Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bài Thơ Mùa Xuân - Gấu Nhỏ Của L

Bài Thơ Mùa Xuân - Gấu Nhỏ Của L
Chương 10



Hôm nay tôi đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học. Tôi và Lận Diên Viễn đã thi đỗ vào cùng một trường, chỉ là cô được gọi điện thoại báo trúng tuyển trước, còn tôi là theo nguyện vọng.

Thành thật mà nói, thực ra hai chúng tôi vẫn luôn ở mức trên tình bạn, dưới tình yêu. Kéo dài khoảng nửa năm, cuối cấp ba có lẽ vì áp lực tinh thần quá lớn, nên cũng không nghĩ nhiều đến vậy.

Tôi nhận ra mình thích Lận Diên Viễn, thực ra là vì buổi tiệc liên hoan sau kỳ thi đại học, tất cả mọi người trong lớp chúng tôi đều đi. Mọi người đã hát hò suốt một đêm ở KTV, tôi bị chuốc rất nhiều rượu, lúc về nhà bước chân vẫn còn lảo đảo. (Phần lớn việc ép rượu không có ác ý gì, mọi người có lẽ nghĩ đây là buổi liên hoan cuối cùng, cho nên đều uống rất hăng say.)

Sau khi kết thúc, Lận Diên Viễn đã khéo léo từ chối ý định của bạn cùng bàn muốn cùng cô đưa tôi về nhà, một mình đưa tôi về. (Bạn cùng bàn của tôi sau đó còn phàn nàn kịch liệt với tôi về hành động này.)

Trên đường về nhà, toàn thân tôi nổi mẩn đỏ, đầu rất đau, Lận Diên Viễn thấy tôi như vậy liền lập tức đưa tôi đến bệnh viện, ở đó cùng tôi đợi suốt một đêm. (Lúc này tôi mới biết hoá ra mình bị dị ứng cồn nặng. Theo lý thuyết, lần thứ hai uống mới gây ra phản ứng dị ứng, tôi cũng không nhớ lần đầu tiên mình uống rượu là khi nào.)

Lận Diên Viễn vì tôi mà cả đêm không chợp mắt, nửa đêm Lận Diên Viễn chạy ra ngoài mua cháo trắng, vì tôi đói bụng. (Thật ra lúc đó tôi khá ngại, vì cô đã ngủ rồi, nhưng lại bị hành động của tôi đánh thức. Định đặt đồ ăn ngoài để cô khỏi phải chạy đi, nhưng cô đã chạy đi rồi.)

Ngày hôm sau, mẹ ở bên giường nhìn thấy Lận Diên Viễn rất kinh ngạc, bởi vì mẹ nghĩ Lận Diên Viễn vẫn luôn không phải là người thấy việc nghĩa hăng hái làm. (Có lẽ vì hình ảnh của bố Lận Diên Viễn trong mắt bà ấy không tốt, mặc dù đối phương đã từng giúp đỡ bà ấy, nhưng đó cũng là chuyện từ rất lâu rồi.)

Từ rất lâu trước đây, tôi đã biết hoá ra Lận Diên Viễn trong mắt tôi mới là Lận Diên Viễn thật sự. Những gì cô làm đều là để bảo vệ bản thân, điều này không có gì đáng để chê trách.

Nhiều lúc người ta đều dựa vào định kiến để phán đoán một người, chứ không phải dựa vào trái tim mình để phán đoán một người. Nhưng mẹ tôi quả thực là một người rất tốt, trong quá trình tiếp xúc bà ấy cũng nhận ra Lận Diên Viễn là một người rất tốt.

Mẹ thấy hai chúng tôi ở cùng một chỗ đã vỗ vai tôi, bảo tôi đừng để lại tiếc nuối, tôi không hiểu bà ấy đã nhìn ra được điều gì, nhưng bà ấy quả thực đã cho tôi sự khích lệ.

Sau khi xuất viện, tôi lập tức tỏ tình với Lận Diên Viễn. Bởi vì tôi cho rằng chúng tôi có khả năng không thi đỗ vào cùng một trường đại học—khoảng cách điểm số giữa cô và tôi rất đáng kể, vào lúc tôi thi không tốt, khoảng cách điểm số lên đến 100 điểm. (Lúc đó đã từng nghĩ có thể sẽ yêu xa, không ngờ cuối cùng lại thành công.)

Điều khiến tôi không ngờ là, Lận Diên Viễn lại lập tức đồng ý lời tỏ tình của tôi. Lúc đó tôi và cô đã hôn nhau ngay trên phố, kết quả là bị dì Phan nhìn thấy.

Dì Phan không hề lộ ra vẻ mặt ghê tởm, bà ấy chỉ nói người trẻ tuổi phải chú ý sức khỏe, và chú ý đến nơi chốn của mình. Tôi và Lận Diên Viễn vô cùng ngượng ngùng, không biết nói gì.

Hôm qua Lận Diên Viễn đột nhiên hỏi tôi làm thế nào để miêu tả tình yêu của hai chúng tôi, tôi liền viết những dòng dưới đây…

Sự dịu dàng của Lận Diên Viễn giống như cơn gió xuân thổi qua, khiến tôi vui cười; Còn lòng tốt của Lê Bội Minh lại giống như ngọn hải đăng trong đêm tối, giúp cô khai phá! (Câu này thật sến súa! Nhưng vẫn viết xuống, dù sao có lẽ sau này sẽ không còn tâm trạng để viết ra những lời như vậy nữa.)

Mặc dù khắp nơi đều không hoàn hảo, nhưng dù sao cũng đã gặp gỡ và yêu nhau, tôi cũng đã một lần làm ngọn hải đăng mà chưa từng nghĩ mình sẽ làm. (Tôi cũng không ngờ lại trùng hợp đến vậy, cuộc đời chính là như thế.)
 
Bài Thơ Mùa Xuân - Gấu Nhỏ Của L
Chương 11



Nhiếp Nhung Thịnh và Hạ Oanh Phong

Hôm nay, khoảng vào giờ ra chơi tiết thứ ba, tức là giờ ra chơi lớn, có một bạn nữ đến tìm tôi.

Lúc đó, tôi đang xem sách tham khảo kết hợp với ghi chép trên lớp để sắp xếp lại, vừa quay đầu lại đã thấy có một bạn nữ ở bên cửa sổ.

Tóc của bạn nữ đó phần lớn vẫn là màu đen, nhưng một vài chỗ có thể nhìn thấy đã nhuộm màu xanh lá, có lẽ là nhuộm highlight. Tai phải đeo một chiếc khuyên tai hình đầu lâu, son môi màu tím trên môi cũng rất rõ ràng.

“Bạn học Hạ, làm quen nhé. Mình tên là Nhiếp Nhung Thịnh.”

Trong ký ức của tôi, câu đầu tiên cô nói với tôi chính là câu này. Thật ra, cá nhân tôi cảm thấy rất kỳ lạ.

Có một cảm giác như đang xem phim, có lẽ có thể nói như vậy. Trường Trung học phổ thông số 1 Hải Thành vẫn luôn rất nghiêm khắc trong việc kiểm tra trang phục và ngoại hình, vi phạm quy định của trường một cách rõ ràng như vậy. Tôi thật sự là lần đầu tiên thấy.

