Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 260: Chuyện (2)


Hắn hấp thụ một đống linh tính của linh dược trong ao thuốc, không chỉ làm cho

thiên phú huyết mạch của hắn tăng lên, mà còn rót đầy Dưỡng Nguyên Công

của hắn.

Hơn nữa, hiện giờ mà hắn không đột phá thì hắn sẽ cảm thấy rất thiệt thòi ở

phương diện điểm võ đạo.

Thời điểm này hắn nào có tâm tư đi uống rượu khánh công với người của Chu

gia?

“Đột phá?” Chu Hùng Bá ngưng mắt nhìn Sở Hi Thanh một chút, phát hiện

chân nguyên của hắn đã căng phồng, dâng trào, tràn ra cả ngoài.

Đúng là đã đến cực hạn, lại chờ nữa thì chính là trăng tròn sắp lặn.

Hắn nở nụ cười áy náy: “Là Chu mỗ sơ sẩy! Tượng Sơn, ngươi đi tiệm thuốc

trong thành, tìm một phần bí dược Dưỡng Nguyên Công tầng bốn cho Sở thiếu

hiệp, nhất định phải là bí dược đỉnh cấp nhất, thời gian càng nhanh càng tốt.”

Lúc này, Chu Tượng Sơn lập tức tuân mệnh, rồi vội vàng bước đi về phía ngoài

thung lũng.

Hắn không có hỏi Sở Hi Thanh về phương thuốc.

Tài liệu và cách phối chế của Dưỡng Nguyên Công tầng bốn, không phải là bí

mật gì với một gia tộc lớn như Chu gia ở Đông Châu.

Thái độ của Vô Tướng Thần Tông với mười nghệ truyền ra ngoài này, chính là

truyền bá càng rộng càng tốt.

Đáng tiếc là Quan Tưởng Đồ và Chân Ý Đồ của bọn chúng rất khó chế tác, sản

lượng của bí dược sau bát phẩm cũng có hạn, bằng không thì Vô Tướng Thần

Tông chỉ hận không thể tất cả võ tu trong thiên hạ đều tu luyện cái này.

Vẻ mặt Sở Hi Thanh sáng lên, hắn đang định lên tiếng cảm ơn, đột nhiên một

tiếng cười bất kham truyền đến từ bên cạnh hắn.

“Tên nhóc!”

Theo tiếng nói này, một người tầm hai mươi tuổi có khuôn mặt đẹp đẽ và âm

nhu xuất hiện, hắn lăng không đi đến trước mặt Sở Hi Thanh.

Giữa trán của người này còn có một phù văn yêu dị màu tím, trên người mặc

một bộ áo xanh, bên ngoài khoác áo trắng, phía sau áo trắng có xăm hai chữ Vô

Pháp, khí thế bàng bạc.

Thân hình cao lớn của hắn trôi nổi trên không trung, khoanh tay trước ngực, từ

trên cao nhìn xuống Sở Hi Thanh: “Thú vị, không ngờ Đông Châu lại có một

dũng sĩ như ngươi. Nghị lực và lòng dũng cảm của ngươi đều rất không tầm

thường. Nếu như ngươi không chết non, thì tương lai nhất định có hi vọng vào

tam phẩm.”

Cả đời Tư Vô Pháp đã gặp qua vô số hạng người thiên phú trác tuyệt, vì vậy

hắn không để ý đến thiên phú và ngộ tính của Sở Hi Thanh lắm.

Hắn chỉ thưởng thức lòng can đảm và nghị lực của Sở Hi Thanh, đây mới chính

là trụ cột để võ tu leo l*n đ*nh phong.

Mà ngay khi Tư Vô Pháp nói xong, trong tầm mắt của Sở Hi Thanh lại có từng

bông từng bông pháo hoa nổ tung.

Số lượng điểm võ đạo của Sở Hi Thanh lại tăng hơn ba mươi điểm.

Trong lòng hắn lại cảm thấy hối hận không thôi.

Dựa theo tỷ lệ năm phần mười để tính, thì một câu nói vừa rồi đã làm hắn thiệt

thòi hơn ba mươi điểm võ đạo.

Trên mặt Sở Hi Thanh thì tỏ vẻ nghiêm túc, ôm quyền thi lễ: “Cảm ơn tiền bối

tán thưởng, nhưng chỉ là tam phẩm thì lại có chút coi thường tại hạ rồi.”

Hắn không nhận ra đối phương, lại nghe tiếng nói của người này, thì mới biết

đây là Tư Vô Pháp từng ẩn nấp trên đám mây.

Cái áo khoác màu trắng này cũng đã tỏ rõ thân phận của người này rồi.

Tư Vô Pháp nghe vậy thì sững sờ, hắn cảm thấy hơi bất ngờ, sau đó lại cười ha

ha: “Tên nhóc nhà ngươi không tệ! Là ta coi thường ngươi. Võ tu chúng ta, phải

có khí thế không ai ngoài ta như vậy mới đúng.”

Sau đó, hắn chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Hôm nay, ngươi cứu

sư điệt ta một mạng trong bí cảnh, tỷ đệ chúng ta nhận ơn này của ngươi. Ngày

sau, nếu như ngươi gặp rắc rối gì ở kinh thành và hai châu Hà và Lạc, thì có thể

báo họ tên của hai người chúng ta.”

Hắn nói xong câu này, liền nắm lấy Tư Hoàng Tuyền ở bên cạnh, chuẩn bị ngự

không mà đi.

Lúc này, thần sắc Sở Hi Thanh hơi động, hắn nhìn về phía Tư Hoàng Tuyền đã

tỉnh lại: “Hoàng Tuyền lão đệ, xin hỏi ngươi có thể bán cho ta viên Thần

Nguyên Hồi Thiên Đan trong tay ngươi không? Sở mỗ nguyện lấy ba ngàn

lượng bạc và hai giọt Tiên Thần Chi Huyết ra đổi với ngươi.”

Tiên Thần Chi Huyết không có tác dụng gì với hắn, trong ao thuốc kia còn có

tận hơn 200 Tiên Thần Chi Huyết kìa.

Dù bây giờ Sở Hi Thanh dùng tiếp, hắn cũng không thể thức tỉnh thiên phú

huyết mạch.

Nhưng có thêm một viên Thần Nguyên Hồi Thiên Đan, thì có thể giúp Sở Vân

Vân khôi phục một phần thực lực.

Ánh mắt Tư Hoàng Tuyền lập lòe, nhưng không thể làm bất cứ động tác gì.

Trên người hắn vẫn còn có Khiên Tâm Cổ, lại bị Táng Thiên Thần Hỏa thiêu

đốt một thời gian, lúc này càng không thể động đậy.

Tư Vô Pháp nghe thấy thế thì buồn cười, hắn tiện tay ném bình thuốc về phía

Sở Hi Thanh: “Tặng cho ngươi!”

Tỷ đệ bọn họ xuất thân giàu có, tuy rằng của cải kém xa Thần Ngao Tán Nhân,

nhưng cũng không để một viên Thần Nguyên Hồi Thiên Đan vào mắt.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 261: Sát cơ


Tư Vô Pháp dẫn Tư Hoàng Tuyền bay lên mây trời, hoành không mà đi. Sau đó,

lại có rất nhiều người đến tìm Sở Hi Thanh.

Tất cả đều không ngoại lệ, đều là nói lời cảm ơn với Sở Hi Thanh.

Lần tranh đấu bí cảnh này, tuy rằng Sở Hi Thanh chém gần hai mươi người,

nhưng mà nhờ có hắn nên mới còn nhiều người sống sót như vậy.

Đặc biệt là mấy chục vị võ tu cửu phẩm sống sót đến cuối cùng này, đều là trụ

cột đời tiếp theo của các phe phái và thế lực, điều này không thể không làm cho

bọn họ cảm kích và vui mừng.

Nếu như không phải Sở Hi Thanh hạ thủ lưu tình, lại phá hoại Huyết Nguyên

Hóa Sinh của Tư Đồ Lễ, thì tất cả những người này sẽ chết sạch.

Ngay cả một con Tiếu Diện Hổ như Lộ Triết cũng lộ ra vẻ chân thành: “Sở thiếu

hiệp, trước khi về Tú Thủy thì nhất định phải đến Lộ gia bảo chúng ta làm

khách. ân đức của thiếu hiệp với Lộ gia ta, Lộ mỗ vô cùng cảm kích, xin mời

thiếu hiệp phải nể mặt đến dự tiệc, cho Lộ gia ta có cơ hội báo đáp một hai.”

Lộ Trần không phải đứa con trai duy nhất của hắn, nhưng lại là đứa con xuất sắc

nhất của hắn.

Mấu chốt là phạm vi ba mươi dặm quanh tòa bí cảnh này, có một phần ba thổ

địa thuộc về Lộ gia bọn họ.

Lần này nhờ có Sở Hi Thanh, thổ địa và nông dân của Lộ gia mới tránh được

một kiếp, Lộ Triết không thể không biểu thị một chút.

Bạch Mi Đao - Ứng Phi Long thì còn hơn một bậc, thần sắc hắn xúc động, trực

tiếp nhét một cái lệnh bài vào trong tay Sở Hi Thanh: “Từ nay về sau, Sở thiếu

hiệp chính là bạn của Ứng mỗ. Chỗ khác thì không dám nói, nhưng ở quận Lâm

Hải này, ai dám đối nghịch với thiếu hiệp, thì chính là đối nghịch với Hải Diêm

Bang chúng ta.”

