Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Tử Tái Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,577
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOZFQRkfpfXDcEbwCVz1ZNtndNO-GpsPdBiZZOmFrPmi8f7CDfoq_RDrVVf1bVfcbofjGCyMcr3Vyx2tvtKQSnFzhogn9qmN2AGztdjxGQIBWV-USM9-gSWwbb-1mwUMagqon93elLttdAPANujQ4U_=w215-h322-s-no-gm

Bạch Tử Tái Sinh
Tác giả: Hồ Oa
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

《Tái Sinh sửa sai ! Cô là con cưng của gia đình tài phiệt hàng đầu》 - Bạch Tử
Ôm hận tái sinh

• Thiên Kim thật- giả+ Nữ Phụ Tái Sinh

• Có nam chính, tình cảm 1 phần, sự nghiệp 9 phần

Kiếp trước, để bảo vệ cái gọi là tình thân, Bạch Tử đã không ngừng đấu trí với "thiên kim thật" đã tái sinh, cố gắng giữ lấy tất cả nhưng cuối cùng lại mất đi tất cả, đến mức ôm hận mà chết.

Khi được tái sinh , cô quyết định buông bỏ:

"Ai thích thì cứ lấy đi, cô không phục vụ nữa!"

Cô nhanh chóng thu dọn hành lý, rời khỏi "nhà mình" để tìm ba mẹ ruột. Nhưng bất ngờ thay, mọi thứ hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng!

Không phải nói nhà nghèo rớt mồng tơi sao?

Vậy những bức tường gạch vàng lấp lánh này là gì đây?

Không phải nói ba cô là tên nghiện cờ bạc, tiêu tán gia sản sao?

Người đàn ông nắm giữ hàng loạt khối tài sản khổng lồ, được gọi là "một nửa giới thương nghiệp" lại chính là ông ấy?!

Không phải nói mẹ cô là người đàn bà đanh đá, tai tiếng khắp nơi sao?

Vậy mà bà lại là nghệ sĩ kịch nổi tiếng đến mức vé diễn bán cháy hàng?!

Không phải nói anh trai cả là kẻ nghèo kiết xác sao?

Hóa ra lại là ông trùm dầu mỏ, giàu có không đếm xuể?!

Cô con gái thất lạc suốt 18 năm của Bạch gia cuối cùng cũng được tìm thấy.

Bạch Xuyên Hùng, lão đại thương nghiệp: "Đời tôi là kiếp nô của con gái, không thấy con một ngày là tôi bồn chồn!"

Giang Quỳnh Chi, Nghệ sĩ nổi tiếng: "Bảo bối cưng của mẹ, muốn gì mẹ cũng mua cho con hết!"

Bạch Vân Thâm, ông trùm dầu mỏ: "Em gái tôi không phải ai cũng với tới được. Tất cả những kẻ mơ tưởng, biến ngay!"​
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 1: Chương 1



Trong căn phòng ngủ sang trọng, Trầm Tử chậm rãi tỉnh lại.

Cô giật mình ngồi bật dậy.

"Xoẹt——"

Đầu đau quá!

Cô hoang mang: Chuyện gì thế này cô không phải đã c.h.ế.t rồi sao?!

Nhìn xung quanh, cô lập tức nhận ra đây là phòng ngủ của mình tại Trầm gia , cách đây 7 năm!

Lúc này, một người giúp việc bước vào, mừng rỡ:

"Tiểu thư ! Cô tỉnh rồi, thật là tốt quá!"

Nhìn người giúp việc, Trầm Tử càng thêm bối rối.

Cô đưa tay sờ sờ lên đầu, phát hiện mình đang quấn một lớp băng trắng dày cộp. Trong nháy mắt, ký ức dồn dập ùa về.

Cô đã tái sinh !

Tái sinh về 7 năm trước, vào đúng ngày Trầm Thanh Thanh trở về!

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Cô vốn là thiên kim Trầm gia , nhưng sau một tai nạn giao thông, phát hiện nhóm m.á.u của mình không khớp với ba mẹ. Đó là lúc cô biết mình bị nhầm lẫn từ khi mới sinh.

Sau khi tỉnh lại, thiên kim thật sự, Trầm Thanh Thanh , đã được đưa về. Ban đầu, Trầm Tử định nhường chỗ cho cô ta.

Nhưng không ngờ Trầm Thanh Thanh lại cố níu kéo, nói rằng Trầm Tử vẫn có thể ở lại, mọi thứ vẫn sẽ như cũ, họ cũng sẽ là chị em thân thiết hơn cả m.á.u mủ.

Trầm Tử lớn lên ở Trầm gia , có tình cảm sâu đậm với nơi này, cũng không muốn rời xa ba mẹ, nên đã đồng ý.

Nhưng cô không ngờ rằng quyết định ở lại này lại là khởi đầu cho một chuỗi bi kịch.

Kể từ ngày Trầm Thanh Thanh trở về, cô ta không ngừng chèn ép và bày mưu tính kế.

Trầm Tử đã cố gắng thuyết phục bản thân:

"Trầm Thanh Thanh là thiên kim thật, cô ấyo xứng đáng được hưởng mọi thứ, mình trả lại cũng là điều đúng đắn."

Nhưng cô không ngờ, Trầm Thanh Thanh không chỉ muốn những gì vốn thuộc về mình, mà còn muốn cướp đi tất cả của Trầm Tử , bao gồm cả mối quan hệ và tương lai của cô.

Từ khi Trầm Thanh Thanh trở lại, mọi việc Trầm Tử làm đều trắc trở. Bạn bè, gia đình lần lượt xa lánh cô. Danh tiếng, uy tín đều bị hủy hoại. Ngay cả người cô yêu cũng bị Trầm Thanh Thanh cướp đi.

Trầm Thanh Thanh dường như đã nắm rõ mọi bước ngoặt trong cuộc đời của Trầm Tử , cô ta luôn đi trước một bước để cướp lấy tất cả, biến Trầm Tử thành người mà ai cũng ghét bỏ.

Điều đáng nói là, những người xung quanh chẳng ai nhận ra bộ mặt thật của Trầm Thanh Thanh .

Mọi người đều bị cô ta lừa gạt, đều tin rằng cô ta là người vô tội, còn Trầm Tử mới là kẻ ghen ăn tức ở độc ác vì lòng đố kỵ!

Trầm Tử liên tiếp bị hãm hại, không cam tâm, muốn đấu với Trầm Thanh Thanh đến cùng, nhưng cuối cùng lại mất sạch tất cả.

Cho đến ngày cô qua đời, Trầm Thanh Thanh đã thì thầm bên tai, tiết lộ sự thật—

Hóa ra Trầm Thanh Thanh là một người tái sinh .

Cô ta tái sinh về để trả thù Trầm Tử . Cô ta đã biết trước tương lai của Trầm Tử , ghen tị vì Trầm Tử có thể có được tất cả, nên cố tình cướp đi mọi thứ trước.

Tái sinh ?

Lúc đầu, Trầm Tử không hiểu

hai từ này nghĩa là gì.

Nhưng giờ đây, khi chính mình trải qua điều này, cô đã hoàn toàn hiểu ra: Đây chính là tái sinh !

Người giúp việc bước tới bên giường, nhìn thấy Trầm Tử cười ngây dại thì lo lắng chạm vào trán cô.

“Tiểu thư , cô sao vậy? Chẳng lẽ là di chứng sau tai nạn sao?”

Trầm Tử lúc này tỉnh táo lại, hỏi:

“Có phải Trầm Thanh Thanh đã trở về rồi đúng không?”

Người giúp việc kinh ngạc, mở to mắt:

“Tiểu thư , sao cô biết?”

Trầm Tử cụp mi mắt, mím nhẹ khóe môi. Biểu cảm của cô như muốn nói: Quả nhiên là vậy.

Kiếp trước, ngày cô tỉnh lại sau tai nạn chính là ngày Trầm Thanh Thanh trở về.

Ngay sau đó, cô biết sự thật rằng mình không phải con gái ruột của Trầm gia , mà Trầm Thanh Thanh mới là thiên kim thật sự.

Kiếp trước , cô từng muốn nhường chỗ cho Trầm Thanh Thanh , nhưng lại bị cô ta thuyết phục ở lại Trầm gia .

Nhưng kiếp này , cô tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm đó!

Cô muốn tìm lại ba mẹ ruột của mình!

Trầm Tử vén chăn, xuống giường, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Người giúp việc bàng hoàng:

“Tiểu thư , cô đang làm gì vậy?”

Trầm Tử thản nhiên đáp:

“Đừng gọi tôi là Tiểu thư nữa. Tôi không phải Tiểu thư Trầm gia .”

Người giúp việc: “!!?”

Vốn định thu dọn đồ đạc, nhưng Trầm Tử nhanh chóng nhận ra mình chẳng có thứ gì để mang đi.

Không có gì trong căn phòng này thuộc về cô cả.

Nghĩ một lúc, cô dừng tay, bước thẳng ra khỏi phòng.

Lúc này, dưới lầu, ba mẹ Trầm đang ôm chặt lấy người con gái trên sofa, khóc lóc không ngừng.

Họ vừa khóc vừa nói:

“Con gái ngoan, thì ra con mới là con gái ruột của chúng ta. Bao năm qua con đã chịu khổ rồi!”

“Thanh Thanh, sau này chúng ta nhất định sẽ bù đắp cho con!”

Trầm Tử điềm nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, từ trên lầu bước xuống.

Trên sofa, Trầm Thanh Thanh mặc chiếc quần jeans bạc màu cùng áo thun đơn giản, trông thuần khiết và Khả Ái .

Đôi mắt cô ta cũng đỏ hoe, nhìn ba mẹ Trầm đầy xúc động. Nhưng khi liếc thấy Trầm Tử từ cầu thang đi xuống, cô ta lập tức đứng dậy, khép nép gọi một tiếng:

“Chị, chị dậy rồi à.”

Chị?

Hừ, diễn thật giỏi! Là túi rác sao mà biết diễn xuất như vậy.

Kiếp trước , sao Trầm Tử không sớm nhận ra cô ta lại giỏi diễn đến thế!

Trầm Tử không biểu lộ cảm xúc gì, đi thẳng xuống dưới.

Mẹ Trầm lau nước mắt:

“Trầm Tử, con tỉnh rồi à? Qua đây, chúng ta có chuyện muốn nói với con.”

Ba Trầm gật đầu:

“Trầm Tử, thực ra con không phải con gái ruột của chúng ta. Thanh Thanh mới là con gái ruột của nhà này. Lần tai nạn này, chúng ta đã kiểm tra huyết thống và phát hiện ra năm đó ở bệnh viện đã có sự nhầm lẫn.

Giờ Thanh Thanh đã trở về, chúng ta quyết định để Thanh Thanh ở phòng của con. Dù sao thì cũng sắp khai giảng rồi, đến lúc đó con chuyển ra ký túc xá đi.”

Hai người không chờ nổi mà vội vàng nói cho Trầm Tử biết sự thật, hoàn toàn không nghĩ đến việc cô vừa tỉnh lại sau tai nạn xe liệu có chịu nổi hay không.

Thật ra, bắt đầu từ giây phút này, lòng họ đã nghiêng về phía Trầm Thanh Thanh rồi.

Kiếp trước, Trầm Tử như bị mỡ heo che mắt, chẳng thấy rõ điều gì, còn ngây ngốc nghĩ rằng ba mẹ Trầm cũng yêu cô, chỉ là vì bù đắp cho Trầm Thanh Thanh nên mới để cô chịu thiệt thòi như vậy.

Trầm Tử bước đến, ngồi xuống sofa.

Cô đối diện ánh mắt của ba mẹ Trầm, nhẹ nhàng nói:

“Ba mẹ, cảm ơn vì đã nuôi dưỡng con suốt mười tám năm qua. Bây giờ con gái ruột của ba mẹ đã trở về, nhường phòng là điều nên làm. Con sẽ chuyển ra ngoài.”

Trầm Thanh Thanh đứng một bên nghe thấy những lời này, lập tức sững sờ.

Chuyện gì đây? Con khốn này vậy mà lại tự nguyện dọn ra ngoài, hơn nữa còn không khóc, không làm loạn, hoàn toàn khác với ấn tượng trong trí nhớ của cô ta.

Ba mẹ Trầm nghe thấy lời này cũng ngẩn người, vội vàng nói:

“Trầm Tử, chúng ta không có ý đó. Thanh Thanh trở về không có nghĩa là chúng ta muốn đuổi con đi!”

