Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Bạch Đạo Sư
Chương 600: Góc Nhìn Khác Nhau.



Hành động của Yên nhiên khá là gấp rút, cộng thêm khuôn mặt hoảng hốt ấy khiến cho Diệp Lan và Thúy Nga ngạc nhiên. Thúy Nga nhìn Yên Nhiên đang phản phất sự lo lắng, bà tò mò hướng con gái mình mà hỏi.

- "Có chuyện gì vậy ? Tại sao trông con hoảng hốt thế ? Con đã nhìn thấy điều gì đó đáng sợ à?"

Yên nhiên khuôn mặt vẫn còn lưu lại nét sợ hãi, ngập ngừng nói.

- " Lúc nãy con nhìn thấy có ba người đàn ông trông bặm trợn đang trừng mắt nhìn con , cứ giống như là dọa đánh con vậy."

Thúy Nga nghe vậy thì ồ lên một tiếng ngạc nhiên, mà Diệp Lan bên cạnh thì cười khúc khích . Diệp Lan nhìn thấy Yên Nhiên còn nhỏ tuổi chưa có kinh nghiệm sự đời , cho nên nhìn nhận vấn đề có lẽ không được đúng đắn, nàng từ tốn nói.

- " Cái gì mà trừng mắt nhìn muội chứ ? Cái gì mà dọa đánh muội chứ ? Yên Nhiên bé nhỏ thật là không hiểu chuyện rồi, ở đây thì làm gì có ai dám có thái độ đó với muội? Không thể có chuyện đó xảy ra được."

Yên Nhiên ngạc nhiên không hiểu Diệp Lan đang nói gì , ngón tay còn run run chỉ ra ngoài .

- "muội... vừa mới thấy thật mà. Bọn họ ở ngoài đó đấy, trông mặt mũi thật sự rất đáng sợ"

Diệp Lan lại cười tươi hơn, hướng Yên Nhiên mà lắc đầu.

- " Tiểu muội của ta không hiểu rằng muội đang sở hữu một sắc đẹp rất là thu hút người khác. Những người đàn ông ấy không phải là trừng mắt dọa muội đâu, mà chỉ là thấy muội xinh đẹp nên ngơ ngác mà nhìn thôi."

Thứ ánh mắt ấy là thứ ánh mắt của một người đàn ông khi bắt gặp một người phụ nữ quá xinh đẹp khiến cho bản thân có chút ngơ ngác. Yên Nhiên bị giấu trong phủ từ nhỏ, chuyện phong trần nhiều khi nàng không hiểu, nghe tẩu nói vậy thì vẫn chưa nhận ra vấn đề, ánh mắt ngơ ngác.

- "Tẩu tẩu nói thật hay là đang chọc ghẹo muội vậy ? Muội không có đùa đâu, thực sự có ba người đàn ông trông đáng sợ trừng mắt nhìn muội thật mà."

Khuôn mặt của Yên nhiên càng lúc càng trông ngộ nghĩnh, là dáng vẻ của một người đang nói thật nhưng lại có cảm giác là người ta không tin mình. Thúy Nga lúc này cũng không im lặng nữa, bà nở một nụ cười dịu hiền, nắm lấy tay Yên Nhiên mà vỗ về.

- "Tội cho con gái yêu của ta . Con từ nhỏ bị ta giấu bên trong phủ không cho ra ngoài đường, nên con không hiểu cái cảm giác người phụ nữ xinh đẹp bị người đàn ông nhìn thấy như thế nào đâu. Cứ để từ từ, rồi khi chúng ta ổn định chỗ ở ta sẽ dẫn con đi dạo chơi , lúc đấy con sẽ thấy rất nhiều người đàn ông ngắm nhìn nhan sắc của con. Bọn họ không nhìn thẳng mặt thì cũng nhìn lén lút, rồi lúc đó con sẽ hiểu mà thôi."

Nàng tiểu thư xinh đẹp ấy đúng là từ nhỏ đã ở trong phủ, bị giấu không cho ra ngoài . Lần duy nhất ra ngoài thì bị cái tên công tử con của tổng quản nội cung nhìn chằm chằm không chớp mắt. Lúc đó nàng cũng sợ hãi mà bỏ chạy, và bây giờ gặp lại cái ánh mắt ấy khiến cho nàng liên tưởng đến chuyện đã xảy ra mà hoảng hốt. Yên Nhiên tuy không hiểu tường tận những gì mẹ mình nói, nhưng nghe mẹ nói vậy thì cũng dịu nhẹ trong lòng. Nàng cũng hiểu rằng ở vùng đất này anh cả nàng đang làm chủ , cho nên chắc sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Đó là góc nhìn của Yên nhiên thì như vậy, nhưng góc nhìn của người khác thì sao?

Ba tên bặm trợn kia bắt gặp phải một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp khiến cho chúng ngơ ngác , chúng ngẩn ngơ nhìn vào mỹ nữ nhất thời quên mất mọi chuyện xung quanh. Vốn dĩ ba tên côn đồ đang đi làm việc riêng của bọn chúng , trên bước đường lại có duyên bắt gặp đoàn xe ngựa đi tới. Bọn chúng ngạc nhiên khi thấy đoàn xe ngựa ấy trông vô cùng sang trọng, trong lòng tự hỏi không biết cỗ xe ngựa kia là ai mà dàn người đi hộ tống trong hùng hậu đến thế. Khi cỗ xe ngựa tới gần, bọn chúng nhanh chóng nhận ra những người hộ tống cỗ xe ngựa là những tên hộ vệ của tiết độ sứ, và chúng giật mình khi nhận ra đích thân tiết độ sứ cũng đang ở trong đoàn hộ tống kia. Ba tên bặm trợn tròn xoe mắt kinh ngạc, bọn chúng nháo nhác cả lên.

- "Chuyện gì vậy , cái đoàn người ngựa kia là sao ? Tại sao tên tiết độ sứ ấy lại đi hộ tống một cỗ xe ngựa vậy?"

- "Không biết là chuyện gì , nhưng có lẽ bên trong cỗ xe ngựa ấy chắc hẳn là một nhân vật nào đó không tầm thường"

- " Phải đó , tên tiết độ sứ mà hộ tống cỗ xe ngựa ấy, thì bên trong cỗ xe nếu không phải là thượng cấp của hắn, thì cũng là gia đình của hắn mà thôi."

Tò mò vốn là bản chất của con người, và đứng trước một sự kiện quá kỳ lạ như vậy thì sẽ khiến cho con người ta thật sự rất muốn tìm hiểu. Ba tên côn đồ bị thu hút bởi những gì đang nhìn thấy, còn đang đoán già đoán non thì cỗ xe ngựa ấy tới gần, và ánh mắt bọn chúng bắt gặp một thiếu nữ xinh đẹp như tiên giáng trần đang trong cỗ xe ngựa tựa mình nhìn ra ngoài cửa. Mỹ nữ ấy xinh đẹp với làn da trắng nõn, với mái tóc lam huyền ảo, nàng tựa người bên khung cửa nhìn ra khiến bọn chúng thoáng chốc tưởng mình còn đang nhìn vào một bức tranh. Trước sắc đẹp tuyệt thế ấy, bọn chúng ngơ ngác thẫn thờ nhìn vào , nhất thời mất đi ý thức của mình. Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau, thiếu nữ xinh đẹp ấy kéo rèm cửa che đi vẻ đẹp tuyệt thế , nàng trốn trong cỗ xe ngựa thoát khỏi tầm mắt của ba tên côn đồ. Ba tên ấy ngơ ngác thẫn thờ nhìn theo cỗ xe ngựa dần đi qua, cả ba tên đỡ lẫn nhìn theo. Cỗ xe ngựa ấy cứ đi rồi xa khuất tầm nhìn của chúng, lúc này một tên lấy lại ý thức chợt nói.

- "Có phải ta nhìn nhầm không vậy ? Bên trong cỗ xe ngựa ấy là một thiếu nữ xinh đẹp như tiên, người đó không phải là người mà Độc Cô Tởm bắt cóc về đấy chứ?"

Một tên khác lập tức hưởng ứng theo.

- "Vậy là nhà ngươi cũng nhìn thấy cái mà ta vừa nhìn thấy phải không ? Đó quả thật là một tuyệt thế mỹ nữ, và hình như lúc nãy nàng vừa cười với ta thì phải?"

Tên kia nghe vậy thì bĩu môi.

- " Nhảm nhí , nhà ngươi nằm mơ đi, nàng mà đi cười với cái loại như ngươi sao ? Rõ ràng nụ cười ấy là nàng đã dành cho ta chứ không phải là ngươi, một tên vừa lùn vừa béo như ngươi thì ai mà thèm nhìn?"

Lôi thế hình người khác ra để mà chế giễu thật sự không phải là điều tốt đẹp gì. Kẻ bị chế giễu cũng không lặng im, trợn mắt phản ứng.

- " nàng không nhìn ta, vậy lại nhìn một cái tên cao gầy trông như một cái xác di động như nhà ngươi hay sao? "

Ba tên bặm trợn này thì một tên cao gầy, một tên lùn béo, hai tên này đang cãi nhau chí chóe. Bọn chúng cãi nhau sừng sộ ,khuôn mặt đỏ ngầu , lúc này cái tên to cao người cân đối có hàm râu quai nón quát lên.

- "Hai ngươi câm mồm lại cho ta . Rõ ràng nụ cười ấy , ánh mắt thẹn thùng e lệ ấy của nàng là dành cho ta. Chỉ có ta mới xứng đáng với nụ cười ấy mà thôi. Các ngươi lấy tư cách gì mà can thiệp chứ?"

Cái tên kia có vẻ là đứa kẻ đứng đầu ba tên, quát lên một tiếng thì hai tên kia im hết.

Bọn chúng không biết góc nhìn của mỹ nữ kia nhìn bọn chúng thế nào, nhưng góc nhìn của bọn chúng thì là mỹ nữ ấy đã nở một nụ cười tình ý với bọn chúng, đó là một nụ cười đưa duyên. Ba tên này thì có một tên có vẻ như là kẻ đứng đầu, là tên to con cân đối với hàm râu quai nón bặm trợn. Còn hai tên kia một tên cao gầy và một tên lùn mập, có lẽ là đàn em. Tên cao gầy suy nghĩ gì đó, trong lòng rất không vui liền nói .

- "Cho dù thiếu nữ ấy có nhìn và cười với ai đi chăng nữa, thì rõ ràng nàng vẫn là người của tiết độ sứ. Chúng ta thân phận thấp bé, làm gì có cơ hội chạm vào lá ngọc cành vàng?"

Có vẻ như cái tên này thực tế hơn rất nhiều , hắn biết nhìn nhận vào điều kiện hiện tại, và nhìn nhận đúng thân phận của mình. Tên lùn mập nghe xong thì cảm thấy thật sự đúng đắn, hắn gật đầu lập tức.

- "Đúng vậy, thiếu nữ xinh đẹp kia cho dù đã phải lòng huynh đệ chúng ta, nhưng thân phận thì vẫn phải là của tiết độ sứ. Nàng ấy nếu không phải là vợ hắn , thì chắc cũng là con gái hắn mà thôi."

Tên râu quai nón nghe vậy thì nheo đôi mắt, bản thân hắn cũng biết rằng hắn không phải là người mà có thể chạm tới được những thứ quá cao xa như vậy. Nhưng mà đã lỡ ngắm nhìn và mộng tưởng mất rồi , thì phải làm sao? Trong lòng tâm tư, hắn quay sang nhìn hai tên đàn em mà gằn giọng.

- "Việc chưa biết thì đừng có đoán mò. Nếu muốn biết nàng ấy là ai , thì tốt nhất đi hỏi thăm một chút. Ta quen biết được một người làm công cho thương buôn Hiệp Ninh, ông ấy vốn là có quan hệ với tên tiết độ sứ ấy , bây giờ đi tìm hắn hỏi một chút là biết."

Hai tên đàn em nghe vậy thì cho là có lý, gật đầu lập tức.

- " phải đó , đi hỏi thăm là biết ngay chứ gì . Bây giờ chúng ta mau tới cửa hàng của người làm công ấy để hỏi chút tình hình"

Trong cuộc đời này, không phải lúc nào mà cũng có thể đạt được sự đồng thuận tuyệt đối như vậy. Cả bọn ba tên đều thống nhất ý tưởng, kéo nhau đi tới cửa hàng mà Hiệp Ninh mở để buôn bán ở Đại La. Bọn chúng đi gấp rút , cứ như là đang mong ngóng điều gì quá mà không thể chậm chân. Khi vừa tới nơi thì thấy cửa hàng này đang nhập một lô hàng lớn, và người quen biết của tên quai nón đang ngồi đếm hàng qua lại. Đoàn nhập hàng này có vẻ rất là đông đúc, rõ ràng là mới chở hàng từ phương xa tới. Tên râu quai nón quay sang hai tên đàn em mà bảo .

- "các ngươi đứng đây, để ta ra hỏi thăm một mình là được rồi."

Nói đoạn không để cho hai tên đàn em phản ứng, nhanh chóng bước đi mất. Tên lùn mập và tên cao gầy đứng lại , đôi mắt chăm chú nhìn theo tên đứng đầu. Bọn họ nhìn thấy tên đại ca bước ra chỗ người làm công , hai người trò chuyện qua lại , xì xầm gì đó . Nói chuyện qua lại được một lúc, sau đó tên đại ca quay trở về. Khi tên quai nón vừa trở về , hai tên thuộc hạ đã vội hỏi.

- " Sao rồi , đại ca đã hỏi được tin tức gì chưa? "
 
Bạch Đạo Sư
Chương 601: Nho Sĩ Áo Đen.



Tên râu quai nón sau khi đi hỏi thăm tin tức từ người thân quen, hỏi được một hồi cũng đã biết được chuyện cần biết nên trở về. Hắn vừa bước lại chỗ bọn đàn em đứng đợi, thì hai tên ấy đã hỏi gấp như vậy khiến hắn cũng có chút gì đó gấp gáp theo. Tên râu quai nón thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

- " Ta đã hỏi thăm được rồi, mỹ nữ xinh đẹp đấy không phải là vợ của tên tiết độ sứ, mà là đứa em gái của hắn, tên là Độc Cô Yên Nhiên."

Hai tên đàn em ồ lên, ánh mắt thoáng một tia hi vọng. Tên cao gầy trong lòng mơ mộng, vội nói ý kiến của mình.

- " Là em gái ư? Như vậy không phải là vợ , nghĩa là chúng ta có cơ hội, phải không?"

Khi mà tên cao gầy vừa thốt ra được những lời như vậy , khuôn mặt còn đang rạng rỡ, ngay lập tức đã chuyển sang muộn phiền mà thở dài giống tên râu quai nón , nhẹ nhàng lắc đầu. Tên lùn mập tâm trạng cũng không khác gì, hắn tự biết thân phận của mình không với được, cũng lắc đầu chán nản.

- " Không, làm gì có cơ hội gì chứ ? Người ta lá ngọc cành vàng, làm sao mà đến phiên những kẻ du thủ du thực như bọn mình?"

