Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 600: Không dùng liền hết hạn (2)


Đao ý đang khóa chặt lấy hắn kia, càng ngày càng mạnh hơn, càng ngày càng ác

liệt hơn, càng ngày càng nặng nề hơn.

Tâm tư của Lý Tú Trường không khỏi trầm xuống.

Người này rốt cuộc là có thiên phú huyết mạch gì? Vì sao Nã Phong Ngự Điện

Chi Thủ của hắn lại mạnh mẽ đến thế?

Ngụy Phi Long của Đông Thiên hội ở bên cạnh cũng nhướng mày lên, trong

mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Sở Hi Thanh mạnh, không chỉ có thiên phú huyết mạch, mà còn có chân lý võ

đạo của hắn nữa!

Đây rõ ràng là Phong Lôi võ ý lục giai!

Trong đao khách tu vị bát phẩm, có thể nói là cực kỳ hiếm thấy!

“Chém!”

Lý Tú Trường bỗng nhiên quát to một tiếng.

Thanh đao trong tay hắn bùng nổ ra một mảnh ánh đao, tựa như mấy chục con

phi yến đan xen nhau.

Chỉ trong khoảnh khắc mà tất cả đao gió và mâu lôi đều bị chém nát!

Cùng đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng ‘sặc’ vang lên.

Sở Hi Thanh rốt cuộc cũng đã rút đao!

Thức rút đao – Không Huyệt Lai Phong!

Thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao của hắn lại như một vệt nắng lúc sáng sớm, dễ

dàng xuyên qua màn đao mà Lý Tú Trường vừa bện, trong khoảnh khắc đã đến

trước mắt Lý Tú Trường, một đao này sắp chém vào trán của hắn.

Lý Tú Trường thì lại tâm yên tĩnh như mặt nước.

Sở Hi Thanh xuất đao vào lúc này, hiển nhiên là chuẩn bị chờ hắn hết lực cũ,

lực mới còn chưa sinh ra, dùng một đao để quyết định thắng bại!

Nào có dễ dàng như vậy!

Lý Tú Trường lập tức hoàn thành một cái hô hấp, lực trong thân thể lập tức khôi

phục non nửa.

Thanh đao trong tay hắn chém ngang, chuẩn bị đẩy ánh đao ở trước mắt ra

ngoài.

Chẳng qua là, khi lưỡi đao của song phương đan xen nhau, con ngươi của Lý Tú

Trường đã co lại.

Lực đao của Sở Hi Thanh còn mạnh hơn hắn tưởng tượng, hơn nữa là mạnh hơn

rất nhiều!

Lý Tú Trường không thể tin nổi.

Cái tên này chỉ có tu vị bát phẩm thượng, tại sao lại có lực lượng mạnh mẽ như

vậy?

Cheng!

Theo lưỡi đao của hai người va chạm, một đoàn tia lửa nổ tung, thân thể của Lý

Tú Trường cũng bị Sở Hi Thanh chém cho trượt lùi mười trượng.

Toàn thân Lý Tú Trường bị nện cho choáng váng, lảo đảo lùi lại phía sau.

Sở Hi Thanh thì lại không buông tha, bám theo như hình với bóng.

Hắn điều động đao gió và mâu lôi, liên tục tấn công về phía trước.

Tốn Phong Chấn Lôi đao của Sở Hi Thanh thì lại chia ra làm hai, bóng người và

ánh đao đều mang theo từng mảnh từng mảnh tàn ảnh.

Mỗi một đao của Sở Hi Thanh, đều tựa như kéo theo lôi đình từ trên trời, nhìn

qua không hề có quy tắc, nhưng ánh đao óng ánh lại huyền diệu khó hiểu như

linh dương móc sừng.

Lý Tú Trường chỉ có thể không ngừng lùi về phía sau, cũng dùng tất cả khả

năng để lùi lại phía sau.

Hắn không chỉ phải đón đỡ ánh đao của Sở Hi Thanh, mà còn phải ứng phó với

những đao gió mà mâu lôi kia.

Vấn đề là mỗi một đao của Sở Hi Thanh, đều khiến hắn phải dùng tất cả tinh

thần và sức lực để chống đỡ, hoàn toàn không có lực để phân tâm đến cái khác.

Đây rõ ràng là ‘ý võ dung hợp’!

Cái tên chỉ có tu vị bát phẩm thượng này, đã có thể hòa chân lý vào đạo vào

trong đao pháp của hắn, khiến cho nó phát sinh biến hóa kỳ dị.

Hắn không ứng phó nổi, dứt khoát bỏ mặc những đao gió ác liệt và trường mâu

lôi đình khiến cho cơ thể hắn tê dại kia, tập trung ứng phó với đao của Sở Hi

Thanh.

Cheng! Cheng! Cheng!

Chỉ trong chớp mắt, hai người đã giao thủ ba lần, ba tiếng vang lanh lảnh khi

đao va chạm, làm rung động màng nhĩ của tất cả mọi người quanh đây, cũng

làm cho trái tim của tất cả mọi người co chặt.

Toàn thân Lý Tú Trường đã có vài chục đóa hoa máu.

Những đao gió kia đều cực kỳ sắc bén, hầu như mỗi một cái đều phá tan nội

giáp lục phẩm trên người Lý Tú Trường, nhập thịt ít nhất một tấc, làm cho toàn

thân hắn như có vài chục suối máu.

Sắc mặt Lý Tú Trường hơi xanh xám, ánh mắt thì lại vẫn bình tĩnh như cũ.

Hắn có thiên phú Huyền Vũ Chi Huyết, có năng lực khôi phục cực kỳ mạnh mẽ.

Chỉ cần cho hắn thời gian th* d*c, chẳng mấy chốc là mấy vết thương này sẽ

khôi phục như cũ.

Vấn đề là từng đao từng đao của đối phương đều như lôi đình, không chỉ không

cho hắn cơ hội th* d*c, mà còn đẩy hắn vào hoàn cảnh chật vật hơn.

Lúc này, Lý Tú Trường không chỉ có bước chân lảo đảo, ngay cả chân nguyên

trong cơ thể cũng bị đao của Sở Hi Thanh chém cho loạn.

Ngay tại lúc này, Sở Hi Thanh chém đao thứ năm!

Lý Tú Trường vẫn múa đao đón đỡ như trước.

Chỉ là khi múa đao, Lý Tú Trường lại sửng sốt.

Hắn phát hiện đao của Sở Hi Thanh rất khác với lúc trước.

Nếu như bốn đao trước là như lôi đình đánh xuống, vậy thì đao như năm này lại

như một làn gió mát, vẫn là một mảnh hàn quang như cũ, nhưng lại làm cho

người ta có cảm giác như không thể dự đoán, không thể dòm ngó.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 601: Không dùng liền hết hạn (3)


Nếu như một đao này chỉ vẻn vẹn hòa Phong võ ý thì cũng thôi.

Vấn đề là Lý Tú Trường hoàn toàn không thể phân biệt được vị trí đao của đối

phương.

Hắn cảm thấy đao của Sở Hi Thanh ở khắp mọi nơi. . .tựa như là chém bên trái,

chuẩn bị chém vào vai phải của hắn, lại giống thật mà là giả. Giống như là đâm

về phía bên phải, mục tiêu là trái tim của hắn, nhưng mà lại không đúng lắm.

Lại giống như là chém lên trên, đánh thẳng vào trán của hắn, nhưng lại như ba

phải, thế nào cũng được.

“Bạch Mã Phi Mã?”

Nội tâm Lý Tú Trường chìm xuống, đồng thời đạp mạnh chân xuống đất, gia

tốc lùi về phía sau.

Đồng thời, trong mắt hắn hiện lên một tia linh quang, dùng toàn lực phân tích

tất cả những thứ ở trước mắt.

Đao của Sở Hi Thanh, đúng là không có dấu vết không có quỹ tích, khó có thể

dự đoán.

Nhưng mà không khí chung quanh, linh lực, ánh sáng, thậm chí là đao cương

của Sở Hi Thanh, tất cả đều có mạnh mối để lần theo.

Một cái chớp mắt sau, Lý Tú Trường rốt cuộc cũng bắt được quỹ tích chân

chính của một đao này.

Tuy nhiên, con ngươi của hắn đột nhiên trợn to, hoàn toàn mất tiêu cự.

Vẻ mặt của hắn đã trắng bệch như tờ giấy, không còn chút máu nào.

“Ngươi thua rồi!” Lúc này, đao của Sở Hi Thanh đã chỉ thẳng vào trán của Lý

Tú Trường, còn vạch ra một vết máu ở trán của hắn.

Khi hắn nói chuyện còn nhìn tay phải của mình một chút, phát hiện cổ tay của

mình cũng đã có một tầng hàn băng.

Sở Hi Thanh không khỏi cảm thán một phen: “Đao pháp của các hạ rất không

tầm thường!”

