- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 630,789
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Bạc Vụ - Vi Phong Kỷ Hứa
[54.55.56] Bạc Vụ
[54.55.56] Bạc Vụ
[54] Bạc Vụ****Lúc xa nhau, tất cả mọi người đều không muốn thật sự kết thúc như vậy, càng không ngờ lại nhanh như vậy một lần nữa hợp thành đội.Năm người đội Bảy tề tụ, chỉ còn thiếu Đoàn Văn cùng Chu Minh Hiên.Đoàn Văn đã tới trước bọn họ một bước, hiện giờ đang ở viện an dưỡng, Tống Tình Lam liền hỏi: "Lão Chu đâu?"
Năm người đi nhanh vào viện an dưỡng.Là sáu chặng ngăn cách cũng tốt, tự quan sát tiến hành can thiệp cũng tốt, một khi bọn họ đeo mặt mô phỏng lên, tựa hồ nháy mắt ngăn cách liên hệ với 'ý thức' của thế giới này.Trên đường phố vẫn là người người hốt hoảng, bọn họ bước đi vội vã như vậy cũng không làm ai chú ý.Tống Tình Lam vừa hỏi câu này, ba người khác đều trầm mặc.Quý Vũ Thời cảm thấy khác thường."
Xảy ra chuyện gì?"
Giọng Tống Tình Lam có chút âm trầm.Trong tiểu đội không ai hiểu Chu Minh Hiên rõ hơn Tống Tình Lam, bọn họ cùng nhau nhập ngũ, cùng trở thành bộ đội đặc chủng, lại cùng nhau trở thành thủ hộ giả.
Chu Minh Hiên bình thường thích khua môi múa mép thế nhưng ngoại trừ Đoàn Văn, anh chính người coi trọng đại cục nhất trong đội.Bước nhanh lên bậc thang, lướt qua vài bóng mờ nhân loại.Mọi người đi qua một con phố nhỏ, du hành giả đang chạy tới, xe cảnh sát cũng xuất hành, khắp nơi đều có tiếng hét chói tai.Thang Kỳ nói: "Có khả năng ảnh sẽ không trở về."
Bước chân Tống Tình Lam hơi khựng lại.Khác với Quý Vũ Thời, bọn họ đều là người thường, đột nhiên có hai phần ký ức trùng điệp thì rất dễ xem nhẹ một phần khác, Tống Tình Lam hồi tưởng lại ký ức của thế giới bong bóng---- Chu Minh Hiên ở hiện thực nguyên bản cùng hiện thực này khác biệt rất lớn, đối với Chu Minh Hiên thì đó còn là một phần quá quan trọng.
Ở hiện thực này, người thân duy nhất của Chu Minh Hiên, bà của cậu ta vẫn còn sống.Tống Tình Lam nhớ rõ trong hiện thực nguyên bản, bởi vì kế hoạch huấn luyện thủ hộ giả mà thời gian quay về nhà của Chu Minh Hiên không có quy luật, một lần nọ huấn luyện liên tục ba ngày ba đêm, sau khi về nhà thì cậu ta phát hiện bà mình qua đời đã lâu.
Đó là gút mắc trong lòng Chu Minh Hiên, suốt một đoạn thời gian dài sau đó cũng không muốn nhắc lại chuyện này, chính là ở nơi này, lại có một khả năng mới.Trong thế giới bong bóng, thay đổi không đáng sợ, có được thứ mà mình không có cũng không đáng sợ, tỷ như Lý Thuần có thêm một người bạn gái, Thang Kỳ Thang Nhạc có thêm một cô em gái, Đoàn Văn có thêm vợ và con.Chân chính đáng sợ là một người bị vận mệnh cướp đi mất vật trân quý nhất, mà thế giới bong bóng này lại làm bạn cảm nhận được cái gọi là mất đi mà có lại.Tình huống của Chu Minh Hiên hiện giờ cũng tương tự như Quý Vũ Thời.Ngay cả Quý Vũ Thời luôn lãnh tĩnh đã trải qua rất nhiều nhiệm vụ ký lục giả cũng khó chống lại mê hoặc, huống chi là Chu Minh Hiên máu nóng, xúc động."
Bọn em đã tới nhà tìm lão Chu."
Thang Nhạc tiếp lời anh mình: "Hiện giờ bà ổng đi đứng không tiện, phải cần có người chăm sóc."
"Chính là hết thảy đều là giả thôi mà!"
Lý Thuần nóng nảy: "Lão Chu sao lại không hiểu chứ?
Đệt!"
"Không phải không hiểu."
Tống Tình Lam đột nhiên nói: "Là quá khó để buông tay, cần có người kéo cậu ta."
Quý Vũ Thời nghiêng đầu, vô thức siết chặt tay.Tống Tình Lam không nhìn cậu nhưng tay cậu tựa hồ vẫn còn lưu giữ xúc cảm của bàn tay to lớn mạnh mẽ kia.Thật đúng với câu nói 'phải kéo lại'.Tống Tình Lam nói: "Trước tiên cứ như vậy, chúng ta hội hợp với lão Đoàn rồi nói tiếp."
Mọi người nhanh chóng tiến tới viện an dưỡng, tình hình nơi này làm người ta kinh hoảng.
Bệnh nhân điên loạn chạy khắp viện, hộ lý đuổi theo bệnh nhân, người nhà vội vàng tới đón người bệnh, loạn tùng phèo hết cả.Có bóng mờ của thế giới kia xuất hiện ở viện an dưỡng, trên bãi cỏ, cạnh suối phun, so với bên ngoài thì bóng mờ ở nơi này lại càng rõ ràng hơn---- những bóng dáng kia đứng im bất động làm người ta có thể rõ ràng nhìn thấy tướng mạo của bọn họ, biểu tình gương mặt, thậm chí có bệnh nhân thấy 'chính mình' khác liền giống như phát điên mà la ó với bóng mờ của mình.Càng làm cho đội Bảy tin tưởng Uông bộ trưởng có liên quan, viện an dưỡng không chỉ xuất hiện bóng mờ của vật thể hoạt động, ngay cả thực vật cùng kiến trúc của hiện thực kia, cánh cửa khép mở cũng nhìn thấy rõ ràng, chứng minh nó không phải là bóng mờ gì cả, mà rõ ràng là tồn tại chân thật.Hai hiện thực trùng điệp lấy nơi này làm tâm điểm khuếch tán ra cả thế giới.Tống Tình Lam nhìn đồng hồ một chút, hối thúc: "Đi mau!"
Mọi người tăng nhanh tốc độ.Quý Vũ Thời biết vì sao Tống Tình Lam lại hối thúc như vậy.Thiên Khung của hiện thực này khẳng định đã phát hiện đầu mối trùng khớp ở nơi nào, Tống Tình Lam nhìn đồng hồ bắt đầu căn cứ vào khoảnh khắc nhận được lệnh triệu hồi của Thiên Khung, tính xem Thiên Khung cần bao nhiêu thời gian thì tới được đây."
Tống đội!"
Quý Vũ Thời hỏi: "Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"
Không kịp chờ thang máy, mọi người ba chân bốn cẳng theo thang bộ chạy lên.Tống Tình Lam nói: "Tối đa là mười phút!"*"Ầm----"Cửa phòng bệnh bị đụng mở, Đoàn Văn ở bên trong ngẩng đầu: "Tống đội!
Quý cố vấn!"
Mọi người đi vào phòng.Quý Vũ Thời vừa tiến vào liền nhìn thấy Uông bộ trưởng ngồi trên mép giường.Vị nữ lãnh đạo trước nay vẫn luôn cơ trí hiền hòa không còn trang điểm tỉ mỉ tinh xảo như trong ký ức.Chỉ thấy đầu tóc chưa chỉnh lý, trên người mặc quần áo bệnh nhân, lúc này đang ngây ngốc nhìn một bóng dáng trong phòng.