Nhiếp Nhung Thịnh thấy tôi không có phản ứng, lại một lần nữa chọc vào vai tôi, cô nhìn tôi với vẻ mặt rạng rỡ.

Tôi biết cô đang chờ đợi câu trả lời của tôi, nhưng tôi không biết phải trả lời cô như thế nào. Cuối cùng, trước khi cô có phản ứng tiếp theo, tôi đã đưa ra câu trả lời của mình, tôi gật đầu với cô, tiện thể trả lời một tiếng “ừm”.

“Lạnh lùng vậy sao?” Nhiếp Nhung Thịnh làm mặt quỷ với tôi.

Tôi lại càng không biết phải trả lời cô như thế nào, có cảm giác như cô đang cố tình chọc tôi cười, nhưng tôi lại không thấy có gì đáng cười. Tôi lại không nỡ phớt lờ cô, nếu tôi có thể ngầu như đàn chị Lê Bội Minh thì tốt rồi. Tôi chỉ có thể nói nhiều trước mặt những người quen biết.

Nhiếp Nhung Thịnh có lẽ không ngờ tôi lại không có phản ứng gì, nhưng lại muốn tiếp tục nói chuyện với tôi, liền chuyển sang nói: “Học bá à~ Tớ thích cậu, cho tớ một cơ hội đi.”

Tôi có chút bị sự sến súa của cô tấn công, đang định mở miệng nói cậu đừng có điệu nữa thì đối phương lại bắt đầu điệu giọng, tôi muốn đóng cửa sổ lại, không muốn tiếp tục nói chuyện với cô nữa.

Nhiếp Nhung Thịnh dùng tay chặn cửa sổ lại, tiếp tục ở đó ra vẻ đáng thương, vừa ra vẻ vừa ngang nhiên lấy điện thoại từ trong túi ra.

Cô lướt vài cái, vào ứng dụng nhắn tin, sau đó mở mã QR kết bạn. Cô nói: “Giúp tớ hoàn thành thử thách Thật hay Thách đi, bạn học Hạ.”

Trong giọng điệu của cô có vài phần bất cần, như thể cảm thấy mình nhất định có thể có được thứ mình muốn.

“Sắp vào lớp rồi.” Tôi nói.

Người tinh ý chỉ cần nhìn là có thể hiểu đây là ý từ chối khéo, nhưng cô hoàn toàn không có sự tự giác đó. Mặc dù tôi cũng cảm thấy lý do này của mình có chút gượng gạo, bởi vì giờ ra chơi này có tận 25 phút.

“Vậy cậu cho tớ một tờ giấy ghi số đi, tối về kết bạn, nhanh thôi.” Nhiếp Nhung Thịnh không vạch trần sơ hở của tôi, ngược lại lại thuận theo lời tôi nói tiếp.

“Nhiếp Nhung Thịnh!” Tôi nghe thấy giọng nói giận dữ của thầy giám thị, vài phút sau đối phương đã đến bên cửa sổ, liếc nhìn tôi vài cái, sau đó bỏ đi.

Trước khi đi, Nhiếp Nhung Thịnh vẫn không yên phận, cô lại làm mặt quỷ với tôi một cái, hét lớn: “Tớ tên là Nhiếp Nhung Thịnh, cậu phải nhớ đấy.”

Lúc đó khi nghe thấy câu này, tôi cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, cảm giác như mình có thể tự đào một cái hố để chui xuống. Hơn nữa, lúc đó bạn bè còn nhìn sang, cười điên cuồng vào mặt tôi.

Thật ra, tôi không phải là hoàn toàn không quen biết cô, trước khi cô đến làm quen với tôi, tôi đã loáng thoáng nghe qua danh tiếng của cô. Nghe nói lớp bên cạnh có một người vừa trang điểm vừa đeo khuyên tai, ngày nào cũng bị giáo viên la mắng, nhưng không sửa. Nếu không phải vì ■■, thì sớm đã bị đuổi học rồi.

■■ Tôi không nghe rõ, tạm thời dùng ký hiệu này thay thế vậy. Nhưng tôi đoán chắc là tiền, sau khi cô nhập học, trường đã xây thêm hai tòa ký túc xá mới, hơn nữa còn xây nhanh hơn trước đây rất nhiều.

Nhìn là biết tiền đã vào chỗ rồi.
 
Bài Thơ Mùa Xuân - Gấu Nhỏ Của L
Chương 12



Sau ngày hôm đó, Nhiếp Nhung Thịnh không đến tìm tôi nữa, tôi cũng không để tâm. Không ngờ cuối tuần, lúc tôi đang đeo một chiếc túi vải chuẩn bị từ cửa hàng văn phòng phẩm ra ngoài thì gặp Nhiếp Nhung Thịnh.

Bước chân tôi khựng lại, muốn quay người đi về phía sau, vừa nhìn thấy cô là tôi lại nhớ đến trải nghiệm ngày hôm đó, còn cả trò Thật hay Thách chưa hoàn thành của cô.

Nhiếp Nhung Thịnh phản ứng nhanh hơn, cô lập tức chào tôi: “Bạn học Hạ, đi uống trà sữa đi. Phía trước có một quán trà sữa khá ngon.”

“Ừm.” Tôi vốn định từ chối, nhưng lúc này Nhiếp Nhung Thịnh đã đứng trước mặt tôi. Nếu tôi từ chối, có khả năng sẽ xảy ra xung đột trực diện với cô. Uống một ly trà sữa thì cứ uống thôi, cũng không phải là thứ gì không sạch sẽ.

Tôi gật đầu đồng ý. Nhiếp Nhung Thịnh rất tự nhiên kéo tay tôi, cô còn tựa đầu lại gần, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền trên người cô.

“Cậu đứng xa ra một chút, cậu thơm quá.” Tôi nói.

Nhiếp Nhung Thịnh cười khúc khích, tôi cũng không biết cô đang cười cái gì, không thể là vì cuối cùng cũng có người cảm thấy nước hoa của cô thơm được.

Đi đến quán trà sữa cũng chỉ mất bốn năm phút. Quán trà sữa này không phải loại nổi tiếng gì, có lẽ là do chủ quán tự mở. Nhiếp Nhung Thịnh đi vào, gọi hai ly trà sữa như thể đã quen thuộc, không hỏi ý kiến của tôi. Nhưng đối với tôi, uống trà sữa gì cũng không quan trọng.

Tôi hỏi: “Chúng ta ngồi ở đâu?” Nhiếp Nhung Thịnh chỉ vào một vị trí bên cửa sổ. Tôi chọn một bàn đơn, Nhiếp Nhung Thịnh chỉ có thể ngồi đối diện với tôi.

Nhiếp Nhung Thịnh rõ ràng không thích sự sắp xếp này cho lắm, cô lấy ghế đến đặt bên tay phải của tôi, sau đó ngồi xuống.

“Bạn học Hạ, tớ rất thích cậu, tại sao lại không muốn kết bạn với tớ?”

