Ngôn Tình Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã

Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã
Chương 20


Gã đàn ông sởn cả gai ốc, nét mặt hốt hoảng như quỷ nhập tràng.

Vừa la hét “Cứu mạng”, gã vừa một mực thanh minh:

“Anh không trách được tôi, người nhà đã ký tên đồng ý hỏa táng rồi!”

“Anh buông ra đi, tiền dư tôi trả anh.”

Cố Thâm siết chặt cổ áo gã, người run lẩy bẩy, nhất quyết không buông.

Gã đàn ông nhịn không được, cáu kỉnh nói:

“Mẹ kiếp anh bị điên à!

“Thi thể bỏ ở đây bao lâu rồi, giờ anh thấy không vừa mắt nên quay lại tìm chuyện hả?

“Vừa hay lại chọn đúng thời điểm này, tôi xem anh là đến để gây sự moi tiền rồi!?”

Cố Thâm trừng trừng nhìn gã, đáy mắt như hoang tàn.

Miệng lẩm nhẩm: “Nhẫn, nhẫn vẫn chưa đeo lên.”

Gã đàn ông tức giận đ.ấ.m thẳng vào người anh:

“Có bệnh à! Thi thể không hỏa táng thì sao, người ch//ết còn đeo nhẫn làm gì?”

Cố Thâm ngơ ngác, lảo đảo lui về sau rồi buông tay.

Nhà tang lễ báo cảnh sát, cảnh sát áp giải anh đi.

Trên xe cảnh sát, Cố Thâm vẫn im lặng.

Cho đến khi xe dừng trước cửa đồn cảnh sát, anh mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Anh quay đầu hỏi cảnh sát với vẻ khó khăn:

“Tôi có thể gặp lại bà của cô ấy được không?

“Tôi…tôi muốn hỏi thăm, những năm qua Tiểu Ninh thế nào.”
 
Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã
Chương 21


21

Ý thức của linh hồn tôi lúc ẩn lúc hiện.

Lần tỉnh lại sau đó, tôi không biết Cố Thâm đã dùng cách gì, mà thật sự để bà nội tôi ra tù.

Bà tôi lúc này đã hoàn toàn minh mẫn, nhưng lại không chịu gặp lại anh.

Bà tự nhốt mình trong nhà và suốt ngày đờ đẫn.

Cho dù Cố Thâm ở bên ngoài cầu xin thế nào, dập đầu ra sao bà cũng không mở cửa.

Trên tay bà suốt ngày cầm một tấm ảnh.

Người trong ảnh là bác sĩ tâm lý trước kia của tôi, Triệu Minh Dư.

Cũng chính là kẻ đã đẩy tôi xuống lầu rồi ném tôi vào nơi hoang vu để tôi trút hơi thở cuối cùng.

Cảnh sát đã điều tra rõ ràng, giám định ADN từ trên người tôi xác định danh tính của kẻ đó là Triệu Minh Dư.

Lúc này Triệu Minh Dư đã trốn mất dạng.

Trong khi, mẹ của anh ta lại hùng hổ cáo buộc cảnh sát, rằng con trai bà không thể nào làm ra chuyện như vậy.

Nói rằng ADN giám định ra là bởi vì trước khi tôi ch//ết, đúng là tôi từng yêu đương một thời gian với Triệu Minh Dư.

Rằng tôi với anh ta quan hệ bình thường, không liên quan tới, việc tôi tự vẫn là vì trầm cảm nặng.

Bà ta nói Triệu Minh Dư bỏ trốn là vì các bác sĩ tâm lý không được phép yêu bệnh nhân.

Anh ta sợ bị bệnh viện truy cứu trách nhiệm nên sợ quá trốn đi nơi khác.

Tôi nhìn ngón tay nhăn nheo của bà nội, chậm rãi xoa miết khuôn mặt của người trên bức ảnh.

Động tác rất nhẹ nhàng bình thường nhưng trong đáy mắt bà, tôi lại cảm thấy một luồng khí lạnh rợn người.

Cảnh sát e ngại tuổi cao của bà nên không nói ra những chi tiết dẫn tới cái ch//ết của tôi, trong đó có việc Triệu Minh Dư c**ng b*c tôi.

Nhưng qua sắc mặt bà lúc này, tôi cũng hiểu, bà đã phát hiện ra rồi.

Tim tôi đau quằn quại, sợ rằng bà sẽ làm chuyện dại dột.

Tôi tiến đến gần bà, cố gắng dùng đầu cọ cọ vào má và cổ bà.

Muốn như hồi nhỏ làm nũng với bà, để bà đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng tôi không thể chạm được vào bà, cơ thể hư vô chỉ có thể đi xuyên qua người bà từng lần từng lần.

Đang lo sốt vó sắp khóc lên được thì bỗng đôi mắt đờ đẫn của bà nhìn về phía giữa không trung, gần như chạm ngay tầm mắt tôi.

Trên mặt bà lộ ra nụ cười dịu hiền: "Tiểu Ninh, cháu có phải vẫn luôn bên cạnh bà không?"
 
Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã
Chương 22


Nước mắt tôi không kiềm chế được nữa, "ào ào" tuôn ra.

Tôi liều mạng gật đầu.

Nhưng ánh mắt bà tôi không có tiêu cự, chỉ nhìn lung tung trong không trung.

Bà dịu giọng nói tiếp:

"Bà già rồi, nhưng bà vẫn có sức lực.

“Đã nói là chỉ cần bà còn sống, nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Ninh.

“Bà vô dụng, bà không làm được.”

Tôi mắt đỏ hoe, kinh hãi liên tục lắc đầu.

Nụ cười trên mặt bà tôi càng lúc càng đậm, mang theo chút cưng chiều như lúc tôi còn nhỏ.

“Bà không bảo vệ được Tiểu Ninh, nên phải làm gì đó tạ tội với Tiểu Ninh.” Tôi không biết bà định làm gì.

Chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi tràn ngập, ập đến phía tôi.

bà nội cầm điện thoại, gửi đi một tin nhắn.

Tôi không nhìn rõ nội dung tin nhắn nhưng rất nhanh, đầu dây bên kia đã gọi điện lại.

Tôi cố gắng phân biệt giọng nói bên kia, mới miễn cưỡng nghe ra, hình như là mẹ của Triệu Minh Dư.

Trước lúc tôi rơi xuống từ tòa nhà cao tầng, tôi còn gặp bà ấy trong phòng khám tâm lý của Triệu Minh Dư.

Bà đích thân đến thăm con trai, đem theo mấy túi lớn đồ ăn dinh dưỡng và hoa quả.

Bà ấy còn tâm sự với tôi, bảo tôi đừng mơ tưởng tới chuyện quyến rũ con trai bà.

Nói con trai bà là bác sĩ tâm lý nổi tiếng, gia đình bà không thể nào chấp nhận một bệnh nhân tâm thần như tôi làm con dâu.

Lúc đó tôi không hiểu, cảm thấy bà ấy thật đa nghi.

Phải đến sau này khi đã hiểu ra, thì Triệu Minh Dư đã nằm cạnh tôi, mọi chuyện đã quá muộn.

bà nội tôi nghe điện thoại, giọng nói như sắp ch//ết đuối vớ được cọc của mẹ Triệu Minh Dư vọng qua:

“Bà nói thật chứ! Vậy là bà chịu lấy cái đó ra để minh oan cho con trai tôi?”

bà nội ôn hòa nói:

“Tất nhiên.

“Trước khi ch//ết Tiểu Ninh vẫn sợ Minh Dư bị nghi là hung thủ g.i.ế.c nó, nên đã cố ý để lại một bức di thư.

“Cũng như cô biết, Tiểu Ninh vẫn luôn thích Minh Dư nhà cô.

“Hai người họ tình nguyện, để mọi chuyện lại thành ra như thế này, thật sự tạo cảnh oan ức cho Minh Dư nhà cô.”

Đầu dây bên kia kích động và đắc ý nói:

“Còn gì nữa!

“Con trai ngoan của tôi, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?

“Bà mau đem di thư đó đến đây, nể tình cháu gái bà đã ch//ết, tôi cũng không truy cứu việc cô ta quyến rũ con trai tôi!”
 
Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã
Chương 23


23

bà nội ngoan ngoãn đáp:

“Vâng.

“Mà hiểu lầm đã cởi bỏ, thì cũng bảo Minh Dư trở về nước đi.

“Tôi cũng tiện đứng ra trước mặt cảnh sát, nói rõ giúp thằng bé.”

Đầu dây bên kia vui vẻ nói:

“Về nước á, nó đang ở quê tôi cơ.

“Trong một căn nhà cổ ở thôn quê, tôi nào nỡ để con trai cưng của mình thực sự trốn ra nước ngoài.”

Bà tôi đáp "Vâng", sau đó cúp máy.

Nhưng bà không vội đi ngay mà lấy điện thoại của tôi ra, sạc đầy rồi mở lịch sử trò chuyện WeChat của tôi.

Lòng tôi chợt thắt lại, đột nhiên nhớ tới vị trí căn nhà cổ đó, trước đây Triệu Minh Dư từng nói qua cho tôi khi đi nghỉ ở quê.

Vị trí cực kỳ hẻo lánh, xung quanh vắng tanh bóng người.

Anh ta nói ở đó phong cảnh rất đẹp, có dịp sẽ đưa tôi đến chơi.

Nhưng tôi thấy nơi đó quá heo hút, không an toàn nên đã không đồng ý.

Hồi đầu khi tôi nhắn tin với anh ta, bà tôi ngồi bên cạnh, dường như cũng vô tình nhìn thấy.

Lúc này, bà thực sự muốn tra lại.

Bà tôi không chần chừ, lướt lịch sử trò chuyện mãi, dừng lại ở tin nhắn chỉ đường mà Triệu Minh Dư từng gửi cho tôi.

Rồi bà lên tầng, vào phòng ngủ mở tủ sắt ra.

Hai thứ ở tầng dưới cùng trong tủ sắt được bà lấy ra.

