Đô Thị  Bài Thơ Ngọt Ngào Viết Trao Em

Bài Thơ Ngọt Ngào Viết Trao Em
Chương 60: Ải thích


Cầu thang trường học rốt cuộc cũng không phải là nơi để nói chuyện.

Bách Dịch Nhiên suy nghĩ một lúc, để đảm bảo an toàn, hắn không dẫn Ngu Thư Niên về nhà mình, mà mượn phòng cho khách của nhà Phàn Thiên Vũ.

"Thấy chưa, tôi vẫn rất có ích mà."

Phàn Thiên Vũ nhận được tin nhắn của Ngu Thư Niên mới gọi Bách Dịch Nhiên đến, sau khi lừa được hắn lên lầu, cậu ta cũng không rời đi, mà đứng ở dưới chờ đợi.

Bách Dịch Nhiên nghe vậy liền liếc nhìn cậu ta.

Phàn Thiên Vũ: "!!"

"Ch... chuyện này... chuyện này không thể trách em được..." Phàn Thiên Vũ cố gắng lý luận, người vừa "hi sinh" vì anh em, vừa "bán đứng" anh em như cậu ta lại nói một cách đường đường chính chính: "Em chỉ là làm theo lệnh thôi."

Bách Dịch Nhiên hừ lạnh một tiếng, định mở miệng thì Ngu Thư Niên đã đưa tay ra, ôm lấy gáy hắn, kéo hắn lại, "Là tôi bảo cậu ấy tìm cậu, tìm cậu ấy làm gì?"

Nói xong, cậu quay sang Phàn Thiên Vũ, "Hôm nay cảm ơn cậu."

"Hì hì, không có gì đâu, đây đều là việc tôi nên làm... khụ khụ." Phàn Thiên Vũ cười đến nỗi nói cũng run rẩy, nhờ có Ngu Thư Niên ở đây nên cậu ta mới dám nói như vậy.

Biết hai người có chuyện muốn nói, cậu ta cũng không ở lại phòng cho khách lâu, "Hai người nói chuyện đi, tôi đi chuẩn bị đồ uống cho hai người."

Phàn Thiên Vũ vội vàng đi ra ngoài, đóng cửa lại, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Ngu Thư Niên không cho Bách Dịch Nhiên nhiều thời gian để sắp xếp ngôn từ.

Cậu nghiêng đầu, nhìn Bách Dịch Nhiên, "Nói cho tôi biết đi, đã xảy ra chuyện gì."

Hắn trả lời một cách lảng tránh, Ngu Thư Niên nhíu mày, cậu lại hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Thật ra cũng không có chuyện gì đâu." Bách Dịch Nhiên ngồi cạnh cậu, hắn có chút bối rối, cầm cốc trà trước mặt lên nghịch, "Chỉ là mẹ tôi chạy trốn thôi."

Ngu Thư Niên nhíu mày, "Chạy trốn?"

"Ừm, mẹ tôi bị bệnh tâm thần." Có lẽ câu này thường được dùng để mắng người, nên Bách Dịch Nhiên lại giải thích: "Là bệnh thật, sau khi bố tôi qua đời thì bà ấy trở nên như vậy, có lẽ là bị k*ch th*ch gì đó. Nên tính cách của bà ấy trở nên khắt khe, thường hay chỉ trích người khác, cũng sẽ dùng những thủ đoạn cực đoan để đạt được mục đích của mình."

"Cụ thể là như thế nào thì tôi không tiện nói, chỉ là... hình phạt có trong bộ luật hình sự ấy."

Bách Dịch Nhiên cũng rất bất lực với tình huống này.

"Anh trai tôi mua một hòn đảo, muốn cho bà ấy ở trên đó..." Bách Dịch Nhiên tìm một từ ngữ thích hợp, "An dưỡng tuổi già? Hình như là như vậy, sau đó không lâu trước đây, tôi nhận được tin nhắn của người chăm sóc, nói là mẹ tôi đã đánh ngất bảo vệ và người chăm sóc, bỏ trốn."

"Bà ấy có một số mối quan hệ của bố tôi, cũng không biết là liên lạc với nhau từ lúc nào, tóm lại... đại khái là như vậy."

Ngu Thư Niên mím môi, không hiểu, "Vậy thì liên quan gì đến việc cậu tránh mặt tôi?"

"Bà ấy là một người cực đoan, luôn theo đuổi sự hoàn hảo, sau khi anh trai và chị dâu tôi ở bên nhau, bà ấy cảm thấy sự hoàn hảo tuyệt đối mà bà ấy tạo ra đã bị phá vỡ, nên đã làm ra không ít chuyện. Đồng thời, bà ấy cũng bắt đầu tập trung bồi dưỡng tôi."

Câu nói phía sau nghe có vẻ hơi kỳ lạ.

Bách Dịch Nhiên xoa xoa mũi, "Nếu bà ấy nhìn thấy tôi quá thân thiết với cậu, tôi sợ bà ấy sẽ làm ra chuyện gì đó. Nên tôi không dám gặp cậu."

Ngu Thư Niên ra vẻ đã hiểu gật đầu, "Sự hoàn hảo mà bà ấy tạo ra là ý gì?"

"Cậu có thể hiểu là, một người không có khuyết điểm. Sau khi bố tôi qua đời, tư duy của mẹ tôi trở nên cực đoan, người đầu tiên mà bà ấy bồi dưỡng để trở thành "người hoàn hảo tuyệt đối" là anh trai tôi, nhưng sau khi anh ấy ở bên chị dâu tôi, bà ấy vừa muốn chia rẽ họ, vừa muốn bồi dưỡng tôi."

"Nhưng bà ấy đã không thành công." Bách Dịch Nhiên nói: "Anh trai tôi phát hiện ra ý đồ của bà ấy nên đã đón tôi về nước."

Là "tạo ra", không phải là nuôi dưỡng, chăm sóc.

Cho dù là người bị bệnh tâm thần hay không, tư duy này đặt trên người ai cũng khó mà hiểu được.

Rất khó nói đạo lý với người bị bệnh tâm thần, hơn nữa, người bị bệnh tâm thần này lại là mẹ của hắn.

