Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 250



“Bộp—”

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Thịnh Thanh Diễn đã bất ngờ ngã nhào xuống đất.

Kỷ lão gia ngẩn ra một chút, miệng nhanh hơn đầu óc:

“Chẳng lẽ cậu ta cố ý giả vờ để được ở lại nhà tôi một đêm?”

“Anh… anh ơi, đừng dọa em mà.” Sắc mặt Thịnh Từ Viễn lập tức tái nhợt, giọng run run, “Anh ơi, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại…”

Nghe giọng cậu, rõ ràng là sắp khóc đến nơi.

“A Uyên, mau gọi bác sĩ riêng tới.” Dung Ngộ lập tức nói, “A Yến, A Dã, hai đứa giúp khiêng Thịnh Thanh Diễn lên giường.”

Kỷ lão gia thật ra cũng không hẳn ghét Thịnh Thanh Diễn, chỉ là không thích kiểu anh cứ quấn quýt lấy mẹ mình.

Lúc này, người hay quấn quýt đó lại nằm bất động, trông đáng thương vô cùng.

Ông buột miệng:

“Đặt lên giường ông đi, phòng ông có đủ thiết bị y tế, tiện cho việc kiểm tra hơn.”

Phòng ngủ của Kỷ lão gia ở tầng một, rất rộng, đầu giường còn đặt nhiều thiết bị y tế.

Bác sĩ riêng nhanh chóng tới kiểm tra:

“Các chỉ số đều bình thường, không có gì nghiêm trọng, chắc là quá mệt, ngủ một đêm là khỏi.”

Dung Ngộ hỏi Thịnh Từ Viễn:

“Anh trai cậu trước đây từng bị thế này chưa?”

“Có.” Thịnh Từ Viễn gãi đầu, “Hồi đi học, anh ấy từng thức trắng ba ngày ba đêm đọc sách, cuối cùng ngất trong thư phòng…”

Dung Ngộ gật đầu:

“Vậy tối nay hai anh em ở lại nhà họ Kỷ nghỉ một đêm đi.”

Thịnh Từ Viễn không dám tự tiện đồng ý, liếc nhìn Kỷ lão gia.

Kỷ lão gia bĩu môi:

“Nhà họ Kỷ rộng lắm, muốn ở thì ở, nhưng nói trước, chỉ một đêm thôi.”

“Cảm ơn Kỷ lão gia, cảm ơn Dung tiểu thư.” Thịnh Từ Viễn nói, “Để tôi gọi điện báo cho bà nội, kẻo bà nội lại lo.”

Cậu đi ra ngoài gọi điện.

Dung Ngộ quay sang nhìn con trai:

“Cái giường này của con, ngoài Thịnh Thanh Diễn ra, từng có ai khác nằm chưa?”

Mặt Kỷ lão gia bỗng đỏ bừng:

“Mẹ hỏi gì kỳ vậy, làm người ta ngại… Đây là phòng tân hôn của con và vợ con, mẹ nói xem?”

Dung Ngộ: “…”

Tự dưng bị nhét cho một miếng cơm chó đã thiu từ đời nào.

Thực ra cô chỉ nghĩ, giường với hầu hết mọi người là đồ dùng rất riêng tư, thường không để người ngoài nằm.

Vậy mà Anh Bảo lại tự nhiên để Thịnh Thanh Diễn – gần như một người xa lạ – ngủ trên giường mình.

Điều đó có phải ngầm nói rằng, sâu trong lòng, Anh Bảo cũng không thật sự ghét Thịnh Thanh Diễn?

Giống như cô?

Liệu… anh ấy có phải là người đó không?

Dung Ngộ ôm một tia hy vọng.

Nhưng tình huống của anh hoàn toàn khác với cô.

Chẳng lẽ là cô nghĩ quá rồi?

Tối hôm đó, Thịnh Từ Viễn bất chấp ánh mắt g.i.ế.c người của Kỷ lão gia, kiên quyết ngủ chung giường với anh trai…

Kỷ lão gia đành hậm hực đi ngủ ở phòng khách.

Có lẽ là ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy, vừa chợp mắt, Dung Ngộ đã mơ thấy người mà cô ngày đêm mong nhớ.

“A Ngộ.” Ánh mắt anh dịu dàng vô hạn, “Anh sắp đi làm nhiệm vụ. Nếu sau một năm anh không trở về, có lẽ là sẽ không bao giờ về nữa, em đừng chờ anh.”

Anh lấy ra hai chiếc đồng hồ quả quýt.

Một chiếc đưa cho cô, khắc bốn chữ: Kỷ Tranh, Dung Ngộ.

Một chiếc của anh, khắc: Dung Ngộ, Kỷ Tranh.

Lần ấy anh bình an trở về.

Nhưng trên chuyến tàu về nước, anh đã hy sinh.

Giây phút anh mất, vẫn nắm chặt đồng hồ trong tay.

“A Ngộ, xin lỗi.” Giọng anh rất khẽ, “A Ngộ, anh biết đường về nhà rất khó, nhưng em là vợ quân nhân, sau này chỉ có thể dựa vào chính mình… Khụ khụ… Xin em hãy mang theo con, dẫn theo những du học sinh này, nhất định phải về nước an toàn, để cường quốc Hoa Hạ…”

“Tuy anh chết, nhưng sẽ còn hàng ngàn hàng vạn người như anh. Tổ quốc nhất định sẽ hùng mạnh, và chỉ Tổ quốc mới là chỗ dựa lớn nhất của em và con…”

“Kỷ Tranh…”

Dung Ngộ thì thầm trong mơ, chợt bừng tỉnh.

Trời đã hửng sáng.

Cô nhìn thấy bên giường mình, có một người đang đứng, chính là Thịnh Thanh Diễn.

Người này… từ lúc nào đã vào phòng cô, vậy mà cô hoàn toàn không hay biết?

Dung Ngộ ngồi dậy:

“Anh vào phòng em làm gì?”

Thịnh Thanh Diễn khom lưng xuống, gương mặt anh tiến lại gần hơn, mở miệng:

“Nhìn… em.”

Dung Ngộ đối diện với ánh mắt anh:

“Tại sao lại nhìn em?”

“Mơ…”

Có lẽ anh không biết diễn đạt thế nào, môi mấp máy vài lần, cuối cùng khó khăn nói ra:

“Mơ… thấy em.”

Dung Ngộ khẽ giật mình.

Anh cũng mơ ư?

Lẽ nào cùng một giấc mơ với cô?

Cô hỏi:
“Trong mơ… có một con tàu không? Rất to, rất to?”

