Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2380: Tham lam


Trong cung điện bằng đá, Sở Hi Thanh đã dừng tay.

Hắc Thủy chúa tể đã dùng Suy Kiệt chi pháp của hắn để bao phủ toàn bộ âm

linh bên ngoài quảng trường, thậm chí còn lan tràn và mở rộng ra toàn bộ

‘Chiến Phong giới’.

Thời khắc này, dù là Vu Hàm Nguyệt và Thần Đồ, Úc Lũy cũng không thể che

chở cho hơn vạn âm linh nơi này, càng không nói đến che chở cho âm linh ở

bên ngoài.

Đối phương hiển nhiên là muốn dùng những âm linh này làm con tin.

Tuy rằng Tư Hoàng Tuyền đã rút ‘tử vong’ ở quanh đây, có thể đảm bảo những

âm linh này không bị g**t ch*t, nhưng lực lượng của Hắc Thủy chúa tể vẫn

khiến cho bọn họ rơi vào trạng thái suy yếu đến cực hạn trong một thời gian rất

dài.

Sở Hi Thanh vẫn luôn muốn giữ sức, lúc này dứt khoát thu tay lại.

Mấu chốt là đã có thêm mấy vị khách không mời mà đến.

Hắn nở nụ cười tiêu sái: “Hoàng Tuyền, để bọn họ đi xuống đi, nơi này đã

không cần bọn họ. Nói không chừng lát nữa còn có một trân thần chiến, những

con dân này của ngươi ở đây chỉ vướng tay, không cần để bọn họ chờ chết tại

đây.”

Nhưng âm linh này cũng là một biến số không biết.

Tư Hoàng Tuyền hơi gật đầu, đưa tay vung ‘Vạn Cốt Phệ Hồn phiên’ lên: “Nhị

phẩm trở xuống đều lui ra ngoài ngàn dặm.”

Nàng đồng ý tổ chức đại điển này, chỉ là vì kéo dài thời gian thôi.

Tư Hoàng Tuyền biết quyền uy của vương giả chính là bắt nguồn từ thực lực.

Ánh mắt hai người Thần Đồ và Úc Lũy hơi co lại, nơi sâu xa trong mắt bọn họ

thậm chí còn có vài phần vui mừng.

Hai người không hẹn mà cùng cảm kích cúi đầu khom người về phía ngự đài.

Tuy rằng đại đa số âm linh ở đây đều là con dân âm triều của âm Hậu - Thiên

Nại Lạc, nhưng một phần rất lớn trong đó là thuộc hạ của hai người bọn họ.

“Vương thượng!’ Vu Hàm Nguyệt muốn phản bác theo bản năng, lại cảm nhận

được một luồng đao ý cực kỳ bá đạo đang ép về phía linh hồn nàng.

“Nghi thức tốt mã dẻ cùi, không chấn nhiếp được ai.”

Tư Hoàng Tuyền từ trên cao nhìn xuống nàng, mắt như u tuyền: “Tình hình bây

giờ, cái gọi là đại điển kế vị còn ý nghĩa gì nữa? Vu Hàm nữ quan, ngươi muốn

làm trái ý chỉ của ta sao?”

Nội tâm Vu Hàm Nguyệt không khỏi run rẩy, nàng cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn

Tư Hoàng Tuyền và Sở Hi Thanh ở trên ngự đài một chút.

Đặc biệt là Sở Hi Thanh đang dùng đao ý trấn áp nàng.

Vị nhân hoàng bệ hạ này thực sự là để nàng bất ngờ.

Không! Không nên nói là bất ngờ, mà phải là chấn động mới đúng.

Vị này rõ ràng là đã đến vực ngoại, rời xa con dân của hắn.

Nhưng mà khoảnh khắc này, Vu Hàm Nguyệt lại cảm nhận được hoàng uy hung

vĩ bàng bạc, và cả ý chỉ không cho làm trái kia.

Vu Hàm Nguyệt nghĩ thầm, vị bệ hạ này không hổ danh là tồn tại khiến các thần

phải cúi đầu thỏa hiệp, dù tiến vào vực ngoại, cũng có thần uy như vậy!

Không trách mọi người đều nói vị này rất có thể sẽ trở thành Thánh hoàng.

Hai người Tư Vô Thiên và Tư Vô Pháp không khỏi nhìn nhau một chút.

Hai người đều nhìn ra vẻ vui mừng trong mắt đối phương.

Thần Ý Xúc Tử Đao của Sở Hi Thanh vẫn có thần uy hùng vĩ ở vực ngoại này.

Mạnh đến mức thậm chí có thể đối kháng với hóa thể của thần linh thượng vị!

Đối với bọn họ mà nói, đây là chuyện không thể tốt hơn.

Giống như khi rơi vào đầm lầy, sắp chìm hẳn thì lại bắt được một bàn tay.

Sắc mặt Hắc Thủy chúa tể lại âm trầm và khó coi đến cực điểm.

Tuy rằng hắn đã ngừng tay, nhưng thần lực vẫn bao trùm toàn bộ nơi này, chế

tạo ra một Thần vực hoàn toàn u ám và suy kiệt.

Nhưng khi đám âm linh kia nuôi đuôi nhau chạy ra khỏi đây, thì Hắc Thủy chúa

tể cũng không ra tay ngăn cản.

Hắn cũng không trở về ngự đài, mà là nhấc tay vồ một cái, triệu ra một cái ghế

đá cực lớn phía dưới ngự đài.

Hắc Thủy chúa tể ngồi xuống ghế đá, lạnh lùng nhìn Sở Hi Thanh.

“Xem ra sau trận chiến ở ‘Tạo Hóa thần thụ’, Thần Ý Xúc Tử Đao của Đao

Quân đã có tiến bộ không nhỏ.”

“Có thực lực mới đổi được tôn trọng, không phải sao?”

Trong mắt Sở Hi Thanh chứa thâm ý: “Hắc Thủy chúa tể cũng làm ra cho ta rất

kinh ngạc, xem ra ngươi bắt buộc phải lấy lực lượng của Hoàng Tuyền, hơn nữa

còn rất tự tin.”

Bị đao của hắn cản trở, lại còn có rất nhiều người cạnh tranh vào cuộc, vậy mà

Hắc Thủy chúa tể cũng không có ý rời đi.

Có thể thấy hắn vẫn còn chỗ dựa dẫm khác, còn có thẻ đánh bạc khác.

Hắc Thủy chúa tể không trả lời, mà đưa mắt nhìn ra ngoài cung điện.

Lúc này, một bóng người cao to mặc chiến giáp đen bước vào trong điện.

Người này là một thần linh Vĩnh Hằng thượng vị, hắn vừa tiến vào trong, thần

lực vô biên và khí thế hùng vĩ đã đối chọi với Hắc Thủy chúa tể.

Thần vực màu tím xám đã chia tòa cung điện bằng đá này ra làm hai.

Làm người ta kinh ngạc nhất là, nơi thần lực của hắn đi qua, tất cả vật chất đều

bị phong hóa và ăn mòn.

“Động tĩnh vừa rồi rất lớn, xem ra ta đã bỏ qua thứ gì đó?”

Người này mỉm cười, không coi ai ra gì mà bước đến dưới ngự đài.

Hắn đầu tiên là liếc mắt nhìn bốn phía, rồi nhìn Hắc Thủy chúa tể với ý cười:

“Đúng là hiếm thấy! Năm vạn năm qua mới thấy ngươi chật vật như vậy!”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2381: Tham lam (2)


Hắc Thủy chúa tể hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại không thèm để ý.

Thần linh giáp đen lập tức ngẩng đầu nhìn Sở Hi Thanh và Tư Hoàng Tuyền ở

trên ngự đài.

Hắn nhìn chính là Tư Hoàng Tuyền và đôi cánh âm mạch sau lưng nàng.

“Đồ vật xinh đẹp cỡ nào chứ, nhưng đáng tiếc, thật đáng tiếc…”

Đáng tiếc chính là đôi cánh này phải nằm trên người hắn mới hoàn mỹ.

Ầm!

Thần lực của thần linh giáp đen chợt nổ tung, phát ra một tiếng nổ cực lớn.

Sóng cương lực kh*ng b* và cuồng bạo quét ngang bốn phía.

Trong giây lát này, ngay cả Thần Đồ và Úc Lũy đứng ở cách đó không xa cũng

phải lùi một bước.

Thần linh giáp đen lại bị đánh lùi trăm trượng, không thể không trợn mắt nhìn

về phía Sở Hi Thanh.

Cùng lúc đó, đáy mắt của hắn cũng hiện ra một vệt kiêng dè.

Thần Ý Xúc Tử Đao của Sở Hi Thanh thế mà lại đột phá thiên quy Điêu Vong

và Mục Nát của hắn, suýt nữa phá tan thần cương của hắn, chém vào thần hồn

và thân thể của hắn.

“Ngươi là U Đô chúa tể?” Sở Hi Thanh nhìn xuống thần linh áo đen với ánh

mắt bễ nghễ: “Muốn chiến một trận luôn bây giờ? Nếu không muốn, vậy thì

ngoan ngoãn một chút. Đang ở địa bàn của người khác, ngươi phải biết lễ

phép.”

Hắn rất không thích ánh mắt của người này nhìn Tư Hoàng Tuyền.

Thần linh giáp đen không khỏi hít thở thật sâu, áp chế lửa giận trong lòng.

Hắc Thủy chúa tể thấy thế lại cười trên sự đau khổ của người khác, đắc ý nói:

“Vẫn là tự tìm chỗ ngồi đi, bây giờ vẫn chưa phải lúc.”

