Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Tử Tái Sinh

Bạch Tử Tái Sinh
Chương 30: Chương 30



Giả thôi!

Thẻ vào cổng này chắc chắn là giả.

Bạch Tử cái đồ đê tiện này không thể có đủ tiền thuê căn hộ của Khúc Gia Viên .

Không những không thuê nổi, mà cô cũng chẳng có tư cách để thuê!

Những căn hộ trong Khúc Gia Viên , ngoài giá đắt đỏ ra, chủ sở hữu ít nhất cũng phải thuộc tầng lớp ưu tú!

Ngay cả người thuê cũng phải là những người không phải ai cũng có thể thuê được, các công ty môi giới nhà đất cũng sẽ chọn lọc rất kỹ lưỡng khách thuê!

Bạch Tử rời khỏi nhà Trầm gia , không còn gì trong tay, chỉ là một sinh viên bình thường của Trường đại học T , làm sao có thể có công ty môi giới nào sẵn sàng ký hợp đồng thuê nhà với cô được?

Trầm Thanh Thanh ngay lập tức phán đoán trong lòng, chắc chắn Bạch Tử chỉ đang giả vờ thôi, thẻ vào cổng Khúc Gia Viên này chắc chắn là hàng giả mà cô mua trên mạng!

Được, nếu cái đồ đê tiện này muốn giả vờ, thì tôi sẽ chơi theo trò của cô!

Trầm Thanh Thanh nháy mắt một cái, rồi nói với giọng chế giễu: "Chị à, chị cũng sống ở Khúc Gia Viên à? Sao trước đây em chưa bao giờ thấy chị ở trong khu đó nhỉ?"

Đương nhiên là chưa thấy rồi!

Căn hộ ở Khúc Gia Viên này là món quà khai giảng mà Bạch Xuyên Hùng tặng cho Bạch Tử!

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Lúc đầu, Giang Quỳnh Chi và Bạch Xuyên Hùng đã tính đến việc Bạch Tử sẽ rất mệt mỏi vì học hành, lại không có nhiều thời gian nghỉ trưa, phòng ký túc xá không thể thoải mái như ở nhà.

Nhưng cũng không thể mỗi ngày Bạch Tử đều về nhà trưa, như vậy sẽ rất lãng phí thời gian.

Vì vậy, Bạch Xuyên Hùng đã tặng Bạch Tử một căn hộ.

Căn hộ ở Khúc Gia Viên không xa Trường đại học T lắm, chỉ cách hai con phố, đi xe vài phút là đến.

Họ nghĩ nếu Bạch Tử mệt, cô có thể về căn hộ nghỉ ngơi một chút.

Vậy căn hộ này, hoàn toàn không phải là Bạch Tử thuê mà là đã được chuyển nhượng cho cô rồi!

Bạch Tử không hề nói rằng cô thuê nhà.

Thẻ vào cổng cô luôn mang theo bên người, nhưng chưa bao giờ vào căn hộ đó một lần.

Một số tay sai nghe thấy lời của Trầm Thanh Thanh , lập tức chế giễu:

"Ái chà, thẻ vào cổng này chắc chắn là giả rồi!"

"Trên mạng chỉ có 9.9 tệ là có thể mua được, không chỉ có người làm giả thẻ vào cổng, mà còn có kẻ làm giả chìa khóa xe hạng sang thành bật lửa nữa đấy!"

"Quả thật không biết sao có người thích giả vờ đến vậy! Số phận như gà, lại tưởng mình là phượng hoàng?"

"Nực cười c.h.ế.t mất!"

Bọn họ chế giễu Bạch Tử, Trầm Thanh Thanh trong lòng vô cùng vui mừng.

Trầm Thanh Thanh che miệng, giả vờ lên tiếng: "Các cậu đừng nói vậy, mặc dù thẻ vào cổng có thể làm giả, nhưng mình tin chắc chị ấy không phải là người làm giả thẻ vào cổng đâu, các cậu đừng hiểu lầm chị ấy."

"Trời ơi, Thanh Thanh, cậu tốt bụng quá, cũng chỉ có cậu mới tin Bạch Tử có thể sống ở Khúc Gia Viên , chúng mình chắc chắn không tin! Bạch Tử chắc chắn không thể là chủ của Khúc Gia Viên được, làm sao cậu ấy thuê nổi căn hộ đắt tiền như vậy! Chỉ có Thanh Thanh, thật sự là tiểu thư giàu có mới thuê được!"

Trầm Thanh Thanh nhìn họ với vẻ mặt bối rối: "Các cậu đừng nói thế, thực ra chị ấy và mình giống nhau, thế này đi, cuối tuần này, mình mời mọi người đến căn hộ của mình chơi nhé."

"Được, được!"

"Căn hộ cao cấp ở Khúc Gia Viên , trước đây chỉ nhìn thấy trên mạng, không ngờ lại được vào tham quan! Thật vinh dự, mình chưa từng đi qua! Thanh Thanh, cậu tốt quá!"

Trầm Thanh Thanh mỉm cười với họ, rồi liếc nhìn Bạch Tử và nói:

“Chị à, hay cuối tuần này chị cũng đến chơi nhé.”

Trầm Thanh Thanh chắc chắn Bạch Tử không phải là chủ căn hộ của Khúc Gia Viên , vì vậy cô ta muốn khoe khoang một chút và nhân cơ hội chèn ép Bạch Tử.

Chưa đợi Bạch Tử trả lời, Trầm Thanh Thanh lập tức nói:

“Vậy cứ quyết định thế nhé, chị nhất định phải đến đấy vào cuối tuần nhé!”

Nói xong, Trầm Thanh Thanh liền quay người dẫn mấy kẻ nịnh bợ đi, không cho Bạch Tử có cơ hội thay đổi quyết định.

“Bọn họ là cái loại gì vậy, thật là cái đám mắt chó nhìn người!”

Từ lúc nhìn thấy toàn bộ câu chuyện, Từ Hiểu Đồng đã nhìn thấu bộ mặt thật của Trầm Thanh Thanh .

“Bạch Tử, cậu có đi không?”

Chuông vào học vang lên, Bạch Tử lấy sách vở ra, trả lời một cách thản nhiên:

“Tại sao lại không đi chứ.”

Dựa vào tình hình vừa rồi, Trầm Thanh Thanh rõ ràng muốn Bạch Tử đi để cô phải xấu hổ.

Nếu vào tình huống đó, không đi chẳng phải là tự chuốc khổ sao?

Từ Hiểu Đồng lo lắng khuyên:

“Bạch Tử, thực ra cậu cũng không cần phải bận tâm đến lời của bọn họ, coi như là gió thoảng qua tai là được.”

Bạch Tử nháy mắt với Từ Hiểu Đồng , tay cầm thẻ vào cổng quay một vòng.

“Không đi, sao có thể không làm cho bọn họ nhục nhã chứ?”

Khuôn mặt của họ đã tự ngả ra như muốn bị tát, nếu Bạch Tử không tát xuống,

dù cô có đồng ý, thì trời cũng không đồng ý!

Chiều hôm đó, buổi đăng ký câu lạc bộ chính thức bắt đầu.

Lẽ ra có thể đăng ký trực tuyến, nhưng vì số lượng người quá đông, hệ thống mạng của trường bị quá tải.

Vì vậy, mọi người chỉ có thể điền thông tin vào mẫu đăng ký thủ công.

Từ Hiểu Đồng nhìn thấy Bạch Tử điền vào câu lạc bộ tennis.

“Hóa ra cậu cũng chọn câu lạc bộ tennis à, chúng ta thật là có duyên!”

Bạch Tử viết xong tên và số liệu, nhàn nhạt đáp:

“Ừm.”

Từ Hiểu Đồng nói tiếp:

“Câu lạc bộ tennis là câu lạc bộ hot nhất, nhưng mỗi năm chỉ có rất ít người được chọn vào, không biết liệu mình có vào được không nữa.”

Mẫu đăng ký được nộp, trong lớp, ngoài những người không đăng ký câu lạc bộ, thì có một phần ba là đăng ký câu lạc bộ tennis.

“Ơ, mọi người nhìn kìa, Bạch Tử cũng đăng ký câu lạc bộ tennis này...”

Một người nhìn thấy mẫu đăng ký của Bạch Tử, thì thầm và chỉ trỏ.

Bạch Tử lạnh lùng liếc qua, người kia lập tức hạ giọng quay lưng cười nhạo.

“Cậu ấy như thế này mà cũng muốn vào câu lạc bộ tennis, thật là buồn cười, có những người không biết trời cao đất dày là gì.”

Trầm Thanh Thanh cũng đăng ký câu lạc bộ tennis. Cô ta đã mua chuộc người có quan hệ để đi cửa sau, chuẩn bị cho một vị trí hậu cần.

Trầm Thanh Thanh không ngờ Bạch Tử cũng đăng ký câu lạc bộ.

“Cái đồ đê tiện này sao lại có thể đăng ký câu lạc bộ?”

Trầm Thanh Thanh nghĩ, cô chắc chắn phải đi làm để kiếm tiền học phí, chứ không thể có thời gian mà tham gia câu lạc bộ!

“Tạ Bắc Mạc cũng ở câu lạc bộ tennis, chắc chắn là cô muốn vào đó để quyến rũ Tạ Bắc Mạc !”

Trầm Thanh Thanh cắn răng, trong mắt lóe lên một tia ác ý: “Chắc chắn không thể để Bạch Tử có cơ hội tiếp xúc với Tạ Bắc Mạc .”

Khi nộp mẫu đăng ký, Trầm Thanh Thanh chủ động nhận lấy và nói:

“Để mình làm nhé!”

“Thanh Thanh, cậu nhiệt tình quá đấy, được rồi, cậu nộp giúp mình đi.”

Trầm Thanh Thanh cầm mẫu đăng ký và rời khỏi lớp học, rồi lập tức tìm ra mẫu đăng ký của Bạch Tử và xé nó thành từng mảnh nhỏ!

...

Hai ngày sau, mẫu đăng ký câu lạc bộ được nộp lên.

Chu Hòe , chủ tịch câu lạc bộ tennis, luôn là người làm việc hời hợt, ngoài việc tổ chức các cuộc thi, còn lại anh không quan tâm gì đến các vấn đề khác.

Tuy nhiên, lần này trong đợt tuyển thành viên mới, Chu Hòe đã xem qua danh sách đăng ký.

Anh đã kiểm tra đến hai lần mà vẫn không thấy mẫu đăng ký của Bạch Tử.

Vì vậy, anh ta đã hỏi trong nhóm:

Chu Hòe : “Bạch Tử , em đã đăng ký chưa? Hôm nay là ngày cuối cùng đấy.”

Bạch Tử nhìn thấy tin nhắn, hơi ngạc nhiên.

“Em đã đăng ký rồi, mẫu đăng ký em cũng đã điền và nộp từ lâu rồi mà.”

Chu Hòe :

“Không thấy mẫu đăng ký của em, ừm, chắc là họ làm mất rồi. Thôi, em thử nộp lại lần nữa đi, anh sẽ gửi cho em một đường link mới.”

Trước đó, sau khi hệ thống mạng bị quá tải, trang web đã được làm lại và vẫn trong giai đoạn thử nghiệm. Bạch Tử là sinh viên đầu tiên đăng nhập vào.

Sau khi nộp lại mẫu đăng ký, Chu Hòe đã tự mình phê duyệt.

Bạch Tử nghĩ một hồi, ngay lập tức đoán ra rằng chắc chắn lại là Trầm Thanh Thanh đang âm thầm động tay động chân phía sau.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 31: Chương 31



Cuối cùng, việc đăng ký câu lạc bộ kết thúc, câu lạc bộ tennis công bố danh sách sơ tuyển ban đầu và thời gian kiểm tra chung.

Trầm Thanh Thanh cùng mấy kẻ nịnh bợ đăng nhập vào trang web để xem danh sách, đầy tự tin.

Nhưng cô ta không ngờ rằng tên Bạch Tử lại xuất hiện ngay ở dòng đầu tiên trong danh sách!

Cô ta ngẩn người, không thể tin nổi.

“Sao có thể như vậy!”

Mẫu đăng ký của Bạch Tử đã bị cô ta xé nát, sao có thể có tên Bạch Tử trong danh sách sơ tuyển chứ!?

“Dòng đầu tiên là Bạch Tử? Cô ta có phước gì vậy?”

Mọi người bắt đầu nói thầm.

Trầm Thanh Thanh siết c.h.ặ.t t.a.y trong tay áo, khuôn mặt cố giữ vẻ bình tĩnh nói:

“Chị ấy lúc nào cũng rất may mắn mà, mình nhớ lần trước trong kỳ huấn luyện quân sự, chủ tịch câu lạc bộ tennis Chu Hòe còn đi tới nói chuyện với chị ấy, chắc họ là bạn tốt của nhau rồi!”

Ngay khi lời này vừa thốt ra, mấy người kia như hiểu ra điều gì đó.

“F4 của khoa Tin học! Chu Hòe mình nghe nói là người rất đào hoa, có nhiều bạn gái, chắc là Chu Hòe thích Bạch Tử rồi.”

“Trời ạ, nghĩ lại thì cũng có khả năng đấy, bạn gái trước của Chu Hòe đều cao ráo và lạnh lùng, Bạch Tử đúng là kiểu đó mà.”

“Trời, thật là ghê tởm, lại đi dựa vào quan hệ mà vào câu lạc bộ, mình không thể nào nuốt trôi nổi, Bạch Tử làm mình thay đổi toàn bộ nhận thức về cậu ấy rồi!”

“……”

Mọi người bàn tán xôn xao, gió đồn này không biết sao lại truyền đi xa.

