Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Bạch Đạo Sư
Chương 350: 350: Mộng Tưởng Của Thiếu Nữ



Nguyệt Hằng bước đi một cách từ từ chậm rãi , tinh thần chuẩn bị cho một buổi đêm cực khổ.

Ngày hôm nay không như mọi ngày, bước chân của nàng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Ngày hôm nay nàng có một tâm trạng khác, thoáng cảm xúc ngậm ngùi thương nhớ một cơn gió vừa thoáng qua.

Khi ánh mắt vẫn còn đang ướt lệ, chợt nàng thấy trước mặt mình có hình bóng quen thuộc xa xa.

Đôi mắt bị nhòe đi vì lệ , nàng gạt nước mắt nhìn kỹ hơn thì nhận ra đó chính là nam nhân mà nàng đang nghĩ tới.

Nguyệt Hằng vui mừng, toan chạy lại gần hắn với nụ cười sung sướng trên môi.

Nhưng bất chợt khựng lại, nhận thấy có chuyện gì đó khác lạ.

Hắn đứng đó nhìn nàng, khuôn mặt nhăn nhó mà không một nụ cười.

Nguyệt Hằng thoáng dừng lại, khuôn mặt lại trở lại muộn phiền như lúc nãy.

Niềm vui thoáng tới rồi lại thoáng đi, tự hỏi phải chăng là người ta đã biết hết mọi chuyện về nàng rồi? Nguyệt Hằng cúi đầu, tay nàng kéo vạt áo ở cổ sát lại với nhau , nép mình lặng lẽ bước đi.

Nàng không dám nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn vào khuôn mặt người đàn ông ấy.

Nàng bước lại gần, càng lúc càng gần, ánh mắt cúi gầm vẫn còn thấy được đôi chân của người ấy.

Nàng lặng lẽ lướt qua , giây phút ấy tưởng như đất trời cũng dừng lại.

Hai người mới lúc sáng còn đang thân thiết, bây giờ đã tựa như người xa lạ.

Trong khoảnh khắc vừa lướt qua ấy, nàng muốn bỏ chạy thật nhanh để trốn tránh hiện thực.

"PẶC ..." một bàn tay vươn ra bắt lấy tay Nguyệt Hằng, bàn tay bị nắm chặt lại khiến nàng không bước đi được, phải đứng lại.

Nguyệt Hằng rón rén ngại ngùng quay lại nhìn, thấy nam nhân ấy đã nắm chặt tay mình , hắn vẫn hướng khuôn mặt về phía trước , không ngoảnh lại nhìn nàng.Vạn Vân Phong sau khi điều tra được công việc của Nguyệt Hằng , tâm tư trở nên rối bời khó tả.

Hắn lững thững trở về lại làng, trên con đường ấy thoáng thấy phía trước bóng hình quen thuộc.

Hắn đứng khựng lại , nhìn về hướng người phụ nữ ấy.

Đôi mắt vạn Vân Phong là đôi mắt của người tu luyện, hắn tinh hơn rất nhiều so với những người phàm khác.

Nhanh chóng nhận ra người phụ nữ đấy là người mà hắn yêu mến, khoảng khắc này không biết phải làm gì bây giờ.

Nguyệt Hằng đang trên đường đi làm, bước chân của nàng từ từ nhưng nặng nề.

Vân Phong thấy rõ trên đôi mi của nàng là những giọt lệ ướt đẫm che đi tầm nhìn của người thiếu nữ ấy.

Khuôn mặt Vân Phong nhăn nhó , người phụ nữ này chiều tối nay lại tiếp tục đi làm, và cái công việc đó là công việc hắn không bao giờ muốn thấy.

Vân Phong lại nghĩ đến lúc trưa , khi Nguyệt Hằng nói rằng sẽ chăm chỉ để mua cho những đứa trẻ một tấm áo mới , hắn lại trở nên cau có.

Chăm chỉ ở đây nghĩa là làm gì? Chăm chỉ làm cái gì cơ chứ? Cảm thấy rất khó chịu , khiến sắc mặt trở nên tệ đi rất nhiều.

Khi Nguyệt Hằng đi lại , nàng cúi gầm mặt không dám nhìn hắn.

Hắn cũng đoán biết được rằng nàng đã nhận ra điều gì.

Nàng cúi gầm mặt đi tới , lướt ngang qua người hắn, vờ như không quen biết lại càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu.

Há có thể lướt qua mặt hắn dễ dàng như vậy sao? Không thể chấp nhận, hắn vươn tay túm lấy bàn tay của nàng khiến nàng không thể bước đi thêm được nữa, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa mà cọc cằn nói.- "em định đi đâu?"Nguyệt Hằng bị nắm tay giữ lại, quay lại nhìn thì thấy người đàn ông ấy còn chẳng buồn nhìn mình.

Cảm giác buồn thăm thẳm trong linh hồn, nàng cúi mặt xấu.- " em...!Em phải đi làm..."Đi làm, "đi làm" ở đây là làm gì? Một câu nói đơn giản với bất cứ ai, nhưng với Nguyệt Hằng lại trở nên quá khó khăn để nói.

Với một người phụ nữ hành nghề đặc biệt như vậy, với một công việc bị xếp vào hạng thấp hèn như vậy , thì câu trả lời này cũng quá sức khó khăn rồi.

Ánh mắt của nàng vẫn lén lút nhìn nam nhân ấy, không biết hắn sẽ khinh thường nàng thế nào.

Vạn Vân Phong vẫn đứng đó, hắn vẫn không nhìn nàng , bàn tay không có vẻ gì là buông cho nàng đi cả.

Ánh mắt vẫn không quay lại nhìn nàng, hắn lại hỏi.- " vậy, không đi làm có được không?"Vạn Vân Phong rất khó chịu, cực kỳ khó chịu khi nghĩ đến chuyện Nguyệt Hằng phải vô trong trấn làm công việc ấy.

Nàng phải đi tiếp những người đàn ông trong đấy , những kẻ mua dâm.

Hắn không muốn một chút nào, và cũng không cho phép điều ấy tiếp tục.

Cho dù câu trả lời của Nguyệt Hằng thế nào, hắn cũng sẽ không cho Nguyệt Hằng đi vào đó.

Nguyệt Hằng vẫn để yên bàn tay mình trong tay hắn, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ấy, như cảm nhận hơi ấm của tình thương.

Nàng chẳng dám mộng mơ, vì thực tại luôn phũ phàng, nàng ngậm ngùi nói.- " nếu em không đi làm...!ai sẽ nuôi những đứa trẻ đây ?"Chính là như vậy, đó chính là thực tại.

Sẽ không có ai, không có kẻ nào có lòng tốt để cưu mang nuôi dưỡng những đứa trẻ tật nguyền được cả.

Đây là điều mà Nguyệt Hằng đã từng đối diện, nàng lúc này giật nhẹ tay toan bước đi, nhưng bàn tay của Vân Phong càng siết chặt hơn.

Hắn kéo mạnh tay nàng, khiến nàng bị kéo về quay người nhìn trực tiếp vào hắn.

Và lần này hắn đã chuyển động, quay người sang nhìn thẳng vô mặt nàng mà nói .- "ta nuôi, ta sẽ nuôi tất cả.

Toàn bộ những đứa trẻ, và cả em nữa, ở nhà với ta đi.""Hả ..." Nguyệt Hằng ngơ ngác ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Ánh mắt nghiêm nghị , vẻ mặt nghiêm túc, Vạn Vân Phong đã khiến Nguyệt Hằng sững sờ.

Không phải là nàng đang nghe nhầm đấy chứ? Bốn mắt nhìn nhau, trong một thoáng im lặng, Nguyệt Hằng lại bật cười.

Cái cười của nàng không phải cười vui, cười sướng, mà cười gượng vì không tin vào những gì mình mới được nghe.

Nguyệt Hằng lắc đầu.- " thôi đi, công tử đừng có đùa như vậy mà.

Xin người thả tiểu nữ ra, tiểu nữ còn phải đi làm"Nói xong nhẹ giật tay , nhưng bàn tay của Vân Phong càng nắm chặt hơn, ánh mắt nghiêm nghị nhìn nàng không trả lời.

Nguyệt Hằng giật tay mình lại, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của người đó, lại nhìn ánh mắt nghiêm nghị của người đàn ông ấy, nàng cười khổ mà nói tiếp .- "công tử đừng đùa giỡn như vậy nữa.

Lũ trẻ đâu có là gì của công tử đâu, tại sao công tử lại phải nuôi bọn chúng chứ? Xin công tử thả tay ra cho, tiểu nữ phải đi làm rồi "Nguyệt Hằng trước đây đã từng dẫn lũ trẻ vào trong trấn xin nương nhờ những phú hộ trong đó , nhưng không ai nhận cả.

Chẳng có một ai muốn phải ôm gánh nặng những đứa trẻ tật nguyền trên vai, bọn họ thẳng tay xua đuổi, và vì thế nàng cũng không tin người đàn ông này sẽ dang đôi tay đón nhận những đứa trẻ.

Vân Phong hiểu điều này, khuôn mặt hắn nghiêm nghị mà hỏi.- "ta đúng là không có máu mủ quan hệ gì với lũ trẻ, nhưng mà em cũng có quan hệ máu mủ gì với chúng đâu? Tại sao em nuôi chúng được, mà ta thì không?"Nguyệt Hằng ngơ ngác, câu hỏi này khiến cho nàng nhất thời không trả lời được.

Nàng thực ra đã xem những đứa trẻ kia là gia đình rồi , cho nên khi Vân Phong nói nàng và những đứa trẻ ấy không máu mủ gì khiến nàng cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Nhưng nhanh chóng nhận ra thực tại là như thế thật, nhất thời không có câu trả lời nào cho người ta.

Giây phút này không biết phải làm gì , Nguyệt Hằng lúc này lại vùng vằng giật tay thật mạnh mà r3n rỉ.- " công tử , xin đừng làm như vậy nữa.

Hãy thả tiểu nữ ra, để tiểu nữ còn phải đi làm.

Những đứa em của tiểu nữ còn đang chờ đợi thiếu nữ mang gạo về nấu cơm cho chúng, xin công tử đừng làm khó tiểu nữ "Van xin như muốn khóc, vừa nói vừa giật tay ra, càng lúc càng mạnh.

Nàng có lẽ không thể tin được những lời của Vân Phong vừa nói.

Thực ra Nguyệt Hằng cũng muốn lắm, nhưng chỉ vì thực tế thì luôn phũ phàng , làm gì có chuyện cổ tích xuất hiện giữa đời thực? Những gì người đàn ông đó nói nghe như cổ tích, đẹp nhưng hư cấu, cho nên nàng mới phản ứng như vậy.

Vân Phong lúc này càng siết chặt tay, quyết không buông ra.

Hắn bất ngờ quỳ gối xuống trước mặt nàng, cái quỳ gối ấy khiến Nguyệt Hằng giật mình, khoảng khắc hốt hoảng thốt lên .- "công tử, người làm gì vậy ? Mau đứng lên đi , tiểu nữ không dám nhận đâu "Vạn Vân Phong vẫn quỳ đó, đôi mắt đầy cương quyết.

Nguyệt Hằng rất bối rối, càng lúc càng ngơ ngác.- "xin đừng quỳ như vậy, dưới gối đàn ông là vàng ,tiểu nữ không xứng đáng để công tử làm vậy đâu"Đôi tay thiếu nữ chụp lấy tay người đàn ông ấy, giật tay kéo người ấy đứng dậy.

Nhưng một cô gái yếu đuối sao có thể lay động được cơ thể của hắn chứ.

Nàng cố sức kéo hắn, cơ thể bất lực trông thật thảm thương.

Nàng kéo hắn đứng dậy mãi không được , hắn vẫn cứ quỳ đó nhìn nàng khiến nàng bất lực.

Không còn cách nào khác, nàng cũng quỳ xuống trước mặt hắn, khuôn mặt hoảng hốt mà hỏi .- "công tử, tiểu nữ không hiểu.

Công tử thực sự có ý đồ gì ? Tại sao lại làm vậy với tiểu nữ, mong công tử nói rõ."Vạn Vân Phong đang quỳ trước mặt Nguyệt Hằng, mà Nguyệt Hằng cũng đang quỳ trước mặt hắn, hai người quỳ nhìn nhau.

Nguyệt Hằng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Vân Phong dường như đã chuẩn bị sẵn tất cả.

Hắn nâng bàn tay của Nguyệt Hằng lên, hai tay hắn ôm ấp lấy bàn tay ấy một cách nhẹ nhàng.

Nguyệt Hằng cảm thấy bàn tay mình được nằm trong bàn tay hắn, ấm áp nóng bỏng , hơi ấm của sự quan tâm.

Hắn nhìn nàng với đôi mắt yêu thương mà nói.- " Hằng nhi làm vợ ta nhé""HẢ..." Nguyệt Hằng tròn xoe mắt, há hốc mồm thốt lên một tiếng ngạc nhiên.

Nàng dường như không tin được những gì mình mới nghe, đây có phải là sự thật không, hay chẳng qua chỉ là sự ảo tưởng trong cơn mê mộng? Thời gian tựa như dừng lại, nàng lắp bắp hỏi.- "công tử , người vừa mới nói gì, tiểu nữ nghe không rõ?"Những chuyện có lẽ chỉ là ảo mộng trong những giấc mơ đẹp nhất, hình như đã xuất hiện ở nhân gian.

Vạn Vân Phong ôm ấp bàn tay của Nguyệt Hằng, nhẹ nhàng đưa lên hôn nhẹ lên bàn tay ấy và nói.- "nếu nàng nghe không rõ , thì để ta nói lại một lần nữa.

Hằng nhi , làm vợ ta nhé"Tiếng nói chậm rãi rõ ràng, lần này là nói rõ ràng chậm rãi.

Hằng nhi không nghe lầm, đây là thật..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 351: 351: Hẹn Ước Bảy Ngày



Nguyệt Hằng ngơ ngác nhìn người đàn ông đẹp trai đang quỳ trước mặt của mình mà không hiểu người đàn ông đấy đang nghĩ gì.

Nàng sững sờ bất động, đang tự hỏi mình tỉnh hay mơ.

Người đàn ông ấy lại nâng bàn tay của nàng lên, hôn lên bàn tay ấy, dịu dàng nói.- " ta sẽ nói lại lần nữa.

Hằng nhi, làm vợ ta nhé.

Ta sẽ nuôi em, nuôi tất cả những đứa trẻ.

Em sẽ là vợ ta , và những đứa trẻ ấy sẽ là những đứa em của ta.

Ta sẽ nuôi tất cả lớn khôn, chăm sóc tất cả.

Theo ta, làm vợ của ta, em sẽ không còn phải vất vả nữa đâu , hãy làm vợ của ta đi."Nguyệt Hằng nghe rõ từng câu từng chữ, những điều này không phải là đã xảy ra trong giấc mơ của nàng ư? Nhiều lần chìm trong giấc mộng, nàng cũng như nhiều thiếu nữ khác đã mơ về một "bạch mã hoàng tử".

Cho đến khi đại nạn kéo tới, dìm nàng xuống bùn đen ô nhục, nàng vẫn nằm mơ.

Thế nhưng mơ và thực tại rất khác nhau, và có phải là nàng đang nằm mơ, có phải những gì đang diễn ra đều là giả dối? Nàng không hiểu, không hiểu gì cả.

Khuôn mặt nàng lúc này bối rối , nàng quay đi chỗ khác để tránh cái ánh nhìn ấy.

Nhưng khuôn mặt vừa đi đã bị tay hắn kéo về, bàn tay đặt nhẹ lên má nàng, hướng khuôn mặt nàng về phía mình.

Nàng nhìn vào mặt hắn, cảm nhận ánh mắt dịu dàng của hắn, và nghe hắn nói tiếp .- "làm vợ anh nhé..."Vẫn câu nói đấy , nghe sao ngọt ngào quá , nhưng Hằng nhi đâu có dám tin.

Nàng nhìn hắn, khuôn mặt mếu máo.- " công tử, người đừng có bốc đồng như vậy, người có biết tiểu nữ làm việc gì bên trong trấn không?"Nguyệt Hằng sợ, sợ cái công việc của mình, sợ rằng mình sẽ mãi không thoát ra được.

Đã từ lâu rồi, nàng không còn dám tin vào việc mình được một người đàn ông yêu thương và cưới nàng làm vợ.

Vạn Vân Phong mỉm cười, một nụ cười thật dịu dàng.

Hắn lại nâng bàn tay nàng lên, hôn cái nữa mà nói.- " ta biết, ta biết hết.

Ta đã dành cả một buổi chiều để đi hỏi thăm trong trấn này, hỏi tường tận mọi chuyện.

Ta đã biết, biết hết mọi công việc mà nàng làm"Khuôn mặt Hằng nhi lại trở nên rất là bối rối , nếu đã biết việc của nàng làm thì tại sao lại còn ngỏ lời cầu hôn chứ? Nàng ứa nước mắt, ngập ngừng hỏi.- "nếu...!Nếu đã biết việc của tiểu nữ làm là gì, sao người còn..."Nàng nói tới đây, ngưng lại không dám nói nữa , sợ rằng mình sẽ tỉnh giấc mộng.

