Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Tử Tái Sinh

Bạch Tử Tái Sinh
Chương 70: Chương 70



“Giá mà có thể trở thành diễn viên của Nhà hát Bạch Gia thì tốt biết bao!”

Từ Hiểu Đồng bắt đầu mơ mộng về tương lai.

Bạch Tử: "Cố lên, Nhà hát Bạch Gia mỗi năm đều tuyển chọn tân binh từ Đại học T."

“Ừ ừ, vậy mình về trước nhé, tạm biệt Bạch Tử , tạm biệt các anh.”

Sau khi Từ Hiểu Đồng tạm biệt, cô chạy qua bên kia đường để bắt xe về nhà.

Nếu Từ Hiểu Đồng muốn gia nhập Nhà hát Bạch Gia và trở thành diễn viên kịch, Bạch Tử có thể giúp đỡ cô.

Nhưng Bạch Tử không nói ngay mà muốn để Từ Hiểu Đồng tự mình nỗ lực nâng cao trình độ chuyên môn trước.

Mỗi năm có rất nhiều người muốn vào Nhà hát Bạch Gia, nhưng chỉ có rất ít người được nhận, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

Nếu Từ Hiểu Đồng có trình độ chuyên môn đủ tốt, chỉ thiếu quan hệ, Bạch Tử đương nhiên có thể giúp cô.

Còn nếu trình độ của Từ Hiểu Đồng không đạt, Bạch Tử sẽ không thể đẩy cô lên.

Cơ hội này nên dành cho những người khác.

“Bạch Tử, để anh tiễn em về nhé?”

Bạch Chú vừa lên tiếng thì bị Chu Hòe đánh nhẹ vào lưng, anh vội vàng đổi ý: “Anh chợt nhớ ra là còn chút việc, để anh Tề Hàn tiễn em về nhé!”

Bạch Tử: “……”

“Anh Hàn , em giao Bạch Tử cho anh rồi nhé! Nhất định phải bảo vệ Bạch Tử an toàn về nhà đó.”

Ba người họ rất có tinh tế, lên xe rồi lái xe đi mất.

Chỉ còn lại Bạch Tử và Tề Hàn cùng nhau.

Bạch Tử hơi ngạc nhiên, thở dài, quay đầu nhìn Tề Hàn.

“Xe của anh đâu?”

Vừa nói xong, tài xế lái xe đến, mở cửa xe, Bạch Tử vừa định lên xe thì tiếng Tề Hàn vang lên từ phía sau.

“Ngồi phía sau.”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

“… À.”

Bạch Tử quay người, bước lên ngồi ở hàng ghế sau, cùng hàng với Tề Hàn.

Sau khi đưa Bạch Tử về Bạch gia, Tề Hàn hạ cửa sổ xe, đôi mắt đen nhánh nhìn cô “Chúc ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon.”

Bạch Tử vẫy tay với anh, rồi quay người bước vào nhà.

Tề Hàn nhìn cô cho đến khi cô vào trong nhà, rồi mới ra lệnh cho tài xế lái xe đi.

Ngày hôm sau, khi đến trường.

Giảng viên thông báo về sự chuẩn bị cho lễ hội Mùa Thu, hy vọng mọi người tham gia đăng ký chương trình.

Bạch Tử ngồi ở hàng ghế sau, một tay chống cằm, tay kia xoay bút.

Phía trước, nhiều bạn bắt đầu bàn tán.

“Mình từng xem chương trình của câu lạc bộ múa trong lễ hội Mùa Thu năm ngoái trên diễn đàn, thật sự rất tuyệt vời, điệu nhảy hip-hop của họ rất ấn tượng, thu hút người xem.”

“Chương trình của câu lạc bộ múa mỗi năm đều rất tốt, năm nào cũng đoạt giải, không phải chuyện đùa đâu.”

“Đúng vậy! Thanh Thanh là thành viên của câu lạc bộ múa mà, Thanh Thanh, cậu có thể tiết lộ cho bọn mình biết năm nay câu lạc bộ múa chuẩn bị chương trình gì không?”

“Đúng đó, nói đi mà…”

Trầm Thanh Thanh ngay lập tức trở thành trung tâm chú ý của cả lớp, cô ta giả vờ xấu hổ che mặt lại: “Mọi người đừng hỏi nữa, câu lạc bộ vẫn chưa quyết định xong chương trình sẽ biểu diễn gì đâu, nhưng chắc chắn vẫn là một chương trình múa thôi, sẽ không làm mọi người thất vọng đâu.”

Phía sau, Từ Hiểu Đồng liếc mắt: “Chỉ là những thành công cũ mà cũng đắc ý quá.”

“Câu lạc bộ chúng tôi mỗi năm đều chuẩn bị rất kĩ lưỡng, đâu có đến lượt các cậu.”

Sau khi cãi nhau với mấy người trong câu lạc bộ múa trên xe buýt, Từ Hiểu Đồng đã không còn ưa gì những người trong câu lạc bộ múa nữa.

Trước đây hai câu lạc bộ đã không có quan hệ tốt, giờ Từ Hiểu Đồng còn coi câu lạc bộ múa là kẻ thù.

Bạch Tử không nói gì, lặng lẽ thu dọn sách vở chuẩn bị ra khỏi lớp.

Tiếng chuông tan học vang lên, Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng chuẩn bị rời lớp để đi tới câu lạc bộ. Khi vừa ra khỏi cửa lớp, họ nghe thấy vài giọng nói chua ngoa phía sau—

Hoàng Thái Liên: "Mình thấy câu lạc bộ tennis nên thôi không đăng ký cho lễ hội Mùa Thu nữa đi, thật mất mặt, mỗi lần lên sân khấu là chỉ vớt vát mà thôi."

Chúc Tiểu Xuân : "Chẳng có chương trình gì nổi bật cả, giống như những tên hề."

Hoàng Thái Liên: "Mình đã xem video của năm ngoái rồi, những gì họ biểu diễn trên sân khấu là gì thế? Thật là buồn cười!"

Trầm Thanh Thanh : "Ôi, các cậu đừng nói nữa, nói to như thế này để chị mình nghe thấy thì thật là không hay đấy!"

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn họ.

Từ Hiểu Đồng : "Không phải đang nói về chúng tôi sao? Đến đây, chúng tôi đứng trước mặt các cậu, nói tiếp đi!"

Chúc Tiểu Xuân và Hoàng Thái Liên sững sờ.

Chúc Tiểu Xuân : "Từ Hiểu Đồng , chúng tôi có nói đích danh ai à? Cậu tự ái rồi sao? Chúng tôi muốn nói gì thì nói, có liên quan gì đến cậu?"

Hoàng Thái Liên: "Mà nói thật thì chúng tôi có sai đâu? Mỗi năm lễ hội Mùa Thu, câu lạc bộ tennis đã bao giờ thắng được câu lạc bộ múa đâu?"

Từ Hiểu Đồng hạ ánh mắt, lớn tiếng nói: "Chính là vì chúng tôi không muốn so sánh với mấy người câu lạc bộ múa! Các cậu chỉ dựa vào vài giải thưởng trong trường mà thôi! Có bản lĩnh thì ra ngoài tham gia các cuộc thi quốc gia, mang vinh quang về cho trường đi!"

Lúc này trong lớp còn khá nhiều người, tiếng nói lớn của Từ Hiểu Đồng lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Trầm Thanh Thanh nhân cơ hội này vội vàng bước ra làm người hòa giải.

"Được rồi, các cậu đừng nói nữa, mỗi câu lạc bộ đều có những thế mạnh riêng. Thực ra lúc đầu mình cũng định mời chị gia nhập câu lạc bộ múa, nhưng mà thấy chị không khéo léo... À không, là chị không biết múa, nên mình bỏ ý định đó rồi."

Cái gì?

Vừa rồi Trầm Thanh Thanh nói Bạch Tử không khéo léo sao?

Cả lớp đều nhìn nhau, rồi bắt đầu xì xào bàn tán.

"Thì ra Bạch Tử không khéo léo, vậy thật tiếc cho gương mặt đẹp như vậy, haiz..."

Ban đầu chỉ là chuyện giữa các câu lạc bộ, không liên quan gì đến cá nhân.

Nhưng giờ đây, Trầm Thanh Thanh lại làm cho mọi sự chú ý dồn vào Bạch Tử.

Bạch Tử hạ mi mắt, môi đỏ khẽ mở: "Trầm Thanh Thanh , mỗi lần tôi cố gắng coi cô là người, cô có thể làm ra vẻ một chút không?"

Trầm Thanh Thanh bước lên một bước, nắm lấy tay Bạch Tử, nói: "Chị, em xin lỗi, chị mắng em đi, em không cố ý để lộ chuyện này..."

Bạch Tử trong lòng cực kỳ chán ghét, liếc nhìn Trầm Thanh Thanh nói: "Tôi không thích mắng người, bình thường tôi càng thích động tay động chân hơn."

Nói xong, Bạch Tử giơ tay đẩy Trầm Thanh Thanh , cô ta ngã mạnh xuống đất, m.ô.n.g va đập mạnh xuống sàn, bị choáng váng!

"Á——!"

"Tôi không thích để rác dính vào mình."

Mọi người đều sững sờ.

Không ai nghĩ rằng Bạch Tử lại thực sự dám động tay!

Thật quá mạnh mẽ!

Hoàng Thái Liên và Chúc Tiểu Xuân vội vã chạy tới đỡ Trầm Thanh Thanh , "Thanh Thanh, cậu có sao không?"

"Mọi người đều thấy rồi đó! Bạch Tử động tay đánh người!!!"

Từ Hiểu Đồng nhìn họ với ánh mắt coi thường: "Hai người là bị ngập nước trong đầu à? Trầm Thanh Thanh đáng bị đẩy ngã, cậu ta đâu phải là bát đĩa sứ, sao mà đẩy một cái lại vỡ được? Nếu không tặng cậu ta một cái tát thì đã là Bạch Tử nhân từ lắm rồi."

Cả hai đứng dưới ánh sáng, nhìn xuống từ cửa, thấy Trầm Thanh Thanh , Hoàng Thái Liên và Chúc Tiểu Xuân đang đứng dưới đất.

"Giải nhất lễ hội Mùa Thu năm nay chắc chắn không phải của câu lạc bộ múa."

"Không phải câu lạc bộ múa, vậy có phải câu lạc bộ tennis không?"

"Đúng rồi, chính là câu lạc bộ tennis , không phục thì so tài đi."

Trầm Thanh Thanh siết chặt nắm tay, đôi mi dài che đi ánh mắt lạnh lùng, nói: "Đừng có đùa, chị, câu lạc bộ tennis có chương trình gì đáng chú ý không?"

Bạch Tử cười nhạt:"Vậy thì chờ mà xem."
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 71: Chương 71



Cuộc náo loạn kết thúc.

Trầm Thanh Thanh đứng dậy từ mặt đất, mọi người đều tiến lại gần chào hỏi.

Trầm Thanh Thanh giả vờ nói với Bạch Tử: “Em không sao đâu, vừa rồi chỉ là không đứng vững thôi, không phải lỗi của chị đâu. Chị vốn dĩ đã hiểu lầm em rồi, mong mọi người đừng trách chị nữa, hy vọng một ngày nào đó em và chị có thể hòa giải như xưa.”

Chúc Tiểu Xuân: “Thanh Thanh, cậu có hiểu lầm gì với Bạch Tử đâu, cậu mới là con nhà giàu thật, còn cậu ta là giả! Lẽ ra cậu ta phải nịnh bợ cậu mới đúng chứ!”

Hoàng Thái Liên: “Đúng vậy, Bạch Tử, cái cô con gái giả này đã chiếm đoạt 18 năm cuộc đời tươi đẹp của cậu, không biết cậu ta có mặt mũi gì mà còn dám vênh váo trước cậu nữa, mặt dày quá!”

Trầm Thanh Thanh lúc này càng thể hiện vẻ rộng lượng, khiến thái độ trước đây của Bạch Tử càng trở nên tỏ ra hung hăng.

Mọi người trong lớp thì thầm sau lưng, nói rằng hành động của Bạch Tử vừa rồi thực sự quá đáng!

Trầm Thanh Thanh cúi đầu chỉnh lại trang phục, khóe miệng bất chợt nở một nụ cười.

Bạch Tử cùng Từ Hiểu Đồng đến sân tennis .

Trong phòng nghỉ, họ gặp đàn chị, người đang cầm bản báo cáo tiến độ điều tra mới nhất.

“Bạch Tử, Hiểu Đồng , các em đến rồi, có tin vui đây!”

“Là tin gì vậy?”

Đàn chị: “Số phiếu của Trầm Thanh Thanh trong bảng bình chọn hoa khôi quả thực có vấn đề! Chị cùng một vài đàn anh trong bộ phận kỹ thuật đã theo dõi cả mấy ngày, phát hiện số phiếu của Trầm Thanh Thanh tăng lên có quy luật, lấy mẫu ngẫu nhiên của một số IP của người dùng thì thấy chúng hoàn toàn không phải từ trường, điều này chứng tỏ số phiếu này gần như chắc chắn là gian lận. Tụi chị đã báo cáo với trường rồi.”

Từ Hiểu Đồng vui mừng khôn xiết: “Thật ạ? Vậy Trầm Thanh Thanh có bị hủy tư cách tham gia không?”

Đàn chị: “Nếu điều tra xác thực, tất cả những phiếu gian lận sẽ bị xóa hết, chuyện này rất nghiêm trọng, nhưng cụ thể thì phải xem trường xử lý thế nào.”