Tình báo của các sòng bạc kia không sai chút nào, người này cũng có thể làm

được ‘ý võ dung hợp’.

Hai người giao thủ vài đao, khí huyết trong cơ thể hắn liền bị hàn lực ảnh

hưởng, điều này ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ xuất thủ của hắn.

Còn cả môn thiên phú Linh nhãn này của Lý Tú Trường nữa, cũng coi như khắc

chế Bạch Mã Phi Mã của hắn.

Nếu như hai người giao thủ một lần nữa, đánh một trận sinh tử, Sở Hi Thanh dự

đoán là mình phải dùng ba mươi, năm mươi chiêu mới có thể chém giết người

này.

Lý Tú Trường nghe Sở Hi Thanh than thở, lại chỉ cảm thấy như đang trào

phúng.

Mình bị Sở Hi Thanh nói là ‘đao pháp rất không tầm thường’, lại chỉ có thể

sống qua năm đao của Sở Hi Thanh!

“Hay cho một chiêu Bạch Mã Phi Mã! Lý mỗ đúng là sai một ly đi ngàn dặm.”

Lý Tú Trường thu đao vào vỏ, sắc mặt xanh mét: “Là ta thua, đao pháp của Sở

Hi Thanh rất đỉnh, không hổ là Thần Tú Thập Kiệt đao!”

Khi hắn nói câu sau cùng, giọng nói có hơi khó khăn và ê ẩm, nhưng lại rất

chân thành và thật lòng.

Hôm nay, đúng là hắn đã thua, mà lại thua rất thảm.

Công nhận là đối phương có tư cách vào Thần Tú Thập Kiệt đao!

Buồn cười là hắn vẫn cho rằng Sở Hi Thanh ngông cuồng tự đại, kết quả kẻ

ngông cuồng tự đại lại là chính hắn!

Lúc này, mấy chục tòa tửu lâu ở ngoài sàn đầu vẫn yên tĩnh như chết, chỉ có một

vài người là nhỏ giọng nghị luận gì đó.

Sở Hi Thanh dùng năm đao để đánh bại Lý Tú Trường khiến cho bọn họ rất

chấn động, có thể nói còn chấn động hơn cả khi Phong Đao – Vương Mệnh

thua.

Đây chính là người được công nhận mạnh nhất trong ba thanh đao của kinh

thành!

Ngay cả Thần Yến Đao – Lý Tú Trường cũng không ngăn nổi năm đao của Sở

Hi Thanh?

Thiếu niên Bá Đao đến từ Đông Châu này, lại mạnh đến mức này sao?

Một lúc sau, khi Lý Tú Trường nhảy xuống võ đài, thì tiếng bàn luận ở các tửu

lâu chung quanh mời ầm ầm lên như ong vỡ tổ.

Có người đặt cược đúng, thắng tiền, tâm trạng hưng phấn đến mức không thể tự

kiềm chế, bọn họ đang hoan hô vì Sở Hi Thanh.

Tuy nhiên, đại đa số người ở đây đều alf tâm tình sa sút, vẻ mặt ủ rũ.

Có một vài người còn không nhịn được mà chửi ầm lên.

“Tiên sư cha nhà nó chứ! Phong Đao – Vương Mệnh cái gì, Thần Yến Đao – Lý

Tú Trường cái gì, tất cả đều là phế vật. Mới có năm đao, ngay cả năm đao mà

cũng không đỡ được.”

“Con bà nó chứ, rốt cuộc là kẻ nào nói Sở Hi Thanh chỉ có hư danh, không

xứng vào Thần Tú Thập Kiệt đao? Nói Sở Hi Thanh không xứng xách giày cho

cái gọi là ba thanh đao của kinh thành? Lão tử tin cái con bà ngươi, thua thảm

rồi!”

“Ta nhớ là khi đó hình như là người của Luận Võ Lâu đúng không? Bọn họ còn

nói người của Thiên Cơ Các bị não tàn cho nên mới xếp Sở Hi Thanh vào Thần

Tú Thập Kiệt đao. Sau này ta mà tin bọn họ nữa thì ta không bằng chó.”

“Ha ha! Đều nói trình độ võ đạo của kinh thành vượt xa phía nam sông Thương

Lãng, nhưng lại không ép được một thiếu niên đao khách đến từ Đông Châu.”

“Thần Tú Thập Kiệt đao, người này hoàn toàn xứng đáng. Bảo sao thiếu niên

đao khách của Ngô Châu, Ninh Châu, Đỉnh Châu, Phì Châu đều bị hắn quét

ngang, không ai có thể sống quá một hiệp. Bại dưới tay Thần Tú Thập Kiệt đao,

cũng không tính là mất mặt!”

“Vẫn là Thiên Cơ Các người ta tinh mắt, không biết Luận Võ Lâu Đông Châu

nghĩ cái gì, một siêu thiên kiêu như vậy, lại chỉ xếp hạng 29 trên Đông Châu –

Thanh Vân Bảng!”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 602: Không dùng liền hết hạn (4)


Lúc này, Phong Đao – Vương Mệnh đang đứng trên một cái cột cờ ở võ đài gần

đó.

Sắc mặt của hắn lúc xanh lúc đỏ, chỉ cảm thấy rất giận dữ.

Lúc nãy, khi Sở Hi Thanh giao thủ của hắn, thế mà lại không dùng toàn lực?

Hắn không dùng ‘ý võ dung hợp’, cũng không dùng Bạch Mã Phi Mã.

Một đao mà tên này sử dụng để đánh bại Lý Tú Trường, mới có thể thể hiện

trình độ đao đạo của hắn.

Lúc này, Sở Hi Thanh ở trên võ đài lại thu đao vào vỏ.

“Tư huynh chờ ta một lát!”

Sở Hi Thanh nghiêng mắt sang một bên, hướng về phía ánh mặt trời, bắt đầu

thổ nạp hô hấp.

Mỗi một lần hô hấp, khí lạnh trên người hắn được hóa giải một phần, chân

nguyên trong cơ thể cũng khôi phục một phần.

Đại khái khoảng mười cái hô hấp sau, Sở Hi Thanh cảm ứng được trạng thái

của mình đã khôi phục đỉnh phong.

“Được rồi!” Sở Hi Thanh cười nhìn Tư Hoàng Tuyền ở đối diện, trong mắt hàm

chứa chờ mong: “Xuất đao đi! Trước khi vào kinh, ta nghe nói thực lực của

Hoàng Tuyền ngươi tiến bộ rất nhanh, đã lên vị trí 99 trên Thanh Vân Tổng

Bảng. Đến đi! Để ta xem đao pháp của ngươi bây giờ.”

Tư Hoàng Tuyền thì lại không xuất đao ngay, sắc mặt hắn trịnh trọng, cũng ôm

quyền thi lễ với Ngụy Phi Long: “Mời Ngụy lâu chủ làm trọng tài cho hai

chúng ta.”

Sở Hi Thanh hơi sững sờ, sau đó cười rạng rỡ.

Hắn chỉ nghĩ luận bàn đao pháp với Tư Hoàng Tuyền một phen.

Tư Hoàng Tuyền lại không chỉ coi trận chiến hôm nay của hai người bọn họ là

một cuộc so tài bình thường.

Rõ ràng là hắn rất coi trong cuộc chiến ngày hôm nay.

“Được!” Ngụy Phi Long khẽ than một tiếng, lại lấy một đồng tiền ra: “Tuy

nhiên, Hoàng Tuyền ngươi phải cố lên một chút, đừng để võ lâm kinh thành

chúng ta mất hết thể diện.”

Hắn vừa nói chuyện, vừa dùng ngón tay búng đồng tiền lên cao.

Tư Hoàng Tuyền khoanh tay, nắm chặt đôi Uyên Ương đao được giấu trong ống

tay áo.

Đôi mắt thâm thúy u ám, cao ngạo và lãnh khốc kia hiện lên vẻ tập trung.

“Sở huynh! Ta hi vọng sau khi đồng tiền rơi xuống, Sở huynh có thể dùng toàn

lực. Hôm nay ngươi mà không dùng toàn lực, vậy thì chính là sỉ nhục ta.”

Sở Hi Thanh thấy buồn cười.

Hắn đánh bại hai người Lý Tú Trường và Vương Mệnh, nhưng đúng là chưa

dùng đao pháp mạnh nhất của hắn.

Đây không phải là do bọn họ không xứng, mà là chém giết và chiến đấu, nhất

định phải có sách lược, dựa theo tình hình cụ thể mà điều chỉnh.

Đối phó với Vương Mệnh, nhất định phải nhanh!

Chỉ có đao nhanh đến cực hạn, mới có thể bắt giữ bóng người của hắn. Ngoài

đao nhanh ra, tất cả những thứ khác đều trở thành dư thừa và trói buộc.

Giao thủ với Lý Tú Trường, hiệu quả của Bạch Mã Phi Mã lại tương đối kém,

chỉ có sử dụng tại thời điểm mấu chốt nhất, mới có thể một đao quyết thắng.

