Anh ta nói có việc rồi vội bỏ ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò dưới bếp có đồ ăn sẵn, khi đói chỉ cần xuống hâm lại là có thể ăn được.
Lúc sau,ăn cháo uống thuốc xong xuôi Sở uý ngồi ngẫm nghĩ.
Một tên nhóc đầu đường xó chợ như cậu được anh ta mang về nhà, thật biết ơn anh vì đã cứu mạng cậu đêm hôm qua tuy anh có ý cho cậu ở lại nhà nhưng cũng không nên vì vậy mà ở lại nhà người khác như vậy, huống hồ lại là người mới quen biết, nhỡ đâu bản thân lại mang tới phiền hà cho người khác.
Sở uý ngồi trên buông thỏng hai chân xuống giường, ánh mắt lạc vào khoảng không vô định, trong đầu hiện hữư những suy nghĩ mơ hồ.
- Nhưng mình đi đâu bây giờ?
cảm giác tủi thân chực chờ ùa đến, ôm lấy cậu.
Thật sự mà nói Sở Uý đã trải qua rất nhiều tổn thương và mất mát, giờ đây cậu không còn chỗ dựa cũng chẳng biết phải đi đâu.
Nhưng cứ phải đi trước đã, không thể ở nhà người khác lâu được.
Sở Uý đây bao năm bôn ba ở ngoài cũng chẳng sao cơ mà.
Sở Uý ra tới cửa còn quay đầu nhìn lại, nghĩ bụng sau này nhất định sẽ đền ơn.
phải đến cỡ 6 giờ tối Trì Sính mới lái xe về đến nhà, không biết nữa nhưng hôm nay hắn có cảm giác phấn chấn hơn bình thường, chắc tại biết có người đợi mình ở nhà.
Trên đường về nhà thấy bên lề có bán bánh janbing định bụng cậu nhóc ở nhà sẽ thích, không do dự hắn tấp xe vào mua vội một phần mang về cho cậu.
Nghĩ cũng lạ, trước đây hắn là kiểu người không cần biết người khác thích gì muốn gì cũng chẳng thiết tha gì việc làm người khác vui nhưng riêng lần này là tự bản thân hắn muốn thể, muốn mua cho cậu, hơi lo vì mình đi lâu cậu nhóc ở nhà sẽ bị bỏ đói, giống như kiểu hắn vừa nhận nuôi cún con vậy.
Về đến nhà hắn cầm túi đồ ăn trên tay đi vào phòng-nơi mà đáng ra cậu nhóc vẫn còn ở đó.
Hắn dùng tay vặn nhẹ nắm tay cửa "cạch"...
- người đâu?..
Hắn cũng rảo quanh nhà nhưng vẫn không thấy tên nhóc Sở Uý ấy đâu nghĩ bụng chắc cậu đã đi rồi.
- đi rồi sao?
trong lòng hắn giờ đây có một chút không nỡ để một thằng nhóc trên người toàn thương tích, không nhà không cửa ra khỏi nơi này nhưng biết phải làm sao đây? người thì cũng đã đi rồi, chạy xe đi kiếm thì cũng thật phiền não cho hắn.
Đi cả ngày cũng mệt, hắn thở một hơi dài, đặt chiếc bánh lên bàn rồi lấy khăn đi tắm.
Trong lúc ngâm bồn anh nhìn ra khung cửa kính lớn bên cạnh.
Hình như...trời bắt đầu mưa rồi, Mưa bắt đầu rơi lất phất, gõ nhẹ lên khung cửa kính trong suốt.
Những giọt đầu tiên lăn dài, ánh đèn ngoài vườn hắt qua làm chúng sáng lên như hạt thủy tinh nhỏ.
Càng lúc mưa càng nặng hạt, màn nước phủ kín kính, cảnh vật bên ngoài mờ nhòe, chỉ còn lại những vệt sáng vàng vỡ vụn.Mưa càng nặng hạt lòng hắn càng không yên, không biết ngẫm nghĩ thứ gì mà hắn đứng phất dậy, lau sơ người rồi mặc vội quần áo, lái xe hơi của hắn ra ngoài, trước khi đi còn không quên mang theo một chiếc ô.Phía bên này, Sở Úy cũng đang trú mưa dưới một mái hiên, người đã ướt từ nảy vì không tìm được chỗ trú nhanh chóng.
Cậu co ro ngồi thật sát vào bên trong để mưa không hắt tới cậu.
