Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 550: Quân thần thức tỉnh


Thật ra thì Ngụy Dương rất không yên lòng với chuyện Sở Vân Vân làm đường

chủ tạm quyền.

Đây chỉ là một thiếu nữ mới mười bốn tuổi, nàng có thể biết cái gì là bình pháp

sao?

Một thiếu nữ ngây thơ chỉ huy hơn vạn người chiến đấu, đây không phải là trò

đùa sao?

Tuy nhiên, đây là điều là Sở Hi Thanh đã dặn dò trước khi đi, Ngụy Dương

không thể từ chối.

Hắn làm người khá cứng nhắc.

Huynh muội Sở gia cứu mạng của hắn, cũng cho hắn lương bổng phong phú,

vậy hắn phải bán mạng cho người ta!

Hơn nữa, trong toàn bộ Tây Sơn Đường, cũng không có người nào khác có thể

làm mọi người phục, dù là đồng liêu Lý Thần Sơn của hắn cũng không được.

Chỉ có Sở Vân Vân có liên hệ máu mủ với Sở Hi Thanh, mới có thể làm cho

mọi người tạm thời nghe theo nàng sai khiến.

Tuy nhiên, ngay khi đội quân của bọn họ đi qua Nhất Tuyến hạp để vào núi, Sở

Vân Vân liền quất ngựa đi đến bên cạnh Ngụy Dương, nàng còn thuận tiện gọi

mấy người Lý Thần Sơn đến.

“Ngụy đàn chủ, vừa rồi Lỗ Bình Nguyên Lỗ đàn chủ đã gửi tin phù đến đây, nói

tốc độ hành quân của đám quận quân kia rất chậm chạp. Lúc này, bọn họ vẫn

còn cách Trịnh gia thôn khoảng hai mươi chín dặm, đây là một cơ hội tuyệt hảo,

ta quyết định đem chiến trường đẩy lên bảy dặm, đặt ở dưới núi Hắc Hùng.”

Khi nói chuyện, Sở Vân Vân còn cầm một cây gậy, nhanh chóng vẽ lên bùn đất

dưới chân.

Chỉ chớp mắt, một cái bản đồ trong phạm vi hai mươi dặm Trịnh gia thôn đã

xuất hiện trên mặt đất.

“Nhìn thấy địa hình nơi này chưa? Ngươi là giáo úy tòng quân hơn mười năm,

không cần ta nói cũng nên rõ ràng, địa hình nơi này rất có lợi với chúng ta. Lát

nữa, ngươi thống lĩnh người của ngươi và đàn chữ Hi của Lưu Nhược Hi, tăng

tốc đi đến nơi này, lĩnh ba ngàn thợ săn ở nơi này, cộng thêm hai phân đàn thợ

sươn, rồi bày trận ở sườn núi mặt nam núi Hắc Hùng. Để cho tất cả mọi người

mang theo năm mươi mũi tên.”

Lưu Nhược Hi không hiểu gì cả, nhưng vẫn dứt khoát đồng ý.

Con ngươi Ngụy Dương lại co rút lại, lòng thầm nói chiêu này của Sở Vân Vân

đúng là rất lợi hại.

Núi Hắc Hùng ở Nam Lộc nằm giữa một con đường hình chữ “Ất” (gần giống

chữ Z), đối phương tiến vào đường núi này, thì sẽ không nhìn thấy tên trận của

bọn họ.

Chỉ khi nào kẻ địch tiến vào giữa còn đường thì mới có thể nhìn thấy, nhưng khi

đó hơn chín ngàn quận quân đã bị bọn họ bao vây, không thể tiến lên cũng

không thể rút lui.

Ngoài ra, Ngụy Dương cũng biết rõ địa hình của núi Hắc Hùng này.

Núi Hắc Hùng, chỉ có một đoạn sườn dốc phía đông nam gần Trịnh gia thôn là

tương đối bằng phẳng, có thể để đại quân leo lên, còn những nơi khác thì đều

cao chót vót.

Bởi vậy, nơi đó chỉ có để chứa ba ngàn thợ săn là cực hạn.

Lúc này, hắn ôm quyền: “Quân tình khẩn cấp, Ngụy mỗ sẽ chạy đi ngay.”

Trong giọng nói của Ngụy Dương còn ngậm lấy vài phần không thể chờ đợi.

Chỉ cần có thể chiếm được núi Hắc Hùng trước, vậy bọn họ có thể đứng ở thế

bất bại.

Sau đó, Sở Vân Vân nói với mọi người trong đàn chữ Loạn của Lục Loạn Ly:

“Địa hình núi Hắc Hùng hiểm trở, chỉ cần chúng ta chiếm ngọn núi này, quận

quân không tiêu hao ba ngàn năm ngàn cái mạng, thì sẽ không lấy lại được, mà

bọn họ cũng không trả nổi cái giá này.”

“Nhưng ta vẫn muốn thử một chút, ta muốn diệt sạch chín ngàn quận quân ở núi

Hắc Hùng, ít nhất cũng phải trọng thương đại bộ phận! Bởi vậy, chúng ta phải

che đậy toàn bộ chiến trường, không thể để cho thám mã của bọn họ đến gần,

biết được chuyện quân ta đã chiếm cứ núi Hắc Hùng trước. Việc này sẽ do đàn

chữ Loạn các ngươi phụ trách. Hướng Quỳ và Vương Chính, mỗi người thống

lĩnh năm mươi người, săn giết tất cả thám mã của quận quân trong phạm vi núi

Hắc Hùng.”

Mọi người chung quanh nghe đến đây, nhất thời cảm thấy rất phấn chấn, tất cả

đều nghĩ thầm, khẩu vị của Sở Vân Vân quá lớn! Lại muốn ăn sạch cả chín

ngàn quận quân này!

Nếu như trận chiến này thành công, đây chắc chắn là một tin dữ với Thẩm gia.

Chín ngàn quận quân Tú Thủy đi ‘diệt cướp’, lại tổn thất hơn nửa nhân mã,

người quận úy như Thẩm Chu nhất định sẽ bị hỏi tội.

Tuy nhiên, dường như bọn họ có thể làm được chuyện này?

Dù là Hướng Quỳ và Vương Chính nghe xong thì cũng lộ vẻ nghiêm túc.

Chiến thuật của vị Sở tiểu muội này rất tốt, địa hình của núi Hắc Hùng cũng rất

hiểm trở, dường như Tây Sơn Đường này vẫn chưa đến thời điểm xong đời?

Xem ra bọn họ không thể lười biếng rồi, cũng nên ra sức một phen.

Sở Vân Vân lại nhìn về phía Lục Loạn Ly: “Việc này để thuộc hạ của ngươi đi

là được, Lục sư tỷ, ngươi ở lại đây. Bên cạnh ta không có ai hộ vệ, mời Lục sư

tỷ ở lại giúp ta.”

Lục Loạn Ly cũng hiểu, nếu một mình nàng ở bên cạnh Sở Vân Vân, thì nàng sẽ

có cơ hội thoát thân, dùng thân phận cao thủ thần bí để ra trận.

Lúc này, nàng ôm quyền, dứt khoát đồng ý: “Tuân lệnh.”

Trước khi Sở Hi Thanh đi, hắn đã lôi kéo tay nàng, nói vài lời nhờ vả, để nàng

hỗ trợ Tây Sơn Đường.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 551: Quân thần thức tỉnh (2)


Lục Loạn Ly đi tìm manh mối của cột cờ Nghịch Thần Kỳ và bảo tàng Liệt

Vương ở khắp đường khẩu, nên cũng cảm thấy rất đuối lý.

Nếu như còn không giúp Sở Hi Thanh coi chừng mảnh cơ nghiệp này, Lục Loạn

Ly tự nghĩ mình không còn mặt mũi gặp mặt Sở Hi Thanh.

Còn về phần đàn chữ Loạn của nàng, thì Lục Loạn Ly căn bản là không lo lắng.

Không biết vô tình hay cố ý, mà Sở Hi Thanh đưa quá nửa gian tế và nội quỷ

vào trong đàn chữ Loạn của nàng.

Vì vậy mà đàn chữ Loạn cũng như tên của nó, cực kỳ loạn.

Những người này đều rất có bản lĩnh, rất lợi hại, bọn họ bảo mệnh là không có

vấn đề.

Nếu như những người này dám không ra sức, vậy thì cũng hợp ý của Lục Loạn

Ly, khi đó nàng có thể danh chính ngôn thuận mà đá bọn họ ra khỏi Tây Sơn

Đường rồi.

Sau khi mấy người này rời đi, liền đến lượt Lý Thần Sơn.

Giọng nói của Sở Vân Vân nghiêm nghị, phân phó: “Ta không cần binh trận,

cũng không biết binh pháp. Lý đàn chủ xuất thân từ Thần Sách Đô, ở trong

quân ngũ nhiều năm, tinh thông chiến trận. Vì thế, chuyện nghênh địch chính

diện, liền do Lý đàn chủ toàn quyền phụ trách, ta không nhúng tay vào. Nhưng

phải nhớ là, cố gắng giảm thiểu thương vong của phe ta, thà rằng chiến công

nhỏ hơn một chút, cũng không thể để cho các huynh đệ uổng mạng.”

