Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Bạch Đạo Sư
Chương 630: Lách Qua Luật Pháp.



Bạch y nhân ấy rời đi, hắn vào Đại La Thành và sắm cho mình một bộ đồ mới hoàn toàn khác lạ , đồng thời theo dõi động tĩnh của ba tên Hoàng Chí Bảo để thu thập thông tin và bày ra kế hoạch của mình. Như một con mèo đi rình chuột, chậm rãi nhưng đầy chắc chắn và không động tĩnh, đến đúng thời cơ sẽ vồ một phát chí mạng bắt được mục tiêu. Bây giờ thì ba tên Hoàng Chí Bảo đã bị bắt quả tang ăn trộm ngân khố. Chúng đang quỳ ngay tại đó, xung quanh là binh lính với lưỡi giáo mác sắc bén chĩa vào sẵn sàng hạ thủ. Bọn chúng bây giờ phải chờ đợi người đứng đầu Giao Chỉ tới xử tội, còn tên Nga Tổng kia thì đứng đó cười mỉm , tay phe phẩy quạt lông trông thật thư thái. Chỉ mới trước đây không lâu thôi, bọn chúng còn nghĩ rằng bọn chúng là người cầm phần chuôi của con dao, còn cái tên kia là đang cầm phần lưỡi. Vậy mà bây giờ người quỳ gối chịu tội lại là bọn chúng, còn cái tên kia ung dung đứng đó nhìn bọn chúng mà không bị một chút nguy hiểm gì. Hắn đứng phe phẩy quạt lông nhìn những kẻ bị hắn lừa vào vòng lao lý, khuôn mặt không có chút hối hận tội lỗi nào. Cái kẻ đó không hề bị một chút tội lỗi trong vụ việc này, không chừng lại còn được khen thưởng vì có công tố giác tội phạm. Đúng là đời không thể lường trước được điều gì , kẻ tưởng chừng ngu dốt lại thực ra quá nguy hiểm, mà kẻ tỏ vẻ nguy hiểm lại chính là kẻ ngu dốt. Những kẻ bị tội này rõ ràng là có ẩn khúc trong đó, nhưng mở miệng nói ra thì không một ai tin. Bọn chúng đành phải ngậm miệng trong cay đắng, chỉ biết nhìn bọn quan binh đang vây hãm mình mà không thể lôi tên đầu tiêu bày trò kia vào chung tội. Có một tên lính theo lệnh chạy đi tìm tiết độ sứ, hắn nhanh chóng rời khỏi hiện trường mà tìm tới nơi tiết độ sứ đang ở. Độc Cô Tởm hiện đang ngồi cùng với Yên Nhiên trong một quán nước nào đó, thư thái cảm nhận giây phút nhẹ nhàng. Hắn hôm nay dẫn gia đình đi chơi , nhưng mẹ hắn và vợ hắn về trước , còn Yên Nhiên ở lại cùng hắn. Thúy Nga biết rằng anh em xa nhau đã lâu, dường như cảm giác rất xa lạ. Khi Độc Cô Tởm rời đi thì Yên Nhiên lúc đó mới chỉ 5 tuổi, trí nhớ mơ hồ, nàng còn quá bé để cảm nhận tình thân. Tình cảm anh em vì thế mà không có điều kiện để xây đắp, cho nên bà muốn cho hai anh em được gần với nhau nhiều hơn nhằm bồi đắp tình cảm gia đình. Bà đã bảo hắn dẫn Yên Nhiên đi chơi , còn bà dẫn Diệp Lan về trước, đó là lý do tại sao chỉ có hai anh em ở đây. Trời cũng đã trưa , hai anh em nhà Độc Cô đã chuẩn bị sửa soạn ra về, thì lúc này một tên lính chạy tới la lớn.

- " cấp báo , cấp báo... thưa đại nhân, có chuyện rồi."

Độc Cô Tởm thoáng nhíu mày , nhìn vẻ hớt hải của tên lính đoán chừng cũng không phải là chuyện nhỏ, hắn nhăn nhó hỏi.

- "Có chuyện gì mà ngươi hốt hoảng đến như vậy? Nhà ngươi mau nói cho ta nghe xem nào."

Tên lính đứng trước tiết độ sứ , mồ hôi đầm đìa chảy trên khuôn mặt lẫn cơ thể của hắn. Tên lính đó đã chạy thật nhanh đến đây giữa trời nắng dữ dội, hắn cúi đầu thi lễ .

- " Bẩm tiếp độ sứ Đại Nhân , vừa rồi quân binh mới bắt được ba tên dân đen vào trong ngân khố ăn trộm tiền của nhà nước . Hiện bọn chúng đang bị giữ lại tại hiện trường, chỉ huy Thạnh Bắc ra lệnh cho tiểu nhân tới đây báo cáo, mong tiết độ sứ đại nhân tới đó xét xử."

Độc Cô Tởm vô thức trợn tròn mắt , vừa nghe thấy có kẻ ăn trộm ngân khố thì đã không kiềm chế được, trong lòng cảm thấy tức giận . Bảo vệ ngân khố là việc vô cùng quan trọng , bởi nếu Ngân khố mà có vấn đề gì thì người đứng đầu Giao Chỉ như hắn chắc chắn sẽ chịu tội rất nặng, còn liên lụy đến gia đình. Hoàn cảnh gia đình hắn thì đương nhiên có vấn đề rồi, là kẻ thù bủa vây xung quanh. Những kẻ ganh ghét và muốn dồn hắn vào chỗ chết có rất nhiều. Bọn chúng chỉ chờ có cơ hội là sẽ ra tay, thì việc ngân khố bị tổn hại sẽ là cơ hội không thể tốt hơn để dồn hắn vào chỗ chết. Những kẻ xâm phạm ăn trộm ngân khố này không chỉ đơn giản là trộm tiền bạc, không chỉ đơn giản là kiếm một chút tiền tiêu, mà không khác gì đang đánh thẳng vào sự an toàn của gia đình hắn, khiến cho hắn không thể không nổi sóng trong lòng. Hắn nghiến răng trợn trừng mắt, gầm lên một tiếng.

- " Khốn kiếp, lũ ngu dốt nào lại dám đi ăn trộm ngân khố vậy ? Ta phải đích thân tới nơi xử lý."

Hắn thực sự tức giận , mà cũng không thể trách hắn được, trong hoàn cảnh này ai mà chẳng tức giận đâu. Độc Cô Tởm đứng dậy, dù đang phùng mang trợn mắt nhìn tên lính kia, nhưng lúc quay sang nhìn Yên nhiên lại dịu giọng nói.

- " Tiểu muội , trời cũng đã trưa rồi , chúng ta mau về nhà thôi . Nhưng mà trên đường về nhà ,chúng ta sẽ tiện đường ghé qua kho bạc một chút. Hiện giờ ở kho bạc có một chút công vụ chở ta tới xử lý, ta giải quyết nhanh công việc ở đó rồi mình sẽ về ngay, có được không?"

Yên Nhiên cũng hiểu rằng những chuyện xảy ra là chuyện gì , và biết rằng đại ca của mình có công vụ phải giải quyết. Nàng đương nhiên cũng không có ý kiến , liền đứng dậy cúi đầu nói .

- "vâng , tất cả theo ý của huynh trưởng."

Độc Cô Tởm thấy yên Nhiên ngoan ngoãn thì hài lòng. Hắn gật đầu một cái, đoạn quay sang tên lính mà nói.

- " được rồi , chúng ta mau đến đó thôi."

Nói xong thì kéo nhau đi , hướng về phía kho bạc mà tới. Yên Nhiên thì không hiểu lắm những chuyện đấu đá hay những chuyện vi phạm pháp luật tày đình , trong đầu nàng nghĩ rằng ăn trộm kho bạc chỉ là ăn trộm chút tiền mà thôi, không nghĩ rằng những chuyện như vậy là những chuyện cực kỳ to lớn. Nàng lẳng lặng theo đại ca mình đi về hướng kho bạc , cũng là tiện đường trở về nhà của mình.

Khi mà anh em nhà Độc Cô đã tới kho bạc , họ thấy ba tên giang hồ cho vay nặng lãi Hoàng Chí Bảo vẫn đang quỳ đó, mà tên Hoàng vẫn đang ôm rương tiền trước mặt là chứng cứ. Độc Cô Tởm liếc nhìn qua một loạt xung quanh để đánh giá tình hình, rồi mới đến gần Thạnh Bắc, khuôn mặt nghiêm nghị mà hỏi.

- "Chuyện này là như thế nào ? Ngươi mau kể lại hết cho ta."

Thạnh Bắc cúi đầu thi lễ một cái, đoạn chỉ tay về phía ba tên Hoàng Chí Bảo mà nói.

- " thưa đại nhân , thuộc hạ sau khi cho người dò hỏi xung quanh và thẩm vấn phạm nhân thì biết được ba tên này chuyên đi cho vay nặng lãi và bảo kê ở khu chợ cá ngoại thành. Bọn chúng hôm nay tự nhiên ăn gan hùm mật gấu gì đó mà to gan vào đây giở trò trộm cắp. Chúng lợi dụng lúc sơ hở giữa hai ca của hai đoàn lính gác , đã lẻn vào trong ôm một rương tiền của ngân khố đi ra. May mắn thay có một người gần đó nhìn thấy đã truy hô bắt quả tang tại chỗ, nếu không thì bọn chúng đã trót lọt thành công rồi."

Nói đến đây thì chỉ tay vào cái rương trước mặt tên Hoàng , ánh mắt nghiêm khắc.

- " cái rương đó chính là chúng ăn trộm từ trong ngân khố mang ra, là chứng cứ không thể chối cãi cho tội ăn trộm ngân khố."

Tiết Độ sứ nhìn thấy toàn cảnh thì tức giận, trước mắt nhìn ba tên Hoàng Chí Bảo mà mắng.

- " lũ điêu dân to gan, dám làm chuyện tày trời . Bây giờ vật chứng bằng chứng đã có trước mắt, các ngươi còn chối tội gì nữa không? "

Hỏi xong không để cho bất cứ ai trả lời, tay tuốt kiếm lao vào phía ba tên Hoàng Chí Bảo mà thét lên.

- "Lũ man di Phương Nam các ngươi thật là ngu dốt , lại dám to gan tày trời đi ăn trộm ngân khố, tội này giết không tha."

Độc Cô Tởm kéo thanh kiếm chà xát vào vỏ nghe một tiếng kêu rợn người, lao tới với khuôn mặt bừng bừng sát khí khiến ba tên Hoàng Chí Bảo giật thót mình sợ hãi. Trong giây phút ngắn ngủi , bọn chúng không kịp làm gì nhiều , đồng loạt chỉ kịp kêu lên.

- " Á... thưa đại nhân, chúng tiểu nhân không phải là man di Phương Nam, chúng tiểu nhân là người Hán, chúng tiểu nhân bị oan... xin đại nhân minh xét..."

Chơi kiểu này thì chơi với ai nữa chứ ? Hỏi người ta có gì để chối tội hay không, nhưng lại lao vô chém tới không cho người ta kịp nói gì cả. Tiếng kêu than của ba tên Hoàng Chí Bảo chỉ tới được đây, lưỡi kiếm của Độc Cô Tởm đã chém tới . Đường kiếm của một võ sư sắc lẹm chém vụt một cái , ba tên giang hồ bặm trợn ngã vật xuống đất , dòng máu đỏ của chúng phụt ra ngoài. Trong giây phút mà người ta sắp lìa khỏi trần thế, thì tựa như thời gian cảm giác như chậm lại. Máu từ cổ của ba tên giang hồ cho vay nặng lãi túa ra ướt mặt đất , đôi mắt của bọn chúng chúng hướng về phía kẻ mà bọn chúng căm thù nhất, kẻ đã bày mưu tính kế dẫn bọn chúng vào chỗ chết. Bọn chúng vẫn nhìn thấy tên Nga Tổng kia nở một nụ cười nhét mép, cái cười đó được ẩn giấu sau cái quạt lông đấy, và đó dường như là nụ cười của một kẻ chiến thắng. Khoảnh khắc ấy tự nhiên bọn chúng giác ngộ ra điều gì đó , hiểu rằng tất cả mọi chuyện đều là do tên áo đen kia sắp xếp bày trò. Từ việc gặp gỡ hắn trong quán nhậu , đến việc hắn bày mưu tính kế cho đi ăn trộm và dồn chúng vào chỗ chết, tất tần tật đều là mưu kế của hắn. Trong cuộc đời làm giang hồ của bọn chúng, khi bọn chúng đánh đập người khác bọn chúng còn phải suy tính có bị thưa kiện lên quan, có chịu sự trừng phạt của pháp luật hay không. Vậy mà đằng này cái tên kia có thể bày mưu tính kế đẩy ba tên này vào chỗ chết mà không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật , còn mượn hẳn kiếm của tiết độ sứ để làm thay, cái này gọi là gì đây? Bọn chúng nằm dài trên mặt đất , dần dần mất ý thức , từ giã cõi đời . Trong giây phút bọn chúng lìa xa nhân thế, chúng còn chưa hiểu rằng bọn chúng có thù oán gì mà để bị người khác lừa vào chỗ chết thế này, đúng là chết không nhắm mắt. Cái kẻ mà đã ra tay để tước đi sinh mạng của ba tên giang hồ bặm trợn này , hắn ta không những không chịu sự trừng phạt của pháp luật, mà còn có thể nhận được một sự khen thưởng lớn. Cái này đúng là lách qua pháp luật mất rồi.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 631: Thách Thức Quyền Uy.



Ba tên Hoàng Chí Bảo bị xử tử ngay tại chỗ , lưỡi kiếm của tiết độ sứ hạ xuống đã kết thúc cuộc đời của những tên giang hồ cho vay nặng lãi và h**p đáp dân nghèo. Trong nhóm bốn tên Hoàng Chí Bảo Nổ ấy, thì Hoàng Chí Bảo đã đi rồi , chỉ còn Nổ ở lại, và sự tích của Hoàng Chí Bảo Nổ sẽ được lưu giữ cho hậu thế. Chỉ cần tên Nổ vẫn còn, thì cái tên Hoàng Chí Bảo vẫn sẽ được người khác nhắc tới với những chiến tích oai phong. Những câu chuyện về Hoàng Chí Bảo Nổ vẫn sẽ được truyền miệng qua nhiều thế hệ, đi vào văn học dân gian, trở thành truyền thuyết. Người ta có câu dù có phạm lỗi lầm gì, nhưng nếu biết dừng lại đúng lúc thì vẫn có thể làm lại cuộc đời được. Câu này ắt hẳn ứng với tên Nổ , khi hắn đã dừng cuộc chơi và tu chí làm ăn. Hắn mở quán nhậu, Tuy rằng bản tính giang hồ vẫn còn đó , nhưng đây vẫn là nghề làm ăn chân chính. Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, tên Nổ đã quay đầu đúng lúc và vẫn còn có thể tiếp tục cuộc đời của hắn , âu cũng là số phận vậy. Hoàng Chí Bảo tuy đã không còn tồn tại, nhưng thông qua tên Nổ , cái tên Hoàng Chí Bảo sẽ được lưu giữ trong ký ức của rất nhiều người, về một sự tích mà không mấy ai thích thú. Độc Cô Tởm sau đường kiếm chém ngang đoạt mạng ba tên giang hồ , và để trấn áp tinh thần những kẻ có ý đồ xấu sẽ xâm phạm Ngân khố một lần nữa, hắn vung kiếm chỉ về đám dân đen xung quanh mà quát lên.

- " Lũ dân đen man di các ngươi , hãy nhìn vào ba tên này mà làm gương . Nếu từ nay về sau có ai mà giống như những kẻ này , dám ngu dốt sinh lòng tham đi ăn cắp ngân khố thách thức uy quyền của thiên tử, thì hãy nhìn ba cái xác này mà làm gương"

Hắn nói xong cắm cây kiếm dính đẫm máu xuống đất , cây kiếm cắm phập một cái làm cho đám dân chúng đều run rẩy sợ hãi. Đây là một cách để trấn áp tinh thần người khác, cũng là lời đe dọa đến những kẻ nào có ý đồ ăn trộm tài sản quốc gia. Sau pha cắm kiếm và lời dọa nạt đấy , không khí xung quanh trở nên im bặt, chẳng ai dám mở miệng nói câu gì , xem ra cũng bị tác động không ít. Độc Cô Tởm tưởng rằng sẽ trấn áp được lòng dân chúng, thế nhưng lúc này bỗng nhiên có tiếng hét vang lên.