Trong những dòng suy nghĩ thực tế, nghĩ đến đây chúng lại liếc nhìn nhau một cái, đoạn cùng hướng về tên râu quai nón với ánh mắt tò mò. Giả như mà có cơ hội đi chăng nữa , thì cái tên đại ca kia cũng nuốt hết rồi, làm gì đến phiên bọn chúng có cơ hội. Rõ ràng trong ba tên thì cái tên râu quai nón kia là kẻ đứng đầu, và có dáng người trông dễ coi hơn cả. Hai tên đàn em một thì vừa cao vừa gầy , một vừa lùn vừa mập, chỉ cần nhìn vô thôi là biết cóc với rắn, sao có thể mơ tưởng đến thiên nga? Cả ba tên có vẻ đều rất là thực tế, hiểu rõ bản thân mình là ai và đang đứng ở đâu. Bọn chúng tên nào tên nấy thở dài ngắn ngẫm, nhưng mà cứ đứng đó thì cũng chẳng phải là điều hay, tên đại ca thở dài một tiếng vẫy tay nói.

- " Thôi được rồi , chúng ta đi nhậu thôi, đừng có đứng ở đây làm cái khỉ khô gì cả. Bây giờ ta dẫn anh em đi nhậu một chuyến, xem như là tận hưởng cuộc sống và quên đi những muộn phiền, bữa nhậu này ta mời."

Trên cuộc sống nhân sinh nơi trần thế, trong những lúc muộn phiền thế này thì nhậu chính là một khoảnh khắc tuyệt vời nhất. Mà không chỉ có buồn mới nhậu đâu , mà vui cũng nhậu , không vui không buồn cũng nhậu , bởi nhậu là một cách hưởng thụ. Trong nhân sinh tứ khoái thì cái ăn là cái đứng đầu, và nhậu là cách hưởng thụ cái khoái này đỉnh nhất. Những người mê đắm trong ăn nhậu thường hay nghĩ ra một cái lý do nào đó phù hợp để đi nhậu, và dù là cái lý do gì đi chăng nữa , thì cũng không thể xóa được cái thực tế là sự thích hưởng thụ của con người. Hai tên đàn em nghe được mời đi nhậu thì mắt sáng rỡ, toe toét gật đầu, quên đi cả những muộn phiền.

- " được, nếu đại ca có lòng thì chúng ta làm sao dám phụ lòng đại ca chứ?"

Nói đoạn cả ba tên kéo nhau đi cả , hướng về quán nhậu quen thuộc của bọn chúng.

Ba tên côn đồ kéo nhau tới con đường ăn nhậu, là con đường mở nhiều quán nhậu ở Đại La. Bọn chúng đến một quán nhậu quen của mình , là nơi mà bọn chúng thường xuyên tụ tập để hưởng thụ cuộc đời. Vốn dĩ tên mở quán nhậu này là một người cũng khá thân thiết với bọn chúng, là huynh đệ xã hội chơi chung với nhau. Trước đây bọn chúng là nhóm bốn tên chơi với nhau, nhưng tên này giải nghệ cuộc chơi , quyết tâm hoàn lương làm ăn đàng hoàng mà mở quán nhậu ở con đường ăn nhậu Đại La. Vì vậy mà nói, bọn chúng có thể xem như là một nhóm. Tên giải nghệ này mở một quán nhậu, cưới vợ sinh con làm ăn đàng hoàng tử tế, và lấy biển hiệu là "nhậu đệ nhất" . Ba tên côn đồ vừa vào trong tiệm "nhậu đệ nhất" thì tên chủ tiệm nhìn thấy đã vội vàng bước ra niềm nở.

- "Ôi... các vị huynh đệ lại đến đây nhậu đấy à ? Hãy mau vào đi, vào đi..."

Sự niềm nở hiện rõ lên khuôn mặt của người buôn bán, đôn đã lấy khăn lau bàn ghế mời chào. Cả ba tên côn đồ không nói gì, cứ thế ngồi phệt vào bàn, khuôn mặt đứa nào đứa nấy vẫn còn đang ngơ ngáo . Tên chủ tiệm ngạc nhiên khi thấy phản ứng của bọn chúng không như bình thường, hắn có chút ngập ngừng .

- "mọi người sao vậy? Không lẽ hôm nay đã xảy ra chuyện gì à? Sao trông mọi người thấy có vẻ lạ vậy?"

Ba tên côn đồ quay sang nhìn tên chủ tiệm một cái, chúng lại thở dài rồi trầm ngâm không nói nữa, khiến tên chủ tiệm cũng thoáng chốc không biết làm gì. Tên chủ tiệm cảm thấy ngạc nhiên và tò mò. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Hắn toan hỏi tiếp, nhưng bất ngờ lúc này thấy có điều gì đó. Ở ngoài đường có bóng dáng một tên mặc bộ đồ nho sĩ màu đen, tay cầm quạt lông cũng màu đen, đầu đội mũ nho màu đen, trông rất thu hút. Tên này đạo mạo đi vô trong quán, hắn bước lại gần thì nhận ra là một chàng trai chỉ tầm 20 tuổi rất có nhan sắc. Sự xuất hiện của hắn rất kỳ lạ, bởi tên chủ tiệm này chưa từng gặp bao giờ, đoán chừng có lẽ là khách vãng lai. Tên nho sĩ mặc đồ đen này vừa bước vào, đã cầm quạt lông chỉ về phía bàn của ba tên côn đồ mà nói lớn.

- "Ông chủ, cái bàn này nhậu thứ gì, tất cả đều tính tiền cho ta . Hôm nay ta mời các vị anh hùng này một bữa no say, xin hãy cứ gọi món thoải mái."

Mới bước vào quán đã vung tay thoải mái như vậy, xem ra không phải là một kẻ tầm thường . Tên chủ quán ngơ ngác ngạc nhiên nhìn vị khách lạ mặt mới tới, mà ba tên côn đồ cũng tròn xoe mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bọn chúng với tên nho sĩ này chưa từng gặp nhau, vậy mà vừa bước vào đã đòi bao trọn gói cho bọn chúng, đây không phải là quá may mắn hay sao? Tên đại ca có chút nghi ngờ, hướng ánh mắt chế giễu về nho sĩ vừa xuất hiện mà mỉm cười một tiếng.

- " à há! Này vị nho sĩ kia, đừng có vội thể hiện mình như vậy. Bọn ta ăn nhậu là đều gọi những món ngon nhất , rượu cũng là loại rượu đắt tiền nhất , và mỗi lần ăn nhậu đều ăn một số lượng lớn. Chúng ta đã ăn chơi là ăn chơi tới bến, không phải là nhậu tầm thường dăm ba món sơ sài tráng miệng để mà huynh đệ có thể thoải mái bao trọn gói đâu."

Có vẻ như tên đại ca này đang muốn thử xem kẻ xuất hiện kia thực lực như thế nào, có xứng đáng để hắn tôn trọng hay không, cho nên mới nói ra những điều như vậy. Tên nho sĩ kia nghe thế thì cười nhạt một cái , rút trong người ra một nén vàng quăng cái cộp xuống bàn , hướng ánh mắt về phía chủ quán hỏi.

- " Này ông chủ , từng này đủ để ăn nhậu một bữa no say không?"

Tên chủ tiệm nhìn thấy một nén vàng trên bàn vội đưa tay đón lấy , đưa lên ngang tầm mắt xum xuê quan sát tỉ mỉ. Hắn xác nhận đây là vàng thật thì vô cùng vui mừng, lại nhìn xuống dưới bàn mà tính toán. Hắn cho rằng ăn nhậu chỉ ba người này thì không tới nửa nén vàng đâu, xem ra hôm nay thực sự có khách quý. Hắn hướng về phía vị khách kia toan nói gì đấy, nhưng chưa kịp mở mồm thì vị khách đã cười nhạt.

- " cứ dọn đồ ăn ra đây , còn dư bao nhiêu tiền thừa cho người hết."

Tên chủ quán khựng người một cái, cảm thấy hết sức là mơ hồ. Đi ăn nhậu mà đưa hẳn một nén vàng , thì rõ ràng là dư thừa nhiều rồi . Người này có thể thoải mái vung tiền được như vậy, chứng tỏ là người giàu có, xem ra hôm nay thật sự trúng mánh. Cảm nhận vận may đã tới, nghĩ rằng hôm nay là một ngày làm ăn thuận lợi, hắn vội cúi đầu nói.

- " được rồi , tiểu nhân nhất định sẽ phục vụ các vị khách đây chu đáo."

Đoạn quay sang hướng ba tên côn đồ mà bảo.

- " các vị huynh đệ , vẫn là những món như bình thường chứ?"

Ba tên côn đồ bình thường vô đây ăn nhậu cũng không phải là rượu ngon nhất, cũng chẳng phải là thức ăn ngon nhất. Bọn chúng vào đây ăn nhậu cũng rất là chi tiêu dè dặt , tính toán chi li từng đồng một, không phải là kẻ sang chảnh tiêu tiền như rác gì đâu. Chỉ vì hôm nay thấy có kẻ bao nên mạnh miệng nói vậy, ai ngờ kẻ kia lại chơi sang thật sự. Bọn chúng thấy người này quăng một nén vàng ra, cho rằng nén vàng ấy ăn chơi được thoải mái, liền hướng chủ tiệm mà nói.

- "Mang tất cả những món ngon nhất ra đây , và mang những bình rượu ngon nhất ra đây cho chúng ta."

Quả nhiên cơ hội đến thì không ai muốn bỏ lỡ. Bọn côn đồ thấy có người bao ăn nhậu, đương nhiên sẽ gọi những món ngon nhất, và gọi những bình rượu đắt tiền nhất, để không uổng phí cơ hội hiếm có này. Tên chủ tiệm thoáng một chút không hài lòng. Nếu bình thường ăn nhậu ba tên này chỉ tầm 3 nén bạc, nhưng bây giờ nếu gọi những món ngon nhất và rượu đắt tiền nhất, thì con số có thể lên tới 6 hoặc 7 nén bạc, vậy là hắn chỉ còn ăn tiền thừa được 3 nén bạc. Tuy là lòng tham như vậy , nhưng mà dù gì cũng phải chia sẻ cho nhau. Tên chủ tiệm mặc dù không vui trong lòng, nhưng vẫn giấu đi sự không vui ấy, khuôn mặt vẫn vui cười toe toét.

- "Được rồi , ngay bây giờ bổn tiệm sẽ vô làm ngay . Các vị khách quý đợi một chút, rượu thịt sẽ được đem lên ngay lập tức"

Nói đoạn quay lưng chạy một mặt thẳng vào trong bếp, bàn tay siết chặt nén vàng không buông, trong lòng nhiều cảm xúc khó tả.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 602: Nga Tổng Bày Kế.



Tên chủ tiệm lập tức chạy vô trong bếp làm việc, quên mất việc phải tiếp vị khách mới. Không phải là nên mời vị khách kia ngồi vào bàn, hỏi rằng vị khách ấy ăn gì uống gì để phục vụ luôn hay sao? Vậy mà cầm tiền trong tay rồi là quay lưng chạy đi hẳn, để vị khách hào phóng đứng đó bơ vơ. Nhưng không sao, ở ngoài này ba tên bặm trợn đang nhìn vị khách kia, thấy người bao mình ăn nhậu vẫn còn đang đứng đó, đương nhiên sẽ có những hành động phù hợp. Ba tên bặm trợn được mời ăn nhậu thì rất là vui vẻ , nhìn thấy vị khách này thì trong lòng sinh ra rất nhiều ý niệm. Không chỉ là mời mọc vị khách, mà bọn chúng còn muốn làm quen để có thể moi được nhiều bữa nhậu hơn. Ba tên nhìn nhau nháy mắt một cái, và dường như chơi thân với nhau nên đã hiểu ý nhau qua từng ánh mắt, cùng hướng về phía vị khách mà nói.

- " Vị huynh đệ này, nếu đã có lòng như vậy, chi bằng ngồi chung vào bàn ăn nhậu với chọn chúng ta cho vui có được không?"

Người mặc đồ nho sĩ màu đen kia vẫn chưa ngồi vào bàn nào, nghe bọn chúng đồng loạt mời mình như vậy thì cười nhạt, gật đầu lập tức.

- "Được rồi, nếu quý vị đã có lòng thì ta cũng không từ chối."

Đoạn bước vào ngồi xuống bàn một cách thư thả thoải mái, mọi động tác đều toát lên một vẻ quý phái nho nhã. Vậy là ba tên bặm trợn và vị khách ấy đã là một bàn bốn người ngồi với nhau. Việc làm quen với nhau thì đương nhiên bắt đầu phải là giới thiệu tên rồi. Ba tên côn đồ lúc này hướng nho sĩ áo đen kia bắt đầu giới thiệu. Tên râu quai nón chắp tay thi lễ nói trước.

- "Xin chào huynh đệ, chúng ta xin tự giới thiệu trước . Ta tên là Hoàng, tên cao gầy này tên là Chí, và tên lùn mập này tên là Bảo. Chúng ta vốn là người ở Sài Tang , hơn 10 năm trước di cư xuống ở đất Đại La này làm nghề tự do, sống ung dung tự tại qua ngày. Không biết là vị huynh đệ này tên là gì , từ đâu tới , và đang có dự định làm gì trong tương lai?"

Thì ra là những người di cư từ phương Bắc xuống, chứ không phải là người bản xứ. Nho sĩ áo đen kia cầm cây quạt lông phe phẩy, thấy người ta có thành ý giới thiệu thì đặt cây quạt lông xuống bàn, hai tay thi lễ hướng về phía trước mà cười nhạt.

- " Thì ra là ba huynh đệ Hoàng, Chí, Bảo. Ta cũng xin tự giới thiệu, ta tên Nga Tổng, là người đến Từ Đông Sơn. Ta sinh ra trong một gia đình gia thế, từ nhỏ đã thích đọc sách và bày mưu tính kế. Cảm thấy thiên hạ này rộng lớn, ta quyết định rời nhà đi ngao du khắp nơi để thỏa chí của mình . Hôm nay đến đất Đại La thì được gặp ba vị anh hùng đây, cảm thấy ba vị quả là người khí khái bất phàm , cho nên mới sinh lòng yêu mến mà hội ngộ , thật là có duyên với nhau. "

Vừa dứt lời thì lại cầm cây quạt lông lên phe phẩy, xem ra rất là kiểu cách. Ba tên bặm trợn vừa nghe nói giới thiệu là người đến Từ Đông Sơn thì quay sang thoáng nhìn nhau. Ở dưới bàn, chân của bọn chúng đã khẽ khều nhau kín ra hiệu. Đông sơn là vùng đất nổi tiếng khai sinh ra nhiều quan lại cho Đông Ngô, và cái tên trước mặt này trông cũng rất là quý phái , có khả năng cũng là người trong một gia tộc quan lại nào đó.

Đoán chừng kẻ lạ mặt tên là Nga Tổng kia chắc hẳn không phải là kẻ tầm thường, có thể dựa dẫm được. Đầu óc bọn này khi định đến lợi ích thì nhảy số rất nhanh, bọn chúng liền tỏ thái độ kính trọng, đều cúi đầu thi lễ.

- "Thì ra là Nga Tổng tiên sinh, hân hạnh cho huynh đệ chúng ta được gặp gỡ, thật sự rất hân hạnh."

Trong mắt ba tên Hoàng, Chí, Bảo kia, thì rõ ràng kẻ trước mắt là một kẻ dễ dàng xì một nén vàng ra, điều đó có nghĩa tương lai chúng còn moi thêm được nhiều tiền nữa. Người ngoài nhìn vô sẽ thấy một tên nho sĩ mặc đồ đen cầm quạt lông đang ngồi đấy, nhưng trong mắt ba tên bặm trợn thì trước mặt là một cái kho thóc có thể tha hồ đào lúa. Việc giới thiệu tên tuổi đã xong, việc còn lại là làm sao lấy được thiện cảm của kẻ giàu có hòng dựa dẫm và moi tiền. Tên cao gầy là một tên gian xảo mồm mép , hắn biết cách mở miệng để lấy lòng người khác, lúc này liền hướng về Nga Tổng mà hỏi.

