Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 280: âm mưu


Tả Thanh Vân thì lại cười ha ha: “Thật ra thì cũng không cần, là do tên Đào

Viên này quá yếu. Sau ngày hôm nay, đám người muốn khiêu chiến ngươi sẽ

phải cân nhắc lại thực lực của mình xem có thể chống lại ngươi hay không rồi.”

Sau đó hắn vung tay elen, để ngươi đưa một xấp ngân phiếu qua.

“Lần sinh tử lôi nay, lệ phí di chuyển là một ngàn lượng bạc. Bàn cá dược là

573.000 lượng bạc, khấu trừ bộ phận khách ăn và các loại chi tiêu, tổng cộng

kiếm được 89.200 lượng bạc, ngươi có thể lấy một phần mười trong số này. Ta

lấy số chẵn cho Hi Thanh ngươi, tổng số mười ngàn lượng bạc.”

Vẻ mặt Tả Thanh Vân khá là tiếc nuối.

Đáng tiếc là thời gian quá vội, bằng không thì bàn cược còn có thể cao hơn

nhiều, tầm bảy mươi lăm vạn lượng là không thành vấn đề.

Những trận sinh tử lôi có thể hấp dẫn một lượng lớn dân giang hồ quan tâm như

thê này, một năm cũng chỉ có hai ba lần.

Ngoài ra, đại đa số kẻ có tiền ở quận Tú Thủy đều đặt cược lên người Sở Hi

Thanh.

Những thủ đoạn Sở Hi Thanh từng dùng ở bên Lâm Hải, có thể giấu được đám

khách giang hồ kia, nhưng lại giấu được đám thế gia và quyền quý có tin tức

nhanh nhạy này.

Mấu chốt là tên khốn nạn Lý Thương kia lại còn đặt 58.000 lượng lên người Sở

Hi Thanh ngay trước khi chiến đấu.

Đám dân cờ bạc kia hiểu lầm bọn họ thông đồng với nhau cũng là có lý do cả.

“Còn nữa, đây là năm cái pháp khí trên người Đào Viên, hai cái thất phẩm, ba

cái bát phẩm, cùng một thanh đao cấp độ thất phẩm hạ.”

Lúc này, lại có ngươi mang hai cái khay lên, khay bên trái là pháp khí, khai bên

phải là thanh Cửu hoàn Thiên hùng đao.

Khi Sở Hi Thanh xuống lôi đài thì rất tiêu sái, nhưng không có nghĩa là hắn

không muốn chiến lợi phẩm ở trên sinh tử lôi.

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn khay pháp khí một chút rồi hơi lắc đầu.

Con đường võ đạo của Đào Viên khác với hắn, chỉ tập trung vào hệ Thổ và sức

mạnh.

Vì thế Sở Hi Thanh không dùng được cái pháp khí nào trong này cả.

Còn về phần thanh cửu hoàn đại đao này, Sở Hi Thanh lại càng không dùng

được.

Hắn nhấc tay lên: “Ta không dùng được những thứ này, có thể mời nha nội bán

đi giúp ta hay không? Ngoài ra, ta còn muốn nhờ nha nội để ý giúp ta, nhìn xem

có thấy pháp khí thất phẩm của thuật tu thiên hướng Thần Hàng Thuật ở Cổ Thị

tập hay không? Ta cần ba đến bốn kiện.”

“Nếu như có pháp khí thất phẩm của võ tu thiên hướng tốc độ xuất thủ hoặc là

có quan hệ với nguyên thần, Thuần Dương, phong và lôi thì ta cũng cảm thấy

hứng thú.”

Lúc này, trong tay Sở Hi Thanh có bốn món pháp khí là Tụ Thần Bí, Tàng Thần

Liên, Phong Lôi Tí Trạc và Thanh Lôi Bích, bên dưới còn có một đôi Đăng Vân

Ngoa.

Những thứ này đều là những thứ rất mạnh mẽ, mà lại có thể phối hợp với nhau,

cơ bản là đủ dùng.

Nếu như có thể thêm một cái pháp khí gia tăng tốc độ xuất thủ thì càng tốt.

Trái lại thì đến nay Sở Vân Vân vẫn không có cái pháp khi ra dáng nào.

Thiên hướng Thần Hàng Thuật trong miệng Sở Hi Thanh, thật ra là vì ‘nghĩ vật

hóa hình’ của Sở Vân Vân.

Thần Hàng Thuật và ‘nghĩ vật hóa hình’ cực kỳ tương tự, pháp khí của cả hai

đều tương thông với nhau.

Tả Thanh Vân nghe vậy lại cười ha ha, hắn dứt khoát gật đầu: “Có thể bán!

Ngươi cứ yên tâm! Bản nha nội vẫn còn có chút con đường ở Cổ Thị tập này,

đảm bảo là sẽ là giá cả hợp lý nhất! Còn về phần pháp khí thì ta sẽ bảo người để

ý giúp ngươi.”

Sở Hi Thanh tự nhiên là yên tâm, nếu hắn đi bán những thứ này, đảm bảo sẽ bị

đám gian thương kia cạo rất nhiều mỡ.

Nhưng đổi thành Tả Thanh Vân thì đám người kia sẽ không có lá gan này.

Vị nha nội này quan hệ rất rộng, không phải là hắn có thể so sánh.

Lúc này, nữ thị vệ quét mắt nhìn gian phòng xa hoa ở sau lưng, cau mày nói:

“Muội muội của ngươi không ở trong phòng, hình như nàng đã đi ra ngoài.”

Thời điểm này, bên ngoài toàn là đám dân cờ bạc thua đến mắt.

Nàng lo lắng Sở Vân Vân đi ra ngoài một mình, có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Hai mắt Sở Hi Thanh lóe lên, liền nở nụ cười thản nhiên: “Không có gì đâu,

muội muội ta rất hiểu chuyện, chúng ta không cần phải để ý đến nàng.”

Chắc hẳn Sở Vân Vân đi đến cửa tiệm cầm đồ kia, để tìm cái cột cờ kỳ quái kia

rồi.

Thực lực của vị Bá Võ Vương này còn vượt xa đám người bọn họ gộp lại, nào

cần hắn đi lo lắng chứ?

. . .

Sở Hi Thanh không biết chính là, trong một căn phòng riêng nào đó ở tầng thứ

tư Thắng Bại Lâu.

Thượng Quan Long Tiển đang yên lặng uống rượu trên một bàn tiệc.

Lúc này, do đám dân cờ bạc gây sự ở bên ngoài, cho nên đám khách quý ở trong

phòng riêng bọn họ không đi được, mà đều ngồi chờ ở bên trong tửu lâu, chờ

bên ngoài yên ắng rồi mới đi.

Thắng Bại Lâu vốn là một động tiêu tiền đỉnh cấp nhất ở Cổ Thị tập, nó có đồ

nhắm ngon nhất, ca múa đẹp nhất, nữ nhân xinh đẹp nhất, còn có năm mươi bàn

cờ bạc.

Chỉ cần là đàn ông, thì chơi đùa vài ngày tại đây cũng sẽ không cảm thấy chán.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 281: âm mưu (2)


Sắc mặt Thượng Quan Long Tiển lại hơi xanh xám, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Người hầu Thượng Quan Nguyên của hắn, đang đứng đầu ở bên người Thượng

Quan Long Tiển hắn.

“Thiếu chủ!” Sắc mặt Thượng Quan Nguyên cũng cực kỳ khó coi, lông mày

nhíu chặt: “Thực lực của người này càng ngày càng lợi hại, chỉ sợ chúng ta ép

không được, không bằng. . .”

Hắn muốn nói lại thôi, không dám nói lời kế tiếp ra khỏi miệng.

“Không bằng?” Thượng Quan Long Tiển a một tiếng, nở nụ cười: “Có phải

ngươi muốn nói chúng ta tạm thời tránh mũi nhọn, chờ sang năm tiếp theo?”

Trên trán Thượng Quan Nguyên không khỏi chảy mồ hôi lạnh: “Thiếu chủ, mấy

hôm trước Diệp Tri Thu đã xông vào Thị Bạc Ty vì chuyện Long Hành dẫn

người vây giết Sở Hi Thanh, khi đó quán chủ Lôi Nguyên cũng đi theo.”

“Nhìn thái độ của bọn họ là định bảo vệ Sở Hi Thanh. Nếu như chúng ta ra tay

với hắn, chỉ sợ sẽ bị phản phệ. Mà ngày hôm nay, thực lực của Sở Hi Thanh đã

lên đến trình độ thiên kiêu chân chính. Bây giờ hắn xếp hạng 89, nhưng chưa

biết chừng là còn thấp. Trong cuộc thi chân truyền lần này, chỉ sợ không có ai

trong chúng ta là đối thủ của hắn, sợ rằng khó có thể đánh lén.”

Thượng Quan Long Tiển cầm chén rượu lên, mặt mỉm cười, nhưng khí tức toàn

thân đã lạnh lẽo như băng: “Vì thế nên ngươi muốn thiếu chủ nhà ngươi, đường

đường Thượng Quan Long Tiển ta phải nhường đường cho một tên tiện dân?

Lại lãng phí thời gian nửa năm ở võ quán Chính Dương?”

