Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Bạch Đạo Sư
Chương 20: 20: Trần Gia



Cuối buổi chiều, Trần Linh Nhi bán hết bánh còn chừa lại bốn cái, cô vui vẻ rời đi về.

Trấn Đào Hoa có bốn làng trực thuộc là làng lá, làng cành, làng gốc, và làng ngọn.

Linh Nhi là con trong một gia đình ở làng lá, và cô đang trên đường trở về.

Rời khỏi trấn, Linh Nhi bước trên những con đường mòn quanh co.

Đàn chim bay về tổ trong buổi chiều hoàng hôn đỏ rực.

Linh Nhi dừng lại ở một cánh đồng lúa lớn, nơi đang có những người nông dân gặt lúa mùa lúa chín.

Cô với tay gọi.- "mấy huynh ơi, về nhà thôi"Ở một góc ruộng, lập tức có bốn thanh niên trai tráng với tay.- "muội đợi chúng ta một chút, chúng ta lên ngay"Bốn thanh niên này là những người cày thuê cuốc mướn.

Bọn họ đến chỗ chủ ruộng chấm công rồi hướng tới chỗ Linh Nhi, vừa đi vừa cười vui vẻ.- "ngũ muội bán hết bánh rồi sao, có chừa cho chúng ta một ít?"Linh Nhi vui vẻ đưa giỏ bánh lên, khuôn mặt vui tươi.- "hôm nay may mắn bán đắt hàng, muội vẫn chừa cho các huynh mỗi người một cái đấy "Bốn thanh niên kia vui vẻ cầm bánh lên ăn, đều tấm tắc khen ngợi Linh Nhi.- "bé út nhà ta là giỏi nhất.

Nào, cùng nhau trở về thôi "Thế là cả năm người dắt nhau trở về.

Cả bọn đi theo những con người mòn , xung quanh là đồng lúa chín vàng rực rỡ mùa thu hoạch.

Linh Nhi và bốn người anh của mình sinh ra trong gia đình nho giáo, cha là đạo sư dạy chữ.

Từ nhỏ đã được hưởng nền giáo dục của cha mình.

Anh em trong nhà yêu thương nhau.Cứ bước đi dưới ánh hoàng hôn đỏ rực.

Chốc lát đã đến được làng lá.

Nhà của bọn họ ở cuối làng, một căn nhà tầm trung so với làng.

Bọn họ bước đến cửa nhà thì reo lên.- "cha ơi, chúng con đã trở về"Đi thưa về chào, đó là lễ giáo mà bọn họ được học.

Hôm nay có gì đó kỳ lạ, cha họ không trả lời.

Cả đám lo lắng lập tức chạy vào nhìn quanh, không thấy cha đâu cả.

Không ai bảo ai, năm anh em tỏa ra đi tìm.- "ỐI CHA ƠI..."Linh Nhi hét toáng lên.

Phụ thân của họ đang nằm dài dưới đất phía sau nhà.

Năm anh em vội vàng bu lại.- "mau, đỡ cha vào giường nằm"Người anh cả nhanh chóng cõng cha mình vào trong.

Người cha ho sặc sụa.

Linh nhi vội vỗ về.- "phụ thân, con có mua thuốc về, người để con đi sắc thuốc"Nói xong thì vội vã chạy đi ra sau bếp.Trần gia vốn dĩ là gia đình khá giả có truyền thống học hành.

Mọi chuyện sinh biến khi trần phu nhân sinh hạ Linh Nhi.

Ca sinh khó để lại di chứng , khi Linh Nhi còn chưa biết đi thì bà đã qua đời.

Cha nàng vì thương nhớ vợ mà dần sinh ra tâm bệnh.

Căn bệnh càng ngày càng trầm trọng , đến lúc Linh Nhi lên 8 tuổi thì ông không còn đi dạy học được nữa.

Lao động chính của gia đình không còn, bốn anh em phải nghỉ học đi cày thuê cuốc mướn kiếm tiền chữa trị cho cha.

Nhưng khổ nỗi thuốc than thì đắt mà uống hoài không thấy khỏi.

Bốn anh em lao động không đủ tiền thuốc phải bán dần đồ đạc quý giá trong nhà.

Bán hoài cũng hết, trong nhà đã không còn gì giá trị, năm 10 tuổi Linh Nhi cũng phải nghỉ học đi lên trấn bán bánh lấy tiền thuốc thang cho cha, vô cùng thê thảm.Thuốc sắc xong liền mang vào, phụ thân lúc này nói với năm người con.- "bệnh tình của cha đã là nan y không thể chữa khỏi, các con đừng tốn tiền mua thuốc nữa, hãy dằn dụm cho riêng mình đi"Linh Nhi lúc này lại òa khóc, nước mắt dàn dụa mà thưa.- "phụ thân, xin người đừng nói như vậy.

Cha không uống thuốc thì chúng con phải làm sao? Mẹ bỏ chúng con mà đi khi con còn bé xíu, không lẽ cha cũng muốn bỏ chúng con luôn?"Lời nói của con gái như dao cứa vào tim ông.

Ông khẽ rớt nước mắt dỗ dành.- "được rồi, cha sai, để cha uống thuốc "Bê uống chén thuốc đắng mà ông cảm giác ấm trong lòng.

Năm đứa con của ông ai cũng hiếu thảo, và cũng vì thế mà tim ông nhói đau.

Nếu năm đứa bất hiếu một chút, chúng làm lụng kiếm tiền giữ riêng thì đều có thể mua đất xây nhà rồi.

Cả năm đứa đều vì ông mà nghèo khó.

Ở giao chỉ có câu "nữ thập tam, nam thập lục ".

Các con ông đều dư tuổi cưới vợ gả chồng cả rồi, chỉ vì ông mà vẫn phải ở đây lao động vất vả, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

Đặt chén thuốc xuống, nước mắt ông túa ra.- "chỉ vì phụ thân mà các con phải lam lũ thế này..."Chưa kịp nói xong, cả năm anh em đồng loạt nói.- "cha uống thuốc rồi xin hãy nghỉ ngơi, chúng con đi làm cơm cho người"Ông khẽ gạt nước mắt gật đầu rồi từ từ nằm xuống.

Ông biết bọn trẻ không muốn nghe ông nói như vậy.

Năm anh em bắt đầu rời đi, ai làm việc nấy.

Ông nhìn theo bóng của những đứa con, đoạn nhìn lên bàn thờ của vợ mà khẽ nói trong nước mắt.- " Ai cũng muốn con mình hiếu thảo, nhưng trong hoàn cảnh này...ta thật sự không muốn làm gánh nặng cho các con.

Phu nhân ơi, ta phải làm sao?"Lời r*n r* này ông không dám rên to, sợ các con ông nghe được sẽ buồn..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 21: 21: Lập Tổ Đội



Trần gia có bốn người con trai lần lượt tên là Hoàn, Toàn, Chiến, Thắng.

Riêng Linh Nhi là con gái đẻ sau cùng được gọi là cô út.

Cả năm người đều cách nhau 2 tuổi.

Là nhi nữ nên Linh Nhi từ sớm đã lo việc bếp núc thay các huynh.

Buổi tối sau khi cha già ăn xong và ngủ say, Linh Nhi có suy tính gì đó liền âm thầm rủ các huynh ra ngoài bàn chuyện.

Khi năm huynh muội đầy đủ, Linh Nhi vẻ mặt lo lắng mà mở lời.- "các huynh, bệnh tình của phụ thân càng lúc càng nặng, muội sợ xảy ra chuyện không hay.

Các huynh có dự tính gì không?"Cả bọn nhìn nhau mà nhăn nhó.

Huynh trưởng Trần Hoàn lúc này đau khổ thở dài.- "phụ thân bị bệnh nan y, các đại phu trong trấn không có khả năng chữa trị.

Muốn có hy vọng thì chỉ có thể đến thành lớn mời vị danh y tài giỏi về đây thì may ra "Điều anh cả vừa nói là điều mà tất cả bọn họ đều biết, và vấn đề ở đây ai cũng hiểu.

Nhị huynh Trần Toàn lắc đầu.- " mời danh y về chữa trị là điều ai cũng muốn, nhưng chúng ta đâu có tiền "" Haizzz.."Cả đám thở dài chán nản.

Chuyện tiền bạc chính là vấn đề nan giải nhất.

Lúc này Linh Nhi liền mở lời.- "muội có cách kiếm được 100 lượng bạc, không biết các huynh có chịu làm không?"Bốn huynh nghe vậy đều quay phắt nhìn Linh Nhi mà hỏi gấp.- "cách gì? Muội nói chúng ta nghe xem nào "Linh Nhi lúc này ngập ngừng một chút.

Rút ra một tờ giấy ghi chép nhiệm vụ mà đưa ra.- "sáng nay ở quảng trường trung tâm, quan phủ treo nhiệm vụ săn bắt ác thú trên núi với phần thưởng 100 lượng bạc cho xác của nó.

Nếu chúng ta nhận nhiệm vụ này thì..."Nói đến đây thì ngập ngừng.

Cả bọn chúi đầu vào đọc tờ nhiệm vụ, suy nghĩ cặn kẽ.

Sau một hồi, tam ca Trần Chiến lúc này suy tư.- "săn bắt ác thú sao? Cũng không phải là không thể, nhưng làm sao biết ác thú ấy như thế nào, tìm ở đâu? Nhiệm vụ này có vẻ rất mơ hồ.

Nếu chúng ta không tìm được thì công không à.

Xem ra phần thưởng quá bèo bọt"Quả thật là như vậy.

Vào rừng tìm ác thú mà không biết đó là con gì, tập tính sinh hoạt ra sao? Quả thực quá mơ hồ.

Tứ ca Trần Thắng nãy giờ im lặng suy nghĩ , bây giờ mới nói.- "chính cái mơ hồ này mới là lợi thế.

Chỉ cần chúng ta vào săn được một con nào đó đủ để gọi là ác thú thì đã có thể lảnh thưởng.

Chúng ta và cả bọn họ đều không biết con ác thú ấy có phải thủ phạm của những vụ mất tích hay không.

Như thế không tính là lừa gạt được "Mọi người nhìn nhau, cảm giác lời nói này có lý lắm.