Lời đồn càng lúc càng kỳ quặc, chẳng mấy chốc cả khoa Biểu diễn đã biết Bạch Tử và chủ tịch câu lạc bộ tennis Chu Hòe có quan hệ mờ ám!

Thậm chí có người còn nói Bạch Tử là bồ nhí của Chu Hòe , khi anh vẫn chưa chia tay với bạn gái cũ thì Bạch Tử đã chen vào.

Bạch Tử đã bỏ mặc “Mũ đỏ” năm ngày.

Lần nữa xâm nhập vào máy tính của “Mũ đỏ”, mở thư mục mà lần trước cô đã để lại.

Những dòng chữ cô đã để lại vẫn còn trong đó, nhưng bên dưới đoạn văn còn có hai câu viết thêm của "Mũ đỏ"—

“Cậu là ai?”

“Cậu là Six trên Dark Web phải không?”

Bạch Tử dùng nickname "Six" trên Dark Web.

Có vẻ như “Mũ đỏ” không phải là kẻ ngốc.

Cô không biết “Mũ đỏ” đã trải qua những gì trong suốt những ngày cô không liên lạc.

Bạch Tử gõ nhẹ lên bàn phím, để lại một chuỗi số cách nhau bằng dấu chấm trong tài liệu và kèm theo một biểu tượng mặt cười.

Sau đó, cô xóa sạch dấu vết của mình và thoát khỏi máy tính của hắn.

Ở một nơi khác, trong căng-tin của trường T, một người đàn ông tóc dài và có vẻ bừa bộn đang vừa ăn vừa xem máy tính.

Anh run rẩy và đầy hy vọng mở file lên, khi thấy chuỗi số mà Bạch Tử để lại, anh hoàn toàn sửng sốt.

Bởi vì chuỗi số mà Bạch Tử để lại không phải thứ gì khác mà chính là địa chỉ IP của anh.

Điều này có nghĩa là Bạch Tử đã truy được địa chỉ IP của anh.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Chỉ cần cô muốn, cô có thể tìm ra anh bất cứ lúc nào!

Dòng biểu tượng mặt cười phía sau đầy ẩn ý, giống như một lời khiêu khích, vừa như một lời mời gọi.

Dường như đang nói: “Cậu đã bị tôi l*t tr*n hết rồi, nếu cậu có bản lĩnh thì thử lột tôi xem.”

Qua Gia điên cuồng gõ vào bàn phím, cố gắng nhập thật nhiều dòng chữ.

Nhưng sau khi nghĩ lại, anh lại xóa hết, chỉ để lại một câu duy nhất: "Tại sao là tôi?"

Cuối tuần nhanh chóng đến.

Bạch Tử ra ngoài từ sớm, mang theo túi xách có nhồi một con chó, tài xế đưa cô đến khu chung cư Khúc Gia Viên .

Khi xuống xe, cô nhìn thấy cổng vào của tòa nhà Khúc Gia Viên lấp lánh với ánh vàng rực rỡ từ xa.

Bạch Tử đến xem căn hộ ở Khúc Gia Viên và cũng để tham gia buổi hẹn của Trầm Thanh Thanh .

Quản gia của khu chung cư biết Bạch Tử sẽ đến, nên đặc biệt xuống thang máy để đón cô lên tầng.

Khi Bạch Tử đang chờ thang máy, Trầm Thanh Thanh cùng ba kẻ nịnh bợ cũng vừa tới.

“Ơ, không phải là Bạch Tử sao, không ngờ đến sớm thế.”

Kẻ nịnh bợ của Trầm Thanh Thanh nhìn thấy Bạch Tử liền hô to.

Bạch Tử từ từ quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn họ.

Thật không ngờ, căn hộ mà Trầm Thanh Thanh thuê lại là cùng một tòa nhà với căn hộ của cô.

“Trước đây còn tỏ vẻ không muốn đến, không ngờ lại đến nhanh hơn ai hết, thật là không nói nổi.”

“Sao không vào thang máy vậy?”

“Chắc không có dấu vân tay và mật khẩu, vào không được đâu, nói làm gì.”

Thang máy ở Khúc Gia Viên mỗi tầng chỉ có một chiếc, và phải có mật khẩu hoặc dấu vân tay để lên.

Nhưng đúng là Bạch Tử không có vân tay lưu lại trong hệ thống.

Vì đây là lần đầu cô đến, chưa kịp đăng ký vân tay, nên quản gia mới phải xuống đón cô.

Trầm Thanh Thanh đắc ý, bước đến trước mặt Bạch Tử, giả vờ hỏi:

“Chị ơi, sao chị lại đến sớm thế? Sao không báo trước để đi xe cùng tụi em. Biết thế gọi chị đi cùng tụi em rồi.”

“Hôm nay là lần đầu mình đi chiếc xe Rolls-Royce phiên bản dài, cảm giác thật khác biệt!”

Khi nghe những lời khen này, Trầm Thanh Thanh cảm thấy rất thoải mái.

Cô ta đặt tay lên vai Bạch Tử, nói tiếp:

“Chị đừng giả vờ nữa, không phải chị có số điện thoại của em sao? Chị hoàn toàn có thể gọi cho em.....…”

Chưa kịp để Bạch Tử đáp lại, từ trong túi xách của cô, con ch.ó nhỏ Nhục Nhục thò đầu ra, nhìn Trầm Thanh Thanh một cái.

“Gâu!”

Con chó kêu lên một tiếng.

Trầm Thanh Thanh không ngờ Bạch Tử lại mang theo chó trong túi xách! Cô ta hoảng hốt lùi lại một bước.

“Á!”

“Cái gì vậy!”

Trầm Thanh Thanh sợ chó, vì hồi nhỏ cô ta từng bị chó đuổi cắn, nên cô ta rất ghét chó.

Ba người đứng sau kịp thời đỡ cô ta.

Nhìn vào túi xách của Bạch Tử, họ thấy một cái đầu chó xấu xí ló ra.

“Trời ơi, con ch.ó này xấu quá, thật là kỳ quái.”

“Chắc là chó làng thôi, Bạch Tử, gu thẩm mỹ của cậu đâu vậy, sao lại nuôi con ch.ó xấu thế này?”

“Đúng vậy, lại còn để nó trong túi xách, đột nhiên nó kêu lên, ai mà chịu nổi!”

Nhục Nhục nghiêng đầu: …

Nó hình như hiểu được rằng họ đang chê nó xấu và gọi nó là chó!

“Gâu gâu gâu! Gâu uuu!”

Ai là chó! Mấy người mới là chó ấy!

Bạch Tử vuốt đầu nó, nhẹ nhàng nói: “Đừng có sủa nữa.”

Trầm Thanh Thanh đứng vững lại, ánh mắt lóe lên một tia ác độc nhìn Bạch Tử.

Cô ta chắc chắn rằng Bạch Tử cố tình mang chó đến để dọa cô ta!

May mà vừa rồi cô ta phản ứng nhanh, nếu không có thể bị cắn rồi!

“Chị biết là em sợ chó mà, sao phải mang một con ch.ó đến đây làm gì?”

Trầm Thanh Thanh sợ chó?

Bạch Tử lần đầu tiên biết được Trầm Thanh Thanh lại sợ chó.

Bỗng nhiên, Bạch Tử chợt nhớ ra điều gì đó.

“Hóa ra…

Tạ Bắc Mạc từng nuôi một con ch.ó Golden Retriever, con ch.ó này tính cách rất tốt, trong kiếp trước, Bạch Tử cũng từng tiếp xúc với nó.”

Nhưng ngay khi Trầm Thanh Thanh và Tạ Bắc Mạc ở bên nhau không lâu, con ch.ó Golden Retriever này đã vô tình ăn phải thứ không nên ăn và bị trúng độc chết.

Mọi người trong kiếp trước đều nghĩ rằng con ch.ó Golden này đã ăn phải thuốc độc, nhưng bây giờ nghĩ lại, rất có thể chính vì Trầm Thanh Thanh sợ chó nên đã g.i.ế.c c.h.ế.t nó!

Trầm Thanh Thanh thật độc ác!

Bạch Tử nhìn cô ta, ánh mắt bất ngờ toát ra một chút sát khí.

“Nhục Nhục chỉ sủa với những người đáng ghét thôi, nếu cô đứng lại gần tôi thêm chút nữa, tôi không dám đảm bảo nó sẽ không cắn cô đâu.”

Trầm Thanh Thanh mặt tái mét: “….”

Ba kẻ nịnh bợ lập tức lên tiếng bảo vệ cô ta:

“Bạch Tử, cô rốt cuộc có ý đồ gì vậy? Cậu biết Thanh Thanh sợ chó mà lại mang một con ch.ó đến chỗ ở của cậu ấy!”

“Đúng vậy, thật quá độc ác, sao lại có loại người như cậu chứ? Thanh Thanh, mình nghĩ cậu đừng để cậu ấy vào nhà nữa!”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 32: Chương 32



“Lẽ ra không nên mời cậu ấy đến!”

Ba người đó biến thành những người bảo vệ công lý, bảo vệ Trầm Thanh Thanh .

Bạch Tử nghe xong những lời này chỉ cảm thấy thật buồn cười.

“Tôi đã từng thấy người bó chân, nhưng chưa thấy ai bó não như các cô. Tôi nói muốn đi cùng các cô từ khi nào vậy?”

Vừa dứt lời, ba người bên cạnh liền không chờ được mà chế giễu:

“Cậu không đi cùng Thanh Thanh, vậy đến Khúc Gia Viên làm gì?”

“Ôi, cậu thật sự nghĩ mình là chủ của Khúc Gia Viên sao? Cứ mơ đi!”

“Đúng vậy, mình đã tra qua trên mạng, tòa nhà này có tỷ lệ lấp đầy lên đến 99%! Căn mà Thanh Thanh thuê là căn duy nhất còn trống, chỉ còn lại căn tầng trên cao nhất có sân vườn trên nóc.”

“Ôi trời, chẳng lẽ cậu muốn nói mình là chủ của căn sân vườn trên nóc sao? Cười c.h.ế.t mất thôi, nếu muốn nói dối ít nhất cậu cũng nên tìm hiểu kỹ trước chứ!”

Căn hộ ở Khúc Gia Viên càng lên cao thì giá càng đắt, tầng trên cùng có giá gấp nhiều lần so với các tầng khác.

Trầm Thanh Thanh trước đây muốn thuê tầng trên cùng, giá thuê mỗi tháng gần sáu con số, nhưng muốn thuê cũng không thể.

Nếu Trầm Thanh Thanh còn không thuê được, làm sao Bạch Tử có thể thuê được chứ?

Chắc chắn là không thể!

Biết chắc chắn rằng Bạch Tử đang giả vờ, Trầm Thanh Thanh cười nhạt, nói:

“Chị à, đừng có cố gắng nữa. Không sao đâu, em không trách chị, chỉ cần chị bỏ con ch.ó này đi, chị vẫn có thể vào căn hộ của em, nếu chị muốn, cũng có thể đến ở cùng em!”

Trong mắt ba người kia, chỉ cần bỏ con ch.ó xấu xí trong túi xách đi là có thể vào căn hộ cao cấp Khúc Gia Viên , câu hỏi này còn phải suy nghĩ sao?

Một con ch.ó xấu xí làm sao có thể so với một căn hộ cao cấp ở Khúc Gia Viên ?

Ai cũng biết phải lựa chọn như thế nào rồi!

Nhưng không ngờ, Bạch Tử lại cười khẩy.

“Hừ, đừng nói căn hộ này nữa, cho dù cô dùng toàn bộ Khúc Gia Viên để đổi, tôi cũng không bỏ Nhục Nhục , đổi nó, cô có mười cái mạng cũng không đủ đâu.”

“Nếu mắt các cô không dùng được thì tốt nhất hãy đi kiểm tra lại, Nhục Nhục không phải con ch.ó xấu xí đâu, nó là con sói con của giống núi Alaska đó.”

Sói núi Alaska?

Những từ này quay vòng trong đầu bọn họ, và tất cả đều ngây người.

Không phải con ch.ó xấu xí, mà là sói con???

Ai đang nói dối vậy?!

Trầm Thanh Thanh nhìn Bạch Tử, mỉm cười:

“Chị à, nó chỉ là con ch.ó xấu xí thôi, đừng lừa tụi em nữa. Thang máy đến rồi, mau bỏ nó đi đi!”

Bạch Tử nghĩ cô ta không hiểu lời người khác nói, đầu óc có vấn đề.

Cô lười không muốn nói thêm một câu.

Ngay lúc này, cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục đen bước ra.

Người phụ nữ liếc nhìn nhóm người đứng ở cửa thang máy, ánh mắt dừng lại trên Bạch Tử, rồi lễ phép cười nói:

“Tiểu thư.”

“…T…”

Mọi người đều ngẩn người.

Bạch Tử nhẹ nhàng lên tiếng:

“Quản gia Liên ?”

Quản gia Liên gật đầu:

“Là tôi, tiểu thư.”

Trầm Thanh Thanh và những người xung quanh nhìn nhau, đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Tiểu thư, mời vào.”

Bạch Tử bước vào thang máy, Quản gia Liên nhìn qua nhóm người đứng ở cửa thang máy rồi hỏi lịch sự:

“Các cô không vào sao?”

Trầm Thanh Thanh và những người khác lúc này mới phản ứng lại, bước vào thang máy.

Quản gia Liên rất chuyên nghiệp, đầu tiên ấn nút tầng cao nhất rồi lại nhìn nhóm Trầm Thanh Thanh , lịch sự hỏi:

“Các cô không ấn nút thang máy sao?”

Trầm Thanh Thanh mới nhận ra, đưa tay ấn nút tầng 21.

