Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 245



Lý Xuân Sinh đã bị căn bệnh thận hành hạ suốt nhiều năm.

Là người nắm trong tay nguồn lực y tế đỉnh cao, ông từng thông qua kênh tư nhân tìm được một quả thận hoàn hảo khi mới ngoài sáu mươi, ca phẫu thuật lúc ấy rất thành công.

Nhưng, hơn ba mươi năm trước, trình độ y tế làm sao so được với hiện tại. Vài năm sau mổ, cơ thể ông bắt đầu xuất hiện phản ứng thải ghép mãn tính, phải dùng thuốc ức chế miễn dịch lâu dài, khiến sức đề kháng giảm mạnh, liên tục bị nhiễm trùng.

Bao năm nay, ông vẫn tìm kiếm nguồn thận khắp thế giới.

Khi cuộc đời đã gần chạm tới điểm cuối, cuối cùng ông cũng đợi được.

Với tuổi tác này, phẫu thuật là vô cùng nguy hiểm.

Nhưng nếu không thay một quả thận trẻ và khỏe hơn, ông cũng chẳng sống nổi quá ba tháng.

So đi tính lại, ông quyết định nằm lên bàn mổ.

Bác sĩ đang làm kiểm tra cuối cùng, mọi chỉ số đều bình thường, chuẩn bị đưa ông sang phòng phẫu thuật thì—

Trợ lý vội vã bước vào:

“Có người muốn gặp Chủ tịch một lát.”

Lý Xuân Sinh khoát tay:

“Không gặp.”

“Nhưng…” Trợ lý dâng lên một bức tranh, “Đây là bức họa vị tiểu thư ấy nhờ tôi chuyển cho Chủ tịch, cô ấy nói mình là cố nhân của ngài.”

“Cố nhân?”

Hai chữ này khiến Lý Xuân Sinh khựng lại.

Khi thấy bức tranh, ông hoàn toàn sững sờ, giật lấy nó, đôi mắt khóa chặt vào hình ảnh bà lão dưới gốc cây, bất chợt hoe đỏ.

Đó là… bà ngoại ông.

“Nhanh, mời vào.”

Giọng ông hơi run.

Người sống đến tuổi này, bạn bè cùng thế hệ sớm đã không còn, huống hồ là thế hệ trước.

Bà ngoại ông mất đã hơn bảy mươi năm, thời gian cuồn cuộn trôi qua, nhưng hình bóng của bà, ông chưa bao giờ dám quên.

Ông mồ côi cha mẹ từ nhỏ, họ hàng không đoái hoài, là bà ngoại đã nuôi ông khôn lớn.

Nhờ trí nhớ tốt, học giỏi, ông được bà vét hết gia sản cho ăn học. Sau này, ông được chính phủ chọn làm du học sinh.

Dù chính phủ lo học phí và vé tàu, nhưng chi phí sinh hoạt lại là khoản khổng lồ, bà ngoại đã bán cả căn nhà tổ tiên để đưa cho ông.

Thế nhưng ông lại không may mắn, số tiền ấy bị trộm mất ngay trên chuyến tàu ra nước ngoài.

“Tiểu thư, mời vào.”

Lý Xuân Sinh ngẩng đầu nhìn người bước vào, lại là một cô gái trẻ.

Ông còn tưởng sẽ là một bậc trưởng bối trong làng, mang bức tranh này làm tín vật nhận thân, sao lại là một cô gái trẻ như vậy?

Ông nén xúc động, hỏi:

“Trưởng bối nhà cô họ gì?”

Dung Ngộ thản nhiên đáp:

“Họ Dung.”

Cô khéo léo che đi Kỷ Yến Đình phía sau.

Kỷ Yến Đình cải trang thành ông lão, lưng khom, dáng người co rút, hoàn toàn không gây chú ý.

Không ai để ý, ở cổ áo anh gắn một chiếc camera nhỏ xíu.

Ảnh đế Ngôn Đình từ khi debut đến nay luôn tập trung đóng phim, phát hành album, hiếm khi tham gia show giải trí, càng chưa từng livestream.

Kênh của anh vừa mở, fan lập tức náo loạn.

[Cả đời này cũng được thấy anh mình livestream, tôi sướng muốn xỉu.]

[Ảnh đế mở live mà không hề báo trước, mà… sao góc quay này lạ thế, toàn quay xuống sàn?]

[Quản lý đâu, trợ lý đâu, sao không chỉnh góc máy, tụi tôi muốn xem cận mặt anh, không phải sàn nhà nha!]

Bỗng, trong khung hình xuất hiện một bàn tay.
Làm một ký hiệu.

[Đây là ám hiệu ‘im lặng’ mà anh trai từng dùng ở concert.]

[Anh trai bảo chúng ta im lặng xem live.]

[Cảm giác sắp có chuyện thú vị đây.]

[…]

Trong văn phòng, Lý Xuân Sinh lại hỏi:

“Bức tranh này, cô lấy ở đâu?”

Dung Ngộ bước lên, xuất hiện trong khung hình camera.

[Ôi, đây chẳng phải là Dung Ngộ sao?]

[Ủa? Sao cô ấy lại ở trong live của anh chúng ta?]

[Lần chung kết show tuyển chọn, Ngôn Đình còn viết riêng lời trao giải cho cô ấy, lúc đó tôi đã thấy quan hệ hai người không hề đơn giản.]

[Đừng nói đến Dung Ngộ vội, mọi người không thấy ông lão kia quen quen sao? Hình như là người sáng lập bệnh viện Lý thị ở Cảng Thành?]

[Người sáng lập Lý thị chắc sắp c.h.ế.t rồi, sao có thể livestream?]

[Các bạn không nhận ra à, góc quay của anh trai hình như đang quay lén?]

[…]

“Bức tranh này là tôi vẽ.” Dung Ngộ nhìn vào bức họa, “Bà lão trong tranh họ Tiêu, dân làng gọi là bà Tiêu, cả đời sinh ba trai hai gái, ba người con trai đều hy sinh ngoài chiến trường, một người con gái bị bắt cóc, một người mất vì băng huyết khi sinh, chỉ còn lại một đứa cháu ngoại. Bà Tiêu cả đời tằn tiện, dành dụm từng đồng để cho cháu học hành…”

Trong mắt Lý Xuân Sinh đầy vẻ kinh ngạc.

Một cô gái trẻ như vậy, sao lại biết bà ngoại ông họ Tiêu? Cô rốt cuộc là ai?

Bác sĩ bên cạnh khẽ nhắc:

“Chủ tịch, phải vào phòng mổ chuẩn bị rồi.”

Lý Xuân Sinh giơ tay:

“Bảo bên đó đợi thêm chút.”

