Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bác Sĩ Cận - Zhihu

Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 10: Chương 10



Cũng càng ngày càng thấy chột dạ.

Sợ anh trai tôi phát hiện tôi chính là em gái có giọng nũng nịu, cô gái si tình mà anh ấy luôn miệng gọi.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh dạy dỗ anh trai: "Anh đừng đặt biệt danh bừa bãi cho người khác, nói chuyện văn minh một chút đi."

Khương Thuật Chi véo má tôi: "Lỗi của anh, đừng giận nữa em gái, phải tuân theo lời dặn của bác sĩ."

"Là anh chọc tức em."

Anh trai tôi cười: "Sao lại là anh chọc tức em rồi?"

"Nửa tháng trước ai nói đồ ăn đặt về bị trộm nên tức giận."

"Tháng trước ai nói hai mươi cái bao lì xì của nhóm nào đó chỉ có sáu tệ, bạn cùng phòng đều là mười tệ, tức giận gọi anh bù thêm tám mươi tệ!"

Sợ anh trai tôi lại bóc phốt những chuyện xấu hổ của mình, tôi vội vàng bịt miệng anh ấy: "Chi Chi, anh biết nhiều quá rồi."

Anh trai tôi bị gọi tên thân mật nên thấy xấu hổ.

"Em gọi lại xem."

"Cứ gọi đấy, Chi Chi Chi Chi Chi Chi."

"Ồn chết đi được, em là con chuột cái à."

Không biết có phải ảo giác của tôi không, dường như bác sĩ Cận đang cong khóe mắt, như đang cười.

Nhưng giọng anh vẫn lạnh nhạt như thường: "Ồn chết đi, Khương Thuật Chi."

"Lát nữa, bệnh nhân của tôi phải phẫu thuật, bây giờ cần nghỉ ngơi."

Sao tôi lại có cảm giác sung sướng khi được thiên vị thế này.

"À đúng rồi, em gái, lát nữa anh phải theo đoàn đội đến bệnh viện khác học tập hai ngày. Anh không thể ở lại chăm sóc sau khi em phẫu thuật được, nhưng người hầu của em sắp đến rồi."

Anh trai tôi nói xong cố ý huých vai Cận Sùng: "Thằng nhóc nhà cậu tốt nhất đừng có nhớ tôi."

Ngay giây sau, tôi bị ôm trọn vào vòng tay ấm áp.

Cận Sùng từ từ buông tôi ra: “Không đứng vững.”

Anh trai tôi nhíu chặt mày: “Buông em gái tôi ra! Cận Sùng, đầu óc cậu có vấn đề à! Giả vờ giả vịt! Tôi có hơn trăm cân thôi mà!”

“Anh! Lại nói bậy nữa rồi…”

Anh trai tôi lập tức nhận sai: “Xin lỗi, Cận Sùng, cậu là bé đáng yêu.”

Giọng Cận Sùng dịu dàng: “Ừ, cậu mắng đúng lắm.”

“Đồ điên.”

Anh trai tôi nhìn anh như thể nhìn thấy thứ dơ bẩn, lập tức quay đầu bỏ ra khỏi phòng bệnh.
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 11: Chương 11



10

Cận Sùng đúng là không được bình thường.

Anh viện cớ không đứng vững ôm tôi đã đành, lại còn sờ đầu tôi khi cửa chưa đóng: "Em có thể ngủ một giấc, lát nữa tôi gọi em dậy."

Hôm nay, có rất nhiều người làm phẫu thuật.

Ca phẫu thuật của tôi được xếp vào buổi tối.

Bây giờ là bốn giờ chiều, tôi vẫn có thể ngủ một giấc.

Cận Sùng vừa đi, người hầu trong miệng anh trai tôi đã đến ngay sau đó.

Chu Khương Nghiên vừa vào phòng bệnh đã nhét một bó hoa hướng dương lớn vào lòng tôi, rồi ôm tôi xoay một vòng: "Công chúa, anh nhớ em quá."

Sau khi đặt chân xuống đất, tôi ngồi xuống giường: "Quần áo bệnh nhân bị anh làm nhăn hết rồi."

"Công chúa là tiên nữ hạ phàm, khoác túi rác cũng đẹp."

"Anh mới đừng khoác túi rác ý, em cũng không phải công chúa nữa rồi, dù sao anh đã không yết kiến một năm rồi!"

Chu Khương Nghiên đi du học nước ngoài, chúng tôi đã một năm rưỡi không gặp nhau rồi.

Anh ấy nghe ra lời trách móc của tôi, ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn tôi: "Trách anh hay nhớ anh? Trách anh cũng đúng."

