Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ

Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 50: Ông Dám Bước Vào Sao


Người đàn ông đó tính ra cũng khá quan tâm tới Thẩm Ám, có lẽ là muốn bồi dưỡng Thẩm Ám thành người đáng tin cậy của mình, trả tiền cho Thẩm Ám vào lớp võ thuật.

Yêu cầu của Thẩm Ám không cao, chỉ có hai vấn đề: Một, bảo vệ ông nội anh và phòng khám, hai, tiếp tục được đi học.

Tư chất anh thông minh, thành tích học tập rất tốt, nhiều lần thi đều đạt hạng nhất, điểm thi vào cấp ba đã dẫn tới sự tranh đoạt người giữa không ít các trường ngoài, anh không tới nơi nào khác để đọc sách, anh chỉ muốn bảo vệ ông nội và phòng khám, còn muốn lăn lộn theo vị đại ca kia.

Nhưng số phận của vị đại ca kia không được tốt cho lắm, năm ấy mới bốn mươi tuổi đã bị kẻ thù trên phố vung đao chém chết.

Khi đó Thẩm Ám vừa mới mười lăm tuổi đã bị bắt phải cuốn vào cuộc phân tranh bang phái, ngày nào cũng phải đánh đánh giết giết với một đám người chỉ để đoạt lấy địa bàn, hôi ấy anh mới đang độ thiếu niên khinh cuồng, đánh nhau tàn nhẫn hơn bất cứ ai khác, lại thêm năm năm học võ hơn so với những người đó, đánh nhau liều mạng như hoàn toàn không tiếc rẻ sự sống.

Cũng vào chính lúc ấy, anh đã quen biết Vạn Quân, khi đó Vạn Quân lớn hơn anh mười mấy tuổi, đã lăn lộn lên vị trí phó lãnh đạo, hắn nhận thấy năng lực đánh đấm của Thẩm Ám rất mạnh nên mời người qua đây, hắn là người thẳng thắn, yêu cầu của Thẩm Ám hắn cũng có thể thỏa mãn được, vì vậy Thẩm Ám lại đi lăn lộn cùng hắn.

Mỗi lần Thẩm Quảng Đức nợ tiền, đám người kia sẽ lại tới nhà đòi nợ, Thẩm Ám chỉ cần gọi điện thoại, một đoàn anh em sẽ tới nhà anh đứng canh ở cửa, khoảng thời gian đó, hàng xóm láng giềng đều rất sợ bọn họ, sợ nhất Thẩm Ám.

Ông nội đã vài lần khuyên anh nhất định phải đi theo con đường chân chính, không được đi sai đường, Thẩm Ám lại lấy bài thi điểm tối đa đưa cho ông xem, cũng nhiều lần bảo đảm với ông rằng bản thân mình nhất định sẽ đi theo con đường chân chính.

Kế hoạch của anh là đợi đến khi học xong chuyên ngành động vật học ở đại học rồi lấy được chứng chỉ thú y, đến lúc đó sẽ đưa ông nội chuyển nhà tới một nơi khác, mở một phòng khám đặc biệt lớn, hai ông cháu sẽ cùng nhau hành nghề thú y.

Nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn, kế hoạch của anh bị Thẩm Quảng Đức đánh gãy, phải đặt một dấu chấm hết khi anh ở độ tuổi hai mươi lăm.

Khi Thẩm Ám tới đồn công an, vài vị cảnh sát nhân dân đang khuyên nhủ Thẩm Quảng Đức, nhìn thấy anh bước lại gần, có người nhận ra anh rồi chào hỏi với anh, sau đó bảo anh đưa ông bố già về nhà khuyên nhủ cho tốt.

Thẩm Ám đưa ra hai bao thuốc, miệng nói lời khách sáo: "Đã làm phiền các anh rồi.

"
Anh đưa mắt nhìn Thẩm Quảng Đức, không nói gì, bước vài bước ra ngoài, Thẩm Quảng Đức tự giác đi theo, hai bên chân khập khiễng, nhưng một bên khập khiễng trông rõ hơn một chút.

Anh lái xe máy đến, cũng không đợi Thẩm Quảng Đức, một mình lái xe rời đi, Thẩm Quảng Đức ở đằng sau chạy đuổi theo hơn mười mét, rồi chẳng đuổi theo được nữa, ngã trên mặt đất không dậy nổi.

Không bao lâu sau, một chiếc taxi dừng lại trước mặt ông ta, Thẩm Quảng Đức biết là Thẩm Ám gọi, ông ta nhanh chóng bò lên xe, xe đưa ông ta tới chung cư ở phố Hồ Đồng.

Ông ta chống gậy lên tầng, Thẩm Ám đang đứng ở hành lang tầng hai, đèn cảm ứng loé loé rồi tắt ngúm.

Thẩm Quảng Đức nuốt nuốt nước bọt, lùi lại một bước theo bản năng, "Thẩm Ám..."

Ông ta rất sợ Thẩm Ám.

Nhưng hiện giờ ông ta đã trở thành một con chuột chui lủi khắp các ngóc ngách ở đường phố bị người người đòi đánh đập, nếu không dựa dẫm vào Thẩm Ám, chẳng bao lâu nữa ông ta sẽ đói chết, hoặc là, đến mùa đông bị chết cóng.

"Ông dám bước vào sao?"

Thẩm Ám vừa dứt lời, đèn cảm ứng trên đỉnh đầu chợt sáng lên, ánh sáng hắt vào mặt anh, chiếu đến đôi mắt đen nhánh lạnh băng không hề có chút độ ấm nào của anh.

Thẩm Quảng Đức van nài nói: "Ba không còn nơi nào để đi nữa rồi, ba thật sự không còn nơi nào để đi nữa rồi, Thẩm Ám, ba cầu xin con..."

Thẩm Ám hít sâu một hơi, "Ông có biết không?

Nếu tôi làm thịt ông thì ông đã không có loại phiền não ấy rồi.

"
Thẩm Quảng Đức chợt im bặt.

"Sao tôi lại có loại ba như ông cơ chứ?"

Thẩm Ám cười tự giễu, "Ông hành hạ áp bức chính vợ của mình, hại chết ba ruột, bây giờ lại còn muốn con trai ông tới chăm sóc ông, trước kia khi ông còn ở phận làm con, khi ông ở bậc cha mẹ, đã bao giờ ông nghĩ tới chúng tôi chưa?"

"Ba sai rồi...

Thẩm Ám, ba thực sự sai rồi..."

Thẩm Quảng Đức khóc sướt mướt xin tha.

"Tôi đã từng nói, nếu ông xuất hiện lại lần nữa, tôi sẽ thật sự hành hạ ông tới chết đúng không nhỉ?"

Thẩm Ám lấy một cây gậy từ sau cửa ra, bước vài bước từ trên tầng xuống dưới.

Thẩm Quảng Đức bị dọa sợ không ngừng lùi về phía sau, ông ta luôn miệng xin tha, "Thẩm Ám...

Ba sai rồi, ba thực sự sai rồi...

Con tha thứ cho ba đi mà!"

Thẩm Ám nên một gậy vào bức tường sau lưng Thẩm Quảng Đức, anh nhắm chặt hai mắt, sự u ám và cáu kỉnh trong cơ thể gần như không kiềm chế nổi, anh quát to về phía Thẩm Quảng Đức: "Con mẹ nó ông cút đi cho tôi ——"
Thẩm Quảng Đức té ngã lăn lê trên nền đất cố gắng chạy đi.

Đèn cảm ứng trên hành lang đã tắt, Thẩm Ám dựa người vào bức tường sau lưng, hoà vào làm một với màn đêm u tối.

.
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 51: Sao Người Em Thơm Vậy


Chưa tới năm rưỡi, Thẩm Ám đã đến sân vận động, bước đến cửa rồi mới phát hiện ra rằng sân vận động còn chưa mở cửa.

Anh đợi một lúc, rất nhanh đã tới sáu giờ, cửa cuối cùng cũng mở, anh đi vào chơi đánh bóng một mình khoảng ba mươi phút, sau đó lại chơi bóng rổ với người tập thể dục buổi sáng ở đó, chờ cho tới khi cả người thấm đẫm mồ hôi, lúc ấy mới đi tắm rửa thay quần áo.

