Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2410: Chúc Thần (2)


Ầm!

Thân thể của Sở Hi Thanh lại nổ thành bột máu một lần nữa.

Sức mạnh thời gian của Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết lại giúp hắn khôi phục

như ban đầu một lần nữa.

“Thần Thiên Hòe, ngươi không sợ hãi là vì cho rằng có mấy vị Tổ thần và đế

quân làm chỗ dựa cho mình đúng không? Chỉ cần ngươi tận tâm tận lực cho bọn

họ, thì bọn họ nhất định sẽ không để ngươi chịu thiệt. Nhưng ngươi có thể tự

hỏi, ngày hôm nay bọn họ sẽ dốc toàn lực sao? Bọn họ thật sự nguyện ý nhìn

thấy hệ Mộc Thần có thêm một đế quân nữa sao?”

Sắc mặt Nam Cực Tinh Quân âm trầm, nhưng không hề bị lay động.

Nếu nói mấy vị Tây Phương Bạch Đế, Bắc Phương Hắc Đế, Nam Phương XÍch

Đế kia dốc toàn lực và không giữ lại chút nào, vậy thì khẳng định là không.

Tại quãng thời gian này, không ai muốn liều mạng với một Ma thần Táng Thiên

sắp điên cả.

Nhưng mà mười mấy vị Tổ thần và đế quân liên thủ, vẫn đủ để trấn áp ba đại

Ma thần của nhân tộc.

Tuy nhiên một cái chớp mắt tiếp theo, nội tâm của Nam Cực Tinh Quân lại run

rẩy.

Bởi vì giọng nói mang theo ý cười của Sở Hi Thanh lại truyền đến: “Như vậy

ngươi có từng cân nhắc đến, nếu Thời Thần – Chúc Quang âm trở về sao Thiên

Chúc vào lúc này thì sẽ phát sinh chuyện gì không?”

Chúc Quang âm?

Con ngươi của Nam Cực Tinh Quân lập tức co rút lại thành một tia.

Chúc Quang âm trở về sao Thiên Chúc?

Hắn dám?



Tại mấy hơi thở trước, bên ngoài ba ngàn tiểu thế giới của Ma vực, Mộc Thần –

Linh Uy nhìn về phía sao Nam Cực với vẻ suy tư.

Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, nơi đáy mắt lại ngậm lấy vẻ nghi ngờ và khó hiểu: “Tình

huống bên Mộc Kiếm Tiên kia có chút dị thường. Dường như hắn…”

Tiếng nói của Mộc Thần – Linh Uy hơi dừng lại một chút: “Mấy kiếm này có

thần uy đủ để chém nát một ngôi sao, nhưng mà hình như Tùng Duyên Niên

không hao tổn nguyên lực.”

Mộc Long ở bên cạnh hắn cũng đã cảm thấy dị thường từ lâu, đôi lông mày màu

xanh tươi của hắn hơi nhíu lại.

“Quả thật là hơi kỳ lạ, tiếp tục như vậy, lực lượng của Nam Cực Tinh Quân sẽ

liên tục suy yếu. Trước khi hắn g**t ch*t Sở Hi Thanh, Mộc Kiếm Tiên có thể

đã chém nát sao Nam Cực!”

“Quả nhiên là có chuẩn bị mà đến, bọn họ đã có âm mưu từ trước.”

Mộc Thần – Linh Uy rơi vào trầm ngâm: “Chuyển cáo cho Thần Phổ Thiên, để

hắn nghĩ cách giúp Nam Cực trì hoãn một hai, nếu có thể thành công, hệ Mộc

Thần chúng ta sẽ vô cùng cảm kích.”

Hắn cũng không truyền đạt thần dụ với Mộc Long, mà khi Mộc Thần – Linh Uy

vưa dứt lời, một cây đại thụ phía sau hắn bỗng nhiên hiện lên một tầng huỳnh

quang màu xanh lá.

Cây này tên là Hồn âm, là do Mộc Thần – Linh Uy tự tay đào tạo. Có năng lực

bỏ qua khoảng cách, câu thông linh hồn ở cách xa ngàn tỷ dặm.

“Thần thượng, Thần Phổ Thiên sợ là không phải đối thủ của Mộc Kiếm Tiên,

dự đoán là người này cũng sẽ không vì Nam Cực mà liều mạng. Thật ra…”

Mộc Long kia hơi dừng lại, phóng tầm mắt qua hai bên trái phải: “Thỉnh cầu

mấy vị đế quân hoặc là Hư Thần ra tay, là nhanh và tiện nhất.”

Sao Nam Cực nằm cách xa nơi này, tại cực nam.

Bên kia hầu như không có ngôi sao mạnh mẽ nào.

Nơi thuận tiện để soi sáng trong và ngoài phàm giới nhất là nằm ở cực bắc.

Vì vậy hầu như tất cả các ngôi sao mạnh mẽ đều tranh nhau và chen chúc ở phía

bắc.

Mọi người đều biết, ngoại trừ độ sáng của các ngôi sao ra, vị trí càng gần cực

bắc thì càng mạnh mẽ hơn.

Tuy nhiên, những đế quân như Câu Trần và Tử Vi đều nắm giữ năng lực và thần

thông như Đấu Chuyển Tinh Di, đều có thể na di đến vị trí sao Nam Cực.

Ngoài ra, Mộc Long còn một câu giấu trong lòng chứ không dám nói ra.

Những đế quân và Tổ thần kia giữ lại quá nhiều sức lực.

Quả nhiên là không muốn nhìn thấy mộ Nam Cực đế quân xuất hiện trong vùng

trời sao này sao?

“Ta hiểu mấy thứ đó. Không cần để ý đến bên Nam Cực, dù hắn có chém nát

hành tinh đó thì có làm sao?”

Mộc Thần – Linh Uy nheo mắt lại: “Lát nữa ngươi cũng đi vào Chiến Phong

giới đi. Ngươi đi giúp Nam Cực, cũng giúp ta nói cho hắn biết, bảo hắn an tâm

làm việc. Chỉ cần hoàn thành việc này, mất sao Nam Cực cũng không sao cả, dù

hành tinh này có vỡ nát, thì ta cũng giúp hắn ngưng tụ một ngôi sao khác. Hơn

nữa còn là sao Nam Cực thuộc về hắn, để hắn làm Tinh Quân đời đầu!”

Ngưng tụ ngôi sao khác?

Trong mắt Mộc Long không khỏi hiện ra vẻ hâm mộ.

Lúc này, Mộc Thần – Linh Uy cũng quay người nhìn về phía hắn: “Ngươi cũng

vậy, ta đã hứa sẽ để ngươi trở thành Thanh Long chân chính, cũng nhất định sẽ

làm được.”

Khi Mộc Thần – Linh Uy vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên nắm một quyền trượng

bằng gỗ về phía Ma vực.

Ầm!

Khi cái quyền trượng bằng gỗ này vừa tiếp xúc với vách ngăn của Ma vực,

quyền trưởng bỗng nhiên nảy mầm và sinh trưởng, hóa thành một cây đại thụ

chống trời, vô số bộ rễ khổng lồ lan tràn và khuếch tán ra bốn phía, tựa như

những con cự xà ghê tởm và dữ tợn, chỉ chớp mắt đã đánh vỡ vách ngăn của

300 tiểu thế giới Ma vực Chiến giới.

Mộc Thần – Linh Uy chắp tay sau lưng, áo bào không gió tự bay: “Đi thôi!”

Mộc Long cực lớn kia lại hơi do dự.

Hắn nhớ đến Ma thần Táng Thiên, Binh Thần – Lê Tham, Quân thần Tử Vũ

đang chiếm giữ Ma vực Chiến giới này.

Ba trăm tiểu thế giới trong Ma vực Chiến giới là vị trí Thần vực của bọn họ bao

trùm.

Trong ba trăm tiểu thế giới này, lực lượng của ba vị thần này có thể sánh với

Tạo Hóa chúa tể.

Đặc biệt là Táng Thiên, lực lượng của hắn ở quanh đây có thể sánh vai với Ứng

Long đời đầu.

Nếu như vị này phát rồ, dốc toàn bộ sức lực, vậy đủ để kéo ba vị Tổ thần ngã

xuống trong Ma vực Chiến giới.

Nếu đi vào, hắn thật sự có thể toàn thân trở ra sao?
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2411: Chúc Thần (3)


Có điều, Mộc Long vẫn cắn răng răng chui qua vết nứt do Mộc Thần – Linh Uy

vừa tạo ra.

Hắn bây giờ tuân theo lệnh của Mộc Thần, thay thế Thanh Long thống lĩnh

‘Thanh Long thất tú’, nhưng chung quy vẫn không phải Thanh Long chân

chính, cũng không phải đế quân.

Cũng ngay khi Mộc Long to lớn kia sắp chui vào kẽ nứt, một đạo quang nhận

mà mắt thường khó có thể nhìn thấy đột nhiên chiếu rọi vào trong mắt Mộc

Long.

Hắn lập tức nhận ra, quang nhận kia chính là binh khí bản mệnh của Ma thần

Táng Thiên… Kiền Thích!

Khi trái tim của Mộc Long đang run lên vì căng thẳng, toàn thân lạnh lẽo như

băng như, thì cái cây đại thụ do quyền trượng của Mộc Thần – Linh Uy hóa

thành bỗng nhiên sinh trưởng ra vô số bình phong bằng chất gỗ, bảo vệ lấy thân

thể của Mộc Long.

Rầm!

Theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc, vô số vụn gỗ bay đầy trời.

Lực lượng của Mộc Thần – Linh Uy thế mà lại không thể chống đỡ một búa

này.

Lúc này, lại có mấy đạo ánh sao hùng vĩ và sáng chói chiếu rọi xuống nơi này,

còn có một bóng người đầu hổ thân người, thần khu cao 700 trượng đứng ở

trước người của Mộc Long.

Đó chính là một trong những cột chống của các thần hệ Kim… Thiên Bưu Tinh

Quân Thần Hổ Bưu!

Hắn mở rộng đôi cánh kim loại rộng khoảng mấy trăm trượng, đồng thời đưa

chiến kích ra chặn ở trước người.

Cheng!

Theo một tiếng nổ kinh thiên, toàn bộ thần khu của Thần Hổ Bưu đã bay ngược

ra ngoài, suýt nữa đánh trúng thân thể của Mộc Long ở phía sau.

Tất cả thời gian và không gian, thậm chí là thiên quy đạo luật ở chung quanh

Thần Hổ Bưu đều là một mảnh nát vụn.

Mộc Long không khỏi tê cả da đầu, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, tranh thủ một

chớp mắt này để chui vào trong kẽ nứt, trốn vào trong ‘Chiến Phong giới’.