- "Tiên sinh đây nói rằng mình là người thích bày mưu tính kế, chắc hẳn đã học không ít binh thư, có thể hiển lộng thần uy cho huynh đệ chúng ta được chiêm ngưỡng một lần chăng?"

Con người ta rất thích bàn luận về thế mạnh của bản thân, và đặc biệt là những điều mà bản thân yêu thích. Tên cao gầy nghe giới thiệu Nga Tổng là người thích bày mưu tính kế , nên trước hết là khen đọc điều nhiều binh thư, sau đó mở lời để cho kẻ ấy bày mưu tính kế một chuyện gì đó để kẻ ấy được thỏa mãn nhu cầu của bản thân mình. Đến lúc ấy rồi bọn chúng sẽ vỗ tay tán thưởng, như vậy có thể lấy lòng và moi được nhiều lợi ích hơn. Tên nho sĩ áo đen kia dường như đã bị đánh trúng tim đen của mình, cảm thấy vô cùng sung sướng, bật cười khoái chí.

- " ha ha ha ... Tưởng chuyện gì ? Ta nhất định sẽ cho các người mở mang tầm mắt , để cho các ngươi thấy ta đây một bụng đầy binh thư."

Vừa nói vừa phẩy cây quạt phần phật , tốc độ phẩy quạt nhanh như vậy cho thấy hắn rất là phấn khích. Ba tên côn đồ Hoàng, Chí, Bảo liếc mắt nhìn nhau một cái rất kín, cảm nhận như là cá đã cắn câu, mỉm cười nhìn nhau đầy ẩn ý. Cái tên này tuy rằng ra vẻ là nho sĩ đọc nhiều binh thư, nhưng kinh nghiệm trải sự đời liệu có được bao nhiêu? Chỉ mới nịnh hót mấy câu đã khiến hắn cười toe toét như được mùa lúa chín, vậy thì uốn ba tấc lưỡi để moi tiền hắn xem ra không phải là điều khó khăn, thực sự rất dễ bị câu dẫn. Trong giây phút cả bọn đều đang vui vẻ, và hai bên vui vẻ theo hai cách khác nhau . Một tên thì được nịnh hót cho nên trong lòng rất khoái chí, còn đám người bên kia thì cảm thấy trước mặt mình là một kho tiền nên cũng cảm thấy phấn khích theo. Đang lúc đôi bên cùng hòa chung dòng cảm xúc, thì tên chủ tiệm lúc này đã bưng ra một vò rượu lớn đặt lên bàn mà nói.

- "Tới đây, rượu ngon nhất tiệm đây . Mọi người từ từ uống rượu thưởng thức , để ta mang một ít đồ nhắm ra trước, rồi món chính sẽ lên sau."

Tên chủ tiệm đặt bình rượu xuống , vui vẻ đưa cho mỗi người một bát rượu. Ai làm việc nấy , tên chủ tiệm đang làm việc của mình thì tên Nga Tổng đã cầm cây quạt lông màu đen của mình đặt lên bàn tay của chủ tiệm, ngăn cản công việc đang giữa chừng. Tên chủ tiệm dừng lại , cảm thấy ngạc nhiên nhìn sang, không biết vị khách kia đang muốn làm điều gì. Tên nho sĩ Nga Tổng không để tên chủ tiệm kịp hỏi, đã mỉm cười hỏi trước.

- " Này chủ quán, ta thấy quán của ông có vẻ như không đông khách bằng hai quán hai bên , ông có biết lý do làm sao không?"

Ở con đường ăn nhậu này có ba quán nhậu sát bên nhau, và quán "nhậu đệ nhất" này là quán nhậu nằm ở chính giữa. Tên chủ tiệm quay sang nhìn vị khách với đôi mắt ngạc nhiên.

- " khách quan thật là tinh ý, chỉ mới tới đây chưa lâu mà đã nhận ra được điều này rồi sao?"

Đoạn thở dài một tiếng, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài đường, trong lòng muộn phiền.

- "Thì do địa thế nó vậy chứ sao nữa. Ta bán quán này kiếm khách quen rất khó. Những người khách mới lạ đi ngang qua đây, nếu đi từ bên trái thì họ sẽ vào tiệm bên ấy , còn nếu đi từ bên phải thì bọn họ lại vào tiệm bên phải , còn tiệm chính giữa của ta tự nhiên sẽ ít khách đi."

Nói đến đây lại thở dài một cái nữa , tâm trạng rất không vui. Quả nhiên là nếu ba quán nhậu mở sát nhau, chất lượng dịch vụ giống y như nhau, thì cái quán chính giữa lại là cái quán thiệt thòi nhất. Nho sĩ cầm quạt lông phe phẩy trước mặt , ra dáng đạo mạo. Hắn nhìn về khuôn mặt ủ rũ của tên chủ tiệm, tay phẩy cây quạt một cái lại cười nhạt.

- " Ta có một mưu kế giúp ngươi có thể thu hút khách vào trong quán, biến điều bất lợi thành điều có lợi, biến cái xấu thành cái tốt, giúp ngươi ăn nên làm ra. Ngươi có muốn nghe lời ta để đạt được lợi ích hay không?"

Nhóm ba tên côn đồ Hoàng, Chí , Bảo nghe vậy thì cảm thấy rất hứng thú, ồ lên ngạc nhiên. Bọn chúng hướng đôi mắt về phía nho sĩ áo đen, háo hức mong chờ, mà tên chủ tiệm nghe vậy thì cũng mừng rỡ. Mặc dù không biết thực hư như thế nào , nhưng nghe có người chỉ cho mình cách để ăn nên làm ra thì đương nhiên một người làm ăn buôn bán sẽ rất vui, hắn lập tức cúi đầu thi lễ.

- " Nếu thật sự có cách như vậy, xin tiên xin hãy chỉ dạy cho tiểu nhân, tiểu nhân sẽ vô cùng biết ơn."

Tên chủ tiệm cúi đầu thi lễ, mà ba tên kia cũng gật đầu lia lịa nhìn theo , chờ đợi người trước mặt sẽ giở mưu kế gì. Nga Tổng bật cười khoái chí , cây quạt phẩy một lúc một nhanh hơn , gật đầu lập tức.

- " Được rồi , ta sẽ chỉ cho ngươi một kế. Nhà ngươi chỉ cần ngươi làm đúng theo lời ta căn dặn , thì ngươi chắc chắn sẽ ăn nên làm ra. Chỉ cần một mưu kế nhỏ này, quán của người sẽ thu hút rất nhiều khách đến, và ngươi sẽ không còn lo sợ chuyện ế khách nữa đâu."
 
Bạch Đạo Sư
Chương 603: Quán Nhậu "Kính Mời"



Cả đám người đang hồi hộp chờ đợi, không biết tên nho sĩ Nga Tổng này sẽ bày kế gì. Bọn chúng đều tập trung về tên nho sĩ ấy, quan sát từng động tĩnh của người đang bày kế này. Bọn chúng thấy hắn lặng lẽ bước ra ngoài đường, đứng từ bên ngoài nhìn vào một lượt, sau đó lại từ ngoài đường đi vào trong nhà. Cả bọn chờ đợi tâm thế mong chờ, khi tên Nga Tổng vừa vào lại trong quán, hắn đã lấy cây quạt chỉ về bên chủ tiệm mà nói.

-" Bảng hiệu của quán người cần phải thay đổi một chút. Nhà ngươi mau lấy bút ra đây, ta viết cho một cái tên bảng hiệu khác."

Ba tên Hoàng, Chí , Bảo tròn xoe mắt, mà tên chủ tiệm cũng khựng người lại , khuôn mặt ngơ ngác cảm thấy có điều gì đó rất là không ổn. Người làm ăn kinh doanh rất là mê tín, mọi hoạt động liên quan tới đều phải rất cẩn thận và tỉ mỉ. Cửa tiệm khai trương ngày nào thì cũng phải chọn ngày lành tháng tốt, chọn giờ đàng hoàng tử tế. Và việc treo bảng hiệu lên không phải là một điều tùy tiện có thể làm là làm, mà cũng phải lựa chọn ngày giờ này nọ cho may mắn. Bây giờ tự nhiên có một vị khách tới đòi viết lại tên bảng hiệu , điều này có phải là điều nên làm hay không? Trong lúc bọn chúng còn đang suy nghĩ, thì nho sĩ kia hướng chủ tiệm hối thúc.

- " Còn đứng đó làm gì ? Mau gỡ biển hiệu xuống để ta viết cho một cái tên khác, bảo đảm ngươi sẽ ăn nên làm ra. Không lẽ ngươi không muốn phát triển sự nghiệp hay sao?"

Chủ tiệm thoáng nhăn nhó, trong lòng đang phân vân không biết nên làm hay là nên từ chối đây. Tất nhiên là ai cũng muốn ăn nên làm ra, muốn phát triển sự nghiệp . Nhưng mà nghe lời một người vừa mới gặp như vậy thì liệu có nên hay không? Hắn khuôn mặt trầm tư, chưa biết quyết định thế nào nên nhìn vào đồng bọn để chờ đợi chút đồng thuận. Lúc tên chủ tiệm nhìn sang, thì ba tên kia cũng đang nhìn vào phía hắn. Tên Hoàng là đại ca , lúc chơi với nhau thì mọi chuyện khó đều là hắn quyết . Tên Hoàng cũng rất tò mò về cái người lạ mặt bí ẩn này, không biết thật sự hắn có mưu kế tài ba hay không, nên cũng muốn thử một chút. Tên Hoàng nhìn chủ tiệm gật đầu một cái, có lẽ là cũng muốn thử xem người nho sĩ này sẽ làm thế nào. Chủ tiệm thấy vậy thì tặc lưỡi một cái, thôi thì cứ thử một lần xem thế nào, hắn quay sang nhìn vị khách mà bảo.

- " được rồi, Vậy thì để thuận theo ý của Tiên Sinh, ta đi gỡ bảng hiệu xuống."

Nói xong liền đi ra bắc thang lên gở bản hiệu, và nhanh chóng tháo xuống đem vào trong. Vị khách lúc này thấy bọn người này đã nghe theo ý mình thì hài lòng gật đầu một cái.

- " bây giờ ngươi mau vô mài mực đem ra đây, để ta viết lại cho ngươi một cái tên khác. Khi đã viết cái tên này vào rồi thì bảo đảm mọi chuyện sẽ tốt đẹp, thay tên đổi vận mua may bán đắt cho xem."

Thôi thì cũng đã lỡ nghe lời rồi , vậy thì cứ triển khai theo luôn cho nó tiện. Tên chủ tiệm vô mài mực bưng ra , lấy khăn lau đi vết mực cũ trên bảng hiệu , chờ đợi vị khách bí ẩn kia khai bút mở ra một chương mới trong sự nghiệp bán đồ nhậu của hắn. Khi mà dòng chữ "nhậu đệ nhất" được bôi xóa đi, mực cũng đã được mài sẵn, vị khách đạo mạo ấy cầm bút lên nhẹ nhàng phẩy vào bảng hiệu một dòng chữ như rồng bay Phượng múa. Bàn tay thoăn thoắt viết lên trên bảng hiệu , tưởng là sẽ viết chữ gì đó ghê gớm lắm , ấy vậy mà trên bảng hiệu chỉ đề đúng một chữ "kính mời" , khiến cho cả đám ngơ ngác. Tên chủ tiệm mặt mày nhăn nhó, không tin được là người khách ấy lại viết hai chữ tầm thường thế này, hắn nhìn vị khách mà hỏi.

- "Tiên Sinh à , trong các loại cửa tiệm thì không có tiệm nhậu nào tên là tiệm nhậu "kính mời" cả, hai chữ này nghe thật sự quá vô nghĩa."

Tên Hoàng bên cạnh cũng cùng quan điểm với vấn đề này, hắn gật đầu đồng ý.

- "phải đó , ta ăn nhậu khắp Đại La này chưa từng thấy ai mở cửa quán nhậu mà lấy biển hiệu một cách kỳ lạ như vậy."

Việc lấy tên bảng hiệu là một từ không liên quan đến nghề nghiệp, điều này không được thuận ý người khác. Nga Tổng lúc này không hề bối rối, hắn nở một nụ cười tự tin tỏa nắng.

- " mọi người cứ bình tĩnh, ta đã viết xong đâu? Vẫn còn một chút nữa"

Hắn lại cầm bút vẽ thêm hai mũi tên từ hai bên chỉ vào chữ "kính mời" ấy , lúc này mới xếp bút lại mà nói .

- "được rồi, như vậy là xong rồi đấy, đem treo lên đi."

Cả đám bốn tên ngóc đầu nhìn vào tấm bảng hiệu, thật sự trong lòng cảm thấy rất không hài lòng. Tên chủ tiệm thấy có vẻ không ổn, khuôn mặt nhăn nhó, ngập ngừng không chuyển động. Có vẻ như cái tên biển hiệu này thực sự không khiến hắn cảm thấy hài lòng, mà còn khiến hắn rất là không vui. Nga Tổng hình như hiểu được ý này , lúc này lại rút trong người ra một nén vàng nữa, nhẹ nhàng đưa tới phía trước mà bảo.

- "Ta nói ngươi treo lên thì cứ treo đi. Nếu như trong ba ngày mà không có chuyển biến, thì lúc đó gỡ bảng xuống làm lại , số tiền này coi như đền bù thiệt hại cho ngươi."

Có tiền để đền bù thiệt hại ư? Nếu như vậy thì dễ nói chuyện rồi. Chủ tiệm đón lấy nén vàng ấy , thấy tiền thì mọi chuyện lúc nào cũng dễ dàng hơn, khuôn mặt không còn nhăn nhó mà thoải mái trở lại. Hắn suy nghĩ nếu như ba ngày không có chuyển biến thì số vàng này là cho hắn, như vậy cũng không hẳn là đã tệ. Ừ thì chỉ có ba ngày thôi mà, cứ làm rồi lấy một nén vàng này, cũng có thể xem như là lời rồi. Nghĩ như vậy, hắn lập tức cúi đầu.

- "Được rồi, ta nguyện nghe theo ý tiên sinh bày kế, ta đi treo lên ngay đây."

Nói đoạn vác biển hiệu ra ngoài , lại leo lên gắn lại lên trên cao. Tiền là tiên là phật, là sức bật của lò xo, là thước đo của tuổi trẻ . Cái gì chứ cứ có tiền bôi trơn thì nó lại dễ dàng một cách kỳ lạ như vậy. Rất nhanh chóng, biển hiệu kính mời với hai mũi tên chỉ vào đã được gắn lại vị trí cũ. Xong xuôi mọi chuyện, tên chủ tiệm lúc này bước vào nói .

- "ta đã gắn lên theo ý của Tiên Sinh, bây giờ ta sẽ dọn món ăn ra cho mọi người ăn uống vui vẻ."

Cả đám mới nhìn lại bàn nhậu của mình, hũ rượu trên bàn còn chưa mở ra, các món ăn chưa được dọn lên . Bọn chúng thực sự đã rất đói rồi , bọn Hoàng Chí Bảo lúc này mới sực nhớ ra mà hối thúc.