Chưa tới tám giờ, trong tay anh đã ôm một chậu hoa hướng dương đứng gõ cửa trước nhà Bạch Lê.

Bạch Lê thức dậy rất sớm, cô đã tắm rửa sấy tóc, giặt giũ quần áo xong xuôi, sau đó đổ thức ăn cho mèo ăn, dọn phân, phân loại rác tươm tất, rồi đứng ở hướng phòng bếp chăm chú nhìn xuống dưới tầng.

Chờ không tới vài phút, cô đã nhìn thấy Thẩm Ám lái xe máy tới đây, nhìn một hồi, thấy Thẩm Ám có vẻ sẽ ngẩng đầu ngước mắt lên, cô lập tức chạy vào sô pha trong phòng khách, khom lưng chui vào chăn.

Bên tai nghe thấy tiếng bước chân của anh, trái tim cô đập càng lúc càng nhanh, cho tới khi tiếng gõ cửa vang lên, tim cô đập nhanh tới nỗi suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài.

"Bạch Lê.

" Thẩm Ám đứng ngoài cửa thấp giọng gọi: "Tỉnh dậy chưa đấy?

Mở cửa đi nào.

"
Bạch Lê không nói nên lời, quấn chăn bước ra cửa, cúi đầu mở cửa cho anh.

Thẩm Ám đưa chậu hoa hướng dương trong ngực mình cho cô xem, "Chạy vài nhà mới mua được đó, thích không?"

Hoa hướng dương được cắm trong chậu hoa màu xanh đậm, rõ ràng đã tới mùa đông mà hoa vẫn còn nở, Bạch Lê buông tấm chăn xuống, không nhịn được duỗi tay ra nhận lấy chậu hoa, cắn cắn môi, có chút thẹn thùng nói lời cảm ơn, "...

Cảm ơn.

"
Một tay khác Thẩm Ám đang xách bữa sáng, còn mua cả gậy trêu mèo, anh khua khua về phía lồng sắt, chơi đùa với Tiểu Bạch, bé mèo Tiểu Bạch mấy ngày nay nhìn thấy anh đã quen thân, đuổi theo gậy trêu mèo vài vòng, còn kêu với anh vài tiếng.

"Xem ra, Tiểu Bạch rất thích.

" Thẩm Ám quay đầu lại, một từ hai nghĩa.

Bạch Lê: "..."

Cô ôm chậu hoa đặt trong phòng ngủ, tưới lên cho nó chút nước, sau đó mới vào nhà vệ sinh rửa tay.

Thẩm Ám cũng vào nhà vệ sinh rửa tay, Bạch Lê vừa bước vào lại nhìn thấy anh, đột nhiên xoay người muốn chạy, bị cánh tay dài của Thẩm Ám ôm trọn lấy, toàn bộ phía sau lưng đâm sầm vào lồng ngực Thẩm Ám, anh ôm người tới trước bồn rửa tay, bắt lấy tay cô, xoa xoa xà phòng thơm cho cô.

Xà phòng thơm trơn trượt, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, xà phòng thơm dính trên đầu ngón tay vừa trơn lại vừa gợi tình, Bạch Lê bị anh xoa nắn mềm nhũn cả người, thân thể cô run rẩy, đang muốn trốn ra ngoài, người đàn ông đã cúi đầu hôn lên cổ cô.

Dòng nước ấm áo chảy dọc theo lòng bàn tay, Thẩm Ám đóng vòi nước, lấy khăn lông lau khô ngón tay cho cô, xoay người cô quay mặt lại, đặt lên bồn rửa tay rồi hôn xuống.

Bạch Lê bị hôn khẽ ngửa cổ lên, xoang mũi phát ra tiếng rên rỉ mềm mại.

Thẩm Ám cũng vừa mới tắm xong cách đây không lâu, trên người hai bọn họ đều ngập tràn mùi hương sữa tắm dễ ngửi, anh ngậm lấy đôi môi cô mút mát, giọng khàn khàn hỏi, "Sao người em thơm vậy?"

Hơi thở của anh nóng bỏng, Bạch Lê bị hun nóng khiến cả người run run, cô nhắm hai mắt co rúm lại muốn trốn đi, lại bị Thẩm Ám ôm vào ngực, cố định sau gáy, một nụ hôn sâu lại áp xuống.

Đuôi mắt cô nhập nhèm nước mắt, hai tay nắm chặt đặt trên ngực anh, thân thể bị hôn đến nỗi rùng mình run rẩy, cổ họng càng không thể ngăn lại tiếng rên rỉ đang tràn ra.

"Thích không?"

Thẩm Ám chậm rãi buông cô ra, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cọ cọ lên cánh môi cô, anh dùng đầu lưỡi liếm môi cô, thong thả mà tinh tế, từng chút từng chút một, đầu lưỡi len vào trong, cuốn lấy đầu lưỡi cô bắt đầu dây dưa.

Cánh tay đang ôm cô bỗng dùng lực, sự giam cầm càng lúc càng sâu thêm, anh vẫn đang kiềm chế hôn môi cô, dụ cô ngây ngô đáp lại, sau đó nhanh chóng tấn công, một đi một về, chỉ cần một nụ hôn đó đã khiến quần lót cô ướt đẫm.

"Nói không nên lời thì gật đầu đi.

" Anh hôn hôn đôi mắt cô, khẽ liếm nước mắt tràn ra ở đuôi mắt cô.

Bạch Lê nhắm hai mắt lại, vành tai hồng hồng, nhẹ nhàng gật đầu.

Tiếng cười khe khẽ của Thẩm Ám vang lên bên tai, tiếng cười ấy rất khàn, lại vô cùng dễ nghe.

Anh nâng cằm cô, lại hôn lên một lần nữa, một tay khác nắm lấy đầu ngón tay cô, đặt lên trên nút cổ áo của mình, giọng nói khàn khàn đến cực điểm: "Ngoan, giúp anh cởi ra đi.

".
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 52: Ưm Hức... Bác Sĩ Thẩm... Đừng Mà...


Ngón tay Bạch Lê run rẩy tới nỗi cô không thể cởi được cúc áo của anh mấy lần, cả người cô còn bị anh hôn đến mềm nhũn, hai chân như nhũn ra khiến cô không đứng vững nổi.

"Làm sao mà cởi lâu thế?"

Anh cố ý hỏi, miệng ngậm lấy vành tai cô nhẹ nhàng liếm cắn.

Cổ họng Bạch Lê phát ra từng tiếng nức nở yếu ớt, cơ thể run lên từng đợt.

Thẩm Ám dùng một tay ôm chặt người nọ, một tay khác luồn vào trong áo, cách lớp áo lót bao lấy ngực cô, đốt ngón tay hơi dùng sức xoa nắn chúng.

Bạch Lê bị xoa đến mức vươn tay muốn đẩy anh ra, khuôn mặt cô đỏ bừng lên vì xấu hổ, đôi mắt nhắm chặt, miệng lại bắt đầu kêu cứu không ngừng: "Hức hức...

Cứu với..."

Thẩm Ám cười nhẹ, "Chủ động hôn anh một cái, anh sẽ tha cho em.

"
Lông mi Bạch Lê run khẽ lên, đôi mắt của cô như hàm chứa nước xuân, vừa thẹn thùng vừa khẩn trương nhìn anh.

Một lúc sau, cuối cùng cũng kiễng chân, chủ động hôn một cái lên môi anh.

Thẩm Ám giữ chặt gáy cô, ôm cô vào trong lòng, hôn cô càng mãnh liệt hơn.

Anh gằn giọng xuống như đang giận dữ.

"Cứ thế chủ động như vậy, anh sao có thể thả em đi, hửm?"

Âm cuối của anh vừa dứt, da đầu Bạch Lê đã trở nên tê dại, toàn bộ sống lưng bủn rủn như có dòng điện chạy qua.

Bàn tay to lớn của Thẩm Ám đưa vào trong áo cô, đẩy áo lót ra, anh cúi đầu xuống, ngậm lấy đầu vú cô.

