Lãng Mạn [Bách hợp] H | Mẹ Nuôi Tại Thượng

[Bách Hợp] H | Mẹ Nuôi Tại Thượng
chương 37: cầm thú


Hàn Ngọc Băng mơ màng đã ngủ mất lúc nào không hay, Khúc Diệp Thanh cũng mệt mỏi không kém liền lập tức ôm lấy nàng cùng chìm vào giấc mộng........Chỉ cánh một bức tường nhưng tâm trạng của người bên trong và bên ngoài lại trái ngược nhau hoàn toàn, Vương Hi Văn đứng sau cánh cửa phòng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm " Khúc Diệp Thanh là do chị ép tôi"._____________Sáng hôm sau vẫn như bình thường, Khúc Diệp Thanh đưa Hàn Ngọc Băng đến trường, hôm nay tâm trạng Hàn Ngọc Băng tốt hơn rất nhiều, cả người toát lên vẻ tươi tắn không còn ủ rũ như hôm trước.Hàn Ngọc Băng: " Diệp Thanh đến đây em cho chị bảo vật nè".Khúc Diệp Thanh đầu đầy nghi ngờ nhưng vẫn làm theo, đôi chân dài nghe lời đi đến.Khúc Diệp Thanh vừa tới Hàn Ngọc Băng liền ôm lấy vai cô, nhón chân lên sau đó là hôn lên môi Khúc Diệp Thanh một cái, rồi sau đó thì sau, nàng bỏ lại gương mặt còn đang ngơ ngác của Khúc Diệp Thanh rồi cười tủm tỉm chạy vào trường học.Khúc Diệp Thanh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nàng, đột nhiên không nhịn được mà cười lên , lo lắng trong lòng Khúc Diệp Thanh cũng vì nụ hôn ban nãy của Hàn Ngọc Băng mà tiêu tan đi vài phần........Đến giờ tan tầm, nhìn đồng hồ vừa đúng giờ đến đón Hàn Ngọc Băng tan học, Khúc Diệp Thanh quyết định tự mình đi, chỉ là đúng lúc này công ty đột nhiên có chút chuyện vì thế mà cô bị trễ mất ba mươi phút,Trên đường đến trường Khúc Diệp Thanh sợ Hàn Ngọc Băng sẽ lo lắng nên đã gọi điện cho nàng nhưng lại không gọi được, lần này không phải là không có người nghe máy mà là không liên lạc được làm Khúc Diệp Thanh cảm giác bất an.Đến nơi, quả như là Khúc Diệp Thanh đã đoán trước, không nhìn thấy Hàn Ngọc Băng đâu, ngẫm lại từ đầu là bị giữ lại ở công ty đến điện thoại Hàn Ngọc Băng không liên lạc được, trong lòng Khúc Diệp Thanh có loại dự cảm không tốt.Tô Mạn đang trên đường trở về nhà thì đột nhiên nhận được điện thoại từ lão bản.-" Diệp tổng, đã ngoài giờ làm việc của tôi rồi, cô lại có chuyện gì nữa đây".Khúc Diệp Thanh: " tôi không tìm thấy Ngọc Băng".Tô Mạn: (;ŏ﹏ŏ)Tô Mạn: " không phải lại trốn vào tiệm net chơi game nữa rồi chứ, cô đến đó tìm thử xem".Khúc Diệp Thanh: " không, lần này không như hôm qua, đã có người nhúng tay vào, tôi cho cô năm phút lập tức đi điều tra, nêu không tiền thưởng tháng này của cô đừng mong nhìn thấy".Tô Mạn: " tư bản ức hiếp lao động a, Diệp đại nhân coi chừng gặp báo ứng (*`ω'*)".Hiệu quả làm việc của Tô Mạn không thể nghi ngờ được, chưa đầy một tiếng cô đã tra ra tất cả rồi báo cáo với Khúc Diệp Thanh, Khúc Diệp Thanh nghe xong trên mặt vẫn không chút thay đổi, bình thản như không có gì xảy ra nhưng trong lòng cô đã loạn thành một đòn.Sau khi nói chuyện với Tô Mạn xong, Khúc Diệp Thanh cố giữ bình tĩnh nhất có thể, đánh một cuộc gọi cho Vương Hi Văn, như đã dự đón điện thoại bên kia nhấc máy rất nhanh giống như đã có người chờ sẵn từ lâu.Vương Hi Văn: " Thanh Thanh có chuyện gì sao ".Khúc Diệp Thanh: " Vương Hi Văn cô đừng diễn nữa".Nữ nhân bên kia vẫn thản nhiên như tất cả đều không liên quan đến nàng ta " Thanh Thanh như vậy là có ý gì đây".Thanh âm Khúc Diệp Thanh lúc này lạnh hơn mấy phần sắc bén như muốn đâm sâu vào trái tim người khác " tôi hỏi cô Ngọc Băng đang ở đâu".Vương Hi Văn: " được rồi, em biết chị chắc chắn hiểu em cần gì mà đúng không, lấy một đổi một, chị chỉ cần đồng ý thực hiện hôn ước của chúng ta, em bảo đảm sẽ thả Hàn Ngọc Băng ra, còn nếu chị không đồng ý thì em không chắc Hàn Ngọc Băng sẽ an toàn".

Khúc Diệp Thanh nhíu mày vẫn bình tĩnh đáp " cho tôi thời gian", còn chưa đợi bên kia trả lời Khúc Diệp Thanh đã lạnh lùng tắt máy.Khúc Diệp Thanh: " Lão gia khi nào thì trở về ".Tô Mạn: " có thể là ngày mai ngài ấy sẽ đến đây".___________" Cha"Khúc lão gia vừa về đến nhà đã nhìn thấy cô con gái vội vàng đi đến " được rồi có gì từ từ nói ".-" nhưng mà cha à Ngọc Băng em ấy...".

Khúc Diệp Thanh chưa kịp nói xong thì người cha đáng kính của mình đã bỏ đi mất.Trên một cái bàn, hai người một già một trẻ người thì ung dung người thì lo lắng bất an, Khúc Diệp Thanh chỉ có khi đối diện với cha mình cô mới bộc lộ hết cảm xúc đã che giấu của mình, cô không còn là người luôn lãnh đạm trong mọi vấn đề mà bây giờ tất cảm xúc thật đã thể hiện trên khuôn mặt của cô.Khúc lão gia vẫn đang ung dung thưởng thức ly trà, nhìn con gái của mình lo lắng như thế ông có chút không đành lòng.-" thôi nào con lo cái gì chứ, Hi Văn con bé như thế nào con còn không rỏ sao, ta tin con bé sẽ không làm hại đến người khác đâu".Tâm tình Khúc Diệp Thanh lúc này mới nhẹ nhàng hơn một chút " nhưng mà cha à, con vẫn thấy không an tâm ".-" được rồi được rồi ta sẽ giải quyết chuyện này, con đừng có chưng cái bộ mặt đó cho người khác xem nữa, khí chất của con đi đâu hết rồi hả ".

Nhìn bộ dạng lo lắng của con gái mình, Khúc lão gia tức khắc đón ra được Hàn Ngọc Băng có bao nhiêu quan trọng với cô, ông bắt đầu có chút suy đoán khó mà chấp nhận nỗi."

Diệp Thanh có phải con đã làm gì con bé đó rồi không".Khúc Diệp Thanh không chút biến sắc trả lời " phải".Khúc lão gia nghe xong không khỏi trợn mắt há hốc miệng nhưng rất nhanh ông cũng đã bình tĩnh lại " từ khi nào".Khúc Diệp Thanh vẫn bình thản trả lời " năm em ấy mười sáu tuổi".Khúc lão gia : ( º言º)Khúc lão gia đang uống trà nghe xong lập tức phung ngụm trà ra, trợn mắt nhìn con gái mình " Diệp Thanh ta biết con bá đạo nhưng cũng không cần phải cầm thú như thế chứ".Khúc Diệp Thanh: con cầm thú cũng là do cha sinh ra mà (。・ˇдˇ・。).______________Hàn Ngọc Băng mơ màng mở mắt, đầu đau như búa bổ làm nàng rất lâu sau mới lấy lại được ý thức, nhìn xung quanh là một căn phòng khá sạch sẽ nhưng chẳng có gì ngoài một chiếc giường, tay chân Hàn Ngọc Băng bị xích lại cố định ở đầu giường, dây xích dài ra một đoạn chỉ đủ cho nàng đi được nữa cái phòng.Hàn Ngọc Băng không hốt hoảng mà bình tĩnh nhớ lại những gì đã xảy ra, hôm qua nàng vẫn đợi Khúc Diệp Thanh trước cổng trường như thường ngày, cho đến khi tất cả học sinh đều đà rời khỏi thì vẫn chưa nhìn thấy Khúc Diệp Thanh đâu, Hàn Ngọc Băng có chút lo lắng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi đợi, đột nhiên có một chiết xe màu đen dựng lại trước mặt nàng, bên trong bốn người mặc đồ đen đi ra, sau đó khỏi cần đón cũng biết chính là nàng bị bắt cóc, trước đó bằng những gì đã học được trong thời gian được Khúc Diệp Thanh huấn luyện nàng đã đánh hạ được ba tên, bọn hắn không ngờ cô gái có ngoại hình yếu đuối như nàng lại có thể làm được như vậy, cuối cùng bọn hắn phải dùng đến thuốc mê mới bắt được nàng đem về.Hàn Ngọc Băng nghĩ lại càng thấy tức, rỏ ràng chỉ còn một chút nữa thôi là nàng đã thoát được rồi.Hàn Ngọc Băng: (#`д')ノCửa phòng đột nhiên mở ra, một nữ nhân thon dài bước vào, Vương Hi Văn thong thả bước đến trước mặt Hàn Ngọc Băng._______________
 
[Bách Hợp] H | Mẹ Nuôi Tại Thượng
chương 38


Vương Hi Văn: "Thế nào tỉnh rồi à ".Hàn Ngọc Băng:" chưa tỉnh thì cô đang nói chuyện với ma à".Hàn Ngọc Băng biết được người bắt mình là tình địch liền như con hổ bị chạm vào cái mông, nàng lập tức trừng mắt nhìn Vương Hi Văn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta nhưng hành động đó rơi vào mắt Vương Hi Văn chỉ như một tiểu miêu đang vươn móng vuốt, Vương Hi Văn không khỏi bật cười.Hàn Ngọc Băng: cười cái rắm, không có dây xích thì ta đã lấy gạch phang lỗ đầu nhà ngươi rồi.

( º言º)" thế nào sợ đến câm luôn rồi à " Vương Hi Văn nở nụ cười khinh bỉ nhìn nàng.Hàn Ngọc Băng tức giận đến nghiến răng, cố gắng làm cho thanh âm trở nên hùng hổ: " nói đi cô muốn cái gì".Vương Hi Văn tiến lại ghé sát vào tai Hàn Ngọc Băng:" tôi cho cô tiền sang nước ngoài du học, rời xa Thanh Thanh, cô không xứng với chị ấy đâu".Nhìn vành tai Vương Hi Văn sát bên, Hàn Ngọc Băng lập tức há miệng cắn mạnh xuống, Vương Hi Văn đau đến muốn hét lên.Vương Hi Văn:" Hàn Ngọc Băng cô nhả ra ".Vương Hi Văn cố kéo đầu nàng ra nhưng Hàn Ngọc Băng vẫn kiên trì cắn lấy không chịu nhả.Vương Hi Văn đau quá hét lên làm mấy tên lính canh bên ngoài nghe được chạy vào, cuối cùng Hàn Ngọc Băng lại bị thuốc mê làm cho bất tỉnh, Vương Hi Văn phẫn nộ muốn đánh con người đang hôn mê trước mắt nhưng nghĩ đến Khúc Diệp Thanh nàng chỉ có thể cố nhẫn nhịn rời đi.____Trước cửa chính Vương gia, một chiết xe sang trọng dừng lại, bên trong một nữ nhân và một người đàn ông mặc tây trang bước xuống.

Cánh cửa lớn lập tức mở ra, hai hàng vệ sĩ cung kính cuối chào, lại một lão trung niên từ trong đi ra lịch sự bắt tay chào hỏi." lão Khúc, đã lâu không gặp"Khúc lão gia " lão Vương đã lâu không gặp".Cả ba bước vào đại sảnh, Khúc Diệp Thanh ngồi một bên trầm mặc không nói, lúc này cô đang bận lo lắng cho Hàn Ngọc Băng." chẳng hay hôm nay lão Khúc ông đến tìm tôi là có chuyện gì quan trọng sao" Khúc lão gia ngoài cười trong không cười đáp " có chuyện gì chẳng lẽ ông còn không biết".Nụ cười trên mặt Vương lão gia chợt tắt, ông bạn lâu năm không gặp này đột nhiên bảo về nước muốn gặp mình, giờ còn nói chuyện kiểu khó đoán như vậy, lẽ nào già rồi nên tính tình cũng khó chịu theo." chuyện của ông, ông không nói thì làm sao tôi biết là chuyện gì" Khúc lão gia lên giọng đáp " còn không phải do con gái cưng của ông làm".Vương lão gia âm thầm lo lắng, thời gian này ông có hơi bận cũng chẳng có thời gian quan tâm chuyện của con gái mình, thật không biết nó lại làm ra cái gì nữa rồi." có chuyện gì thì ông nói thẳng ra đi, ông cứ vòng vo như vậy hoài thì làm sao tôi biết cái gì mà giải quyết".Khúc lão gia uống một ngụm trà rồi bắt đầu kể " ông nói xem, lúc hai đứa con nhỏ chúng ta đã thỏa thuận hôn ước chỉ là hình thức thôi còn quyền quyết định để hai đứa nhỏ lớn lên rồi nói, bây giờ con gái tôi đã thích người khác, con gái ông lại bắt cóc người yêu của con gái tôi như vậy có phải quy phạm thỏa thuận của chúng ta không"." từ từ chờ chút, ông nói cái gì, Vương Hi Văn nó bắt cóc người".

Vương lão gia trợn mắt không thể tin nổi." phải"."

ông có bằng chứng không"Khúc lão gia tức giận đáp " còn cần gì bằng chứng, cứ kêu con gái ông ra hỏi là rỏ".Vương lão gia lập tức gọi điện thoại qua cho Vương Hi Văng, không tới năm phút Vương Hi Văn đã có mặt ở đại sảnh, cô cuối chào lão Khúc rồi nhìn sang người bên cạnh, thấy Khúc Diệp Thanh ngồi ở đó mắt nàng liền sáng lên gọi " Diệp Thanh".Khúc Diệp Thanh thờ ơ không đáp, lão Vương kéo con gái mình qua hỏi chuyện " con nói thật cho cha biết, con có bắt cóc bạn gái của Diệp Thanh không".Vương Hi Văn nhìn một vòng những người trong đại sảnh, thì ra tất cả đều là vì cô ta, nàng chợt cười khổ.

Lão Vương thấy con gái mình như vậy cũng hiểu ra chuyện gì ông không khỏi thất vọng " con nhốt người ta ở đâu, mau thả ra đi".Vương Hi Văn không cam lòng nhưng ngại có gia trưởng ở đây nên chỉ có thể cắn răng làm theo, nàng cũng chỉ muốn làm Khúc Diệp Thanh chịu thỏa thuận lại không ngờ nháo đến cả gia trưởng cũng kêu ra tới.Vương Hi Văn dẫn đường ba người đến một văn phòng ở cuối căn biệt thự, nơi này ít người đi đến, Vương Hi Văn đem người nhốt ở đây chả trách Vương lão gia không biết.Trước cửa hai tên vệ sĩ đứng canh gác, Vương Hi Văn ra lệnh mở cửa, phút chốc cánh cửa được mở ra, Khúc Diệp Thanh ngoài mặt bình tĩnh nội tâm lại vui mừng khôn xiết.Hai lão gia đứng bên ngoài, Vương Hi Văn cũng không có dũng khí bước vào, chỉ có một mình Khúc Diệp Thanh đi vào trong, nhìn trên giường một thân hình nhỏ nhắn bị trói lại có chút chật vật, Khúc Diệp Thanh không khỏi đau lòng bước nhanh đến cởi trói cho người kia.Đau lòng ôm Hàn Ngọc Băng vào lòng, vén lên mái tóc tán loạn của nàng, Khúc Diệp Thanh hôn lên trán nàng thì thầm nói " xin lỗi, lại không bảo vệ tốt em rồi".Khúc Diệp Thanh ôm Hàn Ngọc Băng đi ra ngoài, đột nhiên gốc áo bị người nắm lại nhìn thấy người là Vương Hi Văn, Khúc Diệp Thanh thay đổi sắc mặt, lạnh lùng liết mắt nàng ta một cái rồi dứt khoát bỏ đi.Sau khi cáo từ Vương lão gia, Khúc Diệp Thanh cũng Khúc lão gia lên xe trở về nhà, trên đường trầm mặc không ai nói gì, Khúc Diệp Thanh chỉ lo ôm chặt Hàn Ngọc Băng như sợ người này lại bị bắt đi lần nữa." con bé làm sao vẫn chưa tỉnh thế, có cần ta gọi bác sĩ không".

