Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 340: Cuộc thi chân truyền (2)


Lôi Nguyên nói tiếp: “Người xưa có câu ‘Chí không đứng, thiên hạ không thể

thành việc. Tuy bách công tài nghệ, không có không vấn tại chí người’, lời này

có ý gì? Đây là nói bất cứ chuyện gì trong thiên hạ này, nếu như không có chí

hướng, không có mục tiêu, thì đều như thuyền không có đà, chỉ là nước chảy

bèo trôi, cuối cùng sẽ trở thành kẻ vô tích sự.”

“Người tập võ chúng ta, đầu tiên cần phải lập chí, phải coi võ đạo là chí hướng

cả đời để phấn đấu. Lôi Mỗ chấp chưởng võ quán Chính Dương đã được ba

năm, trong khi đó vẫn nghiêm chỉnh chấp hành nội quy của võ quán, bỏ cũ lập

mới, cuối cùng cũng coi như không phụ lòng tông môn, khiến cho số lượng đệ

tử nội môn ba lá trong võ quán hiện giờ, đã vượt qua gấp ba lần so với những

năm trước. Nhưng Lôi mỗ vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, ba năm qua, Lôi mỗ tận

mắt nhìn thấy vô số đệ tử có thiên phú lại lười biếng thành tích, cuối cùng trở

thành kẻ vô tích sự, tầm thường vô dụng. Đây là vì sao? Là do không có chí

hướng. . .”

Sở Hi Thanh hơi nhướng mày, ngưng thần lắng nghe.

Vị Lôi quán chủ này thế mà lại rất có tài, hắn nói tận nửa khắc thời gian mà vẫn

chưa dừng lại.

Tuy nhiên, hôm nay có rất nhiều người đến xem cuộc thi chân truyền này, Lôi

quán chủ nói được nửa khắc thời gian thì rất nhiều người đã không chịu nổi.

Tiếng ong ong ở trong thao trường lại xuất hiện, âm thanh huyên náo giống như

cái chợ bán thức ăn.

Vẻ mặt Lôi Nguyên bất đắc dĩ, chỉ có thể qua loa kết thúc cho xong, hắn chợt

đổi giọng: “Trước cuộc chân truyền ngày hôm nay, Lôi mỗ còn có một sắc lệnh

từ bản sơn của Vô Tướng Thần Tông, muốn ban bố cho các đệ tử biết! Là do đệ

tử nội môn ba lá đã vượt quá 700 người, sau khi trải qua các trưởng lão trong

Giáo Viên Viện thương nghị, danh ngạch chân truyền của võ quán sẽ tăng lên

đến tám mươi người một năm. . .”

Khi Lôi Nguyên nói đến đây, đám đệ tử dưới đài đầu tiên là yên tĩnh, sau đó lại

là một trận tiếng hoan hô như sấm động.

Tất cả mọi người đều hiện lên vẻ phấn chấn và mừng rỡ không thôi.

Chuyện này có nghĩa là danh ngạch đệ tử chân truyền ngày hôm nay sẽ từ hai

mươi người tăng lên bốn mươi người, tăng lên gấp đôi!

Đám người vây xem cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi, không phải tất cả mọi người

đều đến đây vì Sở Hi Thanh.

Rất nhiều người đều đến đây vì con cháu của mình, hoặc là đến chiêm ngưỡng

cuộc thi đấu này.

Tỉ lệ thành tài của võ quán Chính Dương rất cao, giờ lại có thêm bốn mươi danh

ngạch đệ tử chân truyền, cộng thêm chuyện võ quán được xếp vào triều đình,

điều này khiến cho võ quán Chính Dương mạnh hơn võ quán khác ở trong quận

một đoạn dài.

Trên mặt Lôi Nguyên cũng tràn đầy vẻ tươi cười.

Đây chính là thành quả trong ba năm làm việc vất vả của hắn, hắn há có thể

không vui?

Điều này chứng tỏ Giáo Viên Viện của bản sơn đã ghi nhận công lao của hắn.

“Ngoài ra, đệ tử nội môn ba lá Sở Hi Thanh, ghi tên thứ 60 trên Đông Châu -

Thanh Vân Bảng! Giáo Viên Viện biết chuyện này đã đặc biệt phê chuẩn cho

miễn thi thử, không cần tham gia chọn lựa chân truyền ngày hôm nay. Người

chiến thắng cuối cùng của cuộc thi đấu này, có thể khiêu chiến Sở Hi Thanh,

tranh cướp vị trí số một của hắn.”

Sở Hi Thanh nghe thấy thế, mi mắt nhất thời hơi nhếch lên.

Tên của hắn đã truyền đến Giáo Viên Viện của bản sơn Vô Tướng Thần Tông?

Sắc mặt của tất cả đám đệ tử nội môn ba lá ở đây đều hiện lên vẻ vui mừng lần

nữa.

Thực lực của Sở Hi Thanh mạnh mẽ, ngay cả cao thủ thất phẩm cũng bị hắn

chém đầu, huống hồ là đám võ tu cửu phẩm và bát phẩm như bọn họ?

Mặc kệ là người nào trong số bọn họ gặp phải Sở Hi Thanh, thì chỉ có thể tự

nhận mình xui xẻo.

Dù thực lực của bản thân có cao hơn, tu vị có mạnh hơn, nhưng cũng chỉ có thể

bỏ cuộc, chờ đợi cuộc thi chân truyền tiếp theo.

Hiện giờ, vị này sẽ không tham gia cuộc tuyển chọn này nữa, đây là một tin tức

rất tốt đối với đám người bọn họ.

Bọn họ rất tin tức với thực lực của bản thân mình, không sợ giao thủ với bất kỳ

kẻ nào ở chỗ này.

Nhưng chỉ sợ gặp phải Sở Hi Thanh thì còn không có tư cách để rút đao múa

kiếm.

Sau khi bắt được danh ngạch đệ tử chân truyền, thì có thể thử thân thử của Sở

Hi Thanh một chút, xem xem vị xếp thứ 60 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng,

thiếu niên Bá Đao của Luận Võ Thần Cơ này có trình độ ra làm sao.

Nụ cười trên mặt Lôi Nguyên càng đậm hơn.

Hôm qua, Giáo Viên Viện đã ban sắc lệnh xuống, còn nhân tiện khen ngợi hắn

và Diệp Tri Thu vài câu.

Con đường tu hành võ đạo chính là như vậy, một vo tu tam phẩm có thực lực

cao thâm, có thể đối đầu với ngàn quân ở trên chiến trường.

Mà một ngàn cái võ tu thất phẩm, cho dù sử dụng bí pháp hoàng đạo, thì cũng

không thể so sánh được với một cao nhân Địa Bảng.

Trong mắt của các trưởng lão Giáo Viên Viện, tất cả những đệ tử ở dưới đài gộp

lại, cũng không quan trọng bằng một mình Sở Hi Thanh.

Mà ngay khi Lôi Nguyên chuẩn bị nói thêm gì đó, bỗng nhiên lại có tiếng

chuông vang lên.

Đây là tiếng chuông báo hiệu giờ thìn đã đến.

Lôi Nguyên không khỏi cảm thấy hơi mất hứng, phất tay áo nói: “Giờ thìn đã

đến, bắt đầu thi đấu!”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 341: Bỏ đao dùng chỉ?


Lần này, cuộc thi chân truyền của võ quán Chính Dương không có dựng võ đài,

mà trực tiếp mượn Tứ Tượng Quyết Phong Bàn trong tay Kiếm Tàng Phong để

sử dụng.

Pháp khí này được Tử Tĩnh đạo nhân khống chế, trực tiếp phóng ra mười sáu

tòa võ đài, cung cấp cho hơn 500 vị đệ tử nội môn sử dụng.

Vòng đầu tiên vẫn là chém lá trúc, quy tắc vẫn giống hệt với lần Sở Hi Thanh

tham gia cuộc thi thực chiến của võ quán.

Cửa ải này đã đào thải hơn 200 vị đệ tử, chỉ còn lại 256 người đạt số điểm cao

nhất là tiến vào vòng trong.

Bọn họ bắt đầu chia thành từng cặp, rồi luận võ chém giết ở trên võ đài, mãi cho

đến khi phân thắng bại mới thôi.

Mãi mà Sở Hi Thanh không được lên võ đài, khiến cho các thiếu nữ và thiếu

phụ, còn có các bác gái ở đây đều thấy thất vọng không thôi.

Tuy nhiên, tình hình chiến đấu kịch liệt ở trên võ đài vẫn thu hút sự chú ý của

bọn họ.

Lục Loạn Ly đóng kịch rất giỏi, luôn luôn thắng hiểm mà tiến vào top 32, sau

đó bị đối thủ đánh bại bởi ba chiêu.