Tuy nhiên, đao của người này đúng là rất nhanh, nhưng lại không mạnh ở quần

chiến, mình điều khiển phong lôi để tấn công từ bốn phía, liền có thể thu hoạch

được cơ hội.

Sau đó, sắc mặt Sở Hi Thanh hơi nghiêm túc, vô cùng trịnh trọng nói: “Ta đáp

ứng ngươi, trận chiến này ta sẽ dùng toàn lực.”

Ngay khi hắn nói xong, đồng tiền kia cũng đồng thời rơi xuống đất.

Thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao bên hông Sở Hi Thanh lập tức ra khỏi vỏ,

mang theo một mảnh ánh sáng màu trắng không thể nắm bắt hay dự đoán.

Trong lòng Tư Hoàng Tuyền hơi hồi hộp, hắn cảm nhận được cảm giác của Lý

Tú Trường rồi.

Không đoán được vị trí đao của Sở Hi Thanh, cũng không thể nào phán đoán

hướng đi của một đao này.

Tư Hoàng Tuyền lại càng hưng phấn, càng tập trung hơn.

Sở Hi Thanh không có nuốt lời, một đao này đúng là đã dùng toàn lực.

Cheng!

Thế mà Tư Hoàng Tuyền phải chờ đến khi ánh đao đến trước người ba tấc, hắn

mới có thể ngăn cản Tốn Phong Chấn Lôi đao của Sở Hi Thanh.

Hắn dùng lực vội vàng, nên sức mạnh kém xa Sở Hi Thanh, không thể không

lùi lại phía sau vài bước, bước chân lảo đảo.

Mà sau đó, Sở Hi Thanh chém liên tục ba đao, một đao lại nặng hơn một đao.

Trên võ đài phát ra những tiếng ‘leng keng’, tuôn ra vô số tia lửa chói mắt màu

xanh lam.

Ngay khi đến đao thứ tư, Tư Hoàng Tuyền đã không thể ứng phó, chỉ có thể trơ

mắt nhìn đao của Sở Hi Thanh chĩa thẳng vào trán của mình.

Có thể là do Sở Hi Thanh khống chế đao càng cẩn thận hơn, nên mũi đao kia

chỉ đâm vào không đến một ly.

Lúc này, tất cả mọi người quan sát ở trong các tửu lâu kia, đều không có phản

ứng gì.

Người được công nhận là mạnh nhất như Lý Tú Trường cũng thua bởi năm đao,

huống chi là Tư Hoàng Tuyền?

Dưới tình huống Sở Hi Thanh dùng toàn lực, Tư Hoàng Tuyền có thể bại bởi

bốn đao, kết quả này cũng coi như không tệ.

Tư Hoàng Tuyền cũng rất hài lòng, hắn thu đao vào vỏ, lời nói hàm chứa tự

giễu: “Ta thua, quả nhiên là bây giờ vẫn không phải đối thủ của ngươi.”

Hắn vốn cho rằng sau khi mình thu hồi được lá phổi, thì hắn có tư cách đánh

một trận với Sở Hi Thanh, sẽ không giống như hồi ở Lâm Hải, không đỡ nổi

một đao toàn lực của Sở Hi Thanh.

Nhưng kết quả bây giờ cũng không khác gì mấy, chỉ vẻn vẹn bốn đao.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 603: Không dùng liền hết hạn (5)


Cần biết, tu vị của Tư Hoàng Tuyền bây giờ còn cao hơn Sở Hi Thanh một giai,

từ đó có thể thấy được hai người chênh lệch thế nào.

Bản thân Sở Hi Thanh cũng rất vui sướng.

Hôm nay hắn dựa vào thực lực của mình để đánh bại Tư Hoàng Tuyền. Mà

không phải dựa vào ngoại lực như lần ở bí cảnh bên Lâm Hải nữa.

“Đa tạ!”

Sở Hi Thanh khẽ mỉm cười, nhìn về hai tay của Tư Hoàng Tuyền: “Đợi đến khi

Hoàng Tuyền ngươi thu hồi hai tay, chúng ta lại chiến một trận.”

Vừa rồi, Tư Hoàng Tuyền chỉ đỡ được bốn đao, là bị đôi Thiết Thủ này liên lụy.

Đôi Thiết Thủ này rất mạnh, là cơ quan đỉnh cấp, nhưng mà tốc độ phản ứng

vẫn kém xa so với tay thật.

Tư Hoàng Tuyền nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, chiến ý dâng trào: “Ta rất

chờ mong ngày đó. Đến khi đó ta sẽ đến cửa tìm chiến, Sở huynh không được

từ chối đâu đấy.”

Sở Hi Thanh thấy buồn cười, lòng thầm nói ta ước gì ngươi đến khiêu chiến ta,

làm sao lại từ chối?

Sau đó, hắn quya người nhìn về phía đám người dưới võ đài, và cả các tửu lâu ở

chung quanh.

“Chư vị võ lâm đồng đạo, Sở mỗ đã đặt thuyền, cuối giờ thìn ngày hôm nay sẽ

khởi hành về Đông Châu. Nếu như còn có ai không phục Sở mỗ vào Thần Tú

Thập Kiệt đao, thì có thể lên đài thử thân thủ của Sở mỗ.”

Dưới võ đài lại là một mảnh yên tĩnh không có tiếng động.

Ba người Phong Đao – Vương Mệnh, Thần Yến Đao – Lý Tú Trường, Thiết Tu

La – Tư Hoàng Tuyền đều có địa vị và uy danh ở kinh thành, tất cả đều do bọn

họ dùng đao của mình để đánh ra.

Dù là người xuất sắc nhất trong những người ở đây, cũng không tiếp nổi năm

mươi đao của ba người này, nào có tư cách gì để khiêu chiến Sở Hi Thanh?

Tư Hoàng Tuyền lại nhíu mày, trong mắt hiện ra vẻ ác liệt: “Sở huynh cứ rời đi

là được, nếu như nơi này có người dám hoài nghi tư cách của ngươi, Tư Hoàng

Tuyền ta sẽ tiếp thay ngươi là được.”

Sở Hi Thanh không chỉ là ân nhân của hắn, cũng là người mà hắn nhận định sẽ

leo l*n đ*nh cao của võ đạo, há có thể để đám chó mèo này đến khiêu chiến?

“Được!”

Sở Hi Thanh dứt khoát đồng ý, hắn thi lễ với Ngụy Phi Long của Đông Thiên

hội, lấy đó để tỏ lòng biết ơn, sau đó liền nhảy xuống võ đài: “Hoàng Tuyền,

còn có hai vị Hồ sư đệ, chúng ta giang hồ gặp lại!”

. . .

Sở Hi Thanh vẫn chậm trễ nửa canh giờ, mới có thể lên đường trở về.

Hắn để chủ thuyền tạm thời cập bến ở bến tàu phía đông, chạy đến Thiên

Thượng yến mua ba nồi canh thịt lừa, và một đống thịt lừa nướng, sau đó mới

tiếp tục khởi hành.

Có điều, ngay khi Sở Hi Thanh đang uống canh thịt lừa, Kế Tiễn Tiễn lại cau

mày liễu, nhìn về phía sau thuyền.

“Đường chủ, hình như chúng ta bị người nhìn chằm chằm.”

Nàng lo lắng Sở Hi Thanh không hiểu, lại cố tình bỏ thêm một câu, giải thích:

“Không phải những thiếu hiệp và khách giang hồ lúc trước, mà là cao thủ chân

chính.”

“Ta biết!”

Sở Hi Thanh vẫn uống canh, vẻ mặt hờ hững.

“Nếu như cảm giác của ta không sai, vậy chắc là người của vị Đại lý tự thiếu

khanh kia.”

Lúc này, Thái Thượng Thông Thần của hắn cũng cảm nhận được vài cỗ sát ý.

Khí tức của mấy người này, giống hệt như vài cỗ sát ý mà hắn cảm nhận được

khi mới đi vào Hà Châu.

Sở Hi Thanh cùng gót chân để nghĩ, cũng biết là có chuyện gì.

Đại lý tự thiếu khanh không làm gì được Tả gia, cho nên quay sang giận chó

đánh mèo với hắn.

Dù sao thì những người đi theo hắn vào kinh kia, giờ phút này cũng đã không

còn rồi.

Sau khi Sở Hi Thanh đánh bại ba người Tư Hoàng Tuyền, địch ý của những

người này cũng biến mất hơn phân nửa.

Kế Tiễn Tiễn bưng bát lên, sắc mặt lành lạnh: “Đường chủ, tình hình bây giờ có

hơi phiền phức, ta đề nghị bỏ thuyền.”

Những người theo đuôi kia, kẻ có tu vị cao nhất cũng chỉ có lục phẩm thượng.

Nhưng bọn họ lại am hiểu ẩn nấp và tiềm hành.