Sau khi rời khỏi nhà của hắn ta cậu định sẽ đi xin việc làm nhưng ai lại đi nhận một tên nhóc què quặc, thân thể thì chỗ bầm chỗ tím như cậu?? người ngoài không biết nhìn vào lại đồn quán hành hung nhân viên,...mưa ngày một lớn gió lạnh lùa qua mang theo hơi nước tạt vào da thịt ẩm buốt.
Tiếng mưa dội xuống mặt đường tối om, vỡ ra thành từng lớp âm thanh ràn rạt như nuốt trọn không gian.
Gió lớn làm mưa cứ hắt vào làm uớt người cậu,tưởng chừng như cái mái hiên này sắp hết trú được vậy.
"meo.."
hả, mèo ở đâu vậy?
Sở Uý bất giác nhận ra có một chú mèo hoang nhỏ cũng đang trú mưa cùng mình,lông nó màu trắng đốm đen trên người cũng đã vương nước, nó nép dưới chân cậu dụi dụi như đang tìm hơi ấm,,hơi ấm? có không? trong khi người cậu đang ẩm buốt thế này..
Sở uý cười nhẹ cũng nương theo mà che chắn, không thể chú mèo bị hắt mưa.
- Sao vậy? mày cũng bị bỏ rơi giống tao à?
nó vẫn ngồi đó đưa đôi mắt tròn xoe lên nhìn cậu.
- không sao, ngồi ngoan đây tao che cho mày.
Trì Sính lái xe qua hết tất cả các ngỏ đường, vừa đi vừa ngóng ngóng nhìn ra bên ngoài như đang tìm kiếm thứ gì.Khỉ thật mưa lớn quá cảnh vật cứ nhoè đi qua ô cửa kính, hại hắn chẳng nhìn rõ được gì.
Hắn cứ đạp ga chạy qua từ đường lớn tới hẻm nhỏ nhưng vẫn không tìm được thứ hắn muốn tìm cuối cùng hắn vì mất bình tĩnh mà phanh gấp lại trên một con đường tối, nhỏ, đập tay vào vô lăng, dựa hẵn người ra sau ghế hít thở những hơi dài bất lực.
Trời vẫn còn mưa tầm tã.Đôi mắt hắn lại bắt đầu nhìn vào khoảng không vô định phía trước....Khoan đã, thấy rồi! một tên nhóc đang ngồi co ro dưới mái hiên ở cách đó không xa, hắn cố nhìn rõ để xác nhận là cậu, nheo mắt nhìn, hắn tung chiếc ô bước xuống xe đi đến đó.
Trong đêm tối, hắn tới che mưa cho cậu, nhìn từ dưới lên, một người đàn ông cao to vạm vỡ đang cúi đầu nhìn chằm chằm cậu.
Nhìn Sở Úy dưới chân mình mẩy ướt sũng, thân thể run lên vì lạnh, đưa đôi mắt to tròn vương nước kia lên nhìn hắn.
Thật sự rất giống cách chú mèo run rẩy dưới chân nhìn cậu lúc nảy.
Bắt lấy tay Sở Uý hắn lên tiếng:
- Đi về
Sở Uý có chút bất ngờ vì hắn lại đi tìm cậu.
- Về đâu
- Về nhà
- Nhà của anh không phải của tôi
hắn xoay người lại nhìn cậu nhóc đang bướng bỉnh với mình, giọng nói có chút mất kiên nhẫn:
- Đi về với tôi, cậu là đang chê căn nhà hai tầng của tôi quá nhỏ để cậu ở à?
Hắn kéo tay cậu:
- Sao còn chưa đi?
.....
Sở Uý đứng đó run rẩy chỉ vào chú mèo lông trắng đốm đen kia..
- Còn con mèo đó nữa..chẳng phải anh thích nhặt người bị bỏ rơi về nhà sao..nó cũng bị bỏ rơi, trời mưa lạnh lắm.
hắn đưa mắt nhìn xuống chú mèo, chú mèo đáng yêu ngồi ngay ngắn ở đó long lanh đôi mắt nhìn hắn.
tay cậu cứ nắm lấy tay áo hắn lay qua lay lại, cũng tròn xoe đôi mắt làm điệu bộ năn nỉ .
Sao nhìn cậu với con mèo đó như hai anh em ruột vậy??
Đành thôi, hắn mang cả người và mèo về vậy.