- "Được rồi, vào làm nhanh nhanh đi, đừng để bọn ta chờ lâu quá. Bọn ta đợi người bưng đồ ăn lên mà sắp chết đói đến nơi rồi đây này"

Thế là tên chủ tiệm thì vội chạy vào trong bếp, ba tên bặm trợn Hoàng Chí Bảo và tên nho sĩ Nga Tổng ngồi xuống bàn, bắt đầu khui rượu ra. Tên Hoàng ôm bình rượu rót vào từng chén, vừa rót vừa cười.

- " Hôm nay được tiên sinh bày cho một kế , không biết kết quả như thế nào, thật là khiến người ta mong chờ lắm."

Vốn dĩ bọn chúng thấy tên Nga tổng kia lại quăng cho chủ tiệm thêm một nén vàng nữa, thì càng chứng tỏ rằng đây là một người giàu có và hào phóng, do vậy nên lấy lòng để moi thêm được nhiều lợi ích. Tên Chí đón chén rượu, hưởng ứng cười nhe răng toe toét.

- " Phải rồi , mưu kế của Tiên Sinh tuy là bọn ta chưa thấy được kết quả, nhưng chắc hẳn là có thâm ý sâu xa . Chúng ta hãy đợi ba ngày nữa, đến lúc đó xem kết quả sẽ thế nào vậy."

Tên Bảo cầm chén rượu trên tay , hắn nhìn rượu thèm thuồng lắm rồi, vội đưa lên nói.

- " Chuyện này phải để ba ngày nữa mới biết được, còn bây giờ chúng ta hãy tận hưởng cuộc sống đi nào . Mời cạn chén."

Ba tên Hoàng Chí Bảo cùng với Nga Tổng nâng chén rượu lên chạm lấy nhau một cái, rồi nâng lên uống cạn. Khi ba tên Hoàng , Chí , Bảo đặt chén rượu xuống , cảm thấy thoải mái khi được thưởng thức rượu ngon , thì phát hiện ra tên Nga Tổng kia không hề uống. Chén rượu của Nga Tổng vẫn còn đầy nguyên, hắn vẫn cầm chén rượu trên tay bất động. Bọn chúng ngạc nhiên, hướng Nga Tổng mà hỏi.

- " kìa Tiên Sinh , tại sao còn không uống đi ? Hay là chê rượu này không đủ ngon?"

Nga Tổng không nói gì , chỉ nở một nụ cười nửa miệng, ánh mắt nhìn ra ngoài kia. Bọn Hoàng Chí Bảo cảm thấy ngạc nhiên , ánh mắt ấy không phải là hướng về bọn chúng, mà hướng về phía ngoài đường. Bản tính tò mò trong con người là như nhau, chúng tự hỏi không biết tên kia đang nhìn cái gì, thì cũng nhìn ra ngoài theo. Khi nhìn ra ngoài đường mới phát hiện bên ngoài có nhóm ba người đang đứng ngoài đó, họ đang nhìn lên bảng hiệu. Bọn họ có lẽ là một nhóm đi ngang qua, sau khi nhìn thấy bảng hiệu thì lại đi thẳng một mặt vô trong quán . Ba người đó ngồi vào một bàn, một người trong số họ nói lớn .

- "Tiểu nhị đâu rồi ? Mau ra tiếp khách..."

Ba tên Hoàng Chí Bảo ồ lên ngạc nhiên, không lẽ mới treo bảng hiệu mà đã có khách tới rồi ư ? Đâu có nhanh đến như vậy? Bọn chúng nhìn sang tên Nga Tổng , thấy hắn lúc này vẫn giữ nụ cười nhếch mép ấy. Cái vẻ mặt tự đắc, không nói gì nhưng nụ cười nửa miệng ấy cũng hiểu rằng hắn đang rất đắc ý. Không lẽ những người khách này là đến bởi vì bảng hiệu hắn mới thay hay sao ? Hay chỉ đơn giản là một khách bình thường, nhưng đến đúng lúc một cách vô tình mà thôi?
 
Bạch Đạo Sư
Chương 604: Biển Hiệu Gây Nhầm Lẫn.



Chủ tiệm bên trong làm món chưa kịp xong , thấy khách tới đã vội đôn đã chạy ra tiếp đón. Làm ăn buôn bán khó khăn, có khách hàng thì phải phục vụ cho chu đáo để biến khách lạ thành khách quen, đấy là phương châm sống của người làm ăn buôn bán rồi. Chủ tiệm dùng khăn lau bàn cho khách, miệng cười toe toét.

- "Các vị khách quý , các vị muốn dùng gì? Bổn tiệm sẽ nhanh chóng mang ra phục vụ các vị."

Ba người khách kia ngồi vào bàn, sau khi yên vị thì hướng tiểu nhị mà nói.

- " này, cho ta món này, món này, món kia, món nọ..."

Bọn họ chọn các món ăn mà mình muốn xong, rồi bắt đầu ngồi thư giãn. Chủ tiệm rất vui sướng, vội vã chạy vô đi làm. Hắn không nghĩ rằng đây là hiệu quả của việc thay biển hiệu, chỉ nghĩ là khách tới mà thôi. Ba tên Hoàng Chí Bảo kia cũng không nghĩ rằng đây là kết quả của biển hiệu , chỉ cho rằng đơn giản là những người khách ấy vô tình đến cùng lúc. Bọn chúng thấy chén rượu trên tay người áo đen này vẫn còn nguyên, lại quay sang hướng Nga Tổng mà mời mọc.

- " kìa tiên sinh , rượu còn chưa uống chút nào, mau uống đi để chúng ta rót chén khác."

Nga Tổng nhìn ba tên Hoàng Chí Bảo một lượt. Vẫn nụ cười nửa miệng ấy, hắn nhếch mép đặt chén rượu xuống dưới bàn, ánh mắt lại nhìn ra phía ngoài xa kia. Ba tên Hoàng Chí Bảo thấy vậy cũng tò mò nhìn ra, thì phát hiện ở ngoài có một nhóm năm người đang đứng nhìn lên biển hiệu . Ba tên ấy thoáng một chốc ngạc nhiên, tâm trạng ngỡ ngàng mà đồng loạt thốt lên.

- " không phải đấy chứ? Đó không lẽ lại là..."

Bọn chúng ngập ngừng không nói tiếp. Và trong những dòng suy nghĩ , chúng đều đang nghĩ tới hiệu quả của việc thay biển hiệu. Bọn chúng vẫn đang còn đang nhìn ra, thì nhóm năm người kia đi thẳng một mạch vào trong quán của bọn chúng, ngồi vào một bàn trống mà nói lớn .

- "tiểu nhị, mau ra đây tiếp khách."

Ba tên Hoàng Chí Bảo tròn xoe mắt ngạc nhiên, hôm nay là ngày gì mà tự nhiên khách tới nhiều như vậy ? Không lẽ thực sự là do cái biển hiệu mới ấy ư? Ở bên trong bếp, chủ tiệm cũng cảm thấy được sự thay đổi trong ngắn hạn này. Hắn vội vã chạy ra tiếp đón, cười toe toét cúi đầu hỏi.

- " các vị khách quan, các vị muốn dùng gì?"

Nhóm năm người ấy liền hướng chủ tiệm nói.

- " mau mang cho ta một bình trà và mang vài món nhắm ra đây, nhớ lấy bình rượu ngon nhất..."

Bọn họ gọi món rất là thoải mái , khiến cho tiểu nhị vô cùng sung sướng. Tên chủ tiệm quay lưng đi vô bếp để làm món, trong thoáng chốc hắn hướng đôi mắt nhìn về phía Nga Tổng, tự hỏi cái này có phải là do Nga Tổng bày kế hay không? Trong một thoáng nhìn ra ấy, hắn thấy Nga Tổng cũng đang nhìn về phía hắn với một nụ cười nửa miệng đầy ngạo nghễ. Nhìn vẻ mặt tự tin ấy thì có lẽ đây chính là do mưu kế của hắn rồi. Chủ tiệm rất muốn đến để cảm ơn , nhưng bây giờ phải lo phục vụ cho các vị khách đã , nên lập tức chạy vô bếp để làm những món ăn được đặt. Ba tên Hoàng Chí Bảo lúc này cũng chỉ ngồi uống rượu và nhắm đậu phộng rang mà chưa được ăn món chính, chúng nhìn vào cũng biết là do tên đầu bếp đang quá bận rộn làm việc. Bọn chúng thấy khách đến như vậy thì đã lờ mờ nhận ra, trong lòng thán phục, tên Hoàng hướng nga tổng mà hỏi.

- "Tiên Sinh à, xem ra mưu kế của tiên sinh đã có hiệu quả rồi. Ta thấy khách tự nhiên kéo vào liên tục thế này, có lẽ không phải là ngẫu nhiên, mà là do biển hiệu mới phải không?"

Bọn chúng đã bắt đầu nhìn nhận sự vật hiện tượng theo một cách khách quan hơn. Tên Chí nghe vậy cũng đồng ý, gật đầu lia lịa, tay rót rượu mà cười toe toét.

- " Thật không ngờ tiên sinh chỉ ra vài đường bút mà lại có thể xoay chuyển cục diện, thật sự đáng là nể phục."

Tên Bảo gật gù, cũng nói xen vào.

- " Quả thật như vậy , chỉ một vài đường bút mà đã khiến cho mọi thứ thay đổi nhanh chóng đến vậy , quả nhiên tiên sinh là một người bụng đầy binh thư."

Bọn chúng thay nhau nịnh bợ, chủ yếu là muốn moi tiền của người trước mặt mà thôi , chứ cũng chưa hẳn đã tin hoàn toàn vào việc này. Trạng thái của bọn chúng bây giờ là bán tín bán nghi, biết đâu khách vào đông lúc này chỉ là trùng hợp. Nga Tổng vẫn cầm chén rượu trên tay , chưa hề uống một ngụm nào . Hắn lại để chén rượu xuống bàn, ưỡn ngực thẳng lưng , phe phẩy quạt lông nhìn ra ngoài kia một lần nữa. Sau hai lần bắt gặp ánh mắt đấy, thì lần thứ ba bọn này dường như đã biết được chuyện gì, liền quay phắt ra nhìn ngoài đường. Ngay lúc này , ở bên ngoài đường lại xuất hiện một nhóm người nữa đang ngước mắt lên nhìn bảng hiệu. Nhóm người ấy nhìn xong liền đi thẳng một mặt vô trong quán của bọn chúng , khiến ba tên Hoàng Chí Bảo tròn xoe mắt ngơ ngác, miệng lẩm bẩm .

- "Không lẽ... thật sự là thật hay sao? Không lẽ chỉ hai chữ "kính mời" đã có thể hút được nhiều khách như vậy ư?"

Bọn chúng không dám tin là thật, nhưng sự thật đang hiển hiện trước mắt như vậy, thì liệu có thể không tin được hay không? Sự thật trước mắt thì rõ ràng rồi, nhưng tại sao chỉ hai chữ đơn giản mà lại đem lại hiệu quả lớn đến như vậy, không lẽ bên trong này có ẩn tình gì? Trước thắc mắc không lời giải đáp, chúng đương nhiên sẽ quay sang tìm người có thể trả lời câu hỏi cho chúng. Chúng hướng ánh mắt về phía người đã bày kế, chính là cái tên mặc đồ nho sĩ màu đen kia. Nga Tổng thấy bọn chúng đang nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ, hắn ưỡn ngực ngẩng cao đầu ngạo nghễ, nhìn vào cũng biết rằng hắn đang vô cùng đắc ý. Vẫn nở nụ cười nửa miệng đầy cá tính, hắn ta đứng dậy phe phẩy cây quạt lông , nhìn vào đám Hoàng Chí Bảo mà cười nhạt.

- " Ta mà đã bày mưu tính kế, thì làm sao có thể thất bại được cơ chứ? Các ngươi còn nghi ngờ ta nữa không?"

Nói xong ung dung vừa đi vừa vẫy quạt, bước ra ngoài đường một cách vô cùng thư thái. Hắn không đi luôn, mà dừng lại một chút quay mặt ngước lên nhìn tấm bảng hiệu một lần nữa, rồi mới quay lưng đi mất trong sự ngỡ ngàng của bọn Hoàng Chí Bảo.

Bọn chúng ngơ ngác nhìn người nho sĩ kia bước đi , bàn tay mà với theo ú ớ.

- "Khoan đã Tiên Sinh ơi , rượu còn chưa uống một chén nào mà đã đi rồi?"

Thật sự kỳ lạ, kẻ đấy đi vô tung tiền ra như rác, nhưng lại không hề uống một miếng rượu nào mà bỏ đi như vậy, không lẽ thực sự chỉ đam mê bày mưu tính kế thôi hay sao? Ba tên lại nhìn vô bên trong quán , thấy khách đông bất thường, mà tên chủ tiệm vội vàng chạy bàn không kịp thở, thật sự là lần đầu tiên hắn thấy tên chủ tiệm này phải vất vả đến như vậy. Ba tên ấy rất là tò mò, chúng ngạc nhiên không hiểu huyền cơ trong chuyện này là thế nào. Bọn chúng biết rằng mọi thứ đều tập trung ở cái bảng hiệu kia , nhưng mà bảng hiệu ấy có gì kỳ lạ đến như thế chứ? Tò mò lắm, chúng vô thức đứng dậy đi ra. Bọn chúng không phải là bỏ nhậu đi mất, mà là muốn ra xem chuyện gì đã xảy ra ở cái biển hiệu này. Ba tên đứng từ xa ngước lên nhìn biển hiệu của quán nhậu quen thuộc, bất chợt phát hiện ra điều gì đó, tên Hoàng bật cười nói lớn.

- " Ha ha ha, thì ra là vậy, thì ra là như vậy, bây giờ thì ta đã hiểu. Này, các ngươi có nhìn ra cái mà ta đang nhìn thấy không?"

Tên Chí cũng nhận ra điều gì đó, bật cười nói theo.

- " vậy là đại ca nhìn thấy cái mà em đã nhìn thấy , và cái mà em nhìn thấy chính là cái mà đại ca đang nhìn thấy, có đúng không?"

Tên Bảo mặt ngu ngu dường như vẫn chưa hiểu ra chuyện gì , nhưng cũng giả vờ hiểu mà nói xem theo.

- " Ha ha ha... cái mà chúng ta nhìn thấy chính là cái mà chúng ta nhìn thấy , đúng là nó rồi."

Tên Bảo có biết gì đâu , nhưng cũng nói vô cứ như là mình biết. Cả ba tên hướng ánh mắt nhìn vô cái cửa hiệu "nhậu đệ nhất" kia, còn nhìn sang cả hai cửa tiệm bên cạnh, khi tầm nhìn mở rộng như vậy mới có thể nhìn ra được huyền cơ của sự tình. Tên đồng bọn của bọn chúng tới đây mở quán nhậu, đặt biển hiệu là "nhậu đệ nhất" , làm ăn buôn bán cũng tạm ổn. Thế mà không biết cái tên bên cạnh cũng mở một quán nhậu, lại để bảng hiệu là "đệ nhất Đại La" tự nhiên nhậu đệ nhất trở nên bé nhỏ trước đệ nhất Đại La. Rồi cái tên bên kia cũng mở quán nhậu, để để một cái bảng hiệu là "đệ nhất Giao Chỉ" nghe còn oai oách hơn là đệ nhất Đại La nữa. Biển hiệu lấn áp biển hiệu, cái tên lấn áp cái tên, thì quán "nhậu đệ nhất" của cái tên đồng bọn lại trở nên lọt thỏm giữa hai quán nhậu hai bên, trông thật thảm thương. Địa thế vừa bất lợi , bản hiệu lại bị lép vế , đâm ra khách vào quán của hắn không nhiều. Ấy vậy mà cái tên Nga Tổng kia tới đây đã nhìn thấy ra được vấn đề, và lập tức nhìn ra cách giải quyết. Hắn chỉ thay đổi một chút ở cái biển hiệu, lại đem đến hiệu quả không ngờ. Bên trái thì là quán nhậu đệ nhất Đại La , bên phải là quán nhậu đệ nhất Giao Chỉ, thì ở chính giữa chỉ cần để hai chữ "kính mời" , đồng thời vẽ hai mũi tên từ hai bên chỉ vô chính giữa, như vậy không phải là đã hút hết khách của hai bên vào trong quán của mình rồi đó sao? Mưu kế này thực sự thâm sâu, thực sự khiến bọn Hoàng Chí Bảo vô cùng thán phục.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 605: Trí Tuệ Lưu Manh.