Một lọ thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt, một con d.a.o gọt hoa quả

Tôi không nhìn ra được chất lỏng là gì, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng có khả năng là axit sunfuric.

Lòng tôi đau nhói, tôi gào lên trong điên loạn.
 
Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã
Chương 24


Nhưng bà tôi không nghe được, bà chỉ bình tĩnh bỏ đống đồ đó vào túi rồi bước ra khỏi cửa.

Cố Thâm vẫn ngồi thừ ở bên ngoài, mặt xám xịt.

Thấy bà tôi ra ngoài, anh lập tức loạng choạng đứng dậy.

Bà tôi không muốn để ý đến anh, khi đi ngang qua người anh, chợt nhớ ra điều gì đó, nên dừng bước.

Bà liếc nhìn anh ta, đột nhiên hỏi:

"Tiểu Ninh vào đêm giao thừa hôm đó bị ném ra ngoài đồng hoang.

"Tôi đã xem lại các bản ghi cuộc gọi của con bé, gần nửa đêm hôm đó, anh đã gọi điện cho nó."

Cố Thâm thất thần lắc đầu:

"Không, hôm đó cô ấy vẫn chưa xảy ra chuyện."

Anh ta như rơi vào nỗi đau khôn xiết, từng câu từng chữ đều run rẩy liên hồi.

Giống như phải dùng hết sức lực, anh ta mới có thể tiếp tục nói:

"Tối hôm đó, cô ấy vẫn đang uống rượu bên ngoài. Tôi gọi điện cho cô ấy, cô ấy đã say quá rồi."

Bà tôi bình tĩnh nhìn anh ta:

"Con bé đã nói gì với anh, tại sao anh biết, nó đang say?"

Cố Thâm mặt như tro tàn, nói:

"Lúc đó cô ấy nói chuyện qua điện thoại, giọng nói không rõ ràng, chỉ kêu "rượu"."

Bà tôi hỏi anh ta: "Còn điều gì khác không?"

Cố Thâm hoang mang lắc đầu.

Bà tôi hẳn muốn nghe xem trước khi tôi ch//ết có để lại lời nào không, dù sao thì đó cũng là cuộc điện thoại cuối cùng.

Bà hơi thất vọng gật đầu, rồi tiếp tục đi về phía bên ngoài khu đô thị.

Đi được xa, bà chợt nghĩ đến điều gì đó, lại dừng bước, quay đầu nhìn về phía Cố Thâm đang đuổi theo đến tận cổng khu đô thị.

Bà nhẹ giọng nói:

"Không phải là "rượu", mà là "cứu" trong "cứu mạng"."

25

Bà tôi nói xong, quay người bỏ đi.

Đằng sau có tiếng thứ gì đó đổ ầm xuống, bà không ngoái đầu lại nhìn.

Tôi thấy Cố Thâm ngã mạnh xuống đất, dường như chỉ trong một khoảnh khắc, toàn thân đã bị người ta đánh gãy xương.

Tối hôm đó, vào giờ phút cuối cùng, tôi đã cầu cứu anh, nhưng anh đã cúp điện thoại của tôi.

Khu đô thị cũ kĩ, ánh đèn ở cổng tỏa ra một màu vàng nhạt.

Có những con bướm đêm lao đầu vào đập không ngừng.

Những âm thanh nhỏ như vậy, trong đêm tĩnh mịch như thế này, lại trở nên đặc biệt rõ ràng.

Cố Thâm ngồi dưới đất, anh ta mở miệng rồi lại mở miệng.

Anh dường như muốn khóc, nhưng không thể phát ra tiếng.

Sắc mặt anh trống rỗng, chỉ còn đôi vai run rẩy chứng tỏ anh vẫn còn sống.

Gió lạnh tràn về cùng những bông tuyết, dính vào mái tóc người đàn ông, có lẽ đây là trận tuyết cuối cùng.
 
Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã
Chương 25


Khi bà tôi đến cái thôn nhỏ trên núi đó, Triệu Minh Dự đã nhận được điện thoại của mẹ anh ta.

Giờ đây anh ta đã đường cùng, hoàn toàn hoảng loạn.

Khi gặp bà tôi, anh ta vô cùng mong chờ, thực sự có thể lấy được bản di chúc chứng minh anh ta "trong sạch" hay không.

Anh ta vội vàng mở cửa, chào đón anh ta là axit sunfuric mà bà tôi tạt vào mặt anh ta.

Người đàn ông bị hủy hoại đôi mắt, hoàn toàn mất phương hướng, tiếp đến là lưỡi d.a.o đ.â.m vào hai chân anh ta.

Một tháng sau, cảnh sát phát hiện t.h.i t.h.ể của Triệu Minh Dự trong túp lều ở thôn trên núi.

Đôi mắt anh ta đã bị axit sunfuric thiêu rụi, tay chân bị trói vào tấm ván gỗ, mặt hướng lên trần nhà.

Trên đỉnh đầu anh ta là một bình đựng nước.

Đáy bình có một lỗ nhỏ, cứ khoảng hai giây lại nhỏ một giọt nước xuống trán Trệu Minh Dự.