Lúc này hắn vẫn hồn nhiên không biết, Mộc Thần – Linh Uy ở phía xa xa bỗng

nhiên cả kinh, quay đầu nhìn về một phương hướng khác.

Trong mắt của hắn hiện ra vẻ không khó mà tin nổi: “Chúc Quang âm?”

Cũng trong khoảnh khắc này, hắn đã không cảm ứng được khí cơ của Hư Thần

– Xa Nguyên ở quanh đây nữa.

Không chỉ Hư Thần – Xa Nguyên, mà Băng Thần – Huyền Đế, Phong Thần –

Đế Sát và cả Tử Vi, Câu Trần… Tất cả những tồn tại từng vây công Chúc

Quang âm, hoặc là từng mơ ước lực lượng của Chúc Quang âm, đều đã biến

mất không thấy bóng dáng.

Sắc mặt Mộc Thần – Linh Uy đã khó coi đến cực điểm.

Hắn cũng không thử gọi mấy vị này lại, bởi vì đó là hành động phí công vô ích.

Bởi vì trong mắt của mấy người này, Thời Thần - Chúc Quang âm còn quan

trọng hơn Sở Hi Thanh rất nhiều.

Mộc Thần – Linh Uy lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh ở bên

trong Chiến Phong giới.

Trong mắt của hắn tràn ngập sát cơ, nghiêm túc và lạnh lùng như băng.

Đây chính là kế hoạch của các ngươi sao? Muốn làm cho bọn họ không thể

chiếu ứng lẫn nhau, đầu đuôi không thể nhìn nhau?

Đây là nước cờ của Trí Tẩu, hay là Thái Sơ Huyền Nữ?

Lại hoặc là Thánh hoàng đời thứ ba, hoặc là Huyền Hoàng đến chết cũng không

chịu hàng kia?

Lại hoặc là âm Thần – Nguyệt Hi và Vạn Trá chi chủ đang mượn tay nhân tộc

để tính toán điều gì đó?

Tiếp đó, Mộc Thần – Linh Uy không những không giận mà còn cười.

Mặc kệ những người này đang mưu đồ cái gì, nhưng như vậy vẫn còn thiếu rất

nhiều.

Hắn sẽ để cho những người này hiểu cái gì là mơ hão.

Mà trên ngôi sao Thiên Chúc bây giờ, một thiếu niên mặc áo bào trắng, khuôn

mặt tuấn mỹ và trắng nõn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng đã đến nơi này.

Thiếu niên có búi tóc nhô cao, nhìn khá giống với nến, cổ của hắn còn có một

hình xăm hình Cầu Long. Nơi cổ là vị trí đầu rồng, thân rồng thì kéo dài vào

trong vạt áo.

Khí chất của hắn lại như thần linh nhìn xuống phàm trần trong đêm tối, ánh mắt

lạnh lùng đơn độc lại ngạo nghễ vạn vật.

Vị này vừa đặt chân xuống mặt đất của sao Thiên Chúc thì trên mặt lại lộ ra vẻ

cảm khái vô hạn.

Trải qua chín trăm vạn năm, cuối cùng hắn cũng trở về… trở về nhà của mình…

Tuy rằng không biết hắn có thể đứng vững gót chân và ở lại nơi này hay không.

Nhưng máu nóng trong thần khu của thiếu niên áo bào trắng vẫn không nhịn

được mà dâng trào.

Chúc Quang âm đã rời khỏi sao Thiên Chúc chín trăm vạn năm, song khi hắn

đặt chân lên mặt đất của hành tinh này, sao Thiên Chúc vẫn lập tức nhảy lên.

Toàn bộ thiên quy thời gian trên hành tinh đều trở nên sống động, hô ứng và

cộng hưởng với Chúc Quang âm.

Cũng trong khoảnh khắc này, Chúc Quang âm đã cảm thấy vết thương của mình

đã khôi phục một chút.

Vết thương của hắn chủ yếu là lực lượng thiên quy do mấy vị Tổ thần đánh vào

cơ thể, chúng nó trộn lẫn với nhau, trở nên cực kỳ vướng tay.

Nhưng chỉ cần có đủ lực lượng, là có thể đánh tan từng cái thiên quy và trục

xuất.

Mà hắn đã kinh doanh sao Thiên Chúc mấy trăm vạn năm, nó có thể để lực

lượng của hắn lên đến cực thịnh, còn tốt hơn bất kỳ thần khí nào.

Chúc Quang âm thu hồi ánh mắt cảm khái, liếc nhìn Thiên Chúc Tinh Quân tiền

nhiệm ở một bên.

Vị thần linh này đang bị lực lượng thời gian trói chặt, không thể phản kháng,

cũng không thể nhúc nhích.

Thần khu 500 trượng của Thiên Chúc Tinh Quân hơi run rẩy, sắc mặt trắng bệch

như tờ giấy, tuy rằng đôi mắt trợn lên kia tràn đầy lửa giận, nhưng trong đáy

mắt lại là căng thẳng và không thể tin nổi.

Tại mấy hơi thở trước, hắn còn đang dốc sức luyện hóa hành tinh này, hoàn toàn

không đề phòng chủ nhân chân chính của hành tinh này sẽ rời khỏi dòng sông

thời gian và trở về.

Cho nên hắn bất ngờ không kịp chuẩn bị, không thể làm ra bất kỳ hành động

phản kháng nào, liền bị Thời Thần - Chúc Quang âm bắt giữ.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2412: Bắc Lạc Sư Môn


“Ngươi lại ẩn giấu lực lượng?”

Chúc Quang âm quan sát Thiên Chúc Tinh Quân, trong mắt ngậm lấy vẻ thưởng

thức: “Tiểu tử thông minh, nếu ngươi biểu hiện thiên quy thời gian mạnh một

chút, như vậy mấy người Thái Hạo, Xa Nguyên và Huyền Đế nhất định sẽ

không để ngươi sống.”

Tên hậu bối trước mặt hắn chỉ là người được các thần phái đi chăm sóc sao

Thiên Chúc mà thôi.

Chỉ cần người này biểu hiện ra chút lực lượng mạnh mẽ, liền sẽ rước lấy họa sát

thân.

Nhưng mà hắn cũng rất thông minh, rõ ràng là đã tích góp được một phần lực

lượng to lớn, nhưng vẫn không chịu lộ ra, giấu giếm phong mang.

Dù là Mộc Kiếm Tiên trục xuất hắn khỏi sao Thiên Chúc, người này cũng

không bộc lộ thực lực chân chính của mình.

Tuy nhiên…

“Ngươi cảm ngộ được không ít ảo diệu của thời gian trên hành tinh của ta, chỉ

tiếc là quá khó khăn, không có bất kỳ đặc điểm nào, cũng không có quá nhiều

ấn ký cá nhân.”

Khóe môi Chúc Quang âm cong lên: “Vì vậy, ta phải đa tạ ngươi đã cho ta quân

lương để khôi phục lực lượng và thương thế.”

Lực lượng thời gian của Thiên Chúc Tinh Quân này, quả thực là tác phẩm phục

chế của hắn.

Vì vậy dù hắn nuốt kẻ này, cũng chỉ bị phản phệ rất nhỏ.

Lúc này, sắc mặt Thiên Chúc Tinh Quân đại biến, cường độ giãy dụa đã tăng

gấp mười lần lúc nãy.

Nhưng một cái nháy mắt tiếp theo, thần khu của hắn nổ tung, từng sợi huyết khí

nồng nặc, còn cả lực lượng thiên quy mà hắn vất vả lắm mới chiếm được, tất cả

đều bị Chúc Quang âm rút đi.

Thiên Chúc Tinh Quân không thể làm gì, hắn không kêu gào, không tức giận

mắng mẻ, mà lại tỉnh táo phân tích lợi và hại: “Thần thượng xin nghe ta nói một

câu! Hôm nay ngươi trở về, tuy khiến các thần không kịp chuẩn bị, nhưng đây

tuyệt đối không phải thời cơ tốt nhất. Ngươi làm như vậy chỉ khiến cho tên

Nhân hoàng ở Ma vực Chiến giới được lợi, ngươi lại không có bất kỳ chỗ tốt

nào.”

“Mấy vị Tổ thần từng vây công ngươi, Dương Thần – Thái Hạo, Hỏa Thần –

Diễm Dung, Thủy Thần – Thiên Công, Kim Thần – Bạch Chúc, tuy rằng đều tử

vong một lần, lực lượng giảm mạnh.”

“Nhưng mà âm Thần – Nguyệt Hi, Hư Thần – Xa Nguyên, Băng Thần – Huyền

Đế, Phong Thần – Đế Sát, Mộc Thần – Linh Uy, bọn họ đều đã vượt xa quá

khứ, trong tay bọn họ còn có ‘Bàn Cổ tinh hồn’. Dù là Thạch Thần và Mộc

Thần, thì bọn họ cũng không muốn ngươi trở lại đỉnh cao.”

“Nếu thần thượng khư khư cố chấp, chờ đợi ngươi nhất định là tử vong. Ngươi

bây giờ đang trọng thương, dù dựa vào sao Thiên Chúc thì vẫn không thể chống

lại mấy vị Tổ thần kia liên thủ. Không bằng thần thượng cho ta cơ hội, để ta

giúp ngươi quản lý sao Thiên Chúc…”

Hắn lấy lời nói của mình không có tác dụng, rốt cuộc cũng mất khống chế:

“Bảo sao mọi người đều nói, chỉ có Chúc Quang âm ngươi là kẻ ngu xuẩn nhất

trong mười hai Tổ thần! Ngươi đây là đang tự tìm đường chết, đang làm áo cưới

cho người khác. Ta nguyền rủa ngươi, Chúc Quang âm ngươi chắc chắn sẽ chết

dưới đao của các thần. Không lâu sau, ta cũng chắc chắn sẽ phục sinh từ trong

thân thể của ngươi.”

Chúc Quang âm không hề bị lay động, tiếp tục cắn nuốt tia khí huyết cuối cùng,

và một tia lực lượng thiên quy cuối cùng trong cơ thể Thiên Chúc Tinh Quân.

Phương pháp này sẽ có mầm họa rất lớn.

Hiện giờ, tàn hồn của Thiên Chúc Tinh Quân đang náo loạn trong cơ thể của

hắn.

Thần lực của Chúc Quang âm có mạnh hơn, cũng chỉ có thể tạm thời trấn áp,

không thể luyện hóa hoàn toàn.

Nhưng hắn bây giờ đã không chú ý nhiều như vậy, chỉ cầu gia tăng lực lượng

lớn nhất có thể trước khi chiến đấu.