Một bên thì là tiệm phở với bản hiệu đệ nhất Đại La, bên kia lại là biển hiệu đệ nhất Giao Chỉ, thì chính giữa chỉ cần đề hai chữ "kính mời" là được. Khi những người khách đi tới, họ ngước lên nhìn biển hiệu thì sẽ nghĩ rằng cả ba quán này là một, và chữ "kính mời" kia là mời họ vào chính giữa mà ăn uống. Bởi vì việc sắp xếp ngôn từ như vậy, thế nên sẽ bị nhầm lẫn mà đi vô cửa hiệu chính giữa, đây là một kiểu giật khách một cách nhẹ nhàng mà hiệu quả. Đương nhiên cách chơi chữ này chỉ có thể thu hút được những người khách lạ, chứ còn những người khách quen thì họ đã biết ở đâu bán cái gì rồi, không thể khiến họ nhầm lẫn được. Ba tên côn đồ Hoàng Chí Bảo cảm thấy rất thích thú về việc này, cảm giác thỏa mãn trong tâm trí khiến bọn chúng đê mê. Bọn chúng quay lại chỗ bàn của mình, từ tốn ngồi xuống, trong lòng kẻ nào kẻ nấy đều có những cảm giác rất riêng mà cũng rất chung. Còn cái tên chủ tiệm kia, sau một hồi chạy bàn cũng đã bưng thức ăn ra ngoài . Hắn bê nồi thịt thơm phức, đặt ra chính giữa bàn mà nói.

- " đây rồi, món chính đến đây rồi. Các anh em cho ta xin lỗi , vì đã để các anh em phải đợi lâu . Tiệm hôm nay tự dưng đông khách quá, ta mãi chạy bàn nên hơi bận rộn, mong các anh em thứ lỗi."

Tên Hoàng vồ lấy đôi đũa, tự gắp một miếng thịt to vào bát mình, nhìn tên chủ tiệm mà bật cười.

- " Tiệm của người đông khách đâu phải chúng ta không biết . Chúng ta ngồi đây nãy giờ mà , đều nhìn thấy hết rồi."

Tên Chí cũng vội vàng gắp một miếng thịt to không kém bỏ vào bát của mình, đưa mồm nhai ngấu nghiến , vừa nhai vừa nói.

- " Ừ, đợi lâu một chút cũng được . Là anh em với nhau, chúng ta thông cảm được, ngươi đừng có lo . Nhưng mà ngươi phải biết rằng quán này đông khách là vì ai rồi chứ nhỉ?"

Tên chủ tiệm nghe vậy cười toe toét, gật đầu một cái. Hắn lại nhìn quanh một lượt cái quán của mình, các bàn xung quanh đều có khách ngồi thì trong lòng vui sướng, tự tay rót rượu cho từng người mà nói .

- "ta biết, ta biết chứ . Ta thật sự rất biết ơn , rất muốn gặp lại vị tiên sinh kia để nói một lời cảm ơn. Nhưng mà cái vị tiên sinh bày kế ấy đi đâu rồi? Tại sao không ngồi đây nữa ? Ta chạy bàn xong ra ngoài đây thì thấy người ấy đã không còn ở đây nữa rồi . Vậy thì người ấy đã đi đâu? Bây giờ muốn gặp người ấy để cảm ơn thì phải đến chỗ nào bây giờ?"

Ba tên Hoàng Chí Bảo nghe chủ tiệm hỏi vậy bất chợt sững người lại, đưa đôi mắt nhìn nhau. Lúc nãy đến giờ bọn chúng đã xen lẫn những cảm xúc khác nhau , tâm trạng tương đối hỗn loạn. Chúng vừa thán phục người bày kế, vừa khoái chí khi thấy kế sách thành công tốt đẹp. Chúng về bàn ngồi mà lại vừa thèm thuồng món rượu ngon thịt thơm này, chờ đợi dọn món lên để ăn nhậu được thoải mái, nên lại quên mất một điều quan trọng. Tên Bảo nãy giờ vẫn im lặng, lúc này mới úm ớ mà hỏi.

- "Thôi chết rồi , nãy giờ chưa kịp hỏi địa chỉ của vị cao nhân kia. Bây giờ muốn tìm kiếm thì biết tìm đâu bây giờ?"

Cả bọn ngớ người , trong lòng cảm thấy tiếc nuối.

Kẻ này có thể chỉ vì một chút vui vẻ mà bày ra một cái kế khiến cho một quán nhậu phát đạt , thu hút rất nhiều khách, thì chứng tỏ sức mạnh trí tuệ không phải là thứ gì đó tầm thường. Với trí tuệ ấy, tên khách kỳ lạ kia có thể giúp tên chủ tiệm làm ăn phát đạt, thì cũng có thể hiến kế cho những kẻ khác, giúp bọn chúng thành tựu trong cuộc sống. Không những thế , kẻ ấy lại rất là hào phóng chuyện tiền bạc. Đây rõ ràng là một người giàu có và thoải mái, có thể bao chúng ăn nhậu không một chút so đo, thì có thể dựa dẫm mà moi thêm nhiều lợi ích. Đây cũng là trọng điểm mà bọn chúng tiếc nuối , khi chưa kịp xin được cách liên lạc với người mặc đồ đen ấy. Mấy tên ấy tên nào tên lấy mồm nhai thịt ngồm ngoàm, đưa rượu lên mà nói .

- "thôi thì lỡ rồi, là sơ suất của chúng ta. Bây giờ chưa xin được địa chỉ liên lạc, nhưng biết đâu sau này chúng ta sẽ gặp lại . Có khả năng là người ấy chưa rời khỏi Đại La đâu, cho nên hãy cứ yên tâm đi."

Nói xong ba đứa kia và cả tên chủ tiệm đưa rượu lên cạn chén, uống một cách thoải mái thích thú. Tên chủ tiệm là đứa trúng mánh nhất, vừa được một nén vàng tiền đền bù bảng hiệu, ( mà thực ra bảng hiệu có gì đâu để đền bù?), lại còn được thêm một nén vàng bao bàn nhậu cho các anh em, kiểu nào cũng lời to. Còn ba tên kia thì được bao nhậu thoải mái, thế này là đã thích rồi , nhưng tương lai sẽ tìm kiếm để nhờ vả và moi thêm nhiều bữa nhậu nữa, đó là điều chắc chắn bọn chúng sẽ làm. Bốn tên này cảm thấy rất là khâm phục trí tuệ của người khách ấy, trong lòng bội phục muôn phần, nhưng có thực là mưu kế đó xứng đáng để bội phục hay không? Trong các loại khôn, có một loại khôn người ta gọi là khôn lõi, tầng lớp trí thức gọi khôn lõi là trí tuệ của bọn lưu manh. Lấy cái chuyện đặt tên bảng hiệu như vậy, đây chính là một loại khôn lõi điển hình. Làm ăn thì cứ đường hoàng chân chính, tự phát triển sự nghiệp của mình, nghĩ ra những mưu kế khiến người ta phải nể phục, đó mới là điều nên làm. Chứ mà đặt một cái bản hiệu mang tính khôn lõi đi cướp khách của người khác như vậy, sẽ tạo ra một hậu quả không hay. Trong ngắn hạn , những người khách bị kéo vô trong sẽ đem tới một cảm giác phát triển, nhưng về dài hạn thì hai cái quán hai bên sẽ biết rằng mình bị người khác chơi và sinh ra tức tối. Bình thường thì đối thủ cạnh tranh chẳng ai ưa nhau bao giờ , nhưng họ vẫn tôn trọng nhau với tư cách làm ăn, và cạnh tranh công bằng sòng phẳng với nhau như một sự tôn trọng của nghề nghiệp.

Bây giờ chơi cái biển hiệu như vậy là chơi trò khôn lõi cướp giật khách của người khác , thì cái tên chủ tiệm này đã biến hai đối thủ cạnh tranh hai bên trở thành kẻ thù của mình rồi. Hắn đã đặt bảng hiệu chơi xỏ người khác như vậy, thì chẳng lẽ người khác sẽ chịu im không chơi xỏ ngược lại hắn hay sao? Làm ăn buôn bán thì không sợ đối thủ cạnh tranh, nhưng sợ nhất là gây thù chuốc oán với người khác. Vì vậy việc đặt bản hiệu khôn lõi chơi hai cái tiệm hai bên một vố đau đớn như vậy, thì chỉ là ăn được trong ngắn hạn, nhưng tạo ra một mối nguy hiểm lớn hơn rất nhiều. Đối với người đại trí , những mưu kế khôn lõi như vậy họ thường gọi là ngu, và cho rằng chỉ có những bọn lưu manh mới sử dụng những thứ khôn lõi như thế này thôi. Và phải nói ngược lại , đối với người trí thì khôn lõi là ngu , nhưng đối với người lưu manh thì khôn lõi lại chính là đại trí, là thứ mà khiến cho bọn lưu manh rất là thích thú. Bản chất của những kẻ lưu manh là không đủ trí tuệ để nhìn thấy được tầm nhìn xa. Bọn chúng chỉ nhìn được những khoảng ngắn, và luôn so đo với những kẻ bên cạnh mình. Khi tên Nga Tổng bày ra mưu kế này, thì trong một quãng ngắn trước mắt quán của tên lưu manh ấy sẽ đông khách hơn hai bên, đó chính là tầm nhìn ngắn. Và việc chơi xỏ đối thủ cạnh tranh hai bên đem lại cho bọn lưu manh cảm giác chiến thắng , chính là một thứ cảm giác thống khoái của con người, điều đó lại càng khiến bọn lưu manh cảm thấy sung sướng. Sự sung sướng khi có thể bắt nạt được những người khác, đó chính là sự so đo của những kẻ lưu manh. Quán bây giờ đã rất là ổn định, khách đông nhưng đều đã có bàn và ăn nhậu món của riêng bàn mình , nên tên chủ tiệm đã có thể thoải mái mà ngồi chung bàn với anh em của hắn. Bốn tên lưu manh nâng rượu lên cạn chén liên tục, uống ừng ực trông vô cùng sảng khoái. Tên Hoàng càng nghĩ đến kế sách ấy càng thấy sung sướng , hắn cười nhe răng mà thể hiện cảm nghĩ.

- "Thật không ngờ , hôm nay đi ra đường không biết bước chân phải trước hay chân trái trước mà lại gặp được quý nhân thế này, thật sự may mắn."

Tên Chí đã men say tí bỉ , rượu vào lời ra, gật đầu lia lịa.

- " Phải đó , thật sự quá may mắn. Bây giờ không biết phải tìm người đấy ở đâu bây giờ? Nếu có thể thiết lập mối quan hệ thân thiết với tiên sinh đó, sau này có thể dựa dẫm được nhiều chuyện khác nữa."

Tên Bảo thì đã say ngoắc cần câu, cũng chẳng cần quan tâm làm gì , còn tên chủ tiệm thì rõ ràng rất là tiếc nuối nhất , miệng suýt xoa.

- "Thật đáng tiếc, khi mà không thể xin được cách liên lạc với người ấy . Bây giờ vị cao nhân ấy đi đâu rồi, lỡ không còn ở Đại La nữa thì thật là tiếc."

Nói tới đây thì cả đám bọn chúng đều thở dài, xem ra thật sự là rất ngưỡng mộ người hiến kế kia.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 606: Những Kẻ Lưu Manh.



Như đã nói, khôn lõi là một loại trí tuệ của bọn lưu manh, và thứ trí tuệ này khiến cho người ta rất không hài lòng. Sau mấy ngày trôi qua , cửa tiệm chính giữa đã kéo được nhiều khách hơn, và công việc rất là khấm khá . Còn cửa hiệu hai bên thì có một sự sụt giảm khách tương đối rõ rệt, sự sụt giảm này có thể cảm nhận được bằng mắt thường mà không cần phải dựa vào những con số tính toán. Hai cửa tiệm hai bên ban đầu chỉ cho là ngẫu nhiên , nhưng sau mấy ngày thì cảm thấy không ổn, và nhanh chóng đi tìm hiểu. Họ cũng đã nhận ra được vấn đề của cái bảng hiệu ấy, và họ cảm thấy như mình đã bị chơi xỏ một cú đau đớn . Hai ông chủ ấy tới gặp nhau và bàn chuyện, họ quyết định đi tới cửa hàng của tên chính giữa kia nói chuyện phải trái một lần cho rõ. Chủ tiệm hai bên cùng nhau tới đứng trước cửa quán nhậu của tên lưu manh, họ đứng bên ngoài gọi vào.

- " Ông chủ Nổ ơi , ông có ở trong quán hay không? Ông có thể ra ngoài này nói chuyện với chúng tôi một chút được không vậy?"

Bọn họ gọi vọng vô, muốn nói chuyện đạo lý với ông chủ tiệm này, mà không biết xui rủi thế nào lại đến đúng lúc ngay bọn Hoàng, Chí, Bảo cũng đang ngồi trong đó. Tên Nổ ở bên trong làm việc, nghe hai ông chủ ở ngoài gọi thì lục đục đi ra . Vốn dĩ đối thủ cạnh tranh thì không bao giờ ưa nhau, nhưng là hàng xóm thì vẫn cứ vẻ ngoài lịch sự, hắn nhìn hai ông chủ hai bên mà hỏi.

- " Này đồng nghiệp hàng xóm, hai người tới đây tìm ta để làm gì?"

Hai ông chủ nhìn nhau một cái , gật đầu ra hiệu thể hiện sự đồng thuận, ông chủ bên trái mới hướng tên Nổ mà hỏi.

- "Ông chủ Nổ à, ông treo cái bảng hiệu như thế này thật sự quá mất lòng hàng xóm láng giềng rồi . Cái bảng hiệu đầy tính khiêu khích , ông treo bảng như vậy khác nào chơi xỏ bọn chúng tôi chứ? Rồi chúng tôi phải làm ăn như thế nào đây?"

Ông chủ bên trái vừa dứt lời , ông chủ bên phải gật đầu nói theo.

- "Phải đó, phải đó . Làm ăn cạnh tranh kinh doanh sòng phẳng với nhau, ai lại chơi những cái trò kỳ lạ như vậy? Chúng ta đều làm việc kiếm tiền như nhau cả , thì hãy tôn trọng lẫn nhau chứ . Ông treo cái bảng hiệu như thế khác nào đi cướp khách của chúng tôi rồi. Khách hàng phải do tự mình kiếm về, tự mình giữ lấy , chứ không phải đi giật của người khác như vậy."

