Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2190: Áo cưới (4)


“Kiến Nguyên đế này có tính cách lương bạc, mà lại dã tâm bừng bừng, không

chừa thủ đoạn.”

Giọng nói Thần Phổ Thiên như chém đinh chặt sắt: “Khi đó chúng ta chỉ cần

cho hắn chút ngon ngọt, hắn nhất định sẽ từ bỏ, sẽ phản bội. Vấn đề là chúng ta

phải làm gì để hắn cho rằng như thế? Hai thần âm Dương thì ta không biết,

nhưng con Chập Long kia vẫn có chút thành ý với hắn.”

“Chúng ta chỉ cần làm cho thi độc trên người hắn phát tác là được. Một bộ độc

thi, nào có tư cách trở thành Thánh hoàng nhân tộc.”

Khóe môi Thần Tịnh Ly cong lên, hiện ra ý cười tự phụ: “Ta đoán bước tiếp

theo của Kiến Nguyên đế sẽ là phục chế Vọng Thiên Hống chân chính, từ đó

khống chế tứ đại Tổ thi, đây chính là cơ hội của chúng ta.”

Thần Phổ Thiên không khỏi cảm khái.

Vị này không hổ là tồn tại có thể đối kháng với Thái Sơ Huyền Nữ gần 50 vạn

năm.

Phương pháp của nàng, quả thực là tốt hơn dùng võ lực nhiều.



Dục Nhật thần chu bay với tốc độ cao nhất có thể đi 30 vạn dặm một ngày.

Sở Hi Thanh dùng bảy ngày mới bay đến không trung Quy Khư.

Mấy năm trước, khi Sở Hi Thanh mới đến đây lần đầu, hắn chỉ cảm thấy phong

cảnh Quy Khư rất thần kỳ và tráng lệ.

Bây giờ hắn có thể bình thản qua lại khắp nơi.

Sở Hi Thanh đầu tiên là tìm viên ‘Giám Thiên thần nhãn’ kia, nghiên cứu con

mắt La Hầu này một chút.

Thái Vi Viên cũng có một con mắt của La Hầu, nhưng nó đã dung nhập vào

‘Tam Đế thần nhãn’. Tru Thiên chi pháp trên đó không tinh khiết và rõ ràng

bằng ‘Giám Thiên chi nhãn’ này.

Mà cảm ngộ của Sở Hi Thanh về Tru Thiên chi pháp bây giờ, lại hoàn toàn khác

biệt với lúc trước.

Trước kia hắn chỉ biết ngước nhìn mà than thở, bây giờ hắn lại cảm thấy Tru

Thiên chi pháp của La Hầu đã đi sai đường rồi, cũng chỉ đến thế.

Vị ‘Vạn Diệt chi chủ’ thời viễn cổ này, cuối cùng vẫn chỉ miễn cưỡng nắm giữ

vị cách nửa bước Tạo Hóa, đây không phải là không có nguyên nhân.

La Hầu đúng là nắm giữ mấy chục loại Hủy Diệt và Sát Phạt chi pháp mạnh mẽ,

nhưng lại không có loại nào có thể đạt đến đỉnh phong.

Sở Hi Thanh nghiên cứu ‘Giám Thiên chi nhãn’ hai ngày, rồi lại tiến vào ‘Hỗn

Độn điện’ do thiên đế đời thứ năm Thần Hạo chế tạo.

Thần Hạo là con của Long Hi, là đệ đệ của Đông Hoàng, là thiên đế đời thứ

năm của thiên địa, cũng là thiên đế đời thứ hai của nhân tộc.

Ngày xưa, vị thiên đế này vì biểu hiện chính thống, cũng là vì để bộ hạ nghiên

cứu đạo của Bàn Cổ, cho nên đã thu thập một lượng lớn di vật và di tích của

Bàn Cổ, rồi gửi vào trong ‘Hỗn Độn điện’.

Sở Hi Thanh đầu tiên là đưa Lục Loạn Ly đến ‘Khổng Tước điện’, lại đưa Bạch

Tiểu Chiêu đến ‘Thừa Hoàng điện’, sau đó mới chạy vào chốn cũ là ‘Huyền

Minh điện’.

Đây là nơi hắn và Vấn Tố Y gặp gỡ lần đầu.

Sở Hi Thanh vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó.

Chỉ tiếc là Vấn Tố Y không ở đây.

Sở Hi Thanh hồi ức một phen, sau đó mới đi vào ‘Nhai Tí điện’.

Sau ba năm, hắn lại được quan sát bức tượng Nhai Tí do Bàn Cổ tự tay điêu

khắc, nhưng cảm nhận lại rất khác xưa.

Nhai Tí của Bàn Cổ và Nhai Tí của Huyết Nhai Đao Quân, khẳng định là không

giống nhau.

Nhưng mà người đời sau, không cần phải rập khuôn theo người đi trước.

…Dù người này có là Bàn Cổ!

Lại như Sở Hi Thanh, cũng nhất định sẽ không rập khuôn theo con đường của

Huyết Nhai Đao Quân.

Bàn Cổ khảm thiên quy Nhai Tí vào biên giới tầng thứ tư và tầng thứ năm của

thiên đạo.

Sau khi Nhai Tí bị các thần bắt giết ở quy mô lớn, thiên quy Nhai Tí trong thiên

địa thậm chí đã bắt đầu suy yếu đến cực hạn.

Mà Huyết Nhai Đao Quân tuy trò giỏi hơn thầy, nhưng vì tuổi thọ không dài,

nên không thể vượt qua được đẳng cấp của Bàn Cổ.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh tự tin rằng thành tựu tương lai của mình chắc chắn sẽ

không dừng lại ở Vĩnh Hằng!

Sở Hi Thanh nhìn bức tượng này một chút, lại mở bảng nhân vật của mình ra.

Hiện giờ hắn còn 220 viên Ước Nguyện Thạch.

Hắn đã tiêu xài 42 viên ở Lê Sơn, dùng để tăng cường ngộ tính cho hắn và Lục

Loạn Ly, tiểu Tóc Húi Cua và Bạch Tiểu Chiêu.

Cũng chính vì những Ước Nguyện Thạch này, Sở Hi Thanh mới có thể tiến bộ

thần tốc trên thiên quy, thậm chí còn học hết Thần Ý Xúc Tử Đao của Huyết

Nhai Đao Quân trong một lần, thậm chí còn tiến thêm một bước, tự nghĩ ra thức

thứ tám của Thần Ý Xúc Tử Đao.

Lúc này, Sở Hi Thanh cũng dùng 20 viên Ước Nguyện Thạch và 10.000 điểm

thiên nguyên để ước nguyện, gia tăng ngộ tính của hắn và Lục Loạn Ly, tiểu

Tóc Húi Cua và Bạch Tiểu Chiêu.

Ánh mắt của tiểu Tóc Húi Cua trên vai hắn đã bị bức tượng này hấp dẫn.

Chỉ vẻn vẹn ba ngày sau, bên ngoài cơ thể tiểu Tóc Húi Cua cũng hiện ra một

con cự thú Nhai Tí rất sống động, đầu rồng thân sài, miệng ngậm chiến đao,

phát ra tiếng gào thét nặng nề.

Con cự thú này không chỉ hô ứng với bức tượng Nhai Tí kia, mà còn khiến cho

cho tất cả đồ vật canh kim ở chung quanh phát ra tiếng ‘ong ong’.

Sở Hi Thanh nhìn thấy cảnh này, không khỏi hiện ra vẻ vui mừng.

Đây là ‘Thiên quy pháp tướng’ của tiểu Tóc Húi Cua.

Nó đã trở thành Chân Linh Nhai Tí.

Điều này làm cho thực lực của tiểu Tóc Húi Cua tăng mạnh.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2191: Cờ thủ


Sở Hi Thanh lập tức thu hồi suy nghĩ lung tung, tiếp tục tập trung vào nghiên

cứu.

Kiếm Ước Nguyện Thạch không dễ, hắn không thể lãng phí.

Sau Chân Linh còn có Thánh Giả… nếu Sở Hi Thanh muốn đi tiếp trên đầu

thiên quy này, ngoại trừ hoàn thành ‘nghi thức’ Nhai Tí cấp độ cao hơn, thì còn

phải tăng cường thiên quy Nhai Tí của bản thân đến tầng thứ cao hơn.

Mãi đến tận 30 ngày sau, Sở Hi Thanh cảm thấy tư duy của mình dần dần chậm

chạp hơn, không còn có nhiều linh cảm như trước nữa, thì hắn mới dừng lại.

Cũng đúng lúc này, hắn cảm ứng được một luồng ý niệm cực mạnh xuất hiện ở

sau lưng mình.

Tại mười trượng sau lưng hắn, có một bóng người quen thuộc đang cười nhìn

hắn.

Người này có thân hình cao lớn thon gầy, một mái tóc đỏ thắm, ngũ quan tuấn

mỹ, hai bên thái dương nhô cao.

Hắn chỉ mặc một chiếc áo bào xanh bằng vải bố bình thường, dưới chân đi một

đôi giày bằng sợi đay, nhưng bản thân lại mang theo một luồng khí xuất trần,

khiến cho người ta chỉ liếc mắt một cái, liền biết vị này không phải người phàm

trần.

…Đó chính là Mộc Kiếm Tiên – Tùng Duyên Niên!

Khoảng tầm một canh giờ sau, Lục Loạn Ly và Bạch Tiểu Chiêu cùng đi đến

‘Nhai Tí điện’.