Bóng dáng đó là của một ông cụ đầu tóc hoa râm, đang ngồi trên ghế sô pha uống trà, bởi vì thời gian đứnng im nên chỉ thấy tách trà ở sát bên môi, không hề được đụng tới."
Uông bộ trưởng!"
Tống Tình Lam đi nhanh tới, ngồi xổm trước mặt Uông bộ trưởng, cố gắng đánh thức bà.Uông bộ trưởng không phản ứng.Đoàn Văn nói: "Vô dụng thôi, tôi tới đây từ rất lâu rồi, bà ấy vẫn cứ như vậy.
Đệt, tôi hoài nghi ở nơi này điều trị tinh thần phân liệt căn bản là không có tác dụng."
Tống Tình Lam đưa ngón tay ấn vào phần sau tai mình, mặt mô phỏng tan rã lộ ra đường nét vốn có: "Ngài có nhận ra tôi không?"
Uông bộ trưởng rốt cuộc cúi đầu nhìn anh, thế nhưng biểu tình vẫn không có chút biến hóa nào.Rốt cuộc cũng tới bước này, đi tới trước mặt nhân vật mà bọn họ cho là then chốt, ngoại trừ chứng thực thực tế trùng điệp bởi vì bà mà dựng lên thì không có được bất kỳ gợi ý nào."
Đệt!"
Lý Thuần nhịn không được mắng một tiếng: "Người nơi này đã làm gì Uông bộ trưởng vậy?
Tốt xấu gì thì trước khi tới đây cũng là giáo sư đại học, bộ dạng này là sao chứ?"
Những lời này nhắc nhở Quý Vũ Thời.Trong tư liệu Tống Tình Lam tìm được biểu hiện Uông bộ trưởng trong hiện thực này giáo sư lượng tử vật lý, hạng mục nghiên cứu có bao gồm thế giới bong bóng.Ánh mắt Quý Vũ Thời quan sát một vòng trong phòng, từ trong đống vật phẩm trùng điệp phân biệt cái nào thuộc về hiện thực này.Làm một giáo sư đại học có danh tiếng, nơi này đặt rất nhiều vật phẩm cá nhân của Uông bộ trưởng, thậm chí còn có một ít sách bằng giấy.
Ánh mắt Quý Vũ Thời rơi vào tấm bảng trong suốt thật mỏng, đó là máy vi tính của Uông bộ trưởng, cậu cầm lấy bảng điều khiển trong suốt, dùng gương mặt Uông bộ trưởng mở khóa, sau đó nhìn lướt qua tin tức cá nhân tìm kiếm tin tức hữu dụng."
Tống đội!"
Quý Vũ Thời nói: "Bọn anh xem cái này!"
Hình chiếu toàn tức được mở ra.Tống Tình Lam nhíu mày: "Đây là?"
Mọi người trong tiểu đội nhìn qua, nhao nhao bày tỏ là xem không hiểu.Trên hình chiếu có rất nhiều công thức cùng đồ thị viết ngoáy, một tờ lại một tờ, trượt không tới điểm cuối.Trong nhất thời giống như tỉnh mộng Chaos, Quý Vũ Thời đã viết công thức trong khoang thuyền vũ trụ, khi đó bọn họ cũng có vẻ mặt ngơ ngác thế này.Quả nhiên, có thể xem hiểu chỉ có Quý Vũ Thời, tư duy của cậu đang hoạt động với tốc độ cao, cố gắng giải thích đơn giản nhất với mọi người: "Uông bộ trưởng hình như đang tính toán sai biệt sóng điện từ của hai thế giới..."
"Sóng điện từ?"
Tống Tình Lam lập tức nghĩ tới thiết bị thông tin: "Bà ấy đang nghiên cứu cái này sao?"
Quý Vũ Thời trượt hết toàn bộ tin tức, không trung xuất hiện hai đường sóng.Hai đường sóng này thoạt nhìn có chút nhất trí, nhìn sơ qua thì thoạt nhìn giống như đúc, thế nhưng chỉ cần cẩn thận xem sẽ phát hiện chúng có một xíu khác biệt.
Dáng dấp số liệu nhìn không thấy điểm cuối, nhưng căn cứ theo đánh dấu thời gian trên hình sóng thì Uông bộ trưởng đã ghi chép hơn mười lăm năm.Nói cách khác, rất có thể Uông bộ trưởng đang tiến hành nghiên cứu hạng mục này thì ngoài ý muốn giám sát được tầng suất sóng điện từ đến từ thế giới khác, vì thế mới bắt đầu triển khai nghiên cứu thế giới bong bóng."
Không... không chỉ vậy..."
Sắc mặt Quý Vũ Thời căng thẳng, con ngươi đen láy phản chiếu ánh sáng từ màn hình toàn tức, giọng nói khẩn trương lại có chút hưng phấn: "Chúng ta đã đoán đúng, ở một mức độ nào đó, Uông bộ trưởng rất có thể thật sự có hai phần ký ức."
Đoàn Văn nói: "Không đúng, chúng ta có hai phần ký ức không phải bởi vì hai hiện thực chỉ có một chúng ta sao?
Lẽ nào Uông bộ trưởng cũng chỉ có một?"
"Không, chỉ có bảy người chúng ta là duy nhất."
Quý Vũ Thời nói: "Sau khi chúng ta cứu giúp đội Mười Hai Thiên Khung rồi sáng tạo ra một thế giới bong bóng, cho dù Tề bộ trưởng không trở thành bộ trưởng thì trong hiện thực này cũng đã có quá nhiều nguyên tố có thể thay đổi, chỉ một sai số thôi cũng làm Uông bộ trưởng không thể trở thành bộ trưởng.
Bà sở dĩ đặc biệt như vậy chính vì bà là lượng biến đổi chung của bảy người chúng ta, khi chúng ta tới gần bà, hiện thực này sẽ xuất hiện dao động."
Bọn họ cứu giúp đội Mười Hai Thiên Khung, vô tình làm mười lăm năm này có một điểm neo thời gian, do đó sinh ra thế giới bong bóng.Bởi vì bọn họ, thế giới bong bóng mới sinh ra.Nó rất yếu ớt, dựa vào hiện thực, chỉ cần bọn họ rời khỏi nó quay trở về điểm neo thì nó sẽ sụp đổ, một lần nữa mở ra bong bóng mới, không còn cách nào chân chính tiếp diễn nữa.Quý Vũ Thời nói tiếp: "Hai phần ký ức của Uông bộ trưởng kỳ thực không giống chúng ta, thay vì nói là ký ức, không bằng nói là bà biết được một chính mình trong thực tế khác.
Đối tượng nghiên cứu trong hạng mục của Uông bộ trưởng là chính mình, bà không chỉ giám sát một 'chính mình' khác mà bà còn cặn kẽ ghi lại tầng số bất đồng của bọn họ.
Có thể đây mới chính là nguyên nhân làm tinh thần bà ấy không ổn định."
Trong mớ công thức hỗn loạn này, Quý Vũ Thời tìm được một phần số liệu rất có quy luật.Uông bộ trưởng nhớ kỹ mỗi lần mình kiểm tra đo lường được tương đồng cùng bất đồng đều nỗ lực dung hợp chúng nó lại."
Một 'chính mình' khác."
