Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 450: Định quy củ


Sở Hi Thanh nhìn màn hình huỳnh quang hư ảo ở trước mặt.

Nhân vật: Sở Hi Thanh.

Danh vọng: Thất phẩm hạ (siêu).

Võ đạo: Truy Phong đao pháp (tầng năm), Khinh Vân Tung (tầng năm). Trục

Điện Chỉ (tầng năm).

Võ ý: Nhai Tí đao ý (tầng tám), Phong Lôi võ ý (tầng bốn).

Nguyên công: Dưỡng Nguyên Công (tầng năm / bát phẩm thượng).

Điểm võ đạo: 623.

Thiên phú: Thần Thương (ngũ giai), Táng Thiên (tam giai), Thuần Dương (ngũ

giai), Thái Thượng Thông Thần (tam giai), Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ (lục

giai), Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân (ngũ giai).

Trạng thái: Lục âm Hoàn Hồn Chú, cộng sinh (sơ).

Tuổi thọ: 68 ngày.

Sở Hi Thanh thầm nói kết quả này coi như không tệ, tất cả thiên phú huyết

mạch của hắn đều tăng lên một cấp độ.

Tuy rằng không giống như Sở Vân Vân, một lần tăng tất cả thiên phú từ tiam

giai lên đến ngũ giai, nhưng Sở Hi Thanh cũng đã rất thỏa mãn.

Đặc biệt là Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ, lần này còn tăng lên đến lục giai.

Mà lần Nhiên Huyết pháp tế này, hắn kiếm được tương đương với hai mươi vạn

điểm võ đạo.

Sở Hi Thanh thu màn hình huỳnh quang hư ảo vào trong góc, sau đó giả vờ bình

thản, trả lời Lục Loạn Ly: “Thu hoạch cũng không tệ lắm, nhưng không thể nào

so sánh với các ngươi được.”

Lục Loạn Ly không khỏi nở nụ cười, nàng thấy khóe môi của Sở Hi Thanh đã

sắp kéo đến tận mang tai.

Dáng vẻ thong dong bình tĩnh này, giả bộ cho ai xem vậy?

Lúc này, thần sắc Sở Hi Thanh hơi động, nhìn về phía Lưu Nhược Hi ở sau lưng

với ánh mắt chờ mong: “Nhược Hi, ngươi thì sao?”

Lưu Nhược Hi nhắm mắt, cảm ứng trong cơ thể mình.

Nàng tu luyện ‘Sở gia’ Trạch Huyết Thuật, đã có thể cảm ứng được rõ ràng lực

lượng huyết mạch trong cơ thể mình.

Một lát sau, trên mặt nàng cũng hiện lên vẻ vui mừng: “Tất cả thiên phú huyết

mạch đều tăng lên đến tứ giai.”

Mi mắt Sở Hi Thanh hơi nhếch lên, ý mừng trong lòng càng đậm hơn.

Không hổ là thẻ khuôn 50% Bá Võ Vương.

Vài loại thiên phú trên người Lưu Nhược Hi đều là loại đỉnh cấp nhất.

Nàng có thể tăng tất cả thiên phú huyết mạch lên tứ giai ở tu vị bát phẩm, điều

này đã là cực kỳ lợi hại.

Đặc biệt là Thần Thương, Táng Thiên và Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết tứ giai,

chỉ cần đối thủ của nàng không đánh chết được nàng trong vòng ba trăm chiêu,

vậy thì nhất định sẽ bị nàng dây dưa đến chết.

Đêm xuống, mưa xuân càng rơi càng nặng.

Thời tiết tháng một, khí lạnh chưa đi, hạt mưa lạnh lẽo làm cho toàn thân người

ta lạnh ngắt.

Sở Hi Thanh chỉnh cái nón rộng vành của mình một chút: “Sắc trời không còn

sớm, chúng ta nên về rồi, bằng không thì phải trèo qua tường thành.”

Sở Hi Thanh không có ý định ở lại võ quán Chính Dương, trong một khoảng

thời gian ngắn là sẽ không quay về đây.

Bạch Mã Phi Mã đã đến tay, Nhiên Huyết pháp tế cũng đã hoàn thành, Sở Hi

Thanh cũng đã nắm giữ tất cả nội dung công pháp và võ đạo từ tầng năm đến

tầng bảy.

Hắn phải trở về trấn Tây Sơn, nên xử lý tất cả mọi chuyện.

Mà ngay khi Sở Hi Thanh mang theo đoàn người Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly

rời đi, thì Diệp Tri Thu đang nhìn bóng lưng của hắn.

“Người này. . .”

Diệp Tri Thu giơ tay phải lên, nhìn ngón tay trỏ và ngón giữa của mình.

Một bộ phận trong góc của hai ngón tay này đã có một vết đỏ.

Đây là do ánh đao của Sở Hi Thanh tạo thành.

Hai canh giờ trước, khi Sở Hi Thanh rời khỏi Tàng Kinh Lâu, thì Diệp Tri Thu

đã dạy hắn đao pháp.

Nàng lại nhất thời không cẩn thận, suýt nữa thì không đỡ nổi đao của Sở Hi

Thanh.

Đao của tên này có thể mê hoặc cảm quan của người khác, thật giả khó đoán, hư

hư thật thật, không thể dự đoán.

Tuy rằng vào thời khắc sống còn, Diệp Tri Thu mượn thiên phú linh cảm đỉnh

cấp là Tâm Hữu Linh Tê để kẹp lấy thanh Thiền Dực đao ma văn của Sở Hi

Thanh, nhưng bởi vì đột nhiên không kịp chuẩn bị, nên hai ngón tay của nàng

vẫn bị cương lực của Sở Hi Thanh làm cho bị thương.

May mà nàng che giấu nhanh, bằng không thì phải mất mặt xấu hổ ở trước mắt

học sinh rồi.

“Bạch Mã Phi Mã . . .”

Diệp Tri Thu híp mắt, nhỏ giọng nỉ non, sau đó dứt khoát đi thẳng về phía Tàng

Kinh Lâu.

Nàng đi thẳng lên tầng cao nhất của Tàng Kinh Lâu, tìm Diệp Kinh Nguyên.

“Diệp lâu chủ, người học sinh kia của ta nói là hắn nghiên cứu Bạch Mã Phi

Mã, lại hòa ‘đạo vận’ trong đó vào trong Dưỡng Nguyên Công của hắn? Nhưng

ta nhớ là, trong Tàng Kinh Lâu chỉ có nửa quyển Bạch Mã Phi Mã thôi mà.”

Quyển sách này có tiếng tăm lừng lẫy, sau khi Diệp Tri Thu đến nhậm chức ở

Tú Thủy thì cũng đã từng tìm hiểu qua, nhưng chỉ xem được một nửa nội dung.

Lông mày trắng của Diệp Kinh Nguyên nhướng lên, vẻ mặt tự nhiên: “Ta đã

xem bản đầy đủ của Bạch Mã Phi Mã, vì thế đã chép ra cho hắn xem, có chuyện

gì sao?”

Con ngươi của Diệp Tri Thu nhất thời hiện lên một tia sáng: “Như vậy hắn có

để lại cảm ngộ của Bạch Mã Phi Mã ở trong Tàng Kinh Lâu hay không? Với

tính cách của Diệp lâu chủ, nhất định sẽ ép hắn lưu lại bút ký và Chân Ý Đồ,

mau lấy ra cho ta xem một chút.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 451: Định quy củ (2)


Diệp Kinh Nguyên bật cười một tiếng: “Cho ngươi xem cũng được, nhưng

ngươi bảo Sở Hi Thanh tự mình biểu diễn cho ngươi xem, không phải nhanh và

tiện hơn sao? Hơn nữa, như vậy vừa có hình lại vừa có thần, còn mạnh hơn xem

Chân Ý Đồ nhiều. Hắn là đệ tử của ngươi, chắc chắn sẽ không từ chối.”

Diệp Tri Thu nghe vậy liền hừ một tiếng, ánh mắt khó lường: “Lấy ra đây đi,

ngươi quản nhiều như vậy làm gì?”

Nếu thật sự phải thỉnh giáo Sở Hi Thanh, vậy uy nghiêm của nàng phải để ở

đâu?

. . .

Sáng sớm hôm sau, hầu như tất cả địa chủ hào cường có hơn ba ngàn mẫu đất ở

trấn Tây Sơn, đều nhận được thiệp mời của Sở Hi Thanh, mời bọn họ gặp mặt

trò chuyện, uống rượu ở Sơn Hà Lâu vào lúc giờ thìn.”

