Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Bạch Đạo Sư
Chương 10: 10: Chỉ Điểm



Bạch xà đưa đầu vào trong , lúc này nhã nhặn mở lời.- "cao nhân, ta có một chút thắc mắc muốn hỏi.

Không biết cao nhân có thể chỉ điểm giúp ta không?"Vừa dứt lời thì một tiếng cười lớn vang lên.

Nam nhân kia từ đầu đến cuối luôn thờ ơ với mọi chuyện mà lúc này lại bật cười, xem ra đã bị thu hút.

Hắn vẫn gối đầu lên đùi tiểu thư mà nói.° "thật thú vị, thật sự rất thú vị.

Với một sinh mệnh tự gọi mình là "bạch vương " thì theo lý mà nói là phải có bản tính kiêu ngạo.

Khi bị ta đuổi thẳng như vậy, đúng ra là phải lao vào tấn công ta.

Thế nhưng ngươi không những có thể kìm chế mà còn hạ mình xin ta chỉ điểm.

Có thể thấy tâm cảnh của ngươi rất cao, rất đáng để ta giúp đỡ "Bạch vương giật mình, "vậy ra lời đuổi lúc nãy là đang thử mình sao? Nếu lúc nãy đánh thật thì sẽ như thế nào " , nghĩ như vậy trong lòng có chút mừng rỡ.

Nam nhân kia lúc này lại ngồi dậy, quay lại chỉ tay về phía bạch vương mà cười nhẹ.° "ta biết ngươi đang muốn thử ta, nhưng không sao cả.

Cứ hỏi điều ngươi muốn hỏi "Bạch xà lại một lần nữa giật mình, "người này xem ra đã nhìn thấu tâm can của ta rồi".

Trong lúc bối rối, bạch xà bắt đầu nói.- "không giấu gì cao nhân.

Dạo gần đây ta tu luyện bị dậm chân tại chỗ, dù cố gắng thế nào cũng không thăng tiến được.

Mọi sinh hoạt của ta đều hết sức bình thường, không có gì khác biệt cả.

Cao nhân có thể xem qua cho ta không?"Hỏi câu này khác nào đánh đố người khác.

Thông tin thì ít mà hỏi vấn đề nghiêm trọng.

Nam nhân kia cười nhạt.° "nếu muốn ta nói vấn đề của ngươi thì ngươi không được giấu ta bất cứ chuyện gì.

Nói đi, còn thông tin gì ngươi chưa nói "Bạch xà ngẫm nghĩ một hồi, xem ra vẫn không nhớ ra có chuyện gì đặc biệt, cho nên chỉ biết lắc đầu.

Nam nhân lại bật cười.° "xem ra là ngươi thật sự không biết.

Được rồi, ngươi là bạch vương nhỉ.

Vậy để ta nói rõ cho bạch vương biết.

Bạch vương ban đầu đi theo con đường đúng đắn là hấp thụ linh khí trời đất mà tu luyện.

Việc này dù thăng tiến chậm nhưng chắc chắn.

Cho đến một ngày bạch vương ăn thịt người.

Con người là sinh vật thông minh nhất, có linh trí cao nhất.

Việc ăn thịt người có thể giúp bạch vương thăng tiến tu vi nhanh hơn gấp mấy lần.

Vì cảm nhận được điều đó nên bạch vương chuyển sang ăn thịt người luôn.

Thế nhưng sinh vật có linh trí càng cao thì khi bị giết thịt sẽ mang theo oán khí càng lớn, hình thành con đường tà đạo.

Khi bạch vương ăn con người lần đầu thì cũng là lúc bạch vương đã sa vào ma đạo.

Oán khí bị tích tụ bên trong trở thành ma khí, ban đầu thì ít nhưng càng lúc càng nhiều.

Bây giờ bên trong bạch vương ma khí đã đủ mạnh để kình lại chính khí, đó là lý do bạch vương không thể thăng tiến tu vi được nữa"Bạch xà tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Người này chỉ cần nhìn qua đã biết hết tường tận mọi chuyện, quả thật là cao nhân.

Bạch xà vội vã hạ thấp đầu xuống mà hỏi.- " cao nhân thật sự nói không sai, mọi chuyện đúng là như vậy.

Xin hỏi cao nhân ta phải làm thế nào?"Nam nhân khẽ mỉm cười.° " có hai cách cho bạch vương lựa chọn.

Cách thứ nhất là để cho ma đạo thắng chính đạo.

Tiếp tục ăn thịt người và hấp thụ oán khí.

Có câu "đạo cao một thước ma cao một trượng" tu đạo khó hơn tu ma rất nhiều.

Sau khi sa ngã hoàn toàn vào ma đạo thì tu vi thăng tiến rất nhanh nhưng bạch vương sẽ đánh mất linh trí của mình.

Lúc ấy bạch vương không còn là bạch vương nữa mà chỉ là con ác thú cường đại.

Nếu bạch vương chọn con đường này thì thôi bây giờ để ta giết quách bạch vương cho rảnh nợ, để sau này lại mất thời gian tìm kiếm "Nói xong thì đưa cái túi vải đỏ ra trước mặt tung hứng một cái.

Cả đám mười tên sợ bắn người, "mở lời đe doạ giết con yêu quái này ư? Bằng cái túi vải trên tay à? Cơ thể tr*n tr**ng ngoài cái túi vải còn gì nữa chứ?".

Thâm tâm bọn chúng sợ lắm, nhưng bạch xà lúc này không tức giận.

Khi túi vải tung lên thì bạch xà mới để ý.

Đôi mắt rắn đó nhìn vào cảm thấy bên trong túi là một không gian mênh mông.

Bạch xà giật mình, "sơ xuất rồi, cái túi đó là túi không gian.

Bên trong túi là một không gian rộng lớn chứa đựng nhiều vật phẩm.

Cái túi này không phải là sản phẩm của thế giới này.

Người sở hữu túi không gian này không lẽ đến từ tiên giới? Suýt chút nữa ta đã đắc tội với cường giả rồi".

Trong lòng nhận ra ẩn tình, bạch xà cúi đầu sát đất.- "tiên nhân, tiểu bạch không muốn vào ma đạo, xin tiên nhân chỉ cho tiểu bạch một con đường sống "" TIÊN NHÂN...?"Cả bọn mười người thốt lên.

Tiên nhân là một sự tồn tại cao hơn cả võ đế.

Nếu thật sự là tiên nhân thì bọn họ được cứu rồi.

Vậy nam nhân này có phải là tiên nhân hay không?.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 11: 11: Chính Đạo



Nhóm mười người ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nam nhân kh** th*n.

Làm gì có tiên nhân nào te tua đến như vậy? Mà nam nhân lúc này nhìn Bạch vương mà khẽ gật đầu.° "gọi ta là tiên sinh được rồi.

Ta tất nhiên sẽ chỉ cho bạch vương lối đi tốt nhất"Bạch xà nghe vậy thì trong lòng mừng rỡ.

Nam nhân kia nhìn ngó bạch xà một lúc, trầm ngâm một lát rồi gật đầu.° " được rồi, cơ thể của bạch vương có thể xem là hiếm có, thích hợp cho tu luyện.

Việc trước mắt là ngừng ngay việc ăn thịt người, mà thậm chí cả những động vật linh trí cao cũng nên hạn chế.

Nên ăn những loại có trí thông minh thấp như gà vịt, các loại côn trùng bò sát, và thích hợp nhất là ăn nhiều cá.

Bên cạnh đó phải tiếp tục hấp thu linh khí của trời đất, dùng linh khí chính khí để bài trừ và đào thải ma khí trong cơ thể.

Việc làm này không được nóng vội mà phải từ từ.

Ta ước tính sẽ mất khoảng 10 năm.