Nghe giọng điệu cố giữ bình tĩnh của Bách Dịch Nhiên, không hiểu sao Ngu Thư Niên lại cảm thấy khó chịu, như có một sợi dây quấn chặt lấy cậu, bên dưới treo một tảng đá nặng nghìn cân, khiến cậu khó thở, "Vậy vết sẹo trên tay cậu, cũng là do bà ấy "bồi dưỡng" cậu mà ra sao?"

"Sao cả Phàn Thiên Vũ cũng nói cho cậu biết vậy?" Hôm nay Bách Dịch Nhiên mặc áo dài tay, hắn cử động cánh tay qua lớp áo, sau khi phẫu thuật, vết sẹo này đã mờ đi rất nhiều.

Ngu Thư Niên vẫn đang chờ đợi câu trả lời, Bách Dịch Nhiên cũng không biết phải nói như thế nào, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngoại trừ những khóa học do bà ấy sắp xếp ra thì tôi làm bất cứ việc gì cũng là vô ích. Nhưng lúc đó tôi còn nhỏ, cũng không nhận ra mẹ tôi đã thay đổi, nên... tôi vẫn thích chơi bóng rổ. Sau khi phát hiện tôi chơi bóng rổ, bà ấy nói là muốn cho tôi một bài học đáng nhớ."

Căn hầm tối tăm, hẹp hòi, cánh tay bị gãy lại bị bà ấy dùng dao rạch vào.

Mùi máu tanh nồng nặc và tiếng la hét chói tai của mẹ hắn.

...

Ngu Thư Niên khó mà tưởng tượng được trên đời lại có người mẹ như vậy, áp đặt tư tưởng cực đoan của mình lên con cái, muốn "nhào nặn" con trai thành "người hoàn hảo" không tỳ vết như nặn tượng.

"Ơ..." Bách Dịch Nhiên đã không còn cảm giác gì nữa, nhưng nhìn thấy Ngu Thư Niên đỏ hoe mắt, hắn lập tức hoảng hốt, "Tô... cậ... cậu đừng khóc... tôi không sao."

Hắn cử động cánh tay, "Cậu xem, vẫn còn nguyên vẹn đây này."

Bách Dịch Nhiên vẫn giữ vẻ lạc quan, cố ý trêu chọc cậu, "Nếu không phải anh trai tôi kịp thời phát hiện thì bây giờ tôi đã là "Độc cánh đại hiệp" rồi."

Nào ngờ, vừa dứt lời, nước mắt đã lăn dài trên gò má Ngu Thư Niên.

Ngu Thư Niên không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, nhưng sau giọt nước mắt đầu tiên, nước mắt cứ thế tuôn rào.

So với việc khóc lóc ôm sòm thì kiểu khóc lặng lẽ này còn đáng sợ hơn.

"Thôi mà, thôi mà." Bách Dịch Nhiên luống cuống lấy giấy lau nước mắt cho cậu, "Tôi đã nói là không nên nói cho cậu biết rồi mà, đều tại cái miệng ba hoa của Phàn Thiên Vũ cả."

Bách Dịch Nhiên vội vàng dỗ dành cậu, "Tôi nói đùa thôi, mất một cánh tay thì sẽ không hoàn hảo nữa, nếu anh trai tôi không đến thì bà ấy cũng sẽ chữa trị cho tôi mà."

Ngu Thư Niên nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Vậy, cậu sẽ chia tay với tôi vì mẹ cậu sao?"

"Làm sao có thể." Bách Dịch Nhiên kiên quyết phủ nhận, "Bà ấy có đồng ý hay không thì liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là sợ bà ấy phát bệnh rồi làm tổn thương đến cậu."

"Anh trai tôi đã tìm được tung tích của bà ấy rồi, đợi đưa bà ấy trở về bệnh viện tâm thần là được." Bách Dịch Nhiên có chút lúng túng, hắn muốn ôm Ngu Thư Niên vào lòng, nhưng lại không biết làm thế nào, hắn cử động hai tay, cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ vai cậu.

Từ lời nói của Bách Dịch Nhiên, không khó để nhận ra sự kiêng dè đối với người phụ nữ bị bệnh kia, Ngu Thư Niên an ủi: "Dù sao bà ấy cũng chỉ là một bệnh nhân, bị giám sát rồi bỏ trốn thì có thể làm gì được chứ, cậu đừng căng thẳng quá."

Bách Dịch Nhiên cong môi cười, nụ cười có chút gượng gạo, "Bà ấy có thể làm gì chứ..."

Những chuyện bà ấy có thể làm, cậu sẽ không thể nào tưởng tượng được.

"Đừng quan tâm đến bà ấy, cứ coi như bà ấy không tồn tại là được."

Ngu Thư Niên hỏi: "Vậy bà ấy đã đến tìm cậu chưa?"

Bách Dịch Nhiên lắc đầu, "Nhưng bây giờ bà ấy đã cãi nhau với anh trai tôi, lại bị anh ấy đưa vào bệnh viện tâm thần, chắc chắn bà ấy sẽ tránh mặt anh ấy, con bài duy nhất để bà ấy lật ngược thế cờ là tôi, chắc chắn bà ấy sẽ đến tìm tôi, chắc là do người của anh trai tôi theo dõi gắt gao quá nên bà ấy chưa tìm được cơ hội."

Bà ấy đến tìm hắn ngược lại là chuyện tốt.

Gọi người bắt bà ấy trở về hòn đảo, trói lại trên giường bệnh.

Trốn chui trốn nhủi, không biết đang âm mưu chuyện gì.

"Cốc cốc"

Phàn Thiên Vũ gõ cửa, "Tôi vào được không?"

Ngu Thư Niên dụi dụi mắt, hơi nghiêng người sang, "Vào đi."

"Tôi cắt một đĩa hoa quả, dâu tây ngon lắm, hai người thử xem." Phàn Thiên Vũ bưng khay trà vào, "Hai người nói chuyện thế nào rồi?"

Lúc nói chuyện, Phàn Thiên Vũ không ngừng quan sát Bách Dịch Nhiên, không thấy vết thương gì trên mặt hắn, cậu ta thầm nghĩ, sao không đánh nhau nhỉ.

Bách Dịch Nhiên: "..."

Suy nghĩ của mày đã hiện rõ trên mặt rồi kìa.