Từ Hiểu Đồng quay sang nhìn Bạch Tử: “Tuyệt quá, Bạch Tử ! Đánh bại con đ*** Trầm Thanh Thanh này đi, cậu sẽ là người đứng đầu!!”

Nếu trong vòng hai Bạch Tử đã đánh bại Trầm Thanh Thanh , thì vòng ba chẳng phải chiến thắng chắc chắn thuộc về Bạch Tử sao! Có vẻ như hoa khôi mới của trường đã được quyết định rồi.

Từ Hiểu Đồng phấn khích vô cùng, vui hơn cả Bạch Tử.

Nhưng Bạch Tử cảm thấy sự việc không đơn giản như Từ Hiểu Đồng nghĩ, Trầm Thanh Thanh rất xảo quyệt.

“Đàn chị, mọi người điều tra được IP ở đâu vậy?”

Đàn chị: “Là từ khu vực phía Nam, không thể xác định chính xác nhưng có thể khoanh vùng được.”

Bạch Tử gật đầu: “Vâng, cảm ơn đàn chị đã vất vả mấy hôm nay.”

Đàn chị mỉm cười; “Không có gì đâu, dù sao em cũng là thành viên trong câu lạc bộ của chúng ta, mà chị cũng là một trong những người tổ chức cuộc thi hoa khôi, đương nhiên phải bảo vệ sự công bằng cho cuộc thi rồi!”

Vừa lúc đó, một vài thành viên khác vào phòng nghỉ lấy nước.

Sau khi lấy nước, họ ngồi lại trong phòng nghỉ trò chuyện.

“Chưa biết năm nay Lễ hội mùa Thu sẽ chuẩn bị chương trình gì nữa.”

Mọi năm họ đều không làm gì, nghĩ chắc năm nay cũng không khác.

Thông báo của lễ hội mùa Thu đã gửi đến cho từng câu lạc bộ.

Buổi chiều, Chu Hòe gọi tất cả các thành viên trong câu lạc bộ họp. Mục đích chỉ có một, phải có một chương trình đưa ra!

Dù có làm cho có cũng phải làm một cái gì đó để báo cáo lên.

Phía dưới im lặng, không ai chịu đứng ra đảm nhận việc làm chương trình.

Chu Hòe rất đau đầu!

Ngay lúc đó, Bạch Tử đứng dậy từ chỗ ngồi, nói: “Để em làm chương trình đi.”

“…………”

“!!!!”

Mọi người đều quay đầu nhìn Bạch Tử, ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ, như thể đang nhìn một nữ thần!

Chu Hòe càng tỏ ra ngạc nhiên và vui mừng nhìn Bạch Tử.

Bạch Tử thật sự như một vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống!

Phải biết rằng, những năm trước việc chuẩn bị chương trình thật sự rất khó khăn, không ai muốn đưa ra ý tưởng, càng không ai muốn đứng ra làm chủ chương trình.

Nếu là tham gia trận đấu tennis , Chu Hòe chẳng cần phải gọi tên, ai cũng sẵn sàng tham gia.

Nhưng nếu nói đến việc lên sân khấu biểu diễn, chẳng ai muốn đứng ra để mất mặt.

Giờ đây, Bạch Tử tình nguyện làm, mọi người đều rất vui mừng, đồng loạt nói với Bạch Tử:

“Bạch Tử, em chính là vị cứu tinh của câu lạc bộ chúng ta!”

“Đúng vậy, tuyệt vời quá, liệu câu lạc bộ tennis chúng ta đã ra khỏi bóng tối rồi sao?!”

“Năm ngoái hình như có người lên sân khấu đọc thơ, nhưng khác chẳng gì lên đó làm trò cười đâu?”

“Bạch Tử, em định biểu diễn chương trình gì? Chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ em!!”

Bạch Tử lắc đầu: “Em chưa nghĩ ra đâu, dù sao còn nhiều thời gian mà, thấy mọi người không muốn biểu diễn, thì em tình nguyện làm thôi.”

Hôm nay ở lớp, Trầm Thanh Thanh đã nói lời cứng rắn.

Nếu như câu lạc bộ tennis lại tiếp tục không làm gì trong lễ hội mùa Thu lần này, thì chẳng phải là tự vả vào mặt Bạch Tử sao.

Bạch Tử làm sao có thể để Trầm Thanh Thanh đánh bại mình, vì vậy, chương trình năm nay, cứ để cô dẫn dắt đám người không có trách nhiệm này.

“Mọi người vỗ tay nào!!”

“Vỗ tay”

Bạch Tử thấy họ thật sự quá phóng đại, miễn cưỡng mỉm cười rồi ngồi xuống.

Lúc này, có người lên tiếng: “Tôi đã không ưa đám người trong câu lạc bộ khiêu vũ từ lâu rồi, lần trước Quý Noãn Thu cãi nhau với chúng ta trên xe buýt, cái mặt lúc đó đúng là không thể nào quên được.”

“Đúng rồi, hy vọng năm nay lễ hội mùa Thu sẽ giúp chúng ta rửa hận!”

Từ Hiểu Đồng tò mò hỏi: “Quý Noãn Thu là ai vậy?”

Đàn chị ngồi cạnh trả lời: “Quý Noãn Thu là chủ tịch câu lạc bộ khiêu vũ, mà còn…”

Cô ấy hạ thấp giọng: “Cô ấy là bạn gái cũ của chủ tịch câu lạc bộ chúng ta.”

“…………”

“Trời ạ.”

Từ Hiểu Đồng bất ngờ.

Thật không ngờ lại có mối quan hệ như vậy!

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Không trách được giữa họ có mối thâm thù lâu năm.

Gặp lại người yêu cũ, chắc chắn sẽ có chuyện không hay rồi.

Quý Noãn Thu và Chu Hòe đã yêu nhau từ năm đầu đại học, cô rất thích Chu Hòe , nhưng họ chỉ bên nhau chưa đầy một tháng đã chia tay.

Quý Noãn Thu rất đau lòng, sau đó nghỉ học sang nước ngoài học khiêu vũ, năm nay mới trở lại.

Một mối quan hệ chưa đầy một tháng, cô đã bỏ trốn sang nước ngoài một năm, đủ thấy Chu Hòe làm tổn thương cô sâu sắc đến mức nào.

Sau khi Quý Noãn Thu rời đi, một số người bạn thân trong câu lạc bộ khiêu vũ bắt đầu ghét câu lạc bộ tennis , vì thế, đây cũng là lý do quan trọng khiến mối quan hệ giữa câu lạc bộ khiêu vũ và câu lạc bộ tennis trở nên căng thẳng.

“Quý Noãn Thu đã quay lại, năm nay đám người trong câu lạc bộ khiêu vũ chắc chắn sẽ càng thêm ngang ngược.”

“Nhưng… nếu có Quý Noãn Thu chỉ huy, năm nay muốn giành giải thưởng e là không dễ dàng đâu, thật là…”

Có người bắt đầu bi quan, không ai phản bác.

Vì ai cũng biết câu lạc bộ khiêu vũ đã duy trì sự thống trị trong các chương trình của trường.

Nhưng Chu Hòe lại rất tin tưởng vào Bạch Tử, anh nói: “Bạch Tử , em tình nguyện làm chương trình là vinh quang của câu lạc bộ tennis , tất cả chúng tôi đều ủng hộ em, và tin rằng năm nay chúng ta sẽ không thua kém bất kỳ câu lạc bộ nào!”

“Đúng vậy! Chủ tịch nói đúng! Đánh bại đám con gái của câu lạc bộ khiêu vũ!!”

Không hiểu sao, bầu không khí đột nhiên trở nên rất sôi nổi.

Bạch Tử liếc nhìn Chu Hòe , vẫn là anh nợ một món nợ phong lưu.

Chu Hòe đổi bạn gái như thay áo đã lâu không còn là chuyện bí mật, vì vậy sau khi chia tay Quý Noãn Thu, anh chẳng hề tiếc nuối, quyết đoán dứt khoát.

Chỉ có điều không ngờ rằng từ đó câu lạc bộ tennis và câu lạc bộ khiêu vũ đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 72: Chương 72



“Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng!”

Sau khi họp xong, Từ Hiểu Đồng bắt đầu tìm mọi cách để tìm hiểu về quá khứ của Chu Hòe và Quý Noãn Thu.

“Quý Noãn Thu là con gái độc nhất của Quý gia ở thành phố Q, từ nhỏ đã giỏi đàn, cờ, vẽ tranh, tiếc là lại sa vào tay của Chu Hòe , một tên công tử phong lưu.”

“Nhà Chu Hòe làm công ty điện ảnh, chẳng thiếu người đẹp, nên Quý Noãn Thu không thể giữ được trái tim của Chu Hòe , cuối cùng bị đá. Sau khi chia tay, Quý Noãn Thu rất buồn, nghỉ học đi du học để khuây khỏa và học thêm khiêu vũ. Nghe nói cô đã trở lại trường, nhưng hình như chưa đi học, nhưng chắc chắn sẽ xuất hiện trong lễ hội Mùa Thu.”

Từ Hiểu Đồng ngồi bên cạnh Bạch Tử, thao thao bất tuyệt kể lại những gì cô tìm hiểu được.

“Bạch Tử , đối thủ mạnh đấy, liệu câu lạc bộ của chúng ta có thể thắng trong lễ hội mùa Thu không? Cậu chuẩn bị chương trình gì rồi? Có nghĩ ra gì chưa?”

Bạch Tử tựa vào lưng ghế chơi điện thoại, bình tĩnh đáp: “Chưa nghĩ ra.”

“……!!?”

“Trời ạ, chưa nghĩ ra thì làm sao mà được? Mới hôm trước trong lớp còn nói lời kiêu hãnh thế, giờ mà bị vả mặt một cái thì sao?”

Từ Hiểu Đồng hoảng hốt.

Cô thấy rất sướng khi nói những lời mạnh mẽ trước đó, nhưng nếu sau lễ hội bị “vả mặt” thì sẽ đau đớn lắm.

“Bình tĩnh đi, có gì đâu, chỉ là khiêu vũ thôi mà.” Bạch Tử liếc từ màn hình điện thoại lên, “Mình sẽ xem thử ai thật sự là người tay chân vụng về.”

Ba ngày sau, Quý Noãn Thu đến Trường đại học T học.

Các thành viên trong câu lạc bộ khiêu vũ nghe tin cô đã tới trường, buổi chiều không có lớp nên đến câu lạc bộ để gặp cô.

Trầm Thanh Thanh cũng có mặt ở đó, cô rất mong gặp Quý Noãn Thu.

Vì nghe nói Quý Noãn Thu là bạn gái cũ của Chu Hòe .

Giờ Bạch Tử và Chu Hòe đang thân thiết với nhau, nếu để Quý Noãn Thu biết về Bạch Tử, chắc chắn cô sẽ gây sự với Bạch Tử.

Trầm Thanh Thanh âm thầm lên kế hoạch để khơi mào mâu thuẫn giữa Quý Noãn Thu và Bạch Tử!

Lúc này, cửa câu lạc bộ khiêu vũ bỗng mở ra, mọi người đều quay lại nhìn—

“Đến rồi, là chủ tịch đấy!”

Cửa câu lạc bộ mở ra, rèm cửa màu hồng nhạt và trắng được vén lên bằng một đôi tay thon dài, đầu tiên là một bộ đồng phục nâu cùng chiếc váy ngắn xếp ly lộ ra đôi chân dài, thon gọn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Theo ánh mắt ấy, Quý Noãn Thu quả thật là một cô tiểu thư nổi tiếng củthành phố A phố Q, dù không nhìn thấy gương mặt, chỉ cần nhìn khí chất cũng biết cô ấy nhỏ được nuôi dưỡng trong sự giàu có.

Quý Noãn Thu quả thật rất đẹp, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng mịn.

Quan trọng hơn, khí chất của cô còn vượt trội hơn cả vẻ ngoài, vì từ nhỏ đã học khiêu vũ, nên khí chất của cô cao hơn người thường.

Dù đứng trong đám đông, cũng dễ dàng nhận ra cô.

Khí chất của cô ấy…

Cũng có nét giống với Bạch Tử!

Bạch Tử từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, cô luôn toát ra một vẻ quý phái mà người bình thường không thể với tới.

Kể từ khi trở về Bạch gia , Bạch Tử còn thêm một chút vẻ lười biếng, tự do phóng khoáng, càng khiến người khác phải ghen tị.

Cái khí chất này là thứ mà Trầm Thanh Thanh ghét nhất!

Rõ ràng cô ta mới là tiểu thư của Trầm gia nhưng từ nhỏ lại lớn lên với ba mẹ nuôi trong hoàn cảnh khó khăn.

Lẽ ra cô ta phải được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng lại bị Bạch Tử chiếm lấy, sao cô ta không căm ghét, không oán hận cho được!

Bạch Tử như một cái bóng đen luôn vây quanh Trầm Thanh Thanh , cô ta muốn rũ bỏ cái bóng này, càng muốn vượt qua Bạch Tử!

Giờ đây, Trầm Thanh Thanh lại thấy khí chất của Quý Noãn Thu có phần giống Bạch Tử, trong lòng cô ta vô cùng phức tạp và khó chịu.

“Chủ tịch!!”

“Chủ tịch, cuối cùng chị cũng về rồi!”

Mọi người vội vã chạy đến trước mặt Quý Noãn Thu.

Cô mỉm cười với họ: “Lâu rồi không gặp mọi người, hình như có khá nhiều thành viên mới nhỉ.”