Tôi không rõ Nhiếp Nhung Thịnh có biết bộ dạng điệu đà của cô rất đáng ghét không, đặc biệt là dưới lớp trang điểm không hề trưởng thành của cô.

Gương mặt trắng bệch, phấn mắt màu tím đậm, son môi màu xanh lá, cảm giác… Sức sát thương rất lớn. Rõ ràng là khuôn mặt cô rất đẹp, bây giờ lại trang điểm trông như ma vậy.

Tôi rất thành khẩn nói: “Tớ không muốn tham gia vào trò chơi của các cậu.” Mặc dù cho một phương thức liên lạc cũng không thể ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của tôi, nhưng ai biết được sau này sẽ có vấn đề gì.

Nhiếp Nhung Thịnh còn muốn nói gì đó, nhưng nhân viên đã gọi chúng tôi ra lấy trà sữa. Tôi đứng dậy đi lấy.

Lúc này Nhiếp Nhung Thịnh nói: “Không chỉ vì trò chơi, là vì tớ thích cậu.”

“Tại sao cậu lại thích tớ?” Tôi nhận lấy ly trà sữa từ tay nhân viên, quay đầu lại nhìn cô.

Nhiếp Nhung Thịnh không biết từ lúc nào đã đặt điện thoại xuống, nhìn vào mắt tôi giống như tràn đầy tình cảm. Mặc dù dưới sự tô điểm của lớp trang điểm mắt của cô, tôi không nỡ nhìn thẳng, nhưng cũng có thể cảm nhận được.

“Bởi vì…” Nhiếp Nhung Thịnh cố tình dừng lại một chút, sau đó mới nói: “Cô gái, em đã thu hút sự chú ý của tôi! Ấy, không buồn cười à? Tổng tài bá đạo không phải đều như vậy sao?”

“Nếu tớ giúp cậu hoàn thành, cậu có thể kìm nén bản thân được không?” Tôi không muốn dây dưa với Nhiếp Nhung Thịnh quá lâu, cho nên cuối cùng vẫn quyết định đưa cho cô tài khoản phụ của mình.

“Vậy thì thôi đi, dù sao hình phạt tớ cũng đã làm rồi.” Nhiếp Nhung Thịnh nói.

“Hình phạt là gì?” Tôi hỏi.

Nhiếp Nhung Thịnh nói: “100 đồng sống trong một tuần.”

Tôi ngây người, Nhiếp Nhung Thịnh ngược lại lại cười phá lên.

Thật ra cũng không phải không đủ dùng, chỉ là đặt vào người cô có chút kỳ lạ.

Có lẽ là tôi vẫn chưa hiểu rõ về cô lắm, cho nên, tôi luôn không biết Nhiếp Nhung Thịnh rốt cuộc đang nghĩ gì.

Cô rất kỳ lạ. Tôi nghĩ như vậy.
 
Bài Thơ Mùa Xuân - Gấu Nhỏ Của L
Chương 13



Không biết cô đã dùng cách gì mà sau khi khai giảng lại chuyển đến lớp chúng tôi. Chiếc khuyên tai đó của cô thật sự rất đặc trưng, mặc dù tôi cảm thấy không hợp với cô.

Bạn cùng bàn cũ của tôi là Tư Mỹ bị điều đi chỗ khác, cô ngồi bên cạnh tôi. Cô chủ nhiệm còn đặc biệt gọi tôi đếnvì chuyện này. Cô chủ nhiệm bảo tôi đừng quan tâm đến Nhiếp Nhung Thịnh quá nhiều, nếu cô có vấn đề gì thì nhanh chóng đến tìm cô ấy giải quyết.

Tư Mỹ đến phàn nàn với tôi, Nhiếp Nhung Thịnh quá bá đạo, kết quả là không kịp quan sát tình hình, bị chính chủ bắt gặp, nhưng cô lại không có hành động gì, ngược lại là Tư Mỹ ngượng ngùng rời đi.

Sau khi Tư Mỹ rời đi, Nhiếp Nhung Thịnh cười tủm tỉm nói với tôi: “Cậu xem những người xung quanh cậu sao ai cũng coi tớ như hồng thủy mãnh thú vậy?”

“Tớ không biết.” Tôi trả lời cô. Tôi không quan tâm đến những chuyện này lắm, cũng quả thực không biết, nhưng lúc này nói ra lại mang một mùi thuốc súng mơ hồ.

Nhiếp Nhung Thịnh chỉ nói: “Vậy cậu có thể tìm hiểu cho kỹ.”

Tôi gật đầu coi như trả lời.

Tôi hoàn toàn không thể hiểu được cái gọi là thích của cô, dường như ở tuổi này quá nông cạn. Tôi luôn không thể nói ra được những lời có thể biểu đạt chính xác những gì mình đang nghĩ.

Nhiếp Nhung Thịnh không học tự học buổi tối, cô được miễn. Cô vừa đi, Tư Mỹ lập tức quay lại tìm tôi. Cô ấy hỏi: “Cậu có biết hoàn cảnh gia đình của Nhiếp Nhung Thịnh không?” Tôi lắc đầu.

“Cậu đúng là hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ.” Tư Mỹ thở dài, sau đó bắt đầu phổ cập kiến thức cho tôi.

Bố của Nhiếp Nhung Thịnh là CEO của một công ty dược phẩm nào đó ở Hải Thành, nhà có tiền, nhưng nhân phẩm không tốt lắm.

Mẹ của Nhiếp Nhung Thịnh đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi vì bảo vệ bố cô, mà lúc đó bố mẹ cô đã ly hôn rồi. Lý do ly hôn là bố cô ngoại tình trong hôn nhân, bị mẹ cô bắt gặp. Mẹ cô không chịu nổi hiện thực này, đã chọn ly hôn.

Tôi ngắt lời Tư Mỹ, hỏi: “Tại sao họ đã ly hôn rồi còn ngồi chung một xe?”

Tư Mỹ nói: “Nghe nói là vì muốn đi thăm Nhiếp Nhung Thịnh. Cậu đừng ngắt lời tớ, để tớ nói xong đã.”

Lúc bố của Nhiếp Nhung Thịnh nằm viện vì tai nạn xe hơi, cô bồ nhí đã đến chăm sóc tận tình, cuối cùng thành công lên chức, nghe nói lúc đó Nhiếp Nhung Thịnh còn không đến dự lễ cưới của họ.

Tôi nói: “Đây không phải là tình tiết thường có trong tiểu thuyết sao?”

Tư Mỹ nói: “Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống. Gia đình này có lẽ luôn khiến Nhiếp Nhung Thịnh cảm thấy rất phiền não, cho nên bây giờ mới nổi loạn như vậy.”

Tôi tự hình dung ra- Về đến nhà, bố và mẹ kế vẫn luôn không có biểu cảm gì, chỉ coi như mình không tồn tại, thỉnh thoảng cũng sẽ lên kế hoạch cho tương lai, nhưng đều không có mình.

Trong gia đình này, con của vợ cả ở đâu cũng chướng mắt, cho dù đây không phải là lỗi của cô, mà là lỗi của bọn họ.