Vạn Vân Phong với câu hỏi ấy thì đã trả lời nàng bằng một nụ cười dịu dàng, ánh mắt yêu thương, nhẹ gật đầu.- "ta biết , nhưng ta vẫn ngỏ lời cưới em.

Ta không quá quan trọng chuyện trinh tiết, thứ ta quan trọng chính là linh hồn.

Hỡi mỹ nhân, em có biết không, em sở hữu một linh hồn tuyệt vời nhất , đẹp nhất khiến anh mê đắm.

Làm vợ ta nhé, Hằng nhi của ta.

Ta sẽ yêu thương em, chăm sóc em, và cả những đứa trẻ.

Chúng ta sẽ bên nhau suốt cả cuộc đời này"Ngọt ngào và dịu êm, chân tình và lãng mạn, lại một lần nữa hắn nâng bàn tay của Hằng nhi lên hôn nhẹ vào đó, thể hiện tình yêu thương dạt dào của mình.

Hằng nhi bật khóc, nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt nàng.

Đây có phải là sự thật không , hay chỉ là một giấc mơ trong một lúc hoang tưởng của một người thiếu nữ tuổi 15.

Nàng bật khóc nức nở, giọng nói không liền mạch, nức nở trong tiếng khóc nghẹn ngào.- " em...!em...!chỉ là một con đ*..."Vạn Vân Phong nghe vậy lập tức trừng mắt, hắn phất mạnh tay mà nói.- "Vậy thì đừng làm đ* nữa, về nhà làm vợ anh đi...!Cho dù em có làm đ* đi chăng nữa, thì đó cũng đã là quá khứ rồi.

Chúng ta hãy tiến tới hiện tại và tương lai , cùng nhau đắp xây hạnh phúc.

Hằng nhi của ta, đừng đi làm nữa, về nhà với anh.

Chúng mình sẽ trồng rau và nuôi dê, nuôi thêm ít gà.

Nương rẫy vẫn còn đó, chúng ta sẽ cùng nhau canh tác và sống hạnh phúc bên nhau, có được không?"Nguyệt Hằng càng lúc càng nức nở , nước mắt chảy ra ròng ròng, nhưng không phải là nước mắt đau khổ.

Nàng đang khóc, là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Như vẫn còn chưa tin được vào những gì mình mới nghe, trong dòng nước mắt như mưa ấy, nàng lại nức nở nói .- "em...chỉ là một kẻ dơ bẩn...!với cơ thể tàn tạ hôi thối , làm sao xứng đáng với người?"Lời nói chưa dứt , Vân Phong đã xua tay, hắn trừng mắt nói .- "không được, không được nói nữa.

Ta không cho phép em nói xấu vợ của ta, ta không cho phép em nói xấu người vợ mà ta yêu thương, em không được nói nữa"Hắn quát vào mặt nàng, nhưng không khiến nàng sợ hãi, dòng nước mắt hạnh phúc của nàng vẫn cứ rơi ra.

Không cho phép nói xấu vợ của hắn ư? Vậy nàng đã là vợ của hắn rồi sao? Nàng đương nhiên không có lý do gì từ chối, chỉ là cảm thấy mình thật không xứng đáng với người ta.

Tâm trạng càng lúc càng bối rối, nhất thời không biết nói gì.

Vạn Vân Phong lúc này hai tay tóm lấy hai bờ vai của nàng, nhìn thẳng vào mắt của nàng mà nói rành rọt.- " Hằng nhi , nghe cho rõ đây.

Ta ra lệnh cho em phải là trở thành vợ ta , ta ra lệnh cho em phải cùng ta đi tiếp cuộc đời này.

Ta không cho phép em từ chối, đây là mệnh lệnh , em có nghe rõ không?"Mệnh lệnh ư, là mệnh lệnh bắt nàng phải tuân theo? Đã phải dùng đến cách này, Nguyệt Hằng sao có thể từ chối được nữa.

Có câu "cung kính không bằng tuân lệnh", Hằng nhi nức nở nghẹn ngào, những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống đất , nàng nức nở nói.- "em..

tuân lệnh.

Em sẽ nghe lời chàng, cuộc đời này nguyện đi theo chàng, không bao giờ hối hận"Vân Phong nghe vậy thì mừng rỡ, ôm chầm lấy Nguyệt Hằng vào lòng , mà nàng cũng ôm chầm lấy hắn, hai người ôm nhau cảm nhận giây phút hạnh phúc của hai linh hồn hòa hợp với nhau.

Hắn siết mạnh vòng tay một chút , nhưng không mạnh quá để khiến người phụ nữ ấy đau , mà người phụ nữ cũng cảm thấy cái siết chặt ấm áp từ cơ thể ấy.

Tình thương yêu của người đàn ông ấy như bao bọc lấy cơ thể và cả linh hồn nàng, nàng đắm chìm trong hạnh phúc lứa đôi.Đôi lứa ôm nhau, Vạn Vân Phong lúc này cảm thấy có việc phải làm, liền buông tay ra.

Hắn ngó dọc ngó xuôi, quan sát đoạn đường vắng không có ai , liền bế Nguyệt Hằng lên và đi thẳng vào trong bụi ven đường.

Hắn vào sâu bên trong, đạp bằng một đám cỏ lớn, nhẹ nhàng đặt Nguyệt Hằng xuống.

Hắn cởi áo mình ra, lót xuống dưới phần mông của người con gái ấy, chuẩn bị hành xử.

Nguyệt Hằng không chống cự, để mặc cho hắn ngồi lên trên bụng mình, nàng nở một nụ cười đón nhận.

Cái cơ thể của nam nhân trước mặt thật sự rất hoàn mỹ , cơ bắp đầy đặn, trong một chút giây phút không cầm được lòng nàng đã vươn tay chạm vào ngực hắn, cảm nhận một thân thể tuyệt vời nhất từ trước đến giờ mà nàng được nhìn thấy.

Đáp lại, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên cổ áo của nàng , kéo nhẹ hai tà áo ra.

Nguyệt Hằng không còn giữ cổ áo nữa, thuận theo, môi vẫn nở nụ cười nhìn hắn.

Trong cuộc đời hành nghề của nàng, những lúc như vậy nàng đều hát.

Nàng hát để quên đi nỗi đau, hát để vơi đi nỗi buồn.

Nhưng lần này nàng không hát, bởi vì nàng thấy hạnh phúc.

Vạn Vân Phong vén áo ra, lộ cơ thể trần của Nguyệt Hằng.

Nhìn vào đó, hắn lúc này không hứng thú mà đau xót khi chứng kiến những vết thương trên người con gái ấy.

Cơ thể này đã bị hành hạ vùi dập quá nhiều, tàn tạ tả tơi.

Nhìn những vết bầm tím , những chỗ bị sưng tấy khiến cho hắn không cầm được nước mắt, giọt nước mắt ứa ra rớt xuống rơi lên bầu ng ực của Hằng nhi.

Nàng nhìn thấy thì ngơ ngác hỏi .- "công tử , người làm sao vậy?"Vân Phong nhận ra mình đang khiến nàng lo lắng, liền lắc đầu gạt nước mắt mà nói.- " đừng gọi ta là công tử, gọi ta là Phong lang.

Ta là chồng của nàng cơ mà, phải thay đổi cách xưng hô đi "Phải rồi, hắn là chồng của nàng, phải gọi là Phong lang mới đúng.

Vạn Vân Phong lúc này nhẹ nhàng đưa tay xuống phía dưới, chuẩn bị cởi qu@n của vợ mình, thì bỗng nhiên Hằng nhi lại đưa tay cản lại.

Trong một thoáng không hiểu, hắn nhìn nàng mà hỏi .- "vợ yêu, nàng sao thế ? Không lẽ vẫn chưa chịu chấp nhận ta sao ?"Câu hỏi ấy cùng vẻ mặt ngơ ngác, Hằng nhi lúc này lại nở một nụ cười dịu dàng.

Nàng có lẽ nhận ra tình trạng cơ thể của mình, muốn có một khởi đầu mới tốt hơn, cho nên có một mong muốn.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu mà trả lời .- "sao mà em dám từ chối chàng chứ? Chỉ là em đã hành nghề một thời gian, cơ thể vẫn còn đang tàn tạ , khiến chàng phải buồn phiền.

Em có một thỉnh cầu, mong muốn chàng chấp nhận "Vạn Vân Phong ngạc nhiên lắm , nhưng hắn không có ý định từ chối lời thỉnh cầu của người con gái ấy, hắn lập tức gật đầu.- " được, nàng muốn gì cứ nói đi.

Chuyện gì ta làm được ta nhất định sẽ làm cho nàng."Nguyệt Hằng vươn tay vuốt nhẹ má của Vân Phong, ánh mắt yêu thương xen lẫn sự cầu xin.- "thiếp muốn chàng cho thiếp 7 ngày để thanh tẩy cơ thể.

Trong bảy ngày ấy, thiếp sẽ tắm một ngày ba lần, giữ gìn cơ thể s@ch sẽ.

Sau 7 ngày như vậy, thiếp sẽ để cho chàng tùy ý sử dụng ,không một chút phản đối"Vạn Vân Phong cười gượng, thì ra Hằng nhi vẫn còn đang cảm thấy ngại ngùng về quá khứ của mình.

Hắn mỉm cười , lại nâng tay nàng lên và hôn lên bàn tay ấy.- " Hằng nhi à , ta không quan trọng lắm, không cần phải 7 ngày thanh tẩy đâu"Hắn không muốn Hằng nhi nhớ quá khứ đau thương ấy , muốn nàng quên ngay lập tức.

Nhưng Hằng nhi có vẻ vẫn không dễ dàng buông bỏ, nàng ngập ngừng nói .- "Phong lang, đây là chấp niệm của em, mong chàng hãy thành toàn"Nếu đã là chấp niệm, thật sự rất khó buông bỏ.

Vạn Vân Phong hiểu điều này, hắn thở dài một tiếng, mỉm cười gật đầu.- " được rồi , bảy ngày phải không? Chỉ cần nàng vui , ta sẽ làm theo ý muốn của nàng."Nói đoạn hạ người nằm xuống, đè lên cơ thể Nguyệt Hằng , hôn nhẹ vào má nàng, thì thầm vào tai của người con gái ấy.- " bảy ngày thì bảy ngày.

Sau bảy ngày đó , ta sẽ làm một cái đám cưới , cho nàng mặc bộ áo cưới đẹp nhất.

Đám cưới ấy chỉ có ta và nàng, cùng những đứa trẻ , không cần mời ai hết.

Chúng ta sẽ cho lũ trẻ được biết thế nào là một đám cưới gia đình, nàng có đồng ý không?"Đám cưới ư? Cô nương nào mà không mơ ước đến ngày mình được mặc bộ áo cưới chứ? Nguyệt Hằng nghe vậy thì mỉm cười hạnh phúc, vươn tay ôm chặt người đàn ông ấy.

Nàng đâu dám mơ mộng gì về một cái đám cưới , nhưng nếu như mà người đàn ông ấy muốn thì nàng không có cớ gì để từ chối cả.

Hạnh phúc tràn ngập trái tim nàng..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 352: 352: Cõng Nàng Về Nhà



Trong một bụi rậm ven đường, có một đôi nam nữ đang tình tứ.

Nam nhân kia tự tay mặc áo lại cho người phụ nữ, ánh mắt dịu dàng hôn lên má nàng ta một cái mà thì thầm .- "được rồi, để ta cõng nàng về nhà"Nữ nhân kia nhìn chàng trai mà mũm mĩm.- " thiếp...!tự đi được mà , không làm chàng vất vả"Nam nhân kia lại lắc đầu.- " không, hãy để ta cõng nàng về nhà , vì ta thích thế"Nói đoạn xoay lưng lại , vỗ lên vai mình.- " đây, lên đây đi "Người phụ nữ tủm tỉm cười, bước tới ôm lấy vai người đàn ông, để người đàn ông ấy cõng đi.

Quả nhiên khi yêu thương nhau thì chẳng mấy ai bình thường cả.

Nam nhân cõng người phụ nữ ấy trở về, như đang cõng một kho báu.

Một người tóc trắng, một người tóc bạch kim, bước đi trên con đường hẻo lánh.

Vạn Vân Phong vui vẻ cõng người phụ nữ của mình trở về , đi dọc đoạn đường họ có rất nhiều chuyện để nói với nhau.

Hằng nhi bây giờ đã là người sắp kết hôn, nhưng thực sự nàng không biết gì nhiều về người đàn ông ấy.

Nàng có chút tò mò hỏi .- "Phong lang, chúng ta sắp kết hôn, nhưng muội vẫn chưa biết gia đình của chàng thế nào, chàng có thể nói cho muội biết được không?Vân Phong khẽ ồ lên một tiếng, cảm thấy mình thật sơ suất.

Hắn thực sự muốn cưới người phụ nữ này làm vợ, cho nên cũng không phiền lòng gì , bật cười.- " phải rồi, ta quên mất.

Ta họ Vạn là con cháu của hoàng tộc ở Đế quốc An Nam, thuộc tu chân giới.

Họ Vạn ta là dòng họ Đế Vương cai quản Đế Quốc An Nam.

Ta là hoàng đế đời thứ ba, niên hiệu Vạn Thánh tông."Hằng nhi nghe vậy thì ồ lên một tiếng thú vị.- " Vạn Thánh tông hoàng đế sao?"Vân Phong mỉm cười gật đầu .- "phải rồi , An Nam Quốc có một truyền thống về các đời hoàng đế.

Với hoàng đế đầu tiên sẽ gọi là Thái tổ, hoàng đế thứ hai sẽ gọi là Thái tông, và ta là hoàng đế thứ ba của An Nam Đế Quốc, niên hiệu Vạn Thánh tông hoàng đế.

Ở yêu giới người ta còn gọi ta là Kiếm Đế , ở tu chân giới ta còn có biệt danh là Nam Phương đại đế, nàng nghe có oai không?"Hằng nhi nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, tấm tắc khen ngợi.- "thật oai, thật oách nha.

Vậy muội là hoàng hậu của đế quốc An Nam rồi"Nghe từ "hoàng hậu" , Vạn Vân Phong thoáng nhớ một chút gì đó về quá khứ mà bật cười .- "ha ha ha...!ta bây giờ đã không còn là hoàng đế nữa, cho nên cũng chẳng có hoàng hậu.

Nàng đơn giản là vợ ta thôi, như vậy là được rồi, có phải không?"Hằng nhi nghe vậy thì mỉm cười, nàng vốn chẳng tin vào bất cứ lời gì người đàn ông này vừa nói.

Nàng chỉ nghĩ đơn giản là hắn ta đang bịa chuyện để nói cho nàng vui thôi, kiểu như kể chuyện cổ tích ấy, chứ làm gì có cái chuyện to lớn đó.

Nhưng vì tấm lòng của hắn, nàng cũng muốn tham gia.

Nàng cũng cười vui vẻ mà trò chuyện vào câu chuyện giả tưởng ấy, ngẫm nghĩ gì đó mà hỏi.- " Đế quốc An Nam với tu chân giới là ở đâu ? Chàng có thể nói cho thiếp biết rõ được không?"Tu Chân giới, nghe tên cũng biết là một giới khác, những địa danh này với Võ giới thực sự là một cái tên rất là xa lạ.

Vạn Vân Phong mỉm cười , hắn thoáng nhìn về phía tây, nơi mặt trời khuất sau dãy núi kia, mỉm cười hỏi .- "Hằng nhi à, nàng có biết mặt đất của chúng ta có hình dáng như thế nào không?"Hằng nhi nghe vậy thì đôi chút ngạc nhiên, sao lại nói về mặt đất mà không nói về Tu Chân giới? Nàng trầm ngâm một chút, ngập ngừng nói.- "mặt đất của chúng ta là một mặt phẳng rộng mênh mông vô tận, ai cũng biết thế mà"Vân Phong nghe vậy thì bật cười, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, hướng mặt đi tiếp , vừa đi vừa nói .- "Thực ra mặt đất của chúng ta hình quả cầu, tạm gọi là trái đất.

Và vì trái đất này quá lớn, nên khi chúng ta đứng ở vị trí này, chúng ta cảm thấy nó hình phẳng, chứ thực ra nó không phẳng chút nào đâu"Hình cầu ư? Kiến thức này thật sự rất kỳ lạ.

Hằng nhi nghe vậy thì cảm thấy hứng thú, những lời người này nói thật sự quá mới lạ và thú vị , khiến nàng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Vân Phong lúc này lại nói tiếp .- "này nhé, nếu bây giờ chúng ta cứ đi thẳng một đường thẳng bất chấp vật cản, thì sau một thời gian nào đó chúng ta sẽ quay lại đúng vị trí này, có nghĩa là đi vòng qua quả cầu một vòng tròn ấy"Hằng nhi vốn thông minh, có thể mường tượng ra ý của hắn nói, nàng tủm tỉm cười .- " thật sự là như vậy sao? Nếu thật như vậy thì rất thú vị "Hằng nhi bị cuốn hút bởi câu chuyện giả tưởng của hắn, cảm thấy rất muốn nghe tiếp.

Vân Phong gật đầu, lúc này lại nói tiếp.- " quả đất này không phải chỉ có một quả, mà có một cặp song sinh giống hệt nhau.