Về đến nhà thấy con gái mình vẫn còn lo lắng Vương lão gia lên tiếng hỏi.Khúc Diệp Thanh nhẹ gật đầu, bác sĩ rất nhanh đã có mặt, sau mười lăn phút kiểm tra cuối cùng bác sĩ cũng rút ra kết luận, Hàn Ngọc Băng chị bị xơ xác nhẹ, còn vì sao không tỉnh là do bị chích thuốc mê, Khúc Diệp Thanh nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.Phất tay cho bác sĩ ra ngoài, Khúc Diệp Thanh liền ôm lấy Hàn Ngọc Băng vào phòng tắm, giúp nàng cởi ra bộ đồng phục sớm bị làm bẩn không nhìn ra màu sắc ban đầu, da thịt trắng nõn hiện ra, nhìn các vết bầm, trầy xước trên cơ thể nàng, Khúc Diệp Thanh đau lòng khôn xiết hôn lên tấm lưng mảnh mai của nàng.

Dòng nước ấm bao phủ cơ thể hai người đang ôm nhau, có lẽ thuốc mê đã hết tác dụng hoặc là cảm giác quá ấm áp làm cho Hàn Ngọc Băng đã tỉnh dậy, mở mắt mông lung nhìn xung quanh, cảm thấy bản thân đang không mặc gì làm Hàn Ngọc Băng sợ hãi muốn giẫy giụa lên, chợt mùi hương quen thuộc ập vào xoang mũi làm nàng tỉnh táo dừng động tác lại.Ngước mặt lên là gương mặt ôn nhu quen thuộc của người yêu, người nọ nở nụ cười ấm áp nhìn nàng, lúc này Hàn Ngọc Băng lại có vô vàn ủy khuất dâng lên trong lòng, nàng nhịn không được liền òa lên khóc.Khúc Diệp Thanh luống cuống tay chân " em, em làm sao vậy, là chỗ nào đau sao".Hàn Ngọc Băng: ༼;'༎ຶ ۝ ༎ຶ༽

Khúc Diệp Thanh : (゜Д゜*))........Tác giả có lời muốn nói: hôm nay thức khuya chỉnh sửa chương, mọi người nhớ đánh giá giúp mình nhéThương thương nè (ʃƪ˘ﻬ˘)❤
 
[Bách Hợp] H | Mẹ Nuôi Tại Thượng
chương 39: tức giận


Khúc Diệp Thanh dùng tay lau đi nước mắt trên mặt Hàn Ngọc Băng, dùng ngữ khí không thể nào ôn nhu hơn để hóng nàng."

Ngoan, đừng sợ, có tôi ở đây sẽ không còn ai dám ức hiếp em nữa".Hàn Ngọc Băng vừa nức nở vừa nói " em... em không có sợ".Khúc Diệp Thanh " vậy sao lại khóc "Hàn Ngọc Băng " em tức ".Khúc Diệp Thanh " em tức cái gì".Hàn Ngọc Băng " em tức, hức... chút nữa là em đánh bại tên cuối cùng rồi, hức... hắn hắn đê hèn hức... hắn chơi thuốc mê" Hàn Ngọc Băng ấm ức nói, gương mặt sắp phùng lên như con cá nóc.Khúc Diệp Thanh: ( ̄- ̄))Khúc Diệp Thanh vừa thương vừa buồn cười, ôm nàng vào lòng dụ hóng nói " ngoan không khóc, sau này gặp lại tên đó, tôi chích thuốc mê hắn lại cho em xử trí có được không".Hàn Ngọc Băng nín khóc gật đầu.

Nháo trong phòng tắm một hồi Khúc Diệp Thanh ôm Hàn Ngọc Băng ra ngoài, bật điều hòa cao hơn một chút rồi đặt nàng lên giường, mở khăng tắm của nàng ra, Hàn Ngọc Băng đỏ mặt lên tiếng " chị làm gì đó".Khúc Diệp Thanh " bôi thuốc cho em".Hàn Ngọc Băng thấy mình đã nghĩ bậy cho Khúc Diệp Thanh liền thẹn thùng cuối đầu, bất chợt bên tai mẫn cảm truyền đến hơi ấm, Khúc Diệp Thanh ghé vào tai nàng thì thầm nói " em đang mong chờ tôi làm gì em à".Hàn Ngọc Băng thẹn đến muốn kiếm cái lỗ chui vào.

Nhìn vành tai đỏ ao của nàng, Khúc Diệp Thanh vui lòng đi lấy lọ thuốc.Khúc Diệp Thanh thật sự nghiêm túc bôi thuốc cho Hàn Ngọc Băng, động tác mềm nhẹ không chút cẩu thả, chợt bàn tay di chuyển xuống vết bầm dưới đùi, không biết vô tình hay cố ý mà bàn tay kia xẹt qua, chạm nhẹ vào nơi giữa hai chân làm Hàn Ngọc Băng một trận run rẩy.Bôi thuốc xong xuôi, Khúc Diệp Thanh giả vờ leo lên giường ôm cơ thể trần trụi của Hàn Ngọc Băng, Hàn Ngọc Băng đỏ mặt " chị, em chưa mặc đồ".Khúc Diệp Thanh " trong phòng rất ấm em mặc làm gì".Hàn Ngọc Băng " nhưng mà em thẹn thùng ".Khúc Diệp Thanh " có chỗ nào của em mà tôi chưa nhìn qua đâu, em thẹn cái gì chứ".Khúc Diệp Thanh dùng gương mặt nghiêm túc nói ra những lời cợt nhả làm Hàn Ngọc Băng tức muốn nổ phổi, chính là Khúc Diệp Thanh mặt quá lãnh như đang bàn công việc làm nàng không phản bác nổi, Hàn Ngọc Băng chỉ có thể phồng má quay đi.Đùa một chút đủ rồi, Khúc Diệp Thanh làm sao nỡ để người yêu chịu lạnh.

Đi đến tủ quần áo lấy ra bộ đồ, Khúc Diệp Thanh muốn giúp Hàn Ngọc Băng mặc vào nhưng bị từ chối.Hàn Ngọc Băng " em có thể tự mặc, em không phải con nít".Khúc Diệp Thanh khoanh tay, giả vờ thắc mắc hỏi " thế sao lúc cởi em toàn bắt tôi cởi ra cho em".Hàn Ngọc Băng thật sự bị chọc tức đến không muốn để ý đến Khúc Diệp Thanh nữa, người này từ bao giờ lại thích chọc nàng như vậy, thật là đáng ghét.Khúc Diệp Thanh cười cười tiến đến ôm con cá nóc lại dỗ dành " được rồi, không chọc em nữa, chắc em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm có được không".Hàn Ngọc Băng còn định hờn dỗi mấy câu thì lúc này...

Ọt ọt~~Bụng ai đó kêuHàn Ngọc Băng: ( ゚∀ ゚ )Khúc Diệp Thanh: ...Hàn Ngọc Băng lại đỏ mặt, Khúc Diệp Thanh nhịn không được cười phá lên.

...Nháo động một hồi hai người cuối cùng cũng xuống nhà ăn cơm.Trên bàn ăn Khúc lão gia đang ngồi đợi các nàng, Khúc Diệp Thanh tiến đến gọi " cha".Khúc lão gia gật đầu.Nghe từ " Cha" từ miệng Khúc Diệp Thanh, Hàn Ngọc Băng trong lòng bồn chồn, người này là cha của chị ấy sao, Khúc Diệp Thanh chị ấy lãnh đạm như vậy, cha chị ấy có phải rất khó và còn lãnh đạm hơn nữa không.Không có sự chuẩn bị trước đã gặp gia trưởng, Hàn Ngọc Băng khẩn trương đến chân run run bước đi không nổi.Nàng vất vả lắm mới đứng được trước mặt Khúc lão gia, hít một hơi nàng cuối một góc chính mươi độ rồi hô lớn " chào ngài, con là Hàn Ngọc Băng, bạn gái của Diệp Thanh".Khúc lão gia: (*゚ロ゚) bị giật mình làm gì dữ vậy má Khúc Diệp Thanh: (@_@)Không khí đột nhiên lắng đọng, phút chốc im lặng như tờ, Hàn Ngọc Băng căn thẳng đến sắp bị dọa ra nước mắt.Khúc lão gia hề hề lên tiếng " được rồi lại đây ngồi đi, còn đứng đó làm gì chứ".

Như lòng sắt bị mở khai, Hàn Ngọc Băng nhẹ nhõm lon ton chạy lại ngồi cạnh Khúc Diệp Thanh, lúc này nàng mới dám ngước mặt lên nhìn người đàn ông trước mắt, gương mặt thật phúc hậu không đáng sợ như nàng nghỉ.Khúc lão gia cười hòa ái lên tiếng " đứa nhỏ này sao lại căng thẳng như thế, cứ thoải mái đi đừng sợ, ta không có dữ dội vậy đâu".Hàn Ngọc Băng thẹn thùng cuối đầu " vâng ạ".Lúc ăn cơm, thấy Hàn Ngọc Băng ngại nên chỉ ăn cơm trắng, Khúc Diệp Thanh định gắp thức ăn cho nàng nhưng đã có bàn tay khác nhanh hơn.Khúc lão gia gắp một miếng thịt bỏ vào chén Hàn Ngọc Băng rồi cười nói " ăn nhiều vào, gầy như thế rồi ".Nhìn khúc lão gia nàng đột nhiên nhớ đến cha mẹ đã mất, Hàn Ngọc Băng cảm động, đã lâu lắm rồi nàng mới cảm nhận lại được tình thương của cha, nàng gật gù nhai ngấu nghiến, Khúc Diệp Thanh bên cạnh nhìn cũng đau lòng, lại gắp thêm một miếng thịt bỏ vào chén nàng " ăn từ từ thôi, coi chừng bị nghẹn".Vừa nói xong, Hàn Ngọc Băng liền bị nghẹn thật, nàng khụ khụ dữ dội, Khúc Diệp Thanh vội vàng lấy nước đút cho nàng uống.Hàn Ngọc Băng uống nước vào rồi tự mình vỗ ngực còn ợ thêm hai cái, sau đó như nhận ra gì nàng liền ngại ngùng đỏ mặt, hành động của Hàn Ngọc Băng quá buồn cười làm mọi người xung quanh phá lên cười, Hàn Ngọc Băng cũng không khỏi bật cười theo.Không khi thật ấm áp, có lẽ đây chính là bữa cơm vui vẻ nhất của Hàn Ngọc Băng từ khi cha mẹ nàng mất....Ăn uống no nê xong liền đến giờ đi ngủ, vẫn như thường ngày, Khúc Diệp Thanh ôm lấy Hàn Ngọc Băng.

Mấy ngày nay vừa lo chuyện công ty vừa lo cho Hàn Ngọc Băng làm Khúc Diệp Thanh quá mệt mỏi cho nên rất nhanh nàng đã chìm vào mộng đẹp.Chỉ có Hàn Ngọc Băng trong đem tối lặng lẽ nhìn gương mặt đang ngủ say của Khúc Diệp Thanh, nhớ đến những lời sỉ nhục của Vương Hi Văn tay nàng siết chặt " Vương Hi Văn rồi sẽ có ngày tôi cho cô thấy tôi xứng đáng với Diệp Thanh ".Như hạ quyết tâm chuyện gì đó, Hàn Ngọc Băng hôn lên má của Khúc Diệp Thanh rồi thì thầm nói " Thanh Thanh trờ em, chờ em trưởng thành, em cùng chị san sẻ gánh nặng".

.Ngủ một giấc thật sảng khoái, lâu lắm rồi Khúc Diệp Thanh mới có giấc ngủ thoải mái như vậy, sáng dậy chính là tinh lực tràn đầy.Mở mắt ra bất ngờ lại không thấy Hàn Ngọc Băng đâu, thường lúc này người kia còn lười biếng cuộn tròn trong lồng nàng.Cạch~~Bỗng lúc này cửa phòng tắm mở ra, tiếp theo cảnh tượng trước mắt làm Khúc Diệp Thanh máu huyết dâng trào.

________
 
[Bách Hợp] H | Mẹ Nuôi Tại Thượng
chương 40: lão sư (H nhẹ)


Hàn Ngọc Băng bước ra, vẫn là bộ đồng phục cấp ba thường ngày nhưng hôm nay có điểm khác, trên đầu nàng đeo một cái tai mèo.

Phía dưới thì chờ chút đã, phía dưới có một cái đuôi xù xù ló ra, Hàn Ngọc Băng cả người chẳng khác nào một con mèo tinh.Hàn Ngọc Băng đi đến, càng đến gần khúc Diệp Thanh lại càng nóng lên, áo sơ mi rộng phùng phình chỉ có một nút áo được gài lại, bên trong không có nội y chỉ cần nhìn vào liền thấy hai vú đang lay động theo từng bước chân.Phía dưới là chiết váy ngắn đến không thể ngắn hơn được nữa, dĩ nhiên là cũng không có quần lót , theo động tác lay động, cái mông cùng địa phương đang cắm cái đuôi như ẩn như hiện, xuống chút là địa phương giữa hai chân, hình như đang tắc cái gì đó giống như trứng run.Rất nhanh Hàn Ngọc Băng đã đứng trước mặt Khúc Diệp Thanh, sau đó là thanh âm quyến rũ phát ra " lão sư, ta biết sai rồi, phía dưới hảo ngứa nha".Khúc Diệp Thanh một tay kéo lấy Hàn Ngọc Băng vào lòng, nắm lấy cái đuôi kéo kéo làm Hàn Ngọc Băng không khỏi khẽ kêu lên."

đồng học có cái đuôi thật đẹp" nói rồi lại kéo thêm vài cái."

A" Hàn Ngọc Băng thét chói tai.Khúc Diệp Thanh hài lòng cười cười, sau đó lại nắm cái đuôi rút nhẹ ra rồi lại đẩy vào " ngoan đồng học kêu cho lão sư nghe".

" Ân~ Lão sư~~ nhẹ tay".Khúc Diệp Thanh lại sờ xuống địa phương bên dưới, tay chạm phải cái gì đó run nhẹ nhẹ, Khúc Diệp Thanh cười cười " Thứ này chơi vui sao".

Nói rồi liền đẩy cái trứng run vào sâu rồi lại nắm sợi dây kéo ra, Hàn Ngọc Băng cơ hồ sảnh đến nức nở rên rỉ."

ân~ lão sư thoải mái~~"Khúc Diệp Thanh cầm nắm lấy công tắc chỉnh đến mức cao nhất rồi tiếp tục động tác đẩy vào rút ra rồi lại đẩy vào.

Hàn Ngọc Băng sảng đến không ngừng rên rỉ.Hàn Ngọc Băng càng rên rỉ Khúc Diệp Thanh càn hưng phấn, tay bắt đầu tăng thêm lực độ, cắm càng sâu càng mạnh." aaaaaa Lão sư cắm sâu quá, thật thoải mái aaaaa~" " ân~~ lão sư mạnh quá, ta thật thích, ân~~ thật thoải mái" Hàn Ngọc Băng sảng đến phát run, miệng không ngừng gọi bậy.Khúc Diệp Thanh hài lòng lại tăng thêm tốc độ, sau mấy chục lần cắm rút Hàn Ngọc Băng tiếp nhận lần cao trào đầu tiên, nàng thoải mái đến thân hình run run thở gấp.Ngón tay cùng món đồ chơi kia vẫn để trong cơ thể Hàn Ngọc Băng, đợi nàng bình ổn hô hấp, Khúc Diệp Thanh liền rút nó ra làm Hàn Ngọc Băng khẽ ân một tiếng." thứ này chơi thích tới vậy sao".

Khúc Diệp Thanh vơ vơ cái trứng run dính đầy mật dịch trước mặt Hàn Ngọc Băng.Hàn Ngọc Băng thẹn thùng quay đi " Thanh Thanh chị đáng ghét quá ".Khúc Diệp Thanh cười cười " lúc nảy câu dẫn tôi em có thẹn thùng vậy đâu".Hàn Ngọc Băng " còn không phải cho chị bất ngờ sao".Khúc Diệp Thanh " ừ tôi xác thực rất là bất ngờ".Lúc này Hàn Ngọc Băng đột nhiên kéo lấy Khúc Diệp Thanh hôn, tay còn không an phận kéo áo ngủ của nàng ra, Khúc Diệp Thanh trợn tròn mắt."

Nếu chị thích thì mình tiếp tục có được không" Hàn Ngọc Băng nói rồi quỳ lên để hai vú đối diện mặt Khúc Diệp Thanh, sau đó nàng kéo đầu người kia lại để gương mặt người nọ dính lên hai quả non mềm của mình.Khúc Diệp Thanh bất ngờ, chẳng hiểu sao hôm nay con mèo nhỏ lại chủ động như thế, Khúc Diệp Thanh cũng thuận theo cắn lấy quả anh đào thơm ngon trước mắt " được rồi, tôi chiều em".Bắt đầu từ đó, trong căn phòng chỉ còn lại những thanh âm rên rỉ cùng tiếng thở dốc và nhưng tiếng phốc phốc đầy dâm mỹ.