Nhiệm vụ này chính là kêu săn tìm ác thú, vậy thì cứ săn một con thú dữ mang về là được rồi.

Huynh trưởng cảm thấy hoang mang.- "nhưng chúng ta không giỏi săn bắt.

Liệu rằng lên núi có khả năng tìm thấy hay không? Như vậy thì lấy tiền đâu mua thuốc cho phụ thân ngày hôm đó "Linh Nhi lúc này ngắt lời.

Nàng là phụ nữ nên tình cảm và yếu mềm hơn các anh rất nhiều.

Linh Nhi rưng rưng nước mắt mà nói.- "thời gian của phụ thân không còn nhiều nữa.

Nếu chúng ta không đánh liều nắm lấy cơ hội lần này.

Khi nhiệm vụ bị người ta lấy mất thì ngay cả cơ hội để đánh cược cũng không còn "Nói xong thì đưa tay gạt nước mắt.

Nhìn thấy ngũ muội như vậy, cả bốn người anh đều mủi lòng.

Bọn họ vỗ về.- "út nói rất đúng, nếu không đánh liều lần này thì sợ rằng sau này cả cơ hội để đánh liều cũng không có.

100 lượng bạc có thể đủ để chúng ta mời một danh y trên thành bắc đến"Cả bọn đều cảm thấy phải.

Huynh trưởng lúc này lại nói.- "quyết định vậy đi.

Ngày mai chúng ta cùng lên quan phủ nhận nhiệm vụ.

Ngũ muội ở nhà chăm sóc phụ thân"Cả bọn gật đầu.

Đi săn yêu thú trên núi đương nhiên phải đi mất mấy ngày.

Bốn huynh đệ sẽ lãnh nhiệm vụ khó khăn này.

Lúc này nhị ca lại nói.- "trong nhiệm vụ có nói là lập tổ đội năm người, vậy chúng ta tìm người thứ năm ở đâu? "Linh Nhi thoáng giật mình.

100 lượng bạc chia cho 5 người thì các huynh chỉ còn 80 lượng, sợ rằng không đủ mời đại phu.

Linh Nhi vội xua tay.- "không cần mời ai cả, muội sẽ đi cùng các huynh"Bốn huynh đệ nghe vậy thì nhăn mặt.

Cả nhà có mỗi cô út là nhi nữ, đương nhiên rất được cưng chiều.

Nghĩ đến cảnh ngũ muội trèo đèo lội suối khiến họ cảm thấy nhói trong tim.

Bọn họ lắc đầu.- "không được, muội phải ở nhà chăm sóc phụ thân.

Chúng ta không cho muội đi"Xem ra bốn anh đã quyết.

Linh Nhi lúc này khuôn mặt rầu rĩ, nói trong đau khổ.- "phụ thân không còn nhiều thời gian nữa.

Nhiệm vụ này bèo bọt không có ai nhận đi cùng chúng ta đâu.

Chỉ có những người cần tiền gấp như chúng ta mới nhận nhiệm vụ này.

Vả lại nếu như có người đi cùng thì phải chia cho họ 20 lượng bạc, số tiền còn lại sợ rằng không đủ chi tiêu.

Muội nhất định phải đi "Ý bốn huynh đã quyết nhưng xem ra ngũ muội còn quyết tâm hơn.

Bốn huynh đệ xem ra không thể cấm cản.

Huynh trưởng thở dài.- "thôi được rồi.

Vậy ngày mai ta nhờ thím Trương nhà bên để ý giúp phụ thân.

Năm huynh muội chúng ta lên đó nhận nhiệm vụ.

Đi càng sớm càng tốt "Cả bọn đều đồng lòng.- "quyết định vậy đi "Thế là đêm hôm đó năm anh em họ Trần thành lập tổ đội đi săn ác thú.

Trời vừa sáng, năm anh em kéo nhau lên quan xin nhận nhiệm vụ..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 22: 22: Gặp Bụt Trong Miếu Hoang



Trong căn miếu hoang trên núi có một người đàn ông mặc một bộ thư sinh màu trắng với mái tóc bạc.

Người đàn ông này nằm ngủ ở trong miếu mấy ngày rồi không ai biết.

Ba ngày trước có một đoàn mười người vào đã thấy hắn ta nằm đó.Buổi chiều tà, màn đêm sắp buông xuống.

Ở bên ngoài miếu xuất hiện một nhóm năm người bước vào.

Bọn họ có lẽ định sẽ qua đêm ở miếu này, xem ra cũng là người lỡ bước.

Ở bên ngoài bước vào trong miếu hơi tối, thoáng chốc ánh mắt không theo kịp độ sáng.

Bọn họ liền gom củi khô để đốt lửa qua đêm.

Khi ánh chiều tắt hẳn và màn đêm bao phủ cánh rừng, bên trong miếu có một bếp lửa được thắp lên.

Trong ánh lửa mập mờ, cô gái duy nhất trong nhóm nhìn thấy một bức tượng người đang nằm đó, cô khẽ thốt lên.- "a...!bức tượng trong miếu cũng ngã đổ xuống rồi"Nói xong thì bước tới gần, mắt lim dim chắp tay cầu nguyện.- "bụt ơi, khẩn xin bụt giúp chúng con tìm được ác thú để trừ hại cho dân, và cũng là để lấy tiền thưởng mua thuốc cho phụ thân đang ốm nặng ở nhà"Đang khẩn cầu, bỗng có tiếng nói vang lên.° "được, bụt sẽ phù hộ cho các con"" Á Á Á..."Cô gái giật mình hét lên nhảy ngược về sau run rẩy.- "các ca ca, bức tượng biết nói "Bốn người anh của cô gái vội chạy lên che chắn, nhìn bức tượng mà nói.- "hắn đâu phải bức tượng, hắn là người mà "Thì ra đây là năm anh em họ Trần.

Bọn họ đi săn ác thú trong rừng và định nghỉ chân trong miếu này.

Huynh trưởng đề phòng, hướng Vạn Vân Phong mà hỏi.- "ngươi là ai? Trong miếu này giả thần giả quỷ hù dọa chúng ta có mục đích gì?"Vân Phong vẫn nằm im đó, mắt nhắm mà cười nhẹ.° "các vị huynh đệ, ta ở trong miếu này trước, các vị đến sau.

Lẽ thường các vị phải tự giới thiệu mới đúng, sao lại truy vấn ta? Vả lại ta cũng chẳng giả thần giả quỷ gì.

Lúc nãy muội muội của các vị mắt mũi không tốt tưởng nhầm ta là tượng mà khấn vái.

Ta có biết gì đâu"Lời nói của Vân Phong không sai.

Năm người nghe vậy thì cũng không phản đối, họ khều nhau.- "thôi mặc kệ hắn, chúng ta đi làm việc của chúng ta "Thế là lẳng lặng cùng nhau ra ngồi quây quần bên đống lửa.

Bọn họ lấy nước ra uống, lấy bánh nướng ra ăn.

Linh Nhi mở giỏ bánh nướng đưa cho các anh, lúc này nhìn thấy Vân Phong vẫn còn nằm ngủ ở một góc.

Bản tính lương thiện, cô cầm một cái đi lại gần đó.

Linh Nhi ngồi xuống bên cạnh, đưa cái bánh nướng trước mũi hắn mà dịu dàng.- "nè, vị ca ca này.

Bánh nướng do chính tay ta làm, huynh chắc cũng đang đói.

Ăn đi..."Vạn Vân Phong vẫn đang nằm ngủ, mắt nhắm nghiền, mũi lại khịt khịt hai cái.° "thơm quá, thật sự thơm quá"Linh Nhi nghe lời khen ấy thì rất vui, lại nhứ cái bánh tới mà thúc giục.- "thơm lắm phải không? Mùi vị của nó rất ngon, mau ngồi dậy mà thưởng thức"Vạn Vân Phong lúc này mỉm cười, khẽ lắc đầu.° "không phải, bánh nướng không thơm.

Vị cô nương xinh đẹp này mới thực sự thơm, rất thơm "Linh Nhi nghe vậy thì mặt ửng đỏ, tuy trong lòng rất vui nhưng không tránh khỏi thẹn thùng.

Cô bật dậy lùi ra mấy bước.- "ta có lòng mời ngươi ăn bánh.

Ngươi không ăn thì thôi còn buông lời châm chọc ta?"Vạn Vân Phong vẫn nụ cười mỉm ấy, hắn lúc này mới ngồi dậy nhìn Linh Nhi mà nói.° "ta không buông lời châm chọc, những lời ta nói đều là tận đáy lòng.

Cô nương vừa xinh đẹp lại tỏa mùi thơm "" A..."Linh Nhi khẽ rên một tiếng, mặt ửng đỏ lại càng ửng đỏ hơn.

Các huynh của cô có vẻ không thích điều này liền nói.- "ngũ muội, mặc kệ tên quái dị ấy.

Về đây ngồi với các huynh "Linh Nhi nghe vậy thì lon ton chạy lại.

Vạn Vân Phong lúc này nhìn theo mà mỉm cười.

Xem ra mấy người này không có thiện cảm với hắn.

Cũng phải thôi, hắn vừa mới chọc ghẹo em gái bọn họ.

Hắn đứng dậy, từ từ đi ra, ánh mắt vẫn nhìn về phía nhóm người này.

Hắn thấy những người này có vẻ như là nông dân, buổi tối chỉ ăn mấy cái bánh nướng và uống chút nước mang theo.

Hắn bất chợt cười nhạt rồi đi ra ngoài cửa miếu, khiến năm anh em kia cảm thấy kỳ lạ.

Tứ ca nghi ngờ.- "cái tên quái dị kia cười cái gì? Hành động thì chẳng giống ai, liệu có phải hắn có âm mưu gì không?"Bọn họ đều nhìn ra ngoài, tâm trạng có chút hoang mang.

Huynh trưởng nhíu mày.- "Một tên dị nhân tóc trắng nằm ngủ như tượng trong miếu là điều kỳ lạ rồi.

Bây giờ trời đã tối, hắn lại lặng lẽ đi ra ngoài.

Rốt cuộc là đi đâu ?"Xem ra mọi người đều có vẻ đề phòng.