Kế Tiễn Tiễn có thể cảm ứng được bọn họ, nhưng lại không tìm thấy vị trí.

Nàng chỉ cần nhìn phương pháp ẩn nấp và theo dõi của những người này, liền

biết bọn họ là sát thủ kim bài của Sát Sinh Lâu.

Kế Tiễn Tiễn bây giờ chỉ là một ‘thất phẩm’, không thể nào chống lại đám sát

thủ kia.

“Bỏ thuyền cái gì? Ta đã bỏ năm trăm lượng bạc tiền cọc rồi đấy.”

Sở Hi Thanh liếc nhìn Kế Tiễn Tiễn một chút: “Ngươi coi tiền của ta là gió thổi

đến à? Chờ bọn họ đến đi, rồi giải quyết ở trên sông là được.”

Kế Tiễn Tiễn nghĩ thầm, cái tên này lại bắt đầu điên?

Nàng không muốn nhìn thấy Sở Hi Thanh chết ở nơi này, mở miệng nhắc nhở:

“Đường chủ, Hà La Ngư của ngươi rất lợi hại, nhưng những người mà Đại lý tự

thiếu khanh thuê cũng không phải ngồi không, bọn họ rất có thể là sát thủ kim

bài của Sát Sinh Lâu. Hà La Ngư chưa chắc đã có thể bảo vệ ngươi.”

“Vậy thì như thế nào?”

Sở Hi Thanh nhìn vào kho chứa đồ của mình, trong đó còn một tấm thẻ nhân

vật Tần Mộc Ca 12 tuổi (bản trải nghiệm)
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 604: Làm sao lại mạnh như vậy


Hắn thản nhiên cắn một miếng thịt lừa nướng, trên mặt nở nụ cười tủm tỉm:

“Thế gian này vẫn chưa có ai nhìn thấy đao mạnh nhất, đao nhanh nhất của ta.”

Còn có sáu người nữa, là hắn có thể lên cấp thất phẩm rồi.

Nếu như không dùng tấm thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 12 tuổi này nữa, thì có thể

sẽ không còn cơ hội dùng.

Khóe miệng Kế Tiễn Tiễn co quắp vài cái.

Lúc nãy nàng nhìn thấy rất rõ ràng, bốn đao mà Sở Hi Thanh đánh bại Tư

Hoàng Tuyền, đúng là đã dùng toàn lực.

Đương nhiên, nếu như tên này bị thương thì tình hình sẽ khác.

Cùng lúc đó, võ quán Bắc Phong ở kinh thành, Thần Yến Đao – Lý Tú Trường

sắc mặt tuyệt vọng, tâm sự nặng nề, cất bước đi vào cổng chính của võ quán.

Hắn vừa vào cửa, liền nhìn thấy một thiếu niên tầm mười sáu tuổi, diện mạo thô

lỗ cường tráng, khung xương thô to đang đứng phía trước.

Giữa hai lông mày của người này còn chất chứa một vẻ hung hãn, trong mắt

mang theo vẻ nhìn kỹ: “Nghe nói ngươi bại rồi, còn không sống quá năm

chiêu?”

Trên mặt Thần Yến Đao – Lý Tú Trường hiện lên một nụ cười: “Đao pháp của

Sở Hi Thanh rất tốt, ta không phải đối thủ của hắn, cô phụ sư huynh rồi.”

“Ngươi không phụ ta, nếu hắn có thể đánh bại ba ngươi các ngươi, vậy thì

không phải vàng thau lẫn lộn, đúng là có tư cách nổi danh cùng ta.”

Thiếu niên thô lỗ hơi nhướng mày: “Vấn đề là các ngươi bại quá thảm, ngay cả

năm chiêu cũng không đỡ được, người khác sẽ cho rằng Mạc Kỳ Lân ta cũng

chỉ đến thế. Ta hỏi ngươi, đao pháp của người này rốt cuộc như thế nào? Ta và

hắn, ai cao ai thấp?”

Thần Yến Đao – Lý Tú Trường nghe vậy, lại hơi do dự, không thể chắc chắn

được.

Hai tháng trước, hắn đúng là có thể sống qua hai trăm hiệp trong tay vị Mạc sư

huynh này.

Nhưng đó là do Lý Tú Trường cực kỳ quen thuộc với đao đạo của đối phương,

cho nên mới sống qua hai trăm chiêu.

Huống hồ khi đó sư huynh cũng chỉ dùng năm sáu phần thực lực, chứ không

dùng toàn lực.

Lý Tú Trường rơi vào suy ngẫm.

Nếu nói thiên phú huyết mạch, rõ ràng là Sở Hi Thanh cao hơn một bậc, nhưng

đao của Sở Hi Thanh lại yếu hơn hai đường, tu vị cũng thấp hơn tận một phẩm,

pháp khí cũng kém xa.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh lại nắm giữ Thiên chi đạo vận như Bạch Mã Phi Mã,

hai người mà không chiến đấu, thì rất khó kết luận.

Có điều, tiềm lực của Sở Hi Thanh dường như lại cao hơn một bậc.

Mạc Kỳ Lân chỉ nhìn sắc mặt của hắn, cũng đã hiểu được.

Thần Yến Đao – Lý Tú Trường không thể nào chắc chắn được, vậy chứng tỏ Sở

Hi Thanh có tư cách đánh một trận với hắn.

Mạc Kỳ Lân cười gằn một tiếng, bước nhanh ra khỏi cổng lớn của võ quán.

“Chuẩn bị ngựa! Ta muốn con Hoàng Long câu chạy nhanh nhất kia. Còn nữa,

tìm người đi tìm hiểu hành tung của Sở Hi Thanh cho ta.”

Sở Hi Thanh xuôi dòng mà xuống, tốc độ thuyền sẽ rất nhanh.

Mạc Kỳ Lân lại tin tưởng tốc độ của Hoàng Long câu, nhất định sẽ đuổi kịp

chiếc thuyền của Sở Hi Thanh trong vòng một canh giờ.

Người này đúng là có tư cách vào Thần Tú Thập Kiệt đao.

Nhưng trong Thần Tú Thập Kiệt đao cũng phân cao thấp, vẫn có xếp hạng.

Không thể để cho thế nhân cho rằng, Mạc Kỳ Lân hắn không bằng Sở Hi

Thanh!

. . .

Trên sông Thương Lãng, Sở Hi Thanh đang đắc ý nhìn pháo hoa kín màn hình

trong tầm mắt của mình.

Bắt đầu từ khi hắn chiến thắng Phong Đao – Vương Mệnh, pháo hoa liền nổ

tung tóe, đến giờ vẫn chưa dừng lại.

Lúc đó, Sở Hi Thanh lo đặc hiệu kia sẽ ảnh hưởng đến thị giác của mình, cho

nên đã đóng lại.

Nhưng sau khi thuyền khởi hành, Sở Hi Thanh lại mở cái đặc hiệu này ra.

Sở Hi Thanh nhìn pháo hoa kín màn hình, còn có con số 1.832.101 ở trong cột

điểm võ đạo, hắn chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tràn đầy cảm giác thành công,

vô cùng an tâm.

Lúc này, số lượng điểm võ đạo vẫn đang nhanh chóng gia tăng, hầu như cứ mỗi

một phút là sẽ nhảy lên ba trăm năm trăm điểm.

Thần Tú Thập Kiệt đao của Thiên Cơ Võ Phổ, quả thực là làm cho rất nhiều

người biết đến Sở Hi Thanh hắn.

Nhưng mà toàn bộ hai châu Hà Lạc, thậm chí toàn bộ ba mươi tám châu trong

thiên hạ, có thể còn chưa đến 2500 vạn người xem qua một kỳ Thiên Cơ Võ

Phổ này.

Trong đó, tuyệt đối không vượt quá một phần mười người có hứng thú với Thần

Tú Thập Kiệt đao.

Trong khoảng 250 vạn người này, lại chưa đến ba phần mười người tin tưởng

Sở Hi Thanh có thực lực trúng cử Thần Tú Thập Kiệt đao.

Tuy nhiên, sau ba trận chiến ngày hôm nay, tình huống đã rất khác biệt.

Chỉ cần tin tức này truyền bá ra ngoài, mọi người sẽ không còn nghi ngờ bảng

danh sách của Thiên Cơ Các.

Một người ép tất cả thiếu niên đao khách của kinh thành, tự nhiên có tư cách

vào Thần Tú Thập Kiệt đao.

Chuyện này chắc chắn sẽ mang lại cho hắn rất nhiều điểm võ đạo.

Thậm chí Sở Hi Thanh còn dự đoán, lợi ích từ chuyện này sẽ không thấp hơn ba

trăm vạn điểm, lợi ích của Thần Tú Thập Kiệt đao thật sự là quá cao.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 605: Làm sao lại mạnh như vậy (2)


Thật ra thì Sở Hi Thanh càng mong chờ Luận Võ Thần Cơ tháng sau hơn.