Trầm Thanh Thanh cũng nhanh chóng bước tới bên cạnh Trầm Tử , kéo tay cô nói:

“Đúng vậy, chị à, sau này chúng ta có thể chung sống như chị em ruột. Ba mẹ đã nuôi dưỡng chị nhiều năm như vậy, sao chị có thể dễ dàng rời đi được? Nếu em trở về mà chị lại đi, người ngoài sẽ nghĩ ba mẹ ép chị đi. Vậy sau này ba mẹ làm sao giữ thể diện đây?”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 2: Chương 2



Đúng là một hương vị trà nồng đậm.

Những lời này của Trầm Thanh Thanh rõ ràng đang chia rẽ mối quan hệ giữa Trầm Tử và ba mẹ Trầm.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Kiếp trước, cô cũng đã tin vào những lời này, quyết định ở lại Trầm gia để báo đáp ân tình.

Nhưng kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không để Trầm Thanh Thanh được như ý!

Báo đáp là cần thiết, nhưng không phải bằng cách ở lại Trầm gia !

Trầm Tử rút tay mình khỏi tay Trầm Thanh Thanh , sau đó lặng lẽ lau lên quần áo.

“Ba mẹ, ý con là, bây giờ con gái ruột của ba mẹ đã trở về, con cũng nên đi tìm ba mẹ ruột của con.”

“Con muốn đi tìm ba mẹ ruột của con sao?”

Ba mẹ Trầm nhìn nhau. Sau khi biết Trầm Tử không phải con ruột, họ cũng có chút đau lòng, dù gì Trầm Tử cũng là một đứa trẻ rất xuất sắc.

Nhưng chút đau lòng này chẳng nào thể so được với nỗi xót xa khi biết Trầm Thanh Thanh đã chịu khổ bao năm trời ở bên ngoài.

Họ thương Trầm Thanh Thanh hơn, vì thế mới đề nghị để Trầm Tử ở ký túc xá sau khi khai giảng, nhường lại phòng cho Trầm Thanh Thanh .

Bây giờ Trầm Tử đề nghị đi tìm ba mẹ ruột, yêu cầu này cũng rất hợp lý.

Trầm Tử nói tiếp:

“Ba mẹ đã nuôi dưỡng con bao nhiêu năm, ân tình lớn lao này con không thể nào báo đáp hết. Để con dập đầu cảm ơn trước đã!”

Nói xong, Trầm Tử liền định quỳ xuống dập đầu cảm ơn họ.

Ba mẹ Trầm sao có thể để cô quỳ, vội vàng đỡ cô dậy:

“Trầm Tử, không cần, không cần!”

“Sao chúng ta có thể để con dập đầu chứ! Con muốn đi tìm ba mẹ ruột cũng rất bình thường. Nếu con đã quyết định, chúng ta làm sao phản đối được, con cứ đi đi.”

Trầm Thanh Thanh khẽ cau mày nhìn cảnh này, trong lòng thầm kêu không ổn.

Nếu để con khốn này đi thật, cô ta sẽ báo thù với ai đây?

Không được, tuyệt đối không thể để Trầm Tử đi!

Trầm Thanh Thanh vội nói:

“Ba mẹ, không thể để chị đi! Trước khi quay về đây, con đã tìm hiểu rồi. Ba mẹ ruột của chị có điều kiện rất tệ! Nhà họ nghèo đến mức không đủ ăn! Ba thì là kẻ nghiện cờ bạc, mẹ lại là một mụ đàn bà chua ngoa, không có học thức. Cả vùng mười dặm ai cũng biết bà ấy là người chanh chua! Còn có anh trai chị ấy nữa, là một gã trai ế, gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy vợ!”

“Ba mẹ, một gia đình như vậy, sao có thể để chị con rơi vào hố lửa được cơ chứ!”

“……?”

Trầm Tử còn không biết ba mẹ ruột của mình là như vậy, không ngờ Trầm Thanh Thanh lại biết?

Cô ta đúng là đã hao công tốn sức như vậy để giữ cô lại, chẳng qua là muốn nuôi dưỡng cô như kiểu nấu ếch trong nước ấm, giữ cô ở lại Trầm gia để từ từ hành hạ.

Nhưng thật đáng tiếc, Trầm Tử đã không còn muốn sống cuộc đời như kiếp trước nữa, cô cũng chẳng hứng thú đấu qua đấu lại với Trầm Thanh Thanh , cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.

“Không sao đâu, dù sao họ cũng là ba mẹ ruột của con, là người có chung huyết thống. Dù họ giàu hay nghèo, con cũng sẽ không chê bai họ. Hay là em biết ba mẹ giàu có nên mới quay về?”

Trầm Tử thẳng thừng ném ra câu hỏi khiến cô ta nghẹn họng.

Trầm Thanh Thanh ngớ người một lúc, lắp bắp rồi vội vàng nói:

“Sao có thể như thế được! Chị à, em không phải loại người đó, chị đừng hiểu lầm em. Ba mẹ, ba mẹ mau nói với chị đi, con không phải loại người như vậy đâu!”

Ba mẹ Trầm thấy dáng vẻ luống cuống của Trầm Thanh Thanh thì vội an ủi.

“Thanh Thanh, con đừng lo, Trầm Tử cũng chỉ hỏi vậy thôi, con đừng nghĩ nhiều.”

“Đúng vậy, Trầm Tử , sao con lại nói Thanh Thanh như thế? Khi chúng ta tìm thấy Thanh Thanh, nó hoàn toàn không biết nhà chúng ta có tiền hay không.”

Thật sao!

Lời bào chữa này e là chỉ có ba mẹ Trầm mới tin mà thôi!

Trầm Thanh Thanh từ đầu đã biết Trầm gia giàu có nên mới trở về một cách dứt khoát như vậy.

Cô ta không chỉ biết Trầm gia có tiền mà còn quay lại để trả thù Trầm Tử . Cô ta biết trước mọi chuyện vì cô ta cũng tái sinh lại một lần!

Trầm Tử trong lòng gào thét, nhưng cô không thể nói ra sự thật này. Vì Trầm Thanh Thanh sẽ không thừa nhận, hơn nữa nếu nói ra, người khác chắc chắn sẽ nghĩ cô bị tai nạn làm hỏng đầu óc rồi.

Sau khi bình tĩnh lại, Trầm Tử mở miệng nói:

“Ba mẹ, con cũng vậy thôi. Con không quan tâm ba mẹ ruột của mình thế nào, con vẫn nên quay về nhận lại họ. Đây mới là việc đúng đắn phải không ạ? Ba mẹ tìm lại được con gái ruột, còn con đi tìm ba mẹ ruột của mình chẳng phải cũng là điều nên làm sao?”

Trầm Thanh Thanh không cam lòng để Trầm Tử rời đi, nhưng những gì Trầm Tử nói đều rất hợp lý, cô ta không có lý do để ngăn cản.

Ba mẹ Trầm đồng ý với lời của Trầm Tử .

“Được rồi, nếu con muốn đi tìm ba mẹ ruột thì cứ đi đi. Nhưng Trầm Tử , dù con không phải con ruột của chúng ta, con hãy nhớ rằng, con mãi mãi là con gái của chúng ta, Trầm gia mãi mãi mở rộng cửa chào đón con trở về.”

“Cảm ơn ba mẹ.”

Trầm Tử tin rằng lúc này ba mẹ Trầm thật sự nghĩ cho cô.

Nhưng cô cũng biết, chẳng bao lâu nữa, họ sẽ bị Trầm Thanh Thanh tẩy não, biến cô thành người phụ nữ độc ác nhất trên đời.

Nghĩ đi nghĩ lại, lúc này rời đi có lẽ sẽ để lại cho họ một ấn tượng tốt hơn.

Sau khi nói rõ mọi chuyện, Trầm Tử quyết định lập tức rời đi, không muốn ở lại thêm phút nào.

Ba mẹ Trầm dựa vào thông tin Trầm Thanh Thanh cung cấp, điều tra và tìm được địa chỉ của ba mẹ ruột Trầm Tử .

Họ đề nghị cho xe đưa cô đi. Ban đầu Trầm Tử định từ chối, nhưng nghĩ lại, cô đồng ý để họ đưa mình đến bến xe.

Trầm Thanh Thanh đứng nhìn Trầm Tử rời khỏi Trầm gia , lòng nóng như lửa đốt nhưng không làm gì được.

Cô ta không hiểu vì sao Trầm Tử lại kiên quyết rời khỏi Trầm gia như vậy, hoàn toàn khác với những gì cô ta nhớ.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Trầm Thanh Thanh thấy yên tâm hơn.

“Con khốn này từ nhỏ đã được nuông chiều, lớn lên trong nhung lụa, gia đình ba mẹ ruột nghèo như vậy chắc chắn cô ta không chịu nổi. Lúc đó cô ta sẽ lại xấu hổ quay về, chẳng phải sẽ nằm trong tay mình sao?”

Ha! Để xem cô ta có thể chịu được bao lâu!

Trầm Tử được đưa đến bến xe.

Người lái xe đưa cho cô một số điện thoại, một địa chỉ, và một tấm vé xe.

“Tiểu thư , tôi sẽ không đi cùng cô nữa.”

“Cảm ơn.”

Trầm Tử cảm ơn anh, rồi quay người cầm vé xe bước vào bến.

Sau hai tiếng di chuyển, cô đến thành phố Q. Ra khỏi bến xe, Trầm Tử lấy điện thoại ra và gọi theo số mà tài xế đã đưa.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Alo.”

Trầm Tử dừng lại một chút rồi nói:

“Chào ông, xin hỏi đây có phải là Bạch Chú không? Tôi là con gái của ông. Xin hỏi ông có thể đến đón tôi không?”

“……”

Đầu dây bên kia im lặng.

Trầm Tử nghĩ rằng có lẽ ông ấy không tin, định mở miệng giải thích.

Không ngờ người đàn ông nói:

“Cứ đứng đó đừng đi đâu, tôi sẽ cho xe đến đón cô.”

“Tút… tút… tút…”

Nói xong, điện thoại bị cúp.

Trầm Tử sững người. Cô còn chưa nói mình đang ở đâu mà ông ấy đã bảo sẽ đến đón?

Đón ở đâu đây!?

Cầm điện thoại, cô không biết nói gì hơn.

Trời đang nắng nóng, cô quyết định đi đến cửa hàng tạp hóa bên cạnh mua một chai nước.

Không ngờ, khi vừa bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa, bến xe trước mặt đã xuất hiện hai chiếc Rolls-Royce.

Những vệ sĩ đeo kính râm từ trên xe bước xuống, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Trầm Tử vừa cầm chai nước vừa bước tới, hoàn toàn không nghĩ rằng hai chiếc Rolls-Royce kia đến để đón mình.

Dù sao, theo lời Trầm Thanh Thanh , ba mẹ ruột của cô nghèo đến mức không đủ ăn, không đời nào họ có thể sở hữu xe sang như vậy.

Cô mở nắp chai , uống một ngụm nước nhưng chưa kịp nuốt xuống.

Một vệ sĩ cầm máy tính bảng đi đến trước mặt cô, so sánh vị trí trên màn hình với cô. Khi xác nhận điểm nhỏ trên bản đồ chính là vị trí của cô, ông ấy tháo kính râm ra, khuôn mặt đầy nếp nhăn trở nên vô cùng kích động.

“Tiểu thư ! Tôi đến để đón cô!!”

“……”

“Phụt——!”

Trầm Tử phun thẳng một ngụm nước ra.

“Ông vừa gọi tôi là gì?”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 3: Chương 3



“Tiểu thư , không phải cô vừa gọi điện sao?”

“Là tôi đây.”

Trầm Tử gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn về những chiếc xe sang đỗ cách đó không xa, đầy nghi hoặc nói: “Không thể nào…”

“Chính là cô rồi, mau lên xe đi.”

Không chờ cô kịp phản ứng, vệ sĩ không nói thêm lời nào, lợi dụng sự bất ngờ của cô mà bế cô lên xe.

Trầm Tử hoàn toàn ngơ ngác!

Khoan đã, vệ sĩ bây giờ đều lực lưỡng thế này sao!?

Đây không phải là buôn người chứ!?

Cơ hội một người buôn người lái Rolls-Royce để lừa đảo là bao nhiêu nhỉ!?

“Rốt cuộc chuyện này là sao?”

“Tiểu thư , đến nơi cô sẽ biết.”

