Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Bạch Đạo Sư
Chương 50: 50: Đòn Roi



Xuân nhi và Khúc Thừa Dỗ đang nô đùa vui vẻ trong bụi chuối, bỗng có tiếng nói phát ra.- " á...ghê gớm thật , mới có tí tuổi ranh đã dẫn trai về nhà"Cả hai giật mình nhìn lại, thì ra dì ghẻ đã lẻn ra đây từ hồi nào rồi.

Bà ta cầm cây roi trên tay, mặt hung ác trừng mắt.- " hai đứa cẩu nam nữ, mới tí tuổi đã làm trò đồi bại.

Để xem lão nương xử lý hai ngươi thế nào"Khúc Thừa Dỗ ngơ ngác, cái gì mà đồi bại chứ? Hai đứa trẻ nô đùa thì có gì mà bà ta vu cáo nghe khủng khiếp vậy.

Dì ghẻ vung cây roi lên.- " thương cho roi cho vọt, lão nương phải dạy dỗ ngươi"Dứt lời vụt cây roi xuống nhắm thẳng Khúc Thừa Dỗ đánh xuống.

" Chát" một tiếng kêu đau đớn vang lên, trong khoảng khắc Xuân nhi lấy thân mình che chở cho Khúc Thừa Dỗ mà hứng trọn cây roi, em la lên.- " chạy đi, huynh chạy đi"Khúc Thừa Dỗ giật mình, nghe Xuân nhi nói vậy thì vội vàng bỏ chạy.

Dù gì cũng chỉ là cậu bé mười tuổi ăn sung mặc sướng, biết làm gì trong trường hợp này đây.

Khúc Thừa Dỗ bỏ chạy còn nghe tiếng roi chan chát cùng hét đau đớn của Xuân nhi.- " á...tha cho con dì ơi, con biết tội rồi"Biết tội ư? Xuân nhi thì làm gì có tội, chỉ là sự tàn ác của dì ghẻ tự cho mình cái quyền được đúng.

Khúc Thừa Dỗ nén nước mắt chạy trốn, mà cũng chẳng biết trốn đi đâu.

Bao nhiêu đòn roi Xuân nhi hứng chịu cả.

Dì ghẻ định rượt theo thì Xuân nhi ôm chân ả, em khóc lóc van xin.- " hu hu dì ơi, tha cho huynh ấy, huynh ấy đói nên chỉ tới đây xin chén cơm thôi mà "Vừa nghe đến xin cơm, lại nhìn thấy chén cơm đã bị ăn hết, mụ dì ghẻ trợn mắt nắm cổ áo Xuân nhi mà kéo lên.- " a...ranh con.

Tao đi làm lụng cực khổ vất vả kiếm cơm về cho mày ăn sung mặc sướng, mày lại lấy chén cơm mồ hôi nước mắt của tao đi cho trai.

MẤT DẠY "" Bốp bốp..." Mụ gì ghẻ tiện tay tát cô bé tám tuổi hai cái choáng váng.

Cái gì mà " ăn sung mặc sướng chứ?" Xuân nhi ăn đói mặc rách, và người làm lụng vất vả ở đây chính là em.

Xuân nhi đâu có dám cãi lời, đành phải cam chịu.

Mụ dì ghẻ túm tay em lôi đi.- " theo tao vào nhà.

Cá không muối cá ươn, tao phải dùng gia pháp dạy dỗ lại đứa con gái hư hỏng như mày"Cái gì mà hư hỏng? Xuân nhi chính là đứa trẻ ngoan nhất, siêng nhất, và đáng yêu nhất cái làng này.

Mụ dì ghẻ lôi đứa trẻ một cách thô bạo vào trong.

Lúc này cha đẻ của Xuân nhi thế nào vô tình về phép đúng lúc.

Nhìn thấy cha mình, bé gái tám tuổi trong mắt ánh lên một tia hy vọng.

Em mong chờ mình sẽ được chở che, hay ít nhất là bớt được phần nào đó đòn roi.

Cha em vừa thấy cảnh em bị lôi vào thì liền hỏi.- " có chuyện gì mà bà lôi con mạnh bạo vậy? Không nhẹ nhàng hơn được sao?"Lời nói chưa dứt, dì ghẻ đã nhìn thẳng mặt chồng mà gào lên thảm thiết.- " ông về đúng lúc lắm, về mà xem con gái ông mới tí tuổi dẫn trai về nhà ăn trộm tiền tôi này.

Trời ơi là trời, sao tôi khổ thế này "Người chồng nghe vậy thì trợn mắt tức giận, hắn không ngờ con gái mình lại làm chuyện tày đình.

Không thèm hỏi lại, cũng chẳng để con thanh minh, hắn quát lên.- " hư đốn, cho phép đánh, chết chôn"Xuân nhi chết lặng, tuyệt vọng khi mà hy vọng mong manh của mình bị dập tắt.

Cái gì mà dẫn trai về nhà trộm tiền chứ? Vu oan giá họa có vẻ như là tài năng đặc biệt của những mụ dì ghẻ thì phải.

Người cha thì hồ đồ, vợ nói gì nghe nấy chẳng thèm tìm hiểu.

Xuân nhi bé nhỏ không dám thanh minh, tưởng chừng cả thế giới sụp đổ đè lên đầu em, một bé gái tám tuổi.

Mụ dì ghẻ đắc ý lôi em vào phòng trong chuẩn bị gia pháp.

Vừa vào phòng, dì ghẻ lập tức vụt một roi vào người em mà quát.- " QUỲ XUỐNG"Bộ mặt hung ác nhìn chằm chằm vào Xuân nhi, em nước mắt giàn giụa mà quỳ xuống.

Mụ dì ghẻ chỉ cây roi vào mặt em, tay chống nạnh quát mắng.- " NÓI, THẰNG NHÓC ĐÓ LÀ AI? AI CHO MÀY DẪN NÓ VỀ ĂN TRỘM TIỀN TAO?"Cái gì vậy nhỉ? Mụ dì ghẻ vu oan cho em ăn trộm tiền, và có lẽ chính mụ ta cũng tin là thật rồi.

Bởi theo lý lẽ của mụ thì chỉ có dẫn trai về ăn trộm tiền chứ không còn lý do gì khác.

Mụ suy luận như vậy và mụ tin đó là thật, mà đây cũng là tính cách chung của những kẻ ngu dốt, những kẻ luôn tin vào suy luận của mình.

Xuân nhi đương nhiên không có làm những chuyện như vậy, em mếu máo.- " con không có, dì ơi con không có..."" BỐP...".

Không để em kịp nói xong, mụ dì ghẻ lập tức vụt roi vào em mà quát mắng.- " chối nè, tội chứng rành rành, bắt được quả tang còn chối tội nè "" CHÁT...CHÁT...CHÁT...".

Liên tục những đòn roi tàn nhẫn vung ra.

Trong cơn đau đớn đã vượt qua sự chịu đựng của một bé gái tám tuổi, em chạy lại ôm lấy chân dì ghẻ mà òa khóc.- " dì ơi tha cho con, con biết tội rồi, tha cho con..."Tiếng khóc van xin của em đâu chạm đến trái tim của kẻ không có trái tim.

Mụ dì ghẻ càng đánh càng hăng, vụt roi mỗi lúc một mạnh.

Em bé gái càng khóc mụ vụt càng mạnh.

" RẮC..." Cái roi không chịu nổi nữa gãy đôi.

Trong thoáng chốc em có chút hy vọng trận đòn sẽ dừng lại, thế nhưng mụ dì ghẻ đang say máu đâu có dễ gì dừng.

Mụ quát lên.- " mày ở yên đây"Mụ lập tức đi ra ngoài.

Xuân nhi đau đớn quỳ đó trong hoảng sợ , em biết rằng mụ sẽ quay lại với cây roi mới.

Thời gian bây giờ với Xuân nhi như vừa nhanh vừa chậm.

Trận đòn này em mong nó chóng qua nhưng sao thời gian như đứng lại, còn thời gian mụ dì ghẻ đi tìm cây roi mới thì cứ cảm giác nó trôi nhanh.

Mụ nhanh chóng quay lại với cây gậy to cứng.

Xuân nhi nhìn thấy hoảng hốt, cây gậy đó mà vụt thì em làm sao mà sống nổi.

Trong khoảng khắc định mệnh đứng trước sự sinh tồn của mình, em hoảng hốt lấy hết sức chạy ra ngoài hét lên.- " CHA ƠI...!CỨU CON VỚI..."Tiếng gào thét trong tuyệt vọng.

Mụ dì ghẻ nào để em chạy ra, mụ túm lấy em vụt tới tấp.- " chạy này, dám chạy này..."Tiếng vụt roi từ " chát..chát..." sang tiếng " bụp bụp...".

Cảm giác như lực đánh chấn động vào trong nội tạng.- " Á...!CỨU CON CHA ƠI...CON CHẾT MẤT..."Cha Xuân nhi ở bên ngoài, hắn bĩu môi chẳng thèm quan tâm, đứng dậy bỏ ra ngoài uống trà, để mặc con gái mình gào thét.

Đối với hắn thì đây là hình phạt xứng đáng cho tội lỗi mà em phạm phải, mặc dù em chẳng có tội gì.

Đúng là " mồ côi cha ăn cơm với cá, mồ côi mẹ l**m đá đầu giường " , đau đớn thay cho em.

Tiếng gào thét của đứa trẻ tám tuổi ngây thơ khiến hàng xóm láng giềng đau xót.

Nhưng người Giao Chỉ có câu " đèn nhà ai nhà nấy rạng" , họ không có quyền can thiệp , chỉ biết đứng ở nhà nhìn sang.

Ai có thể cứu được em đây?Tiếng khóc gào thét của em nhỏ dần, rồi người ta không còn nghe tiếng em khóc nữa, thật sự quá thương tâm..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 51: 51: Cứu Chữa



Ngôi làng ngoại thành Đại La, thời gian chuyển về chiều, tiếng khóc hét của đứa trẻ tám tuổi không còn nữa nhưng tiếng la mắng của dì ghẻ vẫn còn văng vẳng.

Bên ngoài làng hôm nay tự nhiên xuất hiện một đội quân mấy trăm người trông rất thiện chiến.

Dẫn đầu đội quân là một người trung niên quý phái, ông ta cưỡi ngựa và ôm một đứa trẻ mười tuổi phía trước.

Đội quân này đi vào làng khiến cả làng ngạc nhiên, không hiểu lý do gì mà có nhiều người tụ tập vậy.

Nhìn trang phục đội quân thì đây không phải quân triều đình mà là gia binh của một gia tộc nào đó.

Đội quân dừng trước nhà Xuân nhi.

Cậu bé mười tuổi trên lưng ngựa nghe thấy tiếng mắng chửi của gì ghẻ trong nhà thì vội vàng quay sang người đàn ông mà hối thúc một cách hoảng loạn.- " phụ thân ơi, xin người mau vào trong cứu Xuân nhi.

Muội ấy bị đánh từ trưa đến giờ rồi"Cậu bé này không ai khác chính là Khúc Thừa Dỗ, và người đàn ông cưỡi ngựa này là thân phụ Khúc Thừa Dụ.

Nguyên lai mọi chuyện là khi Khúc Thừa Dụ hay tin con mình mất tích, ông lập tức huy động một nửa binh lực ông có tới tìm kiếm.

Khúc Thừa Dỗ sau khi bị dì ghẻ rượt đánh đả chạy đi lại chốn cũ, và may mắn thay gặp được đội tìm kiếm.

Khi vừa hội ngộ cha mình, cậu lập tức van xin ông đi cứu Xuân nhi.

Khúc Thừa Dụ lúc này chiều lòng con, và cũng vì muốn gặp ân nhân đã nhường cơm cho con mình mà tới đây.

Ông vội vàng bế con xuống ngựa.

Khúc Thừa Dỗ vừa xuống ngựa lập tức chạy vội vào đập của quát lên.- " MỞ CỬA, MỞ CỦA NGAY CHO TA..."Dì ghẻ đang đánh chửi thì nghe tiếng con nít đập của quát.

