Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Bạch Đạo Sư
Chương 620: Lục Nhãn Bạch Y Nhân



Đứa trẻ bị sốt cao , càng lúc càng yếu đi. Nó quằn quại trong bệnh tật khiến cho người mẹ ấy đau xót vô cùng. Bà siết chặt tay con mình, trong lòng đau quặn nhưng vẫn mở lời an ủi nó.

- " Con yêu, đừng lo. Ngay bây giờ mẹ sẽ đi gọi đại phu về chữa bệnh cho con , rồi con sẽ hết bệnh thôi , đừng lo nhé."

Nói đoạn liền rời nhà bước đi, dáng người tiều tụy ấy lao ra ngoài giữa trời đêm khuya khoắt, bất chấp mọi hiểm nguy có thể gặp ở ngoài đấy. Người đàn bà giữa đêm hôm chạy đi tìm đại phu mà không có gì trong tay. Bây giờ bà không còn đồng nào trong người nữa rồi , nhưng biết làm gì được bây giờ? Vì sinh mạng đứa con duy nhất của mình, người phụ nữ ấy cứ liều mạng mà đi thôi. Ở cái thời phong kiến , một người phụ nữ mà một thân một mình đi giữa đêm hôm khuya khoách là một điều tối kỵ. Cái thời mà an ninh không đảm bảo , thì người phụ nữ ấy thế bị cướp, bị bắt cóc, hoặc bị những điều khủng khiếp khác mà người ta không ngờ tới. Nhưng tấm lòng của người mẹ, làm sao có thể chịu đựng buông xuôi trước sinh mệnh của đứa con mình. Bà lao đi với cơ thể tàn tạ, hướng thẳng tới nhà tên đại phu lừa tiền của bà. Giao Chỉ thời này người Hán tới làm ăn rất đông, họ hình thành một khu vực riêng thường được gọi là khu vực người Hán. Người phụ nữ ấy đi vào trong khu vực của những người thống trị, tìm tới nhà tên đại phu đã lừa tiền mình , bà đập cửa mà gọi lớn.

- "Đại Phu ơi , đại phu có ở nhà không? Xin đại phu mau tới khám bệnh cho con trai của ta, nó đang bệnh nặng lắm rồi, xin đại phu hãy giúp đỡ. "

Tiếng đập cửa ầm ầm nhưng không hề có tiếng động trả lời, căn nhà ấy tối thui không có chút gì tín hiệu là có người ở trong cả. Người mẹ này cũng đoán biết được rằng tên đại phu đã trốn rồi , không có ở nhà . Nhưng chấp niệm trong lòng bà vẫn mong một tia hi vọng le lói nào đó, bà lại gào lên đập cửa khóc lóc.

- "Đại Phu ơi... hu hu hu... đại phu hãy cứu lấy con trai của tiểu nhân, cầu xin đại phu hãy giúp cho... đại phu ơi... hu hu hu . "

Tiếng đập cửa kêu khóc của một người mẹ đang cầu cứu tới một kẻ đã lừa gạt tiền của bà. Bà kêu khóc , gào lên thảm thiết, nhưng không có một động tĩnh nào trong căn nhà ấy. Tiếng động đáp lại lời kêu khóc ấy chỉ có những người hàng xóm hai bên, họ bị tiếng gào khóc của bà làm cho thức giấc, bọn họ bước ra ngoài chỉ bà mà mắng.

- " Cái con mụ kia, nửa đêm tới đây làm cái gì vậy hả ? Cái tên lừa đảo kia đã trốn mất rồi, hắn có ở đây nữa đâu mà kêu gào chứ?"

Người mẹ tội nghiệp cũng hiểu điều đó, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn dường như vẫn hy vọng là cái tên đại phu kia có ở nhà. Bây giờ hàng xóm sang nói những lời như vậy, họ đã diệt đi một tia hi vọng chút xíu trong lòng người phụ nữ đáng thương. Bà dường như điên loạn , quay sang nhìn mọi người xung quanh mà gào lên.

- " Xin ông, ông biết đại phu ở đâu không? Tôi cầu xin ông hãy gọi đại phu về chữa bệnh cho con tôi với . Con tôi bệnh nặng lắm rồi, cần phải có đại phu, xin ông hãy giúp đỡ."

Tiếng Khóc của người mẹ , nỗi đau xé ruột gan của một người mẹ đang cố gắng cứu vớt sinh mạng con mình đang dần tàn hơi thở. Tiếng kêu khóc ấy có thể khiến bất cứ ai động lòng thương xót , thế nhưng những người ở đây lại không có chút gì đó gọi là sự động lòng giúp đỡ , họ vẫn im lặng đến lạ lùng. Bà mẹ tội nghiệp điên loạn không còn biết gì nữa, lao vào ôm lấy đại một người nào đó mà gào khóc.

- " Đại Nhân ơi, xin cứu con trai tôi với. Xin hãy rủ lòng thương thưa đại nhân."

Bà kêu cứu bất cứ ai mà bà có thể thấy, chỉ mong rằng có thể đem lại hi vọng cho con trai mình . Thế nhưng người bà kêu cứu lại là một tên người Hán ngạo mạn , hắn thấy người đàn bà ấy lao tới thì sợ bị bà ta làm bẩn cơ thể, vội đạp bà một cái té nhào ra đất mà chửi mắng.

- " Mẹ kiếp, đâu ra thứ người dơ bẩn kia chứ ? Ngươi đừng chạm vào ta, làm ô uế cơ thể của ta là ta giết đấy. Nhà ngươi mau cút ngay khỏi nơi này , bằng không ta báo quan bắt giam vô tù bây giờ"

Hắn chửi mắng xong hừ lên một tiếng, quay lưng đóng cửa vào trong nhà mất, để lại người phụ nữ tội nghiệp đau đớn nằm dài trên đất trong nước mắt khổ đau. Người mẹ mấy ngày qua đã tiều tụy vì lo cho đứa con của mình , bây giờ lại bị đạp một phát té lăn ra đất, rơi vào một vũng nước dơ bẩn. Bà không quan tâm đến cơ thể mình nữa, lồm cồm bà dậy, tóc tai rũ rượi vừa đi vừa khóc.

- "Ối giời ơi, có ai không ? Có ai cứu con tôi với không ? Trời ơi , ông trời ơi... con xin Ông hãy rủ lòng thương, hãy cứu con của con với. Làng nước ơi, có ai cứu con tôi không? Hu hu hu..."

Tiếng khóc xé lòng của một người mẹ khi phải chứng kiến nỗi đau quá lớn như vậy . Người đàn bà ấy điên loạn đi trong đêm, vừa đi vừa gào khóc kêu cứu cho đứa con đang thập tử nhất sinh của mình. Người phụ nữ ấy trong lòng đau đớn, dường như đã chạm vào đáy sâu của tuyệt vọng mất rồi. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt người mẹ tiều tụy tội nghiệp, lê từng bước chân đau đớn trên đường đêm khuya. Bà cứ đi như thế , cứ kêu cứu gào khóc như thế, đến khi bước chân còn không đi nổi nữa , bà gục xuống đất r*n r*.

- " Cứu con tôi với , ai cứu con tôi không ...? hu hu hu ."

Trong giây phút tận cùng của sự tuyệt vọng , tưởng như chính sinh mệnh của bà cũng không còn giữ được, bất chợt bà nghe có tiếng nói phát ra.

- " Con của người bị làm sao mà phải cứu? "

Giọng nói trầm ấm này nghe như rất gần, tựa như sát bên cạnh đây thôi. Bà quay phắt lại về hướng tiếng nói , thì nhận ra một một bạch y nhân đang đứng nhìn bà . Bạch y nhân này với mái tóc bạc trắng đứng dưới ánh trăng trong đêm, trông huyền ảo ma mị đến lạ kỳ. Bạch y nhân này sở hữu đôi mắt màu xanh lục đẹp mê hồn, đôi mắt ấy sáng long lanh tựa như lấn áp cả vầng trăng trên cao kia. Trong giây phút gặp được một người đàn ông kỳ lạ giữa đêm khuya thanh vắng như vậy, bà lúc này chẳng còn sợ hãi mà lại mừng rỡ vô cùng , vội bò lết tới Bạch y nhân ấy mà gào khóc.

- " Bụt ơi, có phải là bụt đấy không? Con xin bụt hãy cứu con của con . Đứa con bé nhỏ của con bệnh nặng lắm rồi , sợ rằng không qua khỏi , xin bụt hãy ban ơn."

Người phụ nữ ấy trong giây phút bấn loạn đã tưởng rằng bóng hình trước mặt của mình là một vị bụt nào mới xuất hiện. Bà ta còn không đi nổi , phải lết từng chút một để ôm lấy bàn chân của người mà bà ta gọi là bụt đấy. Trong giây phút bàn tay vừa chạm lấy chân của Bạch y nhân, thì bạch y nhân kia đã lập tức kéo tay bà, trong thoáng chốc với một vài động tác đơn giản đã cõng bà lên sau lưng của mình, và vẫn giọng nói trầm ấm ấy phát lên.

- "Được rồi , con trai người ta sẽ cứu, ngươi mau chỉ đường đi."

Người mẹ mừng rỡ vô cùng , không còn suy nghĩ những gì khác nữa , vội chỉ tay về hướng cần đi.

- " hướng này, là hướng này..."

Nam nhân tóc trắng kia vừa thấy bàn tay chỉ về một hướng, ngay lập tức theo đó mà lao vút đi với tốc độ không bình thường . Bước chân nhanh chóng chạy một mạch rời khỏi vùng đất của xóm người Hán, vội vàng chạy tới ngôi làng ven sông ở ngoại thành. Theo sự chỉ dẫn của người mẹ , Bạch y nhân ấy đã đến được căn nhà tồi tàn kia . Hắn cảm thấy trong ngôi nhà ấy có một sinh mệnh đang thoi thóp, liền lao vào trong nhà mà không chút nghĩ suy. Bước chân vừa chạm vào bên trong, lúc này đã nhìn thấy một đứa trẻ tầm 10 tuổi đang nằm trên giường hấp hối. Dưới ánh nến lập loè của một gia đình nghèo khó, hắn vẫn có thể nhìn rõ mọi sự vật bên trong . Hắn thả người mẹ xuống, quay phát sang người mẹ mà nói .

- " ngươi mau đi kiếm cho ta một cái khăn và một chậu nước mát tới đây ngay cho ta."

Khi vừa dứt lời , cũng là lúc hắn quay sang nhìn lại người phụ nữ ấy , chợt nhận ra người phụ nữ tàn tạ này đi còn có vẻ không vững nữa rồi . Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không để người phụ nữ kịp trả lời, hắn phẩy tay .

- " thôi, để ta đi làm luôn cho nhanh."

Nói đoạn lao vút ra sau nhà, với tay lấy một cái chậu ở đâu đó, múc nước mát và cầm một cái khăn nhỏ chạy lại bên giường của đứa trẻ. Người mẹ tập tễnh bước lại gần, bà đứng nhìn đứa con mình đang hôn mê , trái tim đau quặn thắt mà hỏi.

- " Thưa...tiên sinh, con của ta có thế cứu được không?"

Trong lúc hoảng loạn bà đã gọi người đàn ông ấy là bụt . Nhưng bây giờ về tới nhà , có thời gian quan sát rõ mọi sự vật hiện tượng, thì bà cũng đã hiểu rằng người đàn ông này cũng là người như bao người khác, chẳng phải là bụt gì cả. Bạch y nhân vừa ngâm khăn vào trong nước mát, rồi nhẹ nhàng đắp lên trán của đứa trẻ , đoạn quay sang nhìn người phụ nữ với một nụ cười dịu hiền.

- "Bà may mắn đấy. Bà gặp được ta đúng lúc này, chứ mà chậm thêm một chút nữa là con của bà hết cứu. "
 
Bạch Đạo Sư
Chương 621: Trộm Chuối Trong Đêm.



Bạch y nhân kia nhúng khăn vào nước lạnh, rồi từ tốn đắp lên trán cho đứa trẻ, thao tác nhẹ nhàng êm dịu. Người mẹ đứng bên cạnh lặng im nhìn Bạch y nhân thao tác, trong lòng mừng rỡ khi nghe bạch y nhân nói rằng "chậm chút nữa là hết cứu", như vậy có nghĩa là vẫn đang cứu được, bà ngập ngừng hỏi lại.

- "Đại phu , người nói như vậy có nghĩa là con của ta có thể cứu được rồi , đúng không?"

Bạch y Nhân mỉm cười gật đầu, đối diện với một người mẹ suýt mất con thì hắn phải vỗ về an ủi như vậy, nhưng cũng có thể là hắn nói thật. Hắn nhìn người phụ nữ góa kia với đôi mắt trìu mến, từ từ mà nói.

- " Con của bà bị bệnh cúm mùa, hay còn gọi là sốt covid . Đây là một căn bệnh phổ biến thường xuất hiện theo mùa cho nên mới gọi là cúm mùa. Căn bệnh này không phải là một căn bệnh nguy hiểm, nhưng vì do không biết chữa trị mà làm sai cách khiến cho bệnh tình trầm trọng hơn, dẫn đến nguy hiểm như thế này"

Nói tới đây lại cầm chiếc khăn lên, lúc này khăn đã ấm do hấp thụ nhiệt từ trán của đứa trẻ, hắn lại nhúng khăn vô nước lạnh để làm mát rồi lại đắp khăn lên trán đứa trẻ mà nói tiếp.

- " Cơ thể phòng vệ của con người để chống lại bệnh tật nên xuất hiện tình trạng tăng nhiệt độ. Việc đăng nhiệt độ cao như vậy lại gây ra tác hại không tốt cho não, khiến cho não quá nóng mà bị tổn thương . Khi não bị tổn thương , chức năng nhận biết mùi vị bị ảnh hưởng , nên những người bị sốt sẽ cảm thấy mất mùi vị , ăn uống cảm nhận vị mặn chát và đắng. Việc cấp thiết nhất để chống chọi lại bệnh tật là phải bảo vệ não được an toàn. Cách đơn giản và hiệu quả nhất để bảo vệ não được an toàn chính là phải liên tục giảm nhiệt độ cho não."

Nói tới đây lại lấy khăn ra nhúng nước lạnh một lần nữa , đưa cái khăn đã được làm mát tiếp tục đắp lên trán đứa trẻ , rồi quay sang nhìn người mẹ mà nói tiếp.

- " Khuôn mặt là nơi dùng để giảm nhiệt độ cho não, mà trán chính là nơi giảm nhiệt tốt nhất . Chính vì vậy phải liên tục đắp khăn lạnh lên trán để giữ cho não có nhiệt độ ổn định, không bị nóng quá mà tổn thương. Nếu não được bảo vệ , nó sẽ tự giải quyết tất cả những thứ còn lại , có hiểu không?"

Người mẹ mặt ngơ ngác nhìn thầy thuốc, đối với những lời mà thầy thuốc vừa nói ra bà nghe rất là hợp lý , nhưng lại chẳng hiểu gì cả. Có những ngôn từ rất lạ mà bà chưa từng nghe qua, nhưng có thể hiểu nôm na là nếu như bị sốt , tức là cúm mùa, thì việc quan trọng nhất là phải đắp khăn lạnh lên trán giảm nhiệt độ không để não quá nóng, như vậy sẽ bảo vệ não được nguyên vẹn. Người phụ nữ ấy chỉ hiểu lờ mờ được từng ấy, vội cúi đầu nói.

- " vâng, tiểu nhân hiểu rồi ,cảm ơn Đại phu đã nhắc nhở."