Mấy hơi thở sau, gò má tái nhợt của Chúc Quang âm lại hiện ra một vệt đỏ ửng

dị thường.

Đúng lúc này, một bóng người vượt không mà tới.

Đó là một Cự linh tóc đen áo đen, khuôn mặt rất trắng, ngũ quan tuấn mỹ xinh

đẹp, dung mạo lại khá tương tự với Chúc Quang âm.

Nhưng hắn (nàng) không có độc giác, khí chất cũng hơi âm nhu. Sợi tóc màu

đen như mực bay lả tả; một đôi mắt màu đen lại sáng rực như sao trời.

Chúc Quang âm nhìn vị Cự linh áo đen tóc đen này với ánh mắt lăng lệ!

“Xa Nguyên!”

Vị này khác với những huynh đệ khác của Chúc Quang âm, trên một trình độ

nào đó, hắn (nàng) và Chúc Quang âm là sinh đôi, lại có quan hệ như âm Thần

và Dương Thần.

Hư Thần – Xa Nguyên cũng nhìn Chúc Quang âm, ánh mắt lạnh lẽo như băng:

“Ngươi, không nên trở về vào lúc này! Tại sao lại vì nhân tộc này mà lấy hạt dẻ

trong lửa?”

Trong khoảnh khắc này, sức mạnh của hai người va chạm và giao tranh giữa hư

không, làm cho toàn bộ thiên địa quanh đây đều sụp đổ và tan vỡ, vô số vết rách

thời gian và không gian lan tràn ra bốn phía.

Khóe môi của Chúc Quang âm lại lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Cái gì gọi là lấy hạt dẻ trong lửa?

Hắn là đang cầu sinh! Là đang liều mạng!

Bỏ qua mấy năm này, sau này hắn muốn liều mạng cũng chưa chắc có cơ hội.

Hắn muốn làm, chỉ là sống qua một canh giờ, chờ đợi Mộc Kiếm Tiên – Tùng

Duyên Niên ngưng tụ một ngôi sao!

Dưới tình huống bình thường, chuyện này gần như là không thể.

Muốn ngưng tụ một ngôi sao cấp bậc đế quân, nói nghe thì dễ?

Dù là tồn tại nắm giữ lực lượng nửa bước Tạo Hóa như Chúc Quang âm, thì

cũng không chống đỡ nổi hao tổn khi ngưng tụ một ngôi sao cấp bậc đó, mà

phải chia ra vài lần để hoàn thành.

Huống hồ các thần do Mộc Thần – Linh Uy cầm đầu cũng sẽ không ngồi xem.

Nhưng hắn lại biết Mộc Kiếm Tiên có cơ hội hoàn thành việc này trong thời

gian cực ngắn!

Chúc Quang âm cũng không còn lựa chọn nào khác.

Khi những huynh đệ này của hắn liên thủ vây giết hắn, lại còn mơ ước lực

lượng của hắn tận 900 vạn năm, cũng tàn sát tất cả dòng dõi và quyến giả của

hắn.

Như vậy hắn và những huynh đệ này, đã không còn khả năng hòa giải!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2413: Bắc Lạc Sư Môn (2)


Cùng lúc đó, núi Tây Sơn ở thành Vọng An.

Sở Mính đang ‘kiểm hàng’, nàng nhìn ba người bị đóng Trấn Nguyên Đinh

trong quan tài, nhưng vẫn ra sức vặn vẹo này.

Lúc này, ba vị cao thủ này lại đang ngọ nguậy như những con sâu đáng thương.

“Hắn là Sở Như Lai, phụ thân thân ái của ta!”

Khóe miệng Sở Mính cong lên, hiện ra vài phần ý mừng.

Nàng đã đoàn tụ với phụ thân.

Sau ngày hôm nay, nàng sẽ không thấy cô đơn nữa.

Sau đó, ánh mắt Sở Mính lại đảo qua hai cái quan tài khác, đó là Thư Hoài

Thạch và Tần Phùng Tiên, không sai được.

Sở MÍnh không thấy có vấn đề gì.

Hơn nữa, con Chập Long kia tuy ngu xuẩn, nhưng nhân phẩm cũng coi như rất

khá.

Nếu hắn đã đáp ứng, thì sẽ không lừa gạt bọn họ.

Dưới sự bức bách của Chập Long, hai tộc Thạch Linh tộc và Quỷ Xa tộc không

dám không giao Thư Hoài Thạch và Tần Phùng Tiên.

Huống hồ chủ mẫu của bọn họ còn đang ở cách đây không xa.

Nếu như thân phận của Tần Phùng Tiên không đúng, chủ mẫu đại nhân nhất

định sẽ phát hiện ngay.

Sở Mính ngẩng đầu nhìn lên con cự long thủy tinh đang tỏa ánh sáng bảy màu ở

trên không trung.

“Đã kiểm tra xong, là bọn họ không sai, bây giờ ngươi có thể trở về.”

Chập Long lại hơi cau mày: “Ta muốn biết, Đao Quân muốn xử lý bọn họ thế

nào? Ta cũng có một lời muốn mời các hạ chuyển cho Đao Quân, số lượng Siêu

Phẩm nhân tộc chúng ta không so được với Cự linh. ‘Nghi thức’ Nhai Tí của

Đao Quân đã lên đến trình độ cực cao, dù Đao Quân chôn sống bọn họ, thì cũng

chỉ được chút lợi ích nhỏ bé không đáng kể.”

Dưới cái nhìn của hắn, Sở Như Lai kia thì cũng thôi, hắn là một trong những kẻ

đã chôn sống Sở Hi Thanh. Nhưng mà cao thủ như Thư Hoài Thạch và Tần

Phùng Tiên thì lại khác, cứ chôn sống như vậy thì quá đáng tiếc.

“Chủ thượng xử lý bọn họ thế nào, cũng không liên quan gì đến ngươi.”

Sở Mính lập tức nghiêng đầu, nhìn Chập Long với vẻ nghi hoặc: “Lời nói của

ngươi cũng rất kỳ lạ, bọn họ bây giờ còn là người sao?”

“Ta biết!” Đầu rồng của Chập Long hơi cúi xuống: “Ý của ta là dù luyện chế

bọn họ thành thi khôi cũng được, theo ta biết thì Thi Sơn tông có đủ tài nguyên

và pháp môn tương ứng.”

Hắn lại thở dài một tiếng, toàn bộ thân thể hóa thành mây mù, tiêu tan trong

không trung.

Sở Mính lạnh lùng nhìn bầu trời, mãi đến khi cảm ứng được Chập Long kia đã

đến gần thành Vọng An, thì nàng mới thu hồi tầm mắt.

Nàng dùng tay v**t v* quan tài của Sở Như Lai: “Cha, ngài không cần giãy

dụa, ngài yên tâm, ta đã xin phép chủ thượng, hắn cũng đã hứa sẽ khai ân với

ta.”

“Phương pháp xử lý ngài khác với hai tên kia, chủ thượng không chỉ để ngài đi

theo ta, mà còn mời thuật sư cao siêu nhất để giúp ngài chuyển hóa. Chỉ là quá

trình hơi đau đớn một chút, cũng giống như ta trước kia vậy. Sau này ngươi và

ta có thể cùng nhau hiệu lực cho chủ nhân, cũng coi như là cuộc tội.”

Nhưng lời động viên của nàng lại không có tác dụng gì, Sở Như Lai bên trong

quan tài vẫn giãy dụa kịch liệt.

Tuy rằng Sở Như Lai đã vận dụng toàn bộ lực lượng có thể sử dụng, nhưng vẫn

không thể bức bất kỳ một cái Trấn Nguyên Đinh nào ra ngoài cơ thể.

Trong mắt hắn lộ ra vẻ phẫn nộ và tuyệt vọng.

Sở Như Lai chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày mình sẽ bị con gái đưa tay vào

quan tài, còn bị luyện thành thi khôi.

Còn cả con Chập Long kia nữa, hắn ngu xuẩn như vậy sao? Lại đi trợ giúp Sở

Hi Thanh vào lúc này.

Lúc trước, khi hắn ở Thiên Ô tộc thì đã mượn lực lượng của bọn họ để hoàn

thành chuyển hóa huyết mạch, lại bị con Chập Long kia giết đến tận cửa, ép

Thiên Ô tộc phải tự tay giao hắn ra.

Đám con hoang ác độc này! Tạp chủng! Nghiệp chướng! Cẩu tặc! Nguyền rủa

bọn họ không được chết tử tế!

Sở Mính không khỏi lắc đầu.

Cũng không phải tử vong thật, chỉ là ngủ một giấc mà thôi.

Ngày xưa, khi nàng bị Kiến Nguyên đế chôn sống ở Tây Sơn này, cha nàng

cũng đã an ủi nàng như vậy.

Còn nữa, hắn không muốn bầu bạn với mình sao?

Nàng vung tay lên, đậy nắp quan tài, đồng thời dặn dò mấy vị Cẩm y vệ của Đại

Luật ở bên cạnh.

“Đóng đinh! Trông coi cẩn thận!”

Bọn họ tự nhiên không xử lý ba người này ở chỗ này.

Nhất định phải trở về quận Tần Hoài rồi mới xử lý.

Trận pháp dành riêng cho Sở Như Lai, cũng chính là cái mồ ở quận Tần Hoài

kia.

Sở Mính lập tức bay lên mà đi, bay đến bên cạnh Sở Vân Vân đang đứng ở

ngoài bảy dặm.

Nàng quỳ một chân: “Nương nương, đã kiểm tra rõ ràng, Chập Long cũng tuân

thủ hứa hẹn của hắn.”

Sở Vân Vân gật đầu: “Nhớ phải nhìn kỹ Sở Như Lai.”

Người này liên quan đến ‘nghi thức’ Nhai Tí của Sở Hi Thanh, nên nhất định

phải coi trọng hơn.

Trước khi luyện chế hắn thành thi khôi, nhất định phải cẩn thận.

Còn về phần hai vị khác, Sở Vân Vân không quá để ý.

Nàng đã không để ý đến Tần Phùng Tiên từ lâu rồi.

Mà khi nàng vừa mới dứt lời, một cánh cửa đen cực lớn trôi nổi giữa không

trung bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

Theo tiếng ‘cọt kẹt’, cánh cửa đã mở ra.

Ánh mắt Sở Vân Vân ngưng lại, ba người và đội quân vô địch ở bên trong cánh

cửa mới là thứ nàng coi trọng.

Mà chỉ một lát sau, một bóng người mặc trang thụ văn sĩ, dung mạo thanh tú

xuất hiện ở trước mắt nàng.