Nghĩ đến thôi đã cảm thấy ghê tởm.

Tôi định mở miệng, Tư Mỹ liền làm một động tác dừng lại. Cô ấy nói: “Lúc đầu cậu ấy được giao cho mẹ, nhưng mẹ chết rồi nên chỉ có thể giao cho tên tra nam đó.”

Tôi nói: “Bà ấy có vẻ hơi lụy tình.”

Tư Mỹ lườm tôi một cái, nói: “Nếu không phải lụy tình thì ai lại làm chuyện như vậy? Việc duy nhất bà ấy làm đúng, tớ nghĩ là ly hôn, mặc dù cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng con bé vẫn bị giao cho tên tra nam đó.”

Tôi không biết nên bình luận thế nào, lại bắt đầu chuyển chủ đề một cách cứng nhắc.

Tôi nói: “Chuẩn bị tự học rồi.”

Tư Mỹ nói: “Nếu tớ có thành tích của cậu thì tốt rồi, tớ rất ghen tị với cậu.”

Tôi nói: “Tớ cho cậu ghi chép của tớ.”
 
Bài Thơ Mùa Xuân - Gấu Nhỏ Của L
Chương 14



Chính vì cậu đã nhìn thấy tớ vào lúc mặt trời lặn, tớ sẽ soi sáng cả thế giới. Hôm nay lúc lên lớp Nhiếp Nhung Thịnh đã viết cho tôi một tờ giấy như vậy, tôi không biết là cô tự sáng tác, hay thế nào.

Tóm lại, Nhiếp Nhung Thịnh vẫn đang theo đuổi tôi. Tôi đã dần dần chấp nhận, thậm chí còn chấp nhận khá tốt. Tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì, nhưng tôi luôn cảm thấy cô có khả năng đang lừa dối tôi.

Nhiếp Nhung Thịnh giống như một tia sáng soi rọi thế giới hoang tàn của tôi, cho dù cô là người mạnh mẽ, đã phá vỡ quỹ đạo vận hành vốn có của thế giới tôi.

Tôi rất muốn đến gần, nhưng lại sợ hãi rơi xuống. Dù sao, cô là một người có tiền án chồng chất, khiến người khác phải nghi ngờ.

“Chúng ta đi xem pháo hoa đi?” Nhiếp Nhung Thịnh hỏi tôi.

Tôi nói: “Tớ phải học bài.”

“Bạn Hạ yêu quý của tớ, rất nhiều thứ không phải chỉ học mới có thể nhìn thấy được, hãy dùng mắt của cậu để nhìn đi.” Nhiếp Nhung Thịnh bám riết không tha, cứ lắc lắc cánh tay của tôi.

Tôi nói: “Chạy qua đó chắc không kịp.”

Tôi biết có lễ hội pháo hoa, nhưng lễ hội pháo hoa bắt đầu lúc 8 giờ, mà chúng tôi khoảng hơn 6 giờ mới tan học, chạy qua đó xác suất lớn sẽ không chiếm được vị trí tốt.

“Bạn học Hạ, học nữa là thành mọt sách đấy.” Nhiếp Nhung Thịnh mang bữa trưa đến cho tôi, vừa nói vừa giật lấy quyển sách của tôi. Cây bút của tôi để lại một vệt đen dài trên trang sách đó.

“Cậu đừng lấy sách của tớ.” Tôi nhìn Nhiếp Nhung Thịnh bất đắc dĩ nói, “Không học tốt, sao có thể thi tốt được?”

Tôi không hoàn hảo như mọi người nghĩ, cái gì mà học thần, xem một lần là hiểu. Tôi là kiểu tuyển thủ cần cù bù thông minh, người đứng thứ hai trong lớp chúng tôi là tuyển thủ thiên tài cực kỳ hiếm thấy, mỗi lần thi tôi đều rất áp lực.

“Tớ vì muốn tốt cho cậu. Nếu không cậu lại không ăn cơm, mấy hôm trước lại đến bệnh viện, đừng có học đến ngốc thật đấy.” Nhiếp Nhung Thịnh lắc đầu, nghiêm túc nói.

“Tớ vì bị bệnh cột sống cổ nên phải điều trị định kỳ, được không?” Tôi hiếm khi bực bội nói.

Thật ra nhiều lúc tôi có thể cảm nhận được cô thật lòng tốt với tôi, nhưng vì chữ “thích” của cô đặt ở phía trước, dù thế nào tôi cũng rất khó bước ra bước đó.

Tôi còn nhớ, Nhiếp Nhung Thịnh đã từng động viên tôi: “Đừng lo lắng, bọn họ không có ác ý với cậu đâu, cậu phải nói to ra, đừng như người câm vậy. Tớ tin cậu có thể làm được, vì cậu là người đứng đầu khối của bọn họ mà!”

Người đứng đầu khối. Tôi cẩn thận nhấm nháp mấy chữ này, cảm giác mấy chữ này luôn quấn lấy tôi, có lúc giống như một cơn ác mộng.

Trước đây chính vì thân phận này nên tôi luôn phải lên sân khấu phát biểu, kết quả ở trên đó đầu óc tôi nóng lên, phần lớn bài phát biểu đã viết sẵn đều không nhớ.

Vì sợ nói ra không chính xác, sợ ảnh hưởng đến người khác, thực ra cũng tôi rất ít nói, dần dần lại càng không biết nói chuyện, giống như một vòng luẩn quẩn.

“Tin vào bản thân mình. Không phải người đứng đầu khối cũng không là chuyện gì to tát.” Nhiếp Nhung Thịnh dường như nhận ra vấn đề của mình, lại nói thêm một câu.

Mặc dù thực ra tôi không để tâm, nhưng lúc đó tôi không nói gì, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào cô một lúc.

Nhiếp Nhung Thịnh bị tôi nhìn đến có chút ngại ngùng, gãi gãi sau gáy nói: “Ừm, đúng rồi, không sao đâu. Có thể từ từ sửa. Tớ sẽ ở bên cậu.”

Tôi hỏi Nhiếp Nhung Thịnh: “Cậu sẽ luyện tập cùng tớ chứ?”

Nhiếp Nhung Thịnh nhướng mày, nói: “Đương nhiên rồi, sao tớ có thể để cậu một mình được?”

“Vậy cậu lên sân khấu phát biểu giúp tớ đi.” Tôi trêu cô.

“Không được, đó là vinh dự của cậu, tớ không thể cướp được.” Nhiếp Nhung Thịnh cười nói.
 
Bài Thơ Mùa Xuân - Gấu Nhỏ Của L
Chương 15



Tôi luôn rơi vào cái lồng ngôn ngữ, tôi không biết tâm trạng này của mình có thể gọi là hội chứng sợ xã hội không… Nhưng, luôn cảm thấy rất không ổn, thái độ của tôi đối với chuyện này.

Nhưng điều này có lẽ là vì hồi nhỏ tôi luôn cảm thấy môi trường xung quanh quá ồn ào, nếu thế giới yên tĩnh như chết thì tốt biết bao, tôi bẩm sinh là loại tính cách thích yên tĩnh, không thích người khác đến chơi với tôi những trò chơi mà bọn họ cho là trẻ con sẽ thích.