Chú mèo nhà Phàn Thiên Vũ chui qua khe cửa mà cậu ta chưa kịp đóng, dùng cơ thể đẩy cửa ra, bộ lông bị ép bẹp, sau khi vào phòng, nó lắc lắc bộ lông, chú mèo Chinchilla tròn xoe, xù xì, đáng yêu đi đến bên Ngu Thư Niên, cọ cọ vào chân cậu.

Ngu Thư Niên xoa xoa tai mèo, "Bây giờ cậu ở lớp mấy? Giáo viên lớp cậu đã thông báo ngày mai đến trường chưa?"

"Lớp 6." Phàn Thiên Vũ suy nghĩ một chút, "Hình như chưa thấy thông báo."

Lúc nói chuyện, cậu ta còn lấy điện thoại ra xác nhận, nhóm chat lớp và nhóm chat trên Wechat đều không có thông báo, "Lớp 1 phải trở về trường sao?"

Theo lý thuyết, sau khi thi đại học xong thì sẽ nghỉ hè, chờ ngày nhập học đại học, ai lại bảo quay trở lại lớp học cấp 3 chứ.

Ngu Thư Niên gật đầu, "Cô giáo nói là đã mời các anh chị đã tốt nghiệp đại học, bảo mọi người quay về trường để giao lưu."

Bách Dịch Nhiên dạo này bận rộn đến nỗi không có thời gian để ngủ, cứ mở điện thoại ra là nhắn tin với Ngu Thư Niên, ngoài ra còn phải trao đổi với cảnh sát, nào có thời gian để xem thông báo trong nhóm.

Ngu Thư Niên: "Nếu cậu thấy hứng thú thì có thể đi cùng."

Phàn Thiên Vũ liền xua tay, "Vất vả lắm mới chờ được đến lúc thi đại học xong, bây giờ tôi mà quay trở lại trường, nhìn thấy cái bảng hiệu ở cổng trường là tôi đã run lẩy bẩy rồi."

Giai đoạn nước rút cuối cùng khiến đầu óc cậu ta căng thẳng quá độ, bây giờ vẫn chưa hoàn hồn, nhất định sẽ không bước chân vào trường nữa.

Chú mèo Chinchilla đuổi theo tay Ngu Thư Niên lăn lộn trên sàn nhà, quay đầu sang cọ cọ vào người Bách Dịch Nhiên, ngẩng đầu lên, chờ hắn v**t v*.

Bách Dịch Nhiên dùng ngón tay chạm vào trán nó, không chịu xoa đầu nó.

Phàn Thiên Vũ nhìn thấy vậy liền giật mình, vội vàng bế mèo lên, "Anh Bách, không phải anh bị dị ứng lông mèo sao? Anh có thể chạm vào mèo à?"

Dị ứng lông mèo?

Ngu Thư Niên nghe vậy cũng không khỏi quay sang nhìn.

"Tao chỉ bị dị ứng nhẹ thôi, không phải chạm vào là chết, tất nhiên là có thể chạm vào." Bách Dịch Nhiên lấy khăn ướt lau tay.

Dị ứng lông mèo cũng không ảnh hưởng đến việc hắn thích mèo.

Ngu Thư Niên nhìn hắn chơi đùa với mèo, không khỏi nhớ đến lần trước, Coffee từ khu nhà ở của giáo viên đuổi theo mèo lưu lạc ra ngoài đánh nhau, cậu tìm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy nó được Bách Dịch Nhiên ôm trong lòng trên sân vận động.

Lúc lau tay, hắn tiện tay kéo tay áo lên, trên cổ tay xuất hiện những nốt đỏ.

Ngu Thư Niên nhíu mày, "Cái này mà gọi là dị ứng nhẹ sao?"

"Không sao, lát nữa không chạm vào là hết." Bách Dịch Nhiên rõ ràng là đã quen, hắn thản nhiên buông tay áo xuống, tiện tay nắm lấy tay Ngu Thư Niên.

Ngu Thư Niên ngẩn người, cũng không rút tay lại, chỉ là không nhịn được mà nói thêm một câu: "Cậu bị dị ứng lông mèo mà lúc đó còn giúp tôi bắt mèo."

Lúc cậu tìm thấy thì Coffee vẫn đang lăn lộn trên đùi Bách Dịch Nhiên.

Bách Dịch Nhiên cười nói: "Đó là mèo của cậu mà, tối muộn như vậy mà nó chạy ra ngoài, cậu lại không ở đây, người khác nhìn thấy là mèo Ragdoll chắc chắn sẽ bắt về nuôi, cậu chắc phải tìm đến nửa đêm, tôi tất nhiên phải giúp cậu bắt nó lại rồi."

Ngu Thư Niên nghe vậy liền ngẩn người, cậu nhạy bén nhận ra điều gì đó sai sai.

Đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Bách Dịch Nhiên, nhịp tim cậu dần đập nhanh hơn, một suy đoán vô lý nhưng lại có lý nảy ra trong đầu cậu.

Ngu Thư Niên muốn nói lại thôi, nhưng nghĩ đến Phàn Thiên Vũ đang ở trong phòng, cậu do dự một chút rồi quyết định không nói gì cả.

- --

Lời tác giả:

Hôm nay chỉ có một chương~

【Lý do của Tiểu Bách đã được nói ra 1%, còn lại lý do quan trọng nhất thì chưa được nói, chương sau sẽ được tiết lộ, đừng nóng vội, chụt chụt. Ngày mai hoặc là ngày kia sẽ hoàn thành truyện】

Chúc các bạn ngủ ngon, ngủ sớm, yêu thương tất cả mọi người.
 
Bài Thơ Ngọt Ngào Viết Trao Em
Chương 61: Là dao


Bách Dịch Nhiên thấy cậu không nói gì, liền quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Ngu Thư Niên lắc đầu, vẫn không nói gì cả.

Phàn Thiên Vũ vừa v**t v* mèo, vừa hỏi: "Học sinh giỏi, cậu chọn trường đại học nào rồi?"

Thông thường thì sau khi có kết quả thi đại học mới đăng ký nguyện vọng, nhưng Ngu Thư Niên chắc chắn là khác với họ.

Một số trường đại học sẽ biết điểm thi của học sinh sớm hơn chính bản thân các em ấy, sau đó sẽ tiên phóng tay "giành giật" nhân tài.