Vạn Vân Phong bất giác thở dài một tiếng , hắn cũng biết người phụ nữ này chẳng hiểu gì đâu . Nhưng mà không sao, nếu sau này có ai bị sốt thì cứ làm như vậy là được rồi. Người phụ nữ nữ này đương nhiên không hiểu virus covid là gì. Loại virus này gây ra căn bệnh gọi là sốt, đến năm 2019 xuất hiện một loại biến thể của bệnh sốt gây viêm phổi nên còn gọi là bệnh viêm phổi. Bệnh này có khả năng lây lan cực kỳ khủng khiếp, và nói thẳng ra là trên thế giới tất cả mọi người đều đã từng bị nhiễm qua rồi. Có một số người tuyên bố mình chưa từng nhiễm, nhưng không phải là họ không nhiễm, mà là họ nhiễm bệnh mà không biết. Bởi vì sức đề kháng của họ quá mạnh khiến cho virus xâm nhập vô cơ thể chỉ gây ra một triệu chứng rất nhẹ, thậm chí còn không có triệu chứng, nên họ tưởng rằng họ chưa từng nhiễm. Những người bị sốt cần phải được chăm sóc tốt, là sẽ có khả năng hồi phục cực kỳ cao, bởi đây không phải là căn bệnh quá nguy hiểm gì. Ai Cập thời cổ đại, khi người ta xảy ra dịch bệnh , nếu dịch bệnh lây nhiễm ở khu nô lệ, những vua chúa ai cập cổ sẽ cách ly khu lây nhiễm đấy. Những nô lệ bị nhiễm bệnh sẽ để bỏ mặc trong khu cách ly , tự mình chống chọi với bệnh tật. Nếu người nào may mắn thì sẽ hồi phục , còn người nào không may mắn thì sẽ qua đời, bởi sinh mạng của những người nô lệ này với giai cấp thống trị là không có giá trị gì. Ngược lại , tầng lớp cao quý thì dù có bị bệnh gì cũng sẽ có thầy thuốc túc trực ngày đêm chăm sóc chữa bệnh. Đúng là sinh mệnh con người cũng phân chia giai cấp, điều này luôn tồn tại trong xã hội loài người bất kể thời đại nào. Vạn Vân Phong lại tiếp tục nhúng chiếc khăn đã được ủ nóng vào nước lạnh, đoạn tiếp tục đắp lên trán đứa trẻ. Hắn cứ làm như vậy vài ba lần , khiến cho bộ não của đứa trẻ đã được giảm đi phần nào nhiệt độ. Việc làm của hắn đã có tác dụng tốt, lúc này đứa trẻ lại mở mắt ra nhìn, miệng ú ớ.

- " Bụt ơi, là bụt đấy phải không ? Có phải bụt không?"

Trong bóng tối mơ hồ, dưới ánh đèn lập lòe, nó nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc trắng đang nhìn xuống , vô thức ngẫm nghĩ đó là bụt. Người mẹ thấy con mình mở mắt nói chuyện thì mừng quá, bà vội chạy lại ngồi cạnh giường, nắm lấy bàn tay con mà nói.

- "Con ơi, con tỉnh rồi à ? Là mẹ đây, mẹ đã dẫn đại phu về cứu con đây."

Đứa trẻ trong cơn bạo bệnh , cơ thể yếu đuối, ý thức mơ hồ , nhưng vẫn nhận ra được người mẹ của mình . Nó nghe mẹ nói vậy thì cũng cảm thấy an tâm đi phần nào, nhìn sang Bạch y nhân đang ngồi cạnh, miệng thì thào.

- " Đại Phu ơi, con có thể hết bệnh không vậy thưa đại phu?"

Đứa trẻ ấy trong lúc nguy hiểm nhất đã quay sang đặt câu hỏi về sinh mệnh của mình. Bạch y nhân ấy nhìn bệnh nhân mà mỉm một nụ cười dịu hiền, nhẹ nhàng gật đầu.

- " đương nhiên là sẽ hết bệnh rồi. Đã có ta ở đây , dù hắc bạch vô thường có đến cũng sẽ bị ta đuổi đi, con không phải lo gì nữa .

Người ta thường nói cái nghề mà nói dối nhiều nhất là bác sĩ , chính là liên tục dùng những lời lẽ tốt đẹp để động viên tinh thần của bệnh nhân. Đại phu ấy có thể đang nói dối , mà cũng có thể là nói thật, ai biết được? Vạn Vân Phong lúc này cần thêm một thứ gì đó, quay sang nhìn người mẹ mà hỏi.

- "Trong nhà còn gì ăn không ? Bà mau nấu cho ta một nồi cháo loãng, nhanh lên."

Người mẹ nghe vậy thì sực nhớ ra điều gì đó , vội vàng gật đầu .

- " vâng, để tiểu nhân đi làm ngay"

Nói đoạn bước về phía hũ gạo, chuẩn bị công đoạn nấu cháo. Bà nhẹ nhàng mở hũ gạo ra , đưa tay vào trong cào vét, nhưng hỡi ơi bên trong hũ gạo đã không có gì nữa. Bà cố gắng vét với trong đó, nhưng mà không phải là ngày hôm trước đã vét sạch rồi sao? Căn nhà tồi tàn này chỉ còn hai mẹ con nương tựa vào nhau . Tất cả tiền bạc đều dành cho chữa bệnh, mà cái cơ bản để cho vào mồm cũng không còn nữa rồi. Bây giờ mời được đại phu về nhà , nhưng cái ăn để duy trì sự sống còn không có, thì lấy tiền đâu để trả cho đại phu? Trước sự túng thiếu tận cùng của nghèo đói, bất chợt nước mắt bà rơi ra . Ngay lúc này, bạch y nhân không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh bà . Với đôi mắt xanh ấy, hắn nhìn vào bên trong hũ gạo tối om mà chẳng thấy hạt gạo nào, hắn thở dài một tiếng .

- " có còn hạt nào đâu mà bà vét, xem ra nhà không còn gì nữa rồi à. "

Người phụ nữ ấy giật mình , bà sợ rằng làm mất lòng đại phu , vội vàng quay sang cúi đầu năn nỉ.

- " xin đại phu chịu khó nhịn đói một chút, đến trời sáng dân phụ lập tức sẽ đi ra ngoài chợ mua đồ về cho đại phu ăn, xin đại phu yên tâm."

Người phụ nữ này nói vậy thôi , chứ bà có còn đồng nào đâu . Có thể hôm sau bà lại đi vay mượn đâu đó , mà vay mượn được chỗ nào thì cũng đã vay rồi , liệu còn ai cho bà ta mượn nữa không? Nhưng bà vẫn nói vậy, vì bà sợ rằng đại phu cũng sẽ cảm thấy không hài lòng mà bỏ đi mất. Bạch y Nhân nhìn khuôn mặt ấy của bà ta, hắn hiểu rằng bà ta đang nghĩ gì trong đầu, bật cười nói.

- " Không phải , nấu cháo không phải là cho ta ăn . Ta thì cần gì chứ?"

Vậy ra hắn không bảo nấu cho hắn. Vậy thì nấu cho ai ? Người phụ nữ ngơ ngác nhìn hắn , mà hắn lúc này cũng không nhiều tâm trạng để ý đến người phụ nữ ấy, hắn hướng ánh mắt ra bên ngoài mà hỏi.

- " Lúc về đến đây , ta thấy bên ngoài có bụi chuối, đó có phải là bụi chuối của nhà bà không?"

Người phụ nữ theo bản năng cũng nhìn ra ngoài theo hướng mà Bạch y nhân đang nhìn. Bên ngoài trời tối, ánh sáng mặt trăng lờ mờ không nhìn rõ , nhưng mà bà cũng hiểu rằng gần bên nhà bà có một bụi chuối. Bà lúc này gật đầu, giọng nói có chút ngập ngừng.

- " Bụi chuối đó không phải của nhà tiểu nhân, mà là của nhà hàng xóm, không biết đại phu hỏi để làm gì?"

Vân Phong tặc lưỡi một cái, hắn không trả lời câu hỏi , nhưng lại lẩm bẩm một mình.

- " Của hàng xóm à? Thôi thì mặc kệ, cứu người quan trọng hơn , cứ mượn tạm đã rồi sáng mai tính."

Nói xong lao vút ra bên ngoài trước sự ngỡ ngàng của người phụ nữ ấy. Trong đêm trăng hắn lao ra thẳng bụi chuối, buông tay làm một vài thao tác đơn giản, thoáng chốc đã quay vô trong với buồng chuối trên tay. Buồng chuối này đã có nải chuối trên cùng chín rồi, có thể ăn được. Hắn đặt buồng chuối vào một góc nhà, bẻ một trái chuối cầm trên tay, đi về phía giường. Khi hắn ngồi xuống , lại một lần nữa nhúng khăn vào nước lạnh và đắp lên trán cho đứa trẻ, đoạn đưa quả chuối cho đứa trẻ mà nói.

- " Tiểu đệ, ăn quả chuối này đi."
 
Bạch Đạo Sư
Chương 622: Vượt Qua Đêm Đen.



Trái chuối được cầm đưa tới trước mặt đứa trẻ khiến đứa trẻ ấy có chút không hiểu gì , mà người mẹ bên cạnh cũng ngơ ngác ngạc nhiên. Trước giờ những người bị ốm đau thường rất kiêng cữ chuyện ăn uống , sợ rằng ăn bậy bạ thứ gì đó sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe. Đối với những người bị bệnh, thực phẩm thông thường là nấu cháo thịt bằm bỏ trứng, hoặc những món bổ dưỡng dễ tiêu hóa. Bây giờ thấy người này đưa trái chuối cho đứa trẻ ấy, không biết có ảnh hưởng gì đến cơ thể đứa trẻ hay không? Tất nhiên thì đại phu phải biết việc mình làm, nhưng việc kỳ lạ quá khiến người mẹ không yên tâm mà ngập ngừng hỏi.

- " Thưa đại phu, trái chuối này không lẽ là dùng để làm thuốc cứu con của tiểu nhân sao?"

Một câu hỏi ngây ngô khiến cho Vạn Vân Phong thoáng chốc ngớ người. Trong một thoáng suy nghĩ , hắn bật cười nói.

- "Phải rồi , đúng rồi, tất cả những gì cho vào mồm mà dùng để chữa bệnh thì đều là thuốc cả."

Trước đây con người ta cứ nghĩ đến thuốc là những thứ gì đó sắc lên thành nước, rồi uống với vị đắng chát khó chịu. Nhưng mà như thế nào mới gọi là thuốc chứ ? Định nghĩa về thuốc là như thế nào, dường như không mấy ai tự hỏi cả. Trong một chút thú vị bởi câu hỏi của người mẹ ấy, bạch y nhân lại đưa trái chuối lên ngang tầm mắt, mỉm cười giải thích.

- " Thuốc là dùng để trị bệnh , nhưng cũng chỉ là bổ trợ mà thôi . Cái quan trọng là sức đề kháng chống lại bệnh tật của con người. Nếu con người muốn chống lại bệnh tật , thì quan trọng phải có sức . Mà muốn có sức, thì nhất định phải ăn uống đầy đủ. Đứa trẻ này muốn chống lại bệnh tật nhất định phải ăn. Nhưng bây giờ không có gì để ăn cả, thì thôi ăn tạm chuối vậy."

Đoạn quay sang đưa chuối cho đứa trẻ, ánh mắt thể hiện sự nghiêm túc mà nói.

- " này tiểu đệ. Nếu không ăn là sẽ chết đấy, đệ có muốn sống tiếp với mẹ mình hay không?"

Đứa trẻ dường như đã kiệt sức, trong hoàn cảnh bây giờ thì thật sự mất đi vị giác nên không muốn ăn uống gì cả. Thế nên Vạn Vân Phong mới lấy cái chết ra để nhắc nhở nó , không hẳn là hù dọa mà chỉ là nói cho nó biết sự thật mà thôi. Đứa trẻ đứng trước sự sinh tử thì tự nhiên cũng phải biết cách chọn lựa thế nào . Nó cố gắng ngồi dậy, với tay lấy trái chuối mà nói .

- "con ăn, con vẫn muốn sống tiếp với mẹ của mình. Nếu đại phu đã nói như vậy, thì con sẽ ăn."

Nó cầm lấy trái chuối bóc ra và ăn từng miếng khó nhọc. Triệu chứng của bệnh sốt là khiến cho con người ta mất đi mùi vị, ăn cái gì cũng thấy mặn đắng và chát. Nhưng có một vị mà có lẽ không thay đổi nhiều, đó là vị ngọt. Chuối là một loại thực phẩm phù hợp với con người , lại không bị mặn đắng trong miệng của người bị sốt , vẫn giữ được chút hương vị khiến đứa trẻ cũng dễ dàng thưởng thức hơn. Đối với người bị bệnh sốt, dù món ăn ngon thế nào cũng chỉ thấy mặn và chát đắng thôi. Đứa trẻ cố gắng nuốt xong trái chuối , xem như đã có chút gì trong bụng để lấy sức chống lại bệnh tật, lúc này Vân Phong lại quay sang nói với người mẹ.

- "Nước đâu rồi ? Mau lấy nước cho đứa trẻ uống."

Nước là một phần tất yếu của cuộc sống, là thứ quan trọng để duy trì sinh mạng của bất cứ sinh vật nào trên trái đất này. Người mẹ nghe vậy thì vội vàng đi lấy ấm nước , rót ra một chén đưa tới. Vân Phong lại cầm chén nước , hướng đứa trẻ mà dỗ dành.

- "Nước rất quan trọng với cơ thể , không có nước là không được đâu . Chén nước này nhất định phải uống đấy. "

Đứa trẻ hiểu chuyện, nó lại cố gắng ôm lấy chén nước, từ từ uống cạn chén nước ấy rồi sau đó lại nằm xuống nghỉ ngơi.

Người mẹ chứng kiến con mình đã có thể cử động, có thể tự mình ăn được trái chuối và uống chén nước thì trong lòng cảm thấy yên tâm đi rất nhiều. Chỉ mới lớn lúc nãy đây bà còn đang tuyệt vọng, thì bây giờ hi vọng đã tràn ngập trong trái tim của người mẹ tội nghiệp kia. Bạch y nhân này chữa trị tuy chưa đưa ra một liều thuốc nào , nhưng hiệu quả thì dường như thấy rõ, xem ra đã gặp đúng quý nhân. Bạch y nhân kia quay sang nhìn người mẹ ấy, hắn biết người phụ nữ này đã đau đớn khổ cực trong mấy ngày qua, cho nên hắn nhìn bà với một nụ cười dịu hiền mà trấn an.

- "Ổn thỏa rồi đấy , không còn lo lắng đến chuyện nguy hiểm tính mạng nữa đâu. Đứa trẻ này đã từ cõi chết trở về, bà có thể yên tâm được rồi."

Người mẹ mừng rỡ , vội vàng cúi đầu cảm tạ.

- " cảm ơn ân nhân, nhờ có ân nhân mà con của tiểu nhân có thể qua được cơn bạo bệnh này, tiểu nhân vô cùng biết ơn."

Vạn Vân Phong vẫn với một nụ cười dịu hiền như vậy , hắn lại ra bẻ thêm một trái chuối nữa, đoạn bước tới đưa cho người phụ nữ. Người đàn bà góa ấy ngơ ngác không hiểu gì , tròn xoe mắt nhìn Vân Phong, lúc này Vân Phong lại nói.