Bạch Lê che miệng lại, tiếng nức nở bị lòng bàn tay kìm nén.

Cơ thể cô run lên từng hồi, không thể khống chế nổi.

Thẩm Ám há to miệng ngậm vú của cô, bú liếm vô cùng dâm loạn, âm thanh mút mát kích thích đến nỗi Bạch Lê không nhịn được mà bật khóc đẩy anh ra, "Ưm hu hu...Bác sĩ Thẩm...

Đừng mà..."

Phía dưới của cô chảy ra từng đợt dâm dịch ấm nóng, ướt đẫm hai chân.

Một tay khác của Thẩm Ám nắm lấy bầu vú đầy đặn của cô, ngón tay khảy khảy núm vú, tiếp theo dùng tay ép hai bên vú lại cho hai núm vú chạm nhau rồi mạnh mẽ xoa nắn.

Anh cúi đầu xuống, ngậm cả hai núm vú vào miệng, răng nanh khẽ ray cắn.

Cổ họng Bạch Lê phát ra tiếng hét thất thanh, cả người cô giật bắn, sau đó mềm nhũn trượt xuống.

Thẩm Ám mỉm cười bế cô lên, ôm ngang người đi thẳng đến phòng ngủ, anh đặt cô lên giường, cởi hết cúc áo sơ mi của mình, cơ thể cường tráng che kín hình xăm hiện ra, nửa người trên đè lên người Bạch Lê, lại hôn môi cô một lần nữa.

Phía dưới của Bạch Lê đã ướt át vô cùng, ngón tay của Thẩm Ám vừa mới cắm vào thôi mà lòng bàn tay đã dính đầy nước.

Anh cười khẽ hôn lên tai cô, hơi thở nóng bỏng thì thầm hỏi: "Thích anh làm vậy sao?"

Bạch Lê xấu hổ nhắm chặt hai mắt, không dám đối diện với anh.

Thẩm Ám đẩy ngón tay vào, đâm thọc trong cơ thể cô một lát rồi cho thêm một ngón tay nữa, hai ngón tay hợp vào, hơi cong lại, ấn lên khối thịt nhô lên bên trong cơ thể cô mấy lần.

Bạch Lê không tự chủ được hơi cong người lại, cô khóc lóc đẩy ngón tay Thẩm Ám, muốn bảo anh rút ra ngoài, nhưng lời còn chưa kịp nói, toàn bộ bụng dưới đã run rẩy kịch liệt, một dòng nước phun ra, bắn thẳng lên mặt Thẩm Ám.

Thẩm Ám lấy khăn giấy bên cạnh lau mặt, anh cởi quần, đè lên trên người Bạch Lê, anh vuốt ve gương mặt đã ướt đẫm mồ hôi của cô, cúi đầu nhấm nháp đôi môi đỏ bừng.

Dương vật thô tô được giải phóng, Thẩm Ám tách hai chân Bạch Lê ra, cọ cọ miệng lỗ nhỏ ẩm ướt vài cái, sau đó mới đâm vào.

Bạch Lê bị cắm vào thét lên một tiếng rên cao vút, âm thanh mềm mại, mang theo cả tiếng khóc nức nở.

Cơ thể dường như bị kéo căng, thân dưới trướng đau chua xót tê dại.

Thẩm Ám mới di chuyển vài lần, Bạch Lê đã không chịu nổi mà run rẩy, khoái cảm như lan truyền từ đại não ra khắp cơ thể, cô ở trong cơn khoái cảm tột độ, không tự chủ được ôm chặt lấy anh.

Thẩm Ám cười nhẹ hôn lên môi cô, phần hông đột nhiên thúc một cái.

Anh đâm rất mạnh, tốc độ cũng càng ngày càng cao, toàn bộ phòng ngủ đều vang lên những tiếng cơ thể va chạm với tần suất cao.

Tất cả tiếng rên rỉ nức nở của Bạch Lê đều bị anh nuốt vào bụng, khắp người như điện giật, cả người run rẩy không ngừng, cô chìm đắm trong cơn lốc khoái cảm chỉ biết cao giọng rên rỉ.

.
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 53: Thoải Mái Sao


Trên khăn trải giường dính đầy nước.

Thẩm Ám đứng ở dưới giường, anh bóp eo nhỏ của Bạch Lê, đâm vào từ phía sau.

Nửa người trên của Bạch Lê nằm trên giường, cơ thể nảy lên theo từng cú thúc của anh, đầu vú cọ xát với khăn trải giường vừa tê lại vừa ngứa, cô bị đâm tới mức hoàn toàn vỡ vụn, một bàn tay vòng ra phía sau muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị người đàn ông ghì chặt mông, điên cuồng đâm chọc mấy chục cái, cô ưỡn cao cổ lên khóc lóc trong khoái cảm tột độ, cả người run rẩy liên tục.

Thẩm Ám bị cái âm đạo đang không ngừng co rút của cô kẹp bắn.

Anh thở hổn hển dở bao cao su ra, kéo người vào trong lòng dịu dàng hôn môi, "Thoải mái không?"

Bây giờ Bạch Lê một chữ cũng không nói nổi, toàn bộ cơ thể còn đang run rẩy tận hưởng dư vị cao trào.

Thẩm Ám ôm cô vào trong phòng tắm, mở vòi hoa sen ra tắm rửa cho cô, Bạch Lê mềm nhũn dựa vào người anh, ánh mắt thất thần, không còn một chút sức lực nào, được Thẩm Ám tắm rửa sạch sẽ rồi dùng chăn quấn lại bế ra sô pha, cô mệt mỏi khép mí mắt lại, chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Thẩm Ám chỉ làm có hai lần, nhưng cơ thể Bạch Lê quá mẫn cảm, không biết cao trào bao nhiêu lần, khóc tới khản cả giọng.

Anh thay ga trải giường xong, bế người từ trên sô pha trở về giường, anh kéo chăn xuống, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn kia, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, lúc này mới đi ra khỏi phòng ngủ.

Buổi sáng anh đã ăn sáng trước khi tới đây, vừa mới tiêu hao một lượng lớn thể lực, cho nên hơi đói bụng.

Ăn đơn giản xong, anh đi rửa qua mặt một chút, sau đó mới quay về phòng, ôm Bạch Lê nhắm mắt ngủ.

Phải đến tận giữa trưa, hai người mới rời giường.

Hôm qua Bạch Lê bị làm quá tàn nhẫn, ngay cả đi cũng không đi được, Thẩm Ám ôm người vào phòng tắm đánh răng rửa mặt cùng nhau, tiếp đến anh đi lấy thuốc, đặt Bạch Lê ngồi trên nắp bồn cầu, bôi thuốc cho cô.

Hai cánh hoa mảnh mai bị cọ xát tới sưng lên, anh cẩn thận bôi thuốc mỡ, môi mỏng kề sát nơi đó thổi nhẹ, cả người Bạch Lê khẽ run rẩy, một dòng dâm dịch lại chảy ra.

Cô xấu hổ kẹp chặt chân lại.

Thẩm Ám rửa sạch tay, sau đó hôn nhẹ cô một cái, "Ăn cơm trước đã, buổi tối chờ anh về rồi làm tiếp.

"
Bạch Lê bịt tai lại, cả khuôn mặt cô đỏ bừng, cô cúi đầu định chạy trốn ra ngoài, nhưng bị Thẩm Ám tóm được, kéo cô vào trong lòng.

Anh chỉ đơn thuần ôm cô, không có bất kỳ động tác nào khác.

Một lát sau, anh dựa vào bên cổ Bạch Lê, thấp giọng cười nói: "Tim em đập thật nhanh.

"
Tai Bạch Lê lại đỏ lên, vươn tay muốn đẩy anh ra, Thẩm Ám nắm lấy tay cô, đặt hai tay cô lên eo anh, khiến cái ôm này càng thân mật hơn.

Cằm của Thẩm Ám đặt lên vai Bạch Lê, anh nói với cô, "Thả lỏng chút, cứ ôm như vậy một lát.

