Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Bạch Đạo Sư
Chương 560: Nghịch Tử Ăn Vạ.



Ở hoàng cung Kiến Nghiệp, nơi mà Ngô Hoàng cư ngụ, chính là cấm cung vô cùng trang nghiêm và vững chắc. Trong cung cấm thì chỉ có phi tần mỹ nữ và những tên đàn ông bị hoạn đi th* g*** h** ch*n mình là được phép ở trong này, còn lính canh đi tuần xong là lập tức phải ra ngoài. Ở hoàng cung, người cai quản toàn bộ Thái giám được gọi là tổng quản Nội Cung . Yêu cầu của một tổng quản Nội Cung phải là người cấp độ Võ Hoàng, bởi chức tổng quản Nội Cung là bậc quan tam phẩm. Hiện giờ tổng quán Nội Cung do một người tên là Ninh Sơn đảm nhận. Hắn làm việc rất tốt, được Hoàng gia yêu mến. Tất nhiên vị trí tổng quản Nội Cung của hắn thì hắn phải ở trong cung suốt , không mấy khi được về nhà. Đối với Thái giám hầu hạ vua chúa, thì cung điện chính là nơi mà hắn phải ở. Lúc này Ninh Sơn cũng đang ở trong cung, trời thì cũng đã tối, hắn đang đi trong nội cung thì có người gọi lớn.

- "Tổng quản đại nhân, có chuyện rồi."

Hắn quay sang nhìn , thì ra đó là một kẻ mà vẫn hay đưa tin cho hắn. Ninh Sơn ngoắc tay cho tên Thái giám đưa tin ấy lại gần mình. Khi hai người đã đứng gần nhau, hắn trừng mắt nói.

- " Đang trong nội cung, ngươi la lối cái gì? Có chuyện gì quan trọng hay sao, mau nói ta nghe."

Tên Thái giám vẻ mặt lén lút bước lại gần tên tổng quản, thì thầm gì đó. Không biết tên thái giám nói gì mà tên tổng quản nghe xong đã giật mình, khuôn mặt chuyển sang nhăn nhó, ánh mắt đầy sự lo âu . Hắn gật đầu một cái mà nói .

- "được rồi, ta đã biết chuyện ,ngươi hãy lui đi."

Tên Thái giám nghe vậy thì lùi đi, còn tên tổng quản thì đứng yên trầm ngâm suy nghĩ gì đó. Có vẻ điều hắn vừa nghe được là một điều gì đó rất rắc rối, khiến cho hắn rơi vào trạng thái tiêu cực. Ninh Sơn nhắm nhẹ đôi mắt, hít một hơi thật sâu , thở dài một tiếng.

- " đành vậy , lại phải về nhà một chuyến nữa rồi"

Tự lẩm bẩm nói với chính mình một câu, bước chân lại chuyển hướng, đi đến một nơi mà hắn cần phải tới . Hắn là tổng quản Nội Cung , muốn rời cung về nhà đương nhiên phải xin phép, cho nên lúc này hắn tìm tới chỗ Ngô Hoàng. Bước chân của tổng quản Nội Cung từ từ đi đến nơi mà hắn biết là hoàng đế đang ở, chính là ngự hoa viên. Khi vừa thấy Ngô Hoàng, tên tổng quản đã bước lại gần quỳ xuống vái lạy hô lớn.

- " tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."

Những lời tung hô sáo rỗng ấy dường như lặp đi lặp lại suốt ngày ngày qua ngày khác, lập nhiều đến nỗi những người bình thường sẽ cảm thấy ngán ngẩm, nhưng có lẽ như những kẻ đứng trên đỉnh cao quyền lực lại thích những tiếng tung hô như vậy. Ngô Hoàng đang thưởng hoa , thấy tên Thái giám ấy lại gần vái lạy, dường như đã quá quen thuộc mà bảo .

- " nhìn cái sắc mặt đó của ngươi, có lẽ không phải là có chuyện gì to tát, mà phải chăng ngươi lại muốn xin chuyện gì ?"

Tên Thái giám lúc này ngập ngừng , vẫn quỳ đó mà mở lời.

- "Thưa bệ hạ, vi thần muốn xin bệ hạ cho vi thần về nhà tối nay để giải quyết một chút việc nhà."

Ngô Hoàng đang thưởng hoa, đặt tay nhẹ lên một bông hoa, miệng nở một nụ cười nhạt.

- " Mỗi lần ngươi xin về nhà thì cũng chỉ là lo cho tên nghịch tử đó thôi , có đúng không?"

Tổng quản nghe vậy thì im lặng , không biết nói gì hơn. Ngô Hoàng có vẻ dường như đã quen thuộc, hắn bật cười nói.

- " được rồi , cho ngươi đi đó, về mà giải quyết chuyện nhà của ngươi."

Thái giám là người hầu cận gần gũi bên vua nhất , có thể nói là người hiểu vua và ngược lại , vua cũng hiểu thái giám hầu cận mình. Tên tổng quản thái giám được cho phép thì mừng rỡ vội tạ ơn, sau đó lẳng lặng đứng dậy bước đi. Thái giám là một người thân cận bên cạnh Hoàng đế, cho nên có thể xem như là người thân thiết , vì vậy thái giám cầu xin việc gì cũng dễ dàng hơn. Với tên tổng quản này lại là tên Thái giám được sủng ái , vì vậy mà nói hắn có những đặc quyền riêng mà cả những quan nhị phẩm cũng phải kiêng nể. Ninh Sơn rời hoàng cung đi một mạch về phủ của mình, hắn vừa về tới phủ đã đến bên người gác cổng hỏi .

- "Công tử thế nào rồi , giờ đang ở đâu?"

Tên gác cổng lập tức cúi đầu thi lễ .

- "thưa Đại Nhân, công tử đang trong phòng riêng ạ , mong đại nhân mau tới đó."

Ninh Sơn chỉ gật đầu không hỏi thêm gì nữa, lập tức đi vào bên trong, có vẻ như hắn đã quá quen thuộc với những chuyện mà đứa con duy nhất của hắn làm ra , đều không phải là chuyện tốt. Ninh Sơn chạy một mạch vào phòng của thằng con, vừa đứng ngoài cửa phòng đã nghe thằng con kêu gào khóc lóc .

- "Ta không muốn sống nữa ,hãy để ta chết đi...hu hu hu... ta không sống nữa đâu..."

Ninh Sơn tức giận đẩy cửa vô phòng, vừa đặt chân bước vô đã thấy thằng con mình lăn lộn trên nền đất , bên cạnh là mẹ nó đang vỗ về. Cảnh tượng trước mắt trông thật ngứa mắt, ông ta tức giận quát lên một tiếng.

- " im mồm đi , ngươi ồn ào quá rồi đó, lại muốn bày trò gì nữa đây?"

Sự xuất hiện của hắn khiến cho đứa con tạm thời im lặng. Ninh Sơn khuôn mặt nhăn nhó, hầm hầm bước lại ghế ngồi xuống , đập tay lên bàn chỉ mặt thằng con mà hỏi.

- "Được rồi, ta đã về đây. Ngươi muốn cái gì thì nói một tiếng cho ta nghe , đừng có suốt ngày nằm ăn vạ như vậy nữa, ta chán ngươi lắm rồi."

Thật sự mà nói thì Ninh Sơn rất chán ghét những trò ăn vạ, nhìn đứa con trưởng thành hơn 20 tuổi đầu mà lại ăn vạ như một đứa trẻ 5 tuổi, hỏi có buồn chán hay không? Nhưng đứa con này lại là độc nhất hài tử của hắn, làm sao hắn có thể bỏ rơi được chứ. Ninh Thạnh biết rõ điều này , cho nên lần nào hắn ăn vạ cũng đều được chiều ý . Lần này cũng vậy, hắn lúc này quỳ lên hướng cha mình mà cầu xin.

- "Phụ thân à, chiều nay con ra bờ sông vô tình gặp được một mỹ nữ rất xinh đẹp, hỏi thăm ra thì mới biết nàng ấy là con gái của nhà Độc Cô. Con muốn xin Phụ thân cưới nàng ấy cho con..."

Ninh Sơn nghe vậy thì hự lên một tiếng, trợn trừng mắt.

- "Nhà ngươi nói cái gì ? Thì ra là muốn cưới con gái của nhà độc cô ư? Thật là hoang đường, hết sức hoang đường. Ngươi có thể đòi hỏi chuyện hoang đường như thế này sao? Ngươi có biết phụ thân của cô ta chết là bị ai giết hay không? Ngươi nghĩ nhà Độc Cô sẽ gả con gái cho ngươi à ? Đừng có nằm mơ nữa , nên quên đi."

Ninh Sơn vừa mắng xong, Ninh Thạnh nghe vậy lập tức nằm vật ra đất , lại oà khóc.

- " hu hu... đời này kiếp này nếu không lấy được Yên Nhiên con nhất định không sống nữa, con đi chết cho rồi... hu hu hu... con không thiết sống nữa đâu..."

Có lẽ bản thân tên này cũng biết cha hắn sẽ từ chối , cho nên đã sẵn sàng tư thế nằm vật ra rồi. Ninh Thạnh vừa nằm vật vã dưới đất gào thét, vừa giãy đành đạch cứ như đĩa phải vôi. Ninh Sơn mặc dù mồm miệng ra vẻ mình không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng cũng xót con lắm. Chỉ là yêu cầu này hơi khó khăn. Bây giờ dẫn hắn đi hỏi cưới con gái người ta thì bình thường thôi , nhưng mà việc người ta gả con là điều chắc chắn không thể, đó mới là chỗ khó. Người mẹ lúc này thấy con mình nằm vật ra đó , bà cũng là kiểu người mẹ cưng chiều con quá thể, liền đến bên cạnh tên tổng quản mà làm dữ.

- "Ông đó tại sao ông có thể thờ ơ như vậy? Con ông muốn cưới vợ thì có gì sai? Tại sao ông không mai mối cưới vợ cho nó mà còn mắng nó như vậy , ông có phải là cha không?"

Ninh Sơn tức giận chỉ mặt bà vợ mà mắng.

- "Ngươi còn nói nữa sao ? Ngươi ở nhà nuôi dạy con cái lại cưng chiều nó quá mức, để nó trở nên hư hỏng như vậy . Hở một cái gì là ăn vạ đòi hỏi, làm sao ta có thể chịu nổi như chứ? Đúng là con hư tại mẹ mà "

Người phụ nữ bị mắng như vậy nhưng không chịu im lặng , lại tiếp tục gào lên.

- " Ông mắng tôi? Vậy ông xem lại ông đi, tôi được gả cho ông đường hoàng chính chính, vậy mà mới sinh con xong ông đã tự xử rồi vào cung làm thái giám, để cho tôi có chồng cũng như đã goá. Bây giờ con ông đòi cưới vợ, ông lại lập tức phản đối, không phải là muốn cho nhà họ Ninh chúng ta tuyệt tử tuyệt tôn đấy chứ ? Ông thật là quá đáng, hu hu hu..."

Bà vợ vừa dứt lời, nằm vật ra đất cũng gào khóc ăn vạ như chính thằng con của mình. Người vợ này thực sự rất chua ngoa , lập lờ đánh lẫn con đen. Làm gì có chuyện Ninh Sơn không cho con mình cưới vợ chứ? Mà chính hắn đã cưới về cho thằng con mình hai lần vợ rồi. Cái chính ở đây không phải là không muốn cưới , mà là chắc chắn người ta sẽ không gả. Ninh Sơn lúc này nhìn lại vợ và con mình, thở dài chán nản. Hắn biết đứa con ấy đã đòi cái gì là đòi cho bằng được, còn người mẹ kia thì cưng chiều con cũng thuận thế mà làm khó hắn theo. Cái này chính là vợ con hắn cố tình bắt ép hắn phải đi đoạt con gái người ta về cho nó, thật sự làm khó. Ninh Sơn thở dài một tiếng , đành phải xuống nước, hắn gật đầu .

- "thôi được rồi. Hai mẹ con ngươi đừng có nằm vạ xuống nữa. Con gái của Độc Cô gia tộc ư ? Để ta tính kế"

Người mẹ nghe vậy thì vui mừng đứng lên, mà thằng con thì sung sướng bật dậy cúi đầu.

- "Đa tạ phụ thân, con biết phụ thân tài giỏi nhất định sẽ thành toàn được chuyện này mà"

Ninh Sơn lườm vợ con một cái, tâm thế rất không vui, lại thở dài một tiếng. Xem ra chuyện này không thể không bày mưu tính kế rồi.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 561: Ninh Sơn Dạm Hỏi.



Độc Cô phủ dạo này phát sinh nhiều chuyện phiền phức, khiến cho lòng người bực bội. Độc Cô lão phu nhân đang đi dạo trong vườn hoa, tâm trạng cảm thấy không vui. Thì cũng đúng thôi , tự nhiên nha hoàn của mình bị bắt cóc, rồi cái tên kẻ thù kia lại tới cầu hôn quậy phá , thì làm sao bà ta vui cho được? Chuyện cũ đã xảy ra từ mấy ngày trước rồi , nhưng nhất thời vẫn còn ấm ức kéo dài, vì thế mà mấy ngày nay tâm trạng rất bực bội. Bà đang đi dạo trong phủ, chăm sóc những cánh hoa mới nở, xem như là tìm kiếm chút niềm vui trong hoàn cảnh này. Ngắm nhìn những đóa hoa xinh đẹp mới nở, Thúy Nga tâm thế dịu đi được một chút , bất ngờ lúc này có người hốt hoảng chạy vô gọi lớn.

- "Lão phu nhân ơi , có chuyện rồi, to chuyện rồi lão phu nhân ơi..."

Khuôn mặt của Thúy Nga mới dịu đi được một chút, thì tiếng hét ấy đã làm cho bà ta nhăn nhó trở lại. Hai hàng chân mày cau lại, bà nhìn về hướng gia nhân đang chạy vô mà hỏi.

- "Lại có chuyện gì nữa đây ? Không lẽ tên tổng binh sứ lại đến giở trò à?"

Gia nhân chạy lại gần , đưa tay gạt mồ hôi trán, lắc đầu nói.

- "Không phải tổng binh sứ, mà là tổng quản nội cung Ninh Sơn tới tìm. Ông ta dẫn theo nhiều người tới đây nói muốn gặp lão phu nhân, hiện đã đứng trước cửa, mong phu nhân quyết định."

- "Ninh Sơn ư?" , độc cô lão phu nhân thốt lên ngạc nhiên , ngơ ngác bàng hoàng, khuôn mặt kinh hãi. Bà ấy nhìn thẳng tên gia nô mà run rẩy .

- "ngươi nói cái gì ? Có đúng là tổng quản nội cung hay không ? Hay ngươi nhìn nhầm người khác?"

Tên gia nô thấy lão phu nhân run rẩy như vậy thì khiến hắn cũng sợ theo, hắn vội cúi đầu.

- " thưa lão phu nhân, thuộc hạ đã gặp tên tổng quản ấy một lần rồi, đó là lần hắn vô đây dự tang của chủ nhân. Không sai được, chính là hắn."

