Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ

Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 60: Ôm Chắc Vào


Bạch Lê mới vừa rửa tay xong đã bị người kia ôm từ phía sau.

Cách một lớp áo sơ mi mà cô vẫn bị nhiệt độ trên người của Thẩm Ám làm cho nóng lên, cô co rúm lại muốn trốn đi một chút đã bị người đàn ông cúi đầu hôn lên sau cổ.

Khớp xương nhô lên bị môi lưỡi nóng bỏng của người đàn ông bao trùm lấy, lực đạo không nặng không nhẹ mút mát.

Phảng phất như thể có dòng điện lưu chạy dọc khắp người cô, Bạch Lê khẽ gọi một tiếng, Thẩm Ám nghiêng đầu giữ chặt cằm cô rồi hôn xuống dưới.

"Bác sĩ...Thẩm..."

Cô bị hôn đến thở hổn hển, ngón tay không tự chủ được mà nắm lấy tay áo của anh, bả vai yếu ớt nhỏ bé đánh vào làn da rắn chắc của người đàn ông, cô hơi ngẩng mặt lên, hàng lông mi hẹp dài run rẩy, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy hầu kết gợi cảm của người kia.

Thẩm Ám một tay ôm lấy eo cô, đôi chân dài để ở giữa chân Bạch Lê, một tay kia giữ chặt cằm người nọ hôn lên một lúc.

Anh xoay người cô lại, nâng cánh tay đối phương đặt ở trên cổ mình, mặt đối mặt kéo người vào trong lồng ngực, ngậm mút môi cô, hơi thở nặng nhọc mà cắn mút đầu lưỡi của Bạch Lê.

Bạch Lê bị hôn đến trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở yếu ớt nhỏ bé, hai tay hai chân mềm nhũn ra, cả người như tan chảy trong lòng của Thẩm Ám, ngón tay run rẩy kịch liệt nắm chặt quần áo người đàn ông.

Thẩm Ám rốt cuộc cũng buông cô ra, ngón tay thon dài sờ nhẹ vào khuôn mặt ửng hồng rồi lại cúi đầu hôn môi cô, lúc này mới khàn giọng nói: "Em đối với anh mà nói, quyến rũ rất lớn, lực khống chế của anh có chút kém."

Bạch Lê bị lời nói này kích thích đến cả mặt đỏ bừng, cô nghĩ muốn cúi đầu xuống lại bị người đàn ông nâng cằm lên, cô ngượng ngùng mà che mặt, giọng nói phát ra mang theo chút run rẩy: "Đừng...nhìn em..."

"Tại sao?"

Thẩm Ám hôn vào hai lỗ tai đang nóng của cô, tất cả hơi thở nóng bỏng đều phả lên vành tai đối phương, "Đẹp như vậy, tại sao lại không để cho anh ngắm chứ?"

Trong cổ họng Bạch Lê kêu lên một tiếng, toàn thân không tự chủ được mà run lẩy bẩy.

Thẩm Ám khẽ cười hôn lên đỉnh đầu cô, "Nếu không đi thì chúng ta làm chút gì khác nhé?"

Bạch Lê ngạc nhiên mà chui ra từ trong lồng ngực anh, bụm mặt chạy ra ngoài.

Thẩm Ám chờ đến khi cô rời khỏi đây thì lúc này mới cúi đầu kéo đũng quần đã nhô lên của mình.

Bạch Lê bước vào phòng ngủ để thay quần áo, lúc ra đến nơi đã mặc một thân hoodie màu đen, mũ cũng đã kéo trùm lên trên đầu che lại nửa khuôn mặt, cũng chỉ để lộ ra mũi và miệng.

Nhiệt độ ngoài trời hạ thấp xuống, trong tay cô còn cầm thêm một cái áo khoác màu đen.

Thẩm Ám để ý được quần áo cô mặc trong nhà đều thuần một màu trắng, nhưng khi bước ra ngoài thì tất cả đều thuần đen.

"Em có thể đi rồi?"

Thẩm Ám thay nước cho bé mèo xong lúc này mới đứng dậy.

Bạch Lê đặt máy tính trong tay, sau khi Thẩm Ám rửa sạch tay bước ra từ nhà vệ sinh thì đi đến trước mặt cô, vươn tay đón lấy, "Đưa cho anh."

Bạch Lê buông lỏng tay, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Cô cầm lấy khẩu trang và kính râm trên bàn đeo lên, lúc này mới tiếp bước theo sau Thẩm Ám ra ngoài.

Thẩm Ám một tay xách máy tính còn tay kia nắm tay đối phương.

Cô vẫn rất căng thẳng nên hơi run, chỉ là so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.

Sau khi xuống lầu, Bạch Lê vẫn vô thức nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của mình và Thẩm Ám, lỗ tai đỏ bừng đã bị áo hoodie che lại.

Thẩm Ám trước hết là đội mũ bảo hiểm cho Bạch Lê rồi mới ngồi trên xe máy, chờ cho đến khi cô đã ngồi vững ở yên sau mới nắm lấy cánh tay của đối phương đặt trên eo mình, "Ôm chắc vào."

Bạch Lê không nhìn thấy anh, gương mặt đỏ bừng rúc vào trong mũ bảo hiểm, hơi hơi nghiêng đầu dựa vào sau lưng anh.

Từ kính chiếu hậu cô có thể nhìn thấy động tác mang mũ vô cùng lưu loát của anh, đôi môi mỏng của đối phương hơi nhếch lên, khuôn mặt tối đen trầm tĩnh lại quyến rũ.

Anh cũng nhìn vào kính chiếu hậu, bỗng nhiên quay đầu lại gõ gõ vào mũ bảo hiểm của Bạch Lê.

Bạch Lê mở mũ ra, đỏ mặt nhìn anh.

Chỉ nghe Thẩm Ám khẽ cười hỏi cô: "Bác sĩ Thẩm đẹp không?"

Vành tai Bạch Lê nóng bỏng, hàng lông mi run nhẹ, qua một lúc lâu mới thấy cô cắn môi, mặt mày đỏ bừng mà đáp: "...Đẹp.".
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 61:Anh Đừng Như Vậy


Khi hai người đến phòng khám bệnh thì mới mười một giờ.

Có khách đang tư vấn ở sảnh lớn, Đàm Viên Viên đang đón tiếp, Miêu Triển Bằng vừa đi ra khỏi phòng xét nghiệm.

Lúc này Thẩm Ám và Bạch Lê đi vào, ngay lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Bạch Lê đang ở phía sau anh.

Bạch Lê mặc áo khoác đen và đội mũ trùm đầu, bởi vì cô mới vừa cởi mũ bảo hiểm còn chưa kịp đeo kính râm nên chỉ mặc áo khoác, có lẽ cô nhận ra được có người đang nhìn mình nên cúi người xuống, có hơi luống cuống núp ở sau người đàn ông.

"Anh Ám.

" Đàm Viên Viên phản ứng lại đầu tiên kêu lên trước, cô ấy ép bản thân dời mắt khỏi Bạch Lê nhưng lại không tự chủ được mà nhìn Bạch Lê.

Thật ra thì cô ấy không nhìn thấy cái gì cả, chỉ nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, tay của Bạch Lê rất trắng vừa mảnh mai lại còn nhỏ nhắn, bị người đàn ông nắm trong tay lộ ra hết sức nhỏ nhắn.

"Bác sĩ Thẩm, đây là....

?"

Những khách hàng khác cũng tỉnh táo lại, ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Ám.

Thẩm Ám đã độc thân nhiều năm đột nhiên xuất hiện với một người phụ nữ thật sự là một tin tức lớn, khách hàng cũng không lo lắng đến những con vật cưng mà họ mang tới mà chỉ muốn nói chuyện phiếm xem cô gái ở bên cạnh anh là ai.

"Bạn gái tôi.

" Thẩm Ám chảo hỏi đơn giản khách hàng rồi dẫn Bạch Lê vào phòng làm việc, không lâu sau mới đi ra rồi cầm gối dựa trên ghế sa lon đi.

