Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng

Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng
Chương 10: Chương 10



Rốt cuộc mình có cần sĩ diện không?

Ồ, mẹ nói rồi, mình là đồ vô liêm sỉ.

Vậy thì, mình cần sĩ diện làm gì nữa?

Tần Mẫn Tĩnh kéo lê đôi chân thương tích, bước lên sân thượng của bệnh viện.

Cô dang hai tay, làn gió lạnh lẽo lùa từ tay áo bên này sang tay áo bên kia, thổi tung bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình.

Nhìn xuống lớp áo phồng lên, cô bật cười khe khẽ.

Cô đã bao giờ béo đâu chứ? Một con thiên nga béo có còn nhảy ba lê được không?

Trên sân thượng bệnh viện, một con thiên nga bị thương đứng trên bức tường thấp ngoài lan can, uyển chuyển nhảy múa.

Bên dưới, người đã vây kín.

Trên sân thượng cũng đầy người.

Có người cầm loa hét lên với cô: "Cháu còn trẻ, đừng hành động dại dột!"

Nhưng Tần Mẫn Tĩnh chẳng nghe thấy gì cả.

Cô đắm chìm trong thế giới của mình, kiễng chân, xoay người, uốn lưng.

Có ai đó đang khóc, nức nở gọi cô trở lại.

Là ai đang khóc nhỉ?

Cô không quan tâm.

Dáng hình mảnh mai của cô cứ thế tự mình xoay vòng, trong gió, cô tựa một cánh bướm rách nát đang vũ động.



Khi tôi chạy lên sân thượng, mẹ của Tần Mẫn Tĩnh đang quỳ rạp dưới đất, khóc lóc thảm thiết.

Vài nhân viên cứu hỏa phải giữ chặt bà ta lại, sợ bà ta kích động nhảy bổ về phía Tần Mẫn Tĩnh, khiến cô càng thêm hoảng loạn.

Tôi cầm một đĩa hủ tiếu xào nóng hổi, theo chỉ dẫn của đội cứu hộ, chậm rãi bước tới gần Tần Mẫn Tĩnh.

Hương thơm quen thuộc kéo cô ấy ra khỏi trạng thái u mê.

Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: "Dì ơi, dì đến rồi! Dì có thấy cháu nhảy múa không? Cháu nhảy có đẹp không?"

Tôi giơ đĩa hủ tiếu xào trong tay lên, dịu dàng nhìn cô: "Dì thấy rồi, Tĩnh Tĩnh nhảy múa như một chú thiên nga nhỏ, đẹp lắm."

"Tĩnh Tĩnh nhảy lâu như vậy, chắc đói rồi nhỉ? Đến đây ăn chút hủ tiếu xào nhé?"

Tần Mẫn Tĩnh ngoan ngoãn trèo xuống khỏi bức tường thấp, ghé vào lan can sân thượng, nhận lấy đĩa hủ tiếu xào từ tay tôi, từng miếng, từng miếng ăn ngấu nghiến.

Người đàn bà điên phía sau vừa định mở miệng nói gì đó, Minh Thành nhanh tay bịt chặt miệng bà ta.

Nhân viên cứu hỏa cũng nhận ra, chính người mẹ trên danh nghĩa này mới là kẻ đã đẩy con gái bà ta đến bước đường cùng.

Vài người đàn ông lực lưỡng nhanh chóng kéo bà ta xuống dưới.

Tôi dịu dàng xoa đầu Tần Mẫn Tĩnh. Cô ăn xong, tựa vào lan can rồi nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe: "Dì ơi, có phải cháu quá ích kỷ không? Cháu làm phiền nhiều người như vậy, còn chiếm dụng cả tài nguyên công cộng... Có phải cháu là đứa trẻ hư không?"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Câu hỏi của cô khiến trái tim tôi thắt lại.

Tôi vươn tay qua lan can, ôm chặt lấy cô, dịu dàng an ủi: "Tĩnh Tĩnh, nhất định là cháu đã chịu ấm ức rất lớn. Nhưng chuyện này không phải lỗi của cháu."

"Cháu đứng ở đây, chỉ là đang tìm cách cứu lấy chính mình. Điều đó không hề sai."

"Nếu không tin, cháu có thể hỏi các chú lính cứu hỏa xem. Chắc chắn họ rất vui khi thấy cháu sống sót."

Dường như để chứng minh lời tôi, mấy người lính cứu hỏa phía sau đồng thanh nói: "Cô bé à, cuộc đời vẫn còn dài, không có chuyện gì là không thể vượt qua đâu!"

"Chỉ cần còn sống, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi!"

"Nhìn dì cháu xem, dì cháu lo cho cháu đến phát khóc đấy! Đĩa hủ tiếu xào trong tay cháu, dì cháu đã vừa khóc vừa nấu cho con đó!"

Tần Mẫn Tĩnh vùi đầu vào hõm vai tôi, nức nở thành tiếng.

Tôi siết chặt vòng tay, luồn tay dưới nách cô, dùng sức nhấc bổng cô từ bên kia lan can trở về.

Nguy cơ được hóa giải, các nhân viên cứu hỏa lần lượt xoa đầu cô, đội trưởng còn móc hai viên kẹo m*t từ túi áo ra, nhét vào tay cô.

Bị quá nhiều sự ấm áp bao bọc, góc cạnh sắc nhọn của Tần Mẫn Tĩnh dần dịu đi. Cô xấu hổ trốn vào lòng tôi.

Minh Thành đứng bên cạnh, mặt mày u ám, hậm hực trừng mắt nhìn cô bé đang giành mất mẹ của anh.

Nhưng thôi vậy, coi như hôm nay, anh nhường vòng tay ấm áp của mẹ mình cho một bệnh nhân.

Khóc đủ rồi, Tần Mẫn Tĩnh ngẩng đầu lên khỏi lòng tôi, giọng vẫn còn nghèn nghẹn: "Dì ơi, có thể cho cháu mượn điện thoại một chút không? Cháu muốn gọi một cuộc điện thoại."

8

Tôi đẩy xe lăn đưa Tần Mẫn Tĩnh vào phòng bệnh, mẹ cô đang ngồi bên giường.

Người phụ nữ đó chẳng buồn quan tâm đến việc con gái mình vừa từ sân thượng trở về, chỉ buông lời mỉa mai: "Ái chà, đại minh tinh, cảm giác gây chú ý cho người khác thế nào hả?"

Tần Mẫn Tĩnh bình tĩnh nhìn bà ta: "Mẹ, con đã gọi cho ba rồi, ông ấy đang trên đường tới."

"Mày dám? Mẹ đã nói với mày bao nhiêu lần rồi! Ông ta không phải ba mày! Trên đời này, chỉ có mẹ và mày có quan hệ huyết thống mà thôi!"

Minh Thành đã gọi vài y tá đến. Họ giúp Tần Mẫn Tĩnh ổn định trên giường bệnh và còn cử một người ở lại để giữ khoảng cách giữa hai mẹ con.

Rất nhanh sau đó, ba của Tần Mẫn Tĩnh cũng đến bệnh viện.

Dù đã là chồng cũ nhưng khi nghe con gái cầu cứu, ông ấy vẫn đến ngay lập tức, kéo vợ cũ và con gái đi kiểm tra tâm lý.

Kết quả nhanh chóng có.

Tần Mẫn Tĩnh mắc chứng trầm cảm nặng, đã có ý định tự sát.

Mẹ cô bị rối loạn cảm xúc lưỡng cực loại II, không còn đủ tư cách làm người giám hộ, thậm chí chính bà ta cũng cần phải nhập viện điều trị.

"Tôi không có bệnh! Tôi không bị bệnh! Các người là lũ lang băm, tôi không có bệnh!"