Thúy Nga nghe vậy càng lúc càng sợ, khuôn mặt lại tái đi, không nói được câu gì. Vẻ mặt của Thúy Nga khi nghe nhắc tới tên tổng quản nội cung khác hoàn toàn so với khi nhắc đến tên tổng binh sứ, đó là tràn ngập sự sợ hãi. Tên gia nhân đứng bên cạnh nhìn thấy phản ứng ấy, trong lòng cũng có chút nhận ra điều khác biệt, ngập ngừng hỏi.

- "Thưa lão phu nhân, hay là để nô tài ra bảo ông ấy về đi . Nô tài sẽ nói phu nhân hôm nay không khỏe, không muốn tiếp khách , như vậy có được không?"

Tên gia nhân kia nghĩ rằng các ứng xử này cũng sẽ phù hợp, bởi nếu là tên tổng binh sứ thì bà ta lập tức đuổi đi ngay , nên hắn cho rằng tên tổng quản Nội Cung này cũng không khác biệt lắm. Cơ mà phản ứng của Thúy Nga lại hoàn toàn khác, bà ta nghe tên hầu đề nghị đuổi người thì giật mình, ánh mắt sợ hãi mà xua tay.

- " Không được, tuyệt đối không được làm mất lòng hắn . Tên này là một kẻ vô cùng nham hiểm và tiểu nhân, không thể là cư xử ẩu được đâu"

Phản ứng hoảng sợ và rất cẩn trọng của Thúy Nga làm tên gia nhân khựng người lại, khuôn mặt hắn lo lắng .

- " vậy... phải làm sao, xin lão phu nhân cứ nói"

Là gia nhân thì đâu có quyền quyết định, đương nhiên là phải đợi lệnh chủ rồi. Tên gia nhân hướng ánh mắt chờ đợi mệnh lệnh từ chủ, Thúy Nga lúc này hướng tên gia nhân mà chỉ thị.

- "Người cứ tạm thời mời hắn vô trong phòng khách , trà nước cẩn thận. Hãy nhớ tuyệt đối không làm hắn phật ý, ta sửa soạn một chút rồi ra ngay"

Phong thái vô cùng nghiêm túc, ánh mắt của Thúy Nga dường như đang tính toán điều gì đó thâm sâu. Gia nhân nghe vậy vội cúi đầu thi lễ.

- " Vâng, nô tài biết rồi , nô tài lập tức đi làm ngay"

Rồi sau đó chạy đi làm việc, hướng ra ngoài vị khách không mời kia mà tiếp đón. Thúy Nga ở lại đứng thẫn thờ, khuôn mặt suy tư. Bà ta hiểu rằng cái tên Ninh Sơn này khác biệt tên Tân Biên kia, cho nên cách ứng phó cũng phải khác biệt. Cái tên Tân Biên kia dù gì cũng là đàn ông, là người có khí chất của người quân tử. Đối với tên Tân Biên thì cho dù có đuổi thẳng mặt hay chửi mắng hắn, hắn cũng không ghi thù trong bụng mà tìm cách ám hại trả thù. Còn tên thái giám này là một tên tiểu nhân đích thực, chỉ cần không vừa ý là sẽ ghi thù và tìm các ám hại sau lưng. Người ta không sợ làm kẻ thù với người quân tử , chỉ sợ mất lòng bọn tiểu nhân. Đối với bọn tiểu nhân thì phải hết sức đề phòng không được làm mất lòng chúng, vì ta sẽ không biết được bọn tiểu nhân sẽ giở trò gì sau lưng ta, vậy nên đề phòng bọn này là không thể không có. Thúy Nga hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó trở về phòng mình sửa soạn lại y phục chỉnh tề, rồi mới bước ra gặp kẻ mà bà không muốn gặp một chút nào. Bước chân của người phụ nữ ấy tới gần phòng tiếp khách, rồi dừng lại trong thoáng chốc. Bà đứng đó ưỡn ngực hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng mình là Độc Cô lão phu nhân, là người phụ nữ đứng đầu phủ . Bà phải mạnh mẽ để người khác dựa vào, không được tỏ ra yếu đuối khiến gia đình bị người khác bắt nạt và chịu thiệt thòi. Sau khi lấy đủ can đảm, lúc này mới bước ra. Khi vừa vào phòng khách, bà đã thấy Ninh Sơn dẫn theo vợ và con trai tới, bà bật cười một tiếng ra vẻ tự nhiên.

- "A ha, thật quý hóa quá . Lâu rồi không thấy tổng quản đến chơi nhà , không biết hôm nay cơn gió lạ nào đã đưa ngài tới đây vậy? Thật khiến lão nương cảm thấy kỳ lạ."

Thúy Nga vừa đi vừa dò ý, liếc nhìn thấy Ninh Sơn không chỉ dẫn theo vợ con, mà dẫn theo cả người hầu khiêng những cái rương rất lớn. Ninh Sơn vừa gặp Thúy Nga đã bật cười , hắn đứng dậy thi lễ nói.

- " Lão phu nhân xin đừng quá lời, bổn tọa hôm nay tới đây là muốn gặp phu nhân để bàn chút chuyện quan trọng. Việc bổn toạ muốn bàn là việc đại sự, chứ cũng không phải là rảnh rỗi gì mà đi chơi, xin phu nhân dành cho bổn tọa chút thời gian để ta vào việc chính"

Khuôn mặt của tên Thái giám ấy rất đôn đã, miệng cười nhưng khuôn mặt sắc lạnh , nhìn kiểu gì cũng không thể có thiện cảm. Thúy Nga cảm thấy mọi việc không phải là điều đơn giản, bà từ từ ngồi vào bàn , đưa mắt nhìn sang tên thái giám mà hỏi.

- " Thật không ngờ tổng quán nội cung mà cũng có chuyện quan trọng cần nói với một bà già goá như ta sao? Ta thật sự không nghĩ ra giữa hai chúng ta có chuyện gì cần nói cả. Không biết chuyện đó quan trọng như thế nào mà để cho tổng quản nội cung phải bớt thời gian mà tới tận đây như vậy, thật khiến người khác rất tò mò"

Có lẽ như Thúy Nga đã muốn vào thẳng vấn đề mà không cần vòng vo . Ninh Sơn cũng muốn điều này, hắn bật cười vỗ tay một tiếng. Sau cái vỗ tay ấy, sáu tên gia nhân khiêng ba cái rương lớn tới trước đặt xuống . Ninh Sơn đích thân bước ra mở từng cái rương. Hành động của hắn thu hút tất cả ánh nhìn của người xung quanh. Cái rương thứ nhất mở ra là những món trang sức tinh xảo xinh đẹp. Cái rương thứ hai là những món đồ cổ gốm sứ đắt tiền. Cái rương thứ ba chứa toàn là đao kiếm sắc bén. Thúy Nga nhìn thấy rương đao kiếm thì giật mình , ngơ ngác nhìn sang hỏi.

- " Tổng quản đại nhân , Ông làm vậy là ý gì?"

Phủ Độc Cô không tính người hầu thì bây giờ chỉ còn có 3 người phụ nữ, và cả ba người phụ nữ này đều không biết võ công, như vậy tặng đao và kiếm không đơn giản là tặng phẩm mà chắc chắn còn có ý đồ gì đó. Ninh Sơn mỉm cười sắc lạnh, ánh mắt tràn đầy sự hiểm độc. Hắn lại bưng một cái rương nhỏ nhất trong tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn, đồng thời mở rương ra thì bên trong toàn là vàng thỏi. Thúy Nga lại một lần nữa ngơ ngác, ngập ngừng nói .

- " công công, chuyện này là sao? Tự nhiên mang những thứ này đến đây, ông không nói sao ta hiểu được?"

Ninh Sơn bật cười the thé, hắn ngồi xuống ghế, tay vỗ lên cái rương vàng, đưa ánh mắt nhìn về phía Thúy Nga.

- " vậy thì Độc Cô lão phu nhân à , người thẳng thắn vậy ta cũng vào việc luôn. Ta nghe nói lão phu nhân có đứa con gái xinh đẹp, năm nay đã 15 tuổi , có phải không?"

Thúy Nga nghe nhắc tới con gái thì giật mình, khuôn mặt tái đi, ngập ngừng hỏi.

- " Đó là chuyện của nhà ta , không biết tổng quản đại nhân hỏi để làm gì?"

Ninh Sơn lúc này quay sang nhìn thằng con của mình hất hàm một cái. Tên Ninh Thạnh ấy đưa hiểu ý, vội vã bước tới trước mặt của Thúy Nga cúi đầu thi lễ.

- " Thưa độc cô lão phu nhân, không giấu gì người, cách đây mấy ngày vãn bối có ra ngoài bờ sông dạo mát, vô tình bắt gặp tiểu thư ở đấy. Vãn bối và tiểu thư nhìn nhau mới lần đầu tiên nhưng tựa đã quen nhau từ mấy kiếp rồi, chưa từng nói chuyện nhưng thông qua ánh mắt đã biết rằng tâm đầu ý hợp. Mấy ngày nay vãn bối về nhà không thể quên được hình ảnh của tiểu thư, trong lòng vô cùng nhung nhớ, ngày ăn không ngon đêm không ngủ được. Tiểu bối cảm thấy mình đã si mê tiểu thư, nên đánh liều nhờ phụ mẫu tới đây hỏi cưới nàng về làm vợ, xin lão phu nhân chấp nhận cho hôn sự này."
 
Bạch Đạo Sư
Chương 562: Cây Gậy Và Củ Cải.



Độc Cô lão phu nhân choáng váng, mà tất cả người hầu đứng đó cũng ngơ ngác, không hiểu tại sao bọn chúng thính hơi như thế này. Dù rằng Thúy Nga đã giấu Yên Nhiên kín như vậy, mà thế nào đó tên kia vẫn nhìn thấy và muốn cưới Yên nhiên hay sao? Khuôn mặt mọi người ngáo ngơ cả ra, còn chưa hiểu sự tình thế nào, Ninh Sơn lúc này lại vỗ tay vô rương vàng mà nói.

- " Hôm nay ta đường đột tới đây mang theo chút quà mọn gọi là quà gặp mặt. Nếu phu nhân chấp thuận hôn sự này, thì ta sẽ mang tới nhiều sính lễ hơn thế này rất nhiều để hỏi cưới ái nữ một cách đường hoàng chân chính. Trai khôn cưới vợ , gái lớn gả chồng, đây là đạo lý muôn thuở. Nay đôi trẻ đã có duyên gặp nhau và tâm đầu ý hợp, mong phu nhân thuận tình cho đôi trẻ đến với nhau , ta thật sự rất biết ơn."

Cái gì mà tâm đầu ý hợp chứ, rõ ràng là biết chuyện nói càn. Thúy Nga nheo mắt, bà liếc nhìn qua một lượt những món quà, trong lòng rất là không yên tâm. Bà hiểu rõ rằng tên Ninh Sơn này là một trong hai tên đã chặn giết chồng bà, thì làm sao có thể gả con gái cho kẻ thù chứ? Bà ta đương nhiên là sẽ không chấp nhận, lập tức lắc đầu.

- " Đúng là ta có một đứa con gái , nhưng mà nó từ nhỏ đã được cưng chiều không biết làm gì cả. Tuy rằng tới tuổi trưởng thành, nhưng còn khờ khạo, vẫn cần có thời gian để trưởng thành, sợ rằng chưa thể làm vợ của ai được. Ta cảm thấy vẫn chưa đến lúc để cho con gái ta xuất giá, còn cần thêm nhiều thời gian để dạy dỗ, nên những món quà này ta xin phép được từ chối nhận, mong tổng quản đại nhân hãy đem về đi."

Thúy Lan hiểu rõ rằng đối với cái tên tiểu nhân thái giám này thì không thể để hắn mất lòng, cho nên những lời nói đều phải rất ý tứ , không thể từ chối thẳng mặt xua đuổi mà phải kiếm cớ gì đó. Ninh Sơn nghe từ chối như vậy thì nhếch mép cười, hắn đưa ánh mắt sắc bén nhìn sang người phụ nữ goá mà hỏi.

- " Bà nói gì cơ , ta không nghe rõ. 15 tuổi mà còn nhỏ gì nữa ? Đã đủ tuổi gả chồng rồi . Bây giờ mà bà còn kêu nhỏ dại không chịu gả, thì bà định giữ luôn trong nhà hay sao? Hay là bà thấy hôn sự này không môn Đăng hộ đối, chê nhà ta không xứng đáng để làm thông gia với bà?"

Một cái liếc mắt đầy sắc bén, trong ánh mắt ấy chứa đầy sự đe dọa. Âm thanh nói chuyện vẫn nhẹ nhàng từ tốn, nhưng câu chữ của tên thái giám trong đó đã hàm ý trách móc nặng nề hơn rất nhiều. Thúy Lan trong lòng đã run rẩy, nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn còn cứng rắn, bà phất tay một cái mạnh mẽ.

- "Ta nói con gái ta còn nhỏ chưa gả chồng được nên chưa thể gả cho nhà ông, chứ không có ý chê bai gì nhà ông cả, ông đừng có vu vạ cho ta như vậy. Ta nói không gả là không gả, đơn giản thế thôi , ông mang quà về đi."

Sự dứt khoát của Thúy Nga khiến cho vợ của Ninh Sơn trợn mắt, mà tên Ninh Thạnh cũng không vui vẻ gì cả . Hai bọn chúng vô thức bước lên , đồng loạt chỉ tay về phía Thúy Nga mà gầm lên.

- " bà... bà..."

Hai mẹ con bọn chúng vốn là những kẻ tự cho mình là cái rốn của vũ trụ, không cho phép bất cứ ai từ chối lời đề nghị của mình, nên định chửi bới chủ nhà, có vẻ như quyết ăn thua đủ . Chỉ là chưa kịp nói gì, thì ngay lập tức Ninh Sơn đã đưa tay ra chặn lại. Mẹ và con trai nhìn sang người chồng, người cha kia với ánh mắt không hài lòng, thì bị Ninh Sơn trừng mắt nhìn lại khiến cho cả hai mẹ con chúng khựng người lùi về. Dù Ninh Sơn có làm thái giám, nhưng uy thế của người chủ gia đình vẫn lớn lắm. Một cái trừng mắt của hắn đã khiến vợ và con lùi lại và ngâm miệng. Sau khi ổn định được tình hình, tránh để xảy ra một vụ cãi vã, lúc này mới là lúc hắn thể hiện quyền uy. Hắn đứng dậy , vươn vai cười lớn một tiếng.

- " Ha ha ha... Độc Cô lão phu nhân à, xin bà đừng có cự tuyệt ngay lập tức như vậy chứ. Ta biết bà không muốn gả con gái cho nhà ta , ta biết bà mang nặng thành kiến với gia đình ta, nhưng xin bà hãy suy nghĩ lại. Ninh Sơn ta chỉ có duy nhất một hài tử này , là người nối dõi huyết mạch nhà họ Ninh ta, tất cả những gì ta có sau này đều là giao hết cả cho nó. Nếu bà gả con gái vào nhà của ta, đây không phải là một chỗ tốt hay sao?"