Chà, bí ẩn ghê.

Chẳng bao lâu, Rolls-Royce lái vào một khu biệt thự.

Xuống xe, Trầm Tử nhìn dãy biệt thự trước mặt, không nói nên lời vì kinh ngạc.

Vệ sĩ nói: “Mời cô!”

Cánh cổng biệt thự mở ra, hai hàng người giúp việc bước ra chào đón.

Bước vào bên trong, Trầm Tử nhìn thấy nội thất dát vàng, lộng lẫy, và những món đồ cổ được bày biện khắp nơi…

Đây là gia đình nghèo đến mức không đủ ăn sao?

Hoàn toàn không giống như những gì cô tưởng tượng, liệu có nhầm lẫn gì không?

Đúng lúc đó, một bà lão tóc bạc từ trên lầu đi xuống. Bà mặc áo choàng trắng viền vàng, chống cây gậy gỗ quý, khuôn mặt đầy xúc động tiến đến trước mặt Trầm Tử.

Bà lão, mắt đỏ hoe, hỏi:

“Cháu chính là cô gái vừa gọi điện phải không!?”

Trầm Tử : “Là cháu. Nhưng người nghe điện thoại là một người đàn ông. Đây là chuyện gì vậy…”

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một đội ngũ y tế từ bên cạnh bước ra, nhanh chóng mở hộp dụng cụ, lấy m.á.u Trầm Tử và lập tức tiến hành xét nghiệm ADN ngay tại chỗ.

Trầm Tử bị màn xử lý này làm cho kinh ngạc đến choáng váng!

Bà lão kéo tay Trầm Tử đến ngồi xuống sofa, nói:

“Lại đây nào, cô bé, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

“Cô bé, cháu tên là gì?”

“Trầm Tử .”

Bà lão lặp lại cái tên, gật đầu rồi hỏi:

“Cháu làm sao biết mình là con của gia đình chúng ta?”

“Thật ra cháu cũng không rõ lắm. Chuyện này không giống như cháu tưởng tượng. Người nói thông tin với cháu bảo rằng gia đình cháu nghèo rớt mồng tơi, ba là một con nghiện cờ bạc, mẹ là người phụ nữ chanh chua, còn có một người anh trai là gã trai ế.”

“Con nghiện cờ bạc, phụ nữ chanh chua, gã trai ế? Haha…”

Bà lão bật cười lớn:

“Chưa từng có ai dám nói về Bạch gia như thế, đây là lần đầu tiên đấy!”

Đội ngũ y tế bên cạnh nhanh chóng hoàn thành xét nghiệm ADN. Kết quả hiện lên trên màn hình, cho thấy độ tương thích huyết thống là 99.999%.

Bác sĩ phấn khích nói:

“Lão phu nhân! Kết quả đã có! Cô ấy chính là đại tiểu thư !”

“Cái gì! Thật sao!”

Bà lão xúc động đứng bật dậy từ sofa, nắm c.h.ặ.t t.a.y Trầm Tử , giọng nghẹn ngào:

“Bạch Tử à ! Cuối cùng bà cũng đợi được ngày cháu trở về! Ông trời có mắt rồi! Tuyệt vời quá, tuyệt vời quá!”

“Cháu không phải mang họ Trầm đâu! Cháu nên mang họ Bạch! Tên cháu là Bạch Tử!”

“Bạch Tử?”

Việc đổi họ đột ngột khiến cô có chút chưa quen.

Nhưng nghĩ lại, giờ đã tìm được ba mẹ ruột, đổi họ là chuyện bình thường.

“Rốt cuộc chuyện này là sao?”

“Đừng vội, để bà từ từ kể cho cháu nghe.”

Bạch lão phu nhân cầm tay Bạch Tử, từ tốn kể lại chuyện năm đó bị trao nhầm đứa trẻ tại bệnh viện.

Khi vừa mới sinh, lúc y tá bế đi lau người, đã vô ý nhầm lẫn, đổi Bạch Tử với một đứa trẻ khác.

Đến khi phát hiện ra, muốn tìm lại thì cô đã bị bế xuất viện, từ đó bặt vô âm tín.

Đứa trẻ bị đổi chỗ với Bạch Tử, nhờ sự điều tra của Bạch gia, đã được tìm thấy và trả về cho ba mẹ ruột.

Nhưng Bạch Tử thì mất tích từ đó. Họ tìm kiếm suốt bao năm, thử đủ mọi cách nhưng không có kết quả.

Vì lúc đầu Bạch gia đưa ra những điều kiện hấp dẫn, nên nhiều người giả mạo đã tìm đến để lừa đảo. Cuối cùng, họ phải thay đổi chiến thuật, đưa ra những thông tin sai lệch, như gia đình nghèo rớt, ba là con nghiệm cờ bạc, mẹ là người phụ nữ chanh chua, anh trai là gã trai ế… Tất cả đều là thông tin giả, nhằm đánh lạc hướng kẻ gian.

Nói cách khác, năm đó có đến ba đứa trẻ bị trao nhầm!

Bạch gia nhanh chóng phát hiện ra và kịp thời trả đứa trẻ kia về với ba mẹ ruột, để cô bé lớn lên trong tình yêu thương của gia đình.

Nhưng Trầm gia thì không phát hiện ra, nuôi nhầm Bạch Tử suốt 18 năm, cho đến khi Trầm Tử gặp tai nạn và Trầm Thanh Thanh tìm ra thân thế thật của mình rồi quay về.

Những gì Trầm Thanh Thanh nói đều chỉ là thông tin bề nổi mà cô ta tra được. Thực tế, tất cả đều là thông tin ảo do Bạch gia cố ý tung ra!

Thực tế, ba mẹ ruột của Bạch Tử cực kỳ giàu có!

Nhìn ngôi nhà xa hoa này mà xem, tường nhà như dát vàng, nói gia đình nghèo đến mức không đủ ăn là chuyện hài hước nhất trên đời!

“Vậy ba cháu không phải người nghiện cờ bạc?”

“Tất nhiên không phải rồi! Bạch gia chúng ta là gia tộc danh giá nổi tiếng ở thành phố Q!”

“Vậy mẹ cháu cũng không phải người phụ nữ chanh chua?”

“Hoàn toàn sai! Mẹ cháu là một nghệ sĩ! Một bậc thầy trong nghệ thuật kịch truyền thống!”

“Còn anh trai cháu… cũng không phải gã trai ế?”

"Đó ....chỉ là tin đồn nhảm, anh trai của cháu đã kế thừa mỏ dầu của ông ngoại cháu, bây giờ đang làm trong ngành năng lượng đó! Quả thật đã gần 30 tuổi rồi, mà vẫn chưa có người yêu gì cả, thật là tội nghiệp mà!"

Bạch Tử nghe những lời này, kinh ngạc đến mức không thể diễn tả nổi, nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại và hỏi:

"Vậy trước đó lúc cháu gọi điện, là ai đã nghe máy vậy?"

"Là anh họ của cháu ! Bạch Chú!"

Bạch Chú... Bạch Chú...

Không ngờ đây lại là một cái tên giả!

Bạch gia điều kiện tốt, điều này quả thật là một niềm vui bất ngờ đối với Bạch Tử.

Bạch lão phu nhân kéo Bạch Tử lại gần, nước mắt lưng tròng nói:

"Bạch Tử à, cháu đã khổ sở bao nhiêu năm ngoài kia rồi phải không? Ba mẹ cháu sắp về rồi, cả nhà chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ! Chỉ tiếc là, ông già không đợi được cháu về, bà đã nghĩ mình sẽ không bao giờ thấy cháu quay lại, không ngờ trời cao thương xót bà! Những năm tháng ăn chay niệm Phật không uổng, Bạch Tử à, cháu gái ngoan của bà!"

Những lời này làm Bạch Tử cảm động vô cùng.

Có lẽ là tình cảm m.á.u mủ ruột thịt, Bạch Tử cũng không kìm được mà mắt bắt đầu đỏ.

"Bà ơi, bà là bà nội của cháu sao? Bà nội, gặp lại được bà thật tốt ạ!"

Ở kiếp trước, cô đã bị cuốn vào cuộc tranh đấu với Trầm Thanh Thanh , cho đến lúc chết, cô vẫn chưa gặp được ba mẹ ruột của mình.

Bị mọi người quay lưng, những thứ cô muốn giữ gìn cũng không giữ được.

Bây giờ nghĩ lại thật là buồn cười, những thứ cô muốn giữ lại ở kiếp trước đều không phải là của mình, còn những gì thực sự thuộc về cô, cô lại bỏ qua.

Bây giờ có thể tái sinh sống lại một lần nữa, Bạch Tử mới nhận ra mình đã quá sai lầm!

Cô lẽ ra phải sớm đi tìm họ, không uổng công họ tìm cô suốt bao nhiêu năm!

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Bà lão ôm chặt Bạch Tử và khóc nức nở, Bạch Tử cũng không kìm được mà rơi nước mắt.

Chẳng mấy chốc, ngoài cửa vang lên tiếng thắng gấp, một nam một nữ từ cổng lớn lao nhanh vào nhà—
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 4: Chương 4



"Con gái của tôi!"

Bạch Xuyên Hùng mặc vest, còn Giang Quỳnh Chi mặc sườn xám nhanh chóng chạy vào phòng khách.

Khi nhìn thấy Bạch Tử ngồi bên cạnh Bạch lão phu nhân, họ lập tức lao đến ôm chầm lấy cô.

Một mùi hương dễ chịu tràn ngập bầu không khí, Bạch Tử quay đầu nhìn họ, và giơ tay lên ôm lại.

Khi hai người trên đường trở về, họ đã biết kết quả của xét nghiệm ADN.

Bạch Xuyên Hùng nhận được tin tức khi đang họp, sau khi biết được tin này, ông đã bỏ cuộc họp và vội vàng về nhà.

Còn Giang Quỳnh Chi thì đang trong buổi tập duyệt ở nhà hát, khi nghe tin đã tìm thấy con gái, bà cũng bỏ luôn buổi tập, chạy ngay về nhà để gặp con gái!

Hai người đã tìm Bạch Tử suốt mười tám năm!

Họ nhớ con đến nỗi lòng đau như cắt!

Còn Bạch Tử, sau khi trải qua sự ngược đãi của Trầm gia ở kiếp trước, giờ đây cảm nhận được tình cảm gia đình mà cô đã lâu không cảm nhận được.

Mũi cô cay cay, những nỗi đau trong kiếp trước cộng với niềm vui được đoàn tụ với ba mẹ ruột trong kiếp này khiến cô không thể chịu đựng nổi, nước mắt liền rơi xuống, cô òa khóc, tất cả những tủi thân đều trút ra.

Bạch Xuyên Hùng, một người đàn ông cao lớn cũng không kìm nổi nước mắt, mắt đỏ hoe, ông cố gắng kiềm chế nói:

"Con gái à, con vất vả rồi, cuối cùng cũng đã trở về nhà, ba mẹ sẽ không để con phải chịu khổ nữa, sẽ không để con phải chịu uất ức nữa!"

Giang Quỳnh Chi thì khóc không thành tiếng: "Con yêu! Mẹ đã tìm con rất rất lâu rồi, cuối cùng con đã về, cuối cùng con cũng trở về rồi..."

"Ba... Mẹ..."

Bạch Tử nhìn họ, mặt đầy nước mắt.

Bạch Xuyên Hùng giờ tóc đều đã bạc, còn Giang Quỳnh Chi dù vẫn giữ được vóc dáng nhưng cũng không giấu nổi dấu hiệu mệt mỏi trong mắt.

Suốt bao nhiêu năm qua, họ đã phải vất vả như thế nào để tìm được Bạch Tử!

Giang Quỳnh Chi nâng tay nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt Bạch Tử

"Còn được nghe con gọi mẹ một tiếng, dù có c.h.ế.t đi mẹ cũng cam lòng."

Ngày trước, khi Giang Quỳnh Chi sinh Bạch Tử đã có tuổi và trong lúc sinh bà đã mất rất nhiều máu.

Bà sinh con trai đầu tiên, vì thế lần sinh thứ hai mong muốn có một cô con gái.

Mong mỏi mãi mới có được con gái, nhưng không ngờ lại xảy ra một sự hiểu lầm lớn như vậy.

Giang Quỳnh Chi lúc ấy còn bị trầm cảm sau sinh, nếu không phải vì luôn muốn tìm lại con gái, bà có lẽ đã không chịu đựng được mà đã nhảy xuống từ tầng cao của bệnh viện từ lâu rồi.