Ngày đầu tiên Triệu Minh Dự bị phá hủy đôi mắt, bị trói lại, bà tôi ôn tồn hỏi anh ta:

"Bác sĩ Triệu, bác sĩ có nghe câu chuyện về giọt nước đục đá không?"

Trệu Minh Dự không nhìn thấy gì cả.

Giống như cá nằm trên thớt, chỉ có thể tuyệt vọng giãy giụa kêu cứu.

Bà tôi đổ nốt phần chất lỏng còn lại vào miệng anh ta.

Không khí nhanh chóng tràn ngập mùi thịt cháy, cuối cùng anh ta không thể kêu được nữa.

Ngày này qua ngày khác, anh ta nằm im một chỗ.

Cảm nhận từng giọt nước rơi xuống, chờ đợi đến ngày sọ của mình bị nhỏ thủng.

Không nhìn thấy ánh sáng, không phát ra được âm thanh, không cử động được tay chân.

Ngày nào bà tôi cũng đến thăm anh ta, nói chuyện với anh ta, thỉnh thoảng cho anh ta ăn.

Bà cũng dùng điện thoại của anh ta, gửi tin nhắn cho mẹ anh ta, dặn bà ta đừng đến đây, đừng để lộ nơi này.

Quãng thời gian còn lại, bà ngồi ngoài sân phơi nắng, trò chuyện với tôi.

Bà không nhìn thấy tôi, cũng không nghe thấy giọng nói của tôi.

Nhưng bà vẫn nói mãi không ngừng, nói rất vui vẻ.

Đến ngày thứ ba mươi, Triệu Minh Dự ch//ết.

Bà tôi thở dài tiếc nuối, rồi gọi điện báo cảnh sát.

Khi xe cảnh sát đến nơi, bà vẫn ngồi trên chiếc ghế bành trong sân.

Ghế bành lay động, mắt bà nhắm lại, không bao giờ mở ra nữa.

Tôi nhìn cảnh sát xông vào, cánh cổng mở ra, ánh nắng tràn vào nơi mãi mãi không thấy ánh sáng mặt trời này.

Tôi thấy đằng sau cảnh sát, Cố Thâm mặt cắt không còn giọt máu, loạng choạng đi vào.

Chỉ liếc một cái, tôi đã nhắm nghiền mắt lại.

Linh hồn tôi theo bà tôi, cùng bà về bên kia thế giới.
 
Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã
Chương 26


Sau khi bà nội Khương Ninh mất, bạn thân của cô, Lục Trì, đã tổ chức đám tang cho bà c*̀ng Khương Ninh.

Tôi đã đến dự đám tang, Lục Trì không chào đón tôi, suốt lộ trình mặt mày rất khó coi với tôi.

Tôi cầm bó hoa đến trước linh cữu của Khương Ninh.

Lục Trì dường như cuối cùng không nhịn được nữa, bước vội về phía trước, nhào tới giật lấy bó hoa tôi đặt xuống, ném ra khỏi phòng.

Anh ta gần như chỉ mặt tôi mắng mỏ:

"Tên đàn ông dở hơi không chung thủy, lúc trước đã phản bội Khương Ninh, bây giờ anh còn tư cách gì đến đây!?".

Tôi không thấy ngạc nhiên vì anh ta ghét tôi, dù sao tôi cũng đã chia tay với Khương Ninh.

Nhưng bây giờ những lời anh ta nói, tôi lại không hiểu gì cả.

Tôi nhất thời không nhịn được, vừa căm hận, vừa ấm ức hỏi ngược lại:

"Rốt cuộc là ai, là ai phản bội ai?".

Lục Trì sững người lại.

Phản ứng lại câu nói của tôi, sắc mặt anh ta tái mét, bèn xông tới đ.ấ.m tôi một cú thô bạo.

Giọng anh ta khản đặc, run rẩy:

"Anh có ý gì! Khương Ninh đã không còn, anh còn muốn vấy bẩn linh đường của cô ấy hay sao?".

Anh ta đánh tôi một cú đau, m.á.u chảy trên mặt tôi.

Nhưng tôi lại không muốn làm bẩn linh đường của Khương Ninh, cắn răng chịu đựng, không đánh trả.

Tôi nhìn Lục Trì phản ứng giận dữ và đau đớn như vậy, trong lòng thấy có chút buồn cười.

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, kể lại chuyện lúc trước:

"Hơn ba năm trước, cảnh tượng hai người các người hôn nhau say đắm trong quán bar, tôi đã tận mắt chứng kiến".

Đó là ngày hôm trước khi tôi chia tay cô ấy.

Tối hôm đó tôi đi tìm cô ấy, nhưng trong ánh sáng mờ ảo của quán bar, tôi lại nhìn thấy cô cười dựa vào cổ của Lục Trì, ánh mắt thì tràn đầy tình cảm.

Tôi thậm chí còn tự lừa dối rằng, có lẽ cô ấy đã uống say chăng?