Thượng Quan Nguyên không dám nói nữa, hắn quỳ xuống trước mặt Thượng

Quan Long Tiển: “Thiếu chủ! Chỉ cần ngài ra lệnh, thuộc hạ nhất định sẽ không

tiếc tất cả để lấy tính mạng của hắn!”

“Ngu xuẩn!” Thượng Quan Long Tiển trực tiếp hắt rượu lên mặt Thượng Quan

Nguyên, nhưng sắc mặt của hắn đã chuyển sang tốt hơn vài phần: “Hiện giờ,

Lôi Nguyên và Diệp Tri Thu đang nhìn chằm chằm vào ta, nếu như ngày hôm

nay ngươi ra tay giết người, thì ngày mai bọn họ sẽ đến cửa.”

Hắn lại thong dong tự nhiên mà rót cho mình một chén rượu: “Tuy nhiên, điều

này không có nghĩa là chúng ta không có biện pháp gì, Huyết Phong Đạo treo

thưởng ở Sát Sinh Lâu đúng không? Có người nói đã tăng lên bảy ngàn lượng

rồi, lát nữa ngươi lại cầm một số bạc qua đó, thêm đến 15.000 lượng đi!”

“Ngoài ra, cầm một tấm thiếp của bổn công ty, mời Độc Tí Đao – Lý Thương

đến phòng của ta ngồi một chút, ta muốn bàn một chuyện làm ăn với hắn.”

Khóe môi Thượng Quan Long Tiển hơi cong lên, từ từ lộ ra ý cười.

Thiên kiêu Thanh Vân Bảng thì thế nào?

Hắn sẽ không cho phép kẻ này sống đến ngày cuộc thi chân truyền diễn ra.

. . .

Lúc này, Sở Hi Thanh đã đi đến tiệm cầm đồ ở trong con hẻm nhỏ kia.

Vẻ mặt của nàng không khỏi hòa hoãn lại khi nhìn thấy cái cột cờ có tạo hình

không khác trường mâu là mấy ở trước cửa tiệm.

Sau đó, Sở Vân Vân lại nhíu mày liễu.

Hôm nay, Sở Vân Vân nhìn thấy thứ này thì cảm giác lại rõ ràng hơn.

Dường như cái cột cờ này đang kêu gọi nàng, khiến cho khí huyết trong cơ thể

nàng phập phồng.

Sở Vân Vân cũng mơ hồ sinh ra một loại cảm giác, cái cột cờ này cực kỳ quan

trọng với mình.

Nàng đi qua, dùng bàn tay nhỏ v**t v* thứ này, sau đó dùng một ít chân nguyên

mà mình vừa khôi phục để tìm hiểu thứ này.

Giây lát sau, trong mắt Sở Vân Vân liền hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Kết quả sau khi tra xét là, cái cột cờ này chỉ được làm từ hắc thiết bình thường.

Vấn đề ở đây là, một cột cờ hắc thiết cấp độ bát phẩm thượng, sau khi gánh chịu

cường độ chân nguyên cao đến nhất phẩm của nàng lại không bị tổn hại một

chút nào!

Rốt cuộc thì đây là món đồ gì?

Sở Vân Vân nhìn về phía hai chữ cổ được khắc ở trên cột cờ.

Sau đó, nàng liền thu hồi ánh mắt.

Hai chữ cổ này rất mơ hồ, không rõ ràng, không thể phân biệt được.

“Chủ quán!” Sở Vân Vân ngước mắt nhìn về phía trong cửa tiệm: “Hiện giờ đã

bán được cái cột cờ này hay chưa?”

Chưởng quỹ của cửa hiệu cầm đồ đã đi ra đón.

Trí nhớ của hắn không tệ, nhận ra Sở Vân Vân nên cười khổ một tiếng: “Là

khách quan ngươi sao! Không phải lần trước đã nói nửa năm rồi sao? Hiện giờ

vẫn còn sớm, ít nhất cũng phải chờ đến đầu năm sau.”

Mày liễu của Sở Vân Vân hơi cau lại, sau đó thả cái cột cờ này ra với vẻ tiếc

nuối.

Sau đó thần sắc của nàng hơi động: “Chủ quán, ngươi có biết chủ nhân của cột

ở này là ai không? Lại ở nơi nào?”

“Chuyện này?” Ánh mắt chưởng quỹ kia hơi do dự.

Thật ra thì hắn cũng không hiểu vì sao Sở Vân Vân lại muốn cái cột cờ hắc thiết

này.

Thứ này có thể dùng làm trường mâu cấp độ bát phẩm thượng, tuy nhiên thân

của nó rất thô, nên dùng không tiện cho lắm.

“Vị khách đã cầm cố thứ này cũng đã để lại họ tên và quê quán, lấy đó làm bằng

chứng. Nhưng cái này không hợp quy củ. . .”

Giọng nói của chưởng quỹ bỗng nhiên im bặt, chỉ vì hắn nhìn thấy Sở Vân Vân

đặt một thỏi bạc nặng đến năm lạng lên trên giá binh khí bên cạnh.

Trên mặt hắn chất đầy ý cười: “Khách quan, ngài chờ một chút.”

Hắn đi trở về quầy hàng để tìm kiếm một chút, không lâu sau thì lấy một cái

phiếu ra, đưa đến trước mặt Sở Vân Vân: “Khách quan, ngài xem, chính là tấm

này, cầm cố một cái cột cờ hắc thiết rách nát lấy 130 lượng. Người này tên là

Lưu Phổ, sống tại con hẻm nhỏ bên phía tây thành.”

Sở Vân Vân ngưng thần nhìn qua, nhớ kỹ cái địa chỉ ở trên đó.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 282: Cột cờ Nghịch Thần Kỳ?


Mãi đến buổi chiều mà phong ba ở Thắng Bại Lâu vẫn chưa có giấu được

ngừng lại.

Tả nha nội lại thừa dịp đám dân cờ bạc ở bên ngoài đói bụng, hắn lập tức cưỡng

ép phá vòng vây, dùng xe ngựa sắt thép đưa đoàn người Sở Hi Thanh và mấy

rương chứa đầy vàng bạc và ngân phiếu đi đến bến tàu của Cổ Thị tập.

Nơi này đó có một chiếc thuyền ba tầng đang chờ.

Mấy người Tả nha nội lên thuyền, chiếc thuyền lập tức giường buồm rời khỏi

nơi này, đi sang bên bờ tây.

Mà ngay khi chiếc thuyền đi được hai mươi trượng, một đám người chen chúc

nhau, tràn vào trong bến tàu.

Tả nha nội đứng ở đuôi thuyền, lắc quạt xếp trong tay, lại hùng hùng hổ hổ với

đám dân cờ bạc đuổi theo đến bến tàu kia: “Đám người điên này, nguyện đánh

cược thì phải nguyện chịu thua! Bọn họ cá cược rồi lại muốn ta trả lại tiền, quả

thực là hoang đường! Khi bọn họ thắng tiền thì cũng không thấy bọn họ trả lại

cho ta.”

Nữ thị vệ nghe thấy lời này thì cũng không nói gì.

Vị nha nội này không nói đến chuyện đêm qua hắn liều mạng cổ động đám

khách giang hồ và dân cờ bạc đặt cược lên người Đào Viên.

Đao ý của Sở Hi Thanh cũng quá mạnh mẽ rồi, khiến cho Đào Viên còn không

có năng lực nâng đao lên.

Sau khi Tả nha nội mắng xong, hắn cười thoải mái: “Sau khi chúng ta rời đi,

đám dân cờ bạc này sẽ không đi bao vây Thắng Bại Lâu nữa. Tuy nhiên, vì đề

phòng chuyện chẳng may, chúng ta vẫn phải đóng cửa dừng buôn bán hai

ngày.”

Sở Hi Thanh thì lại nhìn thấy Sở Vân Vân ở boong thuyền phía trước.

Nàng đã leo lên thuyền chờ đợi từ trước rồi.

Sở Hi Thanh dùng ánh mắt hỏi dò, chỉ thấy Sở Vân Vân hơi lắc đầu: “Có thu

hoạch, nhưng nếu muốn lấy được thứ kia thì vẫn hơi khó khăn.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì hiểu ra, cũng không hỏi tiếp.

Chỉ bởi vì nơi này nhiều người phức tạp, không tiện hỏi nhiều. Dù sao ngay cả

Sở Vân Vân cũng dùng mấy chữ ‘thứ kia’ để thay thế cho cột cờ.

Thật ra thì Sở Hi Thanh cũng khá để ý đến thứ này.

Thứ có thể hấp dẫn Sở Vân Vân, sẽ không phải là cột cờ của Nghịch Thần Kỳ

chứ?

Nói chúng là đó tuyệt đối không phải vật phàm.

Tối hôm đó, sau khi Sở Hi Thanh trở về võ quán Chính Dương và rửa mặt xong,

hắn liền cầm quà mang từ Lâm Hải về, đi thăm mấy vị sư trưởng của võ quán.

Người đầu tiên đương nhiên là Diệp Tri Thu.

Diệp Tri Thu nhìn thấy Sở Hi Thanh thì nội tâm rất vui vẻ, trên mặt lại thản

nhiên như không, ra vẻ bình tĩnh: “Có thể bình an trở về là tốt rồi, còn mang

qua gì? Để lên bàn đi.”