Thậm chí có trường đại học vì muốn "giành giật" nhân tài mà đã bắt đầu gửi thư nhập học.

"Với thành tích của cậu thì chắc chắn có thể thi đỗ vào đại học Minh, đại học Khoa học và Công nghệ, đại học Thanh Hoa, đại học A đúng không?" Phàn Thiên Vũ bấm ngón tay đếm những trường đại học danh tiếng trong nước, "À đúng rồi, học sinh giỏi, cậu có đi du học không? Nước ngoài cũng có rất nhiều trường đại học danh tiếng đấy."

Ngu Thư Niên đang suy nghĩ, nghe vậy, cậu thản nhiên đáp: "Không."

"Đi du học làm gì, tất nhiên là phải thi vào đại học Thanh Hoa rồi." Bách Dịch Nhiên nắm lấy tay Ngu Thư Niên, chơi đùa với những ngón tay của cậu, "Đại học Thanh Hoa có nhiều dự án thực nghiệm, vào đó có thể trực tiếp tham gia khóa học của giáo sư, rất phù hợp."

Đại học Thanh Hoa là lựa chọn của Ngu Thư Niên ở kiếp trước, còn kiếp này sẽ thi vào trường nào thì cho đến bây giờ, Ngu Thư Niên vẫn chưa có đáp án.

Nghe giọng điệu chắc chắn của Bách Dịch Nhiên, ánh mắt Ngu Thư Niên hơi lơ lửng, nghĩ lại, vừa nãy đã nhắc đến thực nghiệm, cậu bèn tiện miệng nói: "Ừm, đại học Thanh Hoa có một dự án D-cxa..."

Ngừng một chút, cậu như không nhớ rõ tên của dự án, cậu quay sang, nhờ Bách Dịch Nhiên: "Dự án đó tên là gì nhỉ? Chính là dự án mà tôi định tham gia của giáo sư kia."

Bách Dịch Nhiên lại nhớ rất rõ, "D-cxamne730 thì phải."

Ngay khi giọng nói của hắn vừa dứt, Ngu Thư Niên nín thở, ngón tay cậu không kiểm soát được mà siết chặt lại, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt thành quyền.

Phàn Thiên Vũ không biết gì về tên thực nghiệm, dự án thực nghiệm, nghe hai người nói chuyện, cậu ta cũng không hiểu, cậu ta vừa ăn hoa quả vừa nói, đĩa hoa quả được mang lên đã bị cậu ta ăn hết phân nửa.

Bách Dịch Nhiên luôn chú ý đến Ngu Thư Niên, một chút thay đổi nhỏ trong cảm xúc của cậu đều lọt vào mắt hắn, hắn nắm lấy tay Ngu Thư Niên, xoa nhẹ.

"Ùng ùng"

Chiếc điện thoại được đặt tùy ý trên bàn từ lúc bước vào phòng rung lên hai tiếng.

Tin nhắn trên màn hình thoáng qua.

Bách Dịch Nhiên vội vàng cầm điện thoại lên, nhìn thấy hai chữ ngắn gọn trong tin nhắn: [Bắt được rồi], hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Mối lo lắng trong lòng hắn cuối cùng cũng được giải tỏa.

Ngu Thư Niên vẫn chưa hoàn hồn từ nhận thức vừa nãy, thấy vậy, cậu ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt để hỏi hắn.

Bách Dịch Nhiên gật đầu.

Có nghĩa là mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.

Không còn phải lo lắng bà ấy sẽ đột nhiên xuất hiện phát điên nữa, thần kinh căng thẳng của Bách Dịch Nhiên trong suốt thời gian qua cuối cùng cũng được thư giãn.

Ngu Thư Niên đứng dậy, nói: "Đến nhà tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Hả?" Bách Dịch Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu lên, Phàn Thiên Vũ thấy tình hình không ổn, lặng lẽ rụt người lại, giảm bớt sự hiện diện của bản thân, ngay cả lúc ăn hoa quả cũng không dám nhai to.

Tuy rằng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Bách Dịch Nhiên vẫn đi theo cậu, hắn nói: "Được."

- --

Trên đường về nhà, Ngu Thư Niên vẫn luôn im lặng, vành mắt đỏ hoe sau khi khóc vẫn chưa hết sưng.

Bách Dịch Nhiên không quen với bầu không khí yên tĩnh, trống rỗng trong không gian chật hẹp này.

Sự im lặng này kéo dài cho đến khi bọn họ về đến nhà.

Cửa vừa đóng lại, Bách Dịch Nhiên mò mẫm tìm công tắc đèn trên tường, "Công tắc đèn ở..."

"Cậu quay về từ lúc nào?"

Lời nói của Ngu Thư Niên cắt ngang lời hắn.

Câu hỏi bất ngờ khiến Bách Dịch Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, hắn theo bản năng hỏi lại: "Cái gì?"

"Cũng là vì vụ tai nạn xe kia sao?"

...

Bách Dịch Nhiên há hốc mồm, tay vẫn đang chống lên tường, quên cả bật đèn, tâm trí trống rỗng, hắn ngơ ngác hỏi: "Cậu cũng..."

Ngu Thư Niên không hối thúc, kiên nhẫn chờ hắn tiêu hóa.

Một lúc lâu sau, Bách Dịch Nhiên mới nói: "Sao cậu lại đoán ra tôi là...?"

"Coffee là do mẹ tôi vội vàng đi du lịch, không có chỗ để gửi nên mới tạm thời đưa đến khu nhà ở của giáo viên. Ở trường, ngoài tôi ra thì sẽ không có ai biết đó là mèo của tôi."

Đây chỉ là một suy đoán, một dẫn chứng cho sự nghi ngờ của cậu.

"Còn có dự án thực nghiệm mà tôi đã nói."

"Thực ra, tạm thời vẫn chưa thể gọi là thực nghiệm, bởi vì ý tưởng của dự án này còn chưa được đề xuất, thời gian thực hiện cũng phải là tương lai." Ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ chiếu xuống, bóng tối che khuất nửa khuôn mặt Ngu Thư Niên, giọng nói của cậu trầm lắng nhưng lại có chút run rẩy, "Chính là tính từ bây giờ, hai năm nữa."

Mới có ý tưởng, phòng thí nghiệm mới được thành lập.