- " Á... Kinh tởm quá... quân giết người độc ác, tại sao ngươi lại có thể tàn ác đến như vậy chứ..?"

Tiếng thét lên thoảng thốt của một thiếu nữ đâu đó xé tan không gian im lặng xung quanh, khiến cho đám dân đen giật mình. Bọn họ lo lắng cho người nào vừa mới hét lên đó, như vậy không khác nào chống đối lại những kẻ thống trị, kết quả không hề tốt đẹp. Binh lính cũng bị tiếng hét ấy thu hút , chúng quay về nhìn kẻ vừa mới lên tiếng, tâm trạng bọn chúng đang tự hỏi "kẻ nào ngu dốt mà chống lại tiết độ sứ đại nhân?" , e rằng sẽ bị trừng trị rất nặng. Tất cả đôi mắt người xung quanh đều nhìn vào nơi phát ra tiếng kêu thất thanh, bọn họ ngạc nhiên khi thấy một thiếu nữ tóc lam xinh đẹp tuyệt vời với khuôn mặt tái mét vì sợ hãi. Người hét lên đó chính là Độc Cô Yên Nhiên, cũng là em gái của tiết độ sứ. Độc Cô Tởm thấy tiểu muội của mình hét lên chống đối với mình thì ngạc nhiên, hắn quay sang nhìn đứa em gái mà hỏi.

- " Tiểu muội nói gì kỳ lạ vậy ? Ta là tiết độ sứ cai quản vùng đất này . Những kẻ có tội thì phải bị trừng phạt , đấy là điều hiển nhiên . Tại sao muội lại có thể ăn nói hỗn hào với ta như thế? "

Yên Nhiên chỉ là một thiếu nữ mới 15 tuổi , vẫn còn bé nhỏ ngây thơ lắm, những chuyện máu me như vậy đây là lần đầu tiên nàng mới chứng kiến. Lúc đi thuyền xuống Giao Chỉ , tuy rằng đã từng gặp cướp biển, từng nằm trong một trận chiến khốc liệt. Nhưng mà những vụ chém giết ấy nàng cùng với mẹ và chị dâu trốn trong phòng nên không hề thấy, vì vậy cảnh máu me này quả thật là lần đầu tiên. Yên Nhiên từ nhỏ được sống trong phủ , trong tình yêu thương của những người xung quanh, không nghĩ rằng ở bên ngoài kia người ta lại có thể đoạt mạng nhau lạnh lùng như vậy. Trái tim thiếu nữ kinh hãi và cả phẫn nộ, quên luôn danh phận huynh muội mà nhìn tiết độ sứ mắng.

- " Ngươi thật sự quá là độc ác, lương tâm của người có còn hay không? Người ta chỉ có ăn trộm một rương tiền thôi mà, cũng đã mất đi đâu ? Tại sao ngươi có thể nhẫn tâm đoạt ba mạng người một lúc ? Bọn họ cũng có gia đình yêu thương giống như ngươi cơ mà?"

Yên Nhiên mắng thẳng vào mặt của tiết độ sứ, khiến cho khuôn mặt của hắn thoáng chốc đơ đi. Lần đầu tiên sau 10 năm ròng rã xuống Phương Nam làm tiết độ sứ, đây là lần đầu tiên có người chửi hắn như vậy. Đám dân đen xung quanh thấy vậy thì ngạc nhiên lắm, bọn họ xì xầm bàn tán.

- " Chuyện gì vậy? Tiểu cô nương ấy là ai? Sao có thể mắng thẳng mặt tiết độ sứ như vậy ? Không lẽ không muốn sống nữa hay sao?"

- "Cái này thì ngươi không biết rồi , hình như cô nương ấy là tiểu muội của tiết độ sứ , đây là anh em trong một nhà cãi nhau."

- " Vậy à ? Vậy thì có lẽ sẽ không bị g**t ch*t. Nhưng mà nhìn vẫn thấy sợ hãi làm sao ấy, ta không biết cô nương ấy có được bình yên hay không nữa"

- " Không sai , đường đường là tiết độ sứ lại bị một tiểu cô nương mắng giữa mặt trước bao nhiêu người như vậy, chẳng lẽ hắn không quê? Coi chừng hắn quê nhưng không giết đứa em kia, lại trút giận lên chúng ta thì khổ bây giờ."

Những tiếng xì xầm nấy lọt vào tai tên tiết độ sứ, hắn cảm thấy vừa quê vừa giận . Khi mà quyền lực tuyệt đối đã nằm trong tay hắn suốt 10 năm, trong 10 năm toàn quyền sinh sát ấy khiến cho hắn ảo tưởng địa vị bản thân. Bây giờ lại bị người khác mắng giữa mặt như vậy, liệu hắn có chịu nổi không? Độc Cô Tởm trong cơn tức giận, hắn từ từ đi lại gần phía Yên Nhiên, vừa đi vừa nhìn Yên nhiên với ánh mắt giận dữ.

- " Ta là mệnh quan của triều đình, được bệ hạ giao cho cai quản vùng đất này . Đây là vùng đất xa xôi ở tận cực nam của đất nước , nơi mà có quá nhiều xung đột sắc tộc diễn ra. Nếu ta không nghiêm minh, thì làm sao có thể cai quản được cả một vùng đất rộng lớn chứ? Ăn trộm ngân khố là sẽ bị tử hình , đây chính là luật pháp đã quy định như vậy, ta làm theo luật pháp thì có gì sai? Nhà ngươi nhỏ tuổi không hiểu chuyện , dám vô lễ với mệnh quan triều đình . Ta đây rộng lượng không chấp nhặt cho ngươi, nhà ngươi mau cúi đầu xin lỗi ta ngay. "

Những đòi hỏi này của Độc Cô Tởm không hề sai, mà những lời hắn nói ra cũng đúng, cái sai của hắn là đã thực hiện vụ này quá nhanh và quá thô thiển. Yên Nhiên chỉ là một cô gái bé nhỏ , có hiểu thế nào là pháp luật nghiêm minh sao? Hắn nói chuyện luật pháp với danh dự của mệnh quan gì đó, là những khái niệm với Yên Nhiên thì tương đối mơ hồ. Nàng bây giờ chỉ thấy trước mắt mình rõ ràng là ba người trộm tiền bị giết , mà trộm tiền bị xử tử không phải là một điều quá vô lý hay sao? Nàng không chấp nhận được sự thật này, khuôn mặt đầy sợ hãi nhìn tiết độ sứ mà lắc đầu.

- " Người đừng có bịa chuyện lừa ta, ta không tin những lời ngươi nói đâu. Ngươi rõ ràng là lạm sát vô tội, giết người không gớm tay , tội ác tày trời. Những lời ta nói là hoàn toàn đúng, ta không nói sai, ta không việc gì phải xin lỗi một kẻ máu lạnh như ngươi cả. Người cứ chờ đấy. Ta về ta méc mẹ, mẹ sẽ mắng người cho coi."

Yên Nhiên không hiểu rằng trộm tiền của một người bình thường với trộm tiền ngân khố là hai việc rất khác nhau, không thể xem như là cùng trộm tiền giống nhau được. Thế nên nàng không thể chấp nhận việc tử hình người ta chỉ vì một riêng tiền. Thực ra có một chút nhầm lẫn ở đây, đó là bọn chúng bị tử hình không phải vì trộm tiền , mà bọn chúng tử hình vì xâm phạm ngân khố quốc gia. Yên Nhiên không hiểu chuyện cho nên rất bất bình, và có lẽ việc duy nhất Yên nhiên có thể làm là đi méc mẹ mà thôi. Độc Cô Tởm trợn trừng mắt, hắn ta tức giận đến đỉnh điểm, sao có thể mất mặt trước bao nhiêu người chứ. Hắn lao tới chụp lấy tay Yên Nhiên kéo mạnh lại, trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào đứa em gái bé nhỏ của mình mà gầm gừ.

- " Ngươi dám méc mẹ ư ? Ngươi nghĩ ngươi có thể méc mẹ được sao . Để ta nói cho ngươi biết , "quyền huynh thế phụ", khi mà phụ thân mất rồi thì ta chính là chủ của gia đình này, lời nói của ta cũng giống như là lời nói của phụ thân vậy. Ngươi có méc mẹ cũng vậy thôi, không ai cứu được ngươi đâu , ngươi mau xin lỗi ta thì ta sẽ khoan hồng tha cho."

Mười năm ròng rã làm tiết độ sứ ở đây, chưa có một kẻ nào dám chống đối lại với hắn, nên hắn đã chìm đắm trong quyền lực tối thượng của mình. Bây giờ tự nhiên có một nữ tử dám cãi nhau với hắn, dám mắng hắn giữa biết bao nhiêu quân lính thuộc hạ dưới trướng , và giữa biết bao nhiêu dân đen đang bu lại đứng xem, không phải là quá quê hay sao? Độc Cô Tởm không chấp nhận được sự thật trước mắt, điều này khiến cho hắn vừa tức giận mà vừa cảm thấy bị tổn thương. Hắn chỉ cần Yên Nhiên mở miệng xin lỗi hắn một câu, là lập tức hắn sẽ bỏ qua mọi chuyện . Nhưng Yên nhiên dường như không một chút nhân nhượng, nàng cảm thấy vô cùng kinh hãi mà quát lên.

- "Buông ta ra tên khát máu kia . Buông ta ra, ngươi đừng chạm vào ta . Bàn tay của ngươi đã nhuốm máu tanh của người vô tội, ta không muốn bị vấy bẩn bởi bàn tay nhuốm máu của ngươi, mau thả ta ra mau. "
 
Bạch Đạo Sư
Chương 632: Ưu Tiên Việc Công



Hai anh em nhà độc cô đang rất là bất hòa , họ cãi nhau chí chóe. Độc Cô Tởm càng tức giận nắm chặt bàn tay của Yên Nhiên giữ lại, thì nàng càng cố gắng vùng vẫy thoát ra ngoài. Yên Nhiên bị siết chặt bởi bàn tay của một người đàn ông khỏe mạnh, nàng vừa giằng co vừa la lên.

- "Buông ta ra, thả ta đi. Ngươi đừng có bắt ta ở lại , ta về méc mẹ cho coi."

Yên Nhiên cố gắng vùng vẫy để thoát ra, nhưng thân thể của một nữ tử bé nhỏ làm sao có thể thắng được một người đàn ông cấp độ võ sư chứ? "BỐP..." một cái, một cái tát vung ra tát thẳng vào mặt Độc Cô Tởm. Trong lúc giằng co ấy , bàn tay của Yên Nhiên vô tình quơ một phát trúng vào má của Độc Cô Tởm , tưởng chừng như là bị một cú tát dù rằng nàng không hề cố ý. Tất cả những người xung quanh nhìn thấy cú tát đó đều là giật mình kinh hãi, ai nấy đều lo sợ cho cô nương bé nhỏ đã làm một chuyện vô cùng dại dột. Độc Cô Tởm trong giây phút ấy bất chợt ngơ ngác, hắn không nghĩ đến việc mình bị một tiểu cô nương tát ngay giữa bàn dân thiên hạ. Sau giây phút ngơ ngác là khoảnh khắc cơn phẫn nộ lên tới đỉnh điểm, hắn mắt đỏ ngầu nổi đầy gân máu mà gầm lên.

- " ngươi... tại sao ngươi dám..?"

"Crack..." Á... Tiếng thét thất thanh của thiếu nữ vang lên khiến ai nấy cũng đau xót. Độc Cô Tởm trong vô thức không kiềm chế được mà truyền chân khí vào tay siết mạnh, khiến một tiếng động dường như từ bên trong xương thiếu nữ phát ra, cánh tay của Yên nhiên dường như bị biến dạng làm thiếu nữ đau đớn không thể tả được. Độc Cô Tởm giật mình buông tay ra, hắn nhìn đứa em gái bé nhỏ của mình với cánh tay đau đớn ngã vật xuống đất bất động. Bàn tay này là bàn tay của một võ sư, và hắn vừa truyền chân khí vào bàn tay của mình mà bóp mạnh tay đứa em gái tội nghiệp, hắn có thể làm được điều này sao? Cơ thể Yên Nhiên ngã vật xuống đất đau đớn, cánh tay dường như không còn nghe theo ý của nàng nữa, nàng vật vờ nằm đó trong đau đớn. Thạnh Bắc đứng bên cạnh, hắn nhìn thấy mọi chuyện thì biết chuyện gì đã xảy ra , trong giây phút này người hầu trung thành của nhà Độc Cô hét lên.

- " Người đâu, mau mang cáng tới đây, mau đưa tiểu thư về lại phủ... nhanh lên."

Thạnh Bắc dường như đã hiểu rằng chuyện gì đã xảy ra với tiểu thư nhà mình, rõ ràng đây là một vết thương đã chạm tới xương . Hắn vội vàng quay phắt sang một tên lính bên cạnh, chỉ tên lính ấy mà nói.

- " Nhà ngươi mau đi mời đại phu tới thủ tiết độ sứ để chữa trị cho tiểu thư, lập tức đi ngay..."

Thạnh Bắc xử lý tình hình rất nhanh, cho thấy hắn là một người đầy kinh nghiệm. Độc Cô Tởm đang bị đơ, lúc này sực tỉnh mới nhận ra những gì mình làm . Hắn thực sự lo lắng, quay lại chỗ tên lính ấy chỉ mặt tên lính mà ra lệnh.

- "Mau đi mời tất cả đại phu ở cái đất này đến phủ tiết độ sứ cho ta . Bảo với bọn chúng rằng nhất định phải chữa trị được cho tiểu thư. Nếu chúng không chữa lành vết thương cho tiểu thư , ta sẽ giết chúng."

Đây là những gì mà một vị đại ca có thể làm cho tiểu muội của mình khi đã lỡ bẻ tay đứa em gái bé nhỏ sao? Tên lính giật mình, vội vàng cúi đầu thi lễ một cái rồi chạy đi ngay lập tức. Trong phút chốc tên lính đã đi tìm đại phu, và những tên lính khác đã mang cáng tới . Bọn họ nhẹ nhàng đặt Yên Nhiên lên cáng rồi bắt đầu cáng đi một cách nhẹ nhàng nhất có thể , hướng về tiết độ sứ phủ. Mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết , vị tiểu thư bé nhỏ tội nghiệp cũng đã được đưa về , bây giờ chỉ còn lại những người hiếu kỳ ở lại. Đám đông tụ tập vẫn còn rất nhiều, bọn họ bàn tán sôi nổi về những chuyện đã xảy ra trước mặt. Độc Cô Tởm hiểu rõ vị trí của mình là gì. Việc để đám đông tụ tập ở đây bàn tán là một điều không nên, cần phải răn đe và lấy lại uy quyền của mình, hắn lúc này quay sang đám đông mà quát lên một tiếng rất to.

- " Tất cả các ngươi cũng đã thấy rồi đấy . Những kẻ nào xúc phạm mệnh quan của triều đình đều phải trả một cái giá rất đắt . Cho dù đó là người thân của ta đi nữa, nhưng cũng không thể ỷ thế mà có thể vô lễ với mệnh quan của triều đình. Tất cả các ngươi hãy nhìn chuyện hôm nay mà làm gương , sau này sống phải biết tuân thủ pháp luật , đừng để ta phải đích thân xử lý."

