Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2650: Bách điểu chi vương (2)


Lúc này Cửu Phượng cũng vung cánh lên, thân thể lấp lóe như lưu quang thuấn

ảnh.

“Hai người các ngươi đi theo ta, nếu nàng muốn tìm cái chết, bổn cung sẽ cho

nàng toại nguyện!”

Chu Tước há miệng, muốn khuyên can, đã thấy Huỳnh Hoặc Tinh Quân theo sát

phía sau Cửu Phượng, bay về phía Tư Hoàng Tuyền.

Sắc mặt Chu Tước nhất thời đại biến.

Cửu Phượng tuy vì Tư Hoàng Tuyền mà thần lực suy giảm, nhưng vẫn là nhân

vật tiếp cận Tổ thần.

Huỳnh Hoặc lại là đế quân chỉ đứng sau Bạch Đế Tử và Ty Thần, có thể sánh

với Tứ Tượng Tinh Quân bọn họ!

Hai người này liên thủ, Tư Hoàng Tuyền bây giờ có thể bị giết trong chớp mắt.

Nàng cũng hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ son, đuổi theo hai người.

Chu Tước muốn bảo vệ Tư Hoàng Tuyền, bằng không Phượng tộc bọn họ sẽ

hoàn toàn không còn hi vọng.

Nàng ra sức đuổi theo, nhưng khi nàng bắt đầu hóa thành độn quang, Cửu

Phượng đã hóa thành một con chim khổng lồ có chín cái đầu phượng, đụng vào

Tư Hoàng Tuyền.

Niết Bàn thần hỏa của hai người va chạm chính diện, khí thế và lực lượng thiên

quy của hai người gần như không phân cao thấp.

Nhưng mà thần lực và Tiên Thiên Thần Khu của Tư Hoàng Tuyền lại kém hơn

Cửu Phượng quá nhiều.

Cửu Phượng dùng một cái đầu đối kháng với Tư Hoàng Tuyền, chín cái đầu còn

lại thì tấn công lên người Tư Hoàng Tuyền.

“Không được!”

Chu Tước thấy thế thì sắc mặt trở nên trắng bệch.

Đòn đánh này của Cửu Phượng còn chưa đến mức đưa Tư Hoàng Tuyền vào

chỗ chết, nàng lại không muốn nhìn thấy cảnh tổ tôn tương tàn.

Chỉ là một cái chớp mắt tiếp theo, Huỳnh Hoặc đã hóa thành một con chim lửa

cực lớn, dĩ nhiên lại không ra tay với Tư Hoàng Tuyền, mà đưa lợi trảo về phía

Cửu Phượng.

Chu Tước nhất thời sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra.

Huỳnh Hoặc cực kỳ bất mãn với Cửu Phượng.

Vị trí Huỳnh Hoặc Tinh Quân của nàng vốn được Thần Vũ sắc phong.

Mà Cửu Phượng lại phản bội Thần Vũ.

Nếu như chỉ là một chuyện này thì cũng thôi, Cửu Phượng là chủ Phượng tộc,

không chỉ là vương của họ, còn là chỉ ruột của họ, họ không thể không vâng

theo lệnh nàng.

Nhưng mà cách đây không lâu, Phượng tộc cũng không bảo vệ sao Huỳnh

Hoặc.

Cửu Phượng không chỉ cho phép Họa Đấu chia sẻ quyền bính của Huỳnh Hoặc,

thậm chí còn cho phép Kế Đô ngưng tụ một ngôi sao khác cạnh Huỳnh Hoặc!

Trong lòng cô em gái này của nàng, không biết đã tích trữ bao nhiêu tức giận và

không cam lòng.

Với lực lượng của Phượng tộc, rõ ràng là có thể chống cự, nhưng Cửu Phượng

lại lựa chọn thỏa hiệp.

Mà bây giờ, Phượng tộc đã có một lựa chọn khác, một vị vua nắm giữ lực lượng

Niết Bàn khác, tương lai có thể còn mạnh mẽ hơn…

“Ầm!”

Huỳnh Hoặc súc thế đã lâu, ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn, không hề quan tâm đến

tình cảm tỷ muội.

Nàng thừa dịp Cửu Phượng không đề phòng, một trảo kéo xuống một cánh của

Cửu Phường, còn trực tiếp xé nát ba cái đầu của Cửu Phượng.

“Huỳnh Hoặc!”

Mấy cái đầu còn lại của Cửu Phượng không khỏi kêu lên thảm thiết, ngậm lấy

vô tận phẫn nộ vi bị phản bội và khó hiểu.

Không biết vì sao, nàng lại nhớ đến ngày xưa, nhớ đến tình cảnh mình tự tay vồ

nát trái tim của Thần Vũ.

Nàng lập tức cảm nhận được ngực và bụng đau đớn kịch liệt.

Đó là Tư Hoàng Tuyền, nàng một trảo phá tan lồng ngực Cửu Phượng, gần như

bắt được trái tim của Cửu Phượng.

Thần lực của Cửu Phượng bùng nổ, mạnh mẽ bức lui Tư Hoàng Tuyền.

Đồng thời liều mạng, trả giá bằng một cái đầu bị Huỳnh Hoặc đánh nát, bóng

người nhanh chóng bay ngược về sau.

“Vương tỷ!”

Chu Tước vốn muốn ra tay bảo vệ, đã thấy Cửu Phương hóa thân thành lưu

quang màu vang, trực tiếp tránh khỏi nàng, rồi bay ra khỏi Minh giới.

Chu Tước hơi ngẩn ngơ, lập tức đứng trên không trung, nhẹ nhàng nhìn em gái

Huỳnh Hoặc của mình.

Huỳnh Hoặc như không có cảm giác, ánh mắt nàng sắc bén như đao, khuôn mặt

âm lãnh nhìn hướng Cửu Phượng rời đi.

Mãi đến khi Cửu Phượng biến mất, nàng mới quay đầu nhìn nhau với Chu

Tước.

Nàng cười một tiếng: “Nhân tộc có một câu rất hay, kẻ đầu têu, đại khái sẽ đoạn

tử tuyệt tôn đi? Ngươi cảm thấy ta làm sai?”

Chu Tước nghe vậy thì yên lặng không nói gì.

Nàng không thể chỉ trích Huỳnh Hoặc, đây là Cửu Phượng tự tìm.

“Chu Tước tỷ, ngươi xưa nay cứng cỏi tàn nhẫn, sao bây giờ lại do dự? Do do

dự dự, không hề quyết đoán, thời điểm này còn muốn vẹn cả đôi đường sao?”

Huỳnh Hoặc thất vọng lắc đầu.

Lập tức lại mở đôi cánh lửa, giọng nói chấn động hư không: “Phượng tộc ta đã

có tân vương! Nàng chính là chủ Minh giới, cũng là Vạn điểu chi vương!

Nguyện hiệu lực cho tân vương, hôm nay liền ở lại, bảo vệ quanh cánh chim tân

vương!”

Sau khi Cửu Phượng rút đi, đại quân Phượng tộc vốn đã hỗn loạn, có tư thế tán

loạn.

Nhưng sau khi Huỳnh Hoặc kêu lên, lại có một phần tư Phượng tộc và bách

điểu vỗ cánh, bay về phía dưới cánh Tư Hoàng Tuyền.

Số còn lại, một phần tiếp tục rút lui, một phần thì nhìn về phía Chu Tước.

Chu Tước hơi chần chờ, lập tức than nhẹ: “Rút đi!”

Nàng vẫn đứng trên không trung, đoạn hậu cho thuộc hạ, đồng thời nhìn về phía

Tư Hoàng Tuyền.

Ánh mắt Chu Tước cũng có chút phức tạp.

Ánh mắt của nàng có vui sướng, cũng có kiên quyết.

Là lúc nên quyết đoán, Phượng tộc không thể có hai vương cùng tồn tại.

Bằng không lực lượng vốn suy yếu sẽ càng suy yếu hơn, cũng không còn tương

lai…

Cùng lúc đó, trong lòng nàng đang nghĩ đến việc làm mình nghi hoặc 1300 vạn

năm qua.

Vương tỷ Cửu Phượng của nàng, rốt cuộc là vì sao mà lại phản bội nhân tộc,

phản bội phu quân? Ngay cả đứa bé trong bụng cũng không cần?

Vấn đề này không chỉ là nàng, mà Huỳnh Hoặc, Trọng Minh, Thanh Loan,

Hồng Hộc, Nhạc Trác và cả Khổng Tước đời đầu cũng muốn biết.

Cửu Phượng, khi đó ngươi bị thần kinh à?



Cùng lúc đó, tại âm Tuyền trong cửu truyền, Mộc Thần – Linh Uy cũng nhận

được tin Cửu Phượng bị ám hại và bại trận.

Lúc này hắn đang ngồi trên một chiếc chiến xa cực lớn, cau mày nói: “Huỳnh

Hoặc ngả về phía Tư Hoàng Tuyền? Một nửa Phượng tộc phản chiến? Cửu

Phượng này làm chủ Phượng tộc kiểu gì vậy?”

Tình huống này nằm ngoài dự liệu của hắn.

Điều này có nghĩa, độ khó khi tấn công Minh giới sẽ tăng mạnh.

Cũng có ý nghĩa, tình hình ở phàm giới sẽ gian nan gấp đôi.

Phải biết, hiện giờ có rất nhiều bộ lạc Cự linh đang dựa vào lửa trại trong doanh

địa của họ để sưởi ấm.

Trong doanh địa của họ còn có rất nhiều vật tư dễ cháy.

Sau khi Huỳnh Hoặc phản bội, nàng chỉ cần dùng thần lực là có thể tạo thành

hỏa hoạn.

Tương ứng, thiên tai bên phía nhân tộc cũng sẽ giảm bớt rất nhiều.

“Đúng là đám súc sinh vô dụng.”

Linh Uy bất mãn hừ lạnh: “Bảo nàng mau chóng chỉnh đốn trận tuyến, ba ngày

sau tiếp tục tấn công, bằng không xử lý theo luật! Lại hỏi Xa Nguyên một câu,

xem hắn nói thế nào? Chúng ta muốn đánh hạ Minh giới, nhất định phải gia

tăng binh lực!”

Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía bên trái của mình: “U Đô, con đường tắt

ngươi nói là có thật?”

U Đô chúa tể bị trục xuất ra khỏi Minh giới, lúc này lại đứng trước Linh Uy.

Hắn bình tĩnh cúi người hành lễ: “Quả thực là thật, đây là đường lui do ta lưu

lại. Sau khi mở ra, có thể để Tổ thần và trăm vạn thần quân trực tiếp tiến vào U

Đô. Chỉ cần U Đô trống vắng, bệ hạ nhất định có thể chiếm lấy.”

“Nếu có thể như vậy, thì không thể tốt hơn.” Linh Uy hơi gật đầu: “Nếu có thể

đánh hạ Minh giới, ta sẽ tưởng thưởng cho ngươi, nên là của ngươi thì vẫn là

của ngươi.”

Nhưng trong lúc nói chuyện, hắn lại vỗ vỗ ‘Sách Tử’ trên đầu gối của mình,

trong lồng ngực tràn đầy ngọn lửa d*c v*ng.

Hắn đã mất vị trí Thánh Giả Sinh Mệnh, như vậy hắn chỉ có thể đi con đường

khác…
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2651: Kết quả


“Phòng tuyết ở Minh giới, có lẽ không chống đỡ được quá lâu.”

Thời gian đã trôi qua hơn nửa tháng.

Sở Hi Thanh vẫn lấy thân hóa mặt trời, tiếp tục soi sáng Thần Châu, vừa nghe

Thần Phổ Chiếu nói.

“Vị Thiên đế đời đầu kia vẫn không có dấu hiệu hiện thân. Mà đại quân của

Thần Thiên Bưu dưới trướng Kim Thần đã gia nhập vào, Minh giới đã không

chống đỡ nổi. Đến nay, đã có ba truyền trong cửu truyền bị đột phá đến giữa

sông nước.”

Thần Phổ Chiếu nói đến đây thì hơi cảm khái: “Thần quân của Kim Thần vẫn

rất dũng mãnh, quả thực là có một không hai tinh không. Bạch Hổ Tinh Quân

sinh ra Thần Thiên Bưu, lại chắp tay tặng dũng tướng tuyệt thế này cho Kim

Thần. Khiến cho năm người con của hắn bị tàn sát gần như không còn, vị Tinh

Quân này đến giờ vẫn không dám trở về ngôi sao của mình.”

“Phương bắc thì sao?”

Sở Hi Thanh không quá quan tâm đến trận chiến ở Minh giới, hắn chỉ để ý đến

Tư Hoàng Tuyền.

Nhưng Tư Hoàng Tuyền vẫn luôn liên lạc với hắn, luôn nghe lời Sở Hi Thanh.

Nàng xung phong nhận việc, chuyên phụ trách nghênh chiến Cửu Phượng.

Nhưng Cửu Phượng và đại quân Phượng tộc dưới trướng đã sợ, hơn nửa tháng

mà không có động tĩnh gì.

Kỳ lạ chính là, Mộc Thần – Linh Uy cũng không thúc ép.

Sở Hi Thanh híp mắt hỏi: “Bọn họ có động tĩnh gì không? Cho phép hàn lực

tiếp tục tích trữ?”