Sơn Hà Lâu ở ngay bên cạnh Sở trạch, vừa mới mở tiệm vào tết nguyên tiêu, lấy

thức ăn ngon và rượu ngon để nổi danh ở Tây Sơn, dẫn đến rất nhiều khách

khứa, có thể nói là đông như trẩy hội.

Tuy nhiên, đến đầu giờ thìn, khi Sở Hi Thanh đi vào Sơn Hà Lâu, tòa tửu lầu

vẫn luôn đông không có chỗ ngồi này đã vắng ngắt.

Mãi cho đến khi gần buổi trưa, mới có khách lục tục đi đến.

Địa chủ lớn nhất ở trấn Tây Sơn là Văn Thiên Tài, mãi cho đến khoảng buổi

trưa bốn khắc thì hắn mới khoan thai đi đến trấn.

Khi hắn và mấy vị bạn tốt đi xuống xe ngựa, liền nhìn thấy cửa Sở trạch có bảy

chiếc xe ngựa. Một đám thanh niên cao to, cơ bắp cuồn cuộn đang đỡ hàng hóa

từ trên xe xuống.

Tất cả đều là những binh khí sáng loáng, còn có các loại giáp da đa dạng.

Đại Ninh không cấm dân gian giữ binh khí, mà chỉ cầm các loại binh khí nặng

dùng trong quân đội, hoặc là các loại binh khí cỡ lớn như máy bắn đá và trọng

nỏ.

Binh khí ở trên mấy chiếc xe ngựa này, cơ bản đều là binh khí được pháp luật

cho phép sử dụng. Hơn nữa, tất cả đều vô cùng tinh tế, mặc kệ là binh khí hay là

chiến giáp, thì đều có trình độ cửu phẩm thượng.

“Đây là vũ khí mà Tây Sơn Đường mua cho bang chúng? Vị đường chủ Tây

Sơn Đường này chịu chu thật! Chậc chậc! Đầy đủ năm trăm bộ giáp da cửu

phẩm thượng, hai trăm thiết thuẫn cửu phẩm thượng, năm trăm thanh đao

thương cửu phẩm thượng, cái này cần phải mất đến mười mấy vạn lượng bạc

đấy nhỉ?”

Văn Thiên Tài khoảng ba mươi tuổi, dáng người to mọng rộng lớn, mập đến

mức khiến cho người ta không thể nhận ra cổ của hắn.

Vị này thưởng thức một đôi hạch đào trong tay, vừa tràn đầy phấn khởi mà nhìn

bảy chiếc xe ngựa kia.

“Tuy nhiên, mang những thứ đồ này ra cho ai xem? Còn cố tình chọn đúng lúc

này, là muốn thị uy với chúng ta hay sao?”

Một trung niên nho nhã đi xuống xe ngựa ở sau lưng Văn Thiên Tài.

Khuôn mặt của hắn hơi xanh, dưới hàm có một chòm râu dài, có vẻ phong thần

tuấn dật.

Người này tên là Ân Dương, tuy rằng không được xếp hạng trong số địa chủ ở

Tây Sơn, nhưng cũng có danh tiếng lừng lẫy ở quận Tú Thủy này.

Hắn được xưng là Vân Hạc Đao, đệ nhất cao thủ trấn Tây Sơn.

Vân Hạc Đao – Ân Dương cũng nhìn bảy chiếc xe ngựa kia một chút, sau đó

mỉm cười nói: “Hết trò, làm trò cười cho người trong nghề.”

Hắn lắc lắc đầu, hướng về phía Sơn Hà Lâu ở phía trước.

Khi mấy người đi vào tầng ba, thì phát hiện trong này đã có rất nhiều người

đang ngồi.

Toàn bộ địa chủ hào cường, đại tộc địa phương trong phạm vi trấn Tây Sơn, nên

đến thì đều đến.

Bọn họ ngồi túm năm tụm ba, từng bàn từng bàn thảo luận chuyện trên trời dưới

biển, cười nói vui vẻ, làm cho tửu lâu trở nên khá náo nhiệt.

Sở Hi Thanh thì lại ngồi ở trên một cái bàn bát tiên ở trung ương, dáng vẻ khá

cô đơn.

Hắn lại không ngần ngại chút nào, lúc này hắn đang cầm một quyển sách, dáng

vẻ rất tập trung. Hoàn toàn không coi những ánh mắt hàm chứa ác ý và những

lời nói giễu cợt kia vào đâu.

Sau lưng Sở Hi Thanh thì lại có hai người khác.

Một người là đàn chủ Chu Lương Thần của ‘đàn chữ Lương’, một người là đàn

chủ Lý Thần Sơn của ‘đàn chữ Sơn’.

Sắc mặt cả hai đều lạnh lùng, chắp tay sau lưng, dùng ánh mắt lạnh lùng và

nghiêm nghị để nhìn đám khách khứa bên trong lầu, khiến cho đám khách khứa

kia cũng không dám quá coi thường vị đường chủ trẻ tuổi của Tây Sơn Đường

này.

Văn Thiên Tài cảm thấy hơi bất ngờ, cuộc thảo luận hôm nay là về thuế đầu

người và thuế ruộng ở trấn Tây Sơn, thế mà Sở Hi Thanh lại không gọi Thiết

Tiếu Sinh đến tọa trấn.

Văn Thiên Tài lập tức thu hồi nghi ngờ của mình.

Chỉ vì lúc này, tất cả mọi người ở trong lầu đều đã đứng dậy, dồn dập chào hỏi

hắn và Vân Hạc Đao – Ân Dương.

“Vân huynh và ân đại hiệp, hai vị đã đến rồi. hai người đến muộn, buổi thảo

luận này cũng không thể bắt đầu.”

“Cuối cùng thì hai vị cũng đến, thật là khiến cho chúng ta chờ mong mãi.”

“Hai vị đều là trụ cột của trấn Tây Sơn chúng ta, chuyện của trấn Tây Sơn này,

vẫn phải dựa vào hai vị giữ gìn lẽ phải.”

“Vân huynh, mới nửa tháng không gặp, Vân huynh ngươi lại phát tướng rồi.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 452: Định quy củ (3)


Vẻ mặt Văn Thiên Tài tươi cười, đáp lễ với mọi người.

Hắn xã giao một phen, lúc này mới đi theo Vân Hạc Đao – Ân Dương đến đối

diện Sở Hi Thanh, rồi dửng dưng ngồi xuống.

Văn Thiên Tài liếc mắt nhìn chung quanh một cái, vênh mặt nói: “Chuyện gì

thế này? Đã là buổi trưa bốn khắc rồi, làm sao chưa dọn đồ nhắm rượu lên? Chủ

quán, đừng để mọi người bị đói chứ. Dù có nghị sự thì cũng không thể để cái

bụng bị ủy khuất chứ.”

“Là ta dặn dò, thảo luận xong rồi ăn cơm cũng không muộn. Yên tâm, chỉ là

năm ba câu nói là xong thôi, không làm chậm trễ thời gian của mọi người đâu.”

Lúc này, rốt cuộc Sở Hi Thanh cũng khép sách trong tay lại, rồi tiện tay ném

qua một bên. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét qua mọi người trong lầu.

Đại đa số người trong lầu đều yên tĩnh lại, nhưng vẫn có một ít người vẫn cười

nói oang oang, hoàn toàn làm như không nghe thấy lời nói của Sở Hi Thanh,

thậm chí bọn họ còn không thèm liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh một cái, vẫn cười

nói ung dung tự nhiên như cũ.

Văn Thiên Tài tựa cười mà lại như không cười, đây chính là tình cảnh mà hắn

muốn nhìn thấy. Vân Hạc Đao – Ân Dương thì lại dùng ánh mắt hờ hững để

nhìn Sở Hi Thanh ở đối diện. Mọi người nể mặt Thiết Kỳ Bang, mới để tên này

lên làm hương chính của trấn Tây Sơn, còn không nể mặt, thì ngươi cũng chỉ là

một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa mà thôi.

Khóe môi Sở Hi Thanh hơi cong lên, cầm cốc uống trà ở trên bàn lên uống một

hớp: “Đầu tiên định cái quy củ đi, khi ta nói chuyện, ta không thích người khác

cãi nhau.”

Lông mày Lý Thần Sơn nhướng lên, trực tiếp bước nhanh đến một tấm bàn

vuông ở gần cửa sổ.

Hắn đột nhiên đá một cước, đá ba người đang ngồi ở bàn này xuống dưới tửu

lâu.

Ba vị này cũng có tu vị thất phẩm hạ, bọn họ nhìn như đang nói chuyện vui vẻ,

nhưng vẫn ngưng thần đề phòng.

Mà khi Lý Thần Sơn đá một cước kia, thì bọn họ lại không đỡ nổi, tất cả đều bị

một cước của Lý Thần Sơn đá thẳng vào ngực.