“Ngoài ra, thiếu hiệp có thể cầm cái lệnh bài này đến bất cứ phân đà nào của

Hải Diêm Bang, ngươi có thể điều hành năm mươi người để sử dụng. Ngoài ra,

nếu như Sở thiếu hiệp muốn làm buôn bán về muối và hải sản, hoặc là muốn thu

mau bất cứ kỳ trân dị bảo nào ở hải ngoại, thì cứ đến tìm Hải Diêm Bang ta.

Chúng ta sẽ cho ngươi cái giá ưu đãi nhất.”

Hắn cũng không phải chỉ vì ơn cứu mạng và nương tay với Ứng Hạo Bạch của

Sở Hi Thanh.

Cách nơi này chỉ mười bảy dặm, Hải Diêm Bang bọn họ có một tòa bến cảng

riêng, hàng hóa ở bên đó có thể lên trên gần năm triệu lượng bạc.

Đám thế gia và thế lực ở Lâm Hải này, tất cả đều rất nhiệt tình với Sở Hi Thanh.

Trân Châu Tiên – Chu Hà của Thủy Vân Cung lời ít mà ý nhiều, vị này đỡ Trác

Bạch Vân vẫn hôn mê chưa tỉnh, sắc mặt lạnh lẽo: “Thiếu cung chủ nhà ta nợ

ngươi một mạng, ngay sau thiếu hiệp có chỗ khó xử, cần người hỗ trợ, thì ngươi

có thể bảo người đưa tin cho hắn.”

Trưởng lão Thi Cửu Mệnh của Thi Sơn Môn thì không lộ diện, mà nhẹ nhàng

ném một cái gương sắt màu đen cho Sở Hi Thanh.

Cái gương sắt này dài tầm một thước, tạo hình cổ điển, phía trên còn có hai chữ

Thi Sơn.

Bên dưới Thi Sơn là ba sợi bạc và một sợi vàng.

Sở Hi Thanh cầm cái gương sắt này lên, nhưng lại không hiểu ra sao, Chu Hùng

Bá liếc mắt một cái, lại cười nói: “Đây là Thi Sơn Giám, vị Thi trưởng lão này

thật hào phóng. Từ nay về sau, thiếu hiệp cầm thứ này, mỗi năm có thể đến Thi

Sơn Môn mượn ba bộ Ngân Thi thất phẩm, hoặc là một bộ Kim Thi lục phẩm,

có thể miễn phí sử dụng ba ngày.”

“Nhưng vượt qua ba ngày thì phải trả tiền, còn phải bảo dưỡng đám sát thi này,

khá là rắc rối. Sát thi thân như kim thiết, sức mạnh cực lớn, lại không sợ chết,

nếu như trong tay ngươi có nhiều bạc, lại có thuật sư bão dưỡng cho ngươi, thì

thuê chúng nó vẫn rất là có lời. Thi Sơn Môn bọn họ chuyên làm ăn loại này,

Chu gia chúng ta thỉnh thoảng sẽ thuê vài con.”

Sở Hi Thanh hơi nhướn mày lên, cẩn thận cất cái gương sắt này vào trong tay

áo.

Thứ này có thể lấy ra để cứu mạng vào một số thời điểm.

Tại quận Tú Thủy, cao thủ lục phẩm cũng không có bao nhiêu.

Mà ngay khi Sở Hi Thanh lên tinh thần để xã giao với mọi người, tại trên một

đỉnh núi khác, Lục Loạn Ly đang gãi gãi mặt, nàng vẫn không thể tưởng tượng

nổi: “Vậy. . . vậy là không sao rồi à?”

Nàng còn tưởng rằng Sở Hi Thanh quá xui xẻo, đi đến nơi nào cũng gặp phải

họa sát thân.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, thì kẻ xui xẻo phải là người khác mới đúng.

Lần này, nếu như không có Sở Hi Thanh, thì tám chín phần mười là Huyết

Nguyên Hóa Sinh của Tư Đồ Lễ sẽ thành công, tên này quả thật là đen đủi đến

không ai bằng.

Trong lời nói của nàng còn tràn đầy khó hiểu: “Nhưng hắn trở nên lợi hại như

vậy từ bao giờ? Dù có thức tỉnh trong chiến đấu đi chăng nữa, dù có đốn ngộ

trong chiến đấu đi chăng nữa, thì cái này cũng quá khoa trương rồi!”

Rõ ràng là Sở Hi Thanh vẫn luôn nằm trong tầm mắt của nàng, nhìn qua thì

cũng chỉ như vậy thôi.

Nhưng với sức chiến đấu mà Sở Hi Thanh đã thể hiện, thì hắn có tư cách đi vào

top 70 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng, thậm chí còn có thể bước vào Thanh

Vân Tổng Bảng.

Cái này lại như gà mái ấp trứng, nàng tưởng mình đang ấp một con gà con, kết

quả bên trong trứng lại là một con chim ưng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 262: Sát cơ (2)


Tuy nhiên, tình cảnh vừa rồi của Sở Hi Thanh quả thực là có chút oai hùng.

Lục Loạn Ly nghĩ đến cảnh Sở Hi Thanh thất khiếu chảy máu nhưng vẫn không

chịu nhận thua, nhất định phải chọc thủng cấm trận bên ngoài ao thuốc mới

thôi. Nàng vừa cảm thấy đau lòng, lại có tâm tình không tên bắt đầu sinh sôi

trong lồng ngực.

Bất tri bất giác, nàng lại nhớ đến cảnh Sở Hi Thanh một tay cầm đao, đứng che

chở ở trước mặt mình trong Hỏa Cốt Quật.

Khóe môi của Sở Vân Vân lại cong lên, nở một nụ cười, rồi thu hồi ánh mắt từ

trên người Sở Hi Thanh.

Sau đó, nàng nhìn về phía xa xa, nhìn về phía tòa ao thuốc ở trong bí cảnh.

Mí mắt Sở Vân Vân híp lại thành một đường, vẻ mặt như đang suy tư.

Nàng đang ước định sức mạnh của mình bây giờ, độ khả thi khi công phá cậm

trận kia là bao nhiêu.

Một lát sau, Sở Vân Vân hơi lắc đầu, nàng từ bỏ cái suy nghĩ này.

Hiện giờ, nàng không chỉ mất chân nguyên, mà ngay cả thiên phú huyết mạch

cũng bị phong ấn một bộ phận chủ chốt.

Thực lực tổng hợp của nàng không mạnh bằng Tư Đồ Lễ.

Khi nàng cưỡng ép xâm nhập tòa bí cảnh này, chỉ ba cái hô hấp là đám Vân Hải

Kiếm Khôi kia sẽ vượt không mà hàng lâm đến đây.

Nàng không có cơ hội hấp thu ao thuốc kia.

Ngoài ra, dường như Thần Ngao Tán Nhân trong bí cảnh này có chút vấn đề,

không thể làm bừa được. . .

Còn nữa, khi nghĩ đến chuyện người khác đã tắm qua, thì Sở Vân Vân vẫn cảm

thấy hơi chán ghét.

“Đi thôi, nơi này nóng quá!” Sở Vân Vân che dù, quay người chuẩn bị đi xuống

dưới núi.

Nhưng lúc này, ánh mắt nàng lóe lên, nàng lại trông thấy một người.

Sở Vân Vân bỗng nhiên dừng chân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía bên kia.

Đó là một thanh niên có dáng người cao to, trên người mặc chiến giáp của

Thiên hộ Cẩm y vệ, bên ngoài khoác áo chuồn.

Người này khoảng tầm hai mươi tuổi, dưới khóe mắt có một nốt ruồi chu sa.

Khí chất của hắn già dặn, đường nét ngũ quan có hơi tương tự với Sở Hi Thanh.

Người này đang đứng cách đó tầm một trăm bước, ánh mắt nhìn chằm chằm

vào Sở Hi Thanh, trong mắt còn mang theo vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.

Sở Vân Vân nhận ra người này, Sở Chính Dương, con thứ của tam phòng Kinh

Tây Sở thị!

Trên Danh Hiệp Bảng của Luận Võ Thần Cơ có ảnh của tất cả mọi người, mà

người này mới leo lên Danh Hiệp Bảng của Lạc Châu vào hai tháng trước.

Tại sao người này lại ở đây?

Nhìn bộ quần áo Thiên hộ Cẩm y vệ trên người hắn, là bị chuyển việc đến Đông

Châu?

Ngay sau đó, sắc mặt Sở Vân Vân đã khôi phục bình thường, nàng tiếp tục che

dù đi xuống núi.

Lúc trước, khi hai bọn họ trốn từ trong lăng mộ ra, vừa không có thuật dịch

dung ngụy trang, lại không có phương pháp biến xương dịch hình.

Nhưng may mà nàng từng dùng một loại kỳ trân của Thượng giới, nên gương

mặt đã trở lại khoảng mười ba tuổi.

Mà tuy rằng dung mạo của Sở Hi Thanh không thay đổi, nhưng ngày xưa hắn bị

Kinh Tây Sở thị giam lỏng, không được bước ra cổng một bước, cho nên cũng

chỉ có vài người là biết mặt mũi của hắn.

