Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 240



Tiếng đồng hồ đếm ngược vang “tích, tích, tích” khắp hội trường.

Các đội lần lượt nộp kết quả.

Chỉ riêng đội Nhật Bản vì thiết bị hỏng nên không thể tính ra kết quả cuối cùng, đành không tham gia xếp hạng chung kết.

Jackson huýt sáo:

“Satou-kun, mấy chục năm trước đất nước các cậu có thể tung hoành trên đất Hoa Hạ, nhưng thời đại này thuộc về chúng tôi – Đăng Tháp quốc. Hãy để ánh sáng của chúng tôi soi rọi cả giới vật lý.”

Tiếng còi kết thúc trận chung kết vang lên, cả hội trường bỗng lặng ngắt.

Trên màn hình lớn, dữ liệu của từng đội hiện ra, liên tục nhảy số, cuối cùng dừng hẳn—

“Đội Hoa Hạ: Độ chính xác hiệu chỉnh quỹ đạo – 99,7%, hiệu suất sử dụng nhiên liệu – 98,9%.”

“Đội Đăng Tháp: Độ chính xác – 93,1%, hiệu suất – 86,4%.”

“Đội Đức: Độ chính xác – 89,0%, hiệu suất – 81,7%.”

“Đội Nga: …”

Dưới ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người, Hoa Hạ đứng nhất, Đội Đăng Tháp đứng nhì.

Nụ cười trên môi Jackson còn chưa kịp biến mất:

“Cái… cái gì? Sao có thể? Chẳng phải giữa chừng họ gặp sự cố sao? Tại sao vẫn giành được hạng nhất? Không thể nào! Chắc chắn là gian lận! Họ gian lận!”

Các đồng đội im lặng, không ai phụ họa.

Nữ đội phó gốc Á lạnh lùng liếc sang:

“Jackson, đủ rồi.”

“Đủ cái gì!” Jackson quay phắt lại, mắt đỏ ngầu “Cô không thấy sao? Buồng chân không của họ rõ ràng gặp trục trặc! Sao có thể—”

“Họ đã làm được.” nữ đội phó lạnh giọng “Gặp sự cố mà xử lý kịp thời, lại còn đạt cả độ chính xác lẫn hiệu suất cao hơn tất cả các đội khác. Điều đó đủ chứng minh trình độ vật lý của Hoa Hạ không hề kém chúng ta. Đừng nói những lời nực cười làm mất mặt nữa.”

Jackson vốn tự tin ngạo nghễ, giờ gương mặt vặn vẹo như thể bị đ.â.m một nhát chí mạng.

Đội trưởng Satou của Nhật Bản đứng đầu hàng, hai tay buông thõng, đầu ngón tay khẽ run.

Ba tháng luyện tập khép kín trong phòng thí nghiệm, những tiếng ồn của động cơ Hall từng ru hắn ngủ, giờ hóa thành tiếng ù ù trong tai.

Hắn nhớ đến thanh chiến đao treo trong thư phòng của ông nội, người từng dẫn đồng đội chinh chiến khắp nơi trên mảnh đất này và luôn toàn thắng… Nhưng giờ đây, trên màn hình danh dự, thậm chí không có tên đội Nhật. Hắn chỉ có thể dẫn các đồng đội, lặng lẽ rời sân trong thất bại ê chề.

“Chúng ta thua rất thảm.” Satou khẽ nói “Thu dọn thiết bị, coi như giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.”

Các thành viên sững sờ.
Satou vốn kiêu ngạo, chưa từng cúi đầu, vậy mà giờ lại…

Lúc này, giám khảo trưởng bước lên sân khấu:
“Tiếp theo, xin mời toàn bộ các đội đoạt giải lên nhận thưởng. Lễ trao giải sẽ do Outlet tiên sinh – người sáng lập ngành vật lý quốc tế, cùng đại diện Hiệp hội Vật lý quốc tế… trao cho các em học sinh xuất sắc…”

Trên sân, quốc ca Hoa Hạ vang lên, toàn bộ ánh đèn trong hội trường chuyển sang màu đỏ Hoa Hạ.

Giai điệu quen thuộc khiến tim Dung Ngộ đập dồn dập. Đây là đất nước của cô, là Tổ quốc mà cô vô cùng tự hào. Được đứng ở đây và giành vinh quang cho quốc gia là niềm vinh dự lớn nhất.

Cô đứng giữa bục nhận giải, tấm huy chương vàng trên n.g.ự.c tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, ngẩng đầu nhìn lên mái vòm, nơi lá quốc kỳ năm sao đang được kéo lên.

Sau lễ trao giải, ban tổ chức mở tiệc mừng.

Tất cả học sinh từ 12 quốc gia tham dự chung kết đều được mời dự.

Dung Vọng Thiên cùng một nhóm phụ huynh đã đợi sẵn, thấy bọn trẻ đeo huy chương vàng trở về thì ai nấy đều mừng rỡ, cười không khép miệng.

Bùi Nhã Như xúc động nói:

“Dung Ngộ, Tống Hoài, các em đại diện cho Hoa Hạ, cũng là đại diện của Nhất Trung Hải Thành. Từ nay, trường sẽ tự hào vì các em.”

Mẹ Tống Hoài ôm vai con trai:

“Tiếp theo, Tống Hoài của chúng ta sẽ dự thi Olympic Toán quốc tế. Khi đó giành thêm giải nhất nữa, chắc chắn sẽ trở thành cựu học sinh danh dự số một của Nhất Trung Hải Thành.”

Khi nói, bà khẽ liếc sang Dung Ngộ.

Dù Dung Ngộ có giỏi đến đâu, thì cũng mới chỉ có thành tích ở môn vật lý.

Còn con trai bà vừa giỏi vật lý, vừa xuất sắc ở toán, phát triển song song, lại là học trò cưng của viện sĩ Liễu.

Dung Vọng Thiên thản nhiên:

“Vậy thì đợi Tống Hoài giành giải nhất toán rồi hãy nói.”

Tống Hoài mím môi.

Lần trước dự chung kết Olympic Toán trong nước, hắn đã rất chật vật, chỉ là may mắn mới giành được huy chương vàng.

Giờ bước ra quốc tế, đối đầu hàng loạt thiên tài toán học khắp thế giới, hắn không chắc liệu mình còn may mắn như trước.

Phía Hoa Hạ lúc này vẫn tràn ngập không khí hân hoan.

Ở góc phòng, Jackson của Đội Đăng Tháp nắm chặt ly champagne, các khớp ngón tay trắng bệch.

