấy tay phải của người bên cạnh, khẽ khàng đeo chiếc nhẫn bản thân mới mua lên ngón giữa.

Tô Tư Doanh xấu hổ thì xấu hổ, nhưng sau khi hiểu ra cũng nhanh chóng nắm lấy tay Bạch Dĩ Dung, cũng đeo nhẫn cho Bạch Dĩ Dung.

"Được rồi, sau này chị triệt để là người của em rồi." Bạch Dĩ Dung hài lòng cười cười, "Đi thôi, tìm gấu trúc làm chứng cho tình yêu của chúng ta."

Nghĩ thế nào cũng thấy đây là một chuyện vừa vô vị vừa mất trí, nhưng Tô Tư Doanh vẫn vui vẻ đi theo Bạch Dĩ Dung.

Đừng hỏi tại sao cô vui vẻ, bản thân cũng cảm thấy chuyện này rất ngốc nghếch, nhưng vẫn không khống chế được cong khóe môi lên.

Thật ra thời gian hai người ở cùng nhau cũng không làm nhiều chuyện có ý nghĩa, nhưng vẫn kết thúc một ngày trong loại cảm giác dồi dào khó diễn tả thành lời.

Nhưng ban ngày đi xe quá mệt mỏi, tới tối, cả hai tùy tiện ăn đêm rồi về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi.

Ngày thứ ba của chuyến du lịch, Bạch Dĩ Dung dẫn Tô Tư Doanh đi tham quan thêm mấy địa điểm theo hành trình đã định, đợi tới ngày thứ tư, hai người liền bay tới Cửu Trại Câu theo đoàn du lịch.

Không thể không nói, đi du lịch cao nguyên thật sự là một phương pháp tốt để giảm béo. Hai ngày này Tô Tư Doanh ăn uống béo lên một vòng, tới cao nguyên vừa phải leo núi vừa chịu đói, cộng thêm phản ứng trên cao nguyên, liền gầy đi hai vòng, khiến Bạch Dĩ Dung rất đau lòng.

Quay trở về từ Cửu Trại Câu cũng sắp tới thời gian trở về nhà. Lúc này phần lớn học sinh đã bước vào giai đoạn căng thẳng của hành trình lựa chọn trường đại học, thật sự không có nhiều người lựa chọn đi du lịch như hai người.

Trước khi xuất phát, hai người đã tính thử điểm. Tô Tư Doanh vẫn cẩn thận tính điểm giống như trước, sau đó cộng thêm 20 điểm vào thành tích ấy, cũng coi như có mấy phần đáng tin.

Tuy lâu như thế vẫn chưa có ai nhắc tới chủ đề này, nhưng trong lòng cô vẫn luôn nghĩ về nó.

Trên thực tế, điểm của cô và Bạch Dĩ Dung chênh lệch khoảng 20 điểm, cũng có thể nói là, đối phương có thể thi đỗ vào một trường tốt hơn, nhưng nếu vì học chung một trường đại học với bản thân... Chẳng phải bản thân sẽ làm lỡ dở tiền đồ của Bạch Dĩ Dung hay sao?

Tới ngày kia bắt đầu đăng kí nguyện vọng, biết không thể kéo dài chuyện này, trên chuyến máy bay quay trở về, Tô Tư Doanh nhìn mây trắng chồng lên nhau bên ngoài cửa sổ, c*n m** d***, cuối cùng lên tiếng: "Bạch Dĩ Dung, em định đăng kí nguyện vọng thế nào?"

"Chị lựa chọn một trường chắc chắn có thể đỗ, em đăng kí theo chị là được mà."

"Sao em có thể tùy tiện vậy chứ..." Tô Tư Doanh bất lực, còn chưa nói hết, liền nghe Bạch Dĩ Dung nói: "Thật ra đối với em mà nói cũng không có gì khác biệt, nếu chị không học lại, thi vào một trường đại học bình thường nào đó, thì đợi em thi đại học xong chắc chắn cũng sẽ điền nguyện vọng vào trường của chị."

Tô Tư Doanh ngẩn ra, không thể nghe rõ tiếp viên hàng không hỏi muốn uống gì.

Một chuyện đã bị lãng quên từ rất lâu bỗng bày ra trước mặt cô một cách đơn giản như thế.

Lẽ nào là, đời trước Bạch Dĩ Dung lựa chọn trường đại học giống bản thân là vì bản thân?

Rất lâu sau, một cốc nước cam nhét vào trong tay Tô Tư Doanh, chủ nhân của động tác ấy cười hỏi: "Chị ngẩn ra cái gì thế?"

Tô Tư Doanh nhanh chóng phản ứng lại, cô đặt cốc nước xuống, biểu cảm nghiêm túc hỏi: "Bạch Dĩ Dung, em bắt đầu thích chị từ lúc nào?"

Hành khách ở phía đối diện vốn đang nhắm mắt, nghe xong lập tức mở mắt ra nhìn hai nữ sinh trước mặt một cái.

Tô Tư Doanh ý thức được bản thân lỡ lời, vội cúi đầu xuống, nhưng nghe người bên cạnh nói: "Em cũn không rõ nữa, có lẽ là từ lần đầu tiên gặp chị, cũng có thể là hoạt động lớp 10, hoặc có thể là lần nào đó ánh mắt bất cẩn chạm nhau... Dù sao đã thích chị từ rất lâu rồi." Ngừng lại giây lát, Bạch Dĩ Dung nói tiếp: "Vào lúc chị còn chưa biết em."

"Nếu... chị nói là nếu, nếu chị thi đại học thuận lợi, thuận lợi đỗ đại học, đợi tới khi em thi vào trường đại học chị đang học, liệu em có tìm chị, mặt đối mặt nói ra không?"

"Không." Bạch Dĩ Dung cười lên, "Thật ra em là một đứa nhát gan."