Sau khi tiêm một liều thuốc an thần, người đàn bà trên giường bệnh cuối cùng cũng yên lặng.

Ba của Tần Mẫn Tĩnh run rẩy ôm lấy cô, nước mắt tuôn rơi: "Mẫn Tĩnh, ba xin lỗi con... Ba không nên giao con cho bà ta."
 
Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng
Chương 11: Chương 11 (Hết phần 2)



Tần Mẫn Tĩnh vỗ nhẹ lưng ông ấy, dịu dàng nói: "Không sao đâu ba, con biết ba cũng có nỗi khổ riêng."

Người đàn ông tội nghiệp này đã bị vợ cũ hành hạ suốt hơn mười năm, ngày nào cũng sống trong những trận cãi vã và bạo hành.

Chỉ cần trong nhà có gì không vừa ý bà ta, ông ấy sẽ bị chửi mắng thậm tệ.

Ông ấy chịu đựng suốt mười năm, đến khi con gái học xong tiểu học, cuối cùng mới cắn răng ly hôn.

Ban đầu, ông ấy định giành quyền nuôi con nhưng tòa án phán quyết rằng con gái nên ở với mẹ thì sẽ tốt hơn khiến ông ấy không thể làm gì khác.

Giờ đây, ông ấy đã có một gia đình mới, gánh nặng cuộc sống đặt hết lên đó. Còn cô con gái này... Ông ấy nên sắp xếp thế nào đây?

Đưa về nhà mình? Hay gửi cho họ hàng chăm sóc?

Trong đầu người đàn ông lóe lên những suy tính thực tế.

Tần Mẫn Tĩnh rất nhạy bén, cô nhận ra ngay sự cân nhắc của ông ấy nên bèn chủ động nói: "Ba, con vẫn sẽ sống với mẹ, con còn phải chăm sóc bà ấy nữa. Đến nhà ba có lẽ không tiện lắm."

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, như thể trút được gánh nặng. Để bù đắp cho con gái, ông ấy bắt đầu tính toán chi phí.

"Mẫn Tĩnh, ba sẽ gửi cho hai mẹ con con ba nghìn tệ mỗi tháng để sinh hoạt, toàn bộ chi phí điều trị cũng do ba lo. Con đừng lo nghĩ nhiều, cứ tập trung học tập, thi đỗ một trường đại học tốt nhé. Ba sẽ cố gắng kiếm tiền để lo học phí đại học cho con, được không?"

Tần Mẫn Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn ba."

Ông ấy xoa đầu cô, rút từ ví ra năm nghìn tệ đưa cho cô, sau đó nạp thêm hai vạn tệ vào tài khoản viện phí rồi vội vã rời đi.

Tần Mẫn Tĩnh cầm số tiền trong tay, đứng ngoài phòng bệnh.

Qua lớp kính, cô nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường bệnh, trong lòng đưa ra một quyết định.

9

Tần Mẫn Tĩnh lấy thuốc từ bệnh viện và nghiêm túc tuân thủ phác đồ điều trị.

Cô hủy những buổi học ba lê còn lại và để dành số tiền đó.

Sau một đợt điều trị, Tần Mẫn Tĩnh mang theo một bát canh gà tự hầm đến bệnh viện thăm mẹ.

Nhờ có thuốc, tình trạng tinh thần của bà ta đã ổn định hơn nhiều. Người phụ nữ mạnh mẽ cả đời này tựa vào đầu giường, nhìn cô con gái gầy yếu của mình mà nước mắt rơi không ngừng.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Mẫn Tĩnh, mẹ xin lỗi con... Mẹ thật sự xin lỗi con..."

Tần Mẫn Tĩnh nắm lấy tay bà ta, chân thành nhìn vào mắt bà ta: "Mẹ, con không trách mẹ, mẹ chỉ bị bệnh thôi. Mẹ phải hợp tác với bác sĩ và y tá, uống thuốc đầy đủ, điều trị thật tốt. Chờ khi mẹ khỏe lại, con sẽ đón mẹ về nhà, chăm sóc cho mẹ, được không ạ?"

Mẹ cô vừa khóc vừa gật đầu nhưng vì cảm xúc d.a.o động quá lớn, y tá phải vào tiêm thuốc an thần cho bà ta.

Đợi đến khi mẹ ngủ say, Tần Mẫn Tĩnh vẫn giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay gầy guộc như móng vuốt chim ưng kia.

Cô đóng cửa phòng bệnh lại, bỏ lại sau lưng cả người mẹ lẫn con rối dây từng bị bà ta điều khiển.

10

Mười năm sau.

Tần Mẫn Tĩnh đứng trước cánh cửa quen thuộc, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào. Cô gõ cửa: "Dì ơi, cháu đến rồi đây!"

Tôi đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng của Mẫn Tĩnh, liền gọi với ra:

"Minh Thành, Mẫn Tĩnh đến rồi, ra mở cửa đi con!"

Minh Thành lười biếng lết ra cửa, miễn cưỡng mở cửa cho Tần Mẫn Tĩnh, người đang khoác trên mình bộ vest công sở gọn gàng.

Cô xách theo một đống hoa quả mà tôi thích ăn, tay bị quai túi ni-lông siết đến đỏ bừng.

Vừa đặt đồ xuống, cô đã chạy ngay vào bếp, ôm eo tôi làm nũng: "Dì ơi, dì có nhớ cháu không nè?"

Tôi cười không khép nổi miệng, cố tình giả vờ giận: "Bây giờ cháu là luật sư tai to mặt lớn, bận rộn như thế, dù dì có nhớ cháu cũng đâu có thời gian ghé qua!"

Tần Mẫn Tĩnh cười tít mắt, lập tức nhận lỗi: "Cháu sai rồi mà dì ~ Cháu vừa mới xong một vụ lớn đó, nên vội vàng đến thăm dì ngay đây! Tha lỗi cho cháu lần này đi mà ~ ~"

Tôi mềm lòng trước dáng vẻ nũng nịu của cô, cười nói: "Được rồi, tha cho cháu, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi!"

"Hi hi, yêu dì nhất luôn!"

Tần Mẫn Tĩnh vừa ngân nga hát vừa chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa tay.

Bùi Minh Thành khoanh tay tựa vào khung cửa, nhìn cô đầy khinh bỉ: "Hừ, chỉ giỏi giả ngoan trước mặt mẹ tôi, đồ hai mặt."

Tần Mẫn Tĩnh điềm nhiên lấy khăn giấy lau tay, thản nhiên đáp trả: "Dù sao vẫn tốt hơn cậu, đồ con trai bám mẹ. Ngày nào cũng "mẹ ơi mẹ à", cậu không sợ dì phát chán sao?"

"Hai mặt."

"Con trai bám mẹ."

Bùi Minh Thành còn định đáp trả thì nhớ đến chuyện nhờ cô giúp đỡ, cuối cùng khó chịu nói lời cảm ơn: "Chuyện của ông ta... Cảm ơn cô."

Tần Mẫn Tĩnh phất tay: "Chuyện nhỏ thôi. Ông ta định bám cậu để hút m.á.u à? Ông ta không nghĩ xem dì có đồng ý không sao? Tôi đã xem qua rất nhiều hồ sơ, trường hợp của cậu rất phổ biến. Sau khi ông ta nghỉ hưu, cậu chỉ cần chu cấp tiền dưỡng lão hằng tháng, không thấp hơn mức tối thiểu quy định là được. Còn về thằng em cùng ba khác mẹ của cậu, ba mẹ nó vẫn còn sống, cậu không cần phải lo nuôi nó đâu."

"Đừng nói với mẹ tôi, tôi sợ bà ấy lo lắng."

"Biết rồi, đàn ông mà lắm chuyện."

"Đồ hai mặt, cô nói gì đấy?!"

