Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế

[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
21


Vương Nhất Bác xử lý công việc trong tay xong mới về phòng ngủ, lại nhìn đến người đang nằm ngủ trên giường, càng thêm cảm thấy không ổn.Đi qua, ngồi vào mép giường: "Chiến Chiến, em mệt lắm sao?"

"Vâng, em ngủ trước."

Tiêu Chiến nói xong, kéo chăn trực tiếp che đầu lại.Vương Nhất Bác trong lòng còn có nghi hoặc, lại không biết phải hỏi như thế nào, tắt đèn xong cũng bò lên giường, từ phía sau một phen ôm lấy eo cậu, muốn đem người kéo vào trong lòng ngực.Kết quả Tiêu Chiến lúc này lại phản kháng, lúc sau trực tiếp đem tay hắn kéo xuống, lại hướng mép giường xê dịch, không quan tâm đến hắn.Sao lại thế này, Vương Nhất Bác có chút tức giận, nhưng chung quy vẫn không có phát tác, tự an ủi mình: Em ấy chỉ là có chút mệt, đêm nay để em ấy nghỉ ngơi, ngày mai lại hỏi.Này như đang làm khổ Tiêu Chiến, cậu cũng không có ngủ sớm như vậy, trợn tròn mắt đầu óc cư nhiên lại hiện lên danh sách đồ ăn: Bữa sáng mì chua cay, lỗ nấu, lẩu cay, lẩu thái, gà rán, cá hầm cải chua......

Nước mắt từ khoé miệng chảy ra!Đến rạng sáng 1 giờ, hô hấp người bên cạnh bắt đầu đều đều, Tiêu Chiến không vui, vì cái gì anh còn ngủ được, không được, anh cùng ông thức.Vì thế, đem nước mắt từ khoé miệng nghẹn lên khoé mắt, bắt đầu thấp giọng nức nở.Vương Nhất Bác đang chợp mắt, liền nghe được tiếng khóc nhẹ nhàng bỗng nhiên mở to mắt, lấp tức bò dậy bật đèn lên: "Chiến Chiến, em làm sao vậy?"

Tiêu Chiến trốn ở trong chăn, cũng không chịu lên tiếng, ngược lại âm thanh nức nở càng lúc càng lớn."

Chiến Chiến, làm sao lại thế này?!"

Vương Nhất Bác muốn kéo chăn đi, lại bị cậu gắt gao giữ chặt, lần này hắn cũng bắt đầu luống cuống, giọng điệu ôn nhu dỗ dành: "Chiến Chiến có chuyện gì vậy, em nói cho anh biết được không, anh làm chuyện gì sai sao?"

Nào biết nói như vậy, cậu khóc càng lớn tiếng hơn, doạ đến Vương Nhất Bác, nếu phần ngoài đánh vào không được, vậy từ bên trong công phá.Cứ như vậy, Vương Nhất Bác cũng chui vào trong chăn, theo chân cậu chậm rãi sờ soạng lên trên, sau đó thuận thế xốc chăn lên, liền nhìn thấy cậu khóc đến hốc mắt đều đỏ lên, gối đầu cũng có chút ướt: "Chiến Chiến em làm sao vậy?"

"Ô ô ô~" Vương Nhất Bác nghẹn ngào, mạnh miệng lắc đầu.Lúc này nói gì cũng đều vô dụng, Vương Nhất Bác khoá ngồi trên người cậu, một phen trụ mặt cậu, kéo gần khoảng cách, hai người chóp mũi kề nhau: "Nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra!"

Lúc này ngữ khí Vương Nhất Bác có chút kì quái, có một loại hơi thở nguy hiểm, hắn tức giận, Tiêu Chiến biết.Diễn đến đây liền không sai biệt lắm, vì thế nghẹn ngào trả lời: "Tô tiên sinh nói, anh....anh sẽ chán ghét em, ô ô huhuhu~ anh yêu hắn mười lăm năm nói vứt bỏ liền vứt bỏ, huống chi chúng ta quen biết mới mấy tháng....Ô ô ô~~"Ban đầu trong lòng rất tức giận, bây giờ tất cả đều biến thành áy náy, Vương Nhất Bác mềm lòng đến rối tung rối mù, liền hôn lên nước mắt cậu: "Chiến Chiến, anh sẽ không rời bỏ hay chán ghét em, chỉ cầu em đừng rời bỏ anh, được không?"

"Tô tiên sinh nói đúng, em so với hắn ta kém hơn, ô ô ô hức...

Nhất Bác, có thể hay không đừng chán ghét em!"

Tiêu Chiến khóc khụt khịt, gắt gao ôm chặt lấy cánh tay hắn.Lúc này, Vương Nhất Bác hít hà một hơi.Tiêu Chiến sợ hãi, thật nhanh buông cánh tay cậu vừa kéo qua, cái tay kia là nơi lúc trước bị phỏng, cư nhiên còn chưa tốt: "Sao lại như vậy?

Thế nào nó còn chưa tốt lên?"

Không ổn, đều qua nhiều ngày như vậy, không có khả năng miệng vết thương còn như vậy.Nhưng như thế này cũng không làm chậm trễ hắn diễn, ngược lại diễn càng sâu hơn, khóc thảm hại hơn: "Ô ô ô~, thực xin lỗi Nhất Bác, em không cố ý đều do em, em đi lấy hòm thuốc cho anh."

Nói lung tung một hồi, lấy tay lau nước mắt, liền muốn đứng dậy.
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
22


Nhưng Vương Nhất Bác căn bản không cho cậu cơ hội, đôi tay thủ đoạn bắt lấy, ấn hai bên đầu cậu, cúi người xuống, dùng chóp mũi cọ gương mặt cậu, dùng ngữ khí phi thường trịnh trọng: "Chiến Chiến, đời này anh không có tâm nguyện gì khác, là muốn cùng em ở bên nhau, làm em hạnh phúc."

"Nhất Bác....."

Tiêu Chiến đáp lại, dùng chóp mũi cọ lên mặt hắn: "Anh thật sự sẽ không giống như những lời Tô tiên sinh nói, vứt bỏ em phải không?"

"Sẽ không, anh yêu em."

Vương Nhất Bác dúi đầu vào hõm vai, điễn cuồng mà tham luyến hương vị trên người cậu, hận ý trong lòng đột nhiên tăng lên: Tô Bạch đáng chết!Hận sao?

Hận Tô Bạch đúng không?Vậy là đúng rồi!