“Ừm ừm! Cả năm qua cậu không có ở đây, câu lạc bộ đã tuyển thêm rất nhiều thành viên mới rồi, đến đây, để mình giới thiệu cho cậu. Đây là Yến Huệ, còn đây là…”

Quý Noãn Thu lần này trở lại trường, cũng mang theo quà cho mọi người.

Mỗi khi giới thiệu một thành viên mới, Quý Noãn Thu đều tặng một phần quà, “Một chút tâm ý.”

“Cảm ơn chị chủ tịch!”

“Còn có Trầm Thanh Thanh , là một thành viên năm nhất mới gia nhập câu lạc bộ của chúng ta, Thanh Thanh, mau lại đây chào hỏi chủ tịch đi.”

Trầm Thanh Thanh bị gọi tên, cô ta ngẩng đầu lên và mỉm cười vô hại rồi bước tới, ngoan ngoãn nói: “Chào chị chủ tịch, em là Trầm Thanh Thanh .”

Quý Noãn Thu mỉm cười đáp lại: “Chào em, đây là quà tặng.”

Trầm Thanh Thanh nhìn thoáng qua món quà trong tay.

Trong lòng nghĩ, cái đồ vớ vẩn này ai cần chứ.

Tuy nghĩ vậy, nhưng trên mặt cô ta vẫn nở một nụ cười vui vẻ nhận lấy món quà, “Cảm ơn chủ tịch! Em rất thích!”

Quý Noãn Thu nói: “Thích là tốt rồi, chỉ là chút tâm ý thôi.”

Quà tặng là một cây son Dior và một lọ nước hoa nhỏ của Chanel.

Thực ra, đó đã là một món quà khá có tâm rồi, dù sao đây cũng là lần đầu gặp mặt, ai có thể hào phóng tặng quà cho mọi người như vậy cơ chứ?

Vì vậy, mỗi thành viên nhận quà đều rất vui mừng.

Dù giá trị món quà có cao hay không, chỉ cần nhận được quà là một sự bất ngờ nho nhỏ rồi.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 73: Chương 73



Tuy nhiên, khi Trầm Thanh Thanh mở quà và thấy trong đó là son và nước hoa, trong mắt cô ta thoáng qua một tia khinh thường.

Những thứ này, chỉ có những người không có tiền mới thích chứ?

Mà màu son còn xấu thế này nữa…

Trước kia, câu lạc bộ khiêu vũ do phó chủ tịch quản lý, giờ Quý Noãn Thu trở lại, đương nhiên mọi việc trong câu lạc bộ sẽ giao lại cho cô.

Việc đầu tiên là chuẩn bị cho lễ hội mùa Thu vào tháng sau.

Đây là lễ hội mùa Thu đầu tiên Quý Noãn Thu tham gia khi trở lại, đương nhiên không thể qua loa cho xong.

Cô gọi mọi người lại họp luôn.

Trầm Thanh Thanh nhân cơ hội này, vội vàng kể lại những lời kiêu hãnh mà Bạch Tử đã nói trong lớp hôm trước.

Một vài thành viên trong nhóm cổ vũ khi nghe Trầm Thanh Thanh nói xong, lập tức đứng dậy, hăng hái nói:

“Chủ tịch, bạn học Bạch Tử thật là quá đáng! Chị không biết đâu, năm nay câu lạc bộ tennis đi thi đấu, họ còn đuổi các thành viên đội cổ vũ của chúng ta xuống xe đấy!”

“Đúng vậy, nghĩ lại chuyện đó mình vẫn còn tức! Chưa bao giờ gặp phải chuyện tồi tệ như vậy, Bạch Tử đúng là một kẻ gây sự! À đúng rồi, Thanh Thanh, cậu kể cho chủ tịch nghe chuyện chúng ta đi xem kịch đi.”

“Trước đây không có chủ tịch bảo vệ, nhưng giờ chủ tịch đã về rồi, phải làm chủ cho chúng ta chứ!!”

Trầm Thanh Thanh ánh mắt lóe lên một tia sáng, rồi vội vàng nói: “Thực ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là lần trước chúng em đi xem kịch, vé đã bị Bạch Tử và họ chiếm mất… Ai, Bạch Tử và họ có thế lực hơn chúng em, chúng em không tranh lại được. Vé là em đặt trước, tính mời mọi người đi xem, nhưng không ngờ…”

Quý Noãn Thu nghe vậy, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô ấy chiếm vé của các em? Bạch Tử? Bạch Tử là ai?”

“Chủ tịch, Bạch Tử là sinh viên năm nhất!”

“À đúng rồi…” Có người trong đám đông nhỏ giọng nói: “Bạch Tử còn là bạn gái hiện tại của Chu Hòe đó.”

“…………”

“!!!!”

Quý Noãn Thu ban đầu tưởng rằng mình đã buông bỏ được Chu Hòe rồi.

Cô đã rời đi một năm, nhưng khi trở lại, cô phát hiện ra mình thực sự chưa quên được Chu Hòe . Việc đầu tiên cô làm khi về thành phố Q chính là muốn biết tình hình của Chu Hòe .

Khi nghe tin này, trong lòng Quý Noãn Thu co thắt lại.

Bạn gái của Chu Hòe !?

Mọi người đều nhận thấy sắc mặt của Quý Noãn Thu không ổn, phó chủ tịch Lăng Vân lên tiếng: “Quý Noãn Thu, hiện giờ chỉ là lời đồn thôi, vẫn chưa xác nhận xem bọn họ thực sự có bên nhau hay không.”

Tuy nhiên, tin Bạch Tử là bạn gái của Chu Hòe đã lan truyền trong trường từ lâu, và mọi người đều mặc nhiên chấp nhận điều đó.

Hơn nữa, trước đó còn có người nhìn thấy Bạch Tử đút canh cho Chu Hòe ở căng tin nữa!

Nhiều người đã thấy tận mắt.

Chắc chắn không phải là tin đồn.

Quý Noãn Thu mím môi, nở một nụ cười gượng: “Không sao đâu, dù sao thì chúng tôi đã chia tay hơn một năm rồi. Anh ấy tìm bạn gái cũng là chuyện bình thường mà.”

“Câu này thì đúng, nhưng mà Bạch Tử thật sự quá tự mãn vì có quan hệ với câu lạc bộ tennis đấy!”

“Đúng vậy đúng vậy, chủ tịch, chị không biết đâu, Bạch Tử quá đáng lắm…”

Cuộc xung đột giữa hai câu lạc bộ đã không phải là chuyện xảy ra trong một thời gian ngắn.

Thêm vào đó, hành động đuổi các thành viên đội cổ vũ xuống xe trong kỳ thi đấu tennis lần này đã làm căng thẳng mối quan hệ lên mức cao trào.

Một số thành viên trong đội cổ vũ đã ra sức chỉ trích Bạch Tử, và thậm chí còn thêm mắm thêm muối về chuyện Bạch Tử đã khiêu khích Trầm Thanh Thanh trong lớp, khiến cô ta bị “đánh”.

“Cô ấy đánh người sao?”

“Đúng vậy! Nếu không có người can ngăn, Trầm Thanh Thanh đã bị đánh rồi!”

Trầm Thanh Thanh cố tình lên tiếng ngừng lại: “Đừng nói nữa, em tin chị ấy không phải cố ý đâu.”

“……”

Quý Noãn Thu lắng nghe những lời kể của họ, trong lòng dần hình thành ấn tượng sai lầm về Bạch Tử.

Hơn nữa, khi biết Bạch Tử là “bạn gái hiện tại” của Chu Hòe , Quý Noãn Thu chưa gặp Bạch Tử mà đã bắt đầu cảm thấy khó chịu với cô.

“Được rồi, mọi người đã nói hết rồi. Nếu Bạch Tử tự tin như vậy, thì năm nay trong lễ hội mùa Thu chúng ta nhất định phải khiến cô ấy phải nể phục! Để cô ấy biết rằng câu lạc bộ khiêu vũ của chúng ta không dễ bị khiêu khích đâu.”

“Tuyệt vời quá!!”

Mọi người vỡ òa trong vui sướng.

“Có chủ tịch dẫn dắt chúng ta tập luyện chương trình, chúng ta chắc chắn sẽ làm cho bọn người câu lạc bộ tennis phải đỏ mặt!”

Trầm Thanh Thanh thấy mọi người trong câu lạc bộ khiêu vũ đều ghét Bạch Tử, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.

……

Quý Noãn Thu trở lại Trường đại học T , không lâu sau đã lan truyền khắp trường.

Vào buổi trưa, ở tầng hai căng tin .

Các thành viên câu lạc bộ tennis đang ngồi ăn, Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng cũng có mặt, còn Tạ Bắc Mạc và một vài người trong câu lạc bộ ngồi bàn kế bên.

Quý Noãn Thu cùng với các thành viên câu lạc bộ khiêu vũ bước vào căng tin , vừa mới vào, căng tin liền bắt đầu xôn xao.

“Nhìn kìa, là Quý Noãn Thu đấy.”

“Cuối cùng cô ấy cũng trở lại, tôi còn tưởng cô ấy sẽ không quay lại nữa chứ.”

“Không thể nào, đây đúng là tình huống bi kịch, nhìn kìa…”

Ở khu bàn bên cửa sổ, các thành viên câu lạc bộ tennis đã chiếm hết chỗ ngồi.

Chu Hòe và Bạch Tử ngồi cùng bàn, bên cạnh còn có Phó chủ tịch câu lạc bộ tennis và Chủ tịch hội sinh viên Tạ Bắc Mạc.

Khoảng ba phần tư thành viên câu lạc bộ tennis có mặt.

Khi hai bên gặp nhau, căng tin vốn ồn ào bỗng nhiên trở nên im lặng.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Những người ngoài cuộc bắt đầu giảm bớt sự chú ý, lặng lẽ ăn đồ ăn vặt.

Ánh mắt của Quý Noãn Thu dừng lại trên Chu Hòe , trong lòng cô cảm thấy một nỗi chua xót.

Cô còn nhớ lúc trước khi họ ở bên nhau, Chu Hòe luôn từ chối ăn cơm ở căng tin .

Những thiếu gia như anh đều chê đồ ăn trong căng tin không ngon.

Vậy mà bây giờ…

Họ lại ngồi ăn cơm ở căng tin với Bạch Tử.

Quý Noãn Thu từ từ chuyển ánh mắt sang Bạch Tử, ngồi bên cạnh Chu Hòe , quả thật cô sở hữu một vẻ đẹp đáng ngưỡng mộ.

Đang uống canh, Bạch Tử cảm nhận được ánh mắt đầy thù địch nhìn về phía mình. Cô buông muỗng canh, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt ấy.

Quý Noãn Thu mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng nhưng rất sang trọng, mái tóc dài đen buông xuống vai, khuôn mặt xinh xắn, sắc sảo.

Khi ánh mắt của họ chạm nhau, Quý Noãn Thu khẽ nhíu mi.

Từ Hiểu Đồng thì thầm bên tai Bạch Tử: “Bạch Tử , đây là Quý Noãn Thu! Bạn gái cũ của Chu Hòe .”

Ánh mắt Bạch Tử không chút d.a.o động, cô chỉ liếc qua Quý Noãn Thu rồi nhanh chóng quay lại, cười với Chu Hòe : “Bạn gái cũ của anh à? Chị ấy đúng là một mỹ nhân, không tồi chút nào.”

Ánh mắt của những người ngồi bàn bên cũng hướng về phía Quý Noãn Thu.

Một năm hơn không gặp, cô chẳng thay đổi gì cả.

Chu Hòe giữ thái độ lãnh đạm, khẽ “ừ” một tiếng.

Quý Noãn Thu dẫn theo mọi người trong câu lạc bộ khiêu vũ tiến lại gần, Bạch Chú và Lương Trạch Tích liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy sự xuất hiện của Quý Noãn Thu có phần đột ngột.

Cô nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Xin chào mọi người. Hơn một năm không gặp, câu lạc bộ tennis hình như có khá nhiều gương mặt mới nhỉ?”

Tề Hàn tựa vào lưng ghế, môi hơi mím lại, ánh mắt dõi về phía Bạch Tử, hoàn toàn bỏ qua Quý Noãn Thu .

Bạch Chú: “Quý Noãn Thu, về khi nào vậy?”

Lương Trạch Tích : “Quả thật là lâu không gặp, chúng tôi còn tưởng em sẽ không quay lại nữa chứ.”

Quý Noãn Thu: “Làm sao có thể không quay lại, chỉ là đi du lịch một vòng để thư giãn thôi mà, còn nhiều bạn ở Thành phố Q , sao có thể bỏ hết mối quan hệ ở đây được.”

Quý gia là gia đình quyền quý ở Thành phố Q , từ nhỏ cô đã quen biết những người như Bạch Chú, đều thuộc cùng một tầng lớp.

Quý Noãn Thu không quen biết Bạch Tử, nên không nghĩ cô là con gái nhà quyền quý, chỉ nghĩ rằng cô là một tân sinh viên bình thường của Trường đại học T , may mắn gia nhập câu lạc bộ tennis và cũng may mắn được Chu Hòe để ý.

Khi mọi người nói chuyện, Bạch Tử vẫn im lặng ăn.

Quý Noãn Thu hỏi: “Không giới thiệu chút sao? Đây là thành viên mới trong câu lạc bộ của các anh à?”

Bạch Tử nhận ra Quý Noãn Thu đang nói về mình, bèn ngẩng đầu, nhẹ nhàng mỉm cười với Quý Noãn Thu và tự giới thiệu: “Chị Noãn Thu, em là sinh viên năm nhất, Bạch…”

Không ngờ, Quý Noãn Thu lạnh lùng hỏi lại: “Tôi có hỏi cô à?”