Linh Nhi lúc này cầm cái bánh nướng cắn một cái, khẽ lắc đầu.- "chúng ta cứ kệ hắn đi.

Chắc là hắn đi ra ngoài làm chuyện riêng tư rồi vào lại bây giờ.

Các huynh cứ lo lắng khiến muội cũng lo theo "Cả bốn người nghe vậy thì bật cười.- "muội nói phải, là chúng ta quá lo xa thôi "Bọn họ lo lắng chính là lo cho cô em gái bé nhỏ của họ.

Bốn người anh cũng cầm bánh nướng lên ăn.

Cả ngày hôm nay bọn họ đã lùng sục trong rừng, đặt rất nhiều cạm bẫy.

Buổi sáng đến giờ họ toàn ăn bánh nướng, cảm giác rất ngán.

Thế nhưng bây giờ ngoài bánh nướng ra còn có gì nữa.

Linh Nhi khẽ phụng phịu.- "giá mà bây giờ có một chén canh nhỉ.

Cả ngày ăn bánh nướng, muội nuốt không nổi nữa rồi"Bốn người anh nghe vậy thì cười vỗ về.- "tiểu muội chịu khó một chút.

Sáng mai chúng ta thăm bẫy rồi sẽ trở về, lúc đó sẽ cho muội ăn một bữa thật ngon"Linh Nhi nghe vậy thì mỉm cười gật đầu.

Thế nhưng trong lòng nàng hiểu rõ một điều là các anh đang cố động viên nàng mà thôi.

Bọn họ đã lùng sục cả ngày mà không thu hoạch được gì.

Nếu ngày mai đi thăm bẫy mà không có gì nữa thì đành phải trở về trắng tay.

Không những không thể ăn ngon mà còn không biết lấy tiền đâu mua thuốc cho cha.

Linh Nhi cảm thấy rất lo lắng." Trong trăm đức tính, hiếu thảo đứng đầu".
 
Bạch Đạo Sư
Chương 23: 23: Bữa Lẩu Nấm Thơm Ngon



Các huynh của Linh Nhi sau một hồi cố gắng cũng đã ăn hết cái bánh của mình, chỉ còn lại tiểu muội là chưa ăn xong.

Linh Nhi cầm nửa cái bánh nướng trên tay, cảm giác như không thể nuốt nổi được nữa.

Đang mơ màng về một chén canh ngon thì bên ngoài bỗng có tiếng nói.° "có thể cho ta mượn cái bếp lửa một chút được không?"Cả bọn ngạc nhiên nhìn ra.

Thì ra Vạn Vân Phong trở về, tay ôm theo một cái túi lớn.

Cả đám không hiểu "mượn bếp ở đây là gì vì chẳng có cái bếp nào cả.

Không ai trả lời, nhưng cũng chẳng quan trọng.

Vạn Vân Phong lặng lẽ đặt cái túi xuống mở ra, bên trong có rất nhiều nấm và mấy cuộn thịt to tròn.

Xem ra hắn bắt được con thú nào đó lọc thịt thành miếng dài rồi cuộn lại.

Vết máu trên thịt vẫn còn vương lại một chút.

Linh Nhi tròn mắt ngạc nhiên.- "vị ca ca này, không lẽ huynh vừa mới ra ngoài đi săn?"Vạn Vân Phong không nói gì, hắn nhìn Linh Nhi mà mỉm cười dịu dàng.

Dưới ánh lửa mập mờ, khuôn mặt đẹp trai với nụ cười của hắn làm xao xuyến trái tim thiếu nữ.

Hắn lặng lẽ đi vào một góc lấy ra cái nồi lớn cùng vài dụng cụ cần thiết mang lại.

Đặt cái nồi xuống mà cười.° "ba ngày trước có một đoàn mười người ghé qua cái miếu này.

Bọn chúng chuyên nghiệp hơn các ngươi, dụng cụ nấu nướng đều mang theo.

Dùng xong thì vứt lại đây cả.

Có lẽ đoạn đường còn lại của chúng không còn cần dùng đến những thứ này nữa.

Bây giờ chúng ta dùng tạm"Vừa nói vừa đặt mấy cục đá lớn thiết kế thành một cái bếp, đoạn đặt cái nồi lớn lên, khẽ gật gù.° "ba ngày trước có một trận mưa lớn, nước tích tụ ở bên cạnh miếu thành vũng nước nhỏ.

Đủ nước để chúng ta sử dụng tạm thời"Năm anh em vừa nghe vừa nhìn hắn thao tác, cảm giác thấy hắn như một đầu bếp chuyên nghiệp vậy.

Hắn đổ nước vào nồi, sau đó ngồi xuống làm nấm, khẽ nhìn Linh Nhi nháy mắt.° "đã từng ăn nấm hương bao giờ chưa?"Linh Nhi khẽ xao động.

Cái này không phải là nấu để mời nàng ăn đấy chứ? Linh Nhi khẽ lắc đầu.- "chưa, tiểu muội chưa từng ăn loại nấm này"Nấm hương là một loại nấm cao cấp khó tìm, chính vì thế mà giá cả khá đắt.

Với một gia đình hoàn cảnh như Trần gia thì đúng là không dám ăn thứ đắt tiền này rồi.

Bàn tay của hắn thoăn thoắt làm việc, mọi thứ vào đôi tay hắn có vẻ như đều dễ dàng.

Nấm làm sạch xong thì nước cũng sôi.

Vạn Vân Phong lấy gia vị mà nhóm mười người lúc trước để lại dùng nêm nếm.

Lại bỏ thịt vào để nước thịt chảy ra.

Thoáng chốc đã hình thành nồi lẩu bốc hương thơm nghi ngút.

Năm anh em nhìn thấy những cuộn thịt trong nồi xoả dài ra mà thèm thuồng, ngửi mùi mà nước miếng tuôn trào.

Vạn Vân Phong lúc này cho một nắm nấm hương, nồi lẩu bây giờ phải nói là tuyệt vời.

Hắn đợi nấm chín thì gắp ra chén.

Từ từ đưa lên miệng cắn một cái, nước trong nấm xịt ra khiến năm anh em hoa cả mắt.

Hắn nhai nhẹ nhàng mà gật gù.° "ngon, thực sự rất ngon"Năm anh em thèm lắm, nhưng có câu " miếng ăn là miếng nhục".

Bọn họ lại là người gia giáo, không thể mở mồm xin ăn ké.

Vân Phong hiểu điều này, hắn nhìn sang thấy Linh Nhi đang cầm nửa cái bánh nướng ăn dở.

Hắn lúc này lại trách móc.° "vị cô nương này rõ ràng mời ta ăn bánh.

Vậy cớ làm sao ta mới đi ra ngoài một chút mà cái bánh của ta chỉ còn có một nửa?"Linh Nhi ngớ người, mà hắn lúc này lập tức giật lấy nửa cái bánh đưa lên miệng cắn một cái.

Vừa nhai vừa gật đầu.° "bánh ngon, thật sự rất ngon"Năm anh em nhìn thái độ và hành động của hắn thì ngơ ngác.

Hắn nhìn một lượt, lúc này giả vờ không vui.° "các ngươi mời ta ăn bánh.

Ta nấu lẩu mời các ngươi để đáp lễ.

Bánh của các ngươi ta đã ăn, trong khi lẩu ta nấu các ngươi ngồi nhìn mà không cầm đũa, như vậy há có phải là đang khinh thường ta?"Cả năm anh em đang nuốt nước miếng ừng ực, thèm lắm mà không dám nói.

Lúc này thấy Vân Phong trách móc như vậy thì đồng loạt xua tay.- "không có, chúng ta nào có ý khinh thường huynh đệ đâu "Nói xong thì nhìn nhau khẽ gật đầu, sau đó cầm chén đũa lên mà thưởng thức.

Vân Phong lúc này bật cười.° " đúng rồi, phải như vậy chứ.

Món ăn sẽ ngon hơn nếu được cùng nhau thưởng thức "Mọi người ăn lẩu húp sùm sụp.

Lẩu nóng khiến nhiều người nhăn cả mặt, nhưng thật khó kìm chế khi mà cả ngày mệt mỏi lại đối mặt với một món thơm ngon.

Vân Phong tiện tay gắp một miếng thịt dài để vào chén Linh Nhi mà dịu dàng nói.° "tiểu cô nương xinh đẹp, thưởng thức miếng thịt này xem sao?"Linh Nhi đón lấy đưa vào miệng cắn, nước thịt túa ra thấm vào trong , hương vị thơm ngon vô cùng.

Linh Nhi khẽ đặt tay vào má, thưởng thức hương vị thơm ngon mà hỏi.- "ca ca, đây là thịt gì mà ngon quá vậy?"Vân Phong nhìn một lượt, thấy bốn người anh vẫn đang tập trung thưởng thức, hắn mỉm cười nhìn Linh Nhi.° "tiểu cô nương đoán thử xem, đây là thịt nai, thịt thỏ, hay là thịt lợn rừng?"Linh Nhi nhai mũm mĩm, cũng cố cảm nhận xem nhưng có lẽ không đoán được.

Nàng lắc đầu.- "tiểu muội cảm thấy rất thơm ngon, hương vị rất độc đáo, nhưng không thể đoán ra là thịt gì "Vạn Vân Phong mỉm cười, hắn gắp một cây nấm hương to cho Linh Nhi một cách dịu dàng.° "nấm cũng rất ngon, muội từ từ thưởng thức nhé "Linh Nhi lại đưa nấm lên miệng cắn, cảm giác như nấm tan vào miệng vậy, hương vị ngập tràn.

Nàng vui vẻ thưởng thức bữa ăn.Vạn Vân Phong không nói thịt này là thịt gì, bởi đây là thịt một con rắn lớn hắn săn được.

Hắn hiểu tâm lý nữ tử thường sợ rắn, nếu bảo đây là lẩu rắn thì sợ rằng Linh Nhi không dám ăn.

Vì lẽ đó cho nên hắn đã lọc thịt ra thành từng miếng, sau đó cuộn tròn từng miếng như trứng cuộn để nàng ấy không nhận ra.