Nói đoạn hừ một tiếng, quay lưng đi hướng về kho bạc mà bước tới , để lại đám dân đen ngơ ngác nhìn theo. Độc Cô Tởm hiểu rõ bây giờ mình có việc cần phải làm, không thể để cảm xúc lấn áp lý trí mà hỏng công việc được. Đối với những người làm quan thì việc công phải đặt trước việc tư . Hắn thực sự cũng muốn chạy về nhà lo cho em gái hắn, nhưng bây giờ ở đây còn có việc, đó là giải quyết việc ngân khố. Độc Cô Tởm bước lại gần người đã tố giác tội phạm, nghiêm nghị hỏi.

- " có phải người chính là Bạch Đạo, là kẻ đã phát hiện và truy hô bọn chúng, đúng không?"

Bạch Đạo thấy tiết độ sứ thì cung kính cúi đầu thi lễ.

- " Vâng, chính là tiểu nhân thưa Đại Nhân."

Độc Cô Tởm ừ một tiếng, liền rút ra một chút tiền lẻ đưa tới .

- "tốt lắm! Ngươi có công tố giác , ta có lời khen, đây là chút phần thưởng cho ngươi."

Trừng phạt kẻ có tội và thưởng cho người có công , đây là đạo lý hiển nhiên ở đời. Bạch đạo hai tay cung kính ngửa ra đưa tới và đón nhận những đồng bạc lẻ. Hắn nhận xong tiền thưởng, cúi đầu một cái.

- " đa tạ đại nhân đã ban thưởng."

Tiết độ sứ ừ một tiếng nữa, phẩy tay.

- " được rồi , đây không còn chuyện của ngươi, nhà ngươi đi đi."

Tiết độ sứ thưởng cho người có công, nào có biết người có công ấy thực ra chính là tên chủ mưu mọi chuyện. Tên Bạch Đạo kia nhận tiền, sau đó nghe theo lời của tiết độ sứ lẳng lặng rời khỏi hiện trường đi mất. Tất cả mọi chuyện hắn bày ra đều đã thành công trót lọt, và hắn vẫn ung dung sống vui vẻ mà không phải chịu bất cứ hình phạt nào, bởi vì hắn chỉ có công chứ không có tội. Hình phạt thì cũng đã phạt người có tội, còn thưởng người có công cũng đã thưởng xong rồi , vẫn còn một việc cuối cùng nữa phải làm. Độc Cô Tởm nhìn vào ngân khố một cái, hắn lập tức chỉ vào toán lính còn lại mà nói.

- " Các người mau lập tức vào kiểm tra ngân khố xem có thất thoát gì không. Có thể bọn này không phải là ăn trộm lần đầu, hoặc cũng có thể là chúng có đồng bọn gì đó. Nếu như Ngân khố thu hồi còn nguyên vẹn thì chuyện này bỏ qua. Còn nếu như Ngân khố mà thiếu thốn , chúng ta sẽ tới nhà của ba tên này để khám xét.

Đám lính lập tức cúi đầu tuân lệnh , liền chạy vô ngân khố để kiểm kê lại. Độc Cô Tởm nhìn theo đám lính chạy vô ngân khố để kiểm toán , thì lúc này hắn mới nhận ra được sai lầm của mình. Hắn nhìn vào ba cái xác của bọn Hoàng Chí Bảo mà nheo mắt, cảm thấy mình đã quá vội vàng trong việc xét xử. Nếu như giờ mà kiểm toán ngân khố bị thiếu , thì không phải việc truy thu số tiền thiếu ấy sẽ rất khó khăn hay sao? Và nếu như thực sự ba tên Hoàng Chí Bảo kia có đồng bọn ấn nấp ở đâu đó , thì việc tìm ra đồng bọn của hắn không phải cũng rất khó khăn hay sao? Nếu như hắn để ba tên này sống sót và bắt đầu kiểm toán . Giả sử có thiếu , thì chỉ việc tra tấn bọn Hoàng Chí Bảo để khiến chúng khai ra chỗ tiền chúng giấu . Và nếu như thực sự có đồng bọn , thì việc bắt bọn chúng khai ra đồng bọn cũng là điều rất dễ dàng. Việc để ba tên Hoàng Chí Bảo còn sống và moi tin tức từ bọn chúng chính là một điều cần làm, vậy mà chỉ trong giây phút nóng giận hắn đã đoạt mạng ba tên ấy , tự mình cắt đi manh mối của mình, tự mình làm khó cho việc điều tra của mình. Bây giờ hắn đã trấn tỉnh và suy ngẫm lại thì mới thấy được điều này , chứ lúc nóng giận thì có biết cái gì đâu? Khi con người ta bình tĩnh thì người ta sẽ nhìn thấy mọi chuyện rất rõ ràng, và khi con người ta nóng giận thì cái gì cũng trở nên u mê tăm tối, đấy chính là giận quá mất khôn vậy. Độc Cô Tởm nhận ra sai lầm của mình nhưng đã quá trễ , bây giờ thì không thể để người chết mở miệng được nữa rồi. Việc lúc này chỉ là mong cho mọi chuyện kết thúc em đẹp, rằng ngân khố vẫn còn nguyên vẹn, thì mọi thứ có thể kết thúc ở đây được rồi. Hắn đứng chờ đợi đám lính trong kia, trong lòng lắm nỗi âu lo. Sau một hồi kiểm toán lại ngân khố, công việc cuối cùng cũng xong xuôi, một tên lính chạy ra cúi đầu thi lễ báo.

- " Bẩm tiết độ sứ đại nhân. Chúng thuộc hạ đã kiểm tra xong rồi. Ngân khố vẫn còn y nguyên, không sứt mẻ chút gì, xin đại nhân yên tâm."

Vẫn còn y nguyên , vẫn còn toàn vẹn, nghĩa là những tên này lần đầu tiên vào đây trộm ngân khố. Độc Cô Tởm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vụ án này có thể kết thúc ở đây được rồi. Hắn nhìn tên lính gật đầu một cái , đoạn phất tay cho tên lính rời đi. Là một mệnh quan của triều đình, thì việc công luôn phải ưu tiên trước việc tư . Hắn phải lo việc công trước , rồi mới về nhà lo chuyện gia đình sau. Bây giờ việc công đã ổn thỏa , ngân khố được bảo toàn , đã đến lúc hắn phải trở về phủ của mình để lo chuyện gia đình. Bước chân của hắn nặng trĩu, cảm thấy hối hận vì những việc mình làm. Bây giờ về nhà hắn phải đối mặt với mẹ hắn, với em gái hắn như thế nào đây? Chưa nói đến chuyện đúng sai thế nào, nhưng việc đại ca mà bẻ tay em gái của mình thì rõ ràng là một chuyện rất tệ hại , nhất định hắn sẽ phải chịu sự trừng phạt của mẹ hắn. Cơ mà chuyện gì tới cũng phải tới , đâu thể trốn tránh mãi được chứ. Hắn hít một hơi thật sâu , bước chân nhanh chóng trở về phủ để chịu trách nhiệm của mình, và cũng là để lo lắng cho đứa em đang đau đớn quằn quại.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 633: Ba Đời Chữa Xương Khớp.



Độc Cô Tởm trở về lại phủ , trong lòng nặng trĩu những nỗi lo âu riêng của mình . Hắn đương nhiên là rất lo cho em gái , và cũng sợ mẹ mình tức giận mà trách mắng. Khi hắn bước tới cửa phòng , lúc này Thạnh Bắc chạy ra nhìn hắn hốt hoảng nói.

- " đại nhân ơi , to chuyện rồi, thực sự to chuyện rồi..."

Độc Cô Tởm nghĩ rằng chuyện này chắc chắn không hề nhỏ , hắn đoán biết là mẹ hắn sẽ rất thịnh nộ, liền đưa tay ra lệnh cho thuộc hạ im lặng mà gật đầu .

- "ta biết rồi, ta tự có cách thu xếp."

Hắn đoán rằng Thạnh Bắc sẽ nói về sự tức giận của mẹ hắn, đó là những điều mà hắn có thể tiên đoán được, cho nên hắn không cần phải nghe nữa. Thế nhưng Thạnh Bắc khuôn mặt vẫn rất nhăn nhó, dường như vẫn còn có gì đó muốn nói, là một điều gì đó khác ư? Thạnh Bắc bước lên định nói gì nữa, nhưng chưa kịp mở mồm thì Độc Cô Tởm lại ra hiệu im lặng mà cười cho có lệ.

- "ngươi yên tâm đi , ta sẽ giải quyết mọi chuyện . Tất cả sẽ ổn thỏa thôi, ngươi không cần phải lo lắng."

Nói đoạn không để cho Thạnh Bắc kịp mở miệng mà đi vào trong nhà luôn, để lại tên thuộc hạ miệng ú ở với tay nhìn theo chủ của mình, ánh mắt tràn đầy sự âu lo khó xử. Hắn bước vào trong thì bắt gặp mẹ hắn dường như đang đứng đợi tự lúc nào. Ánh mắt của bà ta dường như đầy phẫn nộ , nhìn chòng chọc vào hắn. Độc Cô Tởm cũng hiểu điều gì đã khiến cho bà như vậy, hắn vội cúi đầu cung kính thi lễ.

- "Thưa mẫu thân , hài nhi đã trở về rồi đây. "

"BỐP..." Thúy Nga không kiềm chế được vung tay tát thẳng vào mặt hắn một cái. Bà ta nhìn kẻ đứng trước mặt mình, khuôn mặt bà đầy phẫn nộ, nước mắt ứa ra mà gào lên.

- " ngươi đã làm gì hả ? Ngươi đã làm gì rồi ? Nhà ngươi mau nói cho ta nghe."

Độc Cô Tởm dường như cũng đoán trước được sự tình như vậy, hắn không bất ngờ mà vẫn cúi đầu cung kính.

- "Thưa mẫu thân , hôm nay ở ngoài ngân khố có bọn trộm cướp xâm phạm . Con trong lúc nóng tính đã xử tử chúng tại chỗ , khiến cho tiểu muội bị kinh động . Hai chúng con đã có chút khúc mắc cãi nhau , trong lúc tức giận con đã sơ ý làm tổn thương tiểu muội . Con biết mình đã có tội lớn nên về đây để chịu tội , mong mẫu thân giơ cao đánh khẽ"

Độc Cô Tởm trình bày xong sự việc, vẫn cung kính cúi đầu như vậy, cầu xin mẹ hắn hãy bao dung cho lỗi lầm của hắn. Thế nhưng Thúy Nga lúc này dường như vẫn chưa có một chút gì đó bớt giận, bà trừng mắt nhìn hắn mà gào lên.

- " chỉ có như vậy thôi sao ? Tất cả những việc ngươi làm gì có như vậy thôi sao, hả? Nhà ngươi nghĩ ngươi chỉ có từng đấy tội lỗi thôi sao?"

Độc Cô Tởm ngước lên nhìn mẹ , hắn không hiểu bà đang nói cái gì. Khuôn mặt phẫn nộ của người mẹ ấy còn phảng phất sự tuyệt vọng trong đó, khiến cho Độc Cô Tởm ngạc nhiên. Vậy ra còn có việc gì đó khác nữa sao ? Một việc gì đó mà hắn chưa biết ? Độc Cô Tởm ngạc nhiên nhìn mẹ mình nói.

- " thưa mẫu thân mọi chuyện con làm chỉ có vậy . Ngoài những chuyện con vừa kể ra , con không có làm việc gì sai trái nữa, không biết mẫu thân đang tức giận vì chuyện gì?"

Thúy Nga vẫn trợn trừng mắt nhìn đứa con tội lỗi này, vẻ mặt ngơ ngác của hắn càng làm cho bà ta tức giận hơn. Độc Cô Tởm thực sự vẫn chưa biết rằng hắn đã gây nên chuyện gì khác nữa , cho nên khuôn mặt ngờ nghệch ấy của hắn là thật sự. Thúy Nga ấm ức tức giận, khóe mắt ngấn lệ , dường như không nói lên thành lời. Thạnh Bắc đứng bên cạnh , nãy giờ có vẻ như rất vướng mắc muốn nói nhiều gì đó mà không nói được, lúc này mới bước tới gần nói khẽ.

- "Thưa đại nhân, còn có một việc vô cùng quan trọng phát sinh ra mà lúc nãy thuộc hạ chưa kịp trình báo. Cái lúc mà đại nhân ra lệnh cho tên lính đi mời đại phu, đại nhân có nói rằng "nếu không chữa được cho tiểu thư là sẽ g**t ch*t" . Chính câu nói này đã đánh động đến tụi đại phu kia, và bọn chúng bỏ trốn hết cả rồi . Bây giờ không có đại phu nào dám vào đây chữa cho tiểu thư nữa, tiểu thư vẫn đang nằm quằn quại mà không có bất cứ một đại phu nào chăm sóc , cho nên phu nhân đang vô cùng lo lắng."

Độc Cô Tởm hự lên một tiếng , tròn xoe mắt nhìn sang Thạnh Bắc mà ngơ ngác.

- " cái gì ? Bây giờ vẫn chưa mời được đại phu à? Lúc ấy ta chỉ tiện miệng nói thế thôi , chứ có phải là làm thật đâu ? Tại sao bọn chúng lại nhát gan bỏ trốn hết vậy?"

Độc Cô Tởm đang chống chế về việc lỡ miệng của mình , thế nhưng cái việc lỡ mồm ấy đi hơi xa khiến cho đám đại phu đã bỏ trốn hết cả , bây giờ không còn đại phu nữa. Con đau thì mẹ xót , bà nhìn Yên Nhiên quằn quại mà không có đại phu chăm sóc càng khiến cho người mẹ như cắt từng khúc ruột. Thúy Nga thấy Độc Cô Tởm nói chuyện cứ như một con gà ăn xong quẹt mỏ, bà tức giận gào lên.

- " cái tên khốn kiếp kia, những chuyện như thế này mà có thể tiện miệng nói được sao? Người nghĩ ngươi là ai mà có quyền sinh sát? Nhà ngươi muốn giết là giết, muốn chém là chém, ngươi nghĩ ngươi là vua sao?"

Khuôn mặt của Độc Cô Tởm đần thối đi, hắn bây giờ không biết nói gì nữa. Ở đất Giao Chỉ này suốt mười năm qua, hắn dường như đã bị đắm chìm trong quyền lực tối cao của mình mà quên mất bản thân cũng chỉ là một tên quan tứ phẩm tầm thường. Hắn có thể nắm quyền sinh sát người dân bị trị ở xứ này , nhưng những tên đại phu ở đây đều là người Hán, không phải là đối tượng mà hắn có thể chém giết được. Nếu như những người Hán ở đây mà bị hắn áp bức quá, bọn họ về lại phương Bắc , lên triều đình thưa kiện thì bản thân hắn sẽ gặp rắc rối to. Trong sự chìm đắm bởi quyền lực, hắn đã quên mất thân phận thật sự của mình chỉ là một viên quan bị triều đình ghẻ lạnh mà đày xuống Phương Nam. Bởi quên mất địa vị thật sự của mình, hắn lỡ mồm nói ra những câu tưởng như chỉ hoàng đế mới nói được. Trong giây phút này, dường như mọi thứ đều đang chống lại hắn, hắn đã phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác. Thúy Nga đau xót cho đứa con của mình, lại không có đại phu khiến bà ta càng căm tức hơn . Bà ta lao tới tóm lấy cổ Độc Cô Tởm, nước mắt ứa ra mà khóc.

- "Trời ơi là trời, con của ta bây giờ phải làm như thế nào đây ? Ngươi bảo xem phải cứu nó như thế nào đây ? Ngươi không chỉ bẻ tay nó, mà còn đuổi hết đại phu đi. Ngươi muốn ta chết vì đau lòng thì ngươi mới hả lòng hả dạ có phải không? "

Người mẹ này thật tội nghiệp , con trai mình đi bẻ tay con gái mình khiến cho bà đau càng thêm đau . Đã thế lại không có đại phu để chữa trị, khiến bà ta dường như tuyệt vọng. Nước mắt cứ thế rơi trên khuôn mặt của người mẹ tội nghiệp, khi không biết phải xử lý tình huống này như thế nào. Độc Cô Tởm cũng đau xót lắm, vừa đau vừa hối hận về những sai lầm của mình, hắn vội nhìn mẹ hắn mà nói.

