Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 255



Nhân viên phụ trách lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Nhưng hiện trường có quá nhiều trẻ em, phụ huynh cũng rất đông, người ra kẻ vào tấp nập, anh ta nhất thời thực sự không nhớ rõ rốt cuộc là ai đã đón Đoá Đoá đi.

“Vị phụ huynh này đừng lo,” nhân viên nói, “tôi nhớ là người quen của bé Kỷ Tri Nghi, nếu không thì chúng tôi cũng sẽ không đồng ý cho bé đi theo. Xin đợi một chút, tôi sẽ đi kiểm tra camera giám sát.”

“Ba ơi!”

Giọng nói trong trẻo vang lên, là Lam Nguyệt vừa biểu diễn xong trở lại. Cô bé nhấc váy chạy đến định nhào vào lòng Kỷ Chỉ Uyên.

Cô bé đã rất, rất lâu không gặp lại cha.

Kỷ Chỉ Uyên nghiêng người né tránh:

“Thói quen xưng bừa người ta là ba vẫn chưa bỏ được sao?”

Lam Nguyệt khựng lại, mắt chớp chớp, những giọt nước mắt lăn xuống:

“Ba chính là ba của con, con không gọi bừa. Con thật sự rất nhớ ba… là mẹ làm sai, con vô tội mà. Sao ba lại đối xử với con như vậy…”

“Đúng thế, Chỉ Uyên.” Lam Nhu Tuyết không biết đã đến từ lúc nào, cắn môi nói, “Tiểu Nguyệt ngày nào cũng mơ thấy ba, anh coi như thương con bé một chút…”

Giọng Kỷ Chỉ Uyên lạnh băng:

“Không liên quan đến tôi.”

Đôi mẹ con này đã tiêu hao hết sự kiên nhẫn của anh, anh sẽ không phí thêm một giây nào cho bọn họ nữa.

“Chuyện cũng đã qua lâu rồi,” Lam Nhu Tuyết hạ giọng, “Chúng ta đừng mãi nhớ chuyện không vui trước đây nữa, nên hướng về phía trước. Chỉ Uyên, chúng ta bắt đầu lại đi.”

Sắc mặt Kỷ Chỉ Uyên đột ngột trầm xuống:

“Cô có biết mình đang nói gì không?”

Cả người anh tỏa ra khí thế áp bức.

Lam Nguyệt sợ hãi trốn sau lưng Lam Nhu Tuyết.

Lúc này nhân viên phụ trách ôm chiếc máy tính bảng giám sát đi tới:

“Vừa xem xong, bé Kỷ Tri Nghi được chú tư đón đi… Đây, chính là chú tư của bé phải không?”

Kỷ Chỉ Uyên nhận lấy máy tính bảng.

Khi nhìn thấy gương mặt trên màn hình, tim anh lạnh như băng.

Là Kỷ Lưu Quang… không, Hạ Lưu Quang!

Khi chưa bị vạch trần thân phận, Hạ Lưu Quang vốn đã chẳng mấy thân thiện với Đoá Đoá.

Sau đó, hắn bị đuổi khỏi nhà họ Kỷ, nghe nói vì mâu thuẫn với cha ruột, đã đẩy ông ta xuống sông suýt c.h.ế.t đuối, bị người nhà họ Hạ báo cảnh sát bắt vào đồn.

Không ngờ lại được thả ra nhanh như vậy.

Hắn đến đón Đoá Đoá, tuyệt đối là có ý đồ xấu.

Tim Kỷ Chỉ Uyên đập loạn nhịp.

Cùng lúc đó, ở cửa sau phòng hòa nhạc.

Đoá Đoá bị dắt đến trước một chiếc xe van màu trắng, trong xe còn có mấy người đàn ông lạ mặt, cô bé sợ hãi lùi lại vài bước:

“Chú Hạ, ông cố thật sự bị bệnh ạ? Sao không phải ba cháu đến đón, mà lại để chú tới?”

Khóe môi Hạ Lưu Quang nhếch lên:

“Ba cháu là tổng giám đốc của Kỷ thị, bận lắm, đâu rảnh mà lo cho cháu. Mau lên xe, đừng chậm trễ thời gian.”

Hắn ấn sau gáy Đoá Đoá, mạnh tay đẩy vào xe, hoàn toàn không để ý cô bé còn mặc váy dài, vạt váy mắc vào cửa xe, làm rơi xuống đất một viên đá quý sáng lấp lánh.

Hạ Lưu Quang cúi nhặt lên:

“Viên đá quý này nhìn thôi đã biết đắt tiền, váy này chắc có ít nhất vài trăm viên… Nhà họ Kỷ giàu thế, sao lại không chịu nuôi thêm một người như tôi, tại sao lại tuyệt tình với tôi như vậy…”

Cửa xe “rầm” một tiếng đóng lại.

Trong không gian chật chội, mùi khói thuốc nồng nặc khó chịu.

Mắt Đoá Đoá đỏ hoe.

Cô bé biết phản kháng cũng vô ích, vì bé chỉ là một đứa trẻ, còn đối phương có đến bốn người đàn ông.

Bàn tay cô lén đặt ra sau lưng, bấm vào đồng hồ điện thoại, gọi đi một số…

Nhưng vừa mới cử động, đã bị Hạ Lưu Quang tóm lấy tay, thô bạo giật đồng hồ, hạ cửa kính xe rồi ném thẳng ra ngoài.

Chạm phải ánh mắt âm trầm của hắn, Đoá Đoá rụt cổ lại:

“Chú Hạ, cháu sẽ ngoan, không khóc, không làm ồn, chú đừng đánh cháu…”

Hạ Lưu Quang cười lạnh:

“Biết điều thì tốt.”

Nếu Kỷ Cảnh Xuyên ở đây, nhất định sẽ nhận ra người đàn ông ngồi cạnh Đoá Đoá là cha nuôi của anh ta — Hạ Thành.

Người lái xe và kẻ ngồi ghế phụ là những con bạc quen của Hạ Thành, vì cờ b.ạ.c mà bỏ vợ con, không chuyện xấu nào không làm, hạng người vô lại nhất.

Hạ Thành cau mày:

“Lưu Quang, mày chắc chỉ cần con bé này là nhà họ Kỷ chịu bỏ ra 100 triệu chứ?”

Hạ Lưu Quang nhếch môi:

“Cháu gái duy nhất đời này của nhà họ Kỷ, được ông cụ coi như con ngươi trong mắt, một trăm chẳng quá đáng đâu. Nói rồi nhé, tôi lấy 5000 vạn, 5000 vạn còn lại chia cho mấy người.”