Ninh Sơn vừa dứt lời , thì vợ và con của hắn đã gật đầu lia lịa cảm thấy lời nói của hắn vô cùng có lý. Cơ mà nói tới đây chưa phải là hết, hắn bước ba bước tới chỗ cái rương đầu tiên, tay vỗ lên cái rương chứa đầy trang sức tinh xảo. Nhìn vào cái gương một lượt, hắn lượm lên một sợi dây chuyền rất đẹp, kỹ lưỡng ngắm nghía, vừa ngắm vừa nói.

- " nhà Độc Cô của các người bây giờ chỉ còn lại những người phụ nữ, còn hài tử của bà thì bị biệt phái đến tận trời Nam xa xôi , gia thế rõ ràng là đang suy yếu. Nếu bà kết thông gia với nhà ta , đương nhiên nhà ta sẽ bảo vệ cho gia đình bà, thì xứ này còn ai dám bắt nạt người của phủ Độc Cô nữa, bà nói có phải không?"

Tên Ninh Sơn chính là đang đưa ra lợi ích để thuyết phục ,thế nhưng người phụ nữ kia lại không một chút động tâm , bởi bà chả tin tưởng gì những lời tên thái giám này nói. Ninh Sơn liếc mắt sang nhìn, thấy cái thái độ lạnh nhạt ấy thì hắn biết điều này, nhưng mà không sao cả. Kế hoạch của hắn vẫn còn dài, hắn lại bước tới gần cái rương đao kiếm, đưa chân đá một cái vào cái rương khiến cho những người xung quanh giật mình. Ninh Sơn từ từ cúi xuống, lựa trong đống đấy ra một con dao sắc bén, đưa lên ngang tầm mắt mà nói tiếp.

- " Người ta nói bớt đi một kẻ thù, có thêm một người bạn, đó là một điều đáng quý nên làm. Bây giờ bà làm thông gia với nhà ta , chúng ta có quan hệ thân thiết thì đương nhiên sẽ giúp đỡ lẫn nhau . Nhưng nếu như bà từ chối tấm chân tình của ta, khiến cho ta rất không vui , thì như vậy không phải là bà đã tự tạo thêm kẻ thù à?"

Vừa dứt lời liền quăng con dao vào cái rương, tiếng kim loại va chạm vào nhau nghe rợn cả người, làm cho những người ở đấy giật mình. Ninh Sơn sau khi đưa ra lợi ích lại quay sang mở miệng hù dọa, cái này là chiến thuật củ cải và cây gậy. Nếu ngoan ngoãn thì sẽ được ăn củ cải, mà nếu không ngoan là sẽ bị đánh bằng gậy, đây là chiến thuật rất cơ bản.

Thúy Nga trong lòng hoang mang lắm, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng , xem ra đang cố gắng trụ vững để làm niềm tin cho người khác. Tên Ninh Sơn vừa dụ dỗ vừa đe dọa xong, lúc này lại tới gần Thúy Nga, rồi đứng trước mặt bà. Hắn đưa tay vỗ vào cái rương vàng trên bàn một cái, lại cúi người ghé sát mặt , trợn mắt thì thầm.

- " ta nghĩ bà dường như đang có chút hiểu lầm, bà nghĩ rằng bà có quyền từ chối ta sao? Để ta nói cho bà biết, trong chuyện này bà không có quyền quyết định đâu. Nếu như bây giờ ta tới gặp hoàng thượng xin bệ hạ ban hôn , thì thử hỏi một người phụ nữ như bà có dám chống lại thánh chỉ của bậy hạ, có dám đương cự lại để bị chu vi Cửu tộc hay không?"

Thúy Nga hự lên một tiếng, trợn tròn mắt kinh hãi nhìn tên thái giám. Người phụ nữ góa giật mình , ánh mắt hoảng loạn khi nghe tới chuyện ban hôn. Thời phong kiến thì ý vua là ý trời, kẻ nào chống lại thánh chỉ sẽ bị tru di cửu tộc, điều này là một hình phạt khủng khiếp nhất. Thúy Nga hiểu rõ rằng cái tên Thái giám này hoàn toàn có thể cầu xin chuyện ban hôn , chứ không phải là hắn dọa chơi , nên trong lòng hoang mang tột độ. Ninh Sơn thấy phản ứng ấy thì biết rằng người phụ nữ đó đã dao động lắm rồi, và hắn đã đạt được mục đích . Hắn cười nhạt , từ từ ngồi lại vào ghế của mình . Lấy lại phong thái ung dung , hắn đưa tay cầm ly trà bên cạnh lên uống một cách tao nhã, rồi đặt xuống nhẹ nhàng.

- "Độc cô lão phu nhân à, 15 ngày nữa là ngày lành tháng tốt để tiến hành chuyện hôn lễ. Vậy thì ta sẽ cho bà 10 ngày để suy nghĩ và quyết định, trong vòng 10 ngày đó hãy nói cho ta chuyện hôn sự này, bà thấy đề nghị này của ta thế nào?"

Ninh Sơn nở một nụ cười sắc lạnh đầy thâm hiểm , liếc mắt sang nhìn người phụ nữ đang hoang mang kia. Thật ra chuyện xin thánh chỉ ban hôn là hắn hoàn toàn có thể, nhưng chuyện cầu xin hoàng thượng không phải là mua rau ngoài chợ để muốn là làm. Việc cầu xin hoàng thượng một việc gì đó chính là một ân điển lớn, và hắn sẽ không tùy tiện sử dụng ân điểm này một cách cẩu thả. Nếu có thể ép được người phụ nữ kia thì hắn sẽ ép, còn nếu người phụ nữ ấy thực sự cự tuyệt, lúc đó hắn mới tới gặp hoàng thượng để xin ban hôn. Ninh Sơn bây giờ tới mở lời trước , rồi xem phản ứng của người phụ nữ thế nào , lúc đó hắn mới tùy cơ ứng biến sau. Nhưng nhìn sơ qua hoàn cảnh hiện tại, hắn cảm nhận rằng hắn vẫn đang đi đúng hướng , và hắn vẫn đang làm chủ cuộc chơi.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 563: Phá Gia Chi Tử.



Phòng khách tại phủ Độc Cô, vật phẩm được đặt đầy ra đó, còn người thì tâm trạng rất khác nhau. Kẻ đắc ý thì vẫn đang đắc ý, người âu lo thì vẫn cứ âu lo. Ninh Sơn cảm thấy lúc này là lúc cần phải dứt điểm, hắn phẩy tay một cái rồi đứng dậy, ho lên một tiếng.

- "Thưa lão phu nhân, tất cả những gì cần nói thì ta cũng đã nói rồi, không cần phải nói thêm làm gì nữa. Bây giờ bổn tọa xin phép được trở về để lo chuyện cưới xin. Hi vọng 10 ngày nữa sẽ nhận được câu trả lời thỏa đáng của lão phu nhân."

Chưa nhận được câu trả lời đã quyết định về lo chuyện cưới xin, như vậy không phải là đã khẳng định rồi sao? Vừa dứt lời, hắn phất tay một cái dứt khoát rồi bước đi. Vợ và con của hắn lúc này cũng đắc thắng lắm, hất hàm một cái rồi theo Ninh Sơn trở về . Đám gia nhân của Ninh phủ gót bước sau cùng, rồng rắn kéo đuôi nhau rời khỏi phủ Độc Cô, để lại không gian yên tĩnh nhưng đầy nặng nề. Khi mà đám người của Ninh Sơn đã đi khỏi hoàn toàn , phủ Độc Cô vẫn đang im lặng, chẳng ai nói với ai được câu gì. Trong khoảnh khắc im lặng ấy , là khoảng khắc im lặng của sự dồn nén cảm xúc, bất chợt có sự bùng nổ. Thúy Nga đầy âu lo, lúc này bất chợt quát lên.

- "Diệp Lan đâu rồi , mau đưa Yên Nhiên ra đây gặp ta, nhanh lên."

Tiếng quát ấy khiến tất cả mọi người gần đó giật mình, trong tâm cảm nhận sẽ có một cơn náo loạn lớn ở trong phủ. Diệp Lan và Yên Nhiên vốn đang trốn đằng sau cánh cửa bên ngoài kia quan sát mọi chuyện trong này, cho nên bọn họ cũng biết hết sự tình mọi việc rồi. Lúc Thúy Nga tức giận la lớn, hai người nghe quát vậy thì hoảng sợ rón rén bước vào bên trong. Lúc hai người đến trước mặt lão phu nhân, họ vẫn còn khép nép rón rén. Thúy Nga lại trừng mắt nhìn Yên nhiên, trong lòng tức giận mà quát.

- " Mẹ đã dặn con biết bao nhiêu lần rồi, kẻ thù chúng ta bủa vây tứ phía , con không được phép bước ra ngoài. Vậy Sao con lại cãi lời ta ? Con trốn ra ngoài khi nào mà để bị hắn phát hiện ra vậy? Mau nói ta nghe coi."

Yên nhiên thực sự không dám giấu diếm, thấy mẹ giận dữ như vậy thì ấp úng nói.

- " con... con chỉ..."

Yên Nhiên thật lòng kể lại chuyện hôm đó trốn ra ngoài, không ngờ bị người của Ninh Sơn phát hiện. Mọi chuyện kể lại tất cả không thiếu một chi tiết gì. Thúy Nga nghe xong thì nhăn mặt, méo mó r*n r*.

- "Trời ơi, con ơi là con... Sao con dại dột thế này ? Bây giờ bảo ta phải làm sao đây?"

Sự đau khổ ấy không chỉ phản ánh qua từng tiếng r*n r* , qua khuôn mặt nhăn nhó, mà còn cả những giọt nước mắt ứa ra từ người phụ nữ tên Thúy Nga. Yên Nhiên thấy mẹ mình ch** n**c mắt thì trong lòng đau xót , vội chạy tới quỳ xuống bên mẹ mà thưa rằng.

- " con sai rồi , con đã sai rồi mẹ ơi . Nếu mẹ muốn mắng , muốn trách phạt thì cứ việc, xin mẹ đừng bị con mà đau lòng nữa"

Thúy Nga thấy con mình cũng đang rất lo lắng, bà thương xót con nên vội vã lấy lại bình tĩnh, nắm lấy tay con mà bảo.

- " Thôi được rồi , mọi chuyện cũng đã lỡ rồi. Con cũng không làm chuyện gì sai trái cả, thôi bỏ qua đi"

Đoạn dắt Yên Nhiên đứng dậy, bàn tay khẽ vuốt tóc con gái để vỗ về.

Độc Cô lão phu nhân vỗ về con như vậy, nói rằng mọi việc đã qua rồi, nhưng rõ ràng mọi việc vẫn chưa qua mà chỉ mới bắt đầu. Cả phủ bị một phen náo loạn, mọi người xì xầm bàn tán với nhau , tất cả đều lo lắng. Một nha hoàn lúc này nghĩ gì đó, bước lại gần thi lễ nói.

- "Thưa lão phu nhân, nô tì thấy như vậy cũng không hẳn là chuyện xấu. Dù gì cái tên Ninh Thạnh kia cũng là hài tử độc nhất của Ninh Sơn. Nếu thực sự tiểu thư gả vào nhà đó cũng là một chuyện tốt. Vậy tại sao..."

"CÂM MỒM..." Thúy Nga không để cho nha hoàn nói xong mà gào lên một tiếng, ánh mắt trợn ngược , bà bật dậy chỉ mặt nha hoàn mà mắng.

- " Người thì biết cái gì chứ ? Cái tên Ninh Sơn kia vốn là kẻ thù giết chồng ta , bây giờ ta lại gả con gái mình cho hắn, vậy thì mặt mũi nào nhìn phu quân ở dưới suối vàng đây?"

Mắt của Thúy Nga trợn ngược, chửi thẳng mặt nha hoàn khiến nha hoàn giật mình lùi lại. Diệp Lan thấy vậy vội vã bước lên níu tay mẹ mình, nhẹ nhàng ôn tồn nói.

- "Thưa mẹ ,xin hãy bình tĩnh. Nha hoàn kia không hiểu chuyện nên mới nói thế, xin người đừng trách giận mà hại sức khỏe."

Thúy Nga vốn là một người nhân từ, rất ít khi nào to tiếng với người hầu, và trợn mắt chửi mắng như vậy thì đây là lần đầu tiên. Được con dâu khuyên nhủ như vậy, Thúy Nga cũng thuận theo đó mà ngồi lại ghế , thở dài muộn phiền. Diệp Lan lúc này lại bước tới bên cạnh nha hoàn, từ từ chỉ điểm.

- " Ngươi có nhiều chuyện không biết , cho nên suy nghĩ một cách rất ngây thơ. Ngoài việc có mối thù giết chồng , giết cha ra, thì ngươi có biết cái tên Ninh Thạnh kia là người như thế nào không?"

Nha hoàn mới bị mắng xong cho nên thu người lại không dám mở miệng, nhẹ lắc đầu. Diệp Lan thở dài một tiếng, trầm ngâm nói.

- " Tên Ninh Thạnh ấy là một tên công tử hư hỏng, ăn chơi có tiếng , mệnh danh là phá gia chi tử. Hắn không chịu học hành đàng hoàng tử tế , đến thời điểm này vẫn là một cái tên bất tài không có chút công danh sự nghiệp nào. Ngoài việc ăn bám số tiền khổng lồ mà cha hắn đã làm quan có được , thì hắn không có bất cứ công việc nào để có thể tự nuôi sống bản thân. Người nghĩ loại người như hắn thì sẽ có cô nương nào chịu làm vợ , có cha mẹ nào mà lại muốn gả con cho một kẻ như hắn đây?"

Nha hoàn nghe vậy thì mới hiểu chuyện ra, xấu hổ cúi đầu nói.

- " Nô tì không biết chuyện này, cho nên lỡ miệng, xin phu nhân và lão phu nhân tha thứ."

Nha Hoàn cúi đầu nhận lỗi, nhưng thực ra cũng chỉ là một câu nói mà thôi, không có gì to tát cả. Thúy Nga cũng hiểu điều đó, bà thở dài mà nói.

- "Thì Ngươi không hiểu biết cho nên nói vậy , đây cũng không phải là một đại tội gì cả . Thôi đừng có tự trách mình nữa, là ta đã nóng nãy quát mắng ngươi một cách vô lý , lỗi ở ta."

Nói xong lúc này lại đứng lên, từ từ đi về phía Diệp Lan, ánh mắt phiền muộn.

- "Con nói rằng không có người phụ mẫu nào muốn gả con cho tên phá gia chi tử ấy, thì cũng không hẳn là đã đúng đâu. Thực ra cái tên Ninh Thạnh ấy đã từng cưới hai lần vợ, chắc con cũng biết chứ."

Nha Hoàn nghe vậy thì ồ lên ngạc nhiên, chăm chú lắng nghe. Diệp Lan hiểu ý mẹ muốn nói gì, lúc này lại cúi đầu thi lễ.

- " Vâng, con có biết. Lúc nãy con hỏi nha hoàn câu hỏi ấy chỉ là một câu hỏi dò ý thôi. Chuyện tên Ninh Thạnh ấy có hai lần cưới vợ thì con cũng đã có nghe qua rồi, thật sự là đau xót."