"Anh có thể trình bày vài câu, em cho anh cơ hội giải thích."

Mắt Chu Khương Nghiên sáng lấp lánh, anh ấy nhìn tôi cười: "Anh không trình bày, anh cúi đầu xưng thần."

Tôi bị anh ấy chọc cười.

Lúc tôi ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy qua ô kính rỗng trên cửa phòng bệnh, Cận Sùng đang đỏ hoe mắt.

Anh không vui sao?

Vì tôi cười đùa với bạn thân khác giới sao?

Ánh mắt chạm nhau, anh xoay người rời đi.

Tim tôi như bị bóp chặt, đau nhói từng cơn, muốn đuổi theo nhưng lại sợ là mình đang tự mình đa tình.

Do dự một phút, tôi vẫn đuổi theo.

Nhưng anh đã vào phòng phẫu thuật rồi.

Tôi thở dài một hơi, chuẩn bị về phòng bệnh thì thấy một nữ bác sĩ đi về phía quầy y tá.

"Bác sĩ Cận bị viêm kết mạc à? Mắt đỏ quá."

Cô y tá trực ban lắc đầu: "Chắc là buồn."

Nữ bác sĩ rất ngạc nhiên: "Xảy ra chuyện gì vậy? Trước giờ, bác sĩ Cận luôn không để lộ cảm xúc, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy bộc lộ tâm trạng đấy!"

"Tôi vừa thấy có một anh chàng đẹp trai ôm bó hoa vào phòng 501. Chính cô gái trong phòng bệnh đó nửa tháng trước đã làm bác sĩ Cận khóc, không biết là bác sĩ Cận bị đá hay chưa theo đuổi được. Dù sao thì cô em xinh đẹp đó rất được săn đón, bác sĩ Cận thủ đoạn không đủ rồi."

Nửa tháng trước?

Vậy là hôm đó tôi nói muốn từ bỏ thích anh, anh đã khóc.

Vậy là anh thích tôi, nhưng tại sao lại không thừa nhận?
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 12: Chương 12



11

Tôi thất thần trở về phòng bệnh.

Chu Khương Nghiên tưởng tôi sợ phẫu thuật, cứ ở bên cạnh an ủi tôi.

Tôi úp mặt vào vai anh ấy khóc: "Anh họ, em cảm thấy anh ấy thích em."

Chu Khương Nghiên vỗ lưng tôi: "Đương nhiên rồi, ai mà chẳng thích công chúa chứ?"

"Nhưng anh ấy không thừa nhận, sao anh ấy không chịu nói cho em biết anh ấy thích em?"

Chu Khương Nghiên đoán được tôi đang nói ai rồi.

Anh ấy an ủi tôi: "Nếu là bác sĩ ở cửa lúc nãy, có lẽ anh ấy lo lắng tuổi tác hai đứa chênh lệch nhiều quá, sợ làm lỡ em."

"Nhưng em thích anh ấy lắm, em chẳng sợ gì cả."

"Vậy em nói với anh ấy đi, em rất thích anh ấy, cho anh ấy thêm dũng khí, để anh ấy cũng đừng sợ."

Lời khuyên của Chu Khương Nghiên khiến tôi bỗng nhiên thông suốt.

Tôi nằm trên bàn mổ, mắt và mũi tôi đỏ hoe vì đã khóc.

Cận Sùng nói nếu không muốn ngủ thì có thể nói chuyện, anh sẽ nghe.

Thuốc mê toàn thân phát huy tác dụng, giọng tôi nói càng lúc càng nhỏ.

"Có phải anh cảm thấy em còn nhỏ, tình cảm của em cũng rất nhỏ không? Nhưng không phải đâu, em muốn có tương lai với anh."

"Em thực sự quá thích anh rồi, em không có cách nào, lại đi thích người khác như thích anh vậy nữa."

Tôi không nhớ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.

Khi tỉnh dậy trời vừa sáng, Chu Khương Nghiên sợ tôi đói, đã đi mua rất nhiều đồ ăn thanh đạm.

Chăn được đắp kín mít, anh ấy cầm thìa đút cháo cho tôi.

Tôi chưa ăn được hai miếng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cận Sùng vừa ra khỏi bàn phẫu thuật, đã thay áo blouse trắng.

Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn chằm chằm tay Chu Khương Nghiên đang cầm thìa: "Kiểm tra phòng, người không liên quan tránh ra."

Chu Khương Nghiên vuốt lại mái tóc hơi rối của tôi: "Anh ở ngoài, có gì gọi anh."

Cạch một tiếng, cửa bị khóa lại.

Cận Sùng cởi áo ngoài, cúi người hôn lên.