"
Bạch Lê thấy hơi căng thẳng, phải mất hồi lâu cô mới chậm rãi thả lỏng người, nhưng trái tim vẫn đập điên cuồng ở trong lồng ngực, đây là điều mà cô không thể khống chế được.

Thẩm Ám vùi đầu cọ cọ cổ cô, "Buổi tối anh có hẹn ăn cơm cùng một người bạn, có lẽ sẽ về muộn, cho anh một cái chìa khóa được không?"

Bạch Lê hơi co người lại một chút, "...

Vâng.

"
Thẩm Ám cười nhẹ, "Anh cũng sẽ đưa em chìa khóa chỗ đó của anh, nếu không có việc gì thì đến giúp anh tưới cây, được không?"

Bạch Lê bị nụ cười của anh làm cho cả mặt đỏ bừng, muốn trốn cũng không trốn được, giọng nói vừa nhỏ vừa nhẹ, "...

Không được.

"
"Giận sao?"

Thẩm Ám trêu chọc cô, hạ thấp môi mỏng, hôn lên vành tai cô.

Bạch Lê bị anh ôm vào lòng, không trốn được vào chỗ nào, bị hôn đến run cả người, không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng, "Đừng...

Ngứa quá...

Bác sĩ Thẩm..."

Môi cô cong lên, khóe miệng có lúm đồng tiền rất sâu, làm khuôn mặt đáng yêu vô cùng.

Thẩm Ám nhìn chằm chằm mặt cô, một lát sau, anh vén những sợi tóc dài trên trán Bạch Lê, sờ lên chỗ ngày trước cô bị gậy đánh gold đập vào đầu, tuy giờ đã không còn sưng nữa, nhưng vẫn có thể thấy được.

Anh cúi đầu hôn lên nơi đó, cơ thể Bạch Lê không tự chủ được mà hơi run rẩy.

"Còn đau à?"

Anh cười nhẹ.

Bạch Lê không định trả lời, nhưng nhìn anh cười đẹp như vậy, lại không nhịn được nhỏ giọng nói: "...

Ngứa.

"
Chỉ cần một chữ này, Thẩm Ám lập tức nắm cằm cô, đè người ở trong ngực, tiếp tục hôn một lúc lâu.

.
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 54: Không Nỡ Rời Xa Anh Sao


Cơm hộp vẫn treo trên nắm cửa, Thẩm Ám ăn qua loa xong, cầm theo chìa khóa đi ra ngoài, tiện cầm thêm cả túi rác.

Khi anh quay lại, Bạch Lê đang ngồi ở trước máy tính bận rộn làm việc, anh mở cửa bước vào, cô gái nhỏ ngồi trên ghế mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy có người từ bên ngoài bước vào phòng, cô ngây người một lát, sau đó mới rụt cổ, lấy tấm chăn đang khoác trùm kín đầu, bao gồm cả vành tai đang đỏ bừng.

Thẩm Ám mua bộ lọc về, anh thay bộ lọc điều hòa trong phòng, rồi lại vào phòng tắm, thay bóng đèn mới, đến lúc này mới đi rửa tay.

Bạch Lê khoác chăn, đứng ở cửa nhìn anh.

Thẩm Ám cười nhẹ, "Làm xong rồi?"

Bạch Lê quay về ngồi trước bàn máy tính.

Thẩm Ám đi vào phòng bếp rót một cốc nước, ngửa cổ uống cạn, lấy điện thoại di động ra xem tin tức, khách hàng quá nhiều, Miêu Triển Bằng không xử lý được, anh cất điện thoại đi, rửa cái cốc sạch sẽ rồi cất vào chỗ cũ, đi ra nói với cô: "Anh phải đi rồi.

"
Bạch Lê gật đầu.

Thẩm Ám sờ sờ mặt cô, dụ dỗ hỏi,

"Mang máy tính theo rồi đi cùng anh?"

Bạch Lê cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Vậy thì để lần sau.

" Thẩm Ám cúi đầu hôn nhẹ môi cô, "Không được cắn môi.

"
Bạch Lê hơi rụt bả vai lại vì bị hôn bất ngờ, Thẩm Ám buông cô ra, xoa xoa đầu cô, "Anh đi đây.

"
Cô bước từng bước nhỏ theo sau anh, Thẩm Ám bước ra khỏi cửa, quay đầu lại nhìn cô, khóe môi dương lên, giọng nói trầm thấp dễ nghe vô cùng, "Chẳng lẽ em không nỡ rời xa anh sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Lê đỏ lên, "...

Không phải.

"
Sau khi cô đóng cửa lại, mới nhỏ giọng nói: "Đi đường cẩn thận.

"
Thẩm Ám cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua trái tim mình, anh cười nhẹ, "Được rồi, em nhớ phải ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.

"
Tại phòng khám Miêu Triển Bằng đã mệt không chịu nổi, thấy Thẩm Ám đi đến, thở phào nhẹ nhõm nói: "Anh Ám, có người đang trong phòng mổ, thuốc gây mê phải mất nửa ngày mới có tác dụng, mệt chết em mất..."

Thẩm Ám mặc áo blouse trắng vào, khử trùng tay.

Bình thường tính tình của anh rất lạnh lùng, thỉnh thoảng tâm trạng vui vẻ mới nói đùa được với anh một hai câu.

Nhưng hôm nay, Miêu Triển Bằng thấy từ đầu tới cuối anh luôn treo nụ cười ở trên mặt, lúc bước ra khỏi phòng phẫu thuật không nhịn nổi mà hỏi một câu, "Anh Ám, anh làm sao vậy?"

"Sao cơ?"

Thẩm Ám rửa sạch tay, lau khô ngón tay, sau đó lấy điện thoại ra, xem thử Bạch Lê có gửi tin nhắn hay không.

"Trông anh có vẻ rất vui.

" Miêu Triển Bằng chỉ vào những vị khách mới ra khỏi cửa, "Thường ngày đối với những vị khách như vậy, anh đã sớm lạnh mặt từ lâu rồi, nhưng hôm nay anh rất là...

Dịu dàng, nhưng không phải loại dịu dàng mà bọn em thường thấy.

"
Thẩm Ám: "..."

Anh cầm lấy danh sách lịch hẹn trước đưa cho Miêu Triển Bằng, "Làm việc đi, buổi tối anh có hẹn ăn cơm cùng bạn, cậu tan làm sớm một chút, treo biển ở ngoài cửa.

"
"Anh Ám, về sau buổi tối không cần trực đêm?"

Miêu Triển Bằng hỏi.

"Cậu đáng được như thế.

" Thẩm Ám đi đến trước quầy lễ tân, yêu cầu Đàm Viên Viên gõ lại danh sách phân công nhiệm vụ rồi dán ở cửa.

"Vậy còn anh?"

Miêu Triển Bằng vừa hỏi xong vẻ mặt như chợt hiểu ra điều gì đó, "Ồ, anh muốn ở cùng bạn gái?"

Thẩm Ám không phản bác, khóe môi hơi cong lên.

Trước 5 giờ rưỡi, anh lái xe đến khách sạn đã hẹn trước.

Đàm Viên Viên đi vào văn phòng anh dọn dẹp vệ sinh, lau qua cái mũ bảo hiểm màu hồng nhạt trên bàn một lần, Miêu Triển Bằng đi ngang qua thấy cảnh này, thuận miệng hỏi, "Đàm Viên Viên, cô biết bạn gái của anh Ám là ai không?"

Đàm Viên Viên cầm mũ bảo hiểm đưa cho cậu ấy xem, chỉ vào bốn chữ 'của riêng Bạch Lê' to đùng bên trên, hỏi cậu ấy: "Có biết chữ của ông chủ không?"

Miêu Triển Bằng cười khẽ, "Tôi tưởng rằng cô không nhìn thấy.

"
"Đã thấy từ lâu rồi được chưa.

" Đàm Viên Viên bĩu môi.

"Cô vẫn còn chưa từ bỏ sao?"

Miêu Triển Bằng hỏi.

"Hiện tại tôi chỉ coi anh ấy là ông chủ, nào dám mơ ước làm bạn gái của anh ấy nữa.

" Đàm Viên Viên đặt cái mũ đã lau sạch xuống bàn, thở dài nói: "Tôi chỉ là không ngờ rằng, anh Ám lại thích...