Đừng cho là tôi sẽ quên, đời trước là Tô Bạch bịa đặt lời đồn, bôi nhọ nguyên chủ, bức cho cậu ấy cùng đường cuối cùng đang sống sờ sờ như vậy lại bệnh chết.Tô Bạch người này, dùng sự thanh cao che giấu sự ích kỷ cùng ác độc trong xương tủy.Tiêu Chiến cùng hắn tương triền, giống như hai chú thiên nga, dùng da thịt cận kề để giảm bớt sự không an ổn của đối phương.Đêm nay, Vương Nhất Bác không làm gì, chỉ ôm lấy cậu, dùng ngôn ngữ trấn an để cậu yên tâm nghỉ ngơi.Dỗ dành một hồi, Tiêu Chiến thật sự ngủ mất, nhưng tay vẫn gắt gao ôm chặt cánh tay hắn, như là sợ hắn rời đi.Vương Nhất Bác nhìn dung nhan khi ngủ của cậu, duỗi tay sờ nhẹ lên chóp mũi hồng hồng vì khóc, còn cảm thấy đáng yêu, nhưng lại nghĩ đến nguyên nhân khiến cậu khóc, vui vẻ đột nhiên biến mất, có loại khí tức nguy hiểm, từ trong mắt hắn tràn ra.Cậu thật sự khóc, khóc lâu liền sẽ mệt, ngày hôm sau thời điểm Tiêu Chiến rời giường đôi mắt đều sưng hết lên, thở dài cảm thấy có chút đói.Xốc chăn lên xuống giường, chân vừa chạm đất, sau lưng đã bị người chặn ngang lại ôm trở về: "Nhất Bác....."

"Chiến Chiến~" Vương Nhất Bác ngồi dậy từ phía sau đem người chặn ngang ôm lấy, kéo vào trong lòng ngực: "Đi đâu?"

"Đi nấu cơm."

Tiêu Chiếncũng không có đẩy ra, ngược lại không muốn rời xa dựa đầu vào vai hắn, thường thường dùng trán cọ vào cổ hắn, đáng yêu đến không xong.Hai người lại triền miên chốc lát, Tiêu Chiến liền đi nấu cơm, Vương Nhất Bác một mình ở trong phòng ngủ.Cánh tay còn bị phỏng, mấy ngày nay miệng vết thương vẫn chưa tốt, Vương Nhất Bác nhìn miệng vết thương, lại duỗi ngón trỏ ra đè mạnh lên, mày đều không nhăn lấy một cái.Thế nào lại bởi vì một chút đau này liền hít hà một hơi, nhưng nếu có thể kêu lên một chút sẽ làm cho Chiến Chiến đau lòng với hắn, thì chút thương tích này có lành hay không liền không sao cả.Hai người này, thật là tâm cơ boy ngang nhau.Trên bàn cơm, Tiêu Chiến múc cho hắn chén cháo, dặn dò: "Hôm nay trời sẽ mưa, khi ra khỏi cửa anh nhớ mang theo dù."

"Ừm, ngày hôm nay em không có khoá thì cũng không cần đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở lại."

Vương Nhất Bác nhận lấy chén, lúc này di động vừa lúc vang lên, cũng không xem thử.Lúc này, di động Tiêu Chiến cũng nhận được một tin tức, nhưng cậu cũng không xem, hai người thanh thản an ổn ăn bữa sáng.Tiêu Chiến tiễn Vương Nhất Bác ra cửa, lúc gần đi dặn dò muốn hắn trở về sớm một chút, đóng cửa xong liền cầm di động lên, là Tô Bạch gửi tin nhắn tới: Đêm nay 11 giờ, đến khách sạn Thái Hoà lấy đồ vật.Oa ô~ tên Tô Bạch này, thật xuẩn a!

Tiêu Chiến có điểm ghét bỏ."

Vậy cậu có đi hay không?"

Hệ thống hỏi.Tiêu Chiến đóng điện thoại lại, một lúc sau liền đi rửa chén: "Đương nhiên!

Đi mới có trò hay để xem."

Vừa qua khỏi 11 giờ, khách sạn Thái Hoà phòng 2003 liền phát sinh tranh chấp, khách sạn xa hoa cách âm tốt, nếu không hai bên lại tranh cãi nhau thì thật không hay."

Tiêu Chiến là cái thá gì?

Anh vì sao lại để ý đến cậu ta như vậy?"

Vương Nhất Bác nhìn nam nhân mặc áo ngủ trước mặt, không biết vì sao, hắn cảm thấy thật xa lạ, sắc mặt của hắn ta như thế thật làm người chán ghét: "Không để bụng em ấy chẳng lẽ để ý đến cậu sao?"
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
23


"Lời anh nói có ý gì?"

Tô Bạch ngạc nhiên, khuôn mặt xinh đẹp toát lên hận ý, hắn ta tận tâm tận lực bố trí những thứ này, làm nơi này thoạt nhìn thật lãng mạn lại ấm áp, thậm chí trên giường còn rãi đầy cánh hoa hồng.Làm những thứ này, chính là muốn đến nghe hắn nhục nhã mình sao?Vương Nhất Bác đã mất đi kiên nhẫn với hắn ta, vẫy vẫy tay: "Tô Bạch, cậu tốt nhất là từ nơi nào đến thì về lại nơi đó đi, nếu còn dám đơn độc gặp Chiến Chiến, nói những lời này với em ấy, làm em ấy không vui, thì đừng trách tôi vô tình!"

"Vương Nhất Bác!"

Bởi vì một tên thế thân mà uy hiếp hắn ta, Tô Bạch cảm thấy mình bị mạo phạm: "Anh nói lại lần nữa xem!"

Lười cùng hắn ta nhiều lời vô nghĩa, Vương Nhất Bác xoay người đi: "Chiến Chiến còn chờ ở nhà, tôi phải về trước."

"Anh không được đi."

Thấy người muốn đi, Tô Bạch một bước tiến lên, từ phía sau ôm lấy hắn: "Thứ cậu ta có thể cho anh em cũng đều có thể, không phải anh yêu em sao?"

Ngay lúc này, cửa bị đẩy ra.Vương Nhất Bác vừa định tránh cái ôm của Tô Bạch, cửa đã bị đẩy ra, người mở cửa là Tiêu Chiến, cậu một phen cầm dù ướt dầm dề, một thân hơi nước, ống quần cũng bị ướt.Thấy một màn này, Tiêu Chiến hốc mắt cũng ướt, tựa hồ không đoán được sẽ là cảnh tượng này, chớp mắt hai cái hạ mi xuống, xoay người thất hồn lạc phách mà chạy đi."

Chiến Chiến!"

Lúc này, Vương Nhất Bác trực tiếp đẩy người ra, chạy nhanh đuổi theo.Tô Bạch ngã ngồi trên mặt đất, nhìn Vương Nhất Bác chạy đi, cười lạnh một tiếng: "Dựa vào cái gì?