Hắn biết U Đô chúa tể sẽ không xung đột với Sở Hi Thanh vào lúc này.

Làm như vậy chỉ tiêu tốn thần lực, rơi vào hạ phong trong cuộc tranh đấu tiếp

đó.

Quả nhiên, U Đô chúa tể không nói gì, sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, rồi cũng

tự tạo một cái ghế đá ở đối diện Hắc Thủy chúa tể, sau đó ngồi xuống.

Sau khi U Đô chúa tể vừa ngồi xuống, lại có một ông lão mặc áo bào xanh lá

tiến vào trong điện, hắn râu dài tóc bạc, mặt mày hiền lành, toàn thân đều có khí

tức của sinh mệnh.

Người này vừa vào đại điện, cũng thả ra một mảnh Thần vực màu xanh lá.

Phàm là nơi thần lực của hắn bao trùm, tất cả khe hở gạch đá trong điện đều

sinh trưởng vô số rêu xanh.

Sau khi vị này đi vào, vừa không nhìn quanh, cũng không khiêu khích ai, mà

chỉ tạo ra một cái ghế dựa bằng gỗ, rồi ngồi xuống.

“Người này hẳn là Nam Cực Tinh Quân!”

Lục Loạn Ly nhìn ông lão này, vẻ mặt hơi bất ngờ: “Sao hắn cũng đến?”

Những thần linh này đến để tranh cướp lực lượng của Thiên Nại Lạc cơ mà?

Lục Loạn Ly lập tức bừng tỉnh khi nghĩ đến Tư Hoàng Tuyền kế thừa lực lượng

Sinh Nguyên của Thiên Nại Lạc.

U Đô chúa tể lại ngưng thần nhìn qua, trong mắt toát ra một vệt lệ trạch, và một

tia đố kỵ.

Nam Cực Tinh Quân và hắn đều xuất thân từ mạch Mộc Thần.

Khác nhau ở chỗ U Đô chúa tể đã hoàn toàn ruồng bỏ Mộc Thần – Linh Uy, tự

lập môn hộ.

Nam Cực Tinh Quân cũng có tính độc lập rất cao, và cũng có địa vị cực cao bên

trong mạch Mộc Thần.

Nam Cực Tinh Quân mấy đời trước, có địa vị sánh vai với Tử Vi, Câu Trần.

Ngày xưa, người này dựa vào Mộc Thần – Linh Uy để cướp đoạt thần vị Nam

Cực, sau đó lại mượn ngôi sao này để nắm giữ lực lượng Nguyên Từ vô cùng

mạnh mẽ, sức chiến đấu đã đuổi sát đế quân, là một người rất gần với cảnh giới

này.

U Đô chúa tể vẫn hâm mộ ân điển mà Mộc Thần - Linh Uy dành cho Nam Cực

Tinh Quân, cũng oán hận Linh Uy bất công.

Ngày xưa hắn cũng chinh chiến cho Mộc Thần, cũng lập công huân hiển hách,

kết quả lại vì nắm giữ lực lượng Điêu Vong, khiến cho các thần trong mạch

Mộc Thần bài xích.

Linh Uy cũng không để mắt những công huân của hắn, trái lại còn nâng đỡ kẻ

có thực lực và chiến công kém hơn hắn là Nam Cực Tinh Quân.

Mà sau khi Nam Cực Tinh Quân đi vào, lại có một Cjw linh anh tuấn, thân thể

hư ảo không thật tiến vào trong đại điện.

Hắn không dùng phân thân hóa thể đến nơi này, mà đây chính là bản thể của

hắn.

Thần khu anfy cao đến 498 trượng, hầu như vượt qua ngưỡng cửa của Vĩnh

Hằng thượng vị.

Sau khi người này đến, cũng tạo một cái ghế và ngồi xuống.

Nhưng trong mắt ba vị thần linh ở nơi này đều hiện ra vẻ không vui.

Đây là Quỷ Túc, là một trong những chiến tướng đắc lực nhất của Chu Tước

Tinh Quân, cũng coi như là đại danh đỉnh đỉnh ở vực ngoại.

Nhưng mà người này chỉ là một Vĩnh Hằng trung vị, há có tư cách sánh vai với

bọn họ?

Thế mà lại dám mơ ước lực lượng của Thiên Nại Lạc, bước lên bảo tọa ‘Tử

quốc chi chủ’.

Cùng lúc đó, ánh mắt của ba thần cũng hơi ngưng trọng.

Quỷ Túc đến rồi, như vậy Chu Tước Tinh Quân có đến hay không?

Đây là tồn tại cấp bậc đế quân, là tồn tại mà bọn họ không thể chống lại.

Khi Quỷ Túc đến, Sở Hi Thanh lại suy tư nhìn bầu trời.

Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời tối tăm của ‘Chiến Phong giới’ lại có thêm một

vầng trăng sáng.

Ánh trăng kia soi sáng tòa ‘cung đài’ to lớn này, và cả tòa đại điện nơi bọn họ

đang ngồi.

Ngoài ra, phạm vi 80 dặm quanh ‘cung đài’ vốn là một mảnh cát đá ác thổ.

Nhưng thời khắc này, toàn bộ đều bị hóa đá, biến thành một mảnh nham thạch

cứng rắn.

Phía dưới tầng nham thạch này, tựa như đang ẩn giấu một con cự thú hung ác,

khí tức cực kỳ nguy hiểm, thậm chí không thấp hơn hơn Nam Cực Tinh Quân ở

trong điện.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2382: Minh hoàng


Lúc này, bách quỷ đã lục tục đi đến đến.

Hồ quỷ, Lệ quỷ, Họa Bì, Thủy quỷ, Mộ quỷ, Sản quỷ, Ải quỷ, Mèo quỷ, Dịch

quỷ, Kiểu Quế Anh, Sơn Tiêu, vân vân… tất cả đều là những nhân vật mạnh mẽ

nhất, lực lượng đã đạt đến Siêu Phẩm.

Ngày xưa, Thiên Nại Lạc không chỉ hàng phục một con quỷ hồn, mà là toàn bộ

bộ tộc.

Nàng ra tay từ căn nguyên của những loại quỷ này, dùng ‘Vạn Cốt Phệ Hồn

phiên’ áp chế.

Vì vậy sau khi thành viên trong ‘bách quỷ’ tử vong, sẽ có kẻ mạnh nhất trong

bộ tộc của nó thay thế.

Nhưng sau khi những bách quỷ này đến đây, tất cả đều run lẩy bẩy, quỳ gối bên

trong đại điện.

Những quỷ hồn mạnh mẽ này đều cảm ứng được thần lực hùng vĩ của những

thần linh này, cũng ý thức được tình huống không đúng, muốn rời xa trận phân

tranh này.

Nhưng mà bọn họ bị ‘Vạn Cốt Phệ Hồn phiên’ ràng buộc, không thể không tiến

vào trong đại điện, quỳ gối và thần phục trước chủ mới của bọn họ là Tư Hoàng

Tuyền.

Tư Hoàng Tuyền không nói một lời, nàng chỉ lấy tinh thạch trong tay những

quỷ này, liên tục hòa vào trong cơ thể.

Nàng cũng không có thời gian luyện hóa, chỉ có thể hấp thu bằng cách như ăn

tươi nuốt sống.

May mắn là bọn họ tranh thủ được một ngày, khiến cho nàng tạo được một cái

trụ cột không tệ, vẫn có thể cố gắng khống chế những lực lượng mới đến này.

Sau khi hấp thu viên tinh thạch thứ 48, đôi cánh âm mạch sau lưng Tư Hoàng

Tuyền đã mở rộng đến khoảng 36 trượng.

Lúc này, hai cánh còn có ánh huỳnh quang màu xanh lá, ngoài ra còn có những

điểm sáng đỏ thẫm như được khảm các vì sao lên đó vậy.

Chúng nó đều đang tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm, nhuộm đôi cánh âm mạch sau lưng

Tư Hoàng Tuyền thành màu đỏ, hơn nữa còn tỏa sáng lung linh, cực kỳ tinh xảo

và hoa lệ.

Mà ánh mắt của mấy vị thần linh bên dưới ngự đài cũng hiện ra vẻ tham lam.

“Quá đẹp!” Hắc Thủy chúa tể nhỏ giọng nỉ non, đồng thời nắm chặt nắm đấm.

Hắn chỉ hận không thể xé đôi cánh sau lưng Tư Hoàng Tuyền xuống luôn.

Đó không phải là đồ vật phàm nhân nên có!

Trong mắt Quỷ Túc lại hiện ra vẻ nghi ngờ và khó hiểu, hắn cảm nhận được

một tia khí tức hết sức quen thuộc từ trong đôi cánh âm mạch này.

Tựa như bắt nguồn từ mạch Phượng Hoàng?

Nhưng mà Tư Hoàng Tuyền chính là con gái âm Hậu, làm sao có thể có lực

lượng huyết mạch của bộ tộc Phượng Hoàng?

Quỷ Túc lập tức đề cái nghi ngờ này xuống, cũng sinh lòng khát vọng.

Tư Hoàng Tuyền ở trước mắt hắn, rõ ràng là đã đạt đến cấp độ Gần Thần đỉnh

phong.

Nhưng lợi ích lớn nhất vẫn là thiên quy đạo luật ẩn chứa bên trong đôi cánh âm

mạch này!