“Long Hành? Ha ha, đó chỉ là tiện tay mà thôi, cũng không phải là vì ngươi.

Đám thế gia ở quận Tú Thủy này rất hung hăng càn quấy, vẫn không để một

giáo đầu mới đến như ta vào mắt. Ta không để bọn họ nếm mùi lợi hại, thì bọn

họ còn tưởng Diệp mỗ ta dễ bắt nạt!”

Sau đó, vẻ mặt nàng thản nhiên mà nhìn Sở Hi Thanh: “Ta đã nghe nói chuyện

của ngươi ở bí cảnh bên Lâm Hải, đao pháp và đao ý của ngươi đã rất không

tầm thường trong cảnh giới cửu phẩm, sau đó hình như còn hấp thụ một đống

linh dược ở trong bí cảnh, chắc hẳn đã thức tỉnh thiên phú huyết mạch mới rồi

chứ?”

“Tu vị của ngươi tiến bộ rất nhanh, ta thấy rất vui vẻ. Có điều, tốc độ tu luyện

của ngươi quá nhanh rồi! Ngày xưa, Bá Võ Vương Tần Mộc Ca cũng phải dùng

thời gian nửa năm để tăng từ cửu phẩm lên bát phẩm.”

“Bởi vậy, tiếp theo ngươi phải lắng đọng một hai, trước khi tiến vào chân truyền

và nhận được võ đạo truyền thừa mới, ngươi phải cố gắng bổ túc lại cơ sở và trụ

cột của mình, như vậy thì ngày sau mới có thể đi xa trên con đường võ đạo

này.”

Chuyện này cũng là chuyện Sở Hi Thanh muốn làm, tiếp đó hắn sẽ khiêm tốn

một quãng thời gian, để lắng đọng một phen.

Tuy nhiên, hình như cái hệ thống này không cho phép.

Sở Hi Thanh ngưng thần nhìn vào màn hình huỳnh quang hư ảo trong tầm mắt

mình.

Lúc này, hắn đã quét ra vài thứ tốt ở trong võ đạo bảo khố.

Ví dụ như:

---Táng Thiên (nhị giai), cần tám trăm điểm võ đạo.

---Cực Chiêu – Bát Phong Bất Động, cần chín trăm điểm võ đạo.

---Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ (tứ giai), cần 2500 điểm võ đạo.

---Ngăn chứa đồ: Nắm giữ sáu ô không gian, có thể chứa đựng vật phẩm bên

trong võ đạo bảo khố, cần năm trăm điểm võ đạo.

---Lại còn có một tấm thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 11 tuổi (bản tăng cường), thời

gian từ hai phút của bản chính thức, kéo dài đến một canh giờ, nhưng cần sáu

trăm điểm võ đạo.

Hôm nay, hắn đánh với Đào Viên một trận, số lượng điểm võ đạo cũng tăng lên

đến 427 điểm. Cột danh vọng cũng tăng lên đến “Bát phẩm thượng (cố)”. (vững

chắc)

Nhưng hắn lại không đổi được thứ này trong những thứ tốt này.

Sau đó, Diệp Tri Thu lại thấy hơi hứng thú, bắt đầu chỉ điểm đao pháp cho Sở

Hi Thanh.

Mà sau khi Sở Hi Thanh diễn luyện xong một lần Truy Phong đao pháp, trong

mắt Diệp Tri Thu tràn đầy vẻ dinh dị, sắc mặt cứng đờ.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 283: Cánh cứng rồi


Không phải do đao pháp của Sở Hi Thanh có chỗ nào không đúng, mà là do đao

pháp của Sở Hi Thanh quá tiêu chuẩn, tiêu chuẩn đến mức không chê vào đâu

được, không có bất kỳ tỳ vết vào.

Nếu đổi thành người khác, có lẽ đã không biết ứng phó như thế nào.

Nhưng Diệp Tri Thu là người đi ra từ chiến trường, thân kinh bách chiến, kinh

nghiệm phong phú.

Đao pháp của Sở Hi Thanh đúng là rất tiêu chuẩn, nhưng mà tương ứng với nó,

đao pháp của hắn quá tiêu chuẩn, không đủ linh tính.

Nàng nhắm mắt chỉ điểm nửa canh giờ, sau đó mới đuổi Sở Hi Thanh đang tràn

đầy bội phục ra ngoài.

Trong lòng Diệp Tri Thu âm thầm thẹn thùng, nếu như nói tiếp thì nàng sẽ lòi

đuôi.

Chỉ lấy Truy Phong đao pháp tầng thứ tư mà nói, thì Diệp Tri Thu thật sự không

thể chỉ điểm cho Sở Hi Thanh cái gì.

Những nội dung nàng vừa chỉ điểm cho Sở Hi Thanh, đều là những nội dung

của Truy Phong đao pháp tầng thứ năm và tầng thứ sáu.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại đi đến thăm quán chủ Lôi Nguyên.

Vị quán chủ đại nhân này rất bận rộn, bình thường không có thời gian rảnh để

để ý đến đám đệ tử.

Vì vậy, tuy rằng Sở Hi Thanh đến tặng ngờ, nhưng hắn cũng chỉ chuẩn bị chào

hỏi xong thì sẽ rời đi ngay.

Không ngờ sau khi Lôi Nguyên nhìn thấy hắn thì lại cười to, còn lôi kéo hắn

vào ngồi nửa khắc thời gian, lời nói còn rất nhiệt tình, ân cần hỏi han. . .

Cuối cùng, Lôi Nguyên còn địch thân đưa hắn ra khỏi phòng, khiến cho Sở Hi

Thanh khá là kinh dị.

Mà sau khi Sở Hi Thanh đi tặng quà một vòng, khi hắn trở về Tạp Vật Viện, lại

phát hiện một người mặc quần áo Cẩm y vệ, tóc xanh mày xanh, chắp tay sau

lưng đứng ở ngoài cửa.

Sở Hi Thanh không khỏi híp mắt lại.

Người trước mặt này, chính là Thiên hộ Cẩm y vệ của quận Tú Thủy, Tào Hiên.

Sở Hi Thanh đưa Tào Hiên vào gian phòng chật chội bằng đá xanh giống như

lần trước.

Vẫn là cái bàn vuông cũ nát kia, góc bàn có một ngọn đèn bằng thanh đồng

đang cháy.

Tuy nhiên, cốc uống trà đã được thay bằng sứ trắng, lá trà bên trong cũng được

đổi thành đại hồng bao thường thấy trên thị trường.

Sở Hi Thanh bây giờ vẫn rất thiếu tiền, nhưng là thiếu những thứ quý giá như

pháp khí, đồ đằng và bí dược.

Hắn đã không cần phải tiết kiệm với những thứ cần thiết trong sinh hoạt nữa rồi,

dù sao thì mấy thứ này cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền.

Sở Hi Thanh tiếp nhận ấm trà từ trong tay Sở Vân Vân, vừa cười vừa rót trà cho

Tào Hiên: “Thuộc hạ không ngờ Thiên Hộ đại nhân sẽ đích thân đến chơi, để

ngài chờ lâu, xin Thiên Hộ đại nhân đừng trách tội.”

Tào Hiên thì lại vừa cười vừa xua tay: “Là ta không mời mà đến, tiểu Sở có tội

gì? Hơn nữa ta cũng không chờ bao lâu.”

Con ngươi của hắn hơi co lại.

Tâm tư của Tào Hiên nhạy bén, hắn đã phát hiện ra thần thái và giọng nói của

Sở Hi Thanh đã hoàn toàn khác với hai tháng trước.

Khi đó, thái độ của Sở Hi Thanh rất đúng mực, nhưng toàn bộ quá trình đều là

cẩn thận từng li từng tí một, tinh thần cũng rất căng thẳng.

Mà giờ phút này, thiếu niên ở trước mặt hắn, sau khi cung kính xong thì chỉ còn

lại tùy ý, bình tĩnh, tự nhiên và thong dong.

Trước kia là đối phó, còn bây giờ là xã giao.

Trên mặt Tào Hiên lại không thay đổi chút nào, một tay cầm chén trà mà Sở Hi

Thanh đưa cho, lời nói ẩn chứa cảm khái: “Người xưa thường nói ba ngày

không gặp thì phải nhìn bằng con mắt khác, lời này không lừa ta. Ngày đó, lần

đầu gặp mặt tiểu Sở, liền cảm thấy ngươi thiên tư bất phàm, tiền đồ rộng lớn.

Nhưng không ngờ chỉ vẻn vẹn chưa đến ba tháng, mà tiểu Sở ngươi đã có tu vị

bát phẩm, leo lên Thanh Vân Bảng, trở thành thiên kiêu hàng đầu của Đông

Châu chúng ta.”

“Thiên Hộ đại nhân quá khen, thuộc hạ không dám nhận mấy chữ thiên kiêu

hàng đầu này.”

Sở Hi Thanh để bình trà xuống, sau đó vẻ mặt hơi khó hiểu: “Thiên Hộ đại nhân

đến đây vào đêm khuya, lẽ nào có việc quan trọng gì? Hay là thời gian gần đây

thuộc hạ có gì không đúng?”