Hôm nay Hàn Ngọc Băng quá chủ động làm Khúc Diệp Thanh muốn dừng cũng không dừng nổi, cả hai nháo đến mặt trời lên cao, Hàn Ngọc Băng cơ hồ bị làm cho kêu đến khàn cả giọng.Sau trận mây mưa triền miên, Khúc Diệp Thanh ôm lấy cơ thể còn đang thở gấp của người kia, tay vuốt vuốt lưng giúp nàng bình ổn hô hấp." chị... chị sắp làm chết em rồi" Hàn Ngọc Băng oán giận lên tiếng.Khúc Diệp Thanh hôn lên trán nàng " xin lỗi, tôi làm sao nở, không phải là tại em liên tục khiêu khích tôi sao".Hàn Ngọc Băng tức giận, nhìn hai quả tròn tròn đang lung lay của Khúc Diệp Thanh nàng liền há miệng cắn xuống.

Khúc Diệp Thanh đau hít một hơi nói " bảo bối, em còn muốn nữa sao".Hàn Ngọc Băng rụt lại như con rùa " chị chị hôm nay không đi làm à ".Khúc Diệp Thanh nhìn đồng hồ, thường giờ này cô đã ngồi ở công ty từ sớm rồi " còn không phải tại em, tôi trễ giờ rồi".Hàn Ngọc Băng chu chu cái miệng nhỏ nói " rõ ràng là tại chị ".Khúc Diệp Thanh vỗ vỗ cái mông của nàng " được rồi đi tắm thôi, tôi còn phải đến công ty".Hàn Ngọc Băng lại lắc đầu không chịu " chị tắm trước đi, em tắm sao".

Mới vừa triền miên xong bây giờ còn vào phòng tắm, Khúc Diệp Thanh dễ gì chịu tha cho nàng, chắc chắn lão sói kia sẽ đòi nàng thêm mấy lần nữa mới tha, Hàn Ngọc Băng nghĩ đến đây chân liền run run .Khúc Diệp Thanh đành phải một mình đi vào phòng tắm.

Cánh cửa phòng tắm khép lại, Hàn Ngọc Băng biểu tình có chút biến hóa, nàng cầm lên bức ảnh ở đầu giường, là bức ảnh nàng chụp chung với Khúc Diệp Thanh ở công viên, hôn lên Khúc Diệp Thanh trong ảnh nàng thì thầm cái gì đó, âm thanh rất nhỏ cơ hồ chỉ có một mình nàng nghe được.Khúc Diệp Thanh tắm xong, trên người đã là bộ đồ công sở, không biết có phải ảo giác hay không mà nàng cảm nhận Hàn Ngọc Băng có chút khác lạ.

Bước đến gần người kia, Khúc Diệp Thanh lên tiếng hỏi " em làm sao đó, có chỗ nào không khỏe à".Hàn Ngọc Băng nở nụ cười " không có đâu, em rất bình thường".

Nói rồi nàng liền lấy quần áo rồi chạy vào phòng tắm.Khúc Diệp Thanh cho rằng người nọ đang thẹn thùng nên cũng không suy nghĩ nhiều nữa.Trên bàn ăn, Khúc Diệp Thanh cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình, ngước mặt lên là đôi mắt sáng như sao của Hàn Ngọc Băng đang nhìn chằm chằm.

Khúc Diệp Thanh " em có chuyện gì sao".Hàn Ngọc Băng lắc đầu " không có, chỉ là Thanh Thanh đẹp quá nên em mới nhìn thôi".Khúc Diệp Thanh cười cười " bên cạnh tôi lâu như vậy, hiếm lắm mới nghe em khen tôi".Hàn Ngọc Băng " Thanh Thanh cười lên thật đẹp, sau này chị nhất định phải cười thật nhiều nha".Động tác trên tay Khúc Diệp Thanh dừng lại, trong lòng cô đột nhiên có chút bất an " em sao vậy, hôm nay tôi cứ thấy em lạ lạ".Hàn Ngọc Băng lại lắc đầu " không có đâu" nói rồi nàng bắt đầu lo ăn cơm, Khúc Diệp Thanh thấy vậy cũng không nói gì nữa, hai người cứ thế không nói thêm lời nào cho đến hết bữa ăn.Sau đó Hàn Ngọc Băng tiễn Khúc Diệp Thanh đi làm, nàng lưu luyến nhìn theo cho đến khi không còn nhìn thấy chiết xe của người nọ.

...Nhớ lại đôi mắt lưu luyến nhìn mình của Hàn Ngọc Băng lúc nãy, Khúc Diệp Thanh rất bất an, nàng bấm số gọi cho Khúc lão gia ở nhà.Tích" chuyện gì " thanh âm của người đàn ông trung niên phát ra từ điện thoại.Khúc Diệp Thanh " Cha, hôm nay Ngọc Băng có gì đó lạ lắm, cha ở nhà giúp con để ý em ấy"."

được rồi".Khúc Diệp Thanh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cất điện thoại vào túi, nàng khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm thường ngày.______
 
[Bách Hợp] H | Mẹ Nuôi Tại Thượng
chương 41: bất an


Ở biệt thự Khúc gia, Khúc lão gia có chút sinh khí " Hừ, con gái lớn rồi chỉ quan tâm vợ nó".Cạch~~Bỗng nhiên có tiếng mở cửa, Khúc lão gia nhìn ra, có một cái đầu nhỏ ngó vào, đôi mắt tròn xoe nhìn ông.Hàn Ngọc Băng " bác trai, con làm phiền bác chút có được không".Khúc lão gia hòa ái cười " vào đi vào đi, người một nhà cả, khách sáo gì chứ".Hàn Ngọc Băng đi vào, lễ phép ngồi trên sofa đối diện.

Lão Khúc rót cho nàng ly trà rồi hỏi " có chuyện gì muốn nói sao".Hàn Ngọc Băng lễ phép tiếp nhận cái ly, nàng uống một ngụm rồi từ tốn nói " trước hết con xin cảm ơn bác đã chấp nhận con và Diệp Thanh, cảm ơn bác đã cưu mang con trong mấy năm qua, cảm ơn bác đã cho cha mẹ con mượn một số tiền lớn, số tiền đó con nhất định sẽ cố gắng trả lại"." khoan từ từ, con nói cái gì mượn tiền?" khúc lão gia khó hiểu lên tiếng.Hàn Ngọc Băng " thì trước đây Diệp Thanh cho cha mẹ con mượn tiền, mà bác là cha của Diệp Thanh nên cũng là ân nhân của con".Nghe đến đây Khúc lão gia càng nhíu mày " con chắc là bố mẹ con nợ tiền Diệp Thanh chứ".Hàn Ngọc Băng ngây ngô đáp " đúng rồi ạ, là Diệp Thanh nói vậy mà"." hahaha, đứa nhỏ này, hahaha sao con lại ngốc như vậy, hahaha nó nói vậy cũng tin".

Khúc lão gia bật cười ha hả.Hàn Ngọc Băng tròn xoe đôi mắt " bác trai bác làm sao vậy".

Lão Khúc khụ khụ hai tiếng, nén lại nụ cười, nghiêm trang nói " trước đây xác thực cha mẹ con có nợ tiền người khác, nhưng trước khi mất họ đã bán hết tài sản để trả rồi".Khúc lão gia uống một ngụm trà rồi tiếp tục nói " cha con từng cứu ta một mạng, ông ấy mới là ân nhân của ta, lúc gia đình con gặp biến cố, ta có ngỏ ý cho ông ấy mượn tiền, nhưng ông ấy nhất quyết không chịu thì làm sao có chuyện cha mẹ con nợ tiền Diệp Thanh".Hàn Ngọc Băng nghe đến đây mặt liền đen rồi.Hàn Ngọc Băng : (╬⁽⁽ ⁰ ⁾⁾ Д ⁽⁽ ⁰ ⁾⁾)Khúc lão gia lại cười ha hả " đứa nhỏ này, sao con lại dễ lừa như thế chứ".Hàn Ngọc Băng ủ rũ nghĩ thầm " phải mình ngốc như thế, làm sao đủ tư cách ở cạnh Thanh Thanh".

Sau đó nàng như quyết tâm chuyện gì đó, Hàn Ngọc Băng ngẩng mặt lên nói " bác trai, con biết con không đủ tư cách ở gần Thanh Thanh, nhưng con sẽ cố gắng để trưởng thành hơn, con sẽ cố gắng để có thể xứng đáng với Thanh Thanh".

Nói đến đây đột nhiên nàng nhỏ giọng lại " thời gian qua con gây ra rất nhiều rắc rối cho Thanh Thanh, con biết con không tốt, nhiều lần làm Thanh Thanh lo lắn, nhưng bác cho con một cơ hội có được không, con sẽ cố gắng để bản thân có thực lực, giúp đỡ Thanh Thanh, san sẻ gánh nặng cùng chị ấy".Nghe đến đây, khúc lão gia vừa cảm động vừa vui mừng, cuối cùng con gái ông đã tìm được người thật sự yêu nó, ông cười gật đầu coi như đồng ý.

Ông hòa ái nói " tốt tốt lắm, ta tin tưởng con".Hàn Ngọc Băng hít sâu một hơi rồi nói tiếp " con muốn sang nước ngoài du học, nếu bây giờ con nói cho Diệp Thanh biết, với tính cách của chị ấy, chị ấy nhất định sẽ làm mọi cách để con không đi được, cho nên sau khi con đi, bác mới nói với chị ấy biết có được không".Khúc lão gia có chút suy tư " được nhưng con chỉ mới mười bảy tuổi, một mình sống ở nước ngoài có được không'.Hàn Ngọc Băng quyết tâm nói " không sao ạ, con sẽ cố gắng".Khúc Lão gia " thế con định khi nào thì đi".Hàn Ngọc Băng " chiều nay ạ, con muốn đi trước khi Diệp Thanh trở về".Khúc lão gia bất ngờ " nhanh vậy sao" nói rồi ông rút ra một cái thẻ ngân hàng.Hàn Ngọc Băng vội xuôi tai " cái này, không không con không thể nhận".Khúc lão gia từ ái nói " con đừng vội như vậy, trong đây là số tiền cha mẹ con để lại trước khi mất, họ hi vọng ta sẽ đưa cho con khi con thành niên, giờ đây con muốn đi du học nên ta đưa cho con trước".

Ông đưa chiết thẻ cho Hàn Ngọc Băng, Hàn Ngọc Băng nhận lấy, nàng có chút xúc động muốn rơi lệ.Khúc lão gia " đứa nhỏ này, lẽ nào con nghĩ cha mẹ yên tâm bỏ lại con như vậy sao".Hàn Ngọc Băng lau đi nước mắt, nàng xác thực từng nghĩ như vậy, trước đây nàng còn đã trách quá cha mẹ tại sao lại bỏ nàng một mình mà đi, nhưng không ngờ họ lại suy nghĩ cho nàng như vậy.Khúc lão gia an ủi nói " đừng khóc nữa, mau đi thu thập đồ, chiều nay ta sẽ cho người đưa con đi sân bay, trễ Diệp Thanh nó về là không đi được đó".Hàn Ngọc Băng ngoan ngoãn gật đầu, nàng cuối chào Khúc lão gia một cái rồi mới rời đi.Khúc lão gia nhìn nàng thở dài " Diệp Thanh nó sẽ không dễ gì bỏ qua cho con đâu".________" Diệp tổng cô ký lộn chỗ rồi kìa".

Tô Mạn đứng bên cạnh nhắc nhở, đây là lần thứ ba trong ngày Diệp tổng giám xảy ra sai sót rồi, thật hiếm thấy Khúc Diệp Thanh như vậy.Khúc Diệp Thanh bỏ bút xuống, xoa xoa đôi mắt, chẳng hiểu tại sao hôm nay cô cứ có cảm giác sắp bỏ lỡ cái gì đó rất quan trọng, mà quan trọng thì chỉ có Khúc lão gia và Hàn Ngọc Băng ở nhà, Khúc Diệp Thanh muốn về nhà lập tức nhưng hai ngày này lo cho Hàn Ngọc Băng cô đã bỏ lỡ rất nhiều công việc, hôm nay thật sự không thể bỏ mặc công việc được nữa, Khúc Diệp Thanh chỉ có thể nhẫn nhịn làm nhanh lên."

Diệp tổng, có cần tôi giúp cô lấy một ly cà phê không".

" không cần".

Khúc Diệp Thanh nói rồi phất tay cho Tô Mạn ra ngoài.

.

Bận rộn đến khi mặt trời lặn mới xong, Khúc Diệp Thanh vội vàng tan tầm, mãi đến gần sáu giờ Khúc Diệp Thanh mới về đến cửa chính, vội vội vàng vàng thay dép lê, nàng chạy nhanh lên phòng nghĩ sắp nhìn thấy người kia, Khúc Diệp Thanh vui mừng khôn xiết.Cạch~~Mở ra cửa phòng, không như nàng tưởng tượng sẽ có một người vui vẻ chạy lại đón nàng về, mà thứ chào đón nàng chỉ là căn phòng trống trơn, lạnh lẽo không có chút hơi ấm con người.Khúc Diệp Thanh vội chạy xuống hỏi người hầu nhưng không ai dám trả lời nàng, họ né tránh như sợ cái gì đó, Khúc Diệp Thanh lại càng bất an."

Lão gia ở đâu".

Nàng dùng thanh âm lạnh lẽo hỏi một người hầu." thưa tiểu thư, lão gia đang ở thư phòng".

Người hầu run rẩy trả lời.Khúc Diệp Thanh lại vội vã chạy lên thư phòng " chắc em ấy đang cùng cha trò chuyện" nàng lòng mang hi vọng, đôi chân cũng tăng nhanh tốc độ.Cạch~~Cửa phòng mở ra, lần này lại khiến Khúc Diệp Thanh thất vọng, bên trong chỉ có một mình Khúc lão gia đang ngồi đọc sách, Khúc Diệp Thanh hoảng thật rồi, nàng bước nhanh đến trước mặt Khúc lão gia." cha, Ngọc Băng đâu rồi".Khúc lão gia không đáp, ông đưa cho Khúc Diệp Thanh một lá thư " con đọc đi rồi sẽ hiểu".Khúc Diệp Thanh tiếp nhận thư, hoàn cảnh gì mà phải đưa thư nàng đã đón được vài phần nhưng không dám tính, đôi tay run run cầm lá thư, nàng không dám mở ra.

Cầm lấy lá thư trở về phòng, hít một hơi thật sâu, Khúc Diệp Thanh vẫn là mở ra.Gửi Thanh Thanh của em, khi chị đọc được bức thư này có lẽ em đã ở trên máy bay rồi.

Thời gian qua cảm ơn chị rất nhiều, ở trong vòng tay của chị em rất hạnh phúc, thật ấm áp cũng thật an toàn, nhưng là chị đã vì em mà nhiều lần mệt mỏi lắm rồi, em không thể sống trong sự bảo hộ của chị như vậy mãi, em yêu chị càng không nỡ để chị một mình hi sinh tất cả để bảo vệ em.

Thanh Thanh chờ em được không, chờ em đủ trưởng thành đủ cường đại để ở cạnh chị, rất nhanh thôi em nhất định sẽ trở về, sẽ không để chị một mình đối mặt nữa, em sẽ trưởng thành sẽ không để chị phải lo lắng nữa.

Thanh Thanh chờ em, một ngày nào đó em sẽ trở về cùng chị xây dựng ngôi nhà hạnh phúc của chúng ta, Thanh Thanh em thật sự rất yêu chị.

Hàn Ngọc Băng

" đáng ghét, không thể nào như vậy" Khúc Diệp Thanh chạy đến mở ra tủ quần áo, bên trong đã không còn quần áo của Hàn Ngọc Băng.Khúc Diệp Thanh như muốn phát điên, nàng lấy ra điện thoại bấm dãy số của Hàn Ngọc Băng.tinh tinh tinh~~nhạc chuông của một chiếc điện thoại khác reo lên trong phòng, cả điện thoại Hàn Ngọc Băng cũng bỏ lại, lần này Khúc Diệp Thanh triệt để thất vọng thật rồi, nàng ngồi xổm xuống đất ôm mặt nức nở, rất lâu rồi nàng chưa rơi lệ nhưng lần này nàng lại bật khóc như một đứa trẻ."

Tôi cần sao, tôi không cần em bảo vệ, tại sao, tại sao lại như vậy"._____________Hôm nay tới đây thôi, buồn ngủ quá, ngày mai viết tiếp (っ- ‸ – ς)
 
[Bách Hợp] H | Mẹ Nuôi Tại Thượng
chương 42: Khúc Diệp Thanh


Ngày hôm đó Khúc Diệp Thanh ôm lấy bức ảnh nàng chụp chung với Hàn Ngọc Băng, nàng cuộn người trên chiếc giường mà hai người đã từng luôn quấn lấy nhau, hôm nay lại chỉ còn một mình nàng, vừa lạnh lẽo cũng thật cô đơn.Khúc Diệp Thanh tìm kiếm những gì thuộc về Hàn Ngọc Băng, nàng tham lam hít lấy mùi hương của Hàn Ngọc Băng còn lưu lại trên chăn trên gói, chỉ một chút thôi cũng đủ.Trong đêm tối tĩnh mịch chỉ có một mình Khúc Diệp Thanh âm thầm rơi lệ, khóc đến khi mệt mỏi rồi tự ôm lấy mình chìm vào giấc mộng.Sáng hôm sau, Khúc Diệp Thanh tỉnh dậy, nàng vẫn ăn cơm rồi đi làm như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng mọi người đều thấy được Khúc Diệp Thanh đã thay đổi, không phải thay đổi mà là quay trở về lúc ban đầu, quay trở lại là Khúc Diệp Thanh lạnh lẽo vô cảm như khi Hàn Ngọc Băng chưa xuất hiện.