“Ai nói chia như vậy?” Tên lái xe mặt sẹo nhổ một bãi nước bọt, giọng thô lỗ:

“Xe là tao chạy, sức là tao bỏ, còn phải lo liên lạc người ở bến cảng để sắp xếp vượt biên, năm chục triệu này phải là của tao!”

Hạ Lưu Quang tức đến bật cười:

“Nếu không có tao thì làm sao lừa được đại tiểu thư nhà họ Kỷ ngoan ngoãn lên xe?”

“Câm miệng!” Hạ Thành quát giận dữ, “Việc còn chưa xong đã vội chia chác, mau lái xe đi! Lên tàu rồi hãy liên hệ nhà họ Kỷ đòi tiền!”

Hạ Lưu Quang liếc nhìn Đoá Đoá vẫn ngây thơ chưa hiểu chuyện.

Kế hoạch của bọn chúng là mang cô bé vượt biên ra nước ngoài, rồi bắt nhà họ Kỷ chuyển 100 triệu vào tài khoản ở nước ngoài.

Nhận được tiền xong… sẽ tặng cho Đoá Đoá một viên đạn.

Trong mắt hắn thoáng qua chút thương hại.

Ai bảo nhà họ Kỷ đối xử tàn nhẫn với hắn như thế, thì đành để một đứa trẻ gánh chịu thay thôi.

“Chú Hạ…” Đoá Đoá khẽ nói, “Chú muốn tiền đúng không? Thật ra chú có thể nói thẳng với cháu, cháu rất giàu, chú chẳng lẽ không biết sao?”

Hạ Lưu Quang nheo mắt lại.

“Tiền của cháu, cháu chỉ cho một mình chú tư thôi.” Đoá Đoá ghé sát vào hắn, “Cái chú tư mới kia cướp hết sự chú ý của mọi người trong nhà, cháu ghét chú ấy lắm, cháu vẫn thích chú hơn. Chú ơi, trong xe ngột ngạt quá, có thể mở cửa sổ cho cháu thở chút không?”

Cô móc từ túi ra một sợi dây chuyền:
“Quà ông cố tặng cháu hôm qua, ở buổi đấu giá bán được 3000 vạn, cháu tặng chú đó.”

Sắc mặt Hạ Lưu Quang dịu đi đôi chút, hắn cho cô bé ngồi cạnh cửa sổ và hạ kính xuống.

Đoá Đoá lén giật mấy viên đá quý trên váy ném ra ngoài.

Sợi dây chuyền kia thật ra là cô tự xâu bằng hạt giả.

Còn chiếc váy này là dì đặc biệt đặt may cho buổi biểu diễn, những viên lam bảo trên váy vô cùng hiếm, chỉ cần nhìn thấy chúng, gia đình sẽ biết cô đã bị đưa tới đâu.

Xe phóng nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bến cảng Hải Thành, khu vực tập kết hàng hóa rộng lớn, khắp nơi đều là thuyền bè và người qua lại.

Đoá Đoá bị kéo xuống xe.

Ánh mắt Hạ Lưu Quang lướt qua chiếc váy giờ đã trơ trụi chỗ, sắc mặt hắn lập tức sầm lại:

“Con nhóc thối, dám giở trò với tao! Để tao xem mày còn sống được bao lâu!”

Bị phát hiện, Đoá Đoá cũng không giả ngoan nữa, lập tức hét to:

“Cứu với! Mấy người này là bọn buôn người! Chú, dì ơi, cứu cháu với… ưm!”

Hạ Thành vội cười làm lành với người qua lại:

“Cháu gái tôi bị bệnh, nói nhảm thôi mà!”

Bọn chúng là bốn gã đàn ông, nhìn đã thấy khó đối phó, nhất là tên mặt sẹo chỉ cần đứng đó cũng khiến người ta không dám xen vào.

Mấy người vừa định đi về phía bến tàu ngầm, thì đột nhiên sắc mặt Hạ Lưu Quang biến đổi:

“Chúng nó đuổi tới rồi!”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 256



Gió biển mang theo mùi mặn tanh quất thẳng vào bến cảng, những thùng container gỉ sét như hàm răng của một con quái thú khổng lồ.

Đoá Đoá bị tên mặt sẹo kẹp dưới nách, gương mặt nhỏ trắng bệch, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cắn môi, không dám khóc thành tiếng.

“Nhanh lên.” Hạ Thành thúc giục, “Tống con nhãi này vào trong, đợi tàu đến là chở đi ngay.”

Cửa container bị kéo ra, bên trong tối đen, mùi ẩm mốc lẫn mùi dầu máy nồng nặc.

Đoá Đoá rốt cuộc không nhịn nổi, khẽ sụt sịt một tiếng, Hạ Lưu Quang lập tức bịt chặt miệng cô bé, gằn giọng độc ác:

“Còn dám kêu nữa tao ném mày xuống biển cho cá ăn!”

Ngay lúc đó —

“Rầm—!”

Cánh cửa sắt bên hông bến tàu bị một cước đá tung, bốn bóng người lao vào ngược sáng đèn pha.

Là Dung Ngộ, Kỷ Chỉ Uyên, Ôn Nghiên và Thịnh Thanh Diễn.

Còn Kỷ lão gia thì đã được đưa đi báo cảnh sát.

Sắc mặt Dung Ngộ tối đến cực điểm.

Hạ Lưu Quang dù sao cũng được ăn cơm nhà họ Kỷ mà lớn lên, sống hơn hai mươi năm hưởng thụ vinh hoa, được giáo dục đàng hoàng, vậy mà lại dẫn một đám hạ lưu đến bắt cóc Đoá Đoá.

Đám này rất có kinh nghiệm, luôn tránh xa camera giám sát, chiếc xe bọn chúng dùng lại là loại xe tải trắng phổ biến, lúc cô khoá mục tiêu trong hệ thống thì xuất hiện hàng vạn chiếc chạy về các hướng khác nhau, khó mà phân biệt.

Khi đang bế tắc, cô lại thấy trên màn hình giám sát những tia sáng phản chiếu từ đá quý dưới nắng.

Những viên đá này vốn là bảo vật Anh Bảo mua cho cô, cô không mấy hứng thú nên đưa hết cho nhà thiết kế may thành chiếc váy lấp lánh cho Đoá Đoá.

Cô bé đã ném hết số đá đó dọc đường, nhờ vậy họ mới lần ra tới đây. May là… vẫn kịp.