Thịnh Thanh Diễn lắc đầu.

Lời vừa dứt, bên ngoài bỗng vang lên tiếng kêu thất thanh của Thịnh Từ Viễn:

“Không xong rồi! Anh tôi mất tích rồi! Anh ơi, anh ở đâu? Anh đi đâu thế?”

“Sáng sớm đã ồn ào c.h.ế.t mất.” Tiếp theo là giọng Kỷ lão gia vang lên, “Một người sống sờ sờ, chẳng lẽ lại biến mất chắc? Lão Du, mau cho người tìm khắp nơi.”

Một người hầu nhỏ giọng nói:

“Thưa lão gia, tôi thấy đại thiếu gia nhà họ Thịnh lên lầu… hình như… hình như đi vào… vào phòng Dung tiểu thư.”

Ánh mắt Kỷ lão gia trợn trừng:

“Cái quái gì! Sao cô không nói sớm! Sao không nói sớm hả!”

Ông hùng hổ lao lên tầng hai, dùng thân thể của một ông lão hơn tám mươi tuổi mà húc mở cửa phòng Dung Ngộ.

Chỉ thấy, mẹ ông đang ngồi trên giường, Thịnh Thanh Diễn đứng bên cạnh, ánh sáng sớm mỏng manh ngoài cửa sổ rọi vào, phủ lên bóng dáng hai người một tầng sáng dịu dàng.

Cảnh tượng ấy, tựa như trong mộng, hư ảo đến mức khiến Kỷ lão gia sững sờ tại chỗ.

Ông thậm chí… sợ mình sẽ phá vỡ giấc mộng này.

“Anh!”

Thịnh Từ Viễn cảm giác đầu mình muốn nổ tung.

Trời biết, sáng nay vừa tỉnh dậy đã không thấy anh trai đâu, cậu sợ đến mức gần như sụp đổ.
Cậu lo anh trai mất tích.

Cũng lo anh trai đi loạn khắp nhà họ Kỷ.

Quả nhiên…

“Anh… anh đang làm gì ở đây?” Thịnh Từ Viễn vội chạy vào, “Đây… đây là phòng con gái, nam nữ khác biệt, không được tự tiện vào phòng người ta. Không lịch sự, thật sự rất không lịch sự…”

Cậu quay sang Dung Ngộ cúi đầu xin lỗi:

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh tôi không hiểu những chuyện này, tôi sẽ từ từ dạy, sau này nhất định sẽ không có lần sau…”

Dung Ngộ mỉm cười:

“Bạn học Thịnh, sao cậu cứ xin lỗi mãi vậy?”

Thịnh Từ Viễn cúi đầu.

Thật ra, trước khi gặp Dung Ngộ, anh trai mình rất ngoan. Cậu dẫn đi học, đi ăn, đi dạo phố, anh trai đều ngoan ngoãn theo sát, chưa từng phải lo lắng gì.

Nhưng bây giờ…

Đúng là phải mặt dày mới chịu nổi, nếu không cậu đã muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.

Dung Ngộ đứng dậy:

“Không sao, tôi không để ý đâu.”

“Sao mà không để ý được!” Kỷ lão gia tức giận nói, “Một người đàn ông, sáng sớm vào phòng con gái, là chuyện lớn đấy! Dù là ốm bệnh thì cũng có thể thông cảm, nhưng không thể dung túng, nếu không…”

Ông nói được nửa câu.

Thịnh Thanh Diễn bỗng lấy từ trong túi ra một vật, đưa tới trước mặt Kỷ lão gia, giọng khàn khàn:

“Tặng… đừng giận nữa.”

Đó là một con châu chấu bện bằng lá cỏ, màu xanh tươi sáng, sống động như thật.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 251



Kỷ lão gia sững người.

Người này… lại tặng ông một món đồ thủ công bằng cỏ? Đây chẳng phải thứ để dỗ trẻ con sao?
Ông đã bảy, tám chục tuổi rồi, mấy thứ này ông chẳng hứng thú chút nào.

Ông vừa định mở miệng, thì lại ngẩn ra lần nữa.

Món đồ này… trông quen quen…

Ký ức chợt bị kéo về bảy mươi năm trước, khi đó ông mới tám tuổi. Mẹ bận công việc, mỗi khi ông hờn dỗi không ngoan, mẹ sẽ hái vài lá cỏ, đan thành những món đồ nhỏ để dỗ: chim, hoa, cá, côn trùng… mẹ đều làm được.

Hình như ông còn nhớ mẹ từng nói, đây là cha dạy bà.

Vậy… sao đại thiếu gia nhà họ Thịnh cũng biết làm?

Khi ông còn đang suy nghĩ, tay Dung Ngộ đã cầm lấy con châu chấu sống động kia.

Cô thẳng thừng tháo ra.

Trong phòng, ba người đều không hiểu cô định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhìn, chẳng ai lên tiếng.

Ngón tay Dung Ngộ lướt qua những nếp gấp quen thuộc ấy, đó là kỹ pháp bện cỏ của Kỷ Tranh. Tim cô khẽ run lên.

… Thịnh Thanh Diễn, chính là Kỷ Tranh.

Không phải xuyên không, mà là chuyển kiếp. Chỉ là thiếu mất một hồn một phách, nên mới thành ra như bây giờ.

“Mẹ… mẹ…”

Thấy cô mắt đờ đẫn, ngón tay run rẩy, Kỷ lão gia vội nhỏ giọng gọi, còn lắc nhẹ vai cô.

Dung Ngộ hoàn hồn lại.

Cô biết suy nghĩ này nghe thật hoang đường.

Nhưng… ngay cả cô cũng tồn tại được, thì tại sao Kỷ Tranh lại không thể?

Cô mở lời:

“Từ Viễn.”

Thịnh Từ Viễn lập tức đứng thẳng:

“Có… có tôi.”

Cậu còn nhớ trước đây Dung Ngộ luôn gọi mình là ‘bạn học Thịnh’, sao giờ lại đổi thành ‘Từ Viễn’?
Thôi kệ, nghe thân mật hơn, sau này có làm phiền cô cũng đỡ ngại.

Dung Ngộ hỏi:

“Cậu chắc đã được tuyển thẳng vào Hoa Thanh rồi chứ? Trường có yêu cầu cậu phải đi học đầy đủ không?”

Thịnh Từ Viễn:

“Tôi đang tham gia một dự án cấp quốc gia, thầy cô không quản mấy chuyện này. Sao vậy?”

Cô dịu giọng:

“Nếu tiện thì… có thể ở lại nhà họ Kỷ vài ngày được không?”

Thịnh Từ Viễn sững sờ.