- "Ta biết bà qua mấy ngày nay đã không ăn uống đầy đủ, không ngủ đủ giấc vì quá lo lắng cho con mình . Bà bây giờ tiều tụy , cả tính mạng của bà cũng đang gặp nguy hiểm. Có ta ở đây, mọi nguy hiểm đã trôi qua, cho nên đừng có lo lắng nữa. Bà cũng nên ăn trái chuối này rồi đi nằm ngủ để hồi phục sức khỏe , mọi chuyện ở đây đã có ta thu xếp."

Người mẹ lúc này mới sực nhận ra điều gì , cơ thể loạng choạng choáng váng. Thì ra vì quá lo lắng cho con mà bà không để ý đến cơ thể mình . Bây giờ an toàn rồi mới phát hiện mình đang rất là mệt mỏi, tưởng chừng như không thể đứng vững được nữa. Bà hai tay đón lấy trái chuối, cũng biết rằng mình nên ăn gì đó và nghỉ ngơi, bà nhìn ân nhân nói.

- " vậy thì trông cậy cả vào ân công."

Nói xong ăn vội trái chuối rồi đi lên giường mà nằm ngủ, chẳng còn biết trời trăng mây gió gì nữa. Vạn Vân Phong nhìn người phụ nữ ấy, trong lòng thương cảm lắm. Đúng là tình yêu vĩ đại nhất trên thế giới này chỉ có thể là tình yêu của một người mẹ. Người mẹ quá ấy vì lo lắng cho con mà quên cả bản thân, suýt trước nữa cũng kiệt sức mà tàn hơi thở. May mắn sao bà ta gặp hắn kịp thời , nếu không có lẽ cả hai mẹ con cũng đã rủ nhau sang thế giới bên kia. Hắn lại quay sang nhìn đứa trẻ. Tuy rằng sinh mệnh đã được cứu , nhưng đứa trẻ gầy gò này rất yếu, muốn hồi phục nó cũng phải mất ít nhất nửa tháng. Hắn không muốn đứa trẻ này phải chịu khổ hơn nữa, và cũng muốn cho người phụ nữ kia nhiều niềm vui. Nghĩ đến tâm trạng của mình như vậy , hắn liền thọc tay vô túi lấy ra một viên đan dược , rồi nhẹ nhàng khều đứa trẻ này.

- " tiểu đệ, mau dậy đi."

Đứa trẻ mới nằm xuống nghỉ ngơi, vẫn chưa chìm vào giấc ngủ , nó mở mắt ra nhìn người ngồi cạnh mà thì thào.

- "Đại phu , có chuyện gì vậy?"

Bạch y Nhân đưa viên thuốc tới , nhìn đứa trẻ với một nụ cười nhẹ nhàng.

- " cho đệ này. Hãy uống viên đan dược này đi, để hồi phục sức khỏe được tốt hơn."

Đứa trẻ nghe đại phu nói vậy thì cũng vâng lời, mở miệng ra nuốt lấy viên đan dược , và nó không bao giờ biết được viên đan dược mà nó nuốt có giá trị lớn như thế nào.

Khi đứa trẻ nuốt viên đan dược xong và uống ngụm nước, nó lập tức chìm vào giấc ngủ , cơ thể hấp thu đan dược phục hồi một cách thần tốc. Vạn Vân Phong lúc này mới yên tâm đứng dậy, cảm nhận công việc bản thân đã xong rồi. Hắn đứng giữa căn nhà tồi tàn, trong bóng tối mơ hồ của bóng đêm, một chút ánh sáng lập lòe. Hắn nhìn sang một bên thì một người mẹ đang ngủ say , một bên kia thì đứa trẻ đang chìm vào giấc ngủ với cơ thể dần hồi phục trong bệnh tật. Hắn đứng đó, nhìn mọi sự vật xung quanh. Cảm thấy đã ổn thỏa, tự nhiên trong lòng sinh ra một niềm vui gì đó. Phải rồi , một người phụ nữ và một đứa trẻ trong căn nhà, đây không phải là hình ảnh của một gia đình hay sao? Trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi , trái tim của hắn khẽ rung động, trong thâm tâm đòi hỏi nhu cầu có một mái ấm gia đình của riêng mình. Tất nhiên khoảnh khắc ấy rất là ngắn ngủi, bởi hắn là người tu luyện, nên có nhiều điều hắn đã buông bỏ bớt đi rồi. Cơ mà sâu thẳm bên trong vẫn có những h*m m**n hoàn toàn chính đáng , vậy nên bất giác lúc này hắn cảm thấy tâm mình hạnh phúc và bình yên đến lạ kỳ. Hắn ngồi xuống ghế, ngồi yên đó cho đến khi tiếng gà gáy bên ngoài vang lên. Bạch y nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng bình minh cũng bắt đầu xuất hiện ở chân trời đông. Lúc này hắn mới đứng dậy vươn vai một cái, chầm chậm bước ra ngoài hít thở không khí bên ngoài trời. Bàn chân hắn vừa rời khỏi căn nhà tồi tàn ấy , hương vị sương sớm bao phủ cơ thể tràn vào trong phổi, cảm giác bình minh bao giờ cũng bình yên đến lạ kỳ. Hắn vươn vai nhắm mắt, cảm nhận đất trời buổi bình minh . Hắn lại quay sang nhìn vào bên trong căn nhà tồi tàn kia, nơi có một người mẹ đang ngủ say và một đứa con cũng đang yên giấc. Người ta nói sau đêm đen trời lại sáng , sau cơn bĩ cực sẽ đến hồi bình yên. Hai mẹ con ấy đã vượt qua được những khó khăn này để có thể hướng tới một tương lai tốt hơn. Nhưng mà trước mắt họ vẫn còn nhiều điều phải làm , và chính bản thân của Vân Phong cũng phải có chuyện để giải quyết. Hắn quay sang nhìn bụi chuối bên cạnh, là cái bụi chuối mà hắn đã chôm buồng chuối của người ta. Nhìn bụi chuối ấy, bất chợt hắn tự lẩm bẩm một mình.

- " Phải rồi , ta không đi ăn trộm, là ta mua đàng hoàng . Nhưng mà đêm hôm chưa trả tiền được , thì bây giờ phải đi trả tiền buồng chuối ấy thôi."

Nói đoạn bước tới căn nhà bên cạnh , là căn nhà chủ của bụi chuối ấy . Hắn tới để trả số tiền mà hắn đã mua buồng chuối đêm qua.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 623: Thuận Theo Lẽ Tự Nhiên



Trong cõi đất trời này, tình yêu lớn nhất và vĩ đại nhất luôn là tình yêu của một người mẹ. Nếu một người phụ nữ mà không có tình yêu của một người mẹ, thì người phụ nữ ấy rõ ràng không bình thường. Trong căn nhà tồi tàn rách nát, có người phụ nữ góa tội nghiệp đang sống cùng đứa con của mình. Đứa trẻ không may bệnh nặng, khiến nó rơi vào tình trạng thập tử nhất sinh. Với tấm lòng của một người mẹ, trong tâm trí bà lúc nào cũng nghĩ đứa con của mình, chỉ mong nó hết bệnh. Bà ước một ngày thật gần nó có thể hồi phục hoàn toàn, tự do vui chơi chạy nhảy như bình thường nó vẫn thế. Trong không gian mơ hồ của nhận thức, bà quay qua quay lại tìm kiếm đứa con mình. Ánh mắt của bà dừng lại khi bắt gặp đứa con đang nằm trên giường run rẩy vì lạnh, trông nó thật thảm thương làm sao. Bà vội vàng chạy tới ngồi bên cạnh giường, đưa tay nắm lấy bàn tay con mình mà hỏi.

- " Con ơi , con thấy thế nào rồi? Con đã khỏe hơn chưa?"

Đứa trẻ nhìn bà với đôi mắt lờ đờ ,miệng run rẩy thì thào.

- "Mẹ ơi, con lạnh quá . Con không chịu được nữa mẹ ơi, tha thứ cho con... Hự.."

Trong giây phút cuối cùng , đứa trẻ hự lên một tiếng ói ra ngụm máu trước sự ngỡ ngàng của người mẹ. Nó nằm vật xuống bất tỉnh, trút hơi thở cuối cùng. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh trước mặt người phụ nữ ấy, khiến người mẹ vô cùng kinh hãi, bà gào lên một tiếng thét đau lòng.

- " con ơi... không... đừng bỏ mẹ đi con ơi... không..."

Tiếng thét gào đau đớn của một người mẹ khi thấy con mình đã không còn sự sống nữa, bà gào lên vô thức bật dậy, thoáng chốc nhận ra rằng mình chỉ mới vừa trải qua một giấc chiêm bao, một cơn ác mộng hãi hùng. Bà vội vàng cảm nhận không gian xung quanh, nhận thức ra được bây giờ trời đã sáng. Bà ngước nhìn ra cửa sổ, ánh mặt trời bên ngoài đã chiếu rọi vô căn nhà tồi tàn này xuyên qua cửa sổ và những khe hở. Bà lấy tay lau mồ hôi trán, vui mừng vì những gì trải qua chỉ là cơn ác mộng, nhưng mà con bà thế nào rồi? Bà lập tức quay phắt sang nhìn về phía giường, nơi con mình nằm đó . Bà thấy nó vẫn nằm im lìm như vậy, im lìm như trong giấc mơ bà đã mơ thấy. Trong tâm trí của người phụ nữ ấy nghĩ đến một điều kinh khủng khiến cho bà sợ hãi , trong lòng tự hỏi không lẽ nào giấc mơ thành sự thật? Bà từ từ run rẩy lại gần , nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh đứa trẻ , đưa tay chạm nhẹ đứa trẻ mà hỏi.

- " Con ơi , con khỏe chưa ? Con cảm thấy thế nào rồi?"

Đứa trẻ mở mắt ra, tự nó ngồi nhổm dậy nhìn mẹ mình mà trả lời.

- " Mẹ đó à? Con khỏe rồi, trời đã sáng rồi sao?"

Đứa trẻ ấy đã có thể tự ngồi dậy, nó nói năng một cách bình thường, đây không phải là giọng nói thì thào của người mê sảng nữa . Nhìn vào khuôn mặt của nó có thể thấy sắc mặt ấy hồng hào hơn rất nhiều, không còn tái nhợt như trước đó. Người mẹ cảm thấy những thứ trước mắt thật quá kỳ lạ , vội vàng đưa tay đặt lên trán con để kiểm tra xem còn nóng hay không. Bàn tay chạm vào trán đứa trẻ, bà cảm thấy trán nó bây giờ đã trở lại bình thường không còn nóng sốt như trước . Đây không phải là đã hồi phục rồi đó sao? Người mẹ trong lòng mừng rỡ vô cùng, tự hỏi có phải những gì xảy ra trước mắt mình là thật? Bà nhớ lại giấc mơ ấy, giấc mơ kinh hoàng đó đó cũng chỉ là một giấc mơ thôi . Sự thật bây giờ là con bà đã hồi phục, bà mừng rỡ ôm chầm lấy con vào lòng bật khóc nức nở.

- "Hu hu... Con ơi là con, mẹ mừng quá con ơi. Con đã giảm bệnh rồi , con đã vượt qua cơn bạo bệnh rồi, hu hu..."

Nước mắt của người mẹ lại rơi ra, nhưng không phải là nước mắt đau khổ của mấy ngày trước, mà là nước mắt hạnh phúc khi chứng kiến con mình đã hồi phục. Bà thút thít đưa tay lau nước mắt, đôi mắt trìu mến nhìn con yêu mà nói.

- " Con biết không ? Hôm qua mẹ nằm mơ thấy có một vị bụt tóc trắng như mây tới nhà mình chữa bệnh cho con. Chắc là Bụt đã hiển linh và giúp nhà ta giữ lại được huyết mạch này . Mẹ phải thắp nhang cảm tạ trời đất mới được."

Người phụ nữ ấy cảm thấy chuyện đêm qua thật quá sức mơ hồ, nên cứ nghĩ rằng mình đã gặp một giấc mơ đẹp , và trong giấc mơ một vị tiên đã hiện ra cứu đứa con của bà. Đứa trẻ cảm thấy có chút ngạc nhiên , nó nhìn người mẹ mình đang rưng rức nước mắt , nó nắm tay mẹ mà hỏi.

- " Bụt nào hả mẹ? Đó là một vị đại phu tới chữa bệnh cho con mà, không phải đại phu ấy mẹ dẫn về hay sao?"

Người mẹ thì mơ hồ , nhưng đứa trẻ lại nhớ rõ hơn mẹ nó rất nhiều. Người phụ nữ này mừng rỡ quá mà lẫn lộn cảm xúc, khiến cho không còn phân biệt được thực hư. Trước những lời của đứa trẻ bà ngớ người , vậy ra những chuyện đêm qua là thật, không phải là giấc mơ mà bà hư cấu nên hay sao? Bà lại quay sang nhìn quanh nhà một lượt, ánh mắt chạm vào buồng chuối đang để ở góc nhà, chính là buồng chuối mà đêm qua Bạch y nhân đó đã chặt vô cho. Người đàn bà quan sát thấy trên buồng chuối vẫn còn có vết những trái chuối bị bẻ, là những trái chuối mà cứu mạng mẹ con bà. Người phụ nữ lau nước mắt , trong lòng vui sướng vì gia đình đã vượt qua được một kiếp nạn, bà quay sang nhìn đứa con như muốn chắc chắn rằng những lời mình vừa nghe là thật mà hỏi.

- "Là thật ư ? Cái chuyện đêm qua là thật ư ? Vậy ân nhân đã cứu mạng gia đình ta đâu rồi?"

Trong giây phút cảm xúc vui mừng hạnh phúc , và có cả cảm giác biết ơn . Có một người đã lặng lẽ xuất hiện và cứu mạng gia đình mình, bà muốn tìm người ấy cảm ơn, nhưng không biết người ấy đã đi đâu. Đang trong lúc hỗn độn cảm xúc, bà lại nghe tiếng nói phát ra.

- " Có chuyện gì vậy ? Mới sáng sớm đã khóc lóc thút thít rồi, có chuyện gì không ổn hay sao?"

Giọng nói trầm ấm này nghe rất quen thuộc, có phải là giọng nói đêm qua bà được nghe hay không? Lúc bà cảm thấy tuyệt vọng nhất của cuộc đời, giọng nói này đã thắp lên hi vọng cho bà, nên giọng nói ấy đã lưu vào sâu vào ký ức của bà. Bà quay sang nhìn về tiếng nói, thì thấy ngay cửa đã có một bạch y nhân đang đứng đó , chính là Bạch y nhân đêm hôm qua đã giúp đỡ bà. Bạch y nhân đó tay phải vác một túi gạo , bên trên tay trái ôm một con gà trống tơ, hắn vẫn đôi mắt xanh đó nhìn vào.

- "Ta thấy nhà bà hết đồ ăn rồi, nên sáng sớm ra mua cho bà một bao gạo đây. Đồng thời ta mua một con gà béo về để nấu cháo bồi bổ cho hai mẹ con bà . Ta thấy mẹ con bà gầy rạc đi rồi đấy, ăn một chút thịt để lấy lại sức mà còn làm việc. "

Nói đoạn bước vào trong góc, nhẹ nhàng đổ gạo vào trong lu chứa gạo cho người phụ nữ ấy. Người góa phụ chứng kiến những gì xảy ra trước mắt thì ngỡ ngàng , cùng với đó là lòng biết ơn vô hạn xen lẫn với sự ngại ngùng. Bà mời đại phu tới chữa bệnh cho con trai bà, và bà vẫn chưa đưa cho đại phu bất cứ đồng tiền công nào mà còn nhận ơn huệ của Đại phu như vậy khiến cho trong lòng rất ngại. Cơ mà có thực mới vực được đạo , những thứ như danh dự hay lễ tiết chỉ phù hợp khi con người no đủ. Chứ còn hai mẹ con này đang lâm vào hoàn cảnh sắp chết đói , thì làm sao còn có thể ngại ngùng mà từ chối ơn huệ được . Bà lúc này muốn làm điều gì đó, thứ duy nhất bà làm có thể là gì đây ? Bà vội vàng chạy lại bên Bạch y nhân , hai tay hướng về phía con gà mà đề nghị.