Ông không biết mình có thể bước xuống bàn mổ hay không, nên phải làm rõ chuyện này khi còn sống.

“Cháu ngoại bà Tiêu rất xuất sắc, được chính phủ chọn làm du học sinh.” Dung Ngộ nói chậm rãi, “Sáu năm sau khi du học trở về, cảnh tượng khi anh ta về nhà chính là như bức tranh này, bà ngoại ngồi dưới gốc cây khâu đế giày, gà trống gáy trên cành, bà bắt con gà trống duy nhất để hầm canh, khoản đãi hai người bạn học thân thiết với cháu ngoại…”

Lý Xuân Sinh kinh ngạc đến cực điểm:

“Cô là ai, sao cả chuyện này cô cũng biết?!”

Môi Dung Ngộ mím chặt.

Bởi vì, cô chính là một trong hai người bạn học ấy.

Cô và Lý Xuân Sinh cùng đợt xuất ngoại, lúc đó Lý Xuân Sinh còn nhỏ, lại bị mất sạch tiền sinh hoạt. Từ nhỏ cô vốn không thiếu tiền, nhà họ Dung luôn làm từ thiện, mỗi năm giúp không biết bao nhiêu học sinh nghèo, nên tự nhiên ra tay giúp đỡ Lý Xuân Sinh.

Cô đã giúp suốt sáu năm.

Lý Xuân Sinh luôn gọi cô là “chị”.

Người thiếu niên thuần khiết, đầy lý tưởng và hoài bão năm xưa, lại biến thành một kẻ đại ác như hôm nay.

Làm sao chấp nhận nổi?

Rất khó chấp nhận.

Có lẽ ánh mắt cô quá thẳng thắn, khiến trong đầu Lý Xuân Sinh bất giác hiện lên bóng dáng một thiếu nữ.

Đó chính là người đã giúp đỡ ông nhiều nhất thời du học.

Cô gái ấy họ Dung… lẽ nào là hậu nhân của Dung Ngộ?

Ánh mắt ông chợt trở nên dịu dàng hơn.

Nhưng—

Ánh mắt Dung Ngộ lại sắc bén như dao.

“Bà ngoại ông đã dốc hết gia sản, hao mòn tâm huyết, chỉ để ông thoát khỏi cảnh hàn vi, đường đường chính chính đứng giữa đất trời!”

“Bạn học ông đưa tay cứu giúp, sưởi ấm giữa mùa đông giá lạnh, chỉ mong ông không phụ những gì đã học, một ngày kia sẽ cứu giúp người!”

“Đất nước dồn hết tài nguyên cho ông du học, những liệt sĩ lấy m.á.u mình trải đường, chỉ mong ông trở thành trụ cột, báo đáp non sông!”

“Thế mà ông thì sao?” Giọng cô như lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ, từng chữ đ.â.m thẳng vào tim, “Ông lấy gì để báo đáp họ? Lấy gì đối diện với lương tâm trời đất?”

“Ông là sinh viên y khoa, đôi tay ông lẽ ra phải cứu người, chứ không phải nhuốm đầy máu!”

“Tri thức của ông lẽ ra phải cứu giúp thiên hạ, chứ không phải biến thành lưỡi d.a.o g.i.ế.c chóc!”

“Ông đã làm biết bao chuyện phản bội nhân tính, rốt cuộc, ông còn xứng với ai?”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 246



Phòng livestream lập tức bùng nổ.

[Đây là Dung Ngộ thật à, rốt cuộc cô ấy đang nói gì vậy?]

[Ông già trước mặt cô ấy chắc là Lý Xuân Sinh, nhà sáng lập bệnh viện Lý thị, nhìn mặt và tiểu sử đều khớp.]

[Nhưng người sáng lập Lý thị vốn nổi tiếng là đại thiện nhân, ba bốn chục năm trước đã bắt đầu làm từ thiện, cứu giúp biết bao trẻ em bệnh tật. Mấy năm trước sức khỏe còn tốt, ông ấy vẫn thường tham gia các hoạt động quyên góp… một người như thế, sao có thể là kẻ m.á.u lạnh như lời Dung Ngộ?]

[Có thể đây là đang quay phim, chứ sao giải thích được việc Ngôn Đình và Dung Ngộ cùng xuất hiện?]

[Nếu là quay phim, tại sao anh tôi không lộ mặt? Không công bằng!]

[…]

Tài khoản của Ngôn Đình có hơn trăm triệu fan, vừa mở live, số người xem đã lên tới hơn mười vạn và tiếp tục tăng.

Hơn nữa livestream này lại khá lạ, góc quay giống như đang quay lén, mà nhân vật chính lại là Dung Ngộ. Từng câu chất vấn đầy giận dữ của cô khiến lượng người xem tăng vọt, vượt qua cả triệu, còn leo thẳng lên bảng hot search thời gian thực.

Trong khung hình, gương mặt Lý Xuân Sinh trắng bệch.

Ông vốn tuổi cao bệnh nặng, bị chuỗi câu hỏi dồn dập này đánh thẳng vào tinh thần, gần như sụp đổ, ngồi phịch xuống ghế.

Trợ lý bên cạnh quát lớn:

“Tôn chỉ của bệnh viện Lý thị là cứu giúp nhân sinh, dù là bệnh viện tư nhưng mỗi năm đều chi hàng trăm triệu cho hoạt động từ thiện. Mấy chục năm qua, số người được cứu sống nhờ bệnh viện Lý thị lên tới hàng trăm nghìn. Những gì cô nói là vu khống bịa đặt!”

“Vu khống vô căn cứ?”

Dung Ngộ khẽ cười.

Cô đưa tay ném một xấp tài liệu lên bàn làm việc:
“Viện trưởng Lý, ông còn nhớ ca ghép thận ba tháng trước không?” Giọng cô rất nhẹ, “Bệnh nhân Trương Mỹ Linh, ba ngày sau mổ thì c.h.ế.t bí ẩn, gia đình thậm chí chưa từng được nhìn thấy thi thể.”

Chưa đợi Lý Xuân Sinh lên tiếng, cô lật sang một trang khác:

“Bốn tháng trước, bệnh nhân trẻ Lý Thiến nhập viện điều trị, khi xuất viện thì mất một quả thận, đồng thời, một vị tài phiệt lại ‘tình cờ’ nhận được nguồn thận phù hợp.”

“Năm tháng trước…”

Những lời của Dung Ngộ khiến khán giả trong livestream c.h.ế.t lặng.

[Thời đại nào rồi mà còn có bệnh viện đen như thế này? Đây là xã hội hiện đại hay địa ngục nhân gian vậy?]