Bọn họ không chỉ va nát lan can của tửu lâu, mà còn bay ra ngoài như mấy bao

cát, sau khi rơi xuống đất thì khóe môi chảy máu. Bọn họ cố gắng giãy dụa, lại

không thể nào đứng dậy từ mặt đất.

Vân Hạc Đao – Ân Dương nhíu chặt lông mày, tay đè đao, trong mắt bào hàm

lửa giận.

Khi Lý Thần Sơn ra tay thì hắn đã có ý ngăn cản, nhưng trong khoảnh khắc này,

toàn bộ phòng ốc ở chung quanh tửu lâu đều mở cửa sổ ra, hơn hai trăm hán tử

mặc áo đen đã nhảy xuống tường ở quanh đây, bọn họ hoặc cầm cung mạnh

hoặc cầm nỏ tên, tất cả đều nhắm về phía tửu lâu.

Bầu không khí trong tửu lâu cũng lập tức đọng lại. Tất cả mọi người đều tay đè

binh khí, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Một nửa cung nỏ trong đó đều chĩa về phía Ân Dương.

Tay cầm đao của Vân Hạc Đao – Ân Dương đã nổi gân xanh, nhưng chung quy

vẫn không rút đao.

Văn Thiên Tài híp mắt lại, sau đó vừa cười vừa cầm ấm trà lên, tự rót cho mình

một chén trà: “Hay cho một buổi Hồng Môn Yến! Sở đường chủ bày chiến trận

như vậy, lẽ nào là muốn giết sạch đám người chúng ta sao? Vậy thì cũng hơi

quá rồi đấy, cái đạo đãi khách này không hợp với đạo nghĩa giang hồ đâu.”

Sở Hi Thanh thì lại bật cười một tiếng, phản đối: “Nơi này là trấn Tây Sơn, các

ngươi có thể không đến, nhưng đến rồi thỉ phải tuân theo quy củ của ta. Sở mỗ

nói chuyện nhẹ nhàng thì các ngươi không nghe, vậy thì chỉ có thể dùng đao

thương.”

“Còn nữa, ta cũng rất không thích người khác đến muộn. Hôm nay là lần đầu

tiên gặp mặt, chư vị không biết cách làm người của ta, cho nên ta không tính

toán với mọi người, nhưng nếu có lần sau, vậy thì có trừng trách ta.”

Lúc này, toàn bộ tửu lâu đã không còn một tiếng động.

Sắc mặt mọi người đều âm trầm và ngưng trọng, lòng thầm nói thiếu niên này

có dáng vẻ như một tên mặt trắng nhỏ, nói chuyện cũng nhẹ nhàng êm ái, nhưng

phong cách làm việc lại cường thế bá đạo, hung hăng độc ác.

Không hổ là nhân vật của thể tiêu diệt Lưu Định Đường, bắt được trấn Tây Sơn

này.

Ba người bị Lý Thần Sơn đá xuống kia, tốt xấu gì cũng là địa chủ hào cường có

trăm khoảnh đất, lúc này lại bị Lý Thần Sơn đá một cước gãy xương sườn,

không thể nào bò dậy từ dưới đất.

Mấy tên tùy tùng của bọn họ cũng bị đám bang chúng của Thiết Kỳ Bang cản

lại, không thể nào tiến lên hỗ trợ.

Chỉ có thể mặc cho ba người này nằm nhoài trong vũng bùn lầy lội, giãy dụa

trong bất lực.

“Như này tốt hơn nhiều rồi.”

Sở Hi Thanh thấy mọi người đã yên tĩnh lại, gật đầu thỏa mãn, cười nói: “Hôm

nay chúng ta bàn về chuyện thuế đầu người và thuế ruộng. Ta nói tóm tắt tại

đây, nha môn quận đã định mức là tám mươi lăm vạn thạch thuế ruộng và bốn

mươi bảy vạn lượng bạc tiền thuế đầu người, quy định phải giao nộp trong vòng

một tháng.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 453: Định quy củ (4)


Sở Hi Thanh nói tiếp: “Mấy ngày nay, ta đã mời người đi quan hệ với quan phủ,

thuế ruộng giảm xuống còn năm mươi vạn thạch, thuế đầu người còn ba mươi

mốt vạn lượng, sau đó liền không thể giảm xuống, nha môn quận nói sổ sách

của bọn họ chính là như vậy, nhất định phải thu theo con số này.”

“Sở mỗ mới đến đây, không có quan hệ bên trong nha môn quận, nên cũng

không thể làm gì. Nếu như chư vị có dị nghị, vậy thì có thể bắt tay vào để nói

chuyện với nha môn, không thể hi vọng hết vào Sở mỗ.”

Hắn nói đến đây, vẻ mặt của tất cả mọi người trong lầu đều ẩn chứa tia cười

gằn, không ai nói một lời.

Thuế đầu người và thuế ruộng nhiều hơn mọi năm đến một phần tư.

Tuy nhiên, bộ phận này lại có quan hệ gì với bọn họ chứ?

Sở Hi Thanh cũng không để ý, tiếp tục nói: “Còn nữa, ta tìm đọc sổ sách thuế

mà của trấn Tây Sơn những năm gần đây. Sau khi phòng thu chi thống kê xong,

bách tích có mười mẫu đất trở xuống, phải gánh chịu bảy vạn thạch thuế ruộng,

và mười một vạn lượng thuế đầu người. Đây là sổ sách thuế má của trấn Tây

Sơn, ta cũng chuẩn bị dựa theo con số năm ngoái này, để thu của bọn họ. Bộ

phận còn lại, thì do các nhà các ngươi giap nộp theo tỉ lệ. . .”

Lúc này, đã có người ở trong đám người tức giận lên tiếng: “Dựa vào cái gì?”

Lúc này, Sở Hi Thanh cau mày nhìn qua.

Người kia bị ánh mắt của hắn nhìn vào, khí tức nhất thời cứng đờ, toàn thân

lạnh lẽo, yên lặng ngồi xuống.

Lời nói của Sở Hi Thanh lại hàm chứa ý lạnh: “Ta là hương chính trấn Tây Sơn

được quan phủ ủy nhiệm, nên thu thuế ra sao là do ta quyết định. Nhớ kỹ, lần

sau phải chờ ta nói xong mới được mở miệng, phải chú ý quy củ.”

“Lời này của Sở đường chủ không khỏi quá bá đạo rồi đấy.” Văn Thiên Tài ngồi

đối diện, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngươi làm việc bất công, còn

không cho mọi người lên tiếng sao? Thuế ruộng và thuế đầu người đều nhiều

hơn năm ngoái tận hai phần mười, tất nhiên là mọi người phải có ý kiến rồi.

Dựa vào cái gì mà muốn đám người chúng ta phải gánh chịu bộ phận này?”

Tất cả mọi người ở trong tửu lâu đều tán thành lời này.

Tuy nhiên, có ba người nằm ở bên dưới kia rồi, nên bọn họ chỉ có thể yên lặng

nhìn Sở Hi Thanh, chứ không dám ồn ào.

Sở Hi Thanh vừa cười vừa nhìn Văn Thiên Tài: “Đạo trời là lấy chỗ thừa bù vào

chỗ thiếu, bách tính mưu sinh không dễ. Bộ phận này, chỉ có thể do các địa chủ

các ngươi đến gánh chịu, đây là quy củ của ta, các ngươi có thể không chấp

hành, cũng có thể lựa chọn chống đối nộp thuế. Lương Thần. . .”

Sở Hi Thanh cầm cốc uống trà lên: “Dựa theo ‘luật Đại Ninh’, chống nộp thuế

thì phải bị xử lý thế nào?”

Vẻ mặt Chu Lương Thần lạnh nhạt: “Tất cả người chống đối nộp thuế, chủ hộ

và đàn ông đều sung vào biên quân, lại thu đất theo giá thị trường, sau đó nhét

vào quan điền để bổ sung thuế.”

Hắn là con trai trưởng của Lâm Hải Chu gia, nên nắm rõ pháp lệnh có liên quan

đến thuế má của triều đình như lòng bàn tay.

Tuy nhiên, cái pháp lệnh này được ban hành từ khi thái tổ của sống, đến ngày

hôm nay thì chỉ còn trên danh nghĩa.

Quan phủ ở địa phương có tịch thu đất của địa chủ hào cường không, có đày

sung quân không, thì phải xem quan hệ và thực lực trên địa phương ra sao.

Quan phủ Đại Ninh không làm gì được đại tộc địa phương, cũng chỉ có thể

chuyển đại đa số thuế má này lên trên đầu đám bách tính bình thường thôi.