- "Thưa ân công , người đưa gà đây để dân phụ làm cho. Những chuyện như giết thịt thì hãy để tiểu nhân làm, sẽ không khiến cho bàn tay ngài bị nhuốm bẩn tội sát sanh."

Thứ bà bây giờ có thể làm là nhận công việc về phần mình, ngoài những việc như thế ra thì còn biết làm gì khác nữa bây giờ. Thế nhưng những lời bà nói lại khiến cho Bạch y nhân đấy cảm thấy thú vị, hắn quay sang nhìn bà với một nụ cười nhẹ nhàng mà hỏi.

- " Nếu như sát sinh là một đại tội , vậy ta đẩy tội sát sanh này cho bà thì không phải cái tội của ta còn lớn hơn cả tội sát sanh hay sao?"

Người phụ nữ khựng lại một chút , bất ngờ trước câu hỏi của ân nhân. Thực ra thì bà chỉ muốn nhận công việc về phần mình, không nghĩ nhiều đến như vậy, khuôn mặt ngơ ngác không biết phải làm gì bây giờ. Bạch y nhân nhìn người phụ nữ đang đờ đẫn thì lại bật cười, hắn không phải muốn làm khó gì bà cả , mà chỉ là muốn nói một vài câu cho vui. Hắn đưa con gà về phía người phụ nữ, vẫn với một nụ cười dịu hiền mà giải thích.

- " Lạm sát thì đúng là một đại tội , nhưng nếu như giết để ăn thịt thuận theo những quy luật tự nhiên của trời đất thì đó là một công việc bình thường. Con gà đây , bà đi làm thịt đi."

Vốn dĩ thì người phụ nữ chỉ muốn nhận công việc về mình, và bạch y nhân kia cũng chỉ nói vài câu đạo lý cho vui , chứ không có vấn đề gì to tát cả. Người phụ nữ vui mừng vội đón lấy con gà, cúi đầu một cái.

- " vậy thì ân công ngồi đợi một chút, dân phụ sẽ nấu cháo và bưng lên cho ân công ngay."
 
Bạch Đạo Sư
Chương 624: Hạnh Phúc Giản Đơn.



Người phụ nữ muốn đón lấy con gà để nhanh chóng vào việc, thế nhưng lúc này bạch y nhân lại rút con gà lại khiến cho người phụ nữ ngẩn ngơ. Trước sự ngơ ngác của người phụ nữ , hắn ta chỉ vô buồng chuối ở trong góc mà nói.

- " Gà thì sẽ đưa cho bà đi làm, nhưng mà trước khi làm việc hai mẹ con bà ra ăn mấy trái chuối lấy sức đi. Có thực thì mới vực được đạo, hai mẹ con bà ốm yếu khô quắt người đi rồi đó, sợ đang làm việc lại ngất xỉu vì đói nữa thì khổ công ta chăm sóc."

Hai mẹ con hiểu chuyện, lúc này lại quay sang nhìn buồng chuối . Đối với vị ân công trước mặt có ơn rất lớn, thì những lời của ân công ấy đều như mệnh lệnh. Hai mẹ con vội ra bóc mấy trái chuối ăn vội, sau đó tiến tới ôm gà đi làm việc. Trẻ em nhà nghèo thì dù là ở thời đại nào đi chăng nữa, chúng cũng đều phải phụ giúp cha mẹ mình. Đây dường như không chỉ là sự bắt buộc , mà là nghĩa vụ và ý thức tự nguyện của bất cứ đứa trẻ nào. Đứa trẻ kia mặc dù mới hết bệnh nhưng đã cảm thấy người khỏe mạnh, nó cảm thấy nó có thể phụ giúp được công việc cho mẹ của mình. Bắt đầu dọn dẹp một vài công việc nhỏ lặt vặt trong nhà, đứa trẻ cùng với mẹ mình làm việc trong vui vẻ và hạnh phúc. Người Mẹ thì đi làm gà để nấu cháo, tất cả công việc hai mẹ con đều thực hiện bằng niềm vui và lòng chân thành. Bạch y nhân kia ngồi trên ghế nhìn mọi sự vật hiện tượng trôi qua, lòng cảm thấy nhẹ nhàng thư thái. Không phải là hắn không muốn làm việc cùng họ, nhưng nếu như hắn bây giờ mà làm gì đó thì hai mẹ con kia sẽ không cho hắn làm, vì với họ hắn là ân nhân lớn nhất rồi. Đương nhiên không làm việc thì ngồi đó, nhưng hắn không cảm thấy chán mà bất chợt có một cảm giác gì đó ấm áp trong tâm hồn của mình. Đây không phải là một gia đình kiểu mẫu hay sao? Người đàn ông là trụ cột gia đình, họ sẽ lăn xả ra ngoài xã hội kiếm tiền về chăm sóc cho gia đình của mình. Đây dường như là công việc trách nhiệm mà xã hội phân công cho người đàn ông. Người phụ nữ thì ở trong nhà quán xuyến mọi việc , vừa chăm sóc gia đình vừa dạy dỗ con cái. Tuy người phụ nữ có thể không đi làm, họ chỉ ở nhà chăm sóc gia đình , nhưng cái này không thể gọi là ăn bám mà là người phụ nữ ấy đang thực hiện công việc nội trợ. Đây cũng là một loại công việc trách nhiệm mà xã hội phân công cho người phụ nữ vậy. Giả nếu như người phụ nữ cũng ra ngoài làm việc kiếm tiền, rồi lúc về nhà lại phải dọn dẹp lo cơm nước , chăm sóc con cái . Còn người đàn ông thì ngồi chơi thảnh thơi, để mặc người phụ nữ dọn dẹp tất cả những chuyện trong nhà, thì như vậy không phải chính người đàn ông mới là kẻ ăn bám hay sao? Bất giác trong những dòng suy nghĩ kỳ lạ, Bạch y nhân tủm tỉm cười một mình.

Đương nhiên hắn với góa phụ này sẽ không có bất cứ chuyện gì, sẽ không có một mối quan hệ gia đình thật sự nào. Nhưng mà những sự vật hiện tượng xảy ra trước mắt khiến cho trong tâm hắn cảm thấy như đây là một gia đình ấm áp, một túp lều tranh với những trái tim ấm áp yêu thương nhau đang tồn tại vậy. Hắn cứ ngồi đó tận hưởng cái cảm giác bình yên đến lạ kỳ, ngồi chờ đợi thời gian trôi qua. Hai mẹ con kia cũng làm xong việc, nồi cháo đã chín được bưng lên, chuẩn bị cho một bữa ăn gia đình bình thường. Người mẹ lấy con gà đã luộc sẵn chặt ra một cách đều đặn, đặt toàn bộ con gà ấy vào một cái đĩa lớn, rồi dâng cái đĩa đặt lên bàn cho Bạch y nhân. Nồi cháo thì được đặt chính giữa bàn, hai mẹ con đứng bên cạnh cúi đầu nói.

- " ân công , xin mời dùng bữa."

Phú quý sinh lễ nghĩa. Thông thường ở những gia đình giàu có , thì nồi cháo nấu xong sẽ được múc vào một cái tô lớn, và cái tô ấy mới được bưng ra bàn. Mẹ con nhà này nghèo khó nên có những thứ dường như làm nhanh cho gọn, và cái nồi được bưng đặt thẳng lên bàn luôn. Vạn Vân Phong nhìn cái nồi với một nụ cười mỉm, đoạn quay sang bên nhìn hai mẹ con đang đứng chầu trực ở đó. Có vẻ như hai mẹ con này cảm nhận mình thân phận tôi tớ , họ không dám ngồi chung và cũng không dám hưởng thụ thức ăn trên bàn. Bạch y nhân không thích cái cảm giác ngồi ăn có người hầu bên cạnh thế này. Nếu mà nói có kẻ hầu người hạ, thì hắn không phải đã quá quen thuộc với những cảm giác đó rồi sao? Cái hắn muốn là thứ cảm giác thân thiết, thứ cảm giác mà hắn muốn là thứ cảm giác ấm áp bình yên gia đình, lúc này hắn nở một nụ cười dịu hiền.

- " Hai mẹ con còn đứng đấy làm gì nữa? Mau ngồi vào bàn mà ăn đi chứ ? Cứ đứng nhìn sao ta dám ăn đây?"

Người mẹ giật mình, trước lời mời ấy thì bà vội xua tay.

- "sao có thể được chứ? Mẹ con chúng tôi dơ bẩn, sao dám ngồi cạnh bậc tôn quý. Xin ân công ăn trước đi , người ăn xong còn thừa bao nhiêu mẹ con chúng tiểu nhân mới dám nhận."

Hai mẹ con nhà này sống ở tầng lớp thấp nhất của xã hội lâu rồi, bị ảnh hưởng bởi xã hội thời phong kiến mà có những hành động tự ti đến như vậy. Người phụ nữ ấy biết thân biết phận của mình, lại cảm thấy Bạch y Nhân trước mặt là một người không hề tầm thường, cho nên bà không dám quá đà. Người trước mặt không chỉ cứu mạng con trai bà , mà còn mua gạo cho bà nữa, bà làm sao dám đòi hỏi gì khi mà ơn nghĩa còn chưa trả được cho người ta. Trong hoàn cảnh xã hội thời Bắc thuộc, thì những cư xử như vậy của người phụ nữ kia là hoàn toàn bình thường. Chỉ là Bạch y nhân này không phải là một kẻ cao ngạo, hắn không tự cho mình cao quý hơn người khác. Hắn biết hai mẹ con này đang rất ái ngại, nên tự thân đứng dậy nắm lấy tay hai mẹ con dắt vào bàn mà bảo.

- " được rồi , ngồi đi. Ta không muốn nói nhiều đâu."

Trước sự c**ng b*c của Bạch y nhân ấy, hai mẹ con kia đành phải ngồi vào bàn. Tuy rằng lòng rất ngại , nhưng trong bụng cũng rất thích . Bọn họ sống trong nghèo khó, mấy khi nào được ăn ngon đâu. Bạch y nhân lúc này cầm đũa lên, hắn mỉm một nụ cười mà bảo.

- "Người ta thường nói ở con gà thì nhất phao câu, nhì đầu, tam chân cánh. Vậy thì những gì ngon nhất ta sẽ lấy, còn những thứ khác để cho hai mẹ con các ngươi."

Nói đoạn gắp cái đầu và chân cánh bỏ vào chén của mình, đoạn gắp phần còn lại chia đều cho hai mẹ con kia. Hai mẹ con nhìn bát của mình chất đầy thịt gà thì ngơ ngác . Phần ngon nhất của con gà là hai cái đùi đều được chia cho hai mẹ con, họ ngơ ngác nhìn bạch y nhân nói .

- "Thưa ân công , chuyện này... "

Họ không nghĩ rằng mình sẽ được ân sủng nhiều đến như vậy . Bản thân họ không có giá trị gì để người ta phải đối tốt với họ cả, vậy nên nhận quá nhiều ân điển của người khác thì thật sự rất khó. Có câu vô công bất thụ hưởng, đã không có công trạng thì cũng không nên hưởng thụ. Thế nhưng họ không biết rằng giá trị của họ là gì , đó là đang đem lại cho bạch y nhân kia một cảm giác ấm áp trong lòng, một cảm giác an lạc bình yên. Bạch y nhân thấy họ ngại như vậy thì phẩy tay một cái mà cười nhạt.

- "Mẹ con bà đừng có ngại nữa. Ta đây rất giàu có, thích gì ăn nấy, mua cho mẹ con về một con gà nấu cháo thì có đáng là gì đâu. Cũng không có chuyện ta nhường nhịn cho hai mẹ con bà, vậy nên cứ tự nhiên mà ăn đi. Những gì ta cho thì cứ lấy, đừng để ta phải bực mình "

Hắn nói như vậy, nhưng trong lòng hắn không hề có chút bực bội , mà còn cảm thấy rất vui vẻ. Hai mẹ con ấy rất ái ngại, nhưng trước mệnh lệnh của ân công thì cũng cúi đầu .

- " vâng, cung kính không bằng tuân lệnh. Vậy thì chúng tiểu nhân không khách sáo."

Hai mẹ con thế là vào việc, họ cầm đùi gà lên cắn ăn ngon lành, múc cháo húp sồn sột , sung sướng vì được ăn ngon. Đứa trẻ thì mới bệnh dậy, người ốm yếu rất cần được tẩm bổ. Cơ thể thiếu thốn đang đòi hỏi được bù đắp, cho nên được ăn no thì sung sướng hạnh phúc. Còn người mẹ mấy ngày qua đã khổ cực nhiều rồi , bây giờ được bồi bổ như vậy thì quả thật là sung sướng, nhất định phải biết hưởng thụ. Bọn họ ăn uống thoải mái hạnh phúc, cảm nhận được sự bình yên trong gia đình, cảm nhận được sự no đủ mà không mấy khi hai mẹ con họ được cảm nhận. Vạn Vân Phong lẳng lặng nhìn hai mẹ con họ ăn uống, trong lòng cảm thấy một thứ cảm giác mà lâu rồi hắn không được cảm nhận , đó là sự ấm áp. Đối với những gia tộc giàu có, họ ăn uống đều có người hầu kẻ hạ , sống với những điều luật nghiêm khắc, họ liệu có mấy khi cảm nhận được cái cảm giác bình yên đến lạ thường trong một túp lều nhỏ bé này không? Hạnh phúc không phải là thứ gì đó quá cao xa cầu kỳ, hạnh phúc cũng không phải là thứ gì đó phải truy cầu theo đuổi bằng cả tính mạng mới có được. Hạnh phúc đơn giản là hài lòng với những gì mình có, là biết cảm nhận được sự bình yên của hiện tại, là yêu thương những người trong gia đình mình với tấm chân tình của mình. Hạnh phúc không phải là điểm đến, hạnh phúc là hành trình chúng ta đi , và vạn Vân Phong đang cảm nhận thứ hạnh phúc hiện tại sau nỗi đau ở trong quá khứ. Hắn không quên công việc của mình, nhưng trước mắt đang muốn cảm nhận sự bình yên an lạc trong tâm hồn trước đã , còn một trận phong ba bão táp hãy để nó xảy ra sau.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 625: Cho Tiền Mua Sắm.