“Thả Đoá Đoá ra.” Giọng Kỷ Chỉ Uyên khản đặc,
Ánh mắt lạnh như băng găm chặt vào Hạ Lưu Quang, “Dù thế nào cậu cũng không nên ra tay với con bé, dù sao nó cũng gọi cậu là chú tư mấy năm.”

“Bớt nói nhảm!” Tên mặt sẹo cười nham hiểm, rút s.ú.n.g dí thẳng vào thái dương Đoá Đoá, “Tiến thêm bước nữa là tao cho nó bay đầu.”

Ánh mắt Kỷ Chỉ Uyên tối sầm lại.

Bọn bắt cóc mang cả súng, tình hình nghiêm trọng hơn dự tính.

Ôn Nghiên hoảng sợ đưa tay bịt miệng.

Đúng ra, một người ngoài như cô không nên có mặt ở đây, nhưng cô không thể kiềm chế.

Nhìn Đoá Đoá cố gắng kìm nước mắt, cô cũng suýt khóc theo.

Dung Ngộ hạ giọng:

“Bác sĩ Ôn, chị ra cửa trông, cảnh sát tới thì dẫn họ bao vây nơi này, nhờ chị.”

Cô quay sang Thịnh Thanh Diễn, người gần như vô hình từ nãy đến giờ, mím môi:

“Anh canh chuẩn thời cơ, đoạt súng, hiểu không?”

Đôi mắt trong suốt như thuỷ tinh của anh khi nhìn khẩu s.ú.n.g đen ngòm kia khẽ rung động, ngón tay vô thức làm động tác bóp cò.
Tim Dung Ngộ thả lỏng đôi chút.

Tuy anh mất một hồn một vía nhưng bản năng vẫn còn, biết câu cá, cũng biết dùng súng.

Còn cô, tuy cũng biết b.ắ.n nhưng không phải quân nhân chuyên nghiệp, độ chính xác không cao.
Còn Kỷ Tranh năm xưa từng ở quân doanh, nổi danh xạ thủ, đặc biệt giỏi b.ắ.n mục tiêu di động, thường được giao nhiệm vụ đặc biệt.

“Lưu Quang, các cậu chỉ vì tiền, không cần gánh thêm mạng người.” Kỷ Chỉ Uyên giơ hai tay ra, tỏ ý đầu hàng, “So với Đoá Đoá, tôi giá trị hơn nhiều, đổi con tin sẽ có lợi cho các cậu hơn.”

“Xạo chó!” Hạ Thành nhổ một bãi nước bọt, “Một thằng đàn ông như mày bọn tao khó khống chế, đừng lải nhải nữa, chuyển tiền, ngay lập tức! 100 triệu, thiếu một xu cũng không được!”

Kỷ Chỉ Uyên đưa tay vào túi.

Khẩu s.ú.n.g trong tay tên mặt sẹo lập tức chuyển hướng chĩa vào anh:

“Giơ tay lên! Không được thò tay vào túi, cởi áo ra, không cởi tao bắn!”

“Ông tưởng s.ú.n.g dễ kiếm lắm à, ai cũng có chắc? Không phải muốn tiền sao, được, tôi chuyển ngay, không được động vào Đoá Đoá. Nếu con bé mất dù chỉ một sợi tóc, tôi sẽ khiến các người không toàn mạng!”

Anh lấy điện thoại ra khỏi túi.

Tên mặt sẹo dán chặt mắt vào từng cử động của anh, sợ điện thoại biến thành vũ khí.

Hạ Lưu Quang liên tục làm mới tài khoản ở nước ngoài, chẳng mấy chốc có một khoản tiền lớn chuyển vào, hắn vội đếm xem có bao nhiêu số 0.

“Tránh ra.” Hạ Thành giật phắt điện thoại, “Để tao xem có đủ 100 triệu không.”

100 triệu — đối với bất cứ ai, kể cả từng là tứ thiếu gia nhà họ Kỷ như Hạ Lưu Quang, cũng là một khoản khổng lồ.

Cả bốn tên gần như đồng loạt phân tâm.

Ngay lúc này —

Dung Ngộ bất ngờ ném mạnh chiếc rìu cứu hỏa về phía thùng dầu bên trái bọn bắt cóc.

Tiếng “Ầm!” vang lên chát chúa, khiến bọn chúng theo phản xạ ngoái đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Ngay khoảnh khắc tên mặt sẹo còn chưa kịp phản ứng, Dung Ngộ đã chộp lấy một thanh sắt, giáng mạnh vào khuỷu tay hắn.

Khẩu s.ú.n.g trên tay hắn vẽ một đường parabol trong không trung rồi rơi xuống đất.

Hạ Lưu Quang cúi người định nhặt.

Nhưng Dung Ngộ đã tung một cú đá, hất văng khẩu s.ú.n.g ra xa.

Tiếng kim loại chạm nền còn chưa kịp tan, Thịnh Thanh Diễn đã lao vào.

Anh như con báo săn mồi, thân hình hạ thấp, lao nhanh về phía trước, trong tích tắc trước khi ngón tay Hạ Lưu Quang chạm vào báng súng, anh đã chộp lấy nó.

Động tác liền mạch, gọn gàng, không thừa một nhịp.

Hạ Lưu Quang ngẩng phắt đầu, chạm ngay vào đôi mắt lạnh lẽo của Thịnh Thanh Diễn, đen đặc, vô cảm nhưng toát ra sức ép khiến người ta lạnh sống lưng.

“Đừng nhúc nhích!”

Hạ Lưu Quang giật mạnh Đoá Đoá từ tay tên mặt sẹo, kéo bé chắn trước người, tay siết chặt cổ họng non nớt của bé:

“Ném s.ú.n.g qua đây! Không tao bẻ gãy cổ nó ngay!”

Nòng s.ú.n.g của Thịnh Thanh Diễn vẫn không hề rung, ánh mắt bình tĩnh khóa chặt vào hắn.

Tim Kỷ Chỉ Uyên như ngừng đập.

Anh biết đại thiếu nhà họ Thịnh mắc chứng tự kỷ, rất khó giao tiếp, thường thì người khác nói mười câu, Thịnh Thanh Diễn chỉ lọt vào tai một câu.
Anh sợ Thịnh Thanh Diễn sẽ chọc tức Hạ Lưu Quang đang như con thú mất lý trí.

“Ném súng! Ngay lập tức!” Hạ Lưu Quang siết chặt hơn, toàn thân rung lắc, “Tao sẽ g.i.ế.c nó, đừng ép tao xuống tay!”