Lý Thần Sơn lại nhìn Sở Vân Vân, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và mờ mịt.

Hắn thầm nghĩ vị thiếu nữ trước mắt này, thật sự không biết binh pháp sao?

Thiếu nữ vẫy tay một cái, liền có một cái bản đồ tỉ mỉ.

Có thể thấy nàng cực kỳ quen thuộc với địa hình và địa thế của Tây Sơn, ngực

có núi sông.

Nàng cũng phân phó và an bài rất trật tự rõ ràng, rất có kết cấu.

Tuổi rằng tuổi còn nhỏ, nhưng tất cả lời nói lại khiến cho người ta nghe lọt,

cũng tin phục lời nói của nàng.

Lý Thần Sơn không tự chủ được mà lại nghĩ đến vị thống soái ở phương bắc,

người đã thống lĩnh Thần Sách Đô bọn họ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Hai người bọn họ. . . thật sự là rất giống. . .

Đây thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Sau đó, Lý Thần Sơn liền thu hồi tâm tư: “Mạt tướng tuân lệnh, nhất định sẽ

không khiến ngài thất vọng.”

Đơn giản là phối hợp với ba ngàn xạ thủ của Ngụy Đương, chặn giết chín ngàn

quận quân kia trong khe núi mà thôi, có gì khó đâu?

Tuy nhiên, hắn lại không tự chủ được mà dùng đến cách nói khi còn ở quân ngũ

phương bắc.

Sở Vân Vân hơi ngẩn ngơ, sau đó không để ý lắm mà khoát tay áo một cái, ra

hiệu Lý Thần Sơn đi làm việc.

Sau đó, nàng nhìn về phía hai vị nam tử trung niên.

Đây là hai phó đàn chủ xuất thân từ Tây Sơn.

“Lý phó đàn chủ, Trương phó đàn chủ, những gì ta bố trí, các ngươi đã nghe rõ

chưa? Các ngươi đều là Thần xạ thủ trong đường khẩu, đều xuất thân từ Tây

Sơn. Chắc hẳn cũng biết ai là người có xạ thuật tốt ở trong những thợ săn kia.”

“Trong đường bây giờ có một trăm cây cung lớn hai mươi lăm thạch, ta hi vọng

các người chọn năm mươi vị thần xạ, bò l*n đ*nh hai ngọn núi này, khống chế

toàn trường từ trên cao. Ta không bảo các ngươi tham gia chiến sự, chỉ yêu cầu

các ngươi khóa chặt các cao thủ từ thất phẩm trở lên của đối phương.”

Sở Vân Vân đúng là dự định giao tất cả chiến sự chính diện cho Lý Thần Sơn,

nhưng vẫn phải an bài một số chi tiết nhỏ.

Ví dụ như bên trong quận quân còn có năm mươi vị võ tu thất phẩm, năm vị võ

tu lục phẩm thượng. Nội tình của Tây Sơn Đường và thợ săn Tây Sơn vẫn kém

một chút.

Trong lòng Sở Vân Vân thầm nghĩ, nếu như nội quỷ ở trong đường lại nhiều

hơn một chút thì tốt rồi.

Nhưng đúng lúc này, có một đoàn người mặc trang phục thợ săn xuất hiện ở

phía trước.

Tuổi bọn họ không giống nhau, hoặc là đang tuổi tráng niên, hoặc là già lọm

khọm.

Tuy nhiên, sắc mặt của bọn họ đều là tái nhợt và nghiêm nghị.

Lục Loạn Ly nhận ra những người này, tất cả đều là thủ lĩnh của thợ săn Tây

Sơn.

Bọn họ chạy đến đây vào thời điểm này, chỉ sợ là vì không yên lòng với Tây

Sơn Đường và với Sở Vân Vân.

Lục Loạn Ly vốn còn có hơi lo lắng, sợ Sở Vân Vân không ứng phó được.

Nhưng không lâu sau, nàng liền nhìn thấy sắc mặt của đám thủ lĩnh thợ săn này

nhẹ nhõm hơn một chút.

Lục Loạn Ly sinh lòng tò mò, tiến lại gần hơn để lắng nghe, sau đó liền nghe

thấy Sở Vân Vân nói: “. . .Lần này, tất cả kế hoạch dụng binh, mưu tính, đều là

huynh trưởng của ta dặn dò trước rời đi. Các ngươi không tin ta, cũng nên tin

huynh trưởng của ta! Huynh trưởng của ta ở xa vạn dặm, hộ tống bạn vào kinh,

là loại người nhân hậu và cao thượng đến thế nào chứ? Hắn có thể đưa các

ngươi vào chỗ chết sao?”

“Thật ra thì chư vị có gì phải lo lắng đâu? Trận chiến ngày hôm nay, mười bốn

phân đàn của Tây Sơn Đường ta, 1400 người đều đi đằng trước. Nếu như trận

chiến này có thể thắng, các ngươi toàn lực giúp ta. Nếu như tình thế không ổn,

như vậy thì thợ săn các ngươi có thể bỏ chạy trước.”

“Chung quanh đây đều là rừng núi, mọi người đều trốn vào trong núi một thời

gian, đám quận quân kia có lợi hại đến đâu thì cũng không làm gì được các

ngươi. Bây giờ chư vị đều bị đám tặc phỉ kia bóc lột thậm tệ, trong nhà có thể

còn bao nhiêu của cải? Chút tài sản đó không cần cũng được. Huynh trưởng của

ta đã nói trước, nếu như chư vị có tổn thất, Tây Sơn Đường chúng ta sẽ bồi

thường hết cho các ngươi.”

Lục Loạn Ly cảm giác giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của Sở Vân Vân lại như

ngậm lấy ma lực, có thể an ủi nhân tâm, khiến cho mọi người không tự chủ

được mà nghe theo và tin phục.

Nàng không khỏi lấy làm kỳ lạ mà ‘chậc chậc’ hai tiếng.

Nếu như không có trận chiến ngày hôm nay, nàng cũng không biết Sở tiểu muội

ốm yếu này lại là một người lợi hại như vậy.

Nhưng mà cũng đúng, Hổ huynh nào có Cẩu muội?

Chứng tỏ ngày thường Sở Hi Thanh dạy dỗ rất tốt.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 552: Quân thần thức tỉnh (3)


Khi quận úy Thẩm Chu biết toàn bộ Tây Sơn Đường đều xuất phát đi cứu viện

Trịnh gia thôn, hắn đang gặp hai người Long Hành và Thượng Quan Thần Hạo

ở trên đầu tường thành Tú Thủy.

Sau khi nghe tin này, sắc mặt hắn bỗng nhiên xanh lét.

Quận úy Thẩm Chu không ngờ rằng, Tây Sơn Đường lại bỏ mặc Đơn gia, toàn

lực đi cứu viện Trịnh gia thôn.

Dựa theo đạo lý, thì thật ra Trịnh gia thôn không quan trọng gì.

Những thôn trang kia đều ở bên trong Tây Sơn, cho dù có bị mất, thì cũng

không làm tổn hại đến căn cơ của Tây Sơn Đường.

Trái lại thì mấy con đường mà Đơn gia phụ trách kia, một khi đám tặc phỉ Tây

Sơn chiếm được chỗ này, thì trấn Tây Sơn sẽ rơi vào nguy hiểm.

Thậm chí bọn họ còn có thể tấn công trấn Tây Sơn luôn.

Điều khiến Thẩm Chu lo lắng chính là, Tây Sơn Đường còn triệu tập một lượng

lớn thợ săn ở thôn Quả Lâm!

Năm vừa rồi, khi Lưu Định Đường còn khống chế trấn Tây Sơn, thì đám thợ

săn Tây Sơn này không hề tạn tâm như vậy. Mỗi khi Lưu Định Đường hiệu

lệnh, thì đều ra sức từ chối, còn tìm rất nhiều cớ.

Đến khi rơi vào tay Sở Hi Thanh, hai mươi bảy thôn trang trong Tây Sơn, cộng

thêm năm thôn trang ngoài núi, tất cả đều hưởng ứng lời hiệu triệu của Tây Sơn

Đường, tụ tập ở lại một chỗ, hơn nữa còn không hề kéo dài thời gian hay gây sự

gì cả.

Đây cũng là tận 7300 người! Thêm vào hai trăm thợ săn của Trịnh gia thôn,

tổng cộng 7500 cây cung đao!

Ngoài ra, còn có 1400 bang chúng của Tây Sơn Đường!

Đây là một nhánh đại quân có quy mô gần một vạn.

Tuy rằng đều là đám người ô hợp, bị Sở Hi Thanh ghép lại với nhau trong thời

gian chưa đến ba tháng, hơn nữa còn chưa trải qua bất kỳ trận chiến này. Nhưng

thực lực cá nhân của những người này lại cực cao, hầu như đều là võ tu nhập

phẩm.

8900 võ tu cửu phẩm, một nửa trong đó còn am hiểu xạ thuật.