“Không có việc gì ta không thể làm, không có phương pháp nào ta không biết,

không có độc nào ta không hiểu, không có cuộc chiến nào ta không chịu nổi!”

Sở Vân Vân nhướng mày liễu: “Ngươi là Tứ Vô Độc Sĩ – Độc Thiên Việt!”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2414: Bắc Lạc Sư Môn (3)


“Đúng vậy!” Độc Thiên Việt cũng đánh giá Sở Vân Vân: “Trên ngươi người có

khí Hoàng đạo rất nồng nặc và thuần khiết, không phải Nhân hoàng đương đại

thì cũng là hoàng hậu chính cung của thời đại này? Ngươi chính là thê tử của

ngươi kia. A, ngươi… rất mạnh…”

Cực kỳ mạnh!

Thậm chí đã đuổi sát chủ công năm đó.

Nữ nhân này còn trẻ tuổi hơn, lực lượng lại không kém bao nhiêu.

“Coi như thế đi, nhưng triều Đại Luật ta vẫn chưa thể thống nhất thiên hạ.”

Sở Vân Vân không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nghe đồn rằng Độc

Thiên Việt am hiểu chiêm tinh! Như vậy ngươi có thể cảm nhận được biến cố ở

vực ngoại?”

Độc Thiên Việt nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Một lát sau, trong mắt hắn hiện ra một tia kỳ dị: “Rất phức tạp, Thời Thần -

Chúc Quang âm lại rời khỏi dòng sông thời gian. Tuy nhiên…”

Giọng nói của hắn hơi dừng lại, ánh mắt ác liệt: “Các ngươi đang tìm đường

chết sao?”

Sở Vân Vân phất tay một cái, một luồng lực lượng kh*ng b* đã phong tỏa

không gian nơi này.

“Nếu như ta cho ngươi biết, Mộc Kiếm Tiên đã nắm giữ ‘Tạo Hóa thần thụ’ thì

sao?”

Thân thể Độc Thiên Việt hơi run lên, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc mà không

biết: “Mộc Kiếm Tiên – Tùng Duyên Niên, là vị đang chém sao Nam Cực kia?

Hắn nắm giữ ‘Tạo Hóa thần thụ’? Từ bao giờ? Là phu quân của ngươi?”

Trong lòng hắn bỗng nhiên hơi động, chẳng lẽ có quan hệ với lần nguyên lực

rung chuyển ở Trung Thổ cách đây không lâu?

Là do người từng tiến vào chỗ của bọn họ làm ra?

Vị Nhân hoàng đương đại này… thủ đoạn thật không tầm thường!

Sở Mính ở bên cạnh cũng chấn động không thôi, trong mắt của nàng cũng hiện

ra vẻ không thể tin nổi.

Mộc Kiếm Tiên đã nắm giữ ‘Tạo Hóa thần thụ’?

“Nếu là như vậy, nhân tộc Thần Châu còn có cơ hội cứu vãn. Nếu phu quân

ngươi có thể làm được, cái công lao này chính là Thánh hoàng đương đại.”

Độc Thiên Việt nheo mắt lại: “Nói đi, ngươi đến tìm chúng ta để làm gì?”

Sở Vân Vân cũng không phí lời, nàng phất tay áo một cái, một bản đồ các ngôi

sao đã hiện ra giữa không trung.

Sau đó nàng đưa tay ném một cái ngọc tỷ qua, đó là thứ mà Sở Hi Thanh mang

ra ngoài, nó có thể khống chế Liệt vương và 21 vạn đại quân dưới trướng hắn.

Sở Vân Vân chỉ vào bản đồ: “Xin mời chư vị lập tức giết vào tinh không, hỗ trợ

Liệt vương ngưng tụ một hành tinh ở chỗ này. Tất cả thuật sư cung phụng của

triều Đại Luật ra sẽ dốc toàn lực để hỗ trợ các ngươi.”

“Ngưng tụ một ngôi sao?” Độc Thiên Việt không khỏi nhìn vào bàn đồ kia, ánh

mắt lấp lóe: “Nơi này… xem ra các ngươi đã tính toán hết rồi.”

Vị trí này vừa hay lại nằm giữa sao Nam Cực và Ma vực Chiến giới, có thể liên

lạc và hô ứng lẫn nhau.

Hơn nữa lại nằm ở giữa Trung Thiên và góc trái Nam Thiên, có thể che đậy

cánh cho Nam Cực.

Nếu như lấy binh pháp để hình dung, đó chính là quan ải của Nam Thiên.

Bầu trời bây giờ đầy sao là sao, dưới tình huống bình thường là không thể

ngưng tụ một ngôi sao khác. Nhưng mấy ngôi sao chung quanh đây lại rất

yếu…

Ý của vị hoàng hậu điện hạ này là để bọn họ đánh nát mấy ngôi sao kia, rồi

ngưng tụ một ngôi sao mới!

“Chỉ là…” Độc Thiên Việt nhìn Sở Vân Vân với vẻ thâm ý: “Ta đúng là không

ngại làm quân cờ của các ngươi. Chỉ là hành động này quá mạo hiểm, một khi

thất bại, chắc chắn sẽ để chúng ta rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.”

Sở Vân Vân khẽ lắc đầu, ngay khi nàng đang định nói gì đó.

Một nam tử anh tuấn có thân thể hùng vĩ, phải cao đến bảy thước đã bước ra

khỏi cánh cổng đen kia.

Thần thái của hắn tùy tiện và lười biếng, tựa như chưa tỉnh ngủ, nhưng lại

không giấu được vẻ sắc bén, lại khiến cho người ta cảm nhận được khí chất của

vương giả trời sinh, cực kỳ bá đạo, cực kỳ lẫy lừng.

Hắn bình tĩnh nhìn Sở Vân Vân một chút: “Chuyện ngưng tụ ngôi sao, ta đáp

ứng! Xin mời quân sư trù tình và chuẩn bị, một khắc sau, chúng ta sẽ giết lên

Nam Thiên! Nơi này cách hơi xa, quân sư phải nghĩ một chút biện pháp, để hai

người chúng ta đi qua. Đại quân có thể chậm một hai ngày, ta và Vân Sinh phải

đi trước một bước, nhất định phải đến nơi này trong vòng nửa canh giờ.”

Độc Thiên Việt nghe vậy thì sững sờ, lại lập tức hít một hơi.

Hắn biết tính tình của chủ quân mình.

Hơn nữa, sau khi tự phong ấn tám ngàn năm, Thiên vương hắn đã không sống

được.

“Tự ngưng tụ một ngôi sao? Không ngờ chúng ta còn có thể có cơ hội trở thành

‘Tinh chủ’.”

Lúc này, lại có một bóng người nữa đi ra khỏi cánh cổng đen: “Huynh trưởng

nên đặt một cái tên cho ngôi sao này.”

Người này mặt đỏ như táo, mặt đầy râu quai nón, khí khái hào hùng, cũng vô

cũng uy mãnh và thần uy giống như Vũ Liệt thiên vương Minh Thiên Thu.

Đó chính là ‘Trung Nghĩ Trường Sinh Đại Đế’ Quan Vân Sinh được thế nhân

kính ngưỡng!

“Đặt tên? Quá sớm rồi chứ? Còn chưa bắt đầu mà!”

Minh Thiên Thu ngửa mặt nhìn lên bầu trời: “Nếu là quan ải của Nam Thiên,

nơi này lại sắp trở thành nơi tử chiến với các thần, như vậy gọi nó là Bắc Lạc

Sư Môn đi.”

Sư môn ý là ‘Quân môn’, Lạc ý là hạ xuống và bố trí các công trình phòng ngự

trên chiến trường.

Tại 8000 năm trước, cánh cửa thành phía bắc thành Vọng An có tên là ‘Bắc Lạc

khẩu’. Minh Thiên Thu đã từng dựa vào cánh cửa này để chống lại Dạ Lang tộc,

mà còn đại chiến rất nhiều trận.

Lúc này, nội tâm Sở Vân Vân hơi động, liền đưa mắt nhìn lên bầu trời phía bắc.

Nàng phát hiện một chùm sáng đang bay thẳng lên trời từ ‘Vô tận băng

nguyên’. Nó lao thẳng lên chín tầng mây, xông vào tinh không vô ngần.

Vẻ mặt Sở Vân Vân sững sờ, lập tức nhỏ giọng mắng một tiếng: “Nữ nhân ngu

xuẩn này! Ngu xuẩn không thể thành sự!”

Hiện giờ căn bản không phải là thời cơ tốt nhất mà Sở Hi Thanh đã nói.

Nữ nhân này lựa chọn đăng thần vào thời điểm này, chỉ là vì muốn chia sẻ nguy

hiểm với Sở Hi Thanh!

……..

Đã bằng tác nên hơi ít chương, mà mấy hôm nay mỗi ngày chỉ có một chương!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2415: Chờ mong


Khi bảo tàng Liệt Vương mở cửa, trong hoàng cung thành Vọng An, vẻ mặt của

Kiến Nguyên đế cực kỳ âm trầm, lạnh lùng và ngưng trọng.

“Nói cách khác, quốc sư chung quy vẫn ra tay, giúp tên nghịch tặc kia bắt Sở

Như Lai và Tần Phụng Tiên, Thư Hoài Thạch?”

Trong lúc nói chuyện, hai tay vịn đã bị hắn bóp nát vụn.

Lúc trước, khi Sở Vân Vân xông vào kinh thành, quốc sư bị ép phải đáp ứng đi

tìm ba người này và giao cho đối phương, mà hắn cũng ngầm đồng ý.

Trước khi bọn họ hoàn thành một bước cuối cùng, đúng là phải sợ sức chiến đấu

kinh người của Sở Vân Vân.

Chỉ là vị quốc sư này của hắn cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào, Sở Hi

Thanh đã mạo hiểm tiến vào vực ngoại, có người nói là trợ giúp một nữ nhân

tên Tư Hoàng Tuyền kế thừa lực lượng do mẫu thân nàng để lại.

Nhưng mà có không dưới mười vị thần linh ở vực ngoại đang mơ ước lực lượng

của Thiên Nại Lạc để lại.

Khả năng tên nghịch tặc kia trở về từ vực ngoại là cực kỳ nhỏ bé không đáng

kể.

Quốc sư Vũ Côn Luân kéo dài một thời gian không được sao?

Chỉ cần Sở Hi Thanh chết ở vực ngoại, tất cả đều sẽ chuyển biến tốt!

Một khi xác nhận tin kẻ này đã chết, triều Đại Luật kia chắc chắn sẽ sụp đổ, Sở

Vân Vân có mạnh hơn nữa cũng không làm được gì.