Nhưng —

Thịnh Thanh Diễn hoàn toàn không nghe thấy những lời đó.

Quỹ đạo di chuyển của kẻ bắt cóc, biên độ giãy giụa của con tin, vận tốc viên đạn, tất cả biến số được tính toán nhanh chóng trong đầu, hợp thành một đường đạn rõ ràng.

Giây tiếp theo —

“Đoàng!”

Viên đạn sượt chính xác qua vành tai Đoá Đoá, ghim thẳng vào vai Hạ Lưu Quang.

Sức bật của viên đạn khiến hắn lảo đảo lùi lại, bàn tay siết cổ bé lập tức buông ra.

Tên mặt sẹo chửi thề, lao lên định túm lấy Đoá Đoá.

“Đoàng!”

Viên đạn tiếp theo găm xuống sát chân hắn, chặn đứng bước tiến.

Tên mặt sẹo gầm lên:

“Chỉ còn hai viên thôi! Giờ thì liều mạng luôn đi, tất cả cùng xông lên!”

Kỷ Chỉ Uyên lao đến với tốc độ nhanh nhất đời mình, chộp lấy Đoá Đoá, đẩy mạnh bé ra cửa:

“Đoá Đoá, chạy mau! Ra ngoài! Tìm chỗ trốn…”

Hạ Lưu Quang vẫn định lao theo.

Dung Ngộ đã vung thanh sắt, giáng thật mạnh vào cánh tay hắn.

“Rắc!”

Hạ Lưu Quang nghe rõ mồn một tiếng xương gãy giòn tan…
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 257



Ôn Nghiên lo lắng đứng bên lề đường, chờ cảnh sát tới.

Tiếng còi hú vừa vang lên, cô cũng thấy Đoá Đoá từ cổng bến tàu lao ra.

Bản năng thôi thúc cô chạy thật nhanh về phía bé, chỉ muốn ôm gọn thân hình nhỏ bé ấy vào lòng.

“Dì…”

Đoá Đoá òa vào lòng Ôn Nghiên, bật khóc nức nở.

Khi bị bọn chúng trói lại, bé không khóc; khi bị dí s.ú.n.g vào thái dương, bé cũng không khóc.

Nhưng vừa thấy Dì Ôn, mọi sợ hãi bị dồn nén bấy lâu như núi lở biển trào, bé chẳng còn kìm được mà khóc toáng lên.

“Ngoan, Đoá Đoá, không sao đâu, có dì ở đây rồi, đừng sợ…”

Cô vừa dỗ vừa ôm bé đứng dậy, hướng về mấy chục cảnh sát vừa tới hiện trường:

“Ở đó! Chúng có súng!”

Cảnh sát lập tức chia làm bốn nhóm, nhanh chóng bao vây container trong bến.

Chưa kịp lên tiếng cảnh báo, Hạ Lưu Quang đã bị Dung Ngộ đá văng ra ngoài.

Hắn gãy tới bảy, tám chỗ xương, co quắp như con tôm, hoảng loạn gào:

“Cứu tôi, cứu tôi với—”

Kỷ Chỉ Uyên túm gáy tên mặt sẹo, ném thẳng đến trước mặt cảnh sát.

Còn Thịnh Thanh Diễn vẫn giữ vẻ xa cách với thế giới, nhưng ra tay cực nặng, bóp chặt cổ Hạ Thành rồi quật mạnh xuống đất, khiến hắn bất tỉnh ngay lập tức.

Dung Ngộ nhíu mày:

“Chúng có bốn người, chạy mất một. Phiền cảnh sát tìm cho kỹ.”

Phía sườn bến tàu, một bóng đen đang rạp mình nấp kỹ, chính là tên gầy mặt xương, kẻ lọt lưới.

Mặt hắn bê bết máu, ánh mắt dại dột hung hăng.

Hắn lạnh lùng khóa chặt mục tiêu là Ôn Nghiên và Đoá Đoá.

Nhân lúc không ai chú ý, hắn lóe dao, đ.â.m thẳng về lưng Ôn Nghiên.

Ôn Nghiên chỉ nghe tiếng gió rít sau lưng, theo phản xạ né tránh.

Tên gầy lập tức chộp lấy cổ chân Đoá Đoá —
Ôn Nghiên giữ chặt bé, bị kéo giật lùi loạng choạng.

“Ùm!”

Cả hai cùng rơi xuống khu nước sâu sát mép bến.

Nước biển đục ngầu lập tức tràn vào mũi, miệng.

Tên gầy vẫn điên cuồng giằng co kéo Đoá Đoá.

Ôn Nghiên nín thở, tung cú đá trúng cổ hắn.

Hắn đau, buông bé ra, nhưng lại túm tóc Ôn Nghiên, đập mạnh đầu cô vào bậc thềm, rồi ấn cô chìm xuống.

Cơn đau dữ dội cùng thiếu dưỡng khí khiến tầm nhìn cô dần mờ.

Cô nghe thấy giọng Kỷ Chỉ Uyên, gắng mở mắt.
Xuyên qua làn nước, cô thấy người đàn ông ấy.

Bàn tay cô vẫn cố sức đẩy Đoá Đoá, để bé nổi lên mặt nước.

Ý thức cô bắt đầu tan rã.

Lờ mờ thấy Kỷ Chỉ Uyên đang bơi về phía mình, nhưng thân thể nặng như đeo chì, càng lúc càng chìm.

Thứ cuối cùng cô nhớ, là lực siết nơi cổ tay khi bị anh nắm lấy, và tiếng Đoá Đoá khóc xé ruột khi nổi lên mặt nước.

Mắt tối sầm lại, cô mất hẳn ý thức.

…Cho đến khi, cô nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Một đứa bé? Ở đâu ra?

Ôn Nghiên nhìn quanh, thấy trong phòng mổ, một người phụ nữ toàn thân bê bết m.á.u đang nằm trên bàn phẫu thuật.

Cô ấy rất béo, mặt đầy tàn nhang, bụng rạn chằng chịt, và m.á.u không ngừng trào ra từ h* th*n…

“Không xong rồi, sản phụ băng huyết nặng!”

“Mau, báo cho người nhà ký tên!”

“Người nhà sản phụ đâu… Anh là chồng sản phụ phải không? Nhanh ký tên, phải mổ ngay!”

Ôn Nghiên sững sờ.

Người đàn ông kia… chẳng phải Kỷ Chỉ Uyên, ba của Đoá Đoá sao?

Cô… đang mơ thấy cảnh Đoá Đoá chào đời ư?