- " Mẹ đừng lo , để con chạy ra đi tìm đại phu về chữa bệnh cho Yên Nhiên. Tiểu muội sẽ không có chuyện gì đâu, con nhất định sẽ tìm được đại phu về chữa trị cho em con"

Độc Cô Tởm vội trấn an mẹ mình, và cũng là đang tìm cho mình một cách giải quyết vấn đề. Nhưng trấn an thì nói bừa vậy, chứ đại phu trốn hết cả rồi thì tìm đâu bây giờ? Hắn nói vậy nhưng chắc gì hắn đã làm được, chỉ là nói cho có mà thôi. Khuôn mặt người mẹ không hề có một chút gì đó tin tưởng, bà cũng đã sai người đi tìm đại phu rồi, nhưng vẫn chưa thấy tung tích gì. Trong lúc đang còn bối rối, bất ngờ có một tên lính chạy vô la lớn.

- " bẩm lão phu nhân, có tin tốt rồi."

Cả hai mẹ con nghe vậy thì quay phắt sang nhìn tên lính chạy vô ấy, mà tên lính không để hai người kịp nói gì vội cúi đầu bẩm báo.

- " Thưa lão phu nhân, thưa đại nhân , bên ngoài có một người xưng tên là Bạch Đạo , hắn nói rằng có thể chữa trị được bệnh cho tiểu thư và xin được vào để làm việc."

Có bệnh thì vái tứ phương, đang cần đại phu lại có đại phu tới . Hai mẹ con nhà Độc Cô mừng rỡ vô cùng , vội bước tới tên lính kia mà hối thúc.

- "đã tìm được đại phu rồi sao ? Ngươi mau ra mời đại phu vào đây cho ta."

Tên lính vội cúi đầu tuân lệnh, quay lưng chạy ra ngoài. Thúy nga trong lòng nôn nóng, thấy tên lính chạy đi thì vô thức đi ra theo . Độc Cô Tởm đứng đó thoáng nheo mắt, cảm thấy có gì đó quen thuộc mà lẩm bẩm.

- " cái gì cơ? Bạch Đạo à ? Cái tên này nghe quen quá , không phải là hắn đấy chứ?"

Thế là cũng chạy ra theo , trong lòng không biết đại phu này là người thế nào. Lúc Thúy Nga và Độc Cô Tởm ra ngoài, thì tên lính cũng đang dắt người tên Bạch Đạo đi vô. Hai người nhìn thấy người trước mắt thì thoáng ngỡ ngàng , trong lòng cảm thấy có gì đó không yên tâm. Thúy Nga nhìn thấy người này còn trẻ tầm 20 tuổi , khôi ngô tuấn tú giống thư sinh hơn là giống đại phu. Hình ảnh đại phu thường là những ông lão đã trải qua nhiều kinh nghiệm , chứ không phải là một chàng trai trẻ đẹp thế này. Thúy Nga có chút ngập ngừng, hướng chàng trai ấy mà hỏi.

- " cho ta hỏi, đây có phải là đại phu Bạch Đạo đó không?"

Người tên Bạch Đạo ấy trong bộ nho sinh màu đen, vừa nghe Thúy Nga hỏi đã vội cúi đầu thi lễ.

- "Thưa lão phu nhân , tại hạ là Bạch Đạo , là một lãng tử phiêu bạc đây đó. Tuy không phải là đại phu , nhưng có biết một chút y thuật ạ."

Thúy Nga nghe vậy thì thoáng nhăn mặt, trong lòng không khỏi thất vọng. Bà nghe người đó nói hắn không phải đại phu, thì liệu khám chữa bệnh sợ có làm được hay không? Thúy Nga trong lòng e ngại, Tuy thất vọng nhưng vẫn chưa đến độ tuyệt vọng. Tên bạch đạo này nhìn bà ta như vậy thì dường như hiểu chuyện, hắn lại cười mà nói.

- " Lão phu nhân cứ yên tâm , xin hãy tin tưởng vào tiểu nhân. Tuy y thuật thì biết chút ít , nhưng riêng về chuyện xương khớp thì "nhà tôi ba đời chữa bệnh xương khớp, ai có bệnh về xương khớp đưa tôi chữa một phát là hết ngay" , xin lão phu nhân yên tâm."
 
Bạch Đạo Sư
Chương 634: Hết Nạc Vạc Mỡ.



Thúy Nga nghe người này giới thiệu nhà mình ba đời chữa bệnh xương khớp, tức rằng đây là nghề gia truyền, chắc hẳn phải cao thâm hơn người thường. Mặc dù nghe giới thiệu vậy dù không biết có phải là hắn nói thật hay không, nhưng bây giờ thì làm gì có lựa chọn gì khác nữa chứ? Bà mừng rỡ vô cùng, nở một nụ cười mà nói.

- " vậy à ? Nếu vậy thì may mắn quá, xin mời đại phu vào trong đây chữa trị cho con gái của ta, nhanh lên."

Thúy Nga đang rất nóng lòng muốn đại phu chữa trị cho Yên Nhiên càng sớm càng tốt , thế nên vô cùng gấp rút . Cơ mà Độc Cô Tởm ở bên cạnh lại nghĩ khác, hắn vội vàng ngăn mẹ hắn lại mà nói.

- " Mẫu thân à, xin người đừng vội vàng tin kẻ khác như vậy. Người mới tới cái xứ này nên có nhiều chuyện không biết. Cái đất Giao Chỉ này thì cái bọn "ba đời chữa bệnh xương khớp" nhiều nhăn nhẵn như rươi , không phải là loại đáng để tin cậy . Thôi chi bằng hãy cứ mời một đại phu có danh tiếng tới để chữa bệnh , như thế sẽ an toàn hơn."

Lời của hắn nói không sai , những đại phu có danh tiếng thì đương nhiên sẽ đáng tin cậy hơn là những người không có danh phận rõ ràng. Bất cứ ngành nghề nào cũng vậy, uy tín là một thứ cần phải gầy dựng qua nhiều năm tháng, và là thứ quan trọng nhất trong nghề. Tất cả mọi nghề nghiệp đều cần phải tạo dựng được chỗ đứng thông qua uy tín, kể cả là nghề đại phu. Cơ mà cái hoàn cảnh này thì liệu có thể lựa chọn được hay sao? Thúy Nga trợn trừng mắt nhìn đứa con của mình mà mắng.

- "Nếu như có thể mời một đại phu danh tiếng, vậy thì ngươi mau mời về đây cho ta đi , còn đứng phỏng đây làm gì nữa hả?"

Độc Cô Tởm khựng người lại, bản thân nhận ra sai lầm của mình. Cái việc bây giờ là phải chữa trị gấp cho đứa em của mình, không phải là lúc kén chọn . Nếu như có đại phu thì cũng đã mời rồi , đâu cần phải đến một kẻ lang bạc không rõ danh tính chứ. Tiết độ sứ thì không tin vào bọn ba đời chữa xương khớp, và mẹ hắn cũng vậy. Thế nhưng hết nạc phải vạt vào mỡ thôi, không có đại phu thì đành phải nhờ kẻ này vậy, bởi không tin thì cũng chẳng thể làm được gì nữa rồi. Thúy Nga bây giờ đành phải tin tưởng người trước mặt, bà vội hướng về phía Bạch Đạo mà hối thúc .

- " đại phu mau theo ta, đừng quan tâm những gì kẻ này nói, mặc kệ hắn ta đi. Chúng ta đi về hướng này, nhanh lên"

Nói đoạn dẫn đường đi một mạch hướng về căn phòng mà Yên Nhiên đang nằm nghỉ. Người tên Bạch Đạo cũng vội vã đi theo , mà Độc Cô Tởm cũng không đứng yên, tất cả kéo nhau đi vào trong phòng . Khi bọn họ vừa vào đã thấy Yên Nhiên đang nằm trên giường , khuôn mặt tỏ vẻ rất là đau đớn. Độc Cô Tởm trong lòng thấy nghẹn lại , Yên Nhiên ra nông nỗi này là do hắn mà gây ra. Nhìn thấy đứa em gái bé nhỏ đau đớn nằm đó, sự hối lỗi trong hắn càng lúc càng nhiều. Thúy Nga dẫn Bạch Đạo tới gần Yên Nhiên , bà ta hướng Bạch Đạo mà nói.

- " đại phu à , con gái ta bị... "

Thúy Nga định nói về bệnh tình của Yên nhiên cho đại phu nghe, nhưng vừa nói tới đây Bạch Đạo đã đưa bàn tay ra hiệu im lặng, hắn cung kính cúi đầu thi lễ.

- " Lão phu nhân yên tâm, tiểu nhân đã biết hết mọi chuyện rồi. Lúc tiểu thư và tiết độ sứ đại nhân cãi nhau, tiểu nhân cũng đứng gần đó và quan sát hết mọi chuyện nên cũng biết được sự tình. Theo phán đoán của tiểu nhân, khả năng cao là tiểu thư bị trập khớp vai, và không biết có ảnh hưởng về xương hay không, vẫn là cần phải xem xét. Bây giờ khu lão phu nhân mau cởi áo tiểu thư ra để cho tiểu nhân được khám chi tiết, để có thể hiểu rõ và chữa bệnh được tốt nhất"

Bạch Đạo yêu cầu cởi áo Yên Nhiên ra để hắn có thể trực tiếp nhìn vào mà khám bệnh, điều này cũng là lẽ hiển nhiên, nhưng có chút vấn đề nho nhỏ. Thúy Nga thoáng khựng người, mà Độc Cô Tởm lúc này cũng trợn trừng mắt. Yên Nhiên là tiểu thư cành vàng lá ngọc, làm sao có thể tự tiện cởi áo trước mặt một người đàn ông khác chứ ? Độc Cô Tởm cho rằng gã này đang có ý muốn hưởng một chút lợi ích, hắn tức giận bước tới chỉ mặt Bạch Đạo mà nói.

- "Này cái tên kia , ta không biết ngươi có chữa trị được hay không, nhưng nếu ngươi dám lừa ta thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Tiểu muội của ta là thiếu nữ cành vàng lá ngọc, đâu thể tự tiện khoe da thịt trước mặt một người đàn ông khác . Ngươi khám bệnh không những không được cởi áo, mà còn phải bịt mắt để chẩn đoán bệnh. Lúc bắt mạch cũng không được trực tiếp chạm vào da thịt, mà phải dùng sợi chỉ đỏ bắt mạch . Ta không được phép ngươi chạm bàn tay dơ bẩn của ngươi vào cơ thể vàng ngọc của em ta."

Một loạt điều kiện đầy khó khăn của tiết độ sứ đưa ra cho một tên "ba đời chữa xương khớp", thế này thì liệu có phải là quá khó khăn hay không ? Bạch Đạo thoáng chút ngớ người, mà lúc này Thúy Nga trong lòng nổi cơn thịnh nộ. Không ai lại ép buộc đại phu chữa bệnh như thế này cả, bà trợn trừng nhìn tiết độ sứ quát lên.

- " ĐI RA... ngươi đi ra, cút ra ngoài ngay cho ta."

Độc Cô Tởm giật mình , hắn nhìn thấy mẹ mình đang mắng mình như vậy thì có chút phân trần.

- " mẫu thân, con chỉ là lo lắng cho sự trong trắng của tiểu muội mà thôi."

"CÚT NGAY..." Thúy Nga gầm lên một tiếng , mặt đầy phẫn nộ . Bà chỉ mặt tên tiết độ sứ mà mắng.

- "Đại phu cũng bị ngươi đuổi đi hết rồi, may mắn bây giờ có người này vô chữa trị , ngươi lại bắt hắn bịt mắt mà chữa bệnh cho Yên Nhiên. Có phải là ngươi muốn phế hẳn cánh tay của con gái ta, có đúng không? Ngươi là cái đồ táng tận lương tâm, cút ra ngoài ngay cho ta, đừng để ta nhìn thấy mặt mi lần nữa."

Độc Cô Tởm khựng người lại, chợt nhận ra mình đã đòi hỏi những điều quá đáng mà bỏ lơ đi sự an toàn của đứa em gái mình . Miệng hắn thì lo cho cho sự trong trắng của tiểu muội, nhưng thực ra dường như là đang lo cho một thứ gì đó khác, là danh dự hảo huyền của nhà Độc Cô chăng? Nói là lo lắng cho sự trong trắng của Yên Nhiên, nhưng lại phớt lờ đi sự an toàn về sức khỏe, đây rõ ràng là sự đánh đổi không xứng đáng. Độc Cô Tởm biết không nên ở lại lâu, bây giờ phải tránh cơn thịnh nộ của mẹ hắn trước, hắn liền cúi đầu thi lễ một cái.

- " Vâng, hài nhi xin phép được cáo lui"

Nói rồi lủi thủi đi ra ngoài đóng cửa lại, thoáng chốc trong phòng chỉ còn lại những người cần ở lại.

Khi mà kẻ gây khó dễ đã không còn ở đây nữa, thì đến lúc vào việc, Bạch Đạo liền hướng lão phu nhân mà nói .

- " Thưa lão phu nhân , bệnh tình để lâu thì không hay, mau cởi áo ngoài của tiểu thư ra cho tiểu nhân xem bệnh."

Thúy Nga thương con , lúc này đã không còn nghĩ gì nhiều nữa . Bà liền tới đỡ Yên Nhiên ngồi dậy một cách rất nhẹ nhàng, bà dịu dàng nói.

- " Con à, ráng một chút đi . Đại phu này ba đời chữa xương khớp , tay nghề gia truyền giỏi lắm , con đừng lo nhé."

Cái này phải nói là thế nào nhỉ ? Là Thúy Nga bị người ta lừa, rồi bà không biết lừa lại con gái bà chăng? Hay là bà cũng chỉ nói như thế để an ủi động viên con gái mình, mặc dù không hề biết tay nghề của người này ra sao? Yên Nhiên nghe theo lời mẹ, nàng ráng ngồi dậy. Thúy Nga cùng với sự trợ giúp của Diệp Lan , hai người nhẹ nhàng cởi chiếc áo ngoài ra, Yên Nhiên bây giờ chỉ còn lại áo yếm. Thời phong kiến, việc để lộ cơ thể như thế này là một điều cấm kỵ đối với phụ nữ. Nhưng biết sao được , khám chữa bệnh thì bắt buộc phải như thế. Bạch Đạo lúc này lại gần , hắn thấy vai của thiếu nữ có gì đó không ổn, liền chỉ vào vai của Yên Nhiên mà nói .

- " xin mọi người hãy nhìn vào chỗ này, có thấy không ? Khớp vai bị trật ra rồi đây này."

Diệp Lan và Thúy Nga mặc dù không giỏi về y thuật, nhưng bằng mắt thường nhìn vào cũng thấy sự khác biệt, bà hướng về Bạch Đạo mà thỉnh cầu.

- " ta mong đại phu giúp đỡ, hãy chữa cho con gái của ta được bình yên"

Bạch Đạo gật đầu , hắn lại gần nắm nhẹ bàn tay của Yên Nhiên , đôi mắt dịu dàng nhìn thiếu nữ.

- " Xin tiểu thư hãy ráng đau một chút. Ngay bây giờ ta sẽ nắn khớp cho khớp vai về lại vị trí cũ. Khi nắn khớp sẽ có đau đớn, nhưng sau cơn đau ấy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, tiểu thư cố gắng nhé."

Yên nhiên khuôn mặt mệt mỏi, cũng chỉ biết gật đầu một cái . Bạch Đạo nhẹ nhàng đặt bàn tay còn lại lên vai của Yên Nhiên, việc một người đàn ông đặt tay lên vai trần của thiếu nữ khiến Yên Nhiên có một khoảnh khắc ngắn ngủi nhăn nhó. Cũng trong khoảnh khắc nhỏ ấy, ngay lập tức Bạch Đạo vung tay kéo mạnh một cái vừa đủ lực. "Á..." Yên Nhiên rên lên một tiếng, nàng chỉ nghe một cái rốp, xương vai đã trở về vị trí cũ. Ngay sau khi khớp vai được nắn về , cùng với sự lo lắng của Thúy Nga và Diệp Lan bên cạnh, Bạch Đạo nhìn Yên Nhiên mà hỏi .