Tiêu Chiến, tôi nhất định phải đoạt lại những thứ thuộc về tôi!Bên ngoài còn đang mưa, Tiêu Chiến lao ra khỏi cửa khách sạn, trời ngoài kia mưa to tầm tã trong nháy mắt đem người làm ướt hết, lảo đảo hướng ra bên ngoài mà chạy.Vương Nhất Bác chạy theo, nhìn đến bóng dáng cậu trong màn mưa, hắn cũng mặc kệ mưa lớn bên ngoài, đâm đầu lao theo bước chân của cậu: "Chiến Chiến!"

Biết hắn đuổi theo, Tiêu Chiến không có dừng lại, ngược lại nhanh chân nện bước tiếp tục đi về hướng phía trước, nhưng cậu chạy không lại Vương Nhất Bác, vừa đến ven đường, muốn vẫy tắc xi, người đã bị chặn ngang ôm lấy.

"Chiến Chiến!"

Tiêu Chiến không quan tâm, xoay người một phen đẩy người đang ôm mình ra: "Vương Nhất Bác, anh còn chơi chưa có đủ phải không!?

Nhìn tôi xấu mặt anh rất vui sao?!"

"Anh không có."

Vương Nhất Bác lúc này cũng không biết phải giải thích như thế nào, tiến lên một bước: "Chiến Chiến em nghe anh nói hết sao?"

Thấy hắn tiến lên một bước, Tiêu Chiến liền lui về phía sau một bước, kéo khoảng cách ra: "Không sai, là tôi tiện, bám lấy anh quấn lấy anh, còn tu hú chiếm tổ, làm anh chỉ có thể gặp lén Tô Bạch ở khách sạn, thôi bỏ đi Vương Nhất Bác, cứ như vậy đi."( Lúc tức giận thì tui đổi xưng hô của nhân vật nha, nên lúc tui đổi xưng hô đừng thắc mắc )"Chiến Chiến, anh tới nơi này chỉ là vì muốn cùng Tô Bạch nói rõ ràng, thật sự không phải muốn đến gặp hắn ta, Chiến Chiến tin anh, cầu xin em!"

Ba chữ thôi bỏ đi, thật sự kích thích đến Vương Nhất Bác, hiện tại tim hắn quặn đau, hận không thể cho mình một cái tát, hắn không nên nghĩ còn có thể cùng Tô Bạch nói chuyện.Tiêu Chiến suy sụp hạ bả vai, dùng tay gạt nước trên mắt: "Có lẽ Tô Bạch nói đúng, là em không xứng, không nên cản trở hai người mà trở thành kẻ thứ ba, Vương Nhất Bác, cứ như vậy đi, ngày nào cũng phải thấp thỏm như vậy, em cũng mệt mỏi rồi."

"Không thể tính, Chiến Chiến anh cầu xin em, không thể tính!"

Nếu tính, hắn nên làm thế nào để sống?

Sống không được cũng sống không nổi, Vương Nhất Bác muốn đến gần cậu, lại một bước đem cậu bức lui.Vương Nhất Bác tới gần, Tiêu Chiến liền không có đường lui, hai người ở trong màn mưa giằng co, cả người ướt đẫm."

Có lẽ, em không nên xuất hiện trong cuộc đời của anh, như vậy mọi người đều tốt."

Tiêu Chiến thở dài cười khổ, cũng không biết nên khóc hay nên cười.

________________________Chiến Chiến anh diễn ít thôi
đau ở đây này 👉💔👈
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
24


Toàn thân Vương Nhất Bác giống như không còn sức lực, vô pháp nghĩ tới sau này mỗi ngày đều không có cậu, hắn phải sống như thế nào.Ánh mắt hắn ngẩn ngơ nhìn cậu, đột nhiên không kịp chuẩn bị thình lình quỳ hai đầu gối xuống đất: "Chiến Chiến!"

Ngoạ tào?

Chơi lớn như vậy?Thấy hắn quỳ, Tiêu Chiến cũng hoảng sợ, bất quá người ta đều đã quỳ xuống, bậc thang đều chuẩn bị tốt, đương nhiên là phải đi xuống, vì thế chủ động chạy tới, khom lưng muốn đem người kéo lên: "Anh làm gì?

Mau đứng lên!"

Thấy cậu tiến lại gần, Vương Nhất Bác không cho chuẩn bị một tay đem người ôm lấy, ấn cậu vào trong lòng ngực: "Anh cầu xin em nghe anh giải thích, anh không phải tới gặp lén Tô Bạch!"

Hắn quỳ, Tiêu Chiến cũng đứng không tốt, bị hắn ấn vào trong lòng ngực, cũng là tư thế quỳ, hạt mưa lớn đánh vào trên người bọn họ, bắn lên những hạt mưa nhỏ."

Anh đứng lên trước đi!"

Tiêu Chiếnbắt đầu giãy dụa, nhưng bất đắc dĩ vì sức lực người này quá lớn, dùng hết lực đẩy cũng không nhúc nhích, lắc đến xương cốt cũng đau."

Em nghe anh giải thích."

Người đã ở trong ngực, Vương Nhất Bác nắm bắt thời gian mà nói rõ ràng với cậu: "Anh nhận được tin nhắn, Tô Bạch muốn nói rõ ràng, dụ anh đến, anh muốn hắn ta không được đến quấy rầy em, cho nên liền tới khách sạn, kết quả hắn lại lì lợm la liếm, khi đó anh định rời đi, kết quả em liền xuất hiện."

Người trong lòng ngực trầm mặc, biết cậu chưa tin, liền tiếp tục nói: "Tôi Vương Nhất Bác nguyện dùng mệnh để thề, tôi tuyệt đối không yêu Tô Bạch, cũng chưa từng cùng hắn ta phát sinh quan hệ, người tôi yêu chính là Tiêu Chiến, không phải bởi vì em ấy là thế thân, nếu có nửa câu nói dối, liền bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế!"

Mưa to như thế này phát lời thề có chút mạo hiểm, gia hỏa này đối với bản thân thật đủ tàn nhẫn."

Phi phi phi, đừng nói bậy!"

Tiêu Chiến nhanh tay che miệng hắn lại, giống như sợ lời thề ứng nghiệm.Thấy cậu phản ứng, Vương Nhất Bác nhìn đến rạng đông , lấy tay cậu ra, trụ mặt lại hôn lên, nước mưa theo khe hở môi răng hai người thấm vào, phá lệ kích thích.Việc đã đến nước này, vở kịch trong mưa này không khác biệt lắm cũng nên kết thúc rồi, Tiêu Chiến duỗi tay vòng lấy cổ hắn, cho biết hắn đã được tha thứ.Trong lòng lại suy nghĩ: Mẹ nó, hắn vừa bùm một cái quỳ xuống, cậu thiếu chút nữa nhịn không được nói một câu: Ái khanh bình thân!Buông môi cậu ra, Vương Nhất Bác mới ý thức được thân thể Tiêu Chiến không tốt, nếu bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ, nhanh tay đem người bế lên, nhanh chân trở về.Lúc sau về tới nhà, sợ cậu cảm lạnh, Vương Nhất Bác lại cho cậu tắm nước nóng, lại nấu trà gừng, chờ đem người bọc vào trong chăn rồi hắn mới đi tắm rửa.Xối nước ấm lên đỉnh đầu, nước theo tóc chảy xuống, mãi cho đến cơ bụng rồi rượt xuống phía dưới.Vương Nhất Bác nghĩ đến trong mưa, lời Chiến Chiến nói, tim lại nhói lên, không thể kiềm chế mà đau lòng, Tô Bạch đáng chết cư nhiên lại tính kế hắn!Thời điểm ra ngoài, đôi mắt cậu còn mở to, đi qua, ngồi vào mép giường: "Tại sao còn chưa ngủ?"