Tất cả người xem trận đấu của nàng, thì đều cho rằng cô bé này may mắn nên

mới có thể lấy được danh ngạch chân truyền, chứ không phải dựa vào bản lĩnh

thật sự của bản thân.

Sở Hi Thanh thì lại rất quan tâm đến quá trình chiến đấu này.

Theo thời gian trôi qua, trong mắt hắn hiện lên vài phần kinh dị: “Cuộc thi này

thú vị thật, tổng cộng bốn mươi danh ngạch, vậy mà con cháu bình dân lại

chiếm hơn phân nửa.”

Nếu như bàn về sức chiến đấu, thì đám đệ tử của các thế gia sẽ mạnh mẽ hơn rất

nhiều.

Bọn họ có càng nhiều chiến đồ, càng nhiều pháp khí, thiên phú cũng mạnh hơn,

tuổi tác cũng trẻ hơn.

Nhưng những người này thường xuyên chạm mặt nhau, sau đó bị loại từ từ.

Tựa như có một bàn tay vô hình đang thao túng toàn bộ cuộc thi chân truyền

này vậy.

Con cháu thế gia có thực lực cao cường, nhất định sẽ gặp phải con cháu có thể

gia có thực lực mạnh hơn. Những đệ tử xuất thân từ bình dân thì lại may mắn

hơn nhiều, chỉ cần thực lực của bọn họ không quá kém, thì luôn có thể đi đến

cuối cùng.

Sở Vân Vân khoanh tay trước ngực, không để ý lắm: “Chỉ là thao túng và

khống chế một chút mà thôi, lục đại tiên tông và những tông môn nhị phẩm tam

phẩm ở đương đại, bọn họ luôn luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để loại bỏ con

cháu của thế gia môn phiệt trong khi tuyển chọn đệ tử.”

“Con cháu của thế gia chắc chắn là có thiên phú cao hơn, tài nguyên nhiều hơn,

tiền đồ càng rộng lớn hơn. Nhưng sau khi bọn họ tu hành xong, bọn họ sẽ hiệu

lực cho gia tộc của mình, hay là hiệu lực cho tông môn? Dù thiên phú của ngươi

rất cao, tài nguyên rất nhiều, nhưng không thể làm việc cho ta, thì ta nhận ngươi

để làm gì?”

“Vì vậy, trong lục đại tiên tông có rất ít con cháu thế gia vọng tộc. Cũng không

phải là không có con em thế tộc leo lên địa vị cao như trưởng lão, nhưng đó chỉ

là những người xuất sắc nhất, bọn họ có thể pha tan muôn vàn khó khăn và trở

ngại, leo lên một vị trí ở trong lục đại tiên tông nhất phẩm.”

“Mà tựa như Long Hành và Thượng Quan Thần Hạo kia, tuy rằng thiên phú của

bọn họ hơi cao, nhưng bọn họ tình nguyện chọn một số tông phái nhỏ, chuyện

này có lợi với con đường tu hành của bọn họ hơn.”

Nàng chính là thuật sư, nên không cần tham dự cuộc thi đấu này.

Giờ phút Sở Hi Thanh cô đọng Chân phù bát phẩm hạ, thì nàng cũng đã trở

thành đệ tử chân truyền rồi, chỉ chờ cuộc thi đấu này kết thúc, thì sẽ thống nhất

trao tặng danh hiệu.

Bởi vậy, khi đám người tham gia cuộc thi đấu đang đánh nhau, thì Sở Vân Vân

có thể đứng cạnh Sở Hi Thanh mà quan sát những trận chiến trên võ đài.

“Vô Tướng Thần Tông lại là trường hợp đặc biệt trong lục đại tiên tông, đây là

truyền thừa trụ cột của thần tông tạo thành. Dưỡng Nguyên Công và Vô Tướng

Công có thể mô phỏng tất cả công pháp trên thế gian, giữa đường chuyển sang

tu công pháp khác cũng không có vấn đề.”

“Vì thế nên có rất nhiều con cháu thế gia có thiên phú xuất sắc muốn gia nhập

võ quán của Vô Tướng Thần Tông. Vô Tướng Thần Tông cũng chèn ép bọn họ

rất nhiều, những trưởng lão trong Giáo Viên Viện cũng không muốn đem tài

nguyên của tông môn ra để lãng phí trên người đám con cháu thế gia này. Bắt

đầu từ khi Lôi Nguyên chấp chưởng võ quán Chính Dương, Thượng Quan Long

Tiển muốn cầm chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công thì chính là đang nằm mơ. .

.”

Giọng nói của Sở Vân Vân im bặt, đây là do Lục Loạn Ly đã từ trên đài đi

xuống.

Nàng vừa mới chiến đấu bên tổ thất bại, trận đầu tiên thì miễn cưỡng chiến

thắng, trận thứ hai lại bại bởi mười chiêu. Thứ tự của Lục Loạn Ly cũng được

xác định ở vị trí hai mươi bảy.

Khoảng tầm nửa canh giờ sau, bốn mươi danh ngạch cũng đã được xác định.

Nhân vật leo lên vị trí số một của cuộc thi chân truyền này, lại nằm ngoài dự

liệu của tất cả mọi người.

Người này tên là La Lễ, mười bảy tuổi, từ ba năm trước đã trở thành đệ tử nội

môn ba lá của võ quán.

Tuy nhiên, ba năm gần đây, La Lễ vẫn luôn dốc sức làm việc ở bên ngoài,

không tham gia bất kỳ cuộc thi chân truyền nào.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 342: Bỏ đao dùng chỉ? (2)


Nếu như không phải La Lễ vẫn giap nộp ‘buộc tu’ (tiền học) hàng năm, thì hầu

như tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết.

Cho đến hôm nay, người này mang theo tu vị bát phẩm hạ, năm bức chiến đồ,

bốn cái pháp khí thất phẩm, bốn loại trong mười nghệ truyền ngoài lên cảnh

giới tầng thứ năm, lấy tư thế không ai địch nổi để quét quang tất cả đệ tử nội

môn ba lá.

Khi người này chỉ dùng một chiêu để đánh bại đối thủ cuối cùng của mình, hắn

liền sắc mặt lạnh lùng mà ôm quyền về phía Sở Hi Thanh.

“Sở sư đệ, xin mời!”

Đây là có ý muốn khiêu chiến Sở Hi Thanh, cũng hiển nhiên là có ý với ngôi vị

quán quân.

Lục Loạn Ly không khỏi híp mắt lại để nhìn La Lễ ở trên võ đài: “Ngươi phải

cẩn thận! Người này khá thú vị đấy, hắn có ít nhất bốn loại thiên phú huyết

mạch, cũng có tư cách leo lên Thanh Vân Bảng. Lòng dạ cũng rất sâu, hắn vẫn

luôn nhìn chằm chằm vào vị trí quán quân này đấy.”

Với thực lực của người này, hắn đã có thể trở thành đệ tử chân truyền từ một hai

năm trước rồi, nhưng vẫn kéo dài đến tận bây giờ. Mà kẻ này vẫn luôn tu hành

ở bên ngoài, trốn khỏi tầm mắt của Thượng Quan Long Tiển.

Hiển nhiên là vẫn ôm hy vọng giành ngôi vị quán quân của cuộc thi chân

truyền.

Lục Loạn Ly thấy hơi lo lắng.

Nguyên công, võ đạo, pháp khí, chiến đồ của kẻ này đã chồng chất lên đến cực

hạn của bát phẩm hạ, sức chiến đấu vượt cấp.

Dựa theo tình hình chiến đấu ở Tri Vị Cư đêm hôm đó, nếu như Sở Hi Thanh

không kích phát hai loại thiên phú cực mạnh mà Thần Thương và Táng Thiên

Chi Vũ, sức chiến đấu tăng trên diện rộng, thì chưa chắc đã có thể chiến thắng

La Lễ này.

Sở Hi Thanh thì lại thấy buồn cười, hắn phi thân lên võ đài.

Lúc này, toàn bộ thao trường lại ầm ầm như sấm rền, tiếng hoan hô vang lên

như sét đánh.

“Là Sở Hi Thanh!”

“Cuối cùng thì Sở Hi Thanh cũng lên sân rồi!”

“Áo xanh như tùng, lang quân quá anh tuấn!”

“Quả nhiên giống như lời đồn đại, tuy rằng thân thể hơi ốm yếu, nhưng lại càng

hiện lên phong thái siêu trần thoát tục, tựa như trích tiên. . .”

“Đáng tiếc là không có ai mở bàn cá cược, bằng không thì có thể cược một ván

rồi.”

Sở Hi Thanh phát hiện da mặt của mình đã rất dầy.

Hắn nghe những lời nghị luận này, thế mà mặt chỉ hơi đỏ lên. Hắn hơi mỉm

cười, ôm quyền về phía bốn phía bên dưới.