Chỉ là một đứa trẻ mà dám to tiếng đập cửa nhà người khác ư? Mụ ta tức giận, đùng đùng đi ra ngoài mở cửa.

Vừa nhìn thấy Khúc Thừa Dỗ, mụ nhận ra cậu bé lúc trưa, lập tức gào lên.- " á...!thằng nhóc mất dạy, dám mò mặt tới đây..."" BỐP..." Một cú tát trời giáng vào mặt mụ.

Khúc Thừa Dụ không nhịn nổi mà lao đến ra tay tát kẻ chua ngoa.

Mụ dì ghẻ ngu dốt không nhìn thấy gia binh ở bên ngoài, chỉ nhìn thấy hai cha con họ Khúc, vẫn cho rằng mình trên cơ.

Mụ bị đánh thì càng tức giận hơn mà gào lên.- " CƯỚP, CÓ CƯỚP.

BỚ NGƯỜI TA h**p DÂM..."Khúc Thừa Dụ trợn mắt tức giận, cả đời người đến giờ ông mới thấy một con mụ chua ngoa như vậy.

Đã cướp rồi còn h**p dâm ư? Vu oan giá họa kiểu này thật sự khiến ông kinh tởm.

Người chồng bên trong nghe tiếng vợ truy hô thì lập tức cầm cuốc nhảy ra hét lớn.- " TÊN NÀO DÁM h**p DÂM VỢ ÔNG?"Vừa nhảy ra, tên chồng khựng người khi thấy người đàn ông lớn tuổi đứng đó.

Tên chồng vốn là binh lính trong thành Đại La, đương nhiên cũng phải có chút hiểu biết về những đại nhân vật trong thành.

Tên chồng mặt tái mét, bởi trước mặt hắn chính là phú hộ giàu thứ năm Giao Chỉ, và cũng là một trong ba người đạt cảnh giới bậc thầy ( võ sư) của thành Đại La.

Hắn run rẩy đứng hình, nhưng vợ hắn không biết điều đó.

Mụ chỉ thấy một người đàn ông lớn tuổi và một đứa bé mười tuổi đứng trong nhà mình.

Mụ chạy lại ôm chồng khóc lóc.- " hu hu phu quân ơi, tên cướp già d*m d*c ấy định cưỡng h**p thiếp...."Tên chồng nghe vợ nói thì càng tái mặt.

Mụ vợ chưa kịp nói xong thì bất ngờ bên ngoài một người lao vút tới.

" PẶC..." người đó vung tay chụp lấy cổ họng ả bóp mạnh, nâng cả người ả lên như muốn b*p ch*t ả.

Hắn gầm gừ.- " ngươi mà mở miệng một câu nữa là ta GIẾT ĐẤY "" ẦM...".

Dứt lời thì ném mụ vợ vào góc.

Mụ vợ vừa sợ vừa ho sặc sụa.

Khúc Thừa Dỗ lúc này vội vã chạy vào trong tìm Xuân nhi.

Vừa chạy vào phòng thì bên ngoài mọi người đã nghe tiếng òa khóc của cậu trong phòng vang ra.

Tiếng gào khóc thảm thiết.- OA OA OA...!XUÂN NHI ƠI, OA OA OA..."Khúc Thừa Dụ giật mình, vội vàng chạy vào trong.

Vừa vào trong thì cảnh trước mắt khiến ông chết lặng.

Một đứa bé gái tám tuổi bị lột hết quần áo nằm sõng xoài dưới đất thoi thóp, cơ thể chằng chịt vết đánh roi.

Ông vội vàng hét lên.- " ĐẠI PHU...!ĐẠI PHU ĐÂU...?"Ở bên ngoài lập tức một đại phu chạy vào.

Khúc Thừa Dụ vốn là đi tìm con mình, sợ rằng con mình gặp nguy hiểm nên dẫn theo đại phu đề phòng trường hợp xấu.

May mắn Khúc Thừa Dỗ không sao, nhưng Xuân nhi thì nát bét.

Đại phu vừa chạy vào thì cũng sững sờ chết lặng, cả đời ông chưa gặp đứa trẻ nào bị bạo hành tàn nhẫn đến thế này.

Không nói không rằng, ông lập tức ôm túi đồ nghề lao đến tiến hành cấp cứu.

Khúc Thừa Dỗ ngồi bên cạnh vừa khóc hu hu vừa gọi tên Xuân nhi.

Lúc này bên ngoài, cặp đôi kia cũng lò mò bước vào.

Khúc Thừa Dụ nhìn người chồng mà trừng mắt hỏi.- " ngươi...!Tên gì?"Tên chồng run rẩy cúi đầu.- " bẩm phú ông, tiểu nhân họ Nguyễn, tên Trung Thái , là cha ruột của Xuân nhi..."" Bốp..." Một cú tát trời giáng vung lên, Trung Thái ăn trọn cú tát của Khúc Thừa Dụ mà té lăn ra đất.

Khúc Thừa Dụ trợn mắt mắng.- " trên đời này có người cha nào khốn nạn như ngươi không?"Trung Thái té xuống đất, run run bò đứng dậy, không dám nói gì.

Khúc Thừa Dụ lại bước tới tóm cổ áo mụ dì ghẻ mà trừng mắt hỏi.- " còn ngươi, ngươi tên gì?"Mụ dì ghẻ nhìn chồng mình, đoán biết được kết quả, run rẩy cúi đầu.- " bẩm phú ông, tiện nữ họ Võ, tên Quỳnh Trang "Bàn tay đang tóm cổ áo mụ dì ghẻ càng siết chặt hơn.- " khuôn mặt đẹp, tên cũng đẹp, mà lòng dạ không bằng cầm thú.

SÚC VẬT"" BỐP..." Khúc Thừa Dụ vung tay tát một cái như trời giáng vào bên má còn lại.

Khuôn mặt Quỳnh Trang đã sưng một bên vì cú tát trước đó, bây giờ ăn thêm một tát sưng đều hai bên.

Mụ đau lắm, nhưng không dám k** r*n.

Lúc này người đi cùng là trưởng binh tên Trần Hoàng, vốn là người dẫn đầu đội hộ tống Khúc Thừa Dỗ đêm qua, hắn tuốt kiếm nói.- " chủ công.

Hai con súc vật này giết đi cho rồi, xác quăng vào rừng cho chó hoang ăn"Thái và Trang vừa nghe tới đây thì run rẩy đái ra quần, cả hai quỳ xuống lạy lục van xin.- " xin phú ông tha mạng, xin phú ông thương xót"Ở giao chỉ thời kỳ Bắc thuộc này thì mạng người Giao Chỉ nhỏ bé.

Bọn phương bắc xem người giao chỉ là tộc người man di, pháp luật chỉ là công cụ trong tay kẻ nắm quyền.

Phú hộ Khúc Thừa Dụ dù không nắm chức vụ gì nhưng quyền lực tiền tài và binh mã của ông dư sức giúp ông thủ tiêu hai con súc vật này.

Ông cảm thấy căm phẫn, toan hạ lệnh giết, lúc này lại có tiếng r*n r* phát ra.- " c.h.a...!ơi...!cứu con..."Tất cả quay phắt sang nhìn.

Xuân nhi đang mê man đã r*n r* gọi cha kêu cứu, tiếng kêu cứu của đứa trẻ tám tuổi tuyệt vọng đấu tranh cho sinh mệnh của mình đang nằm giữa ranh giới của sống và chết.

Tiếng r*n r* trong vô thức mê man đã khiến cho mọi người, kể cả đại phu đang tập trung cứu chữa cũng phải đưa tay gạt nước mắt thương xót.

Cặp đôi súc vật kia nào có tình cảm gì, chỉ là lúc này Thái nghĩ ra một con đường sống, hắn òa khóc la lên.- " ôi con ơi, là cha có lỗi, không biết con bị mụ đàn bà kia đánh thế này.

Ôi con ơi là con "Vừa khóc vừa lao đến chỗ Xuân nhi như đau khổ lắm.

Cái này thì lừa được ai? Muốn mượn Xuân nhi để cầu mạng sống cho mình ư? " RẦM..." Thái lao tới chưa được nửa đường thì bị trưởng binh vung chân đá một phát văng dính vách.

Trưởng binh vung kiếm lao tới chỉ lưỡi kiếm sát cổ Thái, ánh mắt phẩn nộ.- " đại phu đang cứu người.

Ngươi mà dám làm phiền là ta giết ngay tại chỗ đấy "Thái đang khóc thì im bặt, mặt cắt không còn giọt máu.

Cả hai con súc vật này đều lén nhìn về phía phú ông Khúc Thừa Dụ, sinh mệnh của chúng bây giờ tùy thuộc vào ý niệm của người đàn ông này..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 52: 52: Trở Về



Trưởng binh Hửu Hoàng nắm chặt chuôi kiếm của mình, chỉ chờ lệnh chủ nhân là vung kiếm tiễn hai kẻ cầm thú kia xuống âm giới.

Thái và Trang đang run rẩy sợ hãi, sinh mệnh của chúng tùy thuộc ý niệm của Khúc chủ.

Trong lúc căng thẳng này, tiếng Xuân nhi lại rên lên trong mê man vô thức.- " c.h.a..

ơi...!Đừng bỏ con..."Trong giây phút sinh tử, em vẫn mong chờ hơi ấm của tình yêu thương máu mủ ruột rà, Tiếng rên ấy khiến Khúc chủ chùn tay.

Đại phu lúc này quay sang nói với Khúc chủ, vẻ mặt lo lắng.- " bẩm lão gia, đứa bé này bị đa chấn thương khắp cơ thể.

Tại hạ bây giờ tạm thời giữ được tính mạng, nhưng phải gấp rút đưa trở về thành chữa trị.

Ở trong thành dụng cụ đầy đủ mới có thể cứu mạng đứa trẻ này "Khúc Thừa Dụ nhìn con mình đang khóc nức nở chưa nín, lại nhìn Xuân nhi bầm dập thoi thóp.

Ông quay sang trừng mắt nhìn đôi vợ chồng kia, toan lấy mạng chúng nhưng nghĩ lại thì Xuân nhi vẫn nên có một người cha.

Khúc Thừa Dụ " Hừ " một tiếng, phất tay giận dữ.- " trở về thành, lập tức đưa đứa trẻ về thành cứu chữa.

ĐI NGAY "Nói xong lập tức tiến ra ngoài.

Trưởng binh Hửu Hoàng chuẩn bị chém, lại không thấy chủ nhân ta lệnh, cũng tức giận " hừ " một tiếng, tra kiếm vào vỏ mà bỏ ra ngoài.

Đôi vợ chồng kia thoát chết mừng rỡ vô cùng, tiếng rên trong vô thức của Xuân nhi đã lưu lại sinh mệnh của bọn chúng trên thế giới này.

Trong buổi chiều hôm đó, một cỗ xe ngựa được đem tới đưa người vào thành cấp cứu.

Xuân nhi được đưa vội đi, cùng đại phu bên cạnh canh chừng.

Ngôi làng thoáng chốc lại trở về yên tĩnh................Xuân nhi cảm thấy người đau nhức khắp nơi, dường như cơ thể đã nát vụn vậy.

Em mơ hồ nghe tiếng động xung quanh, cảm giác những tiếng nói này xa lạ quá, những giọng nói chưa từng nghe qua.

Trong mơ màng em tự hỏi " mình đang ở đâu thế này? Có chuyện gì đã xảy ra? Mình nhớ rồi, mình đi chăn trâu và gặp một người...sau đó rồi sao nữa...!mình không nhớ gì hết..." Trong mơ màng, em cố gắng mở mắt ra, cảnh vật xung quanh mờ nhạt.

Chợt có tiếng phụ nữ la lên.- " đại phu, cô bé tỉnh rồi.

Mau đi gọi đại phu"Ngay sau tiếng nói ấy là bước chân chạy đi.

Xuân nhi ráng mở mắt nhìn sang, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, và bên cạnh là một người phụ nữ dịu dàng.