Chỉ dựa theo lý thuyết, thì đây là một sức mạnh khổng lồ, cực kỳ kinh người.

Thậm chí sức chiến đấu còn vượt xa đám quận quân Tú Thủy dưới trướng hắn.

Quận úy Thẩm Chu lo lắng chính là chín ngàn quận quân Tú Thủy kia.

Quận quân Tú Thủy không phải là binh mã của Thẩm Chu, nếu như tổn thất quá

nặng nề, vậy hắn không biết phải nói gì với bên trên.

“Quận úy đại nhân đang lo lắng cho binh mã dưới trướng ngươi?”

Thượng Quan Thần Hạo và Long Hành đang đánh cờ.

Hắn xem qua tin phù mà Thẩm Chu nhận được, vừa liếc mắt nhìn vẻ mặt của

Thẩm Chu, liền có thể đoán được rõ ràng.

Thượng Quan Thần Hạo cũng rất lo lắng.

Năng lực tổng động viên của Tây Sơn Đường, thế mà lại kinh người như vậy?

Đám thợ săn Tây Sơn kia bị Sở Hi Thanh rót thuốc mê gì rồi? Thế mà lại nghe

lệnh tổng động viên của Tây Sơn Đường, chiến đấu vì Sở Hi Thanh?

Trên mặt Thượng Quan Thần Hạo lại thản nhiên như công, vẫn hạ con cờ xuống

bàn cờ: “Thứ cho ta nói thẳng, quận úy đại nhân thật sự là nghĩ nhiều rồi. Mấy

vị chỉ huy sứ quận quân ở dưới trướng ngươi, đều xuất thân từ biên quân, kinh

nghiệm dày dặn, sao lại không ứng phó được với đám ô hợp này chứ?”

“Nếu thực sự không được, quận úy đại nhân có thể gửi một phần công văn, để

bọn họ thu lại vài phần, không cần cứng đối cứng với đối phương, thậm chí chỉ

cần thủ ở nơi hiểm trở là được. Mục đích của chúng ta là kiềm chế binh mã của

Tây Sơn Đường, không cần phải công phá những thôn trang thợ săn kia làm gì.”

Long Hành cũng lên tiếng khuyên bảo: “Năm vừa rồi, đám thợ săn này cũng ra

roi tác chiến cho Lưu đường chủ, nhưng kết quả lại không được như ý. Ta nhớ

là có một lần, Thiết Kỳ Bang chỉ dùng ba trăm Tuyển Phong Đường vọt lên,

hơn hai ngàn thợ săn liền tan tác tán loạn, tan vỡ trong một lần.”

Sắc mặt Thẩm Chu ung dung hơn mấy phần.

Việc Long Hành nói mới phát sinh tại chín tháng trước, đó là lần thứ ba mà

Thiết Kỳ Bang tấn công trấn Tây Sơn.

Sau trận chiến hôm đó, tất cả mọi người đều biết đám thợ săn Tây Sơn kia

không dùng được, làm trợ thủ thì còn được, nhưng không thể ỷ lại.

Lúc này, Thượng Quan Thần Hạo hơi mỉm cười: “Như vậy đi! Tất cả tổn thất

của quận quân Tú Thủy trong trận chiến này, đều do ba nhà chúng ta cùng gánh

chịu. Tử thương trong vòng hai ngàn người, quận quân Tú Thủy chết bao nhiêu

người, chúng ta bồi thường cho quận úy đại nhân bấy nhiêu.”

“Quân giới tổn thất có thể mua, người cũng có thể chiêu mộ, thương vong cũng

có thể dùng tiền bạc trợ cấp, chỉ cần người và khí giới của quận quân Tú Thủy

đầy đủ, thì phía trên cũng không thể nói gì.”

Thẩm Chu hơi nhướng mày, vẻ mặt lại ung dung hơn mấy phần.

“Vậy thì quyết định như thế đi!” Mắt Thẩm Chu sáng lên: “Ta và Thượng Quan

huynh giao du lâu như vậy, chỉ có hôm nay là sảng khoái nhất.”

Thượng Quan Thần Hạo hơi mỉm cười, tiếp tục đánh cờ với Long Hành.

Hắn cầm quân cờ trong tay, vẻ mặt bình tĩnh thong dong, trong mắt thì lại ẩn

dấu sát cơ: “Tây Sơn Đường không cứu Đơn gia, thật ra cũng là một chuyện tốt

với chúng ta. Mấu chốt của trận chiến này, vẫn nằm ở Quỷ Khốc hạp, chỉ cần có

thể phá tan Đơn gia, chúng ta sẽ thắng cả bàn.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 553: Quân thần thức tỉnh (4)


Thượng Quan Thần Hạo nói tiếp: “Thẩm huynh, thời gian không còn sớm, nên

để đám tặc phỉ Tây Sơn kia ra tay, nếu Đơn gia vẫn kiên trì muốn quan sát tiếp,

vậy thì không cần phải khuyên hàng nữa. Bàn cờ quận Tú Thủy này, không cho

phép hạng người lưỡng lự.”

“Việc này còn cần ngươi nói?”

Khóe môi quận úy Thẩm Chu cong lên: “Đơn Xích Linh dám đầu hàng Tây Sơn

Đường, vẽ đường cho hươu chạy, lần này ta sẽ chém toàn tộc già trẻ nhà hắn,

lấy đó làm răn đe.”

. . .

Không phải độc nhất vô nhị.

Đơn Xích Linh đứng ở trên thạch bảo tại Quỷ Khốc hạp, sắc mặt hắn cũng âm

trầm như nước giống như quận úy Thẩm Chu lúc nãy.

“Toàn bộ 1400 người của Tây Sơn Đường đều đến Trịnh gia thôn rồi? Là cô bé

Sở Vân Vân kia làm chủ? Bọn họ quyết định không đến cứu chúng ta?”

Đơn Xích Linh nghe tin từ trấn Tây Sơn xong, không khỏi chửi ầm lên: “Nhất

định là Sở Hi Thanh đã dặn dò trước khi đi, cái tên khốn nạn này! Tiểu vô lại!

Đáng chém ngàn đao! Quả thực là ác độc đến bàn chân mưng mủ, hắn muốn ép

nhà chúng ta phải liều mạng với đám tặc phỉ này!”

Con trai Đơn Trạch của hắn thì lại vẻ mặt nghiêm túc, suy tư giây lát: “Sở Hi

Thanh có thể nhìn thấu nội tình nhà chúng ta rồi không?”

“Có loại khả năng này!” Đơn Xích Linh chắp tay sau lưng: “Tuy nhiên, điều

quan trọng bây giờ là, chúng ta rốt cuộc có nên bảo vệ Quỷ Khốc hạp này hay

không?”

“Chúng ta còn cơ hội lựa chọn sao?” Đơn Trạch cười nhạo một tiếng, ngậm lấy

ý trào phúng.

Sau đó, hắn quơ quơ tin phù ở trong tay: “Nơi này có một phần tin tức, có thể sẽ

hữu dụng với cha đấy. Tây Sơn Đường hiệu triệu ba mươi hai thôn trang của thợ

săn để chiến đấu, thế mà lại không có một thôn nào từ chối, bây giờ 7500 thợ

săn đã tụ tập cùng một chỗ rồi.”

Đơn Xích Linh nhất thời sửng sốt, mặt đầy vẻ khó mà tin nổi: “7500 thợ săn?

7500 cây cung đao, hắn làm thế nào vậy?”

Đơn Trạch cũng không hiểu vì sao, chỉ có thể suy đoán: “Có thể đám thợ săn

Tây Sơn kia thực sự cho rằng Sở Hi Thanh nhân nghĩa. Tuy rằng hắn cũng thu

tiền bình an, nhưng lại không lấy một xu, mà dùng hết lên người đám thợ săn.

Còn có vài ngày trước, Tây Sơn Đường mới bao tiêu một nhóm sản vật núi rừng

của bọn họ, thế mà giá cả lại rất công bằng, nghe nói là cao hơn gấp đôi ngày

xưa.”

“Hiện giờ, vị Sở đường chủ này có danh tiếng cực kỳ tốt trong đám thợ săn Tây

Sơn. Hơn nữa, quận quân Tú Thủy tấn công Trịnh gia thôn, dù đây là chuyện

của Tây Sơn Đường, nhưng thật ra cũng là chuyện của thợ săn Tây Sơn, cho

nên không thể không ra sức.”

Đơn Xích Linh nghe vậy thì chìm vào suy tư.

Hắn biết ý của Đơn Trạch, Tây Sơn Đường đã thu phục được tất cả thợ săn Tây

Sơn, vậy thì bên phía Trịnh gia thôn hẳn là sẽ chịu nổi.

Chỉ cần bên Quỷ Khốc hạp bọn họ có thể chống đỡ một quãng thời gian, Tây

Sơn Đường nhất định sẽ không thua. . .

Lúc này, gần đó đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, đánh gãy suy nghĩ của Đơn

Xích Linh.