Ở cái làng nhỏ nghèo nàn bên ngoại thành Đại La, ở một cái xóm nghèo có một túp lều tranh rách nát , trong túp lều tranh tồi tàn bé nhỏ ấy có ba con người đang thưởng thức món cháo gà thơm ngon. Người đàn ông lặng nhìn mẹ goá con côi thưởng thức bữa ăn ngon mà lâu rồi bọn họ mới được thưởng thức. Cái niềm vui sung sướng của mẹ con họ sau khi đã vượt qua một kiếp nạn sinh tử chia ly, để tiếp tục được đồng hành với nhau trên cõi đời này. Căn nhà tuy rách nát, trong nhà của cải không có gì, nhưng niềm vui hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt của hai mẹ con họ. Bọn họ ăn xong miếng thịt gà cuối cùng, phần xương còn c*n m*t cả tủy vì cảm thấy tiếc . Con người là vậy, khi người ta nghèo túng, người ta sẽ tự biết tiết kiệm đến từng thứ nhỏ bé nhất. Hai mẹ con ấy ăn xong rồi, khuôn mặt thỏa mãn sung sướng. Bàn tay dính đầy mỡ trong lúc cầm gà ăn uống, những lần cắn xé miếng thịt gà còn văng mỡ lên bộ quần áo tồi tàn của họ. Bạch y nhân nhìn thấy mẹ con họ như vậy thì trong lòng hắn rất vui, lúc này thấy bọn họ mặc quần áo rất là tồi tàn rách nát, cảm thấy thật thảm hại. Bộ quần áo ấy đã vá chằng chịt nên trông không giống như là một cái áo nữa, mà giống như một cái giẻ lau rồi. Hắn muốn cho hai mẹ con này có một cuộc sống tốt hơn, liền thọc vào túi lấy ra một cái gì đó. Hắn nắm thứ ấy trong tay , đưa về phía người mẹ mà nói .

- "này , ta cho bà cái này, mau nhận lấy."

Người mẹ đang sung sướng thỏa mãn sau khi thưởng thức một bữa ăn no, nghe nói được cho gì đó thì theo thói quen cũng đưa hai tay ngửa ra hứng lấy , dù không biết là cái gì. Khi bàn tay vừa ngửa ra, thì bạch y nhân đã thả vào tay bà những đồng tiền, số tiền ấy rơi vào tay bà nghe loảng xoảng. Người đàn bà giật mình , thấy tiền rớt trên tay mình vội vàng hỏi .

- "Thưa ân công, cái này là nghĩa làm sao?"

Bạch y nhân tới đây cứu mạng đứa con bà, còn mua gạo cho bà, mà bà còn chưa đưa được cho người ta bất cứ lợi ích gì. Có ơn chưa báo đáp mà lại còn nhận thêm ơn, bây giờ người này còn cho bà tiền nữa, khiến bà rơi vào tình cảnh thật sự rất khó xử. Bạch y nhân nhìn bà với một nụ cười dịu hiền như hắn vẫn thế, hắn phẩy nhẹ tay mà bảo.

- "Ta thấy mẹ con bà quần áo rách nát lắm rồi đấy. Cái thứ mẹ con bà mặc trên người không còn được gọi là quần áo nữa , mà gọi là vải rách thì đúng hơn. Ta cho mẹ con bà ít tiền, hãy dẫn nhau ra chợ mua vài bộ quần áo mới mà mặc đi."

Thì ra tiền này là để cho bà mua quần áo mới ư ? Nếu như bảo đưa tiền để cho bà đi mua gì về cho vị ân công này thì bà làm được, chứ cho bà tiền thế này khiến bà cảm thấy rất ngại , bà ngập ngừng nói.

- "ân công tới đây chữa bệnh cho con trai của tiểu nhân, mà tiểu nhân còn chưa trả được cho ân công một đồng tiền công nào. Bây giờ lại còn nhận ân huệ của ân công nhiều thế này, tiểu nhân biết phải báo đáp làm sao?"

Quả thật là có gì đó rất là kỳ lạ, khiến cho một người phụ nữ đã quen khổ cực cảm thấy có gì đó không bình thường. Mẹ con bà không có bất cứ thứ gì để người đàn ông kia có thể lợi dụng được, vậy mà vẫn cho bà quá nhiều ân điển như vậy, khiến cho lòng biết ơn của bà trào dâng. Bạch y nhân vẫn cứ khuôn mặt ung dung, hắn phẩy tay cười nhạt.

- " Bà ngại ngùng cái gì mà không dám lấy chứ ? Ta cứu con bà và vì ta thích thế. Ta cho bà tiền cũng là vì ta thích thế . Có gì phải ngại đâu ? Để ta nói cho bà biết, ta giàu nứt đổ vách. Vài ba đồng tiền lẻ này với ta không là cái gì cả , bà cứ cầm lấy mà mua quần áo đi."

Người phụ nữ tròn mắt nhìn vào tiền trên bàn tay mình , toàn là tiền đồng . Bà ta biết rằng người trước mặt bà không phải là dạng tầm thường gì , nên cũng hiểu được phần nào vấn đề. Tiền đồng đối với những người giàu có thì chỉ là tiền lẻ, nhưng đối với những người nghèo như bà thì tiền đồng là tiền chẵn , chỉ có tiền xu hoặc tiền hào mới gọi là tiền lẻ thôi. Dẫu biết rằng những đồng tiền này với những bậc phú quý thì không là cái gì cả. Chỉ là chút thịt dính vào kẽ răng mà thôi. Nhưng bà vẫn có cảm giác gì đó không dám, khuôn mặt ngại ngùng. Bạch y nhân thấy vậy thì bật cười một tiếng, biết rằng người phụ nữ này thích lắm nhưng vẫn còn đang ngại, cho nên hắn nhìn bà mà hối thúc.

- "Được rồi, cầm tiền rồi thì đi mua quần áo đi . Ta nói cho bà biết, ta cho bà là vì ta thích cho , chứ nếu bà ngửa tay xin ta thì ta tuyệt đối không cho đâu . Đây là cơ duyên của bà, nên bà cứ nhận lấy và mau đi đi, đừng có ngồi đó nữa."

Người phụ nữ nghe vậy thì vững dạ hơn nhiều. Bà lại quay sang nhìn đứa con của mình. Đứa trẻ trong bộ đồ rách nát đang hướng ánh mắt nhìn bà với sự mong đợi lớn. Bà cũng như bao nhiêu người mẹ khác, muốn mua cho con mình những bộ đồ đẹp , muốn cho con mình cuộc sống đầy đủ như người khác. Bà cũng muốn dẫn con mình ra chợ mua sắm lắm chứ, nhưng hoàn cảnh của bà thế này thì mua sắm cái gì, là lực bất tòng tâm mà thôi. Bây giờ người này cho bà tiền để đi mua sắm, thì không phải là một điều rất tốt đẹp đó sao ? Bà vội bật dậy , nghiêm túc hướng ân nhân cúi đầu nói .

- " vậy thì chúng tiểu nhân xin đa tạ ân công . Mẹ con tiểu nhân sẽ làm theo lời ân công căn dặn, đa tạ ân công đã ban ơn."

Người mẹ ấy đã nhận tiền và không còn ngại ngùng nữa, điều này khiến Vạn Vân Phong cảm thấy vui vẻ . Hắn gật đầu một cái , vẫy nhẹ tay.

- "Tốt lắm, vậy hãy làm việc cần làm đi."

Hai mẹ con mừng quýnh, họ vội dọn dẹp tất cả những thứ trên bàn, lại rót một bình trà ra cho Bạch y nhân kia, sau đó mới dắt díu nhau đi ra ngoài đường. Bạch y Nhân nhìn hai mẹ con, thấy họ mừng rỡ dắt tay nhau đi thì trong lòng hắn cũng vui vẻ lắm. Người ta có câu "khi cho đi, thì đó cũng là lúc ta đang nhận về". Lại có câu "sống là phải cho đi , đâu chỉ nhận cho riêng mình?" . Cho đi cũng có niềm vui hạnh phúc của cho đi, bởi lúc cho mẹ con kia nhiều ân huệ , hắn nhận lại rất nhiều niềm vui trong tâm hồn của mình. Những niềm vui ấy đã chữa lành vết thương trong lòng, chữa lành nỗi đau mà hắn vừa mới đây bị phải. Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt , nhẹ nhàng cảm nhận niềm vui an lạc, toạ thiền chờ đợi mẹ con kia trở về , tự hỏi không biết họ sẽ mua quần áo gì đây?

Hai mẹ con họ dắt tay nhau ra đường, vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Người mẹ ngửa tay ra bắt đầu đếm tiền, không biết mình được cho bao nhiêu đây? Một đồng, hai đồng , ba đồng... 30 đồng. Người mẹ sung sướng thấy mình được cho những 30 đồng , đối với người nghèo khó thì số tiền này quả thật không hề nhỏ. Người mẹ nghèo khổ lấy túi vải ra, nhẹ nhàng cho tiền vào trong túi tiền vải ấy một cách cẩn thận, sung sướng cất vào trong người. Với số tiền này thì mua cho con vài bộ quần áo là chuyện nhỏ, và thậm chí có thể sắm cho nó một vài đôi giày mới. Đứa trẻ vui mừng siết chặt bàn tay mẹ , nó rất háo hức về một bộ đồ mới , nó nhìn mẹ nó mà hỏi.

- "mẹ ơi, ân nhân cho mình nhiều tiền không? Số tiền ấy liệu có thể mua cho con được hai bộ hay không?"

Nó vừa nói vừa đưa hai ngón tay về phía mẹ mình, hàm ý như muốn nói mình muốn nhiều hơn một bộ. Người mẹ rất vui vẻ , với một nụ cười hạnh phúc trên môi bà nhìn đứa con mà gật đầu.

- " Không chỉ có thể mua hai bộ, mà có thể mua được tới ba bộ, và sắm cho con thêm đôi giày nữa."

" Ôi thích quá" , đứa trẻ reo lên sung sướng, bước chân cũng nhanh hơn như mong mau chóng bước vào tới chợ để mua đồ. Hai mẹ con cứ thế bước đi, rồi dần dần cái khu chợ cá kia cũng dần xuất hiện trước tầm mắt. Họ đi ra chợ cá không phải là để mua cá, mà để mua sắm những vật dụng cần thiết. Chợ cá ven sông là một khu chợ nghèo , chủ yếu là bán những thủy sản từ dưới sông bắt được đem lên bán. Nhưng đã là chợ thì đương nhiên phải có những mặt hàng thiết yếu như quần áo giày dép. Chợ cá không phải chỉ có bán mỗi cá tôm, mà các vật dụng cần thiết khác đều có. Chợ cá bán những món hàng rẻ tiền, đương nhiên là ở phân khúc thị trường cho người nghèo, bởi khu chợ này là khu chợ của người nghèo. Nếu muốn mua những món đồ vải lụa cao cấp đắt giá , những thứ có giá trị hàng nén bạc, thậm chí cả nén vàng, thì phải vào Đại La Thành và tới khu chợ sang trọng nhất. Ở trong chỗ ấy có bán tất cả những thứ cao cấp nhất mà Giao Chỉ có thể có, và khu chợ ấy những người nghèo có lẽ sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình có thể mua được những món đồ như vậy. Tất nhiên rằng phân khúc thị trường thì có rất nhiều đoạn , mỗi đoạn loại khác nhau . Khu chợ cá này là phân khúc dành cho người nghèo, thì quần áo ở đây chỉ tầm năm hào đến vài đồng một bộ , chứ không bán những thứ xa xỉ. Hãy thử tưởng tượng những người giàu có sẽ không bao giờ đến khu chợ tồi tàn này mua sắm đồ xa xỉ. Vậy thì mang đồ xa xỉ ra đây bán cho ai? Hai mẹ con này cầm 30 đồng đi mua sắm, họ sẽ không mua sắm hết từng này, bởi nhu cầu của mẹ con họ có lẽ chỉ tầm dưới 10 đồng là đã dư thừa rồi. Hai mẹ con dắt tay nhau hướng về khu chợ đã hiện ra trước mắt, trong đầu đã nhẩm tính đến những thứ cần mua. Người mẹ ngoài mua cho con ba bộ quần áo, vài đôi giày mới , thì còn muốn mua một ít trái cây về để thắp hương cho người chồng quá cố của mình.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 626: Cho Vay Nặng Lãi.



Hai mẹ con đã nhìn thấy khu chợ cá trước mắt , bây giờ chỉ tới việc tiến tới và mua sắm mà thôi. Mẹ goá con côi vui mừng mường tượng đến những bộ quần áo mới được mặc , họ sẽ không còn phải mặc những bộ đồ rách nát như vậy nữa. Thế nhưng có vẻ như trời không chiều lòng người , chưa kịp mua sắm bất cứ thứ gì thì bất chợt lúc này lại có tiếng quát vang lên.

- "Tiện nhân kia , nhà ngươi đi đâu đấy ? Có tiền trả cho chúng ta chưa?"

Tiếng quát này nghe rất thô lỗ và phảng phất sự tàn bạo trong đó khiến cho người mẹ giật mình, mà đứa con cũng sợ hãi . Bọn họ quay lại thì phát hiện ba tên bặm trợn đang trừng mắt nhìn họ, chính là ba tên Hoàng Chí Bảo. Ba tên này tiến sát lấy mẹ con nhà đó, chúng nhìn vào đứa trẻ mà cười nhạt.

- " Ồ hố, sao bảo thằng nhóc này bệnh thập tử nhất sinh cơ mà? Vậy thì tại sao bây giờ lại đi đứng khỏe mạnh thế này? Không lẽ bà lừa chúng ta à?"

Người đàn bà giật mình, vội vàng xua tay nói.

- "Ta làm sao dám lừa các ông chứ? Mà nếu ta lừa các ông thì ta làm như vậy để được cái gì đâu? Thật sự đứa con ta bệnh nặng, may nhờ có thần y tới chữa trị nên đã hết bệnh rồi, chứ ta không thể bịa chuyện lừa ai cả."

Người phụ nữ thật tình kể lại chuyện của nhà mình, nhưng câu chuyện của bà dù có thật thì nghe nó cũng hoang đường. Ba tên bặm trợn kia đương nhiên không tin những lời này , chúng bật cười lớn.

- " Thần y ư ? Hà ha ha ha..."

Ba tên Hoàng Chí Bảo bật cười nức nẻ, ra vẻ khinh bỉ lắm. Tên Chí là tên cười đê tiện nhất, hắn vừa cười vừa toe toét chế giễu.

- " Thần y cơ đấy? Vậy là thần y nào? Đất Giao Chỉ này xuất hiện thần y khi nào mà chúng ta không biết vậy? Mà cho dù đất Giao Chỉ có xuất hiện thần y, thì thần y ấy mà chịu vào cái nhà tồi tàn rách nát của nhà ngươi hay sao? Nhà ngươi nghĩ nhà ngươi có thể đón được thần y à? Đừng có bịa chuyện nghe nó hoang đường thô bỉ như vậy chứ?"

Bọn chúng không thể tin những lời người phụ nữ kia nói , mặc dù những lời đó hoàn toàn là thật. Người phụ nữ có vẻ cũng hiểu rằng nếu nói nữa bọn chúng cũng không tin, cho nên bà im lặng ôm đứa trẻ con bà vào lòng. Ba tên Giang Hồ ấy thay nhau giễu cợt, sau một lúc châm chọc thì tên Bảo lúc này cũng bước lên chỉ mặt mà nói.

- " Được rồi , thần y gì đó thì kệ chuyện của thần y, chúng ta không quan tâm . Nhưng có nợ thì phải trả, bà đã có tiền trả nợ cho chúng ta chưa?"

Vốn dĩ ba tên Hoàng Chí Bảo này là những tên côn đồ, chúng không chỉ bảo kê mà còn cho vay nặng lãi, thu lợi bất chính trên mồ hôi nước mắt của những người thấp cổ bé họng . Người phụ nữ kia trong lúc túng quẫn đã tới đây vay của hắn hai mươi đồng, và cầm 20₫ đó để lo chạy chữa cho đứa con của mình. Bây giờ chủ nợ tới đòi nợ , bà cũng hiểu rằng việc trả nợ là điều phải làm, liền cầm túi tiền ra.