____Một tháng sau" Diệp tổng, đã đến giờ tan tầm rồi, cô không về à".Khúc Diệp Thanh động tác vẫn không dừng lại, nàng thờ ơ đáp " cô về trước đi".Tô Mạn thở dài, một tháng này lão bản như biến thành cổ máy làm việc, ngoài làm việc ra cô chẳng quan tâm đến gì cả, đến giờ tan tầm cũng không chịu về."

Diệp tổng, sức khỏe vẫn quan trọng nhất, cô mà có chuyện gì tôi nghĩ người kia sẽ buồn lắm".Khúc Diệp Thanh nghe đến đây liền bất động, sau đó như không có chuyện gì mà tiếp tục làm việc " buồn thì sao chứ, nếu có lo lắng đã không cắt đứt liên lạc như thế".Tô Mạn đành bất lực bỏ về.

___Một năm trôi qua."

Diệp Thanh, chị đừng uống nữa, chị đã uống nhiều lắm rồi".

Vương Hi Văn giơ tay giật lấy chai rượu trên tay Khúc Diệp Thanh."

Mặc kệ tôi".

Khúc Diệp Thanh tức giận hét.Tô Mạn đứng một bên không nhịn được lên tiếng " Khúc Diệp Thanh cô tức giận cái gì chứ, cô ấy chỉ quan tâm cô thôi mà, nếu hôm nay không phải sinh nhật cô thì tôi cũng mặc kệ cô rồi".Khúc Diệp Thanh " đi ra ngoài".Tô Mạn tức giận nắm lấy tay Vương Hi Văn lôi ra ngoài.

Trong phòng bây giờ chỉ còn một mình Khúc Diệp Thanh.Một năm rồi, không một bức thư không một tin tức, hôm nay là sinh nhật cô mà người kia cũng không gửi một lời chúc, bây giờ cũng chỉ còn một mình Khúc Diệp Thanh liền ôm mặt nức nở."

Hàn Ngọc Băng tôi sẽ không tha cho em ".

___Hai năm trôi qua.Lại tiếp tục một năm không có tin tức gì của Hàn Ngọc Băng, không một bức thư gửi về, Khúc Diệp Thanh cơ hồ sống trong tăm tối, cả ngày chỉ cắm đầu vào công việc, tối thì làm bạn với rượu.Nhìn người nọ tinh thần dần sa sút, sáng làm tới tối, khuya thì uống rượu tới gần sáng, Khúc Diệp Thanh cơ hồ gầy đi một vòng, sức khỏe cũng yếu dần đi.

Tô Mạn trong lòng nghỉ " nếu hôm nay cô bị đuổi việc cũng được nữa, cô không thể đứng nhìn mãi được".Tô Mạn hai tay nắm lấy cổ áo của Khúc Diệp Thanh, không dùng bao nhiêu sức lực đã có thể kéo Khúc Diệp Thanh lên, giơ tay chính là cho người nọ một cú đấm.Khúc Diệp Thanh loạng choạng ngã trên mặt đất, đôi mắt chừng lớn, cả đời này cũng chưa ai dám làm như vậy với nàng, đôi mắt có tơ máu như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mắt.Khúc Diệp Thanh nổi giận đứng lên đấm lại Tô Mạn nhưng nàng bây giờ không có bao nhiêu sức lực, Tô Mạn dễ dàng đã có thể né tránh, Khúc Diệp Thanh mất thăng bằng lại ngã trên mặt đất."

Khúc Diệp Thanh, cô nhìn lại cô xem, bây giờ cả đấm tôi cô cũng không có sức để đấm, với cái bộ dạng như ma ốm của cô thì làm sao còn sức để cùng Hàn Ngọc Băng lăn giường, tôi nghĩ cô ta mà trở về nhìn thấy cô như vậy chắc liền bỏ đi tìm người khác lên giường rồi ".

Tô Mạn hùng hổ nói, sau đó nàng móc từ trong túi một tấm danh thiếp văng cho Khúc Diệp Thanh " cái này tôi nghĩ cô cần " sau đó liền đi ra ngoài.Khép cửa lại, Tô Mạn như mới tử cõi chết đi ra, nàng vỗ vỗ ngực thở phì phì " hên quá, chắc mình không bị đuổi đâu".Nghe Tô Mạn nói, Khúc Diệp Thanh tay siết chặt, nàng nhặt lên tấm danh thiếp dưới đất, trên đó có ghi " phòng tập thể hình ".

Khúc Diệp Thanh như quyết định gì đó liền đi thu thập một chút rồi tan tầm, hôm đó cả công ty đều bất ngờ vì thấy lão bản về sớm.Về Khúc gia, Khúc Diệp Thanh thu dọn chính mình quần áo, nàng muốn rời đi nơi này, rời đi cho đến khi người nọ trở về, ở đây có quá nhiều kỉ niệm của nàng và Hàn Ngọc Băng, nếu còn ở lại Khúc Diệp Thanh sợ bản thân sẽ không thể thoát khỏi bóng tối.Trước khi đi nàng nhìn lại ngôi nhà một chút, tưởng niệm lại thời gian hạnh phúc cùng Hàn Ngọc Băng, cũng có chút tiếc nuối nhưng nhiều hơn là cảm giác giải thoát."

đây là nhà của chúng ta, không có em tôi còn ở để làm gì, cho nên Hàn Ngọc Băng em mau trở về đi".Tô Mạn có chút lo lắng đi đến phòng làm việc của Khúc Diệp Thanh, mới sáng sớm đã bị người nọ kêu lên, Tô Mạn nghĩ thầm " mình sắp bị đuổi rồi sao".Cốc cốc cốc" vào đi".Tô Mạn run run đến trước bàn làm việc của Khúc Diệp Thanh " Diệp tổng cô gọi tôi có chuyện gì sao".Khúc Diệp Thanh cười cười đưa cho Tô Mạn một phần văn kiện.Tô Mạn trong lòng la hét " tiêu rồi tiêu rồi".Tô Mạn định quỳ xuống ôm đùi Khúc Diệp Thanh thì vô tình đọc được hai chữ " thăng chức ".

Tô Mạn trợn tròn mắt không thể tinh nhìn Khúc Diệp Thanh."

Lão bản đây là thật sao, cô... cô không đùa tôi chứ".Khúc Diệp Thanh gật đầu nói " tôi thấy cô ở đây quá chướng mắt, tình cờ bên giám đốc bộ phận cũng đang thiếu người"." nhưng mà Diệp tổng, tôi đi rồi ai sẽ chăm sóc cô đây".

Tô Mạn cố nặng ra hai giọt nước mắt, làm bộ buồn bã.Khúc Diệp Thanh " lăn ra ngoài ".Tô Mạn xách dép chạy đi._____Bốn năm trôi qua.Khúc Diệp Thanh tay đảo cốc cà phê, đảo mắt ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ " bốn năm rồi, Hàn Ngọc Băng sau em còn chưa trở về".Lúc này lại có một nữ nhân khác đi đến, Khúc Diệp Thanh nhìn Tô Mạn trong lòng có chút hoài niệm lại năm tháng, mới ngày nào còn là cô trợ lý lẽo đẽo đi theo mình mà giờ cũng đã khác rồi.Ai rồi cũng sẽ thay đổi nhưng dường như Khúc Diệp Thanh vẫn như trước, gương mặt đó vẫn làm nhân tâm lưu luyến, Tô Mạn không kìm được cảm thán " Lão bản cô vẫn trẻ trung xinh đẹp như ngày nào ".Khúc Diệp Thanh cười cười " em ấy muốn trưởng thành, tôi làm sao để mình già đi được ".Từ sau khi dọn ra ngoài ở, Khúc Diệp Thanh bắt đầu cuộc sống mới, không còn chỉ biết cắm đầu vào công việc và rượu chè, thỉnh thoảng sẽ đi spa, đi phòng tập thể hình, nàng vốn dĩ đã rất xinh đẹp giờ đây còn kiên trì bảo dưỡng làm cho Khúc Diệp Thanh càng thêm động lòng người, Khúc Diệp Thanh giờ đã ba mươi mốt tuổi nhưng thoạt nhìn như chỉ mới hai mươi lăm.Khúc Diệp Thanh " thế nào rồi, sang nước ngoài công tác có gì đặc biệt không"." tôi thì không có gì đặc biệt nhưng tôi nghĩ có cái này đặc biệt với cô".

Tô Mạn nói rồi liền đưa cho Khúc Diệp Thanh một bao ảnh.Khúc Diệp Thanh mở ra liền sững sờ, người trong ảnh chẳng phải là người mà cô đã nhớ nhung suốt bốn năm nay sao.Khúc Diệp Thanh cố bình tĩnh hỏi " em ấy đang ở đâu".

Thanh âm lại không giấu nổi có chút kích động.Tô Mạn lắc đầu " tôi đã hứa với em ấy, Diệp Thanh xin lỗi tôi không thể nói cho cô biết được".

.

Trở vào trong xe, Khúc Diệp Thanh ngắm nghía từng bức ảnh của Hàn Ngọc Băng, đa số đều là ảnh chụp lén, có ảnh là lúc đang đi siêu thị, có ảnh là lúc trên đường đi về, ở quán cà phê, ở công viên, chỉ có một bức ảnh Hàn Ngọc Băng hướng về camera cười thật tươi, Khúc Diệp Thanh ngắm nó thật lâu trên môi là nụ cười ôn nhu.Dựa vào những bức ảnh này Khúc Diệp Thanh có thể dễ dàng tra ra chỗ ở của Hàn Ngọc Băng nhưng cô sẽ không làm vậy, cô muốn tôn trọng quyết định của nàng, nếu nàng không muốn Khúc Diệp Thanh tới, Khúc Diệp Thanh sẽ không tới.Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt người trong ảnh, Khúc Diệp Thanh thì thầm " trưởng thành rồi vẫn đáng yêu như ngày nào, thật xinh đẹp chắc ở nơi đó em có rất nhiều người theo đuổi, để tôi thấy được tên nào, tôi chọc mù mắt tên đó".Nhẹ nhàng hôn lên bức ảnh, Khúc Diệp Thanh lại thì thầm " mau trở về đi, tôi nhớ em lắm rồi".______________________

Đính chính chút, Khúc Diệp Thanh đi phòng tập thể hình là để nâng cao sức khỏe thôi chứ không phải để đô con như mấy anh trai đâu nha.

ლ(´ ❥ 'ლ)
 
[Bách Hợp] H | Mẹ Nuôi Tại Thượng
chương 43: Hàn Ngọc Băng


Phi cơ cất cánh, nhìn thành phố xinh đẹp nơi có Khúc Diệp Thanh ngày càng nhỏ lại, cho đến khi biến mất, Hàn Ngọc Băng không kiềm được liền bật khóc, lúc còn ở Khúc gia nàng đã khóc một lúc rồi nhưng bây giờ Hàn Ngọc Băng vẫn không nhịn được mà nức nở.Đột nhiên có một cái khăn giấy xuất hiện trước mặt nàng, Hàn Ngọc Băng ngẩng mặt lên nhìn thấy là một cô gái tóc vàng mắt xanh ngồi ghế kế bên.Hàn Ngọc Băng tiếp nhận chiếc khăn từ tay người nọ.Hàn Ngọc Băng " cảm ơn ".Sau đó cả hai cũng không ai nói gì cho đến khi phi cơ hạ cánh, Hàn Ngọc Băng nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt nàng đột nhiên lại nhớ nhà nhưng còn chưa kịp để nàng khóc thì nàng đã bị một cô gái gọi."

Hàn Ngọc Băng ".Hàn Ngọc Băng quay lại nhìn, nàng khó hiểu tại sao một cô gái xa lạ lại biết tên của mình, cô gái kia cũng có mai tóc vàng phương tây như người vừa rồi cho nàng khăn giấy, nhưng cô gái này lại có đôi mắt đen phương đông."

Cậu là Hàn Ngọc Băng đúng không ".Hàn Ngọc Băng gật đầu có chút e thẹn, cô gái giúp Hàn Ngọc Băng kéo hành lý rồi cười haha nói " tôi là Aine là cháu của Khúc lão gia, ông ấy nhờ tôi chăm sóc cậu đấy"." thế cậu là em họ của Khúc Diệp Thanh à".Aine gật đầu " đúng rồi".Hàn Ngọc Băng có chút lo lắng, lỡ người này nói cho Khúc Diệp Thanh biết chỗ ở của nàng thì sao.Aine nhìn gương mặt lo lắng của Hàn Ngọc Băng liền lên tiếng " cậu yên tâm đi, bác ấy đã dặn dò tôi rồi, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho chị họ biết đâu với lại bà chị họ mặt lạnh đó tôi cũng không ưa gì đâu".Hàn Ngọc Băng nghe tới đây cũng an tâm vài phần, nàng có chút buồn cười, thật không ngờ Khúc Diệp Thanh xinh đẹp như vậy lại bị người ghét bỏ.Aine đưa Hàn Ngọc Băng đến một ngôi nhà bên ngoài mang phong cách phương tây, bên trong lại mang màu sắc phương đông quen thuộc làm cho Hàn Ngọc Băng có loại cảm giác như đang ở nhà.Aine đem hành lý của Hàn Ngọc Băng vào trong rồi nói " chúng ta sẽ sống chung ở đây".Hàn Ngọc Băng " cảm ơn nhưng như vậy có làm phiền cậu quá không ".Aine xua xua tay " không không đâu, dù gì chúng ta cũng sắp học chung trường mà, ngày mai tôi sẽ đưa cậu đi báo danh".

Tối đó Hàn Ngọc Băng đem hồ sơ đến tìm Aine hỏi " Aine tôi nên học gì đây"." thế cậu muốn học môn như thế nào".Hàn Ngọc Băng " tôi muốn học gì đó giúp mình cường đại hơn để có thể bảo vệ người mình yêu thương".Aine suy tư một chút rồi đáp " hay cậu học quyền anh đi".Hàn Ngọc Băng khó hiểu hỏi " mà quyền anh là gì ".Aine " là đấm nhau đó, cậu có thể lên võ đài đấm cho đối thủ lăn vòng vòng, ai mà ức hiếp người yêu của cậu thì cậu đấm cho nó gãy răng luôn còn người yêu không nghe lời thì đấm luôn" Aine nói rồi còn đấm đấm mấy cái cho Hàn Ngọc Băng xem.Hàn Ngọc Băng: thôi khỏi đi

(٥↼_↼)

____Một năm trôi qua Sắp đến sinh nhật của Khúc Diệp Thanh rồi, Hàn Ngọc Băng có chút phân vân có nên gửi thư chúc mừng cho chị ấy không, nếu gửi lỡ chị ấy tra ra địa chỉ thì sao.Lúc này Aine ở bên cạnh lên tiếng hỏi " cậu đang phân vân có nên gửi quà sinh nhật cho chị họ không à".Hàn Ngọc Băng đôi mắt long lanh gật đầu, Aine lập tức trả lời " tất nhiên là không rồi, cậu mà gửi chắc chắn chị ta sẽ bay qua đây túm cậu về liền".Hàn Ngọc Băng nghe vậy có chút hơi buồn, đột nhiên nghĩ đến cái gì mắt nàng liền sáng như sao " nếu tôi không chính mình tặng được thì có thể nhờ người khác tặng không".Aine " cậu định nhờ ai".Hàn Ngọc Băng mắt long lanh.Aine lấy tay tự chỉ mình.Hàn Ngọc Băng gật đầu .Aine " tôi không chắc là chị ta sẽ để ý không nha, dù gì sinh nhật chị ta luôn có rất nhiều người tặng quà".Hàn Ngọc Băng tươi cười nói " không sao chúng ta cứ thử đi".Cứ thế mỗi năm sinh nhật Khúc Diệp Thanh, Hàn Ngọc Băng sẽ mượn thân phận của Aine để gửi cho cô một món quà, nào là khăn tay nàng tự thêu, tượng nàng tự khắc, đồ thủ công nàng làm, Hàn Ngọc Băng không chắc chắn Khúc Diệp Thanh có mở ra hay không nhưng nàng vẫn ôm hi vọng.

___Bốn năm trôi qua.Hôm nay sau khi tan học, Hàn Ngọc Băng cùng Aine không về nhà mà đi dạo một vòng ở công viên.Đột nhiên Aine có chút thắc mắc hỏi " Hàn Ngọc Băng sau trước giờ tôi không nghe cậu gọi tôi là cô".Hàn Ngọc Băng khó hiểu nhìn Aine.Aine giải thích " thì cậu là con nuôi của chị họ tôi, theo lí cậu phải gọi tôi là cô chứ ".Hàn Ngọc Băng có chút thẹn thùng " chuyện này sao cậu biết ".Aine " chuyện này cả gia tộc đều biết mà".Hàn Ngọc Băng nhớ khoảng thời gian còn gọi Khúc Diệp Thanh là mẹ, nàng đột nhiên xấu hổ, người kia rõ ràng còn rất trẻ vì cái gì thích người ta gọi mẹ.Aine nhìn nàng có chút đỏ mặt liền cười haha nói " tôi đùa chút thôi".Đột nhiên lúc này có một người từ đâu đi ra chặn đường các nàng, Hàn Ngọc Băng ngước mặt lên nhìn, sau đó nàng liền sững sờ chỉ có Aine vui vẻ lên tiếng." chị Tô Mạn, sao chị lại ở đây".Tô Mạn có chút mất tự nhiên đáp " tôi...