Khoảnh khắc này, toàn bộ thao trường lại nổ tung lần nữa, tiếng kêu gào như

sóng vỗ bờ.

“Nhìn kìa, hắn nở nụ cười với ta kìa!”

“Hắn quá tự tin, phong thái như vậy, quả không thẹn với danh xưng Bá Đao.”

“Sở lang quân nhà ta chính là mạnh nhất! Ai cũng không thể thắng được hắn!”

Lúc này, trong tầm mắt của Sở Hi Thanh lại có một bông lại một bông pháo hoa

nổ tung tóe.

Hơn hai ngàn điểm võ đạo, mau chóng leo lên hơn 3700 điểm.

Sau đó, Sở Hi Thanh nhìn về phía La Lễ ở đối diện: “La sư huynh đã trải qua

vài trận chiến, ngươi có cần nghỉ ngơi hay không?”

“Không cần, đều là chiến thắng bằng một chiêu, chân nguyên của La mỗ vẫn

còn rất sung túc.”

La Lễ lắc đầu, trong mắt hắn ẩn chứa thâm ý mà nhìn nhau với Sở Hi Thanh:

“Có điều, La mỗ có một yêu cầu quá đáng, cuộc thi đấu ngày hôm nay, Sở sư đệ

có thể không dùng binh khí, mà dùng quyền cước để phân thắng bại với ta

không?”

Hắn đã xem qua kỳ Luận Võ Thần Cơ mới nhất.

Đổng Lâm Sơn đánh giá Sở Hi Thanh chuyên tu đao pháp, chín phần mười bản

lĩnh của Sở Hi Thanh đều nằm ở trên đao.

Nhược điểm lớn nhất của Sở Hi Thanh này, chính là không có công phu quyền

cước.

Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó lại nở nụ cười thản nhiên: “Tùy

ngươi.”

Hắn cởi thanh Huyết luyện Ma văn đao ở bên hông xuống, rồi ném qua một

bên.

Sở Hi Thanh đồng thời mở màn hình huỳnh quang hư ảo trong tầm mắt lên,

dùng 750 điểm võ đạo để thăng cấp Trục Điện Chỉ lên đến tầng thứ năm. Lại

dùng 430 điểm võ đạo để tăng Phong Lôi võ ý lên đến tầng thứ tư.

Thật ra thì không có chuyện vừa rồi, Sở Hi Thanh cũng chuẩn bị dùng điểm võ

đạo để tăng Trục Điện Chỉ và Phong Lôi võ ý lên rồi.

Hiện giờ, ngộ tính của hắn vẫn chưa đủ dùng, nghiên cứu Nhai Tí đao ý, Truy

Phong đao pháp và Khinh Vân Tung đã tiêu hao hết tất cả tinh lực của hắn rồi.

Hắn không có quá nhiều thời gian để để ý đến Trục Điện Chỉ và Phong Lôi võ

ý.

Mà lúc này, Diệp Tri Thu ở trên đài đá trung ương bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

Hành động này của Sở Hi Thanh. . . thật sự là quá bất cẩn.

Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly cũng nhíu chặt lông mày.

Nếu chỉ nói đến sức chiến đấu, Sở Hi Thanh chưa kích phát Thần Thương và

Táng Thiên Chỉ Vũ thì có thực lực ngang bằng đối phương, khi đó Sở Hi Thanh

có tầm sáu đến bảy phần thắng là cùng.

Nhưng tên này lại còn dám bỏ đao dùng chỉ?

La Lễ ở đối diện thì còn không dám tin vào mắt mình, sau đó lại là một trận

mừng như điên!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 343: Tam đao lục động


(ba đao sáu lỗ)

“Sở sư đệ sảng khoái!”

La Lễ cũng ném thanh trọng kiếm của mình sang một bên, sau đó ôm quyền về

phía Sở Hi Thanh: “Xin mời!”

Sắc mặt của hắn vẫn thản nhiên như không, nhưng trong lòng lại vô cùng mừng

rỡ.

La Lễ cũng chỉ định hỏi dò một câu mà thôi, nhưng không ngờ Sở Hi Thanh lại

thật sự ngu xuẩn và tự đại như vậy.

Võ sư trọng tài ở bên cạnh nhìn vào hai người một chút: “Hai ngươi các ngươi

thật sự muốn từ bỏ binh khí, phân thắng bại bằng quyền cước?”

Mãn cho đến khi võ sư trọng tài nói xong câu này, thì Sở Hi Thanh mới lấy lại

tinh thần.

Hắn tăng Trục Điện Chỉ từ tầng thứ ba lên tầng thứ năm, lại tăng Phong Lôi võ

ý lên một tầng, trong đầu có một lượng lớn tin tức xuất hiện, khiến cho Sở Hi

Thanh phải dùng thời gian vài hơi thở mới có thể hấp thụ hết.

Tuy nhiên, sau khi hoàn thành xong, khóe môi của Sở Hi Thanh lại hơi cong

lên, hiện lên một tia ý cười: “Lấy tay không phân cao thấp đi!”

Sau khi hắn nắm giữ Trục Điện Chỉ tầng thứ năm và Phong Lôi võ ý tầng thứ

tư, Sở Hi Thanh vừa học được một loại phương thức chiến đấu mới.

Không giống với quyền cước, cũng không giống với đao kiếm, mà là được tạo

thành từ vài loại thiên phú mà hắn có, khá là thú vị. . .

La Lễ càng mừng rỡ hơn, sắc mặt thì lại hiện lên vẻ lạnh lẽo: “La mỗ cũng

không có ý kiến.”

“Vậy thì theo ý của hai người, trận chiến này cấm dùng binh khí.”

Sau khi võ sư trọng tài nói xong, lại ném một viên tiền đồng lên trên không

trung: “Chú ý, tiền đồng rơi xuống đất mới có thể ra tay! Hai người các ngươi

đều đứng trong hàng đệ tử chân truyền, lúc xuất thủ cần chú ý chừng mực.”

Hai người trên võ đài đều không nhìn viên tiền đồng kia, nhưng khi viên tiền

đồng kia vừa chạm đất, thần niệm của bọn họ cũng có thể cảm ứng được.

La Lễ ra tay đầu tiên, hắn dùng Hình Ý Quyền, cũng là một trong mười nghệ

truyền ngoài của Vô Tướng Thần Tông.

Hình Ý Quyền có năm loại biến hóa là long, hổ, báo, xà, hạc. La Lễ sử dụng

chính là Hổ Hạc Song Hình ở trong đó.

Hắn hạ thấp trọng tâm thân thể, bày ra tư thế như hổ vồ, nhất thời có một con cự

thú xuất hiện ở sau lưng của La Lễ, phát ra tiếng hổ gầm rung trời.

Tiếng gầm kia tựa như sét đánh, bao phủ toàn bộ thao trường, còn đè ép cả tiếng

động huyên náo ồn ào của mười mấy vạn người trong thao trường.

Ngay khi mười mấy vạn khán giả ở bên dưới võ đài đều đang thất thần, thì La

Lễ đã mang theo một chuỗi tàn ảnh.

Bóng người của hắn cực kỳ nhanh gọn, khí thế cuồng mãnh bá đạo, tấn công

thẳng về phía Sở Hi Thanh như một con hổ đang nhắm thẳng đến con mồi.

Tay phải của La Lễ thì lại cứng rắn như vuốt hổ, vỗ thẳng về phía mặt của Sở Hi

Thanh.

Lúc này, trong và ngoài võ đài đều phát ra những tiếng kinh hô, tất cả đều kinh

ngạc vì sự mãnh liệt và mạnh mẽ của La Lễ.

Sở Hi Thanh thì lại đứng thẳng tại chỗ không động đậy, mãi cho đến khi vuốt

hổ của La Lễ vỗ đến khoảng cách hai thước trước mặt hắn, thì một đôi tay của

Sở Hi Thanh mới chém xuống.

Theo đó, hai con lốc nhỏ có quy mô chỉ khoảng một thước đã hình thành ở

trong lòng bàn tay của hắn, tốc độ gió của bọn chúng đều cực kỳ khốc liệt.

Khoảnh nháy máy, mấy chục hơn trăm cái đao gió rộng tầm hai thước đã xuất

hiện ở hai bên trái phải của Sở Hi Thanh.

Những đao gió này không chỉ cực kỳ sắc bén, cực kỳ bá đạo, mà còn vô cùng

mạnh liệt, bọn chúng cũng tạo thành từng mảng từng mảng tàn ảnh ở trên không

trung.

Từng cái từng cái trong chúng nó bắt đầu oanh kích mà ra, va chạm thẳng vào

quyền phong của La Lễ.

Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!

Những đao gió này liên miên không dứt, kéo dài không ngừng.