Người phụ nữ ấy nhìn em mà mỉm cười.- " cháu bé tỉnh rồi à, chúng ta lo cho cháu lắm đấy"Xuân nhi còn mơ hồ, tưởng chừng đang con trong mộng cảnh.

Mọi thứ xa lạ, và cả con người cũng xa lạ.

Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân chạy nhanh, cảm giác như có một đứa trẻ đang chạy.

Khúc Thừa Dỗ phóng vào trong phòng, thấy Xuân nhi mở mắt nhìn mình thì vui mừng ứa nước mắt mà kêu lên.- " Xuân nhi, muội tỉnh rồi, muội thật sự tỉnh rồi..."Khúc Thừa Dỗ chạy lại bên giường, đứng bên cạnh Xuân nhi cười sung sướng, trong khi hai hàng nước mắt hạnh phúc chảy ra.

Xuân nhi nhìn cậu bé mười tuổi này, em nhận ra đây là khuôn mặt quen thuộc duy nhất đang bên cạnh mình.

Em cố mở miệng trong khó nhọc.- " ca..ca...!là huynh...sao ?"Khúc Thừa Dỗ gật đầu liên tục, tay nắm lấy bàn tay của Xuân nhi một cách nhẹ nhàng, khẽ suỵt suỵt nước mắt.- " đúng rồi, là huynh đây, muội nhận ra huynh là tốt rồi"Xuân nhi nhận ra mình ở một nơi xa lạ thì tự nhiên cảm thấy lo lắng, cho nên khi gặp người quen Khúc Thừa Dỗ thì có chút yên tâm hơn.

Em nhìn lại khung cảnh xung quanh một lượt rồi hỏi.- " ca ca...!chúng ta đang ở đâu đây?"Khúc Thừa Dỗ nhìn Xuân nhi với đôi mắt đầy yêu thương.- " muội đừng lo, đây là nhà huynh"" Nhà của huynh sao?" Xuân nhi khẽ thốt lên.

Em nhìn thấy cảnh vật xung quanh thì rõ ràng đây là một căn phòng sang trọng, bất giác thốt lên.- " òa...huynh đúng là con nhà giàu có"Khúc Thừa Dỗ chỉ khẽ mỉm cười.

Lúc này bên ngoài thì đại phu cũng vừa bước vào.

Nhìn thấy Xuân nhi đã tỉnh lại, đại phu khuôn mặt vui mừng mà lập tức tới bắt mạch cho em.

Các thao tác xem bệnh thể hiện sự vui mừng trên khuôn mặt, đại phu mỉm cười gật đầu.- " Cơ thể đã không còn gì nguy hiểm nữa.

Từ bây giờ uống thuốc đúng thang, ăn uống đầy đủ thì sẽ nhanh chóng bình phục thôi"Mọi người xung quanh nghe vậy thì mừng rỡ.

Nhưng mà Xuân nhi lúc này lại không nghĩ đến việc nghỉ ngơi, em khẽ rên lên.- " a...!không được.

Huynh ơi, muội phải về quét nhà rửa chén chăn trâu.

Nếu không làm việc thì dì ghẻ sẽ lại đánh muội nữa, muội sợ đau lắm"Lời nói ấy của em khiến trái tim của những người xung quanh nghẹn lại, mọi người nghĩ về thân phận của em mà không cầm được nước mắt.

Hầu nữ Khúc gia nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh, lúc này đưa tay khẽ gạt nước mắt mà nói.- " cháu gái đừng lo, lão gia đã nói với cha cháu là để cháu ở đây chơi một tháng rồi.

Cháu sẽ không phải làm việc hay bị đánh nữa đâu "Xuân nhi nghe thấy mình không phải làm việc và không bị đánh trong một thời gian thì vui mừng lắm, ánh mắt long lanh của trẻ thơ ánh lên niềm hạnh phúc của em.- " cô cô, cô nói thật chứ?"Hầu nữ nhìn em khẽ gật đầu, tay lại đưa lên gạt nước mắt.

Đại phu khám xong đi ra ngoài bàn chuyện gì đó với Khúc chủ, sau đó cả hai cùng nhau đi mất.

Rất nhanh sau đó có một người bưng một tô cháo gà vào bên trong, mùi cháo gà bốc lên thơm phức.

Xuân nhi lúc này mới để ý là mình rất đói, lại nhìn thịt gà xé nhỏ trong cháo mà nước miếng ứa ra.

Hầu nữ đưa tô cháo đến bên cạnh mà nói.- " cháu bé, ăn chút cháo đi"Xuân nhi nhìn chén cháo mà thoáng chốc không dám tin chén cháo đầy thịt gà này là cho mình.

Bao nhiêu năm qua dì ghẻ chỉ cho em ăn cơm với nước mắm, bây giờ nhìn thấy chén cháo mà thịt nhiều hơn cháo này làm em ngỡ ngàng.- " cô cô, cháu thực sự...!được ăn chén cháo này sao?"Hầu nữ mỉm cười, múc một thìa cháo thổi nhẹ cho bớt nóng, ân cần đưa đến trước miệng em mà dỗ.- " được rồi, mở mồm ra nào "Xuân nhi nhìn thìa cháo, cảm thấy ký ức rất xa xôi hiện về.

Từ rất lâu rồi em không được đút ăn thế này nữa, có lẽ là từ khi mẹ em mất.

Xuân nhi lúc này lại nhìn sang Khúc Thừa Dỗ, ngập ngừng hỏi.- " muội ăn rồi...huynh lấy gì ăn?"Câu hỏi ngây thơ này khiến hầu nữ bật cười, mà Khúc Thừa Dỗ lúc này lại lắc đầu.- " muội đừng có lo, trong bếp còn nhiều lắm.

Đây là nhà huynh, muốn ăn bao nhiêu mà không được?"Xuân nhi ngây thơ không hiểu, cứ nghĩ Khúc Thừa Dỗ giống mình, ăn hết là sẽ nhịn.

Hầu nữ lúc này đưa chén cháo cho thiếu chủ mà mỉm cười.- " công tử cầm lấy, để ta xuống bếp bê cả nồi cháo lên cho"Xuân nhi ngơ ngác nhìn theo.

" Bưng cả nồi cháo luôn sao?".

Khúc Thừa Dỗ lúc này múc một thìa cháo đưa tới rồi nói.- " vậy thì chúng ta cùng ăn nha"Nghe tới cùng ăn, Xuân nhi cười tươi như thiên thần, em khẽ gật đầu.

Xuân nhi ngậm một thìa cháo, hương vị thịt gà trong miệng cứ như tan ra ngấm vào đầu lưỡi, vừa thơm vừa bùi khiến em sung sướng.

Thế là trong lúc hầu nữ bưng nồi cháo lên, Khúc Thừa Dỗ ăn một thìa, đút Xuân nhi một thìa, tiếng cười khúc khích của hai đứa trẻ lại một lần nữa vang lên trong hạnh phúc..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 53: 53: Con Dao Và Nén Bạc



Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng chốc đã hết một tháng.

Xuân nhi bây giờ đã hồi phục hoàn toàn, nhưng đó chỉ là thể xác, bởi ký ức kinh hoàng mà em trải qua sợ rằng cả đời này cũng không thể quên.

Vết sẹo trong tâm trí có thể sẽ lưu lại suốt đời.

Khúc chủ Khúc Thừa Dụ đang đi dọc con đường trong Khúc gia trang.

Ông nhìn thấy con trai mình và Xuân nhi đang chơi đùa vui vẻ, thoáng chốc nhận ra rằng mình đã lấy đi tuổi thơ của con mình.

Khúc Thừa Dỗ từ nhỏ đã bị bắt ép học hành nghiêm khắc , mỗi lần trốn đi chơi cũng chẳng biết đi đâu, tâm trạng thường xuyên buồn phiền.

Vậy mà từ lúc Xuân nhi đến ông lại thường xuyên thấy con trai mình vui đùa hạnh phúc.

Tiếng cười của trẻ thơ khiến tâm trạng ông cũng vui hơn, vì thế mà cũng sinh lòng yêu mến đứa trẻ này.

Ông thật sự muốn giữ Xuân nhi ở lại, thế nhưng có những việc không phải muốn là được.

Bây giờ ông đang có việc phải giải quyết, bước chân nhanh hơn để đến gặp hai người, chính là cha và dì ghẻ của Xuân nhi.Hai người này ban đầu không dám bén mảng đến, nhưng khoảng mười bữa nửa tháng thì lại vác mặt đến xin con.

Có lẽ chẳng yêu thương gì đâu, chỉ là ở nhà Xuân nhi làm được biết bao nhiêu công việc, bây giờ mọi công việc đó không có ai làm nên mụ dì ghẻ thấy "nhớ" mà thôi.

Về lý thì Xuân nhi là con của họ, cũng nên trả về.

Khúc chủ vừa bước vào phòng tiếp khách thì đã thấy đôi vợ chồng khốn nạn này đứng đó, bọn họ cúi đầu chào.- " chúng tiểu nhân tham kiến phú ông"Khúc chủ nhìn bọn này không ưa mắt, chẳng thèm mời chúng ngồi, chỉ " hừ" một tiếng mà nói.- " các ngươi tới đây để làm gì? Khúc gia ta không có việc gì đến các ngươi"Cặp phu phụ cười toe toét, khuôn mặt vô sỉ, thay nhau kể lễ.

Thái mở mồm trước.- " bẩm phú ông, chúng tiện dân đến đây để đón Xuân nhi trở về.

Xuân nhi đã tới đây được một tháng rồi, ngày nào phu phụ tiểu nhân cũng mong nhớ con.

Hôm nay đến đây để xin phú ông cho Xuân nhi được trở về nhà với cha mẹ "Cái gì mà nhớ con chứ? Con mình bị đánh đập suýt chết mà còn chẳng thèm ngó lấy một cái, bây giờ kêu nhớ? Trang nghe Thái nói vậy cũng lập tức phụ họa vào.- " bẩm phú ông, ngày đó tiện nữ có chút nóng giận nên làm điều sai trái, chứ thật ra tiện nữ rất yêu quý Xuân nhi.

Mấy ngày qua không đêm nào mà không khóc trong hối tiếc chuyện đã qua, chỉ mong Xuân nhi sớm ngày trở về để tiện nữ được bù đắp cho con "Cái gì mà nhớ con với bù đắp? Chỉ là ở nhà Xuân nhi bị bắt làm quá nhiều việc, bây giờ những công việc đó đều đổ lên đầu ác phụ nên mụ ta bị choáng ngợp.

Ác phụ đến đây để đưa Xuân nhi về tiếp tục làm việc nhà mà thôi.

Khúc chủ khẽ cau mày, hướng ánh mắt về phía bọn chúng mà nghi ngờ.- " nhớ con? Bù đắp? Các ngươi lừa ta?"Kẻ lừa đảo đâu bao giờ nhận mình lừa đảo.

Cả hai đứa nó lập tức xua tay lia lịa.- " không có, chúng tiểu nhân nào dám lừa gạt phú ông"Khúc chủ cười nhạt, rõ ràng là đang bốc phét, còn chối gì nữa? Ông ngửa tay đưa ra phía trước mà nói.- " đón về cũng được thôi, nhưng mà chi phí khám chữa bệnh bữa giờ hết 100 lượng bạc, hai ngươi trả tiền cho ta thì đi đâu thì đi "Thái và Trang ngơ ngác nhìn nhau.

Trong mắt bọn chúng Xuân nhi chỉ là sự tồn tại thấp kém, bỏ 100 lượng bạc cho một bé gái với bọn này thì rất khó.

Thái sau một lúc ậm ờ rồi bước lên nói.- " phú ông, xin cho tiểu nhân nói một câu.

Xuân nhi là con gái ruột của tiểu nhân, việc tiểu nhân đưa con gái về là điều nên làm.

100 lượng bạc đó tiểu nhân hiện giờ không có, xin phú ông hãy thư thả cho một thời gian"Cái này là mưu kế " để lâu cứt trâu hóa bùn " đây mà.

Gọi là thư thả cho một thời gian, nhưng thời gian nào thì không nói.

Khúc chủ nhăn mặt khó chịu, bởi tiền không phải là vấn đề đối với ông.

