Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nhật Mộng Tưởng Gia

Bạch Nhật Mộng Tưởng Gia
Chương 10: Chương 10



Kỳ Hạc Tuyết lại đến giúp chúng ta gánh đầy lu nước, lần này ta bảo Mình Nhi giữ cơm lại cho chàng.

Hôm sau, thánh chỉ ban hôn được đưa tới.

Ta không ngờ rằng, vì để ta yên tâm, Kỳ Hạc Tuyết đã thêm mấy điều cam kết vào trong thánh chỉ.

【Đời này vĩnh viễn không nạp thiếp.】
【Nếu chết trận nơi sa trường, toàn bộ tài sản và cửa tiệm đều để lại cho Lăng Ý Nùng, cho phép nàng tự do tái giá.】
【Nếu Lăng Ý Nùng có ý hòa ly, có thể mang theo toàn bộ tài sản của cả hai.】

Tim ta dâng trào xúc động, mọi người đều kinh ngạc.

Những lời thề như thế này, trên đời không thiếu đàn ông từng nói trong lúc nồng thắm, nhưng sau đó liền quên mất.

Ngoài mấy người phụ nữ ngốc nghếch, chẳng ai tin họ có thể làm được.

Thế nhưng một khi lời thề ấy được viết rõ ràng trong thánh chỉ, thì lại có sức nặng ngàn cân.

Nếu một ngày nào đó Kỳ Hạc Tuyết thực sự thất hứa, chính là tội khi quân!

Nhẹ thì bị nghiêm phạt, nặng thì liên lụy cả gia tộc.

Chàng vốn không cần phải làm vậy...

Dù sao ta đồng ý gả cho chàng, cũng không từng kỳ vọng có thể "một đời một đôi".

Đêm thành thân, ta đội khăn voan thêu tinh xảo ngồi trên giường, không có náo động phòng, không có người thân bên nhà chồng đến gõ cửa, trên bàn chỉ bày những món điểm tâm tinh xảo dễ ăn.

Mọi thứ đều hoàn toàn khác với lần thành thân với Thẩm Trường Phong, ta thậm chí chẳng thấy mệt mỏi.

Tất cả đều đã được Kỳ Hạc Tuyết lo liệu chu toàn.

Một lúc lâu sau, một đôi tay thô ráp cẩn thận vén khăn voan lên.

Ánh mắt sâu thẳm của Kỳ Hạc Tuyết hiện ra trước mặt, gió cát Mạc Bắc dường như cũng ngừng lại trong khoảnh khắc ấy.

"Ngày hôm nay, ta đã đợi năm năm rồi."

Ta để chàng vụng về mà nghiêm túc tháo trâm cài cho ta, không khí xung quanh dần nóng lên.

Cổ họng Kỳ Hạc Tuyết khẽ chuyển động, ta thấy hơi khô miệng, liền tìm chuyện để nói:

"Mẫu thân thích ăn gì? Tay nghề ta cũng tạm được..."

Chàng như nhớ ra điều gì, bật cười:

"Nương nói, đám gà vịt ở quê không ai chăm nom, đã lập tức về quê trong đêm. Sau này mọi việc trong phủ đều do nàng làm chủ, chúng ta không việc gì đừng làm phiền lão nhân gia.

"Tính nương vốn vậy, không giỏi giao tiếp, thấy người lạ liền thấy không thoải mái."

Ta trừng lớn mắt, không thể tin nổi: "Sao lại vội thế, ta còn chưa đến bái kiến bà, bà có dặn dò gì không?"

Kỳ Hạc Tuyết xoa đầu ta, nhìn ra sự căng thẳng của ta:

"Từ nay về sau đây là nhà của nàng, không cần quá lo lắng. Nàng muốn làm gì thì làm, mở y quán hay làm gì khác cũng được, không ai dám ức h**p nàng nữa, kể cả ta."

Chàng cười, giơ tay chỉ lên trời. Ta biết chàng đang nói tới thánh chỉ kia.

Thánh chỉ do chính tay Kỳ Hạc Tuyết cầu được, như một bức tường thành vững chắc, chắn hết mọi thương tổn trước mặt ta.