Tôi đi công tác".Sau đó Tô Mạn hướng Hàn Ngọc Băng nói " Hàn Ngọc Băng chúng ta nói chuyện riêng chút có được không".Tô Mạn trước đây là trợ lý của Khúc Diệp Thanh nên Aine không khó hiểu mấy khi Tô Mạn và Hàn Ngọc Băng quen nhau.Aine " vậy hai người nói chuyện đi, tôi đi về trước".Trong phút chốc chỉ còn lại hai người, Tô Mạn lên tiếng trước.Tô Mạn " đã lâu không gặp".Hàn Ngọc Băng " đã lâu không gặp".Không khí đột nhiên yên lặng, cả hai đều không biết nói gì, một lúc sau vẫn là Tô Mạn lên tiếng.Tô Mạn " mấy năm qua sống tốt chứ".Hàn Ngọc Băng " rất tốt, còn chị ".Tô Mạn gật đầu " cũng tốt ".Hàn Ngọc Băng chần chờ một lúc vẫn hỏi ra tới " còn chị ấy thì sao, chị ấy sống tốt chứ ".Tô Mạn trầm mặc, sau đó là bắt đầu kể lại cuộc sống mấy năm qua của Khúc Diệp Thanh, từ những ngày Hàn Ngọc Băng mới vừa rời đi, cho đến thời gian Khúc Diệp Thanh sống trong bóng tối, rồi đến khi Khúc Diệp Thanh thoát ra khỏi bóng tối đó mà bắt đầu cuộc sống khác, Hàn Ngọc Băng nghe đến rơi lệ đầy mặt.Tô Mạn " cô ấy rất nhớ cô, cố ấy vẫn luôn đợi cô trở về, cho nên cô mau về đi".Hàn Ngọc Băng gật gật đầu " Tô Mạn cảm ơn chị, cảm ơn đã luôn bên cạnh chị ấy".Tô Mạn cười cười "chỉ là trách nhiệm thôi".Sau đó cả hai vừa đi vừa trò chuyện cho đến khi sắp đến dưới nhà của Hàn Ngọc Băng, Tô Mạn đột nhiên dừng lại nói " Hàn Ngọc Băng có thể cho tôi chụp cô một bức ảnh được không, cấp Khúc Diệp Thanh xem, tôi hứa sẽ không nói cho chị ta biết chỗ ở của cô"."

được thôi"Hàn Ngọc Băng cười thật tươi Tô Mạn liền đưa camera chụp ngay khoảng khắc đó.Đến cửa nhà, Hàn Ngọc Băng mở cửa đi vào nhưng Tô Mạn lại bất động không đi, Hàn Ngọc Băng khó hiểu lên tiếng " chị không vào à ".Tô Mạn lắc đầu " tôi sắp về nước rồi".Hàn Ngọc Băng " vậy tạm biệt".Đột nhiên lúc này Tô Mạn gọi lại Hàn Ngọc Băng " tôi có cái này muốn cho cô xem".

Nói rồi Tô Mạn lấy ra điện thoại mở ra một bức ảnh.Trong ảnh là Khúc Diệp Thanh đang tập trung làm việc, Hàn Ngọc Băng nhìn vào ảnh đôi mắt liền đỏ, nhẹ nhàng chạm vào màn hình điện thoại " chị ấy vẫn như vậy, không thay đổi ".Tô Mạn " xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ gặp được cô, nếu biết trước tôi đã chụp thật nhiều rồi in ra đưa cô rồi".Hàn Ngọc Băng lắc đầu " không cần, như vậy đã đủ lắm rồi, chị gửi tấm ảnh này cho tôi có được không".Tô Mạn gật đầu đồng ý, sau khi gửi ảnh qua cho Hàn Ngọc Băng, Tô Mạn cũng liền rời đi.

Tối đó, Hàn Ngọc Băng ngắm nghía Khúc Diệp Thanh trong ảnh thật lâu, nhịn không được lại khóc."

Diệp Thanh đợi em, không lâu nữa đâu em sẽ về với chị".

___Năm năm trôi qua.Hôm nay là ngày Hàn Ngọc Băng tốt nghiệp, nhìn các bạn học khác đều có gia trưởng tiếp, Hàn Ngọc Băng có chút buồn buồn, nàng tìm một góc ít người ngồi xuống, Aine cũng được gia trưởng tiếp đi rồi, bây giờ chỉ còn một mình nàng, Hàn Ngọc Băng liền mở điện thoại ra nhìn ảnh của Khúc Diệp Thanh.Lần này Hàn Ngọc Băng không khóc nữa mà nàng cười thật tươi " Thanh Thanh em về với chị đây"._________________

Hôm nay thử đăng sớm một lần.

(ʃƪ˘ﻬ˘)
 
[Bách Hợp] H | Mẹ Nuôi Tại Thượng
chương 44: đã qua năm năm


Tại sân bay" này, cậu làm gì đi nhanh vậy".

Một cô gái tóc vàng, mũi cao, mắt sâu, thân cao da trắng, tay kéo một cái vali hớt hải chạy đuổi theo một cô gái khác, cô gái kia có gương mặt đáng yêu pha chút trưởng thành, thân không cao lắm, hai người nhìn khoảng hai mươi hai tuổi."

Aine, tại cậu đi chậm quá thôi, tôi có đi nhanh gì đâu".

Cô gái tóc đen lên tiếng nói.Người được gọi là Aine kia dừng lại, hai tay chống đầu gối thở phì phì."

Hàn Ngọc Băng, tôi không hiểu nổi cậu lùn như thế sao có thể đi nhanh vậy"."

Này cậu nói ai lùn chứ, cậu có cao hơn tôi bao nhiêu đâu".

Hàn Ngọc Băng tức giận, một tay câu lấy cổ người kia kéo xuống." cậu buông ra, gãy cổ tôi bây giờ ".Aine cực lực giẫy giụa, Hàn Ngọc Băng lại cười hề hề không buông " cho cậu còn dám chê tôi nữa không".Hai người nháo động một hồi, lại không ai biết lúc này có người ở xa xa đang nhìn, Khúc Diệp Thanh nhìn hai kẻ đang tung tăng vui vẻ kia, mặt cơ hồ đen.Lúc này Hàn Ngọc Băng đột nhiên bất động, không còn không khí vui vui vẻ vẻ như vừa rồi, Aine khó hiểu lên tiếng " cậu làm sao vậy, tự nhiên im lặng vậy".Aine ngẩng mặt lên, nàng thấy Hàn Ngọc Băng đang nhìn chằm chằm về một hướng, nàng cũng đưa mắt nhìn theo, ở xa xa có một nữ nhân cũng đang nhìn các nàng, đó không phải là chị họ của cô sao, không biết có phải ảo giác nhưng Aine cảm nhận người kia nhìn mình thì trong mắt lạnh lẽo đến làm chân nàng có chút run run.Aine: tôi có làm gì đâu trời (*゚ロ゚)Năm năm xa cách, Hàn Ngọc Băng đã nghĩ đến vô số lần cảnh tượng khi gặp lại Khúc Diệp Thanh, nàng sẽ làm gì, sẽ chạy đến ôm người kia hay đợi người kia đến, nhưng hôm nay khi chính thức được nhìn thấy thì trong lòng Hàn Ngọc Băng lại hỗn tạp, nàng không biết nên làm gì, là quá vui mừng đi, vui mừng đến làm nàng luống cuống không biết nên như thế nào.Aine khó hiểu nhìn hai người, mẹ con lâu ngày gặp lại không phải nên vui mừng ôm nhau thắm thiết hay sao.Cả ba bất động một lúc, vẫn là Aine nhịn không được liền nắm tay Hàn Ngọc Băng kéo nàng đến chỗ Khúc Diệp Thanh đang đứng.Aine " chị họ, em đem con gái về cho chị nè".Hàn Ngọc Băng: ...Khúc Diệp Thanh: (╬⁽⁽ ⁰ ⁾⁾ Д ⁽⁽ ⁰ ⁾⁾)Nhìn hai cái tay kia mặt Khúc Diệp Thanh sắp hóa thành than rồi, nàng thanh âm lạnh như băng nói " lên xe đi".Tuy bên ngoài lạnh nhạt nhưng Khúc Diệp Thanh vẫn giúp Hàn Ngọc Băng đem hành lý để lên xe, còn đích thân giúp nàng mở cửa xe, Hàn Ngọc Băng trong lòng ấm áp cũng thật hạnh phúc.

Khúc Diệp Thanh ngồi vào ghế bên cạnh, lúc này cũng chỉ còn một mình Aine đứng bên ngoài, nàng cười hì hì nói " hai người về trước đi, em còn muốn đi chơi một chút".Khúc Diệp Thanh nghe xong, không một chút chần chờ liền lái xe rời đi, bỏ lại Aine đứng ngơ ngác " mình bị ghét bỏ tới như vậy sao".Aine: (っ- ‸ - ς)Trên xe lúc này chỉ còn có hai người, Hàn Ngọc Băng tim đập thình thịch, khẩn trương ngồi ngay ngắn như học sinh đang bị giáo viên hỏi tội.Hàn Ngọc Băng " chị... chị, giận em sao".Khúc Diệp Thanh giễu cợt đáp " Hàn tiểu thư tôi làm gì có tư cách giận cô".Hàn Ngọc Băng cuối đầu nhỏ giọng " chị như vậy là đang giận rồi còn gì".Sau đó cả hai đều trầm mặc, mặc dù Hàn Ngọc Băng có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi Khúc Diệp Thanh nhưng người nọ quá lãnh làm nàng không dám lên tiếng.Đến biệt thự Khúc gia, Khúc Diệp Thanh giúp Hàn Ngọc Băng đem hành lý xuống xe, vẫn là ngữ khí lạnh băng " cha đang chờ, mau vào đi".Hàn Ngọc Băng " chị không vào à".Khúc Diệp Thanh " tôi còn công việc".

Nói rồi liền xoay người rời đi.Hàn Ngọc Băng quyến luyến nhìn theo, nàng ủ rũ thì thầm " công việc còn quan trọng hơn cả em à".

Nhìn chiếc xe đi xa cho đến biến mất khỏi tầm nhìn Hàn Ngọc Băng mới buồn bã đi vào nhà.Bước vào trong nhà, nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt, đã qua năm năm nhưng ngôi nhà này vẫn không chút thay đổi, Hàn Ngọc Băng đi đến căn phòng cũ của nàng và Khúc Diệp Thanh, mọi thứ trước mắt thật quen thuộc thật ấm áp nhưng sẽ hạnh phúc hơn nếu có Khúc Diệp Thanh ở đây.Hàn Ngọc Băng đem hành lý vào phòng, sau đó nàng liền đi tìm Khúc lão gia, đứng trước thư phòng Hàn Ngọc Băng hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.Cốc cốc" vào đi".

Thanh âm quen thuộc vang lên.Hàn Ngọc Băng bước đến trước mặt Khúc lão gia rồi cúi người chào."

Bác trai".Khúc lão gia hòa ái nói " về rồi à, lại đây ngồi".Hàn Ngọc Băng từ tốn đi đến sofa đối diện ngồi xuống, vần là căn phòng này, chỗ ngồi này nhưng người đều thay đổi, nàng nhìn người đàn ông trước mắt, tóc hình như đã bạc hơn nhiều, làn da đã có thêm vài nét nhăng nhưng gương mặt vẫn hiền từ phúc hậu như ngày nào, Hàn Ngọc Băng có chút xúc động, thời gian chẳng bỏ sót một ai.Khúc lão gia đánh giá người trước mắt, đứa nhỏ từng tuyên bố sẽ cố gắng trưởng thành để bảo vệ con gái ông nay đã trưởng thành thật rồi, không còn nhút nhát sợ sệt khi đối diện với ông nữa.Khúc lão gia hài lòng nói " không tồi, trưởng thành rồi, không uổng công ta tin tưởng con".Hàn Ngọc Băng cười khiêm tốn.Khúc lão gia " mấy năm qua con sống tốt chứ ".Hàn Ngọc Băng " tốt lắm ạ, đều nhờ có Aine chiếu cố".Khúc lão gia gật đầu " nếu con đã về rồi thì đến chỗ Diệp Thanh làm việc đi, tình cờ có một vị trí phó giám đốc đang trống".Hàn Ngọc Băng không khỏi kinh ngạc " nhưng mà con chỉ mới tốt nghiệp, vẫn chưa có kinh nghiệm ".Khúc lão gia cười cười " không sao, con cứ làm thử đi, có gì không hiểu thì Diệp Thanh nó giúp con".Tới đây Hàn Ngọc Băng có chút buồn buồn nhỏ giọng nói " nhưng mà chị ấy còn đang giận, cả nhìn chị ấy cũng không muốn nhìn thấy con".Khúc lão gia bật cười ha hả " Diệp Thanh nó à, nó đang giả bộ đấy, khi nghe tin con về nó còn bỏ cả cuộc họp quan trọng để đi đón con mà".Hàn Ngọc Băng nghe đến đây mắt liền sáng như sao " bác trai bác nói thật à ".Khúc lão gia " ta lừa con làm gì, Diệp Thanh nó chỉ giỏi giả bộ thôi, không chừng tối nay nó sẽ bò cửa sổ để thấy con đó".Dù biết Khúc Diệp Thanh sẽ không làm như vậy nhưng Hàn Ngọc Băng vẫn không kiềm chế được hạnh phúc trong lòng.___Tối hôm đó Hàn Ngọc Băng tắm rửa thơm tho, nàng còn mặc một bộ đồ ngủ thật gợi cảm, trên giường thì rải đầy hoa hồng, tất cả đều là để cho Khúc Diệp Thanh bất ngờ.Nhưng mà Hàn Ngọc Băng nằm đợi mãi, đợi từ bảy giờ đến tám giờ, từ tám giờ đến chính giờ, chính giờ tới mười giờ vẫn chưa thấy Khúc Diệp Thanh đâu, cuối cùng Hàn Ngọc Băng nhịn không nổi liền ngủ._____Một bên khác Sau khi hoàn tất hết tất cả công việc, Khúc Diệp Thanh tắm rửa lên giường, cầm lấy trên đầu giường hai cái tượng gỗ hình con sói và thỏ, Khúc Diệp Thanh cười cười ' chắc con thỏ kia đang chờ mình đi, nhưng mà phải cho con thỏ ăn chút khổ thì thỏ mới ngoan được'.

Khúc Diệp Thanh ngồi dậy, đi đến tủ lấy ra một cái hộp, mở ra bên trong đầy những thứ linh tinh, nào là khăn tay, móc khóa, vòng tay thủ công...Khúc Diệp Thanh ôn nhu cười, nếu không phải một lần tò mò thì nàng đã không nhận được những món quà dễ thương này rồi.Cô em họ không ưa gì nàng đột nhiên gửi quà sinh nhật đến, Khúc Diệp Thanh ban đầu không muốn để ý nhưng càng về sau quà được gửi đến càng nhiều, quà sinh nhật, quà giáng sinh, quà năm mới.Khúc Diệp Thanh trong một lần tò mò đã mở một phần quà ra xem, sau đó nàng liền hạnh phúc cười, bên trong là hai bức tượng gỗ con thỏ và con sói, người điêu khắc như chỉ mới học nghề, hai bức tượng ngoằn ngoèo nhìn mãi mới ra cái nào là sói cái nào là thỏ, cô em họ coi trọng mặt mũi làm sao có thể tặng thứ này cho cô, Khúc Diệp Thanh không khó để đón ra người tặng thật sự.Sau đó nàng liền tìm lại những món qua được gửi từ em họ, khi mở ra đúng như Khúc Diệp Thanh đoán, tất cả đều là những thứ không quá giá trị, cô em họ chắc chắn sẽ không tặng nàng còn người tặng thật sự chỉ có thể là người nàng đang nhớ thương.Khúc Diệp Thanh ngắm nghía từng món quà, trên gương mặt lúc nào cũng là nụ cười ôn nhu."