Bọn họ nói chuyện cũng tình cảm, và lấy đạo lý ra làm chủ đạo . Thế nhưng tên Nổ này là một tên lưu manh, hắn dường như không quan tâm lắm đến chuyện như vậy, hắn phùng mang trợn mắt chỉ mặt hai ông chủ hai bên mà quát.

- " Các ngươi nói hay lắm, các ngươi bảo là ta cướp khách của các ngươi, ta chơi xỏ các ngươi ư? Vậy các ngươi thì sao? Ta mở quán nhậu lấy hiệu là "nhậu đệ nhất", thì các ngươi một tên lại lấy bảng hiệu là đệ nhất Đại La , tên kia lại lấy bảng hiệu đệ nhất Giao Chỉ , như vậy không phải là chơi xỏ lão tử đây hay sao? Rõ ràng hai tên không biết điều các ngươi đã chơi xỏ ta trước, vậy mà hôm nay còn dám vác mặt tới đây nói chuyện đạo lý với ta à ? Có tin ta đánh các ngươi không?"

Nói đoạn gồng người lên, trợn mắt vung nắm đấm như là đang hù dọa người khác, khiến cho hai ông chủ kia giật lùi lại một bước.

Lưu manh thì không sợ gì những chuyện Lưu manh. Nhóm bốn tên Hoàng, Chí, Bảo, Nổ này vốn là những tên lưu manh ở Sài Tang , di cư xuống Phương Nam để làm ăn sinh sống. Vốn dĩ ở Sài Tang bọn chúng là những kẻ giang hồ trộm cắp, đã làm nhiều chuyện phạm pháp khiến người người khinh ghét. Bọn bị kết án về những tội lỗi của bọn chúng, bị xử tù giam nhiều ngày. Cảm thấy ở đất Sài Tanh không còn cơ hội để làm loạn, nên chúng bỏ trốn xuống Giao Chỉ mục đích xây dựng lại cuộc đời. Và dù đi đâu chăng nữa, thì bản tính lưu manh của chúng vẫn không thay đổi. Ba tên Hoàng, Chí , Bảo đang ngồi trong bàn, thấy tên Nổ phùng mang trợn mắt với hai người khác thì lập tức bật dậy khỏi bàn, nhanh chóng lao ra trợ giúp. Bọn chúng phóng ra tới nơi đã vung tay tóm cổ lấy hai ông chủ kia, chỉ tay vào mặt mà đe dọa.

- "Hai cái tên chết dịch này, bọn mày làm ăn đàng hoàng không muốn, lại vào đây gây chuyện phải không ? Bọn bay có tin chúng ta đấm chết các ngươi tại đây hay không?"

Bạo lực và lưu manh rõ ràng bản chất, vẫn là muốn dùng nắm đấm và sự côn đồ của mình uy h**p người khác. Hai ông chủ hai bên bị trấn áp tinh thần như vậy thì sợ hãi , họ lùi ra vùng vằng ấp úng. Bọn họ không phải không biết rằng bốn tên Hoàng, Chí, Bảo, Nổ ở đây là giang hồ có máu mặt, không phải là thứ có thể muốn chạm vào là chạm. Bọn họ cũng không phải là những người có chức có quyền để mà đương cự với bọn giang hồ máu mặt này. Cho nên bọn họ sang đây nói chuyện rất tình cảm, nhưng nói chuyện tình cảm với ai chứ nói chuyện tình cảm với bọn ngang ngược thì không bao giờ có kết quả tốt đẹp. Dẫu rằng nói chuyện lý lẽ với người khác, lại bị bọn họ kh*ng b* tinh thần làm mất hết đi thiện ý. Bốn tên Hoàng, Chí , Bảo , Nổ đang trấn áp tinh thần của hai ông chủ quán nhậu, mặt mũi tên nào vô cùng hung dữ, cứ như sẵn sàng bay vào ăn tươi nuốt sống đối thủ vậy. Đang trong lúc căng thẳng, tưởng rằng hai ông chủ kia sẽ bị bọn côn đồ hành hung, bất chợt lúc này có tiếng từ đâu vọng lại.

- " Trời ơi! Người gì đâu mà đẹp như vậy chứ ? Sao mà đẹp thế này không biết?"

Đó không phải là tiếng của một người, mà tiếng của nhiều người thì thầm với nhau , và vọng đến tai bọn chúng. Bọn chúng đang hùng hổ chuẩn bị đánh nhau, nghe những tiếng sì sầm ấy thì cũng bị thu hút , ánh mắt nhìn về phía xa kia, phát hiện có một nhóm người đang đi tới. Nhóm người ấy không ai xa lạ, đó chính là những người nhà của gia đình Độc Cô đang đi vui chơi mua sắm. Những tên này nhìn ra thì thấy có ba người phụ nữ đang lả lướt bước đi bên nhau, đi bên cạnh họ còn có một người oai vệ cầm kiếm đi theo bảo vệ. Ba người phụ nữ này ai nấy cũng đều xinh đẹp hơn người , và đặc biệt cô gái trẻ nhất với mái tóc màu xanh lam là đẹp hơn cả. Mỹ nữ xinh đẹp đó chính là Độc Cô Yên Nhiên, tiểu thư của gia tộc Độc Cô. Bốn tên Hoàng, Chí, Bảo, Nổ, và cả hai ông chủ quán nhậu đang hùng hổ với nhau, khi thấy người đẹp đi tới bất chợt quên hết cả mọi chuyện xung quanh mà quay sang nhìn mỹ nữ ấy. Bọn họ đều ngơ ngác nhìn về hướng của tuyệt sắc giai nhân, ngỡ ngàng trước sắc đẹp mà quên mất hiện tại trước mắt.

Chỉ cần sự xuất hiện của một mỹ nữ như thế này, thì bọn họ quên cả chuyện đánh chửi lẫn nhau mà quay sang thẫn thờ nhìn ngó, đủ cho thấy vẻ đẹp ấy cuốn hút đến như thế nào. Ba người phụ nữ xinh đẹp bước đi thoải mái , vui vẻ mua sắm, mà tiểu thư Độc Cô Yên Nhiên chính là người vui nhất. Nàng bây giờ được tự do vui chơi , tự do đi tham quan trên đường phố mà không còn sợ điều gì nữa. Khoảng thời gian ở kinh đô, Yên Nhiên bị nhốt ở trong phủ không được bước chân ra ngoài được. Việc giam cầm quá lâu trong một cái phủ khiến cho nàng luôn khao khát được bước ra ngoài kia , được cảm nhận bầu không khí của những lễ hội, những khu chợ mua sắm , hay bất cứ điều gì đó mà nàng đã bỏ lỡ. Nàng thoải mái ngắm nhìn mọi thứ , vui vẻ lựa một cây trâm ở hàng quán bên đường ngắm nghía.

- "Trâm đẹp lắm , rất hợp với tiểu thư, xin tiểu thư hãy mua đi"

Tiếng mời chào của người bán hàng khiến Yên Nhiên thoáng chút suy tư. Nàng đặt cây trâm xuống lại quầy, và nhẹ lắc đầu cùng với nụ cười mỉm. Cây trâm rất đẹp, nhưng nàng không mua. Không phải là nàng không có tiền, mà bởi mẹ nàng đã mua cho nàng mấy cây rồi, đều là trâm ngọc quý giá. Nàng rời khỏi hàng bán đồ trang sức, lại bước theo mẹ đi dọc con đường mua sắm, vui vẻ tận hưởng không gian xung quanh. Yên Nhiên vẫn ngắm nhìn những dòng người qua lại, thưởng thức cảnh sắc sầm uất buôn bán nơi chợ lớn. Bất ngờ ánh mắt của nàng bắt gặp lại những đôi mắt quen thuộc, là những đôi mắt đã nhìn nàng lúc nàng đang vào thành Đại La. Yên Nhiên giật mình , vội trốn sau mẹ , túm lấy tay áo mẹ mà nói.

- "Mẹ ơi , là những người đó , những người mà hồi trước trừng mắt nhìn con, hình như họ định đánh con hay sao ấy."

Thúy Nga và Diệp Lan nghe vậy thì rất ngạc nhiên, đều quay sang hỏi .

- "đâu, những kẻ ấy đâu? "

Yên Nhiên rón rén chỉ bàn tay về phía ba kẻ lạ mặt ấy với một sự ngại ngùng. Thúy Nga và Diệp Lan nhìn sang, họ chẳng thấy ai trừng mắt , chỉ thấy một nhóm năm người đang thẫn thờ nhìn về phía họ, ánh mắt rõ ràng là ngơ ngác ngỡ ngàng chiếc vẻ đẹp của mỹ nhân. Hai người phụ nữ ấy có kinh nghiệm, liền bật cười quay sang nhìn Yên nhiên mà nói.

- " Không phải đâu, bọn họ không phải là có ý đó đâu . Bọn họ chỉ là những người đàn ông đang ngỡ ngàng trước sắc đẹp của con thôi , con đừng quá tự hù dọa mình như vậy"

Nói xong lại dắt Yên Nhiên bước đi, phong thái ung dung tự do tự tại, tâm thái vô cùng vui vẻ. Yên Nhiên dường như có cảm giác không tốt đối với nhóm mấy tên bặm trợn ấy . Nàng vẫn nép mình sau mẹ, rón rén nhìn về phía bọn chúng với sự đề phòng. Ba cái tên kia, một tên thì cao gầy, một tên thì lùn mập, còn cái tên chính giữa lại có hàm râu quai nón trông rất là bặm trợn , thật sự khiến cho thiếu nữ cảm thấy không yên tâm.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 607: Tìm Kiếm Cao Nhân.



Yên Nhiên trốn sau lưng mẹ, đối với nàng thì những tên côn đồ kia có điều gì đó khiến nàng rất sợ, nàng vẫn cố gắng tránh né ánh nhìn của bọn chúng. Cận vệ đi bên cạnh , nhìn thấy Yên Nhiên lo lắng như vậy thì tự biết mình phải làm gì. Hắn bước vài bước về phía những tên côn đồ kia, liền lập tức chỉ kiếm hướng về mấy tên côn đồ quát lên một tiếng.

- "Lũ người kia, các ngươi nhìn cái gì mà nhìn hả? Các ngươi mau quay về làm việc của mình đi, đừng có đưa cái đôi mắt của các ngươi về hướng này nữa"

Thanh kiếm của tên cận vệ chỉ tới, cả đám giật mình lùi lại. Bọn chúng biết rằng bọn chúng không phải là những kẻ có thể đắc tội với những người quyền quý kia, lủi thủi đi vô trong quán , mà hai tên chủ quán hai bên cũng trở về quán của mình, tạm thời án binh bất động. Bốn tên Hoàng Chí Bảo Nổ về ngồi lại vào bàn, bắt đầu mường tượng ra những cảnh vừa xảy ra. Mỗi tên đều có một suy nghĩ gì đó, và đặc biệt là tên Hoàng với những suy nghĩ mà mang theo trí tưởng tượng bay cao. Ánh mắt sợ hãi của Yên nhiên trốn sau lưng mẹ mình khi lọt vào đôi mắt của tên Hoàng, thì lại là hình ảnh một thiếu nữ e thẹn cười khúc khích, ánh mắt như gieo duyên với hắn khiến hắn đẫn đờ mơ mộng. Ba tên Hoàng, Chí, Bảo thẫn thờ ngồi đó, khuôn mặt bọn chúng đần thối đi làm cho tên Nổ cảm thấy rất ngạc nhiên. Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, Không biết tại sao huynh đệ của hắn lại có thái độ kỳ lạ như vậy, hắn ngập ngừng hỏi .

- "này các huynh đệ, có chuyện gì mà sao mặt mũi ai nấy cũng đều ngẩn ngơ cả vậy? Thứ cho ta hỏi thẳng một câu, không phải là bị vị cô nương xinh đẹp kia hớp hồn rồi chứ?"

Tên Nổ chỉ là đang muốn đùa giỡn một chút cho vui , không ngờ lại nói trúng sự tình hiện tại. Câu hỏi ấy đã hỏi trúng vào nội tâm của những kẻ này, làm cho ba tên bặm trợn Hoàng Chí Bảo quay sang trợn mắt nhìn hắn, khiến hắn giật mình. Trước cái trừng mắt ấy, tên Nổ tạm thời im lặng, không khí lại rơi vào tĩnh lặng một lần nữa. Ba tên bặm trợn lại thẩn thờ ngồi lặng yên, trong lòng mơ mộng những điều viển vông không có thật. Nhưng mà tại sao lại không có thật nhỉ? Tên Hoàng trong một thoáng suy nghĩ nào đó, buột miệng tự hỏi mình.

- "Không thể ư ? Chẳng lẽ không thể nào ư ? Liệu có cách nào đó để giải quyết vấn đề này không?"

Một câu hỏi ra không rõ ràng, cũng không hỏi những người bên cạnh mà chỉ hỏi chính mình, nhưng hai tên Chí và Bảo đều hiểu câu hỏi đang ám chỉ đến điều gì. Bọn chúng là người trong cuộc nên hiểu rõ câu chuyện, chỉ có tên Nổ là không biết hắn đang hỏi cái gì mà thôi. Tên Nổ ngạc nhiên , chả biết chuyện gì cả . Cơ mà trước câu hỏi ấy hắn cũng muốn trả lời một cách hay ho gì đó, hắn nhìn tên Hoàng mà ngập ngừng nói.

- "Nếu như đại ca đang có một vấn đề gì đó khó giải quyết, thì tại sao không tìm một người nào đó bày mưu tính kế cho? Hãy tìm một người nào đó có thể giúp đại ca giải quyết vấn đề , là một người mà bụng chứa đầy binh thư chẳng hạn?"

Tên nổ cũng chỉ nói cho vui vậy thôi, thế nhưng câu nói của hắn lại giải quyết được vấn đề nhất thời của ba tên kia. Cả ba tên lại quay phắt sang nhìn tên Nổ với ánh mắt tròn xoe, không ngờ tên Nổ cũng có lúc đưa ra được ý kiến hay đấy nhỉ? Và thế là cả ba tên lại nhìn nhau một lượt, bất chợt tên Chí buộc miệng hỏi.

- " Tìm người hiến kế à ? Người hiến kế đó là một người bụng đầy kinh thư à? Như vậy không phải là có một người hay sao? Không biết bây giờ Nga Tổng tiên sinh đang ở đâu nhỉ?"

Người hiến kế mà bọn chúng đang rất khâm phục, người một bụng đầy kinh thư mà bọn chúng rất là nể trọng , đó chính là tên Nga Tổng áo đen kia. Cơ mà bây giờ biết tìm người đó ở đâu? Tên Nổ cũng là người rất muốn tìm tên nho sĩ bày mưu tính kế đây, bởi nhờ mưu kế đó mà hắn đã thu được nhiều khách hơn, lúc này lại nói.

- "Nga Tổng tiên sinh à? Từ sau cái đợt hiến kế đến giờ cũng mấy ngày rồi , chúng ta chưa một lần gặp lại người ấy. Ta tự hỏi liệu người ấy có còn ở Đại La hay không ? Hay là đã đi nơi khác rồi?"

Cũng chính tên Nổ đặt vấn đề tìm người hiến kế, bây giờ chính hắn lại nói ra những câu như tước đoạt đi hi vọng của bọn này , như vậy không phải là ngớ ngẩn hay sao. Điều này khiến cho tên Hoàng và tên Chí nhăn nhó , bọn chúng thật sự là muốn đi kiếm người này để xin một vài lời khuyên. Tên Bảo thì đầu óc đơn giản, thấy khuôn mặt ai đó cũng nhăn nhó cả thì bật cười nói.