Đột nhiên, giọng nữ vang lên.Mọi người nhìn lại, có thể là vì những lời này kích động, chỉ thấy Uông bộ trưởng vốn đờ đẫn chuyển sang nhìn bọn họ, mở miệng nói: "Đó không phải là thật, tôi sẽ chứng minh."
Trong căn phòng an tĩnh, bóng mờ bất động, người phụ nữ tinh thần không ổn định.Khoảnh khắc một sát na đó, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút rợn gai ốc.Thì ra không chỉ bọn họ, người của mỗi thế giới đều cho rằng mình mới thật sự là duy nhất.Thời gian không còn nhiều lắm, Tống Tình Lam mở mặt mô phỏng xoay người lại hỏi: "Chứng minh như thế nào?"
Uông bộ trưởng quay đầu lại, một lần nữa nhìn cái bóng mờ xuất hiện trên ghế sô pha: "Tìm ra điểm mấu chốt."
Mọi người: "..."
Trả lời chẳng khác nào không trả lời!Thời gian trầm mặc kỳ thực rất ngắn, bởi vì Quý Vũ Thời đã lập tức mở miệng: "Tôi biết rồi."
Ngoại trừ Tống Tình Lam, trong phòng là bốn gương mặt khiếp sợ."
Anh/ cậu biết rồi? !"
Lý Thuần muốn điên rồi."
Trước đây không lâu tôi và Tống đội đã bị một cuộc điện thoại kéo về hiện thực nguyên bản trong một khoảnh khắc ngắn ngủi."
Thấy Tống Tình Lam gật đầu, Quý Vũ Thời tiếp tục giải thích, cậu lướt màn hình toàn tức, để hai đường sóng suất hiện: "Nếu như sử dụng trình tự mô phỏng sóng điện từ bắt chước sóng điện từ một tháng trước ở hiện thực nguyên bản để đồng bộ, sau đó..."
Cậu dừng một chút, có chút do dự."
Sau đó gọi cho một người nào đó ở một ngày nào đó nghe cuộc gọi của mình."
Tống Tình Lam giống như nhìn thấu đại não của Quý Vũ Thời, tiếp lời cậu: "Hơn nữa còn phải gọi cho người duy nhất ở hai thế giới."
Thang Kỳ: "Nhưng Quý cố vấn nói, ở hai thế giới chỉ có bảy người chúng ta là duy nhất, cú điện thoại này phải gọi thế nào chứ?"
Thang Nhạc cũng gật đầu, nóng lòng muốn biết đáp án."
Duy nhất này không nhất định là hàm nghĩa duy nhất như chúng ta, ý chỉ là hai người này có cuộc sống thực thế hoàn toàn bất đồng, bọn họ không có sử dụng dãy số tương đồng là được."
Tống Tình Lam nói: "Chúng ta cần phải đảm bảo cú điện thoại gọi qua sẽ không bị quấy rầy, đúng không Quý cố vấn?"
Quý Vũ Thời gật đầu.Đoàn Văn rất nhanh liền nghĩ tới: "Đó không phải có sẵn rồi à, gọi cho Uông bộ trưởng."
Lý Thuần: "Anh Văn, anh có nhớ số điện thoại của Uông bộ trưởng không?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đừng nói số điện thoại của lãnh đạo, cho dù là người nhà thân thiết nhớ cũng chưa chắc đã nhớ.Quý Vũ Thời nói: "Tôi nhớ."
Mọi người: "! ! !"
Sao bọn họ lại quên ở trong đội có người đã gặp qua thì sẽ không quên, thậm chí không cần dùng danh bạ điện thoại như Quý Vũ Thời chứ?Vừa dứt lời, dưới lầu truyền tới tiếng huyên náo của xe và tiếng người nói chuyện.Tống Tình Lam bước nhanh tới trước cửa sổ, vạch rèm nhìn xuống: "Người của Thiên Khung tới."
"Chúng ta đi thôi! !"
Thang Nhạc nói: "Bây giờ lập tức đi tìm lão Chu, sau đó dùng máy mô phỏng gọi điện thoại! !"
Tống Tình Lam buông ngón tay, rèm cửa lạo xạo giật ngược trở lại, vài giây sau nói: "Không cần tìm."
"Loảng xoảng----"Cửa phòng bị đá văng.Chu Minh Hiên xuất hiện ở cửa, tay cầm khẩu súng kích quang chỉa về phía bọn họ.Mọi người ngơ ngác, này là ý gì?Đối mặt với nòng súng Tống Tình Lam không hề có động tác, càng miễn bàn tới chuyện sợ hay không.
Con ngươi đen của anh bình tĩnh nhìn người đồng đội mình tín nhiệm nhất.Chỉ nghe thấy Chu Minh Hiên thấp giọng nói: "Tống đội, xin lỗi, tôi không tính trở về."
Họng súng nghiêng đi, ý bảo: "Thừa dịp bọn họ vẫn chưa lên tới, tôi yểm trợ, mọi người mau đi đi."[end 54][55] Bạc Vụ****Chu Minh Hiên không có ý nguyện rời khỏi thế giới này, vì thế thế giới này không có phản ứng ngăn cản.
Mỗi thành viên đội Bảy Thiên Khung đều nhận được lệnh điều động khẩn cấp, thế nhưng xem tình huống thì chỉ có một mình Chu Minh Hiên quay trở về Thiên Khung.Tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới, Thiên Khung phái ra cả một tiểu đội nghiêm chỉnh, lúc này bọn họ đang ở trong viện an dưỡng tìm kiếp đầu nguồn dẫn tới thực tế trùng điệp.
Chỉ có một mình Chu Minh Hiên biết Uông bộ trưởng chính là lượng biến đổi.Trong phòng không ai di chuyển, tất cả mọi người nhìn Chu Minh Hiên cùng Tống Tình Lam.Tống Tình Lam: "Ông cho rằng bọn tôi sẽ bỏ lại ông ở đây?"
"Đúng vậy!"
"Lão Chu, có phải ông bị ngốc không vậy?"
"Nơi này chỉ là thế giới bong bóng mà thôi, giải thích cụ thể thế nào tôi không biết, chính là Quý cố vấn biết, lẽ nào anh không tin Quý cố vấn?"
Nhóm đồng đội nhao nhao ầm ĩ, nóng nảy không thôi, muốn bọn họ từ bỏ một đồng đội là chuyện tuyệt đối không có khả năng.Chu Minh Hiên trầm mặc vài giây: "Tôi biết."
Chu Minh Hiên nhìn qua Quý Vũ Thời, hỏi: "Quý cố vấn, trong tin tức Tống đội nói nếu chúng ta quay trở về hiện thực nguyên bản thì nơi này sẽ bắt đầu một vòng tuần hoàn mới như Ouroboros.
Vậy nếu như tôi lưu lại, hiện thực này có phải sẽ tiếp tục không?"
Quý Vũ Thời mang mặt mô phỏng nhưng vẫn là thành viên dễ nhận diện nhất trong đội.Tuy mặt mô phỏng có thể che đi gương mặt thật, thế nhưng lúc này cậu thật sự rất đồng tình với Chu Minh Hiên, vì vậy cậu không có cách nào nói dối vấn đề này.Đồng đội dùng ánh mắt tràn đầy kỳ vọng nhìn cậu, hi vọng cậu có thể đánh nát ảo tưởng buồn cười của Chu Minh Hiên, thế nhưng Quý Vũ Thời vẫn đáp lại.Cậu nói: "Đúng vậy."
Mọi người câm nín.Thế giới này vẫn còn khả năng tiếp tục?"
Thế nhưng."