Đến ngày hôm nay, phương bắc đã bị đóng băng hai tháng.

Vấn Tố Y đã tiêu hóa hết nguyên chất Băng Thần lấy được.

Tiếp tục như vậy, Sở Hi Thanh và Đại Luật cũng không chịu nổi.

Hắn soi sáng địa vực chỉ có hạn, hóa giải hàn lực cũng rất có hạn, kém xa mặt

trời chân chính.

Lúc này, khi Đại Luật đến nửa đêm, mặt đất sẽ đóng một lớp băng sương.

May mắn là thu đã qua, bọn họ coi như đã chuẩn bị tốt lương thực cho mùa

đông.

“Vẫn tranh luận không ngớt, đến nay vẫn không có đối sách thích hợp.” Thần

Phổ Chiếu lắc lắc đầu: “Bọn họ kiêng kỵ một mũi Thần Yên Tiễn khác trong tay

bệ hạ. Các thần cho rằng nếu Ty Thần Tinh Quân vẫn còn một mũi Thần Yên

Tiễn, vậy mũi còn lại có thể nằm trong tay bệ hạ, cũng sợ làm cho Cung Thần –

Thiên Nghệ trở về nhanh hơn.”

Ngày xưa khi Cung Thần ngã xuống, hai mũi Thần Yên Tiễn đã mất tích theo.

“… Hư Thần có đề cập, để Hỏa Thần thay thế mặt trời. Lại bị âm Thần –

Nguyệt Hi từ chối, nói Hư Thần khinh người quá đáng. Mặc kệ các thần khuyên

như thế nào, nàng cũng không cho mượn thần khí. Hư thần lo nàng cá chết lưới

rách, không dám ép buộc.”

Thần Phổ Chiếu nói đến đây, không khỏi cảm khái.

Thần tộc Bàn Cổ nhìn như mạnh mẽ này, thật ra lại ly tán đến mức này rồi.

Trước kia họ không gặp cường địch thì cũng thôi, nay gặp phải một người khiêu

chiến mạnh mẽ như Sở Hi Thanh, liền bắt đầu lục đục.

Sở Hi Thanh thì lại nở nụ cười tiêu sái: “Như vậy vị Vạn Tai chi chủ kia thì

sao?”

“Kẻ này vẫn đang ẩn núp quanh Đại Luật, không dám dừng lại một chỗ quá nửa

khắc. Nhưng ta cảm giác được, thần lực của vị này đang giảm xuống. Nếu ta

đoán không sai, chắc hẳn có liên quan đến bệ hạ.”

Thần Phổ Chiếu cố ý nhìn Sở Hi Thanh một chút, phát hiện vẻ mặt vị này bình

thản, có vẻ cao thâm khó dò.

Hắn nói tiếp: “Sau đó là thi độc, bọn họ đã phát hiện ra đầu mối, đang điều tra

rõ ràng. Không chỉ nghiêm tra ở tứ đại thần sơn, mà tinh không cũng bắt tay vào

điều tra.”

“Bắt đầu điều tra rồi?” Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi nhíu mày.

Thi độc sở dĩ kéo dài đến nơi, một là chờ thi độc trong cơ thể Câu Trần Tinh

Quân sinh sôi; một mặt là vì truyền bá và mở rộng ra tinh không vô ngần.

Trong phàm giới này, có thể có bao nhiêu Cự linh chứ?

Số lượng Cự linh trên tinh không, phải gấp bốn lần phàm giới!

Sở Hi Thanh vung tay lên, một đạo đao cương như gương bạc hiện lên trước

người.

Mặt gương bạc kia lập tức xuất hiện một bóng người xinh đẹp.

Thần Phổ Chiếu nhận ra người này, chính là Cổ Thần – Thần Thiểu Miểu.

Vị này hẳn là đã trốn dưới cánh chim của Thánh hoàng đời thứ ba.

Bởi vì gần đây hắn không thể cảm ứng được tung tích của Thần Thiểu Miểu.

“Ngươi tìm ta là vì chuyện thi độc đúng không?” Thần Thiểu Miểu thốt lên kinh

ngạc, dáng vẻ cực kỳ tiếc nuối: “Ta sắp không ép nổi nữa rồi, đã không thể tiếp

tục khống chế thời gian thi độc bùng phát. Hơn nữa nếu tiếp tục áp chế, rất

nhiều Cự linh sẽ sinh ra kháng thể, đến khi đó không thể hoàn thành thi biến,

đây là tốt quá hóa dở!”

Một tháng trước, nàng vẫn rất thấp thỏm với chuyện thi độc.

Hiện giờ lại tiếc nuối vì Sở Hi Thanh làm quá vội, khiến nàng không thể mở

rộng phạm vi.

Nếu đã làm, vậy thì phải làm đến cùng… Thần Thiểu Miểu vẫn hiểu đạo lý này.

Đáng tiếc trước mắt đã là cực hạn.

Điều này làm cho Vạn Ôn chi pháp của nàng chỉ có thể dừng lại ở cấp đế quân

thượng vị, hơi kém Bạch Hổ và Thanh Long một bậc, không thể tiến thêm một

bước.

“Nếu là sắp không ép được, chứng tỏ vẫn có thể ép.” Sở Hi Thanh suy tư hỏi:

“Ngươi còn có thể ép mấy canh giờ?”

Thần Thiểu Miểu suy ngẫm chốc lát, mới trịnh trọng nói: “Mười bảy đến mười

tám canh giờ.”

Sở Hi Thanh híp mắt, lập tức khôi phục vẻ bình thường.

17 18 canh giờ cũng gần đủ rồi.

Hắn lập tức ngưng thần, nhìn vào cột võ ý và võ đạo của mình.

Võ đạo: Tự Tại Cực Ý Đao (tầng 30), Thần Ý Xúc Tử Đao (tầng 36), Vô Tướng

Tru Thiên Đao (tầng 36), Thần Ý Như Tâm Đao (tầng 36), Hỗn Độn Thiên Đao

(tầng 36), Vô Tướng Thần Độn (tầng 36), Cửu Luân thần ấn(tầng 36).

Võ ý: Đao đạo (tầng 40), Nhai Tí (tầng 40), Tru Thiên (tầng 40), Như Ý (tầng

40), Hỗn Độn (tầng 40), kim cương (tầng 40), vĩnh hằng (tầng 40), bất diệt

(tầng 40), Trảm Thiên (tầng 40), Trụ Thiên (tầng 40), Tiệt Thiên (tầng 40), Nghĩ

Thiên (tầng 40), Hàn Thiên (tầng 36), Phong Thiên (tầng 36), Cấm Thiên (tầng

36), Đống Thiên (tầng 36), Đại Nhật (tầng 39).

Đây chính là kết quả sau hai năm bước vào Bán Thần của Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh không lười biếng dù chỉ một ngày.

Dù thân hóa mặt trời, hắn vẫn luôn nghiên cứu thiên quy, đang lợi dụng mỗi

giây mỗi phút của mình.

Sở Hi Thanh nhận được bao nhiêu nguyên chất trong nghi thức đăng thần, là

cùng một nhịp thở với thiên quy và võ đạo.

Vì vậy hơn hai năm qua, Sở Hi Thanh đều liều mạng gia tăng võ đạo, nghiên

cứu thiên quy.

Bây giờ, chỉ nói đến lực lượng thiên quy, dù hắn đối đầu với đế quân mạnh như

Câu Trần thì cũng không rơi xuống hạ phong.

Chỉ nói đến thiên quy Nhai Tí, Sở Hi Thanh mượn địa vị Sáng Tạo Giả, các loại

huyết mạch và thần khí trợ giúp, lúc cao nhất có thể đạt đến tầng 64.

Mà thiên quy tầng 64… dù đế quân đỉnh phong cũng chỉ đến thế.

Đây vẫn là một tháng trước.

Sau trận chiến đó, nghi thức của Sở Hi Thanh đã sinh thành lượng lớn nguyên

chất, thiên quy đã vượt xa quá khứ.

Đáng nhắc tới là, võ đạo và võ ý của Sở Hi Thanh vẫn đang làm phép trừ.

Hắn cố gắng hòa các loại võ đạo của bản thân vào Tự Tại Cực Ý Đao, hòa các

loại thiên quy võ ý vào Đao đạo.

Nhưng phương diện võ đạo thì có chút thành công, cột võ ý thì ngày càng dài.

Đặc biệt là sau khi lấy thân hóa mặt trời, hai tháng qua, các loại lực lượng liên

quan đến thái dương của hắn đã tăng mạnh, còn sinh thành lượng lớn nguyên

chất.

Mấy ngày nay hắn đã mất rất nhiều công sức, mới có thể hòa các loại Hỏa pháp,

Phổ Thiên, Nhiên Thiên, Quang Minh… vào trong Đại Nhật, tất cả hòa làm

một.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2652: Kết quả (2)


Sở Hi Thanh tiếp đó lại nhìn vào cột thiên phú của mình.

Thiên phú: Hỗn Độn Chân Nguyên (cấp 40), Táng Thiên thần huyết / dị (cấp

44), Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết (cấp 46), Nguyên Thần (cấp 40), Vĩnh Hằng

Chiến Thể (cấp 40), Thần Dương (cấp 46), Thái Thượng Thông Thần (cấp 44),

Nhai Tí (cấp 40), Thần Thương (cấp 40).

Hơn hai năm qua, lực lượng huyết mạch của hắn vẫn đang tăng lên.

Sở Hi Thanh vì thế mà tiêu hao cực nhiều điểm thần nguyên.

Hắn dung hợp Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân và Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ

vào làm một, sáng tạo ra huyết mạch Thần giai ‘Vĩnh Hằng Chiến Thể’, đây là

loại lực lượng huyết mạch thứ hai mà hắn cô đọng.

Chủng loại thiên phú của Sở Hi Thanh không tăng lại giảm, không giống như

đám thần linh kia, đều có 17 18 loại thiên phú huyết mạch.

Nhưng mà chất lượng mỗi một loại thiên phí của hắn đều cực cao.

Cao nhất trong đó, chính là Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết.

Tuy rằng chỉ đạt đến vĩnh hằng trung vị, nhưng dù đế quân cũng chỉ có năm, ba

loại thiên phú huyết mạch đạt đến tầng thứ này.

Sở Hi Thanh đã hỏi dò, ngày xưa khi Táng Thiên chém giết Thái Hạo, Vạn Cổ

Thiên Thu Chi Huyết chỉ mới cấp 44.

Sau đó hắn lại nhìn về phía cột ‘nguyên chất’ mới xuất hiện.

Hỗn Độn (38), Đao đạo (31), Nhai Tí (41), Tru Thiên (38), Như Ý (38), kim

cương (24), vĩnh hằng (21), bất diệt (24), Trảm Thiên (24), Trụ Thiên (22), Tiệt

Thiên (22), Nghĩ Thiên (21), Hàn Thiên (23), Phong Thiên (22), Cấm Thiên

(18), Đống Thiên (18), Đại Nhật (29).

Lúc này, ngoại trừ căn cơ Hỗn Độn ra, đã có rất nhiều nguyên chất nên sinh

thành thì đã sinh thành.

Sở Hi Thanh đã thử từng cái.

Nguyên chất từ 1 – 10 là vĩnh hằng hạ vị, 11 – 20 là vĩnh hằng trung vị, 21 – 30

là vĩnh hằng thượng vị, 31 – 40 là đế quân, 41 – 50 là Tổ thần, cũng gọi là Đại

La, Thái Thượng; 51 – 60 hẳn là Tạo Hóa.

Lúc này, Sở Hi Thanh đã có bốn loại nguyên chất đạt đến cấp đế quân.

Trong đó, Hỗn Độn, Tru Thiên, Như Ý thậm chí đã tiếp cận đế quân đỉnh

phong.

Nhai Tí thì còn đạt đến cấp bậc Tổ thần.

Mặt khác, nghi thức đăng thần vẫn chưa hoàn thành.

Vài loại nguyên chất khác vẫn đang sinh sôi rất nhanh.

Ngoài ra, Hỗn Độn Bá Thể của Sở Hi Thanh vẫn đang liên tục được cường hóa.

“Không biết thực lực của ta bây giờ có thể chiến với Tổ thần một trận không?”

Sở Hi Thanh hồi tưởng lại ngày đó, bị bàn tay của Xa Nguyên đánh trên đỉnh

Bất Chu sơn.

Hắn lập tức nắm chặt quyền, mắt hiện tia kỳ dị.

Sở Hi Thanh tự nhiên không thể đối kháng Xa Nguyên, thậm chí không thể giữ

mạng dưới tay Xa Nguyên.

Tuy hắn có các loại năng lực thiên phí giữ mạng như Huyết Nhai Nguyên Hồn

và Vĩnh Hằng Bích Chướng.

Nhưng những năng lực này cũng có lúc dùng hết.

Hiện giờ, hi vọng duy nhất của Sở Hi Thanh chính là Khai Thiên chi pháp của

Sở Hi Thanh.

Phải xem Khai Thiên chi pháp của Sở Vân Vân có thể mở ra bao nhiêu nguyên

chất Hỗn Độn cho hắn.

Dù là một chút ‘ngụy nguyên chất’, cũng có thể giúp hắn gia tăng phần thắng.