Câu hỏi của cô sắc bén đến mức ai cũng có thể nghe ra rằng Quý Noãn Thu cố tình làm Bạch Tử lúng túng.

Nếu là người bình thường bị hỏi như vậy, chắc chắn sẽ lúng túng không biết trả lời thế nào. Từ Hiểu Đồng chỉ ngồi cạnh Bạch Tử thôi mà cũng cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi.

Nhưng Bạch Tử vẫn nở nụ cười trên môi.

“Em đã nghe nhiều người nhắc đến tên chị, hôm nay gặp chị thật sự khác biệt.”

Chu Hòe khẽ nhíu mày nhìn Quý Noãn Thu, nói: “Ai trêu em mà lại nổi cáu như vậy, đi du học lâu quá mà phép tắc cũng bỏ luôn rồi sao?”

Quý Noãn Thu trào phúng: “Tôi không có lễ phép, còn cô ấy thì rất lịch sự.”

Bạch Chú: “…”

Lương Trạch Tích : “…”

Cả hai đều nhận ra, Quý Noãn Thu rõ ràng là vẫn chưa quên Chu Hòe .

Có lẽ Bạch Tử đã bị vạ lây rồi!

Bạch Chú khẽ đá vào chân Bạch Tử dưới bàn, ra hiệu cho cô ấy ăn xong rồi rời đi, tránh xa chỗ này để không bị Quý Noãn Thu liên lụy.

Bạch Tử nhận được ánh mắt của Bạch Chú, bèn nâng đĩa thức ăn lên.

“Mọi người cứ ăn từ từ, chiều em còn phải học.”

Từ Hiểu Đồng cũng vội vàng đứng dậy, chuẩn bị cùng Bạch Tử rời khỏi nơi xô bồ này.

Cả hai vừa đứng dậy, định rời đi thì một người từ phía sau Quý Noãn Thu cố tình đụng phải Bạch Tử, ngay lập tức, đĩa thức ăn nghiêng đi, nước canh văng ra khắp nơi.

“Rầm—”

Đĩa rơi xuống đất, mọi người xung quanh đều chú ý đến.

“Bạch Tử!” Bạch Chú lập tức đứng bật dậy: “Em không bị bỏng chứ?”

Bạch Tử ánh mắt thoáng qua một tia khó chịu mà khó có thể nhận ra, cô nhìn vào đĩa thức ăn trên sàn và canh đổ tung tóe, rồi liếc nhìn người đã va phải mình.

Cô nhận ra ngay đó là đội trưởng đội cổ vũ, Lâm Vân , người đã giúp Trầm Thanh Thanh trong chuyến xe buýt lần trước, cũng là một thành viên của câu lạc bộ khiêu vũ!
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 74: Chương 74



Bạch Tử nhìn Lâm Vân .

Lâm Vân nhướng mày, dáng vẻ như muốn nói: "Cô làm gì được tôi nào?"

Biểu cảm rất đáng ghét, nhưng lời nói lại là:

"Ôi, xin lỗi nhé, đàn em, lúc nãy tôi không để ý, có va phải em không? em không bị thương chứ?"

"Chẳng phải cô ấy vẫn đứng đây sao, làm sao có thể bị thương..."

Một vài thành viên trong câu lạc bộ khiêu vũ ngồi phía sau phụ họa.

Bạch Chú nhanh chóng đi đến bên Bạch Tử: “Bạch Tử , em không sao chứ? Có bị bỏng không?”

Bạch Tử: “Không sao đâu.”

Bạch Chú quay lại mắng Lâm Vân : “Mắt của cô là để trang trí à?”

Lâm Vân dám làm vậy chẳng qua vì giờ Quý Noãn Thu đã trở lại, có Quý Noãn Thu ủng hộ, nên họ không phải chịu bất kỳ hậu quả nào.

Quả thật, Quý Noãn Thu quay lại nhìn một lượt đĩa thức ăn vỡ nát trên sàn, rồi nhìn Bạch Tử.

“Chỉ là va nhẹ thôi, cô không giữ vững đĩa, muốn đổ lỗi cho ai?”

Bạch Chú quay sang, giọng đầy khó chịu: “Quý Noãn Thu, cô nói gì vậy?”

Quý Noãn Thu khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lạnh, nói: “Có bao nhiêu người trong căng tin , chẳng lẽ bị va phải là chuyện lạ lắm à? Nếu cô ấy giữ vững đĩa thì đâu có chuyện gì xảy ra?”

Mọi người đều thấy rõ việc này là do đội khiêu vũ cố tình gây sự.

Nhưng Quý Noãn Thu lại công khai bảo vệ nhóm người của câu lạc bộ khiêu vũ, điều này chỉ càng làm tăng sự kiêu ngạo của họ.

Vì Quý Noãn Thu đã rõ ràng đứng về phía họ, Bạch Tử cũng không muốn giữ thể diện nữa.

Cô quay người, cầm đĩa thức ăn trong tay Từ Hiểu Đồng, trực tiếp đổ lên người Lâm Vân .

"Á!!!"

Lâm Vân la lên, vội vàng dùng tay quơ quơ canh và thức ăn b.ắ.n ra.

"Bạch Tử! Cô làm gì vậy!" Lâm Vân trừng mắt, quát: "Cô điên à!"

Bạch Tử khoanh tay, học theo lời Quý Noãn Thu vừa nói, nhìn Lâm Vân : "Đi trên đường bị va phải thì có gì lạ đâu? Chị đứng tránh ra là được rồi mà."

“Cô!”

“Cô gì mà cô? Tôi còn chưa trách chị đã đụng phải đĩa của tôi đấy. Nhưng mà nói thật, bị chút canh và thức ăn đổ lên người thì sao? Chị là người bằng giấy à, đàn chị?”

Bạch Tử rất biết cách bắt chước lời nói và phong cách của người khác.

Cô đem những lời họ vừa nói ra trả lại cho họ, chẳng hề khách khí.

Lâm Vân tức giận đến mức tay run lên: “Bạch Tử, cô cố tình gây sự đúng không? Cô nghĩ mình là ai mà dám làm vậy…”

Lâm Vân chưa nói hết câu thì đột nhiên cảm nhận được ánh mắt sắc bén từ bàn của mấy người đàn ông, khiến cô ta nghẹn lại không nói được tiếp.

Lâm Vân lo lắng, cô ta quên mất Bạch Tử hiện giờ có những người này làm chỗ dựa, cô ta chỉ là một người bình thường, sao có thể địch lại họ được. Vì vậy, Lâm Vân nhìn Quý Noãn Thu, vẻ mặt tỏ ra uất ức: “Chị Noãn Thu …”

Quý Noãn Thu thấy thành viên câu lạc bộ của mình bị ức h**p, đương nhiên không thể ngồi yên.

Cô ta từ trước đã có thành kiến với Bạch Tử, giờ lại tận mắt thấy Bạch Tử đối xử với thành viên câu lạc bộ khiêu vũ như vậy, ngay lập tức xác định Bạch Tử là một cô gái mưu mô, chỉ muốn bám vào sự giàu có!

Quý Noãn Thu lập tức tiếp lời Lâm Vân , nói: “Sinh viên năm nhất Bạch Tử, cô thật ngông cuồng nhỉ? Cô là ai mà dám dạy bảo thành viên câu lạc bộ của tôi?”

Từ đầu đến cuối, Quý Noãn Thu chưa bao giờ tỏ ra lịch sự với Bạch Tử.

Bạch Tử chỉ tỏ ra lễ phép vì cô là bạn gái cũ của Chu Hòe .

Giờ Quý Noãn Thu liên tục hành động như vậy, Bạch Tử đương nhiên không còn muốn nhượng bộ.

"Loại chó biết dựa thế mà ức h.i.ế.p người không phải là chó tốt, ai nuôi được loại chó như vậy cũng không phải thứ tốt đẹp gì!"

Nói hay lắm!

Nếu không phải vì Từ Hiểu Đồng và Quý Noãn Thu không nói chuyện được, cô ấy đã muốn vỗ tay khen Bạch Tử rồi.

Bạch Tử thật sự không làm Từ Hiểu Đồng thất vọng, một chiêu đánh tan Quý Noãn Thu này!

Từ Hiểu Đồng âm thầm động viên Bạch Tử trong lòng.

Quý Noãn Thu hiểu rõ sự châm biếm của Bạch Tử. Trước đây khi còn ở trường, dù là các đàn anh, đàn chị năm trên gặp cô cũng đều rất lễ phép.

Nhưng giờ cô chỉ mới vắng mặt một năm, sao lại có thể để một đàn em năm nhất dám cất lời nói lớn trước mặt cô như vậy.

Quý Noãn Thu tức giận, lập tức giơ tay, hướng về phía mặt Bạch Tử mà tát tới.

"Con khốn này!"

Mọi người xung quanh mắt mở trừng trừng.

Từ Hiểu Đồng và Bạch Chú đều chuẩn bị ngăn tay của Quý Noãn Thu lại.

Không ngờ, một giọng nói lạnh lùng và trầm thấp từ bên bàn vang lên:

“Quý Noãn Thu, cô dám đánh thử xem!”

Giọng của Tề Hàn không lớn không nhỏ, nhưng lại mang đầy áp lực.

Anh vẫn dựa lưng vào ghế, tư thế không thay đổi, khí thế không tức giận mà tự nhiên uy nghiêm, đôi mắt đen như sâu thẳm, biểu cảm không thay đổi nhưng lại khiến người ta cảm thấy đôi mắt sắc bén hơn bao giờ hết.

Quý Noãn Thu giật mình, tay cô ta bỗng dưng dừng lại giữa không trung, những ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng run rẩy rồi hạ xuống.

Cô ta quay đầu nhìn Tề Hàn, không thể tin nổi mà hỏi: "Tề Hàn, ý của anh là gì?"

Mọi người xung quanh đều sững sờ!

Trời ạ, chỉ một câu của Tề Hàn mà khiến Quý Noãn Thu, người đang tức giận đùng đùng, bỗng nhiên bình tĩnh lại?

Trong số những người đứng xem, rất ít người biết đến bối cảnh đỏ của Tề Hàn.

Nhưng những người như Bạch Chú và những người trong câu lạc bộ khiêu vũ đều rất rõ.

Quý Noãn Thu càng hiểu rõ Tề Hàn đang ám chỉ điều gì.

Cô ta chỉ không ngờ rằng, với tính cách lạnh lùng của Tề Hàn, ngày hôm nay lại có thể lên tiếng bảo vệ một người phụ nữ!

Tề Hàn nhìn Quý Noãn Thu, giọng lạnh nhạt: "Cô điếc rồi à? Hay là năm vừa rồi học ở nước ngoài, không hiểu tiếng Trung nữa rồi?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Quý Noãn Thu giận đến mức không thể nói gì, chỉ còn lại sự kinh ngạc.

Bạch Tử vậy mà lại chiếm được vị trí quan trọng như vậy trong mắt mấy người này?

Bạch Chú thì không nói làm gì, nhưng ngay cả Tề Hàn cũng chịu lên tiếng bảo vệ cô !?

Trầm Thanh Thanh đang đứng trong đám người câu lạc bộ khiêu vũ, chứng kiến toàn bộ sự việc, cũng không khỏi ngạc nhiên.

Không phải nói Bạch Tử và Chu Hòe là một đôi sao? Sao con khốn này lại dính dáng đến Tề Hàn?

Quý Noãn Thu không thể nào tát vào mặt Bạch Tử nữa.

Cô ta cười nhạt, gật đầu, nhìn Bạch Tử mà nói: "Bạch Tử phải không, rất tốt. Nghe nói cô tuyên bố rằng năm nay sẽ là năm các cô giành được giải nhất trong Lễ hội mùa Thu, vậy chúng tôi sẽ chờ xem!"

Nói xong, Quý Noãn Thu dẫn theo nhóm người của câu lạc bộ khiêu vũ rời khỏi căng tin .

Mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ cuộc đối đầu trực diện đầu tiên lại kết thúc bằng việc Quý Noãn Thu dẫn người rời đi!

Chu Hòe xin lỗi Bạch Tử: “Bạch Tử , xin lỗi em nhé, cô ấy có lẽ vì anh mà mới làm như vậy.”

Bạch Tử liếc nhìn anh một cái, rồi ra hiệu kiểu “em hiểu rồi”, nói: “Tình trường chẳng phải chuyện dễ dàng, chúc anh may mắn nhé.”

"Nhưng mà em cũng không vô tội, dù sao thì chính em là người kéo anh vào trò diễn trong căng tin ngay từ đầu."

Lúc ấy, Bạch Tử cố tình kéo Chu Hòe vào màn kịch, làm bộ như đang chăm sóc anh ở căng tin để chọc giận Trầm Thanh Thanh và những người khác.

Bây giờ thì viên đá đã rơi vào chân mình, Bạch Tử cũng không ngờ sẽ có những phản ứng dây chuyền như vậy, chỉ đành chấp nhận.

"Giờ việc đã đến nước này, chúng ta vẫn nên chuẩn bị chương trình cho Lễ hội mùa Thu đi! Đừng để làm mất mặt câu lạc bộ tennis."

“Được rồi.”

Sau chuyện này, Bạch Tử bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu chương trình cho Lễ hội mùa Thu.

Nếu muốn vượt mặt câu lạc bộ khiêu vũ, chương trình tốt nhất chính là làm về thể loại tương tự.

Khiêu vũ đấu khiêu vũ!
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 75: Chương 75



“Nhảy múa?”