Quý Vũ Thời bình tĩnh nói, tốc độ nói rất nhanh: "Nếu anh không quay về thì khi chúng tôi quay trở lại điểm B sẽ thiếu đi anh, bằng hữu của anh, chiến hữu của anh, cùng những người khác trong sinh mệnh của anh, từ nay về sau sẽ mất đi anh.
Đội Bảy Thiên Khung sẽ thiếu đi Chu Minh Hiên, bảy người không còn hoàn chỉnh.
Này so với chuyện quan sát viên 'lão Vu' bị thương còn đáng sợ hơn, áy náy vì một thoáng nhẹ dạ để anh trầm mê ở thế giới này sẽ đeo đuổi hết cuộc đời còn lại của toàn bộ thành viên đội Bảy."
Quý Vũ Thời nói: "Bong bóng cuối cùng cũng chỉ là bong bóng, tiếc nuối được thỏa mãn một khoảng ngắn ngủi rồi sao, chung quy nó vẫn phải biến mất, cuộc đời của anh vẫn sẽ tiếp diễn, đến khi đó một mình anh ở nơi này phải làm sao?
Trừ phi, cuộc đời anh chỉ vì một chuyện này mà tồn tại."
Đây là lần đầu tiên Quý Vũ Thời một hơi nói nhiều như vậy mà không phải đang phân tích tình huống.Ngay cả Chu Minh Hiên cũng cảm thấy kinh ngạc.Chỉ có Tống Tình Lam biết những lời này từ đâu mà có.Nhưng làm Tống Tình Lam không ngờ tới chính là, người kéo Chu Minh Hiên không phải anh, mà là Quý Vũ Thời.Những lời này Quý Vũ Thời nói với Chu Minh Hiên, kỳ thực cũng là nói với chính mình, bọn họ đều bị bong bóng này mê hoặc, cậu biết rõ làm sao kéo Chu Minh Hiên ra khỏi vũng bùn.Âm thanh lục soát ngày càng gần.Tống Tình Lam tiến tới một bước, giật lấy súng của Chu Minh Hiên: "Con mẹ nó bớt suy nghĩ miên man đi, quản nó có tiếp diễn hay không thì ông cũng không thuộc về nơi này.
Nói chung, ông phải đi cùng bọn tôi, bây giờ, hiện tại, ngay lập tức!"
Chu Minh Hiên do dự: "Tống đội, tôi...."
Thang Kỳ đi tới, không nói hai lời nắm lấy cổ Chu Minh Hiên, dán miếng dính tròn nhỏ, mặt mô phỏng bao trùm lên bặt Chu Minh Hiên, những người khác cũng nhào tới đẩy Chu Minh Hiên ra bên ngoài.Đoàn người lục soát vừa rời đi theo hướng ngược lại, bọn họ vừa ra ngoài liền bị gọi lại: "Làm gì đấy? !
Qua đây đăng ký!"
Bước chân của bọn họ không ngừng, im lìm vòng qua vài hành lang dài, Tống Tình Lam mở cửa vào lối thoát hiểm, vừa đi vừa nói: "Lão Đoàn, có thể viết được trình tự mô phỏng sóng điện từ không?"
Làm khống chế viên, Đoàn Văn đáp: "Được!"
Tống Tình Lam: "Cần bao lâu? !"
Đoàn Văn cầm lấy bảng điều khiển trong suốt của Uông bộ trưởng, bên trên có sẵn số liệu, vì vậy tràn đầy lòng tin đáp: "Vài phút."
Lại tới tầng kế tiếp, trước mặt là nhóm lục soát Thiên Khung từ dưới lầu đi lên.Bước chân cả hai bên đều khựng lại.Người tới lại là nhóm thủ hộ giả đội ba Thiên Khung của hiện thực này, đều là những gương mặt quen thuộc.Đối phương nhìn thấy súng trong tay Tống Tình Lam, đội trưởng dẫn đầu hô: "Đứng lại!"
"Đệt!"
Không biết là ai mắng một tiếng, mọi người quay đầu bỏ chạy.Đội ba cũng không phải ăn chay, tay chân lưu loát căn bản không hề thua kém đội bọn họ.Trong lối thoát hiểm không tính là rộng rãi của viện an dưỡng, hai nhóm người bắt đầu một trận truy đuổi.
Bọn họ đá văng cánh cửa thông lối thoát hiểm với hành lang bên ngoài, phát hiện trong khoảng thời gian ngắn mỗi tầng đều đã bị người Thiên Khung chiếm giữ.May mà không có người nổ súng cũng không có giao tranh, thế nhưng Tống Tình Lam biết thông tấn khí dưới da đội ba sớm đã kết nối với người Thiên Khung, đã thông tri toàn bộ tiểu đội tập trung trong viện an dưỡng, muốn bắt đám bọn họ như ba ba trong rọ."
"Tôi con mẹ nó sớm đã biết mà, lần trước không nên chơi xấu trang bị của đám này!"
Lý Thuần mắng: "Báo ứng tới rồi""Vậy sau này về rồi cậu phun phần đó ra đi!"
"Đệt!
Nằm mơ!"
Đoàn Văn: "Đã đổi hiện thực rồi, sao bọn họ vẫn cứ chăm chỉ làm việc ngoài giờ như vậy chứ? !
Đúng là éo hiểu nổi mà!"
Phỉ nhổ thì phỉ nhổ nhưng trong lòng mọi người đều rất rõ, trong tình huống này chỉ sợ toàn bộ mọi người trong phân bộ Giang thành đều được huy động.
Không chỉ Thiên Khung, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy dưới lầu viện an dưỡng toàn là đầu người---- có rất nhiều người bị hiện tượng trùng điệp cùng động tĩnh của Thiên Khung hấp dẫn, chạy tới vây xem như nêm cối.Tiếng cảnh báo, tiếng người, tiếng trực thăng ầm ĩ không gì sánh bằng, đội Bảy có mà chạy đằng trời."
Tách nhau ra không? !"
Thang Kỳ hỏi: "Tìm một chỗ tập hợp!"
"Không cho phép tách ra."
Tống Tình Lam chợt đẩy một cánh cửa ra: "Tất cả đuổi kịp cho tôi!"
Đó là khu vui chơi kèm phòng âm thanh của viện an dưỡng, ngoại trừ rất nhiều bóng người chân thực nhưng lại an tĩnh bất động thì bên trong không hề có người sống.Tống Tình Lam: "Chính là chỗ này!"
Đồng đội khóa trái cửa, Đoàn Văn không cần chờ Tống Tình Lam ra lệnh đã lập tức đặt bảng điều khiền lên bàn, bắt đầu điên cuồng gõ trình tự.Chỉ vài phút, chỉ vài phút mà thôi.Mọi người im lặng, trong phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím của Đoàn Văn----- ngay cả chế độ im lặng mà anh cũng không kịp điều chỉnh.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, chỉ cần Đoàn Văn viết trình tự xong, gọi thông một cuộc điện thoại thì tất cả bọn họ sẽ trở lại hiện thực nguyên bản.Sáu người vây quanh Đoàn Văn, biểu tình căng thẳng, thành bại đều ở chỗ này, bọn họ phải tách rời với thế giới bong bóng này.*"Chờ một chút."
Trong không khí trầm mặc, Thang Nhạc đột nhiên mở miệng: "Em muốn gọi điện thoại cho em gái."
Tất cả mọi người dừng lại động tác.Thang Nhạc đỏ mắt: "Cho dù em không thuộc về nơi này, nơi này chỉ là bong bóng nhưng em vẫn muốn gọi cho em ấy.... sau này, bọn em sẽ không còn em gái nữa."
Thang Kỳ vuốt đầu Thang Nhạc, cứ như đang vuốt đầu cẩu, ánh mắt cũng đỏ lên: "..."