Bạch Tử nhìn những người thân bên cạnh mình, cảm thấy thật hạnh phúc, kiếp này cô đã gặp họ, cô không bỏ lỡ!

Bạch Tử không dám nghĩ, kiếp trước họ đã chờ đợi cô lâu đến mức nào...

Và họ sẽ mãi mãi không thể đợi cô trở về, vì cuối cùng cái cô phải đối mặt chính là cái chết.

Bạch Tử thầm quyết tâm, kiếp này cô nhất định sẽ không để lại bất kỳ điều gì tiếc nuối.

Một lọn tóc trên trán vô tình bị vén lên, họ đều nhìn thấy vết sẹo do tai nạn giao thông trên trán của Bạch Tử.

Bạch lão pHồ Nhiệm hoảng hốt kêu lên, lo lắng hỏi:

"Bạch Tử à! Vết thương trên trán cháu là thế nào? Có phải ai đó đã bắt nạt cháu không?"

Bạch Xuyên Hùng và Giang Quỳnh Chi cũng nhìn Bạch Tử với ánh mắt lo lắng, đầy yêu thương.

Ánh mắt này khiến Bạch Tử cảm động, cô lên tiếng giải thích: "Không phải đâu, là cháu trước kia đã gặp tai nạn giao thông, ba mẹ, bà nội, đừng lo lắng."

Giang Quỳnh Chi : "Tai nạn giao thông? Sao lại có tai nạn giao thông chứ!Bạch Tử à, con kể cho chúng ta nghe xem sao."

Bạch Xuyên Hùng: "Mọi người, mau sắp xếp cho Bạch Tử một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện ngay!"

Bạch Tử kéo họ ngồi xuống sofa, giải thích:

"Sau khi cháu gặp tai nạn giao thông, mới phát hiện ra mình không phải con ruột của ba mẹ nuôi, nên cháu mới quyết định đi tìm mọi người."

"Thì ra là vậy, Bạch Tử à, ba mẹ nuôi của cháu là người ở đâu? Họ nuôi dưỡng cháu bao nhiêu năm, nuôi cháu thành cô gái lớn như vậy, chúng ta nhất định phải chuẩn bị quà để cảm ơn họ!"

"Họ là Trầm gia ở thành phố A."

Bạch Tử chưa bao giờ phủ nhận ân huệ nuôi dưỡng của Trầm gia.

Kiếp trước, dù bị bao nhiêu người hiểu lầm, cuối cùng cô vẫn kiên quyết ở lại Trầm gia là để trả ơn.

Bạch Xuyên Hùng: "Trầm gia ở thành phố A?"

Giang Quỳnh Chi quay đầu nhìn Bạch Xuyên Hùng, hỏi: "Anh à, anh có biết không?"

Thành phố A và thành phố Q hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Thành phố Q là thủ đô, còn thành phố A chỉ là một thành phố cấp hai.

Bạch gia là gia đình tài phiệt ở thành phố Q, còn Trầm gia chỉ là một gia đình giàu có ở thành phố cấp hai, nói là giàu có thì vẫn còn hơi quá, Trầm gia so với Bạch gia thì chỉ là một gia đình có chút tiền thôi.

Bạch Xuyên Hùng nói: "Nghe có vẻ quen, ta nhớ ra rồi! Hình như vào nửa năm tới có một dự án hợp tác với thành phố A, một trong các công ty là Tập đoàn Trầm, ban đầu họ đã bị loại rồi, nhưng nếu họ đã nuôi dưỡng Bạch Tử suốt bao nhiêu năm, thì vậy đi, dự án này sẽ giao cho họ làm!"

"Cho dù chỉ là một món quà nhỏ thôi."

Bạch Tử mỉm cười nhẹ:

"Cảm ơn ba, nhưng họ... thôi, không sao đâu."

Giang Quỳnh Chi cảm thấy có gì đó không đúng:

"Bạch Tử à, là sao? Có phải trong nhà họ, họ đã đối xử tệ với con không!? Họ đã ngược đãi con sao!?"

Bạch Tử xua xua tay:"Không phải đâu."

Thực ra, khi Trầm Thanh Thanh chưa trở về, ba mẹ nuôi của Bạch Tử đối xử với cô rất tốt.

Chỉ là sau khi Trầm Thanh Thanh trở lại, họ mới dần dần trở nên thiên vị, cuối cùng hoàn toàn đứng về phía Trầm Thanh Thanh ...

Điều làm cô ấy đau lòng nhất là vào ngày hôm đó, khi cô suýt chết, nhưng ba mẹ Trầm lại chẳng thèm đến thăm, vì họ cho rằng đó là điềm xui, không muốn nhìn cô lấy một lần.

Đó là nỗi đau mà cô sẽ mãi mang theo.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Cô thực sự cảm thấy rất lạnh lẽo và đã có thể đoán được kết cục sau này.

Vì vậy, Bạch Tử suy nghĩ một lát rồi nói với họ:

“Ba mẹ, thực ra họ đối xử với con cũng rất tốt, chỉ là bây giờ cô con gái ruột của họ đã trở lại rồi, chúng ta đừng vội làm phiền họ, cứ cho người đến cảm ơn là được, ba mẹ thấy sao?”

“Được, Bạch Tử đã nói vậy, Xuyên Hùng, con cứ cho người đi cảm ơn đi, nhà chúng ta cũng không muốn nợ họ.”

Giang Quỳnh Chi , với trực giác của một người phụ nữ, cảm nhận được rằng trong lòng Bạch Tử chắc chắn có ẩn khuất.

Chỉ là cô không muốn nói ra.

Mẹ con tâm đầu ý hợp, nếu Bạch Tử không chịu nói, bà cũng không hỏi nữa, chỉ là ấn tượng của bà với Trầm gia đã rơi xuống âm vô cùng.

Khi họ đang trò chuyện, bên ngoài lại có tiếng dừng một chiếc xe hơi sang trọng.

Nghe thấy tiếng xe, Giang Quỳnh Chi vui mừng nói:

“Bạch Tử, anh trai con về rồi!”

Họ đang nói chuyện, Bạch Vân Thâm đã nhanh chóng bước vào.

Thân hình cao ráo của anh từ ngoài bước vào, gương mặt anh tuấn kế thừa khí chất của Bạch Xuyên Hùng, lại thừa hưởng nét đẹp từ mẹ Giang Quỳnh Chi , dù đã gần ba mươi tuổi nhưng vẫn đẹp trai như thanh niên đôi mươi.

“Vân Thâm!”

“Ba mẹ.”

Bạch Vân Thâm lên tiếng, ánh mắt dừng lại trên cô gái xinh đẹp ngồi giữa ghế sofa, ánh mắt dịu dàng:

“Đây là em gái à?”

Giang Quỳnh Chi : “Đúng rồi, con bé là Bạch Tử, lại đây ôm em đi.”

Bạch Vân Thâm bước lên, giang rộng vòng tay “Bạch Tử!”

Bạch Tử đứng dậy, chạy vào vòng tay của anh, giọng nhẹ nhàng gọi: “Anh trai.”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 5: Chương 5



Khi Giang Quỳnh Chi sinh Bạch Vân Thâm, bà mới chỉ 24 tuổi.

Sau đó bà lại muốn có một cô con gái, đến năm 35 tuổi mới mang thai sinh Bạch Tử.

Bạch Vân Thâm lớn hơn Bạch Tử 11 tuổi, giờ đã thành công trong sự nghiệp.

Anh dịu dàng ôm Bạch Tử vào lòng.

Đây là lần đầu tiên anh em họ gặp nhau, Bạch Tử ngẩng đầu nhìn anh trai, mỉm cười.

Bạch Vân Thâm vuốt tóc cô:

“Em gái, anh đã mong đợi em lâu lắm rồi, cuối cùng em cũng trở về, giờ gia đình mình đoàn tụ rồi!”

Vậy là Bạch Tử đã trở về với Bạch gia .

Nửa tháng sau.

Mọi người trong giới thượng lưu ở thành phố Q đều truyền tai nhau rằng, công chúa nhỏ của Bạch gia, người bị thất lạc 18 năm, cuối cùng đã trở về!

Tuy nhiên, Bạch gia cực kỳ bảo vệ cô công chúa nhỏ này, đến nay vẫn chưa có ai nhìn thấy cô.

Có người đồn đoán rằng có lẽ cô công chúa nhỏ này không còn được như xưa, vì vậy Bạch gia không đưa cô ra gặp người ngoài.

Bạch Xuyên Hùng đã đồng ý cho Trầm gia dự án, giúp họ kiếm được một khoản tiền lớn, đồng thời gửi tặng một ít quà để thể hiện sự thân thiện.

Trầm gia nhận được quà từ Bạch gia, nhưng họ không nghĩ đến Bạch Tử, họ còn tưởng rằng Bạch gia đang tỏ ra quý trọng họ và muốn kết giao, nên mới gửi quà.

Trong nửa tháng này, Trầm Thanh Thanh cũng ở Trầm gia rất thoải mái, cô ta vui vẻ tận hưởng mọi thứ trong Trầm gia , và sớm đã vứt hết đồ đạc của Bạch Tử trong phòng ngủ đi như rác.

Sau khi Ba Trầm và mẹ Trầm bị “rửa não”, họ đã hoàn toàn quên đi Bạch Tử, không còn nhớ tới cô con gái nuôi đã rời đi.

Chỉ có Trầm Thanh Thanh trong lòng vẫn thắc mắc, không biết cái con khốn đó sao vẫn chưa quay lại, có phải cô không trở về nữa không?

Không thể nào, nếu cô không trở về, cô có thể đi đâu được?

Không sao cả, nếu cô không quay lại, thì cô ta sẽ chủ động đi tìm cô! Dù sao thì cô ta cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trầm Thanh Thanh sau khi nũng nịu với Ba Trầm và Mẹ Trầm , đã xin được vào trường đại học T, và sau một hồi làm nũng, Ba Trầm và Mẹ Trầm đã đồng ý.

Giang Quỳnh Chi định tổ chức một bữa tiệc cho Bạch Tử, nhưng Bạch Tử đã từ chối.

Bạch Tử là người sống lại một lần nữa, cô đã không còn thích những thứ hào nhoáng bề ngoài này, bây giờ cô chỉ muốn ở bên cạnh người thân, đối với cô như vậy là mãn nguyện rồi!

Giang Quỳnh Chi nghĩ đến việc Bạch Tử cần phải tĩnh dưỡng sau vụ tai nạn xe, nên đã đồng ý để cô nghỉ ngơi ở nhà.

Một hôm, Giang Quỳnh Chi và Bạch Tử ngồi phơi nắng ở sau vườn, Giang Quỳnh Chi vừa bóc vỏ quả vải cho Bạch Tử vừa hỏi:

“Bạch Tử , con thi vào trường nào vậy?”

“Đại học T ạ, ngành biểu diễn điện ảnh.”

Bạch Tử đã có ước mơ làm diễn viên, nhưng tiếc là ở kiếp trước, cô luôn bị Trầm Thanh Thanh áp đảo, vào nghề đã nhiều năm nhưng chỉ toàn làm vai phụ, nói gì đến việc nổi bật, thậm chí cô phải đi làm thêm mới có thể duy trì cuộc sống.

Bạch Tử đỗ vào Đại học T , còn Trầm Thanh Thanh thì nhờ vào tiền của Ba Trầm và Mẹ Trầm để được vào học.

Hai người cùng học một trường, nhưng Trầm Thanh Thanh đã lập bè kết đảng, bày mưu hãm hại cô, thậm chí còn tung tin đồn trên các diễn đàn. Trong suốt những năm đại học, Bạch Tử sống rất khổ sở, nhưng điều đó không làm cô từ bỏ ước mơ.

Vượt qua mọi khó khăn, Bạch Tử với thành tích chuyên môn xuất sắc của mình đã thành công nhận được vai chính đầu tiên sau khi tốt nghiệp.

Đây là một vai nữ chính, sau khi Bạch Tử nhận vai, cô đã có thể nổi tiếng.

Nhưng Trầm Thanh Thanh lại chen ngang, cướp mất kịch bản thuộc về cô.

Chỉ vì sự việc này mà Bạch Tử đã mất đi cơ hội đầu tiên, điều này đã khiến cô phải vật lộn trong ngành giải trí suốt nhiều năm mà không có được một vai diễn xứng đáng.