Các đồng đội của hắn đã hòa nhập vào bữa tiệc, chỉ còn hắn đứng im, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào hướng của Dung Ngộ, đáy mắt cuộn trào sự bất cam.

Rõ ràng là…

Hắn bỗng nở một nụ cười, bước thẳng về phía cô.

Dung Ngộ đang trò chuyện cùng Thịnh Từ Viễn, ban đầu nói về con mèo mập mạp màu cam, chẳng biết thế nào lại chuyển sang chủ đề Thịnh Thanh Diễn.

Thịnh Từ Viễn nói:

“Bà nội tôi kể, khi anh trai tôi vừa chào đời, có một đạo sĩ đi ngang cửa nhà xin một ngụm nước. Lúc đó, ông ấy xem mệnh cho anh ấy, nói rằng kiếp trước anh ấy chịu nhiều khổ cực, kiếp này đầu thai vào nhà họ Thịnh là để hưởng phúc, phải nuôi dưỡng thật tốt, không được miễn cưỡng bất cứ điều gì. Trước đây bà tôi không hiểu ‘vạn sự bất khả cưỡng cầu’ là gì, mãi đến khi anh ấy bị bệnh mới hiểu…”

Nói được nửa chừng—

Tiếng của Jackson vang lên:

“Đội Hoa Hạ, giải nhất, chúc mừng nhé.”

Dung Ngộ nâng ly, mỉm cười rạng rỡ:

“Cũng chúc mừng Đội Đăng Tháp được giải nhì. Đồng hỷ, chúc mừng.”

Nụ cười ấy, với kẻ thất bại mà nói, quá đỗi chói mắt.

Jackson nhếch mép cười lạnh, cất giọng lớn:

“Đội trưởng Dung, cô thật chẳng có chút đạo nghĩa nào. Tôi đã bỏ ra bao nhiêu tiền để cô gặp sự cố trong lúc thi, vậy mà cô nhận tiền không làm việc, lại còn dám đoạt giải nhất?”

Hội trường đang náo nhiệt bỗng rơi vào tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

Mọi tiếng trò chuyện ngưng bặt.

Vô số ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía này, các giám khảo cau mày, thí sinh các nước nhìn nhau, ngay cả đồng đội của Dung Ngộ cũng sững người tại chỗ.

“Đồ khốn, cậu nói năng bậy bạ gì thế!”

Dung Vọng Thiên là người phản ứng đầu tiên, vội bước lên, một tay đẩy Jackson ra:

“Người Đội Đăng Tháp các cậu nhân phẩm thấp kém đến vậy sao? Thua cuộc là bắt đầu vu khống à?”

Ông cũng từng học đại học nên biết tiếng Anh, nhưng không thành thạo, câu nói lắp bắp khiến sức nặng giảm đi một nửa.

Jackson cười khẩy, rút từ túi áo vest ra một tờ giấy gấp lại:

“Bằng chứng chuyển khoản, 200.000 đô la Mỹ, gửi vào một tài khoản nước ngoài, đừng nói với tôi là cô không biết ai nhận số tiền này!”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 241



Hội trường tiệc lập tức nổ tung.

“Nghe gì không? Jackson hối lộ đội trưởng đội Hoa Hạ à?”

“Chẳng phải đội Đăng Tháp rất mạnh sao? Vì muốn đoạt quán quân mà lại mua chuộc đội trưởng Dung, cố ý để đội Hoa Hạ thất bại?”

“Ai bảo đội Hoa Hạ ở vòng loại thể hiện quá xuất sắc, Đội Đăng Tháp muốn lấy giải nhất thì phải dùng chút thủ đoạn thôi.”

“Bảo sao ở trận chung kết, giữa chừng đội Hoa Hạ đột nhiên gặp sự cố nghiêm trọng, thì ra là do con người gây ra.”

“Nhưng vị đội trưởng Dung kia trông không giống loại người đó.”

“Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.”

“…”

Dung Vọng Thiên tức đến n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Giữa ông và cô con gái này, tình cảm cha con tuy rất nhạt, nhưng ông có thể khẳng định 100% rằng Dung Ngộ tuyệt đối không thể nhận loại tiền bẩn thỉu này, càng không thể làm chuyện bẩn thỉu như vậy.

Phải nói rằng, bất cứ người Hoa Hạ nào có cốt khí, cũng không thể để lợi ích cá nhân đặt lên trên danh dự của quốc gia.

Bằng tiếng Anh vụng về, ông nói:

“Jackson tiên sinh đúng không? Được, chờ nhận trát hầu tòa đi, tôi sẽ kiện cậu đến cùng…”

Ông còn chưa dứt lời, đã bị Dung Ngộ ấn cánh tay xuống.

Cô đưa tay giật tờ giấy trong tay Jackson, quả thật là 200.000 đô.

Trong đầu cô thoáng nghĩ… tại sao?

Thì ra là có người bị tiền mua chuộc.

200.000 đô, tương đương hơn 100 vạn nhân dân tệ, số tiền này quả thực không nhỏ, nhưng vì tiền mà bán đứng đồng đội, bán đứng quốc gia, loại người này, khác gì bọn Hán gian thời loạn lạc?

Cô giơ tờ giấy lên:

“Xin hỏi Jackson tiên sinh, số tiền này thật sự là tôi nhận sao?”

Jackson đầy ác ý:

“Là cô đưa địa chỉ tài khoản, không phải cô thì còn ai?”

Với các nước khác, giải nhì ở một cuộc thi toàn cầu là thành tích rất tốt.

Nhưng với Đội Đăng Tháp, đó là một sự sỉ nhục.

Hơn nữa, Dung Ngộ quá mức xuất sắc, số liệu trên sân đấu quá khủng khiếp, tuyệt đối là thiên tài trong số thiên tài. Người như vậy, nếu gia nhập ngành vật lý Hoa Hạ, chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh!

Hắn muốn hủy diệt Dung Ngộ, chính là lập công cho Đăng Tháp Quốc.

Jackson lạnh giọng:

“Dung Ngộ nhận tiền, khiến đội Hoa Hạ gặp sự cố giữa chừng. Tôi đề nghị Hiệp hội Vật lý Hoa Hạ cấm thi vĩnh viễn đối với Dung Ngộ, và cấm cô ta với bất cứ thân phận nào bước chân vào lĩnh vực vật lý!”

Xung quanh vang lên đủ loại tiếng xì xào.

Bùi Nhã Như đã đứng chắn trước mặt Dung Ngộ, như muốn bảo vệ.