Nụ hôn của anh rất mạnh mẽ và dữ dội.

Tôi giật mình, hai tay thò ra khỏi chăn, muốn đẩy anh ra.

Cận Sùng giữ lấy mặt tôi bằng một tay, tay còn lại giữ hai cổ tay tôi lại và đè xuống.

"Đừng động đậy, cho anh hôn một lát."

Sợ đè vào vết mổ, ngón tay anh nâng mặt tôi hơi run, dồn hết sức vào môi lưỡi.

Toàn thân tôi tê dại, ánh mắt ngày càng tan rã.
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 13: Chương 13



Môi anh rời đi, liếc qua cánh tay tr*n tr** của tôi: "Em không trần như nhộng cũng dám để cậu ta ngủ cùng à?"

"Lời em nói trên bàn mổ không tính nữa sao?"

"Không phải em nói không thể thích người khác sao?"

"Bây giờ là cái gì?"

"Khương Túc Vi! Anh mặc kệ em với cậu ta có quan hệ gì, bạn trai em chỉ có thể là anh."

"Nếu em dám đổi ý, em có thể cầm thú hơn nữa."

Tôi bị nụ hôn mãnh liệt vừa rồi làm cho toàn thân mềm nhũn, giọng nói yếu ớt vô cùng: "Em có mặc mà, em mặc áo ba lỗ nhỏ."

Thật ra chỉ là băng gạc quấn rất nhiều vòng.

Anh cười bất lực, nắm tay tôi sờ từ cơ ngực anh xuống dưới.

Anh hơi nheo mắt, giọng nói khàn khàn.

"Có chỗ nào trên người anh không làm em hài lòng?"

"Chọn anh, bảo cậu ta cút đi!"

Xúc giác đầu ngón tay càng lúc càng rắn chắc, đầu tôi nóng lên: "Không được... Anh ấy là anh họ em."

Mí mắt Cận Sùng khẽ giật: "Sao bây giờ em mới nói?"

"Bạn cùng phòng nói đàn ông tồi đều rất giỏi giả vờ, phải câu."

Cận Sùng cười giúp tôi đắp chăn, kéo một cái ghế lại, ngồi bên giường.

"Bạn cùng phòng em nói đúng."

"Anh khá giả tạo, trước đây đúng là luôn giả vờ không thích em."

"Khương Túc Vi, anh lo lắng rất nhiều, anh lo em còn nhỏ, tình cảm em dành cho anh chỉ trong giây phút nhất thời. Anh cũng sợ chênh lệch tuổi tác quá lớn sẽ có khoảng cách thế hệ, đến lúc đó em phát hiện anh là người trầm lặng nhàm chán, rồi không cần anh nữa."

"Anh tự nhủ phải đối diện với sự thật lớn hơn em chín tuổi này, em xứng đáng với người tốt hơn. Nhưng hôm đó em khóc, anh không ngủ không ngon nửa tháng. Anh nói không thích em, nhưng bộ não và trái tim anh đều không làm được."

"Có lẽ lý trí anh từng nói với anh, anh không đủ trẻ trung, không đủ thú vị, không đủ dũng cảm, anh không xứng với em."

"Nhưng bây giờ, anh rất chắc chắn, nếu không phải là em, vậy anh sẽ không có tình yêu."

Mắt anh ướt, tôi lặng lẽ đưa tay phải ra, chạm vào tay anh: "Yêu đương không? Đồ nhát gan."

Anh nắm lấy tay tôi, cúi đầu hôn nhẹ.

"Không phải là bạn cùng phòng dạy em phải câu à?"

"Không câu nữa, khó khăn lắm mới cắn câu, em sợ anh tuột mất."

"Khương Túc Vi, anh là người tình nguyện cắn câu."

"Ý anh là, anh đã mưu đồ từ lâu, cam tâm tình nguyện, không nỡ tuột mất."
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 14: Chương 14



13

Sau phẫu thuật, tôi chỉ nằm viện hai ngày là làm thủ tục xuất viện.

Vì giáo viên môn chuyên ngành không cho phép xin nghỉ.

Đúng lúc Cận Sùng nghỉ luân phiên, nên anh đã đưa tôi về trường.

Ở bãi đỗ xe bệnh viện, tôi nắm tay Cận Sùng: "Tuy hôm nay anh được nghỉ, nhưng em sẽ không trốn học để yêu đương đâu."

"Hơn nữa, em nói cho anh biết nhé, khi lên lớp em vẫn sẽ nộp điện thoại."

"Bạn trai có đẹp trai đến mấy cũng không thể ảnh hưởng đến thái độ học tập của em!"