Trước kia mẫu thân từng nói, nữ tử trong đời sống như trong kẽ hở, bên ngoài không thể ngăn được miệng lưỡi thiên hạ, bên trong không thể giữ được sự hòa thuận thì chính là thất bại cả đời.

Phụ nữ sống trên đời như đi trên lưỡi dao.

Nhưng giờ đây, ta là Huyện chủ, trong tay lại có thánh chỉ, phụ thân cũng được truy phong làm Y chính, dường như thật sự đã khác xưa rồi.

Mắt ta cay cay, chủ động nắm lấy tay Kỳ Hạc Tuyết:

"Cảm ơn chàng. Nếu không nhờ mạch án của Hoàng hậu nương nương, phụ thân ta e rằng..."

Chàng siết tay ta, kéo ta vào lòng:

"Là ta phải cảm ơn nàng.

"Ta hơn nàng tám tuổi, nàng tốt như vậy mà vẫn đồng ý gả cho một kẻ thô lỗ như ta.

"Ta đã rời khỏi hầu phủ, không còn ai lo cho sự an nguy của ta nữa, chiến trường gươm đao vô tình, ai biết được ngày nào sẽ bỏ mạng nơi đó..." Kỳ Hạc Tuyết lộ vẻ ngẩn ngơ.

Tim ta chợt thắt lại, theo phản xạ đưa tay che miệng chàng: "Đừng nói gở, chúng ta sẽ ổn thôi."

Ngón tay ta bỗng như bị một con thú nhẹ nhàng l**m qua, ánh mắt người đàn ông cao lớn sáng rực đến dọa người.

Ta theo phản xạ rút tay lại, nhưng không cẩn thận đụng vào ngực chàng, chỉ nghe chàng khẽ rên một tiếng.

"Chàng... chàng sao vậy?"

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Chiếc trung y trắng ở ngực chàng từ từ thấm máu, ta hoảng hốt vội kéo áo chàng ra.

Thật dễ cởi bất ngờ.

"Nương tử, chỗ này cũng đau lắm, nàng xem thêm giúp ta một chút..."
 
Bạch Nhật Mộng Tưởng Gia
Chương 11: Chương 11



Việc Kỳ Hạc Tuyết lấy vợ khiến cả kinh thành náo loạn, huống chi đối tượng lại là một người từng gả lần hai.

Dẫu ngoài mặt không nói gì, nhưng sau lưng thì những lời đàm tiếu ngày một lan xa.

Ban đầu chỉ là những khúc hát chợ búa từ miệng mấy đứa ăn mày đầu đường cuối ngõ:

Rằng giai nhân khi chồng ra trận thì vụng trộm sau lưng, ngược đãi bà mẹ chồng già yếu và cô em chồng thơ dại.

Rằng kẻ vô liêm sỉ Thượng Quan cưỡng ép vợ chính của thuộc hạ, chia rẽ uyên ương, ỷ thế h**p người.

Rằng đại tướng đắm chìm trong sắc đẹp, ngày xuất chinh lần lữa mãi không chịu đi...

Sau đó, đến cả tửu lầu trà quán cũng mời thuyết thư tiên sinh biên soạn rồi kể chuyện mở bàn, chẳng mấy chốc đã truyền đến tai Thánh thượng.

Thánh thượng triệu Kỳ Hạc Tuyết vào cung yết kiến, lúc trở về thì áo dính đầy vết trà và sứ vỡ, đến cả Hoàng hậu nương nương cũng bị liên lụy, chịu trận mắng.

Ta lo lắng trong lòng, đã đứng đợi từ sớm ngoài bức tường cung dài dằng dặc. Gió đông cắt da cắt thịt, từ xa bóng người cao lớn bước tới, nhìn thấy ta liền sải chân nhanh hơn, khóe môi thoáng nụ cười nhàn nhạt, dù áo dính vết bẩn cũng chẳng giảm phong tư nửa phần.

"Gió lớn, sau này cứ ở nhà đợi ta là được." Giọng trách yêu nhưng không giấu nổi niềm vui, chàng cởi áo choàng khoác lên người ta.