Thịnh Từ Viễn nghiến răng:

“Vỏn vẹn 200.000 đô, làm sao có thể? Dung Ngộ vốn chẳng thèm để vào mắt.”

Tống Hoài định lên tiếng, nhưng bị mẹ kéo lại:

“Chuyện này liên quan gì tới con? Ngậm miệng, cứ ngồi yên xem kịch hay là được.”

Dung Vọng Thiên đứng ngay cạnh, nghe câu đó thì lửa giận bùng lên.

Nhà họ Dung và nhà họ Tống vốn là thông gia.
Giờ con cháu nhà họ Dung gặp chuyện, bị người ta bôi nhọ, vậy mà Tống phu nhân lại có thái độ này!

Dung Vọng Thiên lạnh lùng:

“Tống phu nhân, tôi phải xem xét lại chuyện hôn sự của Dao Dao và Tống Hoài.”

Sắc mặt Tống phu nhân trầm xuống:

“Tài sản nhà họ Dung các ông chẳng bằng một nửa nhà họ Tống. Năm xưa là vì hai bậc trưởng bối quen biết mới định ra hôn sự này. Tưởng nhà họ Tống chúng tôi thèm lắm sao? Đã vậy thì hủy hôn, sau này khỏi bàn nữa…”

Tống Hoài cau mày:

“Mẹ, mẹ có thể đừng nói nữa được không…”

Lúc này, vị giám khảo trưởng chen qua đám đông, bước tới, cầm tờ giấy chuyển khoản, cau mày:

“Tài khoản nặc danh ở nước ngoài, không tra được chủ sở hữu. Jackson, tại sao cậu nghĩ rằng chỉ bằng một tờ giấy chuyển khoản là có thể kết tội Dung Ngộ? Vì sao một câu nói của cậu lại khiến một tài năng vật lý xuất sắc bị cấm thi? Cậu tưởng Hoa Hạ chúng tôi là Đăng Tháp Quốc của các cậu, muốn bịa bằng chứng là có thể mở cuộc tấn công vào người khác sao?”

Khí thế của giám khảo trưởng lập tức áp đảo khiến Jackson không dám ngẩng đầu.

Hắn nghiến răng, bỗng ngẩng lên, đưa tay chỉ vào một người trong đám đông, lớn tiếng:

“Đây là vật chứng, tôi còn có nhân chứng, là Tô Vinh Hoa của đội Hoa Hạ! Cậu ta là nhân chứng!”

Khuôn mặt Tô Vinh Hoa vốn đã trắng bệch, bỗng chốc tất cả mọi người quay đầu nhìn chằm chằm, mồ hôi hột lăn dài trên trán, đến đứng cũng không vững.

Jackson quát:

“Tô Vinh Hoa, nói đi!”

Tô Vinh Hoa cắn chặt môi, không thốt nổi một lời.

Thịnh Từ Viễn tức giận quát:

“Jackson, cậu bôi nhọ Dung Ngộ chưa đủ, còn muốn bôi nhọ cả Tô Vinh Hoa? Sao không bôi nhọ luôn cả đội Hoa Hạ đi, như thế Đội Đăng Tháp của các cậu sẽ nghiễm nhiên đứng nhất, đúng không!”

“Tô! Vinh! Hoa!”

Ánh mắt Jackson trở nên u ám, mang theo cảnh cáo rõ rệt.

Dung Ngộ quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt rơi xuống người Tô Vinh Hoa.

Cô đang chờ.

Tiếc là…

Cậu ta khiến cô thất vọng.

Tô Vinh Hoa chịu không nổi ánh nhìn cảnh cáo kia, ngẩng đầu lên, từng chữ một nói:

“Tối hôm trước ngày thi chung kết, tôi thấy Dung Ngộ và Jackson nói chuyện ở chỗ ngoặt cầu thang. Nhưng vì khoảng cách quá xa nên tôi không nghe rõ họ nói gì. Không ngờ… hóa ra là giao dịch ngầm… May mà chúng tôi còn nhiều thành viên gắng sức cứu vãn, nếu không, đội Hoa Hạ đã mất cơ hội đoạt giải nhất…”

“Bốp—”

Thịnh Từ Viễn vung tay đ.ấ.m thẳng một cú.

Bình thường cậu không phải kiểu người dùng bạo lực, lúc nào cũng hòa nhã, nhưng giờ thì thực sự tức đến phát điên.

Dung Ngộ lập tức kéo Thịnh Từ Viễn lại.

Đứa nhỏ này gầy quá, nhỡ đối phương hoàn hồn phản công thì chắc chắn sẽ bị đè ra đánh.

Cô đứng chắn trước Thịnh Từ Viễn, khẽ thở dài:

“Vốn dĩ, tôi nghĩ chuyện trong nhà thì đóng cửa bảo nhau, đừng để người nước ngoài thấy chê cười. Nhưng giờ liên quan đến quốc gia khác, thì chỉ còn cách nói trắng ra.”

Sắc mặt Tô Vinh Hoa lập tức biến đổi:

“Cô… cô có ý gì?”

Dung Ngộ lấy điện thoại ra, mở vài đoạn video, cảnh quay tại khu vực thí nghiệm của Tô Vinh Hoa trong trận chung kết.

Cậu ta làm thí nghiệm nhưng liên tục nhìn ngang ngó dọc, rõ ràng là không tập trung.

Đoạn video thứ nhất: cậu ta lén lút vo tròn một tờ nháp của Tống Hoài rồi hủy đi.

Đoạn video thứ hai: cậu ta giật đứt một sợi dây…

Tô Vinh Hoa như bị bóp nghẹt cổ, hơi thở lập tức dồn dập, liên tục lùi lại…

Giọng của Dung Ngộ vang lên:

“Sau khi khoang áp suất gặp sự cố, tôi đã đoán rằng trong nội bộ có kẻ phản bội.
Đây là lãnh thổ Hoa Hạ, để người nước ngoài trực tiếp ra tay phá hoại là rất khó.
Vậy thì chỉ có thể là người trong nước.”

“Các giám khảo, thầy cô ở đây đều đã thành danh, không ai vì chút lợi ích mà tự hủy thanh danh của mình.
Cho nên, tôi chỉ tập trung nghi ngờ vào các thành viên trong đội.”

“Bốn tiếng đó, ngoài việc dựng khung mô hình, tôi vẫn luôn quan sát.”

“Tống Hoài miệt mài tính toán.
Thịnh Từ Viễn luôn đứng cạnh bàn điều khiển ghi chép.
Đinh Triết cũng không hề lơ là.”