Tầng cao nhất là tầng 22.

Có nghĩa là tầng mà Trầm Thanh Thanh thuê chính là ngay dưới tầng của Bạch Tử.

Khi vào thang máy, không khí trở nên trầm lặng.

Điện thoại của Bạch Tử rung lên hai lần, là tin nhắn nhóm.

Bạch Chú và những người khác nghe nói Bạch Tử đến Khúc Gia Viên , nên cũng muốn đến xem sao.

Bạch Tử lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn.

Nhục Nhục từ trong túi xách ló đầu ra, đôi mắt tròn xoe liếc nhìn nhóm Trầm Thanh Thanh , rồi còn ngẩng cao đầu, gầm gừ, vẻ mặt rất ngầu.

Trầm Thanh Thanh và những người khác không nghĩ Bạch Tử lại muốn lên tầng trên cùng, cô liệu có phải là chủ căn hộ trên đó không?

Không thể nào…

Thang máy dần dần lên cao, rất nhanh đã đến tầng 21.

Trầm Thanh Thanh quay đầu lại nhìn một cách đầy nghi ngờ rồi bước ra khỏi thang máy, Bạch Tử vẫn không động đậy, tiếp tục trả lời tin nhắn WeChat, thậm chí còn không liếc nhìn cô ta một cái.

Cuối cùng, Trầm Thanh Thanh không nhịn được nữa, quay sang hỏi Quản gia Liên :

“À, tôi muốn hỏi một chút, chị ấy là cư dân của tầng 22 sao?”

Quản gia Liên dừng lại một chút, nhìn Trầm Thanh Thanh với ánh mắt đầy nghi vấn:

“Vị tiểu thư này, cô có ý gì?”

Trầm Thanh Thanh :

“Chị ấy là chị tôi, theo tôi biết thì chắc chắn chị ấy không đủ tiền thuê tầng trên cùng, tôi muốn hỏi thật sự chuyện này là sao?”

“Cô là chị của tiểu thư?”

Quản gia Liên hơi ngạc nhiên, đáp lại:

“Chắc là cô nhầm rồi.”

Lúc này, Bạch Tử cuối cùng cũng trả lời xong tin nhắn, cất điện thoại và nhìn Trầm Thanh Thanh bằng ánh mắt lạnh lùng.

Ba người đứng bên cạnh Trầm Thanh Thanh cũng mở miệng:

“Bạch Tử là bạn học cùng lớp với chúng tôi, chúng tôi sao có thể nhận nhầm được! Cho nên chúng tôi cũng muốn hỏi thật, có phải có sự hiểu lầm gì không? Bạch Tử chắc chắn không thể là cư dân của tầng trên cùng, cậu ấy chỉ là một người bình thường, làm sao có thể thuê được chứ!”

Quản gia Liên cảm thấy nhóm người này quá vô giáo dục, liền lên tiếng:

“Các cô mới là người hiểu lầm đó, thuê sao? Xin lỗi, tầng trên cùng này tuyệt đối không cho thuê.”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nói xong, Quản gia Liên ấn nút thang máy, cửa từ từ đóng lại, nhóm Trầm Thanh Thanh bị bỏ lại ngoài.

Không phải thuê?

Vậy là mua sao?

Không thể nào!

Nếu là mua, thì giá của căn hộ tầng trên cùng này đúng là đắt kinh khủng!

Nếu thuê, mặc dù Trầm Thanh Thanh sẽ phải đau lòng vì phải chi trả nhiều tiền, nhưng vẫn có thể thuê được.

Nhưng nếu mua, thì chắc chắn cô ta không thể mua nổi.

Trầm Thanh Thanh không thể mua, vậy Bạch Tử làm sao có thể mua nổi!

Nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, Trầm Thanh Thanh cảm thấy trong lòng rất khó chịu và hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Rốt cuộc là sao thế này?”

Trầm Thanh Thanh cười gượng, rồi nói:

“Mình cũng không biết nữa, thôi bỏ đi, chúng ta vào trong đã, lần sau lại tìm chị mình hỏi cho rõ.”

Một người trong nhóm thắc mắc:

“Thanh Thanh, Bạch Tử ở tầng trên cùng, chẳng lẽ cậu ấy lừa ba mẹ cậu lấy tiền cho cậu ấy thuê nhà sao? Cậu ấy ác quá đi!”

“……”

Không thể nào!

Họ không biết, nhưng Trầm Thanh Thanh thì rất rõ ràng.

Kể từ khi Bạch Tử rời khỏi Trầm gia , cô ta đã không ngừng "rửa não" cho Ba Trầm và Mẹ Trầm . Họ đã ngừng cấp thẻ phụ cho Bạch Tử và không cho cô một đồng nào nữa.

Làm sao có thể tiếp tục cho cô tiền để thuê một căn hộ cao cấp như vậy được?

Chắc chắn cô đã dùng một cách nào đó khác để có thể sống ở tầng trên cùng.

"Nhưng mà nói đi nói lại, có thể sống ở tầng trên cùng của Khúc Gia Viên cũng đủ là người trong tầng lớp thượng lưu củthành phố A phố Q rồi. Nếu mình cũng có thể lên tham quan khu vườn trên không ở tầng cao nhất đó thì thật tuyệt..."

Giọng điệu của cô bạn học lúc này giống hệt như lúc trước khen ngợi Trầm Thanh Thanh .

Trầm Thanh Thanh liếc mắt nhìn cô bạn học một cái.

Người nói chuyện lập tức im lặng, quay sang cười với Trầm Thanh Thanh , rồi nói:

"Tuy nhiên mình vẫn thấy Thanh Thanh tốt hơn Bạch Tử nhiều, Bạch Tử quả thật lòng dạ độc ác!"

Trầm Thanh Thanh cười gượng, mở cửa căn hộ bằng dấu vân tay.

Mọi người nhanh chóng bước vào, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn vào căn hộ sang trọng rộng rãi.

Ở tầng trên.

Quản gia Liên mở cửa, Bạch Tử bước vào, đặt Nhục Nhục từ trong túi xách xuống sàn.

Cả căn hộ được trang trí theo phong cách sang trọng, nhẹ nhàng, mang vẻ đẹp tinh tế nhưng không quá phô trương.

Những cửa sổ kính lớn cho ánh sáng tràn vào, chiếu rọi khắp phòng. Nhục Nhục vui vẻ chạy khắp sàn nhà, bàn chân nhỏ xíu của nó vang lên từng tiếng.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 33: Chương 33



Khu vườn trên không của tầng cao nhất tại Khúc Gia Viên là một trong những nơi nổi tiếng giàu có ở Thành phố Q .

Bạch Tử đi dạo xung quanh khu vực tầng trên, ánh nắng phản chiếu qua kính và chiếu lên những bức tranh nghệ thuật trên tường.

Ánh nắng, cây cối, hoa lá, dây leo, và cả cánh cổng vòm…

Mọi thứ ở đây đều như một cảnh đẹp trong bộ phim mơ mộng.

Quản gia Liên lên tầng, thấy Bạch Tử đứng trước bức tranh nghệ thuật, liền tiến lên và hỏi một cách lịch sự:

"Tiểu thư, cô có muốn uống gì không?"

Bạch Tử:

"Đợi một lát, mấy người anh họ của tôi sẽ đến, chuẩn bị chút đồ uống lạnh đi."

"Vâng, tôi sẽ đi ngay."

Bạch Tử tiếp tục đi dạo một vòng trong căn hộ. Khi xuống tầng dưới, cô thấy Nhục Nhục đang cố gắng leo cầu thang.

Cô đứng ở trên nhìn xuống, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nó.

Thân hình nhỏ nhắn của Nhục Nhục bị bóng của Bạch Tử bao phủ, nó ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe nhìn Bạch Tử.

"hú!"

Bạch Tử tiến lại gần, một tay xách lên phần gáy của nó.

"Những chiếc chân ngắn này của mày, chẳng leo được đâu, phải đợi thêm một thời gian nữa."

"húuuuu!!"

Không lâu sau, Tề Hàn và những người khác đã đến.

Bốn người bước vào căn hộ, Bạch Tử ôm Nhục Nhục ngồi trên sofa, nghiêng đầu nhìn họ.

"Đến rồi à, có đồ uống đó, các anh mau ngồi đi."

Bạch Chú nhìn quanh căn hộ, trầm trồ khen ngợi:

"Căn hộ này tôi càng nhìn càng thấy tốt, nếu biết trước thế này, tôi cũng sẽ mua một căn cùng Tề Hàn rồi."

Chu Hòe :

"Thôi đi, lúc trước có tiền mà mua sao?"

Bạch Tử đặt Nhục Nhục xuống thảm, rồi quay sang hỏi:

"Anh Tề Hàn cũng sống ở Khúc Gia Viên à?"

Lương Trạch Tích đi đến cửa sổ, chỉ vào tòa nhà đối diện phản chiếu ánh sáng từ mặt trời, nói:

"Ừ, Tề Hàn ở ngay đối diện với em."

"!!?"

Bạch Tử ngẩn người, đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn sang đối diện.

"Tề Hàn ở tầng trên cùng của tòa nhà số 6, còn cô ở tòa số 5, đúng là có duyên thật."

Khúc Gia Viên có tổng cộng bảy tòa nhà, tất cả các tầng trên cùng đều có khu vườn trên không. Trước khi mở bán, khu vườn trên không ở các tầng này đã tạo ra rất nhiều tiếng tăm.

Một suất ở tầng cao đã được "thổi giá" lên mức trên trời, nhưng không ngờ rằng trước khi mở bán, các suất ở tầng trên cùng đã bị nội bộ đặt hết, hoàn toàn không có cơ hội lọt ra thị trường bên ngoài.

"Quả là trùng hợp."

Bạch Tử liếc nhìn Tề Hàn, không ngờ lại đúng lúc đối diện với ánh mắt của anh.

Tề Hàn nhìn cô với ánh mắt như cười mà cũng như không cười, Bạch Tử khẽ chớp mắt, vội vàng rời mắt đi.

Ngồi trên sofa, Quản gia Liên mang uống lạnh đến đồ và một vài món điểm tâm nhỏ.

Ở lại một lúc, Bạch Chú đề nghị:

"Chúng ta qua chỗ Tề Hàn đi, căn hộ của Bạch Tử không có gì thú vị đâu, ngồi ở đây chẳng có gì để làm, buồn lắm."

Chu Hòe gật đầu:

"Đúng vậy, căn hộ của Bạch Tử nhìn thì đẹp đấy nhưng không có gì vui, chẳng có màn chiếu, cũng chẳng chơi game được."

Bạch Tử ôm Nhục Nhục , vui vẻ đồng ý:

"Được rồi, đi thôi, em cũng muốn xem nhà của anh ấy."

Mọi người đều đứng dậy và rời đi.

Trong khi đó, ở dưới tầng, trong căn hộ của Trầm Thanh Thanh , họ đang bàn tán về Bạch Tử.

"Các cậu nghĩ tầng trên thật sự là của Bạch Tử sao?"

"Không thể nào! Bạch Tử sao có thể mua nổi, chắc chắn lại đang giả vờ thôi!"

"Thanh Thanh, chẳng lẽ là ba mẹ cậu mua cho Bạch Tử căn hộ này?"

Trầm Thanh Thanh cười miễn cưỡng:

"Chắc không đâu, ba mẹ mình không định mua nhà ở Thành phố Q , ở Thành phố A nhà rất nhiều rồi, đâu cần phải mua thêm đâu."

"Đúng rồi, Thanh Thanh là con ruột còn không có, Bạch Tử không phải con ruột sao lại có thể có được? Chắc chắn là đang giả vờ thôi!"

"Bỏ đi, đừng nói về cậu ấy nữa, Thanh Thanh, chúng ta xuống mua chút đồ ăn về ăn đi, nhà cậu chẳng có gì ăn hết."

Trầm Thanh Thanh :

"Được."

Mọi người đợi thang máy, không ngờ thang máy vừa từ trên xuống.

Khi cửa thang máy từ từ mở ra, Bạch Tử và Tề Hàn cùng bốn người khác đúng lúc đang ở trong.

Bạch Tử lướt qua họ một cách bình thản, không phản ứng gì.

Trong khi đó, Trầm Thanh Thanh và mấy người còn lại thì hoàn toàn ngơ ngác.

Chưa kịp bước vào thang máy, cửa thang máy tự động đóng lại mà không đợi cảm ứng.

Sau khi cửa thang máy đóng lại,

Trầm Thanh Thanh và mấy người còn lại lập tức xôn xao!

"Trời ơi! Bạch Tử sao lại ở cùng với Tề Hàn và những người kia vậy!"

"Mình hiểu rồi! Trước kia nghe nói Bạch Tử và Chu Hòe có quan hệ, căn hộ tầng trên chắc chắn không phải của Bạch Tử, mà là của Chu Hòe !"

"Trước chỉ là suy đoán, giờ thì chắc chắn rồi!"

"Chu Hòe nổi tiếng là đổi bạn gái nhanh như chong chóng, Bạch Tử chắc chắn chỉ là bị lợi dụng thôi! Thật là hạ cấp!"

"Trước mình còn tưởng là tin đồn, ai ngờ lại có thật, ghê tởm quá, mình ghét những người tự làm nhục bản thân như vậy."

Trầm Thanh Thanh trong lòng lóe lên một kế hoạch độc ác, mở miệng nói:

"Đừng nói nữa, chị ấy còn đi về cùng với mấy người đàn ông như vậy, nếu để mọi người biết thì danh tiếng của chị ấy sẽ không tốt đâu!"