"Anh....anh!"

Tiêu Chiến bọc toàn thân vào trong chăn, chỉ còn lộ ra cái đầu, nhìn thật manh, một lúc cậu mở miệng nói, mắt đào hoa ẩm ướt trừng hắn: "Về sau không được đi gặp Tô Bạch, có nghe thấy không!"

Dùng thanh âm mềm mại nói ra những lời uy hiếp, giống như là bánh kem dâu tây bơ, ngọt đến tận tim.Vương Nhất Bác cũng rất phối hợp, đôi tay nhéo lỗ tai cậu, túm túm, ngữ khí sủng nịch theo yêu cầu cậu nói: "Biết!

Về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời Chiến Chiến, không đi gặp Tô Bạch, nếu thấy hắn ta thì sẽ xem như là không khí, bằng không sẽ che hai mắt lại, được không?"

Được hắn bảo đảm, Tiêu Chiến giống như tiểu hài tử được âu yếm cho đồ chơi mà thỏa mãn, gật gật đầu: "Này cũng không tồi."
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
25


Thấy cậu chịu nghe, biểu đạt cậu vẫn để ý hắn, trong lòng Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm.Tiêu Chiến nhắm mắt lại, thoải mái dễ chịu mà nằm trong chăn.Hiện tại Tô Bạch nhất định ngủ không được, loại kịch bản này mấy trăm năm trước đã chơi chán, ở trước mặt tổ tông nói về bối phận, gia gia ngươi vẫn là gia gia ngươi a.Sợ quấy rầy đến cậu nghỉ ngơi, Vương Nhất Bác đi ra ngoài sấy tóc.

Đến khi trở về, người đã ngủ rồi, thật cẩn thận bò lên giường, chậm rãi dịch đến bên cạnh cậu, lại đem người ôm lấy.Thoải mái mà than thở một tiếng, người ở trong ngực mới an tâm nhất.Đến sáng, cảm thấy không có vấn đề gì, đại khái là do đêm qua uống canh gừng.

Tiêu Chiến nấu cháo, cho rằng dạ dày hắn không tốt, nên bữa sáng đều uống cháo gạo kê.Nấu cháo xong người con chưa xuống, Tiêu Chiến còn có tiết học, nên thu dọn đi làm trước, kết quả mới lên xe, hệ thống liền nhắc nhở: "Tô Bạch nhờ người, tuôn ra tin tình yêu cùng Vương Nhất Bác, còn nói cái bóng hình lúc trước chụp được là hắn ta."

"Gì?"

Hắn ta còn không sáng tỏ chuyện là như thế nào sao?

Tiêu Chiến lắc đầu, cầm trong tay một cái bánh trứng vừa ăn vừa đi: "Hắn gây chuyện thị phi là muốn đem bản thân đang sống sờ sờ đi tìm đường chết a!"

Tới trường học, nữ lão sư trong trường đều đang thảo luận, hình như phía trước có một người lúc trước là bạn học chung, tuôn ra chuyện Vương Nhất Bác từ nhỏ đến lớn theo đuổi Tô Bạch, mười lăm năm đã tu thành chính quả.Quả nhiên, giáo chủ cầm lão sư nói chuyện thật dễ nghe, đem chuyện này nói đến âm thanh và tình cảm thật là phong phú, làm Tiêu Chiến cũng nghe đến mê mẩn, không khỏi vì câu chuyện của hai người mà cảm động.Nhưng ngẫm lại cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao cậu lại cảm động?

Không phải là nên tức giận sao?Buổi tối, Vương Nhất Bác đàm phán bộ phim mới xong, mới mở cửa đem chìa khóa tùy tay trên tủ giày, đổi thành dép lê đi vào, kết quả nghênh đón hắn là một cái gối từ phía sô pha bay qua, thẳng tắp nện vào mặt hắn.Bị ném đến ngây người, Vương Nhất Bác cảm thấy có chút kỳ quái: "Chiến Chiến?"

"Cùng Tô Bạch mười lăm năm yêu nhau, tình yêu lâu dài thành công đúng không?

Sao anh còn không mệt chết a!"

Tiêu Chiến nói, túm lên cái gối ôm khác ném qua.Nhưng Vương Nhất Bác cả ngày hôm nay đều ở chỗ dao lưu nhân vật mới, căn bản không rảnh đi quản những việc khác, khom lưng đem gối trên mặt đất nhặt lên, đi qua ngồi xuống: "Cái gì lâu dài?"

Tiêu Chiến không nghĩ tới cư nhiên hắn không biết chuyện này, hừ nhẹ một tiếng, mở điện thoại ra đưa cho hắn: "Anh tự xem đi, anh nhìn xem!"

Không thể hiểu được mà nhận di động, nhìn thấy những tin tức đó, Vương Nhất Bác càng xem mày càng nhăn: "Đây đều là bọn họ nói bậy, anh không có!"

"Vậy tại sao bọn họ lại không nói bậy anh và em a?"

Tiêu Chiến hai tay ôm ngực, đem mặt hướng qua bên kia."

Nếu bọn họ nói là anh với em, như vậy thì không phải nói bậy a."

Tiêu Chiến đột nhiên ngơ ngẩn, ngoạ tào!Thấy cậu cười, Vương Nhất Bác buông gối ôm xuống, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, đem người ôm lên đùi mình ngồi mặt đối mặt: "Đó đều là truyền thông nói bậy."

Tiêu Chiến bẹp miệng, ôm cổ hắn, có chút ủy khuất: "Bọn họ nói anh cùng Tô Bạch thực xứng đôi."

"Là bọn họ chưa thấy em, Tô Bạch lớn lên giống em, nếu nhìn thấy em mới biết thế nào được gọi là xứng đôi."

Vương Nhất Bác ách giọng nói, tay lại không thành thật mà theo vào trong áo sơ mi.Lúc trước là Tiêu Chiến lớn lên giống Tô Bạch, hiện lại là Tô Bạch lớn lên giống Tiêu Chiến.Vẻ mặt ủy khuất của Tiêu Chiến hơi buông lỏng, dẩu miệng, đôi môi phấn nộn ướt át ở trước mặt hắn dụ dỗ: "Vậy anh muốn cùng truyền thông giải thích như thế nào a?"
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
26


"Vì sao lại muốn giải thích?"