Thực tế, cô không phải không có cơ hội, nhưng bất kỳ cơ hội nào đều bị Trầm Thanh Thanh chiếm đoạt.

Trong những năm đó, khi Bạch Tử gia nhập ngành giải trí, Trầm Thanh Thanh đã bí mật tiết lộ cô là con nuôi của Trầm gia , còn Trầm Thanh Thanh mới là con gái thật, truyền thông đã thổi phồng chuyện này và bôi nhọ Bạch Tử, biến cô thành người xấu trong mắt công chúng.

Truyền thông cũng đưa tin rằng, khi Trầm Thanh Thanh về nhà, Bạch Tử đã lén lút chiếm đoạt nơi của Trầm Thanh Thanh , cố tình gây hại cho cô ta, trong khi cô bị xây dựng hình ảnh của một người chị độc ác, còn Trầm Thanh Thanh lại trở thành cô em gái đáng thương.

Bạch Tử dù có nói bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không ai tin cô.

Fan của Trầm Thanh Thanh mỗi ngày đều mắng cô trên mạng.

Nhớ lại những năm tháng đó, Bạch Tử cảm thấy như mình đã sống trong một cơn ác mộng.

Trầm Thanh Thanh muốn cướp tất cả, cô ta đã cướp đi cuộc đời của Bạch Tử, kiếp trước cô còn có Ba Trầm và Mẹ Trầm làm chỗ dựa.

Nhưng kiếp này, Bạch Tử tuyệt đối sẽ không nhường cô ta, cô sẽ lấy lại những gì đáng lẽ thuộc về mình!

Tình thương của Ba Trầm và Mẹ Trầm cô không còn hy vọng, nhưng ngoài những thứ này ra, những thứ khác cô đều phải đoạt lại!

“Đại học T à, trường này khá tốt đấy! Mẹ là cựu sinh viên của khoa hát tuồng Đại học T , Bạch Tử , không ngờ chúng ta lại là đồng môn nhỉ!”

Giang Quỳnh Chi mỉm cười nói, nhẹ nhàng đưa quả vải đã bóc xong cho Bạch Tử.

Bạch Tử há miệng, ăn ngon lành, ngọt ngào nói:

“Cảm ơn mẹ!”

“Mẹ, mẹ cũng tốt nghiệp từ Đại học T à? Mẹ là đàn chị của con rồi!”

Giang Quỳnh Chi mỉm cười: “Bạch Tử muốn làm diễn viên à?”

Bạch Tử gật đầu: “Vâng.”

Giang Quỳnh Chi , vốn là một nghệ sĩ biểu diễn nghệ thuật tuồng, khi nghe con gái mình cũng có ước mơ làm diễn viên, tất nhiên bà sẽ hết lòng ủng hộ.

“Được! Con gái của Giang Quỳnh Chi nhất định sẽ thừa hưởng tài năng nghệ thuật của mẹ, Bạch Tử , mẹ sẽ hỗ trợ con hết sức để trở thành một diễn viên, con sẽ là diễn viên xuất sắc nhất trong tương lai!”

“Cảm ơn mẹ, con nhất định sẽ cố gắng.”

Ngày khai giảng.

Giang Quỳnh Chi và Bạch Xuyên Hùng có việc bận nên không thể tự mình đưa Bạch Tử đến trường, đành nhờ người anh họ Bạch Chú đưa đi.

Bạch Chú cũng là sinh viên của Đại học T , học năm ba ngành công nghệ thông tin.

Khi rời khỏi biệt thự, Bạch Tử đứng ở điểm hẹn chờ Bạch Chú đến đón.

Dưới ánh nắng gay gắt, Bạch Tử đứng dưới một cây, mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng với viền ren công chúa, làn da trắng như tuyết nổi bật dưới ánh mặt trời. Cô vừa cầm điện thoại vừa đợi dưới bóng cây.

Lúc này, một chiếc Bentley đen không mấy nổi bật dừng lại trước mặt cô.

Sau khi cửa kính hạ xuống, một gương mặt lạnh lùng, tách biệt xuất hiện trong xe. Anh mím môi, đôi mắt đen sâu thẳm liếc qua Bạch Tử đang đứng dưới cây.

Giọng nói trầm ấm vang lên: “Bạch Tử?”

Bạch Tử không để ý đến chiếc xe dừng lại trước mặt mình, đang chăm chú vào điện thoại, màn hình hiển thị một màu đen và mã vạch màu đỏ.

Nghe thấy giọng nói, Bạch Tử từ từ ngước mắt lên, tắt điện thoại và nhìn vào ánh mắt của Tề Hàn.

Khi thấy Tề Hàn, Bạch Tử tưởng anh là người đến đón mình Bạch Chú. Khuôn mặt tinh tế của cô lập tức nở một nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn gọi: “Anh họ.”

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tử, cộng thêm nụ cười ngọt ngào và cách gọi anh họ, Tề Hàn nhướng mày: “?”

Lẽ ra người đến đón phải là Bạch Chú.

Chỉ là Bạch Chú bị một người phụ nữ giữ lại không đến được, đành phải nhờ Tề Hàn đến đón.

Tề Hàn không muốn đi, nhưng vì Bạch Chú gọi một tiếng "ba " nên anh miễn cưỡng đến đón.

Ban đầu nhận việc này anh thấy khá khó chịu, nhưng không ngờ lại có kết quả bất ngờ?

Cô em họ này, thật sự vừa vặn, hoàn toàn hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của Tề Hàn.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 6: Chương 6



Tài xế xuống xe và mở cửa ghế phụ.

Đây là quy tắc của thiếu gia nhà anh, ai đến cũng chỉ được ngồi ghế phụ, tuyệt đối không thể ngồi cùng hàng ghế với anh.

Bạch Tử vừa chuẩn bị lên xe.

Không ngờ, người đàn ông ngồi ở ghế sau mở cửa xe, trầm giọng nói: “Ngồi phía sau đi.”

Bạch Tử đang bước lên xe thì dừng lại, tài xế ngạc nhiên nhìn Tề Hàn, “Thiếu gia?”

Tề Hàn không thèm nhìn tài xế, chỉ nói với Bạch Tử: “Ngồi ở đây.”

“Ồ, được rồi.”

Bạch Tử ngồi xuống ghế sau.

Tài xế sau khi ngạc nhiên thì im lặng lên xe và lái đi.

Khi xe khởi hành, Bạch Tử lịch sự cảm ơn Tề Hàn: “Cảm ơn anh đã đến đón em.”

Tề Hàn tựa lưng vào ghế, nhướng mày lười biếng, ánh mắt nhìn Bạch Tử giống như con sói lớn đang nhắm vào con mồi.

Ánh mắt đó khiến Bạch Tử cảm thấy hơi không thoải mái, cô tự hỏi không biết anh họ này có vấn đề gì không…

Có phải là do áo cô bị bẩn không?

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Sao anh cứ nhìn cô mãi vậy?

Bạch Tử không thoải mái kiểm tra lại áo mình, nhưng không thấy gì bất thường.

“Không có gì, mời anh ăn một bữa là được.”

“……”

Bạch Tử ngẩn ra, dù sao đây cũng là người thân.

Cũng chỉ là cùng đường đi đến trường thôi, hình như cũng không làm mất nhiều thời gian lắm.

Có phải việc mời ăn như vậy hơi quá chủ động không, liệu anh họ cô có phải kiểu người dễ gần như vậy không?

“Được rồi, vậy trưa nay cùng ăn nhé.”

“Khoa biểu diễn đúng không?”

“Vâng.”

“Trưa anh sẽ đến tìm em.”

“Vâng ạ.”

Bạch Tử từng chữ từng chữ nói ra, nhưng không thực sự muốn nói nhiều với anh.

Tề Hàn không phải là người hay nói chuyện, Bạch Tử im lặng, anh cũng không nói thêm gì mà chỉ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bạch Chú.

Tề Hàn: "Em họ của cậu cũng không tệ."

Bạch Chú: "Anh Hàn, anh đón được người rồi à? Em chưa gặp cô em họ này lần nào, trông thế nào?"

Tề Hàn liếc nhìn Bạch Tử một cái, nghĩ một lúc rồi trả lời bằng bốn chữ: "Cảm thấy kinh ngạc.”

Bạch Chú bên kia điện thoại hơi ngẩn ra.

" Cảm thấy kinh ngạc"? Đây là kiểu hình dung gì vậy?

Có phải xấu đến mức làm người khác phải kinh ngạc không?

Chết tiệt!

Không trách được ngoài kia người ta đồn đại rằng cô xấu đến mức Bạch gia gia không dám đưa cô ra ngoài gặp mọi người.

Bạch Chú vội vàng nhắn lại cho Tề Hàn: "Anh Hàn, dù sao cũng là em họ của em, anh phải đối xử tốt với cô ấy nhé."

Đừng vì cô ấy xấu mà bỏ lại cô ấy ngoài xe đấy!

Chết tiệt, nếu không thì về anh phải làm sao báo cáo với lão già đây?!

Tề Hàn cất điện thoại đi, không muốn tiếp tục dây dưa với Bạch Chú.

Chẳng bao lâu, xe đến cổng trường Đại học T , Bạch Tử chuẩn bị xuống xe, quay đầu nhìn Tề Hàn, hỏi: “Anh họ, anh có xuống cùng em không?”

Tề Hàn vốn không thích vào cổng chính vì nơi đó đông người, anh cảm thấy ồn ào.

Tài xế thấy vậy, vội vàng mở miệng lễ phép từ chối: “Cô Bạch, thiếu gia nhà tôi không thích vào cổng chính…”

“Được rồi, vậy anh sẽ xuống cùng em.”

Tài xế chưa kịp nói xong thì đã bị Tề Hàn cắt ngang.

Chợt nổi hứng, Tề Hàn muốn xuống xe cùng Bạch Tử, cùng bước vào cổng trường.

Cả hai người đều có sự khác biệt trong suy nghĩ, Bạch Tử càng lúc càng cảm thấy anh họ này thật kỳ lạ.

Tài xế còn ngạc nhiên đến mức mặt mày biến sắc, hôm nay thiếu gia sao vậy? Sao đột nhiên thay đổi tính cách vậy!?

Tề Hàn và Bạch Tử cùng bước xuống xe.

Bạch Tử nhìn thấy cánh cổng trường quen thuộc, lòng bất giác cảm thấy có chút như cách biệt cả một thế giới.

Cô vừa định bước vào thì bên cạnh vang lên những tiếng xôn xao:

“À! Là anh Hàn đó!”

“Anh Hàn lại xuất hiện ở cổng chính, trời ơi.”

“Thật sự là anh ấy à? Tôi không nhìn nhầm chứ, cô gái bên cạnh anh ấy là ai vậy?”

“Chết tiệt, cô gái bên cạnh anh ấy xinh quá, chẳng lẽ là bạn gái anh ấy… không thể nào, không thể nào, tim tôi tan nát rồi…”

“Không thể nào, anh Hàn đâu có bạn gái, trước đây chẳng phải có đồn đại về chuyện anh ấy có xu hướng t.ì.n.h d.ụ.c không bình thường sao? Cô gái này chắc là người thân thôi.”

Ánh mắt xung quanh dồn về phía họ thật nóng bỏng.

Bạch Tử nghe được vài câu, quay đầu nhìn Tề Hàn với ánh mắt hoài nghi, rồi thốt lên câu hỏi đầy kinh ngạc:

“Anh tên là gì? Anh không phải là Bạch Chú?”

Tề Hàn để tay trong túi quần, cúi đầu nhìn Bạch Tử. Bạch Tử chỉ thấp hơn anh một chút, tầm mắt này vừa vặn có thể ôm trọn một vòng tay.

“Ừ, không phải.” Anh trả lời.

“!!??”

Bạch Tử ngạc nhiên đến mức há hốc miệng!

“Anh không phải Bạch Chú!? Vậy anh là ai!”

Vừa rồi nghe mọi người gọi anh là Tề Hàn?

Không thể nào chứ? Cô đã lên nhầm xe rồi sao!?

“Anh có từng nói mình là Bạch Chú không?”

“Vậy sao em gọi anh là anh họ, anh lại đồng ý nhanh như vậy!”

“Tự nhiên có thêm một cô em họ, tại sao anh phải từ chối?”

“…………!???”

Mẹ kiếp, nghe có vẻ hợp lý thật?

Quá vô liêm sỉ rồi!

Chưa từng gặp ai vô liêm sỉ đến như vậy.