Ở… nhà họ Kỷ vài ngày?

Chuyện này… không ổn đâu?

Chưa nói bà nội có đồng ý không, chỉ riêng thái độ của Kỷ lão gia, cậu sợ có ngày anh trai sẽ bị kéo vào góc đánh cho một trận…

Kỷ lão gia thì c.h.ế.t lặng.

Mẹ lại chủ động giữ người ở lại vài ngày?!

Chẳng lẽ… mẹ thực sự để ý đến đại thiếu gia nhà họ Thịnh?!

Không phải ông coi thường người ta, nhưng đại thiếu gia này từ đầu đến chân, chỗ nào xứng với mẹ cơ chứ?!

Chỉ vì một con châu chấu thôi sao?

Vài cọng cỏ mà đã chiếm được lòng mẹ ông?!

Lố bịch!

Vô lý hết sức!

“Kỷ Thuấn Anh.”

Dung Ngộ nhàn nhạt cất tiếng, gọi thẳng cả họ lẫn tên.

Kỷ lão gia như bị điểm huyệt, miễn cưỡng ngậm miệng.

“Đang làm gì ở đây vậy?” Đầu Kỷ Chu Dã thò vào từ ngoài cửa, “Xuống ăn sáng đi.”

Mọi người cùng xuống tầng.

Vẫn là bàn ăn dài kiểu Tây.

Kỷ Chỉ Uyên, Kỷ Yến Đình, Kỷ Cảnh Xuyên, Kỷ Chu Dã, Đoá Đoá đang chuẩn bị ngồi xuống.

Dung Ngộ lên tiếng:

“A Uyên, anh lùi xuống một ghế, Thịnh Thanh Diễn, anh ngồi chỗ này.”

Kỷ lão gia lập tức đờ người.

Vị trí của người thừa kế nhà họ Kỷ, mẹ lại để một người ngoài họ ngồi?

Ý gì đây?

Không phải… thật sự thích đại thiếu gia nhà họ Thịnh rồi chứ?!

Nhưng ông không dám hé lời.

Ngay cả ông còn không hỏi nguyên do, thì Kỷ Chỉ Uyên càng không dám.

Anh chỉ quay sang mấy người bên cạnh:

“Mọi người lùi xuống một chút.”

Mấy cậu cháu trai lớn của nhà họ Kỷ lần lượt dịch ghế xuống sau, trong bụng đầy thắc mắc nhưng không ai hé răng hỏi một câu…

Thịnh Từ Viễn: “……”

Không đúng, đây là tình huống gì vậy?

Ở nhà cậu, chỗ ngồi của Dung Ngộ là vị trí bà nội cậu ngồi.

Vị trí của Kỷ lão gia là chỗ cha cậu ngồi.

Còn chỗ của Kỷ Chỉ Uyên, cũng chính là chỗ mà anh trai cậu sắp ngồi xuống, vốn là của mẹ cậu.

Cậu thực sự không hiểu, tại sao anh trai lại được xếp vào hàng ghế của bậc trưởng bối?

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Thế nhưng người nhà họ Kỷ ai nấy đều cúi đầu nghiêm túc ăn sáng, không ai hỏi, thôi cậu cũng không hỏi nữa.

Cậu ngồi xuống cạnh Kỷ Chu Dã.

Kỷ Chu Dã nháy mắt ra hiệu với Kỷ Cảnh Xuyên, thì thầm:

“Anh tư, anh thông minh lắm mà, nhìn ra được chuyện gì chưa?”

Kỷ Cảnh Xuyên uống một ngụm sữa đậu nành:
“Chắc là sắp có thêm một vị trưởng bối.”

Kỷ Yến Đình gật gù:

“Bà cố mới mười tám, chuyện bình thường thôi.”

Kỷ Chỉ Uyên nhớ đến lần bị bóp má, mặt mũi khó chịu:

“Nhưng đối phương… không bình thường…”

“Bốp—”

Kỷ lão gia vỗ mạnh xuống bàn:

“Rì rầm cái gì mà ồn ào thế, ăn uống cũng không bịt nổi miệng mấy đứa à!”

Cả phòng ăn lập tức yên lặng.

Đúng lúc đó, quản gia Du vội vàng bước vào:

“Dung tiểu thư, ngoài cửa có vị Mẫn tiên sinh muốn gặp cô, có mời vào không ạ?”

Dung Ngộ còn chưa kịp mở miệng, thì Kỷ lão gia đã đứng phắt dậy:

“Mời! Mau mời vào! Sáng sớm thế này chắc còn chưa ăn sáng, đưa thẳng vào phòng ăn, cùng ăn luôn.”

Khi Mẫn Kiến Thâm bước vào, thấy cả một phòng đầy người.

Anh vốn không bị ngại giao tiếp, nhưng đối diện với cảnh này vẫn không khỏi lúng túng:

“Ờ… hình như tôi đến không đúng lúc…”

“Đúng lúc lắm.” Kỷ lão gia bước tới, “Tôi ăn xong rồi, Mẫn tiên sinh ngồi đây dùng bữa nhé.”

Nếu nhất định phải chọn một người đàn ông để mẹ hẹn hò, thì ông chọn Mẫn Kiến Thâm.

Người bình thường, lễ độ, có công việc đàng hoàng, lại làm trong thể chế, có tiếng nói chung với mẹ.

Ông ấn vai Mẫn Kiến Thâm, ép anh ngồi xuống.

Dung Ngộ: “……”

Lão già này đúng là biết gây chuyện.

Cô đối xử với Thịnh Thanh Diễn khác biệt là vì anh rất có thể chính là Kỷ Tranh.

Nhưng khi chuyện này chưa được xác nhận, thì không tiện nói cho Anh Bảo biết.

Lão già này thì cứ ầm ĩ, chuyên bày trò.

“Mẫn tiên sinh, anh cứ ngồi ăn đi.” Dung Ngộ nói, “Ăn xong rồi chúng ta sẽ nói chuyện.”

Mẫn Kiến Thâm nở một nụ cười xã giao:

“Vậy tôi không khách sáo nữa.”

Đám cháu nhà họ Kỷ tò mò liếc nhìn Thịnh Thanh Diễn, rồi lại liếc sang Mẫn Kiến Thâm, mấy cái đầu rụm lại xì xào.

Kỷ Chu Dã: “Vị Mẫn tiên sinh này trông không đẹp trai lắm.”

Kỷ Cảnh Xuyên: “Ngũ quan đoan chính là tốt rồi.”

Kỷ Yến Đình: “Nhưng bà cố chẳng có ý gì với anh ta cả, ông nội thật là loạn ghép đôi.”