"Con trai bám mẹ, đang nói cậu đó."

"Bữa ăn dọn xong rồi!"

"Cháu đến ngay, dì ơi!"

"Con đến ngay, mẹ ơi!"

- Hết phần 2 -
 
Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng
Chương 12: Chương 12: Nam chính



[FULL] Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng

Tác giả: A luckygirl

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nhưng trong sách lại không hề có nhân vật nào như tôi.

Tôi đã chữa lành vết thương lòng của phản diện và nữ chính trong truyện. Bọn họ yêu quý tôi, kính trọng tôi, xem tôi như mẹ. Còn tôi cũng yêu thương, chăm sóc họ như con ruột của mình.

Bây giờ, chỉ còn nam chính là tôi chưa từng gặp.

Không biết... cậu ấy sẽ là một đứa trẻ như thế nào đây?

1

Nhờ số tiền kiếm được sau nhiều năm bày quán vỉa hè, tôi đã thuê được một cửa tiệm nhỏ ở phố ẩm thực sau khu đại học.

Một buổi tối nọ, sau khi tiễn khách ăn cuối cùng ra về, tôi nấu một bát hoành thánh làm bữa tối cho mình.

Nước trong nồi "ục ục" sôi trào, bong bóng lăn tăn nổi lên, hương thơm ngào ngạt khắp gian bếp.

Vừa lau xong sàn nhà, tôi đứng thẳng dậy, quệt mồ hôi trên trán, xoay người lại thì giật mình suýt kêu lên... Có một người đang đứng ở cửa.

Đó là một chàng trai cao gầy, tóc hơi dài.

Cậu ấy đứng ngoài cửa tiệm, mắt nhìn chằm chằm vào nồi hoành thánh đang sôi, ánh mắt xanh biếc như sói đói, cổ họng không ngừng chuyển động, nuốt nước bọt liên tục.

Tranh thủ lúc hoành thánh còn đang chín, tôi lấy một cái bát, lót túi nhựa vào rồi lần lượt cho vào đó tôm khô, rong biển, hành lá, rau mùi.

Sau đó, tôi mở hộp gia vị, thêm vào một muỗng nước tương, một muỗng giấm, nửa muỗng dầu mè, một ít bột ngọt, một chút tiêu xay.

Cuối cùng, tôi còn múc một thìa mỡ heo từ trong thau men, bỏ vào bát.

Múc một muỗng nước dùng nóng rót vào, làm tan gia vị dưới đáy bát, sau đó vớt những viên hoành thánh đã chín tới, đặt vào bát.

Một bát hoành thánh thơm ngon nức mũi đã hoàn thành!

Tôi đặt bát hoành thánh lên bàn, xé đũa ra, tiếng nuốt nước bọt ngoài cửa càng to hơn.

"Ai da!" Tôi giả vờ than thở, lẩm bẩm một mình: "Đúng là quen tay quá rồi, quên mất là mình không ăn rau mùi. Thôi bỏ bát này đi vậy!"

Tôi xách túi đựng hoành thánh, đặt ở cửa, sau đó đi vào trong lấy thêm hoành thánh đông lạnh trong tủ.

Lúc tôi quay lại, cậu thanh niên cao gầy và cái túi nhựa đựng hoành thánh bên cửa đều biến mất.

Trưa hôm sau, chàng trai đó lại đến tiệm tôi ăn cơm. Cậu ấy nhìn lên bảng giá treo trên tường... Một bát hoành thánh, tám tệ.

"Chủ quán, cho tôi một bát hoành thánh."

"Được thôi! Có thêm hành lá, rau mùi không?"

"… Cả hai, nhưng hành ít một chút."

Những viên hoành thánh tròn trịa đáng yêu lần lượt nhảy vào nồi nước sôi, tung mình trong làn nước nóng, hương thơm lan tỏa làm người ta ch** n**c miếng.

Không lâu sau, một bát hoành thánh nóng hổi được bưng lên bàn. Chàng trai lặng lẽ ăn hết sạch, ngay cả nước dùng cũng uống cạn.

Trước khi rời đi, cậu ấy móc tiền trong túi ra, nhét xuống đáy bát, nhìn thoáng qua tôi rồi im lặng rời khỏi quán.

Dưới đáy bát, có mười sáu tệ.

2

Cậu ấy trở thành khách quen của tiệm tôi, mỗi lần đến đều gọi một bát hoành thánh, ăn sạch đến tận giọt nước cuối cùng.

Dần quen thuộc hơn, tôi hỏi tên cậu ấy. Cậu ấy hơi ngại ngùng gãi đầu: "Dì cứ gọi cháu là Tiểu Quân được rồi ạ."

Cứ thế trôi qua một học kỳ, sắp đến kỳ nghỉ đông, những quán ăn nhỏ vốn phụ thuộc vào sinh viên như chúng tôi cũng lần lượt đóng cửa.

Tĩnh Tĩnh về quê chăm sóc mẹ, trước khi đi, con bé ôm chầm lấy tôi khóc mãi không thôi.

Minh Thành và tôi quyết định đón năm mới ở đây, vì trên tầng hai tiệm ăn chính là nơi ở của hai mẹ con.

Không có khách qua lại ở phố ẩm thực, tôi nhờ người mang xe đẩy cũ đến, dựng lò lên, tìm một góc đông người để bán mì nước và hoành thánh.

Minh Thành nhận một công việc gia sư trong kỳ nghỉ, ban ngày đi dạy, tối đến lại ra quầy giúp tôi.

Cậu từng là phản diện trầm uất trong nguyên tác nay đã trở thành một chàng trai chững chạc, đáng tin cậy. Khi đối diện với người lạ, cậu vẫn ít nói nhưng đã có thể cùng bạn bè đi học, đi ăn, cùng nhau làm thêm như một người bình thường.

Thời tiết ngày càng lạnh, khách đến quầy mua mì nước và hoành thánh ngày càng đông. Hương vị ngon chỉ là một phần, phần còn lại là vì giữa cái lạnh cắt da cắt thịt của Giang Thành. Nếu có thể cầm trên tay một bát mì nước nóng hổi, không chỉ làm ấm tay, ấm mặt mà còn có thể húp từng ngụm nước dùng nóng, thật sự dễ chịu vô cùng.

Tôi đậy nắp nồi nước dùng, tựa người vào lò sưởi ấm, hai tay đút vào tay áo, lười biếng phơi nắng.

"Chủ quán, cho tôi một bát hoành thánh."

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước quầy, tôi nhìn kỹ lại… Hóa ra là cậu thanh niên cao gầy tuần nào cũng đến ăn hoành thánh.

Cậu ấy mặc chiếc áo bông đen ngắn, giọng hơi khàn, nói xong còn ho vài tiếng.

Tôi rót cho cậu ấy một cốc nước nóng, bảo cậu ấy cầm sưởi tay trước.

Vừa luộc hoành thánh, tôi vừa trò chuyện với cậu ấy.

"Tiểu Quân này, sắp Tết rồi, sao cháu chưa về nhà?"

Tiểu Quân cầm cốc nước nóng, khuôn mặt lộ vẻ hờ hững: "Ở nhà không có ai, về làm gì ạ?"

Tim tôi thắt lại, sợ mình vô tình chạm vào nỗi đau của đứa trẻ này.

Tôi nhìn thoáng qua thì thấy áo bông trên người cậu ấy mỏng manh, giữa mùa đông mà vẫn mặc quần bò, giày cũng chỉ là giày vải, nhìn thôi đã thấy lạnh.

Chẳng trách bị ho, có khi đã cảm lạnh từ lâu rồi.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi thở dài, múc thêm một muỗng nước dùng cho vào bát của cậu ấy.

Tiểu Quân ăn xong hoành thánh, chào tôi rồi rời đi.