Bởi vậy, thế gian bây giờ, các địa chủ ở địa phương chỉ gánh chịu một khoản

thuế ruộng cực nhỏ, mà thuế đầu người thì có cũng như không.

Kẻ giàu thì ruộng đất nhiều như sông như biển, kẻ nghèo thì không mảnh đất

cắm dùi.

Sở Hi Thanh nghe vậy liền nở nụ cười, giọng nói lại lạnh như băng: “Quan phủ

cho ta kỳ hạn một tháng, hiện giờ đã qua bảy ngày. Ta cho chư vị hai mươi ngày

để giao nộp thuế, không quá đáng đúng không?”

“Nếu như đến khi đó ta vẫn chưa nhìn thấy tiền, vậy thì đừng trách Sở mỗ làm

việc theo ‘luật Đại Ninh’. Ngoài ra, ta muốn nhắc nhở các ngươi một câu, nếu

như muốn nộp ít hơn, thì còn có một biện pháp, đó chính là đi tìm nha môn nói

chuyện đi. Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, người đâu, mang rượu và món

ăn lên đi.”

Mọi người nghe vậy thì sững sờ, bọn họ không ngờ Sở Hi Thanh bá đạo như

vậy.

Cuộc thảo luận này kết thúc ở đây, cũng không cho bọn họ có cơ hội mở miệng

nói chuyện.

Sắc mặt của bọn họ đều âm trầm như nước, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.

Chức hương chính của Đại Ninh, đại khái là tương đương với chức ‘lương

trưởng’ của triều Đại Hạo ở bảy ngàn năm trước, hoặc chức ‘tam lão’ của triều

Thiên Hán ở mười bảy ngàn năm trước, chuyên do địa chủ hào cường địa

phương đảm nhiệm.

Hương chính không chỉ chịu trách nhiệm đo đạc đất đai, lập sách, hộ tịch, còn

phải khuyên canh tác khuyên tang, tố giác và trừng phạt người trốn tránh thuế,

trình báo và xử lý việc thiên tai, vạch trần quan lại và điêu dân ở địa phương. . .

vân vân và mây mây.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 454: Định quy củ (5)


Một trấn lớn tựa như trấn Tây Sơn, thậm chí còn có thể nắm giữ quyền lực xử

án và bắt giam nhất định.

Nếu như bọn họ chống đối nộp thuế, Sở Hi Thanh thật sự có quyền đến nhà

từng người để xử lý theo ‘luật Đại Ninh’.

Tầm mắt của bọn họ đều rơi vào trên người Văn Thiên Tài và Vân Hạc Đao –

Ân Dương.

Văn Thiên Tài lại tỏ vẻ tò mò, giọng nói hàm chứa một tia kỳ dị: “Ta muốn biết

là, Thẩm gia trong nội thành có phải giao nộp thuế ruộng theo số lượng đó

không? Nếu như bọn họ không giao, vậy đường chủ ngươi chuẩn bị làm gì?”

Thật ra thì địa chủ lớn nhất ở trấn Tây Sơn này không phải Văn gia bọn họ, mà

chính là Thẩm gia trong nội thành.

Thẩm gia có hai tòa điền trang ở Tây Sơn, bảy trăm khoảnh ruộng tốt, quy mô

đất đai còn lớn hơn Văn gia bọn họ nhiều.

Sở Hi Thanh lòng thầm nói hỏi rất hay, mặt hắn không đổi sắc: “Sở mỗ đối xử

bình đẳng, Thẩm gia có ruộng, vậy thì phải nộp thuế, nếu như không giao nộp,

vậy thì sẽ bị xử lý theo luật.”

Văn Thiên Tài nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, lộ ra vài phần trào phúng và

xem thường.

Hắn không có biểu hiện quá rõ ràng, mà chỉ cười nhạt một tiếng: “Năm nay

quan phủ thu thuế thuật sự là quá nhiều, quy củ của Sở đường chủ lại quá hà

khắc, đây rõ ràng là muốn ép chúng ta vào đường chết mà.”

“Có điều, Sở đường chủ muốn chúng ta nộp thuế cũng được. Ta nghe nói Sở

đường chủ chuẩn bị làm một con kênh đào ở Tây Sơn ta? Cái gọi là người thấy

có phần, nếu như đường chủ đồng ý lấy cổ phần của con kênh đào kia ra, chia

sẻ với chúng ta. . .”

Giọng nói hắn bỗng nhiên im bặt, một đoàn nước trà nóng bỏng bỗng nhiên

phun thẳng vào mặt của hắn.

Cương khí hộ thân của Văn Thiên Tài lập tức xuất hiện, không để nước trà dính

vào người, nhưng cái nhiệt độ nóng bỏng kia vẫn truyền đến da mặt của hắn,

làm cho mặt của hắn tái mét.

Sở Hi Thanh thả cốc trà đã cạn sạch trong tay xuống, một tay đè đao, ngưng

thần nhìn Văn Thiên Tài: “Ngươi muốn nói cái gì? Nói rõ ràng cho ta nghe xem

nào.”

Văn Thiên Tài chỉ cảm thấy một luồng lửa giận xông lên đầu. Hai mắt hắn đã

trợn trừng trừng vì tức giận, sắc mặt cũng chuyển sang đỏ bừng.

Cùng lúc đó, Văn Thiên Tài cũng thầm cảm thấy hoảng sợ.

Tuy hắn chỉ có tu vị thất phẩm thượng, nhưng nhờ nhiều chính đồ đỉnh cấp và

mấy cái pháp khí lục phẩm trên người, nên sức chiến đấu của hắn cũng không

kém hơn đám cao thủ lục phẩm hạ bao nhiêu.

Nhưng vừa rồi, khi Sở Hi Thanh giội nước trà vào người hắn, thì tốc độ kia lại

nhanh đến mức khiến cho hắn không kịp phản ứng, thậm chí hắn còn không

nhìn thấy rõ lắm.

Con ngươi của Vân Hạc Đao – Ân Dương cũng hơi co lại, tay của tên này thật

nhanh. . . không hổ danh là thiên kiêu xếp hạng 60 trên Thanh Vân Bảng.

Tu vị của người này còn yếu, còn không phải đối thủ của bọn họ, nhưng có đám

cung nỏ kia, thì hươu chết vào tay ai vẫn chưa biết.

Văn Thiên Tài híp mắt, nhìn nhau với Sở Hi Thanh.

Cuối cùng, hắn cười khẽ một tiếng, lau mặt một cái: “Sở đường chủ không

muốn chia sẻ, vậy thì coi như xong. Có điều, rượu hôm nay không ngon, đồ ăn

cũng vô vị, Văn mỗ ở đây chỉ mất mặt, cáo từ!’

. . .

Theo Văn Thiên Tài và Ân Dương rời đi.

Đám khách khứa bên trong tửu lâu cũng đi quá nửa.

Chỉ còn lại mười mấy vị có quan hệ khá gần với Thiết Kỳ Bang và bên Lâm Hải

mới ở lại.

Chu Lương Thần nhìn đám người cưỡi ngựa hoặc ngồi xe ngựa rời đi kia một

chút, sau đó lại hơi cau mày, đi đến ngồi xuống bên cạnh Sở Hi Thanh.

Lúc này, tuy rằng người trong tửu lâu đã đi gần hết, nhưng tửu lâu vẫn đưa rượu

và thịt mà Sở Hi Thanh đặt lên bàn.

“Một đám thấy lợi tối mắt! Bản lĩnh không có bao nhiêu, lại rất biết cách làm

người khác tức giận.”

Vẻ mặt Chu Lương Thần phiền não, hắn rót cho mình một chén rượu, uống một

hớp: “Đường chủ, ngươi cứ thả bọn họ đi như vậy à?”

Sở Hi Thanh thấy buồn cười: “Không tha thì làm gì? Chẳng lẽ thật sự làm thịt

bọn họ hay sao? Nếu như làm như vậy thật, sau này còn ai dám nhận lời mời

của Sở mỗ nữa?”

Chu Lương Thần cũng biết đạo lý này.

Hắn cau mày: “Ít nhất cũng phải bắt một hai người để lập uy, sau khi bọn họ trở

về, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để chống lại chúng ta. Ngươi muốn

bọn họ ngoan ngoãn nộp thuế, chỉ sợ là không có cửa rồi.”

“Lập uy ở đây, thì không thể để cho bọn họ tâm phục khẩu phục.”

Sở Hi Thanh cũng cầm đũa lên dùng bữa, thần thái hắn thản nhiên, mở miệng

giải thích: “Thuế má là chuyện của quan phủ, không giống như chuyện trên

giang hồ. Nếu như bọn họ thật sự chống đối nộp thuế, vậy thì đúng ý của ta

rồi.”