Ánh mắt Diệp Lan lúc này cảm thấy có gì đó xa xăm mơ hồ, thương tiếc cho thân phận người phụ nữ . Nha Hoàn nghe vậy thì ngạc nhiên, không hiểu tại sao lại đau xót nên ngập ngừng hỏi.

- " Vậy là cái tên ấy đã có hai vợ , nếu hắn cưới tiểu thư chúng ta , thì sẽ là vợ thứ ba ư ? Như vậy thì quá thiệt thòi cho tiểu thư quá, tuyệt đối không được."

Quả nhiên là một nha hoàn thiếu hiểu biết , cứ nghĩ hai chữ đau xót đây là nói đến việc Yên Nhiên phải làm vợ bé. Cả Thúy Nga và Diệp Lan đều quay sang nhìn nha hoàn một cái , khiến nha hoàn lại biết mình lỡ mồm mà im lại. Nhưng lần này Thúy Nga không quát mắng nha hoàn nữa , mà chỉ tặc lưỡi một cái.

- "Chắc là ngươi không hiểu chúng ta đau xót vì cái gì đâu , phải không?"

Nha hoàn không muốn lỡ lời thêm lần nào nữa, nên chỉ im lặng và lắc đầu. Thúy Nga khuôn mặt trầm ngâm, giọng nói có chút tiếc thương.

- "Đúng là một kẻ chỉ ăn chơi như vậy thì khó có thể cưới vợ. Nhưng gia sản nhà hắn nhiều, và thế lực người cha quá lớn vẫn là một cái gì đó khiến cho nhiều gia đình sẵn sàng nhắm mắt gả con gái mình để kiếm chỗ dựa dẫm. Trước đây tên Ninh Sơn ấy cũng đã thông qua mai mối cưới về cho thằng con mình một người con dâu. Với hi vọng là có vợ rồi thằng con sẽ chí thú làm ăn, xây dựng gia đình. Thế nhưng một cái tên rác rưởi như hắn lại vẫn cứ ăn chơi như cũ , lại mang tính vũ phu đánh đập vợ mình. Khi người vợ ấy mang thai , những tưởng hắn sẽ nhẹ tay bớt đi , nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy mà đánh cho vợ mình phải sảy thai lòi con ra ngoài. Người phụ nữ ấy kinh hãi hóa điên, đã không còn là người bình thường nữa. Ấy thế mà nhà họ Ninh không chút xót thương, liền lập tức đưa người phụ nữ đáng thương ấy trả về cha mẹ đẻ , tuyệt giao luôn với cái nhà kia. Thế là cái gia đình kia vừa khiến con gái thân tàn ma dại , mà lại không thể nhờ vả chút ít lợi ích gì của nhà họ Ninh , xem như là trắng tay còn hại đời con gái mình. Ngươi nói xem nhà họ Ninh với các ứng xử như thế, thì có đáng để ta kết thông gia không? "
 
Bạch Đạo Sư
Chương 564: Khách Quý Tới Nhà.



Nha hoàn nghe kể về người vợ đầu tiên của tên Ninh Thạnh kia kết cục bi thảm như vậy thì giật mình lùi lại, mà yên nhiên nghe kể khuôn mặt cũng trở nên hoảng hốt. Nhưng không dừng lại ở đó, Diệp Lan lúc này lại nói tiếp.

- " Người vợ thứ nhất thì như vậy, kết cục bi thảm ấy đã để tiếng xấu rất lớn, khiến cho người nào mà có ý gả con gái cho nhà họ Ninh cũng e dè. Vậy mà vẫn có người gả con gái cho hắn mới có chuyện người vợ thứ hai"

Yên Nhiên lúc này khuôn mặt sợ hãi , nghe kể chuyện thì cũng thương xót cho người phụ nữ tội nghiệp kia. Khi nghe nói hắn còn cưới được người vợ thứ hai thì ngạc nhiên, lúc này bước lại cạnh Diệp Lan mà hỏi.

- "hắn như vậy mà vẫn có cha mẹ chịu gả con gái mình cho hắn, vẫn có người con gái chịu làm vợ hắn sao? Vậy người vợ thứ hai của hắn rồi giờ sao rồi , có được sống yên ổn không?"

Diệp Lan quay sang nhìn đứa em chồng của mình, thở dài một tiếng lắc đầu.

- " có còn sống nữa đâu mà yên ổn?"

Yên Nhiên khựng người lại, ngơ ngác nhìn người chị dâu của mình. Diệp Lan biết Yên Nhiên không hiểu chuyện, lúc này bắt đầu giải thích.

- "Khi cưới người vợ thứ hai này , tên Ninh Thạnh ấy thề thốt rằng sẽ không bao giờ đánh vợ, thậm chí không bao giờ chửi mắng vợ một câu nào . Hắn cam đoan rất là chắc chắn , khiến gia đình kia thấy xuôi lòng. Họ thấy hắn cam kết như vậy thì cũng mềm lòng nên nhắm mắt gả con gái cho hắn, mong rằng con mình sẽ có được một cuộc sống yên ổn. Ai ngờ lời nói gió bay , hắn chỉ nói bằng mồm như vậy , nhưng cưới về nhà đánh đập còn ác liệt hơn. Trong một lần xỉn rượu về bạo hành vợ , hắn đã lỡ tay đánh chết luôn cả người vợ ấy khiến cho cả đất Kiến Nghiệp này khinh sợ. muội nói xem loại người này có thể yên tâm để trao thân gửi phận không?"

Yên nhiên hoảng hồn , nàng vội chạy lại bên mẹ mình, nắm lấy tay mẹ mà lắc đầu liên tục.

- "Mẹ ơi , không được đâu, con không thể làm vợ của một con quỷ khát máu như vậy. Con không chịu đâu, con thà chết cũng không tới nhà đó đâu."

Yên Nhiên sợ hãi tột độ, mường tượng đến tương lai u tối của mình mà kinh hãi. Nàng nghĩ đến cảnh nàng bị đánh đập hành hạ trong cái nhà ấy thì sợ lắm, vội chạy đến cầu xin mẹ đừng gả mình đi. Thúy Nga đương nhiên không bao giờ gả Yên Nhiên cho cái tên đấy, bà vội vàng ôm lấy con mình mà vỗ về, vuốt nhẹ mái tóc con mà nói.

- " Đương nhiên rồi , làm sao ta có thể đưa con gái yêu của mình vào động quỷ chứ? Dù hắn có đe dọa ta đi chăng nữa, ta không bao giờ giao con cho tên khốn nạn ấy. Ta sẽ gả con cho một người thanh niên biết yêu vợ , thương gia đình mình. Ta sẽ gả con cho một người nào đó mà có thể yêu thương và chăm sóc con , đem đến hạnh phúc cho con. Chứ cái loại khốn nạn như tên Ninh Thạnh thì ta không bao giờ chấp nhận, con cứ yên tâm đi"

Trái tim của Yên nhiên đang vô cùng hoảng sợ, tâm tư lo lắng về một viễn cảnh đau khổ, trông nàng lúc này thật là tội nghiệp làm sao. Người mẹ rất thương con của mình, vì thế liên tục vỗ về trấn an con. Bà khẳng định với Yên Nhiên rằng bà sẽ không giả nàng cho cái gia đình ác quỷ đó. Nhưng trên đời này có nhiều thứ không phải muốn là được. Diệp Lan đứng bên cạnh chứng kiến cảnh này, trong lòng e ngại, nàng ngập ngừng mà nói.

- " Gả thì đương nhiên là không gả rồi, nhưng mà phải làm sao để từ chối hắn đây? Cái tên thái giám kia là một tên vô cùng nham hiểm và tiểu nhân, hắn đã nhắm đến Yên Nhiên nhà chúng ta thì dễ gì hắn từ bỏ? Con sợ rằng hắn sẽ giở trò đê tiện bỉ ổi gì đó, nên xin mẹ hãy cẩn trọng đề phòng."

Thúy Nga đang vỗ về con gái , nghe Diệp Lan nói vậy thì khuôn mặt trở nên căng thẳng hơn. Mà không chỉ có Thúy Nga căng thẳng, cả nha hoàn cũng đang rất là căng thẳng trong đầu, nha hoàn nghĩ ra điều gì đó , vô thức ngập ngừng.

- "Thưa lão phu nhân , thưa phu nhân, nô tì nghĩ đến điều này không biết có nên nói hay không?"

Những người chủ hướng ánh mắt về phía nha hoàn của mình, thấy nha hoàn đó cũng đang rất là tâm tư thì gật đầu nói.

- " ngươi nghĩ đến điều gì? Hãy cứ việc nói ra xem nào"

Nha hoàn đưa ngón tay lên miệng, siết chặt bàn tay của mình, đôi môi run rẩy.

- " thưa lão phu nhân, cái tên tổng quản nội cung ấy là người suốt ngày hầu hạ bên cạnh hoàng thượng . Nếu như hắn mà cầu xin hoàng thượng ban hôn, vậy chúng ta làm sao mà xử lý đây?"

Sau khi âm thanh ấy vừa dứt , một khoảnh khắc im lặng bao trùm lấy tất cả, mọi người trong căn phòng đấy đều quay phắt lại trừng mắt nhìn nha hoàn, khuôn mặt ai nấy đều phất lên sự kinh hãi. Nha hoàn giật mình lùi lại , thấy tất cả đều phản ứng như thế thì vội cúi đầu nói.

- "Nô tì sai rồi, nô tì không dám nói bậy nữa, xin lão phu nhân tha cho."

Đoạn tự tay mình vã vào miệng mình một cái. Nha hoàn nghĩ rằng bản thân mình đã nói điều không đúng, nhưng mà xưa nay sự thật mất lòng, quả thật những gì trước mắt rất khó chấp nhận. Thúy Nga nhìn nha hoàn mà thở dài một tiếng, xua tay mà bảo.

- "Nhà ngươi không nói gì sai cả , mà ngược lại , những lời ngươi nói hoàn toàn đúng đắn. Lúc nãy khi mà tên Thái giám ấy vẫn còn đây, hắn đã ghé sát tai ta thì thầm nói đến chuyện cầu xin hoàng thượng ban hôn."

Lần này thì tất cả mọi người lại dồn ánh mắt về phía chủ nhân của mình, sự lo lắng trong lòng họ càng lúc càng lớn. Thúy Nga khuôn mặt cũng ủ rũ, lắc đầu một cái, rồi quay sang nha hoàn mà cười gượng.

- " ta định không nói ra, sợ mọi người lo lắng . Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn cần phải nói ra, chứ không thể giấu diếm được. Cũng nhờ có ngươi nói thay ta nên ta mới dễ mở lời , cảm ơn ngươi rất nhiều.

Sự thấu hiểu đạo lý , và sự vỗ về của chủ nhân khiến nha hoàn lấy lại bình tĩnh, cô ta thở phào nhẹ nhõm cúi đầu. Nhưng trong khoảnh khắc cúi đầu ấy, cô ta chợt nhận ra điều gì đó , mắt tròn xoe mà há hốc mồm.

- " Á... Vậy là chuyện ban hôn có thật sao? Thôi chết rồi! Vậy phải làm thế nào?"

Tiếng thốt lên của nha hoàn làm cho những người xung quanh cũng hoảng hốt theo, điều mà rất nhiều người đang lo lắng cũng bị nha hoàn nói ra rồi. Yên Nhiên hoảng hốt tột độ , vội lao lấy ôm tay mẹ mà run rẩy.

- " Mẹ ơi cứu con với , con sợ lắm."

Yên Nhiên dù là một thiếu nữ trưởng thành, nhưng vẫn là một sinh mệnh yếu đuối phải bấu víu tới mẹ mình, điều này cũng là điều bình thường. Thúy Nga vội nắm lấy tay con gái, vỗ nhẹ vào bàn tay mềm mại đó mà trấn an.

- " Chưa , vẫn chưa có chuyện hoàng thượng ban hôn đâu. Cái tên thái giám ấy mới chỉ nói đến điều này để hù dọa ta, chứ thực ra hắn chưa cầu xin hoàng thượng ban hôn gì cả. Chúng ta vẫn còn có cơ hội xoay chuyển cục diện. Con đừng có lo, có mẹ đây rồi."

Thúy Nga vỗ về con mình như vậy , nhưng trong lòng vẫn chưa biết phải làm gì. Thực tế bây giờ có lẽ bà còn lo lắng hơn cả con mình, nhưng vẫn phải vỗ về an ủi đứa con gái yếu đuối. Trong khoảnh khắc bà còn chưa biết làm gì để đối phó với tình huống, bỗng đâu có một gia nhân từ bên ngoài đi vào nói.

- " Bẩm lão phu nhân, có Hiệp Ninh lão lái buôn tới cầu kiến, mong muốn được gặp lão phu nhân."

Tất cả mọi người trong căn phòng ấy đều đang rất lo lắng , họ không có tâm trạng gì để ý đến vị khách lúc này. Thế nhưng Thúy Nga vừa nghe tới tên Hiệp Ninh thì đôi mắt sáng lên, tựa như nghe tới quý nhân vậy. Bà ta buông con gái yêu của mình ra, vội bước tới cạnh tên gia nhân mà hỏi.

- " cái gì cơ? Ngươi nói là Hiệp Ninh lão huynh tới đây à ? Ông ấy tới từ khi nào?"

Tên gia nhân vội cúi đầu.

- " Thưa lão phu nhân , Hiệp Ninh tiền bối đã đến từ lúc nãy rồi. Nhưng vì đến đúng lúc phu nhân đang bận tiếp khách, cho nên vẫn đứng đợi. Bây giờ khách đi rồi mới cho nô tài vào đây bẩm báo."

Thì ra là tới đúng lúc tên tổng quản Nội Cung đang ở trong đây, và vì không muốn làm phiền nên đã ngồi đợi. Khuôn mặt Thúy Nga hiện rõ vẻ mừng rỡ, đôi mắt ánh lên một tia hi vọng nào đó, vội ra lệnh.

- "Nhà ngươi mau mời Hiệp Ninh lão tiền bối vào đây ngay cho ta, ta có chuyện muốn bàn."

Gia nhân nghe vậy vội vã quay lưng đi ra, tới chỗ người khách quý kia đang đợi mà báo cáo. Khi bước chân của gia nhân bước đi, hắn dường như mang đến cả một hi vọng to lớn của người phụ nữ goá, của một người mẹ đang cố gắng tìm cho con mình một lối thoát trong tương lai.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 565: Khẩn Cầu Giúp Đỡ.



Hiệp Ninh là một lái buôn lão làng, ông ta với nhà Độc Cô có mối quan hệ thân thiết. Không phải là mối quan hệ về lợi ích tiền bạc vật chất, mà là mối quan hệ về lợi ích tình cảm là chính. Hiệp Ninh buôn bán không hề nhờ vã Độc Cô Tổng bất kỳ điều gì, mà Độc Cô Tổng cũng không nhận được lợi ích gì từ việc buôn bán của Hiệp Ninh. Mối quan hệ của họ đơn thuần là bạn bè. Hôm nay Hiệp Ninh tới chơi nhà, cũng chẳng qua là tới ghé thăm trò chuyện, ông không hề có mục đích lợi dụng gì cả. Lúc này ông đang đợi người hầu ra bẩm báo, ánh mắt nhìn quanh một lượt phủ Độc Cô, hoài niệm về quá khứ 10 năm trước. Hồi đó khi Độc Cô Tổng còn sống, thì người ra đón tiếp ông sẽ chính là vị quan tam phẩm Võ Hoàng kia. Thoáng chút đã 10 năm trôi qua, người bạn thân khi xưa vốn đã không còn nữa, để lại trong lòng ông ta một ký ức hoài niệm xa xăm. Đang chìm trong dòng hoài niệm, thì gia nhân của phủ Độc Cô đã tới nơi và cắt ngang dòng cảm xúc.

