Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Tử Tái Sinh

Bạch Tử Tái Sinh
Chương 90: Chương 90



Chúc Tiểu Xuân đã từng nếm trải tài "mồm mép" của Từ Hiểu Đồng rồi.

Không thể nói lại, cô ta tức giận, chỉ biết trợn mắt nhìn Từ Hiểu Đồng .

Lúc này, giáo viên thể hình quay lại nhìn thấy Chúc Tiểu Xuân và quở trách: "Chúc Tiểu Xuân, em đứng lên làm gì? Em muốn bị trượt môn à?"

Chúc Tiểu Xuân chịu thiệt thòi, "Thưa thầy, em không có."

"Vậy em không nhanh chóng làm theo đi!"

"Vâng ạ."

Khi giờ học thể hình kết thúc.

Hoàng Thái Liên muốn giúp Chúc Tiểu Xuân trả thù, định chờ lúc Từ Hiểu Đồng không để ý sẽ giơ chân ra để cô vấp ngã.

Nhưng cô ta không thành công, vì Bạch Tử kịp thời đá một miếng đệm xốp lên, miếng đệm xốp đó rơi xuống đúng chân của Hoàng Thái Liên .

Từ Hiểu Đồng không biết gì, quay lại và vô tình dẫm lên chân Hoàng Thái Liên . Cảm giác đau khiến Hoàng Thái Liên phải kêu lên "á á!"

Từ Hiểu Đồng liếc qua Hoàng Thái Liên , lạnh lùng nói: "Chưa thấy ai ngốc như vậy, tự dưng giơ chân ra để người ta dẫm lên."

"Bạch Tử , đi thôi."

"Ừ."

Bạch Tử xách túi nhỏ bên cạnh rồi cùng Từ Hiểu Đồng rời khỏi phòng thể hình.

Mọi chuyện đều bị Lương Văn Thư nhìn thấy, cô khẽ hạ mắt, nét mặt có chút phức tạp.

Không ngờ, Bạch Tử này cũng có chút bản lĩnh.

Trước đây, khi điền thông tin đăng ký câu lạc bộ, Bạch Tử tình cờ nhìn thấy tháng sinh của Từ Hiểu Đồng , tính ra ngày sinh nhật của cô là sau ngày mai.

Với mối quan hệ hiện tại của họ, Bạch Tử đương nhiên sẽ chuẩn bị quà cho Từ Hiểu Đồng .

Nhưng việc chọn quà lại làm Bạch Tử khó khăn.

Cuối cùng, dưới sự gợi ý của Giang Quỳnh Chi , Bạch Tử quyết định tặng cô một chai nước hoa.

Bạch Tử biết tính cách của Từ Hiểu Đồng chắc chắn sẽ đáp lễ lại bằng một món quà tương đương, nên cô cố ý không nói rõ giá trị chai nước hoa, chỉ nói qua loa là vài trăm đồng.

Thực ra, chai nước hoa đó là sản phẩm giới hạn của Ella trong mùa này, và vì thương hiệu khá ít người biết đến, chủ yếu là đi theo hướng tùy chỉnh cao cấp cho cá nhân, không có cửa hàng chuyên dụng, chỉ có thể mua qua các kênh đại lý.

Giá của nó thì cực kỳ đắt, có thể nói là một chai khó mua, có giá mà không thể tìm thấy.

Mặc dù nước hoa rất khó mua, nhưng may mắn là Giang Quỳnh Chi có mối quan hệ.

Vì vậy, chai nước hoa đã được gửi đến tay Từ Hiểu Đồng đúng vào ngày sinh nhật của cô.

Khi Từ Hiểu Đồng nhận được hộp quà, cô vô cùng kinh ngạc: "Wow, Bạch Tử , cái này... chắc không rẻ đâu nhỉ! Nhìn bao bì đã thấy rất sang rồi."

Bạch Tử mỉm cười nói: "Không đâu, cậu mở ra xem có thích không, là mình và mẹ mình cùng chọn đó."

Từ Hiểu Đồng rất trân trọng chiếc bao bì, cô không nỡ xé lớp sơn bóng tinh xảo bên ngoài.

Hộp quà vừa mở ra, một mùi hương hoa hồng dễ chịu lập tức bay ra.

Tiếp theo, cô nhìn thấy một chai nước hoa hình tròn cổ điển tinh xảo, bên trong là chất lỏng màu đỏ rượu, trông giống như rượu vang đỏ.

"Wow!! Hóa ra là nước hoa!"

Từ Hiểu Đồng vô cùng vui mừng.

Bạch Tử: “ mình nghĩ mùi này cậu sẽ thích."

Từ Hiểu Đồng không nỡ lấy ra, nhìn Bạch Tử với vẻ cảm động: "Đây là chai nước hoa đầu tiên trong đời mình đó, trước kia mình toàn lén xịt nước hoa của mẹ, ôi mình yêu cậu quá, Bạch Tử !"

Bạch Tử mỉm cười nhẹ nhàng: "Nếu được là người tặng cậu chai nước hoa đầu tiên trong đời, mình cũng rất vui. Nếu mùi hương này cậu thích, thì càng tuyệt."

"Thích chứ, mình cực kỳ thích!"

Mùi hương nước hoa xịt ra là hương hoa hồng, không quá nồng nhưng rất lâu phai, giống như mùi hương vừa mới bay ra từ hộp quà.

Từ Hiểu Đồng liên tục khen ngợi: "Đây là chai nước hoa thơm nhất mình từng ngửi."

"Ha ha, thích là được rồi."

Sau khi nhận được món quà, Từ Hiểu Đồng vui mừng cả ngày.

Chiều đến.

Khi học giờ thể hình, Chúc Tiểu Xuân liên tục ngửi thấy mùi hương hoa hồng từ người Từ Hiểu Đồng và Bạch Tử tỏa ra.

Mùi hương thật sự rất dễ chịu, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, như thể xung quanh họ bỗng nhiên có cả một vườn hoa hồng đang nở, không chút gắt, khiến người ta đắm chìm trong đó, tâm trạng cũng trở nên tốt lên rất nhiều.

Không chỉ Chúc Tiểu Xuân, mà còn vài người khác cũng ngửi thấy mùi hương đó.

Trong giờ nghỉ giải lao, họ bắt đầu bàn tán.

"Các cậu ngửi thấy không? Đúng rồi, mình cũng ngửi thấy."

"Mùi nước hoa này thơm thật, trước đây chưa bao giờ ngửi thấy mùi như thế."

Không ai có thể chính xác chỉ ra mùi của chai nước hoa này, chỉ biết là nó rất dễ chịu.

Chỉ có Lương Văn Thư khoanh tay, chính xác nói ra tên nước hoa: "Nếu mình đoán không lầm, chắc là Trúc Vụ Lãnh Mai mới ra mắt của Ella."

"'Ella'?"

Lương Văn Thư giải thích: "Thực ra đây không phải tên thương hiệu, mà là tên của người sáng lập, vì thương hiệu Ella này được đặt theo tên người sáng lập."

"Ella là thương hiệu nước hoa cao cấp của Bắc Âu, rất ít người biết đến, chỉ những người thật sự yêu thích sưu tầm nước hoa mới biết đến thương hiệu này, nhưng một khi đã vào thị trường nước hoa tùy chỉnh cao cấp thì ngoài những quý bà giàu có ra thì chỉ có quý bà trong những quý bà thôi, các cậu không biết cũng là chuyện bình thường."

Nói đến đây, Lương Văn Thư có chút đắc ý: "Nhà mẹ mình có cả một bức tường toàn nước hoa, trong đó không dưới mười chai là nước hoa cao cấp tùy chỉnh của Ella."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ý là, mẹ cô chính là một trong những "quý bà giàu có nhất".

Muốn làm nước hoa tùy chỉnh phải tốn rất nhiều tiền, vì mỗi mùi hương đều phải thử đi thử lại, cho đến khi khách hàng hài lòng mới thôi.

Quá trình này tiêu tốn rất nhiều nguyên liệu, thời gian rất dài.

Mỗi lần thử hương thực chất là đang "đốt tiền".

Vì thế, nếu không có ngân sách lên đến sáu con số, bạn căn bản không thể tiếp cận được cửa hàng.

Tống Hàn Yên, mẹ của Lương Văn Thư , rất thích sưu tầm nước hoa, nên cô ấy đương nhiên đã ngửi qua rất nhiều loại nước hoa cao cấp.

"Nước hoa cao cấp khác biệt rất lớn với nước hoa giá rẻ, trước đây mình đã ngửi qua loại 'Trúc Vụ Lãnh Mai ' này của Ella, chắc chắn không sai."

Vì Tống Hàn Yên là hội viên cao cấp của Ella, nên từ nửa năm trước khi "Trúc Vụ Lãnh Mai " còn chưa ra mắt, thương hiệu Ella đã gửi một mẫu thử đến cho Tống Hàn Yên để thử nghiệm hương.

Lương Văn Thư cũng đã ngửi qua và ghi nhớ mùi hương hoa hồng thanh mát này đến tận bây giờ.

Mùi hương này thật sự quá đặc biệt, tuyệt đối không thể trùng lặp.

Khi ngửi thấy mùi hương này, Lương Văn Thư đã chắc chắn rằng chai nước hoa này, khi được phát hành, chắc chắn sẽ rất hot!

Tuy nhiên, Lương Văn Thư rất tò mò, tại sao mẫu nước hoa mới của Ella lại xuất hiện trong lớp học thể hình? Và lại còn xuất hiện trên người Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng ?

Lương Văn Thư rất quen thuộc với việc săn nước hoa của Ella. Tần suất ra mắt nước hoa mới của Ella không cao, hai năm mới có một lần, và những phiên bản giới hạn càng hiếm hoi hơn.

Nước hoa Bamboo Mist Cold Rose vừa lên kệ, trong vòng năm giây đã bị tẩu tán hết, Lương Văn Thư cũng đã nhờ người mua hộ một chai, nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được.

Khi nghe giải thích của Lương Văn Thư , Trầm Thanh Thanh ngạc nhiên nói: "Ôi, không thể nào!"

"Thanh Thanh , sao vậy?"

Trầm Thanh Thanh nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, "Thực ra, Văn Thư à, cậu không đoán sai đâu, đây chính là nước hoa Bamboo Mist Cold Rose của Ella. Hôm nay mình mang một chai đến, lần trước cậu không phải chia cho mẫu nước hoa cổ điển sao? Vì vậy lần này mình mang đến chia sẻ với cậu, nhưng mình chưa xịt nó, sao nó lại xuất hiện trên người họ? Thật kỳ lạ."

Mọi người nghe thấy lời Trầm Thanh Thanh đều sững sờ, rồi lập tức phản ứng lại.

"Mình hiểu rồi, chắc chắn là nước hoa của cậu bị ăn cắp rồi!"

"Họ là kẻ trộm!"
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 91: Chương 91



"Từ Hiểu Đồng làm sao có thể mua được nước hoa đắt như vậy."

"Trước đó Văn Thư không phải có nói sao, chai nước hoa này có giá mà không có thị trường, muốn mua còn không được."

"Từ Hiểu Đồng không phải là tiểu thư con nhà giàu, nhà cậu ấy chỉ là gia đình công chức bình thường thôi! Chắc chắn là ăn cắp rồi!"

"Đúng vậy, không sai."

"Thanh Thanh , đừng lo lắng, lát nữa chúng ta sẽ đi tìm cậu ấy tính sổ!"

Lần trước trong lớp thể hình, Chúc Tiểu Xuân và Hoàng Thái Liên đã có hiềm khích với Từ Hiểu Đồng , hôm nay là lúc tính sổ!

Sau khi tan học, Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng cùng rời khỏi lớp để thay đồ.

Bạch Tử thay đồ xong trước, rồi nói với Từ Hiểu Đồng : "Hiểu Đồng, mình đi vệ sinh một chút."

"Được, lát gặp ở ngoài."

Bạch Tử gật đầu, rồi rời khỏi phòng thay đồ.

Chưa lâu sau khi Bạch Tử rời đi, Chúc Tiểu Xuân và Hoàng Thái Liên cùng nhóm người khác đã vây quanh Từ Hiểu Đồng .

Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư đứng phía sau, lạnh lùng quan sát.

"Từ Hiểu Đồng , hôm nay mày xịt nước hoa à? Lấy nước hoa ra cho tụi tao xem."

Từ Hiểu Đồng kéo khóa áo, quay lại nhìn họ một cái: "Tại sao tôi phải lấy ra cho Mấy người xem?"

Nước hoa là món quà Bạch Tử tặng cho cô, Từ Hiểu Đồng còn không muốn dùng, chỉ xịt một chút khi tháo bao bì.

Nhóm người trước mặt này đều là tay sai của Trầm Thanh Thanh , cô có lý do gì phải lấy ra cho họ xem?

Từ Hiểu Đồng lười biếng nhìn họ, đeo ba lô và chuẩn bị rời đi.

Chúc Tiểu Xuân tiến lên một bước, chặn trước mặt cô, "Lấy nước hoa ra."

"Đúng vậy, nếu không lấy ra chúng tôi sẽ không cho cậu đi!"

"Ồ, Mấy người muốn gây chuyện à? Mấy người nghĩ tôi, Từ Hiểu Đồng là người dễ bị bắt nạt sao!?"