Bạch Tiểu Chiêu nhìn nhau với tiểu Tóc Húi Cua đứng trên đỉnh đầu Sở Hi

Thanh một chút, sau đó không chút do dự mà nhào lên, chỉ chớp mắt những

tiếng ‘leng keng’ đã vang vọng toàn bộ cung điện.

Hình thể của chúng đều rất nhỏ, tốc độ ra tay cực nhanh, mang theo từng mảng

tàn ảnh ở trên đỉnh đầu Sở Hi Thanh.

Làn sóng khí cương phong làm cho sợi tóc của Sở Hi Thanh lay động.

Nói đến cũng kỳ quái, móng vuốt của hai tên nhóc này rất sắc bén, nhưng lại

không hề tổn thương đến mái tóc đen của Sở Hi Thanh.

Lục Loạn Ly thì lại nhìn chung quang với vẻ ngờ vực.

“Người vừa rồi là ai?”

Lúc nãy, Lục Loạn Ly cũng cảm ứng được một luồng kiếm ý cực mạnh, cho nên

mới kết thúc nghiên cứu, chạy đến ‘Nhai Tí điện’.

Nàng lo lắng Sở Hi Thanh gặp phải nguy hiểm gì đó.

Nhưng một canh giờ tiếp theo, nàng bị cỗ kiếm ý này cản ở bên ngoài, không

thể tiếp cận nơi này.

Sau đó Lục Loạn Ly lại nhìn về phía Cửu Diệu Thần Luân kiếm sau lưng Sở Hi

Thanh.

Nàng cảm giác chín thanh kiếm này đã hơi khác biệt, nhưng cụ thể là khác ở

đâu thì lại không nói ra được.

Ngoại hình nhìn như không thay đổi gì, nhưng màu sắc trên thân kiếm hình như

đã đậm hơn một chút, ‘ý’ bên trong thân kiếm dường như cũng có chút biến

hóa.

Con ngươi Lục Loạn Ly co rụt lại: “Là Mộc Kiếm Tiên?”

Cửu Diệu Thần Luân kiếm này chính là chí bảo hộ đạo Mộc Kiếm Tiên tặng

cho Sở Hi Thanh.

“Xuỵt!”

Sở Hi Thanh ra hiệu Lục Loạn Ly yên lặng.

Còn về phần Bạch Tiểu Chiêu ở trên đỉnh đầu, Sở Hi Thanh tạm thời không để

ý.

Hắn cười nói: “Việc này để ở trong lòng là được, không thể nói! Đặc biệt là sau

khi ra ngoài Quy Khư, càng không thể đề cập đến.”

Lúc này, ánh mắt của tiểu Tóc Húi Cua ở trên bả vai hắn lại hơi khác thường.

Sở Hi Thanh và Mộc Kiếm Tiên thương lượng cũng không giấu nó, vì vậy nó

nghe được toàn bộ câu chuyện, cũng biết hai vị này đang nói loại chuyện khiến

người nghe kinh hãi thế nào.

Tiểu Tóc Húi Cua đã không phải con thú nhỏ hồ đồ như trước kia.

Linh tuệ của nó đã có thể so sánh với người trưởng thành.

Tiểu Tóc Húi Cua đi theo bên cạnh Sở Hi Thanh, mưa dầm thấm lâu, cũng biết

đại thế thiên hạ và cục diện ở vực ngoại.

Nó còn nhớ đến ánh mắt Mộc Kiếm Tiên nhìn Sở Hi Thanh khi rời đi.

Trong mắt vị Kiếm Tiên khiến các thần ở vực ngoại phải kiêng kỵ ba phần này,

ngoại trừ vui mừng và chờ mong ra, thì còn có rất nhiều kinh ngạc và bất ngờ.

Tiểu Tóc Húi Cua cũng rất kinh ngạc, cũng rất chấn động.

Nó biết, một khi việc Sở Hi Thanh mưu tính thành công, chắc chắn sẽ rung

chuyển toàn bộ phàm giới và Thần vực!

Đây cũng là lần đầu tiên chủ nhân của nó lấy thân phận người đánh cờ, để hạ

một quân cờ xuống bàn cơ mang tên ‘Thiên hạ’ này.

Lục Loạn Ly híp mắt quan sát Sở Hi Thanh một lượt.

Nàng xác định cái tên này đang ấp ủ ý xấu gì đó.

Nhưng Lục Loạn Ly cũng đè lòng tò mò xuống.

Luồng kiếm ý vừa rồi, chắc chắn là Mộc Kiếm Tiên không thể nghi ngờ.

Nhưng nếu chuyện mà nhắc cũng không dám nhắc đến, vậy khẳng định là quan

hệ rất lớn. Thậm chí có quan hệ với thần linh, nhắc đến chính là làm hỏng

chuyện.

Bằng không Mộc Kiếm Tiên sẽ không cố tình dùng kiếm ý để ngăn cản bọn họ

đến gần.

Hơn nữa, địa điểm hai người gặp mặt lại là nơi Quy Khư mà các thần không thể

cảm ứng được, cái này vừa nhìn đã biết là có vấn đề.

Lục Loạn Ly hiểu được nặng nhẹ, nàng lại nhìn về pho tượng Nhai Tí kia: “Sư

huynh, ngươi cũng nghiên cứu xong rồi chứ?”

Lục Loạn Ly hơi dừng lại, con ngươi lấp lóe: “Một tháng này, ngộ tính của ta

cực cao, tốc độ nghiên cứu và cảm ngộ cực nhanh, trạng thái đó tiếp diễn mãi

đến vài canh giờ trước mới kết thúc.”

“Còn cả khi ở Lê sơn, ngộ tính của ta cũng cao đến mức đáng sợ, không biết

đây có phải là tác phẩm của sư huynh ngươi không?”

Trong thời gian này, Lục Loạn Ly cảm thấy linh cảm dâng trào như lúc ở Lê

Sơn, tốc độ nghiên cứu và cảm ngộ cực kỳ kinh khủng.

Chỉ vẻn vẹn một tháng, Lục Loạn Ly đã đẩy Đại Minh Vương Luân lên ba tầng,

Khổng Tước chân ý cũng tăng lên bốn tầng.

Cái này nghe không nhiều, nhưng mà một tháng trước, Đại Minh Vương Luân

của Lục Loạn Ly chính là tầng 23.

Hiện giờ, môn đao pháp này của nàng đã là tầng 26.

Đại Minh Vương Luân cũng chỉ có 26 tầng, nàng đã tu đến đỉnh.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2192: Cờ thủ (2)


Khổng Tước chân ý lấy ba pháp Loạn, Mê, Sát làm chủ, thì lại tu đến tầng 25.

Đây chính là tầng 25 chân chính, không dựa vào thiên phú huyết mạch và chiến

đồ, cũng không dựa vào thần khí linh bảo gì.

Nếu cộng thêm những thứ này, Khổng Tước chân ý của nàng là tầng 30.

Chỉ bằng trình độ này, Lục Loạn Ly đã có thể đánh một trận với võ tu nhất

phẩm rồi.

Mãi đến tận nửa ngày trước, loại trạng thái này mới biến mất.

Lục Loạn Ly hiểu rõ, đây nhất định là do Sở Hi Thanh làm gì đó.

Loại trạng thái như thể hồ quán đỉnh, thiên nhân cảm ứng này, nàng chưa bao

giờ gặp phải.

Nhưng mà khoảng thời gian này đồng hành với Sở Hi Thanh, Lục Loạn Ly lại

gặp phải hai lần, hơn nữa mỗi lần đều dài một tháng, nàng không hoài nghi

cũng không được.

Tại Lê Sơn, Lục Loạn Ly còn hoài nghi là Suối Thần Tuệ.

Nàng có nghe nói Suối Thần Tuệ có hiệu quả thế nào, nhưng chẳng may Suối

Thần Tuệ này lại có hiệu quả đặc biệt với nàng thì sao?

Đến khi Quy Khư, thì Lục Loạn Ly chỉ có thể hoài nghi Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh thấy buồn cười: “Loạn Ly ngươi cũng đã đoán được trên người ta

có một thần bảo bản mệnh đúng không?”

Hắn vốn không định lừa gạt Lục Loạn Ly.

Lục Loạn Ly lập tức hiểu rõ, quả nhiên là cái tên này.

Trước kia nàng cũng hoài nghi trên người Sở Hi Thanh có một cái thần bảo rất

mạnh mẽ.

Tu vị của Sở Hi Thanh tăng nhanh như gió, quá nửa là có quan hệ với cái thần

bảo này.

Sở Hi Thanh thì lại nói tiếp: “Thứ này có thể là Đông Hoàng Kính đã từng bị

hủy diệt, mấy năm trước phụ thân ta đã dùng hài cốt của cái thần bảo này làm

căn cơ, triển khai Điên Đảo âm Dương để phục sinh ta, cũng đồng thời khôi

phục linh tính cho cái thần bảo này, để nó trở thành thần bảo bản mệnh của ta.”

“Thứ này cực kỳ thần kỳ, có thể tâm tưởng sự thành, tựa như bất kỳ chuyện gì

cũng có thể làm được. Tiền đề là ta có thể trả giá cho nguyện vọng này.”

Đông Hoàng Kính?

Lục Loạn Ly lại híp mắt lại.

Lục Loạn Ly cũng từng đọc được một số miêu tả vụn vặt về thần thông và sức

mạnh to lớn của Đông Hoàng Kính ở trong sách cổ.

Đó là thần bảo mạnh nhất của mạch Như Ý, do đèn nhang và nguyện lực của

thần linh thôi thúc, trong truyền thuyết nó có thể thực hiện bất cứ nguyện vọng

nào.

Lục Loạn Ly chợt bắt lấy một từ trong lời nói của Sở Hi Thanh, nàng vô thức

cảm thấy căng thẳng: “Trả giá gì?”