Đúng thế, cô chính là một kẻ nhát gan.

Cô luôn dùng một mặt kiên cường dũng cảm đối diện với người khác, nhưng trong lòng, bản thân cũng sẽ yếu ớt, sẽ chần chừ.

Mà người khiến cô yếu ớt, chính là Tô Tư Doanh.

Không nhớ hồi cấp ba hai người đã tình cờ gặp nhau bao nhiêu lần, cũng không nhớ mỗi ngày sau khi tan học đã bao lần bản thân thành công tìm được Tô Tư Doanh, sau đó đi theo Tô Tư Doanh tới bến xe gần đó... Bạch Dĩ Dung chỉ biết, người bản thân luôn đi theo phía sau này trước giờ chưa từng thật sự nhìn bản thân.

Bố mẹ hai nhà có quen biết có qua lại, nhưng mẹ của Tô Tư Doanh quản con nghiêm, đừng nói có cơ hộ ra ngoài ăn cơm làm quen, chính là có cơ hội ấy, Bạch Dĩ Dung cũng không chắc đã dám đi.

Tình cảm đơn phương cất sâu trong nội tâm ấy, tưởng rằng cả đời này đều phải giấu ở nơi tối tăm, không thể lộ ra một tơ một hào, nhưng vì đối phương thi đại học thất bại lại có cơ hội chuyển biến lớn.

Có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất mà ông trời dành cho cô.

Bạch Dĩ Dung tin tưởng điều này, cuối cùng vào ngày khai giảng đã lấy hết dũng khí, đi về phía bạn học cùng bàn đang yên tĩnh học thuộc lòng.

Nhưng sau khi nói chuyện, cô mới phát hiện, thái độ của đối phương với bản thân không giống như người xa lạ, mà giống như nhìn kẻ địch với oán khí tích tụ đã lau.

Lẽ nào chị ấy phát hiện mình thích chị ấy? Lẽ nào chị ấy cảm nhận có người đi theo sau chị ấy mỗi khi tan học? Bạch Dĩ Dung nghĩ như thế, phát hiện bản thân rất giống b**n th**.

Nhưng đối với cô mà nói, một khi có dũng khí tiến thêm một bước, thì sẽ có gan tiến thêm vô số bước nữa. Cùng lắm thì bản thân sẽ đăng kí nguyện vọng như Tô Tư Doanh, lên đại học tiếp tục theo dõi Tô Tư Doanh từ xa, điều này cũng không quá tệ nếu so với lúc trước, ít nhất lần này Tô Tư Doanh còn nhớ tới bạn cùng bàn của bản thân.

Có kết quả tệ nhất, sẽ có kết quả tốt nhất. Mà hiện tại những thứ cô đạt được, là kết quả tốt nhất.

Thu lại suy nghĩ, Bạch Dĩ Dung nắm lấy tay người bên cạnh, tiếp tục nói: "Em sẽ không tìm chị, nhưng sẽ cố gắng tìm cách giúp chị."

Nghe Bạch Dĩ Dung nói như thế, bỗng Tư Doanh nhớ tới ngày biết mẹ mình ngoại tình, bản thân gục lên người đóa hoa trắng khóc lóc rồi hỏi một câu, cô tin hiện tại câu hỏi này sẽ có đáp án khác với trước kia.

Thế là, Tô Tư Doanh chầm chậm nắm chặt lấy tay Tô Tư Doanh, khẽ hỏi:

"Có một câu hỏi chị từng hỏi em, hiện tại chị muốn đổi cách hỏi để hỏi lại lần nữa. Nếu em yêu một người đàn ông, nhưng bạn gái của người đó là chị... liệu em có ở bên người đàn ông kia nữa không?"
 
Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ
Chương 48


"Đáp án vẫn như cũ." Bạch Dĩ Dung cười lên, "Em sẽ không yêu người đàn ông kia, vì trong mắt em chỉ có chị mà thôi."

Tô Tư Doanh không nhận được câu trả lời thiết thực, đang thất vọng, lại nghe Bạch Dĩ Dung nói: "Nhưng, nếu người đàn ông không phải người tốt, có lẽ em sẽ nghĩ cách để chị lau sáng mắt." Bạch Dĩ Dung nói xong lại cười lên, "Sao lại nghĩ tới chuyện này thế?"

"Không... không có gì, chỉ là..."

Tô Tư Doanh không nói tiếp nữa, đột nhiên rơi nước mắt trong ánh nhìn của đối phương.

Bắt đầu từ khoảnh khắc thích người trước mặt, Tô Tư Doanh liền biết con đường tiếp theo đây khó đi nhường nào, khi hai người xác nhận quan hệ, cô càng ý thức được tương lai sẽ nhận được vô số ánh mắt cùng âm thanh phản đối kì quái.

Cho dù Chúc Tuệ Quân và Hạ Đông biết chuyện này đều không có phản ứng gì, nhưng những người khác thì sao? Bọn họ có thể thấu hiểu tình cảm này như hai người bạn tốt này không?

Cho dù Tô Tư Doanh hiểu được sự yêu thích của Bạch Dĩ Dung dành cho bản thân, cho dù cô được Bạch Dĩ Dung tỏ tình, nhưng từ đầu tới cuối sự bất an vẫn luôn tồn tại trong đáy lòng.

Mà khoảnh khắc này, tình cảm nồng đượm của Bạch Dĩ Dung ở hai đời triệt để bày ra trước mặt, cuối cùng Tô Tư Doanh lấy hết dũng khí, dũng khí để kiên trì tình cảm này cả một đời.

Bạch Dĩ Dung thấy Tô Tư Doanh khóc liền hoảng hốt, sau đó nhanh chóng rút giấy lau mặt cho Tô Tư Doanh. Đầu ngón tay ấm ám lướt qua má, giống như mùa hè năm ngoái cô từng lấy giấy ướt lau mồ hôi cho Tô Tư Doanh. Chỉ là hiện tại, bản thân tiếp xúc với người này không còn phải cẩn thận như xưa nữa.