Từ Hiểu Đồng khi biết được kế hoạch của Bạch Tử, vô cùng ngạc nhiên nói: “Bạch Tử , hóa ra cậu còn biết múa cơ đấy!”

Bạch Tử mỉm cười bí ẩn.

Cô đúng là có chút nền tảng về múa. Nói ra thì, cũng phải cảm ơn ba mẹ của Trầm Thanh Thanh .

Ngày xưa, ba mẹ Trầm Thanh Thanh đã cho cô học múa ballet từ khi còn nhỏ. Nhưng sau đó vì múa quá vất vả, ba mẹ cô cảm thấy thương tiếc, nên chỉ để cô học trong hai năm rồi lại cho cô học piano.

Lúc đó, cô cũng chẳng nghĩ sẽ đạt được thành tựu lớn gì, nhưng thật sự, cô và điệu múa có một mối liên hệ sâu sắc.

Cái này phải nhắc đến kiếp trước, khi tốt nghiệp đại học, cô suýt nữa đã có được vai nữ chính trong bộ phim, nhưng lại bị Trầm Thanh Thanh cướp mất.

Lúc đó, vì Bạch Tử có thành tích chuyên môn đứng đầu khoa, giáo viên hướng dẫn rất xem trọng cô, sớm đã cho biết rằng đoàn phim sẽ chọn nữ chính trong lớp, vai nữ chính có tạo hình là "vũ nữ Tây Vực nổi tiếng nhất của Bắc Kinh."

Để có được vai này, để phù hợp với nhân vật, Bạch Tử quyết tâm, bắt đầu luyện múa từ sớm.

Mà điệu múa cô luyện chính là điệu múa cổ điển khó nhất, gọi là "Hồ Xuân".

Khi đó, để học được điệu múa Hồ Xuân, Bạch Tử đã phải trải qua vô vàn khó khăn, hầu như bắt đầu từ con số không.

May mắn là nỗ lực đã có kết quả tốt.

Khi thử vai, Bạch Tử đã biểu diễn một điệu múa khiến các đạo diễn casting và phó đạo diễn phải sửng sốt. Họ ngay lập tức quyết định giao cho cô vai nữ chính.

Nhưng thật đáng tiếc, Bạch Tử không vui được lâu, vì chỉ chưa đầy nửa tháng sau, đạo diễn casting của đoàn phim gọi điện cho cô thông báo rằng vai nữ chính đã bị “đặt trước” cho Trầm Thanh Thanh .

Bạch Tử đã mất đi cơ hội này!

Cô không hiểu, liệu có phải Trầm Thanh Thanh giỏi hơn cô nên mới có được vai diễn không?

Sau này cô mới biết, chẳng phải Trầm Thanh Thanh giỏi hơn cô, mà vì ba mẹ Trầm Thanh Thanh đã chi tiền để giành lấy vai đó.

Khi biết được sự thật, Bạch Tử đã khóc rất nhiều.

Vì ngay khi cô nhận được vai diễn, cô đã vui mừng gọi điện cho ba mẹ Trầm Thanh Thanh để chia sẻ tin vui này.

Cô còn vui vẻ tưởng tượng, khi bộ phim phát sóng và thành công, cô sẽ kiếm được nhiều tiền để báo hiếu cho họ.

Nhưng ba mẹ Trầm Thanh Thanh lại phản bội cô một cách tàn nhẫn.

Họ biết rõ Bạch Tử đã bỏ bao nhiêu công sức luyện múa, thậm chí để phù hợp với vai diễn, cô đã giảm cân, nghiên cứu lịch sử của triều đại trong bộ phim… bao nhiêu nỗ lực mà cô đã bỏ ra.

Thế nhưng, họ vẫn chọn dùng tiền để cướp đi vai diễn mà cô đã cực kỳ vất vả mới có được.

Bốn năm đại học, ba mẹ Trầm Thanh Thanh không quan tâm đến cô, cô có thể hiểu.

Họ không chu cấp học phí, sinh hoạt phí, cô cũng hiểu.

Nhưng việc này, thực sự khiến cô cảm thấy lạnh lùng tận tâm.

Cho đến bây giờ, Bạch Tử vẫn còn nhớ rõ câu nói của họ trong cuộc gọi: “Thanh Thanh mới là người sẽ trở thành ngôi sao sáng dưới ánh đèn sân khấu, được muôn người ngưỡng mộ, còn con, dù có được vai tốt này, con có thể diễn tốt không? con căn bản không có tài năng diễn xuất, sao không làm người bình thường sống cuộc đời bình thường đi? Muốn cướp vai của Thanh Thanh à? con thật là một con sói hoang vô ơn!”

Câu nói này sau đó trở thành một cơn ác mộng trong lòng Bạch Tử.

Dù cô có vất vả trong làng giải trí, bị vu oan là con gái của một gia đình vô đạo đức, cô cũng không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc. Cô quyết tâm chứng minh cho ba mẹ Trầm Thanh Thanh thấy ai mới là người thật sự phù hợp để đứng dưới ánh đèn sân khấu!

Khi nhớ lại những chuyện đã qua, Bạch Tử cảm thấy lòng mình đầy oán hận và tiếc nuối.

“Bạch Tử , cậu sao vậy?”

Bạch Tử từ trong ký ức tỉnh lại, miễn cưỡng nở nụ cười: “Mình chỉ biết nhảy một điệu múa thôi, lần này Lễ hội mùa Thu sẽ múa điệu này.”

Từ Hiểu Đồng tò mò hỏi: “Điệu múa gì vậy?”

Bạch Tử đáp: “Hồ Xuân.”

“Wow!!”

Từ Hiểu Đồng ngay lập tức tưởng tượng ra hình ảnh của các vũ công trong tranh, ánh mắt ngập tràn sự kỳ vọng nhìn Bạch Tử.

“Bạch Tử , nhất định sẽ rất tuyệt vời! mình có thể tưởng tượng được ra!”

Quý Noãn Thu học múa hiện đại, còn Bạch Tử thì học múa cổ điển.

Có vẻ như Lễ hội mùa Thu sẽ là sự kết hợp giữa múa hiện đại và múa cổ điển rồi!!

Sau khi quyết định sẽ tham gia chương trình với điệu múa Hồ Xuân, tối hôm đó, Bạch Tử về nhà và bắt đầu luyện múa.

Vì nhà không có phòng múa, người giúp việc đã sắp xếp cho cô một phòng trống ở tầng ba để luyện tập.

Cô tưởng rằng mình đã quên hết những động tác của điệu múa Hồ Xuân, bởi vì kiếp trước sau khi bị đả kích, cô không hề múa nữa cho đến khi qua đời.

Nhưng Bạch Tử không ngờ rằng, ngay khi âm nhạc vang lên, mọi ký ức về những lần luyện múa ở kiếp trước lại ùa về trong tâm trí cô.

Các động tác múa tự nhiên theo nhịp nhạc mà di chuyển. Vì phòng không có gương, nên Bạch Tử cũng không biết mình múa có đẹp hay không.

Âm nhạc vang vọng ra ngoài, những người giúp việc đứng lén ở cửa ngắm cô múa.

Họ thì thầm với nhau:

“Tiểu thư múa giỏi quá!”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Lúc này, Bạch Vân Thâm xuất hiện sau lưng mấy người giúp việc , với giọng nói trầm ấm hỏi: “Mọi người đang xem gì vậy?”

Mấy người giúp việc quay lại, ra hiệu bằng cử chỉ nhỏ nhẹ với Bạch Vân Thâm: “Thiếu gia, tiểu thư đang múa trong phòng, cậu mau vào xem đi.”

Bạch Vân Thâm đứng cùng họ ở cửa, xem Bạch Tử múa.

Một bài múa kết thúc, Bạch Tử không cảm thấy mệt, vì thể lực của cô đã được cải thiện rất nhiều từ những ngày huấn luyện quân sự.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Khi vừa định lấy điện thoại ra xem lại các chi tiết của điệu múa Hồ Xuân, cô liếc thấy bóng dáng một vài người ở cửa.

Bạch Tử quay đầu, nở một nụ cười tươi: “Anh , mọi người đứng ngoài cửa làm gì thế?”

Bạch Vân Thâm nhìn cô với ánh mắt chiều chuộng, bước vào phòng.

“Mọi người không muốn làm phiền em, Bạch Tử, múa rất tuyệt!”

“Không có đâu, chỉ là múa lung tung thôi. Đại học T sẽ tổ chức Lễ hội mùa Thu sắp tới, em phải thay mặt câu lạc bộ tennis biểu diễn chương trình, không thể lên sân khấu làm mất mặt được.”

“Là múa lung tung thôi à? Múa tốt như vậy, nếu em lên sân khấu biểu diễn, Bạch Tử mà đứng thứ hai, ai dám đứng thứ nhất?”

Bạch Vân Thâm đúng là có chút tài năng trong việc tâng bốc người khác.

Bạch Tử bất đắc dĩ cười: “Anh à, anh khen em mù quáng như vậy, thật sự là em sẽ bay mất đấy!”

Bạch Vân Thâm liếc nhìn phòng tập một vòng, vuốt cằm: “Phòng múa này không ổn lắm, không có gương lại hơi nhỏ, không đủ không gian để tập. Thế này đi, Bạch Tử, nếu em muốn luyện múa, anh sẽ giới thiệu cho em một nơi tốt!”

“Anh, nói đi nào?”

“Phòng múa Thiên Lạc.”

Phòng múa Thiên Lạc là một trong những nơi nổi tiếng ở thành phố Q, không chỉ là phòng múa mà chính xác hơn là một tổ chức đào tạo vũ công.

Rất nhiều phụ huynh thích gửi con đến Thiên Lạc học múa, nơi này có nhiều thầy cô chuyên nghiệp, các loại hình múa rất đa dạng, và tất cả giáo viên đều là những vũ công xuất sắc đã tham gia các cuộc thi trong nước và quốc tế, giành giải thưởng cao.

Điệu múa Hồ Xuân của Bạch Tử học là tự học, vì kiếp trước cô không có tiền để thuê giáo viên dạy.

Chính vì vậy, con đường học múa của Bạch Tử gian nan hơn nhiều so với người khác.

Nếu có thể tìm được một giáo viên dạy, cô chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh hơn so với kiếp trước.

“Anh không hiểu nhiều về múa, nhưng chủ tịch Thiên Lạc là bạn thân của anh, Bạch Tử nhà ta là một tài năng, nếu múa thì phải tìm thầy giỏi nhất để dạy.”

“Được rồi! Anh à.”

Nghe xong lời của Bạch Vân Thâm, Bạch Tử vui vẻ nhận lời. Cô chỉ là một người học múa tạm bợ, nếu có cơ hội lần này để múa tốt hơn, sao lại không vui chứ?
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 76: Chương 76



Bạch Vân Thâm đã sắp xếp trước, cuối tuần Bạch Tử đi đến tổ chức Thiên Lạc.

Người ở phòng múa đã chuẩn bị sẵn để đón tiếp Bạch Tử, trước tiên dẫn cô tham quan cơ sở, rồi mới sắp xếp cho cô gặp giáo viên.

“Tiểu thư Bạch, giáo viên dạy múa cổ điển của chúng tôi là giáo viên Lý, tôi sẽ dẫn cô đi gặp cô ấy ngay.”

Bạch Tử gật đầu, lịch sự nói: “Được ạ.”

Giáo viên được sắp xếp cho Bạch Tử là Lê Thanh .

Nói một cách chính xác, Lê Thanh từ lâu không còn giảng dạy nữa, bà cũng không phải là giáo viên của tổ chức mà là một trong những đối tác của tổ chức.

Lê Thanh nhảy múa cổ điển, đặc biệt là điệu múa Hồ Xuân, nói một cách không quá lời, Lê Thanh chính là vũ công cổ điển giỏi nhất trong nước.

Việc để bà dạy Bạch Tử là sự lựa chọn hoàn hảo.

Năm trước cũng có nhiều người muốn trở thành học trò của Lê Thanh , nhưng bà đã không nhận học trò từ lâu, hiện tại bà đã có hai học trò.

Lê Thanh từng nói, bà chỉ nhận ba học trò trong đời.

Học trò cuối cùng sẽ được bà lựa chọn rất kỹ càng, chỉ có thể là người xuất sắc nhất.

Lê Thanh chỉ đồng ý dạy Bạch Tử múa, nhưng việc có thể để Bạch Tử làm học trò của bà hay không là một chuyện khác, phải xem xét tài năng của Bạch Tử đã.

Không lâu sau, Bạch Tử đến phòng múa.

“Cô Lý, tiểu thư Bạch đã đến.”

Cửa mở, nhìn thấy ba người đứng trước gương trong phòng múa, dẫn đầu là Lê Thanh , bà mặc trang phục múa đen, khí chất thanh thoát, cao quý và tao nhã.

Bên cạnh bà là hai cô gái tóc ngắn mặc trang phục múa trắng.

“Chào cô Lý.”

Bạch Tử lễ phép chào.

Nghe thấy tiếng chào, ba người đều quay lại, và thật bất ngờ, hai cô gái tóc ngắn bên cạnh Lê Thanh lại là chị em nhà Viên gia!

Hóa ra là Viên Lôi và Viên Nhị !?

Viên Lôi và Viên Nhị nhìn thấy Bạch Tử, tròn mắt.

“Bạch Tử!?”

“Bạch Tử!?!!”

Bạch Tử hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, “Là hai người à!”

Lê Thanh nhìn thấy biểu hiện của họ, giọng nói nhẹ nhàng, hỏi: “Tiểu Lôi, tiểu Nhị, các em biết nhau à?”