"Hừ, mình tưởng chị ấy đã thay đổi, ai ngờ đến Thành phố Q rồi mà vẫn vậy, trước kia ở Thành phố A ba mẹ đã nhiều lần khuyên chị ấy phải thay đổi tính cách lăng nhăng, không ngờ chị ấy không nghe lời, đến Thành phố Q rồi lại càng lún sâu hơn…"

Trầm Thanh Thanh làm bộ lo lắng.

Ba người còn lại nghe thấy lời cô ta thì đều kinh ngạc!

Ai nấy đều có vẻ mặt như vừa "ăn được quả b.o.m lớn"!

Thật không ngờ Bạch Tử lại là một "hoa khôi xã giao"!

Bạch Tử theo Tề Hàn đến căn hộ của anh.

Căn hộ của Tề Hàn được trang trí theo phong cách công nghệ cao, toàn bộ nhà đều là smart home.

Cần gì, chỉ cần nói một câu là có robot nhỏ mang đồ đến ngay.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nhục Nhục vui vẻ đuổi theo robot nhỏ, chạy tung tăng khắp nơi.

Bạch Tử theo họ vào phòng game, màn hình chiếu lớn với hiệu ứng game 5D, hoàn toàn trải nghiệm sự hấp dẫn của công nghệ cao.

Không có gì lạ khi Bạch Chú nói rằng căn hộ của Tề Hàn thú vị hơn nhiều so với của Bạch Tử, chỉ riêng việc trang trí căn hộ này thôi có lẽ đã tốn gần cả triệu rồi.

Mà mục đích của Tề Hàn chỉ là để chơi thôi, căn bản không phải để ở.

Bạch Tử cầm tay cầm điều khiển game, hỏi:

"Vậy anh Tề Hàn thường xuyên ở đâu?"

Bạch Chú trả lời:

"Ở nhà anh ấy chứ ở đâu nữa, đại viện Tề gia ở Thành phố Q rất nổi tiếng, Bạch Tử, em không nghe nói à?"

Đại viện Tề gia là khu vườn lớn nhất ở Thành phố Q , có từ nhiều đời trước, là nơi ở của các hoàng tử ngày xưa.

Tề gia từng phân ra một vài biệt viện nhỏ không muốn sửa chữa, sau đó trở thành các điểm du lịch nổi tiếng ở Thành phố Q !

Chắc hẳn ai cũng hiểu, Tề gia ở Thành phố Q mạnh mẽ như thế nào.

Tiền, quyền, danh vọng, đều có đủ cả.

Tề Hàn sinh ra đã là người thắng cuộc trong cuộc đời này rồi!

Bạch Tử suy nghĩ một lúc theo lời của Bạch Chú, rồi đột nhiên ngộ ra.

"À, vậy là những biệt viện ở Sơn Thủy Cư, những điểm du lịch đó cũng là của Tề gia?"

"Đúng rồi."

"!"

Bạch Tử trong kiếp trước đã từng quay phim ở Sơn Thủy Cư!

Những ngôi nhà nhỏ ở đó mang đậm phong cách cổ xưa, Bạch Tử rất thích căn nhà gỗ ven hồ, vì vậy cô nhớ rất rõ!

Bạch Chú lại nói tiếp:

"Những ngôi nhà đó là vì Tề gia không muốn bỏ tiền sửa chữa, sau khi phân cho nhà Chu Hòe , họ đã bỏ tiền sửa lại, hình như sau này có kế hoạch sẽ làm nơi quay phim, hiện tại chắc vẫn đang sửa chữa."

Nghe xong lời của Bạch Chú, Bạch Tử hiểu thêm một chút thông tin.

Sơn Thủy Cư hóa ra là của Tập đoàn Điện ảnh Chu Thị, tức là nhà của Chu Hòe !

"Thì ra là vậy."

"Địa thế của Sơn Thủy Cư không tồi, sao Tề gia lại không muốn?"

Bạch Chú cười cười, nói:

"Cái này thì em phải hỏi Tề Hàn, anh cũng không biết."
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 34: Chương 34



Đang nói chuyện, Tề Hàn cầm một vài lon bia đi đến.

Bạch Chú nhìn thấy, vội vàng nhận một lon.

"Cảm ơn! anh Hàn."

"Anh đến thật đúng lúc, Bạch Tử có câu hỏi muốn hỏi anh đấy."

Tề Hàn đưa cho Bạch Tử một lon nước dừa, hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Bạch Tử mỉm cười, hỏi:

"Sơn Thủy Cư có địa thế tốt như vậy, sao các anh không muốn nhỉ? Nếu là mùa hè, đến đó nghỉ mát thì cũng tuyệt đấy."

Tề Hàn ngồi cạnh cô, nói:

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Lần sau sẽ dẫn em đến nhà anh chơi nhé?"

"Hả?"

Bạch Tử ngẩn người một chút, sao hỏi về chuyện này mà lại chuyển sang về nhà anh ấy.

Tề Hàn khẽ nhếch môi, uống một ngụm bia, bình thản nói:

"Dẫn em về nhà anh thì em sẽ hiểu lý do."

Bạch Tử chưa kịp trả lời.

Bạch Chú đã không kìm được, vội vàng nói:

"Tốt quá! Đi đi, cơ hội đến nhà anh Hàn chơi không dễ có đâu, phải quý trọng!"

"Chu Hòe, Trạch Tích, tuần sau đi chơi nhà anh Hàn nhé."

Hai người ở phía xa nghe thấy vậy cũng đồng loạt đồng ý.

Bạch Tử không hiểu sao họ lại vui mừng như vậy, nhưng nếu họ vui vẻ như thế, thì chắc chắn có gì đó đặc biệt.

"Được rồi, vậy chờ xong kỳ thi câu lạc bộ tennis rồi đi."

Cuối tuần trôi qua.

Ở trường, tin đồn về Bạch Tử và Chu Hòe còn lan nhanh hơn tuần trước.

Bạch Tử đến lớp, đi ngang qua, mọi người trong khoa Biểu diễn nhìn thấy cô đều thì thầm bàn tán.

Ba người bên cạnh Trầm Thanh Thanh , không phụ lòng mong đợi của cô ta, đã lan truyền danh tiếng là "hoa khôi xã giao" của Bạch Tử.

Hiện tại, Trầm Thanh Thanh đang lén cười thầm trong bụng!

Bạch Tử vào lớp, chỉ có Từ Hiểu Đồng là ngồi cùng cô.

"Bạch Tử, có chuyện lớn rồi!"

Bạch Tử đặt máy tính lên bàn, nhẹ nhàng trả lời: "Có chuyện gì vậy?"

Từ Hiểu Đồng nhỏ giọng nói:

"Không biết ai trong khoa đang truyền tin đồn rằng trước đây cậu là hoa khôi xã giao, và lần này đăng ký câu lạc bộ tennis chỉ để tìm 'mấy anh “công tử” thôi, nói khá khó nghe, giờ tin đồn đã lan ra khắp nơi rồi."

"Cậu không thấy à, lúc cậu đi qua, bọn họ đang bàn tán về cậu đó?"

Nghe xong, Bạch Tử hơi dừng lại, rồi đáp lại: "Trước đây họ không như vậy sao? Mình đã quen rồi."

Từ Hiểu Đồng lo lắng nói:

"Lần này không giống mọi khi đâu, bọn họ truyền đi rất rõ ràng, nói là có người biết rõ chuyện của cậu đã xác nhận, và còn có mấy người đã thấy tận mắt nữa."

"Người biết rõ chuyện?" Chính là Trầm Thanh Thanh .

"Người chứng kiến?" Chính là ba kẻ nịnh bợ bên cạnh Trầm Thanh Thanh .

Bạch Tử không cần phải nghĩ nhiều, cô biết ngay là họ.

Chắc hẳn là vào cuối tuần ở khu Khúc Gia Viên , họ đã nhìn thấy cô cùng Tề Hàn và ba người kia ở cùng nhau, vì thế họ mới lan truyền tin đồn này.

Thực ra, Bạch Tử đã sớm dự đoán Trầm Thanh Thanh sẽ làm chuyện này sau lưng cô.

Bởi vì ở kiếp trước, Trầm Thanh Thanh cũng đã dùng chiêu này để làm xấu danh tiếng của Bạch Tử.

Ở kiếp trước, khi đối diện với tin đồn, Bạch Tử đã vội vàng giải thích ngay lập tức, nhưng dù cô có nói gì thì những lời đồn đại vô căn cứ kia cũng chẳng thể giải thích nổi!

Còn trong kiếp này, tại sao phải giải thích chứ?

Nếu họ muốn truyền gì thì cứ truyền đi, cô đâu có quan tâm.

Nếu họ đã muốn nói như vậy, Bạch Tử sẽ không ngần ngại, thậm chí còn để cho họ đồn mạnh mẽ hơn!

Vào buổi trưa, Bạch Tử quyết định mời Tề Hàn và ba người kia cùng đi ăn trưa ở căng tin, cô chọn ngồi ở tầng một, nơi có rất đông người!

Tề Hàn và ba người kia rất ít khi đến căng tin ăn, nhưng vì Bạch Tử mời, họ cũng đồng ý đi.

Bạch Chú:

" Bạch Tử, sao bỗng nhiên em lại mời tụi anh ăn căng tin thế? Nếu muốn ăn cùng nhau thì ra ngoài ăn đi, ở đây đông quá."

Bốn người họ có danh tiếng rất lớn trong trường, cộng thêm giờ đang là giờ cao điểm ăn trưa, người qua kẻ lại, nhiều người đều nhìn về phía này.

Bạch Tử từ từ ăn cơm rồi nói:

"Các anh coi như giúp em một chút đi! em biết các anh không thích ăn ở căng tin."

Chu Hòe :

"Giúp gì?"

Bạch Tử liếc nhanh về phía cửa căng tin, thấy Trầm Thanh Thanh và mấy người kia cũng đã đến, cô lập tức ngồi thẳng người, vươn tay sờ đầu Chu Hòe .

Ba người còn lại thấy cảnh này, đều ngớ người.

Chu Hòe càng ngạc nhiên hơn.

" Bạch Tử, em làm gì vậy?"

Bạch Tử không chỉ sờ đầu Chu Hòe , mà còn múc một muỗng canh từ trước mặt đưa cho anh, cười nói: "Uống một ngụm canh đi."

Chu Hòe : "…?"

Ở bên, Tề Hàn mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm vào Chu Hòe , khiến anh cảm thấy mình như sắp không ổn rồi.

" Bạch Tử, đừng đùa nữa, uống canh cái gì, ăn cho cẩn thận đi."

"Nhanh lên! anh cứ coi như giúp em một chút đi!"

Chu Hòe chần chừ một chút, chưa hiểu rõ tình huống nhưng nhìn thấy vẻ mặt Bạch Tử khẩn trương như vậy, anh vẫn cẩn thận mở miệng uống một ngụm.

Sau đó, Bạch Tử liếc qua cửa, nhìn về phía Trầm Thanh Thanh và mấy người kia.

Quả nhiên, họ đều nhìn cô với ánh mắt đầy kinh ngạc, như thể đã đoán được gì đó, ánh mắt đầy tự mãn.

Bạch Tử mỉm cười nói:

"Được rồi."

Bạch Chú không hiểu hỏi:

" Bạch Tử, rốt cuộc em đang làm gì vậy?"

Bạch Tử:

"Khoa Biểu diễn có người đang truyền tin đồn rằng em là hoa khôi xã giao."

Bạch Chú kinh ngạc:"Cái gì!? Ai truyền tin đồn vậy, anh sẽ không tha cho người đó!"

Bạch Tử thờ ơ nhún vai: "Truyền thì cứ truyền, nếu họ đã nói rồi, thì em không làm như vậy chẳng phải là không tôn trọng họ sao? Từ hôm nay, em chính là hoa khôi xã giao."

Trong căng tin, rất nhiều người ghen tị vì Bạch Tử có thể ngồi cùng với bốn "nam thần" của khoa Máy tính.

Vì vậy, tin đồn này vừa là sự ghen tị, vừa là sự ganh ghét!

Tề Hàn nhíu mày: "Đừng nói như vậy về bản thân."

Lương Trạch Tích : "Vậy sao chỉ để mỗi Chu Hòe uống canh?"

Bạch Tử: "Bởi vì họ lan truyền tin đồn rằng em là đồ chơi của Chu Hòe ."

"!?"

Ba người còn lại đồng loạt nhìn chằm chằm vào Chu Hòe .

Chu Hòe lập tức ngồi thẳng người lên, như thể bị Diêm Vương nhìn chằm chằm, hai tay vung lên loạn xạ.

"Không không không, ai truyền vậy! Tôi thật sự không dám... Các cậu đừng nhìn tôi vậy mà, tôi thật sự không có! Tôi thề!"

Chu Hòe vốn nổi tiếng với việc thay bạn gái như thay áo, chủ yếu là vì anh thích vui chơi.

Vì vậy, tin đồn này liên quan đến anh và Bạch Tử cũng không có gì là quá khó hiểu.

Bạch Chú híp mắt lại, rất bảo vệ Bạch Tử, nói:

"Chu Hòe , nếu cậu dám động vào em gái tôi, tôi sẽ không tha cho cậu."

Chu Hòe kêu oan: "Tôi không có! Tôi thật sự không làm gì cả!"

Chu Hòe quay sang nhìn Tề Hàn, với vẻ mặt đầy khẩn cầu: "Anh Hàn, em không có đâu,em làm sao dám!"

Bốn người họ đều biết Tề Hàn có sự quan tâm đặc biệt với Bạch Tử.

Là anh em, họ biết rằng có một ranh giới nhất định trong mối quan hệ này.

