Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Bạch Đạo Sư
Chương 530: Quan Ép Dân Làm Phản.



Vạn Vân Phong rời vùng núi biên giới đi thẳng về phía Nam, hướng về thành Đại La. Trong lúc bước trên đường đi , trong lòng hắn rất nhiều tâm niệm, suy nghĩ rất nhiều chuyện liên quan đến nhân sinh nơi trần thế. Trong lịch sử của các triều đại phong kiến , việc quan ép dân trở thành phản động là những chuyện không hề hiếm, đó như là một phần của thời cuộc, là bản chất của chế độ rồi. Nếu trong một triều đại phong kiến nào đó có một vị minh quân đứng ra cai quản đất nước, thì dân oan có thể đi kiện cáo và được giải quyết. Trong xã hội của Minh Quân cai quản, thì người dân có thể yên tâm sinh sống một cuộc sống bình an. Ở trong triều đại ấy, người dân sống cuộc sống công bằng văn minh thì làm gì có phản động chứ? Nhưng nếu trong triều đại hỗn loạn, vua u mê ham chơi không chăm lo triều chính để các viên quan lộng hành, xã hội sẽ suy đồi hỗn loạn. Bọn quan lại cấu kết với nhau mặc sức làm chúa một cõi, gây ra tội ác chèn ép nhân đen đến mức đường cùng , thì dân đen tự khắc sẽ vùng lên phản động. Có câu "Con giun xéo lắm cũng phải quằn , con chó bị ép vào đường cùng quay lại cắn" , việc dân phản động là điều hiển nhiên trong thời đại chó má làm quan. Năm xưa Hai Bà Trưng phất cờ phản động là vì điều gì ? Chính là vì quan thái thú thời đó chèn ép bóc lột nhân dân đến tận xương tủy, tước đi quyền làm người của muôn dân khiến lòng dân oán hận. Hai Bà Trưng thương dân đen trong cảnh làm chó ngựa cho giặc, lại thêm chuyện có mối thù giết chồng khiến bà phải vùng lên phản động chống lại chính quyền nhà Hán. Trong lịch sử cai trị ngàn năm của phương bắc , không phải là không có những vị quan tốt đem đến cho người dân Phương Nam một cuộc sống bình yên. Trong thời kỳ cai trị của những vị quan tốt ấy, người dân yêu mến những vị quan từ phương Bắc mà gọi họ với những danh từ để yêu mến. Trong thời kỳ đó làm gì có phản động xảy ra? Phản động sinh ra là do quan lại ép dân làm phản mà thôi. Vạn Vân Phong vốn chưa tính quay về Đại La ngay lúc này, bởi hắn có ước hẹn 3 năm với Khúc Thừa Dỗ, lẽ ra ba năm ấy hắn mới quay lại nhưng chính Độc Cô Tởm đã ép hắn phải trở về sớm. Vạn Vân Phong trong những dòng suy nghĩ ấy, hắn bất chợt bật cười.

- "ha ha ha... tên Độc Cô Tởm kia , là do người ép lão phu phải phản động thôi . Ta tính cho ngươi sống ba năm nữa, nhưng có lẽ ngươi chê rằng ba năm là quá dài mà lên đây đẩy ta vào con đường phải hành động . Đây là là lỗi của ngươi , không trách ai được đâu. "

Bước chân của Vạn Vân Phong lại dứt khoát hơn, cảm thấy bản thân mình và tiền nhân có chút đồng cảm. Nếu như Hai Bà Trưng phất cờ phản động vì mối thù giết chồng , thì Vạn Vân Phong lúc này phản động bởi mối thù bị giết vợ . Nỗi đau mà Nguyệt Hằng chịu thật sự quá khủng khiếp, thì làm sao hắn có thể nuốt trôi nỗi oán hận này chứ? Hắn càng nghĩ càng tức giận , bước chân ấy càng nhanh mà lao vút về Đại La, quyết tâm lật đổ chính quyền cai trị phương Bắc để đòi lại quyền sống cho người dân Phương Nam. Vạn Vân Phong đi về phương Nam để tìm gặp Độc Cô Tởm, nhưng nào biết đâu tên tiết độ sứ ấy không ở phía Nam mà đang di chuyển về phía Bắc. Độc Cô Tởm không trở về Đại La như hắn đã nói với băng cướp Lương Sơn Đồng, mà lại đi về phía bắc vượt qua đất Giao Chỉ, vượt biên giới tiến về lãnh thổ Trung Hoa. Cơ mà nói vượt biên giới thì cũng không đúng, bởi Giao Chỉ trong thời này hiện là một phần lãnh thổ của Trung Hoa, vì vậy việc tiết độ sứ rời khỏi Giao Chỉ đơn giản là hắn rời khỏi châu này để đi đến châu khác mà thôi, không phải vượt biên gì đâu. Nhưng với một vị quan cai quản nguyên một châu , một chỉ của phương Bắc mà lại tự ý rời khỏi nơi cai quản của mình để trở về phương Bắc, thì đây là một trọng tội. Giao Chỉ được xem là vùng đất xa xôi Phương Nam giống như biên thùy vậy, và nếu một viên tướng rời khỏi biên thùy để trở về lại Trung Nguyên mà không được sự cho phép của hoàng đế, thì đây là một tội lớn sẽ bị xử rất nặng. Vậy vì cớ làm sao mà Độc Cô Tởm bất chấp hình phạt để rời khỏi Giao Chỉ? Liệu có phải chăng vì hắn đang có một việc vô cùng cấp bách? Độc Cô Tởm rời đi không phải là đường đường chính chính, mà đi một cách lén lút , chỉ dẫn theo những thuộc h* th*n cận nhất . Hắn rời khỏi đất Giao Chỉ tiến đến vùng Hải Nam , nhưng không vào trong thành lớn mà lại dừng chân ở một trấn trực thuộc thành Nam Hải. Hắn ở trong trấn ấy chờ đợi suốt ba ngày, nôn nóng đang chờ một tin tức nào đó . Ở bên trong phòng trọ , bước chân của Độc Cô Tởm đi qua đi lại mỗi lúc một nhanh , vẻ mặt lo lắng không chịu nổi , miệng lẩm bẩm.

- " Rõ ràng là đã tới kỳ hạn , tại sao vẫn chưa có tin tức gì ? Không lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi? "

Hắn dường như đang chờ đợi một điều gì đó , một tin tức gì đó, hay một sự kiện gì đó. Khuôn mặt nhăn nhó thể hiện sự bất an, một tên hộ vệ bên cạnh bước tới khuyên nhủ.

- " xin đại nhân cố gắng chờ đợi thêm chút nữa. Bây giờ vẫn chưa phải là đã trễ, thời gian vẫn còn nhiều, xin đại nhân đừng quá nóng ruột."

Độc Cô Tởm nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, không gian tĩnh lặng im lìm. Trời càng lúc càng khuya, thời gian dần trôi về đêm, hắn càng lúc càng lo lắng. Độc Cô Tởm dường như không chịu đựng được nữa, hắn siết chặt nắm tay .

- " không được, ta nhất định phải vào trong thành xem xét thử, lỡ đâu có chuyện gì đó xảy ra rồi thì sao ? Ta nhất định phải đi."

Nói đoạn toan lao ra khỏi phòng trọ mà tìm vào trong thành, nhưng chưa kịp bước thì hai tên thuộc hạ vội lao tới ôm lại , bọn chúng xua tay nói.

- " Không được, Không được đâu . Cái thành Hải Nam kia không phải là nơi mà đại nhân có thể vào được . Nếu đại nhân vào đó và bị phát hiện ra thì coi như chết chắc .

- "Đúng đó! Đúng đó . Tên thái thú ở thành Hải Nam ấy với đại nhân vốn không ưa gì nhau, nếu như hắn phát hiện được đại nhân ở trong đất này lập tức bắt trói đại nhân đem nộp về kinh đô thì biết làm thế nào? Đại nhân cũng hiểu rằng gia tộc Độc Cô có thù hằn với một số quan lại ở Kinh đô, với tội danh tự ý rời khỏi nơi cai quản của mình thì kẻ thù của đại nhân sẽ nắm lấy cơ hội này mà tận diệt, lúc đó đại nhân có thoát khỏi tội không ? Thuộc hạ vẫn mong đại nhân suy nghĩ lại."

Độc Cô Tởm khựng người lạ ánh mắt thoáng lên sợ hãi , khuôn mặt lo lắng lại càng lo lắng hơn. Gia tộc Độc Cô thực sự đang trên đà suy tàn , số người trong gia tộc còn lại chẳng bao nhiêu, mà bản thân hắn bị đẩy đi tới tận Giao Chỉ làm tiết độ sứ. Nói về mặt danh phận thì có vẻ oai phong, nhưng thực tế chỉ là bị đi đày mà thôi. Bọn thuộc hạ hết lòng can ngăn Độc Cô Tởm, sợ hắn lao đầu vào vòng nguy hiểm. Tuy được thuộc hạ hết lòng can ngăn, nhưng dường như khuôn mặt lo lắng ấy vẫn không một chút dịu đi mà lại càng lo lắng hơn, xem ra rất khó để giữ chân . Trong tình huống này , bất ngờ ở ngoài kia có tiếng bước chân chạy vào. Mọi sự chú ý đều dồn vào bước chân ấy, một tên thuộc hạ bước vào thi lễ nói.

- " Thưa đại nhân, có tin vui. Đoàn thương buôn đã tới bên ngoài trấn rồi, mong đại nhân hãy chuẩn bị."

Độc Cô Tởm khuôn mặt đang nhăn nhó lo lắng, nghe xong câu nói ấy thì chuyển sang mừng rỡ hẳn lên. Không chỉ một mình tên tiết độ sứ ấy mừng rỡ , mà đám thuộc hạ cũng mừng rỡ không kém, bọn chúng liền hướng người đưa tin hỏi dồn.

- "Mọi chuyện thế nào rồi ? Đoàn thương buôn có ổn thỏa không ? Có biến cố gì xảy ra không?"

Tên đưa tin lập tức lắc đầu.

- " tất cả đều ổn cả , đều đúng như dự định cả , xin đại nhân yên tâm. "

Độc Cô Tởm mừng quýnh lên, quay sang đám thuộc hạ mà lập tức ra lệnh.

- " các ngươi mau thu xếp đồ đạc, chúng ta rời đi ngay bây giờ."

Không lòng vòng , không rườm rà, tất cả vào việc một cách vô cùng nhanh chóng. Cả đám người bắt đầu lục cục thu xếp, nhanh chóng rời khỏi phòng trọ . Bên ngoài trời đã khuya, bọn họ kéo nhau rời phòng trọ bước đi. Chủ nhà trọ đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì đám người bước ra, trên người hành lý đầy đủ. Chủ nhà trọ nhìn thấy thì ngạc nhiên hỏi.

- " Các vị khách quan, đêm đã khuya rồi sao không ngủ đi , còn kéo nhau định đi đâu nữa? Khách đ**m này sắp đóng cửa rồi."

Độc cô tởm chẳng nói chẳng rằng, hắn tiến lại chỗ tên chủ quán và rút ra một kim nguyên bảo đưa tới mà phẩy tay.

- " cái này là ta trả tiền thuê phòng cho ông. Ông không cần đưa lại tiền thừa , chúng ta đi đây."

Gọn gàng nhanh lẹ , hắn đưa tiền xong thì quay lưng đi một mạch ra ngoài, mở cửa rồi kéo nhau đi mất . Đám người nối đuôi nhau bước ra ngoài trời giữa đêm khuya tĩnh lặng, thoáng chút mất hút trong bóng đêm, cái quán trọ không còn ai ở lại nữa. Chủ quán trọ nhìn một kim nguyên bảo đặt trên bàn, hắn tròn xoe mắt nhìn ra mà ngỡ ngàng.

- " ha ha ha... nhìn qua cách ăn mặc sang trọng cũng hiểu rằng là người giàu có, nhưng chơi sang như thế này thì thật hiếm có"

Trầm trồ trước sự thoải mái của vị khách, ông ta cầm một kim nguyên bảo lên xoa xoa trên tay, ngắm nghía mà sung sướng.

- " Hơn chục người ở trọ có 3 ngày mà đưa những từng này tiền, xem ra ta may mắn thật rồi , thật là may mắn quá đi."

Chủ quán cười toe toét, cất một kim nguyên bảo vào bên trong ngăn tiền, lúc này bước ra đóng cửa lại. Ở ngoài kia bóng đêm phủ xuống , nhóm người của Độc Cô Tởm bước đi thật nhanh trong đêm, nhanh chóng rời khỏi cái trấn ngoại thành mà hướng vào điểm hẹn.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 531: Gia Đình Đoàn Tụ.



Ở ngoài Thành Nam Hải một đoàn thương buôn rời Thành đi về phía Nam, hướng về cái trấn kia . Đoàn thương buôn chở rất nhiều hàng hóa, chất đầy trên mấy cổ xe ngựa, đây là một đoàn thương buôn đem hàng hóa xuống Giao Chỉ buôn bán. Bọn họ đã thông thành và đi ban đêm, xem ra có vẻ rất vội vàng. Thông thường thì những đoàn thương buôn sẽ không đi vào đêm để tránh việc gặp những chuyện không như ý, nhưng đoàn này thì lại không sợ bóng tối mà bất chấp đi trong đêm, bước đi một cách rất gấp gáp, có thể là có điều gì đó ẩn giấu . Bọn họ đã rời khỏi thành được một đoạn đường dài, phía trước mặt là cái trấn phía Nam Thành Nam Hải đã hiện ra trước mắt . Chủ đoàn thương buôn nhìn thấy trấn thì mừng rỡ, quay sang nói với người hộ vệ bên cạnh.

- " tới rồi, chúng ta tới Nam trấn rồi, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi."

Tên hộ vệ bên cạnh lập tức ra hiệu cho những người đánh xe phía sau, bọn họ cũng theo đó mà làm những việc cần làm . Đoàn xe vẫn cứ đi, lúc này từ trong trấn phóng ra một đoàn người ngựa. Tên hộ vệ thấy đoàn người ngựa ấy thì có chút lo lắng nói.

- " Ông chủ, hình như có một đoàn người ngựa tới . Liệu có phải là người quen không, hay là..?"

Hắn nói tới đây thì ấp úng không dám nói nữa . Cái mà đoàn thương buông sợ nhất chính là gặp bọn cướp, vì vậy trong đầu óc của họ luôn đề phòng những trường hợp gặp cướp dọc đường. Ông chủ nhìn về phía đoàn người ngựa ấy thật kỹ, rồi quay sang nhìn tên hộ vệ mà trấn an.

- " Ngươi đừng có lo. Nếu là cướp thì sẽ cướp ở ngoài xa kia chứ không cướp ngay cửa trấn thế này . Đây có lẽ là người mà ta đã hẹn trước, ngươi không cần phải quá căng thẳng."