Khách hàng ở sảnh lớn đều nhìn theo.

Bạch Lê được Thẩm Ám bố trí ổn thỏa trước bàn làm việc, Thẩm Ám rót nước cho cô rồi kê gối dựa sau lưng cho cô, hỏi cô có đói bụng không, có muốn ăn đồ ngọt hay không.

Bạch Lê đỏ mặt liên tục lắc đầu.

"Vậy anh đi làm việc đây.

" Cuối cùng thì Thẩm Ám cũng bỏ qua cho cô, trước khi đi anh còn cởi mũ trùm đầu của cô ra cúi xuống hôn cô một cái rồi mới bước ra ngoài.

Chuyện Thẩm Ám mang theo bạn gái đến phòng khám bệnh không quá nửa giờ đã nhanh chóng lan truyền toàn bộ Đông Thành, trong các nhóm wechat lớn đã chia sẻ chuyện này như một tin tức quốc tế, thậm chí không ít người bỏ ra số tiền lớn cầu xin cung cấp thông tin và hình ảnh của bạn gái Thẩm Án.

Sau khi Thẩm Ám tới nhận công việc thì để Miêu Triển Bằng đi về nghỉ, anh bận đến lúc nghỉ trưa nhìn thấy sảnh lớn chật kín người, có chút bất ngờ đến quầy lễ tân cầm lịch hẹn trước lên nhìn.

Trên lịch hẹn trước đương nhiên là không có nhiều khách hàng như vậy, anh hỏi Đàm Viên Viên chuyện gì đã xảy ra.

Đàm Viên Viên tỏ ra vẻ mặt chuyện này còn phải hỏi nhìn anh: "Anh Ám, toàn là tới xem bạn gái của anh.

"
Thẩm Ám: "....

"
Những khách hàng thấy anh đi ra thì chen chúc như ong vỡ tổ, tất cả đều chúc mừng, Thẩm Ám cảm ơn, người không biết còn tưởng rằng anh sắp kết hôn.

Khi anh vào phòng làm việc, Bạch Lê giống như con thỏ đang sợ hãi trợn mắt nhìn anh chằm chằm.

"Sao vậy?"

Anh cười nhẹ đóng cửa lại.

Bạch Lê chớp chớp mắt, giọng nói có hơi vang lên: "Bên ngoài....

hình như....

có rất nhiều người tới.

"
"Ừ.

" Thẩm Ám gật đầu rồi lại hỏi cô: "Em có đói bụng không?"

Bạch Lê lắc đầu, cô do dự một lát mới cắn môi hỏi: "Em ở đây... có phải làm chậm trễ công việc của anh không?"

"Có một chút.

" Thẩm Ám đi tới, vừa ôm cô vào trong ngực vừa tự mình ngồi trên ghế, đặt cô ở lên đùi, đặt cằm lên cổ cô môi mỏng tìm cách hôn cô, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: "Lúc nào cũng không nhịn được nghĩ tới chuyện muốn tới nhìn em một chút.

"
Bạch Lê vàng tai đỏ bừng, cô luống cuống một hồi, người đàn ông nắm lấy tay của cô vòng qua cổ của mình, nóng vội khống chế thắt eo của cô khiến cho cô tiến lại gần anh hơn.

Cô bị hôn đến mức không thể lên tiếng, không bao lâu vành mắt đã chảy nước mắt, khi Thẩm Ám buông cô ra nhìn thấy ánh mắt đẫm lệ đáng thương của cô lại kéo cô vào trong ngực hôn một trận.

"Ưm...Bác sĩ Thẩm..."

Lưỡi của Bạch Lệ đã tê dại, cả người không ngừng run rẩy.

Có lẽ bởi vì đây là phòng làm việc của Thẩm Ám cũng có thể bởi vì bên ngoài có rất nhiều người nên cô nhảy cảm và lo lắng hơn so bình thường, phát ra tiếng kêu nghẹn ngào nhỏ bé yếu ớt ở bên trong.

Khi Thẩm Ám buông cô ra dựa vào cổ cô, hơi thở trầm thấp hỏi cô: "Anh làm sao?"

Bạch Lê thở hổn hển nước mắt lưng tròng nhìn anh.

Ánh mắt Thẩm Ám hướng xuống dưới ra hiệu, cô thuận theo ánh mắt của anh nhìn xuống chỉ thấy đáy quần của người đàn ông đang phồng lên.

Cả khuôn mặt Bạch Lê đỏ bừng, cô che mặt lại vô cùng xấu hổ nói: "Bác sĩ Thẩm, anh đừng như vậy.

"
"Như thế nào?"

Thẩm Ám tâm trạng vô cùng tốt trêu đùa cô: "Đây không phải là chuyện mà anh có thể khống chế được.

"
Cả người Bạch Lê đã xấu hổ đến mức thoát ra khỏi vòng tay của anh dứt khoát trốn sau bàn làm việc.

Thẩm Ám: "...".
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 62: Hôn Anh


Đến bữa trưa Thẩm Ám quyết định ra ngoài ăn, anh thay áo khoác trắng kéo Bạch Lê ra ngoài.

Ở sảnh lớn và ở cửa vẫn còn không ít khách hàng đang đứng ở đây, chờ hơn nửa ngày chỉ vì muốn nhìn thấy Bạch Lê, vất vả lắm mới nhìn thấy Thẩm Ám dẫn người ra, cuối cùng lại nhìn thấy Bạch Lê trang bị đầy đủ, mũ thì không nói trên mặt đeo khẩu trang trên mắt còn đeo kính râm, nên bọn họ nhất thời ngây ngốc.

Có ít người lại càng dứt khoát cho rằng Bạch Lê chính là ngôi sao trong giới giải trí, nếu không phải sẽ không trang bị đầy đủ như vậy.

Thẩm Ám đối với chuyện này chỉ giải thích một câu: "Xin lỗi, bạn gái của tôi khá là xấu hổ.

"
Anh nói xong thì chạy xe máy mang theo Bạch Lê đến chỗ ăn cơm.

Đây là một ngôi nhà nhỏ tương đối yên tĩnh có sân riêng, đi dọc theo thềm đá sẽ nhìn thấy một loạt núi giả trước tiên, có thể lờ mờ nghe được tiếng nước chảy róc rách bên tai.

Các phòng đều ở khu vực riêng, đông tây nam bắc mỗi hướng một phòng, tên phòng cũng rất lịch sự tao nhã tên là Thanh Nhã Các, nhân viên phục vụ đều mặc sườn xám màu xanh đậm phục vụ xong đồ ăn thì yên lặng rời đi không nói nhiều, bốn phía đều rất yên tĩnh.

Hương vị của món ăn thiên về vị ngọt thanh đạm, tuy số lượng món ăn không nhiều nhưng mỗi một món ăn đều rất tinh tế và vừa miệng.

Đây là lần đầu tiên Bạch Lê tới nơi này, cô ăn cơm xong uống hai chén trà còn có chút hứng thú đứng lên thưởng thức bức tranh bên trên bình phong.

Thẩm Ám đang nói chuyện phiếm cùng với ông chủ, hai người đứng ở hành lang, ông chủ cười nói: "Đây là lần đầu tiên thấy cậu mang bạn gái tới.

"
Ánh mắt Thẩm Ám rơi vào Bạch Lê đang ở trong phòng, vẻ mặt dịu dàng đi mấy phần.

"Trước đây tất cả mọi người còn tưởng rằng cậu không thích phụ nữ.

" Ông chủ trêu ghẹo.

Thẩm Ám cười nhẹ không giải thích.

Từ khi anh lên chín tuổi sau khi nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Quảng Đức và một người phụ nữ quấn lấy nhau trên ghế sô pha, anh đã cảm thấy chán ghét phụ nữ và tình yêu nam nữ.