đồ ngốc, em tưởng làm vậy tôi sẽ không tìm ra em à, tôi có thể tra địa chỉ của Aine để tìm đến em mà"._____________
 
[Bách Hợp] H | Mẹ Nuôi Tại Thượng
chương 45: bắt gian


Sáng sớm tinh mơ, bên ô cửa sổ từng tia nắng chiếu vào phòng, trên giường là một thiếu nữ đang yên tĩnh ngủ, khung cảnh sẽ bình yên biết mấy nếu như thiếu nữ kia không đột nhiên bật dậy hét lên " Khúc Diệp Thanh cái đồ đáng ghét".Nghĩ đến đêm qua mình nhọc lòng chuẩn bị vì Khúc Diệp Thanh, thế mà đợi mãi người nọ vẫn chưa về, đợi đến nàng ngủ thiết đi lúc nào không hay, Hàn Ngọc Băng tức giận thở phì phì, gương mặt phồng lên như con cá nóc.🐡Nhìn xung quanh vẫn không thấy người kia đâu, Hàn Ngọc Băng không có ai để mắng đành thay đồ rồi tức tối đi xuống nhà, Hàn Ngọc Băng gọi lại một người hầu hỏi " tối qua Khúc Diệp Thanh có trở về không".Người hầu lắc đầu " không có ạ".Hàn Ngọc Băng lại hỏi " chị ấy thường không về nhà như vậy à".Người hầu thành thật đáp " Khúc tiểu thư đã dọn ra ngoài ở mấy năm rồi ạ, chỉ có dịp quan trọng mới về".Nghe đến đây nàng liền trợn mắt " dọn ra ngoài, có nhà sao không ở, dọn ra ngoài làm gì".Người hầu làm sao biết được, Hàn Ngọc Băng cũng không làm khó người ta, nàng có chút hụt hẫng ' chị ấy không về nhà, làm sao bù đắp cảm tình được đây '.Hàn Ngọc Băng: (╯︵╰,)Trên bàn ăn chỉ có Hàn Ngọc Băng và Khúc lão gia, đột nhiên Khúc lão gia lên tiếng " hôm nay con đến công ty nhận chức luôn đi, ta cho người đưa con đến đó".Hàn Ngọc Băng có chút bất ngờ " nhanh vậy sao ạ".Khúc lão gia cười cười " chẳng phải con muốn gặp Thanh Thanh sao, đi nhận chức sẵn thấy nó luôn".Hàn Ngọc Băng thẹn thùng cuối đầu " vâng ạ".

____Khúc Diệp Thanh vừa vào công ty đã thấy một đám người đang tụ lại một chỗ nghị luận sôi nổi, Khúc Diệp Thanh có chút tò mò nên dừng lại nghe nghe.A " này, tôi nghe nói sắp có phó giám đốc mới đến nhận chức".B " bà nghe ở đâu vậy".A " tôi tình cờ nghe cấp trên nói".C " là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, ngoại hình như thế nào".A " tôi làm sao biết được, tôi chỉ nghe nói là mới du học nước ngoài về, hình như là đại học S đó".C " tốt nghiệp đại học S chắc không nhỏ tuổi đâu, chắc cũng cỡ Khúc tổng đi".Khúc Diệp Thanh nghe đến đại học S như ẩn ẩn đoán được, nàng giả vờ khụ khụ hai tiếng, đám người đang nghị luận kia thấy nàng liền yên lặng tản ra, ai về chỗ náy.Sau khi thấy Khúc Diệp Thanh đã rời đi, đám người kia lại tụ thành một nhóm thì thầm.A " nè, mấy bà có để ý không, Khúc tổng hình như có gì đó thay đổi".B " mấy năm này tôi thấy Khúc tổng dễ tính hơn rồi, mặt cũng bớt lạnh đi".C " phải không đó, sao tôi có thấy thay đổi gì đâu"."

Mọi người đang nói gì về Khúc Diệp Thanh vậy".Đang lén la lén lút nói chuyện phím, đột nhiên phía sau có thanh âm lạ lên tiếng, cả đám bị dọa cho chút nữa liền hét lên.A quay lại nhìn, thấy không phải cấp trên liền thở phào.A " ai vậy, nhân viên mới à".Hàn Ngọc Băng nghĩ nghĩ rồi gật đầu.Cả đám cùng nhìn thiếu nữ trước mắt, gương mặt đáng yêu pha chút trưởng thành, trên người là bộ đồ công sở thanh lịch nhưng thiếu nữ lại có chút không hợp với văn phòng.Một người nhịn không được lên tiếng " thật là người mới à, sao nhìn cứ như học sinh cấp ba vậy".Hàn Ngọc Băng " mọi người đừng nhìn em như vậy, thật ra em hai mươi hai tuổi rồi".Mọi người đều cùng ồ lền cảm thán " trẻ con bây giờ lớn nhanh thật".Hàn Ngọc Băng: (╥_╥)Sau đó Hàn Ngọc Băng liền bị mọi người xung quanh vây quanh hỏi chuyện, được nhiệt tình chào đón nàng rất vui nhưng mà bị hỏi quá nhiều làm Hàn Ngọc Băng có chút không biết nên trả lời từ đâu, đang lúc khó xử thì tình cờ Tô Mạn đi ngang thấy liền kéo nàng đi, Hàn Ngọc Băng may mắn thoát được một kiếp.Ở một góc không người để ý, có một nữ nhân cũng đang âm thầm nhìn náo nhiệt bên dưới, Khúc Diệp Thanh thấy Hàn Ngọc Băng đã được Tô Mạn đưa đi liền quay về phòng làm việc.Tô Mạn " cô về nước khi nào".Hàn Ngọc Băng " mới vừa hôm qua ".Tô Mạn " hôm nay là đến công tác ".Hàn Ngọc Băng gật đầu, nàng nhờ Tô Mạn dẫn đường.

Sau đó Tô Mạn rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại một mình Hàn Ngọc Băng, nàng mở ra máy tính bắt đầu công việc đầu tiên.Đến giờ ăn trưa, Hàn Ngọc Băng tình cờ gặp lại mấy đồng nghiệp lúc nảy, ngồi chung một bàn, Hàn Ngọc Băng lại nghe thấy các nàng bắt đầu tám chuyện.A " hôm nay Vương Hi Văn lại đến tìm giám đốc ".B " sao bà biết ".A " lúc nãy tôi còn nhìn thấy cô ta ở thang máy ".C " phải rồi, lúc nãy tôi cũng nhìn thấy cô ta đem cơm trưa đến phòng giám đốc".Hàn Ngọc Băng nghe xong liền bốc khói, nàng giả vờ bình tĩnh hỏi " phòng giám đốc ở đâu vậy".Sau khi được chỉ đường, Hàn Ngọc Băng không nói hai lời liền đi, tưởng tượng hai người kia có thể đang vui vẻ cùng nhau ăn trưa, Hàn Ngọc Băng nghiến răng nói " Khúc Diệp Thanh chị dám".Bằng tốc độ gấp đôi bình thường, Hàn Ngọc Băng rất nhanh đã đến trước cửa phòng, cảnh cửa khép hở, đứng từ ngoài có thể nhìn thấy bên trong, Hàn Ngọc Băng thấy ở xa xa kia có hai người, một người đang ngồi trên ghế, một người đang ngồi trên đùi người kia, người ngồi trên ghế đã bị che lại không thấy còn người kia đang quay lưng lại nhưng Hàn Ngọc Băng dám chắc chắn đó là Vương Hi Văn.Tiếp theo hai người kia bắt đầu dựa xát vào, còn một chút nữa làm môi chạm môi, Hàn Ngọc Băng cơ hồ sắp hóa thành dung nham, nàng đẩy cửa đi vào, hùng hổ đi tới chỗ hai người kia, không chút chần chừ liền nắm đầu Vương Hi Văn lôi ra, sau đó liền chỉ tay vào người ngồi trên ghế mắng " Khúc Diệp Thanh chị dám..."

Hàn Ngọc Băng: (O.O)Còn chưa kịp mắng xong Hàn Ngọc Băng đã kinh ngạc trợn mắt vì người ngồi trên ghế không phải Khúc Diệp Thanh, nàng trong lòng nghĩ thầm ' tại sao là Tô Mạn, thôi xong rồi xong rồi".Tô Mạn: (O.O)Tô Mạn cũng trợn tròn mắt nhìn Hàn Ngọc Băng, sau đó bừng tỉnh liền vội vàng kéo cái tay của Hàn Ngọc Băng ra khỏi đầu Vương Hi VănTô Mạn " Hàn Ngọc Băng cô bị điên à".Vương Hi Văn đau đến nước mắt sắp trào ra tới, nhìn người phá đám là Hàn Ngọc Băng, nàng liền phát điên lên nhào vào nắm tóc Hàn Ngọc Băng, Hàn Ngọc Băng ăn đau liền hét lên " buông ra cái con mụ điên này"." cô nói ai là mụ điên " Vương Hi Văn như con hổ bị dẫm phải đuôi, sức lực tăng lên.Hàn Ngọc Băng cũng không chịu yếu thế nắm lại đầu người kia, sau đó cả hai bắt đầu cấu xé lẫn nhau như núi lửa gặp đại hồng thủy, không ai chịu thua ai.Tô Mạn " này hai người đừng lại đi ".Tô Mạn luống cuống can ngăn nhưng nữ nhân tức giận sức lực thật kinh khủng, vừa bay vào Tô Mạn đã bị đá văng ra, bất lực Tô Mạn đành gọi điện cầu cứu.____Một bên này, nguyên nhân của tất cả thảm họa vẫn đang ung dung không biết gì.Khúc Diệp Thanh ngồi trên bàn làm việc, tay chống càm suy tư, nhớ lại hình ảnh người kia khi nãy, nàng nghĩ thầm 'bộ đồ công sở đó thật đẹp nhưng nhìn thì chỉ muốn xé nó ra, bên trong vẫn đẹp hơn nhiều, em ấy cười lên thật đáng yêu chỉ là không phải cười với mình' Khúc Diệp Thanh có chút sinh khí.Nhìn hai cái tượng sói và thỏ trên bàn, Khúc Diệp Thanh tay búng trán con thỏ rồi thì thầm " sao em còn chưa đến tìm tôi đây".Tượng con thỏ ngã xuống lăn vài vòng, đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, nhìn người gọi là Tô Mạn, Khúc Diệp Thanh không kiên nhẫn nhấc máy.Khúc Diệp Thanh " chuyện gì ".Trong điện thoại có rất nhiều thanh âm hỗn loạn, có tiếng vật dụng vỡ, tiếng cãi vã của nữ nhân, Khúc Diệp Thanh cảm thấy thanh âm kia có chút quen thuộc lại có chút không đúng, sau đó là tiếng Tô Mạn thở phì phì nói " Khúc Diệp Thanh, cô mau đến lôi con thỏ của cô về đi, nó sắp cắn chết con cọp cái nhà tôi rồi".Khúc Diệp Thanh: (゜Д゜*))?__________Mọi người đang chờ thịt đúng không, yên tâm sắp có rồi.

ლ(' ❥ 'ლ)
 
[Bách Hợp] H | Mẹ Nuôi Tại Thượng
chương 46: ăn kem


Nghe Tô Mạn giải thích sơ qua, Khúc Diệp Thanh đa phần đã hiểu ra nguyên nhân phát sinh, Khúc Diệp Thanh không khỏi buồn cười lắc đầu.Khi Khúc Diệp Thanh đến, trong phòng đã loạn thành một đoàn, đồ vật văng tứ tung trên mặt đất, còn hai thủ phạm vẫn đang giằng co trên sofa, người thì nắm tóc, người thì cắn tay đối phương chẳng khác gì trẻ mẫu giáo đang đánh nhau còn giáo viên là Tô Mạn đang can ngăn.Khúc Diệp Thanh nhìn hai cục xù xù trên sofa rồi nhìn qua Tô Mạn, Tô Mạn cũng xù xù như hai cục kia.

Tô Mạn bất lực ngồi bệt xuống đất, hai người kia đánh nhau hăng say có kéo ra cỡ nào thì một chút cũng dính lại với nhau, đánh từ bàn làm việc xuống đất rồi lại lên sofa, Tô Mạn cơ hồ nói khàn cả cổ cũng không ai nghe, nhào vào can ra thì bị cả hai đánh luôn, cho nên Tô Mạn bây giờ không khác gì một cục xù xù, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, trên mặt trên cổ còn có mấy dấu móng tay cào.Tô Mạn nhìn thấy Khúc Diệp Thanh liền như nhìn thấy cứu tinh.Tô Mạn " Khúc Diệp Thanh mau kéo con thỏ của cô về đi, tôi mệt lắm rồi".Khúc Diệp Thanh đi tới sofa, lúc này Hàn Ngọc Băng đanh ngồi trên người Vương Hi Văn, tóc đang bị người kia nắm còn nàng đang cắn lấy tay Vương Hi Văn, giằng co không ai chịu thua ai.Khúc Diệp Thanh không nói lời nào liền túm lấy Hàn Ngọc Băng vác đi như vác bao cát, Hàn Ngọc Băng giẫy giụa " Vương Hi Văn có ngon thì nhào vô đánh tiếp".Vương Hi Văn còn muốn nhào đến thì bị Tô Mạn ôm lại.Tô Mạn " bình tĩnh, bình tĩnh, lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi".Vương Hi Văn " buông ra, bình tĩnh cái quần què".Tô Mạn: (╥_╥)

___Ra khỏi phòng Tô Mạn, Hàn Ngọc Băng vẫn còn la hét, lúc này ' bang' một tiếng, mông bị ăn một cái tát, Hàn Ngọc Băng tức khắc an tĩnh.Trên đường đi, mọi người trong công ty nhìn thấy Khúc tổng đang vác một cục xù xù không nhận rõ mặt, ai nấy đều nghị luận lên, Hàn Ngọc Băng thẹn thùng cử động cũng không dám.Đặt Hàn Ngọc Băng xuống sofa, Khúc Diệp Thanh đi lấy một cái gương, đưa đến trước mặt Hàn Ngọc Băng " nhìn đi, trưởng thành của em là như vậy đó hã, có khác nào con nít ba tuổi, em như vậy còn muốn giúp tôi gánh vác cái gì".Hàn Ngọc Băng ủy khuất lên tiếng " có con nít ba tuổi nào như vậy chứ, con nít ba tuổi không phải bị đánh thì chỉ biết khóc thôi sao, em còn đánh lại cô ta mà".

Nói xong nàng liền bật khóc nức nở.Hàn Ngọc Băng " Hức... em bị đánh, chị không giúp em đánh lại, chị còn... hức...

ức hiếp em".

Khúc Diệp Thanh " tôi ức hiếp em hồi nào, từ nảy giờ tôi chỉ nói chuyện đàng hoàng ".Hàn Ngọc Băng " từ hôm qua đến giờ chị toàn mặt lạnh với em, cả thấy mặt em chị cũng không muốn, như vậy không phải ức hiếp thì là gì".Khúc Diệp Thanh tức giận thật rồi, nàng quay mặt đi không muốn để ý đến người kia nữa.Hàn Ngọc Băng càng thêm ủy khuất, nàng lên án nói " chị giận cái gì chứ, tôi mới là người phải giận nè, tôi còn chưa hỏi chị, tôi rõ ràng có thiếu tiền chị đâu sao lúc trước chị nói tôi thiếu tiền chị, rồi còn bắt tôi ký cái hợp đồng tào lao kia".Hàn Ngọc Băng hít hít cái mũi rồi tiếp tục nói " chị có tin, có tin tôi kiện chị tội cưỡng hiếp trẻ vị thành niên không".

Hàn Ngọc Băng đe dọa, ngữ khí lại không có chút nào là uy hiếp.Khúc Diệp Thanh buồn cười nhìn con thỏ mít ướt " em có bằng chứng không, lúc đó em mười sáu tuổi, bây giờ em đã hai mươi hai rồi, nói ra làm gì có ai tin ".Hàn Ngọc Băng tức đến đỏ bừng mặt " Khúc Diệp Thanh, tôi không lý chị nữa, tôi đi tìm người khác, đẹp hơn chị, có tiền hơn chị".Hàn Ngọc Băng nói rồi liền giả bộ muốn đi, nhưng đi đến cửa vẫn không thấy người nào đó gọi lại, nàng lại giả vờ nói " tôi đi thật đó".Khúc Diệp Thanh " đi đi".Hàn Ngọc Băng tức đến thở phì phì, nàng mở cửa nhưng vẫn không đi, lại quay lại nói tiếp " chị không cản em à".Khúc Diệp Thanh " là em muốn đi mà".Hàn Ngọc Băng thật sự rất giận cái người đầu gỗ kia nhưng nàng không làm gì được, Hàn Ngọc Băng ngồi bệt xuống đất ôm mặt lại nức nở lên " hức...

Khúc Diệp Thanh đáng ghét, tôi vì chị mà chăm chỉ học tập suốt năm năm, vậy mà chị lại đối xử như vậy với tôi, hức... chị... chị đúng là cái đồ đáng ghét".Khúc Diệp Thanh nhìn người nọ khóc đến hít thở khó khăn, vốn dĩ chỉ định chọc nàng một chút nhưng hình như hơi quá rồi, Khúc Diệp Thanh đau lòng đi đến, ngồi xuống ôm cái cục mít ướt kia vào lòng, Hàn Ngọc Băng muốn đẩy cái người đáng ghét ra nhưng bây giờ nàng không có bao nhiêu sức lực nên vẫn là bị ôm đến gắt gao.Hàn Ngọc Băng " buông ra".Khúc Diệp Thanh " tôi buông ra thì em lại khóc à".Hàn Ngọc Băng tức giận đấm đấm vào người Khúc Diệp Thanh nhưng lại không nỡ dùng quá nhiều lực.Khúc Diệp Thanh ôn nhu vỗ lưng giúp nàng bình ổn hô hấp, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng " ngoan không khóc, tôi làm sao không thương em được".