Hắn tự nhận là mình vẫn xứng đáng với phần lương bổng của Cẩm y vệ, mấy

tháng nay, hắn đã bán tất cả những người có thể bán như Hướng Quỳ.

Ngoại trừ mấy người Lục Loạn Ly nói ra, thì Sở Hi Thanh còn tìm ra một số

mật thám đang ẩn núp trong võ quán.

Còn về phần Nghịch Thần Kỳ. . . Cẩm y vệ nhiều người như vậy mà còn không

tìm được manh mối của Nghịch Thần Kỳ, sao có thể trông chờ vào hắn?

Lúc này, Tào Hiên lắc đầu: “Thuộc hạ của ta trở thành thiên kiêu Thanh Vân

Bảng, há có thể không đến xem? Tiểu Sở ngươi lại không có chỗ nào không

đúng cả, mặc dù các ngươi chỉ nhập chức Cẩm y vệ được mấy tháng, nhưng lại

là mật thám tốt nhất ở trong tay của ta.”

Sau đó, thần sắc của hắn hơi nghiêm lại: “Tuy nhiên, hiện giờ ta có một trọng

trách khác, muốn mời tiểu Sở ngươi tiếp nhận. Những ngày gần đây, Thiết Kỳ

Bang hoạt động rất tấp nập, gây sự ở khắp nơi trên quận Tú Thủy. Ta cần ngươi

gia nhập và ẩn núp ở Thiết Kỳ Bang, giúp ta nhìn chằm chằm vào hai huynh đệ

Thiết thị của Thiết Kỳ Bang!”

Sở Hi Thanh nghe thấy mấy từ ‘trọng trách’ thì nội tâm nhất thời chìm xuống.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 284: Cánh cứng rồi (2)


Lúc trước hắn gia nhập Cẩm y vệ là vì muốn tổng cộng bốn mươi lượng bạc

lương bổng và một ít đan dược tu luyện của Cẩm y vệ mà thôi.

Lúc này, hắn đã không để món tiền nhỏ đó vào mắt, càng không dùng mấy viên

thuốc không đáng giá kia.

Tuy nhiên, nội bộ Cẩm y vệ vẫn còn rất nhiều tài nguyên, để huynh muội bọn

họ không đành lòng bỏ qua.

Ví dụ như đan dược mà Cẩm y vệ luyện chế, truyền thừa luyện thể mạnh nhất

thiên hạ cũng nằm trong Cẩm y vệ, bọn họ có ba loại công pháp luyện thể như

Kim Cương Bất Hoại, Bất Diệt Kim Thân và Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện

Kim Chung.

Vì vậy, Cẩm y vệ có rất nhiều đan dược cường hóa tố chất thân thể.

Chỉ cần Sở Hi Thanh vẫn nằm trong hệ thống của Cẩm y vệ, hắn có thể dùng

công huân và tiền tài để đổi lấy những đan dược này.

Bây giờ, mỗi tháng Sở Hi Thanh có thể mua ba mươi viên Tráng Cốt Đan bên

trong nội bộ của Cẩm y vệ. LOại đan dược này có thể cường hóa xương cốt của

hắn, tăng cường sức mạnh, thân pháp, lực bộc pháp và sức chịu đựng của hắn.

Tráng Cốt Đan có giá năm lạng một viên ở trên thị trường, chất lượng còn rất

bình thường. Sở Hi Thanh lại có thể mua Tráng Cốt Đan loại tốt nhất với giá

tám phần mười ở trong nội bộ của Cẩm y vệ.

Thân phận này có rất nhiều chỗ tốt, nhưng nếu như phiền phức mà thân phận

này mang lại nhiều hơn chỗ tốt, vậy thà rằng từ bỏ còn hơn.

Đến khi Sở Hi Thanh nghe thấy ba chữ Thiết Kỳ Bang, thì hắn nhíu chặt lông

mày, trong con ngươi hiện lên ý cười nhạt nhẽo.

Sở Hi Thanh đặt chén trà trong tay xuống: “Không dối gạt Thiên hộ, hai huynh

muội chúng ta gia nhập võ quán Chính Dương là vì muốn nổi bật hơn người,

thuộc hạ một lòng một dạ với võ đạo, mỗi ngày đều cảm thấy thời gian không

đủ xài, căn bản là không rảnh quan tâm đến chuyện khác.”

“Lúc trước đáp ứng Thiên hộ tìm kiếm manh mối liên quan đến Nghịch Thần

Kỳ và Tân Mộc Ca, là vì chuyện này không ảnh hưởng đến chuyện tu hành của

hai người chúng ta, có thể tiện tay mà làm. . .”

“Không xung đột!” Tào Hiên khoát tay một cái, vẻ mặt không để ý lắm: “Tu vị

của ngươi bây giờ đã là bát phẩm, có thể nói là tiến triển thần tốc. Nhưng mỗi

một phần bí dược đều cần một lượng bạc rất lớn, còn cả pháp khí, chiến đồ, đan

dược luyện thể, Dưỡng Nguyên Đan. . . rất nhiều chi tiêu, cho nên ngươi phải

tìm một công việc tốt, để kiếm tiền dành cho tu hành.”

“Ngươi là thiên kiêu xếp thứ 89 trên Thanh Vân Bảng, lại có ơn cứu mạng Thiết

Tiếu Sinh, một khi ngươi gia nhập Thiết Kỳ Bang, ít nhất cũng phải là hương

chủ cất bước. Đến khi đó, mỗi tháng đều có năm trăm, thậm chí là ngàn lượng

bạc. Ngoài ra, còn có một phần của Cẩm y vệ chúng ta nữa. . .”

Hắn lấy một lệnh bài bằng bạc ở trong tay áo ra, đặt trước mặt Sở Hi Thanh:

“Đây là lệnh bài mới của tiểu Sở ngươi, hi vọng ngươi có thể yêu thích.”

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn cái lệnh bài kia, phát hiện trên đó có mấy chữ “Sở Hi

Thanh, Phó bách hộ Thiên hộ sở Cẩm y vệ quận Tú Thủy”.

Phó bách hộ là quan cấp phó của Bách hộ, quan tòng thất phẩm.

Ngươi này vì để cho hắn đến Thiết Kỳ Bang mà đã bỏ ra một cái giá lớn.

Sắc mặt Sở Hi Thanh âm trầm như nước, trong lòng hắn biết hôm nay không

thể không đắc tội với vị Thiên Hộ đại nhân này rồi.

“Thiên Hộ đại nhân!” Sở Hi Thanh ôm quyền, giọng nói lạnh nhạt: “Thật sự xin

lỗi, tuy rằng Sở mỗ xuất thân thấp kém, nhưng lại biết hai chữ ‘nghĩa khí’ viết

ra sao. Thiết phó kỳ chủ coi ta như người nhà, ta há có thể làm tiểu nhân? Việc

này còn phải mời Thiên Hộ đại nhân mời người khác. Còn nữa. . .”

Hắn cũng lấy lệnh bài Tiểu kỳ quan trên người mình ra: “Thật ra thì . . . hai

huynh muội chúng ta cũng cảm thấy lực bất tòng tâm với công việc trong võ

quán, hôm nay rất đúng lúc, ta muốn xin Thiên Hộ đại nhân cho hai chúng ta

nghỉ.”

Tào Hiên không khỏi nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt kinh ngạc, trong con ngươi

đã bắt đầu xuất hiện vài tia lạnh lẽo.

Giây lát sau, Tào Hiên không những không giận mà còn cười, hắn cầm cái kéo

bên cạnh, bắt đầu cắt tỉa bấc đèn.

Tay hắn rất ổn, rất cẩn thận tỉ mỉ, khi cắt tỉa cũng rất dứt khoát.

Tào Hiên hết sức tập trung, cắt bỏ những bộ phận đã biến thành màu đen của

bấc đèn, giọng nói thì lại thản nhiên và lạnh nhạt: “Tiểu Sở ngươi không muốn

suy nghĩ lại một chút sao? Nhắc đến cũng trùng hợp, mấy ngày gần đây bản

quan mới đưa hộ tịch của hai người các ngươi vào nha môn, còn chưa kịp nộp

đơn, chuyện này cũng là một chuyện tốt với hai huynh muội các ngươi. Các

ngươi phải rõ ràng, không có hộ tịch thì làm gì cũng không tiện, tiểu Sở ngươi

cảm thấy thế nào?”

Sở Hi Thanh nhìn bàn tay đang cắt tỉa bấc đèn của Tào Hiên, hắn vừa cười vừa

lấy một viên dạ minh châu do Lộ gia tặng ra, sau đó đặt lên bàn.

“Thiên Hộ đại nhân không cần vất vả như vậy, ngọn đèn này quá mờ, không cần

cũng được.”

Hắn ngưng tụ một tia đao ý, trực tiếp quét qua ngọn đèn kia.

Tuy rằng đèn đã tắt, nhưng căn phòng gạch xanh lại sáng bừng lên dưới ánh

sáng của dạ minh châu.

Trên mặt Sở Hi Thanh nở nụ cười: “Còn về phần hộ tịch, ta đã nhờ Lôi quán

chủ rồi, không cần Thiên Hộ đại nhân vất vả.”