“Yên tâm, cái giá này có quan hệ với nguyện lực và thần lực, không tổn hại đến

bản thân ta. Đây dù sao cũng là thần bảo bản mệnh của ta, chứ không phải tà

pháp gì, không cần bản thân ta phải trả giá.”

Sở Hi Thanh khẽ lắc đầu giải thích, sau đó giơ tay lên, thả Dục Nhật thần chu

ra: “Các ngươi đến rất đúng lúc, ta đang định rời khỏi Quy Khư.”

Sở Hi Thanh nhìn Lục Loạn Ly: “Lần này chúng ta đã đi một thời gian, sau khi

rời khỏi đây, ta muốn đến Đông Châu một chuyến. Không biết Loạn Ly ngươi

muốn đi đâu? Là về Vô Tướng thần sơn, hay là đi về Thiết Kỳ Bang với ta?”

“Đương nhiên là về Thiết Kỳ Bang!”

Lục Loạn Ly cũng đã lên tam phẩm hạ, các loại võ đạo, huyết mạch và thiên

quy đều tăng lên rồi.

Nhiệm vụ hàng đầu của nàng bây giờ, chính là mượn Thiết Kỳ Bang để hoàn

thành các loại ‘nghi thức’ của bản thân, mà không phải trở về Vô Tướng thần

sơn để tiềm tu.

Tiếp đó, ánh mắt nàng thản nhiên, ra vẻ lơ đãng nói: “Đúng rồi, đóa Băng Tâm

Hoa lần trước đâu rồi?”

Trong lòng Sở Hi Thanh nhất thời căng thẳng, nhưng trên mặt hắn vẫn cười như

cũ, không có chút kinh hãi nào.

“Băng Tâm Hoa? Không phải ngươi không cần sao?”

Sở Hi Thanh ra vẻ khó hiểu, rồi lấy một đóa hoa trắng như tuyết ra: “Sao lại đột

nhiên hỏi thứ này?”

Hắn thầm cảm thấy may mắn, may mà mình vẫn luôn giữ đóa hoa này lại.

Lục Loạn Ly đưa tay tiếp nhận, còn quan sát rất cẩn thận.

Đóa hoa này vẫn giống hệt với lúc Sở Hi Thanh tặng nàng.

Long lanh lóng lánh như băng, trong suốt như ngọc; toàn thân trắng muốt như

ngọc, băng hồn tố phách, để ngươi không đành lòng khinh nhờn.

Lục Loạn Ly lại ngửi một cái, nàng ngửi mùi hương mát lạnh này, khóe môi hơi

cong lên: “Đây là hoa song sinh, không biết một đóa khác ở đâu? Là Vấn Tố Y?

Băng thanh ngọc khiết, độc lập băng nguyên, ngạo nghễ sương tuyết… ngươi

cũng nói với nàng câu này?”

Sở Hi Thanh nhất thời tê cả da đầu.

Mà khi hắn đang suy nghĩ thật nhanh, vắt óc để tìm cách trả lời.

Thì Sở Hi Thanh lại hừ lạnh một tiếng, tung người bay lên Dục Nhật thần chu.

Nàng khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, cũng lười nhìn cái tên Sở Hi

Thanh này.

Sở Hi Thanh lại thấy Lục Loạn Ly cất đóa Băng Tâm Hoa kia đi.

Ánh mắt hắn không khỏi sáng lên, vừa lau mồ hôi trán, vừa âm thầm mừng rỡ,

toàn thân cũng thả lỏng.

Sở Hi Thanh biết mình đã qua ải này rồi, cái thuyền nhỏ sắp lật cũng bị hắn bẻ

trở về.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại đưa hai tay lên, tàn nhẫn gõ đầu hai tên nhóc kia một

cái.

Giọng nói hắn lạnh lẽo: “Hai tên nhóc các ngươi yên tĩnh một chút cho ta.”

Đó là tiểu Tóc Húi Cua và Bạch Tiểu Chiêu.

Mỗi khi tu vị của hai tên nhóc này tăng lên, là chúng sẽ giao thủ với nhau.

Khi Sở Hi Thanh nói chuyện với Lục Loạn Ly, hai tên nhóc này đã giao thủ hơn

trắm cái hô hấp, đại chiến mấy trăm ngàn hiệp.

Mà tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng không thể

khống chế lực lượng, chúng suýt nữa thì gọt tóc của Sở Hi Thanh.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2193: Cờ thủ (3)


Sau khi bị đè lại, Bạch Tiểu Chiêu liền đứng trên đỉnh đầu Sở Hi Thanh mà thở

phì phò, ánh mắt ngậm lấy mấy phần kiêng kỵ mà nhìn tiểu Tóc Húi Cua đứng

trên bả vai Sở Hi Thanh.

Tên tiểu tử này càng ngày càng mạnh…

Mới một tháng không gặp, tiểu Tóc Húi Cua quả nhiên đã trở thành Chân Linh

Nhai Tí.

Bạch Tiểu Chiêu không ngờ cái vị cách Chân Linh này lại giúp tiểu Tóc Húi

Cua tăng mạnh như vậy.

Nói đến thì bây giờ nàng cũng là Chân Linh Thừa Hoàng, huyết mạch và lực

lượng thiên quy của nàng cũng tăng lên rất nhiều.

Lê Sơn Lão Mẫu là Sáng Đạo Giả của mạch Thừa Hoàng, có thể đưa hai ba

người lên vị cách Chân Linh.

Nhưng lợi ích mà Bạch Tiểu Chiêu nhận được lại kém xa tiểu Tóc Húi Cua!

Còn nữa, không ngờ cái tên này đã học được ba thức đầu của Thần Ý Xúc Tử

Đao rồi!

Nó đã cô đọng Thần Ý Đao Tâm, dường như còn thay đổi đao tâm này, năng

lực thu thập địch ý và sát niệm càng mạnh mẽ hơn.

Bạch Tiểu Chiêu đã sử dụng bí pháp, dùng Ngưng Thần Quyết đỉnh cấp, tận lực

kiềm chế chiến ý của bản thân, nhưng vẫn bị tiểu Tóc Húi Cua lợi dụng.

Bạch Tiểu Chiêu nghĩ thầm, đây nhất định là huynh trưởng đã thay đổi và

cường hóa Thần Ý Xúc Tử Đao.

Chỉ bằng chút trí tuệ của tiểu Tóc Húi Cua, tuyệt đối không có năng lực này.

May mà nàng không có bất kỳ sát ý nào với tiểu Tóc Húi Cua, bằng không đao

ý của cái tên này còn mạnh hơn.

Cũng may mà lúc trước Lê Sơn Lão Mẫu đã trợ giúp nàng rất nhiều, còn ban

cho nàng một cái thần bảo mạnh mẽ, bằng không nàng đã không thủ được

vương tọa của mình rồi.

Bạch Tiểu Chiêu dùng ánh mắt hung ác nhìn tiểu Tóc Húi Cua một lát, sau đó

lại dùng móng vuốt gãi gãi cằm, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Huynh trưởng và Loạn Ly tỷ vừa nói gì nhỉ? Nàng và tiểu Tóc Húi Cua đánh

quá hăng, không nghe thấy hai người nói gì.

Sau khi trấn áp hai tên nhóc này, Sở Hi Thanh lại lắc mình một cái, bay đến đầu

thuyền.

Mà khi hắn điều khiển chiếc thuyền này bay ra khỏi ‘Hỗn Độn điện’, thì lại thấy

có bốn người đang đứng ở cửa đại điện.

Thân thể bọn họ cao to uy mãnh, đều mặc áo giáp tích góp từ vàng lá, đầu đội

kim quan, một thân kim quang chói lóa.

Nhưng sắc mặt bọn họ lại xanh trắng, không có dù chỉ là một chút màu máu

nào.

Để người kinh dị nhất là khí cơ của bọn họ tràn đầy sát lực.

Điều này không chỉ làm ánh mắt Sở Hi Thanh hơi co lại, mà Lục Loạn Ly cũng

mở mắt ra.

Đây không phải là người sống, mà là cương thi!

Hơn nữa ít nhất là Thi Vương cấp độ nhị phẩm! Thậm chí có thể đạt đến nhất

phẩm!

Lục Loạn Ly nghĩ thầm, đây chính là cái gọi ‘Khư tộc’ bên trong Quy Khư sao?

Bốn tên Thi vương kia ngưng thần nhìn hai người trên thuyền một chút, lập tức

khom người thi lễ, cung kính nói: “Hai vị! Chủ thượng chúng ta cho mời, bọn

họ muốn gặp mặt hai vị một lần.”

Sở Hi Thanh hơi nhướng mày lên, trong mắt hiện ra ý cười: “Chủ thượng của

các ngươi là Hạn Bạt và Hậu Khanh?”

Hắn còn cho rằng hành trình Quy Khư này sẽ không được gặp hai vị này nữa

chứ.

Hắn tiến vào Quy Khư tận một tháng, đến hôm nay hai vị Tổ thi này mới có

động tĩnh.

Kiến Nguyên đế và Bất Chu sơn đều phục chế Vọng Thiên Hống đời đầu, rõ

ràng là có ý đồ khó lường, rất có thể là đang mưu đồ tứ đại Tổ thi.

Hắn còn cho rằng Hạn Bạt và Hậu Khanh không để ý, không sốt ruột.

“Đúng vậy!”

Một vị trong bốn vị Thi vương ngẩng đầu nhin nhau với Sở Hi Thanh: “Hai

người bọn họ đều có bệnh tại người, không tiện đích thân nghênh đón, chỉ có

thể ở ‘khư tâm’ chờ Nhân hoàng đại giá quang lâm.”