Vốn tưởng rằng bản thân sẽ luôn đứng trong bóng tối, không ngờ ánh mặt trời lại chiếu lên cơ thể, chiếu sáng mọi thứ như thế.

Máy bay sắp hạ cánh, khóc xong ngủ một giấc, Tô Tư Doanh được dịu dàng đánh thức. Kéo hành lí ra khỏi sân bay, từ xa xa hai người đã nhìn thấy phụ huynh hai bên chờ bên ngoài, hơn nữa sắc mặt có chút căng thẳng.

Đợi tới khi nhìn thấy hai đứa trẻ bình an vô sự, hơn nữa còn thấy cả hai đã chơi vui vẻ, trái tim treo cao của bố Bạch và bố Tô mới hạ xuống.

Đón hai người ở sân bay, hai ông bố dẫn theo con trẻ đi ăn một bữa, sau đó bảo hai đứa trẻ tạm biệt nhau.

Sáng chiều ở chung mất ngày, lần đầu tiên Tô Tư Doanh biết chia xa người yêu là một chuyện buồn bã như vậy. Cho dù ngày mai hai người vẫn có thể hẹn ra ngoài chơi, còn có thể cùng nhau nghiên cứu nguyện vọng, nhưng hiện tại vẫn không nở tách ra.

Về tới nhà, Tô Tư Doanh ngã ra giường, thở một hơi thật dài. Nằm một lúc, cô lật người dậy tìm quà đã mua cho bố, vui vẻ chạy đi tặng quà.

Kì thi đại học cuối cùng cũng kết thúc, đợi đăng kí nguyện vọng xong cô có thể tìm một số công việc sở trường, làm thêm kiếm tiền tiêu vặt. Chỉ đáng tiếc là, đời trước bản thân không có hứng thú với bất động sản hay cổ phiếu, cộng thêm không thông thạo việc đầu tư, chuyện tốt như sau khi trùng sinh đầu tư kiếm một khoản tiền không hề dành cho bản thân.

Nhưng không sao, sau khi trùng sinh đã có Bạch Dĩ Dung, đây chính là ý nghĩa lớn nhất sau khi trùng sinh.

Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau, nhóm bốn người tụ tập ở công viên nghiên cứu nguyện vọng.

Hạ Đông vốn không cần tới, mục tiêu của cậu rất rõ ràng, nếu không với thành tích năm ngoái của cậu hà tất phải học lại? Nhưng Chúc Tuệ Quân muốn bảo cậu tới, cậu đọc tin nhắn của cô nàng gửi tới, vô cùng đáng thương, nên vui vẻ tới chỗ hẹn.

Nói đi cũng nói lại, vì mục tiêu của Hạ Đông rất rõ ràng, nên mục tiêu của Chúc Tuệ Quân cũng rõ ràng hơn nhiều, chí ít đã xác định lựa chọn thành phố nào. Cũng vì vậy chỉ còn Tô Tư Doanh và Bạch Dĩ Dung chưa có mục tiêu rõ ràng với đại học, hai người đều cảm thấy chỉ cần học chung một trường đại học là được, nhưng từ đầu tới cuối lại không biết học trường nào.

Căn cứ theo điểm tính thử và điểm số của các trường đại học ở thủ đô, Chúc Tuệ Quân nhanh chóng xác định được trường đại học điền nguyện vọng. Hạ Đông vẫn luôn nhìn cô nàng lật tài liệu tham khảo nguyện vọng, đợi cô nàng đặt sách xuống, cậu bỗng hỏi: "Ngay cả đại học cũng cùng một thành phố với anh, có phải là có thể..." Ngừng lại giây lát, cậu tiếp tục: "... Đồng ý ở bên anh không?"

Tô Tư Doanh còn đang đọc tài liệu của đại học N nhanh chóng ngẩng đầu, Bạch Dĩ Dung ở bên cạnh ngẩn ra, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Tuệ Quân.

Còn hiện tại, đầu óc nữ chính đã hoàn toàn sập nguồn.

Chúc Tuệ Quân hoang mang nhìn về phía Hạ Đông, trong đầu chỉ có hai vấn đề.

Tôi là ai?

Tôi đang ở đâu?

Có đánh chết cũng không ngờ Hạ Đông lại tỏ tình, vào lúc này, tinh thần của quý cô họ Chúc trở nên hỗn loạn, bị Bạch Dĩ Dung dùng sách đánh một cái mới phản ứng lại.

"Loại... loại bên nhau nào?" Chúc Tuệ Quân run rẩy hỏi.

Hạ Đông bất lực, nắm đấm sau lưng nắm chặt lại cho thấy sự căng thẳng của cậu, "Loại em muốn."

Chúc Tuệ Quân tốt với cậu, ỷ lại cậu, thậm chí rất nhiều hành vi của Chúc Tuệ Quân đều biểu hiện rõ ràng sự yêu thích dành cho cậu đều không phải là giả.

Nhưng, khoảnh khách vừa mở lời, Hạ Đông vẫn hoảng loạn.

Đây không phải cuộc thi, không phải làm đề, học kiến thức là có thể đạt điểm cao, mà là vấn đề tình cảm không có lí lẽ, không có logic. Cho nên, sự tự tin của cậu liền hóa thành căng thẳng cùng thấp thỏm trong khoảnh khắc mở lời.

Tô Tư Doanh thấy Chúc Tuệ Quân im lặng rất lâu, đang định tìm lí do rời đi, để lại cho hai người không gian nói chuyện riêng, nhưng thấy cô gái này bỗng đứng dậy, tay chân loạn xạ nói: "Trong đầu em đã tưởng tượng tới giai đoạn góp gạo thổi cơm chung với anh rồi, anh chắc chắn là kiểu đó sao?"