Hai người bọn họ mai danh ẩn tích của quận Tú Thủy, bị người khác nhận ra là

một khả năng rất nhỏ bé.

Sở Vân Vân cũng biết đây là một mầm họa rất lớn, sớm muộn gì cũng sẽ mang

đến phiền phức cho bọn họ.

Nàng chỉ không ngờ là, thời gian này sẽ đến nhanh như vậy.

Lục Loạn Ly hoàn toàn không nhận ra vẻ khác thường của Sở Vân Vân, nàng

chỉ thấy hơi không nỡ, cuối cùng chỉ nhìn Sở Hi Thanh thêm một chút, rồi mới

đuổi theo bước chân của Sở Vân Vân.

Nàng cười tủm tỉm hỏi: “Vân Vân, bây giờ ngươi trở về quận Tú Thủy hay là ở

lại Lâm Hải? Ta còn có chuyện quan trọng khác ở Lâm Hải, có lẽ là không thể ở

cùng ngươi.”

Chuyện này rất đúng ý Sở Vân Vân, nàng thản nhiên gật đầu một cái: “Sư tỷ,

ngài cứ tự tiện, lát nữa ta có thể sẽ đi tìm huynh trưởng, sau đó ở lại quận Lâm

Hải vài ngày với hắn.”

“Ngươi muốn tìm Sở Hi Thanh?” Lục Loạn Ly nghe thấy thế thì hơi cứng lại,

vẻ mặt bắt đầu lúng túng: “Chuyện này. . . Vân Vân, ngươi gặp ca ca ngươi thì

đừng nói chuyện ta cũng đi theo đến Lâm Hải, được không?”

Nàng cảm thấy hơi là lạ, một cô bé lại chạy ngàn dặm xa xôi đến Lâm Hải vì

một tên nam nhân, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ tạo thành hiểu lầm mất.

Sở Vân Vân nghe thấy thế, khóe môi hơi cong lên, nàng thấy hơi buồn cười:

“Có thể, đây là việc riêng của sư tỷ, nếu sư tỷ không muốn thì ta sẽ không nhắc

đến.”

Vẻ mặt Lục Loạn Ly lập tức buông lỏng, nàng biết Sở tiểu muội này đã nói là sẽ

làm.

Một lát sau, hai người đi xuống chân núi, sau đó chào tạm biệt nhau.

Lục Loạn Ly muốn đến quận thành Lâm Hải, Sở Vân Vân thì lại chờ Sở Hi

Thanh đi ra.

Mà ngay khi Sở Vân Vân nhìn thấy bóng người của Lục Loạn Ly biến mất khỏi

tầm mắt. Ánh mắt của nàng từ từ trở nên lạnh lùng, nhìn về phía lối vào thung

lũng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 263: Như cha


Cùng lúc đó, ở nơi núi rừng càng sâu xa hơn.

Bạch Tiểu Chiêu đang đứng trên một ngọn cây, nhìn về phía Sở Hi Thanh ở xa

xa.

Nàng chính là yêu loại, không thể dung thân tại nơi đó, cho nên sau khi được

đưa ra khỏi bí cảnh thì đã tiềm hành đến nơi này.

Mà không lâu sau, cô gái mặc áo trắng đưa Bạch Tiểu Chiêu đến đây cũng xuất

hiện tại chỗ này.

Khi cô gái đứng trên một nhánh cây thô và to, ánh mắt của nàng liền bị hấp hấp

bởi bốn cái đuôi sau lưng Bạch Tiểu Chiêu.

Đầu tiên, nàng tỏ vẻ vui mừng, sau đó hơi khom người.

“Đại nhân, ta đoán là tướng sĩ của triều đình sẽ phong tỏa ngọn núi này, chúng

ta nên rời đi.”

Yêu tộc bọn họ vẫn lấy huyết mạch làm chủ.

Đại yêu của huyết mạch cao quý, trên người sẽ có uy áp với tất cả huyết mạch

thấp hơn.

Lê Sơn Lão Mẫu coi trọng nhất chính là huyết mạch mạnh yếu, tôn ti trên dưới.

Mặc dù cô gái áo trắng là ngũ phẩm, nhưng huyết mạch lại kém xa Bạch Tiểu

Chiêu.

Phải biết rằng Phong Sinh Thú mạnh mẽ nhất thế gian này cũng chỉ có thất vĩ

mà thôi.

“Ngọc tỷ, sao ngươi lại gọi ta là đại nhân? Ta chính là do Ngọc tỷ ngươi nuôi

lớn mà!” Bạch Tiểu Chiêu cau mày lại, ánh mắt hàm chứa bất mãn: “Trong mắt

của ta, Ngọc tỷ như mẹ của ta vậy.”

Cô gái áo trắng thấy buồn cười: “Đây chính là quy củ của Lê Sơn, chúng ta

không thể làm hỏng quy củ.”

Sau đó, nàng đưa tay nắm lấy cái cổ của Bạch Tiểu Chiêu, rồi nhanh chóng lao

xuống núi.

“Khoan đã!” Bạch Tiểu Chiêu không nhìn thấy Sở Hi Thanh thì chỉ cảm thấy

thất vọng và mất mát. Nàng có chút không vui, cố gắng giãy dụa: “Tộc nhân ở

trong bí cảnh thì phải làm sao bây giờ? Ta đã đáp ứng chúng nó là sẽ đưa chúng

nó ra khỏi bí cảnh.”

“Đại nhân không cần để ý chuyện này.” Cô gái áo trắng đi lại giữa địa hình núi

rừng phức tạp, thân hình của nàng như mây như khói, qua lại như giẫm trên đất

bằng: “Tòa bí cảnh này sẽ được Lâm Hải Chu gia khống chế và quản lý, ta sẽ

tiếp xúc với bọn họ, sau đó đưa những tộc nhân này đến Lê Sơn.”

“Nhưng mà ta còn phải báo ân!” Bạch Tiểu Chiêu bỗng nhiên biến thành một

con chồn tuyết, nàng cảm giác như vậy sẽ dễ phát lực hơn: “Ngươi không biết,

khi đó hắn đã cứu mạng của ta, ta còn hút rất nhiều máu từ ngực hắn, đây chính

là ơn cho ăn. Còn nữa, tướng mạo của ta cũng bắt nguồn từ hắn. Ta coi Ngọc tỷ

như mẹ, cũng kính hắn như cha.”

Khóe môi của cô gái áo trắng nhất thời co quắp vài cái.

Cái gì mà như mẹ như cha? Đứa nhỏ này nói chuyện thật là.

Tuy nhiên, chuyện Bạch Tiểu Chiêu vừa nói đúng là một chuyện lớn.

Sở Hi Thanh kia đúng là đã có ơn tái tạo với Bạch Tiểu Chiêu nhà nàng.

Lê Sơn luôn coi trọng nhân quả, có ơn thì không thể không báo.

Mặt cô gái áo trắng vẫn thản nhiên như không: “Vậy ngươi bây giờ có thể báo

cái gì hả? Thực lực của vị Sở thiếu hiệp kia vượt qua ngươi không biết bao

nhiêu lần, hiện giờ còn sở hữu huyết mạch Táng Thiên, lại hấp thu một đống

linh dược. Không biết thiên phú huyết mạch của hắn bây giờ đã lợi hại đến mức

nào rồi. Bây giờ ngươi có thể giúp được hắn cái gì?”

Bạch Tiểu Chiêu nhất thời cứng lại, không còn giãy dụa nữa.

“Bây giờ ngươi nên về Lê Sơn! Hai tháng rưỡi sau chính là Đế Lưu Tương. Đây

là cơ duyên lớn sáu mươi năm mới có một lần của yêu tộc chúng ta. Với thiên

phú huyết mạch của ngươi bây giờ, có thể chiếm cứ một vị trí quan trọng, một

đêm hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt của mấy trăm năm. Đây chính là cơ hội một

bước lên trời của Tiểu Chiêu ngươi, khi đó ngươi mới có thể giúp đỡ hắn. . .”

Cái gọi là Đế Lưu Tương, bắt nguồn từ nhật nguyệt, là tinh hoa tinh khiết nhất

của nhật nguyệt.

Mỗi sáu mươi năm một lần, trong đêm trăng giao thừa sẽ bao hàm Đế Lưu

Tương. Hình dạng như vô số quả trám, vạn đạo sợi vàng rơi xuống nhân gian,

cây cỏ được khí tức này có thể trở thành yêu, hồ ly quỷ mị ăn vào thì sẽ có thần

thông.

Yêu tộc coi trọng huyết mạch là bởi vì huyết mạch yếu ớt thì tu luyện vài ngàn

năm cũng chưa chắc có thể đắc đạo.

Nhưng nếu như có huyết mạch mạnh mẽ, thì chỉ cần một lần Đế Lưu Tương là

có thể tích trữ yêu lực của mấy trăm năm.

Chiến kỹ và thần thông của tổ tiên chúng nó truyền xuống, tất cả đều được ẩn

giấu trong huyết mạch bản thân, chỉ cần yêu lực và độ tinh khiết của huyết

mạch đến một trình độ nhất định thì sẽ có thể nắm giữ, căn bản là không cần tu

hành và tìm hiểu.