Tại phía bắc Thần Châu, góc nam Thiết Bích sơn mạch ở Lương Châu, có một

tòa ‘Vạn Quật sơn’.

Trình độ kiên cố của ngọn núi này đuổi sát ‘Bí Văn vân thạch’ và ‘Hỏa Vân

nham’, nhưng trong núi lại có vô số hang động.

Mà những hang động này lại thông suốt bốn phương, trăm gãy ngàn vòng, toàn

bộ đều sâu không thấy đáy, không biết thông đi nơi nào.

Tuy nhiên, sau khi tiến vào hang động được 200 trượng, liền có thể nhìn thấy

một lượng lớn sâu to lớn được khảm trong vách đá màu đỏ thắm.

Những con sâu này đều có chiều cao như người trưởng thành, hình dạng thì lại

như con kiến.

Chúng nó như đã chết, không có chút động tĩnh nào. Nhưng nếu như nhìn kỹ

hơn thì sẽ phát hiện, giáp xác bên ngoài của chúng đều tỏa ra ánh sáng lung

linh.

Tòa ‘Vạn Quật sơn’ này là hung địa nổi tiếng ở Lương Châu, không chỉ phạm vi

ngàn dặm không một bóng người, mà bình thường cũng không có bất kỳ sinh

linh hay thú loại nào có can đảm đến gần.

Tuy nhiên, khi Sở Hi Thanh sắp gặp mặt hai trong tứ đại Thi tổ ở Quy Khư, thì

một đạo độn quang màu đỏ thắm đã hạ xuống miệng hang to lớn nhất ở trên

ngọn núi này.

Lúc này, nếu như Phương Bất Viên ở đây thì nhất định sẽ kinh ngạc, bởi vì

người này chính là Trang quý phi.

Sau khi vị này hiện thân, liền liếc mắt nhìn bốn phía.

Trên mấy ngọn núi cách nơi này khoảng 200 dặm, mỗi nơi đều có một bệ đá to

lớn khổng lồ.

Đó là Phong Hỏa Đài của Quy Nguyên kiếm phái, Đô Thiên thần cung và Ngự

Thần tông, chúng được chế tạo để trấn áp phong ấn của Đại La Nghĩ tộc.

Sau khi chuyện ở ‘Thần Vọng quan’ phát sinh, ba đại thần tông nhất phẩm này

đã gia tăng nhân thủ trên Phong Hỏa Đài, còn có ba vị võ tu nhất phẩm tọa trấn,

giám sát động tĩnh ‘Vạn Quật sơn’ mọi lúc.

Nhưng thủ đoạn quan sát của mấy thần tông này, lại không bắt được tung tích

của nàng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2194: Cờ thủ (4)


Trang quý phi quét mắt nhìn một lát, lại hừ nhẹ một tiếng, rồi cất bước đi vào

trong hang động.

Bóng người của nàng lóe lên, chỉ giây lát đã tiến vào nơi sâu xa nhất trong

hang.

Đó là một hầm ngầm rộng lớn, nằm sâu 900 trượng dưới chân núi.

Diện tích nơi này khoảng 10 dặm, không gian hình elip, bên trong tràn ngập ánh

sáng đỏ lộng lẫy.

Đó là ánh sáng phát ra từ giáp xác của vô số ‘Đại La Thần Nghĩ’, chúng nó làm

cho cả tòa hầm ngầm này tràn ngập khí tức máu tanh quỷ dị.

Sắc mặt Trang quý phi nghiêm túc, đi đến nơi trung ương của hầm ngầm, rồi

quỳ xuống trước một khối pha lê màu đỏ khổng lồ.

“Mẫu thân!”

Khối pha lê đỏ này căn bản không phải pha lê đỏ bình thường.

Nếu đưa tay chạm vào, sẽ phát hiện chất liệu của nó gần như máu thịt.

Bên trong pha lê đỏ cũng là một con Đại La Thần Nghĩ, nhưng hình thể của nó

to gấp 10 lần Đại La Thần Nghĩ bình thường.

Phần đầu của nó lại rất nhỏ, hơn nữa không có tua vòi, phần bụng lại cực lớn.

Đó chính là kiếm chúa của toàn bộ Đại La Nghĩ tộc, là tồn tại tôn quý nhất của

bộ tộc.

Mà khi Trang quý phi hành lễ, cặp mắt to bằng nắm tay của con kiến chúa này

lóe lên.

“Ngươi đã trở về, con gái của ta!”

Nàng thế mà lại thò đầu ra khỏi khối pha lê đỏ, nhìn Trang quý phi: “Ta cảm

nhận được ngươi đang sung sướng, xem ra ngươi mang tin tốt về cho chúng

ta?”

“Vâng!”

Trang quý phi hít thật sâu, sau đó lấy một vật trong tay áo ra: “Hoàng đế nhân

tộc đã giao thứ này cho ta.”

Đó là một con dấu màu máu to bằng đầu ngón tay.

Nhưng khoảnh khắc này, vô số đôi mắt trong hầm ngầm này chợt mở ra, chú ý

vào lòng bàn tay của Trang quý phi.

“Đại La Huyết Ấn! Xuất từ tay Thánh hoàng đời thứ ba của nhân tộc, chuyên

dùng để phong ấn bộ tộc ta. Các đời đến nơi, thứ này đều được cung phụng

trong đại trận trấn quốc của bọn họ, dùng long khí để gia cố phong ấn. Nhân

hoàng giảo hoạt kia, hắn rốt cuộc cũng trả thứ này cho bộ tộc ta sao?”

Trong lời nói của kiến chúa còn ngậm lấy ý mừng.

Nó hút thứ này đến trước mặt mình, rồi bắt đầu quan sát tỉ mỉ.

“Đúng là nó rồi! Chỉ cần phá hủy nó, bộ tộc ta có thể thoát vây. Chỉ là…”

Kiến chúa hơi dừng lại, lời nói ngậm lấy vài phần nghi hoặc: “Sao tên nhân tộc

này lại cam lòng nhả nó ra? Lúc trước chúng ta hợp tác với hắn hơn 30 năm,

đến nay vẫn không thể lấy được quá nhiều chỗ tốt, còn tổn thấy vài con kiến

quân xuất sắc.”

Trong mắt Trang quý phi cũng hiện lên vẻ nghi hoặc, nàng hơi chần chờ: “Kiến

Nguyên đế gặp phải nguy cơ to lớn, hắn không những gặp phải khiêu chiến

trong nhân tộc Thần Châu, mà còn đắc tội với các thần. Chắc hắn muốn mượn

lực lượng của bộ tộc ta để ổn định ngôi vị hoàng đế của hắn.”

Trang quý phi lại ngẩng đầu lên: “Thật ra thì mặc kệ hắn có mục đích gì cũng

không quan trọng, chỉ cần mẫu thân và chư vị trưởng lão thoát vây, Đại La Nghĩ

tộc chúng ta không cần sợ tất cả uy h**p trong phàm giới này.”

“Lời này có lý, rất có lý!”

Kiến chúa cười khẽ một tiếng.

Nàng lại thò một chân ra khỏi khối pha lê đỏ, dùng mũi nhọn c*m v** viên Đại

La Huyết Ấn này, khiến cho nó kêu ‘răng rắc’, rồi bắt đầu sinh ra vô số vết nứt.

“Nhân hoàng này cuối cùng cũng coi như là biết điều, nể tình hắn không để

chúng ta chờ quá lâu. Chỉ cần hắn và triều Đại Ninh của hắn chịu trả giả thật

lớn, thì bộ tộc ta có thể giúp hắn một tay…”

Nhưng kiến chúa còn chưa nói xong, một giọng nói già nua và khàn khàn đã

vang lên: “Như vậy Vô Cực Đao Quân của nhân tộc thì sao? Ngươi nói đây là

truyền nhân của Huyết Nhai, hắn đã nắm giữ thức thứ ba của Thần Ý Xúc Tử

Đao rồi đúng không? Sau khi chúng ta thoát vây, nên ứng đối với người này thế

nào? Ta đoán hắn nhất định sẽ chạy đến trấn áp chúng ta.”

Khi hai chữ ‘Huyết Nhai’ vang vọng ở trong hang động, tất cả đôi mắt ở nơi

này đều hiện ra ý sợ hãi mãnh liệt.

Chân của kiến chúa còn run lên, suýt nữa làm rơi Đại La Huyết Ấn.

Thật ra thì tại 800 năm trước, bọn họ đã đánh trọng thương Đại La Huyết Ấn

một lần, sau đó gần như đã thoát vây.

Nhưng mà bọn họ lại gặp phải Huyết Nhai Đao Quân, gặp phải Thần Ý Cấm

Thiên.

Thức thứ ba của Thần Ý Xúc Tử Đao… Thần Ý Cấm Thiên, chuyên môn khắc

chế hai tộc Vũ và Côn (trùng) trong thiên hạ.

Khi đó, tất cả Đại La Nghĩ tộc thoát vây đều bị Huyết Nhai Đao Quân tàn sát

sạch sẽ, chỉ có những kẻ ngoan ngoãn trốn về ‘Vạn Quật sơn’, trở lại nơi phong

ấn của Thánh hoàng đời thứ ba thì mới may mắn sống sót.

Pha lê đỏ bên ngoài kiến chúa chính là nàng dùng năng lực huyết mạch để

chuyển dời đao ý của Huyết Nhai Đao Quân ra khỏi cơ thể.

“Năm ngày sau, Đại Ninh sẽ khởi xướng thế tiến công qua sông Thiên Hoài và

sông Thần Tú, kiềm chế Sở Hi Thanh thay tộc ta.”