Anh mười lăm tuổi sau khi đi theo Vạn Quân ở bên cạnh một đám anh em, cả ngày ngoại trừ đánh bạc thì chính là chơi gái, anh ở bên cạnh nhìn cũng không thèm nháy mắt, Vạn Quân hỏi anh không muốn ngủ với phụ nữ sao, Thẩm Ám lắc đầu nói không muốn.

Vạn Quân hỏi tại sao thì Thẩm Ám nói bẩn.

Lúc ấy Vạn Quân còn cười nhạo anh, nói anh chỉ là một đứa trẻ chờ đến khi được nếm thử mùi vị của phụ nữ sẽ biết.

Nhưng hắn lại không ngờ Thầm Ám còn kiên cường hơn so với hắn tưởng tượng lại chịu đựng càng giỏi hơn, khi đó không phải là không có bỏ phụ nữ vào trong phòng của anh nhưng Thẩm Ám cũng không thèm đụng lấy một lần.

Anh đã nhìn thấy đủ loại phụ nữ thậm chí quen với việc các anh em làm trước mặt anh, khi anh đối mặt với phụ nữ ôm ấp yêu thương thì vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng.

Anh từ mười lăm tuổi đến hai mươi chín tuổi còn cho rằng đời này sẽ không gặp được người phụ nữ khiến cho anh động tâm, mãi cho đến khi Bạch Lê xuất hiện vào ngày hôm đó.

Khi Thẩm Ám mang theo Bạch Lê đến không lái xe về phòng khám bệnh mà nắm tay cô đi dạo một vòng.

Phía trước đều là tiệm quần áo tư nhân đặt may không có khách hàng nào, bà chủ đang ngồi ở trước máy may đeo kính chào hỏi một tiếng lại tiếp tục bận rộn.

Mới đầu Bạch Lê còn có chút lo lắng, sau khi thấy bà chủ không đi qua mới hơi buông lỏng.

Thẩm Ám chọn cho cô vài bồ đồ ngủ liền thân màu trắng tinh, tìm bà chủ lấy thước đo kích thước cho Bạch Lê, sau khi ghi xong lại bảo bà chủ đặt hai cái áo khoác lông.

Khi định ra ngoài cửa tay áo Thẩm Ám bị giật nhẹ, anh nhìn xuống Bạch Lê đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Em cũng mua cho anh.

"
Thẩm Án không nhịn được nhếch môi lên: "Được.

"
Anh cầm thước tới, Bạch Lê nhón chân đo kích thước cho anh, vốn dĩ người đàn ông đã cao hơn so với cô nay còn cố ý nhón chân lên, cô thử mấy lần cũng không với tới, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng đỏ bừng, đôi mắt run rẩy dữ dội.

"Bác sĩ Thẩm..."

Giọng nói của cô cực nhỏ mang theo vẻ bất lực: "Anh thấp xuống một chút.

"
Anh muốn trêu chọc cô không có lý do, cúi xuống bên tai cô thấp giọng nói: "Hôn anh một cái.

"
Đầu ngón tay Bạch Lê run rẩy, bà chủ cách đó không xa, cô cắn môi nhìn về phía Thẩm Ám xấu hổ đến đỏ cả tai, qua một lúc lâu mới nhón chân xích lại gần ngửa mặt lên nhẹ nhàng chạm vào môi của người đàn ông.

Thẩm Ám cúi thấp xuống để giữ cô lại mạnh mẽ hôn cô.

Xương cốt Bach Lê đều đã giòn tan, bên trong cổ họng cô yếu ớt kêu lên một tiếng, cả người mềm nhũn trong vòng tay của anh.

Thẩm Ám buông cô ra, tựa vào cổ của cô cười nhẹ: "Bà chủ sẽ nghe thấy đó.

"
Bạch Lê vừa thẹn vừa sợ đẩy anh ra rồi chạy ra bên ngoài.

Thước trong tay cô đang còn quấn trên cổ Thẩm Ám, Thẩm Ám kéo một cái lại kéo người vào trong ngực, anh kéo người lại hôn lên cái cổ trắng nõn của cô, trong chốc lát hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô khiến cho linh hồn của cô cũng run bật bật.

"Tại sao em lại đáng yêu như thế?".
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 63: Đến Lượt Anh


Lúc cả hai ra khỏi cửa hàng quần áo đã là một giờ chiều.

Thẩm Ám đưa cô trở lại phòng khám, đoàn khách ở đại sảnh vẫn chưa rời đi, thấy Thẩm Ám quay lại, thì vây quanh, yêu cầu Thẩm Ám giới thiệu Bạch Lê ở bên cạnh.

Thẩm Ám nở nụ cười, "Xin lỗi, cô ấy hơi ngại ngùng, để lần sau đi.

"
Một câu nhẹ nhàng đuổi mọi người đi, sau đó dẫn Bạch Lê vào văn phòng.

Trước khi Thẩm Ám đến đã nhờ Đàm Viên Viên gọi một cốc sữa nóng và hai món tráng miệng, lúc này đã để trên bàn làm việc, anh thay áo blouse trắng, xoa đầu Bạch Lê, "Anh đi làm việc.

"
Bạch Lê gật đầu.

Thẩm Ám tháo kính râm và khẩu trang của cô xuống, chỉ vào miệng mình, "Hôn anh một cái.

"
Mặt Bạch Lê lại đỏ lên.

Mặt mày người đàn ông rất rậm, mặc áo blouse trắng, dáng người cao lớn, anh đứng ở trước mặt, hơi cúi người xuống, đôi chân thẳng của anh hơi cong lên vì quá dài, hàng cúc áo sơ mi trắng được cài kín cổ, cô hơi ngẩng đầu lên, vẫn có thể thấy được yết hầu nhô lên.

Đường nét khuôn mặt Thẩm Ám rõ ràng, đường cong quai hàm sâu sắc kiên nghị như dao, anh có đôi mắt hai mí, nếp mí hơi sâu, đuôi mắt hơi hướng lên trên, đôi mắt luôn có chút thờ ơ, xa lánh và lạnh lùng, nhưng vào lúc này, trong đó lại là sự dịu dàng.

Bạch Lê đỏ mặt tiến lại gần, trao cho anh một nụ hôn nhanh.

"Đến anh rồi.

" Thẩm Ám khàn giọng nói xong, giữ lấy gáy của cô, ôm người vào lòng, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô tiến vào, giữ lấy đầu lưỡi của cô vừa mút vừa hôn.

Buổi chiều Thẩm Ám có rất nhiều khách, Miêu Triển Bằng không có ở đó, anh chỉ có một mình bận rộn đến sáu giờ mới xong.

Khi trở lại văn phòng, Bạch Lê đã ngủ say trên ghế, trên người đắp áo khoác của anh, anh cúi đầu hôn một cái trên mặt cô, lặng lẽ đi ra ngoài ăn cơm, lại tiếp thêm vài vị khách, bận đến hơn bảy giờ, lúc này mới trở lại văn phòng.

Bạch Lê đã thức dậy rồi, đang cầm điện thoại di động gửi tin nhắn.

Nghe thấy tiếng cửa mở, cô hơi giật mình, khi thấy Thẩm Ám bước vào, mới thả lỏng người.

"Đói không?"

Thẩm Ám đi qua, ôm cô ngồi lên đùi mình, để cằm lên cổ cô, thở ra một hơi, anh có chút mệt mỏi.

"Không đói" Lúc đầu Bạch Lê không quen với tư thế này, thấy mặt mũi anh mệt mỏi, ngoan ngoãn không giãy giụa, chỉ cắn môi nhìn anh hỏi: "......

Hết bận chưa?"

Thẩm Ám nhắm mắt lại gật gật đầu, giọng nói trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi, "Ôm một lát, chúng ta sẽ về nhà.

"
Bạch Lê đột nhiên nghe hai từ về nhà, cả người có chút ngây ngẩn, tiếp theo là những cảm giác ngọt ngào không thể giải thích được.

"Làm sao vậy?"

Thẩm Ám nhận ra cô đang sững sờ, đưa tay sờ lên khuôn mặt cô, "Hay là em muốn trở về nhà của anh?"