Kỷ Chỉ Uyên: “Nói ít thôi.”

Mẫn Kiến Thâm: “……”

Những lời xì xào này anh nghe thấy hết nhé, tuy không rõ từng chữ, nhưng cũng đoán ra họ đang bàn tán về mình.

Đúng là anh bị dở hơi mới ghé vào giờ này.

Thịnh Từ Viễn âm thầm ngẩng đầu.

Cậu cảm thấy, anh trai và Dung Ngộ đúng là một cặp trời sinh, rất đáng ghép.

Nhưng… bà nội và cha cậu từng nói, với tình trạng của anh trai, không thích hợp kết hôn, thứ nhất là sợ làm lỡ dở cô gái, thứ hai là lo sinh ra thế hệ sau có khiếm khuyết về di truyền…
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 252



Đúng hôm đó lại rơi vào cuối tuần.

Bữa sáng kết thúc, người phải đi học thì hôm nay không phải đến trường, người đi làm cũng tạm thời chưa phải vào đi làm, cả đám cháu trai lớn nhà họ Kỷ yên tĩnh ngồi trên ghế sô-pha, thoạt nhìn cứ như là khung cảnh tuế nguyệt tĩnh hảo.

Nhưng —

Tài liệu dự án của Kỷ Chỉ Uyên, nửa ngày chưa lật nổi một trang.

Màn hình điện thoại của Kỷ Yến Đình cứ lặp đi lặp lại mấy bản tin nhàm chán.

Kỷ Cảnh Xuyên đọc đi đọc lại một bài luận tiếng Anh, nhưng chữ nghĩa chẳng vào nổi đầu.

Bài toán của Kỷ Chu Dã mới viết được chữ “Giải” rồi thôi luôn…

Một đám cháu trai, thi thoảng lại liếc Thịnh Thanh Diễn, rồi lại nhìn sang Mẫn Kiến Thâm, ánh mắt tò mò hóng chuyện ngày càng rực sáng.

Mẫn Kiến Thâm ngồi chẳng khác nào trên đống kim.

Anh ta cũng không hiểu sao mình lại bị cuốn vào bầu không khí kỳ quái này.

Tránh né những ánh mắt đầy ý tứ linh tinh đó, anh ta quay đầu nói:

“Ờ… Dung tiểu thư, hôm nay tôi đến là có một chuyện rất quan trọng muốn chia sẻ với cô.”

Kỷ lão gia gật đầu.

Người biết chia sẻ, nhất định sẽ biết cách duy trì một mối quan hệ thân mật.

Năm đó, khi ông và vợ quen nhau, một người vốn ít nói như ông cũng bỗng có mong muốn được chia sẻ thật nhiều. Trong mắt ông, “muốn chia sẻ” là yếu tố cơ bản nhất quyết định hai người có thể đi cùng nhau hay không.

Còn Thịnh Thanh Diễn… thôi, khỏi nói.

Bị Kỷ lão gia nhìn bằng ánh mắt tán thưởng, Mẫn Kiến Thâm cảm thấy cả người nổi da gà.

Rõ ràng lần đầu đến nhà họ Kỷ, Kỷ lão gia đối xử với anh ta cực kỳ lạnh nhạt, sao tự dưng lại nhiệt tình thế này?

“Là thế này…” Anh ta lấy hết can đảm mở lời, “Hôm trước ở buổi đấu giá, cô đã trả giá rất cao để mua bức ảnh quý về tàu Chấn Hoa, tôi có thể hiểu là cô rất hứng thú với lịch sử liên quan đến nó, đúng không?”

Dung Ngộ: “Đúng vậy, sao vậy?”

“Cô xem cái này.”

Mẫn Kiến Thâm lấy điện thoại ra, mở vài tấm ảnh:

“Ba ngày trước, đội khảo cổ Nhật Bản trong lúc khai quật tại một làng chài gần bờ biển, gần khu vực miệng núi lửa, đã tìm thấy hơn chục bộ hài cốt. Khu vực này có cấu tạo đặc biệt của núi lửa nên những t.h.i t.h.ể trôi từ ngoài khơi vào được bao bọc, bảo tồn nguyên vẹn. Theo phân tích của các nhà khảo cổ Hoa Hạ tại Nhật, những hài cốt này rất có khả năng là của các binh sĩ đã anh dũng hy sinh trên tàu Chấn Hoa năm 1947 để bảo vệ nhóm du học sinh…”

“Cái… gì cơ…”

Kỷ lão gia lập tức bật dậy.

Ánh sáng hóng chuyện trong mắt đám cháu nhà họ Kỷ biến mất ngay, thay vào đó là sự kinh ngạc tột độ.

Ngay cả Thịnh Thanh Diễn và Thịnh Từ Viễn, đang chơi xếp hình với Đoá Đoá, cũng bỏ dở công việc, bước nhanh tới ngồi bên cạnh Dung Ngộ.

Mẫn Kiến Thâm nghiêm mặt.

Anh đã tra cứu kỹ danh sách các binh sĩ này, nên rất rõ, cha của Kỷ lão gia chính là một trong số liệt sĩ ấy.

Anh trầm giọng:

“Vì những hài cốt này nằm trên lãnh thổ Nhật Bản và do đội khảo cổ Nhật phát hiện nên hiện tạm do phía họ bảo quản. Tuy nhiên, Bộ Ngoại giao Hoa Hạ đã lên tiếng can thiệp, dự kiến ba ngày nữa số hài cốt này sẽ được đưa về nước và bàn giao cho đội khảo cổ của ta. Sau khi giám định xong, họ mới lần lượt thông báo cho gia quyến… Dung tiểu thư, nếu cô muốn là người đầu tiên được tiếp cận, thì hôm kia có thể đến Kinh Thành, tôi có quyền đưa cô vào xem.”

Tim Dung Ngộ đập liên hồi, phải mất đến ba bốn phút sau mới bình tĩnh lại.

Cô khẽ hỏi:

“Anh được phép dẫn theo bao nhiêu người?”

Mẫn Kiến Thâm không hiểu vì sao cô hỏi vậy, nhưng vẫn nghĩ rồi đáp:

“Chức vụ của tôi trong đội khảo cổ trong nước cũng không thấp, dẫn bốn, năm người thì không thành vấn đề.”

Kỷ lão gia vội vàng: “Tôi phải đi.”

Kỷ Chỉ Uyên nhanh miệng: “Tôi sẽ đi cùng.”

Kỷ Yến Đình, Kỷ Cảnh Xuyên, Kỷ Chu Dã vừa định đứng lên thì bị Dung Ngộ lườm một cái, lập tức ngồi xuống:

“Không cần các cậu.”