Bạch Tử hỏi: “Vậy Bạch Chú đâu? Sao anh lại đến đón em?”

Tề Hàn không quan tâm, nói: “Ai mà biết được, có thể là c.h.ế.t rồi cũng nên.”

“…………?”

Bạch Chú, người đang trên đường đến trường, tim đột nhiên ngừng đập!

Cứ thế mà nói bừa, miệng cứ như thể đang nói mớ vậy!

Bạch Tử không muốn quan tâm đến anh nữa, quay người bước vào cổng trường.

Tề Hàn đi theo sau, gió nhẹ thổi qua, làm vạt váy cô bay lên, lộ ra một đôi chân trắng thon thả, nụ cười trên môi anh càng thêm dịu dàng.

Bạch Tử không quan tâm đến Tề Hàn đang đi phía sau, bởi vì ở kiếp trước, cô đã trải qua bốn năm ở Đại học T , quen thuộc với nơi này hơn ai hết.

Vì vậy, Bạch Tử dễ dàng tìm được nơi làm thủ tục nhập học và hoàn tất mọi giấy tờ.

Giáo viên dẫn cô đến lớp, trên con đường quen thuộc, Bạch Tử lại nhớ về những ngày tháng bị bắt nạt ở kiếp trước. Nghĩ đến đó, lòng cô lại tràn ngập thù hận.

Ở kiếp trước, cô luôn tự trách mình không đủ nỗ lực, nên mới nhiều lần bị Trầm Thanh Thanh cướp đi những cơ hội đáng lẽ ra phải thuộc về mình.

Nhưng kiếp này, cô mới nhận ra, không phải là do mình không đủ cố gắng, mà là cả cuộc đời cô đã bị Trầm Thanh Thanh cướp mất!

Trầm Thanh Thanh là người sống lại, cô ta biết hết mọi chuyện, vì vậy lúc nào cũng luôn đi trước một bước.

Căm hận, thật sự quá căm hận.

Đột nhiên, điện thoại của Bạch Tử rung lên.

Cô cầm điện thoại lên xem, thấy thử thách cô đã đăng trên Dark Web trước đó đã được chấp nhận, và người thách đấu sẽ gặp cô vào cuối tuần.

Nhìn thấy thông tin này, tâm trạng Bạch Tử đã khá hơn một chút.

Không sao, trời có mắt, đã cho cô cơ hội làm lại từ đầu, lần này cô sẽ hoàn thành tất cả những điều chưa làm được ở kiếp trước, trước khi Trầm Thanh Thanh kịp cướp đi.

Cô ta thích tranh đấu đến vậy, thì lần này để cô ta tự mình đấu đi!

Trầm Thanh Thanh , lần này, những gì chờ đón cô là địa ngục!

Khi Bạch Tử đến lớp, các bạn trong lớp đang tụ tập, chuẩn bị cho buổi gặp mặt tân sinh viên vào buổi chiều.

Khi mọi người thấy Bạch Tử bước vào, họ liền quay sang nhìn cô, sau đó bắt đầu xì xào bàn tán.

“Là cô ấy phải không? Người trong diễn đàn giống cô ấy mà.”

“Chắc chắn là cô ấy, giống y như trong ảnh, nếu không phải cô ấy thì là ai? Đúng là trời sinh ra mà, cô ấy đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, tôi còn tưởng ảnh đã chỉnh sửa rồi đấy!”

“Quá đỉnh, anh Tề Hàn và cô ấy quả là xứng đôi vừa lứa.”

“……”

Bạch Tử bị ánh mắt của họ nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới.

Nhiều người đang bàn tán về cô là những khuôn mặt quen thuộc, vì trong kiếp trước họ đều là những người đã cùng Trầm Thanh Thanh hùa vào để cô bị cô lập.

Cô còn từng ngu ngốc tưởng rằng nếu thân thiết với họ, giúp đỡ họ thì có thể đổi lại được một chút công nhận, nhưng cuối cùng họ lại cho cô là công cụ làm việc rẻ tiền, chỉ cần cười với cô một cái là có thể sai bảo cô làm đủ mọi việc.

Cô bị họ coi như kẻ ngốc!

Nhớ lại những chuyện đó, Bạch Tử cảm thấy không muốn tỏ vẻ tốt bụng với họ chút nào.

Nhìn đồng hồ, Trầm Thanh Thanh vẫn chưa đến.

Bạch Tử quyết định ngồi ở hàng ghế cuối cùng chơi điện thoại, không quan tâm đến ai.
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 7: Chương 7



Chẳng bao lâu sau, Trầm Thanh Thanh đến.

Cô Tiểu thư Trầm gia vào lớp với vẻ kiêu ngạo đặc trưng, sau lưng cô ta là hai người giúp việc đi theo một cách rất khoa trương.

Phong thái Tiểu thư được thể hiện một cách rõ ràng.

Hai người giúp việc tay cầm theo hai túi lớn đầy trà sữa và đồ ăn vặt.

Kiếp trước, Bạch Tử đến muộn, vì không có ai dẫn đi làm thủ tục, cô đi nhầm đường, vì thế khi vào lớp, cô thấy mọi người đều đối xử tốt với Trầm Thanh Thanh , gọi cô ta là công chúa nhỏ, cô còn tưởng là do Trầm Thanh Thanh có quan hệ tốt với mọi người.

Giờ đây, Bạch Tử mới nhận ra, đâu phải Trầm Thanh Thanh có quan hệ tốt.

Cô ta chỉ là biết chi tiền mà thôi.

Mới đến lớp đã mang quà cho mọi người, mua trà sữa, mua đồ ăn vặt, ai mà không thích chứ.

Bạch Tử ngồi ở hàng ghế cuối, cúi đầu chơi điện thoại, không muốn gây chú ý.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trầm Thanh Thanh nhờ người giúp việc phát đồ ăn và trà sữa, vẻ mặt dịu dàng, nói:

“Mọi người, mình là Trầm Thanh Thanh , sau này chúng ta đều cùng lớp, mong mọi người giúp đỡ nhé! Nếu mình có gì sai sót, mọi người nhớ bỏ qua cho mình nha.”

“Bạn học Trầm, cậu thật dễ thương quá đi! Trời ơi.”

“Đúng vậy đúng vậy, trà sữa ngon quá, ngọt lắm!”

“Cậu ấy thật giàu có, chắc những món đồ ăn vặt này đều là hàng nhập khẩu, bánh quy này chắc chắn không phải loại bình thường, giòn rụm tuyệt vời, mình chưa bao giờ ăn bánh quy ngon như vậy, Cậu ấy là Tiểu thư nhà giàu đúng không!”

Hưởng thụ lời khen của mọi người, Trầm Thanh Thanh không kìm được, che miệng cười thầm.

“Ôi, các cậu nói quá rồi, những món này đều là đồ ăn vặt hàng ngày của mình thôi, chia cho mọi người một chút, nếu các cậu thích, sau này mình sẽ mang đi nhiều hơn để mọi người cùng ăn, dù sao thì mỗi lần mình mua đều ăn không hết, toàn phải bỏ đi!”

“Bạn học Trầm, sao cậu lại gầy thế nhỉ? Giống như mình, có bao nhiêu mình đều ăn hết ấy…”

“Đúng rồi, đúng rồi, bạn học Trầm, chiếc váy cậu mặc đẹp quá, chắc là mẫu mới của LV phải không? Thật ngưỡng mộ mà…”

Mọi người liên tục nịnh nọt Trầm Thanh Thanh .

Lúc này, một trong những người giúp việc nhận ra Bạch Tử đang ngồi ở hàng ghế cuối, liền lên tiếng: “Bạn học ngồi ở hàng ghế cuối, lên lấy trà sữa và đồ ăn vặt đi!”

Giọng nói của người giúp việc đã khiến mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía Bạch Tử.

Bạch Tử từ từ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn một lượt mọi người, nhẹ nhàng nói: “Không cần.”

“……”

“!!!”

Trầm Thanh Thanh nhìn thấy Bạch Tử ở hàng ghế cuối, kinh ngạc trong giây lát.

Cái con khốn này sao lại đến sớm như vậy!

Làm sao cô lại đến trước cô ta được nhỉ? Không thể nào!

Nhưng Trầm Thanh Thanh rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, đi đến chỗ Bạch Tử, ân cần khoác tay cô, nói: “Chị ơi, sao chị lại đến sớm hơn em vậy, biết vậy em đi cùng chị từ nhà, ba mẹ hôm nay còn nhắc đến chị nữa, từ khi chị đi rồi không trở lại, họ đều rất lo lắng cho chị đấy!”

Lo lắng? Không phải là lo lắng đâu.

Trong những ngày Bạch Tử rời đi, Trầm Thanh Thanh luôn âm thầm nhồi nhét vào đầu ba mẹ cô những suy nghĩ rằng Bạch Tử không xứng đáng làm con nuôi Trầm gia , để nâng cao vị trí của bản thân.

Thêm vào đó, ba mẹ cô vì Trầm Thanh Thanh đã phải chịu đựng nhiều năm khổ sở bên ngoài nên đối xử với cô ta rất tốt, gần như muốn dâng hết trái tim cho cô ta.

Nếu là Bạch Tử của kiếp trước, nghe được những lời này có lẽ cô sẽ cảm động, rồi tự nguyện làm trâu ngựa cho Trầm gia .

Nhưng kiếp này, cô sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa.

Bạch Tử rút tay ra khỏi cánh tay của Trầm Thanh Thanh , lạnh lùng nói: “Chị? Bạn học này, bạn đang gọi ai là chị vậy?”

Trầm Thanh Thanh ngớ người: “Em đương nhiên gọi chị rồi, chị là chị gái của em mà.”

Bạch Tử liếc cô ta từ trên xuống dưới: “Bạn bị sao vậy? Thích tự nhận họ hàng à? Nhà tôi chỉ có một mình tôi là con gái, tôi chỉ có một anh trai, còn em gái á? Xin lỗi, tôi không có em gái, bạn học Trầm, tôi họ Bạch, họ của chúng ta khác nhau, rốt cuộc bạn đang gọi ai là chị?”

Trầm Thanh Thanh xấu hổ đỏ mặt, cái con khốn này sao lại thay đổi thế này!

Trước mặt nhiều bạn học như vậy, Trầm Thanh Thanh không thể nào thay đổi thái độ, đành tiếp tục giả bộ yếu đuối, kéo tay Bạch Tử nói: “Chị ơi, đừng như vậy mà, mặc dù em là con gái ruột của ba mẹ, còn chị chỉ là con nuôi, nhưng em thật sự muốn làm bạn với chị, chị đừng lạnh lùng với em nữa nhé, chúng ta là chị em tốt nhất mà!”

Bạch Tử ghét bỏ rụt tay lại.

“Đừng đụng vào tôi, tôi bị ám ảnh sạch sẽ, không thể chịu nổi những thứ bẩn thỉu.”

Nói xong, Bạch Tử rút một chiếc khăn tay từ trong túi ra, lau sạch vùng da bị Trầm Thanh Thanh chạm vào.

Sau đó, cô trực tiếp vứt chiếc khăn đi.

Người tinh ý lập tức nhận ra chiếc khăn Bạch Tử vừa vứt đi là của Hermes!

Chiếc khăn này có giá mấy nghìn tệ!

“Trời ơi, đó là Hermes !”

“Người này còn giàu hơn cả bạn học Trầm nữa!”

“Trời ơi, đừng vứt đi mà, nếu không muốn thì cho mình đi, mình muốn!”

Trầm Thanh Thanh mặt mũi xám xịt, nhưng cô ta ngay lập tức đỏ mắt: “Chị ơi, có phải em làm sai chuyện gì không? Nếu em làm sai, chị nói cho em biết đi, em nhất định sẽ sửa, đừng lạnh lùng với em nữa được không?”

Bạch Tử biết cô ta giỏi diễn, nhưng không ngờ Trầm Thanh Thanh lại diễn xuất điêu luyện đến vậy.

Nước mắt của cô ta có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, xem ra trong nửa tháng không gặp vừa qua, cô ta đã diễn đủ màn trước mặt ba mẹ Trầm rồi.

Bạch Tử không muốn để ý đến cô ta, chỉ nói ba chữ.

“Đồ bẩn thỉu.”

Ba chữ này không có sức mạnh quá lớn, nhưng lại cực kỳ xúc phạm!

Trầm Thanh Thanh tức điên lên, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cái con khốn này sao lại trở nên sắc bén như vậy!