Quả đất còn lại là quả đất nằm đối diện bên kia mặt trời , nơi đó là Tu Chân giới, cũng là nơi mà quê hương của ta thuộc về, Đế quốc An Nam của Tu Chân giới"Thì ra là như vậy, giải thích rõ ràng dễ hiểu.

Hằng nhi nghe vậy thì vỗ tay, khuôn mặt tươi tắn.- "a...!muội hiểu rồi.

Có nghĩa là nơi chúng ta và mặt trời cùng Tu Chân giới kéo thành một đường thẳng, với mặt trời ở chính giữa, đúng không?"Lần này đến lượt Vân Phong ồ lên ngạc nhiên, sao có thể thông minh đến vậy chứ? Hắn mỉm cười gật đầu.- " phải rồi, chính là như vậy.

Mặt trời là ở trung tâm đường thẳng, trái đất của Võ giới và trái đất của Tu Chân giới nằm đối diện hai bên mặt trời, và hai trái đất này đều quay xung quanh mặt trời trong cùng một quỹ đạo, căn nguyên là như thế"Nguyệt Hằng mủm mỉm, nàng siết chặt vai của Vân Phong lại, cảm nhận niềm vui.

Hắn vẫn đang cõng nàng trở về nhà, trò chuyện cho nàng không cảm thấy buồn chán.

Tất cả những gì Vân Phong nói Nguyệt Hằng đều không tin là thật.

Nàng chỉ đang nghĩ rằng hắn kể chuyện vui cho nàng nghe mà thôi.

Vân Phong cũng hiểu điều này , hắn không nghĩ là Nguyệt Hằng sẽ tin những lời hắn nói.

Thuở xưa , người ta luôn tin rằng trái đất mặt phẳng, con người sống trên mặt phẳng ấy.

Mặt trời mọc ở đằng đông và lặn ở đằng tây, soi sáng thế giới.

Sau một thời gian người ta tin vào những điều như vậy, cho đến lúc có những nhà thám hiểm đã đi vòng quanh thế giới, chứng minh được trái đất hình cầu, quan niệm thế giới phẳng mới chấm dứt.

Lúc ấy người ta lại hình thành suy nghĩ khác, tin rằng trái đất là trung tâm vũ trụ, mặt trời và các vì sao đều quay quanh nó.

Khi Galileo chứng minh rằng trái đất quay xung quanh mặt trời , ông đã bị chửi là thằng điên, là kẻ bán mình cho quỷ.

Ông bị vu tội chống lại Thiên chúa , và xém chút nữa bị hỏa thiêu.

Người ta kêu ông là điên, bởi vì họ không hiểu những gì ông nói.

Kiến thức thời đấy chưa đạt tới trình độ đó, nên những gì vượt ra khỏi tư duy của họ đều bị thoá mạ không thương tiếc.

Cũng như Vân Phong bây giờ, Hằng nhi đang ở trong thời kỳ phong kiến tăm tối , kiến thức chưa có được nhiều, nên vẫn cảm nhận thế giới theo nhân sinh quan của thời đại.

Vân Phong mà nói nữa, thì lúc đó nàng lại bảo là hắn đùa quá trớn.Nguyệt Hằng lúc này lại nghĩ gì đó mà hỏi tiếp.- " Phong lang, chàng tự ý cưới thiếp như vậy, không biết cha mẹ chàng có chấp nhận đứa con dâu này không?"Vân Phong đang đi thì khựng lại, hai hàng chân mày nheo lại.

Hắn ngước lên nhìn bầu trời , tâm trạng có chút suy tư.

Lúc này trời đã tối, những ánh sao đã xuất hiện, đem lại chút lãng mạn trong khung cảnh núi rừng.

Vân Phong có chút trầm tư, khẽ nói.- gia đình ta có chút đặc biệt, thực sự cũng khó nói.

Nhưng nàng yên tâm, ta làm chủ của cuộc đời mình.

Ta đã chọn nàng là sẽ không hối hận, cuộc đời này sẽ bảo bọc và yêu thương nàng.

Nếu có dịp, ta sẽ đưa nàng về Tu Chân giới thăm quê hương ta , nhưng đừng quá hi vọng"Giọng nói trở nên trầm hẳn, nghe trong tiếng nói ấy là nỗi buồn sâu thăm thẳm.

Hằng nhi cảm nhận được điều ấy, cũng thoáng buồn theo.

Hai người im lặng trong một chút, nàng vẫn còn suy tư điều gì đó mà ngập ngừng nói.- "không...!ý thiếp là ...!thiếp không xứng đáng với chàng, liệu chàng phải nói với gia đình mình như thế nào về thiếp"Thì ra hằng nhi vẫn đang cảm thấy ngại về cái quá khứ của mình .Vân Phong nghe vậy thì bật cười.- " ha ha ha...!tưởng là gì.

Không giấu gì nàng, ta chẳng qua chỉ là một kẻ đang trốn chạy.

Sinh mạng của mình ta còn không tự quyết được, chẳng biết sống được đến ngày nào.

Nếu đấng truy sát ấy tìm ra ta, ta chắc chắn sẽ bị đánh chết , cho nên ta mới ẩn thân ở cái xứ này"Bị truy sát sao? Hằng nhi nghe vậy thì giật mình , ánh mắt trở nên lo lắng.

Vạn Vân Phong đang cõng nàng, không nhận ra được cái sự lo lắng ấy, hắn vẫn đang chìm trong dòng suy tư mà nói tiếp.- " nàng ngại ngùng vì quá khứ của nàng, khiến nàng cảm thấy là không xứng với ta , nhưng thực ra quá khứ của ta còn khủng khiếp hơn nàng.

Ta chẳng qua chỉ là một tên đồ tể khát máu, hai tay dính đầy máu người vô tội , có cao đẹp gì đâu mà nàng phải suy tư.

Ta là một kẻ ô uế, đến độ trời không dung đất không tha.

Nếu so với linh hồn cao quý thuần khiết như nàng , ta mới là kẻ không xứng đáng"Hằng nhi thoáng chút choáng váng ,nàng từ đầu đến cuối không tin bất cứ lời nào mà bam nhân này nói.

Nàng chỉ nghĩ rằng hắn bịa ra để an ủi nàng, để làm cho nàng vui mà thôi.

Nhưng mà bịa đến độ này thì hơi quá rồi, nàng siết chặt vòng tay hơn, thì thầm vào tai hắn.- " nếu chàng đã không muốn nói cho thiếp biết, thì thôi thiếp sẽ không hỏi nữa.

Thiếp đã nguyện theo chàng rồi thì cho dù thế nào đi chăng nữa thiếp vẫn sẽ theo chàng.

Được làm vợ chàng là may mắn nhất cuộc đời của thiếp , thiếp không dám đòi hỏi gì hơn đâu, xin chàng đừng tự hạ thấp mình như vậy"Vân Phong mỉm cười, hắn biết Hằng nhi không tin những gì hắn nói.

Những lời của hắn thì chẳng ai ở võ giới tin được, nhưng ít nhất hắn đã thật lòng với nàng.

Hắn sốc nhẹ nàng lên một cái, mỉm cười.- " được rồi.

Nàng đã theo ta, ta sẽ yêu thương và chăm sóc nàng.

Chúng ta sinh ra là dành cho nhau, không cần phải suy nghĩ về quá khứ nữa.

Kể từ giờ , hãy nghĩ đến hiện tại và tương lai, thế nhé "Vừa nói vừa bước đi , mà Hằng nhi ở trên lưng hắn cũng nở một nụ cười hạnh phúc.

Nàng siết chặt vòng tay, ôm hắn thật chặt, như sợ rằng mất đi hạnh phúc của đời mình.

Trong bóng tối , hai người vẫn cứ bước đi giữa đất trời vùng biên giới.

Bọn họ đang hướng trở về ngôi làng đổ nát kia, là nơi họ sẽ xây dựng hạnh phúc trên đống hoang tàn..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 353: 353: Những Tấm Áo Mới



Vạn Vân Phong cẩn thận đi trở về lại nhà, nơi hoang tàn đổ nát ấy chìm trong màn đêm tĩnh lặng.

Không như những làng xóm khác buổi tối vẫn còn có ánh đèn, cái làng hoang tàn này thậm chí không một ánh nến.

Những đứa trẻ đã trốn vào trong nhà hết , ẩn mình trong bóng đêm.

Cũng như thú rừng, ban đêm với những đứa trẻ này chính là khoảng thời gian phải lẩn trốn.

Nhìn ngôi làng trong bóng tối , chẳng thấy một thứ gì đó gọi là sức sống của con người.

Vạn Vân Phong cõng Hằng nhi đi đến trước cửa, nhìn thấy mọi thứ im lìm như vậy thì gọi lớn.- " các em ơi , ta đã về đây..."Không có một tiếng động, không một tiếng trả lời , mọi thứ vẫn cứ im lìm như nó vẫn thế.

Hằng nhi ở sau lưng hắn cười tủm tỉm .- "Do cuộc sống có nhiều khó khăn, nên ban đêm muội dặn tụi nhỏ là trốn hết trong nhà, đừng có xuất hiện kẻo gặp nguy hiểm.

Tụi nhỏ chỉ là những đứa trẻ, dù là gặp con người hay gặp thú dữ đều không thể đương đầu được, cho nên đã trốn hết cả rồi , huynh gọi họ không ra đâu"Vân Phong nghe vậy thì hiểu chuyện, nở một nụ cười dịu dàng mà nói.- " vậy thì muội gọi bọn trẻ ra đi , ta có chuyện muốn nói"Hằng nhi mỉm cười, quên luôn chuyện mình vẫn đang ngồi trên lưng người ấy.

Nàng tự hỏi"chuyện muốn nói" ở đây là chuyện gì? Và có lẽ nàng cũng hiểu.

Nàng gọi lớn.- " các em ơi , chị đã về rồi đây...!các em ra đây hết đi..."Nghe giọng nói quen thuộc cất lên, đám trẻ bắt đầu chuyển động, lộp cộp trong nhà bò ra.

Bọn nhỏ nhìn Hằng nhi và Vân Phong với đôi mắt hiếu kỳ, bọn trẻ ngạc nhiên hỏi.- " Hằng tỷ , tại sao tỷ lại về đây? Hằng tỷ không đi làm à , tại sao đại ca lại cõng tỷ về, có chuyện gì xảy ra với tỷ sao?"Khuôn mặt của bọn trẻ lo lắng khi thấy Vân Phong cõng Hằng tỷ của chúng trở về.

Đúng là khi yêu nhau người ta không bình thường thật , đã về tới nơi thì thả xuống đi, vẫn còn cứ cõng trên lưng như vậy sao? Vân Phong nghe bọn trẻ vậy thì hiểu chuyện, bật cười chống chế.- " a ha ha...!Hằng tỷ không sao cả, ta cõng Hằng tỷ đi về vì đây là một phong tục của quê hương ta "Phong tục quê hương sao? Bọn trẻ tròn xoe mắt nhìn nhau ngạc nhiên.

Vân Phong lúc này thả Hằng nhi ra, để nàng đứng xuống đất.

Nàng đứng thẳng, hai tay dang rộng ra vẻ mình hoàn toàn khỏe mạnh, sau đó quay sang nhìn Vân Phong mà mỉm cười.

Bọn trẻ thấy Hằng tỷ khỏe mạnh thì vui lắm, nhưng mà ngơ ngác không hiểu chuyện.

Tối nay ánh trăng sáng, Vân Phong dưới ánh trăng hướng về phía tất cả lũ trẻ mà nói.- " Đại ca đây đã quyết định sẽ kết hôn với Hằng tỷ, và sẽ thay Hằng tỷ chăm sóc tất cả các em"Ánh trăng huyền ảo soi sáng bạch y nhân, làm nền cho một lời tuyên bố đanh thép.

Đám trẻ nghe xong đều há hốc mồm ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã reo lên sung sướng.- " òa...!thật sao? Đại ca sẽ kết hôn cùng Hằng tỷ à? Sẽ ở đây luôn với chúng em , có phải không?"- " Ôi thích quá, kể từ nay sẽ được ăn thịt thường xuyên rồi, được đại ca chăm lo rồi , mừng quá"Đám trẻ reo lên thích thú, đều vô cùng sung sướng, mà Hằng nhi lúc này tựa sát Vân Phong, ôm lấy tay hắn.

Vân Phong lúc cao hứng cũng không quên nói tiếp.- " ta cõng Hằng tỷ về đây vì đó là một tập tục, chú rể sẽ cõng cô dâu trở về nhà.

Kể từ nay, Hằng tỷ sẽ không đi làm mỗi đêm nữa, mà ở đây chăm sóc cho các em.

Việc đi làm kiếm tiền sẽ là việc của ta, các em có vui không?"Đám trẻ vỗ tay mừng rỡ sung sướng, cuối cùng thì điều mong ước của chúng cũng thành hiện thực.

Hằng nhi nghe hắn nói chuyện nghi lễ cõng cô dâu thì biết hắn nói xạo , nhưng có lẽ nàng đã quen rồi, nàng không phản đối điều gì.

Khung cảnh ngôi làng bây giờ trở nên náo nhiệt, bon trẻ vui mừng vui đùa dưới ánh trăng.

Đây là buổi tối đầu tiên sau sự kiện thảm sát, mà bọn trẻ thức ra ngoài chơi tối thế này.

Bởi trước đây mỗi tối chúng đều phải chui vào nhà trốn thật kỹ, không dám gây ra dù chỉ một tiếng động nhỏ.

Vân Phong lúc này đi nhóm một bếp lửa lớn, nấu một nồi nước lớn, ánh sáng thắp lên ở giữa sân.

đám trẻ quây quần lại, bọn chúng đều vui sướng lắm khi đón tiếp một thành viên mới , cũng là người sẽ bảo vệ chúng sau này.

Vân Phong bằng một cách kín đáo, lấy trong túi không gian ra một xấp đồ đưa tới trước mà bảo.- " này các em, ta đã mua cho mỗi người một bộ áo mới , các đệ các muội xem thử coi"10 đứa trẻ reo lên ngạc nhiên cùng với sự sung sướng, vỗ tay đôm đốp , mà Hằng nhi cũng thấy bất ngờ.

Nàng nhớ lúc hắn cõng nàng về đây có thấy hắn mang theo cái gì đâu , vậy mà đùng một cái lôi ra một đống quần áo như vậy, không phải là vẽ bùa gì đó chứ? Vân Phong đem quần áo ra bắt đầu phát cho từng đứa trẻ.

Với ánh mắt của mình, hắn đã nhìn qua và biết kích cỡ của từng đứa trẻ mà mua quần áo.

Những bộ đồ này là hắn mua trong trấn lúc chiều, bây giờ đem ra phát cho mỗi đứa một cái.

Bọn trẻ được mặc áo mới , vui vẻ cười sung sướng hạnh phúc, chơi đùa khoe áo mới.

Không khí buổi tối này tỏa ra một hơi ấm hạnh phúc dịu êm, tựa như hơi ấm gia đình.

Hằng nhi chứng kiến mọi chuyện, cảm thấy con tim rộn ràng, mơ ước vào một tương lai hạnh phúc.

Bọn trẻ sau khi mặc áo mới vui vẻ, lại nhìn thấy Hằng nhi đang ngồi đó, một đứa trẻ bước tới bên Vân Phong mà hỏi.- " đại ca mua áo cho mọi người , sao không mua áo cho Hằng tỷ? Áo của Hằng tỷ đâu?"Câu hỏi ngây ngô của đứa trẻ ngây thơ, không có quá nhiều suy nghĩ.

Hằng nhi nghe vậy thì xấu hổ , cái này là được voi đòi tiên sao? Đã nhận được áo rồi, còn đòi này kia, nàng vội xua tay.- " em đừng có đòi hỏi như thế, chị không cần đồ áo mới đâu.

Chị mặc vậy được rồi, đừng có nghĩ cho chị nhiều như vậy"Hằng nhi vừa nói xong, đứa trẻ lớn tuổi nhất cũng bước lại nói.- " đúng vậy, đại ca mua áo cho chúng ta là đã hết một số tiền rồi, sao lại đòi hỏi thêm được nữa chứ? Chúng ta sau này lớn lên đi làm, lúc đó có thể kiếm tiền mua cho Hằng tỷ bộ mới, và mua cả áo cho đại ca nữa "Đứa trẻ chỉ mới bấy nhiêu tuổi mà đã nghĩ đến chuyện tương lai rồi sao? Lại còn nghĩ đến chuyện mua áo cho đại ca, nào có biết kẻ đó là một người rất giàu có.

Với sự suy nghĩ như vậy, khiến Vân Phong cảm thấy thích thú, hắn bật cười hướng hai đứa trẻ ấy mà nói .- " rất tốt, hai đệ thật biết suy nghĩ.

Người thì biết suy nghĩ thế này, người thì biết suy nghĩ thế kia, đều là những suy nghĩ tốt.

Thực ra ta có mua áo cho Hằng tỷ, chỉ là chưa dùng đến mà thôi"Nói xong lấy ra một bộ đồ phụ nữ trông rất là bắt mắt.