Xét cho cùng thì Xuân nhi cũng là con chúng nó, vậy nên theo lý thì ông phải trả Xuân nhi về , nhưng như vậy không phải là giao trứng cho ác sao? Khúc chủ khẽ thở dài, ông đã đoán trước được điều này và có biện pháp đối phó.

Khúc chủ vổ tay mấy cái, lúc này một người hầu bưng một khay bạc ra, trên đó có 100 lượng bạc trắng và một con dao ngắn.

Khúc chủ ra hiệu, người hầu bê khay bạc đến trước mặt phu phụ kia.

Hai tên đó ngạc nhiên không hiểu, chúng cúi đầu hỏi.- " phú ông, chuyện này là sao? Chúng tiểu nhân không hiểu"Khúc chủ cười nhếch mép, ông đứng dậy đi tới bên cạnh chúng và cầm con dao lên một cách từ từ.

Cả Trang và Thái cảm thấy áp lực gần kề, mồ hôi trán rớt xuống đất, không phải là định giết người trong đây đó chứ? Khúc chủ bất ngờ vổ con dao vào vai Võ thị, khiến mụ giật nẩy mình.

Khúc chủ lúc này cười nhạt mà nói.- " ta biết Xuân nhi là con các ngươi, theo lý thì ta không nên can thiệp.

Nhưng Xuân nhi đã cho con ta ăn cơm khi nó đói, giúp con trai ta khi nó gặp nguy hiểm, vậy nên cũng là có ơn với khúc gia ta.

Có ơn thì phải báo đáp.

Nay ta không những không thu tiền khám chữa bệnh mà còn cho ngươi thêm 100 lượng bạc và một con dao.

100 lượng bạc này là để các ngươi đối xử tốt với Xuân nhi một chút.

Ta sẽ thường xuyên cho người đến thăm hỏi ân nhân của mình.

Nếu lúc nào đó ta phát hiện ra ân nhân của ta lại bị đánh, thì con dao này các ngươi biết dùng để làm gì rồi phải không?"Vừa dứt lời thì trợn mắt túm lấy cổ áo và dí sát con dao vào cổ họng ác phụ.

Mụ ta hoảng sợ la lên.- " tiện..

nữ...!biết rồi...!biết rồi, xin phú ông tha mạng"Khúc chủ hừ một tiếng, ném con dao vào khay bạc, đồng thời hất hàm một cái.

Gia nhân lập tức đưa khay bạc đến.

Thái thấy vậy vội lau mồ hôi trán và đở lấy khay bạc.

Cái này gọi là nén bạc và con dao.

Nhận bạc thì phải nghe lời, không nghe lời thì con dao lấy mạng.

Khúc chủ lúc này ngồi xuống ghế rồi phẩy tay ra lệnh.- " các ngươi đi đón Xuân nhi đến đây, dù sao cô bé cũng là con của bọn chúng.

Châu về hợp phố, trả cô bé cho bọn chúng đi"Trang và Thái nghe vậy thì mừng rỡ, tay ôm khay bạc mà run run.

Gia nhân liền đi đón Xuân nhi trở về.

Xem ra những ngày tháng của Xuân nhi ở Khúc gia trang đã hết, em phải quay về ngôi nhà của mình rồi..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 54: 54: Ước Hẹn



Xuân nhi và Khúc Thừa Dỗ đang chơi trong sân vườn, lúc này có gia nhân đến bên cạnh nói.- " công tử, lão gia cho mời Xuân nhi đến phòng khách có việc"Khúc Thừa Dỗ đang chơi, nghe người hầu nói vậy cũng tò mò liền hỏi lại.- " phụ thân gọi Xuân nhi có chuyện gì, tỷ tỷ có biết không?"Hầu nữ không có lý do gì để giấu diếm, nghe hỏi thì cũng thật tình trả lời.- " là cha và gì ghẻ của Xuân nhi đến đón bé trở về nhà "Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thì giật mình, quá khứ ám ảnh khi cậu nhìn thấy Xuân nhi thoi thóp trở về.

Trong lòng cậu bé hốt hoảng lo lắng cho Xuân nhi, bất giác la lên.- " Không được, ta không chịu đâu.

Xuân nhi ở đây với ta "Hầu nữ lúc này cảm thấy bối rối, không biết phải làm gì trước đòi hỏi của cậu chủ.

Hầu nữ khẽ cúi đầu.- " công tử, đây là lệnh của lão gia, không thể cãi lệnh được đâu "Khúc Thừa Dỗ nhăn nhó nhìn sang Xuân nhi.

Bé gái tám tuổi ngây thơ không hiểu chuyện cho lắm, chỉ biết nhìn mà không nói gì.

Khúc Thừa Dỗ liền đứng dậy phụng phịu.- " để ta đi xin phụ thân "Nói xong chạy một mạch đi mất.

Hầu nữ thấy vậy vội chạy theo, mà Xuân nhi cũng lon ton chạy cùng.

Khúc Thừa Dỗ vừa vào đến phòng khách thì đã thấy mọi người đông đủ.

Cậu vội chạy đến bên cha mình mà hỏi.- " phụ thân, con nghe nói phụ thân để Xuân nhi bị bắt trở về nhà phải không?"Cái câu nói " bị bắt trở về" này rõ ràng là rất không có thiện cảm gì với vợ chồng kia.

Khúc Thừa Dụ hiểu con mình, nhưng có nhiều cái phải tuân theo đạo lý, ông khẽ dỗ dành con.- " Dỗ nhi, bé Xuân vốn là con của bọn họ, cho nên bọn họ đón về là điều đương nhiên thôi.

Chúng ta không có quyền ngăn cản"Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thì mặt buồn thiu, phụng phịu nói.- " nhưng mà...!Xuân nhi trở về đó thì sẽ bị bọn họ đánh chết cho xem "Câu nói này vừa nói ra đã có kẻ giật mình.

Phu phụ kia nhìn xuống con dao trên khay bạc mà có chút suy nghĩ thoáng qua, vội vàng xua tay.- " không đánh, tuyệt đối sẽ không đánh nữa, xin công tử yên tâm"Khúc Thừa Dỗ bĩu môi, khuôn mặt lộ rõ vẻ không tin.

Khúc chủ hiểu tâm tư con mình, ông ôn tồn nói.- " con ơi.

Xuân nhi người họ Nguyễn, không phải họ Khúc ta.

Việc này cha không thể chiều theo ý con được "Khúc Thừa Dỗ mặt bí xị không cam tâm, lúc này bất chợt nghĩ ra điều gì đó liền reo lên.- " phụ thân, con sẽ cưới Xuân nhi làm vợ, như vậy thì Xuân nhi sẽ là người của Khúc gia ta rồi, phải không?"" Woa..." Mọi người trong phòng đều thốt lên, các hầu nữ và gia nhân đều cảm thấy hứng thú xì xầm.- " Cậu chủ chỉ mới mười tuổi thôi, cưới vợ lúc này không phải sớm quá sao? Cái này là cậu chủ đã biết yêu rồi đấy!"Vừa lúc này Xuân nhi cũng vừa bước tới.

Khi mọi người còn đang ngơ ngác thì Khúc Thừa Dỗ chạy tới nắm tay Xuân nhi mà nói lớn.- " Xuân nhi, huynh sẽ cưới muội về làm vợ, như vậy muội sẽ không phải trở về nhà nữa, và chúng ta sẽ tiếp tục chơi cùng với nhau"Xuân nhi nghe thấy được tiếp tục chơi cùng với nhau thì thích lắm, gật đầu lập tức.- " thật...!thật sao? Muội thích lắm, muội muốn được làm vợ của Dỗ ca "Mọi người trong phòng bật cười, tiếng cười khúc khích của gia nhân vang lên.- " hi hi hi...!thì ra chỉ là muốn chơi cùng với nhau thôi.

Cậu chủ còn bé lắm, có biết vợ là gì đâu "- " đúng vậy, mà bé gái kia cũng thật dễ thương.

Ngây thơ đáng yêu quá đi mất "Nét ngây thơ của trẻ em là điều mà không phải ai cũng thích, nhất là với mụ dì ghẻ kia.

Mụ ta lúc này bước tới chỉ vào mặt Xuân nhi mà gằn giọng.- " nha đầu ngu dốt không biết điều.

Ngươi không nhìn lại thân phận mình thế nào, có xứng với vị công tử đây không? Lại muốn trèo cao ư, thật không biết sống chết "Mụ dì ghẻ vừa dứt lời thì phát hiện Khúc chủ đang tức giận trợn mắt nhìn mình.

Mụ hoảng hốt lui về rồi im lặng luôn, không dám nói gì nữa.

Tất nhiên những chuyện như môn đăng hộ đối thì hai đứa trẻ làm sao hiểu được.

Khúc chủ thật ra cũng không xem trọng chuyện này lắm, ông bước tới vỗ vai con mình.- " cưới thì được thôi, nhưng mà phải đợi hai đứa đến tuổi thành thân đã.

Bây giờ cưới xin có phải quá sớm không?"" BỐP...!BỐP...!BỐP...".

Gia nhân xung quanh nghe Khúc chủ nói vậy thì vỗ tay nhiệt liệt.

Tưởng chừng Khúc chủ phản đối, thế nhưng ngài lại thuận tình.

Mọi người ai cũng thích Xuân nhi nên đã vui mừng cho em.

Còn về cặp phu phụ kia, khi xuân nhi được gả vào nhà phú hộ thì bản thân họ cũng sẽ thu về không ít lợi ích, đương nhiên là sung sướng.Khúc Thừa Dỗ nghe cha nói vậy thì cũng xuôi lòng, lúc này vẫn có chút vướng mắc trong lòng.- " đợi đến tuổi là đợi đến bao giờ? Từ giờ đến lúc ấy con không được chơi với Xuân nhi nữa sao?"Đúng là trẻ thơ, mục đích vẫn là muốn vui chơi mà thôi, nào đã hiểu vợ chồng là gì! Mọi người xung quanh đều khúc khích cười, cảm thấy yêu mến.

Khúc chủ suy nghĩ một chút, nghĩ ra điều gì đó, liền vuốt râu.- " nếu con chịu chăm chỉ học hành, ta sẽ thu xếp cho con vài ngày được đến nhà Xuân nhi chơi một bữa.

Con thấy thế nào?"Đây đúng là một lời đề nghị không tồi.

Dùng Xuân nhi làm mục đích cho con mình phấn đấu, vẹn cả đôi đường.

Khúc Thừa Dỗ khuôn mặt ánh lên vẻ vui mừng.- " cha nói thật chứ, không gạt con phải không?"Khúc chủ mỉm cười.- " không gạt, tuyệt đối không gạt con "Khúc Thừa Dỗ vui mừng cúi đầu thi lễ.- " hài nhi đa tạ phụ thân đã thành toàn cho con "Khúc chủ vui vẻ khi con mình có mục tiêu phấn đấu.

Khúc Thừa Dỗ vui mừng vì được thành toàn chuyện của Xuân nhi.

Cặp phu phụ kia vui mừng vì đem con bỏ vào nhà phú hộ.

Các gia nhân xung quanh vui vẻ khi thấy hai đứa trẻ được đặt hôn ước nên duyên.

Một quyết định khiến tất cả vui mừng hạnh phúc.Một chiếc xe ngựa được lấy ra để đưa cả nhà ba người Xuân nhi trở về ngôi làng ngoại thành.

Khúc Thừa Dỗ đi theo ra tới cổng thành Đại La đưa tiễn, tay vẫy chào Xuân nhi.

Bên trong cỗ xe ngựa, Xuân nhi vươn tay ra vẫy chào Dỗ ca của mình.

Đôi trẻ đã ước hẹn nhau từ thủa ngây thơ chưa biết gì, một câu chuyện thần tiên.

Con đường trước mặt hai đứa trẻ này trông có vẻ tươi sáng vô cùng, nhưng đời ai biết trước ngày mai.