Lý Thuần móc di động ra: "Em cũng.... cái kia, tốt xấu gì cũng là một đoạn tình cảm, chia tay mà không nói tận mặt đã rất cặn bã rồi."
Hình chiếu toàn tức biến thành con số trình tự.Đoàn Văn gõ chữ cuối cùng rồi dựa vào lưng ghế, che mắt lại.Người đàn ông ba mươi mấy tuổi ở nơi này hưởng thụ tình cảm cha con, đứa con gái đột nhiên xuất hiện của anh, sau này sẽ không còn gặp được nữa.Mặc dù tương lai có lẽ anh sẽ sinh con dưỡng cái, thế nhưng không có khả năng là đứa con ở hiện thực này.Chu Minh Hiên một mình ngồi ở phía xa, không biết đang suy nghĩ gì, tay vuốt điện thoại, vẻ mặt u ám không rõ.Quý Vũ Thời dựa vào chiếc bàn trước cửa sổ.Ánh mặt trời từ một bên mặt chiếu rọi làm da thịt cậu trắng nõn gần như trong suốt, cậu không có di động, không có gì quyến luyến, chỉ rũ mi mắt, không biết đang nghĩ gì."
Tống đội."
Lý Thuần hỏi: "Anh ở bên này có thay đổi gì không?"
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua Tống Tình Lam.Ký ức của hai hiện thực trùng điệp, mỗi người đều có hai phần ký ức nhưng không nghĩ ra Tống Tình Lam có chỗ nào khác biệt.Tống Tình Lam khoanh hai tay, nghiêng người dựa vào bục, chân dài chống đất.Con ngươi đầy khí khái của anh là một mảnh tĩnh lặng, mở miệng nói: "Tám giờ sáng, ba tôi không lên máy bay bay tới hơi nào đó tham gia họp hành mà ngồi ở nhà nhàn nhã uống trà, này có thể coi là biến đổi không?"
Quý Vũ Thời cũng nhìn về phía Tống Tình Lam.Hình như cậu chưa từng nghe Tống Tình Lam nói về chuyện biến đổi.Nói cách khác, sinh hoạt trong hai hiện thực của Tống Tình Lam cơ hồ không có thay đổi, anh không có gì tiếc nuối, cũng không có gì phải thay đổi, anh nắm giữ cuộc sống của mình cực kỳ hoàn mỹ, không lệch một ly nào.Một người không có dục vọng, cũng không có tiếc nuối, không hề có kẽ hở.Nội tâm cùng trạng thái tinh thần mạnh mẽ của anh rất có thể vì bắt nguồn từ nguyên do này.Tiếng nhắc nhở ngắn ngủi vang lên.Trên hình chiếu toàn tức, trình tự mô phỏng đã hoàn thành.Sóng điện từ mô phỏng cùng tần suất với thực tế khác đã được đồng bộ hoàn toàn, chỉ cần bọn họ kết nối điện thoại di động, gọi ra số điện thoại duy nhất kia thì tất cả sẽ kết thúc.Quý Vũ Thời rời khỏi vị trí trước cửa sổ, từ trong tay Tống Tình Lam cầm lấy di động kết nối với máy mô phỏng, đang định nhập vào dãy số.Ngay lúc này ầm một tiếng.Sắc mặt mọi người biến đổi.Cánh cửa phòng âm thanh rung bần bật, là người của thế giới này sử dụng công cụ phá cửa, chỉ cần đụng một cái nữa, cánh cửa kia sẽ đổ ầm xuống!"
Mau tới đây!
Tụm lại!"
"Mau, mau lên!"
Chỉ nghe ầm một tiếng nữa, ngay cả sàn nhà cũng chấn động.Chỉ một giây thôi mà thời gian giống như bị kéo dài đằng đẵng, Đoàn Văn tắt hình chiếu, tiếng 'đừng nhúc nhích' của Tống Tình Lam phảng phất đồng thời vang lên với tiếng chấn động kia.Cánh cửa vừa dày vừa nặng kia 'ầm' một tiếng ngã xuống, không trung bốc lên một tầng bụi mù.Mười mấy thủ hộ giả Thiên Khung đứng ở cửa, súng vác trên vai, đạn lên nòng, nhìn một loạt bóng người bất động trong phòng.Bắt đầu từ khi hai thực tế trùng điệp, bóng mờ ở nơi này đã không thể dùng từ bóng mờ để hình dung nữa, hết thảy những người tới từ thực tế khác ngoại trừ an tĩnh bất động thì thoạt nhìn không khác gì bọn họ.Trong mắt những thủ hộ giả này thì trong phòng âm thanh này tựa hồ không có người sống."
Qua phòng kế tiếp!"
Có người nói.Bọn họ nối đuôi nhau tiến vào, theo quy định dán thiết bị đo lường lên tường, liếc mắt một vòng rồi chuyển sang địa điểm tiếp theo.Có một âm thanh vang lên: "Chờ đã."
Trong nhóm thủ hộ giả mặc một thân đồng phục tác chiến màu đen, một người bước ra.Đó là một người đàn ông rất trẻ tuổi, trên ngực đồng phục tác chiến có một chữ 'Cửu'.
Vóc người người này thon gầy, da thịt trắng nõn, đôi mắt đào hoa, trên người đeo một khẩu shotgun tương tự với khẩu của Tống Tình Lam.Tiếng người huyên náo bên ngoài viện an dưỡng, có thủ hộ giả đang chạy tới, có truyền thông đưa tin, có còi cảnh sát hú to, tất cả đều tuyên bố thế giới ở hiện thực này đã đại loạn.Người đàn ông trẻ tuổi này dừng lại trước mặt Tống Tình Lam.Cặp mắt đào hoa kia chăm chú nhìn gương mặt xa lạ bình thường không có chút gì bắt mắt, sau đó nhếch môi mỉm cười: "Nói với Tề bộ trưởng, Tống đội của chúng ta thực nghịch ngợm, vậy mà lại chơi trò trốn tìm, hỏi xem có thể xử lý một chút không?"
Chỉ một thoáng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.Đếm ngược bước thứ ba.Quý Vũ Thời đặt tay trong túi, nhấn phím số cuối cùng.Người đàn ông trẻ tuổi giơ tay lên, ngón tay đưa ra phía sau tai gương mặt xa lạ của Tống Tình Lam, hướng về phía mảnh dán tròn nhỏ.Đếm ngược bước thứ hai.Quý Vũ Thời: "Tống đội."
Mọi người đội Bảy lập tức hành động, đưa tay nắm lấy tay đồng đội của mình.Người đàn ông trẻ tuổi kia lùi lại.'Soạt!', toàn bộ thủ hộ giả đồng loạt giơ súng.Bước cuối cùng.Bị nòng súng nắm thẳng mặt, Quý Vũ Thời nhấn nút gọi."
Đô------"Tất cả thủ hộ giả tiến tới gần."
Đô------"Mọi người vây quanh, Tề bộ trưởng mặc chính trang sải bước đi tới, mái tóc có chút điểm bạc, tư thái không hề suy giảm năm đó, giống như chỉ vừa gặp gỡ ở Chaos."
Đô------"Viện an dưỡng bắt đầu rung mạnh, từ trần nhà đến bốn bức tường xuất hiện bóng mờ, thế giới bắt đầu đổ nát.Mọi người khiếp sợ kinh hoảng, thế nhưng hiện thực cùng hiện thực tựa hồ có một tầng dày ngăn cách, tất cả âm thanh không thể nào nghe thấy.Trong nơi u minh tất cả đều đã có định trước."
Alo?"
Giọng nữ trung niên quen thuộc từ đầu dây bên kia vang lên.*[Cảnh báo!