Bạch Dĩ Dung cười lên, cúi đầu xuống, Tô Tư Doanh cũng mím môi cúi đầu đọc tài liệu.

Có lẽ Hạ Đông cũng không ngờ sức tưởng tượng của cô gái này lại phong phú như thế, liền ngẩn ra, nhanh chóng gật đầu.

"Nếu em bằng lòng thì được hết."

Sau đó, trong sự quan sát của hai chiếc bóng đèn, quý cô Chúc Tuệ Quân nhanh chóng gạt đi vẻ xấu hổ, trực tiếp nhảu lên ôm lấy nam sinh đang đỏ mặt, hô lên: "Nhất ngôn cửu đỉnh!"

Nhóm bốn người biến thành hai cặp, Bạch Dĩ Dung nói người làm chứng cần được mời ăn cơm, Tô Tư Doanh ở bên cạnh phụ họa, biểu thị đồng ý. Chúc Tuệ Quân ôm lấy người bạn trai bản thân luôn ước mơ, nghiến răng nói: "Lúc hai người yêu nhau cũng không có mời ăn cơm!"

"Cho nên tớ mới cố tình chọn tỏ tình buổi tối, hai cậu không có mặt thì không cần mời ăn cơm." Bạch Dĩ Dung mỉm cười, rất dịu dàng.

"Bạch Dĩ Dung, cậu thật sự mưu mô quá đấy!" Chúc Tuệ Quân giận dữ quát lên.

Thật sự không biết xấu hổ... Tô Tư Doanh ở bên cạnh quan sát lặng lẽ nghĩ.

Giày vò một phen, nguyện vọng của hai người còn lại vẫn chưa xác định bốn người quyết định đi ăn cơm làm chứng trước. Buổi chiều, Chúc Tuệ Quân kéo Hạ Đông đi dạo phố, nói muốn vun đắp tình cảm, tránh khi lên đại học không có nhiều cơ hội bên nhau. Thế là nhất thời, chỉ còn hai người Tô Bạch nghiên cứu nguyện vọng.

Thật sự hai người không có yêu cầu gì với đại học, đặc biệt là Tô Tư Doanh, từng học đại học một lần, có nhận thức nhất định về quan hệ của chuyên ngành đại học và sự nghiệp tương lai, chỉ cần môi trường học đường và danh tiếng là được, cô cũng không có ý kiến gì khác.

Cuối cùng hai người dứt khoát tra cứu xem điều kiện kí túc xá của trường nào tốt, căn cứ theo điểm này, cũng coi như lựa chọn được một trường không tệ.

Một phiếu nguyện vọng loại A có thể đăng kí ba trường. Trong trường hợp bình thường có thể điền đủ là tốt nhất. Nhưng Bạch Dĩ Dung và Tô Tư Doanh lo lắng nguyện vọng một xảy ra vấn đề, không thể vào cùng một trường, dứt khoát chỉ điền một trường.

Vì để tránh nguy hiểm, trong phiếu nguyện vọng loại B hai người cũng đăng kí chung một trường, nhưng theo ý của Bạch Dĩ Dung, nguyện vọng của cô chỉ muốn điền một trường, điền thêm một trường vào loại B đơn giản là một chuyện dư thừa.

Vào năm này, vẫn chưa thể lên mạng đăng kí nguyên vọng, phải viết tay. Cũng có thể nói là việc đăng kí nguyện vọng này chắc chắn sẽ qua tay của giáo viên chủ nhiệm, cô Hứa sẽ nhìn thấy lựa chọn của hai người. Nhưng suy nghĩ tới quan hệ của hai gia đình, có lẽ cô Hứa cũng không phản đối chuyện này.

Chỉ là thành tích của bản thân hơi thấp, rõ ràng đã kéo Bạch Dĩ Dung thụt lùi, cũng không biết cô Hứa có trách móc bản thân hay không.

Tô Tư Doanh thở dài, Bạch Dĩ Dung vừa nhìn liền biết cô đang nghĩ gì, lập tức an ủi, bảo cô đừng nghĩ nhiều, nói là con đường tương lai bản thân cô tự quyết định, không phải là bố mẹ quyết định.

Cứ thế, vấn đề nguyện vọng được giải quyết, thời gian sau đó, ngoại trừ đợi kết quả chính là đi làm thêm.

Tháng Sáu tới tháng Bảy, thời gian một tháng, Tô Tư Doanh làm phiên dịch, kiếm đủ tiền mua một chiếc điện thoại di động. Lúc này điện thoại thông minh đã bắt đầu thịnh hành, cô dặn lòng, dùng số tiền này mua một chiếc điện thoại thông minh để dễ liên lạc.

Tô Tư Doanh vô cảm với sản phẩm điện tử, mua chiếc điện thoại này chỉ là để tiện liên lạc với Bạch Dĩ Dung.

Nhưng sau khi mua điện thoại xong, chuyện căng thẳng nhất cũng đã tới.

Giữa tháng Bảy, giấy trúng tuyển bắt đầu được phát.

Khi đi thi Tô Tư Doanh cũng không căng thẳng như vậy, hiện tại ngày nào cũng căng thẳng không thôi, mỗi lần nghe thấy chuông điện thoại đều tưởng rằng giáo viên chủ nhiệm thông báo đi nhận giấy trúng tuyển. Căng thẳng mất ba bốn ngày, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm cũng gọi điện tới.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an, Tô Tư Doanh chạy tới trước nhận giấy thông báo, sau khi nhìn địa chí trên bọc chuyển phát nhanh liền thở phào. Nhưng thở phào được một nửa, cô lại nhớ ra, không biết tình hình giấy thông báo của Bạch Dĩ Dung thế nào, có thể thở phào không?