- " Được rồi , ta sẽ trả nợ cho các người, các người đừng có hung dữ như vậy nữa."

Khi người phụ nữ rút túi tiền ra , nhìn túi tiền bên trong có vẻ nặng thì ba tên Hoàng Chí Bảo đã liếc nhìn nhau. Với lòng tham của mình, chúng đang tính toán sẽ làm gì tiếp theo. Bọn chúng nhìn người phụ nữ góa tội nghiệp đếm từng đồng một. Sau khi người phụ nữ ấy đến đủ 20 đồng, bà cầm 20 đồng đưa tới cho bọn chúng.

- " Đây là 20 đồng, là số tiền ta nợ các ông , các ông cầm lấy."

Tên Hoàng với tay cầm lấy 20 đồng, hắn đếm cho đủ từng đồng một. Khi đếm đủ rồi hắn cất vào túi , lại quay sang trừng mắt nhìn bà mà nói.

- " 20đ này chẳng qua là tiền vốn. Vậy còn tiền lời của ta đâu? Chúng ta cho vay mà không lấy lời , vậy ngươi nghĩ chúng ta là thiện nhân đi làm chuyện từ thiện à? Nhà ngươi mau trả tiền lời ra đây."

Người phụ nữ rón rén mân mê những đồng tiền còn lại, bà đương nhiên hiểu chuyện này, bà siết chặt 10 đồng còn lại trong tay mà hỏi.

- "Vậy tiền lời là bao nhiêu ? Các ông nói rõ ra để tôi biết đường mà trả."

Cái việc vay và trả tiền lời thì cũng là điều đương nhiên thôi, cho nên cần trả nốt cho rồi. Người phụ nữ đã sẵn sàng trả tiền , chỉ chờ đợi cái giá . Ba tên Hoàng Chí Bảo nhìn nhau, chúng nhếch mép cười một cái ra hiệu, tên Hoàng liền đưa ba ngón tay về phía trước. Người phụ nữ thấy ba ngón tay đó thì hiểu là ba đồng, bà liền lấy 3 đồng đưa ra trước mà nói.

- " Đây là ba đồng tiền lời, xin các ông cầm lấy."

Tên Hoàng lúc này lại thu tay về, khiến người phụ nữ ấy có chút ngạc nhiên không hiểu, hắn bật cười một tiếng.

- "Cái gì mà ba đồng chứ ? Là 30 đồng tiền lời, của ngươi là 30 đồng, ngươi có hiểu không?"

Người phụ nữ giật mình, bà vội thu người lại , tròn xoe mắt nhìn ba tên Hoàng Chí Bảo mà rên lên.

- " Cái gì chứ ? Làm gì mà tới 30 đồng? Ta mượn của các ông 20 đồng chỉ có mấy ngày trước, việc các ông thu ba đồng tiền lời là đã quá nhiều rồi , sao lại đòi tới 30 đồng?"

Ba tên Hoàng Chí Bảo nhìn nhau cười nhạt, rõ ràng là bọn chúng đang giở trò . Thực ra thì cho vay mượn mấy ngày thôi mà lấy ba đồng tiền lời , tức 15% là đã quá nhiều rồi. Vậy nhưng ba tên này cảm thấy người phụ nữ goá này có thể bắt nạt được, và nhìn túi tiền của người phụ nữ ấy có vẻ cũng nhiều, nên bọn chúng sinh lòng tham muốn chiếm trọn. Chúng cùng lúc trợn mắt lên nhìn bà, tên nào tên nấy mặt mày hung dữ mà mắng.

- " Chúng ta cho vay tiền là thu lãi cao, điều này đâu phải bà không biết ? Lúc bà tới vay tiền , chúng ta cũng đã nói rõ rồi cơ mà ? Bây giờ định dở chứng sao?"

Người phụ nữ góa tội nghiệp này ngơ ngác, dù có không được thông minh cũng hiểu rằng mình đang bị bắt nạt. Lúc con trai bị bệnh nặng, bà lại bị tên đại phu lừa đảo kia lừa hết tiền chạy chữa , nên mới phải đi vay nặng lãi của những kẻ giang hồ này . Nhưng vay nặng lãi đến mức này cũng đâu thể chấp nhận được? Bà siết chặt 10 đồng trong tay , trừng mắt nhìn ba tên ấy mà mắng.

- " lũ khốn kiếp các ngươi ăn trên mồ hôi xương máu của người dân, cả đàn bà góa mà các ngươi cũng muốn bắt nạt. Ta không trả , 30₫ không phải là con số mà ta có thể trả được . Các ngươi đừng có ép người quá đáng , ta có cái mạng này thôi , các ngươi có lấy thì lấy luôn đi."

Con giun xéo lắm cũng phải quằn, ép người quá đáng thì người ta cũng vùng lên . Cơ mà người phụ nữ góa này với đứa trẻ 10 tuổi thì có thể làm được gì chứ? Tên Hoàng nhìn người đàn bà trừng mắt chống cự thì cười đểu một cái.

- " ái chà, con tiện nhân này định giở trò quỵt nợ à? Nhà ngươi nghĩ chúng ta là ai mà quỵt nợ chứ? Ngươi chọn nhầm người rồi."

"BỐP..." Tên Hoàng vung tay tát một cái ra như trời giáng vào mặt người phụ nữ gầy gò tội nghiệp ấy, khiến bà ta té ngửa xuống đất. Đứa trẻ nhìn thấy mẹ bị đánh thì đau xót vô cùng, nó gào lên.

- " Mẹ ơi ... hu hu hu..."

Nó lao tới ôm lấy mẹ, bật khóc nức nở.

- " Mẹ ơi, mẹ có sao không? Các ông đừng có đánh mẹ tôi, tôi xin các ông."

Ba tên Hoàng Chí Bảo là những tên giang hồ không có nhân tính . Bọn chúng thấy người phụ nữ góa và đứa trẻ mồ côi thì không những không thương còn giở trò bắt nạt . Chúng lao vào túm cổ người phụ nữ ấy, giật lấy túi tiền ra mà mắng.

- " Vay nợ thì phải trả tiền, đó là quy luật , pháp luật đã quy định như vậy rồi . Ngươi nghỉ ngươi là ai mà có thể đứng cao hơn pháp luật chứ?"

Rõ ràng là lũ giang hồ cướp giật vi phạm pháp luật, nhưng lại mở miệng ra nói chuyện pháp luật cứ như mình là người công chính. Chúng cướp lấy túi tiền của người phụ nữ gầy gò yếu đuối, dốc toàn bộ tiền trong túi ra, đếm tổng cộng được 10 đồng . Bọn chúng cầm 10 đồng trên tay nhìn nhau cười khoái chí, đoạn chỉ tay về mặt người phụ nữ đang nằm dài trên đất mà đe dọa.

- "Vẫn còn 20 đồng tiền lời nữa . Ta hạn cho ngươi năm ngày phải trả nốt. Nếu không trả thì tiền lời sẽ nhảy lên là 40 đồng, ngươi hãy nhớ đấy."

Nói đoạn bật cười nức nở, bước đi ngang qua, mà tên Bảo khi đi ngang qua còn vung chân đạp lên đùi người phụ nữ một cái mà chửi.

- " Tiện nhân kia , 5 ngày đấy nhớ mà lo trả cho đàng hoàng, nếu không đừng trách chúng ta độc ác"

Xử lý xong người phụ nữ tội nghiệp, chúng kéo nhau đi hết, để lại một người phụ nữ góa cùng đứa con côi ôm nhau khóc nức nở. Người phụ nữ cầm 30 đồng đi ra chợ, vốn dĩ muốn mua cho con mình vài bộ quần áo và một đôi giày mới, cùng với ít trái cây thắp nhang cho chồng . Nhưng chưa kịp mua bất cứ thứ gì, thì bây giờ đã không còn đồng nào trong túi nữa rồi. Trước mặt bà vẫn là kỳ hạn 5 ngày và 20 đồng tiền lời trả nợ, bà kiếm đâu ra bây giờ ? Người đàn bà bất lực trước số phận hẩm hiu mà bật khóc nức nở , đứa con cũng khóc nức nở theo, hai mẹ con ôm nhau khóc trong đau khổ. Đứa trẻ vừa ôm mẹ vừa khóc , nước mắt sụt sùi nói .

- "thôi mẹ ơi, con không cần quần áo mới nữa. Mẹ con mình không mua sắm nữa, thôi mình về nhà đi."

Đứa trẻ đã hiểu chuyện, biết rằng chẳng còn gì nữa rồi. Nó mặc dù cũng tức lắm, nhưng chứng kiến người mẹ đau đớn khiến nó cũng đau đớn không kém gì mà an ủi mẹ mình. Người mẹ gạt nước mắt, khẽ gật đầu.

- " được rồi , không mua sắm nữa. Vậy thì mình về thôi con "

Bà đau đớn đứng dậy, vết đau bị đạp của tên Bảo đạp trúng đùi bà khiến cho bà khi đứng khó khăn . Đứa trẻ bên cạnh dìu lấy mẹ mình, nó xót xa trong lòng mà nói.

- " đi từ từ mẹ ơi , để con dìu mẹ về nhà."

Hai mẹ con trong bộ đồ rách nát lết từng bước khó nhọc, bước đi trở về lại ngôi nhà của mình mà không có bất cứ bộ quần áo mới nào. Bước chân được vài bước , bà lại ngoái đầu nhìn lại phía ba tên Hoàng Chí Bảo đang đi về từ phía xa kia, đã dần khuất bóng. Trong lòng người phụ nữ ấy tự hỏi tại sao lại có những kẻ độc ác tán tận lương tâm đến như vậy? Cuộc đời thực sự quá đau khổ và bất công với bà như thế sao. Bà đưa tay gạt nước mắt , lại nhìn về phía nhà của mình, bất chợt nhận ra đâu đó vẫn còn những điều tốt đẹp. Không phải trong căn nhà của bà đang có một người rộng lượng, một người đã dang tay giúp đỡ bà khi bà khó khăn nhất đó sao? Cuộc đời là vậy, có người tốt thì cũng có kẻ xấu . Có người giúp đỡ người khác và xem chuyện đó là niềm vui, thì cũng có kẻ bắt nạt người khác và xem chuyện bắt nạt là một thú vui của mình. Nhu cầu của hai phái thiện và ác rất khác nhau, nó luôn tồn tại trong thế giới của loài người.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 627: Nhân Quả Là Khoa Học.



Người Mẹ góa gầy gò tội nghiệp và đứa con côi dìu dắt nhau trở về túp lều tồi tàn của mình. Khi họ tới nơi , từ ngoài nhìn vô đã thấy bạch y nhân đang ngồi tọa thiền trong đó. Bọn họ đứng ở ngoài , ngập ngừng không dám vô vì sợ làm phiền vị ân nhân bên trong đang thiền định. Trong giây phút còn đang ngập ngừng, không biết khi nào ân công mới thiền định xong, thì bên trong đã có tiếng nói phát ra.

- " hai người về rồi thì vào nhà đi, sao còn đứng lấp ló ngoài đó? Bộ sợ ta ăn thịt hai người hay sao?"

Hai mẹ con nghe vậy thì nhìn nhau một cái, đoạn dìu dắt nhau bước vào bên trong. Bước chân họ vừa đặt vào trong nhà, bạch y nhân đã tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy họ dường như không hề mua sắm gì cả , hắn nheo mày nói.

- " Cái gì đã xảy ra vậy ? Ta bảo các ngươi đi mua sắm, vậy quần áo mới đâu ? Mà cái vết tát trên mặt ngươi là sao ? Và cả cái chân đau của ngươi là thế nào ? Có ai đã tát và đánh vào chân của ngươi à?"

Quả nhiên là cao nhân, chỉ nhìn qua một lần đã biết vấn đề . Người mẹ với đứa con lúc này ngập ngừng, trong lòng rất khó xử ấp úng .

- "Thưa ân công, mẹ con tiểu nhân gặp một chút rắc rối. Mọi chuyện là..."

Trước mặt ân nhân không được nói dối . Hai mẹ con thật tình kể ra mọi chuyện từ đầu tới cuối . Họ kể về cái khoản nợ mà họ vay, và kể về cái khoản lãi mà bọn Hoàng Chí Bảo đòi hỏi, đồng thời kể tất cả mọi chuyện khi gặp gỡ và bị bọn chúng cướp đi số tiền mà được cho. Vạn Vân Phong ngồi thẫn thờ một chút , trong lòng nảy sinh cảm giác phẫn nộ. Hắn cảm thấy tội nghiệp cho mẹ con nhà này, và căm ghét những kẻ bất nhân ăn trên xương máu của người khác. Hắn sẽ giúp đỡ mẹ con nhà này qua cơn khó khăn, nhưng trong đầu hắn còn nghĩ đến những thứ sâu xa hơn . Hắn trầm ngâm một lúc, đoạn quay sang hỏi hai mẹ con ấy.

- "Nếu như các ngươi đã đi vay nặng lãi, thì ta nghĩ có lẽ hàng xóm láng giềng xung quanh các ngươi cũng vay mỗi người một ít rồi, có đúng không?"

Thông thường mà đã đi vay nặng lãi, thì người ta đã không còn vay được bất cứ chỗ nào khác họ mới tìm đến bước đường cùng. Việc hàng xóm láng giềng đùm bọc lẫn nhau là điều dường như đã in sâu trong máu của người Việt, nhưng vấn đề là đùm bọc ở một mức độ nào đó chứ không thể gánh thay cho người khác được. Người mẹ này thương con bị bệnh đã đi vay hàng xóm, và đương nhiên họ cho mỗi người một ít, số tiền ấy đều bị tên đại phu lừa đảo kia lừa mất rồi. Đối với người mẹ này thì hàng xóm xung quanh cho vay cũng chẳng mong sẽ lấy lại được, những người hàng xóm ấy cho vay thì cũng định bụng là cho luôn chứ không nghĩ đến việc thu hồi, chỉ là mấy tên vay nặng lãi thì không có lương tâm. Cũng là việc cho vay như nhau , nhưng hàng xóm cho vay là vì tình yêu thương, còn bọn vay nặng lãi là vì cơ hội bòn rút xương thịt máu mủ của người khác, mục đích hoàn toàn khác nhau. Rõ ràng một bên là thấy người ta lâm vào bước đường cùng thì vươn tay ra giúp đỡ, còn bên kia thấy họ rơi vào bước thảm thương thì lại lợi dụng thời cơ để bóp cổ người ta, sự phân biệt thiện ác hiện ra rất rõ ràng.

Bạch y nhân kia đang nghĩ đến điều đó và hỏi người phụ nữ gầy gò ấy. Người phụ nữ ấy không hề giấu diếm, bà cúi đầu nói.

- " vâng thưa ân công, dân phụ đã đi vay hàng xóm mỗi người một ít, chỗ nào vay được thì dân phụ cũng đã vay rồi. Ân tình của hàng xóm láng giềng giúp đỡ khi khó khăn dân phụ không dám quên, sau này dân phụ và con sẽ cố gắng làm việc để trả cho họ."

Bạch y nhân kia nhìn người phụ nữ ấy, thấy bà ta cũng biết thế nào là ân nghĩa, hắn thở dài một tiếng.

- " trả nợ à? Ta hỏi thật, liệu người có khả năng trả được hết tất cả các khoản nợ hay không?"

Cái kiếp đã đi vay nặng lãi thì cả đời không trả hết lãi cho bọn vay, vậy lấy gì mà dư dả trả nợ cho hàng xóm láng giềng chứ ? Xem ra việc giải quyết bọn cho vay nặng lãi là việc cần trước mắt, chứ để cái bọn này tồn tại thì những người dân thấp cổ bé họng sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được. Bạch y nhân lúc này đứng dậy, hắn lấy trong người ra một túi tiền nặng trĩu đặt lên bàn cái "cộp" mà nói.