Vương Nhất Bác cười, nhưng tay hắn đã không thành thật mà duỗi đến sườn eo cậu, nhẹ nhàng niết một phen, làm người đang ngồi trên chân hắn mềm nhũn: "Đem em mang ra ngoài, để cho bọn họ nhìn xem chính chủ là ai thì tốt rồi, không cần phải nhiều lời giải thích."

Eo sườn thịt mềm, rất mẫn cảm, eo Tiêu Chiến lập tức mềm, dựa đầu vào vai hắn thở hổn hển: "Vậy, em nên làm cái gì bây giờ?"

Ngữ khí mang theo sự khẩn trương, còn có một tia tình dục."

Ngày mai em không có khoá, bồi anh ngoài ăn một bữa cơm đi."

Vương Nhất Bác đáp lại, tay phải từ sườn eo chậm rãi lướt đến ngực, nhẹ nhàng véo một cái.Tiêu Chiến bị kích thích, eo đột nhiên căng lên, cổ cũng không tự chủ mà ngước lên, nam nhân cộc lốc này, biết mỗi một cái nhược điểm trên người cậu.Cái cổ mảnh khảnh ở trước mặt, Vương Nhất Bác sao có thể không nhấm nháp, dùng đôi môi chậm rãi hôn lên.Tiêu Chiến nhắm mắt lại hưởng thụ, lại có chút buồn cười: Tô Bạch gấp không chờ nổi mà dâng tặng đầu người, tôi đây liền không khách khí thu hoạch đâu.Một tay nâng mặt cậu lên, Vương Nhất Bác ngậm lấy đôi môi phấn nộn ướt át, chậm rãi bắt đầu xông lên.Vương Nhất Bác có thói quen kỳ quái, chính là rất thích hôn môi cậu, Tiêu Chiến có đôi khi cũng không hiểu được, hắn tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác này, dù sao bản thân cậu cũng không khó chịu nên liền mặc kệ.Ngày hôm sau hơn 10 giờ, Tiêu Chiến đứng ở trước gương, nhìn bản thân, trên người mặc một kiện áo sơ mi màu trắng bên trong, bên ngoài một kiện áo khoác bóng chày màu xanh nhạt, nửa người dưới là quần jean màu lam nhạt cùng giày chơi bóng màu trắng.Vương Nhất Bác nhìn đến, tràn đầy cảm giác thanh xuân, hắn cũng mặc một kiện áo sơ mi màu trắng, áo khoác gió kaki cùng màu với quần tây đen."

Em có thể hay không đi đổi bộ quần áo khác a?"

Tiêu Chiến đứng ở trước gương, tựa hồ không quá vừa lòng với với cách phối đồ của mình.Cảm xúc khẩn trương bộc lộ ra ngoài, Vương Nhất Bác từ phía sau ôm lấy cậu, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu: "Chiến Chiến mặc gì cũng đẹp."

Hai người cứ như vậy ra cửa, ăn bữa cơm, khi đi ngang qua cổng vòm màu vàng, Tiêu Chiến đứng bất động tại quán đồ ngọt, túm tay áo hắn: "Em muốn ăn kem ốc quế."

"Vậy ăn một cái, thời tiết lạnh chỉ có thể ăn một cái."

Vương Nhất Bác còn mang khẩu trang, nhưng không có đội mũ.Chờ một lát, rốt cuộc cũng có kem ốc quế, Tiêu Chiến thoả mãn liếm một ngụm, cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, thích cảm giác trời lạnh lại ăn đồ lạnh này.Vương Nhất Bác cảm giác giống như có paparazzi, nên hắn dứt khoát kéo khẩu trang màu đen xuống, sau đó dùng áo gió từ phía sau đem người bọc lại, kéo người vào trong lòng ngực, cúi người căn một miếng kem ốc quế.Nhìn một khối kem bị cắn mất, Tiêu Chiến sửng sốt: Ngạo tào, mẹ nó kem ốc quế của cậu!

Bị hàm cá mập của cẩu nam nhân cắn mất!Nhìn cậu ngây người, Vương Nhất Bác đột nhiên cúi đầu ngậm lấy môi cậu, đem kem đã tan trong miệng đẩy qua cho cậu.Dùng áo khoác bọc lấy thân thể cậu, vòng tay trụ eo.Quả nhiên, nữa giờ sau, trên mạng liền bạo, tuôn ra tin ảnh đế Vương Nhất Bác ở bên đường cùng một nam nhân hôn môi, ảnh được chụp thật rõ ràng.Rõ ràng có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác cùng một khuôn mặt khác, lúc hôn môi xong, hai người còn đi ăn lẩu.Người kia căn bản không phải Tô Bạch, có người đào ra được, người đó là thầy dạy dương cầm trong trường học, họ Tiêu, năm nay 24 tuổi.Vương Nhất Bác xuất đạo mười năm, không có chuyện tai tiếng nào, hiện tại trực tiếp hăng hái bạo, làm fans đều có chút khó tiếp thu.Ngày hôm sau Tiêu Chiến chỉ mặc áo sơ-mi, ngồi ở trên sô pha xếp bằng, hút bạc hà yên, xem trong TV Vương Nhất Bác đang nhận phỏng vấn, từ từ phun khói ra: "Tô Bạch kia, giờ đang tức giận đến bốc khói đi?"
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
27


Trong TV phóng viên mở buổi họp báo, Vương Nhất Bác nhận phỏng vấn."

Vì sao trước kia có người nói, ngài cùng Tô Bạch có tình yêu lâu dài vậy?"

"Không phải, thật ra bởi vì Tô Bạch lớn lên giống vị kia nhà tôi, cho nên mấy bạn học cũ mới hiểu lầm, tôi cùng Tô tiên sinh đã rất lâu rồi không có liên lạc, cũng không biết những loại chuyện này như thế nào lại bị tuôn ra, cái bóng lúc trước bị chụp được, không phải Tô tiên sinh."

"Chuyện này lúc trước bị tuôn ra ngoài, lúc sau ngài liền mang theo vị kia ra cửa, có phải hay không là bởi vì sợ cậu ấy không vui?"

Phóng viên hơi mang ngữ khí trêu chọc.Vương Nhất Bác cũng không cố kỵ, nói thẳng ra: "Đúng vậy, yêu một người, làm sao có thể để người đó không vui?

Cho nên, tôi cùng Tô tiên sinh thật ra không có quan hệ gì, mọi người không cần đoán mò, miễn cho vị kia nhà tôi ghen, không cho tôi ngủ trên giường."