Cô Hứa nhìn cô vừa thả lỏng vừa căng thẳng, lập tức cười nói: "Yên tâm đi, cháu và Dung Dung đỗ chung một trường, cô vừa thông báo cho con bé rồi."

Cô đã đỗ, cô đã thi đỗ chung một trường đại học với Bạch Dĩ Dung!

Sau khi ra ngoài, việc đầu tiên Tô Tư Doanh làm là gọi điện cho Bạch Dĩ Dung, kết quả điện thoại của đối phương đang bận. Sau khi cúp máy, không tới năm giây sau, đối phương lại gọi điện thoại tới. Hai người hưng phấn nói một lúc, Tô Tư Doanh nghe Bạch Dĩ Dung nói đang trên đường tới trường, liền ngồi trên cầu thang chờ Bạch Dĩ Dung.

Không lâu sau, bên dưới có tiếng bước chân truyền tới, Tô Tư Doanh tưởng là Bạch Dĩ Dung, thò cổ nhìn xuống, kết quả lại nhìn thấy mẹ của Chúc Tuệ Quân.

Cô vội vàng đứng dậy, đợi mẹ Chúc Tuệ Quân đi lên trên: "Cháo chào cô, sao Tuệ Quân không tới ạ?"

"Con bé vừa đi du lịch với chị họ, không kịp về, tôi đi lấy giấy trúng tuyển giúp nó." Mẹ Chúc lịch sự cười với cô, "Nghe Tuệ Quân nói cháu thi không tệ, chúc mừng cháu."

"Cảm ơn cô." Tô Tư Doanh cười cười, nghiêng người nhường đường cho mẹ Chúc, nhưng đối phương đứng ở cầu thanh không di chuyển.

Trong lòng Tô Tư Doanh hiếu kì, đang chần chừ lại nghe đối phương hỏi: "Cháu là con gái của Lưu Lệ à?"

Tô Tư Doanh lập tức ngây ra.

Lưu Lệ là tên mẹ đẻ của cô.

Nhưng tại sao mẹ của Chúc Tuệ Quân lại hỏi bản thân vấn đề này?

Tô Tư Doanh không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ hoang mang gật đầu.

Thấy vậy, mẹ Chúc nói: "Quả nhiên."

Quả nhiên cái gì? Tại sao mẹ Chúc Tuệ Quân biết mẹ mình?

Trong đầu Tô Tư Doanh không có đầu mối, mãi tới khi lại có tiếng bước chân truyền tói, cô mới hoàn hồn hỏi: "Thưa cô, cô quen mẹ cháu ạ?"
 
Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ
Chương 49: Hết


"Cũng coi như quen." Mẹ Chúc quay đầu nhìn thấy người đi lên cầu thang, "Là Tiểu Dung à."

Bạch Dĩ Dung cười híp mắt chào hỏi: "Cháu chào cô."

Tô Tư Doanh bỗng nhớ ra chuyện gì đó, trong lòng đã có suy đoán, nhưng lại cảm thấy chuyện này không quá chân thực. Nghĩ một lúc, cô tạm thời giữ im lặng, theo Bạch Dĩ Dung và mẹ Chúc cùng lên tầng lấy giấy trúng tuyển.

Bạch Dĩ Dung vốn không cần tự tới lấy giấy trúng tuyển, nhưng vừa nghĩ tới Tô Tư Doanh ở đây, có thể chia sẻ niềm vui đỗ chung một trường với nhau, liền nóng lòng muốn tới.

Tô Tư Doanh vui vẻ thì vui vẻ, nhưng trên mặt không chỉ có cảm xúc vui vẻ. Sự thật xác thực là vậy, cô vừa nghĩ tới suy đoán điên rồ của bản thân, liền cảm thấy lòng dạ không quá dễ chịu.

Cuối cùng mẹ Chúc cũng không nói gì, tới cổng trường liền tạm biệt hai người. Cuối cùng biến thành thế giới hai người, Bạch Dĩ Dung sốt ruột xé giấy trúng tuyển ra, vừa nhìn của bản thân vừa hỏi: "Chị là chuyên ngành gì?"

Tô Tư Doanh không nói, nghiêng đầu nhìn về phía đóa hoa trắng đôi cái, liền vui vẻ nói: "Chúng ta cùng chuyên ngành!"

"Tuyệt quá, sau này có thể tự học với nhau rồi." Mặt mày Tô Tư Doanh cong cong, "Trước kia em tưởng rằng chuyện này như thể đang nằm mơ, không ngờ thành sự thật rồi."

Bạch Dĩ Dung nói rất tùy ý, nhưng Tô Tư Doanh lại thấy xót xa.

Ở đời trước, có lẽ Bạch Dĩ Dung luôn ước ao hai người có thể như vậy, nhưng tới cuối cùng...

Tô Tư Doanh không dám nghĩ tiếp.

Trên đường về, vì để chúc mừng thi đỗ cùng một trường, Bạch Dĩ Dung đề nghị đi ăn chung, không phải hai người, mà là hai gia đình. Tô Tư Doanh nghe xong liền thấy hoang mang, rõ ràng trước kia ở chung với cô Hứa chú Bạch rất hòa hợp, nhưng hiện tại cô biến con gái nhà người ta thành bạn gái, chuyện như cùng nhau ăn cơm... cứ cảm thấy giống như phụ huynh hai nhà gặp mặt.

Huống hồ, từ lúc hai người yêu nhau, Tô Tư Doanh không cách nào dùng tâm trạng bình thường để đối diện với bố mẹ đối phương.

Tuy nói tình yêu không có nhiều quy định hay luật lệ, nhưng... cho dù an ủi bản thân thế nào, thì xã hội này vẫn từ chối không tiếp nhận bọn họ ở một mức độ nhất định.