Sau trận chiến này, nếu như Luận Võ Lâu thật sự không xếp tên hắn vào Thanh

Vân Tổng Bảng, thì quả thật là không còn gì để nói.

Tuy rằng uy tín của Luận Võ Thần Cơ yếu hơn Thiên Cơ Võ Phổ rất nhiều, trụ

cột của đọc giả cũng cách nhau khá xa.

Nhưng mà ở Đông Châu, đám thợ săn bên trong Tây Sơn kia, lại không có bất

kỳ con đường nào để tiếp xúc với Thiên Cơ Võ Phổ.

Luận Võ Thần Cơ chính là thứ mà thợ săn tiếp xúc thường xuyên.

Mỗi khi bọn họ có tiền nhàn rỗi, đều sẽ mua một quyển Luận Võ Thần Cơ cũ,

hoặc là đã trao qua ba bốn tay, sau đó bắt đầu truyền đọc ở thôn trang.

Vì vậy, đây mới thật sự là đầu to, bao trùm tuyệt đại đa số người trong thiên hạ.

Sở Hi Thanh ảo tưởng về tương lai tận nửa khắc thời gian mới thu hồi tâm trạng

mơ màng, bắt đầu suy nghĩ đến hiện tại.

Hắn lại tắt đặc hiệu pháo hoa đi, tiếp tục dùng điểm võ đạo để làm mới võ đạo

bảo khố.

Hiện giờ, mỗi ngày hắn đều dùng năm trăm điểm võ đạo để quét võ đạo bảo

khố, nhìn xem có thứ gì có thể xài hai không.

Không lâu sau, trên mặt Sở Hi Thanh liền hiện ra ý mừng.

Trong mười bảy cái thương phẩm ở trong bảo khố, chợt có logo của Thần

Thương lục giai.

---Thần Thương giai đoạn thứ sáu: Cần 312.500 điểm võ đạo để đổi. Dựa trên

trụ cột của giai đoạn thứ năm, tăng thêm sáu phần sức mạnh thần thức, sáu phần

lượng chân nguyên, gấp đôi sức chịu đựng, năm phần sức mạnh, năm phần linh

hoạt, năm phần tốc độ, năm phần lực bộc phát, năm phần lực kháng đả kích.

Trong cơ thể sinh sôi lôi đình ở trình độ trung đẳng.

Chú: Gặp thuật sư và kẻ địch có sức chiến đấu mạnh hơn bản thân, có thể kích

phát Thần Chi Thương, sức mạnh, tốc độ, linh hoạt, lực bộc phát, lực kháng đả

kích sẽ tăng lên gấp ba dựa trên trụ cột vốn có, cũng khiến tất cả võ ý tăng lên

hai tầng. Khiến cho chân nguyên bản thân nắm giữ hiệu quả phá cương ở trình

độ cao đẳng, hiệu quả phá pháp thuật ở trình độ siêu đẳng, có thể phá tan cương

khí, quấy rầy và phá diệt tất cả lực lượng pháp thuật trên thế gian.

Sở Hi Thanh nhướng mày lên, Thần Thương giai đoạn thứ sáu cũng không tăng

cường quá nhiều so với giai đoạn thứ năm.

Lực lượng lôi đình biến thành trung đẳng.

Hiệu quả của Thần Chi Thương tăng lên trên diện rộng.

Tăng cường tố chất thân thể đã lên đến gấp bốn lần!

Hiệu quả phá cương cũng biến thành cao đẳng, hiệu quả phá pháp thuật thì lại

lên đến siêu đẳng.

Điều khiến người ta kinh ngạc chính là, Thần Chi Thương lại tăng cường võ ý

lên đến hai tầng.

Nói cách khác, nếu như Sở Hi Thanh gặp phải đối thủ có sức chiến đấu cao hơn

mình, Nhai Tí đao ý của hắn có thể trực tiếp tăng lên tầng mười, mà Phong Lôi

võ ý cũng có thể tăng lên đến tầng tám.

Đáng tiếc đây không phải là sức chiến đấu bình thường.

Điều kiện phát động Thần Chi Thương chính là kẻ địch có thực lực vượt qua

mình, hoặc là gặp phải thuật sư.

Hôm nay, hắn và ba người Phong Đao – Vương Mệnh, Thần Yến Đao – Lý Tú

Trường và Tư Hoàng Tuyền chiến đấu, đều không phát động Thần Chi Thương.

Tuy rằng tu vị của ba người bọn họ vượt qua Sở Hi Thanh, nhưng sức chiến đấu

lại kém hơn không ít.

Sở Hi Thanh nghĩ đến mấy chữ ’tất cả võ ý đều được cường hóa hai tầng’, liền

rơi vào suy ngẫm.

Xem ra cứ mỗi ba tầng thiên phú huyết mạch, thì đều sẽ xuất hiện một lần biến

hóa.

Thuần Dương là như vậy, Thái Thượng Thông Thần cũng là vậy, Nã Phong Ngự

Điện Chi Thủ và Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân cũng là như vậy.

Sau đó, Sở Hi Thanh không do dự chút nào, trực tiếp đổi Thần Thương lục giai.

Sau đó, hắn liền nhẫn nhịn cơn đau ngứa trong cơ thể, lại đổi một tấm thẻ thần

thông Gần Mực Thì Đen.

Đúng lúc này, Kế Tiễn Tiễn cũng đi đến.

Sắc mặt của nàng lạnh lẽo như băng: “Đường chủ! Hai chiếc thuyền nhanh phía

sau đang tăng tốc, bọn họ có thể sẽ ra tay, ta chuẩn bị đi lên bờ trước.”

Khi Kế Tiễn Tiễn nói chuyện, chỉ cảm thấy toàn bộ sọ não đều đau.

Nàng đau đầu là vì không biết mình nên làm gì để bảo vệ Sở Hi Thanh, đương

nhiên là dưới tình huống không bại lộ thực lực.

Thật ra thì trận chiến này là không cần phải đánh.

Chỉ cần Sở Hi Thanh chịu bỏ chiếc thuyền này, chuyển qua đi đường bộ. Nàng

có thể sử dụng tài nguyên của Cẩm y vệ, dễ dàng hóa giải nguy cơ của Sở Hi

Thanh.

Vấn đề là tên trước mắt nàng này, chỉ cần tiền chứ không cần mạng. Vì tiết

kiệm năm trăm lượng bạc, nên nói cái gì cũng không chịu bỏ thuyền.

Lý do của Sở Hi Thanh lại rất đàng hoàng.

Hai người bọn họ là người bên ngoài, không quen thuộc vùng Hà Lạc này, mặc

kệ làm như thế nào thì cũng không thể bỏ rơi đám sát thủ của Sát Sinh Lâu.

Nếu sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp, vậy không bằng liều mạng một lần luôn.

Bọn họ cũng không thể từ bỏ sự giúp đỡ mạnh mẽ là con sát thi Hà La Ngư, mà

chuyển qua đi đường bộ.

Hơn nữa, phù bài mà Sở Hi Thanh dùng để khống chế con sát thi này, một khi

vượt xa 300 dặm thì con sát thi Hà La Ngư này sẽ mất khống chế.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 606: Làm sao lại mạnh như vậy (3)


Kế Tiễn Tiễn không còn gì để nói.

Nàng cũng không thể nói mình đường đường là Thiên hộ của Thiên nha Cẩm y

vệ, chỉ cần Sở Hi Thanh rời khỏi mặt sông, tiến vào địa hình phức tạp hơn, thì

nàng có thể vận dụng cao thủ dưới trướng, giải quyết đám sát thủ của Sát Sinh

Lâu này.

Sở Hi Thanh thì lại liếc mắt nhìn về phía sau.

Thị lực bây giờ của hắn cũng đã mạnh hơn không ít. Hắn có thể nhìn thấy tại

mặt sông cách đây mười mấy dặm, có hai chiếc thuyền nhanh đang lao xuống

hạ du như hai mũi tên nhọn.

Hai chiếc thuyền nhanh này, rõ ràng là có pháp thuật trợ giúp, chỉ mười mấy hơi

thở mà đã chạy hơn ba mươi trượng.

Với tốc độ này, nhiều nhất là nửa khắc thời gian là có thể đuổi theo.

Sở Hi Thanh hơi gật đầu, đồng thời sử dụng tấm thẻ thần thông Gần Mực Thì

Đen kia với Kế Tiễn Tiễn.

“Đi thôi! Nhưng mà cẩn thận một chút, bọn họ đều biết ngươi là thần xạ thủ,

chắc chắn sẽ quan tâm đến ngươi. Lúc nguy cấp thì ưu tiên bảo vệ mạng sống

trước, không cần phải lo cho ta.”

Sở Hi Thanh đã bỏ ra mười một điểm võ đạo lên trên người Kế Tiễn Tiễn.

Nếu như vậy mà còn không được, vậy thì biết làm sao?