Tô Bạch xác thật tức giận đến bốc khói, nhưng không phải hắn ta bốc khói, mà là TV bốc khói, hắn ta tức giận dùng ly nước đập hư TV, biểu tình dữ tợn: "Tiêu Chiến!

Là cậu ép tôi!"

"Quá lố rồi."

Lúc sau xem xong phỏng vấn, Tiêu Chiến có chút tức giận: "Tôi không cho anh lên giường ngủ?

Hôm nay tôi đây liền không cho anh ngủ trên giường!"

Thời điểm lúc công ty quản lý phát hiện vị ảnh đế đại nhân tú ân tú ái đã không kịp ngăn cản, liền quyết định tạo cho hắn một bản tin yêu vợ tha thiết, các loại bản thảo thông báo bắt đầu che trời lập đất.Nhưng giờ phút này ảnh đế đại nhân, lại không quá dễ chịu, đứng ở mép giường nói tốt cho mình: "Chiến Chiến, em đừng nóng giận được không, cho anh lên giường ngủ, giờ này đã trễ như vậy rồi!"

"Em không phải không cho anh lên giường ngủ sao?

Vậy anh cũng đừng lên!"

Tiêu Chiến ngồi ở trên giường, trong tay cầm gối đầu xem như vũ khí, chỉ cần hắn dám lên liền đánh hắn."

Thật không cho anh lên?!"

Vương Nhất Bác nhìn biểu tình kiên quyết của cậu, thở dài: "Được, anh đây liền ngủ dưới đất, anh thật sự ngủ dưới đất!"

Tiêu Chiến hừ nhẹ một tiếng: "Ngủ liền ngủ đi."

Cư nhiên lại dám ở trước mặt nhiều người như vậy bôi nhọ cậu, thật đáng giận.Vương Nhất Bác lúc này cũng thực ngoan, liền thật sự lấy chăn trong ngăn tủ cùng đệm dự phòng dọn ra: "Azz*, Chiến Chiến cư nhiên cho anh ngủ dưới đất, thật tàn nhẫn, nếu anh bị cảm thì làm sao bây giờ?"(Azz* là tiếng thở dài nha)Một bên trãi nệm một bên nói thầm, chờ lúc làm xong, lại chưa từ bỏ ý định hỏi thêm một câu: "Chiến Chiến, em thật không cho anh lên a?"

"Ngủ nhanh đi, ngày mai em còn có việc."

Nói xong Tiêu Chiến cũng nằm xuống, nhắm mắt lại: "Tắt đèn cho em!"

Thấy cậu nằm xuống, Vương Nhất Bác lộ ra ý vị thâm trường tươi cười: "Được."

Sau đó đi tới tắt đèn.Một mình chiếm giường lớn ngủ đến thật thoải mái, hắn ngủ dựa ở cửa sổ bên kia, Tiêu Chiến liền xoay người đối mặt với cửa chính, thoải mái nhắm mắt lại.Vừa nhắm mắt lại liền cảm thấy không ổn, đột nhiên mắt cá chân bị nắm lấy, doạ Tiêu Chiến nhảy dựng, kết quả còn chưa kịp la lên thì cả người với chăn đều bị bế lên: "Vương Nhất Bác!"

"Làm sao vậy?"

Trong bóng tối, Vương Nhất Bác cười đến vô tội.Tiêu Chiến bị bóc đến vững chắc, không thể động đậy: "Anh thả em xuống!"

Vương Nhất Bác cười, liền đem người từ trên giường ôm xuống, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống nệm, hắn cũng nằm xuống, không màng cậu giãy giụa đem người cách chăn ôm vào trong ngực: "Anh không có lên giường ngủ, có phải là thực nghe lời không?"

"Phi, anh buông em ra, em muốn ngủ trên giường!"

Tiêu Chiến toàn thân trên dưới cũng chỉ có đầu có thể động, vừa nhấc đầu trực tiếp cắn cằm hắn, nhưng lại không có lực, chẳng qua là dùng hàm răng nghiền.Vương Nhất Bác ôm đến càng chặt: "Chiến Chiến, anh yêu em."
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
28


Quả nhiên vừa nói ra những lời này, Tiêu Chiến liền bất động, tùy ý để hắn ôm.Cái đệm này so ra chung quy vẫn kém giường, Vương Nhất Bác thức dậy cũng sớm, nhìn Chiến Chiến đang đánh răng, đi qua từ phía sau ôm lấy cậu: "Hôm nay em muốn đến trường sao?"

"Vâng."

Tiêu Chiến đem bọt biển trong miệng phun ra, dặn dò hắn: "Đêm nay là sinh nhật một lão sư, chúng em đi chúc mừng, cơm chiều anh tự giải quyết."

TVương Nhất Bác trầm mặc một chút, làm bộ lơ đãng hỏi: "Cái người Trình lão sư kia cũng đều đi sao?"

"Không biết, hẳn là đi."

Tiêu Chiến rửa mặt xong, liền đi làm bữa sáng, không để ý đến sắc mặt đột biến tại chỗ của Vương Nhất Bác.Lúc sau Tiêu Chiến trở lại trường học, người trong trường đều điên rồi, đặt biệt là những nữ lão sư đó: "Tiêu lão sư, cậu có thể giúp tôi xin chữ ký không?"

"Tôi giúp cô hỏi thử một chút xem."

Tiêu Chiến có chút thẹn thùng, tựa hồ không có thói quen bị người vây quanh."

Được được được."

Các lão sư đều rất vui vẻ, đến tối mọi người cùng nhau đi ăn ở quán thịt nước Hàn Quốc, Tiêu Chiến vẫn luôn bị chuốc rượu."

Thật sự không thể uống tiếp, thật đó."

Tiêu Chiến đẩy bia đến trước mặt, khó chịu nấc lên, cảm thấy có chút mệt: "Tôi ra ngoài hóng gió."

Nơi này không nhiều người lắm, bên ngoài cũng có chút quạnh quẽ, gió thổi tới làm Tiêu Chiến cảm thấy thoải mái hơn nhiều, dứt khoát đi đến bên cạnh đầu hẻm, thanh tĩnh trong chốc lát."

Tôi còn chưa từng thấy qua cậu uống say, lừa ai đây?"

Hệ thống cười nhạo cậu.Tiêu Chiến dựa vào tường, lấy một điếu thuốc lá ra châm lửa, chậm rãi hút một hơi: "Lười ứng phó mà thôi."

Nhìn sương khói cùng màng đêm dung hoà, gió cuối mùa thu thổi ngang qua, làm người ta càng thêm thanh tỉnh, ánh trăng cong cong cười, có vẻ rất cao hứng như thế.