Khi mà giông tố cuộc đời bủa vây, họ mới biết cuộc sống khắc nghiệt đến thế nào..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 55: 55: Niềm Vui Gặp Lại



Từ ngày Xuân nhi trở về, mụ dì ghẻ không còn đánh em nữa.

Mỗi lần tức giận thì mụ lại nhìn vào con dao mà Khúc chủ đưa cho thì cơn nóng giận của mụ tự khắc giảm nhiệt.

Cũng mười ngày từ lúc Xuân nhi trở về, lúc này bên ngoài xuất hiện một nhóm người.

Một tiếng gọi lớn từ một người trong đó.- " Trang và Thái có nhà không?"Lập tức trong nhà, mụ dì ghẻ chạy ra.

Vừa mở cửa đã thấy Khúc Thừa Dỗ và trưởng binh Hữu Hoàng đứng đó, mụ lập tức đon đả cười nói.- " ai da...!thì ra Khúc công tử và trưởng binh tới chơi.

Hân hạnh, hân hạnh "Khúc Thừa Dỗ lúc này ngó vào trong nhà không thấy ai, liền ngước đầu hỏi.- " cô cô, Xuân nhi đâu rồi?"Mụ dì ghẻ thuộc loại thượng đội hạ đạp, nghe Khúc công tử hỏi thăm thì miệng dẻo quẹo mà cười nói.- " ai da, Xuân nhi bây giờ đang thả trâu ngoài đồng.

Để ta đi ra ngoài gọi nó về"Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thoáng không vui.

Xem ra Xuân nhi về đây vẫn phải làm lụng như trước.

Cậu nheo mắt.- " không cần đâu, để ta tự ra tìm muội ấy"Khúc Thừa Dỗ không ưa mụ này, mà mụ này có vẻ cũng không ưa cậu.

Nếu không phải cậu là con trai độc nhất của phú hộ Khúc Thừa Dụ thì mụ hóa sư tử ngay.

Trưởng binh cũng không ưa lắm, nhưng mà mụ vẫn là dì ghẻ của Xuân nhi.

Trưởng binh rút ra một nén bạc đưa cho mụ dì ghẻ mà nói.- " ta nhận lệnh của chủ nhân hộ vệ thiếu chủ đi chơi.

Nén bạc này là chủ nhân trả cho ngươi để Xuân nhi được nghỉ ngơi hôm nay.

Nhận lấy "Mụ dì ghẻ nhìn nén bạc thì mắt sáng rực lên.

Nói như trưởng binh thì có nghĩa là mỗi lần Khúc công tử đến đây chơi thì mụ đều sẽ nhận được nén bạc như vậy.

Trong thoáng chốc mụ thấy Xuân nhi là cái xẻng xúc bạc rồi.

Mụ cười toe toét đón lấy nén bạc mà cúi đầu.- " nhờ trưởng binh nhắn lại với phú ông là tiện nữ rất biết ơn.

Xuân nhi đang ở ngoài đồng, để tiện nữ dẫn các vị đi"Khúc Thừa Dỗ không mấy thiện cảm, cậu lắc đầu.- " không cần, ta tự biết đường đi"Nói xong liền bước chân đi thẳng, đội hộ vệ liền bước theo sau.

Mụ dì ghẻ lúc này không quan tâm tiểu tiết nữa, vì trọng điểm là nén bạc trên tay.

Với một gia đình nông dân thì nén bạc này có giá trị không nhỏ, và mỗi lần vị khách nhỏ tuổi kia ghé thăm là mụ lại có một nén như thế này.

Mụ cười khúc khích, ôm nén bạc bước vào trong nhà.Khúc Thừa Dỗ chạy theo con đường mà cậu biết để đến điểm mà cậu và Xuân nhi gặp nhau lần trốn chạy ấy.

Đi xuyên qua những ruộng lúa thì cũng tới được đồng cỏ nơi mà Xuân nhi đang chăn trâu.

Thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang dắt trâu, cậu bé với tay gọi lớn- " Xuân nhi, huynh đến chơi với muội đây"Xuân nhi đang dắt trâu đi, nghe tiếng gọi thì quay lại nhìn.

Em mừng rỡ khi thấy Khúc Thừa Dỗ đang chạy về phía mình, em tươi tắn vẫy tay liên tục.- " Dỗ ca, muội ở đây, ở đây "Hai đứa trẻ chạy lại nắm tay nhau vô cùng hạnh phúc.

Nụ cười trẻ thơ của hai đứa trẻ gặp lại nhau chỉ sau mười ngày xa cách.

Khúc Thừa Dỗ nhìn thấy lại nụ cười thiên thần của Xuân nhi thì vui lắm, ân cần hỏi thăm.- " Xuân nhi, muội dạo này khỏe không, dì ghẻ còn hay đánh muội nữa không? Có gì uất ức cứ nói cho huynh biết, huynh sẽ nói phụ thân bảo vệ muội"Mặc dù nhìn Xuân nhi không có vết thương gì, nhưng cậu bé vẫn lo lắng.

Xuân nhi lúc này đưa một ngón tay lên miệng, đôi mắt ngây thơ.- " từ lúc trở về đến giờ muội thấy dì ghẻ dễ tính đi nhiều lắm, chưa thấy đánh muội lần nào.

Mà công việc thì muội được giảm bớt đi một chút"Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thì mừng rỡ, xem ra sự can thiệp của phụ thân đã có tác dụng.

Xuân nhi lại cười tươi tắn, búng tay một cái.- " à phải rồi, để muội đi cột trâu lại đã, rồi quay lại chơi với huynh "Khúc Thừa Dỗ cười híp mí gật đầu.

Xuân nhi lúc này dắt trâu tới một đám cỏ tươi tốt nhất, đóng cọc cột trâu lại rồi lon ton trở về.

Khúc Thừa Dỗ nhìn Xuân nhi đến bên cạnh mình, lúc này lấy ra một hộp gỗ mà nói.- "ta có đem theo ít món ăn ngon, chúng mình cùng ăn nhé "Xuân nhi nghe nói có đồ ăn ngon thì rất vui.

Những tháng ngày ăn cơm chan nước mắm của em đã qua rồi, nhưng không có nghĩa là em được ăn uống đầy đủ như con người ta.

Bữa cơm của em đơn giản là nhiều hơn một chút, có thêm một chút cá chút rau mà thôi.

Khoảng thời gian ở trong Khúc gia trang em không những không bị bắt làm việc quần quật mà còn được ăn rất nhiều cá thịt, đối với em mà nói thì đó là khoảng thời gian sung sướng nhất trong cuộc đời.

Xuân nhi nhìn hộp gỗ của cậu bé mà reo lên sung sướng.- " a....hoan hô, có đồ ăn ngon rồi"Khúc Thừa Dỗ nhìn thấy Xuân nhi vui mừng hớn hở như vậy thì cậu hạnh phúc lắm.

Không để Xuân nhi chờ lâu, cậu đặt hộp gỗ xuống và bắt đầu mở nắp ra." OÀ ..." Xuân nhi thốt lên một tiếng khi mà ngay lập tức thấy một con gà luộc nguyên con, nước miếng tuôn ra.

Khúc Thừa Dỗ đặt đĩa thịt gà ra mà nói.- " đây, muội chắc thèm lắm rồi, cứ ăn đi đừng ngại"Vừa nói vừa lấy ra một đĩa xôi bên trong ra ngoài.

Xôi nguyên đĩa, gà nguyên con.

Xuân nhi xoa đôi bàn tay với nhau, tủm tỉm cười e ngại.- " Dỗ ca, chúng mình cùng ăn nhé"Khúc Thừa Dỗ nghe câu nói này lại nhớ đến kỷ niệm lúc ăn chén cơm chan nước mắm của Xuân nhi.

Đối với cậu thì đó là chén cơm ngon nhất cuộc đời.

Bây giờ nhìn thức ăn dư thừa thế này lại nhớ đến cảnh Xuân nhi bốc trộm cơm chó ăn để nhường cơm cho mình, bất giác nước mắt lại chảy ra.

Xuân nhi nhìn thấy nước mắt của Khúc Thừa Dỗ thì ngạc nhiên lắm.- " Dỗ ca, tại sao huynh lại khóc? Muội làm gì sai sao?"Khúc Thừa Dỗ giật mình, vội vàng lau nước mắt mà xua tay.- " không có, làm gì có.

Ta đâu có khóc đâu"Xuân nhi ngơ ngác nhìn, rõ ràng là đang khóc mà còn chối.

Khúc Thừa Dỗ lúc này cúi người xé một miếng thịt gà ngon nhất, vươn người đút cho Xuân nhi.- " đây, miếng này cho muội.

Ăn đi, ngon lắm đấy"Xuân nhi sung sướng ngậm lấy miếng thịt được đút cho.

Nhai miếng thịt ngon lành đó, nước thịt tan ra như hòa vào trong miệng, thấm đều dịch vị.

Em sung sướng thốt lên.- " ngon quá, cảm ơn Dỗ ca"Khúc Thừa Dỗ trước giờ chưa từng túng thiếu điều gì, ăn những món ăn này nhiều đến ngán.

Cậu xé thêm một miếng nữa đút tới.- " ăn nữa đi, ở nhà ta còn nhiều lắm, vậy nên chỗ này muội muốn ăn bao nhiêu cũng được "Khúc Thừa Dỗ thật sự hạnh phúc khi nhìn thấy sự sung sướng của Xuân nhi, mà Xuân nhi cũng rất hạnh phúc khi được yêu thương chiều chuộng.

Cái cảm giác được yêu thương này em đã không còn được có nữa từ khi mẹ em rời bỏ thế gian này.Hai đứa trẻ này đang đem lại hạnh phúc cho nhau, và dường như định mệnh đã kết nối đôi trẻ này.

Cảm thụ và hạnh phúc..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 56: 56: Xin Cưới



Thấm thoát thời gian trôi qua đã tám năm.

Trong khoảng thời gian đó Khúc Thừa Dỗ liên tục tới thăm Xuân nhi.

Lúc này cũng vậy, hai người họ đang ở cánh đồng mà Xuân nhi chăn trâu.

Khúc Thừa Dỗ xé một miếng thịt gà đưa tới đút cho mỹ nữ ngồi trước mặt mình.

Xuân nhi bây giờ đã là thiếu nữ 16 tuổi xinh đẹp nhất làng, không còn là bé gái tám tuổi ngày ấy nữa.

Tuy đã lớn, cô vẫn thích được cưng chiều, được đút cho ăn như hồi bé.

Khúc Thừa Dỗ bây giờ cũng đã 18 tuổi, là một chàng trai trưởng thành khôi ngô tuấn tú.

Thời gian trôi qua đôi trẻ trưởng thành và đã biết thế nào là tình yêu, cảm nhận được nỗi niềm nhung nhớ yêu thương, trao trọn tình yêu cho nhau.

Ở Giao Chỉ có câu " gái thập tam nam thập lục" , hàm ý đây là tuổi dựng vợ gả chồng.

Thế nhưng đôi trẻ này đã vượt qua ngưỡng tảo hôn thời phong kiến nhưng vẫn chưa kết hôn.

Lý do không phải gì quá ghê gớm, chỉ là Khúc chủ muốn dùng Xuân nhi làm mục tiêu phấn đấu cho Khúc Thừa Dỗ chăm chỉ học hành.

18 tuổi là tuổi để được lên kinh đô ứng thí.

Khúc chủ muốn con mình thi cử công danh rồi mới cho cưới vợ.

Khúc Thừa Dỗ lúc này nắm tay Xuân nhi mà nói.- " tháng sau huynh phải đến giang đông thi cử , chắc phải ba tháng mới trở về.

Chuyến đi này dù có đậu công danh hay không thì phụ thân cũng không ngăn cản huynh và muội thành hôn.

Vậy nên trước khi đi thi, huynh muốn đem sính lễ đến dạm hỏi trước.

Muội thấy thế nào?"Khúc chủ đã dùng tình yêu làm động lực phấn đấu cho con trai, và cũng không đặt mục tiêu quá cao cho con mình.

Xuân nhi nhìn Khúc Thừa Dỗ với đôi mắt âu yếm, ngại ngùng nói.- " thì...huynh cứ về thưa chuyện với cha mẹ muội, chứ muội nào dám chê bai gì.