Buổi tối, Minh Thành về nhà.

Cậu gỡ khăn quàng cổ xuống, thấy tôi đang rửa rau thì lập tức xắn tay áo, đẩy tôi qua một bên, thành thạo giành lấy chậu rau trong tay tôi, vừa rửa vừa hỏi: "Mẹ, tối nay ăn gì ngon thế?"

"Trời lạnh rồi, hai mẹ con mình ăn lẩu đi. Mẹ mua bò ba chỉ và chả tôm con thích rồi, để trong tủ đông đấy."

Mắt Minh Thành sáng rỡ, cười híp cả mắt, giơ đôi tay ướt sũng lên cọ vào người tôi: "Mẹ tốt với con nhất!"

Bữa tối là lẩu uyên ương, Minh Thành chụp hình nồi lẩu nghi ngút khói với bò ba chỉ và chả tôm đang sôi sùng sục gửi cho Tĩnh Tĩnh.

Cô gửi lại ba đoạn tin nhắn thoại, mỗi đoạn đúng 60 giây. Minh Thành vừa gặm chả tôm vừa chuyển tin nhắn thoại thành văn bản.

Tôi cũng thấy nhớ Tần Mẫn Tĩnh nên bèn gọi video cho cô.

Tĩnh Tĩnh nhấn nhận ngay lập tức, cô mặc bộ đồ ngủ màu hồng có in hình ngôi sao nhỏ mà tôi mua cho cô, hớn hở vẫy tay với tôi.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng
Chương 13: Chương 13



"Dì ơi, cháu nhớ dì quá!" Khuôn mặt xinh đẹp của cô dí sát vào màn hình, trông đầy tủi thân.

"Dì cũng nhớ cháu, đợi cháu về, dì sẽ nấu món ngon cho cháu, chịu không?"

"Chịu luôn ạ! Cháu cũng muốn ăn lẩu!"

"Được, dì làm cho cháu." Tĩnh Tĩnh đắc ý nhìn Minh Thành.

Minh Thành bĩu môi làm mặt xấu với cô, gắp một miếng bò ba chỉ nhúng đầy sốt mè rồi nhét vào miệng: "Ngon quá, thơm thật đấy!"

"Aaaa! Cậu cứ chờ đó cho tôi! Dì ơi, chờ cháu nhé, cháu đặt vé về ngay đây!"

Trong căn phòng nhỏ nhưng ấm áp, tiếng cười vang vọng khắp nơi.

3

Lần nữa gặp lại Tiểu Quân đã là sau Tết.

Tiểu Quân đeo khẩu trang, dù đứng cách tôi một mét thì tiếng ho của cậu ấy cũng không thể giấu nổi, cậu ấy quét mã trả tám tệ.

"Dì, như cũ ạ."

Tôi thả hoành thánh vào nồi nước sôi: "Đứng xa vậy làm gì? Lại đây, dì rót cho cháu cốc nước ấm, uống vào sẽ dễ chịu hơn."

Tiểu Quân xua tay: "Thôi dì, ảnh hưởng đến việc buôn bán của dì mất."

Đúng là đứa trẻ thật thà.

Hoành thánh còn chưa chín, tôi rót cho cậu ấy một cốc nước ấm, đưa đến tay cậu ấy. Cậu ấy nhận lấy, lại lùi về hai bước. Cởi khẩu trang ra, thổi lớp hơi nước bốc lên trên miệng cốc rồi húp hai ngụm.

Tôi dùng muôi khuấy nhẹ nồi hoành thánh, thuận miệng hỏi: "Tiểu Quân này, cháu bị cảm bao lâu rồi? Lần trước gặp đã thấy cháu ho, vẫn chưa khỏi à?"

Cậu ấy ôm cốc nước, nghĩ một lát rồi đáp: "Chắc cũng một tháng rồi ạ."

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy: "Lâu vậy sao cháu không đi khám?"

Cậu ấy cười hì hì: "Không sao đâu dì, cháu khỏe lắm, vài ngày nữa tự khỏi thôi."

Thấy cậu ấy nói chắc nịch vậy, tôi cũng không tiện khuyên thêm. Tắt bếp, múc hoành thánh vào hộp, nhanh tay đóng gói rồi đưa cho cậu ấy.

Tiểu Quân nhận lấy túi, vẫy tay chào tôi: "Cháu đi đây dì."

"Đi cẩn thận nhé."

Tôi cúi đầu lau nước súp vừa văng lên quầy, bỗng nghe thấy một tiếng "bịch" không xa.

Tiếng kêu thất thanh của người đi đường vang lên. Bát hoành thánh nóng hổi đổ lăn lóc trên mặt đất, cậu thiếu niên cao gầy ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

4

Tiểu Quân bị đánh thức bởi mùi cơm chiên trứng thơm phức.

Trong cơn mơ màng, cậu ấy ngửi thấy hương trứng và cơm được xào trên lửa lớn, tỏa ra mùi thơm béo ngậy. Hòa lẫn trong đó là vị cay nồng đậm đà của tương ớt "Lão Can Ma" khiến người ta không khỏi thèm thuồng.

Cậu ấy hít hít mũi, chậm rãi mở mắt.

Một cậu trai trạc tuổi cậu ấy đang cầm bát cơm chiên vàng ươm, dầu bóng hấp dẫn, ăn ngấu nghiến.

Còn bản thân cậu ấy thì nằm trên giường bệnh, mu bàn tay trái dán băng y tế. Chai truyền dịch đã hết từ lúc nào, cậu ấy cũng chẳng rõ mình đã bất tỉnh bao lâu.

Bụng đói đến mức sắp hát bài "Không Thành Kế".

May mắn thay, cậu trai đang ăn cơm chiên kia nhận ra cậu đã tỉnh nên bèn lấy từ dưới giường ra một bình giữ nhiệt, rót nước nóng vào cốc nhựa đưa cho cậu ấy.

"Tỉnh rồi à? Uống chút nước đi."

Minh Thành nói, giọng điệu thản nhiên.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tiểu Quân uống hai ngụm nước, cảm giác đói càng mãnh liệt.

Cậu ấy nhìn bát cơm chiên trên tay Minh Thành, nuốt nước bọt, ngập ngừng hỏi: "Anh bạn, tôi đói quá, còn cơm chiên không?"

Thấy cậu ấy nhìn chằm chằm vào bát cơm của mình, Minh Thành cau mày, ôm bát lùi ra xa một đoạn rồi dứt khoát mang nó ra khỏi phòng.

Tiểu Quân nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, im lặng uống hết cốc nước, cố gắng dỗ dành cái bụng đang biểu tình của mình.

Một lát sau, cậu ấy truyền xong ba chai dịch, lại uống thêm một cốc nước thì mới khó khăn bò dậy, lục tìm đôi giày vải dưới gầm giường, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Vừa ra khỏi đó, cậu ấy còn đang suy nghĩ xem nên ra ngoài kiếm gì ăn thì Minh Thành đã quay lại, mang theo một hộp hoành thánh.

Tiểu Quân không dám chắc hộp hoành thánh đó có phải dành cho mình không, chỉ đứng yên bên cửa, nhìn Minh Thành mà không nói gì.

Minh Thành đặt hộp lên bàn nhỏ, lấy thìa ra, mở nắp hộp, quay lại thấy Tiểu Quân vẫn đứng ngây ra đó, cậu cau mày: "Không phải nói đói sao? Mẹ tôi bảo cậu bệnh rồi, không ăn đồ dầu mỡ được. Bà ấy nấu lại một phần hoành thánh, còn nóng lắm, lại đây ăn đi."

Tiểu Quân giật mình nhận ra, chàng trai trước mặt là con trai của dì chủ quán hoành thánh. Mẹ nào con nấy, cả hai đều là người tốt bụng.