Chỉ vẻn vẹn hai mươi cái đao gió, đôi tay của La Lễ đã máu me đầm đìa, máu

thịt vỡ toang.

Một đôi quyền của hắn đã bị đao gió của Sở Hi Thanh chém ra mấy vết thương

sâu đến tận xương.

Quyền phong của La Lễ đã đánh đến khoảng tầm một thước ở trước mặt Sở Hi

Thanh, nhưng lại không thể tiếp tục tiến lên một bước.

Hắn rống lên một tiếng chấn động, bỗng nhiên trượt lùi về sau ba mươi bước,

sau đó hai tay liên tục vung đánh, đập nát đánh tan nhưng đao gió sắc bén đang

đuổi theo mình kia.

La Lễ cũng không dám chống đỡ chính diện với những đao gió sắc bén này, hắn

tỏ ra cực kỳ chật vật dưới sự truy kích của đám đao gió sắc bén liên miên không

dứt này.

Cùng lúc đó, La Lễ vội vàng lấy một đôi găng tay màu sắc bạch ngọc ở trong

tay áo ra, cấp tốc đeo lên đôi bàn tay tràn đầy vết thương của mình.

Võ sư trọng tài nhìn thấy tình cảnh này thì nhất thời cau mày lại.

Theo lý thuyết, quyền sáo cũng là một loại vũ khí.

Tuy nhiên, đôi bao tay này của La Lễ chỉ có công dụng phong ngự đao kiếm,

phía trên không có bất kỳ kim loại nào, cũng không có những thứ nhô ra ngoài

như định nhọn hay kim gì gì đó, rất khó xác định là cái bao tay này có phải là

vũ khí hay không.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 344: Tam đao lục động (2)


Võ sư trọng tài hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không có phán định La Lễ

thất bại.

Dù sao thì Sở Hi Thanh ở bên kia còn đã sử dụng đến cả ‘pháp thuật’ rồi kìa.

Mà lúc này, toàn bộ thao trường lại bắt đầu ầm ầm như sấm rền.

“Đó có phải là năng lực của thuật sư không?”

“Không phải là thiếu niên Bá Đao sao? Tại sao lại bắt đầu điều khiển gió rồi?”

“Sở Hi Thanh là võ tu đúng không? Lẽ nào Luận Võ Thần Cơ đã sai lầm rồi,

thật ra thì Sở Hi Thanh là thuật võ song tu?”

“Cái này có thể là pháp thuật sao? Ngươi có thấy hắn bắt quyết hay niệm chú

không?”

Dưới lôi đài, hai người Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly đồng thời nhướn mày lên,

cả hai đều hiểu là chuyện gì.

Hai người lại liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt hiện lên vẻ nghi ngờ không

thôi.

Sở Hi Thanh bây giờ đã mạnh mẽ hơn khi còn ở trận chiến Tri Vị Cư.

Lẽ nào những lời nói của cái tên này là thật? Càng nổi danh, càng nhiều người

chú ý, càng nguy hiểm thì sẽ càng k*ch th*ch, càng hưng phấn, khiến cho hắn

kích phát tiềm năng, càng ngày càng mạnh mẽ hơn?

Mà giờ phút này, ở trên bệ đá trung ương.

Kiếm Tàng Phong, Lôi Nguyên và Diệp Tri Thu đều hiện lên vẻ vui mừng.

Kiến thức của Lôi Nguyên rất rộng, nhưng hắn không thể xác định, mở miệng

hỏi với vẻ thăm dò: “Tuần sát sứ, ngươi đã từng nhìn thấy tình huống này chưa?

Có phải là Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ không?”

“Đã từng gặp.” Kiếm Tàng Phong mỉm cười gật đầu nói: “Chính là Nã Phong

Ngự Điện Chi Thủ tứ giai, thiên phú này rất thích hợp với người tu luyện Truy

Phong đao pháp và Trục Điện Chỉ.”

Hắn chắp tay sau lưng, trong mắt hiện lên một tia kinh dị: “Tuy nhiên, không

chỉ là ‘Nắm Phong Ngự Điện’, mà hắn đã tu luyện Truy Phong đao pháp và

Trục Điện Chỉ lên đến tầng thứ năm, còn tu luyện Phong Lôi võ ý lên đến tầng

thứ tư, lại còn nắm giữ thiên phú Thuần Dương ở tam giai là ít nhất, cộng thêm

sức mạnh nguyên thần mạnh mẽ. Tất cả những thứ này cộng lại, mới có thể sử

dụng năng lực Nắm Phong Ngự Điện này giống như là thuật sư. Đổng Lâm Sơn

vẫn coi thường Sở Hi Thanh, công phu quyền cước của cái tên này cũng chỉ

kém hơn đao pháp của hắn một bậc mà thôi.”

Thật ra thì bây giờ hắn rất muốn biết, Truy Phong đao pháp của Sở Hi Thanh

bây giờ đã nhanh đến trình độ nào rồi?

Tử Tĩnh đạo nhân thì lại rất là tiếc nuối.

Sở Hi Thanh có thiên phú như vậy, không tu luyện pháp thuật thì thật sự đáng

tiếc. . .

Hai huynh muội Sở gia đều có thiên phú ở phương diện pháp thuật, mà đều là

thiên phú vô cùng tốt.

Sau khi La Lễ đeo đôi găng tay kia vào, tính hình của hắn đã được cải thiện hơn

rất nhiều.

Đôi găng tay này có thể sinh sôi cương lực, một là con là hạc, một con là hổ.

Những đao gió của Sở Hi Thanh đều bị hắn đánh tan, hoặc là bị hắn né tránh.

Bóng người của La Lễ cũng tấn công về phía Sở Hi Thanh một lần nữa.

Lúc này, La Lễ đột nhiên cắn đầu lưỡi một cái, kích phát tinh huyết nơi đầu

lưỡi, làm cho tinh khí thần đều tăng lên trong một thời gian ngắn, võ ý hóa hình

ở sau lưng cũng phát sinh biến hóa.

Đó là một con hổ trắng, một cái sừng bạc.

Sừng bạc linh động tuyệt luân, siêu thoát phàm trân. Hổ trắng bá đạo cương liệt,

uy h**p vạn quân.

“Bại cho ta!”

La Lễ bỗng nhiên ấn một chưởng xuống, một chưởng này có cả cương lẫn nhu

cùng tồn tại. Làm cho cả tòa võ đài hư huyễn được ngưng tụ từ pháp lực này

xuất hiện tình trạng bất ổn trong chốc lát.

Sở Hi Thanh trợn tròn mắt lên, hắn vô cùng kính phục với Hổ Hạc võ ý cao

thâm của người này.

Sau đó, hai cơn gió lốc loại nhỏ ở trong lòng bàn tay hắn bỗng nhiên bắt đầu

xuất hiện lôi đình.

Vô số dòng điện màu xanh xuất hiện, chúng bắt đầu oanh kích lên trên người La

Lễ như những trường mâu.

La Lễ hoàn toàn không tránh né kịp, toàn thân đều đau xót, tựa như vạn kiến

cắn xé thân thể, sau đó lại hoàn toàn cứng đờ, không thể động đậy.

Sau đó, Sở Hi Thanh vừa mỉm cười vừa đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng búng

một cái vào giữa trán của La Lễ!

Hắn cũng không dùng bao nhiêu sức lực, thân hình của La Lễ liền lảo đảo lùi ba

bước về phía sau.

Vị võ sư trọng tài thì lại lắc lắc đầu, cao giọng nói: “La Lễ đã bại, song phương

dừng tay!”

Vừa rồi, chỉ cần Sở Hi Thanh dùng thêm chút sức, đầu của La Lễ đã nổ tung

như trái dưa hấu rồi.

Mà lúc này, toàn bộ thao trường đều yên tĩnh trong giây lát, sau đó là vô số

tiếng hoan hô, khiến cho toàn bộ võ quán Chính Dương như núi rung đất sập.

Khi Sở Hi Thanh đi xuống võ đài thì tiếng hoan hô trong và ngoài thao trường

vẫn liên miên không dứt.

Lúc hắn đi thẳng về phía bệ đá ở trung ương, chỉ thấy có vô số người ở ven

đường đang chen vào giữa.

Đó đều là các thiếu nữ thiếu phụ và các bác gái, khí thế rất mạnh mẽ và điên

cuồng.

Tuy rằng võ quán Chính Dương đã sắp xếp hơn 200 vị võ sư bảo vệ bên dưới

lôi đài, nhưng căn bản là không ngăn cản nổi, chẳng mấy chốc mà hơn 200 vị

võ sư này bị chen cho tơi bời tan tác.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 345: Tam đao lục động (3)


Sở Hi Thanh đã ý thức được không ổn.

Không được, trang bức thế này có vẻ hơi quá rồi. . .