Từ Hiểu Đồng thường xuyên chơi tennis , người có sức lực, dễ dàng đẩy Chúc Tiểu Xuân ra.

Chúc Tiểu Xuân không đứng vững, suýt nữa ngã.

Từ Hiểu Đồng chế giễu: "Mấy người gầy gò như mấy con gà, còn muốn học bắt nạt người khác? Mấy người tìm nhầm người rồi!"

Cô bước đi nhanh, khi gần ra khỏi phòng thay đồ, chiếc ba lô của cô bị kéo lại.

Từ Hiểu Đồng tưởng là Chúc Tiểu Xuân, quay lại nhìn thì thấy lại là Lương Văn Thư .

"Làm gì vậy?"

Lương Văn Thư kéo ba lô của cô, cười nhẹ nói: "Lấy nước hoa ra cho chúng tôi xem, rồi sẽ để cậu đi."

"Tôi có lý do gì phải lấy ra cho Mấy người xem?"

"Bởi vì cậu ăn cắp đồ! Nước hoa là của Thanh Thanh !"

Ăn cắp đồ!?

Từ Hiểu Đồng lập tức nổi giận: "Mấy người nói ai ăn cắp đồ!"

"Không ăn cắp thì lấy nước hoa ra cho tôi xem đi!"

"Đúng vậy, lấy ra đi!"

"Lấy nước hoa ra!"

"Chúng ta nói gì với loại người này, trực tiếp giật túi của cậu ta đi, chẳng phải xong sao?"

Nước hoa đang ở trong túi của Từ Hiểu Đồng , vài người lao tới cướp túi.

Từ Hiểu Đồng hoảng loạn nắm chặt, không cho họ giật đi, nhưng sức yếu không địch lại được số đông...

Khi túi sắp bị giật đi, Bạch Tử đẩy cửa phòng thay đồ, đứng ngược sáng ở ngoài cửa, ánh sáng chiếu vào khiến họ đều bị bao phủ.

Những người đang giật túi lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Tử.

Bạch Tử nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt mờ mịt, trên người tỏa ra một luồng khí lạnh khiến họ vô thức buông tay.

Từ Hiểu Đồng nhanh chóng ôm chặt túi vào lòng.

"Bạch Tử ."

Ban đầu Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng đã hẹn sẽ gặp nhau ở ngoài, nhưng đợi mãi không thấy Từ Hiểu Đồng ra, nên Bạch Tử quay lại phòng thay đồ.

Không ngờ lại gặp phải cảnh tượng này.

Bạch Tử bước vào, "Hiểu Đồng, cậu không sao chứ?"

"Không sao, bọn họ muốn cướp túi của mình."

Vừa rồi chỉ có một mình Từ Hiểu Đồng , bọn họ còn có thể hành động dễ dàng.

Giờ Bạch Tử đã về, họ không còn ngang ngược được như trước đó.

Chúc Tiểu Xuân : "Bạch Tử, cậu về đúng lúc lắm, nước hoa của Thanh Thanh bị mất rồi, mùi hương này chính là mùi từ cơ thể các cậu, nên chúng tôi muốn kiểm tra túi của Từ Hiểu Đồng , thế có quá đáng không?"

Hoàng Thái Liên : "Đúng vậy, nếu không ăn cắp thì chứng minh một chút đi!"

"Ha ha ." Bạch Tử cười một tiếng: "Không ăn cắp thì chứng minh? Nghe cô nói mà xem, đầu óc cô thẳng tới ruột rồi rồi kìa?"

"Ai cho các cô quyền tự ý lục soát? Nếu chỉ vì nghi ngờ mà có thể kết tội, vậy tôi nghi ngờ trong đầu cô chỉ toàn đậu phụ thôi, có muốn mở sọ ra cho tôi xem không?"

"……"

Trầm Thanh Thanh đứng ra nói: "Chị, bọn họ chỉ vì em thôi, chị đừng giận, nếu Từ Hiểu Đồng không muốn cho chúng em xem, thì chúng em chỉ có thể đi tìm thầy hướng dẫn, hành vi trộm cắp là rất tệ, chắc chắn sẽ bị ghi điểm xấu!"

Chúc Tiểu Xuân : "Đúng vậy, nghe nói thầy hướng dẫn đang chọn người xuất sắc của tháng này, chuyện này nếu làm lớn lên thì sẽ bị ghi điểm xấu, thầy hướng dẫn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu ta!"

Từ Hiểu Đồng : "Các cậu có thể ăn bừa, nhưng đừng nói bừa!"

Bạch Tử bình tĩnh đáp lại: "Được, nếu vậy thì cứ đi tìm thầy hướng dẫn đi."

Trầm Thanh Thanh cúi mắt xuống, trước đây chỉ muốn nhân cơ hội làm mất mặt bọn họ, nhưng không ngờ Bạch Tử lại tự tin tìm thầy hướng dẫn.

Cái người này có phải thật sự đã mua được nước hoa của Ella không?

Không thể nào...

Không thể nào!

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trước khi nhìn thấy nước hoa, cô ta tuyệt đối không tin.

...

Không lâu sau, cả nhóm đã đến văn phòng.

Thầy hướng dẫn sau khi nghe câu chuyện, nghiêm túc hỏi: "Khả năng trùng mùi nước hoa cũng có, Trầm Thanh Thanh , tại sao em lại chắc chắn rằng nước hoa của em bị họ ăn cắp?"

Trầm Thanh Thanh : "Thầy, thầy có thể không biết, nhưng chai nước hoa của Ella này không thể có mùi trùng, vì mới lên kệ không lâu, và hơn nữa chúng em đều ngửi thấy, Văn Thư cũng có thể làm chứng cho chúng em!"

Lương Văn Thư gật đầu: "Thầy, em rất nhạy cảm với mùi nước hoa, em chắc chắn không thể nhầm lẫn."

Thầy hướng dẫn lo lắng nhìn họ một lượt, rồi chuyển ánh mắt sang Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng .

"Liệu họ không thể tự mình mua sao?"

Chúc Tiểu Xuân và Hoàng Thái Liên phì cười chế giễu.

"Thầy, thầy có thể không biết, nhưng chai nước hoa của Ella này hiện nay trên thị trường là có giá mà không có hàng, một chai cũng khó mua được!"

"Giá đã lên đến mức trời cao rồi, Từ Hiểu Đồng làm sao có thể mua được chứ!"

"Đúng vậy."

Ban đầu, Chúc Tiểu Xuân và Hoàng Thái Liên cũng chỉ là những đứa trẻ đến từ gia đình công nhân bình thường, nhưng giờ đây nhờ có Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư , họ bắt đầu cười nhạo Từ Hiểu Đồng .

Trước đây họ cũng không biết đến thương hiệu nước hoa Ella, nhưng giờ lại bắt đầu đắc ý và cười nhạo người khác.

Thầy hướng dẫn cảm thấy mình bị xúc phạm.

Còn Từ Hiểu Đồng , khi nghe những lời của họ, trong lòng vô cùng chấn động, cô không ngờ nước hoa mà Bạch Tử tặng lại đắt đến thế!

Trước đó Bạch Tử bảo chỉ mấy trăm đồng, cô còn ngây ngô tin tưởng.

Nếu không phải thật sự muốn vạch trần, Từ Hiểu Đồng chắc chắn đã nghĩ chai nước hoa này chỉ đáng vài trăm đồng, ai ngờ lại phải thêm hai con số vào sau đó!

Tuy vậy, Từ Hiểu Đồng hoàn toàn không nghi ngờ nước hoa này là do Bạch Tử mua, mà không phải là ăn cắp.

Thầy hướng dẫn nhìn Từ Hiểu Đồng : "Hiểu Đồng, nếu vậy thì em lấy nước hoa ra cho họ xem đi."

Bạch Tử ngắt lời : "Thầy, nếu chúng em lấy nước hoa ra và chứng minh không phải ăn cắp, vậy thì sẽ xử lý thế nào?"

Thầy hướng dẫn suy nghĩ một lúc, trong tháng này anh phải chọn ra người xuất sắc nhất, và tốt nhất là không có chuyện gì xảy ra trong lớp, nếu có vụ trộm nghiêm trọng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc đánh giá của anh.

Nếu chỉ là chuyện nhỏ thì thôi thì không sao, nhưng chai nước hoa này lại quá đắt giá, nếu báo cáo lên cấp trên thì sẽ xử lý nghiêm, ghi điểm xấu.

Việc này sẽ làm hỏng cơ hội được chọn là người xuất sắc nhất của anh.

Thêm nữa, Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư đều là tiểu thư con nhà giàu, Bạch Tử lại là con gái của một người trong hội đồng trường!

Ai cũng không muốn đắc tội với họ.

Anh ta thật sự khó xử!

"Hay là thế này."

"Cuối cùng nếu chúng em không ăn cắp, thì sẽ phạt Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư cùng đi quét nhà vệ sinh một tháng, thế có quá đáng không?"
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 92: Chương 92



Quét nhà vệ sinh?

Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư nhìn nhau.

Cả hai đều là những người rất coi trọng sĩ diện, họ thà bị trừ điểm học phần, ghi lỗi lớn còn hơn.

Họ không bao giờ muốn mất mặt đi quét nhà vệ sinh.

Trừ điểm và ghi lỗi lớn đối với họ không có gì là đau đớn.

Vì sau này họ có thể dùng các cách khác để bù lại điểm học phần, hoặc mua chuộc người có quan hệ để xóa bỏ kỷ luật.

Cũng chỉ tốn thêm một ít tiền thôi.

Nhưng quét nhà vệ sinh thì khác, nếu làm vậy, cả khoa sẽ biết, cả tòa nhà giảng đường sẽ thấy được!

Thật là xấu hổ quá !

Chỉ nghĩ đến thôi mà họ đã cảm thấy sởn tóc gáy.

Trầm Thanh Thanh : "Thầy, em không muốn đi quét nhà vệ sinh."

Lương Văn Thư gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, nếu chúng em sai thì cũng chỉ cần xin lỗi Từ Hiểu Đồng là được, quét nhà vệ sinh thì quá nghiêm trọng rồi."

"Nghiêm trọng?" Bạch Tử đột nhiên cười lạnh: "Vậy nếu các cậu muốn xin lỗi thì xin lỗi trước mặt cả khoa, sáng thứ Hai lúc 8 giờ, cúi đầu xin lỗi dưới tòa nhà giảng đường đi."

"!?"

Yêu cầu của Bạch Tử càng lúc càng xấu hổ!

Trầm Thanh Thanh nhíu mày, vẻ mặt đau khổ nói: "Chị, chị nói vậy quá nghiêm trọng rồi."

Chúc Tiểu Xuân : "Đúng vậy, chúng tôi chỉ muốn xác nhận xem Từ Hiểu Đồng có ăn cắp hay không! Còn cậu lại bảo đi quét nhà vệ sinh rồi cúi đầu xin lỗi dưới tòa nhà giảng đường, như vậy là quá mức rồi, ép người quá..."

Bạch Tử từ từ nhìn vào mặt Chúc Tiểu Xuân , ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến Chúc Tiểu Xuân cảm thấy cổ họng nghẹn lại, nửa câu sau cô ta nuốt lại không nói ra được.

Ánh mắt này thật đáng sợ...

Chúc Tiểu Xuân cúi đầu, tránh nhìn vào mắt Bạch Tử.

Bạch Tử liếc qua khuôn mặt của Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư , từng lời đều rõ ràng: “Tôi không phải đang thương lượng với các cậu, chọn một trong hai, hoặc đi quét nhà vệ sinh, hoặc cúi đầu xin lỗi dưới tòa nhà giảng đường, chọn đi, nếu không thì các cậu có tư cách gì mà lục soát túi? Tôi nói cho các cậu biết, tôi xem ai dám đến mà kiểm tra!”

Thầy hướng dẫn: “……”

Lương Văn Thư không thể chịu được thái độ tự cao ngạo mạn của Bạch Tử!

Cô ta hạ mắt, hỏi: “Lựa chọn một trong hai đúng không? Vậy các cậ thì sao, nếu thật sự chứng minh được Từ Hiểu Đồng là kẻ trộm, thì các cậu sẽ phải trả giá gì?”

Bạch Tử nhẹ nhàng nhún vai: “Nếu chứng minh Hiểu Đồng là kẻ trộm, chúng tôi sẽ nghỉ học.”

Lương Văn Thư : “Tốt! Đây là lời các cậu nói đó!”

Trầm Thanh Thanh nghe thấy lời của Bạch Tử thì trong lòng mừng rỡ, cô ta nói: “Thầy, thầy cũng nghe rồi đấy, chính Bạch Tử nói nghỉ học đấy!”

Thầy hướng dẫn, vốn dĩ không có cảm giác hiện diện mạnh mẽ, bỗng trở thành trung tâm sự chú ý của mọi người.

Thầy hướng dẫn khẽ ho một tiếng.

Bạch Tử là con gái của Chủ tịch Hội đồng Trường, nếu cô muốn nghỉ học, trường sẽ không dễ dàng để cô ra đi đâu, không thể đơn giản như vậy mà nghỉ học.

Nếu như Bạch Xuyên Hùng biết Bạch Tử nghỉ học vì bị bắt nạt ở trường thì sẽ ra sao?

Thầy hướng dẫn cảm thấy rất khó xử: “Các em… thật sự cần phải làm lớn chuyện vậy không?”