Cô ấy đến như vậy.

"
"Cô ấy trông thế nào?"

Miêu Triển Bằng hỏi.

"Không biết, tôi cũng chưa gặp qua cô ấy bao giờ, chỉ biết...

Cô ấy hình như rất sợ người.

" Đàm Viên Viên suy ngẫm nói, "Lạ thật, cô ấy không sợ anh Ám sao?"

"Anh Ám có cái gì mà sợ, do cô chưa thấy bộ dạng anh Ám khi nói chuyện với cô ấy thôi.

"
Đàm Viên Viên trợn tròn mắt, "Là bộ dạng gì?"

Miêu Triển Bằng nhún vai, "Cô sẽ cảm giác bản thân như nhìn thấy ma.

"
Đàm Viên Viên: "...".
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 55: Tẩy Đi Giúp Anh


Khách sạn mà Thẩm Ám đặt cách phòng khám hai mươi phút lái xe.

Anh vừa mới dừng xe, bả vai đã bị một người vỗ mạnh, quay đầu nhìn thấy người phía sau, anh cười khẽ, "Đến rồi?"

Người kia cắt tóc ngắn nhuộm màu xám, bên trong mặc áo ba lỗ, bên ngoài khoác một cái áo khoác da, phía dưới thì mặc quần đùi, cách ăn mặc có thể nói là chẳng ra cái gì cả.

"Lạnh quá, lâu rồi không gặp.

" Vương Thành Học xoa xoa tay, nói với Thẩm Ám, "Em đoán anh cũng sắp tới rồi, nên đứng ở ngoài hút điếu thuốc chờ anh.

"
"Đi vào thôi.

" Thẩm Ám xoay người đi vào trong.

Người phục vụ mở cửa ra, dẫn hai người đến phòng đã đặt trước.

Khi đi qua sảnh lớn, ban đầu có không ít người bị khuôn mặt của Thẩm Ám hấp dẫn, sau đó lại bị thu hút bởi cái quần đùi của Vương Thành Học, xung quanh truyền đến những tiếng cười khúc khích.

Bây giờ là tháng 10, nhiệt độ hạ thấp, hầu hết ai cũng đã mặc quần dài, trên phố không có một người đàn ông nào cởi trần mặc quần đùi cả.

Vào đến phòng riêng, Vương Thành Học vội vàng mở điều hòa, cởi áo khoác ra, để lộ hai cánh tay trải kín hình xăm, người phục vụ chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi lập tức rời mắt đi, đưa thực đơn cho Thẩm Ám.

"Sáu món đầu thực đơn và bốn món ăn kèm.

" Thẩm Ám gọi món xong thì nhìn về phía Vương Thành Học, "Uống rượu không?"

Vương Thành Học lắc đầu, "Không uống, buổi tối còn có khách, nên không được say.

"
Cậu không sợ uống rượu, chỉ là lo lắng cho Thẩm Ám.

Những sự việc trước kia có thể ít người biết tới, nhưng Vương Thành Học lại là rõ rành rành.

"Được rồi, trước tiên cứ vậy đã, không đủ thì gọi thêm.

" Thẩm Ám đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, tiện gọi thêm hai tách trà nóng, chờ người phục vụ đóng cửa đi ra ngoài, lúc này anh mới hỏi Vương Thành Học, "Dạo này công việc thế nào?"

"Cũng không tệ lắm.

"
Vương Thành Học mở tiệm xăm hình, rất có tiếng ở Đông Thành, hàng tháng có hơn hai mươi người trả tiền học phí để được vào đó học nghề.

Từ thời ông nội của Vương Thành Học đã làm nghề này, sau đó truyền lại cho con cháu, mười mấy năm trước, khi có người đến cửa tiệm phá rối, cậu còn cho rằng tiệm mình nhất định sẽ bị họ đập nát.

Ông nội quỳ trên mặt đất xin đám người kia dừng tay, cậu hoảng hốt chạy đến đỡ ông nội lên bảo ông đừng quỳ nữa.

Cũng chính lúc ấy, Thẩm Ám xuất hiện và nói gì đó với đám xã hội đen, kể từ đây, những người kia không bao giờ tìm đến tiệm của cậu nữa.

Ân tình này Vương Thành Học vẫn luôn nhớ kỹ.

Ông nội cậu lúc đó cũng nói, nhà bọn họ nợ Thẩm Ám một ân huệ lớn, dặn Vương Thành Học bất kể thế nào cũng phải báo đáp món nợ này.

Chỉ là, Vương Thành Học không ngờ tới, việc trả ơn cho anh chỉ có mỗi xăm hình cho Thẩm Ám.

"Một chút việc nhỏ này thật sự không cần phải mời em ăn cơm đâu, em chỉ nghĩ là lâu lắm rồi chưa được ăn cơm cùng với anh Ám, cho nên mới mặt dày tới đây.

" Vương Thành Học quan hệ rất rộng, cục cảnh sát hay bất động sản cậu đều quen hết, một chút việc của Thẩm Ám, xử lý thông qua cậu vô cùng dễ dàng.

Cậu là người chân thành, là một người bạn mà Thẩm Ám cực kỳ tin tưởng.

"Anh đã làm phiền em rất nhiều mà, lại vừa lúc đang có thời gian, cho nên muốn tìm em ăn một bữa.

" Thẩm Ám nói, nâng tách trà lên nhìn cậu, "Lấy trà thay rượu.

"
"Được thôi.

" Vương Thành Học sảng khoái chạm cốc với anh.

Sau khi dọn món xong, hai người vừa ăn vừa trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, trong lúc hai người đang nói chuyện thì có người gọi đến, nhưng bầu không khí không hề bị phá hỏng, trả lời điện thoại xong lại nói chuyện tiếp.

"Mấy học viên của em vẫn hay hỏi về anh.

" Vương Thành Học có một đôi mắt rất sáng, khi nói chuyện bên má phải còn hiện một lúm đồng tiền rất sâu, "Em nói với mấy đứa đó, anh Ám của em là đỉnh nhất!

Ha ha!"

Vương Thành Học gặp ai cũng nhắc đến Thẩm Ám, nói Thẩm Ám là người đầu tiên mà cậu gặp xăm hình không cần gây tê, hơn nữa ở dưới cổ, toàn bộ đều xăm hình.

Tính ra thì câu nói này không khác nào đang mỉa mai những thanh niên xăm cái hình bé bằng cái móng tay nhưng vẫn đòi gây tê.

Đó là cậu còn chưa nói, Thẩm Ám tẩy hình xăm cũng không gây tê.

Đến giờ Vương Thành Học vẫn còn nhớ rõ buổi tối bốn năm về trước kia, cả người Thẩm Ám mặc toàn đồ màu đen xuất hiện trước mặt cậu.

Khi cởi quần áo ra mới phát hiện, toàn bộ ngực và lưng đều chi chít những vết thương đang chảy máu, những vết thương đó rạch loạn lên hình xăm phía dưới.

Thẩm Ám ngẩng đầu, đôi mắt đen bình tĩnh không một gợn sóng, nói với cậu: "Tẩy đi giúp anh.

"
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 56: A... Không Cần...


Hai người dùng bữa xong là đã hơn 9 giờ.

Trước tiên Thẩm Ám quay về nhà tắm rửa, rồi dọn chậu hoa vào trong phòng khách, tìm kéo cắt tỉa lá cây, sau đó ra ban công quét dọn lá rụng, làm xong xuôi anh mới đi tới nhà Bạch Lê.

Trên đường đi anh mua hai phần bánh ngọt, và một phần sữa bò nóng.

Lúc anh mở cửa đi vào nhà, Bạch Lê đang nằm trên sô pha, cô ôm gối dựa, nhắm hai mắt lại như đang ngủ.

Thẩm Ám nhẹ nhàng bước chân vào trong, cẩn thận đặt đồ ăn lên bàn, cúi đầu hôn lấy môi cô, anh áp cả người lên rồi ôm cô vào trong lòng.

Bạch Lê bị dọa sợ, cô khẽ nức nở một tiếng, sau khi nhận ra là Thẩm Ám, cả người lập tức run rẩy.