Nhưng ngay sau đó, một người đàn ông khác từ cuối hành lang chạy tới:

“Tôi là anh ruột sản phụ, để tôi ký thì hợp lý hơn!”

Cô lại c.h.ế.t lặng.

Đó là anh trai cô, Kha Nham.

Anh ấy chỉ có duy nhất một người em gái — là cô.

Vậy… người nằm trên bàn mổ, chính là cô?

Đầu đau nhói dữ dội, hàng loạt hình ảnh như phim quay tua nhanh vụt qua trong đầu…



Kỷ Chỉ Uyên đứng cạnh giường bệnh:

“Bác sĩ, tình hình cô ấy thế nào?”

Bác sĩ kiểm tra rồi đáp:

“Đầu bệnh nhân bị va đập mạnh, chấn động não khá nghiêm trọng. Cần thời gian mới tỉnh lại. Nhưng tạm thời, tính mạng chưa bị đe dọa.”

“Hu hu… dì Ôn…”

Đoá Đoá nằm úp sấp trên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y Ôn Nghiên, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống.

“Tất cả là do cháu không hiểu chuyện… do cháu quá ngốc nên mới bị lừa đi, mới khiến dì Ôn thành ra như vậy… dì Ôn, dì nhất định phải tỉnh lại…”

Dung Ngộ ôm lấy cô bé:

“Hạ Lưu Quang đã sớm nhắm vào cháu, dù cháu cảnh giác thế nào cũng vô ích… Đây không phải lỗi của cháu, đừng tự trách.
Bác sĩ Ôn rất thương cháu, việc cháu có thể làm bây giờ… là ở bệnh viện, ngoan ngoãn ở bên bác sĩ Ôn.”

Đoá Đoá lau nước mắt, mở một quyển sách:

“Dì Ôn, để cháu kể cho dì nghe một câu chuyện nhé… là chuyện ‘Chú nòng nọc tìm mẹ’…”

Dung Ngộ để lại không gian cho hai người, ra hiệu cho Kỷ Chỉ Uyên bước ra ngoài, khẽ hỏi:

“Bác sĩ Ôn để tâm đến Đoá Đoá hơn mức bình thường, Đoá Đoá với bác sĩ Ôn cũng quá mức quyến luyến… Cháu đã điều tra nguyên nhân chưa?”

Kỷ Chỉ Uyên vừa định mở miệng thì ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Một bóng người cao lớn mặc vest sải nhanh tới, vung tay, giáng thẳng một cú đ.ấ.m vào mặt Kỷ Chỉ Uyên:

“Chỉ cần em gái tôi ở bên cậu, là lại suýt mất nửa cái mạng! Tôi hận không thể g.i.ế.c cậu!”

Đầu Kỷ Chỉ Uyên bị đánh lệch sang một bên, anh chậm rãi lau khóe môi, điềm tĩnh nói:

“Hóa ra cô ấy là em gái anh… Vậy, Ôn Nghiên chính là Kha Mạn?”

Hai ngày nay, Kha Nham vừa đến Hoa Hạ, một là để xử lý công việc công ty, hai là muốn ép đưa Ôn Nghiên về Los Angeles.

Hải Thành đối với anh, thật sự quá xui xẻo.

Nhưng công việc còn chưa xong, anh đã nhận được điện thoại từ bệnh viện, em gái gặp chuyện, hôn mê bất tỉnh, cần người nhà tới ngay.

Anh tức tốc chạy tới, vừa thấy Kỷ Chỉ Uyên, tim đã trầm xuống đáy.

Năm năm trước, em gái anh sinh nở bị băng huyết, một chân bước vào Quỷ Môn Quan, cũng là vì Kỷ Chỉ Uyên.

Năm năm sau, em gái hôn mê nhập viện, lại vẫn là vì Kỷ Chỉ Uyên.

Người này… tại sao cứ như oan hồn bám mãi không buông!

Lửa giận bùng lên, Kha Nham lại vung tay, giáng thêm một cú đ.ấ.m thật mạnh.

Kỷ Chỉ Uyên không né.

Dung Ngộ cũng không can, cô hơi ngẩn ra.

Nếu cô nghe không nhầm, tên thật của Ôn Nghiên là Kha Mạn.

Cái tên này, cô từng nghe Anh Bảo nhắc đến — chính là mẹ ruột của Đoá Đoá.

Nhưng…

Mẹ ruột Đoá Đoá chẳng phải đã c.h.ế.t vì thuyên tắc ối rồi sao?

Nếu Ôn Nghiên là Kha Mạn, vậy tức là mẹ Đoá Đoá vẫn còn sống? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Khi Dung Ngộ vẫn chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt Kha Nham đã dừng lại trên đầu cô:

“Kỷ Chỉ Uyên, cậu đã có bạn gái rồi, sao còn đi trêu chọc em gái tôi?”

“Cô ấy không phải bạn gái tôi.”

Kỷ Chỉ Uyên nhìn chằm chằm anh ta, từng chữ rõ ràng:

“Chuyện của Ôn Nghiên… chẳng lẽ anh không nên cho tôi một lời giải thích sao?”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 258



“Giải thích à?”

Kha Nham tức đến bật cười:

“Cậu có tư cách gì mà đòi tôi giải thích?”

Năm anh mười lăm tuổi, cha mẹ ly hôn, cha cưới tiểu tam, mẹ lâm bệnh qua đời, anh tiếp quản sự nghiệp bên nhà ngoại.

Kha Mạn nhỏ hơn anh mười tuổi, khi đó mới là một bé con học mẫu giáo, do chính tay anh nuôi lớn.

Anh thà bản thân cực khổ, cũng không muốn em gái chịu nửa phần ấm ức.

Khi Kha Mạn trưởng thành, ngày càng nhiều đàn ông theo đuổi.

Dù vô cùng luyến tiếc, anh vẫn cân nhắc kỹ lưỡng, khắp nơi dò hỏi, cuối cùng chọn được một người chồng tương lai hoàn hảo mọi mặt, tự mình đứng ra định hôn cho Kha Mạn và người đàn ông đó.

Nhưng ngay đêm đính hôn, Kha Mạn biến mất.

Nói chính xác hơn, không phải mất tích mà là bỏ trốn, rời khỏi nhà, từ Los Angeles quay về quê mẹ — Hải Thành.

Khi anh tìm đến Hải Thành, Kha Mạn nói rằng cô đã tự chọn một người chồng, chính là tổng tài tập đoàn Kỷ thị ở Hải Thành — Kỷ Chỉ Uyên.

Anh cực lực phản đối, nhưng em gái bất chấp tất cả, đi đăng ký kết hôn.