Cô quay sang Thịnh Thanh Diễn:

“Anh, đi với tôi nhé, được không?”

“Được, anh tôi tất nhiên là đồng ý!” Thịnh Từ Viễn trả lời thay, “Vậy chúng tôi sẽ ở nhà họ Kỷ hai ngày, ngày kia cùng về Kinh Thành.”

Mẫn Kiến Thâm đứng dậy:

“Vậy quyết định thế nhé, tôi đi trước, có gì liên lạc qua WeChat.”

Anh vội vã ra về.

Ở lại lâu hơn, anh sợ bị những ánh mắt tò mò của đám người nhà họ Kỷ soi đến thủng vài lỗ.

Anh vừa đi, phòng khách lập tức chìm vào yên lặng hồi lâu.

Kỷ lão gia mắt ngân ngấn hai hàng lệ, nghẹn ngào nói:

“Cả đời này tôi chưa từng gặp cha mình, chưa từng thấy… Thật không ngờ, ở cái tuổi này rồi lại có thể được gặp di hài của cha. Tôi… tôi khó chịu lắm… khó chịu lắm…”

Kỷ Chỉ Uyên: “…”

Ông nội thật sự, càng lúc càng giống một đứa trẻ, khóc y như con nít.
Nhưng loại cảm xúc này, anh có thể hiểu.

Năm đó, khi cha mẹ anh gặp nạn, anh cũng như vậy, khóc đến mức sụp đổ, khóc đến ngất đi trong lòng ông nội.

Khi ấy, Kỷ lão gia vừa mất con trai ở tuổi trung niên, thế mà khóe mắt cũng không đỏ, vững vàng như núi đứng trước mấy anh em bọn họ.

Thì ra, ông nội không phải là không đau lòng.

Mà là, khi không có ai đứng chắn phía trước, chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong.

Còn khi đã có chỗ để dựa dẫm tinh thần, tự nhiên không cần cố gắng gồng nữa.

Kỷ lão gia òa khóc nức nở.

Thịnh Từ Viễn sững sờ.

Người đứng đầu một trong bốn gia tộc lớn ở Hải Thành, tung hoành thương trường, tám mươi mấy tuổi vẫn là cây cột thép cứng cỏi, giờ phút này lại như một đứa trẻ sơ sinh, gục vào chân Dung Ngộ mà khóc.

Kỷ Cảnh Xuyên kịp thời lên tiếng:

“Thịnh nhị thiếu học giỏi lắm, lên lầu chỉ cho tôi vài bài toán nhé?”

Thịnh Từ Viễn bị kéo lên lầu.

Kỷ lão gia mất hết e dè, khóc càng to hơn:
“Mẹ… mẹ… hu hu hu…”

“Khóc cái gì chứ.” Dung Ngộ khẽ thở dài, dịu dàng lau nước mắt cho ông, “Mẹ chẳng phải đã về rồi sao. Biết đâu, ba con cũng sẽ quay về, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Được rồi, đừng khóc nữa. Hôm nay là thứ bảy, mình ra ngoài chơi nhé?”

Kỷ lão gia lập tức ngồi thẳng dậy: “Đi đâu chơi?”

Dung Ngộ liếc sang Thịnh Thanh Diễn đang ngồi bên cạnh:

“Đến chỗ lần trước ấy, câu cá.”

Mắt Kỷ lão gia lập tức sáng rực.

Tuy ông không biết câu cá, nhưng mẹ thì biết mà.

Ông liền gọi điện cho hai ông bạn già là Hải lão gia và Tư lão gia:

“Có muốn ăn cá sông không? Muốn thì cùng đi câu nhé, để các ông lại được mở mang tay nghề câu cá của Dung Ngộ!”

Hai ông bạn đều đã nghỉ hưu, ngày ngày chẳng có việc gì, có hẹn tất nhiên là vui vẻ nhận lời.

Kỷ lão gia vừa cúp máy đã thấy Thịnh Thanh Diễn đang cùng người làm lấy dụng cụ câu cá từ nhà kho.

Ông nheo mắt: “Cậu ta đi làm gì?”

“Đi cùng.” Dung Ngộ xoa đầu ông, “Trình độ câu cá của anh ấy chắc còn hơn cả mẹ.”

Kỷ lão gia cau mày:

“Mẹ, sao mẹ biết nhiều thế? Trước đây hai người từng đi câu với nhau à? Sao không dẫn con theo?”

Dung Ngộ bật cười.

Cô cũng muốn dẫn chứ, nhưng khi đó, Anh bảo còn chưa ra đời mà.

Chỉ là…

Nụ cười cô thoáng khựng lại.

Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giúp Kỷ Tranh hoàn hồn trở lại đầy đủ đây?

Thôi, cứ từng bước mà đi vậy.

Kỷ Chỉ Uyên lái xe, đưa hai vị trưởng bối ra ngoại ô Hải Thành câu cá.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 253



Cuối tuần, bờ sông đông nghịt người.

Ba ông già tụm lại với nhau, hoặc là khoe khoang c.h.é.m gió, hoặc là chê bai mỉa mai nhau, cãi qua cãi lại, ồn ào náo nhiệt vô cùng.

Kỷ Chỉ Uyên đã quá quen với cảnh này.

Anh mở cốp xe lấy ra một chiếc lều, dựng và cố định xong lại trải tấm thảm lót, rồi dựng một chiếc bàn gấp. Cuối cùng, anh bày từng món trái cây và điểm tâm mà quản gia Du đã chuẩn bị sẵn lên bàn.

Anh còn lấy ra một bó hoa từ trong xe, đặt lên bàn.

Hải lão gia: “Chỉ câu cá thôi mà, đâu cần bày vẽ mấy thứ màu mè này chứ.”

Kỷ lão gia: “Ông biết cái gì mà gọi là phong vị không? Như vậy mới thoải mái.”

Tư lão gia: “A Uyên dù sao cũng là tổng tài, để nó làm mấy việc này, ông cũng mặt dày ghê.”

Kỷ lão gia: “A Uyên nhà tôi đây là hiếu thảo, nhìn mấy đứa không ra gì nhà hai ông xem, có đứa nào hiếu thảo bằng A Uyên nhà tôi không?”

Hải lão gia im miệng.

Tư lão gia cũng câm nín.