"Bị dọa sợ?"

Anh buông cô ra, dịu dàng xoa xoa lưng cô vỗ về, kéo cô lại gần mình, hôn lên gương mặt cô, sau đó hôn môi cô một cái, giọng khàn khàn hỏi, "Không phải đã bảo em ngoan ngoãn chờ anh rồi sao, ai cho phép em ngủ một mình như thế?"

"Ưm..."

Bạch Lê hơi rùng mình vì nụ hôn, giọng điệu có chút mệt mỏi, "Buồn ngủ....

"
Eo cô bị đau cả ngày, đến buổi chiều lại buồn ngủ, nhưng vẫn phải chịu đựng để ngồi làm việc, mà công việc cũng chỉ vừa mới làm xong, tổng cộng còn chưa ngủ được mười phút.

"Ăn cơm chưa?"

Thẩm Ám đặt cô ngồi trên đùi, bày bánh ngọt lên bàn trà.

Bạch Lê không quen với loại tư thế thân mật này, cả người cô cứng nhắc, Thẩm Ám cười nhẹ hôn tai cô từ phía sau, "Thả lỏng đi.

"
Bạch Lê vươn tay bàn tay nhỏ nhắn muốn đẩy anh ra, cả gương mặt cô đỏ bừng, vành tai trắng nõn đỏ như sắp chảy máu tới nơi.

Thẩm Ám ngậm vành tai cô mút mạnh, Bạch Lê rùng mình một cái, trong cổ họng phát ra tiếng tiếng kêu yếu ớt, "A..."

Thẩm Ám xoay người đè cô lên sô pha, hôn lên môi cô, một cái tay khác trực tiếp đẩy áo lót của cô lên, bàn tay to bóp bầu ngực cô mạnh mẽ xoa nắn.

Bạch Lê nặng nề thở dốc, miệng nức nở không ngừng, "Bác sĩ Thẩm..."

Thẩm Ám cúi đầu liếm mút đầu vú cô cách lớp áo, giọng nói trầm thấp gợi cảm hỏi, "Thích không?"

Bạch Lê che miệng lại, cơ thể hơi ưỡn cao lên, ngón chân co quắp, khoái cảm khiến mãnh liệt khiến linh hồn cô chấn động mạnh mẽ.

Cô gái nhỏ vừa mới tắm cách đây không lâu, cho nên người thơm ngào ngạt, Thẩm Ám hôn dọc một đường từ cổ xuống dưới, cởi quần lót của cô ra, môi mỏng dán lên hai cánh hoa xinh đẹp kia.

Bạch Lê bật khóc, "A...

Đừng mà...

Bác sĩ Thẩm..."

Cô kẹp chặt chân lại, không cho anh liếm.

Thẩm Ám đẩy đầu gói của cô sang hai bên, một tay cởi áo sơ mi ra, mặt đối diện với nơi riêng tư của cô, hai tay giữ chặt đùi cô, anh cúi đầu xuống, đầu lưỡi luồn vào bên trong.

Cả người Bạch Lê giật bắn, cô vươn tay đẩy anh ra, trên mặt toàn là nước mắt, bất lực nức nở thét lên, "Không được..."

Cô đã chảy nước, Thẩm Ám mút mạnh một cái, miệng lập tức đầy chứa đầy dâm dịch.

Anh dùng lưỡi gẩy gẩy viên thịt nhỏ đỏ mọng của cô, rồi dùng răng nanh cắn nó, nhẹ nhàng ray nghiến, sau đó môi lưỡi lại chuyển qua mút mát hai cánh hoa, không đợi qua một lúc, Bạch Lê đã hét lên, bụng nhỏ run rẩy kịch liệt, một đợt nước dâm lại phun ra.

Thẩm Ám cởi quần, để lộ một hình xăm lớn màu đen, cả người anh đè lên người Bạch Lê, anh hôn lấy môi cô, một cái tay khác đỡ dương vật đặt ở miệng lỗ nhỏ ướt nóng.

Bạch Lê vừa cao trào, cơ thể mẫn cảm vô cùng, Thẩm Ám mới cắm vào, cô đã không chịu nổi mà run rẩy.

Thẩm Ám mới chỉ cúi đầu cắn núm vú của Bạch Lê, cô lập tức thét chói tai đạt cao trào một lần nữa.

Thẩm Ám cười nhẹ, một bàn tay anh nắm lấy chân cô, kéo lên đặt ở trên vai, một cái tay khác bóp eo nhỏ của cô, đột nhiên thúc mạnh hông.

Bạch Lê cảm giác linh hồn của mình đều bị đâm nát, đầu óc cô trống rỗng, khoái cảm vô tận bao trùm lấy cô.

Bạch Lê cắn mu bàn tay, ý thức tan rã nức nở gào thét.

.
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 57: Bác Sĩ... Thẩm... Huhu...


Sau khi ở sô pha làm xong một lần thì Thẩm Ám ôm người đến nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.

Bạch Lê mềm mại tựa người vào trong lòng anh, nhắm mắt lại, cả người mỏi mệt kiệt sức.

Thẩm Ám cúi đầu hôn nhẹ cô, "Mệt mỏi không?"

Bạch Lê mơ màng "ừ" một tiếng.

Cô bị làm đến cả khuôn mặt ửng hồng, trên người đều phủ đầy vết hôn.

Thời điểm Thẩm Ám mới vừa làm có chút mất khống chế, xong rồi mới phát hiện cô gái nhỏ bị hung hăng làm, dấu hôn trên người ba bốn ngày cũng không mờ đi.

Anh cúi đầu hôn cô, đầu vú bị mút mát mức sưng đỏ, trên đó vẫn còn lưu lại dấu răng của Thẩm Ám.

Bạch Lê bị hôn đến mơ mơ màng màng khóc, khẽ kêu, "Đừng mà.

"

Thẩm Ám ôm cô, nhẹ nhàng dỗ dành, "Được được được, không làm nữa.

"
Anh ôm người vào phòng ngủ, lấy thuốc mỡ bôi cho cô, ngón tay tìm kiếm một chút đã bị nơi ẩm ướt mềm mại kia xoắn lấy, suýt chút nữa cũng không thể rút ra được.

Thật vất vả lắm mới bôi xong thuốc mỡ, chính mình lại cương lên rồi.

Anh tắm rửa sạch sẽ một lần nữa rồi trở lại ôm Bạch Lê ngủ.

Cô gái nhỏ có lẽ nằm mơ thấy anh, cả một đêm đều gọi bác sĩ Thẩm.

Thẩm Ám nghe được thì trong lòng cũng trở nên ngọt ngào.

Anh ôm cô gái nhỏ trấn an, vỗ nhẹ lưng cô, "Bác sĩ Thẩm ở đây.

"
Bạch Lê lại động hai lần, lúc này mới an tĩnh mà làm ổ trong lồng ngực anh ngủ một giấc.

Thẩm Ám cụp mắt nhìn xuống, làn da của cô gái nhỏ trắng nõn, lông mi rất dài, hơi hơi vểnh lên, mũi nhỏ bởi vì khóc quá nhiều nên hiện tại có chút hồng hào, đôi môi đỏ bừng tuyệt đẹp.

Anh sờ nhẹ vào cánh môi của cô, cúi đầu hôn vào nó một cái.

Hôm nay Vương Thành Học nhắc đến hình xăm, thật ra anh cũng không để tâm, chỉ là trên đường trở về không hiểu vì sao lại nhớ đến ngày nào đó, áp lực trầm cảm lại quét đến.

Anh có thói quen mang hết những cáu kỉnh gắt gỏng của mình phát tiết hết vào lúc vận động, chỉ là hôm nay anh lại không đi chơi bóng mà đến thẳng chỗ của Bạch Lê.

Nhớ đến cô gái nhỏ bị đè ở trên sô pha làm đến dáng vẻ khóc lóc thảm thương, anh không nhịn được lại cúi đầu hôn môi cô.

Sáu giờ sáng, Bạch Lê tỉnh dậy muốn đi vệ sinh.