Ta mím môi, giọng thấp đi: "Có phải Thánh thượng đã tin những lời đồn kia rồi không?"

Kỳ Hạc Tuyết xoa tay cho ấm rồi áp nhẹ lên má ta: "Đừng lo, biên cương đang rối loạn, Thánh thượng sẽ không vì thế mà động đến ta."

Nhưng lòng ta vẫn bất an, cứ thế nắm chặt lấy tay áo chàng, không nói thêm lời nào.

Hôm sau, Kỳ Hạc Tuyết ra ngoài một chuyến, thì thấy miệng lưỡi các thuyết thư tiên sinh trong kinh thành bắt đầu chuyển hướng, nay lại xoáy vào nhà họ Thẩm.

Rằng bà tử nhà họ Thẩm vụng trộm đem đồ của Dương Phàm Nhi đi cầm, đổi lấy bạc mua thuốc cho lão thái thái, bị bắt tại trận.

Rằng Dương Phàm Nhi bụng mang dạ chửa, ngay trước mặt bà nội mà đánh cho bà tử kia suýt chết.

Rằng bị lão phu nhân họ Thẩm nhốt vào từ đường quỳ gối chịu phạt, giữa đông giá rét mà lại bị sảy thai giữa đêm.

Rằng mất con, Dương Phàm Nhi cãi vã to với Thẩm Trường Phong, thậm chí còn động tay động chân, đi ra ngoài thì mặt mũi đầy vết tích.

Cặp đôi từng là giai thoại chiến trường nay trở thành đôi oan gia khiến ai cũng bàn tán.

Ta hằng ngày ở y quán nghiên cứu những ghi chép cha để lại, do Kỳ Hạc Tuyết tìm được trong cung.

Không biết có phải do ta đa nghi hay không, ban ngày luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.

Nhưng khi nhìn sang chỉ thấy một góc áo tím thấp thoáng.

Đôi khi, trên quầy lại xuất hiện một trâm cài, một ngọc bội gì đó – đều được đựng trong hộp tím.

Ta nhớ rất rõ, Thẩm Trường Phong thích mặc đồ màu tím nhất.
 
Bạch Nhật Mộng Tưởng Gia
Chương 12: Chương 12



Thánh thượng dường như thực sự sinh hiềm khích với Kỳ Hạc Tuyết.

Biên cương lại truyền tin gấp rằng man di quấy nhiễu không ngừng, thế mà Thánh thượng lại cử Thẩm Trường Phong làm giám quân đi trấn áp.

Ta lo trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, chỉ mong mau chóng lĩnh hội lại những thứ cha từng viết: nối lại tay gãy, ma phì tán, mười ba châm Quỷ Môn.

Kỳ Hạc Tuyết tuy bị lạnh nhạt nhưng không hề buồn phiền, mỗi ngày lại đưa ta đến khu dân nghèo phía Bắc thành dạo chơi.

"Chỉ nhìn thôi thì sao đủ? Phải thật sự châm vào người thì mới biết hiệu quả ra sao."

Thì ra chàng sớm biết ta đang nghiên cứu những thứ này, không những không ngăn cản mà còn tình nguyện làm người thử thuốc.

Thấy đại tướng quân toàn thân đầy châm mà không chút phản ứng xấu, người dân cũng dần dám để ta châm cứu kê đơn.

Thực ra khi nhỏ, cha từng dạy ta dùng ma phí tán. Trước kia, nghe tin Thẩm Trường Phong bị thương, ta còn gửi kèm một ít trong thư, dặn nếu đau quá thì hãy dùng một chút.

Tưởng rằng chàng sẽ khen ta hiền thục tài năng, nào ngờ thư hồi âm chỉ vỏn vẹn một hàng:

[ Nếu nhàn rỗi thì may thêm vài bộ áo mùa đông gửi đến, giữ lấy bổn phận nữ nhi cho tốt. ]

Từ đó, ta không dám nhắc gì đến y thuật trước mặt chàng nữa.