Tới tận ngày cưới, anh mới lần đầu gặp người em rể này.

Cửa nhà họ Kỷ quá cao, Kỷ Chỉ Uyên lại quá xuất chúng, khiến người ta khó mà tin tưởng.

Quả nhiên —

Sau kết hôn, Kỷ Chỉ Uyên đối xử với Kha Mạn bằng bạo lực lạnh nhạt suốt thời gian dài, còn nghe nói bên ngoài vẫn có mối tình đầu.

Em gái anh, tốt đẹp như thế, gả vào nhà họ Kỷ, bị dày vò thành ra bộ dạng gì?

“Tôi nói cho cậu biết, cậu không xứng biết bất cứ chuyện gì liên quan đến em gái tôi!” Kha Nham giận dữ cực điểm.

“Tránh ra, tôi muốn đưa em gái về nhà!”

Anh đẩy mạnh Kỷ Chỉ Uyên.

Bất ngờ, một cô bé xuất hiện, dang tay chắn trước mặt Kỷ Chỉ Uyên:

“Không được bắt nạt ba cháu!”

Tim Kỷ Chỉ Uyên chợt mềm lại.

Anh đã bỏ mặc Đoá Đoá gần năm năm, chỉ nửa năm gần đây mới bắt đầu thật sự yêu thương cô bé.

Thế nhưng, con gái anh vẫn luôn nghiêm túc yêu anh như thế.

Anh nợ Đoá Đoá quá nhiều.

Còn Kha Nham, đã c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Cô bé này, gần như giống hệt Kha Mạn lúc nhỏ, đôi mắt, chiếc mũi, cái miệng, thậm chí dáng vẻ khi tức giận cũng như đúc từ một khuôn.

Đây là đứa trẻ mà em gái anh đã liều mạng sinh ra sao?

Anh ghét Kỷ Chỉ Uyên, nên những năm qua chưa từng chủ động tìm hiểu gì về Đoá Đoá.

Đây là lần đầu tiên người cậu ruột này gặp cháu gái.

Môi Kha Nham mím thành một đường thẳng.

Anh không nói lời nào, đi thẳng vào phòng bệnh, ngồi cạnh Kha Mạn, khẽ nói gì đó.

Đoá Đoá khẽ hỏi:

“Ba, chú kia là ai? Sao kỳ lạ vậy? Chú ấy với dì Ôn có quan hệ gì?”

Kỷ Chỉ Uyên khựng lại:

“Đừng gọi chú.”

Đoá Đoá lập tức gật đầu:

“Đúng, chú ấy là người xấu, còn bắt nạt ba.”

“Chú ấy không phải người xấu.” Giọng Kỷ Chỉ Uyên khô khốc.

“Chú ấy chỉ là quá yêu mẹ con thôi. Chú ấy là anh ruột của mẹ con, là cậu của con.”

“Cái gì…” Đoá Đoá tròn mắt, “Con còn có cậu sao? Sao ba chưa từng nói với con?”

Kỷ Chỉ Uyên không biết trả lời thế nào.

Năm đó, khi Kha Mạn sinh con bị băng huyết, bị tuyên bố tử vong, Kha Nham đã đánh anh một trận thừa sống thiếu chết, rồi mang t.h.i t.h.ể em gái đi chôn.

Từ đó, đôi bên cắt đứt liên lạc.

Kha Nham không công nhận đứa cháu gái này.

Tất nhiên Đoá Đoá cũng chẳng cần thêm một người cậu.

Dung Ngộ xoa đầu Đoá Đoá:

“Vào trong rót cho cậu một ly nước.”

Đoá Đoá vẫn còn ngẩn ngơ, nhưng ngoan ngoãn bước vào.

Dung Ngộ nhìn Kỷ Chỉ Uyên:

“Bất kể sự thật năm đó là gì, rõ ràng cháu với tư cách người chồng đã quá thất trách.
Khi mẹ Đoá Đoá mang thai ở giai đoạn cuối, đúng lúc Lam Nguyệt ra đời, cháu hẳn đã dồn hết tâm trí cho Lam Nguyệt, mà lơ là vợ mình.
Không trách cậu của Đoá Đoá lại phẫn nộ như vậy.”

Kỷ Chỉ Uyên nói:

“Lúc đó, giữa cháu và Lam Nhu Tuyết không hề xảy ra chuyện gì vượt giới hạn. Cháu tuyệt đối chưa từng phản bội hôn nhân hay phản bội vợ, cháu…”

“Những lời này không cần giải thích với bà.” Dung Ngộ ngắt lời.

“Nếu cháu chỉ muốn cho Đoá Đoá một gia đình trọn vẹn, bà không khuyên cháu dính dáng tình cảm với mẹ Đoá Đoá.

Nếu cháu muốn bắt đầu lại, thì thời gian cháu đã bỏ bê cô ấy bao lâu, phải dùng gấp đôi, gấp ba để yêu thương mới đủ tư cách đứng bên cạnh cô ấy.

Cháu nên nghĩ cho rõ.”

Cô quay đầu nhìn vào phòng bệnh.

Đoá Đoá bưng một cốc nước, đưa tới trước mặt Kha Nham:

“Cậu uống nước.”

Kha Nham vốn giữ nét mặt lạnh cứng, nhưng một tiếng “cậu” ấy đã khiến lớp phòng bị sụp đổ.
Yết hầu anh run lên, hốc mắt bỗng đỏ hoe.

“Ơ, cậu sắp khóc à?” Đoá Đoá nghiêng đầu nhìn anh, “Cậu hung dữ như vậy, cũng có người bắt nạt cậu sao? Như cháu này, nhỏ xíu thôi, mới năm tuổi, hôm nay bị bắt cóc, còn rơi xuống biển suýt chết, cháu cũng đâu có khóc…”

Nói đến đây, cô bé chột dạ lè lưỡi.

Cháu chỉ khóc một chút xíu thôi, chắc là… có thể bỏ qua được ha.

Trái tim Kha Nham bỗng mềm nhũn.

Bàn tay anh nâng lên, lại hạ xuống, rồi nâng lên lần nữa, cuối cùng đặt l*n đ*nh đầu Đoá Đoá, nhẹ nhàng xoa, khẽ thở dài:

“Sao cháu lại đáng yêu thế này.”

Đoá Đoá hơi không quen việc bị người lạ xoa đầu, liền né nhanh, tìm đề tài khác:

“Cậu với dì Ôn có quan hệ gì vậy?”