Việc hỏi Linh Nhi là "thịt nai, thỏ, hay là lợn rừng" thực chất là để nàng ta nghĩ rằng đây là thịt của một trong ba loại này, từ đó mà ăn uống cũng thoải mái và vui vẻ hơn.Trong ánh lửa bập bùng, nhóm người cười nói ăn uống rất vui vẻ.

Bọn họ không còn đề phòng Vạn Vân Phong nữa.

Những cuộc nói chuyện cũng trở nên vui vẻ và thoải mái hơn..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 24: 24: Trò Chuyện Thân Tình



Cơm no rượu say ( thực ra chẳng có cơm và chẳng có rượu) , cả bọn ăn hết nồi lẩu nấm hương mà cảm thấy rất thỏa mãn.

Có lẽ lâu lắm rồi bọn họ mới được ăn ngon và no như vậy.

Vạn Vân Phong thấy mọi người tâm trạng đang vui vẻ, hắn lúc này mới hỏi.° "các vị không biết là người ở đâu? Tại sao lại lỡ bước vào trong miếu hoang này?"Nhóm năm anh em tâm trạng đang thoải mái, đúng như dự đoán của Vân Phong, bọn họ nghe hỏi thì khuôn mặt đều chuyển sang buồn phiền.

Huynh trưởng lúc này mới thở dài.- "không giấu gì huynh đệ, chúng ta là..."Năm anh em bắt đầu kể truyện một cách chân tình.

Những vấn đề nan giải của họ, khó khăn trước mắt, mọi thứ đều kể hết với Vân Phong.

Rất nhanh chóng hắn đã hiểu được vấn đề rằng đây chỉ là mấy anh em nông dân đi làm nhiệm vụ.

Vạn Vân Phong nhìn bọn họ mà lắc đầu.° "các vị, ta rất có thiện cảm với các vị.

Thế nhưng thứ cho ta nói thẳng.

Các vị chỉ là nông dân giỏi việc cày cấy chứ có biết gì về săn bắt.

Nếu như gặp phải ác thú thật sự thì ta không tin các vị có thể bắt được nó mà còn có thể trở thành mồi ngon cho nó.

Các vị cả ngày hôm nay không tìm được ác thú không phải là xui xẻo, theo ta đây là may mắn tổ tiên phù hộ.

Cái này không phải là " bần cùng sinh đạo tặc, túng thiếu làm liều" đấy chứ? Các vị nên trở về thì hơn"Lời nói của hắn hoàn toàn không sai, thế nhưng trở về thì lấy tiền đâu lo thuốc cho cha.

Linh Nhi mặt ủ rũ buồn phiền.- "lời ca ca nói chúng ta đều hiểu, nhưng mà..."Linh Nhi ngập ngừng không biết nói sao.

Bọn họ chính là vì lòng hiếu thảo mà bần cùng.

Giả như bất hiếu một chút, cứ để phụ thân bệnh mà chết đi.

Bọn họ dù gì cũng đã cố gắng hết sức rồi nên chẳng ai trách họ cả.

Bây giờ vì muốn cứu cha mà đi làm việc quá sức, tự đưa mình vào vòng nguy hiểm.

Vạn Vân Phong hiểu điều đó, cảm thấy rất yêu mến.

Hắn đề nghị.° "cũng không giấu gì các vị.

Ta cũng là người biết y thuật.

Chi bằng ngày mai ta theo các vị trở về xem bệnh cho phụ thân các vị, biết đâu ta có thể chữa khỏi và các vị không cần phải lên bắc thành"Cả bọn nghe vậy thì mừng lắm, vội cúi đầu thi lễ.- "nếu người huynh đệ này có thể chữa trị khỏi cho phụ thân chúng ta, năm huynh muội chúng ta ghi lòng tạc dạ, nhất định sau này sẽ đền đáp "Vân Phong gật đầu mỉm cười.

Linh Nhi cũng cảm thấy mừng vui, nhưng phụ nữ thường hay lo xa.

Cô nhìn Vân Phong mà ngập ngừng.- "tiểu muội đa ta ca ca đã có lòng.

Tấm lòng của ca ca tiểu muội không có lý do gì từ chối, nhưng việc săn ác thú thì huynh muội chúng ta vẫn phải làm "Vạn Vân Phong ngạc nhiên mà thốt lên một tiếng "tại sao?".

Linh Nhi nhìn hắn khẽ cúi đầu.- "ca ca có lòng giúp đỡ, tiểu muội đương nhiên đồng ý.

Nhưng để đề phòng sau khi ca ca khám bệnh cho phụ thân mà không biết cách cứu chữa, tiểu muội vẫn cần tiền để lên bắc thành mời đại phu"Vạn Vân Phong khẽ ồ lên một tiếng, mà lúc này huynh trưởng vội nói xen vào.- "vị huynh đệ này xin đừng tự ái.

Không giấu gì, bệnh của gia phụ là bệnh nan y.

Huynh muội chúng tôi đã mời tất cả các đại phu giỏi nhất trấn nhưng đều vô phương cứu chữa.

Thế nên lời tiểu muội nói là có lý do của nó"Vạn Vân Phong mỉm cười.

Hắn khẽ gật đầu.° "ta hiểu rồi, vẫn là cần tiền đúng không? Vậy ta cho các ngươi 100 lượng bạc, các ngươi khỏi đi săn nữa, có được không?"Lời đề nghị này thật sự rất bất ngờ.

Quá ngon ăn rồi, thế nhưng cả năm anh em đều là người được dạy dỗ tử tế.

Bọn họ đồng loạt xua tay.- "không được, nào có thể như thế chứ? Chúng ta và huynh đệ chỉ là bèo nước gặp nhau, làm sao có thể nhận đại lễ.

Huynh đệ đến xem bệnh cho gia phụ đã là có ơn lớn với chúng ta rồi, sao có thể ngửa tay xin tiền của ân nhân.

Có câu " tự làm tự ăn" , phụ thân chúng ta không cho phép chúng ta ngửa tay xin tiền người khác "Vạn Vân Phong tuy bị từ chối nhưng trong lòng hắn rất hài lòng.

Những người này rất có lễ nghĩa.

Đôi mắt ánh lên niềm vui.° "vậy thì...!để ta đi săn giúp cho.

Chỉ cần bắt được một con ác thú nào đó là được chứ gì.

Tất cả các ngươi ở lại đây chờ ta là được rồi"Cả bọn nhìn nhau ngạc nhiên.

Năm anh em kéo nhau đi khắp cánh rừng không thu hoạch được gì.

Một thư sinh nho nhã như vậy có thể tìm và săn được ác thú hay sao? Cả bọn vốn không tin tưởng vào khả năng của hắn, nhưng không ai nói thẳng cả.

Linh Nhi lúc này cười gượng.- "ca ca, huynh đi săn ác thú thay chúng ta với việc cho tiền chúng ta thì có khác gì nhau đâu?"Linh Nhi nói không sai.

Cả hai việc đều là cho vật chất, bản chất sự việc đều là ban cho.

Vạn Vân Phong nhìn Linh Nhi mà bật cười.° "tiểu cô nương không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh.

Không sai, bản chất không khác gì nhau.

Ta sai, là ta đã sai rồi "Hắn bật cười sảng khoái.

Năm anh em lúc này nhìn nhau thoáng chốc.

Huynh trưởng cúi đầu thi lễ.- "Chúng ta thật sự thất lễ, nãy giờ vẫn chưa biết cao danh quý tánh của vị tiểu huynh đệ đây"Quả thật như vậy.

Lúc kể về lý do bọn họ lạc bước vào miếu, bọn họ đã giới thiệu bản thân rồi nhưng hắn thì không.

Cái này chính là sơ xuất của hắn.

Vạn Vân Phong thi lễ.° "là sơ xuất của ta, thất lễ rồi.

Ta tên Vạn Vân Phong, và ta cũng không còn nhỏ tuổi nữa đâu.

Thế nên đừng gọi ta là tiểu huynh đệ, gọi ta tiên sinh được rồi "Tiên sinh là cách gọi dành cho người tôn kính.

Năm anh em nhìn thấy Vạn Vân Phong trẻ tuổi chừng 20 , vậy nên gọi hắn là tiên sinh có hơi ngượng ngùng.

Lại có câu "quân tử không chấp nhất tiểu tiết ".

Huynh trưởng nghe vậy thì cúi đầu thi lễ.- "vậy thì..

tiên sinh.

Ngày mai chúng ta sẽ đi gỡ bẫy trong rừng.

Sau khi gỡ bẫy xong dù có được gì đó hay không thì cũng sẽ quay lại đón tiên sinh, chúng ta sẽ cùng về trấn Đào Hoa.

Lúc đó trông cậy tiên sinh khám bệnh cho gia phụ, huynh muội chúng ta vô cùng cảm kích "Huynh trưởng nói xong thì cả năm huynh muội đồng thời cúi đầu thi lễ.- "trông cậy vào tiên sinh, Trần gia vô cùng cảm kích"Vạn Vân Phong vui vẻ lắm hắn gật đầu đồng ý.° "được rồi, quyết định vậy đi"Nói xong thì bước ra cái chăn của mình mà ngủ tiếp.

Cái chăn mà mấy ngày trước Dương Ngọc Hoàn đã để lại cho hắn..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 25: 25: Sinh Tử



Buổi sáng sớm, khi tiếng gà rừng gáy, năm anh em họ Trần thức dậy chuẩn bị cho chuyến đi của mình.

Bọn họ lúc này nhìn về phía Vạn Vân Phong đang ngủ say.

Linh Nhi định lại gọi thì huynh trưởng ngăn cản, đưa một ngón tay lên miệng mà "xuỵt" một cái.- " đừng có đánh thức tiên sinh.

Chúng ta đi thu bẫy xong rồi sẽ quay lại, lúc ấy tiên sinh cũng dậy rồi"Linh Nhi nghe vậy thì khẽ gật đầu.

Cả năm anh em lục cục chuẩn bị mọi thứ rồi lặng lẽ bước ra ngoài.

Vạn Vân Phong trong miếu xem ra không biết gì cả.

Huynh trưởng dẫn các em đi theo con đường mòn lúc trước đến những điểm mà họ đặt bẫy.