Bách Dịch Nhiên hiện tại không nên biết chuyện này.

Ngu Thư Niên dựa người vào cửa, "Lúc trước, cậu chỉ nói về mẹ cậu, nhưng lại luôn nói nửa chừng, cậu không nói cậu đang sợ điều gì, những chuyện mà cậu đã kể cũng không thể khiến cậu tránh mặt tôi."

"Vậy thì... rốt cuộc cậu đang sợ điều gì? Chỉ là một người bị bệnh tâm thần bỏ trốn, có gì đáng sợ chứ?"

Đầu ngón tay cậu cắm chặt vào lòng bàn tay, cơn đau nhói giúp cậu giữ bình tĩnh.

Cậu cứ lặp đi lặp lại động tác nắm tay rồi lại buông ra, Bách Dịch Nhiên như đã quyết định điều gì đó trong lúc điều chỉnh hơi thở, hắn xoay người lại, "Kiếp trước, bà ấy thuê người lái xe tông chết anh trai tôi, sau đó lại g**t ch*t chị dâu tôi trong đám tang của anh ấy."

Đồng tử Ngu Thư Niên co rụt lại, Bách Dịch Nhiên còn chưa nói hết câu, cậu đã hiểu ra.

"Giữa chúng tôi đã xảy ra rất nhiều chuyện. Bà ấy suýt chết vài lần, coi tôi như là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, tôi đã từ chối gặp bà ấy."

Bách Dịch Nhiên ngừng một chút, "Vào ngày tôi xem mắt với cậu, bà ấy đã nhìn thấy. Bà ấy cướp chiếc xe đang dỡ hàng bên đường..."

Nói đến đây, Bách Dịch Nhiên nhắm mắt lại, trong khoảng thời gian biết Mạnh Hằng bỏ trốn ở kiếp này, cứ nhắm mắt lại là trong đầu hắn liền hiện lên hình ảnh chiếc xe hàng lao tới và khuôn mặt dữ tợn của Mạnh Hằng.

"Lúc đó lại gần kỳ thi đại học."

"Tôi muốn đợi đến khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi mới nói cho cậu biết."

Hơn nữa, chuyện trùng sinh quá kỳ lạ, cũng không thể nói rõ ràng trong vài câu.

Điều mà Bách Dịch Nhiên lo sợ chưa bao giờ là Mạnh Tranh, mà là sợ Mạnh Tranh trong lúc quá khích sẽ làm tổn thương đến Ngu Thư Niên.

Không thể nói đạo lý với một kẻ điên.

Bách Dịch Nhiên nhất định sẽ không để bi kịch của kiếp trước lặp lại.

Ký ức của Ngu Thư Niên về kiếp trước chỉ dừng lại ở vài giây trước khi bất tỉnh trong vụ tai nạn xe, nhưng hình như Bách Dịch Nhiên...

"Sao cậu lại biết nhiều như vậy?"

Bách Dịch Nhiên: "Tôi... tôi nghe thấy lúc đang cấp cứu."

Trong giây phút sinh tử.

Chiếc giường bệnh trong bệnh viện được đẩy vội vã qua dòng người.

"Thật là đáng thương."

"Bị tông thành ra này, haizz, tài xế kia thật là tội lỗi."

"Đừng nhắc đến nữa. Tài xế cũng chết rồi, nghe nói là cướp xe của người ta, rồi lao thẳng vào bức tường, không dừng lại, nghe nói còn là một ngôi sao đã giải nghệ, hình như tên là Mạnh Tranh?"

"Hả? Vậy thì chủ xe kia đen đủ đường rồi."

"Ai nói không phải đâu."

...

Bách Dịch Nhiên nhắm mắt lại, xua tan ký ức kia, nhưng bên tai hắn như vang lên âm thanh vô hạn, muốn kéo hắn trở về ngày hôm đó.

Ngu Thư Niên nghe đến chỗ cấp cứu, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Bách Dịch Nhiên hắng giọng, cố gắng nói với giọng điệu bình thản: "Sau đó thì tôi trở về rồi."

Có lẽ là vì quá hiểu rõ nên khi nghe Bách Dịch Nhiên nói như vậy, cậu liền nhận ra Bách Dịch Nhiên đã bỏ qua một phần ở giữa.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu.

Bách Dịch Nhiên là người đầu tiên dời mắt, "Sau... sau khi biết tin cậu cấp cứu thất bại, tôi đã... rút ống thở."

Ngu Thư Niên há hốc mồm, cảm giác như khó thở.

Cậu khó mà tưởng tượng được tình huống lúc đó.

Kiếp trước, anh trai và chị dâu qua đời, người mẹ phát điên bị giam giữ, Bách Dịch Nhiên vất vả lắm mới giải quyết xong mọi chuyện, hắn mới lấy hết can đảm để tham gia buổi xem mắt đó.

Mạnh Tranh gây tai nạn xe, khiến cậu thân tàn ma dại, Bách Dịch Nhiên thậm chí còn không có cơ hội để trả thù.

Cái chết của cậu là giọt nước tràn ly đối với hắn.

Tâm trạng của hắn lúc đó, Ngu Thư Niên không thể nào tưởng tượng được.

Có lẽ chính bản thân Bách Dịch Nhiên cũng không thể diễn tả được.

Hạt giống gieo trên mảnh đất cằn cỗi, còn chưa kịp nảy mầm đã bị nhổ bỏ, đốt cháy, từ đó trở thành mảnh đất chết.

Bách Dịch Nhiên đã tự mình đánh mất cơ hội sống cuối cùng trong tâm trạng nào?

Ngu Thư Niên thở hắt ra, đưa tay ra, ôm lấy Bách Dịch Nhiên, vùi mặt vào cổ hắn.

Bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim cậu, cơn đau buốt khiến cậu nói cũng nghẹn ngào.

Nước mắt làm ướt cổ áo hắn, trái tim cậu đập thình thịch trên lồng ngực hắn.

Bách Dịch Nhiên ôm lấy cậu, tay hắn vỗ nhẹ lên lưng Ngu Thư Niên, muốn an ủi nhưng lại không biết phải nói gì.

"Tại sao kiếp trước cậu không tìm tôi?" Ngu Thư Niên bình tĩnh lại, "Lúc còn học cấp 3."