- " tiểu thư cảm thấy vai đã ổn thỏa chưa?"

Yên Nhiên nhẹ đặt bàn tay lên vai mình, khuôn mặt mệt mỏi gật đầu.

- " Đa tạ đại phu . Đúng là đau một chút, nhưng ta cảm thấy thoải mái hơn rồi."

Khi Yên nhiên nói như vậy, Thúy Nga và Diệp Lan bên cạnh mừng rỡ vô cùng, quả nhiên là có thể chữa được. Bạch Đạo lúc này lại hướng Thúy Nga, đôi mắt vẫn còn chút lo lắng.

- " Xin lão phu nhân hãy đỡ tiểu thư nằm xuống nghỉ ngơi , bây giờ đã có thể nằm được rồi."

Thúy Nga và Diệp Lan lúc này đã tin tưởng người chữa bệnh này, họ lập tức đỡ Yên Nhiên nằm xuống theo lời của Đại phu. Yên Nhiên nhẹ nhàng nằm xuống giường, nàng cảm thấy cơ thể thư giãn thoải mái hơn. Bạch Đạo đã nắn khớp xong, nhưng hắn vẫn còn việc phải làm, lại hướng Thúy Nga mà nói tiếp .

- "Thưa lão phu nhân , việc nắn khớp đã xong rồi , bây giờ cần phải kiểm tra xem xương có bị rạn hay không. Phải kiểm tra một lượt như vậy để chắc ăn, tránh để sót bệnh mà không chữa trị, như vậy sẽ không để lại tật về sau"
 
Bạch Đạo Sư
Chương 635: Có Duyên Gặp Gỡ.



Bạch đạo muốn kiểm tra xem có vết rạn nào ở xương hay không. Trước khi làm việc hắn vẫn lịch sự hỏi trước , và Thúy Nga gật đầu đồng ý. Khi đã được cho phép, hắn lúc này lại cầm lấy bàn tay của Yên Nhiên, nhẹ nhàng dịu dàng mà dặn dò.

- " Tiểu Thư à! Bây giờ ta sẽ kiểm tra tay tiểu thư lại một lần nữa . Nếu ta chạm vào chỗ nào mà tiểu thư thấy đau nhói, thì hãy nói cho ta biết nhé."

Yên Nhiên nhẹ nhàng gật đầu một cái, đương nhiên là không có lý do từ chối. Bạch Đạo bắt đầu cầm tay Yên Nhiên mà bóp nhẹ, bóp càng lúc càng lên cao. Bóp từ bàn tay lên cổ tay, rồi lên bắp tay , cứ thế mà lên mãi. Khi bàn tay của hắn chạm vào bắp tay của Yên Nhiên, nàng bất ngờ rên lên một tiếng

- "Á... đau quá."

Tiếng rên của Yên nhiên khiến mọi người chú ý. Bạch Đạo nhìn vào chỗ đau, rồi ngước lên nhìn thiếu nữ mà hỏi.

- " tiểu thư cảm thấy đau à? Vậy có phải đau chỗ này đúng không?"

Yên Nhiên khuôn mặt trông đau đớn , nhẹ gật đầu một cái. Bạch Đạo lại quan sát tỉ mỉ cánh tay ấy, đánh giá tình hình thương tổn. Sau một hồi quan sát rồi đánh giá, hắn vuốt nhẹ vào chỗ đau mà nói.

- " có lẽ ở đây có một vết rạn rồi"

Thúy Nga và Diệp Lan đứng bên cạnh lo lắng lúc này hướng người tới trước mà hỏi.

- " bị rạn sao ? Có nặng lắm không ? Có nguy hiểm ảnh hưởng về sau hay không?"

Họ thật sự rất lo lắng, nghe nói Yên Nhiên bị rạn xương thì cả hai người đều thấy quặn thắt trong lòng. Bạch Đạo hiểu nỗi lòng của họ, hắn lập tức trấn an.

- " Xin mọi người đừng lo lắng, cũng may là không có vết gãy nào, chỉ bị rạn thôi. Vết rạn này chỉ cần bó thuốc tầm một đến hai tháng là sẽ khỏi hoàn toàn, không có gì đáng sợ cả. "

Thúy Nga bên cạnh nghe vậy thì yên tâm đi phần nào, nhưng cũng có một chút ngạc nhiên.

-" Đại phu nói vậy là sao ? Tầm 1 đến 2 tháng ư?"

Bạch đạo lúc này tay dỡ hộp thuốc ra, miệng tươi cười.

- "Đúng vậy, tùy vào tình trạng nghiêm trọng của vết thương. Nếu rạn ít thì một tháng , mà nếu rạn nhiều thì hai tháng mới hết được. Để phòng ngừa nguy hiểm thì vẫn nên cẩn trọng một chút."

Nói đến đây thì cũng lấy trong hộp ra những cây thuốc còn rất tươi mới , lại cầm giã nhuyễn thuốc ngay tại chỗ trước mặt mọi người. Diệp Lan nãy giờ vẫn im lặng , lúc này mới xen vô hỏi thăm.

- "Đại phu đã có sẵn thuốc mang theo, thật chu đáo . Thuốc này không phải là đã chuẩn bị sẵn rồi ư?"

Thông thường thì người ta khám bệnh xong, chẩn đoán bệnh rồi mới bắt đầu đi kiếm thuốc . Thế nhưng đại phu này thì đã kiếm thuốc sẵn rồi, sau đó mới tới đây để khám chữa bệnh. Bạch Đạo nghe Diệp Lan nói vậy thì lại cười nhẹ, hắn cũng chẳng có việc gì phải giấu diếm, gật đầu một cái.

- " Không sai, Độc Cô phu nhân nói không hề sai, thuốc này là tiểu sinh đã chuẩn bị sẵn trước khi vào đây. Là bởi lúc tiểu thư gặp nạn thì tiểu nhân cũng đứng ở đó và chứng kiến mọi chuyện, nên có thể đoán ra được phần nào thương tật của tiểu thư. Vậy nên tiểu nhân đã chạy đi hái thuốc trước rồi mới tới đây xin chữa bệnh sau , như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian."

Cả Thúy Nga và Diệp Lan nghe vậy thì ồ lên một tiếng, trong lòng họ cảm thấy rất thú vị, cảm nhận con người này rất là chu đáo. Bọn họ không hỏi gì nữa, lặng im nhìn đại phu chữa bệnh . Người tên Bạch Đạo kia nhanh chóng giã thuốc xong, đắp lên vết đau cho Yên Nhiên, bắt đầu băng bó lại hết sức cẩn thận. Trong lúc làm việc tất nhiên hắn liên tục đụng chạm vào da thịt của thiếu nữ. Tuy biết là chữa bệnh thì phải cần như vậy , nhưng cũng không thể không để lại chút lấn cấn trong lòng người khác. Thúy Nga quan sát đại phu làm việc, thấy người này rất là tận tâm trong công việc. Bà lại nhìn vào dung nhan , thấy rằng đây là một chàng trai trẻ đẹp, trong lòng bất chợt nghĩ ra điều gì đó. Khi mà Bạch Đạo đã băng bó xong hết rồi, hắn nhìn Yên Nhiên mà nhẹ nhàng nói.

- " được rồi, việc băng bó và đắp thuốc bên ngoài đã ổn thỏa, tiểu thư có thể nghỉ ngơi rồi đấy."

Nói đoạn tay nhẹ nhàng cất những dụng cụ vừa mới làm xong vào lại trong hộp thuốc, vừa cất dọn vừa dặn dò.

- " cứ mỗi ngày ta sẽ đắp thuốc cho tiểu thư một lần, rồi tiểu thư sẽ hết bệnh thôi. Bây giờ ta sẽ đi sắc thuốc uống, thuốc đắp này phải cần kết hợp với cả thuốc uống nữa để nhanh chóng hồi phục."

Thuốc bôi bên ngoài thì đã làm xong, tất nhiên là chuyện uống thuốc là điều bắt buộc. Bạch Đạo lúc này toan bước đi để mua thuốc, nhưng chưa kịp thì Thúy Nga khẽ níu lại , bà nhìn đại phu mà hỏi.

- "đại phu... à Không , công tử à . Nãy giờ công tử chữa bệnh cho con gái ta mà ta chưa kịp hỏi thăm , không biết công tử nhà ở đâu ? Năm nay bao nhiêu tuổi ? Gia thế gia đình thế nào ? Đã có vợ con gì chưa? Phụ mẫu có còn không?"

Những câu hỏi này đều là những câu hỏi rất là đặc trưng, có ẩn ý phía sau. Diệp Lan đứng bên cạnh , nghe mẹ chồng hỏi đại phu những câu hỏi ấy thì thoáng chút có gì đó ngỡ ngàng , cũng nhận ra điều gì đó trong lòng rồi. Bạch Đạo thì có vẻ không suy nghĩ nhiều lắm, hắn bật cười mà nói.

- "À , tiểu sinh thật là sơ suất quên giới thiệu. Tiểu sinh là người ở Đông Sơn , năm nay vừa tròn 20 tuổi, chưa có vợ con gì cả. Tiểu sinh gia cảnh khốn khó, từ nhỏ chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau, sau nhiều năm phấn đấu cũng tích lũy được chút tài sản trở nên khá giả. Cách đây 2 năm mẫu thân cũng từ biệt tiểu sinh mà về trời rồi, nên tiểu sinh giờ chỉ có một mình. Cách đây mấy tháng tiểu sinh tự nhiên nổi hứng muốn ngao du thiên hạ, cho nên đã bắt đầu hành trình đi thăm thú khắp nơi, kết giao bằng hữu. Hôm nay tới vùng đất này cũng là để dạo chơi, vô tình gặp chuyện nên vào đây giúp đỡ, tất cả mọi chuyện là như vậy."

Thúy Nga và Diệp Lan thoáng đưa mắt nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên . Thì ra người này không phải là người bản xứ, mà là người đến từ Đông Sơn ư? Bọn họ nhìn nhau gật đầu một cái, không nói mà cũng hiểu ý tứ. Thúy Nga lúc này đứng lên, bà hướng Bạch Đạo mà thỉnh cầu.

- " Nếu như là ngao du đến đây , vậy có thể nhờ công tử ở lại đây chăm sóc cho con gái ta đến khi nó khỏi hoàn toàn được không ? Phận làm mẹ như ta sẽ vô cùng biết ơn . Nếu công tử đồng ý, tiền công bao nhiêu xin công tử cứ nói, nhất định ta sẽ trả công xứng đáng."

Tấm lòng của người mẹ luôn muốn những điều tốt đẹp nhất cho con mình, đây vốn dĩ là lẽ tự nhiên của thế giới này. Bạch Đạo không phải là kẻ tham lam tiền bạc, hắn quay sang Thúy Nga cúi đầu thi lễ với một nụ cười nhẹ nhàng.

- " Tất nhiên rồi, giúp người thì phải giúp cho trót . Tiểu sinh đã giúp chữa bệnh cho tiểu thư, thì chỉ khi tiểu thư hồi phục hoàn toàn tiểu sinh mới rời đi được. Điều đó là đạo nghĩa phải hoàn thành, xin lão phu nhân đừng có lo."

Một sự cam đoan chắc chắn cho công việc đã được đưa ra, khiến cho Thúy Nga và Diệp Lan cảm thấy rất yên tâm. Sau lời cam đoan ấy, hắn ngẩng đầu dậy và ôm hộp thuốc trên tay.

- "Bây giờ tiểu sinh xin phép đi sắc thuốc cho tiểu thư, mong lão phu nhân cho phép"

Lời ăn tiếng nói đều rất lịch sự, một câu xin, hai câu thưa, khiến cho Thúy Nga vô cùng hài lòng . Thêm vẻ ngoài điển trai ấy, lại có gia cảnh tự do không vướng bận , thật sự rất là hợp ý. Thúy Nga lúc này mới có thể nở một nụ cười nhẹ nhàng , bà gật đầu một cái .

- "vậy công tử đi làm việc đi, chuyện của Yên Nhiên xin nhờ cậy cả vào công tử."

Bạch Đạo lại cung kính cúi đầu thi lễ một lần nữa, rồi hắn mới rời khỏi phòng đi ra. Khi Bạch Đạo rời đi rồi , Diệp Lan nhìn thấy Yên Nhiên đã thiếp ngủ, lúc này mới lại gần Thúy Nga mà hỏi.

- "Mẹ à , mẹ hỏi thân thế của vị công tử kia làm gì vậy ? Không phải ý định của mẹ là..."

Hỏi đến đây thì ngập ngừng không nói tiếp nữa , như đang có một sự e ngại gì đó. Thúy Nga quay sang nhìn Yên Nhiên, bà thấy con gái đã chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng, lúc này thở dài một tiếng.

- " Yên Nhiên nhà ta dù gì cũng là tiểu thư danh giá, là cành vàng lá ngọc. Hôm nay để vai trần cho người người đàn ông khác chạm vào như vậy thì thật không nên. Dẫu biết rằng việc chữa bệnh là điều bắt buộc , nhưng thực sự vẫn là có chút thiệt thòi."

Nói tới đây thì lại quay sang nhìn Diệp Lan , đôi mắt có chút gì đó thư thái.

- " Thôi thì ta thấy công tử kia cũng khôi ngô tuấn tú, gia cảnh lại đang tự do, lời ăn tiếng nói lễ phép giống như con nhà gia giáo đàng hoàng tử tế. Nếu hắn đã có duyên tới đây chữa trị cho Yên Nhiên, thì xem như đó cũng là duyên phận . Bản thân ta cũng không đòi hỏi gì nhiều , nếu có một vị công tử nào giống như vị công tử kia mà có duyên phận thì ta cũng chấp nhận. Nếu điều đó xảy ra , ta có thể mua đất xây nhà cho hai trẻ ở gần đây tiện bề qua lại , đó không phải là một điều tốt đẹp hay sao?"

Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Thúy Nga đã nghĩ được nhiều điều đến như vậy. Diệp Lan nghe vậy tuy có chút đồng tình, nhưng khuôn mặt vẫn lo lắng , ngập ngừng mà hỏi.

- "Thưa trượng mẫu , người này với chúng ta chỉ mới gặp lần đầu , làm sao ta biết được hắn như thế nào? Những phản ứng lần đầu tiên gặp mặt chưa nói lên được điều gì cả , mong trượng mẫu hãy cẩn thận suy xét."

Lời khuyên của Diệp Lan không phải là không có lý, Thúy Nga đương nhiên cũng nghĩ tới điều đó, bà mỉm cười nắm tay Diệp Lan mà gật đầu.

- " Đương nhiên rồi, ta đâu có quyết định vội vàng như vậy . Ta định rằng để hai tháng này cho công tử kia chăm sóc Yên Nhiên, trong hai tháng đó ta sẽ quan sát và đánh giá tình hình thế nào , rồi lúc ấy ta mới quyết định. Những chuyện quan trọng đại sự cả đời thì phải suy tính rất kỹ, chứ ta đâu đã quyết định bây giờ đâu."
 
Bạch Đạo Sư
Chương 636: Người Trốn Sau Khung Cửa.