Thật ra thì hắn chưa nhờ, nhưng Sở Hi Thanh có thể xác định là, chỉ cần mình

mở miệng thì Lôi Nguyên nhất định sẽ giúp mình!

Hắn đã tu luyện Nhai Tí đao ý lên tầng thứ năm, như vậy thân phận của hai

huynh muội bọn họ không phải thật, thì cũng sẽ thành thật.

Từ khi Sở Vân Vân đến quận Tú Thủy, nàng chưa bao giờ lo lắng về thân phận

của hắn sẽ không gia nhập được Vô Tướng Thần Tông.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 285: Cánh cứng rồi (3)


Tào Hiên thì lại sững sờ nhìn viên dạ minh châu ở trên bàn.

Hắn đột nhiên hiểu ra.

Với thân phận và địa vị của Sở Hi Thanh bây giờ, chỉ sợ là không coi uy h**p

của hắn ra gì.

Người này đã là thiên kiêu Thanh Vân Bảng, rất được Lôi Nguyên và Diệp Tri

Thu coi trọng, lại có quan hệ rất tốt với Thiết Kỳ Bang và các thế lực ở bên Lâm

Hải.

Ngoài ra, Sở Hi Thanh còn là tuyển thủ lôi đài giỏi nhất dưới trướng Tả Thanh

Vân.

Bất tri bất giác, một tên nhóc không có chỗ dựa tại mấy tháng trước, giờ cánh

đã cứng rồi, không còn sợ hắn uy h**p nữa.

Ngay khi hai người Tào Hiên và Sở Hi Thanh nói chuyện, Sở Vân Vân ngồi

nghe bên cạnh bỗng nhiên liếc mắt nhìn về phía cửa viện.

Trong tròng mắt trắng đen rõ ràng của nàng hiện lên một tia kinh dị.

Sở Vân Vân lòng thầm nói thật là trùng hợp. . .

Mà lúc này, ở bên ngoài cửa Tạp Vật Viện, Thiết Cuồng Nhân đang chắp tay

sau lưng, đứng ở trước bậc thang trước cửa.

Thiết Tiếu Sinh thì đang đi đến từ cách đó không xa, hắn còn cầm một bình

rượu và mấy túi giấy dầu bọc gà quay và vịt nướng, vừa cười tủm tỉm vừa đi

đến trước cửa: “Đi vào thôi! Ngây người ở đây làm cái gì? Mới chỉ một tháng

không gặp tên nhóc Hi Thanh này, thế mà đã leo lên Thanh Vân Bảng rồi, tối

hôm nay ta phải uống một trận với hắn mới được.”

Nhưng khi hắn chuẩn bị bước lên bậc thang thì lại bị Thiết Cuồng Nhân đưa tay

ngăn cản.

Thiết Tiếu Sinh thấy thế liền sững sờ: “Sao thế? Lần này là ngươi tự mình nói,

muốn ta đi với ngươi đến mời chào Hi Thanh mà!”

Điều khiến cho hắn cảm thấy kỳ lạ chính là, vị đệ đệ này của hắn còn cố tình

phát cương lực ra, khống chế tiếng nói của hắn ở trong phạm vi ba thước.

Vẻ mặt Thiết Cuồng Nhân bình thản: “Chúng ta không may mắn cho lắm, tông

xe với người khác rồi, bên trong là Thiên hộ Tào Hiên của Cẩm y vệ.”

“Tào Hiên?” Lông mày rậm của Thiết Tiếu Sinh hơi nhếch lên, vẻ mặt ngạc

nhiên và nghi ngờ: “Hắn đến đây làm gì?”

Thiết Cuồng Nhân không giải thích, trên mặt hiện ra một tia ý cười: “Vị tiểu

huynh đệ này của ngươi, cũng là một nhân vật!”

Sau khi nói xong, hắn liền quay người bước đi.

Thiết Tiếu Sinh nghe thấy thế thì càng mơ hồ hơn: “Rốt cuộc là có chuyện gì?

Không phải ngươi nói nhân tài hiếm thấy, tốt nhất là nhanh chóng mời chào Sở

Hi Thanh đến sao?”

“Không đủ thành ý!” Thiết Cuồng Nhân quay đầu nhìn huynh trưởng của mình

một cái, lại liếc mắt nhìn vào trong Tạp Vật Viện: “Người ta đã lấy chức vụ Phó

bách hộ ra để cho Sở Hi Thanh ẩn núp tại Thiết Kỳ Bang và nhìn chằm chằm

vào huynh đệ chúng ta. Thử hỏi ngươi và ta chỉ chuẩn bị một chức hương chủ

thì có thể mang ra sao?”

Thiết Tiếu Sinh nhất thời cả kinh, trong mắt lộ ra một vệt ác liệt.

. . .

Bên trong căn phòng gạch xanh, hai chén trà Sở Hi Thanh tự tay pha đã lạnh

ngắt.

Thiên hộ Cẩm y vệ Tào Hiên đã rời đi từ lâu, Sở Hi Thanh thì lại nhìn lệnh bài

bằng bạc ở trước mặt với vẻ suy tư.

Tào Hiên không có tiếp nhận thỉnh cầu từ chức của Sở Hi Thanh, trái lại còn ân

cần an ủi hắn.

Lại giải thích với hắn là, Cẩm y vệ không có ý định gây bất lợi với hai huynh đệ

Thiết thị, chỉ là những ngày gần đây Thiết Kỳ Bang hoạt động quá sôi nổi, đám

buôn lậu binh khí trên sông Thần Tú cũng rất hung hăng ngang ngược, vì thế

Cẩm y vệ phải gia tăng giám sát với Thiết Kỳ Bang, đây chỉ là theo thông lệ.

Chỉ cần huynh đệ Thiết thị không cấu kết với phản tặc, phạm tội ác ttayf trời, thì

Cẩm y vệ sẽ không có bất kỳ cử động nào với Thiết Kỳ Bang.

Cuối cùng, Tào Hiên thấy mình tốn hết miệng lưỡi mà vẫn không thể khuyên

được, đành phải cáo từ rời đi.

Vị này không lấy cái lệnh bài “Sở Hi Thanh, Phó bách hộ Thiên hộ sở Cẩm y vệ

quận Tú Thủy” kia đi, mà chỉ tràn đầy tiếc nuối mà nói Sở Hi Thanh tiếp tục tập

trung điều tra manh mối của Nghịch Thần Kỳ.

Mà không chỉ có Sở Hi Thanh được thăng chức tăng lương, ngay cả Sở Vân

Vân cũng được tăng lên làm Tổng kỳ, quan tòng bát phẩm.

Sở Hi Thanh suy nghĩ chốc lát, liền quay đầu hỏi dò: “Vân Vân, ngươi thấy vị

Tào thiên hộ này có ý gì?”

Lúc nãy, hắn đã chuẩn bị tinh thần để trở mặt với Tào Hiên.

“Ngươi là thiên kiêu Thanh Vân Bảng.” Thần sắc Sở Vân Vân bình tình, lời ít

mà ý nhiều: “Tương lai hắn luôn có chuyện cần dùng đến ngươi. Ngươi cầm lợi

ích và lương bổng của Cẩm y vệ, kiểu gì cũng phải ra sức một hai. Chuyện của

Thiết Kỳ Bang không được thì còn có những chuyện khác. Bây giờ mà trở mặt

với ngươi thì quá ngu xuẩn.”

Nàng quét mắt nhìn hai cái lệnh bài ở trên bàn: “Tuy nhiên, lương bổng và hỗ

trợ hàng năm lên đến 2700 lượng bạc, hắn cũng có thành ý rồi.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi gật đầu, hắn cũng cho rằng như vậy.

Lòng dạ của vị Tào thiên hộ này rất sâu . . .

Mấu chốt là không đến lúc bất đắc dĩ, thì hắn cũng không muốn từ bỏ cái thân

phận Cẩm y vệ này.

“Thật ra thì không cần để ý quá đâu.” Sở Vân Vân đưa tay cầm cái lệnh bài có

mấy chữ ‘Sở Vân Vân, Tổng kỳ quan Thiên hộ sở Cẩm y vệ quận Tú Thủy’ lên

tay.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 286: Cánh cứng rồi (4)


“Vừa làm vừa xem là được, chúng ta có thể giúp hắn những chuyện trong phạm

vi năng lực của mình, nhưng nếu như Tào Hiên muốn chúng ta làm chuyện trái

với lương tâm, thì liền từ bỏ thân phận Cẩm y vệ này. Ngày hôm nay ngươi làm

rất đúng, làm người phải đàng hoàng chính đáng. Chỉ cần chúng ta không làm

chuyện đuối lý, Tào Hiên sẽ không thể làm gì chúng ta. Nhưng nếu như chúng

ta đi đường sai từ đầu, vậy sau này sẽ bị hắn nắm thóp.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì nở nụ cười: “Lời này rất có lý, cái này gọi là viên đạn

bọc đường. Chúng ta có thể ăn vỏ đường ở bên ngoài, trả đạn lại cho hắn.”

Mặc kệ Tào Hiên muốn làm gì, nói chung cứ ăn sạch chỗ tốt rồi tính sau.

“Viên đạn bọc đường?” Sở Vân Vân nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.

Sở Hi Thanh lập tức cứng lại: “Nói sai, là mũi tên bọc đường.”