Một lúc sau, Tư lão gia thở dài:

“Mấy đứa cháu nhà tôi, chỉ có cái thằng Tư Lâm là mất mặt nhất. Thi vào cái trường đại học rác rưởi thì thôi, lại còn suốt ngày yêu đương. Lén lút yêu vài đứa thì cũng chẳng ai nói gì, đằng này nó cứ phải yêu mấy nhân vật công chúng, không thì ngôi sao, không thì người mẫu, ngày nào cũng dính tin đồn tình ái, làm tôi chẳng còn chỗ giấu cái mặt già này…”

Kỷ lão gia bực mình mắng:

“Nó còn dám để mắt đến Dung Ngộ, đúng là trời đất đảo lộn. Tôi khuyên ông công khai đoạn tuyệt với cái thằng nhãi đó đi, đỡ mất mặt thêm.”

Tư lão gia nghẹn họng:

“Nó chỉ là yêu đương thôi mà, có phạm pháp gì đâu, đuổi khỏi nhà thì hơi quá đáng rồi…”

Hải lão gia bĩu môi: “Ông hỏi lão Kỷ làm gì, chẳng bằng hỏi thẳng Dung tiểu thư.”

Mấy đứa cháu nhà họ Kỷ trước đây đứa nào cũng không ra gì, từ khi Dung tiểu thư đến, đứa nào cũng ngoan ngoãn hiếu thảo hẳn ra.

Đang nói chuyện thì —

“Ùm” một tiếng, có cá cắn câu.

Kỷ lão gia vừa định khoe khoang mẹ mình, thì thấy người kéo con cá lên… lại là Thịnh Thanh Diễn.

Trong lúc mấy ông già mải tán chuyện, Thịnh Thanh Diễn đã móc mồi cho tất cả cần câu, thả xuống sông, một mình điều khiển bốn cần. Khi kéo lên, dây câu lập tức căng thẳng, mặt nước nổi sóng.

“Giữ chắc! Từ từ thu dây lại!” Hải lão gia kích động đứng bật dậy chỉ huy, như thể chính mình câu được.

Động tác của Thịnh Thanh Diễn lại vô cùng bình tĩnh, chẳng bao lâu, bốn con cá trắm cỏ nặng hơn chục cân đã bị kéo lên bờ, quẫy đạp liên hồi.

Hàng mi dài của Dung Ngộ khẽ rung.

Năm xưa, khi ở nước ngoài, có thời gian Kỷ Tranh được nghỉ phép, mỗi cuối tuần bọn họ đều đi câu cá.

Anh biết câu cá, bắt cá, làm cá, nấu canh cá… Quãng thời gian đó thật sự rất vui, vui đến mức dường như quên hết mọi phiền muộn.

Nhưng anh chưa từng quên mình khoác bộ quân phục.

Và cô cũng chẳng dám quên trọng trách trên vai.
Niềm vui ngắn ngủi đổi lấy là những tháng năm dài xa cách, mãi chỉ là tiễn biệt, rời đi, chờ đợi… rất khó để được ở bên nhau.

“Ùm” —

Lại thêm mấy con cá được kéo lên.

Cảnh tượng này khiến ba ông già đồng loạt hít một hơi lạnh.

Bộ răng giả của Hải lão gia suýt rơi ra: “Mới có mấy phút mà đã được từng này con rồi?”

Tư lão gia trợn tròn mắt như chuông đồng: “Cậu nhóc, cậu… cậu có dùng mồi đặc biệt gì không đấy?”

Kỹ thuật câu cá này, còn giỏi hơn cả Dung Ngộ.

Kỷ lão gia hừ lạnh: “Chỉ là may mắn thôi, hai ông đúng là thấy chuyện lạ.”

“Anh bảo, không phải may mắn đâu.” Dung Ngộ mở miệng, “Ông ngồi cạnh Thịnh Thanh Diễn, học cách câu cá đi.”

Kỷ lão gia khoanh tay: “Tôi không—!”

Chưa kịp nói xong, Hải lão gia và Tư lão gia đã nhanh như chớp, một trái một phải, chiếm chỗ ngồi cạnh Thịnh Thanh Diễn.

Kỷ lão gia: “…”

Hai ông này, lại đi học câu cá từ một thằng nhãi, còn ra thể thống gì của người đứng đầu gia tộc nữa không!

Dù sao thì, anh có mẹ, mẹ anh biết câu cá, anh chẳng cần học!

Lão nhóc hậm hực ngồi phịch xuống tấm thảm:

“A Uyên, ông muốn ăn dưa hấu. A Uyên, ông muốn uống nước. A Uyên, có muỗi…”

Kỷ Chỉ Uyên: “…”

Ba chữ lão tiểu hài thật đúng là chuẩn không cần chỉnh.

Anh cam chịu mà bị sai bảo hết chuyện này đến chuyện khác.

Thế nhưng, sắc mặt của Kỷ lão gia càng lúc càng khó coi, càng không hài lòng.

Bởi vì, Hải lão gia câu được hai con cá, Tư lão gia câu được bốn con… Từ khi nào câu cá lại dễ như vậy chứ?

Ông đã bắt đầu hối hận vì không chịu học theo.
Nhưng bây giờ mà chủ động lại gần thì đúng là mất giá quá.

Quan trọng hơn, bên cạnh Thịnh Thanh Diễn… đã hết chỗ rồi.

Lúc này, Thịnh Thanh Diễn bất ngờ đứng dậy, đi về phía Kỷ lão gia.

“Tôi dạy ông.”

Anh rất hiếm khi chủ động mở miệng, giọng khàn, hơi nặng, nhưng trong tiếng nói lại chứa sự chân thành.

Kỷ lão gia làm bộ làm tịch:

“Ai thèm cậu dạy chứ, tưởng mình là cái thá gì à…”

Hải lão gia: “Thanh Diễn, đừng để ý đến ông ấy, ông ấy chỉ là con lừa già bướng bỉnh thôi.”
Tư lão gia: “Thanh Diễn, mau qua đây…”

Kỷ lão gia: “…”

Chậc chậc, đến cả Thanh Diễn mà hai ông này cũng gọi thân mật như thế, gọi cho ai nghe hả?

Thịnh Thanh Diễn coi như không nghe thấy lời của hai người kia.

Anh ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Kỷ lão gia, một lần nữa mở miệng:

“Qua đây, tôi dạy ông.”

Một cảm giác rùng mình khó tả, như có luồng điện chạy qua, từ lòng bàn tay truyền khắp tay chân, khiến lão già đang giận dỗi lập tức ngẩn người.

Ông vậy mà… hoàn toàn không thấy khó chịu khi bị Thịnh Thanh Diễn nắm tay.

Sao lại thế này…

“Tách—”

Dung Ngộ bấm nút chụp, lưu lại khoảnh khắc này.