Lại nói về Độc Cô Tởm, sau khi hắn bị mẹ đuổi ra khỏi phòng, hắn không về phòng luôn mà trốn ở ngoài nhìn lén vào trong. Ở bên trong khi mà đại phu đã làm việc xong hết, mọi thứ đã ổn thỏa , Độc Cô Tởm mới bỏ về phòng của mình. Ở trong căn phòng riêng, hắn ngồi lặng lẽ một mình suy ngẫm lại những chuyện đã qua. Tất nhiên là những việc không đúng theo ý muốn sẽ gây ra một cảm giác tức giận, và rồi cảm giác tức giận ấy lại gây ra những hành động không được khôn ngoan, những hành động không được khôn ngoan lại khiến cho người ta tức giận, tạo thành vòng lẩn quẩn. Độc Cô Tởm tức giận, nhưng bên cạnh cái cảm giác tức giận của hắn thì có một cảm giác khác, cảm giác hối hận. Hắn thấy bản thân mình đã phạm nhiều sai lầm, những sai lầm cơ bản mà lẽ ra hắn không nên phạm phải , nhưng tại sao hắn lại phạm những sai lầm ấy? Hắn đã buông một lời nói lộng quyền , một câu nói mà tưởng chừng chỉ có hoàng đế mới dám nói khiến cho đại phu trốn hết sạch , đẩy em gái hắn vào tình trạng nguy hiểm không ai chăm sóc. Rồi khi có người tới chữa bệnh , lúc đó lẽ ra hắn phải mừng rỡ mà ưu đãi người ta mới đúng, vậy mà hắn lại liên tục chê bai và có ý làm khó người ta, như vậy nghĩa là làm sao? Hắn tự hỏi bản thân như vậy, nhưng lại chẳng có câu trả lời , phải chăng vì trong lúc tức giận mà con người ta làm những chuyện ngu ngốc? Hắn lại nghĩ đến chuyện mà hắn và Yên Nhiên cãi nhau, rõ ràng đây là lỗi của hắn. Yên Nhiên năm nay mới 15 tuổi, cái tuổi chỉ mới chập chững vào đời thì hiểu biết có được bao nhiêu? Nàng lại là tiểu thư trong gia đình quyền quý, được yêu thương chăm sóc từ bé , đâu phải là người có thể dễ dàng nhìn cảnh máu me chém giết. Khi hắn xử tử bọn trộm ngân khố kia, lẽ ra hắn phải xét xử đàng hoàng rồi đưa ra pháp trường và hành quyết ngoài pháp trường đúng theo luật định, như vậy không phải tốt hơn sao? Hắn muốn xử tử bọn chúng trước đám dân đen, đó xem như là một lời đe dọa đến đám dân đen ấy , để trấn áp tinh thần những kẻ có ý đồ xấu xa mà chưa dám thực hiện. Cơ mà hắn lại làm chuyện đó trước mặt đứa em gái còn quá trẻ tuổi, đương nhiên Yên Nhiên sẽ có những phản ứng sốc như vậy. Đúng ra hắn phải để Yên Nhiên về nhà trước, sau đó rồi mới làm những chuyện này sau , đó mới là cách làm đúng. Độc Cô Tởm đã biết ăn năn hối hận, chịu nhìn nhận lại sai lầm của mình. Tuy rằng hậu quả đã xảy ra rồi, nhưng biết sai mà sửa thì không bao giờ là muộn bởi , ít nhất hắn còn biết hắn sai. Trên đời này có rất nhiều người thấp hèn luôn luôn cho rằng mình đúng , những người này dù có phạm bất cứ sai lầm gì thì chúng luôn tìm cách đổ thừa do hoàn cảnh , hoặc đổ thừa do người khác. Chỉ có người có trí tuệ mới biết nhìn nhận cái sai của mình, còn những kẻ vô minh thấp hèn luôn luôn đúng, luôn luôn tìm cách bào chữa cho những lỗi lầm của mình. Những người đó không bao giờ tiến bộ được, bởi bọn chúng bị một sợi xiềng xích trói buộc trí tuệ, sợi xích đó gọi là sợi xích cố chấp. Độc Cô Tởm dù gì cũng là con nhà gia thế được ăn học giáo dục từ nhỏ, nên không phải là kẻ thấp kém trí tuệ, hắn vẫn biết nhìn nhận cái sai để sửa chữa. Độc Cô Tởm buồn phiền ngồi lặng im giữa căn phòng cô quạnh, lặng nhìn thời gian trôi đi một cách vô nghĩa.

Thời gian cứ thế trôi đi, mọi chuyện cũng dần trở nên yên tĩnh. Đến lúc ánh chiều tà đã tắt cuối chân trời phía tây, báo hiệu một ngày kết thúc. Bên ngoài lúc này có một người hầu tới , người đấy đứng bên ngoài cung kính gọi vô.

- " bẩm tiết độ sứ đại nhân , đã đến giờ cơm rồi ạ, mong đại nhân ra dùng bữa."

Độc Cô Tởm ừ một tiếng, hắn gật đầu đứng dậy, bắt đầu từ từ bước về phòng ăn. Trong lòng của tên tiết độ sứ này hi vọng một điều gì đó, chờ đợi một khoảnh khắc đoàn tụ và hòa giải xung đột trong gia đình. Bữa cơm gia đình luôn là thời khắc xum vầy êm ấm nhất , là lúc mà người ta trò chuyện vui vẻ , cũng là lúc quên đi những buồn đau. Hắn tới phòng ăn định rằng sẽ gặp lại người thân, lúc ấy hắn sẽ nói lời xin lỗi. Ý định là vậy, nhưng mà mọi chuyện diễn ra rất khác với tưởng tượng của hắn . Khi hắn tới phòng ăn, cơm nước đã được dựng lên sẵn, nhưng chẳng có ai ngồi đó cả. Độc Cô Tởm nhìn căn phòng trống trơn, hắn ngạc nhiên quay sang người hầu mà hỏi.

- " Mọi người đi đâu hết rồi? Sao chẳng có ai ở đây cả vậy? Nhà ngươi đã đi mời những người khác chưa?"

Thông thường trong bữa ăn hắn là người đến sau cùng, lúc tới nơi thì mẹ , vợ , và em đã có ở đó. Bây giờ không thấy ai cả khiến hắn có một chút ngạc nhiên , tuy cảm thấy không ổn nhưng trong lòng có một tia suy nghĩ rằng người hầu chưa mời bọn họ tới. Người hầu dường như cũng đoán biết được trước tình huống này, lúc này cúi đầu nói .

- "bẩm đại nhân , phu nhân cùng lão phu nhân đang ở phòng của tiểu thư, bọn họ ăn cơm trong đó và căn dặn không cho đại nhân vào"

Độc Cô Tởm hự lên một tiếng, cảm giác như mình bị bỏ rơi, tâm trạng buồn rười rượi . Vậy ra những người thân của hắn vẫn chưa muốn nhìn mặt hắn hay sao? Bọn họ ngay cả bữa cơm cũng tránh mặt hắn à? Trong lòng cảm thấy không vui, nhưng không biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào. Độc Cô Tởm phẩy tay nhẹ một cái hiệu cho người hầu rời đi, lúc này ngồi xuống bàn một cách chán nản, tay cầm chén cơm lên bắt đầu ăn. Bữa cơm gia đình là bữa cơm mọi người quây quần đầm ấm bên nhau , nhưng sao bữa cơm này lại lạnh nhạt đến thế? Nó thậm chí còn lạnh lẽo hơn cả khoảng thời gian mà mẹ hắn chưa tìm xuống dưới đây, cái thời gian mà hắn mỗi lần ăn cơm đều nhớ đến gia đình của mình ở phương Bắc . Hắn buồn, nhưng hắn vẫn biết mọi thứ cần có thời gian . Bởi vì việc hắn gây ra không phải là chuyện nhỏ, làm sao mà mẹ hắn tức thời có thể tha thứ cho hắn được. Hắn buồn lòng ăn vội chén cơm rồi đứng dậy rời đi . Hắn tò mò không biết mọi người thế nào, muốn biết những người trong gia đình của hắn bây giờ ra sao, liền hướng về căn phòng của Yên Nhiên mà tới. Độc Cô Tởm đến căn phòng ấy, bên trong đèn đã được thắp lên . Hắn không dám bước vào , chỉ trốn ở ngoài nhìn lén qua khe cửa nhìn vào bên trong căn phòng. Ở trong đó, mẹ hắn và vợ hắn cùng với đứa em gái bé nhỏ đang ngồi trò chuyện vui vẻ . Có lẽ họ cũng đã dùng cơm xong rồi, đang nói cười thật là đầm ấm và hạnh phúc. Cái cảm giác gia đình đoàn viên trò chuyện vui vẻ, cùng chung sống trong hơi ấm hạnh phúc của gia đình này, cớ sao hắn lại là người bị loại ra ngoài chứ?

Cái cảm giác là một người ngoài cuộc thế này khiến cho người Độc Cô Tởm không khỏi chạnh lòng, cảm giác buồn bã tràn ngập bên trong tâm hồn của hắn. Khi hắn vẫn còn đang thẫn thờ đứng trốn ở ngoài đó, bỗng nhiên có tiếng hỏi nhẹ nhàng bên cạnh phát ra.

- "Tiết độ sứ đại nhân đó à ? Ngài làm gì mà đứng ngoài này vậy? Sao không vào bên trong?"

Độc Cô Tởm bị tiếng nói bất ngờ làm cắt ngang dòng cảm xúc, hắn quay lại nhìn thì thấy người vừa mới nói là chính là tên Bạch Đạo. Tên này có lẽ là vừa mới tới thôi, trên tay còn đang bưng một chén thuốc mới sắc, có thể hiểu rằng hắn đang bưng thuốc tới cho Yên Nhiên . Độc Cô Tởm cười gượng một cái, hắn lắc đầu nói.

- "À, ta có một xíu công việc, lát nữa phải đi làm rồi. Bây giờ ta đứng ngoài này nhìn vào một chút rồi phải đi ngay, không ở lâu."

Hắn chống chế như vậy thôi , chứ cũng không muốn nói thẳng ra là những người trong kia không muốn gặp hắn , mà hắn cũng biết rằng mình không nên gặp họ lúc này. Thế nhưng tên Bạch Đạo có vẻ lại là người rất hiểu ý tứ, hắn dường như đã hiểu hết tình hình hiện tại như thế nào rồi, và nhìn tiết độ sứ mà nở một nụ cười.

- "Đại nhân nói vậy nhưng có vẻ không giống như vậy . Tôi nhìn khuôn mặt của đại nhân luôn thể hiện một nét buồn, có lẽ đại nhân muốn vào nhưng lại không dám vào, có đúng không?"

Độc Cô Tởm thoáng quay sang nhìn Bạch Đạo, chỉ thoáng chút đã quay đi chỗ khác cười nhạt một cái. Chuyện của hắn thì người bình thường nhìn vào cũng biết rồi , chứ cần gì phải nói ra nữa, hắn nhìn mặt đạo mà nheo mắt.

- " Đúng thì đã làm sao ? Ngươi có thể làm gì giúp được cho ta chứ ? Việc của ngươi là lo chữa bệnh cho tiểu muội của ta thì cứ làm đi , đừng xía vào chuyện của ta làm gì cả. Ta không cần ngươi phải quan tâm và hỏi thăm ta làm gì, việc của ta tự ta có cách giải quyết"

Có vẻ như tên tiết độ sứ này có ác cảm với Bạch Đạo, nên những lời nói ra không có tí gì đó gọi là thân thiện. Thế nhưng tên Bạch Đạo không để ý những chuyện này, hắn phì cười một tiếng mà nói.

- "Đại nhân yên tâm, tôi biết vấn đề của đại nhân đang gặp là gì. Đại Nhân đừng có lo, tôi sẽ thay đại nhân giải quyết những ưu sầu của đại nhân, giúp cho gia đình hòa hợp trở lại, xin đại nhân cứ yên tâm."
 
Bạch Đạo Sư
Chương 637: Người Mù Rờ Voi.



Người tên Bạch Đạo kia không chỉ có thể chữa bệnh cho Yên Nhiên, mà còn cam đoan là sẽ giải quyết mâu thuẫn của nhà Độc Cô khiến cho tên tiết độ sứ ấy rất ngạc nhiên, hắn tròn mắt nhìn đại phu ấy mà hỏi .

- "ngươi thật sự có thể dàn xếp ổn thỏa chuyện này sao. Ta đã bảo ngươi không cần can thiệp vào nội bộ gia đình ta cơ mà, đừng có nói bừa trước mặt ta, bởi đùa giỡn với tiết độ sứ không phải là tội nhẹ đâu"

Độc Cô Tởm lại một lần nữa buông lời đe dọa người đang có ý muốn giúp đỡ mình, Đúng là hắn thực sự không có thiện cảm với người này. Đáp lại câu hỏi và thái độ ấy , Bạch Đạo không trả lời mà chỉ nở một nụ cười mỉm rất nhẹ , hắn lẳng lặng bước tới trước cửa gọi lên.

- " Thưa lão phu nhân, tiểu sinh là Bạch Đạo , bây giờ mang thuốc tới cho tiểu thư đây."

Tiếng gọi lớn ấy cất lên, bên trong nghe rõ, ngay lập tức có tiếng của lão phu nhân gọi ra.

- " Bạch công tử đấy à? Xin mời công tử vào trong, chúng ta đang đợi đây."

Được sự cho phép của lão phu nhân, Bạch Đạo mở cửa và vào trong phòng, hắn bước vô trước ánh mắt mong đợi của Độc Cô Tởm. Tên tiết độ sứ ấy trốn bên ngoài nhìn lén vào trong , hắn tỉ mỉ quan sát sự tình xem cái tên Bạch Đạo kia sẽ giải quyết mọi chuyện thế nào. Ở bên trong, Bạch Đạo nhẹ nhàng bê thuốc lại gần. Hắn tiếp cận nàng tiểu thư đang nằm trên giường kia, đôi mắt dịu dàng nhìn Yên Nhiên mà nói.

- " Tiểu thư à, tới giờ uống thuốc rồi"

Nói đoạn cầm chén thuốc đưa về phía Yên Nhiên với một nụ cười dịu dàng như hắn vẫn thế. Cơ mà nụ cười dịu dàng của hắn bây giờ lại nhìn thấy nó đắng chát thế nào ấy. Yên Nhiên nhìn chén thuốc, ánh mắt nàng e ngại ngập ngừng hỏi.

- " thuốc này có đắng lắm không vậy?"

Thuốc đắng là thứ gì đó mà có lẽ ai cũng sợ uống. Bạch Đạo bật cười, hắn để chén xuống thuốc xuống bên cạnh, nhìn Yên Nhiên mà hỏi lại.

- "thuốc nào mà thuốc không đắng chứ? Nhưng mà thuốc đắng dã tật , muốn mau hết bệnh thì phải uống thuốc, mong tiểu thư cố gắng"

Yên Nhiên lại đưa mắt nhìn chén thuốc, thuốc vẫn còn đang nóng với khói bốc lên mang theo hương vị đắng. Nàng cảm giác thấy sợ hãi, tâm thức mong chờ được bảo vệ nên nhìn sang nhìn mẹ mình. Lúc nhìn sang lại thấy mẹ mình chỉ gật đầu ra hiệu cho nàng uống thuốc, khiến nàng càng cảm thấy không thể tránh khỏi chuyện này. Yên Nhiên từ từ cầm chén thuốc lên đưa tới trước mặt mình , nhưng vẫn chưa dám uống, cảm nhận một chút âu lo. Nàng biết việc uống thuốc là bắt buộc, dù đắng cũng phải chấp nhận, ánh mắt e ngại nhìn đại phu mà hỏi.

- " Đại phu à , muỗng đâu rồi ? Không có muỗng làm sao uống thuốc được chứ?"

Trong suy nghĩ của Yên Nhiên , nàng sẽ dùng muỗng múc từng thìa thuốc cho vào mồm mà uống, cho nên mới hỏi muỗng đâu. Bạch Đạo nghe vậy thì phì cười, hắn ta lắc đầu bảo.

- " không , không phải như vậy . Uống thuốc không phải là hưởng thụ từng muỗng một, đó không phải cách uống thuốc . Tiểu thư cầm chén thuốc đó đưa lên nuốt một hơi thật nhanh cho nó hết, như vậy mới là cách uống đúng."

Yên Nhiên thoáng chốc hiểu ra cách uống thuốc như thế nào là đúng đắn. Việc uống thuốc đắng là điều rất khó khăn, cho nên cứ đưa vào miệng uống thật nhanh cho hết là sẽ qua được khó khăn này. Nàng lại quay sang nhìn mẹ và chị dâu, thấy hai người họ cũng gật đầu tán đồng, nàng liền mũm mĩm nói.

- " được, vậy thì uống như lời đại phu nói vậy."