Bạch Sơn lĩnh tắm mình dưới ánh mặt trời ban sớm xua tan đi màn sương lạnh lẽo, sương khói mờ ảnh nhanh chóng tan đi dưới ánh sáng ngày mới.

Năm anh em đang thu gom bẩy dọc lối mòn.

Bọn họ là nông dân với bán bánh dạo thì nào biết gì về săn bắt, đương nhiên là chẳng thu hoạch được gì.

Linh Nhi vẻ mặt buồn phiền vì thực tại quá phũ phàng, bốn người anh thấy vậy thì động viên em mình.- "út đừng có buồn, dù rằng chúng ta không bắt được gì nhưng chúng ta may mắn gặp được một dị nhân.

Biết đâu chừng người này có thể chữa được bệnh cho phụ thân thì sao?"- "đúng vậy, chuyến đi này không phải là không có thu hoạch.

Bây giờ chúng ta quay về đón vị huynh đệ tóc bạc ấy, đó cũng là một niềm hy vọng cho chúng ta "Được các anh dỗ dành như vậy, Linh Nhi cũng cảm thấy yên lòng hơn.

Việc mấy người nông dân đi săn thú rừng và thất bại chính là vì sự cố chấp của Linh Nhi, vì thế mà cô cảm thấy mình có lỗi.Không ai trách út cả, những người anh đều vỗ về an ủi em gái mình.

Bọn họ chuẩn bị quay lại ngôi miếu hoang thì bất chợt một người thấy gì đó, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn mọi người.- "suỵt...!có ác thú"Mọi người quay phắt lại nhìn , cảm giác mừng rỡ và hồi hộp.

Cả bọn rón rén theo sau người phát hiện đó.

Năm anh em núp sau gốc cây nhìn ra bụi rậm đằng xa.

Một con rắn trắng to như bắp đùi thanh niên đang rúc đầu vào bụi rậm chỉ ló phần thân ra ngoài dài chừng 15 thước.

Người anh cả lúc này nói.- "con cự xà này phải dài đến 2 trượng, đây chắc chắn là ác thú rồi.

Nó có thể là nguyên nhân của những vụ mất tích gần đây"Người anh hai gật đầu.- "Chém được nó là hoàn thành nhiệm vụ , xem ra trời thương chúng ta "Anh ba tán đồng, lúc này nắm chặt cây rìu.- " xem ra nó đang phơi nắng buổi sáng, chúng ta nhân cơ hội này bất ngờ chém chết nó, không cho nó kịp phản ứng "Anh bốn cảm giác hồi hộp, quay sang dặn Linh Nhi.- "út núp ở đây không được ra ngoài, bọn anh chém xong rồi chúng ta sẽ cùng trở về "Linh Nhi nhìn thấy rắn thì sợ lắm, nhưng nghĩ đến cha già bệnh tật ở nhà thì có thêm can đảm.

Cô núp yên ở đó hồi hộp chờ đợi, mà các anh của cô nắm chắc dao rựa trên tay rón rén tiếp cận cự xà.

Những người nông dân không có kinh nghiệm chầm chậm bước tới, hơi thở cũng không dám thở mạnh.

Không khí xung quanh như đóng băng tưởng chừng một chiếc lá vàng rơi xuống cũng nghe được tiếng động.

Khi mà khoảng cách đã đủ gần, người ăn cả nhìn các em mình gật đầu." CHÉM..."Người anh cả hét lên lao đến, bốn anh em đồng loạt chém vào thân rắn." KENG ..."Vũ khí của bọn họ chém vào lớp vảy rắn vang lên một tiếng kêu như mới chém vào đá, không những không tạo ra một vết xước mà còn bị bật ngược ra.

Lúc này bọn họ thấy có gì không ổn, vảy rắn to cứng một cách dị thường mà thân rắn cũng có gì đó rất kỳ lạ.

Họ vô thức lùi lại, lúc này có một thứ gì đó che khuất ánh nắng phủ bóng lên bọn họ." PHÌ ..."Một tiếng động kinh khủng phát ra.

Cả bọn ngước lên nhìn thì vô cùng kinh hãi." Yêu...thú..."Lúc này bọn họ đã nhận ra con rắn đó không phải ác thú dài hai trượng mà là một con yêu thú dài hơn mười trượng.

Cái phần mà họ tưởng là thân ác thú thật sự chỉ là phần đuôi của yêu thú mà thôi.

Cái đầu rắn khổng lồ ngóc cao ba trượng bành mang trợn mắt nhìn xuống, cái mang bàng lớn ấy cảm tưởng như đã che khuất mặt trời phía sau.

Bốn anh em co rúm người lại run rẩy trong tuột cùng kinh hãi, xem ra khó thoát khỏi cái chết.Bạch xà nhìn xuống thấy cả bốn tên đều cầm vũ khí thô sơ, cảm giác chính là bị bọn chúng tấn công.

Bạch xà khẽ lắc lư.- "một lũ nhãi nhép cũng muốn giết ta.

Vô tri, chết đi"Lời nói vừa dứt, bạch xà hả to mồm vận yêu khí tấn công.

Một quả cầu yêu khí hình thành trong mồm bạch xà cuồn cuộn độc tố." Phụt..."Bạch xà vận lực đẩy người bắn quả cầu yêu khí đó thẳng về phía bốn anh em.

Trong khoảng khắc sinh tử, bản năng sinh tồn của họ khiến cho đôi chân tự di chuyển mà nhảy ra hai bên tránh được đòn đánh cực nhanh ấy.

Bọn họ né được mà không hiểu mình né kiểu gì.

Bốn người té ngửa ra ánh mắt nhìn theo hướng quả cầu thì giật mình, quả cầu đang bay thẳng đến chỗ của Linh Nhi đang đứng.

Trong cơn tuyệt vọng họ gào lên.- "ÚT ƠI...!KHÔNG..."Quả cầu yêu khí lao vút tới với uy lực lực như nghiền nát tất cả trên đường đi.- " Á..." Linh Nhi kinh hãi tột độ, hai chân cứng đờ vô thức hét lên.

Quả cầu vô tình vẫn lao đến." UỲNH...."Một tiếng va chạm vang lên, cây cối chấn động, chim muông sợ hãi bay tán loạn.

Quả cầu nổ văng cả tà khí và độc khí khắp nơi, không chỉ động vật chết mà cả thực vật tiếp xúc thì lập tức héo úa thối rữa.

Thật sự rất kinh khủng.

Chuyện gì xảy ra tiếp theo?.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 26: 26: Cứu Mạng Linh Nhi



" UỲNH...".

Một kình lực b*n r* nổ tung tóe độc khí.

Những sinh mệnh xung quanh bị dính vào hơi độc đều bị đoạt lấy sinh mệnh.

Linh Nhi ngồi bệt xuống đất sợ hãi, một tay chống đất tay che mặt.

Trong khoảng khắc quả cầu độc khí bay tới, tưởng chừng sinh mệnh mình đã tận thì có một bóng hình quen thuộc lao vút đến hứng trọn đòn công kích ấy.

Người đó dùng lưng tiếp nhận kình lực, quả cầu bắn vào lưng hắn nổ tung bắn độc khí và tà khí sang hai bên.

Khói độc mù mịt, dưới ánh nắng buổi sáng chiếu qua , nàng mơ hồ thấy hình bóng của bạch y nhân trong miếu hoang đó.

Hắn đỡ cho nàng công kích ấy, trên môi mỉm một nụ cười.° "tiểu nha đầu đừng sợ, mọi chuyện ổn cả rồi"Vạn Vân Phong xuất hiện ngay đúng lúc khẩn cấp nhất khiến cho không chỉ Linh Nhi mà tất cả đều ngơ ngác ngạc nhiên.

Bốn người anh của Linh Nhi hét lên một tiếng.- "út ơi, có sao không?"Đoạn cuống cuồng lao tới.

Không cần phải nói cũng biết họ lo cho em mình như thế nào.

Thế nhưng xung quanh khí độc còn đang lơ lửng.

Vạn Vân Phong quay phắt trừng mắt mà quát lên.° "đứng yên đó, không được qua đây.

Nhiễm khí độc chết hết bây giờ"Bốn anh em khựng lại, bọn họ hiểu điều mà ân nhân nói.

Vạn Vân Phong nhìn xung quanh hướng gió xem chừng tà khí và độc khí không chạm vào Linh Nhi, lúc này mới quay sang mà nói.° "hay lắm, ta bảo các ngươi đừng đi các ngươi không nghe, bây giờ còn mạo phạm bạch vương nữa.

Các ngươi nói xem nếu ta không đến kịp thì các ngươi bây giờ ra sao?"Cả bọn im lặng, bởi câu trả lời thì ai cũng biết, chết hết chứ còn gì nữa.

Linh Nhi lúc này hoàn hồn mới ấp úng hỏi.- "tiên sinh, người lãnh trọn đòn công kích vừa rồi....!Tiên sinh không sao chứ?"Vạn Vân Phong quay lại nhìn, khuôn mặt Linh Nhi lúc này đầy lo lắng, trông thật sự rất đáng yêu.

Hắn nhìn Linh Nhi với ánh mắt hiền từ.° "tiểu cô nương đừng lo.

Đòn công kích vừa rồi sức sát thương chủ yếu là ở độc sát và tà sát.

Thật ngẫu nhiên làm sao khi mà ta miễn nhiễm với cả hai loại sát thương này "Linh Nhi và bốn người anh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng họ không thể yên tâm ngay bởi trước mặt họ là một con yêu thú cực lớn đang nhìn họ.

Bọn họ vẫn là đang trong cơn tuyệt vọng mà nói lớn.- "tiên sinh mau đưa Linh Nhi chạy trốn, chúng ta sẽ cầm chân con yêu thú này.

Bốn huynh đệ chúng ta liều mạng cũng có thể câu được một chút thời gian "Linh Nhi nghe vậy thì hoảng hốt vô cùng.

Các anh nàng chính là liều mạng để cho nàng sống.

Mọi chuyện đến lúc này đều do sự cố chấp của nàng.

Linh Nhi nhòa lệ mà gào lên một tiếng "KHÔNG..." trong tuyệt vọng.