Sau khi đào thải hết ma khí, lúc đó ta sẽ chỉ điểm thêm cho "* "Mười năm?"Đám người hộ tống ngạc nhiên thốt lên, bởi với họ đó là một thời gian dài.

Bạch xà lúc này cũng ngước đầu nhìn lên.

Nam nhân lại cười nhẹ nhàng.° "không sai.

Mười năm với phàm nhân thì rất dài, nhưng với một sự tồn tại 470 năm như bạch vương mà nói thì chỉ như thoáng qua mà thôi.

Xin hỏi bạch vương có đồng ý với ta?"Cả bọn há hốc mồm ngạc nhiên, "470 năm? ".

Không chỉ bọn họ ngạc nhiên mà cả bạch xà cũng ngỡ ngàng, lúc này ngóc đầu lên nói.- "tiên sinh, tiểu bạch chỉ nhớ mang máng là mình sống gần 500 năm.

Không ngờ tiên sinh vừa nhìn đã biết con số chính xác, tiểu bạch khâm phục vô cùng.

Tiểu bạch nguyện nghe theo lời tiên sinh chỉ dạy, chỉ là tiểu bạch có chút thắc mắc xin tiên sinh chỉ điểm "Nam nhân khẽ gật đầu.

Bạch xà suy nghĩ một chút rồi lại cúi đầu.- "có câu " người không đụng ta, ta không đụng người".

Tiểu bạch không săn người nữa nhưng nếu có những người tới săn giết tiểu bạch thì phải làm sao, tiểu bạch có được ăn thịt chúng không? Xin tiên sinh cho lời khuyên để tiểu bạch biết đường hành xử "Lời bạch xà nói không sai.

Con người luôn đi săn bắt các loài động vật khác, và cái gì càng hiếm thì con người lại càng điên cuồng vì nó.

Xem ra Bạch xà suốt thời gian trưởng thành đã phải trốn chạy sự truy sát của nhân tộc không ít lần.

Nam nhân tóc bạc khẽ gật đầu.° "luật lệ của tạo hóa ban cho vạn vật được quyền tự vệ.

Nếu ai đó truy sát bạch vương thì bạch vương có quyền giết chúng để bảo vệ sinh mệnh của mình.

Điều này phù hợp với đạo của trời, không cần phải áy náy.

Thế nhưng..."Nói đến đây thì ngừng lại một chút, khiến cho mọi người thêm tò mò, mà bạch xà cũng ngước đầu nhìn lên.

Hắn mỉm cười ý tứ.° "bạch vương phải phân biệt rõ ràng giữa giết người và ăn thịt người, hai điều này rất khác nhau.

Dù rằng những người đó chết là do bạch vương tự vệ hay vì lý do gì nữa thì khi bạch vương ăn thịt họ cũng là lúc bạch vương hấp thu thêm oán khí vào trong.

Điều này đối với tu luyện là vô cùng có hại "Bạch xà lúc này hiểu ra, nhưng trong lòng vẫn còn nút thắt.- "tiên sinh, giết xong vứt xác thì không phải là quá phí phạm sao?"Nam nhân nhoẻn miệng cười.

Đúng là từ góc nhìn của một con rắn thì đúng là như vậy.

Cũng tương tự con người giết con rắn mà không ăn thịt thì cảm thấy rất phung phí.

Nam nhân khẽ lắc đầu.° "giết người tự vệ là điều kiện để sinh tồn.

Còn cái xác ấy bạch vương không ăn thì diều tha quạ mổ, và thậm chí có những sinh vật nhỏ bé đến mức chúng ta không thể nhìn thấy được sẽ ăn cái xác ấy, tạo ra chất dinh dưỡng cho đất nuôi cây tiếp tục vòng tuần hoàn của tạo hóa.

Không có cái gì gọi là hoang phí cả "Bạch xà vẫn có chút tiếc nuối, xem ra thịt người rất ngon khiến tâm trí không thể nhất thời mà bỏ được.

Nhìn nhận ra điều ấy, nam nhân kia lại nhoẻn miệng cười, có lẽ sẽ tung tuyệt chiêu cuối..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 12: 12: Thoát Thai Hoán Cốt



Nhìn thấy sự lưỡng lự của bạch xà, nam nhân tóc trắng thở dài một tiếng.° " xà mất 500 năm hóa giao, 1000 năm hóa long.

Nay kỳ hạn 500 năm chỉ còn có 30 năm nữa thôi.

Nếu không nhanh chóng từ bỏ ma đạo mà đi theo chính đạo thì e rằng vĩnh viễn không thể thoát thai hoán cốt, lột xác hóa rồng.

Như vậy sau này mãi mãi hối tiếc"Vừa dứt lời thì mọi người ồ lên, mà bạch xà lại há hốc mồm lắp bắp.- "tiên...sinh...!Đang đùa phải không? Xà...!thật sự...!có thể hóa long sao?"Bạch xà hỏi xong thì cả đám người quay sang nhìn nam nhân như muốn nói mình cũng cùng một câu hỏi.

Nam nhân tóc trắng tặc lưỡi một cái.° "không phải xà nào cũng có thể hóa long.

Chỉ có một số rất đặc biệt mới có thể làm được.

bạch vương chính là một trong số đó.

Nghe ta hỏi một câu, có phải bạch vương chưa từng đ*ng d*c, chưa từng sinh nở?"* "HẢ A.Aaa"Cả bọn hét lên, thì ra cự xà phía trước là một con rắn cái ư? Bạch xà có chút ngượng ngùng mà gật đầu.- "chuyện này...!mà tiên sinh cũng nhìn ra ư?"Nam nhân kia bật cười, vẻ mặt lộ rõ sự tò mò.° " thông thường mà nói.

Yêu thú là một hình thái khác của sinh vật và các đặc tính cũng theo sự thay đổi đó mà khác đi.

Một sinh vật tiến hóa lên thành yêu thú có linh trí thì cũng phải sống đủ lâu để hấp thụ đủ linh khí trời đất.

Và trong thời gian đó đủ để trưởng thành, có thể sinh nở nhiều lần.

Ta nhìn thấy bạch vương thật sự thuần khiết giống như vừa sinh ra đã có linh trí , vừa sinh ra đã là yêu thú.

Điều này thật sự quá kỳ lạ, và còn một điều kỳ lạ hơn là bên ngoài nhìn rõ ràng là một con cự xà.

Thế nhưng huyết mạch bên trong cứ cảm thấy như là huyết mạch của một con ấu long chưa trưởng thành vậy.

Xem ra Bạch vương đang ẩn giấu một đại bí mật mà cả ta cũng không thể nhìn thấu "Hôm nay là một ngày kỳ lạ, bạch xà đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Những lời nam nhân kia nói quá hoang đường khiến bạch xà không dám tin, nhưng nó lại chính xác đến mức bạch xà không thể phản đối.

Nam nhân nhìn thấy bạch xà còn đang ngơ ngác, không để bạch xà kịp hỏi thì lúc này nói tiếp.° "nếu ngươi chịu nghe lời ta mà đi theo con đường chính đạo.

Mười năm sau khi mà ngươi đã đào thải hết oán khí, lúc đó ta sẽ chỉ điểm cho ngươi vượt qua giai đoạn quan trọng này, lột xác hóa giao long"Ai cũng biết trong muôn thú, rắn là loài được xếp vào hạng thấp hèn.

Đối nghịch với rắn, loài mà đứng trên đỉnh muôn thú, được con người kính trọng và thờ phụng chính là long và phụng.

Xà hóa long không khác gì người trở thành thần tiên.Bạch xà lúc này mừng rỡ vô cùng, vội dập đầu liên tục mà lạy .- "tiểu bạch thề độc rằng nhất định sẽ đi theo con đường chính đạo.

Tuyệt đối không ăn thịt người một lần nào nữa.