Bạch Lê đỏ mặt, co người lại, "...

Không phải.

"
Thẩm Ám nằm xuống, ôm cả người Bạch Lê vào lòng hôn, lúc đầu Bạch Lê còn đỏ mặt lo lắng, thấy anh chỉ ôm cô, không có động tác nào khác, bấy giờ mới dần dần thả lỏng.

Hai người nằm đó một lúc, cho đến khi Miêu Triển Bằng đến gõ cửa, Thẩm Ám mới đứng dậy kéo Bạch Lê về nhà.

Trên đường về bọn họ ghé vào siêu thị, Thẩm Ám trực tiếp bế Bạch Lê vào trong xe để hàng, đẩy cô đi mua nguyên liệu, sau đó lại bế người ra ngoài.

Mặt Bạch Lê đỏ bừng nép vào vòng tay anh, lần đầu tiên cô xuất hiện ở nơi đông người, không có hồi hộp đến phát run, sự chú ý của cô bị thu hút bởi Thẩm Ám –anh bước lên xe để hàng và trượt đến khu vực kệ trống, không nói một lời kéo khẩu trang của cô xuống, cúi đầu hôn lên môi cô.

Anh đang dùng cách của mình để giảm bớt căng thẳng và sợ hãi cho cô.

Thẩm Ám vừa dừng xe lại, Bạch Lê đã đỏ mặt chạy lên tầng trên, anh khóa xe lại, đi vài bước bắt kịp cô, vòng tay ôm Bạch Lê trong vòng tay.

Bạch Lê không nỡ đẩy anh ra, giọng run rẩy gọi anh, "Bác sĩ Thẩm ......"

Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào.

Thẩm Ám khàn giọng đáp lại, kéo cô lên tầng, ấn người vào tường rồi hôn.

Nguyên liệu trong tay bị rơi xuống đất, đèn cảm biến bật sáng, ánh mắt Thẩm Ám quét tới cửa nhà Bạch Lê hình như có người đang ngồi xổm, ánh mắt của anh lập tức lạnh xuống, kéo Bạch Lê bảo vệ trong ngực.

Bạch Lê không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô nhận thấy vẻ mặt của Thẩm Ám đã thay đổi, cô căng thẳng rụt cổ lại, người đàn ông chạm vào mặt cô, "Đừng sợ.

"
Có lẽ người đó đã nhận ra sự chuyển động ở đây, mặt áp vào tường, hai tay che mặt chậm rãi đi tới phía trước, vừa định xoay người chạy xuống tầng dưới, Thẩm Ám đã nhận ra cô ấy, "Chờ một chút.

"
Bạch Lê khẩn trương ló đầu ra ngoài, nhìn thấy người đó, sững sờ hét lên, "Đới Mi?"

Đới Mi mắng một tiếng, "Tớ nghĩ rằng cậu sẽ trở lại một mình, tớ thật sự không cố ý, tớ đang nghĩ về cuối tuần ngày mai, tối nay tớ vừa hay có thời gian đến tìm cậu, tớ chỉ ....

Chị em tốt, tớ thật sự không cố ý, cậu xem như không nhìn thấy tớ, tớ đi đây!

Sau này gặp lại!"

Cô nói xong, nắm chặt tay, trực tiếp lao xuống tầng dưới.

.
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 64: Quá...lớn


"Bạn của em thật vui tính."

Thẩm Ám đợi người đó rời đi, mới nhéo nhéo mặt Bạch Lê, hôn lên một lần nữa.

Chỉ hôn được một lúc, Đới Mi lại lần nữa đi lên, cô ấy che mắt, chỉ về hướng cửa Bạch Lê, "Cái kia, tớ để quên đồ ở cửa, xin lỗi, hai người cứ tiếp tục."

Cả khuôn mặt Bạch Lê đỏ bừng, cô đẩy Thẩm Ám ra, cúi đầu đi về phía cửa.

Thẩm Ám cúi đầu nâng đống nguyên liệu nấu ăn dưới chân lên, vừa đi tới cửa nhìn thấy Đới Mi mua rất nhiều thứ để ở đây, mà khăn quàng cổ và găng tay của cô ấy rơi trên một túi hoa quả, cô ấy vừa cầm lấy khăn quàng cổ chuẩn bị rời đi thì Bạch Lê đã kéo lại nói điều gì đó.

Lúc Thẩm Ám vào cửa, vẫn nghe thấy Đới Mi "khuyên" Bạch Lê, "Cậu ngốc à, cậu kéo tớ làm gì, tớ đi đây..."

Anh che khóe miệng cười cười, nói với Đới Mi, "Vào ăn cùng nhau đi.

"
Đới Mi ngỡ ngàng,"Tớ á?!

Anh ấy biết nấu ăn?!

Tớ, mẹ nó ...Quả Lê nhỏ cậu thực sự đã kiếm được!

"
Toàn thân Bạch Lê nhanh chóng nóng lên, tai và mặt cũng nóng ran, cô không nói gì cả, cúi đầu chạy vào phòng, đóng cửa lại rồi không ra nữa.

Thẩm Ám mang mấy thứ bên ngoài vào, Đới Mi mua toàn hoa quả, còn mua thêm một chiếc gối ôm hình quả lê màu xanh lá mới, trông hơi giống quả bơ.

"Cảm ơn cô quan tâm đến cô ấy.

" Thẩm Ám mở túi bọc gối ôm ra để sang một bên, chuẩn bị giặt sạch sẽ rồi mới đặt lên ghế sô pha.

"Người anh em, lẽ ra tôi nên nói điều này với anh mới đúng.

" Đới Mi nói với một loại phong thái nữ anh hùng hào hiệp, "Tương lai tôi sẽ nhờ anh chăm sóc Quả Lê nhỏ của chúng ta.

"
Thẩm Ám cười nói, "Được.

"
Đới Mi rất hài lòng với Thẩm Ám, bề ngoài đẹp trai, vừa không lăng nhăng, lại vừa chu đáo chăm sóc người khác, quan trọng nhất là, anh có thể nấu ăn!

Đó là một điểm cộng!

Trước đây cô ấy từng lo lắng, với tính cách sợ xã hội của Bạch Lê, ước chừng không biết ngày tháng năm nào Thẩm Ám mới có thể tiến xa hơn nữa, kết quả, không ngờ đến, cả hai người đã đến mức về chung một nhà nấu ăn cùng nhau, Đới Mi tỏ vẻ rất vui mừng, có cảm giác thành tựu khi gả được một đứa con gái.

Thẩm Ám đã cầm nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay áo được cuộn lên để lộ một mảnh xăm nhỏ màu đen, một hoa văn giống như đồ đằng, như một con rắn đen quấn quanh toàn bộ cổ tay.

Trên người Đới Mi cũng có hình xăm, nên cô ấy không có thành kiến với những người đàn ông xăm trổ, chỉ là, cô ấy không thể tưởng tượng được, một người đàn ông với vẻ ngoài rất nghiêm túc như Thẩm Ám, cũng sẽ lét lút xăm mình.

Cô đến gõ cửa phòng Bạch Lê.

Một lúc sau, Bạch Lê mới ra mở cửa, cô đã thay quần áo, cả khuôn mặt vẫn đỏ bừng.

"Ôi chao, ngại ngùng cái gì?

Lúc đó tớ cũng từng hôn với bạn trai cũ, không phải cậu cũng nhìn thấy sao?"

Đới Mi tùy tiện ngồi trên giường cô, sau đó lại nhớ ra cái gì đó nên bật dậy, chỉ vào giường hỏi, "Các cậu...có hay không?"

Bạch Lê nhặt cái gối lên che mặt.

Đới Mi cười với vẻ đáng khinh, "Tranh thủ đi!

Tớ muốn nghe!

Nhanh lên!

Như thế nào, đến cuối cùng anh ấy như thế nào?"