Lúc này, Sở Vân Vân vẫn ôm thương tu hành ở đối diện cũng mở mắt ra: “Bắt

đầu rồi sao?”

“Ừm!” Sở Hi Thanh gật đầu: “Dự tính trong vòng một ngày.”

Các thần cho rằng nghi thức đăng thần của hắn phải kéo dài mấy tháng, lại

không biết hắn chưa bao giờ định kéo dài đến khi đó.

Trong vòng một ngày, các loại nghi thức Hỗn Độn, Như Ý, Tru Thiên, Nhai Tí

của hắn sẽ đạt đến đỉnh phong.

Kết thúc sớm, có thể làm hắn tổn thất một ít nguyên chất, nhưng lại đổi được

nhiều lợi ích hơn.



Khi Sở Hi Thanh súc thế chuẩn bị chiến đấu, Thất Sát Tinh Quân đi đến Thái

Bạch tinh cung của huynh trưởng hắn.

Thái Bạch Kim Tinh tuy có địa vị tôn sùng trong tinh không, nhưng tòa Thái

Bạch tinh cung này lại rất đơn sơ, chỉ có một tòa thần điện lẻ loi ở đó.

Tuy rằng chung quanh có một số kiến trúc, nhưng còn không bằng một ít khu

dân cư ở dưới phàm giới.

Nhưng ngôi sao này cũng không quạnh quẽ, trái lại rất phồn hoa náo nhiệt. Có

hơn ngàn vạn tộc duệ hệ Kim sinh sống trên này, trong đó bao quát cả một ít

dòng dõi của Thất Sát Tinh Quân.

Khi Thất Sát Tinh Quân đi vào trong điện, chỉ thấy huynh trưởng Thái Bạch

Tinh Quân của hắn đang ngồi giữa cung điện.

Chung quanh là hàng ngàn hàng vạn sợi kiếm khí, hình thành một cái ‘Viên’

(tròn) khổng lồ.

Thất Sát Tinh Quân khó có thể hình dung, hắn nhìn cái ‘Viên’ này, lại có cảm

giác hoàn mỹ không tì vết.

Nhưng hắn mới liếc mắt nhìn qua, Bạch Đế Tử đã thu tất cả kiếm khí về.

“Nhị đệ, sao lại đến đây?” Bạch Đế Tử nhìn Thất Sát Tinh Quân một chút, lập

tức biến sắc mặt: “Trên người ngươi là thế nào?”

Thất Sát Tinh Quân nhất thời căng thẳng.

“Ta cũng không biết làm sao, gần đây luôn cảm thấy thần khu là lạ, mấy lần

cảm ứng mà không phát hiện ra. Hôm nay đến đây, chính là mời huynh trưởng

xem giúp ta…”

Khi hắn nói chuyện, đã thấy Bạch Đế Tử giơ tay về phía hắn.

Thất Sát Tinh Quân muốn chống lại theo bản năng, nhưng lại nhịn xuống, sau

đó chỉ thấy từng tia máu đen trong cơ thể bị Bạch Đế Tử rút ra.

“Đây là?”

Bạch Đế Tử nhìn máu đen trong tay, ngưng thần quan sát.

Chốc lát sau, sắc mặt hắn đại biến: “Thi độc, Vọng Thiên Hống!”

“Thi độc?” Thất Sát Tinh Quân lấy làm kinh hãi, cũng phi thân đến trước người

Bạch Đế Tử: “Vấn đề là con Vọng Thiên Hống kia, đã bị thiên đạo tiêu diệt!”

Hiện giờ, thi độc đang lan truyền ở phương bắc, đã được chứng thực là vật ngụy

tạo từ một tháng trước.

Tuy rằng đã càn quét nhiều lần, nhưng vẫn không thể ngăn chặn, khiến mọi

người thấy rất lạ.

“Là Vọng Thiên Hống, ta sẽ không sai.” Bạch Đế Tử nắm lấy tay Thất Sát,

ngưng thần cảm ứng chốc lát: “Lợi hại! Thi độc dương tính này đang ẩn núp rất

sâu trong cơ thể ngươi, nếu không xử lý, sẽ thi biến.”

Bạch Đế Tử lập tức lắc người một cái, đi tới ngoài điện.

Hắn chắp tay sau lưng, nhìn xuống phàm giới, lại nhìn các ngôi sao trên tinh

không.

“Nhưng vì sao ta lại không cảm ứng được chút nào?”

Sắc mặt Thất Sát Tinh Quân trắng bệch.

Hắn lập tức hiểu ra, mắt trợn trừng trừng, nghiến chặt răng: “Thần Thiểu

Miểu!”

Hắn sở dĩ không thể phát hiện, là do thi độc được dung hợp với thần lực khác.

Sau khi thi độc chuyển dương, có thể ẩn núp trong huyết mạch bọn họ.

Nhưng dù thế, thi độc này cũng không thể giấu diếm được cảm ứng của hắn.

Vì vậy Thất Sát lập tức nghĩ đến Cổ Thần - Thần Thiểu Miểu.

Chỉ có vị này mới có thể thao túng thi độc, khiến hắn không cảm ứng được thi

độc trong cơ thể.

“Chắc là Cổ Thần, ngươi nên vui mừng, ngươi không phải là mục tiêu chủ yếu

của họ.”

Bạch Đế Tử nhìn xuống phàm giới.

Khoảng cách quá xa, hắn cũng không nhìn ra cái gì, lại cười khổ một tiếng:

“Thi độc đã xâm nhập ít nhất một tháng, không biết thi độc dương tính này đã

khuếch tán đến mức độ nào ở Trung Thổ rồi. Có lẽ…”

Hắn không nói tiếp, trái lại còn thở dài: “Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác

đáng.”

Ngày xưa các thần gieo xuống nhân, đã đến ngày nhận quả.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2653: Bùng phát


“Ý của ngươi là, tiếp theo thi độc sẽ bùng phát quy mô lớn trong tộc ta ở phàm

giới?”

Thất Sát Tinh Quân đầu tiên là cả kinh, lập tức nghĩ đến ngay cả mình còn như

vậy, huống chi là đám Cự linh dưới phàm giới?

Sắc mặt hắn tái nhợt: “Chắc là phải có biện pháp ngăn cản.”

“Quá muộn.” Bạch Đế Tử bình tĩnh lắc đầu: “Bây giờ ta cũng khó có thể tưởng

tượng nổi, cái thi độc này đã khuếch tán đến mức nào. Có lẽ dù là Tạo Hóa chi

chủ chân chính, cũng không thể ngăn cản vào lúc này.”

“Hơn nữa mục tiêu của họ không chỉ là Cự linh ở Trung Thổ, mà còn cả mảnh

tinh không vô ngần này nữa. Thi độc của Vọng Thiên Hống sẽ bùng phát trong

vòng 6 đến 12 canh giờ, dù Cự linh có thể chất mạnh hơn, thời kỳ ủ bệnh cũng

không vượt quá 24 canh giờ.”

“Bọn họ ép đến giờ, có thể thấy mưu đồ rất lớn. Nếu như ta đoán không sai,

Thiên đế đời đầu Thần Chân Như có thể đã phát hiện ra, nàng đang dùng Khi

Thiên Vạn Trá chi pháp để trợ giúp Sở Hi Thanh ẩn giấu, song phương hiểu

ngầm và liên thủ. Vị Thiên đế đời đầu kia vẫn trốn trong âm Dương Hải, rất có

thể là đang chờ thi tai bùng phát.”

Bạch Đế Tử nói đến đây, chợt phát hiện vẻ mặt THất Sát hơi dại ra, không khỏi

tò mò: “Thất Sát, ngươi đang nghĩ cái gì?”

“Ta đang nghĩ, thi độc này tiến vào cơ thể ta từ lúc nào?” Thất Sát Tinh Quân

nhớ lại, liền trợn mắt lên: “Là bữa tiệc ở đỉnh Bất Chu sơn! Câu Trần, Thiên

Táo, Văn Khúc đều nguy hiểm rồi. Thì ra là vậy, Sở Hi Thanh sở dĩ xông lên

núi, chính là để chúng ta quên thi độc trong cơ thể, mục tiêu của hắn là Câu

Trần! Ta phải đến tìm Câu Trần…”

Tham Lang Tinh Quân là thần Hỗn Độn, tuy rằng cũng bị thi độc ảnh hưởng,

nhưng vấn đề không lớn.

Còn các thần Bàn Cổ bọn họ, rất có thể sẽ phát sinh thi biến.

Hiện giờ, tuy mạch Hư Thần và Kim Thần cạnh tranh kịch liệt, nhưng mà nhân

phẩm của Thất Sát chưa đến mức ngồi yên không để ý đến mình hữu kề vai

chiến đấu với mình.

Hắn biết nhân tộc bây giờ mới là nguy hiểm.

Lực lượng các thần lại suy giảm nữa, đã không còn quá nhiều cơ hội.

Ngay khi Thất Sát Tinh Quân cất bước, Bạch Đế Tử lại hừ nhẹ một tiếng:

“Ngươi sắp thi biến, thời điểm này lại rời khỏi trước mặt ta, là muốn tìm chết

sao? Ngươi muốn cứu Câu Trần, truyền bức thư cho hắn và Hư Thần là được,

hơn nữa ngươi đi thì có lợi ích gì? Nếu Hư Thần cũng không thể cứu, ngươi có

thể cứu hắn?”

THất Sát nhất thời cứng lại, dừng bước.

Hắn hơi suy ngẫm, liền phát hai viên kiếm phù, một viên ném về phía Thái Hư

tinh cung, một viên ném xuống phàm giới.

Thất Sát lập tức quay đầu nhìn về phía Bạch Đế Tử: “Huynh trưởng, ta nghĩ

chắc là còn có biện pháp hóa giải trận hạo kiếm này! Mấu chốt là ở Sở Hi

Thanh, con Vọng Thiên Hống kia chắc là nằm trong tay Sở Hi Thanh, chỉ cần

g**t ch*t Sở Hi Thanh hoặc còn Vọng Thiên Hống kia, thi độc này sẽ không còn

gốc rễ.”

“Vọng Thiên Hống? Đây đúng là thượng sách.” Bạch Đế Tử hơi gật đầu, lại

xoay người đi vào cung điện: “Ngươi có thể nhắc nhở Hư Thần và phụ thần.”

Thất Sát Tinh Quân thấy thế thì sững sờ, lập tức khổ sở nói: “Thời cuộc đã đến

nước này, tộc ta đã đến thời khắc sống còn, chẳng lẽ huynh trưởng vẫn còn thờ

ơ? Ngươi và phụ thần có mâu thuẫn gì, cũng không nên bỏ mặc sự tồn vong của

tộc ta.”

Thế nhân cho rằng Bạch Đế Tử không nhúng tay vào tranh đấu nhân thần, là vì

lời thề và hứa hẹn với Ngu Công.

Nhưng trong mắt các thần linh hệ Kim, việc này còn có nguyên do khác.

Ngày xưa khi Kim Thần trở về, Bạch Đế Tử vẫn là Thánh Giả hệ Kim như cũ.

Sau đó không biết hai cha con họ phát sinh chuyện gì, sau đó không lâu Bạch

Đế Tử bỗng nhiên tự hủy huyết mạch Bạch Chúc trong cơ thể, trả vị trí Thánh

Giả hệ Kim cho Kim Thần – Bạch Chúc.

Thất Sát Tinh Quân không dám suy đoán lung tung, nhưng cũng biết Kim Thần

nhất định đã làm việc không ổn.

“Ta không hẹp hòi như vậy.” Bạch Đế Tử lại ngồi xuống trong điện: “Chúng ta

có góc nhìn khác nhau. Ngươi cho rằng nguy cơ của chúng ta là Sở Hi Thanh, là

nhân tộc. Ta lại biết nếu tương lai bộ tộc ta tuyệt diệt, nhất định là do kẻ khác.”

“Mà quả của ngày hôm nay, chính là nhân của ngày hôm qua, mấy trăm ngàn

năm qua, chúng ta dùng Vọng Thiên Hống giết bao nhiêu nhân tộc rồi? Người

ta mới bắt đầu báo thù, các ngươi đã không chịu nổi rồi sao? Nhân tộc thật ra

không có tội với thiên địa, là các ngươi quá đáng. Dù là mấy vị Tổ thần, các

ngươi cho rằng họ không hối hận sao? Chỉ là chuyện đã đến nước này, song

phương đã không chết không thôi, không thể xuống thang nữa.”

Hắn khoát tay một cái, ra hiệu Thất Sát Tinh Quân đang định giải thích ngậm

miệng, lại vung tay lên, hiển hóa ra một dòng sông dài hư ảo.

“Vọng Thiên Hống không thể diệt tuyệt tộc ta, tộc ta suy nhược một trận thì đã

sao? Ngươi xem, tất cả lịch sử của thế giới này đều như một dòng sông, vận

mệnh của tộc ta cũng nằm trong đó. Nhất thời có sóng gió cũng là chuyện bình

thường, nhưng nếu như con sông này không còn…”

Hắn giơ tay lên, thần lực đánh nát con sông hư ảo này thành tro bụi: “Như vậy

ngươi và ta, còn cả tộc ta, phụ thần, tất cả đều không tồn tại.”