Nếu sai lời thề, trời tru đất diệt"Nam nhân kia bật cười, ánh mắt hướng về phía bóng đêm ngoài xa kia mà nói.° "được rồi, không cần phải thề thốt, ta tin ngươi.

Bây giờ ngươi ra ngoài kia giải thoát cho oán linh mà ngươi giam giữ, để hắn được siêu thoát "Bạch xà lúc này cúi sát đầu xuống đất, vô cùng cung kính.- "tiểu bạch sẽ tuân theo lời của tiên sinh.

Nhưng trước hết xin cho tiểu bạch được biết cao danh quý tánh của tiên sinh "Phải rồi nhỉ, nãy giờ có hai điều quan trọng.

Thứ nhất là hắn không mặc gì, thứ hai là không ai biết hắn tên gì.

Nam nhân lúc này mới nói.° " ta họ Vạn, tên Vân Phong.

Ngươi biết thế được rồi, đừng hỏi thêm gì nữa "Bạch xà lại cúi đầu một cái nữa mà cung kính.- "vâng, tiên sinh, tiểu bạch xin cáo lui"Vạn Vân Phong khẽ gật đầu, bạch xà lúc này mới rút đầu ra khỏi miếu.

Nàng ta đi đến chỗ của hồn ma mà nói.- "ta đã giam giữ ngươi bao nhiêu lâu nay, thật sự rất có lỗi với ngươi.

Bây giờ ta giải phóng cho ngươi, mong ngươi tha thứ cho ta và sớm siêu thoát"Hồn ma nghe xong thì cười mãn nguyện.

Hắn đã bị giam giữ quá lâu rồi, cuối cùng cũng được tự do.

Bạch xà thu lại yêu thuật, cũng từ đó mà hồn ma dần dần biến mất.

Hắn đang trên đường xuống âm giới trình diện với diêm vương.

Mọi thứ dường như đã ổn thỏa..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 13: 13: Lừa Gạt



Bạch xà đi rồi, đám người bên trong mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu thư kia ở gần kh** th*n nam nhân nhất, lúc này khẽ níu tay hắn.- "không ngờ tiên sinh lại là tiên nhân, chúng ta không biết đã đắc tội.

Xin hỏi tiên nhân vì sao mà...tàn tạ thế này?"Cả bọn bu lại nhìn hắn mà gật đầu lia lịa.

Sự xuất hiện của hắn khiến bất cứ ai cũng phải tò mò.

Hắn ra vẻ cao quý mà nhìn ra ngoài trời.

Sự im lặng của hắn khiến ai nấy cũng im lặng theo.

Hắn nhìn một lúc rồi chỉ tay cho tên đội trưởng mà ra lệnh.° "ngươi ra ngoài xem con rắn ấy đi chưa rồi vào bẩm báo lại với ta "Tên đội trưởng lúc này cung kính lắm, lập tức cúi đầu.- "Tuân lệnh tiên sinh, tiểu nhân lập tức đi ngay "Nói xong liền phóng vút ra ngoài nhìn ngó thật kỹ lưỡng.

Một lúc sau bước vào cúi đầu.- "Bẩm tiên sinh, bạch xà đã đi khỏi.

Bên ngoài không còn chút cảm nhận nào về sự tồn tại của bạch xà nữa "Vạn Vân Phong lườm tên đội trưởng, ánh mắt có chút đe doạ.° "ngươi thật sự đã nhìn kỹ rồi chứ? Không phải ra liếc cái rồi vào?"Hành động này của hắn làm cả đám giật mình.

Chọc giận tiên nhân là một điều ngu dốt.

Tên đội trưởng rớt một giọt mồ hôi trán xuống đất.- "Bẩm tiên sinh, tiểu nhân chắc chắn"Vạn Vân Phong nhìn hắn không nói, mà hắn căng thẳng không biết mình đã làm sai điều gì.

Cả đám người vì thế mà lo lắng.° "á...!suýt chết.

May quá, sống rồi"Vạn Vân Phong bất ngờ thốt lên khiến cả đám ngơ ngác.

Hắn thở phào nhẹ nhõm.° "may mà ta lừa được con rắn đó, nếu không bây giờ tất cả chúng ta đều nằm trong bụng nó.

Thật sự nguy hiểm mà"* " HẢ.A.A.a..."Cả đám người thốt lên.

Vậy hóa ra nãy giờ đều là bốc phét sao? Tiểu thư kia cười gượng hỏi hắn.- "tiên sinh nãy giờ toàn là bịa chuyện lừa yêu quái, thật sự không phải tiên nhân sao?"Vạn Vân Phong lắc đầu cười khổ.° "tiên nhân cái gì chứ.

Ta từ lúc sinh ra đã không có đấu khí, không thể luyện công.

Vì bị thiệt thòi như vậy nên ta chuyển sang đọc sách nâng cao trí tuệ để bù đắp khiếm khuyết.

Ta đọc sách nhiều đến nỗi năm nay mới 20 tuổi mà tóc ta chuyển sang bạc trắng luôn rồi đây này "" Hả..."Cả đám lại há hốc mồm ngạc nhiên.

Tên đội trưởng vừa nãy còn cung kính tuân lệnh hắn, bây giờ cảm thấy chính mình bị lừa, hai chân mày khẽ giật giật.- " Ngươi không phải tiên nhân, vậy...!lúc nãy ngươi chỉ điểm cho yêu quái có phải..."Không để hắn nói xong, Vạn Vân Phong xua tay.° "chỉ là bịa chuyện, ta làm gì biết tu luyện thế nào.

Yêu quái đó bản thân còn không biết mình bị vướng mắc điều gì thì ta làm sao biết.

Ta chẳng qua nghĩ ra một cái lý do nào đó nghe hợp lý để lừa nó thôi.

Có câu "bị bệnh nan y thì vái tứ phương" , ta chỉ là lợi dụng yếu tố đó để tiện bề lừa gạt "" Hở..."Cả đám lại thốt lên.

Lúc này một tên trong bọn lại tò mò.* "Vậy thì làm sao ngươi biết con rắn ấy chưa từng sinh nở.

Chuyện nó tồn tại 470 năm và chuyện hóa giao long chẳng lẽ cũng là..."° " là bịa cả..."Không để tên đó hỏi xong, Vạn Vân Phong đã xua tay nói ngang.

Hắn thẩn thờ một chút rồi kể.° "ta sinh ra trong một gia đình bán cháo rắn và các món nhậu về rắn.

Từ nhỏ đã phải cùng cha đi bắt rắn và nuôi rắn nên rất giỏi phân biệt về rắn.

Ta nhìn con rắn đó đực không phải mà cái cũng không, chính là bị rối loạn giới tính.

Loại này giống như bọn thái giám trong cung vậy, không thể sinh nở.

Ta lợi dụng điều này mà vẽ ra chuyện hóa giao.

Con rắn ấy nghe vậy thì sung sướng lắm liền tin là thật.

Còn chuyện nó 470 tuổi thì làm sao mà ta biết được.

Bọn yêu quái làm sao nhớ được mốc thời gian trước khi bọn chúng có linh trí.

Lúc chúng chỉ là thú vật thì không thể cảm nhận được thời gian.

Từ đó mà bịa chuyện thôi "" XỜI ƠI...!TƯỞNG THẾ NÀO..."Cả đám thở dài thất vọng.

Tưởng rằng được hội ngộ với một tiên nhân, hóa ra chỉ là tên phế nhân không có chân khí.

Thật sự khiến tất cả phải thất vọng..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 14: 14: Trở Mặt



Cả đám người từ ngưỡng mộ phút chốc đã chuyển sang khinh bỉ.

Tên đội trưởng vội nói với tiểu thư của hắn.- "Tiểu thư, mau tránh xa cái tên tr*n tr**ng này.