Bạch Lê sống chết không chịu nói gì, Đới Mi vừa hỏi vừa trả lời, một người đóng hai vai, trước sắm vai chính mình, sau sắm vai Bạch Lê, một lần nữa làm cho Bạch Lê bật cười thành tiếng.

"Quá...lớn...anh anh anh....

em không chịu nổi....

" Đới Mi nói xong, Bạch Lê nhặt cái gối lên che mặt, xấu hổ hét lên, "Đới Mi cậu đừng nói nữa.

"
Đới Mi tinh mắt nhìn thấy trên cổ cô có dấu hôn, ngay lập tức vươn tay vén quần áo của cô lên," Tớ nhìn thấy rồi!

Haha!

Giỏi lắm!

Để tớ xem có dấu hôn nào bên trong không...

"
Bạch Lê bị làm cho ngứa ngáy cực kỳ, cả người trốn dưới chăn bông, Đới Mi lập tức vào theo, vừa kéo quần áo của cô vừa hét lên.

Hai người náo loạn một lúc, mới nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Ám không biết đã đứng ở cửa nhìn bao lâu, trên mặt mang theo nụ cười.

.
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 65: Đừng...mà


Lúc ngồi vào bàn ăn, mặt Bạch Lê đã đỏ bừng.

Buổi tối Đới Mi giảm cân nên chỉ ăn một chút đã chạy đi cầm cây gậy hình con mèo ngộ nghĩnh chơi với mèo con, tính tình cô ấy rất hòa nhập, có lẽ là do người nhà nuôi dưỡng cô ấy như một đứa con trai, làm cho cô ấy lớn lên chỉ thích những em gái xinh đẹp và mềm mại, chẳng hạn như Bạch Lê.

Khi còn đi học, cô ấy đã quan tâm đến rất nhiều nữ sinh, thậm chí khi con gái bị bọn con trai bắt nạt, cô ấy là người đầu tiên lao vào đánh nhau với những chàng trai to cao hơn mình.

Sau khi bức màn thời đi học buông xuống, tất cả mọi người mỗi người một hướng, chỉ có Bạch Lê vẫn đối xử tốt với cô ấy, không phải vì cô ấy tốt, mà là vì tính tình của Bạch Lê tốt, mặc dù vì sợ xã hội nên cô khác với người bình thường, không thể có những mối quan hệ xã hội bình thường, nhưng cô là một người bạn rất tốt và cũng là một đồng nghiệp rất tốt.

Chỉ cần Đới Mi giao nhiệm vụ cho cô, Bạch Lê nhất định sẽ hoàn thành trong vòng hai ngày và giao cho cô ngay, hiệu quả công việc của cô ấy là hạng nhất, phẩm hạnh tốt đến mức không còn gì để nói, là Đới Mi có cung cấp mối quan hệ và sự tin tưởng không cần đặt trước.

Mặc dù bọn họ không làm việc trong thời gian dài, nhưng Đới Mi đã sớm nhận ra những khó khăn và lạnh lùng trong xã hội, và thậm chíăn còn nhiều lần bị bóp nghẹn.

Nhưng ở trước mặt Bạch Lê, cô chưa bao giờ lo lắng mình bị lừa dối.

Bạch Lê luôn giữ nội tâm được yên bình và trong sáng, từ quá khứ chođến hiện tại thậm chí cả tương lai.

Đới Mi từng nghĩ có thể sánh được với bạch lê phải là loại nam sinh sạch sẽ, học rất giỏi, hay cười thẹn thùng, ngoan ngoãn, không biết nói dối, không hút thuốc không uống rượu, không có tật xấu.

Nhưng vào lúc này, khi nhìn hai người đang làm các món ăn trong bếp, cô đột nhiên cảm thấy trên đời này, người đàn ông duy nhất có thể sánh với Bạch Lê chỉ có Thẩm Ám thôi.

Bởi vì Bạch Lê ở bên cạnh Thẩm Ám, ngay cả những cử động nhỏ nhất, đều lộ ra vẻ hạnh phúc.

Khi Bạch Lê rửa tay xong đi ra, mới nhận ra rằng Đới Mi đã rời đi, cô đã gửi một tin nhắn WeChat, chỉ có hai từ, cực kì tiêu sái: 【Đi đây】
Khi Thẩm Ám bước ra khỏi phòng tắm, Bạch Lê đã ngủ trên giường, một nửa khuôn mặt của cô vùi vào gối, chỉ lộ ra chiếc mũi và đôi môi ửng hồng.

Anh tắt đèn, nằm xuống cạnh cô rồi ôm người vào lòng.

Trên người cô gái nhỏ thơm ngào ngạt, anh ôm một hồi, không nhịn được cúi đầu hôn lên cổ của cô, Bạch Lê bị đánh thức, co vai lại trốn trên giường, không ít lần bị Thẩm Ám moi ra.

Anh hôn lên môi cô và giữ chặt cô bằng tay còn lại.

Bạch Lê run rẩy sau khi bị hôn, hai tay mở ra ôm lấy cổ của người đàn ông, cả người cô bị ép sát vào người anh, cũng tự nhiên cảm thấy thứ cọ vào đùi trong chân cô vừa nóng vừa cứng.

Lòng bàn tay ấm áp của anh trượt vào quần áo của cô, dễ dàng bao phủ sự mềm mại của cô, đầu ngón tay khẽ gẩy gẩy, Bạch Lê thút thít và rùng mình.

Anh cười rồi hôn cô hết cỡ, hôn lên rốn nhạy cảm của cô, mở rộng hai chân cô ra, áp đôi môi mỏng lên tiểu huyệt của cô, liếm khiến cô run rẩy rồi phun ra dịch mật hoa.

Thẩm Ám cầm lấy dương vật đã cương cứng, trượt vài cái trên hoa huyệt ẩm ướt của cô rồi đút vào đến tận gốc.

"A ..."

Bạch Lê bị đâm đến phát khóc, da đầu tê dại, ngửa cổ lên, ngón tay nắm chặt cánh tay củangười đàn ông, thân thể không tự chủ được run lên.

Thẩm Ám hôn lên môi cô, hướng bụng dưới của cô đẩy vài cái, tiểu huyệt kia thít chặt khiến cho anh đạt đến khoái cảm vô cùng, anh kéo hai chân Bạch Lê vòng qua eo mình, rồi giữ chặt eo cô mà thao mạnh bạo hơn.

Tiểu huyệt như bị ngập nước, đâm mạnh vào, phun ra rát nhiều dâm thủy.

Bạch Lê bị đâm đến mức liên tục lắc đầu, nước mắt trào ra, cô bất lực khóc, "Bác sĩ Thẩm ......Đừng mà......"

Thẩm Ám hôn lên môi cô, giọng khàn khàn nói: "Anh nhanh lên.

"
Anh đâm vào mấy chục lần, khiến Bạch Lê trực tiếp đạt đến khoái cảm tột độ, lại lật người lại, từ phía sau tiến vào, đè cô ấy xuống phía dưới, giữ chặt eo cô, đánh vào cặp mông trắng nõn mềm mại.

Cả khuôn mặt Bạch Lê vùi vào ga giường, bị chèn đến mức vừa khóc thút thít vừa rên lên.

Thẩm Ám nghiêng người liếm hôn tấm lưng đang run rẩy của cô, Bạch Lê bị liếm bởi đôi môi và đầu lưỡi nóng bỏng khiến cho da đầu tê dại, bụng run lên vài cái, mu bàn chân dựng thẳng, nàng khóc hồi lâu rồi lại ngất đi một lần.

Thẩm Ám bị thít chặt không kìm được kêu lên một tiếng, anh rút ra đeo bao vào, rồi đi vào lần nữa, tăng tốc đâm vào hàng chục lần, mút cổ Bạch Lê, gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ra.

.
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 66: Sao Lại Ngoan Như Vậy


Bạch Lê ngủ đến mười giờ ngày hôm sau vẫn chưa tỉnh.

Thẩm Ám đã từ phòng khám trở về, mua đồ ăn sáng, thấy cô vẫn còn ngủ say liền trực tiếp vào phòng ngủ ôm người đi ra ngoài.