“Chỉ có Tô Vinh Hoa… hoàn toàn như ở một ‘lớp’ khác so với những người đang nỗ lực.

“Tôi đã dựng sẵn camera điện thoại, âm thầm ghi lại tất cả.”

“Ban đầu, tôi nghĩ cậu ta chỉ vì ghen tị với vị trí đội trưởng của tôi mà cố tình phá hoại.
Trong mắt tôi, đó là mâu thuẫn nội bộ, thì chỉ cần giải quyết nội bộ là đủ.”

“Nhưng không ngờ… chuyện này lại dính líu đến Đội Đăng Tháp.”

Nói cách khác — Tô Vinh Hoa không chỉ ghen ghét cá nhân, mà còn phản quốc, b*n n**c!

Người như vậy, cô không thể dung thứ.

Bởi vì, chuyện nhỏ như vậy mà còn có thể phản bội, thì khi gặp chuyện lớn hơn, càng không thể tin tưởng.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 242



Video vừa phát xong, ánh mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh đều thay đổi.

Hơn trăm cặp mắt đồng loạt đổ dồn về phía Tô Vinh Hoa.

“Phản bội!” – Thịnh Từ Viễn kinh ngạc đến mức không thể tin nổi – “Vì có hai trăm nghìn đô la Mỹ thôi mà cậu dám bán đứng đồng đội và đất nước? Tôi nói rồi mà, sao lúc thi vấn đề cứ liên tiếp xảy ra, thì ra là có nội gián! May mà Dung Ngộ luôn kịp thời xử lý, nếu không thì đội Hoa Hạ chúng ta đã thua thảm hại rồi!”

Tống Hoài lắc đầu: “Cậu lại còn định cùng Jackson vu oan ngược lại.”

Đinh Triết “choang” một tiếng, đập ly sâm-panh xuống bàn: “Tô Vinh Hoa, cậu còn là người không hả?”

“Thật quá đáng!” Chủ tịch hội đồng giám khảo nổi giận “Nhà nước dốc sức bồi dưỡng cậu là để cậu đem vinh quang về cho tổ quốc, đóng góp cho đất nước, chứ không phải vào thời khắc then chốt lại phản bội đồng đội, phản bội quốc gia! Hành vi của cậu đã vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc của cuộc thi vật lý, hiệp hội vật lý sẽ đưa cậu ra tòa, để thẩm phán cao nhất xét xử.”

Tô Vinh Hoa lắc đầu dữ dội: “Tôi không có, không phải tôi…”

Đúng là cậu ta thiếu tiền thật, hai trăm nghìn đô có thể giải quyết rất nhiều chuyện.

Hơn nữa, cậu ta còn muốn thấy Dung Ngộ thất bại.

Dung Ngộ quá tự tin, quá kiêu ngạo, cái gì cũng biết. Cậu ta muốn thử xem, nếu Dung Ngộ thất bại, liệu có tìm đến cậu ta bàn cách giải quyết hay không.

Nhưng Dung Ngộ không.

Dung Ngộ bình tĩnh xử lý hoàn hảo từng tình huống phát sinh.

Dung Ngộ giành quán quân.

Mà còn là một chiến thắng cách biệt áp đảo.

Sự xuất sắc của Dung Ngộ khiến cậu ta nảy sinh cảm giác thất bại, một loại cảm giác cho dù có sống thêm mười năm nữa cũng chưa chắc vượt qua nổi.

Chính lòng ghen tị đã nuốt chửng lý trí của cậu ta.

Cậu ta cũng không ngờ mình lại có thể làm ra chuyện như vậy…

“Tô Vinh Hoa, ban tổ chức sẽ thu hồi huy chương và giấy chứng nhận của cậu!” Giám khảo lạnh lùng liếc cậu một cái, rồi chuyển tầm mắt sang Jackson.

Jackson chửi thề mấy câu rất nhỏ.

Đúng là thằng ngu, làm bậy mà cũng không cẩn thận, lại để người ta tóm được bằng chứng sống.

Trước khi chủ tịch giám khảo kịp mở miệng, hắn nhún vai:

“Giám khảo Hoa Hạ định xử lý tôi sao? Đừng quên, tôi là người của Đăng Tháp Quốc, trong Hiệp hội Vật lý Quốc tế, người của Đăng Tháp Quốc chiếm 75%. Hoa Hạ các người không đủ tư cách xử lý tôi, càng không có tư cách cấm tôi thi đấu, hiểu chưa!”

Một câu này lập tức châm ngòi cơn giận của tất cả mọi người có mặt.

Người Đức: “Người Đăng Tháp Quốc dùng doping ở đại hội thể thao, né kiểm tra, giờ ngay cả thi vật lý cũng gian lận?”

Người Nhật: “Khó mà không nghi ngờ thiết bị của chúng tôi hỏng trong trận chung kết có phải cũng do các người phá hoại không?”

Người Nga: “À ha! Tự do dân chủ là muốn xé bỏ quy tắc lúc nào thì xé à?”

Người Pháp: “Nhìn kìa, đây chính là ‘đệ nhất quốc gia’ Đăng Tháp Quốc đấy, thắng không nổi thì phá hoại, hừ, bảo sao vật lý của họ đứng nhất, thì ra nhất là như vậy đó.”

Người Hàn: “Nếu ngay cả công bằng cơ bản cũng không thể đảm bảo, năm sau nước tôi sẽ rút khỏi giải quốc tế này.”

Tiếng xì xào bằng đủ thứ ngôn ngữ vang lên khắp nơi.

Jackson hoàn toàn không để ý, còn cười: “Hãy nhớ, quy tắc của thế giới này là do kẻ mạnh đặt ra.”

Hắn hất đổ ghế rồi bỏ đi.

Những người cùng đội gần như phát điên, tuy hạng nhì không vinh quang gì mấy, nhưng bị chỉ trỏ nghi ngờ thành tích thì càng tệ hại hơn!
Cả nhóm hoảng hốt rời khỏi đại sảnh.

Trong các giám khảo cũng có một người Đăng Tháp Quốc, mặt ông đỏ bừng vì xấu hổ khi nước mình có một kẻ trẻ tuổi như vậy.

Nhưng… cũng chẳng làm gì được.

Bởi vì cha của Jackson là người trong Hiệp hội Vật lý Quốc tế, chẳng ai có thể xử hắn.