Trong lúc lâm ly bi đát này thì Vạn Vân Phong lại bật cười .° "ha ha ha...!các ngươi chỉ là bốn tên nông dân, có thể cầm chân được bạch vương sao?"Câu nói của hắn đã đoạt đi chút hy vọng cuối cùng của năm anh em họ Trần.

Bọn họ tuyệt vọng không còn chút ý chí, lúc này Vân Phong quay sang cự xà mà nói.° " bạch vương, mấy ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?""Hử " , cả năm anh em ngơ ngác quay phắt lại nhìn hắn mà tự hỏi " Không lẽ dị nhân này lại có quan hệ gì đó với yêu thú?".

Càng ngạc nhiên hơn khi yêu thú kia lại cúi đầu đáp lễ.- "đa tạ tiên sinh đã hỏi thăm, tiểu bạch vẫn khỏe "" HẢ..." Cả năm anh em thốt lên.

Vậy là rõ ràng yêu thú và dị nhân này có quen biết.

Trong lòng họ tràn đầy hy vọng có một con đường sống.

Bạch xà lúc này lại cúi đầu.- "tiên sinh, tiểu bạch có chút thắc mắc xin tiên sinh chỉ điểm "Năm anh em thấy bạch xà cung kính với Vân Phong như vậy thì trong lòng mừng hơn, xem ra dựa vào vị bạch y nhân này có thể thoát kiếp nạn.

Vạn Vân Phong nhìn Bạch xà gật đầu.° "được rồi, hỏi đi "Bạch xà quay sang trừng mắt nhìn mấy kẻ tấn công mình một cái, khiến cho bốn anh em run rẩy rụng rời.

Lúc này lại quay sang Vân Phong mà cúi đầu.- "tiểu bạch từng hứa với tiên sinh là sẽ không săn thịt người nữa, nhưng tiên sinh từng nói rằng nếu ai đó chủ động tấn công thì tiểu bạch có quyền tự vệ.

Vậy xin hỏi tiên sinh , bọn chúng đã tấn công tiểu bạch lúc tiểu bạch đang nằm phơi nắng, vậy tiểu bạch có quyền giết bọn này để tự vệ không?"Bạch xà xem ra vẫn chỉ là yêu thú, cũng không thể trách được.

Vốn là bạch vương cao ngạo lại bị một đám nông dân tấn công, cộng thêm việc bên trong có nhiều tà khí khiến bạch xà tức giận mà không dễ dàng bỏ qua cho mấy anh em này.

Linh Nhi và các anh nghe bạch xà nói vậy thì giật mình, ánh mắt trông cậy hết vào Vân Phong.

Hắn lúc này lại gật đầu.° "không sai, bạch vương có thể giết chúng, đây là tự vệ chính đáng"Năm anh em trố mắt ngạc nhiên.

Không phải là nên nói giúp cho mấy câu để giữ mạng sao? Tại sao lại tán thành việc hạ sát họ như thế.

Không chỉ năm anh em ngạc nhiên mà cả bạch xà cũng ngơ ngác mà hỏi.- "vậy thì...!tại sao tiên sinh lại tới cứu bọn chúng?"Trước sự ngạc nhiên của bạch xà, Vạn Vân Phong cười nhạt.° "bạch vương hiểu nhầm rồi, ta không có ý cứu bọn chúng, ta tới đây là để cứu bạch vương đó "Bạch xà tròn xoe mắt.

Cái gì mà cứu bạch vương chứ? Bạch xà nhìn kỹ thì đều thấy chỉ là năm tên thường dân không biết chút võ công nào, sao có thể đả thương được bạch xà? Vân Phong nhìn cái đầu rắn ngạc nhiên lắc lư ấy thì lại cười nhạt.° "bạch vương không tin ta sao? Được rồi, bạch vương cứ ăn hết bốn tên nam nhân kia đi, chừa lại nữ nhân này cho ta vui vẻ là được ""HẢ..." Cả năm anh em đồng thanh thốt lên.

Đây là vị "tiên sinh" đáng kính trong miếu hoang đó sao? Vậy ra mục đích thật sự của hắn chỉ là vì cơ thể của nữ tử xinh đẹp kia thôi sao? Vậy hắn chỉ là một tên d*m t*c thôi ư? Thật sự là vậy?.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 27: 27: Khế Ước Với Bạch Xà



Lời khả ố Vạn Vân Phong vừa nói ra khiến Linh Nhi hoảng hốt hai tay che cúc áo trên ngực, mà bốn người anh của nàng trợn mắt tức giận chỉ về phía hắn mà mắng.- "ngươi...!ngươi...!khốn nạn""PHÌ.." Một âm thanh đe doạ phát ra từ phía bạch xà.

Cả bốn anh em đều im hết.

Bạch xà lúc này cúi đầu.- "xin tiên sinh đừng đùa giỡn nữa, tiểu bạch hiểu tấm lòng nhân từ của tiên sinh, rõ ràng là muốn cứu đám người này.

Nếu tiên sinh thật sự muốn tha mạng cho chúng thì tiểu bạch sẳn sàng tuân theo, chỉ là tiểu bạch muốn tiên sinh chỉ điểm để thêm phần hiểu biết"Năm anh em đang lo lắng, nghe bạch xà nói vậy thì đều quay sang nhìn Vân Phong mà gật đầu.

Vạn Vân Phong cảm thấy thú vị, hắn cảm thấy vui vẻ mà nói.° "bạch vương quả thật không làm ta thất vọng.

Không sai, ta quả thật là muốn cứu bọn chúng.

Có câu "trong trăm đức tính thì chử hiếu đứng đầu".

Không giống như bọn chín tên kiếm khách trước đó bốc ra mùi tanh của máu.

Năm anh em này vừa bước vào miếu đã tỏa ra mùi hương thơm ngát của lòng hiếu thảo khiến ta rất thích.

Thế nhưng thực sự thì ta vẫn thích bạch vương hơn, cứu bạch vương mới là chính yếu"- "cứu ta?"Bạch xà khẽ lui lại có chút ngượng ngùng.

Câu nói trọng điểm khiến bạch xà ngượng ngùng là "ta thích bạch vương hơn " , làm cho bạch xà bối rối.

Vạn Vân Phong lỡ lời nhưng hắn không để ý , bởi trong mắt nhân tộc thì rắn đực hay rắn cái thì đều chẳng khác gì nhau.

Hắn bắt đầu giải thích.° " bạch vương chắc cũng biết nhân tộc là giống loài có tính bầy đàn và kế thừa.

Những người này nhận nhiệm vụ đi tìm ác thú để trả lời cho những vụ mất tích gần đây.

Bạch vương thử nghĩ xem nếu như bọn chúng không quay về nữa thì thế nào?"Bạch xà bất chợt lờ mờ hiểu ra điều gì đó, cái đầu rắn khẽ lắc lư.

Vân Phong nhìn thấy vậy thì mỉm cười.° "nếu những người này không về nữa thì nhiệm vụ chưa hoàn thành, đoán chắc bị "thứ gì đó" sát hại.

Nhiệm vụ lúc này sẽ tăng độ khó và phần thưởng lên, những người nhận nhiệm vụ cũng sẽ chuyên nghiệp hơn.

Và nếu đội sau cũng bị bạch vương giết, sẽ có một đội sau nữa với thực lực cao hơn tìm tới.

Và cứ giả sử bạch vương giết hết bọn chúng, vậy một lúc nào đó những người tìm tới là những tiên nhân thì bạch vương chết chắc rồi "Bạch xà hoảng hốt "phì" một tiếng, lui cái đầu rắn về sau một chút, sau đó vội vã cúi đầu.- "tiên sinh thật sự cao thâm, có thể nhìn trước tính sau đến như vậy khiến tiểu bạch khâm phục.

Vậy thì bây giờ phải giải quyết mọi chuyện thế nào, xin tiên sinh một lần nữa chỉ cho tiểu bạch con đường sống "Vạn Vân Phong gật đầu, đoạn đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng mà nói.° "ta vẫn chưa nói xong, mọi việc vẫn chưa dừng lại ở đó.

Giả sử như bạch vương tài giỏi trở thành võ giới vô địch, đánh bại tất cả kẻ thù đi chăng nữa.

Nhưng điều quan trọng của yêu thú là tu luyện độ kiếp hóa hình người, trở thành yêu tộc.

Bạch vương không có đan dược cũng chẳng có pháp bảo để hỗ trợ độ kiếp, tự mình hứng trọn lôi kiếp như vậy.

Lúc đó nếu giả như các tiên nhân không thể đánh chết bạch vương thì e rằng bạch vương cũng sẽ bị lôi kiếp đánh tan thành tro bụi"Năm anh em ngạc nhiên lắm, mà bạch xà cũng tròn xoe mắt.

Những cụm từ như " độ kiếp hoá hình người " với " tiến hóa thành yêu tộc " là những từ mà bạch xà chưa từng nghĩ đến.

Trong lòng bạch xà mơ hồ tưởng tượng ra một cuộc sống hoàn toàn mới.

Vạn Vân Phong lúc này hướng về phía năm anh em mà bày đường chỉ lối.° " thế nên ta muốn bạch vương tha mạng cho năm anh em này với hai mục đích.

Thứ nhất, ngụy tạo ra cái chết của bạch vương"" NGỤY TẠO CÁI CHẾT..?" Cả năm anh em đồng thanh thốt lên ngạc nhiên, mà bạch xà cũng lắc lư đầu suy nghĩ.

Vân Phong khẽ gật đầu.° "không sai, chỉ khi tạo ra cái chết của bạch vương thì nhiệm vụ quan phủ được hoàn thành và gỡ bỏ, lúc đó người ta mới ngừng cử người tới truy sát bạch vương.

Bạch vương là rắn nên khoản lột xác rất giỏi phải không? Bây giờ bạch vương tạo ra một bộ da thật giống, lại để năm anh em này mang về phủ để hoàn thành nhiệm vụ.

Như vậy người ta cũng sẽ không còn tới gây phiền phức cho bạch vương nữa "Bạch xà nghe vậy thì vô cùng thán phục, lại cúi đầu mà trầm trồ.- "tiên sinh suy nghĩ sâu xa, tiểu bạch kính phục.