Trang quý phi ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ánh sáng lộng lẫy: “Khả năng hắn

đích thân chạy đến là không cao, ngoài ra Sở Hi Thanh chỉ là tam phẩm. Nhai

Tí Đao của hắn còn lâu mới đạt đến trình độ của Huyết Nhai Đao Quân ngày

xưa!”

“Hắn và Huyết Nhai khẳng định là chênh lệch không nhỏ, Huyết Nhai ngày xưa

chính là Chân Linh Nhai Tí. Nhưng mà một thức Thần Ý Cấm Thiên kia đúng

là khắc chế bộ tộc ta, ta và chư vị trưởng lão vẫn chưa thể nghĩ ra biện pháp phá

giải nó.”

Kiến chúa nói đến đây, bỗng nhiên nhìn Trang quý phi với vẻ suy tư.

Nó cảm nhận được sát cơ vô tận của Trang quý phi.

“Xem ra ta hiểu lầm ý của ngươi, ý của ngươi là ta liên thủ với chư vị trưởng

lão, dốc hết sức để trừ khử hắn?”

“Đúng vậy!”

Trang quý phi vừa nói chuyện vừa nắm chặt đao bên hông.

“Ngày xưa, chúng ta bị thua là vì Thần Ý Cấm Thiên, cũng là bởi vì mẫu thân

và chư vị trưởng lão bại trong tay Huyết Nhai, mẫu thân và chư vị trưởng lão

suy yếu, không còn hơi sức đối kháng. Nhưng Sở Hi Thanh thì lại khác, sức

chiến đấu của hắn chỉ là top 10 Thiên Bảng, hiện giờ cũng chỉ tu luyện đến thức

thứ năm của Thần Ý Xúc Tử Đao. Chúng ta dốc toàn lực, là có thể g**t ch*t

hắn!”

Khi lời nói của nàng hạ xuống, lại có vô số cặp mắt mở ra!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2195: Thú vị rồi đây


Khư tâm’ trong Quy Khư chính là nơi sâu xa nhất của nơi này.

Sở Hi Thanh càng đến gần thì cảm giác áp lực càng nặng hơn.

Nơi này là nơi có áp lực lớn nhất của đáy biển, nước ở nơi này cũng không phải

là nước bình thường, tất cả đều là Thất Nguyên Trọng Thủy.

Loại nước này có thể dùng để tế luyện Thiên Cương phù ‘Thiên Bạo Hạch

Dương’, cũng là một loại tài liệu quan trọng trong trận pháp.

Tuy nhiên, những nơi khác cũng có Thất Nguyên Trọng Thủy, độ khó lấy được

còn dễ hơn ở Quy Khư nhiều.

Khi Sở Hi Thanh thâm nhập được ngàn dặm, thì mấy vị Thi vương nhất phẩm

dẫn đường kia đều dừng bước lại.

Thất Nguyên Trọng Thủy của nơi này đã biến thành Bát Nguyên Trọng Thủy,

ngoại trừ áp lực càng ngày càng mạnh ra, thì còn có cả lực hút mạnh mẽ, ngoài

ra còn có vô số viêm hỏa và tia sáng nóng cháy b*n r*, còn có những hạt bụi

cuồng bạo không gì sánh nổi.

Toàn thân mấy vị Thi vương nhất phẩm kia đã bắt đầu bốc cháy rồi.

Bọn họ như hóa thành một bó đuốc ở dưới đáy biển sâu vậy.

Kẻ cầm đầu còn nói với vẻ xin lỗi: “Xin lỗi hai vị, chủ thượng nhà chúng ta chờ

ở trong nơi sâu nhất, sau khi hai vị tiến lại gần, liền có thể giao lưu.”

Sau đó bọn họ cũng không dám ở lại đây lâu hơn, tất cả đều rời đi luôn.

Mà không chỉ là bốn con Thi vương này, tiểu Tóc Húi Cua đã trực tiếp chui vào

cơ thể Sở Hi Thanh, Bạch Tiểu Chiêu cũng trốn vào trong nội giáp của hắn.

Nàng có thể co thân thể lại, chỉ to bằng nắm tay. Đôi cánh như sừng ở sau lưng

thì hóa thành lôi đình và cuồng phong vờn quanh người, hoàn toàn không ảnh

hưởng đến hình thế.

Tố chất thân thể của hai tên nhóc này vẫn kém một chút, không chịu nổi áp lực

và lực lượng Dương viêm ở nơi này.

Tố chất thân thể của Lục Loạn Ly cũng không khác tiểu Tóc Húi Cua là mấy, đã

tiếp cận với nhị phẩm thượng, nhưng còn kém một chút.

Nàng cũng rất gian nan.

Nhưng Lục Loạn Ly lập tức lấy Loạn Thiên Tử Kim Chuy ra, dưới sự tăng

cường của thần bảo, chém ra một thức ‘cực chiêu Gần Thần’ Phân Băng Ly

Tích.

Chỗ đáng sợ của Đại Minh Vương Luân chính là nó sinh sôi liên tục! Nếu như

không có người mạnh mẽ phá giải nó, thì chỉ cần Lục Loạn Ly muốn, chiêu

thức này có thể kéo dài mấy ngày mấy đêm.

Có một thức này hộ thân, Lục Loạn Ly trở nên thong dong hơn nhiều.

Nàng rất kinh ngạc nhìn nơi sâu xa trong ‘khư tâm’: “Trước kia ta từng xem

sách cổ, trong đó có miêu tả ‘khư tâm’. Nói là càng vào sâu, cường độ của vật

chất càng cao, lực hút càng mạnh, nơi trung ương quả thực là như mặt trời rơi

rụng xuống thế gian.”

“Không ngờ những miêu tả này lại là thật, không giả chút nào. Dưới đáy biển

sâu này vốn là nơi cực âm, vậy mà lại xuất hiện một chỗ như này. Nói vậy đây

chính là cái gọi cực âm sinh dương, cực dương sinh âm.”

Sở Hi Thanh lại hơi lắc đầu phản đối.

Nơi trung ương này quả thực là hơi giống với mặt trời, nhưng mà còn kém mặt

trời chân chính rất nhiều.

Hoàn cảnh nơi này cũng không quan hệ gì với ‘cực âm sinh dương, cực dương

sinh âm’ cả.

Sở Hi Thanh nghĩ đến một ít sách cổ của Vô Tướng thần tông và một số truyền

thuyết viễn cố trong miệng Thần Xích Hỏa.

Trong truyền thuyết, nơi trung ương hay còn gọi là ‘khư hạch’ này chính là một

‘con mắt’ của Bàn Cổ để lại sau khi tử vong.

Còn có người nói, đây có thể là sản phẩm thất bại khi Bàn Cổ khai sáng ‘Thiên

Đạo’, hoặc là mảnh vỡ của ‘Thiên Đạo’ thời đại hỗn độn, cuối cùng bị Bàn Cổ

vứt ở nơi này.

Những truyền thuyết này đều rất hoang đường.

Nhưng cũng có truyền thuyết rằng, âm Thần và Dương Thần không phải là hai

con mắt của Bàn Cổ hóa thành.

‘Mặt trời’ và ‘Mặt trăng’ chân chính mà âm Thần và Dương Thần thay thế, mới

chính là hai mắt của Bàn Cổ.

Ngoài ra, cũng có người suy đoán, mặt trời và mặt trăng giả tạo ở phía trên bầu

trời kia, rất có thể là một phần của ‘Thiên Đạo’.

Còn cả ‘Bàn Cổ tinh hồn’ vốn nên có ba hồn bảy vía, nhưng thế gian bây giờ,

lại có mười hai cái ‘Bàn Cổ tinh hồn’.

Hai cái thêm ra kia, chính là chất chứa bên trong mặt trời mặt trăng này.

Hai người Sở Hi Thanh bay vào thêm 200 dặm.

Đến nơi này, thức cực chiêu Phân Băng Ly Tích của Lục Loạn Ly đã rất miễn

cưỡng. Nhất định phải liên tục rót chân nguyên vào mới có thể cố gắng chống

đỡ.

Thân thể của Sở Hi Thanh cũng đã có chút không kiên trì nổi.

Lúc này quanh người hắn xuất hiện một mảnh ánh đao như gương bạc, phản xạ

và bẻ gãy tất cả lực lượng bên ngoài, khiến cho áp lực của hai người giảm

mạnh.

Nhưng phiền phức chân chính là những hạt bụi nhỏ li ti kia, chúng chỉ nhỏ bằng

một phần ngàn vạn của sợi tóc, lại bị lực hút và lực lượng Dương viêm ở nơi

này khiến cho gia tốc đến mức tận cùng, cực kỳ cuồng bạo.

Sở Hi Thanh cũng cực kỳ gian nan khi phản xạ nhưng hạt cuồng bạo này.

Cũng may là bọn họ không cần tiến lên nữa.

Hạn Bạt và Hậu Khanh ở hai bên trái phải, từng người hóa thành một cái kén

sáng, trôi nổi ở trăm trượng trước mặt bọn họ.

Điều này khiến cho Lục Loạn Ly hơi kinh ngạc, nàng còn tưởng mình sẽ nhìn

thấy hai bộ thi thể… cùng lắm là thi thể giống như người sống…
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2196: Thú vị rồi đây (2)


Lục Loạn Ly lập tức nheo mắt lại, khí cơ của hai vị Thi tổ này rất mạnh, lại còn

hòa sâu vào mấy đầu thiên quy. Ngoài trừ khí u ám lúc ẩn lúc hiện kia, thì hai vị

này có chút tương tự với Lê Sơn Lão Mẫu.