“Cuộc thi Vật lý Quốc tế chưa bao giờ là trò chơi của kẻ mạnh.” Giọng chủ tịch giám khảo không nhanh không chậm, nhưng từng chữ như thép “Hành vi của Đội Đăng Tháp đã vi phạm nghiêm trọng đạo đức học thuật và sự công bằng của cuộc thi. Nếu vì sợ hãi thế lực của một quốc gia nào đó mà mặc nhiên cho phép sự hèn hạ này tồn tại, thì cuộc thi này còn ý nghĩa gì nữa?”

Cả khán phòng nín thở.

Ánh mắt chủ tịch giám khảo quét qua toàn bộ giám khảo các nước, cuối cùng dừng ở đại diện của Đội Đăng Tháp.

“Vì vậy, sau khi hội đồng giám khảo Hoa Hạ thống nhất quyết định—”

“Thành tích của Đội Đăng Tháp tại giải năm nay sẽ bị hủy bỏ ngay lập tức.”

Giám khảo Đăng Tháp Quốc trừng mắt: “Chuyện… chuyện này…”

Chủ tịch giám khảo ngắt lời: “Đây là lãnh thổ Hoa Hạ, xử lý theo quy tắc của Hoa Hạ.”

“Hay!” Giám khảo Nga đập bàn “Đó mới là công bằng!”

Vị giám khảo người Đức gật đầu: “Đáng lẽ nên như vậy từ lâu rồi, hơ, chẳng lẽ tưởng giới học thuật quốc tế là vườn sau nhà họ chắc?”

“Đồng thời, Hội Vật lý Quốc tế sẽ chính thức gửi thư cho Hiệp hội Vật lý Đăng Tháp Quốc, yêu cầu điều tra những người liên quan.” Ông ta dừng một chút, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm: “Học thuật không có biên giới, nhưng đạo đức phải có giới hạn.”

“Đẹp! Đây mới là phong thái của một cường quốc!”

“Lần này Hoa Hạ thắng thật đẹp, phán quyết lại càng đẹp hơn!”

“…”

Trên mạng, cơn sốt đã bùng lên từ lâu.

Ngay khi Dung Ngộ xuất hiện tại giải đấu quốc tế với tư cách đội trưởng, đã đủ khiến người ta phải kinh ngạc.

Khi cô giành được vị trí quán quân tuyệt đối, cả mạng sôi trào, cái tên Dung Ngộ lập tức leo lên top 1 hotsearch.

Và đến lúc âm mưu bị vạch trần, có thể nói, trên toàn bộ các nền tảng, bảng hot search đều nổ tung.

[Cười chết, đội Đăng Tháp thua không phục liền chơi trò bẩn? Kết quả bị Dung nữ thần bóc mẽ ngay tại chỗ, chắc mặt sưng vù rồi ha?]

[Tên phản bội đạo đức như Tô Vinh Hoa làm sao lọt vào đội tuyển quốc gia được?]

[Đến đây xem màn tiêu chuẩn kép kiểu Mỹ, mình gian lận thì gọi là ‘lỗi kỹ thuật’, người khác vô địch thì bảo là ‘do may mắn’.]

[…]

[Dung Ngộ debut ở giới giải trí đã là số một tuyệt đối, trong giới vật lý cũng tuyệt đối là số một, mang vinh quang về cho đất nước. Tôi chỉ muốn hỏi, sao cô ấy lại không có tài khoản công khai nào vậy?]

[Thần tượng của tôi tách biệt công việc và đời sống, như thế cũng tốt mà.]

[Con gái tôi là fan của Dung Ngộ, có cô ấy làm tấm gương, tôi mong con bé sau này cũng có thể đứng trên đấu trường quốc tế.]

[Dung Ngộ giỏi như vậy trong giới vật lý, có phải sau này sẽ không hoạt động trong giới giải trí nữa không?]

[Đừng mà, tôi còn muốn tiếp tục theo dõi cô ấy, nếu cô ấy rời giới giải trí rồi thì tôi theo ai đây?]

[…]

Dung Ngộ đặt ly champagne xuống, đi vào nhà vệ sinh, không ngờ lại gặp một nhóm cô gái. Nhóm này nhìn điện thoại, lại nhìn cô, sau đó đồng loạt ùa đến.

“Á á á, là Dung Ngộ!”

“Dung Ngộ mà cũng tham dự tiệc ở khách sạn này, bọn mình may mắn quá!”

“Dung Ngộ, có thể chụp ảnh chung không?”

“Dung Ngộ, có thể ký tặng được không?”

“…”

Một nhóm cô gái nhỏ vừa đáng yêu vừa nhiệt tình khiến Dung Ngộ chẳng nỡ từ chối, hết chụp ảnh rồi ký tên từng người một. May mà chỉ có bảy tám người, chứ đông hơn chắc cô mệt chết.

Vào nhà vệ sinh xong, Dung Ngộ ngoan ngoãn ở yên trong sảnh tiệc, không đi đâu nữa để tránh bị vây tiếp.

Lúc này, điện thoại nhận được một tin nhắn.

Dung Nhược Dao: [Chị, chị có định mở Weibo không, rất nhiều fan của chị hỏi em chuyện này.]

Dung Ngộ: [Không mở.]

Mở Weibo rất phiền, còn phải hoạt động, nghĩ thôi đã thấy mệt.

Cô liếc nhìn đồng hồ, tiệc sắp kết thúc.

“Rè rè rè!”

Điện thoại rung dữ dội, là cuộc gọi của con trai lớn.

Cô mỉm cười nghe máy: “Anh Bảo, chắc khoảng mười phút nữa là xong, con cứ ở nhà chờ mẹ…”

Lời còn chưa dứt thì bị Kỷ lão gia cắt ngang: “Mẹ, mẹ, không hay rồi, A Uyên mất tích rồi, mẹ mau nghĩ cách…”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 243



Trong sảnh tiệc ồn ào tiếng người.

Dung Ngộ không nghe rõ, liền bước đến một góc yên tĩnh hơn, hỏi:

“Muốn mẹ nghĩ cách gì? Có chuyện gì vậy, Anh Bảo?”

Giọng Kỷ lão gia run rẩy.

Trước kia, khi có sự cố bất ngờ, ông đều bình tĩnh xử lý.

Có lẽ là vì từ khi có mẹ bên cạnh, trong lòng đã có chỗ dựa, nên mỗi khi xảy ra chuyện lớn, phản ứng đầu tiên là tìm mẹ giúp đỡ.