Được gả cho huynh là may mắn lớn nhất của muội rồi, muội lúc nào cũng mong chờ ngày này "Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thì sung sướng lắm, siết chặt bàn tay Xuân nhi hơn.- " được rồi, vậy bây giờ ta sẽ về thưa chuyện với cha mẹ muội.

Sau khi trở về sẽ chọn ngày lành tháng tốt bưng trầu cau sang dạm hỏi, muội thấy vậy được không?"Xuân nhi mỉm cười bẽn lẽn, khẽ gật đầu.

Đôi trẻ dắt díu nhau về nhà.

Khúc Thừa Dỗ nắm tay Xuân nhi dắt đi.

Xuân nhi bẽn lẽn đi sau lưng dắt trâu.

Con trâu đi sau cùng dõi theo hành trình tám năm của đôi bạn trẻ.

Về tới nhà, Xuân nhi trốn sau bếp nhìn ra.

Khúc Thừa Dỗ ngồi trước mặt cha và dì ghẻ của Xuân nhi, cậu cung kính cúi đầu.- " thưa thúc thúc, thưa cô cô , xin hãy gả Xuân nhi cho cháu"Phu phụ kia không hề bất ngờ, bởi việc này là chuyện mà ai cũng đoán biết được.

Thế nhưng mọi thứ phải đi theo đúng quy trình của nó.

Phu phụ kia trong lòng vui mừng vì gả con vào nhà phú hộ, tất nhiên sính lễ sẽ không ít.

Tuy vui mừng như vậy nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản mà nói.- " việc công tử có lòng với Xuân nhi nhà chúng ta, với chúng ta mà nói đó là may mắn.

Chúng ta đương nhiên không phản đối gì.

Công tử hãy về nhà thưa chuyện với phụ mẫu, chọn ngày lành tháng tốt đem trầu cau sang dạm hỏi, sau đó lại chọn ngày lành tháng tốt để thành thân.

Đó mới là đúng lễ nghĩa "Khúc Thừa Dỗ vui mừng cúi đầu.- " Thừa Dỗ nhất định sẽ làm theo ý cô cô và thúc thúc, nhất định sẽ làm đúng lễ nghĩa tổ tiên.

Không giấu gì, trước khi đi Thừa Dỗ đã thưa chuyện với phụ mẫu và được song thân đồng ý.

Song thân còn chọn ngày lành tháng tốt là mười ngày sau là ngày hợp để mang cau trầu đến dạm hỏi.

Lúc đó xin hai vị hãy chuẩn bị để Thừa Dỗ có cơ hội làm đúng đạo hiền tế"Vậy là mọi chuyện đã được Khúc chủ sắp xếp trước cả rồi ư? Phu phụ kia nghe vậy thì nhìn nhau gật đầu, trong lòng sung sướng lắm.

Gả con cho phú hộ giàu thứ năm Giao Chỉ, một bước vịt hóa thiên nga, bọn họ được hưởng lợi không ít.

Lúc này bọn họ quay sang hối.- " nếu công tử đã đồng ý, chi bằng mau chóng trở về thưa chuyện với phụ mẫu.

Chúng ta ở đây chờ tin vui của công tử"Bản thân Khúc Thừa Dỗ cũng rất nóng lòng, nghe phu phụ kia nói vậy thì cảm thấy hợp ý lắm, liền đứng dậy cúi đầu thi lễ.- " vậy Thừa Dỗ xin cáo từ, mười ngày sau sẽ quay lại.

Xin hãy chờ đợi tiểu tế"Tất cả mọi người trong phòng đều mỉm cười vui vẻ, mà Xuân nhi ở bên trong cũng e thẹn mà tủm tỉm cười.

Khúc Thừa Dỗ bước ra ngoài, Xuân nhi chạy theo đưa tiễn.

Bước chân ra đến ngoài làng, Thừa Dỗ quay sang nhìn Xuân nhi âu yếm dịu dàng.- " đến đây được rồi, huynh sẽ sớm quay lại.

Muội chờ huynh mười ngày nữa nhé "Nói xong thì nắm lấy bàn tay Xuân nhi bé nhỏ dịu dàng, mà nàng cũng để yên trong tay người thương ấm áp.

Bịn rịn không muốn rời xa.- " Dỗ ca, huynh đi đường cẩn thận.

Muội sẽ chờ huynh trở lại, kiếp này nguyện là nữ nhân của huynh, nâng khăn sửa túi cho huynh "Những lời tình tứ yêu thương không cần nói ra, nhưng khoảng khắc này dường như cả hai đều hiểu rõ.

Dưới ánh nắng hoàng hôn đỏ rực, bên cạnh những đồng lúa chín vàng, đôi tình nhân chìm trong tình yêu đôi lứa, ước hẹn nhân duyên.

Bọn họ cứ thế mà quấn quýt không rời.

Trưởng binh Hửu Hoàng cùng đội bảo vệ đứng gần chờ đợi lâu quá, sợ rằng trời tối, liền đến hối thúc.- " công tử, năm tháng còn dài, đừng lưu luyến nữa.

Bây giờ đã chiều rồi, nếu không về sớm thì trời tối mất, không còn an toàn nữa đâu"Lúc này đôi tình nhân mới buông nhau ra.

Cả hai hiểu rất rõ sự nguy hiểm của bóng đêm.

Khúc gia có kẻ thù, một kẻ thù vô cùng nguy hiểm.

Xuân nhi vội hối thúc.- " Dỗ ca, về nhanh đi.

Muội sẽ về nhà đợi huynh"Nói xong quay lưng chạy đi, vì không muốn để Thừa Dỗ phải lưu luyến nên bước chân của Xuân nhi trở nên dứt khoát.

Thừa Dỗ nhìn bóng lưng ấy mà la lớn.- " Xuân nhi, đợi huynh , nhớ chờ huynh nhé"Xuân nhi chạy được một đoạn, nghe tiếng gọi ấy thì quay lại, cười tươi hạnh phúc mà la lên.- " muội sẽ chờ huynh, đời này kiếp này chờ đợi huynh, quyết không thay đổi."Nói xong chạy tiếp.

Khúc Thừa Dỗ nhìn theo tình yêu bé nhỏ của mình dần khuất bóng, trong lòng ngập tràn hạnh phúc về một tương lai của tình yêu đôi lứa.Ánh hoàng hôn đỏ rực, mặt trời như đang lơ lửng trên những đồng lúa chín vàng mênh mông bát ngát.

Khúc Thừa Dỗ ngồi trên ngựa trở về thành Đại La, lâu lâu vẫn ngoái đầu nhìn lại..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 57: 57: Thay Lòng



Đúng như ngày hẹn, hôm đó một đoàn người ăn mặc y phục truyền thống bưng những mâm quả đến ngôi làng ngoại thành.

Người dân xôn xao ra nhìn ngó bàn tán.

Khúc Thừa Dỗ đi sau phụ mẫu đến nhà Xuân nhi để hỏi cưới nàng.

Quả là người giàu có thứ năm Giao Chỉ, là đi dạm hỏi thôi mà cũng rình rang hơn cả lễ cưới của một gia đình bình thường.

Các mâm cỗ mang đến xếp thành hàng.

Sự kiện này kéo theo rất nhiều người dân trong làng tới xem.Khúc Thừa Dỗ vui sướng đến trước nhà Xuân nhi, nhưng có gì đó rất kỳ lạ.

Nhà Xuân nhi không trang trí chuẩn bị cho lễ dạm hỏi như đã định, mà nhìn vào thấy rất bình thường như những ngày bình thường khác.

Người nhà Khúc gia ngơ ngác nhìn nhau xì xầm bàn tán.- " không phải hôm nay là ngày dạm hỏi sao? Vậy thì tại sao không có một chút trang trí nhà cửa, không có người chờ đợi, không có bất cứ thứ gì để chuẩn bị vậy? Hay là họ quên ngày?"- " ta hy vọng là họ quên ngày hoặc nhầm ngày, chứ bây giờ vào mà họ nói không tiếp thì quê mặt lắm, không biết giấu mặt vào đâu"- " không thể nào, không thể có chuyện đó được.

Đây chỉ là một gia đình bình thường, được gả con vào nhà đại phú hộ là may mắn của họ rồi, làm gì có chuyện trở mặt chứ?"Cứ thế tiếng xì xầm không tốt phát ra.

Khúc chủ lúc này cau mày khó chịu, mà Khúc Thừa Dỗ không chịu được liền đi thẳng vào trong gỏ cửa gọi lớn.Nhạc phụ, nhạc mẫu, Xuân nhi...!có ai trong nhà không?"Lúc này trong nhà có bước chân.

Phu phụ kia lò mò mở cửa bước ra.

Dì ghẻ mở hờ cửa ló đầu ra hỏi.- " thì ra là Khúc công tử đấy à.

Không biết công tử hôm nay tới đây có chuyện gì?"Khúc chủ đứng đằng sau nhăn mặt.

Không phải đã hẹn trước là hôm nay tới dạm hỏi, vậy thì thái độ này có nghĩa là gì? Khúc Thừa Dỗ cũng cảm thấy khó chịu và khó hiểu, lúc này cười khổ.- " nhạc mẫu, không phải hôm nay đã hẹn trước là tiểu tế dẫn phụ mẫu đến dạm hỏi Xuân nhi đó sao? Không lẽ nhạc mẫu đã quên?"Chuyện hệ trọng thì làm sao mà quên được.

Dì ghẻ lúc này " A..." lên một tiếng, giả vờ ngạc nhiên.- " A...!đúng rồi, lão nương quên mất.

Công tử đến trễ , Xuân nhi đi lấy chồng rồi "".

HẢ....." cả đoàn người hét lên ngạc nhiên.

Đi lấy chồng rồi là sao? Chẳng ai hiểu gì cả.

Khúc Thừa Dỗ lúc này nhăn nhó hỏi.- " nhạc mẫu nói gì tiểu tế không hiểu.

Đi lấy chồng rồi là sao? Tiểu tế hôm nay mới đến đây dạm hỏi cơ mà "Dì ghẻ thở dài một tiếng, vẻ mặt tỏ ra thương hại mà nói.- " cũng không giấu gì.

Ba ngày trước, tiết độ sứ Độc Cô Tởm có đến đây.

Ngài ấy thấy Xuân nhi xinh đẹp nên mở lời hỏi cưới và được Xuân nhi đồng ý.

Chúng ta dù muốn ngăn cản cũng không được, trong ngày hôm đó Xuân nhi đã lên kiệu hoa về phủ tiết độ sứ rồi "" ĐOÀNG..." tiếng sét tưởng tượng đánh ngang tai, Khúc Thừa Dỗ chết lặng người.

Làm sao lại có chuyện như thế chứ? Khúc Thừa Dỗ trợn mắt lắc đầu liên tục, không thể tin vào thực tại trước mắt.- " ngươi lừa ta, chắc chắn ngươi lừa ta.

Ngươi là không muốn gả Xuân nhi cho ta nên giấu muội ấy đi đâu rồi, đồng thời bịa chuyện để lừa ta.

Có đúng không?"Ngày dạm hỏi, cô dâu lại bỏ theo người khác, đây là sự sỉ nhục thế nào chứ? Nhìn Khúc Thừa Dỗ đau khổ lẫn tức giận, dì ghẻ cười nhạt mà mở rộng của, đồng thời chỉ vào trong.- " đây, công tử không tin thì hãy nhìn xem.

Những thứ trong này đều là sính lễ của tiết độ sứ.

Công tử xem ta có nói dối công tử không?"Cánh cửa vừa mở rộng, mọi người đều tròn xoe mắt khi nhìn vào bên trong.

Rất nhiều lễ vật, trên đó có cả ấn ký của tiết độ sứ.

Khúc Thừa Dỗ dụi mắt mấy cái, chạy thẳng vào bên trong nhìn vào đống lễ vật.

Trái tim quặn thắt lại mà lẩm bẩm trong đau khổ.- " không thể nào, không thể có chuyện này.