[Bệnh nhân tới Lý thị là để cứu mạng, ai ngờ lại bị nhắm vào ‘linh kiện’ trong cơ thể, đáng sợ quá!]

[Người sáng lập Lý thị chẳng phải đại thiện nhân sao, sao lại làm chuyện này, đúng là hoang đường!]

[Tôi nhớ mang máng, ba tháng trước gia đình Trương Mỹ Linh từng làm ầm lên trên mạng, nhưng sau hai ngày thì im bặt. Lúc đó dân mạng bảo gia đình đòi tiền quá đáng, giờ nghĩ lại thấy rợn người.]

[Chỉ dựa vào lời của Dung Ngộ mà kết tội Chủ tịch Lý, liệu có quá tùy tiện không?]

[Tùy tiện cái gì, anh tôi Ngôn Đình tự mình đi quay lén lấy chứng cứ rồi. Không thì hai người nổi tiếng này việc gì phải mạo hiểm như thế?]

[…]

“Vu khống! Đây là trắng trợn vu khống!” Lý Xuân Sinh nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, “Những thứ này cô lấy ở đâu? Cô rốt cuộc là ai?”

Dung Ngộ nhíu mày.

Những thứ này là cô dựa vào các tin tiêu cực gần đây của bệnh viện Lý thị trên mạng mà làm giả.
Đúng vậy, giả.

Nếu có chứng cứ thật, cô đã báo cảnh sát từ lâu, chứ không cần để A Yến mở livestream, mượn sức ép dư luận.

“Những tin xấu của bệnh viện các ông, dù đã bị chặn xuống,” cô nói chậm rãi, “nhưng chỉ cần đã từng xảy ra, chắc chắn sẽ bị tra ra. Ông nghĩ có thể giấu cả đời sao?”

“Cô gái trẻ thật đấy.” Lý Xuân Sinh tức đến bật cười, “Dám điều tra cả tập đoàn Lý thị, còn dám một mình đến gặp tôi. Bất kể cô là hậu nhân của ai, tôi cũng phải khen một câu, có gan. Người đâu, xử lý sạch sẽ!”

Cánh cửa gỗ dày nặng bị đạp bật mở, bốn vệ sĩ mặc đồ đen cầm vũ khí lao vào.

Gã mặt sẹo đi đầu lập tức bóp chặt vai Dung Ngộ.

Cô không hề giãy giụa, khóe môi lại cong lên:

“Giống như xử lý những bệnh nhân mất tích kia… các ông định ‘xử’ tôi sao?”

Lý Xuân Sinh lạnh lùng nhìn cô:

“Cô tưởng chỉ dựa vào đống tài liệu này là có thể uy h.i.ế.p được tôi sao? Mỗi năm bệnh viện Lý thị tạo ra bao nhiêu tiền thuế cho Cảng Thành? Cứu sống bao nhiêu hào môn quyền quý? Cô nghĩ chỉ dựa vào bức tranh này là tôi sẽ chịu ngồi xuống đàm phán với cô, để cô uy h.i.ế.p ư? Quá ngây thơ. Ra tay!”

Ông vừa hạ lệnh, bốn gã mặc đồ đen lập tức hành động.

Phòng livestream gần như nổ tung.

[Má ơi, đây không phải đang quay phim, sắp có án mạng thật rồi!]

[Có nhớ không, khoảng năm sáu năm trước từng có một phóng viên điều tra bí mật bệnh viện Lý thị, cuối cùng mất tích. Chắc là bị thủ tiêu?]

[Không chỉ phóng viên đó, còn có một nữ y tá từng dùng tên thật tố cáo tội ác của bệnh viện Lý thị, nhưng chẳng bao lâu đã bị ‘xử lý’. Giờ chẳng ai biết cô ấy còn sống hay không.]

[Tin tiêu cực về bệnh viện Lý thị thật ra rất nhiều, chỉ là hình tượng của Lý Xuân Sinh quá hoàn mỹ, cộng thêm việc ông ta thực sự cứu nhiều người, nên đã che lấp hết.]

[Dung Ngộ dám đối đầu trực diện Lý Xuân Sinh, lần này chắc bỏ mạng tại đây…]

[Ối, camera sao rung dữ vậy, chẳng thấy gì rõ…]

[Trời ơi, là Ngôn Đình xông lên rồi! Anh tôi dũng cảm quá…]

Kỷ Yến Đình lao tới chắn trước mặt Dung Ngộ.
Chiếc camera mini rơi xuống đất, vừa khéo quay được chính diện anh.

Bốn gã vệ sĩ đ.ấ.m thẳng vào mặt anh, khẩu trang cũng bị hất bay.

Gương mặt tuấn mỹ chiếm trọn màn hình livestream.

Từng cú đ.ấ.m nặng nề, tiếng thịt va chạm vang rền, Kỷ Yến Đình rên đau không ngừng.

[Quá đáng! Mấy tên này quá đáng! Mặt anh tôi sắp bị đánh nát rồi!]

[Có fan nào ở Cảng Thành báo cảnh sát được không? Cứ thế này, Ngôn Đình sẽ c.h.ế.t mất!]

[Mười phút trước tôi đã gọi cảnh sát Cảng Thành rồi, nhưng không biết họ có xuất quân không.]

[Ở Cảng Thành, tám mươi phần trăm giới nhà giàu từng làm mấy ‘dự án y tế mờ ám’ ở bệnh viện Lý thị. Lý thị có quá nhiều bức tường bảo vệ, không có bằng chứng thì chắc chắn cảnh sát sẽ không đến.]

[Làm sao bây giờ, anh tôi ói m.á.u rồi, sắp c.h.ế.t mất…]

[Đau lòng thì ích gì, mau đẩy hot search lên! Lên top hot search để quốc gia chú ý, trước quốc gia, Lý thị hay Chu thị đều chỉ là lũ ma quỷ, mau lên nào mọi người…]

Fan của Ngôn Đình trải rộng từ lứa tuổi mười mấy tới bốn, năm chục.

Cộng thêm fan của Dung Ngộ, và vô số dân mạng hóng hớt.

Hàng vạn, hàng chục vạn, rồi hàng trăm vạn người cùng lúc xuống tay.

Top 10 hot search trên mọi nền tảng đều bị chiếm sạch…

Kỷ Yến Đình nôn liền ba ngụm máu, cảnh tượng thê thảm đến cực điểm.

Dung Ngộ chống tay lên bàn, từng chữ rành rọt:
“Tôi dám xông vào trụ sở Lý thị, ông phải đoán được… tôi còn có con bài tẩy.”