Cận Sùng nhìn môi tôi mấp máy, yết hầu khẽ lăn: "Ngoan vậy sao?"

Khóe miệng tôi cong lên: "Không phải, là bạn gái anh nhát gan, em sợ giáo viên trừ điểm thường ngày của em."

Anh cười, rồi xoa mặt tôi: "Nói gì vậy bé cưng?"

Được người mình thích gọi là bé cưng, tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi đỏ mặt dặn dò anh: "Nếu anh thấy chán thì tìm anh trai em nói chuyện nhé."

"Không được nói chuyện với cô gái khác."

"Tóm lại, lúc em học hành chăm chỉ thì anh phải nhớ em thật nhiều."

Anh kéo cửa ghế phụ: "Ừm, anh sẽ nhớ em thật nhiều, rồi tan học sẽ đón em."

Tôi hôn một cái lên má anh.

"Thưởng cho anh."

Ngồi lên ghế phụ, tôi thấy anh trai như con quay lao tới, dùng sức ấn Cận Sùng vào cửa xe.

“Tôi đề phòng thằng bạn thanh mai trúc mã kia của em gái tôi cả chục năm, ai ngờ cuối cùng lại là tôi tự tay dẫn sói vào nhà! Tôi hỏi cậu có phải để ý em gái tôi không, cậu trả lời sao? Cậu nói sẽ không động đến em ruột tôi! Mẹ nó, cậu đúng là nói như đổ rác ra ngoài đường vậy!”

“Cận Sùng, anh em mình quen nhau bao nhiêu năm, mà cậu dám đụng đến em gái tôi à? Nó mới mười chín tuổi! Cậu mà cũng ra tay được thì cậu còn là người chắc? Miệng nói đạo lý nghe sang sảng, người thì mặc áo quần bảnh bao, vậy mà đến chỗ em tôi thì làm hẳn một cú ‘vượt loài’, cậu mẹ nó biến thành cầm thú rồi à!”

Anh trai tôi vừa nói vừa đấm đá, nhưng Cận Sùng không hề đánh trả.

Cửa xe bị chặn lại, tôi hoảng quá, khóc òa lên, vội vàng bò từ ghế lái sang.

“Anh ơi, anh không được đánh anh ấy!”

“Không phải lỗi của anh ấy.”

“Là em rung động trước, là em theo đuổi anh ấy, là em cắn anh ấy, em phải chịu trách nhiệm với anh ấy.”

Anh trai tôi buông Cận Sùng ra, mặt tối sầm: “Chịu trách nhiệm gì? Là cậu ấy dụ dỗ em! Em cứ nhân cơ hội sàm sỡ cơ thể cậu ấy, đùa bỡn tình cảm của cậu ấy một chút là xong!”
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 15: Chương 15



14

Sợ anh trai tôi lại đánh tôi, tôi chen tới chắn trước mặt Cận Sùng: “Anh nghĩ kiểu đó là rất nguy hiểm đó! Chị dâu tương lai mà biết anh tệ thế này, coi chừng không ai thèm lấy anh đấy!"

“Còn nữa, anh à, chuyện em yêu đương em đã nói với bố mẹ rồi. Bố mẹ biết bạn trai em rất rất tốt, cũng ủng hộ tụi em. Anh đừng phản đối tụi em được không? Anh hiểu anh ấy mà, anh ấy thật sự rất tốt.”

Anh trai tôi thấy tôi bênh anh, ngớ người ra nửa phút, rồi mới chậm rãi mở miệng:

“Em nhấn mạnh cậu ấy ‘rất tốt’ nhiều lần thế? Em gái à, anh chỉ hỏi một câu: rốt cuộc cái tên lớn tuổi này có gì tốt?”

“Ngoài việc từ nhỏ tới giờ cậu ấy chưa từng yêu ai, để mặc em muốn dạy dỗ thế nào cũng được; thật thà, giao du đơn giản, không chơi bời lăng nhăng, đầu óc cũng không quá ranh ma, không hút thuốc, không uống rượu, kết bạn với những người đơn thuần như anh, cảm xúc ổn định, tính cách dịu dàng, sau này chắc chắn là sợ vợ…”

“Thì cậu ấy còn có gì xứng với em nữa đâu?”

Câu buột miệng của anh trai tôi khiến tôi hoàn toàn mù mờ.

Rốt cuộc là anh ấy không hài lòng với Cận Sùng, hay là không hài lòng với tôi thế?

Cận Sùng lại còn nhếch môi cười: “Cảm ơn anh vợ đã khen.”

Anh trai tôi nhận ra mình lỡ lời, giọng cũng dịu đi đôi chút: “Thôi, em gái tôi thích là được.”