Tên hộ vệ mặc dù được trấn an như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng . Cho đến khi đoàn người ngựa vừa chạy tới gần nơi , mọi người mới nhìn rõ chân tướng. Tên cưỡi ngựa dẫn đầu là một tên ăn mặc vô cùng sang trọng, hắn nhìn thẳng xuống ông chủ đoàn thương buôn mà nói.

- " Hiệp Ninh tiền bối , lâu rồi không gặp . Ta đã đến như đúng hẹn đây."

Vừa dứt lời, hắn nhảy tót xuống ngựa đi tới đứng bên cạnh chủ đoàn thương buôn. Chủ đoàn thương buôn tên Hiệp Ninh, với gia đình người đàn ông này có quan hệ rất lâu. Ông ta lúc này cũng hướng người sang trọng kia mà nói .

- " Độc Cô đại nhân, đúng là lâu rồi không gặp, chuyện đại nhân nhờ vả ta đã làm xong rồi đây."

Ông chủ quay ra sau hướng ánh mắt vào một cỗ xe ngựa đi ở giữa đoàn. Cổ xe này không phải là của xe ngựa chở hàng hóa, mà là cổ xe ngựa chở người. Độc Cô Tởm bỏ qua hết mọi nghi lễ, hắn lao vút về phía cỗ xe ấy. Khi vừa đến nơi, hắn lập tức đưa tay kéo rèm cỗ xe lên . Rèm xe ngựa vừa vén, bên trong đã thấy ba người phụ nữ nhìn ra với vẻ hốt hoảng. Ba người phụ nữ ấy, người phụ nữ lớn tuổi nhất tầm 50 tuổi nhưng trông vẫn rất đẹp và rất trẻ, bà đang tròn mắt nhìn về phía kẻ kéo rèm. Độc Cô Tởm vừa nhìn thấy người phụ nữ ấy, hắn vội quỳ sụp xuống đất mà nói .

- " thưa mẫu thân , hài nhi tới trễ khiến mẫu thân phải lo lắng, con thật bất hiếu."

Hắn quỳ xuống vái lạy trước người phụ nữ ấy, thì ra đó là mẹ của Độc Cô Tởm , là Độc Cô lão phu nhân . Bà ta trong cỗ xe với tay ra, đôi mắt rưng rưng mà nói .

- " hài nhi của ta, con của ta đến rồi đấy à?"

Giây phút gặp lại đầy cảm xúc, Độc Cô lão phu nhân lục cục từ trong xe ngựa bước ra. Độc Cô Tởm vội bật dậy nắm lấy tay mẹ mình, ân cần dìu bà ta xuống đất , hai mẹ con nắm tay nhau mừng mừng tủi tủi. Người mẹ ôm lấy con trai mình, trong lòng vui mừng khôn xiết. Từ trên cỗ xe ngựa, thêm hai người phụ nữ nữa bước xuống . Một người phụ nữ rất là xinh đẹp tầm 30 tuổi bước chân xuống, bà nhìn Độc Cô Tởm cúi đầu thi lễ.

- " tướng công, lâu rồi không gặp, chàng vẫn khỏe chứ?"

Người phụ nữ này là Độc Cô phu nhân, là người vợ được cha mẹ Độc Cô Tởm chọn cưới về cho hắn, do hoàn cảnh đặc biệt nên vợ chồng đã xa nhau nhiều năm. Độc Cô Tởm bị biệt phái xuống Giao Chỉ làm tiết độ sứ, còn gia tộc Độc Cô ở lại kinh đô. Trong suốt thời gian đó, người phụ nữ này đã tận tình chăm sóc gia đình trong hoàn cảnh chồng ở tận phương nam xa xôi, đây là một người phụ nữ tuyệt vời. Độc Cô Tởm lúc này nhìn sang vợ mình , hắn bước tới nắm tay người phụ nữ mà nói.

- " Hiền thê, bao nhiêu năm nay ta xa nhà không làm được gì cho nàng cả, nàng có vất vả lắm không?"

Độc Cô phu nhân đưa khuôn mặt hiền lành phúc hậu nhìn chồng, nắm lấy tay lang quân mà lắc đầu.

- " Không có, không vất vả gì lắm đâu . Chàng đừng lo lắng, thiếp vẫn còn chịu được...hu hu..."

Vừa nói , nước mắt vừa ứa ra . Không biết là nước mắt hạnh phúc đoàn tụ, hay là nước mắt của gian lao vất vả trong quá khứ, của sự nhẫn nhịn hy sinh và chịu đựng của người phụ nữ phải sống xa chồng mình. Vợ chồng ôm chầm lấy nhau đoàn tụ, họ gặp nhau trong hoàn cảnh cũng chẳng có gì là tốt đẹp này.

Độc Cô Tởm buông vợ ra, hắn nhìn về phía sau lưng vợ, thấy một người phụ nữ khác vẫn đứng đó nhìn. Người phụ nữ này là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp với mái tóc màu xanh lam như biển cả, vẻ đẹp yểu điệu thục nữ của một thiên kim cành vàng lá ngọc. Nàng đứng khép nép một chỗ nhìn về phía Độc Cô Tởm, dường như hai người họ có gì đó gần gũi nhưng lại rất xa cách. Độc Cô lão phu nhân thấy vậy liền bước lại gần người phụ nữ ấy , nhẹ nhàng nói.

- " Yên nhiên, con hãy ra chào đại ca đi."

Người con gái xinh đẹp ấy tên là Độc Cô Yên Nhiên, là tiểu muội của Độc Cô Tởm, năm nay vừa tròn 15 tuổi . Độc Cô phu nhân có được hai đứa con, tuy là anh em ruột nhưng tuổi tác cách nhau rất xa, dường như là hai thế hệ. Độc Yên Nhiên bước lên cúi đầu thi lễ .

- "đại ca, tiểu muội xin cung kính chào đại ca."

Độc Cô Tởm bước lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Yên Nhiên, nhìn vào khuôn mặt đứa em của mình mà thốt lên.

- "Trời đất ơi! Đã 10 năm rồi , 10 năm ta không về nhà, đứa bé 5 tuổi ngày nào bây giờ đã là một thiếu nữ lớn như vậy rồi sao? Quả thật thời gian trôi qua nhanh quá"

Độc Cô Tởm bị biệt phái đi xuống làm tiết lộ sứ cai quản Giao Chỉ, đằng đẳng mười năm trời . Lúc ra đi chào từ biệt đứa em gái khi đấy chỉ mới 5 tuổi, hắn còn bế Yên Nhiên trên tay mà dỗ dành . Bây giờ gặp lại thì đã là một thiếu nữ trưởng thành, khiến hắn có chút gì đó chưa thích nghi được. Độc Cô Tởm run run bàn tay, hắn nhìn quanh một lượt ba người phụ nữ, đây chính là gia đình của hắn. Hắn vui mừng mà rưng rưng nói.

- " gia đình chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ với nhau rồi , từ nay sẽ không gì chia cắt gia đình chúng ta được nữa."

Sự đoàn tụ của gia đình Độc Cô thực sự là một điều không biết nên buồn hay nên vui. Thủa phong kiến, đối với người Trung Hoa mà nói thì Trung Nguyên mới chính là vùng đất lành , còn những vùng đất xa xôi họ đều gọi là man di cả. Vùng đất Giao Chỉ lại là vùng đất có khí hậu hoàn toàn khác biệt với trung nguyên, nơi ấy không có tuyết mùa đông, lại chỉ có mưa phùn . Những người lính Trung Hoa đi xuống nơi ấy thường hay bị dịch bệnh do không quen đất đai khí hậu. Thường thì những vị quan bị hắt hủi và không được lòng hoàng đế sẽ bị đẩy ra làm việc ở đất Giao Chỉ, gia đình Độc Cô chính là trong hoàn cảnh này.

Bọn họ xa cách nhau đã lâu , bây giờ gặp lại mừng vui khôn xiết . Tưởng rằng sẽ có nhiều việc sẽ nói với nhau ở đây, cơ mà chuyện đó không xảy ra được, khi mà chủ đoàn thương buôn đã đứng cạnh mà hối thúc.

- " Độc Cô đại nhân à, không có thời gian đâu. Chúng ta mau đi thôi, thời gian bây giờ quý giá lắm, không phải để làm những chuyện như thế này."

Lẽ ra phải nên để gia đình người ta đoàn tụ , nhưng mà ông chủ buôn lại ngăn cản, như vậy có phải là hơi vô tình không? Ấy thế mà Độc Cô Tởm không hề tức giận, lại thuận theo quay sang nhìn ông chủ mà gật đầu.

- " ta biết, ta biết rồi , chúng ta mau đi thôi."

Nói xong định về ngựa, thế nhưng ông chủ buôn lại nắm tay lại , nhìn mặt Độc Cô Tởm mà bảo.

- " Độc Cô đại nhân, những chuyện như thế này ta đã có sắp xếp trước, xin Độc Cô đại nhân hãy nghe theo ta an bài "

Dứt lời liền quay sang tên hộ vệ của mình mà ra hiệu . Tên hộ vệ hiểu ý, lập tức lấy ra một cái rương. Hắn mở ra, bên trong rất nhiều đồ cũ, là loại đồ dành cho c* li kiêng vác. Ông chủ buôn liền hướng tới nơi Độc Cô Tởm mà nói.

- " chúng ta sẽ đi thuyền về phía Nam, cho nên mọi người phải giả làm công nhân khiêng vác của ta, vì vậy hãy mau chóng mặc những bộ y phục này vào đi"

Độc Cô Tởm đường đường là tiết độ sứ, là quan Tứ phẩm cai quản cả một vùng đất, nhung áo lụa là . Bây giờ đưa cho hắn những bộ đồ rách rưới của người làm công khân vác thế này có lẽ không phù hợp . Nhưng hắn không hề suy nghĩ đắn đo một chút nào, lập tức c** s*ch bộ áo ngoài quý giá mà mặc vô bộ đồ của người làm thuê. Hắn vừa mặc vừa hướng vô đám thuộc hạ mà nói.

- " các ngươi mau chóng thay y phục của mình đi."

Đám thuộc hạ cũng nhanh chóng mặc bộ y phục rách nát . Sau khi đã thay đổi y phục hết rồi, lúc này một tên thuộc hạ nhìn vô đám ngựa mà hỏi.

- " Độc Cô đại nhân, còn đám ngựa kia thì sao?"

Độc cô tởm lập tức xua tay.

- " tháo hết dây cương và yên ngựa ,thả bọn chúng đi. Khi về lại Đại La rồi chúng ta sẽ mua ngựa mới, không có gì phải lo cả."

Bọn chúng lập tức tháo hết dây cương và yên ngựa ra, đuổi ngựa đi vô trong rừng, đoạn bọn chúng leo lên đoàn thương buôn vào vai những người công nhân khuân vác. Ông chủ đoàn thương buôn lúc này ra hiệu, đoàn lại tiếp tục tiến lên, hướng thẳng ra bến cảng của trấn phía Nam.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 532: Thủ Tục Đầu Tiên.



Đoàn thương buôn lại đánh xe hướng về bến cảng, mục đích đi đường biển xuôi xuống phương nam đến Giao Chỉ làm ăn. Khi Ông chủ vừa tới ngay bến cảng, lập tức lực lượng chức năng ở đó đã bước ra chào hỏi , một tên lính vươn tay nói.

- "Ông chủ Hiệp Ninh đấy à ? Hôm nay lại đi buôn hàng sao? Lại đây cho chúng ta kiểm tra nào."

Những người lính này có nhiệm vụ kiểm tra bến cảng và làm những thủ tục cần thiết đối với những đoàn thương buôn đi đường biển. Ông chủ đoàn thương buôn vui vẻ bước xuống, vẫy tay chào những người lính, đoạn sẳn sàng làm thủ tục đầu tiên. Thời phong kiến, khi mà loạn lạc thì cái việc ăn hối lộ là một điều hiển nhiên trong thời đại. Ông chủ nhẹ nhàng rút ra hai nén bạc , một cách tinh tế đưa vào tay của hai người lính mà nói.

- " Được rồi , muốn kiểm tra thì kiểm tra đi , nhưng mà cũng không có gì mới lạ đâu . Ta đi buôn hàng qua tuyến đường này thường xuyên rồi, đâu phải hai vị quan sai không biết đâu."

Hai tên lính canh cầm lấy nén bạc, chúng nhẹ nhàng một cách rất chuyên nghiệp mà đút vô túi, động tác mau gọn lẹ. Đừng nói là trong bóng tối với ánh sáng lập lòe của những ngọn đèn, mà cho dù ban ngày ban mặt thì với cái động tác khéo léo như vậy cũng hiếm ai có thể thấy được. Sau khi đã nhận được "thủ tục đầu tiên" của ông chủ buôn, hai tên lính bật cười nói.

- " Thôi được rồi, chúng ta nói cho vui thôi chứ kiểm tra làm gì nữa ? Bao năm nay ông buôn hàng ở đây ta đã thừa biết quá rồi. Ông cứ vào việc của ông đi, không cần câu nệ đâu "

Ông chủ buôn gật đầu, lập tức phất tay ra hiệu mà nói lớn.

- "Các ngươi mau chuyển hàng hóa lên trên tàu đi."

Sau một cái phất tay , lập tức đám người khiêng vác bắt đầu vác những món hàng lên trên ba con tàu lớn để sẵn. Độc cô tởm cùng 12 thuộc hạ đương nhiên cũng khuân vác hàng hóa, bọn chúng vào vai người c* li thì phải làm đúng chức trách của mình thôi. Khi những món hàng từ từ nối đuôi nhau được khiêng lên trên tàu, lúc này hai người lính chợt thấy gì đó mà nói.

- " Này ông chủ , hình như hôm nay ông buôn hàng nhiều hơn thường ngày thì phải ? Ta thấy hình như số lượng gấp đôi chứ không có ít."

Ông chủ buôn nghe vậy thì bật cười , vui vẻ vuốt râu mà nói.

- " quả nhiên là hai vị tinh mắt . Không sai, ta hôm nay chính là nâng cao số lượng. Do việc buôn bán ở Giao Chỉ dạo này có vẻ khấm khá, nên muốn tăng thêm số lượng để thu thêm chút tiền"

Vừa nói vừa nhẹ nhàng thọc tay vô trong áo , hai tay lại rút ra hai nén bạc lớn đưa vào tay hai tên lính.

Hai tên lính kia thấy vậy thì cũng vui vẻ, vung tay nhẹ nhàng chuyên nghiệp như lúc nãy cất hai nén bạc đi mà gật đầu.

- " được, được . Làm ăn buôn bán thuận lợi như vậy thì rất tốt. Chúng ta chúc mừng ông, ha ha ha."