Kha Nham nhìn lòng bàn tay trống trơn, khẽ cười khổ:

“Cậu là anh ruột của dì ấy.”

Đoá Đoá ngẩn ra:

“Cậu có nhiều em gái lắm à?”

Kha Nham nhìn cô bé:

“Chỉ có một.”

Đoá Đoá như bị sét đánh ngang tai.

Vừa rồi, ba nói người này là anh ruột của mẹ cô bé.

Mà người này… chỉ có một em gái là dì Ôn.

Vậy thì —

Đồng tử Đoá Đoá co rút lại, đột ngột quay sang nhìn người nằm trên giường, kinh ngạc thốt lên:
“Dì Ôn là mẹ cháu sao?”

Tim Kha Nham khựng lại.

Giọng anh khàn hẳn:

“Đúng… là mẹ cháu, mẹ ruột của cháu.”

“Mẹ… mẹ… thì ra dì Ôn thật sự là mẹ cháu…”

Đoá Đoá lấy tay che miệng.

Kha Nham nghĩ cô bé sẽ hỏi “tại sao”, hoặc bật khóc.

Nhưng chỉ thấy cô bé chạy vụt khỏi phòng bệnh, lớn tiếng reo lên:

“Ba ơi, dì Dung ơi, con có mẹ rồi!
Tuyệt quá! Con có mẹ rồi! Thì ra con cũng có mẹ… Con nhất định là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới…”

Dung Ngộ khẽ lau khóe mắt ươn ướt.

Cô nhớ tới mẹ mình, một nữ quân y xuất sắc, vì cứu một chiến sĩ bị thương mà bị pháo kích thổi bay.

Cô cũng nhớ mẹ rồi.

Bên cạnh bỗng chìa ra một tờ giấy.

Cô ngẩng lên, thấy Thịnh Thanh Diễn.

Từ đầu đến giờ, anh vẫn luôn đứng bên cạnh cô, đôi mắt trong veo như thủy tinh ấy, dường như chỉ nhìn thấy mình cô.

“Ngày mai… đi Kinh thành.” Cô mở lời, “Có lẽ có thể tìm lại hồn phách anh đã mất.”

Khi khoa học không còn tác dụng, chỉ có thể thử đến huyền học.

Biết đâu, khi nhìn thấy di thể của kiếp trước, hồn phách của anh sẽ quay về cũng không chừng.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 259



Trong cơn hôn mê, mí mắt Ôn Nghiên giật liên hồi.

Cô nghe thấy từng tiếng “mẹ ơi” vang lên không ngừng, nhịp tim cũng theo đó tăng nhanh.

Những mảnh ký ức rời rạc trong đầu dần ghép lại thành bức tranh hoàn chỉnh, những ký ức từng bị chôn sâu từ từ trồi lên.

Cô là Ôn Nghiên, cũng là Kha Mạn.

Năm hai mươi ba tuổi, cô bị anh trai sắp đặt hôn ước.

Anh trai quá cứng rắn, hoàn toàn không quan tâm đến ý muốn của cô. Phản kháng vô ích, nên ngay đêm đính hôn, cô đã bỏ trốn, chạy đến Hải Thành.

Ngày thứ hai ở Hải Thành, cô được bạn dẫn đi dự một buổi tiệc thương mại. Vốn chỉ định tìm một công việc, nhưng vì uống quá nhiều, cô vào nhầm phòng. Đến khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, cô biết… tất cả đã xong.

Nhưng khi thấy khuôn mặt người đàn ông, cô lại nghĩ, có lẽ đây là ông trời thương cô, đó chính là “bạch nguyệt quang” của cô.

Cô từng gặp Kỷ Chỉ Uyên tại buổi diễn thuyết của cựu sinh viên ưu tú ở Los Angeles. Đương nhiên, chỉ có cô biết anh, còn anh thì không biết cô là ai. Cô vừa gặp đã yêu, thậm chí ghi anh vào nhật ký của mình.

Anh là người có trách nhiệm, lập tức đề nghị kết hôn.

Lời cầu hôn từ bạch nguyệt quang, không ai có thể từ chối.

Anh quả thật là một người chồng tốt,đưa cô đi khám thai, nhắc nhở uống thuốc, thỉnh thoảng cùng đi dạo… Cho đến khi Lam Nhu Tuyết ly hôn, mang bụng bầu lớn về nước, mọi thứ thay đổi.

Kỷ Chỉ Uyên trở nên đặc biệt bận rộn.

Anh luôn ở bên Lam Nhu Tuyết. Dù biết họ chưa từng vượt giới hạn, cô vẫn khó chấp nhận.

Sau này, khi Lam Nhu Tuyết sinh con gái, anh lại càng bận hơn…

Còn cô, từng ngày một trở nên lặng lẽ, nặng nề, ngày nào cũng khóc, đêm nào cũng khóc, đau khổ, uất ức, không tìm được lối thoát…

Ngày lâm bồn, cô đang đi dạo một mình trong sân thì bất ngờ vỡ ối. Chính ông nội Kỷ đã hô to gọi người đưa cô vào viện.

Cô còn nhớ, đứa bé chào đời trắng trẻo bụ bẫm, đáng yêu vô cùng. Cô đã hôn lên má con, rồi đột ngột xuất huyết ồ ạt… Ký ức trở nên hỗn loạn, không thể nhớ rõ nữa…

Từ đó, cô từ Kha Mạn trở thành Ôn Nghiên.

“Mẹ ơi…”

“Mẹ ơi…”

Những tiếng gọi nối tiếp nhau khiến Ôn Nghiên bật mở mắt.

Cô cảm thấy n.g.ự.c mình nặng trĩu, cúi xuống nhìn, là Đoá Đoá đang ngủ say trên n.g.ự.c cô.

“Em tỉnh rồi!” Kha Nham mừng rỡ, “Em gái, ngày mai làm thủ tục xuất viện, anh đưa em về nhà ở Los Angeles.”

Ôn Nghiên khẽ vuốt gương mặt Đoá Đoá, nhìn mãi không chán.

Ánh mắt ấy khiến tim Kha Nham chùng xuống:

“Em…?”

“Anh à, em nhớ ra rồi.” Giọng Ôn Nghiên nhẹ như gió, “Đoá Đoá là con gái em, con gái ruột của em. Em đã bỏ lỡ năm năm quan trọng nhất của con.”

Kha Nham nghẹn lời.

Nếu chưa từng gặp Đoá Đoá, anh có thể nói đủ điều không hay.

Nhưng chỉ qua nửa ngày ở bên, anh cũng không biết từ khi nào, mình đã thích đứa bé này.