- " Được rồi, các ngươi bây giờ vẫn là cần tiền trả nợ . Ta biết các ngươi vốn không có khả năng trả nợ cho người ta, vậy để ta giúp hai mẹ con ngươi lần này cho trọn vẹn. Ta cho hai ngươi túi tiền này, hãy lo mang tiền đi trả nợ cho hàng xóm láng giềng đi."

Người phụ nữ nhìn thấy túi tiền đặt lên bàn thì giật mình . Đương nhiên sâu thẳm tâm hồn bà sung sướng và mừng rỡ lắm, nhưng làm sao có thể nhận nhiều ân điển như vậy chứ? Người đàn bà vội quỳ xuống , trong lòng xúc động nói .

- " thưa ân công , người cho mẹ con chúng tôi quá nhiều, rồi chúng tôi lấy gì để đền đáp ân nghĩa của người đây?"

Người phụ nữ ấy nói đúng ra là nên từ chối, nhưng trong cái đường cùng thế này, trong cái giây phút mà cuộc đời bà có thể bị hủy hoại bởi món nợ , thì việc có người vươn tay cứu mạng sao mà có thể từ chối được chứ? Một người bị trôi sông sắp chết đuối , thì có một bàn tay vươn ra nắm lấy , làm gì có chuyện con người ta vì danh dự mà khước từ bàn tay kia? Bà và đứa con quỳ xuống đất, nước mắt ròng ròng vì cảm động. Bạch y nhân trước nước mắt của phụ nữ thì thật sự rất khó chịu, hắn không muốn những người phụ nữ khóc trước mặt mình, hắn lúc này bước tới và nói.

- "Bà đừng có ngại, ta giúp bà chẳng qua là vì nhân duyên kiếp trước. Trong kiếp trước hai chúng ta đã từng gặp nhau , cho nên ta đến đây để trả món nợ kiếp trước đã nợ, bà không có gì phải ngại cả."

Người mẹ nghe vậy thì cảm thấy ngạc nhiên, không hiểu người trước mặt đang nói gì . Bà vẫn quỳ đó, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, ánh mắt ngạc nhiên mà hỏi .

- " kiếp trước ư? Chúng ta đã từng gặp nhau trong kiếp trước sao? Và ân công có thể nhìn thấy kiếp trước ư? "

Bạch y nhân mỉm cười dịu hiền, hắn gật đầu , khuôn mặt nhìn ra cửa sổ như để trầm ngâm suy nghĩ.

- " Không giấu gì bà , ta là người tu luyện và đã có thể nhìn ra chân tướng của nhân duyên. Khi thiền định , trong lúc đạt đến cảnh giới tĩnh lặng ta đã nhìn về kiếp trước của mình . Ở kiếp trước, con trai của ta đi tắm sông không may bị đuối nước, lúc đó bà là người lái đò ở con sông đó đã nhìn thấy và kịp thời cứu mạng con trai ta. Ân nghĩa đó ở kiếp trước ta chưa trả được cho bà, nên kiếp này ta tới đây để trả nợ, đây chính là đạo nhân quả của thế giới này . Vậy nên số tiền này bà cứ nhận đi , đừng ngại ngùng gì cả."

Nói đoạn bước tới đỡ người phụ nữ dậy, mà người phụ nữ thuận theo đó cũng đứng lên, trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên. Bà không hiểu lắm những gì Bạch y nhân này nói, những ngôn từ này với bà thật sự rất là mới mẻ. Bạch y nhân kia thực ra cũng chỉ mới bịa ra câu chuyện này mà thôi, chứ mặc dù hắn mang theo ký ức của tiền kiếp, nhưng làm sao hắn biết rằng kiếp trước người phụ nữ này là ai và có gặp hắn hay không? Đúng vậy, chuyện nhân duyên kiếp trước vốn dĩ là thứ nằm ngoài khả năng của con người, là phàm phu không thể nào nhìn ra được . Thực ra nhân quả là có thật , nó chính là khoa học. Lấy ví dụ như một người học trò, nếu học hành siêng năng thì đó là nhân, và cuối cùng người học trò đó đậu đại học chính là quả. Việc đậu đại học là thành quả của nguyên nhân phấn đấu học hỏi không ngừng. Nếu như sự phấn đấu của người học trò ấy không đủ, thì cậu ta không đậu đại học mà chỉ có thể đậu cao đẳng thôi. Và sự phấn đấu thấp hơn , cậu ta chỉ có thể vào được trung cấp. Nếu như cậu ta không học hành gì cả , thì chỉ có đi nghĩa vụ quân sự , đấy chính là nhân quả trước mắt. Bạch y nhân đỡ người phụ nữ đứng dậy , rồi dìu bà ta vào ngồi xuống ghế. Khi người phụ nữ đã ngồi xuống rồi, hắn lại đặt túi tiền trước mặt bà ta với một nụ cười dịu hiền như hắn vẫn thế, hắn từ tốn bảo.

- "Có câu "ơn một giọt nước phải trả lại một dòng suối" . Ta bây giờ cho bà ít tiền này cũng gọi là trả ơn kiếp trước. Nhưng mà cũng muốn dặn bà rằng con trai bà bệnh nặng nguy hiểm, hàng xóm láng giềng thương tình giúp đỡ cho vay tiền thì đó cũng là cái ơn lớn của người ta. Bà cầm số tiền này nhất định phải trả lại cho hàng xóm đầy đủ, và khi trả lại không được quên cúi đầu cảm ơn người ta để thể hiện lòng biết ơn của mình, bà có hiểu không?"

Người phụ nữ lại bật khóc, bà ta nước mắt sụt sùi, nhưng không phải nước mắt đau khổ mà là nước mắt cảm động . Bà ôm túi tiền nặng trĩu trước mặt, số tiền này có lẽ rất nhiều đủ để bà trả hết nợ. Bật y nhân, từ từ ngồi vào ghế bên cạnh, lúc này lại bảo.

- "Sau khi trả hết nợ cho làng xóm, ta tin rằng vẫn còn dư lại một chút tiền . Bà hãy dùng số tiền dư ấy mua một miếng đất , trồng ít hoa màu và chuẩn bị cơ nghiệp cho con trai mình sau này trưởng thành lập gia đình. Đây mới là điều cần phải làm trước, còn cái khoản vay nợ của ba tên giang hồ vay nặng lãi bà không cần trả , để ta tự thân giải quyết chúng cho bà. "
 
Bạch Đạo Sư
Chương 628: Mây Gió Thoảng Qua.



Bạch y nhân ấy cho tiền người phụ nữ kia, đồng thời khuyên bà ta đi trả nợ hàng xóm láng giềng. Riêng chuyện của mấy tên giang hồ cho vay nặng lãi Hoàng Chí Bảo, hắn nói sẽ tự mình giải quyết bọn ăn trên xương máu của người nghèo. Hắn nói xong thì ung dung bước ra ngoài cửa, dường như đang chuẩn bị đi kiếm những kẻ cho vay nặng lãi để giải quyết. Người phụ nữ ấy rất là sợ hãi bọn giang hồ kia, vừa nghe thấy ân nhân của mình đi tìm bọn giang hồ thì hoảng hốt. Trong tâm trí của bà hình dung ra cảnh Bạch y nhân kia bị ba tên ấy vây vào đánh hội đồng, giống như cái cảnh mẹ con bà bị đánh vậy. Bà sợ hãi lao tới la lên.

- " không... Xin ân công đừng làm như vậy mà..."

Bà vấp té xuống đất, vẫn vội bò lết tới chụp lấy bàn chân của Bạch y nhân, khuôn mặt hoảng hốt nói.

- " Bọn chúng là những kẻ cho vay nặng lãi vô cùng tàn ác . Ân công là người hiền lành , không phải là người có thể đối đầu với bọn chúng được . Ân công tìm tới gặp bọn chúng không khác gì dê vào miệng hổ, xin ân công đừng có đi."

Bạch y nhân rơi vào tình huống này thì cảm thấy rất là kỳ cục, hắn vội vàng đỡ người phụ nữ kia đứng dậy, bật cười mà nói.

- " ta hiền lành ư ? Bà trông ta như thế này nghĩ rằng ta là người hiền lành sao?"

Người phụ nữ ngơ ngác không hiểu . Rõ ràng trước mặt bà là một thiện nhân. Không phải hiền lành thì là ác nhân à? Bà ngạc nhiên trả lời.

- " Ân công giúp đỡ mẹ con tiểu nhân một cách vô điều kiện không đòi hỏi chút gì. Không những cứu mạng con trai tiểu nhân, mà còn cho tiểu nhân tiền để mua sắm quần áo . Người không phải là người hiền lành, thì ai mới là người hiền lành đây?"

Bạch y Nhân thoáng chút khựng người, trong chốc lát không thể trả lời câu hỏi của người phụ nữ ấy. Quá khứ của hắn nhuốm đầy máu tanh, tội lỗi phạm phải không hề ít. Nếu người phụ nữ này gọi hắn là Thiện Nhân, thì trong yêu giới gọi hắn là tử thần từ địa ngục chui lên. Quả nhiên con người ta thường hay có hai mặt sáng tối , trong Thiện có ác mà trong ác cũng có thiện. Hắn lúc này ngẫm nghĩ một chút mà cười trừ.

-" ừ thì ta hiền lành, cứ cho rằng ta là người hiền lành đi, nhưng mà ta không có yếu đuối. Hiền lành và yếu đuối là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Bà đừng có lo cho ta , ta là một sinh mệnh vô cùng cường đại, không phải là người có thể dễ dàng bắt nạt được đâu. Thiên thượng thì ta không dám nói, nhưng mà thiên hạ này thì ta chính là duy ngã độc tôn. Mấy tên giang hồ cho vay nặng lãi kia đứng trước mặt ta cũng chỉ như là sâu kiến , bà không cần phải suy nghĩ quá nhiều như vậy."

Người phụ nữ kia đứng dậy rồi, nghe những lời nói hoa mỹ của người trước mặt không khiến cho bà tin tưởng, bà vẫn chụp chặt tay áo của bạch y nhân, sợ không dám buông cho bạch y nhân ấy đi. Với người phụ nữ yếu đuối này, thì bà luôn lo lắng cho sự an toàn của ân công, bởi bà không biết sinh mệnh đứng trước bà là sinh mệnh cường đại thế nào. Những suy nghĩ theo lối mòn và bản năng này vốn là bản chất của con người, giống như cách mà Nguyệt Hằng chăm lo cho người chồng sắp cưới của mình vậy. Bạch y nhân ấy cảm thấy bước chân mình đã khó khăn rồi, hắn lúc này còn có việc cần phải làm, liền nhìn người phụ nữ ấy với gương mặt cương quyết mà bảo.

- "Con trai bà ốm nặng, ta tới đây chữa bệnh cho nó cũng là hoàn thành nhiệm vụ . Gia cảnh bà nghèo khó, ta cho bà tiền để bà lập nghiệp xem như đã trả xong ân nợ tiền kiếp. Bây giờ chúng ta cũng đã hết duyên rồi, cũng đến lúc ta phải rời đi trên con đường của ta . Bà giữ ta lại để làm gì cơ chứ?"

Người phụ nữ nghe vậy thì có chút xấu hổ , vội vàng buông tay ra, lùi lại một bước trong vô thức. Bà không nghĩ rằng mình lại vô duyên đến mức độ có thể có suy nghĩ sẽ giữ được người đàn ông này trong ngôi nhà của mình.

Thực ra câu nói của bạch y nhân là câu nói đánh lẫn con đen nhằm gây ra sự nhầm lẫn cho người nghe. Người phụ nữ kia giữ hắn lại không phải là muốn hắn ở lại luôn trong ngôi nhà của bà, mà bà giữ hắn lại vì sợ hắn đi gặp những tên giang hồ gây chuyện mà chuốc họa vào thân. Hành động giữ lại này hoàn toàn là vì lo lắng cho hắn, và tình cảm xuất phát từ sự trong sáng chứ không hề có chút mưu đồ chiếm hữu nào. Thế nhưng hắn nói những câu nói như vậy lại hàm ý là bà không cho hắn đi , giữ lại cho riêng mình, khiến cho người đàn bà kia thoáng chốc lú lẫn. Người phụ nữ ấy không có nhiều trí tuệ, không hiểu được ẩn tình trong từng ngôn ngữ, cho nên nhất thời ngơ ngác không biết phải làm gì. Bà cảm thấy là bà đúng , trong thâm tâm bà cảm thấy việc giữ người đàn ông này lại là đúng, nhưng câu từ của người đàn ông kia khiến bà cảm thấy mình lại là kẻ ích kỷ xấu xa. Bà xấu hổ vì hành động tham lam của mình, xấu hổ khi muốn giữ người đàn ông này ở lại với mình. Mà dù gì thì việc ai người ấy làm , bạch y nhân kia cũng có việc riêng, hắn lúc này quay lại nhìn người mẹ và đứa trẻ một lần nữa, ôn tồn bảo.

- "Bây giờ ta ra ngoài có việc của ta . Từ nay trở đi, nếu chúng ta có vô tình gặp lại nhau trên đường, thì hãy xem là chưa từng quen biết."

Chưa từng quen biết ư ? Nói như vậy là ý gì ? Người phụ nữ nghe nói như vậy thì rất là sợ hãi , bà quỳ sụp xuống đất, khuôn mặt hoảng sợ mà hỏi.

- " thưa ân công, tiểu nhân đúng là chưa từng giúp đỡ được ân công cái gì để đền ơn cứu mạng, nhưng cũng tự nghĩ mình chưa làm gì có lỗi để ân công phải từ mặt không nhìn nhận như vậy . Tiểu nhân không hiểu mình đã làm gì sai, xin ân công hãy nói rõ tại sao người lại không muốn nhìn mặt mẹ con tiểu nhân nữa. Xin ân công hãy chỉ ra mọi chuyện, để cho mẹ con tiểu nhân được chuộc lỗi trước ân công "

Bà quỳ sụp xuống , nước mắt lại rơi ra, thực sự là khiến người khác khó xử. Bạch y nhân lúc này càng lúc càng vướng vào nhiều chuyện , hắn lại vội cúi xuống đỡ bà ta đứng dậy , vẫn với nụ cười hiền lành mà lắc đầu.

- "Bà hiểu nhầm ý ta rồi, ta không phải là giận hờn gì hai mẹ con bà cả. Ta là một lãng tử phiêu bạt đó đây, trên bước đường hành hiệp trượng nghĩa của mình đã gây thù chuốc oán với không ít kẻ xấu xa , vì vậy mà cũng có không ít kẻ thù . Ta bảo mẹ con bà gặp ta xem như không quen biết chính là không muốn mẹ con bà phải liên lụy vào những ân oán Giang Hồ của ta với kẻ ác, đơn giản là như vậy thôi."

Thì ra là không muốn cho mẹ con này liên lụy , cũng là vì muốn tốt cho họ mà thôi, chứ không phải giận hờn gì cả. Người mẹ nghe vậy thì không còn cảm thấy áy náy, nhưng thay vào đó là một cảm giác rất sợ hãi. Bà lúc này còn siết chặt bàn tay hơn , nhìn bạch y nhân mà nói.

- " sao... sao lại gây thù chuốc oán với người ta làm gì cho khổ vậy? Ân công ơi, người đã gây thù chuốc oán bao nhiêu rồi ? Xin ân công đừng có đi nữa, hãy ẩn cư đi , đừng đưa mình vào vòng nguy hiểm."