Hắn vô thức muốn lùi về phía sau, nhưng hắn lập tức phát hiện ra đường lui của

mình đã bị chặn lại.

Sở Hi Thanh chuẩn bị phi thân nhảy lên, trực tiếp bay lên võ đài, nhưng lại bị

mấy thiếu phụ xông đến kéo tay của hắn.

Lúc mới đầu, bọn họ vẫn rất nhã nhặn, rất dịu dàng, chỉ là tặng khăn tay, đồ

trang sức, giấy viết thư gì gì đó, tất cả đều nhét vào trong ngực của Sở Hi

Thanh.

Nhưng sau đó đã có người kéo quần áo và đai lưng của hắn.

Sắc mặt Sở Hi Thanh trắng bệch, lòng thầm nói thời điểm này mà có người

muốn ám sát hắn, vậy thì hắn nhất định sẽ mất mạng!

Tình cảnh này, muốn phòng ngự cũng không phòng được!

Không! Mấu chốt không phải ở chỗ này, mà là những nữ nhân này lại kéo đai

lưng của hắn.

May mà đai lưng của hắn làm bằng da, nên cũng khá bền, không thể hỏng trong

thời gian ngắn được.

Còn có ba món pháp khí ở trên người hắn cũng sắp không gánh nổi rồi.

May mà một chớp mắt tiếp theo, quán chủ Lôi Nguyên nhìn thấy tình hình

không ổn, lập tức Diệp Tri Thu bay qua phía này. Hai người bộc phát cương lực,

mạnh mẽ đẩy các cô gái này ra một bên.

Lúc này, đầu tóc Sở Hi Thanh đã rối bời, quần áo trên người cũng không còn

bao nhiêu.

Hắn lại bị một đám nữ nhân đứng vây xem, chỉ cảm thấy xấu hổ và lúng túng

đến tận xương tủy.

Trên mặt Sở Hi Thanh thì lại không có cảm xúc gì, vẫn phong độ nhẹ nhàng

thong dong như cũ, ôm quyền về phía quán chủ Lôi Nguyên: “Quán chủ đại

nhân, đệ tử bây giờ quần áo xốc xếch, không tiện lên đài, có thể cho đệ tử mượn

một bộ quần áo hay không?”

Lục Loạn Ly ở phía xa xa nhìn thấy tình cảnh này thì lại không tức giận. Nàng

còn che miệng mà bật cười: “Đáng đời!”

Sở Vân Vân không có cười, nhưng lại cắn khóe môi, lắc đầu không thôi.

Ngay khi dưới lôi đài đang rối loạn tưng bừng, La Lễ vẫn đứng bất động tại

chỗ.

Thần sắc hắn ngớ ra, như hồn bay phách lạc.

Toàn bộ quá trình trong trận đấu này, Sở Hi Thanh đều không bước một bước

nào, hắn không di chuyển một chút nào!

Thậm chí Sở Hi Thanh còn không cần động thủ, trực tiếp dùng mâu lôi và đao

gió mà đã có thể giải quyết trận đấu.

Một chỉ cuối cùng của Sở Hi Thanh, chỉ là phòng ngừa mâu lôi và đao gió làm

tổn thương đến hắn.

Thì ra kẻ ngu xuẩn và tự đại lại chính là hắn!

Trên đài đá trung ương, giáo đầu Khâu Phong của Bắc viện nhìn La Lễ rồi thở

dài một hơi.

“Đáng tiếc cho người này, hết lần này đến lần khác lại gặp phải Sở Hi Thanh.

Bằng không thì với sức chiến đấu và thiên phú của hắn, quán quân đã là vật

trong lòng bàn tay rồi.”

Hắn ngưng thần suy nghĩ một chút, liền ôm quyền về phía Kiếm Tàng Phong:

“Ta muốn xin Giáo Viên Viện ngoại lệ một lần, đặc biệt ban cho La Lễ một bộ

chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công.”

Tuy rằng La Lễ này cũng là đệ tử Bắc viện, nhưng không phải Khâu Phong dạy

dỗ ra.

Hai năm trước, khi Khâu Phong tiếp nhận Bắc viện thì La Lễ đã đi ra ngoài làm

việc, lăn lộn giang hồ, thậm chí hai người bọn họ còn chưa từng gặp mặt nhau

lần nào.

Song phương đều không có chút tình thầy trò nào, nhưng Khâu Phong vẫn

thương tiếc kẻ này tu hành không dễ, không đành lòng nhìn thấy nỗ lực mấy

năm của hắn trôi theo dòng nước.

“Trường hợp đặc biệt?” Kiếm Tàng Phong nhìn La Lễ một chút, sau đó khẽ

mỉm cười: “Đúng là người này có chút thiên phú, cũng rất biết kiếm tiền. Có

điều, có ban chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công cho hắn hay không thì phải xem

kết quả của Huyết Nguyên Đồ Trụ.”

Thật ra thì Kiếm Tàng Phong không quá thích tâm cơ và lòng dạ của La Lễ.

Tuy nhiên, hắn làm người và làm việc, luôn luôn đều là nhìn việc không nhìn

người.

Nếu như kết quả thức tỉnh thiên phú huyết mạch của La Lễ tương đối lý tưởng,

như vậy hắn cần phải tiếc một bộ chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công sao?

Ngay khi hai người đang bàn luận, phía cổng lớn ở phía nam của thao trường

bỗng nhiên truyền vào một tiếng quát to: “Hương dã tán nhân Thượng Quan

Thần Hạo đến đây thăm hỏi Kiếm tuần sát sứ và Lôi quán chủ, xin hai vị dành

chút thời gian để gặp mặt một lần!”

Tiếng nói này hùng hồn lại trầm lãnh, to và rõ ràng như sấm nổ ở trên không

trung.

Kiếm Tàng Phong nghe thấy lời này thì không khỏi ngây người một trận, liếc

mắt nhìn về phía cổng nam.

Sau đó, hắn cười gằn một tiếng, lại đi trở về ghế thái sư ở trên đài đá trung

ương, sau đó bệ vệ ngồi xuống.

Kiếm Tàng Phong vung tay áo, giọng nói tùy ý: “Truyền xuống, cho hắn đi

vào!”

Sở Hi Thanh đã thay một bộ áo xanh của đệ tử, đi theo Diệp Tri Thu lên trên đài

đá, hắn cũng nhướn mày nhìn về phía cổng nam của võ quán.

Đám người dày đặc trên thao trường tự giác né tránh qua hai bên, một nam tử

có dáng người cao tu, sắc mạnh lạnh lẽo, thong dong bước vào từ cổng lớn
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 346: Tam đao lục động (4)


Sở Hi Thanh liếc mắt một cái là đã nhận ra kẻ này, chính là Thượng Quan Thần

Hạo.

Tuy nhiên, nửa thân trên của hắn lại để trần, sau lưng gánh vác một bó cành

mận gai rất to.

Chịu đòn nhận tội. . . thế giới này cũng có cái điển cố này.

Thượng Quan Thần Hạo đi thẳng đến bên dưới bệ đá, nhìn Kiếm Tàng Phong

đang ngồi đàng hoàng trên ghế thái sư, nhìn từ trên cao xuống mình, ngoài ra

còn có Lôi Nguyên và năm vị giáo đầu của năm viện, bao quát cả Diệp Tri Thu.

Con ngươi của hắn hơi co lại, sau đó liền mặt không cảm xúc mà ôm quyền

khom người: “Tại hạ đến đây là vì chuyện ở Tri Vị Cư vài ngày trước, hướng về

phía chư vị sư trưởng của võ quán Chính Dương để giải thích rõ ràng.”

Lôi Nguyên nghe vậy liền cười gằn, uống một hớp trà: “Giải thích? Giải thích

thì không cần đâu, ta rất rõ chuyện gì đã xảy ra. Nếu như Thượng Quan gia chủ

muốn trốn tránh trách nhiệm, vậy thì mời ở về đi.”

Kiếm Tàng Phong thì lại hững hờ, cúi đầu thưởng thức thanh trọng kiếm trong

tay mình.

Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo càng âm trầm lạnh lẽo như băng: “Tại hạ đến

đây là vì thỉnh tội! Chuyện của Sở Hi Thanh là lỗi của Thượng Quan Thần Hạo

ta, là ta sai!”

Hắn nói đến đây, còn quỳ một chân với mấy người ở trên đài đá, sau đó rút

trường kiếm ở bên hông mình ra, một kiếm đâm vào lồng ngực của mình.

“Ba đao sáu động?” Diệp Tri Thu ngồi trên ghế cũng ngưng trọng, giật mình

nhìn Thượng Quan Thần Hạo.