Hàn Ngọc Băng hừ hừ hai tiếng nhưng vẫn là chui vào lồng ngực Khúc Diệp Thanh, nàng cũng chị hù dọa Khúc Diệp Thanh thôi, làm sao đi tìm người khác được.Hai người ôm nhau một hồi, có lẽ là khóc đến quá mệt, Hàn Ngọc Băng rất nhanh đã ngủ thiết đi nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy Khúc Diệp Thanh không tha.

___Khi Hàn Ngọc Băng tỉnh dậy, nàng đã nằm trong xe, màn đêm đã buông xuống, nhìn khung cảnh vừa náo nhiệt vừa xa lạ bên ngoài làm Hàn Ngọc Băng hốt hoảng, nhìn sang bên cạnh là gương mặt ôn nhu của người kia nàng liền thở phào nhẹ nhõm.Hàn Ngọc Băng " chị đưa em đến đây làm gì".Khúc Diệp Thanh " còn không phải sợ em tỉnh dậy sẽ giận nên hóng em à".Hàn Ngọc Băng " vậy chúng ta ngồi trong này ngắm cảnh hã".Khúc Diệp Thanh " đồ ngốc, đến đây không đi dạo ngồi ngắm cái gì".Hàn Ngọc Băng xấu hổ cười cười, sau đó cả hai dắt tay nhau đi dạo trên phố đông náo nhiệt.

Hàn Ngọc Băng đi phía sau nhìn sườn mặt của người phía trước, nàng trong lòng ấm áp, năm năm rồi cuối cùng cũng được ở cạnh chị ấy, hạnh phúc quá làm mắt Hàn Ngọc Băng có chút ướt ướt.Khúc Diệp Thanh quay lại liền thấy đôi mắt Hàn Ngọc Băng đỏ hoe, Khúc Diệp Thanh hốt hoảng hỏi " em sao vậy".Hàn Ngọc Băng cười tươi đáp " không có gì" Khúc Diệp Thanh cũng mỉm cười theo nàng.Lúc này đột nhiên có một cậu bé bên cạnh kéo tay mẹ mình, cậu chỉ tay về phía xe bán kem rồi nói " mẹ ơi, con muốn ăn kem".

Người mẹ liền mua cho cậu một que kem.Hàn Ngọc Băng thấy thế cũng học theo cậu bé, nàng kéo tay Khúc Diệp Thanh rồi chỉ về phía xe bán kem lúc nãy nói " mẹ ơi con muốn ăn kem".Khúc Diệp Thanh: (º言º)Sau đó mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt kỳ quái về các nàng, Khúc Diệp Thanh bất đắc dĩ nhìn Hàn Ngọc Băng, Hàn Ngọc Băng lại giả vờ cái gì cũng không biết.Hai người đi đến xe bán kem, Khúc Diệp Thanh sờ sờ túi rồi đột nhiên lên tiếng " tôi quên đem tiền rồi".Hàn Ngọc Băng: (; ̄Д ̄)Hàn Ngọc Băng mới về nước nên cũng không có tiền mặt, hai người đành lủi thủi đi về.

Thấy người nọ ủ rũ, Khúc Diệp Thanh âm thầm quyết định ' tối nay nhất định phải bù đắp cho nàng'.

___Tối đó, ở Khúc gia.Hàn Ngọc Băng đang mơ màng sắp ngủ thì đột nhiên cảm nhận có thứ gì đó chạm vào môi của mình, mềm mềm cứng cứng còn run nhè nhẹ, nàng hốt hoảng mở bừng mắt, đập vào mắt là gương mặt gian xảo của Khúc Diệp Thanh.Hàn Ngọc Băng " chị... chị về đây hồi nào, không phải chị nói tối nay sẽ không về sao".

Chờ đã, thứ kỳ lạ vừa rồi là gì.Hàn Ngọc Băng ngồi dậy liền thấy trên tay Khúc Diệp Thanh đang cầm một cây gậy massage.Khúc Diệp Thanh cười gian xảo " về để cho em ăn kem nha".____________
 
[Bách Hợp] H | Mẹ Nuôi Tại Thượng
chương 47: H+


Hàn Ngọc Băng trợn tròn mắt, còn chưa kịp để nàng nói gì thì.Ngô~~Khúc Diệp Thanh nhét cây gậy massage kia vào miệng nàng.

Hàn Ngọc Băng không nói chuyện được liền đáng thương nhìn người nọ.Khúc Diệp Thanh " ăn đi, không phải em bảo muốn ăn kem à".

Khúc Diệp Thanh đã bật công tắc cây gậy ở mức thấp nhất.Tự mình làm tự mình chịu, Hàn Ngọc Băng liền ngoan ngoãn ngậm lấy cây gậy, học động tác ăn kem liếm liếm, cây gậy run nhè nhẹ, tê tê đầu lưỡi kích thích nước bọt tràn ra khóe miệng.Nhìn đôi môi căng mọng ước át của nàng, Khúc Diệp Thanh nhịn không được liền rút cây gậy kia ra, thay thế bằng đôi môi của mình, tư vị rất lâu rồi mới được nếm lại làm cho Khúc Diệp Thanh muốn tham lam hút lấy, đầu lưỡi ướt át câu lấy nhau, quấn quýt triền miên trong khoang miệng.Hàn Ngọc Băng bị hôn đến thiếu oxy, mặt mũi đỏ bừng không chịu nổi liền đẩy người kia ra, nàng thở phì phì.Khúc Diệp Thanh áy náy nói " xin lỗi, tôi không kiềm chế được".Hàn Ngọc Băng lắc đầu, Khúc Diệp Thanh đợi khi Hàn Ngọc Băng hết thở gấp liền tiếp tục, một tay luồn vào áo ngủ bóp lấy một bên vú của nàng, ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu vú làm cho Hàn Ngọc Băng mẫn cảm rùng mình.Cảm thấy bộ đồ quá vướng víu, Khúc Diệp Thanh không nói lời nào liền xé bỏ, chiết áo bên ngoài biến mất chỉ còn lại nội y bên trong, Khúc Diệp Thanh giúp nàng cởi nó ra.Hai cái vú nhỏ nhỏ xinh xinh xuất hiện, Khúc Diệp Thanh dùng ngón tay chọt chọt rồi cảm thán " nó vẫn đáng yêu như ngày nào ".Hàn Ngọc Băng thẹn thùng đỏ mặt, tiếp theo là bên dưới, Khúc Diệp Thanh cởi ra chiết quần lót nhỏ, kéo hai chân của nàng sang hai bên, địa phương tư mật hiện ra phấn phấn nộn nộn, Khúc Diệp Thanh lại lấy tay chọt chọt hay mép thịt rồi cảm thán " dưới này cũng thật đáng yêu".Hàn Ngọc Băng giận dữ hét lên "biến thái ".Khúc Diệp Thanh cười cười " được rồi, không chọc em nữa ".

Nói rồi liền nhặt lên cây gậy massage lúc nãy, mở lên công tắc rồi đem cây gậy cọ xát vào môi âm hộ, tiểu huyệt lâu ngày không được thỏa mãn liền lập tức ướt.Hàn Ngọc Băng khó chịu khép khép chân liền bị Khúc Diệp Thanh đẩy ra.Sau đó Khúc Diệp Thanh liền chậm rãi cắm cây gậy vào trong Hàn Ngọc Băng tiểu huyệt, Khúc Diệp Thanh thọc vào rút ra vài cái, môi âm hộ liền bài trừ chất lỏng."

ân~~ a~~".

Hàn Ngọc Băng nhịn không được liền rên hai tiếng.Khúc Diệp Thanh sờ vào công tắc rồi chỉnh đến mức cao nhất."

A a~~".

Hàn Ngọc Băng sợ hãi thét lên.Khúc Diệp Thanh nắm gậy massage động tác nhanh hơn, cây gậy ra ra vào vào thọc vào rút ra tiểu huyệt Hàn Ngọc Băng, phát ra âm thanh phốc phốc.

Hàn Ngọc Băng sướng đến cong người, dâm thủy trong hoa huyệt không ngừng chảy ra.Cây gậy lạnh lạnh cắm trong tiểu huyệt, môi âm hộ phun ra nuốt vào dâm thủy chảy ròng.Hàn Ngọc Băng đôi mắt mê ly, trong miệng không ngừng rên rỉ " ân~ a~ thoải mái...

".Khúc Diệp Thanh cười cười " sướng đến vậy sao".Hàn Ngọc Băng " a~ a~ sướng..."

Khúc Diệp Thanh đem gậy massage đẩy đến điểm G, Hàn Ngọc Băng thoải mái rụt rụt hai chân, tiểu huyệt co rút sắp đến cao triều.Khúc Diệp Thanh tăng tốc đâm thọc, thanh âm phốc phốc vang dội cả phòng, sau mấy chục cái, đột nhiên cơ thể Hàn Ngọc Băng căng chặt." aaaaa~" Hàn Ngọc Băng cơ hồ thét lên tiếp nhận lần cao triều đầu tiên, sau đó cơ thể liền mềm xuống như nước.Cả phòng an tĩnh xuống, chỉ còn lại tiếng gậy massage kêu ong ong và tiếng thở gấp nhè nhẹ của Hàn Ngọc Băng.Khúc Diệp Thanh hôn hôn lên gương mặt của nàng, sau đó đi lại ngăn tủ lấy ra cây roi và còng tay.

Khúc Diệp Thanh trói hai tay người nọ lên đầu giường, hai chân cũng bị trói hai bên, Hàn Ngọc Băng khó chịu uốn éo, đôi mắt ủy khuất nhìn Khúc Diệp Thanh.Khúc Diệp Thanh ôn nhu vuốt ve mặt nàng, ngữ khí dụ hóng nói " ngoan, nhịn một chút thôi".Sau đó lại lấy ra hai cái kẹp nhỏ nhỏ, Hàn Ngọc Băng nhìn thấy liền muốn giẫy giụa lên."

Cái đó không muốn, không muốn đâu".Khúc Diệp Thanh đè nàng lại " ngoan, không đau đâu".

Nói rồi liền đem hai cái kẹp kẹp lên hai đầu vú của Hàn Ngọc Băng, đầu kẹp được bọc mút nên khi kẹp lên không có cảm giác đau lại kích thích tới Hàn Ngọc Băng.Hàn Ngọc Băng trước mắt đột nhiên tối sầm lại, thì ra Khúc Diệp Thanh đã lấy miếng vải đen bịt lại hai mắt của nàng, mất đi thị giác làm nàng cảm nhận xúc cảm càng thêm rõ ràng, đầu vú truyền đến kích thích, cây gậy massage bên dưới còn chưa được rút ra, tiểu huyệt run run từng đợt khoái cảm.Khúc Diệp Thanh đột nhiên rút cây gậy kia ra, Hàn Ngọc Băng có chút hụt hẫng nhưng ngay sau đó tiểu huyệt đã được thay thế bằng vật gì đó nhỏ nhỏ cũng đang run, Hàn Ngọc Băng bị kích thích đến liền uốn éo người.Sau đó Khúc Diệp Thanh lên tiếng nói " bảo bối, tôi có một số câu hỏi muốn hỏi em, em phải thành thật trả lời nha".Khúc Diệp Thanh cầm cây gậy chạm nhẹ vào cái kẹp trên đầu vú, sau đó một đường chầm chậm kéo xuống da thịt, cây roi nhẹ nhàng di chuyển trên da thịt rồi dừng lại ở địa phương giữa hai chân.Bang Một roi đánh đến hạt đậu nhỏ, bất ngờ khoái cảm làm Hàn Ngọc Băng "A" lên một tiếng." câu hỏi đầu tiên, năm năm ở nước ngoài có ai từng tỏ tình em không".Hàn Ngọc Băng lắc đầu " không có".Bang Lại một roi đánh trên hạt đậu nhỏ, vừa đau vừa khoái cảm làm Hàn Ngọc Băng khóc ra tới.Khúc Diệp Thanh " trả lời thật".Hàn Ngọc Băng run run nói " có...

Có một người".Khúc Diệp Thanh " hắn tên gì".Hàn Ngọc Băng " em không nhớ ".Bang "A~"Lại một roi đánh lên hoa huyệt yếu ớt mẫn cảm, Hàn Ngọc Băng ăn đau liền la lên, nàng ủy khuất lên tiếng " em... em nói thật mà".Khúc Diệp Thanh " câu hỏi thứ hai, em và Aine chỉ là bạn sao".Hàn Ngọc Băng " chỉ là bạn".BangLại thêm một roi, hoa huyệt bắt đầu đau rát, Hàn Ngọc Băng nức nở lên án " em trả lời rồi, sao còn đánh em".Khúc Diệp Thanh " tôi có nói là em trả lời rồi sẽ không đánh đâu".Hàn Ngọc Băng càng thêm ủy khuất " chị... chị là cái đồ xấu xa".Tinh Khúc Diệp Thanh cầm điều khiển từ xa bật công tác cho trứng run lên cao nhất."

A~".Hàn Ngọc Băng chịu kích thích liền nức nở kêu lên một tiếng.Khúc Diệp Thanh bỏ cây roi sang một bên, tay chạm vào hoa huyệt của nàng, tách ra hoa môi, hai ngón tay cắm đi vào, cảm giác chạm đến trứng run, ngón tay kẹp lấy trứng run, hung hăng thọc."

Ân~ a~".Hàn Ngọc Băng thoải mái rên lên, cả cơ thể đều run rẩy.

Khúc Diệp Thanh ngón tay kẹp trứng run đẩy đến càng sâu."

Ân~~ thoải... mái".Cảm thụ kích thích từ ngón tay và trứng rung, Hàn Ngọc Băng tiểu huyệt không ngừng phân bố chất lỏng.Khúc Diệp Thanh " bảo bối, có thoải mái không".Hàn Ngọc Băng nước mắt trào ra, nức nở lên tiếng " Ân~ thoải... mái...".

Khúc Diệp Thanh ngón tay có tiết tấu, tốc độ thật nhanh ra vào tiểu huyệt, hai ngón tay còn cố ý móc lên, tiểu huyệt bị ép ra nước, ướt đẫm cả tay Khúc Diệp Thanh.Tiểu huyệt mẫn cảm nhiệt tình phun ra nuốt vào ngón tay, khoái cảm từng đợt bao lấy Hàn Ngọc Băng, nàng không kiêng dè gì mà rên rỉ, bị thao đến vô cùng thoải mái."

ân~ a~ ân~ a~".Khúc Diệp Thanh cực lực đâm thọc, nhiều lần cắm đến nơi sâu nhất, chạm đến điểm mẫn cảm, quá hưng phấn làm Hàn Ngọc Băng cảm nhận cơ thể sắp không chịu nỗi." ngô...

A~ Thanh...

Thanh...

Chậm~ lại...

ách~".Ấy thế mà Khúc Diệp Thanh không chậm lại mà còn tăng thêm lực độ, đôi mắt bị che lại xúc cảm càng rõ ràng hơn, nơi mẫn cảm truyền đến từng đớt hưng phấn làm cho Hàn Ngọc Băng cơ hồ sắp phát điên.Hàn Ngọc Băng tiểu huyệt đột nhiên co rút dữ dội, từng đợt chất lỏng nóng bỏng tràn ra, khiến cho tay Khúc Diệp Thanh ướt đẫm, khăng trải giường cũng ướt một mảnh lớn.Hàn Ngọc Băng lên đỉnh, nàng như thét ra tới, sau đó liền xụi lơ trên giường, ngực phập phồng thở gấp dữ dội.Khúc Diệp Thanh rút ra tay cùng với trứng run, lấy một cái khăn lau tay rồi giúp Hàn Ngọc Băng lau đi hạ thân ướt đẫm, sau đó lấy ra hai cái kẹp kia, hai vú Hàn Ngọc Băng đã sớm tê dại, giúp nàng cởi trói rồi cởi khăn bịt mắt ra, đôi mắt chưa thích nghi được ánh sáng liền nheo nheo lại.Ôn nhu đỡ Hàn Ngọc Băng lên rồi ôm nàng vào lòng, Khúc Diệp Thanh hôn hôn trán nàng " có mệt không ".Hàn Ngọc Băng tức giận hừ hừ, thanh âm khàn khàn lên tiếng " không mệt mới lạ".Khúc Diệp Thanh cười cười, để nàng nghỉ ngơi một chút Khúc Diệp Thanh liền ôm Hàn Ngọc Băng đi vào phòng tắm rồi cho người hầu lên thu thập giường ngủ.Xong xuôi tất cả đã gần mười hai giờ, Khúc Diệp Thanh ôm lấy Hàn Ngọc Băng sắp chìm vào giấc ngủ thì người kia đột nhiên lên tiếng " lúc nãy chị đi đâu vậy ".Khúc Diệp Thanh " đi mua kem cho em, không phải lúc nãy em vừa ăn à".Hàn Ngọc Băng mặt mũi đỏ bừng " chị cái đồ đáng ghét".Khúc Diệp Thanh cười cười, nhéo nhéo hai má đang phồng lên của nàng, ôn nhu nói " được rồi, ngoan ngủ đi".

Sau đó trong căn phòng ấm có hai nữ nhân đang ôm nhau ngủ, khung cảnh thật bình yên.________________
 
[Bách Hợp] H | Mẹ Nuôi Tại Thượng
chương 48: phát hiện


Nắng sớm chiếu vào phòng, đánh thức người nào đó đang ngủ say, Hàn Ngọc Băng mở mắt chui ra khỏi lồng ngực của Khúc Diệp Thanh.