Cậu ấy ngồi xuống bên giường, hít sâu một hơi. Hương bột mì từ vỏ hoành thánh chín mềm, mùi thịt băm thơm lừng, cùng với vị ngọt của rong biển và tôm khô được nước dùng nóng hổi k*ch th*ch, tất cả như ùa vào phổi cậu ấy.

Cậu ấy ăn rất vội, liên tục đưa hoành thánh vào miệng. Bị bỏng cũng chỉ ngửa cổ thổi phù phù, nhai qua loa rồi nuốt xuống bụng.

Ăn vài miếng hoành thánh, lại húp một muỗng nước súp thơm mùi tôm khô và rong biển, vị nóng lan tỏa từ dạ dày đến tận đầu ngón tay.

Ăn sạch bát hoành thánh, cậu ấy cầm hộp lên, uống ừng ực nước súp có rắc chút tiêu trắng, cay nhẹ, nóng hổi, vừa đủ làm ấm bụng.

Đặt hộp rỗng xuống, Tiểu Quân ợ một tiếng mang hương hoành thánh, rồi lười biếng dựa vào giường.

Trong lúc cậu ấy ăn như hổ đói, Minh Thành đã đi đâu đó, giờ quay lại với một túi thuốc, đặt ở cuối giường.

Thấy cậu ấy đã ăn uống no nê, Minh Thành đẩy túi thuốc tới trước mặt, giảng giải cách dùng.

"Thuốc gói nhỏ ngày uống hai lần, sau bữa ăn. Thuốc hộp thì ngày ba lần, cũng uống sau khi ăn. Trong thời gian này, kiêng đồ cay nóng, rượu bia và thực phẩm dễ gây dị ứng."

Tiểu Quân lập tức lấy điện thoại ra, mở ghi chú, tỉ mỉ gõ lại lời Minh Thành.

Xong xuôi, cậu ấy sực nhớ ra: "Anh bạn, cảm ơn nhé. Kết bạn WeChat đi, tôi chuyển tiền thuốc men cho cậu."

Minh Thành không từ chối, lấy điện thoại ra quét mã, rồi nói: "Tổng cộng cả thuốc là 156 tệ."

Tiểu Quân sửa lại: "Là 164, còn tiền hoành thánh nữa."

Minh Thành như chợt nhớ ra chuyện gì đó thú vị, khóe miệng khẽ cong lên, bật cười bất đắc dĩ: "Mẹ tôi bảo rồi, lúc cậu ngất đi, hoành thánh đổ hết, chưa kịp ăn miếng nào. Phần này mẹ tôi không lấy tiền. Nếu thực sự muốn cảm ơn mẹ tôi thì hãy mau chóng hồi phục, khỏe mạnh đứng trước mặt bà ấy là đủ rồi."

Nói rồi, cậu ra ngoài mượn một chiếc nhiệt kế mang vào.

Tiểu Quân đo nhiệt độ, 37.2°C, vẫn còn sốt nhẹ.

"Trời sắp tối rồi, cậu không sao thì nghỉ ngơi đi. Tôi về trước đây."

Nói xong, Minh Thành rót thêm một cốc nước nóng cho cậu ấy rồi cầm bình giữ nhiệt rời đi.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng
Chương 14: Chương 14



5

Minh Thành xách bình giữ nhiệt quay lại thì tôi vừa làm xong việc.

Thấy cậu về, tôi cười tủm tỉm hỏi: "Minh Thành, Tiểu Quân đỡ hơn chưa?"

Minh Thành đặt bình xuống, rót nước đầy tám phần cốc rồi đưa cho tôi: "Cậu ấy đỡ nhiều rồi ạ, hoành thánh ăn sạch cả nước, sốt cũng hạ rồi. Mới đo còn 37.2 độ thôi, về nhà uống thuốc hai ngày nữa chắc khỏi hẳn."

Nghe Minh Thành nói vậy, tôi mới thực sự yên tâm.

Lúc thấy Tiểu Quân đổ gục xuống đất, cơ thể tôi còn phản ứng nhanh hơn đầu óc, lập tức chạy đến đỡ cậu ấy.

Nhìn gầy vậy mà hóa ra lại nặng không tưởng, tôi cố hết sức mới dìu cậu đến phòng khám gần đó.

May mà hôm nay Minh Thành không có tiết chiều, ghé quán sớm.

Thấy tôi khệ nệ dìu người, cậu chẳng nói chẳng rằng, lập tức quỳ xuống cõng Tiểu Quân chạy vào phòng khám.

Từ đo nhiệt độ, truyền dịch đến rút kim, Minh Thành luôn ở bên cạnh chăm sóc.

Tôi thuật lại cho bác sĩ nghe về thời gian và triệu chứng cảm của Tiểu Quân rồi quay về đun một ấm nước nóng mang đến. Cũng tiện thể làm luôn phần cơm chiên trứng cho Minh Thành, đem qua cho cậu.

Lúc Tiểu Quân tỉnh, tôi lại vội vàng nấu một bát hoành thánh, lần này là Minh Thành đến lấy.

Cả một buổi chiều, tôi vừa lo cho hai đứa vừa phải trông hàng, bận không kịp thở.

Minh Thành thấy tôi mệt lả, lặng lẽ đi đến sau lưng, ngoan ngoãn xoa bóp vai giúp tôi.

Lực tay cậu rất khỏe, ấn bóp rất vừa vặn làm tôi thư giãn hẳn ra. Tôi hưởng thụ một lúc, hài lòng vỗ vỗ tay cậu: "Được rồi, Minh Thành, con cũng vất vả cả ngày rồi, nghỉ chút đi."

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Minh Thành ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, thò tay vào túi lưới bên quầy lấy ra vài củ tỏi, thuần thục bóc vỏ, giã nát.

Trong khi đó, Tiểu Quân xách túi thuốc về đến nhà, phát hiện căn phòng trống không, chẳng có ai.

Cậu ấy bước vào phòng ngủ, khóa trái cửa rồi chui vào chăn.

Túi nhựa trong tay phát ra tiếng sột soạt, cậu ấy vuốt nhẹ mặt ngoài túi, nhớ đến bát hoành thánh nóng hổi và ánh mắt quan tâm của bà chủ quán.

Tiểu Quân lặng lẽ ngồi dậy, đi ra phòng khách rót một cốc nước nóng rồi lại khóa cửa phòng.

Ánh đèn ngủ vàng ấm rọi xuống cốc nước và túi thuốc, phản chiếu những tia sáng lấp lánh trong căn phòng lạnh lẽo.

Tiểu Quân đặt tay lên thành cốc, cảm nhận hơi ấm truyền vào da thịt, chảy xuôi theo mạch máu.

Cậu ấy kiên nhẫn chờ nước nguội bớt rồi mở túi thuốc, xé vỏ một gói nhỏ, uống một hơi hết chỗ thuốc đắng ngắt.

Vị đắng lan ra trong cổ họng nhưng cậu ấy mặc kệ, để mặc nó khuếch tán nơi đầu lưỡi.

Tắt đèn, nhắm mắt chìm vào bóng tối.

Tác dụng phụ của thuốc cảm ào đến như cơn sóng dữ, cuốn trôi chút tỉnh táo cuối cùng.

Giấc mơ là những gương mặt mơ hồ và những âm thanh ồn ào rời rạc. Cậu ấy đứng trong bóng tối, lạnh lùng quan sát tất cả như thể chẳng liên quan gì đến mình.

Không biết đã trôi dạt trong giấc mơ bao lâu.

Khi Cố Quân Đình mở mắt lần nữa, bóng đen đang lật xem túi thuốc bên giường khiến con ngươi cậu co rút.