Ba đao sáu động, là một loại quy củ của giang hồ, nếu như làm chuyện sai lầm

không thể cứu vãn, mà muốn thỉnh cầu đối phương tha thứ, thì sẽ phải dùng

lưỡi đao sắc bén rồi đâm xuyên ba cái lỗ thủng ở trên người của mình, đây

chính là cái gọi ‘ba đao sáu động’.

Ba đao sáu động, bình thường sẽ đâm vào bắp đùi, nhưng Thượng Quan Thần

Hạo lại cực kỳ độc ác, dưới sự chú ý của mười mấy vạn người, hôm nay hắn

trực tiếp đâm ba kiếm xuyên qua lồng ngực của mình.

Kiếm Tàng Phong cũng híp mắt lại, trong mắt hiện ra một tia ngưng trọng.

Năng lực của Lôi Nguyên rất không tầm thường, làm việc cũng dứt khoát mạnh

mẽ.

Mấy ngày gần đây, Lôi Nguyên không chỉ cắt đứt con đường của Thượng Quan

gia sử dụng Huyết Nguyên Đồ Trụ, mà còn để bản sơn của Vô Tướng Thần

Tông tạo áp lực về phía triều đình.

Hiện giờ, mấy vị quan chức và tướng lĩnh xuất thân từ Thượng Quan gia đều

đang nguy như trứng chồng.

Việc này rất hợp với ý của Kiếm Tàng Phong.

Gạt bỏ cánh chim của Thượng Quan gia ở trong triều đình, sau đó chính là nhổ

cỏ tận gốc.

Với tính cách của Kiếm Tàng Phong, chính là không làm thì thôi mà đã làm thì

phải làm đến cùng. Nếu như đã ra tay, vậy thì không cần để lại hậu hoạn.

Lại còn có thể dùng Thượng Quan gia này để giết gà dọa khỉ, cảnh cáo các thế

lực trong quận Tú Thủy này.

Vô Tướng Thần Tông đã lâu không thể hiện uy nghiêm, khiến cho đám hào

cường địa phương này quên mất uy nghiêm của thần tông nhất phẩm.

Nhưng Kiếm Tàng Phong không ngờ một kẻ làm việc ương ngạnh và ngông

cuồng, không coi ai ra gì như Thượng Quan Thần Hạo lại có thể chịu nhục đến

nước này.

Người này quỳ xuống nhận lỗi ở trước mặt mười mấy vạn người, lại là ba đao

sáu động. Mục đích trong đó chính là bắt hắn và Lôi Nguyên phải thu tay lại.

Nếu như đổi thành một trường hợp khác, thì dù Thượng Quan Thần Hạo có tự

sát trước mặt hắn, Kiếm Tàng Phong cũng không thèm chớp mắt.

Nhưng hôm nay, dưới con mắt của mười mấy vạn người, bọn họ không thể

không làm việc theo quy củ của giang hồ.

“Không đủ!” Sắc mặt Lôi Nguyên âm trầm, thả chén trà trong tay xuống: “Ba

đao này của ngươi không tổn hại đến tính mạng, nhưng trận chiến ở Tri Vị Cư

đã khiến đệ tử nhà ta trọng thương gần chết, gần như sắp mất mạng. Há lại có

thể chấm dứt bởi ba đôi sáu động của ngươi?”

Vị Thượng Quan gia chủ này càng có thể nhẫn nhịn, thì càng làm cho hắn kiêng

kị hơn vài hơn.

Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo tái xanh, sau đó dứt khoát giơ kiếm trong tay

lên, trực tiếp gọt cánh tay trái của mình xuống.

Nơi bị chặt tay kia máu tuôn như suối, Thượng Quan Thần Hạo lại không thèm

để ý đến.

Hắn cắn răng một cái, cố nén đau đớn: “Ngoài ra, Thượng Quan gia sẽ bồi

thường một cái pháp khí thất phẩm, một phần bí dược bát phẩm thượng đỉnh

cấp, xem như là nhận lỗi với Sở Hi Thanh.”

“Còn nữa, Thượng Quan gia còn nguyện quyên tặng mười tòa Tụ Nguyên Trận

cho võ quán, cộng thêm bốn bạn lượng bạc và một phần bản sao chép của bí

điển võ đạo trong Thượng Quan gia.”

Lôi Nguyên và Kiếm Tàng Phong đều cau mày lại, liếc mắt nhìn nhau một chút.

Sở Hi Thanh cũng nhướng mày lên, trong mắt ẩn chứa một vệt lạnh lẽo.

Không thể nói vị Thượng Quan gia chủ này bồi thường không nặng. Những

món đồ này cộng lại với nhau, cũng có giá trị cao đến mười lăm vạn lượng bạc.

Nhưng số tiền bồi thường cho hắn ở trong đó, chỉ là khoảng mười ngàn lượng

bạc, còn chưa bằng tổn thất của hắn ở trận chiến Tri Vị Cư.

Hiển nhiên, mục đích của kẻ này vẫn là để Vô Tướng Thần Tông thu tay lại, mà

không phải là hóa giải ân oán với hắn
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 347: Tam đao lục động (5)


Sau đó, Kiếm Tàng Phong cười khẽ một tiếng, đứng dậy từ trên ghế thái sư:

“Cũng được! Nếu Thượng Quan gia chủ đã có thành ý như vậy, vậy thì cọc ân

oán này sẽ kết thúc như vậy đi!”

Cùng lúc đó, hắn phất tay áo một cái.

Một đạo kiếm khí xuất hiện, chém cánh tay rơi trên mặt đất của Thượng Quan

Thần Hạo thành thịt vụn.

Thượng Quan Thần Hạo nhất thời nghiến răng nghiến lợi, chuyện này có nghĩa

là hắn sẽ cụt tay từ bây giờ, đã không thể nào nối cánh tay này lại nữa.

. . .

Đám người trong thao trường của võ quán Chính Dương chờ đến tận một canh

giờ sau mới lục tục rời khỏi nơi này.

Tất cả mọi người đều đang dư vị với tình cảnh Thượng Quan Thần Hạo đến nhà

tạ tội, cũng vì điều này mà nghị luận không thôi.

Trước kia, không ai trong số họ sẽ nghĩ đến chuyện mình được xem một màn

kịch hay như vậy ở võ quán Chính Dương.

Gia chủ Thượng Quan Thần Hạo kiêu ngạo ngông cuồng tự đại của Thượng

Quan gia, một thế gia truyền thừa ngàn năm ở quận Tú Thủy này, lại vì chuyện

của Sở Hi Thanh mà bị ép đến mức phải quỳ xuống tạ lỗi với rất nhiều giáo viên

của võ quán Chính Dương ở dưới mắt của mười mấy vạn người, sau đó còn ba

đao sáu động, tự chặt một tay!

Điều này khiến cho tất cả mọi người vừa có cảm giác tò mò, lại cảm thấy chấn

động.

Bọn họ là tò mò vì nguyên nhân mà Thượng Quan Thần Hạo bị ép làm như vậy,

còn chấn động là vì sức mạnh của tiên tông nhất phẩm đương đại.

Dù là Thượng Quan Thần Hạo rời đi đã lâu, nhưng bọn họ vẫn tụ tập ở trên thao

trường, không chịu rời đi.

Các loại tin tức ngầm chưa được chứng thực bắt đầu lan truyền trong đám

người, khiến cho tất cả mọi người cảm khái và hưng phấn không thôi.

Không cần nghi ngờ, Sở Hi Thanh chính là người được lợi.

Hắn đánh bại La Lễ, số lượng điểm võ đạo cũng chỉ khôi phục lại hơn ba ngàn

một chút.

Nhưng đến khi Thượng Quan Thần Hạo đến nhà tạ tội, số lượng điểm võ đạo

lập tức tăng lên đến hơn năm ngàn điểm.

Logic của mọi người rất đơn giản, nếu như thiên phú của Sở Hi Thanh không

cao, vì sao quán chủ và các vị giáo đầu của võ quán Chính Dương lại tức giận

như vậy?

Một đại nhân vật giống như Thượng Quan Thần Hạo, làm sao có thể bị ép đến

mức quỳ xuống tạ tội, ba đao sáu động?

Những năm gần đây, có không ít thiên tài của võ quán Chính Dương rơi rụng

trong tay của đám thế gia này, nhưng cũng không thấy võ quán Chính Dương

làm gì đám thế gia môn phiệt này cả.

Thiên phú của vị thiếu niên Bá Đao này, nhất định là đỉnh cấp nhất!

Sở Hi Thanh thì đang lĩnh phần thưởng của quán quân cuộc thi chân truyền.

Tổng cộng có năm trăm lượng bạc hỗ trợ mua bí dược, ba mươi viên Dưỡng

Tâm Đan, một cái binh khí phù văn cấp độ thất phẩm hạ, cái này cũng là một

thanh Nhạn linh đao, thân đao được rèn ngàn lần, trên có khắc phù văn.