Quả nhiên là khi có tiền bôi trơn thì mọi việc tự khắc trở nên nhẹ nhàng. Ông chủ buôn sau khi mua chuộc được hai tên lính, nhe răng cười toe toét.

- " nếu đã ổn thỏa rồi, bây giờ chúng ta vô gặp chủ ty ở đây để tiến hành thông quan"

Nói xong lập tức đẩy hai người lính đi, mà hai người lính cũng thuận theo đó mà bước . Khi bọn họ vừa quay lưng , lập tức tên hộ vệ hành động. Theo kế hoạch được vạch ra trước , đây là thời điểm để đưa gia đình Độc Cô lên tàu. Tên hộ vệ tới cổ xe ngựa , gọi thầm vào bên trong.

- " các vị phu nhân và tiểu thư , đã đến lúc lên thuyền rồi, chúng ta mau chóng đi thôi."

Trên xe ngựa liền có tiếng trả lời.

- " chúng ta biết rồi, chúng ta xuống ngay đây "

Trong cỗ xe, ba người phụ nữ liền dìu nhau bước ra, họ trùm lên người một bộ áo khoác màu đen để lẫn vào trong bóng tối, bước xuống xe ngựa nối đuôi nhau đi theo tên hộ vệ. Tên hộ vệ dẫn bọn họ tới nhập đoàn đang khiêng vác, đi ngay sát bên Độc Cô Tởm mà thì thầm.

- "Độc Cô đại nhân, xin hãy nhanh chóng lên thuyền, tiểu nhân dẫn các vị phu nhân và tiểu thư theo rồi đây."

Độc Cô Tởm vác một bao hàng lớn , hắn nhìn sang bên cạnh thấy ba người phụ nữ ấy thì trong lòng yên tâm hơn rất nhiều. Một cái gật đầu rất nhẹ, hắn vác đi thật từ tốn để những người phụ nữ ấy theo kịp mình, ba người phụ nữ ấy cũng đi theo sau hắn. Những bước chân của Độc Cô Tởm bước đi, và ánh mắt lại luôn hướng về tên chủ buôn cùng hai tên lính với sự đề phòng cao độ. Chủ buôn cố gắng thu hút sự chú ý của hai tên lính, ông ta vừa đi vừa cười nói toe toét để hai tên lính tập trung vào câu chuyện với ông ta mà không ngoái lại phía sau . Bọn họ cứ cười nói vui vẻ như thế, và Độc Cô Tởm thuận thế bước chân đã dẫn người nhà lên được thuyền an toàn. Hộ vệ vội vàng đưa gia đình Độc Cô đến căn phòng nghỉ ngơi trên tàu. Bất cứ con tàu lớn nào cũng có phòng nghỉ ngơi, và chủ buôn đã sắp xếp cho bọn họ căn phòng tốt nhất. Khi căn phòng trên tàu mở ra, ba người phụ nữ nhanh chóng bước vào, coi như cuộc trốn chạy thành công một nửa. Độc Cô Tởm cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều, hắn nói nhẹ vào bên trong.

- " mẫu thân, mọi người cứ ở trong đấy, không phải lo lắng gì nữa. Bây giờ con tiếp tục khiêng hàng lên, xong rồi chúng ta sẽ nhổ neo ra khơi, không có chuyện gì phải lo ngại nữa rồi."

Bản thân hắn biết rằng mọi việc chưa hoàn toàn kết thúc, nhưng luôn miệng trấn an để gia đình mình được yên tâm. Bên trong phòng có tiếng của lão phu nhân nói ra.

- " được, con cứ làm việc của mình đi, chúng ta nghỉ ngơi một chút."

Độc Cô Tởm vui mừng lắm , hắn cúi đầu thi lễ một cái rồi quay lại tiếp tục khiêng vác như thường . Hắn mong muốn đưa hàng hóa lên tàu nhanh nhất có thể, để ra khơi càng sớm càng tốt.

Ở trên bờ, bên trong căn phòng của tên chủ ty, nơi mà người thương buôn xuất cảng cần phải có giấy cho phép của người quản lý nơi đây. Ông chủ buôn bước tới ngồi vào bàn làm việc , trước mặt ông ta là kẻ cai quản bến cảng này, ông ta cúi đầu thi lễ.

- "Bẩm chủ quan đại nhân , tiểu nhân hôm nay tới đây xin chủ quan một con dấu để thông cảng "

Nói xong liền đưa giấy phép về phía trước. Tờ giấy này bên trên có dấu mộc của thành Hải Nam, tức là đã được thái thú của thành cho phép buôn hàng ngang qua. Về nguyên lý giấy thông hành là để cho ông ta được rời bến, và khi nhập vào Giao Chỉ sẽ đưa cho quan lại ở đất Giao Chỉ xem, chứng minh rằng ông ta đi buôn hợp pháp. Ông ta đưa tờ giấy tới , tên quan cai quản cầm tờ giấy lên xem , lúc này một tên lính thì thầm vào tai tên quan ấy "hôm nay đoàn buôn này gia tăng số lượng gấp đôi" . Chủ quan nhẹ gật đầu, nhìn vào thông số hàng hóa cũng hiểu được vấn đề , hắn ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Cái trầm ngâm ấy thì hai tên chủ buôn quá hiểu rồi, là cái thái độ đang chờ để làm thủ tục đầu tiên đây mà. Chủ buôn nhẹ nhàng rút ra hai nén vàng, uyển chuyển đưa tới với một nụ cười.

- " thưa chủ quan, giấy tờ của tiểu nhân liệu có ổn thỏa chăng?"

Tên chủ quan liếc nhìn hai nén vàng đang đưa tới, dưới ánh nến lập lòe trong căn phòng ấy thì ánh kim tiền lại trở nên đẹp một cách lạ thường. Tên chủ quan nhẹ nhàng đưa tay đón lấy hai nén vàng còn chuyên nghiệp hơn cả hai tên lính, đút vào trong áo một cách nhanh gọn lẹ, mỉm cười gật đầu .

- "Ngươi là một tên rất hiểu lý lẽ, rất biết đạo lý trên đời, ta cho phép ngươi thông quan."

Chủ quan vung tay chụp lấy ấn, đóng một cái "cộp" dứt khoát, in ấn mộc vào giấy thông hành. Thông thường mỗi lần đóng như vậy đều tốn một nén vàng, nhưng hôm nay vì số lượng hàng hóa tăng gấp đôi cho nên đưa hai nén vàng là hợp đạo lý , đây chính là ý mà tên quan ấy nói. Ông chủ đoàn buôn vui vẻ đón lấy tờ giấy, cúi đầu thi lễ.

- " tạ ơn đại nhân, tiểu nhân xin được phép nhổ neo."

Tên chủ ty gật đầu, hắn phẩy tay cho phép chủ buôn được rời đi. Khi tên chủ buôn đi rồi , tên chủ quan quay sang nói với hai tên lính .

- "cái tên này xem ra làm ăn buôn bán cũng không tệ , có thể gia tăng số lượng hàng hóa như vậy thì có lẽ hắn buôn bán ở Đại La thuận lợi không ít."

Hai tên lính nghe vậy thì bật cười.

- "Còn phải nói sao ? Số lượng hàng hóa gần như gấp đôi rồi còn gì . Rõ ràng là buôn bán rất thuận. "

- "Phải đó , phải đó . Mà cũng phải nói rằng hắn có điều kiện rất thuận lợi. Gia tộc nhà hắn với gia tộc Độc Cô có mối quan hệ thân thiết, hắn buôn hàng tới Giao Chỉ là vùng đất mà tên Độc Cô Tởm làm tiết độ sứ, vậy thì không phải là được hỗ trợ quá nhiều ư ? Ha ha ha.."

Bọn chúng nói tới đây thì bật cười toe toét , tên nào tên đấy cũng đều nhận được tiền cả rồi, sung sướng trong lòng . Sau một tràng cười ấy, bất chợt tên chủ ty trầm ngâm nói.

Cái tên Độc Cô Tởm kia cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu. Ta biết gia tộc của hắn ở kinh đô hắn đã gây thù chuốc oán không ít, có rất nhiều gia tộc lớn khác đang tìm cách triệt hạ hắn. Xưa nay những tên mà bị đi đày xuống Giao Chỉ làm tiết độ sứ, thì một thời gian sau cũng sẽ bị tiêu diệt mà thôi. Cái tên buôn kia chắc cũng không có nhiều thời gian thuận lợi nữa, có thể hắn hiểu được điều đó nên chuyến này cố gắng buôn lớn để tận dụng cơ hội đây mà."

Nhận định của tên quan này không sai. Ở kinh đô gia tộc Độc Cô thực sự có thù oán với nhiều quan lại lớn, mà thậm chí cả thái thú thành Nam Hải cũng không ưa gì, bọn chúng ghét nhau ra mặt. Không biết rằng nếu một tên lính nào đó phát hiện ra Độc Cô Tởm đang ở đây mà báo lại với thái thú Hải Nam, thì số phận Độc Cô Tởm sẽ ra sao?
 
Bạch Đạo Sư
Chương 533: Hạnh Phúc Trong Bão Giông



Ông chủ đoàn buôn cầm xong giấy thông hành vội vã ra ngoài , vừa tới nơi đoàn khiêng vác đã lại cạnh tên hộ vệ mà hỏi.

- " Thế nào rồi, hàng chất lên tàu xong hết chưa?"

Đoàn khiêng vác vẫn đang khiêng hàng lên trên tàu, ai nấy cũng đều rất khẩn trương. Tên hộ vệ quay sang nhìn ông chủ, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của ông ta cùng một cái nhíu mày rất nhẹ, rõ ràng là đang có mật ý. Tên hộ vệ lập tức hiểu ý, tay chỉ lên chiếc thuyền chính giữa mà nói .

- "tất cả hàng quan trọng đã lên hết rồi, chỉ còn lại hàng ít quan trọng mà thôi, xin ông chủ cứ yên tâm."

Cái hàng quan trọng mà tên hộ vệ nói cũng chính là thứ ông chủ đoàn thương buôn quan tâm nhất , đó là gia đình Độc Cô đã lên tàu hay chưa? Khi biết mọi thứ đã được làm một cách trọn vẹn, ông chủ buôn gật đầu hài lòng , đưa tay ra hiệu lệnh .

- " Mọi người nhanh tay hơn, sắp tới giờ khởi hành rồi"

Sự hối thúc ấy của người đứng đầu tới tai những người làm công, và cả đám người Độc Cô Tởm cũng nghe thấy điều này. Bọn chúng cũng hiểu rằng mọi việc đang thuận lợi , trong lòng có thêm động lực làm việc. Đoàn khiêng vác nhanh chóng khiêng hết tất cả hàng hóa lên ba chiếc tàu lớn, thoáng chốc đã hoàn thành công việc trên bờ. Ngay sau khi mọi chuyện êm xuôi, toàn bộ hàng hóa đã được chất lên tàu, ông chủ hất tay khều tên hộ vệ.

- " được rồi , hàng lên chất lên hết rồi, chúng ta lên tàu thôi."

Bọn họ leo lên chiếc tàu chính giữa, đồng thời ra hiệu lệnh, tên hộ vệ nói to.

- " Tất cả chuẩn bị nhổ neo ra khơi."

Những thủy thủ nhanh chóng thực hiện công tác của mình, chuẩn bị lôi kéo chiếc neo lên tàu , để có thể bắt đầu xuôi theo dòng sông ra biển lớn. Những người thủy thủ nắm lấy dây neo bắt đầu kéo, họ kéo sợi dây neo chạm vào thân tàu nghe rột rột, kéo lên mỏ neo đặt trên boong tàu. Những chiếc neo cũng đã yên vị trên những con tàu của mình , và những con tàu ấy không còn được níu giữ lại thì bắt đầu di chuyển, tiếng của thuyền trưởng vang vọng.

- " tất cả rời bến, chúng ta ra khơi."

Theo hiệu lệnh của thuyền trưởng , những mái chèo được hạ xuống, ba con tàu xuôi theo dòng sông hướng ra ngoài biển lớn. Con tàu chầm chậm di chuyển, từ từ rời xa khu vực binh lính kiểm soát. Độc Cô Tởm ở trên tàu vẫn chăm chú quan sát mọi động tĩnh , tâm thái luôn luôn đề phòng chuyện bất trắc. Con thuyền xuôi dòng sông ra cửa biển , rồi đi ra khỏi khu vực thuộc dòng sông mà hòa nhập vào biển lớn. Đến thời điểm thích hợp, thuyền trưởng lại cất giọng nói lớn.

- " Tất cả mọi người, căng buồm đón gió."

Những mái chèo được cất lên, những cánh buồm nhanh chóng được căng ra, gió thổi vào buồm lồng lộng thổi con thuyền đi theo ý muốn của thuyền trưởng. Ba con tàu căng buồm lướt đi giữa biển khơi mênh mông, hướng về phương Nam mà đến. Đoàn tàu cứ thế bơi đi, cho đến một lúc nào đó những người trên thuyền không còn nhìn thấy đất liền nữa, Độc Cô Tởm mới thở phào nhẹ nhõm tin rằng đã thoát kiếp nạn. Ông chủ đoàn thương buôn lúc này đến bên cạnh Độc Cô Tởm, đặt bàn tay lên vai hắn mà trấn an, mỉm cười nhẹ .

- "Chúc mừng đại nhân, tàu ra tới đây thì là đã an toàn . Bây giờ quan binh không còn có thể bắt được chúng ta nữa, chúng ta đã thật sự tự do. Cuộc trốn thoát đã thành công mỹ mãn, đại nhân yên tâm được rồi"

Độc Cô Tởm mừng rỡ vô cùng, hắn hướng tên chủ buôn buôn cúi đầu mà nói.

- "Đa tạ tiền bối đã giúp đỡ. Gia đình ta không may gặp phải hoạ lớn, đang không biết phải xử lý thế nào, nhờ có tiền bối xuất hiện ra tay tương trợ mới có thể thoát được một kiếp nạn. Công ơn cứu giúp của tiền bối với gia đình Độc Cô như ơn tái tạo, kiếp này tại hạ sẽ không bao giờ quên."

Ông chủ buôn bật cười, trong lòng sung sướng lắm, mơ hồ cảm nhận được tương lai tươi sáng. Ông ta buôn hàng từ Trung Nguyên vào Giao Chỉ , mà Độc Cô Tởm lại là người cai quản toàn bộ Giao Chỉ, bây giờ ông cho hắn một ân tình lớn như thế thì không phải hắn sẽ hết sức cố gắng tạo điều kiện để ông buôn bán hay sao? Ông chủ đoàn nắm tay Độc Cô Tởm, nở một nụ cười mà nói.