Vừa khao khát người khác giao tiếp với mình, cuối cùng lại phát hiện mình hoàn toàn không giao tiếp tốt với người khác, cứ thế hình thành nên tính cách kỳ quặc này.

Sau này muốn sửa cũng không sửa được nữa.

Tôi luôn tự kiểm điểm bản thân trong nhật ký, nhưng thực tế lại không có bất kỳ thay đổi nào. Mỗi bước thay đổi đều khiến tôi cảm thấy không thích ứng, điều duy nhất tôi cảm thấy mình thay đổi là nhận thức về thế giới bên ngoài đã thay đổi.

Nhiếp Nhung Thịnh nói với tôi, chính những người ồn ào, hỗn loạn, vô trật tự này đã tạo nên những cuộc đời với những phong cách khác nhau. Tôi luôn cảm thấy Nhiếp Nhung Thịnh ở một số phương diện nhìn thấu đáo hơn tôi, cũng không biết có phải là vì trải nghiệm của cô nhiều hơn tôi không.

Giống như luôn cảm thấy những người xung quanh không có ý nghĩa gì, còn Nhiếp Nhung Thịnh lại luôn cảm thấy mọi thứ trên thế giới đều vô cùng thú vị, không có gì là không có ý nghĩa.

Chúng tôi đã đi xem lễ hội pháo hoa, nhưng quả thực không tìm được một vị trí tốt. Tuy nhiên vào khoảnh khắc pháo hoa nổ tung, những ngôi sao đủ màu sắc phủ kín bầu trời, trong lòng vẫn không kìm được sự rung động.

Tôi không chụp ảnh, chỉ dùng mắt để ghi lại, còn Nhiếp Nhung Thịnh lúc tôi đang xem đã kéo tôi chụp ảnh chung với pháo hoa. Tấm ảnh polaroid đó được tôi ép nhựa cẩn thận, đặt trên bàn học.

Tư Mỹ còn phàn nàn với tôi: “Tại sao không rủ tớ đi?” Tôi ngại ngùng không dám trả lời cô ấy.

Còn hôm nay tôi đã vô tình nhắc đến câu chuyện về bố mẹ cô, lúc đó chúng tôi đang nói chuyện về một số vấn đề pháp luật. Không ngờ Nhiếp Nhung Thịnh không hề nổi giận, thậm chí còn lấy bố cô làm một ví dụ tiêu cực để nói cho tôi nghe.

Cô còn nói cho tôi một bí mật.

Nhiếp Nhung Thịnh hỏi: “Cậu có cảm thấy mẹ tớ là một người lụy tình không.”

Tôi đáp: “Có, có một chút.”

“Mẹ tớ à, thật ra lúc đó bà ấy đã hoàn toàn từ bỏ đối với bố rồi.” Nhiếp Nhung Thịnh nói.

“Ý cậu là bà ấy không phải tự nguyện sao?” Tôi hỏi.

Nhiếp Nhung Thịnh gật đầu.

Tôi lập tức dựng tóc gáy ngay tại chỗ, hỏi: “Vậy tại sao cậu không báo cảnh sát?”

“Lúc đó tớ mới mấy tuổi chứ?” Nhiếp Nhung Thịnh cười nói, “Nói cho cảnh sát nghe, bọn họ cũng chưa chắc đã tin đâu. Mà lúc đó ông ngoại cũng đã báo cảnh sát rồi, nhưng vì không có camera nên không quay được.”

“Cho nên cậu cũng nghe cho biết thôi.” Nhiếp Nhung Thịnh lại nói.

Tôi lại không biết phải nói chuyện với cô như thế nào.

Tôi hiếm khi nhìn thấy mặt tối sau nụ cười của cô.

Tôi không nói gì, tôi chỉ ôm lấy cô, hy vọng có thể cho cô sức mạnh.

Trong khi Nhiếp Nhung Thịnh thay đổi tôi, tôi cũng đang thay đổi Nhiếp Nhung Thịnh. Bây giờ, cuối cùng cũng có người có thể cảm nhận được nỗi đau của cô, chứ không chỉ nhìn thấy nụ cười của cô.

Tôi đã nhận ra sự đặc biệt của mình, nhưng tôi sẽ không vì sự đặc biệt đó mà hạn chế cô, bởi vì chính tôi cũng không thích.

Lúc đó, vào khoảnh khắc tôi ôm cô, Nhiếp Nhung Thịnh đã ngây người hỏi tôi: “Tại sao đột nhiên lại ôm tớ?”

“Cậu phải tin vào câu trả lời của chính mình, cho dù cậu không tìm thấy bằng chứng. Về điểm này, tớ tin cậu.” Tôi nói.

“Vậy cậu phải nhớ giữ kỹ tờ giấy nhỏ tớ đưa cho cậu đấy.” Nhiếp Nhung Thịnh đột nhiên nói.

Tôi đáp: “Được, tớ sẽ không vứt lung tung đâu.”

Tờ giấy nhỏ trong miệng Nhiếp Nhung Thịnh thực ra là những bài thơ tình cô tự viết cho tôi, ví dụ như bài dưới đây:

Tại sao hoa hồng không nở trong tim tôi,
Bởi vì hoa hồng của tôi tự nở vào mùa hạ,
Có vô số con chim vây quanh nàng,
Gió mang đi hương thơm của nàng,
Gió thổi vào lòng tôi liền tràn ngập nàng,
Hoa hồng của tôi, người có thể yêu tôi không?

Mỗi tuần Nhiếp Nhung Thịnh đều viết cho tôi những tờ giấy nhỏ như vậy, đây là tờ tôi thích nhất, cũng là tờ tôi nhận được trong tuần này.

Tờ giấy này được tôi dán ở mặt sau của tấm ảnh polaroid chụp ở lễ hội pháo hoa.
 
Bài Thơ Mùa Xuân - Gấu Nhỏ Của L
Chương 16



Nhiếp Nhung Thịnh vẫn luôn đang thay đổi tôi, thật ra đây là một chuyện rất đáng sợ. Hôm nay được Tư Mỹ nhắc đến tôi mới nhận ra chuyện này.

Tư Mỹ nói: “Cậu đã khác đi rất nhiềuso với trước đây, cảm giác như không phải là cùng một người nữa rồi.”

Tư Mỹ lúc nào cũng như vậy, lời nói tuy thô nhưng lý không thô, tuy nhiên có lúc tôi nghĩ cô ấy vẫn nên học một chút nghệ thuật ăn nói, mặc dù tôi cũng rất cần.

Tôi hỏi: “Thay đổi như thế nào?”

Tư Mỹ suy nghĩ một lúc, nói: “Tớ cũng không nói rõ được, nhưng dù sao cũng là thay đổi tích cực, cậu có một khoảng thời gian vô cùng tiêu cực. Tớ muốn khuyên nhủ cậu, nhưng cậu cũng không nghe lọt tai cho lắm.”