Sau đó, cô gái mặc áo trắng lại nhìn về phía lỗi vào thung lũng một chút: “Yên

tâm về Lê Sơn đi, trước khi ngươi quay lại, ta sẽ để ý hắn cho ngươi, tóm lại là

sẽ cho ngươi cơ hội báo ơn!”

. . .

Tân nhậm Thiên hộ Cẩm y vệ quận Lâm Hải là Sở Chính Dương đang đứng ở

lối vào thung lũng, hắn hơi khom người, nghe Vạn hộ Cẩm y vệ của Đông Châu

là Giản Trung Lưu nói chuyện.

Người sau là lấy sức mạnh pháp thuật, biến ảo thân hình tại đây từ một nơi cách

đâu hai ngàn dặm.

Vị Vạn hộ Cẩm y vệ này tầm bốn mươi tuổi, mặt tròn tai lớn, mũi thẳng miệng

vuông, một bên quai hàm còn có một bộ râu da chồn, dung mạo cực kỳ uy vũ.

Sắc mặt của hắn đã đen xì như đáy nồi, đây là sau khi nhận được tin tức từ bên

Lâm Hải, làm cho tâm trạng của hắn cực kỳ xấu.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 264: Như cha (2)


“Tên khốn Tư Đồ Lễ này nên bầm thây vạn đoạn!” Giản Trung Lưu chắp tay

sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng: “Chính Dương, ý của điện hạ là ép vụ án này xuống.

Hiện giờ trong triều đã có tiếng gió, rất có thể bệ hạ sẽ để Lễ bộ thị lang Trương

đại nhân tiếp nhận Lại bộ. Chúng ta không thể để chuyện này làm hỏng tiền đồ

của Trương đại nhân được.”

Sở Chính Dương không khỏi ngây người: “Vạn hộ đại nhân, chuyện này ép

xuống được sao? Khi đó có không dưới ngàn người nhìn thấy, các thế lực của

Đông Châu cũng tổn thất hơn bốn trăm tên đệ tử tinh anh, bây giờ bọn họ tràn

đầy oán khí với triều đình, chỉ sợ sẽ không phối hợp. Mà khi đó còn có ý chí

của Ma Thần – Táng Thiên. . .”

“Chuyện này phải nhìn năng lực của ngươi rồi!” Sắc mặt Giản Trung Lưu lạnh

lẽo, ánh mắt bễ nghễ mà nhìn hắn: “Bằng không thì dựa vào cái gì mà điện hạ

điều ngươi đến Lâm Hải, tiếp nhận Thiên hộ sở của Lâm Hải? Chỉ bằng chuyện

ngươi mới hai mươi hai tuổi mà có tu vị lục phẩm thượng sao?”

Sở Chính Dương nhíu chặt lông mày, sau đó thần sắc nghiêm túc nói: “Việc này

cực kỳ vướng tay vướng chân, nhưng thuộc hạ sẽ cố gắng. Thuộc hạ cũng có

phỏng đoán là, có một đại ma hung ác đã g**t ch*t Tư Đồ Lễ, sau đó giả mạo

thân phận của Tư Đồ Lễ để làm ra cái đại án khiến cho người ta nghe mà kinh

hãi này. Thuộc hạ sẽ đi đến thăm từng thế lực ở Đông Châu, để nói rõ ràng

chuyện này cho bọn họ biết.”

“Giả mạo thân phận? Cái ý tưởng này không tệ!” Giản Trung Lưu hơi mỉm

cười, vỗ vỗ vai của Sở Chính Dương: “Nhưng mà, không phải là cố gắng, mà là

nhất định phải làm tốt. Tại thời gian mấu chốt này, Lễ bộ và Luận Võ Lâu nhất

định không thể xảy ra chuyện gì, không thể cho đám gian nịnh trong triều có cơ

hội công kích Trương đại nhân. Chính Dương, đối với điện hạ, đối với ta và

người thì Lại bộ đều cực kỳ quan trọng.”

Sau khi hắn nói xong, cái bóng người hư ảo này đã tiêu tan không còn hình

bóng.

Sở Chính Dương thì lại nhíu chặt lông mày, nhanh chân đi đến bên cạnh một

chiếc xe ngựa có thân xe lơ lửng ở không trung.

“Mau chạy đến thành Lâm Hải, đến đại trạch của Chu gia!”

Ngay sau khi xe ngựa chậm rãi khởi động, Sở Chính Dương liền rơi vào suy tư.

Sở Chính Dương không nghĩ đến chuyện che đậy cọc đại án mà Tư Đồ Lễ tạo

thành kia.

Dưới cái nhìn của hắn, thật ra thì chuyện này rất dễ xử lý.

Đơn giản chính là trao đổi lợi ích, có đủ lợi ích thì đám người kia sẽ ngậm

miệng thôi.

Điều để Sở Chính Dương để ý chính là cái tên Sở Hi Thanh kia.

Người này rất giống với vị đường đệ đã bị chôn sống của hắn, dung mạo và ngũ

quan kia như được đúc từ một khuôn.

Là trùng hợp sao?

Nói đến mới nhớ, mấy vị thúc bá kia của mình vẫn không thể nắm giữ hai cái

chí bảo truyền thừa của Sở gia bọn họ.

Toàn bộ gia tộc bọn họ đều không hiểu được nguyên do trong đó.

Nhưng nếu như con trai trưởng của Sở gia bọn họ, chủ nhân chân chính của hai

cái chí bảo kia vẫn còn sống trên cõi đời này thì sao?

Trái tim Sở Chính Dương co rụt lại, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.

“Dừng xe! Bách hộ Nghiêm Đan ở đâu? Mau bảo hắn đến đây một chuyến. . .”

Hắn phải điều tra rõ ràng về Sở Hi Thanh này mới được.

Cùng đúng lúc này, Sở Chính Dương liền nghe thấy một tiếng ‘oanh’ vang

vọng, toa xe bên trái của hắn đã bị người đánh nát bấy.

Sau đó, một bóng người nhỏ gầy màu đen xuyên không mà vào như rồng vào

biển lớn.

Sở Hi Thanh lấy làm kinh hãi, liếc mắt nhìn qua.

“Ngươi là?”

Con ngươi Sở Chính Dương lập tức co rút lại, bên trong tràn đầy vẻ rung động.

Người mặc áo đen này che mặt, hắn không nhìn thấy dung mạo. Nhưng Sở

Chính Dương nhận ra một chiêu này, chính là Vạn Thần Kiếp của Tần Mộc Ca.

Vị Bá Võ Vương này và tên nghiệp chướng kia vẫn chưa chết!

Một chớp mắt tiếp theo, đầu của Sở Chính Dương đột nhiên nổ tung, nát bấy

thành bột máu và cặn bã.

. . .

Đại trạch của Chu gia, bên trong một gian phòng yên tĩnh ở bên trái viện. Sở Hi

Thanh ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn, trước người của hắn là một chén

thuốc đang bốc lửa.

Tài liệu chính của bí dược Dưỡng Nguyên Công tầng thứ tư là San Hô Hắc Hỏa

từ đáy biển, mà đúng lúc Lâm Hải Chu gia nắm giữ hai phẩm mười sản lượng

San Hô Hắc Hỏa của.

Chu Tượng Sơn cung cấp cho hắn San Hô Hắc Hỏa tốt nhất, lại còn cực kỳ

nhiều. Rất nhiều đầu đinh, vào tay ấm áp, mặt người đen thùi lùi, nhưng sau khi

gặp nước thì toàn thân sẽ biến thành một khối Hỏa ngọc màu đỏ thẫm.

Cuối cùng, sau khi phối chế thành bí dược thì nó có dáng vẻ như thế này, mùi

thuốc và ngọn lửa bốc cao mấy trượng ở trước mặt Sở Hi Thanh.

Ngọn lửa kia không ngừng vặn vẹo, như là có một mỹ nhân đang khiêu vũ nhảy

múa ở bên trong đó vậy.

Bí dược tầng bốn có yêu cầu như vậy, nhất định phải uống vào khi lửa còn chưa

có tắt.

Hai mắt Sở Hi Thanh tràn đầy nghi ngờ.

Thuốc bốc lửa cũng có thể uống? Không sợ bỏng dạ dày sao?

Tuy nhiên, mọi người đều uống như vậy, nên chắc là không có vấn đề
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 265: Nguyên công bát phẩm hạ


Sở Hi Thanh nhắm hai mắt lại, cầm chén thuốc lên rồi uống một hơi cạn sạch.

Sau khi hắn dùng chén thuốc này xong, liền cảm thấy như vừa nuốt một khối

băng.

Lại tựa như có một đoàn nước đá tưới vào gáy của hắn, làm cho hắn lạnh từ đầu

đến chân.

Sau đó, cảm giác cũng tương tự như hai lần trước, trong xương thấy ngứa ngáy,

khí huyết dâng trào.

Điều khác biệt duy nhất là, Sở Hi Thanh cảm thấy tinh thần của mình sung

sướng đê mê, tựa như thân thể của mình chia ra thành hai cá thể khác nhau, mà

thần niệm trong đó lại cực kỳ phong phú, tựa như bên trong xương đã có máu

thịt sinh sôi.