Thật sự vô cùng ô uế"Vị tiểu thư kia toan đứng dậy thì bất ngờ Vạn Vân Phong níu tay nàng mà cười khả ố.° "tiểu thư, ta tuy là phế nhân thật nhưng cũng đã cứu mười mạng người các vị.

Thấy ta tr*n tr**ng không lẽ các ngươi không cho ta được một bộ đồ để mặc sao? Ơn cứu mạng chưa trả mà đã vội bỏ đi như vậy, có coi được không?"Cái kiểu cười ấy khiến vị tiểu thư kia giật mình, không phải là đòi lột áo nàng đấy chứ? cái tên đội trưởng nghe vậy thì trợn trừng mắt tức giận.- "Này thì trả ơn này..."" Bụp..."Hắn thẳng chân đạp tên nam nhân một cái té ngã ngửa.

Vạn Vân Phong nằm dài r*n r*.° "ta dù gì cũng cứu mạng các ngươi, không đòi hỏi gì nhiều mà chỉ xin một bộ đồ để mặc.

vậy mà các ngươi không những không cho mà còn lấy oán báo ơn thẳng tay đánh đập.

Đây là đạo lý gì vậy?"Tên đội trưởng tức giận lập tức tuốt kiếm, mà mấy tên còn lại cũng tuốt kiếm theo." muốn chúng ta báo ơn? muốn quần áo để mặc? đừng lo lắng.

chúng ta sau khi trở về sẽ đốt thật nhiều vàng mã cho ngươi"Dứt lời đồng loạt vung kiếm.

Bọn chúng toan giết ân nhân.

Ngay lúc nguy cấp thì vị tiểu thư xinh đẹp kia vội vàng lấy thân mình che cho hắn mà quát lên.- "dừng tay lại hết cho ta.

Các ngươi giết người cứu mạng mình như vậy thì không bằng cả cầm thú.

Cút ra kia ngay "Bọn hộ vệ thấy vậy thì hậm hực lắm.

Chúng thứ nhất chỉ là thất phu chém giết, coi thường người đọc sách.

Thứ hai là việc tên phế nhân kia lợi dụng cơ hội gối đầu lên đùi tiểu thư xinh đẹp, cũng tính là có sự thưởng thức, đây mới là điều khiến chúng ghen tị và tức tối.

Bọn chúng quay lưng bỏ đi, nam nhân kh** th*n bắt đầu thút thít.° "may mà có tiểu thư chở che, nếu không ta chết không toàn thây "Nói xong thì liếc nhìn bọn hộ vệ, thấy bọn chúng không ai nhìn về phía này thì bất ngờ ra tay.

Nhanh chóng xử chiêu thức "khỉ trộm đào " một cách vô cùng thuần thục.° "khà khà...đa ta tiểu thư cứu mạng..."- "NGƯƠI...!NGƯƠI..."Vị tiểu thư kia thấy hắn thút thít thì định dỗ dành hắn, thế nhưng bất ngờ bị hắn trộm đào thì tức giận.

Nàng bật đứng dậy đạp cho hắn thêm một phát nữa mà quát.- "ngươi chết quách đi cho rảnh nợ"Đạp xong thì một mạch quay đi về phía hộ vệ của mình.

Bọn hộ vệ nghe vậy tuy không hiểu chuyện gì vẫn tuốt kiếm.* "Tiểu thư, chúng ta giết hắn nhé"Vạn Vân Phong nghe vậy thì bật cười.° "các ngươi chưa giết ta được, và cũng không khinh bạc ngược đãi ta lúc này.

Các ngươi cứ nghĩ xem con bạch xà kia quay lại thấy ta bị các ngươi đánh thì sẽ thế nào? Nó lập tức biết mình bị lừa, tất cả chúng ta sẽ bị nó trút giận"Bọn hộ vệ nghe vậy thì giật mình.

Những lời tên kh** th*n kia nói hoàn toàn có lý.

Vạn Vân Phong lúc này lại nằm xuống quay mặt vào trong, tay phẩy một cái.° "các ngươi muốn sống thì cứ phải tiếp tục diễn vai với ta.

Bất cứ thái độ vô lễ nào của các ngươi mà lọt vào mắt yêu quái thì cả ta và các ngươi đều vào bụng rắn mà ở.

Lựa chọn là của các ngươi"Nói xong thì lăn ra ngủ luôn, không nói bất cứ điều gì nữa.

Bọn hộ vệ tức lắm nhưng không làm được gì, khều bảo nhau.* "Thôi thì kệ mặc hắn.

Đêm nay ngủ an toàn, sáng mai rời đi sớm.

Tính mạng là trên hết"Nói xong thì cả đám sắp xếp cho vị tiểu thư kia một chỗ ngủ tốt nhất.

Bọn chúng sau đó nằm la liệt khắp sàn.

Tất cả chúng tuyệt nhiên không biết tiểu thư của bọn chúng vừa mới bị trộm đào.Mỹ nhân kia nằm xuống chỗ của mình, tâm trạng vẫn còn ấm ức lắm.

Đôi mắt lén nhìn về phía nam nhân khả ố kia.

Quả thật là rất đẹp trai, nhưng sao lại bựa đến vậy.Bên ngoài mưa vẫn rơi.

Nàng mơ màng đếm tiếng mưa trong đêm.

Đếm đến lúc ngủ lúc nào không biết.

Sáng sớm mai lại phải tiếp tục cuộc hành trình của mình..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 15: 15: Lời Tâm Sự



Sáng sớm hôm sau, nhóm mười người dậy sớm.

Bọn chúng rất muốn rời đi ngay nhưng sợ gặp bất trắc nên phải chờ những tia nắng đầu tiên ló dạng mới bắt đầu khởi hành.

Ở một góc miếu, Vạn Vân Phong vẫn tr*n tr**ng nằm ngủ, xem ra bọn kia quyết tâm không cho ân nhân cứu mạng của mình một bộ đồ.

Đám người kia đều là dân võ biền lấy đao kiếm làm chủ đạo , sống chết với nghề đánh giết.

Những người như thế này thường rất coi thường nho sĩ.

Mà ngược lại thì nho sĩ cũng không ưa gì đám võ biền.

Vị tiểu thư kia sinh ra trong gia đình quan lại nên được ăn học tử tế, với nho sinh mà nói thì rất có thiện cảm.

Lúc nghe nam nhân tóc trắng nói rằng đọc sách đến bạc đầu thì trong lòng nảy sinh sự yêu mến.

Lúc bị trộm đào tất nhiên cảm thấy tức giận nhưng vì yêu mến nên không có ác cảm với hắn.

Trước khi rời đi vẫn thường nhìn về phía nho sinh.Bọn hộ vệ sửa soạn xong hết thì hướng tiểu thư của chúng mà nói.* "Tiểu thư, đến lúc phải rời đi rồi"Tiểu thư theo bọn hộ vệ bước ra khỏi miếu.

Ánh mặt trời ban mai chiếu rọi tia sáng xuống khuôn mặt mỹ miều của nàng.

Khẽ nheo đôi mắt vàng của mình, nàng khẽ hỏi.- "các ngươi không thể cho vị tiên sinh trong kia một bộ đồ sao?"Vừa dứt lời thì cả đám lắc đầu, mà tên đội trưởng lúc này mặt nhăn như khỉ ăn ớt.- "Tiểu thư à, giờ này còn gọi tên tiểu tử kia là tiên sinh ư? Cứ mặc xác hắn, chúng ta đi thôi"Tiểu thư kia khẽ mím môi.

Cả bọn bắt đầu bước đi, thế nhưng chỉ được vài bước thì tiểu thư kia bất ngờ ra lệnh.- "tất cả các ngươi đứng đây đợi ta.

Ta vào trong một chút rồi ra ngay"Nói xong không để bọn hộ vệ phản ứng mà chạy thẳng vào trong miếu.