Tô Tư Doanh là người sống lại một lần, ngay cả chuyện li kì này bản thân cũng đã trải, căn bản không sợ đối diện với chất vấn. Chuyện cô luôn sợ hãi chỉ là, có thể bố mẹ Bạch Dĩ Dung và bố Tô sẽ khó xử, sẽ đau lòng vì hai người.

Con đường tương lai còn dài, hai người chỉ vừa mới bước được bước đầu tiên.

Giãy giụa một lúc, cuối cùng Tô Tư Doanh vẫn đáp ứng bạn gái với gương mặt ngập tràn mong chờ, gọi điện hỏi bố Tô. Sau khi nghe máy, được biết con gái phát huy rất tốt, lại có thể học chung trường đại học với bạn thân, bố Tô vui vẻ đáp ứng, vừa cúp máy liền gọi điện cho bố Bạch, bàn việc đi đâu ăn gì.

Bạch Dĩ Dung nhìn Tô Tư Doanh đã cúp máy nhưng vẫn thấp thỏm, cười hỏi: "Sao thế? Phải gặp bố mẹ chồng nên sợ à?"

"Là bố mẹ vợ." Tô Tư Doanh uốn nắn.

Bạch Dĩ Dung cúi đầu cười lên, ngón tay khẽ chạm lên đầu mũi: "Chị có biết chuyện này không thể tranh giành bằng lời nói không?"

Không ở lời nói... Tô Tư Doanh nhanh chóng hiểu ra, mặt mày đỏ lên, nói: "Bạch Dĩ Dung, em có biết xấu hổ không thế?"

"Không xấu hổ." Bạch Dĩ Dung vẫn đang cười, "Dù sao cũng sắp ở chung rồi chị còn xấu hổ gì chứ?"

Bạch Dĩ Dung nói như thế, Tô Tư Doanh nhanh chóng nhớ lại bữa sáng sau ngày hai người tỏ tình, đối phương nghiêm túc hỏi bản thân về vấn đề ở chung. Đáng thương cho bản thân lúc đó còn nghĩ bản thân nghĩ nhiều, hiện tại nhớ lại, rõ ràng Bạch Dĩ Dung lúc đó đang trều đùa bản thân.

Nhưng nói đi cũng nói lại, Tô Tư Doanh không ghét cảm giác này, ngược lại còn có một loại mong chờ khó nói thành lời.

Đương nhiên, có đánh chết Tô Tư Doanh cũng không nói chuyện này với Bạch Dĩ Dung.

Không tiếp tục đắn đo về chuyện này, hai người nắm tay nhau đi ăn kem. Sau khi ra ngoài, phụ huynh hai nhà đã đặt sẵn quán ăn cho buổi tụ tập tối nay, rồi gọi điện cho con gái.

Đã nói hai người về nhà nghỉ ngơi trước, nhưng sau khi Bạch Dĩ Dung đưa Tô Tư Doanh tới nhà, dường như đã quên mất chuyện tối nay còn có thể gặp mặt, sống chết cũng không nỡ rời đi.

Hết cách, Bạch Dĩ Dung vốn dĩ nên về nhà cùng chúc mừng chuyện thi đỗ đại học với người nhà lại mặt dày lên tầng, theo Tô Tư Doanh về nhà, còn nhất quyết muốn ăn trưa chung.

Hôm nay bố Tô được nghỉ ở nhà, thấy bạn con gái tới, lập tức nhiệt tình chào hỏi. Tô Tư Doanh nghe Bạch Dĩ Dung và bố Tô nói chuyện, lặng lẽ vào bếp rửa rau, đợi cô chuẩn bị xong nguyên liệu cho bữa trưa, một lớn một nhỏ trong bếp vẫn đang nói chuyện, hơn nữa còn rất vui vẻ.

Thấy Tô Tư Doanh bận rộn xong quay lại, Bạch Dĩ Dung cười nói: "Vất vả rồi."

Một câu vô cùng đơn giản, nhưng Tô Tư Doanh lại cảm thấy nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, ấp a ấp úng cất lên một câu trước mặt bố mình, "Không có gì."

Ba người trò chuyện một lúc, bố Tô đứng dậy đi nấu cơm, chỉ còn lại hai cô gái ngồi ở phòng khách xem tivi nói chuyện. Xem mãi xem mãi, Bạch Dĩ Dung bỗng nhích tới, nhanh chóng hôn lên mặt Tô Tư Doanh một cái, khiến Tô Tư Doanh suýt chút nữa rơi khỏi sô-pha.

"Em..." Tô Tư Doanh từng nghĩ tới chuyện công khai với bố Tô trong tình huống Bạch Dĩ Dung có thể tiếp nhận, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại.

Nơi bị hôn trên mặt dần đỏ ửng, trong cảm giác xấu hổ còn thấp thoáng một loại hưng phấn khác lạ.

"Muốn hôn chị." Bạch Dĩ Dung thẳng thắn, "Hơn nữa chưa hôn đủ."

Tô Tư Doanh vội vàng che miệng Bạch Dĩ Dung lại, "Em khống chế bản thân chút đi!"

"Được." Bạch Dĩ Dung chớp chớp mắt, "Nhưng sau khi em lên đại học, em không khống chế đâu."

Tô Tư Doanh: "..."

Xin hỏi "khống chế" trong lời của hai người là cùng một loại sao?

Hai người không tiến hành nghiên cứu sâu với chuyện "khống chế", đợi bố Tố nấu cơm xong, ba người náo nhiệt ăn trưa. Tới chiều, cuối cùng Bạch Dĩ Dung lưu luyến không nỡ ra về, kết quả buổi tối vừa vào nhà hàng, cô không chút kiêng dè nhào tới, níu lấy tay Tô Tư Doanh vô cùng thân mật.