Tuy nhiên, đây chỉ là ảo giác của hắn, là do sức mạnh tinh thần của hắn tăng lên

quá nhiều tạo thành, hơn nữa, nó chỉ kéo vài vẻn vẹn không đến ba cái hô hấp.

Tu vị của võ giả được chia làm cửu phẩm mười tám cấp, mỗi một phẩm đều

phân chia thượng và hạ là có nguyên do.

Phẩm và cấp trong đó khác nhau ở chỗ nguyên thần.

Cửu phẩm hạ tăng lên cửu phẩm thượng, chỉ là cường hóa tố chân thân thể, mà

cửu phẩm thượng thăng lên bát phẩm hạ, thì lại có thể tăng sức mạnh nguyên

thần của bọn họ lên trên diện rộng.

Sau này võ giả tu luyện võ ý, điều động các loại lực lượng tự nhiên, thậm chí là

nắm núi nhiếp biền, thì đều cần sức mạnh nguyên thần này.

Khoảng tầm một canh giờ sau, những thứ khác thường trong cơ thể Sở Hi

Thanh đã khôi phục bình thường.

Đầu tiên, Sở Hi Thanh mở bảng nhân vật của mình ra xem.

Nhân vật: Sở Hi Thanh.

Danh vọng: Bát phẩm thượng (thật).

Võ đạo: Truy Phong đao pháp (tầng bốn), Khinh Vân Tung (tầng bốn), Trục

Điện Chỉ (tầng một).

Võ ý: Nhai Tí tàn ý (tầng năm), Phong Lôi võ ý (tầng hai).

Nguyên công: Dưỡng Nguyên Công (tầng bốn / bát phẩm hạ).

Điểm võ đạo: 232.

Thiên phú: Thần Thương (nhị giai), Táng Thiên (nhất giai), Thuần Dương (tam

giai), Thái Thượng Thông Thần (nhất giai), Truy Phong Trục Điện Chi Thủ

(tam giai), Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân (tam giai).

Trạng thái: Lục âm Hoàn Hồn Chú.

Tuổi thọ: 117 ngày.

Sở Hi Thanh liếc mắt một cái, vẻ mặt hơi buông lỏng.

Cột danh vọng đã biến về màu sắc bình thường, mà còn trực tiếp nhảy đến bát

phẩm thượng (thật).

Những cái khác thì không có thay đổi gì, chỉ có Dưỡng Nguyên Công tăng lên

tầng thứ tư, sau đó tuổi thọ đến 117 ngày.

Số lượng tuổi thọ vượt quá 60 ngày, Sở Hi Thanh liền không để ý lắm.

Thiên phú Thuần Dương của hắn rất mạnh, cơ bản là có thể trung hòa âm sát và

hàn độc của Lục âm Hoàn Hồn Chú.

Sức mạnh Thuần Dương mà Sở Hi Thanh tu luyện hàng ngày, thừa sức dùng để

‘trả nợ’, cộng thêm một ít thuốc phụ trợ, đã không còn nguy hiểm đến tính

mạng.

Bây giờ, Thuần Dương của hắn đã tăng lên tam giai, thì càng không cần lo lắng

đến tuổi thọ.

Sau đó, Sở Hi Thanh ở trong phòng lại bắt đầu thử chân nguyên, sức mạnh, tốc

độ xuất thủ và thân pháp của mình một chút.

Lượng chân nguyên của hắn tăng lên khoảng tám lên khoảng tám lần.

Tuy nhiên, chất lượng chân nguyên cũng tăng rất nhiều, được áp súc và tinh

luyện khoảng tầm bảy phần mười.

Đừng thấy chỉ là bảy phần mà nhầm, uy lực của chúng nó đã khác xa ngày

trước.

Tình huống bây giờ hơi khác với những gì mà trong sách miêu tả, Dưỡng

Nguyên Công tầng thứ tư, chất lượng chân nguyên bình thường sẽ tăng khoảng

bốn đến năm phần mười.

Nhưng mà chân nguyên của hắn lại tăng lên nhiều hơn rất nhiều những gì trong

sách miêu tả.

Sở Hi Thanh đoán rằng đây là tác dụng của Thuần Dương tam giai.

Thuần Dương tam giai có thể tăng lượng chân nguyên trên diện rộng, lại sinh

sôi lực lượng Thuần Dương, hiệu quả này được thể hiện ở mọi phương diện.

Sức mạnh của Sở Hi Thanh lại tăng lên tầm 1.5 lần, tốc độ xuất thủ và thân

pháp cũng tăng lên khoảng bảy phần mười.

Nguyên thần được cường hóa rất nhiều, sức mạnh nguyên thần của Sở Hi Thanh

đã tăng lên gấp năm lần. . . chuyện này quá nửa là có liên quan đến Thuần

Dương và thiên phú Thái Thượng Thông Thần.

Sở Hi Thanh vui mừng khi phán đoán của mình là đúng.

Dùng điểm võ đạo cho thiên phú là sự lựa chọn hữu dụng là có lợi ích lớn nhất.

Mà nếu như bài trừ sức mạnh nguyên thần và chân nguyên ra, thì thân thể của

Sở Hi Thanh cũng được cường hóa rất nhiều.

Tuy nhiên, đây mới chỉ là ngày đầu tiên, tố chất thân thể của Sở Hi Thanh còn

có thể từ từ tăng lên trong vòng một tháng này.

Sau khi Sở Hi Thanh kiểm kê một phen xong, hai mắt hắn sáng rực lên.

Lần tranh đấu bí cảnh này đúng là rất nguy hiểm, nhưng thu hoạch của hắn cũng

rất lớn.

Thực lực của hắn bây giờ và hắn ngày hôm qua, quả thực là như hai người khác

nhau.

Với thiên phú huyết mạch của hắn bây giờ, phối hợp với vài món pháp khí

mạnh mẽ và hai bức chiến đồ trên người, sức chiến đấu cũng nằm trong nhóm

người đỉnh cấp nhất trong hàng ngũ bát phẩm này.

Sở Hi Thanh rất yêu thích cái loại cảm giác càng ngày càng mạnh mẽ này.

Hắn lại diễn luyện Truy Phong đao pháp một lượt, sau đó mới rời khỏi gian

phòng này.

Gian phòng này được liên kết với phòng khách, là nơi cung cấp cho khách tu

luyện võ đạo.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 266: Thần Ý Đồ


Khi Sở Hi Thanh đi vào phòng khách, hắn liền nhướng mày lên, chỉ vì phát hiện

ra một bóng người yểu điệu đang ngồi trước cái bàn bát tiên.

Nội tâm của Sở Hi Thanh hơi động, lòng thầm nói lẽ nào Chu Tượng Sơn lại

sắp xếp một thị nữ đến làm ấm giường cho mình sao?

Đúng thật!

Mình đã nói rõ ràng với Chu Lương Thần rồi, nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc

độ rút đao của hắn.

Đây không phải là hại mình sao?

Sở Hi Thanh lập tức cảm thấy không đúng lắm, chỉ vì bóng lưng này rất quen

thuộc.

Sở Hi Thanh hơi sững sờ: “Vân Vân? Sao ngươi lại đến đây rồi?”

Nàng đã nói là sẽ chờ hắn ở nhà cơ mà?”

“Sau khi ngươi đi, ta bỗng nhiên nghĩ đến mình đã ở đây nhiều năm, nhưng

chưa bao giờ đi xem thủy triều ở quận Lâm Hải, cho nên chạy đến xem một

chút.”

Sắc mặt Sở Vân Vân bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nàng nhấp một

ngụm trà: “Buổi trưa hôm nay, ta cũng ở bên ngoài bí cảnh để nhìn ngươi. Cũng

không tệ lắm, không làm mất mặt tên tuổi tổ tiên Kinh Tây Sở thị của ngươi.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì khóe môi không khỏi giật giật vài cái, lòng thầm nói

thời điểm này còn đi xem thủy triều?

Vị Bá Võ Vương này không yên tâm với hắn đến mức nào chứ?

Hắn lập tức lắc đầu, đem ba bình đan dược nhỏ ra, đặt ở trước mặt Sở Vân Vân:

“Ngươi đến rất đúng lúc, cái gọi là đêm dài lắm mộng, tối hôm nay ngươi liền

dùng ba viên Thần Nguyên Hồi Thiên Đan này luôn đi.”

Sở Vân Vân thấy thế không khỏi ngây người, lời nói hàm chứa vui mừng: “Làm

sao lại có tận ba viên?”

Khóe môi Sở Hi Thanh không khỏi cong lên.

Kinh ngạc là tốt rồi.

Trước khi đến đây, Sở Vân Vân cho rằng hắn lọt vào mười vị trí đầu thì đã là rất

tốt, nhưng bây giờ hắn lại ném ba viên Thần Nguyên Hồi Thiên Đan vào trong

ngực nàng.

Viên Thần Nguyên Hồi Thiên Đan thứ bà, tất nhiên là bắt nguồn từ Chu Lương

Thần.

Tác dụng lớn nhất của Thần Nguyên Hồi Thiên Đan là chữa trị ám thương, bài

trừ tạp chất của bí dược và tăng cường độ nguyên thần.

Chu Lương Thần lại không dùng được, hắn là con trưởng của Chu gia, tất cả bí

dược đều là loại định cấp nhất. Cũng không có ám thương gì, Chu gia có thầy

thuốc giỏi nhất, lúc nào cũng có thể chữa trị cho hắn.