Bọn hộ vệ đứng đó mà mặt mũi ngơ ngẩn cả luôn.

Vị tiểu thư kia chạy đến bên cạnh Vạn Vân Phong, đặt tay lên vai mà lay hắn.- " tiên sinh, dậy đi, ta có điều muốn nói"Vạn Vân Phong đang ngái ngủ, tiện tay phẩy một cái.° "ưm...đừng làm phiền ta.

Có gì thì nói đi"Nói xong thì nằm xoay mặt vào trong ngủ tiếp.

Tiểu thư ngồi khép chân bên cạnh, lúc này có chút ngại ngùng.- "xin lỗi tiên sinh về chuyện của đám gia binh.

Bọn chúng ít học hành không hiểu lễ nghĩa.

Tiên sinh một lúc cứu mười mạng người, ta vô cùng cảm kích.

Xin đa tạ tiên sinh, hiện giờ ta không có gì cho tiên sinh cả, nhưng nếu sau này có cơ hội nhất định ta sẽ đền ơn "Vạn Vân Phong vẫn nằm yên không nói gì.

Tiểu thư xinh đẹp trầm tư một chút, ánh mắt thoáng buồn.- " không giấu gì tiên sinh, ta và tiên sinh có điểm rất giống nhau.

Thế giới này thực lực vi tôn, ta từ nhỏ cũng được cho luyện võ như bất cứ đứa trẻ gia thế khác.

Nhưng khi kiểm tra đấu hồn thì chỉ sở hữu phế hồn cá chép, bị đánh giá là không thích hợp luyện võ.

Sau lần đó phụ mẫu chuyển sang cho ta đọc sách đi theo con đường nữ công gia chánh, chờ đợi trưởng thành thì kiếm gia đình nào phù hợp gả cho.

Ta vốn không có quyền quyết định cuộc đời mình "Vạn Vân Phong nghe tới đây thì ngoái đầu nhìn tiểu thư, đôi mắt còn đang say ngủ.

Tiểu thư kia vẫn đôi mắt u sầu ấy mà trút bỏ tâm tư.- "ta sinh ra chỉ có phế hồn, lại sở hữu mái tóc bạch kim và đôi mắt vàng khác người.

Rất nhiều người gọi ta là dị tượng, cho rằng ta là điềm xui xẻo.

Khi ta lên 10 tuổi cha mẹ ta đều mất sớm, người xung quanh đổ cho ta khắc chết cha mẹ nên càng xa lánh ta.

Ta may mắn vẫn còn người chú che chở bảo bọc, cho nên mới sống được đến giờ phút này "Vạn Vân Phong lồm cồm ngồi dậy.

Tiểu thư kia mỉm cười với hắn nhưng khuôn mặt đầy u sầu.- "tiên sinh, thúc của ta làm tham tán quân ở giang đông.

Nếu có dịp đến đó thì hãy ghé đến thăm ta.

Nếu lúc ấy ta có chút tài sản gì thì nhất định tặng tiên sinh để đền ơn cứu mạng.

Nếu có thể được gả vào gia đình giàu có, nhất định ta sẽ tặng tiên sinh ít tiền vàng làm hậu lễ"Vạn Vân Phong lúc này quay hẳn sang ngồi xếp bằng mà nhìn vào mỹ nữ.° "vậy nếu ta giàu có, nàng có bằng lòng gả cho một tên đọc sách như ta không?"Tiểu thư xinh đẹp mặt ửng đỏ như gấc.

Cơ thể Vạn Vân Phong đập thẳng vào mắt nàng ta.

Sinh lý của nam nhân đều là buổi sáng dựng cột cờ.

Cây kiếm của hắn lừng lững chỉ thẳng tới trước khiến mỹ nữ xấu hổ, tim đập gấp gáp, người nóng ran mà cảm thán : "thứ ấy...!trông ngầu quá.

Kích cỡ đó...!có thể nào xâm phạm vào cơ thể của nữ nhân sao? Ai có thể chịu đựng được đây...?".

Trong lúc cảm xúc kỳ lạ đang xâm chiếm tâm trí, tiểu thư xinh đẹp ấp úng trả lời.- "tiên sinh...!nói đùa rồi.

Bây giờ tiên sinh còn không có nổi mảnh vải che thân, lấy gì mà đòi cưới ta? Chú ta nhất định không đồng ý đâu "Xem ra câu nói đùa của Vạn Vân Phong lại nhận được câu trả lời rất nghiêm túc.

Vậy phải chăng hắn giàu có thì mỹ nữ này chấp nhận một tên không có đấu khí như hắn? Xem ra là bị trí tuệ của hắn cưa đổ rồi? Hàng hóa thì chất lượng như thế này cơ mà, lại cùng là người đọc sách với nhau, vậy thì chỉ cần có chút tài sản nữa là xứng đôi vừa lứa ư? Xem ra không đơn giản như vậy..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 16: 16: Động Viên



Vạn Vân Phong nhìn mỹ nữ xinh đẹp trước mặt đang thẹn thùng, hắn bật cười xua tay.° "ha ha ha, ta đương nhiên là không thể rồi.

Một đại mỹ nữ như tiểu thư thì khi tới giang đông sẽ có không biết bao nhiêu nam tử gia thế tranh giành, làm gì đến lượt ta"Tiểu thư kia nghe vậy thì thoáng chút thất vọng.

Vạn Vân Phong lúc này lại tấm tắc.° "Quả thực tiểu thư này rất xinh đẹp, chỉ cần sắc đẹp này thôi đủ để làm nên nghiệp lớn , một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Nhưng như vậy chưa phải tất cả, tiểu thư chưa hiểu hết về sức mạnh thật sự của mình.

Cho ta hỏi một câu, có phải đấu hồn của tiểu thư là một con cá chép màu trắng?"Vị tiểu thư kia rất ngạc nhiên.

Lần đầu tiên có người nói nàng ẩn chứa sức mạnh, lại còn biết về đấu hồn của mình.

Nàng ta ngập ngừng.- " tiên sinh, tại sao biết đấu hồn của ta là bạch lý chứ? Tiên sinh dựa vào đâu?"Vạn Vân Phong ngắm nhìn mỹ nữ trước mặt, thoáng chốc suy tư.° "đấu hồn của tiểu thư không phải bạch lý mà là kim lý, tức là đấu hồn thuộc tính kim trong ngũ hành.

Màu trắng đó là màu của hành kim.

Ta dựa vào màu mắt và màu tóc của tiểu thư mà phán đoán điều đó "Mỹ nữ đó cảm thấy rất ngạc nhiên.- "có thể thông qua màu mắt và màu tóc để suy đoán sao?"Vạn Vân Phong khẽ gật đầu.° "ta từng đọc trong một cuốn sách cổ nói về sự hình thành đấu hồn.

Theo sách đó thì có giải thích về cách mà sinh mệnh hình thành.

Khi con người bắt đầu tạo ra trong bụng mẹ thì đôi mắt có trước, tựa như hạt giống nảy mầm, linh căn và đấu hồn con người từ đôi mắt mà sinh ra theo quy luật ngũ hành tương sinh.

Đôi mắt tiểu thư màu vàng của hành thổ.

Theo ngũ hành tương sinh thổ sinh kim, như vậy tiểu thư là kim linh căn sở hữu đấu hồn thuộc tính kim "Vị tiểu thư kia ngạc nhiên, có vẻ như chưa tin vào những gì mình nghe.- "làm gì có chuyện đấy.

Chỉ cần nhìn vào màu mắt và màu tóc là đoán được linh căn sao? Không thể nào "Vạn Vân Phong không phản đối, hắn khẽ gật đầu.° "sách thì cũng từ con người mà viết ra, mà con người thì không phải cái gì cũng đúng.