Thế giới này không có mấy thứ như đạn pháo, không biết vì sao mà ngay cả

thuốc nổ cũng không có, pháp tắc vật lý hoàn toàn khác biệt.

. . .

Sáng sớm hôm sau, Sở Hi Thanh vẫn dựa theo thói quen ngày xưa, hắn dậy sớm

rồi đi tham dự thể dục buổi sáng.

Sở Hi Thanh vừa mới đi ra cửa, liền phát hiện rất nhiều sư huynh đệ xung

quanh đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng ánh mắt đã khác với ngày xưa.

Những ánh mắt này đều là tràn đầy kính phục và kính nể.

Hắn đi lại bên trong võ quán Chính Dương, Nhai Tí đao ý chỉ được tăng lên đến

trình độ yếu ớt.

Điều này khiến cho Sở Hi Thanh hơi kinh ngạc.

Chuyện này chứng tỏ đại đa số đồng môn bên trong võ quán đã không còn địch

ý với hắn nữa.

Sở Hi Thanh hơi suy nghĩ một chút, hắn đã biết đây là do chênh lệch giữa mình

và đám đồng môn này quá xa.

Ngày xưa, bọn họ giống như những con cá trong một cái ao, bọn họ tranh ăn ở

bên trong ao, cho nên khó tránh khỏi xích mích.

Nhưng bây giờ Sở Hi Thanh đã nhảy ra khỏi cái ao này, từ cá hóa rồng, đã

không còn ở một cấp độ.

Hơn nữa, Sở Hi Thanh thân là thiên kiêu Thanh Vân Bảng, làm rạng danh và

tăng thêm vinh dự cho võ quán, chẳng những có thể làm cho đám người này

hãnh diện, mà còn có thể mang lại lợi ích cho tất cả mọi người trong võ quán.

Nhưng đồng thời cũng không có bất cứ cô bé nào chạy đến thỉnh giáo võ học.

Nhưng sư muội sư tỷ này vẫn nhìn hắn với vẻ mặt kính phục, ái mộ, liếc mắt

đưa tình, nhưng không ai can đảm tiến lên nói chuyện với Sở Hi Thanh cả.

Sở Hi Thanh ý thức được đây là khoảng cách mà danh hiệu thiên kiêu Thanh

Vân Bảng mang lại.

Hắn âm thầm thở dài, lòng thầm nói thực sự là được không bằng mất mà.

Chỉ có Lục Loạn Ly là ngoại lệ.

Nàng hoàn toàn không để cái danh hiệu thiên kiêu Thanh Vân Bảng của Sở Hi

Thanh vào mắt, thái độ của nàng vẫn như thường mà bu lại gần. Nàng khoanh

tay trước ngực, ‘chà chà’ hai tiếng mà đánh giá Sở Hi Thanh một lượt: “Cũng

không tệ lắm, không có thiếu tay đứt chân. Ngươi đi Lâm Hải nhiều ngày như

vậy, ta còn tưởng rằng ngươi không về được. Có người nói tòa bí cảnh kia chết

đến hơn 400 người, còn có yêu ma làm loạn, sao yêu ma kia không giữ ngươi ở

trong đó nhỉ?”

Thật ra thì nàng tận mắt nhìn thấy Sở Hi Thanh rời khỏi bí cảnh.

Nhưng Lục Loạn Ly vừa nghĩ đến tình cảnh Sở Hi Thanh đơn độc chiến đấu với

Tư Đồ Lễ ở trong bí cảnh, cộng thêm hơn bốn trăm nhân mạng ở bên trong đó,

thì nội tâm của nàng lại thấy nao nao, miệng cũng không nói được lời hay.

Nàng thầm nghĩ tại sao đám người bên cạnh mình đều không coi mạng là

chuyện to tát như vậy chứ?

Sở Hi Thanh không để ý lắm, mở miệng cười một tiếng: “Ngươi cho rằng ta là

ngươi sao? Bị lừa vào trong Hỏa Cốt Quật, trọng thương đến ngất xỉu, suýt nữa

thì chết? Tuy rằng Sở mỗ cũng liều mạng, nhưng đều là có chuẩn bị từ trước, đã

chiến là thắng, có lần nào mà ta không toàn thân trở ra chứ?”

Lục Loạn Ly không khỏi nghiến răng nghiến lợi, không nói được gì nữa.

Cho đến nay, tuy rằng Sở Hi Thanh cũng từng gặp nguy cơ sống còn, nhưng

cũng chỉ bị thương một chút ở lần trong Hỏa Cốt Quật thôi.

Lúc này, thần sắc Sở Vân Vân hơi động, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Lục

Loạn Ly một lát.

Tu vị của cô bé này không chỉ lên đến lục phẩm hạ, mà trên người còn có thêm

một bức đồ đằng Bí Chiêu. . .

Cô bé này là thuật võ song tu, nhưng tốc độ tu luyện lại nhanh như vậy, thiên

phú quả thực là cao đến mức có một không hai ở mấy châu phía nam.

Sau đó, một buổi sáng kết thúc dưới trận đấu võ mồm của Sở Hi Thanh và Lục

Loạn Ly.

Hắn rất yêu thích cái cảm giác này, cũng không cảm thấy Lục Loạn Ly phiền.

So với những thứ kinh tâm động phách trong bí cảnh cửu phẩm, và những cuộc

xã giao với đám giang hồ trong quận Lâm Hải.

Thì những tháng ngày ở võ quán Chính Dương, quả thực là quá tuyệt vời. . .
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 287: Võ công tiến nhanh


Sau đó, Sở Hi Thanh lại đi đến Tàng Kinh Lâu, quan sát Quan Tưởng Đồ của

Dưỡng Nguyên Công tầng thứ năm.

Thật ra thì chuyện này không hợp quy củ, Dưỡng Nguyên Công tầng thứ năm là

nội dung mà đệ tử chân truyền mới được xem.

Nhưng đêm qua Lôi Nguyên đã sử dụng đặc quyền của quán chủ, cho phép Sở

Hi Thanh được học tập và nghiên cứu bức Quan Tưởng Đồ của tầng thứ năm

này.

Hắn ở lại Tàng Kinh Lâu ba ngày, ngày thứ nhất ghi nhớ Quan Tưởng Đồ của

Dưỡng Nguyên Công, ngày thứ hai là đi nghiên cứu bức Nhai Tí Đồ kia.

Lúc này, hắn đã có thiên phú Thái Thượng Thông Thần, mặc kệ là lực cảm ứng

hay là ngộ tính thì đều được tăng cường rất nhiều.

Sở Hi Thanh lại nhìn bức đồ này, chỉ cảm thấy hàm ý ở bên trong đó lại có biến

hóa không giống trước.

Đúng là hắn đã ghi nhớ hoàn toàn bức đồ này rồi, nhưng trong những nội dung

mà hắn không quá quan tâm, lại ẩn chứa hàm ý khác.

Trước kia, Sở Hi Thanh đơn giản là nhìn mèo vẽ hổ, máy móc dập khuôn,

nhưng bây giờ hắn có thể nhảy ra ngoài bức tranh, cũng có nhiều lý giải và hiểu

biết hơn với Nhai Tí đao ý. . .

Thậm chí Sở Hi Thanh còn có thể đem một bộ phận lý giải kia, mở rộng đến

Phong Lôi võ ý của bản thân, làm cho môn võ ý này đã tiếp cận đến tam giai.

Sau ba ngày, Sở Hi Thanh rời khỏi Tàng Kinh Lâu, sau đó tiến vào trạng thái

tiềm tu.

Ngoại trừ ba bữa cơm và thể dục buổi sáng ra, hắn không ra khỏi cửa một bước,

lỗ tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ.

Ròng rã một tháng trời, Sở Hi Thanh tập trung tất cả tinh khí thần vào việc tu

hành.

Mà lúc này, bảng nhân vật của hắn cũng phát sinh một ít biến hóa.

Bên trong không gian mộng cảnh, Sở Hi Thanh tu luyện đến nửa đêm, sau đó

liền phóng mắt nhìn màn hình huỳnh quang hư ảo trong tầm mắt mình.

Từ khi tranh đấu bí cảnh cửu phẩm kết thúc đến nay, đã là một tháng hai mươi

ngày.

Lúc này, thiên phú huyết mạch của hắn không có bất kỳ thay đổi nào.

Chỉ có một thân võ đạo của Sở Hi Thanh là biến hóa.

Danh vọng: Bát phẩm thượng.

Võ đạo: Truy Phong đao pháp (tầng năm), Khinh Vân Tung (tầng năm), Trục

Điện Chỉ (tầng ba).

Võ ý: Nhai Tí tàn ý (tầng năm), Phong Lôi võ ý (tầng ba).

Nguyên công: Dưỡng Nguyên Công (tầng bốn / bát phẩm hạ).

Điểm võ đạo 672.

Thiên phú: Thần Thương (nhị giai), Táng Thiên (nhất giai), Thuần Dương (tam

giai), Thái Thượng Thông Thần (nhất giai), Truy Phong Trục Điện Chi Thủ

(tam giai), Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân (tam giai).

Trạng thái: Lục âm Hoàn Hồn Chú.

Tuổi thọ: 119 ngày.