Bạch Lê đã bị đánh thức ngay lúc cô được bế lên, nhưng trên người cô không còn chút sức lực nào, đầu vẫn rúc vào trong lồng ngực của anh, Thẩm Ám muốn nhìn thấy cô, cô thút thít nói: "Đừng nhìn em......"

Giọng cô khàn khàn, nghe thật đáng thương.

Anh vốn định làm một lần vào tối hôm qua, nhưng khi anh ôm cô vào phòng tắm để tắm rửa, anh không thể kìm lòng mà làm lần thứ hai.

Da Bạch Lê trắng nõn, lực tay của anh mạnh tạo ra rất nhiều dấu tay, khi tắm cho cô trên eo cô có đều là năm dấu tay, trên bầu ngực đầy đặn còn có dấu răng, nhìn thấy những vết đó, dương vật của anh lập tức hưng phấn đứng lên.

Tường tương đối lạnh, Thẩm Ám ép Bạch Lê vào tường một hồi, sau đó ôm cô ngồi trước bồn rửa mặt, dưới hông đặt một chiếc khăn tắm, nhưng lực của anh tương đối mạnh, không thao được mấy lần, liền cảm giác bồn rửa mặt sắp xụp xuống, anh lại phải đặt người xuống.

Bạch Lê tựa vào cánh tay của anh mềm mại như không xương, Thẩm Ám ôm người vào lòng, ngồi trên bồn cầu, ôm lấy eo nàng đẩy vào trong lòng, Bạch Lê đã bị đâm đến nỗi cổ họng trở nên khàn đặc, vòng tay qua cổ anh, run rẩy lên và khóc, cơ thể run rẩy vì khóc khiến anh vừa sảng khoái vừa thương.

Anh cúi đầu ngậm lấy đầu vú của cô, một bên vừa liếm vừa cắn, một bên vừa thúc mạnh, không đâm ddowcj bao nhiêu, Bạch Lê đã nằm trong tay anh lắc đầu, cô phun ra rất nhiều nước, cả người như mất hồn.

tập trung, đôi mắt mất tiêu điểm, miệng cứ mở ra, thút thít khóc.

Khi Thẩm Ám tắm rửa sạch cho cô sạch sẽ rồi bế lại giường, Bạch Lê đã ngủ rồi, khi anh bôi thuốc cho cô, cô không có phản ứng gì cả, nhưng tiểu huyệt vẫn co rút run rẩy, một ngón tay chạm vào liền ra nước.

"Mua đồ ăn sáng rồi, ăn xong hẵng đi ngủ.

" Thẩm Ám ôm người tới bàn ăn, cầm lấy đũa đưa cho cô.

Bạch Lê cúi đầu, khàn giọng nói: "......Em chưa rửa mặt.

"
Thẩm Ám cười cười, "Vậy rửa mặt xong rồi mới ăn nhé?"

Bạch Lê "Ừ" một tiếng, Thẩm Ám ôm người vào phòng tắm một lần nữa.

Bạch Lê nhìn thấy bồn rửa mặt, lại nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua, cô đỏ mặt liếc Thẩm Ám một cái, đờ đẫn nói: "Anh...... tránh ra.

"
"Em đứng được không?"

Thẩm Ám buông tay ra, thấy cô dựa vào bồn rửa mặt cứng ngắc, hai chân bên dưới vẫn còn đang run rẩy, anh cười khúc khích, "Em có chắc là không muốn anh giúp không?"

"...

Không muốn.

" hai tai Bạch Lê đỏ bừng cô từ chối, làn da trắng nõn, đôi mắt to ngân ngấn nước, Thẩm Ám thấy mắt cô đỏ hoe vì ngại ngùng nên không nhịn được cúi đầu hôn lên tóc cô, "Vậy được, anh ở bên ngoài đợi em nhé.

"
Sau khi đóng cửa lại, hai chân Bạch Lê mềm nhũn, cầm lấy bàn chải bóp kem đánh răng, chậm rãi ngồi trên bồn cầu, chân cô vừa đau vừa nhức đến mức không đứng vững.

Sau khi đánh rửa mặt xong, cô mở quần áo ra nhìn, hiện tại đầu vú vẫn còn hơi sưng, cả cổ đều là hickey, dấu tay trên eo thì hết vòng tròn này đến vòng tròn khác, nhìn những dấu tay này, hình ảnh bị một người đàn ông đè dưới thân lại hiện lên trong đầu cô, cô bất giác rùng mình, sau đó rửa mặt lại rồi bước ra.

Thẩm Ám đang bôi thuốc cho mèo, mấy ngày nay anh cho mèo ăn, thay nước, xúc phân cho mèo, con mèo rõ ràng là quen rồi, khi bôi thuốc, nó sẽ liếm lòng bàn tay của anh.

"Tiểu Bạch sao lại ngoan vậy.

" Thẩm Ám sờ sờ đầu con mèo, dùng ngón trỏ gãi cằm con mèo, trầm giọng cười, "Giống như chủ nhân vậy.

"
Bạch Lê đột nhiên đỏ mặt.

Thẩm Ám quay lại, thấy cô đi ra, mới buông ra, đem mèo nhốt vào chuồng, sau đó đứng dậy rửa tay, lúc đi ngang qua còn quay đầu hôn lên mặt cô.

Bạch Lê rụt cổ lại khi bị hôn, đợi người rời đi cô mới đưa tay lên sờ nơi bị hôn.

Cô phải thừa nhận một điều, đó chính là, giống như Tiểu Bạch, cô dần thích nghi với sự tồn tại của Thẩm Ám, và thậm chí còn quen với những hành vi thân mật khác nhau của anh.

Bao gồm cả những nụ hôn và cái ôm bất ngờ của anh.

Cô không còn đủ hồi hộp đến mức kháng cự, giống như nụ hôn rơi xuống má vừa rồi.

Cô chỉ cảm thấy ngứa ngáy.

.
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 67: Xấu Hổ


Buổi chiều Bạch Lê đi theo Thẩm Ám đến phòng khám, cô càng mặc kín mít hơn ngày hôm qua, bởi vì trên người khắp nơi đều có dấu hôn nên cô còn quấn thêm cả khăn quàng cổ.

Khi Thẩm Ám đưa cô đến phòng khám, ngoại trừ Đàm Viên Viên, những vị khách hàng khác đều gửi tin nhắn trong nhóm hỏi bạn gái của Thẩm Ám cố tình không muốn bọn họ nhìn thấy ngoại hình của mình, chỉ để cho bọn họ nhìn thấy như này không?

Với tư cách là người trong cuộc, Tân Viên Viên đối mặt với những câu hỏi của khách hàng một mực lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Cô không dám tìm đường chết trước mặt Thẩm Ám, cảnh ngày hôm qua Thẩm Ám đã bí mật đưa Bạch Lê đến, mặc dù hai người không có bất kỳ hành vi thân mật nào trước mặt mọi người, nhưng chỉ trong vài giờ, tài khoản WeChat của Đàm Viên Viên đã đầy rẫy những tin nhắn của Thẩm Ám gửi đến, cái gì mà gọi một cốc sữa nóng, gọi hai món tráng miệng, lại còn đến văn phòng hỏi xem cô có muốn uống nước gì không, v.

v ...

đều do anh Ám lạnh lùng gửi đến.

Nhìn thấy điều này, Tân Viên Viên nhớ lại những gì Miêu Triển Bằng đã nói trước đó, cuối cùng cũng hiểu ra thấy quỷ là như thế nào.

Bạch Lê rất ít nói, ngoại trừ việc đi vệ sinh thì cô thành thật ngồi ở trong phòng làm việc cả một buổi chiều, thỉnh thoảng Đàm Viên Viên vào hỏi cô có muốn ăn gì không, cô vừa hồi hộp vừa lo lắng cảm ơn rồi lắc đầu nói không.

Giọng nói rất nhẹ nhàng và mềm mại.