Nhưng có thể khẳng định bằng thực tế rằng những người sở hữu đấu hồn có thuộc tính đều bị ảnh hưởng đến màu mắt và màu tóc.

Ta thấy người sở hữu đấu hồn thuộc tính hoả có màu mắt xanh lá cây hệ mộc và tóc đỏ hệ hỏa.

Điều này chỉ xảy ra với những đấu hồn có thuộc tính mà thôi.

Không phải tiểu thư đây là một ví dụ rõ ràng đó sao?"Tiểu thư kia nghe vậy thì đôi phần bị thuyết phục, khẽ vuốt mái tóc mình mà cười khổ.- "cứ cho lời tiên sinh nói là thật, thì đấu hồn của ta vẫn là phế hồn mà thôi.

Thuộc tính để làm gì chứ?"° "ha ha ha..."Vạn Vân Phong cười lớn khiến tiểu thư kia ngạc nhiên.- "tiên sinh cười cái gì? Không lẽ cả tiên sinh cũng chế nhạo đấu hồn của ta?Vạn Vân Phong ánh mắt thú vị, khẽ lắc đầu.° "từ đầu ta đã nói tiểu thư không hiểu biết sức mạnh của mình chính là ở điều này.

Tất cả đấu hồn trên đời đều có thể sắp xếp theo đẳng cấp, và xếp trên tất cả chính là loại đấu hồn có thuộc tính.

Đây là loại đấu hồn siêu mạnh và vô cùng hiếm có.

Tiểu thư chính là đang sở hữu thứ sức mạnh vượt trội này, nếu tu luyện sẽ đạt được thành tựu vô cùng to lớn "Mỹ nữ nghe vậy thì không thể không cảm thấy vui mừng.

Đôi môi mấp máy.- "tiên sinh...!nói thật đấy chứ.

Trước giờ người ta đều nói ta là phế hồn thôi"Vạn Vân Phong mỉm cười hiền từ, hai tay khẽ nắm lấy tay của mỹ nữ mà ôn tồn.° "bản chất con người chính là hay chê bai người khác để bản thân có cảm giác cao quý hơn người ấy.

Người ta không có hiểu biết nói đấu hồn siêu mạnh của tiểu thư là phế hồn thì tiểu thư cũng tin là thật sao? Tiểu thư phải mạnh mẽ tự tin lên, phải tin vào khả năng của mình, mạnh mẽ phấn đấu để làm chủ cuộc đời mình.

Tiểu thư thả trôi tương lai của mình cho người khác như vậy không thấy phí phạm một tài năng trời sinh sao?"Tiểu thư kia đôi mắt lúc này ứa lệ, nhưng khuôn mặt lại đang vô cùng hạnh phúc.

Nàng gạt khoé mắt mà thút thít.- "trước giờ người ta chỉ toàn nói với ta những lời cay nghiệt, chưa ai nói với ta những lời an ủi động viên như tiên sinh đây.

Ta vẫn biết tiên sinh chỉ lừa ta như lừa con bạch xà kia thôi, nhưng ta thật sự vẫn thấy rất vui"Xem ra mỹ nữ này từ nhỏ đã bị người khác chê bai quá nhiều nên không còn dám tin vào bản thân nữa.

Vạn Vân Phong vỗ nhẹ bàn tay nàng mà dỗ dành.° " những lời ta nói hoàn toàn là sự thật.

Tại sao tiểu thư không tự phấn đấu để kiểm chứng sức mạnh của mình có phải giống như lời ta nói hay không? Tự tin vào bản thân và dám làm những gì mình muốn làm"Trước những lời nói chân tình, mỹ nữ này thật sự xúc động.

Lúc này bên ngoài có tiếng gọi.

Vạn Vân Phong mỉm cười dịu dàng.° "được rồi, đi tới nơi thuộc về mình và làm những việc mình cần làm đi.

Đừng cứ nhìn vào cây "kiếm thánh" của ta nữa.- " A..a..a..."Mỹ nữ kia thốt lên một tiếng ngại ngùng, khuôn mặt đỏ như gấc.

Thì ra nãy giờ nàng vẫn đang nhìn vào thanh kiếm của hắn.

Nàng đứng bật dậy chạy ra.

Hắn nói với theo.° "nhớ nhé.

Tự tin vào bản thân mình và dám làm những gì cần phải làm"Tiểu thư kia khựng lại, nàng quay phắt lại nhìn hắn.- "phải rồi.

Tự tin và dám làm"Nói xong liền bước nhanh về phía hắn.° "Á...HỰ..."- "HA HA HA...."Tiểu thư xinh đẹp bất ngờ lao vào bóp mạnh thanh kiếm của hắn khiến hắn la lên một tiếng.

Nàng lập tức bỏ chạy, vừa chạy vừa cười thích thú.

Đây chính là "tự tin và dám làm " của nàng sao? Một chút nổi loạn của thiếu nữ tuổi 16 , một thiếu nữ chưa từng dám nổi loạn.

Vạn Vân Phong khuôn mặt tức giận chỉ theo.° "ngươi...!ngươi dám..."Mỹ nữ vừa chạy vừa quay đầu lại.

Mái tóc bồng bềnh theo nhịp chạy của nàng.

Khuôn mặt mỹ miều như tiên giáng trần.

Nàng nở nụ cười tươi sáng như ánh nắng.- "ta họ Dương, tên Ngọc Hoàn.

Nếu đến giang đông nhớ tìm ta"Nói xong thì cũng chạy đi mất.

Với một nam nhân mà nói thì khi một mỹ nữ tấn công mình như vậy thì chẳng ai tức giận cả.

Hắn chỉ giả vờ tức giận để làm vui lòng mỹ nữ mà thôi.

Hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng.° "to gan thật, tiểu thư khuê các mà dám tấn công nam nhân luôn cơ đấy"Hắn nhìn ra ngoài, bóng dáng đoàn người dần biến mất ở nẻo xa..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 17: 17: Cấp Độ Đấu Hồn



Đoàn người kia đã rời đi xa khỏi tầm mắt.

Vạn Vân Phong lúc này mới nói lớn.° "được rồi, chúng đi hết cả rồi, ngươi đừng núp ngoài đó nữa.

Vào đây đi"Vừa dứt lời, bên ngoài bạch xà từ đâu chui hẳn vào miếu cuộn tròn trước mặt Vân Phong mà cúi đầu.- "tiên sinh nhận ra tiểu bạch từ khi nào?"Vạn Vân Phong ngáp một cái, lấy túi vải đỏ của mình ra mà thọc cả cánh tay vào, cười nhạt.° " ta có khả năng đặc biệt ngửi thấy được mùi hương của linh hồn.

Bạch vương dù có che giấu yêu khí cũng không thể che giấu được mùi hương đó "Thì ra bạch xà từ hôm qua không đi mà ở lại nghe hết câu chuyện, tận mắt thấy Vân Phong bị đánh.

Bạch xà thông minh nhận ra ẩn tình, bởi nàng ta chắc chắn cái túi vải đỏ là túi không gian và mình chắc chắn là một con rắn cái.

Xem ra kẻ bị lừa không phải bạch xà mà là nhóm người kia.

Bạch xà lúc này cúi đầu.- "tiên sinh, bọn chúng dám vô lễ làm dơ bẩn cơ thể cao quý của người.

Tiên sinh không giết mà tha cho chúng sao?"Vạn Vân Phong lại cười nhạt, hắn lôi trong túi vải đỏ của hắn ra một bộ đồ thư sinh màu trắng.

Vừa mặc đồ vừa nói.° "giết ư? Tại sao ta phải giết chúng.

Nếu ta không tr*n tr**ng gác đầu lên đùi tiểu thư của chúng thì chúng không căm ghét ta.

Nếu ta không nhận mình là phế nhân thì chúng một mực cung kính ta.