Truy Phong đao pháp và Khinh Vân Tung của Sở Hi Thanh đã lên đến tầng thứ

năm.

Biến hóa lớn nhất chính là Trục Điện Chỉ, đã tiến vào cảnh giới thứ ba, từ từ bù

đắp sở đoản.

Phong Lôi võ ý đã lên đến tầng thứ ba.

Tuy nhiên, thay đổi chân chính vẫn chưa thể hiện trên bảng nhân vật.

Chỉ có bản thân Sở Hi Thanh là hiểu rõ thu hoạch trong một tháng này của

mình.

Tổng cộng một tháng hai mươi ngày, Sở Hi Thanh dùng năm tấm thẻ thực chiến

giả lập, lại tích lũy căn cơ trụ cột võ đạo của mình lần nữa.

Thậm chí trên phương diện ứng dụng trong thực chiến, hắn đã tăng lên đến long

trời lở đất.

Năm mươi ngày trước, Sở Hi Thanh ở trong thực chiến giả lập, hắn đối mặt với

‘chính mình’ mà hệ thống mô phỏng ra, một Sở Hi Thanh có công pháp, chiến

đồ và pháp khí hoàn toàn tương đồng với hắn, nhưng hắn chỉ có thể sống được

mười chiêu.

Nhưng mà bây giờ, hắn đã có thể cân sức cân tài, giằng co không bại với ‘Sở Hi

Thanh’ kia, thỉnh thoảng còn có thể thắng được một trận.

Nếu như nói sức chiến đấu của hắn ở một tháng trước là 1, vậy bây giờ ít nhất

cũng phải là 3.

Sở Hi Thanh bây giờ đã có năng lực phát huy tất cả sức mạnh và thiên phú của

bản thân mình.

Sau đó, Sở Hi Thanh đưa mắt nhìn về phía cột điểm võ đạo của mình.

Khi nhìn thấy con số 672 kia, Sở Hi Thanh âm thầm thở dài.

Sức ảnh hưởng của Thanh Vân Bảng đang biến mất, trận tranh đấu bí cảnh cửu

phẩm kia cũng đã trôi qua hơn một tháng, tốc độ gia tăng của điểm võ đạo càng

ngày càng chậm.

Sở Hi Thanh cảm thấy, dường như khiêm tốn không thích hợp với mình.

Nếu tiếp tục như vậy, hắn tích góp điểm võ đạo kiểu gì, tăng thực lực thế nào?

Thăng cấp huyết mạch ra sao?

Sở Hi Thanh nghĩ đến một đám thiên phú tam giai của Tần Mộc Ca 11 tuổi, thì

không khỏi thở dài.

Nếu mình muốn đuổi kịp Tần Mộc Ca về mặt thiên phú, thì tuyệt đối không

phải chuyện đơn giản.

Sau đó, Sở Hi Thanh rời khỏi giấc mộng, tỉnh giấc.

Lúc này đang là nửa đêm, bên ngoài có người gõ chiêng đánh trống, kêu lên

“Trời đã canh tư, trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa”.

Sở Hi Thanh đứng dậy, lấy một bộ quần áo màu đen tuyền từ trên giá gỗ rồi

mặc vào người.

Đây là quần áo dạ hành chuyên nghiệp, cũng là pháp khí cấp độ cửu phẩm. Bên

trong có khảm phù văn, không chỉ có thể để người mặc ẩn mình trong đêm tối,

mà còn có thể biến hóa màu sắc và lừa gạt thị giác của người khác giống như

tắc kè hoa vậy.

Sau đó, hắn liền đi đến trước cửa phòng của Sở Vân Vân
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 288: Võ công tiến nhanh (2)


Cửa sổ trong phòng của Sở Vân Vân đã không tồn tại, nửa tháng trước đã bị

thiêu hủy, vách tường cũng có một đống vết cháy.

Sở Hi Thanh nhìn vào phòng qua ô cửa sổ, chỉ thấy trong phòng không có thứ

gì cả.

Giường và bàn ghế ở trong phòng, đều tạm thời chuyển ra hành lang để bảo tồn.

Sở Vân Vân đang ngồi xếp bằng ở giữa phòng.

Quanh thân nàng có một tầng lửa màu đỏ son, trước người có phù văn kỳ dị có

nhiều năm màu sắc khác nhau, bọn chúng đang bao quanh một viên đan hoàn

màu đỏ thắm.

Viên đan hoàn kia có kích thước bằng đầu ngón tay, toàn thân hư ảo không có

thật, phát trên còn có một chữ Nghê mơ hồ.

Đừng thấy viên đan hoàn này có hình dạng xấu xí mà nhâm, nó đang phát ra

một nhiệt độ kinh người, làm cho gạch xanh trong phòng đã nóng cháy như lửa.

Sở Hi Thanh đứng bên ngoài cửa sổ, cũng cảm giác được toàn thân nóng bỏng.

Cũng may mà cái viện này từng được sử dụng làm nhà kho, cho nên đã từng

được cải tạo và đề phòng cháy, bằng không thì cái viện này đã cháy từ lâu rồi.

Sở Hi Thanh đứng nhìn ở ngoài cửa sổ, lặng lẽ chờ đợi.

Hắn biết Sở Vân Vân bây giờ đang thử kết hợp phù văn của năm cái pháp thuật

lại với nhau, cô đọng Chân phù từ Linh chủng của bản thân, đột phá bát phẩm.

Hơn một tháng này, Sở Hi Thanh tập trung tất cả tinh khí thần vào chuyện tu

luyện võ đạo, Sở Vân Vân cũng nằm ở trạng thái nửa bế quan, nàng cũng tập

trung tu luyện pháp thuật của mình.

Nàng nhất định phải dùng toàn lực, cố gắng đột phá bát phẩm trước khi cuộc thi

chân truyền diễn ra, rồi tiến vào Thần Binh Viện với Sở Hi Thanh.

Khi Sở Vân Vân đột phá cửu phẩm thượng thì đã cô đọng chữ Nghê bên trong

Toan Nghê, giờ nàng muốn cô đọng thêm chữ Toan.

Hai cái hợp nhất, chính là Toan Nghê, nó là trụ cột pháp thuật của Sở Vân Vân,

cũng là hạt nhân để nàng ‘nghĩ vật hóa hình’.

Sau đó, tất cả việc tu luyện của nàng đều sẽ xoay quanh và cường hóa cho hai

cái Chân phù này.

Sở Vân Vân không kéo dài quá lâu, khoảng tầm nửa khắc thời gian sau, nàng

liên hơi cau mày, thu hồi pháp thuận, thu hồi Linh chủng và phù văn của năm

pháp thuật vào trong trán.

Nàng đứng dậy lắc người một cái, nhảy ra ngoài cửa sổ.

Ngọn lửa trên người Sở Vân Vân vẫn chưa tắt, sắc mặt nàng cũng hơi đỏ lên:

“Xin lỗi, ta cho rằng đêm này có thể thành công, kết quả là vẫn kém một chút,

bên phía Ngô Mị Nương đã có tin tức rồi sao?”

Sở Hi Thanh gật đầu, đưa một lá bùa màu vàng cho Sở Vân Vân: “Đây là tin

tức Ngô Mị Nương gửi cho ta vào canh ba. Tối hôm nay, mục tiêu của chúng ta

sẽ ngủ ở Tùng Trúc Quán ở phía nam Túy Hoa Lâu tại Cổ Thị tập. Không ngờ

người này còn trẻ tuổi, mà đã là khách quen của thanh lâu và kỹ viện rồi.”

Sở Hi Thanh cầm lá bùa màu vàng lên, cẩn thận nhìn nội dùng ở trên lá bùa, mi

mắt nhất thời nhếch lên: “Nếu ngươi muốn trở thành thủ tịch chân truyền, thì

người này là chướng ngại rất lớn, thậm chí có thể sẽ uy h**p đến tính mạng của

ngươi, không thể không trừ. Hiện giờ ta chỉ lo lắng là, Ngô Mị Nương này có

đáng tin cậy hay không?”

Sở Hi Thanh thấy buồn cười: “Thế gian này nào có người tuyệt đối đáng tin

chứ? Ta nghe ngóng qua, danh dự của Ngô Mị Nương này không tệ, nàng rất

thông minh. Mấu chốt là chúng ta không có con đường nào khác ở quận Tú

Thủy này, chỉ có thể tin nàng. Hơn nữa, chỉ sợ vị này cũng không biết chúng ta

muốn làm gì.”

Hắn mua tin tức của Ngô Mị Nương, là để ý hành tung của người này trong một

tháng, mỗi ngày sẽ thông báo một lần.

Chuyện ngày hôm nay là do hắn mưu tính từ hai tháng trước, khi Chu Tượng

Sơn đến thành Tú Thủy, mãi cho đến tận bây giờ mới tìm được cơ hội thích

hợp.

Sở Vân Vân híp mắt suy tư giây lát: “Nhưng đến khi chúng ta làm xong chuyện

này, thì Ngô Mị Nương sẽ nghĩ đến.”

Sau đó nàng lại cười một tiếng: “Chúng ta đi thôi, việc này không thể chậm trễ.

Đã là giờ tý rồi, lại không đi nữa thì sẽ muộn.”