Chỉ là khi người hầu trong nhà bị bệnh, không dám đi khám, ta sẽ nhờ Minh Nhi lén đưa thuốc.

Họ chỉ tưởng là lão thái thái thiện tâm phát thuốc, cảm kích vô cùng.

Như vậy cũng tốt, khỏi bị miệng đời xầm xì – dẫu sao đến cả phu quân cũng chẳng tin ta có thể cứu người.

Nhưng hiện tại, Kỳ Hạc Tuyết lại cùng ta bước đi ngày càng xa trên con đường này, danh tiếng dần lan rộng.

Ta buộc phải mua lại tiệm bánh bao bên cạnh y quán, cải tạo thành phòng khám.

Kỳ Hạc Tuyết bị lạnh nhạt, rảnh rỗi ở nhà chẳng có việc gì làm, bèn suốt ngày đi theo ta, miệng nói là học thêm cách tự cứu bản thân.

Ta nghỉ trong phòng, người đau ê ẩm.

Hung thủ đầu sỏ, Kỳ Hạc Tuyết, lại ngoan ngoãn bóp chân cho ta, mặt mày đầy ý cười và mãn nguyện.

"Chàng cả ngày nhởn nhơ thế, e là Thánh thượng càng thêm giận đấy." Ta lo lắng nói.

Chàng lại đáp đầy thâm ý: "Đôi khi chọc giận người khác cũng là chuyện tốt. Trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn, quá rực rỡ lại là điều đáng sợ nhất.

"Vậy nên ta dựa vào nàng nuôi một thời gian, được không?"

Nghĩ tới cảnh chàng tối qua chẳng biết tiết chế, ta giận đến mức đá mạnh vào vai chàng: "Kỳ Hạc Tuyết!"

Chàng nào phải thật sự muốn ta nuôi, sáng hôm sau sau tân hôn đã dắt ta vào mật đạo. Đường hầm dài hun hút dẫn tới dưới hồ phía Bắc thành.

Trong mật thất, vàng bạc sáng loáng đầy một phòng, chàng chỉ cười nhàn nhạt, nhét chìa khóa vào tay ta.

"Sau này mỗi tháng nàng phát tiền tiêu vặt cho ta được chứ? Nếu không vui thì cứ cắt bớt, ta nghe theo nàng sắp đặt..."

Kỳ Hạc Tuyết bắt lấy chân ta, bóp vừa lực, như thể nghiện rồi.

"Chỗ đó còn đau không?"

Hắn còn hỏi!

Mặt ta đỏ ửng như thoa phấn hồng, theo phản xạ nhìn quanh xem có ai không.

Nào ngờ Kỳ Hạc Tuyết nâng luôn chân còn lại lên, hai bàn tay to lớn x** n*n khiến ta dần thấy dễ chịu đến muốn lim dim ngủ.

Chỉ nghe một giọng nam khàn khàn vang lên:

"Ý Nùng, nàng còn biết xấu hổ là gì không?"
 
Bạch Nhật Mộng Tưởng Gia
Chương 13: Chương 13



Trong khoảnh khắc, Kỳ Hạc Tuyết liền vung tay áo che chắn ta thật kín, ép ta vào lòng y.

Thẩm Trường Phong không biết đến từ lúc nào, trên người mặc giáp sắt, dáng vẻ như chuẩn bị xuất chinh, phía sau còn có Minh Nhi thở hổn hển chạy theo, trên mặt đầy vẻ giận dữ.

Hắn vừa nói gì?

Liêm sỉ?

Phải rồi, Thẩm Trường Phong là người coi trọng lễ nghi nữ nhi nhất. Trước đêm thành thân, hắn từng gửi cho ta một gói quà, ta cứ ngỡ bên trong là vài món đồ nhỏ dỗ ta vui.

Mở ra thì thấy ngay ba quyển sách dày cộp được xếp ngay ngắn: "Nữ Đức", "Nữ Giới", "Nữ Huấn".

Dù trong lòng có chút không thoải mái, ta vẫn nghiêm túc đọc hết, mong muốn trở thành người con gái đoan trang hiền hậu như mẫu thân kỳ vọng.