Ban đầu Tô Tư Doanh có chút căng thẳng, nhưng trong không khí không có gì khác biệt thường ngày, cũng nhanh chóng thả lỏng.

Bữa cơm này vô cùng vui vẻ, sau khi về tới nhà, Tô Tư Doanh không khỏi nghĩ, nếu tương lai phải thẳng thắn, liệu năm người họ còn có thể hòa hợp ngồi ăn chung bữa tối với nhau không? Hoặc có thể nói là, liệu bọn họ có thể tiếp nhận tình cảm của hai người không?

Có một số chuyện, vừa xa xôi, vừa gần kề.

Ngoài chuyện này, chuyện khiến Tô Tư Doanh ghi nhớ có lẽ chính là về mẹ Chúc. Nhẫn nhịn ba ngày, cuối cùng Tô Tư Doanh không nhịn được nữa, gọi điện thoại hỏi Chúc Tuệ Quân có biết ai tên Lưu Lệ hay không.

Chúc Tuệ Quân bên kia điện thoại sửng sốt, hỏi sao cô lại biết người này.

Tô Tư Doanh có chút bối rối, cuối cùng vẫn nói sự thật. Chúc Tuệ Quân ngây ra, an ủi mấy câu, sau đó nói: "Trước kia không phải em từng nói anh trai em bị bố anh ấy gọi về à, lúc đó chính là vì chuyện của cô Lưu. Anh trai và em cùng mẹ, sau khi bố mẹ ly hôn bố anh ấy vẫn độc thân, gần đây mới kết hôn..."

Sự việc đã sáng tỏ, quả nhiên suy đoán của cô là thật. Tô Tư Doanh thở dài, không cảm thấy chuyện này hỏi bạn học có gì mất mặt, ngược lại trong lòng thả lỏng hơn nhiều.

Ngày tới lấy kết quả, Tô Tư Doanh cảm thấy chắc chắn mẹ mình có quan hệ gì đó với nhà họ Chúc, không ngờ suy đoán này lại đúng tám chín phần. Nghĩ tới sự sợ hãi trên người anh trai không biết xấu hổ của Chúc Tuệ Quân với bố, Tô Tư Doanh bỗng cảm thấy có lẽ mẹ mình tìm được một nơi tốt để gửi gắm.

Tháng Bảy kết thúc trong tâm trạng day dứt cùng cái nóng nực của ngày hè kéo dài. Sang tháng Tám, mọi người bắt đầu chuẩn bị hành lí tới trường đại học, Bạch Dĩ Dung và Tô Tư Doanh đã tính sẵn chuyện thuê trọ bên ngoài, cho nên không cần chuẩn bị quá nhiều đồ. Bố mẹ hai bên không yên tâm nơi con cái mình ở, nên đi tham khảo nơi thuê trọ gần trường cho con, rồi kí hợp đồng thuê nhà. Một ngày trước khi nhập học, hai gia đình lại cùng ngồi lại ăn bữa cơm, bố Tô kéo lấy tay Bạch Dĩ Dung, luôn miệng nhờ chăm sóc đứa con gái ngốc của mình. Cô Hứa bên này cũng kéo lấy Tô Tư Doanh, nói nhìn giúp đứa con gái không thật thà của bản thân, đừng để Bạch Dĩ Dung gây chuyện.

Trong lòng Tô Tư Doanh không phụ, muốn nói bản thân không ngốc, nhưng thấy cô Hứa nói Bạch Dĩ Dung không thật thà, cảm thấy hai người san bằng tỉ số, nhanh chóng cân bẳng lại, mỉm cười đáp ứng cô Hứa.

Bên ngoài hai bên phụ huynh đều chê bai con mình, nhưng sau khi ăn xong về nhà, chưa kịp ngồi xuống, Tô Tư Doanh đã bị bố Hứa kéo đi nói chuyện, nói mãi tới 12 giờ đêm. Nếu không phải lo lắng cho hành trì ngồi tàu hỏa mệt mỏi ngày mai, có lẽ hai bố con còn có thể nói chuyện thâu đêm.

Thật ra bố Tô không nỡ con gái đi xa, đợi con gái lên đại học, gia đình lại chỉ còn lại một mình ông.

Tô Tư Doanh vô cùng xót xa, nhưng cũng không có cách nào. Với chuyện này, điều cô có thể làm chỉ là thường xuyên gọi điện thoại về cho ông, chia sẻ với ông về cuộc sống đại học. Nghĩ như thế, dường như cách làm không liên lạc với người nhà ở đời trước thật sự... rất quá đáng.

Trước khi đi ngủ, nhìn bố Tô ngồi hút thuốc một mình trong phòng khách, Tô Tư Doanh càng muốn khóc lên.

Bố Tô đã cai thuốc nhiều năm, hít một hơi ho mất một lúc, Tô Tư Doanh mím môi đứng trước cửa phòng nhìn bóng lưng bố, đợi ông cảm nhận được ánh mắt quay đầu, cô khẽ nói: "Bố, sau khi con lên đại học, bố không được hút thuốc đâu nhé." Cô ngừng lại giây lát, bổ sung: "Đây là lần cuối cùng."

"Được." Ông cười cười, nói xong liền dập tắt điếu thuốc.

"Sau này ngày nào con cũng gọi điện cho bố."

"Được." Ông cười, "Doanh Doanh mau đi ngủ đi, nếu không sáng mai buồn ngủ khó chịu lắm."

Tô Tư Doanh c*n m** d*** gật đầu, "Bố ngủ ngon."

"Ngủ ngon, bố cũng về phòng ngủ đây." Bố Tô đứng dậy về phòng, nhẹ nhàng tắt đèn.

Phòng khách tối lại, Tô Tư Doanh đứng trước cửa rất lâu, cuối cùng cũng về phòng, đóng cửa lại.