- " Thôi được rồi , chỉ là chuyện nhỏ thôi, xin đại nhân đừng quá bận tâm. Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này , mà lúc này đại nhân nên vào thăm gia đình mình đi "

Ông chủ với một nụ cười nhẹ nhàng trên mặt, hướng tay chỉ về phía căn phòng, nơi mà ba người phụ nữ đang nghỉ ngơi. Độc Cô Tởm cũng rất là nóng ruột , nghe ông ta khuyên như vậy thì cho là rất phải, vội vàng chào ông chủ mà đi tới căn phòng ấy . Hắn đứng trước căn phòng mà ngập ngừng giây lát, sau đó gõ vào căn phòng ba cái mà nói.

- " mẫu thân , hài nhi tới vấn an người."

Độc Cô Tởm rất là sốt ruột, không còn đợi chờ nghi lễ nữa mà đã lập tức mở lời trước. Sau tiếng gõ cửa tự giới thiệu ấy, trong căn phòng có tiếng động, giọng người phụ nữ lớn tuổi phát ra.

- " được rồi , con đợi ta một chút , ta mở cửa ngay đây."

Tiếng bước chân của ai đó lộp cộp hướng về phía cửa , tiếng mở khóa , cánh cửa mở ra . Bên trong có một người phụ nữ lớn tuổi nhìn ra ngoài , bà ta nhìn vào người đàn ông trước mặt mà hỏi.

- "Mọi chuyện sao rồi ? Tất cả ổn thỏa cả chưa?"

Độc cô tởm vội cúi đầu thi lễ .

- "thưa mẫu thân, mọi chuyện đã hoàn toàn ổn thỏa cả rồi . Chúng ta đã thực sự an toàn, không còn ai có thể gây hại cho chúng ta nữa đâu, xin mẫu thân yên tâm."

Độc Cô Tởm vừa nói vừa run run đôi bàn tay, mà người phụ nữ lớn tuổi ấy thì rưng rưng nước mắt, bà ta chụp lấy bàn tay của con mình mà nói.

- " tốt quá , thật tốt quá rồi, con mau vào trong này đi."

Người phụ nữ ấy mừng rỡ, vội vàng vẫy tay mời đứa con của mình vào trong nhà. Bà ta nắm tay dắt đứa con của mình tựa như người mẹ đang dắt một đứa trẻ trên tay vậy, mà Độc Cô Tởm lúc này cũng thuận theo đó đi vô, cứ như là hắn chỉ là một đứa trẻ. Ông chủ đoàn thương buôn thấy vậy thì có ý tứ, liền lẳng lặng rời đi để không quấy rầy giây phút đoàn tụ của gia đình Độc Cô . Ông ta nhẹ nhàng đóng cửa, rời đi khỏi với một nụ cười mãn nguyện trên môi. Độc Cô Tởm vừa vào bên trong phòng , dìu mẹ mình ngồi xuống, hắn lập tức quỳ trước mặt mẹ vái lạy rưng rưng.

- " Mẫu thân, hài nhi bất hiếu không thể chăm lo cho gia đình được cuộc sống an toàn . Là hài Nhi có tội, xin mẫu thân trách phạt."

Hắn quỳ xuống vái lạy đầu đập chạm nền thuyền. Người phụ nữ vội vàng đỡ tay hắn , nước mắt lưng tròng, bà nhẹ lắc đầu.

- " hài nhi của ta, con nào có tội gì? Gia đình ta không may gặp vận hạn bị lâm vào hoàn cảnh như vậy , âu cũng là số trời . Con chỉ là một viên quan bé nhỏ, có thể thay trời đổi vận sao? Con đừng tự trách mình nữa , mau đứng lên đi."

Bà ta nắm tay Độc Cô Tởm dìu hắn đứng lên, mà hắn cũng rưng rưng nước mắt ngẩng đầu nhìn mẹ mình , hai mẹ con đã đoàn tụ với nhau trong nước mắt. Độc cô lão phu nhân gạt nước mắt, lúc này chỉ sang hai người phụ nữ bên cạnh mà nói.

- " Được rồi , con mau ra trò chuyện với vợ con và tiểu muội của con đi . Bọn họ cũng nhớ con lắm đấy. "

Độc Cô Tởm đưa mắt lên nhìn hai người phụ nữ bên cạnh, cảm xúc trong lòng lúc này thật sự rất khó để diễn tả. Hai người này, một người là vợ và một người là em, bọn họ cũng đang nhìn về hắn với những cảm xúc riêng của mình. Tên tiết độ sứ ấy đến lại gần hai người phụ nữ nọ , nắm lấy tay vợ mà nghẹn ngào.

- " Hiền thê, chúng ta cuối cùng cũng gặp lại nhau rồi. 10 năm qua ta xa nhà không một lần được trở về gặp gia đình, không thể làm tròn trách nhiệm của một người chồng đã khiến nàng thiệt thòi."

Người phụ nữ ấy ứa nước mắt nhìn vào khuôn mặt chồng mình mà nức nở.

- " Hu hu... Phu Quân ơi , chúng ta đã gặp nhau rồi. Mọi chuyện cũng đã qua rồi, Phu Quân đừng tự trách mình nữa."

Bọn họ ôm chầm nhau trong niềm vui của sự đoàn tụ. Độc Cô Tởm làm quan ở Giao Chỉ , cai trị bằng sự tàn ác bạo ngược, nhưng khi gặp lại mẹ và vợ mình thì cũng chỉ là đứa trẻ trong tay mẹ, là người chồng của vợ như bao người đàn ông khác mà thôi. Vợ chồng ôm lấy nhau đoàn tụ trong niềm vui , mà niềm vui ấy bị bao phủ bởi một cơn đại nạn lớn. Hoàn cảnh tựa như đôi chim sẻ đang yên lành trong tổ của mình giữa lưng chừng vách núi , ôm ấp bình yên nhìn ra bên ngoài giông tố đang cuồn cuộn gào thét. Độc Cô Tởm hiểu rất rõ rằng trước mắt sẽ là những ngày giông bão, rồi đây tai họa sẽ tiếp tục giáng xuống, chỉ là không biết lúc nào mà thôi. Ở bên cạnh Độc Cô Yên Nhiên lặng lẽ ngồi một góc nhìn đại ca và tẩu tẩu đang thả trôi cảm xúc của mình. Nàng lặng im, không muốn ngăn cản giây phút hạnh phúc của đôi vợ chồng đã 10 năm xa cách. Đôi mắt long lanh của Yên Nhiên lẳng lặng quan sát, trong lòng cũng vui mừng hạnh phúc, đôi môi đỏ xinh đẹp vô thức mỉm một nụ cười nhẹ nhàng.

Độc Cô lão phu nhân cũng đứng bên cạnh không nói gì , để đôi vợ chồng chìm đắm trong niềm vui gặp lại. Phải một lúc sau , khi mà cảm thấy thời điểm thích hợp, bà ta mới bước lại gần và nhắc nhở.

- " được rồi con trai à! Con cũng nên quay sang thăm hỏi em mình đi."

Độc Cô Tởm buông vợ mình ra, hắn quay sang nhìn mẹ mình mà cúi đầu.

- " vâng, mẫu thân nói phải, là con sơ suất rồi."

Hắn quay sang bên Độc Cô Yên Nhiên, bước lại gần với thái độ hết sức nhẹ nhàng , đôi mắt dịu dàng nhìn người thiếu nữ trẻ tuổi ấy mà nói.

- " Tiểu muội , lại đây cho đại ca ngắm nhìn một chút nào. Cũng đã 10 năm không gặp , muội bây giờ lớn quá làm đại ca suýt nữa không nhận ra ."

Độc Cô Tởm bật cười, mà mẹ hắn và vợ hắn cũng mỉm cười theo , còn Yên Nhiên nở một nụ cười ý nhị. Yên Nhiên cúi đầu một cái , nàng đứng dậy bước về phía Độc Cô Tởm. Dưới ánh nến trong căn phòng chật chội của con thuyền ấy, hình bóng Yên Nhiên lúc này hiện ra rõ hơn ràng hơn, xinh đẹp tựa như tiên nữ giáng trần. Yên Nhiên nhẹ nhàng cung kính cúi đầu nói .

- "tiểu muội tham kiến đại ca."

Cái cúi đầu và thi lễ nhẹ nhàng lịch sự của một tiểu thư được giáo dục tử tế, là một quý cô yểu điệu thục nữ được dạy dỗ đàng hoàng trong một gia đình có giáo dục.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 534: Khoảng Lặng Trước Bão.



Độc Cô Tởm nhìn thấy vậy rất hài lòng , quay sang nhìn mẹ mà nói.

- " Mẫu thân à, mọi chuyện thay đổi nhanh quá, con thật không ngờ tiểu muội giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp đến như vậy. Lần trước khi con chưa rời nhà, tiểu muội cũng chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi bé nhỏ, lúc ấy con còn bế tiểu muội trên tay . Bây giờ tiểu muội đã cao lớn nhường này rồi, thật sự là thời gian trôi qua quá nhanh."

Độc cô lão phu nhân mỉm cười , bà bước tới bên cạnh Yên Nhiên mà nói.

- " Thì cũng đúng thôi, đời người ngắn ngủi , chớp mắt đã mười năm trôi qua. Yên Nhiên bây giờ đã là người con gái trưởng thành, chuẩn bị gả chồng được rồi. Mà con cũng nhìn lại con đi, bây giờ cũng đã có tuổi, đâu còn là thanh niên trai tráng của 10 năm trước nữa, có đúng không?"

Mọi người lại bật cười, đã lâu rồi bọn họ chưa được cười nhiều như vậy. Độc Cô Tởm cung kính cúi đầu đi lễ.

- " Mẫu thân nói phải , mẫu thân nói rất phải. Con bây giờ cũng không còn trai trẻ như thời đó nữa rồi."

Tất cả người trong phòng đấy đều thoáng trầm lắng, cảm nhận thời gian trôi qua thật nhanh. Trong căn phòng ấy, người có nhiều cảm xúc trái ngược nhất chính là Yên Nhiên. Trong trí nhớ mơ hồ của một đứa bé gái 5 tuổi, thì đại ca của nàng lúc ấy như thế nào nhỉ? Yên Nhiên bây giờ đã là thiếu nữ 15 tuổi , mơ màng cảm nhận lại quá khứ xa xăm. Cái tuổi mà nàng mới bước lên năm, cũng là ngày gia đình Độc Cô phải chịu biến cố lớn, và cũng là thời gian mà đại ca nàng bị biệt phái xuống Giao Chỉ làm tiết độ sứ. Quá khứ ấy không phải là một quá khứ êm đẹp gì , là sự kiện mở đầu cho chuỗi ngày cơ cực của gia tộc.

Trong lịch sử của võ giới, quốc gia được biết tới là trung tâm vinh hoa của vũ trụ, còn gọi là Trung Hoa đã từng được thống nhất bởi một hoàng đế hùng mạnh. Quốc gia ấy trải qua nhiều thăng trầm, tan vỡ hình thành ra ba quốc gia nhỏ hơn. Đông Ngô là một quốc gia trong 3 quốc gia ấy, và đương nhiên nó nằm ở phía Đông của Trung Hoa với thủ đô là Kiến Nghiệp. Gia đình Độc Cô Tởm sống ở kinh đô , là một gia tộc nhiều đời làm quan có thế lực lớn một thời. Cũng như quy luật của trời đất , có lúc thịnh lúc suy . Gia tộc Độc Cô suy yếu dần rồi bị các gia tộc khác lấn át , đến đời của Độc Cô Tởm thì dường như sắp bước vào giai đoạn diệt vong.

Kiến Nghiệp 10 năm trước, tại Độc Cô Phủ , có một đứa bé gái trông vô cùng đáng yêu với mái tóc xanh lam như biển cả , em đang chơi trong khu vườn. Ở gần đó là mẫu thân của đứa trẻ ấy, bà ta lặng nhìn đứa con mình đang chơi vui, bên cạnh còn có người hầu đứng đợi sai việc. Đứa trẻ 5 tuổi tên Yên Nhiên ấy đang đuổi theo một chú bướm nhỏ , màu sắc sặc sỡ của một con bướm bay ngang qua thu hút sự chú ý của em. Yên Nhiên chạy theo con bướm bắt nó, nhưng lần nào đưa tay lên nó cũng đều bay đi mất. Con bướm đậu vào một bông hoa trong vườn hoa xinh đẹp, nơi những bông hoa đang rực rỡ khoe sắc. Yên Nhiên thích lắm, từng bước chân bé nhỏ của bé gái rón rén lại gần, từ từ tiếp cận con bướm . Khi bàn tay ấy vừa muốn chạm vô, thì con bướm lại bay đi mất trong sự nuối tiếc của đứa trẻ. Đôi mắt long lanh của Yên Nhiên nhìn theo cánh bướm bay lên không trung, rồi từ từ rời khỏi khuôn viên gia đình ra ngoài thiên nhiên kia , thoáng chốc cảm thấy có gì đó kỳ lạ bên trong tâm hồn đứa trẻ. Đôi mắt xinh đẹp ngước lên nhìn cánh bướm hòa vào bầu trời xanh, Yên Nhiên ngơ ngẩn đứng nhìn. Đôi mắt ấy còn đang tiếc nuối, lúc này có tiếng nói bên cạnh cất lên.

-" tiểu Thư à, con bướm bay đi mất rồi"

Yên Nhiên ngước nhìn người hầu bên cạnh mình , đôi mắt còn đang đầy vẻ luyến tiếc. Người hầu lúc này mỉm cười nói tiếp.

- "tiểu thư đừng tiếc nữa, con bướm bay rồi không bắt được nữa đâu, thôi thì hái hoa tặng phu nhân đi."

Đứa bé 5 tuổi ngây thơ nhìn người hầu ấy, người đang đi theo để chăm sóc cho vị tiểu thư của gia tộc này. Yên nhiên nở cười một nụ cười tỏa nắng, nhẹ gật đầu .

- " được, ta sẽ hái hoa bước qua tặng mẫu thân"

Yên Nhiên đưa bàn tay bé nhỏ như những búp chuối non của mình chọn lấy một bông hoa đẹp nhất, hái bông hoa ấy đưa lên mũi ngửi , hương thơm của bông hoa nhè nhẹ khiến cho bé gái cảm thấy thích thú. Yên Nhiên hướng bông hoa về phía mẫu thân, bàn chân bé xíu chạy vội về hướng ấy mà gọi lớn.

- " mẫu thân ơi...con tặng người một bông hoa nè... hi hi..."

Tiếng cười khúc khích của trẻ thơ khiến cho Độc Cô Phu nhân lúc này cảm thấy vui trong lòng . Bà ta nở một nụ cười hạnh phúc, dang đôi bàn tay hướng về đứa con gái bé nhỏ.