Mấy người Sở Như Lai cũng vốn không nên chết!

“Bệ hạ bớt giận!”

Ngay tại bên dưới ngự tọa của Kiến Nguyên đế, một cô gái mặc áo choàng màu

đen chợt cười khẽ một tiếng: “Quốc sư cũng là vì bệ hạ thôi, một khi vị Bá Võ

Vương kia đánh tới cửa, chỉ sợ bệ hạ lại mất mặt.”

Kiến Nguyên đế nhìn nữ nhân bên dưới, trong mắt lại hiện ra một vệt kỳ dị.

Lực lượng của thần linh đúng là khó có thể suy đoán, vị đại chủ tế Nguyệt Hinh

này rõ ràng đã chết ở Cực Đông Băng Thành, bây giờ lại khởi tử hoàn sinh,

đứng ở trước mặt hắn.

“Hắn là hạng người gì, trẫm rất rõ ràng, ngươi không cần giải thích thay hắn.”

Kiến Nguyên đế thu hồi vẻ mặt giận dữ, trong mắt chứa thâm ý: “Bây giờ trẫm

chỉ muốn biết, tình hình của Sở Hi Thanh thế nào rồi? Hắn còn có khả năng trở

về hay không?”

Cái tên nghịch tặc kia lại ngu xuẩn đến tiến vào ma vực, chạy đến ngay dưới mí

mắt của các thần.

Nhưng đối với hắn mà nói, đây quả thực là một tin tốt.

Kiến Nguyên đế ban đầu còn không tin nổi, cảm giác như có một đĩa bánh rơi

trúng đầu.

“Cái này thì ta không rõ, bây giờ cách một ngày ta mới nhận được tin từ Thần

tôn. Chỉ là theo ta biết, hắn đã rơi vào hoàn cảnh phải chết, khả năng trở về là

nhỏ bé không đáng kể.”

Nguyệt Hinh lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn vầng vầng trăng sáng giữa tinh

không kia: “Ít nhất thì Thần tôn nhà chúng ta cũng sẽ không cho phép hắn còn

sống trở về…”

Giọng nói nàng chợt im bặt.

Bởi vì Nguyệt Hinh nhìn thấy một đạo ánh sáng trắng bay thẳng lên trời mây,

còn vượt qua chín tầng mây.

Nguyệt Hinh không khỏi kinh ngạc.

Đó hẳn là Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Tố Y!

Nữ nhân này lại chọn đăng thần vào lúc này, đây cũng là muốn tìm chết sao?



Bên trong ‘Chiến Phong giới’.

Khi Mộc Long khổng lồ dài đến 680 trượng xâm nhập vào nơi này, tình hình

của Sở Hi Thanh cũng đã thay đổi.

Nam Cực Tinh Quân lại được thiên quy Sinh Mệnh gia trì, số lượng tay gỗ

không chỉ khôi phục như lúc đầy, mà còn nhiều hơn trước kia, tất cả đều đánh

thẳng về phía Sở Hi Thanh như bài sơn đảo hải.

Con Mộc Long kia cũng lao thẳng xuống cung điện bên dưới với thanh thế

cuồng mãnh.

“Thanh Long!”

Lục Loạn Ly ngửa mặt nhìn bầu trời, tròng mắt không chỉ co lại, mà khí tức

cũng hơi cứng lại.

Nàng nghĩ, lần này xong thật rồi.

Con rồng đang lao xuống kia, rõ ràng chính là Mạnh Chương Tinh Quân –

Thanh Long, một trong tứ linh.

Nàng nghe được từ miệng của Thần Xích Hỏa, có người nói Thanh Long chân

chính có thể đã ngã xuống từ lâu, nói chung là sống không thấy người, chết

không thấy xác.

Kẻ đang quản lý Thanh Long Thất Túc thay Thanh Long, là một sinh linh hệ

Mộc, do Mộc Thần – Linh Uy lấy Sinh Mệnh chi pháp sáng tạo ra..

Nhưng mà mặc kệ Thanh Long này là thật hay giả, hắn đều có lực lượng cấp đế

quân! Ít nhất cũng tiếp cận đế quân! Bằng không thì cũng không thể đối kháng

với những tứ linh khác.

Hơn nữa, Thanh Long này rõ ràng là chân thân!

Bọn họ chống lại một thần linh cấp bậc Vĩnh Hằng thượng vị mà đã chật vật

như vậy, huống hồ là một cái đế quân?

Lần này, bọn họ sẽ chết! Chết chắc rồi!

Tuy nhiên, khi Lục Loạn Ly đang suy nghĩ lung tung, muốn ra sức chống cự

trước khi chết. Thì một đạo nhận quang màu đỏ tươi chợt xé rách bầu trời, hàng

lâm xuống vùng thế giới này.

Đó là một chiếc chiến phủ, nó trực tiếp đánh thẳng vào người Mộc Long.

Mộc Long tuy ra sức chống lại, năm cái long trảo tụ lại để chống đỡ, nhưng vẫn

bị chiến phủ màu đỏ tươi như máu kia đánh tan, chém thẳng vào long khu.

Ầm!

Theo toàn bộ không gian nơi đó bị chôn vùi, sóng âm xung kích bốn phía như

bài sơn đảo hải, ba người Lục Loạn Ly và Vô Pháp Vô Thiên đứng ở khá gần,

liền bị nổ màng nhĩ, lỗ tai máu me đầm đìa.

Thần khu khổng lồ của Mộc Long thì lại rơi rụng cách ‘cung đài’ bảy mươi

dặm, nó như một ngôi sao băng nện thẳng xuống mặt đất, tạo thành một cái hố

cực sâu, thuận thế cuốn theo mây lửa, hình thành một đám mây hình nấm cực

lớn.

Mặt đất cũng đang rạn nứt, từng cái vết rách sâu ngàn trượng lan tràn khắp nơi,

bao trùm phạm vi mấy trăm dặm.

Lúc này, một tiếng cười hào phóng và sang sảng truyền đến: “Ở địa bàn của lão

tử mà cũng dám hung hăng, tạp chủng! Đừng nói ngươi chỉ là một con rồng

dỏm, mà dù là thật, thì cũng phải cuộn lại cho lão tử.”

Mộc Long trong hố sâu hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu căng thẳng.

Lúc này, trên người của hắn đã có thêm một vết thương kh*ng b* dài đến 200

trượng, cơ hồ xé nát cơ thể. Thanh chiến phủ kia vẫn cắm trên thần khu của hắn,

vết thương không thể khôi phục.

Là Binh Thần – Lê Tham!

Thanh chiến phủ này chính là một trong 9999 thanh thần binh của Lê Tham!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2416: Chờ mong (2)


Mộc Long lại không thể hiểu được.

Một búa vừa rồi, rõ ràng là Lê Tham đã dùng toàn lực, ít nhất thì cũng là đa số

lực lượng, cho nên một đòn liền đánh hắn trọng thương!

Vấn đề là thời điểm này, những Tổ thần và đế quân ở ngoài Ma vực Chiến giới

phải đang áp chế ba đại Ma thần do Táng Thiên cầm đầu mới đúng.

Bọn họ còn có thừa lực để ra tay với hắn sao?

Mộc Long lập tức có cảm ứng, trái tim nhất thời run rẩy.

Hắn đã cảm ứng được, đã có bốn vị Tổ thần và ba vị đế quân ở bên ngoài Ma

vực Chiến giới rời đi.

Nhưng đây rốt cuộc là vì sao?

Nhân cơ hội này g**t ch*t Thánh hoàng tiếp theo của nhân tộc, g**t ch*t nhân

loại có khả năng trở thành ‘Tử quốc chi chủ’, diệt hi vọng cuối cùng của nhân

tộc, đó không phải là ý chí của các thần sao?

Huống hồ Sở Hi Thanh kia đã từng làm cho các thần vô cùng nhục nhã!

Vì sao mấy vị Tổ thần và đế quân kia lại bỏ đi vào lúc này?

Bọn họ cũng không hoàn toàn rời đi, như Xa Nguyên và Huyền Đế đều để lại

một bộ máu thịt hóa thân vô cùng mạnh mẽ… nhưng cái này có ích gì?

Trong khoảnh khắc này, vô tận hối hận đang gặm nhấm trái tim Mộc Long.

Hắn không ngờ mình vừa mới tiến vào ‘Chiến Phong giới’, các thần liền rút cầu

thang của bọn họ!

Nhưng hắn vẫn ngăn chặn những suy nghĩ lung tung kia, đưa mắt tìm đến Sở Hi

Thanh.

Mộc Long cảm ứng được tình hình chiến đấu bên ngoài Ma vực Chiến giới đột

nhiên kịch liệt hơn.

Tuy rằng có mấy vị Tổ thần và đế quân rời đi, nhưng các thần hệ Kim lại gia

tăng lực lượng, đang ra sức kiềm chế ba đại Ma thần của nhân tộc.

Mộc Thần – Linh Uy cũng không giữ lại nữa, hình như hắn còn dùng đến ‘Bàn

Cổ tinh hồn’, làm cho tất cả lực lượng lĩnh vực sinh mệnh và hệ Mộc trong và

ngoài Chiến Phong giới đều tăng lên.

Còn cả vầng trăng sáng treo giữa bầu trời ‘Chiến Phong giới’ kia nữa, lúc này

cũng cực kỳ sáng tỏ.

Mộc Linh chợt hiểu ra.

Hắn muốn bình yên rời khỏi đây, muốn những thần linh như Mộc Thần – Linh

Uy trợ giúp hắn rời đi, vậy thì hắn phải toàn lực g**t ch*t Sở Hi Thanh!

Ầm!

Đúng lúc này, lại có một đạo nhận quang xé tan màn trời, đánh thẳng xuống

phía hắn.

Đó lại là một thanh thần binh của Binh Thần – Lê Tham!

Mộc Long âm thầm căng thẳng, vị Ma thần này vẫn còn thừa lực để ra tay; song

hắn lại cảm thấy vui mừng, uy lực của một đòn này đã kém xa một đòn trước,

chứng tỏ Lê Tham đang bị các thần hệ Kim kiềm chế, không thể dùng toàn lực.

Vầng trăng sáng giữa bầu trời cũng chiếu một bó ánh sáng, soi sáng lên thanh

trường thương đang bay xuống kia.

Nội tâm Mộc Long lại thả lỏng hơn.

Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, long khu của Mộc Long vẫn bị thanh trường

thương kia đánh bay ra ngoài trăm dặm.

Nam Cực Tinh Quân ở phía xa xa nhìn thấy cảnh này thì lại nôn nóng không

ngớt.