“Chắc chắn rồi!!!”

Mọi người đồng thanh đáp.

Thầy hướng dẫn toát mồ hôi: “Vậy thì được, nhưng phải nói rõ trước, tôi chỉ là một nhân chứng công bằng thôi, ai muốn nghỉ học gì đó thì tôi không nghe thấy gì cả, sau này đừng đến hỏi tôi, tôi không biết gì hết.”

Bạch Tử biết thầy hướng dẫn không dám nhận trách nhiệm.

“Yên tâm đi, những gì em nói sẽ giữ lời, còn các cậu, chọn đi, quét nhà vệ sinh hay xin lỗi?”

Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư nhìn nhau, đồng thanh nói: “Quét nhà vệ sinh.”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Bạch Tử cong môi, “Được rồi, quét nhà vệ sinh một tháng.”

“Hiểu Đồng, mở túi ra cho họ xem đi.”

Từ Hiểu Đồng nghe theo lời Bạch Tử, gật đầu, đặt túi lên bàn rồi kéo khóa ra.

Mọi người đều cúi xuống xem.

Thầy hướng dẫn lấy chai nước hoa từ trong túi của cô.

Lương Văn Thư ngay lập tức nhận ra đây chính là nước hoa Bamboo Mist của Ella!

“Đây là Bamboo Mist của Ella! Cậu còn nói là không ăn cắp?”

Trầm Thanh Thanh và những người phía sau đều có vẻ mặt “Quả nhiên! Cậu ấy là kẻ trộm” đầy vẻ khinh bỉ.

“Nhìn đi nhìn đi! Sự thật đã rõ rồi, Từ Hiểu Đồng chính là một tên trộm! Cậu ấy đã ăn cắp nước hoa của Thanh Thanh ! Thật là vô liêm sỉ!”

“Cậ ấy là một tên trộm! Thật là xấu hổ, một cô gái xấu!”

“Côaauj ấy chính là một tên trộm nữ, không thể tin được, người như thế này tay chân không sạch sẽ, không biết ba mẹ cậu ấy dạy dỗ thế nào, có mẹ mà không có giáo dục!”

Từ Hiểu Đồng vừa nghe thấy những lời này liền tức giận, đang định phản bác thì cổ tay cô bị Bạch Tử kéo lại.

Bạch Tử đứng trước mặt cô nói: “Chai nước hoa này đúng là Bamboo Mist của Ella, Lương Văn Thư nhận ra nó chỉ có nghĩa là cậu ấy biết phân biệt hàng tốt, nhưng làm sao chứng minh được Hiểu Đồng là kẻ ăn cắp?”

“Ha, với gia đình của Từ Hiểu Đồng , chỉ với số tiền sinh hoạt ít ỏi mỗi tháng, làm sao cậu ấy có thể mua nổi chai nước hoa này!”

“Đừng nói là không mua nổi, mà có khi chẳng có mối quan hệ hay kênh nào để mua được nữa!”

Bạch Tử: “Các cậu thật sự đánh giá thấp người khác quá, chai nước hoa này là tôi tặng cho Hiểu Đồng.”

“Trên thế giới này không phải ai cũng sống dựa vào một chai nước hoa, trong mắt các cậu, chai nước hoa này như thánh dược cần phải thờ phụng, nhưng trong mắt tôi, nó chỉ giống như một chai nước khoáng thôi.”

“……”

Lời nói này thật là kiêu ngạo!

Phải biết rằng giá bán lẻ chai nước hoa Ella này lên đến hơn 60.000 tệ!

Nếu mua qua dịch vụ mua hộ, giá có thể tăng gấp đôi, lên đến 120.000 tệ!

Hơn nữa, giá trị của chai nước hoa này còn sẽ tiếp tục tăng lên.

Chỉ vài chục năm nữa, chai nước hoa này có thể trở thành một món đồ cổ, nếu đưa lên đấu giá, giá trị sẽ không chỉ có vài trăm vạn tệ nữa.

Vì vậy, rất nhiều người mua chai nước hoa này về chỉ để "thờ phụng"!

Giá trị sưu tầm cực kỳ cao, họ coi nó như một món đầu tư, chờ đợi nó sẽ tăng giá trong tương lai.

Ngay cả Lương Văn Thư cũng định mua chai này về để sưu tầm, không dám xịt, đợi giá trị của nó sẽ tăng lên.

Thế nhưng trong miệng Bạch Tử, chai nước hoa này chỉ là một chai nước khoáng, lời nói kiêu ngạo này khiến cô ta tức giận!

Ánh mắt của Lương Văn Thư đầy sự bất mãn với Bạch Tử.

“Cậu mua được, có chứng cứ gì chứng minh là cậu mua không? Thanh Thanh , cậu nhìn kỹ lại đi, đây có phải chai nước hoa của cậu không?”

Trầm Thanh Thanh trong lòng lo lắng vì thực ra cô ta chưa bao giờ mua chai nước hoa này, trước đó cô ta đã nói dối về việc muốn làm khó Từ Hiểu Đồng và Bạch Tử.

Không ai nghi ngờ việc Trầm Thanh Thanh không đủ tiền mua chai nước hoa này, vì vậy tất cả mọi người đều tin tưởng lời cô ta nói.

Lúc này, Trầm Thanh Thanh cũng cảm thấy lo lắng, nhưng cô ta không tin Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng có thể mua được chai nước hoa này, vì vậy cô ta chắc chắn chai nước hoa này có vấn đề!

Cô ta gượng cười, bước lên và nhận chai nước hoa, mặt không đỏ, tâm không loạn nói: “Đúng rồi, chính là của mình.”

Từ Hiểu Đồng không nhịn được nữa, mắng: “Trầm Thanh Thanh , cậu đúng là quá vô liêm sỉ!”

Thầy hướng dẫn: “Học viên Trầm, em chắc chắn đây là của em sao?”

Trầm Thanh Thanh : “Đương nhiên rồi! thầy nghĩ em có thể nhận nhầm đồ của mình sao?”

Bạch Tử vỗ tay, “Tốt tốt tốt, vậy chắc chắn các cậu sẽ phải quét nhà vệ sinh rồi.”

Thấy vậy, Bạch Tử không vội vã, lấy điện thoại ra và lật lại lịch sử mua hàng trước đó, đưa cho mọi người xem—

“Các cậu nhìn kỹ đi, đây là lịch sử mua hàng của tôi từ hai ngày trước cùng với số vận chuyển qua đường hàng không! Mọi chứng cứ đầy đủ, chai nước hoa này là tôi mua từ trụ sở chính Ella ở Đan Mạch, bao bì nguyên bản còn có chữ ký tay và dấu môi của người sáng lập Ella đấy.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 93: Chương 93



Cái gì!??

Chai nước hoa này thực sự là Bạch Tử mua sao?

Không thể nào!

Mọi người đều sững sờ tại chỗ, Trầm Thanh Thanh thì hoàn toàn choáng váng.

Chỉ có thầy hướng dẫn là phải thở dài xoa trán.

Đúng là đáng đời!

Cứ khăng khăng không tin, Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư rốt cuộc đã sai ở đâu, trước đây anh còn tưởng hai cô khá thông minh, sao giờ lại giống như mấy người ngốc vậy.

Lương Văn Thư không tin, tiến lên giật lấy điện thoại của Bạch Tử, cẩn thận kiểm tra lại.

Nếu cô nhớ không lầm, chai nước hoa có chữ ký tay và dấu môi của Ella chắc chắn là chai đầu tiên trong dòng giới hạn Bamboo Mist.

Không chỉ vậy, ngay cả bao bì của chai này cũng do chính tay Ella đóng gói.

“Chẳng lẽ… chẳng lẽ chai này chính là chai đầu tiên của Bamboo Mist?”

“Chai đầu tiên là gì?”

Lương Văn Thư lớn tiếng nói: “Trong bộ sưu tập Bamboo Mist này còn có một chai giới hạn mang số hiệu 01, do Ella trực tiếp đóng gói, hơn nữa còn sẽ kèm theo chữ ký tay và dấu môi làm quà tặng cho những người mua đầu tiên, chỉ có chai đầu tiên mới được hưởng đãi ngộ này, hiện tại trên thị trường thứ cấp, giá trị của chai này đã gấp năm lần so với giá bán ban đầu!”

Trong dòng Bamboo Mist, chai đầu tiên có giá trị sưu tầm cao nhất!

Tất cả những người yêu thích sưu tầm nước hoa đều mong muốn sở hữu chai đầu tiên này, vì bà Ella giờ đã trên tám mươi, không biết liệu bà có thể tiếp tục cho ra những chai nước hoa giới hạn khác nữa hay không, vì vậy, mỗi chai nước hoa hiện tại đều quý hiếm!

Cứ tưởng tượng chai đầu tiên quý giá như thế nào.

Lương Văn Thư trong lòng kinh ngạc vô cùng, nhìn Bạch Tử hỏi: “Cậu làm sao mà mua được chai nước hoa này? Không, không thể nào, đây chắc chắn là hàng giả!”

Bạch Tử chưa kịp trả lời.

Từ Hiểu Đồng từ trong ngăn nhỏ của túi lấy ra một tấm bưu thiếp: “Cậu nói là cái này hả?”

Tấm bưu thiếp có mùi hoa hồng thơm, và là một tấm thẻ mạ vàng rất tinh xảo, đẹp mắt.

Khi Từ Hiểu Đồng mở gói hàng lần đầu tiên, cô phát hiện tấm bưu thiếp này và định giữ lại làm kỉ niệm.

Giờ nhìn vào tấm bưu thiếp này, còn có một dấu môi và chữ ký tay bằng tiếng Anh.

Từ Hiểu Đồng ban đầu tưởng đây chỉ là một tấm thiếp bình thường, nhưng sau khi nghe Lương Văn Thư nói, cô mới nhận ra rằng tấm thiếp này chính là chứng minh rằng chai nước hoa này là chai đầu tiên!

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tấm thiếp trong tay Từ Hiểu Đồng , thấy mặt trước có chữ ký và dấu môi, mặt sau có số hiệu "01" đại diện cho chai đầu tiên.

Chính là chai đầu tiên đó!!

Tấm thiếp mạ vàng này không thể nào làm giả được, vì trong thẻ có một con chip có thể quét mã!

Nói cách khác, tấm thiếp này mới chính là thứ có giá trị thực sự, chỉ cần có nó, bất kỳ chai Bamboo Mist nào cũng có thể giả mạo là chai đầu tiên.

“…………”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Lương Văn Thư đã hoàn toàn bị sốc, không biết nói gì.

Trầm Thanh Thanh và những người khác càng không thể lên tiếng, vì kiến thức của họ về nước hoa không bằng Lương Văn Thư .

Nếu Lương Văn Thư đã không nói gì được, thì họ còn có thể nói gì nữa?

Bạch Tử: “Hiểu Đồng , cậu giữ tấm thiếp này cẩn thận, nó có giá trị sưu tầm rất cao đó.”

Khi quyết định mua nước hoa làm quà sinh nhật cho Từ Hiểu Đồng , Giang Quỳnh Chi đã nói, nếu đã tặng thì phải tặng cái tốt nhất, vì nếu không phải món quà tốt nhất, bà sẽ không muốn tặng. Vì vậy, bà đặc biệt nhờ bạn bè mua chai nước hoa tốt nhất.

Không ngờ Lương Văn Thư lại nhận ra được giá trị của nó.

Bạch Tử: “Vậy từ ngày mai, các cậu bắt đầu thực hiện cam kết đi.”

“Ngoài ra, giờ đã chứng minh nước hoa của Hiểu Đồng không phải ăn cắp, vậy Trầm Thanh Thanh , nước hoa của cô đâu rồi?”

Lương Văn Thư cũng đã nhận ra, quay sang nhìn Trầm Thanh Thanh , người vẫn im lặng từ nãy giờ, hỏi: “Nếu Hiểu Đồng không ăn cắp nước hoa của Thanh Thanh , vậy nước hoa của cậu đâu rồi?”

“……”

Trầm Thanh Thanh bỗng dưng chững lại, không ngờ Lương Văn Thư vẫn nhớ đến vấn đề này.

Lương Văn Thư không phải là người dễ bị lừa, dù có thua cũng phải thua cho rõ ràng!

Trầm Thanh Thanh cúi đầu, siết chặt nắm tay.

“Đúng vậy, nếu Hiểu Đồng không ăn cắp nước hoa, vậy nước hoa của Thanh Thanh đâu rồi?”

“Chuyện này là sao đây?”

“Các cậu có nhớ không, ban đầu nói Hiểu Đồng ăn cắp nước hoa cũng chỉ là suy đoán thôi…”

“Cậu nói vậy hình như đúng là thế thật!”

Trầm Thanh Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt đẫm lệ, vẻ mặt tội nghiệp: “Xin lỗi mọi người, vừa rồi mình nhận được tin nhắn từ quản gia, cô ấy nói hôm nay khi giúp mình chuẩn bị đồ, đã vô tình bỏ sót, mình cũng vừa mới biết chuyện này. Trước đó mình cứ nghĩ nước hoa ở trong túi…”

“???”

Lý do này có vẻ quá lố rồi.

Trầm Thanh Thanh cúi đầu, khuôn mặt thể hiện sự nhận lỗi.