Tiểu bạch nguyện làm theo ý của tiên sinh.

Xin hỏi tiên sinh mục đích thứ hai là gì?"Năm anh em cùng nhìn về phía Vân Phong, bọn họ đã yên tâm là mình sống sót, lúc này cũng muốn biết thêm.

Hắn nhìn năm anh em mà cười.° "những người này đã chủ động tấn công bạch vương cho nên bạch vương có quyền giết chúng để tự vệ.

Nếu bây giờ bạch vương tha mạng cho chúng tức là tạo một mối ân tình.

Hãy bắt chúng ký khế ước rằng để được tha mạng thì sau này luôn đi con đường chính đạo, hành hiệp trượng nghĩa trở thành đại hiệp.

Những công đức mà chúng tích được tất nhiên bạch vương cũng sẽ có phần.

Khi bạch vương độ kiếp thì công đức chính là tấm khiên tuyệt vời nhất bảo vệ bạch vương khỏi lôi kiếp, nhẹ nhàng qua ải độ kiếp hóa hình người, trở thành yêu tộc.

Đây chính là một mũi tên trúng hai con nhạn vậy"Bạch xà vô cùng mừng rỡ, không ngờ mọi chuyện lại được sắp xếp vô cùng hoàn hảo như vậy.

Bản thân bạch xà đâu thể đi hành hiệp trượng nghĩa được, vậy nên mượn tay năm người này đi thay thì đúng là diệu kế.

Cái này đúng là " cứu năm anh em là phụ, vì bạch xà mới là chính ".

Bạch xà dập đầu xuống đất một cái "bộp" mà kính cẩn.- "bạch xà và tiên sinh chẳng qua là bèo nước gặp nhau.

Tiên sinh lại vì tiểu bạch mà sắp xếp chu toàn như vậy.

Ân tình tiên sinh ban cho tiểu bạch đời này không dám quên.

Tiểu bạch nguyện nghe theo tất cả lời tiên sinh sắp đặt "Khỏi phải nói cũng biết bạch xà vô cùng sung sướng, gặp được Vạn Vân Phong chính là gặp được quý nhân phù trợ.

Năm anh em kia lúc này cũng vui mừng không kém, bọn họ chạy lại ôm chầm lấy nhau.

Kết cục trước mắt chính là bọn họ không những thoát chết mà còn có bộ da rắn mang về để hoàn thành nhiệm vụ, vừa được hưởng 100 lượng bạc, vừa mời được quý nhân về xem bệnh tình cho phụ thân.

Đây có lẽ là một kết thúc thật sự viên mãn, nhưng đời biết đâu chử ngờ ..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 28: 28:



Mọi hướng đi cho tương lai đều đã được Vạn Vân Phong vạch ra.

Bạch xà và năm anh em kia đều không phản đối.

Bạch xà lúc này vui mừng quay sang năm anh em, cái đầu ngóc lên thể hiện sự đe doạ mà hỏi.- " năm huynh muội các ngươi có đồng ý dùng máu lập khế ước với ta không? Cả đời này hành thiện tích đức, trở thành đại hiệp.

Đồng ý hay không thì nói một lời thôi"Năm anh em run lên, đương nhiên hoàn cảnh này họ không thể chối từ.

Bọn họ lắp bắp.- "chúng tôi đồng ý, chúng tôi đồng ý mà..."Hoàn cảnh này chính là không thể không đồng ý, họ không có lựa chọn.

Bạch xà liền vận yêu khí chuẩn bị lập khế ước máu, là một trong những loại bùa chú khế ước cực kỳ nguy hiểm.

Yêu khí cuồn cuộn tuôn ra khiến năm anh em kia run rẩy bám lấy nhau.

Vạn Vân Phong nhìn vào cảm thấy bất nhẫn, không nỡ để năm anh em kia chịu khế ước nguy hiểm đó trói buộc, vội nói xen vào.° " bạch vương xin hãy từ từ đã, không cần phải dùng khế ước máu đâu.

Vạn Vân Phong ta xin lấy bản thân mình để bảo lãnh cho họ , nếu có chuyện gì thì ta đền bù gấp đôi cho bạch vương "Bạch xà khựng lại, cái này rõ ràng là quá ưu ái năm anh em rồi.

Khế ước máu này chính là trói buộc cả đời, nếu không làm theo sẽ bị khế ước trừng phạt, thịt da dần thối rữa đến chết.

Vạn Vân Phong đã nói như vậy thì bạch xà cũng không có ý kiến gì mà thuận theo, chỉ là còn chút thắc mắc liền quay sang hỏi.- "tiên sinh, tiểu bạch có chút thắc mắc xin tiên sinh giải đáp"Vạn Vân Phong nhìn bạch xà mà mỉm cười gật đầu.° "bạch vương, xin cứ nói "Bạch xà quay sang nhìn năm anh em họ Trần một lượt, nhận định kỹ càng.- " theo tiểu bạch thấy thì bọn này chỉ là một đám vô dụng không có khả năng chiến đấu, vậy thì chúng trở thành đại hiệp hành thiện tích đức như thế nào?"Lời bạch xà vừa nói cũng chính là khúc mắc trong lòng của năm anh em họ Trần.

Bọn họ cũng không biết mình trở thành đại hiệp như thế nào được nữa.

Chỉ là trong hoàn cảnh này không thể từ chối khế ước của bạch xà.

Vạn Vân Phong nghe xong thì bật cười.° "aha ha...!thì ra là chuyện này.

Bạch vương xin hãy yên tâm, ta đã hứa là sẽ chịu trách nhiệm thì ta sẽ thực hiện lời hứa đó.

Bọn họ không phải là không có mà là chưa có khả năng chiến đấu.

Muốn trở thành đại hiệp thì phải văn võ song toàn, ta sẽ đứng ra dạy văn võ cho họ "Bạch xà và năm anh em đều tròn xoe mắt.

Với bạch xà mà nói thì việc Vân Phong dạy học cho năm anh em cũng đồng nghĩa hắn sẽ ở lại đây một thời gian.

Cứ sợ hắn sẽ biến mất, nhưng nếu đã cố định một chỗ rồi thì bạch xà vẫn có thể duy trì mối quan hệ này.

Bạch xà mừng rỡ quay sang hỏi năm anh em họ Trần.- "các ngươi rất may mắn được tiên sinh ân sủng, còn không mau gọi tiên sinh một tiếng sư tôn "Năm anh em họ Trần trong tình huống này thì bạch xà nói gì nghe nấy, đâu dám cãi lời.

Bọn họ cùng hướng Vân Phong thi lễ.- "chúng đệ tử tham kiến sư tôn "Năm anh em này nhìn thấy Vân Phong chỉ tầm 20 tuổi, gọi một tiếng tiên sinh là nể mặt lắm rồi, cho nên gọi sư tôn có hơi gượng ép.

Vạn Vân Phong nhìn ra điều đó, hắn cũng không muốn ép buộc gì mà cười nhạt.- "không không, các ngươi không thể gọi ta là sư tôn.

Ta sẽ dạy văn và võ cho các ngươi, nhưng không nhận các ngươi là đệ tử.

Các ngươi từ nay gọi ta là thầy, xưng trò.

Ta sẽ là đạo sư của các ngươi"Năm anh em thoáng nhìn nhau.

Sư tôn hay còn gọi là sư phụ, tức là sư như phụ, thầy như cha, đây là vị trí cao quý không được tự ý nhận bừa.

Năm anh em đều được giáo dục tử tế nên hiểu điều này, lại thấy Vân Phong gỡ rối thì cùng nhau thi lễ.- "chúng học trò tham kiến Bạch đạo sư"Vạn Vân Phong khẽ nhìn vào bộ thư sinh màu trắng mình đang mặc, Bạch đạo sư phải chăng là vì trang phục màu trắng này? Lại nói tâm trạng của năm anh em.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng Vân Phong còn thua tuổi anh cả và anh hai, thế nên gọi một tiếng sư tôn là đã tôn Vân Phong lên ngang hàng cha mình, đây là điều không thể chấp nhận với họ.

Bây giờ gọi là đạo sư thì dễ giải quyết hơn rồi.

Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu , hắn từ từ bước tới gần, vừa đi vừa nói.° " các ngươi dù không phải đệ tử của ta, nhưng là những học trò đầu tiên.

Vậy thì ta cũng nên lì xì cho các ngươi chút phong bì lấy may mắn"Năm anh em thoáng nhìn nhau.

Bọn họ theo học chưa biết học phí thế nào mà đã nhận phong bì lì xì rồi? Xem ra cũng có chút ngại ngùng, cùng nhau cúi đầu đưa hai tay lên.- " đa tạ đạo sư đã sủng ái chúng học trò "Vân Phong tới đứng trước mặt bọn họ mà mỉm cười.

Hắn thọc tay vào áo (tất nhiên là thọc vào túi không gian cất trong áo) rút ra năm nén vàng lớn đặt lần lượt vào tay họ.

Hắn cười vui vẻ.- " đây, lần đầu tiên ta làm thầy nên còn nhiều thiếu sót.

Thầy không có chuẩn bị phong bì nên đưa tiền thôi.

Các trò nhận lấy "Năm anh em đón lấy nén vàng thì đều há hốc mồm ngạc nhiên.

Vốn dĩ đạo sư cũng là một nghề, thu nhập của đạo sư chính là học phí của học trò.

Đúng là có việc đạo sư lì xì cho học trò, nhưng số tiền ấy chỉ là vài xu tiền lẻ tượng trưng.

Năm anh em là con của một đạo sư nên thấy nghi lễ này nhiều rồi, nhưng chưa thấy đạo sư nào lì xì nhiều đến như vậy.

Năm anh em được năm nén vàng lớn thì vui mừng khôn xiết ( 1 nén vàng lớn= 10 nén bạc lớn= 100 nén bạc nhỏ= 100 tr vnđ).

Số tiền này không những giúp họ trả hết nợ xung quanh mà còn dư thừa để họ đưa cha lên bắc thành chữa trị.

Lại nói Giao Chỉ đang ở thời kỳ phong kiến, đất rộng người thưa.