Thất Sát Tinh Quân thấy thế không khỏi nhíu chặt lông mày: “Ý của ngươi là,

trong thiên địa này, còn có đại địch có thể uy h**p đến sự tồn vong của tộc ta?”

“Ngươi sống nhiều năm như vậy, lẽ nào không phát hiện chút manh mối nào?

Vậy thì ta quá thất vọng rồi.” Bạch Đế Tử bật cười, ngưng thần nhìn Thất Sát:

“Thiên đế đời đầu vì sao bị ép chết, nhân tộc vì sao mà bại, lẽ nào trong lòng

ngươi không hiểu sao?”

Thất Sát Tinh Quân không khỏi rơi vào yên lặng.

Hắn cũng là một trong những thần linh mạnh nhất thiên địa, há có thể không

phát hiện ra chút manh mối?

Ngày xưa, mặc kệ là cái chết của Thiên đế đời đầu, hay là nhân tộc bại trận, đều

có một bàn tay ở phía sau.

Mà phụ thần hắn, còn cả những huynh đệ của hắn, và các thần Hỗn Độn, đều là

quân cờ trong bàn tay kia.

Bạch Đế Tử lại vỗ về lưỡi kiếm của mình.

Trong mắt hắn hiện ra vẻ chờ mong mãnh liệt.

Sở Hi Thanh sử dụng nghi thức Hỗn Độn và Nhai Tí hùng vĩ như vậy, nguyên

chất nhất định sẽ không ít.

Nói không chừng có thể một lần vượt qua đế quân, đạt đến tầng thứ của Thiên

đế và Tổ thần.

Vị Thánh hoàng đời thứ tư này quả nhiên không làm hắn thất vọng.

Bạch Đế Tử rất chờ mong một ngày đó, có lẽ sẽ nhanh thôi.

Cái này… rất tốt… rất tốt…

Đã vậy, thiên địa này đã có hi vọng, đạo của hắn cũng có hi vọng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2654: Bùng phát (2)


Cùng lúc đó, Mộc Thần – Linh Uy đang cưỡi trên một chiếc thuyền gỗ khổng

lồ, phi độn trong một dòng sông tràn trầy lực lượng âm minh.

Quanh chiếc thuyền gỗ còn có ba ngàn chiếc thuyền nhỏ hơn một chút, chúng

bảo vệ hai bên trái phải và chung quanh.

Lúc này, trong một khoang thuyền trên thuyền gỗ, Cửu Phượng chắp tay sau

lưng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tử Hà Nại Lạc?”

Cửu Phượng nghe thấy hai chữ Nại Lạc, không khỏi nhíu chặt lông mày, nội

tâm rất không vui.

Minh Hoàng Thiên Nại Lạc vẫn luôn là cấm kỵ trong lòng nàng, là cây gai

không thể chạm vào.

Cửu Phượng áp chế tạp niệm trong lòng: “Nếu là sông Nại Lạc, có phải là có

liên quan đến Thiên Nại Lạc không? Đây chính là con đường bị mật mà U Đô

ngươi nói? Vì sao ta chưa từng nghe qua?”

U Đô chúa tể đứng cạnh Mộc Thần – Linh Uy cung kính giải thích: “Sông này

đúng là có quan hệ với Thiên Nại Lạc, ngày xưa Thiên Nại Lạc từng phải phạt

Minh hải U Đô nhiều lần, nhưng đều bị chúng ta đẩy lùi.”

“Sau đó nàng nỗ lực mở con sông Nại Lạc này, muốn trực tiếp đào thông đến

Minh hải U Đô, chiếm cứ tầng ngoài U Đô, đồng thời đưa nước Minh Hà dẫn

vào trong lãnh địa âm triều của nàng.”

“Nhưng sau đó thực lực của nàng tăng mạnh, Minh giới lại có biến cố, Thiên

Nại Lạc trực tiếp khống chế Hoàng Tuyền, con sông Nại Lạc này lại bị ý chí

Minh giới cản trở, nên Thiên Nại Lạc đã từ bỏ.”

“Dù sao số cực là chín, Minh giới đã có chín cái Minh hà rồi. Các ngươi xem,

bên ngoài đều là nước động, không thể lưu động. Tất cả nước trong con sông

này đều được thẩm thấu từ Minh hà trong mấy vạn năm qua.”

Chu Tước nhíu mày: “Nói cách khác, con sông này thật ra không thể đi đến U

Đô. Với lại, nếu là sông do Thiên Nại Lạc đào móc, vậy có thể tin được

không?”

“Điểm này thì hai vị không cần lo.” Mộc Thần – Linh Uy vung tay lên: “Sau

khi Thiên Nại Lạc chết, con sông này vẫn nằm trong tay Thanh Huyền. Ta đã

xác thực, tuy con sông này không thông với Minh hải, nhưng Thanh Huyền đã

bố trí trận pháp ở phần cuối sông, có thể truyền tống đến thẳng U Đô. Có thể

giúp trăm vạn đại quân của chúng ta trực tiếp hàng lâm đến tầng ngoài U Đô.”

Thanh Huyền trong miệng hắn chính là tên của U Đô chúa tể.

Chu Tước không khỏi nhìn U Đô chúa tể Thần Thanh Huyền, vẻ nghi hoặc

trong mắt vẫn chưa biến mất: “Trận pháp có thể giúp trăm vạn đại quân đồng

thời truyền tống 13 vạn dặm? Thanh Huyền huynh thật là bạo tay.”

U Đô chúa tể lại bật cười: “Ta chấp chưởng hai tầng trong U Đô, được xưng U

Đô chúa tể 72 vạn năm rồi. Đám người trong U Đô không phục ta, luôn muốn

đổi ta ra khỏi U Đô, thử hỏi ta có thể không để lại một ít hậu chiêu sao? Thật ra

ta mượn sức mạnh của thiên địa, chứ tài nguyên sử dụng không nhiều như tinh

quân nghĩ đâu. Chờ tinh quân đến thì sẽ biết.”

Chu Tước còn định hỏi rõ ràng, lại bị Cửu Phượng chặn lại: “Được rồi! Mộc

Thần bệ hạ cảm thấy con đường này an toàn, vậy thì nhất định không có vấn

đề.”

Cửu Phượng nhìn về phương xa, nắm chặt tay lại: “Hơn nữa, với tình hình bây

giờ, chỉ cần đại quân của chúng ta xuất hiện ở U Đô, như vậy cuộc chiến Minh

giới này sẽ kết thúc.”

Nàng muốn tự tay cướp lấy vị trí chủ Minh giới của Tư Hoàng Tuyền.

Đến khi đó tất cả Phượng tộc trong thiên hạ, còn có bao nhiêu người cam

nguyện phụng nàng Tư Hoàng Tuyền chủ?

Nếu như có thể, Cửu Phượng sẽ đích thân mai táng cái nghiệp chướng này.

“Nói kết thúc thì hơi quá rồi.” Mộc Thần – Linh Uy hơi lắc đầu, mỉm cười nói:

“Phàm nhân có câu, chưa đến Hoàng Tuyền tâm chưa chết, nhưng mà rất nhiều

người, dù đã tiến vào Hoàng Tuyền, cũng sẽ không cam tâm. Các thần ở Minh

giới nhất định sẽ chống lại, đến khi đó còn cần Cửu Phượng điện hạ giúp ta trấn

áp.”

Hắn cho phép Cửu Phượng và Phượng tộc nghỉ ngơi lâu như vậy, chính là vì

một câu hứa hẹn của Cửu Phượng.

Bản thân Cửu Phượng và đại quân Phượng tộc dưới trướng, sẽ tử chiến vè Mộc

Thần – Linh Uy hắn.

“Nếu ta đã hứa, tất nhiên sẽ hoàn thành.” Cửu Phượng hừ một tiếng: “Cũng hi

vọng những bố trí mà ngươi nói, và viện quân của Hư Thần và Phong Thần có

thể đến đúng lúc.”

Nàng không hi vọng đại quân Phượng tộc bị thương vong quá nhiều.

Cũng chỉ có liên quân các thần liên tục tạo áp lực với cửu tuyền trong Minh

giới, kiềm chế binh mã của Minh giới ở bên ngoài, thì bọn họ mới có thể công

chiếm U Đô bằng cái giá nhỏ nhất.

Mộc Thần – Linh Uy nghe vậy thì mỉm cười, không giải thích nhiều.

Hư Thần muốn làm minh chủ, chắc chắn sẽ không nuốt lời.

Dù chỉ là làm dáng, hắn nhất định cũng phải điều động viện quân đến đây.

Về phần Phong Thần, hắn không dám không đến…

Linh Uy lại nhìn về phía trước: “Đến rồi.”

Bọn họ đã đến phần cuối còn sông Nại Lạc này.

Lúc này, Mộc Thần và Cửu Phượng đều không chú ý đến ánh mắt cực kỳ lạnh

lẽo của Chu Tước Tinh Quân.

Cửu Phượng dĩ nhiên để tinh nhuệ Phượng tộc họ tiến vào một nơi nguy hiểm

như vậy, chỉ vì lấy hạt dẻ trong lửa cho Mộc Thần – Linh Uy, quả thực là điên

rồ!

Tư Hoàng Tuyền còn biết chăm nom thuộc hạ, phòng ngừa tộc nhân tử thương.

Tuy rằng nàng đang giúp Minh giới phòng thủ, nhưng vẫn xuất công không xuất

lực, giả bộ giả vờ giả vịt.

Nàng lại nhìn về phía U Đô chúa tể.

Chu Tước Tinh Quân nghĩ thầm, người này lại đang mưu đồ thứ gì?

Chẳng lẽ hắn không biết, Mộc Thần – Linh Uy đang mưu đồ quyền bính Tử

Vong sao?

Chẳng lẽ Mộc Thần – Linh Uy còn có thể để hắn tiếp tục chấp chưởng U Đô?



Kiếm phù của Thất Sát Tinh Quân chỉ dùng mấy hơi thở đã rơi vào tay Câu

Trần Tinh Quân.

Lúc này, thật ra Câu Trần cũng đã phát hiện ra điều bất thường.

“Sở Hi Thanh! Thần Thiểu Miểu! Thần Chân Như!”

Khoảnh khắc hắn phát hiện ra thi độc trong cơ thể, thì hắn cũng biết nguyên do

rồi.

Sở Hi Thanh tính toán hắn, Thiên đế đời đầu Thần Chân Như cũng đạp một

cước.

Câu Trần muốn rách cả mí mắt, hận không thể thôn phệ máu thịt của ba kẻ này.

Khi hắn dốc toàn lực áp chế thi độc trong cơ thể, đề phòng bản thân thi biến,

một bàn tay khổng lồ ngưng tụ lực lượng không gian bỗng nhiên bắt đến trước

mặt hắn.

Câu Trần Tinh Quân không phản kháng, mặc kệ bàn tay này tóm lấy mình, sau

đó xuyên qua tầng tầng không gian, mãi đến tận Thái Hư thần cung.

Phụ thần Xa Nguyên của hắn đang ngồi trên cao, sắc mặt cực kỳ khó coi mà

nhìn hắn.

“Thi độc!”

Xa Nguyên chỉ liếc mắt nhìn qua, đã xác định Câu Trần trúng thi độc đến trình

đố không thể nghịch chuyển.

Nhưng hắn vẫn kéo Câu Trần đến trước mặt, nắm lấy tay Câu Trần, ngưng thần

cảm ứng.

Thật ra trong khoảng thời gian này, nếu Câu Trần xuất hiện trước mặt hắn, Xa

Nguyên có thể phát hiện ra ngay.

Nhưng vì áp chế nhân tộc, Câu Trần vẫn luôn ở phàm giới, không trở về Thái

Hư thần cung.

Chốc lát sau, ánh mắt Xa Nguyên cực kỳ đau xót: “Đã không thể nghịch

chuyển, nếu ngươi không muốn thi biến, chỉ có thể học theo Huyền Hoàng thủy

đế, binh giải đi!”

Khuôn mặt mang theo đầy hi vọng của Câu Trần, nhất thời trắng bệch, hiện ra

vẻ cay đắng và tuyệt vọng.

Tử Vi Tinh Quân ở cách đó không xa, thần khu run lên: “Phụ thần, sao lại đến

mức này?”

Vô luận là thần khu hay lực lượng, thì Câu Trần Tinh Quân đều vô hạn tiếp cận

Tổ thần. Sau khi tiếp chưởng vị trí Câu Trần, được thế nhân công nhận là vượt

qua Ty Thần Tinh Quân.

Thần lực bực này, lại không thể đối kháng thi độc?

Nếu mất Câu Trần, cha con họ nên làm gì để áp chế các thần trong tinh không,

nên làm gì để trợ giúp phụ thần thành tạo Tạo Hóa?

“Thi độc đã hòa làm một thể với huyết mạch của hắn, thậm chí đã nhiễm hóa

một bộ phận nguyên thần. Ta có thể hút thi độc ra, nhưng sẽ tổn hại tất cả căn

cơ của hắn, còn không bằng binh giải. Mà quá trình này ta sẽ tiêu hao rất nhiều

lực lượng, vào giờ phút này, có lẽ ta không thể bỏ ra quá nhiều lực lượng.”

Xa Nguyên mặt không cảm xúc giải thích, nơi đáy đôi mắt lạnh lẽo này chất

chứa lửa giận vô tận.