Nguyệt Hằng nhìn thấy bộ đồ ấy thì ồ lên ngạc nhiên, xen lẫn thích thú.- " Phong lang, chàng mua từ bao giờ, sao thiếp Không biết vậy? Bộ đồ này là mua cho thiếp sao?"Vân Phong không nói gì, đưa bộ áo mới tới cho Nguyệt Hằng với một nụ cười trên môi.

Nàng vội đón lấy, đưa lên ướm thử, cảm thấy bộ này thật sự rất đẹp và không hề rẻ tiền chút nào.

Ánh mắt có chút suy nghĩ cho người ấy, như muốn hỏi "có đắt lắm không?".

Đáp lại ánh mắt ấy, hắn chỉ mỉm cười gật đầu, ý muốn nói là nàng không phải lo lắng chuyện tiền bạc.

Đôi tình nhân nhìn nhau, lúc này nước trong nồi cũng sắp sôi.

Vân Phong liền chỉ tay vào nồi nước, hướng Hằng nhi mà nói.- " chúng ta bắt đầu nghi lễ tẩy trần chứ?"Hằng nhi thoáng khựng người, cái nghi lễ tẩy trần ấy là nàng xin hắn cho nàng bảy ngày tắm rửa, bây giờ hắn đã muốn bắt đầu rồi sao? Đứa trẻ bên cạnh ngạc nhiên hỏi.- " nghi lễ tẩy trần là gì vậy? Đại ca nói cho đệ biết với"Sự tò mò của trẻ thơ luôn là một cái gì đó khiến người khác vui vẻ.

Vân Phong gật đầu, hắn hướng về nồi nước kia mà bảo.- " trong 7 ngày tới, ta sẽ thực hiện nghi lễ tẩy trần, đó là chú rể sẽ nấu nước ấm để tắm cho cô dâu."" a...!thì ra là vậy..." Bọn trẻ nghe vậy lại reo lên sung sướng, mà Hằng nhi thì tủm tỉm cười.

Cái nghi lễ ấy không phải do nàng mới nghĩ ra đó sao? Chẳng qua chỉ là một lời thỉnh cầu, cũng chẳng phải nghi lễ gì cả, mà hắn lại nói tỉnh bơ như vậy.

Dù sao như vậy cũng tốt, những đứa trẻ không nên biết về quá khứ làm việc của nàng.

Nàng trong lòng cảm thấy được yêu thương quan tâm nên rất hạnh phúc.

Vân Phong bước ra cái nồi nước, bê nồi lên mà nói .- "được rồi, vào sau nhà tắm rửa rồi mặc áo mới cho bọn nhỏ nó ngắm nào"Nói xong bê nồi nước đi, mà Hằng nhi cũng lặng lẽ đi theo hắn.

Bọn nhỏ nghe vậy thì rất thích thú, đều rất mong đợi xem Hằng tỷ của bọn chúng mặc áo mới sẽ đẹp như thế nào, trong lòng mong chờ lắm.

Hai người vào phía sau nhà tắm rửa, Vân Phong lấy nước lạnh hòa vào nước nóng để đạt đến độ ấm nhất định, quay sang nhìn Hằng nhi đang cởi qu@n áo trên người mình.

Nàng thoáng chốc đã lõa lồ tới bên cạnh hắn và ngồi xuống, hắn múc từng gầu nước dịu dàng gội lên mái tóc của nàng, tưới lên cơ thể của thiếu nữ.

Nước ấm quấn lấy cơ thể nàng, tựa như tình yêu thương của hắn bao bọc nàng vậy.

Hắn dịu dàng nhẹ nhàng đổ từng gầu nước cho nàng tắm rửa cẩn thận, tẩy rửa cơ thể của mình.

Nước nhẹ nhàng chảy xuống, tưới những dòng nước ấm rửa trôi đi những ô uế trên cơ thể của người thiếu nữ đáng thương ấy.

Nàng ngước lên nhìn người đàn ông của cuộc đời mình mà nở một nụ cười mãn nguyện.

Người đàn ông ấy đang tắm gội cho nàng, nhận được nụ cười của nàng thì hắn cũng đáp lại bằng một nụ cười của hắn, một nụ cười vui vẻ.

Trong bóng tối của núi rừng biên giới, trong một ngôi làng hoang tàn đổ nát, nơi chỉ có chết chóc và đau thương, lại đang nảy sinh ra những đóa hoa của hạnh phúc..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 354: Mỹ Nữ Dưới Ánh Trăng.



Nguyệt Hằng tắm mình trong những dòng nước nóng ấm do người đàn ông kia tự tay tưới lên , phút chốc tắm gội sạch sẽ. Nam nhân ấy lại ân cần chu đáo mang vải tới lau khô cơ thể , thấm nước ướt đẫm trên người nàng, khiến nàng cảm thấy thật sự ấm áp . Cái cảm giác được chăm sóc này hình như nàng đã từng được hưởng thụ rồi thì phải, có lẽ là trong một ký ức rất xa xưa . Nàng nhớ lúc mà nàng còn rất bé, chỉ là đứa trẻ nhỏ , cha mẹ nàng tắm rửa cho nàng cũng đã chăm sóc cho nàng như thế này . Nàng hạnh phúc vô thức nở một nụ cười, trong khoảnh khắc ngắn ngủi hồi tưởng về quá khứ, nàng lại liếc nhìn sang người đàn ông ấy. Nam nhân đó lấy bộ đồ mới ra, tự tay mặc lên trên cơ thể của nàng. Hắn vẫn với ánh mắt dịu dàng và cử chỉ nhẹ nhàng đã khiến nàng cảm thấy thật sự rất ấm áp . Khi bộ đồ mới được mặc xong, nàng cảm thấy rất thích thú, mà Nam nhân ấy nhìn nàng cười nói.

- " đẹp quá Hằng nhi à, muội thật sự rất là xinh đẹp"

Nguyệt Hằng nghe vậy thì mũm mỉm cười, không giấu đi khuôn mặt rạng rỡ vì hạnh phúc. Người ta nói người đẹp vì lụa, có phải đúng trong trường hợp này không? Thế nhưng hắn không khen bộ đồ đẹp, mà lúc nào cũng khen nàng đẹp , khiến nàng thẹn thùng. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy, hắn lại không để nàng kịp nói gì, liền bước tới nắm nhẹ bàn tay nhỏ của nàng mà nói.

- " được rồi, chúng ta đi ra ngoài gặp bọn trẻ thôi"

Nguyệt Hằng mũm mỉm cười, lại đặt bàn tay của mình trong lòng bàn tay của người đàn ông ấy , cảm nhận hơi ấm của yêu thương. Nàng ngoan ngoãn theo người đàn ông ấy ra ngoài, cũng háo hức muốn khoe áo mới với những đứa em của mình. Vạn vân phong nắm bàn tay nhỏ nhắn của Nguyệt Hằng, lại nâng bàn tay ấy lên mà hôn một cái, ánh mắt yêu thương. Hắn dắt nàng ra, vừa bước ra ngoài thì đám trẻ đang ở ngoài nhìn thấy đều há hốc mồm ngạc nhiên. Trước mắt bọn trẻ là một mỹ nữ xinh đẹp trong bộ áo lộng lẫy, bọn trẻ ồ lên tấm tắc. bộ áo Vân Phong mua thật đẹp, mặc lên người Nguyệt Hằng còn đẹp hơn nữa . Dưới ánh Trăng đêm lung linh huyền ảo rọi xuống bóng dáng của mỹ nữ với mái tóc bạch kim ấy, càng khiến cho không gian trở nên mê mị, tựa như tiên nữ từ cung trăng mới giáng phàm . Bọn nhỏ há hốc mồm lên mà trầm trồ.

- " Hằng tỷ đẹp quá, thực sự đẹp quá, chúng em chưa bao giờ nhìn thấy Hằng tỷ đẹp như hôm nay"

- " đúng vậy, đúng vậy, Hằng tỷ đẹp như tiên trên trời vậy . Đại ca, huynh nhớ phải chăm sóc Hằng tỷ thật tốt đấy nhé"

Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu . Trước sự hồn nhiên ngây thơ của đám trẻ, hắn càng thêm yêu mến. Nguyệt Hằng sung sướng , nàng nép sát vào người hắn, ôm lấy tay hắn, cảm thấy được yêu thương che chở. Trong ngôi làng hoang tàn đổ nát, những đứa trẻ sung sướng vui đùa bên đống lửa, mỹ nữ ngồi tựa vai vào người đàn ông của đời mình, khung cảnh nên thơ tựa bức tranh tuyệt đẹp. Nguyệt Hằng lại ngước ánh mắt lên nhìn bầu trời kia, nơi có mặt trăng đang tỏa sáng chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng . Không gian mê mị một cách lạ thường, hơi ấm của tình yêu thương lan tỏa. Không chỉ là tình cảm của đôi lứa yêu nhau, mà còn là tình cảm của một thiếu nữ dành cho những đứa em của mình, là tình cảm của những đứa trẻ dành cho người chị không khác gì người mẹ của chúng . Hơi ấm lan tỏa ra không chỉ hơi ấm của ngọn lửa, mà còn là hơi ấm của gia đình đoàn viên.

Lâu lắm rồi bọn trẻ mới được ra ngoài vào buổi tối, lại là một đêm trăng tuyệt đẹp như vậy, nhưng cũng phải đến lúc đi ngủ. Bọn trẻ chơi đùa một hồi thì Vân Phong đứng lên nói.

- " được rồi các em. Bây giờ tối rồi, cũng nên đi ngủ, ngày mai chúng ta còn nhiều việc phải làm"

Bọn trẻ chơi đùa rất vui, nghe Vân Phong vậy thì cũng đều ngoan ngoãn đi vào ngủ cả. Vân Phong cũng dẫn Hằng nhi vào trong nhà, hắn đưa nàng đi tới nơi mà nàng vẫn hay nằm ngủ, là một góc ở trong nhà. Hằng nhi bây giờ rất ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, không một chút gì ý kiến . Nàng ngồi xuống chỗ của mình, nép sát vô tường, chờ đợi hắn nằm bên cạnh, môi nở một nụ cười nhẹ nhàng . Thế nhưng Vân Phong không có ý định nằm ngủ chỗ này, hắn rút ra một viên thuốc đưa cho Nguyệt Hằng mà nói.

- " đây, muội uống viên thuốc này đi"

Nguyệt Hằng nhìn viên thuốc, cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng không hề phản đối . Nàng đón lấy và uống vào trong người , uống xong mới hỏi hắn.

- " thuốc này là gì vậy? Nó có công dụng gì , tại sao huynh đưa cho muội uống?"

Sự tin tưởng của thiếu nữ ấy dành cho Vân Phong là tuyệt đối. Vân Phong cảm nhận được chuyện đó, vui vẻ mỉm cười. Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bạch kim của mỹ nữ, ghé sát tai thì thầm.

- " đây là thuốc phục hồi, có tác dụng bồi bổ phục hồi sức khỏe. Huynh biết muội làm việc vất vả , đã chịu nhiều thương tổn. Muội uống viên thuốc này sẽ giúp cơ thể khỏe mạnh trở lại. Uống thuốc xong sẽ khiến muội cảm thấy buồn ngủ, và khi ngủ một giấc thật say, sáng mai dậy các vết thương sẽ tiêu biến, muội sẽ trở lại khỏe mạnh như bình thường"

Hằng nhi mỉm cười, thì ra là thuốc hồi phục . Nàng không tin tưởng lắm vào cái công dụng thần kỳ rằng chỉ cần ngủ một đêm là toàn bộ vết thương sẽ hết, nhưng thực sự rất thích cảm giác được chăm sóc yêu thương ấy . Nàng gật đầu, thẹn thùng.

- " vậy...huynh... cũng đi ngủ đi "

Vừa nói vừa thẹn thùng vỗ tay xuống bên cạnh, trong lòng nghĩ rằng đêm nay nàng ngủ sẽ có người ôm ấp rồi . Tuy nàng muốn thế, nhưng Vân Phong lúc này chưa muốn ngủ . Hắn lại hôn khẽ lên bàn tay của nàng mà dặn dò.

- " muội ngủ trước đi, huynh còn có chút việc phải làm . Lát nữa huynh sẽ vào sau, nhé ..."

Vừa dứt lời, lại nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ của Nguyệt Hằng . Nụ hôn dịu dàng kết thúc, hắn mới đứng dậy quay lưng nhẹ nhàng bước ra ngoài đóng cửa lại. Nguyệt Hằng nhìn theo bóng dáng của người đàn ông ấy bước đi, tự nhiên trong lòng cảm thấy lo lắng, một nỗi sợ không tên hiện lên trong tâm trí nàng. Vạn Vân Phong không để ý, hắn bước ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa . Hắn biết Nguyệt Hằng ngày ngủ đêm làm việc, nhịp sinh học đã bị thay đổi . Viên thuốc ấy cũng là ý định của hắn muốn thay đổi nhịp sinh học của Nguyệt Hằng. Nàng sẽ buồn ngủ mà ngủ một giấc, sáng ngày mai sẽ trở lại nhịp sinh học bình thường, chứ không có viên thuốc ấy thì đêm nay khỏi ngủ. Vạn Vân Phong bước ra ngoài, dưới ánh trăng vằng vặc chiếu xuống, bước chân lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà. Hắn đi tầm 1 đoạn, tới một hòn đá lớn nằm trơ trọi dưới trời, liền ngồi lên đó mà cảm nhận không gian xung quanh. Trong buổi tối của vùng rừng núi biên giới , có một nam nhân lọt thỏm giữa núi rừng, tắm mình dưới ánh trăng. Tiếng dế kêu, tiếng côn trùng ban đêm, cũng như những âm thanh khác trong đêm đậm chất rừng núi, có một người đàn ông ngồi trên một tảng đá lắng nghe những bản nhạc du dương. Vạn Vân Phong nhắm nhẹ đôi mắt, dưới ánh trăng tròn trên bầu trời cao xa, cảm nhận vẻ đẹp đất trời . Khung cảnh tuyệt đẹp này tiếc là lại ở trong một ngôi làng đã trải qua thảm cảnh, khiến cho độ thơ mộng bị giảm đi rất nhiều. Hắn ngước đầu nhìn lại căn nhà, trong lòng suy tư về những chuyện xảy ra . Hắn đã quyết định cưới người phụ nữ kia làm vợ, và cảm thấy đó là một quyết định đúng đắn . Hắn bật cười tự nói .

- "a ha ha ha... đấu hồn cấp thần "Bạch Hổ" . Hằng nhi được tây phương sáng thế thượng thần Bạch Hổ chúc phúc, ta trúng mánh rồi."

Vạn Vân Phong thốt lên sung sướng, cảm thấy đê mê lắm , vì đã sở hữu được một mỹ nữ có đấu hồn cấp thần. Như đã từng đề cập tới, những người sở hữu đấu hồn cấp thần là những linh hồn vô cùng cao quý . Những linh hồn này đã tích được rất nhiều công đức , không chỉ một kiếp mà qua rất nhiều kiếp . Công đức tích được lớn đến mức các vị thượng thần sáng thế cảm thấy yêu mến mà chúc phúc cho họ, là những linh hồn được "thần chọn" để lên trời thành tiên, ấy vậy mà hắn đã từng suýt bỏ đi. Vạn Vân Phong ngẫm nghĩ lại vào chuyện buổi chiều, khoảng thời gian mà hắn đi dò hỏi về công việc của Nguyệt Hằng. Khi biết rằng Hằng nhi làm một công việc thấp hèn như vậy , hắn đã cảm thấy chua xót và tuyệt vọng, toan rời khỏi cái làng này mà đi rồi . Hắn cũng đã từng trải qua một cảm giác khinh bỉ, cho rằng Hằng nhi sở hữu một cơ thể ô uế bẩn thỉu, là một cơ thể bị rất nhiều lời đàn ông chà đạp vấy bẩn lên đó . Hắn cảm thấy rất tiếc và rất thất vọng, đã toan bỏ tất cả mà rời đi, bỏ luôn Nguyệt Hằng cùng những đứa trẻ ấy . Bây giờ ngẫm lại , thật không hiểu được tại sao hắn lại có những suy nghĩ kỳ lạ như vậy . Nói về nhân sinh quan , là thứ thay đổi theo thời đại , là cách mà con người quan sát cuộc sống nhân sinh . Thời phong kiến, người đàn ông làm chủ thế giới này, vì vậy cách nhìn của nhân sinh cũng phụ thuộc vào văn hóa và thời đại . Ở thời phong kiến, nhân sinh quan của con người nhìn về người phụ nữ với tư cách là một người vợ và người mẹ . Khi người đàn ông làm chủ gia đình, làm chủ xã hội, họ bắt đầu đòi hỏi ở những người phụ nữ một cách khắt khe hơn . Họ đòi hỏi người phụ nữ phải còn trinh tiết, người phụ nữ phải còn trong trắng, người phụ nữ phải còn trẻ tuổi để có thể sinh nở cho họ nhiều con hơn . Vì vậy mà nói, dùng nhân sinh quan của thời đại này nhìn Nguyệt Hằng thì nàng đúng là một người phụ nữ vô cùng ố uế, với không biết bao nhiêu người đàn ông đã chà đạp lên cơ thể. Vậy nhưng nếu nhìn bằng con mắt của tu hành giả, hay gọi là tiên sinh quan thì lại rất khác . Đối với những người tu tiên , một linh hồn thuần khiết là một linh hồn chưa từng gây ra một tội ác nào, một điều xấu xa nào. Nguyệt Hằng cho dù có làm công việc thấp kém ấy nhưng đó là hoàn cảnh bắt buộc , cũng là nàng tự bán cái mà nàng có, nàng không ăn trộm ăn cắp hay lừa gạt ai cả . Ngược lại , nàng còn chăm sóc cho những đứa trẻ không máu mủ họ hàng với nàng . Nhìn bằng con mắt của những người tu tiên , thì nàng chính là một linh hồn vô cùng thuần khiết và sạch sẽ, là một linh hồn tỏa hương thơm ngát. Phải , chính hương thơm linh hồn, chính cái hương thơm ấy đã thu hút Vạn Vân Phong ngay từ lần đầu gặp gỡ.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 355: Giấc Mơ Hoang Đường.