Thời kỳ này không có mấy thằng như Tân Hoàng Minh hay Trịnh Văn Quyến chuyên phân lô bán nền đẩy giá đất lên tận trời xanh.

Chỉ một nén vàng lớn thôi cũng có thể giúp họ mua hơn mẫu ruộng cày cấy, không còn phải đi cày thuê nữa.

Năm anh em cầm vàng trên tay mà rưng rưng nước mắt.- " Bạch đạo sư, chúng học trò với người chỉ là bèo nước gặp nhau.

Người ban đầu thì mời chúng học trò ăn tối, sau đó lại cứu mạng chúng học trò, bây giờ lại cho một số tiền lớn như thế này.

Trần gia biết làm gì trả nợ ân tình này cho người?"Vạn Vân Phong mỉm cười.

Hắn vốn dĩ muốn giúp đỡ năm anh em này nhưng lại không có cái cớ.

Biết rằng cứ cho tiền sẽ bị từ chối, vừa hay nhận bọn họ làm học trò rồi tiện tay lì xì.

Vân Phong mỉm cười vui vẻ mà nói.° " được rồi, chỉ cần các ngươi chăm chỉ học tốt là xem như đã trả ơn cho ta rồi "Năm anh em không khóc nhưng nước mắt tuôn ra, đây là ơn nghĩa chồng ơn nghĩa.

Bọn họ học tốt thì chỉ có lợi cho bọn họ chứ Vạn Vân Phong được lợi ích gì đâu mà gọi là trả ơn.

Năm anh em cùng nhau cúi đầu thật thấp mà đồng thời nói.- " chúng học trò xin cẩn tuân theo lời thầy dạy dỗ, nguyện chết cũng tuân theo "Vạn Vân Phong lại mỉm cười, hắn gật đầu hài lòng.

Vậy là hắn bắt đầu làm một công việc mà trước đây chưa từng làm, trở thành đạo sư dạy học..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 29: 29: Trở Về



Trên một ngọn núi trong khu rừng nọ, có một nhóm người và một con rắn trắng đang tụ tập.

Mọi thỏa thuận đều đã hoàn thành, bạch xà lúc này nhìn Vạn Vân Phong mà cúi đầu.- " tiên sinh, tiểu bạch hứa từ nay sẽ ẩn thân trong hang sâu rừng thẳm, trốn tránh tầm mắt con người.

Mười năm sau, khi đã thải hết oán khí, lúc đó xin tiên sinh giúp đỡ"Bạch xà lần này thể hiện sự quyết tâm cao nhất.

Vạn Vân Phong cảm thấy hài lòng, hắn gật đầu.- " được rồi, lúc ấy ta chắc chắn sẽ giúp đỡ Bạch vương bằng tất cả khả năng của mình.

Bây giờ thì bạch vương cho ta cái bộ da để ta ngụy tạo cái chết cho bạch vương"Việc gì cần làm thì cũng phải đến lúc thực hiện.

Bạch xà vận yêu khí bắt đầu lột xác.

Bởi bây giờ không phải là lúc tới kỳ lột xác nên có chút rắc rối.

Không những vậy mà còn phải lột một cái lớp da thật dày sao cho giống bị giết, thế nên không tránh khỏi đau đớn tổn thương.

Sau hơn canh giờ quằn quại đau đớn thì bạch xà cũng để lại một cái bộ da tươi mới còn vương lại chút máu.

Trong cơn th* d*c vì mệt mỏi, bạch xà quay sang Vân Phong mà hỏi.- " tiên sinh, người thấy bộ da này thế nào?"Vạn Vân Phong nhìn bộ da mà gật đầu.- " rất tốt, giống y như là mới bị người khác lột ra vậy "Năm anh em nhìn bộ da này mà cũng trầm trồ, họ cũng cảm thấy thật sự rất giống.

Vạn Vân Phong lúc này lại thọc tay vào áo lấy ra một cây kiếm với lưỡi kiếm màu đỏ rất đẹp.

Năm anh em cảm thấy rất ngạc nhiên bởi cái sự cất giấu quá nhiều thứ trong áo đó, bọn họ không hiểu về túi không gian nên cảm thấy khó hiểu.

Bạch xà thì đương nhiên biết chuyện, lúc này lại nhìn thấy Vân Phong đưa tay vuốt nhẹ lên lưỡi kiếm.

Với đôi mắt rắn của mình bạch xà nhìn thấy máu từ tay chảy ra nhanh chóng bị ngấm vào trong kiếm, cái này không phải là nghi thức dùng máu lập khế ước với phi kiếm đó sao? "Tiên nhân, đúng là tiên nhân rồi " bạch xà khẽ gật gù, xem ra sự nhận định đã đúng.

Việc lập khế ước với phi kiếm chỉ có tiên nhân mới làm được.

Vạn Vân Phong lúc này đi dọc bộ da rắn mà tiện tay vung kiếm chém vài nhát, bộ da rắn bị chém rách ra như tờ giấy bị rạch vậy.

Năm anh em họ Trần nhìn thấy thì há hốc mồm ngạc nhiên.

Bộ da rắn đó lúc mà họ tập kích bạch xà đã thử qua độ bền, khi mà họ vận hết sức chém xuống cũng không tạo ra một vết xước trong khi đó Vạn Vân Phong chỉ vuốt nhẹ như rạch một tờ giấy thôi sao.

Quả nhiên là cao nhân.

Trần Linh Nhi lúc này nhìn thấy bộ da rắn bị chém thì có chút suy nghĩ, nàng là nhi nữ nên thường có những tính toán thường tình.

Linh Nhi nhìn vậy có chút tiếc nuối mà nói.- " bạch đạo sư, bộ da này nếu để nguyên vẹn thì sẽ rất đáng tiền, cớ sao người lại làm nó te tua như vậy?"Bốn anh nhìn em mình mà tròn xoe mắt, quả nhiên là đứa con gái duy nhất trong một gia đình túng thiếu, nhìn đâu cũng nghĩ đến giá trị bằng tiền.

Vân Phong mỉm cười quay sang nhìn Linh Nhi mà hỏi.° "nếu bộ da rắn này nguyên vẹn, vậy con rắn vì sao mà chết?"Vừa dứt lời thì cả bốn anh em nhìn Linh Nhi mà cười, khiến Linh Nhi có chút xấu hổ.

Cái này là ngụy tạo dấu vết của một trận chiến đây mà.

Vân Phong quay sang bạch xà mà dặn dò.° " được rồi, mọi chuyện bây giờ đã ổn thỏa, bạch vương cũng nên về nghỉ ngơi đi"Bạch xà cúi đầu thi lễ một lần nữa, sau đó cáo từ rồi trườn đi trong khó nhọc.

Vân Phong lại quay sang năm anh em mà nói.° " các ngươi hãy nhớ lời ta dặn.

Nếu có ai hỏi bộ da rắn này là như thế nào thì các ngươi phải nói là " lúc vào rừng thì gặp một tiên nhân đang săn bắt yêu thú.

Tiên nhân sau khi trảm sát bạch xà thì lột da vứt đi, còn lại thì lấy về làm thuốc.

Các ngươi may mắn có được bộ da này ".

Các ngươi nhớ kỹ chưa?"Năm anh em nhìn nhau trong chốc lát, cái này đúng là một lý do hợp lý để giải thích mọi chuyện, xem ra bạch đạo sư đã tính trước hết rồi.

Năm anh em khâm phục lắm, sau đó cùng nhau thi lễ.- " chúng học trò xin nghe theo sự sắp xếp của thầy"Vạn Vân Phong gật đầu hài lòng.

Hắn lúc này lại cầm kiếm chặt lấy một khúc cây dài làm đòn gánh rồi đưa cho bọn họ.

Bốn nam nhân họ Trần đưa hết vàng cho Linh Nhi rồi cùng nhau cuộn tròn bộ da rắn lại, cùng nhau gánh bộ da trở về trấn Đào Hoa.

Cả đám kéo nhau đi, lúc này Linh Nhi ôm túi vàng lẽo đẽo theo sát bên Vân Phong.

Cô bây giờ mới có dịp nhìn thật kỹ vị ân nhân cứu mạng mình.

Vạn Vân Phong tóc trắng, mặc bộ thư sinh trắng.

Với màu trắng trở thành chủ đạo như thế thì đúng là ấn tượng mạnh, khiến họ trong vô thức gọi hắn là bạch đạo sư.

Linh Nhi cảm thấy tim mình rung động, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, đây cũng là phản ứng bình thường của thiếu nữ tuổi 16.

Cô ngập ngừng hỏi.- " tiên sinh, người từ đâu đến? Tiểu nữ bán bánh nướng ở trung tâm trấn Đào Hoa nên đã gặp qua rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy tiên sinh"Cái này chính là đang dò hỏi thân thế.

Thường thì sau câu hỏi quê quán sẽ là gia cảnh như gia đình mấy người, có vợ con chưa.

Vân Phong lúc này chỉ cười nhạt.° " ta ở một nơi rất xa, xin cô nương đừng hỏi thân thế gia cảnh của ta"Linh Nhi khẽ mím môi, chưa kịp hỏi đã bị chặn đường mất rồi.

Không hỏi chuyện này thì hỏi chuyện khác, Linh Nhi lại ngập ngừng.- " tiên sinh tới trấn Đào Hoa rồi định ở đâu , đã có chổ ở chưa? Nếu không chê tệ xá..."Linh Nhi chưa kịp nói xong thì Vân Phong đã phẩy tay mà cười.° " ta bây giờ trước hết là tới xem bệnh cho phụ thân của cô nương trước, những chuyện sau đó để tính sau"Linh Nhi khẽ cúi đầu, đôi mắt lại lén nhìn trộm vị đạo sư này.

Xem chừng trẻ tuổi đẹp trai, nhưng lại khô cứng không hiểu phong tình.

Mỹ nhân trẻ đẹp muốn bắt chuyện với hắn, thế nhưng câu trả lời nào của hắn cũng là đường cụt cả.

Linh Nhi không hỏi nữa, cả bọn cứ thế mà rời rừng trở về trấn Đào Hoa..
 
Back
Top Bottom