Còn về phần cường độ nguyên thần thì Chu Lương Thần cũng có các loại thuốc

khác. Đám con cháu của thế gia vọng tộc này, thật sự là làm cho người ta hâm

mộ.

Vì thế, khi Sở Hi Thanh đưa yêu cầu trao đổi, Chu Lương Thần liền không nói

hai lời mà ném viên Thần Nguyên Hồi Thiên Đan này cho hắn.

“Hai người Chu Lương Thần và Tư Hoàng Tuyền đều không dùng được, nên đã

tặng cho ta.”

Vẻ mặt Sở Hi Thanh hời hợt, giống như hoàn toàn không thèm để ý, sau đó hắn

hít một tiếng: “Ta còn có hai giót Tiên Thần Chi Huyết, nghe nói vật này là tài

liệu chính của Thần Nguyên Hồi Thiên Đan, nhưng tiếc là phải có đan sư tu vị

tam phẩm mới có thể luyện chế Thần Nguyên Hồi Thiên Đan.”

Sở Vân Vân bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh một chút, sau đó khóe môi hơi cong

lên: “Ngươi vất vả rồi!”

Nàng vung tay phải lên, cất ba bình thuốc vào trong tay áo.

Sở Vân Vân nhận ra vẻ đắc ý trên mặt Sở Hi Thanh.

Tuy nhiên, tất cả những chuyện Sở Hi Thanh đã làm hôm nay, hắn có tư cách

đắc ý ở trước mặt nàng.

Đối với nàng mà nói, thì ba viên Thần Nguyên Hồi Thiên Đan này quả thật là

một niềm vui bất ngờ.

Thứ này không chỉ có thể làm cho nàng khôi phục một ít chân nguyên, mà còn

có thể cải thiện tình cảnh của bọn họ bây giờ.

“Tiên Thần Chi Huyết thì cứ giữ lại đi, ta biết một đan sư tam phẩm đáng tin

cậy, có thể luyện chế Thần Nguyên Hồi Thiên Đan cho ta, nhưng bây giờ vẫn

chưa phải lúc.”

Sau khi Sở Vân Vân nói câu này xong, nàng nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Thật ra

thì ta chỉ định xem thủy triều ở Lâm Hải xong thì sẽ về luôn. Nhưng sau khi ta

nhìn thấy ngươi dành được quán quân trong bí cảnh thì đã thay đổi ý định.

Không biết huynh trưởng đã thương lượng gì về chuyện giao dịch quyền khống

chế tòa bí cảnh cửu phẩm này chưa?”

“Còn chưa kịp nói chuyện.” Sở Hi Thanh lắc đầu: “Sau khi ta rời khỏi bí cảnh

thì vội vã tăng tu vị, nên vẫn chưa kịp nói chuyện này. Nhưng khi đến đây thì

Chu Tượng Sơn đã từng đề cập đến, một khi ta lấy được quyền khống chế bí

cảnh, thì Chu gia nguyện dùng tám vạn lượng bạc để đổi với ta.”

Thật ra thì một tòa bí cảnh cửu phẩm mà được khai phá hoàn toàn, giá trị của nó

đâu chỉ trăm vạn? Chỉ linh dược mỗi năm thôi cũng đã mấy chục vạn lượng bạc

rồi.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, không phải người nào muốn chiếm bí cảnh thì đều có

thể chiếm được. Muốn duy trì một tòa bí cảnh, không chỉ đầu nhập một lượng

bạc rất lớn, mà còn phải thuê rất nhiều nhân thủ để đào tạo linh dược ở bên

trong.

Tòa bí cảnh này ở trong tay Sở Hi Thanh, nhiều nhất là duy trì được một tháng

rồi sẽ hủy diệt.

Nhưng nếu đặt trong tay mấy thế gia vọng tộc như Chu gia, thì lợi ích của nó sẽ

là cuồn cuộn không bao giờ ngừng.

Sở Hi Thanh lại thấy hơi tò mò, nếu như Sở Vân Vân cố tình chạy đến đây tìm

hắn, chứng tỏ phải có mục đích gì đó.

Sở Vân Vân hơi gật đầu, trong mắt của nàng có ánh sáng lấp lóe: “Cái giá tiền

này vẫn rất công bằng. Chu gia làm việc cũng rất rộng rãi. Tuy nhiên, nếu như

đổi bí cảnh này ra tiền thì không có lời lắm. Nếu như lát nữa Chu Hùng Bá hỏi

ngươi chuyện này, ngươi có thể yêu cầu hắn một món đồ, một tấm Thần Ý Đồ ở

Thiên Vấn Các, và một bình Ẩn Văn Dược thượng đẳng nhất."
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 267: Thần Ý Đồ (2)


Ẩn Văn Dược là thuốc dùng để che giấu đồ đằng Bí Chiêu và chiến đồ.

Rất nhiều võ tu nữ tính không thích các loại hình xăm và đồ án ở trên người,

cho nên thường dùng Ẩn Văn Dược để che đậy chiến đồ trên cơ thể. Khi bình

thường thì da thịt như thường, đến khi chiến đấu, kích hoạt chiến đồ thì nó mới

lộ ra.

Ví dụ như Lục Loạn Ly, nhìn nàng trông trắng trẻo non nớt, nhưng Sở Hi Thanh

lại suy đoán trên người nàng phải có bảy tấm chiến đồ là ít.

Còn về phần Sở Vân Vân, chiến đồ trên người của nàng đã bị hủy sạch.

Còn có một ít võ tu dùng Ẩn Văn Dược là vì không muốn cho người khác biết

thực lực của mình ra sao, có thể nói là một loại che giấu thực lực cũng được.

Bởi những võ tu cao phẩm, bọn họ có thể thông qua chiến đồ và đồ đằng Bí

Chiêu trên người đối thủ, để phán đoán ra nền tảng võ đạo và đặc thù của đối

phương.

Tuy nhiên, Ẩn Văn Dược rất đắt, loại bình thường nhất cũng phải hai trăm

lượng bạc một bình.

Sở Hi Thanh tỏ vẻ nghi ngờ và khó hiểu: “Thần Ý Đồ? Cái tấm đồ này có chỗ

nào thần kỳ sao?”

Sở Vân Vân lại uống một hớp trà, giọng nói thản nhiên: “Đây là một tấm đồ

được Thiên Vấn Các chế tác riêng cho Thần Ý Xúc Tử Đao của Huyết Nhai

Đao Quân. Đáng tiếc là bức chiến đồ này vừa hoàn thành, thì đã có một tràng

hạo kiếp, Huyết Nhai Đao Quân đao pháp vô địch, liên tục diệt bảy thần, nhưng

bản thân hắn cũng bị thương nặng mà tọa hóa.”

“Tấm Thần Ý Đồ có giá trị khó lường này cũng không còn chủ nhân, đến nay

vẫn còn đọng lại ở Thiên Vấn Các, bị người ta xem là đồ bỏ đi, chỉ vì không

phải ai muốn khắc tấm đồ này lên là có thể khắc được. Không có tố chất tương

ứng thì sẽ chết ngay lập tức.”

“Tuy nhiên, huynh trưởng ngươi lại có thể, không lâu sau, ngươi sẽ có tố chất

để tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao. Theo như ta biết, Chu Hùng Bá và các chủ của

Thiên Vấn Các là bạn thân từ nhỏ, hắn muốn lấy tấm Thần Ý Đồ này thì là

chuyện dễ như trở bàn tay.”

Sở Hi Thanh còn rất nhiều nghi vấn, ví dụ như bức Thần Ý Đồ này có tác dụng

gì, vì sao không lâu sau mình lại có tư cách tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao.

Nhưng vào lúc này, Chu Tượng Sơn đã gõ cửa đi vào trong viện, mặt hắn tràn

đầy ý cười mà nhìn Sở Hi Thanh: “Xem ra Sở thiếu hiệp đã tiến vào bát phẩm,

chúc mừng chúc mừng!”

Sau đó, hắn lại ôm quyền nói: “Hai vị, sắc trời đã không còn sớm, gia chủ đã

bày tiệc ở phòng chính, chỉ chờ hai vị đại giá quang lâm.”

Sở Hi Thanh chỉ có thể tạm thời đè nghi vấn trong lòng xuống, đứng lên nói:

“Không dám nhận, tại hạ không dám để Chu thúc đợi lâu.”

Mà khi hắn đi theo Chu Tượng Sơn ra khỏi cái viện này, thì lại phát hiện trên

còn đường này, cứ ba bước là một đội, năm bước là một trạm.

Một đám gia tướng của Chu gia mặc khôi giáp, mặt đầy nghiêm túc mà cảnh

giới xung quanh.

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn chung quanh, không khỏi nhìn về phía Chu Tượng

Sơn với vẻ nghi ngờ và khó hiểu: “Tượng Sơn thúc, xin hỏi đây là?”

Chu Tượng Sơn cười khổ giải thích: “Hôm nay, sau khi tranh đấu bí cảnh kết

thúc thì quận ta lại có một chuyện lớn. Có một cao thủ bí ẩn đã đánh chết tân

nhậm Thiên hộ Cẩm y vệ của Lâm Hải là Sở Chính Dương, mà lại hài cốt

không còn, bị hóa thành máu.”