Nguyệt Hằng là một linh hồn cao quý, tuy rằng kiếp này nàng đã làm công việc thấp kém, nhưng đó là để cứu những đứa trẻ mồ côi tàn tật kia khỏi chết đói. Công việc thấp kém ấy không những không khiến linh hồn của nàng bị ô uế, mà càng ca tụng thêm vẻ đẹp của linh hồn nàng, đức hi sinh cao cả của nàng, khiến nàng càng trở nên đẹp đẽ . Nên nhớ rằng thời phong kiến phụ nữ bị mất đi trinh tiết còn đau khổ hơn là cái chết. Mất đi trinh tiết không những tự chấm dứt đi cuộc đời hạnh phúc của mình, trở thành một kẻ bị người khác khinh rẻ không ai thèm lấy về làm vợ, mà còn tự khiến cho cuộc sống của bản thân như rơi vào địa ngục. Người phụ nữ thời ấy phải nhận những lời chửi rủa của những người xung quanh, thậm chí những người không liên quan gì tới họ cũng có thể nhục mạ họ bất cứ lúc nào. Nguyệt Hằng cũng không ngoại lệ, thế nhưng nàng bất chấp mà hy sinh tất cả để cứu cho những đứa trẻ kia không phải chết đói , cho chúng được bữa cơm . Chúng nào đâu biết rằng Hằng tỷ của chúng đã phải hy sinh lớn thế nào, đã phải bán thân xác của mình để cho chúng được sinh tồn đến giờ. Tất cả những điều ấy không những không khiến cho công đức của Hằng nhi mỏng đi , mà còn khiến cho công đức nàng càng dày hơn nữa . Tất cả những điều kiện đó đều là đủ cho việc tu luyện phi thăng lên trời thành tiên. Vạn Vân Phong vừa nhìn thấy Nguyệt Hằng đã có ý định đó, hắn sẽ hướng nàng đến con đường tu luyện. Hắn sẽ giúp nàng trở thành tu hành giả, đạt cảnh giới đại thừa rồi vứt bỏ thân xác phàm ấy, dùng tiên thể phi thăng lên trời bắt đầu cuộc sống kiếp mới, kiếp sống của một tiên nữ trên Cửu Trùng Thiên . Không những làm được việc đó sẽ đem đến cho hắn một khối công đức cực lớn, mà còn mơ hồ nghĩ đến một việc gì đó trong tương lai . Các vị tiên trên trời đều tồn tại ở thể linh hồn, mà thể linh hồn thì không có nhu cầu sinh sản cũng chẳng có nhu cầu t*nh d*c. Ở trên trời, những vị tiên ấy cũng có một số ít là phu thê, là những trường hợp đặc biệt. Những đôi phu thê này không phải lên trời mới kết hôn, mà bọn họ vốn là một cặp phu thê dưới trần gian. Bọn họ cùng nhau tu luyện, cùng nhau phi thăng, và lên đến Cửu Trùng Thiên rồi vẫn tiếp tục mối lương duyên từ lúc còn là phàm nhân ở hạ giới. Những cặp phu thê này được gọi là "phu thê vĩnh viễn". Vân Phong mỉm cười , nếu một ngày hắn cũng có thể đặt chân lên Cửu Trùng Thiên, nơi mà Hằng nhi đã ở đó đợi sẵn hắn, thì có phải hắn với Hằng nhi cũng là một cặp phu thê vĩnh viễn không? Điều này thật sự rất là thú vị , chỉ nghĩ đến đây thôi đã khiến hắn sung sướng . Nhưng giả sử hắn có không lên được đỉnh trời kia, thì việc đưa một người được "thần chọn" lên trời cũng là một khối công đức vô lượng để giảm bớt đi sát nghiệp nặng nề của hắn . Nếu dùng tiên sinh quan để quan sát cuộc sống, đánh giá con người của hắn và Hằng nhi, thì Hằng nhi là một linh hồn tỏa hương thơm ngát , tỏa sáng rực rỡ . Còn hắn thì sao? Hắn,chính hắn, chính là một linh hồn ô uế với hai bàn tay nhuộm đầy máu tanh của người vô tội . Chính hắn mới là linh hồn thấp kém nhơ nhuốc, vậy mà một linh hồn nhơ nhuốc như hắn hồi chiều đã từng chê bai linh hồn thuần khiết kia chỉ bởi vì công việc mà nàng đã làm . Chính hắn hồi chiều đã từng muốn vứt bỏ đi tất cả để rời khỏi nơi này, vì cho rằng nàng là một cơ thể ô uế, thật sự rất nực cười . Hắn lại bật cười, cái cười của hắn là cười nhạo . Hắn đang cười nhạo chính bản thân hắn vì đã có những hành động và suy nghĩ hết sức tầm thường. Vạn Vân Phong cười một lúc rồi bắt đầu trầm ngâm lại, hắn phát hiện nãy giờ có người đang núp gần đó theo dõi hắn, hắn mỉm cười nói.

- " nếu đã ra rồi thì tới đây đi , trốn ở đó làm gì nữa?"

Lời nói nghe tưởng chừng vu vơ, nhưng lại có đối tượng rõ ràng. Từ trong một góc khuất gần đó, một mỹ nữ bước ra nhìn hắn, nàng chính là Nguyệt Hằng. Nguyên lai lúc nãy khi hắn bước ra ngoài, Nguyệt Hằng đã nhìn theo bóng dáng ấy. Nàng cảm thấy mọi chuyện thật sự quá mơ hồ , những chuyện đang diễn ra cứ tựa như là một giấc mơ vô lý không thể nào có thật trong thực tại vậy . Người đàn ông đẹp trai ấy lại có vẻ là một người giàu có, thế nhưng có thể đến với một loại người thấp hèn như nàng sao? Nàng cảm thấy điều này hết sức vô lý, và cũng vì sự vô lý ấy, khi Vạn Vân Phong bước ra ngoài thì nàng có cảm giác là hắn sẽ bỏ đi mãi mãi không trở về nữa. Nguyệt Hằng trong lòng thổn thức , trái tim loạn nhịp, nàng rón rén bước theo ra ngoài. Khi nàng nhìn thấy hắn cười một mình, cứ sợ rằng hắn bị cái gì đó không bình thường. Đến lúc nghe tiếng hắn gọi , nàng mới lặng lẽ bước ra ngoài . Trước mắt nàng là một nam nhân tóc trắng đang ngồi trên tảng đá lớn, ánh trăng chiếu rọi xuống hắn tựa như một bức tranh tĩnh lặng, mê mị mơ hồ. Hắn quay sang nhìn nàng nở một nụ cười dịu dàng, vươn tay tới phía nàng mà nói.

- " nào, vợ yêu của ta, hãy tới đây với ta"

Ngọt ngào dịu dàng, tưởng như rót mật vào tai. Nguyệt Hằng nhẹ nhàng bước tới, uyển chuyển ngồi gọn vào trong vòng tay của hắn . Hắn ôm nàng vào lòng, hơi ấm truyền sang cơ thể của Nguyệt Hằng, sưởi ấm nàng giữa đêm sương lạnh. Nguyệt Hằng mỉm cười, cảm giác được che chở yêu thương, cảm giác được an toàn giữa dòng đời nghiệt ngã. Nguyệt Hằng nằm gọn trong vòng tay của người đàn ông ấy, gục đầu lên ngực hắn, bàn tay khẽ bấu vào ngực như một con mèo đang trong vòng tay của chủ nhân mình . Vạn Vân Phong mỉm cười dịu hiền, nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc bạch kim của mỹ nữ, cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng mà thì thầm hỏi .

- "sao thế? Sao không ở trong nhà mà ngủ đi , ra đây tắm mình trong sương lạnh để làm gì ? Không lẽ là... sợ ta bỏ chạy mất hay sao?"

Dịu dàng âu yếm, êm đềm v**t v*. Nguyệt Hằng mỉm cười, lại rúc đầu vô trong ngực hắn, há miệng cắn nhẹ vào vai hắn một cái nũng nịu . Nàng không nói gì , nhưng lại không phản đối . Câu nói của Vân Phong hoàn toàn nói trúng tâm ý của nàng. Nguyệt Hằng sợ, nàng sợ rằng người đàn ông ấy chỉ là một cơn gió. Gió lướt tới rồi lướt đi, chỉ là một giấc mơ hoang dại nhất của thiếu nữ . Nàng sợ rằng đây là một giấc mơ, mà nếu như đây không phải giấc mơ thì nó thực sự quá vô lý . Mọi chuyện sẽ hợp lý hơn nếu như người đàn ông này lặng lẽ bỏ đi giữa đêm hôm và không bao giờ trở lại nữa . Trong những giây phút lo lắng sợ hãi , và mong muốn níu giữ hạnh phúc mà mình đang có , nàng ghé tai hắn thầm thì.

- " Phong lang, chàng có hối hận không? Chàng có hối hận vì đã chọn một kẻ dơ bẩn tầm thường như em làm vợ ? Một người như chàng đâu thiếu gì trinh nữ để cưới , việc gì phải chọn đến một người đàn bà đã cũ nát như thế này..."

Nguyệt Hằng nói, những lời nói đều từ trong tâm trí lo lắng. Lời nói của Nguyệt Hằng chưa kịp dứt , Vân Phong đã đưa tay lên bịt nhẹ miệng nàng. Với ánh mắt vẫn dịu dàng , hắn nở nụ cười trên môi, nhẹ lắc đầu mà bảo .

- "nàng còn nhỏ lắm , chưa hiểu được giá trị của con người nằm ở đâu. Thực sự mà nói, nàng chính là một người con gái đẹp đẽ và thuần khiết . Nàng đẹp không chỉ thể xác mà còn đẹp cả linh hồn, ta cưới được nàng làm vợ đó là may phước của ta . Nàng đừng có suy nghĩ về những chuyện không vui nữa, ta sẽ ở đây bảo bọc và chăm sóc cho nàng cùng với những lũ trẻ , sẽ không bỏ nàng đi đâu. Ta hứa và ta sẽ thực hiện lời hứa, cho nên nàng đừng lo nữa nhé"

Nói xong thì buông tay ra, cúi người hôn lên môi Nguyệt Hằng một cái , mà Nguyệt Hằng cũng nhắm mắt đón nhận nụ hôn ấy . Nụ hôn vừa kết thúc, nàng lại gục đầu lên vai hắn, đôi mắt lim dim cảm nhận sự dịu ngọt đến từ đôi môi. Ánh trăng trên trời kia chiếu rọi xuống đôi nam nữ đang ôm nhau trong say đắm, tắm mình trong ánh trăng mát dịu, linh hồn sưởi ấm bởi tình yêu thương. Nguyệt Hằng sợ rằng khoảnh khắc này sẽ không kéo dài mãi mãi ,nàng thủ thỉ .

- "Phong lang, có phải thiếp đang nằm mơ không? Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và quá đột ngột, lại quá vô lý như vậy khiến em không dám tin đây là sự thật . Em sợ rằng mình bất chợt thức dậy bất cứ lúc nào, rồi nhận ra sự thật phũ phàng rằng chàng chỉ là người trong giấc mộng của em "

Vân Phong nghe vậy thì mỉm cười, bàn tay xiết nhẹ cơ thể của Hằng nhi vào trong người mình . Nguyệt Hằng đang rối loạn cảm xúc, bởi mọi chuyện xảy ra cũng mới chỉ trong ngày mà thôi. Đúng là quá nhanh quá mơ hồ. Vạn Vân Phong lại hôn lên mái tóc của Nguyệt Hằng, ánh mắt dịu dàng tình tứ nhìn vào đôi mắt tựa như vầng trăng của người thiếu nữ, ngọt ngào thì thầm.

- "không phải mơ đâu, đây mới là thật. Nếu như là mơ, thì nàng hãy nghĩ rằng quá khứ của nàng chỉ là một giấc mơ, đó là một cơn ác mộng và những điều xảy ra trong quá khứ chưa từng tồn tại . Nàng hãy cứ nghĩ như vậy đi , còn bây giờ chính là thực tại và tương lai. Thực tại chúng ta sẽ ở bên nhau, sẽ cùng nhau xây dựng gia đình hạnh phúc . Tất cả đều là thật, không có gì là mơ cả"

Hằng nhi nghe vậy thì thoáng một chút ngạc nhiên, "ác mộng trong quá khứ ư?" Nếu được như vậy thì tốt quá . Nếu giả như những gì xảy ra trong quá khứ đều là một giấc mơ cả thì tốt biết bao nhiêu . Như vậy khi nàng tỉnh lại, nàng vẫn là thiếu nữ trong trắng, vẫn sẽ có tấm thân trinh nguyên của mình mà trao cho người đàn ông này, người đàn ông mà nàng đã mơ ước . Nếu được như vậy thì tốt biết bao nhiêu. Nàng ngáp một cái , thuốc uống vô đã có tác dụng . Cơn buồn ngủ kéo tới, nàng gục đầu lên ngực hắn, mà hắn lại thì thầm vào tai nàng .

- "ngủ đi , để mai thức dậy chúng ta sẽ có một khởi đầu mới , một tương lai mới đầy tươi sáng . Ngủ đi , và quên hết quá khứ đau thương , bởi có ta ở đây rồi . Ta sẽ yêu thương nàng, yêu thương vợ của ta"

Những lời thì thầm dịu dàng ngọt ngào ấy đã thấm vào tới trong tận trái tim của Nguyệt Hằng, khiến nàng bất giác chìm vào giấc ngủ , một giấc mộng đẹp nhất và tuyệt vời nhất . Nàng hy vọng về một tương lai tươi sáng, về một người đàn ông đã hứa với nàng những điều mà nàng luôn mong ước . Trong giấc ngủ đấy, nàng sẽ mơ về cơn ác mộng, mơ về quá khứ xa xăm của mình, và khi tỉnh giấc thì tất cả chúng sẽ chỉ là giấc mộng mà nàng đã bỏ lại phía sau lưng .

Sau đêm đen trời lại sáng.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 356: Đứa Trẻ Kỳ Lạ.



Ngôi làng của Nguyệt Hằng và những đứa trẻ tàn tật này ở là một ngôi làng nhỏ bé. Trước khi bị tàn phá, nó cũng là một nơi thanh bình và đáng sống. Tuy dân số không đông đúc gì, nhưng con người ở đây khá hiền hòa . Chuyện phải kể là cách đây 15 năm về trước, ở ngôi làng bình yên này có một gia đình nhà họ Nguyễn, là gia đình giàu nhất làng . Nói là giàu nhất làng, nhưng ở một cái làng nhỏ xíu như thế này thì cũng chỉ là có của ăn của để một chút , chứ chẳng phải giàu có gì lắm . Người đàn ông họ Nguyễn này là người dân tộc Kinh, ông ta sống cùng những người dân tộc Tày Nùng vùng rừng núi biên giới. Ông là người di cư từ đồng bằng lên và định cư ở đây. Trong một lần làm ăn buôn bán, ông ta gặp được một cô gái miền núi xinh đẹp. Trong khoảng khắc định mệnh của cuộc đời, trót đem lòng yêu thương. Ông ta cưới người phụ nữ ấy làm vợ, và xây nhà ở lại ngôi làng này. Ông ta cũng có một mảnh nương rẫy, có trâu cày bừa . Trong một lần đi cày về, ông ta nghe hàng xóm nói vội .

- "này ông Nguyễn Văn Thiên kia ơi , vợ ông đang chuyển dạ sinh con ở nhà, ông mau về đi"

Nguyễn Văn Thiên nghe thấy thì vui mừng lắm, vội vã dắt trâu về nhà . Vừa về đến nơi, chưa kịp cột trâu đã chạy tót vô trong nhà . Vừa lúc ấy đã nghe tiếng trẻ con khóc, ông vui mừng chạy vô thì thấy vợ mình đang ôm một đứa bé trong lòng. Hiểu được mọi chuyện, sung sướng rạng rỡ , ông chạy vào hỏi.

- " hiền thê , đã sinh nở xong rồi à?"

Người vợ quay sang nhìn ông nở nụ cười mà gật đầu . Bà ôm đứa trẻ trên tay, mỉm cười nói.