Trong con ngươi của Sở Hi Thanh hiện lên một tia lạnh lẽo: “Thực không dám

giấu giếm, ta cũng có ý định bắt vài người lập uy. Khi đó phải xem là cổ của

bọn họ cứng, hay là đao của ta sắc bén hơn rồi.”

Hắn cũng coi trọng gia sản của mấy gia tộc này.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 455: Định quy củ (6)


Vì đối phó với chuyện thuế má lần này, hắn không thể không tuyển thêm 180

bang chúng từ bến tàu và Cổ Thị tập. Chỉ là tiền trợ cấp gia đình cho những

người này thôi, cũng đã mất mấy vạn lượng bạc rồi.

Sau đó, hắn còn phải vay mười mấy vạn lượng bạc từ bên Lâm Hải, để mua

pháp khí binh khí áo giáp cho 680 bang chúng này nữa.

Việc này có chút đau ‘bi’, sau khi hắn lên làm đường chủ Tây Sơn Đường, vẫn

không lấy được một xu nào, trái lại còn làm cho mình nợ gần 20 vạn lượng bạc

rồi.

Sở Hi Thanh lại không thể không bỏ số tiền này ra.

Trong số của cải của Lưu Định Đường, đáng giá nhất chính là những cái ‘Tứ tí

trọng nỏ’ kia. Binh khí và pháp khí lại không có bao nhiêu, chỉ có hơn 300 binh

khi nhập phẩm, hơn sáu mươi áo giáp.

Vấn đề là đám ‘Tứ tí trọng nỏ’ kia, là không thể nào kéo ra khỏi thành với quy

mô lớn được.

Mà một khi hắn muốn tấn công đám thế gia hào tộc kia, trình độ trang bị của

bang chúng Tây Sơn Đường sẽ phải chịu thiệt.

Đặc biệt là áo giáp, một cái áo giáp tốt sẽ trợ giúp rất nhiều cho võ tu cấp thấp,

có thể làm cho sức chiến đấu của bọn họ tăng gấp bội. Nhưng một cái giáp da

cấp độ nhập phẩm cũng có giá cực kỳ đắt.

Nếu Sở Hi Thanh muốn trả nợ, nếu hắn muốn giao nộp thuế. Vậy hắn không thể

không nhìn chằm chằm vào tài sản của đám thế gia này.

Cái gọi là người không ăn tiền bất nghĩa thì không giàu, ngựa không ăn đêm thì

không béo. . .Nếu muốn có tiền nhanh, vẫn phải đi giết người phóng hỏa.

Tuy nhiên, không thể nói mấy câu này cho một thanh niên sáng sủa như Chu

Lương Thần được.

Lý Thần Sơn thì lại đứng ở gần lan can, nhìn bóng lưng đi xa của Văn Thiên

Tài, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ và khát vọng.

Cái tên béo đáng chết này, trên người có tận năm cái pháp khí lục phẩm, thật sự

là phung phí của trời!

Hắn rất tán thành Sở Hi Thanh, đúng là nên dùng mấy người này để lập uy.

Vấn đề là hai mươi ngày sau, bọn họ có thể bắt được mấy thế gia này hay

không?

Nhưng đúng lúc này, Tả Thanh Vân đi từ dưới lên, đi đến trước mặt Sở Hi

Thanh.

“Khi ta đến thì thấy mặt mũi mấy người kia đen xì, xem ra các ngươi thảo luận

không vui vẻ?”

Tả Thanh Vân vừa nói vừa đặt một phần công văn vào trước mặt Sở Hi Thanh:

“May mắn không làm nhục mệnh, chuyện đã ổn thỏa rồi. Cha ta nói, hai mươi

ngày sau, ngươi không cần báo lên quan phủ, trực tiếp ra tay là được rồi. Đến

khi đó, hắn sẽ trực tiếp đóng ấn rồi đưa công văn mà ngươi nộp lên trên.”

Chu Lương Thần ở bên cạnh quét mắt nhìn công văn kia một chút, sau đó liền

kinh hãi.

Đây là một phần tội danh ‘Dùng võ trang để chống nộp thuế’, tịch thu tất cả

ruộng đất và tài sản của Văn Thiên Tài và Vân Hạc Đao – Ân Dương, còn có tất

cả điền sản của Đơn gia ở phía bắc trấn, tất cả đàn ông bị đầy đi U Châu. Có

điều, ngày ký tên lại là ngày 10 tháng 2, cũng chính là hai mươi ngày sau.

Nói cách khác, đến thời gian này, Sở Hi Thanh có thể dựa vào cái công văn này,

để trực tiếp ra tay với ba nhà này.

Sở Hi Thanh thì lại khẽ mỉm cười, ôm quyền nói: “Thay ta cảm ơn lệnh tôn!’

“Không cần, ngươi trả tiền rồi, tận ba vạn lượng cơ mà, có chuyện gì mà không

làm được chứ?”

Tả nha nội cười một tiếng: “Hơn nữa, việc này cũng rất đơn giản, tuy rằng quận

trưởng đại nhân thiên thị Thượng Quan gia và Thẩm gia, nhưng có thể can thiệp

vào việc thuế xuân của năm nay, thì hắn chỉ có thể vui vẻ. Dù sao thì thuế càng

nhiều, thành tích của hắn lại càng nhiều. Cha ta nói, yên tâm làm là được,

nhưng nếu như ngươi không bắt được bọn họ, thì hắn cũng không quản.”

Lúc này, Sở Hi Thanh lại phát hiện vẻ mặt của Tả nha nội hơi suy sụp, mi mắt

cũng hiện lên vẻ tâm sự nặng nề.

Hắn đang muốn hỏi cho ra nhẽ, chợt thấy có hai người đi lên trên này.

Một người là Hướng Quỳ của Bắc Thiên Môn, còn moojtn gười là Vương

Chính của Nam Thiên Môn.

Sau khi đi lên lầu, Hướng Quỳ vừa cười vừa ôm quyền về phía Sở Hi Thanh.

“Sở sư huynh, ngày hôm trước Sở sư huynh đã từng đáp ứng cho tiểu đệ một

bát cơm ăn, không biết lời đó của sư huynh còn tính không?”

Vương Chính ở phía sau lại nhìn Hướng Quỳ với ánh mắt âm lãnh.

Hắn bị giam lỏng mãi cho đến tận năm ngày trước mới được thả ra.

Hôm nay, hắn đến tìm Sở Hi Thanh là vì muốn tìm một công việc để che dấu tai

mắt của người khác, nhưng lại gặp phải tên đệ tử Bắc Thiên Môn cực kỳ nham

hiểm này.

Sau đó, Vương Chính cũng thi lễ về phía Sở Hi Thanh: “Sở sư huynh, Vương

mỗ xưa nay đều kính phục lòng nhân nghĩa và cách làm người của ngài, hôm

nay nguyện ý đi theo, ra sức trâu ngựa cho ngài.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì rất bất ngờ, sau đó lại cảm thấy hơi đau đầu.

Hắn biết thực lực và tu vị của hai người này đều rất không tầm thường.

Sở Vân Vân từng nói hai tên nằm vùng của Nam Bắc Thiên Môn này đều có

thực lực thất phẩm.

Nhưng mà chuyện này là sao?

Tây Sơn Đường của hắn dứt khoát đổi tên thành Nằm Vùng Đường đi.

Người trong đường khẩu không phải nằm vùng thì cũng là trọng phạm bị triều

đình truy nã.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 456: Thùng phá sảnh


Sau hôm ở Sơn Hà Lâu, Chu Lương Thần dẫn đám huynh đệ Đàn chữ Lương

của mình đi tuần tra các con đường như thường lệ.

Các phân đàn của Tây Sơn Đường có các chức trách khác nhau, ví dụ như ba

đàn khẩu chữ Sơn, Vân và Loạn, tạm thời chủ yếu là phụ trách giám sát chuyện

kênh đào.

Đàn chữ Lương thì phụ trách công việc trị an và phòng ngự trong trấn.

Tuy nhiên, khi Chu Lương Thần dẫn hai mươi vị bang chúng đi lại trên đường

phố, thì hắn lại nhíu chặt lông mày.

Trước mắt hắn có một loạt cửa hiệu, tổng số là 127 nhà cửa hiệu, có bốn mươi

lăm nhà đóng cửa dừng kinh doanh.

Ngoài ra, người đi lại trên phố cũng rất vắng vẻ, lác đác vài mống. Phóng tầm

mắt nhìn qua thì có vẻ như rất vắng vẻ ngột ngạt.

Trong lòng Chu Lương Thần lạnh lẽo, hắn có một linh cảm, dường như đã có

chuyện gì đó.