Thẩm Trường Phong tự nhiên hài lòng, nhưng giờ đây ta lại ngồi ở hậu viện y quán nhà mình, cùng Kỳ Hạc Tuyết cười đùa, để y xoa bóp bàn chân, còn đâu dáng vẻ đoan chính của Lăng Ý Nồng trước kia?

"Giữa ban ngày lại thân mật kéo kéo đẩy đẩy với nam nhân, tư thái yêu mị như thế khác gì những nữ tử kia?"

Kỳ Hạc Tuyết quay lưng về phía hắn, từ tốn mang giày cho ta, rồi mới ngoái đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn.

"Giám quân Thẩm giữa ban ngày xông vào nội viện, lớn tiếng gọi tên chính thất phu nhân của ta, xem ta Kỳ Hạc Tuyết là người chết sao?"

Thẩm Trường Phong kinh ngạc: "Tướng quân? Sao ngươi lại ở đây?"

Ngay sau đó hắn lấy lại vẻ bình tĩnh, hơi ngẩng cằm nói:

"Cũng đúng, tướng quân hiện tại nhàn rỗi, đi loanh quanh cũng là chuyện thường.
"Ta chuẩn bị xuất chinh, đi ngang qua đây chợt nhớ một chuyện, Ý Nồng." Hắn bước tới hai bước, ánh mắt nóng rực nhìn ta.

"Bệnh của mẫu thân lại tái phát, trước kia nàng vẫn xoa bóp cho bà thế nào? Thuốc trong nhà cũng dùng hết rồi, nhớ gửi ít về nhé. Trận này ta sẽ sớm trở về..."

Thẩm Trường Phong như người mất trí, lải nhải mãi không ngừng, khóe mắt còn có chút ửng đỏ.

"Còn nữa, đôi giày mùa đông của ta đã rách rồi, đây là đôi cuối cùng."

Kỳ Hạc Tuyết không nhịn nổi nữa, lạnh giọng:

"Thẩm Trường Phong, ngươi ăn nhầm nấm độc rồi sao? Nhìn cho kỹ, trước mặt ngươi là thê tử của ta. Còn người vợ mà ngươi dùng quân công đổi lấy ở kia, muốn giày mùa đông thì về nhà mà xin."

Ta nhìn theo ánh mắt y, Dương Phàm Nhi cũng mặc giáp sắt đứng nơi cửa, ánh mắt trống rỗng nhìn cảnh tượng này, không biết đã đến từ bao giờ.

Vài tháng không gặp, ánh mắt vốn rạng rỡ của Dương Phàm Nhi đã lụi tàn, khuôn mặt hốc hác lõm xuống, môi trắng bệch.

Mất con là đả kích quá lớn, đến một nữ tử sắt đá như nàng cũng không chịu nổi.

Sắc mặt Thẩm Trường Phong khó coi cực kỳ: "Nàng chẳng biết gì cả."

Dương Phàm Nhi cười lạnh: "Ngươi hôm nay mới biết ta không biết gì sao?"

Nói xong liền quay người bỏ đi, nơi xa đã vang lên tiếng kèn lệnh xuất quân.

Thẩm Trường Phong thu lại vẻ đau buồn nơi khóe mắt, trịnh trọng nhìn ta:

"Ý Nồng, những thứ nàng muốn ta đều có thể giành cho nàng. Thánh thượng đã ngầm có ý, có kẻ dựa vào gia thế làm việc đê tiện, sớm muộn cũng chết.
"Ta khuyên nàng sớm quay đầu là bờ, nhìn rõ ai mới là chỗ dựa vững chắc trong tương lai."

Kỳ Hạc Tuyết trầm ngâm nhìn bóng hắn rời đi, rồi lại trở về vẻ điềm tĩnh thường ngày.

"Nương tử, ta có thể ứng trước hai tháng bổng lộc không? Mai Thánh thượng đi săn ở Thu Sơn, ta muốn mua ít trái cây xanh thành Nam mà ngài thích."