Ánh mắt Lý Xuân Sinh nheo lại, ông mở ngăn kéo, rút ra một khẩu s.ú.n.g dí thẳng vào trán cô:

“Cô là người của ai? Ai phái cô đến? Khai thật, nếu không—”

Khuôn mặt Dung Ngộ lạnh lùng.

Khẩu s.ú.n.g này… chính là bằng chứng thép.

Muốn kết tội bệnh viện Lý thị rất khó, nhưng nếu từ tội tàng trữ vũ khí trái phép mà bắt giữ người chịu trách nhiệm cao nhất, điều tra sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Cạch—”

Lý Xuân Sinh bóp cò.

“Đoàng!”

Cánh cửa văn phòng bị đạp tung.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 247



“Cảnh sát! Chính là ở đây!”

Kỷ lão gia chống gậy, dẫn theo bốn cảnh sát xông thẳng vào.

Thực ra ông đã không cần chống gậy nữa, nhưng nay cháu trai cả gặp nạn, cháu trai thứ lấy mình làm mồi nhử, mẹ lại trực diện đối đầu Lý Xuân Sinh… Ba người thân yêu nhất đều ở trong tình cảnh nguy hiểm tột cùng, khiến tinh thần ông gần như sụp đổ. Phải chống gậy mới không run chân mà ngã quỵ.

Nhưng khi nhìn thấy Kỷ Yến Đình nằm gục dưới đất, tim ông vẫn khựng lại một nhịp.

Đội trưởng dẫn đầu bước lên:

“Thì ra đây là văn phòng Chủ tịch Lý, không biết hiện tại tình hình thế nào?”

“Vị bệnh nhân này xúc động quá mức, có xu hướng tấn công người khác, vệ sĩ của tôi đã ra tay, quả thực là lỗi bên tôi.” Lý Xuân Sinh khôi phục dáng vẻ nho nhã, “Phí chữa trị, bồi dưỡng, bồi thường tinh thần, phí mất thu nhập, bệnh viện Lý thị sẽ chịu toàn bộ.”

Đội trưởng quay sang Kỷ lão gia:

“Đối phương đồng ý chịu toàn bộ trách nhiệm, vậy vụ này khép lại, hai bên không ý kiến chứ?”

“Khép án? Nhanh gọn vậy sao?” Dung Ngộ đột ngột giơ tay, giật mạnh cánh tay phải của Lý Xuân Sinh, lôi ra khẩu s.ú.n.g ông ta giấu, đập mạnh lên bàn:

“Vũ khí nóng trái phép, cảnh sát không quản à?”

“Chỉ là s.ú.n.g đồ chơi.” Lý Xuân Sinh thản nhiên nói, “Có thể kiểm tra ngay.”

Ông ngồi lại ghế, nét mặt bình tĩnh.

Bao năm chìm nổi ở Cảng Thành, từ chính giới đến hắc đạo, quan hệ chằng chịt. Muốn kết tội ông chỉ với thứ này, quá trẻ con.

Chỉ cần ông liếc mắt, ai dám làm lớn chuyện này?

Ông nói là s.ú.n.g đồ chơi thì nó chỉ có thể là s.ú.n.g đồ chơi.

Về phần cô gái này…

Ánh mắt Lý Xuân Sinh lạnh lẽo, bất kể cô là ai, trước ca mổ, ông sẽ xử lý sạch sẽ, tuyệt đối không để lại hiểm họa.

Mấy cảnh sát đứng đó cứng mặt.

Họ đều là người trong nghề, chỉ liếc qua đã biết đây là hàng thật, chẳng phải đồ chơi. Nhưng—
Lý Xuân Sinh là nhân vật đứng đầu ở Cảng Thành, lỡ trên đầu ông ta có “ô bảo kê”…

Đúng lúc này, điện thoại của đội trưởng rung lên.

Nhìn màn hình hiển thị, sắc mặt ông chợt thay đổi, lập tức bắt máy:

“Vâng, lãnh đạo! Rõ!”

Cúp máy xong, thái độ ông lập tức xoay chuyển, quát lớn:

“Còng tay Lý Xuân Sinh lại!”

Sắc mặt Lý Xuân Sinh đông cứng:

“Cậu biết tôi là ai mà dám ra lệnh này?”

“Vừa nhận chỉ thị từ cấp trên—” Đội trưởng lạnh giọng, “Chủ tịch kiêm người sáng lập bệnh viện Lý thị, tàng trữ vũ khí nóng trái phép, đồng thời bị tình nghi dính líu đến nhiều vụ buôn bán nội tạng bất hợp pháp và cố ý g.i.ế.c người. Mời ông đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra!”

Lý Xuân Sinh bật cười:

“Gọi Cục trưởng Vương của các anh đến, hỏi xem ông ta có dám bắt tôi không?”

Thái độ của ông ta chọc giận khán giả trong livestream.

[Má ơi, lão súc sinh này kiêu căng thế, sau lưng chắc còn ghê gớm cỡ nào? Đúng là họa hại sống dai!]

[Thấy chưa? Đó chính là bộ mặt thật của tầng lớp thượng lưu!]

[Hồi trước còn tâng bốc Lý thị là bệnh viện từ thiện, tôi đề nghị trói lão lên bàn mổ cho lão nếm thử cảm giác của nạn nhân.]

[Nếu Cục trưởng Vương tới thật, tên ác quỷ này có phải sẽ thoát điều tra không?]

[Không ai quản nổi à?]

[…]

Đội trưởng nói rành rọt từng chữ:

“Đây là lệnh bắt giữ từ Trung ương Hoa Hạ gửi thẳng cho chính quyền Cảng Thành!”

Lý Xuân Sinh bàng hoàng:

“Trung ương? Sao Trung ương lại quản chuyện của Cảng Thành?”

Dung Ngộ khẽ nhếch môi cười lạnh.

Đây chính là lý do cô đưa A Yến tới đây.

A Yến debut từ khi mười mấy tuổi, lăn lộn hơn mười năm trong giới giải trí, tích lũy lượng fan lên tới hàng trăm triệu.

Làm sao fan của anh chịu nổi cảnh thần tượng bị đánh đập dã man, tất nhiên sẽ liều mạng đẩy hot search, tạo sự chú ý cho cấp cao.

Người đông sức mạnh lớn.

Chỉ cần khiến Trung ương chú ý đến livestream, mọi chuyện sẽ theo đúng quỹ đạo.

Mọi thứ còn thuận lợi hơn cô tưởng…

Chỉ là—

A Yến thì… hơi thảm.

Nhưng A Uyên vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật, tình hình thế nào còn chưa rõ, so ra thì việc bị đánh thành ra thế này cũng chẳng đáng gì.