Đó là một tảng đá vừa tròn vừa lớn được b*n r* từ máy bắn đá, nó đánh thẳng

vào phía trước thạch bảo, làm cho cả tòa thạch bảo run rẩy.

Đám tặc phỉ kia bắt đầu phát lwucj, tổng cộng tám chiếc Lục Tí sàng nỏ, hai

mươi cái nỏ Bò cạp, sáu chiếc máy bắn đá, tất cả đang không ngừng oanh kích,

khiến cho ba tòa thạch bảo đều bị oanh kích đến tàn tạ, đã đến biên giới sụp đổ.

Đơn Xích Linh bình tĩnh lại thì mới nhớ đến, đám tặc phỉ này đã không còn thử

khuyên hàng nữa.

Đối diện cũng là tạp chủng! Đáng chém vạn đao! Bọn họ đã không muốn cho

Đơn gia đường sống!

Hắn không khỏi thở dài một hơi.

Hắn biết, tình hình trước mắt đã không thể kéo dài nữa.

Ngay cả con trai Đơn Trạch của hắn cũng đã nói, thủ đoạn của tên Sở Hi Thanh

vô lại kia quá cao, để cho Đơn gia bọn họ không có lựa chọn nào khác.

“Truyền lệnh xuống, thả khói!” Đơn Xích Linh nheo mắt lại, hiện ra ý tàn nhẫn:

“Tốc độ phải nhanh! Nhiều nhất là trong nửa khắc thời gian, ta muốn sương

khói bao trùm toàn bộ miệng núi. Đơn Trạch, ngươi đi báo cho tộc nhân, trận

chiến này không cần nương tay. Tiên sư cha nhà nó, kẻ nào muốn Đơn gia

chúng ta chết, ta lấy mạng bọn họ trước.”

Không biết có đúng là ông trời phù hộ hay không, mà hôm nay lại không có một

chút gió nào ở Quỷ Khốc hạp.

Mà lúc này, ngoài ba dặm ở đối diện, ổ chủ Kinh Hồng Đao – Hạ Thanh Thiên

của Cửu Đao Ổ, và trại chủ Mông Vân Sơn của Bạch Vân Trại đều có vẻ mặt

thong dong, buồn bực ngán ngẩm mà nhìn về phía ba tòa thạch bảo ở phía

trước.

Toàn bộ thành viên của Tây Sơn Đường đều đi đến Trịnh gia thôn, đối với quận

úy Thẩm Chu, thì có thể là một tin xấu, nhưng đối với hai người bọn họ mà nói,

thì trăm phần trăm là một tin tốt.

Chuyện này có nghĩa là huynh đệ dưới trướng bọn họ sẽ không bị thương vong

nhiều hơn, mà vẫn có thể chiếm được Quỷ Khốc hạp này.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 554: Quân thần thức tỉnh (5)


Đặc biệt là quận úy Thẩm Chu vì dụ dỗ bọn họ ra tay, đã đồng ý là sau khi công

chiếm được Quỷ Khốc hạp, thì tất cả tài sản của cải, nhân khẩu của Đơn gia, sẽ

mặc cho bọn họ định đoạt.

Đơn gia là một gia tộc giàu có ở Tây Sơn, giàu đến chảy mỡ, hai mươi ba mươi

vạn lượng bạc là có.

Tuy nhiên, hai người bọn họ vẫn coi trọng lương thảo mà Đơn gia cất chứa hơn.

Lần này, Tây Sơn Đường phong tỏa núi khiến cho bọn họ ăn quả đắng. Lương

thực của mấy ổ trộm cướp chỉ chống đỡ được chưa đến nửa tháng, liền hết sạch.

Nếu như không phải cướp được không ít từ chỗ của đám thợ săn, thì có lẽ bọn

họ không thể không bỏ Tây Sơn mà đi.

Cái gọi là một lần ngã một lần khôn, hai người đều có ý tưởng tích trữ thêm một

ít lương thảo ở trong ổ và trại.

Không có tích trữ ba tháng năm tháng lương thực trong tay, thì bọn họ không

thể ngủ yên.

Mà theo ba tòa thạch bảo kia từ từ tàn tạ, sắp sửa sụp đổ. Hai người bọn họ

cũng bắt đầu phân tâm, cho rằng sau khi mất công sự thì Đơn gia sẽ không còn

sức để chống lại bọn họ.

Mãi cho đến khi bọn họ nhìn thấy một màn khói xanh bao trùm toàn bộ chiến

trường.

“Móa!”

Trại chủ Mông Vân Sơn của Bạch Vân Trại lập tức nghĩ đến trận chiến ở Văn

gia bảo cách đây không lâu.

Trong lòng hắn âm thầm chửi má nó, còn sinh ra vài phần hoảng loạn.

Vị cao thủ ngũ phẩm thần bí kia, thế mà lại ở Quỷ Khốc hạp!

“Tất cả cẩn thận!” Mông Vân Sơn quát to một tiếng: “Tất cả nhân mã lùi lại ba

dặm! Nếu như bị tập kích thì không nên hoang mang, không được lùi lại, kêu to

báo cho người khác là được! Hề tiên sinh đâ? Hắn ở đâu? Mau mời hắn lại đây.”

Hề tiên sinh trong miệng hắn, chính là thủ tịch gia tướng Hề Tuyền của Thượng

Quan gia.

Thượng Quan gia cố tình điều Hề Tuyền qua đây, để đối phó với vị cao thủ ngũ

phẩm thần bí kia.

Hề Tuyền vốn là ở Quỷ Khốc hạp, nhưng sau khi biết Tây Sơn Đường xuất binh

đến Trịnh gia thôn, thì hắn đã chạy sang bên kia.

Dù sao chủ lực của Tây Sơn Đường cũng ở bên đó.

“Ta đã gửi tin phù, có lẽ trong nửa khắc là có thể quay về.”

Kinh Hồng Đao – Hạ Thanh Thiên rút Nhạn linh đao của hắn ra: “Trong thời

gian này, chúng ta phải liên thủ chống đỡ rồi.”

Hai người bọn họ đều là nhân vật trước tám mươi trên Hắc Bảng ở Đông Châu,

tu vị lục phẩm thượng.

Hai người liên thủ, đủ để chiến một trận với vị ngũ phẩm kia.

Ngay khi bọn họ nói chuyện, màn sương khói xanh kia đã bao trùm đến phạm vi

hai dặm bên ngoài thạch bảo! Đã bao phủ một ít tặc phỉ chậm chân và các loại

khí giới rồi.

Màn khói xanh này rõ ràng là có pháp thuật trợ giúp, không chỉ mở rộng rất

nhanh, mà còn cực kỳ nồng nặc, khiến cho người ta không thể nhìn thấu.

Dù là tu vị lục phẩm của Hạ Thanh Thiên, thì cũng chỉ có thể nhìn rõ trong

phạm vị năm mươi trượng.

Mà một cái chớp mắt tiếp theo, những tiếng kêu la đã vang lên ở bốn phía.

“Đại đương gia, lão đại Ngũ đương gia Lâu Quân chết trận, hắn không đỡ nổi

một chiều.”

“Độc Nhãn Lão Thất của Hắc Đao Trại bị giết rồi!”

“Ổ chủ! Máy bắn đá của chúng ta đã bị phá hủy, người ra tay là cao thủ lục

phẩm!”

“Ổ chủ! Lão tứ Phong Đường Đao ngỏm rồi, đối phương là cao thủ ngũ phẩm.”

“Đại đương gia, tam đương gia Ân Hi chết rồi!”

“Thất đương gia Đảng Anh đã chết!”

“Lão Lục Bát Quái Đao đã chết!”

“Lão nhị Thanh Không Đao – Hà Thiên Đan đã chết!”

Những tiếng kêu la từ bốn phương tám hướng, khiến cho nơi này biến thành

một mảnh loạn lạc ồn ào, khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ, cực kỳ

hoảng loạn.

Cái màn khói đặc màu xanh kia, tựa như một con cự thú vắt ngang qua đường

núi, nơi nó đi qua, tất cả đều bị nuốt chửng.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, đã có một vị lục phẩm hạ, chín vị thất phẩm

của năm nhà tặc phỉ chết trận, những chiếc máy bắn đá và Lục Tí sáng nỏ kia,

cũng bị tổn thất gần như không còn, tất cả đã bị cao thủ thần bí của đối phương

phá hủy.

Hai người Kinh Hồng Đao – Hạ Thanh Thiên của Cửu Đao Ổ và Mông Vân

Sơn của Bạch Vân Trại, sắc mặt không khỏi trắng bệch.

Rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ của Tây Sơn Đường chạy đến Quỷ Khốc hạp

này?

Từ khi khói xanh xuất hiện đến bây giờ, chỉ mới chưa đến nửa khắc thời gian,

vậy mà bọn họ đã tổn thất một phần ba số võ tu thất phẩm.

Ngay khi hai người đang do dự chần chợ, đang nghĩ xem có nên bỏ chạy hay

không, thì một bóng người màu đen bay đến, đi đến phía sau bọn họ.

Đó là một bóng người cao gầy giống như sào tre, gương mặt thì vừa xanh vừa

đỏ.