“Thương Long!” Hắn đột nhiên rống lên một tiếng, một đôi mắt trợn trừng

trừng, như muốn rách cả mí mắt: “Ngươi cái tên ngu xuẩn này, ngươi cho rằng

chúng ta còn đường lui? Ngươi cho rằng bây giờ còn có thể giữ sức? Giúp ta

g**t ch*t hắn, bằng không chúng ta đều phải chết!”

Thời điểm này, Sở Hi Thanh lại vừa mới dùng năng lực Vĩnh Tại để sống lại

một lần nữa.

Đây đã là lần thứ bảy từ khi chiến đấu đến nay.

Để Nam Cực Tinh Quân phẫn nộ chính là, sau khi Sở Hi Thanh ăn cắp lực

lượng của hắn, thì lại thể hiện ra ngộ tính kh*ng b*.

Hắn thế mà lại lĩnh ngộ Sinh Mệnh chi pháp trong quá trình chiến đấu.

Điều này khiến cho lực khống chế của Sở Hi Thanh với thiên quy Sinh Mệnh

của hắn lại mạnh hơn lúc trước!

Hắn đã có thể phát huy ra hai ba phần sức mạnh của thiên quy Sinh Mệnh tầng

58!

Nam Cực Tinh Quân càng ngày càng khó giết hắn.

Trước là ba cái hô hấp, bây giờ phải mười cái hô hấp trở lên mới có thể giết Sở

Hi Thanh!

Dù hắn được thiên quy Sinh Mệnh của Thương Long gia trì, thần lực cũng khôi

phục lại trạng thái toàn thịnh, nhưng cũng chỉ rút ngắn đến năm cái hô hấp!

Vấn đề là Tư Hoàng Tuyền kia… tốc độ lột xác huyết mạch của nàng rất nhanh!

Có thể chỉ một lát nữa là sẽ hoàn thành, sẽ hoàn toàn kế thừa lực lượng của mẫu

thân nàng, trở thành con Minh Hoàng thứ hai trong thiên địa…

Mà một khi nàng nắm giữ lực lượng của Thiên Nại Lạc, dù nàng không thể phát

huy trong khoảng thời gian ngắn, thì cũng đủ để trợ giúp Sở Hi Thanh kiềm chế

Nam Cực hắn.

Lui thêm một bước, đám người Sở Hi Thanh hoàn toàn có thể rút khỏi ‘Chiến

Phong giới’, bỏ chạy dưới sự trợ giúp của ba vị Ma thần.

Tư Hoàng Tuyền đã thành công, thì sẽ không còn lý do ở lại đây chịu đòn, Sở

Hi Thanh cũng không cần phải chặn cửa điện, đối kháng chính diện với thần lực

của hắn.

Con Mộc Long kia lại còn không chịu thiêu đốt mệnh nguyên của hắn!

Chẳng lẽ hắn không biết bây giờ là lúc liều mạng sao?

Hắn có tư cách gì mà đòi giữ lại lực lượng?

“Câm miệng!”

Mộc Long cảm thấy uy nghiêm của mình bị mạo phạm, tức đến râu rồng bay

phất phơ, âm thanh như sét đánh: “Bản quân làm việc thế nào, không đến lượt

ngươi chỉ trích! Hiện giờ, đưa trái tim của Tư Hoàng Tuyền cho ta!”

Trên mặt Nam Cực Tinh Quân cũng lộ vẻ tức giận.

Con Mộc Long này chỉ là một món đồ chơi do Tổ thần của bọn họ nặn ra mà

thôi, lại dám ngông cuồng ở trước mặt hắn!

Nhưng hắn vẫn ném trái tim của Tư Hoàng Tuyền qua.

Hắn biết Mộc Long chuẩn bị ra tay quấy nhiễu Tư Hoàng Tuyền.

Mà thiên quy Sinh Mệnh của Mộc Long còn cao hơn hắn!

Tuy nhiên, khi trái tim hóa thành một ánh sáng đỏ bay thẳng về phía Mộc Long.

Bỗng nhiên có một chùm sáng đỏ chợt hiện ra giữa không trung, rồi đột nhiên

lao thẳng đến giữa hai người bọn họ.

Đó rõ ràng là một con chim khổng lồ, nhìn giống như phượng hoàng.

Trên người nàng khoác một lớp lông chim đỏ thắm lại diễm lệ, trên đầu là một

cái kim quan màu đỏ tươi, toàn thân là ‘Nam Minh ly hỏa’ rực cháy, trên đuôi

còn điểm đầy bảo thạch, có vẻ cao quý mà lại mỹ lệ.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2417: Chờ mong (3)


“Chu Tước – Lăng Quang!”

Mộc Long kia hơi kinh dị, sau đó lại gầm lên giận dữ: “Ngươi đừng hòng!”

Hắn đã thiêu đốt mệnh nguyên, khiến cho long khu và chân trước của mình

bành trướng lên mấy lần, cách không giao thủ với con chim màu đỏ thắm kia.

Ầm!

Thần lực của hai người va chạm, toàn thân Mộc Long bị thiêu đốt bởi một ngọn

lửa táo bạo; nhưng Thái Ất thần lôi của hắn cũng đánh tan một bộ phận thân thể

của con chim kia.

Nếu là Thanh Long chân chính, còn có thể nắm giữ lực lượng mây mù và hơi

nước, Thái Ất thần phong, có thể áp chế mây lửa ngập trời này, nhưng Mộc

Long chỉ có thể thôi phát hơi nước trong cơ thể, chống đỡ lấy Nam Minh ly hỏa

kh*ng b* này.

Mộc Long không thể không cắm đuôi của mình vào mặt đất, tìm kiếm và hút

lấy nước ở bên dưới nền đất.

Cùng lúc đó, hắn cũng đang ra sức thiêu đốt mệnh nguyên để thôi phát Sinh

Nguyên và Tăng Trưởng chi pháp đối kháng với ngọn lửa của Chu Tước Tinh

Quân.

Ngươi có thể đốt bao nhiêu, vậy ta liền sinh trưởng bấy nhiêu!

Đây hoàn toàn là một biện pháp ngu ngốc, nhưng lại là biện pháp duy nhất có

thể dùng!

Phía xa xa, Quỷ Túc đang chiến đấu với Tinh vệ lại kinh ngạc, sau đó liền vui

mừng.

Đó là quân thượng của hắn! Quân thượng thế mà lại đích thân ra tay, cướp đoạt

trái tim của Tư Hoàng Tuyền, là vì mình sao?

Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, sắc mặt của Quỷ Túc liền thay đổi.

Hắn đã nhận được lệnh từ Chu Tước Tinh Quân, nhưng lại không phải như hắn

nghĩ.

Quỷ Túc Tinh Quân liền đưa mắt nhìn về phía ‘cung đài’, nhìn về phía Thần Ba

Tuần đang đột tiến vào trong cung điện, trong mắt lại hiện ra vẻ chần chờ và mờ

mịt.

Lại muốn trợ giúp Tư Hoàng Tuyền và Sở Hi Thanh sao? Nhưng mà vì sao?

Thời điểm này, Chu Tước Tinh Quân chỉ cần dùng chút sức lực là có thể đưa Tư

Hoàng Tuyền vào chỗ chết, trợ giúp hắn bước vào tầng thứ đế quân.

Đến cùng là vì lý do gì mà Chu Tước Tinh Quân lại trợ giúp kẻ thù của bọn họ?

Sắc mặt Chu Tước Tinh Quân lại âm trầm và ngưng trọng, ra sức thi triển hai

cánh của nàng, mưa lửa bay đầy trời, còn cả Bính Hỏa thần lôi đang nhen lửa và

đánh nổ tất cả mọi thứ chung quanh, đồng thời dùng hết khả năng để bắt lấy trái

tim của Tư Hoàng Tuyền.

Tư Hoàng Tuyền tuyệt đối không thể chết ở chỗ này! Nàng nhất định phải trở

thành một Minh Hoàng mới!

Hôm nay, nếu như Cửu Phượng ở đây, hoặc là các đế quân khác của Phượng tộc

ở đây, có lẽ sẽ lựa chọn khác.

Có lẽ sẽ ngồi nhìn Tư Hoàng Tuyền tử vong, như vậy cũng có thể hóa giải một

bộ phận tai kiếp của Phượng tộc.

Nguyền rủa của Cô Hoạch vẫn sẽ tồn tại, nhưng lực lượng sẽ yếu đi khi Tư

Hoàng Tuyền tử vong.

Nhưng mà Chu Tước nàng thì khác, nàng không muốn mắc thêm lỗi lầm nữa.

Nàng không thể trơ mắt nhìn trái tim của Tư Hoàng Tuyền rơi vào tay các thần

hệ Mộc, trơ mắt nhìn đứa con do Cô Hoạch dùng tính mạng đổi lấy bị đám

người này ép vào đường chết.

Chu Tước Tinh Quân càng không thể để mấy người Sở Hi Thanh chết ở chỗ

này.

Nàng muốn hóa giải oán hận của Tư Hoàng Tuyền, vậy tuyệt đối không thể

ngồi nhìn bạn bè của Tư Hoàng Tuyền chết ở đây.

Chỉ là Chu Tước Tinh Quân bây giờ chỉ là một bộ thần khí hóa thân.

Lực lượng bản thể của nàng hơn xa con Mộc Long này, cái gọi là Thương Long,

chỉ là chuyện cười trong mắt nàng.

Nhưng mà lực lượng của bộ thần khí hóa thân này có hạn, chung quy vẫn không

thể sánh bằng bản thể của Mộc Long.

Dù là đối phương đã bị Lê Tham đánh trọng thương.

Khi Chu Tước Tinh Quân từ từ rơi vào hạ phong, bắt đầu bị Mộc Long bức lui.

Nội tâm nàng bỗng nhiên hơi động, ý niệm lan tràn về phía Sở Hi Thanh.

Tên kia…

Chỉ thấy trước cửa cung điện, Sở Hi Thanh đang chiến đấu với Nam Cực Tinh

Quân, lại đưa tay lên kết ấn.

Thần Khế thiên bi phía sau hắn lại tỏa linh quang mờ mịt, Sở Hi Thanh lại

‘mượn’ thiên quy Sinh Mệnh.

Từ thiên quy tầng 58 của Nam Cực Tinh Quân, biến thành tầng 64 của Mộc

Long!

Khóe môi của Sở Hi Thanh nhất thời cong lên.

Đúng như hắn suy đoán, Thần Khế thiên bi không chỉ hạn chế ở các thần đã để

lại tên trên nó, mà còn cả hậu duệ và tất cả tạo vật của bọn họ!