Vì câu "sớm muộn cũng chết" của Thẩm Trường Phong mà thân thể ta căng cứng, nay bỗng thả lỏng, trừng mắt nhìn y:

"Vậy ta muốn ăn tàu hũ ngọt ở hẻm Tây Nam."

"Được, mua hai bát, ta ăn mặn."

Kỳ Hạc Tuyết ôm ta về nhà, buổi chiều ta đã quên mất đậu hũ kia thế nào, chỉ nhớ chân mình ê ẩm đến lợi hại.
 
Bạch Nhật Mộng Tưởng Gia
Chương 14: Chương 14



Kỳ Hạc Tuyết lại xuất chinh vào đầu xuân, nghe nói Thẩm Trường Phong đánh trận rất đẹp, đẩy lui man di lùi hẳn năm trăm dặm.

Tháng tư mưa dầm không dứt, ngày nối ngày trôi qua, ta cho người đem từng đợt Ma Tý Tán ta chế ra chuyển đến biên ải.

Ta tin Kỳ Hạc Tuyết sẽ khiến nó phát huy tác dụng thật sự, chứ không như trước kia bị Thẩm Trường Phong ném vào lò thiêu.

Cuối mỗi tháng, Kỳ Hạc Tuyết đều gửi một xấp thư dày.

Trong thư là chuyện y thấy, y nghe, đôi khi kèm theo một nắm cát, đôi khi là kẹo sữa dê ở biên cương, ngọt đến lịm người.

Nhưng đã lâu rồi Kỳ Hạc Tuyết không gửi thư nữa.

Chờ mãi, trăng mới lại treo cao, tiếng pháo đón năm mới vang lên giữa đêm.

Đại quân hồi triều, mẹ chồng ta vốn sợ người lạ đột nhiên đập cửa:

"Hạc Tuyết gặp chuyện rồi!"

Tay ta đang cầm kim đâm sâu vào thịt, máu chảy ròng ròng.

Ta chạy ra phố Chính Dương, một đoàn binh sĩ oai phong đang áp giải xe tù đi qua, giữa tiếng ồn ào nghe loáng thoáng tin Thẩm Trường Phong lập đại công, bắt được thám tử man di, mười thành tránh được tai họa.

Chỉ hy sinh một tiểu đội xung phong.

Chính là đội do Kỳ Hạc Tuyết dẫn đầu, lần nào y cũng xông lên trước nhất, lần này ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy.

Mắt ta mờ đi, móng tay bấu sâu vào thịt.

Ta không tin, Kỳ Hạc Tuyết rõ ràng nói lần này về sẽ dẫn ta xuống Giang Nam ăn tàu hũ ngọt ngon nhất mà...

Đội ngũ dừng lại trước mặt ta, Thẩm Trường Phong cưỡi ngựa cao, cúi nhìn ta từ trên cao, ánh mắt tràn đầy đắc ý.

"Ý Nồng, nàng đến đón ta sao?

"Ý Nồng, theo ta về nhà đi, hắn chết rồi, nàng đừng làm loạn nữa."

Ta nhìn vượt qua hắn, ánh mắt rơi vào xe tù phía sau, bên trong là một nữ nhân tóc tai rối bời, toàn thân đầy máu bẩn, chỉ còn đôi mắt là còn chút ánh sáng.

Là Dương Phàm Nhi.

Ta nghe thấy giọng mình khàn đặc: "Nàng sao vậy?"

Thẩm Trường Phong lạnh nhạt liếc Dương Phàm Nhi, nhả từng chữ:

"Thám tử địch."

Thẩm Giao trong đám đông chen ra, ôm lấy tay Thẩm Trường Phong:

"Ca! Ca thật giỏi! Lần này nhất định được phong tướng quân! Mẹ nói từ lâu đã biết nữ nhân kia là sao chổi, không ngờ lại là thám tử, ta khinh!"

Thẩm Giao lại kéo tay ta, lôi ta về phía Thẩm Trường Phong:

"Tẩu, về đi, ca ta nói rồi sẽ không để bụng quá khứ của tẩu, vừa hay cái gì Kỳ Hạc Tuyết kia chẳng đã nói rồi sao? Nếu y chết trận, toàn bộ tài sản thuộc về tẩu, tẩu kiểm kê lại đi, mai mẹ ta sẽ cho người đến đón tẩu!"