Nhiếp Nhung Thịnh đã cho tôi thấy được ý nghĩa của cuộc sống, cô đã cho tôi biết rằng bất kỳ thứ gì trên thế giới này đều có ý nghĩa tồn tại của nó.

Thật ra nói như vậy rất sáo rỗng.

Bởi vì rất nhiều thứ dường như từ lúc bạn còn nhỏ, người lớn đã nói cho bạn biết ý nghĩa tồn tại của nó chính là để cho con người sử dụng. Sâu xa hơn một chút thì trở thành những mẹo vặt trên mạng, hoặc là dự án của người khác.

Tại sao lại có mưa?

Bởi vì mọi người đều cần nước.

Tại sao lại cần đất đai?

Bởi vì bọn họ đều cần đứng.

Thật ra câu trả lời của Nhiếp Nhung Thịnh nghe cũng rất vô lý, có một số thậm chí còn không phù hợp với khoa học hoặc sự thật. Nhưng tôi thích những câu chuyện nhỏ mà cô bịa ra cho những thứ này, dường như sau khi có những câu chuyện nhỏ đó, những thứ này liền có những ký hiệu khác nhau.

Những điều này có lẽ rất vô nghĩatrong mắt người khác, nhưng tôi lại rất thích. Tuy nhiên cô sẵn lòng vì bạn mà nói toàn những lời vô nghĩa, làm một kẻ ngốc nghếch, không phải rất tốt sao?

Tôi cảm thấy mình đã rung động rồi.

Tư Mỹ nhìn ra được sự do dự của tôi, cô ấy hỏi tôi: “Cậu đang nghi ngờ điều gì? Trở nên tốt hơn chẳng lẽ không phải là một chuyện tốt sao?”

Tôi dùng ngón tay chỉ về phía chỗ ngồi của Nhiếp Nhung Thịnh.

Tư Mỹ hiểu ý "à" lên một tiếng, cô ấy vỗ vỗ vai tôi, nói: “Bạn ơi, cậu tiêu rồi, con đường phía trước của cậu toàn là chông gai. Nhưng tớ sẽ không ghét bỏ cậu đâu, cậu mãi mãi là bạn tốt của tớ.”

Tôi nói: “Là vì ghi chép của tớ đúng không?”

Thật ra lúc đó trong lòng tôi vẫn khá cảm động, bởi vì phản ứng đầu tiên của rất nhiều người khi phát hiện ra chuyện này, có lẽ là cảm thấy cả tôi và Nhiếp Nhung Thịnh đều rất kinh tởm.

Tư Mỹ lại vỗ vỗ vai tôi, nói: “Tớ sớm đã nhìn ra hai cậu có gian tình rồi, tớ chỉ là nhường bước cho tình yêu của các cậu thôi.”

“Chuyện còn chưa đâu vào đâu cả.” Tôi đáp.

“Hai cậu bây giờ hòa hợp như vậy, làm tớ nhớ đến lúc đầu khuyên hai cậu chia tay, tớ cứ như một tên hề vậy.” Tư Mỹ vừa nói vừa ôm lấy mặt mình.

“Cậu vẫn rất tốt, nếu không có cậu, ban đầu tớ cũng sẽ không biết nhà cậu ấy lại rối ren như vậy.” Tôi nói.

“Giúp được cậu là tốt rồi.” Tư Mỹ cười rất vui vẻ, tôi thậm chí còn ảo giác thấy trên đầu cô ấy có một vầng hào quang thiên thần đang tỏa sáng.

“Vậy bây giờ cậu có biết thêm chuyện phiếm gì khác không?” Phong cách của Tư Mỹ đột nhiên thay đổi, cô ấy nháy mắt với tôi, hy vọng tôi sẽ tiết lộ cho cô ấy vài chuyện hay ho.

“Thôi bỏ đi, nói cho cậu biết ngày mai là lộ ra hết.” Tôi nói.

Điều này không phải là tôi không tin cô ấy, mà là vì Tư Mỹ có quá nhiều tiền lệ. Bí mật sở dĩ được gọi là bí mật chính là vì không có nhiều người biết.

“Hoá ra cậu thật sự biết vài chuyện à?” Tư Mỹ nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, “Tớ còn tưởng cậu không bao giờ hỏi những chuyện này chứ.”

“Chịu thua.” Cuối cùng tôi chỉ có thể kết thúc bằng hai từ này.

Tôi và Tư Mỹ có thể nói chuyện lâu như vậy, thật ra cũng là vì gần đây Nhiếp Nhung Thịnh không thường xuyênđến, tôi có chút lo lắng, nhưng lại không tiện hỏi.
 
Bài Thơ Mùa Xuân - Gấu Nhỏ Của L
Chương 17



Hôm nay, Nhiếp Nhung Thịnh cuối cùng cũng đã trở lại. Cô lại nhuộm tóc, còn khoa trương hơn trước, toàn bộ là màu đỏ.

Điều này không giống cô, tôi lập tức nhận ra. Tôi đột nhiên phát hiện, trong sự tỏa sáng chói lọi của Nhiếp Nhung Thịnh, dường như có thứ gì đó đã biến mất, nỗi khổ ẩn chứa bên trong lại càng sâu sắc hơn.

Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với cô, và có lẽ có liên quan đến gia đình cô.

Sau khi có suy đoán đó, Nhiếp Nhung Thịnh đã ra sức chống đối cha mình, nhưng đối phương lại làm ngơ trước sự chống đối của cô.

Ông ta nói: “Con muốn làm gì thì làm, con học được thì cứ học, không học được thì…”

Phần sau của câu "không học được thì" cô không nói cho tôi nghe, nhưng chắc chắn không phải là lời hay ý đẹp gì, ví dụ như bảo cô ra ngoài đi làm, hoặc đến chỗ ông ngoại cô sống qua ngày chẳng hạn.

Thật ra chắc còn có nhiều chuyện khác nữa, nhưng sâu xa hơn thì tôi không dám nghĩ đến.

Nhưng điều này cũng có thể giải thích tại sao năm đó Nhiếp Nhung Thịnh có thể thi đỗ vào cấp ba, thậm chí còn là một ngôi trường khá tốt.

Trong năm cuối cùng đó, cô đã học như điên, mà cô cũng có năng khiếu, thi thể dục cũng hiểu biết đôi chút.

Cuối cùng, Nhiếp Nhung Thịnh đã trở thành một người có thành tích học tập tạm được, nhưng nhân phẩm rất tệ. Cái nhân phẩm rất tệ này là do người khác đánh giá cô, cá nhân tôi không công nhận.

Nhiếp Nhung Thịnh là một người rất tốt, từ sau khi thật sự tiếp xúc với cô, tôi vẫn luôn nghĩ như vậy.

Cho đến khi tôi tìm hiểu về cô qua lời của người khác, tôi mới biết hóa ra Tư Mỹ vẫn còn nể nang, cũng không phải là bôi nhọ, mà là kể lại nguyên văn cho tôi nghe.

Nhiếp Nhung Thịnh trong những lời đồn đó là người xấu nhất trên đời, là một kẻ xấu.