“Dẫn đi!”

Đội trưởng quát lớn, Lý Xuân Sinh bị còng bằng vòng tay bạc.

Phòng livestream lập tức vỡ òa.

[Quá tốt rồi, là Trung ương ra tay, anh tôi được cứu rồi!]

[Không, không chỉ là anh ấy được cứu, mà tất cả các nạn nhân cuối cùng cũng có thể đòi lại công lý, tất cả những người bình thường từng bị bàn tay của tư bản nhắm vào đều được cứu.]

[Đề nghị điều tra cả đám nhà giàu đột nhiên ‘khỏi bệnh’ kia, vụ này tuyệt đối không thể dừng lại ở đây!]

[…]

Lúc này, Kỷ Yến Đình lau vết m.á.u nơi khóe miệng, cầm lấy camera, đối diện với hàng triệu khán giả, nhẹ giọng nói:

“Chỉ là vết thương ngoài da, tôi không sao.
Cảm ơn các fan của tôi, cảm ơn mỗi người xa lạ đã quan tâm đến sự việc này. Chính vì từng linh hồn trước màn hình không chịu im lặng, tiếng gõ phím của các bạn mới tụ thành tiếng sấm kinh thiên ở khoảnh khắc này.
Từ nay về sau, khi bàn tay đen của tư bản một lần nữa vươn tới những người yếu thế, xin hãy nhớ hôm nay, nhớ lấy cách mà hàng triệu người bình thường đã dệt nên tấm lưới trời bằng sự chú ý, khiến tội ác không nơi ẩn náu.
Một lần nữa cảm ơn mọi người, livestream đến đây là kết thúc.”

Livestream khép lại, nhưng tin tức về vụ việc này trên mạng lại càng bùng nổ dữ dội.

Nhiều gia đình nạn nhân đứng ra, từng bài đăng kể lại lời họ về người thân đã mất lần lượt leo lên hot search.

Trung ương lập tức thành lập tổ điều tra, tới thẳng Cảng Thành…

Bệnh viện Lý thị, bị niêm phong.

Thế lực nhà họ Lý, bắt đầu sụp đổ.

Dung Ngộ và Kỷ lão gia dìu Kỷ Yến Đình ra tới cửa thì thấy Ôn Nghiên cùng vài nhân viên đẩy Kỷ Chỉ Uyên ra.

Trên mặt Ôn Nghiên nở nụ cười:

“Yên tâm, Kỷ tổng chỉ bị tiêm thuốc mê, ngủ một giấc sẽ khỏe lại.”

Dây thần kinh căng chặt trong lòng Kỷ lão gia rốt cuộc thả lỏng.

Ông nắm c.h.ặ.t t.a.y Dung Ngộ, mắt đỏ hoe, khẽ nói:

“Mẹ, tất cả là lỗi của con. Nếu không phải con cứ khăng khăng muốn tiêm thuốc, A Uyên đã không phải chịu những chuyện này, A Yến cũng sẽ không bị đánh thành ra thế, tất cả là tại con…”

Dung Ngộ xoa đầu ông:

“Anh Bảo, con nên nghĩ thế này, nếu không phải chúng ta tình cờ cuốn vào vụ này, thì chưa biết sẽ còn bao nhiêu người bình thường phải chịu họa.”

Mua bán nội tạng bất hợp pháp, chỉ là một phần.
Phần còn lại chính là loại thuốc kéo dài tuổi thọ kia.

Từ những tài liệu ít ỏi cô điều tra được, loại thuốc này rất có thể được chiết xuất từ một loại tế bào nào đó trong cơ thể trẻ vị thành niên, gây tổn hại hủy diệt cho thân thể các em… Điều này cũng giải thích được vì sao nhiều năm qua bệnh viện Lý thị lại “miễn phí” chữa bệnh cho vô số trẻ em.

Nghĩ đến Lý Xuân Sinh, sắc môi Dung Ngộ khẽ nhợt.

Nếu năm đó cô không giúp đỡ Lý Xuân Sinh, có lẽ đã không có nhiều người bị hại như thế.

Nhưng, đời người làm gì có nhiều chữ “nếu” để hối hận.

Hơn nữa, cho dù thời gian quay ngược, cô nghĩ mình vẫn sẽ lựa chọn giúp đỡ.

Sai không phải ở cô.

Sai là ở Lý Xuân Sinh đã chọn nhầm đường.

Cô mở miệng:

“Ý nghĩa của sinh mệnh không nằm ở độ dài, mà ở độ rộng. Ba mươi triệu đô tiền thuốc đó, chi bằng đem quyên góp, con thấy sao?”

Kỷ lão gia gật đầu lia lịa:

“Chuyện này, để con tự mình làm.”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 248



Kỷ Chỉ Uyên vẫn chìm trong cơn mê man.

Trong tiềm thức, dường như luôn có một giọng nói không ngừng khích lệ anh, bảo anh đừng ngủ, đừng bỏ cuộc.

Mi mắt anh khẽ run, cuối cùng cũng mở ra.

Ánh sáng trắng chói lòa khiến anh lại nhắm mắt lần nữa.

“Kỷ tiên sinh, anh tỉnh rồi?”

Giọng nữ dịu dàng vang lên, giống hệt với giọng nói trong tiềm thức anh.

Kỷ Chỉ Uyên chậm rãi mở mắt, đối diện với ánh mắt của Ôn Nghiên:

“Bác sĩ Ôn?”

Ôn Nghiên mỉm cười:

“Tỉnh lại là tốt rồi. Kỷ lão gia và Dung tiểu thư đang đưa Kỷ Nhị thiếu đi xử lý vết thương ngoài, lát nữa sẽ qua đây.”

Ký ức trong phòng phẫu thuật dần hiện về.

Khi đó, anh như một con cá chờ xẻ thịt, mặc người muốn làm gì thì làm.

Nếu không có cô xuất hiện, e rằng giờ anh đã bị mổ phanh bụng, sống c.h.ế.t khó lường…

“Cảm ơn bác sĩ Ôn.” Giọng Kỷ Chỉ Uyên khàn khàn, “Khi về Hải Thành, tôi nhất định sẽ đích thân đến cảm ơn.”

Đôi mắt đen của anh, lặng lẽ dõi theo cô.

Có lẽ ánh nhìn ấy quá chuyên chú, khiến Ôn Nghiên bỗng có ảo giác… như thể hai người đã quen biết từ lâu.

Cô vội vàng tránh ánh mắt ấy.

Đúng lúc điện thoại rung lên, như để xua đi sự ngượng ngập, cô nhanh chóng nhận cuộc gọi video:

“Anh, có chuyện gì vậy?”