Vì vậy Thần Khế thiên bi cũng có thể ‘mượn’ năng lực của con Mộc Long này.

Mà ngay sau khi Mộc Long mất thiên quy Sinh Mệnh, Chu Tước Tinh Quân lập

tức chiếm thượng phong.

Long khu của Mộc Long đang bốc cháy rừng rực, nhưng hắn đã không thể khôi

phục thần khu giống như lúc trước.

Thương thế của Mộc Long đang từ từ tăng lên.

Trong khoảnh khắc này, Quỷ Túc ở giữa trời bỗng nhiên lao xuống, đột nhiên

rơi vào sau lưng Thần Ba Tuần.

Khi Chu Tước Tinh Quân hiện thân, Thần Ba Tuần cũng đã có đề phòng.

Nhưng khi sức chiến đấu của hai người Thần Đồ và Úc Lũy tăng lên, hắn cũng

không thể giữ lại quá nhiều sức lực.

Khi hai người giao thủ, một đôi quỷ đao của Quỷ Túc đã trực tiếp chặt đứt tay

phải của Thần Ba Tuần.

Sở Hi Thanh nhìn thấy cảnh này thì không khỏi sửng sốt.

Chuyện này đúng là biến số nằm ngoài dự liệu của hắn.

Vị Chu Tước Tinh Quân này, tại sao phải ra tay giúp đỡ?

Sắc mặt của Nam Cực Tinh Quân cũng khó coi đến cực điểm.

Một khi Thần Ba Tuần bj Quỷ Túc kiềm chế, hắn muốn giết Sở Hi Thanh lại

càng khó hơn.

Mộc Kiếm Tiên bây giờ đã chém kiếm thứ sáu về phía sao Nam Cực của hắn,

mà Tư Hoàng Tuyền cũng đã sắp thành công.

Nói cách khác, tiếp theo hắn không chỉ mất ngôi sao của mình, mà còn có thể

tay không mà về, cuối cùng rơi vào kết cục giỏ trúc múc nước?

Trong lòng Nam Cực Tinh Quân không khỏi sinh ra cảm giác vô lực, sức lực

toàn thân bắt đầu từ thịnh chuyển suy.

Mãi đến tận khi hắn nhìn thấy vầng trăng sáng trên bầu trời bỗng nhiên rơi

xuống nơi cách ‘cung đài’ 9000 trượng, lại tỏa ra ánh sáng bạc.

Trong và ngoài ‘cung đài’ cũng bắt đầu bị bao phủ bởi một lớp hàn băng.

“Nữ thần Thái âm!”

Trong mắt Nam Cực Tinh Quân hiện ra một vệt vui mừng.

Vị nữ thần này lại đích thân tham gia!

Âm Thần – Nguyệt Hi khẳng định không đến đây để trợ giúp Nam Cực hắn.

Tuy nhiên, Nam Cực Tinh Quân bây giờ đã có còn mơ tưởng đến Sinh Tử Bộ và

lực lượng của Thiên Nại Lạc nữa.

Hắn chỉ cầu có thể g**t ch*t Sở Hi Thanh.

Mà âm Thần = Nguyệt Hi nhất định có thể làm được.

Lúc này hắn không chú ý đến, nam tử mặc trường bào trắng ở cách đó không xa

cũng ngẩng đầu nhìn lên, vẻ chờ mong trong mắt lại càng đậm hơn.

Hắn còn không nhìn thấy hết đao của Sở Hi Thanh, nhưng cũng đã nhìn thấy

mưu của Sở Hi Thanh!

Mà một kẻ trí kế hơn người, thông minh cơ trí, đao pháp nhất định sẽ rất tốt!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2418: Đăng thần


Vầng trăng sáng giữa trời hạ xuống, trong và ngoài ‘cung đài’ đều bị bao phủ

bởi một lớp hàn băng.

Tầng băng này lại tích lũy và khuếch tán ra bốn phía, điên cuồng lan tràn ra

chung quanh.

Chỉ trong khoảnh khắc, mảnh đại lục rộng khoảng 5000 dặm này đã bị băng

tuyết bao phủ.

Còn có rất nhiều khí lạnh khuếch tán bốn phía, mở rộng ra mọi ngóc ngách của

‘Chiến Phong giới’.

Để người kinh ngạc chính là, giữa bầu trời lại có thêm một vầng mặt trời, khiến

cho thế giới quanh năm tối tăm này, lần đầu tiên xuất hiện ban ngày.

Tuy nhiên, dù vùng thế giới này được soi sáng, nhưng khí lạnh lại không hề

giảm bớt.

Người đá khổng lồ vẫn đang đứng quan sát ở phía xa xa đã đi đến bên cạnh nam

tử áo trắng từ bao giờ: “Thái Bạch Tinh Quân, nếu như ngươi cũng đến vì Thiên

Nại Lạc, thì hiện giờ là lúc để ra tay đấy.”

“Ta muốn lực lượng của Thiên Nại Lạc làm gì?” Nam tử áo trắng nghe vậy chỉ

cười cười: “Con đường của ta không cần những thứ không thuần túy.”

“Tinh Quân, Sinh Nguyên chi pháp thậm chí còn mạnh hơn cả loại huyết mạch

Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết kia. Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết mạnh thì mạnh

thật, nhưng lại chỉ có lợi cho một người. Sinh Nguyên chi pháp thì có thể dùng

trên chiến trường, có thể khiến cho vô số sinh linh, vô số chiến sĩ trên chiến

trường được lợi. Mà ‘Tử quốc chi chủ’ nhất định sẽ trở thành một đế quân, lực

lượng mạnh không kém Tổ thần.”

Người đá khổng lồ khoanh tay trước ngực, ngửa mặt nhìn vầng trăng sáng trên

bầu trời: “Dù Tinh Quân không hứng thú với lực lượng của Thiên Nại Lạc, thì

không ngại cân nhắc cho những huynh đệ kia của ngươi, và cả dòng dõi của bọn

họ.”

Trong số dòng dõi của Kim Thần – Bạch Chúc, ba vị Thái Bạch Tinh Quân,

Thất Sát Tinh Quân và Kim Đức Tinh Quân là xuất chúng nhất, tất cả đều tiếp

cận đế quân, thậm chí là vượt qua.

Tuy nhiên, ngoài đó ra thì hắn còn có những dòng dõi khác, chỉ là phát triển

không tốt mà thôi.

Mà Sinh Tử Bộ trong tay Sở Hi Thanh, cộng thêm xác ngoài của Minh Hoàng

Thiên Nại Lạc, chỉ cần tiêu hóa được chúng, vậy có thể tạo ra hai vị đế quân

trong vòng vạn năm.

Năm tử áo trắng chắp tay sau lưng, hờ hững nói: “Thổ Đức Tinh Quân, ngươi

không muốn thấy âm Thần – Nguyệt Hi đạt được lực lượng của Thiên Nại Lạc?

Hay là Thạch Thần bảo ngươi nói câu này?”

Thổ Đức Tinh Quân không khỏi lắc đầu: “Không liên quan gì với Thạch Thần,

chỉ là một khi âm Thần tiếp chưởng thiên địa, sẽ không phải là chuyện tốt với

tất cả mọi người.”

Mười hai Tổ thần, kể cả những thần linh mang huyết mạch của Bàn Cổ kia, có

ai muốn nhìn thấy âm Thần – Nguyệt Hi lớn mạnh chứ?

Nếu hôm nay âm Thần – Nguyệt Hi thành công, như vậy thời đại nhật nguyệt

thống trị thiên địa sẽ lại xuất hiện một lần nữa.

Hắn không ngờ biến cố của trận tranh đấu trong ‘Chiến Phong giới’ này, lại

khiến cho âm Thần – Nguyệt Hi trở thành kẻ có cơ hội lớn nhất.

Thổ Đức Tinh Quân tự nhận mình không có thực lực, cũng không muốn cuốn

vào tranh đấu của các thần, bằng không hắn đã ra tay đuổi âm Thần – Nguyệt

Hi về rồi.

Người duy nhất có hi vọng ngăn cản âm Thần, chính là vị Thái Bạch Tinh Quân

trước mắt hắn.

Dù đối phương cũng chỉ là một bộ phân thân, nhưng vẫn có lực lượng đuổi âm

Thần về tinh không.

Mạch Thạch Thần bọn họ, cũng vui vẻ khi nhìn thấy mạch Kim Thần quật khởi.

Thổ Đức Tinh Quân thậm chí còn chờ mong vị Thái Bạch Tinh Quân này leo

lên ngôi vị thiên đế!

Đối với mạch Thạch Thần bọn họ, thì đó là một chuyện tốt.

Chỉ tiếc là vị Tinh Quân này quá trọng nghĩa và giữ lời, chỉ vì một bại với Ngu

Công ngày xưa, mà từ đây tự trói tay mình. Không chỉ không tham gia vào

tranh đấu giữa người và thần, mà còn không để ý đến chuyện phân tranh của

chúng thần.

“Ta hiểu ý của ngươi.”

Nam tức áo trắng vẫn thản nhiên như không: “Nhưng Thổ Đức Tinh Quân

ngươi nghĩ nhiều rồi, vị Nhân hoàng này đã có bố trí từ trước rồi. âm Thần

muốn thành công, chỉ sợ là rất khó.”

Thổ Đức Tinh Quân hơi ngẩn ra, nghĩ thầm thời điểm này rồi, còn có ai có thể

ngăn cản âm Thần?

Vị này đã là một trong những thần linh mạnh nhất thiên địa, dù là trong ‘Bàn Cổ

chúa tể’ thì cũng đứng hàng đầu.

Sau khi Dương Thần ngã xuống, vị này dùng lực lượng và quyền mưu của bản

thân, miễn cưỡng chống đỡ cục diện của Kim Ô tộc.

Hiện giờ, các tồn tại Vĩnh Hằng trung vị trở lên như 28 Chính Diệu chủ tinh,

368 phó tinh và tạp diệu, còn cả 36 Thiên Cương, 72 Địa Sát, 28 Tú… Có một

phần mười là thuộc về hệ nhật nguyệt.

Nàng thậm chí còn chống đỡ áp lực của mấy vị Tổ thần, tự tay phục sinh Dương

Thần – Thái Hạo.

Còn về phần Kim Thần – Bạch Chúc, đến giờ hắn vẫn không muốn lấy lại con

mắt của mình, mặc nó rơi vào tay nhân tộc, bị luyện thành ‘Tam Đế thần nhãn’.

Mục đích của Bạch Chúc chính là kiềm chế hai vị này, cũng đề phòng lực lượng

của Dương Thần – Thái Hạo khôi phục toàn thịnh.