So với nguy cơ có thể xảy ra trong tương lai, thì chút nguy hiểm này căn bản là

có thể chịu đựng.

Nàng cũng hiểu ý của Sở Hi Thanh, Ngô Mị Nương là một người thông minh,

vậy thì sẽ hiểu chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói.

Một khi chân tướng của vụ án ngày hôm nay lộ ra ngoài, vậy hai người bọn họ

sẽ bị triều định đuổi bắt, mà Ngô Mị Nương cũng sẽ không thoát được.

Đầu tiên, Sở Vân Vân thay một bộ quần áo dạ hành, sau đó lập tức nhảy lên

không trung, rơi vào nóc nhà của một tòa nhà ba tầng ở phía xa xa, một đường

dẫm mái ngói trên đỉnh nhà, lao về phía ngoài thành.

Sở Hi Thanh theo sát phía sau, nhảy cao ba trượng giống như một con chim

nhạn, sau đó dáng người nhẹ nhàng rơi xuống sau lưng Sở Vân Vân. Động tác

không chỉ nhẹ nhàng, mà bước chân còn mau lẹ, càng là vô thanh vô tức, không

một tiếng động.

Sở Vân Vân vừa chạy vừa ngưng thần cảm ứng phía sau.

Khóe môi của nàng từ từ cong lên, nổi lên một nụ cười. So với lần đầu tiên thì

Sở Hi Thanh bây giờ đã tiến bộ rất nhiều.

Đặc biệt là Khinh Vân Tung, Sở Vân Vân không ngờ sau khi Sở Hi Thanh trở

về quận Tú Thủy, thân pháp của hắn lại tiến bộ kinh người như vậy.

Sau khi trở thành thiên kiêu Thanh Vân Bảng, Sở Hi Thanh không những không

thư giãn, trái lại còn cố gắng tu luyện hơn xưa.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 289: Nghịch sát


Tùng Trúc Quán, Túy Hoa Lâu ở Cổ Thị tập.

Túy Hoa Lâu là một thanh lâu được xây dựng ở vùng ngoại ô Cổ Thị tập, hoàn

cảnh yên tĩnh mà trang nhã, tránh xa khói lửa nhân thế như thế ngoại đào

nguyên, vì vậy rất được đám văn nhân nhã khách ở quận Tú Thủy yêu thích.

Trong đó, Tùng Trúc Quán là một nơi nằm độc lập bên ngoài Túy Hoa Lâu,

cũng là một tòa có phong cảnh đẹp nhất Túy Hoa Lâu.

Nó nằm trong một mảnh rừng trúc, quán các lung linh tinh xảo, xung quanh

xanh um tươi tốt, mát mẻ xanh biếc.

Thượng Quan Long Tiển ngâm suối nước nóng một lúc, thể xác và tinh thần

đều thoải mái sung sướng, sau đó đi ra ngồi trong một tòa lương đình ở Tùng

Trúc Quán.

Mà bên ngoài lương đình, Thượng Quan Nguyên đang quỳ một chân trên mặt

đất, một mực cung kính chờ đợi.

Phía xa xa còn có mấy thị vệ của Thượng Quan gia, bọn họ đứng ở rìa ngoài,

cảnh giác và đề phòng bốn phía.

“Sao đêm hôm khuya khoắt rồi mà còn đến tìm ta?” Thượng Quan Long Tiển tự

rót cho mình một chén trà, vẻ mặt hờ hững hỏi dò: “Đã bàn bạc với Lý Thương

chưa? Tên Độc Tí Đao này còn muốn kéo dài đến khi nào? Bây giờ chỉ còn

cách cuộc thi chân truyền mười mấy ngày, hắn không muốn lăn lộn ở Cổ Thị

tập nữa sao?”

“Bẩm thiếu chủ!” Thượng Quan Nguyên cúi đầu nói: “Lý Thương vẫn không

đáp ứng, nhưng trong bữa tiệc hôm nay, hắn giới thiệu một người cho ta, đó là

tứ đương gia Nguyễn Thu của Bạch Vân Trại ở Tây Sơn.”

“Bạch Vân Trại ở Tây Sơn?” Con ngươi Thượng Quan Long Tiển hơi co lại, sau

đó bật cười: “Cái tứ đương gia Nguyễn Thu này chuyên môn xử lý tang vật cho

Bạch Vân Trại đúng không? Ta còn khó hiểu vì sao hai năm gần đây Lý Thương

lại giàu nhanh như vậy? Hóa ra là leo lên con đường của Bạch Vân Trại, làm

việc phi tang cho người ta. Nói cách khác, hắn không muốn dính vào chuyện

này, cho nên chuyển tay cho Bạch Vân Trại?”

Thượng Quan Nguyên thầm nói chuyện này không phải là hợp tình hợp lý sao?

Sở Hi Thanh đã là thiên kiêu xếp thứ 89 trên Thanh Vân Bảng, rất được võ quán

Chính Dương coi trọng.

Chính thiếu chủ ngươi cũng không muốn đắc tội với Lâm Hải Chu thị và mấy vị

ở võ quán Chính Dương, làm sao Độc Tí Đao – Lý Thương lại muốn?

Trên mặt hắn lại không có gì bất thường: “Thiếu chủ anh minh! Có điều, tứ

đương gia Nguyễn Thu của Bạch Vân Trại đáp ứng vụ làm ăn này, hắn chào giá

hai mươi ngàn lượng bạc, hứa hẹn sẽ g**t ch*t Sở Hi Thanh trước cuộc thi chân

truyền, hơn nữa còn đảm bảo sẽ không liên lụy đến nhà chúng ta.”

“Tuy nhiên, Thượng Quan gia chúng ta phải phụ trách sắp xếp cho người của

Bạch Vân Trại vào thành, và cung cấp tình báo, cộng thêm ba chiếc tàu nhanh

làm đường lui.”

Thượng Quan Nguyên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn sắc mặt Thượng Quan Long

Tiển: “Ta đã ép giá xuống còn 18.000 lượng bạc. Nguyễn Thu yêu cầu 10.000

lượng đặt cọc.”

“18.000 lượng bạc? Món tiền nhỏ.” Thượng Quan Long Tiển uống trà, thần thái

vẫn hờ hững: “Vấn đề là, ngươi có thể xác định đám người Bạch Vân Trại kia

cầm tiền rồi thì sẽ làm việc sao?”

“Thuộc hạ cho rằng, chúng ta không cần lo chuyện này.” Thượng Quan Nguyên

cúi đầu xuống lần nữa: “Hiện giờ có ai không biết gia chủ nhà chúng ta sắp đột

phá tứ phẩm? Ở quận Tú Thủy này, không có ai dám trắng trợn cướp tiền của

Thượng Quan gia ta.”

Thượng Quan Long Tiển nghe vậy, không khỏi cười ha ha: “Có lý! Bây giờ

ngươi đi tìm chưởng quỹ của Linh Tương Phường ở chợ, lấy ngân phiếu trị giá

mười ngàn lượng đưa cho hắn!”

Hắn cầm bút lông sói ở trên bàn, tiện tay múa bút, viết xuống một hàng chữ

“Sai Thượng Quan Nguyên đến chỗ ngươi lấy mười ngàn lượng bạc”, sau đó lại

đóng dấu lên.

Thượng Quan Long Tiển ném tờ giấy này cho Thượng Quan Nguyên: “Chuyện

lần này sẽ do ngươi thực hiện, có thể cung cấp tình báo, cũng có thể sắp xếp

người vào thành, cũng có thể cung cấp thuyền. Ta chỉ cần một điều, không được

sử dụng người của chúng ta, cũng phải đề phòng Bạch Vân Trại mượn cơ hội

này để gây sự trong thành. Ta không yên tâm với đám đạo tặc liều mạng này!”

Thượng Quan Nguyên cẩn thận từng li từng tí mà cầm tờ giấy lên: “Còn có hai

việc, có sát thủ kim bài ở Sát Sinh Lâu nộp 1600 lượng tiền đảm bảo, nhận cái

nhiệm vụ giết Sở Hi Thanh. Sau khi ta tìm hiểu thì biết rằng, người này tên là

Lý Nha, danh hiệu Xuyên Tâm Kiếm, tu vị thất phẩm, từ khi vào nghề đến giờ

đã nhận bảy mươi lăm nhiệm vụ, chưa từng thất bại.”

“Hôm nay, ba vị võ sư ở võ quán Chính Dương cũng đã nhận lời, bọn họ sẽ

nghĩ biện pháp giở trò trong trận pháp, sẽ cấm dùng binh khí trong trận chiến

cuối cùng của cuộc thi chân truyền.”

Hắn đã nghiên cứu qua, một thân võ đạo của Sở Hi Thanh đều nằm trên một

thanh đao.

Công phu quyền cước của người này còn lâu mới đạt đến trình độ thiên kiêu,

thậm chí còn không bằng rất nhiều người ở trong võ quán.

“Đều là tin tức tốt.” Thượng Quan Long Tiển lại nở nụ cười: “Tuy nhiên, ta

càng muốn nhìn thấy thi thể của Sở Hi Thanh trôi sông trước khi cuộc thi chân

truyền diễn ra. Đi thôi, làm việc cẩn thận vào.”
 
Back
Top Bottom