- " Muốn biết người ta có còn ở Đại La hay không , chúng ta đi tìm một vòng là biết chứ gì?"

Việc đi tìm người ở một cái kinh thành cũng không phải là chuyện dễ, nói đi tìm là có thể đi tìm được hay sao? Cả đám ba tên quay sang nhìn chằm chằm vào tên Bảo , cảm thấy cái lời nói hắn mới nói ra thật vô nghĩa . Cơ mà ngẫm lại thì ngoài việc đi tìm kiếm ra , bọn chúng còn biết làm gì khác bây giờ? Tên Hoàng lúc này lại thở dài một tiếng, gật đầu tán thành.

- " Dẫu biết là Đại La rộng lớn, tìm một người thật không dễ, nhưng mà cứ ngồi đây thì cũng không có cách nào cả. Thôi chi bằng cứ thử đi tìm một lần, biết đâu vận may tới sẽ gặp được, mà nếu không gặp được thì cũng đành chịu mà thôi. Hai tên Chí và Bảo nghe vậy cũng cảm thấy có lý , gật gù đồng ý .

- "phải rồi, có ngồi đây cũng có làm được gì đâu ? Thôi chi bằng cứ đi kiếm một lượt cho phải vậy . Chúng ta đi ngay bây giờ đi."

Thế là cả ba tên đứng dậy, lủi thủi rời khỏi quán nhậu mà đi mất , để lại tên Nổ đứng đó.

Tên Nổ không hiểu được ẩn tình trong câu chuyện này, cho nên hắn cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy ba người đó rời đi nhanh đến như vậy, hắn vội đứng dậy gọi theo.

- " các huynh đệ, đi kiếm người thật đấy à? Tại sao lại quá gấp gáp như thế? Hay là ở lại ăn nhậu xong rồi hãy đi."

Tên Nổ gọi vọng theo mời mọc rất chân tình, thế nhưng ba tên Hoàng Chí Bảo lúc này không còn tâm trí ăn nhậu, chẳng thèm trả lời mà cứ thế bước đi. Ba tên Hoàng Chí Bảo vẫn lầm lũi đi mất , mặc kệ anh em huynh đệ của chúng vẫn đang gọi về nhậu , nhưng bữa nhậu của chúng không quan trọng bằng việc tìm kiếm bây giờ. Bọn chúng vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, cố gắng tìm kiếm được hình bóng quen thuộc, hi vọng là sẽ có cơ may gặp lại. Bọn chúng đi khắp các ngõ ngách, tìm khắp nơi nhưng vẫn chưa thấy được bóng dáng của người cần tìm. Trong giây phút có vẻ tưởng chừng như tuyệt vọng, lúc này bỗng có hai người đi câu cá ngang qua , bọn họ nói chuyện với nhau.

- " Thật quái dị , ta chưa thấy cái tên nào quái dị như cái tên đó . Hắn ngồi câu cá cả một buổi mà chẳng được con nào, vậy mà vẫn cứ ngồi."

- " Đúng vậy, mà hắn đi câu cá không mang theo mồi , thì câu được cái gì chứ? Mặc dù chúng ta cho mồi, hắn cũng không lấy, vậy là hắn câu cá hay ra đấy ngồi phá làng phá xóm vậy?"

Những người câu cá đang kể về một người nào đó kỳ lạ ở ngoài sông, mà nghe tới chữ kỳ lạ thì khiến ba tên Hoàng Chí Bảo rất tò mò. Kẻ kỳ lạ ư? Đó có phải là người ấy hay không ? Trong đầu ba tên côn đồ ấy đã nảy ra ngay câu hỏi, tên Hoàng vội chặn hai tên câu cá lại mà bắt chuyện.

- "này hai huynh đệ , có thể cho ta hỏi một chút không."

Hai người câu cá ngạc nhiên, Tuy không biết có chuyện gì , nhưng thấy người hỏi thăm thì cũng không phải là không thể, họ gật đầu nói.

- " vị đại ca này muốn hỏi gì , xin cứ nói."

Tên Hoàng hướng hai tên ấy mà có chút ngập ngừng.

- " Cái người kỳ lạ mà hai vị đang nói tới là ai vậy? Người đó ăn mặc như thế nào? Tên gì, và đang câu cá ở đâu?"

Hai người câu cá thoáng ngạc nhiên, không ngờ cuộc nói chuyện của họ lại khiến người khác quan tâm đến vậy, họ thật lòng trả lời.

- "chúng ta không biết tên của cái gã kỳ lạ đó ở đâu . Chỉ thấy hắn câu cá không cần mồi, và chúng ta cho hắn mồi để câu hắn lại không thèm lấy. Hắn trông rất lạ mặt, có lẽ là người từ phương xa tới. Hắn mặc một bộ đồ nho sĩ màu đen, đầu đội mũ nho cũng màu đen, tay cầm quạt lông cũng đen nốt. Hắn ngồi câu cá cả một buổi mà không hề động đậy , khiến người khác nhìn vào cứ tưởng là một bức tượng."

Ba tên Hoàng Chí Bảo nhìn nhau mừng rỡ, ánh mắt ánh lên tia hi vọng, có lẽ đã nhìn nhận ra được vấn đề gì đó. Người mặc bộ đồ nho sĩ màu đen, cầm quạt lông màu đen, đầu đội mũ nho màu đen luôn ư ? Vậy chính là người đó rồi . Cả ba tên Hoàng Chí Bảo mừng rỡ , vội bước lên nói .

- " cảm ơn các huynh đệ đã cho chúng ta biết thông tin, đó chính là người chúng ta đang cần tìm. Vậy thì người ấy đang ở đâu, đang câu cá chỗ nào? Xin hãy chỉ cho chúng ta biết với."

Có lẽ , chỉ là có lẽ thôi, bọn chúng dường như đã tìm được manh mối của người mà chúng muốn tìm. Ba tên ấy khỏi phải nói cũng biết rằng rất là mừng rỡ , hi vọng về một cuộc tái ngộ.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 608: Cao Nhân Câu Rồng.



Theo lời chỉ dẫn của hai người câu cá, thì cái người kỳ lạ kia đang ở ngoại thành và câu cá ở một khúc sông rất vắng. Ba tên bặm trợn Hoàng Chí Bảo nhanh chóng rời khỏi Đại La thành , ra ngoài đi dọc bờ sông Cái để tìm một người mà bọn chúng rất là trông đợi. Bọn chúng tìm đến một nơi cỏ mọc um tùm, chim chóc bay lượn hót ríu lo. Đồng cỏ ấy có một lối mòn ở chính giữa, là lối mòn do người đi câu cá đi ngang nhiều thành đường đi. Ba tên kia mon theo con đường mòn đến bờ sông. Bọn chúng thấy có một tảng đá lớn sát bờ sông, và người mà bọn chúng đang tìm đang ngồi trên tảng đá ấy thả dây xuống dòng nước kia. Ba tên Hoàng Chí Bảo nhìn từ đằng sau thì đúng là dáng người ấy, bộ y phục ấy, và bên cạnh còn thấy cái quạt lông đang để đó. Ba tên kia vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy lại gần, chúng đứng đằng sau thi lễ nói.

- " Xin chào tiên sinh , chúng ta lại có duyên gặp gỡ rồi."

Gã nho sĩ kia vẫn ngồi yên bất động, không có một chút gì là động đậy cả, thế nhưng âm thanh phát ra tựa như trong gió.

- " Ba vị anh hùng đã đến rồi đấy à?"

Ba tên Hoàng Chí Bảo thoáng chút ngỡ ngàng, lời nói này khác gì là bảo rằng hắn ta đã biết rằng họ sẽ đến đây tìm hắn ? Không lẽ tên này đoán trước được sự tình hay sao? Tên Hoàng cảm thấy có chút gì đó ảo diệu, trong lòng rất mong đợi, bước tới cúi đầu thi lễ .

- "tiên sinh, người có thể đoán ra được chúng ta sẽ tới tìm người ư?"

Gã nho sĩ áo đen kia vẫn im như tượng , cơ thể chỉ có mỗi bờ môi cử động.

- " ta sáng nay thấy chim khách kêu ríu rít trên cành cây, cảm thấy kỳ lạ liền bấm quẻ xem thử, thì đoán được rằng sẽ có quý nhân tới tìm . Chính vì vậy, ta đã biết rằng ba vị sẽ tới tìm ta."

Hai chữ quý nhân nghe ôi sao mà nó êm dịu thế, lọt lỗ tai đến thế. Ba tên bặm trợn nghe được khen là quý nhân thì sướng cười tít mí, lòng dạt dào cảm xúc. Tên Hoàng bước lại gần, đứng bên cạnh nhìn cần câu đang thả dây xuống dòng nước. Hắn trong lòng vẫn chưa quên nhiệm vụ chính, nhưng trước tiên cũng nên hỏi thăm này nọ đã. Hắn nhìn vào cần câu của nho sĩ kia mà hỏi chuyện.

- "Thưa tiên sinh, ta nghe nói tiên sinh câu cá không cần mồi , điều này là đúng sự thật sao?"

Nho sĩ nghe vậy thì bật cười một tiếng, lúc này cơ thể đã cử động, trong tiếng cười thể hiện ra sự đắc ý. Hắn nhẹ lắc đầu, rồi nhấc cần câu lên . Khi cần câu được nhấc lên, ba tên Hoàng Chí Bảo mới ngạc nhiên khi thấy không chỉ không cần mồi , mà đi câu cá còn không cần lưỡi câu. Cả ba tên ngơ ngác ngạc nhiên, ánh mắt dí vào cái dây câu kia mà đồng loạt hỏi.

- " Tiên sinh à , như vậy thật sự quá kỳ lạ. Tiên sinh đi câu cá mà còn không có cả lưỡi câu sao? Vậy thì làm sao có thể câu được cá chứ?"

Đi câu không có mồi là một chuyện kỳ quái rồi , mà dây câu lại còn không có lưỡi thì rõ ràng đây không phải đi câu, không lẽ kẻ này ra đây là có ý khác? Nho sĩ thấy bọn chúng ngạc nhiên như vậy thì lại bật cười một tiếng , khuôn mặt vui vẻ mà nói.

- " Thì đúng là ta đâu có đi câu cá, ta ra đây là để đi câu rồng."

Câu rồng ư ? Thật sự có thể câu rồng sao? Bọn chúng lại ngớ người ra tròn xoe mắt ngạc nhiên.

- " Câu rồng là câu làm sao? Trên đời này làm gì có thể câu được rồng cơ chứ ? Tiên sinh đang nói đùa phải không?"

Nga Tổng lúc này hạ cần câu xuống, quay sang nhìn ba tên kia với một cái nháy mắt.

- "Ta câu rồng là thật, không phải đã câu được ba con rồng đây rồi hay sao?"

Những câu nói đem theo nhiều ẩn ý và đùa giỡn một cách tế nhị như vậy, thì không phải ai cũng có thể nhìn thấu được sự châm biếm trong đó. Cái đám kia ngơ ngác không hiểu người trước mặt đang nói gì . Nói rằng đã câu được ba con rồng, vậy ba con rồng ấy đang để ở đâu? Bọn chúng nhìn xung quanh , cố gắng quan sát thật kỹ nhưng chẳng thấy có bất cứ thứ gì cả, vậy thì câu được rồng ở đâu? Trong tháng chốc còn đang ngáo ngơ, lúc này tên Chí chợt hiểu ra điều gì đó , bật cười cúi đầu đi lễ.

- " Tiên sinh à, tiên sinh đùa vui quá . Ba người chúng tôi chỉ là ba tên du thủ du thực , gọi là sói là hổ thì nghe còn có lý, chứ làm sao được gọi là rồng? Những lời của Tiên Sinh thật tình bọn chúng tôi không dám nhận đâu"

Tên Chí đã nhìn ra được sự đùa giỡn trong lời nói , nên đã bật cười mà từ chối những câu hoa mỹ. Tên Hoàng nghe vậy thì hiểu chuyện, hắn bật cười một tiếng, cũng cúi đầu thi lễ.

- " Tiên sinh à , là người đánh giá chúng ta quá cao rồi, chúng ta không dám nhận đâu."

Đương nhiên là bọn này không phải rồng gì , chẳng qua cũng chỉ là những tên giang hồ bất hảo. Nên những lời nói này chỉ là nịnh nọt cho vui, mang tính đùa giỡn là chính yếu. Nga Tổng đùa giỡn vui vẻ, thấy bọn kia đã nhìn ra được lời đùa giỡn châm chọc của mình, bây giờ mới quay người lại nhìn về hướng ba tên kia mà hỏi.

- "Được rồi , không phải rồng thì là sói vậy. Ba con sói dũng mãnh hôm nay tới đây tìm ta có chuyện gì?"

Đã là sói rồi , còn phải thêm hai từ dũng mãnh vô để cho người nghe cảm thấy vui vẻ mới được, xem ra kỹ năng nịnh nọt này không phải ai cũng có. Ba tên Hoàng Chí Bảo thấy rằng người trước mặt đã muốn vào chuyện chính , lúc này chúng nhìn nhau một lần nữa , rồi đồng loạt cúi đầu nói.

- "Thưa tiên sinh, chúng ta có việc muốn nhờ tiên sinh, nhưng trước tiên xin tiên xin hãy nghe chúng ta kể một câu chuyện đã."

Kể chuyện ư? Nghe có vẻ thú vị đấy. Nga Tổng cầm cây quạt lông lên, nhẹ nhàng phe phẩy trước mặt , mỉm cười gật đầu.

- " Ái chà, nhìn thế này có vẻ như vấn đề này rất là hệ trong đây. Thôi được rồi, ba vị anh hùng cứ kể đi , ta đang rảnh rỗi sẽ nghe hết toàn bộ câu chuyện của các vị."

Nam nhân áo đen này có vẻ như là một người rất rảnh rỗi , và rất thích bày mưu tính kế thật. Cứ nhờ vã là sẽ giúp đỡ , mà chưa hề mở miệng đòi hỏi chút lợi ích gì. Thế là ba tên bặm trợn kia bắt đầu kể về câu chuyện của bọn chúng với tiểu thư của nhà Độc Cô. Tất nhiên là bọn chúng không kể đúng sự thật khách quan, mà là kẻ theo cái góc nhìn của bọn chúng , kể theo nhân sinh quan của bọn chúng. Trong truyện kể của bọn chúng thì tiểu thư nhà Độc Cô đã e thẹn nhìn bọn chúng với đôi mắt e ấp , mơ mộng một mối lương duyên. Kiểu như trai anh hùng gặp gái thuyền quyên, tình trong như đã nhưng mặt ngoài còn e. Và với những lời kể của bọn chúng, thì có vẻ như bọn chúng và tiểu thư kia là trời sinh một cặp, nhưng cặp nào thì chúng không nói.

Khi kể những câu chuyện ấy , kể đến đoạn lúc sáng vừa gặp ngoài đường xong, ba tên lúc này lại cúi đầu hướng Nga Tổng thi lễ.

- " Câu chuyện là như vậy, chúng ta với tiểu thư kia nó rất nhiều chuyện để nói, không biết tiên sinh có thể hiến một kế gì đó để giúp chúng ta..."

Nói đến đây thì ngập ngừng một chút, không dám nói tiếp. Nga Tổng thấy bọn chúng ngập ngừng như vậy thì hiểu chuyện, cái này rõ ràng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga rồi, hắn bật cười nói lớn.