Thổ Đức Tinh Quân bỗng nhiên dùng ý niệm cảm ứng tinh không.

Hắn cảm ứng được một đạo bạch quang lạnh lẽo và tinh khiết đang lao ra khỏi

chín tầng mây.

Trong mắt Thổ Đức Tinh Quân hiện ra một vệt kinh ngạc: “Chẳng lẽ Thái Bạch

Tinh Quân nói là nàng?”

Hắn cảm ứng được khí tức và lực lượng tương tự với âm Thần – Nguyệt Hi ở

bên trong đạo bạch quang này.

Thổ Đức Tinh Quân lại lắc đầu nói: “Không thể, âm Thần chắc chắn sẽ không

vì nàng mà từ bỏ xác ngoài của Minh Hoàng.”

Nữ nhân có khí cơ tương tự với âm Thần – Nguyệt Hi kia, sau này cùng lắm là

chia sẻ một ít quyền bình của âm Thần mà thôi.

Nhưng mà xác ngoài của Minh Hoàng ở nơi này, lại có thể giúp âm Thần –

Nguyệt Hi trở thành nhân vật mạnh mẽ nhất thiên địa.

Chỉ cần Nguyệt Hi không ngu, thì sẽ biết lựa chọn thế nào.

Sự thực cũng giống như vậy, Nguyệt Hi không hề tản ánh sáng, mà ánh trăng

còn càng ngày càng mạnh hơn.

Lúc này, chỉ có những phân thân của Chấp Minh Tinh Quân – Huyền Vũ, Đông

Thần – Băng Di và Băng Thần – Huyền Đế ở bên ngoài Ma vực Chiến giới là bị

ảnh hưởng.

Có lẽ mấy vị này đã không có tâm tư tham dự vào trận tranh đấu trong Ma vực

Chiến giới nữa.

Nam tử áo trắng lại không tỏ ý kiến: “Hãy chờ xem.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2419: Đăng thần (2)


Trong lúc bọn họ nói chuyện, ánh trăng kia đã bắt đầu hội tụ về phía ‘cung đài’,

ngưng tụ ra một bóng người yểu điệu ở trước quảng trường bằng đó kia.

Ngũ quan của nàng tinh xảo đến mức gần như hoàn mỹ, giống như một pho

tượng, khí chất lại thanh tao tự nhiên, thanh khiết như băng sương, phong thái

xuất trần như băng tuyết, lại ngậm lấy vẻ cao quý và thanh nhã không gì tả nổi.

Cùng lúc đó, thần uy của nàng cũng hùng vĩ và mênh mông, nàng còn chưa

hàng lâm, mà tất cả mọi người nơi đây đều phải gánh chịu một áp lực nặng nề.

Trong khoảnh khắc này, đám âm linh được Thần Đồ và Úc Lũy đưa đến những

hòn đảo khác đều dồn dập quỳ rạp xuống đất.

Chúng đang run lẩy bẩy, không thể cử động. Một số âm linh yếu kém còn có xu

thế tan rã.

Ánh mắt của âm Thần – Nguyệt Hi thì lại tìm đến Sở Hi Thanh đầu tiên.

Sở Hi Thanh không chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân cứng cờ, mà bên ngoài

cơ thể cũng ngưng tụ ra một lớp băng sương.

Động tác của hắn không chỉ cực kỳ chậm chạp, mà tốc độ suy nghĩ cũng rất

gian nan.

Sở Hi Thanh lại kinh ngạc với cỗ khí cơ trong tinh không kia hơn.

Đó là…

Sở Hi Thanh không khỏi cười khổ.

Cái nữ nhân ngu xuẩn này, sao không chịu nghe lời chứ?

Nội tâm hắn lập tức bình tĩnh lại.

Hành động này của Vấn Tố Y cũng nằm trong dự liệu của hắn.

Kế sách cao siêu, nhất định phải cân nhắc đến mọi khả năng, đến tính cách của

người khác, tính đến những biến số có thể xảy ra.

Vì vậy hắn cũng có phương án ứng biến rồi.

Sở Hi Thanh hợp hai tay lại trước ngực, cố gắng tạo thành một dấu tay.

Thần Khế thiên bi quá mạnh mẽ, Sở Hi Thanh không thể khống chế bằng mỗi

nguyên thần.

Hắn nhất định phải kết ấn và linh ngôn để câu thông với Thần Khế thiên bi.

Tuy nhiên, tay của hắn cũng trở nên cực kỳ chậm chạp.

Nam Cực Tinh Quân nhìn thấy tình cảnh này, hai mắt sáng lên: “Thái âm thần

tôn!”

Mặt hắn hiện lên vẻ hung ác và chờ mong: “Mời thần tôn ra tay tru diệt kẻ

này!”

Theo thần khu của âm Thần – Nguyệt Hi càng ngày càng chân thực, áp lực càng

ngày càng mạnh.

Trong và ngoại đại điện đều đã hóa thành băng sương.

Mấy người Thần Đồ, Úc Lũy, Vô Pháp Vô Thiên bên trong điện, và cả mấy

người Quỷ Túc bên ngoài điện, mặt của tất cả đều trắng bệch.

Bọn họ phát hiện lực lượng, thiên quy, thậm chí là thân thể và hồn thể của mình

đều đang có xu hướng tan vỡ và tan rã.

Âm Thần – Nguyệt Hi nắm giữ tất cả lực lượng và sự vật có thuộc tính âm trong

thiên địa.

Vị Tổ thần này trực tiếp rút củi dưới đáy nồi, rút tất cả ‘m’ ở đây đi, khiến cho

bọn họ không thể sử dụng lực lượng thiên quy, khiến cho hồn thể và thân thể

của bọn họ mất khống chế.

Đặc biệt là những âm linh như Thần Đồ và Úc Lũy, bọn họ bị khắc chế cực kỳ

nghiêm trọng.

Bọn họ hầu như còn không thể duy trì hồn thể của bản thân.

Chỉ có hai người Sở Hi Thanh và Tư Hoàng Tuyền là không bị ảnh hưởng quá

nhiều.

Lực lượng cực âm của Thiên Nại Lạc đã đạt đến cấp độ cực cao, là Chân Linh

thiên quy Cực âm, gần với Thánh Giả.

Đây là thiên quy chỉ đứng sau thiên quy Thái âm trong hệ âm.

Tư Hoàng Tuyền kế thừa lực lượng này, dù chưa thể hoàn thành, nhưng vẫn

miễn cưỡng chống lại lực lượng của âm Thần – Nguyệt Hi.

Bản thân Sở Hi Thanh lại có huyết mạch Thần Dương, hơn nữa còn âm dương

điều hòa, còn nắm giữ Hỗn Độn chi pháp.

Thiếu ‘Thái m’ thì hắn bù đắp thêm là được.

Chỉ là năng lực của hắn có hạn, không thể khuếch tán Hỗn Độn chi pháp để che

chở mọi người.

Hơn nữa, Sở Hi Thanh còn đứng mũi chịu sào.

Lúc này hắn lo cho bản thân còn không xong, nào có thừa lực để che chở người

khác?

Ầm!

Đó là một thanh chiến phủ bắt nguồn từ tinh không, nó bỗng nhiên đánh thẳng

vào vầng trăng sáng giữa bầu trời kia.

Khi thanh chiến phủ này tiến đến gần vầng trăng, dưới ánh trăng chiếu rọi, tốc

độ của nó chậm hơn và yếu hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, nó vẫn mang theo lôi đình màu đen mà đánh thẳng vào giữa vầng

trăng, làm cho vầng trăng sáng kia rung chuyển kịch liệt, ánh trăng cũng bắt đầu

vặn vẹo.

Nhưng âm Thần – Nguyệt Hi đang đứng giữa quảng trường lại không hề bị ảnh

hưởng.

Thân thể Sở Hi Thanh vẫn tiếp tục đóng băng.

Cảnh này khiến cho Nam Cực Tinh Quân hiện ra vẻ vui mừng.

Dùng lực lượng cực hàn tuyên cổ không thay đổi để đóng băng chết Sở Hi

Thanh, đây cũng là thượng sách để giải quyết năng lực Vĩnh Tại của Sở Hi

Thanh.

Sở Hi Thanh thì vẫn bình tĩnh như trước, hai tay vẫn đang kết ấn với tốc độ cực

kỳ chậm chạp.

Huyết mạch Thần Dương trong cơ thể hắn đang sôi trào, ra sức chống đỡ hàn

lực vô cùng vô tận kia, khiến cho tứ chi và nguyên thần không bị đông cứng.

Hắn còn đang liên tục sử dụng năng lực ‘Huyết Nhai Nguyên Hồn’.

Lấy loại năng lực không nhìn cấp độ, không nhìn mạnh yếu, không nhìn địa

hình, không nhìn thời gian và không gian, thậm chí là không nhìn nhân quả này

để phản xạ và báo ứng lại lực lượng lên người âm Thần – Nguyệt Hi.

Tuy nhiên, hắn căn bản là không đả thương được Nguyệt Hi.

Lực lượng mà hắn đánh lên người đối phương, chỉ sợ là không bằng một đầu

ngón tay của bản thể Nguyệt Hi, hắn phản xạ một đầu ngón tay, thì làm sao đả

thương âm Thần – Nguyệt Hi?

Sở Hi Thanh chỉ muốn mượn năng lực này để giảm tốc độ đóng băng của mình.

Trong chớp mắt, tổng cộng 18 lần Huyết Nhai Nguyên Hồn đã dùng hết sạch.

Nhưng lúc này, Sở Hi Thanh rốt cuộc cũng kết ấn thành công, kích hoạt Thần

Khế thiên bi ở sau lưng.

Thời điểm này, lựa chọn tốt nhất chính là Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết của

Táng Thiên.

Theo lý thuyết, hắn bây giờ vẫn không thể mượn lực lượng từ thần linh đẳng

cấp cao như vậy, trừ phi là đối phương đồng ý.

Nhưng Táng Thiên để lại tên trên Thần Khế thiên bi, đó thực ra chính là ám chỉ.

Hiện giờ, bởi vì Táng Thiên sắp ma hóa, nên không thể sử dụng Thần Lực Tái

Thôi, Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết cũng coi như là vô bổ với Táng Thiên.

Đây cũng là lá bài tẩy cuối cùng của hắn, là phương pháp bảo vệ tính mạng cuối

cùng của hắn, đủ để hắn chống đỡ đến khi Mộc Kiếm Tiên ngưng tụ một ngôi

sao mới, hoặc là giúp hắn toàn thân trở ra.
 
Back
Top Bottom