Chu Hòe chỉ coi Bạch Tử như em gái, chưa bao giờ nghĩ đến việc gì khác, vì vậy khi nghe thấy những tin đồn này, anh cảm thấy rất bất ngờ!

Lương Trạch Tích : "Bây giờ không phải là chuyện cậu có làm hay không, mà là những người kia tin rằng cậu làm."

Chu Hòe nhíu mày, nói: "Tôi chẳng làm gì sao lại bị vướng vào chuyện này vậy chứ?"

Bạch Tử bình tĩnh vừa ăn cơm vừa nói:

"Chắc là vì em đăng ký câu lạc bộ tennis, không sao đâu, chuyện này các anh đừng bận tâm, em có thể tự giải quyết."

Tề Hàn không nói gì, chỉ mở nắp chai uống nước.

Ba người còn lại nhìn Tề Hàn rồi nhìn Bạch Tử.

Chuyện này không phải cứ để họ không can thiệp mà được.

Còn phải xem ý của Tề Hàn!
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 35: Chương 35



Chuyện Bạch Tử cho Chu Hòe uống canh nhanh chóng lan truyền khắp khoa.

Khoa Biểu diễn có rất nhiều người hâm mộ Chu Hòe , Bạch Tử rất nhanh đã trở thành đối tượng của một nhóm fan cuồng nhiệt của anh .

Sau giờ học, Bạch Tử đi vệ sinh.

Mấy cô gái nhìn nhau, rồi lén lút đi theo.

Bạch Tử đi vào nhà vệ sinh, trước khi vào cô đã tăng tốc, ngoặt sang một hướng.

Mấy cô gái không ngờ Bạch Tử lại đột ngột tăng tốc, họ vội vã theo kịp, rồi nhìn thấy cửa phòng vệ sinh đã đóng, họ nhanh chóng dùng vật gì đó chặn cửa lại, sau đó rót một xô nước lên từ trên xuống.

"Á!"

"Ai vậy!"

Tiếng la hét của phụ nữ vang lên từ trong phòng vệ sinh.

Mấy cô gái ở ngoài cười lớn, rồi nói:

"Bạch Tử! Tôi cảnh cáo cậu, cậu nên tránh xa Chu Hòe ra, nếu không thì đừng nghĩ đến việc học hành gì nữa!"

"Đúng vậy, Chu Hòe không phải là loại người mà cậu có thể quyến rũ được đâu, đừng nghĩ chỉ vì cậu xinh đẹp mà có thể đặc biệt, trước đây Chu Hòe yêu ai mà không xinh hơn cậu cơ chứ?"

"Họ không những xinh đẹp hơn cậu mà còn có tiền nữa! Cậu là gì chứ! Chỉ là một cô tiểu thư giả mà thôi!"

Chưa kịp nghĩ gì, Bạch Tử đột nhiên bước ra từ phía sau bọn họ, vỗ tay khen ngợi.

"Không tệ, không tệ!"

"Hay lắm!"

Mấy cô gái nghe thấy tiếng nói quay lại, nhìn thấy Bạch Tử xuất hiện sau lưng, bọn họ đều ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.

"Bạch… Bạch Tử, sao cậu không ở trong đó? Cậu sao lại ở ngoài này?"

Bạch Tử đứng trước mặt bọn họ, tay khoanh lại, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh: "Các cậu thấy tôi đi vào không?"

Mấy cô gái như bị sét đánh ngang tai: "……"

"Vậy trong đó là ai?"

Một cô gái chậm rãi di chuyển vật chắn trước cửa, từ từ mở cửa, bên trong hóa ra lại là cô giáo dạy thể hình trẻ tuổi!

Cô giáo lúc này người ướt sũng, mắt trừng lên nhìn mấy cô gái đó, tức giận nói: "Các em nhớ kỹ cho tôi!"

"!! Cô giáo, cô giáo, chúng em sai rồi…"

Mấy cô gái vội vàng xin lỗi và xin tha thứ.

Bạch Tử cười nhẹ một tiếng rồi quay người rời khỏi nhà vệ sinh.

Kỳ thi tuyển thành viên câu lạc bộ tennis.

Sân tennis tụ tập rất nhiều người, đều là những người đăng ký tham gia câu lạc bộ tennis.

Sau khi nhận số thứ tự, cuộc thi bắt đầu với các trận đấu 4 vs 4, đội thắng sẽ tiếp tục vào vòng sau.

Từ Hiểu Đồng may mắn, được bốc thăm cùng Bạch Tử.

Từ Hiểu Đồng hỏi Bạch Tử: "Bạch Tử, cậu đánh tennis thế nào?"

Bạch Tử mỉm cười nhạt, nhẹ nhàng xóc xóc quả tennis trong tay: "Cũng được, bình thường thôi."

Từ Hiểu Đồng cười nói: "Vậy để mình hướng dẫn cậu, mình đánh khá ổn đấy!"

Bạch Tử nhướng mày: "Ồ?"

Từ Hiểu Đồng vung vợt: "Mình đã từng tham gia thi đấu ở thành phố, và đã giành giải vô địch nhóm đấy!"

Không xa, bên cạnh Trầm Thanh Thanh có rất nhiều người vây quanh. Cô ta thấy Bạch Tử đang chuẩn bị cho kỳ thi, trong lòng thầm nghĩ, nhất định phải không cho Bạch Tử vượt qua kỳ thi, tốt nhất là loại ngay từ vòng sơ khảo!

Cô ta đã sớm mua chuộc người phụ trách vòng sơ khảo, yêu cầu anh ta phải ghép Bạch Tử với những đối thủ mạnh.

Với trình độ của Bạch Tử, chắc chắn không thể thắng được!

Trầm Thanh Thanh hiểu Bạch Tử, biết cô không biết chơi tennis.

"Thanh Thanh, cậu nhìn Bạch Tử ăn mặc như vậy, rõ ràng là không biết chơi tennis mà!"

"Đúng vậy, không hiểu cậu ấy nghĩ gì nữa, có phải muốn vào câu lạc bộ tennis để tán tỉnh các anh khóa trên không?"

"Cũng đúng, cậu ấy đúng là một cô gái xã giao mà!"

Hầu hết các cô gái tham gia kỳ thi hôm nay đều mặc trang phục tennis, quần áo thể thao và giày thể thao.

Trầm Thanh Thanh còn mặc bộ váy tennis chuyên nghiệp, đôi chân trắng dài thu hút rất nhiều ánh mắt của các chàng trai trên sân tennis.

Ngược lại, Bạch Tử không thay đồ, vẫn mặc bộ đồ thể thao đi học buổi chiều, trông rất giản dị và thoải mái.

Trầm Thanh Thanh cười cười: "Ồ, các cậu đừng nói vậy, dù chị ấy không biết chơi tennis, nhưng biết đâu chị ấy có thiên phú đấy!"

"Haha, Thanh Thanh , cậu đừng đùa nữa, thiên phú gì chứ, dựa vào cậu ấy sao?"

Nhóm người này tiếp tục hạ thấp Bạch Tử.

Trong lòng Trầm Thanh Thanh thì vui mừng khôn xiết.

Khi Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng đi bốc thăm đối thủ, người phụ trách trực tiếp đưa cho họ một tấm số: "Đối thủ của các em là họ."

Hai cô gái quay lại nhìn, thấy hai anh chàng đầu đinh năm nhất đứng gần đó.

Từ Hiểu Đồng khó hiểu hỏi: "Sao lại là con trai vậy? Anh, anh có nhầm không? Chúng em là hai cô gái mà, sao lại ghép chúng em với hai anh chàng vậy?"

Anh chàng phụ trách liếc mắt qua họ rồi nói: "Kỳ thi sơ khảo câu lạc bộ tennis của chúng tôi đều là thi đấu nam nữ phối hợp, các em không thấy bên cạnh có người ghép đội nam nữ sao? Các em là nữ đội nữ thì là do các em không may thôi."

"……"

Mặc dù vậy, xác suất hai cô gái được ghép với hai chàng trai vẫn rất thấp.

Trừ khi họ trúng xổ số.

Điều này rõ ràng là không đúng!

Từ Hiểu Đồng nhíu mày, vừa định phản bác thì bị một câu nói chặn lại:

"Các em có đấu không? Không đấu thì rút lui đi, sao mà lúc nào cũng có vẻ khó chịu vậy, cái này không được cái kia không được, câu lạc bộ tennis không nuông chiều các em!"

Từ Hiểu Đồng mặt cứng lại.

Bạch Tử liếc nhìn chiếc thẻ tên trên n.g.ự.c anh ta, ghi nhớ tên anh ta là Hồ Hạo .

"Chúng tôi đấu, đã bốc thăm rồi, vậy thì đấu thôi."

Bạch Tử vỗ vỗ vai Từ Hiểu Đồng , rồi hai người đi về phía sân đấu.

Từ Hiểu Đồng tức giận nói: "Chắc chắn đây là một sự sắp xếp bất công, thật là quá đáng!"

Lúc này, từ phía không xa vang lên vài tiếng cười khúc khích, Bạch Tử liếc mắt nhìn và thấy đó là nhóm của Tần Thanh Thanh .

Cảm giác thầm hiểu, chắc chắn lại là Trầm Thanh Thanh đang giở trò gì đó.

"Không sao, nếu chúng ta bị loại ngay từ vòng sơ khảo thì cũng tiết kiệm được thời gian, dù sao vòng sau cũng phải dựa vào thực lực, muộn sớm gì cũng sẽ gặp thôi."

Từ Hiểu Đồng nói: "Cũng đúng, thua trước người mạnh cũng chẳng xấu hổ gì."

Cuộc thi nhanh chóng bắt đầu.

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng đều bước vào sân.

Ánh mắt của mọi người đều bị thu hút vào họ, ngay cả nhóm của Trầm Thanh Thanh cũng im lặng lại.

Mặc dù Bạch Tử ăn mặc rất bình thường, nhưng cô quá xinh đẹp, trong khi có nhiếp ảnh gia đang quay toàn bộ quá trình thi sơ khảo để cắt thành video ngắn.

Vì vậy dưới ống kính sắc nét, từng đường nét trên khuôn mặt tinh xảo của Bạch Tử đều rõ ràng, hoàn toàn phù hợp với máy quay HD.

Khuôn mặt của cô được chiếu lên màn hình lớn, không lâu sau, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.

"Không phải chứ, cô em trong khóa này thật sự rất xinh đẹp, chắc là học viện diễn xuất phải không?"

"Cô gái đẹp trong khoa diễn xuất thì nhiều lắm, sau này vào giới giải trí phát triển, có thể không đẹp sao?"

"Đúng vậy, nhưng kiểu như cô em này thì ít gặp, không thua gì những ngôi sao hiện giờ, em ấy tên gì nhỉ?"

Trầm Thanh Thanh ngồi ở hàng ghế đầu, nghe thấy mấy người bàn tán, trong lòng đầy chua xót.

Cô lại muốn cướp mất ánh hào quang của mình!

Khuôn mặt này nhất định phải bị hủy hoại!

Nếu như Bạch Tử trước đây sử dụng kem chống nắng của cô ta, khuôn mặt này giờ chắc chắn không thể ra ngoài!

Cái người này chỉ may mắn thôi, lần sau nhất định phải tìm cơ hội hủy hoại khuôn mặt cô, nếu không, cô sẽ mãi là một mối đe dọa!

Lúc Bạch Tử đang thi đấu, từ cửa phụ, Tạ Bắc Mạc dẫn theo một số người trong hội sinh viên đi vào, vừa lúc đứng gần cửa phụ nhìn thấy cảnh Bạch Tử tự tin trên sân tennis.

Mỗi lần gặp cô, đều có thể thấy một Bạch Tử khác biệt.

Ban đầu anh chỉ vào đây để lấy đồ, nhưng Tạ Bắc Mạc lại dừng bước, chăm chú theo dõi trận đấu đầy hấp dẫn này.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 36: Chương 36



Một trận đấu tennis hoàn chỉnh thường kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ.

Nhưng vì đây chỉ là cuộc thi sơ khảo, nên thua ba điểm sẽ bị tính là thua cuộc.

Lúc đầu Từ Hiểu Đồng rất lo lắng, vì đối thủ là hai chàng trai.

Cô sợ không phối hợp tốt với Bạch Tử.

Nhưng không ngờ, khi trận đấu dần đến giai đoạn gay cấn, Bạch Tử lại thi đấu một cách xuất sắc khiến cô vô cùng ngạc nhiên.

Từ Hiểu Đồng vốn tưởng Bạch Tử không biết chơi tennis, nhưng không ngờ cô lại có thực lực mạnh mẽ đến vậy!

Kỹ thuật chơi tennis của Bạch Tử khiến Từ Hiểu Đồng không khỏi sửng sốt.

Cũng khiến những người xem trận đấu tại đó cảm thấy bất ngờ, mỗi quả bóng mà họ tưởng không thể chạm tới, Bạch Tử đều có thể đỡ được, sau đó còn trả lại với lực mạnh gấp mười, khiến hai anh chàng đối diện bất ngờ không kịp phản ứng.

Cuối cùng, trận đấu kết thúc nhanh chóng trong vòng 27 phút.

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng đối đầu với hai anh chàng, mà không thua một quả nào!

Trận đấu đã diễn ra đầy nhiệt huyết!

Ban đầu mọi người đều nghĩ rằng đội nam sẽ dễ dàng chiến thắng, nhưng kết quả lại khiến mọi người bất ngờ.

Trọng tài công bố đội A chiến thắng.

Cả sân vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Bạch Tử kéo khoá chiếc áo khoác thể thao của mình, vừa đi ra ngoài vừa lấy một chai nước và bắt đầu uống.