Quỷ Túc cảm nhận được, thiếu nữ nhân tộc chỉ mới tu luyện đến nhị phẩm này,

đã tiếp cận với Thánh Giả của thiên quy Tử Vong!

Sức mạnh của nàng gần như đã hình thành một mảnh ‘Thần vực Tử Vong’ ở

bên trong đại điện.

Thật sự không biết Thiên Nại Lạc đã làm thế nào nữa.

Lấy thân hồn thể trở thành Thánh Giả Tử Vong, trở thành pháp tướng của thiên

quy Tử Vong!

Quỷ Túc rất khát vọng lực lượng này.

Mấy vị thần linh nơi đây, trừ Nam Cực Tinh Quân ra thì ai có thể lấy được đôi

cánh này, hấp thu lực lượng trong đó, vậy thì có thể trở thành Tử Vong chúa tể

của vùng thế giới này!

...

“Minh hoàng!”

Cách đó mấy tiểu thế giới, Chu Tước Tinh Quân nhìn về phía cung điện bằng đá

kia, không chỉ con ngươi co rút lại, tất cả lỗ chân lông toàn thân cũng phun ra

liệt hỏa đỏ thẫm.

Đó đúng là huyết mạch của bộ tộc Phượng Hoàng bọn họ, không sai được!

Lực lượng cực kỳ kỳ dị kia, chính là huyết mạch Niết Bàn của hoàng tộc kết

hợp với Tử Vong.

“Cút ngay! Ngươi cái tên tạp chủng đáng chết này!”

Bóng dáng Chu Tước liên lục qua lại và lấp lóe bên trong một mảnh xiềng xích

dày đặc của Lê Tham.

Nội tâm nàng cực kỳ sốt ruột.

Con gái của Cô Hoạch vừa mới thức tỉnh huyết mạch Minh hoàng, căn bản là

không phải đối thủ của những thần linh kia.

Nhưng làm cho nàng khó chịu chính là, Chu Tước Tinh Quân không thể thoát

khỏi những xiềng xích câu trảo này, cũng không thể liên hệ với bản thể của

mình.

Lê Tham đã kéo thân thể của nàng vào trong một cái lồng cực lớn.

Đây là một cái thần bảo cực mạnh, không gian trong lồng có thể to có thể nhỏ,

cũng biến hóa theo độn pháp của nàng.

Còn có một mảnh màn đen cực lớn bao trùm chung quanh, khiến cho nàng

không thể truyền tin tức ra ngoài.

Nàng giận không nhịn nổi: “Thả ta ra ngoài. Ngươi muốn nàng chết sao?”

Nàng rất lo lắng cho an nguy của Tư Hoàng Tuyền, chỉ sợ Tư Hoàng Tuyền sẽ

chết trong tay Quỷ Túc.

Chu Tước Tinh Quân sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân mình.

Lê Tham cười ha ha, hắn lấy một xiên thịt ra, vừa gặm vừa đổ rượu vào miệng:

“Không chết được, tinh quân cũng đừng giãy dụa nữa. Những xiềng xích này

của ta chính là thần binh Phược Thần Tỏa do Thái Hạo bí mật luyện chế,

chuyên môn nhằm vào những thần linh như các ngươi. Cái lồng này cũng rất lợi

hại, trước kia gọi là ‘Nhật Nguyệt Càn Khôn Tráo’ gì gì đó.”

“Hình như là ngày xưa vợ chồng bọn họ xé màng của mặt trời mặt trăng trên

trời chế tạo thành. Ngày hôm nay, trừ phi là bản thể của ngươi ở đây, bằng

không thì không thể chạy thoát. Tinh quân không ngại bình tĩnh chớ vội, quan

sát thêm một lát. Ta mang rất nhiều rượu thịt ngon, ngươi có muốn một bình

không?”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2383: Minh hoàng (2)


Trong mắt của Lê Tham lại hiện ra một vệt bất đắc dĩ.

Thời điểm này, bản thể của vài vị đế quân và Tổ thần đã xuất hiện ở ngoài Ma

vực Chiến giới, một trận đại chiến sắp nổ ra.

Nếu không phải ý thức được Chu Tước Tinh Quân có thể sẽ phát hiện Tư

Hoàng Tuyền thức tỉnh huyết mạch.

Bằng không ai sẽ chạy đến đây phí lời với nữ nhân này?

Hắn là không thể không đến.

Chu Tước Tinh Quân cực kỳ sốt ruột, nôn nóng và cuồng bạo, nhưng sau khi nỗ

lực một lát, nàng vẫn đè ép được cảm xúc cáu kỉnh của mình, lại hóa thành hình

người, đứng ở bên cạnh Lê Tham.

Lực lượng của Lê Tham vượt qua cả bản thể của nàng.

Vì vậy đừng nói là bộ hóa thân này, mà dù bản thể của nàng đến đây, cũng

không dễ dàng thoát khỏi tay của đối phương.

“Các ngươi lấy nàng là mồi nhử!”

Chu Tước Tinh Quân trợn mắt giận dữ nhìn Lê Tham: “Có rắm mau thả, rốt

cuộc là muốn ta làm gì? Lê Tham, ngươi nghe kỹ cho ta, mặc kệ các ngươi có

tình toán gì, muốn làm gì, một khi con cái của Câu Tinh xảy ra chuyện, Phượng

tộc chúng ta sẽ không chết không thôi với các ngươi. Ta chắc chắn sẽ dẫn ba

ngàn vạn tộc duệ Phượng Hoàng, san bằng Chiến giới.”

“Đang hù dọa ai đó? Lẽ nào bây giờ không phải là không chết không thôi?”

Lê Tham cười khinh thường: “An nguy của nàng, không nhọc tinh quân bận

tâm! Trước khi Cô Hoạch trở thành Minh hoàng, đã du đãng mười mấy vạn năm

trong thiên địa, cũng không thấy đám chim nhỏ các ngươi để ý đến nàng. Thời

điểm này lại giả bộ cái gì!”

Khí tức của Chu Tước Tinh Quân chợt cứng lại: “Ta vẫn luôn để ý đến Câu

Tinh. Chỉ là bảy vạn năm trước, nàng đột nhiên biến mất.”

Thần Câu Tinh… là cái tên thiên đế đời thứ chín đặt cho nàng.

“Nhưng cuối cùng cũng chỉ là quan sát, chứ không để ý đến nàng. Trong lòng

tinh quân chưa chắc đã coi nàng là cùng tộc với ngươi, đó chỉ là ác linh sinh ra

trong thi thể của con gái thiên đế mà thôi, nói không chừng còn đề phòng nàng.”

“Cho nên ý nghĩ của tinh quân khi đó, chắc hẳn là chết thì cũng chết thôi, nên

cũng không đi tìm tung tích của nàng. Nếu như ngươi thật sự để ý đến nàng, sao

lại không tra được manh mối, không phát hiện được biến hóa của nàng?”

Lê Tham thấy Chu Tước Tinh Quân còn muốn mở miệng giải thích, nhưng lời

chưa ra khỏi miệng thì đã yên lặng, hắn không khỏi cười gằn một tiếng: “Tinh

quân ngươi cũng nghĩ nhiều rồi, chúng ta không cần ngươi làm cái gì cả, tiếp đó

mời tinh quân quan sát là được. Thiên kiêu của nhân tộc ta, tự nhiên do nhân tộc

ta bảo vệ.”

Bọn họ chỉ lo lắng biến số mà Chu Tước mang đến thôi.

“Bảo vệ?” Chu Tước Tinh Quân không khỏi chế nhạo lại: “Dựa vào các ngươi,

dựa vào đám Ma thần còn không gánh nổi bản thân mình như các ngươi?”

“Có lẽ vậy, có thể chúng ta không gánh nổi, nhưng sẽ dốc hết sức lực.”

Lê Tham há mồm gặm thịt, ung dung nhai nuốt: “Tinh quân, ngươi sốt ruột như

vậy, đơn giản là vì khả năng sinh sản của Phượng tộc các ngươi, muốn cứu vãn

vận mệnh suy vong mà thôi. Nhưng ngươi cũng chỉ có thể bảo vệ tính mạng của

nàng mà thôi, các ngươi có thể giúp nàng trở thành ‘Tử quốc chi chủ’, Cửu U

tôn sư sao?”

Chu Tước Tinh Quân không khỏi yên lặng.

Nàng nghĩ Cửu Phượng sẽ không cho phép chuyện này.

Nàng sẽ không cho phép vùng thế giới này xuất hiện một Phượng Hoàng tôn sư

thứ hai.

Lê Tham nhìn vẻ mặt của nàng là hiểu, ý trào phúng trong mắt hắn càng đậm

hơn: “Nếu không thể, vậy thì mời tinh quân thành thật đứng ở đây đi. Nếu như

ngươi làm hỏng chuyện tốt của tộc ta, ta nhất định sẽ không tiếc tất cả, làm thịt

ngươi trước khi ta nhập ma!”

Khóe môi hắn cong lên, ánh mắt đầy thâm ý: “Ngươi lo lắng cho an nguy của

nàng, chẳng bằng nghĩ cách làm thế nào để nàng tha thứ và thông cảm, hóa giải

mối hận của Thiên Nại Lạc.”

“Không đúng, tinh quân ngươi vội vàng và sốt ruột như vậy, chắc là không chỉ

‘Ngô Đồng tổ thụ’ của các ngươi xảy ra vấn đề chứ? Xem ra ảnh hưởng của

Thiên Nại Lạc với bộ tộc các ngươi còn nghiêm trọng hơn ta nghĩ.”

Chu Tước Tinh Quân không khỏi hừ một tiếng.