- " Con yêu của ta, con ngoan quá, còn biết hái hoa tặng mẹ cơ đấy. Mau lại đây mẹ ôm một cái nào"

Đôi bàn tay dang rộng ra chờ đợi đứa trẻ ngây thơ ấy. Yên Nhiên bước tới sà vào lòng của mẹ, ôm lấy mẹ với nụ cười khúc khích của trẻ thơ. Người mẹ ôm ấp đứa con bé nhỏ của mình, nghe tiếng cười khúc khích ấy mà sung sướng, bà ta cũng nở một nụ cười hạnh phúc. Cảnh tượng bình yên khi mẹ và con gái bé nhỏ đang ôm ấp lấy nhau trông thật là đầm ấm, khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy vui vẻ, tự nhiên trong lòng nảy sinh một thứ cảm xúc dịu nhẹ êm đềm. Những hầu gái đứng bên cạnh cũng xuôi theo dòng cảm xúc mà nở một nụ cười vui vẻ . Tiếng chim hót rộn ràng ríu rít trên những tán cây như cũng đang hòa chung niềm vui bình an của một gia đình hạnh phúc. Trong niềm vui ấy, lúc này bỗng có tiếng nói vang lên.

- "Hai mẹ con chơi đùa ngoài này vui thế nhỉ, có thể cho ta chơi cùng được không?"

Tiếng nói ấy nghe sao mà quen thuộc thế . Hai mẹ con mỉm cười nhìn về hướng ấy, nơi mà tiếng nói phát ra , có một người đàn ông lớn tuổi đang đi tới. Người đàn ông ấy không ai khác chính là Độc Cô Tổng , là chủ của gia đình này. Ông ta vừa đi tới phía vợ và con của mình, vừa nở một nụ cười dịu nhẹ đầy yêu mến. Yên Nhiên thấy người đàn ông ấy tới thì vui vẻ, em hướng đôi bàn tay nhỏ xíu của mình lên , rồi bước từng bước chân tiến đến ông ta với ánh mắt long lanh mà gọi lên.

- " Cha ơi, tới đây chơi với con đi, cha ơi..."

Người đàn ông ấy nhanh chóng bế lấy đứa con gái bé nhỏ của mình lên, ôm vào lòng mình mà nói .

- "con gái yêu, để cha chơi với con."

Tiếng cười khúc khích của đứa trẻ lại cất lên, nghe êm dịu không khác gì tiếng hót líu lo của những đôi chim trên những tán cây kia. Yên Nhiên ôm lấy phụ thân, cảm nhận hơi ấm từ người cha của mình. Em ôm lấy cổ cha, hướng đôi mắt trẻ thơ nhìn ra phía sau lưng của phụ thân , nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng đó tự bao giờ. Người phụ nữ yểu điệu thục nữ với một vẻ đẹp dịu dàng đang nhìn hai cha con với ánh mắt yêu mến. Yên nhiên nhanh chóng nhận ra người phụ nữ ấy, em reo lên một tiếng.

- " A... tẩu tẩu, tẩu tẩu cũng ra đây chơi với muội sao?"

Người phụ nữ trẻ tầm 20 tuổi ấy nở một nụ cười dịu hiền , nhìn Yên nhiên với một cái gật đầu rất nhẹ. Người phụ nữ này tên là Diệp Lan , vốn là một tiểu thư của một gia đình giàu có. Nàng ta sinh ra trong một gia đình có học thức, được giáo dục đàng hoàng tử tế, qua mai mối được gả vào nhà họ Độc Cô làm dâu, bước chân vào nhà Độc Cô cũng được 5 năm rồi. Độc cô thiếu phu nhân lặng lẽ nhìn Yên nhiên đang chơi đùa cùng cha mình, Độc Cô Phu nhân thấy thế thì hướng đôi mắt về phía Diệp Lan mà gọi.

- " con dâu , lại đây với Ta."

Diệp Lan lại cúi đầu một cái rất là lễ phép, rồi nhẹ nhàng bước chân tới ngồi bên cạnh mẹ chồng của mình. Diệp Lan vừa ngồi xuống bên cạnh đã cúi đầu thêm cái nữa.

- " thưa trượng mẫu , người có gì căn dặn?"

Độc Cô Phu nhân mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay con dâu mà nói.

- " Có gì căn dặn đâu ? Ta gọi con tới đây ngồi chơi với ta thôi."

Đoạn vỗ về nhẹ bàn tay của Diệp Lan, đôi mắt Độc Cô Phu nhân có chút muộn phiền.

- "Tội nghiệp cho con, gả vào nhà của ta làm dâu được 5 năm rồi, lại không mấy khi được hưởng hạnh phúc phu thê. Suốt 5 năm qua con trai của ta bận công vụ ít khi về nhà, không mấy khi vợ chồng con được gần gũi thân mật, thật là thiệt thòi cho con quá. "
 
Bạch Đạo Sư
Chương 535: Việc Công Và Việc Tư.



Diệp Lan lúc này cũng có chút tủi thân trong lòng, siết chặt đôi bàn tay của mình lại , khẽ mím môi.

- " thưa trượng mẫu, con chỉ là con gái của một phú thương bình thường, được gả vào nhà Độc Cô là một vinh dự đối với con rồi. Gia tộc Độc Cô nhiều đời làm quan to, được làm con dâu của gia tộc này đó là một vinh dự , con nào dám suy nghĩ nào hơn chứ"

Quả thật mà nói, thì việc một thiếu nữ của một gia đình giàu có gả cho con trai của một gia tộc quan lớn thì là điều môn đăng hộ đối. Diệp Lan cũng không dám đòi hỏi gì hơn . Tuy vậy , trên đôi môi nàng khẽ mím lại thể hiện một chút gì đó uất ức trong lòng. Độc Cô phu nhân rất hiểu điều này, sự uất ức đó là việc một người vợ không mấy khi được ở bên cạnh chồng mình, khi mà con trai của bà ta suốt ngày lăn lộn làm công vụ ở ngoài kia , chẳng mấy khi có mặt ở nhà. Độc Cô phu nhân siết chặt bàn tay con dâu, cảm thấy thương cảm rất nhiều. Cùng là phụ nữ như nhau, cùng làm dâu như nhau, cho nên Độc Cô phu nhân lại càng yêu quý đứa con dâu ấy. Mẹ chồng và nàng dâu đang nắm tay nhau , cảm nhận sự đồng cảm trong tâm hồn, thì lúc này có tiếng người hầu nói lớn.

- " bẩm lão gia, bẩm phu nhân, bẩm thiếu phu nhân. Độc Cô công tử đã trở về rồi ạ"

Âm thanh của tiếng bẩm báo to rõ vang vọng đến tai của người mẹ và người vợ. Độc Cô Phu nhân khuôn mặt trở nên mừng rỡ, mà Diệp Lan còn mừng rỡ hơn . Cả hai quay phắt về hướng ngoài cửa, mong ngóng một người mà họ đã chờ đợi rất lâu. Từ bên ngoài, bóng dáng của một người đàn ông tầm 25 tuổi to lớn vạm vỡ đang bước mạnh mẽ vào phía trong . Bước chân nhanh và chắc chắn cho thấy người này là một người rất rắn rỏi. Độc Cô Tởm bước vào bên trong nhà, vừa vào tới trong đã lập tức hướng cha và mẹ cúi đầu thi lễ.

- " tham kiến phụ thân , tham kiến mẫu thân . Hài tử vừa đi công vụ trở về , lập tức ghé nhà thăm phụ mẫu, không biết phụ mẫu dạo này có khỏe không?"

Bước chân Độc Cô Tởm vừa bước vào bên trong đã thu hút sự chú ý tất cả mọi người. Mọi người đều bước về phía hắn, mà người mẹ là nhanh chân nhất. Bà tới gần con mình , đưa tay vuốt lên mái tóc của đứa con trai mà hỏi.

- " chúng ta khỏe, chúng ta đều khỏe cả. Còn con thì sao, ở bên ngoài có được khỏe mạnh không ? Mọi chuyện có tốt không? Hình như mẹ thấy con gầy đi thì phải , con ăn uống không được đầy đủ à?"

Người mẹ nào cũng yêu thương con mình, cũng lo lắng cho con mình như vậy cả. Độc Cô Tởm hiểu điều này , hắn cười vui sướng mà lắc đầu nói.

- " xin mẹ đừng có lo lắng quá, con trai của mẹ vẫn khỏe, ăn uống rất đầy đủ không hề gầy đi chút nào đâu, xin Mẹ cứ yên tâm."

Người mẹ nghe vậy thì yên tâm đi phần nào, gật đầu một cái rồi quay sang bên đứa con dâu, tay vẫn nắm chặt bàn tay con trai mình mà nhắc nhở.

- " con đó, suốt ngày đi làm bên ngoài để vợ ở nhà hàng ngày trông ngóng . Bây giờ về rồi , cũng nên đến hỏi thăm vợ vài câu đi."

Độc Cô Tởm nghe mẹ nói vậy thì hướng ánh mắt về người phụ nữ kia, người mà là vợ của hắn. Người phụ nữ ấy yểu điệu thục nữ, cúi đầu trước mặt hắn mà dịu dàng nói.

- " tướng công, chàng đã về rồi à ? Công vụ bên ngoài có mệt mỏi lắm không?"

Những lời hỏi han dịu nhẹ của người vợ đã khiến cho mọi mệt mỏi của người đàn ông thoáng chốc tan biến đi. Hắn nhìn vợ mình mà nở một nụ cười mãn nguyện.

- " ta tuy hơi có vất vả, nhưng mà mọi chuyện đều êm đẹp cả"

Đoạn bước tới nắm lấy bàn tay của người vợ xinh đẹp, ân cần nói.

- " bao lâu nay ta bận chuyện công vụ, không có thời gian ở bên cạnh chăm sóc nàng, đã để nàng phải thiệt thòi rồi"

Người phụ nữ ấy run run đôi bàn tay, khẽ lắc đầu.

- " không, không có thiệt thòi gì lắm đâu"

Lời nói tuy là như vậy, nhưng đôi mắt đã thấy rưng rưng, dường như vẫn có gì đó uất ức trong lòng. Độc Cô Tởm hiểu được nguyên nhân của vấn đề, hắn ôm chầm lấy vợ vào lòng vỗ về an ủi.

Gia đình Độc Cô lúc này đã đông đủ cả, mọi người lại túm lại với nhau hỏi han trò chuyện, cảm giác đoàn viên thật khó tả. Gia đình đoàn viên đối với những gia đình bình thường khác thì là việc nó cũng bình thường như chính họ vậy. Thế nhưng với gia đình Độc Cô thì sự đoàn viên quả thật rất khó khăn, khi mà đứa con trai liên tục phải làm công vụ rời xa nhà , vì vậy mà khoảnh khắc đoàn tụ này đối với những con người ở đó thật sự trân quý biết bao nhiêu. Bọn họ sau một hồi trò chuyện vui vẻ, kể được đủ thứ chuyện trên đời dưới đất , nói những điều tâm sự chất chứa trong lòng. Độc Cô Tởm thấy thời gian không còn nhiều nữa, liền hướng phụ mẫu mà cúi đầu.

- " Thưa cha mẹ , con hiện giờ vẫn đang làm công vụ, chẳng qua vì có việc đi ngang qua nên mới ghé nhà chơi một chút . Bây giờ con phải lập tức ra ngoài hội quân để tiếp tục làm việc triều đình giao phó, đành phải cáo từ cha mẹ ở đây rồi."

Không khí gia đình đang vui vẻ, ấy thế mà chỉ sau câu nói ấy đã lập tức chuyển sang phiền muộn. Người cha muộn phiền thở dài.

- " con về chưa lâu , chúng ta còn nhiều điều muốn trò chuyện với con nữa. Nhưng mà việc triều đình thì không thể chậm trễ, đành phải từ biệt con ở đây vậy . Con đi làm việc tốt nhé, để buổi thiết chiều ngày mai ta bẩm tấu cầu xin bệ hạ thuyên chuyển công việc khác được làm gần nhà cho con , để con không phải xa nhà như vậy nữa."

Độc Cô Tổng nói vậy để an ủi gia đình thôi , chứ chưa biết bao giờ, bởi việc cầu xin một công việc khác gần nhà cho con trai mình là điều mà ông đã nhiều lần cầu xin bệ hạ, nhưng vẫn chưa được ân chuẩn. Tuy là chưa biết khi nào, nhưng có hi vọng vẫn là hơn không. Người mẹ lúc này lại nhìn con trai , trong lòng có nhiều điều vướng mắc.

- " mẹ biết công vụ là điều không thể sao nhãng được , nhưng mà con có thể cố gắng thường xuyên về nhà thăm vợ được không? Con xem vợ con đi , cưới về nhà ta đã được 5 năm rồi mà vẫn chưa thấy thai nghén bầu bì gì cả. Con cũng biết là chúng ta mong ngóng hài tử để nối dõi tông đường chứ?"

Ánh mắt của Độc Cô Phu nhân chất chứa muộn phiền , mà Diệp Lan đứng bên cạnh cũng phiền muộn không kém. Độc Cô Tởm biết rằng việc hiếm muộn ở đây không phải là lỗi của vợ, mà là do hắn cứ đi bên ngoài suốt không dành thời gian ** *n cùng vợ mình. Hắn hướng mẹ hắn cúi đầu thi lễ.

- " Vâng, thưa mẫu thân . Con biết rồi, con sẽ cố gắng hết sức để thường xuyên về nhà hơn , xin mẫu thân cứ yên tâm"

Chung quy vẫn là những lời nói động viên nhau , bởi việc ban công vụ là chuyện của Ngô Hoàng, không biết lúc nào mới có thể được đổi công việc gần nhà. Yên Nhiên bé nhỏ đứng bên cạnh , nãy giờ im lặng nghe chuyện cũng hiểu rằng anh trai lại sắp phải đi xa. Đứa bé ngây thơ vươn bàn tay nhỏ xíu với tới trước mà nói.

- " đại ca lại đi ra ngoài đó à ? Khi nào đại ca mới về chơi với tiểu muội đây? Tiểu muội nhớ đại ca lắm"

Đôi mắt long lanh của bé gái nhìn đại ca của mình đang sắp phải đi xa mà trong lòng có gì đó không muốn. Độc Cô Tởm cúi lưng xuống thấp , đưa tay bế lấy Yên Nhiên lên ôm vào người mà mỉm cười dỗ dành.

- " đại ca xin lỗi , đại ca phải đi bây giờ rồi . Đại ca cũng không muốn rời muội đâu, nhưng mà đây là chuyện của triều đình giao phó, không thể không đi được. Yên Nhiên ở nhà ngoan nhé, rồi đại ca làm xong việc sẽ trở về với muội mà"

Nói đoạn đặt lên má Yên Nhiên một nụ hôn dịu nhẹ, sau đó thả đứa em của mình xuống dưới đất, rồi hướng phụ mẫu một lượt mà cúi đầu.