- " là một đứa bé gái , chàng lại xem con mình đi"

Nguyễn Văn Thiên trong lúc vui vẻ, nhưng cũng không phải là không để ý thấy khuôn mặt thoáng lo lắng của vợ cùng với ánh mắt nghi ngại của bà mụ bên cạnh. Trong lòng có chút gợn, không biết việc gì đã diễn ra? Khi ông ta lại gần nhìn vào đứa con mới sinh của mình thì nhận ra một điều đặc biệt, tóc của đứa trẻ này có màu bạch kim cùng ánh mắt xanh lam tỏa sáng như trăng rằm vậy, khiến ông ngỡ ngàng . Mê mẩn trước vẻ đẹp của con , nhưng vẻ đẹp này có lẽ hơi khác người, ông ôm đứa trẻ vào lòng mà cười lớn.

- " Ôi ... con gái của ta, dễ thương quá..."

Hành động yêu thương ấy khiến người vợ thở phào nhẹ nhõm, mà bà mụ càng lúc càng nghi ngại hơn . Bà lại gần ông ta mà nói .

- "này ông chủ nhà, ta có điều này không biết có nên nói hay không. Con ông có màu tóc và màu mắt rất kỳ lạ, không phải là có vấn đề gì đấy chứ?"

Nguyễn Văn Thiên bật cười , ôm ấp dịu dàng đứa con của mình . Ông ta nhẹ nhàng đưa đứa bé lại cho vợ mình ôm, quay sang nhìn bà mụ mà nói.

- " không có vấn đề gì hết . Trên đời này có những sinh mệnh được trời ưu ái cho những đặc điểm kỳ lạ, đó cũng là chuyện bình thường mà thôi "

Nguyễn Văn Thiên đã từng đi buôn bán nhiều nơi, cũng có thời gian giao du rộng rãi, nên đầu óc cũng mở mang hơn. Ông ta biết được một điều mà võ giới trước nay có tồn tại, đó là những người có màu mắt và màu tóc kỳ lạ ở võ giới là những tài năng hiếm có. Người ở võ giới đa phần là tóc đen, nhưng không phải là không có những màu tóc khác , và có một điều dễ dàng nhận thấy ở những người có màu tóc và màu mắt đặc biệt. Những người này đa phần trong số họ tu luyện võ công thăng tiến rất nhanh , đều là vượt trội so với bạn bè đồng trang lứa . Những sự thật này tuy chưa rõ lý do tại sao, nhưng những thông tin như vậy, khu vực rừng núi này thì không mấy người biết đến . Bà mụ thấy ông chủ nhà nói vậy cũng không hẳn là đã tin, bởi những người vùng núi họ thường nghĩ đến ma quỷ . Trong đầu của bà nghĩ rằng đứa trẻ này có thể là hóa thân của ma quỷ, hoặc bị quỷ nhập gì đó . Bà ta rón rén lùi ra sau, cười gượng .

- "nếu ông chủ nhà đã không thấy e ngại thì thôi vậy . Mọi việc đã xong rồi, ta trở về đây"

Nói xong liền tính toán tiền bạc đỡ đẻ với chủ nhà, rồi cầm tiền ấy mà đi mất. Nguyễn Văn Thiên lúc này mới bước sang bên ngồi cạnh vợ , mà bà vợ cũng lo lắng . Bà ta nghe thấy bà mụ nói vậy thì trong lòng cũng rất hoảng sợ , những người dân tộc miền núi thường rất mê tín theo chiều hướng cực đoan. Bà vợ cảm thấy rất lo lắng, ngập ngừng nói.

- " phu quân, thực sự đứa con của mình là đứa trẻ được ân sủng của các vị thần sao ?"

Trước ánh mắt lo lắng của vợ, người chồng gật đầu cam đoan.

- " không sai, chính xác là như vậy. Ta đã đi nhiều nơi, và cũng học được nhiều điều . Ở võ giới này, những người có màu mắt và màu tóc đặc biệt thường là những nhân tài tu luyện, tương lai sẽ đạt được thành tựu lớn. Con gái của mình sinh ra đã được trời ban cho những đặc điểm kỳ lạ , chắc chắn sau này sẽ trở thành một đại nhân vật"

Người vợ nghe vậy thì cười gượng, ôm đứa bé ấy, ánh mắt nhìn vào đứa trẻ mới sinh mà nói.

- "đại nhân vật ư? Ở cái làng bé nhỏ này thì có thể làm được đại nhân vật gì? Thiếp chỉ mong sau này con mình lớn lên được gả cho một gia đình đàng hoàng, có một tấm chồng xứng đáng là được rồi . Thiếp chỉ mong ước như vậy, chứ không còn đòi hỏi gì hơn"

Không dám mơ cao sang, chỉ mong bình yên giản dị. Người chồng nghe vậy thì thoáng suy tư, không phải là không hiểu tình hình. Nguyễn Văn Thiên tuy là người giàu nhất làng, nhưng cái làng bé xíu như thế này thì có thể vươn mình được đến đâu ? Mà bản thân cũng chẳng phải là giàu có gì, chỉ là người đứng đầu một cái làng chút xíu. Ông muốn cho con mình đến một nơi nào đó để phát triển tài năng , nhưng mà cũng đâu có đủ điều kiện để làm điều đấy . Đang lúc trầm ngâm như vậy, người vợ lúc này nhớ ra điều gì đó mà hối thúc.

- "phu quân, chàng vẫn chưa đặt tên cho con mình"

Nguyễn Văn Thiên giật mình , có một điều quan trọng mà quên mất, ông quay sang gãi đầu cười toe toét.

- " phải rồi, phải rồi, ta quên mất"

Đoạn tới sát ôm cả vợ và con vào lòng, nhìn vào đứa trẻ ấy đang tròn xoe mắt nhìn mình. Ông ta thấy đôi mắt tựa như Lam Nguyệt long lanh giữa trời đêm vậy, đẹp mê mị. Suy nghĩ gì đó, rồi nói .

- "con của chúng ta sau này chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân, ánh mắt thật đẹp như vầng trăng. Ta nghĩ rằng đây là món quà mà các vị thần đã ban cho chúng ta, vậy thì tên của con sẽ là Nguyệt Hằng"

Người vợ mỉm cười sung sướng . Nguyễn Nguyệt Hằng, một cái tên rất đẹp . Bà ôm con trong lòng , gục đầu vào vai chồng, cả nhà ba người lúc này cảm thấy hạnh phúc lắm. Nguyễn Văn Thiên hôn lên má vợ mình , thì thầm yêu thương.

- 'được rồi, nàng nghỉ ngơi đi, để ta đi nấu món gì đó bồi bổ cho nàng và con nhé"

Người vợ nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp. Người chồng lúc này vui vẻ đứng dậy, lấy tiền rồi ra ngoài . Ông dự định rằng trên đường ra chợ mua một thứ gì đấy, làm một bữa thật ngon. Lúc ông ta đi ra ngoài đã thấy có kẻ nào đó vẫn chưa về, mà đang buôn chuyện với người khác. Người đó là bà mụ, và đang bàn tán rôm rả. Trong khoảng khắc, ông thoáng nghe thấy bà mụ đỡ đẻ đang bàn tán với hàng xóm những lời kỳ cục. Tiếng bà mụ nghe nhỏ, nhưng lại rõ ràng.

- " cái ông Nguyễn Văn Thiên kia vừa sinh ra một đứa trẻ rất kỳ lạ . Tóc thì trắng như là người già 90 tuổi, mắt thì xanh nhạt như mắt quỷ , trông thật sự gớm ghiếc. Ta nghĩ liệu có phải là bị quỷ nhập hay không?"

Một người hàng xóm gần đó nghe vậy thì cũng thốt lên.

- " nếu như là mắt xanh thì chỉ có thể là mắt của loài quỷ thôi, chứ còn gì nữa? Không phải đứa bé đấy bị quỷ nhập chứ?"

Một người khác nghe vậy tán thành.

- " phải rồi, tóc trắng mắt xanh thì chỉ có thể là (rồng trắng mắt xanh của kaiba, bà mụ và những người hàng xóm không nói thế) ma quỷ, con người bình thường đâu ai như vậy"

Miệng mồm thế gian thực sự rất cay độc, cho dù ở miền núi , đồng bằng hay là ở những xứ sở văn minh thì đều có những người như vậy . Những gì họ không biết, họ bắt đầu tô vẽ cho nó thật ghê gớm. Nguyễn Văn Thiên nghe vậy thì tức giận, quát lên một tiếng.

- "các người ăn nói vớ vẩn gì đấy ? Có tin tôi báo quan kiện các người tội tung tin mê tín dị đoan không?"

Những người hàng xóm kia nghe vậy thì giật mình, mà bà mụ cũng vội quay lưng đi mất . Nói xấu một đứa trẻ vừa mới chào đời thật sự là một điều gì đó tệ hại. Nguyễn Văn Thiên bực mình lắm , nhưng không muốn ồn ào lâu, ông lại tiếp tục hướng ra chợ để mua đồ tẩm bổ cho vợ. Đi chưa được bao xa, lại nghe những tiếng xì xầm nói .

- "đứa trẻ ấy tóc trắng mắt xanh, nếu như không phải quỷ nhập thì có khi cũng là con của người khác . Ta thấy ông Nguyễn Văn Thiên ấy tóc đen mắt đen bình thường như bao người khác, chứ có trắng với xanh chỗ nào đâu . Cả màu tóc lẫn màu mắt của đứa trẻ đều không giống ông ta , chắc chắn là con của người khác"

- " phải đó , phải đó . Có khi ông ta đi đâu vắng nhà, bà vợ chui vào rừng gặp quỷ tóc trắng mắt xanh rồi dâm loạn trong đó mới đẻ ra thứ nghiệt chủng này?"

- " không sai, điều này mới thực sự là hợp lý, chứ làm sao có những chuyện kỳ lạ như vậy?"

Nguyễn Văn Thiên nghe tới đây thì không chịu được nữa, quay phắt lại, hướng vô chỗ mà hai người hàng xóm nhiều chuyện kia quát lên.

- " các người mà còn dám nói xằng nói bậy, đừng trách ta không khách sáo"

Nói xong lượm cục đá chọi một phát , cục đá trúng vào một cái cây gần đó Bể tan ra tung tóe. Hai người hàng xóm lắm chuyện kia giật mình chạy mất .Nguyễn Văn Thiên tức giận lắm , nhưng không muốn làm quá to chuyện, ông lại quay lưng bỏ đi. Nguyễn Văn Thiên có hiểu biết , bởi ông đã đi nhiều nơi học được nhiều điều. Ông ta biết rằng cái chuyện màu tóc và màu mắt ấy là một chuyện hiếm có, nhưng theo kiểu điềm lành chứ không phải là những chuyện xấu xa như vậy . Thế nhưng môi trường của ông đang sống là một ngôi làng nhỏ bé và nằm giữa rừng đại ngàn vùng biên giới, những người nơi đây thì không có nhiều hiểu biết. Bọn họ kiến thức nông cạn, mà cái gì chứ kiến thức nông cạn thường hay suy luận ra những thứ vớ vẩn để hù dọa nhau , đó là một điều hiển nhiên trong thế giới con người.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 357: Nước Mắt Vợ Con



Thời gian thấm thoát trôi, Nguyệt Hằng đã trở thành đứa bé gái 6 tuổi . Khoảng thời gian ấy , em chỉ ở trong nhà, không mấy khi đi ra ngoài chơi với người khác. Đứa trẻ ấy rất muốn ra ngoài khám phá, em rất muốn ra ngoài kia xem thế nào, mọi thứ ra làm sao, nhưng có vẻ ba mẹ em không muốn em ra ngoài đường giao lưu với hàng xóm . Em còn nhỏ , còn ngây thơ, có biết gì đâu? Em nào biết rằng ngoài kia người ta đang bàn tán xì xầm nói xấu em rất nhiều . Chuyện bọn họ đi nói xấu một cô bé chỉ mới 6 tuổi, nói xấu từ lúc em mới chào đời đến giờ thật sự rất tệ. Vừa sinh ra em đã bị người ta nghi ngờ là con của ma quỷ rồi, thật đáng thương. May mắn sao, cha của em là một người dưới đồng bằng có kiến thức hiểu biết . Ông ta cũng đã đi nhiều nơi , mở mang tầm mắt nhiều rồi nên mới biết rằng em mang điềm lành trên người. Chứ nếu ông ta cũng là một người cả đời trong hốc núi thì ông ta có thể cũng nghĩ em là con của ma quỷ mà đuổi cả mẹ con em ra đường . Cho nên mà nói, kiến thức rất quan trọng . Nguyễn Văn Thiên mặc kệ hàng xóm láng giềng nói xấu con mình, ông vẫn dành cho con gái mình tình yêu lớn nhất, và luôn hy vọng một ngày mai tươi sáng. Ông vẫn mơ ước mình có khả năng để đưa con về thành thị, đi theo một con đường nào đó có thể phát triển được tương lai của mình. Nguyễn Văn Thiên là Kinh tộc, ông đương nhiên muốn đưa con mình xuống Đại La . Nhưng Giao Chỉ lúc này đang thuộc quyền cai quản của Phương Bắc , người Kinh bị cai trị như súc vật , muốn ngóc đầu lên cũng khó. Hiểu như vậy, ông biết rằng nếu có thể đưa con mình sang phương Bắc , đi vào những tông môn nào đó thì tương lai sẽ tươi sáng hơn. Thế nhưng điều kiện của ông bây giờ dù có bán hết cả gia sản cũng không thể làm được điều ấy, cho nên tài năng của con ông phải bị mai một trong cái hốc núi này, đây là một trong những điều mà ông đau đớn. Không những vậy , ông không thể cho con mình ra ngoài chơi với bạn bè bởi người dân ở đây kỳ thị em. Họ kỳ thị không hẳn vì ghét bỏ gì , mà cảm thấy sợ hãi , bởi những lời nói vô cớ lâu ngày cũng sẽ khiến người ta tin là thật . Những lời bịa đặt truyền tai người này tới người kia , và khi tất cả đều nghe nhiều như vậy, họ sẽ xem đó là chân lý.

Vào một ngày đẹp trời, Nguyệt Hằng ở trong nhà nghe tiếng những đứa trẻ khác chơi đùa cười khúc khích ngoài kia . Em cảm thấy tò mò lắm, liền lén lút ra ngoài trốn sau hàng rào nhìn về hướng tiếng cười đó . Một đám trẻ trong làng đang chơi đùa vui vẻ, chúng chơi những trò chơi đậm chất trẻ thơ, những trò chơi của những đứa trẻ dân tộc vùng núi . Tiếng cười đùa , tiếng cãi nhau, tiếng náo nhiệt khiến cho Nguyệt Hằng rất thèm muốn . Em cũng muốn được vào đó chơi cùng bọn họ, muốn được chơi những trò chơi mà bọn họ đang chơi , muốn được vui đùa như những đứa trẻ thơ khác. Nhưng như vậy thì em đã cãi lời cha mẹ, bởi cha mẹ không cho em ra ngoài . Em không hiểu tại sao lại bị cấm cản, bởi cha mẹ em chưa bao giờ nói cho em biết rằng những chuyện bên ngoài ấy, những chuyện về những lời đồn của những người hàng xóm đồn về em. Nguyệt Hằng không biết, và cha mẹ cũng không muốn nói cho em biết . Họ nghĩ em còn quá bé, sợ sẽ làm tổn thương trái tim nhỏ bé của em . Cho nên lúc này em trốn sau hàng rào nhìn về phía những người bạn đồng trang lứa vui vẻ nô đùa . Em lấy hết can đảm, quên hết lời cha mẹ căn dặn mà bước ra. Em chạy ra ngoài , đến bên cạnh đám trẻ đang nô đùa đó, hít một hơi thật sâu mà nói .

- "các bạn ơi , cho mình chơi với, mình cũng muốn chơi với các bạn"

Những lời nói ấy là những lời mà Nguyệt Hằng đã phải dùng hết can đảm của mình để nói ra . Thế nhưng đáp lại lời nói đấy là những gì? Đám trẻ đang chơi nô đùa vui vẻ, nghe tiếng xin xỏ chơi cùng thì quay lại nhìn . Bọn chúng tròn xoe mắt khi thấy trước mặt chúng là đứa bé gái với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh long lanh tựa ánh trăng huyền ảo . Bọn chúng trong một khắc ngơ ngác im lặng, rồi đồng loạt la lên.

- " á... chạy mau tụi mày ơi... đứa con gái của quỷ tới rồi , chạy mau đi..."

Tất cả những đứa trẻ đấy ào ào chạy mất, thoáng chốc không gian chỉ còn lại mình Nguyệt Hằng đứng đó ngơ ngác không hiểu vì sao. Em chỉ muốn được chơi cùng với bọn họ, muốn được hưởng một tuổi thơ như bất cứ đứa trẻ nào, vậy mà tại sao những đứa trẻ ấy lại bỏ chạy hết? Em có làm gì đâu cơ chứ? Tại sao bọn họ còn nói em là con của quỷ? Em ngơ ngác ngạc nhiên không hiểu, nhưng sao cảm thấy trong lòng buồn đến thế. Em lủi thủi trở về nhà, tìm đến người mẹ của mình, mong được nhận từ mẹ một sự an ủi . Em bước vào trong nhà, thấy mẹ đang làm việc, em òa khóc .