Cảnh báo!
Ngài đã lệch khỏi tọa độ mục tiêu!
Ngài đã lệch khỏi tọa độ mục tiêu!]Khoang thuyền con nhộng rung mạnh, Quý Vũ Thời nắm chặt tay vịn ghế an toàn, ngay cả môi cũng trở nên tái nhợt.
Ánh sáng đỏ lóe ở trước mắt, cậu biết mình đã trở lại khoảnh khắc nhảy vọt, cũng chính là điểm B.Về tới hiện thực thuộc về bọn họ.Về tới [1456.05.17 10:00:03], bọn họ xuất phát khỏi trung tâm chỉ huy thứ ba được ba giây.-----cũng trở về, hành trình bắt cóc thời không hoàn mỹ.[Đo lường được chuyển tiếp phi pháp!][Đo lường được chuyển tiếp phi pháp!]Tiếng cảnh báo chói tai vang lên bên tai cũng không làm tâm tình Quý Vũ Thời có chút dao động nào, cậu dứt khoát nhắm mắt lại, đợi cảm giác choáng váng qua đi, để mình không tới mức ói luôn trong khoang con nhộng.Không biết qua bao lâu, có khả năng chỉ là vài giây, thế nhưng đối với Quý Vũ Thời thì dài dằng dặc như mấy tiếng đồng hồ.Tình cảnh khoang thuyền con nhộng đáp xuống không xuất hiện như dự liệu, không gian an tĩnh, lúc cậu mở mắt ra thì đập vào tầm mắt là một bầu trời xanh thăm thẳm.Ánh mặt trời vừa vặn.Cơn gió mang theo hơi ẩm lay động cành lá, có tiếng cười đùa.Quý Vũ Thời ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên ghế dài trên bãi biển, hơn mười mét phía trước chính là biển rộng màu lam.
Nước biển vỗ lên bãi cát trắng, thỉnh thoảng có chim biển bay ngang qua, trên bờ cát có những đứa bé đang nhặt vỏ sò, có du khách mặc đồ lặn ôm ván trượt đi tới đi lui.Nhất thời, cậu có chút hoảng hốt.Nơi này rất giống bãi biển mà cậu từng tới một mình sau khi tốt nghiệp cấp ba.Không đúng, rõ ràng chính là bãi biển đó.Cậu cúi đầu nhìn quần áo cùng đồ dùng trên người, trên cổ tay có nhiều thêm một cái thông tấn khí không thuộc về khi đó, điều này gợi ý cho cậu biết mình không phải đang nằm mơ.Trên máy có một tin nhắn chưa đọc.Quý Vũ Thời mở hình chiếu toàn tức.[Hoan nghênh Quý Vũ Thời, hoan nghênh đã trở lại Thiên Khung.]Quý Vũ Thời không cần nghĩ cũng biết tin này tới từ 'Thiên Khung của mọi thời đại', chỉ có nó mới có bản lĩnh lấy giả làm thật thế này.[Chúc mừng, ngài vừa hoàn thành nhiệm vụ cấp A Chaos.]Quý Vũ Thời nhíu mày, ý là nhiệm vụ Chaos đến bây giờ mới kết toán?[Chúc mừng ngài kích hoạt nhiệm vụ phát sinh, bình xét cấp bậc S.][Hình thức nhiệm vụ: Tôi là ai.][Quy tắc nhiệm vụ: Không.][Mục tiêu nhiệm vụ: Không][Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ phát sinh [Tôi là ai], mở khóa kế tiếp.]Quý Vũ Thời: "..."
Nó xem thế giới bong bóng là nhiệm vụ phát sinh nên tích góp lại cùng kết toán à?"
Đây là nơi nào?"
Quý Vũ Thời hỏi.Hệ thống ngữ âm được mở ra.Giọng nữ ôn hòa của Thiên Khung vang lên: "Trải qua thăng cấp hệ thống, đây là trạm trung chuyển tôi đặc biệt thiết kế vì ngài, ngài có thể ở đây nghỉ ngơi, huấn luyện cùng dùng cơm, tôi có vật tư dự trữ rất phong phú, kiến nghị ngài sử dụng rồi hãy tiến hành nhiệm vụ kế tiếp."
Quý Vũ Thời: "Những người khác đâu?"
Thiên Khung: "Những người khác cũng đang ở trong trạm trung chuyển đặc biệt thiết kế của mình, ngài cần chuyển tới trạm trung chuyển của người khác sao?"
Quý Vũ Thời: "Đúng vậy."
Thiên Khung: "Mời chọn lựa đối tượng chuyển tiếp: Tống Tình Lam, Chu Minh Hiên, Đoàn Văn, Thang Kỳ, Thang Nhạc, Lý Thuần."
Gió biển chầm chậm thổi tới.Quý Vũ Thời nằm trên ghế dài, suy tư thật lâu mới nói: "Tống Tình Lam."[end 55][56] Bạc Vụ[Cáo] giải thích một chút về thế giới bong bóng cho các bạn khó hiểu.
Đội 7 đã cứu đội 12 sống lại ở nhiệm vụ Chaos, bởi vì đội 12 mất tích vào 15 năm trước nên lúc này có 2 tình huống đã phát sinh:Một là sau khi nhiệm vụ Chaos kết thúc, đội 12 được cứu đã trở về thế giới hiện thực, tức là sau 15 năm mất tích từ năm 1441, họ đã trở lại năm 1456.
Ở thế giới hiện thực này, bộ trưởng phân bộ Giang thành là Uông bộ trưởng.Hai là, đội 12 đã quay trở về thời gian mình mất tích, tức là 15 năm trước- năm 1441, sau đó đội trưởng đội 12 là Tề đội đã trở thành Tề bộ trưởng, và đây chính là thế giới bong bóng.
Ở thế giới này, Tề bộ trưởng biết vào mười lăm năm sau, đội Bảy sẽ giải cứu mình trên đường đi làm nhiệm vụ, nên ông đã gửi đội 7 đi làm nhiệm vụ để họ cứu mình, sau đó giải cứu bọn họ khỏi vụ bắt cóc thời không, đưa đội 7 tới thế giới bong bóng.Nguyên do vì sao nút thắt thoát khỏi thế giới bong bóng lại là Uông bộ trưởng thì cáo đoán là vì ở thế giới bong bóng này, Tề đội đã thay thế vị trí của bà, tạo thành một ký ức khác biệt là từ Uông bộ trưởng thành Uông giáo sư nên bà cũng trở thành nhân tố đặc biệt.****Bầu trời, biển cả, bãi cát.Cảnh vật trong phạm vi tầm mắt biến mất theo dạng sợi tơ.Hết thảy trước mắt Quý Vũ Thời được tái tạo lại, bức tường, núi giả, dòng suối, rừng trúc nhỏ.... cậu đi tới một khoảng sân nhà kiểu Trung, khắp nơi tràn đầy hương vị cổ xưa.Quý Vũ Thời đứng trên một cây cầu đá tinh xảo, ngoại trừ tiếng nước chảy róc rách thì trong sân cực kỳ an tĩnh.Quý Vũ Thời phỏng đoán, từ bãi biển bên cậu thì xem ra hệ thống Thiên Khung giảo hoạt này căn cứ vào tiềm tức của mỗi người để tạo ra trạm trung chuyển.