- " Thưa cha , thưa mẹ , con đi đây"

Nói xong liền quay lưng hướng ra ngoài mà bước đi, bước được dăm ba bước lại quay lại nhìn mọi người mà vẫy tay chào từ biệt. Những người trong gia đình cũng đưa tay chào hắn. Mọi người ai cũng không muốn hắn phải rời đi suốt như vậy, nhưng mà tất cả đều hiểu rằng đây không thể là chuyện có thể muốn hay không. Làm quan nắm giữ quyền cao chức trọng , nghe vì oai phong nhưng đôi khi lại phải hi sinh quá nhiều thứ, liệu có xứng đáng hay không?
 
Bạch Đạo Sư
Chương 536: Hành Quân Xuống Hạ Lưu.



Độc Cô Tởm rời khỏi nhà đi mất, nhanh chóng tới hội quân cùng với người của mình, để lại những người thân ở đó ngó theo bóng dáng dần xa khuất. Độc Cô Tổng nhìn theo bóng dáng của con trai, lại thấy vợ và con dâu khuôn mặt vương vấn nỗi u sầu thì cũng buồn phiền mà an ủi.

- " mọi người cố gắng chờ đợi thêm một thời gian nữa . Khi nào Ngô Hoàng vui, lúc ấy ta sẽ mở lời cầu xin được cho con mình làm việc gần nhà thôi mà"

Người vợ nghe vậy thì gật đầu, cũng hi vọng một ngày mai được đoàn tụ, lúc này ngước đầu lên nhìn chồng mà hỏi.

- "không phải là chàng cũng có công vụ sao ? Khi nào chàng mới đi làm? Coi chừng trễ giờ đấy"

Độc Cô Tổng cũng không phải là người rảnh rỗi, hắn cũng đang có việc phải làm. Khi nghe người vợ nhắc nhở thì gật đầu, hướng ánh mắt về phía xa xa.

- " ta bây giờ phải đi xuống hạ nguồn , tới ngôi làng ngoại Thành. Nghe nói ở đó đang có thảo khấu , ta phải xuống đó đi thảo phạt chúng, sẽ sớm trở về thôi. "

Độc Cô phu nhân nghe vậy thì rất là ngạc nhiên, bà ta hướng đôi mắt của mình về phía chồng mà ngơ ngác.

- " đi thảo phạt bọn thảo khấu sao ? Chỉ là một đám thảo khấu, tại sao triều đình lại cử một quan tam phẩm như chàng đi thảo phạt chứ ? Không ra lệnh cho binh lính đi được à?"

Độc Cô Tổng đôi mắt nheo lại , đưa tay vuốt nhẹ chòm râu của mình mà trầm ngâm.

- " ta thật sự cũng không biết Ngô Hoàng đang nghĩ gì nữa, nhưng mà lệnh đã được ban ra thì ta phải chấp hành thôi."

Xem ra không chỉ người vợ ngạc nhiên, mà bản thân Độc Cô Tổng cũng rất ngạc nhiên về mệnh lệnh của Ngô Hoàng. Đang trong lúc còn suy tư, thì ở ngoài có một tên mặc giáp chỉnh tề bước tới cúi đầu đi lễ nói.

- "thưa Độc Cô đại nhân, binh lính đã được chuẩn bị tập trung hết rồi, chỉ chờ hiệu lệnh lên đường của Đại Nhân mà thôi."

Người ăn mặc giáp trụ chỉnh tề này là một phó tướng dưới trướng của gia đình Độc Cô, tên hắn là Thạnh Bắc, theo hầu Độc Cô Tổng đã rất nhiều năm. Tên phó tướng này theo lệnh của chủ nhân đã tập hợp một trung đội binh lính, chuẩn bị theo chủ xuống hạ lưu truy quét thảo khấu. Độc Cô Tổng nghe vậy thì gật đầu một cái , sau đó hướng vợ mà dặn dò.

- " đến lúc ta phải đi rồi , nàng ở nhà cứ an tâm mà làm việc. Chỉ là một đám thảo khấu trộm cắp bình thường thôi , ta dẹp loạn xong rồi sẽ trở về với nàng, không việc gì phải lo cả"

Nói đoạn liền bước chân rời đi. Độc Cô phu nhân đứng dậy dắt tay Yên nhiên đi theo, ra tới tận cổng mới dừng lại, lặng yên đứng nhìn chồng mình hành quân đi mất. Mặc dù vẫn biết rằng việc tiêu diệt một đám thảo khấu cỏn con so với chồng mình chỉ là một việc nhỏ nhặt, nhưng sao tự nhiên bà ta cảm thấy trái tim nghẹn lại, linh cảm về một điều gì đó chẳng lành đến với gia đình mình. Đây phải chăng là linh cảm của phụ nữ, có thể cảm nhận được những điều bất an sẽ xảy ra sắp tới? Yên Nhiên đứng bên cạnh mẹ, bàn tay em bé nhỏ được mẹ nắm trong tay, em cũng nhìn theo bóng dáng dần xa khuất của người cha, mơ hồ cảm nhận được một chút gì đó kỳ lạ. Yên Nhiên còn quá bé nhỏ để hiểu biết những điều sâu xa ẩn dấu, nhưng em cũng có thể thấy được nỗi muộn phiền trên khuôn mặt người mẹ, và cả trong đôi mắt của người chị dâu đứng bên cạnh mình. Độc Cô phu nhân lúc này thở dài một tiếng, trong lòng đầy tự sự.

- "làm dâu của gia đình Độc Cô, làm vợ của một viên quan tam phẩm, những thứ này đối với những người khác nhìn vào mà nói thì thực sự là một vinh dự vô cùng to lớn . Nhưng mà hào quang lớn thì cũng phải đánh đổi, ta thật sự muốn một gia đình yên ấm, có thể hàng ngày ngồi quây quần với nhau bên mâm cơm gia đình. Trong mâm cơm ấy có đầy đủ tất cả mọi người mà không thiếu vắng một ai, đây là điều mà bất cứ một gia đình nông dân bình thường nào cũng có thể có, nhưng đối với gia đình Độc Cô này thì lại là một điều xa xỉ biết bao nhiêu"

Nỗi lòng của Độc Cô phu nhân chính là nỗi lòng của một người mẹ khi chứng kiến con mình cứ phải xa nhà, không mấy khi được trở về với gia đình mình. Nỗi nhớ con trong lòng một người mẹ thì rất là phiền não, rất là ưu tư. Độc Cô phu nhân thì phiền não như vậy, mà con dâu của bà ta cũng phiền não không kém mẹ chồng của mình. Diệp Lan được gả vào nhà Độc Cô được 5 năm, nhưng mấy khi có thể ở cạnh bên chồng mình chứ? Người chồng liên tục phải đi làm công vụ ở bên ngoài, khiến cho người phụ nữ này đêm đêm lạnh lẽo nhung nhớ. Diệp Lan ngày ngày ngóng trông người chồng quay trở về , chờ đợi trong sự cô quạnh tủi thân. Đúng như lời của người mẹ chồng nói, việc vợ chồng quấn quýt ân ái bên nhau là điều mà bất cứ một gia đình nông dân bình thường nào đều có thể có, nhưng đối với gia đình Độc Cô thì đó là một điều sao nàng cảm thấy lại quá xa vời đến như vậy. Diệp Lan dáng người nhẹ nhàng như một cành liễu, đưa tay dựa vào thành cửa, hướng về phía xa xăm nghẹn ngào mà nói.

- " thưa trượng mẫu, nhiều khi con tự hỏi nếu để được công danh sự nghiệp chói lọi nhưng lại phải đánh đổi đi sự êm ấm của gia đình, liệu điều này có xứng đáng hay không? Con chỉ muốn được sống một cuộc sống bình thường với phu quân của mình, được quây quần đoàn tụ bên cha mẹ chồng con mỗi ngày, nghĩ rằng đó mới là điều hạnh phúc nhất"

Diệp Lan đã nói ra những điều suy nghĩ sâu bên trong trái tim của mình. Những suy nghĩ ấy không khiến Độc Cô phu nhân nổi giận , mà lại khiến bà cảm thấy thương cảm. Bà ta bước lại gần con dâu, nhìn vào ánh mắt phiền muộn ấy, khẽ vỗ về an ủi.

- " sau đêm đen trời lại sáng. Hài tử của ta nhận nhiệm vụ này cũng chỉ là tạm thời , rồi có một ngày nó sẽ được thuyên chuyển làm công việc gần nhà, gia đình chúng ta lại sẽ đoàn tụ thôi. Con cố gắng chịu đựng thêm thời gian nữa, rồi cuộc sống sẽ ổn thỏa, những điều tốt đẹp sẽ đến với chúng ta, con hãy tin ta đi"

Người mẹ xa con trai đang an ủi người vợ xa chồng về một tương lai tốt đẹp, và khuyên người con dâu ấy hãy tin mình. Cơ mà bây giờ ngoài niềm tin ra thì họ còn có cái gì khác nữa đâu? Hai người phụ nữ ấy lại hướng đôi mắt về phía xa xăm, nơi người đàn ông vừa khuất bóng, mà Độc Cô Tổng hành quân đi xa lâu lâu cũng ngoáy đầu lại nhìn về phía sau lưng, tâm tư cũng rất là muộn phiền. Những người phụ nữ làm vợ và làm mẹ kia thì sống cuộc sống bên trong phủ , đâu có hiểu gì về chuyện đấu đá tranh giành quyền lực chính trị giữa các phe phái bên trong triều đình. Gia tộc Độc Cô nhiều đời làm quan , có một chỗ đứng nhất định trong triều đình. Nhưng đến những đời sau này thì bắt đầu mất dần quyền lực, quyền lực đã được chuyển giao dần sang cho những gia tộc khác. Đến đời của Độc Cô Tổng thì có vẻ như đã hoàn toàn mất đi sự sủng ái của Ngô Hoàng, mà thậm chí còn bị ghẻ lạnh, bằng chứng là con trai hắn luôn bị giao cho những công việc vất vả và xa nhà. Độc Cô Tổng không nói những khó khăn này cho vợ và con biết, một phần vì không muốn bọn họ lo lắng, một phần vì có nói cho bọn họ thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, thế nên hắn đành phải lặng lẽ và giải quyết mọi khó khăn một mình. Số phận của người đàn ông là vậy, ra ngoài tranh giành đấu đá với người đời để đoạt được chút lợi ích mang về cho vợ con, mọi khó khăn đều phải tự lực đương đầu. Độc Cô Tổng dẫn binh hành quân xuống dưới hạ nguồn, dẫn theo tên thuộc hạ trung thành với mình, đây có lẽ là kẻ mà hắn có thể tâm sự được. Hắn quay sang nhìn Thạnh Bắc, thở dài nói.

- " nhà ngươi có nghĩ rằng Ngô Hoàng sẽ nghe theo lời cầu xin của ta, sắp xếp cho hài tử của ta một công việc gần nhà không?"

Một câu hỏi mà Độc Cô Tổng buột miệng hỏi ra, có lẽ cũng không trông chờ lắm vào một câu trả lời tốt đẹp.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 537: Bọn Cướp Giật Ven Sông.



Độc Cô Tổng dẫn một trung đội lính hành quân xuống hạ lưu để truy quét thảo khấu, trên đường đi có nhiều tâm tư trong lòng, một tiếng hỏi tên hầu cận một câu hỏi khó. Tên hầu cận nghe câu hỏi bất ngờ thì lặng im không nói , khuôn mặt ủ rũ hẳn ra. Độc Cô Tổng nhìn thấy như vậy cũng tâm tư, lại thở dài một tiếng nữa.

- " sao vậy, sao ngươi lại im lặng như vậy ? Có gì muốn nói thì cứ nói đi , chẳng lẽ không thể có câu trả lời cho ta?"

Thạnh Bắc lặng im một lát, suy nghĩ thật kỹ những vấn đề trong lòng, lấy can đảm mà hướng về chủ nhân.

- " thưa đại nhân, thứ cho thuộc hạ nói thẳng. Đại nhân bây giờ không những không được sự sủng ái của Ngô Hoàng, mà dường như còn bị Ngô Hoàng ghẻ lạnh. Việc Ngô Hoàng liên tục cho công tử đi làm những công việc xa nhà và khó khăn ấy cũng đã nói lên sự ghẻ lạnh của Ngô Hoàng. Bây giờ đại nhân nói xin cho công tử một công việc gần nhà, sợ rằng Ngô Hoàng sẽ không đáp ứng, mà còn..."

Thạnh Bắc nói đến đây thì ngập ngừng không nói nữa, quay mặt đi hướng khác như để che giấu đi cảm xúc của mình. Độc Cô Tổng hiểu rằng tên thuộc hạ đang muốn nói một điều gì đó rất khó nói, nhưng lại không dám nói ra. Ông ta tặc lưỡi một cái, phẩy tay cười nhạt.

- " mà còn cái gì nữa ? Ngươi cứ mạnh dạn nói xem nào, làm gì mà cứ ấp cũng như vậy? Dù người có nói cái gì đi chăng nữa, thì đó cũng là lời thật lòng của ngươi . Ta sẽ không trách phạt đâu."

Thạnh Bắc rõ ràng đang rất tâm tư, hắn đã nghĩ đến một điều gì đó không lành, nhưng ngập ngừng không dám nói ra. Bây giờ chủ nhân hối thúc , hắn đành tặc lưỡi nói tiếp.

- " thưa chủ nhân, vậy thì thuộc hạ sẽ nói thật với lòng mình. Thuộc hạ chỉ sợ rằng Ngô Hoàng không chỉ không cho công tử được một công việc gần nhà, mà sắp tới đây sẽ tìm cách đày chính chủ nhân ra một nơi xa xôi nào đó, như biên ải chẳng hạn. Lúc đấy đừng nói đến việc cùng công tử đoàn tụ một nhà, mà sợ rằng ngay cả kinh đô Kiến Nghiệp này chủ nhân cũng sẽ chẳng bao giờ được trở về nữa"

Thạnh Bắc nói xong thì hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác như là đang ấm ức lắm vậy. Độc Cô Tổng khuôn mặt trầm tư lại càng trầm tư hơn, ông ta vuốt râu, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xăm. Những lời mà tên thuộc hạ này nói ra có lẽ trong lòng ông ta cũng phần nào đoán được trước rồi , nên không mấy ngạc nhiên. Độc Cô Tổng trong thoáng chốc ngoáy đầu nhìn lại phía sau lưng, nhìn về hướng ngôi nhà của mình mà có chút đắn đo. Suy tính thiệt hơn một lúc, ông ta nhẹ gật đầu.