Hai vị Thi tổ này cũng đi một con đường khác với các thần.

Ánh mắt Sở Hi Thanh lại rơi vào trên cái gọi là ‘khư tâm’ kia.

Trong mắt hắn hiện ra một tia kinh ngạc và kỳ dị.

Sở Hi Thanh xác định không thể nghi ngờ, có sự vật gì đó ở trong này đang cảm

hóa mình.

Rất có thể là có quan hệ với Hỗn Độn của hắn.

Khi Sở Hi Thanh đến gần nơi này, hắn đã cảm ứng được thứ gì đó.

Vấn đề là cái ‘khư tâm’ này rốt cuộc là thứ gì?

Khi Sở Hi Thanh đang nghi ngờ không thôi, quan sát cái chùm sáng chói mắt

kia, thì một giọng nữ sắc bén như binh khí va chạm chợt vang lên: “Ta chính là

Cơ Bạt! Xin lỗi hai vị, vì hai người ta là thân thể tử linh, chỉ có thể dùng

phương thức này để gặp mặt.”

Cơ Bạt chính là Hạn Bạt, nàng chính là con gái của Huyền Hoàng thủy đế, đây

mới là tên thật của nàng.

Giọng nói của Hậu Khanh thì dầy cộm, nặng nề và khàn khàn: “Ta chính là Hậu

Khanh, gặp ta Nhân hoàng đương đại! Thi thể của ta ghê tởm, sợ làm bẩn mắt

bệ hạ, mong bệ hạ thứ lỗi.”

Lúc này, ánh mắt của Sở Hi Thanh mới rời khỏi cái gọi là ‘khư tâm’ kia.

Hắn quả thực rất tò mò với thứ này, muốn tiến vào xem một chút.

Nhưng với tu vị của hắn bây giờ, nhiều nhất là thâm nhập được thêm năm sáu

mươi dặm, nhiều hơn thì có khả năng ngã xuống.

Hắn khẽ mỉm cười, ôm quyền với hai cái kén: “Không dám nhận! Trước mặt hai

vị, tại hạ chỉ là một vãn bối, cũng không chịu nổi cái danh xưng Nhân hoàng

này, hai vị không cần khách khí như vậy.”

Hắn còn không phải hoàng đế, miễn cưỡng xem như là một cái chư hầu.

Sở Hi Thanh lại không tự chủ được mà nghĩ thầm, hai vị Tổ thi một nam một

nữ quanh năm ở nơi này, sẽ không phát sinh chuyện gì chứ?

Long Khôi có thể yên tâm sao?

“Theo như ta biết, bệ hạ đã làm chủ mười châu, cầm binh hai ngàn vạn. Hơn

nữa còn được lòng dân, khí vận sâu dày, xưng hoàng là chuyện sớm hay muộn.”

Hậu Khanh tuy ở trong Quy Khư mấy vạn năm, thậm chí là mười mấy vạn năm,

nhưng hiển nhiên là vẫn biết chuyện ở bên ngoài.

“Bệ hạ, mặc dù Quy Khư có thể né tránh ý chí của các thần. Nhưng mà trong

Quy Khư cũng có tai mắt của bọn họ, vì vậy chúng ta nói ngắn gọn.”

Sở Hi Thanh gật đầu: “Mời hai vị!”

Quy Khư đúng là có thể che đậy ánh mắt của các thần, nhưng mà các thần có

thể cho phép một nơi nằm ngoài sự tai mắt của bọn họ sao?

Những thần linh bình thường thì cũng thôi, nhưng những Tổ thần và đế quân,

một số thần linh mạnh mẽ đều sắp xếp cơ sở ngầm bên trong Quy Khư này.

Đây mới là lý do hắn lựa chọn gặp mặt Mộc Kiếm Tiên ở trong ‘Hỗn Độn điện’.

Tại nơi đó, có thể che đậy ý niệm của thần linh, mà không gian bên trong khá

nhỏ, bọn họ có thể thăm dò và điều tra trong và ngoài điện, bất kỳ gió thổi cỏ

lay nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Mộc Kiếm Tiên và hắn.

“Chúng ta mời bệ hạ đến đây, là có một chuyện muốn nhờ.”

Giọng nói của Hậu Khanh nặng nề: “Hai người chúng ta cả gan, mời bệ hạ

thống nhất Thần Châu xong, thì dùng Điều Đình Tạo Hóa hoặc Điên Đảo âm

Dương để nghịch chuyển tính chất âm dương của Vọng Thiên Hống.”

Sở Hi Thanh không khỏi sững sờ khi nghe vậy.

Việc hai vị này nhờ lại có liên quan đến Vọng Thiên Hống, hoàn toàn khác với

những gì hắn dự đoán.

Thần sắc hắn hơi kinh ngạc, quét mắt nhìn hai cái kén một chút: “Hai vị có biết

Bất Chu sơn và Kiến Nguyên đế đang thử phục chế Vọng Thiên Hống đời đầu

không? Hơn nữa đã có thành quả rất lớn.”

Thời điểm này, hai người không cân nhắc chuyện mình có thể rơi vào sự khống

chế của người khác, trái lại còn muốn nghịch chuyển tính chất âm dương của

Vọng Thiên Hống?

Lúc này, hai cái kén lại rơi vào yên lặng.

Giây lát sau, Hạn Bạt mới nói: “Bệ hạ có chỗ không biết, thật ra Vọng Thiên

Hống đời đầu vẫn chưa chết. Nó đang bị trấn áp ở nơi này, chắc hẳn bệ hạ cũng

đoán được.”

Con ngươi của Sở Hi Thanh nhất thời co rút lại.

Vọng Thiên Hống đời đầu vẫn chưa chết?

Như vậy vị thiên đế của Bất Chu Sơn và tên bạo quân kia đang chơi đùa cái gì?

…Thú vị rồi đây!

Hai mắt Sở Hi Thanh tỏa sáng, sau đó lại nhíu mày: “Không đúng! Nếu Vọng

Thiên Hống đời đầu không chết, vậy các ngươi giấu diếm chúng thần thế nào?”

Vọng Thiên Hống chính là binh khí cho chúng thần chế tạo, chuyên nhằm vào

huyết mạch của nhân tộc.

Bọn họ há có thể bị lừa gạt, há có thể không biết Vọng Thiên Hống đời đầu

sống hay chết?

Có người nói trong cơ thể Vọng Thiên Hống đời đầu còn có tinh huyết của bọn

họ, nếu như lời này là thật, vậy thì càng khó lừa gạt.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2197: Thú vị rồi đây (3)


“Việc này chúng ta không tiện giải thích, bệ hạ chỉ cần đến chỗ đó, rồi liếc mắt

một cái là sẽ rõ ràng.”

Giọng nói Hạn Bạt hơi phức tạp: “Bệ hạ, Vọng Thiên Hống chính là thần thú do

các thần chế tạo, muốn nghịch chuyển âm dương của nó, nhất định phải có lực

lượng ngang bằng với chúng thần.”

“Mà thế gian hiện nay, chỉ có Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ tụ tập ý chí của

tất cả dân chúng Thần Châu, và cả thiên quy Như Ý của bệ hạ mới có thể

nghịch chuyển tính chất âm dương của Vọng Thiên Hống đời đầu…”

“Khoan đã!”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì nhíu mày: “Loại Điên Đảo âm Dương ở đẳng cấp

này, chỉ sợ là cần mấy vị thuật sư cấp bậc Gần Thần giúp đỡ, với lại còn phải

tiêu hao một lượng lớn của cái và long khí. Ta muốn biết lợi ích của việc nghịch

chuyển tính chất âm dương của Vọng Thiên Hống đời đầu là gì, có thể giúp các

ngươi khởi tử hoàn sinh?”

“Đúng vậy!”

Giọng nói Hậu Khanh như chém đinh chặt sắt: “Bốn người chúng ta và một số

người bị dính thi độc của Vọng Thiên Hống đời đầu, đa số đều hoàn thành cực

dương sinh âm, nhất định có thể nghịch chuyển sinh tử.”

“Quả nhiên!” Khóe môi Sở Hi Thanh tuy ngậm ý cười, nhưng lại không tỏ ý

kiến.

Vì phục sinh cho bốn tên Thi tổ đã chết từ lâu này mà phải trả giá đắt như vậy,

liều lĩnh tổn thất vận nước, hắn có điên thì mới đồng ý.

Dù bốn vị Tổ thi này có thể có thực lực như Lê Sơn Lão Mẫu đi nữa.

Dù là Hạn Bạt này là mẫu thân của Cơ Dương, thì Sở Hi Thanh cũng không thể

đáp ứng loại chuyện hoang đường này.

Hạn Bạt hiển nhiên là cũng nhận ra ý nghĩ của hắn, nàng giải thích: “Bệ hạ!

Chúng ta tìm cách nghịch chuyển tính chất âm dương của Vọng Thiên Hống đời

đầu cũng không chỉ là vì bản thân.”

“Nói câu không thích đáng, bốn người chúng ta tuy đã là thân thể tử linh, nhưng

lại có thể dùng một loại hình thức khác để trường sinh vĩnh cửu, hai chữ ‘Sinh

Tử’ với chúng ta mời nói, càng nhiều là một loại chấp niệm phải hoàn thành,

không quan hệ gì với tính mạng. Nhưng mà Vọng Thiên Hống đời đầu lại cực

kỳ quan trọng với khí vật của nhân tộc, thậm chí là sống còn của nhân tộc.”

Sở Hi Thanh vẫn thản nhiên như không, cau mày nói: “Nguyện nghe rõ ràng.”