Hắn lén lút làm nhiều chuyện như vậy, nhưng lại không dám đứng trước mặt cậu lấy một lần.

Bách Dịch Nhiên xoắn xoắn vạt áo của cậu, "Không dám... Cậu xuất sắc như vậy, tôi chỉ là một học sinh kém, sao dám đến gần cậu. Hơn nữa, tôi cũng không biết cậu thích con trai hay con gái."

Yêu thầm là chuyện của một người.

Ở một nơi khuất nẻo, Bách Dịch Nhiên đầy nỗi băn khoăn.

Ngu Thư Niên không hỏi lý do ở kiếp trước, cậu quan tâm đến kiếp này hơn, "Vậy còn kiếp này? Cậu biết tôi sẽ đi xem mắt, tại sao không đến tìm tôi trước?"

Bách Dịch Nhiên không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu từng nghe nói đến hiệu ứng con bướm chưa?"

Ánh mắt Ngu Thư Niên khẽ động, "Cậu..."

"Tôi sợ sự hiện diện của tôi sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cậu, cậu có tương lai rộng mở, nếu như vì tôi... tôi chẳng phải là kẻ tội đồ hay sao."

Bách Dịch Nhiên không dám cược 1%.

Cho dù chỉ có 1% khả năng thay đổi số phận.

Nhưng 1% này lại đánh đổi bằng tương lai của Ngu Thư Niên.

Bách Dịch Nhiên sao dám manh động.

Hơn nữa...

Nếu như thay đổi có thể sẽ xảy ra sự cố, nếu như hắn không làm gì cả thì trong tương lai không xa, họ vẫn sẽ gặp lại nhau.

Bách Dịch Nhiên cong môi, "Tôi không cần phải làm gì cả, chỉ cần làm theo những gì mình đã làm ở kiếp trước, từng bước, từng bước một."

"Rốt cuộc chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau."

"Tôi đợi được."

Ngu Thư Niên nghẹn ngào, không nói nên lời, Bách Dịch Nhiên ngược lại bình tĩnh lại, an ủi cậu, "Trước kia tôi có đọc một cuốn sách, trong sách có một câu nói rằng, nếu bạn đến vào lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ tôi đã bắt đầu cảm thấy hạnh phúc. Càng gần đến giờ, tôi càng cảm thấy hạnh phúc."

"Cậu thấy không, tôi biết trước rằng sau này chúng ta sẽ xem mắt, gặp nhau, tôi đã có thể cảm thấy hạnh phúc từ rất lâu rồi, cậu không biết tôi vui mừng nhường nào đâu."

"Hơn nữa, chúng ta đã quen biết nhau, nếu như vẫn theo diễn biến của kiếp trước. Vậy thì tôi có thể chờ đợi đến lần xem mắt sau này của chúng ta, lúc gặp mặt sẽ không phải nói "xin chào", mà là "lâu rồi không gặp"."

- --

Lời tác giả:

【"Nếu bạn đến vào lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ tôi đã bắt đầu cảm thấy hạnh phúc. Càng gần đến giờ, tôi càng cảm thấy hạnh phúc."】← Trích từ "Hoàng tử bé".
 
Bài Thơ Ngọt Ngào Viết Trao Em
Chương 62: Kết thúc


Giọng điệu bình thản nhưng lại rất dịu dàng, như đang vẽ ra bức tranh trong đầu.

Nghe hắn nói vậy, Ngu Thư Niên không khỏi nghẹn ngào, cậu nhìn thấy nụ cười trên mặt Bách Dịch Nhiên qua lớp nước mắt mờ ảo, không khỏi nhẹ giọng nói: "Đồ ngốc."

Bách Dịch Nhiên cúi đầu xuống, dùng tay áo lau đi nước mắt trên gò má cậu, "Cậu mắng tôi, sao tự mình lại khóc nhiều như vậy?"

Ngu Thư Niên tránh tay hắn, vùi mặt vào lòng hắn.

Hành lang cách xa cửa sổ, gần cửa ra vào và cầu thang, cửa vừa đóng lại, ánh sáng trong nhà lập tức tối đi.

Theo ánh trăng trên cao, ánh trăng trắng bạc chiếu xuống, hành lang lại càng tối hơn.

Bách Dịch Nhiên ôm cậu vào lòng, dỗ dành một lúc.

Ngu Thư Niên sau khi bình tĩnh lại trở nên im lặng, cậu để Bách Dịch Nhiên dẫn mình đi, từng bước, từng bước một quay trở về phòng ngủ.

Bách Dịch Nhiên mò mẫm điện thoại, "Nhà cậu có thứ gì để chườm nóng không?"

Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói: "Cậu ghi địa chỉ cho tôi, tôi mua mấy cái mặt nạ mắt chườm nóng gì đó."

Nhìn phần mềm giao đồ ăn trên màn hình điện thoại, Ngu Thư Niên không ghi địa chỉ, "Mua mặt nạ mắt làm gì?"

"Chườm nóng chứ làm gì." Bách Dịch Nhiên dùng tay ước lượng, "Không chườm nóng, ngủ một giấc dậy sẽ rất khó chịu."

"Không sao, không cần mua những thứ đó đâu." Ngu Thư Niên tắt màn hình điện thoại, đặt lên bàn cạnh giường, "Nghỉ ngơi sớm đi, mắt cậu thâm quầng hết rồi kìa."

"Thật hay giả?" Bách Dịch Nhiên ngạc nhiên nhìn vào gương, hắn khá là quan tâm đến hình ảnh hiện tại của mình, hắn dùng tay xoa xoa vùng da quanh mắt, "Không có mà, vẫn bình thường, cậu xem này."

Để chứng minh lời nói của mình, hắn còn cố ý tiến lại gần, để Ngu Thư Niên nhìn cho rõ.

Nhận ra Ngu Thư Niên thật sự đang nhìn mình, hắn lại lặng lẽ lùi về sau, "Khô... không có quầng thâm."

Ngu Thư Niên giơ tay lên, giả vờ định đánh hắn, sau đó lại chuyển hướng, véo má hắn, "Mắt cậu đỏ ngầu hết rồi, mấy hôm nay ngủ không ngon à?"

Bách Dịch Nhiên hít hà một tiếng, lúc Ngu Thư Niên buông tay thì hắn lại cười, nói một cách mơ hồ: "Cũng tạm được, tôi ngủ không ngon từ lâu rồi."