Thẩm Trường Phong nhìn ta thật sâu:

"Ý Nồng, nàng trở về bên ta đi, ta đảm bảo sẽ đối tốt với nàng hơn cả Kỳ Hạc Tuyết."

Thẩm Giao hùa theo: "Đúng vậy! Kỳ Hạc Tuyết chắc giờ thành một đống thịt vụn rồi, đừng nhớ nhung nữa!"

"Bốp bốp!"

Ta dồn hết sức bình sinh tát cho Thẩm Giao hai cái: "Câm miệng."

Ta không nhìn họ nữa, bước đến gần xe tù, nhìn Dương Phàm Nhi chỉ còn nửa cái mạng.

"Ta không tin ngươi là thám tử. Kỳ Hạc Tuyết chưa chết, đúng không?"

Ta nhìn nàng chằm chằm, khát khao nàng mở miệng xác nhận: phải, Kỳ Hạc Tuyết chưa chết.

Toàn thôn nàng bị man di tàn sát, ta không tin nàng lại là thám tử.

Nhưng Dương Phàm Nhi chỉ cười khẩy nhìn ta, không nói gì.

Nàng không thể trả lời được nữa.

Lưỡi nàng đã bị cắt rồi.
 
Bạch Nhật Mộng Tưởng Gia
Chương 15: Chương 15



Nàng bình thản nhìn ta, rồi lại nhìn Thẩm Trường Phong, trong đáy mắt là oán hận tột cùng và điên cuồng.

Dương Phạm Nhi là đoá hoa thép nơi quân doanh, lập vô số chiến công, là niềm hy vọng của nữ tử khắp thiên hạ.

Nàng kiêu ngạo, phóng khoáng, xem thường tất cả. Một lần ngoài ý muốn, nàng cùng Thẩm Trường Phong bị vây trong hang núi, được hắn chăm sóc cẩn thận, đối đãi lễ độ.

Tuy là võ tướng nhưng lại có cốt cách nho nhã, thậm chí vì nàng mà không ngại thế gian, cưới nàng làm bình thê.

Nàng tưởng sau khi mất đi gia đình, đã có được một mái nhà mới, cam tâm dâng hết của cải, đánh cược cả đời mình.

Sau khi mất con, nàng mang thân bệnh ra chiến trường.

Đêm mưa như trút, nàng nấp bên ngoài doanh trướng quan sát.

Thẩm Trường Phong cùng con trai địch nhân cụng chén cười nói, ôm mỹ nữ dị tộc yêu kiều trong lòng. Máu nóng dâng lên, nàng xông vào.

Tiếng chém giết khiến toàn doanh bừng tỉnh, khi mọi người chạy tới thì Dương Phạm Nhi đã bị Thẩm Trường Phong đá ngã xuống đất, cùng một tên lính nhỏ của địch bị cắt lưỡi.

Hắn ghé vào tai nàng nói:

"Ta vốn muốn để nàng chết một cách thể diện trên chiến trường, cớ sao lại không nghe lời như vậy?

"Ý Nùng ngoan ngoãn biết bao, sao nàng không thể làm một nữ tử hiền lành như nàng ấy?

"Người đâu, trói tên do thám lại, theo ta rút quân!"

Chứng cứ rành rành, đoá hoa thép năm xưa trở thành gián điệp dơ bẩn.

Ngọn lửa thiêu cháy tóc nàng, nhưng tim nàng sớm đã hóa thành băng.

Cuộc đời lẽ ra rực rỡ liền bị huỷ diệt.

Nàng đã sai, sai đến mức không thể tha thứ.

Kẻ đến cả vợ tào khang còn có thể vứt bỏ, sao có thể là người tốt?

Thẩm Trường Phong cho người vây kín cả phủ Kỳ.