Nàng há lại là vì chuyện này mà lo lắng cho an nguy của Tư Hoàng Tuyền.

Có điều, tình hình của Phượng tộc bây giờ đúng là rất không ổn.

Không chỉ ‘Ngô Đồng tổ thụ’ xảy ra vấn đề, khiến cho bọn họ không thể sinh

sản Phượng Hoàng thuần huyết.

Mà ngay cả Niết Bàn chi pháp cũng xảy ra vấn đề lớn.

Từ mấy người nàng và Cửu Phượng, Thanh Loan, Hồng Hộc trở xuống, tất cả

người có huyết mạch không thuần, tu vị không đến Vĩnh Hằng trung vị, đều

không thể hoàn thành ‘Niết Bàn’.

Trước đây vẫn không tìm được nguyên nhân, bây giờ nàng lại biết, là do vị

Thiên Nại Lạc kia từng là Thánh Giả Tử Vong đã can thiệp vào ‘Ngô Đồng tổ

thụ’, chăn đứng huyết mạch Niết Bàn của bọn họ.

Mà cái gọi là cởi chuông phải do ngươi buộc chuông.

Bọn họ muốn giải quyết vấn đề này, cũng chỉ có Minh hoàng nắm giữ lực lượng

Tử Vong mới có thể làm được.

Hoặc là xóa bỏ… hoàn toàn trừ khử tai họa này.

Đương nhiên, đây tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, Thiên Nại Lạc thân

là Thánh Giả Tử Vong, dấu ấn của nàng trong thiên quy Tử Vong là khó có thể

tiêu diệt.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2384: Minh hoàng (3)


“Tinh quân tỉnh táo lại rồi?” Lê Tham lau miệng, mắt đầy tò mò: “Không bằng

tâm sự đi, thật ra ta rất muốn biết, ngày xưa Cửu Phượng và mạch Phượng tộc

các ngươi, vì sao lại phản bội bộ tộc ta, chuyện này có lợi gì với các ngươi?

Ngàn vạn năm trước, rốt cuộc đã phát sinh cái gì?”

Thế giới này đã có rất ít người biết, bộ tộc Long Phượng thật ra có cùng một

khởi nguồn.

Vũ Gia sinh Ứng Long, Ứng Long sinh Phượng Hoàng.

Ứng Long ở nơi này, tự nhiên không phải chỉ con Ứng Long bây giờ là Long

Khôi kia.

Mà là Tổ Long do bàn Bàn Cổ dưỡng dục, một trong những hậu huệ của nó sinh

trưởng gần ‘Ngô Đồng tổ thụ’, diễn hóa ra một mạch Phượng Hoàng.

Mà dòng dõi của Long Hi, đời đời thông gia với hai tộc Long và Phượng.

Bọn họ vốn nên là minh hữu vững chắc nhất.

Nhưng Chu Tước Tinh Quân vẫn yên lặng như cũ.



Bên trong cung điện đá, bầu không khí nơi này đã bắt đầu giương cung bạt

kiếm.

Theo Tư Hoàng Tuyền hòa hơn năm mươi viên tinh thạch, ánh mắt của mấy vị

thần linh càng ngày càng tham lam, càng ngày càng càn rỡ.

Nếu không phải Sở Hi Thanh đang dùng đao ý trấn áp, thì bọn họ đã không

kiêng dè.

“…Chủ ta thân ở Ma vực Huyết giới, bốn phía là địch, nguy cơ ám phục, không

dám rời khỏi. Không thể tự mình đến đây bái kiến, kính xin vương thượng thứ

tội! Nhưng chủ ta đã lệnh cho ta mang di vật của âm Hậu và lễ vật chúc mừng

vương thượng kế vị đến đây.”

Đó là sứ giả của Đại Lực Quỷ Vương, nó đang quỳ bên dưới ngự đài.

Tam đại quỷ vương là Tây Sơn, Độc Giác, Đại Lực, không chỉ là nhân vật mạnh

mẽ nhất trong bách quỷ, thực lực không kém hơn Thần Đồ và Úc Lũy, mà còn

có ‘tuổi thọ’ lâu đời.

Kẻ trẻ nhất trong đó, cũng đã tồn tại hơn mười vạn năm.

Bọn họ cũng có lãnh địa và thế lực nhất định bên trong Ma vực.

Trong đó, Tây Sơn Quỷ Vương là mạnh nhất, thậm chí chiếm cứ toàn tiểu thế

giới.

Cái gọi là Tây Sơn, chính là bắt nguồn từ núi Tây Sơn nằm gần thành Vọng An

ở phàm giới kia. Bên đó không chỉ là nghĩa địa của rất nhiều đế vương và quan

tướng, hơn nữa còn trải qua vô số chiến loạn, dựng dục ra vô số ác linh mạnh

mẽ, Tây Sơn Quỷ Vương chính là một kẻ tài ba trong đó.

Mà ba vị quỷ vương này tuy thần phục dưới trướng Thiên Nại Lạc, nhưng lại có

tính độc lập và quyền tự chủ rất cao, địa vị giống như phiên vương ở phàm thế.

Mấy vị phiên vương này hiển nhiên là cũng không tôn trọng Tư Hoàng Tuyền.

Tình huống tương tự còn có Tu La, Dạ Xoa, vân vân… mấy vị này còn quá

đáng hơn cả ba vị quỷ vương. Bọn họ chỉ phụ thuộc âm triều ở trên danh nghĩa,

hơn nữa còn đồng thời xưng thần với mấy phe thế lực ở Ma vực, không nghe

lệnh của âm triều.

Bọn họ cũng phái sứ giá đến, chứ không đích thân đến.

Nhưng Tư Hoàng Tuyền và Sở Hi Thanh đều không để ý.

Tuy rằng mấy người này không đến, nhưng lại đưa tinh thạch đến đây.

Như vậy cũng đủ rồi.

Hiện giờ, Tư Hoàng Tuyền đã dung hợp 54 viên tinh thạch do âm Hậu để lại.

lúc này, ngoại trừ 17 viên trong tay các thần ra, thì chỉ còn lại một viên cuối

cùng nữa thôi.

Viên này hẳn là do Tinh Vệ nắm giữ, cũng là một viên cực kỳ quan trọng.

Tuy rằng Thiên Nại Lạc chia đều 72 phần, nhưng cái gọi là ‘chia đều’ chỉ là chỉ

lực lượng thôi.

Trong 72 viên tinh thạch này ẩn chứa thiên quy khác nhau, có một số khá quan

trọng, có một số không quá quan trọng.

Mấy vị thần linh trong điện hiển nhiên là cũng biết điểm này.

Bọn họ đều rất kiên nhẫn, bình tĩnh bất động, Nam Cực Tinh Quân còn bình

chân như vại, nhắm mắt chờ đợi.

Tư Hoàng Tuyền lại dành thời gian, hấp thu và dung luyện lực lượng.

Hai canh giờ sau, sắc mặt của U Đô và Hắc Thủy từ từ âm trầm xuống.

Nếu tiếp tục như vậy, lực lượng của Tư Hoàng Tuyền sẽ liên tục tăng lên, mãi

đến tận khi hoàn toàn khống chế đôi cánh âm mạch kia.

Bọn họ đã hết kiên nhẫn rồi.

Cứ chờ đợi như vậy, chẳng bằng lấy đôi cánh này trước.

Phần trong tay Tinh Vệ, chờ sau này thu về cũng không muộn.

Chỉ cần bọn họ lấy được chủ thể của đôi cánh này, lại tế luyện thành công, liền

có thể cưỡng ép ‘hút’ phần trong tay Tinh Vệ về.

Ngay khi mắt hai người hiện ra vẻ lăng lệ, một đạo ánh sáng màu xanh lục bay

thẳng vào cung điện, rơi vào tay Tư Hoàng Tuyền.

Đó là viên tinh thạch cuối cùng mà bọn họ đang chờ…!

Tư Hoàng Tuyền ngẩng đầu lên, nhìn về phía hư không với ánh mắt vui mừng.

Tinh Vệ là minh hữu đắc lực nhất của mẫu thân Thiên Nại Lạc, có người nói hai

người tình như tỷ muội, chăm sóc lẫn nhau, địa vị ở âm triều như ‘Phó quân’.

Vị này chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng, cũng là viện binh nàng chờ mong

nhất.

Dù là đang bị các thần mạch Thủy Thần – Thiên Công và Phượng Hoàng đuổi

giết, Tinh Vệ vẫn rút ra một chút sức lực để chăm sóc nàng.

Thần khí trong tay Tư Vô Thiên và Tư Vô Pháp, chính là Tinh Vệ đưa cho bọn

họ.

Còn cả bí dược lên cấp nhị phẩm và nhất phẩm của nàng và Tư Vô Pháp, cũng

là nhờ Tinh Vệ giúp đỡ lấy được.

Hôm qua, Tinh Vệ cũng đến như nàng chờ mong, tuy rằng vị này không trực

tiếp hiện thân, nhưng đang ẩn nấp ở gần đây, có thể ra tay cứu viện bất cứ lúc

nào.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2385: Minh hoàng (4)


Tư Hoàng Tuyền lập tức chuyển sự chú y đến trước mắt.

Theo viên tinh thạch này xuất hiện, bầu không khí âm lãnh và ngột ngạt ở bên

trong điện, đã càng lạnh lẽo và âm trầm hơn, sát ý lạnh thấu xương đang điên

cuồng xung đột và va chạm, giương cung bạt kiếm!