Người này chính là Hề Tuyền, hắn nhẹ nhàng nhìn màn khói xanh nồng đậm kia

một chút. Trong mắt lại hiện lên một tia kiêng kị, sau đó dứt khoát nhảy vào

trong đó.

“Bên trong là cao thủ, mà lại không chỉ là một người. Ta đi vào gặp gỡ bọn họ

một lần, hai người các ngươi cũng đi theo.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 555: Quân thần thức tỉnh (6)


Hai người Hạ Thanh Thiên và Mông Vân Sơn đều nhìn nhau một chút, sau đó

đều đi theo sát phía sau, lục tục nhảy vào trong màn khói xanh.

Bọn họ đều ý thức được trong màn khói xanh này rất nguy hiểm, nhưng rất

nhiều huynh đệ của hai nhà bọn họ đều đang ở trong này, hai người không thể

không cứu.

Hề Tuyền đến, cũng làm cho bọn họ có tự tin để đi vào bên trong liều mạng.

Bọn họ tin rằng, ba người bọn họ liên thủ, có thể bình yên thoát khói làn khói

xanh này.

Bóng người của Hạ Thanh Thiên chạy như bay trên mặt đất, hắn vừa lao nhanh

vừa duy trì cảnh giác.

Bọn họ tiến về phía trước, chỉ nhìn thấy tất cả đều là tàn binh.

Cửu Đao Ổ, Bạch Vân Trại, Hắc Đao Trại, Thanh Sơn Bảo. . . tất cả đều bị đánh

tơi bời, tháo chạy về phía sau như ong vỡ tổ.

Hạ Thanh Thiên không ngăn cản, cục diện bây giờ không phải lúc cố gắng

chống đỡ. Huynh đệ Cửu Đao Ổ bọn họ, chính là tiền vốn trong tay hắn, không

thể ngã xuống ở đây được.

Mà ngay khi hai người đi vào khoảng 120 trượng trong màn khói xanh, con

ngươi của trại chủ Mông Vân Sơn bỗng nhiên co lại: “Thấy rồi!”

Thị lực của hắn mạnh hơn Hạ Thanh Thiên một đường.

Lúc này, khoảng cách bảy mươi trượng trước mặt bọn họ, Hề Tuyền đang giao

thủ với một nam tử hùng tráng đeo mặt nạ sắt.

Thân thế của nam tử kia cao lớn dị thường, phải cao đến một trượng hai thước,

cơ bắp toàn thân giống như những khối thép, nhìn như một tòa thiết tháp.

Nam tử này có bộ lông cực kỳ dày đặc, trước ngực và hai tay đều có vảy màu

đỏ thắm.

Trong tay hắn thì lại cầm hai thanh khảm đao rất to lớn.

Khảm đao này dài khoảng sáu thước, bề rộng tầm ba thước, phải rộng như ván

cửa. Tuy nhiên, trong tay của hắn thì lại nhẹ nhàng giống như là người bình

thường cầm con dao thái rau vậy.

Mỗi một đao của người này đều nặng như núi, khí thế hung mãnh, đánh thẳng

về phương hướng của Hề Tuyền.

Thân thể cao gầy của Hề Tuyền thì lại như một cây sào tre, bị thanh đao lớn kia

nện cho né tránh khắp nơi.

“Bán yêu?”

Hai người Hạ Thanh Thiên và Mông Vân Sơn đều lấy làm kinh hãi, liếc mắt

nhìn lẫn nhau một chút.

Trong lòng bọn họ lại thoải mái.

Bảo sau vị cao thủ ngũ thẩm của Tây Sơn Đường này lại phải giấu đầu lòi đuôi,

thì ra là một tên bán yêu ngũ phẩm.

Lúc này Hề Tuyền gầm lên một tiếng: “Còn nghĩ ngợi cái gì? Mau đến giúp ta!”

Hắn cầm một thanh nhuyễn kiếm, cố gắng lắm mới có thể đỡ được đao của đối

phương.

Hề Tuyền đi theo còn đường linh hoạt và tinh tế, thân pháp của hắn thiên biến

vạn hóa, quỷ quyệt khó dò, nhuyễn kiếm trong tay thì lại nhẹ nhàng mãnh liệt,

biến hóa vô thường.

Tuy nhiên, cái tên bán yêu ngũ phẩm ở trước mắt lại không cho hắn nhanh,

cũng không cho hắn có cơ hội biến hóa.

Mặc cho Hề Tuyền thi triển kiếm pháp cao siêu và linh hoạt thế nào, đối

phương cũng dùng một đao nện đến, liền có thể phá giải.

Hắn đã dựa vào tốc độ kiếm cực hạn, đâm trúng thân thể của đối phương tận ba

lần. Nhưng lại tựa như nắm đấm đâm vào tấm thép, nhập thịt được nửa tấc là sẽ

bật lại.

Tên trước mắt này, còn tu luyện ngoại công Bá thể ‘Đại Lực Kim Cương quyết’

của nhân loại! Hơn nữa, ít nhất cũng tu đến tầng thứ chín, toàn thân cứng rắn

như thép!

Sơ hở duy nhất của đối phương, chính là vị trí thất khiếu yếu ớt kia, còn có ‘tráo

môn’ không biết ở nơi nào kia nữa.

Tuy nhiên, bán yêu ngũ phẩm này bảo vệ mấy vị trí này rất kỹ, Hề Tuyền không

tìm được bất kỳ cơ hội nào.

Lúc này, chỉ có mượn hai người sau lưng hỗ trợ, trong một trăm cái hô hấp, dâm

trúng thất khiếu của đối phương.

Nếu như trong một một trăm cái hô hấp mà không thành công, thì Hề Tuyền sẽ

phải cân nhắc đến chuyện chạy trốn.

Đao của đối phương đã nện cho khí huyết trong ngực của hắn dâng trào, lục phủ

ngũ tạng bị chấn động.

Nhuyễn kiếm trong tay Hề Tuyền cũng không chịu được nữa, tuy rằng đây là

một pháp khí ngũ phẩm, nhưng lại không thích hợp cứng đối cứng, đã không

chống đỡ được bao nhiêu hiệp.

Có điều, khi Hề Tuyền chờ đợi đồng bạn đến giúp đỡ, thì trong màn khói lại

truyền ra một tiếng cười gằn.

“Bọn họ không giúp được đâu!”

Lúc này, bỗng nhiên lại có một người nữa nhảy ra từ trong màn khói xanh.

Đó là một người mang mặt nạ khác, cũng có thân thể cao to, bô lông dày đặc,

trước ngực và hai tay có vảy màu đỏ thắm.

Nhưng thân thể của người này nhỏ hơn một vòng, chỉ cao hơn một trượng.

Người đeo mặt nạ sắt nhảy ra này, liền vung một đôi trọng đao về phía Kinh

Hồng Đao – Hạ Thanh Thiên.

Hạ Thanh Thiên cũng phản ứng rất nhanh, thân hình hắn trượt lùi, đao như cầu

vồng, trực tiếp chém về phía cổ họng của đối phương.

Nhưng cổ họng của người này lại cứng rắn như tấm thép, chỉ nghe thấy ‘cheng’

một tiếng.

Bảo đao lục phẩm trong tay Hạ Thanh Thiên chỉ chém ra một vệt trắng ở trên cổ

người đeo mặt nạ sắt, còn có một chuỗi tia lửa.

Hắn không những không làm người đeo mặt nạ sắt bị thương, trái lại còn bị đối

phương nhân cơ hội này, đâm một đao vào ngực.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 556: Kiềm chế


Tại thời khắc sống còn, Hạ Thanh Thiên dùng sống đao để chống đỡ, toàn thần

bị lực lượng khổng lồ kia đánh cho bay lùi về bảy trượng, trong miệng phun ra

một ngụm máu tươi.

“Mông huynh cẩn thận, tu vị của người này là lục phẩm thượng, sức chiến đấu

là ngũ phẩm!”

Trại chủ Mông Vân Sơn của Bạch Vân Trại được hắn nhắc nhở, lại đang chém

một đao lên cánh tay người đeo mặt nạ sắt.

Cũng là tia lửa tung tóe, cương lực dâng trào. Mà thân thể Mông Vân Sơn cũng

bị người đeo mặt nạ sắt chém liền ba đao, rồi bay ra hơn bảy trượng.

Tình trạng của hắn thảm hơn Hạ Thanh Thiên một chút, không chỉ mũi tràn

lượng lớn máu tươi, mà vai cũng bị đối phương chém một đao.

Tuy nhiên, để Mông Vân Sơn kinh ngạc chính là, hắn vừa mới đứng vững, liền

phát hiện bóng người của Hề Tuyền nhanh chóng xẹt qua trước người của hắn.

Trại chủ Mông Vân Sơn của Bạch Vân Trại hơi sững sờ, sau đó sắc mặt lại tái

nhợt như tờ giấy.

Cái tên Hề Tuyền này, thủ tịch gia tướng của Thượng Quan gia, thế mà lại chạy

trốn?