Cho nên sau khi bọn họ rời đi, tôi chống đỡ lấy cơ thể đang run rẩy vì tức giận, bồi tiền cho anh phục vụ quán bar để hỏi chuyện.

Tôi được biết Khương Ninh mới chỉ uống một ly, độ cồn trong đó rất thấp, gần như không thể say.

Chính tôi cũng thấy rất buồn cười vì sự tự lừa mình dối người.

Rõ ràng lúc đó tôi đứng không xa, còn nghe thấy cô ấy gọi: "A Trì".

Lục Trì khó tin nhìn tôi: "Lúc đó, anh đã nhìn thấy sao?".

2.

Tôi kìm nén nỗi đau khổ trong mắt, cười lạnh: "Thế nào, bị tôi nhìn thấy thì rất hối hận à?".

Biểu cảm của Lục Trì trở nên đau đớn và méo mó, một lúc sau mới lên tiếng.

"Khương Ninh cô ấy, không từng có lỗi với anh".

"Tôi đúng là thích cô ấy, đã thích nhiều năm rồi.

"Lần đó cô ấy say rồi, tôi nghĩ rằng tình cảm của tôi chắc chắn không có kết quả rồi.

"Không kìm chế được, nghĩ rằng thừa dịp cô ấy say thì sẽ hôn trộm cô ấy.

"Nhưng khi tôi lại gần, cô ấy ôm lấy cổ tôi và gọi một tiếng "A Thâm"".

Tôi run rẩy phản bác: "Cô ấy rõ ràng là gọi anh".

Lục Trì đỏ mắt:

"Anh tin hay không tùy anh.

"Cô ấy gọi một tiếng đó, tôi biết mình đã thua hoàn toàn rồi.

"Vậy nên đến giây phút cuối cùng, tôi không có hôn cô ấy.

"Anh nói nhìn thấy chúng tôi hôn nhau, chắc là nhìn từ góc nên mới hiểu lầm".

Tôi lùi về phía sau hai bước, lắc đầu: "Tôi không tin".

Lục Trì lộ vẻ thất bại:

"Cô ấy đã mất rồi.

"Chuyện cũ trước kia, tin hay không, còn có gì khác nhau?".

Tôi cảm thấy có chút khó thở, cố gắng chứng minh mình không sai:

"Cô ấy lúc đó mới chỉ uống một ly, làm sao có thể say?".

Lục Trì nghi hoặc hỏi ngược lại tôi:

"Tửu lượng của cô ấy thấp đến đáng ngạc nhiên, anh đã ở bên cô ấy nửa năm, không lẽ không biết điều này?".

Tôi mơ hồ nhớ lại quãng thời gian ở bên Khương Ninh.

Thật ra tôi chưa bao giờ thấy cô ấy uống rượu.

Vì tim tôi không được tốt, uống rượu rất dễ xảy ra chuyện.

Mỗi lần có tiệc hay tụ tập, Khương Ninh luôn ngăn không cho tôi uống rượu.

Kéo theo đó, cô ấy cũng không bao giờ uống.

Đến mức, tôi thậm chí còn chưa từng tận mắt thấy cô ấy uống rượu.

Đối với tửu lượng của cô ấy, tôi hoàn toàn không biết gì.

Tôi run giọng dữ dội:

"Tuy cô ấy không có gì với anh, nhưng cô ấy cũng không thực sự yêu tôi.

"Tôi còn đích thân nghe thấy cô ấy nói, ở bên tôi chỉ là chơi đùa mà thôi".

Đó là ngày thứ ba sau khi tôi và Khương Ninh hôn nhau.

Tối hôm đó tôi lên tìm cô ấy, tình cờ nhìn thấy cô ấy đang trò chuyện với một cô gái.

Tôi không quen biết cô gái đó, nhìn cô ấy nhỏ hơn Khương Ninh một chút, đôi mắt và đôi mày có vài phần giống cô ấy.

Có thể cô ấy có quan hệ họ hàng với Khương Ninh chăng.

Buổi tối ánh sáng lờ mờ, Khương Ninh không nhìn thấy tôi đi tới, cứ mải nói cười với cô gái kia.

Cô gái kia cười hỏi cô ấy: "Lừa được một tên ngốc lạnh lùng khoa luật, chị có đắc ý không?".

Khương Ninh cũng cười, giọng điệu thờ ơ:

"Cũng được, có cảm giác thành công.

"Chỉ là giờ anh ta hơi bám người quá, không thích lắm".

Cô gái kia nghe vậy, càng cười "phụt" lớn hơn: "chị không sợ Lục Trì đến tìm chị gây sự à?".

Khương Ninh đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay: "Chơi đùa thôi mà, Lục Trì có biết".
 
Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã
Chương 27


Hai người họ cười thành một đoàn, coi tôi như một đồ chơi để trêu đùa.

Trong bóng đêm, tôi nhìn thấy hình ảnh mơ hồ và xa lạ của Khương Ninh.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim như rớt xuống vực thẳm.

Tối hôm đó, tôi từng nghĩ sẽ chia tay trực tiếp với Khương Ninh. Nhưng đến chính mình cũng không biết, mình đang nghĩ gì.