Là một cô gái khiến mọi người không kìm lòng được nảy sinh thiện cảm.

Vị bác sĩ già người Trung Quốc ở bên cạnh nghe tin Thẩm Ám có bạn gái, một buổi chiều đi loanh quanh ở cửa vài vòng, chỉ tiếc là không gặp ai cả, khi buổi tối Thẩm Ám tan làm về, lúc này anh mới đưa Bạch Lê đi một vòng qua bên cách vách, coi như là ra mắt vị bác sĩ già kia.

Vị bác sĩ già liền nói "Tốt, tốt, tốt!", khiến cho Bạch Lê đỏ bừng cả mặt, khi bị Thẩm Ám dẫn ra ngoài, cô vẫn cúi đầu.

"Xấu hổ sao?"

Thẩm Ám cúi đầu nhìn cô, Bạch Lê quay mặt trốn đi, bị anh ôm vào trong lòng, tháo khẩu trang rồi ôm mặt nhìn.

Bạch Lê co người lại, khôngcó né tránh, cắn môi nói nhỏ: "Không có.

"
Miệng thì nói không nhưng vành tai và cổ đã đỏ bừng, Thẩm Ám mỉm cười đặt lên môi cô một nụ hôn.

Miêu Triển Bằng đang trực ca đêm đi ra chuẩn bị vứt rác, thấy cảnh này liền vội vàng đi vào.

Sau cơn mưa, thời tiết lạnh hơn.

Thẩm Ám khóa chiếc xe máy để trong gara, tan làm đều là chạy bộ về.

Chỗ để xe gần phòng khám và nơi anh ở tương đối chật, việc lái xe vừa không tiện cho anh lại vừa phiền phức.

Bạch Lê hiếm khi ra ngoài, mùa đông cô đều ở nhà như một con sóc, thu thập đủ thức ăn cho mùa đông.

Vào buổi chiều khi trời đầy nắng Thẩm Ám sẽ đến kéo cô dạo một vòng bên ngoài, phơi nắng rồi đưa cô đi thử một vài món tráng miệng mới, cả hai người tay trong tay đi dọc con đường đến phòng khám, sau đó, anh ấy bận công việc, cô cứ nghỉ ngơi ở văn phòng hoặc làm việc.

Thẩm Ám mua cho cô một chiếc máy tính mới đặt trên bàn làm việc của anh, thỉnh thoảng đến đây, cô dùng chiếc máy tính đó để làm việc, thay vì mang máy tính từ nhà đến.

Anh ta không nói cho Bạch Lê biết khi mua máy tính, chờ Bạch Lê đi tới mới phát hiện trên máy tính mới có dán một hình quả lê, màn hình bật lên là hình của cô và Thẩm Ám trên ghế sô pha.

Cô đặc biệt sợ cái lạnh của mùa đông, ngồi co ro trên ghế sô pha, quấn chăn và ôm máy tính, sau khi Thẩm Ám trở về liề cô ôm cô vào lòng, nhiệt độ cơ thể anh cao khiến cô rất khoan khoái trong vòng tay của anh.

Thẩm Ám cúi đầu hôn, cầm lấy điện thoại đưa cho cô, "Chụp ảnh đi.

"

Bạch Lộ bị nụ hôn làm cho có chút bối rối, "Chụp cái gì?"

Thẩm Ám ngậm lấy môi cô mà mút, hơi thở trở nên nặng hơn một chút.

, "Chụp chúng ta.

"
Trong bức ảnh, Bạch Lê nhìn vào máy ảnh với vẻ mặt xấu hổ, cô có làn da trắng và đôi mắt đen long lanh ướt át, cô dựa vào lồng ngực nam nhân, đường viền cổ áo hơi hở ra, để lộ xương quai xanh tinh xảo.

Người đàn ông đặt cằm lên cổ cô, các đường nét trên khuôn mặt rất sâu sắc, góc cạnh, mí mắt rất sâu, làm cho đôi mắt sâu, đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng.

.
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 68: Sao Lại Khóc


Vào ngày lễ Giáng sinh, Thẩm Ám đưa Bạch Lê trở về thành phố Hồ Đồng một chuyến.

Mấy tháng nay anh luôn sống cùng Bạch Lê rất ít khi về nhà, thỉnh thoảng quay lại lấy đồ, nhưng cũng rất vội, cũng chưa bao giờ quay về ở lại đó.

Phòng ở quá lâu không được dọn dẹp, khi bước vào cửa đã nồng nặc mùi tro bụi, Thẩm Ám mở cửa sổ ra để thông gió, rồi bật điều hoà lên sau đó mới bước vào phòng để chuẩn bị dọn dẹp.

Bạch Lê xem album ảnh trong phòng ông nội, vài tấm ảnh hồi nhỏ của Thẩm Ám đều được ông nội giữ gìn cẩn thận, ảnh anh đọc sách, ảnh anh đi thi, bao gồm cả ảnh chụp khi vào đại học.

Lúc đó Thẩm Ám vẫn còn ngây ngô, Bạch Lê nhìn không chớp mắt, khóe môi bất giác nhếch lên.

Mấy ngày nay, ban ngày cô làm việc ở văn phòng phòng khám, buổi tối lại cùng Thẩm Ám trở về, thỉnh thoảng Thẩm Ám đưa cô đi tập thể dục, để cô ngồi đó xem anh đánh cầu lông.

Thực ra mỗi lần đi đến đây cô luôn run lên vì hồi hộp, nhưng khi ánh mắt rơi vào người Thẩm Ám, những căng thẳng và sợ hãi đó sẽ tan biến đi rất nhiều, cô cố gắng che chắn mọi thứ xung quanh mình, chỉ nhìn chăm chú vào Thẩm Ám trên sân.

Kết quả đổi lại là sau khi Thẩm Ám về đến nhà, anh đã đè cô vào tường rồi cắm vào, vừa làm cô một cách mãnh liệt, vừa cố ý hỏi tại sao cô lại nhìn anh như thế cả tối.

"Cái đó được chụp khi anh tốt nghiệp.

" Thẩm Ám thay bộ quần áo cũ, trên tay đeo găng tay, chân đi ủng chống nước và trong tay cầm cây lau nhà.

Anh bước vào, lấy một cuốn album ảnh khác trên giường của ông nội ra, đưa cho Bạch Lê, "Trong đây có rất nhiều ảnh.

"
Nó được chụp bằng điện thoại di động, chủ yếu là ảnh của ông nội, còn có ảnh tự chụp của Thẩm Ám và ông nội.

Không thể nghi ngờ gì nữa, tất cả đều do chính Thẩm Ám chụp.

Cụ ông trong ảnh đang đeo kính viễn thị, mỉm cười nhìn vào máy ảnh, những nếp nhăn trên khuôn mặt ông trông rất đôn hậu, ông hơi khom người, mặc một chiếc áo len màu xám và cầm một cuốn sách trong tay.

Qua những bức ảnh này, Bạch Lê dường như đã nhìn thấy quá khứ của Thẩm Ám 29 năm trước, anh và ông nội sống nương tựa lẫn nhau, làm bạn với nhau và cùng nhau vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất, khi lật đến bức ảnh cuối cùng thời gian giống như dừng lại ở đây.

Trang cuối cùng là bức ảnh đen trắng của ông nội.

Đó là di ảnh* của ông.

*Di ảnh:(Trang trọng) ảnh (lúc còn sống) của người chết còn để lại.

Thẩm Ám lặng lẽ hút thuốc ngoài ban công, dựa lưng vào lan can, ánh mắt bình tĩnh rơi vào mấy chậu hoa trước mặt, lúc còn sống ông nội rất thích trồng hoa, khi ông đi để lại cho Thẩm Ám những chậu hoa đều chết cóng vào mùa đông, Thẩm Ám lại lại mua tiếp, nhưng mỗi năm có vài chậu sẽ chết cóng.

Năm nay trời không có tuyết rơi, những bông hoa này đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, tất cả lá cây héo úa cả đi, không còn chút sức sống nào.