Bà lừa ta, nhất định bà lừa ta "Khúc Thừa Dỗ không tin, hay nói chính xác hơn là không dám tin.

Xuân nhi đã cùng hắn trải qua thời gian tám năm gắn bó, yêu thương mặn nồng, mấy ngày trước còn hứa hẹn đợi hắn, sao có thể vài ngày thì thay lòng đổi dạ.

Dì ghẻ thấy sự cố chấp ấy, liền lấy ra một phong thư đưa cho Khúc Thừa Dỗ mà nói.- " đây, Xuân nhi có để lại một bức thư cho cậu.

Bút tích của Xuân nhi chắc cậu nhận ra "Khúc Thừa Dỗ lúc này tràn ngập oán hận phẫn nộ, đau đớn, vừa nghe thư của Xuân nhi thì lập tức chụp lấy, mở ra xem ngay.

Khúc Thừa Dụ và trưởng binh Hửu Hoàng cũng lại gần xem ké.

Bức thư mở ra với vài dòng chữ ngắn ngủi.....Dỗ ca, xin lỗi ngươi vì đã đường đột đi lấy chồng thế này, nhưng ta không thể bỏ qua cơ hội cả đời có một.Ta biết ta chỉ là con gái của một thường dân, được ngươi chú ý là cơ hội tốt không thể có hai lần.

Tám năm qua ở bên cạnh ngươi thực sự chẳng có gì vui vẻ, nếu không phải vì những món ăn ngon ngươi mang đến cùng vị trí con dâu họ Khúc trong tương lai thì ta cũng không vất vả giả vờ yêu thương ngươi.

Ta biết rằng gả cho ngươi chính là may mắn của ta, chính là một bước lên cao.

Ta những tưởng là chuyện của ta và ngươi sẽ thành sự, cho đến lúc tiết độ sứ Độc Cô Tởm xuất hiện.

Khi gặp ta ông ấy đã say mê sắc đẹp của ta, và khi ông ấy ngỏ lời, ta không thể khước từ được.Ta biết rằng gả cho ngươi cũng là một bước lên cao, thế nhưng "tiết độ sứ phu nhân" vẫn là ở một đẳng cấp khác.

Ta gả cho ngươi thì hài tử ta sinh ra chỉ là một người Giao Chỉ Kinh tộc thấp hèn, trong khi đó nếu là con của tiết độ sứ thì đương nhiên hài tử của ta là Hoa tộc cao quý.

Vậy thì cũng là bước chân lên cao, tại sao ta lại không d*ng h*ng rộng thêm chút nữa, bước chân dài hơn chút nữa mà leo lên hẳn vị trí phu nhân tiết độ sứ.

Dù biết rằng chỉ được làm tiểu thiếp, nhưng ta thà làm thiếp của tiết độ sứ vẫn là oai phong hơn thê của công tử Khúc gia nhà ngươi.Bây giờ địa vị của ta cao hơn ngươi, vậy nên ngươi đừng mơ tưởng đến ta nữa.

Vĩnh biệt tên Kinh tộc Giao Chỉ thấp hèn, không hẹn ngày gặp lại.Nguyễn Thị Xuân kết bút......Bức thư ngắn ngủi nhưng tuyệt tình, lại chứa đựng sự phân biệt lăng mạ.

Khúc Thừa Dỗ gào lên.- " KHÔNG....TA KHÔNG TIN...!XUÂN NHI CỦA TA ĐÂU RỒI...TA PHẢI GẶP NÀNG..."Vừa gào lên vừa chạy ra ngoài.

Khúc chủ nhanh chóng chụp tay lại mà quát.- " hài nhi, con định đi đâu?"Khúc Thừa Dỗ nắm chặt lá thư, quay sang mặt mếu máo như sắp khóc.- " con phải đi gặp trực tiếp Xuân nhi, hỏi xem những lời trong thư có phải là những lời thật lòng của muội ấy hay không "Vừa nói vừa vùng vẫy định bỏ chạy.

Khúc chủ thấy không ổn, kéo con mình lại tát " BỐP.." một cái đau điếng.

Khúc Thừa Dỗ ngơ ngác nhìn cha mình, lúc này ông trừng mắt mắng.- " ngươi bình tĩnh lại đi, ả nha đầu đó giờ là người của Độc Cô Tởm rồi.

Ngươi cũng biết Độc Cô Tởm xem Khúc gia ta là cái gai trong mắt, tám năm trước ai là người ám sát ngươi không lẽ ngươi không biết? Bây giờ ngươi chạy tới phủ tiết độ sứ để nộp mạng à? Hắn để cho ngươi gặp ả nha đầu đó sao?"Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thì thẫn thờ, oán hận bản thân vô dụng, ngồi phệt xuống đất không nói được gì.

Khúc chủ phất tay ra lệnh.- " đưa thiếu chủ trở về "Lập tức gia nhân tới dìu Khúc Thừa Dỗ đi, đoàn người dạm hỏi trở về trong nhục nhã.

Mối nhục này Khúc gia thật sự khó nuốt trôi.Khúc Thừa Dỗ trở về thì như người mất hồn, đau khổ quằn quại và cả nhung nhớ.

Kỳ thi công danh năm đó hắn không đủ tinh thần để tham dự, lững thững lờ đờ như kẻ điên.Từ độ ấy trở đi.

Ở cánh đồng mà Xuân nhi hay chăn trâu, người ta thường hay thấy một người đàn ông thơ thẩn bước đi như kẻ mất hồn, lang thang giữa cánh đồng gọi tên một người con gái..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 58: 58: Xem Mắt



Đã hai năm trôi qua kể từ ngày Xuân nhi theo tiết độ sứ, cũng là hai năm khó khăn với chàng trai si tình ấy.

Người ta thường nói "thời gian sẽ chữa lành vết thương" , nhưng vết thương lòng quá lớn khiến hai năm là không đủ để vết thương khép miệng.

Khúc chủ lo lắng cho con mình, muốn con nhanh chóng quên đi người phụ nữ bội tình kia.

Khúc chủ tích cực nhờ người mai mối cho con mình những nữ tử có gia thế hơn Xuân nhi, hy vọng con có vợ rồi thì sẽ mau chóng quên người cũ.

Hôm nay chính là một ngày xem mắt.

Phòng khách Khúc gia hôm nay đón tiếp đôi vợ chồng tiểu thương trong thành Đại La và đứa con gái bé nhỏ vừa tròn 15 tuổi của họ.Phu phụ Khúc chủ đều ở phòng khách.

Họ nhìn nữ tử xinh đẹp kia mà cảm thấy thuận mắt.

Sau một hồi trò chuyện cùng gia đình ba người tiểu thương ấy, phu phụ Khúc chủ cảm thấy rất ưng ý.

Không những xinh đẹp mà còn nết na thùy mị, con nhà gia giáo được dạy dỗ tử tế.

Phu phụ Khúc chủ nhìn nhau mỉm cười gật đầu hài lòng.

Khúc chủ lúc này cảm thấy nóng ruột, bởi đã cho người đi gọi Khúc Thừa Dỗ rồi nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đâu.

Ông quay sang người hầu mà nói.- " các ngươi mau cử thêm người đi gọi công tử về đây cho ta.

Ta đã cho người đi kêu từ lâu mà tại sao giờ vẫn chưa thấy đến?"Khúc chủ đang cảm thấy ngại với khách.

Ai đời buổi xem mắt mà con trai chẳng thấy đâu , như vậy không phải là có lỗi với nhà gái đó sao.

Đang lo lắng thì lúc này ở ngoài có tiếng bước chân, người hầu vui mừng nói.- " lão gia, công tử đến rồi"Trong phút chốc phu phụ Khúc chủ khẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu mà con trai bỏ trốn thì mình phải biết nói năng với người ta ra sao? Khúc Thừa Dỗ lúc này bước vào sảnh, cung kính cúi đầu thi lễ một lượt.- " hài nhi tham kiến phụ mẫu.

Khúc Thừa Dỗ tham kiến thúc thúc, tham kiến cô cô"Lúc này phụ mẫu hai bên nhìn nhau mỉm cười gật đầu.

Khúc chủ chỉ vào chiếc ghế gần đó, Khúc Thừa Dỗ hiểu ý tự đi vào ngồi một cách lịch sự.

Khúc phu nhân lúc này dịu dàng nói với con mình.- " Dỗ nhi.

Có câu "gái thập tam nam thập lục " , nay con cũng đã 20 tuổi rồi, mẹ nghĩ con cũng nên cưới vợ đi.

Cha mẹ đã nhờ người mai mối và tìm được một mối vô cùng tốt, con nên..."Vừa nói đến đây, còn chưa dứt câu, Khúc Thừa Dỗ đã bật dậy cúi đầu thi lễ.- " mẫu thân, hài nhi có việc quan trọng cần phải làm, xin được cáo từ "Thái độ của Khúc Thừa Dỗ khiến nhà gái ngơ ngác, đôi mắt tròn xoe của ba người họ như thể họ không hiểu mình đã làm sai chuyện gì để khiến công tử họ Khúc chạy nhanh như vậy.

Khúc chủ đang ngồi đó chứng kiến tất cả, trừng mắt đập bàn một cái " RẦM" khiến con ông chưa kịp chạy đi đã phải đứng khựng lại.

Ông bật dậy chỉ mặt con mà mắng.- " tên nghịch tử nhà ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi định đi đâu? Ngươi biết hôm nay là buổi xem mắt, vậy mà thái độ của ngươi là thế nào? Ngươi phải biết rằng trước giờ đi xem mắt đều là nhà trai đến nhà gái.

Nhưng ngươi xem, gia đình kia vì yêu quý ngươi mà hạ mình dẫn con gái đến đây.

Vậy mà thái độ của ngươi không để người ta vào mắt, ta dạy ngươi ứng nhân xử thế vậy ư?"Khúc Thừa Dỗ giật mình, biết mình đã làm chuyện tệ hại, vội hướng về nhà gái mà cúi đầu thật thấp thi lễ.- " xin ba vị tha thứ, Thừa Dỗ tuyệt đối không có ý khinh bạc , chỉ là bản thân thấy mình còn chưa công thành danh toại nên chưa muốn lập gia đình..."Vừa nói đến đây, Khúc chủ đùng đùng tức giận giật mạnh tay chỉ thẳng mặt mắng tiếp.- " cái gì mà chưa muốn lập gia đình? Là ngươi con nhung nhớ tiện nhân kia có phải không "Nghe cha mắng hai chữ " tiện nhân " khiến Thừa Dỗ đau nhói.

Khúc Thừa Dỗ không dám cãi lời, đành im lặng.

Khúc chủ chụp tay con kéo về phía tiểu mỹ nhân đang ngồi, liền chỉ vào mà nói- " ngươi nhìn xen đứa con gái này thế nào.

Xét về nhan sắc, gia thế, giáo dục, đều là hơn hẳn ả tiện nhân kia.

Ngươi không thấy hay sao?"Khúc Thừa Dỗ lúc này ức chế, giật mạnh tay ra mà nói.- " phụ thân đừng cứ mở miệng là chửi tiện nhân này tiện nhân nọ ".Khúc chủ trợn mắt, đây là lần đầu tiên con ông dám cãi lời ông.

Khúc chủ tay run run vì tức, xem chừng không còn kiềm chế được.- " ngươi ngu dốt.

Ả tiện nhân đó không những trèo cao bỏ rơi ngươi, lại còn mở miệng khinh thường Kinh tộc chúng ta, cũng là khinh thường chính tổ tiên nó.

Ngươi đâu phải không biết nó sính ngoại mà theo tên Độc Cô Tởm người phương bắc đó, còn dám miệt thị Kinh tộc ta là bọn man di.

Thứ tiện nhân bất trung với dân tộc, bất hiếu với tổ tiên, là thứ tiện nhân của tiện nhân, không đáng nhắc đến.

Ngươi bây giờ vẫn còn bênh vực cho thứ rác rưởi đó sao?"Khúc Thừa Dỗ nghe cha chửi người yêu một tràng, toàn là những lời lẽ cay độc khiến cho tâm can vỡ vụn.