Trước đó Trầm Thanh Thanh đã khăng khăng nói rằng Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng không đủ tiền mua, nên mới nói nước hoa của Từ Hiểu Đồng là của mình. Nhưng giờ lời nói dối này đã hoàn toàn bị vỡ lở khi Từ Hiểu Đồng lấy ra thẻ chip.

Vì vậy, khi Trầm Thanh Thanh nhận ra, cô ta đã ngay lập tức chuẩn bị đối phó, xóa hết những tin nhắn trước đó với quản gia trong điện thoại, chỉ để lại tin nhắn từ quản gia nói rằng nước hoa bị bỏ sót khi chuẩn bị.

“Chai nước hoa này có bao bì giống với chai của mình, nên mình mới nhầm tưởng nó là của mình.”

Tất cả các chai Bamboo Mist, trừ số hiệu trên thẻ chip, bao bì và hình dạng chai đều giống nhau.

Vậy nên việc nhầm lẫn cũng không phải không thể hiểu được.

Trầm Thanh Thanh lấy tin nhắn với quản gia ra cho mọi người xem: “Các cậu xem, quản gia thật sự đã gửi tin nhắn cho mình, mình mới biết chuyện này. Nếu mình biết sớm chuyện này, mình chắc chắn sẽ không hiểu lầm cậu ấy, may mà không gây ra hậu quả nghiêm trọng.”

Từ Hiểu Đồng nhìn Trầm Thanh Thanh với ánh mắt khinh bỉ: “Đây là vu cáo, không phải hiểu lầm!”

Trầm Thanh Thanh : “Quả thật trước đây mình đã quá đáng, thế này đi, mình sẽ bồi thường cho cậu, dù sao mình cũng không thiếu tiền để mua nước hoa, cậu muốn bao nhiêu?”

“???”

Lúc này, Trầm Thanh Thanh nói đến tiền, chỉ đơn giản là nhắc nhở mọi người rằng cô không phải là người không đủ tiền để mua Bamboo Mist, cô đang trả giá cho lỗi lầm của mình, thậm chí còn bỏ tiền ra, thật sự rất hào phóng.

Hoàng Thái Liên và vài người khác phản ứng lại và nói:

“Thực ra chúng ta hiểu lầm cũng là điều bình thường, vì dù sao Từ Hiểu Đồng vốn không phải là người có thể mua chai nước hoa này, một người nghèo bỗng nhiên mang theo chiếc túi Hermes, ai mà không nghi ngờ cơ chứ? Nghi ngờ mới là phản ứng bình thường của của con người mà.”

“Đúng vậy, chúng mình thừa nhận là chúng mình đã hơi vội vàng, nhưng nếu Từ Hiểu Đồng chịu đưa cái này ra cho chúng mình xem từ sớm thì đã không có chuyện này.”

“Thanh Thanh không thiếu tiền mua nước hoa, không có lý do gì để cố tình vu cáo Từ Hiểu Đồng .”

“……”

Trầm Thanh Thanh quay lại nhìn bọn họ: “Các bạn đừng nói nữa, việc này quả thật là mình làm sai, nếu Từ Hiểu Đồng trách mình cũng là điều dễ hiểu, mình chỉ mong có thể bù đắp cho cậu ấy một chút. Thế này đi, chai nước hoa này bao nhiêu tiền, mình sẽ trả lại cậu ấy số tiền tương đương, dù sao thì cậu ấy cũng chưa phải trả tiền cho chai nước hoa này, giờ mình đưa số tiền này coi như là xin lỗi, cậu ấy cũng chẳng thiệt thòi gì phải không?”

Những lời này như đang đạp lên lòng tự trọng của Từ Hiểu Đồng mà chà xát.

Trầm Thanh Thanh đâu có thật sự muốn bồi thường, cô ta chỉ đơn giản là muốn dùng tiền để xúc phạm Từ Hiểu Đồng mà thôi!
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 94: Chương 94



Từ Hiểu Đồng giận đến mức cười lạnh.

“Tôi nghèo nhưng không hèn, còn cậu, dù có tiền thì suốt ngày làm những chuyện mất mặt, tôi không cần tiền của cậu, chai nước hoa này đối với tôi không phải chỉ là tiền bạc, tiền của cậu cứ giữ lại để mua ít đồ vệ sinh cho sạch sẽ, tốt hơn là đi lau dọn nhà vệ sinh đi!”

Câu nói này mạnh mẽ, dứt khoát.

Giảng viên suýt không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi.

Bạch Tử không muốn bỏ qua cơ hội này để "hạ bệ" Trầm Thanh Thanh , nếu cô ta muốn bỏ tiền ra, sao không để cô ta làm?

“Giảng viên, Trầm Thanh Thanh nếu đã muốn bỏ tiền, sao không để cậu ấy bỏ? Hiểu Đồng không nhận tiền này, thì cứ để cô ta đưa số tiền đó cho chúng ta, dùng làm chi phí cho các hoạt động của trường lần tới.”

Câu nói này khiến giảng viên bỗng nhớ ra điều gì đó.

Giảng viên sáng mắt lên: “Bạch Tử, nếu em không nói thầy đã quên mất, cuối tháng này khoa chúng ta sẽ tổ chức một hoạt động đổi đồ cũ lấy đồ mới, khuyến khích mọi người bảo vệ môi trường, duy trì vệ sinh trong khuôn viên trường!”

“Lúc đó còn có chương trình đổi bình nước lấy thú nhồi bông, Trầm Thanh Thanh , em ấy đã sẵn sàng bỏ tiền, vậy thì cứ để em ấy tài trợ cho hoạt động này đi.”

Trầm Thanh Thanh : “……”

Ban đầu cô ta muốn dùng tiền để xúc phạm Từ Hiểu Đồng và Bạch Tử, nhưng giờ lại trở thành người tự nguyện tài trợ cho hoạt động của khoa, chẳng phải cô ta trở thành kẻ ngớ ngẩn rồi sao?

Bạch Tử thấy Trầm Thanh Thanh do dự liền lên tiếng: “Trầm Thanh Thanh , sao cô lại do dự vậy? Cô không muốn bỏ tiền ra à? Hóa ra vừa rồi chỉ là giả vờ hào phóng thôi à, tsk tsk.”

“Đương nhiên không phải rồi.”

Trầm Thanh Thanh cười gượng: “Giảng viên, em đồng ý bỏ tiền.”

Giảng viên hài lòng cười: “Tốt, tôi sẽ báo cáo lên trường.”

“Giảng viên, đừng quên, đây cũng có công của Hiểu Đồng , thực ra là Hiểu Đồng đã hào phóng và quyên góp số tiền này.”

“Ừ, tôi sẽ nhớ.”

……

Chiều hôm sau, thông báo của trường nhanh chóng được phát đi.

Sinh viên Từ Hiểu Đồng năm nhất khoa Biểu diễn đã mạnh mẽ tài trợ cho hoạt động đổi đồ cũ lấy đồ mới của trường.

Toàn bộ thông báo ca ngợi Từ Hiểu Đồng , chẳng hề nhắc đến Trầm Thanh Thanh .

Vậy là, mặc dù tiền là do Trầm Thanh Thanh bỏ ra, nhưng Từ Hiểu Đồng lại chiếm hết danh tiếng.

Từ Hiểu Đồng ngay lập tức trở thành người nổi tiếng trong toàn khoa.

Trầm Thanh Thanh tức đến nghẹn họng, không ngờ giảng viên lại làm như vậy, không nhắc đến cô dù chỉ một câu! Dù tiền là cô bỏ ra hết 100%!

Trong nhà vệ sinh, Lương Văn Thư dùng khăn tay bịt mũi.

“Biết vậy mình đã không cùng cậu chỉ trích Từ Hiểu Đồng , lại còn bị bắt cùng dọn dẹp nhà vệ sinh, đúng là thối c.h.ế.t đi được!”

Trầm Thanh Thanh cất điện thoại đi, nhưng thật ra cô ta cũng chẳng muốn đến dọn dẹp nhà vệ sinh chút nào.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

“ Văn Thư , thật xin lỗi, lần này đều là lỗi của mình.”

Trước đây, Lương Văn Thư không có ác cảm gì với Bạch Tử.

Nhưng kể từ sự việc này, Lương Văn Thư đã hoàn toàn trở thành kẻ thù của Bạch Tử.

Cô ta ghét nhất là có người trước mặt mình làm ra vẻ.

Tính cách của Bạch Tử, cùng với ngoại hình của cô, chẳng mấy chốc sẽ vào ngành giải trí, sẽ là đối thủ cạnh tranh của Lương Văn Thư .

Dù sao đi nữa, đối thủ cạnh tranh thì chẳng thể làm bạn được, nếu không thể là bạn thì chỉ có thể là kẻ thù.

Lương Văn Thư : "Cậu không phải nói là nhà cậu không cung cấp tiền cho Bạch Tử nữa sao? Vậy cậu ấy mua nước hoa bằng cách nào?"

Trầm Thanh Thanh cũng rất không hiểu chuyện này.

Lúc này, Chúc Tiểu Xuân cùng Hoàng Thái Liên và vài người khác mang theo xô nước đi vào.

"Vậy còn có thể là cách nào khác, chắc chắn lại là nhờ vào mấy người Chu Hòe rồi."

"Văn Thư, cậu còn chưa biết à, Bạch Tử là đóa hoa đào nổi tiếng trong khoa chúng ta đấy!"

"Đúng rồi, trước đây Bạch Tử nhờ vào bốn người Chu Hòe để vào câu lạc bộ tennis , đi đường tắt không ít, giờ chỉ là mua một chai nước hoa thôi, chút tiền này đối với bọn con nhà giàu như họ không đáng gì cả."

Lương Văn Thư : "Cậu nói Chu Hòe ? Ồ, không phải bốn người trong ngành máy tính đó chứ?"

Trầm Thanh Thanh : "Đúng rồi, còn có cả anh cậu, Lương Trạch Tích ."

Nghe thấy vậy, Lương Văn Thư lập tức phản ứng lại, ngỡ ngàng một lúc rồi mới hiểu ra, mở miệng: "Hóa ra Bạch Tử là có quan hệ tốt với họ?"

Trầm Thanh Thanh : "Đúng vậy."

Lần này, anh em Lương gia Văn Thư từ Hồng Kông quay về Thành phố Q , thực tế là để trưởng thành rồi chia tài sản Lương gia.

Bề ngoài, Lương Văn Thư và Lương Thế Bách phải gọi Lương Trạch Tích một tiếng anh trai, nhưng sau lưng họ hoàn toàn là mối quan hệ cạnh tranh.

Giờ thì Lương Văn Thư mới hiểu, nếu Bạch Tử mà có quan hệ tốt với Lương Trạch Tích , vậy thì cô và Bạch Tử chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù.

"Hừ." Lương Văn Thư cười gượng: "Hóa ra là thế."

Vậy thì cô thật sự không thể tha cho Bạch Tử nữa.

Dù gì cũng sẽ trở thành kẻ thù, thay vì để Bạch Tử sau khi tốt nghiệp vào ngành giải trí cản đường mình, chẳng bằng bây giờ ngay trong trường này giải quyết Bạch Tử, để cô không có cơ hội ra mắt !

Trong mắt Lương Văn Thư lướt qua một tia sắc bén.

Trầm Thanh Thanh không nói gì, chỉ âm thầm quan sát từ bên cạnh, khóe miệng khẽ cong lên.

Đấu đi, đấu đi.

Hy vọng họ đánh nhau tổn thương lẫn nhau, lúc đó cô có thể ngồi yên thu lợi.

Cuối tuần.

Bạch Tử dắt Nhục Nhục đi dạo công viên.

Hai tuần liên tiếp, Bạch Tử đều dắt Nhục Nhục đi công viên, mục đích là để tình cờ gặp một người.

Nếu tính theo thời gian, cô cũng đã đến lúc gặp người đó rồi.

Trong công viên có khá nhiều người già đang tập thể dục, Bạch Tử dắt Nhục Nhục chạy một lúc trên con đường đá, rồi ngồi xuống ghế dài nghỉ ngơi.

Nhục Nhục trong thời gian qua được nuôi dưỡng ở Bạch gia quá tốt, ngày càng lớn khỏe, bộ lông dày và bóng mượt, thể hình đã lớn gấp đôi so với trước, không thể vừa vặn nhét vào túi xách được nữa.

Bạch Tử ngồi xuống nghỉ, Nhục Nhục nằm trong bụi cỏ cạnh chân cô.

Mặc dù vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng thể hình của nó đã như một con ch.ó trung bình, người qua đường đều phải nhìn nó một vài lần.

"Chó của cô trông khá đẹp đấy, có phải là Alaska không?"

Bạch Tử miễn cưỡng cười: "Không phải."

"Vậy nó là giống gì?"

Giống gì ư?

Bạch Tử nhìn qua ông cụ già tò mò trước mặt, nếu nói với ông rằng đây không phải là chó, mà là sói…

Cô e rằng ông không tin đâu.

Để tránh phiền phức, Bạch Tử đành tùy tiện trả lời: "Đây là Husky, lai."

"À, thì ra vậy, tôi nói sao lại trông ngốc nghếch thế."

Nhục Nhục : "?"

Ông cụ già cười ha ha rồi xoay người bỏ đi.

Nhục Nhục với đôi mắt đầy trí tuệ nhìn Bạch Tử, rồi đứng lên, hướng về phía ông già "Aooo" một tiếng.