Kinh Hồng Đao – Hạ Thanh Thiên cũng đang bỏ trốn, sau khi hắn nhắc nhở

Mông Vân Sơn xong, lập tức quay người bỏ chạy, bỏ trốn về phía ngoài màn

khói xanh.

Đối phương có hai bán yêu tu luyện ngoại công, một người ngũ phẩm hạ, một

tên có sức chiến đấu sánh vai với ngũ phẩm.

Dưới tình huống này, bọn họ có thể thắng sao? Hiện giờ mà không trốn, thì tất

cả mọi người đều sẽ chết ở đây.

Chỉ là tốc độ của Hề Tuyền vượt qua hắn một đoạn.

Kinh Hồng Đao – Hạ Thanh Thiên bỏ chạy đầu tiên, cũng quyết đoán nhất.

Nhưng Hề Tuyền chỉ dùng thời gian hai cái chớp mắt, liền bỏ hắn lại phía sau.

Khi vị này lướt qua người hắn, còn đâm một kiếm về phía hắn.

Ánh kiếm như rắn độc kia, khiến cho hắn chậm nửa nhịp, cũng không thể không

dừng bước lại, đối mặt với vị bán yêu ngũ phẩm đang truy kích phía sau!

Hạ Thanh Thiên tức giận và hận đến ngứa răng.

Hề Tuyền, cái thằng con hoang này! Lão tử thành quỷ cũng nguyền rủa ngươi!

“Ầm!”

Lông tơ toàn thân Hạ Thanh Thiên đều đựng đứng. Nhạn linh đao trong tay hắn

đã bị một quyền của đối phương đánh bay.

Sau đó, đầu của Hạ Thanh Thiên lại nổ tung, tựa như một quả dưa hấu.

Mà phía sau vị bán yêu ngũ phẩm kia ba mươi trượng, đầu của trại chủ Bạch

Vân Trại Mông Vân Sơn cũng bị người đeo mặt nạ sắt còn lại chém rụng!

Sau đó, người đeo mặt nạ sắt này liền lắc mình đến bên cạnh bán yêu ngũ phẩm,

nhìn bóng lưng đi xa của Hề Tuyền.

“Lại để hắn chạy trốn.” Người đeo mặt nạ sắt nói với vẻ ảo não: “Cái tên này

đúng là thông minh, chạy còn rất nhanh!”

Đơn Xích Linh có tổng cộng bốn đứa con, con trưởng đã gãy tay gãy chân,

không còn dùng được.

Đơn Trạch chỉ là con thứ, hắn còn có hai đứa đệ đệ, tất cả đều vô cùng xuất sắc.

Lúc này, hai người kia đang dẫn hơn một trăm tộc nhân của Đơn gia, đóng giữ ở

hai con đường khác.

Đơn Trạch thầm nghĩ, nếu như hai đệ đệ của hắn cũng ở nơi này, thì Hề Tuyền

nhất định sẽ không có cơ hội bỏ chạy.

Thân hình bán yêu ngũ phẩm kia hơi biến hóa, thân thể cao đến một trượng hai,

chẳng mấy chốc đã thu nhỏ lại như người bình thường.

Hắn lấy mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt của Đơn Xích Linh, sau đó mặt

ủ mày chau mà nhìn về phía Hề Tuyền ở xa xa.

Đơn Xích Linh không có ý định đuổi theo.

Hắn chủ tu chính là Đại Lực Kim Cương quyết, không đuổi kịp kẻ chuyên tu

thân pháp và tốc độ kiếm như Hề Thuyền.

Hắn thở dài một hơi: “Người này trốn đi, Đơn gia chúng ta sẽ có rất nhiều phiền

phức.”

Đơn Trạch cũng rất đau đầu.

Rất có thể Hề Tuyền sẽ làm lộ nội tình của Đơn gia bọn họ.

Quá nửa là còn phải cõng nồi cho vị cao thủ ngũ phẩm thần bí của Tây Sơn

Đường kia.

“Vấn đề không lớn.”

Đơn Trạch hít một hơi thật sau, giọng nói bình tĩnh: “Ta đã mua một ít Hóa Thi

Thủy tốt nhất ở chợ đen, có người nói đây là loại Hóa Thi Thủy ở trong tay đám

người Lệ thái tử.”

Đơn Xích Linh không khỏi nhướng mày, tự giễu: “Hữu dụng sao? Có một tên

còn sống kìa.”

“Sao lại vô dụng?” Đơn Trạch nhíu mày: “Cao thủ ngũ phẩm thần bí của Tây

Sơn Đường xuất hiện trước chúng ta, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không

đoán được đến trên đầu nhà chúng ta. Nói chung là cứ dùng Hóa Thi Thủy trước

đi, sống qua cửa ải này rồi tính sau, sau này lại nghĩ cách giải quyết, hóa giải sự

chú ý của Thẩm gia và Thượng Quan gia.”

Đơn Xích Linh nghe vậy liền thở dài: “Vậy thì bắt đầu đi, nhớ là làm sạch sẽ

một chút.”

Khi Tây Sơn Đường tấn công Văn gia bảo.

Những cao thủ thất phẩm và lục phẩm kia đều là sống không thấy người, chết

không thấy xác.

Nếu như bọn họ đã gia nhập Tây Sơn Đường, tất nhiên phải duy trì phong cách

này rồi.

Đơn Xích Linh đã cảm thấy tiền đồ của Đơn gia tối tăm mịt mờ, nhưng mà cũng

phải lấy ngựa chết làm ngựa sống thôi. . .
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 557: Kiềm chế (2)


Khoảnh khắc này, một đạo phi kiếm màu xanh xuất hiện ở phía xa xa.

Đơn Xích Linh nhận ra đó là Càn Khôn phi kiếm của nhà bọn họ.

Hắn tiếp nhận Càn Khôn phi kiếm, lại lấy phong thư từ chuôi kiếm ra xem.

Đơn Xích Linh đọc nhanh như gió, xem lướt qua phong thư, toàn thân hắn lại

như hóa đá, sững sờ tại chỗ.

“Sao thế?”

Đơn Trạch cướp tin phù trong tay Đơn Xích Linh, cẩn thận quan sát.

Thanh Càn Khôn phi kiếm này được truyền đến từ phía Trịnh gia thôn.

Đơn gia có tổng cộng ba vị thám mã bát phẩm chạy đến Trịnh gia thôn, quan sát

tình hình bên đó.

Lẽ nào Tây Sơn Đường bại trận, không bảo vệ được Trịnh gia thôn?

Đơn Trạch chỉ đọc hàng chữ đầu tiên, liền biết không phải. Nhưng sắc mặt của

hắn lại lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

“Tây Sơn Đường đánh bại quận quân Tú Thủy ở núi Hắc Hùng.”

Đơn Xích Linh híp mắt, ánh mắt cực kỳ phức tạp: “Ngụy Dương của Tây Sơn

Đường mang ba ngàn cung thủ, bày trận trên núi Hắc Hùng ở Nam Lộc. Lý

Thần Sơn thì lại mang năm ngàn cây cung đao, tấn công chính diện.”

“Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng một khắc thời gian, 7500 thợ săn chỉ

bắn lần lượt mười hai lượt tên, liền hoàn toàn phá tan quận quân Tú Thủy! Có

người nói những xạ thủ kia đều vô cùng mạnh, độ chính xác và sức mạnh đều

cực cao, nơi mưa tên bao trùm đều là thập tử vô sinh! Tổng cộng chín ngàn

quận quân, tử thương tiếp cận bảy ngàn, chỉ còn lại hơn hai ngàn người chạy ra

khỏi núi Hắc Hùng.”

Sau đó, hắn lại dùng một cước, đá bay thi thể của Kinh Hồng Đao – Hạ Thanh

Thiên ra ngoài hai mươi trượng, máu thịt bắn tung tóe.

Đơn Xích Linh vẫn chưa hết giận, liền cầm hai thanh khảm đao to nhỏ như ván

cửa kia để nện xuống đất, làm cho mặt đất rung động, đá vụn bay tung tóe.

Miệng Đơn Xích Linh lại rống lên như một tên thần kinh: “Ta thật là ngu xuẩn,

cực kỳ ngu xuẩn! Vì sao ta lại không nhịn được? Vì sao ta lại không nhịn được

chứ?”

Sắc mặt Đơn Trạch cũng cứng ngắc.

Vừa rồi, bọn họ chỉ cần tiếp tục kiên trì nửa canh giờ, liền có thể nhận được tin

tức Tây Sơn Đường phá tan quận quân Tú Thủy.

Khi đó, đam tặc phỉ Tây Sơn kia trốn còn không kịp, nào dám tấn công thạch

bảo của bọn họ? Đâu cần cha con bọn họ đi mạo hiểm, giả mạo vị ngũ phẩm

thần bí kia?

Đơn Trạch tự nhận tài trí của mình mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Nhưng hắn cũng không thể ngờ được, đường đường là quận quân Tú Thủy, thế

mà lại thất bại thảm hại trước 7500 thợ săn Tây Sơn kia.

. . .

Núi Hắc Hùng ở Nam Lộc, đại chiến đã kết thúc.