Đúng là phụ nữ, họ lo lắng cho những người mà họ yêu quý , cơ mà dường như người phụ nữ này đã vượt quá giới hạn của mình rồi. Bạch y nhân này với bà ta chỉ là bèo nước gặp nhau, bà ta có thể quản được hành động của hắn không chứ? Khuôn mặt của hắn có chút nhăn nhó, qua cái nhăn nhó rất nhẹ ấy cũng hiểu rằng hắn đang không hài lòng. Thế nhưng với lòng tốt của người khác đang suy nghĩ cho mình, hắn cũng không nỡ cáu gắt mà nhẹ nhàng lắc đầu.

- "À thì thực ra là ta có đam mê phiêu bạt giang hồ , làm nhiều chuyện thiện để hành thiện tích đức , đấy là số mệnh của ta. Ta biết bà rất lo cho ta, nhưng mà đây là chuyện của ta phải làm , và có nhiều việc không muốn nói ra. Ta với bà chỉ là bèo nước gặp nhau , duyên nợ cũng đã trả xong hết rồi . Chúng ta bây giờ không còn gì cả, hết duyên thì ta đi thôi. Còn những câu chuyện của ta thì bà đừng có hỏi nữa, phiền phức lắm. Bây giờ ta phải đi làm công việc riêng của mình đây , bà đừng có làm khó ta như thế."

Nói xong nhảy thoát ra ngoài cửa đi mất trước sự ngỡ ngàng của người mẹ và đứa con. Hai mẹ con bất ngờ trước hành động của vị ân nhân mà không kịp phản ứng , đành đứng tựa cửa nhìn ra ngoài. Họ không dám cản bước chân của vị lãng tử kia , biết rằng tổ gà không thể chứa chấp được phượng hoàng, ao nhỏ sao có thể mời rồng vô ở được chứ. Bóng dáng Bạch y nhân dần xa, chỉ còn một chấm nhỏ ở xa trong tầm mắt, đứa con níu tay mẹ với đôi mắt ngây thơ mà hỏi.

- " Mẹ ơi, ân nhân đi rồi có quay trở về không ? Hay là ngài ấy đi luôn không còn trở về với mẹ con mình nữa?"

Người mẹ cũng biết rằng mình không níu giữ được bước chân của người kia, bà nắm lấy bàn tay con mà bảo.

- "Ân nhân đã đi rồi , ngài ấy còn có nhiều việc phải làm. Đó là những công việc của bậc tôn quý, những người thấp bé như chúng ta không hiểu được ngày ấy đâu."

Đứa trẻ ấy lại nhìn theo bóng dáng bạch y nhân đã dần khuất xa nẻo đường, thoáng chốc không còn trong tầm mắt. Bản thân nó rất là mong nhớ, vẫn đôi mắt ngây thơ không hiểu chuyện mà hỏi.

- " Mẹ ơi, nếu như mình cố gắng níu giữ một chút nữa, thì ân nhân có ở lại đây với mình luôn không."

Người mẹ thoáng chút nghẹn ngào trong lòng , nước mắt ứa ra mà không trả lời được đứa con của mình. Nhu cầu của một người phụ nữ là có một người đàn ông để dựa dẫm, đó là đặc tính mà tạo hóa khi sáng tạo ra loài người đã cài đặt như vậy rồi. Tuy rằng bạch y nhân kia với mẹ con nhà này không có danh phận vợ chồng gì, nhưng chỉ thời gian ngắn ngủi đã cho bà ấy cảm giác được nương tựa, được nhờ vả. Bạch y nhân ấy đã cho bà một cảm giác được chở che và bảo vệ, khiến cho bà thực sự cảm thấy hạnh phúc trong lòng. Thế nhưng người ấy cứ như một cơn gió , và gió đến một cách bất ngờ rồi gió lặng lẽ cuốn đi , thoáng chốc đã không còn ở đây nữa trong khi người vẫn còn ngơ ngác ngẩn ngơ.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 629: Nhân Quả Lừa Đảo.



Bạch y nhân ấy rời khỏi nhà của góa phụ , nhanh chóng rời đi khuất bóng , cứ như sợ bị bắt ở lại vậy. Khi mà hắn đã rời xa ngôi làng nhỏ ấy, bước chân chậm lại, hắn bắt đầu có chút suy nghĩ về những việc mình đã làm. Hắn vì không muốn người phụ nữ kia mang cảm giác nợ ơn nghĩa của hắn quá nhiều mà bịa chuyện rằng hắn đã gặp bà ta ở kiếp trước, và kiếp trước nợ bà ta một mối nhân duyên lớn nên kiếp này quay lại đây trả. Mặc dù hắn nói những lời này đều là vì có ý tốt, nhưng mà nói dối thì vẫn là nói dối, trong lời nói dối đã mang theo tính chất lừa gạt người khác rồi. Sự thật dù có thế nào vẫn luôn đáng trân trọng, vậy có cách nào đó nói thật mà vẫn đem lại kết quả tốt hơn nói dối không? Đương nhiên là có , hắn hoàn toàn có thể nói thật và giải quyết mọi chuyện tốt đẹp , nhưng sẽ mất một chút thời gian. "Nhân quả kiếp trước ư?" hắn buột miệng cười lên một tiếng, bước chân dừng lại hoàn toàn, ngoái đầu nhìn lại phía sau , nơi mà hắn đã rời đi . Nhân quả mà hắn nói với bà mẹ góa ở đó là nhân quả lừa đảo, là hắn đã lừa bà ta. Nhân quả thực sự đúng là có thật , là khoa học , nhưng phải xác định được nó là nhân quả như thế nào. Đã là khoa học thì phải có một căn cứ nào đó để xác định được đúng sai , cho nên nhân quả khoa học chỉ có thể là đúng trong một kiếp. Trong kiếp sống này của mình , khi kết quả không như ý , ta có thể tĩnh lặng suy nghĩ lại nguyên nhân mà dẫn đến những hậu quả như vậy. Chứ còn kiếp trước hay kiếp trước nữa, thì ai biết nó thế nào để mà nói những việc ta gặp phải hôm nay là nguyên nhân của nó ? Thứ nhân quả kiếp trước cũng không hẳn là không có, chỉ là con người không thể xác định được đúng hay sai , nên có rất nhiều kẻ lừa đảo lợi dụng điều này để lừa gạt người khác, chính là một loại nhân quả mê tín. Nhân quả mê tín có nghĩa là gì? Mê tín có nghĩa là tin tưởng vào một điều gì đó mà nó không có căn cứ chứng thực, nhưng vẫn u mê cố chấp tin đó là thật , dù rằng chẳng có cái gì để chứng minh đó là thật cả. Bởi vì không thể chứng minh nó là thật, không thể chứng minh nó đúng hay sai , nên nhân quả mê tín được đem ra để đi lừa gạt người khác. Có một tên thầy chùa ở một đất nước nọ sử dụng nhân quả mê tín để cúng vong giải trừ oan gia trái chủ. Hắn lợi dụng sự u mê của phật tử, gặp bất cứ phật tử nào nó cũng nói rằng người này mấy chục kiếp trước đã gây thù nợ máu, nên vong oán mấy chục kiếp đó tới đòi nợ, rồi thậm chí nói cả trăm kiếp trước để lừa người khác. Hắn nói rằng "giờ cái oan gia trái chủ ấy, cái vong ấy nó đòi tiền, thì phải cúng tiền cho nó . Một là mất tiền, hai là mất mạng, thì phải làm gì bây giờ? Giờ cúng tiền cho nó, nó đòi bao nhiêu thì cũng cho nó bấy nhiêu, nó tha nó không đòi mạng nữa. Chứ thầy là thầy cũng không có muốn phật tử phải mất tiền đâu . Thầy không bao giờ muốn . Thầy làm cái này là giúp phật tử, là cứu mạng phật tử" . Những lời lừa gạt kia cứ như là đấm vào lỗ tai người nghe, cảm thấy thật sự xúc phạm trí tuệ. Ấy mà những người phật tử kia vẫn tin tưởng cho được , vẫn cúng tiền cho thằng lừa đảo kia được. Họ vốn dĩ không thể kiểm chứng được kiếp trước của mình là gì, thì làm sao có thể biết được mấy chục kiếp trước, thậm chí cả trăm kiếp trước mình có oan gia với ai? Tên lừa đảo này chính là lợi dụng sự mê tín của tín đồ mà lừa gạt họ phải cúng tiền cho hắn, thu lợi số tiền vô cùng lớn, khiến nhiều nhà phải tán gia bại sản cúng dường cho nó để giải vong cho mình, mà chẳng biết cái vong ấy có thật hay không. Giả sử cái vong ấy có thật đi chăng nữa , thì cái tên trọc lừa kia cũng không có khả năng để giải trừ , bởi chuyện nhân duyên kiếp trước kiếp sau là CHUYỆN CỦA TRỜI.

Lại có một tên đầu trọc lừa đảo khác, hắn cũng nổi tiếng không khác gì tên đầu trọc ở trên kia. Hắn lập ra đạo nhân quả, dùng cái đạo nhân quả này để lừa gạt chúng sinh. Hắn nói rằng tại sao con người không bị đập đầu giống như con người đã từng đập đầu cá, đó là tại vì biết cúng dường cho hắn. Hàm ý hắn nói rằng con người không phải chịu nhân quả do mình gây ra là do đã cúng tiền cho hắn mà tạo phước cho bản thân, dùng cách đó để lừa những người u mê cúng tiền cho hắn. Hắn liên tục có những hành động ô uế đối với các ni cô nữ phật tử , thậm chí bị chính đệ tử của hắn tố cáo. Hắn chống chế rằng kiếp trước của hắn là một bậc đế vương , cho nên kiếp này phải có hành động như vậy với các ni cô là chuyện bình thường. Cứ mở miệng bảo kiếp trước thế này rồi kiếp sau thế nọ, nhưng bản thân hắn đâu có lấy cái gì ra được để làm chứng cứ cho lập luận của mình, đâu có lấy cái gì ra được để khiến người ta dựa vào đó mà tin tưởng? Phải rồi , chính là những kẻ lợi dụng những thứ mà con người ta không thể kiểm chứng được để lừa gạt người khác. Những thứ nhân quả kiếp trước, kiếp sau mà bọn chúng đem ra đều là bịa ra bằng mồm cả , chứ làm sao mà có thể xác định được. Ví dụ của hai tên đầu trọc lừa đảo kia thật sự là rất buồn cười, những lời lẽ của chúng nói ra cứ như đấm vào lỗ tai người nghe vậy , là một sự xúc phạm trí tuệ ghê gớm, ấy mà vẫn có nhiều người tin và theo cúng tiền cho bọn chúng. Nếu như có người tin theo cúng tiền cho bọn chúng , bị bọn chúng lừa gạt, thì rõ ràng chúng đâu có xúc phạm trí tuệ ? Đây rõ ràng trên đời này có những người trí tuệ quá thấp kém, đến độ có thể bị bọn chúng lừa gạt như vậy, nghĩa là bọn chúng đã đánh đúng người. Lại có câu chuyện về một ông giáo sư đưa ra một cải cách giáo dục dành cho học sinh tiểu học với những mẫu chữ tròn vuông tam giác. Học sinh lớp 1 mang mẫu chữ về , các em chỉ vô những hình tròn vuông tam giác ê a đọc rằng " tháp Mười đẹp nhất bông sen, Việt Nam đẹp nhất có tên bác Hồ". Thế là phụ huynh chỉ vào một cái tam giác hỏi "chữ này chữ gì?" , đứa trẻ lắc đầu không biết, vậy thì nó học cái gì chứ? Bởi vì người cải cách giáo dục này là hàm giáo sư , tức là học hàm học vị cao nhất, không thể cao hơn nữa, cho nên người ta nghĩ rằng cái này chắc phải có vấn đề gì đó cao xa lắm. Đến khi tìm hiểu ra thì mới biết được vấn đề khiến người ta té ngã ngửa. Cái tròn vuông tam giác này là bên nước Nga xa xôi dùng để dạy cho những người khiếm thị học, chứ không phải là dùng cho người bình thường. Vậy ra tên giáo sư ấy ăn trộm công trình dạy cho người khiếm thị mang về để dạy chữ cho học sinh tiểu học, biến cả thế hệ tương lai của đất nước thành người khiếm thị hết hay sao?

Ấy vậy mà cái tròn vuông tam giác dành cho người khiếm thị lại được đưa vào sách cấp 1 để dạy chữ cho trẻ em , thì trẻ em sao có thể biết được mặt chữ mà học chứ? Vậy mà cũng là giáo sư đấy. Bản chất con người vốn sợ hãi những gì họ không biết , và tôn thờ những thứ gì mà họ cho rằng địa vị cao quý hơn họ . Cứ những kẻ mà ngồi ở trên cao với địa vị cao quý hơn mình , thì chúng nói tầm bậy tầm bạ gì những người u mê thiếu hiểu biết đều tin tưởng và cho là thật, đấy chính là một điều nguy hiểm trong bản năng của con người. Việc nhân quả kiếp trước kiếp sau thường là được người ta dùng để tự an ủi mình. Khi cuộc sống mà khó khăn quá , những người tốt sẽ an ủi rằng đó là nghiệp chướng kiếp trước của mình, hoặc an ủi với nhau đó là trời cao đang thử thách mình. Bởi vì họ không thể giải thích được lý do tại sao họ bị như vậy , nên họ tự an ủi nhau. Nhưng cũng cái nhân quả kiếp trước kiếp sau ấy, những kẻ xấu đã dùng nó để đi lừa gạt người khác . Bởi vì đâu ai kiểm chứng được kiếp trước của mình, cũng đâu ai kiểm chứng được ý trời muốn làm gì . Ai mà biết ông trời thực sự có ý đồ gì để mà kiểm chứng chứ?

Bạch y nhân đứng đó, đôi mắt cứ nhắm nghiền lại cảm nhận làm gió thổi qua khuôn mặt của mình. Bản thân hắn đã dùng nhân quả kiếp trước để lừa người phụ nữ kia , thế nhưng lừa dối vẫn không phải là chuyện tốt đẹp. Vậy là rốt cuộc hắn không đủ trí tuệ để có thể nghĩ ra cách nói sự thật sao cho tốt đẹp nhất, hay là bản chất của hắn thích nói dối để lừa người khác? Cái điều này chính bản thân Bạch y nhân cũng không hiểu được. Hắn mở mắt ra, bĩu môi một cái ,nhìn về hướng Đại La thành. Phải rồi, hắn vẫn còn có chuyện để mà giải quyết, bất chợt cười nhếch mép.

- "Xử lý ba tên giang hồ lừa đảo kia thì dễ dàng quá, nhưng mà phải chơi cho thế nào nó phong cách, phải chơi thế nào để thể hiện phong cách người chơi. Ta nhất định phải thể hiện phong cách của mình, Ai sợ thì đi về."

Hắn tự lẩm bẩm nói với mình như vậy, đoạn bắt đầu bước chân đi về hướng Đại La thành. Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm.

- " cho hẳn 5 ngày cơ à? Bọn khốn ấy cho người đàn bà goá ấy 5 ngày để trả nợ. Vậy thì ta sẽ xử lý chúng trong vòng 5 ngày đó vậy. Nếu biết xử lý tốt bọn này, biết đâu có thể đem ra sử dụng để đạt được một mục đích khác, vậy không thử lợi dụng thử một lần xem sao?"
 
Back
Top Bottom