Cậu ấy giật mình ngồi bật dậy, lập tức nhìn về phía cửa phòng.

Cánh cửa gỗ lim đỏ sẫm mà cậu ấy đã tỉ mỉ lựa chọn, giờ đã biến thành cánh cửa chạm trổ hoa văn mạ vàng kiểu châu Âu… Hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của người đàn ông trước mặt nhưng lại lạc lõng trong căn phòng tối giản của cậu ấy.

Cố Hi Quang, chủ tịch tập đoàn Cố thị là ba của Cố Quân Đình, ông ta thản nhiên vứt túi thuốc vào thùng rác.

Ông ta day trán, gương mặt có năm phần giống Cố Quân Đình nhưng lạnh lùng kiêu ngạo hơn, lộ ra chút bực bội.

"Con uống cái thứ thuốc ba không này làm gì? Một lát nữa bác sĩ Trần sẽ đến khám.

"Ba ngày sau, máy bay riêng của nhà ta sẽ đưa con sang Anh. Trường học đã sắp xếp xong, trong hai năm phải lấy được bằng.

"Sau khi về nước đúng 22 con, cậu có thể đến Quang Diệu thực tập."

Nói xong, Cố Hi Quang đứng dậy định rời đi.

Ông ta rất bận, không có thời gian tán gẫu với đứa con trai vô dụng này. Đã bỏ ra chút thời gian để quan tâm nó, coi như đã hết lòng hết dạ.

Cố Quân Đình trừng mắt, gào lên: "Chẳng phải ông đã nói chỉ cần tôi tự kiếm tiền tự nuôi mình, không tiêu một xu của ông thì tôi có thể học xong đại học trong nước sao? Học kỳ này, từng đồng tôi tiêu đều là tiền tôi cực khổ kiếm được!

"Dựa vào cái gì mà không cho tôi tiếp tục học?

"Tôi không ra nước ngoài, ông muốn thì tự đi mà đi!"

Cố Hi Quang lạnh lùng đáp: "Con đã lãng phí nửa năm rồi, tôi cũng hết kiên nhẫn. Con nghĩ rằng con có thể sống ở đây là nhờ cái gì? Nhờ tôi, ba của cậu. Không có tôi, ngay cả cơm cậu cũng không có mà ăn! Thật sự coi mình là cậu ấm rồi à? Không có tôi, cậu chẳng là cái gì cả!"

Cố Quân Đình bật dậy, lao đến thùng rác nhặt túi thuốc lên, không nói không rằng đi thẳng ra cửa.

Vừa chạm tay vào nắm cửa, cậu nghe thấy giọng nói khinh miệt của Cố Hi Quang: "Đúng là giống hệt mẹ cậu, một kẻ vô dụng."

Ba giây sau, mặt chủ tịch Cố Hi Quang tiếp xúc thân mật với nắm đ.ấ.m cỡ nồi đất của con trai mình.

6

Chuyện cậu cả nhà họ Cố bị đuổi khỏi nhà, trở thành chó nhà có tang đã gây ra một cơn chấn động nhỏ trong giới thượng lưu. Điều càng khiến người ta thấy thú vị hơn là có kẻ tinh mắt phát hiện khóe mắt của chủ tịch Cố có một vết bầm nhỏ.

Tạm gác chuyện này sang một bên.

Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, Cố Quân Đình chẳng có gì ngoài quần áo trên người, điện thoại trong tay và túi thuốc cảm cầm theo. Cậu ấy cứ thế lang thang vô định trên phố.

Đường phố nhộn nhịp, người đến người đi, khắp nơi đều tràn ngập niềm vui nhân gian. Cậu ấy nhìn thấy những gia đình ba người nắm tay nhau, dù là người lớn hay trẻ con, trên mặt họ đều mang nụ cười ấm áp và hạnh phúc.

Trước khi lên tám tuổi, gia đình cậu ấy cũng từng ấm áp như thế.

Mẹ của Cố Quân Đình tên là An Tiêu Nhã, một hướng dẫn viên du lịch. Trước khi gặp Cố Hi Quang, bà ấy là một cơn gió tự do nhất thế gian. Bà ấy từng đặt chân l*n đ*nh núi cao nhất, từng dạo bước dưới những lá cờ phướn ở Tây Tạng, cũng từng ngồi quanh đống lửa trại lắng nghe những câu chuyện của người xa lạ. Bà ấy sống một cuộc đời sôi nổi và phóng khoáng.

Rồi bà ấy gặp Cố Hi Quang.

Đó là một câu chuyện rất cũ… Một công tử nhà giàu bị hấp dẫn bởi hơi thở tự do trên người cô gái ấy.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng
Chương 15: Chương 15



Người đàn ông lớn lên trong nền giáo dục tinh anh kia đã lần đầu tiên nổi loạn trong đời. Anh ta quỳ suốt một ngày một đêm trong sân, bất chấp sự phản đối của gia đình, chỉ để cưới An Tiêu Nhã làm vợ.

Câu chuyện kết thúc một cách lãng mạn và tốt đẹp… Hoàng tử và cô bé lọ lem sống hạnh phúc bên nhau.

Nhưng vì sao tất cả truyện tình yêu đều kết thúc khi nam nữ chính kết hôn?

Bởi vì sau khi kết hôn, cuộc sống đã biến thành một bộ phim gia đình đầy mâu thuẫn.

An Tiêu Nhã mất đến tám năm mới nhận ra điều đó.

Mười năm làm vợ hiền mẹ đảm, sự tự do từng ở dưới chân bà ấy đã bị giấu vào trong tim.

Lời hứa hẹn trước khi kết hôn về những chuyến du lịch hai lần một năm đã trở thành một điều xa xỉ, khi mà Cố Hi Quang ngày càng bận rộn, còn bà ấy phải chăm lo cho con cái.

Khát vọng tự do và trách nhiệm làm mẹ cùng lúc đè nặng lên bà ấy khiến bà ấy vô cùng đau khổ.

Trong căn biệt thự rộng lớn, ba mẹ chồng không thích bà ấy, Cố Quân Đình phải đi học, Cố Hi Quang thì chẳng thấy bóng dáng đâu, ngay cả một người để tâm sự bà ấy cũng không có.

Buổi tối, khi bà ấy ru Cố Quân Đình ngủ, đứa trẻ nhỏ bỗng vươn tay đặt lên mu bàn tay bà ấy, khẽ hỏi: "Mẹ ơi, mẹ không vui sao?"

An Tiêu Nhã khựng lại, bà ấy xoa đầu con, dịu dàng hỏi: "Sao con lại nghĩ vậy?"

Cố Quân Đình ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt bà ấy, nghiêm túc nói: "Con nghe thấy rồi, tim mẹ đang khóc."

Đôi mắt An Tiêu Nhã lập tức đỏ hoe, bà ấy nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, khẽ hỏi: "Quân Quân, mẹ hỏi con nhé. Nếu mẹ muốn đi làm một việc khiến mẹ hạnh phúc nhưng sẽ rất lâu, rất lâu mới có thể gặp con một lần, con có nghĩ mẹ ích kỷ không?"

Cố Quân Đình nằm trong lòng bà ấy, suy nghĩ rất lâu rồi mới ngẩng đầu lên nhìn bà, ánh mắt trong veo tràn ngập yêu thương: "Mẹ ơi, con chỉ hy vọng mẹ được vui vẻ."

An Tiêu Nhã ôm chặt lấy đứa con bé nhỏ trong lòng, khóc nức nở.

Sau đó, bà ấy và Cố Hi Quang cãi nhau một trận kịch liệt rồi để lại một tờ đơn ly hôn đã ký sẵn.

Bà ấy chỉ để lại cho Cố Quân Đình một nụ hôn, cùng lời hứa sẽ về thăm cậu ấy vào ngày sinh nhật mỗi năm.