Những bách quỷ đang quỳ bên ngoài cung điện và trên bậc thang đá kia, tất cả

chỉ cảm thấy hồn khu phải chịu áp lực nặng nề.

Bọn họ không thể không co rút linh thức, không cảm ứng và nhìn trộm tình hình

bên trong điện nữa.

Một số tu vị yếu kém trong đó, thậm chí còn cảm thấy linh hồn mình đang có

khuynh hướng rạn nứt.

Đa phần trong số họ đều ngậm lấy vẻ cảm kích, còn cả sợ hãi mãnh liệt và sầu

lo.

Cảm kích là do sau khi bọn họ bái kiến, thì Tư Hoàng Tuyền đã ra lệnh cho bọn

họ ra ngoài bậc thang chờ đợi.

Điều này hoàn toàn là bảo vệ tính mạng của bọn họ, có thể giúp họ thoát khỏi

chiến trường.

Cùng lúc đó, những bách quỷ này cũng đang lo lắng cho an nguy của Tư Hoàng

Tuyền.

Có người trong số họ h*m m**n lực lượng của Thiên Nại Lạc, lựa chọn phản

bội; nhưng đại đa số người trong đó vẫn cảm kích ân đức của Thiên Nại Lạc,

hoài niệm thời đại Thiên Nại Lạc thống trị âm triều.

Bọn họ linh cảm được, nếu Tư Hoàng Tuyền ngã xuống ở đây, như vậy âm triều

từng che chở bọn họ mấy vạn năm này sẽ vĩnh viễn không xuất hiện.

“Xem ra gió đông đã đến.”

U Đô chúa tể nhìn Tư Hoàng Tuyền hấp thu viên tinh thạch thứ 55, trên mặt

toát ra ý cười vui sướng.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi cánh âm mạch đang tỏa ánh sáng lung linh sau

lưng Tư Hoàng Tuyền, ánh mắt đầy vẻ mong chờ và cảm khái: “Chỉ là ba phần

tư lực lượng, mà đã mạnh như vậy. Từ đó có thể tưởng tượng được mẹ ngươi

mạnh như thế nào, thật sự là không uổng công ta chờ đợi 20 năm.”

Hắn lập tức lấy bốn viên tinh thạch màu xanh đen ra, ném về phía Tư Hoàng

Tuyền: “Như vậy, cũng nhận lấy phần trong tay ta đi!”

Tư Vô Pháp liếc mắt nhìn những viên tinh thạch kia, sắc mặt hơi thay đổi:

“Hoàng Tuyền, không được!”

U Đô chúa tể đã không thèm che giấu.

Trong những viên tinh thạch kia, rõ ràng là có độc tố cực kỳ mạnh mẽ.

“Thiên Nại Lạc có thể lấy thân thể âm linh mà trở thành Thánh Giả Tử Vong,

thật là khó mà tin nổi.”

Hắc Thủy chúa tể cũng phát ra một tiếng cảm khái.

Hắn cũng giơ tay lên, ném bốn viên tinh thạch hai màu xanh và đỏ về phía Tư

Hoàng Tuyền.

Đúng lúc này, lại có mấy viên tinh thạch bay từ ngoài vào, tổng cộng 17 viên

tinh thạch bay quanh và uốn lượn bên ngoài cơ thể Tư Hoàng Tuyền.

Sắc mặt Tư Hoàng Tuyền lạnh xuống, ngăn cách toàn bộ những tinh thạch này

ở ngoài cơ thể.

Nàng vừa ngăn cách, đồng thời cũng tách tia từng huỳnh quang màu xanh lá ở

trong tinh thạch ra ngoài.

Tư Hoàng Tuyền có thể phân biệt được lực lượng của mẫu thân nàng và thần

độc trong đó, từ đó có thể hấp thu dung luyện, đồng thời ngăn cách những độc

tố này ở bên ngoài cơ thể.

“Chỉ lấy lợi mà không lấy hại sao? Nào có dễ như vậy?”

U Đô chúa tể cười gằn một tiếng, đồng thời liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh với vẻ

kiêng kỵ và thèm thuồng.

Ánh mắt bễ nghễ và ác liệt của thằng nhãi ranh này làm cho nội tâm của U Đô

chúa tể hơi lạnh lẽo.

Hắn hơi do dự, nhưng vẫn quét mắt nhìn mấy người trong điện: “Chư vị, chẳng

lẽ còn muốn ngồi xem? Chờ nàng hoàn toàn luyện hóa âm mạch, đạt được lực

lượng của âm Hậu - Thiên Nại Lạc?”

“Không sai! Dựa theo ý chỉ của Tổ thần, chúng ta lập Thần khế, cứ diệt trừ tai

họa trước, rồi lại tranh đoạt hai cánh âm mạch và thần khí cũng không muộn.”

Hắc Thủy chúa tể nói.

Nhưng tuy rằng hắn nói vậy, thân thể lại không hề nhúc nhích.

Hắc Thủy chúa tể còn kiêng kỵ Sở Hi Thanh hơn.

Lúc trước hắn đã lĩnh giáo đao ý của Sở Hi Thanh rồi.

Hắc Thủy chúa tể không thể không lo lắng mình sẽ đứng mũi chịu sào.

Nam Cực Tinh Quân thì lại cười tủm tỉm mà không nói gì, như là một ông lão

hiền lành đang xem kịch.

Quỷ Túc càng là hờ hững.

Trước mặt ba vị Vĩnh Hằng thượng vị trong điện, hắn chỉ là một tên tiểu tốt

thôi.

Chuyện dẫn đầu như vậy, dù thế nào cũng không đến lượt hắn.

Mà vị trên ngự đài kia, chính là tồn tại có thể đả thương chủ quân Chu Tước

Tinh Quân của hắn.

Thực lực của vị này rất mạnh, hoàn toàn không đơn giản như mấy vị ở đây nghĩ.

Quỷ Túc đã quyết tâm, hôm nay tình nguyện trắng tay, chứ không thể mạo

hiểm.

“Gặp chuyện lại lo trước lo sau, sợ đầu sợ đuôi, hai người các ngươi thật sự là

hạng chuột nhắt! Bảo sao sống nhiều năm như vậy mà cũng không thể nắm giữ

sức mạnh Tử vong, quả thực là sống trong bụng chó.”

Tiếng nói này như sói tru quỷ gào, từng chữ lại tựa cuồng lôi, chấn động khiến

người ta sợ hãi, lại tựa như truyền đến từ địa ngục.

Khi giọng nói kia hạ xuống, một ma thủ đột nhiên thò vào trong điện, chụp

thẳng vào ngự đài.

Phía trước ma thủ màu đen kia, không chỉ hội tụ lực lượng phá hoại vô tận, mà

còn làm cho vùng thế giới bên trong cung điện này thu nhỏ lại, thu nhỏ đến mức

để cho hắn có thể nắm được!

Tư Hoàng Tuyền híp mắt lại, vị trí trái tim đột nhiên đau quặn lại.

Đúng lúc này, nàng cảm ứng được trái tim của mình.

Chủ nhân của ma thủ màu đen này, chính là khởi nguồn của trái tim nàng.

Đó là con của Thần La Hầu và Thần Huyết Hà, là đầu tàu của tất cả Ma thần, là

chủ của trăm thế giới trong Ma vực Huyết giới… Thần Ba Tuần!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2386: Minh hoàng (5)


Tư Hoàng Tuyền lập tức rút đao ra khỏi vỏ, phát ra một tiếng ‘cheng’ lanh lảnh.

Lúc này, tòa ‘cung đài’ khổng lồ dưới chân nàng, và cả trận pháp thượng ở đang

chậm rãi vận chuyển, cung cấp sức mạnh to lớn cho Tư Hoàng Tuyền.

Tư Hoàng Tuyền không chỉ lấy lực lượng Tử Vong và Tiêu Vong để chặn lại

bàn tay khổng lồ kia.

Đầu ngón tay kia đã tiếp xúc với đao cương của nàng, nơi đó lập tức biến thành

màu tro.

Không chỉ là như vậy, tất cả lực lượng và năng lực của bàn tay khổng lồ kia đều

bị tiêu trừ, hoặc là quy về hư vô! Hoặc là quy về tử vong!

Còn có một ngọn lửa màu đen rực cháy quanh người nàng, đó là kết quả do

‘Niết Bàn chân hỏa’ và sức mạnh Tử Vong kết hợp lại, nắm giữ năng lực hoàn

toàn khác biệt với ‘Niết Bàn chân hỏa’, khiến tất cả mọi thứ quy về tĩnh mịch.

Tư Vô Thiên và Tư Vô Pháp cũng đồng thời xuất đao, chém ra hai đạo đao

cương màu trắng khiến người ta run sợ.

Hai người đều dốc hết sức lực, đao cương lại phá tan thần cương trên ma thủ

màu đen kia, chém ra một vết thương trên cổ tay ma thủ, khiến nó máu thịt tràn

trề, lộ ra cả xương.

Tuy nhiên, bọn họ cũng bị lực lượng phản chấn khổng lồ kia đánh bay ra ngoài

trăm trượng, nện thẳng vào vách tường ở phía sau.

Trên mặt Tư Hoàng Tuyền không khỏi hiện ra vẻ đau đớn, ngự đài dưới chân

chợt ‘oanh’ một tiếng, vô số vết rạn nứt lan tràn ra bốn phía, còn có dấu hiệu

chìm xuống.

Nàng vốn không đến mức này.