Nói đoạn lấy hết can đảm đưa chén thuốc lên uống. Yên Nhiên cố gắng một hơi hết sạch, nàng để chén thuốc xuống dưới mà rên lên .

- "ôi đắng quá , thật sự là đắng quá."

Nàng mặc dù thấy rất đắng, nhưng vẫn đã uống hết chén thuốc. Thúy Nga và Diệp Lan bên cạnh thấy vậy thì vỗ tay khen ngợi , tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

- " giỏi quá, Yên Nhiên nhà ta uống một hơi hết thuốc rồi."

Có cảm giác như Yên Nhiên vẫn còn bé bỏng lắm , vẫn phải để người nhà động viên cổ vũ như vậy. Ừ thì nàng là đứa con út mà , là bảo vật trong tay mẹ mình. Nàng thẹn thùng cười tủm tỉm , cảm thấy hơi ấm hạnh phúc gia đình đang lan tỏa, chỉ là hạnh phúc êm đềm này lại thiếu vắng một người. Trong khoảnh khắc vui cười đấy, bất chợt dường như bọn họ cũng nhận ra sự thiếu vắng mà khuôn mặt ai nấy thoáng buồn, một nỗi buồn sâu lắng. Lão phu nhân tâm trạng buồn rười rượi , lúc này bất giác than thở.

- " con trai ta từ nhỏ đã được học hành tử tế, dạy đạo đức đầy đủ. Không hiểu xuống đây có 10 năm thôi, nó bị ai tiêm nhiễm cái gì vào đầu mà trở thành tàn bạo hiếu sát đến như vậy. Ta bây giờ biết nói năng thế nào với tổ tiên nhà Độc Cô bây giờ? Thật sự khiến một người mẹ như ta cảm thấy đau lòng"

Bà than thở một tiếng tận đáy lòng , bất chợt nước mắt ứa ra , thút thít trong buồn đau thất vọng. Quả thật như vậy Độc Cô Tởm hồi còn ở Kiến Nghiệp là một người tử tế đàng hoàng. Khi hắn xuống Phương Nam nhận chức đã mang theo lòng căm phẫn và oán hận, lại được ngồi trên ngôi vị chúa một cõi quá lâu nên đã tha hóa trở thành độc ác tàn bạo như vậy. Gia đình Độc Cô gặp lại hắn thì vui mừng lắm, nhưng khi nhận ra con người hắn đã thay đổi một cách xấu xa thì khiến cho bọn họ vô cùng thất vọng và đau buồn. Trong giây phút buồn ấy , không ai nói với ai câu gì . Mặc dù bọn họ đều nghĩ tới một người, nhưng không ai muốn nhắc đến. Bạch Đạo thấy không khí im lặng , lúc này lại mở lời xoá tan không khí tĩnh mịch ấy mà cười nói.

- " để ta kể cho tiểu thư nghe một câu chuyện rất vui như thế này. Mấy bữa trước ta có gặp một chuyện vô cùng thú vị , không biết tiểu thư đã thấy qua con voi bao giờ chưa?"

Yên Nhiên nghe vậy thì cảm thấy hứng thú , mà Diệp Lan và Thúy Nga cũng hưởng ứng . Bọn họ nghĩ rằng người này đang muốn kể chuyện để tạo không khí vui vẻ , lập tức hưởng ứng theo, Thúy Nga vui vẻ tham gia câu chuyện.

- "Voi thì cả ba chúng ta chưa gặp bao giờ , nhưng trong nhà chúng ta có treo một bức ảnh con voi được triều cống cho Ngô hoàng nên cũng đã biết được hình dáng của nó. Đó là một sinh v*t t* l*n và kỳ lạ, có nhiều điểm rất thú vị."

Thúy Nga vừa dứt lời, Diệp Lan cũng tham gia vào câu chuyện, nàng ta nhẹ đặt ngón tay lên môi ngẫm nghĩ.

- " hình như con voi được triều cống cho Ngô Hoàng là con voi bắt từ Giao Chỉ thì phải. Vùng đất Giao Chỉ này có khả năng thuần hóa được voi , có đúng không?"

Giao Chỉ quả thật là vùng đất mà những con người ở đây có khả năng thuần hóa voi . Trong lịch sử của người Giao Chỉ, họ đã dùng voi ra chiến trận, nhiều vị tướng đã cưỡi voi đánh giặc. Bạch Đạo mỉm cười, hắn quay sang phía Diệp Lan mà gật đầu.

- "Không sai , vùng đất này là vùng đất mà người dân có khả năng thuần hóa voi và sử dụng voi như là một người bạn thân thiết. Lần trước ta tới đây có gặp hai lão mù, họ giới thiệu với ta gần đó có voi khiến ta tò mò . Thế là ta cùng hai lão mù ấy đi xem voi một lần cho biết , để tận mắt chứng kiến."

Diệp Lan nghe vậy thì ồ lên, đôi mắt ánh lên một tia thú vị.

- " Cái gì cơ ? Công tử đã được trực tiếp xem voi ư ? Vậy mà còn đi cùng với hai lão mù à ? Câu chuyện nghe hay đấy. Vậy thì mọi chuyện thế nào? Công tử có thể kể cho chúng ta nghe không?"

Kẻ tung người hứng, Diệp Lan dường như cũng muốn tham gia vào một câu chuyện để quên đi nỗi buồn hiện tại, và đó cũng là ý muốn của Bạch Đạo . Hắn muốn kể một câu chuyện vui cho mọi người nghe để xóa tan bầu không khí u ám, hắn bắt đầu kể về sự việc ấy. Hắn kể về câu chuyện hắn dẫn hai lão mù đi xem voi. Khi tới nơi thì hắn có thể nhìn thấy voi, nhưng hai lão mù thì không thể nhìn thấy . Thế là hắn đề nghị người quản lý voi cho phép hai gã mù được chạm tay vào voi để cảm nhận, tất nhiên là có chút phí bôi trơn. Hai lão mù ấy mừng rỡ tới sờ voi, người sờ phải cái đuôi voi thì bảo voi giống như là một cây chổi xể , còn người ôm lấy chân voi thì bảo voi giống như cái cột đình. Kể tới đây thì hắn bật cười một tiếng.

- " Hai lão mù ấy đã không thấy đường, nhưng lại tin vào cảm giác của mình . Bọn họ đều cho rằng mình đúng, thế là gã ôm đuôi voi và gã ôm chân voi cãi nhau chí chóe . Người này nói người kia lừa mình , người kia nói người này ngang ngược, cả hai người cãi nhau rồi suýt nữa lao vào đánh nhau."

Diệp Lan và Thúy Nga nghe vậy thì bật cười , họ mường tượng đến cảnh hai gã mù đánh nhau thì chắc buồn cười lắm . Còn Yên Nhiên thì miệng cười khúc khích, nàng nhìn bạch đạo mà hỏi.

- "Thực sự có chuyện như vậy sao ? Vậy sao lúc ấy công tử không bước vô giải thích cho bọn họ hiểu, lại để bọn họ cãi nhau như thế chứ?"

Bạch Đạo nghe Yên Nhiên nói vậy thì cũng tủm tỉm cười, hắn nhìn thiếu nữ ấy mà lắc đầu nhẹ một cái.

- "Ta thật sự cũng muốn giải thích cho bọn họ . Nhưng mà tiểu thư nghĩ xem, nếu ta giải thích thì bọn họ có tin ta hay không ? Thứ mà bọn họ đã sờ tận tay rồi, đã cảm nhận rồi, thì trong lòng bọn họ đã cho rằng điều đó là chân lý tuyệt đối . Nếu như ta nói con voi là một thực thể khác với tưởng tượng của họ , thì tiểu thư nghĩ xem họ có tin lời ta hay không?"
 
Bạch Đạo Sư
Chương 638: Tẩy Trắng Cho Quan.



Bạch đạo hỏi những câu hỏi nghe thì có vẻ vô tri , nhưng thực ra lại có thâm ý riêng của hắn. Yên Nhiên nghe vậy cũng không hiểu nhiều, nàng chỉ cười một nụ cười dịu dàng, ánh mắt tò mò nhìn Bạch Đạo nói.

- " Công tử à, nếu công tử không thử giải thích cho bọn họ, thì làm sao biết được bọn họ có tin lời Công tử hay không chứ? Công tử phải làm rồi, phải giải thích rồi thì mới biết được kết quả ra sao, công tử nói có phải không?"

Lý lẽ của Yên Nhiên đưa ra là một lý lẽ khá thông dụng ở cuộc đời này, tức là phải làm rồi thì mới biết được kết quả ra sao. Bạch Đạo vẫn nở một nụ cười dịu dàng như vậy, hắn nhẹ cúi đầu xuống một cái rồi ra vẻ trầm ngâm, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa lắm, đoạn ngước lên nhìn Yên Nhiên mà bảo.

- "Nếu như tiểu thư đã nói vậy, thì ta xin kể một câu chuyện khác cho mọi người cùng nghe. Câu chuyện này bảo đảm cũng rất là thú vị , mọi người có muốn nghe không?"

Cả Diệp Lan , Thúy Nga và Yên Nhiên đều cảm thấy rất thú vị, bọn họ gật đầu lập tức , cảm thấy rất là mong chờ. Bạch Đạo khẽ ho một cái như là lấy giọng , ánh mắt nhìn ra ngoài phía bức tường bên kia . Ba người phụ nữ không biết rằng đằng sau bức tường ấy là tên tiết độ sứ đang trốn ở đấy nghe lén, họ chỉ chăm chú vào câu chuyện của người trước mặt đang chuẩn bị kể, lúc này Bạch Đạo ôn tồn kể.

- " Ở một vùng đất nọ bên ngoài thành Đại La , có ba tên giang hồ bặm trợn cho vay nặng lãi. Bọn chúng độc ác tàn bạo, tán tận lương tâm ức h**p dân lành . Có rất nhiều gia đình tán gia bại sản bởi vì sự độc ác của bọn chúng, lâm vào cảnh bần cùng. Bọn chúng không chỉ cho vay nặng lãi bóp cổ người ta trong lúc đường cùng, mà còn bảo kê xóm chợ nhỏ ở khu vực nghèo nàn ấy. Những ai muốn buôn bán ở khu chợ đều phải nạp cho chúng một số tiền gọi là tiền bảo kê. Nếu không đóng tiền bảo kê thì bọn chúng sẽ tới đập phá không cho làm ăn buôn bán. Bọn chúng tàn bạo ra tay không một chút nhân từ khiến cho những người nghèo kia không ngóc đầu lên được, tiếng kêu khóc khắp nơi."

Nói đến đây thì ánh mắt lại nhìn qua một lượt ba người phụ nữ ấy , giống như là đang thăm dò ý tứ. Thúy Nga cảm thấy kỳ lạ, câu chuyện mà bà ta nghe có vẻ như là một câu chuyện gần đây, lúc này mở miệng tham gia câu chuyện.

- " công tử à, có vẻ như câu chuyện của công tử kể là câu chuyện thuộc phạm vi của vùng đất này. Nhưng theo ta biết thì pháp luật của Đông Ngô nghiêm cấm cho vay nặng lãi , và nghiêm cấm việc bảo kê ức h**p dân lành. Vậy tại sao bọn chúng làm những chuyện độc ác ấy mà không bị quan phủ trừng phạt vậy?"

Câu hỏi của Thúy Nga có một chút gì đó trách móc, bởi vị quan đứng đầu đất Đại La này không ai khác chính là đứa con trai của bà, thế nên sự quan tâm của bà về câu chuyện vừa kể là rất nhiều. Bạch Đạo khuôn mặt lúc này lại ra vẻ trầm tư, hắn ta tặc lưỡi một cái như thể rất bất lực.

- " Vị quan cai quản vùng đất này thực ra rất là muốn trừng trị cái lũ gian ác kia, nhưng khổ nỗi theo luật định thì phải có người tố giác hoặc là bắt quả tang tại trận. Việc bắt quả tang vẫn chưa thể làm được , bởi vì bọn chúng hoạt động rất khéo léo . Còn việc đợi người tố giác thì những người dân kia hiền lành nhút nhát, bọn họ bị bọn chúng hù dọa nên không dám tố giác vì sợ bị trả thù, thế nên đành cắn răng chịu đựng để bọn gian ác kia lộng hành bóp cổ họ suốt bao năm."

Nói đến đây là im lặng trầm ngâm một chút, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn sâu thẳm. Cái sự tàn bạo và bất công của ba tên giang hồ bặm trợn kia khiến cho ai nghe thấy cũng rất là khó chịu, Diệp Lan cảm thấy thật sự tức giận , nàng đưa ngón tay lên miệng cắn vào móng tay, ánh mắt phẫn nộ.

- "Vậy không lẽ cứ để bọn chúng lộng hành như thế được sao? Xin hỏi vị quan cai quản nơi đó là ai? Ông ấy phải có cách để mà trừng trị bọn chúng chứ? Chẳng lẽ cứ để bọn chúng hại người làm chuyện độc ác như thế à?"

Diệp Lan không nhận ra rằng nếu như câu chuyện của người này kể là có thật, và nếu như chuyện này là chuyện xảy ra gần đây, thì vị quan cai quản đấy chính là chồng của nàng. Diệp Lan cho rằng nếu để việc bất công xảy ra trước mắt mà không xử lý thì là điều không thể chấp nhận được. Bạch đạo gật đầu một cái, hắn cảm thấy mọi chuyện thực sự đang đi theo kế hoạch, nhẹ nhàng giải thích.

- " Thực ra vị quan ấy cũng không để yên cho bọn chúng lộng hành đâu , chỉ là cần có thời cơ thích hợp. Mọi việc đều phải làm và tuân thủ theo pháp luật, phải chờ đợi đến thời cơ đấy để trừng trị bọn chúng theo đúng những gì luật định đã quy. Và thời cơ ấy cũng đã tới , ba tên giang hồ cho vay nặng lãi bảo kê ấy không biết thế nào lại có hứng thú đi ăn trộm ngân khố , xâm phạm tài sản quốc gia. Luật định quy định rõ ràng rằng ăn trộm ngân khố sẽ lập tức bị tử hình tại chỗ không cần thông qua xét xử . Vị quan ấy vừa nhìn thấy ba tên giang hồ cho vay nặng lãi kia thì đã lập tức làm theo luật, vung kiếm trừng trị bọn chúng trước mặt dân chúng để răn đe, tất cả đều là tuân thủ theo pháp luật cả."

Bạch Đạo nói tới đây thì cả ba người phụ nữ sững sờ, bất giác họ nhìn nhận ra được vấn đề gì đó. Bạch đạo lúc này mới quay sang nhìn Yên Nhiên , đôi mắt dịu hiền nhưng nghiêm nghị mà vào thẳng vấn đề.

- "Ba tên giang hồ độc ác cho vay nặng lãi bóp cổ dân nghèo mà tại hạ vừa kể chính là ba tên Hoàng Chí Bảo, là những kẻ ăn trộm ngân khố và bị tiết độ sứ đại nhân xử tử ngay tại chỗ theo đúng pháp luật của Đông Ngô đã quy định. Tiểu thư bây giờ đã biết rõ tường tận mọi chuyện, vậy hãy thử nói xem rằng tiết độ sứ đại nhân đã làm sai chỗ nào?"

Yên Nhiên ứ lên một tiếng , nàng ngơ ngác khi thấy mình đã bị người khác thao túng tâm lý . Hóa ra nãy giờ câu chuyện mà bạch đạo kể vòng vo lại là chính ý muốn nói về vấn đề này hay sao? Không chỉ Yên Nhiên mà cả Thúy Nga và Diệp Lan cũng đang ngơ ngác, và thậm chí cả tên tiết độ sứ trốn ngoài cửa cũng tròn xoe mắt ngạc nhiên. Hắn không ngờ tên Bạch Đạo kia lại có thể bịa chuyện dẫn dắt vấn đề hay đến như vậy. Bản thân hắn trong một lúc tức giận đã lao vào chém chết những tên dân đen kia, đó hoàn toàn là bản tính hiếu sát của hắn chứ không phải là có một chút suy tính gì trong đó . Ấy vậy mà vào miệng cái tên kia thì hắn thoáng chốc từ một tên cuồng sát lại trở thành một vị quan tốt lo cho dân rồi. Chính bản thân Độc Cô Tởm sau khi nghe những lời Bạch Đạo nói mà cũng suýt chút nữa bị lừa rồi, trong thoáng chốc hắn đã tưởng những lời Bạch Đạo nói là thật, rằng mình thật sự là một vị quan tốt lo cho dân.