Trên màn hình là gương mặt một người đàn ông chín chắn, lông mày khẽ nhíu:

“Anh vừa thấy tin tức, bệnh viện Lý thị xảy ra chuyện lớn, nhiều nhân viên y tế bị bắt. Anh nhớ em mấy hôm nay hình như đang ở đó dự hội thảo, có bị liên lụy gì không?”

“Em là người ngoài, không bị ảnh hưởng đâu, anh yên tâm.” Ôn Nghiên trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.

Khi quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt Kỷ Chỉ Uyên.

Đôi mắt đen ấy như nổi sóng dữ, cứ nhìn chằm chằm vào cô, không hề chớp.

“Kỷ tiên sinh, sao vậy?”

Ôn Nghiên đưa tay sờ mặt, tưởng trên mặt mình có gì.

Kỷ Chỉ Uyên chậm rãi điều hòa hơi thở, cố giữ giọng bình thường:

“Người vừa nói chuyện với cô, là anh ruột cùng cha cùng mẹ của cô sao?”

Ôn Nghiên gật đầu:

“Cha mẹ tôi ly hôn, cha tôi có gia đình mới, mẹ mất sớm. Anh tôi vừa làm cha vừa làm mẹ, nuôi tôi khôn lớn. Lúc nào anh ấy cũng nghĩ tôi chưa trưởng thành, sợ tôi xảy ra chuyện…”

Cả người Kỷ Chỉ Uyên khẽ chấn động, giọng rất nhỏ:

“Anh cô… tên là gì?”

“Kỷ tiên sinh hỏi chuyện này làm gì?” Ôn Nghiên nhìn anh, “Anh tôi tên là Kha Nham, anh quen anh tôi à?”

“Kha Nham…”

Môi Kỷ Chỉ Uyên khẽ mấp máy.

Vợ cũ của anh, tên là Kha Mạn.

Trong lễ cưới của anh và Kha Mạn, Kha Nham từng xuất hiện, đó là lần đầu anh gặp anh trai cô ấy.

Lần thứ hai, là vào ngày Đoá Đoá chào đời.

Kha Mạn khó sinh, đột ngột bị thuyên tắc ối…
Sau đó, bác sĩ thông báo Kha Mạn đã qua đời.
Kha Nham, với tư cách anh ruột, mang t.h.i t.h.ể Kha Mạn về quê an táng, để cô yên nghỉ bên người thân.

Mỗi dịp Thanh Minh, anh đều đưa Đoá Đoá về quê, để con bé viếng mộ mẹ.

Anh vẫn luôn nghĩ, Kha Mạn đã c.h.ế.t từ lâu.

Tại sao… đổi tên, rồi lại xuất hiện bên cạnh anh và Đoá Đoá?

Kỷ Chỉ Uyên xoa thái dương.

Anh luôn nhớ rõ, lần đầu gặp Kha Mạn là ở một buổi tiệc rượu. Anh uống say, bị người đưa vào phòng khách sạn, khi tỉnh lại thì bên cạnh đã có một người phụ nữ, chính là Kha Mạn.

Vì gia phong, vì tính cách, anh gánh lấy trách nhiệm của một người đàn ông, cùng Kha Mạn bước vào hôn nhân.

Đêm hôm đó, cô đã mang thai.

Thân hình Kha Mạn vốn đầy đặn, sau khi mang thai lại ngày càng tròn trịa…

Nhưng Ôn Nghiên trước mắt lại rất gầy, gầy đến mức chưa đầy 45kg.

Dù vóc dáng khác biệt, nhưng gương mặt này, chính là gương mặt của Kha Mạn.

Chẳng trách, anh luôn cảm thấy quen thuộc…

Hóa ra, anh lại không nhận ra chính vợ cũ của mình…

“Kỷ tiên sinh… sao cứ nhìn tôi như vậy?”

Ôn Nghiên thấy lạnh sống lưng, chỉ muốn lập tức bỏ ra ngoài.

“Bác sĩ Ôn, cô có thể đỡ tôi ngồi dậy không?” Giọng Kỷ Chỉ Uyên hơi khàn, “Nằm mãi thấy hơi mỏi.”

Ôn Nghiên do dự một chút nhưng vẫn bước lại, đỡ cánh tay anh, để anh dựa vào thành giường.

Kỷ Chỉ Uyên nhìn cô ở khoảng cách gần, chợt thấy sau d** tai cô có một nốt ruồi đỏ nhỏ xíu.
Anh đưa tay, lặng lẽ nhặt hai sợi tóc từ sau lưng cô, giấu kín vào tay áo.

Đúng lúc này.

Kỷ Yến Đình đã xử lý xong vết thương, cùng Dung Ngộ và Kỷ lão gia bước vào.

Ôn Nghiên lùi một bước, giữ khoảng cách với Kỷ Chỉ Uyên:

“Kỷ lão gia, Dung tiểu thư, tôi còn chút việc riêng cần xử lý, xin phép đi trước.”

“Bác sĩ Ôn, thật cảm ơn cô.” Kỷ lão gia lên tiếng, “Khi nào về Hải Thành, nhất định phải đến nhà họ Kỷ dùng bữa với chúng tôi.”

Ôn Nghiên mỉm cười đồng ý.

Dung Ngộ quan sát tình trạng của Kỷ Chỉ Uyên, thấy không có vấn đề gì lớn mới thở phào.

Lúc này cô mới lấy điện thoại ra, tin nhắn và cuộc gọi đã chồng chất.

Cô vừa định mở xem thì điện thoại đổ chuông, là Thịnh Từ Viễn.

“Dung Ngộ, tối qua ở tiệc sao đột nhiên không thấy cậu nữa? Tôi còn tưởng cậu đã về Hải Thành trước. Tôi cũng vội vàng trở lại Kinh Thành trong đêm.” Giọng Thịnh Từ Viễn mang chút áy náy. “Giờ sao rồi, cậu không sao chứ, có bị liên lụy không?”

“Trung ương đang điều tra, tôi sẽ không bị liên lụy.” Dung Ngộ nói, “Lát nữa tôi ghi lời khai xong sẽ chuẩn bị về Hải Thành.”

“Vậy thì tốt.” Thịnh Từ Viễn ngập ngừng, “Anh trai tôi xem tin tức xong nhất quyết muốn gặp cậu, cậu thấy… có tiện để tôi đưa anh trai đến Hải Thành gặp cậu một lần không?”

Dung Ngộ im lặng một lát mới đáp:
“Được.”

Không lâu sau, cảnh sát đến, yêu cầu mọi người ghi lời khai, tạm thời khép lại vụ việc.

Cả nhà lên đường trở về Hải Thành.