Bạch Tử vỗ một cái lên đầu nó: "Không được kêu."

Nhục Nhục dùng chân cào cào chân cô, vẻ mặt như rất tủi thân.

Bạch Tử: "Được rồi, được rồi, về nhà chị cho em ăn xương lớn, ngoan một chút."

Vừa lúc đó, một chú chó Golden Retriever chạy đến từ bên cạnh, lại gần ngửi ngửi "Tỏ vẻ , không thích nó lắm."

"Gâu gâu gâu!"

Bạch Tử nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn.

Chú chó Golden Retriever này được nuôi rất tốt, xương cốt mạnh mẽ, bộ lông mềm mại.

Bạch Tử càng nhìn càng cảm thấy quen quen.

"Quen thật đấy... đợi chút, chẳng lẽ là ' Khả Ái'?"

Nhìn kỹ lại, cô thấy trên chiếc vòng cổ của chú chó có một chiếc thẻ, đúng là có ghi hai chữ " Khả Ái"!

" Khả Ái , lại đây."

Một giọng nam thanh thoát vang lên.

Bạch Tử giật mình, ngẩng đầu nhìn.

Quả nhiên là—
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 95: Chương 95



Tạ Bắc Mạc!!"Bạch Tử, sao em lại ở đây?"

Bạch Tử: "Em đến dắt chó đi dạo."

Nhưng chú chó "Nhục Nhục " thì...?

Tạ Bắc Mạc nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên "Nhục Nhục ", nghi ngờ nói: "Con chó này, sao trông lại không giống chó thế nhỉ?"

Chú chó Nhục Nhục của cô không phải là một con ch.ó bình thường, động đậy tai, liếc anh hai cái.

"Chó Husky lai."

"Ồ, thế à."

Golden Retriever chạy đến trước mặt Tạ Bắc Mạc, vẫy vẫy đuôi.

Đúng là " Khả Ái".

Tạ Bắc Mạc nuôi một con Golden Retriever, gọi là "Khả Áit".

Sau đó, con ch.ó đáng thương ấy đã c.h.ế.t vì ăn phải đồ độc.

Bạch Tử rất thích "Khả Ái", trước kia khi cô làm việc part-time, cô mặc bộ đồ thú cưng dán tờ rơi và còn cho "Khả Ái" ăn xúc xích nướng.

"Khả Ái" rất thân thiết với Bạch Tử, nhưng Tạ Bắc Mạc không biết chuyện này.

Ở kiếp trước, Bạch Tử cách Tạ Bắc Mạc quá xa, vì vậy khi có thể tiếp xúc với "Khả Ái", cô đã rất vui mừng.

"Khả Ái" chạy đến bên chân Bạch Tử, l.i.ế.m tay cô.

"Nhục Nhục " không vui, liền sủa một tiếng với "Khả Ái".

Tạ Bắc Mạc tiến lại gần "Đây là con ch.ó tôi nuôi, tên là 'Khả Ái'."

"…Ừm, đúng là rất dễ thương."

Tạ Bắc Mạc thỉnh thoảng sẽ đến công viên dắt chó đi dạo, không ngờ lại gặp Bạch Tử ở đây, anh rất vui mừng.

"Tôi thường xuyên dắt chó đến đây, trước giờ chưa gặp em."

Cũng đúng thôi, Bạch Tử chỉ mới đến đây hai tuần nay, cô không phải đến đây để dắt "Nhục Nhục ", vì vườn nhà cô đủ rộng cho "Nhục Nhục " chạy nhảy mà không cần xích. Cô chủ yếu là muốn tình cờ gặp một người.

"Em chỉ mới đến không lâu."

"Vậy thì quả là chúng ta có duyên."

Bạch Tử không chịu nổi kiểu nói này: "Theo lời anh, thì anh với mấy bà lão trong công viên cũng có duyên đấy."

Tạ Bắc Mạc cười khựng lại, rồi nói tiếp: "Ở thế gian này, những người có thể gặp được nhau đều là duyên."

Bạch Tử không muốn tiếp tục đứng đây trò chuyện với Tạ Bắc Mạc.

Cô dắt "Nhục Nhục " đứng dậy khỏi ghế, "Thời gian không còn sớm nữa, em về trước đây."

Tạ Bắc Mạc cảm nhận được sự lúng túng của Bạch Tử khi ở bên anh, nên không ép buộc.

Tuy nhiên, ngay khi Bạch Tử vừa dắt "Nhục Nhục " chuẩn bị rời đi, từ góc đường nơi Tạ Bắc Mạc vừa đi qua, một người cao tuổi tóc bạc phơ bước tới, khí chất phi phàm.

"Bắc Mạc."

"Ừ? Ông nội Đào."

Bạch Tử nghe thấy tiếng, chân vừa bước ra lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía đó.

Khi nhìn thấy người đàn ông, Bạch Tử vô cùng vui mừng!

Cuối cùng cũng gặp được, một trong những cây đại thụ trong ngành biên kịch,Đào Băng Hà!

Đào Băng Hà đi đến trước mặt Tạ Bắc Mạc , con ch.ó dễ thương tiến lại ngửi ngửi, vui vẻ vẫy đuôi.

"Chuyện gì làm cháu dừng lại ở đây vậy?"

Tạ Bắc Mạc mỉm cười nhẹ nhàng: "Ở đây gặp một đàn em trong trường."

Thấy sự thân thiết của Đào Băng Hà và Tạ Bắc Mạc khi trò chuyện, Bạch Tử mới hiểu ra, hóa ra Tạ Bắc Mạc đã quen biết Đào Băng Hà từ trước.

Tạ Bắc Mạc thấy Bạch Tử không đi, liền giới thiệu với Đào Băng Hà , " Ông nội Đào, đây là Bạch Tử, cùng trường với cháu."

Đào Băng Hà nhìn Bạch Tử hai lần bằng ánh mắt nửa mở, cười tươi gật đầu.

"Ngài Đào, xin chào ạ!"

Bạch Tử vì để tình cờ gặp Đào Băng Hà ở công viên mà đã đến đây rất nhiều lần, ban đầu tưởng rằng hôm nay sẽ không gặp được, không ngờ lại gặp được, có vẻ như đây là trời giúp cô vậy.

"Xin chào, cháu và thằng nhóc này cùng một khoa sao?"

"Vâng, cháu cũng học khoa biểu diễn."

Đào Băng Hà quan sát Bạch Tử từ trên xuống dưới "Không tệ."

Đào Băng Hà đã làm việc trong ngành giải trí nhiều năm, ông đã gặp không ít diễn viên xuất sắc và những thần tượng xinh đẹp.

Ấn tượng đầu tiên của ông về Bạch Tử khá tốt, vì cô rất lịch sự.

Sau khi gặp Đào Băng Hà , Bạch Tử không vội vã rời đi nữa.

Tạ Bắc Mạc nói: "Bạch Tử, chắc em biết ông ấy đúng không?"

Bạch Tử gật đầu: "Dĩ nhiên! Ngài Đào là biên kịch vàng, làm sao em không biết được."

Học ngành biểu diễn mà không biết đến Đào Băng Hà thì thật là hiếm, ông ấy là biên kịch vàng của các bộ phim võ thuật Trung Quốc, là thần tượng của Bạch Tử!

Ở kiếp trước, Bạch Tử bắt đầu tiếp xúc với phim võ thuật từ khi làm thế thân cho các cảnh quay hành động, để học hỏi, cô đã xem đi xem lại những tác phẩm kiếm hiệp kinh điển, trong đó có đến bảy phần mười kịch bản là của Đào Băng Hà .

Những nhân vật nữ chính trong các tác phẩm của Đào Băng Hà đều là những nữ anh hùng kiếm hiệp , dù mỗi người có một câu chuyện riêng, nhưng tất cả họ đều có một đặc điểm chung là kiên cường và không chịu khuất phục.

Những tác phẩm của ông đã giúp phát hiện ra rất nhiều nữ minh tinh võ thuật tài năng.

Bạch Tử rất muốn tham gia các bộ phim của ông, nhưng thật tiếc, ở kiếp trước, cô vẫn chưa thực hiện được ước mơ đó.

Đào Băng Hà đã hơn sáu mươi tuổi rồi, trong ký ức của Bạch Tử, ông tuyên bố sẽ ngừng viết kịch bản vào sinh nhật lần thứ bảy mươi, với tác phẩm cuối cùng là "Tiêu Dao Hiệp ".

Kiếp này, Bạch Tử nóng lòng muốn nhanh chóng gặp Đào Băng Hà , muốn được tận mắt gặp người mà cô luôn coi là biên kịch phim võ thuật xuất sắc nhất Trung Quốc, nếu có cơ hội, cô rất muốn diễn các nhân vật trong kịch bản của ông.

Đào Băng Hà bật cười lớn: "Không ngờ cháu lại biết ta, ông già này."

Làm sao không biết được, Bạch Tử đến công viên này chính vì ông mà.

Tuy nhiên, Bạch Tử cũng chỉ đến thử vận may, vì ở kiếp trước cô nhớ rằng, Đào Băng Hà từng nói trong một cuộc phỏng vấn trên tạp chí rằng, khi về già, ông thường đến công viên gần nhà để đi bộ rèn luyện sức khỏe.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nhà của Đào Băng Hà ở khu phố cổ gần đây, ông không thiếu tiền nhưng lại sống rất bình dị, là một ông lão rất giản dị.

"Em có thể đi cùng các anh không?"

"Đương nhiên, đi cùng thôi."

Cả ba người cùng đi đến một chiếc đình nhỏ phía trước.

Trên đường đi, Bạch Tử trò chuyện với Đào Băng Hà về nhiều tác phẩm của ông.

"Thì ra cháu đã xem qua nhiều tác phẩm của ta như vậy."

"Dĩ nhiên rồi, tác phẩm của ngài là kinh điển, xứng đáng để mỗi diễn viên học hỏi."

Phim võ thuật thường được yêu thích chủ yếu bởi nam giới.

Cô gái có ngoại hình như Bạch Tử lại yêu thích phim kiếm hiệp khiến Đào Băng Hà rất ngạc nhiên, Tạ Bắc Mạc cũng rất ngạc nhiên.

Vì hiện nay, các tác phẩm yêu thích của đa số nữ giới là những bộ phim tình cảm, thần tượng, vậy mà Bạch Tử lại yêu thích phim kiếm hiệp , quả thực là rất ít người.

Vì vậy, ấn tượng tốt của Đào Băng Hà về Bạch Tử lại càng tăng thêm vài phần.

Tạ Bắc Mạc biết rằng chính vì có Đào Băng Hà mà Bạch Tử mới đi cùng họ, nên anh không làm phiền họ trò chuyện.

Cho đến khi một cuộc điện thoại cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, nhắc nhở Đào Băng Hà rằng ông cần phải về uống thuốc.

Trước khi rời đi, Đào Băng Hà lại hỏi tên của Bạch Tử lần nữa: "Cháu tên là Bạch Tử đúng không? Sinh viên khoa biểu diễn của Trường đại học T ."

"Vâng, cháu tên là Bạch Tử."

"Tốt."

"Vậy thì, Bắc Mạc, hai đứa tiếp tục đi dạo đi, ta phải về trước."

Sau khi Đào Băng Hà rời đi, Bạch Tử còn cảm thấy một chút lưu luyến.

Cũng không có gì lạ khi Tạ Bắc Mạc từng tham gia bộ phim cuối cùng của Đào Băng Hà : "Tiêu Dao Hiệp ", bởi vì họ đã quen biết từ lâu, có thể coi là bạn bè vượt tuổi tác.

Ngoài công việc, Đào Băng Hà không thích giao thiệp với người trong giới, càng không thích tham gia các cuộc tụ họp xã giao, vì thế ông nổi tiếng là một biên kịch có tính khí kỳ quái.

Bạch Tử tò mò hỏi: "Các anh làm quen như thế nào vậy?"

Tạ Bắc Mạc trả lời: "Chơi cờ, ông ấy thích chơi cờ."

Như vậy có thể hiểu được, có lẽ tính cách của Tạ Bắc Mạc chính là kiểu mà Đào Băng Hà yêu thích, vì vậy họ mới có thể kết bạn với nhau.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 96: Chương 96



Tạ Bắc Mạc nhận thấy Bạch Tử rất thích Đào Băng Hà .

Anh liền nói: "Nếu em muốn gặp ông ấy, có thể đến Phòng cờ Cổ Thế , ông ấy thường xuyên đến đó chơi cờ."

"Thật sao? Vậy lần sau em sẽ đến thử, cảm ơn anh nhé."

"Không cần cảm ơn."

Bạch Tử ngẩng đầu nhìn Tạ Bắc Mạc .

Thực ra, Tạ Bắc Mạc là người rất tốt, vẫn giống như trong ký ức của cô.

Là một người bạn tuyệt vời, rất đáng tin cậy, nhưng chỉ là thiếu đi cảm giác rung động của kiếp trước.

"Vậy em về trước đây."

"Được."

Trước khi đi, Bạch Tử cúi xuống xoa đầu con ch.ó dễ thương.

Cô không nhịn được mà nhắc nhở: "Gần đây có người xịt thuốc độc hại chó, nếu có thời gian thì anh huấn luyện con ch.ó này từ chối thức ăn lạ nhé."