Tuy nhiên, nữ tử này thâm tàng bất lộ, bảo vệ bản thân là không có vấn đề.

Ánh mắt Kế Tiễn Tiễn hơi động.

Không biết vì sao mà vừa rồi trong lòng nàng lại thấy hơi xúc động.

Coi như cái tên trước mắt này vẫn có chút lương tâm.

Nếu như nàng thật sự là Kế Tiễn Tiễn, như vậy thì người này đúng là một thủ

trưởng không tệ.

Sau đó, Kế Tiễn Tiễn liền thu hồi tâm tư: “Vậy ta đi trước! Lát nữa xin đường

chủ đại nhân cố gắng dựa vào phía nam của thuyền, cũng cố gắng không để

nhiều thứ che khuất tầm nhìn. Chỉ cần ta còn có thể nhìn thấy ngươi, ta sẽ cố

gắng dùng mũi tên để hỗ trợ ngươi.”

Nàng nói xong câu này, liền trực tiếp nhảy xuống mặt nước, sau đó đạp nước

chạy gấp về phía bờ nam.

Mà ngay khi Kế Tiễn Tiễn đạp nước mà đi, tiếp cận bờ sông. Trong hai chiếc

thuyền nhanh ở phía sau, mỗi thuyền cũng có hai bóng người nhảy xuống.

Bọn họ cũng đạp lên mặt sông, chạy theo phương hướng của Kế Tiễn Tiễn, hơn

nữa thân pháp cực nhanh, chỉ chớp mắt là đã bước lên bờ sông.

Ánh mắt Kế Tiễn Tiễn nhìn liếc qua hai người này, liền cau mày một cái.

Đó là hai tên lục phẩm hạ, cộng thêm hai tên thất phẩm thượng . . . mà đây chỉ

là đội hình nhằm vào một mình nàng.

Có thể tưởng tượng được, sát thủ lục phẩm nhằm vào Sở Hi Thanh, tuyệt đối sẽ

không ít hơn bốn người.

Kế Tiễn Tiễn lòng thầm nghĩ, vị Đại lý tự thiếu khanh kia rốt cuộc hận Tả gia

đến mức nào?

Lại cam lòng bỏ mấy trăm ngàn lượng bạc ra để đẩy Sở Hi Thanh vào chỗ chết.

Sau đó, Kế Tiễn Tiễn lại hừ nhẹ một tiếng, nàng bước nhanh hơn, chạy vào

trong khu rừng rậm rạp ở phía trước.

Sở Hi Thanh cũng đi đến đuôi thuyền, tay đè đao bên eo, ngóng nhìn hai chiếc

thuyền nhanh kia.

Con sát thi Hà La Ngư của hắn cũng đang nổi lên, đã đến dưới đáy thuyền, bất

cứ lúc nào cũng có thể cứu viện hắn.

Nhưng đúng lúc này, vị chủ thuyền mang theo vài dân phu đi đến phía sau hắn,

sắc mặt tái nhợt hỏi: “Sở thiếu hiệp, xin hỏi đây là tình huống gì?”

Vi chủ thuyền này cũng có tu vị thất phẩm.

Trên các con sông lớn của Đại Ninh, bất luận là thuyền hàng hay thuyền khách,

nếu như chủ thuyền không có tu vị nhất định, thì sẽ không làm nổi.

Bọn họ hoặc là có võ lực mạnh mẽ, hoặc là dựa vào các thế lực lớn như Thiết

Kỳ Bang hay Thập Thất Liên Hoàn Ổ.

Bằng không chỉ là quan phủ bóc lột thôi, bọn họ cũng đã không thể ứng phó rồi.

Ngoài ra còn có cướp sông, những năm gần đây số lượng cướp sông càng ngày

càng nhiều, nhiều như châu chấu, khiến cho rất nhiều tàu thuyền không chịu

nổi.

Như những chiếc thuyền khách chạy đường dài trên sông này, chủ tàu còn phải

có bản lĩnh cao hơn một chút.

Vị chủ thuyền này cũng phát hiện tình hình không ổn.

Nhưng khi Kế Tiễn Tiễn nhảy xuống dưới, hắn vẫn cảnh giác trước, cũng điều

tra tình tình trước.

Chủ thuyền không thể không lo lắng được.

Lúc này, chỉ hai vị cao thủ lục phẩm đã hiện thân thôi, cũng không phải là thứ

mà hắn có thể đối phó.

“Người phía sau đến vì ta.” Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn về phía chủ thuyền, trên

mặt nở nụ cười: “Lát nữa các ngươi chỉ cần chạy lên bờ bắc, bảo vệ tính mạng

của mình là được, chờ đợi trận chiến này kết thúc thì hãy trở lại. Nếu như

thuyền bị hao tổn, thì ta sẽ bồi thường theo giá thị trường.”

Chủ thuyền nghe vậy thì vẫn cau mày.

Hắn sợ lúc mình trở lại, Sở Hi Thanh đã không còn, chiếc thuyền này cũng

không giữ được.

Chiếc thuyền này là thuyền nhanh được khảm trận pháp, tốc độ nhanh hơn gấp

đôi so với thuyền bình thường.

Gia cả cũng rất đắt, tận 13.000 lượng bạc.

Chủ thuyền có ý muốn Sở Hi Thanh đưa tiền bồi thường trước, nhưng cuối cùng

vẫn không thể mở miệng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 607: Làm sao lại mạnh như vậy (4)


Theo tình theo lý, nếu bọn họ đã nhận đơn hàng này, vậy thì phải bảo vệ tính

mạng cho khách.

Bây giờ khách hàng rộng lượng, để cho bọn họ rời thuyền bảo mệnh, không cần

tham gia chiến đấu, đã là rất khoan hồng độ lượng.

Hắn há có thể mở miệng bảo khách đưa tiền bồi thường trước? Trên giang hồ

không có quy củ này.

Chủ thuyền không khỏi âm thầm thở dài.

Tại sao mình lại xui xẻo như vậy? Nhận một đơn hàng mà lại đón hai Ôn Thần

lên thuyền.

Sau đó, hắn liền thản nhiên ôm quyền nói: “Như vậy mời Sở thiếu hiệp cẩn

thận.”

Chủ thuyền cũng là người quyết đoán, lúc này hắn đã đi đến bên mép thuyền.

Bên ngoài mép thuyền này còn có một chiếc thuyền gỗ nhỏ.

Chủ thuyền giơ tay chém đứt dây thừng, chiếc thuyền gỗ nhỏ kia lập tức rơi

xuống sông.

“Tất cả mọi người lên thuyền, chúng ta đi bờ bắc.”

Trên chiếc thuyền này có tổng cộng chín tên thuyền công, cộng thêm hai nữ

nhân phụ trách nấu nướng.

Bọn họ cũng đều là người có tu vị, tuy rằng không thể đạp nước chạy nhanh,

nhưng thân thủ vẫn khá tốt.

Mà ngay khi những người này nhảy xuống thuyền nhỏ, ánh mắt Sở Hi Thanh lại

hơi động, phát hiện hai người trong đó đang lặng lẽ sờ vào ống tay áo của bọn

họ.

“Cheng!”

Sở Hi Thanh không do dự mà rút đao.

Thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao kia như nắng sớm phá tan màn đêm, chỉ chớp

mắt đã soi sáng đến trước mắt hai người này.

Lưỡi đao kia chém vào trán bọn họ tận ba tấc, sau đó liền thu hồi lại.

Sau khi Sở Hi Thanh thu hồi Tốn Phong Chấn Lôi đao thì vẫn đứng ở đuôi

thuyền như cũ, tựa như chưa bao giờ nhúc nhích vậy.

“Sở thiếu hiệp, ngươi làm cái gì vậy?”

Vị chủ thuyền kia không khỏi giận dữ, liền rút thanh cửu hoàn đại đao ở bên

hông ra một đoạn.

Nhưng hắn lập tức nhìn thấy hai viên cầu loại nhỏ màu bạc trượt ra từ ống tay

áo của hai người kia.

Chủ thuyền nhìn viên cầu màu bạc kia một chút, không khỏi biến sắc: “Thiên

Diệp Ngân Hoa của Thiên Lôi đường?”

Đây là một loại ám khí cực kỳ ác độc, bên trong có phù trận đặc thù, sau khi

dùng chân nguyên kích hoạt thì sẽ nổ tung, một ngàn mảnh phiến lá màu bạc sẽ

bay ra ngoài, tựa như một đóa hoa màu bạc cực lớn, bao trùm chu vi mười

trượng, chỗ nó đi qua, người hay súc vật đều chết hết.

Đến khi đó, không chỉ có một mình Sở Hi Thanh rơi vào hiểm cảnh, mà mấy

người bọn họ cũng là thập tử vô sinh.

Chủ thuyền bước nhanh đến trước hai bộ thi thể kia.