Hắn bước nhanh đi đến ngã tư đường phía trước, rồi rẽ qua một con đường ở

phía bắc.

Chu Lương Thần liếc mắt nhìn hai bên đường phố, sau đó sắc mặt đã tái xanh.

110 cửa hiệu ở con đường này, đã có bốn mươi bảy nhà dừng buôn bán.

Con đường này và con đường hướng đông kia, liên thông được với bốn cửa

thành ở bốn phía, là khu vực phồn hoa và quan trọng nhất ở trong trấn Tây Sơn

này.

Sau đó, hắn phát hiện có một lượng lớn xe ngựa và người ở cửa thành phía xa

xa.

“Tìm hai tên thông minh đi qua hỏi thăm một chút.” Chu Lương Thần híp mắt

lại: “Xem là có chuyện gì?”

Có mấy tên thuộc hạ ở phía sau Chu Lương Thần vội vã chạy đi, lại vội vã chạy

về.

Những người này đều tỏ vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng.

Tin tức mà bọn họ vừa nghe ngóng được, khá là giống nhau.

Tất cả đại tộc thế gia ở Tây Sơn, đều rút tất cả tộc nhân của mình ra khỏi trấn

Tây Sơn.

Tất cả cửa hiệu đều đóng cửa dừng kinh doanh, tất cả người ở và công nhân

cũng rút khỏi trấn Tây Sơn.

Chu Lương Thần lẳng lặng nghe, hắn bình tình nhìn đám người đang đứng xếp

hàng ở cửa thành kia.

Sau vài hơi thở, Chu Lương Thần bỗng nhiên quay người đi về phía Sở trạch.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, trong miệng phun ra một tiếng chửi bới hiếm có: “Con

bà nó! Một đám không biết sống chết này, lại giở trò mèo với chúng ta!’

Đám địa chủ cường hào này được Văn Thiên Tài cầm đầu, đang muốn cho Sở

Hi Thanh một bài học đây mà!

Trong lòng Chu Lương Thần cũng biết đám người này đã quyết tâm đối đầu với

Tây Sơn Đường đến cùng rồi.

Nửa ngày trước, Sở Hi Thanh đã biết hai người Văn Thiên Tài và Vân Hạc Đao

– Ân Dương móc nối với đám địa chủ cường hào nông thôn, cùng nhau rút ra

khỏi trấn Tây Sơn.

Khi đó, toàn bộ người trong đường khẩu đều tức giận, tất cả đều có cùng một ý

kiến, muốn xuất binh tấn công ổ bảo của Văn gia ở phía đông trấn, giết gà dọa

khỉ, khiến cho đám địa chủ này biết tay.

Việc này lại bị Sở Hi Thanh cưỡng ép đè xuống.

Hết cách rồi, trên phương diện quan phủ thì phải làm như vậy.

Nếu bây giờ hắn là một hảo hán lục lâm, trộm cướp giang hồ, thì đúng là rất

đơn giản, trực tiếp đi ra giết là được rồi.

Thiết Kỳ Bang chỉ là một bang phái giang hồ, nửa trắng nửa đen, muốn hạ sát

thủ với đám người Văn Thiên Tài và Ân Dương, rồi nuốt mấy trăm khoảnh

ruộng và đất đai của nhà người ta, thì nhất định phải đứng trên góc độ khác,

không thể để quan phủ nắm thóp.

Sở Hi Thanh vẫn chỉnh binh chuẩn bị chiến đấu đâu ra đấy.

Ngày 20 tháng 1, Sở Hi Thanh rốt cuộc cũng chiêu mộ được đến 700 bang

chúng. Hắn thà thiếu chứ không ẩu, vì vậy nên kéo dài đến ngày hôm nay.

Ngoài ra, các loại binh khí cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa.

Tổng cộng có sáu trăm thanh trường đao nhập phẩm, bốn trăm đoản thương,

bảy trăm giáp da, bốn trăm thiết thuẫn, hai trăm cái nỏ quân dụng, hai trăm cung

mười thạch, 110 cái ‘tứ tí sàng nỏ’.

Trong đó có gần sáu phần là mua ở bên ngoài, bộ phận còn lại là của Lưu Định

Đường.

Sở Hi Thanh thuận thế điều chỉnh thành tám đàn khẩu.

Đàn chữ Thanh trực thuộc Sở Hi Thanh có 100 người, đàn chữ Vân của Sở Vân

Vân có 100 người, đàn chữ Loạn của Lục Loạn Ly có 100 người, đàn chữ

Lương của Chu Lương Thần có 100 người, đàn chữ Sơn của Lý Thần Sơn có

100 người, đàn chữ Dương của Ngụy Dương có 100 người, đàn chữ Hi của Lưu

Nhược Hi có 70 người.

Những ngày gần đây, Tây Sơn Đường đã tuyển được không ít cao thủ, ngoại trừ

Hướng Quỳ và Vương Chính ra, còn có vài vị cao thủ bát phẩm.

Sở Hi Thanh dứt khoát để Lưu Nhược Hi ra thống lĩnh đàn chữ Hi. Lại đưa

Hướng Quỳ và Vương chính và dưới trướng Lục Loạn Ly, nằm vùng đi với nằm

vùng, quả thực là hoàn mỹ.

Ngoài ra, còn có một cái đàn chữ Nguyên, chỉ là ba mươi người, chuyên phụ

trách việc tin tức và hỏi dò của Tây Sơn Đường.

Sau đó, Sở Hi Thanh đem tất cả công việc huấn luyện cho hai người Lý Thần

Sơn và Ngụy Dương.

Hai người đều xuất thân từ đội quân mạnh nhất thiên hạ, đường đường là Trí

Quả giáo úy hàm thất phẩm, rất am hiểu công việc này.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 457: Thùng phá sảnh (2)


Thật ra thì Sở Hi Thanh cũng không hi vọng bang chúng của mình có thành tựu

ở trên phương diện quân trận hay chiến pháp gì cả.

Dù sao đánh nhau binh khí ở nông thôn và chém giết trên giang hồ, đơn giản

chính là xem bản lĩnh đơn đả độc đấu, bắt đầu đánh nhau sẽ như ong vỡ tổ, cần

chiến trận để làm gì?

Vì vậy, Tây Sơn Đường chọn bang chúng đều tuyển tu vị cửu phẩm hoặc là

những người có sức khỏe, hoặc là đao kiếm tốt, hoặc là cung tiễn thủ xuất sắc.

Tuy rằng lương bổng của bọn họ rất cao, nhưng tất cả đều là cao thủ, đại đa số

người đều không thua kém võ tu cùng cấp.

Tuy nhiên, hai người Lý Thần Sơn và Ngụy Dương lại rất tận tâm, cộng thêm

một tên Chu Lương Thần nữa, ngày ngày đều liều mạng huấn luyện thuộc hạ.

Bạc trong túi của Sở Hi Thanh lại chảy ra ngoài như nước.

Hắn chẳng những phải dùng rượu ngon thịt ngon để nuôi dưỡng hơn bảy trăm

tráng hán này, mà còn phải cung cấp đan dược khôi phục sức lực và tinh thần

cho bọn họ.

Dù sao Tây Sơn Đường cũng không phải là quân đội.

Các huynh đệ lăn lộn giang hồ là vì kiếm miếng cơm ăn, chứ không phải đến

đây để người ta sai khiến và huấn luyện như gia súc.

Dù là quân đội ở phương bắc, mà ngày ngày huấn luyện nặng thì cũng sẽ xảy ra

chuyện.

May mà bang chúng phía dưới cũng biết sắp có một trận đại chiến ở hai mươi

ngày sau, lại cảm kích ơn đức mua chiến giáp của Sở Hi Thanh, cho nên không

có mấy người sinh lời oán hận.

Cần biết, áo giáp là thứ quý giá nhất trong tất cả các loại pháp khí, một cái giáp

da cửu phẩm thượng cũng có giá trị cao đến hơn 300 lượng bạc.

Đổi thành những bang phái hoặc đường khẩu khác, có ai sẽ trang bị mấy cái đồ

chơi đắt như vậy cho bang chúng cấp thấp chứ?

Dù cho là chết người, thì cũng chỉ mất hơn 300 lượng tiền trợ cấp và chôn đốt,

sau đó dùng chiếu cuốn gói, ném vào bãi tha ma là xong việc.

Bởi vậy, bình thường thì đều là bang chúng tự bỏ tiền ra mua pháp khí cho

mình.

Sở Hi Thanh lại mua giáp da cho bọn họ, xác thực được coi là độc nhất vô nhị ở

trong bang phái giang hồ.