Đúng lúc này, hắn lại nhìn thấy Cự Môn Tinh Quân vốn đang phụ trách thống

lĩnh đại quân tiếp viện Minh giới, vội vã chạy vào trong điện.

Sắc mặt vị này cũng trắng bệch.

Xa Nguyên có linh cảm, Cự Môn sẽ mang đến tin xấu.

Quả nhiên, Cự Môn quỳ một chân trên đất: “Bệ hạ, thần quân dưới trướng phát

sinh thi tai, trước mắt đã có một phần mười tộc nhân bị thi biến, cục diện đã

không thể khống chế.”

Ầm!

Xa Nguyên nhất thời không thể tự kiềm chế lửa giận, làm cho hoàng tọa dưới

thân nổ tung thành cho bụi.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2655: Đi chết


“Tình hình dưới phàm giới cũng rất không ổn.”

Tử Vi Tinh Quân bóp trán, vừa giận vừa hận, cũng hết sức đau đầu: “Bên kia

liên tục có người thi biến, lúc trước cho rằng đó là thi độc do tứ đại Thi tổ giả

tạo, nhưng phong tỏa cách ly thế nào cũng không căn được. Ta cũng đã cảm

thấy không đúng, liền để người đi tìm hiểu rõ ràng.”

“Bây giờ xem ra, chỉ sợ thi độc đã ẩn núp trong cơ thể đại đa số Cự linh từ một

tháng trước rồi, chỉ là vẫn không bùng phát mà thôi. Có lẽ tiếp theo mới là thời

điểm phiền phức nhất…”

Các thần mạch Hư Thần nghe vậy thì đều biến sắc mặt.

Bọn họ hiểu rõ thi độc của Vọng Thiên Hống bá đạo như thế nào.

Hiện giờ, không biết đã có bao nhiêu người trúng thi độc.

Một khi bùng phát quy mô lớn, chỉ sợ hơn 20 tỷ Cự linh ở tứ đại thần sơn, sẽ là

mười không còn một.

Chỉ lấy tỷ lệ nhân khẩu mà nói, đã vượt qua bất kỳ lần thi tai nào của Thần

Châu.

“Sở Hi Thanh thật là độc ác.” Tả Phụ Tinh Quân vẻ mặt căng thẳng không thôi:

“Hắn muốn đưa tộc ta vào chỗ chết mà.”

Lần này rất phiền phức, tất cả mưu đồ của Hư Thần bệ hạ và Tử Vi Tinh Quân

đều có thể hóa thành hư không.

“Không chỉ như vậy.” Hữu Bật Tinh Quân lắc đầu: “Nếu như ta đoán không sai,

đây hẳn là nghi thức đăng thần của Sở Hi Thanh! Đây mới là chỗ đáng sợ nhất.

Quy mô này quá hùng vĩ, chỉ sợ số lượng nguyên chất không phải chuyện nhỏ.

Có lẽ…”

Hữu Bật không nói tiếp, các thần cũng đã hiểu.

Một khi Sở Hi Thanh hoàn thành nghi thức này, chắc chắn sẽ một bước lên trời,

nắm giữ nguyên chất sánh vai với Tổ thần.

Hắn có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết và Táng Thiên thần huyết, có thể nắm giữ

sức mạnh đối kháng với Tổ thần khi ở giai đoạn vĩnh hằng hạ vị.

“Không hổ là người có thể ép chết Thần Bàn Nhược, thực sự là lợi hại, ta thua

không oan.”

Câu Trần tự biết phải chết, hắn hít một hơi dài, mạnh mẽ rút tay mình từ chỗ Xa

Nguyên về: “Phụ thần không cần lãng phí thần lực vì hài nhi, hài nhi vừa cảm

ứng, tự biết thi biến sắp tới, đã không thể ức chế. Ngoại trừ binh giải ra, thì

không còn đường nào khác.”

“Nhưng trước khi chết, hài nhi có lời tâm huyết muốn nói với phụ thần, hôm

nay hài nhi bị, là Sở Hi Thanh và Thần Chân Như liên thủ tạo thành, hai người

này đều cực kỳ nham hiểm giả dối, nếu hắn dám phát động trận thi tai này, nhất

định sẽ tính toán tất cả, có lẽ còn đoán được tất cả phản ứng của phụ thần.”

“Nếu vì hài nhi chết mà phụ thần làm bừa, nhất định sẽ rơi vào bẫy của Sở Hi

Thanh và Thần Chân Như, xin phụ thần cẩn thận lại cẩn thận. Theo hài nhi, phụ

thần cần lấy thần lực trấn án tất cả thi độc huyết mạch tộc ta trước, giúp tộc ta

vượt qua lần tai kiếp này, rồi trù tính phản công cũng không muộn.”

“Theo hài nhi, lúc trước phụ thần kiêng kỵ quá nhiều, bó tay bó chân mới liên

tục thất bại. Chỉ khi nào ngài quên hết tất cả, không lo lắng về thương vong và

Tạo Hóa nữa, thì mới có thể chiến thắng. Lực lượng và thanh thế của nhân tộc

đã vượt xa quá khứ, nếu không có dũng khí đập nồi dìm thuyền, là không thể

chiến thắng.”

“Còn vị Cổ Thần – Thần Thiểu Miểu kia, hài nhi thua trong tay Sở Hi Thanh,

tâm phục khẩu phục! Nhưng Thần Thiểu Miểu là ai? Một Cổ Thần nho nhỏ mà

cũng dám nhúng tay vào trận chiến này, tính toán hài nhi? Sau khi bắt được

nàng, mời phụ thần giữ cho nàng một mạng. Chờ hài nhi phục sinh trở về, nhất

định sẽ bầm thây vạn đoạn…”

Hắn nói đến chỗ này, lại trực tiếp rút trường kiếm bên hông Xa Nguyên, lập tức

giơ kiếm tự vẫn.

Theo đầu Câu Trần rơi xuống, một lượng lớn máu màu đen phun ra, bắn tung

trước bậc thang.

Xa Nguyên cũng đã có dự đoán từ trước.

Hắn không ra tay ngăn cản, mà đau khổ nhắm mắt lại, mặc kệ máu của Câu

Trần bắn trước người mình.

Phái dưới bậc thang, Tử Vi Tinh Quân lại trợn trừng đôi mắt đỏ tươi, nghiến

chặt răng bạc.

Thời điểm này, lại có một đoàn sáng bay vào trong điện.

Đó là Phá Quân Tinh Quân trong Sát Phá Lang.

Xa Nguyên thấy thế không khỏi nhíu chặt lông mày, nội tâm trầm xuống.

“Phá Quân, ngươi liên hệ với bản tọa vào thời điểm này, là vì binh mã dưới

trướng bùng phát thi tai?”

Vị Phá Quân Tinh Quân này trước mắt đang chỉ huy liên quân các thần, áp chế

Lê Tham, Tử Vũ, Bắc Lạc Sư Môn và Nam Cực Trường Sinh đại đế ở phía nam

tinh không.

Phá Quân Tinh Quân nghe vậy thì sững sờ, lập tức ngưng trọng nói: “Bệ hạ,

đúng là có một bộ phận thần quân phát sinh thi biến, nhưng vẫn còn có thể

khống chế. Phiền phức nhất chính là phía tây…”

Hắn cau mày, trong mắt mang đầy vẻ ưu lo: “Vừa rồi, các thần hệ Kim đã rút đi,

làm cho quân ta rung chuyển. Ta hỏi dò Kim Đức Tinh Quân, hắn nói cách đây

không lâu, Bạch Hổ Tinh Quân đã trở về ngôi sao của mình! Bạch Hổ thất tú

được hiệu triệu, đang tập kết binh mã.”

“Bạch Hổ?” Tử Vi Tinh Quân híp mắt, nghĩ thầm Bạch Hổ Tinh Quân lại cấu

kết với Sở Hi Thanh từ bao giờ?

Hắn lập tức nghĩ đến Thần Hổ Xương.

Năm con của Bạch Hổ là Tranh, Nanh, Xương, Giảo, Quyết, nhưng đời đầu đã

bị Thần Thiên Bưu g**t ch*t.

Thần Hổ Xương là Xương đời thứ tư, lại bị vây trong phàm giới vạn năm, thành

tù nhân của Vô Tướng thần tông.

Sở Hi Thanh muốn liên hệ với Bạch Hổ, há không phải là cực kỳ đơn giản?

Nếu Tử Vi biết chuyện này ở một tháng trước, hắn nhất định sẽ cười trên nỗi

đau của người khác.

Hai mạch Bạch Hổ và Kim Thần vì tranh cướp thiên quy hệ Kim, đã có thù sâu

như biển.

Đặc biệt là Kim Thần trợ giúp Thần Thiên Bưu giết sạch ‘Bạch Hổ ngũ tử’, nên

bị Bạch Hổ Tinh Quân căm thù tận xương tủy.

Một khi Bạch Hổ trở về, Kim Thần nhất định sẽ không rảnh quan tâm đến

chuyện khác.

Nhưng mà bây giờ, Tử Vi Tinh Quân chỉ thấy tê cả da đầu.

Sát chiêu của Sở Hi Thanh quả thực là liên miên không dứt.

Mạch Hư Thần bọn họ cũng từng hứa hẹn với Bạch Hổ, chuẩn bị coi vị này là

quân cờ kiềm chế Kim Thần.

Nhưng vị đế quân Hổ tộc này, hiển nhiên là đã không kiên trì nổi, không chờ

được đến thời điểm đó.

Tử Vi Tinh Quân lập tức phản ứng lại: “Vậy Thần Thiên Bưu đâu?”

Vị này đang thống lĩnh 300 vạn đại quân hệ Kim, trợ giúp Thủy Thần và Mộc

Thần thảo phạt Minh giới.

Nhưng hôm nay Bạch Hổ trở về, Thần Thiên Bưu nhất định sẽ ngồi không yên!

Tả Phụ và Hữu Bật đã cảm ứng tinh không, muốn xác định hướng đi của Thần

Thiên Bưu.

Xa Nguyên lại nhanh hơn một bước, sắc mặt hắn âm trầm, lạnh nhạt nói:

“Không cần, thần quân dưới trướng Thần Thiên Bưu đã rút khỏi Minh giới, bản

thân hắn còn vứt bỏ 300 vạn thần quân, tự bỏ đi trước. Đồng thời còn có đại

quân của Hỏa Thần.”

“Hỏa Thần?” Tử Vi Tinh Quân lại ngẩn người: “Chẳng lẽ là Thiên Táo Tinh

Quân?”

Nếu Câu Trần bị lây, như vậy Thiên Táo Tinh Quân đi theo Câu Trần hạ phàm

cũng không ngoại lệ.

Hắn lại vừa hận vừa giận, lại vừa bất đắc dĩ.

Từ khi khai chiến với Minh giới đến nay, binh mã của Hỏa Thần vẫn không

chịu ra sức, có hay không có họ cũng không khác gì cả.

Nhưng Hỏa Thần rút lui, sẽ làm dao động lòng quân.

Tả Phụ và Hữu Bật nhìn nhau một chút, đều nhìn thấy vẻ căng thẳng trong mắt

đối phương.

Tin xấu liên miên không dứt, thực sự là nhà dột còn gặp mua, thuyền rách lại

gặp gió ngược.

“Chỉ sợ Thiên Táo Tinh Quân dính thi độc chỉ kém Câu Trần.”

Xa Nguyên chắp tay sau lưng, ngóng nhìn tinh không bên ngoài: “Bết bát hơn

là, ta cố gắng liên hệ Mộc Thần và Cửu Phượng, muốn bảo họ từ bỏ hành động.

Nhưng hai vị này, đã tiến vào U Đô. Haiz…”

Hắn tự giễu: “Ta tự cho rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình, dù cục

diện có gay go hơn, cũng có thể trấn áp tất cả. Lại không ngờ chỉ thua trong

khoảnh khắc, còn trải qua nỗi đau mất con.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2656: Đi chết (2)


“Phụ thần!” Tử Vi Tinh Quân biến sắc mặt: “Câu Trần nói rất có đạo lý. Còn

nữa, ngàn tỷ con dân tộc ta, bây giờ đều dựa vào phụ thần.”

Lúc này, không biết có bao nhiêu người trong mạch Hư Thần bị trúng thi độc.

Biện pháp duy nhất có thể giúp họ phòng ngừa thi biến, chính là Xa Nguyên và

hắn cùng trấn áp.

Tử Vi tự nhận thần lực của mình vẫn kém một chút, không thể chăm nom các

dòng dõi khác của Xa Nguyên.

Chỉ có Xa Nguyên, đầu nguồn huyết mạch hệ Hư Thần, mới có thể dùng thần

lực vô biên để trợ giúp huyết duệ chống lại thi độc.

Thật ra thì không giúp được những người sắp thi biến, bằng không Câu Trần

cũng không cần binh giải.

Nhưng có thể giúp những Cự linh bị nhẹ, chờ đến lúc sản sinh ra kháng thể.

“Bệ hạ!” Tả Phụ Tinh Quân cũng đứng dậy, chắp tay nói: “Tình thế càng hiểm

ác, chúng ta càng cần bình tĩnh, không thể rơi vào bẫy vị Thánh hoàng kia.”