“A Uyên mất tích rồi.” Ông cố gắng giữ giọng rõ ràng, “Sáng sớm nay, nó theo con đến bệnh viện Lý thị để tiêm thuốc. Viện trưởng Lý đột nhiên đề nghị A Uyên hiến thận, con tức giận từ chối, kéo nó về khách sạn. Đến khi con ngủ trưa dậy, gọi cho nó thì không liên lạc được… A Uyên là đứa cháu có hiếu nhất, đồng hồ của nó có kết nối với điện thoại con. Chỉ cần con liên lạc, dù nó đang ở đâu, làm gì, cũng sẽ trả lời ngay, vậy mà giờ đã bốn tiếng trôi qua, không có chút tin tức nào.”

Con ngươi của Dung Ngộ chợt co lại:

“Hiến thận?”

Hôm qua ở bệnh viện, đối phương chưa hề đưa ra điều kiện này.

Giọng Kỷ lão gia khô khốc:

“Viện trưởng Lý nói thận và nhóm m.á.u của A Uyên phù hợp tiêu chuẩn. Nếu nó đồng ý hiến thận thì sẽ miễn ba mươi triệu đô tiền thuốc, còn không thì từ chối điều trị… Con, dù con rất muốn sống thêm vài năm, nhưng sao có thể lấy sức khỏe của A Uyên làm cái giá chứ. Giờ con lo nó có khi đã tự ý đi hiến thận rồi.”

Dung Ngộ mặt lạnh hẳn, nhưng giọng nói vẫn dịu:

“Anh Bảo, chuyện này để mẹ lo, đừng hoảng.”

Cô cúp máy, lập tức gọi cho vệ sĩ và y tá chăm sóc, dặn họ phải ở bên Kỷ lão gia, tuyệt đối không để ông đi lung tung.

Nắm chặt điện thoại, trong đầu cô hiện lên vài khả năng.

“Tiểu Ngộ, có chuyện gì à?”

Dung Vọng Thiên đã sớm để ý thấy sắc mặt cô, vừa nhìn đã biết là có việc không hay.

Dung Ngộ lắc đầu:

“Không sao.”

“Tiểu Ngộ, ba là va con.” Dung Vọng Thiên nói kiên quyết, “Ba có thể giúp con.”

Dung Ngộ nhìn thẳng vào mắt ông.

Bất kể trong lòng ông nghĩ gì, thì ít nhất lúc này là thật tâm.

Cô mở miệng:

“Đi với con đến đồn cảnh sát.”

Ánh mắt Dung Vọng Thiên chợt co lại:

“Xảy ra chuyện gì?”

Dung Ngộ nói nhanh:

“Tổng giám đốc tập đoàn Kỷ thị – Kỷ Chỉ Uyên – mất tích rồi.”

Dung Vọng Thiên sững sờ.

Không dám hỏi nhiều, lập tức chuẩn bị xe, đưa Dung Ngộ đến đồn cảnh sát gần nhất.

“Mới mất tích bốn tiếng?” Cảnh sát nhíu mày, “Người lớn mất liên lạc là chuyện bình thường, có khi điện thoại hết pin, hoặc đi chơi với bạn. Cứ chờ thêm đã.”

Dung Ngộ sớm biết cảnh sát sẽ không lập án ngay.

Nếu là trẻ con, chỉ cần mất tích một tiếng, cảnh sát sẽ lập tức vào cuộc.

Cô nói:

“Trước khi mất tích, Kỷ Chỉ Uyên đã uống lượng lớn thuốc giảm đau có thành phần gây ảo giác. Mất liên lạc bốn tiếng, khả năng nguy hiểm đến tính mạng là tám mươi phần trăm.”

Người lớn mất tích bốn tiếng thì chưa lập án, nhưng nếu đã uống thuốc dễ gây ảo giác, mất liên lạc bốn tiếng, thì đây là vụ việc nghiêm trọng.

Cảnh sát lập tức khởi động quy trình, xin quyền truy xuất toàn bộ camera trong thành phố.

Dung Ngộ liếc mắt ra hiệu cho Dung Vọng Thiên.

Dung Vọng Thiên liền giữ chân cảnh sát:

“Tôi nhớ rồi, trước khi mất tích hình như cậu ấy có nói sẽ đi đâu đó… À, dường như là hướng Tây Ngoại Ô. Tôi không rành Cảng Thành phố này, có thể lấy bản đồ ra cho tôi xem không? Tôi khoanh vùng thì các anh sẽ dễ tra camera hơn…”

Cảnh sát bị ông che tầm nhìn.

Dung Ngộ ngồi trước màn hình giám sát, nhanh chóng gõ một chuỗi lệnh.

Trước đây, khi con trai của Thu Tang mất tích, chính nhờ đoạn mã này mà cô tìm ra vị trí trong kho dữ liệu khổng lồ của hệ thống camera.

Vị trí cuối cùng A Uyên xuất hiện là ở nhà kho bỏ hoang tại Đông Ngoại Ô.

Mười phút sau, một chiếc xe bình thường rời đi, chạy được nửa đường thì đổi xe, vòng vèo mấy lần, lại tiếp tục đổi, tổng cộng bốn lần, cuối cùng dừng ở cửa sau bệnh viện Lý.

Dung Ngộ hít mạnh một hơi lạnh.

Là bắt cóc!

Cô đang định mở miệng thì toàn bộ hình ảnh vừa tra được trên máy tính đều biến mất.

Tim cô chợt siết lại.

“Này, cô làm gì vậy?” Cảnh sát cuối cùng cũng chú ý, “Hệ thống nội bộ mà cô cũng dám tùy tiện động vào à!”

Dung Ngộ trầm giọng nói:

“Là bệnh viện Lý thị bắt cóc Kỷ Chỉ Uyên, xin lập tức bố trí cảnh sát đến khám xét.”

Viên cảnh sát cau mày:

“Cô đang nói bậy gì vậy? Lý thị là bệnh viện từ thiện nổi tiếng nhất Cảng Thành, mỗi năm đều có chỉ tiêu chữa bệnh miễn phí, hàng nghìn trẻ em trên khắp cả nước bị bệnh tật hành hạ đều tìm đến đây. Viện trưởng và chủ tịch Lý thị đều là những nhà từ thiện lừng danh thế giới. Cô không có chứng cứ thì đang vu khống Lý thị bắt cóc đấy!”

Dung Ngộ liếc sang màn hình máy tính.

Vì cô sơ suất, chương trình đã khiến đối phương cảnh giác, nhanh tay xóa toàn bộ video giám sát trước cô một bước.

Nói cách khác, giờ đây cô chẳng có gì ngoài lời nói.