Mọi chuyện không phải đều từ ta mà ra đó sao? Vậy tại sao ta phải giết chúng?"Câu hỏi của Vân Phong khiến bạch xà bối rối.

Hắn mặc đồ xong thì ngồi xuống, nhìn Bạch xà mà mỉm cười.° "có một đứa trẻ đi ngang qua một tổ ong.

Nếu nó đi luôn thì không có chuyện gì.

Thế nhưng nó dừng lại chọc tổ ong một cái, đương nhiên ong sẽ bay ra đốt nó rồi.

Đó là chuyện hiển nhiên, không phải sao?"Bạch xà thoáng giật mình, dường như mơ hồ hiểu ra điều gì đó.

Vân Phong khẽ phẩy tay một cái.° "ta chính là đứa trẻ kia, chọc tổ ong đến hai lần, đương nhiên là sẽ bị ong chích.

Có chơi có chịu, chọc tổ ong rồi bị chích lại quay sang hận mà đốt sạch cả tổ ong thì có phải là quá vô duyên rồi không? Những con ong làm mật và thụ phấn cho hoa, cũng như những sinh mệnh kia đều có giá trị gì đó trong thế giới này.

Mọi sinh mệnh đều đáng được trân trọng.

Tự ý lạm sát chính là đi vào con đường ma đạo vậy"Bạch xà lúc này cúi thấp đầu cung kính.- "tiểu bạch đã hiểu, đa tạ tiên sinh chỉ điểm"Vạn Vân Phong thở dài một tiếng, suy nghĩ điều gì đó, bất giác hỏi bạch xà.° "nè bạch vương.

Ở thế giới này đấu hồn chia thành mấy cấp độ vậy?"Bạch xà khẽ lắc lư, "hỏi câu hỏi này, quả thật tiên sinh chính là từ thế giới khác mà đến ".

Bạch xà cung kính cúi đầu.- "bẩm tiên sinh, tiểu bạch là yêu thú rất ít tiếp xúc với con người nên không rõ lắm.

Nhưng theo kiến thức ít ỏi của tiểu bạch thì đấu hồn mỗi nơi phân chia cấp độ đều rất khác nhau.

Vô cùng hỗn loạn "Vạn Vân Phong lại ngáp một cái, vẻ mặt thất vọng.° " vậy à, tệ thế cơ á.

Ở nơi của ta đấu hồn phân chia thành 4 cấp độ là thường hồn, chiến hồn, vương hồn, và đấu hồn cấp linh.

Đấu hồn cấp linh là đấu hồn cấp cao nhất, là phiên bản cao cấp của đấu hồn cấp vương.

Đơn giản như là đấu hồn cấp vương sư tử, vua của đồng bằng.

Nếu đấu hồn đó có thuộc tính kiểu như "địa sư, phong bằng, hoả hùm ".

Đó là đấu hồn cấp linh.

Thế nhưng ta hôm nay lại thấy một thường hồn là đấu hồn cá chép lại sở hữu thuộc tính.

Đấu hồn cấp linh như vậy trong lịch sử chưa từng ghi chép về điều này.

Xem ra nữ tử kia cũng giống bạch vương, sở hữu bí mật mà cả ta cũng không nhìn thấu "Bạch xà mở rộng hiểu biết, được nghe những kiến thức mới, lúc này tò mò.- "có vẻ tiên sinh có hứng thú với nữ tử đó"Vân Phong khẽ gật đầu, lại nằm xuống tặc lưỡi một cái.° " vừa bước tới giới này đã gặp ngay một thường hồn sở hữu thuộc tính và một con bạch xà mang huyết mạch ấu long.

Xem ra thế giới này có quá nhiều điều kỳ lạ đợi ta khám phá"Vừa nói xong lại xua tay một cái.° "ta không thích ma khí của ngươi.

Khi nào ngươi trừ hết ma khí trong người rồi hãy đến gặp ta.

Bây giờ đi đi, đừng làm phiền ta nghỉ ngơi"Nói xong ngủ luôn tại chỗ.

Bạch xà thấy hắn yên giấc rồi thì cũng không dám làm phiền.

Lặng lẽ rời đi, trong lòng phân vân lắm.

Vạn Vân Phong xuất hiện ở miếu này từ lúc nào? Và hắn ngủ liên tục từ lúc đó tới giờ, tại sao lại ngủ nhiều như vậy?.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 18: 18: Nhờ Vả



Đoàn người mười nhân mạng kia đang đi lặng lẽ dưới cánh rừng.

Vị tiểu thư kia cảm thấy thấm mệt, lúc này tên đội trưởng động viên.- "Tiểu thư cố gắng thêm chút nữa.

Chỉ hơn một dặm nữa thôi chúng ta sẽ rời khỏi khu rừng này.

Bên kia là Đào Hoa trấn, nơi ấy có nhà nghỉ để tiểu thư nghỉ ngơi.

Đoạn đường còn lại chúng ta có thể yên tâm ngồi ngựa đến giang đông rồi"Vị tiểu thư kia khẽ gật đầu, gạt nhẹ mồ hôi trán tiếp tục bước đi.

Bọn họ nhanh chóng rời khỏi khu rừng và trước mặt họ là một trấn vô cùng xinh đẹp.

Tuy rằng không phải là trấn lớn nhưng ở đây lại thu hút người khác bởi phong cảnh hữu tình.

Đào Hoa trấn đúng với cái tên của nó, ở đây trồng rất nhiều hoa đào.

Nếu lạc vào trấn này vào mùa tết thì người ta sẽ thấy được cảnh đẹp tựa tiên cảnh nhân sinh.Đoàn người nghỉ chân tại một khách đ**m nhỏ, thuê một phòng cho tiểu thư rồi đi tìm mua ngựa và một cổ xe.

Tiểu thư kia vào phòng đặt lưng xuống, cả đêm qua có ai dám ngủ chút nào đâu.

Dương Ngọc Hoàn đưa bàn tay lên trước mặt, nàng nhìn vào mà có chút ưu tư.

Bàn tay này là bàn tay đã tóm lấy bảo bối của tên nam nhân trong miếu hoang." Tự tin vào bản thân và dám làm điều cần làm ư?".

Nàng bật cười một mình.

Ở võ giới đang là thời phong kiến trọng nam khinh nữ.

Phụ nữ thời này cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nữ nhân về khía cạnh nào đó là tài sản của đàn ông.

Chỉ có nam nhân sở hữu nữ nhân chứ không có trường hợp ngược lại.

Dương Ngọc Hoàn buột miệng.- "nam nhân đẹp trai thông minh ấy, ta có thể chiếm hữu hắn được chăng?"Nói xong thì bật cười, có chuyện vô lý như thế này sao? Ngọc Hoàn có lẽ cũng không thể tưởng tượng được cảnh giới đó, nhưng thực sự trong lòng nàng đã nghĩ đến sự chiếm hữu như vậy.

Ngọc Hoàn nhắm khẽ đôi mắt, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.Ở bên ngoài, đám hộ vệ bắt đầu đi tìm mua ngựa.

Chúng tìm đến chỗ bán ngựa để chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình.

đám người tay cầm kiếm đi tới chợ ngựa được nửa đường thì bất ngờ có người kêu lại.- "các vị tráng sĩ, xin dừng bước"Cả bọn dừng lại tự hỏi "không biết ở cái trấn nhỏ bé này lại có kẻ nào chán sống muốn sinh sự?".

Bọn chúng ngó lại thì thấy một người trung niên tầm 40 tuổi.

Người này ăn mặc quan phục, thái độ lịch sự mà chào hỏi.- "xin chào các vị tráng sĩ.

Ta là quan phụ mẫu ở trấn Đào Hoa này, đang trên đường đi làm công vụ , có duyên gặp các vị tráng sĩ.