“Nhưng mà! Cận Sùng, nếu cậu dám bắt nạt em gái tôi, tôi sẽ cắt đứt quan hệ với cậu!”

Đúng là lời đe dọa có sức nặng thật.

Tôi suýt nữa muốn vỗ tay cho anh trai mình luôn.

Cận Sùng nghe xong, còn trả lời rất nghiêm túc: “Vậy thì anh em mình làm bạn suốt đời.”

“Bớt lảm nhảm đi, còn không mau đưa em gái tôi tới trường! Nó mà trượt môn là cậu chuẩn bị tinh thần bị ăn đấm tiếp nhé!”

Mặt anh trai tôi lúc thì đỏ, lúc thì trắng, cuối cùng lôi điện thoại ra ghi âm giọng nói: “Chu Khương Nghiên! Cậu lén lút làm chuyện tốt sau lưng tôi đúng không! Thằng em rể mà gọi cậu một tiếng anh vợ là cậu sướng rồi chứ gì? Làm nô bộc hai chục năm mà vẫn chưa khôn ra! Giờ lại chuyển nghề làm vệ sĩ tình yêu cho tụi nó hả!”

15

Anh trai mắng Cận Sùng xong thì vừa đi vừa gửi tin nhắn thoại mắng Chu Khương Nghiên.

Bóng dáng trông như vừa thắng trận đó biến mất ở góc bãi đỗ xe.

Tuy anh trai đến đi vội vàng.

Nhưng vẫn để lại dấu vết trên khuôn mặt trắng nõn của Cận Sùng.

Trên đường đến trường, tôi bảo Cận Sùng dừng xe ở hiệu thuốc, mua chút cồn Iốt và thuốc bôi vết trầy.

Tôi nghiêng người về phía bảng điều khiển, bôi thuốc cho anh.

Anh trai tôi cũng có chiêu hiểm thật, chỗ cằm Cận Sùng bị móng tay anh ấy cào xước rồi.

Tuy chỉ là một vết xước rất nhỏ và nông, nhưng tôi càng nhìn càng đau lòng, thật sự sợ đường hàm dưới của anh sẽ không còn mượt mà nữa.

"Có cần tiêm uốn ván không?"

Cận Sùng bị tôi chọc cười.

"Có thể đầu óc Khương Thuật Chi sẽ gỉ sét, nhưng móng tay thì không."

"Cận Sùng, sao anh không tránh đi chứ? Anh trai em chỉ là nhất thời không chấp nhận được nên mới giận dữ như vậy, nhưng anh ấy ra tay nặng thật đấy. Huhuhu, có phải anh ấy mang thù riêng không với anh không? Cận Sùng, anh có đau không? Nếu anh ấy còn đánh anh thì làm sao đây? Em lại không thể giúp anh đánh anh ấy, nếu không anh trai em sẽ buồn. Nhưng nhìn thấy anh bị đánh, em đau lòng lắm, em không muốn anh bị thương."
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 16: Chương 16



Cận Sùng ở bên tôi rồi, vậy sau này chính là em rể của anh trai tôi.

Anh trai tôi không ưa anh, muốn cưỡi lên đầu anh lúc nào cũng được, đánh anh cũng chỉ là chuyện tiện tay - dù gì vai vế của anh cũng nhỏ hơn anh trai một bậc.

Càng nghĩ, tôi càng thấy Cận Sùng thiệt thòi quá, nói được vài câu mà mắt đã ươn ướt rồi.

Cận Sùng bật cười, kéo tay tôi lại, đưa lên môi khẽ hôn một cái.

“Anh trai em đánh anh một lần, em đau lòng một lần.”

“Vậy là anh lời rồi.”

“Nhưng mà... anh sẽ đau đó…”

"Vậy em ngoài đau lòng cho anh, có phải cũng có thể thương anh một chút không?"

Đối diện với ánh mắt mờ ám của anh, tôi hơi xấu hổ quay đầu.

Nhưng còn chưa quay đầu hẳn, sau gáy đã bị bàn tay to của anh giữ lại, rồi chịu đựng nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa đầy tính xâm lược của anh.

Mặc dù Cận Sùng giữ gáy tôi và dùng sức, nhưng hôn quá lâu khiến lưỡi tôi thật sự không còn sức nữa.

Khi tôi nghẹn ngào đẩy anh ra, anh rất nghe lời rút lui. Nhưng cách hai giây, anh lại hôn lên trán, mắt và chóp mũi tôi. Sau đó, ánh mắt nóng bỏng ấy nhìn chằm chằm tôi: "Lần trước em bôi thuốc cho anh, anh đã muốn làm vậy rồi."