Anh dụi tắt điếu thuốc, vào nhà thấy Bạch Lê đang lau khung ảnh và album, những album ảnh cô xem xong thì được phân loại cho vào hộp, quần áo trong ngăn tủ ông nội cũng được cô gấp lại.

Thẩm Ám dựa vào khung cửa nhìn cô, hốc mắt cô có hơi ửng đỏ, có thể nhìn ra cô vừa khóc, anh bước tới, nâng cằm cô lên, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại khóc rồi?"

Bạch Lê cắn môi, đưa mắt nhìn chiếc bàn, trên đó có một cuốn sổ do ông nội viết tay, trên đó ghi lại những lần bị bệnh của Thẩm Ám.

Số lần bị bệnh của Thẩm Ám không nhiều lắm, đa phần đều do những vết thương khi ở bên ngoài, anh lén uống thuốc xong rồi về phòng ngủ tiếp, có lẽ buổi tối ông nội đã dậy đi vào phòng đắp chăn cho anh, trong sổ còn viết phải làm cái gì cho Thẩm Ám ăn, bù đắp cho anh.

Lật giở một trang, phía trên còn chưa viết xong, chỉ để lại nửa câu: 【Buổi tối muốn mua bò】
Không biết đã xảy ra chuyện gì, tờ này còn chưa viết xong, còn những trang phía sau không viết gì nữa.

Bạch Lê biết, sau ngày đó có lẽ ông nội đã không còn nữa, đoạn viết tay cuối cùng ông để lại trên đời này là muốn mua thịt bò cho Thẩm Ám ăn.
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 69: Ngoan Há Miệng


Thẩm Ám lật lật cuốn sổ rồi đặt nó lên bàn, ôm Bạch Lê, còn có chút tâm trạng trêu chọc cô, "Không chừng là muốn mua đuôi bò."

Bạch Lê sợ anh khó chịu, xoa xoa đôi mắt, nhỏ giọng đáp: "Em đi quét dọn."

Cô đến nhà vệ sinh tìm một chiếc khăn, rửa sạch sẽ vắt khô rồi lau chùi bàn.

Thẩm Ám cúi đầu nhìn vào cuốn sổ kia, anh sờ sờ mấy từ cuối cùng, thở ra một hơi thật nặng nề, lúc này mới cất nó lại vào trong ngăn kéo tủ.

Hai người cùng nhau dọn dẹp phòng ốc xong thì trên người đều đổ đầy mồ hôi.

Thẩm Ám gọi cơm hộp, cả hai ăn qua loa xong xuôi thì anh bước vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Gió thổi lướt qua trong phòng, không khí tươi mát lại lạnh lẽo, Bạch Lê lo lắng anh lát nữa đi ra sẽ bị gió thổi lạnh mà cảm sốt nên đi đóng cửa sổ và cửa ra vào lại, còn mở thêm điều hòa không khí nữa.

Điện thoại trên bàn trà vang lên, cô cầm lên nhìn, là Miêu Triển Bằng gọi đến.

Bạch Lê cũng không nhận cuộc gọi mà chỉ bước đến nhà vệ sinh, đỏ mặt gõ cửa, "Điện thoại của anh đang reo."

Mặc dù hai người đã ở bên nhau lâu như vậy nhưng khi đối mặt với Thẩm Ám thì Bạch Lê vẫn rất ngượng ngùng.

Thẩm Ám kéo cửa ra, trên người trần trụi vẫn còn dính nước, sau khi cầm khăn lông lau mặt qua loa thì vắt khăn lên đầu, vươn tay nhận điện thoại từ trong tay cô rồi nhấn nghe máy.

Bạch Lê đang muốn rời đi thì bị cánh tay dài của anh kéo lại, giữ chặt cô trong lồng ngực.

Vừa nãy cô ở trong phòng cảm thấy hơi nóng nên đã cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc mỗi chiếc áo len trắng, mặc dù rõ ràng đã cách một lớp quần áo nhưng khoảnh khắc đến gần này, cô phảng phất như bị độ ấm trên người anh làm cho nóng lên.

Cô khẽ gọi một tiếng, ngón tay chạm nhẹ vào cánh tay rắn chắc của người đàn ông, hơi nước bốc hơi ở đầu ngón tay, cô ngửi được mùi hương trên người của đối phương, không hiểu vì sao dưới chân lại như mềm nhũn ra.

Thẩm Ám dùng một tay vén mái tóc dài của cô lên, cúi đầu hôn bên gáy của người nọ, ở đầu dây bên kia Miêu Triển Bằng báo cáo một vài cuộc hẹn không báo trước của hôm nay, anh không chút để ý "ừ" một tiếng, sau đó nói ngắn gọn vài câu rồi cúp điện thoại và đặt nó trên máy giặt.

Thẩm Ám kéo Bạch Lê vào nhà vệ sinh rồi dùng mũi chân đá lên cửa.

Anh vươn tay kéo áo len của cô xuống, ngón tay thon dài nâng cằm người đối diện lên, cẩn thận tỉ mỉ mà hôn môi.

Bạch Lê bị hôn đến co rúm lại run nhẹ, cô nhắm đôi mắt, hàng lông mi dài run rẩy, đôi tay nhỏ bé chặt lại xoa xoa, dựa vào ngực anh.

Thẩm Ám nắm lấy tay cô, tách hai bàn tay đang nắm chặt ra rồi đè nó lên cơ bụng của mình, theo đường cong của da thịt chậm rãi đi xuống.

Bạch Lê ngạc nhiên mà run run, dưới chân có ý lui về sau, dùng sức muốn rút bàn tay mình trở lại, cả người tựa như bị nóng đến chín, toàn bộ làn da đều đỏ ửng.

Thẩm Ám cúi đầu cắn vào lỗ tai cô, giọng nói khàn đặc đến tột cùng, "Em sờ đi."

Bạch Lê bị hơi thở nóng bỏng của anh làm nửa người cô cũng nóng đến mềm nhũn, trong cổ họng phát ra tiếng kêu trầm thấp, ngón tay run run bị người đàn ông đặt trên dương vật sưng to nóng rực kia.

Hốc mắt của cô đỏ lên, có hơi nước mờ mịt phủ trên đó, cơ thể bởi vì căng thẳng mà run nhẹ từng đợt.

Thẩm Ám cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn vừa mềm vừa nóng của cô đè xuống dương vật của mình xoa nắn vài cái, anh thở hổn hển, giọng nói ẩn chứa vài phần tình dục, "Dùng miệng của em liếm nó đi."

Toàn bộ não bộ của Bạch Lê nổ vang ầm ầm, cô lấy một bàn tay khác che khuôn mặt đang nóng lên của mình, nhỏ giọng nức nở, "Không được..."

Thẩm Ám cười nhẹ gỡ tay của cô ra, ôm eo cô rồi đè người ngồi xổm xuống, đặt dương vật ở bên môi cô, "Ngoan, há miệng nào."

Thân thể Bạch Lê run rẩy cực kỳ, hốc mắt ươn ướt, hai mắt đẫm lệ mơ màng, chỉ có thể nhìn thấy dương vật to lớn đỏ tươi đang ở trước mặt mình.

Cô bị dọa đến rụt về sau một chút, tầm mắt đã hơi rõ ràng nhìn thấy từng đường gân xanh vờn quanh dương vật thô to cường tráng kia, lỗ nhỏ trên đỉnh có chất nhầy nhụa trong suốt chảy ra bên ngoài.

Thẩm Ám nâng cằm cô lên, ngón tay đặt trên môi đối phương, ngón trỏ nhẹ nhàng tiến vào quấn lấy đầu lưỡi của cô.

Năm ngón tay của anh vòng qua sau đầu của Bạch Lê, không nặng không nhẹ mà giữ lấy ót cô, giọng nói bởi vì kiềm chế mà khàn đặc đến cực điểm.

"Liếm đi.".
 
Back
Top Bottom