Tư Hoàng Tuyền có lực lượng của đôi cánh âm mạch, lại mượn trận pháp dưới

chân, đủ để đối kháng với bộ phân thân này của Thần Ba Tuần, thậm chí còn

hơn một bậc.

Nhưng trái tim của nàng lại nằm trong tay đối phương!

Ngay vừa rồi, Tư Hoàng Tuyền cảm giác trái tim của mình như bị đối phương

bóp mạnh một cái! Khiến cho sức lực toàn thân của nàng biến mất tận ba phần

mười.

Nếu không có Như Ý chi pháp của Sở Hi Thanh giúp nàng mô phỏng một trái

tim, có lẽ một nửa lực lượng của nàng đã tan vỡ trong khoảnh khắc đó.

Tư Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy không còn hơi sức.

Trước khi nhìn thấy những thứ Thiên Nại Lạc để lại cho nàng, nàng vẫn không

hiểu được hành vi mượn lực lượng của Thần Ba Tuần để sinh thành trái tim cho

nàng của Thiên Nại Lạc.

Làm vậy sẽ khiến nàng bị người áp chế.

Hiện giờ, dù nàng đã biết nguyên do, nhưng vẫn cảm thấy đau khổ không ngớt.

“Để ta!’

Sở Hi Thanh đã đứng bên cạnh Tư Hoàng Tuyền từ bao giờ, hắn ngẩng đầu

nhìn chủ nhân của ma thủ bên ngoài điện.

Đó là một ma thân mạnh mẽ có đôi mắt đỏ thẫm và hai sừng uốn lượn màu đen.

Phân thân hóa thể của Ma thần cũng hơn 400 trượng, bộ mặt hắn tựa như nham

thạch và hắc thiết, hoa văn màu đen che kín mặt ngoài da thịt, sau lưng là một

mái tóc dài màu trắng dài tới eo, ma hỏa màu đen thiêu đốt toàn thân, cả người

tràn ngập khí tức tà ác.

Bồng!

Theo một tiếng vang trầm thấp, cánh tay phải của Thần Ba Tuần thế mà lại gãy

đến tận gốc, phun ra vô số máu tươi màu đỏ đen.

Vị Ma thần này đầu tiên là sững sờ nhìn Sở Hi Thanh với vẻ không thể tin nổi,

sau đó lập tức phát ra một tiếng gào thét như sấm rền.

“Chết!”

Một tay khác của hắn bỗng chụp vào đại điện, mục tiêu lần này của hắn không

phải là Tư Hoàng Tuyền, mà là Sở Hi Thanh!

Hắc Thủy chúa tể không khỏi hoảng sợ khi nhìn thấy tình cảnh này.

Thần Ý Xúc Tử Đao của Sở Hi Thanh lại có thể chặt đứt tay của Thần Ba Tuần?

Lực lượng của hắn rõ ràng là đã mạnh hơn trước! Lúc trước hắn vẫn giữ sức

sao?

Có điều, kẻ địch khiến hắn kiêng kỵ ba phần này đã bị dẫn ra.

Hắc Thủy chúa tể đưa mắt nhìn về phía Thần Đồ và Úc Lũy ở trước ngự đài.

Hai người này vẫn đứng hầu bên dưới ngự đài, đến khi Thần Ba Tuần xuất hiện

cũng không động đậy, ngoại trừ hồn thể hơi co rút lại ra, thì hầu như không có

phản ứng nào khác.

Trong mắt Hắc Thủy chúa tể hiện ra một vệt tàn khốc: “Các ngươi còn đứng đó

làm gì? Còn muốn phản kháng sao? Ra tay đi!”

Hai người Thần Đồ và Úc Lũy vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Hồn khu của bọn họ rung chuyển kịch liệt, gương mặt cũng vặn vẹo không ra

hình dáng gì.

Lúc này, Vu Hàm Nguyệt liền trợn mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Ta biết

ngay, hai người các ngươi quả nhiên có vấn đề! Lại dám phản bội vương

thượng, các ngươi không nhớ rõ ân đức của tiên chủ sao? Lương tâm bị chó

ăn…”

Trong khi Vu Hàm Nguyệt đang nói chuyện.

U Đô chúa tể bỗng nhiên giơ tay lên.

Trong khoảnh khắc này, vị trí hai mắt của bộ xương trắng Ba Xà đã hòa làm

một thể của Vu Hàm Nguyệt chợt hiện u quang, nó đột nhiên bắn thẳng về phía

ngự đài. Xương rắn khổng lồ kia thả ra vô số Nhâm Thủy thần lôi, trong đó còn

hỗn tạp khói độc, khí đen cuồn cuộn.

Ầm!

Khi bộ xương Ba Xà lao lên ngự đài, một cánh tay dài khoảng 300 trượng cầm

Loạn Thiên Tử Kim Chuy đã nện thẳng vào đầu rắn.

Theo một tiếng nổ rung trời, bộ xương rắn khổng lồ kia bị đánh bay ra ngoài,

nện thẳng vào cánh cửa lớn ở bên ngoài. Nó lăn lộn trên mặt đất, tạo thành một

cái hố sâu trên sàn nhà bằng đá.

Đó chính là Thiên Tàn Thủ của Lục Loạn Ly.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2387: Thức thứ mười


Pháp môn này của Lục Loạn Ly đã hoàn thiện hơn nhiều, tuy rằng sức mạnh

vẫn kém xa xương rắn Ba Xà, nhưng lại có thể phát huy thần lực của Loạn

Thiên Tử Kim Chuy, đánh bay bộ xương có thể so với Vĩnh Hằng trung vị này

ra ngoài.

Nhưng đây cũng không phải là do lực lượng của Lục Loạn Ly vượt qua Xà Cốt

Bà - Vu Hàm Nguyệt.

Đây là do bản thân Xà Cốt Bà đang nằm trong trạng thái hết sức hỗn loạn, linh

hồn của nàng và bản thể của xương rắn đang xung đột kịch liệt.

Vu Hàm Nguyệt cố gắng chống lại, muốn khống chế cơ thể của mình, cùng lúc

đó, ánh mắt của nàng lại mê man và khó tin: “Tại sao lại như vậy, không thể

nào, sao có thể?”

Thì ra không chỉ Thần Đồ và Úc Lũy có vấn đề, mà bản thân nàng cũng có.

U Đô chúa tể này động tay với nàng từ bao giờ? Khống chế nàng từ bao giờ?

“Không ngờ mới chỉ 20 năm mà hai vị đã bố cục sâu như thế.”

Nam Cực Tinh Quân nhìn tình cảnh này với ánh mắt lạnh nhạt: “Xà Cốt Bà và

Thần Đồ, Úc Lũy đều là tâm phúc của Thiên Nại Lạc, là cột chống của âm triều,

bây giờ lại rơi vào sự khống chế của hai vị.”

Hắn lập tức vung tay áo lên, khiến ngôi sao Nam Cực hiện ra trên bầu trời của

‘Chiến Phong giới’, đồng thời từng bó ánh sao bắt đầu soi sáng tòa ‘cung đài;

này.

“Lão phu không có nhiều năng lực ở Chiến giới, cũng chỉ có thể dùng thần lực

hỗ trợ chư vị.”

Khi Nam Cực Tinh Quân vừa dứt lời, một luồng lực lượng Nguyên Từ cực

mạnh đánh xuống đỉnh của đại điện bằng đá này.

Lúc này, tất cả các thần bảo có tính kim thiết đều bị ảnh hưởng, Sở Hi Thanh

càng là đứng mũi chịu sào.

Không chỉ hai thanh trường đao bên hông hắn đang rung động kịch liệt, mà

ngày cả khí huyết và máu thịt cũng đang rung chuyển không yên.

‘Nguyên Từ thần quang’ cuồng bạo kia đang ảnh hưởng đến tất cả tính chất

canh kim trong cơ thể hắn.

Cùng lúc đó, sức mạnh của Thần Ba Tuần trước mắt hắn lại tăng lên.

Theo ánh sao Nam Cực chiếu rọi, một lượng lớn sức sống nhập thể, hai cánh tay

bị chém đứt của Thần Ba Tuần đã khôi phục như thường.

Sở Hi Thanh mượn những địch ý và sát niệm bên ngoài ‘Chiến Phong giới’ để

tăng cường Thần Ý Xúc Tử Đao lên đến trình độ cực mạnh, thậm chí có thể dễ

dàng chém đứt hai tay của Thần Ba Tuần.

Nhưng trên đẳng cấp thiên quy, Sở Hi Thanh vẫn kém hơn bộ phân thân hóa thể

này của Thần Ba Tuần.

Đao ý của hắn đã chém đứt tay của Thần Ba Tuần bảy lần, nhưng lại không thể

ngăn cản Thần Ba Tuần khôi phục.

Thần khu của Thần Ba Tuần liên tục bị thương, thần cương bên ngoài cơ thể

hắn bị Sở Hi Thanh đánh nát liên tục.

Hai tay của Thần Ba Tuần mở rộng ra hai thanh cốt đao cực lớn, khí thế kinh

người.

Nhưng ma thủ vẫn không thể chém đến trước người Sở Hi Thanh, liên tục bị

đao ý của Sở Hi Thanh đả thương và đẩy lùi.

Vị Thần Ba Tuần này cũng giống như cha mẹ của hắn, công mạnh thủ yếu.

Hắn có lực lượng cuồng bạo, tru diệt, giết chóc, hủy diệt, phá hoại, có thể dễ

dàng g**t ch*t thần linh cùng cấp. Nhưng mà năng lực phòng ngự của bộ hóa

thân này chỉ tương đương với VĨnh Hằng trung vị bình thường.