“Để ta nói đi!” Giọng nói Hậu Khanh khàn khàn: “Bệ hạ, thế nhân chỉ biết thi

độc của Vọng Thiên Hống trời sinh đã khắc chế huyết mạch nhân tộc ta, nhưng

lại chỉ biết một mà không biết hai. Con thần thú do chúng thần tạo này, thi độc

của nó mạnh là do trong thân thể nó có hòa lực lượng huyết mạch và nguyền rủa

của các thần; hai là có quan hệ với tính chất âm dương của nó.”

“Vọng Thiên Hống đời đầu là thân thể Cực âm, vì vậy độc tính của nó cực kỳ

mãnh liệt, người bị nhiễm phải đề không thể phòng ngự được độc cực âm ăn

mòn. Khi đó, kẻ không đủ thực lực sẽ trực tiếp trở thành con rối của nó, bị nó

điều khiển.”

“Thực lực mạnh hơn một chút như chúng ta, thì trực tiếp là cực âm sinh dương,

trở thành thân thể Cực Dương. Tuy rằng không bị nó khống chế, nhưng cũng sẽ

mất lý trí. Khi đó, những độc thi đời đầu như chúng ta đều mất linh trí, đi lại

trên thế gian như những xác chết di động, đi qua nơi nào nơi đó đất cằn ngàn

dặm, bị thế nhân coi là hạn quỷ, mạnh nhất trong đó chính là công chúa điện

hạ.”

Sau khi nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút: “Như vậy nếu chúng ta chuyển

đổi thân thể Cực âm của Vọng Thiên Hống thành thân thể Cực Dương thì sẽ

xuất hiện tình huống gì?”

Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly không khỏi hai mặt nhìn nhau, hai người đều nhìn

thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

“…Như vậy cái thi độc này cũng sẽ xuất hiện biến hóa tương ứng, lực lượng

huyết mạch và nguyền rủa của các thần trong cơ thể Vọng Thiên Hống sẽ có tác

dụng ngược lại. Độc tố trong cơ thể Vọng Thiên Hống chính là độc tố trí mạng

với bọn họ. Cái binh khí do chư thần chế tạo này, nhất định sẽ thổi lên tiếng kèn

tang cho bọn họ.”

Lúc này, giọng nói của Hạn Bạt lại cực kỳ âm lãnh: “Bọn họ nhất định sẽ mất đi

tiên thiên thần khu từ thời hỗn độn đến nay, mất đi căn nguyên của lực lượng,

tình hình của bọn họ sẽ còn khốn khó hơn chúng ta bây giờ.”

Hậu Khanh lại nói tiếp: “Bệ hạ, chỉ cần bệ hạ đáp ứng chuyện này. Như vậy sau

này ngài không chỉ thu được trung thành của bốn người chúng ta, mà bốn người

chúng ta còn có thể hỗ trợ bệ hạ luyện hóa Vọng Thiên Hống đời đầu tại thời

điểm thích hợp, khiến cho cái thần binh tuyệt thế này trở thành ngự thú của

ngài.”

Sở Hi Thanh thầm bật cười.

Hậu Khanh này quả thực là biết vẽ bánh, chỉ hứa suông chứ không làm.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy hứng thú: “Ta muốn biết, 17 vạn năm trước, vì sao các

ngươi không cầu Thánh hoàng đời thứ ba?”

Hậu Khanh lại cười khổ một tiếng: “Chúng ta đã làm rồi, nhưng mà Thánh

hoàng đời thứ ba không làm nổi. Khi Thánh hoàng bệ hạ xưng đế, nội bộ nhân

tộc mới gặp phải một trận kiếp nạn nội loạn, long khí của Thánh hoàng căn bản

là không đủ để chống đỡ thuật Điên Đảo âm Dương này.”

“Chỉ có thế gian hiện này, vì Huyết Nhai Đao Quân nên nhân khẩu rất phong

phú, vượt xa các đời trước, có lẽ có vài phần hi vọng. Nhưng mà tiền đề là bệ hạ

phải được lòng dân, từ đó tụ tập ý chỉ của ngàn tỷ con dân…”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2198: Ngu xuẩn


Khi hai người Sở Hi Thanh rời khỏi ‘khư tâm’, Lục Loạn Ly lại không ngừng

quay đầu nhìn lại: “Sư huynh, ngươi cảm thấy lời của hai vị kia, chúng ta có thể

tin mấy phần?”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì bật cười: “Nếu đã nói ‘có thể tin mấy phần’, chứng tỏ

Ly nhi ngươi nghi ngờ rất sâu, Ly nhi ngươi nghĩ thế nào? Từ góc độ thuật sư,

ngươi thấy lời giải thích của bọn họ có được không?”

“Từ góc độ pháp thuật, thì đúng là có vài phần khả thi. Nghe đồn vì hủy diệt

nhân tộc, nên các thần đã giao cho con thú này lực lượng huyết mạch mạnh mẽ

nhất, vì vậy nên Vọng Thiên Hống đời đầu mới có thể chống lại Huyền Hoàng

thủy đế trong chốc lát, từ đó có cơ hội lây nhiễm tứ đại Tổ thi.”

Lục Loạn Ly ngưng thần suy sư: “Vì vậy nên theo lý thuyết, chỉ cần hoàn thành

Điên Đảo âm Dương, thì đích thực là có thể chuyển hóa thi độc của Vọng Thiên

Hống trở thành độc chú với huyết mạch của Thần tộc. Chỉ là…”

Lục Loạn Ly hơi dừng lại, nhíu mày nói: “Cái gọi là ‘ngoại tộc không đáng tin’.

Bọn họ là Tổ thi, là Tổ thi mấy chục vạn năm rồi. Ta không biết hai vị kia còn

nhớ mình đã từng là nhân tộc chúng ta hay không nữa.”

“Nghe ngươi nói kìa, Lê Sơn Lão Mẫu và Mộc Kiếm Tiên cũng không phải

nhân tộc, cũng đã sống rất nhiều năm.”

Sở Hi Thanh lắc đầu: “Nhưng chuyện này ta cũng là nửa tin nửa ngờ. Chuyện

chuyển đổi tính chất âm dương của Vọng Thiên Hống tiêu hao quá lớn, đến khi

đó phải vận dụng quá nhiều nhân lực và vật lực, mà đối với một hoàng triều mới

mà nói, đây quả thực chính là đánh cược vận nước, hơn nữa các thần cũng sẽ

không ngồi xem, nhất định sẽ ra tay ngăn cản.”

Hắn lại cười một tiếng, trong mắt lộ ra ý trào phúng: “Nếu như ta có thể đẩy lùi

các thần, vậy còn cần Vọng Thiên Hống làm gì? Trừ phi bọn họ có phương

pháp lừa gạt các thần. Nói chung là cứ tiếp xúc xem đã.”

Nếu như hắn không biểu hiện hứng thú, thì làm sao có thể sai khiến tứ đại Tổ

thi và thế lực của bọn họ làm việc cho mình?

Nếu bốn vị Tổ thi muốn mình mạo hiểm lớn như vậy, thế thì bọn họ cũng phải

thể hiện chứ?

Bọn họ không thể cứ ngồi mát ăn bát vàng được.

“Chỉ cần ngươi hiểu là tốt rồi.”

Lục Loạn Ly nghe vậy thì cũng nhẹ nhõm, nghĩ thầm Sở Hi Thanh vẫn rất tỉnh

táo, không bị mê hoặc bởi bánh vẽ của hai vị kia.

Nàng lại khẽ than thở một tiếng: “Thật ra thì có thể chuyển đổi Vọng Thiên

Hống cũng tốt, ta nghe mấy vị thái thượng trưởng lão nói, hai năm sau nhân tộc

sẽ có một trận đại kiếp, sẽ đáng sợ hơn ‘cửu cửu thần kiếp’ trước kia gấp trăm

lần.”

“Cột chống trời của nhân tộc chúng ta sắp đổ, Thần Châu có thể sẽ trở thành đồ

chơi trong lòng bàn tay của chúng thần. Nếu chúng ta có thể nắm giữ Vọng

Thiên Hống, nói không chừng còn có thể xoay chuyển cục diện.”

Trước kia, Lục Loạn Ly chỉ là đệ tử thánh truyền của Vô Tướng thần tông, vì

vậy không biết chuyện Táng Thiên sắp ma hóa.

Nhưng Trưởng Lão viện cũng nhận định nàng là thành viên quan trọng của tông

môn, nên mấy vị thái thượng trưởng lão cũng tiết lộ một hai.

Ánh mắt Sở Hi Thanh lóe lên, nghĩ đến việc mình và Mộc Kiếm Tiên mới âm

thầm gặp mặt.

Hắn lại nhớ đến vẻ mặt của Mộc Kiếm Tiên khi mình hỏi vấn đề về ‘âm dương

một thể’.

Khi đó, vẻ mặt vốn chất phác và thật thà của Mộc Kiếm Tiên lại hiện ra vẻ

ngoài ý muốn, thoải mái và mừng rỡ, giống như Lê Sơn Lão Mẫu vậy.

Khi đó Mộc Kiếm Tiên đang cường hóa Cửu Diệu Thần Luân kiếm giúp Sở Hi

Thanh, lại nhất thời không khống chế được thần lực, suýt nữa thì bóp nát chín

cái phân hồn của hắn.

Nhưng câu trả lời của Mộc Kiếm Tiên cũng giống như Lê Sơn Lão Mẫu…

không thể trả lời, không thể nói, đừng hỏi.

“Loạn Ly, ngươi hiểu nhầm một chuyện.”