“Ta biết! Ta biết…” Xa Nguyên nỉ non vài tiếng, mắt lập tức sắc bén: “Nhưng

các ngươi có thể xác định, ta ẩn nhẫn thì không nằm trong tính toán của họ? Các

ngươi có biết, đã nửa ngày ta không liên lạc được với Phong Thần – Đế Sát?

Trước mắt hắn không ở trong Phong Thần cung, hành tung không rõ. Lại có biết

Sở Hi Thanh dụ dỗ Mộc Thần và Cửu Phượng vào Minh giới để làm gì không?”

Khi hắn nói chuyện đã cất bước, tiến vào trong hư không.

Câu Trần binh giải đã làm cho Xa Nguyên giận không nhịn nổi, cũng không

muốn nhịn nữa!

Tử Vi trợn tròn mắt.

Mộc Thần, Cửu Phượng…

Mục tiêu của Sở Hi Thanh, còn cả Mộc Thần và Cửu Phượng!

Phụ Thần ra tay không phải chỉ vì giận dữ, mà là muốn vây Ngụy cứu Triệu,

muốn dùng chân thân kiềm chế cường giả nhân tộc, hóa giải tai kiếp cho Mộc

Thần!

Còn có Phong Thần nữa, hắn muốn làm gì?

Tử Vi đột nhiên nghĩ đến một khả năng, con ngươi chợt co rút lại.

Vị thúc thúc này của hắn, cũng đang mưu đồ Tạo Hóa!

Xa Nguyên chỉ bước một bước, đã đi đến tinh không phía trên thành Vọng An,

nhìn vầng ‘mặt trời’ bên dưới.

“Sở Hi Thanh!”

Xa Nguyên giơ tay, trực tiếp xé rách chín tầng mây xanh.

“Đi chết!”



Khi Xa Nguyên đến tinh không thành Vọng An, Sở Hi Thanh đang nhìn cột

nguyên chất của mình.

Nguyên chất: Hỗn Độn (44), Đao đạo (33), Nhai Tí (48), Tru Thiên (38), Như Ý

(41)…

Nguyên chất Nhai Tí của hắn đã lên đến 48, gần như tiếp cận Tổ thần đỉnh

phong.

Đây vẫn chưa phải cực hạn, vẫn còn có thể đột phá.

Nguyên chất Hỗn Độn và Như Ý cũng đang tăng rất nhanh, đã đột phá 40, đạt

đến cấp Tổ thần.

Trong đó, Hỗn Độn còn tăng rất nhanh.

Đây là căn cơ của Sở Hi Thanh, lượng nguyên chất sinh ra sẽ gấp mấy lần các

thiên quy khác.

Nguyên chất Tru Thiên thì vẫn dừng ở 38.

Đây là vì trong nghi thức này, Sở Hi Thanh vẫn chưa thể chân chính g**t ch*t

một Tổ thần.

Ngày xưa Thất Sát vì hoàn thành nghi thức Thất Sát của mình, đã bố cục và

hoàn thành giết chóc các mục tiêu ở nhân gian.

Tuy hắn không đích thân ra tay, nhưng lại lợi dụng các loại sức mạnh, các loại

thủ đoạn để hoàn thành.

Sở Hi Thanh cũng giống như vậy.

‘Tru’ của hắn, cũng không cần tự thân ra tay.

Ngày xưa Sở Hi Thanh đã mượn tay Táng Thiên, gián tiếp chém giết Băng

Thần, làm cho địa vị của hắn trên Tru Thiên chi pháp tăng mạnh.

Mà bây giờ, Sở Hi Thanh cũng mượn thi độc, hoàn thành nghi thức Tru Thiên

của bản thân.

Thi tai còn chưa bùng phát quy mô lớn, Sở Hi Thanh đã là Thánh Giả dự bị của

Tru Thiên.

Lúc này, chỉ cần một mục tiêu quan trọng bị g**t ch*t, hắn có thể tăng lên thành

Thánh Giả Tru Thiên.

Cùng lúc đó, còn có thể sinh ra nhiều nguyên chất Tru Thiên hơn.

Nhưng thời điểm này, Sở Hi Thanh đã cảm ứng được khí tức hùng vĩ của Xa

Nguyên.

Sở Hi Thanh rất bất đắc dĩ.

Tuy chuyện này nằm trong dự tính của hắn, nhưng hắn thật sự hi vọng Xa

Nguyên có thể đến muộn hơn một chút.

Hắn đình chỉ hóa thân mặt trời, rút song đao ra: “Vân Vân, có thể bắt đầu rồi.”

Sở Vân Vân cũng rất tiếc nuối.

Nếu như Sở Hi Thanh có thêm thời gian, nội thiên địa trong cơ thể hắn sẽ hoàn

chỉnh hơn, khí Hỗn Độn cũng càng nhiều hơn.

Điều này không chỉ giúp Sở Hi Thanh có nhiều nguyên chất Hỗn Độn hơn,

cũng có thể khiến cho nghi thức Khai Thiên của nàng hoàn mỹ hơn.

Đáng tiếc…

Sở Vân Vân lắc đầu, thế gian này chưa từng có việc hoàn mỹ, phải biết lấy hay

bỏ.

Nàng xách ngược Nghịch Thần Kỳ: “Như vậy, tiếp theo ngươi phải đơn độc

chống đỡ ít nhất một canh giờ!”

Sở Hi Thanh nhìn chín tầng mây xanh bị Xa Nguyên xé rách, nghiêm túc gật

đầu.

Sở Vân Vân không nói gì thêm, trực tiếp hóa thành một đạo độn quang, nhảy

vào trong ngực Sở Hi Thanh.

Sau đó, nàng sẽ ở trong nội thiên địa của Sở Hi Thanh, trợ giúp hắn ‘mở ra’ nội

thiên địa, chuyển hóa khí Hỗn Độn bên trong thành nguyên chất, hoặc là thứ

gần như vậy.

Mà lúc này, quanh người Sở Hi Thanh bỗng nhiên nổ tung.

Đó là bàn tay khổng lồ của Xa Nguyên đã chộp đến quanh người hắn.

Nhưng lần này, Sở Hi Thanh không né tránh như lúc ở Bất Chu sơn.

Quanh người hắn hiện lên vô số đao cương như gương bạc, dĩ nhiên lại lấy Nhai

Tí chi pháp để phản xạ toàn bộ lực lượng của Xa Nguyên.

“Chém!”

Sau đó, Sở Hi Thanh múa đao, dĩ nhiên trực tiếp xuyên qua ngoài chín tầng

mây.

Cheng!

Thiên Tâm Tru Huyền đao của hắn chém ra một đạo đao quang chói mắt!

Đó chính là Chư Thần Hoàng Hôn!

Sở Hi Thanh đã súc thế từ nửa canh giờ trước, chỉ chờ Xa Nguyên đến.

Trận chiến ở Bất Chu sơn, Sở Hi Thanh không có hơi sức chống lại Xa Nguyên.

Bây giờ hắn đã có nguyên chất Nhai Tí, chỉ nói đến môn thiên quy này, hắn đã

không kém bất kỳ Tổ thần nào, vì vậy hắn có thể phản xạ lại lực lượng của Xa

Nguyên.

Mà một chiêu Chư Thần Hoàng Hôn này của hắn cũng không giống như hai

tháng trước!

Quả nhiên như hắn dự tính, mạnh như Xa Nguyên cũng phải nhíu chặt lông

mày.

Hai người đã bắt đầu chiến đấu cũng không biết, cùng lúc đó ở trong Thiên Đạo

Thạch Lâm, có một quang ảnh màu trắng hàng lâm xuống trước bia đá Hỗn

Độn.

Đó chính là một đạo phân thân của Bạch Đế Tử, hắn nhìn tòa bia đá trước mắt,

và mấy bia đá Nhai Tí, Như Ý, Tru Thiên trong tầng năm, còn cả Khai Thiên và

Bàn Cổ trong tầng sáu.

“Quả nhiên! Nguyên chất của ngươi đã có thể sánh vai với Thiên đế.”

Bạch Đế Tử lại nhìn xuống phàm giới, mắt hiện vẻ mong chờ mãnh liệt.

Thiên quy Nhai Tí vì quá suy yếu, dù Sở Hi Thanh hoàn thành nghi thức mạnh

mẽ như vậy, trong thời gian ngắn vẫn không thể tiến vào lĩnh vực Tạo Hóa.

Nhưng mà Như Ý và Hỗn Độn thì rất có hi vọng tiến vào Tạo Hóa.

Sở Hi Thanh, hắn có thể một lần đăng đỉnh không?
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2657: Phản bội


Liên quân Mộc Thần và Cửu Phượng bình yên tiến vào U Đô.

Nhưng khoảnh khắc bước vào U Đô, Cửu Phượng đã phát hiện không ổn.

Khi tiến vào U Đô, U Đô chúa tể Thần Thanh Huyền còn rất ân cần, không chỉ

dùng thần lực trợ giúp toàn quân áp chế lực lượng của U Đô, còn trợ giúp họ

thu thập các loại vật tư, chỉ dẫn con đường, thu nạp đám phản bội đầu hàng.

Nhưng khi đại quân đánh vào tầng thứ tư của U Đô, Thần Thanh Huyền bỗng

nhiên biến mất.

Không chỉ bản thân Thần Thanh Huyền, mà tướng lĩnh dưới trướng hắn cũng

biến mất.

“Chuyện gì thế này?” Cửu Phương trực tiếp bay đến trung quân, hỏi Mộc Thần:

“Tại sao Thần Thanh Huyền lại bỏ chạy? Là U Đô hay bên ngoài xuất hiện biến

cố gì sao?”

Nàng có thể cảm giác được, Thần Thanh Huyền trợ giúp họ đánh vào U Đô, vẫn

còn vài phần thật lòng.

Người này không hề động tay động chân trong quá trình này.

Thần Thanh Huyền sở dĩ rời đi đột ngột như vậy, nhất định là thế cuộc trong và

ngoài Minh giới phát sinh biến hóa nào đó, hơn nữa còn là biến hóa bất lợi cho

họ. Khiến cho Thần Thanh Huyền trực tiếp bỏ chạy, không coi trọng bọn họ

nữa.

Mặt Mộc Thần – Linh Uy cũng lạnh lẽo như băng.

Mắt hắn vừa kinh vừa sợ, còn ngậm lấy vài phần hồi hộp và kinh hoàng.

Nhưng khi Cửu Phượng đến, hắn vẫn ép mình phải bình tĩnh, cười nói: “Có thể

có biến hóa gì? Thần Thanh Huyền này chính là kẻ chẳng ra gì nhất trong đám

đồ tôn của ta. Hắn đơn giản là biết ý đồ của bản tọa, không muốn giúp đỡ bản

tọa thôi.”

Hắn vỗ vỗ ‘sách Tử’ trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn đỉnh U Đô: “Đại quân tiếp

tục tiến lên, làm việc theo kế hoạch đã định ra, chỉ cần đánh họ U Đô, ta chính

là chủ Minh giới!”

Cửu Phượng cau mày, cẩn thận quan sát Mộc Thần.

Nàng lập tức thi triển đôi cánh, lóe lên một cái, đã trở về chiến xa của mình.

“Có thể liên lạc với Tỉnh Túc Tinh Quân không? Tình hình bên ngoài thế nào?”

Cửu Phượng đang hỏi Chu Tước Tinh Quân.

Chu điểu thất tú: Tỉnh, Quỷ, Liễu, Tinh, Trương, Dực, Chẩn.

Trong đó, Quỷ Túc Tinh Quân là mạnh nhất, Tỉnh Túc Tinh Quân là trầm ổn già

dặn nhất.

Lần này Chu Tước thống quân xuất chinh, chính Tỉnh Túc Tinh Quân phụ trách

lưu thủ.

Sắc mặt Chu Tước nghiêm túc, lắc đầu nói: “Không liên lạc được, lực lượng Tử

Vong của Tư Hoàng Tuyền kết hợp với ý chí toàn bộ Minh giới, phong tỏa trong

và ngoài U Đô. Tình hình rất xấu, ngoại trừ Tư Hoàng Tuyền, còn có thần lực

của Thạch Thần, ngoài ra còn có lực lượng Già Thiên, có thể là Thánh hoàng

đời thứ ba, nhưng ta không xác định…”

“Thạch Thần – Thạch âm? Thánh hoàng đời thứ ba nhân tộc?”

Cửu Phượng nghe vậy bỗng nhiên đứng dậy, con ngươi ro rút kịch liệt.

“Sai người trở về tầng ngoài U Đô, bảo Xích Trĩ Tinh Quân dẫn người đi kiểm

tra tòa trận pháp kia. Nếu như trận pháp này vẫn còn, chúng ta phải dùng tốc độ

nhanh nhất để khởi động nó, phải nhanh!”

Sau đó Cửu Phượng lại giơ tay lên, gọi một chiếc kính ra.

Thần lực của nàng tràn đầy chiếc kính này, nó có thể phá tan tầng tầng hư

không trong Minh giới.

“Thần Nguyên kính?”

Chu Tước không khỏi nhướng mày nói: “Bệ hạ chuẩn bị trực tiếp trốn khỏi

Minh giới sao?”