Trong khi hai người ác chiến, bộ ‘ngôi sao La Hầu’ đã xuất hiện ở sau lưng Sở

Hi Thanh và Tư Hoàng Tuyền. Sáu cánh tay đã lấy sáu thành thần binh Siêu

Phẩm từ trong ‘Lê Tham chi môn’.

Điều này càng làm cho Thần Ba Tuần giận dữ không thôi, dưới sự trợ giúp của

Nam Cực Tinh Quân, hắn đã hoàn toàn từ bỏ phòng ngự, mà điên cuồng tấn

công Sở Hi Thanh.

Mà mấy vị thần linh trong đại điện cũng đã nhận biết được chỗ bất phàm của bộ

‘ngôi sao La Hầu’ kia.

Chỉ là một con rối do ánh sao ngưng tụ thành mà thôi, nhưng không biết vì sao

lại khiến nội tâm bọn họ đau nhức như kim đâm. Loại cảm giác nguy hiểm này

vẫn đâm vào nơi sâu xa trong nguyên thần của bọn họ.

Tuy nhiên, sự chú ý của mấy vị thần linh vẫn nằm ở giữa ngự đài.

Các thần đều đang nhìn vào Tư Hoàng Tuyền, họ nhận ra sức mạnh của nàng

đang từ từ khôi phục.

Nàng thế mà lại bài trừ được ảnh hưởng đến từ trái tim, không ngừng chỉnh đốn

lại lực lượng của bản thân, khôi phục sự khống chế với đôi cánh âm mạch.

Hắc Thủy chúa tể liếc nhìn hai người Thần Đồ và Úc Lũy một chút.

Sắc mặt của hắn âm trầm, ngậm lấy sát cơ lạnh lẽo.

Hai tên không biết sống chết, ngoan cố không thay đổi này. Đã đến nước này rồi

lại còn nỗ lực chống lại hắn, lại còn có năng lực phản kháng cấm chế của hắn!

Hắn giơ tay phải lên, một hắc quang quanh quẩn trong lòng bàn tay hắn.

Cái động tác nho nhỏ này lại làm cho hồn khu của hai người Thần Đồ và Úc

Lũy càng vặn vẹo kịch liệt hơn, bọn họ thậm chí đã bắt đầu k** r*n đau đớn.

Hai người chính là đại tướng dưới trướng Thiên Nại Lạc, tâm chí cực kỳ cứng

cỏi.

Chỉ có đau đớn đến cực hạn, mới có thể làm cho bọn họ không thể kiềm chế.

Sau khi trừng phạt xong, Hắc Thủy chúa tể lại nhìn về phía U Đô chúa tể:

“Ngày xưa, ta để hai người này đưa cung điện của ‘Hoàng Phụ Thôn Tà Thần’

Xích Quang đến đây, hai hai người này vì đề phòng ta, cố tình mời Xà Cốt Bà -

Vu Hàm Nguyệt đến đây, để cho nàng chủ trì tòa cung điện này.”

“Bọn họ cũng không biết Vu Hàm Nguyệt đã rơi vào tay ngươi. Nói vậy Thanh

Huyền huynh nhất định có biện pháp, khiến cho mưu đồ của Thiên Nại Lạc thất

bại.”

Thần Thanh Huyền… đây là tên của U Đô chúa tể.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2388: Thức thứ mười (2)


Hắc Thủy chúa tể híp mắt cười gằn.

Đừng nói với hắn là, U Đô này để Xà Cốt Bà khống chế tòa cung điện này tận

nửa năm, kết quả lại không làm cả.

“Ha ha! Để Đô Minh huynh thất vọng rồi, ta đúng là không có cách nào cả. Ta

chỉ khống chế bộ xương rắn kia, chứ chưa thể khống chế nguyên thần của nàng.

Có lẽ có thêm một chút thời gian thì sẽ thành công, nhưng đáng tiếc…”

U Đô chúa tể lắc lắc đầu, khóe môi hắn vểnh lên, cười đầy thâm ý: “Hơn nữa,

con gái của Thiên Nại Lạc cũng không phải kẻ ngu. Nếu như ta thật sự động tay

với tòa cung điện và trận pháp nơi này, há có thể giấu diếm được nàng?”

“Cũng không cần phải khó khăn như vậy, theo ta biết thì Đô Minh huynh vẫn

luôn thử luyện chế thần khu của Xích Quang thành thi khôi. Có chính chủ ở

đây, ta cần gì uổng phí thời gian với tòa cung điện này?”

Hắc Thủy chúa tể Thần Đô Minh nghe vậy thì sững sờ, lập tức hừ lạnh một

tiếng.

Hắn quay đầu nhìn về phía Quỷ Túc ở sau lưng, chỉ thấy vị Quỷ Túc Tinh Quân

này vẫn khoanh tay trước ngực, ngồi nhìn chiến đấu ở trên ngự đài, một thân

quỷ hỏa màu đen lại cháy hừng hực.

Dáng vẻ không thèm đếm xỉa và cao thâm khó dò kia, lại khiến cho ý lạnh trong

mắt Hắc Thủy chúa tể càng đậm hơn.

Nhưng đã đến nước này, Hắc Thủy chúa tể cũng khinh thường che giấu nữa.

Hắn biết các thần đã nhìn thấu tất cả mưu tính của mình rồi.

Hắc Thủy chúa tể chắp tay sau lưng, nhìn về phía Tư Hoàng Tuyền ở trên ngự

đài.

“Thôn Tà, đi ra đi!”

Khoảnh khắc này, thổ địa phía dưới ‘cung đài’ chợt rung chuyển như động đất,

một cự nhân màu đen phá đất chui ra.

Chiều cao của hắn tận 700 trượng, vòng bụng cũng phải 700 trượng, mặt vuông

tai to, cái miệng to lớn đến dị thường, hầu như chiếm non nửa khuôn mặt. Trên

đỉnh đầu là một kiểu tóc như mào gà.

Đó chính là hình tượng của ‘Hoàng Phụ Thôn Tà Thần’ Xích Quang.

Nhưng đôi mắt to như máy xay gió kia, và cả thất khiếu kia, tất cả đều đang

phun khí đen.

Theo vị thi khôi này xuất hiện, Hắc Thủy chúa tể lại giơ tay trảo về phía trước:

“Chết đi!”

Tư Hoàng Tuyền đã cảm thấy không ổn khi cảm ứng được biến cố dị thường

này.

Lúc trước nàng đã điều tra và cảm ứng tòa ‘cung đài’ và trận pháp này nhiều

lần, cũng xác định là không có vấn đề gì.

Tư Hoàng Tuyền lại không ngờ Hắc Thủy chúa tể lại luyện chế chủ nhân cung

điện này thành thi khôi.

Nàng lập tức phi thân lên, muốn rời khởi ngự đài, nhưng lúc này lại quá muộn.

Tòa trận pháp khổng lồ dưới chân bọn họ lập tức mất khống chế, một luồng lực

lượng khổng lồ đã khóa chặt lấy thân thể của nàng.

Lúc này, bộ thi khôi kia cũng thò bàn tay khổng lồ của hắn về phía Tư Hoàng

Tuyền.

Thi khôi đang thao túng những tinh thạch đang uốn lượn và vờn quanh cơ thể

Tư Hoàng Tuyền, khiến chúng mạnh mẽ xâm nhập và hòa vào nguyên thần của

Tư Hoàng Tuyền và hai cánh âm mạch.

Lúc này, Tư Hoàng Tuyền phát ra một tiếng k** r*n thảm thiết, một thân da thịt

đều bị khói màu xám đen bao trùm.

Để người kinh dị là, đôi cánh âm mạch sau lưng Tư Hoàng Tuyền cũng bắt đầu

thoát ly khỏi thân thể của nàng.

Sắc mặt Lục Loạn Ly đại biến, lúc này liền lắc người một cái, đi đến sau lưng

Tư Hoàng Tuyền.

Nàng dùng pháp lực ngưng tụ ra một cái Thiên Tàn Thủ khác, nhẹ nhàng bắt lấy

Tư Hoàng Tuyền. Nàng vừa cảm ứng tình huống trong cơ thể Tư Hoàng Tuyền,

đồng thời giúp Tư Hoàng Tuyền áp chế và bài trừ độc tố.

Lục Loạn Ly thậm chí còn phân tâm, dùng Loạn Thiên Tử Kim Chuy phá hủy

ngự đài dưới chân.

Loạn Thiên chi pháp của nàng đảo loạn đầu mối trận pháp nơi này, khiến cho

tòa trận pháp này không thể phát huy tác dụng.

Nhưng một phần ngàn cái nháy mắt sau, ánh mắt của Lục Loạn Ly lại dần dần

ngưng trọng.

Thần độc trong cơ thể Tư Hoàng Tuyền rất nghiêm trọng, hỗn hợp vài loại độc

tố, nhưng còn chưa đến đẳng cấp thần độc trong cơ thể Sở Vân Vân, có thể nói

là kém xa.

Kháng tính của Tư Hoàng Tuyền cũng rất mạnh.

Lực lượng huyết mạch của nàng cũng đang tiêu trừ và trục xuất những độc tố

này.

Có điều, tác dụng chủ yếu của những thần độc này là âm mạch trong cơ thể Tư

Hoàng Tuyền, chứ không phải để g**t ch*t nàng.

Thần độc của bọn họ đang khiến cho Tư Hoàng Tuyền và hai cánh âm mạch

chia lìa và phân tách.