Sau đó, hắn lắc đầu tiếc hận: “Đáng tiếc cho vị nhân tài mới nổi của Kinh Tây

Sở thị này, hắn mới tiếp nhận Thiên hộ Cẩm y vệ của Lâm Hải chưa được nửa

tháng, vốn là tiền đồ rộng lớn. . . Là do không biết ý đồ của hung thủ, nên nhà ta

cũng phải tăng cường đề phòng.”

Sở Hi Thanh nghe thấy mấy chữ Sở Chính Dương thì lấy làm kinh hãi, hắn liếc

mắt nhìn về phía Sở Vân Vân đang thản nhiên như không ở bên cạnh.

Cùng lúc đó, tại Luận Võ Lâu ở Cổ Thị tập, Tạ Chân Khanh đang tức đến nổ

phổi mà chạy trốn bốn phía ở trong lầu.

Lúc này, Tạ Chân Khanh đã không còn khí độ ung dung của lâu chủ Luận Võ

Lâu nữa.

Nàng không chỉ tóc tai bù xù, mà quần áo cũng rách nát ngổn ngang, có vẻ cực

kỳ chật vật.

Mà ở sau lưng của Tạ Chân Khanh, Diệp Tri Thu đang cầm một cành dương

liễu, nàng lưng thững thong dong đi theo sau Tạ Chân Khanh.

Bước chân của nàng nhìn như chậm, nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách năm

thước với Tạ Chân Khanh.

Mặc kệ là Tạ Chân Khanh chạy thế nào, tốc độ là nhanh hay chậm, thì đều là

năm thước. Không thêm một phân, cũng không ít một li.

Nhưng chỉ cần Tạ Chân Khanh chạy hơi chậm một chút, thì cành liễu trên tay

Diệp Tri Thu sẽ quất lên lưng Tạ Chân Khanh.

Đám hộ vệ của Luận Võ Lâu và gia tướng của Tạ Chân Khanh đều cố gắng

ngăn cản, nhưng tất cả đều bị Diệp Tri Thu đánh ngã.

Một đám Văn lại của Luận Võ Lâu thì đang núp ở sau cái bàn trong góc của lầu,

tất cả đều câm như hến mà nhìn trộm qua bên này.

“Vị Diệp giáo đầu này thật là lợi hại! Ba vị võ tu thất phẩm liên thủ mà còn

không ngăn nổi một chiêu của nàng.”

“Xem ra trước kia chúng ta đã đánh giá sai, tuy rằng nữ tử này chỉ có tu vị lục

phẩm thượng, nhưng sức chiến đấu lại không thùa gì ngũ phẩm thượng. Nhân

vật như vậy, há có thể không leo lên Danh Hiệp Bảng?”

“HIện giờ là lúc nói chuyện này sao? Vì sao lâu chủ của chúng ta lại đắc tội với

sát tinh này rồi?”

“Hình như là vì Sở Hi Thanh, vị này đến để đòi công bằng cho đệ tử của mình.

Người ta cho rằng chúng ta đẩy Sở Hi Thanh lên quá cao, đây chính là một nâng

giết Sở Hi Thanh.”

“Ta cũng cảm thấy thứ tự của Sở Hi Thanh hơi cao, Nhai Tí đao ý có lợi hại đến

đâu thì cũng không thể leo lên vị trí thứ 89 được.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 268: Thần Ý Đồ (3)


Tuy nhiên, rất nhiều người không thích nghị luận, bọn họ chỉ nhìn chằm chằm

vào Tạ Chân Khanh đang chạy trốn, đồi núi trước ngực là một mảnh sóng cả

mãnh liệt, bọn họ chỉ cảm thấy đây thật sự là phong cảnh tuyệt vời.

Tạ Chân Khanh đã không thể nhịn được nữa, nàng dừng bước, thở hồng hộc:

“Ta không chạy nữa! Diệp Tri Thu, ngươi có giỏi thì đánh chết ta đi!”

Khi nàng dừng lại, đám nam tử đang vây xem đều đồng thanh thở dài, tiếc nuối

không thôi.

Mặt Diệp Tri Thu lại không có cảm xúc, nàng lại giơ cành dương liễu lên, rồi

quất vào lưng của Tạ Chân Khanh.

Đúng!

“Ai nha! Ngươi còn đánh!” Tạ Chân Khanh lại gào lên đau đớn, khóc không ra

nước mắt, rồi lại bắt đầu chạy trốn lần nữa.

Diệp Tri Thu dùng kỹ xảo phát lực đặc biệt, cành dương liễu này chỉ làm cho Tạ

Chân Khanh vừa đau vừa ngứa chứ không tổn thương đến da thịt của nàng.

Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Tri Thu, ngươi điên rồi à! Luận Võ Lâu sắp

xếp thứ tự là có nguyên do, chuyện này ngươi cũng muốn quản?”

Đùng!

Tạ Chân Khanh đã sắp điên rồi, mặt nàng hiện lên một tia ửng hồng: “Diệp Tri

Thu, ngươi quá to gan, ta là thất phẩm Giáo khám lang của triều đình! Ngươi

đang đánh đập mệnh quan triều đình, có tin ta tố cáo với ngự sử tuần tra, lột cái

chức quan lục phẩm của ngươi xuống không?”

Mặt Diệp Tri Thu vẫn không có cảm xúc, khóe môi lại hiện lên ý cười gằn.

Đùng!

Tạ Chân Khanh lại nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Tri Thu, ngươi nhớ kỹ cho ta!

Thù này không báo, Tạ Chân Khanh ta thề không làm người.”

Diệp Tri Thu đang định quất thêm một roi nữa, lại nghe thấy một tiếng kêu ở

sau lưng: “Dừng tay!”

Diệp Tri Thu nghe thấy thế thì cau mày, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy quán chủ Lôi Nguyên và khảo đính điển bộ Đổng Lâm Sơn đang đi

vào trong Luận Võ Lâu.

Diệp Tri Thu nhất thời hiểu ra, đây là Đổng Lâm Sơn chạy đi mời cứu binh.

Tuy nhiên, nàng vẫn hừ một tiếng, rồi dừng tay lại.

Nàng chạy đến Cổ Thị tập từ chiều, sau đó đuổi đánh Tạ Chân Khanh gần nửa

canh giờ, bây giờ cũng đã hả giận rồi.

Có lẽ nữ nhân này cũng đã nhớ kỹ bài học này rồi.

Sau khi Lôi Nguyên chạy đến thì nhảy lên lầu ba, một tay cướp cành dương liễu

trong tay Diệp Tri Thu: “Diệp giáo đầu, ngươi làm cái gì vậy? Tạ lâu chủ đã đắc

tội với ngươi ở chỗ nào? Sao người lại ra tay đả thương người, còn sỉ nhục Tạ

lâu chủ như vậy? Còn không mau xin lỗi Tạ lâu chủ đi!”

Diệp Tri Thu nghe vậy thì lại cười gằn một tiếng: “Nàng đắc tội ta ở đâu?

Ngươi có thể hỏi xem nàng đã làm chuyện gì. Còn muốn ta xin lỗi? Không có

cửa đâu. Nếu nàng dám làm chuyện như vậy lần nữa, ta sẽ xé nát miệng nàng.”

Mặt Tạ Chân Khanh xanh lét: “Cần nàng ta xin lỗi làm gì? Tạ Chân Khanh ta sẽ

tự đòi lại công bằng cho mình.”

Lôi Nguyên nghe thấy thế thì không khỏi đau đầu.

Vị Tạ Chân Khanh trước mặt này có gia thế rất hiển hách, với lại gần đây Lôi

Nguyên có chuyện muốn nhờ Luận Võ Lâu, hắn bây giờ không đắc tội với Tạ

Chân Khanh được. Mà vị Diệp Tri Thu này thì được một vị thái thượng trưởng

lão nhị phẩm thưởng thực, lại còn là người thương của Tuần sát sứ, nên cũng

không thể đắc tội được.

Lúc này, Đổng Lâm Sơn mở miệng nói với vẻ dị dạng: “Hôm nay Diệp giáo đầu

nổi giận là vì bất bình cho Sở Hi Thanh đúng không? Cho rằng Luận Võ Lâu

chúng ta đã sai lầm khi để cho Sở Hi Thanh xếp thứ 89 trên Đông Châu –

Thanh Vân Bảng?”

Diệp Tri Thu chắp tay sau lưng: “Ngươi đây là biết rõ còn cố hỏi!”

Đổng Lâm Sơn hít một hơi, hắn quét mắt nhìn bốn phía một chút, sau đó lấy

một quả ngọc phù ra, một tầng màu xanh liền bao phủ bốn người bọn họ, cũng

khiến cho không ai nghe thấy những lời tiếp theo của hắn.

“Có lẽ Diệp giáo đầu không biết tin tức mới nhất hôm nay, trận tranh đấu bí

cảnh ở bên Lâm Hải đã có kết quả. Năm trăm tên võ tu cửu phẩm đi vào trong

bí cảnh, chỉ còn bảy mươi sáu người rời khỏi đó, kẻ thắng cuối cùng chính là đệ

tử Sở Hi Thanh của ngươi.”