Ánh tà dương chiếu xuyên qua các đỉnh núi, chiếu rọi lên chiến trường tại Nam

Lộc.

Trong khe núi rộng khoảng hai trăm trượng này, thế mà lại là thây chất thành

đống, tổng cộng tiếp cận bảy ngàn thi thể, nằm ngang dọc bốn phía. Vô số mũi

tên đâm xuyên qua các thi thể này và mặt đất, dày đặc như rừng.

Hơn trăm lá cờ của quận quân Tú Thủy đều vung vãi trên mặt đất, một lượng

lớn xe bò và xe ngựa bị ngã bên đường, chiến mã không có chủ nhân nên chạy

tứ tán, còn phát ra từng trận rít gào.

Mặt đất thì là máu tươi giàn giụa, hội tụ thành một dòng suối.

Hẻm núi này vốn là non xanh nước biếc, giờ đã biến thành một màu máu của

luyện ngục nhân gian.

Tại sườn núi của núi Hắc Hùng, hương chủ mới của đàn chữ Dương là Kế

Nguyên, nhìn thấy tình cảnh này thì cũng khó có thể tự kiềm chế.

Sau trận đại chiến, cơn hưng phấn và buồn nôn đan xen hỗn tạp vào nhau, để

cho sắc mặt của hắn đỏ ửng, cổ họng lại không ngừng phát ra những tiếng nôn

khan.

Lúc này, 200 tên thợ săn mà Ngụy Dương giao cho Kế Nguyên thống lĩnh cũng

có biểu hiện như vậy. Một số người tương đối trẻ tuổi ở trong đó còn chạy ra

khỏi đội ngũ, chạy ra ngoài nôn mửa.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên vẻ khó tin và chấn động, lại có

hưng phấn, còn có một chút nghĩ mà sợ, lại có một ít tự hào. . .

Bao quát cả Kế Nguyên, trong đầu của tất cả mọi người đều chỉ có một ý nghĩ .

. . bọn họ có thể mạnh mẽ như vậy sao?

Mọi người chỉ đứng trên đỉnh núi, nghe theo lệnh của Ngụy Dương, lần lượt

kéo cung bắn tên! Bắn một lượt! Lại bắn một lượt!

Việc bọn họ làm, cũng không khác gì với khi Lưu Định Đường còn khống chế

Tây Sơn và gọi bọn họ đi chiến đấu.

Mọi người chỉ là dùng nhiều sức kéo cung hơn, cố gắng nhắm chuẩn hơn, toàn

lực rót chân nguyên vào mũi tên mà thôi.

Ai cũng không muốn trải qua cuộc sống như ngày xưa nữa.

Bọn họ không muốn bị Lưu Định Đường và Thẩm gia nghiền ép, cũng không

muốn săn bắn vất vả khổ sở, cuối cùng lại bán không được mấy đồng tiền.

Mọi người đều không muốn ngày tháng tốt đẹp mới hiện ra ánh rạng đông thì

lại bị dập tắt, cho nên cố sức hết để thi triển xạ thuật của mình, không giữ lại

chút nào.

Sau đó, bọn họ liền triển khai một cuộc giết chóc. . .!

Dưới tên trận của bọn họ, những quận quân Tú Thủy kia lại không có sức chống

đỡ nào.

Nơi mưa tên bao trùm, tất cả đều tan tác, hầu như không còn một người sống.

Bọn họ chỉ vẻn vẹn kéo cung mười hai lần, hai cánh tay vẫn còn chưa có cảm

giác đau đớn. Vậy mà chín ngàn quận quân Tú Thủy nhìn như mạnh mẽ kia, đã

tán loạn và tan vỡ, thương vong gần như không còn!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 558: Kiềm chế (3)


Tương ứng với đó, thương vong của Tây Sơn Đường bọn họ lại rất nhẹ nhàng,

chỉ có bang chúng của Tây Sơn Đường ở dưới chân núi là bị thương vong một

ít.

Sau cơn chấn động và hồi hộp, cảm giác buồn nôn trong cơ thể bọn họ từ từ

biến mất, thay vào đó là vui sướng, hưng phấn,và hào hùng bắt đầu tràn ngập

lồng ngực bọn họ.

Đầu tiên, trong đội ngũ truyền ra vài tiếng gào khóc thảm thiết như kêu gào, sau

đó tiếng kêu gào này đã lan truyền ra toàn quân.

Tất cả mọi người đều rít gào như phát rồ, phát tiết tâm tình trong lòng.

Tiếng gào của bọn họ lộn xộn, có người chỉ là kêu gào lên, cũng có người thì lại

hô ‘Tây Sơn vạn thắng’, ‘Tây Sơn vô địch’, ‘Thẩm gia cũng có ngày hôm nay’,

‘Chịu đủ đám tạp chủng này rồi’ hoặc là ‘Nguyện chết vì Sở đường chủ’ . . .vân

vân. Những tiếng này trộn lẫn vào nhau, vang vọng khắp núi trời như tiếng sét

đánh.

Tính cách Kế Nguyên tương đối ổn, nên không có kêu gào như mọi người.

Nhưng lúc này, khóe môi của hắn cũng đã cong lên, chỉ cảm thấy oan ức, nín

giận, hận thù và bất đắc dĩ trong nhiều năm của mình, đều được phát tiết tại giờ

phút này.

Hắn nghĩ từ nay về sau, không có ai dám tùy ý bắt nạt những thợ săn bọn họ

nữa, lại không ai có thể coi thường bọn họ nữa!

Mà lúc này, tại chân núi Hắc Hùng, Lý Thần Sơn đang cẩn thận hành lễ với Sở

Vân Vân.

Hắn cúi người chắp tay, vẻ mặt vô cùng kính cẩn: “Đã thống kê tất cả. quận

quân Tú Thủy có hơn sáu ngàn hai trăm người chết trận, ngoài ra còn có 1.100

người bị thương. Mà phe ta chỉ có ba mươi bảy người chết trận, hơn hai trăm

người bị thương. Tất cả đều bị tử thương khi quận quân Tú Thủy được ăn cả

ngã về không, dốc toàn lực để lao ra ngoài.”

“Trận chiến ngày hôm nay, Tây Sơn Đường đã toàn thắng, thương vong lại vô

cùng nhỏ. Điều này hiển nhiên là nhờ tiểu thư dụng binh như thần. Lý mỗ bội

phục đến sát đất.”

“Dụng binh như thần cái gì chứ?” Sở Vân Vân lại thấy buồn cười, hơi lắc đầu:

“Ta không biết gì về binh pháp cả, đều dựa vào ngươi và Ngụy Dương tài giỏi,

mới có thể một lần phá địch. Hơn nữa, công lao này cũng không thể tính lên

người ta, Lý đàn chủ, người mà ngươi phải bội phục, hẳn là huynh trưởng của

ta!”

Nàng chỉ chỉ về phía chung quanh: “Nếu như không có thủ đoạn kinh doanh

hơn người của huynh trưởng ta, hôm nay ta có tính toán hay như thế nào, thì

cũng không thể chiến thắng dễ dàng như vậy.”

Tuy rằng Sở Hi Thanh không ở Tây Sơn, nhưng tất cả những chuyện này, đều

được hắn sắp xếp rõ rõ ràng ràng.

Sở Vân Vân vẫn luôn vô cùng tự tin với binh pháp và quân lược của mình, nàng

tin rằng người có thể sánh vai với nàng trên phương diện này, tuyệt đối không

quá năm ngón tay.

Nhưng nói đến kinh doanh sản nghiệp, mua chuộc lòng người, biết dùng ‘nhân

tài’, thì Sở Vân Vân lại không thể không sinh lòng bội phục với Sở Hi Thanh.

Vẻ mặt Lý Thần Sơn sững sờ, hắn quay đầu nhìn những thợ săn Tây Sơn ở khắp

núi rừng quanh đây, lại nghe những tiếng kêu gào kia, rồi chìm vào suy tư.

Sau đó, hắn lại chắp tay nói: “Thuộc hạ chúc mừng đường chủ và tiểu thư! Sau

trận chiến ngày hôm nay, tất cả thợ săn Tây Sơn đều sẽ hết lòng với Tây Sơn

Đường ta! 7500 cây cung đao và 600 dặm Tây Sơn này, đều sẽ rơi vào lòng bàn

tay của đường chủ. Thậm chí toàn bộ quận Tú Thủy này, cũng không có người

nào dám coi thường Tây Sơn Đường ta.”

Sở Vân Vân nghe vậy thì lại lắc đầu lần nữa.

Thu nạp 7500 cây cung đao kia, đúng là có thể làm cho căn cơ của Tây Sơn

Đường vững chắc chơn, nhưng nói khống chế 600 dặm Tây Sơn, thì vẫn còn

quá sớm.

Sau đó, nàng chắp tay sau lưng, nói: “Những lời khen như vậy, liền không nên

nói nữa. Bảo mọi người mau chóng thu dọn chiến trường đi, trước khi trời tốt,

phải đưa tất cả quân giới còn dùng được vào kho, có người bị thương thì phải

chữa trị. Lỗ đàn chủ, ngươi bảo những thôn trang thợ săn quanh trấn Tây Sơn đi

dựng nhà tranh, sau đó mời đại phu và nữ quyến đến chăm sóc người bị

thương.”