Thẩm Ám nhìn thấy cô đứng trước giường, hai chân run run thì cười khẽ, ôm đối phương bế bổng vào nhà vệ sinh.

Cô có chút ngượng ngùng khóa cửa lại, chờ vài phút mới đỏ mặt bước ra.

Thẩm Ám ôm cô trở về giường, bản thân cũng rửa mặt qua loa rồi quay lại ôm người vào trong lòng, nhắm hai mắt hôn cổ cô.

Bạch Lê trốn vào trong ổ chăn, nhưng chẳng bao lâu đã bị Thẩm Ám kéo ra, anh lấy thuốc mỡ lại đây, ngón tay thăm dò nơi riêng tư của cô, tiến quân thần tốc mà bôi sạch thuốc vào bên trong.

"Còn đau không?"

Anh hỏi.

Bạch Lê che kín khuôn mặt đỏ bừng không thèm nhìn anh.

Thẩm Ám kéo tay cô xuống, hôn nhẹ vào đôi mắt cô, dọc theo chóp mũi đến môi Bạch Lê.

Cô vừa mới đánh răng xong, cả khoang miệng đều là hương vị chanh tươi mát.

"Đánh răng làm gì?

Hử?"

Anh vừa cười vừa hôn cô, ngón tay đặt ở nơi riêng tư bỗng dưng lại thêm vào một ngón, đâm chọc vài cái thì dâm thủy bên trong lập tức chảy ra.

Bạch Lê vô lực mà cong người ngồi dậy, hai tay bám víu trên bả vai anh, ánh mắt phủ một tầng nước mắt mông lung, cô kịch liệt cắn môi, giọng nói mềm mại mang theo chút run rẩy: "Bác sĩ...Thẩm...Hu hu..."

Thẩm Ám rút ngón tay ra, gắng gượng đỡ dương vật của mình trực tiếp cắm vào.

Bạch Lê bị cắm đến da đầu tê rần, ngón tay bấu vào trên cánh tay anh, miệng kêu rên một tiếng, bụng nhỏ cũng không ngừng run lên.

Thẩm Ám phủ cả người trên thân thể cô, nắm lấy chân Bạch Lê quấn quanh trên eo mình, cúi đầu hôn môi đối phương, eo cũng bắt đầu mạnh mẽ đẩy đưa.

Tiếng kêu khóc nức nở của Bạch Lê đều bị anh nuốt vào trong bụng, khoái cảm kịch liệt làm cho cô sụp đổ đến đỉnh điểm, chỉ trong chốc lát đã tiêu tan, cô đã bị sự mạnh mẽ thọc vào rút ra của người đàn ông đẩy đến cao trào.

Thẩm Ám bị cô kẹp chặt đến rên lên thành tiếng, anh rút ra tìm bao cao su đeo vào, thay đổi tư thế của Bạch Lê, anh ôm cô vào trong lòng, từ phía sau nắm chặt eo cô, thắt lưng của anh dùng sức mà đâm chọc hướng đến đỉnh.

Mái tóc dài của Bạch Lê bị làm đến bay loạn lung tung, đuôi tóc quét mạnh làm cho đầu vú rùng mình dựng thẳng lên, người đàn ông càng ra sức vừa đâm vào vừa cúi người hôn cắn lên đầu vú mềm mại đó.

Dương vật dưới thân như thể kết dính vào trong thân thể của cô, vật cứng rắn và nóng bỏng gần như thiêu đốt lý trí của cô, làm cho trong đầu Bạch Lê chỉ còn lại khoái cảm và sự chua xót vô cùng vô tận.

.
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 58: Đừng Mà...


"Ha...A...Đừng mà...

Đừng..."

Bạch Lê bị làm đến mất hồn, cả người tựa như bị điện giật mà không ngừng rùng mình.

Đợi đến khi cao trào thì cả cổ cô ngưỡng cao lên, bụng nhỏ cũng run rẩy hơn chục lần, một luồng dâm thủy ồ ạt phun trào.

Thẩm Ám lấy bao cao su ra, thở hổn hển rồi hôn môi Bạch Lê, nụ hôn nóng bỏng dọc theo cổ đi xuống, tiến đến phía sau thì lật người lại, mút mát hôn nhẹ lên xương lưng nhô lên.

Bạch Lê bị hôn đến co rúm run rẩy, sâu trong miệng phát ra âm rung nhỏ bé yếu ớt.

Người đàn ông hôn qua vòng eo của cô, hàm răng không nhẹ không nặng cắn xuống mông thịt.

Toàn thân Bạch Lê cảm thấy thẹn đến không thể nhịn được, cô xoay người lại đẩy anh, lại bị người đàn ông dùng tay giữ chặt cổ tay.

Thẩm Ám đè chặt eo của cô xuống, cầm dương vật một lần nữa đâm vào nơi mê hồn kia.

Bạch Lê bị chọc đến run lên vài cái, cả khuôn mặt chôn vào trong khăn trải giường, nức nở kêu lên một tiếng, "A..."

Thẩm Ám bị tiểu huyệt của cô co rút đến "hừ" lên một tiếng, bàn tay nóng như lửa đánh vào mông Bạch Lê một cái, giọng nói khàn đặc đến không nghe rõ, "Bị em kẹp đến gãy mất, thả lỏng chút đi."

Bạch Lê vẫn còn nằm trên khăn trải giường run run, cơ thể mẫn cảm đến cực độ, bị đối phương đâm chọc vài cái đã tan ra như nước.

Thẩm Ám gập nửa người trên của cô lại, một bàn tay xoa nắn cùng lúc hai nhũ thịt mềm mại kia, một tay khác lại giữ chặt eo nhỏ của cô, thắt lưng kịch liệt đẩy đưa lên xuống, dương vật mạnh mẽ chọc vào mông thịt, âm thanh lạch bạch vang vọng khắp cả phòng ngủ.

Giọng nói của Bạch Lê đã khàn đặc từ tối hôm qua, buổi sáng lại trải qua một trận như vậy nên âm thanh khóc kêu càng thêm đáng thương hơn, khoái cảm tràn ngập càng thêm mãnh liệt mà quét qua toàn bộ não cô.

Bạch Lê bị bóp nghẹt đến ý thức mơ màng, ngón tay gắt gao bấu vào trên cánh tay của Thẩm Ám, dưới tần suất cao độ thọc vào rút ra của người đàn ông mà mạnh mẽ nức nở thét chói tai.

Thời điểm Thẩm Ám dừng lại thì toàn bộ thân thể Bạch Lê đều ở dư vị của cao trào mà run rẩy co lại, anh vươn tay chạm vào, ở phía dưới của cô ngay lập tức phun một luồng dâm thủy ra bên ngoài.

Cả khuôn mặt Bạch Lê tràn ngập nước mắt mà kêu lên, "Không được..."

Giọng nói khàn đặc đến chỉ còn nghe thấy khí âm, cực kỳ đáng thương.

"Được rồi, không làm nữa."

Thẩm Ám cúi đầu hôn lên mặt cô.

Anh bước ra ngoài lấy một ly nước, còn bỏ thêm chút mật ong, đợi đến khi cô uống xong mới bế bổng người kia vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.

Đôi mắt của Bạch Lê khóc đến đỏ bừng, khi tắm rửa vẫn còn thút tha thút thít.

Khóc đến Thẩm Ám cũng đau lòng khôn nguôi, anh cúi đầu hôn môi cô, "Anh sai rồi, lần sau sẽ làm nhẹ một chút."

Bạch Lê che mặt lại không thèm chú ý đến anh.

Thẩm Ám trầm giọng mà dỗ dành, "Đợi lát nữa anh sẽ nấu cơm cho em ăn, em muốn ăn gì nào?"

Bạch Lê dường như có chút không tin, đôi mắt ướt sũng liếc nhìn anh một cái, lại run rẩy dời đi.

Thẩm Ám tắm rửa cho cô xong thì dùng khăn lông bao bọc người đặt trên ghế sô pha.

Anh đến phòng ngủ đổi khăn trải giường, sau khi thay xong thì ôm Bạch Lê trở lại trong phòng, dùng khăn lông lau khô tóc cho cô.