- "hu hu hu... mẹ ơi ...huhuhu..."

Tiếng khóc của đứa trẻ 6 tuổi trong nỗi buồn của mình muốn được mẹ dỗ dành. Mẹ em chạy tới ôm lấy em, dịu dàng hỏi .

- "con gái yêu, có chuyện gì vậy ? Tại sao con lại khóc?"

Em nước mắt nức nở , tay bé nhỏ chỉ ra ngoài kia, nơi mà từng có một đám trẻ đang nô đùa ở đấy . Em nấc trong tiếng nấc nghẹn ngào.

- " hu hu hu... con thấy các bạn đang chơi ngoài kia vui lắm, con cũng chỉ muốn ra chơi cùng các bạn , nhưng các bạn không ai chịu chơi với con . Con vừa ra tới nơi thì các bạn bỏ chạy hết , lại còn mắng con là đứa con của quỷ . Như vậy là sao mẹ ơi... hu hu hu... "

Tiếng khóc nức nở của em, một đứa trẻ 6 tuổi ngây thơ chưa biết gì về những chuyện của nhân sinh nơi trần thế . Người mẹ nghe vậy thì nghẹn lòng. Bà ôm con vào lòng không nói được lời nào, nước mắt bà ứa ra . Bà không hiểu tại sao đứa con mình lại khác người đến như vậy . Nếu Như Nguyệt Hằng cũng có một mái tóc đen như bao người khác thì mọi chuyện đã không đến nỗi tàn tệ . Nếu như Nguyệt Hằng có hình dáng bình thường như những đứa trẻ khác thì những người hàng xóm lắm chuyện kia cũng không bàn tán xì xầm. Bọn họ nói rằng em là con của quỷ, rồi nói rằng mẹ ngoại tình với quỷ để sinh ra em. Điều này không chỉ bôi xấu một người phụ nữ, một người mẹ, mà còn bôi xấu một đứa trẻ chỉ vừa mới chào đời, tước đoạt đi tuổi thơ của một đứa trẻ . Miệng đời gian ác, đôi khi người ta chỉ nói cho thỏa cái mồm người ta . Dù rằng chuyện nói xấu ấy chẳng đem lại lợi ích gì cho họ, nhưng họ cứ thích nói như vậy, và vô tình đã hủy hoại đi tuổi thơ của một đứa trẻ . Bà dỗ con đừng khóc, nhưng nước mắt bà tuôn ra, rớt xuống người đứa bé. Người mẹ ôm con vào lòng dỗ dành.

- " con ơi nín đi, đừng khóc nữa . Không chơi thì thôi, về nhà chơi với mẹ, có gì đâu"

Người mẹ vừa dỗ dành con mình, nhưng nước mắt bà lại rơi. Người đời vu cáo cho bà lăng loàn ngoại tình với quỷ đã là một chuyện, lại còn vu cáo cho con bà là đứa con của quỷ, thật sự quá tàn nhẫn rồi . Cũng may mắn sao chồng bà là một người có hiểu biết, không phải loại đàn ông rác rưởi mà quay sang lăng mạ bà, rồi hỏi rằng "đứa con này con của ai?" . Người đàn ông làm chồng bà là một người đàn ông quan tâm đến vợ, những lần nghe hàng xóm dị nghị như vậy ông đều ôm ấp vợ con mà dỗ dành , điều này khiến cho bà được an ủi rất nhiều. Tuy là được an ủi nhiều, nhưng những lời nói của hàng xóm không khác gì những con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim của một người mẹ, và là một người vợ, thật đau đớn biết bao nhiêu . Người ta nói miệng lưỡi con người còn độc hơn miệng rắn, những lời nói còn độc hơn nọc độc của loài rắn ,quả không sai chút nào . Nước mắt của người mẹ chảy xuống hòa cùng nước mắt của người đứa con ngây thơ sáu tuổi kia, khiến cho khung cảnh ảm đạm, một cảm giác buồn khó tả . Trong lúc ấy , người chồng đi làm về nghe tiếng khóc của vợ con liền vội chạy vô , vẻ mặt hốt hoảng mà hỏi.

- " hai mẹ con sao vậy? Có chuyện gì xảy ra mà khóc như thế?"

Người vợ thấy chồng về thì vội gạt nước mắt , lắc đầu nói .

- "không có chuyện gì cả đâu ,chàng đừng có lo"

Người vợ sợ chồng lo lắng nên trấn an chồng, còn Nguyệt Hằng vẫn còn khóc. Em lúc này quay sang nhìn cha, lại càng nức nở mà khóc to.

- "cha ơi, tại sao những đứa trẻ khác lại mắng con là đứa con của quỷ? Tại sao những đứa trẻ khác không chơi cùng với con? Con đã làm gì sai hả cha ơi... hu hu hu..."

Người cha cảm thấy trái tim mình như nghẹn lại. Tiếng khóc của đứa trẻ ấy nấc lên từng hồi, càng khiến ông xót xa. Người cha nhanh chóng đã hiểu mọi chuyện, lại gần dịu dàng nói với con.

- " con yêu ơi, bọn trẻ không chơi với con vì chúng ghen tị đó"

Nguyệt Hằng đang nức nở , nghe vậy thì nhìn cha mà ngạc nhiên hỏi.

- " con không hiểu, ghen tị là ghen tị vì cái gì vậy hả cha?"

Khuôn mặt ngơ ngác ấy còn đang ướt đẫm nước mắt. Người đàn ông vuốt nhẹ mái tóc của con mình, mỉm cười dịu dàng nói .

- "bọn họ ghen tị vì nhà ta giàu nhất làng này, bọn họ ghen tị với con vì con sở hữu mái tóc bạch kim đẹp long lanh, bọn họ ghen tị với con vì con sở hữu đôi mắt lung linh như vầng trăng vậy . Bọn họ vì quá ghen tị với sắc đẹp của con mới nói về con bằng những lời khó nghe như vậy, bởi vì ghen tị cả đó con"

Ông vừa nói vừa ôm con vào lòng , mà Nguyệt Hằng ngơ ngác không hiểu gì cả. Nguyễn Văn Thiên đã phạm một sai lầm, những lời nói đó của ông sẽ gieo vào đầu con mình những suy nghĩ tiêu cực về mối quan hệ xung quanh, sẽ khiến cho con mình trở nên ngạo mạn hoặc và trở nên sa ngã đi theo con đường tà đạo, coi khinh những người xung quanh . Nhưng may mắn làm sao, con của ông không phải là một đứa trẻ tầm thường. Nguyệt Hằng sở hữu một linh hồn cao quý thuần khiết , cho dù những lời của cha mình đã hướng em đi sai con đường chính đạo, cho dù sau này những gì xấu xa nhất đổ ập lên cuộc đời của em, thì linh hồn cao quý thần khiết của em, trái tim trong sáng của em sẽ không bao giờ bị hắc hóa . Em sẽ không bao giờ trở thành người xấu ,dù rằng bây giờ còn thơ bé không hiểu biết , nhưng dần dần em sẽ chọn cho mình con đường chính đạo, nghe theo trái tim trong sáng bao dung của chính mình. Nguyễn Văn Thiên đã sai khi nhồi nhét vào đầu con mình những từ ngữ không tốt đẹp, nhưng phải thông cảm cho ông ta bởi giờ phút này ông ta cũng chả biết phải nói gì khác bây giờ . Ông ta không biết phải nói một cái gì đó, hay làm gì đó cho mọi chuyện trở nên tốt đẹp, bởi năng lực của ông ta chỉ là một người tầm thường. Ông ta không phải là một bậc Hiền Triết để có thể nghĩ ra được một kế sách tốt , hay một lời nói nào đó vẹn toàn.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 358: Mai Mối Bất Thành.



Thời gian thấm thoát trôi đi , nhanh như chó rượt chuột ngoài đồng. Khi Nguyệt Hằng 13 tuổi , cái tuổi thời phong kiến xem là tuổi gả chồng, nàng cũng như bao thiếu nữ khác bắt đầu dậy thì . Cơ thể trở nên quyến rũ, mái tóc đã long lanh càng lung linh hơn, nàng đẹp tựa tiên nữ giáng trần, một tiểu tiên nữ lạc bước xuống cõi nhân gian . Thế nhưng nỗi sợ thường lấn át đi lý trí, những người xung quanh không nhìn nhận được vẻ đẹp của nàng mà trước mắt họ, nàng vẫn mang một biểu tượng của sự xui xẻo và sợ hãi . Cha của Nguyệt Hằng , Nguyễn Văn Thiên rất muốn đưa con mình sang phương Bắc để học tập phát triển, nhưng ông không có khả năng đó . Thôi thì đành phải theo như nguyên tắc bình thường của mỗi con người, đó là tới tuổi thì gả chồng vậy. Nguyễn Văn Thiên cũng bắt đầu tìm mai mối cho con gái mình, và ông cũng biết ở cái làng này người ta sợ con gái ông mà không ai dám tới , cũng như là ông cảm thấy ở cái làng này không ai xứng đáng với con gái của ông vậy. Ông đã tìm người mai mối, và một người gia đình mai mối phù hợp là một gia đình giàu nhất ở cái làng gần đó. Nguyễn Văn Thiên giàu nhất làng của mình , nhưng cái làng của ông là làng nhỏ nhất trong những làng trực thuộc trấn Nông Sơn . Gia đình giàu nhất làng bên cạnh đương nhiên giàu hơn nhà ông, và phải nói đúng là giàu thật sự chứ không phải giàu sơ sơ như ông . Ông cảm thấy hài lòng ở chuyện mai mối này ,hai gia đình quyết định chọn ngày lành gặp mặt . Gia đình đằng trai mở một tiệc rượu nhỏ mời gia đình của ông sang chơi , tạo điều kiện cho đôi trẻ gặp nhau. Nguyệt Hằng được mẹ chăm sóc kỹ lưỡng , chải tóc tô son, khoác cho một bộ y phục thật đẹp . Gia đình ba người đi sang làng bên cạnh , ngồi đối diện với gia đình nhà trai trong buổi tiệc rượu gia đình. Trong giây phút gia đình hai nhà ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau , vẻ đẹp của Nguyệt Hằng khiến nhiều người mê mẩn , nhưng mà gia đình bên đấy dường như cũng đã nghe được những tin đồn không tốt về gia đình bên này . Với bọn họ thì mái tóc bạch kim cùng đôi mắt xanh lam của nàng vẫn là cái gì đó huyền bí lắm, mà người ta thường hay sợ những thứ mà mình không hiểu đó là gì . Khi gia đình đang trò chuyện vui vẻ, lúc này gia đình nhà trai ra hiệu , người con trai ấy liền đi ra vườn hoa sau nhà . Gia đình nhà gái hiểu ý, cũng khều Nguyệt Hằng, nàng cũng bẽn lẽn bước ra vườn hoa đằng sau . Lúc nàng tới vườn hoa ấy, những bông hoa tươi thắm đang nở rộ vào mùa xuân tươi đẹp . Người đàn ông ấy tầm 16 tuổi , trông có vẻ cao ráo và kiêu ngạo, lúc nào cũng hất cao mặt, hắn đang nhìn ngắm những bông hoa . Mục đích của hai gia đình thì đơn giản rồi , họ muốn để đôi trẻ gặp nhau trò chuyện xem có hợp với nhau không rồi mới để đôi trẻ quyết định xem đám cưới này có tiến hành hay hủy bỏ. Nguyệt Hằng thấy người đàn ông ấy vẫn đứng đó, không đoái hoài gì tới mình . Nàng lặng lẽ tới gần, cúi đầu thi lễ.

- " thưa công tử, người đang ngắm hoa sao?"

Người con trai kia quay sang nhìn Nguyệt Hằng, thoáng chút bị mê mẩn bởi sắc đẹp của nàng, thế nhưng nỗi sợ trong hắn có vẻ lớn hơn . Hắn gật đầu một cái, rồi lại ngắm hoa tiếp. Nguyệt Hằng không muốn câu chuyện kết thúc ở đây, nàng trầm trồ khen ngợi.

- " những đóa hoa này thật đẹp , gia đình công tử thật rất biết chăm sóc . Những bông hoa này chăm sóc thì đều nở rộ như vậy, chứng tỏ người chăm sóc là một người rất chu đáo và yêu hoa"

Lời khen ngợi thì thế thôi , chứ kẻ ngắm hoa kia thực ra chẳng yêu hoa chút nào. Hắn cảm thấy sợ hãi xen lẫn tức giận, trừng mắt quay sang nhìn thẳng vào Nguyệt Hằng mà mắng .

- "thôi đi , đừng nói những lời thừa thãi, ta nhất định Không chấp nhận hôn sự này"

Nguyệt Hằng ngơ ngác , không phải là nên từ chối một cách lịch sự hay sao? Có cần phải thẳng thừng thế không ? Người con trai ấy nhìn đôi mắt ngơ ngác của nàng , không một chút thương cảm mà còn cảm thấy sợ bị xui xẻo, hắn hừ lên một tiếng.

- " thứ người như ngươi, tóc thì như bà già , mắt thì xanh như mắt quỷ, thật sự quá dị thường . Ngươi nhìn ngươi xem ngươi có điểm nào giống một con người bình thường không?"

Nguyệt Hằng khựng người lại ,cảm thấy hoang mang . Vậy là cái vấn đề về đôi mắt và màu tóc của nàng vẫn luôn là vấn đề mà người ta ngó vào đầu tiên, là một cái gì đó khiến cho nàng trở nên kỳ dị trước mắt người khác . Nàng ấp úng, chưa kịp nói câu gì , người con trai kia đã nói tiếp.

- " thứ con gái trông dị hợm khác người như ngươi , tuyệt đối không được bước chân vào nhà ta . Sẽ thật xấu hổ nếu như những đặc điểm khác người ấy của ngươi lại chuyển sang các thế hệ con cháu của ta, ta sẽ không bao giờ chấp nhận điều đấy xảy ra . Ngươi tốt nhất nên về nhà và ở một mình trong căn nhà đó đến hết đời đi , chỉ có chó mới đi lấy một người bất bình thường như ngươi mà thôi"

Lăng mạ thẳng mặt, nhục mạ một cô gái bé nhỏ, xem ra thằng bé mới lớn ấy không được giáo dục tử tế. Nó nói xong lại hừ một tiếng nữa rồi quay lưng đi mất, để lại một mỹ nữ ngơ ngác đứng đó mà không hiểu chuyện gì . Không lẻ màu tóc và màu mắt của nàng lại là một thứ gì đó xấu xa khiến người khác khinh bỉ và lăng mạ như vậy hay sao? Điều này thật quá sức kỳ lạ rồi. Nguyệt Hằng lẳng lặng trở về bên cha mẹ mình, vừa bước vào đã thấy người con trai kia trở về trước và xì xầm gì đó với cha mẹ nó. Sau một chút ổn định, người bên đàng trai mới nói.

- "Nguyễn Văn Thiên huynh, ta thật sự rất biết ơn vì huynh đã dành thời gian sang đây dự tiệc với gia đình ta . Chuyện về đôi trẻ, ta đã nhờ thầy bói xem xét và kết luận. Thầy nói rằng đôi trẻ không hợp tuổi với nhau, nếu lấy nhau về thì cơm không lành canh không ngọt, đường tương lai của cả hai bên đều sẽ bị ảnh hưởng không tốt . Nếu đôi trẻ lấy nhau chỉ làm khổ cho nhau, thôi chi bằng chúng ta hãy tìm một mối khác để không phải làm khổ cho cả hai đứa trẻ"

Khi nói chuyện về hôn sự rằng hai nhỏ "không hợp tuổi với nhau" là có dụng ý khác. Người lớn thì nói chuyện lịch sự hơn, và từ chối theo một cách lịch sự. Nguyễn Văn Thiên cũng hiểu việc nói rằng không hợp tuổi chỉ là một cái cớ để từ chối một cách lịch sự, điều này quá hiển nhiên rồi. Hiểu được những điều như vậy, Nguyễn Văn Thiên cúi đầu thi lễ chấp nhận .

- "Ta hiểu điều này, chuyện không hợp tuổi thì đành phải chấp nhận như vậy, không còn cách nào khác . Nếu đôi trẻ đã không hợp nhau, thôi thì chúng ta không có duyên làm thông gia thì tiếp tục trở thành bạn bè"

Một lời nói, hai nhà đều giữ được thể diện và vui vẻ. Đằng trai nghe đằng gái nói vậy thì thuận tình, đôi bên trò chuyện thêm dăm ba câu nữa , uống thêm một hai chén rượu rồi cáo từ ra về. Người cha nhìn sang vẻ mặt buồn phiền của con gái mình , ông lẳng lặng dắt vợ con rời đi. Trên đường trở về nhà, Nguyệt Hằng kể lại những lời lăng mạ mà người con trai ấy nói với nàng. Nguyễn Văn Thiên nghe vậy thì trong lòng tức giận, nắm tay siết lại phẩn uất. Nguyệt Hằng không để ý thấy điều đó, ngập ngừng hỏi cha.