Nghĩ đến việc vì mình mà Đoá Đoá mất mẹ suốt năm năm, n.g.ự.c anh cũng thấy nghẹt thở.

“Anh à, sáu năm trước, anh bất chấp ý muốn của em, ép em đính hôn nên em bỏ đi.
Năm năm trước, em khó sinh, xuất huyết, tuy không nguy hiểm tính mạng, nhưng để em rời Nhà họ Kỷ, anh đã bịa ra một lời nói dối khổng lồ. Khi em qua cơn nguy hiểm, đã ở Los Angeles rồi. Anh không cho em về nước gặp con, còn ra lệnh em quên Kỷ Chỉ Uyên, quên con gái… Nhưng em không quên được. Sau đó, anh đã làm gì?”

Cô cười khổ: “Anh tìm nhà thôi miên, chọn lọc phong tỏa ký ức của em, rồi đưa em đi chỉnh sửa gương mặt.”

Kha Nham mím chặt môi.

Anh tìm nhà thôi miên là bất đắc dĩ, vì em gái quá đau khổ, không quên được quá khứ ở Hải Thành.

Sau khi ký ức bị xóa, mọi thứ đều như anh mong muốn.

Nhưng khi đối diện ánh mắt đau đớn của Ôn Nghiên, anh bắt đầu tự hỏi… phải chăng mình đã sai?

“Anh luôn nói là vì tốt cho em, nhưng lúc nào cũng dùng suy nghĩ của mình để điều khiển cuộc đời em, không cho em có chút quyền quyết định nào.” Ôn Nghiên khẽ nói, “Năm xưa, dù em và Kỷ Chỉ Uyên đi đến đâu, tiếp tục hôn nhân hay chọn ly hôn, thì kết quả cũng sẽ là do em cân nhắc kỹ lưỡng mà quyết định. Chứ không phải… anh mạnh mẽ thay đổi nó.”

Môi Kha Nham run lên: “Em gái, anh…”

“Anh thương em, nhưng sao lại không thể thương con gái em một chút?”

Nước mắt Ôn Nghiên rơi xuống gương mặt Đoá Đoá:

“Nó còn nhỏ xíu như vậy đã mất mẹ. Suốt năm năm trời, con gái em không có mẹ ở bên. Con bé chắc hẳn đã rất ghen tỵ với những đứa trẻ khác… Anh, anh nói xem, làm sao em có thể tha thứ cho anh được…”

Kha Nham lặng người, không nói nổi một lời.

Ôn Nghiên ngẩng lên, nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa.

Kỷ Chỉ Uyên đã đứng đó một lúc, rồi bước vào, giọng khàn khàn:

“Bác sĩ Ôn… không, Kha Mạn, anh phải xin lỗi em vì những gì năm năm trước mình đã làm. Vì anh là người chồng thất trách, không được tin tưởng, nên mới khiến anh trai em đưa ra quyết định như vậy. Không phải lỗi của anh ấy, là lỗi của anh.”

Đoá Đoá nằm trong lòng Ôn Nghiên dụi mắt tỉnh lại. Vừa nhìn thấy cô, con bé lập tức reo lên:

“Wow, mẹ tỉnh rồi! À đúng rồi mẹ, con nói cho mẹ một bí mật nhé,thì ra mẹ chính là mẹ của con! Ba nói rồi, mẹ là mẹ ruột của con. Mẹ không được bỏ con nữa nhé, chúng ta móc ngoéo nào…”

Ôn Nghiên mỉm cười dịu dàng: “Được, móc ngoéo.”

Kha Nham thở dài não nề.

Anh biết, em gái mình sẽ không rời Hải Thành nữa.

Anh đứng dậy: “Kỷ Chỉ Uyên, tạm thời tôi giao em gái tôi cho cậu. Tôi…”

Anh chưa kịp nói hết thì bị Ôn Nghiên cắt lời:

“Anh à, em là mẹ của Đoá Đoá, cũng là một cá thể độc lập. Em không cần anh ‘giao’ em cho bất kỳ ai.”

Kha Nham khựng lại, quay mặt đi:

“Đã vậy, khi em đã có công việc ổn định ở Hải Thành, anh sẽ không ép em về Los Angeles nữa. Anh đi trước đây.”

Nếu không đi ngay, anh sợ mình sẽ không kìm được mà ép đưa em gái đi.

Trong phòng chợt trở nên yên ắng.

Kỷ Chỉ Uyên khẽ ho một tiếng:

“Đoá Đoá, bây giờ đã hơn mười một giờ đêm rồi, ba đưa con về nhà nghỉ nhé.”

“Không muốn!” Đoá Đoá ôm chặt cổ Ôn Nghiên, “Con muốn ngủ với mẹ ở đây. Các bạn trong lớp mẫu giáo đều có ba mẹ ngủ chung một giường. Ba, ba cũng nằm lên đây đi.”

Sắc mặt Kỷ Chỉ Uyên trầm xuống: “Hư quá.”

Trong sâu thẳm, Đoá Đoá vẫn hơi sợ anh, lập tức rúc vào lòng Ôn Nghiên. Nhưng có mẹ bên cạnh, con bé bạo dạn hơn, còn lén lè lưỡi trêu anh.

Kỷ Chỉ Uyên bất lực: “Vậy làm phiền bác sĩ Ôn chăm sóc Đoá Đoá giúp. Sáng mai anh sẽ tới.”

Ôn Nghiên mừng còn không kịp: “Yên tâm, em sẽ chăm sóc con bé thật tốt.”

Sáng hôm sau, Kỷ Chỉ Uyên ở bệnh viện một lúc rồi đưa trưởng bối ra sân bay.

Dung Ngộ, Thịnh Thanh Diễn, Thịnh Từ Viễn và cả Kỷ lão gia nhất quyết đòi theo lên máy bay bay tới Kinh Thành.

Ba ngày ở nhà họ Kỷ, Thịnh Từ Viễn cảm nhận rõ rệt rằng anh trai mình đang ngày càng giống một người bình thường.

Anh trai biết trò chuyện bình thường với Dung Ngộ.

Anh trai có thể ngồi “đọ mắt” với Kỷ lão gia.

Anh trai dạy Kỷ Chu Dã làm toán.

Anh trai bế Đoá Đoá lên cao cao.

Cậu tin lời của vị đại sư năm đó, trong năm bản mệnh này, anh trai nhất định sẽ tốt lên.

Việc đến viếng hài cốt các liệt sĩ trên tàu Chấn Hoa, có lẽ… sẽ là cơ hội.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back