Vừa đến sân bay, họ đã thấy Dung Vọng Thiên đứng đợi.

Ông nhìn Dung Ngộ đi tới, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào.

Cô vừa thông minh vừa dũng cảm, lại một lần nữa khiến ông thay đổi cách nhìn về cô.

“Tiểu Ngộ!” Dung Vọng Thiên bước nhanh lại, “Con không sao chứ?”

Kỷ lão gia bắt tay ông:

“Cảm ơn Dung tổng đã giúp đỡ. Vừa hay, tập đoàn Kỷ thị có một dự án, nếu Dung tổng hứng thú, ngày mai có thể tới trụ sở tập đoàn Kỷ thị, bàn bạc kỹ hơn với cháu trai lớn của tôi.”

Kỷ Chỉ Uyên tiếp lời:

“Rất mong được đón tiếp.”

Dung Vọng Thiên hơi sững sờ.

Đây là lần đầu tiên nhà họ Kỷ lại niềm nở với ông như vậy.

Chỉ vì ông cùng Dung Ngộ đến đồn cảnh sát báo án sao?

Thực ra ông đâu làm vì muốn hợp tác với nhà họ Kỷ.

Nhưng cơ hội hợp tác lại được trao tận tay… nếu có thể thiết lập quan hệ ổn định với Kỷ thị, tập đoàn Dung thị sẽ vươn lên một tầm cao mới, thật sự bước vào hàng ngũ hào môn ở Hải Thành.

Môi ông mấp máy, định nhận lời nhưng lại sợ trông quá vụ lợi.

Nhưng cơ hội thế này…

Ông đắn đo một hồi mới nói:

“Vậy… cảm ơn Kỷ tổng.”

Sắc mặt Dung Ngộ không lộ ra cảm xúc gì, bước theo dòng người lên máy bay.

Người nhà họ Kỷ đi sát sau cô.

Dung Vọng Thiên gãi đầu.

Ông có cảm giác… hình như mình không nên đồng ý?
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 249



Máy bay lướt qua tầng mây.

Dung Vọng Thiên vốn định gọi Dung Ngộ về nhà ăn cơm, dù gì cô cũng là con gái ruột, cùng chung huyết mạch. Nhưng rõ ràng, trước mặt nhà họ Kỷ, ông lại giống như một người ngoài.

Ông còn đang do dự thì Dung Ngộ đã lên xe của nhà họ Kỷ.

Người đến đón là Kỷ Cảnh Xuyên.

Vừa lái xe cậu vừa nói:

“Ông nội, bà cố, trong nhà có khách, là người nhà họ Thịnh ở Kinh Thành, vừa mới tới không lâu.”

Sắc mặt Kỷ lão gia lập tức không vui.

Đại thiếu gia nhà họ Thịnh kia, quá không biết điều, cứ nhìn chằm chằm vào mẹ ông, khiến ông khó chịu.

Trước đây vị tiên sinh Mẫn Kiến Thâm kia, tuy ông cũng không ưa, nhưng ít nhất là người bình thường. Nếu mẹ mà yêu đương với Mẫn Kiến Thâm, ông cố gắng một chút thì vẫn có thể chấp nhận được.

Còn vị đại thiếu gia nhà họ Thịnh này, nói dễ nghe là mắc chứng tự kỷ, nói khó nghe thì… không phải người bình thường. Vô lễ, không hiểu chuyện, động tay động chân, nhìn đã thấy ngứa mắt.

Kỷ lão gia bĩu môi, định nói vài câu.

Nhưng nghĩ đến chuyện mình vừa gây ra họa lớn, suýt nữa hại c.h.ế.t A Uyên… Đã phạm lỗi, thì phải ngoan ngoãn mấy hôm mới dám lên tiếng trở lại.
Thế là ông im lặng.

Xe nhanh chóng chạy đến khu Phù Dung trang viên.

Dung Ngộ chưa kịp xuống xe, Kỷ Chu Dã đã nhanh chân chạy tới mở cửa, cúi người khẽ nói:

“Bà cố, người họ Thịnh này rất kỳ lạ…”

Cậu đối với vị đại thiếu gia nhà họ Thịnh kia cực kỳ không vừa mắt.

Từ lúc bước vào cửa nhà họ Kỷ đến giờ, người đó cứ mở to đôi mắt đen láy nhìn khắp nơi, lúc thì sờ cây, lúc thì sờ tường, thậm chí vừa nãy còn sờ cả mặt cậu.

Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên cậu bị một người đàn ông không quen biết sờ mặt, cảm giác… thật khó chịu.

May mà người kia không dán mắt vào cậu quá lâu, mà chuyển sang chơi với Đoá Đoá, bế bổng lên cao, cõng cưỡi ngựa, nhanh chóng chinh phục được trái tim con bé.

Dung Ngộ bước xuống xe, nhìn về phía bãi cỏ.

Dưới ánh hoàng hôn, Thịnh Thanh Diễn bế Đoá Đoá tung lên cao, rồi chuẩn xác đón lấy. Đoá Đoá cười khanh khách, nhưng những người đứng xem thì tim như nhảy lên tận cổ.

Đặc biệt là Kỷ lão gia, ông thất thanh:

“Này cậu kia, thả Đoá Đoá xuống, coi chừng ngã con bé!”

Thịnh Từ Viễn, đang quay video, cất điện thoại đi và bước lại:

“Ông Kỷ yên tâm, anh tôi có chừng mực. Anh ấy từng học ở trường quân đội, thể lực năm nào cũng hạng nhất tuyệt đối. Đoá Đoá nặng chừng này, chẳng là gì với anh tôi cả.”

Dung Ngộ hỏi:

“Anh ấy từng học ở trường quân đội?”

“Anh tôi tuy mắc chứng tự kỷ nhưng khả năng học tập không hề thấp, tự học từ nhỏ, thi đỗ cấp 2, cấp 3 và vào được trường quân đội ở Kinh Thành.” Thịnh Từ Viễn nói đầy tự hào, “Nếu không vì giao tiếp hạn chế, giờ chắc anh ấy đã là một quân nhân xuất sắc.”

Kỷ Chu Dã đầy vẻ không tin:

“Anh ta mà cũng thi đỗ trường quân đội Kinh Thành?”

Đó là trường đại học trọng điểm, điểm chuẩn khoảng 650.

Một người không bình thường như vậy, làm sao có điểm cao như thế?

Thịnh Thanh Diễn thấy Dung Ngộ đã về, liền đặt Đoá Đoá xuống, chạy nhanh về phía cô. Có lẽ anh muốn đứng sát bên cô, nhưng bên trái cô là Kỷ lão gia, bên phải là Kỷ Chu Dã, không còn chỗ trống.