Trung tâm chỉ huy mà bọn họ ở lần trước thật sự quá đơn giản, đó là vì Thiên Khung khi đó chỉ tính toán được cảm quan thống nhất của mỗi người, vì không muốn để bọn họ phát hiện đó chỉ là ảo cảnh, không muốn bọn họ phát hiện mình kỳ thực căn bản không hề rời khỏi khoang thuyền con nhộng.Mà lần này không giống, Thiên Khung bị bọn họ khám phá ra bí mật trạm trung chuyển nên trực tiếp lựa chọn sử dụng nơi thích hợp nhất trong tiềm thức làm nơi nghỉ ngơi cho bọn họ.Có thể nói, ảo cảnh làm riêng cho mỗi người chính là nơi thả lỏng nhất trong lòng mỗi thành viên đội Bảy.Trong sân không có người.Quý Vũ Thời đi xuống cầu nhỏ, theo con đường nhỏ lát bằng những miếng đá xanh tùy ý chọn một phương hướng, rất nhanh, cậu đi tới một bãi cỏ xanh mềm mại.Công trình trên sân có vẻ không hợp với xung quanh lắm, có một bệ cát mịn, một nhà cầu trượt, nệm lót màu sắc sặc sỡ, còn có một cái xích đu.
Thoạt nhìn thì nơi này giống như một công viên trẻ em cỡ nhỏ.Cái này.... là trạm chung chuyển Thiên Khung đặc biệt dành riêng cho Tống Tình Lam sao?Quý Vũ Thời đi thẳng tới, cũng không phát hiện nửa bóng người.Không xác định được là có muốn tiếp tục đi hay không, Quý Vũ Thời kéo xích đu, ngồi xuống.Khí trời sáng sủa, nhiệt độ thích hợp.Mùi cỏ thơm mát khoan khoái xông vào xoang mũi làm tâm tình có chút chập chùng bất ổn của Quý Vũ Thời an định lại.
Xem ra, cho dù Thiên Khung không tính toán thả bọn họ trở về thì cũng sẽ cố gắng để bọn họ được nghỉ ngơi.Ngồi trên xích đu đong đưa, trong lúc buồn chán Quý Vũ Thời lại bắt đầu suy nghĩ miên man.Cậu nghĩ, nếu nơi này làm Tống Tình Lam cảm thấy thoải mái thì chắc chắn nó có tồn tại trong hiện thực.
Giống như bãi biển bên cậu vậy, nó tới từ thời cậu học cấp ba, vì thế cậu cũng mặc đồ của độ tuổi đó.
Nhưng thứ đồ chơi con nít này.... chẳng lẽ Tống Tình Lam lại biến thành trẻ con?Gương mặt trẻ con bụ bẫm trong ấn tượng lập tức xuất hiện trong đầu Quý Vũ Thời.So với lúc bị ép thay đổi ở Chaos thì dáng dấp còn nhỏ hơn một chút, cánh tay mập mạp như củ sen, chọt một cái là chọt ra một lổ nhỏ.
Rõ ràng dáng dấp lớn lên nhu thuận nhưng hành vi lại hoành hành ngang ngược, nói muốn chơi với ai là nhất định phải chơi với người đó, động một chút là chạy tới ôm lấy người ta, còn gào la ăn vạ.Người nào đó vẫn luôn ỷ vào thể trọng của mình để chiến thắng, trong nhà trẻ nhất định là hỗn thế ma vương.'Véo-------'Tiếng xét gió truyền tới.Một mũi tên ngắn màu đỏ cắm lên bảng gỗ trên xích đu, giác hút không thể cố định được mũi tên, chỉ một thoáng ngắn ngủi đã rớt xuống đất.Giọng đàn ông thành thục vang lên cách đó không xa.Quý Vũ Thời giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn qua.Chỉ thấy Tống Tình Lam mặc áo sơ mi đơn giản mang giày chơi bóng, tay cầm một cái nỏ đồ chơi đáng thương, đang bước dài tới chỗ cậu.Mũi tên đỏ kia do Tống Tình Lam bắn ra, hành vi ngây thơ này xuất phát từ một người trưởng thành rõ ràng phải rất hài hước mới đúng.
Thế nhưng đôi chân dài đáng kiêu ngạo, khí chất ác liệt, tính xâm lược trên người Tống Tình Lam thực khó bỏ qua, lại càng không có khả năng làm người ta cảm thấy buồn cười."
Tống đội."
Quý Vũ Thời hỏi: "Đây là nhà anh à?"
"Là nhà ông ngoại tôi ở Ninh thành."
Tống Tình Lam đi tới bên cạnh xích đu, sau đó ngồi xổm xuống nhặt lấy mũi tên ngắn màu đỏ kia rồi nhìn Quý Vũ Thời ngồi trên xích đu: "Quý cố vấn, tôi đang định qua tìm cậu thì nhận được gợi ý nói cậu đã tới tìm tôi."
Đường nét gương mặt Tống Tình Lam rõ ràng, lúc cúi đầu nhìn người ánh mắt trở nên sâu thẳm, mũi cao thẳng, độ cong khóe môi tự nhiên mang theo một tia tà khí.Ảo cảnh của mỗi người ở trạm trung chuyển không giống nhau, sau khi được hệ thống Thiên Khung thông báo giải thích, mỗi người đều lập tức nghĩ tới việc đi tìm đồng đội, thế nhưng Tống Tình Lam vừa nói vậy thì nghe giống như hai người bọn họ đặc biệt ăn ý với nhau vậy.Quý Vũ Thời dời tầm mắt, giọng nói có chút không giống với ngày thường: "Đây là nơi anh đã ở khi bé à?"
Tống Tình Lam từng nói lúc bé mình từng sống ở Ninh thành, vì thế liền thuận theo đề tài: "Đúng vậy.
Những thứ đồ chơi này đều là ông ngoại mời người về làm lúc tôi còn bé.
Sau khi cha mẹ ly dị, quyền nuôi dưỡng tôi thuộc về cha.
Thế nhưng mặc dù tôi đã rời khỏi Ninh thành rất nhiều năm nhưng những thứ này vẫn được cất giữ, thẳng đến khi tôi lên trung học, hoàn toàn không còn khả năng chơi nữa mới dỡ xuống."
Thì ra Tống Tình Lam cũng là gia đình đơn thân sao?Quý Vũ Thời không biết chuyện này."
Không ngờ lại có thể cảm thụ lại một lần nữa ở trong ảo cảnh này."
Tống Tình Lam có chút quyến luyến, thế nhưng rất nhanh đã tản đi.Anh nói tới chính sự: "Tôi cứ tưởng sau khi cuộc gọi kia kết nối thì chúng ta sẽ quay trở về thế giới hiện thực nguyên bản----- nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng hợp lý, điểm B chính là lúc chúng ta nhảy vọt được ba giây trong thời không, cũng chính là khoảng khắc bị bắt cóc.Nhảy vọt thời không giây thứ ba.Trải qua Ouroboros, Chaos, còn cả nhiệm vụ phát sinh Tôi là ai, sau ba nhiệm vụ này bọn họ vẫn luôn quay trở lại thời điểm ba giây này, giống như vĩnh viễn bị vây trong vụ bắt cóc thời không này vậy.Quý Vũ Thời gật đầu.Tống Tình Lam nói: "Tôi chỉ thật bất ngờ là nó xem thế giới bong bóng là một nhiệm vụ."
Chí ít bây giờ bọn họ hiểu được một chuyện, đó chính là tới khi nào 'Thiên Khung của tất cả thời đại' này đạt được thỏa mãn, thẳng đến khi bọn họ hoàn thành xong nhiệm vụ nó giao phó thì vụ bắt cóc thời không này mới có thể kết thúc.Phẫn nộ, thất vọng, uể oải cũng không thể thay đổi được sự thật này.Điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là tiếp thu cùng hoàn thành.Quý Vũ Thời ở thời điểm này còn lãnh tĩnh hơn Tống Tình Lam: "Nhưng tổng thể thì vẫn tốt hơn kẹt ở thế giới bong bóng."