Bọn họ cảm kích ân nghĩa của đường chủ, nên cũng cố gắng huấn luyện.

Sở Hi Thanh lại rất bất đắc dĩ.

Tây Sơn Đường bây giờ nuôi dưỡng 700 người, còn có hơn trăm người hầu và

bếp núp vân vân, mỗi tháng phải xài đến tận bảy vạn lượng bạc.

Hiện giờ, Tây Sơn Đường chỉ thu được một vạn tiền thuê, phí vào thành tạm

thời giảm mất phân nửa, tiền công từ việc giám sát kênh đào là năm vạn lượng

bạc, thật sự là thu không đủ chi.

Bởi vậy, hắn còn phải đi vay tiền ở bên ngoài, để cho đám bang chúng này có

thịt ăn.

Bản thân Sở Hi Thanh cũng là xài tiền như nước.

Hai huynh muội bọn họ phải tu hành mỗi ngày, ngày nào cũng phải mất đến

năm trăm lượng bạc.

Cả hai đều dùng đan dược tốt nhất, tài liệu pháp thuật tốt nhất.

Tuy nhiên, đầu to vẫn là Sở Hi Thanh tiêu.

Sở Hi Thanh đã tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân.

Sở Vân Vân đã cung cấp một loại phương thuốc bí truyền của Thiết Sơn Tần thị

cho hắn, luyện bất cứ loại ngoại công nào mà thoa dầu thuốc này lên người,

cũng có thể có hiệu quả làm ít mà được nhiều. Hơn nữa, còn có thể gia tăng sức

mạnh và lực kháng đả kích của người sử dụng.

Tuy nhiên, loại dầu thuốc này cực kỳ đắt, một phần dược liệu phải cao đến ba

trăm lượng bạc.

Sở Hi Thanh còn dùng tứ chuyển Kim Thân Đan mà Tào Hiên cung cấp.

Hắn đã mời cao nhân giám định qua, đan dược không có vấn đề, có thể yên tâm.

Thứ này là do Đan sư trong nội bộ Cẩm y vệ luyện chế, là thuốc chuyên dụng

của Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân.

Một viên có thể tiết kiệm hai mươi ngày tu luyện của hắn, làm cho Sở Hi Thanh

tiến bộ rất nhanh.

Ngày 25 tháng 1.

Sở Hi Thanh phái mấy vị tiên sinh phòng thu chi đi xuống nông thôn thu thuế

đầu người và thuế ruộng, khi bọn họ trở về thì là một thân cứt đái, dáng vẻ cực

kỳ chật vật.

Mấy người trở về Sở trạch, lập tức ôm chân của Sở Hi Thanh mà gào khóc.

Bọn họ chịu đủ sỉ nhục ở dưới nông thôn, không chỉ bị đánh vài chục roi, mà

còn bị ép quỳ xuống dập đầu, chui qua háng người khác, có hai người suýt nữa

bị ném vào hố phân, tinh thần gần như sắp tan vỡ.

Tình cảnh thảm hại của mấy người này, khiến cho Lục Loạn Ly vẫn mang tâm

lý vui đùa cũng không chịu nổi, trong con mắt xinh đẹp đã hiện lên lửa giận.

Nàng biết Sở Hi Thanh đang đợi, cũng nhất định phải đợi, nên chỉ có thể nhịn.

Tuy nhiên, buổi tối ngày hôm đó, Lục Loạn Ly cố tình mang đao của mình ra,

bắt đầu mài đao tận nửa canh giờ.

Cái đám địa chủ cường hào không biết sống chết ở Tây Sơn này, đã hoàn toàn

chọc giận nàng.

Sở Hi Thanh cũng định mang mấy thế gia hào tộc nông thôn này ra khai đao.

Nhưng khi hắn cẩn thận hỏi dò, thì lại không hỏi ra cái gì.

Đám người bắt cóc tiên sinh phòng thu chi của hắn đều che mặt, không có bại lộ

thân phận.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 458: Thùng phá sảnh (3)


Sở Hi Thanh lòng thầm nói những người này cũng rất thông minh.

Hắn không thể làm gì khác, chỉ có thể mở miệng động viên, lại lấy mấy trăm

lượng bạc ra để an ủi mấy vị tiên sinh phòng thu chi, vừa để người của đàn chữ

Nguyên đi điều tra thân phận của những kẻ này.

Nhưng lần đầu tiên ra quân, Tây Sơn Đường không những không thu được chút

thuế má nào từ đám địa chủ hào cường, mà còn không thu nổi một đấu gạo nào

từ đám nông dân trong thôn.

Sở Hi Thanh cũng không để ý lắm.

Không thu được thì không thu, hắn dứt khoát gọi tất cả người của mình về, tập

trung vào trấn Tây Sơn và dọc tuyến kênh đào, bỏ mặc những nơi còn lại của

Tây Sơn.

Ngày mùng 2 tháng 2 rồng ngẩng đầu, rốt cuộc bảo đao lục phẩm mà Sở Hi

Thanh nhờ Thiết Kỳ Bang mua cho cũng được đưa đến.

Đao tên Tốn Phong Chấn Lôi Đao, là một đôi tử mẫu Nhạn Linh Đao.

Tử mẫu Nhạn Linh Đao có nghĩa là song đao, một mẫu một tử, một dài một

ngắn, một chủ một phó.

Chủ đao dài bốn thước hai tấc, phó đao thì lại dài khoảng ba tấc, có thể thông

qua khóa để khảm vào mặt trái của chủ đao, khiến cho uy lực và trọng lượng

của chủ đao được tăng lên trên diện rộng.

Mà một khi tháo ra, thì chúng lượng của chúng nó lại nhẹ hơn trọng lượng của

bảo đao lục phẩm bình thường.

Ngoài ra, thân đao còn được hòa một lượng Vĩnh Hằng Tinh Thiết to bằng

móng tay, khiến cho thân đao cực kỳ cứng rắn, độ cứng đuổi sát tứ phẩm.

Bên trong còn trộn lẫn bột phấn Tích Địa Tiên Thạch, ngưng tụ lực lượng

nguyên từ, có thể hấp thu và khắc chế tất cả các loại ám khí bằng kim loại.

Thanh Tốn Phong Chấn Lôi Đao này rất thích hợp với hắn, vừa có thể đơn đấu,

mà cũng có thể chém giết quần chiến.

Tuy nhiên, giá cả của nó cũng cực kỳ đắt, cao đến tận 37.000 lượng bạc.

Sở Hi Thanh không thể không bù thêm 17.000 lượng bạc cho Thiết Kỳ Bang.

Ngày mùng 5 tháng 2, Sở Hi Thanh dùng danh nghĩa cổ phần kênh đào dưới tên

của mình, vay mười vạn lượng bạc từ mấy mấy nhà tiền trang bên Lâm Hải,

theo quy củ là chín ra mười ba vào. (lấy 9 trả 13)

Thời gian gần đây, việc kinh doanh binh khí bên Cổ thị tập bỗng nhiên trở nên

rất hot.

Các địa chủ cường hào của Tây Sơn đều đang trắng trợn mua binh khí và vũ khí

quân dụng.

Theo tin tức của Thiết Kỳ Bang, chỉ vẻn vẹn cuối tháng một, đã có hơn ba ngàn

binh khí, hơn 200 giáp da, hơn 300 cây cung nỏ cấp nhập phẩm đã chảy vào

trấn Tây Sơn.

Còn có một lượng lớn nhân vật giang hồ được thuê đến Tây Sơn.

Trước đây không lâu, Sở Vân Vân một mình đi dạo một vòng ở nông thôn, phát

hiện mới đầu xuân, mà đồng ruộng lại không có một bóng người.

Tất cả địa chủ cường hào ở Tây Sơn đều không có tâm tư trồng trọt, thủ hạ gia

tướng và tá điền của bọn họ đều được võ trang đầy đủ, tất cả đều tập hợp ở sân

phơi lúa, khua chiêng gõ mõ luyện tập võ nghệ, thao diễn chiến trận.

Cảnh này khiến cho toàn bộ bầu không khí trong và ngoài trấn Tây Sơn đều xơ

xác tiêu điều, giương cung bạt kiếm.

Chỉ cần nhìn thế trận của đám địa chủ cường hào Tây Sơn, cũng biết bọn họ đã

quyết tâm chống nộp thuế đến cùng.

Sở Hi Thanh không thể không phòng ngừa chu đáo, tạm thời chuẩn bị một món

tiền vốn để đối phó với trận chiến này.

Ví dụ như phù lục, mũi tên, còn cả tiền trợ cấp, tiền chôn đốt. . . vân vân, tất cả

đều cần đến tiền.