Khi rời khỏi biệt thự nhà họ Cố, bà ấy chỉ mang theo căn cước công dân, hộ chiếu và một tấm thẻ hướng dẫn viên du lịch đã bạc màu.

Cơn gió tự do ấy, lại một lần nữa trở về với thiên nhiên.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

7

Lần nữa tôi gặp lại Tiểu Quân là sau Tết Nguyên Đán.

"Dì ơi, cho cháu một phần hoành thánh."

Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi ngước nhìn Tiểu Quân, dịu dàng hỏi: "Tiểu Quân đến rồi à, vẫn như cũ hả?"

Cậu ấy cười cười đáp: "Dạ, như cũ ạ."

Tiểu Quân mặc bộ đồ linh vật, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, giữa cơn gió lạnh cắt da của Giang Thành, trên đầu cậu ấy thậm chí còn bốc hơi nóng.

"Tới đây ngồi sưởi ấm một chút đi, ngoài trời lạnh lắm. Cháu vừa khỏi cảm, đừng để bị lại đấy."

"Dạ, dì."

Tiểu Quân đặt chiếc đầu linh vật sang bên cạnh, đôi tay thon dài liên tục lướt trên màn hình điện thoại.

Hoành thánh nấu xong, tôi bưng ra đặt lên bàn trước mặt cậu ấy. Tiểu Quân không để ý nóng, vừa ăn vừa xem tin nhắn trong nhóm chat.

Minh Thành từng nói với tôi, trong kỳ nghỉ đông, Tiểu Quân đi làm thêm đủ kiểu việc, đến khi nhập học lại càng bận rộn hơn. Cậu ấy dạy kèm, giao đồ ăn, phát tờ rơi, trừ những buổi học bắt buộc phải điểm danh, thời gian còn lại đều lao đi làm thêm, bận tối tăm mặt mũi.

Vốn đã gầy sẵn, giờ lại càng ốm đến mức hai má hóp vào.

Nhìn cảnh cậu ấy ngấu nghiến ăn, tôi nhìn sang gương mặt thanh tú của cậu, trong đầu chợt nhớ đến dáng vẻ của Minh Thành lúc mới gặp tôi, cũng gầy nhom như cây sậy, trong lòng không khỏi xót xa.

Tôi chợt lóe lên một ý hay.

Tôi ngồi xuống đối diện, cười tủm tỉm nhìn cậu ấy ăn. Tiểu Quân phát hiện tôi nhìn mình, có chút ngại ngùng cúi đầu.

"Tiểu Quân này, dì có chuyện muốn nhờ cháu giúp một tay."

Nghe tôi nói có việc cần nhờ, Tiểu Quân nhanh chóng nhai hai miếng hoành thánh rồi nuốt xuống: "Dì cứ nói ạ, chuyện gì cháu giúp được nhất định sẽ giúp!"

Tôi chỉ ra chiếc xe đẩy nhỏ đang bị bỏ không ngoài cửa tiệm, nói với cậu ấy: "Sau khi nhập học, quán lại đông khách, xe đẩy này để không cũng phí, dì muốn cho thuê lại. Cháu hay đi làm thêm đúng không? Cháu giúp dì hỏi xem có ai muốn thuê không nhé, giá cả dễ thương lượng thôi."

Ánh mắt Tiểu Quân sáng lên như vừa nghĩ ra điều gì đó, vui vẻ nhận lời: "Không thành vấn đề dì ơi, cứ giao cho cháu!"

Tôi hài lòng gật đầu, xem ra cậu ấy đã hiểu ẩn ý trong lời tôi.

Khu ẩm thực này nằm ngay gần khu đại học, hơn nữa Giang Thành lại là thành phố du lịch nổi tiếng, lượng khách rất đông.

Chỉ cần chịu khó làm ăn, làm giàu thì khó nhưng sống thoải mái không lo cơm áo thì không thành vấn đề.

Một tuần sau, Tiểu Quân thuê lại xe đẩy của tôi với giá một nghìn tệ mỗi tháng.

Nghe Minh Thành kể, cậu ấy đã dành mấy ngày để nghiên cứu thị trường, cuối cùng quyết định bán trà sữa.

Nhờ ngoại hình nổi bật, trà sữa lại ngon nên quầy trà sữa của cậu ấy nhanh chóng nổi như cồn, ngày nào cũng lắc trà đến mức tay run bần bật.

Biết việc kinh doanh của cậu ấy thuận lợi, tôi cảm thấy mãn nguyện vô cùng.

Từ khi bắt đầu mở quán trà sữa, Tiểu Quân vẫn giữ thói quen mỗi tuần ghé tiệm tôi ăn một bát hoành thánh.

Nhìn cậu ấy dần dần đầy đặn hơn, quần áo và giày dép cũng đổi sang loại ấm áp hơn, tôi cảm thấy vui mừng khôn xiết.

8

Gió đông tan biến, vạn vật hồi sinh, mùa xuân đã đến.

Chàng trai bán trà sữa đẹp trai của Đại học Giang Thành bất ngờ nổi tiếng trên diễn đàn trường.

Gương mặt rạng rỡ, điển trai cùng thái độ ấm áp, lịch sự của cậu ấy khiến vô số nữ sinh thầm thương trộm nhớ, khách quen ở quầy trà sữa ngày một nhiều hơn.

Cuối cùng, Cố Quân Đình cũng hiểu thế nào gọi là "phiền não vì hạnh phúc".

Cậu ấy đi học thì bị người khác chụp lén, bán trà sữa thì vì quá đông khách mà bị quản lý đô thị chú ý.

Không còn cách nào khác, Cố Quân Đình đành phải đẩy xe đi khắp các con phố và hẻm nhỏ gần trường để bán hàng lưu động, tránh bị bắt, nếu không chẳng những mất xe mà còn bị phạt tiền.

Nghe cậu ấy than thở những chuyện này, tôi cười đến mức không khép miệng được.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng
Chương 16: Chương 16 (Hoàn)



Đã hai ngày rồi cậu ấy không ra bán, trên diễn đàn trường có không ít bài viết hỏi thăm tung tích của "anh chàng bán trà sữa đẹp trai".

Không thể bán hàng đồng nghĩa với việc mất nguồn thu nhập, Cố Quân Đình sốt ruột đến mức vò đầu bứt tóc. Mục tiêu của cậu ấy là sau khi trả hết khoản vay năm đầu, vẫn có thể dành dụm được học phí và sinh hoạt phí cho ba năm sau.

Nhưng với tình hình hiện tại, ngay cả việc trả hết khoản vay năm nhất cũng trở nên gian nan.

Tôi cũng suy nghĩ tìm cách giúp cậu ấy, vất vả lắm mới có một nguồn thu nhập, sao có thể để thằng bé rơi vào cảnh không xu dính túi được chứ?

Đúng lúc chúng tôi đang đau đầu thì Tĩnh Tĩnh đeo ba lô bước vào quán. Cô vui vẻ nhào vào lòng tôi làm nũng: "Dì ơi, cháu nhớ dì quá! Dì có nhớ cháu không?"

Tôi xoa mái tóc dài mềm mượt của cô, dịu dàng đáp: "Đương nhiên là nhớ rồi! Tĩnh Tĩnh có ăn uống đầy đủ không nào?"

Cô ngẩng đầu, cười tít mắt nói: "Dì ơi, ngày nào cháu cũng ăn đủ ba bữa hết đó! Không tin dì hỏi bạn cùng phòng của cháu đi, ngày nào cháu cũng ăn cùng tụi nó hết!"

"Dì tin Tĩnh Tĩnh ngoan ngoãn sẽ ăn uống đầy đủ. Lại đây nào, để dì xem cháu có mập lên chút nào không."