Anh bảo của cô, ở tuổi bảy mươi tám, cuối cùng cũng được “cha mẹ song toàn”.

Cô tách tách chụp liền mấy tấm hình hai người.

Kỷ lão gia thở dài một tiếng.

Thôi, coi như dỗ mẹ vui vậy.

Chỉ cần mẹ thích, thì ông cũng không phải không thể chấp nhận Thịnh Thanh Diễn.

Ông chen vào ngồi cạnh, đẩy Tư lão gia sang một bên, ngoan ngoãn ngồi sát bên Thịnh Thanh Diễn.

Kỷ Chỉ Uyên lúc này mới thở phào.

Cuối cùng anh cũng có thời gian rảnh để xử lý công việc công ty.

Anh vừa ngồi xuống, lấy điện thoại ra thì thấy hòm thư nhận được một email:

“…kết quả giám định quan hệ huyết thống… vui lòng kiểm tra.”

Ánh mắt Kỷ Chỉ Uyên chợt tối xuống.

Ngay khi từ Cảng Thành trở về, anh đã lập tức sai người gửi hai mẫu xét nghiệm tới trung tâm giám định: một là tóc của Ôn Nghiên, một là tóc của Đoá Đoá.

Mặc dù gần như đã chắc chắn, nhưng vẫn cần có chứng cứ.

Anh mở email, đọc lướt thật nhanh, kéo xuống trang cuối, tim bỗng siết chặt.

Quả nhiên.

Quả nhiên cô là mẹ ruột của Đoá Đoá.

Cô chính là Kha Mạn.

Cô là vợ cũ của anh.

Người phụ nữ trầm lặng ít nói, tự ti và mờ nhạt năm xưa — Kha Mạn — lại chính là Ôn Nghiên.
Cô từng là bác sĩ sao?

Cô từng có sự nghiệp sao?

Cô từng rực rỡ lấp lánh như thế sao?

Anh không nhớ, hoàn toàn không nhớ gì cả.

Anh trầm mặc rất lâu, rồi bấm số gọi cho Ôn Nghiên:

“Bác sĩ Ôn, chiều mai ba giờ, Đoá Đoá có một cuộc thi piano, cô có thể đến không?”

Giọng Ôn Nghiên vang lên:

“Hai giờ tôi có ca phẫu thuật, có thể sẽ đến trễ vài phút, nếu trễ thì còn được vào không?”

Kỷ Chỉ Uyên đáp:

“Không sao, tôi và Đoá Đoá sẽ chờ cô.”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 254



Hậu duệ duy nhất đời thứ năm của nhà họ Kỷ tham gia thi đấu, cả nhà ai cũng muốn đi xem.

Nhưng sau vụ bị đánh ở Cảng Thành, trên mặt Kỷ Yến Đình vẫn còn vết thương, không tiện ra ngoài, sợ mất hình tượng.

Kỷ Cảnh Xuyên và Kỷ Chu Dã đang học lớp 12, bị ép ở nhà làm bài tập.

Cuối cùng, Kỷ Chỉ Uyên dẫn theo hai vị trưởng bối, nắm tay Đoá Đoá, tất nhiên còn có cả Thịnh Thanh Diễn đang tạm trú ở nhà họ Kỷ, cùng đến phòng hòa nhạc.

Thịnh Từ Viễn thì ở nhà kèm lũ nhỏ làm bài tập.

Cuộc thi piano lần này dành cho trẻ em, lớn nhất khoảng tám, chín tuổi, nhỏ nhất chỉ tầm bốn, năm tuổi, đều được cả gia đình đưa đến, khu vực hậu trường rộn ràng náo nhiệt.

Dung Ngộ đưa Đoá Đoá vào thay đồ diễn.

Đó là một chiếc váy lấp lánh, đá quý điểm như những ngôi sao, phản chiếu ánh đèn trần, rực rỡ chói mắt, khiến không ít bé gái hậu trường tròn mắt ngưỡng mộ.

Đoá Đoá hơi ngại, dựa sát vào Dung Ngộ.

Bất chợt, bé cảm nhận một ánh nhìn gay gắt, quen thuộc, chán ghét và khó chịu.

Quay đầu, bé thấy một gương mặt quen — Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt cũng tham gia cuộc thi.

Cô bé đứng cạnh Lam Nhu Tuyết, mắt dán chặt vào chiếc váy của Đoá Đoá, váy đẹp thế, sao lại không thuộc về cô ta?

Lam Nhu Tuyết gượng cười:

“Dung tiểu thư, thật trùng hợp.”

Dung Ngộ khẽ chỉnh lại cổ áo cho Đoá Đoá, giọng nhàn nhạt:

“Không trùng hợp đâu, trước đây, Lam Nguyệt thấy Đoá Đoá học piano thì đòi học theo, học phí còn do nhà họ Kỷ trả.”

“Chuyện cũ rích rồi, nhắc làm gì.” Lam Nhu Tuyết ra vẻ khinh thường, “Thời gian qua Dung tiểu thư ở nhà họ Kỷ chắc cũng vơ được không ít lợi lộc nhỉ, nhìn bộ đồ này xem, ở Hải Thành mấy ai bì kịp?”

Dung Ngộ khẽ lắc đầu:

“Tim đen thì nhìn gì cũng bẩn.”

Sắc mặt Lam Nhu Tuyết thoáng cứng lại.

Gần đây, cô ta đã thấy vô số tin tức về Dung Ngộ —

Dung Ngộ trở thành đại sứ cho ngành hàng không vũ trụ Hoa Hạ.

Dung Ngộ đại diện quốc gia giành huy chương vàng vật lý quốc tế.

Dung Ngộ liều mạng vạch trần bê bối của Tập đoàn Y tế Lý thị…

Từng việc, từng việc, đâu phải người thường có thể làm được.

Cô ta dường như đã mơ hồ hiểu vì sao Kỷ lão gia coi trọng Dung Ngộ đến vậy.

Nhưng cho dù là thế, cô ta vẫn không chịu nổi việc Dung Ngộ với tư thế cao cao tại thượng xuất hiện trước mặt mình, cảm giác khó chịu này như xé ruột xé gan.

“Các bé chuẩn bị, cuộc thi sắp bắt đầu.” Nhân viên bước vào, “Phụ huynh ra khu khán đài, hết tiết mục thì quay lại đón.”

Dung Ngộ ngồi xuống, dặn dò:

“Đoá Đoá, đi sát theo cô giáo, đừng nói chuyện riêng với Lam Nguyệt, có gì thì gọi cho dì qua đồng hồ điện thoại.”