Hắn sờ sờ vào da mặt của hai người này, quả nhiên là có một tầng mặt nạ da

người.

Sắc mặt chủ thuyền âm trâm, lại thi lễ với Sở Hi Thanh lần nữa: “Kẻ đến không

thiện, những người này quá nửa là đến từ Sát Sinh Lâu, Sở thiếu hiệp phải cẩn

thận!”

Hắn đã ý thức được Sở Hi Thanh để bọn họ rời đi, không chỉ là rộng lượng, mà

cũng là vì không yên tâm với bọn họ.

Chủ thuyền không chậm trễ nữa, chờ tất cả mọi người nhảy xuống thuyền gỗ

nhỏ, liền lái thuyền này về phía bờ.

Sở Hi Thanh tiếp tục đứng ngạo nghễ ở đuôi thuyền, nhìn hai chiếc thuyền

nhanh càng ngày càng tiến lại gần kia.

Tuy nhiên, sau đó hắn lại đưa mắt nhìn xuống hạ du.

Lúc này, lại có một chiếc thuyền nhanh lao ra từ bụi lau sậy ở bên trái, chặn

đường con thuyền đang xuôi dòng của Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh thấy thế thì buồn cười.

Lòng thầm nói như vậy mới đúng chứ, trước đuổi sau chặn, vây công trái phải,

mới có thể chặn đường đi của hắn, mới có thể đưa hắn vào chỗ chết.

Lúc này, hai chiếc thuyền đã sắp va vào nhau.

Sở Hi Thanh không muốn lật thuyền, cũng không muốn bồi thường tiền.

Ý niệm của hắn vừa động, xúc tu của con sát thi Hà La Ngư kia bỗng nhiên xuất

hiện trên mặt sông, đập về phía chiếc thuyền nhanh chặn đường kia.

Người trên thuyền không hề chống cự, tất cả đều dồn dập lắc mình né tránh,

mặc kệ mấy cái xúc tu to lớn của Hà La Ngư nện chiếc thuyền này thành gỗ

vụn.

Trong bốn người này còn có một vị thuật sư lục phẩm.

Hắn cười gằn một tiếng: “Đến hay lắm!”

Theo người này kết pháp ấn, vô số sợi tơ màu vàng bay xuyên ra từ phía sau của

hắn.

Chúng nó nó ngàn vạn sợi, tầng tầng đan xen, bao phủ và quấn quanh con sát

thi Hà La Ngư ở bên dưới nước.

Tuy rằng những sợi tơ màu vàng này không thể hoàn toàn nhốt con sát thi Hà

La Ngư này, nhưng lại khiến cho động tác của nó chậm chạp hơn. Mười cái xúc

tu cũng bị những sợi tơ này quấn chặt, không thể nào mở rộng.

Lại có ba đạo áo đen nhảy lên, từng người đạp lên mặt sông, chạy như bay về

phía thuyền của Sở Hi Thanh.

Hai chiếc thuyền nhanh ở phía sau, mỗi chiếc đều có hai người nhảy ra, bọn họ

cũng chạy trên mặt sông, mang theo một chuỗi tàn ảnh, lao thẳng về phía Sở Hi

Thanh.

Khi sát thi Hà La Ngư tấn công chiếc thuyền nhanh chặn đường kia, Sở Hi

Thanh đã sử dụng thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 12 tuổi (bản trải nghiệm).

Lúc này, đang có một lượng lớn tin tức tràn vào đầu óc của hắn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 608: Làm sao lại mạnh như vậy (5)


Tần Mộc Ca 12 tuổi 01 ngày, nguyên công thất phẩm hạ! Dưỡng Nguyên Công

tầng thứ sáu, Vạn Thần Kiếp tầng thứ tư, Khinh Vân Tung tầng thứ tám, Truy

Phong đao pháp tầng thứ tám, Trục Điện Chỉ tầng thứ tám, Cửu Cung Kiếm

tầng thứ bảy, Bài Vân Chưởng tầng thứ bảy, Thiếu Dương Thương tầng thứ bảy.

. .

Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, Tần Mộc Ca 12 tuổi, quả nhiên là đã luyện cả

mười nghệ truyền ngoài của Vô Tướng thần tông.

Trong đó, Truy Phong đao pháp dã Trục Điện Chỉ đều đến tầng thứ tám, còn có

thêm một cái Vạn Thần Kiếp tầng thứ tư.

Ngoài ra, còn có Nhai Tí đao ý tầng bảy, Phong Lôi võ ý tầng tám, Vạn Tượng

Quy Nhất tầng thứ năm.

Đây cũng là một môn võ ý, Vạn Tượng Quy Nhất, Vạn Lưu Quy Tông.

Đây là một môn võ ý độc nhất của Thiết Sơn Tần thị, có thể tương hỗ với Vạn

Thần Kiếp.

Phía sau là thiên phú huyết mạch của Tần Mộc Ca.

Sở Hi Thanh lại hoảng sợ thêm một lần nữa vì thiên phú của Tần Mộc Ca: Thần

Thương lục giai, Táng Thiên ngũ giai, Quy Nhất tam giai, Nhật Nguyệt Kinh

Thiên Chi Thủ thất giai, Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân thất giai, Thông Linh

Thức Tính Chi Tâm lục giai, Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết lục giai.

Ngoại trừ Táng Thiên và Quy Nhất ra, thiên phú huyết mạch của Tần Mộc Ca

đều lên đến lục giai, thậm chí là thất giai.

Ngoài ra, còn có thêm một môn Quy Nhất.

Chỉ là không biết môn thiên phú này có đặc tính gì?

Sở Hi Thanh âm thầm thở dài, lòng thầm nói không hổ là Bá Võ Vương, thiên

tư tuyệt đỉnh trong vạn năm gần đây của nhân tộc.

Cũng may là hắn có hack, bằng không thì cả đời này cũng không có hi vọng

đuổi theo Tần Mộc Ca.

Cùng lúc đó, Sở Hi Thanh lại cảm thấy tiếc nuối.

Tấm thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 12 tuổi này, chỉ có sức chiến đấu của Tần Mộc

Ca ở cấp độ thất phẩm hạ.

Tần Mộc Ca 12 tuổi, đã trải qua tổng cộng ba cảnh giới. Tháng giêng năm đó,

nàng vẫn chỉ là thất phẩm hạ. Đến tháng hai, nàng tiến vào thất phẩm thượng.

Đến tháng bảy thì vào lục phẩm hạ, sau đó không lâu liền bái vào Vô Tướng

thần tông.

Tấm thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 12 tuổi này, chỉ lấy giai đoạn Tần Mộc Ca yếu

nhất.

Tuy nhiên, như vậy cũng đủ rồi, hơn nữa còn thừa sức.

Sở Hi Thanh lạnh lùng nhìn đám người đang lao đến kia, trong mắt hiện lên một

tia thương hại.

Những sát thủ Sát Sinh Lâu này quá cẩn thận.

Bọn họ lại còn mang theo một thuật sư lục phẩm.

Những người này vốn không phải đối thủ của Tần Mộc Ca, mà bây giờ còn để

cho Thần Chi Thương kích hoạt.

Sở Hi Thanh lại cảm nhận được cảm giác kỳ dị khi sử dụng thẻ nhân vật Tần

Mộc Ca.

Sở Hi Thanh cmar giác như trong hư không có thứ gì đó, đang dựa vào cơ thể

hắn, để chân nguyên của hắn bỗng dưng sinh sôi, lực lượng tăng cường.

Giữa trán hắn lại nóng bỏng, thần hồn và lực lượng thần thức của hắn đột nhiên

tăng mạnh.

Vẫn là hai hạt nhân tinh thần, một cái của mình, một cái ở giữa trán.

Hạt nhân tinh thần trong trán không có ý thức riêng, hoàn toàn dựa vào bản thể,

cả hai tựa như chỉ cách một lớp màng.

Lúc này, đã có một vị võ tu lục phẩm lăng không xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Chết!”

Người này cười gằn một tiếng, trong lúc giơ tay lên, vô số mũi tên bé nhỏ bay

về phía của Sở Hi Thanh giống như những giọt mưa.

Sau cơn mưa tên này, lại có một thanh kiếm nhỏ giống như kim châm dài, đâm

thẳng vào trán của Sở Hi Thanh.

Tuy nhiên, khi vị sát thủ lục phẩm này vừa mới tung mưa tên ra, thì hắn liền

nhìn thấy một ánh đao hẹp dài.

Thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao bên hông Sở Hi Thanh đã biến mất tăm, chỉ

còn lại một luồng phong mang xuất hiện ở trước mắt hắn.

Cheng!

Bồng!

Tiếng đầu tiên là âm thanh đao của Sở Hi Thanh ra khỏi vỏ, tiếng thứ hai chính

là đầu của sát thủ lục phẩm bị chém đứt.

Hai âm thanh vang lên gần như cùng một lúc, hầu như khó có thể phân biệt

trước sau.