Chuyện chia tay đã từng nghĩ đến vô số lần, nhưng lại chẳng thể nào nói thành lời.

Tôi và Khương Ninh vẫn duy trì mối quan hệ yêu đương, nhưng lại không còn có thể đối mặt với cô ấy với nụ cười như trước.

Tôi cố tình làm cô ấy chạnh lòng, cố tình quên đi nhiều chuyện cô ấy để ý.

Nhìn cô ấy mất mát, đau khổ, cảm nhận được niềm vui trả thù.

Nhưng đồng thời lại có cảm giác tức ngực, khó chịu.

Mãi đến sau này, khi cô chủ động chia tay với tôi, khi tôi nói rằng sẽ thay đổi, cô ấy vẫn khẳng định rằng đã không còn thích tôi.

Tôi mới tự giễu mình trong lòng, xem đi, quả nhiên là cô ấy chơi chán rồi, không giả vờ được nữa.

Tôi kể lại những chuyện đó, rồi nhìn về phía Lục Trì trước mặt:

"Chuyện hôn hít kia có thể là tôi nhìn nhầm, nhưng chuyện kia thì tôi tuyệt đối không nghe nhầm một câu nào".

Sau một hồi lâu im lặng, Lục Trì kể cho tôi một câu chuyện.

Anh ấy kể có một cô bé gái, từ rất nhỏ cha mẹ đã ly hôn, đều có những đứa con riêng mới.

Họ đều yêu đứa con riêng của mình, không ai muốn nuôi dưỡng cô bé gái đó.

Cô bé gái chỉ có một người bà yêu thương mình, và một con búp bê vải do bà tặng.

Sau này, bố của cô bé gái về thăm cô, đưa theo cô em gái cùng cha khác mẹ.

Cô em gái đó nhìn thấy con búp bê vải của cô bé, hỏi cô bé rằng: "Chị rất thích búp bê này à?".

Cô bé gái vui vẻ gật đầu, rồi còn cho cô em gái mượn búp bê để chơi.

Sáng hôm sau, con búp bê đó đã bị xé tan nát, bông nhồi bên trong vương vãi khắp giường của cô bé.

Cô em gái nhìn cô bé, cười đắc thắng.

Cô bé khóc ngặt nghẽo, nhưng ba vẫn đưa em gái đi, bà nội cũng không có cách nào.

Kể xong câu chuyện, Lục Trì đã bình tĩnh nhìn tôi: "Cô bé đó chính là Khương Ninh."

"Còn cô bé mà anh gặp tối hôm đó, chính là em gái cùng cha khác mẹ của cô ấy."

Ánh mắt anh ta hỏi tôi: "Giờ thì Cố Thâm, anh có hiểu được vì sao Khương Ninh phải vội vàng nói với cô gái kia rằng cô ấy không thích anh như vậy không?"

Trái tim tôi như đột ngột bị đ.â.m một nhát dao, tạo thành một lỗ hổng lớn.

Trán tôi vã mồ hôi, mồ hôi chảy ướt đẫm mắt.

Lục Trì bình thản hỏi tôi:

" Chẳng muốn hỏi han gì ư, Cố Thâm, anh có thật lòng yêu cô ấy không?"

Người tôi khựng lại, ngã bệt xuống linh đường trong bộ dạng ê chề.

Tôi nằm vật ra trên giường phòng ngủ.

Ngày qua ngày, đêm nào cũng mất ngủ.

Chợt lại nhớ đến cảnh ba năm trước, ngày Khương Ninh chủ động nói lời chia tay với tôi.

Tối hôm trước, trong quán bar tôi thấy cô ấy và Lục Trì thân thiết.

Dẫn đến cái cảnh ngày hôm sau, ngồi trong phòng trả lời phỏng vấn mà đầu óc cứ quanh quẩn một màn đó.

Sự phẫn nộ và đố kỵ dữ dội đã hoàn toàn hủy diệt lý trí của tôi.

Càng nghĩ càng không cam tâm, tôi rút điện thoai ra định chất vấn Lục Trì hoặc hỏi thẳng Khương Ninh.

Nghĩ đi nghĩ lại, dứt khoát đứng dậy đến bệnh viện tính tìm Lục Trì.

Lục Trì làm bác sĩ, ban ngày anh ta thường ở bệnh viện.

Khương Ninh đứng đợi tôi ở ngoài lớp, thấy tôi ra liền toan gọi.

Tôi không thèm để ý, cô ấy liền lẽo đẽo đi theo tới bệnh viện.

Đúng hôm đó, con gái của bạn bố tôi, Thẩm Tư Tư lái xe gây ra tai nạn nhỏ, bị trầy xước mặt và tay.

Một mình cô ấy đến bệnh viện xử lý, có vẻ hoang mang và bất lực lắm.

Thấy tôi đột ngột xuất hiện ở bệnh viện, cô ấy còn tưởng tôi hay tin mà đến giúp đỡ.

Có hơi nôn nóng, cô ấy nhào vào lòng tôi.