Đời trước phụ lòng hai người, đời này cô nhất định không thể tiếp tục làm tổn thương bọn họ.

Sáng ngày hôm sau thức giấc, quả nhiên Tô Tư Doanh có chút choáng đầu. Không biết bố Tô dậy lúc mấy giờ, đã chuẩn bị xong hành lí và những thứ cần mang theo từ sớm. Thấy con gái ra ngoài, ông lập tức đi chuẩn bị bữa sáng, trên miệng còn lẩm nhẩm: "Không biết lần sau ăn bữa sáng bố nấu là khi nào, sáng nay phải ăn nhiều một chút."

Cảnh tượng khi rời nhà đi học đại học ở đời trước thế nào, Tô Tư Doanh đã không nhớ rõ nữa, nhưng cảnh tượng trước mặt, đủ để cô ghi nhớ cả một đời.

Ăn sáng xong, bố Tô đưa con gái ra bến xe lửa, từ ngoài đã nhìn thấy gia đình Bạch Dĩ Dung đang chờ. Hai bên phụ huynh lại dặn dò nhờ vả hai đứa trẻ một lượt, mãi tới khi thời gian lên xe cận kề, bọn họ mới không nỡ ra về. Trong lòng Tô Tư Doanh càng ngày càng xót xa, Bạch Dĩ Dung ở bên cạnh vuốt tóc cô, "Đừng buồn nữa, sau này chúng ta chăm gọi điện thoại về nhà."

Tô Tư Doanh gật đầu, sau đó đi theo Bạch Dĩ Dung qua cửa soát vé. Giày vò một phen, nửa tiếng sau, hai người hoàn tất mọi chuyện, cuối cùng yên ổn lên xe.

Tiếng động cơ xe lửa tiến về phía trước dần phóng to, phong cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua. Tô Tư Doanh ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, bỗng cảm nhận được có người nắm lấy tay mình đặt bên mình, lập tức quay người.

Ở bên cạnh, khóe môi Bạch Dĩ Dung cong lên, tươi cười nhìn Tô Tư Doanh. Tô Tư Doanh ngẩn ra, sau đó cười lên, lật tay phủ lên mu bàn tay đang nắm lấy tay mình.

Tương lai sau khi trùng sinh của cô mới vừa bắt đầu, trong cuộc đời mới này không có phong ba bão táo, vẫn chỉ là cuộc sống bình thường của người bình thường, nhưng người bên cạnh đã trở thành người chuẩn xác.

Tương lai sẽ thế nào, cho dù có sống lại một lần nhưng Tô Tư Doanh cũng không rõ, cô chỉ biết, trên con đường này cô có thể nắm tay đồng hành cùng người bên cạnh.

Như thế là đủ rồi. Tô Tư Doanh nghĩ.

Một lúc sau, Tô Tư Doanh không chút kiêng dè, dựa đầu lên vai Bạch Dĩ Dung, khẽ nói theo tiết tấu của tiếng tàu hỏa: "Chị phát hiện bản thân càng ngày càng thích em."

Bạch Dĩ Dung không ngờ Tô Tư Doanh đột nhiên nói một câu như thế, ngẩn ra rất lâu, mãi tới khi vành tai trở nên đỏ ửng, cô mới nắm chặt lấy lòng bàn tay, đáp lại: "Em cũng thế."

Người trên vai cười lên, "Trước khi gặp em, cuộc đời của chị rất tệ hại, sau khi gặp em vốn dĩ nên trở nên tệ hại hơn, sau đó mới phát hiện bản thân sai rồi."

"Hả?" Bạch Dĩ Dung khó hiểu.

"Không có gì." Tô Tư Doanh ngẩng dậy khỏi vai Bạch Dĩ Dung, "Lát nữa tới nơi chúng ta đi mua đồ quét dọn, xong về thẳng nhà luôn nhé."

"Về nhà" trong lời Tô Tư Doanh lọt vào tai đối phương một cách vô cùng rõ ràng, Bạch Dĩ Dung nhìn người yêu trước mặt, dường như muốn hôn ngay giữa chốn đông người. Nhẫn nhịn rất lâu, Bạch Dĩ Dung hỏi: "Sao hôm nay chị biết nói chuyện vậy hả?"

"Chẳng phải là vì xa nhà à?" Tô Tư Doanh cười giảo hoạt, "Sau này phải nhờ em chăm sóc chị, chắc chắn phải nói mấy lời nịnh bợ dễ nghe."

"Em yêu cầu cao lắm." Bạch Dĩ Dung nói rất đứng đắn, "Nếu ngày mai chị nịnh bợ không hay bằng hôm nay, ngày mai sẽ không chăm sóc chị nữa."

Tô Tư Doanh giận dỗi, "Sao em không biết xấu hổ vậy chứ?"

"Chị mới biết à?" Người không biết xấu hổ cười rất vui vẻ, "Sau này em còn không biết xấu hổ hơn."

"Em..."

Bạch Dĩ Dung nói hùng hồn như thế, Tô Tư Doanh không tìm được lời nào phản bác.

Nhưng may thay, may mắn vì người này mặt dày, mới có thể giúp bản thân đợi được em ấy.

Hai người đùa giỡn một lúc, đợi khi tàu hỏa tới bến tiếp theo, cuối cùng hai người cũng đùa mệt, dựa vào nhau nghỉ ngơi. Tô Tư Doanh ngồi không thoải mái, điều chỉnh mấy tư thế, cuối cùng vẫn dựa đầu lên vai Bạch Dĩ Dung, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm nhìn góc nghiêng của cô.

Cảm ơn em đã chờ đợi chị nhiều năm như thế.

Tô Tư Doanh khẽ cười lên, nghĩ trong lòng.

Sau này, vẫn phải nhờ em tiếp tục chiếu cố.

***

HẾT.
 
Back
Top Bottom