Từ Hiểu Đồng vui mừng đi theo cô, nói không ngừng.

"Cái quả bóng đó, sao cậu lại đỡ được vậy? Thật sự quá đỉnh! Mình còn tưởng không thể đỡ được, ai ngờ cậu lại đỡ được! Bạch Tử, cậu chính là thần tượng của mình!!"

Trước đây, trong buổi huấn luyện quân sự, Bạch Tử đã giúp họ giành chiến thắng, thậm chí phá kỷ lục, điều này đã đủ khiến mọi người bất ngờ.

Hôm nay, ai cũng nghĩ họ sẽ thua, nhưng Bạch Tử lại xoay chuyển tình thế.

Đây không phải là thần thánh sao!

Bạch Tử uống nước, mỉm cười với Từ Hiểu Đồng : "Mình đã nói rồi, thua trước những người mạnh không có gì xấu."

Ngồi ở khán đài, Trầm Thanh Thanh biết Bạch Tử đã thắng trận, cảm giác khó chịu như thể cô ta vừa ăn phải phân!

Không thể nào, cái người này lại có thể thắng được trận đấu!?

Hồ Hạo rốt cuộc làm gì vậy? Không phải đã sắp xếp đối thủ mạnh cho họ sao? Tại sao Bạch Tử vẫn thắng trận?

Thật sự là đáng ghét!!

Trầm Thanh Thanh nắm chặt chai nước, biểu cảm gần như không kiềm chế nổi.

Một giọng nói bất ngờ vang lên bên cạnh—

"Bạch Tử lại thắng rồi, chẳng phải cô ấy không biết chơi tennis sao?"

"Đây gọi là thiên phú sao?"

Lúc này, Trầm Thanh Thanh lại nhìn thấy một cảnh khiến cô ta càng không thể giữ được bình tĩnh.

Cô ta thấy Tạ Bắc Mạc không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Bạch Tử và đang trò chuyện với cô.

Nhìn thấy cảnh này, Trầm Thanh Thanh lập tức đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi và vội vàng chạy đến.

Bạch Tử vừa uống nước vừa đáp lại Tạ Bắc Mạc một cách bình thản.

"Tôi đã xem cả trận đấu, em chơi rất tốt."

"Cảm ơn."

"Kem chống muỗi trước đây em dùng có hiệu quả không?"

Từ Hiểu Đồng ngồi cạnh Bạch Tử, không ngờ lại thấy Chủ tịch hội sinh viên đột nhiên đến trò chuyện với Bạch Tử, cô rất bất ngờ.

Nhưng mà Tạ Bắc Mạc thật sự rất đẹp trai!

Từ Hiểu Đồng thi thoảng lại nhìn Bạch Tử và Tạ Bắc Mạc , thấy họ đứng cạnh nhau cũng khá hợp!

Nhưng không hiểu sao Bạch Tử lại có vẻ lạnh lùng với Tạ Bắc Mạc , như thể không muốn nói chuyện.

"Không có tác dụng."

Nghe Bạch Tử nói không có tác dụng, Tạ Bắc Mạc cảm thấy hơi thất vọng, nhưng vẫn hỏi tiếp: "Tại sao?"

Bạch Tử chưa kịp trả lời thì trong khoảnh khắc, cô thấy Trầm Thanh Thanh đang chạy đến.

Cô mỉm cười: "Anh hỏi cô ấy đi."

Tạ Bắc Mạc nhíu mày nhẹ, nhìn về phía Trầm Thanh Thanh đang chạy đến.

Trầm Thanh Thanh nhanh chóng chỉnh lại tóc và mỉm cười với Tạ Bắc Mạc :" Học Trưởng."

Tạ Bắc Mạc : "Kem chống muỗi em dùng à?"

Trầm Thanh Thanh sững sờ: "Kem chống muỗi..."

Lúc này, Từ Hiểu Đồng cố tình lên tiếng lớn:

"Ôi, thì ra kem chống muỗi trước đây là do anh Tạ tặng cho Bạch Tử à! Có người thật là mặt dày! Trước đây còn nói là anh Tạ tặng cho mình cơ!"

Từ Hiểu Đồng thật sự là trợ thủ đắc lực, đã giúp Bạch Tử lấy lại thể diện.

Trầm Thanh Thanh mặt cứng đờ.

Mấy người đi theo Trầm Thanh Thanh cũng nghe thấy lời nói của Từ Hiểu Đồng , họ nhìn nhau, dường như hiểu ra điều gì đó.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tạ Bắc Mạc : "Tôi tặng cô à? Tôi có tặng cô ấy mà."

Trầm Thanh Thanh xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, nhưng ai bảo cô ta mặt dày cơ chứ!

Trầm Thanh Thanh vội vàng nói với Bạch Tử:

"Chị ơi, kem chống muỗi đó là chị đưa em mà, em cứ tưởng là học trưởng tặng em, sao chị không nói rõ với em?"

Bạch Tử nhướng mày: "Hở?"

"Tôi nói đưa cho cô từ khi nào vậy? Là cô tự ý lấy mà."

Trầm Thanh Thanh dù có cướp đi thì cũng không sao, Bạch Tử không để tâm, nhưng lúc này có thể khiến Trầm Thanh Thanh xấu hổ, sao cô lại không vui vẻ được chứ?

Trầm Thanh Thanh mặt mày tái xanh, sắc mặt thay đổi liên tục.

Tạ Bắc Mạc liếc nhìn Trầm Thanh Thanh rồi nói với Bạch Tử:

"Chỗ tôi còn mấy chai nước, để tôi đưa cho các em nhé, đều là nước lạnh."

Bạch Tử: "Được, Hiểu Đồng , đi thôi."

Từ Hiểu Đồng : "Được rồi."

Ba người rời đi một cách thoải mái, để lại Trầm Thanh Thanh vẫn đứng yên với sắc mặt khó coi.

Trong lòng Trầm Thanh Thanh càng thêm căm ghét Bạch Tử!

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng đi cùng Tạ Bắc Mạc vào phòng nghỉ của sân tennis để lấy nước, nhưng thực tế Bạch Tử không vào.

Từ Hiểu Đồng vào lấy hai chai nước rồi cũng không lấy thêm, cảm thấy hơi ngại, liền bước ra ngoài.

"Cảm ơn anh."

Cảm ơn xong, hai người quay người rời đi.

Từ Hiểu Đồng có vẻ nhận ra Bạch Tử có chút né tránh Tạ Bắc Mạc , liền hỏi: "Bạch Tử, sao mình cảm thấy cậu hơi tránh mặt học trưởng vậy, mình thấy anh ấy cũng ổn mà."

Bạch Tử cụp mắt:"Mình biết anh ấy là người tốt."

Tạ Bắc Mạc thực sự là người rất tốt, nếu không thì ở kiếp trước Bạch Tử đã không thích anh ta.

Nhưng có lẽ chính vì kiếp trước, Tạ Bắc Mạc và người cô ghét nhất là Trầm Thanh Thanh lại ở bên nhau, nên Bạch Tử mới có cảm giác kỳ lạ với anh.

Dù sao, kiếp này cô không muốn có thêm bất kỳ liên quan nào với Tạ Bắc Mạc .

Cô chỉ muốn bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước và trèo l*n đ*nh núi, nhìn ngắm những cảnh sắc mà mình chưa từng thấy.

Dù Tạ Bắc Mạc kiếp này có còn ở bên Trầm Thanh Thanh hay không, Bạch Tử cũng không quan tâm.

"Nhưng chuyện đó liên quan gì đến mình, mình và anh ấy có gì đâu."

Từ Hiểu Đồng áp chai nước lạnh lên mặt, nói: "Hả, nếu không nhờ có cậu, chắc hai chai nước này mình cũng không uống được đâu! Nhưng Bạch Tử à, thật tốt khi làm bạn với cậu! Có thể nhìn thấy soái ca, haha."

"Mình thấy học trưởng đẹp trai lắm, nhưng trước đây mấy anh F4 cũng không tồi đâu!"

"À này, so với học trưởng, cậu thấy anh Tề Hàn thế nào? Ai đẹp trai hơn?"

Từ Hiểu Đồng tò mò hỏi Bạch Tử.

Bạch Tử ngớ ra một chút rồi đáp: "Cậu hỏi mình cái này làm gì! Mình đâu biết!"

Tề Hàn và Tạ Bắc Mạc đâu phải kiểu người giống nhau.

Tề Hàn đúng như tên gọi, là một cây tùng bách lạnh lùng, người thì lạnh lùng, có khi lại khá chua ngoa.

Còn Tạ Bắc Mạc dù tên có "Bắc Mạc" trong đó, nhưng thực sự anh ấy rất ấm áp và lịch sự.

Không giống Tề Hàn , nếu Tề Hàn không thích ai, anh sẽ không thèm để ý.

Giống như sự khác biệt giữa thiên sứ và ác quỷ, không thể so sánh được, cả hai đều có điểm tốt của riêng mình.

Từ Hiểu Đồng khẽ đẩy Bạch Tử: "Này, chắc chắn cậu có sự so sánh trong lòng đúng không, kể cho mình nghe đi!"
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 37: Chương 37



"Mình không muốn chọn ai cả, nhưng nếu thật sự phải chọn, mình sẽ chọn ác quỷ."

Kiếp trước cô đã chọn thiên sứ rồi, nhưng ánh sáng của thiên sứ không chiếu vào cô, mà lại để cô đầy thương tích.

Vì vậy, kiếp này, Bạch Tử muốn làm ác quỷ, chẳng có gì sai khi làm bạn với ác quỷ.

Cô muốn sống tốt, cũng muốn những người bên cạnh mình được hạnh phúc.

Từ Hiểu Đồng không hiểu "ác quỷ" là gì: "Ác quỷ là gì vậy?"

Bạch Tử mỉm cười nhẹ, không trả lời.

Khi cả hai quay lại sân tennis, rất nhanh đã có người đến bắt chuyện.

"Đến rồi đến rồi, nhanh lên."

Một đám người vây quanh:"Hai bạn ơi, hai bạn đánh tennis xuất sắc quá! hai bạn đã từng tham gia thi đấu tennis chưa?"

"Đúng rồi, đánh hay quá, trận đấu này thật sự rất hấp dẫn!"

Từ Hiểu Đồng có chút ngượng ngùng: "Mình chỉ phối hợp với Bạch Tử thôi, các Cậu hỏi Bạch Tử xem cậu ấy đã đỡ những quả bóng đó như thế nào nhé."

Bạch Tử thật ra không có kinh nghiệm chơi tennis, nhưng đánh tennis chẳng qua là đỡ bóng rồi đánh lại.

Kiếp trước, khi làm thế thân, cô đã luyện võ thuật, đứng tập thập diện mai phục và các kỹ thuật ném phi tiêu, điều này giúp cô tập trung hơn rất nhiều so với người bình thường, vì vậy việc đỡ bóng tự nhiên cũng nhanh hơn người khác.

Trước khi đăng ký vào câu lạc bộ tennis, Bạch Tử đã tìm hiểu qua về quy tắc tennis rồi mới lên sân.

Môn thể thao này, cô chủ yếu chơi tự do.

Bạch Tử khiêm tốn đáp: "Thật ra mình cũng không giỏi đâu, chỉ là may mắn thôi."

Với màn trình diễn xuất sắc của Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng trên sân, không nghi ngờ gì nữa, cả hai đã trở thành những tân binh "khủng" chắc chắn sẽ được nhận vào câu lạc bộ tennis năm nay!

Cuối cùng cũng thoát khỏi đám đông tò mò.

Bạch Tử vừa ngồi xuống ghế ở khu vực khán giả nghỉ ngơi thì từ phía sau có vài câu nói ác ý vang lên.

"Cậu ấy giả vờ giỏi thật, rõ ràng biết chơi mà còn nói không biết chơi, giả tạo ghê."

"Haizz, quen rồi, không chỉ giả vờ mà còn biết quyến rũ các anh lớn, loại người này làm sao có thể là bạn cùng lớp của chúng ta chứ, thật là vô lý."

"Cậu ấy chắc rất thích người khác khen mình nhỉ, chỉ biết bắt nạt người tốt như Thanh Thanh , người mềm yếu hay sợ kẻ mạnh."

Bạch Tử mặt không biểu cảm, một tay cầm điện thoại nhắn tin trả lời.

Từ Hiểu Đồng nghe không nổi nữa, quay đầu lại nhìn ba người đó rồi quát: "Miệng lưỡi các cậu thật là quá thối rồi!"

Ba người đó ngồi ở phía sau là ba tay sai của Tần Thanh Thanh , giờ Trầm Thanh Thanh không có mặt, họ muốn trả thù cho cô ta.

"Miệng thối thì cũng còn đỡ hơn một số người, chơi với loại người như cậu ấy đúng là đồ vật có tính chất tương đồng!"

"Đúng rồi, vừa rồi mọi người đều thấy mà, học trưởng vừa ra hiệu một cái, thế là có người hăng hái chạy lại, giống như chó chạy theo vậy!"

" Học trưởng đến tìm Thanh Thanh , nhưng có mấy người không ngừng bám theo, giờ khiến Thanh Thanh khóc rồi, thật là ghê tởm, không sợ bệnh à! Thực sự là ......!"

Từ Hiểu Đồng đứng dậy, lớn tiếng nói: "Ba cậu có bệnh à? Cần đến bệnh viện không? tôi đưa các cậu đi nhé! Đi khoa thần kinh hay phụ khoa đây!? Đừng có suốt ngày phát ra âm thanh vô nghĩa, ảnh hưởng đến chất lượng không khí củthành phố A phố A như vậy!"

Cả hai bên chuẩn bị đối đầu, nhưng ngay lúc đó, ba người từ cửa câu lạc bộ tennis bước vào.