Tôi giật b.ắ.n mình, định đẩy ra, nhưng trong tầm mắt đã hiện lên hình ảnh Khương Ninh.

Sắc mặt Khương Ninh buồn rầu và đau khổ, thời khắc đó, đột nhiên tôi cảm nhận được thú vui trả thù.

Vì vậy, tôi đành đẩy tay Thẩm Tư Tư ra, chuyển sang vỗ nhẹ sau lưng cô ấy.

Cuối cùng Khương Ninh cuống cuồng bỏ đi.

Tôi nhìn theo bóng cô ấy, mắt cay xè, rồi đẩy Thẩm Tư Tư ra.

Thẩm Tư Tư cũng nhìn theo hướng mắt tôi, thấy Khương Ninh mới hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Cô ta sực tỉnh thần, cực kỳ ngượng ngùng, vội vàng kéo giãn khoảng cách với tôi.

Thực ra tôi và Thẩm Tư Tư chưa từng có mối quan hệ đặc biệt.

Nhiều năm sau khi chia tay Khương Ninh, tôi mới cố tình đưa Thẩm Tư Tư cùng về nước.

Cố ý để Thẩm Tư Tư đeo chiếc nhẫn khá giống của Khương Ninh.

Cũng chẳng qua chỉ hy vọng sẽ được nhìn thấy Khương Ninh với dáng vẻ đau khổ như trước kia một lần nữa.

Cũng như tôi cố tình làm khó bà nội của cô ấy, cũng chính là muốn mượn những lý do này để sớm gặp được Khương Ninh mà thôi.

Tôi bắt đầu sống như người mất hồn, cứ chìm mãi trong biển dĩ vãng.

Khi đầu óc mơ hồ, lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Khương Ninh.

Thật ra ngay từ trước khi cô ấy biết tôi, tại lần đầu phỏng vấn hồi năm tư đại học, tôi đã gặp cô ấy và thích cô ấy rồi.
 
Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã
Chương 28


Kì nghỉ hè năm hai đại học, tôi trở về quê vào đúng hôm xảy ra động đất.

Khương Ninh thực tập vào mùa hè, cùng vài nhà báo khác đến hiện trường.

Vì động đất xảy ra đột ngột chưa kịp chuyển vật tư tới.

Tôi cùng nhiều người dân ngồi ngoài quảng trường, thấy Khương Ninh lấy hết bánh mì và nước trong balo để đem phát cho mọi người hết.

Cô ấy nói mình đã ăn rồi, không đói.

Vài nữ sinh đại học cùng đi thực tập khác đều đứng xa xa.

Cầm gậy tự sướng, vừa rớt nước mắt vừa livestream.

Chỉ có cô ấy, mặt mũi lem luốc, giúp đỡ các nhân viên cứu hộ cứu người.

Cô ấy an ủi mọi người rằng tối đa thì trời tối đã có đầy đủ vật tư, mong mọi người đừng hoảng loạn.

Một nữ sinh thực tập cùng tới đã hỏi cô ấy, bảo cô ấy từ sáng tới giờ chưa ăn gì, sao không để lại một chút cho mình.

Cô ấy cười nói, tôi không sao đâu, coi như giảm cân vậy.

Trong màn chiều chập choạng, tôi cứ nhìn cô ấy, thấy cô ấy đẹp quá, khiến người ta chỉ cần nhìn là không thể rời mắt.

Sau này, năm tư đại học, cô ấy phỏng vấn tôi.

Thực tế không phải vô tình chạm mặt, mà do tôi đã mưu tính từ lâu.

Kết thúc lần phỏng vấn ấy, không dám chủ động rủ cô ấy, tôi cố tình nhắc tới chuyện một tiệm cá nướng mới mở ngoài trường, nghe nói rất ngon.

Đúng như dự đoán, Khương Ninh liền thuận thế mời tôi đi ăn cùng để cảm ơn tôi đã phối hợp trả lời phỏng vấn.

Tôi lập tức đồng ý.

Sau khi chia tay cô ấy, tôi mới ra nước ngoài.

Có một lần, người công ty luật nói với tôi là có một tờ báo trong nước muốn phỏng vấn tôi, tên là Tứ Quý.

Đó là tờ báo mà Khương Ninh thực tập hồi đại học, Khương Ninh từng nói rất thích ở đó, sẽ gắn bó lâu dài.

Tôi cứ nghĩ người phỏng vấn tôi có lẽ là Khương Ninh, vì thế mới đồng ý trả lời phỏng vấn.

Tiếc thay, cuối cùng cũng chẳng phải cô ấy.

Dĩ vãng trùng trùng điệp điệp, như một tấm lưới khổng lồ giăng kín cả người tôi.

Tôi đã lấy đoạn ghi âm cuộc thoại cuối cùng của Khương Ninh và tôi, nằm trên giường rồi hết lần này đến lần khác nghe cô ấy nói chữ cuối cùng.

"Cứu..."

"Cứu..."

Cô ấy muốn tôi cứu.

Tôi đã cúp điện thoại, mặc cho cô ấy đơn độc một mình trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Tôi rơi vào cơn ác mộng, lại bừng tỉnh.