Anh liền… nép vào cạnh Kỷ Chu Dã.

Kỷ Chu Dã lập tức cảm giác da đầu tê dại, nổi hết da gà, vội vàng chà tay vào cánh tay mình rồi lảng ra xa.

“A Ngộ.”

Thịnh Thanh Diễn nép vào cạnh Dung Ngộ, khẽ gọi một tiếng.

Kỷ lão gia lập tức “xù lông”:

“A Ngộ cái gì! Đó là tên cậu có thể gọi sao? Hoặc gọi Dung tiểu thư, hoặc gọi đúng tên!”

Chỉ có những người cùng bậc như chú Đường mới được gọi “A Ngộ”.

“A Ngộ.”

Thịnh Thanh Diễn lại gọi thêm lần nữa, như cố ý chọc tức Kỷ lão gia.

Kỷ lão gia trừng mắt:

“Cậu đang khiêu khích tôi đấy à? Một hậu bối mà dám khiêu khích bậc trưởng bối như tôi sao?”

“Được rồi, Anh Bảo.” Dung Ngộ bất đắc dĩ, “Tôi đói rồi, ông đi bảo quản gia dọn cơm đi.”

Kỷ lão gia tức tối bỏ đi.

Thịnh Từ Viễn lúng túng kéo anh trai:

“Anh, anh đã gặp Dung Ngộ rồi, giờ mình về nhà nhé, được không?”

Môi mỏng của Thịnh Thanh Diễn mím chặt lại.

Anh mở to mắt nhìn Dung Ngộ, cảm xúc trong ánh mắt dễ dàng để người khác đọc được.
Dung Ngộ lên tiếng:

“Đã đến rồi thì ăn bữa cơm trước đã.”

Mọi người cùng ngồi xuống bàn ăn.

Vì có khách đến, lại đông người nên đổi sang phòng ăn kiểu Tây, bàn dài. Dung Ngộ như thường lệ ngồi ở vị trí chủ tọa, Kỷ lão gia và Kỷ Chỉ Uyên ngồi ở vị trí bên dưới cô, những hậu bối khác lần lượt ngồi về phía sau.

Thịnh Từ Viễn sợ anh trai lại vô ý mà bị ghét, nên hai tay nắm chặt cánh tay của Thịnh Thanh Diễn.

Cho đến khi Kỷ lão gia lên tiếng:

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, phải đợi tôi mời mới chịu ngồi à?”

Thịnh Từ Viễn lập tức kéo anh trai ngồi xuống.

“Bạn học Thịnh, đừng gò bó.” Dung Ngộ nói, “Tôi biết tình trạng của anh trai cậu, cậu đừng lúc nào cũng thấy ngại hay khó xử.”

Thịnh Từ Viễn thực ra có rất nhiều thắc mắc.

Ví dụ, đây là nhà họ Kỷ, tại sao Dung Ngộ lại sống ở đây quanh năm?

Ví dụ, vì sao ở bàn ăn nhà họ Kỷ, Dung Ngộ lại ngồi ở ghế của bậc trưởng bối?

Lại ví dụ, vì sao phải đợi Dung Ngộ gắp đũa trước thì những người khác mới bắt đầu ăn…

Nhưng, mỗi nơi có tập tục riêng, chuyện nhà người khác thì cậu cũng không tiện hỏi. Cậu chỉ lẳng lặng cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng còn gắp thêm thức ăn cho Thịnh Thanh Diễn.

May mắn là bữa cơm diễn ra suôn sẻ.

Ăn xong, Kỷ lão gia ung dung hỏi:

“Thịnh nhị thiếu, cần tôi sắp xếp tài xế đưa hai người về không?”

Ý tiễn khách đã quá rõ ràng.
Thịnh Từ Viễn cũng định cáo từ.

Tuy anh trai ở đây càng lúc càng giống một người bình thường, nhưng dù sao đây cũng không phải nhà họ Thịnh, ở lâu sẽ khiến người ta khó chịu, lần sau muốn đến sẽ khó hơn.

Nhưng lúc này Dung Ngộ lại mở miệng:

“Bạn học Thịnh, cậu và anh trai ngồi thêm chút nữa, tôi muốn lấy cho anh trai cậu xem vài thứ.”

Cô lên lầu, ở bàn trang điểm lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong toàn là những món đồ cũ của cô, chủ yếu là ảnh và thư từ. Cô nghĩ một chút, rồi lấy thêm một chiếc đồng hồ quả quýt được bảo quản rất tốt trong ngăn kéo, mang xuống lầu.

Vừa thấy những bức ảnh trong tay cô, thần sắc Thịnh Thanh Diễn liền thay đổi.

Đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh cô và Kỷ Tranh tay trong tay bước vào nhà thờ làm lễ kết hôn, hơi thở của anh lập tức trở nên dồn dập.

Ánh mắt Dung Ngộ khẽ rung động.

Từ khi hiểu chuyện, người này đã bắt đầu sưu tầm những vật kỷ niệm của nhóm du học sinh kia, đặc biệt là ảnh và tư liệu về cô, đều giữ lại từng thứ một.

Cô nghĩ, có phải trong tiềm thức, có một sức mạnh vô hình mách bảo anh rằng anh có liên quan tới nhóm du học sinh đó, khiến anh theo bản năng mà thu thập…

Bản năng ấy, không chỉ thể hiện ở việc sưu tầm ảnh.

Mà còn ở thiện cảm vô cớ dành cho cô.

Cũng ở sự gần gũi tự nhiên với từng người trong nhà họ Kỷ…

Cô có thể xuyên không tới đây.

Vậy còn Kỷ Tranh thì sao?

Dung Ngộ cầm chiếc đồng hồ quả quýt đưa qua:
“Cái này… anh xem thử?”

Chiếc đồng hồ chạm khắc hoa mẫu đơn uốn lượn, trải qua gần một thế kỷ vẫn nguyên vẹn, kim đồng hồ vẫn tích tắc chạy. Mở ra, bên trong nắp có bốn chữ được khắc bằng lưỡi d.a.o quân dụng: Kỷ Tranh, Dung Ngộ.

Đây là tín vật đính ước năm xưa Kỷ Tranh tặng cô.
Hai chiếc đồng hồ y hệt nhau, cô và Kỷ Tranh mỗi người giữ một chiếc.

“Kỷ… Kỷ Tranh…”

Giọng Thịnh Thanh Diễn khàn khàn như đá mài trên kính.

Ngón tay anh v**t v* đồng hồ, bỗng mắt trợn ngược, cả người ngã thẳng xuống đất.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back