Chỉ uốn có ba tấc lưỡi thôi, vậy mà đã tô vẽ một kẻ đại ác như Độc Cô Tởm thành một vị quan tốt lo cho dân, thật sự lợi hại. Độc Cô Tởm vẫn lặng yên trốn ngoài khung cửa, trong lòng cảm thấy thán phục. Yên Nhiên bên trong thì khuôn mặt bí xị, cảm thấy rất không vui . Nàng cảm thấy có gì đó không đúng , nhưng lại không thể phản bác được vấn đề của Bạch Đạo. Cái tên ấy không dừng lại ở đó, hắn lại nhìn một lượt ba người phụ nữ mà múa mép.

- " Tiết độ sứ rất là căm giận ba tên Hoàng Chí Bảo đã tác oai tác quái gây hại cho người dân bao lâu nay. Ngài ấy đã trực tiếp tới khu chợ cá ngoại Thành, trực tiếp gặp những người dân bé nhỏ ấy. Ngài tới nói với những người dân bị bức hại rằng cứ mạnh dạn viết đơn tố cáo, ngài sẽ bảo vệ họ. Thế nhưng họ sợ hãi lại không dám làm điều ấy khiến cho ngài rất đau lòng, nhưng phải ráng nhẫn nhịn vì là mệnh quan triều đình thì không thể bẻ cong pháp luật được. Lần này ba tên Hoàng Chí Bảo phạm tội trộm ngân khố , khi ngài nhìn thấy chúng thì ngài nghĩ đến chuyện bọn chúng đã làm hại dân đen, trong cơn tức giận đã xử tử chúng ngay tại chỗ. Mặc dù hành động có vẻ nóng giận , nhưng đó là là hành động đúng theo pháp luật của Đông Ngô quy định, vậy thì ngài ấy có làm gì sai đâu mà bị mọi người giận hờn trách mắng đến như vậy?"

Ba người phụ nữ thoáng chốc nhớ người ra, mọi lý lẽ và luận điểm của Bạch Đạo vô cùng kín kẻ khiến cho những người phụ nữ này cảm thấy không thể phản bác được. Trong thoáng chốc mọi người có cảm giác như đã trách nhầm tên Độc Cô Tởm ấy, trách nhầm một vị quan tốt hết lòng lo cho dân. Bạch Đạo nhìn khuôn mặt ngáo ngơ của ba người phụ nữ, hắn tiếp tục tẩy trắng cho tiết độ sứ, khuôn mặt ra vẻ đau khổ mà nói.

- "Mọi người chỉ thấy rằng ngài ấy đã chém chết ba tên dân đen, nhưng lại không hiểu rằng ba tên dân đen ấy lại là ba tên đại ác hai tay nhuốm đầy tội lỗi. Chính vì mọi người chỉ nhìn được bề ngoài của sự vật hiện tượng, nhưng lại không hiểu rõ bản chất bên trong nên đã hiểu nhầm tiết độ sứ đại nhân rồi."

Đúng là lời nói của con người ta có thể đổi trắng thay đen, tô vẽ những gì xấu xa lại trở nên tốt đẹp. Yên Nhiên không có lý lẽ để cãi lại vấn đề này, nhưng trong lòng nàng còn rất giận hờn. Cũng phải thôi , tự nhiên cánh tay của mình bị thế này là do ai chứ? Nhất thời không thể chấp nhận, nàng hừ một tiếng xoay mặt đi chỗ khác mà nói.

- "Thì ra công tử đây giăng bẫy lừa ta . Thì ra công tử đây nói một hồi là để lừa ta, đúng không ? Ta không tin lời công tử đâu , những lời công tử đều là những lời không thật, không lừa được ta đâu."
 
Bạch Đạo Sư
Chương 639: Lừa Gạt Tình Cảm.



Bạch Đạo đang cố gắng dùng hết những ngôn từ mà hắn có thể để tẩy trắng cho Độc Cô Tởm, biến một tên quan độc ác khát máu hung tàn thành một vị quan thương dân. Thế nhưng với những gì mà Yên Nhiên phải chịu đựng, thật khó khăn cho nàng để có thể chấp nhận sự tẩy trắng này. Những đau đớn mà nàng đã phải chịu đựng từ Độc Cô Tởm, bây giờ vào miệng của tên Bạch Đạo thì hóa ra tất cả chỉ là hiểu nhầm hay sao. Với một thiếu nữ chỉ mới 15 tuổi mà nói , đây là điều khó có thể chấp nhận được. Bạch Đạo thấy phản ứng của Yên Nhiên như vậy thì không hề ngạc nhiên, bởi hình như hắn cũng đã biết trước được nàng không dễ dàng chấp nhận được những gì hắn nói . Hắn lúc này mới tiếp tục tung con bài chủ , nhìn Yên Nhiên với một đôi mắt vô cùng trầm lắng, giọng nói dịu dàng ôn tồn mà bảo.

- "Tiểu Thư à , những chuyện ta nói với tiểu thư hoàn toàn là sự thật , chứ ta bịa chuyện thì cũng được cái ích lợi gì đâu? Tiểu thư xin đừng có cố chấp như hai gã mù rờ voi kia mà không chịu nhìn nhận sự thật. Không phải rằng cái sự thật này tốt đẹp hơn rất nhiều so với thứ mà tiểu thư tưởng tượng ra. Không phải rằng nếu như tiết độ sứ đại nhân thật sự là vị quan công tâm vì dân, thì sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều so với việc là một tên khát máu cuồng sát hay sao? Những chuyện trước mắt là những chuyện đau khổ xấu xa, nhưng nó không phải là thật . Còn những chuyện ẩn giấu bên trong là những chuyện tốt đẹp, đó mới là chuyện có thật. Vậy tại sao tiểu thư lại không chịu chấp nhận sự thật tốt đẹp, mà cứ nhìn nhận cái không có thật nhưng lại là xấu xa đau khổ để tự làm khổ mình chứ?"

Bạch Đạo liên tục đưa ra những lý lẽ rất là thuyết phục, mặc dù đều là hắn bịa ra cả. Yên Nhiên thực sự đã bị lung lay, nghe những lời hoa mỹ kia thật sự rất là có lý, nhưng nàng vẫn giữ khuôn mặt cố chấp. Diệp Lan và Thúy Nga bên cạnh thì đã bị thuyết phục hoàn toàn , họ rất tin tưởng vào những gì vừa mới nghe được . Cũng phải thôi, họ đâu phải là người bị bẻ tay . Diệp Lan và Thúy Nga đồng loạt nhìn Yên nhiên , Thúy Nga lúc này dùng đôi mắt dịu hiền nhìn con gái mà nói.

- " Con à , ta thấy những lời của vị công tử đây nói cũng rất là có lý . Tại sao con không thể bình tâm một chút, tạm thời cất đi sự giận dỗi của mình mà suy nghĩ lại xem những lời ấy có đúng hay không?"

Thúy Nga vừa dứt lời, Diệp Lan đã lập tức nói theo.

- " Phải đấy, ta cũng nghĩ như vậy , chắc phải có sự tình gì đó thì phu quân mới ra tay tàn độc như thế. Ta được gả vào nhà Độc Cô đã nhiều năm , thời gian sống chung với phu quân ta chưa từng bị chàng quát mắng nặng lời bao giờ, chứ đừng nói là việc bị chàng bạo hành . Một người nhân đức như chàng thì chắc chắn không thể là một kẻ cuồng sát, sự việc diễn ra chắc chắn là phải có một lý do gì đó"

Cả Thúy Nga và Diệp Lan đều đã bị thuyết phục cả rồi. Thì cũng đơn giản dễ hiểu thôi , bởi Độc Cô Tởm là con của Thúy Nga, và là chồng của Diệp Lan cơ mà . Bọn họ đương nhiên muốn tin vào những điều tốt đẹp ở con mình, ở chồng mình. Chỉ là bọn họ không bị qua cái trường hợp của Yên Nhiên, tức là bị bẻ tay giữa trước mặt bàn dân thiên hạ. Yên Nhiên trong lòng vẫn còn chấp chước giận hờn, nàng phụng phịu.

- " Cho dù công tử đây có nói gì đi chăng nữa, nhưng nếu chỉ ăn trộm có một rương tiền mà chém chết người ta giữa đường như thế, điều đó thật sự quá dã man . Ta không thể chấp nhận được điều này , không bao giờ chấp nhận một người hiếu sát như vậy."

Chấp niệm trong lòng Yên Nhiên vẫn còn lớn. Có thể là sau một thời gian nữa khi nguôi giận nàng sẽ bỏ qua , nhưng bây giờ vẫn còn đang giận dỗi lắm. Bạch Đạo bậm môi một cái , nhìn khuôn mặt hờn dỗi của Yên nhiên đoán chừng nàng vẫn chưa chịu bị thuyết phục, hắn lúc này lại nói tiếp.

- " Ta đồng ý với ý kiến của tiểu thư rằng ăn trộm một rương tiền thì không đến tội bị xử tử ngay giữa đường như vậy, điều này là một điều vô lý , thế nhưng tiểu thư có một chút nhầm lẫn ở đây rồi."

Yên Nhiên nghe vậy thì thấy thấy ngạc nhiên , nàng quay sang nhìn Bạch Đạo với ánh mắt tò mò, mà cả Thúy Nga và Diệp Lan cũng quay sang nhìn với ánh mắt chờ đợi. Bạch Đạo không để cho họ kịp hỏi , hắn lúc này giải thích luôn.

- "Ăn trộm một rương tiền thì không đến nỗi tử hình, điều đấy ta công nhận là đúng. Nhưng bây giờ ta ví dụ nhé, nếu như ba tên ấy mà vào trong phủ Độc Cô ăn trộm một rương tiền của phủ , thì có lẽ cũng chỉ bị tiết độ sứ đánh cho một trận rồi đuổi đi mà thôi. Nhưng mà ba tên này lại vào ngân khố ăn trộm một rương tiền, mà tội xâm phạm ngân khố theo bộ luật của Đông Ngô là tử hình tại chỗ. Vì vậy mà nói , xin tiểu thư phải hiểu cho rõ ràng bọn chúng bị tử hình không phải là ăn trộm một rương tiền ấy, mà bọn chúng bị xử tử bởi vì đã xâm phạm vào ngân khố của nhà nước, gây ảnh hưởng đến an ninh của quốc gia. Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, là hai chuyện mà tiểu thư đã bị nhầm lẫn."

Nói tới đây thì ngừng lại một chút , quay sang nhìn ánh mắt của Yên Nhiên để dò ý. Yên Nhiên lúc này ánh mắt đã dịu đi rất nhiều. Tuy rằng khuôn mặt vẫn đang phụng phịu không chịu , nhưng dường như bên trong tâm hồn đã đồng ý vấn đề này. Bạch Đạo cảm thấy Yên Nhiên đã bị thuyết phục rồi , nhưng nàng vẫn còn có chút gì đó chưa chịu buông xuôi, lúc này hắn lại nói dứt điểm.

- "Chắc tiểu thư cũng hiểu rằng bộ luật này là do Ngô Hoàng ban ra, không phải là thứ mà một viên quan tứ phẩm có quyền quyết định. Nếu tiểu thư thấy tội xâm phạm ngân khố mà bị xử tử là quá nặng, tiểu thư có thể tấu sớ lên Ngô Hoàng xin sửa lại luật , bởi ngoài Ngô Hoàng ra thì không ai có quyền sửa luật cả. Tiểu thư có đồng ý với ta về vấn đề này không?"

Yên nhiên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Bạch Đạo, khuôn mặt nàng lúc này trông đần thối cả ra. Nàng bây giờ đã hiểu được rất nhiều vấn đề, tâm thức đã thấy mình phạm nhiều sai lầm không đáng có. Chuyện luật pháp thì huynh trưởng của nàng dù có là tiết độ sứ cai quản cả một chỉ, một châu, cũng không thể có quyền thay đổi luật lệ được. Cai quản một châu thì là quan tam phẩm, còn Giao Chỉ có thể xem như là một châu, nhưng cũng chỉ là một "chỉ" mà thôi, và huynh trưởng của nàng cũng chỉ là quan tứ phẩm. Khi nghĩ đến chuyện thay đổi luật lệ, tự nhiên nàng thấy người anh của mình thật sự nhỏ bé, rõ ràng là không có quyền hành gì nhiều. Nhưng mà cho dù như thế thì cánh tay nàng bị thương tật là thật, và chuyện này là do ai chứ ? Nàng ấm ức rơm rớm nước mắt nhìn bạch đạo mà nói.

- " Ừ thì cứ cho làm công tử nói đúng đi, nhưng mà hắn ta cũng không nên bẻ tay ta giữa đường phố như vậy chứ? Ta chỉ lỡ miệng mắng hắn có mấy câu , vậy mà hắn đã bẻ tay ra rồi , thử hỏi có còn xem tình cảm gia đình là cái gì nữa hay không?"

Có vẻ như Yên Nhiên bây giờ chỉ còn trách móc Độc Cô Tởm về vụ đã bẻ tay nàng, chứ còn chuyện giết người giữa phố thì nàng đã chấp nhận đấy là công vụ rồi. Bạch Đạo nhanh chóng nhận ra điều này, hắn hiểu rằng người trước mặt sắp bị thuyết phục thành công . Chỉ còn một chút nữa thôi, thuyết phục thêm một chút nữa là xong rồi . Hắn lúc này nở một nụ cười , nhìn Yên Nhiên gật đầu mà tiếp tục uốn ba tấc lưỡi.

- "Không sai, tiểu thư nói đúng rồi. Trong chuyện này, lỗi lầm thật sự của tiết độ sứ chính là đã nóng giận mà làm tổn thương tiểu thư nhiều đến như vậy . Đây thực sự là một lỗi lầm không thể bênh vực được. Nhưng mà chắc tiểu thư cũng hiểu nguyên nhân mà đã tiết độ sứ Đại Nhân nỗi nóng như vậy là do đâu chứ?"

Bạch Đạo hỏi ngược lại Yên Nhiên, nhưng đáp lại câu hỏi ấy Yên Nhiên chỉ lặng thinh không nói , khuôn mặt tự nhiên có chút xấu hổ. Có lẽ lúc này Yên Nhiên cũng đã nhớ lại chuyện mình mắng anh mình giữa phố, điều này thực sự là điều không nên. Bạch Đạo nhoẽn một nụ cười rất kín, hắn không cần câu trả lời của Yên Nhiên mà lại tiếp tục nói luôn.

- "Làm tiết độ sứ cai quản cả một chỉ lớn như vậy, đây không phải là việc nhỏ nhặt mà là một việc trọng đại và rất vất vả. Để có thể làm tốt công việc của người đứng đầu một vùng đất rộng lớn, thì cái quan trọng nhất là quyền uy của người đứng đầu. Nếu không thể hiện được quyền uy với dân chúng , thì dân chúng không kính sợ mà không tuân theo mệnh lệnh, như vậy thì làm sao có thể cai quản được cả một khu vực rộng lớn này? Tiểu thư không hiểu biết chuyện quan trường, càng không hiểu biết về sự kỷ luật trong quân đội. Trước mặt biết bao nhiêu người như vậy, tiểu thư lại quát mắng tiết độ sứ Đại Nhân như thế. Điều này không chỉ khiến cho danh dự và uy quyền của đại nhân bị suy giảm , mà nó còn kéo theo việc ảnh hưởng đến sự cai quản vùng đất này , khiến cho công việc của đại nhân thêm khó khăn . Tiểu thư có biết điều đấy không? Có bao giờ tiểu thư đã tự hỏi đến chuyện này chưa?"
 
Back
Top Bottom