Viên Lôi : “Vâng cô, chúng em gặp nhau do trước đây khi tham gia giải đấu, cô ấy là thành viên của câu lạc bộ tennis trường Trường đại học T ạ.”

Viên Nhị : “Bạch Tử, em là đến học điệu múa Hồ Xuân sao?”

Bạch Tử khá ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, “Ừ, không ngờ hai người lại là học trò của cô Lý.”

Viên Nhị với vẻ tự hào nói: “Đúng vậy!”

Lê Thanh nói: “Được rồi, đã đến rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, Bạch Tử, em muốn học múa Hồ Xuân, cô có thể dạy em, nhưng việc em có trở thành học trò của cô hay không lại là một tiêu chuẩn khác.”

“Vâng ạ.”

“Vậy bây giờ, để cô xem thử điệu múa của em.”

Lê Thanh ra hiệu cho Viên Lôi bật nhạc, sân khấu đã được chuẩn bị sẵn, Bạch Tử có thể tự do thể hiện.

Bạch Tử không hề ngần ngại, ngay khi nhạc bắt đầu vang lên, cô bắt đầu biểu diễn điệu múa một cách tự nhiên, tự tin.

Sự xuất hiện của Bạch Tử khiến cho chị em họ Viên rất ngạc nhiên.

Trước khi Bạch Tử đến, Viên Lôi và Viên Nhị đã nghe nói rằng người sắp tới là tiểu thư Bạch gia.

Bạch gia! Chính là Bạch gia củthành phố A phố A , một gia tộc thương mại khổng lồ, và còn là gia tộc chính, không phải nhánh phụ.

Mấy tháng trước, cô con gái bị lạc của Bạch gia đã được tìm thấy, chuyện này đã gây xôn xao trong giới thượng lưu củthành phố A phố A .

Trong giới, có nhiều lời đồn đoán.

Lời đồn lan truyền nhiều nhất chính là cô tiểu thư này rất xấu xí, thô lỗ và không xứng đáng xuất hiện trước công chúng!

Vì vậy, Bạch gia không tổ chức tiệc đón tiếp cô, cũng không đưa cô ra ngoài gặp mặt mọi người.

Trước khi gặp Bạch Tử, Viên Lôi và Viên Nhị cũng tin vào những lời đồn đại này.

Khi chưa gặp Bạch Tử, hai người còn nghĩ rằng, một người như vậy mà muốn trở thành học trò của cô Lý, quả là quá ảo tưởng.

Nhưng bây giờ gặp rồi, không ngờ Bạch Tử lại chính là tiểu thư của Bạch gia!

Cô ấy đâu có thô lỗ gì chứ? Những người đồn thổi chẳng lẽ não không động não à?

Bạch Tử uốn mình theo nhịp điệu của âm nhạc, từng động tác uyển chuyển, hoàn thành bài múa một cách xuất sắc, khiến Viên Lôi và Viên Nhị đều nhìn chăm chú, không thể rời mắt.

“Vỗ vỗ vỗ tay—”

Hai người không kìm được mà vỗ tay khen ngợi: “Múa rất hay!”

Lê Thanh cũng rất hài lòng với màn trình diễn của Bạch Tử. Là một vũ công chuyên nghiệp, bà có thể nhận thấy những thiếu sót trong điệu múa của Bạch Tử, nhưng điều bà đánh giá cao hơn là sự tự tin, dáng vẻ thoải mái và khí chất trong từng động tác, đó mới là những yếu tố quan trọng nhất.

Lê Thanh không tiếc lời khen ngợi: “Múa đúng là rất tốt.”

Đây chính là viên ngọc thô đang chờ được mài giũa, chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Lê Thanh rõ ràng rất hài lòng với Bạch Tử.

“Được rồi, nếu em muốn học múa Hồ Xuân, cô sẽ giúp em.”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

“Cảm ơn cô.”

“Cô?”

Lê Thanh không hề từ chối cách xưng hô này.

Viên Lôi và Viên Nhị liếc nhìn nhau, vì trước đây, khi các thế hệ trẻ gọi Lê Thanh là cô, bà thường rất khó chịu với cách gọi ấy.

Không ngờ Lê Thanh lại không phản đối khi Bạch Tử gọi bà là cô, điều này có nghĩa là Bạch Tử có thể trở thành học trò chính thức của bà sao?

Bạch Tử đã luyện tập trong phòng múa suốt một khoảng thời gian dài, dưới sự giúp đỡ của Lê Thanh , sự hiểu biết của cô về điệu múa Hồ Xuân đã có sự tiến bộ rõ rệt.

Khi trời sắp tối, Bạch Tử rời khỏi phòng múa, Viên Lôi và Viên Nhị cũng cùng nhau chào tạm biệt Lê Thanh rồi ra ngoài.

“Ê! Bạch Tử! Đợi một chút!”

Viên Nhị đeo balo, nhảy chân sáo chạy tới trước mặt Bạch Tử, “Không ngờ cô lại là tiểu thư Bạch gia mà mấy tháng trước mọi người nói tới! Ôi trời, thật sự rất bất ngờ đó!”

Bạch Tử không dừng bước: “Thế sao, thật sự bất ngờ đến vậy à?”

Viên Lôi : “Là bất ngờ vì cô không giống như những lời đồn đại.”

Bạch Tử: “Lời đồn đại nói thế nào?”

Viên Nhị cười ha ha nói: “Lời đồn nói rằng cô rất xấu, thô lỗ, là một cô gái quê mùa, vì ba mẹ cô không chịu tổ chức tiệc đón tiếp cô, nên mọi người cứ thế đồn đại về cô.”

Bạch Tử trầm mặc một giây.

Thực ra, việc không tổ chức tiệc đón tiếp là vì cô mới từ Thành phố A về, vết thương do tai nạn giao thông còn chưa lành, thêm vào đó cô cũng chẳng quan tâm đến những chuyện đó nên không yêu cầu ba mẹ tổ chức tiệc.

Không ngờ ngoài kia lại có những lời đồn như vậy, thật sự là những tin đồn có thể gây hại rất nhiều!

“Vậy bây giờ hai người đã biết rồi, lần sau nếu nghe ai nói xấu tôi, nhớ giúp tôi chứng minh nhé.”

Viên Nhị : “Việc nhỏ mà!”

Viên Lôi : “Bạch Tử, cô Lý rất thích em, có thể em sẽ trở thành học trò cuối cùng của cô ấy, sau này chúng ta có thể gọi nhau là chị em rồi.”

Bạch Tử: “Có được sự công nhận của cô Lý là rất tốt, nhưng có trở thành học trò chính thức hay không, tôi không thể ép buộc, tôi cũng không nghĩ quá nhiều về chuyện này.”

Viên Nhị vuốt cằm nói: “Theo như tôi hiểu về cô Lý, cô ấy có khả năng đến tám, chín phần sẽ chọn em.”

“Thôi, chuyện đó để sau đi. Bạch Tử, sao em lại muốn học múa Hồ Xuân vậy?”

Bạch Tử: “Là để biểu diễn tại lễ hội mùa Thu của Trường đại học T .”

Lễ hội mùa Thu của Trường đại học T rất nổi tiếng.

Nhiều người từ các trường khác cũng sẽ đến xem biểu diễn.

Vì vậy, Viên Lôi và Viên Nhị chắc chắn biết đến những “tai nạn” đáng xấu hổ mà câu lạc bộ tennis mỗi năm đều gặp phải.

Viên Nhị : “Câu lạc bộ của các cô năm nay cử cô lên sân khấu để làm xấu mặt à? Ha ha ha…”

Viên Lôi thì điềm tĩnh hơn, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng rồi nói: “Dưới sự dạy dỗ của cô Lý, chắc chắn sẽ không có chuyện lên sân khấu làm xấu mặt đâu, chắc chắn sẽ đạt giải.”

Viên Nhị : “Nhắc mới nhớ, năm nay có Bạch Tử ở câu lạc bộ, quả là may mắn!”

“Chị à, lúc đó chúng ta cũng đi xem cô ấy biểu diễn nhé, chúng ta sẽ cổ vũ cho cô ấy, em sẽ mang theo băng dôn nữa!”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 77: Chương 77



Tính cách của chị em họ Viên thực sự rất Khả Ái .

Họ đi ra ngoài và lên xe.

Xe của Bạch gia đã đỗ sẵn ở lề đường, tài xế xuống xe mở cửa cho Bạch Tử.

Bạch Tử quay đầu vẫy tay với Viên Lôi và Viên Nhị : “Tôi về trước đây, ngày mai gặp lại nhé.”

Trước Lễ hội mùa Thu , Bạch Tử phải đến luyện múa mỗi ngày, vì vậy cô có rất nhiều thời gian để cùng hai chị em này trò chuyện và gắn bó hơn.

“Chào tạm biệt.”

“Ngày mai gặp lại nhé.”

Thời gian trôi nhanh, đã qua hơn nửa tháng, Lễ hội mùa Thu chỉ còn 7 ngày nữa.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Buổi chiều, trong phòng múa của Thiên Lạc.

Bạch Tử vừa luyện xong, mồ hôi đã lấm tấm trên trán, khuôn mặt đỏ ửng.

Lê Thanh đứng bên cạnh gật đầu hài lòng: “Rất tốt, Bạch Tử , em tiến bộ rất nhanh, với trình độ này em hoàn toàn có thể tham gia chương trình của trường T rồi, nhưng cô nghĩ em còn có thể làm tốt hơn nữa.”

Viên Nhị đưa cho Bạch Tử một chiếc khăn, Bạch Tử lau mồ hôi trên mặt.

“Cảm ơn cô.”

Lê Thanh cười tươi hơn, trong suốt hơn nửa tháng qua, sự hài lòng của bà đối với Bạch Tử ngày càng lớn. Bà cảm thấy mình cuối cùng đã tìm được người học trò xuất sắc, hiếm có trong nghìn vạn người.

Suy nghĩ một lát, Lê Thanh mở miệng: “Bạch Tử , em có muốn thực sự trở thành học trò của cô không?”

Viên Lôi và Viên Nhị nhìn nhau, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

Xem kìa, họ đã biết mà, Bạch Tử nhất định sẽ trở thành học trò của cô Lý.

Bạch Tử ngây ra một chút, rồi mỉm cười: “Tất nhiên ạ!”

Lê Thanh gật đầu: “Tốt, vậy từ giờ em chính là học trò cuối cùng của cô.”

Lễ bái sư rất đơn giản, chỉ cần dâng một chén trà, Lê Thanh không câu nệ lễ tiết.

Sau khi Lê Thanh rời đi, Viên Lôi và Viên Nhị vội vã chạy đến: “Bạch Tử ! tôi biết mà, chúng ta đã trở thành sư muội rồi, haha.”

“Quá tuyệt vời rồi, giờ Lễ hội mùa Thu nhất định chúng ta phải đi cổ vũ cho em.”

Ai ngờ trước đây là đối thủ trong giải đấu, giờ lại trở thành sư muội của họ.

Hôm nay là lần cuối cùng Bạch Tử luyện múa trước Lễ hội mùa Thu , vì từ ngày mai, trường bắt đầu chuẩn bị trang trí và tổng duyệt, cô sẽ không còn thời gian luyện múa nữa.

Sau khi rời khỏi phòng múa, bốn người cùng nhau đi ăn ở nhà hàng Trung Quốc bên cạnh phòng múa.

Lê Thanh còn tặng Bạch Tử một chiếc vòng tay ngọc bích như một món quà bái sư.

Ngày hôm sau, khi Bạch Tử cùng câu lạc bộ tennis và các thành viên khác chuẩn bị trang trí sân khấu cho điệu múa Hồ Xuân, cô gặp nhóm người của câu lạc bộ múa.

Mọi người trong câu lạc bộ tennis đều ôm những đạo cụ tinh xảo như "Thần tiên bay" của Đôn Hoàng.

Còn các thành viên trong câu lạc bộ múa thì cầm những đạo cụ hiện đại, phong cách punk, có vẻ như họ chuẩn bị cho một điệu múa đường phố mang hơi hướng cyberpunk.

Khi hai bên gặp nhau trong khi trang trí sân khấu, họ lập tức đối đầu.

Mặc dù không có tranh cãi trực tiếp, nhưng các thành viên trong câu lạc bộ múa thấy nhóm tennis đang chuẩn bị cho điệu múa "Thần tiên bay", họ lập tức truyền tin này về cho Quý Noãn Thu .

“Bạch Tử hình như sẽ múa Hồ Xuân .”

“Hồ Xuân là điệu múa khó như vậy, cô ta có thể múa tốt được không?”

“Chắc là bị ép buộc rồi, dù sao điệu múa "Thần tiên bay" nhìn rất thu hút, rất dễ gây sự chú ý để thu hút phiếu bầu.”

“Cái gì, đạo cụ dù đẹp đến đâu cũng không quan trọng, nội dung chương trình mới là thứ quan trọng nhất. Tôi cá là Bạch Tử sẽ không múa tốt điệu Hồ Xuân đâu!”

Quý Noãn Thu hạ mắt xuống: “Hồ Xuân là điệu múa cổ điển khó nhất, trừ khi Bạch Tử đã có nền tảng múa cổ điển, nếu không thì không thể múa tốt được.”

Lâm Vân: “Vậy là rất dễ hiểu rồi, Bạch Tử chẳng qua chỉ là ‘gà’ lên sân khấu thôi!”

Quý Noãn Thu nghe thấy những lời của Trầm Thanh Thanh , cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Hồ Xuân thực sự rất khó, nhưng nó cũng rất đẹp.