16

Lần đầu, Cận Sùng đưa tôi đến trường học đã được lên tường tỏ tình, còn được share rầm rộ.

Tuy tôi đã vào khu bình luận trả lời từng người rằng anh có bạn gái.

Nhưng mỗi lần Cận Sùng đổi ca nghỉ đến trường đợi tôi tan học, tôi vẫn có cảm giác bất an.

Giáo viên môn chuyên ngành kéo dài giờ học mười mấy phút, tôi có thể tưởng tượng Cận Sùng bị nữ sinh đi ngang qua chụp trộm, có lẽ còn xin cách thức liên lạc.

Dù sao ở hành lang bệnh viện tôi đã chứng kiến rồi.

Thế nên vừa nghe giáo viên nói tan học, tôi gần như chạy xuống lầu.

Đúng như tôi dự đoán, Cận Sùng luôn là người nổi bật trong đám đông.

Tôi đứng sững cách anh hai mét, hiểu vì sao bạn cùng phòng nói yêu người đẹp trai sẽ không có cảm giác an toàn.

Cận Sùng thấy tôi đứng ngây ra không nhúc nhích, liền sải bước thẳng về phía tôi, cúi người ôm tôi vào lòng.

Vì vừa chạy, toàn thân tôi nóng bừng.

Cận Sùng cúi đầu, mặt kề mặt tôi, thử nhiệt độ: "Chạy nóng rồi à?"

Bên cạnh có nữ sinh đi ngang qua giơ điện thoại chụp ảnh, tim tôi đập thình thịch.

Trong tiếng tim đập ngày càng mạnh của chính mình, tôi nghe anh nói: "Thừa nhận thích em, anh đã để em đợi rất lâu rồi, sau này sẽ đổi lại anh đợi em."

“Khương Túc Vi, đừng nghĩ lung tung, anh yêu em.”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình của anh, tìm thấy cảm giác an toàn thuộc về mình.

Trong trò chơi theo đuổi tình yêu mà người dũng cảm chiến thắng này, tôi rất chắc chắn, tôi đã tìm thấy tình yêu duy nhất một lần này.
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 17: Chương 17



Phiên ngoại (Góc nhìn nam chính):

Khương Thuật Chi có một cô em gái.

Cô ấy líu ríu, rất ồn ào, nhưng cũng rất đáng yêu.

Cô ấy chia sẻ rất nhiều chuyện với anh trai.

Ví dụ, cô ấy từng mơ thấy mình bị bắt cóc bán vào trong núi, vì lười biếng ăn bám, nên đã bị bọn buôn người trả về.

Ví dụ, cô ấy nói không còn cảm thấy cuộc đời mình giống Lạc Đà Tường Tử nữa, vì không có hộ khẩu Bắc Kinh.

Lại ví dụ, trong đề thi chính tả môn Ngữ văn, cô ấy không nhớ ra nên bịa ra câu Tiểu Kiều xong mới đến Đại Kiều gả.

Cô ấy rất thú vị.

Không biết từ khi nào tôi cũng vô cớ nghiêm túc lắng nghe Khương Thuật Chi nói chuyện điện thoại với em gái cậu ấy.

Một lần ấn tượng rất sâu, là cô ấy nói rằng cô ấy đã từ chối lời tỏ tình của một chàng trai với giọng khóc nức nở, kết quả người ta đỏ mắt quỳ xuống trước mặt cô ấy.

Cô ấy hỏi anh trai, tại sao những người thích cô ấy đều là những người kỳ quái vậy?

Tôi đột nhiên nhận ra hình như cô em gái nhỏ bé này cũng đến tuổi yêu đương rồi.

Tôi cảm thấy một cô gái trong sáng như cô ấy, chỉ có những chàng trai chuẩn mực, hiếu thảo, có ngoại hình tốt và hiểu lễ nghĩa mới xứng đáng.

Sau này, tôi và Khương Thuật Chi chuẩn bị những luận văn tiến sĩ khác nhau dưới sự hướng dẫn của những giáo sư khác nhau.

Tôi cũng không rõ lắm về tình hình gần đây của cô ấy.

Chỉ suy đoán, chắc cô gái đang bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Hai năm sau, tôi gặp lại cô ấy trong phòng khám của Khương Thuật Chi.

Vậy mà con bướm điện tử trong lòng tôi chỉ tồn tại ở đầu dây điện thoại bên kia, lại thật sự xuất hiện trước mắt tôi.

Dễ dàng kích hoạt hệ thần kinh giao thoa của tôi.

Ban đầu, tôi nghĩ mình sẽ không có bất kỳ sự giao thoa nào với cô ấy.

Nhưng không ngờ, cô ấy lại tìm tôi để kết bạn.