Tĩnh Tĩnh đứng dậy, xoay một vòng duyên dáng trước mặt tôi để tôi nhìn rõ vóc dáng của cô.

Tôi hài lòng gật đầu. Bây giờ trông con bé mới giống thiên nga, chứ ngày trước gầy nhẳng như con chim cút, chẳng có chút da thịt nào cả.

Cố Quân Đình nhìn Tĩnh Tĩnh một cái rồi lại tiếp tục vò đầu bứt tóc.

Tĩnh Tĩnh cũng chú ý đến Cố Quân Đình đang ngồi đối diện tôi, tò mò hỏi: "Dì ơi, người này là ai vậy?"

Chợt nhớ ra chuyện rắc rối lúc nãy, tôi kéo tay Tĩnh Tĩnh ngồi xuống bên cạnh, thuận miệng giải thích: "Đây là bạn cùng lớp của Minh Thành, tên là Cố Quân Đình."

Tôi kể hết mọi chuyện cho Tĩnh Tĩnh nghe, đôi mắt cô sáng lên như có lửa, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, nhanh chóng nghĩ ra một cách.

"Dì ơi, dì xem thử cách này có được không nhé?"

Tĩnh Tĩnh kéo tay tôi, cẩn thận nói ra kế hoạch của mình.

"Nếu bày quầy bị quản lý đô thị kiểm tra, vậy thì cậu ấy có thể tìm một mặt bằng nhỏ gần đây để mở tiệm trà sữa hẳn hoi! Bán vỉa hè mà đã hot như vậy, cậu ấy lại còn có danh tiếng sẵn trên diễn đàn, mở quán chắc chắn không lo ế khách!"

Cố Quân Đình giơ tay thắc mắc: "Nghe cũng hợp lý đấy, nhưng vấn đề là tôi không có tiền."

Những mặt bằng gần trường đại học, dù lớn hay nhỏ, giá thuê đều đắt kinh khủng.

"Cậu có thể mượn tôi."

Người vừa lên tiếng là một người phụ nữ trông rất ngầu.

Bà ấy đeo kính râm bản to, mái tóc dài ngang vai màu nâu hạt dẻ, mặc áo khoác dài màu đen, dưới chân là đôi bốt đế thô phát ra tiếng cộp cộp mỗi khi bước đi.

Bà ấy tháo kính râm xuống, trong đôi mắt đẹp giống hệt Cố Quân Đình tràn đầy sự tự hào và yêu thương.

Khoảnh khắc tiếp theo, Cố Quân Đình - người vừa rồi còn đang âu sầu ủ rũ - đã lao đến ôm chặt cô ấy, giọng nói run rẩy xen lẫn tiếng nức nở: "Mẹ, con nhớ mẹ lắm!"

An Tiểu Nhã vỗ nhẹ lên vai con trai, giọng nói đầy yêu thương: "Mẹ cũng rất nhớ con, Quân Quân. Con đã trưởng thành rồi, mẹ vui lắm!"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Nhìn cảnh mẹ con họ đoàn tụ, tôi không kìm được mà kéo Tĩnh Tĩnh vào lòng.

Cô len lén nhìn Cố Quân Đình một cái, xác nhận rằng cậu ấy không phải đến để giành dì với mình, ánh mắt hung hăng dần thu lại, an tâm rúc vào lòng tôi làm nũng.

9

Dưới sự ủng hộ của mẹ ruột An Tiểu Nhã, Cố Quân Đình đã thuê được một cửa tiệm nhỏ chỉ vỏn vẹn mười mét vuông trong khu phố ẩm thực.

Ngay từ ngày khai trương, quán trà sữa "Yêu Tự Do" của cậu ấy đã liên tục cháy hàng. Thường thì mới bốn, năm giờ chiều, toàn bộ nguyên liệu trong ngày đã được dùng hết.

Thấy bản thân bận tối mắt tối mũi, cậu ấy bèn kéo cả người đã bày mưu giúp cậu là Minh Thành và Tĩnh Tĩnh đến hỗ trợ quầy trà sữa.

"… Lấy hết, nhưng ít hành lá một chút."

Chẳng bao lâu sau, quán "Yêu Tự Do" đã thu hút sự chú ý của rất nhiều công ty trà sữa lớn.

Về sau, Cố Quân Đình phụ trách đàm phán hợp tác và phát triển kinh doanh, Minh Thành lo quảng bá và tiếp thị, còn Tĩnh Tĩnh dù lịch học vô cùng căng thẳng nhưng vẫn thỉnh thoảng kiêm luôn vai trò pháp vụ.

Đến khi cả ba tốt nghiệp đại học, Cố Quân Đình và Minh Thành đều đã có ba năm kinh nghiệm làm việc ngay khi còn là sinh viên.

Tĩnh Tĩnh cũng dựa vào nền tảng pháp lý vững chắc và kinh nghiệm thực chiến khi đấu tranh với các công ty lớn mà thành công thi đỗ cao học.

Tôi vẫn trông coi tiệm ăn, mỗi khi ba đứa nó mệt mỏi trở về, tôi sẽ dọn sẵn một bát cơm chiên trứng, một đĩa hủ tiếu xào, kèm thêm một bát hoành thánh nóng hổi.

Rồi lại dõi theo chúng nó rời đi, bước về phía chiến trường của riêng mình, dốc sức phấn đấu vì một tương lai tươi sáng.

Ba đứa trẻ từng chật vật trong vòng xoáy tình cảm, cuối cùng cũng đã phá vỡ những ràng buộc của bản thân, dốc lòng theo đuổi mục tiêu của mình.

10

Trên bàn cơm bày đầy món ngon, tôi vui vẻ gắp thức ăn cho Minh Thành và Tĩnh Tĩnh. Hai đứa vừa ăn vừa xuýt xoa khen ngợi, khiến một bàn món ăn gia đình cũng được tâng bốc lên tận trời.

Sau bữa cơm, Tĩnh Tĩnh nhanh nhẹn lau bàn, Minh Thành vào bếp rửa chén, còn tôi thì lấy những món ăn vặt và trái cây mà chúng nó thích ra, bày lên bàn trà.

Trên TV đang chiếu một bộ phim cũ từ rất lâu nhưng với chúng tôi, nó chỉ như nhạc nền tạo thêm chút không khí, phần lớn thời gian vẫn là ngồi lại bên nhau trò chuyện.

Tĩnh Tĩnh và Minh Thành mỗi đứa ôm chặt một bên tay tôi, bám dính lấy không chịu buông.

Tôi thuận miệng hỏi: "Quân Quân dạo này thế nào rồi? Nó vẫn bận lắm hả?"

Minh Thành đáp: "Nó trốn việc nửa tháng nay, đi du lịch với dì An rồi. Mẹ ơi, đợi nó về, con cũng xin nghỉ phép một chuyến, dẫn mẹ đi du lịch nhé?"

Tĩnh Tĩnh lập tức phản đối: "Lần trước cậu đã nhân lúc tôi vùi đầu ôn thi mà lén đưa dì đi chơi rồi! Lần này dù thế nào cũng phải dẫn tôi theo!"

Minh Thành lườm cô một cái: "Dẫn theo, dẫn theo!"

Tôi bật cười, vỗ nhẹ tay Tĩnh Tĩnh, dịu dàng dỗ dành: "Không sao đâu, Tĩnh Tĩnh. Đợi con rảnh rỗi, dì sẽ đưa con đi dạo phố, không mang nó theo."

"Yeah! Dì ơi, cháu yêu dì nhất!"

"Mẹ, mẹ thiên vị quá!"

Trong căn phòng khách ấm áp, tiếng cười vang lên không dứt, không khí tràn đầy niềm vui và sự hạnh phúc.

- Hết -
 
Back
Top Bottom