Con chó dễ thương chính là bị trúng độc mà chết.

Bạch Tử nghi ngờ là Trầm Thanh Thanh đã làm, nhưng cô không có chứng cứ.

Dù không có bằng chứng, nhưng nhắc nhở một chút cũng không sao.

Tạ Bắc Mạc thắc mắc tại sao Bạch Tử lại nói như vậy.

Tuy nhiên, vì đó là lời khuyên hữu ích, anh không cần từ chối, nên gật đầu đáp: "Được."

"Tạm biệt ."

Bạch Tử dắt con ch.ó rời khỏi công viên.

Tạ Bắc Mạc nhìn theo bóng dáng Bạch Tử rời đi, rồi dẫn con ch.ó dễ thương đi theo một hướng khác.

Cuối tháng bắt đầu chương trình đổi cũ lấy mới.

Lúc này, có một đoàn làm phim đến khoa biểu diễn của Trường đại học T để tuyển chọn diễn viên, trong đó có biên kịch Đào Băng Hà .

Lần này, họ sẽ tuyển chọn sinh viên năm ba, bộ phim là một tác phẩm cổ trang mang tên "Xuân Giang Nguyệt Dạ", Đào Băng Hà không phải là biên kịch chính, mà là tham gia chỉnh sửa kịch bản theo lời nhờ vả của một người bạn, bởi vì ông có vị trí rất cao trong ngành biên kịch phim kiếm hiệp, và có quyền lực tuyệt đối trong việc quyết định.

Vào buổi sáng, giảng viên thông báo cho lớp về việc đoàn làm phim đến trường tuyển chọn diễn viên, khuyến khích tất cả mọi người phải rèn luyện kỹ năng chuyên môn thật tốt, để có cơ hội tham gia nếu có.

Bầu không khí trong lớp lập tức trở nên sôi nổi:

"Trời ơi, mình ghen tị với các anh chị năm ba quá, không biết bao giờ mình mới có thể đóng bộ phim đầu tiên trong đời đây."

"Mình nghe nói biên kịch của bộ phim này là Đào Băng Hà , các cậu đoán xem, lần này có những ai trong năm ba sẽ được chọn?"

“Dù mình thích phim tình cảm idol hơn, nhưng nếu bộ phim đầu tiên có đội ngũ như vậy, cũng chẳng tệ lắm!”

“Phim kiếm hiệp mệt lắm, treo dây cáp sẽ để lại dấu vết trên người, mình không muốn tuổi trẻ đã đầy vết thương đâu…”

Tiếng thảo luận phía trước truyền đến tai Bạch Tử.

Lông mi của Bạch Tử hơi cụp xuống.

Đúng vậy, phim kiếm hiệp thật sự rất mệt, đặc biệt là khi làm thế thân.

Nhưng thứ mà ai cũng coi thường như vậy, cô có thể làm trong vài năm...

Từ Hiểu Đồng đẩy nhẹ tay Bạch Tử “Bạch Tử , cậu nghĩ lần này Tạ Bắc Mạc có được chọn không?”

“Có.”

Tạ Bắc Mạc là sinh viên năm ba, chuyên môn rất mạnh, lại còn quen biết Đào Băng Hà .

Dù từ góc độ nào, Tạ Bắc Mạc cũng là ứng viên không thể tốt hơn.

Hơn nữa, trong ký ức của Bạch Tử, bộ phim đầu tiên mà Tạ Bắc Mạc tham gia chính là một bộ phim kiếm hiệp cổ trang, đó là bộ phim truyền hình duy nhất trong sự nghiệp của anh, từ đó anh gia nhập giới điện ảnh.

Có lẽ Đào Băng Hà là quý nhân của anh.

Bạch Tử mỉm cười: “Hiểu Đồng , cậu có muốn đóng phim kiếm hiệp không?”

Từ Hiểu Đồng hứng thú đáp: “Đương nhiên rồi! Hehe, mình muốn làm một diễn viên giỏi, nhưng… mình không có nét mặt chính diện, làm cây xanh bên cạnh hoa đỏ cũng tốt mà!”

Nghề diễn viên là một nghề rất thực tế.

Những người được ông trời ban cho cơ hội sống với nghề là cực kỳ ít, thậm chí tỷ lệ rất nhỏ.

Từ Hiểu Đồng hiểu rõ điều đó, nên cô cũng không kỳ vọng quá nhiều.

Bạch Tử: “Cậu quá coi thường bản thân rồi, ai cũng có thể trở thành hoa đỏ, cây xanh cũng không phải sẽ là cây xanh cả đời.”

Câu này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Từ Hiểu Đồng .

Phía trước.

Giọng điệu tự mãn của Lương Văn Thư vang lên:

“Đào Băng Hà trước đây đã hợp tác với mẹ mình, mình còn phải gọi ông ấy là bác đấy! Khi nào họ đến, có cơ hội mình sẽ giới thiệu ông ấy cho các cậu, yên tâm đi, mình chắc chắn sẽ được chọn trong năm ba, năm hai mình có thể bắt đầu nhận phim rồi.”

“Wow! Văn Thư, cậu giỏi thật, quả nhiên không hổ là con gái của tiền bối Tống!”

Trầm Thanh Thanh cảm thấy có chút chua xót trong lòng, Lương Văn Thư có một bà mẹ giúp đỡ trong giới giải trí, đây là một lợi thế rất lớn.

Nhưng cô ta không để lộ cảm xúc đó, mà lên tiếng: “Văn Thư, tương lai cậu chắc chắn sẽ là ngôi sao lớn trong lớp chúng ta! Nhưng đừng quên giúp đỡ chúng mình nhé!”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Lương Văn Thư thỏa mãn với sự ngưỡng mộ trong ánh mắt của mọi người.

“Thanh Thanh, cậu cũng quá coi thường bản thân rồi, yên tâm, đến lúc đó mình sẽ giới thiệu những cơ hội tốt cho cậu, chúng ta là bạn bè tốt mà!”

“ Văn Thư , cậu thật tốt!”

Trầm Thanh Thanh vui vẻ cười đáp.

Đúng vậy, cô đã tốn không ít công sức tiếp cận Lương Văn Thư , làm vừa lòng cô ấy, chẳng phải chỉ vì mục đích này sao.

Mặc dù Trầm gia không thiếu tiền, nhưng không có bối cảnh trong giới giải trí, vẫn phải tìm người mở đường.

Lương Văn Thư chính là chiếc chìa khóa giúp Trầm Thanh Thanh bước vào giới giải trí, là người dẫn đường cho cô ta.

Mỗi bước đi hiện tại của Trầm Thanh Thanh đều được tính toán kỹ lưỡng.

Một người khác lên tiếng: “Vậy chắc chắn Văn Thư sẽ là người đầu tiên trong lớp nhận được vai rồi, thật đáng ghen tị, Văn Thư , nhanh chóng cho mình xin chữ ký nhé, cậu sẽ là ngôi sao màn ảnh lớn trong tương lai đấy!”

“Đúng vậy đúng vậy, mình cũng muốn có chữ ký! Mình cũng muốn…”

“ Văn Thư chắc chắn là người đầu tiên, Thanh Thanh là người thứ hai, những người khác thì đừng có mong!”

“Cậu đừng nhìn những người trong lớp lúc nào cũng đắc ý, thật ra tương lai khi tốt nghiệp mới là lúc phân biệt được ai sẽ thành công, đúng không?”

“Đương nhiên là đúng, ở trường có gì là quan trọng chứ, ai thành công trong tương lai còn chưa biết đâu!”

Tiếng cười to của họ vang lên, truyền tới hàng ghế sau.

Từ Hiểu Đồng lườm mắt: “Bạch Tử , họ đúng là chẳng biết xấu hổ, vì ghen tị mà biểu lộ rõ trên mặt rồi!”

“Đừng để ý đến bọn họ.”

Nếu sự chế giễu có thể đánh bại cô, thì cô đã c.h.ế.t cả triệu lần rồi.

Từ Hiểu Đồng : “Bạch Tử , cũng không trách bọn họ phản ứng mạnh như vậy, vì hôm nay vòng ba của bảng xếp hạng hoa khôi đã được xác định, người đứng đầu chính là cậu, làm bọn họ ghen tị đến phát điên rồi! Trầm Thanh Thanh vẫn chỉ đứng cuối, cậu đứng nhất, cậu ta đứng thứ mười.”

“Bạch Tử , cậu chính là khuôn mặt nữ chính, đến lúc đó để Trầm Thanh Thanh làm nha hoàn cho cậu đi!”

Bạch Tử cong môi cười.

Nếu thực sự có ngày đó, không biết Trầm Thanh Thanh sẽ tức đến mức nào.

...

Chiều hôm đó, các hoạt động bắt đầu được chuẩn bị ở dưới tầng của khoa Biểu diễn.

Nhiều người bắt đầu lấy ra những đồ vật cũ không sử dụng, chuẩn bị mang ra để đổi lấy những thứ khác trong sự kiện.

Ngoài ra, còn có trò chơi nhặt chai.

Một chai có thể đổi được một móc chìa khóa nhỏ, mười chai có thể đổi được một búp bê nhỏ 6 inch, cứ như vậy, càng nhiều chai thì quà càng lớn.

Người chiến thắng sẽ nhận được một huy chương nhỏ từ trường.

Huy chương đối với người bình thường thì không có gì đặc biệt, nhưng đối với những sinh viên có hình phạt, đây là cơ hội tốt nhất để xoá bỏ hình phạt!
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 97: Chương 97



Lần trước, vào lễ hội mùa Thu, Lâm Vân đã bị phạt.

Lần này, tất cả thành viên của câu lạc bộ múa đều tham gia, giúp Lâm Vân nhặt chai để cô ta giành được vị trí đầu tiên, dùng huy chương để xoá bỏ hình phạt.

Tuy nhiên, không chỉ có họ mới nhìn trúng huy chương này.

Chị khóa trên của câu lạc bộ tennis, người đã giúp Bạch Tử điều tra dữ liệu hậu trường trước đây, cũng nhắm đến huy chương này.

Lý do là bạn trai của cô cũng cần xoá bỏ hình phạt.

Cô đã từng giúp Bạch Tử, bây giờ lại đến nhờ Bạch Tử giúp đỡ, muốn cô tham gia trò chơi nhặt chai cùng.

Số người tham gia trò chơi càng nhiều thì cơ hội chiến thắng càng lớn.

Dù không phải vì cùng câu lạc bộ, Bạch Tử vẫn muốn giúp chị ấy vì trước đây chị ấy đã giúp mình, vậy nên cô quyết định tham gia trò chơi nhặt chai lần này!

Cả câu lạc bộ múa không biết từ đâu nghe được tin Bạch Tử sẽ tham gia trò chơi.

Họ rất quyết tâm, nhất định phải thắng Bạch Tử!

...

Hoạt động buổi chiều bắt đầu.

Khu đất trống dưới tầng được bày ra rất nhiều gian hàng, gọn gàng ngăn nắp.

Các gian hàng bày bán rất nhiều đồ cũ để đổi lấy đồ khác.

Giống như một cái chợ nhỏ, không lâu sau đã có rất nhiều người đứng trước các gian hàng xem.

Một số người cầm theo sách vở, còn có cả những món đồ chơi…

Khi các gian hàng bắt đầu mở, trò chơi nhặt chai cũng bắt đầu nhận đăng ký.

Bạch Tử cùng Từ Hiểu Đồng đến khu đăng ký trò chơi và được phân vào nhóm của Chị khóa trên .

Khi đang điền vào mẫu đăng ký, một nhóm đông người từ câu lạc bộ múa đi đến phía sau.

Các thành viên trong hội học sinh phụ trách trò chơi đưa họ mẫu đăng ký.

Những sinh viên đang điền mẫu trước thấy nhóm người từ câu lạc bộ múa đến, họ lập tức nhường chỗ và có chút bi quan.

“Có nhiều người như vậy, lần này chắc chắn là không có cơ hội thắng rồi.”

“Người nhiều thì chai sẽ nhiều, thôi đi, mình tham gia cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là làm công cốc thôi.”

“Có lẽ lần này người đầu tiên là họ rồi, thôi thì chúng ta chỉ làm nền, nhặt vài chai đổi lấy móc chìa khóa cũng được.”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Các thành viên của câu lạc bộ múa nghe thấy những lời này, tỏ ra rất đắc ý.

“Đúng vậy, các cậu ít người như vậy, mau từ bỏ đi, nhất định là chúng mình sẽ thắng thôi.”

Khi nói những lời này, các thành viên câu lạc bộ múa còn liếc mắt nhìn nhóm Bạch Tử.

Nhóm Bạch Tử chỉ có cô, Từ Hiểu Đồng , cùng chị khóa trên và bạn trai của chị ấy, tổng cộng chỉ có bốn người.

So với số lượng người đông đảo của câu lạc bộ múa, nhóm của Bạch Tử thật sự không đáng nhắc tới.

Trầm Thanh Thanh và Lương Văn Thư cũng có mặt trong nhóm người của câu lạc bộ múa. Khi điền vào mẫu đăng ký, họ đi ngang qua Bạch Tử, và Lương Văn Thư khẽ cười.

Lâm Vân thậm chí còn lườm Bạch Tử một cái.

Lần trước vào lễ hội Thu, họ đã kết thù với nhau.