Chương trình của họ là theo xu hướng Cyberpunk, phù hợp với thẩm mỹ của giới trẻ hiện nay, trong khi điệu múa Hồ Xuân lại thuộc một thể loại hoàn toàn khác. Nếu Bạch Tử thực sự có thể múa tốt Hồ Xuân , một mình cô ấy có thể đánh bại cả nhóm múa của họ, điều đó không phải là không thể.

Nhưng khi Trầm Thanh Thanh nói rằng Bạch Tử hoàn toàn không có nền tảng múa cổ điển, thì Quý Noãn Thu mới yên tâm.

Quý Noãn Thu hiểu rất rõ, Hồ Xuân là điệu múa khó, không thể học tốt trong thời gian ngắn.

Nhưng họ chắc chắn không thể ngờ được, Bạch Tử đâu phải là người mới học trong thời gian ngắn, cô đã tự học Hồ Xuân trong kiếp trước và đã có nền tảng vững vàng.

Ở kiếp này, lại được Lê Thanh tận tình chỉ dạy, mặc dù điệu múa của cô chưa đạt đến trình độ xuất sắc nhất, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ chẳng nhận ra sự khác biệt.

Có bao nhiêu người trong khán giả của Lễ hội mùa Thu là người am hiểu múa cổ điển chứ?

Mọi người chỉ đến để xem náo nhiệt, nên kỹ thuật múa của Bạch Tử hoàn toàn đủ để gây ấn tượng!

Chỉ cần trang trí sân khấu và không khí được chuẩn bị chu đáo, thì kết quả của cuộc thi vẫn còn chưa thể đoán trước được!

"Nhưng nếu Bạch Tử tìm được một giáo viên dạy múa cổ điển thì sao?"

Lâm Vân : “Học mà nhanh như vậy sao? Cô ấy cũng chỉ là người bình thường, không phải máy móc, làm sao có thể học nhanh như vậy được?”

Quý Noãn Thu khẽ nói: “Cũng chưa chắc, nếu tìm được một giáo viên rất chuyên nghiệp để học nhanh, mặc dù không thể đạt đến mức xuất sắc, nhưng nếu Bạch Tử có thiên phú, cô ấy vẫn có thể học được cơ bản.”

Lâm Vân : "Cô giáo, một giáo viên như thế thì có thể dạy đến mức độ này sao?"

Quý Noãn Thu : “Giáo viên dạy múa cổ điển giỏi nhất trong nước là Lê Thanh , nhưng cô ấy đã lâu không dạy múa rồi, nên không thể dạy cho Bạch Tử.”

Lâm Vân : "Vậy thì Bạch Tử lên sân khấu múa Hồ Xuân , chẳng phải là lên để làm trò cười à? Haha..."

Các thành viên trong câu lạc bộ múa vang lên tiếng cười nhạo.

Trầm Thanh Thanh cũng che miệng cười, nghĩ thầm: “Bạch Tử à, Bạch Tử, lần này chắc chắn cô sẽ xấu hổ lắm!”

Sau khi trang trí sân khấu xong, các thành viên câu lạc bộ tennis trở về sân tennis .

Dù họ chưa từng thấy Bạch Tử múa, cũng không biết cô có múa tốt hay không, nhưng họ rất tự tin vào Bạch Tử.

Họ thậm chí còn bỏ tiền ra, sân khấu là do họ tự bỏ tiền mua đạo cụ.

Khi trang trí sân khấu, sự khác biệt giữa các đạo cụ rẻ tiền và cao cấp sẽ tạo ra hiệu ứng thị giác khác biệt rất lớn, đặc biệt là với phong cách Đôn Hoàng, cần những đạo cụ sang trọng để tạo ra trải nghiệm thị giác mạnh mẽ.

Cả câu lạc bộ tennis đều không thiếu tiền, vì vậy họ chuẩn bị những thứ tốt nhất, điều này cho thấy sự ủng hộ của họ dành cho Bạch Tử.

Khi chương trình Lễ hội mùa Thu sắp bắt đầu, bài đăng của các câu lạc bộ về chương trình đã được đăng tải lên diễn đàn, một cuộc bình chọn "Chương trình được mong đợi nhất" cũng được tổ chức trên diễn đàn.

Chương trình của câu lạc bộ múa là điệu múa Punk - "3010", còn câu lạc bộ tennis mang đến "Một điệu Hồ Xuân , nghìn năm như một."

Hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

Trong những năm trước, mọi người đều mong đợi chương trình của câu lạc bộ múa, vì vậy lượng phiếu bầu cho họ là cao nhất.

Nhưng năm nay, điều khiến họ bất ngờ là câu lạc bộ tennis cũng chuẩn bị chương trình rất nghiêm túc!

Vì vậy, cũng có khá nhiều người bỏ phiếu cho câu lạc bộ tennis . Chỉ trong một buổi chiều, số phiếu của câu lạc bộ tennis đã vượt qua câu lạc bộ múa gần ba nghìn phiếu.

Các thành viên trong câu lạc bộ múa nhìn vào kết quả bình chọn và chế nhạo: “Mong đợi càng lớn, thất vọng càng nhiều! Mấy cái tên trong câu lạc bộ tennis biết gì về múa?”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 78: Chương 78



Cuộc bầu chọn đã mang lại sự chú ý, ảnh hưởng lớn đến số phiếu của Bạch Tử trên bảng xếp hạng "Hoa khôi".

Vì mọi người đều rất mong đợi Bạch Tử sẽ mang đến chương trình gì đó đặc sắc, nên nhiều người đã lên bảng bầu chọn cho cô.

Số phiếu của Trầm Thanh Thanh đứng đầu, nhưng vào buổi tối, Bạch Tử đã vượt qua cô ta.

Trầm Thanh Thanh lúc này rất tức giận vô cùng, cô ta lập tức liên hệ với người để làm lại các phiếu bầu, cô ta phải giành lại số phiếu từ tay Bạch Tử.

Lần trước khi Trầm Thanh Thanh thao túng số phiếu, cô ta chỉ làm một chút, rất khó phát hiện. Nhưng lần này, cô quá vội vàng, số phiếu tăng vọt đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, không chỉ là ban tổ chức, mà cả các thí sinh khác trong bảng xếp hạng.

Ba ngày nữa là đến Lễ hội mùa Thu .

Chiều hôm đó, Bạch Tử vô tình gặp phải nhóm của Lâm Vân trong hành lang của tòa nhà giảng đường.

Ban đầu chỉ là một cuộc gặp gỡ vô tình, nhưng họ cố tình chặn đường Bạch Tử.

Bạch Tử đi sang trái thì họ cũng đi sang trái, Bạch Tử đi sang phải thì họ cũng đi sang phải, rõ ràng là đang tìm cớ gây sự.

Cùng lúc đó, ở đầu hành lang đối diện, Tạ Bắc Mạc vừa cùng một số thành viên trong hội học sinh kiểm tra vệ sinh xong và tình cờ nhìn thấy cảnh Bạch Tử bị Lâm Vân chặn lại.

Đôi mắt Tạ Bắc Mạc hạ xuống, trong ánh mắt chứa đầy sự đe dọa.

“Bạch Tử, đừng tưởng rằng chỉ vì bình chọn trên diễn đàn cao một chút mà đã kiêu ngạo, giữa chúng ta vẫn còn một khoảng cách lớn.”

Tiếng chuông vào học vang lên, Bạch Tử ôm sách, ánh mắt bình thản nhìn Lâm Vân , khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười mỉa mai, trêu đùa: “Trời sáng rồi, tưởng là mình giỏi lắm sao?”

Lâm Vân trừng mắt: “Dù tôi không giỏi cũng còn hơn cô. Tốt nhất là tránh xa Chu Hòe ra, đừng để tôi phải cảnh cáo cô.”

Bạch Tử: “Nếu tôi không tránh xa thì sao?”

Lâm Vân tức giận cười khẩy: “Bạch Tử, chỉ biết nói mồm thôi có ích gì? Nếu khoác lác mà có tác dụng, thì khắp nơi đã toàn ông chủ lớn rồi. Xã hội này cần thực lực, chủ tịch câu lạc bộ chúng tôi nhà có tiền có thế, lại còn là giám đốc trường T. Nếu bạn không tránh xa Chu Hòe , chờ đợi cô chỉ có bị đuổi học thôi, không tin thì cứ đợi mà xem.”

“À, bị đuổi học à” Bạch Tử thở dài, giọng điệu chuyển sang chế giễu “Sợ quá.”

“Cô còn không đi cảnh cáo Chu Hòe , bảo anh ta tránh xa tôi đi.”

Bạch Tử và Chu Hòe chỉ là bạn bè.

Hành động của Lâm Vân rõ ràng là vì không làm gì được Chu Hòe , nên mới dùng lời đe dọa đối phó với Bạch Tử.

Mà trùng hợp là, Bạch Tử lại không sợ những lời đe dọa như vậy.

Bạch Tử chuẩn bị rời đi, nhưng Lâm Vân lại một lần nữa chặn đường cô, nói: “Cô chẳng qua chỉ là thế thân cho chủ tịch câu lạc bộ chúng tôi thôi, làm thế thân mà còn vui vẻ như vậy, thật ngu ngốc.”

“Pfft, cô muốn làm thế thân cũng không làm được đâu. Cô quan tâm đến việc Chu Hòe ở bên ai vậy, chẳng lẽ cô thích anh ấy?”

“Cô!”

Không biết có phải Bạch Tử đã nói trúng tim đen của Lâm Vân hay không, Lâm Vân tức giận đến mức mặt đỏ bừng, giơ tay định tát vào mặt Bạch Tử.

Ngay lúc này, Tạ Bắc Mạc vừa hay đi đến sau lưng họ, anh giơ tay chắn lấy cú tát của Lâm Vân một cách chính xác.

Bạch Tử liền phản ứng nhanh, vung tay tát lại Lâm Vân một cái.

“Bốp—”

Một dấu tay đỏ rực hiện lên trên mặt Lâm Vân .

Lâm Vân quay mặt sang một bên, tay còn lại ôm mặt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bạch Tử, “Cô…!”

Bạch Tử xoay cổ tay, lạnh lùng nói: “Sự nhẫn nhịn của tôi có giới hạn, Mấy người trong câu lạc bộ múa chẳng khác gì ruồi muỗi, phiền phức quá. Đừng nghĩ chỉ mình các cô biết tát, nếu lần sau còn muốn nói lời đe dọa, bảo Quý Noãn Thu tự mình đến, xem tôi có tát vào mặt cô ta không!”

Lần trước ở căng tin, Bạch Tử không tát, nhưng lần này ở hành lang thì cô không ngại vung tay.

Nếu muốn coi cô là quả hồng mềm mà vắt, thì phải xem các cô có đủ khả năng không.

Những người trong câu lạc bộ múa quay đầu nhìn thấy Tạ Bắc Mạc , lập tức nói: “Chủ tịch cũng nhìn thấy rồi đấy, Bạch Tử đánh người với thái độ thô bạo! Nhất định phải trừ điểm!”

“Còn phải thông báo cho phụ huynh của cô ta nữa!”

“Đúng vậy!”

Tạ Bắc Mạc buông tay Lâm Vân xuống, nhẹ nhàng nói với Bạch Tử: “Em đi về lớp học đi.”

Bạch Tử nhấc chân đi thẳng.

Phía sau vang lên tiếng tức giận bất mãn của câu lạc bộ múa:

“Chủ tịch, anh không thể bao che cho Bạch Tử như vậy được! Cô ta rõ ràng vừa đánh người!”

Tạ Bắc Mạc giọng lạnh lùng: “Cô ấy là tự vệ chính đáng.”

Nói xong, anh quay sang nhìn các thành viên hội học sinh phía sau: “Các cậu có thấy tôi bao che cho Bạch Tử không?”

“Không có đâu, chủ tịch.”

“…”

Những người trong câu lạc bộ múa sững sờ!

Cái này mà không gọi là bao che thì là gì?!

Tối trước ngày tổ chức Lễ hội mùa Thu .

Giang Quỳnh Chi đã tặng Bạch Tử một bộ trang phục múa Đôn Hoàng vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.

Trong chiếc hộp đen, bộ trang phục được gấp gọn gàng, nhìn vào là không thể rời mắt khỏi những viên ngọc trai đính trên đó.

“Đẹp quá!”

“Cái móc treo này cũng sáng quá.”

Giang Quỳnh Chi nhìn thấy Bạch Tử thích bộ trang phục, bà cảm thấy rất hài lòng.

“Bạch Tử , đây là bộ trang phục mà mẹ từng mặc khi còn trẻ, vóc dáng của con và mẹ khi đó giống nhau, mau thử xem sao.”

Bộ trang phục Đôn Hoàng này là một trong những bộ trang phục nổi tiếng nhất của Giang Quỳnh Chi khi bà biểu diễn trong vở kịch “Thịnh Đường”.

Bộ trang phục này được đặt làm thủ công với giá cực cao. Để đạt được sự chân thực, tất cả đều dùng lụa cao cấp làm nền, ngọc trai đính lên đều là thật, từng viên đều được thợ thủ công khâu từng cái một, bộ trang phục này cũng phải mất cả năm trời để hoàn thành.

Mẫu mã của nó dù có qua năm mươi năm nữa cũng sẽ không bao giờ lỗi thời và có giá trị sưu tầm cực cao.

Khi Giang Quỳnh Chi biểu diễn xong, một bảo tàng đã liên hệ để muốn thu mua bộ trang phục này, nhưng bà đã từ chối.