- "Thưa tiền bối, chủ của tiểu nhân có lời mời, xin tiền bối theo tiểu nhân vào trong nhà uống nước."

Vẫn như những lần tới chơi trước , vẫn là lời mời vào trong phòng khách uống trà như vậy, dường như đã quá quen thuộc rồi. Hiệp Ninh gật đầu ừ một tiếng , rồi đi theo gia nhân vào bên trong. Người thương buôn đi qua những đoạn đường mà với ông đã quá quen thuộc . Khi tới phòng đón tiếp khách, vừa bước chân vào phòng khách đã thấy gia đình ba người nhà Độc Cô đang đứng đó rồi , ông ta liền cúi đầu thi lễ.

- " Thưa lão phu nhân , tại hạ hôm nay lại ghé chơi đây."

Thúy Nga vừa thấy ông ấy đã chỉ tay sang ghế bên cạnh mà nói.

- " lão huynh lại sang chơi đấy à? Mời lão huynh ngồi, rồi chúng ta hẳn từ từ đàm đạo"

Hiệp Ninh không để ý những chuyện xung quanh, vì mọi chuyện trước giờ đều y như vậy, không có gì khác lạ cả. Ông từ từ tiến vào ghế và ngồi xuống như những lần trước. Thúy Nga thấy ông đã ngồi rồi, lúc này liền vẫy tay ra hiệu. Sau cái vẫy tay ấy, lập tức gia nhân đi ra ngoài hết cả , tự động đóng cửa lại , căn phòng trở nên kín đáo. Hiệp Ninh nhìn thấy mọi chuyện thật kỳ lạ , khuôn mặt ngơ ngác quay sang Thúy Nga mà hỏi.

- " Thưa lão phu nhân, chuyện này là thế nào ? Tại sao lại đóng cửa như vậy?"

Sự ngơ ngác của Hiệp Ninh càng lúc càng nhiều , khi mà Thúy Nga lúc này từ từ đứng dậy, và cả hai đứa con của bà ta đều xếp thành một hàng ngang đứng trước mặt mình. Ông ta ngơ ngác đã càng ngơ ngác hơn , chưa kịp hỏi gì thì bất ngờ cả ba mẹ con quỳ xuống dưới ông ta mà r*n r*.

- "Hiệp Ninh lão huynh, cầu xin hãy cứu giúp mẹ con chúng ta , cầu xin ông hãy giúp chúng ta thoát được kiếp nạn này. Ta cầu xin ông..."

Ba người phụ nữ gãy quỳ xuống cúi đầu vái lạy khiến cho Hiệp Linh giật nảy mình. Ông bật dậy khỏi ghế, vội quỳ xuống trước mặt bọn họ mà nói.

- " Lão phu nhân có gì từ từ nói , tiểu nhân không nhận nổi đại lễ này đâu."

Thúy Nga vẫn quỳ đó, đầu chạm đất mà khóc lóc nói.

- "Hu hu... Nếu ông không giúp ta , ta tuyệt đối không đứng dậy, ta sẽ quỳ mãi ở đây."

Thúy Nga khóc lóc cầu xin, đây là cái cách người vợ cao quý của một quan tam phẩm đang cầu xin một người thương buôn bình thường ư? Hiệp Ninh nhăn nhó, nhìn thấy nước mắt của người phụ nữ cũng đã tuôn ra rồi, khiến cho ông ấy trong lòng rất khó xử. Ông ta không biết thế làm thế nào , đành phải chấp nhận mà gật đầu.

- "Được rồi , chỉ cần ta có thể giúp được ta nhất định sẽ giúp lão phu nhân , chỉ xin lão phu nhân đứng dậy đi, đừng quỳ lạy trước mặt ta nữa."

Hiệp Ninh dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong lòng cũng đoán được đây là một chuyện gì đó rất lớn. Tuy không biết có thể giúp được hay không, nhưng không thể cứ để người phụ nữ ấy quỳ trước mặt mình như vậy, nên ông đành cắn răng gật đầu đại cho xong. Thúy Nga thấy Hiệp Ninh đồng ý thì mừng rỡ, đưa tay gạt nước mắt , mà hai đứa con của bà cũng dìu bà đứng dậy. Hiệp Ninh nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của người phụ nữ ấy, dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng cảm thấy rất là đau lòng, ngập ngừng hỏi.

- " Được rồi , có chuyện gì xin lão phu nhân cứ nói, tiểu nhân đang đợi để nghe đây. "

Thúy Nga lúc này mới lấy lại bình tĩnh, từ từ kể chuyện.

- " không giấu gì lão huynh, chuyện là như thế này..."

Thúy Nga kể lại toàn bộ mọi chuyện mà gia đình Độc Cô đang phải vướng vào, tất cả mọi chuyện đều kể lại cho Hiệp Ninh nghe, Không sót một câu. Sau khi kể xong, Thúy Nga lại cúi đầu thi lễ.

- "Tính mạng con gái của ta đang gặp nguy hiểm, cầu xin lão huynh hãy giúp đỡ bày cho ta một con đường sống."

Hiệp Ninh nghe xong mọi chuyện giật nảy mình, loạng choạng lùi về suýt nữa té . Ông ta run rẩy bám lấy cái bàn, nhìn người phụ nữ trước mặt mà nhăn nhó.

- " Lão phu nhân à, cái này rõ ràng không phải là nhờ vả, mà người đang dồn ta vào chỗ chết phải không? Ta chỉ là một thương buôn nhỏ bé, làm sao có thể đương cự với tổng quản nội cung cơ chứ? Xin bà hãy tha cho lão già tội nghiệp này đi , ta không dám chống đối với ông ta đâu"

Vẻ mặt sợ hãi và nhăn nhó của Hiệp Ninh hiện rõ ra ngoài , chân tay run rẩy còn đứng không vững. Thế nhưng lúc nãy ông đã hứa rồi , không lẽ nuốt lời ? Với lại dường như Thúy Nga không còn biết trông chờ vào ai nữa , chỉ còn biết trông cậy người đàn ông trước mặt mình, bà ta bước tới gần mà nói.

- " Lão huynh, xin đừng bỏ rơi mẹ con chúng ta. Nhớ ngày xưa con trai duy nhất của lão huynh gặp nạn, lúc đó cũng may có phu quân ta cứu cho một mạng nên dòng họ nhà huynh mới còn giữ lại được hương hỏa. Bây giờ đến lúc con gái ta gặp nạn, huynh chẳng lẽ lại nhắm mắt làm ngơ hay sao? Như vậy há không phải là kẻ vong ơn bội Nghĩa à?"

Hiệp Ninh loạng choạng run rẩy , ông ta cố gắng ngồi vào ghế bắt đầu th* d*c. Quả thật là không sai , giữa hai gia đình này có ân tình sâu đậm. Năm xưa con trai duy nhất của ông ta không may gặp nạn, chính là nhờ Độc Cô Tổng vô tình có mặt ở đó cứu giúp, nên trong lòng ông ta luôn ghi nợ ân nhân của mình. Ông ta còn nợ gia đình độc cô một mạng, là mạng của đứa con trai duy nhất, bản thân ông ta luôn muốn có một cơ hội nào đó để đền đáp ơn cứu mạng to lớn, nhưng chưa có dịp. Bây giờ đến lượt nhà Độc Cô gặp nạn , nhưng cái nạn này quá sức của ông khiến cho ông ta vô thức từ chối. Bây giờ lấy lại bình tĩnh, ông ta cảm thấy mình nên liều mạng để mà trả ơn. Suy nghĩ như vậy, dù rằng sợ lắm, nhưng vẫn nhìn sang Thúy Nga mà hỏi.

- " được rồi, lão sẽ giúp , nhưng cho lão hỏi một chút. Vậy chuyện thánh chỉ ban hôn là chưa có, đúng vậy không?"

Thúy Nga thấy ông ấy đã đồng ý giúp đỡ thì mừng rỡ, lập tức gật đầu , khuôn mặt cam đoan.

- "Đương nhiên là chưa có rồi . Nếu như thánh chỉ đã ban hôn, ta làm sao dám chống lại chứ?"

Hiệp Ninh thở dài một cái , khuôn mặt giãn đi một chút, nhẹ gật đầu.

- "Nếu... Nếu là chưa có thánh chỉ, vậy thì vẫn còn có cơ hội để làm điều gì đó. Lão phu nhân để cho ta ngồi tĩnh lặng một chút , ta nghĩ ra được cách sẽ lập tức nói ngay. "

Như vậy tức là hiệp Ninh đã đồng ý giúp đỡ. Thúy Nga mừng rỡ vô cùng, vội vàng chạy lại tự tay rót trà cho Hiệp Ninh uống. Hiệp Ninh nhìn thấy hành động đấy, lúc này không còn giữ lễ nghĩa gì cả, cũng tiện tay cầm ly trà lên uống. Chứ nếu bình thường thì ông ta sẽ không dám nhận đại lễ này đâu. Thúy Nga đứng bên cạnh chờ đợi , cứ như là một nha hoàn đang đợi chủ nhân của mình vậy. Bà biết rằng bà chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, không đủ trí tuệ để đấu lại với tên tổng quản nội cung . Nhưng Hiệp Ninh thì khác , ông ấy lăn lộn trong thương trường đã lâu, cho nên trong bụng lắm mưu nhiều kế , có thể vạch ra cho bà một con đường để thoát thân. Hiệp Ninh uống cạn ly trà rồi đặt xuống, lại quay sang nhìn ba người phụ nữ đang đứng bên cạnh chầu trực. Ông hiểu rằng cả ba người phụ nữ ấy đều đã đặt niềm tin vào ông rất nhiều, thế nên không thể để họ thất vọng được. Trong lòng dù biết rằng đối đầu với tổng quản Nội Cung là một chuyện vô cùng nguy hiểm, và tên tiểu nhân ấy có thể trút giận lên gia tộc của ông ta bất cứ lúc nào. Trong đầu ông ta thoáng nghĩ đến một điều gì đó , lúc này tặc lưỡi một cái.

- " Tên tổng quản Nội Cung ấy không phải là kẻ có thể gây thù. Vậy nên bây giờ lão giúp nhà Độc Cô, thì lão cũng sẽ trở thành kẻ thù của tên Thái giám tiểu nhân ấy. Thôi thì đã chung thuyền với nhau rồi, chỉ còn một cách là cả hai nhà chúng ta đều cùng nhau bỏ trốn khỏi đất Kiến Nghiệp này mà thôi".
 
Bạch Đạo Sư
Chương 566: Bày Mưu Bỏ Trốn.



Hiệp Ninh thở dài một tiếng, nói rằng bây giờ chỉ còn cách hai nhà đều cùng nhau bỏ xứ trốn đến một nơi thật xa.

- ""Bỏ trốn khỏi đất kiến nghiệp ư?" . Cả ba mẹ con nhà Độc Cô đồng thanh thốt lên , ngạc nhiên trước lời đề xuất đó, trong lòng rất nhiều điều muốn hỏi. Thúy Nga hiện đang là người đứng đầu phủ Độc Cô, chuyện hương hỏa nhanh khói cho tổ tiên dòng tộc đều là một tay bà làm cả. Bây giờ bỏ xứ rời đi cũng có nghĩa là mồ mả tổ tiên không ai chăm sóc, rất nhiều vấn đề phải buông bỏ. Bà tâm tư, từ tốn bước lên trước một bước, hướng ánh mắt về phía Hiệp Ninh mà nói.

- " Nếu bỏ trốn , vậy thì bỏ trốn đi đâu bây giờ?"

Hiệp Ninh lại trầm ngâm, ông ta tặc lưỡi một cái.

- " Nhà của lão bỏ trốn đi đâu thì lão đã có kế sách, còn việc nhà Độc Cô phu nhân trốn đi đâu thì lão nghĩ chỉ có thể đi xuống Giao Chỉ đoàn tụ với tiết độ sứ Đại Nhân. Nơi ấy tuy vẫn thuộc quyền cai quản của Đông Ngô, nhưng xem như là vùng cực nam xa xôi . Tới Giao Châu cũng có nghĩa là rời khỏi Trung Nguyên, đủ xa để thoát khỏi nanh vuốt của kẻ thù. Không biết ý của gia đình thế nào?"

Thời phong kiến, việc bỏ nhà đi di cư đến một nơi xa không phải là một việc dễ dàng gì. Nếu không phải là hoàn cảnh bắt buộc, thì không ai muốn bỏ xứ đi cả. Thúy Nga quay sang nhìn con gái mình, lòng tràn đầy yêu thương. Yên Nhiên trong tay bà là cành vàng lá ngọc, bà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, làm sao có thể đưa viên ngọc quý này vào tay tên Ninh Thạnh bạo hành kia được? Hoàn cảnh của bà lúc này có lẽ là không có sự lựa chọn nào khác, việc bỏ xứ chạy trốn là điều hợp lý hơn cả. Bà lúc này lại quay sang nhìn Diệp Lan, trong lòng nhớ đến điều gì đó mà hỏi.

- " Nếu chúng ta bỏ trốn xuống cực nam Giao Chỉ đoàn tụ với hài tử của ta, thì con cũng không phải sống cuộc sống xa chồng nữa. Ta nghĩ rằng đây có lẽ cũng là một điều tốt đẹp, con có muốn đi cùng ta không?"

Diệp Lan trong lòng thực sự cũng không có nhiều suy nghĩ, nghe mẹ chồng nói vậy thì tròn xoe mắt.

- " Mẹ à , mẹ nói thế có nghĩa là mẹ đã đồng ý với việc bỏ trốn rồi sao?"

Thúy Nga gật đầu, ánh mắt buồn thăm thẳm.

- "Đi thôi, chứ làm sao mà ở lại đây được? Mặc dù rời đi thì phải từ bỏ hết mọi thứ, nhưng ta không thể hy sinh con gái ta được. Xuống dưới Giao Chỉ tuy xa xôi , nhưng chúng ta sẽ được sống cuộc sống đoàn tụ với nhau, như vậy không phải là tốt hơn sao?"

Nói đoạn lại bước tới nắm tay của Diệp Lan, ánh mắt yêu thương trìu mến.

- " Ta rất mong một ngày nào đó con sẽ sinh cho gia tộc ta một hài tử nối dõi tông đường. Đó không chỉ là ước mơ của một mình ta, mà cũng là ước mơ của con nữa, đúng không?"

Diệp Lan siết chặt bàn tay, rưng rưng nước mắt , nàng nhìn mẹ chồng của mình mà nghẹn ngào.