Đoá Đoá ngoan ngoãn gật đầu:

“Giờ cháu không sợ Lam Nguyệt nữa, dì đừng lo.”

Ngày trước, vì cha thiên vị Lam Nguyệt, bé sợ làm cha không vui nên không dám ở riêng với Lam Nguyệt.

Nhưng giờ, cha đã không còn là “người cha” như xưa.

Trong nhà có người vô điều kiện thương yêu và bảo vệ, bé chẳng còn gì phải sợ.

Chờ Lam Nhu Tuyết rời hậu trường, Dung Ngộ mới đi ra, còn dặn giáo viên chú ý Đoá Đoá hơn.

Lam Nhu Tuyết liếc nhanh khán đài.

Nhưng cô ta chỉ thấy Kỷ lão gia, không thấy Kỷ Chỉ Uyên.

Khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười mỉa.

Dù không có Lam Nguyệt, Kỷ Chỉ Uyên vẫn chẳng mấy coi trọng Đoá Đoá.

Cô ta cứ tưởng tình cha con sâu đậm lắm…

Đang nghĩ vậy thì ở cửa khán phòng, một bóng dáng bước vào.

Dù là ngược sáng, cô ta vẫn nhận ra ngay — Kỷ Chỉ Uyên.

Chỉ có người đàn ông này mới có vóc dáng cao lớn, đường nét tuấn mỹ đến vậy.

Kể từ khi chia tay anh, ngày tháng của cô ta ngày càng tệ. Cô ta rất muốn quay lại, nhưng đến tập đoàn Kỷ thị cũng chẳng vào nổi.

Nghe nói có cuộc thi piano, biết Đoá Đoá đủ điều kiện, cô ta cũng đăng ký cho Lam Nguyệt, chỉ để “tình cờ gặp gỡ”.

Nhưng vừa bước lên một bước, Lam Nhu Tuyết đã khựng lại, bên cạnh Kỷ Chỉ Uyên… lại có một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó ăn mặc gọn gàng, dung mạo dịu dàng, ánh mắt sáng, giống hệt người phụ nữ năm xưa từng bước vào lễ đường với anh.

Nhưng chẳng phải Kỷ Chỉ Uyên không thích Kha Mạn sao?

Vì sao lại ở cạnh một người phụ nữ giống Kha Mạn đến vậy?

Trong lúc Lam Nhu Tuyết còn đang nghĩ ngợi lung tung, Kỷ Chỉ Uyên đã cùng Ôn Nghiên ngồi xuống, bên cạnh là Dung Ngộ, Kỷ lão gia và Thịnh Thanh Diễn.

Thịnh Thanh Diễn có lẽ chưa từng cùng lúc ở trong một không gian kín với nhiều người như vậy, nên trông hơi bất an, bản năng siết c.h.ặ.t t.a.y Dung Ngộ.

Dung Ngộ khẽ siết lại tay anh:

“Đừng sợ.”

Kỷ lão gia khẽ giật chân mày, rồi đưa tay bóp thái dương.

Thôi, cứ vậy đi, ông chấp nhận.

Nhạc trong phòng hòa nhạc nhanh chóng vang lên, từng em nhỏ lần lượt bước lên sân khấu.

“Đoá Đoá lên rồi.” Kỷ lão gia tươi cười, “Con bé hôm nay mặc đẹp thế này, nhất định sẽ đoạt giải nhất!”

Kỷ Chỉ Uyên nói:

“Quan trọng là tham gia, đứng thứ mấy không quan trọng.”

Ôn Nghiên dõi theo cô bé nhỏ nhắn lấp lánh trên sân khấu, trong mắt đầy dịu dàng, cô lấy điện thoại ra, tìm góc rồi bấm máy liên tục.

Ánh đèn sân khấu dịu nhẹ, Đoá Đoá mặc váy trắng, tự tin bước đến trước đàn piano.

Bé hít sâu một hơi, đặt đôi tay nhỏ lên phím đàn, bắt đầu chơi bản nhạc.

Những ngón tay bé xíu ấn xuống nốt đầu tiên, như ngôi sao khẽ thắp sáng bầu trời đêm; âm cao vang lên trong trẻo, âm trầm thỉnh thoảng xen vào những hợp âm, như giọng nói dịu dàng của mẹ.

Bàn tay Ôn Nghiên khựng lại.

Từ bản nhạc, cô nghe ra khát vọng của Đoá Đoá dành cho mẹ.

Một đứa trẻ từ nhỏ không có mẹ, không biết cảm giác có mẹ là thế nào, vậy mà lại có thể chơi ra những âm thanh đầy cảm xúc đến thế.

Khoé mắt Ôn Nghiên lập tức đỏ hoe.

Bên cạnh đưa sang một tờ khăn giấy, cô nhận lấy, giọng khàn khàn:

“Cảm ơn… Kỷ tổng.”

Dung Ngộ cũng đưa khăn cho ông con trai:

“Con nghe mà cũng khóc à?”

Một bản nhạc vui thế này mà ông già con cũng khóc theo, đúng là càng ngày càng giống cái bình khóc.

Kỷ lão gia lí nhí:

“Con thương Đoá Đoá… Con bé từ nhỏ không có mẹ, cha thì bênh người ngoài, tội nghiệp quá.”

Dung Ngộ không biết nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.

Không lâu sau, phần trình diễn của Đoá Đoá kết thúc, tiếp theo là Lam Nguyệt.

Kỷ lão gia cau mày:

“Không xem nữa, đi thôi, ra hậu trường đón Đoá Đoá.”

Dung Ngộ đỡ ông đứng dậy:

“Đi nhẹ thôi, đừng ảnh hưởng người khác.”

Đồng thời kéo Thịnh Thanh Diễn bên kia:
“Đi nào.”

Kỷ Chỉ Uyên cũng thấy chẳng còn gì thú vị, liền hỏi ý Ôn Nghiên.

Giờ Ôn Nghiên chỉ muốn ôm chặt Đoá Đoá một cái, tất nhiên cũng cùng rời khán phòng.

Cả nhóm đi đến hậu trường.

Một đám trẻ biểu diễn xong đang chơi trò chơi ở đó.

Kỷ Chỉ Uyên bước tới:

“Cô cho tôi gặp bé Kỷ Tri Nghi một chút.”

Người phụ trách hơi sững lại:

“Bé Kỷ Tri Nghi vừa được người nhà đón đi rồi, mới ba phút trước.”

Trong lòng Kỷ Chỉ Uyên thoáng hiện lên dự cảm chẳng lành, sắc mặt lập tức trầm xuống:

“Là ai đón?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back