Sở Vân Vân dặn dò Lỗ Bình Nguyên, đồng thời đưa mắt nhìn về hẻm núi phía

nam: “Sau khi trời tối, chúng ta chỉnh quân đi đến thành Tú Thủy một chuyến.

Không chỉ hơi ngàn bang chúng và 7500 thợ săn ở đây, Đơn gia cũng phải xuất

năm trăm binh, còn lại thì bảo đám địa chủ cường hào kia xuất ba ngàn binh đi.”

“Việc này cũng giao cho Lỗ đàn chủ, bảo mấy thám mã đi truyền lệnh cho ta.

Nói cho bọn họ biết, sau khi mặt trời lặn, nhất định phải tập kết ở phía nam trấn

Tây Sơn, Tây Sơn Đường ta triệu tập mười hai ngàn ngươi, tiến về phía thành

Tú Thủy.”

“Thành Tú Thủy?” Mi mắt Lý Thần Sơn hơi nhăn lại, nội tâm nghi ngờ không

thôi.

Tiểu thư muốn dùng nhánh binh mã này tấn công quận thành sao?

“Là đi chấn nhiếp! Đi thị uy!”

Sở Vân Vân liếc mắt nhìn Lý Thần Sơn một chút: “Tổng đà Thiết Kỳ Bang đã

trả giá rất lớn vì Tây Sơn Đường chúng ta, bây giờ đến lượt Tây Sơn Đường

chúng ta báo đáp tổng đà!”

Lý Thần Sơn lập tức hiểu ra.

Hành động này của Sở Vân Vân, chính là để chia sẻ áp lực cho Thiết Kỳ Bang.

Có mười hai ngàn người này chấn nhiếp, đủ để Thượng Quan gia và Thẩm gia

không dám vọng động. Thiết Kỳ Bang cũng có thể rút toàn bộ lực lượng, tập

trung vào cuộc tranh đấu với Thập Thất Liên Hoàn Ổ ở thượng du.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 559: Uy


Đêm xuống, quan đạo phía nam trấn Tây Sơn có hơn ba ngàn cây đuốc đang

cháy, tựa như một con hỏa xà uốn lượn, tiến về phía thành Tú Thủy.

Sở Vân Vân vốn định tập kết mười hai ngàn người, nhưng khi đêm xuống, nhân

mã tụ tập ở phía nam trấn Tây Sơn đã vượt xa con số này.

Không chỉ rất nhiều thế gia vọng tộc quanh trấn Tây Sơn kính nể đan xe, đã dốc

hết vốn liếng, ngay cả rất nhiều thế lực tự do ở ngoài phạm vị trấn Tây Sơn

cũng rất tự giác, đưa hộ viện và gia binh của bọn họ đến đây.

Lúc này, chiến sự ở núi Hắc Hùng đã kết thúc được một canh giờ.

Tây Sơn Đường gần như diệt sạch quận quân Tú Thủy ở núi Hắc Hùng Nam

Lộc, Đơn gia thì đã công phá đam tặc phỉ Tây Sơn ở Quỷ Khốc hạp, nhưng tin

tức này đã truyền toàn bộ quận Tú Thủy.

Phàm là người có tin tức hơi linh thông một chút ở trấn Tây Sơn, đều sẽ biết

trấn Tây Sơn đại cục đã định, Tú Thủy sẽ thay trời.

Sau trận chiến này, Tây Sơn Đường của Thiết Kỳ Bang không chỉ là bá chủ của

toàn bộ trấn Tây Sơn, mà phạm vi thế lực còn bao trùm bắc bộ quận Tú Thủy,

cùng với gần phân nửa Tây Sơn.

Trong vòng mười năm, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì Tây Sơn Đường

sẽ là thế lực giang hồ lớn nhất bắc bộ quận Tú Thủy.

Đường chủ Sở Hi Thanh của Tây Sơn Đường, cũng trở thành nhân vật quyền

thế có thể đếm trên đầu ngón tay của quận Tú Thủy. tất cả địa chủ cường hào,

thương gia, tiêu cục, đoàn ngựa thồ, buôn muối ở khu vực bắc bộ Tú Thủy, đều

sẽ phải ngước nhìn.

Nếu như bọn họ không biểu hiện lòng trung thành bây giờ, thì chỉ sợ sau này sẽ

không còn cơ hội.

Bởi vậy, dù đêm đã xuống, nhưng vẫn có rất nhiều đội quân đốt đuốc không

mời mà đến, vội vã chạy đến nơi tập kết mà Sở Vân Vân chỉ định.

Cuối cùng, Lưu Nhược Hi và Lỗ Bình Nguyên đã thống kê được, 14.200 người.

Hơn nữa, tất cả đều được trang bị đầy đủ, tu vị nhập phẩm, đều là thanh niên

cao to mạnh khỏe.

Trong đó, tỉ lệ mặc giáp đã vượt quá 85%, thiết giáp hơn năm trăm, tỉ lệ mặc

giáp thậm chí còn hơn biên quân một chút.

Việc này chủ yếu là nhờ Tây Sơn Đường.

1400 người của Tây Sơn Đường, tất cả đều mặc giáp.

Những thợ săn kia, mỗi người cũng có một bộ giáp da.

Thợ săn trên Tây Sơn, phàm là người hơi tiếc mạng của mình, thì đều sẽ nghĩ

cách để chế tác cho mình một bộ giáp da. Mà lại, tài liệu còn rất tốt, chất lượng

thượng thừa, năng lực phòng ngự vượt xa giáp da do biên quân và quận quân

chế tạo.

Tây Sơn Đường còn lấy được một lượng lớn khí giới và binh khí ở trên núi Hắc

Hùng.

Sở Vân Vân đã phân phát tất cả những đao thương áo giáp còn hoàn hảo xuống

dưới, hầu như tất cả bang chúng và thợ săn của Tây Sơn Đường đều được trang

bị tận răng.

Đám địa chủ cường hào ở trấn Tây Sơn cũng lấy trang bị của mình ra, trong đó

cũng có hơn trăm thiết giáp.

Khi hơn mười bốn ngàn người này đi dọc theo quan đạo, tiến về phía quận

thành Tú Thủy, tất cả thôn trang ở ven đường đều đóng chặt cửa, tất cả đội buôn

đều né tránh ra hai bên quan đạo.

Bộ khoái của Lục phiến môn và binh lính tuần tra trên quan đạo, đều vô cùng tự

giác mà nhường đường.

Sắc mặt của bọn họ đều tái nhợt, vẻ mặt thấp thỏm bất an mà nhìn những giáp sĩ

và thợ săn này tiến lên.

Cái gọi là binh mã hơn vạn, vô bờ vô bến.

Tây Sơn Đường tổ chức hơn vạn nhân mã, như một trường long tiến lên trên

quan đạo.

Từ đầu trận cho đến cuối trận, kéo dài hơn bảy dặm. Bọn họ đừng chờ ở bên

cạnh, phải chờ đến tận một khắc thời gian thì mới có thể trông thấy phần cuối

của đại quân.

Vì bồi thường cho Chu Lương Thần, nên Sở Vân Vân đã bổ nhiệm Chu Lương

Thần làm thống soái tiền quân, thống lĩnh 1500 họ viện của địa chủ đi ở phía

trước đại quân.

Ban đầu, Chu Lương Thần vẫn tương đối hưng phấn.

Hắn làm người khá trầm ổn, nhưng dù sao cũng là thiếu niên máu nóng.

Khi Chu Lương Thần còn nhỏ, cũng từng có giấc mộng tòng quân chinh chiến,

thống lĩnh đại quân ngang dọc sa trường.

Lúc này, có cơ hội thống lĩnh hơn một ngàn nhân mã, Chu Lương Thần vô cùng

quý trọng.

Nhưng chẳng mấy chốc là hắn đã thấy thất vọng, bởi vì đại quân của Tây Sơn

Đường đi thẳng về phía thành Tú Thủy, toàn bộ quá trình đều không có ai dám

ngăn cản.

Không ai ngu đến mức dùng châu chấu đá xe, chạy ra ngăn cản đường của đại

quân Tây Sơn Đường.

Dù Chu Lương Thần dẫn người quét ngang ba tòa trang viên của Thượng Quan

gia và Thẩm gia, nhưng đám danh gia vọng tộc trong thành Tú Thủy cũng

không có bất kỳ hành động nào.

Cho nên, khi mười bốn ngàn người của Tây Sơn Đường đi đến phía bắc thành

Tú Thủy, dàn bình ở cách đó ba dặm.

Chu Lương Thần liền hai tay ôm ngực, vô cùng thất vọng mà nhìn về phía

tường thành ở phía trước, đặc biệt là đám người ở trên tường thành đang cúi đầu

nhìn xuống kia.

Đám thế gia đại tộc của quận Tú Thủy này, không có kẻ nào là xương cứng cả!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back