Vị sát thủ ngân bài lục phẩm kia, cũng đến tận khi đầu cổ chia lìa thì mới cảm

nhận được đau nhức.

“Đao thật là nhanh! Người này. . . sao lại. . .”

Ánh mắt sát thủ ngân bài mờ mịt, đây cũng là ý nghĩ cuối cùng của hắn.

Mà lúc này, bóng người của Sở Hi Thanh lại lấp lóe tựa như quang lại tựa như

ảnh.

Bồng! Bồng!

Hắn không chỉ tránh khỏi mưa tên kia, lại trong chớp mắt mà xuất hai đao. Hai

vị sát thủ thất phẩm ở phía hạ du xông lên đã là đầu thân chia hai, nhấc lên một

đám sương máu ở trên boong thuyền.

Khi Sở Hi Thanh cầm đao quay đầu lại, nhìn về phía sau lưng, bốn người lao

xuống từ trên hai chiếc thuyền nhanh ở thượng du kia bỗng nhiên cứng lại, toàn

bộ đều dừng lại, cứng đờ tại chỗ.

Lúc này, bọn họ chỉ cảm thấy tê cả da đầu!

Bốn người đều ý thức được, tình báo mà bọn họ nhận được, đã có vấn đề lớn.

Đây rốt cuộc là nhân vật thần tiên gì?

Thế mà cái tên này chỉ dùng một đao để chém giết sát phủ ngân bài lục phẩm

hạ?

Hai bên sát thủ ngân bài thất phẩm thượng cũng chết trong nháy mắt!

Hắn cũng chỉ là người thứ mười trên Thần Tú Thập Kiệt đao mà thôi, làm sao

có thể mạnh như vậy?
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 609: Làm sao lại mạnh như vậy (6)


Rốt cuộc là Luận Võ Thần Cơ và Thiên Cơ Võ Phổ đánh giá thấp Sở Hi Thanh,

hay là thế giới này thay đổi quá nhanh, trình độ võ đạo đã tăng lên trên diện

rộng rồi?

Ngay khi bốn người đều khẩn trương và căng thẳng, tâm tư đang hỗn loạn, thì

bóng người của Sở Hi Thanh lại động một lần nữa.

Sở Hi Thanh bỗng nhiên biến mất rồi lại xuất hiện ở sau lưng của một vị võ tu

lục phẩm hạ.

Cực chiêu – Phong Chi Ngân!

Đây là cực chiêu mà Sở Hi Thanh đã sử dụng quen, nhưng dưới sự phụ trợ của

thẻ nhân vật Tần Mộc Ca, thì lại có một phong thái khác.

Người đối diện Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy nguy hiểm đến cực hạn.

“Muốn chết!”

Hắn không do dự chút nào, dứt khoát kích hoạt hai ống tiêm ở trong tay áo.

Đây là ám khí Thần Tiên Kiếp của Thần Cơ môn, trong nháy mắt đã b*n r* hơn

một ngàn viên ngân châm về phía trước.

Cùng lúc đó, hắn còn sử dụng một tấm Phong độn phù, hòng biến thành cuồng

phong, chạy thoát khỏi Sở Hi Thanh.

Một đao chém chết tên lục phẩm hạ kia của Sở Hi Thanh, đã làm cho hắn hoàn

toàn không còn can đảm để chống lại.

Người này là sát thủ kim bài lục phẩm của Sát Sinh Lâu, thực lực mạnh hơn

người ban nãy không ít.

Nhưng hắn cũng tự hiểu lấy mình, biết mình tuyệt đối không thể chống lại một

đao kia của Sở Hi Thanh.

Tuy nhiên, ngay một chớp mắt tiếp theo, hắn chỉ thấy trước mắt có hàn quang

lóe lên.

Một đao này tựa như thần phạt từ trên trời đánh xuống, bổ thân thể hóa cuồng

phong của hắn, cũng chém đầu của hắn xuống.

Ba tên sát thủ còn lại nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời đều sinh lòng hồi hộp

căng thẳng.

Đó rõ ràng là ‘lực lượng phá pháp’! Hơn nữa còn cực kỳ mạnh mẽ, dễ dàng loại

bỏ Phong độn phù ngũ phẩm.

Chuyện này có nghĩa là, bất cứ pháp thuật nào cũng trở nên vô dụng trước mặt

Sở Hi Thanh, bao quát cả ngọc phù bảo mệnh ở trong tay bọn họ.

Sắc mặt của ba người đều hiện lên vẻ tuyệt vọng, đáy lòng cũng sinh ý tuyệt

vọng.

Bọn họ đã ý thức được kết cục của mình, hơn nữa còn không có bất kỳ biện

pháp nào để xoay chuyển.

Mà lúc này, nơi sâu xa trong rừng cây ở bờ nam, bên người Kế Tiễn Tiễn đã có

bốn bộ thi thể.

Đó chính là bốn vị sát thủ Sát Sinh Lâu đuổi theo nàng, tất cả đều là đầu nổ

tung, không có sức chống cự nào mà đột tử tại chỗ.

Sau khi Kế Tiễn Tiễn giết người, liền lấy Hóa Thi Thủy trong ống tay áo ra, bắt

đầu nhỏ vào bốn bộ thi thể.

Khi bốn bộ thi thể này phát ra tiếng ‘xì xì’, nhanh chóng tan ra, phó thiên hộ Đô

Hồng Liên của Cẩm y vệ cũng lắc mình đi đến phía sau nàng.

Mùi máu tanh ở nơi này cũng bốc lên tận trời.

Nàng không thể không ngừng thở, vẻ mặt nghiêm túc, khom người nói: “Thiên

hộ đại nhân! Chúng ta đến muộn một bước, còn xin thứ tội.”

Kế Tiễn Tiễn nở nụ cười thản nhiên: “Chỉ là hai tên sát thủ ngân bài lục phẩm

của Sát Sinh Lâu mà thôi, ta còn cần các ngươi giúp đỡ? Nếu như chờ các ngươi

chạy đến kịp, há không phải là ta vô năng?”

Nàng phất tay áo: “Lát nữa các ngươi có thể mô phỏng hình thể của bọn họ, rồi

rút lui ở trước mặt Sở Hi Thanh.”

Nếu như vậy, bốn người này liền không phải chết trong tay Kế Tiễn Tiễn nàng.

Bốn người này đột nhiên rút lui, nào có liên quan gì đến nàng.

Chỉ cần Sở Hi Thanh nhìn thấy bọn họ rời đi, liền sẽ không nghi ngờ lên đầu

nàng.

Kế Tiễn Tiễn không khỏi âm thầm đắc ý vì sự nhanh trí của mình.

“Đúng rồi.” Ánh mắt của Kế Tiễn Tiễn lại chuyển qua hướng mặt sông: “Vị

đường chủ đại nhân kia của ta đâu? Hắn không có sao chứ?”

Kế Tiễn Tiễn biết năng lực cảm ứng của Sở Hi Thanh bây giờ rất mạnh, trong

phạm vi mười trượng, thậm chí còn có năng lực biết trước như Thần Tri.

Vì đề phòng Sở Hi Thanh nhìn ra sơ hở, nên nàng cố tình dẫn bốn người này đi

cực xa.

Nơi này cách mặt sông tận mười lăm dặm, vượt xa khỏi phạm vi thần thức của

Sở Hi Thanh. Rừng rậm rậm rạp cũng có thể che đậy tầm mắt của Sở Hi Thanh.

Nhưng cùng với đó, Kế Tiễn Tiễn cũng không thể biết được tình hình của Sở Hi

Thanh.

Kế Tiễn Tiễn chỉ có thể dựa vào đám thuộc hạ ẩn núp trong bóng tối của mình,

để bảo đảm tính mạng cho Sở Hi Thanh.

“Hắn không có chuyện gì.”

Phó thiên hộ Đô Hồng Liên khẽ lắc đầu, ánh mắt rất quái dị: “Những sát thủ Sát

Sinh Lâu kia đều không phải đối thủ của hắn, vừa rồi ta ở cách hai mươi dặm,

nhìn thấy người này giết người đều không cần đao thứ hai.”

“Mặc kệ là lục phẩm hay là thất phẩm, đều là một đao. Có lẽ khi thiên hộ đại

nhân đi qua bên kia, thì hắn đã giải quyết xong rồi.”

Kế Tiễn Tiễn nghe vậy thì sững sờ, nàng nhìn Đô Hồng Liên với ánh mắt khó

có thể tin tưởng.

Nàng nghi ngờ thuộc hạ của mình trúng huyễn thuật, đang nói mơ giữa ban

ngày.

Sau đó, sắc mặt Kế Tiễn Tiễn ngưng lại, nàng hóa thân thành ảo ảnh, lao về phía

bờ sông như một cơn gió.

Nàng muốn nhìn đao của Sở Hi Thanh một chút, xem xem có phải mạnh như

Đô Hồng Liên nói hay không!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back