Đây là vũ khí của Thiên đế đời thứ chín Thần Vũ, có thể dùng Nguyên Thiên

chi pháp phá tan thời gian và không gian.

Sức mạnh căn cơ của Thần Vũ là Nguyên Thiên và Diễn Thiên, hắn nắm giữ

nguồn gốc của tất cả sự vật, lại có thể diễn sinh và diễn hóa tất cả.

Hắn gần như có thể sử dụng tất cả các loại thiên quy, hơn nữa đều có cảnh giới

cực cao, thậm chí có thể thôi diễn vạn vật, thôi diễn tương lai.

Vị thiên đế này vừa sinh ra, đã được cho rằng là tồn tại có khả năng vượt qua

Đông Hoàng.

“Lo trước khỏi họa sau!” Cửu Phượng chắp tay sau lưng, ngóng nhìn bốn phía:

“Nếu đúng là Thánh hoàng đời thứ ba, như vậy chỉ sợ tình cảnh của chúng ta

cực kỳ ác liệt. Nếu không thể làm, hai chúng ta không thể bị vây khốn ở đây.”

Chu Tước Tinh Quân lại hơi cúi đầu, không muốn để cho Cửu Phượng phát

hiện vẻ kì dị của mình.

Tất cả 30 vạn đại quân tinh duệ của Phượng tộc, và cả 20 vạn thần quân Chu

Tước của nàng, đều bỏ lại ở Minh giới sao?

Nhưng vào lúc này, Chu Tước Tinh Quân phát hiện một đạo u quang nhỏ bé đến

không thể nhận ra vừa ngưng tụ trong lòng bàn tay nàng.

Chu Tước Tinh Quân hơi sững sờ, vẫn thản nhiên nắm lấy sợi u quang này.

Con ngươi nàng lập tức co rút lại.

Xích Trĩ Tinh Quân là vĩnh hằng thượng vị, không chỉ thần lực cực mạnh, tốc

độ cực nhanh, lực hành động cũng rất mạnh.

Tin tức nàng phản hồi rất tồi tệ.

Tòa đại trận kia tuy vẫn hoàn chỉnh, không bị phá hỏng, nhưng muốn đưa 50

vạn đại quân trở về, cần phải bỏ thêm lượng lớn nguyên linh thiên địa.

Nhưng bết bát hơn là, Xích Trĩ Tinh Quân nhìn thấy Mộc Đức Tinh Quân bên

trong tòa đại trận kia.

“Rút!”

Cửu Phượng cũng nhận được tin, lập tức không do dự, dốc sức mở đường hầm

sông Nại Lạc.

Không gian Minh giới đã bị người phong tỏa, nàng cũng không thể phát huy

toàn bộ lực lượng của Thần Nguyên kính.

Cửu Phượng chỉ có thể về sông Nại Lạc trước, chi làm hai bước để thoát khỏi

Minh giới, chỉ là một cái chớp mắt tiếp theo, một luồng ánh kiếm bỗng xuất

hiện, cắt đứt lực lượng của Thần Nguyên kính.

“Tiệt Thiên Kiếm?”

Nội tâm Cửu Phượng chìm xuống đáy cóc.

Đó là Mộc Kiếm Tiên, chính là Nam Cực Trường Sinh đại đế!

Một cái chớp mắt tiếp theo, Cửu Phượng chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng.

Nàng cảm nhận được một luồng nguy hiểm chết chóc.

“Là ai?”

Cửu Phượng bỗng nhiên xoay người, nhìn sang bên cạnh.

Nàng lập tức phát hiện, trước mắt mình lại xuất hiện một làn khói đen, bên

trong khói đen là một người ngũ quan tuấn mỹ, ánh mắt lạnh lẽo, tràn đầy sát

cơ.

Là Thánh hoàng đời thứ ba Lý Văn Hoàng!

Cửu Phượng vừa mới có ý nghĩ này, ngực đã nổ tung.

Ngực của nàng bị Lý Văn Hoàng đánh thủng, vô số máu tuôn ra như suối.

Thật ra Cửu Phượng vẫn ra sức đề phòng Già Thiên chi pháp của Thánh hoàng

đời thứ ba, nhưng vẫn bị đánh trúng một quyền.

Bởi vì một sát na vừa rồi, ý nghĩ chống lại của nàng đã bị Mộc Kiếm Tiên chém

đứt.

Lại đáng chết hơn là, thời gian chung quanh Cửu Phượng đang bị vặn vẹo.

Đó chính là Thời Thần – Chúc Quang âm!

Vì giết nàng, nhân tộc dĩ nhiên lại vận dụng 3 tồn tại cấp bậc Tổ thần!

Đây là phát rồ hay sao?

“Đừng hòng!” Cửu Phượng đột nhiên hót lên, trực tiếp biến thành phượng

hoàng, toàn thân đều bốc cháy Niết Bàn thần hỏa, để tất cả thương thế đều Niết

Bàn.

Cùng lúc đó, chín cái đầu của nàng cũng phun lửa.

Lực lượng của Cửu Phượng hơi tương tự với Cửu Anh.

Ngọn lửa của nàng cũng ngậm lấy chín loại sức mạnh kim mộc hỏa thổ phong

lôi âm dương độc, tên là Cửu âm thần hỏa, cực kỳ thâm độc và bá đạo.

Chỉ là Cửu Phượng lại phát hiện, mình vẫn đánh giá thấp trình độ điên cuồng

của đối thủ.

Nàng phát hiện bất kể là Niết Bàn thần hỏa hay Cửu âm thần hỏa của mình, đều

đánh mất lực lượng vốn có, không có lực uy h**p với kẻ địch.

“Là… Đế Oa?”

Cửu Phượng chỉ cảm thấy tê cả da đầu.

Đây là Cấu Thiên và Sáng Tạo chi pháp của Đế Oa!

Trực tiếp thay đổi cấu tạo Niết Bàn thần hỏa và Cửu âm thần hỏa của nàng.

Đế Oa tuy chưa khôi phục thời kỳ toàn thịnh, nhưng cũng nắm giữ thần lực cấp

đế quân đỉnh phong.

Lúc này, lại một đạo quang ảnh đỏ thắm xuất hiện trong hư không.

Đó là Huỳnh Hoặc!

“Cửu Phượng, ngươi không xứng làm chủ Phượng tộc!”

Giọng nói của nàng lạnh như băng, như lưỡi đao đâm vào màng tai Cửu

Phượng.

Cặp móng vuốt kia cũng phá vỡ ngực của Cửu Phượng.

Cửu Phượng sởn cả tóc gáy, nàng cảm nhận được sát ý mãnh liệt của Huỳnh

Hoặc.

Cô em gái này, thật sự muốn giết mình!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2658: Phản bội (2)


“Chu Tước!”

Cửu Phượng gào lên, nàng biết sinh cơ duy nhất của mình là Chu Tước.

Chỉ có Chu Tước toàn lực giúp đỡ, nàng mới có một đường sinh cơ.

Chỉ là một cái chớp mắt tiếp theo, trong mắt Cửu Phượng liền hiện ra vẻ tuyệt

vọng và khó tin.

Nàng phát hiện mình đã rơi vào tình cảnh chúng bạn xa lánh!

Chu Tước dĩ nhiên lại múa đao sau lưng nàng, chỉ trong một phần ngàn vạn cái

chớp mắt, đã chém rơi toàn bộ chín cái đầu của Cửu Phượng.

Chu Tước lập tức giơ tay lên, khóa toàn bộ chín cái đầu lại, cũng trấn áp lực

lượng Niết Bàn kia, ngăn cản nỗ lực Cửu Phượng khôi phục thần khu của Cửu

Phượng.

Nàng nghiêng đầu, nhìn về phía Tư Hoàng Tuyền ở cách đó không xa.

“Từ huyết thống, nàng dù sao cũng là tổ mẫu của ngươi.”

Sắc mặt Chu Tước phức tạp, trong lòng cay đắng.

Nàng không ngờ sẽ có một ngày, mình lại múa đao về phía chị ruột.

Nhưng mà như Huỳnh Hoặc đã nói, đã đến nước này, mình nhất định phải quyết

đoán.

Bằng không toàn bộ Phượng tộc sẽ rơi vào hoàn cảnh diệt vong theo Cửu

Phượng.

Nàng cố gắng để giọng nói bình tĩnh hơn: “Cửu Phượng có lỗi với mẹ con

ngươi, có lỗi với nhân tộc, có thể nói là tội ác tày trời, không thể tha thứ. Nhưng

ta cho rằng, tốt nhất là chờ Thần Vũ phục sinh, tự mình xử lý nàng, ngươi thấy

thế nào?”

Thi thể của Thần Vũ đã hợp làm một thể với Thái Tuế, rất khó phục sinh.

Nhưng Đế Oa đã thức tỉnh, Như Ý của Sở Hi Thanh đã đến cấp độ cực cao,

đuổi sát Đông Hoàng, nên không phải là không có hi vọng.

Tư Hoàng Tuyền thì lại lạnh lùng nhìn Chu Tước.

Nàng vẫn rất cảm kích Chu Tước, dù sao Chu Tước cũng từng giúp nàng.

“Ngươi nói cũng có đạo lý.” Tư Hoàng Tuyền khoát tay, vồ chín cái đầu của

Cửu Phượng đến trước người: “Ta sẽ tạm giam nàng, mãi đến khi Thần Vũ trở

về.”

Nàng không yên tâm với Chu Tước.

Vị này có tu vị cực cao, năng lực rất mạnh, nhưng lại có lòng dạ đàn bà.

Thật ra nàng càng muốn g**t ch*t Cửu Phượng hơn.

Tư Hoàng Tuyền mới không quan tâm tình cảm bà cháu gì cả.

Chỉ là Sở Hi Thanh đã nói, hắn muốn Cửu Phượng sông, muốn tìm hiểu nguyên

nhân Cửu Phượng phản bội, hiểu rõ kẻ địch chân chính của nhân tộc.

Tư Hoàng Tuyền lập tức đưa mắt nhìn về phía nam.

Bên kia, Nam Cực Trường Sinh đại đế và Thánh hoàng đời thứ ba đang đại

chiến với Mộc Thần – Linh Uy.

Hai người này đều không ra tay toàn lực với Cửu Phượng.

Sau khi đánh một đòn trọng thương Cửu Phượng, hai người đã chuyển sang

Mộc Thần, toàn lực ngăn cản Mộc Thần bỏ chạy.

Bằng không Cửu Phượng căn bản là không sống nổi đến khi Chu Tước ra tay.

Lúc này, Mộc Thần – Linh Uy đã hiện thân thể.

Đó là một cây đại thụ cao 9100 trượng, từng chiếc cành thô và to như voi, quật

càn quét tất cả sinh mệnh chung quanh.

Còn có vô số phấn hoa tung bay khắp trăm dặm.

Bất kỳ sinh mệnh nào tiếp xúc với chúng, dù là nguyên tử nhỏ như hạt bụi, đều

sẽ phát sinh nhiễu sóng, thậm chí là mang thai.

Nơi này là Minh giới, nhưng lại không làm cho Mộc Thần – Linh Uy suy yếu

quá nhiều.

Nhưng thân cây của Mộc Thần – Linh Uy vẫn liên tục nổ tung, vô số vụn gỗ

bay bốn phía.

Lúc này, Nam Cực Trường Sinh đại đế ở ngay bên hắn, hóa thành một cây

Huyết tùng cao 8600 trượng, dùng 99 cành cây và 99 thanh kiếm chiến đấu với

Mộc Thần.

Thần khu của vị này tuy yếu hơn Mộc Thần, kiếm uy lại có thể đối kháng chính

diện với Mộc Thần.

Lực lượng TIệt Thiên mạnh mẽ lại cắt đứt tất cả khả năng rút khỏi Minh giới

của Mộc Thần.

Thánh hoàng đời thứ ba thì vờn quanh Mộc Thân, tung tích khó dò.

Mỗi khi Mộc Thần nhận ra, thì đã trúng một quyền.

Còn có Thạch Thần – Thạch âm, vị này không trực tiếp ra tay, lại khống chế đại

địa, để hắn không thể rút được một chút nguyên lực nào từ đại địa.

Mộc Thần biết mình đã rơi vào cạm bẫy trí mạng, đang ra sức giãy dụa, cố gắng

tranh thủ một đường sinh cơ.

Nhưng sau khi Cửu Phượng bị phong ấn, hắn đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng.

Lửa của Chu Tước, Huỳnh Hoặc vốn đã khắc chế tất cả sinh linh hệ Mộc.

Sức mạnh Tử Vong của Tư Hoàng Tuyền cũng đối chọi với Sinh Mệnh chi pháp

của Mộc Thần.

Chúc Quang âm thì vẫn ẩn thân trong bóng tôi, liên tục quấy rầy hắn, khiến

động tác của hắn khi thì gia tốc, khi thì chậm chạp, quả thực là không biết làm

thế nào, toàn thân lộ ra vô số sơ hở.

Còn cả tên U Đô chúa tể chết tiệt kia, tên nghiệp chướng này cũng ra tay với

hắn, để thần khu của hắn suy yếu.

“Thạch âm!” Mộc Thần – Linh Uy gầm lên giận dữ, chấn động toàn bộ Minh

giới: “Ngươi thật sự muốn ta chết? Ngươi muốn nhìn họ g**t ch*t ta?”