- " Vâng thưa trượng mẫu, được sống một cuộc sống êm đềm hạnh phúc, gia đình đoàn tụ có nhau luôn là ước mơ của con. Con cũng rất mong muốn có được một hài tử nối dõi tông đường nhà Độc Cô, muốn được làm một người mẹ bình thường như bao nhiêu người phụ nữ khác. Con thật sự rất muốn, rất muốn được trong cuộc sống bình dị như vậy"

Đôi dòng nước mắt của Diệp Lan chảy ra rớt xuống bàn tay mẹ chồng, nắm tay nàng siết chặt hơn. Đối với nhiều người, việc bỏ xứ ra đi là điều đau khổ, và gia đình Độc Cô cũng vậy. Nhưng trong cái đau khổ ấy, dường như lại mở ra được một niềm vui lớn , niềm vui hạnh phúc đoàn tụ lớn lao. Diệp Lan gạt nước mắt, gật đầu thút thít nói tiếp.

- "Việc được đoàn tụ với phu quân không phải là điều mà tất cả chúng ta đều luôn mơ ước hay sao? Nếu việc bỏ trốn này mà có thể thực hiện được giấc mơ đoàn tụ, thì đây rõ ràng là điều tốt nên làm , con hoàn toàn ủng hộ người."

Diệp Lan đã đồng ý đến kế hoạch này, Thúy Nga lúc này lại nhìn sang Yên Nhiên, chưa nói gì mà đã thấy Yên Nhiên gật đầu rồi, thì cũng đâu còn gì để bàn luận nữa. Cả nhà ba người đã chấp nhận kế hoạch bỏ trốn Thúy Nga liền quay sang phía Hiệp Ninh mà cúi đầu.

- "Chúng ta đã quyết định thuận theo ý muốn của lão huynh , xin lão huynh hãy bày đường giúp chúng ta trốn về phương Nam đoàn tụ với người nhà, ta thật sự cảm ơn huynh."

Hiệp Ninh đang suy nghĩ những chuyện mình làm, quay sang thi lễ trả.

- "Nếu như gia đình đã đồng ý với kế hoạch của lão già này, thì hãy cho lão già một chút thời gian nữa để tính kế"

Nói xong lại ngồi phệt đấy, vuốt râu suy nghĩ. Thúy Nga hiểu rằng người đàn ông kia đang tiếp tục nghĩ cách để cho gia đình mình trốn khỏi Kiến Nghiệp , lại tự tay châm trà cho người đàn ông ấy. Hiệp Ninh lại nâng ly trà lên uống cạn, trong lòng tính toán thật kỹ lưỡng. Về lý mà nói, thì nhà Độc Cô không phạm bất cứ tội lỗi gì , cho nên muốn rời Kiến Nghiệp đi đâu là quyền của họ , không ai được phép ngăn cản. Nhưng đó là trên lý thuyết , còn thực tế nếu bà ấy rời đi thì cái tên tổng quản nội cung kia sẽ giở trò. Vì vậy mà nói, cuộc bỏ trốn lần này không phải là bỏ trốn triều đình, mà là bỏ trốn khỏi móng vuốt của tên thái giám gian xảo. Hiệp Ninh vuốt râu trầm ngâm, đánh giá đối thủ của mình lần này là một kẻ thực sự quá tầm, không thể không vận hết toàn bộ trí lực, quay sang nhìn Thúy Nga mà bảo.

- "Độc cô lão phu nhân, chắc người cũng biết tên Ninh Sơn kia nổi tiếng nham hiểm độc ác, và rất nhiều mưu kế. Vì vậy mà nói , muốn vượt mặt hắn bỏ trốn khỏi Kiến Nghiệp thì phải tính toán thật kỹ lưỡng, vạch ra kế hoạch chu đáo. Phải đưa ra một kế hoạch mà trong mưu kế có mưu kế, trong cạm bẫy có cạm bẫy, thì may ra mới có thể lừa được cái tên độc ác kia."

Thúy Nga biết rằng mình không giỏi bày mưu tính kế , mọi hi vọng đều trông đợi hết cả vào người đàn ông trước mặt , bà ta lại cúi đầu thi lễ.

-" Lão huynh , mọi chuyện đều trông cậy hết ở huynh. Cả ba người gia đình ta sẽ nghe theo sự sắp đặt của huynh, xin lão huynh cứ nói."

Hiệp Ninh đôi mắt ưu tư, vận hết trí lực suy nghĩ trong đầu. Ông ta đang tính toán lại sự việc, kiểm kê xem những gì mình có thể sử dụng, và những gì mình Không thể chạm tới. Ông ta lúc này lại hỏi tiếp.

- "Độc cô lão phu nhân, có phải cái tên thái giám kia cho chúng ta 10 ngày để suy nghĩ, 10 ngày sau phải trả lời hắn có đúng không?"

Hiệp Ninh muốn hỏi chắc lại về vấn đề này, bởi vì ông ta sẽ sử dụng 10 ngày này thật tốt. Thúy Nga nghe vậy thì lại gật đầu , mà hai đứa con của bà cũng gật đầu theo.

- " Đúng vậy, hắn cho chúng ta 10 ngày suy nghĩ , và bảo rằng 15 ngày nữa sẽ tổ chức lễ thành hôn."

Hiệp Ninh gật đầu, vậy đúng là còn 10 ngày để xử lý tình hình. Sau khi xác nhận được mình có 10 ngày để hành động, ông liền đứng dậy bước về phía ba mẹ con mà nói.

- " Tên Thái giám kia rất là đa nghi , hắn chắc chắn sẽ đề phòng đủ chuyện . Vì vậy việc đầu tiên chúng ta phải làm là khiến cho hắn bớt đi sự nghi ngờ. Trong ba ngày đầu mọi người phải ra ngoài mua sắm, ra vẻ như là chuẩn bị đám cưới, để cho hắn nghĩ rằng chúng ta đã thuận tình mà lơi là cảnh giác, mọi người có làm được không?"

Ba mẹ con thoáng nhìn nhau , hiểu được ý nghĩa liền lập tức gật đầu.

- " được, chúng ta sẽ làm như ý của lão huynh đã đề ra, xin lão huynh nói tiếp."

Hiệp Ninh gật đầu, lúc này lại dặn tiếp.

- " Nhớ rằng ra ngoài nói là sắm sửa chuẩn bị cho đám cưới , nhưng không được nói là đám cưới với ai , tạo cảm giác vừa thật vừa hư khiến người ta lạc lối. Làm như vậy để cho kẻ thù nửa tin nửa ngờ, mơ hồ không biết đâu thật đâu giả, như vậy tạo thuận lợi cho chúng ta hành sự. Sau khi qua 3 ngày đầu đó hoàn thành, chúng ta còn 7 ngày nữa thì kế hoạch sẽ là như thế này..."

Thế là hiệp Ninh cùng ba mẹ con kia bu lại xì xầm nói nhỏ, không dám nói to sợ người khác nghe thấy. Hiệp Ninh xì xầm nói một hồi rất lâu, vạch ra kế hoạch rất tỉ mỉ rõ ràng. Sau khi đã nói xong hết , ông ta liền hỏi lại cho chắc chắn.

- " mọi người nghe kế hoạch rồi , đã nhớ hết chưa ? Đã đồng ý với kế hoạch này chưa?"

Ba người phụ nữ lập tức gật đầu, bọn họ cảm thấy kế hoạch này rất tốt , đều không phản đối gì. Thúy Nga nghe kế hoạch cảm thấy có vẻ chắc chắn, trong lòng rất biết ơn, hướng Hiệp Ninh cúi đầu thi lễ nói.

- "Đa tạ lão huynh đã giúp đỡ . Gia đình ta trong lúc khốn khó , may nhờ có lão huynh xuất hiện , ơn này ta không biết lấy gì báo...."

Thúy Nga chưa kịp nói, xong Hiệp Ninh đã xua tay, khuôn mặt nghiêm túc mà lắc đầu.

- "Thôi đừng nói những lời dài dòng nữa. Đại nạn đang ở trước mắt, cứ khi nào trốn thoát đi được rồi tính. Bây giờ lão già này cũng phải về nhà để thu xếp việc nhà, chuẩn bị bỏ trốn cùng gia đình Độc Cô. Thôi thì cứ kế hoạch cứ như vậy, mấy ngày nữa gặp lại."

Nói đoạn quay lưng bước đi , ra vẻ gấp gáp. Ba mẹ con tận tay đưa tiễn ông ta ra tới tận cửa, bọn họ ai lấy cũng đang lo lắng, nhưng cũng rất hi vọng về một kế hoạch thành công.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 567: Dẫn Con Đi Mua Sắm.



Kiến Nghiệp là kinh đô của Đông Ngô, nơi con người giao thương làm ăn buôn bán tấp nập. Ở một khu chợ nào đó, những người ở đây vẫn đang làm ăn buôn bán như bình thường, bất chợt có điều gì đó làm cho bọn họ chú ý. Có một người phụ nữ lớn tuổi đang dẫn theo một cô gái trẻ độ chừng 15 tuổi, nhìn vô có thể đoán được đó là hai mẹ con. Cô gái trẻ kia rất là đặc biệt, nàng xinh đẹp như tiên, làn da trắng nõn như ngọc, cùng khuôn mặt thanh tú kiều diễm khó ai sánh bằng. Và đó chưa phải là tất cả , khi mỹ nữ trẻ đẹp ấy có một điểm rất đặc biệt, là sở hữu mái tóc xanh lam tựa như bầu trời cao xanh kia. Sự xuất hiện của người con gái ấy khiến cho mọi người đều nhìn vào ngạc nhiên, bởi họ chưa gặp cô gái ấy bao giờ. Đất Kiến Nghiệp vốn rất đông đúc, thì sự xuất hiện một người phụ nữ làm sao có thể thu hút được người khác chứ? Ấy vậy mà hai người phụ nữ này có thể thu hút được tất cả mọi ánh nhìn về phía mình, bởi vì họ rất là đặc biệt, chỉ cần bước qua thôi là không ai không bị thu hút. Người phụ nữ lớn tuổi có sự thu hút riêng của bà, bởi bà không phải người lạ, mà chỉ là lâu rồi chưa xuất hiện ở khu chợ này. Người phụ nữ ấy thì rất nhiều người ở đây biết , và họ nhanh chóng nhận ra đó chính là Độc Cô lão phu nhân cao quý, người đứng đầu phủ lớn, là vợ của một quan tâm phẩm tu vi Võ Hoàng. Từ khi phu quân bà mất, người ta rất ít khi thấy bà xuất hiện, và đặc biệt những nơi đông người như vậy lại càng hiếm hơn. Vậy thì hà cớ gì hôm nay lại xuất hiện giữa nơi chợ đông người thế này? Dân chúng nhìn vào bắt đầu bàn tán.

- " Nhìn kìa , đó không phải là người chủ của phủ Độc Cô đó hay sao ? Hôm nay bà ta lại mạnh dạn đi ra ngoài à?"

- " Đúng vậy, chính là Độc Cô lão phu nhân rồi. Thường ngày bà ta rất ít khi rời khỏi phủ , nay lại đi ra chốn đông người khiến cho ta thoáng chốc không tin vào mắt mình. "

- " không sai ,chính là bà ta, lúc nãy ta còn tưởng mình nhìn lầm. Nhưng bà ấy không đi một mình mà dẫn theo ai vậy? Không biết người con gái bà ta dẫn theo ấy là ai?"

- " Phải đấy, trông thiếu nữ ấy xinh đẹp làm sao, và mái tóc lam ấy quả là hiếm có . Không biết thân phận thiếu nữ xinh đẹp ấy là gì nhỉ?"

Dân chúng bàn tán hướng sự chú ý vào hai mẹ con , họ dường như cũng phần nào đoán được nhưng chưa dám khẳng định. Lúc này Độc Cô lão phu nhân dừng lại ở một tiệm trang sức, bà bước vào trong với nụ cười vui vẻ. Bà chủ tiệm trang sức vốn là người người quen biết, đã từng có nhiều lần làm ăn bán hàng cho lão phu nhân. Vừa thấy khách quen bước vào, bà chủ tiệm liền ra đôn đã cười nói.

- "Ối trời ơi , Độc Cô lão phu nhân đó sao? Thoáng chốc khiến tiểu nhân nhìn tưởng mình hoa mắt, cứ tưởng rằng mình nhìn lầm. Lão phu nhân lâu rồi không thấy xuất hiện, cũng chẳng thấy ghé tiệm của tiểu nhân . Không biết bấy lâu nay lão phu nhân có khỏe không, còn nhớ tiểu nhân không? Lâu rồi không thấy Lão phu nhân ghé chơi, hay là đã quên cửa tiệm của tiểu nhân rồi, không phải là tiểu nhân đã làm gì đó sai khiến cho lão phu nhân giận mà không thèm ghé đấy chứ?"

Nội công chào mời nịnh hót khách hàng của bà chủ tiệm trang sức thật khó có ai bằng được. Thúy Nga bật cười , bà xua tay mà nói.

- "Ta đương nhiên là nhớ chứ . Chỉ là dạo này ta ít rời phủ. Kể từ khi phu quân mất, ta không muốn đi đâu nên không ghé tiệm bà thôi, chứ không hề có ý gì cả , bà đừng để bụng."

Hai người cười nói vui vẻ xã giao với nhau, và cùng nhau bước vào xem những món trang sức bên trong. Người chủ tiệm lúc này nhìn sang thiếu nữ tóc lam bên cạnh, cảm thấy thực sự xinh đẹp, ngỡ như tiên giáng trần vậy. Bà có chút bỡ ngỡ, ngập ngừng mà hỏi.

- "Thưa Độc Cô lão phu nhân, hôm nay lão phu nhân dẫn đâu ra một mỹ nữ xinh đẹp như thế này vậy? Không biết thiếu nữ đẹp như tiên này là ai ? Có thể nói cho tiểu nhân biết không?"

Mọi sự chú ý đổ dồn vào mỹ nữ xinh đẹp đi bên cạnh lão phu nhân. Bà lúc này mỉm cười , nhẹ nhàng nắm tay mỹ nữ đấy dắt lên trước mà nói.

- "Này bà chủ, bà quên rồi sao ? Ta có một đứa con gái, là nha đầu này đây."

Yên Nhiên được mẹ dẫn lên trước, theo đúng lễ nghi liền cung kính đầu thi lễ.

- " cháu tên là Độc Cô Yên Nhiên, hân hạnh được gặp ạ."

Mọi cử chỉ đều rất yểu điệu thục nữ, lời ăn tiếng nói ra cho thấy đây là một thiếu nữ được giáo dục vô cùng tử tế. Bà chủ thực ra cũng đoán biết sẵn trong lòng rồi, nhưng cũng không thể giấu được vẻ ngạc nhiên mà ồ lên.

- "Trời ơi, là Yên Nhiên đấy sao? Lần trước gặp nhau cháu chỉ mới là đứa trẻ 5 tuổi, vậy mà thoắt cái bây giờ đã là thiếu nữ xinh đẹp như vậy à?"

Khuôn mặt niềm nở rạng rỡ cùng với vẻ ngạc nhiên của bà chủ ấy cho thấy rằng bà ta rất phấn khích, bà đặt nhẹ hai tay lên má mình mà cảm thán.

- " Cũng phải thôi, đã 10 năm trôi qua rồi còn gì. Thời gian trôi nhanh thật, không ngờ khi gặp lại cháu đã lớn và xinh đẹp đến như thế này, thật là quý hóa quá."