Cô ấy còn chủ động trò chuyện với tôi, tìm những đoạn truyện cười thú vị để chia sẻ, gửi cho tôi những bài báo y học hot để bắt chuyện.

Tôi đoán đây là cách theo đuổi vụng về của cô ấy.

Sao lại có cô gái đáng yêu đến thế này chứ?

Trong lòng tôi mềm nhũn cả ra!

Hai tuần sau, cô ấy đến khoa Tuyến vú để kiểm tra.

Tôi nhìn tuổi của bệnh nhân hiển thị trên máy tính, hơi ngẩn ngơ.

Sao tôi có thể quên mất tuổi của cô ấy còn rất nhỏ chứ!

Có lẽ vì đến vội, mặt cô ấy đỏ bừng, tóc tai có hơi rối, nhưng lại rất ngoan ngoãn.

Người nhỏ nhắn, cứ như một con mèo nhỏ.

Mà con mèo nhỏ này vừa gặp tôi đã hỏi có muốn... sờ ngực không.

Thấy chưa, thú vị biết bao.

Sau lần khám đó, cô ấy bắt đầu tiếp xúc với tôi nhiều hơn.

Rõ ràng tôi đã cố tỏ ra lạnh nhạt, vậy mà dường như cô ấy càng có cảm tình với tôi hơn.

Càng lúc càng bạo dạn, cứ thích trêu ghẹo tôi.

Giang Thuật Chi thấy tôi suốt ngày nhận tin nhắn, cầm điện thoại không rời tay, liền hỏi tôi có phải đang yêu đương không.

Tôi cười bảo không, chỉ là quen một cô bé học giỏi, lại có tính hay chia sẻ.
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 18: Chương 18



Rồi cậu ấy đổi chủ đề, nói đến em gái mình.

Hỏi tôi có phát hiện dạo này em gái nhà cậu ấy có gì là lạ không, như thể đang thích ai đó.

Tự dưng tôi thấy chột dạ.

Cậu ấy khoác vai tôi, cười đùa: “Không phải em gái tôi phải lòng cậu rồi đấy chứ? Dạo này cứ hỏi chuyện cậu mãi. Nó mê tiền mà còn chịu chi lì xì cho tôi chỉ để moi thông tin.”

“Dù gì thì cậu cũng nên cẩn thận. Tính ra lúc bọn mình học đại học, nó vẫn còn là học sinh tiểu học.”

Lời Giang Thuật Chi nói khiến tôi chợt tỉnh.

Cô ấy... còn chưa đến hai mươi tuổi.

Cô ấy nên tìm một chàng trai tốt cùng tuổi để yêu đương.

Ở bên tôi thì tính là gì chứ?

Tôi đúng là súc sinh, thế mà lại có suy nghĩ khác với cô ấy.

Tôi cười chua chát, như để tự khiến mình từ bỏ, tôi nói tôi sẽ không động vào em gái cậu ấy.

Tôi cảm thấy lòng mình hơi chua xót, tôi không muốn lừa dối bản thân.

Nhưng cô ấy là em gái của Khương Thuật Chi mà!

Tôi cũng coi như, nhìn cô ấy lớn lên.

Ngày đó, cô ấy mắt đỏ hoe hỏi tôi, có phải một chút cũng không thích cô ấy không.

Tôi đã nói dối.

Cô ấy cắn tôi, rồi bỏ lại một câu, cô ấy không thèm thích tôi nữa.

Thật ra... cô ấy cắn không đau chút nào.

Điều khiến tôi đau, là lời cô ấy nói.

Là nghe thấy cô ấy nói, cô ấy không thích tôi nữa.

Mỗi lần gặp cô ấy ở bệnh viện, phản ứng đầu tiên của tôi luôn là xác nhận cô ấy có bị thương không.

Nhìn thấy cô ấy bình an vô sự, tôi mới yên lòng.

Nhưng điều rất chướng mắt là, lần này bên cạnh cô ấy có một nam sinh vây quanh.

Tôi cảm thấy vô cùng giày vò.

Tôi không dám nghĩ đến cảnh cô ấy ở bên người khác.

Nhưng tôi lại không thể ích kỷ mà làm lỡ dở cô ấy.

Nhưng khi cô ấy khóc, tôi đã nhận thua.

Giọt nước mắt đó rơi xuống đất, cũng rơi vào lòng tôi.

Nửa tháng trời, trong đầu tôi không ngừng hiện lên dáng vẻ cô ấy mắt đỏ hoe khóc.

Tôi thấy mình thật khốn nạn.

Nhìn trước ngó sau, lo nghĩ quá nhiều.