Lặp đi lặp lại, không bao giờ ngừng.

Cả người lạnh toát, gối ướt đẫm nước mắt.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo, soi cả căn phòng ngủ thành địa ngục.

6

Bác sĩ nói, tôi mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng.

Ông ấy khuyên tôi đi đến bệnh viện tâm thần, điều trị khép kín.

Tôi từ chối.

Ngày đi tìm Khương Ninh, tôi đã tới nơi cô ấy ở.

Trong ngăn tủ đầu giường, tôi tìm được tờ séc năm đó mẹ tôi đưa cho cô ấy.

Giấy đã hơi ngả vàng, chưa từng qua sử dụng.

Lờ mờ nhớ lại lúc trước khi biết được bà lão lừa đảo chính là bà nội Khương Ninh, từng giễu cợt nói: "Ồ, ra là thế".

Những lời tổn thương đã nói khi xưa, giờ đây lại như bóp chặt chính yết hầu tôi.

Tôi run run lấy tờ séc ra.

Bên dưới tờ séc đó, còn thấy một chồng nhật ký dày cộm và một tập bệnh lý về sức khỏe tâm thần.

Trong ba năm, bệnh tình của Khương Ninh từ trầm cảm, chuyển nặng thành trầm cảm mức độ vừa và rồi là trầm cảm mức độ nặng.

Cô ấy từng vì được trở thành một phóng viên mà tự hào, vậy mà sau này, lại bởi thân phận phóng viên, mà phải chịu một sự trả thù tàn nhẫn.

Tôi tính thời gian, tính xem ngày cô ấy bị người đàn ông kia làm hại.

Đột nhiên tôi sợ hãi nhớ ra, hôm sau đó, Khương Ninh dường như đã ra nước ngoài tìm tôi.

Tại nước ngoài, đứng trên đường phố đông đúc đầy người qua lại, tôi nhìn Khương Ninh đứng đó.

Gương mặt cô gái đầy những vết thương tím bầm đen sì, khuôn mặt tái nhợt như ma.

Lúc ấy,tôi nghĩ, không thể nào là Khương Ninh được.

Tôi cho rằng mình bị hoa mắt, hoặc là nhận nhầm người, nên chỉ nhíu mày.

Cô gái ấy nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi run rẩy giở từng trang nhật ký.

Trang nào cũng viết đầy chữ, nội dung ghi chép lại, chỉ có duy nhất một cái tên. "Cố Thâm". "A Thâm".

Mắt tôi muốn rách ra nhìn chằm chằm những dòng chữ kia.

Giây phút này, tôi mới nếm trải được nỗi đau đớn tột cùng thấu tận xương tủy.

Tôi lật hết cuốn nhật ký này đến cuốn nhật ký khác, cho đến khi lật đến trang đầu tiên của cuốn nhật ký cuối cùng, tôi thấy được những dòng chữ không hoàn toàn là tên mình.
 
Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã
Chương 29


"Hôm nay đi tìm A Thâm rồi.

"Thật căm hận người khốn nạn kia, nhưng không dám nói với bà, nên nghĩ rằng liệu anh ấy có thể cứu mình không.

"Nhưng anh ấy lại cau mày với mình, thì ra, anh ấy vẫn rất ghét mình.

"Hơn nữa, người anh ấy từng thích vốn không phải mình."

"Vậy thì... đừng làm phiền anh ấy nữa vậy."

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, cả người run rẩy.

Hóa ra ngày hôm đó, hóa ra ngày hôm đó, cô ấy thực sự đã đi tìm tôi.

Người mang khuôn mặt đầy vết bầm tím, người có khuôn mặt tái nhợt.

Người con gái ấy chịu nhiều thương tích, chịu nhiều uất ức, cô ấy đã đi tìm tôi.

Nhưng tôi lại cau mày, đuổi cô ấy đi.

Đẩy cô ấy vào một địa ngục khác, để cô ấy ch//ết dưới tay bác sĩ tâm lý kia.

Tôi run rẩy đưa hai tay lên che mặt.

Trong cổ họng phát ra những âm thanh kỳ lạ, sự tuyệt vọng giống như một cơn thủy triều dữ dội, nhấn chìm đầu óc tôi.

Quyển nhật ký rơi xuống đất, lúc này tôi như mất đi dưỡng khí.

Tôi lên sân thượng, đứng bên mép.

Trước kia vẫn luôn không kìm được mà nghĩ, Khương Ninh sợ đau như vậy, sao lại dám từ nơi cao thế này gieo mình xuống dưới?

Giờ đây tự mình đứng ở đây, tôi mới bàng hoàng hiểu ra.

Cuộc đời cô ấy vốn đã là một địa ngục không có bờ để bám víu.

Rơi xuống, không phải đau đớn, mà là giải thoát, là thiên đường.

Cơ thể tôi theo chân Khương Ninh rơi xuống những đám mây.

Lần này, tôi nghĩ tại bên vách núi, nắm lấy tay của cô ấy, giữ cô ấy lại….bên tôi.

(Hết)
 
Back
Top Bottom