Chắc chắn là ghen tị rồi, dù sao thì từ khi cô ta quay lại, Trầm Thanh Thanh đã bị đuổi khỏi Trầm gia . Còn chiếc khăn vừa bị vứt trên đất, chắc chắn là cô ta mang đi từ Trầm gia .

Hừ, đúng rồi, với Qua Gia đình nghèo rớt mồng tơi của cô ta, sao có thể mua được khăn Hermes !

Trầm Thanh Thanh vừa định nói gì đó.

Lúc này, giảng viên hướng dẫn từ ngoài bước vào, tuyên bố: “Các em có thể về kí túc xá sắp xếp đồ đạc, buổi chiều sẽ tập trung ở lớp, tham gia buổi gặp mặt sinh viên mới.”

“Thêm nữa, Bạch Tử, em đi theo thầy một chút.”

Bạch Tử gật đầu, theo giảng viên ra khỏi lớp.

Cô không cho Trầm Thanh Thanh cơ hội tiếp tục diễn trò trước mặt mình.

Trầm Thanh Thanh thấy Bạch Tử rời đi, đè nén sự giận dữ trong lòng, tiện nhân, cô sẽ phải trả giá!

Cô ta quay lại, với vẻ mặt đầy xin lỗi nói với mọi người: “Xin lỗi mọi người, để mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thực ra người đó là chị gái mình.”

“Chị gái? Nhưng họ của các cậu khác nhau mà, sao cậu ấy lại lạnh lùng với cậu như vậy?”

Trầm Thanh Thanh vội vàng che mặt, dáng vẻ như sắp khóc.

Một người giúp việc bên cạnh vội vàng lên tiếng: “Thực ra trước đây cô ấy là con bị Trầm gia nhận nhầm, nuôi dưỡng suốt 18 năm, kết quả lại nuôi ra một con ch.ó sói. Mọi người cũng thấy cô ấy đối xử với Tiểu thư nhà tôi thế nào rồi đó, quá đáng quá! Chắc là vì ghét bỏ Tiểu thư nhà tôi chiếm mất vị trí thiên kim của cô ấy rồi.”

Trầm Thanh Thanh thời gian qua luôn đóng vai người tốt trước mặt mọi người.

Mặc dù hai người giúp việc này cũng nhìn Bạch Tử lớn lên, nhưng lúc này họ lại thiên vị Trầm Thanh Thanh , và còn giúp cô ta bôi nhọ Bạch Tử sau lưng.

Mọi người nghe xong những lời của người giúp việc , liền hiểu ra vấn đề.

“À, thì ra là vậy, trời ơi, Bạch Tử sao lại tệ như vậy, rõ ràng là kẻ giả mạo mà lại đối xử tệ bạc với cô Tiểu thư chính thức, nếu không biết còn tưởng cậu ấy mới là Tiểu thư chính thức chứ.”

“Hiểu rồi, cái khăn Hermes cậu ấy vừa vứt đi, chắc chắn là đã lấy từ nhà bạn học Trầm rồi!”
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 8: Chương 8



Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, danh tiếng của Bạch Tử đã bị đảo lộn trong lớp học.

Mọi người đều bị Trầm Thanh Thanh thuyết phục, coi Bạch Tử là người chị độc ác đã cướp đi cuộc đời thiên kim của Trầm Thanh Thanh suốt 18 năm qua.

Bạch Tử lại còn không biết ơn, đối xử với Trầm Thanh Thanh vô cùng tệ.

Một người con gái như vậy thật quá đáng!

Bạch Tử theo giảng viên ra ngoài.

Giảng viên quay người, khách sáo nói: “Học viên Bạch, mẹ em là một nghệ sĩ kịch nổi tiếng tốt nghiệp từ trường chúng ta, việc em chọn học khoa diễn xuất của Đại học T là niềm vinh hạnh của chúng ta!”

“Không dám, được vào học Đại học T là ước mơ của em, không liên quan gì đến mẹ em.”

“Sau này nếu cần giúp đỡ gì, em có thể tìm cô.” Nói xong, giảng viên lại lắc đầu, “Thầy nói đùa thôi, ba em là giám đốc trường chúng ta, đâu có chuyện gì mà thầy có thể giúp được.”

“Em đến đây học chỉ đơn giản là một sinh viên bình thường thôi, thầy đừng đối xử đặc biệt với em, như vậy sẽ rất kỳ lạ.”

Nghe thấy lời của Bạch Tử, giảng viên cảm thấy rất ngạc nhiên.

Vì những đứa trẻ có gia đình khá giả, khi đến báo danh, ngày đầu tiên thường sẽ đặc biệt chào hỏi một tiếng.

Nhưng Bạch Tử lại không làm như vậy.

Thậm chí, giảng viên chỉ vô tình kiểm tra hồ sơ gia đình mà Bạch Tử đã nộp và mới biết mẹ cô là nghệ sĩ kịch nổi tiếng, Giang Quỳnh Chi , còn ba cô là Bạch Xuyên Hùng, người có ảnh hưởng lớn trong giới thương mại Thành phố Q.

Với gia thế như vậy, nếu Bạch Tử muốn, cô hoàn toàn có thể tự do ở trường này!

Không ngờ Bạch Tử lại khiêm tốn đến vậy.

Khác hẳn với cô Tiểu thư của Trầm gia đến từ thành phố A sáng nay, vừa đến đã hả hê khoe khoang gia thế của mình.

Với điều này, giảng viên cảm thấy ấn tượng của mình về hai người có sự khác biệt rõ rệt.

Giảng viên trong lòng có cảm tình rất lớn với Bạch Tử: “Vậy thì thầy sẽ không làm phiền nữa, nếu em cần gì, thầy có thể nhờ một bạn học dẫn em đi tham quan trường.”

Lúc này, từ hành lang, một nhóm sinh viên nam năm hai, cũng thuộc khoa diễn xuất, bước tới.

Giảng viên thấy họ, liền gọi: “Tạ Bắc Mạc , em qua đây một chút.”

Tạ Bắc Mạc !

Nghe thấy cái tên này, Bạch Tử cảm thấy cả người cứng lại.

Cô từ từ quay đầu nhìn, thấy chàng trai khí chất xuất chúng đang bước về phía mình.

Là anh, đúng là anh ấy.

Ở kiếp trước, Tạ Bắc Mạc chính là người mà Bạch Tử giấu kín trong lòng, chỉ tiếc là cuối cùng anh lại chọn ở bên Trầm Thanh Thanh .

Tạ Bắc Mạc xuất thân từ gia đình danh giá, là công tử Tạ gia.

Ngay từ khi bước vào ngành, anh đã nổi như cồn, một bộ phim đạt được giải thưởng lớn, trở thành ảnh đế đình đám trong làng giải trí.

Còn Trầm Thanh Thanh , năm sau mới vào nghề, bộ phim đầu tiên hợp tác với anh, rồi cả hai bắt đầu "hợp tác" trên mạng xã hội, kéo theo một đám fan. Sau đó, các fan mới phát hiện ra cặp đôi thực sự đã yêu nhau!

Trầm Thanh Thanh vô tình đăng tải một bức ảnh với Tạ Bắc Mạc trên giường, làm lộ mối quan hệ yêu đương của họ.

Tạ Bắc Mạc có trách nhiệm thừa nhận, công khai mối quan hệ của mình.

Anh là người mà Bạch Tử yêu thầm từ cái nhìn đầu tiên tại buổi gặp mặt sinh viên mới, bắt đầu mến anh từ lúc đó.

Bạch Tử đã âm thầm yêu anh rất nhiều năm, ngay cả khi vào ngành giải trí, cô vẫn mong chờ một ngày nào đó sẽ được hợp tác với Tạ Bắc Mạc , dù chỉ là một vai nhỏ không đáng kể, cô cũng sẽ rất mãn nguyện.

Thực tế, cô đã có cơ hội, bộ phim đầu tiên sau khi tốt nghiệp, cô suýt nữa đã được đóng chung với anh.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nhưng tiếc là cơ hội đó đã bị Trầm Thanh Thanh cướp mất…

Bạch Tử chưa bao giờ nói cho ai biết về tình cảm của mình dành cho Tạ Bắc Mạc , nhưng Trầm Thanh Thanh lại biết tất cả, và đã nhanh chóng chiếm lấy anh, dùng mưu kế tiếp cận Tạ Bắc Mạc , cuối cùng cô ta cũng giành được anh.

Trong kiếp trước, Bạch Tử đã suy nghĩ suốt nhưng không thể hiểu được vì sao lại như vậy.

Giờ thì cô đã biết, thực ra Trầm Thanh Thanh chính là người tái sinh lại, và cô ta có cơ hội tiếp cận Tạ Bắc Mạc trước, vì thế mới có thể giành lấy anh.

Những sự kiện của kiếp trước cứ quay lại trong tâm trí Bạch Tử, như một cuốn phim chạy vội qua.

Lần đầu tiên cô cảm thấy rung động, Tạ Bắc Mạc là tiếc nuối trong lòng Bạch Tử.

Tuy nhiên, thật kỳ lạ, có lẽ vì tái sinh lại một lần nữa.

Lần này, khi nhìn thấy Tạ Bắc Mạc , cô không còn cảm thấy xao xuyến như kiếp trước.

Có lẽ là do nơi gặp gỡ đã khác, hoặc có thể là tâm trạng của cô đã thay đổi.

Bạch Tử từ từ thu lại ánh mắt.

Tạ Bắc Mạc tiến đến trước mặt giảng viên, lên tiếng: “Thầy Trương.”Giảng viên liếc nhìn Bạch Tử, giới thiệu: “Bạch Tử, đây là đàn anh khóa trên Tạ Bắc Mạc , cũng là sinh viên khoa diễn xuất của chúng ta. May quá gặp được em ấy, thầy sẽ nhờ em ấy dẫn em tham quan khuôn viên trường nhé.”

Tạ Bắc Mạc hạ mắt, nhìn về phía Bạch Tử, ánh mắt đầu tiên dừng lại ở chiếc cổ trắng nõn của cô, rồi chuyển sang khuôn mặt tinh xảo bên cạnh.

“Chào em.”

Bạch Tử không đáp lại Tạ Bắc Mạc , mà chỉ trực tiếp nói với giảng viên: “Không sao đâu, em có thể tự đi tham quan, không cần làm phiền người khác ạ. Em đi trước đây.”

Nói xong, Bạch Tử không hề do dự, quay người rời đi.

Cô thậm chí còn không liếc nhìn Tạ Bắc Mạc , ánh mắt hoàn toàn không hề giao nhau hay có bất kỳ sự trao đổi nào.

Nhưng ánh mắt của Tạ Bắc Mạc lại không rời khỏi Bạch Tử, cho đến khi cô khuất bóng ở khúc cong.

“Thầy Trương, em ấy là sinh viên của lớp thầy sao?”

“Ừ, là sinh viên mới đến, gia thế khá lớn đó.”

Tạ Bắc Mạc là chủ tịch hội sinh viên của khóa này, bình thường anh có nhiều mối quan hệ với các giảng viên, nên quan hệ rất tốt với mọi người.

Nghe giảng viên nói vậy, Tạ Bắc Mạc trong lòng có chút hứng thú với cô gái vừa rồi, người mà chẳng hề chú ý đến anh.

Sinh viên mới sao, thật thú vị.

Anh bắt đầu mong chờ buổi gặp mặt sinh viên mới vào chiều nay.

Ra khỏi tòa nhà giảng đường.

Bạch Tử còn chưa kịp thở phào thì lại gặp một bóng dáng quen thuộc.

Phía trước, bốn người đang tiến về phía cô.

Tề Hàn lười biếng đi giữa ba nam thanh niên, bên trái là Bạch Chú.

Bên phải anh là hai thanh niên khác, lần lượt là những nhân vật nổi bật của trường, Chu Hòe và Lương Trạch Tích .

Bạch Chú mặc chiếc áo khoác thể thao màu nâu, suốt dọc đường cứ lảm nhảm mãi.

“Anh Hàn, cô em họ của em trông thế nào? anh không thật sự bỏ em ấy lại ngoài xe đấy chứ? Xong rồi, xong rồi, tối em phải làm sao giải thích với ông già đây! Chết thật, biết thế không để anh đi đón cô ấy, toàn là lỗi của em, lỗi của em…”

Lương Trạch Tích : “Chắc chắn là tiêu rồi, Bạch Chú cậu cũng quá giỏi, lại để anh Hàn đi đón người, lạ thật, anh Hàn sao có thể đi đón cô ấy, hay là hai người đang có giao dịch gì đấy?”