Đao này không có tên, Sở Hi Thanh trực tiếp tặng cho nó cái tên Kinh Lôi.

Thanh Nhạn linh đao phù văn này cũng coi như giải quyết một vấn đề cho hắn,

mặc dù uy lực của nó kém hơn thanh Kinh Lôi cũ một chút, cũng không có lực

lượng lôi đình, nhưng mà thân đao rất cứng rắn, độ sắc bén cũng không thua

kém gì thanh Kinh Lôi cũ của hắn cả.

Nhắc đến thì mới thấy trận chiến Tri Vị Cư thật sự là quá thua lỗ.

Không chỉ thanh đao Kinh Lôi của hắn bị hỏng, mà còn làm hỏng hai cái pháp

khí bát phẩm có giá trị cực cao nữa.

May mắn mà Diệp Tri Thu đã đưa bồi thường của Thượng Quan Thần Hạo đến

tay Sở Hi Thanh.

Tựa như lời nói của Thượng Quan Thần Hạo, tổng cộng là một cái pháp khí thất

phẩm, một phần bí dược bát phẩm thượng đỉnh cấp, tổng cộng giá trị vượt quá

12.000 lượng bạc.

Tuy nhiên, cái pháp khí thất phẩm này đã được võ quán đổi cho.

Diệp Tri Thu đưa cho Sở Hi Thanh là một cái nội giáp phù văn được rèn đúc từ

tài liệu chính là Loan Huyết Thạch, nó có tên là Loan Huyết Nội Giáp.

Thứ này cực kỳ nhẹ, trọng lượng chỉ tương đương với quần áo bình thường,

nhưng năng lực phòng ngự lại có thể sánh vai với thiết giáp bát phẩm trong

quân đội.

Thanh Loan có thể khống chế phong lôi, Loan Huyết Nội Giáp cũng có thể

cung cấp một chút lực lượng phong lôi.

Ngoài ra, Thanh Loan là một chi nhánh của Phượng Hoàng.

Vì thế nên nó có năng lực “Niết bàn” của Phượng Hoàng, nó có thể tự lành. Chỉ

cần món pháp khí này không bị hư hao quá nặng, thì nó có thể khôi phục từ từ.

“Tên Thượng Quan Thần Hạo kia cũng không có ý tốt, món pháp khí hắn đưa

cho ngươi là một cái áo giáp nặng đến ba ngàn cân, có thể làm cho da thịt cứng

rắn như sắt thép, còn có cường hóa cương lực hộ thể ở một mức độ lớn. Nhưng

ngươi không tu luyện ngoại công, cần cái thứ đó làm gì? Áo giáp nặng như vậy,

chỉ làm cho sức chiến đấu của ngươi không tăng mà còn giảm.”

Diệp Tri Thu nói đến chỗ này liền cười lạnh một tiếng: “Tuy nhiên, món pháp

khí này cũng rất tinh tế, có thể bán được với giá cao. Vì thế nên Kiếm tuần sát

sứ đã làm chủ, trực tiếp đổi cho ngươi cái khác.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 348: Tam đao lục động (6)


Lôi Nguyên thì chắp tay sau lưng, cười giải thích: “Kiếm tuần sát sứ đã đặc biệt

chọn bộ Loan Huyết Nội Giáp này cho Sở sư đệ ngươi, ngươi có thiên phú Táng

Thiên, sau khi bị thương thì mới là lúc mạnh nhất. Bộ Loan Huyết Nội Giáp này

hẳn là rất thích hợp với ngươi.”

Sở Hi Thanh cảm thấy rất phức tạp.

Bộ Loan Huyết Nội Giáp này đúng là rất phù hợp với hắn, nhưng ngươi cũng

không thể suốt ngày ngóng chờ ta bị thương chứ.

Tuy nhiên, hắn vẫn tỏ vẻ lo sợ đến mặt mày tái mét, ôm quyền nói: “Đa tạ quán

chủ, giáo đầu và Kiếm tuần sát sứ đã thương yêu và coi trọng, đệ tử hết sức cảm

kích! Còn nữa, đệ tử không dám nhận hai chữ ‘sư đệ’ này.”

Lôi Nguyên lại lấy tay vuốt râu, mỉm cười nói: “Ngươi đã trở thành đệ tử chân

truyền của võ quán, đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!”

Đệ tử chân truyền của võ quán chính là một ngưỡng cửa.

Chỉ cần đi qua ngưỡng cửa này, liền có thể coi như là người của Vô Tướng

Thần Tông rồi.

Chỉ cần đệ tử chân truyền của võ quán tu luyện nguyên công lên đến cảnh giới

thất phẩm, thì sẽ có thể trở thành đệ tử ký danh của Vô Tướng Thần Tông.

Lên đến cảnh giới lục phẩm, thì có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Vô Tướng

Thần Tông. Cũng giống như đệ tử ký danh, chỉ cần tu vị thăng lên thì có thể

trực tiếp lên cấp.

Ngũ phẩm thì là đệ tử nội môn của Vô Tướng Thần Tông, tứ phẩm là để tử chân

truyền của Vô Tướng Thần Tông. Nhưng hai cửa ải này thì khó hơn trước,

không chỉ phải đối mặt với khảo hạch của tông môn, mà còn phải tích lũy điểm

‘thiện công’ nhất định.

Dựa theo quy củ của tông môn, chỉ cần Sở Hi Thanh trở thành đệ tử ngoại môn,

thì sẽ có tư cách gọi hắn một tiếng sư huynh.

Sau đó, Diệp Tri Thu lại đưa một bình sứ có tính chất thanh ngọc vào trong tay

Sở Hi Thanh: “Đây là bí dược Dưỡng Nguyên Công tầng thứ năm, sau khi mở

ra thì nhất định phải sử dụng trong vòng một canh giờ, bằng không thì dược

hiệu sẽ tan hết.”

“Tử Tĩnh đạo nhân đã kiểm tra thay cho ngươi, bí dược này đúng là bí dược

đỉnh cấp nhất, mà cũng không có bất cứ vấn đề gì.”

Bọn họ kéo dài đến tận bây giờ mới đưa những thứ này cho Sở Hi Thanh, chính

là vì kiểm tra phần bí dược này.

Sở Hi Thanh lo lắng Thượng Quan Thần Hạo sẽ giở trò ở trong bí dược, nhưng

khi nghe thấy mấy lời này thì hắn lập tức yên tâm, thu phần bí dược này vào

trong tay áo.

“Cho kẻ này tiền thì hắn cũng không dám giở trò trong bí dược, bằng không thì

hắn không chịu nổi cơn giận của thần tông.”

Lôi Nguyên híp mặt lại, sau đó quay sang nói với Sở Hi Thanh với vẻ ôn hòa:

“Võ quán đã mời Hình Xăm Sư, tối này sẽ khắc chiến đồ của Dưỡng Nguyên

Công lên cho ngươi! Bức đồ này tương đương với một tầng nguyên công, tương

lai còn có rất nhiều chỗ tốt. Còn về phần Thần Binh Viện và Huyết Nguyên Đồ

Trụ, thì chúng ta thống nhất an bài vào những ngày gần đây. Cho nên thời gian

này, ngươi cố gắng đừng rời khỏi võ quán.”

Lôi Nguyên nói đến chỗ này, giọng nói lại trở nên lạnh lẽo và trịnh trọng hơn:

“Có điều, sau này ngươi phải cẩn thận với Thượng Quan Thần Hạo. Tuy rằng

hôm nay hắn đến nhà tạ tội, quỳ xuống nhận sai, nhưng chuyện này vẫn chưa

kết thúc đâu. Tướng mạo của kẻ này mắt ưng dạ sói, tính tình thì lại lãnh khốc

bá đạo, tàn bạo làm liều. Hắn hung hăng ngang ngược ở quận Tú Thủy nhiều

năm như vậy, xưa nay đều bạo ngược hung ác, làm việc đều không cố kỵ gì.”

“Ngươi để cho Thượng Quan Thần Hạo ăn thiệt thòi lớn như vậy, sao hắn có thể

giảng hòa được? Tuy nhiên, hôm nay Thượng Quan Thần Hạo lại có thể nhẫn

nhịn thứ mà người thường không nhịn được, lại có thế ba đao sáu động, tự chặt

cánh tay ở trước mặt mọi người, nên ta và Kiếm tuần sát sứ cũng không tiện ra

tay với hắn nữa. Dựa theo quy củ giang hồ, chỉ có thể bỏ chuyện này xuống,

chờ sau này rồi tính tiếp.”

“Bây giờ, ngươi đang được che chở dưới cánh chim của võ quán, hắn tuyệt đối

không dám động đến một cọng tóc của ngươi. Nhưng sau này nếu như người rời

khỏi võ quán, lăn lộn giang hồ, vậy người này nhất định sẽ nghĩ trăm phương

ngàn kế để đưa ngươi vào chỗ chết.”