Cả một đêm Trình lão sư đều có tâm sự, lần kia ở lầu thang, người anh ta nhìn thấy đoán chừng là Vương Nhất Bác, thì ra bọn họ đã sớm ở bên nhau?Nhưng Tiêu lão sư là một người thẹn thùng đơn thuần, có thể thích ứng với giới giải trí sao?Biết rõ không nên lo lắng, nhưng vẫn là không nhịn được, đứng dậy nhìn một vòng trong tiệm, phát hiện người còn chưa trở về, liền đứng dậy đi tìm, sợ người uống say.Tiêu Chiến hé mắt nhìn ánh trăng, chậm rãi hút thuốc, dựa đầu vào tường trong hẻm, đột nhiên bị người túm một cái, trực tiếp kéo vào ngõ nhỏ u ám.Trình lão sư ra ngoài, không nhìn thấy người càng thêm lo lắng, nhìn vào ngỏ nhỏ liền nghe được tiếng rên rỉ như tiếng mèo con kêu, cảm thấy kỳ quái, phóng nhẹ bước chân đi qua.Hẻm nhỏ tối tăm, anh ta chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng hình bóng, còn có lửa nhỏ trên tàn thuốc chậm rãi cháy.Tiêu Chiến bị đè ở trên tường hôn môi, lại không có phản kháng, tay phải kẹp thuốc để trên vai Vương Nhất Bác, tay trái ôm lấy cổ hắn.Buông môi cậu ra, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang say chuếch choáng trước mặt, lúc này cậu thực khác thường, ánh mắt tan rã mê ly, đôi môi ướt át hồng nhuận, tựa như được tô thêm đường mật.Đầu dựa vào tường, cằm hơi hơi giơ lên, tiếng thở dốc thô nặng cùng với một câu ưm nhẹ nhàng, vô ý thức: "Ưm ha~"Tiêu Chiến rất rõ ràng tình trạng hiện tại, nuốt nước miếng, do vậy hầu kết cũng lăn lộn theo, vừa lúc bại lộ trước mặt hắn.Chung quy không nhịn được, Vương Nhất Bác cắn môi cậu một chút, liền dời xuống chiến đấu liên tục ở các chiến trường trên cổ, theo cổ chậm rãi cắn xuống, mãi cho đến xương quai xanh, tại khu vực này lưu luyến.Tiêu Chiến phối hợp mà ngẩng đầu lên, tay trái ôm lấy đầu của hắn, tay phải kẹp thuốc đưa lên miệng, hút thật sâu một ngụm, sau đó chậm rãi phun ra, hai mắt trong sáng, nhìn sương khói bay trước mặt, ánh mắt mê người, mê hoặc tâm trí.Khoé mắt quét đến Trình lão sư đứng đầu hẻm, nhưng lại không để bụng.Vương Nhất Bác cũng biết, nhưng cũng không để bụng, hắn lại một lần công khai biểu thị chủ quyền
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
29


"Chiến Chiến~"Trong ngỏ có tiếng nói nhỏ, còn có âm thanh rên rỉ nhợt nhạt, đem Trình lão sư bức lui, anh ta biết bản thân không nên nói gì."

Chiến Chiến~~" Vương Nhất Bác buông xương quai xanh bị gặm đến đỏ hồng ra, hai người đối diện trán kề trán.Dục vọng trong mắt hắn cực nóng, có thể thiêu cháy bất luân kẻ nào, Vương Nhất Bác không có trả lời, dùng tay phải vuốt ve gương mặt hắn, trên tay còn kẹp điếu thuốc đã sắp tàn hết.Đôi mắt đào hoa mê ly, lây dính phong tình mê hoặc nhân tâm, Vương Nhất Bác duỗi tay mơn trớn đuôi mắt hơi đỏ của hắn: "Just?let?me?look?in?your?eyes."(Chỉ?để?em?nhìn?trong?mắt?của anh.)Tiêu Chiến ở trước mặt hắn hút một ngụm thuốc cuối cùng, sau đó nghịch ngợm đem hết khói đều phun lên mặt hắn, bản thân thì cười khanh khách ra tiếng.Cậu hơi say, cũng thật đáng yêu, Vương Nhất Bác cũng giống như đang say, cười ra tiếng, chặn ngang đem người bế lên.Bởi vì bị bế lên, thuốc lá trên tay Tiêu Chiến rớt xuống, lại không thèm để ý, dựa vào trong lòng ngực Vương Nhất Bác, nhắm đôi mắt trong sáng lại.Không khí giờ khắc này, cảm xúc kỳ thật không quan trọng.Trong nhà, từ huyền quan có thể nhìn thấy áo khoác rơi rụng, lại chậm rãi đến phòng ngủ chính lầu hai, bên trong có hai người nằm, đang rúc vào nhau.

Buổi sáng ánh sáng ấm áp, năm tháng an tĩnh.Ngày hôm qua điên cuồng cả một đêm, thời điểm Tiêu Chiến dậy, người bên cạnh đã không còn, rời giường mặc áo sơ mi của hắn vào, sau đó đi rửa mặt, nhìn vào gương có thể thấy, trên cổ đều là kiệt tác của hắn.Thầm mắng một câu, cẩu nam nhân, thật đúng là cẩu nam nhân!Xuống lầu mới nhìn đến trong phòng đã được thu dọn sạch sẽ, còn hắn đang mặc quần áo ở nhà, ngồi trên sô pha, nhìn một chồng giấy thật dày."

Nhất Bác."

Vương Nhất Bác xoa xoa đôi mắt đi qua, nhìn có chút đáng yêu.Cậu vẫn là mặc áo sơ mi của hắn, áo sơ mi to rộng đem người bao lại nhìn càng tinh tế, Vương Nhất Bác vươn tay với cậu, đem người ôm lên đùi ngồi: "Có đói bụng không?"

"Còn tốt, cái gì vậy anh?"

Tiêu Chiến kiều nhược tiến vào lòng ngực hắn, dựa lên vai, nhìn những trang giấy đó."

Đây là kịch bản anh mới nhận, em đau đầu không?

Muốn uống nước không, anh lấy cho em."

Vương Nhất Bác có chút lo lắng, cậu ngày hôm qua uống nhiều rượu như vậy, cũng không biết làm sao.Tiêu Chiến không cho hắn cơ hội, đôi tay đã ôm lấy cổ hắn: "không cần, cứ như vậy."

"Được được được."

Vương Nhất Bác đem người sủng đến không giới hạn, cũng tùy ý cậu, ôm người cùng nhau xem kịch bản.Một lúc sau xem xong kịch bản, Vương Nhất Bác khó có được gật gật đầu: "Kịch bản này thật không tồi, tuy rằng không đủ thương nghiệp, nhưng tuyệt đối có thể lấy được giải thưởng."

"Thương nghiệp liền không thể lấy thưởng sao?"