Ngày nay, bộ trang phục này, lẽ ra phải được bảo quản trong bảo tàng, lại được Giang Quỳnh Chi lấy ra tặng cho Bạch Tử để cô mặc biểu diễn trong Lễ hội mùa Thu của trường T, đúng là quá lãng phí.

Nếu những người trong bảo tàng biết được, họ chắc chắn sẽ rất tiếc nuối!

Bạch Tử thay xong trang phục và bước ra từ phòng thay đồ, quay một vòng trước mặt mọi người.

Bạch Xuyên Hùng và Bạch Vân Thâm lập tức vỗ tay.

“......”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

“Đẹp tuyệt vời! Con gái ta thật xinh đẹp, mặc thế này lên sân khấu chẳng cần phải biểu diễn gì nữa, người ở dưới sân khấu có mắt ai mà không bỏ phiếu cho con chứ!”

“Bạch Tử , quá đẹp rồi! Thật sự rất hợp với em.”

Giang Quỳnh Chi càng cảm thấy hài lòng, nhìn Bạch Tử như nhìn thấy chính mình ở thời kỳ đỉnh cao khi còn trẻ.

Ngày xưa, khi Giang Quỳnh Chi diễn kịch, dưới sân khấu đầy rẫy người hâm mộ, bà lúc ấy là báu vật không ai sánh bằng trong giới kịch nói, tất nhiên, dù hiện tại địa vị của bà không ai có thể thay thế.

Chỉ là, tuổi tác đã lớn, không thể không nhớ lại những ngày tháng xưa.

“Quá đẹp rồi, Bạch Tử .”

Bạch Tử tiến lại ôm Giang Quỳnh Chi , “Cảm ơn mẹ.”

“Bộ trang phục này cứ để không cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu có thể để con mặc, đó là giá trị cuối cùng của nó. Bạch Tử , con nhất định sẽ giành được giải nhất! Mẹ đang chờ tin tốt từ con.”

“Vâng ạ!”

Ngày hôm sau, sau khi tan học, Lễ hội mùa Thu bắt đầu lúc 7 giờ tối.

Vào lúc 2 giờ chiều, công tác chuẩn bị sân khấu bắt đầu.

7 giờ tối, mọi người bắt đầu vào hội trường, cổng trường T rộng mở.

Phía trước sân khấu vô cùng nhộn nhịp, Từ Hiểu Đồng vội vàng từ ngoài chạy vào hậu trường.

“Không thể tin nổi, Bạch Tử , ngoài kia đông quá, cảnh tượng hoành tráng thế này, đúng là Lễ hội mùa Thu chỉ có một lần trong năm!”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 79: Chương 79



Bạch Tử đang trang điểm.

Nhìn thấy Từ Hiểu Đồng chạy vào, Bạch Tử mỉm cười: “Chờ đợi lâu như vậy, nếu không đông mới là lạ.”

Từ Hiểu Đồng nhìn thấy Bạch Tử trong gương, há hốc miệng, “Trời ơi…”

Lúc này, Bạch Tử đã trang điểm hoàn hảo theo phong cách Đôn Hoàng, mắt được kẻ đậm với năm màu sắc đặc trưng của Đôn Hoàng, từ má hồng đến son môi, mọi chi tiết đều không thể chê vào đâu được.

Từ Hiểu Đồng nhìn mà ngẩn người!

Cô bước tới, với vẻ mặt mê mẩn nhìn Bạch Tử: “Bạch Tử , cậu đẹp quá, trời ơi, chỉ đứng yên thôi mà trông như ảnh chỉnh sửa vậy. Và bộ váy cậu đang mặc, trời ơi, sao mà đẹp thế, những viên ngọc đính trên đó thật quá tuyệt vời, quá đẹp...”

Từ Hiểu Đồng nghĩ rằng bộ váy Bạch Tử đang mặc là hàng sao chép cao cấp, nhưng không ngờ bộ váy của cô lại là hàng chính hãng, với những viên ngọc trai đính trên đó đều là thật, mỗi viên đều có giá trị vô cùng lớn.

Giờ đây, Bạch Tử chính là đồng tiền di động!

Bạch Tử: “Bộ váy này là mẹ mình tặng, đẹp đúng không? mình cũng nghĩ vậy.”

Từ Hiểu Đồng chắp tay lại “Mình có thể tưởng tượng được mẹ cậu chắc chắn là một người phụ nữ rất xinh đẹp!”

“Mình không dám nghĩ đến lúc cậu ra ngoài, chắc chắn sẽ làm cho mọi người phải choáng ngợp. Người dưới sân khấu nhất định sẽ nhìn không chớp mắt! Quá đẹp và tinh tế rồi.”

Ngay khi đang nói, các thành viên khác trong câu lạc bộ tennis cũng bước vào, họ đang nói cười vui vẻ.

“Người ngoài kia đông thật đấy, sao tôi cảm thấy còn đông hơn mọi năm nhỉ?”

“Đúng vậy, năm nay người...”

“Trời ơi!!”

“Bạch Tử! Đẹp quá!”

Chưa kịp nói hết, họ đã chú ý đến Bạch Tử đang trang điểm, cả nhóm đứng bất động, biểu cảm giống y hệt Từ Hiểu Đồng lúc nãy.

Từ Hiểu Đồng che miệng cười thầm: “Thấy chưa, mình đã nói rồi, sau khi cậu bước ra ngoài, người dưới sân khấu chắc chắn sẽ có biểu cảm giống họ.”

Sau khi mọi người hồi phục lại, họ bước tới trước mặt Bạch Tử, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên và không thể tin nổi.

Trước đây, Bạch Tử rất ít khi trang điểm, lúc nào cũng chỉ mặc đồ thể thao, khi đi đánh tennis cũng là trang phục đó, không giống như Trầm Thanh Thanh luôn mặc những bộ đồ nổi bật.

Họ đã quen với việc nhìn Bạch Tử mặt mộc, mặc dù cũng rất đẹp, nhưng không thể sánh bằng vẻ đẹp khiến người ta phải choáng ngợp như lúc này.

Giờ đây, Bạch Tử mới thật sự đẹp, là kiểu đẹp khiến người khác phải ngước nhìn, là vẻ đẹp hiếm thấy, tuyệt thế vô song!

Từ Hiểu Đồng thấy mọi người ngẩn người, bèn nói: “Mọi người đừng nhìn nữa, nhanh chóng đi ra hậu trường xem đạo cụ đã chuẩn bị xong chưa, đừng để Bạch Tử lên sân khấu mà chậm trễ nhé!”

“Được rồi.”

“Tôi thật sự rất mong chờ màn múa Đôn Hoàng của Bạch Tử, chắc chắn sẽ khiến mọi người phải choáng váng. Tôi cũng muốn xem xem dưới sân khấu có ai mắt kém mà không bỏ phiếu cho Bạch Tử!”

“Đúng rồi, chẳng cần múa, chỉ cần bước ra sân khấu làm dáng thôi, tôi cảm thấy cũng đủ để thắng rồi.”

Mọi người vừa nói vừa đi ra phía sau xem đạo cụ.

Từ Hiểu Đồng kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Bạch Tử, mắt sáng rực nhìn Bạch Tử trang điểm như một fan hâm mộ.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Cái góc nhìn này, ai hiểu được chứ, thực sự rất đáng ngưỡng mộ!

Khi cô vừa trang điểm xong phần hoa trang điểm ở trán, đột nhiên một tiếng hét hoảng sợ vang lên từ phía sau —

“Á!!”

Từ Hiểu Đồng bị dọa đến nỗi suýt ngã xuống ghế.

“Làm gì mà hét lên vậy!”

Hai chàng trai từ phía sau chạy ra, mặt mày đầy vẻ tuyệt vọng, nói: “Xong rồi, tất cả đạo cụ chúng ta chuẩn bị bị ngập nước rồi! Mọi thứ đều không dùng được nữa!”

“Cái gì!? Sao lại như vậy?”

Từ Hiểu Đồng vội vàng đứng dậy chạy ra phía sau xem.

Quả thật, những đạo cụ Đôn Hoàng mà họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng trong mấy ngày qua đều bị phá hủy, bị ngập nước hoặc bị đập vỡ.

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, nhìn một cái là có thể nhận ra đây là hành động cố tình phá hoại!

Từ Hiểu Đồng siết chặt nắm đấm, tức giận nói: “Ai làm vậy chứ, quá ác độc rồi! Làm sao bây giờ để biểu diễn? Bạch Tử làm sao lên sân khấu được đây!”

Bạch Tử nhấc váy đi tới, khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trên mặt đất, ánh mắt cô liền trở nên sắc bén.

“Chắc chắn là bọn người trong câu lạc bộ múa! Ngoài bọn họ ra, ai có thể làm vậy?”

“Quá đáng quá, không ngờ bọn họ lại làm chuyện này.”

“Chắc chắn là bọn họ sợ chúng ta vượt qua bọn họ, nên mới làm hỏng đạo cụ của chúng ta. Việc này không thể để yên như vậy, chúng ta phải làm rõ với bọn họ! Đi, chúng ta ngay lập tức đến tìm bộ phận đối ngoại, nhất định phải làm sáng tỏ việc này!”

“……”

Mặc dù không có chứng cứ, nhưng trong đầu mọi người, người đầu tiên họ nghĩ tới chính là câu lạc bộ múa.

Bạch Tử quét mắt xuống đất, đột nhiên cô nhìn thấy một chiếc khuyên tai thủy tinh rơi ở góc phòng. Cô tiến lên nhặt chiếc khuyên tai, cầm trong lòng bàn tay và nhìn kỹ.

Chiếc khuyên tai này có vẻ quen mắt.

Bạch Tử nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên trong đầu cô xuất hiện hình ảnh của một người.

Tuy nhiên, lúc này cô vẫn chưa chắc chắn đó có phải là người ấy không, nên Bạch Tử cẩn thận cất chiếc khuyên tai vào túi.

Từ Hiểu Đồng bước lại gần: "Cậu sao vậy?"

Bạch Tử cho cô xem chiếc khuyên tai: "Mình nhặt được chiếc này trên đất."

Từ Hiểu Đồng nhíu mày: "Đây không phải là chiếc khuyên tai của Trầm Thanh Thanh sao? mình nhớ hồi huấn luyện quân sự , cậu ta còn lấy ra khoe nữa!"

Vì trước đó trong huấn luyện quân sự , ai cũng bị cấm không được đeo trang sức, nhưng Trầm Thanh Thanh lại không tham gia huấn luyện, chiếc khuyên tai thủy tinh hồng mà cô ta đeo trên tai đặc biệt nổi bật, vì thế Từ Hiểu Đồng nhớ rất rõ.

"Chẳng lẽ Trầm Thanh Thanh đã đến làm hỏng đạo cụ của chúng ta?"

"Hiện giờ chưa chắc chắn."

Từ Hiểu Đồng nghiến răng: "Mấy anh ấy sẽ đi tìm bộ phận đối ngoại, chuyện này không thể dễ dàng cho qua được, phải tìm ra kẻ đứng sau!"

Bộ phận đối ngoại là đơn vị chịu trách nhiệm cho lễ hội này.

Hiện giờ đạo cụ đã bị hỏng, không thể tìm được bộ đạo cụ giống y như vậy, phải liên hệ với các bộ phận khác để tìm cách giải quyết.

Không lâu sau, Tề Hàn và ba người nữa biết được việc đạo cụ bị hỏng, họ tới hậu trường gặp Bạch Tử.

Ngay khi họ vừa tới, họ đã bị trang phục Đôn Hoàng của Bạch Tử làm cho choáng ngợp.

Bạch Chú: “Chết thật, Bạch Tử , bộ đồ này của em thật tuyệt vời, chẳng lẽ là mẹ em tặng? Trông giống bộ trang phục hồi xưa của bà ấy.”

Chu Hòe : “Đúng là đẹp quá.”

Lương Trạch Tích gật đầu: "Quả thật rất đẹp, những viên ngọc đính trên váy nhìn rất thật, bộ váy này giá trị không hề nhỏ đâu!”

Lương gia làm trong ngành ngọc, vì vậy anh có thể nhận ra chất lượng của những viên ngọc này.

Tề Hàn cũng nhìn với ánh mắt tán thưởng: "Thật đẹp."

Bạch Tử khẽ cười một cách nhạt nhẽo; "Đẹp thì có ích gì, đạo cụ bị hỏng rồi, có thể chẳng thể lên sân khấu."

Bạch Chú chửi: “Ai là cái tên không có mắt đã đi phá hỏng đạo cụ của chúng ta vậy?”

Chu Hòe lạnh lùng nói: “Chúng ta đã liên lạc với bộ phận đối ngoại rồi, chương trình của chúng ta là tiết mục chính, ở đây không có camera, nên chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.”

Để chuẩn bị cho chương trình này, Bạch Tử đã dành rất nhiều công sức. Cô đã chuẩn bị rất lâu, tâm huyết rất lớn.

Giờ đây, trang điểm và tóc tai đều đã xong, chỉ còn thiếu bước cuối cùng, nhưng không ngờ đạo cụ lại bị phá hủy, không thể lên sân khấu.

Cô dĩ nhiên muốn lên sân khấu nhảy múa, vì đây là lời giải thích cho những nỗ lực mình bỏ ra, không liên quan đến thứ hạng, chỉ vì cô muốn làm mọi thứ xứng đáng với bản thân.

Tề Hàn: "Vì đây là tiết mục chính, chúng ta còn thời gian để chuẩn bị lại đạo cụ."

Lương Trạch Tích : “Ừm, tôi có thể cho người mang những đạo cụ Đôn Hoàng đến.”
 
Back
Top Bottom