Chu Tước là sinh cơ của Cửu Phượng, sinh cơ của hắn là Thạch âm.

Đại địa phía dưới lại không hề đáp lại.

Nội tâm Linh Uy lạnh lẽo.

Thật ra hắn rất hiểu tính cách của Thạch Thần, ngày xưa vị này cảm giác lực

lượng của nhân tộc quá mạnh, làm việc quá bá đạo, nên đã ngồi yên nhìn nhân

tộc diệt vong, thậm chí trơ mắt nhìn con gái Đế Oa bị phong ấn.

Bây giờ cũng giống vậy, nàng ý thức được uế khí sinh sôi có nguy hại cho đại

địa và tự nhiên, lại nhớ đến chỗ tốt của nhân tộc, lập tức ruồng bỏ các thần.

Sau đó Mộc Thần lại cảm ứng được hai khí tức mạnh mẽ đang tiến lại gần từ

Minh hải.

Là Huyết Hải lão tổ và Côn Bằng.

Trong lòng Mộc Thần vui vẻ: “Huyết Hải! Côn Bằng! Linh Uy nguyện dùng

‘sách Tử’ và Sinh Mệnh quyền trượng trong tay, đổi lấy sự trợ giúp của hai

người. Nêu ta có thể thoát vây, Linh Uy còn báo đáp khác.”

Lúc này, hai người với đến liền hơi động lòng, nhưng bọn họ vẫn đứng yên tại

chỗ.

Bởi vì Tư Hoàng Tuyền đang nhẹ nhàng nhìn vào bọn họ.

Quanh người nàng còn hiển hóa ra một nam tử uy nghiêm, ăn mặc trang phục

đế vương, thần khu vĩ đại.

Đó là Đông Hoàng!

Là Đế Oa dùng Cấu Thiên và Sáng Tạo chi pháp, lấy con trai Đông Hoàng của

nàng làm gốc, sáng tạo ra một bộ chiến khôi.

Bộ chiến khôi này cũng có thần lực có thể so sánh với Tổ thần.

Nhưng để họ kiêng kỵ nhất vẫn là hai người đá khổng lồ đứng bên bờ biển.

Một cái thần khu cao 900 trượng, một vị khác cũng cao 799 trượng.

Đó chính là Thạch Thần – Thạch âm và Thổ Đức Tinh Quân.

Hai vị này hiện thân ở đây, thái độ là không cần nghi ngờ.

“Chết!”

Đúng lúc này, Thánh hoàng đời thứ ba đã hoàn thành lột xác lần thứ ba.

Hắn sở hữu Bàn Cổ tinh hồn, trực tiếp đạt đến lĩnh vực Tạo Hóa!

Thánh hoàng đời thứ ba một quyền đánh nát cánh tay quan trọng nhất của Linh

Uy, lại cướp lấy Sách Tử trong tay hắn.

Thánh hoàng đời thứ ba vung tay lên, ném Sách Tử cho Tư Hoàng Tuyền.

Xa xa, ánh mắt Huyết Hải cháy bỏng.

Nhưng thân thể hắn chỉ hơi nhúc nhích, thời gian chung quanh đã thay đổi.

Đó là Chúc Quang âm, lực lượng thời gian của hắn đã bao trùm nơi này!

Mà theo Sách Tử rơi vào tay Tư Hoàng Tuyền, toàn bộ ý chí và lực lượng của

Minh giới đã bao phủ lấy nàng như thủy triều.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2659: Hẳn phải chết


Theo Sách Tử rơi vào tay Tư Hoàng Tuyền, thần lực của Mộc Thần lại giảm

mạnh.

Thần khu của hắn khôi phục chậm hơn, quanh người bị Thánh hoàng đời thứ ba

và Mộc Kiếm Tiên đánh thủng trăm ngàn lỗ.

Nơi xa, Huyết Hải lão tổ nhìn thoáng qua, lập tức biến thần khu thành nước,

trực tiếp dung nhập vào Minh hải.

Hơn một tháng qua, hắn đã đại chiến mấy trận với Thủy Thần – Thiên Công,

chẳng những có thương thế trong người, còn tiêu hao rất nhiều nguyên khí.

Bởi vậy hắn không nắm chắc đột phá Thạch Thần.

Côn Bằng thì đã trốn vào trong nước và bỏ chạy từ lâu.

Huyết Hải thấy rất buồn bực.

Hắn vốn cho rằng nâng đỡ một con rối lên làm chủ Minh giới, tụ tập lực lượng

đối kháng với Thiên Công, tốt nhất là dùng mối quan hệ của Tư Hoàng Tuyền,

kéo cả nhân tộc vào.

Nhưng một khi Sách Tử rơi vào tay Tư Hoàng Tuyền, nàng sẽ trở thành chủ

Minh giới hàng thật giá thật.

Sinh tử của đại đa số âm linh trong Minh giới này, đều nằm trong một ý niệm

của nàng.

Có thể nhận ra điều này từ chiến sự bên trong U Đô.

Phía trước chỉ là Thần Ba Tuần và thuộc hạ của Tư Hoàng Tuyền như đám

người Tinh Vệ, Thần Trà, Úc Lỗi, cộng thêm tinh nhuệ của Phượng tộc đang ra

sức ác chiến với 20 vạn thần quần của Mộc Thần, ngăn cản Mộc Đức Tinh

Quân và các thần hệ Mộc chạy đến cứu viện Mộc Thần – Linh Uy.

Song khi Tư Hoàng Tuyền lấy được Sách Tử, đã có rất nhiều âm linh cấp cao

tham dự chiến sự bên trong U Đô.

Tình hình 30 vạn thần quân hệ Mộc đang nguy như trứng chồng, đừng nói là

cứu Mộc Thần – Linh Uy, họ tự vệ cũng là khó khăn.

Huyết Hải không lưu luyến nữa, khi bỏ chạy lại thở dài.

Không ngờ cuối cùng, tất cả hành động của mình lại là làm áo cưới cho người

khác.

Mộc Thần – Linh Uy cũng đã mất hết hi vọng bỏ chạy, hắn rống lên một tiếng,

thần khu 9900 trượng bỗng nhiên thu nhỏ, co lại thành 91 trượng.

Lúc này vô số nhánh gỗ sinh sôi chung quanh hắn, tạo thành từng tầng từng

tầng thuẫn khổng lồ, bảo vệ Linh Uy ở bên trong.

“Vĩnh Hằng Mộc?”

Thánh hoàng đời thứ ba híp mắt lại, đình chỉ độn pháp.

Bởi vì lúc này, di chuyển cũng không có ý nghĩa nữa.

Mộc Thần tồn tại lâu dài đến hơn 20 triệu năm, cũng nắm giữ Vĩnh Hằng chi

pháp rất mạnh.

Lúc này Mộc Thần đã từ bỏ chạy trốn, cũng từ bỏ phản kích, chỉ dùng thần lực

mênh mông như đại dương, và nguyên khí tích trữ 23 triệu năm để phòng thủ.

“Hừ!”

Nơi xa, Thạch Thần – Thạch âm cười đầy trào phúng: “Ngươi cho rằng tạo ra

một cái mai rùa, là có thể bình yên vô sự?”

Thạch Thần – Thạch âm là Thánh Giả Vĩnh Hằng chi pháp.

Lực lượng của nàng có thể tạm thời tước đoạt ví trí Chân Linh Vĩnh Hằng của

Mộc Thần.

Nhưng Thạch Thần không làm thế.

Nàng không trực tiếp ra tay với Mộc Thần, giống như hơn ngàn vạn năm trước,

nàng cũng không ra tay với nhân tộc.

“Ta cũng không tin.” Giọng nói trầm thấp của Mộc Thần truyền ra: “Nhưng ra

muốn xem xem, vị Thánh hoàng kia của các ngươi sẽ chết trong tay đám người

Xa Nguyên, Đế Sát và Diễm Dung vào lúc nào.”

Không có Nam Cực Trường Sinh đại đế, không có Thánh hoàng đời thứ ba,

cũng không có Chúc Quang âm.

Xa Nguyên không còn kiềm chế, nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để giết

chết Sở Hi Thanh.

Mộc Thần chỉ cần chống đến khi Sở Hi Thanh tử vong, tự nhiên có thể thoát

khỏi nơi này.

“Việc này thì không cần các hạ quan âm.” Tư Hoàng Tuyền bật cười: “Ngươi

như thế này cũng tốt.”

Lúc này, nàng đưa tay chỉ xuống, mặt đất liền nứt ra.

Tư Hoàng Tuyền đã là chủ nhân chân chính của Minh giới, đã có thể điều khiển

một bộ phận nhỏ thổ địa của Minh giới.

Thân thể Mộc Thần – Linh Uy nhanh chóng chìm xuống, rất nhanh đã đến một

không gian bao la.

“Đây là nơi nào?”

Mộc Thần – Linh Uy cảm giác nhận được khí hung sát vô cùng vô tân ở nơi

này.

Hắn cảm ứng bốn phía, phát hiện nơi này có hàng ngàn hàng vạn hài cốt của

nhân tộc, Cự linh và xác rồng, lập tức giật mình trong lòng.

Đây chính là chiến trường mà họ hủy diệt nhân tộc, phong ấn chư đế nhân tộc!

Càng làm cho Mộc Thần – Linh Uy kinh hãi, chính là tòa đại trận được bố trí

gần lăng mộ Thương Hoàng kia.

Hắn là Tổ thần, lập tức hiểu tác dụng của tòa trận pháp này.

Mộc Thần lập tức giận không kiềm được: “Các ngươi dám?”

“Buồn cười.” Tư Hoàng Tuyền mặc kệ hắn, nàng nhìn về phía ba người Lục

Loạn Ly và Phương Bất Viên: “Trực tiếp bắt đầu đi, chúng ta giải quyết bên này

càng nhanh càng tốt.”

Nàng vẫn lo lắng cho an nguy của Sở Hi Thanh.

Mặc dù tên kia đã nói nhất định có thể một mình đẩy lui Xa Nguyên.

Lục Loạn Ly nhíu mày liễu nhìn Mộc Thần – Linh Uy bên trong Vĩnh Hằng

Mộc đang nóng nảy không thôi, thì cũng không yên tâm lắm.

Tiếp theo, trận ‘giao dịch’ này quá tinh vị, không thể phạm bất kỳ sai lầm nào.

Hơn nữa hôm nay chẳng những là nghi thức của nàng và hai người Kiếm,

Phương, mà còn quyết định THương Hoàng có thể thoát khỏi phong ấn hay

không.

“Không cần lo lắng.” Thánh hoàng đời thứ ba chắp tay sau lưng, thần sắc tự

nhiên nhìn Mộc Thần: “Ta đảm bảo, hắn không thoát được.”

Hắn đã lột xác lần thứ tư, thần lực càng mạnh mẽ hơn.

Nam Cực Trường Sinh đại đế cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, không cho Mộc Thần

cơ hội bỏ trốn.

Chu Tước cũng dẫn mọi người đến tòa chiến trường cổ này.

Nàng nhìn đại trận quấn quanh lăng mộ Thương Hoàng, cũng không khỏi hít

một hơi khí lạnh.

“Giao dịch Thương Hoàng, Sở Hi Thanh dụ Mộc Thần đến đây, chính là vì

chuyện này?”

“Thật sự là đáng sợ!”

Huỳnh Hoặc đứng ngay bên cạnh, nàng vừa trợ giúp đề phòng và trấn áp Mộc

Thần, vừa nhìn trận pháp bên dưới.

“Nếu trận ‘giao dịch’ này hoàn thành, Thương Hoàng thoát khốn, nhân tộc nhất

định sẽ đoạt lại thiên địa này lần nữa.”

May mắn là, Phượng tộc đã từ bỏ Cửu Phượng, quân chủ của họ bây giờ chính

là chủ Minh giới.

“Điều kiện tiên quyết là Sở Hi Thanh có thể kiên trì đến khi cuộc giao dịch này

hoàn thành.”

Chu Tước nghĩ thầm, Xa Nguyên đã không chạy đến cứu Mộc Thần, vậy nhất

định sẽ ra tay với Sở Hi Thanh.

Không biết vì sao, vị này lại không dám vào Minh giới.

Chu Tước suy đoán, có lẽ Xa Nguyên kiêng kỵ Thánh hoàng đời thứ ba.

Một khi Xa Nguyên tiến vào Minh giới, lực lượng của hắn cũng sẽ bị áp chế

như Mộc Thần.

Chờ đến khi Thánh hoàng đời thứ ba lột xác lần thứ chín, Xa Nguyên nhất định

sẽ bị đánh cho trọng thương và bỏ trốn.

Nhưng nếu Xa Nguyên có thể tập hợp mấy vị Tổ thần, chưa chắc đã không thể

giúp Mộc Thần thoát khốn.

Nhưng mà xuống tay với Sở Hi Thanh, cũng là một biện pháp tốt.

Chu Tước nhìn về phía phàm giới.

Nàng nghĩ Sở Hi Thanh đã bố trí như vậy, thế thì nhất định là có mấy phần tự

tin.

Hắn có thể thành công hay không?

Vị Thánh hoàng đời thứ tư này đã mạnh đến trình độ đó rồi sao?
 
Back
Top Bottom