“Sở Hi Thanh đao pháp cao tuyệt, vô tịch cửu phẩm, hiện giờ ngay cả Trác

Bạch Vân xếp thứ 82 trên Đông Châu – Thanh Vân Bảng cũng bị hắn đánh bại

bằng một đao. Thiết Tu La - Tư Hoàng Tuyền đến từ kinh thành cũng bị hắn

dùng một đao chém bị thương, có người nói Sở Hi Thanh còn nương tay với

hắn. Không phải Luận Võ Lâu chúng ta đánh giá cao thực lực của Sở Hi Thanh,

mà là đánh giá quá thấp.”

Con đường tin tức của Đổng Lâm Sơn khá nhanh, gần như đã biết được tất cả

những chuyện bên trong bí cảnh cửu phẩm kia.

Nhưng trận tranh đấu bí cảnh này liên quan đến rất nhiều thứ, thậm chí còn là

lâu chủ Luận Võ Lâu của Đông Châu bọn họ chủ mưu, hắn không dám nói rõ

ràng tất cả.

Mà theo Đổng Lâm Sơn vừa nói xong, Tạ Chân Khanh và Lôi Nguyên đều hiện

lên vẻ kinh ngạc, cả hai đều không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Tri Thu thì chỉ ‘a’ một tiếng, nàng nói với vẻ khó tin: “Sở Hi Thanh đoạt

quán quân? Trác Bạch Vân không chịu nổi một đao của hắn? Chuyện này sao có

thể? Có phải Đổng Lâm Sơn ngươi nhầm rồi hay không?”

Tạ Chân Khanh cũng trợn tròn mắt, nàng cũng muốn hỏi vấn đề này
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 269: Nói đạo lý


“Trước mặt hai vị, ta nào dám nói dối lừa gạt? Sở Hi Thanh đúng là đã quét

ngang tất cả thiên kiêu Đông Châu – Thanh Vân Bảng!” Đổng Lâm Sơn lại bật

cười một tiếng, hắn lắc đầu nói: “Với bối cảnh và các mối quan hệ của hai vị,

muốn chứng thực chuyện này là không khó. Diệp giáo đầu có thể đi về tìm hiểu

một hai trước, nếu như Đổng mỗ nói dối nửa câu, thì ngươi có thể tìm Đổng mỗ

tính sổ! Khi đó Diệp giáo đầu có trừng phạt ta như thế nào, thì Đổng mỗ cũng

cam tâm tình nguyện.”

Sau đó, hắn lại cảm khái một câu: “Vẫn là lâu chủ nhà ta có con mắt tinh đời,

dốc hết sức đẩy Sở Hi Thanh lên vị trí 89 trên Đông Châu – Thanh Vân Bảng,

bằng không thì Luận Võ Lâu quận Tú Thủy chúng ta sẽ trở thành trò cười cho

thiên hạ. Trong quận có một thiếu niên anh kiệt như vậy mà cũng không biết

được!”

Lúc này, vẻ mặt của ba người còn lại đều không giống nhau.

Lôi Nguyên thì sửng sốt, sau đó lại vui mừng khôn xiết.

Trong võ quán của mình lại xuất hiện một thiên kiêu Thanh Vân Bảng? Hơn

nữa còn là có một không hai ở Đông Châu trong cấp bậc cửu phẩm?”

Diệp Tri Thu thì lại ngây dại.

Một tháng trước, Sở Hi Thanh mới luyện Truy Phong đao pháp đến tầng thứ ba!

Hắn đã có thể quét ngang thiên kiêu Đông Châu – Thanh Vân Bảng rồi? Trình

độ võ đạo của Đông Châu đã yếu đến mức này sao?

Không! Không thể nào!

Nàng đã từng nhìn thấy kiếm pháp của Trác Bạch Vân một lần, có thể nói là cực

kỳ lợi hại trong giai đoạn cửu phẩm này.

Sở Hi Thanh có thể đánh bại hắn bằng một đao, vậy thực lực của Sở Hi Thanh

đã đến cỡ nào rồi?

Dù cho là nấm cũng không phát triển nhanh như tên Sở Hi Thanh này!

Tạ Chân Khanh thì lại tràn đầy mờ mịt.

Nàng đúng là muốn nâng giết Sở Hi Thanh, để cho tên này ăn chút đau khổ, làm

sao lại biến thành có con mắt tinh đời rồi?

“Thì ra là như vậy!”

Sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Tri Thu cũng chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nàng mang theo tràn đầy lửa giận mà chạy đến đây, suýt nữa thì đánh sập cả

Luận Võ Lâu luôn, kết quả lại là mình hiểu lầm sao?

Còn không phân biệt tốt xấu, trách lầm người tốt, đánh Tạ Chân Khanh một

trận.

Mặt Diệp Tri Thu đỏ bừng lên vì xấu hổ đến tột đỉnh.

Tuy nhiên, nàng là người rất hiên ngang và gọn hàng, làm chuyện sai lầm thì sẽ

nhận, Diệp Tri Thu đưa cành dương liễu trong tay về phía Tạ Chân Khanh,

giọng nói thành khẩn: “Tạ tiểu thư, xin lỗi, là ta hiểu lầm! Nếu như Tạ tiểu thư

ngươi cảm thấy tức không nhịn nổi, thì có thể đánh trả, đánh đến khi nào ngươi

hết tức mới thôi.”

Tạ Chân Khanh không khách khí chút nào, nàng cầm cành dương liễu lên, rồi

quất về phía người của Diệp Tri Thu.

Đùng!

Cành dương liễu kia nổ thành mấy mảnh, Tạ Chân Khanh cũng kêu lên một

tiếng đầy đau đớn.

Nàng nhìn lòng bàn tay của mình, trên đó đã có một vết đỏ chói mắt.

Tạ Chân Khanh chỉ cảm thấy đau đớn không thôi, tức giận đến suýt rơi nước

mắt.

Diệp Tri Thu hơi ngẩn ngơ, sau đó lại lúng túng hơn: “Xin lỗi! Xin lỗi! Ta quên

kiềm chế cương khí, bằng không Tạ tiểu thư lại đổi thứ khác để đánh đi nhé? Ta

đảm bảo sẽ không chống đỡ!”

“Cút!”

Tạ Chân Khanh tức giận hừ một tiếng, lòng thầm nói nữ nhân này cố tình đúng

không?

Nàng trực tiếp quay người, đi cộc cộc cộc lên trên lầu.

Trong lòng Tạ Chân Khanh đã quyết định, bắt đầu từ hôm nay, nàng đã kết thù

với đôi thầy trò này rồi!

Các ngươi chờ đấy! Tạ Chân Khanh ta sẽ có biện pháp chơi chết các ngươi.

Nửa khắc thời gian sau, Diệp Tri Thu rời khỏi Luận Võ Lâu với vẻ mặt bất đắc

dĩ.

Nàng không lo mình đắc tội với Tạ Chân Khanh.

Mấu chốt là nàng oan uổng người tốt, khiến cho lòng nàng không thoải mái.

“Diệp sư muội dạy đệ tử rất tốt.” Lôi Nguyên lại cảm thán một câu, mặt đầy vui

vẻ: “Sở Hi Thanh có thể quét ngang cửu phẩm ở Đông Châu, chứng tỏ hắn có tư

cách tiến vào Thanh Vân Tổng Bảng, khi đó thì sẽ vang danh thiên hạ. Đợi đến

khi cuộc thi chân truyền cuối năm kết thúc, Diệp sư muội có thể tiến vào nội

môn rồi.”

Một khi Sở Hi Thanh leo lên Thanh Vân Tổng Bảng, bên phía tông môn cũng

sẽ biết Lôi Nguyên hắn chấp chưởng võ quán Chính Dương hai năm đã có

thành tích bực này.

Diệp Tri Thu thì lại gãi gãi mặt, lòng thầm nói Sở Hi Thanh trưởng thành đến

trình độ như bây giờ, cũng không có quan hệ gì với nàng cả.

Sở Hi Thanh giống như một cây măng ở dưới gốc cây, không có ai quan tâm

hay để ý thì nó vẫn sẽ trưởng thành thành một cây trúc.

Lúc này, bước chân của nàng bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía cảnh cửa lớn

nặng nề dày cộm, rộng bảy gian màu đỏ thẫm ở phía trước, trong mắt nàng lộ ra

vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị.

Lôi Nguyên cũng nhìn theo tầm mắt của nàng, lông mày nhất thời nhướng lên.

“Nha môn Thị Bạc Ty, Tri Thu, ngươi muốn làm gì?”

Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, hắn nhớ đến chuyện Long Hành vẫn bị ngăn

ở bờ đông sông Thần Tú.

Gần một tháng nay, con rắn độc của Long gia này đã thử phá vòng vây từ Thị

Bạc Ty, nhưng đều bị Thiết Tiếu Sinh chặn lại.

Diệp Tri Thu hơi nhướn mày lên, cầm thanh trọng kiếm sau lưng lên: “Ta vốn

muốn chờ hắn chạy ra khỏi cái mai rùa này, rồi sẽ dẫn Sở Hi Thanh đến để nói

đạo lý một phen, hôm nay thì đúng lúc rồi.”

Lôi Nguyên nghe thấy thế, khóe miệng không khỏi co quắp lại: “Diệp sư muội

suy nghĩ lại đi, đây chính là nha môn Thị Bạc Ty.”
 
Back
Top Bottom