Tiêu Chiến đối với sự tình của giới giải trí, thật ra không có hiểu biết.Vương Nhất Bác kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Cũng không phải, kỳ thật diễn viên điện ảnh trừ chụp phim thương mại ở ngoài, còn sẽ chụp một ít tiểu chúng điện ảnh khác, đều không kiếm tiền giống nhau, nhưng có thể lấy thưởng, cho nên có một ít diễn viên có danh tiếng, cũng sẽ không ràng buộc hoặc là thiếu thù lao đóng phim biểu diễn của một ít nhà đầu tư điện ảnh không lớn, xem như mạ vàng."

"Cho nên, cái phim điện ảnh này anh có thể lấy thưởng?"

Tiêu Chiến ngồi thẳng lên, giống như cũng có chút hứng thú.Vương Nhất Bác cũng không xác định lắm, nhưng hắn muốn làm diễn viên sống qua ngày cũng nên viết cho mình một dấu châm câu viên mãn, phim điện ảnh này không thể nghi ngờ là rất có tiềm lực: "Hẳn là vậy."

"Kia cũng tốt."

Tiêu Chiến che che bụng: "Em đói bụng, Nhất Bác."

Nghe cậu nói đói bụng, Vương Nhất Bác vươn tay che bụng cậu lại, nhẹ nhàng xoa xoa: "Ra ngoài ăn hay là gọi cơm hộp?"
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
30


Cùng hắn đi ra ngoài ăn, khẳng định sẽ lôi kéo một đống paparazzi, vậy có thể ăn cơm được sao, Tiêu Chiến lắc đầu: "Vẫn là gọi cơm hộp đi."

"Được."

Vương Nhất Bác duỗi tay cầm di động, nhìn thấy tin nhắn mẹ gửi tới, ngẫm lại vẫn nên chờ mọi chuyện kết thúc rồi mới nói cho Tiêu Chiến.Mấy ngày nay Tô Bạch ngừng gây chuyện, làm Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán, không làm loạn trong lòng liền ngứa, không dễ chịu chút nào, vì thế liền đi mua vé diễn tấu hội dương cầm quy mô loại nhỏ.Hội trường không lớn, chỉ có thể chứa một trăm người, trong hội trường u ám hệ thống bắt đầu kiểm tra đo lường, phát hiện chỗ ngồi của khách quý có Tô Bạch, ký chủ này, làm gì gì đều được, gây chuyện là đệ nhất.Diễn tấu hội gần kết thúc, Tiêu Chiến nhận được tin tức Vương Nhất Bác, nói bên ngoài trời mưa có muốn hắn tới đón không.Nhìn thoáng qua vị trí khách quý, Tiêu Chiến lộ ra một nụ cười đáng yêu, trả lời: Anh đến đi a.Sau khi chấm dứt, mọi người tan rã, phần lớn đều có người tới đón, Tiêu Chiến đứng ở cửa hội trường, hứng hơi nước gió thu thổi qua, độ nhiên có chút lạnh."

Tiêu tiên sinh."

Tô Bạch đuổi theo, quả nhiên nhìn thấy người đứng trước cửa.Tiêu Chiến vừa quay đầu lại, nhìn thấy hắn ta làm ra biểu tình thực ngoài ý muốn: "Tô tiên sinh."

"Muốn tôi đưa cậu về không?"

Tô Bạch cười tiến lên, biểu tình giả bộ thực tốt, nhưng trong mắt giấu không được khinh thường cùng hận ý.Làm bộ không phát hiện, Tiêu Chiến lắc đầu, lùi bước nhỏ qua một bên, kéo ra khoảng cách: "Không cần, đợi chút nữa có người đón."

Câu có người đón này, vào trong tai Tô Bạch lại thành khoe khoan, mất tự nhiên mà kéo lên khoé môi: "Phải không?"

Tiêu Chiến đoán chừng nam nhân cộc lốc không sai biệt lắm đến rồi, cúi đầu xụ bả vai xuống, làm ra một bộ dáng còn đáng thương hơn cả chim cút."

Tôi nhớ rõ, Vương Nhất Bác cùng tôi giống nhau đều thích nhất là ngày mưa."

Tô Bạch hai tay ôm ngực, ngẩng đầu nhìn những giọt mưa rơi xuống, ngữ khí còn cảm khái, còn hồi tưởng lại.Cái tên ngốc này không biết Vương Nhất Bác thích trời đầy mây sao?Tiêu Chiến có chút ghét bỏ, biểu tình càng thêm ủy khuất, không dám đáp lời.Vương Nhất Bác xem chỉ dẫn tự mình lái xe đến đây, còn chưa đến cửa hắn đã tìm kiếm thân ảnh Tiêu Chiến đánh xe đi qua.Tô Bạch nhìn thấy xe Vương Nhất Bác, đột nhiên vươn tay một phen ôm lấy vai của cậu, muốn làm ra bộ dáng quan hệ rất tốt.Hắn ta hiện tại mới tới làm bộ quan hệ tốt thì cũng đã muộn rồi, nên sớm tỉnh ngộ, như vậy cậu ngược lại không có biện pháp, bất quá nếu hắn ta không thấu hiểu, cậu cũng liền chối từ.Nói đẩy là đẩy, Tiêu Chiến đem bả vai mình trực tiếp đẩy Tô Bạch ra, sức lực này thật sự lớn, trực tiếp đem người đẩy ngã, đẩy xong còn làm bộ dạng nai con chấn kinh: "Tô tiên sinh!"

Này vừa nhìn vào, ngược lại như là Tô Bạch làm việc gì khiến Tiêu Chiến sợ hãi, mới đem người đẩy ra.Tô Bạch ngã xuống đất trực tiếp sửng sốt, bàn tay truyền đến cơn đau, tây trang màu trắng bị mặt đất nhiễm bẩn thành màu đen, chật vật không chịu nổi.Vương Nhất Bác ngừng xe ở cửa, bung dù xuống xe đón người."

Tôi.....Tô tiên sinh anh không sao chứ!"

Tiêu Chiến một bộ dáng chân tay luống cuống, gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống, mắt đào hoa tràn đầy hơi nước ủy thuất cùng thất thố, muốn duỗi tay muốn kéo hắn ta lên.Tô Bạch cảm thấy rất mất mặt, gạt tay cậu ra, tự mình bò dậy, nhưng tây trang màu trắng trên người, đã dơ bẩn không chịu được.Cầm dù đen đi tới, Vương Nhất Bác không có nhìn người đứng bên, trực tiếp đi đến cạnh Tiêu Chiến: "Chiến Chiến, có lạnh không?"

Hỏi xong, hắn đã sớm lấy áo khoác đã chuẩn bị sớm ra phủ thêm cho cậu: "Chúng ta trở về thôi."

Toàn bộ hành trình đều không liếc mắt nhìn người nọ bên cạnh một cái, giống như không tồn tại.
 
Back
Top Bottom