Hắn phẩy tay một cái mà gào lên.- " Xuân nhi không phải loại người đó, chắc chắn mọi chuyện có ẩn tình.

Khi nào con còn chưa gặp được muội ấy hỏi lại thì vẫn chưa biết chắc được chuyện gì.

Chắc chắn bức thư đó là muội ấy bị người ta bắt ép.

Những lời trong thư hoàn toàn không phải ý của nàng.

Cha đừng có nhục mạ vu oan cho nàng "Nói xong vùng bỏ chạy, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.

Khúc chủ tức giận nhìn theo, vừa giận vừa thương, sợ rằng bên ngoài gặp nguy hiểm thì liền quay sang ra lệnh cho trưởng binh.- " ngươi đi theo bảo vệ nó"Trưởng binh lập tức lao vút đi.

Khúc chủ nhìn theo thở dài lắc đầu.- " ngu dốt, cố chấp, hết thuốc chữa rồi"Quả thật là chấp mê bất ngộ, hay là tin tưởng thái quá.

Chuyện của Xuân nhi mà nói thì là một sự sĩ nhục với nhà họ Khúc, bị người khác cướp dâu trước ngày dạm hỏi hay là bị nhà gái từ hôn ngay trước ngày cưới thì đều vậy cả.

Khúc Thừa Dỗ si tình, cái sự si tình này gọi là chung thủy hay là ngu ngốc? Thật sự rất khó phân biệt rạch ròi.

Người ta chửi hắn ngu, vẫn nhung nhớ thứ đàn bà bội bạc.

Người ta nói ả tiện nhân đó là thứ báng bổ tổ tiên, tham tiền tham quyền, bội tình bạc nghĩa.

Rất nhiều từ ngữ thậm tệ, thế nhưng vẫn có một người tin rằng Xuân nhi vô tội , đó là Khúc Thừa Dỗ.

Mặc kệ người ta nói thế nào, chửi bới ra sao, hắn vẫn yêu và tin vào tình yêu của mình.

Hắn luôn mong đợi một ngày gặp lại người yêu, để có thể hỏi về bức thư, và về tình yêu được hình thành qua tám năm gắn bó đó có phải là thật hay chỉ là hư ảo hắn tưởng tượng ra.

Rất nhiều câu hỏi trong lòng vẫn đang chờ được trả lời..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 59: 59: Gặp Lại Xuân Nhi



Khúc Thừa Dỗ bỏ chạy ra ngoài, hắn leo lên con ngựa của mình mà chạy một mạch hơn mười dặm, trong vô thức đến ngay cánh đồng mà hắn và Xuân nhi gặp nhau lần đầu tiên.

Trưởng binh Hửu Hoàng chạy ngay sau lưng hắn, nhưng hắn có vẻ không quan tâm.

Khúc Thừa Dỗ xuống ngựa, hắn dạo bước đi trên cánh đồng cỏ đầy kỷ niệm.

Cảnh vật vẫn như vậy, chỉ có người xưa là không còn, trong lòng Khúc Thừa Dỗ đã nhung nhớ càng nhung nhớ hơn.

Hắn cứ thế bước đi trong dòng ký ức tuổi thần tiên, trong những kỷ niệm đẹp đầy hồn nhiên của tuổi trẻ.

Trưởng binh Hửu Hoàng lặng lẽ đi theo sau không nói.

Khúc Thừa Dỗ bất chợt dừng lại, đôi môi nở một nụ cười xa xôi mà chỉ vào một bụi cỏ rồi nói.- " trưởng binh, ông biết không? Đây chính là nơi ta và nàng gặp nhau lần đầu tiên, chính là nơi này"Trưởng binh nghe thiếu chủ nói đến người ấy thì tâm trạng rất không vui.

Với toàn bộ người Khúc gia mà nói thì Xuân nhi không khác gì kẻ thù.

Thế nhưng Khúc Thừa Dỗ hoàn toàn khác, hắn vẫn nhìn vào bụi cỏ ấy, hai tay ôm lấy nhau và siết chặt, hoài niệm về quá khứ xa xăm.- " ôi thời gian trôi nhanh quá, thoáng cái đã mười năm rồi.

Hồi ấy ta còn là một đứa trẻ mười tuổi, còn nàng thì mới chỉ tám tuổi.

Bây giờ chúng ta đều đã trưởng thành cả rồi"Nói đến đây thì trở nên tự sự, tự chìm đắm trong quá khứ êm dịu.

Trưởng binh lúc này cảm thấy khó chịu lắm, hắn nhăn nhó mà đánh thức giấc mơ của thiếu chủ.- " thứ cho thuộc hạ nói thẳng, thiếu chủ quá u mê rồi.

Ả nha đầu đó thứ nhất là có trăng quên đèn, được tên tiết độ sứ để ý thì lập tức bỏ rơi tình nghĩa tám năm với thiếu chủ, đó là bội tình.

Thứ hai là đã có hẹn ước với người khác mà bội ước theo kẻ quyền quý, đó là bội nghĩa.

Thứ ba là lấy oán báo ơn, Khúc gia ta có ơn cứu mạng với ả, ả ta lại ném trả cho Khúc gia ta một nỗi nhục to lớn, đó là vô ơn.

Một kẻ bội tình bội nghĩa bội ơn như vậy mà thiếu chủ vẫn còn yêu thương, vẫn cho rằng ả ta tốt đẹp? Thứ cho thuộc hạ một lần nữa nói thẳng, thiếu chủ NGU SI "Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng.

Khúc Thừa Dỗ nghe xong thì trợn mắt tức giận, trong lòng lửa giận đùng đùng.

Hắn tức giận vì bị chửi thì ít mà phẫn nộ vì người yêu bị lăng mạ thì nhiều.

Hắn quay phắt sang trưởng binh mà gào lên.- " CÂM MỒM, TA KHÔNG CHO PHÉP NGƯƠI NÓI XẤU NÀNG "Trưởng binh thở dài chán nản , lắc đầu một cái.- " thiếu chủ cấm được thuộc hạ, liệu có cấm được người trong thiên hạ hay không? Cả Đại La này ai cũng biết chuyện, chỉ có thiếu chủ là u mê bất chấp ""BỐP..." Khúc Thừa Dỗ vung tay tát thẳng vào mặt trưởng binh.

Hai tay túm lấy cổ áo, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.

Hắn gào vào mặt thuộc hạ một cách tuyệt vọng.- " nàng không có, chắc chắn là có ẩn tình.

Chỉ khi gặp được nàng và xác nhận lại, bằng không thì tất cả đều là giả dối "Trưởng binh Hửu Hoàng bậm môi, đôi mắt buồn hiu.

Hắn thấy thiếu chủ u mê bất ngộ như vậy thì cũng cảm thấy tuyệt vọng, nhưng là tuyệt vọng theo một cách khác.

Bất ngờ lúc này có tiếng nói nữ tử cất lên.- " Dỗ ca, có phải huynh đó không?"Trong khoảng khắc âm thanh quen thuộc phát ra, cảm giác như không gian lắng đọng lại, những ký ức từ sâu thẳm trong tim ùa về.

Khúc Thừa Dỗ từ từ quay lại nhìn, trước mắt hắn là một mỹ nữ xinh đẹp với mái tóc cột cao bạc trắng cùng với bộ đồ thư sinh màu trắng, nàng đang mỉm cười dịu hiền với hắn.

Khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, nụ cười ấy , dù mái tóc đổi màu nhưng chắc chắn hắn không nhầm lẫn được, chính là người con gái ấy.

Khúc Thừa Dỗ lững thững đi lại,đôi mắt nhòe lệ.

Hắn gạt vội nước mắt để có thể nhìn mỹ nữ trước mắt rõ hơn, nghẹn ngào nấc lên.- " Xuân nhi, là muội đó sao, thật sự là muội sao?"Mỹ nhân đó nhìn hắn mỉm cười hạnh phúc, khẽ e ấp gật đầu.

Khúc Thừa Dỗ nhìn thấy phản ứng quen thuộc đó, hắn vui mừng la lên.- " Xuân nhi của ta, nàng trở về rồi..."Khúc Thừa Dỗ dang rộng hai tay lao đến , muốn ôm trọn lấy người thương vào lòng, nhưng bất ngờ trưởng binh lao lên cản lại.

Khi nhìn thấy Xuân nhi, trưởng binh đã giật mình tự hỏi " nữ tử này xuất hiện từ lúc nào mà mình không nhận ra?".

Khi nhìn thấy thiếu chủ lao đến người phụ nữ ấy, hắn giật mình túm tay thiếu chủ kéo lại, khiến Khúc Thừa Dỗ tức giận mắng.- " tên nô tài khốn kiếp, ngươi định làm gì thế hả? Buông ta ra, để ta đến với Xuân nhi "Mặc kệ thiếu chủ vẫy vùng, trưởng binh siết chặt nắm tay kéo lại mà hét lớn.- " công tử cẩn thận, coi chừng có cạm bẫy.

Ả ta bây giờ là nữ nhân của tiết độ sứ rồi, ôm ả ta coi chừng bị khép tội thông dâm với phu nhân của tiết độ sứ, là tội chết đấy "Khúc Thừa Dỗ giật mình khựng lại.

Trưởng binh lo lắng xung quanh có mai phục, cho rằng đây là cái bẫy do Độc Cô Tởm tạo ra, cho nên tâm trạng phòng bị vô cùng.

Khúc Thừa Dỗ tuy không nghĩ như vậy, nhưng chuyện Xuân nhi là nữ nhân của tiết độ sứ là thật, hắn không thể ôm vợ của người khác được.

Trưởng binh tuốt kiếm chỉ về phía Xuân nhi mà quát.- " tiện nhân, ngươi tiếp cận thiếu chủ là có ý đồ gì?"Xuân nhi nhìn thấy cảnh này thì cười khổ, chẳng biết nói điều gì.

Khúc Thừa Dỗ nhìn nữ tử trước mặt, cũng chính là người hắn yêu thương nhất , trong tâm chất chứa ngàn lời muốn nói.

Trong ngàn lời yêu thương muốn nói, vẫn có một việc ưu tiên hơn cả.Khúc Thừa Dỗ sực nhớ chuyện hệ trọng, liền lấy ra một cái hộp nhỏ.

Hắn mở một cái hộp nhỏ đó và lôi ra một lá thư, tay đưa lá thư về phía người yêu mà hỏi với đôi mắt đầy đau khổ.- " Xuân nhi, nói cho huynh biết đi.

Bức thư này là người khác ép muội viết, không phải là những lời thật lòng của muội, có phải không?"Khúc Thừa Dỗ tay run run đưa lá thư về phía Xuân nhi, trong lòng sợ hãi.

Hắn sợ Xuân nhi sẽ nói rằng "đúng như vậy, đây chính là lời thật lòng của muội" , hắn rất sợ đến nỗi run rẩy.

Trưởng binh Hửu Hoàng đứng bên cạnh cũng đang chờ đợi câu trả lời, trong lòng tự nghĩ rằng " tiện nhân này sẽ trả lời sao, và sẽ chối tội như thế nào.

Có thể ả sẽ chối, tất nhiên rồi, vì đây là cạm bẫy mà".

Cả hai chủ tớ đều hướng mắt tập trung vào mỹ nữ tóc trắng.

Xuân nhi nhìn lá thư mà cười đau khổ.- " Dỗ ca, huynh cũng biết rằng muội là trẻ mồ côi mà, phải không? Từ nhỏ muội đã sống với dì ghẻ, làm đủ việc nhà, cơm ăn không đủ no thì làm gì được cho đi học.

Cả tên mình muội còn không biết viết thì làm sao viết thư được cho huynh?"Lại một khoảng khắc im lặng, một chiếc lá vàng rụng xuống theo gió cuốn đi.

Cả trưởng binh Hửu Hoàng và Khúc Thừa Dỗ đều tròn xoe mắt, ngơ ngác vì những gì mình vừa được nghe.

Xuân nhi đúng thật là chưa từng được cho đi học, và đương nhiên là mù chữ..
 
Back
Top Bottom