Chị khóa trên cảm thấy hơi thất vọng: "Ai, có vẻ lần này chúng ta không có hy vọng rồi. Bạch Tử, hay là chúng ta đừng tham gia nữa, đỡ lãng phí thời gian."

Từ Hiểu Đồng nói: "Làm sao mà được, chị, bạn trai của chị không phải là phải đi thực tập trong kỳ này sao? Nếu không xoá được hình phạt thì anh ấy sẽ phải học lại đó."

Chị khóa trên im lặng một chút, nhìn sang bạn trai đang lo lắng bên cạnh, rồi thở dài nói: "Cũng chỉ có thể trách anh ấy không giữ kỷ luật thôi. Thôi, thôi, chúng ta không tham gia nữa, chị sẽ nghĩ cách khác."

Từ Hiểu Đồng nhìn về phía Bạch Tử: "Bạch Tử , chúng ta phải làm sao đây?"

Bạch Tử ánh mắt dừng lại trên nhóm người câu lạc bộ múa, rồi lại liếc nhìn vào quy tắc của trò chơi.

Trong lòng cô lập tức nảy ra một kế hoạch hay.

"Trò chơi này không phải là so xem ai có nhiều người, mà là so xem ai có nhiều chai. Chỉ cần chúng ta có nhiều chai hơn bọn họ, thì chúng ta cũng sẽ thắng."

Chị khóa trên nói: "Nhưng chúng ta chỉ có bốn người, dù có nhặt chai thì cũng không thể thắng được nhóm câu lạc bộ múa đâu."

Bạch Tử cười tự tin: "Yên tâm đi, em có kế hoạch rồi, chúng ta cứ điền vào mẫu trước, thời gian đăng ký sắp hết rồi."

Từ Hiểu Đồng nhìn thấy họ vẫn còn lo lắng, liền lên tiếng: "Chị, chị cứ tin tưởng Bạch Tử đi. Dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi, nếu thua thì chúng ta coi như tham gia cho vui, có gì đâu."

"Được rồi."

Bốn người cùng nhau điền mẫu đăng ký.

Trầm Thanh Thanh và những người xung quanh thấy Bạch Tử không bỏ cuộc mà vẫn tiếp tục điền mẫu nộp lên, bọn họ liền cười khẩy.

Lâm Vân cười nhạt: "Chỉ có mấy người này, làm sao mà nhặt được nhiều chai như bọn mình chứ, thật là buồn cười."

Lương Văn Thư cũng chế giễu: "Vậy mà cũng dám tham gia trò chơi."

Thời gian đăng ký trò chơi kết thúc, tổng cộng gần 50 người đăng ký tham gia, trong đó nhóm câu lạc bộ múa chiếm tới 20 người!

Những người tham gia còn lại đều đã từ bỏ hy vọng đoạt giải nhất, chỉ hy vọng nhặt được vài chai đổi lấy quà nhỏ.

"Giờ là 6 giờ, trò chơi nhặt chai chính thức bắt đầu! Thời gian trò chơi là 2 tiếng, kết thúc vào lúc 8 giờ tối. Đến lúc đó, các bạn phải mang tất cả chai mình nhặt được về. Bắt đầu thôi!!"

Một lệnh truyền đi, mọi người đều tản ra.

Nhóm câu lạc bộ múa lập tức tản ra.

Bạch Tử vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, trong khi Từ Hiểu Đồng và ba người còn lại chuẩn bị đi ra nhặt chai.

Chị khóa trên nói: "Vậy đi, chị và anh ấy sẽ đi khu ký túc xá, Hiểu Đồng , em và Bạch Tử đi qua căng tin, một tiếng sau chúng ta gặp lại nhé."

Từ Hiểu Đồng gật đầu: "Được rồi..."

Bạch Tử giọng trong trẻo cất lên: "Chúng ta không cần phải tách ra đâu, chúng ta đi ra cổng trường thôi."

"Ra cổng trường? Ra cổng trường làm gì vậy?"

Bạch Tử mỉm cười: "Ở đó có rất nhiều chai! Đi thôi."

Ba người đều cảm thấy bối rối, nhưng vẫn đi theo Bạch Tử ra ngoài.

Khi họ đến cổng trường, họ phát hiện ra rằng ngay đối diện trường học, có hai quầy đồ nướng tạm thời được bày ra!

"Ơ… sao lại có hai quầy đồ nướng ở đây vậy?"

Ba người đều kinh ngạc.

Bạch Tử nói: "Đương nhiên là vừa mới được bày ra rồi, mọi người nhìn xem bảng hiệu viết gì kìa."

Mọi người nhìn sang.

Trước mỗi quầy đồ nướng đều có bảng hiệu ghi: "Tiêu 1 đồng có thể lấy nước miễn phí."

Dù quầy đồ nướng còn chưa kịp bày hết, nhưng phía sau đã chất đầy những chai nước khoáng miễn phí để phát cho khách.

Chị khóa trên vui mừng nói: "Nếu thế thì chúng ta cứ chờ họ uống xong nước rồi nhặt chai thôi!"

Từ Hiểu Đồng nhìn vào hai người đang bận rộn phía sau quầy đồ nướng, cô ngạc nhiên một chút rồi nói: "Bạch Tử , đó không phải là vợ chồng dì Phương sao! Trời ạ, họ là người cậu sắp xếp đến đúng không!"

Đúng rồi!

Quầy đồ nướng này chính là Bạch Tử đã sắp xếp cho họ đến bày ra.

Bảng hiệu của quầy đồ nướng cũng là tạm thời tháo từ cửa hàng xuống, trên đó ghi "Quầy đồ nướng Nhật Lạc Coffee - Hạn chế thời gian".

Việc cho vợ chồng dì Phương đến bày quầy đồ nướng, một mặt quảng bá cho quán cà phê, mặt khác, còn giúp nhóm của Bạch Tử thắng trò chơi nhặt chai, có thể nói là một công đôi việc.

Lúc này đúng vào giờ học sinh tan trường và đi ăn tối, họ chỉ cần ra khỏi cổng trường là có thể nhìn thấy ngay quầy đồ nướng ở phía đối diện.

Trên bảng hiệu ghi rằng "Tiêu 1 đồng có thể lấy nước miễn phí", Bạch Tử không dám nói chắc rằng 100% mọi người sẽ đến nhận nước miễn phí, nhưng ít nhất 70% sẽ đến.

Vì vậy, họ chỉ cần đứng đây đợi và nhặt chai là được.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 98: Chương 98



Từ Hiểu Đồng : "Thế này thật tuyệt! Như vậy chúng ta chắc chắn sẽ thắng rồi!"

Chị khóa trên : "Bạch Tử, thật sự cảm ơn em, nhưng như thế này thì có tốn kém quá không, chị thật sự..."

Bạch Tử: "Chị, chị không cần lo lắng, cứ coi như là đến quảng cáo thôi."

Một chai nước bán được, chỉ cần bán thêm một xiên đồ nướng là đã bù lại được, hoàn toàn không thiệt.

Chẳng bao lâu sau, nhiều học sinh bắt đầu đi ra từ cổng trường và phát hiện có quầy đồ nướng ở đối diện.

Quả nhiên, họ bị bảng hiệu thu hút.

Nhiều người nghĩ rằng "không nhặt thì thật phí", nên đã gọi đồ nướng và nhận nước miễn phí.

Chỉ có một phần nhỏ người chỉ tiêu đúng một đồng để nhận nước, còn phần lớn mọi người đều gọi rất nhiều xiên đồ nướng, vừa ăn vừa đợi. Họ uống xong nước thì vứt chai vào thùng rác sạch sẽ mà dì Phương đã chuẩn bị sẵn.

Khi thùng rác đầy, chị Phương sẽ kéo thùng ra cổng trường để giao cho Bạch Tử.

Chưa đầy nửa tiếng, nhóm của Bạch Tử đã thu thập được 30 chai nước khoáng.

Tuy nhiên, hành động đợi ở cổng trường để thu chai của họ nhanh chóng bị nhóm câu lạc bộ múa phát hiện.

Cả nhóm câu lạc bộ múa lập tức chạy đến cổng trường, ngay lập tức nhìn thấy Bạch Tử cùng ba người còn lại.

Bên cạnh chân họ là một túi lớn, đã đầy những chai nước khoáng.

Mới nãy, nhóm câu lạc bộ múa thu thập ở toàn trường cũng chỉ có 27 chai mà thôi!

Lâm Vân nhìn thấy cảnh này, nghiến răng nói: "Đây không phải là gian lận sao!"

Trầm Thanh Thanh : "Bọn họ cứ ngồi ở đây là có thể nhặt được chai nước, thật không công bằng chút nào."

Họ xông lên, nhóm câu lạc bộ múa chỉ trích nói—

"Thật là vô liêm sỉ, không tuân thủ quy tắc trò chơi!"

"Ngồi ở đây chờ chai, thế này thì công bằng gì!"

"Có ai chơi trò chơi như vậy không, gian lận lén lút như thế này, chúng ta phải báo cáo, yêu cầu hủy tư cách tham gia của họ!"

"Đúng đúng!"

Nói xong, đã có người gọi điện báo cáo.

Chị khóa trên thấy nhóm họ đông như vậy, trong lòng liền lo lắng.

"Bạch Tử , chúng ta phải làm sao đây?"

Bạch Tử bình tĩnh đứng trước mặt nhóm câu lạc bộ múa, nói: "Không sao, cứ để họ báo cáo đi."

Trước khi trò chơi bắt đầu, Bạch Tử đã rất quen thuộc với quy tắc của trò chơi.

Hành động của họ không vi phạm quy định, nên không có gì phải lo lắng.

Chưa lâu sau, thành viên của hội học sinh phụ trách giám sát trò chơi đã đến cổng trường, nhóm câu lạc bộ múa liền xông lên.

"Học trưởng, anh phải quản lý hành vi này chứ! Chẳng phải đây là gian lận sao?"

"Chúng em trước đó vất vả thu thập chai ở trong trường, trong khi Bạch Tử họ chỉ ngồi đây đợi! Quá bất công!"

"Đúng rồi, vậy thì chúng em cũng ngồi ở đây đợi, ai còn muốn ra khu vực khác nhặt chai nữa chứ."

"Nhanh chóng hủy tư cách tham gia của bọn họ đi!"

"..."

Các thành viên hội học sinh nhìn qua Bạch Tử và nhóm của cô, rồi nhìn lại nhóm câu lạc bộ múa.

Bạch Tử khoanh tay, lạnh lùng hỏi: "Học trưởng, chúng em vi phạm quy tắc nào?"

Lâm Vân : "Các cậu không vi phạm sao!?"

Bạch Tử: "Quy tắc trò chơi là trong phạm vi khuôn viên trường, xin hỏi chúng tôi đã rời khỏi khuôn viên trường chưa?"

Các thành viên hội học sinh nhìn vị trí của Bạch Tử và nhóm cô, quả thật họ không rời khỏi khuôn viên trường, bốn người họ chỉ đứng ở cổng trường mà thôi.

"Không tính, họ không rời khỏi cổng trường, vẫn trong khuôn viên trường."

Lâm Vân : "!?!"

Lương Văn Thư: "Nhưng quy định là phải đi nhặt chai, bốn người họ ở đây hoàn toàn không nhặt chai!"

Bạch Tử: "Ai nói chúng tôi không nhặt?"

Vừa lúc đó, dì Phương kéo một thùng rác mới thu gom đến.

Dì Phương không trực tiếp đưa thùng rác cho Bạch Tử mà là đổ tất cả chai nước khoáng trong thùng ra ngay cổng trường, ba người bên cạnh đứng ở cổng trường, nhặt những chai nước bị đổ ra đất.

Cảnh tượng này khiến cả nhóm câu lạc bộ múa đứng đó không biết phải nói gì.

Bạch Tử bình thản lên tiếng: "Những chai này, chúng tôi không nhặt, vậy tự nhiên chúng bay vào túi sao?"

Lương Văn Thư cúi mặt, thật không ngờ Bạch Tử lại tinh ranh như vậy!

Các thành viên hội học sinh gật đầu: "Đúng là họ có nhặt, cũng không vi phạm quy tắc."

Trầm Thanh Thanh : "Nhưng hành động này của họ quá bất công đối với chúng tôi! Chơi trò chơi mà không có sự công bằng thì còn gì vui nữa? Nếu cứ thế này, chúng tôi chẳng thể chơi được nữa!"

Hội học sinh không quan tâm các cậu chơi thế nào, cuối cùng chỉ tính số lượng chai, không quan tâm đến người chơi.

"Bạch Tử họ không vi phạm quy tắc, trò chơi tiếp tục, chỉ cần chai nhiều là thắng."

Nói xong, các thành viên hội học sinh quay người rời đi, không nán lại thêm chút thời gian nào.

Nhóm câu lạc bộ múa đứng lại, tức giận vô cùng.

Họ nhiều người như vậy, sao lại thua Bạch Tử chỉ với bốn người? Thật sự quá bất công.

Lâm Vân nghiến răng nói: "Thật là gian lận, đê tiện quá."

Từ Hiểu Đồng: "Những người mất phẩm hạnh chính là các cậu, cả nhóm câu lạc bộ múa các cậu đều ghi chung vào tên một người, chính các cậu đã phá hỏng sự công bằng của trò chơi!"

Câu lạc bộ múa từ đầu đã dùng số lượng để áp đảo số ít.