Đó là Tề Hàn , Bạch Chú và Chu Hòe .

"Còn không phải sao? Có phải chúng tôi nói sai không? Bạch Tử là một tiểu thư giả mạo! Cả lớp ai cũng biết! Trước đây đã thích quyến rũ đàn ông, giờ ngay cả các anh lớn câu lạc bộ tennis cũng không buông tha! Thật là ghê tởm, chẳng khác gì một con đ**m!"

Lời này vang lên trong câu lạc bộ tennis, lọt vào tai của ba người Tề Hàn .

Nghe được, sắc mặt Bạch Chú lập tức tối sầm lại.

Bạch Tử ở Bạch gia là bảo bối, giờ lại bị mắng như vậy ngay trong trường như thế này sao?

Thật không thể chịu nổi!

Nếu để anh Vân Thâm biết được chuyện này, chắc chắn sẽ lật tung cả câu lạc bộ tennis!

Ba người nhìn chằm chằm về phía Ngụy Song Song , Ngụy Song Song đang chuẩn bị tiếp tục mắng, nhưng đột nhiên cảm thấy một cơn rùng mình, ngẩng đầu lên thì gặp ngay ánh mắt đen sâu của ba người.

Cô ta trong lòng chợt lạnh toát, cảm thấy một cơn ớn lạnh lan tỏa từ trái tim.

"Cô đứng đây nói bậy bạ, làm ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển của câu lạc bộ tennis, cô là ai?" Chu Hòe hỏi.

Bạch Chú trả đũa lại:"Cô là trẻ mồ côi à? Hay là mẹ sinh rồi nhưng không nuôi, sao miệng lại hôi thế?"

Tề Hàn : "Trường T sao lại có học sinh vô giáo dục như thế này?"

Bạch Tử ngồi trên ghế, một tay cầm điện thoại, chân vắt chéo.

Ngụy Song Song sắc mặt vô cùng khó coi, các thành viên câu lạc bộ tennis thấy họ đến liền lập tức tiến lên đẩy Ngụy Song Song ra ngoài.

Hai người ngồi cạnh Ngụy Song Song là Chúc Tiểu Xuân và Hoàng Thái Liên cũng không dám nói câu nào.

Mọi người trong câu lạc bộ đều biết, Chu Hòe là chủ tịch câu lạc bộ tennis, anh đã nói vậy thì Ngụy Song Song chắc chắn không thể ở lại, không cần phải thi, trực tiếp bị đá ra ngoài.

Và câu nói của Tề Hàn còn có trọng lượng hơn nữa.

Gia đình Tề Hàn là một trong những nhà đầu tư của trường, giờ Ngụy Song Song còn có thể tiếp tục học ở Trường đại học T hay không, thật sự là một câu hỏi chưa có lời giải.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ban đầu mọi người đều nghĩ đây chỉ là một cuộc cãi vã bình thường giữa các cô gái.

Nhưng không ngờ ba người Tề Hàn lại đột nhiên xuất hiện và ngay lập tức đứng về phía Bạch Tử, khiến tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.

Hóa ra quan hệ giữa Bạch Tử và họ không phải tầm thường!

Sau khi Ngụy Song Song bị đuổi đi, kỳ thi tuyển tiếp tục.

Ba người Tề Hàn đi đến trước mặt Bạch Tử.

Bạch Chú hỏi: "BạchTử, em thi xong chưa?"

Bạch Tử gật đầu: "Ừm, các anh đến muộn rồi, em đã đại thắng!"

Chu Hòe dựa vào lan can: "Ồ, thật sao? Vậy thì anh sẽ về nhà xem lại băng ghi hình."

Tề Hàn : "Nếu đã thi xong rồi, vậy chúng ta ra ngoài ăn nhé."

Bạch Tử nhấc túi xách để bên chân, gật đầu: "Được, đi thôi."

"Hiểu Đồng , cậu cũng đi cùng nhé, ra ngoài ăn cùng chúng mình."

Từ Hiểu Đồng ngạc nhiên, "Ồ, ồ, được."

Cả nhóm rời khỏi câu lạc bộ tennis, không lâu sau, Trầm Thanh Thanh từ nhà vệ sinh đi ra.

Hoàng Thái Liên và Chúc Tiểu Xuân kể lại mọi chuyện cho Trầm Thanh Thanh nghe, khiến cô ta kinh ngạc. "Cái gì? Các cậu nói Tề Hàn và bọn họ đứng về phía Bạch Tử? Không thể nào."

Hoàng Thái Liên : "Đúng vậy, chúng mình cũng không biết sao lại thế này, vừa rồi Ngụy Song Song đã bị đuổi đi rồi, Thanh Thanh , bây giờ chúng ta phải làm sao? Nghe nói gia đình Tề Hàn là cổ đông của trường đấy, liệu Ngụy Song Song có bị đuổi học không?"

Vì một Bạch Tử mà phải gây chuyện lớn như vậy sao? Thật không thể tin được.

Trầm Thanh Thanh không tin rằng Tề Hàn sẽ dùng quyền lực gia đình để đuổi Ngụy Song Song vì Bạch Tử.

Trong ký ức của cô ta, ở kiếp trước Bạch Tử và Tề Hàn không có bất kỳ mối quan hệ gì... vậy sao kiếp này Bạch Tử lại dính líu đến Tề Hàn ?

Trầm Thanh Thanh suy nghĩ một lúc nhưng không tìm ra lý do gì hợp lý.

Cô ta nói: "Không sao đâu, mình biết Ngụy Song Song chỉ là muốn giúp mình thôi, các cậu yên tâm đi, mình sẽ không để cậu ấy bị đuổi học đâu."

Nghe Trầm Thanh Thanh nói vậy, Hoàng Thái Liên và Chúc Tiểu Xuân cũng yên tâm.

Hoàng Thái Liên : "Bạch Tử không biết đã bỏ thuốc mê gì vào đầu Chu Hòe và những người kia, họ lại giúp đỡ cậu ấy như thế."

Chúc Tiểu Xuân : "Đúng rồi, chẳng cần phải nói đâu, chắc chắn là dùng chiêu quyến rũ đàn ông rồi!"
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 38: Chương 38



Từ Hiểu Đồng theo Bạch Tử và nhóm người rời khỏi trường.

Lương Trạch Tích đang đợi họ ở cổng trường.

Bốn nam, hai nữ cùng nhau rời khỏi trường và đến một nhà hàng Hàn Quốc tên "Xitulan Ya" để ăn trong một phòng riêng.

Khi gọi món, Bạch Tử đưa thực đơn cho Từ Hiểu Đồng .

"Hiểu Đồng , cậu gọi món đi."

Từ Hiểu Đồng cẩn thận nhận lấy thực đơn và nhìn thấy món ăn rẻ nhất cũng phải hơn 400 tệ!

Từ Hiểu Đồng là một sinh viên bình thường, mỗi tháng tiền sinh hoạt chỉ có 1800 tệ!

Cô làm sao có thể ăn được những món đắt như vậy, vì thế cô đưa thực đơn lại cho Bạch Tử.

"Bạch Tử , vẫn là các cậu gọi món đi."

Bạch Tử nhận ra sự ngại ngùng của Từ Hiểu Đồng : "Không sao đâu, không cần cậu phải trả tiền."

Bạch Chú gật đầu: "Đúng vậy, hai cô gái đi ăn cùng tụi anh , sao lại để các em phải trả tiền, cứ gọi món các em thích nhé, đừng khách sáo."

Từ Hiểu Đồng lúc này mới yên tâm, nhưng cô vẫn chỉ gọi vài món bình dân.

Sau đó thực đơn được đưa cho từng người và mọi người tiếp tục chọn món.

Khi gọi món, Bạch Tử nhìn chăm chú về phía quán cà phê "Nhật Lạc" đối diện đường.

Cô rất quen thuộc với quán cà phê này, vì trong kiếp trước, cô đã làm việc bán thời gian ở đây trong suốt sáu tháng để tiết kiệm tiền sinh hoạt. Vợ chồng chủ quán rất tốt với Bạch Tử, khi biết cô có ước mơ trở thành diễn viên, họ đã động viên và ủng hộ cô.

Vào thời điểm khó khăn nhất, họ còn cho Bạch Tử ăn ở miễn phí trong quán.

Chỉ tiếc rằng sau này quán cà phê này kinh doanh không thuận lợi và phải đóng cửa. Vợ chồng chủ quán trở về quê, từ đó Bạch Tử không còn gặp lại họ nữa.

Trong kiếp trước, Bạch Tử cảm thấy rất tiếc vì không thể báo đáp hai người ân nhân này.

Tề Hàn nhận thấy ánh mắt của Bạch Tử đang nhìn chằm chằm vào quán cà phê đối diện qua cửa sổ, bèn hỏi: "Em muốn uống cà phê à?"

Bạch Tử rút mắt lại, khẽ cười với Tề Hàn :"Em muốn qua quán cà phê đối diện một chút."

Tề Hàn : "Được, anh đi cùng em."

Bữa ăn kết thúc, Từ Hiểu Đồng không ngờ mình lại có cơ hội ăn cùng những nhân vật nổi bật trong trường.

Sau khi ra khỏi quán, Từ Hiểu Đồng lịch sự chào tạm biệt rồi trở về ký túc xá.

Bốn người Tề Hàn đi cùng Bạch Tử đến quán cà phê "Nhật Lạc".

Quán cà phê không lớn, bước vào có thể thấy ngay chỉ có khoảng bảy tám cái bàn tròn nhỏ, phía sau quầy thu ngân không có ai, trên kệ có một con mèo may mắn nhỏ.

Bạch Tử đi đến gần, nhẹ tay chạm vào con mèo may mắn đó.

Ngay lúc đó, cô nghe thấy tiếng động , bà chủ quán từ phía sau tấm màn bước ra, "Hoan nghênh ghé tiệm!"

"Đây là thực đơn, muốn gì cứ gọi."

Tề Hàn và bạn bè trước giờ đều uống cà phê thủ công ở những quán cà phê cao cấp, chưa từng đến những quán cà phê bình dân kiểu này.

Nhưng phong cách của họ không hề tỏ ra khinh miệt, mà lịch sự gọi món rồi tìm một chỗ ngồi.

Bạch Tử gọi một cốc cà phê Americano đá, sau đó ánh mắt cô lướt qua mọi thứ trong quán, cảm thấy có chút hoài niệm, như thể kiếp trước vẫn còn là ngày hôm qua.

Bà chủ bắt đầu bận rộn, khi mang đến những cốc cà phê thơm ngát, cả nhóm đều bất ngờ, không ngờ một quán cà phê bình dân lại sử dụng hạt cà phê chất lượng cao như vậy.

Bạch Tử nhìn mọi người với vẻ mặt như thể họ mới nhận ra quán này là một "kho báu".

"Bà chủ, cà phê của quán thật sự rất thơm!"

Bà chủ vui vẻ cười: "Dù quán nhỏ nhưng hạt cà phê chúng tôi dùng đều rất tốt! Quán chúng tôi chủ yếu bán sản phẩm chất lượng với giá phải chăng, mọi người thích là tốt rồi, nếu thích thì lần sau lại đến nữa nhé."

Bạch Tử nhấp một ngụm cà phê, đó là hương vị mà cô rất quen thuộc.

Rồi Bạch Tử nói: "Bà chủ, có ý định bán quán này không?"

Bà chủ hơi ngạc nhiên: "Sao cô biết được? Quả thật tôi đang tính bán quán, kinh doanh không tốt, tôi chuẩn bị về quê cùng chồng. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa quyết định, vì quán này là ước mơ của tôi."

Bạch Tử viết số điện thoại của mình lên một mảnh giấy: "Nếu bà chủ quyết định bán, hãy gọi cho tôi, tôi muốn mua lại."

Nghe thấy vậy, Tề Hàn và ba người còn lại đều có chút ngạc nhiên.

Bạch Tử sao lại đột ngột quyết định như thế?

Dù muốn mở quán cà phê, cũng không cần chọn đúng nơi này, vì chắc chắn còn nhiều lựa chọn tốt hơn.

Bà chủ hơi ngừng lại một chút "Tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ."

Bạch Tử: "Không sao, bà chủ cứ suy nghĩ kỹ rồi liên lạc với tôi, nếu thật sự không nỡ bán quán, chúng ta có thể bàn về hợp tác, tôi có thể thuê lại bà chủ và các nhân viên."

Bà chủ cảm thấy rất bối rối trước lời của Bạch Tử.

Quả thật bà rất tiếc khi phải bán quán, vì mở quán cà phê là ước mơ của bà, nếu không vì kinh doanh không thuận lợi, bà cũng không muốn bán.

Nhưng không ngờ người thanh niên này không chỉ sẵn sàng mua lại quán, mà còn muốn thuê lại bà và nhân viên cũ.

"Cô gái à, quán của tôi buôn bán không tốt, doanh thu mỗi tháng chỉ có vài nghìn thôi..."

"Không sao đâu, bà chủ cứ suy nghĩ thêm nhé."

Bà chủ muốn nói rằng quán không có lãi, việc thuê thêm nhân viên sẽ không có lợi, nhưng Bạch Tử đã hiểu rõ điều đó hơn ai hết.

Nhưng ở kiếp trước, cửa hàng này làm ăn không tốt, vợ chồng họ cũng sẵn lòng giúp đỡ Bạch Tử. Ban đầu, cửa hàng không cần tuyển thêm người, nhưng họ vẫn đồng ý trả lương cho Bạch Tử, dù không nhiều nhưng đủ để Bạch Tử trang trải chi phí lúc đó.