- " nếu như Ngô Hoàng mà đày ta ra Biên ải làm tướng giữ thành cũng tốt . Lúc đó ta sẽ xin bệ hạ cho ta dẫn con trai theo để làm phụ tá, chúng ta sẽ xây dựng nhà cửa ngoài Biên ải và sống cuộc đời hạnh phúc ngoài đó. Không trở về Kiến Nghiệp nữa thì đã làm sao? Chỉ cần gia đình được đoàn viên hạnh phúc, xem như đó cũng là một cái kết đẹp cho gia tộc nhà ta"

Độc Cô Tổng có vẻ như hài lòng với viễn cảnh mà tên thuộc hạ nghĩ tới, xem đó như là một ân điển sau cùng. Tên thuộc hạ nhìn chủ nhân mình như vậy thì tự nhiên thấy đau xót trong lòng. Đường đường là một võ hoàng, lại có thể hài lòng với việc trở thành một viên tướng giữ thành ngoài biên ải sao? Như vậy không phải quá phí phạm tài năng à? Độc Cô Tổng nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của tên thuộc hạ, ông ta bật cười xua tay.

- " thôi được rồi , dù có muốn hay không thì cũng vậy thôi. Người biết rõ là ta không có quyền lựa chọn mà. Việc bây giờ là nhanh chóng truy quét thảo khấu, hoàn thành nhiệm vụ về bẩm báo lại với bệ hạ, đó mới là việc cần ưu tiên ngay bây giờ, ha ha ha..."

Độc Cô Tổng cười lên một tràng cười sảng khoái để xua tan không khí u ám đang bủa vây. Ông ta thúc ngựa một cái, ngựa nhanh chân hơn đi nhanh về phía hạ nguồn. Tên thuộc hạ thấy vậy cũng vội thúc ngựa theo, dẫn trung đội lính hành quân thần tốc tới địa điểm cần phải tới.

Đoàn người ngựa nhanh chóng tới được hạ lưu, bước chân dần dần đến ngôi làng nhỏ gần đó. Ở hạ lưu này có một ngôi làng nhỏ, dân số cũng vừa phải. Những người dân ở ngôi làng này sống bằng nghề chài lưới đánh cá và nông nghiệp, cuộc sống của họ cũng tương đối bình an. Nhưng dạo gần đây lại xuất hiện thảo khấu cướp giật nông sản và mùa màng của họ, khiến cho họ cảm thấy hoang mang. Những người dân đã viết đơn thưa kiện lên quan phủ, và không hiểu sao chuyện nhỏ như vậy quan phủ không tự giải quyết lại trình báo lên triều đình. Lại càng ngạc nhiên hơn khi mà triều đình lại tiếp nhận và phái hẳn một võ hoàng đi thảo phạt. Đội quân đi thảo phạt thảo khấu đã tới nơi, ngôi làng đang dần hiện ra trước mặt. Theo lẽ thường bọn họ sẽ vào trong gặp trưởng làng để nói chuyện, nhưng chưa kịp vào làng thì bất chợt lúc này có tiếng la hét vang lên.

- " bớ người ta có cướp... bớ người ta có cướp giật..."

Tiếng la hét kêu cứu này rõ ràng là của một người phụ nữ vừa mới bị cướp giật, và nó rất gần chỗ đoàn người đang hành quân. Độc Cô Tổng nghe được tiếng hét, lập tức ông ta xác định được vị trí tiếng hét và lao thẳng về phía ấy. Thạnh Bắc cũng nhanh chóng dẫn binh đi theo sau chủ nhân của mình. Độc Cô Tổng phi ngựa tới gần bờ sông, thì thấy một người phụ nữ đang gào khóc chỗ đấy. Ông ta nhanh chóng thúc ngựa lại cạnh người phụ nữ, nhìn xuống mà nói lớn.

- " này người đàn bà kia, ta là quan triều đình đây . Ngươi có chuyện gì mà kêu cứu , mau nói rõ cho ta nghe"

Người đàn bà đang gào khóc , nghe người cưỡi ngựa tự xưng là quan triều đình thì lập tức quỳ xuống vái lạy mà thút thít.

- " thưa Đại Nhân, dân phụ là người của làng này, đang trên đường ra đồng mua cá tôm để đem ra chợ bán, thì bất ngờ bị hai tên cướp giật kia giật mất túi tiền."

Người phụ nữ vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài giữa sông, nơi đó có một chiếc thuyền nhỏ, và trên thuyền có hai tên bịt mặt mặc đồ đen đang cố gắng chèo qua bên kia sông. Bà ta đưa tay gạt nước mắt mà kể lễ.

- " túi tiền đấy là túi tiền làm vốn để mua hàng về buôn bán, giờ bị giật mất rồi thì lấy gì mà làm ăn đây? Dân phụ ở nhà có con nhỏ đang chờ mẹ trở về , mong đại nhân cứu giúp"

Nói xong thì đưa tay lên mặt khóc nức nở, trông thật đáng thương vô cùng. Lúc này Thạnh Bắc cũng vừa tới bên cạnh chủ nhân của mình , thấy người đàn bà khóc nức nở thì lập tức an ủi.

- " bà đừng có lo , có chúng ta ở đây rồi, chúng ta lập tức sẽ tiêu trừ thảo khấu đòi lại túi tiền cho bà"

Độc Cô Tổng vẫn ngồi trên ngựa, hướng ánh mắt về phía con thuyền nhỏ ngoài kia. Ông ta gầm lên một tiếng, âm thanh vang vọng đến tận bên kia bờ sông.

- " BỌN GIẶC CỎ NGÔNG CUỒNG KIA, DÁM CƯỚP GIẬT GIỮA BAN NGÀY, MAU ĐƯA TAY CHỊU TRÓI"

Tiếng thét rung chuyển cả mặt nước, mang theo uy áp của một võ hoàng. Ông ta lập tức vận chân khí, rời khỏi lưng ngựa lao vào dòng nước, vận khinh công đạp trên mặt nước lao vút đi. Bước chân của một võ hoàng đạp trên mặt nước tựa như thiên nga vỗ cánh, lao đi với tốc độ cao nhắm thẳng con thuyền mà hai tên hắc y nhân đang còng lưng chèo vội. Nhìn tốc độ con thuyền bơi đi và tốc độ của một võ hoàng đang lao tới , thì rõ ràng không có một chút cơ hội chạy thoát nào cho bọn thảo khấu kia. Binh lính trên bờ chứng kiến cảnh này thì trầm trồ , thay nhau bàn tán.

- " đại nhân đã đích thân ra tay rồi . Lần này chúng ta được tận mắt chứng kiến một võ hoàng hiển lộng thần Uy, đây là một cơ hội hiếm có"

- " phải đó, phải đó. Tuy là đối thủ chỉ là hai tên thảo khấu bình thường, nhưng cơ hội để xem võ hoàng xuất kiếm là không nhiều, chúng ta phải biết thưởng thức"

- " không sai, các ngươi không được chớp mắt, bởi trận chiến sẽ kết thúc rất nhanh thôi"

Tất cả binh lính đều đang vui vẻ cười nói, tin rằng đại nhân của bọn chúng sẽ bắt bọn thảo khấu kia một cách nhanh chóng không một chút khó khăn gì. Ở vỏ giới này, đẳng cấp võ hoàng là một đẳng cấp rất hiếm và rất cao, không phải dễ gì mà đạt tới được. Bọn thảo khấu bình thường thì làm gì có cửa chống lại võ hoàng chứ? Trừ khi chúng không phải là bọn thảo khấu bình thường, mà là những cao thủ đang ẩn mình để làm điều mờ ám gì đó.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 538: Thợ Săn Và Con Mồi.



Bọn binh sĩ thì đang vô cùng phấn khích, bọn họ nghĩ rằng sẽ là một trận chiến ngắn ngủi dành cho Võ Hoàng. Thế nhưng tên phó tướng Thạnh Bắc đứng đó thì lại không như vậy, mà khuôn mặt hắn lộ lên vẻ suy tư. Hắn nhìn vào hai tên cướp giật mặc đồ đen kia mà ngẫm nghĩ. "Nếu là cướp giật , thì không phải chạy vô trong rừng trốn trong bụi sẽ hay hơn là chèo thuyền ra giữa sông như vậy sao? Mà chúng lại mặc bộ đồ đen, thứ chỉ dùng đi trong buổi đêm để lẫn vào bóng tối. Giữa ban ngày mà mặc bộ đồ đen như vậy không phải là quá nổi bật hay sao ? Điều này là điều tối kỵ . Không lẽ bọn cướp giật này lại làm chuyện nhảm nhí , điều này thật sự rất không ổn" . Nghĩ đến đây , tên phó tướng liền quay sang người phụ nữ bị cướp giật mà hỏi.

- " nhà ngươi bị cướp giật như thế nào, mọi chuyện từ đầu đến cuối ra sao ? Mau tường thuật lại cho ta nghe"

Hắn quay sang hỏi người phụ nữ bị cướp giật , thế nhưng vừa quay sang thì đã không thấy người phụ nữ ấy đâu cả. Hắn giật mình vội nhìn xung quanh, xung quanh một chút động tĩnh về người phụ nữ ấy cũng không có. Thạnh Bắc là một chiến binh cấp võ thượng, tuy rằng so với Võ Hoàng chẳng là cái đinh rỉ gì, nhưng nếu so với dân đen thì cũng là một cao thủ, vậy thì hà cớ gì một người phụ nữ có thể lẳng lặng rời khỏi khu vực này mà hắn không hề hay biết chứ? Cái này rõ ràng người phụ nữ ấy cũng không phải loại tầm thường, có thể âm thầm rời khỏi sự cảnh giác của một võ thượng thì chắc chắn là người đã qua đào tạo. Nhận thấy có nhiều quá nhiều vấn đề kỳ lạ, hắn giật mình nói.

- " thôi chết , trong chuyện này chắc chắn có huyền cơ, đại nhân dính bẫy rồi"

Thạnh Bắc quay phắt lại nhìn về phía chủ nhân mình, định rằng kêu ông ta trở lại, nhưng xem ra đã không còn kịp nữa. Độc Cô Tổng đã đạp trên mặt nước lao ra tới giữa sông, tuốt kiếm chỉ vào hai tên thảo khấu mà hét lên.

- " bọn giặc cỏ, mau khoanh tay chịu trói"

Một võ hoàng đang cầm kiếm vận khinh công lao tới với một tốc độ cực nhanh , tỏa ra uy áp kh*ng b* khiến bất cứ một kẻ tầm thường nào cũng phải kinh hãi. Vậy mà hai tên đồ đen kia không một chút biến sắc, chúng nhanh chóng phóng ra hai bên mạn thuyền , vận chân khí đạp trên mặt nước. Một tay vươn vô chụp lấy vũ khí trong lòng thuyền, tay còn lại chụp vào một bên cạnh thuyền và ném mạnh, cả chiếc thuyền bị chúng ném thẳng về phía viên quan đang lao tới kia.

Độc Cô Tổng ngạo mạn nên lao tới, trong khoảnh khắc ngắn ngủi chứng kiến những chuyện trước mắt thì sự ngạo mạn của hắn lập tức biến mất, thay vào đó là một nỗi sợ nổi lên. Chiếc thuyền nhỏ bị ném về phía hắn, Độc Cô Tổng vận chân khí chém một đường xẻ đôi chiếc thuyền như cắt một tờ giấy, chiếc thuyền bị cắt làm hai nửa bật ra hai bên rớt sau lưng của viên quan, nước bắn lên tung tóe. Trong giây phút mà đường kiếm chẻ đôi chiếc thuyền ấy, thì ngay đằng sau chiếc thuyền có một tên hắc y nhân đã xuất hiện vung lưỡi đao chém tới. Độc Cô Tổng giật mình vung kiếm đánh trả, đao và kiếm chạm nhau một tiếng kêu rung động, dậy sóng cả một dòng sông. Hai bên vận chân khí vào vũ khí dùng lực đè lấy nhau, một chiêu xuất ra cứ như muốn đoạt mạng đối thủ. Viên quan tam phẩm lấy hết sức bình sinh đẩy mạnh một cái, dựa vào lực chém của đại đao mà lùi ra ba trượng. Nhận thấy tình huống bất lợi với mình, Độc Cô Tổng quay đầu toàn lực vận khinh công bỏ chạy vào bờ. Hắn biết rằng lúc này hắn đã sập bẫy , cho nên chạy trốn là điều cần thiết, cơ mà đâu có dễ dàng như vậy. Bước chân dồn đấu khí, chưa kịp sử dụng khinh công thì đã nghe vút một cái, cái tên cầm quạt sắt lao thẳng tới , vượt qua và chặn đầu rút lui của đối thủ , thoáng chốc hình thành thế bao vây. Độc Cô Tổng ban đầu là kẻ săn mồi đi săn hai tên thảo khấu, chỉ trong chớp mắt thì hai tên thảo khấu lại biến thành kẻ săn mồi, và viên quan tam phẩm mới chính là con mồi bị săn, cuộc đời thật là trớ trêu. Cả ba người đều đứng trên mặt nước, tư thế phòng thủ, im lặng trong phút chốc. Ở trên bờ bọn lính cũng ngơ ngác nhìn ra, không tin vào mắt mình, bọn chúng thốt lên.

- " không thể nào, không thể như vậy được. Hai tên thảo khấu đang đứng trên mặt nước kìa , không lẽ bọn chúng đều là Võ Vương cả sao? Không thể có chuyện vô lý như vậy , tuyệt đối không thể"

Ở võ giới này , đẳng cấp đứng được trên mặt nước thì phải là võ vương trở lên. Bọn lính ngơ ngác nhìn vào thế trận ấy mà hoảng hốt, Thạnh Bắc đứng bên cạnh mới lườm sang bọn lính mà gằn giọng.

- " các ngươi đều sai cả rồi . Hai tên ấy không phải là Võ Vương . Khí tức bọn chúng phát ra đó rõ ràng là một Võ Hoàng, là Võ Hoàng chính tông đấy, không phải là võ vương đâu"

Bọn lính đang hoảng hốt, nghe tên chỉ huy nói vậy lại càng hốt hoảng hơn. Võ hoàng mà lại đi cướp giật túi xách của nông dân ư ? Mà không chỉ một tên , có tới tận hai tên, điều này quá vô lý rồi. Người mà ta có câu "hai đánh một không chột cũng què" . Bây giờ một võ hoàng đánh với hai võ hoàng thì tìm đâu ra đường chiến thắng? Bọn lính nháo nhác nhìn người chỉ huy mà nói.

- " đại nhân đã bị lâm vào tình huống bất lợi này, sao còn chưa mau chạy trốn đi? Nếu cố chấp đứng lại đánh thì sẽ không có cửa thắng"

Đánh không lại thì phải bỏ chạy, đó là nguyên tắc cơ bản rồi. Thạnh Bắc cũng hiểu điều này, thế nhưng có một vấn đề ở đây. Trên trán tên chỉ huy túa ra mồ hôi thành hột rớt xuống, hắn nghiến răng ken két mà nói.