Nhìn người nọ an tĩnh ngủ, Hàn Ngọc Băng cảm thấy thật bình yên, cảm giác sau bao năm mất mới được tìm lại làm nàng trong lòng thật hạnh phúc.Khúc Diệp Thanh ngủ quá an tĩnh, hô hấp cũng thật nhẹ, làm cho Hàn Ngọc Băng nổi lên xấu xa, ngón tay chọt chọt khuôn mặt thanh lãnh của người nọ, sau đó là chọt chọt lại mặt mình, nàng không cam tâm nói " rõ ràng lớn hơn mình cả chục tuổi, sau mặt lại đàn hồi hơn mình thế này".Hàn Ngọc Băng cười xấu xa, sau đó bóp lấy cái mũi của người nọ " này thì da đẹp hơn em".Con thỏ tinh nghịch đã lỡ đánh thức con sói, bàn tay nhỏ của Hàn Ngọc Băng đột nhiên bị người nắm lại, một thanh âm khàn khàn phát ra " bảo bối, em muốn tập thể dục buổi sáng sao".

Sau đó con sói liền kéo con thỏ vào lòng mình, Khúc Diệp Thanh bàn tay không an phận trượt xuống chạm vào nơi giữa hai chân thỏ, Hàn Ngọc Băng một trận run rẩy, nàng đỏ mặt đẩy người kia ra " em còn phải đi làm, chị cũng phải đi làm".Khúc Diệp Thanh cười cười " được rồi, đùa em chút thôi".Hàn Ngọc Băng oán giận hừ hừ hai tiếng " chị lúc nào mặt cũng thật nghiêm túc, sao toán nói ra mấy lời cợt nhả".Khúc Diệp Thanh hôn hôn mặt Hàn Ngọc Băng " tôi chỉ cợt nhả với em thôi".Hàn Ngọc Băng thẹn thùng rút vào trong lòng Khúc Diệp Thanh, sau đó đột nhiên Khúc Diệp Thanh hỏi " hôm qua sao em lại đánh nhau với Vương Hi Văn".Hàn Ngọc Băng nhỏ giọng lên tiếng " em nghe đồng sự nói, Vương Hi Văn đem đồ ăn trưa đến cho giám đốc nào đó, em tưởng là chị, không ngờ lại là Tô Mạn ".Khúc Diệp Thanh cười cười " em ghen à".Hàn Ngọc Băng hừ hừ " em mới không thèm ghen ".Hàn Ngọc Băng hai má phồng lên làm Khúc Diệp Thanh nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt nàng, sau đó ôm nhau một chút Khúc Diệp Thanh liền vỗ vỗ mông Hàn Ngọc Băng " được rồi mau đi chuẩn bị đến công ty nào phó giám đốc Hàn".Hàn Ngọc Băng: @_@

___Sợ sẽ bị mọi người bàn tán nên Khúc Diệp Thanh và Hàn Ngọc Băng quyết định đi riêng, đến công ty cả hai cũng giả vờ không quen biết nhau.Hôm nay tần dưới vẫn là đám người hôm qua, mọi người tụ lại nói chuyện phím, Hàn Ngọc Băng tò mò nên cũng dừng lại nghe.A " nghe nói hôm qua tân phó giám đốc đánh lộn với bạn gái của Tô giám đốc".B " có khi nào là đánh ghen không".C " chắc không đâu, tân phó giám mới từ nước ngoài về mà".A" nghe nè, động trời hơn là tôi nghe người tần trên nói là nhìn thấy Khúc tổng bế phó giám đốc đi ra ".Cả đám người bắt đầu a b c lên, đột nhiên có một người quay lại, nhìn thấy Hàn Ngọc Băng liền có chút giật mình " người mới, mặt cô sao lại dán băng keo, mặt còn rất đỏ là phát sốt sao".Hàn Ngọc Băng chột dạ lắc đầu " không có gì, chỉ là không cẩn thận bị chó cắn thôi".Sau đó nàng liền vội vã đi, Hàn Ngọc Băng nghỉ thầm " mình rõ ràng là bị Khúc Diệp Thanh vác như bao cát sao mấy người này đều nói thành bế".

Phát sinh chuyện hôm qua làm cho mọi người ở tần trên đều đã biết tân phó giám là ai, Hàn Ngọc Băng đi trên đường không ít người hướng nàng chào hỏi, Hàn Ngọc Băng mới đầu có chút ngại ngùng nhưng về sau thì quen dần.

Nàng ra dáng lãnh đạo ai chào thì khẽ gật đầu.Giờ ăn trưa rất nhanh đã đến, Hàn Ngọc Băng còn một chút công việc nên nén lại làm cho xong, đúng lúc này cửa mở, Hàn Ngọc Băng nghĩ là nhân viên đến bàn giao cái gì nên vẫn chăm chú làm việc tai thì nghe nghe xem có chuyện gì.Thấy người nọ rất lâu rồi vẫn chưa lên tiếng, Hàn Ngọc Băng có chút mất kiên nhẫn.Hàn Ngọc Băng " có chuyện gì ".Lúc này một thanh âm thanh lãnh pha chút ôn nhu vang lên, ngữ khí lại có chút trêu đùa " phó giám đốc Hàn thật nghiêm túc nha, tôi đứng đây từ nãy giờ cũng không ngó nhìn đến tôi nha".Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Hàn Ngọc Băng liền ngẩng mặt lên, nhìn thấy là Khúc Diệp Thanh nàng không giấu nổi vui mừng " Thanh Thanh, sau lại đến đây".

Nói rồi nàng liền chạy vào lòng người kia, vui vẻ nói " không phải nói sẽ giả vờ không quen biết sao, chị tới đây lỡ có người thấy "Khúc Diệp Thanh cười cười, cúi xuống hôn trán nàng " bây giờ đang là giờ ăn trưa, mọi người đều đi hết rồi".Hàn Ngọc Băng lại tiếp tục hỏi " vậy chị không đi ăn trưa hã, hay bây giờ chúng ta cùng đi".Hàn Ngọc Băng định đi thì bị Khúc Diệp Thanh kéo lại " không cần, đồ ăn dưới đó không dinh dưỡng, tôi cho trợ lý đi mua hai phần khác tốt hơn rồi".Hàn Ngọc Băng thắc mắc hỏi " mà Tô Mạn thăng chức rồi, vậy trợ lý mới của chị là ai vậy".Khúc Diệp Thanh " là ai một chút em sẽ biết, bây giờ cái em cần quan tâm là tình cảm của chúng ta nha".

Nói rồi Khúc Diệp Thanh liền kéo Hàn Ngọc Băng hôn môi.Ở một nơi gần phòng của các nàng, có một cô gái tay cầm hai hộp thức ăn, vừa đi vừa lầm bầm " đáng ghét, cha bảo đến đây chị họ sẽ cho mình công việc nhẹ nhàng lương cao, vậy mà chị ta lại bắt mình làm sai vặt cho chị ta".Aine tức đến đầu muốn bốc khói, nàng vừa đi vừa mắng ai đó trong miệng.

" uổng công mình chăm sóc con cho chị ta, vậy mà cái người đáng ghét đó lại đối xử với mình như này, nhất định mình phải nói cho Hàn Ngọc Băng, rồi tình cảm mẹ con các người sẽ rạn nứt".

Aine đột nhiên cười không hảo ý.Rất nhanh đã đến số phòng Khúc Diệp Thanh nói, Aine không chần chờ liền đẩy cửa vào, đột nhiên Aine trợn mắt, sau đó là tức giận hét " hai người dừng lại".

Aine chỉ tay về phía hai người nào đó đang ôm hôn nhau kia, rồi lên tiếng chất vấn " hai người làm cái gì vậy, hai người có biết như vậy là loạn luân không ".Hàn Ngọc Băng nghe Aine hét liền giật mình đẩy Khúc Diệp Thanh ra, Khúc Diệp Thanh có chút đau đầu nhìn Aine " im lặng " thanh âm lãnh đến đáng sợ.Sau đó cả ba ngồi trên sofa, Aine như gia trưởng chất vấn con trẻ yêu sớm, nàng khoanh tay nhìn hai người kia, Hàn Ngọc Băng có chút chột dạ cúi đầu, Khúc Diệp Thanh thì mặt không cảm xúc.Aine " hai người đồng tính cũng chẳng sao, nhưng hai người làm vậy là loạn luân đó có biết không".Khúc Diệp Thanh " chúng tôi không phải mẹ con ruột".Aine " nhưng mà mẹ nuôi cũng là mẹ mà".Khúc Diệp Thanh " tôi không xem em ấy là con nuôi, em ấy cũng không xem tôi là mẹ ".Aine " nhưng mà ngoài kia người ta đều nghĩ hai người là mẹ con".Khúc Diệp Thanh " chỉ cần tôi nói như vậy là như vậy, để tôi xem có tên nào dám nói khác ".

Khúc Diệp Thanh ngữ khí sắt bén như đao kiếm".Aine tức giận nhưng không dám phản bác, nàng hùng hổ nói " tôi sẽ nói cho Khúc lão gia biết ".Nói rồi liền móc điện thoại ra, Aine giả vờ bấm bấm, nhìn thấy hai người kia đều không có ý ngăn cản, Aine lại sinh khí.Aine " các người không cản tôi à".Khúc Diệp Thanh + Hàn Ngọc Băng: lắc đầu.Aine " tôi gọi thật đó".Khúc Diệp Thanh + Hàn Ngọc Băng: gật đầu.Nhìn hai người không chút nào hoảng loạn, Aine trong lòng ẩn ẩn đoán được chuyện gì, nàng có chút không tin được hỏi " Hai người đừng nói, Khúc lão gia ông ấy cũng biết rồi nha".Khúc Diệp Thanh + Hàn Ngọc Băng: gật đầu.Aine " ông ấy đồng ý cho các người quen nhau".Khúc Diệp Thanh + Hàn Ngọc Băng: gật đầu.Aine: tôi muốn té xỉu.Aine không còn gì để nói, nàng bất lực nhìn hai người kia, hoãn một chút mới nói được " tôi thật bó tay gia đình các người ".Aine " hai người bắt đầu từ khi nào".Khúc Diệp Thanh " sáu năm trước".Aine đưa tay tính tính, " sáu năm trước, là hai mươi hai trừ cho sáu bằng mười sáu, thì ra là mười sáu tuổi ".

Nói đến đây đột nhiên Aine hét lên " cái gì, chỉ mới mười sáu tuổi".Hàn Ngọc Băng và Khúc Diệp Thanh đều bị tiếng hét làm cho choáng váng, bàn tay che lại tai.Hàn Ngọc Băng " Aine cậu bình tĩnh chút".Aine " không, tôi không bình tĩnh được, bây giờ tôi phải đi đây, tôi phải đi khỏi đây, tạm biệt ".Aine vội vã rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người ngơ ngác nhìn nhau.Hàn Ngọc Băng " cậu ấy sao lại kích động vậy".Khúc Diệp Thanh: ┐( ˘_˘)┌

____________
 
[Bách Hợp] H | Mẹ Nuôi Tại Thượng
chương 49: cầu hôn


Khúc Diệp Thanh thở dài, sau đó nhìn đến gương mặt ngơ ngác của Hàn Ngọc Băng liền bật cười, nhéo nhéo cái má của nàng " đừng suy nghĩ nhiều nữa, rồi con bé sẽ hiểu cho chúng ta thôi".Khúc Diệp Thanh hôn lên má nàng " đừng quan tâm đến suy nghĩ của bất kỳ ai, chúng ta vẫn mãi yêu nhau có được không".Hàn Ngọc Băng như trấn an nói " dù cả thế giới có chỉ trích em thì em vẫn yêu chị".Ngày hôm đó, toàn công ty đều chấn động khi nhìn thấy Khúc tổng nắm tay tân phó giám bước ra đại môn.

Sau khi ngồi vào trong xe Hàn Ngọc Băng vẫn còn chưa phục hồi lại, gương mặt có chút đỏ ửng.Hàn Ngọc Băng " chị làm vậy không sợ bị đăng báo sao".Khúc Diệp Thanh cười cười " chúng ta đẹp đôi như vậy thì sợ gì".Hàn Ngọc Băng gương mặt đã đó lại càng đỏ hơn ' thật là không chút liêm sỉ '.Sau đó chiếc xe chạy khai, lao nhanh trên đường cho đến khi tới tước một trung tâm thương mại xa hoa thì dừng lại, Hàn Ngọc Băng khó hiểu lên tiếng " chị đưa em đến đây làm gì".Khúc Diệp Thanh " một lát sau em sẽ biết ".

Nói rồi liền nắm tay Hàn Ngọc Băng kéo ra ngoài.

Khúc Diệp Thanh dắt Hàn Ngọc Băng đi rất xa, đến một công viên thật lớn, lớn đến Hàn Ngọc Băng có chút mỏi chân nhưng vẫn chưa đến nơi Khúc Diệp Thanh muốn.Hàn Ngọc Băng " còn chưa đến sao".Khúc Diệp Thanh " một chút nữa sắp đến rồi".Mở ra một cánh cửa, bên trong là một vườn hoa với vô số những bông hoa xinh đẹp, chính giữa là một cây cổ thụ thật lớn, Khúc Diệp Thanh nắm tay Hàn Ngọc Băng đi vào, Hàn Ngọc Băng ngơ ngác nhìn xung quanh rồi thì thầm " thật đẹp ".Dắt tay Hàn Ngọc Băng tiến lên cho đến rất gần cây cổ thụ thì dừng lại, Khúc Diệp Thanh âu yếm nhìn Hàn Ngọc Băng thật lâu cho đến làm người thẹn thùng cuối đầu thì mới bắt đầu lên tiếng.Khúc Diệp Thanh " Băng Băng, đây chính là cây cổ thụ lâu năm nhất thành phố, tuyên truyền rằng một đôi yêu nhau hẹn ước trước cây cổ thụ này thì tình yêu của họ sẽ được lâu dài như tuổi thọ của cái cây này".Hàn Ngọc Băng vui vẻ nói " Thanh Thanh vậy chúng ta mau cùng nhau hẹn ước đi ".Khúc Diệp Thanh " tôi Khúc Diệp Thanh sẽ mãi mãi cùng Hàn Ngọc Băng ở bên nhau cho đến khi không còn hơi thở ".Hàn Ngọc Băng " tôi Hàn Ngọc Băng sẽ mãi mãi yêu Khúc Diệp Thanh, chúng tôi sẽ mãi bên nhau cho đến khi không còn hơi thở".Nói rồi, Hàn Ngọc Băng ôm lấy Khúc Diệp Thanh, cô kiềm lòng không đậu mà hôn lấy nàng.

Chỉ là thoáng qua, không có dục vọng, không nóng như lửa, mà tựa bươm bướm đáp cánh, nhưng chứa chan tình yêu sâu sắc của đôi lứa.

Là thứ tình yêu thuần khiết vượt qua ranh giới.

Khúc Diệp Thanh buông nàng ra, lấy từ trong túi một chiếc hộp rồi quỳ xuống.

Hàn Ngọc Băng đương nhiên biết điều này có ý nghĩa gì.

Nàng xúc động đến rơi nước mắt, vì đây từng là thứ mà nàng đến mơ cũng không dám tưởng.

"Kết hôn với tôi được không ?

Sau này thế giới chỉ có chúng ta mà thôi."

"Được, được, em đồng ý."

Hàn Ngọc Băng lập tức đưa tay ra để cô đeo nhẫn.

Còn chờ cái gì nữa ?

Người trong mộng cầu hôn, nàng hận không thể lập tức bưng lễ đường đến đây.

Khi thần Cupid bắn tên, thứ ngài chọn chính là trái tim mà không phải giới tính.

____________________________________________________________________________________________________________________________________________Hôn lễ của cả hai được tổ chức vào 6 tháng sau, địa điểm ở một hòn đảo nằm cách đất nước này không xa.

Trên lễ đường, Khúc Diệp Thanh nắm tay Hàn Ngọc Băng bước đi.

Cả đời cô rất ít khi mặc váy.

Lần này chỉ là vì nàng.

Cánh hoa tung bay, gió phất làn váy, khách khứa tấp nập.

Nhưng trong mắt cả hai chỉ có người còn lại.

Hôn lễ của bọn họ coi như là hôn lễ thế kỉ của những cặp đôi đồng tính.

Dũng cảm cho người mình yêu một danh phận rõ ràng.

Tất nhiên là thông tin cả hai không phải mẹ con ruột cũng được đính chính.

Người với người ai cũng như ai, đều xứng đáng được hạnh phúc.

____________________________________________________________________________________________________________________________________________Có lẽ end là hơi sớm, nhưng do tôi cảm thấy truyện đã đầy đủ rồi.

Kéo thêm chỉ càng mệt mỏi cho cả đôi bên (writer and reader).

Nếu siêng, sẽ có phiên ngoại.

Còn không thì hẹn gặp lại các bạn ở tác phẩm kế tiếp.

Xin lỗi vì đã đưa ra một cái kết cụt.

Tôi sẽ khắc phục ở tác phẩm sau.

Thanks
 
Back
Top Bottom