Hơn nữa, nếu vợ chồng họ muốn làm điều xấu, họ có thể không nói với Bạch Tử về việc cửa hàng làm ăn kém, từ đó có thể nâng giá lên với Bạch Tử.

Nhưng bà chủ không làm vậy, điều đó chứng tỏ họ là những người tốt.

Vì vậy, Bạch Tử giờ đây cũng sẵn lòng giúp họ.

Bà chủ nhận số điện thoại.

Bạch Tử và nhóm của cô rời khỏi quán cà phê.

Bạch Chú khuyên nhủ: “Bạch Tử , nếu em muốn mở quán cà phê, có thể chọn địa điểm khác tốt hơn. Ở đây người qua lại ít, làm ăn lỗ nặng, có khi không thu lại được vốn.”

Bạch Tử: “Chính vì ít người em mới muốn mở ở đây, yên tĩnh mà.”

“Được rồi, tiền cũng khó mua được niềm vui.”

Tề Hàn: “Không còn sớm nữa, về nhà thôi.”

“Ừ.”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Giải đấu tennis sẽ diễn ra sau ba ngày.

Tin tức về việc Ngụy Song Song bị đuổi học đã lan ra ngay ngày hôm sau.

Khi tin này lan ra, Hoàng Thái Liên và Chúc Tiểu Xuân đều ngẩn người!

Trầm Thanh Thanh cũng rất ngạc nhiên, cô không nghĩ rằng Ngụy Song Song lại thật sự bị đuổi học, mà Tề Hàn lại thật sự đứng ra giúp Bạch Tử.

Ngụy Song Song bị đuổi là một đòn răn đe, làm gương cho các học sinh trong lớp.

Tuy nhiên, cùng lúc đó, Trầm Thanh Thanh lại càng ghét Bạch Tử hơn.

Cô ta âm thầm cho phép Hoàng Thái Liên và Chúc Tiểu Xuân tiếp tục lan truyền tin đồn trong lớp, nói rằng Bạch Tử là "Vua " của ngành biểu diễn, muốn ai bị đuổi là đuổi, không cho ai lên tiếng.

Điều này đã kích động sự thù địch của những người khác trong ngành biểu diễn đối với Bạch Tử.

...

Khi giải đấu tennis diễn ra, Trầm Thanh Thanh vẫn muốn tìm người giúp đỡ nhưng không ai chịu giúp cô ta nữa.

Bởi vì sau lần ở sân tennis trước đó, các thành viên trong câu lạc bộ tennis đều nhận ra mối quan hệ đặc biệt giữa Bạch Tử và chủ tịch câu lạc bộ. Ai còn dám mạo hiểm giúp Trầm Thanh Thanh chống lại Bạch Tử nữa?

Bạch Tử ngồi bên cạnh uống nước, trước đó, người phụ trách cuộc thi vòng loại tennis , Hồ Hạo , cầm một chai nước đi đến.

Với khuôn mặt nịnh hót, anh ta nói: “Đàn em, uống nước đi.”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 39: Chương 39



Bạch Tử lạnh lùng liếc anh ta một cái, không thèm trả lời.

Hồ Hạo lại đưa chai nước cho Từ Hiểu Đồng bên cạnh, có lẽ vì thấy Từ Hiểu Đồng dễ nói chuyện hơn: “Đàn em , uống đi.”

Từ Hiểu Đồng liếc anh ta một cái, nói một cách mỉa mai: “Ôi, học trưởng, hôm qua anh không phải như thế này, sao lại có hai mặt vậy?”

Hồ Hạo ngẩn ra một lúc, rồi cười gượng: “Hôm qua thực ra là hiểu nhầm thôi.”

Từ Hiểu Đồng : “Đừng nói mấy cái chuyện hiểu nhầm đó nữa, học trưởng à, chúng em quá ngang ngược, xin lỗi đã làm phiền anh.”

Trước đó, Hồ Hạo còn nói Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng quá ngang ngược.

Giờ đây, Từ Hiểu Đồng đáp trả lại anh ta, đúng kiểu "ăn miếng trả miếng".

Chủ yếu là không quên thù hận.

Bạch Tử ngồi bên cạnh không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.

Đúng lúc đó, người ta đã bắt đầu gọi tên, đến lượt Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng lên sân.

Từ Hiểu Đồng : “Bạch Tử , đi thôi, đến lượt chúng ta rồi.”

“Ừ.”

Cả hai rời khỏi khu vực nghỉ ngơi, để lại Hồ Hạo đứng đó ngượng ngùng, tay vẫn cầm hai chai nước.

Hoàng Thái Liên đi qua, nói với Hồ Hạo : “Học trưởng, anh đừng mong lấy lòng Bạch Tử nữa, cậu ấy chẳng thèm để mắt đến chúng ta đâu. Cậu ấy trước đây là tiểu thư của Trầm gia ở thành phố A, sống trong thế giới thượng lưu mà.”

“Cái gì?”

“Nhưng cậu ấy chỉ là một tiểu thư giả, giờ còn làm bộ làm tịch như vậy…”

Hoàng Thái Liên phóng đại mối quan hệ giữa Trầm Thanh Thanh và Bạch Tử, kể lại cho Hồ Hạo nghe.

Nói rằng Trầm Thanh Thanh mới là tiểu thư thật sự, còn Bạch Tử chỉ là tiểu thư giả.

Hồ Hạo lập tức thay đổi sắc mặt: “Tôi nói mà, hóa ra chỉ là bông hoa xã giao thôi, tiểu thư giả mà còn tỏ ra thanh cao như vậy, phì.”

Hoàng Thái Liên: “Cậu ấy bây giờ đã lừa được cả các anh chàng như Chu Hòe , chúng ta không thể đắc tội với cậu ấy đâu.”

Hồ Hạo nhìn về phía Bạch Tử đang thi đấu trên sân, nói với giọng đầy thù hận: “Yên tâm đi, chủ tịch thay bạn gái nhanh lắm, Bạch Tử chắc chắn sẽ không ở bên anh ấy quá hai tháng đâu, đến lúc đó, khi chủ tịch không cần cô ta nữa, tôi sẽ xóa sổ cô ta! Dám cho tôi cái mặt như vậy.”

Nghe Hồ Hạo nói vậy, Hoàng Thái Liên cảm thấy rất hài lòng.

Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng thuận lợi giành chiến thắng trong vòng loại.

Chỉ cần thắng trong trận chung kết sau hai ngày nữa, họ sẽ chính thức trở thành thành viên của câu lạc bộ tennis .

Nghe nói tối hôm đó, Chu Hòe đã thuê toàn bộ khách sạn Thiên Kỳ, tất cả những ai gia nhập câu lạc bộ thành công đều có thể tham gia tiệc.

Vào giờ nghỉ trưa, Bạch Tử cùng Từ Hiểu Đồng đến quán cà phê "Nhật Lạc" để ngồi chơi.

Từ Hiểu Đồng mời Bạch Tử uống cà phê vì trước đó cô đã mời Bạch Tử ăn một bữa cơm, coi như trả lại ân tình.

Bạch Tử không từ chối, cô biết nếu không để Từ Hiểu Đồng trả được ân tình này, cô sẽ mãi không thể yên lòng.

Trong khoa truyền tai nhau rằng Bạch Tử và Tề Hàn thân thiết, vì Bạch Tử là “người tình” mới của Chu Hòe .

Chỉ có Từ Hiểu Đồng là người hiểu rõ, Bạch Tử và họ chỉ là bạn thân, bốn người họ đều coi Bạch Tử như em gái.

Từ Hiểu Đồng rất tinh tế không hỏi thêm những chuyện không nên hỏi.

Ngày chung kết cuối cùng cũng đến.

Khi xếp hàng rút thăm, Bạch Tử và Trầm Thanh Thanh đứng cạnh nhau.

Trầm Thanh Thanh đã dùng quan hệ để tiến vào chung kết, cô ta giải quyết đối thủ của mình rất đơn giản: chỉ cần đưa tiền cho họ, bảo họ thua, cô ta sẽ trả tiền.

Với chiêu này, Trầm Thanh Thanh dễ dàng vào được chung kết, vốn dĩ cô ta sẽ thuận lợi gia nhập câu lạc bộ tennis , nhưng thật không may, cô ta đã gặp Bạch Tử.

Khi rút thăm, cả hai đều rút phải cùng một số.

“Số 7.”

Trầm Thanh Thanh nhìn thấy số, không thể tin được mà nói: “Số 7…”

Bạch Tử nghe thấy, quay đầu nhìn về phía Trầm Thanh Thanh .

Trầm Thanh Thanh cũng nhìn Bạch Tử đầy bất ngờ, nắm chặt tờ giấy trong tay.

“Thật là trùng hợp.” Bạch Tử mỉm cười nhẹ nhàng: “Tôi khuyên cô, lúc thi đấu chiều nay nhớ đeo mặt nạ, bóng của tôi không biết đâu mà lần đâu.”

Nói xong, Bạch Tử quay người bỏ đi.

Trầm Thanh Thanh tức giận đến mức ném tờ giấy xuống đất, nghiến răng nghiến lợi.

Con tiểu thư giả đáng ghét!

Trầm Thanh Thanh giận dữ vung vợt lên, cô không tin là Bạch Tử thật sự có tài năng gì, tất cả chỉ là đồn đại mà thôi.

Buổi trưa.

Bạch Tử bất ngờ nhận được tin nhắn WeChat từ Tề Hàn.

Chỉ có ba chữ:

“ra cửa sau.”

Bạch Tử ra sau cửa, thấy Tề Hàn đang tựa vào chiếc xe thể thao, mặc một bộ trang phục thể thao trắng tinh đơn giản, cúi đầu cầm điện thoại, ánh nắng chiếu lên người anh, làm tóc anh ánh lên vàng rực như được phủ vàng.

Hình như nghe thấy tiếng động, Tề Hàn ngẩng đầu lên, ánh mắt gặp phải đôi mắt của Bạch Tử.

Đôi mi dài của Bạch Tử khẽ run lên, cô đi đến gần: “Gọi em ra đây làm gì?”

Tề Hàn nhìn vào mắt cô, bất ngờ nở một nụ cười, rồi mở cốp trước xe, lấy ra một bộ vợt tennis đưa cho Bạch Tử.

Bàn tay trắng ngần, thon dài của anh nổi bật trên túi vợt nylon màu đen.

“Đây là gì vậy?”

“Đây là vợt anh tặng cho em.”

Bạch Tử hơi ngừng lại, “Vợt?”

Tề Hàn đóng cốp xe, tựa vào xe, với vẻ mặt lười biếng nói: “Chẳng phải em thích màu sắc Starry Blue à? Đây là vợt anh đặt riêng cho em, hôm nay thi đấu chung kết, vừa lúc em có thể dùng nó.”

Không ngờ Tề Hàn còn nhớ chuyện này.

Bạch Tử không khách khí nhận lấy vợt, mở ra nhìn, bên trong là màu tím và hồng phối hợp, chất liệu nhìn rất bắt mắt.

“Đây là phúc lợi của tất cả thành viên câu lạc bộ tennis à?”

Tề Hàn hừ nhẹ một tiếng, rồi anh đưa tay lên đầu Bạch Tử, xoa xoa tóc cô:“Chỉ có em thôi.”

Bạch Tử sững lại, lùi lại một bước, tai hơi đỏ.

“Anh làm gì vậy?”

“Muốn xoa thì xoa, em có làm sao không?”

Bạch Tử khẽ mím môi, liếc anh một cái, không muốn tranh cãi với anh, rồi tiếp tục ngắm nhìn vợt.

“Vợt đẹp thế này, em lại chẳng nỡ dùng, quà em nhận rồi, cảm ơn.”

Tề Hàn: “Không được, chiều nay anh sẽ đến xem trận đấu, nếu em không dùng thì đừng có trách.”

Bạch Tử không tin Tề Hàn sẽ làm gì cô, với vẻ khiêu khích nói: “em không tin anh có thể làm gì được em, thôi, em đi đây…”

Bạch Tử vừa quay người đi được vài bước thì tay cô bị Tề Hàn kéo lại.

Cô không kịp phòng bị, ngã vào người Tề Hàn, làn da trắng nõn ở cổ cô hiện rõ trong mắt anh, anh nhìn chăm chú vào đó rồi nhỏ giọng nói: “Không dùng thì c.h.ế.t với anh.”

Bạch Tử ngẩng đầu lên, ánh mắt đụng phải đôi mắt tối tăm của anh, tim cô đập thình thịch.

Rất nhanh, Bạch Tử mới phản ứng lại, lùi một bước.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

“Anh biết mình đang làm gì không?”

“Nếu bị người khác nhìn thấy thì c.h.ế.t chắc! Họ sẽ lại nói em đang quyến rũ…”

Tề Hàn chen vào: “Vậy càng tốt, anh không ngại.”

Điên rồi.

Bạch Tử trong lòng loạn nhịp, nhưng may mà lý trí vẫn chiếm ưu thế.

“Thôi, em dùng được chưa, nhanh thả tay em ra, em phải quay lại rồi.”

Nghe vậy, Tề Hàn mới buông tay cô ra:“Về đi, chiều anh sẽ đến xem trận đấu, nhớ dùng vợt nhé.”

Bạch Tử đeo vợt lên, không ngoái đầu lại mà chạy đi.

Cô chạy một mạch về căng tin , Từ Hiểu Đồng đang ngồi đợi cô ở đó.

Bạch Tử ngồi xuống, uống mấy ngụm nước lớn.

“Cậu đeo cái gì vậy? Bạch Tử , sao lại vội thế?”

“Thật là kỳ quái.”

Bạch Tử mặt đỏ bừng.
 
Back
Top Bottom