Gặp lại cô ấy, vẻ mặt cô ấy thản nhiên, gọi tôi là anh Cận Sùng, lòng tôi như bị siết chặt.

Đau quá, đau đến mức tôi phải đầu hàng.

Tôi phải thừa nhận, tôi yêu cô ấy.

Nhưng tất cả đã muộn rồi.

Ngày phẫu thuật, bên cạnh cô ấy đã có người khác.

Chàng trai tràn đầy sức sống của tuổi trẻ đó gọi cô ấy là công chúa.

Cậu ta nói thần phục cô ấy.
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 19: Chương 19 - Hoàn



Khương Túc Vi cười.

Cô ấy quá tốt đẹp, cô ấy có quá nhiều lựa chọn.

Tôi có lẽ chỉ là một trong số đó mà thôi.

Có lẽ hạnh phúc không nên thuộc về tôi.

Đây là lần thứ hai, nước mắt không thể kìm được.

Trên bàn phẫu thuật, cô ấy rất sợ hãi, khóc đến mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ.

Cô ấy hỏi tôi, có sao không.

Cô ấy đưa tay muốn nắm lấy cánh tay tôi, nhưng vì chuẩn bị tiêm thuốc tê, cô ấy lại rụt về.

Thật đáng thương, nhưng cũng thật ngoan, thật muốn ôm lấy cô ấy.

Tiêm thuốc tê cho cô ấy xong, tôi nhìn đôi mắt ướt đẫm của cô ấy, nói với cô ấy rằng tôi sẽ không để cô ấy gặp chuyện gì, tuyệt đối không, tôi đảm bảo.

Tôi còn không nhận ra, giọng nói của mình đang run rẩy.

Cô ấy nói cô ấy tin.

Lúc bắt đầu phẫu thuật, mặt cô ấy đỏ bừng, lông mi run run, cũng không nhắm mắt lại.

Tôi nói với cô ấy, nếu không muốn ngủ thì có thể nói chuyện, tôi sẽ lắng nghe.

Giọng cô ấy nói chuyện càng lúc càng yếu ớt.

Nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Cô ấy nói: "Cận Sùng, có phải anh nghĩ em còn nhỏ, nên tình cảm của em dành cho anh cũng rất nhỏ không? Nhưng không phải đâu! Em thật sự rất thích anh, em quá thích anh rồi."

"Em không có cách nào, lại thích người khác giống như thích anh nữa."

Hô hấp của tôi nghẹn lại.

Tôi rất may mắn, tôi vẫn còn cơ hội.

Nhưng tôi cũng...

Không có lúc nào như bây giờ, vô cùng khinh bỉ chính mình.

Tôi trách mình không dũng cảm.

Tôi trách mình làm tổn thương cô ấy.

Rõ ràng là tôi có thể làm ca phẫu thuật một cách dễ dàng.

Nhưng khi phẫu thuật kết thúc, trán tôi vậy mà lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Nhìn cô ấy được đẩy vào phòng bệnh, tôi không muốn giả vờ nữa.

Tôi muốn ở bên cô ấy.

Chênh lệch bao nhiêu tuổi cũng không thành vấn đề.

Cô ấy là em gái của ai cũng không thành vấn đề.

Cho dù bị Khương Thuật Chi đánh đến nhập ICU.

Tôi cũng nguyện ý, thậm chí còn cười nói cảm ơn.

Đêm nay, tôi thực hiện vài ca phẫu thuật, gần như không có thời gian đến phòng bệnh của Khương Túc Vi thăm nom.

Tôi nghĩ, đợi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ nói cho cô ấy biết, tôi chỉ thích cô ấy.

Nhưng tôi không ngờ người đàn ông chướng mắt bên giường cô ấy lại đang ngồi ở đó.

Nếu tôi không nhớ nhầm, trên người cô ấy chỉ quấn vài vòng băng gạc.

Vậy mà Khương Túc Vi còn uống cháo cậu ta đút!

Tôi giận sôi máu, cảm thấy mình chưa bao giờ mất kiểm soát cảm xúc như vậy.

Tôi xông vào, khóa cửa lại, rồi hôn lên môi cô ấy.

Vì cô ấy vẫn đang trong giai đoạn phục hồi, tôi không dám đè lên người cô ấy.

Chỉ có thể nâng cằm cô ấy lên, hôn sâu hơn từng chút một.

Mặc dù nụ hôn của tôi rất cẩn trọng.

Nhưng tôi vô cùng chắc chắn.

Đời này, tôi sẽ không bao giờ buông tay.

Nếu bảo vật cần có người nâng niu, vậy tại sao không thể là tôi?

hết
 
Back
Top Bottom