Người chủ bán trang sức vô cùng niềm nở, bước tới nắm lấy bàn tay của thiếu nữ kia, miệng xum xuê toe toét.

- " hôm nay hai mẹ con đi mua sắm trang sức sao ? Ôi trời ơi , mái tóc đẹp thế này, ta phải lựa cho cháu một cây trâm quý giá, nhất đẹp đẽ nhất mới xứng đáng với cháu được."

Đoạn rất nhanh chóng lấy ra một cái hộp lớn , mở hộp ra thì bên trong là những cây trâm rất là xinh đẹp, và nhìn qua cũng biết rằng rất quý giá. Phải nói bà chủ rất biết bán hàng, lập tức đã đánh vào nhu cầu của người khác. Khi mở hộp trâm ra , bà chủ tiệm trang sức nhìn vào Thúy Nga mà hỏi.

- " Thưa lão phu nhân , hôm nay lão phu nhân dẫn con gái đi mua sắm, đã định cho con gái mình một cái trâm nào đó thật đẹp chưa?"

Quả thật rất biết dẫn dắt câu chuyện , liên tục nói những lời hoa mỹ dẫn dắt khách hàng vào một điểm kết thúc là mua hàng. Thúy Nga mỉm cười gật đầu, tiện tay lựa một cái trâm thật đẹp đưa lên cài vào mái tóc của Yên Nhiên rồi ngắm nghía thật kỹ, mỉm cười gật gù.

- "đẹp, rất đẹp. Cái trâm rất hợp với con, con có thích cái trâm này không?"

Yên Nhiên rút cái trâm cài tóc ra, đưa trước mặt nhìn ngắm. Bà chủ bán trang sức đương nhiên không bao giờ từ chối cơ hội bán hàng, bà cũng lập tức khen vào.

- "Đúng là như vậy, thực sự cái trâm quý giá này rất phù hợp với một mỹ nữ xinh đẹp như tiểu thư đây. Nhưng mà lão phu nhân cũng thật là... Tại sao con gái lớn như thế này mà bây giờ mới dẫn ra ngoài đi mua sắm? Bao lâu nay giấu trong phủ không cho ai nhìn thấy, như vậy không phải là quá phí phạm một đóa hoa tuyệt sắc hay sao?"

Một câu nói nghe có vẻ như trách móc, nhưng thực ra là đang khen con gái của bà ta xinh đẹp. Thúy Nga lúc này lại quay sang nhìn bà chủ, ánh mắt thoáng chút muộn phiền mà thở dài.

- " Bà chủ à ,có nhiều điều bà không biết. Bản thân ta thực sự cũng rất muốn dẫn con gái mình đi mua sắm đó đây, chỉ là không phải cái gì muốn thì mình cũng đều thực hiện được. Chắc bà cũng biết rồi , phu quân của ta không may gặp nạn đã rời bỏ mẹ con ta mà đi. Kể từ đó đến giờ ta gặp rất nhiều chuyện phiền phức, nên cố gắng muốn tránh ra ngoài nhất có thể, đâu có thời gian chứ?"

Nói tới đây lại rút cây trâm trên tay của Yên nhiên đặt lại trong hộp, lựa lấy một cây trâm khác đưa lên ngắm nghía ,đôi mắt đang nhìn ngắm cây trâm nhưng dường như tâm trí nghĩ về chuyện xa xôi nào đó.

- "Ta thật sự cũng muốn đưa con gái mình ra ngoài vui chơi, chứ không muốn giấu con gái mình ở trong phủ suốt như vậy . Nhưng hoàn cảnh đặc biệt nên ta phải bảo vệ nó , không thể để kẻ thù nhìn thấy mà đưa nó vào tầm ngắm được. Đến bây giờ mọi chuyện có chút thay đổi, thì mới có thể dẫn nó ra ngoài vui chơi, âu cũng là thực hiện tâm ý của bản thân vậy."

Từng câu từng chữ của Thúy Nga nghe cảm giác nửa thật nửa giả, cảm thấy rất mơ hồ, khiến cho người khác tò mò. Bản tính con người mà, ai mà không tò mò những gì nửa úp nửa mở như vậy chứ. Bà chủ tiệm trang sức lúc này chăm chú lắng nghe, hướng khách hàng ngập ngừng hỏi.

- " Nếu vậy thì chắc bao lâu nay Độc Cô lão phu nhân vất vả lắm, vậy hôm nay có thể dẫn ái nữ ra ngoài mua sắm, chắc là tình huống đã ổn định rồi phải không?"

Thúy Nga lúc này lại đặt cây trâm vô hộp, khuôn mặt muộn phiền mà thở dài một tiếng, đoạn trầm ngâm không nói. Cái gì chứ cứ úp mở như vậy càng khiến người ta muốn biết, bà chủ lại hỏi tiếp.

- " Lão phu nhân à, hình như người có điều gì đó muộn phiền, có thể nói cho tiểu nhân biết được hay không?"

Thúy Nga liếc nhìn bà chủ tiệm một cái , ánh mắt lại càng thấy muộn phiền hơn . Bà ta quay sang vuốt tóc con gái yêu của mình, trầm ngâm một lúc rồi quay sang bà chủ tiệm.

- " Cũng không giấu gì bà , con gái ta sắp phải cưới chồng rồi, ta thật sự không nỡ xa nó. "
 
Bạch Đạo Sư
Chương 568: Tin Tức Lan Truyền.



"sắp lấy chồng ư?" Bà chủ bán trang sức nghe vậy thì thốt lên ngạc nhiên , đôi mắt hướng về phía tiểu thư xinh đẹp. Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng ấy , bà suy nghĩ gì đó mà nói.

- "Ừ thì cũng đúng rồi. Trai lớn cưới vợ , gái lớn gả chồng là lẽ hiển nhiên ở trên đời. Nhưng mà người ta nói cưới xin là việc đại hỷ, tại sao ánh mắt của lão phu nhân lại buồn rười rượi thế kia? Mọi chuyện rốt cuộc là sao, mong lão phu nhân có thể nói cho tiểu nhân biết được không? "

Bà chủ tiệm trang sức cảm thấy vô cùng tò mò, sự việc này mỗi lúc một cuốn hút tâm trí của bà ta hơn. Thúy Nga khuôn mặt lại tỏ vẻ chán nản , nhẹ nhàng quay sang nhìn bà chủ với ánh mắt không vui, đoạn thở dài một cái mà lắc đầu không nói gì. Bà chủ tiệm thoáng nhăn nhó, trong lòng thầm hỏi "Cái lắc đầu thở dài đó là nghĩa làm sao chứ? Có gì đó mà lão phu nhân không tiện nói ra hay sao?" Bà chủ tiệm trang sức càng lúc càng tò mò, càng lúc càng không thể kiềm chế cái sự tò mò của mình được.Tại sao cưới chồng lại buồn ? Hỏi thì lại không nói , vậy vấn đề này là gì? Những câu hỏi ấy cứ thế hiện ra trong tâm trí của bà ta, và càng nhiều câu hỏi thì bà ta lại càng rất là muốn biết, cơ mà người phụ nữ kia không nói thì bà ta biết phải làm sao. Sự tò mò trong lòng thôi thúc bà ta phải tìm hiểu, bà chủ suy nghĩ gì đó lại ngập ngừng hỏi.

- "Vậy thưa lão phu nhân , tiểu thư xuất giá cũng là điều hiển nhiên, nhưng không biết ai có được phúc phần may mắn mà cưới tiểu thư về làm vợ vậy? Không biết lão phu nhân có thể nêu tên cho tiểu nhân biết được chăng?"

Một lần nữa Thúy Nga lại đưa đôi mắt chán nản sang nhìn người phụ nữ ấy, bà lại tặc lưỡi thở dài lắc đầu.

- " Thôi được rồi , không nói chuyện này nữa. Hộp trang sức này ta mua hết , bà nhớ mang về phủ cho ta rồi thanh toán tiền bạc sau . Bây giờ ta còn phải dẫn con gái đi mua thêm vài thứ khác."

Nói đoạn đóng hộp trang sức kia lại, rồi nắm tay Yên Nhiên dắt ra ngoài. Hai mẹ con chậm rãi rời đi trong sự tò mò của bà chủ tiệm trang sức, để lại trong lòng một bà ta một câu hỏi cực kỳ lớn. Bà ta mặc dù bán được một món hàng lớn, đương nhiên là rất vui mừng, nhưng tâm trạng cứ cảm thấy có vướng mắc trong lòng. Cái sự vướng mắc này chính là tính tò mò trong người chưa được thỏa mãn, chưa được biết cái mà bà ta muốn biết. Bà ta luôn tự hỏi kẻ mà được làm rể của nhà Độc Cô là ai, thân thế của người đó như thế nào? Những câu hỏi cứ đặt ra liên tục trong đầu người phụ nữ tò mò, và tất nhiên chẳng có câu trả lời, nhưng bà tin chắc người mà được làm rể của nhà Độc Cô thì không phải là người tầm thường. Ừ thì gả chồng cho con là một chuyện bình thường trên đời, nhưng cớ gì mà lão phu nhân lại giấu diếm không nói như vậy , khiến người khác không thể chịu nổi.

Thúy Nga dẫn con gái của mình mua sắm chỗ này , rồi lại dẫn sang chỗ khác mua sắm. Cứ mỗi cửa tiệm như vậy bà ta lại nói về chuyện con gái mình sắp cưới chồng , nhưng lại không cho người ta biết chú rể là ai khiến cho bất cứ người nào cũng phải tò mò. Mà tò mò thì họ bàn tán, và tin tức ấy lan truyền đi nhanh chóng khắp nơi. Trong ba ngày ngắn ngủi, tin tức về tiểu thư phủ Độc Cô sắp xuất giá cưới chồng đã lan truyền khắp kinh đô, đương nhiên cũng chạm tới tai của tên Ninh Thạnh. Tên công tử ấy nghe tin tức Yên Nhiên sắp cưới chồng thì giật mình, lập tức gọi một tên nô tài trong phủ tới hỏi. Tên nô tài này là một tên thân tín trong phủ, hắn vừa tới gặp Ninh Thạnh thì cúi đầu thi lễ.

- "Thưa công tử, công tử cho gọi thuộc hạ tới đây có chuyện gì?"

Ninh Thạnh lúc này rất là sốt ruột, không vòng vo gì cả mà liền lập tức hỏi tên nô tài.

- " Ta nghe ngóng được tin tức nhà Độc Cô đang chuẩn bị mọi thứ gả con gái, nhưng lại giấu diếm không cho biết gả đi đâu. Ngươi có biết tin này không?"

Hắn xoáy thẳng ánh mắt của mình về phía tên nô tài, mong ngóng câu trả lời ngay lập tức. Tên nô tài nhìn thấy hắn sốt ruột như vậy, lúc này gật đầu trả lời.

- " Đúng là có chuyện này. Cái chuyện nhà Độc Cô đang đi mua sắm chuẩn bị cho đám cưới là có thật. Tuy rằng họ không nói là gả tiểu thư Yên Nhiên cho ai, nhưng cái đất Kiến Nghiệp này có ai dám chống lại nhà họ Ninh chúng ta chứ? Vậy nên đám cưới này chắc chắn là cho công tử rồi , xin công tử đừng lo lắng"

Tên công tử kia nghe vậy thì cảm thấy xuôi lòng một chút, nhưng lo lắng trong người vẫn rất nhiều. Hắn trầm ngâm gì đó, vổ cây quạt vào tay mà lắc đầu.

- " Nói như ngươi cũng chưa chắc được. Phụ thân ta mặc dù là tổng quản Nội Cung hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, nhưng dù gì cũng chỉ là một chức quan tam phẩm, chưa phải là đứng trên tất cả. Trên phụ thân ta còn nhiều vị đại thần nhị phẩm và nhất phẩm, có nhiều vị rất được lòng Hoàng thượng . Nếu như bà già kia mà gả con gái cho một vị đại thần nào đó, thì ta khó lòng tranh đoạt được."

Nói đoạn vuốt cây quạt giấy ra trước mặt quạt lia lịa , khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Tất cả những biểu cảm ấy, tên nô tài đều có thể thấy và hiểu được. Hắn cảm thấy chủ của mình lo lắng như vậy là hơi thừa, bước tới gần mà cười nhạt.

- "Công tử cứ yên tâm đi . Nếu thực sự có vị đại thần nào đó nhắm tới nhà Độc Cô, thì đó là một sự kiện lớn chấn động tất cả, chúng ta không thể không biết được. Mọi việc bây giờ vẫn cứ bình lặng như vậy , chứng tỏ không có bất cứ gia tộc lớn nào rục rịch nhòm ngó Yên Nhiên tiểu thư, xin công tử cứ yên tâm."

Vẫn là những lời trấn an của thuộc hạ , cơ mà tên công tử này vẫn còn rất tâm tư. Lần ấy gặp Yên Nhiên ngoài sông, hắn đã mê mẩn sắc đẹp của nàng và hạ quyết tâm phải có nàng cho bằng được, nên rất sợ bị người khác lấy mất. Hắn lại ngẫm nghĩ gì đó , quay sang tên thuộc hạ mà hỏi thăm.

- " Này , mật thám cha ta phái đến theo dõi phủ Độc Cô thế nào rồi ? Có nhận được tin tức gì mới không? Ba ngày nay có ai đó vào phủ Độc Cô không? Nhà ngươi mau nói cho ta rõ."

Tên công tử ăn bám này sợ rằng có chuyện gì đó không nằm trong kế hoạch của hắn , nên cần phải biết thêm mọi chuyện. Cần phải nói lại là ba ngày trước, khi tên Ninh Sơn trở về phủ , hắn lập tức gọi thuộc hạ tới thành lập một nhóm người có nhiệm vụ theo dõi động tĩnh ở phủ Độc Cô. Nhóm người ấy lập tức tới nơi cần tới, ẩn thân thành những người đi đường, những người uống trà , hay thậm chí là những người quét rác để lãng vãng xung quanh phủ Độc Cô cảnh giới. Bọn này làm việc rất cẩn thận, mọi động tĩnh của phủ đều không lọt qua mắt chúng. Chỉ có một điều bọn chúng không biết, đó là khi nhóm do thám ấy tới thì Hiệp Ninh thương buôn đã trở về nhà của mình rồi , nên tin tức của Hiệp Ninh tới chơi không lọt vào tai bọn chúng. Và vì vậy mà trong 3 ngày qua quả thật không hề có một ai đáng ngờ vào phủ Độc Cô cả, tất cả đều là những người bình thường đến lo những công việc bình thường. Tên thuộc hạ lúc này mỉm cười, vẻ mặt chắc chắn nói.

- " công tử yên tâm, ba ngày qua mật thám của chúng ta theo dõi rất cặn kẽ. Đừng nói là một người nào đó lạ mặt, mà ngay cả một con ruồi cũng không thoát được. Thuộc hạ cam đoan không có một nhân vật bí ẩn nào xuất hiện gần phủ Độc Cô cả ,công tử cứ yên tâm."