Nhiếp Nhung Thịnh là người xấu. Nhưng đó là định nghĩa của người khác, hoàn toàn không thể so sánh với những kẻ xấu thực sự. Cũng may tôi không nghe thấy những lời đồn đó, cũng không bị lời đồn mê hoặc mà xa lánh cô.

Lúc này tôi mới biết câu nói “miệng lưỡi thế gian đáng sợ” có nghĩa gì, rất nhiều lúc không phải bạn quyết định ấn tượng đầu tiên của mình trong mắt người khác, mà là người khác quyết định ấn tượng đầu tiên của bạn trong mắt họ.

Tôi điên cuồng muốn tìm Nhiếp Nhung Thịnh nói chuyện, nhưng người không thích nói chuyện lại biến thành Nhiếp Nhung Thịnh.

Nhiếp Nhung Thịnh ngày ngày hồn bay phách lạc, sống chết không chịu mở miệng. Tôi tức muốn chết, Tư Mỹ thấy tình hình của cô không ổn, cũng đến tìm cách bắt chuyện với cô cùng tôi.

Nhưng sự cần cù của hai chúng tôi không có tác dụng gì lớn, ngược lại còn khiến cả hai rất mệt mỏi.

Nhiếp Nhung Thịnh đột nhiên nói: “Các cậu cũng bị tớ liên lụy rồi, các cậu đừng đến gần tớ nữa.”

Tư Mỹ hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, lên cấp ba mỗi lần thi cử, điểm số thay đổi là chuyện rất bình thường. Cho dù có một số người luôn giữ vững phong độ, nhưng cũng phải cho phép người khác có cơ hội phạm sai lầm.

Tư Mỹ đã phàn nàn kịch liệt với tôi về câu nói này, nhưng lúc đó cô ấy không nổi giận, mà cùng tôi không có chuyện cũng tìm chuyện để nói với cô.

Cuối cùng tuy vẫn nói chuyện được, nhưng cảm giác mong muốn nói chuyện của cô với chúng tôi không mạnh mẽ lắm, tôi cũng không ngờ cuối cùng mình lại trở nên như thế này.

Tư Mỹ nói: “Cậu thật sự đã thay đổi rồi, trước đây bảo cậu nghĩ ra nhiều chủ đề như vậy cậu đều không nói ra được.”

Lúc đó tôi đã mệt đến mức gục xuống bàn, không muốn nói chuyện với cô ấy nữa, cảm giác mỗi một chủ đề vừa nói đều đang tiêu hao tâm huyết của tôi.

Tư Mỹ lại nói: “Đừng nói là cậu thấy mệt, tớ cũng thấy mệt.” Cô ấy gục xuống chỗ ngồi của Nhiếp Nhung Thịnh la lớn.

“Mai tiếp tục.” Tôi nói.

Tư Mỹ nhanh như chớp lườm tôi một cái.
 
Bài Thơ Mùa Xuân - Gấu Nhỏ Của L
Chương 18



Tôi vẫn luôn cho rằng, tình hình của Nhiếp Nhung Thịnh đã có chuyển biến tốt, nhưng thực tế đã cho tôi một cú đấm đau điếng.

Hôm nay, tôi và Nhiếp Nhung Thịnh cùng nhau ra ngoài mua đồ dùng học tập. Mặc dù đây chỉ là một cái cớ, để tôi có thể có nhiều thời gian hơn ở bên cạnh khai thông cho cô, nhưng…

Lúc đó tôi đang cúi đầu chọn bút. Tôi chọn một cây bút tương đối nặng, như vậy cầm lên cảm giác sẽ tốt. Sau đó, tôi đi thử bút, xem mực ra có đều hay không.

Ngay khi tôi đang cúi đầu, Nhiếp Nhung Thịnh nói với tôi: “Hạ Hạ, tớ muốn bỏ học.”

Tay tôi khựng lại tại chỗ, tôi hỏi: “Tại sao?”

Thật ra, lúc đó tôi còn có rất nhiều điều muốn hỏi, cuối cùng chỉ có thể hỏi ra câu này.

Nhiếp Nhung Thịnh nói: “Cuộc sống như vậy rất mệt mỏi, dù sao đi nữa tớ cũng có đường lui.” Cô cười khổ một tiếng, thoạt nhìn giống như đã chấp nhận số phận.

“Đi thanh toán trước đã.” Tôi nắm lấy cổ tay cô, không tiếp lời cô.

“Hả?” Nhiếp Nhung Thịnh vừa bị tôi kéo đi, vừa phát ra âm thanh như vậy.

Tôi nhanh chóng thanh toán tiền, kéo Nhiếp Nhung Thịnh rời khỏi cửa hàng, tìm một nơi tương đối kín đáo. Trong suốt quá trình đó, cả hai chúng tôi đều không ai nói gì, yên lặng dị thường.

Lúc chúng tôi ngồi xuống, Nhiếp Nhung Thịnh bắt đầu nói. Cô nói: “Sao cậu lại kéo tớ ra? Tớ còn chưa mua mà.”

“Tớ mua cho cậu rồi.” Vừa nói, tôi vừa lấy ra một cây bút loại Nhiếp Nhung Thịnh thường dùng mà tôi đã mua từ trong túi.

“Tại sao cậu lại phản ứng lớn như vậy? Nếu tớ nói với người khác, bọn họ chắc chắn sẽ rất vui.” Nhiếp Nhung Thịnh nói.

“Họ vui là chuyện của họ, không phải chuyện của tớ.” Tôi nói.

Thành thật mà nói, tôi không hiểu tại sao cô lại nghĩ như vậy. Luôn tự đặt ra trước phản ứng của người khác, cho dù tiếng tăm của cô thật sự không tốt lắm.

“Chỉ có cậu, và Tư Mỹ có lẽ sẽ nghĩ về tớ như vậy.” Nhiếp Nhung Thịnh cảm thán nói.

“Thật ra tình hình của cậu đã tốt hơn rồi, không có…” Tôi còn muốn nói rất nhiều, nhưng lại bị cô vội vàng ngắt lời.

“Tớ hoàn toàn không hề tốt hơn, chưa bao giờ, vẫn luôn không. Tớ rất ghen tị với các cậu, nhiều lúc muốn nói là nói.” Nhiếp Nhung Thịnh nói.

“Ngược lại, một số người hoàn toàn không cảm thấy tớ có thể ra mắt được.” Sắc mặt của Nhiếp Nhung Thịnh vẫn như thường, hoàn toàn không nhìn ra được cô đang tự giễu cợt mình.

“Tại sao cậu lại phải để tâm đến một số người đó chứ? Cậu không phải nói loại người cặn bã này hoàn toàn không đáng để tâm sao? Không phải cậu vẫn luôn phản kháng sao?” Tôi hỏi cô.

“Làm sao có thể không để tâm? Làm sao có thể không bị ảnh hưởng? Chúng ta sống cùng nhau mà.” Nhiếp Nhung Thịnh nói trong tuyệt vọng.

“Vậy cậu có thể dọn ra ngoài, cậu luôn có cách mà.” Tôi nói.