Giờ đây lại đi nói về sự công bằng, thật là buồn cười!

Trầm Thanh Thanh nhìn qua quầy đồ nướng bên kia đường, lúc này học sinh ra ngoài ăn tối ngày càng nhiều, chỉ trong chốc lát, cái thùng nhỏ lại đã chứa đầy những chai nước khoáng rỗng.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, nhóm câu lạc bộ múa chắc chắn sẽ thua.

Bất ngờ, Trầm Thanh Thanh lóe lên một ý nghĩ.

"Vậy nếu không tính là vi phạm, tại sao chúng ta không đứng đây chờ chai nước?"

"Chắc chắn chai sẽ bị đổ xuống đất, lúc đó chúng ta cũng chỉ cần nhặt lên thôi! Ai nhặt được thì là của người đó!"

Lâm Vân nghe thấy vậy, lập tức cười nói: "Đúng rồi, chai đổ xuống đất, ai nhặt được thì là của người đó!"

Trầm Thanh Thanh nói đúng kiểu lý luận của bọn cướp, câu lạc bộ múa đông người, nếu có tranh giành, bốn người Bạch Tử chắc chắn không thể giành lại được.

"Đúng, chúng ta cũng sẽ đứng đây, đợi người đối diện đem chai đến rồi chúng ta sẽ nhặt, ai nhặt được thì là của người đó, họ chỉ có bốn người chắc chắn không thể nhặt lại chúng ta!"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Từ Hiểu Đồng nghe thấy những lời này, tức giận vô cùng.

"Chẳng lẽ các cậu là cướp sao!"

Lâm Vân : "Đừng nói những lời khó nghe như vậy, chai có ghi tên không? Cũng chẳng phải là đồ của các cậu! Nó rơi xuống đất, sao chúng tôi không thể nhặt?"

Quầy đồ nướng là do Bạch Tử sắp xếp, giờ nhóm câu lạc bộ múa muốn chiếm lấy thành quả của Bạch Tử.

Chị khóa trên : "Bạch Tử, chúng ta phải làm sao đây? Chai trong túi hiện giờ không nhiều, nếu họ tranh giành với chúng ta thì chắc chắn chúng ta không thể thắng."

Từ Hiểu Đồng : "Thật là không biết xấu hổ, chuyện này chỉ có Trầm Thanh Thanh mới nghĩ ra được."

Bạch Tử nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Đừng lo, còn sớm, trò chơi còn rất nhiều thời gian."

Một lúc sau, dì Phương lại kéo thùng rác đến.

Cả một thùng đầy chai nước khoáng đổ xuống đất, Từ Hiểu Đồng và ba người chuẩn bị chạy đến nhặt thì bị nhóm câu lạc bộ múa xông đến, đẩy họ ra.

Chỉ trong vài giây, tất cả chai nước trên mặt đất đã bị nhặt hết.

Chỉ có Từ Hiểu Đồng và ba người nữa, hoàn toàn không thể giành lại với số lượng đông đảo của câu lạc bộ múa.

Câu lạc bộ múa có số lượng gấp đôi họ.

Trước đó, câu lạc bộ múa đã thu thập được hơn hai mươi chai, cộng thêm đợt chai vừa rồi, tổng cộng đã có hơn năm mươi chai, ngang bằng với số chai của Bạch Tử và nhóm cô.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 99: Chương 99



Sau khi nhặt được chai, các thành viên câu lạc bộ múa vui mừng khôn xiết.

"Tôi nghĩ trò chơi này có thể kết thúc sớm rồi, chúng ta đã thắng rồi."

"Đếm thử xem, hiện tại chúng ta đã có 57 chai rồi, vừa nhặt được rất nhiều! Ha ha ha..."

"Thời gian chơi còn lâu lắm, nếu tiếp tục thế này, chúng ta chắc chắn sẽ nhặt được hơn 100 chai, mấy năm trước kỷ lục nhặt chai là bao nhiêu nhỉ?"

"Tôi nhớ năm ngoái là 65 chai, kỷ lục là 98 chai của ba năm trước, hình như là cả lớp cùng tham gia, đúng lúc kết thúc hội thao, nên chai cũng nhiều."

"98 chai, lần này chắc chắn chúng ta sẽ phá kỷ lục."

"Như cơ hội tốt như vậy, sau này không thể lặp lại, chắc chắn không ai có thể phá kỷ lục của chúng ta."

"Ha ha ha..."

So với sự vui mừng của câu lạc bộ múa, bầu không khí bên Bạch Tử lại có phần trầm lắng.

Chỉ có Bạch Tử là vẫn giữ bình tĩnh, còn Từ Hiểu Đồng và ba người đều rất thất vọng.

Bạch Tử an ủi: "Đừng lo, chúng ta chờ trợ giúp."

Chị khóa trên ngạc nhiên hỏi: "Trợ giúp?"

Từ Hiểu Đồng : "Chúng ta còn có trợ giúp sao?"

Bạch Tử: "Tất nhiên rồi."

Xem thử thời gian, họ chắc chắn đang chơi bóng rổ, sắp kết thúc rồi.

Trò chơi nhặt chai bắt đầu lúc 6 giờ, còn thời gian chơi bóng rổ kết thúc lúc 7 giờ.

Bạch Tử đã dự đoán rằng Lâm Vân cũng sẽ tham gia trò chơi này, vì vậy cô đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng.

Khi Chị khóa trên nhờ Bạch Tử tham gia trò chơi nhặt chai, Bạch Tử đã nhắc chuyện này trong nhóm.

Khi bốn người Tề Hàn biết Bạch Tử sẽ tham gia trò chơi, họ đùa cợt gọi cô là cô gái nhặt chai.

Dù đùa vui nhưng bốn người này không chút do dự, đã đồng ý tham gia.

Nhưng họ không thể đến ngay lập tức vì trò chơi bắt đầu lúc 6 giờ, còn họ phải chơi bóng rổ đến 7 giờ mới xong.

Từ Hiểu Đồng chợt hiểu ra và nói: "À, cậu đã mời cả đội trưởng và mọi người tới rồi phải không?"

Chị khóa trên : "Hả? Đội trưởng và mọi người cũng tham gia?"

Bạch Tử gật đầu: "Họ sắp đến rồi, rất nhanh thôi."

Không xa, nhóm câu lạc bộ múa nghe lén được Bạch Tử nói.

Họ thì thầm: "Hình như Bạch Tử mời cả đội tennis của Tề Hàn đến rồi."

"Không thể nào, Tề Hàn và mấy người đó đều là con nhà giàu, sao có thể đến đây nhặt chai, Bạch Tử đúng là đang mơ tưởng."

"Tôi cũng thấy thế, đội tennis đó toàn là con nhà giàu, từ trước tới giờ họ chưa bao giờ tham gia trò chơi này, sao năm nay lại tham gia được?"

"Mình không tin Bạch Tử có thể kêu gọi được họ."

"Mình cũng không tin..."

Lương Văn Thư quay sang nhìn Trầm Thanh Thanh :"Anh mình hình như cũng trong đội tennis, đúng không?"

Trầm Thanh Thanh gật đầu: "Ừ."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Lương Văn Thư nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Lương Trạch Tích , khó mà tưởng tượng được Bạch Tử có thể kêu gọi được anh tham gia.

Sau khi Lương Văn Thư và Lương Thế Bách trở về Lương gia, ban đầu họ nghĩ mình sẽ có được đãi ngộ như Lương Trạch Tích trong gia đình, vì dù sao họ cũng mang dòng m.á.u của Lương gia .

Nhưng họ không ngờ rằng dù Lương gia đã công nhận họ, nhưng trong gia đình này, Lương Trạch Tích mới là người thật sự có quyền lực tuyệt đối.

Lương Trạch Tích nếu có mặt ở nhà, mà anh ta không ngồi vào bàn, cả nhà cũng sẽ không ai động đũa!

Điều này đủ để chứng minh vị trí của Lương Trạch Tích trong Lương gia quan trọng đến mức nào.

So với Lương Trạch Tích , Lương Thế Bách quả thật có vẻ không có địa vị gì.

Lương Văn Thư nhìn thấy tất cả, trong lòng vô cùng lo lắng.

Nếu muốn kế thừa tài sản của Lương gia , thì chắc chắn phải lật đổ Lương Trạch Tích , nhưng điều này thật sự quá khó khăn. Lương Trạch Tích không có điểm yếu nào, hơn nữa ba người bạn thân của anh cũng không phải dạng vừa, sau này chắc chắn sẽ trở thành chỗ dựa mạnh mẽ cho anh.

Còn Bạch Tử, người bình thường như vậy, lại có thể gia nhập vào vòng xã hội của Lương Trạch Tích .

Điều này thật sự không thể tin được.

Trầm Thanh Thanh : "Văn Thư, Bạch Tử và Tề Hàn của đội tennis có vẻ như có quan hệ tình cảm, chị ấy là đối thủ của chúng ta, là tình địch của đội trưởng đấy."

Lương Văn Thư hơi ngạc nhiên: "Cái gì? Cậu ấy và Chu Hòe có quan hệ như vậy sao?"

Mọi người xung quanh nghe thấy liền chen vào: "Dù hiện tại là tình nhân, nhưng Chu Hòe thay bạn gái nhanh như chớp, cả trường ai cũng biết. Xem ra Bạch Tử sắp bị đá rồi, khi cậu ta bị đá, đó chính là ngày tàn của cậu ta ở trường này! Chúng ta cứ đợi mà xem, cậu tasẽ không còn đường nào để kiêu ngạo nữa."

Lâm Vân có chút lo lắng: "Nếu Bạch Tử thật sự gọi bọn họ tới..."

Trầm Thanh Thanh : "Chị Lâm Vân, chị yên tâm đi, dù bốn người bọn họ có đến, số lượng cũng không thể bằng chúng ta, hơn nữa chúng ta đều là con gái, liệu bọn họ có dám động tay động chân không? Nếu chuyện này lộ ra, họ sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà sống ở trường này nữa đâu."

Lâm Vân : "Nhưng tôi sợ không chỉ có bốn người thôi đâu, nếu Bạch Tử gọi thêm những người khác từ đội tennis đến thì sao?"

Lương Văn Thư nhíu mày: "Điều đó không thể xảy ra được chứ, chẳng phải đội tennis toàn là những con nhà giàu sao? Bạch Tử có thể kêu gọi được họ à?"

Trầm Thanh Thanh : " Chắc chắn không thể, những cậu ấm trong đội tennis này ngay cả tham gia lễ hội mùa thu cũng không chịu lên sân khấu biểu diễn, sao có thể đến đây nhặt chai được?"

Nghe những lời phân tích này, Lâm Vân đã yên tâm.

Xem ra lần này cô thắng chắc rồi, và cô cũng sẽ xoá bỏ được hình phạt.

...

Nửa tiếng trôi qua.

Lần nữa, các thành viên câu lạc bộ múa lại giành được một đợt chai nữa, cộng với số chai trước đó, hiện tại đã có 80 chai rồi.

Khoảng cách càng lúc càng lớn, Lâm Vân càng thêm tự tin.

Từ Hiểu Đồng lo lắng nói: "Nếu cứ thế này, khoảng cách sẽ càng ngày càng xa."

Cô vừa nói xong, từ xa đã thấy cả nhóm câu lạc bộ tennis kéo đến đông đảo.

Chị khóa trên quay đầu nhìn thấy họ, vẻ mặt hớn hở: "Đồng đội của chúng ta đến rồi."

Bạch Tử nhìn sang, thấy họ đến, nụ cười của cô khẽ nở.

Bạch Chú tiến tới trước mặt Bạch Tử, hất cằm lên nói: "Tụi anh đến không quá muộn chứ?"

Bạch Tử: "Không muộn, nếu muộn thêm chút nữa thì mọi thứ đã nguội rồi!"

Chị khóa trên thật sự bất ngờ, vì cô không nghĩ rằng các cậu ấm trong câu lạc bộ tennis lại chịu giúp đỡ cô, vì vậy ban đầu chị chỉ tìm mỗi Bạch Tử giúp đỡ.

Cô không nghĩ rằng, khi cô tìm Bạch Tử, cô đã tìm được trợ thủ tốt nhất.

Còn ở phía xa, các thành viên câu lạc bộ múa đều ngớ người.

"Thật sự là người của đội tennis đến sao? Bạch Tử thật sự gọi họ tới sao?? Tôi không tin, chắc chắn là Bạch Tử có quan hệ với Chu Hòe, nên Chu Hòe mới gọi họ đến giúp đỡ."

Lâm Vân siết chặt nắm tay: "Cô ấy rốt cuộc làm thế nào để có thể gọi được họ tới?"

Trầm Thanh Thanh cũng rất bất ngờ, không ngờ Bạch Tử lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy trong đội tennis!

"Chúng ta đừng nản chí! Họ đến rồi, số lượng cũng tương đương với chúng ta, hiện tại số lượng của chúng ta còn nhiều hơn bọn họ, không thể thua được!"

"Đúng vậy, chúng ta chưa chắc sẽ thua."

Kể từ lần thi đấu trong lễ hội mùa thu, đây lại là một trận chiến giữa câu lạc bộ múa và câu lạc bộ tennis!

Lần trước họ thua, lần này nhất định không thể thua nữa!
 
Back
Top Bottom