Thực ra, ban đầu là ngủ không yên, hay mơ, sau đó là ngủ một lúc lại thức dậy, không thể nói là ngủ không ngon, mà là gần như không ngủ.

Bách Dịch Nhiên không quan tâm đến những chuyện này, không mua được mặt nạ mắt hơi nước, hắn bèn lật người xuống giường, nói: "Tôi đi luộc hai quả trứng."

"Cậu đói à?" Ngu Thư Niên cũng đứng dậy, "Tôi gọi đồ ăn ngoài nhé."

"Không cần đâu. Để tôi làm cho." Bách Dịch Nhiên rửa sạch trứng, quay đầu lại, hỏi: "Cậu có đói không?"

Ngu Thư Niên lắc đầu.

Có lẽ tâm trạng buồn bã khiến cho cậu ăn không ngon.

"Sao vẫn không vui vậy?" Bách Dịch Nhiên cong ngón tay, cọ cọ vào má cậu, "Vui lên đi. Dù sao thì chúng ta vẫn còn ở đây mà, phải không?"

Ngu Thư Niên ngẩng đầu lên, nhìn Bách Dịch Nhiên, hắn vẫn là một chàng trai lạc quan, vui vẻ, cậu nhẹ giọng đáp: "Ừm."

Chúng ta vẫn còn ở đây.

...

Những quả trứng đang được luộc trong nồi theo nhiệt độ của nước lăn tròn trong nồi, phát ra tiếng "ục ục".

Nhìn thấy gần chín rồi, Bách Dịch Nhiên vớt trứng ra, nhúng vào nước lạnh, bóc vỏ, nhưng lại không ăn ngay mà bọc bằng một lớp giấy ăn.

Ngu Thư Niên không hiểu, "Cậu đang làm gì vậy?"

"Cái này cậu không hiểu đâu." Bách Dịch Nhiên bọc hai lớp giấy, lớp bên ngoài không bị thấm nước, hắn nghiêm túc nói với Ngu Thư Niên: "Nhắm mắt lại, tôi biểu diễn ảo thuật cho cậu xem."

Ảo thuật?

Mặc dù Ngu Thư Niên không nghĩ rằng trứng luộc có liên quan gì đến ảo thuật, nhưng nghe Bách Dịch Nhiên nói như vậy, cậu vẫn nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, cậu cảm nhận được hơi ấm từ quả trứng được bọc bằng giấy ăn áp vào mắt.

Gần như theo bản năng, mắt Ngu Thư Niên giật giật.

Bách Dịch Nhiên cứ tưởng cậu sắp mở mắt ra, hắn vội vàng nói: "Đừng mở mắt, đừng mở mắt vội."

"Ngày mai còn phải đến lớp, 90% là sẽ chụp ảnh chung, không thể để mắt sưng húp mà đến lớp được." Bách Dịch Nhiên chuẩn bị trước để phòng hờ.

Ảnh tốt nghiệp vẫn chưa chụp, nhưng trước khi chụp ảnh tốt nghiệp, ngày mai giáo viên tổ chức mọi người trở về trường, chắc chắn là sẽ có người lấy điện thoại ra chụp ảnh lưu niệm.

Quan trọng nhất là, Ngu Thư Niên rất được yêu mến trong lớp, cậu luôn giúp đỡ các bạn học giải đáp thắc mắc, có lúc còn chủ động chia sẻ cách giải bài tập khó cho mọi người tham khảo.

Đến lúc chụp ảnh chung, không biết Ngu Thư Niên sẽ xuất hiện trong điện thoại của bao nhiêu người, nhất định không thể để mắt cậu sưng húp được.

Nhiệt độ của quả trứng được bọc qua hai lớp giấy ăn rất vừa phải, Bách Dịch Nhiên ban đầu chỉ nhẹ nhàng áp vào, sau đó mới dùng lòng bàn tay lăn trứng qua lại.

"Có đau không?"

Ngu Thư Niên định lắc đầu, nhưng lại nhớ ra mình đang được chườm nóng, "Không đau."

"Bây giờ tôi xử lý chuyện chườm nóng, chườm lạnh này thành thạo lắm rồi. Nếu như có công việc chuyên trách việc này thì ngoài tôi ra thì không ai làm được." Bách Dịch Nhiên tự tin nói, lần trước, Ngu Thư Niên bị thương tay, hắn đã bù đắp kiến thức liên quan, hỏi không biết bao nhiêu bác sĩ, thậm chí còn đăng ký khám ở khoa Chấn thương chỉnh hình, hỏi về việc xoa bóp.

Hắn chưa bao giờ chú tâm học bài như vậy.

Nước trong nồi vẫn đang bốc hơi nóng.

Cửa sổ nhà bếp không được mở, hơi nóng không thoát ra ngoài được, nhiệt độ trong nhà ngày càng tăng cao.

Ngu Thư Niên dựa vào bên cạnh bếp, hơi ngửa người ra sau để Bách Dịch Nhiên tiện chườm nóng.

Đèn chính tỏa ra ánh sáng vàng cam ấm áp, tạo nên bầu không khí dịu dàng, yên bình.

Động tác trên tay Bách Dịch Nhiên dần chậm lại, ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi mỏng khẽ mím chặt của Ngu Thư Niên, hơi thở của hắn hơi ngừng lại, trong vô thức, hắn cúi người xuống.

Ngu Thư Niên nhắm mắt lại, dường như cảm nhận được điều gì đó, hàng mi cậu run nhẹ, nhưng lại không mở mắt, những ngón tay đang nắm lấy vạt áo Bách Dịch Nhiên siết chặt, cậu hơi ngẩng đầu lên, chậm rãi tiến gần hắn.

Đêm khuya thanh vắng.

Trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, ánh trăng bạc chiếu xuống bệ cửa sổ, xuyên qua lớp kính, lan tỏa khắp căn phòng.

Cánh tay đang ôm eo Ngu Thư Niên chậm rãi siết chặt, lòng bàn tay áp vào eo cậu, đầu ngón tay hắn vô thức m*n tr*n.

Hơi thở của hai người càng lúc càng dồn dập.

Họ hôn nhau dưới ánh trăng.

...

Không biết đã qua bao lâu.