Sở Hi Thanh cũng khẽ cau mày, lại lắc mình đến bên cạnh Tư Hoàng Tuyền.

Vẻ mặt của hắn vẫn ung dung và bình thản như cũ.

Dù gặp phải chuyện như vậy, hắn vẫn bình tĩnh thong dong.

Sở Hi Thanh vưa giao thủ với Thần Ba Tuần, lại phân ra mấy phần sức lực,

dùng Như Ý chi pháp đánh vào vai của Tư Hoàng Tuyền.

“Kiên trì, nhịn một chút là ổn!”

Sở Hi Thanh vỗ một cái, đã trục xuất gần một phần năm thần độc trong cơ thể

Tư Hoàng Tuyền.

Cùng lúc đó, Tư Hoàng Tuyền cũng tạo mấy mặt đao cương như gương bạc ở

quanh người Tư Hoàng Tuyền.

Nhai Tí Đao của hắn đang phản xạ tất cả lực lượng ở trên người Tư Hoàng

Tuyền.

Tư Hoàng Tuyền bỗng nhiên ho khan kịch liệt, giống như muốn ho ra cả lục

phủ ngũ tạng của mình vậy.

Ngũ quan thất khiếu của nàng đều tuôn ra máu đen, mà thân thể cũng cong lại

như con tôm.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2389: Thức thứ mười (3)


Mãi đến tận nửa cái hô hấp sau, Tư Hoàng Tuyền mới mở mắt ra: “Ta không

ngờ đến giờ mà Hi Thanh ngươi vẫn còn dáng vẻ như đã tính trước này, là có

lòng tin toàn thân trở ra?”

Miệng mũi của Sở Hi Thanh cũng tràn máu tươi.

Thần Ý Xúc Tử Đao không phải vạn năng, nơi này cũng không có địch ý vô

cùng vô tận như dưới ‘Tạo Hóa thần thụ’. Mà mấy vị thần linh trước mặt bọn họ

đã bắt đầu nghiêm túc.

Thời điểm này mà hắn còn muốn chia lực để bảo vệ tỷ đệ Tư Vô Thiên và Lục

Loạn Ly.

Vì vậy nên chỉ mới nửa cái hô hấp, Lục Loạn Ly cũng đã không chịu được nữa.

Hắn nhìn trông vẫn như thường, nhưng bên trong đang tan vỡ, tất cả đều dựa

vào Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết và huyết mạch Thần Dương để duy trì.

“Ta nói rồi, ta có nắm chắc thì mới sẽ đi ra vực ngoại.”

Ý cười trên môi Sở Hi Thanh càng ngày càng đậm, ánh mắt vẫn lạc quan như

trước: “Tiếp theo cho ngươi một cái ngạc nhiên đi, đây là một thức đao pháp

độc nhất vô nhị do ta sáng tạo, là ‘cực chiêu Tru Thần’ chân chính!”

Bộ ‘ngôi sao La Hầu’ của hắn vẫn luôn không ra tay, lúc này đã súc thế tụ lực

xong, có thể xuất đao bất cứ lúc nào.

Chiêu này cần súc thế hơi lâu, phải sử dụng tận năm cái hô hấp, đây là khuyết

điểm rất lớn.

Nhưng Sở Hi Thanh vẫn có tự tin rất lớn với thức ‘cực chiêu Tru Thần; này.

Đây là thức thứ mười của Thần Ý Xúc Tử Đao, cũng là thức thứ ba hắn sáng tạo

ra sau khi đi hết con đường Thần Ý Xúc Tử Đao của Huyết Nhai Đao Quân.

Đúng lúc này, vẻ mặt của Sở Hi Thanh lại hơi động, liền đưa mắt nhìn về phía

trước.

Phía trước cung điện, không biết đã có thêm một người xuất hiện trên quảng

trường rộng rãi kia từ bao giờ.

Hắn mặc trường bào màu trắng, diện mạo tuấn tú, cao gày, khí thế cao quý lại

lạnh lẽo sắc bén.

Người này cho Sở Hi Thanh một loại cảm giác giống như kiếm, lại giống như

một vực sâu không thấy đáy.

Đối phương đang nhẹ nhàng nhìn hằn, trong mắt chứa vẻ quan sát và tò mò.

Hắn không có địch ý, chỉ có quan sát và tò mò.

Nhưng mà chỉ là một ánh mắt quan sát, lại làm cho Sở Hi Thanh sởn cả tóc gáy,

không tự chủ được mà muốn rút đao chém về phía người này.

Tư Hoàng Tuyền lại không nhận ra vẻ khác thường của hắn, ánh mắt nàng có

hơi nghi ngờ và khó hiểu.

Cực chiêu Tru Thần chân chính? Đây là ý gì?

Chẳng lực cực chiêu Tru Thần còn có thật giả?

Nàng lập tức lắc lắc đầu: “Vậy ta rất chờ mong, nhưng Hi Thanh, nếu ngươi

thật sự có lòng tin, vậy thì không ngại chờ một chút.”

Tư Hoàng Tuyền bỗng nhiên đưa tay về phía sau, thế mà lại mạnh mẽ kéo đôi

cánh âm mạch xuống, sau đó lại ném ra ngoài.

Con ngươi của Tư Hoàng Tuyền như có u hỏa rực cháy: “Nếu bọn họ muốn nó,

vậy ta cứ cho bọn họ trước đi!”

Khi Tư Hoàng Tuyền ném đôi cánh âm mạch ra ngoài, tất cả các thần trong và

ngoài điện đều vì thế mà choáng váng.

Ngay cả Lục Loạn Ly đang nỗ lực áp chế Xà Cốt Bà thay Tư Vô Thiên cũng

không tự chủ được mà híp mắt lại.

“Thôn Tà!”

Hắc Thủy chúa tể ở phía xa xa lại cười khẽ một tiếng.

Hắn lập tức bỏ qua Tư Hoàng Tuyền, điều động thi khôi Thôn Tà trực tiếp lao

về phía đôi cánh âm mạch kia.

Bản thân Hắc Thủy chúa tể thì lại lạnh lùng nhìn mấy đối thủ ở đây.

Tại chung quanh tòa ‘cung đài’ này, thực lực của thi khôi Thôn Tà sẽ được đẩy

lên đến cực hạn.

Chỉ nói đến sức chiến đấu, vậy trừ phi bản thể của mấy người này đến đây, bằng

không thì không ai là đối thủ của hắn.

Hắn thắng chắc rồi!

Còn thần khí ‘Vạn Cốt Phệ Hồn phiên’ trong tay Tư Hoàng Tuyền nữa, Hắc

Thủy chúa tể cũng nhất định phải lấy được.

Nhưng thứ này không quá quan trọng, chờ hắn lấy được lực lượng của Thiên

Nại Lạc, thần lực và thần khu bước vào cảnh giới đế quân, rồi quay đầu lấy món

thần khí đó cũng không muộn.

Khóe môi U Đô chúa tể cũng hơi vểnh lên.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi cánh màu đỏ ổi giao hòa với màu xanh lá trên

không trung, màu sắc xinh đẹp kia khiến người ta nhìn mà than thở.

Làm cho hắn khát vọng và tham lam chính là sức mạnh và thiên quy ẩn chứa

bên trong đôi cánh này.

“Thực sự là quá đẹp!”

Ầm!

Khi U Đô chúa tể vừa dứt lời, một cây đại thụ màu đen chợt lao lên khỏi mặt

đất ở bên ngoài ‘cung đài’, cũng chỉ chớp mắt đã cao đến 7500 trượng.

Cây đại thụ này khá giống với dương liễu, toàn thân lại có tử khí quấn quanh.

Khi tán cây mở ra, nó che đậy hơn 300 dặm, che kín đất trời, hầu như bao phủ

toàn bộ tòa ‘cung đài’ này.

Vô số cành cây vung vẩy như roi, phát ra những tiếng sấm rền, lại đánh bay thi

khôi Thôn Tà, tách hắn ra khỏi đôi cánh âm mạch kia.

“Huyền Liễu đại thần!” Hắc Thủy chúa tể Thần Đô Minh chợt biến sắc mặt:

“Thần Thanh Huyền, ngươi lại dám!”

Sắc mặt Nam Cực Tinh Quân cũng biến đổi, nhìn vào U Đô chúa tể với ánh mắt

âm trầm và ngưng trọng: “Thi khôi? Rất tốt, xem ra U Đô ngươi đã quyết tâm

ruồng bỏ mạch Mộc Thần chúng ta.”

Huyền Liễu đại thần là dòng dõi của Mộc Thần – Linh Uy, là một trong những

thần linh Vĩnh Hằng sinh ra sau khi Bàn Cổ khai thiên.

Hắn có địa vị cực kỳ cao quý trong thần linh hệ Mộc, ở ngàn vạn năm trước chỉ

đứng sau Linh Uy.

Bởi vì vị này đã mở một con đường mới cho các thần hệ Mộc… đưa thân thể và

thần phách dung hợp vào các loại thần thụ gần chết, kích phát sinh mệnh của

chúng, từ đó thu hoạch tuổi thọ lâu đời hơn, sức mạnh lớn hơn.

Nhưng vị thần linh vô cùng mạnh mẽ của hệ Mộc này lại ngã xuống trong trận

đại chiến nhân thần khi xưa.

U Đô chúa tể lại dám luyện chế thi thể của Huyền Liễu đại thần thành thi khôi,

đây không thể nghi ngờ là chạm vào cấm kỵ của các thần hệ Mộc.
 
Back
Top Bottom