- " cha ơi , màu mắt và màu tóc của con là một thứ gì đó đáng xấu hổ lắm hay sao? Tại sao người ta lại sợ con , tại sao người ta lại chửi con như vậy? Con không hiểu, con thật sự không hiểu, cha ơi..."

Nguyễn Văn Thiên nghe con gái nói vậy thì trong lòng đau xót , vừa phẩn uất những kẻ ngu dốt kia, vừa thương con mình . Ông ráng nở một nụ cười gượng với con mình mà dỗ dành.

- " không đâu con yêu, màu tóc và màu mắt khác biệt của con là được trời cao ân sủng. Chỉ tại bọn chúng ngu dốt không hiểu chuyện, tại bọn chúng không biết rằng những người sở hữu màu tóc và màu mắt khác biệt như con là những nhân tài hiếm có, nên bọn chúng mới nói như vậy thôi . Con không việc gì phải buồn , con không việc gì phải xấu hổ . Là bọn chúng không có phúc phần để lấy được con , không có phước để đón nhận con về nhà, vậy thôi."

Nguyễn Văn Thiên là một người có hiểu biết, những lời ông nói là những lời đúng đắn. Chỉ có điều trong cái xã hội mà ai cũng là đứa gù lưng thì gù lưng là chuyện bình thường, còn cái đứa lưng thẳng lại sẽ là đứa khuyết tật. Ở cái làng trực thuộc trấn Nông Sơn này, dường như không mấy ai hiểu về phẩm chất của những người sở hữu đấu hồn cấp Linh trở lên. Bản thân Nguyễn Văn Thiên cũng không biết rằng người sở hữu đấu hồn có thuộc tính sẽ ảnh hưởng tới màu mắt và màu tóc , ông chỉ biết rằng những người dân ở võ giới đã có ghi chép nhiều về những người có màu tóc và màu mắt đặc biệt. Những ghi chép đó nói rằng những người này có khả năng tu luyện rất tốt , và đạt được những thành tựu cao trong xã hội . Nhưng đó là thế giới của những người ở thành trấn lớn , chứ còn ở vùng núi hẻo lánh thế này họ có biết đấu hồn là gì đâu. Nguyệt Hằng đang đi theo cha, vẫn là những lời dỗ dành của cha khiến nàng nguôi ngoai được phần nào đau đớn. Trong một thoáng bình yên, lúc này nàng nghĩ đến điều gì đó mà ngập ngừng hỏi.

- "cha ơi, giả như không có ai thèm lấy con, giả như con không thể lấy chồng được thì sao hả cha?"

Nguyệt Hằng hình như đang tuyệt vọng, lời nàng nói mang nặng tâm tư của một người con gái không mấy hy vọng vào tương lai. Nguyễn Văn Thiên nghe con nói vậy thì bật cười , quay sang nhìn con mà nở một nụ cười nhân hậu .

- "thì con cứ ở nhà với cha mẹ suốt đời, có sao đâu . Nhà ta giàu nhất làng mà con . Đất đai nhà ta rộng, đâu thiếu chỗ canh tác để phải chết đói được đâu . Con cứ ở với cha mẹ suốt đời cũng được, không việc gì phải lo cả"

Nói xong lại cười lớn mà bước đi tiếp, thế nhưng trong thâm tâm cũng lo lắng lắm . Chuyện cưới vợ gả chồng không phải là chỉ vì miếng ăn cơm manh áo, mà là để xây dựng hạnh phúc gia đình và tạo ra những hậu duệ cho tương lai. Ông nói vậy là để trấn an con gái, để con mình không phải buồn phiền lo lắng, và trong thâm tâm đang tính kế. Ông đang suy nghĩ "hay là mình xuống đồng bằng kiếm một đứa nào đó tầm thường cũng được, cho nó lên đây ở rể nhỉ? Tuy rằng mình so với đồng bằng cũng không giàu có gì, nhưng ở cái vùng núi này thì như vậy cũng dư ăn dư mặc rồi . Dưới đồng bằng cũng đầy đứa đói khô miệng ra, sợ gì mà không bắt được một đứa ở rể. Người đồng bằng không mê tín dị đoan như ở đây, thấy con gái mình đẹp vậy thì chẳng si mê híp mắt chứ, sợ cái gì?" Trong lòng nghĩ như vậy, ông đang ấp ủ một kế hoạch hoạch rời đi.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 359: Kế Hoạch Tương Lai.



Nguyễn Văn Thiên dẫn vợ con trở về nhà, cuộc sống lại tiếp tục như những ngày bình thường khác . Trong khoảng thời gian này, ông biết con mình bị người khác mắng chửi sẽ rất là buồn và tổn thương, thế nên ông cố giữ vẻ mặt lúc nào cũng cười nói để cho vợ con mình cảm thấy thoải mái . Nhưng bên ngoài cười nói là vậy, bản thân ông bên trong lòng cũng rất tâm tư về chuyện hôn sự của con gái mình. Nguyễn Văn Thiên biết rất rõ con gái mình là một báu vật hiếm có, thế nhưng để báu vật nằm trong sa mạc thì cũng chỉ bị cát vùi dập mà thôi. Núi rừng biên giới còn hoang dã, vì vậy ở cái xứ sở này thì làm sao người ta biết rằng nàng là báu vật được , cho nên bước chân của ông phải rời khỏi làng mà tính đến đường xa hơn . Khoảng thời gian này ông suy tính rất kỹ về chuyện cho tương lai. Ông nghĩ ra ba đường để tính kế . Ban đầu, ông sẽ gom góp một số tiền rồi đi xuống Đại La để thám thính tình hình. Xuống Đại La rồi, lúc này sẽ có ba cách lựa chọn . Cách thứ nhất là tìm đâu đó một người đàn ông trẻ tuổi và khỏe mạnh , nhà nghèo chưa có vợ con gì , rồi rủ rỉ hắn lên trên đây làm ăn chung với ông. Khi lên tới nơi rồi, sau đó sẽ tạo điều kiện cho đôi trẻ gặp nhau. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, cho hắn ở rể và kế thừa nghiệp gia đình. Con đường thứ hai là ông sẽ tìm đâu đó ở Đại La một miếng đất rẻ và mua, rồi dẫn vợ con mình xuống đây lập nghiệp . Ở vùng rừng núi người ta quá mê tín dị đoan, sợ ma sợ quỷ trong rừng . Nhưng ở Đại La thì điều này ít hơn, người ta sẽ nhìn Nguyệt Hằng không phải với sự sợ hãi mà là nhìn nàng như bao người con gái bình thường khác . Dù gì ông cũng là Kinh tộc ,vợ ông là người dân tộc nhưng con gái ông đương nhiên sẽ theo cha là dân tộc Kinh . Việc ông trở về Đại La sinh sống cũng là điều bình thường , cuộc sống mới sẽ dễ dàng thôi , đây là cách thứ hai . Và còn một cách thứ ba nữa, nếu may mắn gặp một tông môn nào đó, ông sẽ làm quen và giới thiệu con gái mình. Biết đâu Nguyệt Hằng sẽ được nhận vào trong tông môn ấy và phát triển tương lai của mình . Suy nghĩ đến ba lựa chọn ấy, ông cảm thấy quyết tâm trong lòng phải thực hiện cho bằng được. Một tháng sau đó, ông tích cực làm việc đồng áng, tích cực chăm sóc ruộng nương , làm nhiều gấp đôi bình thường. Tất cả hoàn thành, khi ngô khoai đã bắt đầu lên cây tươi tốt, ông dư cho mình ra một khoảng thời gian trước mắt . Ông liền tới gặp vợ và con gái mình, mở lời dặn dò.

- " mẹ và con nghe ta nói đây. Ta phải đi xuống dưới Đại La có một chút việc, tầm một tháng nữa sẽ trở về . Thời gian này mẹ con ở nhà nhớ phải biết tự chăm sóc bản thân, nghe chưa"

Ông vừa nói ra, cả vợ và con ông đều ngạc nhiên. Bọn họ tròn xoe mắt nhìn nhau, mà người vợ không giấu khỏi sự bỡ ngỡ hỏi.

- " tại sao chuyện này chàng không bàn tính trước với thiếp? Rồi chàng đi xuống Đại La làm gì, mà đi tới những một tháng vậy?"

Nguyễn Văn Thiên bật cười để trấn an vợ mình . Thuở xưa, con người ta đi thường đi bộ, hoặc nếu giàu một chút thì đi ngựa, đương nhiên khoảng thời gian đi lại sẽ rất lâu. Một tháng ấy thì có lẽ hơn 10 ngày là chuyến hành trình đi đường rồi , 20 ngày còn lại là thời gian để ông khảo sát tình hình . Ông không muốn vợ con mình lo lắng, liền bật cười nói.

- " ta có một người bạn thân ở dưới Đại La , có hẹn ước một số chuyện . Trước đây chúng ta đã từng hỏi thăm qua về gia cảnh, và nói đùa với nhau nếu có dịp sẽ kết thông gia . Nay ta muốn tới Đại La tìm người bạn thân đấy, trước là để vui chơi, sau là xem xét tình hình. Nếu như gia cảnh phù hợp, ta nghĩ mình cũng sẽ thử thực hiện lời nói khi xưa xem sao"

Hai mẹ con nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn nhau , trong giây phút ngắn ngủi người vợ lúc này lại hỏi tiếp.

- " phải xuống tận Đại La xa xôi sao? Thiếp thật sự không muốn gả con mình đi xa đến thế"

Khuôn mặt người mẹ lo lắng, mà Nguyệt Hằng cũng lo lắng không kém . Nàng từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên ở cái làng này, bây giờ tự nhiên bảo nàng đến một nơi xa xôi nào đó thì nàng quả thật rất không yên tâm. Nguyễn Văn Thiên lại bật cười, ôm ấp bàn tay của vợ mà dỗ dành.

- " ta chẳng qua chỉ là xuống đó đi chơi gặp người bạn cũ mà thôi, cũng chưa chắc là đã có hôn sự gì, nàng không cần phải lo lắng . Ta chỉ xuống một thời gian rồi lập tức trở về nhà với mẹ con nàng, không phải tới đó để quyết định điều gì to tát cả . Nếu như có một chuyện trọng đại , ta nhất định sẽ bàn tính với nàng rồi mới quyết định, nàng cứ yên tâm"

Trấn an vỗ về vợ mình một cách chân tình, người vợ nghe vậy thì cũng cảm thấy yên lòng, bà siết chặt tay chồng mà hỏi .

- " thật sự như vậy sao? Vậy chàng đi nhớ cẩn thận đường xá, phải trở về sớm với mẹ con thiếp đấy, có được không?"

Nguyễn Văn Thiên siết chặt tay vợ, gật đầu mỉm cười.

- " đương nhiên là ta sẽ sớm về với mẹ con nàng rồi, nàng đừng có lo lắng quá."

Người đàn ông này thật sự rất chu đáo và yêu thương vợ con mình . Ông không nói thẳng ra lý do của mình vì sợ rằng sinh ra nhiều lùm xùm . Dù gì thì thuyền theo lái, gái theo chồng . Nếu ông đã quyết định dời xuống Đại La ở thì vợ con ông cũng phải tuân theo mà thôi . Bây giờ tạm thời chưa nói ra , cứ đi khảo sát tình hình trước rồi tính tiếp. Người vợ cảm thấy không thể ngăn cản được chồng mình, mà cũng không có lý do gì ngăn cản, lúc này suy nghĩ một vài điều rồi hỏi.

- " phu quân, chàng đi rồi vậy ruộng nương để vậy, không có ai làm sao?"

Gia đình nhà này có đất đai rộng tương đối so với một gia đình bình thường khác. Nguyễn Văn Thiên không nỡ để vợ con vất vả ra đồng với mình, đều cho vợ con làm những công việc ở nhà. Ông một mình ra đồng cùng trâu làm việc, ruộng nương khoai sắn ngô bắp tới mùa thu hoạch đều đem về cho vợ con làm tại nhà, không nỡ để họ phải ra phơi nắng ngoài đồng . Người vợ không biết tình hình ngoài đồng thế nào thì hỏi thế. Nguyễn Văn Thiên mỉm cười mà nói.

- " nàng yên tâm , khoai sắn ngô bắp đều đã lên cây tươi tốt cả rồi, chỉ chờ ngày lớn . Ta đi một tháng trở về, cỏ mọc cũng không được bao nhiêu đâu . Lúc đó về rồi ta sẽ dọn cỏ sau cũng được, không ảnh hưởng nhiều đến năng suất, nàng đừng lo"

Người vợ nghe vậy thì yên tâm hơn, nhưng vẫn còn suy nghĩ gì đó ,ngập ngừng nói .

- "vậy... thiếp sẽ trông coi nương rẫy cho chàng, chàng cứ yên tâm đi xuống Đại La đi, rồi sớm về với mẹ con thiếp"

Việc vợ phụ chồng làm nương rẫy là chuyện khá bình thường ở thời phong kiến, mà thời đại nào cũng vậy thôi . Nhưng vì Nguyễn Văn Thiên là một người rất yêu vợ con, ông ta lắc đầu bảo.

- " không cần đâu , nàng cứ ở nhà, không phải lo lắng gì cả. Ruộng nương nhà ta nhiều như vậy nàng chăm không hết , để ta về rồi chăm sóc ruộng nương sau. Nàng và con cứ yên tâm ở nhà lo chăm cho con trâu được khỏe mạnh, để trâu nghỉ ngơi một tháng, rồi ta về sẽ tính tiếp."

Người vợ mỉm cười hạnh phúc, xem ra người đàn ông này đều lo nghĩ rất chu đáo cho vợ con . Bà cảm thấy hạnh phúc vì mình đã cưới được người chồng như thế . Tuy rằng khi sinh nở ra Nguyệt Hằng, con của bà có những đặc tính kỳ lạ khiến cho làng xóm dị nghị xa lánh , nhưng vì có người chồng yêu thương vợ con mình mà cuộc sống của bà cũng không lâm vào hoàn cảnh bế tắc. Người đàn ông này là chỗ dựa vững chắc cho mẹ con bà, bà nở một nụ cười hạnh phúc, nhìn chồng mà gật đầu .

- "vậy thiếp sẽ nghe theo lời chàng căn dặn, sẽ chăm sóc trâu no đủ. Không biết khi nào chàng mới bắt đầu khởi hành?"

Nguyễn Văn Thiên thấy vợ đã không còn tâm tư nữa , biết rằng đã thuyết phục được vợ mình thì trong lòng vui mừng . Ông ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

- "đi sớm thì sẽ về sớm , ta dự định ngày mai sẽ khởi hành, và sẽ cố gắng về sớm nhất có thể . Dự định là đi trong một tháng, nhưng có thể ta sẽ về sớm hơn, nàng đừng lo"

Lại một lần nữa trấn an vợ mình để cho vợ yên tâm, mà người vợ cũng cảm thấy ấm áp. Thế nhưng Nguyệt Hằng bên cạnh lại cảm thấy lo lắng. Nàng mới chỉ là đứa bé gái 13 tuổi, chưa bao giờ có cảm giác xa rời cha mình một thời gian dài như vậy . Trong lòng lo lắng lắm, nàng hướng về phía cha mình mà ngập ngừng nói.

- " cha ơi, cha không đi có được không?"

Ánh mắt của Nguyệt Hằng ánh lên vẻ lo lắng và sợ hãi , có cảm giác cứ như cha mình đi rồi sẽ đi mãi vậy, tự nhiên trong lòng nàng cảm thấy lo lắng vô cùng. Người cha quay sang nhìn con gái, ông nở một nụ cười dịu hiền . Ông không nói ra , nhưng thực sự chuyến đi xuống Đại La lần này là vì đứa con gái yêu quý của mình . Ông không thể không đi được, vì đây là lo cho chuyện tương lai cả đời của con gái yêu . Ông mỉm cười lắc đầu .

- "con ạ, ta phải đi chứ, bởi vì việc này là việc đã quyết, không thể không đi "

Nguyệt Hằng nghe vậy thì thu người lại, vẻ mặt lo lắng càng lo lắng hơn, ánh mắt thể hiện rõ sự sợ hãi . Người cha lúc này tiến tới gần , vuốt nhẹ mái tóc con gái yêu mà nói .

- "con yêu à , không có chuyện gì nguy hiểm đâu . Cha chỉ đi khoảng một tháng rồi trở về, chứ có phải đi luôn đâu mà con sợ . Một tháng nghe có vẻ dài, nhưng thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng cái cha sẽ trở về lại với con thôi mà"

Nguyệt Hằng ôm ấp bàn tay cha mình , vẻ mặt vẫn lo lắng, ánh mắt rất suy tư . Nàng chỉ là một đứa bé gái, hiểu biết gì đâu những chuyện cao xa . Ánh mắt long lanh ngây thơ nhìn cha mình mà nói .

- "con không hiểu lắm , nhưng cha nhớ đi sớm về sớm, mẹ và con sẽ đợi cha trở về."

Nguyễn Văn Thiên nhìn con gái yêu mà mỉm cười gật đầu , xem ra đã thuyết phục được cả hai mẹ con, vậy là chuyến đi Đại La này đã được quyết định. Ngày mai ông sẽ khởi hành xuống vùng đồng bằng để thực hiện kế hoạch của riêng mình.
 
Back
Top Bottom