Xin hỏi các vị tráng sĩ từ đâu đến và định đi đâu, có thể dùng chút thời gian mà giúp trấn này chút công việc?"Một tên trong đám chỉ thẳng mặt quan trấn mà mắng.- "Chúng ta từ đâu đến và đi đâu thì liên quan gì đến ông? Muốn chết hay sao mà lắm chuyện vậy?"Quan trấn giật mình.

Dù gì ông ta cũng là quan đứng đầu một trấn, dám mắng ông ta như vậy xem ra bọn này có chỗ dựa không tầm thường.

Tên đội trưởng lúc này lại ra hiệu cho thuộc hạ im miệng.

Hắn không muốn to chuyện nên cúi đầu thi lễ.- " Thì ra là quan nhân, không biết quan nhân muốn huynh đệ chúng ta giúp gì cho trấn?"Nhìn thấy tên đội trưởng chịu hợp tác, quan trấn lúc này thi lễ.- "không giấu gì các vị tráng sĩ.

Trấn Đào Hoa có tuyến đường mòn đi qua cánh rừng để đến trấn bên cạnh.

Tuyến đường này thời gian gần đây có một số người đi qua không thấy trở về"Cả đám bắt đầu liếc mắt nhìn nhau, " không phải là nằm gọn trong bụng bạch xà rồi đó chứ?" Ký ức kinh hoàng tối qua trở về khiến họ lạnh gáy.

Lúc này quan trấn lại nói tiếp.- " Nhiều thợ săn được cử vào rừng kiểm tra thì thấy có dấu vết của mãnh thú, sợ rằng có chuyện ác thú săn người.

Nay trấn ra nhiệm vụ thành lập đội săn ác thú trừ hại cho dân, không biết các vị tráng sĩ có thể...?"Chưa kịp nói xong thì cả đám hốt hoảng đồng loạt xua tay.- "Không được, chúng ta bận lắm, không thể nhận lời "Quan trấn thấy vậy thì thoáng ngạc nhiên, cùng với sự thất vọng vô cùng.

Nhìn đám người này trông rất thiện chiến, tưởng chừng có thể nhờ vả được, vậy mà cả đám đồng loạt chối từ.

Tên đội trưởng lúc này thi lễ.- "Không giấu gì quan nhân, chúng ta đang nhận nhiệm vụ quan trọng phải sớm trở về kinh đô nên không thể giúp ông được.

Công việc của ông nên hãy đi kiếm người khác.

CÁO TỪ "Rất dứt khoát, Nói xong thì cả đám đồng loạt kéo nhau đi cả.

Quan trấn cảm thấy tiếc lắm nhưng đành chịu.

Ông lại bước đi đến quảng trường trung tâm, nơi có bảng thông tin và nhiệm vụ.

Ông tới đó treo nhiệm vụ tuyển người đi diệt trừ ác thú.

Xem ra vẫn phải nhờ nội lực của trấn rồi..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 19: 19: Trần Linh Nhi



Ở trung tâm trấn, quan huyện đem nhiệm vụ treo lên bảng lớn." Hiện nay trong rừng xuất hiện dấu vết của ác thú hung hãn.

Nhiều người đi qua rừng không thấy trở về, nghi ngờ gặp nạn bởi thú dữ.

Nay tuyển một tổ đội năm người vào rừng truy tìm ác thú.Phần thưởng 10 lượng bạc cho dấu vết hữu ích tìm được.

100 lượng bạc cho xác ác thú.ai có khả năng săn bắt hãy nhanh chóng đến quan nha ghi danh lập tổ đội.Quan trấn ra thông báo."Rất nhanh chóng đã thu hút mọi người tới xem, tiếng bàn tán sôi nổi khắp nơi.* "Xem này, có nhiệm vụ do chính quan phủ tạo ra"* "Để xem là chuyện gì.

Săn ác thú trên núi sao? Có phải do dạo này có người mất tích?"* "Phần thưởng như vậy thì có vẻ bèo bọt, ai lại liều mạng vào rừng chỉ để nhận chút tiền này.

Mạng người vẫn quan trọng hơn"* "Xem ra quan nha ra nhiệm vụ mà keo kiệt quá rồi.

Cứ ở nhà làm công ăn lương, tuy ít hơn một chút mà lại an toàn"* "Số tiền này so với ngày công thì lớn, nhưng để làm những việc nguy hiểm thì thật sự quá bèo bọt, có lẽ chẳng có ai nhận thứ nhiệm vụ này đâu"Những tiếng bàn tán sôi nổi về nhiệm vụ này.

Quảng trường trung tâm trấn là nơi nhiều người tới tụ tập.

Đây là nơi treo bảng nhiệm vụ hoặc thông báo gì đó của quan phủ.

Nhiều người tới đây tìm việc làm và thuê người làm.

Đây cũng là nơi nhiều cặp đôi hẹn hò.

Từ đó mà phát sinh nghề buôn bán dạo.- "Bánh nướng đây, ai mua bánh nướng không?"Tiếng rao dịu dàng của một cô gái vang lên.

Mọi người đã quá quen với tiếng rao dễ thương này.

Cô gái bán bánh nướng tên là Trần Linh Nhi, được mọi người gọi vui là hoa khôi bánh nướng.

Từ nhỏ đã bắt đầu bán bánh ở khu vực này.

Năm nay tròn 15 tuổi và có 5 năm bán bánh ở quảng trường.

Cô tiếp tục rao.- "Bánh nướng một cái 6 xu, hai cái 10 xu, mời mọi người thưởng thức"Linh Nhi là một cô gái dễ thương, cái nét đáng yêu tuổi 15 ấy cùng giọng nói dịu dàng cũng là một lợi thế khiến cô bán đắt hàng.

Mọi người với tay mua bánh cũng là để ủng hộ cô gái xinh đẹp.* "Cho ta hai cái"* "Ta cũng lấy hai cái"Những người mua bánh đa phần là các cặp đôi.

Linh Nhi gói bánh cho khách, tiện miệng hỏi.- "Hôm nay có sự kiện gì mà mọi người xúm lại xem nhiều vậy.

Huynh và tỷ có biết không?"Cặp đôi nhận bánh trả tiền, tiện lời mà nói.* "Chúng ta đọc thấy thông báo tuyển người đi truy tìm dấu vết ác thú.

Nhiệm vụ có vẻ nguy hiểm mà tiền thấp quá.

Quan phủ thật keo kiệt "Một người bên cạnh nói xen vào.* "Phải đấy.

Muốn đi săn ác thú thì cũng phải mất ít nhất một ngày công.

Tổ đội năm người thì mất năm công.

Nếu có dấu vết ác thú thì được 10 lượng bạc, mà không thu thập được dấu vết thì ngày đó mất không.

Làm gì có ai nhận nhiệm vụ này "Một người khác rất tán thành, cũng tham gia.* "Ta nói chứ, nếu may mắn gặp được con hổ con gấu mà giết nó đem về thì được thưởng 100 lượng bạc, dù không biết có phải nó không nhưng cứ đem về lảnh thưởng, nhưng xem ra phải may mắn lắm mới gặp.

Ta không nghĩ có người muốn đánh cược kiểu đó đâu "Hàng chân mày Linh Nhi khẽ giật giật.

" Lên núi bắt đại con hổ hay con gấu nào đó đem về để lảnh thưởng 100 lượng bạc ư?".

Linh Nhi cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có.

Thế nhưng cô cũng không hứng thú vì đâu dễ ăn như vậy.

Dù là thế nhưng Linh Nhi vẫn tò mò mà bước tới tấm bảng nhiệm vụ.

Đọc từng dòng trên bảng để có cái đi kể với người ta.

Nghề bán hàng rong mà, đôi khi có tin tức cho khách hàng thì cũng bán thêm được một vài cái bánh..
 
Back
Top Bottom