Khuôn mặt Bạch Lê trở nên đỏ bừng, vành tai cũng phủ ngập sắc đỏ.

Cô cúi đầu không nhìn anh, nhưng người đàn ông lại cố ý dựa gần vào, giữ khăn lông trên đầu cô, khiến đối phương phải ngẩng mặt nhìn mình.

Khuôn mặt của người đàn ông bị làn nước làm cho tối sầm lại, lông mày nhếch lên ngoài ý muốn càng tôn thêm nét trầm tĩnh thâm thúy của anh, chiếc mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng hơi nâng lên, đường nét góc mặt gọn gàng gần ngay trước mặt, hầu kết nhô lên trước mặt chuyển động lên xuống.

Hàng lông mi của cô kịch liệt run rẩy.

"Em muốn ăn gì?"

Thẩm Ám trầm giọng hỏi, hô hấp dừng ờ trên mặt cô, nóng rực đến mức đối phương vô thức mà sợ run cả người.

"Không...Không biết."

Cô vẫn chưa quen việc bị nhìn như vậy, cũng không thoải mái khi bị người đàn ông ôm mình lau khô tóc thế này, tất cả đều vẫn chưa quen thuộc, nhưng trái tim đập liên hồi đã nói cho cô biết, cô thật sự thích chuyện như vậy.

Rất thích...

Người ở trước mắt này.

"Em thích ăn gì?"

Người đàn ông sờ nhẹ mặt của Bạch Lê, "Anh sẽ làm món em thích."

Sau khi trưởng thành, hầu như chẳng có ai đối xử tốt với cô thế này nữa.

Hốc mắt Bạch Lê chua xót nóng rực, cô hơi xoay mặt lại, khẽ đáp: "Cháo gạo kê."

Thẩm Ám khẽ hôn khuôn mặt cô, "Ngoan ngoãn chờ anh."

Sau khi người đàn ông đi rồi, Bạch Lê mới sờ chỗ mặt vừa bị hôn, trong lòng run rẩy dữ dội..
 
Bác Sĩ Thú Y - Tô Mã Lệ
Chương 59: Ăn Ngon Không


Thẩm Ám dạo một vòng trong nhà bếp quen thuộc, tìm thấy gạo kê rồi thì mở tủ lạnh lấy thêm bốn quả trứng gà ra.

Dường như Bạch Lê ăn chay, trong tủ lạnh cũng không có thịt, ngoại trừ xúc xích giăm bông thì trong góc còn một thùng mì ăn liền nữa.

Anh đi ra ngoài một chuyến, mua rất nhiều thịt và thịt băm, làm món canh thịt viên rau củ, cháo gạo cũng vừa nấu chín tới, anh chia thành năm phần đặt trên bàn ăn cơn, lúc này mới bước vào phòng ngủ nhìn xem.

Bạch Lê nghiêng vẹo ngủ trên giường, trong lồng ngực còn ôm khăn lông, một khuôn mặt chôn trong gối, chỉ nhìn thấy cằm nhọn của cô.

Thẩm Ám bước đến rồi cúi đầu hôn lên mặt đối phương, "Ăn cơm thôi.

"
Bạch Lê ngay lập tức thức dậy, cô dùng khăn lông che lại khuôn mặt mình, mơ mơ màng màng "Ừ" một tiếng.

Thẩm Ám nhìn thấy cô giống một tên trộm thật cẩn thận mà bước xuống từ trên giường, không nhịn được một tay bế bổng cô vào trong lòng, trực tiếp ôm người đặt trên ghế trước bàn ăn.

Bạch Lê khẽ gọi một tiếng, cánh tay của người đàn ông xuyên đến trước ngực cô, giữ chặt toàn bộ nửa trên của người kia, trái tim Bạch Lê theo đó cũng bị bao lấy, dưới bàn tay của anh điên cuồng đập loạn nhịp.

Trên bàn có năm phần cháo gạo kê, một phần giữ nguyên hương vị ban đầu không thêm gì cả, một phần bỏ vào bắp vụn, một phần thêm khoai từ, một phần lại rắc táo đỏ, còn có một phần bỏ trứng gà.

"Anh không biết em thích loại nào nên đã nấu cho em năm phần.

" Thẩm Ám đưa cho cô một cái muỗng, lại đặt một tô canh thịt viên rau củ trước mặt cô, bên trong đều là thịt viên và rau củ, "Lâu rồi anh cũng không xuống bếp, em nếm thử chút đi.

"
"...Cảm ơn anh.

" Bạch Lê nhận cái muỗng, trước hết nếm thử cháo gạo kê rồi cuối cùng cắn một miếng thịt viên.

Thật sự khó tưởng tượng được người như Thẩm Ám sẽ xuống bếp nấu cơm, lại còn nấu ăn đặc biệt ngon nữa.

"Ăn ngon không?"

Thẩm Ám vẫn đang chờ câu trả lời của cô.

Bạch Lê gật đầu nhẹ một cái, chờ nuốt xong miếng thịt trong miệng mình mới đáp: "Ngon lắm.

"
Thẩm Ám ngồi ở đối diện Bạch Lê cười, cũng múc một phần canh thịt viên cho chính mình, "Ông nội của anh rất thích ăn thịt viên, răng của người già không tốt, cơm đặc biệt khó ăn.

Sau đó anh lớn một chút thì đi học xong sẽ xuống bếp nấu cơm cho ông ăn.

"
Bạch Lê nhẹ nhàng cắn môi, ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Ám một cái.

"Trước mặt người khác, anh sẽ không chủ động nhắc đến ông anh.

" Thẩm Ám nhìn về phía cô, khóe môi vẫn khẽ nhếch lên, "Bạch Lê, em không giống họ, anh muốn cùng em chia sẻ những việc này.

"
Câu này có thể lý giải rằng anh không sẵn lòng phơi bày sự yếu ớt của chính mình trước mặt người khác, nhưng ở trước mặt cô thì lại không như thế.

Trái tim Bạch Lê run rẩy, trong lồng ngực chẳng hiểu vì sao lại trào dâng một cảm giác chua xót khó có thể diễn tả thành lời.

Cánh tay dài của Thẩm Ám lướt qua bàn, ngón trỏ thon dài đẩy cằm của cô lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Bạch Lê một lát, cười hỏi, "Làm sao vậy?

Sạo lại có dáng vẻ như muốn khóc rồi?"

Bạch Lê co rúm lại lắc lắc đầu, "Không, không có.

"
Thẩm Ám xoa nhẹ đầu cô, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, em ăn đi, ăn xong rồi thì đến phòng khám cùng anh.

"
Bạch Lê ngạc nhiên mà trợn to mắt.

Thẩm Ám nhướng mày nhìn về phía cô, "Không phải chúng ta đã nói điều đó ngày hôm qua, lần sau đến phòng khám với anh rồi à?"

Đã nói khi nào nhỉ?

Không đợi Bạch Lê phản bác lại thì Thẩm Ám đã chồm tới, đè thấp giọng xuống, "Hay là, chiều nay chúng ta lại tiếp tục?"

Ý tứ ám chỉ trong lời nói của anh đều rất mạnh mẽ, cả khuôn mặt Bạch Lê đỏ bừng lên, âm thanh run rẩy đáp: "Đi, đến phòng khám.

"
Thẩm Ám cười nhẹ thành tiếng.

Cơm nước xong xuôi anh nhận một cuộc điện thoại, chờ đến khi nói chuyện xong thì trên bàn cơm đã không có người.

Bạch Lê đang mặc tạp dề rửa chén trong nhà bếp.

Cô mặc một bộ đồ ngủ trắng tinh khiết, cả người đắm mình dưới ánh mặt trời, mái tóc dài được buộc ở sau đầu để lộ ra chiếc cổ trắng nõn, ngón tay mềm mại xuyên dưới dòng nước.

Sau khi tắt vòi nước, Bạch Lê nhắm đôi mắt lại cúi người đến gần bồn hoa hướng dương trước mặt, chóp mũi hít hà, khe khẽ ngửi mùi hương.

Bức tranh tuyệt đẹp đến khiến trái tim đập thổn thức.

.
 
Back
Top Bottom