Hơn nữa, thế lực của Lý thị ở Cảng Thành quá lớn, gần như thâm nhập mọi ngành nghề, mà các ông lớn trong các ngành đó đều là hội viên của bệnh viện Lý thị. Vô hình trung, xung quanh Lý thị đã dựng lên vô số bức tường bảo vệ.

“Là tôi nhìn nhầm.” Dung Ngộ đứng dậy, “Không cần lập án nữa.”

Cô xoay người bước ra ngoài.

Dung Vọng Thiên nhanh chóng đuổi theo:

“Tiểu Ngộ, giờ phải làm sao?”

Dung Ngộ nhìn bầu trời đen kịt:

“Hôm nay làm Dung tổng rồi, hôm khác nhà họ Kỷ sẽ đích thân đến cảm ơn.”

Về đến khách sạn, vừa bước vào phòng, Kỷ lão gia đã bước nhanh tới:

“Mẹ, thế nào rồi, tìm được A Uyên chưa?”

Dung Ngộ vốn định giấu, nhưng Anh Bảo đã không còn là trẻ con, chuyện này không thể che mắt.

Cô nói:

“A Uyên có lẽ đã bị bắt cóc, đang ở bệnh viện Lý thị. Mẹ sẽ xử lý, con đừng lo.”

Kỷ lão gia trợn tròn mắt:

“Nhất định là vì A Uyên từ chối hiến thận, nhất định vậy. Mẹ phải báo cảnh sát, nhất định phải báo!”

Dung Ngộ lắc đầu:

“Không có chứng cứ, rất khó.”

Thế lực của Hải Thành sang đến Cảng Thành gần như mất tác dụng, nếu không, Lý thị đã chẳng dám hành động liều lĩnh như vậy.

Cô gọi một cú điện thoại:

“Thư ký Khương, dùng thời gian nhanh nhất điều tra lịch sử hình thành của bệnh viện Lý thị, tất cả thông tin tôi đều cần.”

Thư ký Khương là thư ký của chủ tịch, năng lực cực kỳ xuất sắc, chỉ là tra xét bối cảnh ở Cảng Thành có phần khó khăn, nên hơn bốn mươi phút sau, mới gửi tài liệu qua.

Dung Ngộ chăm chú đọc.

Khi thấy thông tin về người sáng lập Lý thị, cô bỗng khựng lại.

Lý Xuân Sinh, người sáng lập bệnh viện Lý thị, năm nay 96 tuổi, đã lui về hậu trường, hiện viện trưởng là con trai cả của ông.

Trong đầu Dung Ngộ hiện lên hình ảnh một cậu bé gầy gò, nhỏ con, tên là Lý Xuân Sinh, nhỏ hơn cô bốn tuổi, cùng năm xuất ngoại du học, là sinh viên y khoa.

Tài liệu ghi rõ, Lý Xuân Sinh mắc bệnh thận từ năm 60 tuổi, từng thay thận một lần… Các cơ quan khác trong cơ thể cũng lần lượt gặp vấn đề, nhưng được công nghệ y học tiên tiến cứu sống, trở thành biển hiệu sống của bệnh viện Lý thị, nhờ đó mà biết bao nhà tài phiệt sẵn sàng vung tiền như nước.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 244



Sáu giờ sáng.

Tiếng gõ cửa vang lên, Dung Ngộ cả đêm chưa chợp mắt đứng dậy ra mở, thì thấy Kỷ Yến Đình đã tới.

Quầng thâm dưới mắt anh rõ rệt, cũng là một đêm không ngủ, giọng khàn đặc:

“Bà cố, có tin gì của anh cả chưa?”

“Đã có manh mối.” Giọng Dung Ngộ bình tĩnh, “Mang theo những tài liệu này, đi với bà một chuyến đến Vọng Nguyệt Sơn.”

Kỷ lão gia lục trong vali ra một bộ quần áo và mũ của người già:

“A Yến, ở Cảng Thành này cháu cũng rất nổi tiếng, fan đông quá thì khó làm việc, cháu che kín một chút.”

Kỷ Yến Đình gật đầu.

Anh khoác quần áo của Kỷ lão gia, hơi khom lưng, đội mũ, nhìn qua hoàn toàn không nhận ra là một thanh niên, càng không ai nghĩ đó là ảnh đế nổi tiếng khắp châu Á.

Về phần Dung Ngộ, tuy cũng là nhân vật công chúng, nhưng mới xuất hiện công khai chưa đầy nửa năm. Dù tin tức phủ sóng rộng, phần lớn người xem rồi cũng quên, nên khi ra ngoài, số lần bị nhận ra đếm trên đầu ngón tay.

Hai người lập tức thẳng hướng Vọng Nguyệt Sơn mà đi.

Vọng Nguyệt Sơn là khu nhà giàu bậc nhất Cảng Thành, nửa sườn núi san sát hơn chục biệt thự xa hoa, tượng trưng cho thân phận, tài sản và địa vị.

Xe chạy thẳng lên núi, đến bảy giờ rưỡi sáng thì dừng trước một trang viên rộng lớn.

Vừa dừng lại, bảo vệ đã xuất hiện, gõ vào cửa kính.

Dung Ngộ xuống xe, nói:

“Tôi là cố nhân của Chủ tịch Lý, đưa vật này cho ông ấy, ông ấy sẽ biết tôi là ai.”

Thứ cô cầm là một bức tranh.

Bức tranh rất đơn giản, phong cảnh làng quê, một túp lều tranh cũ nát, một bà lão ngồi dưới gốc cây vá áo, và một con gà trống đứng trên cành.

Bảo vệ cau mày.

Trên tường bên trong trang viên cũng treo rất nhiều tranh, nhưng đều là tác phẩm của các danh họa quốc tế; còn bức này quá đơn sơ, nét vẽ vội vàng.

Nhưng cô gái này nói là cố nhân của chủ tịch.

Bảo vệ nói:

“Giờ này chủ tịch vẫn đang nghỉ…”

Chưa nói hết, từ trong trang viên bỗng chạy ra một chiếc limousine siêu sang.

Bảo vệ lẩm bẩm:

“Mấy chục năm nay, đây là lần đầu chủ tịch ra ngoài sớm vậy…”

Hắn không còn để ý đến vị khách lạ này nữa, vội chạy đi mở cổng.

Cánh cổng sắt của nhà họ Lý cần bốn bảo vệ hợp sức mới đẩy được, chiếc xe từ trong chạy ra.

Dung Ngộ nhìn qua cửa sổ xe hạ xuống một nửa, Lý Xuân Sinh, hơn chín mươi tuổi, ngồi tựa vào ghế, những nếp nhăn sâu hằn khắp gương mặt, khí sắc mỏi mệt, so với ảnh đã chỉnh sửa trên mạng thì càng tiều tụy hơn nhiều.