Sự khẩn trương của một giây trước khi Uông bộ trưởng bắt máy vẫn còn lưu giữ trong lòng Quý Vũ Thời, không ai biết lúc bàn tay cậu đút trong túi nhấn nút gọi đã đổ đầy mồ hôi lạnh.Nếu cuộc gọi đó không được kết nối, bảy người bọn họ nhất định sẽ bị mang đi, không nói tới chuyện sau đó sẽ rơi vào tình cảnh gì, thế giới bong bóng kia tuyệt đối sẽ không để bọn họ có cơ hội thử lại lần thứ hai.Tất cả mọi người đều cảm thấy Quý Vũ Thời lý trí bác học, logic mạnh mẽ, thế nhưng chỉ có bản thân cậu biết, kỳ thực mình đang đánh cược.Nếu thua, bao gồm cả Tống Tình Lam, bọn họ sẽ hoàn toàn mê muội trong thế giới bong bóng.Mà người làm khả năng này suýt chút nữa bị chôn vùi chính là------"Tống đội!"
"Quý cố vấn!"
"Con bà nó chỗ này tuyệt quá đi mất!"
Không khí an tĩnh chỉ có hai người bị phá vỡ, năm người còn lại của đội Bảy bất ngờ xuất hiện trong trạm trung chuyển dành riêng cho Tống Tình Lam, cả đám đều mặc thường phục, Lý Thuần thậm chí chỉ mặc quần đùi mang dép lê, thân trên để trần, lộ ra một mảnh cơ ngực săn chắc.Đều là đàn ông nên cũng không có ai để ý tới hình tượng, Đoàn Văn ôm vai bá cổ Lý Thuần, người này so với người kia lại càng cẩu thả hơn."
Em biết ngay mà, nếu không phải anh ở chỗ của Quý cố vấn thì nhất định là Quý cố vấn ở chỗ của anh."
Lý Thuần nói: "Túm cái quần là chắc chắn hai người ở chung một chỗ!"
Quý Vũ Thời: "..."
"Mặc quần áo vào."
Tống Tình Lam liếc nhìn Lý Thuần: "Đang ở trong ảo cảnh, cậu phóng túng cái gì hả?"
Lý Thuần oan uổng nói: "Lão đại, em đang ngủ ở nhà mà, giường đối với em chính là nơi thoải mái nhất thế giới, nó đã làm riêng cho em mà anh cũng không cho em thoải mái một chút à?"
Nói thì nói vậy nhưng ánh mắt Lý Thuần lúc nhìn tới Quý Vũ Thời thì đột nhiên cũng cảm thấy cực kỳ không ổn.Tính hướng của Quý cố vấn khác với bọn họ, cậu là thẳng nam thì không nên lắc lư trước mặt người ta như vậy, với lại Quý cố vấn đặc biệt nhã nhặn, cho dù là lúc ngủ thì cũng mặc quần áo chỉnh tề, nào có giống người man rợ sống trong hang hốc như cậu.Quan trọng hơn là Lý Thuần cảm giác được đội trưởng có vẻ rất khó chịu với hình tượng này của mình.Nghĩ tới con ngươi đen láy sâu không lường được của Tống Tình Lam, Lý Thuần nổi da gà, tâm khẽ động một cái, trên người đã lập tức xuất hiện một cái áo sơ mi bông hoa rực rỡ.Cúi đầu liếc nhìn, lại một ý nghĩ hiện lên trong đầu là trong tay có ngay một lon bia, Lý Thuần kích động nói: "Đệt, đúng là thuận tiện mà!"
Mọi người tấm tắc hiếu kỳ, nhao nhao học theo.Thang Kỳ đeo kính mát ở trên sân cỏ chạy một vòng: "Đây là nơi nào vậy, sao có cả khu vui chơi của con nít?"
Chu Minh Hiên đứng ở cuối cùng nói: "Nhà ông ngoại Tống đội, lúc xuất ngũ tôi từng theo Tống đội tới một lần.
Ông cụ là người văn nhã, sân vườn nổi tiếng xinh đẹp, người bình thường không thể quan sát được đâu.
Nếu tôi không nhớ nhầm thì những thứ này là đồ chơi khi bé của Tống đội."
Lý Thuần: "Tuyệt thật đấy, em nhìn cũng muốn chơi!"
Rời khỏi thế giới bong bóng nhưng vẫn không thể quay trở lại hiện thực, tâm tình Chu Minh Hiên đại khái không đẹp lắm, cà khịa nói: "Vừa lúc, trẻ em bự như nhóc có thể tự do rong chơi ở đây."
Lý Thuần xù lông, một cước đạp tới: "Đệt!
Cái đồ lão Chu không thú vị, chúng ta khó lắm mới tạm thời thoát thân, không biết đến bao giờ mới có thể trở về, có thể hữu ái với nhau chút không?"
Chu Minh Hiên: "Suýt chút nữa đã không về được rồi, còn hữu ái."
Thang Nhạc ngồi xếp bằng trên cỏ, vỗ đùi: "Nói tới thì tên Lâm Tân Lan kia làm sao nhận ra Tống đội được hay vậy?
Đúng là biến thái mà, đeo mặt mô phỏng mà vẫn có thể nhận ra!"
Tống Tình Lam cũng nghĩ không thông chuyện này.Khi đó bọn họ đều đeo mặt mô phỏng, trạng thái an tĩnh bất động thoạt nhìn giống hệt như bóng mờ trong phòng, mặc dù dáng dấp của anh cao một chút nhưng đối phương cũng không nên phán đoán chuẩn xác không nhầm lẫn như vậy.Tống Tình Lam nhớ lại một màn kia cũng sợ hãi: "May, may mà hắn còn chưa kịp ấn mặt mô phỏng, bằng không chắc tôi phải túm hắn lại làm con tin rồi."
"Lâm Tân Lan?"
Quý Vũ Thời biết cái tên này, nó nằm trong dự liệu của cậu.Nếu Quý Vũ Thời không đúng lúc kết nối thì trong tình huống đó, vì để tự bảo vệ mình, túm lấy một người làm con tin là lựa chọn tốt nhất.
Cậu quay qua hỏi Tống Tình Lam: "Anh không muốn làm vậy à?"
Tống Tình Lam còn chưa lên tiếng, các đồng đội đã trả lời giúp."
Tởm!"
"Ai muốn đụng hắn chứ!"
"Không khéo lại bị truyền nhiễm bệnh chó điên!"
"Lần trước phân bộ tổ chức thi đấu cận chiến, Tống đội cùng hắn đánh một lần, lúc về suýt chút nữa đã rửa tới lột lớp da ra luôn."
Quý Vũ Thời 'ah' một tiếng.Cậu hiểu, là PTSD của Tống Tình Lam về đồng tính luyến ái.Mọi người trò chuyện một hồi, Quý Vũ Thời bị kêu vài tiếng mới lấy lại tinh thần, thấy mọi người đều đi vào phòng trong, dự định ở lại nhà ông ngoại Tống Tình Lam nghỉ ngơi một phen.Thang Nhạc hỏi: "Quý cố vấn đang nghĩ gì vậy?
Em gọi anh nãy giờ luôn á."
Thang Kỳ, Tống Tình Lam đang đứng cách đó vài bước chờ cậu.Quý Vũ Thời đứng lên khỏi xích đu, biết rõ Tống Tình Lam đang nhìn mình nên thản nhiên nói: "Đột nhiên nhớ tới bạn trai thôi."[end 56]