Lục Loạn Ly cười nhạo hắn có tâm tính đánh bạc, đặt tất cả gia sản của mình

vào trận chiến này.

Kết quả của trận chiến này, hoặc là hắn phá nhà diệt tộc Văn Thiên Tài và Vân

Hạc Đao – Ân Dương, hoặc là Sở Hi Thanh mất cổ phần của kênh đào, chật vật

trốn khỏi Tây Sơn.

Thắng thì tốt, ít nhất thì trả nợ là không thành vấn đề.

Một khi thua, thì sẽ mất tất cả.

Sở Hi Thanh lại không cho rằng mình đang đánh cược.

Hắn sẽ thất bại sao?

Sở Hi Thanh nhìn Sở Vân Vân ở bên trái mình, lại nhìn qua Lục Loạn Ly ở bên

phải mình.

Ánh mắt của hắn lại nhìn về phía xa, nhìn về phía đám thuộc hạ và nằm vùng,

phản tặc đang huấn luyện trên thao trường kia, còn cả tên Chu Lương Thần có

tâm tính thiện lương kia nữa.

Sở Hi Thanh lòng thầm nói, có những nhân vật thâm tàng bất lộ này giúp đỡ,

mình có muốn thua cũng khó. . .

Ngày mùng 7 tháng 2, ngay trong đêm trước khi đến kỳ hạn hai mươi ngày,

trong kho thuế của trấn Tây Sơn chỉ có ba vạn thạch gạo và bốn vạn lượng bạc.

Con số này được thu từ chính trong trấn Tây Sơn và những khu vực ở quanh

trấn.

Vượt qua phạm vi ba dặm, thì không thu được một xu một hạt gạo nào.

Ngày mùng 8 tháng 2, sáng sớm.

Trong một gian phòng yên tĩnh của Sở trạch, Sở Vân Vân ngồi khoanh chân, cột

cờ Nghịch Thần Kỳ nằm trên đầu gối của nàng.

Phía trước nàng là Sở Hi Thanh, hắn đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, toàn

thân bị một ngọn lửa trắng thiêu đốt.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 459: Thùng phá sảnh (4)


Mà lúc này, xương cốt của Sở Hi Thanh không ngừng truyền ra những tiếng nổ

vang như xào đậu tương.

Nếu như nhìn kỹ hơn, sẽ phát hiện da thịt của hắn còn có hoa văn, có màu trắng

nhạt và ánh kim loại đang quanh quẩn.

Lửa trắng là Nghịch Thần Chi Hỏa của Sở Vân Vân, những ánh kim loại kia là

ngoại cương của Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh đang dùng hết mười một viên Kim Thân Đan mà Tào Hiên đưa

cho, ba ngày trước, hắn đã tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân lên

đến tầng thứ ba, bắt đầu có thể cô đọng cương lực.

Ngọn lửa trắng kia thiêu đốt trên người Sở Hi Thanh tầm nửa khắc, hắn liền

không tự chủ được mà nhíu mày, khuôn mặt vặn vẹo.

Nghịch Thần Chi Hỏa này thiêu đốt xương tủy của hắn, đang thay đổi cấu tạo

của tất cả máu thịt và lục phủ ngũ tạng của hắn, từ đó có thể biết Sở Hi Thanh

đang chịu nổi đau đớn như thế nào.

Ngay khi Sở Hi Thanh dùng toàn lực để nhẫn nhịn, Sở Vân Vân lại thu bàn tay

đang đặt sau lưng Sở Hi Thanh về, tất cả lửa trắng cũng biến mất.

Toàn thân Sở Hi Thanh buông lỏng, loại cảm giác đau xót như bị hút tủy kia

cũng biến mất.

Trên mặt Sở Hi Thanh lại lộ ra vài phần oán giận: “Ta còn có thể chống đỡ thêm

một chút.”

Hắn không phải kẻ cuồng bị tra tấn, hắn cam nguyện nhận nỗi đau đớn đó là vì

chỉ có Nghịch Thần Chi Hỏa mới có thể giúp hắn tăng lên nhanh chóng.

Sở Vân Vân chỉ đốt hắn hai mươi ngày, liền để cho tốc độ xuất đao của Sở Hi

Thanh tăng thêm một phần mười.

Đấy là còn chưa nói đến chuyện Nghịch Thần Chi Hỏa có thể trợ giúp và cường

hóa cho Kim thân Bá thể của hắn.

“Không cần thiết.”

Sở Vân Vân không để ý đến Sở Hi Thanh, nàng cầm cột cờ Nghịch Thần Kỳ đi

ra ngoài, tiện tay ném cái cột cờ này vào trong góc viện.

“Mọi việc đều là tốt quá hóa dở, bị Nghịch Thần Chi Hỏa đốt quá lâu cũng

không tốt. Tương lai còn dài, chúng ta cứ từ từ tiến lên, từng bước từng bước

một, ngươi đừng nghĩ đến chuyện ăn một lần thành mập mạp.”

Nàng liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh một cái.

Người này chính là điển hình của kiểu người muốn ăn một hơi thành mập mạp.

Ngoài có một con kênh đào, lại còn muốn nuốt mấy nhà địa chủ cường hào có

thực lực mạnh nhất của trấn Tây Sơn.

Còn cả bảy trăm bang chúng của Tây Sơn Đường kia nữa.

Nếu chỉ tính sức chiến đấu cá nhân và trang bị, thì đã không kém hơn biên quân

phương bắc rồi.

Tuy nhiên, Sở Vân Vân cũng không có tư cách nói Sở Hi Thanh.

Trong lòng nàng cũng đang có một đám lửa, muốn dùng tất cả sức lực để trở lại

đỉnh cao. Đòi một câu trả lời cho chính mình, cũng là cho đám đồng đội đã chết

trận ở Lạc Phượng Sơn.

Bởi vậy, Sở Vân Vân cũng không can thiệp, nàng cũng vui vẻ khi nhìn thấy

cảnh này.

Sở Hi Thanh thì lại cầm thanh Thiền Dực đao ma văn lên, bỗng nhiên bổ vào

cánh tay của mình.

Hắn dùng bốn phần sức mạnh, ba phần tốc độ, nhưng chỉ chém ra một vệt trắng

ở trên cánh tay của mình.

Sở Hi Thanh lại không hài lòng lắm: “Cái cương lực này vẫn không ra thể thống

gì cả, chỉ cần đao của đối thủ nhanh hơn một chút, thì cương lực của ta sẽ không

kịp phản ứng.”

Sở Vân Vân nhìn vệt trắng kia một chút, không khỏi lắc đầu: “Ngoại công tầng

ba mà có hiệu quả như ngươi thì đã rất đáng quý rồi. Nếu như phối hợp với một

cái áo giáp khá một chút, thì võ tu thất phẩm hạ bình thường cũng khó đánh

xuyên qua cương lực của ngươi.”

“Ít nhất thì bây giờ ám khí bình thường đã không thể làm gì ngươi, ngoại trừ

Thuần Dương ra thì ngươi không có thiên phú về Bá thể nào cả, ngươi còn

muốn thế nào nữa?”

Trong số thiên phú huyết mạch của Sở Hi Thanh, ngoại trừ Thuần Dương ra, thì

cũng chỉ có Thần Thương và Táng Thiên là có dính một ít đến ngoại công và Bá

thể.

Không đúng, Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân của Sở Hi Thanh cũng có dính

một ít.

Nếu như thức tỉnh môn thiên phú này đến cấp bậc cao hơn, có thể ngưng tụ lực

lượng thời gian, hòa vào trong Kim thân Bá thể, làm được bất tử bất diệt, Kim

Cương Bất Hoại.

Nhưng Sở Vân Vân đánh giá là, sau khi Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân lên cấp

mười thì mới có khả năng này, mà đây còn là tối thiểu nhất.

Sở Hi Thanh lại nở nụ cười ‘khà khà’, lòng thầm nói tốt nhất là người khác

đánh thế nào cũng không đánh được mình, còn mình thì vung đao lên là có thể

chém chết đối phương.

Phải công thủ vô địch như Vũ Liệt thiên vương mới là vương đạo!

Tốt nhất là có thể chiến đấu thời gian dài giống như Bá Võ Vương nữa!

Có người nói, ngày xưa Vũ Liệt thiên vương bị một đám thần linh mạnh mẽ dây

dưa đến chết trong một tràng thần kiếp.

A… Còn phải tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao nữa, như vậy thì không sợ quần

chiến rồi.

Chém sạch giết sạch tất cả thần linh giáng thế giống như Huyết Nhai Đao Quân.

Tốt nhất là có thêm một môn độn pháp vô song nữa, vậy chính là một chiến sĩ

hoàn mỹ không có khuyết điểm rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back