“Chủ tịch Lý!”

Cô lập tức cất tiếng gọi.

Nhưng người trong xe hoàn toàn không nghe thấy, chiếc xe nhanh chóng lao xuống núi.

Dung Ngộ cất bức tranh, trở lại xe, giọng trầm xuống:

“A Yến, đến bệnh viện Lý thị, nhanh.”

Kỷ Yến Đình không dám chậm trễ.

Anh còn trẻ, lái xe nhanh như gió, khi tới cổng bệnh viện, Lý Xuân Sinh cũng vừa xuống xe.

Cụ già gần trăm tuổi được hơn chục bác sĩ cùng hơn chục vệ sĩ vây quanh, tiến thẳng vào cửa chính, rồi đi thẳng vào thang máy.

Dung Ngộ và Kỷ Yến Đình khó mà tiếp cận.

“Dung tiểu thư!” Ôn Nghiên vừa tới cổng bệnh viện thì thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Dung Ngộ, liền chạy đến hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Dung Ngộ bình ổn lại cảm xúc, hạ giọng:

“Bác sĩ Ôn, trong bệnh viện này cô có quyền hạn tới mức nào?”

Ôn Nghiên sững người:

“Cô muốn tôi làm gì?”

“Chủ tịch sáng lập bệnh viện Lý thị, sáng nay xuất hiện ở đây là để làm phẫu thuật ghép thận.” Dung Ngộ nói từng chữ, “Người cung cấp thận là Kỷ Chỉ Uyên, anh ấy bị bắt cóc.”

Ôn Nghiên kinh hãi, đưa tay bịt miệng.

Trái tim cô đập loạn, không kiểm soát được.

Hít sâu một hơi, cô nói:

“Tôi chỉ đến tham dự hội thảo, nhưng dù sao cũng là phó chủ nhiệm khoa – tuy là khoa nhi – chắc vẫn có thể vào khu phẫu thuật. Nhưng… mổ cho chủ tịch chắc chắn là chuyên gia đầu ngành, tôi không biết…”

Cô lắp bắp, cuối cùng nói:

“Tôi sẽ tìm cách vào phòng mổ. Sau đó thì sao?”

Dung Ngộ nắm lấy bàn tay đang lạnh buốt của cô:

“Kéo dài thời gian.”

Ôn Nghiên siết chặt lại bàn tay cô, rồi xoay người, sải bước tiến vào bệnh viện.

Cô là bác sĩ do Hải Thành cử sang bệnh viện Lý thị ở Cảng Thành tham dự hội thảo quốc tế, vốn không tham gia khám bệnh hay phẫu thuật. Nhưng khoác trên người áo blouse trắng của bệnh viện, đeo khẩu trang, đi thẳng vào khu chuẩn bị phẫu thuật, chẳng ai ngăn lại. Cô thuận lợi tiến vào khu phẫu thuật.

Ở đây có hàng chục phòng mổ.

Ôn Nghiên mím chặt môi.

Chủ tịch Lý chắc chắn sẽ ở phòng lớn nhất, trang bị hiện đại nhất, có thể chứa nhiều chuyên gia giáo sư nhất.

Đúng lúc một y tá ngoài hành lang bận việc rời đi, cô liền đẩy xe dụng cụ thẳng về phía phòng mổ lớn nhất.

Bên trong đã có bốn, năm bác sĩ, đều là chuyên gia mà Lý thị điều động gấp trong đêm, không quen biết hết nhân viên bệnh viện. Cô bước vào mà chẳng ai để ý.

Ôn Nghiên lập tức nhìn thấy Kỷ Chỉ Uyên.

Anh yên tĩnh nằm trên bàn mổ, hàng mi dưới ánh đèn hắt xuống những bóng nhỏ dày đặc như đang ngủ say. Nhưng những đường ống gắn trên người, cùng vết hằn đỏ do dây trói siết chặt, đang nhắc cô rằng—

Anh là bị bắt tới đây.

Bác sĩ gây mê đang điều chỉnh thông số máy thở, bác sĩ chính thì cùng trợ lý kiểm tra dụng cụ.

“Bệnh nhân huyết áp bình thường, oxy m.á.u bình thường, thuốc gây mê đã bắt đầu tiêm, có thể báo cho Chủ tịch vào phòng mổ.”

Máu trong người Ôn Nghiên lập tức đông cứng.

Cô giả vờ sắp xếp dụng cụ, lặng lẽ áp sát thiết bị, kín đáo đá tuột dây nguồn của máy gây mê. Máy theo dõi lập tức phát ra tiếng báo động chói tai.

“Chuyện gì vậy?”

“Sao lại phạm lỗi sơ đẳng như thế này!”

“Chủ tịch sắp tới nơi rồi, đừng để chậm trễ, mau kiểm tra!”

Các bác sĩ và y tá trong phòng mổ lập tức chia nhau kiểm tra.

Ôn Nghiên nhanh chóng nắm lấy hai tay Kỷ Chỉ Uyên, bóp thật mạnh, nhưng anh vẫn không phản ứng.

Tim cô chùng xuống, liền lấy một cây kim bên cạnh, lén đ.â.m mạnh vào tay anh.

Kỷ Chỉ Uyên giật bắn, lập tức mở mắt.

Ánh đèn phẫu thuật như lưỡi kiếm xuyên vào cơn mê man của anh.

Anh nhớ lại, mình bị bắt cóc, đây là đâu? Sao giống như… bàn mổ bệnh viện?

Sao anh lại ở đây?

“Kỷ Chỉ Uyên, đừng nhắm mắt, nhìn tôi.” Giọng Ôn Nghiên run lên, “Chỉ cần anh tỉnh, ca mổ sẽ chưa thể bắt đầu. Anh phải gắng lên.”

Mi mắt Kỷ Chỉ Uyên nặng tựa chì, nhưng anh vẫn cố gắng hé ra một khe nhỏ.

Vầng sáng của đèn mổ trong mắt anh tan thành một màn sương trắng mờ, bóng dáng Ôn Nghiên trong đó thấp thoáng hiện ra. Đôi mắt cô như mang ma lực, khiến anh không hiểu vì sao lại có thêm sức, gồng mình giữ cho mắt không khép lại.

Cùng lúc đó, ở nơi khác, Lý Xuân Sinh – nhà sáng lập bệnh viện Lý thị – đang chuẩn bị cho ca phẫu thuật thay thận.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back