Sở Hi Thanh lại lắc lắc đầu: “Dù chúng ta hoàn thành chuyển đổi tính chất âm

dương cuả Vọng Thiên Hống, thì cũng chỉ là nhằm vào phần lớn Thần tộc thôi.

Trong đó không bao gồm âm Thần – Nguyệt Hi, Dương Thần – Thái Hạo, và

những vị thần không tham dự vào, hoặc là mấy Tổ thần đã ngã xuống…”

Lục Loạn Ly nghe vậy thì nhướng mày, rơi vào suy tư.

Nhưng một cái chớp mắt sau, nàng nhìn thấy Sở Hi Thanh tay đè đao, nở nụ

cười đầy thâm ý: “Tuy nhiên! Ta vẫn cảm thấy rất hứng thú. Ngươi nói đúng,

nếu có thể lấy được một cái thần binh lợi khí như thế, sẽ rất có ích cho nhân tộc

chúng ta, tiền đề là cái giá đó phải nằm trong phạm vi ta có thể chịu đựng.”

Sau đó, hắn điều khiển Dục Nhật thần chu hóa thành một đạo kim quang, lao ra

khỏi Quy Khư, nhảy vào chín tầng mây, trực tiếp bay về phía Đông Châu.

Trước khi trở về tổng đà Thiết Kỳ Bang, Sở Hi Thanh còn chạy đến mộ Cơ

Dương một chuyến.

Hai nơi này vốn không xa, mộ Cơ Dương nằm ở phía bắc quận Thái Sơn, chỉ

cách nhau khoảng 1500 dặm.

Sở Hi Thanh đi gặp Cơ Dương, một là để trả những độc châu cướp được từ Bất

Chu sơn, hai là đến xin đồ ăn vặt bổ sung dương khí, ba là thảo luận với Cơ

Dương về mẹ của nàng là Hạn Bạt, và vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ của

nàng là Chập Long kia.

Cơ Dương rất vui mừng khi lấy lại được độc châu, cũng rất thoải mái khi cho

xúc tu. Nàng múa đao chém một cái, rồi ném hơn 200 cái xúc tu dài 10 trượng

đến trước mặt Sở Hi Thanh.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2199: Ngu xuẩn (2)


Khi nói đến Hạt Bạn, vẻ mặt Cơ Dương rất phức tạp, nàng vừa bất đắc dĩ, vừa

đau thương, vừa xoắn xuýt, lại ngậm lấy một chút kiêng kỵ.

Nhưng rõ ràng là Cơ Dương không muốn nói nhiều về chuyện này, khiến cho

bầu không khí có hơi lúng túng.

Nói về Chập Long thì Cơ Dương lại rất phấn chấn. Nhưng lời nói của nàng lại

ẩn chứa oán giận, nói đã gần 20 năm mà Chập Long không đến thăm nàng.

Huynh trưởng Chập Long của nàng tuy phần lớn thời gian đều nằm trong trạng

thái ngủ say, nhưng vẫn có một hóa thể đi lại trên thế gian.

Cơ Dương lại nhắc khéo đến Vũ Côn Luân, nói đó rất có thể là huynh trưởng

Chập Long của nàng. Nói chí hướng cả đời của Chập Long là nghĩ cách xoay

chuyển vận mệnh hai tộc nhân và long, thoát khỏi vận mệnh nguyền rủa và nô

dịch, kết quả không biết vì sao mà thời gian gần đây hắn luôn làm mấy việc

hoang đường khiến người ta không thể hiểu được.

Sở Hi Thanh đã xác định Vũ Côn Luân chính là Chập Long, hắn còn tận mắt

nhìn thấy khi ở Cực Đông Băng Thành.

Có lẽ Cơ Dương ở trong mộ quá lâu, tin tức không nhanh lắm, nên chỉ có thể

suy đoán.

Nàng hiển nhiên là cũng biết ân oán giữa Sở Hi Thanh và Chập Long, trong lời

nói còn hàm chứa ý thăm dò.

Sở Hi Thanh dứt khoát chuyển đề tài.

Hắn đề cập đến mục đích cuối cùng của mình khi đến đây.

Sở Hi Thanh muốn vào tầng thấp nhất trong mộ Cơ Dương, nhìn xem thứ

phong ấn ở bên dưới kia rốt cuộc là thứ gì?

Cơ Dương rõ ràng là không tình nguyện.

Nhưng nàng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.

Thanh thế và địa vị của Sở Hi Thanh bây giờ đã không giống như ngày xưa.

Mặc kệ là võ đạo của bản thân hắn, hay là thế lực và các mối quan hệ của hắn,

đều có sức nặng nhất định ở trên bàn cơ mang tên ‘thiên địa’ này.

Vì vậy Cơ Dương cũng cần coi trọng hắn.

Sở Hi Thanh lại tiến vào không gian tầng dưới chót này lần nữa, hắn nhìn cái

đại đỉnh ở trung ương một lúc lâu, rồi mới bay ra ngoài với sắc mặt ngưng

trọng.

Khi hắn cáo từ rời đi, lại giống như lơ đãng mà hỏi dò: “Nếu như có một ngày,

một thân lực lượng cực dương của điện hạ chuyển hóa thành cực âm, thì chứng

bệnh của ngươi bây giờ có khỏi không?”

“Cực dương chuyển thành cực âm, cái này sao có thể?”

Cơ Dương đầu tiên là cảm thấy hoang đường, sau đó nàng vẫn trả lời với vẻ hơi

chần chờ: “Ta không chắc lắm, có lẽ một nửa bên thân thể sẽ từ từ chuyển sinh,

cũng có thể sẽ ta tiến thêm một bước.”

“Thi độc kia vốn là thứ cực âm, tất cả thân thể Bán thần đều chuyển hóa thành

cực dương để đối kháng với thi độc. Vì thế nên sẽ xuất hiện biến hóa gì là rất

khó đoán được. Chỉ có một điều chắc chắn là, ta nhất định sẽ được lợi ích từ

đó.”

“Vậy sao?”

Sở Hi Thanh nhíu mày, thản nhiên hỏi: “Như vậy vị ở bên dưới kia thì sao?”

Cơ Dương nghe vậy thì sững sờ, rồi lập tức gật đầu: “Nếu như có thể chuyển

hóa, vậy vị kia cũng có chỗ tốt cực lớn.”

Nàng cảm thấy vấn đề này của Sở Hi Thanh rất kỳ quái.

Nhưng khi nàng còn muốn hỏi rõ ràng, thì Sở Hi Thanh đã cười chắp tay, rồi

trực tiếp bay đi.

Nơi này rất gần thành Tú Thủy, vì thế nên hắn cũng lười dùng Dục Nhật thần

chu.

Mà thả Cửu Diệu Thần Luân kiếm ra, vừa bay vừa tâm sự nặng nề mà gặm xúc

tu.

Lục Loạn Ly thì đứng sau lưng Sở Hi Thanh.

Lục Loạn Ly rất tò mò về thứ nằm ở bên dưới mộ Cơ Dương.

Nàng không được Cơ Dương cho phép, nên không thể xuống xem.

Nhưng khi nàng nhìn thấy dáng vẻ mất tập trung này của Sở Hi Thanh, thì lại

sáng suốt không hỏi.

Cái tên Sở Hi Thanh này tuy rất đáng ghét, nhưng vẫn tính là thẳng thắn với

nàng.

Hắn không chủ động mở miệng nói, vậy khẳng định là không thể nói.

Thật ra Lục Loạn Ly đoán được thứ bị phong ấn ở bên dưới mộ Cơ Dương, rất

có thể là Vọng Thiên Hống đời đầu trong miệng hai vị Tổ thi kia.

Nàng chỉ không thể xác định là Cơ Dương đã làm gì để giấu diếm được tai mắt

của các thần.

Vọng Thiên Hống đời đầu quan hệ rất lớn.

Chẳng trách Sở Hi Thanh lại cẩn thận như vậy.

Năng lực nhận biết của những thần linh kia rất mạnh, vì vậy sau khi rời khỏi

Quy Khư, Sở Hi Thanh cũng không nhắc đến Vọng Thiên Hống đời đầu nữa,

thậm chí còn không dám dùng cách gọi khác.

Lục Loạn Ly cũng vì thế mà sinh ý lạnh.

Nàng không thể tưởng tượng được, một khi các thần biết Vọng Thiên Hống đời

đầu không chết, thì sẽ có hậu quả thế nào nữa.

Khi hai người trở về Thiết Kỳ Bang, thì trực tiếp xuyên qua trận pháp, hạ xuống

trước đại sảnh, toàn bộ tổng đà liền sôi trào.

Những giáp sĩ đang làm nhiệm vụ, may mắn được nhìn thấy phong thái của Kỳ

chủ này, lập tức quỳ trên mặt đất.

“Bái kiến Kỳ chủ”, ‘Kỳ chủ an khang’. ‘Kỳ chủ vạn tuế’… âm thanh vang vọng

bốn phía, chỉ chớp mắt đã truyền bá đến xa xa, làm cho mặt đất run rẩy.

Một ít người hầu không có tu vị ở trong tổng đà còn vì thế mà lộ ra vẻ đau đớn.

Tiếng hoan hô như sét đánh này, suýt nữa thì chọc thủng màng nhĩ của bọn họ.

Sở Hi Thanh nhạy cảm phát hiện trong tiếng hoan hô kia, có một ít người đang

dùng các loại bí pháp để bí mật quan sát hắn.

Sở Hi Thanh cũng không thèm để ý, mà cất bước đi về sân viện bên trái đại

sảnh.

Trước kia hắn rất coi trọng đám nội quỷ này, nhưng bây giờ thì không để trong

lòng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back