Lời này vừa đúng vào nói lòng Bạch Chú, anh lập tức thay đổi thái độ, trả lời: “Lương đại công tử, cậu nói gì vậy, tôi là người như vậy sao! Nhưng nếu anh Hàn thích kiểu này, tôi cũng không sao…”

“Cút đi.”

Tề Hàn lạnh lùng quát.

Không phải có giao dịch gì đâu, chỉ là gọi một tiếng "ba " thôi mà.

Bốn người nói cười ầm ĩ, đi về phía trước.

Chưa đến gần, Tề Hàn đã nhìn thấy Bạch Tử ở cuối hành lang, ánh mắt của anh không rời khỏi cô.

Khi đến gần, Bạch Chú và hai người kia cũng nhìn thấy Bạch Tử.

Ba người nhìn nhau, mắt gần như muốn rớt ra ngoài.

Trời ạ! Cô sinh viên mới năm nay thật tuyệt!

Quá xinh!

“Anh Hàn , chúng ta đứng đây đợi cô ấy à? Có phải là đến sớm quá không, cô em họ của Bạch Chú chắc chắn vẫn chưa xuống đâu! Hay chúng ta đi tìm cô ấy ở lớp đi?”

“Cô ấy ngay trước mặt các cậu đấy.”

“!!!”

Tất cả hoảng hốt.

Cái gì cơ!

Ba người nhìn quanh, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp như tiên nữ đang đứng trước mặt họ.

Không phải bảo cô em họ của Bạch Chú rất xấu sao?

Trời ạ!

Liệu cô ấy có phải là em họ của Bạch Chú không?!
 
Bạch Tử Tái Sinh
Chương 9: Chương 9



Bốn người này chính là những nhân vật nổi bật của khoa máy tính Đại học T !

Ánh mắt của cả bốn người đều dừng lại trên người Bạch Tử.

Lúc này, Bạch Tử cũng nhớ ra được danh tính của họ.

Ở kiếp trước, do Trầm Thanh Thanh thuyết phục ba mẹ Trầm không cấp học phí cho Bạch Tử nữa, nên cô chỉ có thể tự đi làm thêm để kiếm tiền. Vì vậy, Bạch Tử không quá quan tâm đến những gì xảy ra trên diễn đàn trường.

Tuy vậy, cô cũng có nghe qua, trên diễn đàn của trường Đại học T có bốn chàng trai được công nhận là "mỹ nam" —

Tề Hàn, Bạch Chú, Chu Hòe và Lương Trạch Tích .

Lúc đầu, khi Bạch Tử nghe thấy tên Tề Hàn khi mới vào trường, cô đã cảm thấy rất quen, nhưng lúc đó không nhớ ra được.

Giờ đây, khi thấy họ bốn người đứng cùng nhau, cô mới hoàn toàn nhớ ra.

Bốn người này chính là những nhân vật nổi bật của khoa máy tính Đại học T !

Không có gì lạ khi Bạch Tử không nhớ ra, bởi vì kiếp trước cô và họ quá xa nhau, hơn nữa cô cũng không ngờ rằng một trong bốn nhân vật nổi bật trong khoa máy tính lại chính là Bạch Chú — anh chính là anh họ của cô!

Bạch Tử đứng đó, cảm thấy choáng váng.

Mãi cho đến khi bốn người đến gần, Tề Hàn nhìn chằm chằm vào cô, rồi nói với Bạch Chú: “Cô em họ của cậu có vẻ hơi ngớ ngẩn rồi.”

Bạch Chú cũng không kém ngạc nhiên hơn Bạch Tử là bao. Trước đây, anh luôn nghe mọi người nói rằng Bạch Tử rất xấu, không dám dẫn cô đi gặp người khác, Bạch Chú đã tin rồi!

Không ngờ cô gái đứng trước mặt anh lúc này lại xinh đẹp như tiên nữ, thật sự là em họ anh sao!

Ai nói Bạch Tử xấu vậy?!

Có vấn đề à! Đừng để anh biết là ai đồn thổi chuyện này nhé!

Nếu biết được, chắc chắn anh sẽ không để yên, phải cho kẻ đó một bài học!

“Bạch Tử !”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Bạch Tử mỉm cười với Bạch Chú: “Anh họ.”

Bạch Chú lập tức giải thích: “Bạch Tử , không phải anh không đến đón em đâu, mà là sáng nay anh thật sự có việc gấp, cho nên hơi muộn. Anh lo em sẽ đến trễ, nên mới nhờ anh Hàn đến đón em. Hai người không có cãi nhau chứ? Anh Hàn thật ra là người tốt, chỉ là hơi lạnh lùng thôi.”

Bạch Tử liếc nhìn Tề Hàn, miễn cưỡng nói: “Cũng được.”

Lúc này, Chu Hòe và Lương Trạch Tích tiến lên chào hỏi Bạch Tử.

“Em họ Bạch Tử, chào em.”

“Chào các anh.”

Bạch Chú giới thiệu: “Đây là Chu Hòe , Lương Trạch Tích .”

Sau đó, anh chán ghét nói: “Đây là em họ của tôi, các cậu đừng có mơ tưởng gì, đừng nghĩ có thể làm gì Bạch Tử , Bạch Tử mấy cậu ấy đều chẳng phải người tốt đâu, em đừng nhìn bề ngoài họ có vẻ đẹp trai, thực ra đều là chó cả!”

Chu Hòe : “Cậu nói ai là chó đấy, đồ khốn nhà cậu?!”

Lương Trạch Tích : “Bạch Chú, qua đây, qua đây, tôi sợ làm Bạch Tử sợ đấy.”

“……”

Bạch Chú bị kéo ra một bên, nhìn bọn họ đùa giỡn, Bạch Tử không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Tề Hàn nhìn thấy nụ cười của Bạch Tử, khóe miệng cũng nhếch lên một chút, rồi nói: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Ăn cơm, em nói mời anh ăn cơm mà.”

Ăn cơm? Bạch Tử nhìn đồng hồ, mới có mười rưỡi, ai lại ăn trưa sớm thế!

“Em ăn trưa sớm thế à?”

“Thường thì anh ăn từ mười rưỡi đến hai rưỡi chiều.”

“……??”

Ông anh, đừng có nói những chuyện vô lý thế chứ.

Ai mà ăn trưa tới tận bốn tiếng đồng hồ như vậy.

Tề Hàn: “Đi hay không?”

Bạch Tử chưa kịp trả lời, Bạch Chú đã chạy lại: “Bạch Tử , đi thôi, anh dẫn em đi tham quan khuôn viên trường.”

Ánh mắt của Tề Hàn lập tức sắc bén, như d.a.o cắt, sức uy h.i.ế.p còn mạnh mẽ hơn cả lúc trước khi Chu Hòe và Lương Trạch Tích đứng gần.

Bạch Chú vội rụt cổ lại, lập tức nhận ra.

“Em hiểu rồi, anh Hàn , chắc là anh đói rồi đúng không? Đi thôi, chúng ta đi ăn trước.”

Tề Hàn hơi nhướng mày.

Không tệ, thằng nhóc này hiểu chuyện rồi.

Bạch Tử: “……”

Bọn họ quả thật là từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, một ánh mắt là đã hiểu nhau muốn gì, thật chẳng có ai bằng!

Vì chiều nay phải tham gia buổi gặp mặt sinh viên mới,

Bạch Tử lo lắng sẽ đến muộn, nên chọn ăn tại căng tin của Đại học T .

Bốn người Tề Hàn bình thường không ăn ở căng tin, nhưng vì muốn theo Bạch Tử, họ đành phải cùng cô đến.

Căng tin của Đại học T xây dựng rất đẹp, nhìn từ xa như một tòa nhà nghệ thuật.

Căng tin có ba tầng, và có rất nhiều món ăn, đủ cả tám nền ẩm thực chính của Trung Quốc, không thiếu món gì cả.

Điều kỳ lạ là, dù đây là lần đầu tiên Bạch Tử đến căng tin,

Nhưng cô lại tỏ ra rất quen thuộc, nhanh chóng dẫn mọi người lên tầng hai khu đặt món ăn, mỗi người đều gọi món mình thích.

Bạch Tử rút điện thoại ra, quét mã thanh toán.

Năm người chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống.

Kiếp trước khi còn học ở Đại học T , món ăn Bạch Tử thích nhất ở căng tin chính là thịt viên sư tử .

Lúc đầu cô không cảm thấy đói, nhưng khi nhìn thấy đĩa thịt viên sư tử, cô không thể kiềm chế được sự thèm thuồng và ngay lập tức thử một miếng.

Tề Hàn và ba người kia không ăn nhiều, chỉ thử một chút. Một là vì họ không đói, hai là họ không quen với những món ăn kiểu "nồi lớn" của căng tin, mặc dù vị không quá tệ nhưng cũng không đặc biệt ngon.

Tề Hàn thấy Bạch Tử ăn vội vàng, tựa lưng vào ghế, hỏi lạnh lùng: “Ngon không?”

Bạch Tử ngẩng lên, môi còn dính chút mật của thịt viên sư tử: “Ngon.”

Nghe Bạch Tử nói ngon, Bạch Chú không nhịn được, liền gắp một miếng thịt viên sư tử từ đĩa của cô bỏ vào bát mình thử.

“Cũng chỉ là thịt viên sư tử kho đỏ, bên ngoài phết một lớp mật, bình thường thôi mà.”

Bạch Chú không biết thịt viên sư tử có ý nghĩa gì với Bạch Tử.

Kiếp trước, có một lần Bạch Tử cuối cùng cũng có cơ hội tham gia một đoàn phim để chạy việc vặt. Tiếc là nơi đó cách Đại học T rất xa, cô đã phải tiết kiệm tiền vé tàu khứ hồi và tiền ở khách sạn từ nửa tháng trước.

Trong nửa tháng đó, Bạch Tử chỉ sống bằng mì ăn liền và cơm hộp, cô đã rất nhiều lần muốn gọi món thịt viên sư tử ở căng tin, nhưng vì muốn tiết kiệm tiền, cô đành phải bỏ qua.

Vì vậy, mặc dù món thịt viên sư tử này không có gì đặc biệt, nhưng với Bạch Tử, nó mang một ý nghĩa khác.

Có lẽ đó là nỗi khổ đã qua đi, giờ là lúc được hưởng thụ.

Cô quyết tâm sẽ không để mình phải sống lại những ngày tháng như kiếp trước nữa.

Lúc này, một nhóm sinh viên năm hai đến căng tin. Họ vừa chuẩn bị gọi món thì nhìn thấy năm người ngồi gần cửa sổ.

“Cậu nhìn kìa, bên đó hình như là Tề Hàn, bọn họ, còn có cô sinh viên mới sáng nay xuống xe cùng Tề Hàn!”

“Ôi mẹ ơi, chuyện gì thế này, Tề Hàn, bọn họ lại đến căng tin ăn cơm, nhanh lên, chụp lại mấy tấm rồi đăng lên diễn đàn thôi.”

“Cô sinh viên mới này là ai vậy, vừa mới đến đã ăn cơm cùng với nhóm máy tính F4, đúng là không thể tin nổi.”

Họ vội vàng chụp mấy tấm ảnh, đăng lên diễn đàn.

Sáng nay, đã có người đăng hình Bạch Tử và Tề Hàn lên diễn đàn, khiến dư luận xôn xao.

Giờ lại có thêm ảnh chụp ở căng tin, cuộc thảo luận trên diễn đàn càng trở nên sôi nổi, mọi người không ngừng đoán xem Bạch Tử rốt cuộc là ai.

Bạch Tử hoàn toàn không biết rằng, chỉ mới đến trường đã gây ra làn sóng lớn như vậy.

Dù cô nói là mời Tề Hàn ăn, nhưng thực tế Tề Hàn gần như không động vào đồ ăn.

Còn Bạch Tử thì không muốn lãng phí thức ăn, ăn hết sạch mọi thứ trong đĩa, ăn no căng bụng rồi còn ợ một cái.

Cô tưởng rằng bữa ăn này đã xong, nhưng không ngờ!

Ra khỏi căng tin, Tề Hàn lại nói: “Bữa này không tính nhé, anh còn chưa ăn no, lần sau mời lại.”

“……?”

Quá vô liêm sỉ rồi!
 
Back
Top Bottom