Lúc tách ra, Ngu Thư Niên mím môi, cơn đau nhói thoáng qua khiến cậu khựng lại.

Nhịp tim cậu vẫn chưa bình tĩnh lại thì bỗng nghe thấy Bách Dịch Nhiên hỏi: "Lúc trước tôi chưa kịp hỏi."

"Hửm?"

Bách Dịch Nhiên bỗng dưng căng thẳng, hắn hắng giọng, "Sao cậu không đeo dây chuyền mà tôi tặng?"

Thời gian này, không gian này.

Câu hỏi của Bách Dịch Nhiên nghe thật kỳ lạ.

Khiến người ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngu Thư Niên nghe vậy liền ngẩn người, sau đó cậu lấy dây chuyền từ trong túi ra, "Lúc thi đại học tôi đã cất nó đi rồi."

Sau khi thi xong lại xảy ra hàng loạt chuyện, khiến cậu quên bẵng việc dây chuyền.

Ngu Thư Niên hỏi: "Sao vậy?"

"Ừm..." Bách Dịch Nhiên nhận lấy dây chuyền từ tay Ngu Thư Niên, đeo lên cho cậu.

Lúc Ngu Thư Niên cúi đầu, Bách Dịch Nhiên dùng ngón tay cái ấn nhẹ vào mặt dây chuyền, "cạch" một tiếng, hắn lấy thứ gì đó ra khỏi mặt dây chuyền.

"Lúc trước tôi chưa kịp hỏi." Hắn cầm thứ đó trong tay, dùng ngón tay m*n tr*n, hắn bình tĩnh lại, như để tự cổ vũ bản thân, hắn nắm tay lại rồi buông ra, "Cậu có thể ở bên tôi, làm bạn trai của tôi không?"

Chiếc nhẫn bạc được khắc hình hoa hồng gai.

Dưới ánh trăng, hoa văn được khắc trên nhẫn hiện lên màu đỏ nhạt, hình hoa hồng uốn lượn, sinh động.

Ngu Thư Niên dùng tay chạm vào mặt dây chuyền đang treo lủng lẳng trước ngực, chiếc vòng tròn bên ngoài hình nốt nhạc đã bị tháo ra, hình dáng của nốt nhạc vẫn giữ nguyên.

Bách Dịch Nhiên nhìn cậu chằm chằm, "Ở bên tôi, được không?"

Ngu Thư Niên cong môi, giơ tay lên, nhưng lại hỏi hắn: "Bây giờ đeo nhẫn có phải hơi sớm không?"

"Sớm sao?"

Bách Dịch Nhiên nghĩ, không sớm đâu, hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này hai kiếp rồi.

Chiếc nhẫn chậm rãi được đeo vào ngón áp út, chiếc nhẫn bạc trắng phù hợp hoàn hảo với ngón tay trắng nõn, thon dài của cậu.

Bách Dịch Nhiên nắm lấy tay cậu, không nhịn được mà dùng ngón tay cọ xát vào mép nhẫn, như để chứng minh điều gì đó, hắn vẫn luôn nắm chặt tay cậu.

Không biết từ lúc nào, mười ngón tay của hai người đã đan vào nhau.

Ngu Thư Niên nhìn theo ánh mắt của hắn, "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ..." Bách Dịch Nhiên ngập ngừng, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Ngu Thư Niên, "Nghĩ đến việc hôn cậu."

Vừa dứt lời, Ngu Thư Niên cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình siết chặt hơn, có lẽ chính bản thân Bách Dịch Nhiên cũng ngạc nhiên vì lời nói của mình.

Vết son trên môi sau nụ hôn vừa nãy vẫn chưa tan biến.

Bách Dịch Nhiên cứng họng một lúc, hắn lo lắng, muốn nói gì đó để cứu vãn tình hình, nhưng khi mở miệng lại biến thành, "Có... có được không...?"

Lời hỏi rất lịch sự.

Ngu Thư Niên cười khẽ một tiếng, đưa tay lên, ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng áp môi lên môi hắn, giọng nói ngập ngừng trong nụ hôn.

Cậu nói: "Được."

- --

Lời tác giả:

Ừm... chính truyện đến đây là kết thúc, viết gần trăm nghìn chữ, nhận được thông báo là trước kỳ thi đại học không được xác nhận mối quan hệ yêu đương, nên toàn bộ cốt truyện đã bị đảo lộn, xóa bớt, sửa chữa, đây là phiên bản gần nhất với cốt truyện ban đầu mà tôi có thể đăng lên.

"Manh mối" của việc trùng sinh cũng bị xóa bớt, nhưng vẫn còn một vài chỗ trong chính văn, ví dụ như chuyện con mèo, lúc đi về quê, Phàn Thiên Vũ nói là Tiểu Bách đã chủ động đề nghị, nhưng sau đó lại không đến, cậu ta phải năn nỉ mãi mới gọi được hắn ra, thực ra là do Tiểu Bách biết trước là Tiểu Ngu sẽ không đến nên hắn không muốn đi, bao gồm cả lúc đi xem triển lãm tranh, còn rất nhiều chỗ nữa, tôi sẽ không kể hết ra đây.

Ưm... có lẽ tôi viết chưa đủ rõ ràng, sau này sửa lại sẽ nhấn mạnh hơn.

Ngoại truyện có gì muốn xem thì các bạn có thể để lại lời nhắn, bình luận, những gì có thể sắp xếp thì tôi đều sẽ viết, nếu không có thì sau khi sửa lại, tôi sẽ đánh dấu hoàn thành.

Truyện tiếp theo là "Xin lỗi, gấu trắng chỉ muốn ăn uống thôi đấy" đang trong quá trình viết, ở giữa có thể tôi sẽ viết thêm truyện ngắn để thay đổi không khí.

"Bạn có ý kiến gì với chàng tiên cá bạo lực không?" và "Rồng ác sao không thể là hệ chữa lành được?" cũng sẽ được viết theo thứ tự, nếu không có gì thay đổi thì năm nay tôi sẽ hoàn thành hết.

Chụt chụt~ Hẹn gặp lại ở truyện tiếp theo nha. (⌒▽⌒)

Chúc các bạn ngủ ngon, ngủ sớm, yêu thương tất cả mọi người.
 
Back
Top Bottom