Ninh Thạnh nghe vậy thì thở phào một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn còn phảng phất sự lo âu. Hắn thật sự đã mê đắm mỹ nữ kia, trong lòng ao ước , ngày đêm chờ mong được sở hữu. Càng mong ước thì càng sợ mất , mà càng sợ mất thì càng đề phòng, càng phải tính toán cho kỹ. Tên thuộc hạ đứng bên cạnh nhìn thấy thì trầm ngâm suy nghĩ, sự khác biệt của tên Ninh Thạnh so với thường ngày là một điều gì đó rất đặc biệt, trong đầu tự hỏi tại sao cái tên ăn chơi ngu dốt đầu óc đần độn này khi nghĩ đến gái lại có thể suy nghĩ thông minh và cẩn trọng đến như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt còn lo lắng của tên công tử, tên nô tài nhếch mép mỉm cười rất kín, rồi cúi đầu thi lễ.

- " Công tử không cần phải quá lo lắng về chuyện bị đoạt mất mỹ nhân. Chuyện có một gia đình quyền cao hơn chúng ta can thiệp vô không phải là không có, nhưng mà khả năng đó thật sự không cao nên cũng không cần quá lo lắng. Theo thuộc hạ biết thì Độc Cô lão phu nhân hiện đang dẫn con gái đi mua sắm ở chợ gần đây. Nếu công tử cảm thấy lo lắng, vậy sao chúng ta không đến gặp trực tiếp bà ta để hỏi xem thế nào, như vậy tốt hơn không?"

Ninh Thạnh đang nhăn nhó âu lo, nhận được lời đề nghị kia cảm thấy có lý , quay phắt lại chỉ cây quạt giấy vào tên nô tài mà gật đầu.

- "Đúng, nhà ngươi nói rất đúng . Vậy bà ta đang ở đâu? Nhà ngươi mau dẫn ta đến đó xem sao?"
 
Bạch Đạo Sư
Chương 569: Gặp Gỡ Ngoài Chợ



Ninh Thạnh cùng tên nô tài liền chạy ra ngoài chợ , nơi mà mật thám báo cáo rằng mẹ con Thúy Nga và Yên Nhiên đang ở đó. Hai tên ấy đi một mạch ra ngoài , tới tận nơi cần tới , theo hướng dẫn của bọn mật thám đã tới được chỗ mà người cần tìm đang ở. Ở trong khu chợ, Ninh Thạnh vừa nhìn thấy bóng dáng của Thúy Nga thì vội tới gần, hắn vội cúi đầu đi lễ.

- "Thưa Độc Cô lão phu nhân, tiểu bối là Ninh Thạnh, xin được tham kiến lão phu nhân."

Thúy Nga vừa thấy tên khả ố đấy xuất hiện đã lườm hắn một cái, hừ một tiếng quay mặt đi chỗ khác, thái độ thật sự rất không vui. Tên công tử không để ý lắm chuyện này, cái mà hắn để ý là mỹ nữ đẹp như tiên đứng bên cạnh Thúy Nga. Mỹ nữ ấy trẻ trung xinh đẹp, với mái tóc màu lam tựa như bầu trời xanh rất đặc biệt khiến nàng nổi bật giữa đám đông. Dáng người yểu điệu, làn da trắng nõn , đôi môi đỏ chúm chím xinh đẹp khiến cho hắn càng nhìn càng thấy mê mẩn. Hắn ngơ ngác thẫn thờ nhìn mỹ nữ ấy , mà mỹ nữ ấy thấy hắn thì sợ hãi vội trốn sau lưng mẹ, làm cho vẻ thẹn thùng đó càng trở nên quyến rũ trong mắt một kẻ như hắn. Ninh Thạnh há hốc mồm, tay cầm quạt vô thức rớt ra, cây quạt rơi xuống đất cái cộp , mà nước miếng của hắn cũng tự động chảy ra ngoài lúc nào không biết. Bộ mặt của hắn bây giờ trông vô cùng khả ố, làm cho tên nô tài đứng bên cạnh cũng thấy xấu hổ, vội lấy tay khều một cái.

- " Công tử ơi , hãy giữ gìn thể diện của mình , đừng để người khác nhìn vào chê cười."

Ninh Thạnh bị tác động vật lý bên cạnh thì ngớ người ra, nhanh chóng nhận thấy bản thân mình đang trong một trạng thái kỳ cục, khi mà nhiều người xung quanh đưa ánh mắt nhìn về phía hắn với vẻ gì đó hiếu kỳ. Hắn giật mình vội đưa tay lau nước giải trên miệng, cúi xuống lượm cây quạt lên, lấy lại tư thế công tử phong lưu của mình. Hắn sau khi lấy lại vẻ phong lưu, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt trừng lên đe dọa, khiến những người dân thường xung quanh đang hướng mắt về phía hắn giật mình quay mặt đi chỗ khác. Đe dọa đám dân đen thành công, hắn đưa cây quạt phe phẩy liên tục trước mặt , hướng về Thúy Nga mà nói.

Thưa tiền bối, thật là hữu duyên quá. Tiểu bối hôm nay có chút chuyện đi ngang qua đây, vô tình gặp tiền bối và ái nữ ở đây, thật là kỳ ngộ. Cái này xem như cũng là duyên phận, khiến tiểu bối cảm thấy mình thật may mắn, không thể không đến chào hỏi hai người. Không biết tiền bối định mua sắm cái gì , có thể cho vãn bối được tham gia tư vấn hay không?"

Cái tên này có vẻ không phải là một tên được giáo dục tử tế , tuy rằng cố gắng ra vẻ lịch sự, nhưng sự hiểu biết không có nên không hiểu rằng mình đang làm một chuyện rất vô duyên. Thúy Nga lại lườm hắn một cái, nhếch mép cười đểu.

- "ta hôm nay dẫn con gái đi mua sắm để chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới , việc này liên quan gì tới ngươi mà nhà ngươi đòi tham gia? Nhà ngươi tự dưng tới đây làm phiền mẹ con ta, không thấy rằng mình hơi vô duyên hay sao?"

Tên công tử đang phẩy quạt phần phật, vẻ mặt hứng thú của hắn đang dâng trào dường như vô tận, tưởng rằng sẽ có một cuộc hội ngộ rất là thú vị ở đây. Vậy mà nghe Thúy Nga chỉnh sửa mình như vậy thì khựng cây quạt lại, cái này có khác gì đang vui vẻ mà bị tạt một gáo nước lạnh vào giữa mặt, khiến cho tâm trạng chưng hửng. Hắn nhăn nhó, khuôn mặt hiện rõ sự không vui , nhưng mà khi đôi mắt của hắn nhìn vào mỹ nữ sau lưng kia đã khiến hắn trở nên dễ tính, hắn mỉm cười mà xua tay.

- "Tiền bối à, người nói vậy cũng không phải là đúng đâu. Chuyện hôn lễ của ái nữ cũng là hôn lễ của vãn bối , vì vậy theo lý thì vãn bối cũng nên chăm lo cho vợ tương lai của mình, nhạc mẫu nói vậy có đúng không?"

Hắn vừa dứt lời thì cúi đầu thi lễ, đôi mắt hướng về phía Yên Nhiên với vẻ thèm muốn, miệng nhếch một nụ cười d*m đ*ng. Tên công tử đã xem như mỹ nữ xinh đẹp kia là của hắn rồi sao ? Hắn cho rằng mua sắm này là chuẩn bị cho lễ cưới của hắn à ? Thúy Nga bật cười một tiếng , bà xua tay lắc đầu.

- "Ta gả con gái nhưng không nói là gả cho ngươi, nhà ngươi lấy đâu ra cái sự tự tin đến mức nực cười như vậy? Ta chưa từng nói là sẽ gả Yên nhiên cho ngươi, vậy ngươi có quyền gì để tham gia vào chuyện này, lấy tư cách gì để gọi ta là nhạc mẫu?"

Ninh Thạnh hự lên một tiếng, mắt trợn trừng nổi gân máu, trong lòng dường như đang nổi cơn bão tố. Nếu nói như vậy, không lẽ người phụ nữ này thật sự gả con gái cho người khác? Có nghĩa rằng đợt mua sắm này không phải là cho lễ cưới với hắn, bà ta không gả Yên Nhiên cho hắn ư? Hắn nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn người phụ nữ mà hỏi.

- "Nhạc mẫu... à không, tiền bối à . Người nói vậy tức là người không gả con gái cho ta , vậy không biết người định gả cho ai thế?"

Hắn thật sự rất muốn biết kẻ được chọn làm con rể là ai. Nếu như kẻ đó mà quyền lực thấp hơn nhà hắn, thì đừng mong hắn cho kẻ đó được một con đường sống. Trong đầu của tên công tử ấy đã mường tượng ra một kế hoạch trả thù thảm khốc. Thúy Nga thấy cái tên công tử kia có vẻ như không kìm chế được bản thân, lúc này có chút dịu giọng, nhưng mà vẫn còn rất cương quyết.

- "Ta gả cho ai thì công tử không cần phải biết . Nhưng mà công tử phải hiểu cái gì cũng phải theo đúng lễ nghi của nó. Phụ thân của công tử và ta đã có giao hẹn là 10 ngày nói chuyện, sau khi hết kỳ hẹn 10 ngày đó thì công tử hãy dẫn phụ mẫu tới nhà ta thưa chuyện, lúc ấy gả hay không thì ta mới trả lời cho công tử được . Còn bây giờ giữa hai chúng ta vẫn không có bất kỳ danh phận gì , công tử có hiểu không?"

Hàm ý trong từng câu chữ có nghĩa rất đơn giản rằng bây giờ là hắn vẫn nên phải ý tứ. Ninh Thạnh nghe vậy thì có hiểu qua, tâm trí bắt đầu bình tĩnh lại, nở một nụ cười vui vẻ mà cúi đầu.

- "Tiểu bối đã hiểu, vậy có nghĩa là hết kỳ hạn 10 ngày, tiểu bối dẫn cha mẹ tới làm dạm hỏi , là tiền bối sẽ gả con gái cho tiểu bối đúng không? "

Ninh Thạnh thật sự muốn khẳng định lại một lần nữa về những chuyện này. Mà thực ra trong lòng hắn cũng rất yên tâm, bởi chưa thấy bất cứ đối thủ cạnh tranh nào với hắn xuất hiện trong vụ hôn lễ với yên nhiên cả. Thúy Nga mềm nắm rắn buông, không cương quá mà cũng không mềm quá, quay sang nhìn thẳng vào mặt bên công tử mà nói.

- "Ta không nói là sẽ gả con gái cho ngươi. Hết kỳ hạn 10 ngày đó, cha mẹ ngươi phải sang nói chuyện với ta, và sính lễ đem sang cũng phải xứng đáng với con gái của ta. Nếu sính lễ không tương xứng, ta tuyệt đối không gả con gái cho ngươi , hãy về nói với cha mẹ mình như vậy."

Thúy Nga vừa hết lời , hừ lên một tiếng, phất tay một cái dứt khoát , đoạn nắm lấy tay Yên Nhiên kéo đi một mạch tiến bước mất dạng trong đám đông. Tên công tử nghe vậy thì mừng rỡ , hiểu rằng vấn đề ở đây là sính lễ cho xứng đáng, như vậy có nghĩa là đồng ý gả cho hắn rồi. Hắn đang vui mừng , nhưng lại thấy Thúy Nga dắt Yên nhiên đi thì vội với cây quạt gọi theo.

- " ấy... ấy.. nhạc mẫu đợi con đã... chúng ta chưa bàn luận xong mà..."

Ninh Thạnh toan đuổi theo, nhưng lúc này tên nô tài lại chụp tay kéo lại, mở lời khuyên nhủ.

- " Công tử à , người ta hiện giờ đã không muốn gặp công tử, thì công tử có đuổi theo cũng vậy thôi, không làm mọi chuyện êm đẹp hơn đâu."

Ninh Thạnh mãi mới được đứng gần Yên Nhiên và nhìn nàng rõ như vậy, nên hắn vẫn còn chút tiếc nuối . Thực sự muốn tiếp xúc nhiều hơn , nhưng không được thỏa ý nên cảm thấy bức bối, hắn quay sang nhìn tên nô tài mà nhăn nhó.

- " Ta...ta..."

Ấp úng chưa thành câu, chưa kịp nói ra điều suy nghĩ, tên nô tài lúc này lại xua tay.

- "Công tử à , lúc nãy người cũng nghe Độc Cô lão phu nhân nói rồi đấy. Cái gì cũng phải theo trình tự lễ nghi, không thể làm ẩu thả được. Gia đình người ta là gia đình quan lớn, tiểu thư con gái người ta là cành vàng lá ngọc được giáo dục đàng hoàng tử tế. Công tử l* m*ng như vậy chỉ khiến cho người ta mất thiện cảm với công tử mà thôi. Bây giờ thì người ta cũng nói rõ rồi , sẽ chấp nhận chuyện hôn sự, vấn đề chỉ là sính lễ xứng đáng hay không. Nếu công tử mà l* m*ng quá khiến bà ta đổi ý , thì sẽ rất là rắc rối, mong công tử hãy ráng kiềm chế. "

Ninh Thạnh nghe vậy thì cảm thấy cũng có lý, vuốt cây quạt ra phẩy phần phật trước mặt , hít một hơi thật sâu trấn tĩnh. Sau khi đã bình tĩnh rồi , lúc này hắn quay sang tên nô tài mà hỏi.

- "Vậy thì theo ý ngươi ,bây giờ ta phải làm thế nào?"

Tên nô tài thấy công tử ương bướng này chịu nghe lời hắn thì trong lòng có chút ngạc nhiên. Bình thường đâu có dễ dàng nghe lời người khác khuyên nhủ như vậy, tại sao bây giờ lại dễ bảo như thế này ? Quả nhiên tất cả đều vì gái đẹp. Nô tài nhìn tên công tử cười một cái.

- " việc bây giờ đương nhiên là cứ trở về rồi đợi đúng kỳ hạn, theo hẹn ước cùng phụ mẫu sang làm lễ dạm hỏi rồi bàn chuyện thành thân thôi ,đúng không?"

Mọi chuyện cứ như thế mà diễn ra, thì đây thực sự là quá suôn sẻ rồi. Tên công tử cảm thấy rất là hài lòng, lúc này bật cười gật đầu lia lịa .

- "phải, ngươi nói phải . Vậy chúng ta trở về thôi."

Thế là hai chủ tớ vui vẻ trở về nhà , chờ đợi thời gian qua để tới kỳ hạn tiến hành chuyện đại sự đời người. Như vậy là bọn chúng đã lơi là cảm giác, đó chính là ý mà Thúy Nga muốn, và bà ta đã thành công trong bước đầu tiên rồi. Tất nhiên nếu đồng ý ngay lập tức cũng được, nhưng thế thì mọi chuyện dễ dàng quá sẽ khiến bọn chúng nghi ngờ. Cho nên phải nửa thật nửa giả , nữa kín nữa hở , nhưng vẫn để cho bọn chúng tin tưởng vào một điều gì đó thành công. Làm như vậy thì bọn chúng sẽ dễ tin hơn, đây là những lời mà thương buôn Hiệp Ninh đã căn dặn bà, và bà đã làm tốt nhất những gì bà có thể.
 
Back
Top Bottom