- " đại nhân cũng rất muốn bỏ chạy, nhưng mà không chạy được nữa rồi. Cái tên cầm thiết phiến kia là một kẻ sở hữu đấu hồn đại bàng, cho nên khinh công của hắn vượt trội hơn đại nhân chúng ta rất nhiều. Có bỏ chạy cũng không thể chạy kịp sát ý của hắn, xem như hôm nay đại nhân bước vào cửa tử không có lối ra"

"Đấu hồn đại bàng ư?" Bọn lính nháo nhác thốt lên , đều dồn ánh mắt vô tên chỉ huy cả.

- " đại nhân nói cái gì vậy ? Tên cầm quạt sắt kia vẫn chưa xuất đấu hồn chiến đấu, tại sao đại nhân đã biết hắn sử dụng đấu hồn đại bàng rồi? Không phải đại nhân đang đoán bừa đấy chứ?"

Sự ngờ vực hiện rõ lên trên khuôn mặt bọn lính , dường như vẫn không muốn tin vào những gì mới nghe được. Thạnh Bắc không trả lời câu hỏi, hắn chỉ nhăn nhó lườm bọn lính một cái, vậy mà bọn lính lúc này lại im bặt , dường như ai đó cũng đã hiểu ra điều gì rồi.

Ở giữa dòng sông, ba con người vẫn đang đứng trên mặt nước thủ thế. Độc Cô Tổng hai chân rộng bằng vai, một tay đặt ra sau thắt lưng của mình, một tay cầm kiếm chĩa xuống nước lệch một góc 45 độ, khuôn mặt vô cùng đăm chiêu. Sau một khoảng thời gian im lặng để đánh giá tình hình, cảm thấy dường như tuyệt vọng, hắn nhét mép cười đểu một cái.

- " bổn quan tuân theo lệnh của bệ hạ tới đây diệt trừ thảo khấu, không ngờ lại được gặp tổng quản nội cung và tổng binh sứ ở đây. Hai vị đại nhân dạo này phải nghèo đói đến độ ra đây làm thảo khấu sao ? Thật khiến ta mở mang tầm mắt"

Sự khinh bỉ hiện rõ lên khuôn mặt của Độc Cô Tổng, dù rằng đang lâm vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh nhưng vẫn thể hiện được cái cười trào phúng của mình. Hai tên hắc y nhân mặc dù bịt mặt kín mít, không mở miệng nói chuyện, nhưng điều đó liệu có che giấu được thân phận của chúng không? Võ Hoàng không phải là rau ngoài chợ mà có thể mua là có, đây là một sự tồn tại rất hiếm có tập trung chủ yếu ở kinh đô. Đối với những võ sĩ cấp thấp thì rất dễ trùng hợp lẫn lộn với nhau, nhưng đã cấp độ võ vương trở lên thì đều có một nét đặc trưng rất riêng của họ, nhìn nhận những nét đặc trưng ấy để có thể đoán biết người ấy là ai. Độc Cô Tổng không thấy đối thủ trả lời lại tiếp tục mỉa mai.

- " tổng binh sứ đại nhân nổi tiếng với cây long đao Chi Bảo, đao pháp cuồn cuộn đặc trưng tấn công đòn nào đòn lấy đều như núi sập. Hôm nay ta được thử một đao, quả nhiên danh bất hư truyền, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ đó nha"

Tên hắc y nhân cầm đại đao vẫn im lặng, hắn không chối bỏ cũng không phủ nhận, thanh đao vẫn thủ thế như sẵn sàng lao vào tấn công kẻ địch bất cứ lúc nào.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 539: Trận Chiến Bắt Đầu.



Mặc cho Độc Cô Tổng liên tục khiêu khích nói móc, tên cầm đại đao vẫn im lặng không nói gì, hắn vẫn giữ được vẻ tĩnh lặng của một cao thủ cấp độ hiếm. Độc Cô Tổng khích bác tên cầm đao không thấy phản ứng lại, liếc sang nhìn trên cầm quạt sắt mà mỉm cười.

- " nghe đồn tổng quản nội cung là một người nhiều mưu mô hiểm độc, hành sự quyết đoán và vô cùng lạnh lùng. Với vũ khí đặc trưng là Ngọc Phong thiết phiến trên tay, có thể sử dụng đoạt mạng người trong tích tắc mà không cần chớp mắt, nạn nhân trong vòng mười thước chắc chắn cầm chắc cái chết. Những đường chiêu tuyệt kỹ tung ra vừa mềm mại nhẹ nhàng như gió, nhưng lại sắc hiểm hơn bất cứ thứ vũ khí nào. Hôm nay được thưởng thức tuyệt kỹ của tổng quản nội cung Đại Nhân, Độc Cô Tổng cũng là may mắn" .

Hắn vừa nói vừa liếc nhìn tên hắc y nhân cầm thiết phiến với ánh mắt chế giễu, đồng thời đưa tay lên vuốt râu , xoay người nhìn thẳng vào mặt tên thiết phiến mà trầm trồ.

- " tổng quản nội cung đại nhân nổi tiếng với đấu hồn đại bàng, đặc tính đấu hồn giúp cho đại nhân có thể sử dụng khinh công một cách tuyệt vời , vượt trội so với người khác. Nếu chỉ xét khoản dùng khinh công, đại nhân chắc chắn là vô địch cùng cảnh giới, không Võ Hoàng nào có thể đọ khinh công thắng đại nhân được. Vừa rồi ta đã toan bỏ chạy, nhưng lại bị khinh công tuyệt thế của Đại Nhân chặn đường, xem ra hôm nay ta không thể thoát được rồi. "

Một tiếng thở dài của viên quan Tam phẩm, dù có là mãnh Hổ , nhưng khi đứng trước hai cường giả ngang cấp độ hắn cũng không nghĩ rằng mình có thể toàn mạng trở về. Hắn cứ độc thoại một mình như vậy , đến lúc này mới có tiếng trả lời. Tên cầm đại đao vung đao vuốt một cái, tiếng gió rít vào không trung. Cây đại đao nhìn to nặng như vậy, nhưng trong tay hắn lại sử dụng trông có vẻ quá nhẹ nhàng, quả là nội công thâm hậu. Hắn chỉ đao về phía Độc Cô Tổng mà cười nhạt.

- "ha ha ha.. quả nhiên là Độc Cô đại nhân khí thế hơn người, hiên ngang bất khuất. Bây giờ đang ở trong tình thế cận kề cái chết, vậy mà vẫn điềm đạm nói chuyện như vậy được, quả nhiên là khiến người khác khâm phục"

Giọng nói của tên cầm đại đao rất quen thuộc đối với Độc Cô Tổng, đó chính là giọng nói của tên tổng binh sứ. Độc Cô Tổng từ từ quay lại nhìn tên cầm đại đao, ánh mắt muộn phiền mà thở dài một tiếng.

- " phái cả tổng binh sứ lẫn tổng quản Nội cung ra đây để ám sát ta, người có thể ra mệnh lệnh được cho hai ngươi chỉ có thể là bệ hạ, vậy là bệ hạ không muốn ta sống nữa rồi"

Hai tên áo đen nghe tiếng than thở ấy, lúc này trong lòng tự nhiên có chút đồng cảm mà ánh mắt cũng hạ xuống thấp hơn. Cả ba tên này đều là thờ chung một chủ, và một tên bị chủ phản bội mà ra tay trừ khử khiến cho hai tên kia cũng có chút tâm tư. Độc Cô Tổng phiền muộn đưa thanh kiếm lên ngang tầm mắt, nhìn vô lưỡi kiếm sáng bóng, ánh sáng phản chiếu đôi mắt của một người bị ruồng bỏ.

- " dòng họ Độc Cô nhà ta nhiều đời làm quan, hết mực trung thành, cúc cung tận tụy. Ấy vậy mà Ngô Hoàng bây giờ lại không tin tưởng trọng dụng, lại nghe theo lời của bọn nịnh thần xàm tấu mà muốn trừ khử đi trung thần dưới trướng, hành động này không phải là quá nông nổi hay sao?"

Những lời tâm sự phiền muộn của hắn có lẽ cũng là những lời cuối cùng. Tên cầm quạt sắt lúc này bất ngờ mở miệng, giọng nói the thé ái nam ái nữ ,là giọng nói đặc trưng của Thái giám trong cung.

- " hứ, nhà ngươi sắp chết rồi thì cũng không cần phải trăn trối nhiều đến như vậy. Chúng ta theo lệnh tới đây làm việc, không phải tới đây nghe ngươi than thở. Gia tộc nhà ngươi có trung thành bao đời thì cũng là chuyện của ngươi, không liên quan đến chúng ta. Bây giờ ta phải hoàn thành nhiệm vụ rồi về bẩm báo lại với bệ hạ , ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi. "

Vừa dứt lời hắn vung cây quạt sắt lên vuốt một cái , những nan sắt cạ lấy nhau nghe Ken két, sát khí tỏa ra nồng đậm. Ở phía đối diện, tên cầm đại đao cũng vung đao của mình lên tư thế chuẩn bị tấn công, trong lưỡi đao mang theo cuồn cuộn chân khí của cấp độ Võ Hoàng , cứ như chờ để đoạt mạng người khác. Độc Cô Tổng cũng không đứng yên chịu chết, con hổ bị dồn vào đường cùng sẽ dùng hết sức bình sinh để chống trả. Hắn vuốt một đường kiếm hình cầu vồng thu người lại vào thế thủ, khuôn mặt nghiêm túc.

- " ta dù biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết , nhưng bảo ra ngoan ngoãn chịu trận thì không bao giờ. Không đánh mà hàng là sỉ nhục kiếm Sĩ, nếu có chết thì ta sẽ chết trong chiến đấu"

Dứt lời vận chân khí khắp cơ thể , cuồn cuộn tích tụ vào trong kiếm, sẵn sàng lao vào giao chiến bất cứ lúc nào. Cả ba cao thủ Võ Hoàng đều vào thế thủ , ánh mắt không rời khỏi mục tiêu. Giữa mặt sông lặng sóng, ba con người đứng đấy với ba loại vũ khí khác nhau , người nào người nấy cũng cuồn cuộn chân khí. Ở trên bờ đám lính lo lắng nhìn ra , hướng ánh mắt về tên chỉ huy mà hỏi.

- " thưa đại nhân, chúng ta phải làm cái gì đi chứ? Không lẽ cứ để mọi chuyện như vậy sao?"

Thạnh Bắc thực sự cũng rất lo lắng, trong lòng hắn bây giờ không khác gì lửa đốt, nhưng mà hắn có thể làm gì bây giờ? Hắn biết rất rõ cái con người chặn đánh chủ nhân của hắn ở giữa sông kia là ai , và bây giờ về báo quan quân tới để tiếp viện sao? Tất nhiên về kêu viện binh thì vẫn được, nhưng sẽ không còn kịp nữa. Đoạn đường xa như vậy, khi mà viện quân tới thì cũng đã trễ mất rồi. Còn bản thân hắn bây giờ chỉ là một võ thượng nhỏ bé , ra ngoài đấy tham chiến chỉ để cho người ta chém giết chứ không làm được gì cả. Thạnh Bắc tuyệt vọng , hắn nghiến răng lắc đầu nói.

- " không thể làm được gì nữa rồi . Các ngươi nghĩ xem chúng ta còn có thể làm được gì nữa chứ? Bây giờ chỉ còn có thể cầu nguyện vào số phận mà thôi"

Thạnh Bắc lặng yên hồi hộp theo dõi mọi động tĩnh, nhìn ra bên ngoài kia. Ở giữa dòng sông, ba cao thủ vẫn đang án binh bất động, chờ đợi sơ hở đối phương. Rồi chuyện gì tới cũng phải tới, tên cầm thiết phiến bắt đầu có hành động, hắn trừng mắt lên vận chân khí vào trong quạt sắt mà hét lớn.

- " nộp mạng đi tên ngu dốt kia, tiếp chiêu"

" Vèo..." Tên thái giám vung cây quạt sắt phi về phía trước , quạt sắt bay trong không khí vun vút xé gió nhắm thẳng tới chỗ của Độc Cô Tổng. Cây quạt sắt xoay tròn tựa như một lưỡi dao đang uốn lượn trong không khí , nương theo luồng gió nhắm thẳng yết hầu của kẻ địch. Độc Cô Tổng vận chân khí vào kiếm, vung một đường kiếm quét từ dưới làn nước quét lên chém thẳng vào cây quạt sắt khiến nó bị đánh văng ra xa. Cây quạt sắt sẽ rơi xuống nước và chìm mất ư? Không phải, bởi thứ võ công của tên Thái giám kia nó là một loại võ công đặc biệt. Khi hắn chuyển chân khí vào thiết phiến, có thể phóng cây thiết phiến đi như một món ám khí, và chỉ cần cây thiết phiến vẫn còn lưu lại chân khí của hắn, thì tự động nó sẽ bay trở về trên tay của tên Thái giám kia. Tên Thái giám vận chân khí để thu hồi quạt sắt, thì lúc này là lúc thích hợp để tấn công. Độc Cô Tổng toan vung kiếm lao vào tên Thái giám, nhưng chưa kịp hành động đã thấy một luồng sát khí đậm đặc phía sau lưng, cảm nhận như cái chết đang cận kề sinh mệnh của mình. Cảm nhận không ổn, hắn quay ra sau lưng thì đã thấy tên cầm đại đao tiếp cận, đang vung đao chém tới. Lại một lần nữa hắn vung kiếm lên đỡ lấy lưỡi đao chém tới, một tiếng kêu vang lên rợn người. Sức nặng của đường đao khiến Độc Cô Tổng phải lùi lại ba bước, bàn tay cầm kiếm còn đang run rẩy vì uy lực của sự va chạm. Lại một lần nữa đao và kiếm lại chạm lấy nhau, thể hiện sức mạnh của hai loại vũ khí phổ biến nhất võ giới. Tên tổng binh sứ ghì chặt lưỡi đao vào kiếm của đối thủ, vận chân khí cuồn cuộn vào đao, ý muốn đo lực với nhau. Độc Cô Tổng cũng vận chân khí vào kiếm đẩy ngược lại, xem ra không hề có chút gì thua kém. Lúc này cây thiết phiến đã quay trở lại tay của tên Thái giám , và hắn bắt đầu đợt tấn công tiếp theo. Tên thái giám vận chân khí vào chân, lao vút tới như đại bàng săn mồi, sử dụng khinh công lao tới tấn công không một chút nhân nhượng. Lần này là cận chiến, chân khí truyền vào cây quạt sắt chĩa ra như một lưỡi dao sắc bén, hắn lao tới tiếp cận đối phương và chém một đường quạt chéo lên, uy lực không khác gì móng vuốt của đại bàng đang nhắm thẳng vào con mồi trước mặt.
 
Back
Top Bottom