- " Ha ha ha... người xưa có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, quả nhiên là thật. Vậy nói thẳng ra là các vị anh hùng đây đã lỡ phải lòng vị Tiểu Thư xinh đẹp kia, và muốn cưới tiểu thư nhà Độc Cô về làm vợ chứ gì?"

Cả ba tên Hoàng Chí Bảo nghe vậy vội cúi đầu thi lễ.

- " Đúng là như vậy, không biết tiên sinh có thể có kế sách gì để chúng ta được hoàn thành ý nguyện hay không?"

Nga Tổng lại cầm cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy trước mặt, trong lòng có một chút vướng mắc không rõ, hắn nhìn bọn chúng mà nói.

- " Kế sách thì ta có thể suy nghĩ , nhưng mà có một việc trước tiên phải làm cho rõ. Ba vị muốn cưới tiểu thư nhà Độc Cô về làm vợ, là làm vợ cho cả ba người , hay chỉ làm vợ một trong ba người thôi? Cái vấn đề này các ngươi phải xác định và nói cho ta thông suốt cái, chứ nãy giờ ta mơ hồ chuyện này lắm à nha."

Ba tên Hoàng Chí Bảo thoáng chốc ngớ người, ngước đầu nhìn lên. Bọn chúng trước giờ đều theo kiểu cùng làm cùng hưởng, gây hoạ cùng chịu, chứ chưa nghĩ nhiều đến những chuyện riêng tư. Trong giây phút này chúng chợt nhận ra một điều rằng muốn cưới con gái người ta làm vợ, thì chỉ có một người mà thôi , chứ không thể làm cả đám được. Ba tên bặm trợn này quay sang nhìn nhau, tự hiểu rằng mình phải làm gì. Tên Chí và tên Bảo vốn dĩ không có cửa để so sánh với tên Hoàng, đây là hiện thực rõ ràng trước mắt rồi. Bởi do ngoại hình xấu xí , một tên thì như một con cóc mập, một tên thì như một con rắn gầy, chắc chắn bị loại từ vòng gửi xe. Thêm một điều nữa, hai tên này là đàn em của tên Hoàng, sao có thể cạnh tranh được? Tên Hoàng là cái tên chủ đạo , hắn liền chụp tay áo hai tên đàn em kéo mạnh ra phía sau để hắn bước lên trước, cúi đầu thi lễ.

- " Thưa tiên sinh , người muốn cưới tiểu thư nhà Độc Cô chỉ có một mình ta mà thôi . Đây là hai huynh đệ của ta , đều ủng hộ ta trong chuyện này."

Tên Hoàng nói như vậy, nhưng thực sự lại không phải như vậy . Tên Chí và tên Bảo vốn không hề ủng hộ gì , mà vốn dĩ chỉ là chúng hiểu rằng chúng không có cửa mà thôi. Khuôn mặt của hai tên Chí và Bảo nhăn nhó lại , nhưng không dám mở mồm phản đối, đành phải thuận theo. Nga Tổng thấy mọi chuyện đã rõ ràng rồi, lúc này gật đầu một cái , cầm quạt lông chỉ về phía trước mà bảo.

- " Được rồi , cưới vợ thì chỉ một người thôi , chứ không thể ba người cưới một cô gái làm vợ được. Các ngươi phải rõ ràng như thế từ đầu, thì ta mới có thể tìm kế cho các ngươi."
 
Bạch Đạo Sư
Chương 609: Tạo Ra Nhu Cầu.



Cả đám ba tên Hoàng Chí Bảo bu lại tảng đá, bọn chúng đứng nhìn người nho sĩ mặc đồ đen kia, chờ đợi người đó hiến kế cho mình. Nga Tổng vẫn ngồi trên tảng đá đấy, mắt lim dim ,tay cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy , nhìn vào cảm giác như là hắn đang suy nghĩ những điều sâu xa. Sau một lúc suy nghĩ này nọ, hắn mở mắt ra một cách nhẹ nhàng từ tốn, cố tình ra vẻ đạo mạo uy nghi. Khi đôi mắt vừa mở ra, hắn đã nhìn thấy khuôn mặt chầu trực của ba tên Hoàng Chí Bảo trông cứ như chó chờ xương vậy. Nghĩ đến cái chuyện như thế, hắn không nhịn được mà cười nhạt một cái, lúc này bắt đầu bày kế.

- "Này nhé các vị anh hùng. Bên trong truyện cưới xin, thì cái đầu tiên người ta xem xét là có môn đăng hộ đối hay không, có đúng không?"

Cả đám nghe vậy thì nhăn nhó, tên Hoàng rầu rĩ lắc đầu nói.

- " Nếu như đã môn đăng hộ đối , thì ta tới đây nhờ tiên sinh bày kế để làm gì? Nếu như đã môn đăng hộ đối, thì ta tới đó ngỏ lời thẳng mặt cho rồi , chứ cần gì phải tới đây cầu cạnh tiên sinh nữa?"

Quả thật là như vậy , cái khó thì mới đi cần cầu cạnh một người chưa biết rõ thế này. Nga Tổng lúc này đưa bàn tay về phía trước ra hiệu cho tên Hoàng im lặng, hắn lúc này lại hỏi.

- "Nếu không môn đăng hộ đối , thì chúng ta sẽ làm cho môn đăng hộ đối là được. Vậy xin hỏi gia sản của vị anh hùng đây như thế nào?"

Gia tộc lớn mạnh hay không thì vẫn phải xem có của cải hay không , nên việc hỏi gia sản thì cũng hợp tình hợp lý thôi. Cơ mà ba tên Hoàng Chí Bảo này nhìn vào kiểu gì cũng không thấy vẻ sang trọng, chỉ rõ ràng là một đám côn đồ lưu manh. Tên Hoàng hiểu rõ thân phận của mình, hắn nhăn mặt lắc đầu .

- "chúng ta chỉ là những kẻ du thủ du thực , gia sản thì đúng là có chút vốn liếng , nhưng để mà nói có thể trở thành một gia tộc lớn thì quá ít."

Điều này đương nhiên là rõ ràng rồi , nhìn vào cũng biết bọn này chẳng giàu có gì. Nga Tổng dường như cũng biết thế, hắn hỏi vậy cũng chỉ là hỏi để xác nhận lại, và đã có một kế sách riêng cho mình. Hắn mỉm cười tự tin, tiếp tục phe phẩy cây quạt trên tay mà nói.

- "Không giàu có thì ta làm cho giàu có là được chứ gì ? Tại sao vị anh hùng này lại bi quan đến thế? Có rất nhiều người khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, và trở nên giàu có sau nhiều năm phấn đấu lao động. Vị anh hùng đây trông cốt cách hơn người , chẳng lẽ lại không thể tự mình phấn đấu hay sao?"

Tên Hoàng ngước mắt nhìn nho sĩ áo đen kia một cái , rồi lại ngửa bàn tay ra nhìn vào lòng bàn tay của mình. Những lời động viên kia đã có tác động mạnh vào người hắn, và tự nhiên cho hắn được một sự tự tin để phấn đấu làm giàu. Nga Tổng chưa dừng lại ở đó, thấy những lời nói của mình đã có tác động vào đối tượng, hắn lại thuyết phục thêm.

- "Nếu như để xứng đáng với tiểu thư gia tộc quyền quý ,thì người anh hùng đây phải phấn đấu kiếm tiền tạo dựng sự nghiệp của mình. Chỉ cần có ta ở đây, ta bày mưu tính kế cho, thì trong vòng 10 năm người anh hùng đây sẽ trở thành một người giàu có , và có thể ngang nhiên tới cầu hôn tiểu thư kia rồi."

Những lời khai mở tựa như sấm động ngang tai , không chỉ là những lời động viên để hướng tới việc kết thân với gia tộc quyền quý , mà còn mở ra một tương lai giàu có và sung túc. Ba tên Hoàng Chí Bảo nghe vậy thì mắt sáng rỡ , nghĩ đến một tương lai ấm no sang trọng thì thằng nào trong lòng cũng dạt dào cảm xúc. Từ trước giờ bọn chúng không nghĩ đến chuyện mình sẽ trở thành một gia đình giàu có , nên lúc này nghe những lời ấy có vẻ như rất là mới lạ. Đương nhiên là giàu có là điều mà ai cũng muốn, thế nhưng lúc này tên Hoàng lại có một chút vướng mắc, hắn cúi đầu thi lễ.

- "Được sự giúp đỡ của tiên sinh , ta vô cùng vui mừng . Thế nhưng tiên sinh ơi, 10 năm nữa ta mới giàu có thì vị tiểu thư kia đã đi lấy chồng mất rồi , vậy không phải là kế hoạch của tiên sinh đã thất bại đó sao?"

Tên Hoàng này cũng nhanh trí nhìn nhận ra được cái vấn đề, chứ như hai tên đàn em của hắn nghe nói đến trở thành đại gia thì đã híp mắt lên rồi. Nga Tổng vẫn nụ cười nhẹ nhàng, lấy cây quạt vỗ nhẹ lên bàn tay của tên Hoàng mà trấn an.

- "Vị anh hùng này đừng vội , ta vẫn chưa nói hết. Đúng là làm giàu thì mất 10 năm, nhưng 10 năm chúng ta đúng là không đợi được đến lúc đó. Cho nên bây giờ cần phải có kế hoạch chữa cháy, đó chính là giả giàu có tạm thời."

"Giả giàu ư?" Ba tên Hoàng Chí Bảo thốt lên , đôi mắt hiện rõ lên sự tò mò. Nga Tổng không để bọn chúng kịp hỏi , đã nói tiếp.

- "Chúng ta sẽ tạm thời kiếm một số tiền vừa phải, nhưng sẽ ra vẻ như mình là một đại gia giàu có, thì có thể làm một cái vỏ bọc để lấy lòng gia đình người ta. Sau khi cưới xin xong rồi , thì vẫn tiếp tục làm ăn để làm giàu, như vậy không phải là ổn thỏa hay sao?"

Cả đám ba tên ngước mắt nhìn người ra kế , xem ra kế sách này có vẻ khả thi. Bây giờ chỉ là giả vờ giàu có , sau khi kết hôn rồi thì làm ăn phấn đấu để 10 năm nữa giàu thật. Sau khi kết hôn xong thì dù có bị phát hiện ra là giả giàu, lúc đó thì gạo đã nấu thành cơm , ván đã đóng thuyền, còn lo sợ gì nữa. Bọn chúng hiểu chuyện vui cười toe toét , gật đầu lia lịa, chưa kịp nói gì thì Nga Tổng lúc này lại nói tiếp.

- " Đừng vội vui mừng, kế hoạch tới đây vẫn còn nhiều điều phải làm . Trong chuyện cưới xin thì người ta không chỉ xem xét sự giàu có, mà còn là gia cảnh nữa. Vậy cho ta hỏi vị anh hùng này gia cảnh thế nào ? Ở quê nhà gia đình phụ mẫu làm gì ? Và vị anh hùng không có tiền án tiền sự gì đấy chứ?"

Đúng là giàu có thì một chuyện , nhưng còn phải gia cảnh sạch sẽ hay không nữa. Lấy ví dụ như chuyện của tên Ninh Thạnh, con của tổng quản nội cung Ninh Sơn. Gia cảnh của hắn thì giàu có quyền thế , nhưng mà lý lịch của hắn thì không được sạch sẽ , cho nên Thúy Nga phải dẫn Yên Nhiên bỏ trốn xuống Giao Chỉ này. Việc bỏ trốn chính là không muốn gả con cho một cái tên có tiền án bạo hành vợ , không muốn đưa con gái mình vào miệng cọp để chịu khổ. Vì vậy mà nói, việc gia cảnh là một chuyện , nhưng bản thân người đó là một chuyện khác. Ba tên Hoàng Chí Bảo nghe tới đây thì khựng người , im lặng không nói , khuôn mặt nhăn nhó vẻ khó xử lắm. Bọn chúng đang nhờ người này bày mưu tính kế, thì đương nhiên phải nói thật mọi chuyện. Nhưng nói thật ra thì lại càng khó khăn hơn. Tên Hoàng suy nghĩ một hồi, ngập ngừng nói.

- "Không dám giấu gì tiên sinh , cả ba chúng ta ở Sài Tang từng bị thụ án tù mấy tháng vì tội đánh người và trộm cắp. Để mà nói về gia cảnh lý lịch bản thân, thì thật sự không được sạch sẽ lắm . Ta biết sẽ rất khó, nhưng vẫn mong tiên sinh có thể nghĩ ra cách nào đó giúp ta."

Việc nói thật ra như vậy cũng chứng tỏ rằng tên Hoàng này rất là cầu thị , thật sự mong muốn được giúp đỡ. Nga Tổng đôi mắt suy tư, sau một lúc thì mỉm một nụ cười mà trấn an.

- " Có câu "buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật" . Vị anh hùng này đã từ bỏ quá khứ không tốt đẹp của mình mà hướng về một tương lai tốt đẹp hơn , đó cũng là điều đáng quý vậy."

Nói đoạn đặt cây quạt vào tay mình, thở dài một tiếng.

- "Lý lịch không tốt đẹp à? Vậy thì phải làm cách gì đó để che giấu đi cái lý lịch một cách tạm thời. Để có thể đạt được mục đích thì chúng ta phải cài gia đình nhà gái vào cái thế buộc phải gả con cho chúng ta. Nói nôm na dễ hiểu là nhà gái đang cần một điều gì đó gấp gáp, rồi vị anh hùng đây xuất hiện giúp đỡ nhà họ, và để biết ơn họ sẽ gả con gái cho vị anh hùng đây . Kế sách có lẽ phải là đi theo chiều hướng như vậy, mọi người thấy sao?"

Ba tên Hoàng Chí Bảo nghe thì có vẻ thấy có lý lắm , nhưng mà phải làm như thế nào bây giờ ? Tên Chí bên cạnh, lúc này cũng đăm chiêu nói.

- "Nếu được như vậy thì không nói làm gì nữa . Nhưng mà vấn đề là nhà gái cần cái gì , và chúng ta có thể giúp đỡ họ được cái gì chứ ? Rõ ràng là cái nhà đấy không thiếu thốn gì cả , sao phải đi nhờ vả người khác?"

Cái sườn ý đại loại thì đã đặt ra như vậy, nhưng vấn đề là phải thực hiện như thế nào ? Làm sao biết được người ta có cần cái gì không để mà mình can thiệp vào, đó mới là chính yếu. Nga Tổng bất ngờ bật cười, trông như là hắn rất sảng khoái vậy. Hắn rời khỏi tảng đá mà bước xuống dưới đất, ưỡn ngực ra vẻ tự tin.

- " Gia đình Độc Cô hiện giờ không lâm vào thế khó, không cần sự giúp đỡ của ai hết . Nhưng mà nếu như người ta không có nhu cầu , thì chúng ta có thể tạo ra nhu cầu cơ mà. Ta có kế này rồi , các ngươi có muốn nghe không?"

Tạo ra nhu cầu ư? Là tạo ra như thế nào? Cả đám ba tên Hoàng Chí Bảo há hốc mồm ngạc nhiên , lại nghe rằng người này đã nghĩ được kế thì mừng rỡ lắm , vội vàng áp sát hắn mà hỏi gấp.

- " Đương nhiên là chúng tôi muốn nghe rồi . Kế sách như làm sao, xin tiên xin hãy bày đường chi lối , chúng tôi nguyện rửa tai xin lắng nghe. "
 
Back
Top Bottom