Sở Hi Thanh hơi nhướng mày lên, lập tức lại tỏ vẻ thong dong tự nhiên, nở nụ

cười cảm kích: “Đệ tử hiểu rõ!’

Đối với Thượng Quan Thần Hạo và Thượng Quan gia, Sở Hi Thanh thật sự

không kiêng kị quá nhiều.

Chỉ vì những ngày gần đây, hắn đang tiến vào một kỳ được mùa.

Mặc kệ là võ quán Chính Dương sắp sửa khắc chiến đồ của Dưỡng Nguyên

Công cho hắn, hay vẫn là Thần Binh Viện và Huyết Nguyên Đồ Trụ, thì tất cả

đều có thể làm cho thực lực của hắn tăng mạnh.

Đến khi đó, tu vị nguyên công của Sở Hi Thanh tuy mới chỉ là bát phẩm, nhưng

sức chiến đấu của hắn lại tương đối mạnh mẽ.

Sở Hi Thanh tự tin rằng, dù mình không dựa vào Thần Thương và Táng Thiên

Chi Vũ, thì sức chiến đấu của mình vẫn đủ để đặt chân ở quận Tú Thủy này.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 349: Thần Đao Huyết Nhai


Buổi tối hôm đó, người khắc chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công cho Sở Hi

Thanh là một người mù khá già.

Người này mặc một bộ trường bào, mái tóc bạc khoác qua vai, trong mắt chỉ có

lòng trắng chứ không có tròng đen. Tướng mạo gầy gò, khí chất lạnh lùng.

Sau khi Sở Hi Thanh nhìn thấy vị này thì còn thấy hơi lo lắng.

Mắt người này còn không nhìn thấy thì sao khắc chiến đồ cho hắn?

Tuy nhiên, vị người mù này chỉ liếc mắt ‘nhìn’ Sở Hi Thanh một chút, liền

nhướn mày lên rồi hỏi: “Hai bức đồ đằng Bí Chiêu trên người ngươi khá thú vị,

kết cấu không tệ. Không liên quan lẫn nhau, lại tăng thêm cho nhau. Đặc biệt là

bức toàn đồ của Truy Phong đao pháp này được xuất từ tay của cao nhân. Bút

pháp nhẵn nhụi, là cô gái đúng không? Trình độ của nàng đã tiếp cận tầng thứ

đứng đầu nhất.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, lòng thầm nói vị đứng trước mắt hắn này

thật sự là người mù?

“Đây là Manh tẩu.” Lôi Nguyên cười giới thiệu cho Sở Hi Thanh: “Manh tẩu là

một trong bốn vị Hình Xăm Sư mạnh nhất của Vô Tướng Thần Tông chúng ta,

mấy ngày gần đây hắn vừa hay ở trong cảnh nội Đông Châu. Sau khi chúng ta

biết được chuyện này, đã cố tình mới hắn đến khắc chiến đồ cho ngươi.”

“Ngươi không nên tự thiếp vàng lên mặt mình, lần này là Diệp Tri Thu mở

miệng mời ta, nên ta mới cố hết sức mà chạy đến đây một chuyến.”

Vị người mù kia thần sắc bình tĩnh, không cho Lôi Nguyên chút mặt mũi nào.

Hắn trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, trải bức chiến đồ của Dưỡng Nguyên

Công mà Lôi Nguyên đã chuẩn bị từ trước ra, lại mở hộp dụng cụ: “Bắt đầu

luôn bây giờ đi, ta còn phải trở về châu thành Đông Châu nữa, đừng lãng phí

thời gian. Bức chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công này, ta sẽ cố gắng khắc xong

trong vòng nửa canh giờ.”

Sở Hi Thanh không nói lời nào, trực tiếp c** q**n áo.

Vị Manh tẩu trước mắt này, vừa nhìn đã thấy là không dễ sống chung.

Tuy nhiên, người có bản lĩnh thường đều sẽ có tính cách không quá tốt.

Nếu như vị trước mặt này đúng là một Hình Xăm Sư đỉnh cấp nhất, thì đó chính

là cơ duyên của hắn, tuyệt đối không thể bỏ qua!

Vị người mù kia kề bức chiến đồ vào sát người Sở Hi Thanh, rồi dùng thuốc để

hòa tan. Tốc độ đâm châm của hắn cực kỳ nhanh, hai tay vung lên, tàn ảnh liên

tục xuất hiện.

Tuy nhiên, từng mũi châm của vị này đều cực kỳ chính xác, mỗi một châm rơi

xuống, Sở Hi Thanh liền cảm thấy khí cơ và chân nguyên trong cơ thể mình

cũng rung động theo.

Toàn bộ quá trình, vị Manh tẩu này đều không nói một lời, tập trung đến cực

điểm.

Không giống như Ngô Mị Nương, nàng sẽ tìm các loại đề tài để tán gẫu và trò

chuyện với hắn.

Nửa canh giờ sau, vị Manh tẩu này đã khắc xong bức chiến đồ của Dưỡng

Nguyên Công này lên trên ngực phải của hắn.

Sau đó, hắn lại đâm hơn 120 châm lên trên cánh tay phải của Sở Hi Thanh, lúc

này mới dừng tay.

“Xong rồi! Ngươi thử cảm nhận xe, nhìn xem có chỗ nào trì trệ hay không

thông không?”

Tuy rằng vị này nói như vậy, nhưng đã bắt đầu thu dọn các loại dụng cụ và kim

châm, dược liệu.

Sở Hi Thanh ngưng thần cảm nhận cơ thể một chút, sau đó trong mắt liền hiện

lên vẻ vui mừng.

Hiệu quả của bức chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công này là tinh luyện và cường

hóa chân nguyên, tương đương với tăng năm phần mười uy lực của nguyên

công.

Bức đồ này còn có thể tăng tốc độ tu hành, tăng lượng chân nguyên lên trên

diện rộng, cường hóa kinh mạch trong thân thể. . . vân vân.

Mà tương lai, lợi ích của bức chiến đồ này sẽ càng ngày càng nhiều.

Nhưng lúc này, khi Sở Hi Thanh ngưng thần cảm ứng, thì hắn phát hiện hiệu

quả của bức chiến đồ này còn vượt qua cả sự mong đợi của hắn!

Cái này đâu chỉ là tăng lên năm phần?

Hiện giờ, lượng chân nguyên và cường độ chân nguyên của hắn đã vượt qua sáu

phần mười trước kia rồi!

“Đây chính là Hình Xăm Sư đỉnh cấp nhất!” Lôi Nguyên mỉm cười nói: “Tất cả

những chiến đồ và đồ đằng Bí Chiêu qua tay Manh tẩu, thì cơ bản đều được

tăng cường hai đến ba phần mười trên trụ cột vốn có! Vì thế người ngoài muốn

mời Manh tẩu khắc một bức đồ, thì ít nhất phải mất ba ngàn lượng bạc. Nếu như

đồ đằng Bí Chiêu đẳng cấp hơi cao, đồ đằng phức tạp, thì còn phải tăng giá. À

đúng rồi. . .”

Lôi Nguyên nói đến đây, bỗng nhiên nhìn về phía cánh tay phải của Sở Hi

Thanh: “Ngươi lại thử Truy Phong đao pháp đi, vẫn dùng một thức Phong Lôi

Giao Gia của ngươi đi, chắc hẳn là sẽ có niềm vui bất ngờ!”

Sở Hi Thanh hơi nhướng mày, hắn thử rút đao ra chém.

Đầu tiên, hắn dùng thức rút đao Không Huyệt Lai Phong, sau đó lại dùng một

thức Phong Lôi Giao Gia.

Sở Hi Thanh chợt ngạc nhiên không thôi, hắn không thể tin được mà nhìn vào

tay phải của mình.

Hắn phát hiện, khi mình múa đao thì hai bức đồ trên tay phải và bức chiến đồ ở

ngực phải đã nối liền nhau. Chân nguyên cũng vận chuyển thông suốt, không có

bất cứ trở ngại nào.

Hai bức đồ đằng Bí Chiêu trên tay cũng làm cho tốc độ đao của hắn nhanh hơn

không ít, từng cái gia tăng tầm 15%.

Cần phát biết, cường hóa của chiến đồ đối với võ tu không giống như hệ thống

trong mắt hắn, hệ thống của hắn tính toán dựa theo đơn vị là tố chất thân thể của

người bình thường, còn chiến đồ thì tăng cường dựa theo thực lực tổng hợp của

võ tu.

Hai bức đồ này gộp lại, liền gia tăng tốc độ xuất đao của hai thức Không Huyệt

Lai Phong và Phong Lôi Giao Gia của hắn lên đến ba phần mười!
 
Back
Top Bottom