Hắn bận rộn đến mức nhất thời không kịp chạm vào ta, không khí kinh thành dường như căng thẳng chỉ sau một đêm, các hoàng tử đều lấy cớ trở về kinh.

Đêm ta quyết định cùng mẹ chồng liều mạng trốn theo mật đạo, Thẩm Trường Phong lại đến.

Khuôn mặt hắn thay đổi rất nhiều, hai má hóp lại, tựa như ác quỷ sinh ra từ bóng tối.

"Ý Nùng, tất cả những gì ta làm đều là vì nàng.

"Từ nay về sau, nàng chỉ thuộc về ta, ta sẽ cho nàng một thân phận mới, không ai biết nàng từng theo Kỳ Hạc Tuyết."

Hắn đưa tay ôm chặt ta, như muốn ghì ta vào thân thể mình.

Ta khó khăn lần tìm kéo ra cây kéo giấu nơi thắt lưng, nghe Thẩm Trường Phong tha thiết nói:

"Ý Nùng, chỉ có nàng xứng làm chính thê của ta, đêm nay, chúng ta cùng tạo phản.

"Sống cùng sống, chết cùng chết.

"Nếu thành công, đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta."

Ta trợn to mắt, nghe tiếng chém giết cùng tiếng thét dần vang lên trong thành.

Thẩm Trường Phong kéo ta lao ra ngoài cửa, kéo cũng đã bị hắn hất rơi.

Minh Nhi lao tới muốn cứu ta, lại bị hắn đá văng, máu tươi trào ra miệng.

Tim ta đau như cắt, đã sớm ôm lòng tìm cái chết.

Chỉ cần ta cắn viên thuốc độc giấu trong răng lên thân thể hắn, chúng ta sẽ cùng chết.

Khi sắp bước qua bậc cửa, ta canh chuẩn thời cơ định ra tay, sau lưng chợt có luồng gió mạnh ập tới.

Thẩm Trường Phong buộc phải buông ta ra nghênh chiến.

Mẹ chồng ta gầy yếu mà lại đánh ngang ngửa với hắn, thậm chí có phần áp đảo.

Ta vớ lấy một bình hoa bên cạnh, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đập xuống, lại đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.

Tuyết đã ngừng rơi, Thẩm Trường Phong bị mẹ chồng đánh gãy một chân, nằm rạp dưới đất không dậy nổi.

Ta nhìn người đàn ông cao lớn nhưng gầy đi trông thấy trước mặt, đôi tay vẫn còn thô ráp như xưa.

Nàng từng dâng hết tiền tích cóp để chuẩn bị yến tiệc vào cửa, thề tuyệt không tham một phân một hào của nhà họ Thẩm!

Kỳ Hạc Tuyết cười dịu dàng lau nước mắt cho ta.

"Đừng khóc, ta nhớ nàng suốt năm năm, sao nỡ chết? Dù phải bò, cũng phải bò về bên nàng rồi mới chết."

"À… hai người cứ từ từ nói chuyện, ta về quê trước nhé."

Mẹ chồng lại trở về dáng vẻ ngại ngùng nhút nhát, định trong đêm quay về quê.

Kỳ Hạc Tuyết gãi mũi:

"Mẫu thân tuy không giỏi nói chuyện, nhưng cũng biết đôi ba thế võ."

Ta lập tức hiểu ra, tất cả là hắn cùng Thánh thượng bày mưu, dẫn rắn ra khỏi hang.

Ta trừng mắt nhìn hắn, quay người trở về thay y phục, vừa rồi bị tên kia chạm vào, thật xúi quẩy!

Kỳ Hạc Tuyết ở phía sau nhẹ giọng dỗ dành:

"Lần sau không dám nữa… hầy… ngực ta đau quá.

"Ta sai rồi, nương tử phạt ta tiền tiêu vặt có được không?

"Đừng giận nữa, vài hôm nữa ta đưa nàng xuống Giang Nam ăn tàu hũ ngọt ngon nhất nhé."

Ta rầm một tiếng đóng sầm cửa.

"Vậy thì phạt chàng ăn tàu hũ ngọt một năm cho ta!"
 
Back
Top Bottom