“Nếu tớ có, tớ đã sớm dọn đi rồi, cậu đừng hỏi nữa.” Nước mắt của Nhiếp Nhung Thịnh đột nhiên rơi lã chã, tôi muốn ôm cô, nhưng lại bị cô từ chối.

“Để tớ yên một mình, để tớ yên, được không?” Vừa nói, Nhiếp Nhung Thịnh vừa đứng dậy rời đi.

Tôi đã không nhớ đây là lần thứ mấy tôi đi khuyên can Nhiếp Nhung Thịnh, nhưng có lẽ số lần không hề ít.

Thật ra, tôi không giỏi ăn nói cho lắm, rất nhiều chuyện cũng làm không tốt, không hợp với công việc khuyên giải người khác, nhưng tôi chỉ muốn nói cho Nhiếp Nhung Thịnh biết đạo lý mà cô đã nói với tôi.

Tôi đã không thể khuyên thành công Nhiếp Nhung Thịnh, tôi rất thất vọng về bản thân.

Cuối cùng, tôi vẫn không hỏi ra câu đó, tại sao cuối cùng chính cậu lại không làm được những gì mình đã nói? Đó là bởi vì cảm xúc của Nhiếp Nhung Thịnh đã đến giới hạn, không thể tiếp nhận thêm sự phản bác của người khác.

Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô, tôi không biết phải làm sao.
 
Bài Thơ Mùa Xuân - Gấu Nhỏ Của L
Chương 19



Tôi cho rằng mình ghét một người là có lý do, trước nay vẫn vậy. Tôi cũng đã gặp rất nhiều lần mình khó đưa ra lựa chọn, những lúc đó tôi sẽ đi hỏi dì Phan.

Hôm đó đúng lúc dì Phan đi lấy hàng về, tôi giúp bà ấy dọn dẹp hàng hóa, ngồi một bên đợi bà ấy đến. Bà ấy hỏi: “Cháu có gì muốn hỏi dì sao?”

Tôi nói: “Rất nhiều.”

Dì Phan giả vờ thở dài, nói: “Dì biết ngay mà, mấy đứa tụi bây không có chuyện gì sẽ không đến tìm dì đâu.”

“Mấy đứa?” Tôi hỏi.

“Bội Minh cũng vậy.” Dì Phan thở dài, “Nhưng mà mấy đứa ở tuổi này có nhiều vấn đề cũng là bình thường.”

Tôi nói: “Cháu rất ghét một người.”

Lý do ghét một người thực ra có thể có rất nhiều. Ví dụ như, Nhiếp Nhung Thịnh dường như sa đọa đúng như lời đồn, hút thuốc, đánh nhau, uống rượu, cãi lại giáo viên, Nhiếp Nhung Thịnh gần như không thiếu một thứ gì. Nếu không phải vì bố cô có quan hệ, có lẽ đã sớm bị đuổi học rồi.

Nhưng thực ra lý do tôi thực sự ghét Nhiếp Nhung Thịnh không phải là điều này, mà là Nhiếp Nhung Thịnh luôn thích đột nhiên xông vào thế giới của tôi.

Sau khi xông vào thế giới của tôi, cô sẽ nói chuyện với tôi với vẻ mặt thành khẩn, lúc tôi không để ý đến thì cô tự nói chuyện một mình.

Cô vẫn luôn biểu đạt với tôi những mong muốn chỉ thuộc về Nhiếp Nhung Thịnh, hoặc có thể nói là d*c v*ng của cô- Tớ muốn cậu thuộc về tớ. Đến giờ tôi vẫn không hiểu rõ đây rốt cuộc là tại sao, nhưng đã là một sự thật tồn tại.

Chính vì cô đã thay đổi nhận thức của tôi về cô, cho nên khi cuối cùng Nhiếp Nhung Thịnh lại chọn từ bỏ bản thân, tôi không thể chấp nhận.

Dì Phan nói: “Ghét một người là chuyện rất bình thường mà, dì cũng có rất nhiều người ghét. Cháu đang phiền não điều gì vậy?”

Tôi nói: “Cô ấy khác, cháu không thể chấp nhận được.”

Dì Phan liếc nhìn tôi một cái, nói: “Là khác ở phương diện nào, không thể chấp nhận ở phương diện nào?”

Tôi kể hết tất cả những chuyện này cho dì Phan nghe. Thật ra ban đầu tôi cũng muốn nói với mẹ, nhưng vì chuyện này liên quan đến một bạn nữ khác nói thích tôi, nên tôi không dám.

Dì Phan nói: “Rất có thể cháu đã động lòng thật rồi.”

Có lẽ tôi đã nhìn bà ấy với vẻ mặt rất kinh ngạc, cho nên dì Phan nhìn vào khuôn mặt tôi cười cười, còn xoa xoa mặt tôi.

Dì Phan nói: “Chuyện này có gì đâu? Dì cũng không phải là người cổ hủ gì. Lần trước Bội Minh và người yêu hôn nhau trên đường, dì còn nhìn thấy nữa là.”

“Nhưng dì phải nhắc nhở cháu, người thuộc gia đình như con bé rất khó cứu vớt.” Dì Phan thu lại nụ cười, nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm trọng.

Tôi hỏi: “Tại sao ạ?”

Dì Phan nói: “Đầu tiên dì chỉ có thể nói quan điểm của dì chỉ đại diện cho cá nhân dì. Dì không thể đảm bảo con bé đối với cháu là thật lòng, cũng không thể đại diện cho con bé.”

Sự cải thiện trước đây là thật, tất cả những điều này đều phải do chính cháu phán đoán.”

“Sau đó cháu phải cân nhắc cái giá phải trả để cứu vớt cô bé. Cháu và Tư Mỹ đã dành rất nhiều thời gian rồi, khoảng thời gian này vốn dĩ cháu nên dành cho việc gì? Cháu đừng nói với dì, cháu không có thời gian này cũng có thể làm tốt như thường.”

“Cho dù cháu đã cân nhắc kỹ cái giá phải trả cho cô bé, vậy cháu có thể hoàn toàn thay đổi cô bé không, sau khi cháu không thể thay đổi cô bé, bản thân cháu có thể chịu đựng được sự hụt hẫng này không?”

“Đúng như cô bé đã nói, nó có đường lui, cháu không có đường lui. Điều đáng sợ nhất là nội tâm cô bé có thể vì sa đọa mà biến chất thành một người khác, cháu không còn nhận ra cô bé nữa.”

“Nếu sau này cô bé thấy cháu sống rất tốt, cũng có thể sẽ ghen tị với cháu. Sau đó cháu bị cô bé hãm hại, cháu phải mất bao nhiêu thời gian để đứng dậy?”

Tôi bị dì Phan nói đến mức không nói nên lời, thật ra tôi không muốn nghe những lời giáo huấn như thế này, tôi muốn biết phương án hơn.

Dì Phan nhìn ra được sự không vui của tôi, bà ấy vỗ vỗ vai tôi nói: “Nếu cháu nhất định muốn làm, vậy thì cứ làm đi. Cứ cố gắng hết sức mình là được rồi, cháu sẽ luôn tìm thấy được điểm có thể thay đổi cô bé từ những trải nghiệm của chính mình.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back